Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1460: Chuyển biến bất ngờ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chân Diệp Khanh không ngừng đá liền đá trúng bụng Lăng Vi, một cước đủ mạnh, tuy miệng vết thương của cô đã đỡ nhưng một chân này đủ cô kêu đau.

Lăng Vi ôm bụng rên lên, đau đến nỗi nước miếng trào ra.

Đột nhiên Giang Quân vung tay đánh vào gáy Diệp Khanh, Diệp Khanh lung lay ngất đi, Giang Quân gọi người tới: “Mau đưa bọn họ tới bệnh viện.”

Trên xe, Giang Quân hỏi Lăng Vi: “Chuyện là sao? Nhìn kĩ năng bắn súng của đối phương còn cả bị trí ngắm bắn đều là tội phạm quốc tế, lần này các em chọc vào ai vậy? Phiền toái không nhỏ đâu.”

Lăng Vi thầm nghĩ, bọn em chọc vào đám người vô cùng lợi hại, là thế lực xã hội đen mạnh nhất quốc tế… Dạ….

Lăng Vi chưa nói gì mà lắc đầu: “Em cũng không biết, nhất định là kẻ thù của ông xã, có lẽ muốn bắt em để uy hiếp anh ấy.”

Kế hoạch Lôi Thiếu Dục bao vây thanh trừ Dạ là cơ mật, cô không thể nào nói.

Giang Quân lại hỏi cô: “Bốn người vừa chạy là ai?”

Lăng Vi nghi hoặc: “Người nào? Em không chú ý…”

Giang Quân biết cô sẽ không nói thật liền gọi điện bảo cấp dưới tiếp tục đuổi theo.

Đi tới bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, bệnh viện bị ám ảnh gác không chỗ hở.

Diệp Đình chạy tới thì cánh tay trái bị thương, tuy rằng chỉ rách da nhưng cũng đủ mạo hiểm.

Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình đi tới, khẩn trương hóa thành ủy khuất: “Ông xã…”

Diệp Đình duỗi tay ôm cô, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô: “Không sao, đừng sợ.”

Lăng Vi cọ cọ trong lòng anh: “Em không sao, mẹ và tiểu Tony bị hoảng sợ không nhẹ, mẹ đang hôn mê, tiểu Tony được dì Du và dì Bách Phong mang đi, anh Tiêu cũng đi theo, hiện tại không biết thế nào. Lúc nãy em gọi cho bọn họ nhưng vẫn không được.”

Diệp Đình nói: “Anh đã liên lạc được rồi.” Lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của tổ C.

Diệp Đình lại nói: “Tạm thời bọn họ an toàn, đang về nhà. Anh phái người đi tiếp viện rồi, bọn em đừng lo lắng.”

Cánh tay trái của Diệp Đình đều là máu.

Phù… hữu kinh vô hiểm, tất cả mọi người đều bình an không có việc gì.

Bác sĩ xử lý cho Diệp Đình, miệng vết thương của anh vừa băng bó xong đột nhiên máy truyền tin vang lên… Diệp Đình ấn nghe, mấy tiếng cầu cứu vang lên.

Diệp Đình căng thẳng, cảm giác không tốt chui vào khoang ngực…

Anh mở ra, liền thấy gương mặt mấy tên mặt sẹo liếm mũi dao, gương mặt ác độc dữ tợn cười nói: “Hai người đàn bà, một đứa bé, còn một tên tiểu tử thúi cắn người, không tệ, đại lễ này Diệp tổng định dùng cái gì để trao đổi với chúng tôi?”

Đầu óc Lăng Vi nổ tung, cả người phát đau như bị kim chân… Kỷ Nhu, Bách Phong, tiểu Tony và Lăng Tiêu đều bị bắt.

Lăng Vi không thể hỏi không phải Diệp Đình nói đã phái tiếp viện sao. Đối phương bao nhiêu người mà có thể bắt sống bốn người bọn họ?

Nhất định là con số cực kì khủng bố!
 
Chương 1461: Vụ nổ kinh hoàng (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Lăng Vi run lên, tiểu Tony, Lăng Tiêu, Kỷ Nhu, Bách Phong gương mặt bốn người đều là máu... bọn họ bị đám người kia mạnh mẽ đè dưới đất, họng súng đen nhánh chỉ vào đầu bọn họ.

Đám người kia miệng đầy từ ô uế, họng súng và mũi giày không ngừng dí, đá vào mặt bọn họ.

Lăng Vi ôm ngực, trong lòng đau xót, vì sao bọn họ lại bị bắt, cô tình nguyện mình mới là người bị bắt.

“Các người lũ khốn này...” khóe mắt Lăng Vi như muốn nứt ra, cô sẽ không nói ‘các người buông tay’, đối phương ngoài việc cảm thấy mình ngu ngốc thì càng thêm càn rỡ. Cô muốn dùng năng lực, trí tuệ của mình để cứu người nhà của mình ra.

Đột nhiên Lăng Vi cười lạnh, từ đầu đến cuối Diệp Đình đều híp mắt, lạnh lùng nhìn đám người kia giống như đang xem mấy tên hề nhảy nhót vậy. Biểu tình của Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo nhưng anh không hề mất đi lý trí. Tuy người nhà của anh bị bắt đi nhưng anh vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt đen như gió lốc quay cuồng chứng minh anh đang suy nghĩ cách giải cứu.

Giang Quân gầm lên với bọn bắt cóc: “Không cần làm tổn thương tính mạng người vô tội.”

“Tao cứ làm tổn thương thì sao?” tên cầm đầu bọn bắt cóc kiêu ngạo dẫm lên đầu bốn người, chúng kiêu ngạo một hồi, hoàn toàn không có hiệu quả mong muốn, vốn dĩ cho rằng Diệp Đình sẽ tức giận nổi điên nhưng không nghĩ tới người ta vô cùng bình tĩnh.

Đám người bắt cóc thấy không thú vị, lúc này mới nói với Diệp Đình: “Không muốn bốn người này chết thì mày, vợ mày, còn có mẹ mày trói cho chặt vào, thành thật tới trước mặt bọn tao.”

Nói xong cầm con dao múa máy trên mặt Kỷ Nhu.

Lăng Vi tức giận, trái tim như muốn vỡ ra, Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay cô.

Bọn bắt cóc càn rỡ cười to: “Hahaha...” sau đó nhìn vào màn hình nhổ nước miếng sau đó cắt video.

Diệp Đình cố nén tức giận trong lòng, anh vừa chạy đi vừa gọi cho tổ ám ảnh: “Định vị được bọn bắt cóc ở đâu chưa?”

Vừa nãy liên lạc với bọn Tần Sênh cóc, Diệp Đình ra lệnh tổ ám ảnh lập tức định vị vị trí của bọn chúng.

“Định vị xong, ở đường 201. Bên cạnh có một tòa nhà bỏ hoang, bọn họ ở gần tòa nhà bỏ hoang đó.”

“Được, tổ C lập tức tiếp cận tòa nhà đó, nhất định đừng để bọn bắt cóc phát hiện.” Diệp Đình kéo Lăng Vi lên xe, quay đầu quát với Giang Quân: “Đường 201.”

Giang Quân lập tức leo lên xe cảnh sát, kéo còi cảnh sát ý bảo mọi người lập tức hành động. Giang Quân mở máy truyền tin ra lệnh: “Đường 201 xảy ra vụ bắt cóc. Bọn bắt cóc bắt 4 người dân thường trong đó có một bé năm tuổi, hai người phụ nữ hơn 40 tuổi và một nam thanh niên chừng 26 tuổi, vị trí gần tòa nhà bỏ hoang đường 201.”

Tiếng còi cảnh sát réo vang, các chiếc xe phía trước lập tức nhường đường, thời gian chính là sinh mệnh... bọn họ phải giành giật từng giây.

Giang Quân cắt đứt trò chuyện lập tức ấn tổng đài: “Đường 201 phát sinh án, lập tức phong tỏa các đường gần tòa nhà bỏ hoang đường 201, tránh bọn bắt cóc chạy thoát.”

“Vâng! Tổng đài thu được!”
 
Chương 1462: Vụ nổ kinh hoàng (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Giang Quân lập tức gọi cho công an Thành phố: “Đường 201 có vụ bắt cóc, là 4 người bình thường, bọn họ đều là người thân của tổng giám đốc Diệp Đình của Đỉnh phong quốc tế nhưng không hề đòi tiền, qua sơ bộ, Diệp Đình và phu nhân anh ta Lăng Vi bị người khác dùng súng tập kích, kết luận âm mưu bắt cóc.”

“Được, lập tức điều tra, có tình huống gì chúng tôi lập tức báo cáo.”

Xe cảnh sát rong ruổi một đường, đến đường 201 Giang Quân lập tức ra lệnh các xe tắt còi cảnh sát.

Trong xe của Diệp Đình, tổ ám ảnh báo cáo: “Đình ca, chúng tôi đã ghi nhận được hình ảnh hiện trường, anh em của chúng ta bị thương rất nặng, đối phương ước chừng 20 người, vừa rồi anh em của chúng ta bị diệt toàn bộ.”

Diệp Đình đau lòng nhíu mày, lồng ngực như bị thít chặt: “Đối phương chỉ có 20 người?”

Làm sao có thể? Vừa nãy anh phái 30 người tiếp viện, hơn nữa còn có 15 người của tổ ám ảnh, tổng cộng có 45 người thế mà không đối phó được 20 người kia? Còn bị diệt toàn bộ? Căn bản là chuyện không thể, chắc chắn trong đó có quỷ kế gì.

Năng lực của tổ ám ảnh không giống nhau, không phải chỉ biết đánh đấm làm sao có thể bị diệt toàn bộ? Dù bị mai phục cũng không đến mức kém như vậy? Làm sao còn để đối phương bắt sống người?

Lăng vi cũng nghĩ đến vấn đề này: “Ông xã, có phải đối phương dùng vũ khí sát thương đáng sợ nào không?”

Diệp Đình nói: “Nhất định là mai phục không thể phản kích.” Lúc này thành viên tổ D báo cáo: “Đình ca, là xảy ra vụ nổ mạnh, đối phương dùng thuốc nổ.”

Đầu Diệp Đình như bị búa tạ oanh tạc, nếu xảy ra nổ mạnh... vậy thương vong nhất định rất nặng... Diệp Đình gấp gáp gọi cho Tần Sênh: “Tam ca, chỗ tôi xảy ra chuyện rồi!”

Tần Sênh vừa nhận được mệnh lệnh cấp trên đang định xuất cảnh: “A Đình, chỉ sợ tôi không qua được, tôi hiện tại phải ra ngoài, đường 201 nổ mạnh, hiện tại phải đến hiện trường.”

Diệp Đình siết chặt nắm tay, nói: “Tam ca, tôi muốn nói chính là đường 201! Gần tòa nhà bỏ hoang có bốn người bị bắt cóc chính là người nhà của tôi.”

“Sao cơ?” sự kiện nổ này rất khủng bố, có hơn 30 người bị thương nặng, nguy hiểm tính mạng.

Tần Sênh luôn luôn trầm ổn, tính cách bình tĩnh cũng phải cả kinh: “Được, a Đình, cậu nhanh tới đi, hiện tại tôi đang ở trên đường.”

“Được, tôi cũng đang trên đường tới.” Diệp Đình kết nối với tổ ám ảnh: “Nhất định phải nhìn chằm chằm đám người kia, không cho bọn chúng chạy thoát.”

“Vâng, Đình ca.”

Hơn mười chiếc xe cảnh sát công thêm chiếc xe thể thao của Diệp Đình gào thét băng băng trên đường 201, tổ cảnh sát giao thông nhận được mệnh lệnh cho bọn họ qua đường.

Lúc gần tới tòa nhà bỏ hoang, Diệp Đình đi lên đằng trước, Tần Sênh đã tới.

Nhưng mà bọn bắt cóc đã chạy từ lau.

Tổ ám ảnh báo cáo: “Đình ca, thiết bị truy tung đột nhiên bị ngắt đoạn, thủ đoạn của đối phương vô cùng cao minh, bọn họ chắn hết tín hiệu truy tung.”

Diệp Đình không hề trách cứ mà hạ lệnh: “Tiếp tục tìm kiếm chỗ mấy con đường ra vào đường 201, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ra ngoài, một khi có hiềm nghi, lập tức báo cáo.”

“Vâng! Đình ca!”

Giang Quân xuống xe, sắc mặt thâm trầm, cầm máy truyền tin hạ lệnh: “Bọn bắt cóc đã chạy trốn, nhất định phải sống chết giữ chặt cửa ra vào, kiểm tra các xe thông qua, kiên quyết vây chúng trong khu vực 201.”

Diệp Đình và Lăng Vi chạy tới hiện trường, Giang Quân theo sát đằng sau.

