Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Dịch Full Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1380: Nhà có chồng hiền ông xã tài giỏi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tâm tình Diệp Đình rất tốt, anh không nói là đưa bút nhưng hiểu chỉ cần anh duỗi tay cô sẽ biết anh muốn làm gì, đó là ăn ý…

Anh cầm bút trong tay xóa bỏ một vài hạng mục trong bảng báo giá.

Anh nói: “Tài liệu của em anh có thể làm, như vậy giá trị chiếc xe theo yêu cầu thiết kế của em sẽ giảm đi rất nhiều.”

Anh vừa nói vừa vòng qua bàn làm việc, ngồi chung ghế với cô, Lăng Vi ngồi trên đùi anh duỗi tay ôm cổ anh.

Diệp Đình nói: “Trước hết anh làm lại bảng báo giá cho em, em đi họp trước đi.”

“Được, cảm ơn ông xã…” Lăng Vi ôm má anh hôn anh một cái: “Ông xã, anh như thế nào cũng tốt hết…”

Diệp Đình ôm cô hôn lại cô một cái: “Bởi vì em tốt cho nên anh mới trở thành tốt như vậy.”

Lăng Vi cười với anh: “Em đi họp, ông xã, thật yêu anh, luyến tiếc phải đi rồi…”

Trong lòng Diệp Đình vui sướng, cô gái nhỏ trong ngực vừa nãy còn là nữ cường nhân khôn khéo, hiện tại ở trong ngực anh liền biến thành nhu tình như nước… thật làm cho người ta say…

Anh xoa xoa má cô: “Đi nhanh về nhanh.”

“Vâng.” Lăng Vi cầm tài liệu đi họp, vừa ra cửa liền cười với anh, nụ cười của cô say đắm lòng người.

Chỉ một lúc Lăng Vi họp xong đi về, tạo hình chiếc xe lần này của Hoa Thiếu Kiền gọi là “Parkour”.

Diệp Đình có chút kinh ngạc: “Anh còn tưởng em sẽ tự mình thiết kế. Không phải hiện tại là thời điểm em hot nhất sao? Chiếc xe đầu tiên của Long Đằng em không muốn tự mình thiết kế hả?”

Lăng Vi lắc đầu, ánh vô cùng kiên định: “Chiếc xe đầu tiên của Long Đằng em đương nhiên muốn tự mình thiết kế… nhưng mà… em nghĩ gần đây em quá nổi bật, người ghen tỵ ở đâu cũng có. Cho nên, vì để Long Đằng thuận lợi bắn phát pháo đầu tiên, em cần tạm thời né tránh mũi nhọn, tránh cho có người quấy rối, đến lúc đó em khó mà phòng bị. Mặt khác, em nghĩ… thiên phú của Hoa Thiếu Kiền không hề thua kém em, chiếc ô tô đầu tiên của Long Đằng có thể bán chạy thì danh tiếng của Hoa Thiếu Kiền nháy mắt nổ tung.”

Lăng Vi lại nói: “Hoa Thiếu Kiền càng nổi tiếng, Long Đằng có cao thủ thiết kế là em và Hoa Thiếu Kiền, nhờ hiệu ứng của bọn em, tuyệt đối sẽ biến thành phép số nhân, đương nhiên mạnh hơn một mình em cả trăm lần, ông xã, anh cảm thấy em nói đúng không?”

Diệp Đình nhìn cô đầy khen ngợi, thật không nghĩ tới tháng sáu năm ngoái cô vừa tốt nghiệp đại học, vẫn là cô gái nhỏ chưa hiểu chuyện…

Tháng sáu năm nay cô đã trưởng thành biến mình thành một bà chủ xí nghiệp tâm tư kín đáo.

Lăng Vi biết anh nghĩ gì liền khen ngợi anh: “Bởi vì em có sư phụ giỏi, danh sư xuất cao đồ, có anh dạy bảo em mới nhanh trưởng thành.”

Diệp Đình được khen ngợi, trong lòng vui vẻ, anh đứng lên đi tới cạnh cô, cầm bảng báo giá nói: “Đây là bảng báo giá anh vừa làm cho em, em xem giá cả thế nào?”

Lăng Vi nhìn bảng báo giá, thế mà lại áp xuống 14.3 vạn.

Lăng Vi nói: “Chúng ta áp giá xuống 14.3 vạn không phải là không thể… còn tốt hơn 17 vạn nhiều lắm.”

Diệp Đình nói: “Đâu là anh làm cho em xem chứ không phải là giá cuối cùng. Bà xã, em quên sao? Động cơ này của em chính là hạng mục quốc gia nâng đỡ… nếu quốc gia cho em chính sách ưu đãi thì báo giá còn thấp hơn nhiều.”

“Á… đúng thế.”

Diệp Đình đỡ cô ngồi xuống sofa, sau đó mới nói: “Em nghĩ lại xem, Long Đằng trước kia chính là người mở đường cho quốc gia chúng ta tự sản xuất ô tô. Em biết Long Đằng được xây dựng lại khiến nhân dân vui mừng thế nào không? Bởi vì rốt cuộc ô tô sản xuất trong nước của chúng ta có thể chiếm một phần ở thị trường quốc tế. Mấy năm gần đây sản xuất ô tô trong nước ngoại trừ Hào Duệ còn có thể chiếm một chút thị trường thì các tên tuổi ô tô trong nước khác đều không lớn… mãi đến khi Long Đằng quật khởi, em phát minh ra ‘động cơ siêu cấp’ chính là oanh động thế giới rồi.”

Lăng Vi đột nhiên chấn động.

Lại nghe anh nói: “Buổi chiều, anh giúp em hẹn lãnh đạo của Giang thành, anh cảm thấy em cần bày tỏ một chút khí thế của mình cho bọn họ xem một chút.”

Nháy mắt Lăng Vi như cảm thấy có cánh cửa mở ra trước mắt mình, sau đó luồng ánh sáng mạnh mẽ chiếu tới.

Diệp Đình thật là thông minh mà.
 
Chương 1381: Haha, tìm được bí mật lớn (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi cao hứng vô cùng!

Hoàn toàn không nghĩ tới…… cô hoàn toàn quên mất hạng mục ‘động cơ siêu cấp’ của cô được nhà nước nâng đỡ.

Làm sao cô có thể quên... cô còn một hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy?

Haha.. cũng may cô có ông xã siêu cấp mạnh mẽ.

Lăng Vi duỗi tay xoa xoa mặt Diệp Đình: “Ông xã, sao anh lại thông minh thế chứ? Nhanh bổ óc ra cho em xem rốt cuộc đầu của anh rốt cuộc phát triển như thế nào?”

“..” Diệp Đình thật hết nói với cô, sao lại khiến anh nghĩ tới đại chiến cương thi Plant and Zombie vậy chứ... đó là trò chơi mà tiểu Tony thường chơi... cương thi luôn miệng nói: “Mau đưa óc của nhà người ra, ta muốn thử xem đầu óc của nhà ngươi có gì mới mẻ không...”

Diệp Đình bật cười: “Em đã là mẹ của trẻ con sao còn máu me, bạo lực như vậy chứ……”

Hai người bận rộn nửa ngày, buổi chiều đi gặp lãnh đạo Giang thành. Lãnh đạoo vô cùng hào hứng, bởi vì Long Đằng quật khởi có tác dụng vô cùng to lớn đối với sự phát triển của Giang thành. Lãnh đạo nhanh chóng hồi đáp bọn họ.

Lăng Vi và Diệp Đình giải quyết xong công việc này hôm sau.

Sáng hôm sau, Lôi Thiếu Tu và Phương Di về nhà, chủ yếu vì sợ Lăng Vi và Diệp Đình sốt ruột.

Đại viên Lôi gia ở quân khu thủ đô.

Gần đây Lôi gia và Diệp Đình mới nhận nhau, ở tạm Giang thành.

Vừa hay Lôi Niễu đang đi học ở Yến Đại, người của Lôi gia không vội về thủ đô.

“Đây là nhà của chúng ta.”

Mấy tiếng xe cộ mệt nhọc, Lôi Thiếu Tu dẫn bọn họ về Lôi gia, nhà tòa tiểu lâu ba tầng, cổ xưa, bên ngoài tường còn có dây thường xuân.

Ăn trưa xong Lôi Thiếu Tu mở cửa phòng: “Chính là nơi này……”

Lăng Vi cùng Diệp Đình nhìn thoáng qua, rất sạch sẽ, không hề có mùi hay bẩn, trong phòng, đồ dùng bằng gỗ nhìn rất cổ.

Phòng sạch hiển nhiên có người thường xuyên quét dọn, ánh sáng cũng rất tốt.

Lôi Thiếu Tu nói: “Hai đứa từ từ xem, chú và thím đi nghỉ trước, đêm qua bọn chú đi tiếp một vị khách quan trọng, cả đêm chưa ngủ.”

“Vâng ạ.”

Lôi Thiếu Tu đi ròi, Diệp Đình và Lăng Vi vào phòng, Diệp Đình tùy ý khóa cửa phòng, Lăng Vi đi tới giá sạch, cô chỉ vào bức tranh ở trên giá sách: “Chữ ‘Dục’ này là ba viết sao?”

Bởi vì phía dưới có con dấu của Lôi Thiếu Dục, chữ ‘Dục’ này đọc nghĩa là Chiếu sáng.”

Diệp Đình gật gật đầu, “Dục” và “Tu” hai chữ này rất có thâm ý.

Một kệ sách khác còn có chữ ‘Đạo’.

Diệp Đình và Lăng Vi nhìn qua, Lăng Vi nhón chân nhìn thoáng qua con dấu: “Vẫn là chữ ba viết.”

Diệp Đình nhìn sách trên kệ, giống như qua đó có thể gần gũi với ‘ông’ hơn. Đều nói thông qua cuốn sách là có thể nhìn ra tu dưỡng và nhân cách của một người, Diệp Đình nhìn chữ càng đoán được tính cách một người có dấu diếm mũi nhọn hay không.

Chữ ‘Dục’ và chữ ‘Đạo’ này viết ra rất hoang dại, đã hơn 20 năm lúc đó Lôi Thiếu Dục chừng hơn 20 tuổi, 20 năm đó ông chính là phong hoa chính mậu, không phải là người hoang đường ngông cuồng sao?

Nhưng mà hai chữ này lại không hề khoa trương, không hề bá đạo, không hề ngông cuồng, đầu bút mượt mà, có kết cấu, khắp nơi ẩn nhẫn.

Bút pháp này so với chữ ‘Đạo’ của ông càng có thêm sức mạnh.

Diệp Đình cầm chữ Đạo trong tay nhìn thêm vài lần như muốn nhìn rõ ông.
 
Chương 1382: Haha, tìm được bí mật lớn (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi nhìn sách quân sự trên kệ sách, cô nói “Ba đúng là đọc nhiều sách.”

Cô cầm một cuốn nói: “Anh xem, bên trong đều có giấy nhớ.:

Chứng minh những cuốn sách này ông đều nghiên cứu mà không phải để bài trí.

Diệp Đình rút ra hai cuốn xem, Lăng Vi nhìn xung quanh gian phòng, căn phòng này hướng ra ánh mặt trời, buổi chiều sau 12h ánh nắng chiếu vào thật ấm áp mà không hề nóng bức.

Phần lớn đồ dùng trong phòng đều bằng gỗ, rèm che màu xanh nhạt, Lăng Vi nói: “Ông xã, màu rèm che này... không phải giống chiếc váy mẹ thích mặc sao?”

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn qua...

Hôm sau, Lăng Vi cũng mặc váy xanh nhạt nhưng mà màu hơi khác, rèm che cũng xanh nhạt nhưng nhạt hơn... giống màu chiếc váy mà mẹ mặc hơn.

Mà chiếc váy hôm qua Lăng Vi mặc có hơi xanh cùng màu xanh này khác nhau nhiều lắm.

