Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1420: Hạnh phúc giống Hoa nhi giống nhau (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Kỉ Nhu nhìn chằm chằm Diệp Khanh, bà biết Diệp Khanh cũng không nhớ tới chuyện giữa hai người lúc trước, nhưng Diệp Khanh khóc, trong mắt tràn đầy bi thống, tràn đầy đau lòng, lại có một tia hoảng sợ, bởi vì chính bà cũng không biết mình vì sao lại như vậy.

Kỉ Nhu cười cười, nói: “Không có việc gì, bình tĩnh lại nào.”

Tiểu Tuấn trước đó đã nói với bà, nó nói, bọn họ đã liên hệ với chuyên gia khoa não và bác sĩ tâm lý tốt nhất cho Diệp Khanh, Diệp Khanh cũng đang điều trị.

Kỉ Nhu nắm tay bà, cả Bách Lý Phong đứng đó, ba người đều đứng bên cửa sổ nhìn vào bên trong.

Một đôi mắt ở trong đám đông nhìn ba người một lát, lại biến mất giữa dòng người.

Lăng Vi dần dần bình phục. Ngày thứ ba, bác sĩ gỡ niệu quản, cô chỉ có thể chịu đau tự mình đi WC. Má ơi... Vết mổ kia đau như muốn giết người vậy!

Cô vốn nghĩ như vậy là đau lắm rồi, không ngờ... buổi chiều ngày thứ ba... mới là thời điểm chết người!

Vốn lúc sinh con còn không cảm thấy đau như vậy...

Lúc này, thuốc tê khi phẫu thuật đã dùng hết rồi. Thuốc tê ở đây đã dùng liều lượng ba ngày, sau ba ngày, lúc thuốc tê dùng hết, Lăng Vi lần nữa chịu khổ... Trời ạ——

Có thuốc tê và không có thuốc tê, quả thực là… Cách biệt một trời một vực!

Nhưng đã qua bốn ngày, bởi vì vấn đề của cô nghiêm trọng hơn người khác, buổi chiều ngày thứ tư, cuối cùng cũng được chuyển vào phòng bệnh hai người.

Mấy ngày nay, người nhà, bạn bè cô cũng mệt mỏi không kém, phòng bệnh chật chội, bởi vì nhiều người, ngay cả chỗ để ngồi cũng không có. Lôi Thiếu Tu bảo Lôi Niểu Niểu đưa ông nội và Diệp Khanh về nhà.

Lôi lão gia tử không quay về: “Chắt trai chắt gái của ông ông còn chưa nhìn đủ! Ông đứng nhìn cũng được!”

Lão nhân gia vô cùng vui vẻ: “Ai nha, chúng ta đặt tên cho hai đứa nhỏ đi!” Vừa nói, vừa trừng Diệp Đình: “Không thấy cha mẹ nào như hai đứa, con cũng sinh ra rồi, ngay cả tên cũng không có!”

Lăng Vi cười, suy yếu nói: “Không nghĩ tới... đột nhiên như vậy...”

Vừa nói đến đặt tên... Cả đám người đều suy tư. Vốn Diệp Đình và Lăng Vi quyết định lão đại họ Diệp, lão nhị họ Lăng. Nhưng bây giờ lại thêm một Lôi gia.

Dòng họ cũng khó chia... chỉ có hai đứa nhỏ... Tên phải đặt như thế nào?

Lôi lão phụ tử đột nhiên nói: “Tên chỉ là cái để gọi.”

Ông nhìn Diệp Đình nói: “Con cũng sắp 27 tuổi rồi, từ khi sinh ra đến khi lớn lên, Lôi gia cũng chẳng giúp được gì cho con, không thể chiếm lấy danh ngạch được. Tên đứa nhỏ cứ theo kế hoạch ban đầu của hai đứa đi, nên đặt tên là gì thì đặt tên như vậy. Hai đứa có thể nhận ông là ông nội, lão già này đã thấy đủ rồi!”

Ông lại xin lỗi nhìn Diệp Khanh: “Lôi gia chúng ta thật có lỗi với mấy đứa... Không thể lại chuyên chế xen vào được.”

Diệp Lương Sơn gật đầu: “Lão đầu thối tha nói cũng có đạo lý đấy. Vậy cứ theo họ ba mẹ nó đi. Tiểu Vi sinh đứa nhỏ gian nan bao nhiêu!”

Bảy tháng, sinh non, còn là song sinh, mạng cũng để lại một nửa rồi...

Lôi lão gia tử nói: “Vậy mọi người cùng vất vả đặt tên cho chắt trai chắt gái của tôi đi——”

Một câu “chắt trai chắt gái” này của ông thật hài hước, tất cả mọi người đều vui vẻ.

“Bốn thế đồng đường!” (Bốn thế hệ cùng sống) Diệp Lương Sơn cũng cảm khái: “Hai ta có sống lâu thêm hai mươi năm nữa không chừng còn nhìn thấy hai đứa bé có con nữa kìa.”

Lôi Niểu Niểu phun tào nói: “Diệp gia gia, ngài nghĩ xa quá rồi, cháu nó có lớn nhanh, hai mươi năm sau cũng không sinh đứa nhỏ ngay được! Ngài xem đám đồng lứa tụi con này, đến ba mươi còn chưa kết hôn. Hiện tại, bao nhiêu anh trai chị gái ba lăm ba sáu tuổi còn đơn thân, người ta còn không vội. Hiện tại là xã hội gì, chẳng ai giống thế hệ ông nữa, hơn mười tuổi đã kết hôn. Như ông nội và bà nội của con ấy, hai người chưa từng gặp mặt lần nào đã kết hôn... Chờ ta đợi đồng lứa của hai đứa cháu này lớn lên, nói không chừng lại lưu hành cái gì mà gia đình đinh khắc, không cần con cái gì đó, mặc dù sống với nhau nhưng tiền bạc gia sản gì đó đề chia ra.”

Diệp lão gia tử run run: “Vậy còn kết hôn làm gì? Mua đồ trong nhà còn phải chia ra tính? Vậy ăn cơm thì sao? Một nồi cơm, mỗi người một nửa?”
 
Chương 1421: Lôi Thần xuất thế --- Dạ Vãn, Lăng Thần (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niểu Niểu nói: “Vậy thì không phải ông nên quan tâm rồi, hiện giờ chúng ta hãy đặt tên cho cháu trai, cháu gái của chúng ta thôi.”

“Đúng đúng, mau đặt tên!” Ông cụ Lôi chợt nói: “Ông phải đi mua từ điển!”

Ông cụ Diệp theo sát: “Ai ai, chờ tôi chút, tôi đi cùng ông.”

Lôi Niểu Niểu nhìn hai người, bật cười: “Chẳng phải trong điện thoại có phần mềm đặt tên sao... Ai còn dùng từ điển nữa chứ...” Hai ông cụ đứng lại, quay đầu nhìn cô.

Lôi Niểu Niểu vô cùng ra oai lấy điện thoại di động ra, tải phần mềm đặt tên, ở cột dòng họ viết họ Diệp, bé nam, viết sinh nhật ngày 28 tháng 6 năm XX, chọn đặt tên hai chữ.

Bên dưới hiện ra một hàng các tên, còn đính kèm thêm điểm.

Còn có giải thích, em bé sinh vào ngày này, ngũ hành thiếu thủy, thiếu thổ.

Hệ thống đề cử: Diệp Oa, nhận được: 100.

Lăng Vi: “...”

Diệp Đình: “...”

Lý Thiên Mặc: “...”

Lôi Thiếu Tu đột nhiên không muốn thừa nhận Lôi Niểu Niểu là con của ông, chuyện gì đay xảy ra vậy?

Ông cụ Lôi trợn trắng mắt, ông cụ Diệp dựng râu, trừng mắt: “Phần mềm quỷ gì đây, quá không đáng tin. Đi thôi, hai chúng ta vẫn nên mua từ điển thôi.”

Lôi Niểu Niểu gọi hai ông: “Đừng đi vội a! Bên dưới còn có nữa này!” Cô nhìn xuống...

Diệp Ô... Diệp Nê... Diệp Chiểu...

Lôi Niểu Niểu nổi trận lôi đình, không phải đang đùa cô chứ?!

“Được rồi, để cháu thử chọn ba chữ xem sao.” Cô ấn thoát, chọn tên ba chữ.

Sau đó, hệ thống đề cử một đống: “Diệp Ủng Trú, Diệp Thiện Đản, Diệp Bính Thượng Hải...”

Trời ơi... Lôi Niểu Niểu muốn hỏng mất, chợt cảm thấy ba chữ “Lôi Niểu Niểu” đẹp đẽ cỡ nào, thân thiện nhường nào!

Cô lặng lẽ tắt di động, ra dấu tay xin mời với ông nội cô và ông Diệp: “Hai ông vẫn nên đi mua từ điểm thôi ạ...”

Hai ông lão đi mua từ điển, trở về rất nhanh.

Ông cụ Lôi nói: “Chúng ta lật tùy tiện, lật đến trang nào, thì chọn một cái tên thật hay.”

Lôi Niểu Niểu nói: “Vậy quá tùy tiện rồi? Nhỡ đâu lật vào... Thỉ* Nha, Niệu* Nha, vậy cháu trai, cháu trái của cháu sẽ liều mạng với hai cụ đó?”

*Thỉ: phân, Niệu: nước tiểu

Ông cụ Lôi cả giận: “Cái miệng của cháu đúng là muốn ăn đòn!” Vừa nói, vừa lật từ điển: “Ông không tin! Ông phải lật được tên hay ----------“

Ông cố ý lật ở giữa, thầm nghĩ ở vị trí này có “F, G, H, I”, ngụ ý cũng không tệ. Kết quả, vừa lật... “Phí*”...

*Phí: khỉ đầu chó

“Ha ha ha ---------“ Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi bật cười. Hai người bọn họ vừa đi nấu cơm, vừa ra đây thì thấy đám người đang đặt tên... chọc hai người buồn cười.

Trong nháy mắt tâm lý Lôi Niểu Niểu được an ủi: “Cái tên này của ông... cũng không hay hơn cháu là bao...”

Đám người cười đau cả bụng.

Lăng Vi cũng vui lây, nhưng... vừa cười, vết dao liền đau. Cô không nhịn được...

Lăng Vi bèn nói: “Được rồi... để cháu đi xem hai đứa nhóc, rồi đặt tên sau...”

Lăng Vi rất muốn nhìn con... đã bốn ngày rồi, cô còn chưa được gặp...

Diệp Đình bế cô lên xe lăn, đưa cô vào thang máy lên tầng. Lên đến tầng năm, anh bế cô vào trong nhìn. Lăng Vi cố nén cơn đau, hỏi anh: “Tình hình của các bảo bảo thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào? Bao giờ có thể ra?”

Diệp Đình nói: “Bác sĩ bảo các bảo bảo bị viêm phổi, còn bị tụt huyết áp nhẹ, có điều hai ngày nay đã dần tốt lên. Bác sĩ nói, nếu tình hình hai ngày nữa của bảo bảo ổn định, có thể cho chúng ta chuyển viện.”
 
Chương 1422: Lôi Thần xuất thế --- Dạ Vãn, Lăng Thần (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bởi vì bệnh viện này chỉ có thiết bị chữa bệnh tầm trung, bất lợi với bệnh tình của đứa bé. Bác sĩ đề nghị bọn họ chuyển viện, nhưng cũng phải chờ Lăng Vi sinh xong năm, sáu ngày mới có thể chuyển viện.

Lăng Vi ngắm nhìn, bé lớn đang chép chép môi ngủ say sưa. Hai bảo bối đều chu mỏ, như đang đói bụng muốn bú sữa.

Lăng Vi nói: “Nhũ danh của đứa lớn là Duệ Duệ, đứa thứ hai là Đô Đô.”

Diệp Đình: “...” Thầm nghĩ, em còn tùy tiện hơn bọn họ.

Hai người đi từ trên tầng xuống, trong phòng bệnh đang vui ngất trời. Người ở giường bệnh khác vừa xuất viện, cho nên không có ai khác, đám người cười “ha ha ha”.

Bởi vì, Lôi Tuấn cố ý lật ra chữ “Rắm”...

Sau đó, Lôi Niểu Niểu cố ý giở ra chữ “Thối”...

