Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1620: Tình báo, cực kỳ quan trọng! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, Tào Duệ nói muốn xuống xe hóng mát một chút.

Lý Thiên Mặc gật đầu, nhìn anh xuống xe lại gửi một tin nhắn cho Diệp Đình: “Anh, anh còn chưa ngủ sao? Là em đánh thức anh à?”

Diệp Đình trả lời: “Còn chưa ngủ, bảo bối của chúng ta mệt nhọc....”

Đột nhiên Lý Thiên Mặc muốn nói: “Có phải đang làm vận động có ích gì đó với tiểu Vi không?” Anh cười phun một tiếng, sợ Lăng Vi giết chết nên liền nhịn không có hỏi.

Diệp Đình lại gửi một tin nhắn đến: “Lập tức điều tra.”

Lý Thiên Mặc yên tâm, có anh Đình ở, chuyện này sẽ dễ làm.

Lúc này, đột nhiên điện thoại nhận được một tin nhắn, là Lăng Vi gửi tới: “Thằng nhóc này, hơn nửa đêm còn dám gửi tin nhắn, bà sẽ bảo Lôi Niểu Niểu bẽ gãy anh em của cậu.”

“Phốc ---” Có cần ác vậy hay không? Nháy mắt Lý Thiên Mặc cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên!

Xem ra.... là thật sự quấy rấy đến người ta lăn lăn....

Sau đó, Lăng Vi lại gửi đến một tin nhắn: “Cậu không biết bảo bảo nhà tôi khó dỗ cỡ nào! Nửa đêm gào khóc kêu, thật rất khó để ngủ, cậu lại làm rung rung giật mình tỉnh dậy!”

“...” Lý Thiên Mặc lại mở tin nhắn của Diệp Đình ra.... giờ mới hiểu được, bảo bối mà anh nói... là hai đứa bé của anh, không phải tiểu Vi...

Mẹ của tôi ơi, quá quạ đen tồi, cũng may câu nói kia của anh còn chưa gửi đi, nếu không.... tiểu Vi còn không dẫm chết anh?

Lý Thiên Mặc kinh ngạc hỏi: “Hai người tự mình trông con sao? Bảo mẫu đâu?”

Lăng Vi trả lời nói: “Còn không phải anh Đình của cậu trúng gió, nói cái gì mà muốn trải nghiệm niềm vui làm cha mẹ.... một tháng gần đây vẫn là chúng mình tự chăm sóc hai đứa bé, mẹ của tôi ơi! Cậu không biết hai đứa bé nghịch ngợm cỡ nào đâu, nếu không phải con ruột của mình, mình thật là hận không thể bóp chết chúng nó! Mập như vậy, mình phải hung hăng bóp mới được!”

“Ha ha....” Lý Thiên Mặc cười sắp điên rồi, anh nói: “Vậy cậu mau đi nghỉ ngơi đi. Mình không làm ồn cậu ngủ nữa.”

Tiểu Vi “hừ:“Lần sau, đừng có mới nửa đêm đã gửi tin nhắn!”

Lý Thiên Mặc hấp tấp nói: “Sau này tiểu nhân không dám như vậy nữa...” Nói xong, đột nhiên lại cảm thấy không đúng: “Không phải nha! Hôm nay mình thật là có việc gấp! Đánh thức bảo bảo cũng không trách mình được nha, ai bảo hai người không tắt chế độ rung!”

“Đi chết đi!” Lăng Vi lại hỏi: “Cái chuyện quan trọng gì? Mà ba giờ đêm lại quấy rầy sự yên tĩnh của người ta?”

Lý Thiên Mặc trả lời: “Mình gửi cho anh Đình, cậu hỏi anh ấy.”

Bên Lăng Vi không có động tĩnh. Chỉ chốc lát sau, lại gửi tới: “Được, tin nhắn rất quan trọng, lần này bỏ qua cho cậu.”

Diệp Đình liên lạc với Vương Dần, nói đại khái tình huống.

Diệp Đình lập tức hack tài khoản của A Đạt.

Bây giờ muốn biết đường dây kiếm tiền của “Hạ Bạch Mai”, phải tìm được tài khoản của bà trước, lại truy xét tiếp xem ai chuyển số tiền này cho bà.

Diệp Đình truy xét một đường, mỗi lần Hạ Bạch Mai gửi tiền cho A Đạt đều là vòng vo mười mấy trương mục hải ngoại, cuối cùng mới đến thẻ ngân hàng của A Đạt.

Cuối cùng, Diệp Đình phong tỏa một tài khoản ở Giang thành, chủ tài khoản này là “Trần Sương”. Anh điều tra tin tức mục đích người này sử dụng tài khoản.

Lăng Vi chỉ tên Trần Sương nói: “Cái này hiển nhiên là thân phận giả của Hạ Bạch Mai.”

“Đúng.” Diệp Đình mở tin tức, anh bắt đầu điều tra là ai gửi tiền cho bà.

“Quá rải rác, không dễ điều tra...” Lăng Vi nhíu mày.

Hiển nhiên đối phương cực kỳ xảo quyệt, có đến mấy ngàn tài khoản gửi tiền cho bà.... không có lặp lại.

“Thật là cáo già!”Lăng Vi nói: “Từ từ điều tra đi, đây tuyệt đối là một công trình to lớn.”

Lăng Vi suy nghĩ, gửi tin nhắn cho Lý Thiên Mặc: “Nhiệm vụ còn khó khăn cậu tưởng gấp trăm lần. Cố gắng khách sáo nhiều. Chúng ta cần càng nhiều tin tức có ích hơn.”

Lý Thiên Mặc nhận được tin nhắn, đọc xong lập tức xóa bỏ. Lăng Vi là gửi mật mã, mặc dù người khác xem không hiểu, nhưng mà, vẫn nên cẩn thận mới tốt.

04:50 sáng, Lý Thiên Mặc đánh thức Lôi Niểu Niểu, ba người đi tới cửa phi trường đón người.

Chỉ đợi chốc lát sau, chuyến bay của A Đạt đáp xuống, lại qua nửa giờ, A Đạt kéo rương hành lý đi ra.

Lôi Niểu Niểu thấy ánh mắt Tào Duệ sáng lên, sau đó, giơ tay phất phất với một cô gái.

Cô gái kia nhìn anh, đi thẳng về phía bọn họ.

Nhưng mà.... thật không phải tóc vàng mắt xanh..... cay độc mà!

Rõ ràng chính là một.....
 
Chương 1621: Sự thật, có thể chạm tới lông tuyến (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu phất phất tay với cô, không biết làm sao hình dung mới tốt....

Da của A đạt rất trắng, nhưng mà, cô là tóc đen mắt đen...

Nói cô là người Châu Á lại không đúng.... sóng mũi rất cao, hốc mắt rất thâm thúy.... ngũ quan lập thể, hẳn là một con lai?

A Đạt thật cao, chừng 1m75, càng tỏ ra chiều cao 1m68 của Lôi Niểu Niểu nhỏ xinh hơn.

A Đạt rất xinh đẹp, tác phong cũng thoải mái. Sau khi ba người ôm nhau với cô, cô kéo tay Tào Duệ trực tiếp đi ra ngoài.

Ý của Tào Duệ là, đưa cô về nhà ngủ một giấc rồi hãy đi bệnh viện, nhưng mà A Đạt gấp gáp.... cô muốn trực tiếp đi bệnh viện.

Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đều không có ý kiến. Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, đi bệnh viện tốt hơn, có thể nhanh chóng tiểu nguyên nhân hơn.

A Đạt gấp gáp, ngồi phi cơ 13 giờ, đừng xem lúc máy bay lên đường và rơi xuống đấy là bao nhiêu giờ, nhưng cộng thêm chênh lệch thời gian thì cô quả thật đã ngồi phi cơ 13 giờ.

Cô mệt mỏi tê liệt, vừa lên xe liền trực tiếp ngủ.

Lôi Niểu Niểu cởi áo choàng dái của mình ra đắp lại cho cô. Đoạn đường này mọi người vô cùng yên tĩnh.

Mới chạy hơn một giờ Lý Thiên Mặc đã đổi lại cho Tào Duệ, tối hôm qua chính là Tào duệ lái xe, trở về, nhất định phải thay người lái.

Đến khu phục vụ nghỉ ngơi một hồi, Lý Thiên Mặc ngồi lên ghế lái. Lôi Niểu Niểu ngồi bên trợ lái, cô sợ Lý Thiên Mặc mệt mỏi buồn ngủ nên cô phải canh chừng anh.

Tào Duệ không còn cách nào chỉ có thể ra sau ngồi...

A Đạt ngủ đến trời đất tối sầm, ngủ, ngủ liền nghiêng người về phía cửa xe.

Cô ngồi sát bên cửa rất là khó chịu. Nên lại dựa qua bên kia.

Cô gối lên bả vai Tào Duệ, cảm giác tốt hơn nhiều, không lạnh, cũng không cứng như vậy nữa.

Tào Duệ cứng ngắc không dám nhúc nhích. A Đạt ngủ một hồi lại từ từ trượt xuống, cô từ bả vai Tào Duệ lại trượt một đường xuống đùi anh.

Cô gối chân anh nằm ngang ngủ, càng ngủ càng ngon.

Lôi Niểu Niểu ở phía trước cười trộm, cô quay đầu liền nhìn thấy Tào Duệ đen mặt, ngồi cứng đờ, nhưng vẫn rất lịch sự không có đánh thức A Đạt.

Anh là anh trai, để cho em gái gối chân ngủ cũng đâu có việc gì?

Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng mà, con của mẹ kế, cũng chính là em gái anh.

Ách.... có vẻ như anh còn chưa biết tuổi tác của A Đạt. Cho tới bây giờ anh cũng chưa xác định A Đạt là em gái hay chị của anh nữa.

Một đường đi đi ngừng ngừng, trở lại Giang thành cũng đã trưa rồi.

Nửa đường, đoàn người ăn cơm trưa liền trực tiếp chạy đi bệnh viện.

Lúc đi bệnh viện, trước đó Vương Dần đã cố ý rời đi. Tránh cho A Đạt thấy còn phải giải thích với cô.

Chuyện này, cho dù là phải hỏi A Đạt, cũng nên từ từ đi.

A Đạt đi vào phòng bệnh, thấy người phụ nữ khô cằn, gầy trơ xương nằm trên giường bệnh, cô che miệng lại, kinh ngạc không dám tin... đó chính là mẹ cô?

Người phụ nữ còn đang hôn mê, A Đạt nhanh chóng đi đến giường bệnh, cô ném túi đeo trên lưng của mình xuống, nhíu mày ngồi lên cái ghế bên cạnh giường bệnh.

“Sao mẹ lại biến thành như vậy?” A Đạt thật là không dám tin tưởng ánh mắt của mình.
 
Chương 1622: Sự thật, có thể chạm tới lông tuyến (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nửa năm trước, cô vừa mới xem hình của mẹ, rõ ràng khi đó mẹ không phải như vầy.

Tào Duệ nói: “Bệnh này của mẹ.... rất kỳ quái, đi rất nhiều bệnh viện cũng không trị hết. Hơn nữa, chẩn đoán của mổi bệnh viện đều không giống nhau. Cái bệnh này của mẹ, rất là cổ quái.”

A Đạt híp mắt, đột nhiên cô nghĩ tới một chuyện.... có thể liên quan đến chuyện mà mẹ từng đề cập không?

Mẹ từng dùng mật mã viết một phong thư dài cho cô, ý nghĩa bên trong thư nói cô nhất định phải cẩn thận người bên cạnh.

Trong thư nói, bà bị người ta trồng vi khuẩn, rất có thể sẽ tùy thời mất mạng, sau này cô có làm việc gì cũng phải dựa vào mình.

Chẳng lẽ, mẹ nói tùy thời bỏ mạng, cũng là bởi vì cái này?

A Đạt ở lại nhà của Tào Duệ, mỗi ngày cô đều ở trong bệnh viện đến tối.

Ngày này, Vương Dần qua xem Hạ Bạch Mai, A Đạt và ông cũng xem như quen thuộc, thỉnh thoảng hai người còn có thể trò chuyện chút ít.

Vương Dần hỏi cô: “Năm nay con bao nhiêu tuổi?”

Một câu hỏi rất bình thường, A Đạt trả lời: “Con cũng không rõ lắm, có lẽ 25 26 tuổi gì đó.”

Vương Dần gật đầu, xem như cũng không sai biệt lắm. Lúc vợ ông mang thai Hạ Bạch Mai cũng mang thai. Cho nên, rất dễ dàng làm được việc treo đầu dê bán thịt chó.

Vương Dần không hỏi nhiều nữa, cô gái này lòng phòng bị rất nặng. Cho tới bây giờ cũng không nói nhiều với ai cả.

Buổi tối, Vương Dần thấy cô quá mệt mỏi liền nói: “Hay là con đi về nghỉ trước đi. Tối nay, chú ở đây xem. Sáng mai con lại tới thay chú?”