Gần tòa nhà bỏ hoang có dây cảnh giới phòng ngựa có người tiến vào.

“Anh Ba...” Lăng Vi gọi Tần Sênh.

Tần Sênh quay đầu thấy Diệp Đình và Lăng Vi tới liền phất tay với đội viên: “Bọn họ là người nhà của người bị bắt cóc.” Lúc này mới có người cho bọn họ vào.

Diệp Đình và Lăng Vi đi qua giây cảnh giới nhanh chóng đi tới, giữa đường có một cái hố bị nổ tung, hai bên có hơn 10 chiếc xe bị nổ, khắp nơi đều là máu.

Hơn 30 người tổ ám ảnh bị thương nặng, cả người đều là máu nằm trên cáng cứu thương, hai mắt Diệp Đình tanh hồng.

Trái tim như bị dao cắt.

“A Lâm ——” Diệp Đình nhìn anh em của mình máu me đầy người, các anh em của anh đầu rơi máu chảy, khắp nơi đều bị thương... còn có nhiều mảnh thủy tinh găm trên người bọn họ.
 
Chương 1463: Nội gián làm người ta kinh hãi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình đau lòng! Những anh em này đều là anh em cùng anh vào sinh ra tử, phúc không hưởng bao nhiêu, cả ngày ngăn cản tai họa khó khăn cho anh!

Tim Diệp Đình sắp nứt ra.

“Anh Đình…” A Lâm vẫy tay với anh: “Em… Không sao…”

A Lâm rên lên một tiếng, hôn mê bất tỉnh…

“Mau mau! Mau đưa bọn họ đi bệnh viện!” Diệp Đình sắp điên rồi! Anh tức giận! Anh căm ghét! Anh muốn giết người —— Tim Lăng Vi đang rỉ máu… Cô muốn an ủi Diệp Đình, nhưng… lúc này nói lời nào cũng cứng nhắc vô lực. Cô có thể nói gì đây?

Cô chỉ có thể tận lực giúp nhân viên y tế, đỡ các anh em bị thương nặng lên băng ca.

Lúc Giang Quân chạy tới, lấy giấy chứng nhận thân phận cảnh sát trưởng, cảnh sát viên kiểm tra mới cho anh ta đi vào.

Giang Quân thấy tình hình thảm hại như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng từng cơn, huống chi là Diệp Đình! Giang Quân lập tức chỉ huy đội viên và thuộc hạ Diệp Đình dẫn theo nhanh chóng đưa thành viên ám dạ đi bệnh viện.

“Các người nhìn chỗ này.” Tần Sênh kéo Diệp Đình, Lăng Vi và Giang Quân đi.

Anh chỉ một cái hố to rất sâu, nói với ba người họ: “Vừa rồi chính là chỗ này xảy ra nổ. Bom nay cũng không phải là bom thông thường. Nổ hướng xác định, lực sát thương cực mạnh, nhìn mặt phẳng và phạm vi nổ, còn có những cặn này, có thể kết luận là TNT, đây là thuốc nổ quân dụng, khoảng thời gian này nước J đang thu mua lượng lớn loại đồ phế thả và thuốc nổ này, lén mua đi bán lại thuốc nổ. Tên bắt cóc này nhất định không phải tên bắt cóc bình thường, bọn họ có thế lực lớn mạnh, thậm chí có cấu kết với một nhân viên quân sự quan trọng của nước J!”

Ngón tay Lăng Vi cắm trong tóc, dùng sức nhéo, cô nghe đến da đầu tê dại.

Cho tới bây giờ chưa trừng trải qua chuyện này, người bị bắt cóc chính là người nhà cô, đối phương còn có thuốc nổ! Có súng! Hiện trường nổ còn dám dùng thuốc nổ quân dụng! Là tự tin đến mức nào mới có thể khiến bọn họ ngông cuồng như vậy?

Tim Lăng Vi đập loạn, bọn họ không phải côn đồ hung hãn tào bạo thông thường, mà bọn họ là hắc bang lớn mạnh nhất trên thế giới!

Tiểu Tony, Lăng Tiêu, Kỷ Nhu, Bách Lí Phong! Bọn họ sẽ nguy hiểm tính mạng chứ?

Lăng Vi trong nháy mắt đứng không vững.

Thân thể cô lảo đảo, Diệp Đình vội ôm cô lại. Diệp Đình nói với Tần Sênh: “Tam ca, chuyện lần này xảy ra đột ngột, em có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”

Tần Sênh gật đầu, Diệp Đình lại ra hiệu Giang Quân tới.

Diệp Đình lắc bả vai Lăng Vi: “Vợ bình tĩnh đi, anh nói chuyện với bọn họ một lát, em ở đây chờ anh.”

Lăng Vi gật đầu, tuy cô sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, nhưng bây giờ cô phải kiên cường!

Lăng Vi lập tức chạy đi giúp nhân viên y tế băng bó cho người bị thương. Bọn họ bị thương quá nặng… Không cầm được máu. Nhân viên y tế phải cầm máu cho bọn họ trước.

Xe cứu thương chạy đi từng chiếc từng chiếc, tổ D tổ ám dạ vừa được điều tới tiếp viện, bọn họ đều đến bệnh viện theo, chuẩn bị hiến máu cho anh em bị thương nặng.

Diệp Đình bảo tổ trưởng tổ D điều động kho máu, phối hợp bệnh viện, nhất định phải tận lực cứu các anh em!
 
Chương 1464: Nội gián làm người ta kinh hãi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình kêu Tần Sênh và Giang Quân qua một bên, anh thấp giọng nói: “Thế lực sau lưng tên bắt cóc này lớn mạnh đến độ làm người ta tức lộn ruột! Bọn họ có thể lấy được loại thuốc nổ này chứng tỏ đối phương không chỉ cấu kết một nhân viên quân sự quan trọng của một nước nào đó, thậm chí bọn họ có thể có bối cảnh quân đội, hai người suy nghĩ đi, bọn họ dám dùng thuốc nổ quân dụng trắng trợn như vậy, chứng minh bọn họ không sợ hãi.”

Tần Sênh gật đầu: “Không sai, quá kiêu ngạo!”

Giang Quân nói: “Tôi lập tức báo cáo lên cấp trên, nhanh chóng điều tra ra đường dây mấy tên bắt cóc mua thuốc nổ này.”

Diệp Đình đột nhiên cau mày nói: “Tôi đang lo lắng cho…”

Nửa câu sau của anh không nói ra, anh lo lắng có nội gián cạnh cha! Thân phận Diệp Khanh hai mươi mấy năm không bị đưa ra ánh sáng, vừa gặp cha anh liền bị đuổi giết…

Tính cả anh và Tiểu Vi ở trong đó.

Điều này quá rõ ràng! Giang Quân và Tần Sênh không hỏi anh đang lo lắng cái gì, chỉ thấy Diệp Đình đi mau về trong xe.

Lăng Vi cũng chạy theo.

Diệp Đình lên xe, mở laptop ra, để lại một câu cho Lôi Thiếu Dục: “Cẩn thận người bên cạnh cha.”

Anh không thể đánh ra chữ cụ thể, tránh cho bị người khác phá giải, nếu thật sự có nội gián bên cạnh cha, tất cả đối thoại của bọn họ đều bị giám sát điều khiển! Cho dù nguy cơ trùng trùng, anh cũng nhất định phải nhắc nhở cha!

Lăng Vi lên xe, cô nhìn Diệp Đình chằm chằm, tay nhỏ bé lạnh băng cầm tay anh: “Chồng, có phải bên cạnh cha có nội gián không? Hay là bên cạnh chúng ta có nội gián?”

Diệp Đình nói: “Theo suy đoán của anh, hẳn là bên cha có vấn đề, chúng ta và mẹ đã nhận nhau rất lâu rồi, luôn gió êm sóng lặng, cha vừa dẫn mẹ đi liền xảy ra chuyện… Điều này không khỏi làm chúng ta suy nghĩ nhiều! Bây giờ là lúc này, muốn bao vây tiêu diệt Hắc Dạ Đế Quốc! Đối phương chắc chắn nóng lòng phá hỏng kế hoạch của cha, mới không thể chó cùng rứt giậu.”

“Ừ…” Lăng Vi gật đầu: “Bắt giữ người bên cạnh cha, nói ông ấy từ bỏ kế hoạch! Đám người này đuổi giết chúng ta, bắt cóc dì Nhu, chủ yếu nhất là muốn ép cha! Bọn họ muốn ông ấy dừng kế hoạch bao vây tiêu diệt!”

Lăng Vi chau mày.

Cô nói: “Chồng… Thân phận của cha thần bí như vậy, ông ấy làm việc cẩn thận, nội gián ẩn núp bên cạnh ông ấy… nhất định là người cực kỳ gần gũi với ông ấy…”

Sắc mặt Diệp Đình âm trầm.

Thật lâu, anh mới nói: “Theo lý… người có thể đảm nhiện nhiệm vụ bí mật đó không nên tồn tại…”

Lăng Vi ngắt lời anh: “Hay là… bị uy hiếp, lợi dụng! Có phải cũng có người bắt người nhà của bọn họ, hoặc là nắm chuôi của bọn họ không?”

Diệp Đình nói: “Cái này… quả thật rất khó nói. Người tiếp nhận những nhiệm vụ này căn bản cắt đứt liên lạc với người nhà. Giống như cha chúng ta, nếu không phải chúng ta dồn ép, ép ông không còn cách nào, cả đời này ông ấy cũng sẽ không xuất hiện nhận chúng ta. Anh đột nhiên cảm thấy bên người ông ấy có nội gián… hình như không có khả năng lắm.”

Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Không phải bên cạnh ông ấy có nội gián, đó chính là nội gián bên cạnh anh, anh quen biết rất nhiều người…”

Diệp Đình nói: “Anh quen biết không ít người, nhưng người biết chúng ta và cha nhận nhau cũng không nhiều.”

Lăng Vi hỏi anh: “Có ai biết?”

Diệp Đình không trả lời, tuy Lăng Vi hỏi, nhưng trong lòng hiểu rõ: “Lôi Đình, Lôi Tuấn…”

Những người khác chỉ biết bọn họ và mẹ nhận nhau, không biết bọn họ và cha nhận nhau!

Lăng Vi chợt nhớ tới… Lôi Đình từng có tiền án… Còn nhớ lần đầu tiên Diệp Đình và Paul – Louis xích mích, Diệp Đình nổi giận, trực tiếp nổ tung trang viện Lotta!

Khi đó, Paul – Louis suýt chút nữa chết mất! Là Lôi Đình tung tin ra ngoài, Paul – Louis mới chạy trốn vào trong mật đạo.

Khi đó, trong mật đạo đầy khói, cửa mật đạo bị nổ sụp, chặn đường ra. Paul thiếu chút nữa bị lửa thiêu chết, vẫn là Lôi Đình truyền tin cho người đi cứu Paul – Louis…
 
Chương 1465: Âm mưu to lớn khiến người ta không cách nào tưởng tượng được (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi cảm thấy mồ hôi, lông của mình dựng đứng lên!

Tình hình lúc đó, cô không nhớ rõ lắm… Chỉ nhớ là Lôi Đình thả Paul – Louis.

Lôi Đình giải thích: Paul và Hoắc Ân có thể hãm chân nhau… Sức mạnh ba chân mới là vững chắc nhất… Bởi vì cô ta cho là lúc đó thế lực Diệp Đình chưa hoàn mỹ.

Sau đó cũng chứng minh khi Diệp Đình đả kích Paul, suýt chút nữa phá sản.

Lần đó, bọn họ đều tha thứ cho Lôi Đình.

Nhưng mà… lần này thì sao… Lại là Lôi Đình đưa Diệp Khanh đến tay Lôi Thiếu Dục.

Cô ta sắp xếp màn kịch kia, cho Diệp Khanh đứng trước cửa trung tâm thương mại… Rút lui tất cả thành viên tổ ám dạ!

Lúc ấy, cô ta tự mình hành động, không báo cáo Diệp Đình!

Tình trạng bản thân Diệp Khanh không ổn định, bà đứng đó khóc một mình, Lôi Thiếu Dục không thể nào mặc kệ! Khi ấy, nhiều kẻ địch ẩn núp chung quanh như vậy! Cho dù chậm một giây, Diệp Khanh cũng có thể rơi vào trong tay kẻ địch!

Suy tính vô cùng tỉ mỉ nha ——

Lăng Vi bị dọa sợ run rẩy, cô đối với Lôi Đình, thật sự coi cô ta như chị em ruột… Cô muôn phần không muốn nghi ngờ Lôi Đình, nhưng… cô gái này làm việc, luôn là như vậy…

Lăng Vi ngước mắt nhìn Diệp Đình. Trong mắt anh tựa như nổi lên một ngọn lửa.

Nhưng sau đó liền biến mất.