Lăng Vi thầm nghĩ: “Tôi nhớ kỹ mấy người rồi đó, chờ Duệ Duệ và Đô Đô trưởng thành, tôi phải để bọn nó biết, mấy cô chú của bọn nó xấu đến mức nào!”

Mọi người đều vui, Diệp Khanh cũng vui theo. Kỷ Nhu hỏi bà: “Chị Khanh, chị đặt tên cho đứa bé là gì? Chị cảm thấy tên gì mới êm tai?”

Diệp Khanh vô cùng nghiêm túc nghĩ ngợi, ánh mắt mê mang nói: “Chị nhớ ngày bọn nó sinh ra... Là một buổi tối, mặc dù rất lạnh, nhưng đầy sao trời.”

Diệp Lương Sơn bèn nói: “Vậy đặt là: Diệp Vãn, Lăng Thần.”

“Ha ha ha...”

Ban đêm, rạng sáng là cái quỷ gì...

*Ban đêm và Diệp Vãn phát âm gần giống nhau, đều là “yewan”, rạng sáng và Lăng Thần cũng tương tự, đều phát âm là “lingchen”.

Lúc đầu khi Diệp Khanh nói chuyện, đám người nghe vô cùng chăm chú, phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, một câu của ông cụ Diệp lại khiến đám người bùng nổ.

“Ha ha ha... Diệp Vãn... Sao không đặt là Diệp Tiêu* đi?”

*Tiêu cũng có nghĩa là buổi tối.

Lôi Tuấn cười văng cả nước bọt. Anh vỗ đùi: “Mấy người hay bảo tôi ngốc... theo tôi thấy, ông cụ Diệp nhà tôi dám nhận thứ nhất, không ai dám nhận thứ hai!”

Hạ Tiểu Hi kéo tay áo anh: “Ông xã... Anh nói ngược rồi...”

“Ha ha -------“ Đám người cười vang, Lôi Niểu Niểu cười chảy nước mắt, nói: “Anh hai! Quả nhiên anh là ngốc nhất! Anh dám nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! Nhất định anh phải là ngốc nhất!”

Lúc này, Diệp Khanh đột nhiên cầm bút, giật một tờ giấy khám bệnh, viết hai chữ: “Thần, Thần*”, ánh mắt bà sâu xa: “Hôm ấy, tôi nói, cô nhìn lên sao trên trời, thật đẹp a... Anh ấy viết xuống lưng tôi hai chữ: Thần và Thần.”

*Hai chữ Thần này có nghĩa khác nhau: Chữ Thần đầu tiên là宸, nghĩa là căn phòng ở sâu, chữ Thần thứ hai là辰, có nghĩa là thiên thể.

Lăng Vi khẽ gật đầu: “Vậy đặt là Diệp Thần, Lăng Thần. Hai em bé nhà tôi là thai sinh đôi, tên giống nhau cũng được.”

*Diệp Thần (叶宸), Lăng Thần (凌辰)

Đám người đều gật đầu, ông cụ Lôi nói: “Ngụ ý của hai chữ này không tệ lắm. Trời sao mênh mông, hi vọng sau này hai đứa nó lớn lên, ý chí khoáng đạt, không so đo được mất.”

Diệp Đình lấy hai cái tên này đi làm giấy khai sinh cho hai tiểu bảo bảo.

Ngày thứ sáu, bác sĩ cho phép Lăng Vi xuất viện, cũng đồng ý cho em bé chuyển viện. Diệp Đình bèn bao bọc cô và bảo bảo chuyển vào bệnh viện thành phố.

Bởi vì không muốn giày vò cô, nên không về Giang Thành. Đường xá quá xa, cô không chịu nổi.

Hoàn cảnh ở thành phố cũng rất tốt, có phòng bệnh riêng, tiểu bảo bảo được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, có điều tình hình rất ổn định, mỗi ngày ăn rất được.

Bác sĩ nói: “Mấy ngày nữa tình hình ổn định, có thể bế em bé ra.”

Diệp Đình và Lăng Vi vui vẻ, bọn họ nhìn hai bảo bối, một đứa bĩu môi, một đứa thì cười, vô cùng đáng yêu...

Không ngờ, con của bọn họ... lại lớn thành thế này, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, rất đáng yêu.

Ngày thứ bảy, mặt mũi đứa bé rõ hơn, không còn đỏ nữa, phấn nộn mập mạp, cực cưng.

Đáng tiếc không ôm được...

Lăng Vi vô cùng muốn xông vào, ôm chầm lấy hai đứa, hôn hôn...
 
Chương 1423: Cười đến mắc tiểu (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ở lại bệnh viện mấy ngày.

Lăng Vi vẫn không dám thẳng lưng, di chuyển vô cùng chậm chạp.

Có sản phụ qua mấy ngày liền không sao. Nhưng làn da Lăng Vi không hợp, bình thường nếu tay của cô bị đứt một mảng nhỏ thì phải nửa tháng mới mọc da mới.

Vết dao của cô, vừa đau lại vừa ngứa, rất khó chịu.

Thế nhưng, Lăng Vi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chút đau đớn ấy có tính là gì? Cô có bảo bao a! Bảo bảo của cô ra đời bình an, bây giờ càng ngày càng lớn! Mấy ngày nữa, cô có thể ôm rồi! Hừ hừ, đến lúc đó, mỗi ngày cô đều ôm, tuyệt đối không buông tay!

Những ngày này, Diệp Đình cuối cùng cũng rảnh. Nhóm bóng đen dẫn theo hung thủ gây chuyện đến gặp anh, bóng đen số ba báo cáo:“Lúc tôi bắt được hắn, phát hiện trên người hắn toàn mùi rượu, người này uống say đến mức không biết trời đất...Sáng ngày hôm sau, hắn vẫn còn mơ màng...Căn bản cũng không biết mình đụng xe.”

Diệp Đình lườm người kia một cái: “Đưa đến cục cảnh sát đi. Chứng cứ đã lưu lại chưa?”

Bóng đen số ba trả lời: “Đều đã lưu lại.” Vừa nói vừa nghĩ thầm, anh Đình tâm tình không tệ nha...Cũng đúng, chị dâu và bảo bảo đều bình an vô sự, bây giờ trong lòng anh Đình vô cùng ngọt ngào, khẳng định không còn tâm tư để ý chuyện khác.

Tiểu bảo bảo ở phòng giám hộ nửa tháng, cuối cùng cũng chuyển tới phòng bệnh bình thường.

Diệp Đình ôm con trai, Lăng Vi ôm con gái. Hai người ngồi sát bên nhau. Lăng Vi rất tiều tụy, Diệp Đình dịu dàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Vợ à, em vất vả rồi...”

Lăng Vi cười híp mắt lại, cô hôn lên khuôn mặt non nớt của Duệ Duệ một cái, nói:“Không vất vả, rất hạnh phúc.”

Diệp Đình cũng cúi người hôn lên khuôn mặt Duệ Duệ, Duệ Duệ nhếch miệng, mỉm cười. Diệp Đình vô cùng vui vẻ: “Vợ à, em nhìn xem...Con cười với anh kìa.” Diệp Đình vừa nói vừa nâng cánh tay, bế Duệ Duệ đến trước mặt, hôn nhẹ một cái.

Duệ Duệ ghét bỏ bĩu môi, nghiêng mặt qua một bên.

“Tiểu tử thối này, thật đúng là vô tâm!”

“Phụt---” Duệ Duệ đột nhiên thả một quả rắm: “A---” Rắm của tiểu tử này...Siêu cấp thối...Ai ya mẹ tôi ơi! Thối kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!

Trả thù! Nhất định là trả thù---

Diệp Đình muốn ném con đi, nhưng lại không nỡ. Lăng Vi che mũi cười, muốn chạy, lại chạy không được. Bây giờ cô di chuyển đều rất tốn sức...

Diệp Đình lúc đầu muốn đi, nhưng lại nghĩ...Vợ anh còn đang ở đây mà anh lại muốn đi...Liền không có suy nghĩ đó nữa.

Hai người liền che mũi, buồn bực cười: “Ranh con này---” Diệp Đình thật sự là...nhịn không được, vội đặt con xuống, anh đi đến bên cửa sổ, hơi mở cửa sổ một chút. Lại sợ Lăng Vi trúng gió nên không dám mở quá lớn.

Vừa lúc Lôi Tuấn đi tới:“Ai ya---” Chỉ cảm thấy một làn “hương thơm” đập vào mặt. “Phụt---” Duệ Duệ thiếu gia lại thả một quả rắm.

Trong phòng bệnh, đã bị “hương thơm” bao phủ...Lôi Tuấn vô cùng thất đức, lập tức gọi điện thoại cho mọi người: “Rời giường chưa? Tranh thủ thời gian tới đây! Tiểu bảo bảo chuyển tới phòng bệnh bình thường rồi!”

Lúc đón lấy Duệ Duệ, mọi người đều đã tới: “A---”

“Ai ya...” Vị này...

“Ha ha ha...Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu...Quả rắm, cũng không thể để anh tôi, chị dâu tôi độc hưởng được!”
 
Chương 1424: Cười đến mắc tiểu (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Động tác mọi người vô cùng thống nhất, tất cả đều che mũi, nhìn về phía hai tiểu bảo bảo.

Mặc dù thối, nhưng vẫn muốn ôm, muốn nhìn.

Lúc này, Giang Quân và Ninh Hạ từ Giang Thành chạy tới, mang theo mấy bao lớn bao nhỏ. May mà...Trong phòng bệnh không còn mùi gì...Nếu không, để đại minh tinh như Ninh Hạ ngửi rắm thối, vậy thì quá không tốt.

Kết quả: “Phụt---” Duệ Duệ lại thả một quả rắm nữa!

“...” Ninh Hạ đang muốn ôm, đột nhiên bị rắm đập vào mặt...

“Ha ha ha---” Lôi Tuấn cười to nói:“Đây là lễ vật gặp mặt Duệ Duệ nhà tôi tặng cho cô đấy...Cứ chậm rãi hưởng thụ, không cần cảm ơn.”

Ninh Hạ nói:“Được...Vậy tôi liền..."Vui vẻ nhận".” Lập tức trong lòng có bóng ma, về sau kiên quyết không muốn có con nữa!

Nụ cười trên mặt Lôi Tuấn liền cứng đờ, ôi, tiểu bảo bảo này đối xử thật tệ bạc với mọi người...Trong phòng bệnh đều là mùi rắm thối...

Lôi Tuấn vẻ mặt vui vẻ nói:“Bảo nhi, là “Hương bảo nhi” a, thả rắm cũng thơm.”

Ông cụ Lôi liền nói:“Nhất định phải là “Hương bảo nhi”, chắt trai của ta có thể không thơm sao?”

“Phụt---” Khá lắm, lại một quả nữa!

“Ha ha ha...” Hai người Lôi Niểu Niểu và Lôi Tuấn rất nhanh cười đến nỗi buồn tiểu. Lôi Niểu Niểu nói:“Duệ Duệ à Duệ Duệ, cụ cháu nói chuyện với cháu, cháu không cần phối hợp như vậy!”

Khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ ngẩng lên, miệng nhỏ mút mút, lại đánh một quả rắm nữa!

Đô Đô bên cạnh không vui, anh trai, tại sao anh lại độc diễn vậy, thế có được không? Anh không để ý đến cảm nhận của em gái sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là song sinh a!

Đô Đô không chịu thua kém, cũng dùng sức rắm một quả, nhưng rắm không ra.

Lúc này, bác sĩ và y tá tới kiểm tra phòng. Bác sĩ mở cửa sổ ra, đi đến giường bệnh nói:“Diệp Thần dạ dày không tốt lắm, để tôi khám cho cháu lại một chút, ngày mai liền không sao. Lăng Thần không có việc gì, rất tốt.”

“Phụt---” Bác sĩ vừa nói xong, Đô Đô liền thả thành công một quả rắm...

“Ha ha ha ha...” Mọi người đều muốn phát điên! Y tá tranh thủ thời gian đi rửa đít, thay tã cho bảo bảo...

Lăng Vi đột nhiên rất cảm động...Thật là làm khó y tá kia, chăm sóc hai tiểu bảo bảo này nửa tháng.

Hai tiểu bảo bảo này...Rất biết giày vò người khác, hai giờ liền đói, ăn no rồi, còn phải náo loạn nửa tiếng, náo loạn xong, vừa nằm ngủ lại tỉnh...