A Đạt nhìn ông một hồi đột nhiên nói: “Chú thầm mến mẹ con sao?”

Cô đã tới mấy ngày, không nhìn thấy bóng người của cha kế cô, chỉ thấy người đàn ông này, ngày ngày tới phòng bệnh thăm.

Suýt chút nữa Vương Dần đã từ trên ghế té xuống, nói thật, ông và mẹ cô xem như là kẻ thủ mới đúng....

Thầm mến? Ông không giết chết bà đã rất nhân từ! Nguyên nhân chủ yếu hơn là ông phải chờ bà tỉnh lại rồi thẩm vấn!

Vương Dần không nói gì, A Đạt thật sự không chịu nổi, cô đứng lên, nói với Vương Dần: “Cám ơn.” sau đó lảo đỏ lắc lư đi ra bệnh viện, cô lái xe của Tào Duệ, âm thầm trở lại nhà anh.

Tào duệ mới vừa tranh giải xong đang tắm.

Lúc anh đi ra, trên người chỉ có một khăn tắm bao lại.

Đột nhiên --- thấy một người nằm trên sa lon. Anh chợt giật mình, là A Đạt đang nằm trên ghế sa lon.

Cô gái này giống như đang ngây ngẩn vậy, mở to mắt nhìn trần nhà chằm chằm.

Đèn trong phòng rất sáng, cô cũng không ngại nhức mắt, liền trực tiếp nhìn bóng đèn chằm chằm.

Diện tích nhà của Tào duệ không lớn, căn nhà lúc đầu anh đã bán đi, phòng bây giờ là mới mướn được, nếu ông phải đột nhiên chú Lôi giúp đỡ cho anh mượn một tấm thẻ ngân hàng, nói không chừng ngay cả xe anh cũng phải bán.

Tào duệ chỉ bao bằng khăn tắm, anh nhanh chóng trở về phòng thay quần áo.

A Đạt trợn mắt nhìn anh, không biết trong nhà có con gái sao? Còn không chú ý như vậy!

Tào Duệ ở trong phòng mình rất lâu mới mở cửa đi ra ngoài.

Anh hơi lúng túng cười: “Buổi tối ăn cơm chưa?”

Bây giờ anh vì đánh tranh giải mà rất ít đi bệnh viện. Nếu không lại phải khất nợ tiền bệnh viện.

A Đạt lắc đầu: “Không có khẩu vị.”

Tào Duệ mặc một đồ trắng thường, đi vào phòng bếp nấu mì.

A Đạt trợn mắt nhìn anh: “Tôi có bảo anh nấu mì cho tôi sao?”

Tào Duệ nấu mì xong, bưng ra, tự mình ăn.....

A Đạt giận đến lỗ mũi bốc khói: “Có người làm anh trai như anh sao? Tôi đói cả ngày anh cũng không nấu cho tôi một tô mì?”

Tào Duệ nói: “Vốn là nấu cho em, nhưng mà, lúc nãy không phải em chê sao?”

A Đạt dùng sức trợn mắt nhìn anh, cướp lấy chén và đũa trong tay anh.

Cô vừa ăn mì vừa muốn khóc....

Lúc này, đột nhiên Tào Duệ nói với cô: “Chúng ta là anh em, em không cần khách sáo với anh.”

Đột nhiên A Đạt ngừng ăn, ánh mắt sắc bén như dao hung hăng trừng anh.

Trong đầu Tào Duệ nghĩ, ánh mắt của cô em gái này không tốt lắm.... không trừng to, liền không nhìn rõ hình dạng người ta ra sao...

Đột nhiên A Đạt nói: “Đừng tưởng rằng em chỉ có một mình anh là anh trai! Em nói cho anh, em không chỉ còn một người anh trai, em còn một người chị! Là thân!”

Nói xong, cô cầm hai tấm hình ra ---

“Ba ---” Cô đập hình lên bàn: “Anh trai và chị gái em có bản lĩnh hơn anh nhiều! Anh trai là người nghiên cứu phi thuyền vũ trụ! Ngày ngày suy nghĩ làm sao lên mặt trăng!”
 
Chương 1623: Ảnh hôn lễ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Còn lên mặt trăng? Cái này thật là truâ bò!” Tào Duệ nhìn cô, đưa tay cầm hình trên bàn.

A Đạt “hừ”, tiếp tục ăn mì.

Tào duệ liếc cô nói: “Chén và đũa đó anh đã dùng qua. Chính em đi đổi một đôi khác! Trong nồi còn mì, tự mình đi múc.”

A Đạt không để ý tới anh, tiếp tực ăn mì. Ăn vài miếng, không nhịn được trợn mắt: “Em cũng không chê anh, anh ở đó lớn tiếng kêu cái gì?”

Tào Duệ lắc đầu, tính cách này.... thật là thiếu đánh! Nếu đây là em gái ruột của anh, nhất định anh sẽ thu dọn cô!

Tào Duệ cúi đầu nhìn kỹ hình.

Thằng nhóc trong hình thật đẹp trai, thật trắng trẻo, tóc ngắn thoải mái, mang cặp mắt kiếng hình vuông, ánh mắt giảo hoạt thông mình, nhìn liền nhận ra là một người vô cùng thông minh.

Đừng nói khác.... xem khí chất, thật đúng là giống nhân viên nghiên cứu nào đó.

Bối cảnh của tấm hình, là hiện trường của một buổi hổn lễ. Thằng nhóc này mặc một bộ âu phục rễ phụ màu lam nhạt, nhin rất tinh thần hăng hái.

“Di....” Nhìn thấy người quen Tào Duệ hơi kinh ngạc: “Người bên cạnh không phải Lý Thiên Mặc sao? Còn có Niểu Niểu?”

Tấm hình này, là ba vị rễ phụ và ba vị dâu phụ cùng chụp chung.

Lôi Niểu Niểu và Thiên Mặc đứng bên trái nhất, ở giữa là thằng nhóc này và một cô gái mắt to xinh đẹp, bên kia là một đại minh tinh.... Ninh Hạ? Bên cạnh Ninh Hạ là một người đàn ông trầm ổn anh tuấn, là bạn trai xì căng đan của Ninh Hạ, cảnh sát Giang Quân.

Mặc dù Giang Quân là cảnh sát, nhưng danh tiếng cũng không nhỏ, anh quay cái quảng cáo “Ngựa Hoang” kia vô cùng ngang ngược! Xe của Tào Duệ mua chính là Ngựa Hoang, cho nên, anh cũng không xa lạ gì với Giang Quân và Ninh Hạ.

Tấm hình này lập tức để cho anh nhìn thấy bốn người quen. Chỉ có hai người ở giữa là anh không biết.

Tào Duệ đặt tấm hình này lên bàn, lại nhìn một tấm hình khác, đây là chị?

Trong hình là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng mà... nhìn vẻ mặt rất tiều tụy.

Cô không có trang điểm, tóc dài đen nhánh tán loạn đầu vai, tinh thần giống như hơi hoảng hốt.

Người phụ nữ này mặc một bồ đồ trắng, khí chất nhàn nhã, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất kỳ quái.

Cô đứng bên cạnh chiếc xe Rolls Royce màu den. Cửa xe đang mở ra, có vẻ như cô đang muốn lên xe.

Nhưng mà, biểu tình hơi khẩn trương, giống như mới khóc vậy.

Mặt của người phụ nữ này rất đẹp. Nhưng mà, lại cho người ta cảm thấy.... tùy thời đều có thể phát điên....

Cũng không biết tại sao có cảm giác này, người phụ nữ không có nổi điên, nhưng mà ánh mắt lại rất phiền muộn, vô cùng mê mang, yếu ớt, đặc biệt.... tinh thần có vấn đề....

Anh không quen biết người phụ nữ này, nhưng lại cho anh cảm giác rất kỳ quái.

Chiếc xe Rolls Royce màu đen kia lại thật tốt, còn chưa kịp nhìn kỹ, A Đạt đã cướp hình về.

Cô bõ vào trong cái túi lụa màu đỏ mỏng như cánh ve, hai tấm hình nằm xoay lưng vào nhau, tránh cho đụng phải chính diện sẽ có tổn thương.

Tào Duệ thấy cô bảo bối hai tấm hình như vậy, liền nghĩ tới một chuyện.... anh rót ly nước chanh cho cô hỏi: “Em nói hai người kia là anh ruột, chị ruột, vậy mẹ bị bệnh tại sao lại bảo anh tìm em mà không phải tìm hai người bọn họ?”
 
Chương 1624: Ảnh hôn lễ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

A Đạt cầm ly lên uống một hớp nước chanh, không lạnh chút nào.

Cô bĩu môi, nghiêng người ngã lên ghế sa lon, dáng vẻ sao cũng được nói: “Em không biết vì sao mẹ không tìm hai người họ, thật ra thì.... em cũng không biết rốt cuộc hai người họ có phải mẹ em sinh không. Hai tấm hình này là em từ trên mạng tải xuống.”

Tào Duệ cười: “Tùy tiện tải hai tấm hình trên mạng xuống liền nói là anh ruột chị ruột? Em thật biết đùa mà.”

A Đạt trợn mắt nhìn anh.

Cô ngồi thẳng, mặt đầy nghiêm túc nói: “Anh biết cái gì? Em tải hai cái tấm hình này đương nhiên là có dụng ý!”

Cô bưng chén mì lên ăn tiếp. hiển nhiên không quá thích ăn mì này nhưng mà lại rất đói....

Cô vừa ăn vừa nói: “Lần sau đừng bỏ trứng gà vào! Nhất là loại trứng gà nấu chung với mì này! Cái tròng vàng đó thật là làm người ta nghẹn chết!”

Tào duệ lạnh mặt nói: “Không muốn ăn thì để xuống! Anh đem cho chó ăn cũng tốt hơn em, cho chó ăn, còn có thể ngoắc ngoắc đuôi với anh. Cho em ăn em còn yêu cầu này nọ!”

Nói xong, lại còn thêm một câu: “Yêu cầu còn hơn cả mẹ người ta!”

A Đạt bị anh mắng máu chó đầy đầu: “Ba ---” Cô ném đũa.

Tào Duệ thấy cô tức giận, anh hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ: Mình là anh, mình lớn hơn em ấy, mình phải nhường em ấy.

Anh đứng lên, lại lấy một đôi đũa đưa cho cô: “Được rồi được rồi, ăn nhanh đi. anh bớt tranh cãi.”

A Đạt không có cầm lấy, ngồi trên ghế sa lon tức giận.

Tào Duệ nhét đũa vào tay cô, cố ý hỏi sang chuyện khác: “Hán ngữ của em rất tốt nha, em lại còn biết dùng đũa, là học với ai?”

A Đạt cũng biết mình ăn nhờ ở đậu nên thu liễm tính tình tiếp tục ăn mì.

Cô nói: “Mặc dù em ở nước A lớn lên, nhưng mà em học ban Hoa Hạ. Mẹ em là người Hoa, em nhất định phải học hán ngữ, nếu không.... lúc gặp mặt mẹ, em nói ngoại ngữ mẹ cũng nghe không hiểu...”

Đột nhiên A Đạt ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà, vẻ mặt rất bi thương.

Đột nhiên Tào Duệ biết cô gái này nhạy cảm cùng yếu ớt. Từ khi ra đời liền chưa từng nhìn thấy cha mẹ, trừ mỗi tháng đều cò thể lấy được một số tiền nhất định ra, chưa từng cảm nhận được chút xíu thân tình nào.

Cuộc sống của cô không có ấm áp, mỗi ngày dè dặt. Cho nên, liền nghĩ đủ mọi cách, muốn lấy lòng người mẹ chưa từng gặp kia.

...

Tào Duệ sợ cô nghĩ nhiều, vội vàng kéo đề tài sang chỗ khác, anh lại hỏi chuyện hai tấm hình kia.

Anh nói: “Em không quen biết hai người này, vậy em lấy hình bọn họ làm gì?”

A Đạt cười lạnh: “Ai nói em không quen biết bọn họ? Hai người đó là người mà mẹ em đặc biệt quan tâm!”

Đột nhiên ánh mắt A Đạt chìm xuống buồn bã.

Cô nói: “Bởi vì em từng hack máy vi tính của mẹ! Lịch sử trong máy tính của mẹ nhiều nhất chính là tin tức của đại minh tinh Ninh Hạ này.”

Cô buông chén đũa xuống lấy khăn giấy lau miệng, khoát tay với Tào Duệ: “Cho em mượn máy tính của anh dùng.”

Tào Duệ đi tới hộc tủ lấy laptop ra, lúc nãy anh vừa về nhà liền thuận tay đặt laptop vào trong hộc tủ.

A Đạt cầm lấy laptop, mở ra, lục soát tin tức của Ninh Hạ.

