Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1720: Công ơn sinh thành (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, Vương Tử Âm lấy một hộp thuốc bôi ra, anh nói: “Đây là thuốc trị thương ngoài da có tác dụng đặc biệt. Bác thử dùng xem sao.”

Bạch Bình nhận lấy lọ thuốc, hốc mắt nóng lên, lúc này Vương Dần đi đến.

Ông nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Bình như đang cố nén nước mắt.

Vương Tử Âm ngẩng đầu nhìn ông, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.

Đúng lục này, Duệ Duệ vô cùng phối hợp ‘bẹp’, ị ra.

Bạch Bình cười nói: “Duệ Duệ lại ị rồi! Mau tắm rửa thay tã cho thằng bé.”

Ba người bận rộn.

Bạch Bình nhẹ giọng hỏi: “Cháu và Tiểu Kỳ bao giờ kết hôn, có con vậy? Nếu hai đứa có con, cha mẹ cháu nhất định sẽ rất vui.”

Khi bà nói ba chữ ‘cha mẹ cháu’, cảm giác trong lòng rất khó chịu, nhưng lại cảm thấy không sai! Mặc kệ Vương Tử Âm có phải bà sinh hay không, giáo sư Trần và giáo sư Vương vẫn là cha mẹ của Vương Tử Âm!

Dù đứa trẻ này nguyện ý nhận bà là mẹ ruột, bà cũng không thể tình yêu của cha mẹ nuôi.

Vương Tử Âm gật đầu nói: “Đúng vậy, nhất định bọn họ sẽ rất vui.”

Anh nói xong, hơi dừng lại, nói tiếp: “Cháu và Tiểu Kỳ định cuối tháng kết hôn, bác và bác trai... hãy đến nhé.”

Mắt Bạch Bình rưng rưng, gật đầu: “Ừm, hai bác nhất định sẽ đến!”

Vương Tử Âm cười, Bạch Bình chợt nói: “Bác đã làm hai bộ quần áo giống nhau.”

Vương Dần đi đến, đưa tay ôm Bạch Bình vào ngực. Bạch Bình vùi đầu vào ngực ông.

Hồi lâu sau, Bạch Bình mới mới ép được nước mắt xuống.

Cuối tháng 11.

Vương gia có hỉ! Đing đing đing

Chú rể: Vương Tử Âm.

Cô dâu: Vương Tử Kỳ.

Lúc hôn lễ tiến hành...

Người chủ trì nhìn tên, thầm nghĩ: hai người này không phải anh em chứ? Ngay cả họ đệm cũng giống nhau luôn!

“Ôi mẹ ơi... đây là duyên phận gì vậy?”

Bạch Bình và Vương Dần đến tham gia hôn lễ, Bạch Bình đã thương lượng với bà Trần, muốn mặc quần áo giống nhau. Hai người đều mặc váy màu xanh đậm.

Vương Dần và giáo sư Vương cùng mặc tây trang màu đen.

Bạch Bình và Vương Dần được mời đến ghế chủ vị, ngồi cùng chỗ với giáo sư Trần và giáo sư Vương.

Lúc đầu ý của Bạch Bình và Vương Dần là không muốn nhận nhau công khai, bạn bè thân thiết biết là được rồi, nhưng giáo sư Trần và giáo sư Vương có ý là, bọn trẻ đã biết hết, vậy nhận nhau không có gì không thích hợp.

Tử Âm không phải trẻ con, làm việc trầm ổn, giáo sư Trần nói với Bạch Bình: “Bà phải tin tưởng năng lực chịu đựng của thằng bé, Tử Âm của chúng ta rất biết gánh vác. Bà yên tâm đi! Thằng bé này nhất định có thể xử lý tốt quan hệ của chúng ta. Không tin, bà thử khảo nghiệm nó xem.”

Bạch Bình kích động siết chặt nắm đấm, có thể nhận bà đã là không tồi rồi, còn khảo nghiệm gì nữa? Bà nào có tư cách đó...

Dự định ban đầu của bà là còn miễn cả nhận nhau luôn.

Giáo sư Trần nói tiếp: “Bà nghĩ vậy không đúng! Ơn sinh nặng, ơn nuôi nhẹ. Bà đã đưa thằng bé đến với thế giới này, chịu đựng đau đớn sinh nở, đi dọa quỷ môn quan một vòng, mới cho nó được sinh mệnh. Mặc dù bà không bầu bạn với nó, nhưng bà luôn ngày ngày lo lắng, nhung nhớ nó, nếu thằng bé không nhận bà, tôi cũng không thèm nhận nó.”

Bạch Bình cố nén nước mắt, khẽ gật đầu.

Sau khi hôn lễ được định ra, Bạch Bình mất ngủ mấy ngày.

Luôn lo lắng sẽ xấu hổ trong hôn lễ.

Nhưng lại không ngờ, bầu không khí nhận nhau vô cùng tốt. Bạch Bình cảm thấy như đang nằm mơ.

Từ trước đến nay bà không dám nghĩ đến kết quả này!

Hơn hai mươi năm, bà thật sự không dám nghĩ, có một ngày con bà có thể mở miệng gọi bà ---- mẹ.

Vương Dần không ngừng gật đầu, vừa vui mừng, vừa kích động. Ông không nói gì nhiều, chỉ gật đầu lia lịa.

Giáo sư Trần và giáo sư Vương cảm thấy rất vui mừng, thằng bé Tử Âm này khống chế bầu không khí rất tốt, khiến tất cả mọi người ở đây không cảm thấy xấu hổ.

Không khí bữa tiệc rất ấm áp, làm người ta cảm động.
 
Chương 1721: Người ngốc, tiền nhiều! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hiện trường hôn lễ của Tiểu Bát và Tiểu Kỳ vô cùng náo nhiệt.

Có rât nhiều bạn bè thân thích đến tham gia, đám người ồn ào huyên náo.

Từng người có đôi có cặp khoe khoang ân ái trước mặt Lạc Y. Mọi người đều đã kết hôn, chỉ có mình cô là chó độc thân!

Lạc Y cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vương Tử Âm: “Tên nhóc thối này! Chẳng phải nói chờ tôi rồi sao!”

Lúc trước cô còn có bạn, giờ tất cả mũi nhọn đều chĩa về phía cô...

Vương Tử Âm và Vương Tử Kỳ uống rượu giao bôi.

Bầu không khí càng thêm nóng.

Lúc mời rượu đám người, Tiểu Kỳ hơi thất thần. Mặc dù đã cử hành hôn lễ, nhưng Tiểu Kỳ rất lo lắng... Sau này cô và Tử Âm nên làm gì giờ? Cô đã từ chức rồi...

Mặc dù cái giá rất lớn, nhưng cô không hối hận. Nếu không phải lần này cô từ chức chạy về, nói không chừng Tử Âm đã đi theo Lạc Y rồi.

Lạc Y tốt như vậy, ai mà không thích nha... Nếu không phải lần này cô đuổi theo, nói không chừng hai người họ sẽ không tách ra.

“Sao mà rầu rĩ không vui vậy?” tiếng Vương Tử Âm vang lên bên tai cô: “Vẻ mặt lúc này của em, rất dễ khiến anh hiểu lầm là em không muốn kết hôn với anh...”

Nếu không phải đã hiểu tâm ý của cô, không chừng anh sẽ nghĩ thế thật.

Tiểu Kỳ vội khoát tay nói: “Không phải không phải! Em đang nghĩ... qua bốn tháng này thì phải làm gì giờ? Em đã từ chức, sau này, em và anh chắc chắn là... bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều...”

“Đồ ngốc.” Vương Tử Âm đưa tay nhéo mặt cô, anh lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Chính em tự hỏi xem, đơn từ chức của em cấp trên đã phê chưa. Em coi anh là gì vậy? Em cho rằng anh sẽ cam lòng tách ra với em?”

Tiểu Kỳ sửng sốt, thấy anh ấn số giám đốc căn cứ...

Lúc đầu dây được kết nối, Vương Tử Âm nói: “Giám đốc, lát nữa cháu sẽ gửi cho chú video hôn lễ của cháu và Tiểu Kỳ.”

“Được được, hai cháu cố gắng hưởng thụ tuàn trăng mật đi, rồi nhanh chóng trở về! Tốt nhất đừng đi tận bốn tháng, sức khỏe cha mẹ cháu tốt hơn thì hãy trở lại nhé, chỗ này không rời cháu được.”

Vương Tử Kỳ che môi, kích động nói: “Cảm ơn giám đốc, bọn cháu sẽ nhanh chóng trở về.”

“Được rồi, chúc hai đứa tân hôn hạnh phúc, chờ hai đứa về, căn cứ chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng cho hai đứa, chú sẽ cho hai đứa bao lì xì lớn!”

“Cảm ơn chú ạ!” Vương Tử Kỳ lau khóe mắt, hít mũi.

Vương Tử Âm đưa tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp lã chã chực khóc của cô, cô ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp với anh.

Chồng à... có anh, thật tốt.

May mắn, chúng ta không bỏ lỡ nhau, trong ngàn vạn người, không sớm một bước, cũng không trễ một bước.

Lúc tuổi trẻ ngây ngô, chúng ta giày vò lẫn nhau, lại không hề từ bỏ.

Bởi vì chúng ta không nỡ, bởi vì không thể buông tay được. Bởi vì chúng ta đã yêu đối phương quá nhiều. Bao nhiêu người thầm mến thành thương, em và anh, lại may mắn có thể cầm tay bước tiếp.

May mắn, tuổi trẻ khinh cuồng hồi trước, biến thành tình yêu nồng cháy.

Anh yêu,

Đã gặp thì đừng tùy tiện buông tay,

Duyên phận không dễ có được,

Em sẽ trân trọng. Em biết, anh cũng vậy.

Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên gào lên: “Hôn đi! Hôn đi!”

- ----------------------------
 
Chương 1722: Người ngốc, tiền nhiều! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hiện trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, chỉ có một người nhàm chán.

Vẻ mặt Tiểu Bạch vô vị nghiêng người dựa vào ghế sô pha uống rượu, anh nhìn xung quanh, tất cả đều có đôi có cặp, thật đau lòng!

Lăng Vi thấy Tiểu Bạch ngồi lẻ loi một mình, bèn đi tới, ngồi xuống cạnh anh.

Lăng Vi hỏi anh: “Tiểu Bạch, sao không chơi đùa cùng mọi người? Một mình uống rượu giải sầu thì có ý nghĩa gì? Em nhìn xem bọn họ chơi vui biết bao.”

Tiểu Bạch nhìn thoáng qua nói: “Toàn con gái, có gì vui chứ.”

Lăng Vi cười cười, nói: “Lời này của em sai rồi nha! Ở bên cạnh con gái chơi mới vui chứ. Bảo sao em lớn vậy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ. Em không chơi với con gái thì làm sao quen được cô gái nào chứ?”

Tiểu Bạch ngồi thẳng: “Đúng! Chị nói đúng! Em phải tìm cô gái nào đó để chơi cùng!”

Anh vừa đứng lên, chợt cảm thấy không đúng, anh liếc nhìn bên đó, không vui nổi!

“Tiểu Vi, chị đùa em à?” bên kia có ai chứ? Lôi Đình, Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi, An Kỳ Nhi, Đào Hoa, Chính Hiền, Ninh Hạ... tất cả đều là phụ nữ đã lập gia đình!

Lăng Vi nói: “Em đừng nhìn về phía những người phụ nữ đã lập gia đình, chẳng phải còn có người chưa lập gia đình sao?”

“Ai chứ?” Tiểu Bạch nhìn trái ngó phải, không thấy có ai chưa lập gia đình nha!

Lăng Vi nói: “Nhìn thấy phù dâu kia không? Cô ấy tên Lạc Y, chưa lập gia đình. Bạn trai còn chưa có nữa.”

Tiểu Bạch nhìn về phía Lạc Y, tròng mắt lập tức sáng lên.

Tiểu Bạch nghển cổ lên nhìn, hưng phấn nói: “Tiểu Vi, cô gái này vẫn chưa có bạn trai?”

Vừa nói, vừa toe toét miệng! Lúc anh vừa đến đã nhìn thấy cô gái này, nhưng, anh thật sự không thể tin, cô gái xinh đẹp như vậy không có khả năng không ai nhớ thương a!