Diệp Đình thả sách xuống, nhìn bức rèm che: “Đây là màu mẹ thích, sau khi ông ấy và mẹ xa nhau thì đổi hết màu sắc tranh trí bên trong... vì là thói quen nên vẫn giữ như vậy.”

Lăng Vi gật đầu, bởi vì cô thấy bên trong phòng nhiều vật trang trí đều là màu xanh nước biển.

Diệp Đình tiếp tục quan sát căn phòng, Lăng Vi mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh bàn vuông.

Một lúc sau Diệp Đình thấy trong ngăn tủ dưới kệ sách còn có một chiếc hộp có mật mã.

Lăng Vi nhìn hộp có mật max vui vẻ kêu lên: “Òa, nhanh nhìn xem bên trong có bí mật gì không?” Cô chạy tới cạnh Diệp Đình, ngồi xổm dưới đất.

“Em ngồi lên đệm đi, trên mặt đất rất lạnh/” Diệp Đình đưa cho cô một cái dệm, sau đó duỗi tay mở chiếc hộp: “Anh nhìn xem bên trong có gì.”

Đột nhiên Lăng Vi chỉ tay: “Ông xã, bên trong còn một chiếc hộp nhỏ có mật mã nữa.”

Diệp Đình vừa mở ra nhìn vào, quả nhiên còn một chiếc hộp nhỏ nữa.

Lăng Vi hưng phấn cười lớn: “Hai chúng ta phát tài rồi, anh nhanh mở ra đi, nhìn xem còn phát hiện ra bí mật gì không.”

Diệp Đình nhướn mày, phát hiện có rất nhiều chiếc hộp… đúng là ngoài ý muốn…

Nhưng mà anh không hưng phấn như Lăng Vi, chiếc hộp này để ở đây hơn 20 năm rồi, không cần nghĩ cũng biết bên trong nhất định không có gì quan trọng.

Dùng chân cũng biết bí mật đã bị người ta mang đi rồi, làm sao có thể để bọn họ biết.

Diệp Đình dọn ba chiếc hộp ra đặt lên bàn vuông.

Diệp Đình hỏi Lăng Vi: «Chúng ta mở cái nào trước?»

Hai mắt Lăng Vi sáng quắc: «Nhất định là mở chiếc to nhất trước.»

«Được rồi, chúng ta mở hộp to nhất trước.» Diệp Đình nhìn chiếc hộp có mật mã, chú ý kĩ thuật, không phải là khóa két sắt bình thường mà là hộp sắt chuyên dụng quân sự hóa, phía trên còn có dây dẫn.

Đột nhiên Lăng Vi giữ tay Diệp Đình: «Ông xã, dây đỏ này làm gì, không phải alf bom đấy chứ?»

Diệp Đình cười cười: «Có thể là kíp nổ đấy…»

«Vậy hai chúng ta vẫn khoan mở nó, chúng ta mở hai chiếc kia trước đi, cầm cái này cho Tần Sênh phá.»

Diệp Đình nghĩ nghĩ nói: «Ừ, vậy anh gọi điện thoại cho lão Tam.»

Diệp Đình liên lạc với Tần Sênh, buổi tối Tần Sênh và Tạp Nhã phải về nước.
 
Chương 1383: Đến gần với sự thật (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi nhìn dây dẫn màu đỏ liền cảm thấy gì đó.

Vội vàng nói: “Ông xã, trước hết để cái hộp đó qua bên kia đi, em nhìn sợi dây kia mà nổi cả da gà.”

Diệp Đình ôm má cô cười nói: “Lăng nhát gan.” Anh dời chiếc hộp đi, đặt bên cạnh ngăn tủ.

“Anh mở cái chiếc hộp nhỏ này.” Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu hai chiếc hộp nhỏ, Lăng Vi tiếp tục đi lại trong phòng.

Cô ngồi lâu nên eo mỏi lưng đau, lại vừa ăn cơm xong, vô cùng mệt mỏi, cô chống lưng muốn đi ngủ một giấc, gió thổi bay làn váy trắng thuần của cô, vô cùng thoải mái càng làm cô mệt mỏi hơn.

Cô đi dạo hai vòng bên trong căn phòng, nhìn tủ đầu giường cạnh giường lớn, cô đi qua ngồi xuống kéo ngăn tủ.

Bên trong có cuốn nhật kí, lật từ đầu đến cuối chỉ có trang thứ hai có hai dòng.

Trang thứ nhất bỏ trống chưa viết gì hết.

Trang thứ hai, dòng thứ nhất là thuật ngữ chuyên nghiệp: “Ba hiệu quả phục hồi như cũ. ‘Tế bào tinh chất.’”

Phía dưới viết bốn chữ: “Chuyên gia y học.”

Lăng Vi nhìn bốn chữ này, thật sự cảm thấy kinh hỉ, thì ra ba là người tri thức như vậy, chỉ dựa vào hai câu này của mẹ đã đoán được nghề nghiệp của mẹ.

Đột nhiên cô nhớ tới trước kia Diệp Đình từng nói, anh nói: “Tuy hai người không ai biết thân phận của nhau nhưng một đêm tiếp xúc với nhau sẽ không để ý mà để lộ thông tin của mình. Chỉ cần đối phương đủ cẩn thận thì có thể từ lời nói của đối phương mà đoán được phần nào thân phận của đối phương.

Lăng Vi nhìn chằm chằm bản nhật kí, thầm nghĩ: “Chắc là ba đã đoán được mẹ là chuyên gia y học… chứng minh trong lòng ông có bà… vẫn luôn nhớ bà, vẫn luôn tìm bà….

Chỉ là phạm trù bác sĩ quá lớn… ông lại hôn mê mười tháng, sau đó không bao lâu liền qua đời…

“Ông xã, anh nhìn bản nhật kí này đi.” Lăng Vi đưa cuốn nhật kí cho Diệp Đình xem.

Diệp Đình mở một chiếc hộp.

Lăng Vi kích động nhìn chiếc hộp còn Diệp Đình nhìn bản nhật kí, nhìn tới dòng thứ ba….

“Ôi ông xã, anh nhìn này, bên trong có ảnh chụp.”

Giống như phát hiện ra đại lục mới, là hình trước kia của Lôi Thiếu Dục.

Chừng 100 tấm hình từ lúc sinh ra đến hơn 20 đều có hết.

Diệp Đình và cô cùng xem hình, Lăng Vi cười nói: “Lúc còn bé ba thật đẹp trai, lúc còn trẻ cũng rất soái ca, anh nhìn mũi này sao mà cao như vậy, đôi mắt thâm thúy mê người như vậy…”

Đột nhiên Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Diệp Đình không nhịn được cảm khái: “Ông xã, khó trách anh đẹp trai như vậy, gen di truyền của anh tốt quá.”

Diệp Đình cầm di động chụp lại đám hình này.

“Anh chụp là để về cho mẹ xem sao?” Lăng Vi hỏi anh.

Diệp Đình gật đầu: “Chờ trạng thái của mẹ tốt hơn một chút anh lại cho bà xem, nhất định mẹ muốn nhìn thấy ba,”

“Cốc, cốc, cốc…”

Lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, Diệp Đình xoay người đi mở.

Ngoài cửa, Lôi Thiếu Tu nhìn vào bên trong hỏi anh: “Thế nào, tìm thấy manh mối gì không?”

Lôi Thiếu Tu nói đi ngủ, ngủ được bao lâu chứ?

Diệp Đình mở cửa mời ông vào, Lăng Vi nói: “Chú, sao chú tỉnh nhanh vậy?”

Lôi Thiếu Tu nói: “Chú không ngủ được… nhưng mà mệt quá nên nằm một lúc.” Ông đi tới cạnh bàn vuông, nhìn thấy xấp hình cũng không quá ngạc nhiên, hiển nhiên đã từng mở qua.
 
Chương 1384: Đến gần với sự thật (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Diệp Đình lật hình hỏi ông: “Chú, ba… cháu… trải qua những gì, chú có thể nói qua cho bọn cháu không?”

Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, lúc này nói từ ‘ba’ cực kì khó khăn.

Cô có thể hiểu trong lòng anh khổ sở thế nào, hai mươi mấy năm cho tới giờ chư từng gọi qua, hơn nữa lúc còn bé còn có bóng ma tâm lý đối với chữ ‘ba’ này.

Nhưng mà Lăng Vi tin rằng Diệp Đình sẽ từ từ vượt qua dù sao anh vẫn luôn là người kiên cường.

Lôi Thiếu Tu cầm tấm hình, lật xem liền nói: “Tấm hình các cháu đang xem là chụp khi chúng ta được trăm ngày, đây là chú còn đây là anh chú.”

Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, cho nên cùng nhau chụp tấm hình khi sinh ra được 100 ngày.

Ông lại cầm tấm hình bên cạnh: “Đây là trước khi chúng ta vào đội thiếu niên, trường học chụp cho, chú và anh trai là học sinh tiêu biểu, 12 tuổi liền nhảy lớp lên trung học, anh trai chưa tới 14 tuổi đã vào đại học quân khu tốt nhất thủ đô. Chú muộn hơn anh trai một năm, 14 tuổi mới vào. Bởi vì lúc 13 tuổi chú bị bệnh nặng, học chậm khóa học cho nên không học cùng anh ấy.”

Lăng Vi cảm thán: “Thì ra chú và ba giỏi như vậy… nhảy lớp đấy. 13 tuổi học đại học,q úa nhanh rồi…”

Lôi Thiếu Tu nói: “Cái này chưa tính là nhanh, vốn còn có thể nhanh hơn nhưng ông nội các cháu lo lắng chúng ta không theo kịp tiết tấu sinh hoạt nên mới để muộn hai năm đi học đại học.”

“…” Lăng Vi thầm nghĩ, chú, không phải chú không cho người khác con đường sống đấy chứ?

Chú để cho đám học sinh đi sớm về tối cố gắng đi học làm sao mà chịu nổi đây….

Diệp Đình cầm tấm hình khác hỏi: “Chú… ba rốt cuộc vẫn chỉ học ở thủ đô thôi sao? Theo ý của chú, ông ấy chưa từng đến nơi khác sao?”

“Đúng thế.” Lôi Thiếu Tu nói: “Chú đi theo anh trai, ngoại trừ đại viện thì chỉ có ở trường học.”

Diệp Đình lắc đầu nói: “Không đúng…”

Anh nhìn chằm chằm Lôi Thiếu Tu hỏi: “Không đi qua chỗ khác sao?”

Lôi Thiếu Tu cẩn thận nghĩ lại lắc đầu: “Không có, bọn chú vẫn luôn ở thủ đô.

“Sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì sao?” Diệp Đình truy hỏi.

Lôi Thiếu Tu cau mày, cẩn thận nghĩ, sau đó vỗ trán nói: “Sau khi tốt nghiệp bọn chú đi tham gia diễn tập, sau đó ra ngoài vây bắt trùm thuốc phiện, xã hội đen, khi đó chạy khắp thế giới…”

Diệp Đình hỏi ông: “Chưa bao giờ đi Tín Dương, Ma thành, Tây Nam hay gần Điền Nam sao?”

Lôi Thiếu Tu nghĩ nghĩ: “Không có… bọn chú đi vây bắt trùm thuốc phiện đều ở gần Lĩnh Nam.”

Diệp Đình lắc đầu: “Vậy thì không đúng rồi…” anh quay đầu nhìn Lăng Vi nói: “Tiểu Vi, em còn nhớ lời ca mẹ hay hát không?”

Lăng Vi nghĩ nghĩ gật đầu: “Anh nói hoa Đỗ quyên sao?”

“Đúng thế, hoa đỗ quyên.”

Lăng Vi hát lại: “Nửa đêm canh ba trông chờ đến trời sáng… mùa đông khắc nghiệt, chỉ chờ mùa xuân tới… nếu muốn chờ được Hồng quân công nông tới Trung quốc thì hãy nở một lần đi hoa đỗ quyên…”

“Đúng là nó.” Diệp Đình nhìn cô nói: “Mẹ từng nói trong nhà chúng ta bà chính là chim quyên, tại sao bà lại là chim quyên, là vì ba thích… mà tại sao ba thích chim quyên, lúc đó mẹ nói là vì ba chỉ biết mỗi hoa này.”