Cô nói: “Sao, tấm hình kia của em, là trong danh sách của cô ấy tải xuống.”

Tào Duệ ngồi bên cạnh cô.

A Đạt nói: “Lúc đầu em còn tưởng rằng Ninh Hạ này có quan hệ gì với mẹ đâu, nhưng mà, sau đó em phát hiện.... Mẹ em theo dõi Ninh Hạ cũng không phải là vì nhìn hình của Ninh Hạ, mà là đặc biệt tìm “anh ta”!

A Đạt chỉ chỉ thằng nhóc anh tuấn đang đeo mắt kiếng kia.

Cô vô cùng xác định nói: “Phàm là có hình người này mẹ em sẽ nhìn thêm vài lấn “Mặc dù mẹ không có tải hình về máy tính, nhưng mà, mẹ lại rất thường xuyên nhìn người này nói rõ nhất định mẹ rất muốn gặp người này! Xác suất mẹ em nhìn emj cũng không có nhiều bằng nhìn thằng nhóc này, anh nói, đó không phải anh trai em thì là ai?”
 
Chương 1625: Lại ra chuyện lớn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tào Duệ kỳ quái nói: “Mẹ.... lại nhìn thằng nhóc này còn nhiều hơn em?”

A Đạt “hừ” nói: “Trọng nam khinh nữ, con gái không quan trọng bằng con trai!”

Tào duệ nói: “Một tấm khác thì sao? Sao em kết luận người phụ nữ kia là chị em chứ?”

A Đạt nói: “Người phụ nữ này lại càng kỳ quái hơn! Tấm hình này là xuất hiện torng một trang mạng internet. nhưng tin tức kia đã qua gần một năm, mẹ em còn không ngừng mở ra xem, anh nói có kỳ quái hay không?”

“Tin tức kia đâu? Cho anh xem.”

Đột nhiên A Đạt nhíu mày, vô cùng phòng bị nói: “Dựa vào cái gì em phải cho anh xem.”

Hôm nay cô đúng là điên rồi! Lại nói nhiều với người này như vậy!

Cô hơi buồn rầu, Tào Duệ này... tại sao luôn để cho cô không đề phòng nổi?

“Em ăn xong rồi, anh đi rửa chén đi,” A Đạt đẩu chén đũa về phía trước. Tào Duệ thật muốn đánh cô một trận!

Đây là tính cách gì, vô cùng làm người ta chán ghét! Đặt ở trong trường học, chính là một trong những người bị tất cả học sinh cô lập.

Tào Duệ không muốn gây gỗ với cô liền cầm chén đũa đi rửa.

Sáng sớm ngày thứ hai, A Đạt lại đi bệnh viện canh giữ.

Tào Duệ đã hẹn với Lý Thiên Mặc, hôm nay đi “Mặc Nhiễm” làm.

Bây giờ Tào Duệ trừ mỗi buổi tối phải đánh tranh giải ra, anh còn có một công việc nghiêm chỉnh, Lý Thiên Mặc mời anh đến phòng trò chơi làm hỗ trợ.

Trong đầu Tào duệ nghĩ, với năng lực của anh, làm công nhân viên kỹ thuật quá là dễ dàng.

Đi tới phòng làm việc của “Mặc Nhiễm”, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang đợi anh: “Anh Duệ, ở đây!”

Tào Duệ đi tới bên cạnh Lý Thiên Mặc, thấy một căn phòng làm việc độc lập, trên cửa treo bản “Tổng thanh tra bộ kỹ thuật.”

Tào Duệ chớp mắt, Lý Thiên Mặc nói: “Sắp xếp cho anh một chức vị, đừng chê nha!”

Lý Thiên Mặc mời anh đi vào phòng làm việc, Tào Duệ vội vàng từ chối: “Tổng thanh tra kỹ thuật, tôi thật không làm được. tôi chỉ làm một nhân viên kỹ thuật là được rồi.”

Lý Thiên Mặc xua xua ngón tay: “Anh đừng xem thường chính mình, sau khi anh nhậm chức sẽ biết được, tiền lương của anh nhất định không phải lấy vô ích.”

Tào duệ cười, hơi ngượng ngùng.

Lôi Niểu Niểu cảm thấy đàn ông là một sinh vật kỳ quái...

Trước kia Tào duệ và Lý Thiên Mặc cũng xem như địch thủ đi.... Cho dù là chiến đội M-B hay tranh giải giữa Yến đại và B đại.

Bọn họ đều là kình địch.

Trước kia, hai người làm đến người chết ta sống. Bây giờ tốt như một gia đình vậy. Hận không thể cùng chung một phe!

Lôi Niểu niểu cảm thấy thật thần kỳ, nếu cái này đặt giữa hai nữ sinh, có lẽ sẽ không dễ dàng trở thành bạn như vậy?

“Anh Tào Duệ, em đi rót ly nước cho anh.” Lôi Niểu Niểu vui sướng chạy đi rót nước.

Cô bưng hai ly tới, cho Tào Duệ và Lý Thiên Mặc mỗi người một ly.

“Cám ơn.” Tào Duệ bưng ly nước nói với Lý Thiên Mặc: “Hôm qua xảy ra một chuyện thật thú vị. Tôi nhìn thấy hình của hai người trong danh sách của một minh tinh.”
 
Chương 1626: Lại ra chuyện lớn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.

Tào duệ nói: “Cậu biết Ninh Hạ và Giang Quân chứ?” Đột nhiên Tào Duệ vểnh môi cười, anh ôm bả vai Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh: “Anh em, có thể bảo anh Giang Quân đích thân ký tên cho tôi không? Anh ấy là nam thân của tôi.”

“Phốc xuy ---” Lý Thiên Mặc không nhịn được, phun nguyên hớp nước ra ngoài. Cũng may chỉ là phun vào ly....

Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ lưng cho anh, Lý Thiên Mặc cầm khăn giấy lau miệng: “Khụ khụ ---”

Anh buồn cười nhìn Tào Duệ nói: “Cậu còn có nam thần? Tôi vẫn nghĩ cậu là thẳng chứ!”

Tào duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẳng nam không thể có nam thần sao? Giang Quân là thần tượng của tôi, mạnh mẽ thiết huyết! Là thần tượng của mổi người đàn ông có giấc mộng quân nhân chứ?”

Lý Thiên Mặc gật đầu: “Vậy cũng đúng, Tôi cũng thần tượng anh quân của tôi.”

Lý Thiên Mặc kỳ quái: “Cậu thấy hình ở đâu? Sao tôi không nhớ mình từng chụp hình chung với anh Quân?”

Tào duệ liếc anh: “Trí nhớ gì chứ!”

Tào Duệ mở máy tính trên bàn làm việc ra, lục soát danh sách của Ninh Hạ.

“Cậu xem!”

“A!” Lôi Niểu Niểu nói: “Đây là hôn lễ của anh Đình và chị dâu”

Lúc đó hôn lễ rất long trọng, mời rất nhiều truyền thông tham gia, cũng không tính là bí mật gì. Cho nên, Ninh Hạ đăng lên cũng là một chuyện rất bình thường.

Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Sao đột nhiên cậu lại tìm ra tấm hình này?”

Ánh mắt Lý Thiên Mặc vô cùng sắc bén, dường như anh đã tìm được điểm đột phá.

Tào Duệ nói: “Hôm qua A Đạt nói, trong tấm hình này có người là anh ruột của em ấy.”

Trong lòng Lý Thiên Mặc giật mình, nhưng bên ngoài lại rất bình tĩnh.

Lý Thiên Mặc cười, cố ý trêu ghẹo nói: “Trong hình này có ba người đàn ông, đều là rễ phụ. Không nghĩ tới, làm rễ phụ còn xảy ra chuyện.”

Lý Thiên Mặc chỉ chỉ mình: “Không thể nào là tôi...” Anh chỉ chỉ Giang Quân: “Cũng không thể là anh Quân...” Ba mẹ anh quân đều là lão cán bộ quân khu, chỉ có một con trai.

Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mặc dừng lại, anh nhìn tiểu Bát.... không thể nào là anh Tám chứ?

Nói thật, anh vẫn không quá hiểu thân phận của anh tám.

Chỉ biết anh làm nghiên cứu khoa học, thân phận vô cùng thần bí. tính cách của anh tám là cái loại thật nghịch ngợm, mto65 chút cũng không ngột ngạt. Ngày đó bọn họ đánh bài xì phé, chơi bắt mười cơ, anh và anh tám còn cùng nhau một đội, rất là vui vẻ.

Mặc dù, anh là bạn của anh tám, nhưng mà, liên quan đến tin tức thân phận của anh tám lại hoàn toàn không biết gì cả.

Chuyện này, phải mau chóng thông báo anh Đình và tiểu Vi.

Lý Thiên Mặc hơi do dự, Tào duệ cười nói: “Không sai. A Đạt nói, vị đeo mắt kiếng này là anh ruột cô ấy.”

Lôi Niểu Niểu vô cùng kinh ngạc! Cô nhìn Lý Thiên Mặc.

Lý Thiên Mặc giả vờ như bừng tỉnh hiểu ra: “À.... vị rễ phụ này, tôi thật là không quen lắm.”

Lý Thiên Mặc nói: “Ký tên cái gì, tôi nghĩ cách giúp anh. Hôm nay anh làm quen hoàn cảnh trước, tôi giới thiệu nhân viên cho anh quen biết.”

Tào Duệ gật đầu nói: “Được.”

Ba người từ phòng làm việc đi ra, Lý Thiên Mặc lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Anh, em có chuyện gấp muốn gặp anh, nói trong điện thoại không tiện.”

Diệp Đình nói: “Em đến nhà anh.”

“Được!” Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu chạy thẳng tới trang viên biệt thự của Diệp Đình.

Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu vào cửa trang viên, xa xa đã nhìn thấy nóc trang viên, cũng treo khí cầu....

“Phốc ----” Lôi Niểu Niểu che miệng cười: “thật là vui mừng nha... không nghĩ tới anh Đình và chị đâu lại, lại.... trẻ con như vậy....”

Lý Thiên Mặc đậu xe ở viện trước, Diệp đình và Lăng Vi đã ra cửa đón bọn họ.

Lôi Niểu Niểu chỉ những khí cầu đủ màu sắc kia cười không ngừng: “Chị đâu, sao chị và anh của em lại ngây thơ như vậy? Một biệt thự uy nghiêm như vậy.... lại để hai người biến thành khu vui chơi trẻ con....”

Lăng Vi xách eo, dậm chân nói: “Những khí cầu kia đều là ông treo!”

Lôi niểu Niểu giật mình: “Là ông Diệp, hay là ông nội em?”

Lăng Vi cười cổ quái: “Nhất định là hai vị lão gia tử cùng nhau! Hai lão ngoan đồng! À đúng, còn có ông Nhan, ba anh em họ treo những khí cầu này mất nửa tháng.”

Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ: “Ba người bọn họ thật rãnh rồi....”
 
Chương 1627: Sinh nhật trùng hợp sao? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi cũng cảm thấy buồn cười.

Cô lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Phía sau còn nữa, đảm bảo làm các người mù mắt!”

Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu đi theo sau.

Đoàn đường này.... trời của tôi ơi... đều là hoa, cỏ... xe đồ chơi, nhìn liền biết ngay là gia đình có đứa bé.

Trên mặt Lôi Niểu Niểu tràn đầy biểu tình “em đồng tình hai người”

Cô nhìn Lăng vi và diệp Đình nín cười nói: “Ông nội của chúng ta, thật đúng là chưa hết tính trẻ con! Có thể làm nhà lớn như vậy thành bộ dạng này.... em cũng thật là phục bọn họ. Như bây giờ, làm sao chiêu đãi khách đây? Ha ha ha.... có lẽ người ta còn cho rằng anh Đình bị bệnh thần kinh đâu....”

Diệp Đình đen mặt, không lên tiếng.

Lăng Vi ôm bụng cười lớn nói: “Ha ha, còn chưa hết đâu, phía sau còn nữa! Em đi ra phía sau liền biết, những thứ này còn chưa phải là món để cho em hỏng mất!”

“Phía sau cón có thứ càng....... mấy thứ này?” Lôi Niểu Niểu còn chưa nói hết lời liền nhìn thấy.... mấy cánh cửa đối diện hồ bơi phía sau, từng hàng từng hàng tã lót theo gió phấp phới.... ↖(^ω^)↗

Những tấm vải đỏ bay a bay, thật giống như nói: “Mọi người khỏe, em là cái tã lót! em dùng để đi tiểu, không phải để đi đại tiện nha!”

“Phốc ---- ha ha ha....” Lý Thiên Mặc và Lôi niểu Niểu cùng nhau cười phun: “Sao lại còn có vải đỏ? Thời đại gì rồi chứ?”

Lôi Niểu Niểu ngồi chồm hỗm dưới đất cười không đứng dậy được.