Hai tiểu bảo bảo lại tiếp tục ăn, còn phải mớm nước, thay tã...Cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi.

Hai tiểu bảo bảo này, cho đến bây giờ sinh ra đã được nửa tháng, so với lúc vừa mới ra đời gian nan hơn nhiều. Nhất là nửa đêm, căn bản không để cho người khác ngủ.

Càng hỏng bét hơn chính là...Bào thai song sinh, đứa này vừa ngủ, đứa kia liền tỉnh, đánh thức đứa vừa mới ngủ.

Y tá thay tã cho tiểu bảo bảo xong, lại kiểm tra một lần nữa, bác sĩ nói:“Tất cả đều bình thường, quan sât thêm hai ngày nữa có thể xuất viện.”

“Thật tốt, cảm ơn bác sĩ.”

Ông cụ Lôi đột nhiên hỏi: “Hai đứa chắt của tôi sinh non ba tháng, có bị thiếu dinh dưỡng không?”

Bác sĩ nói:“Không có chuyện gì, chỉ cần chăm sóc tốt, sẽ từ từ hồi phục thôi. Có xương cốt không lo thiếu thịt, chậm rãi là được.”

“Ừm.”

Sau khi bác sĩ ra ngoài, cả một nhà đều vây quanh Duệ Duệ và Đô Đô, người này muốn ôm một cái, người kia muốn hôn một cái. Lôi Đình liền lấy tay sờ bụng, nói:“Bảo bối trong bụng tôi, tuyệt đối đừng như thế này...Nếu không, tôi liền không muốn sinh nữa...” Hoa Thiếu Kiền ôm cô cười.

Lăng Vi phì cười một tiếng, nói:“Vậy liền để bảo bối nhà cô giống như Na Tra đi.”

Trong lòng Lôi Tuấn thầm mắng, chị còn không biết xấu hổ nói người khác...Hai tiểu bảo bối nhà chị mang thai bao lâu mới sinh, chị có ý gì?

Trong phòng bệnh vô cùng vui vẻ. Những ngày gần đây, đều có thân thích, bạn bè đến chúc mừng.

Angle ôm hai tiểu bảo bảo đáng yêu, không nỡ buông tay. Vinh Phỉ ghé vào tai cô nói:“Thích thì chúng ta tự mình sinh.”
 
Chương 1425: Điều tra (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

An Kỳ Nhi ngẩng đầu. Cô nhìn Vinh Phỉ... cười cười, không trực tiếp tỏ thái độ.

Ánh mắt Vinh Phỉ trầm xuống.

Mấy người phụ nữ trong phòng nói chuyện phiếm, Diệp Đình tìm Lôi Thiếu Tu, Vinh Phỉ, Lý Thiên Mặc, Lôi Tuấn bàn chuyện. Diệp Đình lấy sợi dây chuyền màu đen của Lý Thiên Mặc, nói: “Hai ngày nay tôi luôn suy nghĩ chuyện dây chuyền này, thật ra... Tôi có một suy đoán to gan.”

Lôi Thiếu Tu hỏi anh: “Suy đoán gì?”

Diệp Đình nói: “Tôi, Tiểu Tuấn, và cả Thiên Mặc đều có sợi dây này. Trùng hợp chính là, cha của chúng tôi đều qua đời vào hai mươi mấy năm trước.”

Trong lòng Lý Thiên Mặc rất khó chịu, nhưng anh cũng phải tiếp nhận sự thật này.

Trước đó, Lăng Vi từng tìm anh nói chuyện. Anh biết được tên cha mẹ ruột của mình và thân phận. Có điều, anh không nói gì, anh không nói cho cha mẹ nuôi biết anh đã biết thân thế của mình. Anh chỉ muốn dùng trái tim hiếu thảo chân thành nhất của mình, để hiếu thuận bọn họ. Lý Thiên Mặc anh mãi mãi là con của bọn họ, bất kể có máu mủ hay không, anh vẫn là con ruột của họ.

Lý Thiên Mặc nhìn Diệp Đình, Diệp Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn anh. Lý Thiên Mặc gật đầu với Diệp Đình, Diệp Đình nói tiếp: “Sợi dây chuyền này, tổng cộng có tám cái. Giờ tôi chỉ muốn biết, những người có dây chuyền này, thân phận cụ thể là gì? Có phải đều là người tài không? Có phải tất cả đều “qua đời” rồi không?”

Anh nhắc lại chuyện ngày đó, Lôi Thiếu Tu cảm thấy rất kinh ngạc: “Anh nói... có một người thân hình cao to đứng ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn đứa bé?”

Diệp Đình gật đầu: “Không sai.”

Ngón tay anh vuốt ve đá quý màu đen trên sợi dây chuyền.

Diệp Đình híp đôi mắt đen, vô cùng chắc chắn nói: “Tôi có cảm giác mãnh liệt, người đó nhất định là cha tôi. Về chiều cao, vóc dáng... đều vô cùng phù hợp, mặc dù tôi không trông thấy mặt ông ấy, nhưng, cảm giác này rất mãnh liệt! Vả lại, thân thủ của ông ấy cực kỳ lợi hại, thế lực sau lưng nhất định cũng rất lớn. Mọi người nghĩ xem, tôi sắp xếp không ít ám vệ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt... Tôi muốn bảo vệ hai đứa con của tôi, ám vệ tôi chọn đều là tinh nhuệ nhất, thông minh nhất. Lại không ngờ... tôi bố trí nhiều ám vệ như vậy, tất cả đều bị quật ngã, còn không hề kinh động đến tôi.”

“...” sắc mặt Lôi Thiếu Tu lúc đỏ lúc trắng... Hiển nhiên bị tin này dọa đến không thể khống chế tâm tình. Anh vừa kích động, vừa khiếp sợ, lại vừa khó tin.

Diệp Đình còn nói: “Lúc ấy tôi đuổi theo, nhưng không đuổi kịp ông ấy. Ông ấy để một người khác dẫn tôi xuống lầu, bản thân ông ấy thì né khỏi tầm mắt tôi. Tôi đuổi theo người đó xuống tầng, thuộc hạ của tôi, hai mươi mấy người vây quanh một người, kẻ đó ném một quả bom, chuồn mất...”

Đôi mắt Lôi Thiếu Tu bỗng mở lớn: “Đó là thủ pháp Kinh Bộ thường dùng!”

“Kinh Bộ? Là cái gì?” Diệp Đình hỏi Lôi Thiếu Tu: “Bọn họ đều còn sống chăng? Đang chấp hành nhiệm vụ đặc thù của Kinh Bộ?”

Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Tôi không dám chắc chắn.” Lôi Thiếu Tu chợt nói: “Giờ, điều quan trọng nhất chúng ta phải làm, là tìm ra người sở hữu những dây chuyền này. Nếu như có được người sở hữu dây chuyền này, những người tự dưng qua đời hai mươi mấy năm trước có thể là giả chết!”
 
Chương 1426: Điều tra (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Tuấn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Chúng ta gom những dây chuyền này lại, bọn họ không thể không xuất hiện!”

Diệp Đình gật đầu, Lôi Tuấn còn nói: “Giờ, mặc dù trong tay chúng ta có ba sợi dây chuyền, nhưng còn thiếu bốn cái... Một cái bị lão già Hoắc Ân cướp mất. An Kỳ Nhi biết lai lịch sợi dây này, cô ấy từng nói, sợi dây chuyền màu đỏ đậm không phải của cô ấy... Tôi cảm thấy, cô ấy hẳn biết sợi dây chuyền này là của ai.”

Vinh Phỉ không nói gì, ngón tay anh đặt trên cằm, gãi gãi gốc râu.

Đi ra khỏi bệnh viện, Vinh Phỉ nắm tay An Kỳ Nhi, cùng về khách sạn. Vừa vào phòng, Vinh Phỉ liền cướng thế chặn cô trên cửa: “Em xem hai cậu nhóc kia đang yêu biết bao, chúng ta cũng sinh một đứa đi?”

An Kỳ Nhi vùng vẫy một hồi, không tránh thoát được. Vinh Phỉ dí sát vào cô, hỏi: “Sao? Em có chuyện gì lo lắng?”

Môi của anh, dính sát, hô hấp phả vào mặt cô. Anh hôn vành tai cô, rồi hôn lên cổ cô, bàn tay của anh mang theo trừng phạt, dùng sức nắn vuốt cô.

An Kỳ Nhi vội nói: “Không có... Anh nghĩ nhiều rồi. Không phải như anh nghĩ đâu.”

Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô, cười hừ một tiếng: “Không có là tốt nhất...” An Kỳ Nhi nhìn anh, Vinh Phỉ lại hỏi: “Thật sự muốn?”

Biểu cảm của An Kỳ Nhi phức tạp, gật đầu: “Dĩ nhiên là muốn rồi...” Anh nở nụ cười, đưa tay ôm cô, cô quấn hai đùi quanh eo anh.

Anh đá văng cửa phòng tắm, ôm cô vào trong cô. Anh đặt cô lên bồn rửa tay.

“...” An Kỳ Nhi muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói, anh đã hôn lên. Anh hôn cô, bá đạo, nồng cháy, không cho cô cơ hội hít thở.

Đột nhiên, anh buông cô ra, cầm di động gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình:”Trong vòng nửa năm phu nhân có dự định mang thai, ông hãy sắp xếp thực đơn kỹ lưỡng cho tôi.”

“Vâng, Vinh tiên sinh.”

Vinh Phỉ cất di động, trở lại phòng tắm, anh mở vòi nước, đổ nước tắm cho cô. An Kỳ Nhi không hề nhúc nhích, cô đàng hoàng ngồi trên bồn rửa tay, lưng tựa vào vách tường, nhìn anh bận trước bận sau. Cô nhìn Vinh Phỉ chòng chọc, như thấy được một ngọn lửa đang cháy, anh luôn mãnh liệt như vậy, bá đạo như vậy, như thể lúc nào cũng có thể thiêu cháy cô. Ánh mắt của anh như báo, khiến người ta vừa cảm thấy nguy hiểm, vừa cảm thấy kích thích.

Vinh Phỉ hòa nước ấm, tắt vòi. Anh quay người ôm cô, thấy cô không nhúc nhích. Mặt của anh dán tới, hỏi: “Không muốn tắm rửa? Muốn tắm bong bóng?”

“Không phải...” An Kỳ Nhi cười lắc đầu: “Em đang suy nghĩ...”

“Đang nghĩ gì?”

An Kỳ Nhi nhìn ánh mắt môi, khóe môi cong lên, đến gần tai anh nói: “Nghĩ anh...”

Vinh Phỉ nhíu mày, cười ôm cô lên, đi vào trong nước ấm. An Kỳ Nhi ôm cổ anh, cười đánh anh: “Quần áo ướt hết rồi!”

Vinh Phỉ nói: “Ướt cũng tốt, ướt rồi thì đừng mặc nữa. Chúng ta ở trong đây, không đi ra nữa.”

“Xấu lắm!” An Kỳ Nhi cắn răng nghiến lợi đánh anh, đột nhiên cười giả dối: “Nói rồi đấy, không ai được phép đi ra ngoài. Hai ta ai phá vỡ trước thì là rùa đen!”

“Không thành vấn đề...”

An Kỳ Nhi cười xấu xa: “Anh làm rùa đen, chắc chắn đấy!”

Chạng vạng tối, An Kỳ Nhi nặng nề ngủ, Vinh Phỉ biết cô mệt muốn chết rồi. Anh xuống đất, cầm di động lên gọi điện thoại, sai thuộc hạ đưa cặp da lên.

Vinh Phỉ choàng áo tắm, ngồi trên ghế sô pha.

Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Vinh Phỉ nhìn chằm chằm hòm da của An Kỳ Nhi hồi lâu. Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước hòm da của cô.
 
Chương 1427: Xuất hiện ngoài ý muốn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Phỉ đứng đó một hồi, anh nhìn chằm chằm hộp da không nhúc nhích.

Sau đó đến bên cửa sổ xốc lên bức rèm che nhìn ra bên ngoài, con đường tấp nập xe cô qua lại, có người đang nhìn điện thoại, có người đang gọi điện thoại, có người bán hoa quả còn có người vội vã đi qua. Vinh Phỉ nhìn mấy người đang gọi điện thoại, thầm nghĩ… đám người này đều đến rồi sao?