“Đúng thế…” đôt nhiên Lăng Vi á một tiếng….

“Ông xã… anh vừa nói em thấy không thích hợp. Ba chỉ biết mỗi loại hoa này mà không phải là ‘thích’ hoa này, hoa đỗ quyên, cách gọi này không thông dụng… ở nước chúng ta thì có một vài chỗ mới gọi như vậy, nếu gọi như vậy… nếu ông chưa từng đi qua sao lại chỉ biết mỗi hoa đỗ quyên?”
 
Chương 1385: Bí mật mở ra (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Thiếu Tu hơi choáng váng.

“Chờ chút… Khoan… Hai người nói gì? Giải thích từ từ cho chú?”

Lăng Vi nói: “Là như vầy, thời gian trước, chúng cháu tìm được mẹ. Mẹ nói bà ấy trồng một bụi đỗ quyên ở nhà.”

“Cái này chú nghe hiểu, cháu nói tiếp đi, cháu nói… Anh chú ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên?”

Lăng Vi nói: “Giải thích chính xác là cha chúng cháu nói với mẹ chúng cháu, ông ấy ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên.”

“Hả?” Ánh mắt Lôi Thiếu Tu thâm trầm: “Tại sao anh chú phải nói như vậy?”

Ông nhíu chặt mày, như có điều suy nghĩ, nói: “Chú và anh chú đều lớn lên ở Đế Đô… Anh ấy và chú đều hiểu biết hoa cỏ không khác gì… Tuy chúng tôi đều là đàn ông, không có hứng thú với hoa, nhưng thường nghe thấy, chúng tôi gặp nhiều hoa hồng và hoa cúc nhất, chúng tôi bày chậu bông trong đại viện này, còn có đường lót gạch, hai loại hoa này là nhiều nhất, không cần hiểu rõ cũng có thể biết. Nhưng anh ấy lại nói ‘chỉ biết hoa đỗ quyên’… Điều này, không đúng lắm…”

Diệp Đình suy nghĩ, không chắc chắn hỏi: “Có phải… cha cháu tiết lộ tin tức gì với mẹ không?”

Mắt Lôi Thiếu Tu đông lại: “Có thể ah!”

Ông kích động: “Hoa đỗ quyên là ý gì?” Ông giương mắt nhìn Diệp Đình và Lăng Vi: “Hai cháu nói ‘hoa đỗ quyên’ là có dụng ý gì?”

Lăng Vi cũng không nghĩ ra, cô nhỏ giọng nói: “Hoặc là mật mã… Hoặc là cha từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở đó. Hoặc là nói cho mẹ đến những chỗ này tìm ông ấy?”

Lôi Thiếu Tu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Chú hiểu anh chú… Anh ấy chưa từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở những chỗ này.”

Lăng Vi lại nói: “Nếu là nhiệm vụ đặc biệt, sao có thể nói cho chú…”

Nói xong, che miệng lại, hình như mình lỡ lời.

Lôi Thiếu Tu hít một hơi, gật đầu: “Có đạo lý… Chú cũng từng nhận nhiệm vụ đặc biệt, chú cũng không nói với anh ấy bởi vì… những nhiệm vụ đặc biệt này đều phải giữ bí mật, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nói.”

“Vậy thì càng đúng rồi!” Lăng Vi kích động: “Chúng ta có cần tra xem cha từng nhận nhiệm vụ đặc biệt gì không?”

Lôi Thiếu Tu đột nhiên đau khổ thở dài: “Haiz, làm sao tra… đều là cơ mật quân sự…”

Vừa nhắc tới cái tên “Lôi Thiếu Dục”, ngực ông liền đau, vết thương kia, chỉ cần đụng nhẹ liền chảy máu.

Diệp Đình cầm hình, nói: “Nếu đã tra được chỗ này, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục tra được. Cho dù cháu và Tiểu Vi tưởng nhớ ông ấy… Chúng cháu chưa từng gặp ông ấy, chỉ có thể tìm hiểu, thân thiết với ông ấy từ chút manh mối này…”

“Đúng…” Lôi Thiếu Tu che ngực, thở dài: “Hai cháu đều là con ngoan…” Ông nhìn hai két sắt: “Hai két sắt kia, hai cháu mở ra chưa?”

Lăng Vi lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Lôi Thiếu Tu chỉ két sắt, nói: “Trong cái két sắt kia là một quyển nhật ký. Chính là quyển hai cháu nhìn thấy.”

“Một cái khác…” Ông chỉ két sắt mật mã lớn ngoài cửa: “Cái két sắt này, người nhà chúng ta đều chưa từng mở. Nhưng quân đội từng phái người tới kiểm tra. Bên trong két sắt này có gì, chúng ta cũng không biết, nhưng chú biết, người của quân đội mở két sắt ra xét, không mang thứ bên trong đi. Nhưng trong cái két sắt này cụ thể là gì, bọn họ đều chưa từng cho chúng ta xem. Chú luôn nghiên cứu kỹ thuật mật mã, muốn mở két sắt ra, nhưng quân đội có mệnh lệnh, không cho chúng ta tự tiện mở cái két sắt này…”
 
Chương 1386: Bí mật mở ra (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi và Diệp Đình bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người nhất trí lạ thường, không cho chúng ta xem, chúng ta càng muốn xem…

Lôi Thiếu Tu đột nhiên cười lên, nói: “Hai cháu đó… tâm tư vòng vo lượn quanh nhưng không gạt được chú. Hai cháu cho là chú không muốn mở ra sao? Hai cháu nhìn cái này.” Ông đứng lên, đi tới két sắt.

Ông giơ tay chỉ đường dẫn màu đỏ trên tủ sắt, nói: “Trong này có hệ thống cảm ứng, chúng ta mở két sắt bên trong, cấp trên có thể lập tức cảm ứng được.”

“…” Diệp Đình híp mắt, anh nói: “Nếu không cho người khác mở ra, tại sao còn để lại ở đây? Bọn họ không thể mang đi sao?”

Lôi Thiếu Tu nói: “Theo chú đoán, bọn họ muốn câu cá lớn… Anh chú qua đời, nhất định có rất nhiều người, cũng có rất nhiều người sợ… Vui vẻ là mấy tổ chức phản động lớn… rốt cuộc loại bỏ uy hiếp lớn như anh chú! Sợ là những trùm buôn thuốc phiện, bọn họ sợ anh chú nắm giữ chứng cứ phạm tội của bọn họ, những chứng cứ này rất có thể hính là ‘Lấy một bắt mười, lấy mười bắt trăm’! Nói không chừng, một nhân vật nho nhỏ có thể dính líu đến án buôn ma túy to lớn.”

Diệp Đình gật đầu, tỏ ý nghe hiểu, anh nói: “Cấp trên của chú để cái két sắt này lại vì muốn xem ai tới trộm, có người trộm đi cái két sắt này, cấp trên có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt một nhóm người?”

“Đúng, không sai. Trước đó đã có hai đội buôn ma túy bị bắt vì két sắt này.”

Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, Lăng Vi cười, lắc đầu nói: “Em không hiểu… Những kẻ buôn ma túy kia biết rất rõ cái két sắt này có quỷ, tại sao còn muốn tới trộm chứ? Cũng quá ngu rồi đúng không?”

Lôi Thiếu Tu quơ quơ ngón tay: “Buôn ma túy không ngu, là cháu nghĩ bọn họ ngu.”

Lăng Vi trề môi, không nghĩ ra. Lôi Thiếu Tu nói: “Buôn ma túy lớn núp sau cùng, vĩnh viễn không gặp nguy hiểm. Người đi trộm đều là tiểu lâu la. Mấy tiểu lâu la này bị bắt, đối với trùm thuốc phiện mà nói, tổn thất cũng không lớn. Nhưng… chứng cứ phạm tội của những trùm buôn thuốc phiện bị công bố ra ngoài thì là chuyện lớn!”

“A… Thì ra là vậy…” Lăng Vi nói: “Vừa mới bắt đầu, bọn buôn ma túy sợ trong két sắt này có bí mật nên liều mạng tới cướp. Sau đó, phát hiện bên quân đội cũng không có động tĩnh gì, chỉ suy đoán trong két sắt này có tài liệu gì quan trọng hay không, nên không tới cướp nữa, là thế phải không?”

“Đúng, cháu nói không sai lắm.”

“Haiz…” Lăng Vi nhức đầu, ngồi lại mệt, bụng ép cô không thở nổi..

Cô vịn bàn đứng lên: “Cháu phải đi nằm một hồi… Chú, chú có phòng cho khách không?”

Lôi Thiếu Tu chỉ giường gỗ lớn, nói: “Không phải ở đây có giường sao? Còn đi phòng khách gì? Chú không dọn dẹp mấy phòng khách, ánh sáng lại không tốt, trong phòng lại có mùi mốc, đều không tốt cho cháu và đứa nhỏ. Cháu ngủ ở đây đi.”

Lăng Vi hơi khó xử, cô nhìn cái giường kia, nói: “Đó là giường của cha mà…” Cô có thể nằm sao?

Lôi Thiếu Tu lại nói: “Đâu có gì, cũng hơn 20 năm rồi. Ga trải giường, chăn đều đổi mới theo định kỳ. Hơn nữa, Niễu Niễu nhà chúng thường đến phòng này đọc sách, đọc mê mẫn, liền nằm ngủ trên giường. Niễu Niễu nhà chúng không để ý nhiều như vậy, cháu muốn nằm thì nằm đi.”

“Được, vậy cháu đi nằm một lát…” Lăng Vi thật sự quá mệt mỏi, bây giờ cô bước đi cũng giống như hình phạt nặng vậy.

Diệp Đình đỡ cô qua, cởi giày cô, đỡ cô nằm xuống, lại đắp chăn cho cô.
 
Chương 1387: Suy diễn sâu! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi luôn nằm mơ… các giác mơ kỳ quái… Tỉnh dậy vẫn còn sợ hãi, nhưng không nhớ nổi cái gì.

Buổi tối, lúc Tần Sênh tới, cô mới tỉnh.

Diệp Đình vẫn còn đang kiểm tra toàn bộ, nhưng không phát hiện gì quan trọng.

Tần Sênh nhìn két sắt: “Cái két sắt này… hình như… có lắp đặt hệ thống theo dõi bên trong.”

“Ừ.” Diệp Đình nói lại lời của Lôi Thiếu Tu.

Tần Sênh suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta trực tiếp mở như vậy, tôi phạm lỗi, cấp trên nhất định phải xử phạt tôi. Nhưng chúng ta có thể dùng một cách khác để mở.”

Diệp Đình nhíu mày nhìn anh ta, tỏ ý anh ta nói tiếp.

Tần Sênh lấy tay che miệng, nhẹ giọng nói: “Tôi tới chỉ huy, cậu làm việc… Cậu không phải người của chúng tôi, cậu mở két sắt, không người nào có thể làm gì cậu.”

Diệp Đình vỗ vai anh ta, thầm nghĩ: Tam ca, anh cũng học xấu…

Hai người nghiên cứu mở mật mã khóa thế nào, Lăng Vi đi vòng vòng trong phòng, cô cầm quyển sách quân sự dày nhất xuống lầu. Cô quá đói, cô phải xuống lầu tìm chút đồ ăn rồi tiếp tục tìm manh mối.

Phương Di đang xào đồ ăn trong phòng bếp: “Tiểu Vi, cháu tỉnh rồi? Mau rửa tay ăn cơm, thím cũng xào đồ ăn gần xong.”

“Dạ, cảm ơn dì Phương.”

Phương Di cười nói: “Sao gọi dì Phương? Vẫn gọi là thím đi. Cháu nói duyên phận hai ta, trước kia thím là thím của cháu, bây giờ thím là thím của chồng cháu, hai ta mới là người có duyên phận nhất.”