Lý Thiên Mặc nói: “Bây giờ không phải dùng tã giấy sao? ai lại còn dùng cái này chứ?”

Sắc mặt Diệp Đình càng đen hơn mấy phần.

Lăng Vi nói: “Còn không phải là ý kiến của các ông chứ!”

LĂng Vi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất là lão gia tử Nhan của chúng ta, thế nào cũng phải nói.... đứa vé phải dùng tã lót để đi tiểu, như vậy mới.... có phúc gì đó. Trời ạ.... chị muốn cười điên rồi! Ông nội của chúng ta còn nhảy cao ủng hộ. Đúng đúng! Phải dùng tấm vải đỏ đó! Vui mừng!”

Lăng Vi cười ra nước mắt, sắc mặt diệp Đình càng đen hơn.

Lôi Niểu Niểu đau bụng: “Chị đâu, ông nội làm như vậy, chị cũng chiều ý à?”

Lăng Vi nói: “Bọn họ vui mừng mà, cứ theo ý bọn họ đi.”

Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc cười muốn điên rồi, ba lão gia tử cũng quá có “sáng ý” chứ, cả người đều có “vi khuẩn nghệ thuật”!

Làm trang viên biệt thự của đường đường đại tổng tài của Đỉnh Phong quốc tế làm dế nhĩ như vậy...

Lý Thiên Mặc hỏi Diệp Đình: “Anh Đình, bây giờ anh đều không đi công ty sao?”

Trên mặt Diệp Đình tràn đầy trầm ổn, anh đương nhiên nói: “Công ty đã lên quỹ đạo cũng không cần quản lý nhiều. Chỉ cần không phát triển nghiệp vụ mới sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì.”

Lý Thiên Mặc bội phục nói: “Anh Đình, anh vả tiểu Vi ngày ngảy ở nhà chăm con sao?”

Diệp Đình kiêu ngạo cười: “Đời người, quý nhất là cái gì em biết không?”

Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đều nhìn anh, Diệp Đình nghiêm túc nói: “Người, cả đời quý nhất là từng giai đoạn mình nên làm gì. Người ở tuổi thanh xuân, liền phải cố gắng phấn đấu, người về già, liền phải buông tay hưởng thụ. Bây giờ những gì cần phấn đấu anh đã phấn đấu xong hết rồi, phải dành nhiều thời gian ở cùng đứa bé. Con lớn lên chỉ có vài năm, đi qua, sẽ không trở về được nữa.”

“A.... thật có triết lý.” Lôi Niểu Niểu khen nói: “Anh Đình, anh thật là người thông thái! Em cảm thấy anh nói rất đúng. Tiền, vật chất, muốn nhiều cũng vô ích! Đủ dùng là được mà! Đứa bé, thoáng chút đã trưởng thành, chờ bé lớn lên, lên tiểu học, trung học, anh còn muốn ở chung với người ta người ta cũng không thẻm để ý anh. Chờ lên đại học, sau khi kết hôn sinh con, càng không gặp mặt được.”
 
Chương 1628: Sinh nhật trùng hợp sao? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng vi nói: “Anh nhìn xem, Niểu Niểu thật có ngộ tính!” Cô cười nói với Lôi Niểu Niểu: “Nhất định em cũng sẽ là một người mẹ tốt.”

Nháy mắt sắc mặt Lôi Niểu Niểu đỏ bừng: “Còn sớm đâu! em không nóng nảy!”

Lý Thiên Mặc “khụ khụ”: “Chúng ta vẫn là đi phòng làm việc nói chuyện chính đi, chuyện mà hôm nay em muốn nói rất quan trọng.”

Diệp đình cùng Lăng Vi vội vàng dẫn hai người vào phòng làm việc.

Lý Thiên Mặc mở máy tính của Diệp Đình lên, dò hình bên trong. Anh lặp lại lời của Tào Duệ nói lúc nãy với Diệp Đình và Lăng Vi.

“Tiểu Bát?” Diệp Đình rất kinh ngạc....: “A Đạt nói, tiểu bát là anh trai cô ấy?”

Lý Thiên Mặc nói: “Ý của A Đạt là, những thứ này đầu là suy đoán của cô ấy, cô suy đoán như vậy chủ yếu là mẹ cô ấy thường xuyên nhìn tấm hình này.”

Diệp Đình nói: “Lời của A Đạt nói không thể chính xác. Tiểu bát là anh ruột cô ấy? Quá nhiều điểm khả nghi.”

Diệp Đình gõ bàn nói: “Nhưng mà, những lời này của cô ấy lại vô cùng quan trọng. Các người suy nghĩ, tại sao Hạ Bạch Mai lại thường xuyên nhìn những hình này?”

Lăng Vi nói: “Trước chúng ta đừng nói vì sao bà ta nhìn những tấm hình này, chúng ta tính toán thời gian.”

Lăng Vi cầm cây bút trên bàn lên mở chốt, viết lên giấy nói: “Chúng ta từ từ chải vuốt.”

Cô nói: “Lần trước mẹ của Lý Khắc Gia nói dì Bạch Bình gặp nguy hiểm đến nhà dì. Khi đó, dì Bạch Bình là đang có thai. Có lẽ là chừng ba tháng. Sau đó, Hạ Bạch Mai cũng đến, cũng là đang mang thai.”

Lăng vi bảo Diệp Đình viết sinh nhật của tiểu Bát lên tờ giấy, Diệp Đình nói: “Sinh nhật thật sự của tiểu bát không quá giống với tài liệu em ấy công khai.”

Ngày anh viết, là lớn hơn tài liệu mà tiểu Bát công khai một tháng.

Lăng vi lại ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Mặc: “Sinh nhật của A Đạt là bao nhiêu?”

Lý Thiên Mặc nói: “Mình không biết, chưa từng hỏi qua.”

Mặc dù A Đạt là đội viên của anh, nhưng mà, anh không thể nào biết sinh nhật của tất cả đội viên chứ.

Diệp Đình gõ trên bàm phím: “Sinh nhật của A Đạt nhỏ hơn tiểu Bát...... nửa tháng. Cũng chính là giống y như sinh nhật giả của tiểu Bát.”

“Cái này thì kỳ lạ rồi!”

Lôi Niểu Niểu lập tức nói: “Bọn họ có vẻ như là anh em, nhưng lại không phải!”

Cô kích động nói: “Sinh nhật thật sự của bọn họ là chênh lệch nửa tháng! Bất cứ người phụ nữ có thai nào cũng không thể sinh một đứa bé xong lại cách nửa tháng mới sinh đứa thứ hai. Như vậy tuyệt đối không thể nào! Đứa bé ở trong bụng nửa tháng đã chết ngộp từ sớm!”

“Nhất định hai người bọn họ không phải anh em ruột!” Lăng Vi gõ bút thép lên bàn.

Diệp Đình nói: “Nếu như A Đạt là con của Hạ Bạch Mai, như vậy nhất định tiểu Bát không phải con của Hạ Bạch Mai. Mà Hạ Bạch Mai chú ý tiểu Bát.... còn nhiều hơn chú ý con gái mình..... cũng quá kỳ quái! Sao bà ta có thể vô duyên vô cớ chú ý tiểu Bát? Trừ khi.... tiểu Bát là...”

“Con của dì Bạch Bình!” Lăng Vi cừa nói lời này ra, Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu đều hít sâu một hơi.

Mặc dù diệp Đình nghĩ như vậy, nhưng mà, lời này anh lại có chút không nói ra miệng được.

Thân thế của tiểu Bát, anh vẫn là hiểu. Cha mẹ của thằng nhóc này, đều là giáo sư nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Bây giờ gây ra.... có vẻ như tiểu Bát không phải là con ruột của bọn họ vậy....

Lý Thiên Mặc vô cùng có cảm xúc, lúc Lý Vân Hào xuất hiện, thật ra anh có chút hỏng mất.... ba mẹ nuôi mình 22 năm, không phải cha mẹ ruột của mình.... ai cũng không biết lúc đó lòng của anh giống như bị hai cây kềm xé nát vậy!

Trong lòng Lăng Vi cũng hơi khó chịu, đột niên cô lật đổ giả thiết của mình, nói: “Cũng không nhất định là con của dì Bạch Bình, nói không chừng, sinh nhật.... chỉ là trùng hợp.”
 
Chương 1629: Bạch Tuyền (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình cầm bút thép, viết lên giấy nói: “Thời gian tiểu Bát ra đời, hơi quá trùng hợp.... bất quá, cũng không hoàn toàn chắc chắn, em ấy có quan hệ với dì Bạch Bình.”

Lý Thiên Mặc cũng biết Lăng vi và Diệp Đình cố ý nói như vậy, cho nên, anh không nói gì.

Chỉ có Lôi Niểu Niểu không tim không phổi, cô nhíu mày nói: “Em cảm giác, chắc anh Tám là con của dì Bạch Bình và chú Vương Dần. Nếu không, tại sao Hạ Bạch Mai lại chú ý anh tám như vậy? Nói không chừng, bà ta còn muốn hại anh tám đâu! Chỉ là chỗ anh Tám ở quá bí mật, nên bà ta không ra tay được!”

Mặc dù torng lòng ba người Lý Thiên Mặc, Diệp Đình và Lăng Vi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà, bọn họ không đành lòng nói ra. Tiểu Bát, từ nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, đột nhiên nói cho cậu, thân thế có biến, bọn họ sợ cậu không tiếp nhận nổi.

“A? Đúng rồi....” Đột nhiên Lôi Niểu Niểu hỏi Diệp Đình: “Anh tám của em.... không phải họ Vương sao? Chú Vương Dần cũng họ Vương....”

Lôi Niểu Niểu nhìn Diệp Đình hỏi: “Anh Đình, anh tám của em tên là gì?”

Mặc dù cô với anh tám rất thân, nhưng vẫn luôn kêu là anh tám, anh tám, cho tới bây giờ cũng không biết tên anh.

Diệp đình nhíu mày, anh cầm cây vút thép trên bàn viết ba chữ Vương Tử 璌*

*Một ký tự cổ

璌 Đọc ra hai âm.

Diệp đình viết xong, cũng cảm thấy đáp án này chính xác không sai....

Lăng Vi nhíu mày, Lý Thiên Mặc cũng nhíu mày.

Chỉ có Lôi Niểu Niểu chỉ cái chữ 璌 này nói: “Cái chữ này, không phải là một chữ Vương, thêm một chữ Dần sao? Vương Tử 璌... Tử 璌.... Tử 璌... Chính là con của chú Vương Dần mà! Các người nói có đúng không?”

“...”

Sao Lăng Vi, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc không nhìn ra chứ. đột nhiên cảm thấy mọi chuyện thật nghiêm trọng.

Lăng Vi nói: “Chuyện này, nếu không nói cho tiểu Bát, sợ em ấy không có phòng bị. Lỡ như xảy ra nguy hiểm gì rồi sao? Bây giờ quan trọng nhất là, phải để cho em ấy cảnh giác.”

Diệp Đình gật đầu tán đồng: “Bây giờ anh gọi điện thoại cho tiểu Bát, anh nói trước bên anh xảy ra chúy tình trạng, có thể sẽ liên lụy đến em ấy, bảo em ấy cẩn thận chút.”

“Có thể.” Lăng Vi và Lý Thiên Mặc tương đối đồng ý ý kiến này. Trước khi chưa chắc chắn quan hệ của tiểu Bát và chú Vương Dần, bọn họ không tính nói cho cậu nhanh như vậy.

Lăng Vi còn nói: “Chuyện này, chúng ta nghe ý kiến của chú Vương Dần trước. Nếu như có cần thiết chúng ta làm giám định ADN cho chú Vương Dần và tiểu Bát. Nếu như bọn họ thật là cha con, cha ta hãy suy nghĩ cách nói sự thật cho tiểu Bát.”

Diệp Đình gật đầu nói: “Được, anh đi gọi điện thoại.”

Sau khi Diệp Đình đi ra ngoài, Lôi Niểu Niểu càng nghĩ càng hưng phấn, đột nhiên cảm thấy mình mở ra một bí mật lớn, mình thật là lợi hại.”

Cô lại cùng anh Định bọn họ tìm lại đứa bé giúp chú vương Dần! Đương nhiên, chưa chắc anh Tám là con của chú Vương Dần, nhưng mà, xem đầu mới bây giờ, cũng đã chắc chắn được tám, chín phần mười.
 
Chương 1630: Bạch Tuyền (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình nói tính nghiêm trọng của sự việc cho tiểu Bát, rồi lập tức gọi điện thoại cho Vương Dần. Ngày mai là ngày Hi Nhĩ Vương hành hình, pháp đình quốc tế không cho bất cứ ai thẩm vấn ông, chú Vương Dần đã nghẹn một bụng tức giận.

Hi Nhĩ Vương là do ông, Lôi Thiếu Triệt, Trần Bá Tích, Lý Vân Hào và Lôi Thiếu dục cùng các anh em bắt lại!