Lăng Vi biết, trong lòng Diệp Đình có mười ngàn lý do giải thích hành động kỳ lạ của Lôi Đình, anh cũng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ Lôi Đình làm ra chuyện có lỗi với anh!

Bầu không khí trong xe ngột ngạt làm người ta nghẹt thở.

Diệp Đình nói: “Tiểu Đình có hiềm nghi, nhưng cô ấy cũng không có động cơ, cũng không có lý do làm vậy. Em nghĩ đi, nếu cô ấy muốn giết anh, muốn giết em, muốn giết mẹ anh, vậy thì dễ như trở bàn tay! Cô ấy cần gì phải lượn một vòng lớn như vậy? Còn cố ý cho mẹ anh chạy, làm người khác nghi ngờ cô ấy? Cô ấy trực tiếp bắt, giết bà ấy ở trung tâm thương mại Tinh Vân không phải tốt hơn sao?”

Lăng Vi gật đầu: “Anh nói đúng… Lôi Đình không có tâm cơ gì, làm việc thiếu cân nhắc, nếu nói cô ấy xấu… Em có mười ngàn lý do không tin.”

Lăng Vi nói sang chuyện khác: “Tổ ám dạ điều tra được vị trí của họ chưa? Bây giờ em rất lo cho bọn họ…”

Tên bắt cóc vừa gửi video tới, mặt bốn người họ đầy máu… cũng không biết bọn họ bị thương có nặng hay không, với sự hung tàn của tên bắt cóc, không thể nào quan tâm sống chết của bọn họ!

Lăng Vi thật đau lòng! Bệnh tình của Tiểu Tony và Lăng Tiêu vừa chuyển biến tốt, bây giờ lại không biết bị kích thích thành thế nào… Bốn người họ đều bị thương… Tình hình tổ ám dạ vừa rồi, cô cũng nhìn thấy… cả người đều là mảnh vỡ thủy tinh… Lăng Vi chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy toàn thân đau đớn.

Giống như những mảnh vỡ kia đâm vào trên người cô.

Diệp Đình ôm bả vai cô, an ủi cô: “Những tên bắt cóc này bắt cóc bốn người họ, mục đích chính là uy hiếp cha chúng ta. Những kẻ ác này muốn cảnh cáo ông ấy lập tức rút tay, đừng đối nghịch với Hắc Dạ Đế Quốc! Tạm thời sinh mạng bọn họ không có nguy hiểm gì.”

“Nhưng mà…” Lăng Vi vội la lên: “Anh nói bọn chúng không phải tên bắt cóc bình thường! Những người này gian trá như ma quỷ, tồi tệ cùng cực. Bây giờ em sợ bọn chúng sẽ làm gì bốn người họ…”
 
Chương 1466: Âm mưu to lớn khiến người ta không cách nào tưởng tượng được (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình luôn liên lạc với tổ ám dạ đi điều tra, nhưng mãi không liên lạc được, tổ ám dạ đột nhiên liên lạc: “Anh Đình, chúng tôi vừa bị mất tín hiệu! Mới phá hỏng hệ thống làm mất tín hiệu của đối phương!”

Diệp Đình chỉ cảm thấy buồn phiền lắp kín ngực, anh đè nén lửa giận, hỏi: “Theo dõi được bọn họ chưa?”

“Báo cáo anh Đình, chúng tôi bị mất tín hiệu nên không có tiến triển. Hơn nữa… cảnh sát chặn đường ra gần đại lộ 201, cũng không phát hiện chiếc xe khả nghi nào!”

Tim Lăng Vi “lộp bộp”, kẻ địch quá giảo hoạt! Quá giảo hoạt! Cô rõ ràng cảm giác được sắc mặt Diệp Đình cấp tốc tối đen.

Đối thủ lần này quá lớn mạnh, còn có nội gián!

Lần này, bọn họ phải cẩn thận thêm gấp mười ngàn lần mới được!

Lăng Vi sợ hết hồn hết vía! Cô nắm chặt tay anh: “Bọn họ không sao, chúng ta kiên nhẫn đợi. Bây giờ tên bắt cóc giết bọn họ, đối với hai bên đều không có lợi.”

Lăng Vi phát hiện lòng bàn tay Diệp Đình chảy đầy mồ hôi. Anh luôn biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng cô biết, trong lòng anh nhất định vô cùng tức giận!

Diệp Đình nói với Lăng Vi: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết, chúng ta phải nghĩ cách!”

Diệp Đình ngồi thẳng người, đặt laptop lên đùi, ngón tay gõ bàn phím thật nhanh, anh nói: “Không phải bọn chúng có thể làm mất tín hiệu của anh sao? Anh liền theo tín hiệu bọn chúng, tìm ra nguồn gốc! Anh muốn nhìn xem đám người này còn có tài năng gì, anh nhất định phải tra ra nội gián này rốt cuộc là ai!”



Lôi Thiếu Dục nhận được tin nhắn Diệp Đình gửi tới: “Cẩn thận người bên cạnh cha”… Lôi Thiếu Dục nhìn mấy chữ này chằm chằm, trong đầu ngàn nghĩ vạn nghĩ…

Ông đã biết vụ nổ đại lộ đường 201! Tiểu Tony, Lăng Tiểu, Kỷ Nhu, Bách Lí Phong bị bắt, ông cũng biết.

Nhưng ông không cho rằng bên ông có nội gián! Tuyệt đối không có, ông có thể dùng tánh mạng đảm bảo!

Nhưng trước kia Lăng Vi, Diệp Khanh, Diệp Đình liên tục bị người khác truy sát! Điều này lại không giải thích được… Trước khi bọn họ nhận nhau, luôn gió êm sóng lặng, ngay khi bọn họ vừa nhận nhau… lại xảy ra chuyện này.

Chẳng lẽ thật sự vì ông dẫn Diệp Khanh về căn cứ mới làm bọn họ bại lộ sao?

Lôi Thiếu Dục lắc đầu, tuyệt đối không phải!

Mỗi một người trong căn cứ, ông đều hiểu rõ đến mức không thể rõ hơn! Ông hiểu anh em mình, ông tin mỗi một người trong căn cứ đều sẽ không phản bội quốc gia! Nhiệm vụ bọn họ tiếp nhận không giống người khác. Bọn họ là những người cực kỳ kiên trì, cực kỳ trung thành. Nếu không, ban đầu cũng sẽ không chọn bọn họ để hoàn thành nhiệm vụ gần như không thể nào hoàn thành này!

Nhưng chắc chắn có nội gián! Chẳng lẽ là Bạch Hạc Tường? Tất cả nhân viên trong căn cứ, chỉ có một mình Bạch Hạc Tường mới điều tới gần đây.

Lôi Thiếu Dục híp mắt suy nghĩ kỹ càng hành động của Bạch Hạc Tường, quả thật hơi khả nghi, từ khi Bạch Hạc Tường bị điều tới, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ… ông ta đều nói lên một vài ý kiến bất đồng.

Mặc dù cuối cùng đều bị áp chế, nhưng… đủ thấy Bạch Hạc Tường rất bất mãn với kế hoạch hành động của bọn họ.

Còn nữa… vụ nổ lần này, tên bắt cóc dùng thuốc nổ quân dụng TNT! Đây rõ ràng chỉ mũi kiếm vào Bạch Hạc Tường? Bởi vì thuốc nổ nước J thu mua đồ phế thải thuốc nổ TNT, Bạch Hạc Tường là nhân viên ngoại giao quân sự, liên lạc với nước J…

Sao giống như muốn giá họa cho Bạch Hạc Tường?

Lôi Thiếu Dục cảnh giác.

Ông suy nghĩ từ từ, từng chút một, từng chút một, tuy Bạch Hạc Tường luôn thích làm trái với bọn họ, nhưng với thái độ làm người của Bạch Hạc Tường, vẫn chưa đến nổi đán đứng tổ chức. Độ trung thành của Bạch Hạc Tường đối với quốc gia, đối với nhân dân cực cao.

Quan trọng hơn là vì toàn bộ căn cứ cũng chỉ có một mình Bạch Hạc Tường là người mới điều tới, một khi xảy ra chuyện, tất cả mũi dùi đều sẽ hướng về ông ta, ông ta quá dễ bạilộ, sao kẻ địch lại ngu ngốc lợi dụng một người dễ bại lộ như vậy làm nội gián?

Lôi Thiếu Dục cảm thấy Bạch Hạc Tường không thể nào là nội gián! Sự kiện lần này giống như hãm hại hơn! Sau lưng nhất định có một âm mưu to lớn làm người ta không cách nào tưởng tưởng được!
 
Chương 1467: Tìm ra manh mối! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Thiếu Dục trong nháy mắt cảm thấy cả sự việc không đơn giản như vậy… Xem ra lần hành động bao vây tiêu diệt Hắc Dạ Đế Quốc không thuận lợi!

Nội gián này, chắc chắn có! Không phải bên cạnh ông thì nhất định là bên cạnh Diệp Đình…

Diệp Đình sẽ đề phòng người bên cạnh chứ?

Lôi Thiếu Dục nhắn cho Diệp Đình: “Cẩn thận người bên cạnh con.”

Chữ giống nhau! Diệp Đình nhíu mày, tim Lăng Vi đập loạn, cô nắm chặt tay Diệp Đình, nói: “Ý của cha là bên cạnh ông tuyệt đối không có nội gián, ngược lại ông ấy đang lo lắng cho chúng ta. Sợ bên chúng ta có nội gián…”

Diệp Đình và Lăng Vi bốn mắt nhìn nhau…

Chợt cảm thấy khó bề phân biệt. Nhưng Diệp Đình vẫn cảm thấy anh em của anh đều tuyệt đối đáng tin!

Giống như tiến vào vòng tuần hoàn chết, Lăng Vi nói: “Bất kể thế nào, chúng ta cẩn thận hơn đi.”

Lúc này, Giang Quân tới gõ cửa kính xe bọn họ, Diệp Đình và Lăng Vi xuống xe, Giang Quân nói: “Đã chặn toàn bộ giao lộ, nhưng đối phương lại thần không biết quỷ không hay biến mất. Quá kỳ lạ, mười mấy giao lộ của đại lộ 201 đều không chặn chiếc xe nào khả nghi.”

Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Không phát hiện xe khả nghi... Hoặc là bọn họ trốn đi, hoặc là… bọn họ đổi phương tiện giao thông.”

Giang Quân không chắc chắn hỏi: “Trực thăng?” Anh ta lại lắc đầu: “Trực thăng rất thu hút ánh mắt người khác, không khác gì tấm bia. Nếu bọn họ đổi đi bằng trực thăng thì đã sớm bị đội tuần tra của chúng ta phát hiện.”

“Vậy bọn họ không đi…” Lăng Vi nói: “Nhà ở, siêu thị đại lộ 201 đều có thể là nơi ẩn núp của bọn họ.”

Giang Quân nói: “Phía anh đã đặt trạm gác trên đường, trăm thước có một cảnh sát viên, một khi bọn họ xuống xe liền bị phát hiện.”

Lăng Vi kinh ngạc nói: “Đã vậy vẫn không phát hiện bọn họ?”

“Không có.” Giang Quân lắc đầu.

“…” Đám người này cũng quá xảo quyệt, quá đáng sợ rồi!

“Anh Đình —— Chị dâu!” Lôi Đình và Lôi Tuấn chạy tới bọn họ, bụng Lôi Đình lớn, chạy rất tốn sức, Lăng Vi và Diệp Đình lập tức đi tới cô.

Lôi Tuấn chạy tới cạnh bọn họ trước, sốt ruột hỏi: “Mẹ em bị bắt cóc?”

Lôi Tuấn hơi mờ mịt, anh và Kỷ Nhu mới đoàn tụ mà… còn chưa ấm đã lạnh!

Lôi Đình ôm bụng chạy tới: “Xảy ra chuyện gì? Mẹ và Tiểu Tony, Lăng Tiêu bị bắt cóc? Còn nữa, hai người bị tập kích?”

Lôi Đình quan sát Lăng Vi và Diệp Đình từ trên xuống dưới, hai người bọn họ đều bị thương, mặc dù không quá nghiêm trọng, nhưng vải thưa còn rỉ máu.

“Hai người không sao chứ? Có nghiêm trọng không?”

Lăng Vi nói: “Anh chị không sao, bây giờ… đáng hận nhất chính là sau khi tên bắt cóc trói người đi, biến mất vô căn cứ, làm thế nào cũng không tìm ra!”

Lôi Tuấn nói: “Lục soát toàn diện! Em lập tức phái người đi lục soát!”

Lăng Vi kéo anh: “Anh Đình của cậu đã cho người đi lục soát, cậu chăm sóc tốt cho Tiểu Đình là được.”