Lăng Vi nói: “Đi đi, đừng nói nhảm nữa, chị giới thiệu cho em.” Lăng Vi kéo anh, nháy mắt với mấy chị em.

Trước đó cô đã trao đổi xong với đám Tạp Nhã, có bọn họ, Lạc Y không lạc đi đâu được.

Đừng nhìn Lạc Y quen biết các cô sau, nhưng, tính cách Lạc Y rất được mọi người yêu thích. Cô gái này sáng sủa, linh hoạt, có chủ kiến, rất hợp với các cô.

Tạp Nhã và Lăng Vi suy nghĩ, người họ quen đều là hoa đã có chủ a! Chỉ có Tiểu Bạch, Jason, còn có Từ Phi là cô đơn.

Nhưng Jason đã có ý với hoa khổi cảnh sát Đồng Dao, gần đây Từ Phi cũng đang quen một cô gái, hai người ở bên nhau rất tốt.

Vậy chỉ còn Tiểu Bạch.

Lăng Vi vừa nhắc đến tên Tiểu Bạch, Tạp Nhã chợt vỗ đùi: “Chính là tên tiểu tử này! Mình bấm ngón tay tính toán, tên nhóc này đơn thuần, thiện lương, ngốc nghếch, nhiều tiền, rất hời!”

Sau đó, Tiểu Bạch được mọi người chọn trúng.

“Nhưng...” Lăng Vi nói: “Trước kia Tiểu Bạch thích An Kỳ mà?”

An Kỳ Nhi khoát tay nói: “Cậu ta hay thích ầm ĩ như vậy đấy! Cậu ta toàn nói lung tung thôi, nếu cậu ta thật sự để ý đến tôi, không chừng tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

“Phụt...” Lăng Vi nói: “Lời này đừng để Tứ ca nghe thấy.”

Đám người cười ha ha: “Mặc kệ đi, trước tiên hỏi ý Tiểu Bạch đã!” Lăng Vi vừa nghĩ đến hợp tác cho Tiểu Bạch và Lạc Y, đột nhiên có cảm giác hưng phấn.

Lúc đầu, Tiểu Bạch cũng không nhận ra Tiểu Bát, anh tới tham gia hôn lễ này là được Lăng Vi khuyến khích tới.

Tạp Nhã rất mến Tiểu Bạch, mở miệng gọi em trai: “Đến đây, chị đưa em đi chơi.”

“Được được.” Vẻ mặt Tiểu Bạch hưng phấn ngồi xuống.

Giữa một đống con gái, chỉ có mình anh là con trai.

Tiểu Bạch hoàn toàn không cảm thấy kỳ quặc hay khó chịu.

Mắt Tiểu Bạch liếc nhìn Lạc Y, Lạc Y đang cùng Tiểu Bạch và Tiểu Kỳ tiễn khách.

Lạc Y rất xinh, mắt to mà có thần, làn da bóng loáng trắng nõn. Hôm nay cô mặc lễ phục màu tím nhath, chân váy chữ A cổ chữ V, lộ ra đôi chân dài, eo nhỏ và dáng người siêu đẹp, lại thêm tính cách hoạt bát của cô, khiến cả người cô đầy sức sống.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm cô, mắt như dính chặt vào.
 
Chương 1723: Dựa vào mặt kiếm cơm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Lạc Y -------“

Tạp Nhã gọi Lạc Y tới: “Việc tiễn khách để bọn họ tự làm đi, em mau tới đây”

Lăng Vi dắt váy, chậm rãi đi đến. Chiếc váy màu tím nhạt như bông hoa nở giữa vườn.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Lạc Y, ánh mắt thẳng tắp. Nhưng khi Lạc Y nhìn sang anh, Tiểu Bạch lập tức cúi đầu, vờ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Anh chợt căng thẳng.

Tạp Nhã vội nói: “Y Y, có phải mệt chết rồi không? Hôm nay ngoại trừ Tiểu Bát và Tiểu Kỳ ra, em là người mệt nhất đấy!”

Lạc Y cười nói: “Hết cách rồi, ai bảo em là phù dâu chứ!”

“Ôi...” Vừa nói, Lạc Y lại thở dài: “Số của em nha... đúng là số phù dâu!”

Lăng Vi cười nói: “Đừng thở dài, chị thấy em sắp hết số ấy rồi.” Lăng Vi đưa tay kéo cô. Lạc Y ngồi xuống cạnh Lăng Vi.

Lăng Vi nói: “Lạc Y xinh xắn như này, tính tình lại tốt, khẳng định sẽ tìm được tốt nhất! Người đàn ông không xứng em, không cần nóng nảy, chúng ta từ từ chọn.”

Tiểu Bạch ở bên cạnh khụ khụ.

Anh nhìn thoáng qua Lăng Vi, nháy mắt ra hiệu với Lăng Vi, ý như đang nói: “Tiểu Vi, ban nãy lúc chúng ta ở bên kia đâu có nói vậy a! Chẳng phải chị bảo muốn giới thiệu Lạc Y cho em sao? Chị muốn thấy em khóc sao?”

Hừ ----- chị không thích đấy!

Lăng Vi nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Tiểu Bạch, cô cố ý hỏi Tiểu Bạch: “A? Đúng rồi, Tiểu Bạch... hai cháu trai em là Henry và Louis cũng là độc thân đúng không?”

Tiểu Bạch lập tức gấp gáp: “Hai người bọn họ? Ôi trời ơi...! Henry là ngựa đực! Louis thì thiếu thông minh! Sao hai người họ có thể xứng với Lạc Y được!”

Tiểu Bạch ra hiệu cho Lăng Vi mau khen anh!

Khen tui! Khen tui! Khen tui đi!

Lăng Vi cố nhịn cười, nói: “Cũng đúng... Hai tên kia quả thực không đáng tin cậy.”

Tiểu Bạch sốt ruột nha, sao chị không khen em vậy? Được thôi! Chị không khen em đúng không? Chị không khen, em tự khen!

Tiểu Bạch nói: “Đầu năm nay, đàn ông anh tuấn tiêu sái, đơn thuần hiền lành như em không dễ tìm đâu!”

Tạp Nhã liếc mắt nhìn anh, hứ một tiếng, hỏi: “Em mà là đàn ông à? Đã từng ngủ với phụ nữ chưa? Chưa từng ngủ, sao em được coi là đàn ông được? Em chỉ như mấy nhóc cấp ba thôi.”

“Phụt ------“ Tiểu Bạch phun máu...

Lúc này, Lăng Vi chợt nói: “Chúng ta chơi trò chơi đi.”

Lạc Y thoải mái hỏi: “Chơi gì ạ?”

Lăng Vi đề nghị: “Em là quan tòa, vậy chúng ta chơi ‘trời tối mời nhắm mắt’ nhé.”

Tiểu Bạch nhíu mày, bày tỏ... ‘trò chơi yêu cầu trí thông minh cao như vậy, có khả năng em... không hiểu rõ.”

Lạc Y nhìn anh, nói: “Vậy chơi ‘thật lòng hay mạo hiểm nhé’, ai thua nhiều nhất, ngày mai mời uống rượu.”

“Được.”

Lăng Vi cười với đám Tạp Nhã, Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nói bên tai Lăng Vi: “Mấy người chúng ta hùa với nhau, chọc Tiểu Bạch và Lạc Y... có phải quá không tử tế không?”

Lăng Vi mỉm cười, nói: “Quả thực là không tử tế, nhưng mà... chị rất thích nhìn thấy cậu ta bị hố.”

Hạ Tiểu Hi trợn mắt, Tiểu Vi thật sự là càng ngày càng... xấu xa!

Trò chơi bắt đầu, An Kỳ Nhi phụ trách quay chai rượu, quay đến ai, người đó phải chọn nói thật lòng hoặc mạo hiểm.

Tiểu Bạch phát hiện, sao miệng chai cứ chỉ anh vậy? Anh ‘may mắn’ quá nhỉ?

Nhưng, quay chai rượu, là dựa vào vận may, không tệ nha...

Tiểu Bạch đơn thuẩn không biết lúc trước An Kỳ Nhi làm nghề gì. Người ta còn có thể quay được súng, đừng nói một chai rượu, người ta muốn quay ai thì quay được người đó.
 
Chương 1724: Dựa vào mặt kiếm cơm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mấy lần Tiểu Bạch chọn nói thật lòng, bầu không khí dần nóng lên. Tiểu Bạch lại bị quay trúng, An Kỳ Nhi hỏi: “Có còn nụ hôn đầu không?”

Tiểu Bạch lập tức muốn khóc: “Không còn...”

Dâng cho Jason rồi...

Lăng Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh, cả giận: “Quá không trong sạch!”

Lại quay chai rượu trúng Tiểu Bạch, Lăng Vi hỏi: “Dâng cho ai?”

“...” Tiểu Bạch muốn khóc: “Có thể không trả lời không?”

Nếu anh nói anh bị một đại lão gia hôn, liệu mấy người phụ nữ đã lập gia đình này có chỉnh chết anh không?

Tiểu Bạch nói: “Em chọn mạo hiểm.”

Lăng Vi nói: “Vậy em phải hôn một cô gái, chọn một trong số những người ở đây thôi!”

Tiểu Bạch đổ mồ hôi, anh kéo kéo cà vạt, cảm thấy nóng đến không thở nổi.

“Khụ khụ -----“ Anh hắng giọng ho, vờ tăng thêm lòng dũng cảm cho mình: “Em hôn ai, người đó không được tức giận nhé! Còn nữa, chồng các chị không được trả thù em, biết chưa?”

Anh vừa nói, vừa cười ha ha trong lòng, em gái Lạc, anh đến đây -----------

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tiểu Bạch vẫn hơi ngượng ngùng. Anh nói: “Vậy, em sẽ nhắm mắt lại, em sờ trúng ai, em sẽ hôn người đó. Không ai được tức giận nhá!”

Anh vừa nói vừa liếc nhìn chỗ ngồi của Lạc Y. Anh nhớ kĩ vị trí, rồi nhắm mắt lại.

Anh vừa nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng mọi người cười.

Tiểu Bạch mặc kệ, làm bộ sờ sờ chỗ Lạc Y, sau đó anh miết môi, bỗng hôn về phía Lạc Y.

Lạc Y thấy anh nhào về phía bên này, cô tiện tay cầm lấy thứ gì đó ở trên kệ sách sau lưng.

“Bốp –“ một tiếng, đám người ngây ra.

“A ui --------“ Thứ gì vậy? Sao đau thế?

Mọi người vội nhìn kĩ, thấy Lạc Y cầm cây xương rồng!

Lùm cây xương rồng to đùng dán trên mặt Tiểu Bạch! Tiểu Bạch còn vểnh đôi môi lạp xưởng lên, mặt vui như hoa.

Ha ha ha...

Ôi mẹ ơi, buồn cười chết mất. Lăng Vi cười đến ngã ra, những người khác cũng cười ngặt nghẽo, ai cũng cười ngã trái ngã phải.

Tiểu Bạch kêu oai oái: “B...u...ô...n...g...t...a...y...”

Anh không dám há mồm ra! Quá đau!

Lạc Y vội buông tay, bốp, cây xương rồng, rơi xuống đất, cô không ngờ đến a! Hoàn toàn không ngờ, cô không biết là cô cầm cây xương rồng...

Cô chỉ thấy Tiểu Bạch nhào về phía cô, trong tình huống cấp bách, tiện tay bắt lấy thứ gì đó ngăn lại.

Lạc Y buông lỏng tay, thấy trên môi và mũi Tiểu Bạch, toàn gai ngọn!

Lạc Y rất muốn cười, nhưng lại rất áy náy a...” Thật xin lỗi, tôi không cố ý...”

Cô chỉ chỉ mặt đất: “Thật sự tôi không cố ý cầm cây xương rồng đâm anh, tiện tay thôi... tôi chỉ tiện tay thôi...”

Tiểu Bạch bĩu môi, anh không dám động đậy a! Quá đau ----

Lăng Vi vội nói: “Mau đưa Tiểu Bạch đi bệnh viện, những cái gai kia rất khó nhổ ra!”

Mọi người nhanh chóng đưa Tiểu Bạch đến bệnh viện, trong lòng Tiểu Bạch khổ a... đây là mệnh gì vậy...