Tình cảnh của An Kỳ Nhi càng ngày càng nguy hiểm rồi…

Vinh Phỉ thả rèm che xuống trở về chỗ hộp da, anh cau mày nhìn nó.

Một lúc lâu sau mới từ từ ngồi xổm xuống, muốn biết mật mã chiếc hộp.

Chiếc hộp này có mật mã cao cấp, không giống loại bình thường, nó có dạng tinh thể lỏng, mật mã rất dài, nhiều hàng, có cả chữ.

Vinh Phỉ sẽ không nói mật mã, anh mở điện thoại, đeo tai nghe gọi video cho Diệp Đình và Lý Thiên Mặc.

Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm mật mã: “Mật mã này rất phức tạp, em phải đến đó mới mở được, hơn nữa còn tốn không ít thời gian.. ít nhất phải 40ph.”

Vinh Phỉ nhìn Diệp Đình, ý của Diệp Đình cũng không khác là bao, Vinh Phỉ gật đầu bảo bọn họ đi qua.

Diệp Đình ở phòng bên cạnh Vinh Phỉ, anh và Lý Thiên Mặc đeo găng tay trắng để mở, mất 30ph hai người mở ra nhưng không xem mà gọi Vinh Phỉ tới.

Vinh Phỉ đi tới phòng bên, Lý Thiên Mặc đưa cho anh găng tay, Vinh Phỉ đeo vào sau đó mở chiếc hộp ra.

Anh phát hiện… bên trong ngoại trừ một ít quần áo xếp gọn gàng còn có mấy hộp thuốc tránh thai.

Sắc mặt Vinh Phỉ đen lại, anh không hề động đến đám thuốc mà nhìn qua đồ đạc bên trong chiếc hộp.

Anh nửa ngồi, cầm một chiếc hộp khác có mật mã ở bên trong, anh nhìn Lý Thiên Mặc và Diệp Đình: “Đám người bên ngoài nhất định muốn biết bên trong này có thứ gì, hai người ra mở cửa nhìn xem, anh phải có chuẩn bị trong lòng.

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc quay đầu, Lý Thiên Mặc cầm chiếc hộp, sờ soạng một lúc sau đó mở ra.

Bên trong có một sợi dây chuyền.

“Là sợi dây chuyền… giống như của chúng ta vậy.” Nhưng… không phải là màu đỏ sậm mà là… màu lá cây đậm, là một chiếc vòng cổ mới… bị vô tình tìm thấy.

“Cái này là… An Kì Nhi sao?” Lý Thiên Mặc có chút giật mình, Diệp Đình nói: “Hiện tại chưa thể xác định là cô ấy, có lẽ cô ấy đoạt được từ người khác.”

Lý Thiên Mặc gật đầu: “Lúc trước khi cô ấy làm nhiệm vụ chính là tìm những chiếc vòng cổ này, nói không chừng chiếc vòng cổ này là cô ấy đoạt được.”

Vinh Phỉ ngồi trên ghế sofa không nói gì, nếu đám người bên ngoài muốn đến cướp vòng cổ, trong lòng anh sẽ có tính toán… những người này có lẽ là dư đảng của Hoắc Ân giả hoặc là thế lực mạnh mẽ của Hoắc Ân thật.

Vinh Phỉ lập tức gọi điện thoại điều thêm người, anh tuyệt đối không thể lơ là…

Lý Thiên Mặc lật lật chiếc hộp có mật mã, mở ra một ngăn bí mật, phát hiện bên trong có một tấm hình của một người đàn ông…

Là người vô cùng trẻ tuổi và đẹp trai, Lý Thiên Mặc đưa tấm hình cho Vinh Phỉ.

Vinh Phỉ nhìn chằm chằm người trong hình… dần dần khóa miệng quét xuống nụ cười khinh thường: “Che giấu cũng đủ kín…” Đây là người trong lòng cô sao? Người mà cô nhớ mãi không quên, trong mơ cũng gọi tên sao?
 
Chương 1428: Xuất hiện ngoài ý muốn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vinh Phỉ tức giận muốn xé rách tấm hình, Diệp Đình giật xem, anh vừa nhìn liền chế nhạo Vinh Phỉ: “Anh biết là bạn lâu năm của cô ấy sao? Nhỡ may là anh hay em trai thì sao? Anh điều tra hay chưa?”

Vinh Phỉ nói: “Tổ tông 18 đời nhà cô ấy anh điều tra qua rồi, người đàn ông này là mối tình đầu của cô ấy.”

Diệp Đình nhét tấm hình trở về chỗ cũ: “Mối tình đầu thì làm được gì? Anh không có mối tình đầu sao? Anh không biết đã yêu bao nhiêu lần có tức giận cái gì? Anh có hẹp hòi quá không vậy? Hơn nữa An Kỳ Nhi đã gả choa nh, anh còn không biết đủ? Cô ấy có thích người kia thế nào thì hiện tại cũng là người của anh, anh còn phân cao thấp với người kia hay lắm hả?”

Vinh Tứ nói: “Cô ấy đi theo anh là vì muốn tìm chỗ che chở, cô ấy không thích anh thật lòng… anh cũng không phải tên ngốc, hiểu rõ sự thật.”

Lý Thiên Mặc chấn kinh: “Anh Tư, anh không đùa em đấy chứ? Chị Anh Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, thật không giống như anh nói chút nào… lúc cô ấy nhìn anh dịu dàng, sùng bái thế kia…”

Vinh Phỉ trừng anh ta: “Em thì biết cái gì cái đồ nhóc con.”

Diệp Đình nói với Lý Thiên Mặc: “Cậu đừng để ý anh ấy, đầu óc anh ấy có vấn đề, cả ngày rảnh rỗi không tìm cho mình chút việc thì không được thoải mái.”

Lý Thiên Mặc cười gật đầu: “Em biết… anh Tư và chị An Kỳ đều có tính thích ngược… hai người bọn họ không ngược thì mới không cảm giác được yêu sâu đậm.”

Diệp Đình tán thưởng nhìn anh ta: “Cậu nói được trọng điểm rồi đấy.”

Lý Thiên Mặc muốn cười haha thật to nhưng… vẫn nhịn lại, sợ đánh thức An Kỳ… anh ta hỏi Diệp Đình: “Anh, hiện tại sợi dây chuyền này làm sao đây? Để lại cho chị An Kỳ thì quá nguy hiểm, lúc em tới đây nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người kỳ quái.”

Diệp Đình nháy mắt ra hiệu cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc lại gần Diệp Đình, chỉ thấy anh hơi nghiêng người cầm một cái hộp dài và nhỏ từ trong ngực ra.

Lý Thiên Mặc mở to miệng, bởi vì… anh ta nhìn thấy bên trong chiếc hộp Diệp Đình cầm tất cả đều là… vòng cổ, đủ loại màu… Lý Thiên Mặc khẩn trương cầm một chiếc màu xanh thẫm lén đổi chiếc của An Kỳ.

Sau đó thừa dịp Vinh Phỉ không chú ý nhét chiếc vòng vào hộp của Diệp Đình, treo đầu dê bán thịt chó… vô cùng lưu loát.

Diệp Đình dựng ngón tay trái cho anh ta, nhóc con, cậu rất có tiềm chất làm trộm.

Lý Thiên Mặc làm mặt quỷ với anh, còn không phải do các người ép hay sao!

Diệp Đình ngoài ý muốn lấy được sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc cho vòng cổ giả vào, đóng mật mã trả lại cho Vinh Phỉ, Vinh Phỉ cẩn thận đặt chiếc hộp lại chỗ cũ…

Lúc anh quay về phòng thì An Kỳ còn chưa tỉnh dậy, tính cảnh giác của cô không tệ, bởi vì anh cho một ít thuốc ngủ vào trong nước nên cô mới ngủ say như thế.

Diệp Đình ngồi trong xe, cầm sợi dây chuyền màu xanh thẫm ra, hiện tại anh đã tập hợp đủ năm dây, còn thiếu ba dây nữa là đủ bộ.

Xe còn chưa lái về bệnh viện thì đột nhiên Lôi Tuấn gọi tới: “Anh, không hay rồi, không thấy dì Khanh đâu cả.”

………….

Một căn phòng chứa dụng cụ chữa bệnh tối tăm, một người đàn ông cao lớn lại gần Diệp Khanh, cả người dựa gần bà, ép bà đến một góc sáng trong tường. Diệp Khanh dựa vào sát tường, trước mặt là người kia, ông ta thấy được trong mắt bà đầy hoảng sợ nhưng không hề giải thích mà cứ thế cúi đầu hôn.

Diệp Khanh muốn vùng vẫy lại đột nhiên nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.. từ từ ôm cổ ông ta: “Em rất nhớ anh…”

Nụ hôn của người đàn ông ngày càng nóng bỏng, càng mãnh liệt, giống như sức lực ông ta ôm bà vậy.
 
Chương 1429: Vì sao không đi tìm? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Khanh cân nhắc hôn nồng nhiệt, ông ta cúi người ôm chặt bà vào lòng.

Đột nhiên nói: “Đừng tìm anh, anh yêu em, cũng có lỗi với em…” Ông ta nhét một tờ giấy vào túi tiền của bà, sau đó hôn một cái lên môi bà: “Còn một nhiệm vụ cuối cùng, nhớ chờ anh…” Ông ta hôn bà, vô cùng không nỡ nhưng vẫn rời đi.

Diệp Khanh mê mang ngồi dưới đất.

Bà che môi, ngơ ngác, không hề khóc cũng không có biểu tình gì.

Lúc Diệp Đình tìm thấy bà, chỉ thấy bà ôm đầu gối, hai tay che mặt, ánh mắt ngây ngốc, ngọn đèn ngoài cửa khiến cho Diệp Khanh cảm thấy chói mắt, bà nheo mắt lại…

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Diệp Đình nhẹ nhàng đi tới cạnh bà ngồi xổm xuống… anh nắm tay bà hỏi: “Ai mang mẹ tới đây?”

Diệp Khanh lắc đầu… vẻ mặt ngây ngốc khiến Diệp Đình vô cùng lo lắng: “Chúng ta đi thôi… con đưa mẹ về nghỉ ngơi.” Diệp Đình mang bà về khách sạn.

Diệp Khanh vẫn cúi đầu, hai tay che mặt… Diệp Đình không biết bà muốn khóc hay là làm sao.

Về khách sạn, Diệp Đình đỡ bà nằm xuống: “Mẹ ngủ trước đi, chờ lát nữa con cho người làm cơm cho mẹ ăn nhé?”

Diệp Khanh gật đầu nhưng không nói gì.

Diệp Đình ra ngoài, Diệp Khanh từ từ ngồi dậy đi tới bàn trang điểm….

Đến lúc này bà mới buông tay ra… nhìn mái tóc toán loạn của mình qua gương… đôi môi bà đỏ lựng, còn hơi sưng… có thể thấy được người nọ dùng sức thế nào.

Bà mỉm cười, chống bàn trang điểm từ từ đi tới ghế dựa.

Nước mắt dâng lên, ngón tay chạm nhẹ vào môi: “Là anh.”

Nước mắt rơi xuống, đột nhiên mỉm cười như cô gái nhỏ… nhất định lúc nãy bà cắn ông rất đau… bà ngơ ngác ngồi đó, đột nhiên nhìn mình trong gương, nhíu mày…

Bà chớp mắt, có chút nghi hoặc… vì sao lại ngồi đây khóc? Bà nhìn thoáng qua, sao lại ở chỗ này? Bà hoảng sợ, không biết tại sao lồng ngực đau đớn khiến bà không đừng dậy nổi. Bà nhìn tờ giấy cạnh gương: “Tạm thời ở lại chỗ này, con trai Diệp Đình phải ở bệnh viện vì con dâu Lăng Vi sinh em bé… là long phượng thai.”

Diệp Khanh lau mặt, từ từ đứng lên, đi lên giường nằm xuống. Âm thanh loạc xoạc trong túi áo khiến bà sửng sốt, bà đưa tay cầm ra một tờ giấy: “Đừng tìm anh, anh yêu em cũng có lỗi với em…”

Cả người Diệp Khanh như nổ mạnh.

Trong đầu có hàng vạn suy nghĩ mạnh liệt ập tới, bà cầm điện thoại ấn màn hình.. tìm thấy tên Diệp Đình: “Con trai. Mẹ gặp được ông ấy… mẹ gặp được rồi.”