Lôi Đình nói: “Em không cần chăm sóc, em không cần! Em vẫn khỏe, mọi người mau đi thăm dò đi, không cần phải để ý đến em!”
 
Chương 1468: Tìm ra manh mối! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc này, Hoa Thiếu Kiền, Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, Lôi Niễu Niễu cũng chạy tới. Lôi Niễu Niễu vốn đang đi học, bạn ngồi cùng bạn của cô cho cô xem một tin tức. Cô vừa nhìn liền giật mình! Người bị bắt cóc đều là người thân của anh Diệp Đình!

Cô cũng không còn tâm tư học, lập tức gọi cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc ở công ty, đang định đi tới cùng Hoa Thiếu Kiền, Hạ Tiểu Hi, anh nhận được điện thoại của Lôi Niễu Niễu, thuận đường đón cô đi chung.

Bốn người bước xuống xe, cách thật xa nhìn thấy trong vùng bị ngăn lại có rất nhiều chiếc xe ô tô lật hai bên đường. Trên đất đều là máu…

Lôi Đình đứng không vững, luôn ôm bụng, dáng vẻ rất khó chịu. Lăng Vi đỡ cô, nói: “Em đừng xảy ra chuyện nữa… Lên xe ngồi đi, cứ để bọn họ làm việc.”

Lôi Đình gật đầu, Lăng Vi đỡ cô lên xe gần đó, khi mở cửa, Lăng Vi nói: “Tiểu Đình, chị và anh Đình của em vừa bị truy sát, thiếu chút nữa không còn mạng… Chị thật sự rất sợ. Nhiều người cầm súng như vậy! Còn có tay súng bắn tỉa! Vừa rồi chị suýt chết.”

“Chị dâu…” Lôi Đình đau lòng nắm tay cô, cô nhìn vết thương trên cánh tay Lăng Vi, thật đau lòng.

Lăng Vi nói tiếp: “Lần này chị và anh Đình của em bị tập kích, còn có mẹ hai em bị bắt cóc, nhất định là có nội gián!”

“Hả?” Lôi Đình ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

Lăng Vi nói: “Bởi vì lần này, đối tượng tập kích chủ yếu là chị, anh Đình và dì Khanh của em!” Lăng Vi nhìn chằm chằm cô, thấy cô há to miệng, Lăng Vi nói tiếp: “Chuyện cha mẹ anh chị nhận nhau, không có bao nhiêu người biết, đối phương muốn dùng súng giết chúng ta chính là muốn lợi dụng chúng ta kiềm chế cha chúng ta.”

“Hả?” Lôi Đình nhíu chặt mày, tay nhỏ nắm chặt tay cô hơn. Cô sốt ruột hỏi: “Bác em bị lộ rồi?”

Lăng Vi trong nháy mắt muốn tát miệng rộng của mình, cô nói lời này vì muốn thử phản ửng của Tiểu Đình… Kết quả, chỉ số IQ của Diệp Đình… cũng không phản ứng kịp cô đang nói chuyện nội gián…

Kệ đi, với IQ của Diệp Đình, kẻ địch cũng coi thường…

Lúc này, Lôi Đình đột nhiên hỏi cô: “Chị dâu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em không hiểu! Là bác em bị lộ sao? Vậy ông ấy sẽ gặp nguy hiểm đúng không?”

Lăng Vi hít một hơi: “Chắc chắn có nguy hiểm, có điều, em đừng lo lắng… Diệp Đình đã thông báo ông ấy, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn, biết không?”

Lôi Đình liền gật đầu: “Dạ dạ dạ.” Cô lại hỏi: “Vậy chúng ta làm sao cứu mẹ? Bọn họ sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”

Lôi Đình càng nói càng sốt ruột, Lăng Vi an ủi cô: “Mục tiêu của kẻ địch là bác cả em, nên bốn người họ tạm thời không sao. Anh Đình của em đang phái người đi tìm, em đừng lo.”

Lôi Đình ôm bụng lên xe, tìm nước uống. Không sốt ruột là giả! Cô uống nửa chai nước, xoa cổ nói: “Sao cổ họng đau như vậy…”

Lăng Vi thầm nghĩ, đây là hỏa vượng ah! Mẹ mình bị bắt, sao có thể không lo lắng được?

Lôi Đình uống nước, lấy điện thoại ra, hỏi tiểu đội của mình: “Tình hình thế nào? Có phát hiện cái gì khả nghi không?”

Đội trưởng báo cáo: “Chị Đình, tạm thời không phát hiện cái gì khả nghi!”

Lôi Đình la lên: “Cảnh giác! Có tình hình gì lập tức báo lại!”

“Dạ! Chị Đình!”

Lăng Vi trách bản thân, bỗng dưng vô cớ hoài nghi Lôi Đình… Cô hơi ngượng ngùng, thẳng thắn nói xin lỗi Lôi Đình: “Tiểu Đình… Chị dâu xin lỗi em, vừa rồi chị dâu nghĩ xấu em.”

“Hả?” Lôi Đình còn chưa kịp phản ứng, Lăng Vi khoát tay: “Được rồi, vẫn không nên cho em biết…”

Quả nhiên, t*ng trùng đông lạnh quá lâu sẽ ảnh hưởng trí thông minh…

Lại khiến Lôi Đình cứ ngốc đi như vậy!

Lúc này, có cơn mưa nhỏ. Mọi người bận rộn tìm người, ai cũng không để ý trời mưa. Bỗng nhiên nghe Diệp Đình hỏi: “Tìm được xe tên bắt cóc?”

Lăng Vi kích động, có manh mối rồi?
 
Chương 1469: Đuổi kịp —— (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bầu trời dần tối đen, nhưng không có gió lớn, mưa cũng không lớn.

Diệp Đình dừng một lúc, rồi lại cầm điện thoại hỏi: “Chỉ có xe, không phát hiện ra người?”

Không biết đầu điện thoại bên kia nói cái gì, lại nghe thấy Diệp Đình nói: “Có xe ở đó, nói rõ người đang ở gần đó. Bọn họ có nhiều người, mục tiêu sẽ lớn hơn, chú ý giám sát!”

Lăng Vi và Lôi Đình vội vàng xuống xe.

“Có đầu mối gì sao?” Lôi Đình vội vàng hỏi, Diệp Đình nói: “Vừa rồi đã tìm được xe, anh đoán có lẽ người chưa chạy được quá xa, chúng ta mau chóng qua đó thôi!”

“Được!”

Giang Quân cũng đã biết tình hình, lập tức tổ chức lực lượng cảnh sát, đuổi theo hướng của kẻ bắt cóc. Nhưng lại sợ bứt dây động rừng, nên bọn họ đều phân theo nhóm, hành động bí mật.

Trong xe, Diệp Đình giao một nhiệm vụ cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, tiểu đội bóng tối của tôi đang điều tra, phải che giấu tín hiệu của mình. Cậu giúp tôi che giấu tín hiệu của bên ta rồi lần theo tín hiệu của đối phương.”

“Được!” Lý Thiên Mặc lập tức mở máy vi tính của mình ra, Diệp Đình dùng máy vi tính của anh kết nối với tổ đội điều tra. Cứ như vậy, tín hiệu của tiểu đội điều tra được che giấu, Lý Thiên Mặc bắt đầu thiết lập lệnh phản theo dõi.

Diệp Đình có rất nhiều chuyện phải làm, bây giờ anh không thể dồn hết tâm trí vào chuyện này. Cũng may, anh có rất nhiều anh em hỗ trợ.

Lúc chạy tới gần xe của kẻ bắt cóc, Diệp Đình nói: “Mọi người chờ ở trong xe trước, tôi đi xuống xem tình hình thế nào.”

Lăng Vi nói: “Em đi cùng với anh.”

Diệp Đình gật đầu, tiểu Vi là người tinh tế, nói không chừng, cô có thể phát hiện ra cái gì đó.

Hai người xuống xe, Lăng Vi nhìn chung quanh, nơi này là một trạm xăng tư nhân... trên cả con đường dài, ngoài trạm xăn này ra, không còn kiến trúc nào khác.

“Tại sao bọn họ lại bỏ xe lại đây?” Lăng Vi hơi không nghĩ ra. Cô quan sát kỹ trạm xăng, lúc này trong trạm xăng không có một bóng người!

Diệp Đình nói: “ Rất có thể nhân viên của trạm xăng... là người tiếp ứng bọn họ. Bọn họ nhất định đã chạy thoát từ nơi này.”

“Đúng!” Lăng Vi cũng suy nghĩ như vậy.

Diệp Đình gọi điện thoại cho Giang Quân: “Các anh đã tới chưa? Đến rồi thì mau vào đây đi.”

Giang Quân và những cảnh sát khác vội vàng đi vào, Diệp Đình nói: “Bọn họ nhất định đã chạy thoát từ chỗ này, Không phải anh đã bố trí lực lượng cảnh sát ở chỗ này sao? Có phải cảnh sát của anh cũng bị bọn họ bắt rồi hay không?”

Giang Quân lập tức liên lạc với nhân viên tổng đài: “Nhanh giúp tôi điều tra, ai là người kiểm soát ở trạm xăng XXX trên đại lộ 201!”

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng đánh máy, chỉ chốc lát sau, nhân viên trực tổng đài trả lời: “Là cảnh sát Lý Lực Hùng, nhưng bây giờ không gọi được điện thoại cho cảnh sát Lý, chúng ta đã mất liên lạc với anh ta nửa giờ rồi!”

Giang Quân toát mồ hôi lạnh, đối phương còn dám bắt giữ cảnh sát! Thật sự không biết là gan của bọn chúng lớn như thế nào!

Lăng Vi nhặt được đầu mẩu thuốc lá ở dưới mặt đất, cô nghi ngờ nói: “Không phải là trong trạm xăng không cho hút thuốc hay sao?”
 
Chương 1470: Đuổi kịp —— (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình đi tới, cầm đầu mẩu thuốc lá kia lên xem: “Không phải phải là thương hiệu thuốc lá trong nước!” Giang Quân cũng đi tới, nhìn kỹ, nói: “Là thương hiệu thuốc lá của nước J...”

Hai người nhanh chóng hiểu ra... Tất cả những suy đoán trước đó của bọn họ, đều được chứng thật ở đây.

Lăng Vi lại phát hiện ra mấy đầu mẩu thuốc lá! Còn là của một thương hiệu khác... Nói rõ có mấy người cùng hút thuốc!

“Đám người này... điên rồi sao?” Cô phát hiện ra một đầu mẩu thuốc lá mang thương hiệu trong nước: “Các anh nhìn xem, trên đầu mẩu thuốc lá này có dính dầu, nhìn vào vị trí cầm thuốc lá này này, bọn họ hẳn là nhân viên của trạm xăng? Chắc bọn họ đeo găng tay... trên găng tay có dính dầu, lúc kẹp điếu thuốc, vết dầu dính vào đầu mẩu thuốc lá.”

Lăng Vi nhíu mày, nói: “Em chỉ không rõ, kẻ bắt cóc này không phải là kẻ bắt cóc thông thường, không sợ chết, nhưng nhân viên trạm xăng này cũng nhị như vậy? Người đó dám đứng ở trong trạm xăng hút thuốc? Lại còn nhiều người cùng hút thuốc nữa? Điều này... không thể nói bọn họ lớn gan, mà quả thực là thiếu cẩn thận? Bọn họ không sợ xăng dầu bén lửa nổ tung sao?”

Diệp Đình và Giang Quân đều đồng thời chăm chú nhìn vào cô, Lăng Vi thấy hai người bọn họ cùng nhìn về phía mình, cô không khỏi thất kinh, ba người bọn họ gần như là đồng thanh nói: “Trừ phi... Bọn họ biết trong trạm xăng này không có xăng?”

Giang Quân mau chóng gọi cảnh sát vào: “Lục soát kỹ lưỡng trạm xăng này cho tôi!”

Sau khi mấy cảnh sát lục soát trong này, có người báo cáo nói: “Mấy khoang chứa xăng dầu trong trạm xăng đều trống không! Chúng tôi phát hiện ra hai địa phương khả nghi ở bên ngoài, đội trưởng, anh tới xem với chúng tôi thế nào.”

Giang Quân đuổi sát theo anh ta đi ra bên ngoài. Cảnh sát đó chỉ vào hai khoảng đất trống ở chỗ đậu xe nói: “Đội trưởng, anh nhìn xem, hai khoảng đất trống này đều hơi khô ráo. Bây giờ trời đang mưa lác đác, mấy chỗ khác đều bị ướt, chỉ có hai khoảng đất này là khô, nói rõ có hai chiếc xe vừa mới lái khỏi đây không lâu.”

Giang Quân gật đầu: “Nhìn dấu vết xe để lại, hẳn là xe tải hạng nặng.”