Hay là cô gái thiên sứ kia nhìn anh không vừa mắt, nên mới đùa ác anh như thế!

Anh phải dựa vào mặt để kiếm cơm đấy!
 
Chương 1725: Không buông tay (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mọi người vội vàng đưa Tiểu Bạch vào bệnh viện.

Bác sĩ nhìn thấy miệng Tiểu Bạch đầy gai, lại dáng vẻ bĩu môi của anh, bác sĩ suýt cười rụng răng.

“Nhiều gai như này, không dễ xử lý nha.” Bác sĩ cầm đèn pin soi miệng Tiểu Bạch.

Bác sĩ nhìn kĩ, nói: “Tôi sẽ nhổ hết gai bên ngoài ra, còn cái ở bên trong không cần lo lắng. Thứ này sẽ không lưu lại trên da, qua một tuần lễ sẽ tự động bị đẩy ra.

“Cái gì?” Lạc Y nghe không hiểu, cô hỏi lại: “Ghim vào trong da mà còn có thể bị đẩy ra?”

Bác sĩ khẽ gật đầu, vừa nhổ gai, vừa nói: “Đúng vậy, có điều khi ăn phải chú ý, đừng để đụng đến môi, tránh cho nhiễm trùng. Còn nữa, không được ăn đồ nóng.”

Qua hơn bốn mươi phút, bác sĩ lau mồ hôi dừng tay, nói: “Được rồi.”

Môi Tiểu Bạch tê dại luôn! Anh bĩu môi, trong lòng nghẹn khuất... Đường đường ông chủ nhỏ của tập đoàn Lan Mị thành môi lạp xưởng... huhuhu --------

Lạc Y hỏi anh: “Còn đau không?”

Tiểu Bạch tủi thân gật đầu.

Bác sĩ nói: “Dĩ nhiên là đau rồi. Có điều không có việc gì lớn, về nhà uống thuốc, qua mấy ngày là khỏi.”

Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh, để anh về nhà uống, rồi đón bệnh nhân tiếp theo.

Tiểu Bạch đi ra ngoài, kêu to: “Thật đáng thương...”

Anh làm bộ lau nước mắt, bĩu môi nói: “Ăn cơm không cho chạm vào miệng, vậy tôi phải làm sao? Không thể ngày nào cũng nhìn gương ăn chứ? Nhỡ tôi xúc vào lỗ mũi thì sao...”

Tạp Nhã nói: “Để Lạc Y cho em ăn đi. Ai bảo cô ấy đâm em.”

Tiểu Bạch lập tức nhìn sang Lạc Y, Lạc Y tỏ vẻ ‘chuyện do tôi mà ra’.

Tiểu Bạch cong môi cười, anh nhìn sang Tạp Nhã, ra hiệu ‘chỉ có chị Nhã hiểu em!”

Trong lòng Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ, anh chỉ muốn gào cuống họng: “Em gái Lạc Y mau đến đây a ----- đến đây a! Mau đến chăm sóc anh đi! Ha ha ha...”

Còn chưa đợi anh kêu lên, Lăng Vi chợt nói: “Như vậy sao được? Lạc Y rất bận rộn! Lại nói, một cô gái độc thân đi đến nhà một người đàn ông độc thân thì không ổn lắm? Không sợ người ta lời ra lời vào sao?”

Tiểu Bạch tức muốn chết, trừng mắt nhìn Lăng Vi, người này là ai vậy? Là gian tế kẻ địch phái đến à?

Lúc này, lại nghe thấy Lạc Y nói: “Nguyên nhân chuyện này là do em, quả thực em nên chịu trách nhiệm.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Tiểu Bạch.

Cô cẩn thận suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Bạch: “Một tuần này, hãy để tôi chăm sóc anh nhé.”

Tiểu Bạch ngây người, chuyện gì vậy? Anh vẫn chưa hiểu rõ! Sao em gái Lạc Y lại bất ngờ nói muốn chăm sóc anh vậy?

Lạc Y nói xong, đi lấy thuốc thay Tiểu Bạch.

Lăng Vi nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, khẽ nói: “Đồ ngốc a! Tính cách Lạc Y thế nào còn không rõ sao? Em càng ép cô ấy, cô ấy càng không làm. Còn nếu em không ép, cô ấy sẽ thấy có lỗi. Hiểu không?”

Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu Vi, vẫn là chị có mắt a!”

Lăng Vi lắc đầu nói: “Không phải chị có mắt, mà là em không có mắt!”

Lăng Vi vừa nói, vừa gọi Lạc Y: “Tiện thể mua thêm hộp Zinc Gluconate nhé, bổ tim cho Tiểu Bạch.”

Tiểu Bạch thật thiếu não quá đi...

Tạp Nhã sầu đến hoảng, Tiểu Bạch đơn thuần như vậy, có thể theo đuổi được Lạc Y chứ?

Lúc cô nghĩ như vậy, thấy Đào Hoa, An Kỳ Nhi cũng lắc đầu, hiển nhiên không quá xem trọng hai người này.

Lạc Y đưa Tiểu Bạch về nhà cô, chỗ cô đi làm ở thành phố khác, ngay gần Giang Thành, lái xe khoảng nửa tiếng là đến.

Tiểu Bạch thấy cô rẽ vào một cư xá không quá lớn, anh nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Lạc Y nói: “Đây là nhà tôi.”
 
Chương 1726: Không buông tay (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch giật mình, thầm nghĩ: vẫn là Lạc Y chủ động a, chưa gì đã dẫn anh về nhà, há há...

Anh còn tưởng rằng Lạc Y sẽ cùng anh về nhà anh chứ. Mặc dù anh không hay ở trong nước, nhưng, bất động sản ở trong nước của anh vẫn rất nhiều.

Đến thăm nhà cô cũng tốt, tiện thể, tìm hiểu thói quen cuộc sống của cô!

Lạc Y không đưa xe vào bãi đỗ xe, mà để luôn dưới lầu.

Trong lòng Tiểu Bạch kỳ quái, vì sao lại dừng xe ở đây? Chẳng lẽ lát nữa còn phải ra ngoài?

“Xuống xe!”

“Nha...” Tiểu Bạch theo Lạc Y xuống xe.

Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh lập tức thổi vù tới.

Tiểu Bạch che miệng, nói: “Lạnh miệng chết...”

Lạc Y nhìn thoáng qua anh, chợt muốn cười.

Cuối tháng 11, giữa mùa đông có thể không lạnh sao, huống chi miệng anh còn bị thương, ban nãy Tiểu Bạch bị thương kêu cha gọi mẹ, lại bị bác sĩ vần vò hơn bốn mươi phút, thật sự là chịu đủ khổ.

Tiểu Bạch nức nở làu bàu, Lạc Y mất kiên nhẫn: “Anh đừng như bé trai thế được không? Lớn tướng rồi mà còn!”

Lạc Y không thích kiểu người như Tiểu Bạch, cô thích người trầm ổn, trưởng thành, có thể gánh vác trách nhiệm.

Tính cách của Tiểu Bạch, làm em trai còn được, làm bạn trai, mấy phút đã có thể bị anh chọc tức chết.

Lạc Y dẫn anh lên lầu, Lạc Y ở tầng ba, cô cầm chìa khóa mở cửa, nói với Tiểu Bạch: “Anh chờ ở đây. Đừng lộn xộn! Tôi thu dọn xong quần áo rồi ra.”

Vẻ mặt Tiểu Bạch ngơ ngác. Hóa ra là cô dẫn anh về nhà để lấy quần áo... Ban đầu anh còn định vào xem nhà cô thế nào, giờ người ta còn chẳng cho anh bước chân vào!

Tiểu Bạch thầm nghĩ, em không cho anh vào, chẳng lẽ anh không vào được sao? Dù sao em cũng đã mở cửa, lát nữa em đi vào thu dọn quần áo, anh sẽ lén ngó vào...

“Ừm ừm ừm, nhanh lên nhé.” Tiểu Bạch làm bộ gật đầu, giục cô: “Nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm.”

Lạc Y nhìn lướt qua anh, tên này ngay cả áo khoác cũng không mặc, chỉ mặc bộ vét trắng.

Lạc Y mở cửa ra, đi vào trong, cành cạch, khóa cửa lại.

!!!

Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn, trong lòng “fuck fuck...” Mặc dù biết không được nói tục, nhưng, lúc này nội tâm anh không thể nào bình tĩnh nổi!

Cô nương Lạc Y này... phòng anh như phòng cướp vậy? Khóa cửa làm gì? Chẳng lẽ anh còn có thể trộm đồ sao?

Hừ --------- anh không vui!

“Ách xì --------“ Tiểu Bạch hắt hơi một cái, bi kịch là... miệng đau!

Hắt xì, miệng mở quá to, đau môi, huhuhu

Lúc này, cửa sát vách mở ra, một bác gái bước ra. Bác gái nhìn Tiểu Bạch, nha... tên nhóc này là ai? Rất đẹp trai, vóc dáng lại cao, rất dễ nhìn! Còn bờ môi... hơi dày thì phải...

“Cậu tìm ai vậy?” Bác gái hỏi anh.

Tiểu Bạch đáp: “Cháu là bạn người này.” Cậu chỉ chỉ nhà Lạc Y.

Bác gái vội nói: “Ai u, chắc cậu là bạn của thẩm phán Lạc hả, vậy nhân phẩm của cậu nhất định không tồi!”

Hai mắt bà lão sáng lên, nhìn anh hỏi: “Cậu đã có đối tượng chưa? Không có đối tượng thì để bác giới thiệu cho cậu một người!”
 
Chương 1727: Không yêu thương nổi người sợ tối (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch bị dọa đến sững sờ, đây là cái quỷ gì vậy?

Lần đầu tiên gặp mặt đã có ý định giới thiệu đối tượng cho người ta là sao?

Niềm tin giữa người với người đã đạt đến trình độ này rồi hả?

“Cành cạch...” Lúc này, cửa nhà Lạc Y mở ra. Lạc Y nhìn bác gái đứng ngoài cửa, cô nói: “Cảm ơn bác Lương, tạm thời anh ấy không cần đâu ạ.”

Biểu cảm của Lạc Y rất nghiêm túc.

Bác Lương cười xấu hổ, hỏi Lạc Y: “Vậy còn cháu? Lần trước giới thiệu cho cháu quản lý tài vụ chẳng phải rất tốt sao? Người ta thích cháu, cháu lại không thích!”

Lạc Y nói: “Người đó rất tốt, có điều cháu không có chủ đề chung gù với anh ấy. Cảm ơn bác Lương.”

“...” Tiểu Bạch thầm nghĩ, hóa ra, đây là bà mối... nhưng bà bác này dám giới thiệu đối tượng cho Lạc Y, điều này khiến anh rất không vui.

Lạc Y mở cửa ra: “Anh vào trước đi.”

Tiểu Bạch run run, bên ngoài quá lạnh, trong phòng của cô thật ấm áp, hơi ấm phả vào, anh không nhịn được rùng mình.

“Em thu dọn xong rồi?” Tiểu Bạch chà chà hai bàn tay hỏi cô.

Lạc Y: “Vẫn chưa, anh cứ vào đi đã.”

Lạc Y mở cửa để anh vào. Không phải là cô không muốn để anh vào, nhưng cô phải thu dọn quần áo, dĩ nhiên sẽ phải mang cả áo ngực, quần lót a. Anh theo vào, cô sẽ ngại...

Tiểu Bạch theo cô vào nhà, anh tò mò nhìn tới nhìn lui.

Oa! Căn phòng thật sạch sẽ a! Rèm cửa, ghế sô pha màu xanh nhạt, như vừa bước vào thế giới đại dương, vô cùng thanh lịch.

“Em thích biển à?” Tiểu Bạch hỏi cô.

Lạc Y gật đầu: “Ừm...”

Lạc Y đóng cửa lại, Tiểu Bạch hỏi cô: “Em rất thích xem mắt sao? Sao cứ có cảm giác em hay đi xem mắt vậy?”

“Ai thích xem mắt? Tôi đâu có bị bệnh!” Lạc Y cả giận: “Tôi không muốn xem mắt a! Nhưng không chịu nổi những người này ngày nào cũng giới thiệu cho tôi a! Thỉnh thoảng bạn bè gọi tôi ra ngoài ăn cơm, tôi đi đến, kết quả là sắp xếp đối tượng hẹn hò...”