Nhưng mà lúc này điện thoại thì điện thoại đang rung chuông, lúc Diệp Đình nghe máy thì bà sửng sốt…

“Mẹ sao vậy? Đói bụng sao?”

Diệp Khanh chớp mắt, nằm xuống giường, đầu bà rất đau đột nhiên muốn đi ngủ.

Sáng hôm sau nhóm ám ảnh đột nhiên gọi tới: “Đình ca, chúng tôi có phát hiện quan trọng.”

Phát hiện quan trọng? Diệp Đình ấn tai nghe, quay đầu nhìn Lăng Vi: “Anh ra ngoài nghe máy.”

Trong phòng có rất nhiều người, anh không tiện nghe máy.

Diệp Đình đến đầu cầu thang ừ một tiếng, phía bên kia mới tiếp tục báo cáo: “Đình ca, chúng tôi phát hiện trong túi áo của dì Khanh có một tờ giấy, trên đó viết: Đừng tìm anh, anh yêu em cũng có lỗi với em…

“Mang qua đây…” Diệp Đình chỉ cảm thấy da đầu tê dại, giống như máu trong người đều chảy hết lên não.

Quả nhiên… quả nhiên phỏng đoán của anh là chính xúc, ông ấyk hông chết… có lẽ bọn họ chưa chết… ba của anh… Lôi Thiếu Dục.

Chú của anh… Lôi Thiếu Triệt, còn có ba của Lý Thiên Mặc… Lý Vân Hào.

Nhất định bọn họ còn sống, hô hấp Diệp Đình hỗn loạn, trái tim đập thình thịch… anh che ngực, kích động không cách nào kiềm chết được.
 
Chương 1430: Vì sao không đi tìm? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bên kia gửi tờ giấy qua, máu trong người Diệp Đình chảy ngược… dòng chữ này và chữ ‘Đạo’ bên trong thư phòng anh nhìn thấy được lúc đó là hoàn toàn giống nhau, mạnh mẽ lộ ra sự cứng cỏi hòa hợp.

Ông ấy đã xuất hiện rồi… ông ấy không nhịn được đến thăm bọn nhỏ, không nhịn được đến tìm Diệp Khanh. Sao mà nhịn được chứ? Bóng dáng từng xuất hiện hàng trăm ngàn lần trong giấc mơ của ông ấy, hiện giờ đang ở ngay trước ngực thì làm sao mà khống chế nổi đây?

Cả người Diệp Đình nóng lên, như bị sốt vậy, nếu đổi lại là anh anh cũng không khống chế nổi… không nói đến 26 năm, chỉ 26 ngày thôi không nhìn thấy tiểu Vi anh đã muốn điên rồi…

Nhất định ông ấy bị giày vò lắm đúng không? Diệp Đình nhìn dòng chữ; Đừng tìm anh. Khắp nơi lộ ra sự khó khăn và bất đắc dĩ.

“Anh yêu em” lại như kim đâm trên giấy, lực đạo mạnh mẽ như trái tim cần máu.

“Cũng có lỗi với em” lại làm Diệp Đình không cách nào thở nổi… mười mấy chữ ngắn ngủi làm sao nói nổi hai mươi mấy năm khổ sở của ông?

Diệp Đình cất tờ giấy, hốc mắt nóng lên khiến cho anh không thể không hít vào thở ra thật mạnh mới cưỡng chế được cảm xúc.

“Đừng tìm anh…” Diệp Đình nhớ kĩ lời này, anh híp mắt nghĩ, vì sao không tìm? Nếu ba còn sống con càng phải tìm được ba, không chỉ con muốn tìm ba mà còn muốn tìm Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, còn muốn tìm những kẻ có chiếc vòng cổ.

Miệng vết thương của Lăng Vi khôi phục, Diệp Đình đón cô về nhà, trong xe, Lôi Đình chiếm một chiếc giường, Lăng Vi một chiếc, hai người như đại gia nằm đó, Diệp Đình, Hoa Thiếu Kiền, Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi đổi tã, lát thì cho bọn họ bú sữa, lúc thì ôm, lúc thì mớm nước, lúc thì dỗ ngủ.

Lôi Đình và Lăng Vi thì thư thái, Lôi Đình hỏi Hoa Thiếu Kiền: “Chồng, có mệt không?” Hoa Thiếu Kiền quay đầu dịu dàng cười với cô.

Lăng Vi nói với Lăng Vi: “Để cho anh ta làm đi, chúng ta đang cho anh ta cơ hội thực tập, chờ em sinh con thì có kinh nghiệm, haha…”

Lăng Vi cười vui vẻ, vừa lật album ảnh cưới, cô định ở cữ xong thì tổ chức hôn lễ, cô rất hi vọng ba của Diệp Đình có thể tới…

Ở cữ xong, tinh thần Lăng Vi vô cùng sáng lạn, mới 23 tuổi, thành mẹ của hai đứa con… đối với xã hội hiện đại thì đúng là kết hôn hơi sớm.

Nhà thiết kế đang đo số may cho cô: “Phu nhân, ngài hơi mập nhưng mà càng xinh đẹp hơn, lúc mặc áo cưới nhất định sẽ rất xinh đẹp…”

Lăng Vi nhìn mình trong gương.

Gương mặt tròn không ít nhưng đúng là đẹp mắt… Diệp Đình đứng sau lưng cô, anh mặc tây trang màu trắng thuần.

Vô cùng đẹp trai… Lăng Vi khinh bỉ sức tự chủ của mình, đã là mẹ hai đứa con còn nhìn lén ông xã nhà mình ngây ngốc, đúng là hết lời…

Diệp Đình cố ý cho cô góc 45 đẹp trai ngời ngời, bà xã, có phát hiện sống mũi ông xã cao ráo, có phát hiện miệng của ông xã hơi nhếch lên không? Có phát hiện ông xã đang si mê nhìn lén em không?

Lăng Vi giơ tay che mặt cười… ông cái con người này.

Hai người liếc mắt đưa tình, đột nhiên Lôi Tuấn lại vọt vào: “Đình ca… không thấy dì Khanh đâu.”
 
Chương 1431: Cố ý để lạc (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phía sau Lôi Tuấn còn hơn 10 người tổ ám ảnh, tất cả đều cúi đầu, thở cũng không dám.

Lăng Vi nhướn mày: “Cái gì? Lại không thấy mẹ đâu?”

Sắc mặt Diệp Đình phát lạnh, nhiều người bảo vệ bà như vậy, trông chừng bà như vậy thế mà còn để người mất tích?

Diệp Đình nhìn thoáng qua tổ ám ảnh: “Một người sống sờ sờ để các người đánh mất hai lần, có phải bình thường trôi qua yên bình rảnh rỗi không hả? Muốn về nhà dưỡng lão hết có phải không?”

Thành viên ám ảnh dựng cả tóc gáy, Đình ca nói quá ác độc rồi, ý anh là muốn giải tán tổ ám ảnh sao?

“Đình ca… việc này không thể trách bọn họ… là em để lạc dì Khanh.” Lăng Vi đi vào, cô cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt nhìn dưới đất không dám nhìn Diệp Đình…

Diệp Đình trừng cô, anh muốn giết chết cô nhưng lại không thể, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Thành sự không đủ, bại sự có thừa.”

Diệp Đình vung tay: “Còn không nhanh đi tìm?”

Lôi Đình ngập ngừng: “Không cần tìm.. là em cố tình đánh mất dì Khanh..”

“Cái gì cơ?” Lăng Vi u mê rồi.

Diệp Đình nổi trận lôi đình: “Em ăn no rửng mỡ hả?” Lôi Tuấn cũng tức điên lên: “Tiểu Đình, em điên hả? Bên ngoài nguy hiểm thế nào, đầu óc dì Khanh lại không tốt, em không biết sao?”

Lôi Đình cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nóng lên, kiên trì nói: “Em có suy nghĩ của mình, em làm vậy là tốt cho dì ấy.”

Diệp Đình giơ tay muốn đánh cô nhưng vẫn nhịn xuống nắm thành nắm đấm lớn tiếng quát: “Nói rõ cho anh.”

Lôi Tuấn giơ tay cốc đầu cô: “Đầu em bị kim châm hả? Hay là lừa đá? Hay là đá chen vào não? Hay nước nóng dội vào? Hả, em có bị ngốc không vậy? Có bị điên không vậy?”

Lôi Đình cũng không dám né, để anh mắng, dí đầu cô.

Lăng Vi đi qua ngăn Lôi Tuấn: “Thôi đã, để em ấy nói xong đi.”

Lăng Vi phân phó người kéo ghế cho Lôi Đình, cô nhìn Lôi Đình, trầm giọng hỏi: “Sao lại như vậy? Cái gì mà bảo cố ý để mất? Em muốn làm anh em tức chết hay sao? Nhanh nói cho rõ có chuyện gì xảy ra?”

Lôi Đình nói: “Sáng nay dì Khanh tới tìm em… dì nói dì muốn đi mua quần áo cho hai đứa nhóc, em đồng ý đi cùng dì. Lúc bọn em đi dạo phố, đột nhiên dì nói với em, dì nói muốn đi tìm Lôi tiên sinh… vẻ mặt của dì cực kì bi thương, em biết dì nhớ ông ấy… hai mươi mấy năm không gặp, đột nhiên người nọ xuất hiện khiến cho dì ngày đêm khó ngủ… trong tay dì ấy vẫn nắm chặt tờ giấy, mỗi lần xem đều rơi nước mắt. Em khuyên dì ấy… em nói thân phận bác cả vô cùng đặc biệt, nếu ông ấy không muốn lộ diện, dì có tìm cũng không tìm thấy ông ấy.”

Lôi Đình hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Đột nhiên dì Khanh khóc rất thương tâm… cả người đều run lên… bụm mắt mà khóc, dì nói: Ông ấy không tới tìm dì thì dì đi tìm ông ấy. Các cháu ném dì ở trên đường đi, đầu óc dì không tốt, không thể về nhà, ông ấy nhìn thấy dì gặp nguy hiểm sẽ phải quan tâm đến dì. Ông ấy nói ông ấy yêu dì… ông ấy sẽ không mặc kệ dì.”

“...”

Lôi Đình bĩu môi, lén nhìn Diệp Đình, thấy sắc mặt anh đen như đáy nồi, vội vàng nhìn xuống đất.

Tất cả mọi người đều không nói gì, không khí trong phòng yên lặng đáng sợ, Lôi Đình lại như lên đoạn đầu đài hành hình vậy.
 
Chương 1432: Cố ý để lạc (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ngồi trên ghế gỗ mà như ngồi trên ghế điện nhưng không hề cảm thấy mình làm sai… cả ngày dì Khanh cơm nước không vô, tinh thần hoảng hốt, tiếp tục như vậy nữa, đừng nói trị khỏi bệnh… ngay cả thân thể cũng không chịu được dày vò như vậy.

Cô cảm thấy mình không hề làm sai.

Lôi Đình bĩu môi bộ dạng ‘các người có mắng em, em cũng không phục’.

Diệp Đình hỏi cô: “Đánh mất người rồi, bà ấy tìm được người muốn tìm sao?”

Lôi Đình nói: “Nhất định rồi. Em cố ý để lạc dì Khanh, em có thể rời đi luôn sao? Em phải lén trông chừng dì ấy, bảo vệ dì ấy. Thành viên tổ ám ảnh đều ở gần đó nhưng mà ban đầu thì vô ích. Bọn em ở gần đó căn bản người ta sẽ không lộ diện. Sau đó em nảy sinh ý nghĩ, thu hết người tổ ám ảnh về, trạng thái của dì Khanh lúc tốt lúc xấu. Cạnh trung tâm thương mại có một con đường, có người nhìn dì ấy khóc liền đưa khăn tay cho dì ấy… dì Khanh đứng hơn 20ph vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy khóc không ngừng…”

Lôi Tuấn cắt ngang lời cô vội vã hỏi: “Bác cả đón dì ấy đi hả?”

Lôi Đình nói: “Em không biết, em không thấy rõ người đó thế nào nhưng lúc đó em thấy dì ấy mỉm cười, cười vô cùng ngọt ngào… như con chim bay tới, em nghĩ nhất định là bác cả, không sai được.”

Sắc mặt Diệp Đình vẫn tệ như cũ.