“Đúng! Thím nói quá đúng! Thím, cháu vẫn thích ăn đậu phộng rang của thím làm nhất… Ha ha…”

“Cháu nhìn đi! Thím còn nhớ đó!” Phương Di mở tủ bếp, lấy một dĩa đậu phộng bên trong ra: “Thím biết cháu thích ăn, vừa rang cho cháu, thím sợ để ngoài gió cũng không giòn nữa, thím cố ý để trong tủ cho cháu.”

Lăng Vi liền cầm đũa gắp một viên bỏ vào miệng: “Vẫn là hương vị của thím làm!”

Lăng Vi nhai đến vang lên tiếng.

Phương Di vui vẻ: “Cháu ăn chút canh ấm dạ dày trước đi, dì sắp xào xong rồi.”

Bà vừa nói vừa múc canh, múc cơm cho Lăng Vi. Bà không vội vào phòng bếp, mà đứng cạnh Lăng Vi, hỏi cô: “Chú cháu… gần đây thế nào?”

“A… Chú cháu vẫn tốt vô cùng…”

Lăng Vi bưng chén canh nói: “Thím đừng lo cho chú ấy, sau này sẽ từ từ khá hơn. Chú chỉ cảm thấy… thật có lỗi với thím. Chính ông ấy chịu khổ, chú ấy ngược lại không cảm thấy có gì.”

Phương Di thở dài: “Chuyện đã qua… ông ấy cũng không có lỗi gì với thím, cháu đừng khiến ông ấy áy náy vì chuyện này… Thím và ông ấy, thím cũng tự nguyện. Bị hồ ly tinh dụ dỗ, cũng không hoàn toàn trách ông ấy…”

Lăng Vi nói: “Bất kể thế nào, chú cháu vẫn có lỗi với thím. Thanh xuân của thím… bị làm lỡ.”

Phương Di rũ mắt nói: “Cũng không có gì… Tiểu Tiêu cũng trở lại rồi, thím có sự nghiệp của thím, thanh xuân của thím cũng không lãng phí mà… Bây giờ thím sống cực kỳ tốt…”
 
Chương 1388: Suy diễn sâu! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bà nói xong, giương mắt nhìn Lăng Vi: “Sau này, cháu phải quan tâm nhiều chuyện của chú cháu. Thấy thích hợp liền góp ý ông ấy… Cháu đừng thấy bây giờ ông ấy lộ vẻ già, nhưng ông ấy còn chưa tới 50 tuổi, nếu tính kỹ, cuộc sống cuối đời còn có hai, ba mươi năm…”

“Dạ thím, thím nói có lý. Cháu sẽ để ý chuyện này.”

“Tiểu Vi, anh Tiêu của cháu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nó không có chủ kiến gì. Sau này, chuyện của chú cháu phải dựa vào cháu toàn bộ.”

“Được, thím yên tâm. Cháu ghi nhớ trong lòng rồi.”

Lúc này Phương Di mới yên tâm gật đầu, bà chỉ chỉ phòng bếp, cười nói: “Đồ ăn sắp khét, thím phải mau đi xào tiếp.”

Nói xong, liền bước nhanh vào bếp.

Lăng Vi nghe tiếng xào thức ăn trong phòng bếp, cảm nhận trong lòng không nói ra được… Dì Phương tốt biết bao… bị chú phụ lòng hơn 20 năm, cho đến hai năm trước mới tái hôn.

Sau khi biết tình trạng của chú gần đây, còn có thể nói những lời trong lòng với cô, đây thật sự đang toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho chú…

Haiz… Dì Phương và Vương Hân Bình, đúng là… một trên trời, một dưới đất. Sao ban đầu chú lại chui vào Vương Hân Bình chứ?

Nhưng hối hận cũng đã muộn. Dì Phương và chú vẫn không có duyên phận.

Dì Phương ở nhà này tốt bao nhiêu, chú Thiếu Tu tôn trọng dì Phương, hai người đều biết kiềm chế, Niễu Niễu lại hiểu chuyện…

Nếu dì Phương quay lại với chú cô, nhà họ Vương nhất định không yên ổn…

Lăng Vi cảm thấy Phương Di vẫn là sự lựa chọn chính xác.

Khi dọn cơm, Diệp Đình và Tần Sênh, còn có Lôi Thiếu Tu từ trên lầu đi xuống.

Lăng Vi vội hỏi bọn họ: “Mở két sắt ra chưa?”

Tần Sênh gật đầu: “Mở rồi…”

Lăng Vi nhìn biểu tình của anh ta và Diệp Đình, trong lòng ‘lộp bộp’, đây là phát hiện manh mối gì quan trọng rồi?

Bởi vì Diệp Đình luôn cau mày, anh đang suy nghĩ.

Mỗi khi anh đối mặt với quyết định quan trọng hoặc gặp phải chuyện gì vô cùng khó giải quyết, anh mới có biểu tình này.

Lăng Vi lập tức đứng lên: “Phát hiện cái gì quan trọng rồi? Em đi xem…”

Lôi Thiếu Tu ngăn cô lại, nói: “Ăn xong hãy xem….”

“Chú, nếu cháu không xem xem là thứ gì, cháu nhất định ăn không ngon.”

Lôi Thiếu Tu thấy cô kiên trì, không cản cô nữa, Diệp Đình nắm tay cô lên phòng.

Tần Sênh và Lôi Thiếu Tu cũng theo sau.

Bốn người họ lại về phòng, Lăng Vi mở két sắt đó ra, cô thấy bên trong… cất giữ một ít hình.

Nhưng, mấy hình này không phải của Lôi Thiếu Dục, mà là ông và em trai của Lôi Thiếu Tu – Lôi Thiếu Triệt.

Chữ “Triệt” (có nghĩa là dấu vết bánh xe) này có dụng ý tương tự nhà văn lớn thời Tống Tô Thức, Tô Triệt, thức là thanh ngang dùng làm tay vịn trước buồng xe thời cổ đại.

Cha Tô Thức, Tô Triệt tên Tô Tuân, đặt tên hai anh em bọn họ là “Thức, Triệt” chính là muốn nói cho bọn họ, Tô Thức từ nhỏ cá tính khoe khoang, hào phóng không chịu gò bó.

Tô Tuân muốn cảnh cáo “Thức” không thể quá khoe khoang, không thể quá hiện rõ, mặc dù xe không thể thiếu nó, nhưng phải chú ý “đồ trang sức bên ngoài”, phải tránh bộc lộ tài năng!

Còn “Triệt”, tính cách Tô Triệt tương đối hướng nội, Tô Tuân nói: “Khắp thiên hạ, xe ai cũng chạy theo vết bánh xe, luận công lao, không phân vết bánh xe, nhưng nếu xe lật ngựa chết, cũng không trách vết bánh xe. Mặc dù ‘Triệt’ không dễ được phúc, nhưng cũng khó gây tai họa.”

Chắc là Tô Tuân tương đối yên tâm với đứa con trai này.

Lôi lão gia tử đặt tên con trai nhỏ là “Triệt”, hiển nhiên cực kỳ yên tâm với tính cách con trai nhỏ này. Không dễ được phúc, nhưng cũng khó gây tai họa!

Nhưng mà… người chú này của bọn họ là người qua đời vào tuổi nhỏ nhất từ trên xuống dưới Lôi gia bọn họ. Năm ông hi sinh mới 22 tuổi.

Lăng Vi thầm nghĩ, điều này… không hợp với tính cách ông nha…

Bởi vì theo tài liệu Diệp Đình tra được, Lôi Thiếu Triệt quá kích động, không tuân theo chỉ huy, xông vào đại doanh kẻ địch!

Điều này sao có thể chứ?

Tính cách ông không phải kích động như vậy! Lăng Vi cầm hình Lôi Thiếu Triệt, trong lòng dâng lên tầng tầng điểm khả nghi… Cái chết của ông, nhất định có kỳ lạ.

Cô nhìn hình, đột nhiên “a” một tiếng, cô kéo vạt áo Diệp Đình, ngạc nhiên hỏi: “Chồng, anh thấy dáng dấp chú… giống ai?”
 
Chương 1389: Suy đoán kinh tâm! (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Không đúng, không đúng, em nói sai rồi, “ Lăng Vi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Diệp Đình, nghiêm túc nói: “Ý của em là, anh xem ai lớn lên giống chú?”

Bởi vì, bức ảnh hồi còn trẻ của chú, khiến trong lúc nhất thời cô không thể xác định rõ là ai giống với ai.

Diệp Đình nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giống như đang xác nhận.

Sau đó, anh ngước mắt lên, nhìn về phía Lăng Vi nói: “Tiểu Đình và tiểu Tuấn.”

“ Đúng vậy! Chồng, anh cũng nghĩ giống vậy à?” Lăng Vi vui vẻ nắm lấy tay anh, Diệp Đình nói, “Vừa nãy, lúc anh mới nhìn thấy bức ảnh này cũng đã có cảm giác này, xem ra em cũng nghĩ như vậy.”

Diệp Đình lại nhìn về phía Tần Sinh, Tần Sinh cũng gật đầu.

Tần Sinh nói: “Anh cũng cảm thấy giống, đặc biệt là tiểu Tuấn, nếu so với chú hồi còn trẻ trong bức ảnh này, thì… thật sự như từ cùng một khuôn mẫu khắc ra vậy.”

“Đúng vậy!” Lăng Vi hưng phấn nói: “Hơn nữa, tiểu Đình và tiểu Tuấn cũng họ Lôi! Nói không chừng, đây đây là cái tên do chú để lại!”

Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên, cô nắm quả đấm nhỏ, giống như đang khẳng định suy đoán của mình, cô mang nụ cười nhìn rõ tiên cơ trên mặt, nhướn mày nhìn về phía Diệp Đình, như muốn nói: “Em đoán đúng rồi phải không? Trước đây em đã nói rồi... Nói không chừng anh và tiểu Tuấn cùng tiểu Đình là họ hàng với nhau! Nhìn xem, nhìn xem... em đã nói gì này? Em đã đoán đúng rồi đi!”

Lúc này, Lôi Thiếu Tu nghi ngờ hỏi: “Các cháu nói đến ai vậy? Tiểu Đình và tiểu Tuấn là ai?”

Trái tim của Lôi Thiếu Tu đập “Thình thịch”! Ông nghe hiểu ý của bọn họ, dường như hai đứa bé... lớn lên giống tiểu Triệt?

Lăng Vi đột nhiên giật mình, sự trùng hợp này... hơi dọa người!

Cô chà xát cánh tay của mình, nói với Lôi Thiếu Tu: “Lôi Tuấn và Lôi Đình là anh em của chúng cháu, bây giờ, ba người bọn cháu đều cảm thấy hai người bọn họ nhìn giống chú.”

Lôi Thiếu Tu nhìn sang phía Diệp Đình và Tần Sinh, chỉ thấy hai người bọn họ cũng đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

Lôi Thiếu Tu ôm ngực, ông có thể nghe rõ tiếng trái tim đập “Thình thịch” có lực của mình.

Lăng Vi vội vàng bật điện thoại di động, tìm kiếm ảnh. Cô có ảnh của Lôi Tuấn và Lôi Đình trong điện thoại di động.

Nhưng cũng không thể mang ra so sánh được... Bởi vì mấy bức ảnh của Lôi Tuấn, chẳng có bức ảnh nào nhìn cho ra hồn cả... Không phải cố ý làm miệng méo, thì là cố tình trợn mắt... nói thẳng ra là bức ảnh nào cũng như kiểu nhăn nhở làm mặt quỷ, khiến người ta không nhìn rõ mặt...

Như muốn phản ánh rõ độ “Nhị” của anh ta vậy...

“Bức này, bức này, bức này nhìn giống này!” Lăng Vi chỉ vào bức ảnh duy nhất Lôi Tuấn không giở trò quỷ.

Lôi Thiếu Tu nhìn ảnh, trong lòng chợt cả kinh, “Đúng là giống y như đúc!”
 