Tiểu Bạch tức giận: “Về sau, em đừng đi nữa!”

Lạc Y nói: “Hết cách rồi... có bạn bè có quan hệ rất tốt, trực tiếp từ chối thì không hay lắm.”

Tiểu Bạch vừa cởi giày vừa nói: “Bọn họ muốn em đi xem mắt lại không nói trước với em một tiếng, cho thấy bọn họ không hề tôn trọng em! Bạn bè như vậy mà gọi là bạn bè sao? Sau này đừng chơi bọn họ nữa!”

Lạc Y nhìn thoáng qua anh, không ngờ anh nói những lời này kiên quyết phết.

Lạc Y cởi giày dẫn anh vào nhà, lúc này, cô đã tháo giày cao gót, chợt cảm thấy vóc dáng của Tiểu Bạch rất cao, cao hơn cô một cái đầu. Cảm giác anh chàng này cứ như đứa bé, không ngờ cũng cao hơn mét tám?

Tiểu Bạch bước vào cùng cô, lúc đầu cho rằng tính cách Lạc Y rất cứng cỏi, còn tưởng rằng trang trí trong nhà cô cũng theo phong cách cứng rắn. Ai ngờ... thật ra rất con gái...

Có rất nhiều thú nhồi bông đáng yêu, nhiều nhất là voi. Đủ mọi voi gấu bông.

“Tại sao lại là voi?” Tiểu Bạch nhìn thấy loài động vật này, chợt cảm thấy kỳ quái...

Anh không khỏi nghĩ đến một bộ phim. Là một đứa bé trai, mặc quần sịp hình voi nhỏ, sau đó chim nhỏ của thằng bé lộ ra, chính là vòi voi...
 
Chương 1728: Không yêu thương nổi người sợ tối (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đầu Tiểu Bạch rối tung, không hiểu vì sao Lạc Y lại thích voi? Chẳng lẽ có công dụng đặc thù gì?

Tiểu Bạch đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhìn cả phòng có khoảng năm, sáu thú voi nhồi bông...

Nét mặt anh càng lúc càng cổ quái.

Anh đưa tay, cầm lấy một con voi màu nâu, thầm nghĩ: “Người anh em, nói xem ngươi có tác dụng gì trong căn nhà này?!”

Lạc Y rót cho anh cốc nước ấm.

Thấy anh ngắm nghía con voi, cô nói với anh: “Lúc tôi lên đại học, làm ta ba lô, tự mình du lịch đến nước Tia, tôi đi vào rừng chụp ảnh, bởi vì bị cảm nắng mà bất tỉnh. Suýt chút nữa tôi đã chết ở đó, một con voi lớn đã cứu tôi. Con voi cõng tôi đến đường cái, có chiếc xe đi ngang qua đã giúp đỡ tôi.”

Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm thấy những chú voi này thật đáng yêu...

“Người anh em voi, thật xin lỗi... tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ không nghĩ ling tinh.” Tiểu Bạch yên lặng xin lỗi chú voi trong lòng.

Lạc Y nói: “Tôi thu dọn đồ xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Bạch nhíu mày, anh liếc nhìn bên ngoài nói: “Bên ngoài quá lạnh, tôi không tiện di chuyển. Giờ cũng đã hơn chín giờ, bên ngoài rất tối, tôi sợ... Hay là, hai ta đừng đi đi lại lại nữa, ở nhà em được không? Chỗ này của em còn gần chỗ em làm. Em đi làm cũng thuận tiện.”

Lạc Y kiên quyết không chịu: “Không được!”

Để Tiểu Bạch ở lại nhà cô? Vậy chẳng phải thanh danh của cô mất hết sao? Tiểu khu này của cô, đánh rắm một cái cũng thành chuyện lớn đấy.

Lạc Y kiên quyến muốn đi, Tiểu Bạch không năn nỉ nữa, chỗ của anh cũng rộng rãi, không ai quấy rầy... ban đêm, anh giả làm ma dọa cô một chút, ha ha ha... “Đi thôi đi thôi!” Tiểu Bạch chợt hơi hưng phấn.

Lạc Y cầm theo một vali màu đen, Tiểu Bạch vội đón lấy. Hai người đi xuống lầu, Tiểu Bạch ngồi vị trí lái, anh nói: “Để tôi lái xe đi, chỗ tôi hơi ngoằn nghoèo, sợ em không tìm ra.”

Thật ra, là Tiểu Bạch không tìm ra mới đúng. Anh không biết chỗ mình ở đâu... vội lấy điện thoại ra tìm, gửi tin nhắn cho phụ tá của mình, hỏi địa chỉ.

Chốc lát sau phụ tá gửi đến một địa chỉ. Tiểu Bạch mở bản đồ, để Lạc Y tìm chỗ này. Khi Lạc Y tìm địa chỉ, Tiểu Bạch cố ý dặn dò trợ lý thu dọn phòng anh thật sạch sẽ, đồng thời phải biến mất trong vòng nửa tiếng, tuyệt đối không được quấy rầy thế giới hai người của anh và Lạc Y!

Từ chỗ Lạc Y đến chỗ anh, mất khoảng nửa tiếng.

Nửa tiếng không tính là xa, nhưng giờ Lạc Y rất buồn ngủ, hôm nay cô quá mệt, làm phù dâu, đi đôi guốc cao bảy phân, mắt cá chân còn sưng lên.

Lạc Y nhắm mắt lại, dựa vào ghế mê man ngủ thiếp đi...

Đợi đến khi cô tỉnh, phát hiện Tiểu Bạch khoác áo âu phục lên người cô.

Cô nhìn thời gian, đã 11:15! Sao vẫn còn ở trên xe?

Lạc Y nhíu mày, cô nhớ rõ... Lúc đi từ nhà cô, chẳng phải là 9:45 sao?

Lạc Y nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài đen thui! Tiểu Bạch còn tỉnh rụi lái xe!

Lạc Y ngồi thẳng dậy, hét lên với anh: “Chuyện gì vậy? Vẫn chưa tới hả? Anh lái xe đi đâu vậy? Chẳng phải chỉ mất nửa tiếng thôi sao? Đã được tiếng rồi mà anh vẫn chưa đến?”

Tiểu Bạch vội nói: “Đừng nóng, đừng nóng, tôi đi nhầm đường... Đường xá trong nước quá phức tạp, tôi lại không nhìn chỉ đường...”

A a a! Lạc Y muốn cắn chết anh!: “Anh không nhìn chỉ đường thì anh lái xe kiểu gì? Cút xuống, để tôi lái!”

Tiểu Bạch rụt cổ nói: “Bên ngoài quá tối, tôi không dám xuống xe...”

Mẹ ơi! Ai đến cứu vớt tôi với ------- Lạc Y muốn điên rồi, lớn đùng như thế mà còn sợ tối?!

Lạc Y hét lên: “Mau dừng xe! Tôi hộ tống anh qua đây, được chưa?”
 
Chương 1729: Đồ Bỏ đi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không chờ tiểu Bạch đậu xe ổn định, Lạc Y đã mở cửa xe, con đường này vô cùng hoang vu, trước sau chẳng có lấy một chiếc xe.

Xung quanh tối om…

Lạc Y cũng rất sợ hãi nhưng nghĩ đến người đàn ông kia còn chẳng bằng cô, cô tức giận liền có dũng khí ngay.

Cô mở cửa xuống xe đi tới chỗ tiểu Bạch, mở cửa cho anh, che chở cho anh xuống xe lại cùng anh đi tới chỗ ghế phụ, nhìn anh ngồi vào cô mới ngồi vào ghế lái.

Lạc Y nhìn bản đồ thiểu chút nữa tức hộc cả máu…

*** nó anh ta mù quá đến mức nào mới có thể lái xe xa hơn 50 km.

Lạc Y giận muốn điên rồi.

Thật sự tức muốn chết, mệt mỏi cả ngày để cho đồ bỏ đi này lăn qua lăn lại như vậy.

Nửa đêm 11h15 cũng chưa về đến nhà thì càng tức giận hơn, cô còn phải lái thêm 1h mới có thể về đến khu biệt thự của nhà anh.

Hiện tại Lạc Y rất muốn giết người… tiểu Bạch thấy ánh mắt khủng bố như vậy của cô thầm nghĩ…xong rồi, hình tượng cái rắm chó gì chữ mất sạch rồi, huhu…

Sớm biết như vậy thì gọi trợ lý là tốt rồi. Trước kia anh cũng có lái xe riêng, tự mình lái đi rất ít.

Tiểu Bạch không chịu để tâm còn lo lắng đến hình tượng, không biết hiện tại Lạc Y còn có cả ý nghĩ muốn giết mình.

Lạc Y nhanh chóng lái xe đến nhà tiểu Bạch, cô tức tối dừng xe ở gara.

Trời đã tối, tiểu Bạch nhìn thời gian xuống xe thì vừa lúc 12h.

Lúc này tiểu Bạch hơi sợ bởi vì lúc còn bé căn bản ba mẹ không có thời gian chú ý đến anh.

Anh được người hầu già trong nhà nuôi lớn, mà người hầu già kia thích hù dọa trẻ con, trước kia anh bướng bỉnh, người hầu già liền dọa anh nói ma quỷ tới, ma cà rồng chuyên cắn những đứa bé không nghe lời này nọ…

Tiểu Bạch bị dọa sợ cho nên vô cùng sợ tối. Bình thường trong nhà có nhiều người, một mình ở nhà, tối lửa tắt đèn, ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi.

Hiện tại Lạc Y rất không kiên nhẫn, cô mở cửa xe đi xuống.

Tiện tay rút chìa khóa, tắt luôn đèn trong xe.

Tiểu Bạch kêu to một tiếng nhanh chóng chạy tới cạnh Lạc Y, gắt gao ôm chặt cánh tay cô gái nhà người ta.

Lạc Y hất anh ra: “Anh tránh ra, đừng có đụng vào tôi.”

Tiểu Bạch nói: “Tôi sợ cô sợ hãi nên mới tới đây bảo vệ cô.” Anh sợ hãi nhưng không chịu thừa nhận, chỉ nói: “Cô đừng sợ… có quái vật thì cô chạy trốn bên cạnh tôi là được, tôi tới thu thập bọn chúng.”

Lạc Y trừng trắng mắt, chế nhạo: “Anh nhìn lá gan của anh kìa, nói chuyện còn run còn nói bảo vệ tôi… lúc có quỷ tới anh là người đầu tiên để quỷ ăn tôi thì có.”

“Á… xin cô đừng có nhắc mấy từ kia.” Tiểu Bạch ôm lấy cánh tay Lạc Y không buông.

Lạc Y chẳng còn sức lực mà từ chối, cô kéo va li cùng tiểu Bạch đi vào cửa biệt thự.

Tiểu Bạch nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi, sợ có gì đó đột nhiên nhảy ra dọa anh sợ nhảy dựng.

Không tệ, mùa đông không có động vật chạy linh tinh, hai người hứng gió đi vào biệt thự, tiểu Bạch cầm chìa khóa dưới đệm, đây là trợ lý để lại cho anh.

Hai người mở cửa, tiểu Bạch mò mẫm bật đèn, đèn sáng anh như được sống lại, vừa nãy chẳng dám thở gấp.

Lạc Y nhìn anh càng tức giận hơn.

“Tôi lên lầu trước.” Lạc Y kéo va li da vào bên trong, biệt thự của tiểu Bạch trống không, vừa nhìn liền biết hiện tại không có người ở.

Lạc Y kéo va li da đi lên lầu, tiểu Bạch đuổi theo sau cô: “Tôi kéo va li giúp cô.” Sau đó tự tay cầm lấy.

Lạc Y thầm nghĩ cô đi mới biết sợ chứ gì? Đúng là đồ phế vật.
 
Chương 1730: Đồ Bỏ đi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch đi song song với cô vừa đi vừa quay đầu nhìn xung quanh. Dọc đường đi, tất cả ngọn đèn đều bị anh bật lên.

Đi đến lầu hai, tiểu Bạch chỉ vào phòng bên trái: “Cô ngủ phòng ngày đi, tôi ngủ ở phòng đối diện. Nếu cô sợ thì gọi tôi, tôi không khóa cửa đâu.”