Bây giờ ngay cả quyền lực tra hỏi cũng không có!

Ông vì bắt Hi Nhĩ Vương, ẩn nấp torng hắc bang hơn mười năm!

Ông lần lượt báo cáo, nhưng pháp đình quốc tế lại không chịu phê chuẩn. Lôi Thiếu Dục rất áy náy, nhìn anh em mình vợ con ly tán, nhưng ông không giúp được gì. Pháp đình quốc tế không giống trong nước, Hoắc Ân bị giam trong nước sẽ được phê chuẩn rất nhanh. dù sao công lao của Vương Dần còn ở đó đâu.”

Nhưng mà, pháp đình quốc tế không thèm để ý những thứ này, cắn chết không cho thẩm vấn! Cho dù cầu xin cỡ nào, thái độ của bọn họ cũng vô cùng cứng rắn không cho thẩm vấn.

Hơn ba tháng, Vương Dần ăn không ngon ngủ không yên, nếp nhăn trên mặt và tóc bạc lại càng ngày càng nhiều.

Lúc ông nhận được điện thoại của Diệp Đình rất bất ngờ. diệp Đình rất ít khi gọi điện thoại cho ông, mỗi lần gọi điện thoại nhất định là chuyện lớn!

“Sao vậy? Có tiến triển gì mới?” Vương Dần nhận điện thoại, không nói câu khách sáo nào mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Diệp Đình biết ông gấp gáp cũng không nói nhảm nhiều mà trực tiếp: “Chú Vương, có đầu mối mới, đầu mối vô cùng quan trọng, nhưng mà, không tiện nói trong điện thoại, chú đến nhà của con. Con ở nhà chờ chú.”

“Được! Chú lập tức tới!” Vương Dần nắm áo khoác màu đen phủ lên trực tiếp lái xe chạy đến nhà Diệp Đình.

hi Nhĩ Vương bị giết mà nói, ông thật muốn tuyệt vọng! Rất có thể vĩnh viễn sẽ không biết tung tích của vợ con ông nữa!

Lúc này, đột nhiên diệp Đình gọi điện thoại nói có đầu mối, cái này làm cho ông vô cùng bất ngờ, cũng rất kích động. Chẳng qua không biết đầu mối mà Diệp Đình điều tra được là cái gì....

Hy vọng là chuyện tốt! Hy vọng là chuyện tốt!

Vương Dần vừa lái xe vừa lầm bầm trong lòng, hy vọng là chuyện tốt.... tay ông hơi run run, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, nhưng mà, lòng bàn tay ông lại đang đổ mồ hôi.

Trong mạch máu của ông giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, bây giờ trong lòng ông nóng cháy vô cùng.

Thậm chí ông không còn cách nào tập trung tinh thần lái xe. Từ nhà ông đến nhà Diệp Đình phải băng qua một mảnh thành phố lớn, xe trong thành phố nhiều vô cùng, bây giờ lại là giờ làm việc buổi sáng, kẹt xe rất đông!

Qua giao lộ thứ nhất, xe của ông đã bị kẹt mưới mấy phút.

Trong lòng ông nóng nảy, thật muốn từ trên đỉnh những chiếc xe này bay ra!

Thật vất cả lái xe ra khỏi giao lộ này, đều đường tiếp theo lại bị kẹt!

Vương Dần gấp đến toát ra lửa, lại là mười mấy phút mới qua một giao lộ, ông đã gấp đến mồ hôi đầy đầu: “Không thể lái xe, kẹt như vậy, chạy hơn một giờ cũng không đến được.”

Ông lái xe vào một siêu thị, đậu dưới hầm. Sau đó chạy lên một chiếc xe buýt.

Xe buýt có đường riêng, sẽ không bị kẹt. Ông vừa lên xe buýt vừa gọi điện thoại cho Diệp Đình, bảo anh đến trạm xe gần nhà đón ông.

Cho tới bây giờ Vương Dần cũng chưa từng đi xe buýt, trong túi ngay cả tiền lẻ cũng không có, giá trị tiền nhỏ nhất trong bóp là năm mươi đồng.

Một nữ sinh nói: “Tiên sinh, tôi trả cho ngài đi.”

Nữ sinh này trả tiền dùm ông một lần. Người trên xe vô cùng nhiều, Vương Dần cản mọi người ở bên ngoài không để cho người khác đụng vào cô. Trong lòng Vương Dần vô cùng cảm động, ngọn lửa nóng trong lòng lập tức dập tắt.

Làm sao Vương Dần có thể chiếm tiện nghi của một cô gái, mau chóng nhét tiền trong bóp vào tay cô gái đó. tổng cộng có bảy, tám trăm đồng.

Cô gái nhỏ sợ đến mau chóng khoát tay: “Không cần không cần.” Mặt cô đỏ bừng vội vàng chạy ra cửa sau.

Vương Dần nhìn phù hiệu của cô, là học sinh của học viện nghệ thuật A đại, tên Bạch Tuyền.

Vương Dần nhìn cô thêm, vợ ông cũng họ Bạch, cho nên ông phá lệ có hảo cảm với người họ Bạch.

Vương Dần nhớ đứa bé này thật tốt bụng! Ông định lúc rãnh rỗi sẽ đi thăm cô gái này xem cô có chuyện gì muốn ông hỗ trợ hay không.

Vương Dần xuống xe buýt, Diệp Đình đã lái xe tới giao lộ chờ ông. Con đường đến nhà Diệp Đình không nhiều xe lắm.

Rất nhanh đã đến nhà Diệp Đình.

Vương Dần vừa đi vào phòng làm việc, thấy không chỉ có Diệp Đình và Lăng Vi ở, còn có Lý Thiên Mặc, Lôi Niểu Niểu....

Nháy mắt ông cảm thấy, chuyện hôm nay, có lẽ sẽ không nhỏ!
 
Chương 1631: Trinh thám cực mạnh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Chú Vương, chú tới rồi.” Diệp Đình vội vàng mời ông vào, bọn họ ngồi xuống ghế sa lon, Lăng Vi châm trà cho Vương Dần.

“Tin tức gì? Tìm chú gấp như vậy?” Vương Dần không thèm uống nước, đoạn đường này ông đi rất gấp, cổ áo cũng ướt nhẹp.

Diệp Đình trực tiếp cho ông nhìn tấm hình kia.

Diệp Đình cặn kẽ nói chuyện xảy ra lại một lần. Vương Dần nhìn cậu nhóc trong hình chăm chú, ánh mắt càng ngày càng sâu, ông không dám tin hỏi Diệp Đình: “Đứa bé này... tên Vương Tử 璌 sao?”

Trong lòng Vương Dần ngàn vạn suy nghĩ! Vương Tử 璌? Không phải ý là con của Vương Dần sao?

Cái này không thể không làm ông suy nghĩ nhiều....

Còn có sinh nhật lại trùng hợp như vậy, chủ yếu hơn là, vì sao Hạ Bạch Mai phải thường xuyên nhìn tấm hình này?

Nhiều chuyện kết hợp với nhau như vậy, làm cho ông không kích động cũng không được!

Vương Dần giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, ông cũng hơi bất ngờ mình lại kích động như vậy. Tính cách của ông là cực kỳ trầm ổn, ẩn núp ở hắc bang mười mấy năm cũng không có bại lộ mình, có thể tưởng tượng được sự nhẫn nại mà dẻo dai của ông mạnh cỡ nào.

Nhưng mà, hôm nay ông lại không khống chế được tâm tình của mình!

Ông nhìn hình của Vương Tử 璌, một lần lại một lần.

“Các con xem, hình dạng mặt mày, góc cạnh, còn có mi mắt rất giống chú nha.” Vương Dần càng nói càng kích động: “Bây giờ đứa bé này... ở nơi nào vậy? Chú có thể lén gặp nó không?”

Diệp Đình nói: “em ấy ở torng một trụ sở làm việc, bởi vì công việc của em ấy phải giữ bí mật rất chặt chẽ, cho nên, rất khó trở lại một lần. Lần trước chúng con thấy em ấy vẫn là ở hôn lễ của con và tiểu Vi.”

Vương Dần mạnh mẽ đè nỗi kích động trong lòng xuống, ông khẽ vuốt ve hình, trong lòng oán trách mình, ông cũng có tham gia hôn lễ của Diệp Đình và Lăng Vi. Nhưng mà, quá nhiều người, ông không có chú ý.

Ngón tay của Vương Dần vẫn luôn vuốt ve tấm hình, ông còn nói: “Đứa bé này có tiền đồ, để cho nó yện lặng cuộc sống đi, đừng nên quấy rầy nó...”

Cậu nhóc trong hình cười vô cùng rạng rỡ, nhìn liền biết là người không có phiền não, không có chuyện buồn.

Vương Dần nói: “Nếu cha mẹ của nó đối xử tốt với nó như vậy, vậy chú cũng không cần thiết phải làm xét nghiệm ADN... Chú chỉ cần ở sau lưng lặng lẽ nhìn nó, đã tốt lắm rồi.”

Ông nói vô cùng phiền muộn, nói xong, lại giương mắt nhìn Diệp Đình hỏi: “Đứa bé này.... Nó không biết tung tích của Bạch Bình đúng không?”

Diệp Đình suy nghĩ nói: “Hẳn là không biết, bất quá.... cũng không chắc lắm. Con tìm thời gian hỏi em ấy một chút đi.”

Hôm nay Vương Dần thật vui vẻ, mặc dù ông không có lại tiến thêm một bước kiểm tra xem đứa bé này có thật sự là máu mủ của ông không, Nhưng mà, phần cảm giác nồng nặc kia làm sao cũng không che giấu được.

Ông giữ lại tất cả hình của Vương Tử 璌 vào trong điện thoại di động, thêm mật mã.

Bây giờ, cho dù Hi Nhĩ Vương thật sự bị bắn chết, ông cũng không có tức giận như vậy, bởi vì, ông đã tìm lại được con!

Nếu Vương Tử 璌 là con của ông và Bạch Bình, ít nhất nói rõ.... Bạch Bình cũng không có bị Hi Nhĩ Vương khống chế! Bởi vì, hi Nhĩ Vương trời sinh tính hung tàn, sao có thể dễ dàng tha thứ người phụ nữ mình nhốt sinh con của người khác?
 
Chương 1632: Trinh thám cực mạnh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bây giờ, Vương Tử 璌 đã lớn như vậy cũng không cảy ra chuyện bất ngờ gì, nói rõ.... sự tồn tại của cậu không có đưa tới sự chú ý của ai. Càng nói rõ, lúc Bạch Bình sinh con, là an toàn.

Lúc này, đột nhiên Lăng Vi nói: “Con cảm thấy.... vẫn nên làm giám định ADN thì tốt hơn.”

Cô nhìn Vương Dần nói: “Nếu như chắc chắn Vương Tử 璌 là con của chú, như vậy nói rõ có lẽ dì Bình không bị nhốt. Nói không chừng, sau khi Hạ Bạch Mai đổi dì đi thì dì đã trốn? Chú đừng quên, vợ chú là đặc công SSS. Trí tuệ của dì, cũng không phải người bình thường có thể so được.”

Diệp Đình cũng đồng ý thuyết pháp này, anh nói: “Lúc Hạ Bạch Mai đổi dì Bạch Bình đi, dì Bạch Bình mới mang thai ba, bốn tháng. Nếu như Hạ Bạch Mai lập tức giao dì Bạch Bình cho Hi Nhĩ Vương, đứa bé của dì ấy tuyệt đối không giữ lại được.”

Vương Dần cũng là nghĩ như vậy, ông tán đồng gật đầu nói: “Vậy thì lén lút làm giám định ADN đi, đừng quấy rấy đến Tử 璌, chúng ta lén lút giám định, hy vọng có thể chứng minh, Bạch Bình còn sống thật tốt.”

Vương Dần vuốt ngực, lòng ông thật là đau!

Diệp Đình nói: “Được, chuyện này giao cho con làm, nhưng mà... chắc chắn sẽ không rất nhanh. Bởi vì Tử 璌 không dễ gì mới đi ra một lần.”

Vương Dần gật đầu, đột nhiên lại nói: “Các con nói, những đầu mối này là bởi vì A Đạt hack hệ thống của Hạ Bạch Mai? Nếu có thể vào hệ thống của cô ta một lần nữa thì thật là tốt. Nhất định trong máy vi tính của cô ta còn những đầu mối khác.”

Diệp Đình nói: “Con đã hack vào xem từ sớm, tất cả dấu vết đều bị A Đạt loại trừ không còn chút nào. Có lẽ là cô ấy muốn bảo vệ mẹ mình, từ sau khi cô ấy làm hacker, mỗi ngày đều dọn dẹp máy vi tính cho mẹ mình, mưa gió không ngại, chưa từng bỏ sót ngày nào.”