Chương 1390: Suy đoán kinh tâm! (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bởi vì Lôi Thiếu Triệt qua đời từ khi còn rất trẻ, vì vậy, dáng vẻ của em trai trong đầu Lôi Thiếu Tu, vãn là dáng vẻ của tuổi hai hai.

Lôi Tuấn cũng khoảng hơn hai mươi tuổi, và khuôn mặt của hai người dường như được đúc từ cùng một khuôn.

Chỉ có cái làn da của Lôi Tuấn... là làn da màu lúa mạch... không quá giống với em trai ông... thằng bé này đen quá...

Người Lôi gia bọn họ không đen như thế này. Có thể là hai đứa trẻ theo nước da của mẹ?

Lăng Vi lại lấy ảnh của Lôi Đình ra. Lôi Thiếu Tu nhìn vào, “Ai nha, mi mắt của đứa nhỏ này cũng giống em trai chú.”

Ông thầm nghĩ trong đầu: Bé gái này thì trắng... vậy… sao Lôi Tuấn lại đen đến vậy? Nếu cùng một mẹ sinh ra, màu da cũng không khác nhau nhiều chứ nhỉ?

Ông chỉ thầm nghĩ trong lòng, cũng không có khoa học căn cứ, nên ông không nói hẳn ra thành lời.

Lôi Thiếu Tu cẩn thận nhìn hai bức ảnh, rồi ông nói: “Cháu có thể gọi hai đứa bé này đến đây, để chúng ta làm quen với nhau được hay không?”

“ Vâng...” Diệp Đình suy nghĩ, quyết định gọi điện thoại cho Lôi Tuấn và Lôi Đình. Chuyện này có liên quan đến thân thế của bọn họ, hai người bọn họ vẫn luôn muốn biết cha mẹ mình là ai. Lôi Tuấn vẫn luôn điều tra, nhưng không tìm được đầu mối gì.

Diệp Đình gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, bảo bọn họ nhanh chóng tới đế đô một chuyến.

Nhưng anh không nói là chuyện gì ở trong điện thoại. Lôi Tuấn cũng không hỏi rõ, anh ta trực tiếp nói: “Em và tiểu Đình sẽ tới ngay lập tức.”

Lôi Thiếu Tu đặc biệt cao hứng! Bây giờ ông vô cùng hy vọng được gặp mặt hai đứa bé này! Nếu... hai đứa bé đều là con của Thiếu Triệt, vậy thì thật là quá tốt rồi!

Ông vẫn cho rằng Thiếu Triệt không có vợ, không ngờ rằng... em trai ông lại... ặc... tự tìm người yêu?

Nhưng… ông cũng chưa từng nghe thấy em trai nói gì về chuyện đó? Lôi Thiếu Tu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai đứa bé này đến bằng cách nào? Chẳng lẽ trong lúc em trai ông làm nhiệm vụ, đã gặp được người mình yêu?

Nhưng... em trai Lôi Thiếu Triệt của ông cũng không phải là loại người có tính cách như thế này...

Thiếu Triệt là người cực kỳ nội liễm, trầm ổn, tuyệt đối sẽ không làm ra mấy loại chuyện như để có bầu trước khi lập gia đình gì đó. Cho dù, nó thật sự có người yêu, cũng chắc chắn sẽ đưa về ra mắt người nhà. Hơn nữa, lấy tính cách của Thiếu Triệt, cho dù nó hồ đồ nhất thời phạm sai lầm, cũng chắc chắn sẽ kết hôn với đằng gái trước, tuyệt đối sẽ không để cho một người phụ nữ… một thân một mình sinh hạ hai đứa bé ở bên ngoài.

Lôi Thiếu Tu chợt cảm thấy không đúng, ông ta lại hỏi, “ Năm nay tiểu Tuấn bao nhiêu tuổi?”

Diệp Đình nói: “Lôi Tuấn 24 tuổi, sắp 25 tuổi, còn tiểu Đình sắp 23.”

Lôi Thiếu Tu nghi ngờ nói: “Vậy thì không đúng... Thiếu Triệt nhà chú qua đời cùng năm với anh cả chú, tính đến bây giờ cũng đã 26 năm rồi.”

Lăng Vi nói: “Tại sao lại không đúng chứ? Mang thai chín tháng mười ngày! Có lẽ là trước khi chú qua đời, vừa vặn có Lôi Tuấn.”

Lôi Thiếu Tu nói: “Vậy cũng không đúng... Tính cả thời gian mang thai, thì cũng không mang thai được hai năm! Bạn của các cháu mới 24 tuổi, còn chưa tới 25 đâu.”

Diệp Đình nói: “Không phải vậy... có lẽ khoảng thời gian cháu nói không quá chính xác. Bởi vì, Lôi Tuấn và Lôi Đình đều là trẻ mồ côi... Chính bọn họ cũng không biết rõ sinh nhật của mình.”

Lôi Thiếu Tu nói: “Cho dù tính ngày sinh của Lôi Tuấn là chính xác, vậy Lôi Đình cũng không đúng... Cô ấy mới 23...”

Lăng Vi chợt run rẩy, cô nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ, tiểu Đình không phải là con cháu Lôi gia?”

Lăng Vi cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, cô lại nói: “Chú cũng nhìn thấy dáng dấp của Lôi Đình rất giống với chú Triệt mà! Cô ấy và tiểu Tuấn cũng giống với chú ấy, sao không phải là con cháu Lôi gia được?”

Lăng Vi đột nhiên mở to hai mắt, nói: “Chú, xin chú cho phép cháu có một suy đoán to gan! Có phải chú Triệt không chết hay không?”

“Hả?” Lôi Thiếu Tu chợt lui về sau một bước, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, rõ ràng ông đã bị những lời này của Lăng Vi làm cho shock nặng.

Ông ôm ngực, hét lên, Diệp Đình vội vàng kéo một cái ghế tới cho ông ngồi xuống. Lôi Thiếu Tu lắc đầu nói: “Chú cũng vẫn không tin anh và em trai chú... Nhưng chú đã tận mắt nhìn thấy... thi thể của bọn họ được chôn cất! Nói thật, chú là người hoài nghi chuyện này hơn bất cứ người nào trong các cháu, bao nhiêu năm qua, chú vẫn không ngừng điều tra... Nhưng chú không thể không tin tưởng, sự thật đang ở ngay trước mắt, không cho phép chú không tin!”

Tần Sinh bỗng nói: “Mắt nhìn thấy, nhưng sự thật không nhất định là sự thật...”

Lôi Thiếu Tu ngẩng đầu lên, rõ ràng Diệp Đình và Lăng Vi cũng tương đối nghiêng về những lời này của Tần Sinh.

Lôi Thiếu Tu ôm ngực nói: “ Chờ tiểu Tuấn và tiểu Đình đến đây, rồi sẽ có cách biết được chân tướng!” Ông hít một hơi sâu, nói: “Chúng ta có thể làm giám định ADN.”

Giữa chú cháu và ông cháu, đều có thể giám định ra đôi bên có cùng một gia tộc hay không.

Lăng Vi nắm chặc ảnh, nói: “Nếu hai người bọn họ đều là con cháu Lôi gia, vậy đã nói rõ... ngày giỗ thật sự của chú Triệt, tuyệt đối không phải là 26 năm trước! Cháu nghĩ, ông ấy có thể còn sống!”
 
Chương 1391: Dự cảm mãnh liệt (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Chuỗi bất ngờ liên tiếp ập đến, khiến Lôi Thiếu Tu hơi choáng váng đầu...

“Cộc cộc cộc...” Dì Phương gõ cửa ở bên ngoài, “Có thể ăn cơm được rồi, chúng ta ăn cơm trước đã. Cơm nước xong rồi lại thảo luận tiếp, được chứ?”

Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, như rất sợ quấy rầy đến bọn họ, nhưng lại lo lắng bọn họ sẽ đói bụng.

Dù sao, buổi trưa bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu.

Lôi Thiếu Tu từ từ bình tĩnh lại, nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, chờ tiểu Tuấn và tiểu Đình tới rồi nói sau.”

Diệp Đình cũng gật đầu nói: “ Đúng, chúng ta ăn cơm trước đã.”

“ Ừ...”

Hàng loạt tin tức ập đến, giống như quả bom nặng ký, nổ tung khiến đầu óc của Lôi Thiếu Tu trở nên hỗn loạn, ông và Tần Sinh đi dẫn đầu trước. Bọn họ cùng ra khỏi phòng trước.

Lăng Vi và Diệp Đình đi ở phía sau, Diệp Đình đỡ cô, từ từ đi ra ngoài, Diệp Đình chợt nói nhỏ bên tai cô: “Tiểu Tuấn và tiểu Đình là được bà vú đưa tới trang viên Lạp Thác.”

Lăng Vi giật mình, “Nói cách khác... Anh bị Paul- Louis Tư ngược đãi nhốt ở trong phòng tối nhỏ ở trang viện Lạc Tháp, bà vú của anh mang theo tiểu Tuấn và tiểu Đình tới. Sau đó hai người bọn họ trở thành bạn anh?”

Diệp Đình gật đầu, “Lúc đó, quan hệ giữa ba người bọn anh cực kỳ tốt. Những lúc Paul cầm roi đánh anh, tiểu Đình và tiểu Tuấn đều lấy người chắn cho anh, bọn họ đã chịu không ít đòn roi thay anh.”

Lăng Vi thấp giọng hỏi ở bên tai anh: “Bà vú... thật là kỳ lạ... Chồng ơi, tại sao bà ấy biết tiểu Tuấn và tiểu Đình? Bây giờ nhìn lại, có vẻ như anh và Lôi Tuấn Lôi Đình quen biết nhau, không phải là trùng hợp ngẫu nhiên?”

Diệp Đình nhìn về phía cô.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Anh cũng nghĩ như vậy... mặc dù bà vú của anh đã lớn tuổi, nhưng bà ấy thật sự rất thông minh khéo léo. Nếu không nhờ bà ấy đối phó với Paul, anh tuyệt đối không thể sống tới bây giờ!”

Đôi mắt của Lăng Vi sáng lên, nhìn anh.

Cô nắm lấy tay anh, kích động nói: “Bà vú… mới là đại BOSS! Chúng ta có nên tìm bà vú để hỏi tình hình hay không? Chắc chắn bà ấy biết rõ về thân phận của Lôi Tuấn và Lôi Đình hơn bất cứ ai khác! Chúng ta phải hỏi bà ấy xem, sao năm đó bà ấy tìm được Lôi Tuấn và Lôi Đình, bà ấy tìm được bọn họ ở đâu? Nếu bà ấy có thể tìm được Lôi Tuấn và Lôi Đình, tất nhiên bà ấy biết mẹ của Lôi Tuấn và Lôi Đình là ai!”

Diệp Đình nói: “Trước kia anh đã từng hỏi qua rồi. Lôi Tuấn và Lôi Đình cũng đã hỏi... nhưng bà vú vẫn luôn nói, Lôi Tuấn và Lôi Đình là được bà ấy nhặt. Bà vú cục kỳ kín miệng, bà ấy không muốn nói, chúng ta cũng không hỏi được.”

Lăng Vi lại nói: “Trước đây không hỏi được không có nghĩa là không bao giờ hỏi được. Lúc đó, các anh đều không biết chuyện của Lôi gia. Bà ấy tự nhiên sẽ không nói... Bây giờ, chúng ta đã tìm được Lôi gia, nếu bà ấy biết chân tướng, hẳn sẽ nói với chúng ta. Chồng, anh nghĩ thế nào?”

Diệp Đình vuốt càm, gật đầu nói: “Có khả năng này...”

Lăng Vi vỗ mạnh tay, “Tranh thủ thời gian bảo Lôi Tuấn và Lôi Đình cùng đưa bà vú tới đây.”
 
Chương 1392: Dự cảm mãnh liệt (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Bà vú phải chăm sóc cho tiểu Đông Ni, vì vậy bà vẫn luôn ở tại Giang thành. Bà yêu thích thanh tĩnh, Diệp Đình liền mua một căn biệt thự gần thủy cung, cho bà ở.