“Tôi nhổ vào…” Lạc Y thầm nghĩ, hai chúng ta không biết ai mới là người kêu đâu.

Lạc Y chẳng buồn cằn nhằn với anh, cô kéo vali đi về phòng.

Tiểu Bạch thấy cô về phòng liền khóa cửa lại, anh nhìn về phía phòng mình.

Anh hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng bật đèn lên. Trong phòng vô cùng ấm áp, trợ lý đã bật xong điều hòa cho anh.

Tiểu Bạch đi vào phòng mình, thay quần áo, tắm rửa. Vừa tắm anh vừa nghĩ: Hiện tại Lạc Y nhất định cũng đang tắm, nếu lúc này anh giả vờ làm quái vật hù cô, nhất định cô sẽ sợ hãi gào khóc chui vào lòng anh.

Haha… tiểu Bạch nghĩ như vậy đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào.

“Mẹ ơi…” Tiểu Bạch sợ tới mức nhảy dựng, bộp một phát lòng bàn chân trượt ngã ngay xuống đất.

Tiểu Bạch ối một tiếng hét lên: “Lạc Y, có quỷ….”

“Cốc, cốc, cốc…” tiểu Bạch nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó tiếng Lạc Y gọi anh: “Sao vậy? Mở cửa ra.”

Tiểu Bạch kéo khăn tắm nhanh chóng vòng qua eo, anh ra khỏi phòng tắm, chạy tới mở cửa nhìn thấy Lạc Y mặc áo ngủ ca ro màu xanh nhạt đang đứng ngoài cửa của anh.

“Sao vậy?” Lạc Y nhìn anh như nhìn kẻ tâm thần.

Tiểu Bạch vội vàng dựa vào cô nói: “Vừa nãy đang tắm tôi nghe thấy âm thanh là lạ, như có người đang khóc vậy.”

Lạc Y bị anh nói da đầu run lên nhưng vẫn vô cùng trấn tĩnh: “Làm gì có âm thanh? Sao tôi không thấy, để tôi đi xem xem.”

Lạc Y xắn tay áo đi vào phòng tắm, tiểu Bạch bị dọa, sắc mặt tái xanh đi theo Lạc Y vào bên trong, anh dán vào vách tường, đi theo Lạc Y một tấc không rời.

Lạc Y đi vào phòng tắm nhìn xung quanh, không có gì cả, cô bật vòi hoa sen, đột nhiên…

“Huhu… xèo…”

Quả thật có âm thanh, là tiếng khóc nhưng Lạc Y nghe xong phát hiện không phải là nước không lên nên vòi nước mới phát ra âm thanh.

Lạc Y quay đầu nhìn anh một cách khinh bỉ: “Là âm thanh này sao? Dọa anh sợ như vậy?”

Tiểu Bạch vô cùng ủy khuất, vốn làn da anh đã trắng, vừa giật mình lại càng không có huyết sắc.

Lạc Y trừng anh: “Tòa biệt thự này ít có người ở, đột nhiên dùng nước cho nên nước muốn chảy qua vòi nên mới có âm thanh như vậy, không phải chưa dùng bao giờ hả, đứa bé 5 tuổi cũng biết.”

Vẻ mặt tiểu Bạch giống như đang nói: Cô nói gì tôi chẳng hiểu.

Lạc Y cau mày nhìn anh: “Anh chưa bao giờ nghe qua âm thanh này sao?”

Tiểu Bạch lắc đầu, Lạc Y thầm nghĩ đứa nhỏ này chắc chưa bao giờ dùng nước uống từ vòi nước.

Lạc Y nói: “Anh đi tắm tiếp đi, không có quỷ, không cần sợ!”

“Á… cô đừng có nói đến từ kia.” Tiểu Bạch nói thế nào cũng không dám ở lại phòng mình, cả tòa biệ thự chỉ có hai người là anh vừa Lạc Y.

Anh sợ quá mà.

Thật sự phải quấn lấy Lạc Y, Lạc Y sẽ không thể làm gì anh. Cô quá mệt mỏi: “Thôi, qua phòng tôi tắm đi.”

Tiểu Bạch ôm chặt bả vai Lạc Y cảm kích nói: “Lạc Y, cô thật tốt bụng.” Tay anh vẫn còn ướt, làm áo ngủ của Lạc Y ướt mất rồi.

Lạc Y hận không thể giết chết anh, cô còn phải thay quần áo.

Càng nhìn càng giận, đúng là đồ bỏ đi được nuông chiều từ bé.
 
Chương 1731: Thà làm ni cô cũng không gả cho đồ Vô tích sự này (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Cô đừng đi nhanh đó nha.” Tiểu Bạch mang theo khăn tắm của mình sợ muốn chết.

Bên trong anh còn chưa mặc gì hết.

Với tính tình kia của Lạc Y, nếu như bị cô nhìn thấy anh bị rơi khăn tắm thì có chặt đầu anh ra không?

Lạc Y đi rất nhanh, tiểu Bạch chẳng muốn ở lại một giây phút nào ở trong căn phòng kia.

Anh ra khỏi phòng đi theo Lạc Y đi tới phòng của cô.

“Tôi tắm trước hay cô tắm trước đây?” tiểu Bạch hơi xấu hổ, nhìn quần áo Lạc Y chỉnh tề còn chưa tắm đâu.

Lạc Y không kiên nhẫn trừng anh nói: “Anh tắm dở rồi thì tắm cho xong đi.”

Tiểu Bạch gật đầu vội vàng đi tắm rửa.

Hắt xì… cuối tháng 11, tuy trong phòng bật điều hòa nhưng hành lang vẫn rất lạnh.

Tiểu Bạch run run xả nước, tắm xong rốt cuộc cũng đỡ.

Anh nhìn mình trong gương, môi hồng răng trắng, măt mày như ngọc, thanh sảng sáng ngời, làm mỹ nam chính cống. Anh híp mắt, đôi mắt tựa như hoa đào lóe lên ánh sáng mị hoặc.

Anh nhìn đi nhìn lại trong gương, đẹp nha… ôi, chàng trai trong gương quá đẹp trai rồi, giống như anh vậy, gương mặt vừa đẹp, tính cách lại tốt, vóc người cũng đẹp nữa, anh nhìn bắp tay của mình trong gương.

Vừa làm động tác vừa nghĩ, hừ hừ… tôi đẹp trai như vậy, sau này tiện nghi cho em rồi tiểu Mỹ nhân Lạc Y.

Tiểu Bạch tắm xong, quần khăn tắm ra ngoài. Lạc Y trừng anh: “Mặc quần áo xong ra ngoài không được sao?”

Tiểu Bạch không vui, tôi cố ý không mặc đó, chính vì để em thưởng thức cơ bụng của tôi, cơ ngực của tôi… đừng nhìn tôi gầy chứ vẫn mạnh khỏe lắm.

Lạc Y chẳng thèm nhìn anh trực tiếp đi tắm rửa, ở chung một phòng tắm với người đàn ông này, Lạc Y rất không tự nhiên, nhưng phòng đối diện cũng bị thằng nhóc này dùng mất rồi.

Lạc Y ghét bỏ ngoan độc trừng người bên ngoài một cái, đành tắm cho xong vậy, quá mệt rồi.

Tắm xong ra ngoài…

Tên kia nằm thành một hàng ngủ ngay trên giường cô.

Lạc Y thầm nghĩ, anh ngủ đây tôi qua phòng anh ngủ không được sao?

Lạc Y thày quần áo, giặt xong hong khô liền đi tới phòng ngủ của tiểu Bạch.

Trước khi ngủ Lạc Y có một thói quen là phải đi WC.

Cô vào nhà vệ sinh thì phát hiện… *** nó, quần tam giác mày đen của tiểu Bạch nắm lên bồn rửa tay, anh tắm thì tắm quần áo chẳng thèm giặt.

Lạc Y hận đến nghiến răng nghiến lợi, tay chân lười biếng đồ phế vật cái gì cũng không biết.

Cô *** nó đời này có làm ni cô cũng không cân nhắc gả cho đồ bỏ đi này.

Lạc Y kéo rèm che, tắt đèn nằm ngủ.

Không biết ngủ đến mấy giờ đột nhiên nghe thấy tiểu Bạch ở phòng bên cạnh gào lên.

“Sao vậy?” Lạc Y sợ tới mức bổ nhào dậy, đầu cô phát đau nhưng không biết tiểu Bạch làm sao, cô khẩn trương chạy qua phòng đối diện.

Cô vừa mở cửa liền đụng vào lồng ngực tiểu Bạch, hai người bị dọa nhảy dựng.

Tiểu Bạch dùng một tay ôm cô, run run gào lên: “Sao vậy? Tôi gặp quỷ sao? Sao cô chạy từ căn phòng kia qua? Tôi tìm cô rất lâu, không thấy còn tưởng cô đi toilet.”

Lạc Y nói: “Tôi ngủ ở phòng anh, nhất định phải ngủ ở phòng kia.”

Lạc Y nhéo cánh tay anh: “Anh buông ra, làm tôi đau đấy.” tiểu Bạch rất lạnh, hiển nhiên đứng trên mặt đất tìm cô rất lâu.
 
Chương 1732: Thà làm ni cô cũng không gả cho đồ Vô tích sự này (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng mà lần này ôm cô, tiểu Bạch đột nhiên nóng lên, bởi vì hình như anh cảm thấy được bên trong áo ngủ của Lạc Y chưa mặc gì, hiện tại dánh vào người anh, cực kì ấm áp.

Lạc Y vùng vẫy: “Anh buông tôi ra.”

Tiểu Bạch ôm cô không chịu buông: “Không được, tôi không dám ngủ… vừa nãy làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng người sao đột nhiên biến mất đây?”

Lạc Y tức giận muốn chết, hiện tại cả đầu cô phát đau còn muốn ngủ.

Tiểu Bạch thấy cô xoa trán lập tức muốn nổi bão, nhanh chóng buông tay: “Cô ngủ chỗ tôi… tôi không ngủ trên giường, tôi ngủ ở sô fa.”

Lạc Y thật muốn đánh anh, cô từ từ nhấc chân đi tới phòng anh, nhìn trên giường rối thành một nùi, cô nhíu mày: “Qua chỗ tôi ngủ.”

Cô nắm thành nắm đấm, nếu anh thiếu mấy lỗ thì để cô giúp anh thêm mấy lỗ trên trán anh.

Lạc Y trở về phòng, tiểu Bạch không chịu đi bởi vì căn phòng kia có âm thanh kỳ quái… nhưng mà anh lại không muốn ngủ một mình.

Anh đi theo Lạc Y đi tới phòng ngủ kia, tiểu Bạch nằm ngủ trên ghế sofa.

Hắt xì… trên ghế sofa quá lạnh, anh đắp chăn dày mà vẫn lạnh run cầm cập.

Lạc Y quá mệt nhọc, lười biếng hừ một tiếng, tiểu Bạch nhìn thấy cô dịch vào bên trong.

Là đang có ý mời anh lên giường ngủ hả?

Tiểu Bạch kích động, anh bọc chăn run rẩy đứng lên chần chờ lên giường.

Anh ngồi xuống cạnh giường, chiếm một phần nhỏ, trên giường có nệm lông, nháy mắt anh cảm thấy ấm áp hẳn.

Nằm một lúc tiểu Bạch bật đèn, anh chống tay nghiêng đầu nhìn cô.

Lúc Lạc Y ngủ rất đáng yêu… gương mặt trái xoan, miệng nhỏ như anh đào, chiếc mũi rất bé, lông mày thẳng, rất có cảm giác khí khái.

Anh không nhịn được nhéo má cô, làn ra rất tốt, trơn mịn mềm mại.

Anh nhéo má mình, giống như mặt anh vậy, cũng rất trơn mịn.

Lạc Y đắp chăn không kín, cánh tay của cô lộ ra ngoài.

Tiểu Bạch nắm tay cô muốn đặt tay cô vào trong chăn.

Kết quả vừa vén chăn lên, nhìn thấy quần áo ngủ của cô xốc xếch, bả vai lộ ra.

Da thịt trắng như tuyết, nhìn mắt muốn mù đến nơi rồi.

Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, anh không phải loại háo sắc dậu đổ bìm leo.

Anh vẫn rất tôn trọng phái nữ.