Lăng Vi suy đoán nói: “Có phải là hai chiếc xe chở xăng dầu hay không? Nếu hai chiếc xe này giả vờ như đang chở xăng dầu, nhưng lại không chứa xăng dầu trong đó! Sau đó... nhét bốn người bọn họ vào một vị trí trong xe... Như vậy, bọn họ là có thể tránh được kiểm tra rồi!”

Lăng Vi nói xong, đến mình cũng không khỏi giật cả mình, cô giơ tay lên xoa xoa mái tóc của mình, cảm giác như cọng tóc của mình đã dựng đứng lên rồi. Cô cũng không biết tại sao mình lại nảy sinh ra suy nghĩ như vậy... nói không chừng kiếp trước… cô là một tên tội phạm...

Diệp Đình gật đầu, nói tiếp lời cô: “Có thể chiếc xe chở dầu đã được bọn họ cải tiến. Bọn họ đã có dự mưu từ trước, rất có thể... hai chiếc xe chở dầu này chuyên dùng để giấu người! Để né tránh kiểm tra, phía trên chứa xăng dầu, bên trong giấu người! Lúc cảnh sát kiểm tra bình xăng, sẽ không kiểm tra ra cái gì. Mà chắc bọn họ cũng muốn từ bỏ trạm xăng này, vì vậy, ở đây không có xăng dự trữ.”

Lăng Vi rợn cả tóc gáy!

Giang Quân lập tức gọi điện thoại cho người lấy video giám sát giao lộ gần đso.

Ba người trở lên xe, Diệp Đình mở máy vi tính ra, Lăng Vi và Giang Quân ngồi ở bên cạnh anh, video giám sát nhanh chóng được gửi tới. Quả nhiên, ở giao lộ thứ sáu, có hai chiếc xe chở xăng dầu đi qua!

Giang Quân lập tức hạ lệnh: “Tổng đài, xin phát lệnh truy đuổi ngay lập tức! Trên giao lộ XX ở đại lộ 201, có hai chiếc xe chở xăng dầu đang chạy, rất có thể trong xe chở xăng dầu đang giấu người bị bắt cóc! Biển số xe của hai chiếc xe đó là: 江A 07CX1, 江A 6TP53!”

Diệp Đình tiếp tục xem video giám sát, anh suy đoán nói: “Hai chiếc xe chở xăng dầu này lái từ giao lộ thứ sáu của đại lộ 201, đi ra khỏi đại lộ 201 là đến tuyến đường sông dài, tuyến đường sông dài chính là tuyến đường ra khỏi tỉnh... Một khi bọn họ chạy ra đến đó, chúng ta sẽ không dễ đuổi theo được! Bởi vì trên tuyến đường sông có rất nhiều lối rẽ! Hơn nữa video giám sát ở đó cũng không dày đặc như ở các khung đường khác! Kẻ bắt cóc có thể tùy ý chuyển người sang phương tiện khác bất cứ lúc nào, sau đó lại tiếp tục lái xe về phía trước, đây cũng không phải là điều không thể!”

Diệp Đình lên một trong hai chiếc xe thể thao, anh ra lệnh cho tài xế: “Tuyến đường sông dài! Đuổi —— “

Lăng Vi đi theo anh, ngồi lên ghế sau của xe thể thao. Giang Quân cũng lên theo, ngồi vào ghế phụ.

Trái tim của Lăng Vi đập “Thình thịch”! Khung cảnh hai bên đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Chiếc xe thể thao MG bọn họ đang ngồi, là dùng siêu động cơ do Lăng Vi phát minh ra. Mặc dù, chiếc xe do cô thiết kế còn chưa đưa ra thị trường, nhưng Diệp Đình đã dùng động cơ của cô, cải tiến cho chiếc xe của mình.

Chiếc xe thể thao này có tốc độ cực nhanh! Nhanh như điện chớp —— chỉ chốc lát sau liền đuổi tới tuyến đường sông dài, trên đường có rất xe cộ qua lại, muốn phong tỏa hai chiếc xe chở xăng dầu, cũng không khó!

Lăng Vi chỉ về phía trước: “Phía trước có hai chiếc xe chở xăng dầu!”

“Mau đuổi theo, nhìn biển số xe xem!”
 
Chương 1471: Nhường đường cho ông đây! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chiếc xe thể thao MG phóng “Vèo” lên, giống như tên rời cung, lái thẳng về phía trước.

Khoảng cách giữa xe thể thao và xe chở dầu càng ngày càng gần!

Giang Quân ngồi ở hàng phía trước bên phải, vừa vặn có thể nhìn thấy biển số xe của chiếc xe đó: “江A 07CX1! Không sai! Chính là nó!”

Diệp Đình còn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, nghe vậy anh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Bên ngoài đang mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt, tài xế mở gạt nước, mưa to rơi lộp bộp vào trên cửa sổ xe.

Lăng Vi vội hét lên: “Mau vượt qua đi, ngăn bọn họ lại!”

Giang Quân lại lo lắng nói: “Đừng làm loạn! Chúng ta chỉ cần theo dõi bọn họ là được, anh đã bố trí lực lượng cảnh sát ở đầu phía trước, sử dụng rào chắn ngăn đường của bọn họ! Nếu xe của chúng ta vượt qua trước ngăn xe bọn họ lại, lấy mức độ tàn bạo của đối phương, nói không chừng, có thể sẽ đâm thẳng vào xe của chúng ta!”

Lăng Vi rụt cổ lại... Quá đáng sợ, nói không chừng đám người này thật sự có thể làm như vậy ——

Diệp Đình dặn dò tài xế: “Không cần phải cách bọn họ quá gần, phối hợp hành động với cảnh sát Giang!” Tài xế lập tức giảm tốc độ.

Giang Quân nghe thấy Diệp Đình ủng hộ ý kiến của mình, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lăng Vi: “Em cái con nhóc này, đúng là hù chết anh. Em thử nghĩ xem, vỡ như, hai chiếc xe chở xăng dầu này lật qua bên cạnh, sẽ dễ dàng dẫn tới vụ nổ! Chúng ta cần phải cẩn thận chặn xe bọn họ lại.”

“Anh nói đúng... em sai rồi, bây giờ em đã biết rồi...” Lăng Vi nghe xong run lẩy bẩy, vừa rồi cô đã quá gấp gáp, thiếu chút nữa phạm sai lầm! Cũng may, anh cô và chồng cô tỉnh táo hơn so với cô.

Giang quân vừa nói chuyện, vừa gửi vị trí của mình về cho đồng đội: “Đường sông dài, đoạn đường ZX, chúng tôi đã gặp được hai chiếc xe chở xăng dầu kia. Xin mọi người nhanh chóng thiết lập rào chắn ngăn đường! Chuẩn bị chặn lại! Nhất định phải chặn chiếc xe lại ở giao lộ MM, qua giao lộ MM, có rất nhiều ngã ba, đến lúc đó sẽ không dễ đuổi theo bọn họ! Ngoài ra, mọi người phải chú ý! Chúng ta đang chặn xe chở xăng dầu! Nhất định phải cẩn thận! Bây giờ trời đang mưa lớn, đường rất trơn, nhất định phải tránh để chiếc xe chở xăng dầu bị lật!”

Hai chiếc xe chở xăng dầu kia nhanh chóng nhận ra có xe đang theo dõi bọn họ. Tài xế lái chiếc xe phía sau nhìn vào trong gương chiếu hậu: “Chúng ta bị theo dõi hả?”

Tên đầu trọc ngồi ở ghế phụ, xoa xoa đầu nói: “Chúng ta đi thần không biết, quỷ không hay, sao có thể bị người ta theo dõi được! Anh đừng có tự mình dọa mình! Vừa rồi lúc chúng ta đi qua đại lộ 201, bọn họ cũng không phát hiện ra trên xe của chúng ta có mờ ám, sao bây giờ có thể đuổi theo nhanh đến vậy?”

Tài xế kia không nói gì nữa, nhưng vẫn mơ hồ có dự cảm bất thường.

Anh ta nhấn mở thiết bị liên lạc, nói với tài xế đang lái chiếc xe đi trước: “Tôi lo lắng có người đang theo dõi chúng ta, lái nhanh lên!”

Tài xế chiếc xe dẫn đầu kia, lập tức tăng tốc!

Hai chiếc xe chở xăng dầu tăng tốc độ phóng như bay, Giang Quân nói: “Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta đang theo dõi bọn họ.”

Giang Quân lập tức gọi điện thoại: “Đã bố trí hàng rào chắn đường thế nào rồi?”
 
Chương 1472: Nhường đường cho ông đây! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đầu bên kia nói: “Chúng tôi đã lập rào chắn! Cách các anh khoảng ba cây số! Chúng tôi đã bố trí băng chống trượt ở xung quanh ngắt lốp an toàn, tránh xe chở xăng dầu bị lật.”

“Được!” Giang Quân cúp điện thoại, nói với Diệp Đình và Lăng Vi: “Phía trước ba cây số, có rào chắn ngắt lốp, chúng ta chỉ cần ép cho hai chiếc xe này chạy thêm ba cây số nữa, là có thể bắt được bọn họ!”

Chiếc xe phía trước vẫn luôn phóng cực nhanh, thoáng cái đã lái đến ba cây số!

Nhưng tài xế lái chiếc xe phía trước vẫn lo lắng: “Chiếc xe thể thao phía sau kia chắc chắn là đang theo dõi chúng ta! Tốc độ của xe thể thao nhanh hơn chúng ta, nhưng bọn họ vẫn không vượt qua xe của chúng ta, nói rõ bọn họ chắc chắn có vấn đề!”

Tên đầu trọc ngồi ở ghế phụ, cũng lo lắng, vội vàng mở thiết bị liên lạc ra, nói chuyện điện thoại với anh La đang ở trong xe chở xăng dầu: “Anh La, có vẻ như chúng ta đang bị theo dõi, phải làm thế nào bây giờ?”

Anh La tức giận nói: “Cái gì gọi là có vẻ như?!”

Đầu trọc lập tức nói: “Thật sự bị theo dõi, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Anh La lau mồ hôi đang chảy đầy trên mặt: “ĐM, anh ngồi trong cái thùng này đang nóng chảy mỡ ra đây này!” Mặc dù dưới đáy thùng, cũng làm phương tiện thông gió, nhưng vẫn nóng như đang đốt lò vậy!

Anh ta nhăn mặt trợn mắt nhìn mấy người đang bị trói giống như bánh chưng: “Phi “: “Chỉ tại mấy cái đứa phiền toái này! Hại ông đây sắp bị hấp chín như con cua rồi!”

Anh ta hơi thiếu kiên nhẫn, đáp lại: “Dừng xe lại trước, giết chết người trong xe thể thao rồi đi!”

“Dạ! Anh La!” Đầu trọc lập tức hạ lệnh: “Dừng xe —— giết chết người trong chiếc xe thể thao phía sau!”

Hai chiếc xe chở xăng dầu đạp thắng xe “Két”! Nhưng mà, đường trơn, xe của bọn họ lại đang phóng với tốc độ rất nhanh, không dừng ngay lại được, lao về phía trước thêm một đoạn nữa.

Tài xế xe của Diệp Đình nhìn thấy hai chiếc xe phía trước đột nhiên đạp thắng xe gấp, ông là tài xế chuyên nghiệp, đạp thắng xe theo bản năng —— giảm tốc độ, đánh vô lăng lái sang bên trái, nhanh chóng quay đầu xe, chỉ trong khoảng khắc đã quay đầu xe lái về phía ngược lại...

Diệp Đình, Giang Quân và Lăng Vi đồng thời quay đầu nhìn về phía sau: “Pằng pằng pằng ——”cơn mua đạn đang bay về phía bọn họ ——

“Pằng pằng pằng ——” tấm thủy tinh phía sau trúng mấy phát đạn, cũng may là bọn họ bắn ở khoảng cách xa, thủy tinh không có bị bắn nát vụn, bây giờ trên tấm kính phía sau có mấy cái lỗ to, bên cạnh là vết nứt chằng chịt.

Tài xế cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng may là ông ta tỉnh táo, nhanh chóng quay đầu xe! Nếu không chắc bọn họ đã biến thành cái rổ rồi!

Xe thể thao vừa quay đầu, người phía trước đều cười lớn “Ha ha”: “Lên xe! Đi mau —— “

Đầu trọc leo xuống dưới xe, lại nhét súng vào dưới đáy thùng. Anh ta hứng cơn mưa to, giơ tay lên che cái đầu trọc, rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.

Tài xế thấy anh ta che đầu, cười nhạo anh ta nói: “Anh Đầu trọc, anh nói xem... trên đỉnh đầu anh chẳng có gì cả, anh che làm cái gì?”

Đầu trọc hung ác trợn mắt nhìn anh ta: “Cậu thì biết cái gì! Chưa từng nghe thấy người thông minh tuyệt đỉnh hả? Chỉ có người thông minh, mới không mọc được tóc, cậu thì biết cái gì!”