Lăng Vi kéo tay áo anh: “Đúng là chuyện tốt, không thể trách tiểu Đình. Em cảm thấy em ấy là rất đúng. Em ủng hộ em ấy, nếu là em em cũng sẽ làm như vậy.”

Lôi Tuấn vẫn còn mắng Lôi Đình: “Dù em vì dì Khanh nhưng sao không gọi về sớm? Nói qua với bọn anh thì khó khăn lắm hả?”

Lôi Đình nói: “Lúc đó em sốt ruột, huống hồ gọi cho các anh, nhất định mọi người sẽ không cho em làm như vậy. Không phải như hiện tại không ngừng mắng nhiếc em một trận, em còn phải giải thích cho mọi người, nhỡ may để mất dì Khanh thì làm sao?”

Lôi Tuấn tức giận: “Em càng nói càng cảm thấy có lý hả?”

Lôi Đình bĩu môi với anh, thầm nghĩ, vốn là em có lý mà… hiện tại em để dì Khanh đoàn tụ với bác cả, mọi người còn không nhanh tới cảm ơn em đi, hừ…

Lôi Tuấn tức giận cắnr ăng: “Qủa nhiên tế bào đông lạnh lâu ngày ảnh hướng tới trí thông minh.”

Lôi Đình nhấc chân muốn đạp chết anh ta.

Lăng Vi thở dài, đau lòng cho Hoa Thiếu Kiền 3s đồng hồ…

Lôi Đình lớn thế này rồi mà vẫn như đứa bé chưa trưởngt hành, trải qua nhiều chuyện như vậy, vào sống ra chết, trải qua nhiều nguy hiểm làm sao mà cô ấy vẫn giữ được sự đơn thuần cơ chứ? Đúng là khó khăn cho cô ấy.

Diệp Đình hỏi cô: “Có phải người theo dõi hay không?”

Nếu đã xuất hiện ít ra cũng phải moi ra được manh mối chứ?

Lôi Đình thè lưỡi, nhún vai: “Bác cả ấy.. quá giảo hoạt, ngay cả mặt cũng chẳng để cho em xem.. dì Khanh lên xe, em lập tức phải tiểu tổ ám ảnh đi theo nhưng mà kẻ địch quá mạnh mẽ… 2, 3 lần đã nắm rơi bọn em, năng lực điều tra của bọn họ quá mạnh mẽ, tổ ám ảnh không phải là đối thủ của bọn họ.”

Rốt cuộc Diệp Đình cũng thở ra một hơi: “Nhanh điều tra, nếu người đã lộ diện thì dễ làm rồi, không phải lái xe tới sao? Các người đi điều tra tư liệu giao thông, nhìn xe loại xe, biển số, xem bọn họ đi qua con đường nói, đi tới đâu?”

“Vâng! Đình ca!”

Lôi Đình lập tức nói: “Em đã xem rồi, là chiếc xe phổ thông, biển số cũng là biển phổ thông của Giang thành… Giang A XX036.”

Diệp Đình và Lôi Tuấn nhìn nhau, Lôi Tuấn nói: “Bọn họ không muốn bị chú ý, càng phổ thông càng không dễ bị phát hiện.”

Lôi Đình gật đầu, nếu là loại xe đặc biệt gì đó nhất định sẽ gây chú ý.
 
Chương 1433: Vừa đọc lên, vạn thủy thiên sơn* (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*) Khó khăn gian khổ.

Diệp Đình phất phất tay: “Các người đi thăm dò đi.”

Sau khi ám dạ đi ra ngoài, Lôi Đình cười đùa cợt nhã làm mặt quỷ với Diệp Đình: “Anh Đình, anh không tức giận chứ?”

Diệp Đình trừng mắt cô: “Mau cút về nhà! Anh thật nghi ngờ làm sao Hoa Thiếu Kiền nhịn em được! Mắt thấy sắp làm mẹ mà không tiến bộ chút nào! Em định để cậu ấy mang theo hai đứa nhỏ mỗi ngày?”

Lôi Đình le lưỡi: “Chồng em thích, anh ấy chỉ thích em như vậy! Hừ ——”

Ám dạ lập tức bắt đầu điều tra tài liệu tình hình giao thông, kết quả… Không có gì cả… Tổ trưởng ám dạ nhắm mắt báo cáo: “Anh Đình, chúng tôi điều tra tất cả giao lộ gần trung tâm thương mại Tinh Vân, không phát hiện bảng số xe Giang AXX036.”

“Ừ…” Diệp Đình trầm thấp đáp một tiếng. Anh biết, những đoạn thu hình này nhất định bị người khác xóa đi. Diệp Đình nói: “Các người tiếp tục tra, nếu tra được, lập tức báo cáo tôi.”

“Dạ! Anh Đình!”

Diệp Đình suy nghĩ… Quyết định thâm nhập vào kho số liệu, bằng kỹ thuật của anh, muốn khôi phục đoạn thu hình không phải là việc khó. Vụ án cha mẹ Tiểu Vi cách mười mấy năm, không phải anh cũng khôi phục như thường sao?

Anh gõ bàn phím thật nhanh, nhưng, sau khi anh trăm cay nghìn đắng thâm nhập vào kho số liệu mới phát hiện… Toàn bộ tài liệu đều bị thủ tiêu!

Đây là một cao thủ ah! Kỹ thuật của hacker đối phương cũng không thể khinh thường!

Diệp Đình cẩn thận rút khỏi kho số liệu… Suy nghĩ cẩn thận, cũng đúng… Có thể đẻ anh ra thông minh như vậy, cha anh khẳng định cũng là một người cực kỳ thông minh.

Cho dù cha anh không biết kỹ thuật hack, thuộc hạ cha anh cũng chắc chắn không phải hạng người bình thường.

“Chồng, còn đang lo lắng cho mẹ sao?” Lăng Vi ôm bụng đi vào, vết thương vẫn vừa ngứa vừa đau. Bây giờ cô hơi lo lắng vì… cô gái Lôi Đình này không nghĩ nhiều, e là cô tính sai rồi.

Ngón tay Diệp Đình gõ bàn, ánh mắt thâm trầm nói: “Hẳn sẽ không nguy hiểm, nếu quả thật lên sai xe, lúc này tên bắt cóc đã gọi tới.”

Lăng Vi gật đầu: “Cũng đúng… Nếu mãi không có tin tức, chính là luôn an toàn.”



Sau khi Diệp Khanh lên xe, cực kỳ an tĩnh ngồi dựa vào cửa. Cạnh bà là người kia… khí thế mạnh mẽ, ép người, hơi thở cương nghị của đàn ông ép bà hít thở không thông…

Bà cũng không dám nhìn loạn, khóe mắt có thể cảm giác được… Người kia nhìn bà chằm chằm. Ánh mắt ông rất đốt người, tựa như lửa, khiến bà khẩn trương, tim đập mạnh, giống như lúc này không phải ngồi trong xe, mà phơi mình dưới ánh mặt trời chói chan.

Mặt bà rất nóng, cả người cũng sắp bốc cháy, liền thở ra hơi nóng.

Bà khẩn trương siết chặt quả đấm, trong tay nắm chặt tờ giấy ông để lại cho bà. Hai người họ đều không lên tiếng, xe chạy trên đường, cũng không biết muốn chạy đi đâu…

Diệp Khanh luôn rũ mắt, bà nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, bà còn cầm một chai thuốc trong tay, bà khẩn trương mở nắp chai thuốc bằng thủy tinh màu trà, lấy một viên thuốc màu nâu ra, bà sợ mình lại xảy ra chuyện gì, muốn uống một viên thuốc, trấn tĩnh một chút. Thuốc còn chưa bỏ vào miệng, chỉ thấy… trước mặt có thêm một chai nước suối.

Bà nuốt nước miếng, phát hiện… Cổ họng bà khô khan rất đau, bà cầm chai nước kia, muốn mở nắp chai, nhưng trong tay có tờ giấy, còn có chai thuốc, nên rất khó mở nắp chai. Bà lại không nỡ buông tờ giấy…

Người bên cạnh liền đưa tay cầm lại chai nước.
 
Chương 1434: Vừa đọc lên, vạn thủy thiên sơn* (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ngón tay thon dài ông như ống trúc, rất có lực độ. Ông dễ dàng mở nắp chai, đưa tới trước mặt bà lần nữa.

Diệp Khanh cầm chai nước, uống thuốc. Ông lại đưa tay lấy chai nước về, đậy kín nắp, đặt vào chỗ để nước trên cửa xe.

Diệp Khanh liếc qua, thấy chân ông rất dài, Vị trí ghế giữa không hề hẹp, nhưng vẫn cảm thấy dường như chân ông không thoải mái lắm.

Bà lại nhích gần tới cửa, rất sợ ông ngồi khó chịu. Bà vừa động, người đàn ông đột nhiên đưa tay nắm tay bà —— Diệp Khanh sửng sốt, chấn động, nghe ông ra lệnh tài xế: “Khóa cửa!”

Cửa xe khóa lại, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu xin lỗi, vốn muốn nói ra, nhưng anh ta lại không dám lên tiếng.

Ông nắm tay bà, Diệp Khanh vểnh môi, cúi đầu cười: “Không phải tôi muốn nhảy xe…”

Người đàn ông lúng túng buông tay ra, não ông co rút, lại cho là bà muốn nhảy xe, là quá lo lắng về bệnh tình của bà sao?

Ông buông tay ra, lòng bàn tay trong nháy mắt không còn nhiệt độ.

Tay Diệp Khanh đặt trên đùi mình, bà thấy tay ông cứng đờ giữa không trung. Muốn rút về, nhưng không kịp…

Diệp Khanh ôm ngực, đột nhiên cảm thấy tim quặn đau! Thấy tay ông ngừng giữa không trung, bà chợt chịu không nổi. Bọn họ đã cô độc mười mấy năm, nếu còn cô độc tiếp tục thì sao?

Bà đưa tay, lòng bàn tay áp lên lòng bàn tay ông, cùng ông mười ngón tay đan vào nhau. Ngón tay bà vùi thật sâu vào đốt ngón tay ông, bà ôm mu bàn tay ông. Ông cũng giữ tay bà, hai người họ nắm tay thật chặt. Ông ngồi nhích qua bà chút xíu… Bà trong nháy mắt cảm thấy áp lực nhích tới gần, giống như ngọn núi đè xuống, mắt cũng không dám nhấc lên.

Ông thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, tôi già rồi, lúc còn trẻ không cho bà thấy bộ dạng tôi… Bây giờ tôi đột nhiên không biết nên làm sao đối mặt với bà.”

Hốc mắt Diệp Khanh chợt đỏ, mắt chứa nước mắt nói: “Tôi cũng già rồi… Lúc còn trẻ, không cho ông thấy dáng vẻ xinh đẹp của tôi, tôi cũng không tự tin mà…”

Ông nắm chặt tay bà, ánh mắt ôn nhu nhìn mặt bà chăm chú: “Bà rất đẹp.”

Nước mắt Diệp Khanh rơi xuống, vẫn không dám nhìn ông. Ông đưa tay lau nước mắt bà, giống như bị phỏng, ngón tay cứng đờ giữa không trung. Ông lại vuốt tóc rũ xuống trước trán bà, vuốt ra sau tai cho bà.

Diệp Khanh nhích lại gần ông, mặt bà vùi vào ngực ông, buồn rầu khóc…

Ông đưa tay vuốt lưng bà, sợ tư thế này của bà khó chịu, ông liền kéo bà lên đùi mình, Diệp Khanh thuận thế ôm cổ ông. Mặt bà kề sát mặt ông, nước mắt chảy xuống theo gò má bọn họ…

Tay ông xoa gò má bà, trong lòng vô cùng đau đớn!

Ông nói: “Bà không quên tôi sao?”

Nước mắt Diệp Khanh rơi xuống, hai mắt ngấn lệ mông lung ngẩng đầu nhìn ông, bà rốt cuộc nhìn rõ mặt ông… Ông nhìn qua vẫn rất trẻ tuổi, mặt mũi anh tuấn, khỏe mạnh! Gương mặt vô cùng anh tuấn, rất mê người, có tám phần tương tự Diệp Đình. Đều anh tuấn, mê người như vậy. Ánh mắt ông rất đẹp, vẫn thâm thúy, mê người… Chóp mũi ông kề bà, bà nhìn chằm chằm mắt ông, đột nhiên rưng rưng nước mắt cười. Bà nói: “Tôi quên toàn thế giới, cũng sẽ không quên ông…”

Ông hít hơi thật sâu, hiển nhiên đang đè nén đợt sóng dâng trào trong lòng!
 