Nhanh chóng nhét tay cô vào chăn.

Trong lòng niệm kinh như hòa thượng: “Tâm Nhược Băng thanh, xúc biến không sợ hãi...”

Nhưng mà lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi là làm sao vậy.

Trái tim đập thình thịch khó lòng bình phục.

Anh nhìn chằm chằm Lạc Y một hồi, nói cũng lạ, ban đầu anh không thấy mình thích Lạc Y, nhưng mà càng tiếp xúc càng cảm thấy được sự quyến rũ của cô gái này.

Loại quyến rũ này giống như ánh mắt trời, nói sao nhỉ? Có sức sống, dã tính, nóng bỏng, hăng hái, vô cùng hấp dẫn người khác.

Tính tình Lạc Y không tốt như vậy nhưng mà cô giận thì giận cũng không phát tác ra ngoài.

Cô là kiểu người tức giận cũng không tìm người khác gây phiền toái.

Tiểu Bạch nhìn cô cười cười, nghĩ thầm Lạc Y vốn lương thiện… dù bị anh làm cho tức chết cũng không tìm anh tính sổ.

Anh nhìn cô, càng nhìn càng thấy muốn nhìn hơn, bộ dạng lúc ngủ điềm tĩnh, ngọt ngào, khiến anh muốn lại gần hôn cô…
 
Chương 1733: Tôi bị đau miệng, cô đút cho tôi đi… (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch chịu đựng kích thích muốn hôn cô, giơ cổ tay dùng hai ngón tay khép lại chạm vào má cô.

Giống như đang hôn nhưng gương mặt anh lại đỏ bừng lên.

Lạc Y ghét bỏ xoay mặt sang hướng khác.

Tiểu Bạch mím môi cười, có lẽ Lạc Y bị ngọn đèn quấy nhiễu, cô tức giận xoay người, sắp nổi giận, tiểu Bạch khẩn trương tắt đèn.

Anh giả vờ mình bị mộng du… ưỡn ẹo nằm ngủ.

Lạc Y không động đậy nữa, tiểu Bạch mới ngoan ngoãn đi ngủ.

Ngủ đến sáng hôm sau, lúc Lạc Y tỉnh lại phát hiện bên cạnh có người, cô hoảng sợ lúc này mới nhớ tới… hiện tại đang ở trong nhà của tiểu Bạch.

Thấy rõ là tiểu Bạch, trái tim căng thẳng mới hòa hoãn, cô nhìn tiểu Bạch, cả đêm hôm qua bị lạnh nên mới leo lên giường ngủ.

Nhưng mà anh ngủ rất thành thật, chỉ chiếm một diện tích nhỏ, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi, xem như cũng quân tử.

Lạc Y kéo chăn đắp cho anh, tên nhóc này đúng là đẹp trai, lúc ngủ cũng chọc người đến thế.

Đương nhiên chỉ giới hạn lúc ngủ mà thôi.

Đầu cô rất đau nhưng vẫn phải tỉnh dậy làm bữa sáng.

Cái miệng tên này rất tệ, trông chờ anh có thể dậy làm bữa sáng thì đúng là nằm mơ.

Lạc Y không mong chờ vào anh, đứng dậy khoác lên áo khoác liền đi vào bếp.

Lúc tiểu Bạch tỉnh dậy thì há miệng đi tìm đồ ăn.

“Chào buổi sáng Lạc Y.” tiểu Bạch nhìn đồ ăn trên bàn, có trứng ốp, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, anh vừa muốn cầm ly sữa thì đột nhiên nhớ tới… hiện tại anh đang là bệnh nhân mà.

Anh để cô tới phục vụ không phải vì miệng anh đau sao?

Tiểu Bạch ngồi như đại lão gia dựa vào ghế.

Anh nói với Lạc Y: “Miệng tôi bị đau, nhanh đút cho tôi đi, aaa…” nhìn cái tên miệng tiện tiểu Bạch, thật muốn bóp chết anh.

Cô thật hoài nghi anh làm sao mà lớn? Quần áo vươn đến tay, cơm há tới miệng, sau này ai gả cho anh thật đúng là chịu tổi.

Lạc Y cầm ly sữa trên bàn, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng không thẻ nào… ai bảo hôm qua cô làm người ta bị thương đây.

Cô đứng bên cạnh anh, cầm ly đưa tới miệng anh: “Đại thiếu gia anh uống đi.”

Tiểu Bạch không vui nói: “Bác sĩ nói tôi không thể đụng vào miệng, cô không cầm thìa đút cho tôi sao?”

Lạc Y muốn bốc hỏa nhưng vẫn phải đi lấy thìa tới.

“A… há miệng nào.”

Tiểu Bạch há miệng cười vui vẻ với cô, anh vừa cười vừa hỏi cô: “Tôi ngoan lắm đúng không?”

Ngoan bà nội nhà anh, trong lòng Lạc Y thầm mắt một câu, gương mặt vấn phải nghiến răng nghiến lợi mà cười: “Anh quá ngoan rồi, chị đút nào… bảo bảo ngoan, uống một tiếng sữa, lại ăn thâm một miếng trứng ốp…”

Tiểu Bạch ăn vô cùng thỏa mãn, không nghĩ tới em gái Lạc Y dịu dàng như thế…

Nhưng mà tình hình thực tế là thế, trong lòng Lạc Y lại là: “Ngẹn chết nhà anh, sắc chết anh đi, nghẹn chết anh đi.”

Hai người lục đục với nhau ăn xong bữa sáng, Lạc Y về phòng rửa mặt thay quần áo đi làm.

Lúc ra cửa, Lạc Y quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Bạch đang tiễn cô.

Cô nghi hoặc hỏi anh: “Anh không cần đi làm sao?”

Tiểu Bạch thầm nghĩ: “Sản nghiệp danh nghĩa của tôi nhiều nhưvaậy hàng năm kiếmv ề mấy tỷ còn cần phải đi làm sao? Cho dù có chuyện quan trọng cũng có thể video call hội nghị giải quyết xong.”

Anh lắc đầu.

Lạc Y ở trong lòng khách sáo một trận, quả nhiên tay chân lười biếng, phế vật tới mức ngũ cốc cũng không biết.
 
Chương 1734: Tôi bị đau miệng, cô đút cho tôi đi… (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hai mươi mấy tuổi ngay cả công việc cũng không có nhưng mà nghĩ đến anh ở biệt thự này… Lạc Y lập tức xem anh là phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp.

Lạc Y thầm nghĩ,dù cha anh có tiền anh cũng không thể không biết vươn lên như vậy chứ?

Làm con sâu gạo bị người ta cười nhạo thì dễ chịu lắm sao?

Miệng ăn núi lở không biết hả? Không phải dựa vào chính mình kiếm tiền thì được sao?

Lạc Y đi ra cửa, quay đầu trừng anh: “Buổi trưa tôi về nấu cơm cho anh.”

Lạc Y mở cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào.

Tiểu Bạch run lên nói: “Không cần cô phải về, buổi trưa tôi đi tìm cô.”

Dù sao một lúc nữa anh tìm Lăng Vi hội họp, anh có cổ phần ở Long Đằng, gần đây Lăng Vi có hành động mới cho nên anh phải tới họp hội đồng quản trị. Họp xong thì cũng gần trưa, đến lúc đó anh đi tìm cô đỡ cho cô phải vất vả chạy qua chạy lại, bên ngoài lạnh như vậy.

Lạc Y nhìn anh, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường… tên nhóc này thật ngoan, thật ngây thơ nhưng không phải hình mẫu cô thích.

Lạc Y lái xe đi làm.

Tiểu Bạch lên lầu thu thập một phen, xong xuôi lại để trợ lý tới đón anh đi gặp Lăng Vi, lái xe thì thôi vậy… mù đường thật phiền não các người không hiểu được đâu.

Tiểu Bạch soi gương, trang điểm một phen, thật ra miệng anh đã không sao rồi, ăn uống còn phai đút này nọ đều là anh đang đùa cô, anh còn chưa vô dụng đến mức đó.

Tiểu Bạch lên lầu, thu thập một phen, để cho trợ lý tới đón anh đi tìm Lăng Vi. Lái xe cái gì hay là chỉ là cảm giác trêu chọc cô rất thú vị, anh hình như thích thích cô rồi… hơn nữa vừa nãy cô bảo buổi trưa về nhà nấu cơm cho anh, trong lòng anh ngọt như uống mật vậy.

Nhưng mà sợ cô chịu lạnh, không muốn cô vất vả, tiểu Bạch quyết định theo đuổi Lạc Y, lúc này là theo đuổi thật.

Nhưng mà làm sao mà theo đuổi đây? Anh không biết, nhanh chóng tìm Lăng Vi hỏi một chút.

Tiểu Vi thông minh, tìm cô ra ý kiến bảo đảm có thể theo đuổi được Lạc Y.

Tiểu Bạch gửi mail cho Lăng Vi bởi vì nói qua điện thoại thì khó mà nói được.

Lăng Vi kéo anh vào một nhóm chị em, ngoại trừ Lạc Y thì các cô gái con lại đều??? là gái đã lấy chồng, móc xong rồi.

Tiểu Bạch vừa vào hội, nháy mắt cảm thấy cả người khó khăn rồi.

Đột nhiên có cảm giác giống còn lừa ngu ngốc…

Quả nhiên Lăng Vi nhắn một câu: “Tiểu Bạch tới, các cô nương vào tiếp khách, có chiêu gì cứ sử dụng với cậu ta đi.”

Lôi Niễu Niễu nói: “Để bão táp tới mãnh liệt chút đi.”

Tiểu Bạch nghi hoặc: “Em gái Niễu Niễu à, em đã vào hàng ngũ gái có chồng rồi hả?”

Lôi Niễu Niễu: “Bọn em đang ở cùng nhau.”

“Sao vậy?” Tiểu Bạch vội vàng hỏi: “Hiện tại anh và Lạc Y đang ở cùng nhau.”

Lôi Niễu Niễu nói: “Phải kìm nén, chữ ở cùng nhau của anh và ở cùng nhau của em không phải là một khái niệm.”

“…” Tiểu Bạch không vui, được rồi… anh không phải là tên ngốc, chút chuyện đó mà không hiểu thì không phải anh sống uổng phí nhiều năm rồi sao?

Tiểu Bạch hỏi cô: “Vậy anh làm sao mới có thể ‘ở cùng nhau’ với cô ấy?”

Lôi Niễu Niễu nói: “Theo đuổi chứ sao? Để cho cô ấy làm bạn gái của anh, để cô ấy thích anh, để cô ấy chủ động bổ nhào vào anh, anh và cô ấy kết hôn, hai người có thể ở cùng nhau rồi.”

Tiểu Bạch cười cười, nghe mà kích động.
 
Chương 1735: Bị đùa giỡn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch đang nghĩ đẹp thì đột nhiên nhớ tới chính sự.

Anh nói: “Anh cũng không ngốc, nhất định phải theo đuổi cô ấy nhưng mà theo đuổi thế nào đây?”

Tiểu Bạch hỏi xong cảm thấy hình như mình tìm lầm người, Lôi Niễu Niễu mới bao nhiêu tuổi? Hỏi cô ấy chẳng khác gì bọn trẻ con trường mầm non…

Hỏi Tạp Nhã và tiểu Vi vậy, nhưng mà người đâu?

Tiểu Bạch sốt ruột: “Người khác đâu? Bọn họ đi đâu hết rồi? Sao tiểu Vi chỉ nói một câu đã không thấy bóng dáng đâu hết rồi? Chị Tạp Nhã đâu? Chị An Kỳ đâu? Chị Hoa Đào đâu, Hạ Tiểu Hi đâu?”

Lúc này Lôi Đình đáp lại một câu: “Tôi vừa muốn nói chuyện mới phát hiện… căn bản cậu chẳng nhớ tôi, vậy tôi đi đây….”

Tiểu Bạch gõ một icon khóc lóc.

Tiểu Bạch nói: “Không phải hỏi theo trình tự sao? Còn chưa hỏi đến chị mà.”

Lôi Đình nói: “Tôi không nói dối cậu đâu, lúc trước Đình ca theo đuổi chị dâu đều là tôi giúp đỡ đấy.”

Hai mắt tiểu Bạch sáng lên: “Lúc đấy chị giúp thế nào?”