Hai tài xế tiếp tục lái về phía trước, chỉ chốc lát sau, chiếc xe thể thao phía sau lại đuổi theo!

“ĐM!” Đầu trọc nổi giận!”Cầm bom nổ chết bọn họ đi!” Anh ta gọi điện thoại cho tài xế lái xe phía trước: “Chiếc xe vừa nãy lại theo kịp!”

Bọn họ đang gọi điện thoại, đột nhiên ——

Cảm giác xe “Ầm ầm ầm” chấn động!”Bùm bùm ——”chiếc xe phía trước đột nhiên nổ bánh xe! Xe lắc lắc lư lư ngừng lại ở giữa đường!

“Két —— ầm ——” Mặc dù chiếc xe chở xăng dầu phía sau đã đạp thắng xe, nhưng bởi vì quán tính, nên chiếc xe phía sau đã đâm thẳng vào đít chiếc xe phía trước!

Chiếc xe chở xăng dầu phía trước bị nó đẩy lên một đoạn! Cũng may, tốc độ không nhanh lắm, cũng không làm lật xe!

Giữa cơn mưa to như trút nước, cảnh sát mai phục ở hai bên nhanh chóng triển khai lực lượng: “Pằng pằng ——” có hai cảnh sát đập nát cửa thủy tinh xe chở xăng dầu: “Không được nhúc nhích! Các anh đã bị bao vây! Lập tức xuống xe —— “

Hai chiếc xe chở xăng dầu bị bao vây xung quanh! “Cảnh sát đây! Không được nổ súng ——” hai tài xế và đầu trọc, còn cả một tên nhân viên trạm xăng bước xuống xe, bọn họ giơ hai tay lên, đặt tay ở sau ót.

“Hey——” Cảnh sát lập tức khống chế bốn người bọn họ!

Xe của bọn Diệp Đình nhanh chóng đuổi theo, Giang Quân nhảy xuống từ trong xe: “Bọn họ ở trong xe!”

Một người đàn ông mặt đầy sẹo bò ra ngoài từ trong xe, người đàn ông đó ôm một bé trai ở trong ngực, cầm khẩu súng lục màu đen dí vào đầu bé trai: “Không muốn nó chết, mau nhường đường cho ông đây!”

Vừa nói, người đàn ông vừa lên cò, lên nòng cho súng.
 
Chương 1473: Nguy hiểm (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Dưới cơn mưa to tầm tã, người đàn ông mặt đầy sẹo hung dữ rống to: “Lui về phía sau! Mau lui về phía sau!” Anh ta nhìn chằm chằm vào cảnh sát đang phục kích mình: “Tất cả buông súng xuống! Nếu không tôi nổ súng bắn chết đứa trẻ này!”

Trạng thái của người đàn ông này đặc biệt không ổn định, như có thể nổ súng bất cứ lúc nào.

Giang Quân giơ tay lên tỏ ý bảo anh ta: “Đừng nên vọng động!” Khẩu súng lục màu đen trong tay người đàn ông này, đang chĩa thẳng vào huyệt Thái dương của tiểu Đông Ni, Giang Quân lập tức hạ lệnh: “Đều bỏ súng xuống, đừng chọc giận anh ta!”

Tất cả cảnh sát đều nhất trí từ từ đặt súng xuống dưới đất, mưa to quật vào trên mặt, trên người bọn họ, mười mấy giây, đồng phục cảnh sát, cả người đều hoàn toàn ướt đẫm.

Lăng Vi cuống cuồng muốn xuống xe, nhưng Diệp Đình ngăn cửa lại, không để cho cô xuống: “Em ngoan ngoãn ở trong xe đi, anh sẽ cố gắng nghĩ cách.”

Anh đang lo lắng cho thân thể của cô, cô vừa mới hết tháng ở cữ, mưa bên ngoài rất lớn, sợ cô dính nước mưa bị cảm.

Nhưng sao Lăng Vi có thể nhịn được!

Sau lưng lại có mấy chiếc xe lái tới, là bọn Lôi Tuấn, Lôi Đình.

Lôi Niểu Niểu lấy chiếc ô đi mưa ở phía sau đưa cho Lôi Đình, còn mình thì đội mưa chạy lên phía trước.

Hoa Thiểu Kiền che chở Lôi Đình xuống xe, Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn cũng đội mưa chạy về phía trước, chỉ có Lý Thiên Mặc không xuống xe, anh ta đặc biệt chuyên chú nhìn vào màn hình máy vi tính, bây giờ anh ta đang có nhiệm vụ đặc biệt! Tìm ra nguồn gốc tín hiệu của đối phương, là chuyện quan trọng nhất anh ta phải làm lúc này!

Lôi Đình bật ô đi mưa chạy về phía trước, Lăng Vi lập tức xuống xe, chui vào trong ô với cô ấy.

Lôi Đình nhìn thấy tiểu Đông Ni bị người đàn ông mặt sẹo kẹp ở trong ngực, chợt che miệng lại, cô ấy thấp giọng hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, bọn họ giấu người ở trong thùng xe? Vậy còn không phải là nóng đến chết người?”

Lăng Vi nói: “Bên trong chắc có trang bị thông gió, bây giờ phải mau nghĩ biện pháp cứu tiểu Đông Ni.”

Lúc này, Diệp Đình và Lôi Tuấn nhìn nhau, Diệp Đình nháy mắt ra dấu vị trí của mặt sẹo cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn lập tức hiểu ý của anh.

Lôi Tuấn uốn người xuống, ẩn giấu ở trong đám người. Diệp Đình giơ tay lên, anh đặt hai tay ra sau ót, đi về phía trước nửa bước, anh nói với mặt sẹo: “Anh bắt cóc đứa trẻ này được bao nhiêu hữu dụng, anh xem tôi thế nào? Tôi đổi với thằng bé!”

“Chồng...”

“Diệp Đình ——” Mọi người đều lên tiếng ngăn cản anh, mục tiêu của kẻ thù chính là anh! Kẻ thù muốn bắn chết anh!

Diệp Đình xua xua tay về phía sau lưng, lại đi về phía trước hai bước, anh nhìn chăm chú vào mặt sẹo nói: “Như thế nào?”

Mặt sẹo cười dữ tợn: “Anh? Đương nhiên là tổng tài quốc tế Đỉnh phong hữu dụng hơn rồi! Tuy nhiên, các anh đừng tưởng rằng dùng mấy thủ đoạn bịp bợm, là có thể bắt được ông đây! Ông đây cũng không phải là người chưa từng dính máu trên tay!”

Diệp Đình vội vàng nói: “Tới đi, anh buông thằng bé xuống, tôi đi qua.”

Diệp Đình bước từng bước đi về phía mặt sẹo, Lăng Vi đột nhiên vọt tới bên cạnh anh: “Em cùng đi với anh!”

Hạt mưa to như đá nện vào trên mặt họ, cực kỳ đau.
 
Chương 1474: Nguy hiểm (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình đẩy cô trở về: “Em trở về đi!” Nhưng Lăng Vi lắc đầu: “Hai chúng ta cùng đi, càng có thể phân tán được sự chú ý của anh ta. Anh ta chỉ có một khẩu súng! Hai chúng ta sẽ có cách đánh lạc hướng anh ta.”

Diệp Đình không muốn để cô tới, nhưng lúc này mặt sẹo đã cầm súng chỉ vào bọn họ: “Đừng đi quá nhanh! Quỳ xuống! Quỳ xuống —— Tôi bảo hai người quỳ xuống!”

Tất cả mọi người đều hít ngụm khí lạnh, Diệp Đình và Lăng Vi đều không do dự nào, khuất tất quỳ xuống. Tất cả mọi người đều bị shock lại hít một hơi khí lạnh!

Tiểu Đông Ni khóc “hu hu “, luôn miệng gọi: “Cha... cha... mẹ... mẹ...”

Lăng Vi giơ tay lên ra hiệu cho bé đừng khóc: “Đừng sợ, bây giờ cha mẹ sẽ tới cứu con.”

Diệp Đình và Lăng Vi quỳ dưới cơn mưa to, nước mưa đã thấm ướt cả người bọn họ! Bọn họ quỳ dưới đất, mưa to quật vào trên mặt, đến ngay cả mắt cũng không mở ra được.

“Ha ha ha ——” mặt sẹo ngông cuồng cười to: “Đầu gối của đàn ông bằng vàng(*)! Hôm nay đại tổng tài quốc tế Đỉnh Phong, còn không phải đang quỳ trước mặt ông đây!”

(*)Ý muốn nói đàn ông chỉ đứng không quỳ

Giang Quân hận không thể bắn một phát súng đánh gục mặt sẹo, nhưng mặt sẹo đang nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta động cũng không dám động, chỉ cần anh ta hơi nhúc nhích, mặt sẹo sẽ nổ súng ngay lập tức!

Mấy cảnh sát bên cạnh cũng đều tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu lên! Nhưng mặt sẹo là kẻ cực kỳ hung ác, mấy cảnh sát đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Lăng Vi và Diệp Đình quỳ xuống đất, hai người bọn họ nắm chặt tay nhau, Lăng Vi thấp giọng nói: “Chồng, anh hãy đi đổi tiểu Đông Ni trước đi, em sẽ giả vờ đau bụng, thu hút sự chú ý của anh ta.”

“Được!” Trong lòng Diệp Đình đang cực kỳ khó chịu, vợ anh vĩnh viễn đều không sợ gặp bất kỳ trắc trở gì, cô là người bạn tâm giao của anh, mặc kệ gặp phải bất kỳ khó khăn vướng mắc gì, bọn họ đều phải kiên định nắm tay nhau, cùng nhau đối mặt với khó khăn!

Diệp Đình giơ hai tay đặt ra sau ót lần nữa, lê bằng đầu gối đi về phía trước.

Lôi Đình đột nhiên chạy đến bên cạnh Lăng Vi, cô ấy cũng quỳ xuống. Hoa Thiểu Kiền chạy theo tới cũng nửa quỳ ở bên cạnh cô ấy, anh ta đưa tay ra ôm lấy cô ấy. Lôi Đình lặng lẽ rơi nước mắt, chiếc ô trong tay cũng rơi xuống, Lăng Vi vội vàng nhặt chiếc ô lên, che ở trên đỉnh đầu cho cô ấy.

Lăng Vi lấy ô che chắn, nhân cơ hội nói với Lôi Đình một câu. Lôi Đình chấn giật mình, vội vàng gật đầu.

Diệp Đình đã lê đầu gối đi tới bên cạnh tiểu Đông Ni, anh đưa tay ôm lấy tiểu Đông Ni. Mặt sẹo lập tức chĩa súng vào huyệt Thái dương của Diệp Đình: “Không phải anh rất có bản lĩnh sao? Không phải anh rất lợi hại sao? À? Lợi hại cho ông đây xem nào!”

Mặt sẹo buông tiểu Đông Ni ra, rồi nắm lấy cổ áo của Diệp Đình. Anh ta cầm súng chĩa vào đầu của Diệp Đình, nghiến răng nghiến lợi! Vẻ mặt dữ tợn giống như quái thú.

Đột nhiên, Lôi Đình phía sau lưng thét lên “Á... á...” thảm thiết, Diệp Đình nghiêng đầu, nhìn thấy dưới chân Lôi Đình chảy đầy máu... cô ấy đang ôm bụng, ngã xuống trên đất.

Lăng Vi và Hoa Thiểu Kiền đều sợ đến choáng váng: “Vợ! Vợ —— “

Lăng Vi hét to: “Tiểu Đình! Tiểu Đình! Em không thể sinh lúc này được! Đứa bé mới được bảy tháng, có phải cô ấy sắp sinh non rồi hay không!”

“Bác sỹ! Bác sỹ —— ở đây có ai là bác sỹ hay không?” Lăng Vi trắng bệch mặt, ngay cả môi cũng đã trở nên xám trắng.

Hoa Thiểu Kiền điên cuồng gào thét xung quanh: “Bác sỹ! Bác sỹ —— có bác sỹ ở đây hay không?”

Lôi Niểu Niểu cũng sợ đến choáng váng, cô ấy liều mạng chen vào đám người, vọt tới bên cạnh Lôi Đình: “Chị! Chị —— chị đừng dọa em! Em đưa chị đi bệnh viện!”

Hai chân của Hạ Tiểu Hi cũng đang run run, cô ấy run run rẩy rẩy chạy về phía trước, nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền đang đưa tay luồn qua đôi chân của Lôi Đình, muốn bế ngang cô ấy lên.

“Á —— Thiểu kiền! Đau quá... em đau quá!” Lôi Đình thống khổ hét toáng lên! Lăng Vi, Lôi Niểu Niểu, Hạ Tiểu Hi đều vây quanh cô ấy: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ đi đến bệnh viện!”