Chương 1435: Quyết định quan trọng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tôi quên toàn thế giới, cũng sẽ không quên ông…

Lôi Thiếu Dục xúc động sâu đậm, ông nâng mặt, nhìn kỹ bà, khuôn mặt như họa, tuy vết nhăn khóe mắt trải qua năm thàng mài mòn, nhưng bà vẫn rất đẹp. So với trước kia càng trầm tĩnh, chẳng qua vẻ bi thương trong mắt làm thế nào cũng không che giấu được.

Lúc này, bà nhìn ông cười, cười thật ngọt ngào. Bà giơ tay vuốt mặt ông, nói: “Tôi từng xem hình ông lúc còn trẻ, đúng là một mỹ nam, bây giờ cũng không thay đổi gì. Càng thành thục hơn, còn có mị lực nữa.”

Mặt Lôi Thiếu Dục hiển nhiên đỏ lên, ông xoa gò má bà, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai bà: “Bà cũng rất đẹp…”

Tay Diệp Khanh vuốt hai gò má ông, đột nhiên cắn môi, thấp giọng hỏi ông: “Tôi… có thể hôn ông không?”

Lôi Thiếu Dục rõ ràng cảm giác được xe chậm lại, sau đó, tài xe dừng xe bên đường. Sau đó, tài xế mở cửa ra, xuống xe.

Đường này rất ít người, tài xế cố ý chạy đường này. Vì Lôi soái của bọn họ không thể nào dẫn người đàn bà này về căn cứ, nên… Khụ —— tài xế xoay người, từ từ đi về sau. Anh ta đưa lưng về phía xe, không nhìn thấy gì.

Lôi Thiếu Dục đột nhiên cười lên: “Lúc ấy khi bà quấn tôi, sao không trưng cầu ý kiến tôi như bây giờ?”

Diệp Khanh nói: “Khi đó tôi trẻ tuổi xinh đẹp, có học thức có can đảm. Bây giờ tôi già rồi, đương nhiên không có phần tự tin kia.”

Lôi Thiếu Dục mút môi bà. Diệp Khanh nghiêng đầu cười, bà từ từ nhắm mắt, run rẩy kề sát ông. Ông tiến lên đón lấy môi bà, trong nháy mắt cùng bà dán sát nhau, bà muốn hôn ông một chút liền tách ra, nhưng… không thể. Bà vẫn hôn ông như một cô gái, cánh tay bà quấn chặt cổ ông, dùng hết toàn bộ sức lực hôn ông, đau khổ trong hai mươi mấy năm chia lìa, toàn bộ đều hóa thành nụ hôn này, nhưng nỗi đau kia, nhớ nhung kia sao có thể giải thích hết...

Diệp Khanh khóc thút thít… Cũng không biết sao bà có nhiều nước mắt như vậy… tựa như không giữ được. Thời gian bà ở chung với ông lâu thế cũng không quên một chuyện nào.

Lôi Thiếu Dục cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau cho bà. Diệp Khanh cũng tự cầm giấy lau nước mắt, bà hỏi ông: “Ông có thể dẫn tôi theo không? Tôi muốn sống chung với ông…”

Bà lặng lẽ bổ sung thêm một câu trong lòng: “Thật vất vả gặp mặt được, ông nhẫn tâm cách xa tôi lần nữa sao?”

Ông vẫn nhìn chằm chằm vào mắt bà, nhưng, lúc này bà không nhìn ông. Bà rũ mắt tiệp, rất sợ ông nói “Không”…

Hồi lâu, ông “ừ” một tiếng. Tim Diệp Khanh nhảy dựng lên! Giống như đánh trống! Bà ngước mắt nhìn ông chăm chú!

Ông đáp ứng… muốn dẫn bà đi cùng?

Ông nâng mặt bà, cắn môi bà, dùng sức hôn bà: “Tôi không biết bà còn sống… Nhiều năm qua, tôi tìm sở nghiên cứu y học toàn thế giới… Tôi lại sợ tôi sẽ hi sinh bất cứ lúc nào, rất mâu thuẫn…” Diệp Khanh che miệng ông: “Tôi biết, tôi rất thỏa mãn. Tôi biết tôi luôn ở trong lòng ông. Ông cũng luôn ở trong lòng tôi, chúng ta chưa từng chia xa.”

Lôi Thiếu Dục nắm tay bà, đặt bên mép, nhẹ nhàng hôn: “Đúng, chúng ta chưa từng chia xa.”

Lôi Thiếu Dục gọi cho tài xế, bảo anh ta trở lại lái xe. Ông muốn dẫn Diệp Khanh về chỗ ở của ông, sau này, ông và bà sẽ sống cùng nhau, bất kỳ chuyện gì cũng không thể ngăn cản!
 
Chương 1436: Quyết định quan trọng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi tài xế lên xe, vô cùng kinh ngạc! Hoàn toàn không dám tin vào mắt mình! Anh ta cho là mình vừa nghe lầm, vừa rồi Lôi soái lại nói… muốn dẫn người đàn bà này về chỗ ở?

Trời ạ! Tài xế không ngừng khuấy lỗ tai… Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng có! Anh ta đã đi theo Lôi soái mười năm, vẫn chưa từng thấy ông dẫn người về chỗ ở, đừng nói là đàn bà… Ngay cả con ruồi bay vào, Lôi soái cũng phải điều tra nửa ngày… Rất sợ những con ruồi này là bom kẻ địch tới bỏ!

Mẹ ơi… Có phải tôi điên rồi không? Tài xế còn chưa tỉnh hồn từ trong khiếp sợ.

Anh ta chậm rãi lái xe, thầm nghĩ: “Lôi soái, lát nữa ông sẽ thay đổi chủ ý. Tôi tạm thời không chạy nhanh… Đỡ cho ông nghĩ kỹ, lại trở quẻ.”

Nhưng mà chạy một đường dài cũng không nghe Lôi soái hạ lệnh dừng xe…

Anh ta buồn bực… Người đàn bà này từ đâu ra? Hơn 10 năm, chưa thấy nhân vật đặc biệt như vậy nha… Hôm nay đột nhiên chạy lên xe, còn ngồi trên đùi Lôi soái…

Lôi soái đây là bị nữ sắc mê hoặc sao? Nhưng bị nữ sắc mê mẫn.. Chắc cũng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chứ? Mặc dù người đàn bà này cũng rất đẹp, rất có ý vị, rất hấp dẫn, nhưng… khụ —— không nghĩ ra…

Anh ta đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên nghe người đàn bà sau lưng hỏi: “Hôn lễ con trai và con dâu chúng ta… ông đi được không?”

“Phốc —— khụ ——” Tài xế thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết! Lôi soái có con? Đây là vợ Lôi soái? Lôi soái có con khi nào? Anh ta đi theo ông hơn 10 năm… chưa từng nghe nói nha! Ôi mẹ ơi… ôi mẹ ơi… khụ ——

Anh ta bị sặc, đạp mạnh cần ga, xe lao tới trước như mũi tên bay.

Diệp Khanh la lên, bà sợ hết hồn, cánh tay ôm chặt cổ Lôi Thiếu Dục. Cánh tay Lôi Thiếu Dục ôm chặt bà, không để cho bà bay ra ngoài.

“Két ——” Tài xế chợt đạp thắng xe, xe lập tức dừng lại.

Anh ta rúc cổ nhìn ra sau. Chỉ thấy Lôi soái đang híp mắt nhìn anh ta. Anh ta run rẩy, thật ra bình thường anh ta rất chững chạc, cũng rất nể mặt người khác, nhưng… tin tức hôm nay… quả thật đánh anh ta một cái, anh ta trở tay không kịp!

Lôi Thiếu Dục không trách anh ta, khẽ hất cằm, tỏ ý anh ta chạy tiếp.

Tài xế nơm nớp lo sợ khởi động xe lần nữa… Mặc dù trong lòng phiên giang đảo hải*, nhưng liền trấn định lại, tiếp tục lái xe.

(*) Dời sông lấp biển.

Diệp Khanh nhìn Lôi Thiếu Dục, hỏi lần nữa: “Hôn lễ con chúng ta, con đi được không?” Bà muốn biết thái độ của ông. Mục đích hôm nay bà tới tìm ông, chủ yếu là chuyện này. Bà còn cố ý viết tờ giấy, nhưng… bà lại không quên gì. Bà nhớ rất rõ!

Lôi Thiếu Dục trầm mặc một hồi, không trực tiếp trả lời bà. Diệp Khanh không vui rũ mắt, bà chậm rãi nói: “Con… từ khi ra đời đến 26 tuổi, chúng ta chưa bao giờ tham dự vào cuộc sống của nó…”

Trong lòng… áy náy ——

Nhưng, con bọn họ không nói gì… Từ đầu đến cuối, chưa từng làm khó ông… Bà biết công việc của ông rất thần bí, bà biết vấn đề ông phải đối mặt có thể sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng mà: “Sở dĩ con vẫn chưa cử hành hôn lễ là vì con dâu từng nói… muốn đợi đến khi tìm được chúng ta, lại để chúng ta cùng chủ trì hôn lễ cho hai đứa… Sau đó, kéo dài bụng cũng lớn, con cũng sinh… rốt cuộc tìm được chúng ta…”
 
Chương 1437: Khi tôi gặp ông (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Thiếu Dục một mực trầm mặc, Diệp Khanh nhẹ nhàng nói: “Hôn lễ, còn một tháng…”

Lôi Thiếu Dục nhìn ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen tựa như thoáng qua gió bão. Đến khi xe chạy đến gần căn cứ, ông mới gật đầu: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Diệp Khanh cực kỳ ngạc nhiên mừng rỡ! Ôm cổ ông, dùng sức hôn mặt ông. Bà biết ông nói “Tôi sẽ cố hết sức” là trải qua bao nhiêu cân nhắc suy xét mới ra quyết định!

Người đàn ông bà yêu tuyệt đối sẽ không tùy tiện cam kết, một khi ông cho câu trả lời xác định, ông nhất định sẽ vì thế mà bỏ ra mười triệu lần sức lực.

Trước khi xe vào căn cứ, bọn họ đổi xe mấy lần. Lôi Thiếu Dục luôn ôm laptop báo cáo. Ông muốn dẫn Diệp Khanh về căn cứ, trong căn cứ nhất định sẽ có người phản đối kịch liệt.

Cho nên ông quyết đánh đến cùng!

Diệp Khanh nhìn sắc mặt ông, từ đầu đến cuối đều tối đen, bà đột nhiên cầm tay ông. Tay Lôi Thiếu Dục chợt dừng, ông ngẩng đầu nhìn bà… Chỉ thấy bà nghiêng đầu cười với ông, bà nói: “Hay là tôi về chỗ Diệp Đình đi. Tôi còn phải giúp bọn nhỏ chuẩn bị hôn lễ… Ông tới tham dự hôn lễ bọn nhỏ là được.”

Lôi Thiếu Dục nắm tay bà, đặt bên mép hôn: “Yên tâm, đi cùng tôi đi, sẽ không phiền toái lắm.”

Diệp Khanh ôn nhu nhìn ông, bà không nói gì nữa. Vô cùng yên lặng nghe ông đánh máy. Tần suất ông gõ bàn phím cực cao, hiển nhiên đang tranh luận kịch liệt với đối phương, thậm chí là tranh cãi.

Điện thoại ông vang lên rất nhiều lần, mỗi lần ông đều không nhận, vẫn tiếp tục gõ bàn phím.

Đối phương muốn bùng bổ: “Nghe điện thoại! Nói trong điện thoại!”

Lôi Thiếu Dục nói: “Vợ tôi ở bên cạnh tôi, chúng ta cãi vả sẽ dọa bà ấy.”

“Người bao lớn rồi? Còn bị dọa sao? Chỗ chúng ta là chỗ bình thường sao? Có phải ông điên rồi không?”

“Tôi không điên mới dẫn bà ấy về, nếu tôi thật sự điên rồi, tôi đã trực tiếp đưa bà ấy đi! Chuyện hôm nay tôi không phải tìm ông thương lượng, mà là tôi thông báo cho ông.”