Lôi Đình nói: “Để cho Đình ca nhà tôi cùng chị dâu đi xem phim, đi bơi, đi ăn kem.”

“Đơn giản vậy sao?” tiểu Bạch có phần không tin tưởng lắm.

Lôi Đình nói: “Hẹn hò không phải chỉ như vậy, hiện tại trời lạnh, cậu có thể đổi đi bơi thành ngâm suối nước nóng, ăn kem có thể đổi thành ăn lẩu.”

“Ôi trời… ngâm suối nước nóng.” Chỉ cần nghĩ lỗ mũi tiểu Bạch đã muốn chảy ra rồi, anh khen một tiếng: “Chị Đình à, chị thật lợi hại.”

Tiểu Bạch vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý để trợ lý sắp xếp đi ăn lẩu, ngâm suối nước nóng.

Nói chuyện điện thoại xong, lại thầy Lôi Đình thảo luận trong nhóm: “Tôi nói cậu này, mẹo theo đuổi cô gái trong tiểu thuyết ngôn tình có cả tá rồi, cậu không có chuyện gì thì tìm vài cuốn ngôn tình mà đọc rồi làm theo.”

“..” tiểu Bạch hết chỗ nói, một hồi sau mới hỏi: “Vậy chị tiến cử cho tôi hai cuốn đi… tôi chưa bao giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình.”

Lôi Đình còn chưa nói xong đột nhiên Lôi Niễu Niễu gõ một câu: “Anh xem Đế thiếu tư sủng vợ đi, rất vui nhộn, tác giả là người lái xe già, vô cùng hot.”

“Hả?... được.” tiểu Bạch trịnh trọng gật đầu nhanh chóng để trợ lý đặt nguyên bộ.

Nhưng mà anh nhìn hai chữ… Tư sủng… có phần không dám xem.

Mặc kệ vậy, vì theo đuổi được bà xã, anh cần bất chấp bất cứ giá nào, tiểu Bạch tải xuống vài cuốn tình cảm lãng mạn.

Nói thật anh cũng là người đã trưởng thành, ngay cả hôn miệng con gái cũng chưa bao giờ, khó khăn lắm mới dâng hiến nụ hôn đầu lại biến thành dâng hiến cho đàn ông…

Ôi thật là đáng thương… chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Thật bận lòng mà.

Anh lật vài cuốn, nhìn bên trong viết: “Chiêu đầu tiên trong bảo điển tình yêu là: Phải nhớ kĩ đối phương thích gì, ví dụ như ăn gì, thích động vật nhỏ nào, thích xem phim gì, thích mặc quần áo như thế nào.”

“Ôi cuốn sách này thật lợi hại.” tiểu Bạch ngồi thẳng người cẩn thận đọc.

Anh nghĩ nghĩ, Lạc Y thích ăn trái cây, hơn nữa rất thích dưa mật, lần trước trong hôn lễ của tiểu Bát anh nhìn thấy Lạc Y cầm đĩa hoa quả không rời tay, cô ăn hết cả một đĩa dưa mật.

Tiểu Bạch khẩn trương mở tệp ghi nhớ trong điện thoại ghi lại.

Anh lại nghĩ: “Lạc Y thích con voi, cũng phải ghi lại. Thích xem phim gì nhỉ? Làm sao mà anh biết đây? Dù sao ngoại trừ phim ma thì phim gì anh cũng có thể xem cùng cô.

“Thích quần áo như thế nào?” Tiểu Bạch cầm tờ giấy vẽ vẽ, cô thích thành thục, phóng khoáng, tao nhã, màu lam nhạt, màu nước biển.

Ồ, tiểu Bạch hoảng sợ, không nghĩ tới anh hiểu nhiều về LạcY đến thế.
 
Chương 1736: Bị đùa giỡn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh lại nhìn xuống điều thứ hai của Bảo điển tình yêu: “Phải chu đáo, quan tâm đối phương nhiều hơn, mỗi một giờ đồng hồ phải nhắn tin ân cần hỏi han.”

Sao cơ? Còn phải làm vậy sao? Tiểu Bạch cảm thấy quá đáng sợ, một giờ nhắn tin hỏi một lần? Với tính cách của Lạc Y sẽ không đánh chết anh sao?

Anh tự động xem nhẹ điều này nhưng mà bên cạnh có một ghi chú quan trọng: “Một chuyện vô cùng quan trọng mới mọi người nhớ rõ trong lòng, có rất nhiều bạn xem nhẹ điều này cho nên con đường theo đuổi con gái đến đây chấm dứt.”

Tiểu Bạch hít sâu một hơi! Một giờ thì một giờ đi! Anh bất chấp rồi!

Tính bây giờ đi, hiện tại là 7h45, anh nhắn một tin cho Lạc Y.

“Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”

Lạc Y đang lái xe, nhìn tin tức sáng, cô không để ý, chờ đến đèn đỏ cô dừng xe mở điện thoại.

Cô nhìn nội dung tin nhắn: “Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”

Người gửi: tiểu Bạch.

Lạc Y tức giận, không nhắc tới thì còn đỡ, cô còn có thể quên đi, đêm qua tên này mang cô đi luôn một vòng.

Lạc Y hầm hừ nhắn lại: “Tôi không bị mù đường.”

Tiểu Bạch: “...” Anh cũng không bị mù đường… anh không hiểu tại sao Lạc Y lại tức giận.

Tiểu Bạch đang phiền muộn thì trợ lý của anh đã tới ngoài cửa.

Trợ lý lái xe xuất phát, tiểu Bạch thu dọn xong, hai người mở cửa, dì bảo mẫu chạy tới giặt quần áo, thay vỏ chăn, dọn phòng.

Bà nhìn hai căn phòng đều có người ngủ, sau đó gọi điện thoại cho thiếu gia Henry ở quần đảo Ali xa xôi.

Dì bảo mẫu nói: “Thiếu gia Henry, chú của cậu hôm qua mang theo một cô gái về nhà, hai người tách ra ngủ, bọn họ không ngủ cùng nhau.”

Thiếu gia Henry rất lo lắng cho đám cưới của chú mình cho nên nhìn rất chặt.

Bởi vì một ngày tiểu Bạch không kết hôn thì Henry và Louis không thể nào có quyền thừa kế.

Đây là di ngôn mẹ tiểu Bạch để lại.

Henry sốt ruột, anh phải khiến tiểu Bạch nhanh chóng kết hôn mới được, hiện tại da đầu anh căng ra, ngay cả tiền tán gái cũng không có rồi.

Dì bảo mẫu này là Henry cố ý sắp xếp làm gian tế bên cạnh tiểu Bạch.

Henry có phần khó tin: “Có phải bà nói mới không? Chú tôi mang người về nhà mà không ngủ cùng nhau? Không phải chứ?”

Nếu đổi lại là anh ta, mọi người không cần về nhà, ở trên đường, trên xe cũng có thể ngủ cùng người ta rồi.

Henry bày tỏ khó hiểu.

Henry tức giận nói: “Bà là đồ ngốc sao? Bọn họ không ngủ cùng nhau sao bà không biết chế tạo chút cơ hội cho bọn họ?”

Bà giúp việc không dám lên tiếng, lại nghe thiếu gia Henry gào lên: “Ví dụ như cho bọn họ uống canh dại bổ gì đó, hoặc là để cho bọn họ uống say, để bọn họ không chịu nổi cô đơn củi lửa gặp nhau thiêu cháy, chút lửa cũng có thể đốt cháy cả đồng cỏ đấy.”

Dì bảo mẫu bày tỏ vô cùng bội phục khả năng dùng từ của thiếu gia Henry.

Bà gật đầu nói: “Hiện tại tôi đi động chút tay chân vào nguyên liệu đồ ăn vậy.”

Chỉ cần để hai người gạo nấu thành cơm thì rất nhanh hai người có thể kết hôn.

Bà giúp việc nhanh chóng vào bếp.

Bà mở tủ lạnh mở thùng sữa chung ra, mở nắp cho chút thuốc vào trong.

Còn những thứ khác tạm thời bà không động, tối nay phải xem chút hiệu quả đã, nếu không được thì mai lại đổi cái khác.

………..
 
Chương 1737: Tình địch gặp nhau, đỏ cả hai mắt (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nữ giúp việc làm xong công việc tay chân, sắp xếp lại tất cả đồ đạc trở về chỗ cũ. Giống như bà ta chưa từng mở tủ lạnh ra vậy.

Tiểu Bạch ra khỏi nhà. 8h45’, anh ta chạy tới Long Đằng mới. Tiểu Bạch không trực tiếp vào phòng làm việc của Lăng Vi, mà...

Gửi một tin nhắn cho Lạc Y: “Nhớ uống nhiều nước, buổi trưa cùng ăn cơm.”

Lạc y đang ở trên tòa. Cô ấy không bật nguồn điện thoại di động.

Tiểu Bạch tràn đầy mong đợi chờ câu trả lời của Lạc Y, kết quả... Không có.

Tiểu Bạch không vui... anh ta buồn buồn không vui đi vào tòa nhà văn phòng hiện đại mới của Long Đằng.

Vừa mới bươc vào đại sảnh, tiểu Bạch chợt cảm thấy máu trong người anh ta đang sống lại lần nữa, bởi vì bầu không khí trong Long Đằng đang nóng như lửa!

“ Mẫu xe chúng ta mới đưa ra thị trường! Doanh thu bán hàng cực kỳ tốt! Lượng tiêu thụ đã phá vỡ kỷ lục của tất cả các mẫu xe khác!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chắc chắn tiền thưởng cuối năm của chúng ta sẽ tăng gấp bội!”

Các nhân viên đều đang phấn khích cao giọng thảo luận.

Lăng Vi đã tung mẫu xe mới ra ngoài thị trường! Tiểu Bạch cũng có cổ phần ở Long Đằng, nên lợi nhuận anh ta nhận được lần này đúng là không nhỏ.

Ban đầu, ông già Matisse, Henry và Louis đều không thể kéo mặt xuống hợp tác với Lăng Vi, bởi vì Diệp Đình đã thu mua phần lớn cổ phần của Lan Mị, nên chủ tịch Lan Mị lúc trước là Matisse rất buồn rầu.

Vì vậy, lúc Long Đằng vừa mới thành lập, Matisse định khuấy nước đục cho Lăng Vi. Nhưng tiểu Bạch dứt khoát xóa bỏ cái ý tưởng này của ông ta!

Tiểu Bạch nói: “Hợp tác mới có thể thắng lợi được, mặc dù số cổ phần trong Lan Mị của chúng đã bị Diệp Đình thu mua nhiều, nhưng đó cũng là do nội bộ của chúng ta lục đục trong một khoảng thời gian dài. Nếu chúng ta không thay đổi chiến lược kinh doanh, vậy trong tương lai chưa chắc gia tộc của chúng ta sẽ giữ lại được một cổ phần nào của Lan Mị!”

Tiểu Bạch quyết định rất nhanh, quyết định hợp tác với Lăng Vi.

Mẫu xe mới của Long Đằng được đưa ra thị trường, làm cho địa vị của tiểu Bạch trong gia tộc được nâng cao!

Anh ta phán đoán cực kỳ chính xác, mẫu xe mới được đưa ra thị trường lần này đã tạo thành náo động vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!

Động cơ siêu cấp vẫn luôn được những người đam mê xe cực kỳ sùng bái, nhưng không ngờ rằng mẫu xe này được đưa ra thị trường, lại có mức giá thấp như vậy! Đúng là làm mù mắt tất cả hãng xe hơi khác.

Mẫu xe này vừa được đưa ra thị trường, đã nhanh chóng gây ra phản ứng lớn! Đơn đặt hàng bay xuống như bông tuyết bay ngoài trời đông.

Tiểu Bạch và Lăng Vi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, lại trở về công ty của mình tiếp tục chủ trì hai cuộc họp từ xa, xử lý tất cả những chuyện khó giải quyết mới phát sinh gần đây.

Bởi vì buổi trưa muốn cùng ăn cơm với Lạc Y, nên tiểu Bạch bận rộn đến mức ngay cả nước miếng cũng không để ý uống.