Thỉnh thoảng bà lại làm bánh ngọt mang đến thủy cung, nên mấy huấn luyện viên thú trong thủy cung cũng cực kỳ thích bà vú.

Lăng Vi suy nghĩ lại rồi nói: “Hay là quên đi, sáng sớm mai đón thêm bà vú đến đây đi. Bây giờ cũng đã mấy giờ rồi?” Cô nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, “Cũng sắp bảy giờ rồi, bây giờ mà chúng ta đón bà vú tới, phải nửa đêm mới có thể đến nơi!”

“ Ừ, “ Diệp Đình vội vàng gọi điện thoại lại cho Lôi Tuấn, bảo anh ta sáng sớm mai cùng đưa bà vú tới.

Lôi Tuấn và Lôi Đình đều đã lên đường đây, nhưng vừa nghe thấy Diệp Đình nói phải đưa cả bà vú tới, trong lòng hai người bọn họ đều mơ hồ có một tia dự cảm...

Tâm trí của Lôi Tuấn cực kỳ hỗn loạn, nó như sắp muốn bốc cháy vậy.

Về đến nhà, Hạ Tiểu Hi đang ôm đĩa hoa quả ăn, “Chồng mau tới đây, chúng ta ăn chung!” Cô bay vào trong ngực Lôi Tuấn giống như con chim nhỏ.

Lôi Tuấn ôm lấy cô ấy, nhỏ giọng nói với cô: “Không biết tại sao, anh đột nhiên có loại cảm giác... có lẽ anh sắp tìm được người thân của mình rồi...”

“Hả? Thật sao?” Hạ Tiểu Hi mở to hai mắt, vui vẻ hôn chụt ở trên mặt anh ta, “Vậy thì đúng là quá tốt rồi! Chồng, à... em phải làm bánh ngọt, chúc mừng cho anh!”

Nói xong, cô đang muốn chạy đi nướng bánh ngọt, Lôi Tuấn chợt kéo cô lại, “Đừng chạy, anh không muốn chúc mừng. Anh chỉ muốn ôm em...”

Hạ Tiểu Hi dịu dàng mỉm cười với anh ta. Cô vòng tay qua ôm anh ta, vùi mặt ở trong ngực anh. Vừa khôn khéo, lại vừa dịu dàng ôm lấy anh.

Cô... ấm áp... ôm vào trong ngực cực kỳ ấm lòng.

Lôi Tuấn tỳ cằm ở trên trán cô, không ngừng cọ cọ cằm ở trên trán. Trong lòng Lôi Tuấn hiện giờ ngũ vị tạp trần... không thể nói là tư vị gì. Cũng may... anh ta có một người vợ vừa đáng yêu, lại vừa khiến người ta cảm thấy thoải mái như cô.

Lôi Tuấn đưa tay ôm ngang cô ấy lên, “Á...” Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ hết hồn, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ anh ta.

Lôi Tuấn bị dáng vẻ này của cô chọc cười, bước nhanh đến ghế sa lon bên cạnh.

Anh ta đặt cô xuống, Hạ Tiểu Hi kéo anh ta ngồi xuống. Lôi Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon, cô liền chui vào trong ngực anh, lúc thì đút dưa hấu cho anh ta ăn, lúc lại đút nho cho anh ta.

“Cám ơn vợ...” rốt cuộc tâm tình của Lôi Tuấn cũng ổn định lại, Hạ Tiểu Hi đặc biệt tốt, lúc thì hôn lên má anh ta, lúc thì cọ cọ trong ngực anh ta, lúc lại đút trái cây cho anh ta ăn.

Lôi Tuấn chợt áp đảo cô, cuồng nhiệt hôn cô, “ Hạ Tiểu Hi, anh yêu em chết đi được.” Anh ta dùng sức hôn lên môi cô.

“Ha ha...” Hạ Tiểu Hi đẩy anh ta ra, “Yêu thì cứ yêu đi, anh nghiến răng nghiến lợi làm gì? Anh đang muốn ăn thịt người hả?”

“Lại để cho em đoán đúng rồi, anh đang muốn ăn em đây.” Tảng đá đè nặng trong lòng Lôi Tuấn cuối cùng cũng được sự dịu dàng của Hạ Tiểu Hi làm cho tiêu tan. Lôi Tuấn đột nhiên nói: “Hai chúng ta cũng phải có con?”

Hạ Tiểu Hi vui vẻ nói với anh ta, “Đó không phải là do em định đoạt sao!”

“À vâng, tối nay em đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.”

Hạ Tiểu Hi nâng tay nhỏ lên, đánh yêu anh ta, “ Băngdày ba tấc, tan không phải một sớm một chiều!”

“Đúng vậy!” Lôi Tuấn nói: “Vì vậy, dây cưa cây cũng đứt, nước nhỏ đá cũng xuyên(*), còn phải thực hiện chính xác nữa!”

(*)Chỉ cần kiên trì không lười nhác, cho dù sức có yếu cũng có thể làm nên việc lớn.

Hạ Tiểu Hi che mặt, đây là cái ví dụ gì vậy...

Lôi Đình về đến nhà, vẻ mặt cũng cực kỳ nặng nề. Gần đây Hoa Thiểu Kiền vô cùng bận rộn, nhưng để trở về nhà sớm, anh ta luôn cố gắng giải quyết hết tất cả công việc ở công ty, nếu thật sự không làm xong, anh ta sẽ mang tài liệu về nhà, xử lý ở thư phòng.

Hoa Thiểu Kiền đang sửa sang lại bản thiết kế ở thư phòng, Lôi Đình đột nhiên đẩy cửa đi vào.

“Chồng...”

Sắc mặt của cô... làm Hoa Thiểu Kiền bị dọa sợ đến nỗi tim giật mình”Lộp bộp”, “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Thiểu Kiền lo lắng, bước nhanh ra ngoài, nắm lấy bả vai của cô, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, “Saao vậy?”

Lôi Đình lắc đầu, nhưng hai hàng chân mày vẫn dính chung với nhau.

Hoa Thiểu Kiền lo lắng muốn chết, đã dáng vẻ này rồi còn lắc đầu?”Đã xảy ra chuyện gì? Em nói với anh xem nào...”

Anh ta lắc lắc bả vai của cô, Lôi Đình chớp chớp mắt, nhìn sang phía anh ta, cô cảm thấy buồn cười, nhưng lại không cười nổi. Cô bối rối nói: “Vừa rồi anh Đình gọi điện thoại cho bọn em, bảo... bọn em đi đến đế đô một chuyến. Nhưng sau đó anh ấy lại gọi điện thoại tới bảo ngày mai bọn em qua, còn nói rõ là ngày phải đón cả bà vú của bọn em cùng đi...”

Hoa Thiểu Kiền gật đầu, Lôi Đình còn nói: “Em và anh em, còn cả anh Đình, đều được bà vú nuôi lớn... Em và anh em là trẻ mồ côi, bọn em được bà vú đưa tới trang viện Lạc Tháp.”

“...” Hoa Thiểu Kiền nhanh chóng hiểu ra, “Chẳng lẽ Diệp Đình tìm được...”

Anh ta dừng lại, rồi mới nói: “Có lẽ anh ấy muốn vạch trần thân thế bí ẩn của bọn em?”
 
Chương 1393: Thời gian... Cũng trùng hợp như vậy? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Toàn thân Lôi Đình như muốn bùng cháy lên!

Giống như lên cơn sốt vậy, cô gật đầu với vẻ mặt phức tạp, “Có lẽ là vậy.” Cô sắp biết được thân thế của mình? Lôi Đình cảm thấy cả người khó chịu, giống như đang lên cơn sốt...

Hoa Thiểu Kiền vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, “Vậy là chuyện tốt...” Anh ta đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên môi cô, “Ngày mai anh sẽ đi cùng với em.”

Lôi Đình cắn môi, nhìn anh ta: “Anh có thời gian rảnh không?”

Hoa Thiểu Kiền nói: “Phải có thời gian chứ, đi cùng vợ, sao không có thời gian được? Nếu chị dâu em không cho anh nghỉ, anh sẽ không làm cho cô ấy nữa!”

“Ha ha...” Lôi Đình cười ra tiếng, người đàn ông này chưa bao giờ biết đùa, nhưng vì chọc cười cô, anh ta thật sự đã... thay đổi rất nhiều.

Lôi Đình nói: “Chồng, em lại đói rồi, phải làm thế nào bây giờ... bữa chiều nay em đã ăn rất nhiều, nhưng bây giờ lại đói bụng đến nỗi ngứa ngáy ruột gan!”

Hoa Thiểu Kiền vuốt ve bụng của cô nói, “Thằng nhóc này... cướp dinh dưỡng nhanh thế... ăn khỏe thế này, chắc không dễ nuôi đâu... Sau này cứ để nó gả cho con nhà Diệp Đình, chuyên đi đến nhà bọn họ ăn chùa uống chùa...”

“Ha ha ha...” Lôi Đình cười đau ca bụng, “Mau đỡ em ngồi xuống...”

Hoa Thiểu Kiền trực tiếp đưa cô xuống tầng, đi vào phòng bếp. Anh ta tự mình xuống bếp, nấu cháo bát bảo cho cô. Anh ta cố tình kéo dài thời gian nấu, bởi vì, Lôi Đình vừa mới ăn cơm tối xong không bao lâu, bây giờ lại ăn tiếp, sợ cô không tiêu hóa được.

Nấu cháo xong đã sắp tám rưỡi, vừa vặn ăn tối. Cơm nước xong, chờ thêm nửa giờ để thức ăn tiêu hóa, sau đó đi tắm, rồi chín rưỡi đi ngủ là vừa vặn.

Hoa Thiểu Kiền múc cháo cho cô, Lôi Đình ngồi ở bên cạnh bàn ăn như đại gia, Hoa Thiểu Kiền thổi cháo nguội, rồi đút cho cô ăn từng miếng từng miếng một.

Lôi Đình ăn xong cháo, dạ dày không còn cồn cào nữa. Chờ cho cháo tiêu hóa, sau đó cô đi tắm rồi đi ngủ.

Hoa Thiểu Kiền thấy cô đã ngủ, anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại cho Diệp Đình.

Hai người thảo luận với nhau nửa giờ, Hoa Thiểu Kiền nắm rõ mọi chuyện, rồi mới trở về phòng ôm Lôi Đình ngủ.

Anh ta dịu dàng ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên gò má của cô. Vốn còn chưa làm xong việc, nhưng anh ta lại nghĩ, thứ tiểu Đình cần nhất bây giờ là sự quan tâm, anh ta không để cô ngủ một mình được... Công việc cứ để lại cho bọn tiểu Cầm làm đi. Anh ta cũng không thể ôm đồm tất cả mọi chuyện cũng trong tay, không buông tay cho cấp dưới đi làm được, nếu làm vậy, bọn tiểu Cầm sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành được.

Diệp Đình cúp điện thoại, trở lại phòng ăn ăn cơm.

Bữa cơm này của Lôi gia kéo dài hơi hai tiếng đồng hồ... Ăn từ bảy giờ đến chín rưỡi, còn chưa ăn xong. Chủ yếu là Lôi lão gia muốn uống rượu...

Lôi Thiếu Tu và Diệp Đình, Tần Sinh phải ngồi tiếp ông.

Lôi lão gia nhớ lại những chuyện đắng cay ngọt bùi của mình, bắt đầu kể từ hồi ông còn trẻ ôm túi thuốc nổ... cho đến chuyện Lôi thiếu Dục và Lôi Thiếu Triệt mất cùng năm.

Lăng Vi suy nghĩ, thời gian bọn họ qua đời... cũng trùng hợp như vậy...

Lôi lão gia tràn đầy bi thương nói, “Đả kích quá lớn! Hai đứa con trai...” Ông giơ hai ngón tay lên, “Hai đứa con trai... một trước một sau... làm ông già này phải... người đầu bạc tiễn người đầu xanh...”
 