“Ai cho các người đi? Pằng ——”Tiếng súng đinh tai nhức óc chợt vang lên ở sau lưng, tất cả mọi người đều ngây người!

Lăng Vi quay đầu, nhìn thấy mặt sẹo đang chỉ súng trong tay lên phía bầu trời, nổ một phát súng.

Mặt Sẹo cười to: “Sinh con? Không tệ không tệ, sinh ở nơi này đi, đúng lúc tôi cũng muốn xem đứa trẻ vừa mới sinh ra, bị đập nát đầu sẽ có dạng gì.”

Dáng vẻ của anh ta cực kỳ kinh khủng, ánh sáng trong mắt, giống như là ác quỷ bò ra từ trong địa ngục!
 
Chương 1475: Thiếu một (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong cơn mưa to, mặt sẹo chiếm cứ tất cả quyền chủ động.

Những người bị anh ta khống chết vừa lo lắng, lại vừa đau lòng!

“Á ——” Tiếng rên vang lên ——

Sau ót của mặt sẹo... bị cán súng đập phải!”Bụp bụp ——” lại thêm hai tiếng động vang lên!

Là Lôi Tuấn! Là Lôi Tuấn... anh ta lén lút bò lổm ngổm đến sau lưng mặt sẹo, anh ta nhặt được một khẩu súng trường ở trong xe.

An ta giơ cán súng lên, đập mạnh vào sau ót mặt sẹo, liên tục đập mạnh xuống.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Lôi Tuấn, anh ta đang giơ súng trường lên, đập “Bụp bụp bụp ——”giống như đang đập dưa hấu!

Diệp Đình và Lôi Tuấn đã sớm có dự mưu! Vừa rồi bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, chính là dụng ý này.

Diệp Đình phụ trách thu hút sự chú ý của mặt sẹo, anh định dùng mình đổi lấy tiểu Đông Ni, để dẫn dắt sự chú ý của mặt sẹo.

Diệp Đình nắm bắt thời cơ ra tay! Anh nhanh chóng khống chế cổ tay của mặt sẹo.

Diệp Đình ấn vào hổ khẩu(*) của mặt sẹo, dùng sức bẻ tay, cổ tay của mặt sẹo bị sái khớp. Nhanh chóng buông súng ra.

(*) Hổ khẩu: Hợp là sự kết hợp lại, cùng nhau. Cốc là khe, khoảng không giữa 2 dòng suối. Huyệt nằm ở khe chính giữa điểm kết nối của ngón tay cái và ngón tay trỏ, người xưa gọi là huyệt hợp cốc. Khi mở rộng 2 ngón tay cái và ngón trỏ ra, bàn tay xòe rộng như miệng hổ, nên còn được gọi là hổ khẩu.

Đột nhiên... “ Pằng ——” lúc mặt sẹo đang buông súng ra, ngón tay kẹt ở cò súng ——

Tất cả mọi người đều giật mình, Diệp Đình có bị bắn trúng hay không? Phát đạn này của mặt sẹo, có bắn trúng Diệp Đình hay không?

Tất cả mọi người đều ngừng thở, tất cả đều nhìn về phía Diệp Đình, mọi người đều giơ tay lên lau mắt, lau sạch nước mưa trên mặt, rồi nhìn xem Diệp Đình có chảy máu hay không...

Diệp Đình khống chế súng của mặt sẹo, ném xuống đất, hắn sau đó anh vung mạnh một quyền vào lỗ mũi của mặt sẹo: “Phốc ——“...

Mặt sẹo phun ra máu mũi, anh ta đã bị Lôi Tuấn đập đến trời đất quay cuồng.

Diệp Đình nói: “Tôi không sao!” viên đạn kia sượt qua tóc anh, đầu tóc hơi nóng lên!

Phát đạn vừa rồi quá nguy hiểm ——

Cảnh sát nhanh chóng xông lên khống chế mặt sẹo: “Mang anh ta trở về cục! Mau —— “

Trong lòng mấy cảnh sát đều đang đánh trống! Vừa rồi, lúc Lôi Tuấn ra tay đập mặt sẹo, mặt sẹo đang chĩa nòng súng lên trời, vì vậy phát súng vừa nãy của mặt sẹo, không làm thương tổn đến Đình.

Nếu không, khó mà nói trước được điều gì.

Quá dọa người! Quá mạo hiểm! Cũng may tất cả mọi người đều không bị thương! Qúa may mắn quá may mắn!

“Mau mang anh ta đi! Mang tất cả bọn họ đi!” Mặt sẹo bị cảnh sát còng tay còng lại, kể cả đầu trọc và hai tài xế vừa nãy, còn cả nhân viên trạm xăng nữa, đều bị mang lên xe cảnh sát.

“Mang đi!” Giang Quân thật cực kỳ cảm kích Lôi Tuấn.

Anh ta là cảnh sát, nhưng trước tình hình vừa nãy, anh ta lại không có cách nào hành động.

Mặt sẹo vẫn luôn canh trừng anh ta, tất cả những cảnh sát ở đây đều là đối tượng giám sát của mặt sẹo, chỉ cần bọn họ hơi nhúc nhích, mặt sẹo cũng sẽ thẹn quá hóa giận!
 
Chương 1476: Thiếu một (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có một người Lôi Tuấn là có thể làm được chuyện này, mặt sẹo không biết đến sự tồn tại của anh ta, thằng nhóc thối này lén lén lút lút bò tới sau lưng anh ta từ lúc nào, anh ta cũng không phát hiện ra.

Sau khi mặt sẹo bị chế phục, Giang Quân lập tức nói: “Mau đưa Lôi Đình đi bệnh viện!”

Lôi Đình đột nhiên nhảy từ trong ngực Hoa Thiểu Kiền tới trên đất, cô ấy ném túi máu trong tay xuống nói: “Tôi không sao, tôi không bị sinh non, còn máu kia là... là tôi bóp nát túi máu. Bây giờ tôi rất ổn, thật sự không cần phải sinh non...”

Tất cả mọi người đều nhìn vào máu và túi máu trên mặt đất, đây là tình huống gì...

Vừa rồi cô ấy nói sắp sinh non, là giả?

Còn chuẩn bị túi máu phòng bất cứ trường hợp nào nữa? Đúng là quá thông minh, phải không?

Lôi Đình chỉ chỉ vào Lăng Vi nói: “Là chị dâu dạy tôi. Túi máu cũng là chị ấy mang đi.”

Hạ Tiểu Hi và Lôi Niểu Niểu... bày tỏ chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, hai người trực tiếp ngu tại chỗ... vậy cũng được?

Hoa Thiểu Kiền ôm chặt lấy Lôi Đình, mắt nhìn về phía Lăng Vi, khẽ gật đầu với cô.

Giang Quân cũng khiếp sợ nhìn Lăng Vi, vừa rồi anh ta còn tin là thật, thật sự cho rằng Lôi Đình sắp sinh non.

Dù sao... cũng không phải ai cũng nghĩ ra cách dùng máu đó.

Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều trố mắt nhìn mình, cô vội vàng xua xua tay nói: “Tôi biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện, vì vậy đã đặc biệt mang theo, phòng ngừa vạn nhất.”

Cô vốn định để mình dùng, nhưng sau khi Lôi Đình chạy tới, cô lập tức thay đổi kế hoạch, để Lôi Đình giả vờ chảy máu, càng đáng tin hơn so với cô chảy máu, càng thật hơn cả sự thật!

Lăng Vi thấy tất cả mọi người đều há hốc miệng nhìn mình, cô lại vội vàng nói: “Đừng ngẩn ra đó nữa, mau cứu người ra rồi nói tiếp sau!”

Diệp Đình và Lôi Tuấn đã leo vào trong xe.

“Đông Ni ——” Lăng Vi và Lôi Đình chạy về trước hai bước, ôm tiểu Đông Ni vào trong ngực: “Mẹ... hu hu... Mẹ...” Bé bị dọa sợ, vẫn đang không ngừng run rẩy.

“Không cần phải sợ, mẹ tới đây...” Lăng Vi ôm lấy bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé.

Khuôn mặt nhỏ của tiểu Đông Ni đã trắng bệch, mặt giàn dụa nước mắt, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, làm Lăng Vi đau lòng không thôi.

Cô ôm chặt lấy bé, vuốt ve mái tóc của bé, hôn lên khuôn mặt của bé: “Đông Ni, đừng sợ... cha mẹ tới cứu con rồi đây. Đừng sợ.”

“Chị dâu, mau đưa tiểu Đông Ni lên xe đi!” Lôi Đình vội vàng nắm lấy ô, che ở trên đỉnh đầu của tiểu Đông Ni: “Mau đưa thằng bé vào trong xe, bên ngoài lạnh lắm. Cẩn thận không thằng bé lại bị cảm lạnh!”

Lăng Vi cũng nói với Lôi Đình: “Em cũng mau vào trong xe ngồi đi, tình trạng của em bây giờ cũng không kém so với thằng bé đâu!”

“Khụ —— “

“Khụ… khụ ——” Bách Lý Phong, Lăng Tiêu, còn cả cảnh sát Lý được đưa từ trong xe ra đều liều mạng ho khan.

Trong thùng xe rất nóng nực, còn cả mùi xăng dầu khó ngửi nữa, bọn họ sắp bị chết ngộp!

Bây giờ đột nhiên gặp được cơn mưa lạnh thấu xương, bọn họ không những không cảm thấy khó chịu, mà còn cảm giác rất thoải mái. Mấy người đều khong ngừng hít thở, vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn!

Tất cả mọi người đều mừng rỡ như điên, mấy người bị bắt cóc đều đã an toàn! Cũng không có ai bị thương, thật là tuyệt vời!

Nhưng Bách Lý Phong chợt bật khóc, bà vừa ho khan vừa khóc: “Khụ —— chị Nhu...” Bách Lý Phong không thở được, bà cố nhịn cơn khó chịu nói: “Chị Nhu... bị...”

“Mẹ cháu đâu?” Lôi Tuấn và Diệp Đình lục soát khắp toàn bộ xe, Diệp Đình vội hét lên: “ Không thấy dì Nhu đâu!”

Bọn họ không tìm ra... Kỷ Nhu —— bà ấy đã... bị...

“Đừng nóng! Phía trước còn có một chiếc xe nữa!” Giang Quân tranh thủ thời gian cho người đi lục soát xe.

Tất cả mọi người đều vây quanh chiếc xe chở xăng dầu phía trước, nhưng chiếc xe này không bị cải tiến, không có ai bên trong!

Tóc tai của Lôi Tuấn đều dựng hết cả lên: “...”

Anh ta nhìn về phía Diệp Đình, rồi lật tung cả chiếc xe từ trên xuống dưới.

“Không có! Không có —— “

Trái tim Lôi Đình đang quặn đau: “Mẹ… bị mang đi một mình?”

Đám người này, còn chia nhau mang người đi?

Trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch! Kẻ thù quá xấu xa, quá giảo hoạt! Bọn họ mang Kỷ Nhu đi, thật sự đã làm đến thần không biết, quỷ không hay!

Lăng Vi nhìn Diệp Đình, thấy sắc mặt anh cực kỳ khó coi.

Bọn họ không ngờ rằng kẻ thù xảo quyệt đến vậy, lại tách con tin ra đưa đi!

Nhưng vừa rồi lúc ở trạm xăng, bọn họ đều không phát hiện ra có dấu tích của chiếc xe khác...

Hai chỗ đậu xe tương đối khô ráo mà bọn họ nhìn thấy, là của hai chiếc xe chở xăng dầu này.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng rơi vào vực sâu từ trong vui sướng.
 
Chương 1477: Kẻ địch đáng sợ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hiện tại... phải làm sao bây giờ?

Đã lỡ mất thời cơ tốt nhất để đuổi bắt rồi.

“Kẻ địch có phải cố ý lừa chúng ta hay không?” Lôi Niễu Niễu hoảng sợ nhìn Diệp Đình và Lăng Vi: “Bọn họ cố ý dùng hai xe chở xăng này để dụ chúng ta rời đi...

Cô nói nhỏ bên tai Diệp Đình và Lăng Vi: “Bọn họ chỉ muốn bắt thím Kỷ Nhu của em đúng không?”

Lăng Vi và Diệp Đình nhìn nhau, nếu... quả thật như vậy... vậy thì phiền toái lớn lắm.

Lôi Thiêu Triệt nhất định gặp nguy hiểm.

Kỷ Nhu sinh con cho Lôi Thiêu Triệt... chuyện này không mấy ai biết đến.

Sao lại bị bọn chúng biết được?

Dù đoán người biết Lôi Tuấn và Lôi Đình là Kỷ Nhu sinh ra nhưng không ai biết Kỷ Nhu dùng tế bào t*ng trùng của Lôi Thiêu Triệt mà.