Vương Dần lại hơi lo lắng: “Hạ Bạch Mai chú ý Tử 璌 như vậy, có phải muốn có hành động gì hay không? Chú đoán có lẽ thời gian gần đây cô ta mới chú ý đến Tử 璌, nếu không.... có lẽ cô ta đã sớm ra tay với Tử 璌. Bây giờ cô ta không động được Tử 璌, là bởi vì Tử 璌 đang ở căn cứ bí mật, được bảo vệ rất tốt.”

Lăng vi cùng Diệp đình đều đồng ý cái suy nghĩ này.

Lý Thiên Mặc cũng gật đầu.

Đột nhiên Lôi Niểu niểu nói: “Sao Hạ Bạch Mai lại biết sự tồn tại của Tử 璌 chứ? Nếu như bà ta vẫn luôn không biết tung tích của dì Bạch Bình, cũng không biết con của dì ở đâu, tại sao đột nhiên bà ta lại biết chứ?”

Đột nhiên trong đầu Lăng Vi xẹt qua tia sáng, cô bắt được điểm này lập tức nóng nảy nói: “Có phải Hạ Bạch Mai tìm được dì Bạch Bình không? Nhất định bà ta đã gặp dì Bạch Bình, mới phát hiện bí mật của dì Bạch Bình!”

Lăng Vi nói rất nhanh, đoán người đều nhìn cô chằm chằm.

Cô còn nói: “Dì Bạch Bình giao con cho người khác nuôi dưỡng, là vì nghĩ cho an toàn của con. Nhưng mà, nhất định dì ấy cũng nhớ con! Nhưng mà, tại sao dì ấy lại phải bại lộ chứ?”

Lăng Vi nhìn đoàn người một vòng, cuối cùng, cô nhìn Vương Dần chăm chú nói: “Bây giờ con có một suy đoán to gan...”

Cô đứng lên, đi lại bên cạnh bàn đọc sách, cầm cây bút và giấy trắng lên.

Cô vừa viết vừa đi về phía bàn trà.

Cô viết hai chữ, đưa cho mọi người xem.

Vương Dần là người thứ nhất nhìn thấy, Lăng Vi viết là “chú ý”

“Chú ý?”

Lăng Vi nói: “Tháng sáu năm nay, lần hỗn loạn lớn nhất quốc tế là gì? Là diệt trừ Ám Dạ đế quốc!”

Vương Dần lập tức nghĩ thông suốt, ông vội vả nói: “Hành động lần này, Bạch Bình đặc biệt chú ý.”

“Đúng!” Lăng vi nói: “Trình độ dì ấy chú ý chuyện này, nhất định không giống với dân chúng bình thường! Nói không chừng, dì ấy sẽ lợi dụng thân phận đặc công tiến vào sổ cư khố của chiến đội quốc tế nhìn tin tức nội bộ. Bởi vì, tin tức bên ngoài cũng không tỉ mỉ, hơn nữa, rất có thể không đúng sự thật.”

Diệp Đình nói: “Nếu dì ấy vào sổ cư khố của chiến đội quốc tế, rất dễ dàng bị bắt được. bởi vì, con gái của Hạ Bạch Mai, là một trong những hacker đứng đầu thế giới.”

Lăng vi nói: “Không sai! Nhất định A Đạt đang nói dối! Cô ấy nói chưa từng gặp Hi Nhĩ Vương, cô ấy nói mẹ trừ cho cô ấy tiền sinh sống ra cho tới bây giờ vẫn không gọi điện thoại cho cô ấy. Những lời này, tuyệt đối là giả!”
 
Chương 1633: Tra xét tới cùng! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận.

A Đạt lại âm hiểm như vậy? Cô còn ở cùng một chiến đội đánh tranh giải với cô ta....

Lúc này, Lăng Vi còn nói: “A Đạt thật là nói láo liên thuyên. Không chỉ quan hệ của Hạ Bạch Mai với cô ta rất thân thiết, thậm chí, lúc bọn họ liên lạc với nhau Hi Nhĩ Vương cũng không phản đối, nói rõ.... những chuyện A Đạt làm này, đều là Hi Nhĩ Vương.... gợi ý! Nói như vậy.... ba tháng trước Hi Nhĩ Vương đã biết tung tích của dì Bạch Bình.”

“...”

“Bạch Bình nguy hiểm!” Vương Dần chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, ông run lập cập: “tiểu Vi, con phân tích rất đúng. A Đạt điều tra ra tung tích của Bạch Bình, Hi Nhĩ Vương không thể không biết. Nói không chừng, ba tháng trước Bạch Bình đã bị bọn họ bắt đi!”

Đột nhiên Diệp Đình giơ tay lên, ý bảo Vương Dần tỉnh táo. Diệp Đình nói: “Chú Vương, còn có một việc, rất kỳ quái.”

Vương Dần nhìn anh chăm chú, tỏ ý anh cứ nói tiếp.

Diệp Đình nói: “Chú Vương, chú đừng bi quan như vậy. Chú nghe con nói chuyện này trước.”

Đoàn người cũng nhìn Diệp Đình.

Diệp Đình suy nghĩ nói: “Con tính thời gian Hạ Bạch Mai mắc bệnh. Là sau khi hi Nhĩ Vương bị bắt. Các người có nghĩ tới không, Hi Nhõ Vương ở torng tù, ông ta không cách nào liên lạc với bên ngoài, trên người cũng không có trang bị kích phát, làm sao ông ta có thể kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai?”

Vương Dần chấn động mạnh, đột nhiên ánh mắt của ông trở nên sâu xa.

Vương Dần nói: “Cho nên, người trong tù, nhất định không phải Hi Nhĩ Vương! Nếu không, vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai sẽ không bị kích phát sau khi ông ta ngồi tù! Ông ta đang ngồi tù, căn bản là không có điều kiện đó! Hơn nữa, ông ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài, cho nên, cũng không có cách để cho người khác đi kích phát vi khuẩn trong người Hạ Bạch Mai.”

“Đúng.” Diệp Đình nói: “Đây chính là lời con muốn nói. có lẽ Hi Nhĩ Vương chân chính không có bị bắt. Mà, ông ta kích phát vi khuẩn trong cơ thể Hạ Bạch Mai, đại khái là Hạ Bạch Mai làm việc không tốt! Hoặc là bà ta không có giá trị lợi dụng, Hi Nhĩ Vương không muốn để cho Hạ Bạch Mai mở miệng nói chuyện, cho nên kích phát vi khuẩn, để bà ta tự sinh tự diệt.”

Vương Dần che ngực nói: “Nói như vậy..... bây giờ Bạch Bình, có thể còn chưa bị bắt. Nếu không, Hi Nhĩ Vương cũng sẽ không giết Hạ Bạch Mai. Nếu như Hạ Bạch Mai bắt được Bạch Bình, đây tuyệt đối là một công lao lớn.”

Bây giờ nhìn lại, Hạ Bạch Mai bị giết, đại khái là bởi vì Bạch Bình chạy thoát.

Vương Dần hít một hơi thật sâu.

Lôi Niểu Niểu đau lòng xoa xoa bả vai cho Vương Dần, nhất định bây giờ Chú Vương rất đau khổ....

Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nói: “Nếu quả thật như vậy, có phải chú Vương cũng rất nguy hiểm hay không? Ngài ẩn núp ở Ám Dạ đế quốc lâu như vậy, Hi Nhĩ Vương không chết, ông ta sẽ đến giết chú sao? Còn có bác con, chú ba của con, còn có bác Vân Hào, bác Trần, có thể cũng gặp nguy hiểm sao?”

Vương Dần vỗ vỗ tay của cô nói: “Con ngoan, đừng lo lắng, Lúc các chú mai phục ở Ám Dạ đế quốc đều có dịch dung. Các chú giả vờ là người ngoại quốc, lúc bắt Hi Nhĩ Vương các chú cũng không có bại lộ thân phận. điểm này con cứ yên tâm, các chú làm vô cùng cẩn thận. Bất quá.... Thiếu Triệt cùng Vân Hào đã bại lộ thân phận.”

Ông nhìn Diệp Đình nói: “Mau chóng báo cáo tình huống với ba của con, để cho anh ấy cẩn thận an toàn của Thiếu Triệt và Vân Hào.”

“Dạ!” Diệp Đình gật đầu.

Đoàn người trầm mặc một hồi, Lôi Niểu Niểu thở dài.

Cô nhíu mày nói: “Không có đầu mối khác sao? Chúng ta phải mau chóng tìm được dì Bạch Bình mới được! Cho dù dì ấy có bị bắt hay không, bây giờ nhất định sống rất không tốt. Lỡ như dì ấy bị bắt, nhất định đang bị nghiêm hình! Cho dù không có bị bắt, dì ấy trốn đông trốn tây không dám ra cửa cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa, nhất định Hi Nhĩ Vương đang tìm dì ấy, dì Bạch Bình tùy thời đều sẽ có nguy hiểm tính mạng.”
 
Chương 1634: Tra xét tới cùng! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đoàn người ở đây đều nghĩ đến chuyện này, trong lòng gấp gáp.

Nhất là Vương Dần, mặc dù bên ngoài tĩnh táo, còn có thể cẩn thận suy tính vấn đề. Nhưng mà, lòng của ông đã sớm loạn thành một nùi!

Diệp Đình nói: “Bây giờ cũng không phải là hoàn toàn không có đầu mối.”

Anh đi tới bên cạnh bàn làm việc mở máy tính ra nói: “A Đạt có thể tìm được Bạch Bình, nói rõ nhất định trong máy tính cô ta có dấu vết. Người khác không có cách nào với cô ta, nhưng con và Thiên Mặc không đến nỗi không điều tra được nửa điểm đầu mối chứ!”

Diệp Đình rất bình tĩnh, nhưng giọng nói chuyện rất bá đạo, đôi mắt đen của anh thâm thúy nhìn máy tính, tràn đầy thông tuệ, không ai dám tranh.

Đột nhiên tim đập của đoàn người đập nhanh lên!

Lý Thiên Mặc cũng đi tới bên bàn đọc sách mở máy tính mình lên.

Diệp Đình nói: “Tôi phụ trách tu sửa văn kiện trong máy tính cô ta, anh phụ trách lục soát tin tức, sau khi lục soát xong lập tức thủ tiêu văn kiện tôi tu sửa.”

Lý Thiên Mặc gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng mà, làm khó là, máy tính của cô ta dường như không rời người. Muốn cho A Đạt hoàn toàn không phát hiện có chút khó khăn. Nếu không..... để Tào Duệ hẹn cô ta đi ra ăn một bữa cơm, thời gian họ ăn cơm hai chúng ta hợp lực hẳn là đủ.”

Diệp Đình cong môi cười, cho anh một ánh mắt tán thưởng.

Lúc này, Vương Dần đứng lên nói: “Tào Duệ không biết tình huống, chú sợ nó xảy ra chuyện không may, không bằng bây giờ chú đi bệnh viện, buổi trưa, chú cùng A Đạt đi ra ngoài ăn cơm, để cho Tào Duệ ở phòng bệnh trông chừng. Cho dù A Đạt mang máy tính, thời gian ăn cơm cũng đủ các con hành động.”

Đột nhiên Lăng Vi nói: “Ý kiến này hay, chú Vương, chú có thể bí ẩn mang một máy quay phim theo, chúng con ở bên này xem A Đạt, một khi cô ta mở máy tính, chúng ta lập tức rút lui, như vậy sẽ không bị cô ta phát hiện.”

“Đúng! Có thể!” Vương Dần sửa sang lại quần áo nói: “Máy quay phim có thể giấu trong áo khoác của chú.”

Diệp Đình nói: “Không cần phiền toái như vậy, con có mấy bộ áo sơ mi nút áo đều có trang bị máy quay phim, là con cố ý đặt làm. Bởi vì con có rất nhiều trường hợp phải dùng đến. Bây giờ con đi lấy cho chú.”

Diệp Đình đứng dậy đi ra phòng làm việc. Chỉ chốc lát sau anh cầm một cái áo sơ mi vào.

Nút áo của bộ áo này đều làm bằng thủy tinh, trong cái nút áo thứ hai cất giấu máy thu hình.

Nút áo này làm không chê vào đâu được, hoàn toàn không nhìn ra bên trong có một máy quay phim.

Diệp Đình cố ý chọn một loại màu không rực rỡ.

Sau khi Vương Dần thay, một chút cũng không kỳ lạ, rất hợp.

Ông nói: “Bây giờ chú liền chạy đi bệnh viện.”

Vì tìm được Bạch Bình, bất cứ một đầu mối nào ông cũng không thể bỏ qua!

Sau khi Vương Dần đi, Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh máy tính, chờ đánh bất ngờ máy tính của A Đạt.

Lăng Vi cùng Lôi Niểu Niểu nhìn màn hình theo dõi chằm chằm, báo cáo tình huống cho bọn họ.