Công ty mỹ phẩm anh ta vừa mới thu mua phát sinh nhiều vấn đề, làm anh ta rất phiền não. Nhưng đừng nhìn tiểu Bạch trẻ tuổi, anh ta đã mạc ba cổn đả(*) ở trên thương trường nhiều năm rồi.

(*)Mạc ba cổn đả, vượt qua nhiều gian khổ khó khăn, tôi luyện trưởng thành
 
Chương 1738: Tình địch gặp nhau, đỏ cả hai mắt (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Bạch cực kỳ có đầu óc kinh doanh, thủ đoạn xử lý mọi chuyện đều vô cùng thành thục. Hơn nữa, một khi quyết sách của anh ta được đưa ra, sẽ nhanh chóng cởi bỏ được vấn đề then chốt, giải quyết được vấn đề.

9h45’, 10h45’, anh ta lại gửi tin nhắn cho Lạc Y. Nhưng Lạc Y vẫn không trả lời lại!

Tiểu Bạch buồn bực đến tận trưa, cực kỳ mất hứng. Tất cả quản lý cấp cao ở các bộ phận đều cảm thấy như đang ngồi ở trên bàn chông, mọi kia, tính khí của tổng tài nhà bọn họ rất tốt, sao hôm nay lại thế này? Giống như có ai đó trộm nắp cống nhà anh ta vậy...

Tiểu Bạch đang bận bù đầu, trợ lý của anh ta đột nhiên báo cáo nói: “Tiên sinh, lẩu và suối nước nóng đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ là 11h45’, bây giờ đã đi đón tiểu thư Lạc Y ở chỗ làm chưa?”

Tiểu Bạch lập tức vui vẻ. Ngay cả chính anh ta cũng không ngờ rằng, mình lại phấn khích đến như thế.

Không nhận được tin nhắn trả lời cũng không sao! Không phải bây giờ anh ta có thể gặp được cô ấy rồi sao?

Tiểu Bạch dùng tốc độ nhanh nhất xử lý toàn bộ công việc, để có thể nhanh chóng đi gặp Lạc Y.

Anh ta vừa xuống đại sảnh, vừa gửi tin nhắn cho Lạc Y: “Bây giờ anh qua tìm em, đại khái là mất khoảng nửa giờ. Buổi trưa chúng ta ăn lẩu được không? Anh đã đặt bàn rồi, nhưng nếu em không thích ăn lẩu, chúng ta có thể chuyển sang ăn món khác.”

Nhưng lúc anh ta đi tới cửa văn phòng của Lạc Y, anh ta phát hiện ra có một tiện nam cũng đang chờ Lạc Y!

Tại sao lại gọi đối phương là tiện nam? Bởi vì, ngoài tiểu Bạch ra, tất cả những người đàn ông đến chờ Lạc Y đều là tiện nam!

Tiểu Bạch rõ ràng cảm giác được ánh mắt người đàn ông này nhìn về phía Lạc Y có cái gì đó kỳ lạ, cực kỳ thô bỉ!

Trong văn phòng của Lạc Y, còn có hai người phụ nữ, hai người phụ nữ đó, một người là công tố viên, còn một người là trợ lý của Lạc Y.

Ba người bọn họ vừa mới rời khỏi tòa, đang thảo luận về một vụ án. Người đàn ông kia đang ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Y.

Tiểu Bạch nhìn về phía người đàn ông này, vẻ ngoài của người đàn ông này khá là lịch sự, mặc âu phục Armani màu đen, tay cầm cặp táp Polo Santa, không ngừng giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình...

Tiểu Bạch nháo tâm, người này rõ ràng là tình địch! Hơn nữa, tình địch còn trang bị rất đầy đủ! Đều là những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, không sót một cái nào!

Mặc dù Tiểu Bạch là người ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng anh ta không quan tâm quá nhiều đến những thương hiệu nổi tiếng thế giới này, ngòai bộ quần áo anh ta đang mặc trên người được cắt may thủ công ra, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều không có món hàng hiệu nào.

Tiểu Bạch chợt có cảm giác như mình không thể thắng được người đàn ông này, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý: “Cậu mau đi lên đây, cho tôi mượn đồng hồ đeo tay của cậu.”

Trợ lý của anh ta cũng đeo đồng hồ Rolex!

Tiểu Bạch trộm đi xuống tầng, lấy đồng hồ đeo tay của trợ lý, đeo vào trên cổ tay của mình.

Anh ta vừa muốn lên tầng, lại nhìn thấy có vẻ như cái kẹp cà vạt của trợ lý không tệ lắm, anh ta lại tháo xuống, kẹp ở trên cà vạt của mình.

Trợ lý hoảng sợ nhìn ông chủ nhà mình, boss nhà mình đang phát điên? Boss nhà mình mới... bị chó dại cắn?

Tiểu Bạch lắc lư đi lên văn phòng của Lạc Y.

Anh ta đi tới kia trước mặt người đàn ông kia, giả vờ duỗi cánh tay của mình ra, làm ra vẻ xem đồng hồ giống như người đàn ông kia.

Lạc Y tan làm, liền gặp được hai kẻ... ngốc đang đứng chặn ngoài cửa...

Người đàn ông kia, chính là người mà dì Lương nhà bên cạnh giới thiệu cho cô ấy ——giám đốc tài chính.

Người đàn ông này vừa gặp đã thích Lạc Y, vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ấy.

Lạc Y đã cự tuyệt anh ta rất nhiều lần, nhưng đàn ông này vẫn đóng cọc chờ Lạc Y tan làm.

Giám đốc tài chính đó nhìn thấy Lạc Y nhìn về phía mình, anh ta vội vàng nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay. Giống như kiểu sợ không ai biết mình đeo đồng hồ Rolex.

Anh ta vừa nhìn đồng hồ, vừa nói: “Em xem, em bận rộn đến nỗi quên cả thời gian. Cũng đã 12 rưỡi rồi, nhanh đi ăn cơm đi. Anh đã đặt bàn ở nhà hàng tây, chúng ta đi thôi?”

Tiểu Bạch thầm nói trong lòng: “Ai nha, anh nghĩ hơi bị đẹp đấy. Anh mua thức ăn, chẳng lẽ tiểu gia lại không?”

Tiểu Bạch cố tình duỗi cánh tay ra, đưa đến trước mặt người đàn ông kia, khoe chiếc đồng hồ đeo tay anh ta vừa mới mượn được. Anh ta cũng giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Lạc Y: “Em xem, em bận đến nỗi ngay cả cơm cũng quên ăn. Cũng đã 12 rưỡi rồi, chúng tam au đi ăn đi. Anh đã đặt bàn ở cửa hàng lẩu bên cạnh rồi, đi nhanh đi. Anh cũng đói rồi.”

Người nọ đứng bên cạnh nhìn tiểu Bạch bằng ánh mắt khinh bỉ, tiểu Bạch không cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại.

Người đàn ông kia không cao bằng tiểu Bạch, anh ta vội vàng hơi nhón gót chân lên!

Tiểu Bạch cắn răng, lập tức “Bịch” nhảy đến trên ghế sa lon. Tới đây tới đây —— xem giữa hai chúng ta ai hơn ai?!

Lạc Y thật sự muốn phát điên, hai người đàn ông đáng xấu hổ này, cô ấy có thể nói là mình không quen biết không?!

Một người còn ngây thơ hơn so với một người!

Sao cô toàn gặp phải mấy người đàn ông không đáng tin cậy như thế này?

Giám đốc tài chính đó hơi gấp gáp, hỏi Lạc Y: “Chúng ta có thể đi ăn cơm chưa?”

Còn không chờ Lạc Y trả lời, tiểu Bạch đã vội vàng chỉ chỉ vào miệng mình.

“Hey ——” Anh ta ra hiệu bảo Lạc Y nhìn vào viền môi của mình —— em cũng đừng quên, hôm qua em châm anh thế nào!
 
Chương 1739: Hiểu lầm! Lớn chuyện rồi! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lạc Y trợn trắng mắt, nhìn cái dáng vẻ tiện lúc tiểu Bạch quệt miệng, cô ấy rất muốn cào anh ta!

Tại sao ngày hôm qua tay cô ấy lại vụng về đến vậy, bắt cái gì không tốt, lại không bắt được một cái cây xương rồng...

Lạc Y tức giận trong lòng, bởi vì cô ấy biết rõ mình bị người ta lừa bịp, không lại không thể bỏ rơi được.

Giám đốc tài chính đẩy tiểu Bạch ra, vẻ mặt đầy tha thiết hỏi Lạc Y: “ Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”

Lạc Y thầm nghĩ trong đầu: “Ai đồng ý đi ăn với anh?”

Lạc Y tức giận nói: “Tôi đã hẹn với anh rồi sao?”

Buổi sáng cô ấy đã hẹn với tiểu Bạch, bây giờ tiểu Bạch đến tìm cô ấy, cô ấy không tức giận gì cả. Nhưng anh chàng giám đốc tài chính này hơi phiền nhiễu.

Rõ ràng là cô ấy đã nói rất nhiều lần, hai người bọn họ không thể nào. Nhưng người đàn ông này lại giống như cao dán da chó, dính chặt lấy muốn xé cũng không xé ra được.

Có vẻ như giám đốc tài chính đó nghe không hiểu, anh ta bám đến cùng: “Chưa hẹn trước, nhưng bây giờ không hẹn trước được sao? Tôi cũng đã đặt bàn rồi, bây giờ không đi, không phải là rất lãng phí sao?”

Tiểu Bạch rất tức giận! Nói thế nào vậy? Đến anh ta nghe còn thấy ngứa tai, huống chi là Lạc Y!

Tiểu Bạch nhìn thấy Lạc Y đã nhíu chặt mày lại, anh ta đẩy người đàn ông kia ra, đi vào trong văn phòng của Lạc Y.

Anh ta đi tới bên cạnh Lạc Y, nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tối hôm qua chúng ta cùng ngủ chung một giường, hôm nay em đã thay đổi người khác rồi?”

Lạc Y lập tức đen mặt! Cô ấy mở to mắt, hung ác trợn mắt nhìn tiểu Bạch.

Nhưng tiểu Bạch nói không sai, đúng là tối qua bọn họ đã ngủ chúng trên một cái giường, cô ấy không có gì để phủ nhận.

Nhưng lời này nghe vào trong lỗ tai của người khác, lại biến thành một chiều hướng khác.

Nữ công tố viên bên cạnh và trợ lý cố nín không dám cười ra tiếng.

Tiểu Bạch lại tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, tối qua đều do anh cả, dày vò em đến tận khuya mới ngủ, khiến hôm nay em không có tinh thần đi làm.”

“Phốc ——” nữ công tố viên và trợ lý cùng cười phun ra, bọn họ thầm nghĩ trong đầu: “Khó trách hôm nay vành mắt của thẩm phán Lạc đen thui... thì ra là tối qua chơi đùa quá muộn...”

Ha ha ha... Hai người đều thầm bật cười trong lòng, xem ra... mùa xuân của thẩm phán Lạc nhà bọn họ sắp tới rồi...

Sắc mặt của Lạc Y đen như đáy nồi, người đàn ông đang đứng ở cửa kia bỗng xù lông, làm ra vẻ như Lạc Y cho anh ta đội nón xanh, anh ta nổi giận đùng đùng chất vấn Lạc Y: “Trong lúc em đang hẹn hò với tôi, em còn tìm người đàn ông khác? Các người... tối qua các người còn ngủ với nhau?”

Người đàn ông kia như bị đả kích nghiêm trọng, lui về phía sau hai bước, hung tợn đạp cầu thang đi xuống tầng, vừa đi, anh ta vừa hét: “Đạo đức suy đồi hết cả rồi! Tôi sẽ đi tìm người giới thiệu! Tôi muốn phàn nàn về em! Người giới thiệu còn miêu tả em như là tiên nữ ấy! Không ngờ em lại là loại phụ nữ thủy tính dương hoa?”

Tiểu Bạch cảm giác có vẻ như mình đã gây ra họa lớn rồi...

Anh ta toét miệng cười với Lạc Y: “Em xem anh làm cho anh ta tức giận đến chạy mất rồi, về sau cái cao dán da chó này sẽ không quấn lấy em nữa.”

Lạc Y cười mà như không cười đáp lại anh ta: “Em cám ơn anh!”

Nữ công tố viên và trợ lý bên cạnh bật cười ra tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top