Lăng Vi càng nghĩ càng cảm thấy khủng hoảng, bí mật này, ngoại trừ Lôi lão gia, Lôi Thiếu Tu, Lôi Niễu Niễu, Lôi Tuấn, Lôi Đình còn cả cô và Diệp Đình thì cũng chỉ có Kỷ Như, Bách Phong biết, còn lại không ai biết.

Mặc dù Lôi Thiêu Triệt còn sống chỉ sợ ông cũng chẳng biết mình có con đúng không?

Lúc Kỷ Nhu dùng t*ng trùng của ông để thụ thai thì chính ông cũng không biết.

Trước mặt ngay cả Lôi Tuấnd cũng không biết thì càng không thể người bên cạnh ông biết, vậy kẻ địch làm sao mà biết đây?

Lăng Vi cảm thấy cả người tê dại: “Lên xe trước rồi nói.”

Trở lại trong xe, đột nhiên Lăng Vi nghĩ tới một chuyện: “Không đúng, không đúng...”

Lăng Vi nắm tay Diệp Đình nói: “Ông xã, anh nghĩ lại xem, lúc trước khi Lôi Tuấn và Lôi Đình chưa biết sự thật, chúng ta gọi điện thoại bảo bọn họ đưa bảo mẫu đến thủ đô, trên đường tiểu Tuấn đến thủ đô không phải bị người ta chặn đường sao?”

Diệp Đình gật đầu: “Trước đó bọn anh suy đoán người chặn đường có thể là chú nhỉ, hiện tại xem ra... không phải là chú ấy, đoán chừng là nội gian hoặc thủ hạ của hắn.”

Lăng Vi hoảng sợ gật đầu: “Lúc đó chúng ta chưa xác định được sự thật thì kẻ địch làm sao mà biết đây?”

Ch nên càng không thể là người Lôi gia tiết lộ bí mật, bởi vì lúc đó mọi người chưa ai biết sự thật này, làm sao mà để lộ ra được.

Hiện tại xem ra nội gian này... đúng là thần thông quảng đại. Vào trước khi bọn họ điều tra ra chân tướng kẻ nội gian đã biết hết sự thật rồi.

Đột nhiên Diệp Đình nói: “Tên nội gian này nhất định không ít tuổi, hơn nữa biết rất nhiều chuyện năm đó. Nói không chứng là người bên cạnh ba mẹ chúng ta hoặc là người tứng có quan hệ với Louis.”

Lăng Vi rất muốn nói... dì Bách biết mà... nhưng lại nghĩ không đúng... dì Bách Phong bị giam cầm, bà và Kỷ Nhu bị ngăn cách với thế giới bên ngoài hơn 20 năm, bọn họ vừa được cứu ra, căn bản không có năng lực lớn như vậy.

Đột nhiên Diệp Đình nói: “Anh có cảm giác không hay...”

Lăng Vi nhìn anh, thấy sắc mặt anh càng ngày càng trầm, anh chưa nói gì mà sắc mặt càng ngày càng tệ.

Một lúc lâu anh mới nói: “Kẻ địch quá mạnh mẽ và tinh ranh vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta.”

Giang Quân mang theo bọn bắt cóc về cục cảnh sát.
 
Chương 1478: Kẻ địch đáng sợ (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tên mặt sẹo vẫn còn chưa tỉnh, bọn họ thẩm vấn hai tên lái xe và nhân viên trạm xăng và trên đầu trọc trước.

Hai tên lái xe bị dọa cho choáng váng.

Một tên nói: “Tôi không biết chuyện này là thế nào... xe chở xăng không phải là của tôi, hôm qua tên đầu trọc thuê tôi làm cho hắn ta một việc.”

Giang Quân lạnh lùng nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Trong tay tên đầu trọc có súng anh có biết không?”

Tên lái xe run lập cập: “Tôi biết... lúc trước tôi có làm việc cho hắn ta nên biết trong tay hắn ta có súng. Bởi vì hắn ta nói...đi đường dài không an toàn, nhỡ may gặp cướp trên đường cho nên mang súng mới an toàn. Hắn còn nói súng để trong xe, canrth sát không kiểm tra, bảo tôi yên tâm. Tôi chỉ là lái xe, chỉ cần có tiền tôi cũng chẳng để ý nhiều như vậy. Dù sao hắn có súng, có thể bảo đảm an toàn cho tôi, tôi cũng không hỏi nhiều...”

Một tên lái xe khác thì đang ngây ngốc.

Tên đầu trọc cũng khai: “Là La ca tìm tôi, La ca là tên mặt sẹo, còn cái khác... tôi không biết...”

Nhưng mà tên mặt sẹo còn chưa tỉnh.

Lăng Vi và Diệp Đình và bệnh viện thăm Diệp Khanh, tiểu Tony, Lăng Tiêu và Bách Phong cũng được đưa vào bệnh vienj.

Trên người Bách Phong và Lăng Tiêu đều là vết thương, chỉ có tiểu Tony đỡ hơn một chút.

Bởi vì lúc bị nổ, Lăng Tiêu ngồi trước xe mà Bách Phong và Kỷ Nhu ngồi đằng sau.

Nháy mắt bị nổ, Bách Phong và Kỷ Nhu dùng thân thể chắn tiểu Tony bên dưới.

Cho nên tiểu Tony ngoại trừ chân bị đâm một ít mảnh thủy tinh thì không bị thương chỗ khác.

Nhưng mà Lăng Tiêu và Bách Phong thì khá nghiêm trọng.

Bách Phong và Lăng Tiêu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cả người bọn họ đều là mảnh vụn thủy tinh.

Hai hôm nay bệnh viện Giang thành đều là người bệnh như vậy. Hơn 30 người tổ Ám ảnh đều bị thương năng, chỉ có điều làm người ta vui vẻ là mọi người đều vượt qua nguy hiểm.

Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn và Lôi Đình nôn nóng chờ bên ngoài hành lang.

Bọn họ vưa thay quần áo tới, vậy mà Diệp Khanh vẫn chưa tỉnh.

Không khí giữa bốn người âm trầm làm cho người ta khó thở.

Suốt ba ngày mới phẫu thuật xong.

Lăng Tiêu và Bách Phong được đẩy tới phòng riêng, trái tim Lăng Vi như nhỏ máu.

Hai người này chẳng có một chỗ lành, trên người quấn đầy băng gạc, thật sự bị quấn như bánh chưng.

Bách Phong tỉnh lại vẫn luôn khóc, Lăng Vi cầm tay bà, nhẹ giọng hỏi: “Dì Bách, dì và dì Nhu bị tách ra lúc nào? Lúc nào dì ấy bị mang đi?”

Vết thương của Bách Phong rất nặng, ngay cả sức lực để nói cũng không có.

Bà vừa nhớ lại vừa gạt nước mắt.

Đứt quãng nói: “Xe của chúng ta... lúc đó bị nổ, mọi người đều... bị thương, chị Nhu... không bị thương nặng như dì, lúc đó dì... ôm chị ấy... và tiểu Tony trong người.”

Lăng Vi gật đầu, đúng là... cánh tay Bách Phong găm đầy mảnh thủy tinh.

Sau đó miệng vết thương chưa được xử lý còn bị nhốt vào bồn chở xăng, hai chiếc xe còn không lái vững vàng.

Xe chấn động, bà đả quá sức chịu đựng, huống hồ hai xe này bị chặn lại còn đụng nhau.

Va chạm vô cùng mãnh liệt.

Còn không phải muốn mạng bà ấy sao?

Chỉ cần nghĩ, Lăng Vi đã cảm thấy đau như kim đâm.

...........

Diệp Đình nói sự việc đơn giản cho Lôi Thiếu Dục, Diệp Đình hỏi Lý Thiên Mặc: “Đối phương vẫn chưa có động tĩnh gì sao?”

Lý Thiên Mặc lắc đầu: “Đối phương vô cùng cáo già, từ lúc em nhận được tín hiệu của tổ Ám ảnh, đối phương vẫn chưa từng hành động... nói đến cùng đúng là là, sao bọn họ biết em đang ôm cây đợi thỏ? Là ai báo cho bọn họ tin tức?”
 
Chương 1479: Bại lộ (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chiếc Rolls-Royce dài màu đen, bên trong xe, Diệp Đình, Lý Thiên Mặc ngồi hai bên đưa mắt nhìn nhau.

Diệp Đình nói: “Cậu tiếp tục theo dõi, tôi nghĩ cách khác.”

Lý Thiên Mặc gật đầu tiếp tục kiểm tra tín hiệu.

Diệp Đình muốn liên lạc với Lôi Thiếu Dục, đèn tín hiệu lóe lên, Diệp Đình biết Lôi Thiếu Dục đang ngồi trước máy tính.

Diệp Đình có thể chắc chắn Kỷ Nhu bị người của Dạ đế quốc mang đi rồi nhưng mà tổng bộ của Dạ đế quốc ở đâu thì tạm thời anh chưa biết.

Diệp Đình chỉ viết mấy chữ: Vị trí tổng bộ. Anh tin Lôi Thiếu Dục sẽ hiểu.

Màn hình của Lôi Thiếu Dục hiện lên tin nhắn của Diệp Đình, ông gõ trả lời: “Cơ mật quân sự không thể lộ ra.”

Diệp Đình đoán được nhất định không thể hỏi được gì từ lão ba nhà mình, trong lòng bị đè nén nhưng không còn cách nào, đúng là cơ mật quân sự... không thể lộ ra với ai.

Diệp Đình nhíu mày lại không nghĩ Lôi Thiếu Dục nhắn tới một cau: “Ta sẽ cố gắng cứu người ra.”

Diệp Đình muốn bật cười, ba anh... sợ anh tức giận nên giải thích sao?

Diệp Đình không muốn nói chuyện nhưng cả hai bên đều không tắt tín hiệu, chỉ một lúc sau lts lại nhắn tới một câu: “Kẻ địch của con rất nhiều, phải cẩn thận.”

Nhìn thấy lời này, hai mắt Diệp Đình sáng ngoài... những lời này nhìn thì như đang lo lắng cho an nguy của anh nhưng thật ra... lão ba nhà anh đang nhắc anh cần tìm đáp án từ chỗ kẻ địch.

Diệp Đình cắt tín hiệu, tắt máy tính ngồi bên cạnh Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc quay đầu nhìn anh, Diệp Đình duỗi tay cầm máy tính của anh ta.

Lý Thiên Mặc chưa nói gì liền thấy Diệp Đình gõ tên một đất nước...Erickul (một bộ phận của nước Pháp).

Diệp Đình nói: “Cậu kiểm tra giúp anh chỗ nào có tín hiệu dao động nhiều nhất.”Bên cạnh Erickul có rất nhiều bang xã hội đen, hang ổ của Hoắc Ân cũng xây dựng ở đó.

Diệp Đình nói với Lý Thiên Mặc: “Chúng ta thiết lập phạm vi ở Erickul.”

“Vâng.” Lý Thiên Mặc ôm lấy máy tính, suy nghĩ một chút lại nói: “Em tìm người tới hỗ trợ.”

Lý Thiên Mặc gọi điện thoại cho Lôi Niễu Niễu, cô nhóc này vô cùng nhạy bén với tín hiệu truy tung.

Hacker hơn 10 hạng mục thí nghiệm, điểm truy tung tín hiệu của Lôi Niễu Niễu cao nhất, hiện tại là chuyên gia bảo trì hạng mục.

Lôi Niễu Niễu tới, Diệp Đình vẽ ra một khu vực trên máy tính cho cô.

Khu vực này là 1/3 Erickul.

Diệp Đình nói: “Ba người chúng ta mỗi người phụ trách một vùng, điều tra như vậy sẽ nhanh hơn.”

“Vâng.”Lôi Niễu Niễu hỏi thêm một câu: “Là điều tra chỗ nào có tần suất tín hiệu không bình thường sao?”

Diệp Đình nghiêm túc nói: “Anh muốn tìm một chỗ chặn lại tín hiệu của người khác, chỗ bọn họ cũng thường có tình huống gián đoạn tín hiệu.”

“.. à em đã hiểu. Bắt đầu thôi.” Lôi Niễu Niễu giơ tay ok.

Ba người ngồi trong xe mỗi người ôm một notebook, Diệp Đình chọn một chỗ khác lớn, tương đối phức tạp.

Lôi Niễu Niễu và Lý Thiên Mặc được phân vùng nhỏ hơn, dân cư thưa thớt hơn, bọn họ lật từng kén kéo tơ một.

Đột nhiên Lôi Niễu Niễu chỉ một phạm vi cố định: “Chỗ em thấy, là phía nam Erickul.”

“Được.” Diệp Đình kéo tới vị trí này, lập tức xuất hiện
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top