Vương Dần đi tới bệnh viện, A Đạt đang biên soạn số liệu.

Vương Dần không có chú ý cô nhiều, vẫn giống như bình thường vậy, gật đầu với cô liền ngồi đối diện với cô.

Không biết A Đạt đang bận rộn cái gì, đầu ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím.

Vương Dần nhìn chai nước biển chằm chằm, không nói câu nào.

Thẳng đến buổi trưa, lúc Tào Duệ tới, A Đạt mới chậm rãi ngừng lại. Cô khép máy vi tính nhìn Tào Duệ.

Tào Duệ nói với Vương Dần: “Chú Vương, chú đi ăn cơm đi. Con cùng A Đạt canh ở đây một hồi, chú đã canh tới giữa trưa rồi, khổ cực chú.”
 
Chương 1635: Chơi chính là đau tim (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Vương Dần suy nghĩ, ông phải cùng A Đạt ăn cơm, mới có thể tạo cơ hội cho Diệp Đình.

Nếu không, Diệp Đình không có cách nào hack máy tính của A Đạt....

Nhưng mà, nếu ông nói thẳng. Nhất định A Đạt và Tào Duệ sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Vương Dần làm việc luôn luôn cẩn thận, ông giả vờ thờ ơ cười một tiếng.

Khoác tay với Tào Duệ nói: “Hai con đi ăn đi, buổi chiều tiểu Duệ con còn phải đi làm, các con đi ăn trước. Chờ các con ăn xong rồi lại tới thay chú.”

Tào Duệ liền vội vàng nói: “Con còn chưa có đói đâu, nếu không, chú và A Đạt đi ăn trước đi, con ở đây cùng mẹ một lúc.”

Trong lòng Vương Dần vui mừng, vừa lúc đụng lên họng súng của ông. nhưng, biểu tình của ông rất bình tĩnh, không có gì thay đổi.

Trong lòng Vương Dần nghĩ, với tính cách của A Đạt, chỉ sợ sẽ không đồng ý đi ăn cơm với ông.

Quả nhiên, A Đạt phòng bị nhìn Vương Dần, Vương Dần vội vàng nói: “Nếu không, chú đi ra ngoài mua về cho các con đi. Hai con cũng đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh.”

Ông biết A Đạt là loại tính cách phản nghịch, càng không dể cho cô làm gì, cô càng muốn làm nó.

Vương Dần cố ý nói không cho cô ra ngoài. Quả nhiên nghe được A Đạt nói: “con muốn đi ra ngoài ăn, con muốn ăn bữa tiệc Pháp lớn, con muốn uống rượu!”

Cô có thèm rượu, đáng hận là, ở nhà Tào Duệ ngày ngày uống nước chanh, còn không thêm đá! Bây giờ cô chỉ muốn uống rượu, không cho cô uống rượu, sợ rằng cô sẽ chết!

Tào Duệ trợn mắt nhìn cô, người không lớn, còn nghiện rượu? Quá nhiều chuyện!

Tào Duệ lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Vương Dần, ý là bảo Vương Dần dùng tiền trong thẻ mời A Đạt ăn cơm.

Vương Dần suy nghĩ, cầm thẻ. Nếu như ông chối từ, sợ là Tào Duệ muốn đi theo đi.

Vương Dần cẩn thận để cho mọi việc rất thuận lợi.

Ông mang A Đạt tới một tiệm cơm Tây, phòng ăn Tây rất chú trọng lễ nghi, lúc ăn cơm, chắc chắn A Đạt sẽ không động vào máy tính. Diểm này, Vương Dần vô cùng hài lòng.

A Đạt bỏ máy tính của mình vào một bóp da màu lam. Người phục vụ đi tới lễ phép cúi người muốn cất cho cô. A Đạt từ chối, cô đặt máy tính của mình lên mặt bàn bên cạnh.

Vương Dần ngồi đối điện A Đạt, mỗi một động tác của A Đạt, Lăng Vi và Lôi Niểu Niểu đều nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi xác định trong thời gian ngắn A Đạt sẽ không đụng máy tính nữa, Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc bắt đầu công phá bức tường lửa của A Đạt.

Phòng thủ của A Đạt vô cùng nghiêm mất, chính cô là hacker, đương nhiên biết làm sao chống đỡ người khác đánh lén.

Diệp Đình cùng Lý thiên Mặc lại dùng hơn mười phút, mới vô cùng tốn sức đánh đến bức tường lửa cuối cùng.

“Anh Đình, a Đạt cũng quá cẩn thận chứ? Không bình thường lắm. Cũng may, hôm nay là hai ta cùng nhau vào, nếu đổi thành em mà nói, sợ rằng phải dùng hai mươi mấy phút.” Đừng nói là một bữa cơm, cho dù là hoa cúc cũng đã lạnh!

Lý thiên Mặc vừa gõ bàn phím vừa nói: “Hệ thống máy tính của cô ta làm cũng quá phức tạp, còn khó vào hơn bức tường lửa của chiến đội quốc tế nữa.”

Diệp Đình cũng cảm thấy không bình thường, mặc dù A Đạt là hacker, có ý thức phòng bị, nhưng cô cũng quá phòng bị rồi chứ?

Quá mức cẩn thận, chính là khả nghi!

Lý Thiên Mặc nói: “Nhất định trong máy tính của cô ta có rất nhiều bí mật đặc biệt quan trọng!”
 
Chương 1636: Chơi chính là đau tim (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình bắt đầu tu sửa văn kiện, Lý Thiên Mặc quét xem dự liệu trong máy tính. Phải đến khi bọn họ hoàn toàn rút lui anh mới xem có thể tìm được đồ vật nào có ích không.

Lý Thiên Mặc vừa quét xem vừa nói: “Anh Đình, cẩn thận.... rất nhiều văn kiện của cô ta có cài đặt hệ thống báo cảnh sát. Hai ta không cẩn thận, một khi đụng phải, cô ta sẽ biết có người xạm nhập máy tính mình.”

Diệp Đình vừa tu sửa văn kiện vừa quay mũi hệ thống báo cảnh sát.

Tinh thần của hai người tập trung cao độ, nhưng mà, quét nhìn hơn phân nửa, thật giống như quá thuận lợi, cũng không có phát hiện văn kiện có ích nào.

Lý Thiên Mặc nói: “A Đạt tẩy trừ máy tính của mình quá sạch sẽ, không để lại dấu vết nào.”

Lý Thiên Mặc suy nghĩ mình, cũng sẽ không cẩn thận như A Đạt.

Mặc dù anh sợ bị người công phá, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như A Đạt vậy, mỗi văn kiện đều cài mã hóa, mỗi văn kiện cũng tự mang hệ thống báo cảnh sát.”

Diệp Đình vừa tu sửa một văn kiện tên là “xa”, còn chưa chờ mở ra xem, đột nhiên Lăng vi nói: “Có phải A Đạt phát hiện hay không? Cô ta đang mở bóp da màu xanh da trời ra! Cô ta đang cầm máy tính đi ra ngoài! Phỏng đoán bốn giây sau cô ta sẽ mở máy.”

Tim của Lăng Vi và Lôi niểu Niểu đập nhanh.

Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc mới vừa tra được một “khu nặng”! Trong khu vực này tất cả đều thêm N ổ khóa văn kiện bí mật! Hiển nhiên văn kiện nơi này vô cùng quan trọng!

Diệp Đình vội vàng nói với Lý Thiên Mặc: “Sao chép cái văn kiện “xa” này trước, mau chóng thủ tiêu.”

Đối diện, A Đạt bật nắp máy tính lên. Vương Dần lập tức hấp dẫn sự chú ý của A Đạt: “Sao vậy? Ăn cơm còn không quên công việc à?”

Vương Dần cố ý kéo dài thời gian: “Ăn cơm trước đi, bây giờ mà mở máy tính rất không lễ phép.”

A Đạt không thèm để ý ông. Tầm mắt rơi vào màn ảnh máy vi tính.

Lăng Vi nói: “Cô ta mở màn hình, đang bấm nút mở máy.”

Lý Thiên Mặc tính toán đo lường, đại khái A Đạt muốn mở máy tính phải ba giây sau.

Một khi cô ta mở máy, tiến vào hệ thống, nếu anh và anh Đình không kịp thối lui mà nói, hệ thống của A Đạt sẽ báo cảnh sát!

Trán Lý Thiên Mặc đổ mồ hôi ròng ròng, ba giây giống như tốc độ sinh tử vậy!

Anh nhanh chóng lật qua, tốc độ tay nhanh đến cực hạn “Ca ----” Văn kiện cắn nát, thủ tiêu vĩnh viễn, dọn dẹp dấu vết.

“Lui ----”

Diệp Đình và anh nhanh chóng đồng thời thối lui!

Sau khi hai người thối lui, liếc mắt nhìn nhai, trong lòng Lý Thiên Mặc vẫn còn sợ hãi: “A Đạt cũng quá cảnh giác, không phải cảnh giác bình thường.”

Bây giờ Lý Thiên Mặc mới phát hiện ra được tim của anh đập rất là nhanh. Hơn nữa cả người nóng lên, nhưng mà là cái loại nóng đổ mồ hôi lạnh đó, không miêu tả ra được. Cái cảm giác vừa sợ vừa kích động đó.

“Trời ạ.... quá kích thích, chơi chính là tim đập nha!” Lý Thiên Mặc cảm thấy tim muốn rụng ra. Cho dù bọn họ chỉ cần chậm một giây, cũng chó thể bị A Đạt chặn lại.

Diệp Đình nhìn máy vi tính chằm chằm nói: “Người phụ nữ này thật không đơn giản. Rõ ràng cái khu vực chúng ta dò được khi nãy đều là những văn kiện quan trọng được mã hóa. Em suy nghĩ, với thân phận của anh và em, có nhiều văn kiện mã hóa như vậy sao?”

Lý Thiên Mặc lắc đấu: “Mặc dù trong máy vi tính của em có rất nhiều văn kiện quan trọng, nhưng mà không có mã hóa nhiều lần như vậy, trong máy vi tính của em chủ yếu là giữ tài liệu của trò chơi “Bạch lộ vi sương” này.”

Diệp Đình nói: “Trong máy tính của anh cũng sẽ không cố ý mã hóa nhiều lần như vậy, tài liệu trong máy tính của anh cũng rất quan trọng, đều là những khách hàng vô cùng quan trọng. Một khi mất, số tiền tổn thất kia đều là dùng triệu để tính.”

Đột nhiên Lôi Niểu Niểu nói: “Hai người không mã hóa, là bởi vì bức tường lửa củng mình sẽ không bị công phá! A Đạt người ta mã hóa văn kiện, là vì bức tường lửa không lợi hại như những cao thủ mấy người.”

Lý Thiên Mặc: “....” Anh đã không còn lời nào chống đỡ.....

Diệp Đình nhìn sang Lý Thiên Mặc hỏi: “Cái văn kiện lúc nãy lấy thành công không?”

Cái văn kiện đó chặt chẽ hơn rất nhiều lần, hệ thống rắc rối phức tạp, Diệp Đình chắc chắn nội dung trong văn kiện này nhất định phải vô cùng quan trọng.
 
Chương 1637: Đánh hết thiên hạ vô địch thủ, lại bị theo dõi ngược lại! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc nói: “Chờ một chút, em đang phá giải.”

Lăng Vi nói: “Cô ta lại tắt máy tính, không biết lúc nãy phát hiện cái gì, hay là có chuyện gì quên xử lý.”

Lôi Niểu Niểu: “Chúng ta có cần vào nữa không? Bây giờ cô ta vô cùng cảnh giác. Hay là, buổi tối lại tra nữa? Cô ta không thể nào không ngủ chứ? Không phải thời gian ngủ của cô ta dài hơn sao?”

Diệp Đình nói: “Buổi tối, càng không dễ vào.”

Lôi Niểu Niểu không hiểu rõ: “Tại sao buổi tối càng không dễ vào?”

Diệp Đình giải thích nói: “Ban ngày cô ta còn cần làm việc, cho nên làm ít vài tầng phòng ngự, để thuận lợi cô ta làm việc. Đến buổi tối, lúc cô ta không cần máy tính nữa, cô ta sẽ đặt thêm rất nhiều tầng phòng ngự trong máy tính. Khi đó, trong máy tính của cô ta sẽ giăng đầy hệ thống báo động, cho nên, buổi tối càng không thể nào vào.”

“...” Lôi Niểu Niểu tặc lưỡi: “Còn có thể như vậy?”

Nháy mắt Lôi Niểu Niểu cảm thấy mình thật ngu ngốc!

Trong máy tính cô không có bức tường lửa dày đặc, trong máy tính của cô không có một văn kiện mã hóa.

Bởi vì, cô không có bí mật nào muốn giấu!

Trong máy tính của cô, trừ trò chơi và tài liệu học tập, không còn gì khác nữa....