Chương 1394: Thời gian... Cũng trùng hợp như vậy? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi lão gia nói xong, lại ngậm nước mắt cười, “Ông đã nói cả đời này ông trung can nghĩa đảm, xích huyết đan tâm! Sao con trai ông lại xấu số như vậy! Chắc chắn hai đứa nó còn sống! Bọn nó nhất định còn sống! Thiếu Triệt nhà ông cũng có người nối dõi!”

Lôi lão gia vừa buồn vừa cười, Lăng Vi cầm chai rượu lên rót rượu cho ông, “Ông nội, ngày mai tiểu Tuấn và tiểu Đình sẽ tới đây, đến lúc đó, ông cứ nhìn thật kỹ "Đại tôn tặc"(*) của ông...”

(*) Nôm na là đứa cháu ăn hại/ tinh ranh, ở đây mình lấy nguyên nghĩa hán việt, vì không thấy từ nào chuyền tải được rõ ý của từ này.

Lôi lão gia bật cười, chỉ tay về phía Lăng Vi, ý kia là: “Cái con nhóc này, cũng học con nhóc Niểu Niểu kia, trêu ghẹo ông.”

Rốt cuộc bầu không khí trên bàn cơm cũng dịu xuống. Diệp Đình đột nhiên nói: “Bọn cháu có thể vào phòng chú Triệt xem không?”

“Có thể, nhưng...” Lôi Thiếu Tu nói: “Trường Thiếu Triệt học cách nhà chúng ta hơi xa, vì vậy nó vẫn luôn ở căn nhà trong khu ngoại ô gần tường. Đồ đạc của nó cũng ở bên kia, nơi đó đều có người quét dọn định kỳ. Bây giờ quá muộn rồi, sáng sớm mai các cháu hẵng đi.”

“ Vâng!” Diệp Đình gật đầu, thầm nghĩ trong đầu, nói không chừng bọn họ còn có thể phát hiện ra đầu mối mới gì ở trong phòng chú nhỏ.

Lúc này, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu đang chạy tới từ Giang thành, hai người vừa chí chóe nhau, vừa đi trong cửa.

Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc chào hỏi mọi người, rồi Lôi Niểu Niểu bắt đầu tố cáo với Lăng Vi, “Chị dâu, chị phân xử công bằng cho bọn em! Chị nói xem, anh ta nói như vậy có thỏa đáng hay không?”

“Nói cái gì?” Lăng Vi đang uống canh, chỉ thấy hai người lỗ mũi không phải lỗ mũi, mặt không phải mặt.

Lôi Niểu Niểu quăng giày thể thao, nói: “Sáng sớm hôm nay bọn em đã hẹn với nhau, cùng đi mua bàn ăn. Sau đó, em mang theo khuê mật của em cùng đi. Anh ta cũng mang bạn mình cùng đi. Kết quả... Ai nha! Em không nói nữa!”

Lôi Niểu Niểu thay dép, dùng sức đạp “Bịch bịch bịch” đi lên cầu thang.

Dì Phương gọi cô ấy: “Con ăn cơm không...”

Lôi Niểu Niểu vẫy tay, nói: “Con đi thay quần áo trước đã ——” Cô cởi bộ đồ rằn ri ra, thay vào bộ quần áo đơn giản màu trắng.

Dì Phương hỏi cô ấy, “Con nói xem, con và Lý Thiên Mặc là thế nào?”

“Hừ! Dì bảo anh ta nói đi!” Lôi Niểu Niểu bê bát ăn cơm, Lý Thiên Mặc rửa tay xong, ngồi vào bên cạnh bàn ăn, đàng hoàng nói: “Trước đây cháu và Niểu Niểu, có một số hiểu lầm nhỏ. Cháu có một người bạn học muốn theo đuổi Niểu Niểu ở trong game...”

Lôi Niểu Niểu lập tức hét lên, “Nói chuyện chính! Đừng nói game nữa...”

Cô ấy nói xong, hơi hơi hé mắt nhìn Lôi Thiếu Tu, quả nhiên nhìn thấy Lôi Thiếu Tu trừng mắt nhìn mình, ý như muốn nói: “Cả ngày lẫn đêm, không lo học tập cho tốt! Chỉ biết cắm đầu chơi game!”

Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi trừng Lý Thiên Mặc, “Anh có bị ngốc hay không? Cái gì cũng đều nói ra!”

Dì Phương nói, “ Thiên Mặc người ta trung thực, chứ con nhìn dáng vẻ của con này... xảo quyệt!”

Lôi Niểu Niểu làm mặt quỷ với bà, nhưng cũng không phải là ác ý, mà giống như đang trêu ghẹo mẹ ruột mình vậy.

Lôi Thiếu Tu hỏi Lý Thiên Mặc, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thiên Mặc, cháu cứ nói thật cho chú biết.”

Lý Thiên Mặc thành thật nói tiếp: “Người bạn này của cháu tên là Hàn Phi, bởi vì có một vài hiểu lầm nên muốn nói xin lỗi Niểu Niểu. Cậu ta biết cháu và Niểu Niểu hẹn nhau cùng đi dạo phố, cậu ta cứ quấn lấy cháu, muốn đi theo xin lỗi Niểu Niểu. Cháu liền hỏi ý kiến của Niểu Niểu, lúc ấy cô ấy đã đồng ý, ai biết lúc gặp mặt, cô ấy cũng mang theo khuê mật tới. Khuê mật đó của cô ấy...”

Biểu tình lúc Lý Thiên Mặc nói đến khuê mật của cô ấy... Thật sự giống như... nhìn thấy quỷ.

Rất kinh khủng!

Lôi Thiếu Tu lập tức nói: “Có phải Lôi Chân hay không?”

Lý Thiên Mặc dùng sức gật đầu, “Đúng! Chính là... cái cột thu lôi đó! Ôi trời ơi... cái miệng của cô ta, phun bạn cháu đến máu chó đầy đầu... Mắng bạn cháu là con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga gì gì đí, mắng bạn cháu... chỉ thiếu mỗi nước quỳ xuống dập đầu bọn họ. Cháu liền nghĩ, cô ta mắng tới trưa, giọng cũng bốc khói... nên đã chạy nhanh đi mua nước uống cho bọn họ, kết quả "Thu lôi" không muốn, nói là cháu chê cô ta nói nhiều... cháu nào có chê cô ta... cháu và bạn cháu còn chưa nói được nửa chữ...”

Lôi Niểu Niểu cắn răng, “Chỉ có vậy thôi sao? Còn phía sau thì sao, anh nói tiếp đi!”

“Còn có phía sau?” Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn Lý Thiên Mặc.

Hai người giống như cùng một gia đình vậy... thật là thú vị...
 
Chương 1395: Hậu di chứng của bệnh viêm não (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lôi Niểu Niểu nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta, “Nói tiếp đi!”

Lý Thiên Mặc cũng nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Nói thì nói, sợ cái gì? Cũng không phải là anh không quan tâm.”

Anh ta nhìn về phía mọi người, nói tiếp: “Người bạn Hàn Phi này của cháu nói tương đối nhiều. Cháu và cậu ta xin lỗi Niểu Niểu và Lôi Chân cả một buổi trưa cũng không ngừng nghỉ. Nhưng Lôi Chân càng được nước nói nhiều, nói hết cả phần mọi người... cô ta không thuận theo không buông tha. Ép bạn cháu đến nỗi không còn cách nào... bạn cháu liền hỏi Niểu Niểu, em thử nói xem... em là cô gái dịu dàng ít nói như vậy, sao lại chơi với một người bạn nói nhiều thế này? Sau đó, Niểu Niểu không...”

“À...” Thì ra là như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình”Thì ra là như vậy “.

Lôi Thiếu Tu và dì Phương đều nhìn về phía Lôi Niểu Niểu. Lôi Thiếu Tu nói: “Vẫn còn có người nói con ít nói... Thật là hiếm...”

Lôi Niểu Niểu nói: “Sao con lại không ít nói? Cha nói con nói nhiều, là do cha không hiểu con thì có!”

Mấy người khác đều cười vui vẻ...

Lăng Vi buồn cười, chuyên gia hót líu lo như Lôi Niểu Niểu, mà cũng phải lùi về phía sau nhường cho Lôi Chân và Hàn Phi... Có thể tưởng tượng được, hai người kia nói nhiều như thế nào...

Dì Phương nhìn về phía Lý Thiên Mặc nói: “Bạn cháu nói như vậy, là không đúng rồi. Cậu ta chỉ trích Niểu Niểu không nên kết bạn với Lôi Chân ở ngay trước mặt Niểu Niểu và Lôi Chân, sao con gái nhà người ta không tức giận cho được...”

“Đúng vậy!” Lôi Niểu Niểu đặt mạnh bát lên trên mặt bàn.

Chất vấn Lý Thiên Mặc: “Em kết bạn với Lôi Chân thì làm sao? Trong lớp bọn em, chỉ có em và cô ấy mang họ Lôi, bọn em đã là người một nhà từ năm trăm năm trước rồi! Em không kết bạn với cô ấy, thì kết bạn với ai? Hơn nữa, Lôi Chân nói nhiều thì làm sao, cô ấy nghĩ cho em mà thôi! Tại sao cô ấy lại mắng các anh, còn không phải là bởi vì các anh làm chuyện quá thất đức trước? Hạn chế em hai tháng thi đấu! Lôi Chân mắng các anh, coi như là tiện nghi cho các anh đấy, biết không? Nếu đổi lại là người khác, người ta đã sớm cầm dao chém anh rồi!”

Lý Thiên Mặc nói: “Không phải trước đó chúng ta đã cởi bỏ hiểu lầm rồi sao... em hại anh thi đấu thua, còn đá anh một cước, anh đã tha thứ cho em. Anh hạn chế em không ra sân đấu hai tháng, em cũng đã tha thứ anh rồi. Không phải chúng ta đã huề nhau rồi sao? Anh còn mang bạn học của anh đến xin lỗi em, làm như vậy... cũng đủ rồi chứ?”

Anh ta nói xong, lại quay sang dì Phương nói: “Dì, lúc bạn cháu nói câu đó, cũng có ngữ cảnh trước sau, vậy mà các cô ấy làm như kiểu bị ép phải nhảy lầu, còn nói lẫy này nọ. Hơn nữa, vì những lời này, cháu cùng với Hàn Phi lại phải xin lỗi hai cô ấy cả một buổi chiều...”

“...” Lăng Vi che miệng cười, không ngờ rằng trong hai ngày qua, hai người này đã xảy ra không ít chuyện.

Những người khác nghe xong đều rơi vào trong sương mù, đều nghe không hiểu lắm.

Dì Phương nói với Lý Thiên Mặc, “Con gái nhà người ta tức giận, cũng không có gì sai cả. Cháu nhìn lại mình xem, vô duyên vô cớ đặt biệt danh cho người ta... Người ta rõ ràng tên là Lôi Chân, cháu lại gọi người ta là "Cột thu lôi"... ai bị đặt như vậy mà không tức giận?”
 
Chương 1396: Hậu di chứng của bệnh viêm não (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lý Thiên Mặc vội vàng giải thích: “Dì Phương, bọn cháu không đặt cái biệt danh "Cột thu lôi" cho cô ta, buổi sáng lúc bọn cháu gặp mặt, cô ta tự giới thiệu mình tên là Lôi Chân. Cô ta tự nói, mọi người đều gọi cô ta thân thiết là "Cột thu lôi", là cô ta bảo bọn cháu gọi như vậy.”

“À...” Dì Phương nói: “Thật ra thì đều là chuyện nhỏ, Niểu Niểu cũng đừng nóng giận nữa. Người ta đã nói xin lỗi rồi, còn có thành ý như vậy, dì cũng nhìn ra, Thiên Mặc đã rất thật lòng xin lỗi con.”

Lôi Niểu Niểu vẫn rất tôn trọng dì Phương, nghe bà nói vậy, cô ấy cũng thu cơn giận về.