“…”

Đối phương trầm mặc chừng hơn hai phút, mới gửi tin: “Ông cũng quyết định rồi, còn nói gì với tôi? Dù sao ông là người quyết định cao nhất!”

Tuy giận đến muốn bốc khói, lại không thể không nhắc ông: “Lão Lôi! Biết gốc rễ đối phương không? Hơn 20 năm qua ông không liên lạc với bên ngoài, con người đều sẽ thay đổi! Ai biết bà ấy có thể một vài Tập đoàn lợi dụng hay không?!”

Lôi Thiếu Dục cười hời hợt, nói: “Ông sẽ không đi điều tra à? Muốn biết chân tướng, tự ra tay! Dựa vào suy đoán là tác phong của ông?”

Đối phương cắn răng nghiến lợi: “Trước khi tôi điều tra rõ, tôi không cho phép bất kỳ người ngoài nào vào căn cứ!”

Lôi Thiếu Dục nói: “Tôi còn 10 phút nữa tới trạm gác, đến lúc đó đừng cho tôi thấy một con heo ngốc.”
 
Chương 1438: Khi tôi gặp ông (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Người kia giận đến muốn nổi đóa! Lão Lôi điên rồi —— cho ông ta 10 phút để điều tra? Điều tra cái quỷ ah! Ngay cả tên, thân phận cũng không cung cấp, muốn kêu ông ta là heo, cứ việc nói thẳng! Cần gì phải vòng vo vòng lớn như vậy!

Lôi Thiếu Dục nói một câu cuối cùng: “Diệp Khanh, nhà sinh vật học tế bào.”

Ông không cho thêm tin tức nào, liền tắt laptop, che giấu tín hiệu với bên ngoài. Cuộc nói chuyện của bọn họ thuộc về cơ mật, nên không thể bị bên ngoài điều tra được. Bọn họ dùng nội mang, tránh cho bị lộ bí mật quan trọng.

Diệp Khanh giương mắt, dè dặt liếc ông, ông cũng đang nhìn bà… Diệp Khanh thấy sắc mặt ông vốn âm trầm đột nhiên trời quang trăng sáng, tâm tình tốt. Ông cười lên, trong lòng lặng lẽ nói: “Tôi thiếu bà quá nhiều…”

10 phút sau, xe chậm rãi lái vào một đường nhỏ, sau đó trải qua mấy trạm gác, xem lái vào một sân cực lớn.

Bọn họ không hề gặp trở ngại, hiển nhiên người kia đã điều tra, không tới làm khó ông. Diệp Khanh nhìn thấy rất nhiều binh lính và xe quân sự…

Còn nữa, khi xe chạy qua những binh lính này, bọn họ đều sẽ chào trang nghiêm.

Diệp Khanh vô cùng khẩn trương, vừa đổi xe, bà không còn ngồi trên đùi ông nữa. Lúc này đột nhiên lại khẩn trương, đầu cũng bắt đầu đau… Bà miễn cưỡng chịu đựng.

Bà ngồi sát ông, ông và bà vẫn mười ngón tay đan vào nhau. Một tay khác của ông không ngừng vỗ mu bàn tay bà, loại trừ khẩn trương cho bà.

Xe chạy vào đại viện. Ngôi nhà trong cùng là chỗ ở của ông. Kết cấu giống mọi nhà khác, ba tầng, ngoài tường còn có trinh đằng ba mũi*. Hai lầu một cửa sổ, rèm cửa sổ màu xanh tung bay…

(*)Trinh đằng ba mũi, còn gọi là Trinh đằng ba chẽ, Bà sơn hổ hoặc Ba tường hổ, là một loài thực vật hai lá mầm trong họ Nho. Loài này được Planch. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1887.

“Lôi soái!” Bảo vệ xếp thành hàng, chào ông.

Lôi Thiếu Dục giới thiệu: “Vị này là phu nhân thất lạc nhiều năm của tôi, sau này xin mọi người chăm sóc bà ấy nhiều hơn.”

“Dạ! Sếp!”

Lôi Thiếu Dục kéo bà đi vào trong, bố cục đều giống nhau, thư phòng, phòng ngủ của ông giống ngôi nhà bình thường. Ngay cả chưng bày cũng giống như đúc. Diệp Khanh đi vào phòng ngủ của ông, lúc thấy màu sắc và hoa văn của rèm cửa sổ, bà cúi đầu, cười thẹn thùng… Ngày bà và ông gặp mặt, bà mặc đầm màu xanh. Hoa văn rèm cửa sổ này cũng giống hoa văn đầm bà.

Bà nghiêng đầu nhìn ông, cười yêu kiều với ông, giống như lại trở về hai mươi mấy năm trước. Ông tiện tay mở một bài hát, chính là bài “Tôn sùng tình yêu” ông và bà cùng nhảy trong vũ hội.

Diệp Khanh nhìn ông, ông bước chân trang trọng đi tới trước mặt bà, khom người, nhẹ giọng nói: “Muốn mời người khiêu vũ, được không?” Bà nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, ông ôm bà, nhẹ nhàng khiêu vũ… Ông và bà nhiệt liệt ôm hôn, điên cuồng chiếm đối phương làm của riêng, điên cuồng như năm đó vậy.

Khác biệt năm đó là Diệp Khanh thấy trên vai trái ông còn máu… Ngực ông, sau lưng ông đều là vết đạn… thương tích nơi nơi.

Ngón tay bà hơi run rẩy khẽ chạm vào vết thương ông. Tựa như sợ ông đau, vô cùng nhẹ nhàng chạm vào. Ông cầm tay bà, khẽ nói: “Đều qua rồi, không cần lo lắng.”

Bà gật đầu, gối lên cánh tay ông, tựa vào ông, đưa tay ôm eo ông.

Bà rất buồn ngủ, đầu rất đau… Muốn ngủ một lát. Nhưng lại sợ khi tỉnh dậy, không nhớ gì…

Bà đột nhiên ngồi dậy, đưa tay lấy điện thoại.

Bà mở màn hình, mở máy ảnh, bà nằm xuống, giơ điện thoại lên, nhìn mặt bà và ông chiếu trong màn hình điện thoại. “Tách ——” Bà ấn nút chụp. Sau đó, viết lên ảnh Lôi Thiếu Dục: “Chồng”.

Lôi Thiếu Dục bị bà chọc cười, động tác này của bà cực kỳ thuần thục… Hiển nhiên bà thường xuyên ghi chép như vậy.

Lôi Thiếu Dục gửi hình qua điện thoại ông, phân phó người in ra, ông muốn treo tấm hình này lên tường, đỡ cho bà quên mất.

Thật ra ông hơi sợ, sợ bà vừa mở mắt liền thấy một người đàn ông ôm bà ngủ… Như vậy, đối với bà mà nói… là một chuyện rất kinh khủng đúng không?

Diệp Khanh gối lên cánh tay ông, nói: “Ngày mai thì ngày mai hãy lo… Hôm nay tôi muốn ôm ông thật chặt…”

Ông và bà kề sát nhau, trước khi bà ngủ say, bà lầm bầm: “Là tôi liên lụy ông… Nếu ông không gặp tôi, sẽ không cô độc nhiều năm như vậy…”

Ông ôm chặt bà, giọng nói trầm thấp động lòng người nói bên tai bà: “Không gặp bà, tôi cũng sẽ cô độc quãng đời cuối cùng giống vậy. Gặp bà, lại cho tôi nằm mơ rực rỡ nhiều màu, là bà cho lòng tôi ngọt ngào ấm áp… Thậm chí khi sinh mạng xói mòn, tôi cũng buộc mình cố gắng mở mắt, bởi vì… Tôi vẫn chưa tìm được bà.”
 
Chương 1439: Đừng hành động, đừng mong nhớ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc Diệp Khanh tỉnh dậy, bà phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Bà nhíu chặt mày lại, giơ tay lên ấn huyệt Thái dương.

Bà từ từ ngồi dậy, bà nhìn thấy một bức ảnh treo trên bức tường phía đối diện... Là bức ảnh của bà vào ông, bà còn viết loạn bên cạnh ông chữ: Chồng...

Diệp Khanh nhìn bức ảnh kia, dần mỉm cười, trong ảnh, ông nhìn vào khuôn mặt của bà bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Bên cạnh bức ảnh này còn có rất nhiều bức ảnh khác được treo trên tường, như thể đang lướt qua quỹ đạo cuộc sống của bà... những bức ảnh này, đều là ảnh bà lưu trong điện thoại di động, ông cũng rửa ra giúp bà...

Trí nhớ của Diệp Khanh dần trở lại, bà nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện!

Bà che huyệt Thái dương, chợt cảm thấy đầu óc của mình trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, giống như có loại cảm giác đặc biệt thoải mái, biết miêu tả loại cảm giác này như thế nào đây... giống như “Bệnh nặng mới khỏi”...

Bà cảm thấy cả người, như đang chìm ngập trong sức sống thanh xuân.

Lôi Thiếu Dục bưng một cái khay đi vào. Phía trên khay có cháo, còn có mấy đĩa thức ăn, trong đó có một đĩa củ cải chua ngọt.

Ông đi tới, đặt khay thức ăn lên mặt bàn bên cạnh. Ông đứng ở nơi đó, vóc người cao ngất, khí thế mạnh mẽ. Ông mặc bộ trang phục quân nhân màu xám tro, ống quần nhét vào trong boot, nhìn đặc biệt trẻ trung, vừa có khí phách, vừa lại có sức cuốn hút. Khiến cho trái tim bà cứ nhảy loạn “Thình thịch”, giống như thiếu nữ mới lần đầu biết yêu. Diệp Khanh che mặt... bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trí nhớ thiếu sót, như làm cho bà chưa từng trải qua sự biến hóa của tang thương, khiến bà giống như thiếu nữ tuổi đôi mươi.

Lôi Thiếu Dục mỉm cười nhìn bà, ông chuẩn bị quần áo cho bà, cũng là một bộ trang phục quân nhân màu xám tro. Giống như bộ ông đang mặc.

Diệp Khanh dậy khỏi giường tắm rửa, thay quần áo. Lại cùng ăn cháo với ông. Lôi Thiếu Dục nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của bà khi ăn củ cải muối, ông thật sự rất vui vẻ, cũng giống như bà, cảm nhận được niềm hạnh phúc sâu sắc.

Ăn cháo xong, ông đưa bà xuống tầng, ông nói: “Bên cạnh có một cái đình nhỏ, có thể đi qua đó ngồi thư giãn.”

Diệp Khanh ôm lấy eo của ông, tựa vào ở trong ngực ông, hai người từ từ đi ra đình nhỏ.

Hai người cùng đi ra cửa, lính canh phòng bên ngoài đều trợn to hai mắt nhìn Lôi đẹp trai nhà bọn họ, còn cả... Phu nhân... Bọn họ nhìn hai người cùng mặc đồ rằn ri, thiếu chút nữa là làm rơi con ngươi ra ngoài.

Ôi trời ơi, còn mặc đồ đôi nữa sao!

Lôi đẹp trai khiêm tốn của bọn họ đi đâu mất rồi? Không những mạo hiểm nguy cơ bị vây giết, mang vợ về căn cứ. Sáng sớm, còn chưa tới năm giờ đã tỉnh dậy muốn tự nấu bữa ăn sáng, bởi vì phải làm món củ cải muối chua ngọt đó...

Lôi Thiếu Dục và Diệp Khanh, tay trong tay từ từ đi vào đình nhỏ, dưới nắng ban mai... bóng của hai người bọn họ nhìn đặc biệt hài hòa. Cả đám phía sau bọn họ, đều há to miệng, không tưởng tượng nổi!

Đây chính là Lôi đẹp trai lạnh lùng, uy nghiêm đó sao? Sao bọn họ cảm thấy như biến thành một người khác vậy...

Lương đình nho nhỏ, được xây rất tinh xảo, nóc đình được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Diệp Khanh vừa muốn ngồi xuống, Lôi Thiếu Dục đã kéo bà đến trong ngực. Ông ngồi ở trên đá băng, đặt bà ngồi ở trên đùi mình, ông nói: “Trên ghế băng lạnh lắm, em vừa mới ăn điểm tâm xong, đừng để bị lạnh bụng.”

Diệp Khanh ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi ông, bà rũ mi mắt xuống, cười nói: “Em không yếu ớt như anh nói đâu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top