Cô mơ hồ nói: “A Đạt là có chứng bệnh cưỡng ép sao? Hay là thật sự có nhiều bí mật như vậy? Mỗi văn kiện đều mã hóa nhiều lần như vậy, cô ta không chê mệt sao? Cho dù mình là hacker cũng không có nhiều bí mật sợ người ta biết vậy chứ?”

“...”

Diệp Đình cùng Lý Thiên Mặc hai mắt nhìn nhai, dường như A Đạt có rất nhiều bí mật sợ người ta phát hiện!

Lăng Vi hỏi Diệp Đình: “Còn muốn tiếp tục không?”

Diệp Đình lắc đầu: “Sợ là không kịp rồi, bọn họ sắp cơm nước xong. Một chút thời gian này cũng không đủ giết vào bức tường lửa của cô ta.”

“Văn kiện đã mở ra!”

Lý Thiên Mặc mở cái văn kiện Xa đó ra. Lăng Vi và Lôi Niểu Niểu cũng lại gần nhìn.

Kết quả, bên trong cái văn kiện này đều là từng hàng mật mã lộn xộn.

Mật mã bọn họ chưa từng nhìn thấy.

Diệp Đình nói: “Những cái này.... hẳn là ngôn ngữ A Đạt tự chế, chỉ có một mình cô ta hiểu.”

“...”

“Đó chẳng phải là uổng phí thời gian?” Lôi Niểu Niểu mặt như đưa đám, rất phiền lòng! Cho dù bọn họ có thể đánh vào bức tường lửa của A Đạt, có thể trộm những tài liệu kia, đó cũng là vô ích mà!

Người ta có mật mã của riêng mình, ai cũng không phá giải được.

Diệp Đình nói: “Cũng không hoàn toàn là uổng phí thời gian, ít nhất chúng ta biết A Đạt này không phải người bình thường.”

“Đúng!” Lý Thiên Mặc chắc chắn nói: “Bí mật của cô ta, còn nhiều hơn bí mật của một tổng thống quốc gia nữa.”

Bên kia Vương Dần và A Đạt ăn cơm xong, A Đạt một mình uống chai rượu vang.

Tiền trong thẻ Tào Duệ không đủ quẹt! Vương Dần lại quẹt thẻ của mình.

Vương Dần nhìn A Đạt chằm chằm một hồi nói: “Con rất thích rượu.”

Dáng vẻ A Đạt uống rượu giống như một tửu quỷ.
 
Chương 1638: Đánh hết thiên hạ vô địch thủ, lại bị theo dõi ngược lại! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Dần hé mắt, trong lòng nghĩ: Cô gái này mới hơn hai mươi tuổi đã có thể uống rượu như vậy, sau này tửu lượng nhất định không bình thường.

Nhất định A Đạt phải thường xuyên uống rượu, hơn nữa lại là rượu ngon!

Chai rượu lúc nãy cô uống mặc dù giá trị không nhỏ, nhưng mà, Vương Dần thấy cô không tự chủ nhíu mày.

Trong đầu Vương Dần nghĩ: Rượu mắc như vậy còn chê? Rốt cuộc khẩu vị cao cỡ nào chứ?

Nhưng mà, lấy điều kiện kinh tế của A Đạt.... cái này lại không nói được. Ông nhớ Lý Thiên Mặc từng nói, A Đạt vì một tấm vé máy bay phải ngày đêm đánh tranh giải.

Một người nghèo khó như vậy, saoco1 thể thường xuyên uống rượu đắt tiền chứ?

Trong lòng Vương Dần có nghi ngờ, nhưng không có nói ra, cũng không biểu hiện ra.

Ông trả tiền, đi ra cùng A Đạt. Lên xe, A Đạt lại bắt đầu gõ bàn phím đùng đùng.

Vương Dần đưa có đến bệnh viện liền lập tức đi biệt thự của Diệp Đình, hội hợp với mọi người.

Vương Dần báo cáo tình huống, lại kích động hỏi họ: “Như thế nào? Có tiến triển gì không?”

Lý Thiên Mặc nói: “Chúng con đánh vào máy tính của cô ta, cũng quét xem một ít văn kiện, nhưng mà ngài nhìn xem, bên trong là như vầy...”

Lý Thiên Mặc chuyển màn ảnh cho Vương Dần xem, Vương Dần nhìn mật mã trên màn hình đột nhiên giật mình!

“Đây không phải là mật mã riêng của Ám Dạ đế quốc sao?”

“Chú, chú biết mật mã này?”

Nháy mắt Diệp Đình, Lý Thiên Mặc, Lăng Vi cùng Lôi Niểu Niểu dấy lên chiến ý! Cái loại cảm giác hả hê lòng người kia làm bọn họ vô cùng kích động!

Vương Dần nói: “Chú biết đây là mật mã dành riêng cho Ám Dạ đế quốc, nhưng mà, ý nghĩa của những bí mật này, chỉ có bốn người cực kỳ nòng cốt bên cạnh Hi Nhĩ Vương mới biết. Loại thủ lĩnh nhỏ như các chú vậy là không thể nào biết ý nghĩa của những mật mã này. Mặc dù Hi Nhĩ Vương là thủ lĩnh của Ám Dạ đế quốc, nhưng mà, ông ta đề phòng mỗi một người bên cạnh.”

Diệp Đình như có điều suy nghĩ gật đầu: “Đúng vậy, có đạo lý.”

Lúc này, Lăng vi nói: “Mặc dù chúng ta không biết nội dung trong văn kiện là cái gì, nhưng mà, chúng ta biết được nhất định A Đạt là người cực kỳ quan trọng bên cạnh Hi Nhĩ Vương!”

“Tên lường gạt này!” Lý Thiên Mặc nói: “Cô ta lừa gạt Tào Duệ, nói là chưa từng nhìn thấy cha mình....”

Lăng Vi lại cảm thấy lời này rất kỳ quái, cô nói: “Nếu như A Đạt thật là người quan trọng bên cạnh Hi Nhĩ Vương, tại sao cô ta phải nói cho Tào Duệ mình là con gái Hi Nhĩ Vương..... nói ra như vậy, không phải sẽ đưa đến sự chú ý của người khác sao? Bây giờ, không phải đã bị chúng ta chú ý sao?”

Đột nhiên Diệp Đình nói: “Không phải có âm mưu gì chứ? Tào Duệ sẽ không..... cùng một phe với cô ta chứ?”

Anh vừa nói vừa mở máy tính, anh phải điều tra xem mình có bị theo dõi ngược lại không.

Lý Thiên Mặc nhíu mày, nhớ lại lời nói của Tào Duệ. Anh nói: “Tào duệ nói, ngày đó A Đạt uống say, uống đến bất tỉnh nhân sự, cô ta nói: Cô ta muốn tự sát.... lúc nãy các người cũng nhìn thấy, A Đạt là một tửu quỷ!”

Đột nhiên Lôi Niểu Niểu “hừ”: “Anh xem tửu lượng của cô ta tốt như vậy, có thể dễ dàng uống say sao? Theo như anh Tào Duệ nói, cô ta uống say mèm. Các người lại suy nghĩ chuyện đã xảy ra một chút. Lúc đó, anh Tào Duệ gọi điện thoại cho cô ta, nói rằng mẹ cô ta là Hạ Bạch Mai bị bệnh sắp chết. Lúc ấy, cô ta rất tan vỡ! Anh Tào Duệ liền đi máy bay đến thăm cô ta. Giữa đó cách 13 giờ, nếu quả thật cô ta uống say mèm lại làm sao anh Tào Duệ có thể tìm được cô ta, uống nhiều như vậy mà còn có thể nói rõ địa chỉ và vị trí như vậy sao? còn chuyên chọn những vấn đề “có ích” nói. Anh Tào Duệ còn lơ đãng như vậy, tiết lộ tin tức của A Đạt cho chúng ta....”

Lúc này, đột nhiên sắc mặt Diệp Đình đen thui, anh trầm mặt nói: “Máy tính của anh bị theo dõi ngược lại.”

Ba người kia giật mình trắng bệch!

Kỹ thuật của anh Đình à đứng đầu toàn thế giới! Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ! Lại bị A Đạt theo dõi ngược lại?

Lôi Niểu Niểu vội vàng la lên: “Lúc nãy hai người đánh vào máy tính cô ta, cô ta đuổi theo lại?”

Diệp Đình gật đầu: “Thực lực của người phụ nữ này.... tuyệt đối không phổ thông như cô ta biểu hiện ở chiến đội L-G như vậy!”

Tất cả mọi người đều đổ mồ hôi! Não thiếu dưỡng khí, máu cũng bốc cháy!

Lăng Vi đè nhịp tim xuống hỏi Diệp Đình: “Trong máy tính của anh tổn thất bao nhiêu thứ?”
 
Chương 1639: Xảy ra chuyện lớn! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu cực kỳ lo lắng!

Diệp Đình thu dọn bàn. Anh nói: “Cô ta chưa đi vào bức tường lửa của tôi, cũng may, tôi phản ứng kịp thời. Nếu chú Vương Dần không nói cho chúng ta biết đây là mật mã riêng của đế quốc hắc dạ, tôi cũng không kịp phản ứng nhanh như vậy.”

Diệp Đình vội vàng nói với Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu mau xem lại máy vi tính của cậu đi, xem có bị cô ta tấn công không!”

Lý Thiên Mặc đã sớm nhìn qua, anh ta nói: “Cô ta không tấn công vào máy vi tính của tôi. Bởi vì, cô ta biết trong máy vi tính của tôi chắc chắn không có tài liệu gì quan trọng!”

Lăng Vi chợt cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Cô hơi lo âu nói: “Lần này a Đạt xuất hiện, chắc chắn là sẽ có âm mưu lớn! Sở dĩ cô ta cố để lộ ra nhiều đầu mối để chúng ta tìm thấy được như vậy, cũng là để dẫn dụ chúng ta xâm nhập vào máy tính của chúng ta, sau đó sẽ phản theo dõi chúng ta!”

Diệp Đình híp mắt, bình tĩnh nói: “Trong máy vi tính của anh... có thứ gì... có thể khiến cho cô ta phí nhiều công sức như vậy? Nếu chúng ta không cảnh giác, nói không chừng đã để cô ta được như ý nguyện...”

Lôi Niểu Niểu không dám tin hỏi: “Anh Đình, A đạt có thể công phá được bức tường lửa của anh?”

Diệp Đình suy nghĩ rồi nói: “Khó mà nói được. Cô ta vẫn luôn che giấu thực lực, bây giờ chúng ta đều không biết thực lực chân chính của cô ta là như thế nào. Nói không chừng... còn ở trên cơ thể anh.”

“...” Mẹ ơi!

Lôi Niểu Niểu cực kỳ kinh ngạc: “Cô ta còn khả năng ở trên cơ anh? Vậy anh mau mã hóa văn kiện của mình đi! Nói không chừng một ngày nào đó, cô ta sẽ thừa dịp anh không chú ý tấn công tới đó!”

Lăng Vi bị lời nói của cô ấy làm cho hơi sợ hãi. Diệp Đình và Lý Thiên Mặc trao đổi máy vi tính, dùng chính kỹ thuật của bọn họ củng cố lại bức tường lửa dày đặc cho đối phương. Làm như vậy, A đạt càng khó xâm nhập được vào.

Vương Dần nói: “Nếu đây là một âm mưu, vậy rất có thể các cháu đều nằm trong tính toán của cô ta... Mọi người đều phải cẩn thận nhiều hơn...”

Lôi Niểu Niểu cảm giác như tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô ấy ôm ngực, trước đó cô ấy chưa từng có cảm giác lo lắng, khiến cho tim đập cực kỳ nhanh thế này.

Cô ấy lo lắng đến nỗi giọng cũng như bốc khói, bởi vì, a Đạt mang đến cho cô ấy cảm giác quá nguy hiểm...

Bây giờ cô ấy chỉ cần nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của A Đạt, là cô ấy lại cảm thấy không rét mà run!

Lôi Niểu Niểu lo lắng đến nỗi bụng sôi lên sùng sục.

Lăng Vi bỗng nói tới một chuyện khác, cô nói: “Em vừa mới nhớ tới một chi tiết.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Lăng Vi nhìn Vương Dần nói: “Chú thử suy nghĩ xem, tại sao dì Bạch Bình phải gửi con mình cho đôi vợ chồng giáo sư nuôi dưỡng? Dì Bạch Bình và đôi vợ chồng này, có quen biết nhau?”

Vương Dần không ngờ rằng suy nghĩ của cô lại nhảy nhanh như vậy, ông ấy hơi sửng sốt, hỏi cô: “Cháu nói thử xem?”

Lăng Vi nói: “Chú suy nghĩ tử xem, cái tên Tử (璌) được đặt theo họ tên của chú. Dì Bạch Bình giao con cho đôi vợ chồng đó nuôi dưỡng, tại sao bọn họ phải dùng cái tên này?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top