Lôi Niểu Niểu nói: “Lúc ấy, con cũng nghĩ như vậy, vì vậy con đã nói với Chân Chân là: Thôi quên đi, có nói phải trái với bọn họ, cũng nói không thông được. Chuyện này cứ dừng ở đây thôi, cho nó qua đi. Sau đó, bọn con đi theo Thiên Mặc đi mua bàn ăn, lúc mua bàn ăn mới buồn cười...”

“Haizzz...” Lôi Niểu Niểu vừa than thở, vừa lắc đầu, “ Lý Thiên Mặc này vẫn còn di chứng của bệnh viêm não! Con cũng không biết nên nói như thế nào với anh ấy mới tốt!”

Cô ấy chống eo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bốn người chúng con cùng ngắm trúng một chiếc bàn ăn, nói rõ chiếc bàn ăn này rất đẹp mắt! Bọn con đều thích, lúc Lý Thiên Mặc sắp nói mua, con và Chân Chân bảo anh ấy phải trả giá! Mấy loại đồ dùng này mua trong thành phố đều bị chặt chém gấp đôi! Người ta bảo một ngàn ba, anh ấy đã lập tức móc tiền, con nhanh chóng cản anh ấy lại không để anh ấy lấy tiền. Con và Chân Chân trả giá với chủ của hàng, bọn con đã trả chủ cửa hàng đến 700 rồi, sợ nói xuống 600 người ta lại kêu gào!”

Lôi Niểu Niểu chỉ vào Lý Thiên Mặc nói: “Vậy mà cái người bị di chứng của bệnh viêm não này lại—— tức chết đi được! Anh ta trả cho người ta một ngàn! Ôi trời ơi —— mọi người nói xem sao con không tức giận cho được? Tiền kia là gió lớn thổi tới à! Con và Chân Chân đã trả xuống cho anh ta còn 700, vậy mà anh ta lại trả cho người ta một ngàn... con tức giận chết đi được! Cuối cùng mọi người đoán xem anh ấy nói gì...”

Lôi Niểu Niểu tức giận đến nỗi chỉ trực muốn đập bàn.

Cô ấy nghiến răng, nói: “ Lý Thiên Mặc nói: Người ta kinh doanh không dễ... đã phải đóng thuế, còn phải thuê cửa hàng, anh ấy còn nói người ta đã phải bán giá vốn cho mình... mọi người nói xem, anh ấy nói vậy có đáng bận tâm không cơ chứ?”

“...” Lý Thiên Mặc không nói gì.

Lôi Niểu Niểu tức giận hừ hừ nói với mọi người, “Mấy lời này đều là mấy lời chủ cửa hàng nói lúc mặc cả, anh ấy lại nghe vào đầu, thông cảm cho chủ cửa hàng chỉ còn kém mỗi nước sụt sịt nước mắt nước mũi... Lúc ấy con đã rất tức giận, con và Chân Chân dạy dỗ anh ấy một trận, tất cả đều là kinh doanh, người ta mặc cả đều nói vậy cả! Anh chưa từng đi mua đồ hả? Anh ấy lại nói, anh ấy đi mua đồ chẳng bao giờ mặc cả... con lại nói: chủ cửa hàng để cái giá 700 cho mình, nói rõ người ta đã có lời rồi! Thế mà anh ấy còn gân cổ lên cãi lại con, cái gì mà chủ cửa hàng kiếm tiền không dễ dàng... con chỉ hận không thể quất chết anh ta!”

Cô ấy trợn mắt nhìn Lý Thiên Mặc, tức giận nói: “Người ta kiếm tiền không dễ dàng, còn anh thì kiếm tiền dễ dàng? Nếu em không đau lòng anh vất vả làm việc kiếm tiền, em cũng sẽ không cố tình kéo Lôi Chân đi trả giá cho anh! Vậy mà anh thì sao? Ngày ngày làm việc vất vả như thế nào? Anh kiếm tiền dễ dàng lắm hả?”

Cô ấy nói xong, lại hỏi mọi người, “Mọi người nhìn xem anh ấy phá sản thành cái dạng này, con có thể không tức giận hay sao?”

Mọi người đều gật đầu, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Sau này, em quản cậu ta thật nghiêm vào...”

Lôi Niểu Niểu chống nạnh, tức giận nói: “Tự con mua đồ, còn không tốn sức đến vậy! Đấy còn chưa phải là chuyện đáng giận nhất đâu... chuyện đáng giận hơn còn ở phía sau cơ!”

Cô tức giận đến nỗi cổ họng như thét ra lửa, bê bát canh lên uống một ngụm canh, chờ nhuận giọng rồi mới nói tiếp.

“Sau khi mua bàn xong, Lý Thiên Mặc thanh toán một ngàn. Lôi Chân bảo chủ cửa hàng trả lại 300. Cuối cùng cũng mua bàn với giá 700. Chủ cửa hàng cũng coi như là người thành thật, trả lại tiền cho bọn con. Bọn con mua bàn xong, liền đi ra ngoài, bên ngoài có một bà lão bày sạp, bà lão đẩy xe hàng cũng không dễ dàng gì, bán mấy thứ đồ chơi trẻ con, kẹp tóc này nọ. Lý Thiên Mặc lại hò hét, nhìn trúng cái kẹp tóc hình lỗ tai mèo, còn nói là mua cho con và Lôi Chân mỗi người một chiếc. Con và Lôi Chân đều thích, mua thì mua đi, cũng không uổng phí chúng ta tiết kiệm mấy trăm đồng tiền cho anh ấy! Kết quả... thằng ngốc này... đi ra hỏi bà lão chiếc kẹp tóc giá bao nhiêu tiền? Bào lão nói: chiếc kẹp tóc này bảy đồng, mọi người đoán xem anh ta nói gì!”

Lôi Niểu Niểu giận quá hóa cười, chỉ vào Lý Thiên Mặc nói, “Anh ấy trực tiếp hỏi bà lão, hai đồng tiền có bán hay không?! ĐM... Người ta bán hàng vỉa hè, chặt chém nhiều đến vậy sao?”

“Ha ha ha...” Mọi người bị chọc cho cười phá lên.&
 
Chương 1397: Một cái hố to, chờ anh nhảy (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lôi Niễu liền nói: “Đồ ngốc này con chịu rồi.”

Cô lắc đầu nói: “Dọc đường đi con dạy anh ta, mua hàng là phải mặc cả, còn phải hạ xuống một nửa. Kết quả anh ta học rồi, còn nói lý lẽ với bà cụ già, người ta muốn 7 tệ nó lại đưa cho người ta 2 tệ, suýt chút nữa thì bà cụ đã chửi chết chúng ta rồi… các người nói xem, bà cụ người ta bán hàng một ngày kiếm được bao nhiêu chứ.. ôi mẹ ơi, buồn chết tôi rồi…”

Lm xoa trán lắc đầu: “Nửa đời sau của tôi sẽ không đi dạo phố với anh ta nữa, tôi không thể trêu chọc còn không thể trốn, không thể chịu nổi anh ta rồi.”

Lý Thiên Mặc nói: “Sao có thể trách tôi chứ? Không phải các người bảo tôi nói mua đồ thì không phải để trả một nửa sao?”

Lôi Niễu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống chứ.Ông chủ đồ gia dụng kia có lợi nhuận lớn, một cái bàn bán ra đã vài trăm tệ, bà cụ bán hàng vỉa hè có thể kiếm được bao nhiêu? Mấy tệ thôi, được 1, 2 tệ đã tốt rồi, anh còn chém người ta còn 2 tệ, bà cụ người ta chửi anh đã là may cho anh rồi đấy, không cầm giày ném anh xem như người ta có giáo dưỡng anh biết không?”

Phương Di ngắt lời: “Ôi này, chút chuyện đó không cần tức giận, chúng ta đều biết, nhanh đi ăn cơm.”

Bà nhìn Lý Thiên Mặc: “Đi ăn cơm đi, Niễu Niễu nhà dì có hơi hùng hổ, cậu thành thục hơn nó, đừng chấp nhặt với nó làm gì.”

Lý Thiên Mặc nói: “Dì nói đúng, cháu sẽ không giận cô ấy, còn cảm thấy rất thú vị, cháu mới sợ cô ấy tức giận, cả đường về cháu dỗ cô ấy ai biết cô ấy giận như vậy, giận cả ngày về đến nhà còn chưa nguôi giận….”

Đột nhiên Lôi Niễu chui môi trừng anh, sau đó lại trừng rồi hừ một tiếng.

Phương Di lập tức hiểu ra, hai đứa này…Niễu Niễu nhà bà còn chưa trưởng thành, còn là cô bé, còn may đứa nhỏ Thiên Mặc này biết nhường nhịn.

Lăng Vi thật ra có thể hiểu hai người bọn họ.

Lôi Niễu mới 20 tuổi đang là độ tuổi hồn nhiên, ảo tưởng, nhiệt huyết.

Lý Thiên Mặc mới 22 tuổi, còn chưa tới 23 đâu, đúng là độ tuổi thanh niên chuyển hóa thành đàn ông thực thụ, để bọn họ từ từ tôi luyện, như vậy yêu nhau cũng rất đẹp.

Mọi người ăn xong thì cũng đã 10h đêm rồi.

Lăng Vi và dd về thư phòng, bọn họ định xem sách rồi mới đi ngủ, Lôi Thiếu Tu chuẩn bị phòng cho khách cho bọn họ ở ngay bên cạnh, phòng cho khách kia mở cửa cả ngày, lại cho người dọn dẹp, không còn mùi gì nữa.

Nhưng mà phòng của Lý Thiên Mặc thì không hay rồi… Lôi Thiếu Tu không biết hôm nay cậu ta và Niễu Niễu về nhà nên chưa chuẩn bị.

Lý Thiên Mặc ở phòng cho khách không có cửa sổ, ẩm ướt, tuy đã đổi chăn ga mới nhưng mùi mốc nhất thời không bay đi hết.

Lý Thiên Mặc vừa tắm rửa xong còn chưa mặc quần áo thì Lôi Niễu đã gõ cửa, ở bên ngoài gọi vào: “Này.. cửa thứ nhất của tôi là 16s03, có thể qua cửa thứ hai không?”

“Được rồi, chờ một chút.” Lý Thiên Mặc nhanh tay lau tóc, mặc quần áo ngủ Lôi Thiếu Tu chuẩn bị cho, bộ này khá ổn, kẻ ô xám trắng.
 
Chương 1398: Một cái hố to, chờ anh nhảy (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Anh vén tay áo lên sau đó duỗi tay mở cửa, Lôi Niễu giơ tay phủi phủi trước mũi: “Ba cũng thật là… căn phòng này làm sao mà ngủ? Nhiều năm chẳng có ai ở.”

Cô xoay người đi xuống lầu: “Đi, đi vào phòng tôi.”

“Hả?” Lý Thiên Mặc sửng sốt.

Lôi Niễu quay đầu trừng anh: “Không phải bảo anh đi phòng tôi ngủ mà bảo anh chỉ cho tôi qua cửa thứ hai.”

“À…” Lý Thiên Mặc ôm máy tính của mình ra ngoài liền đóng cửa lại.

Anh đi theo Lôi Niễu xuống lầu, Lôi Niễu trừng anh, thầm nghĩ giống như tên ngốc vậy… phòng bà tốt còn không vào, ngoại trừ người nhà còn chưa có nam sinh nào vào đâu.

Di xuống lầu hai, Lôi Niễu dẫn anh tới cuối hành lang, phía nam chính là phòng cô, căn phòng vô cùng sáng sủa, vừa mở cửa, Lý Thiên Mặc đã thấy đám nhạc cụ bên trong.

Lý Thiên Mặc cười nói: “Tôi còn trưởng phòng con gái các cô đều là búp bê hồng phấn cơ…”

Phòng của cô không hề như vậy, toàn là màu nâu, xam, xanh nhạt.

Lôi Niễu nói: “Búp bê gì chứ, không phải là phong cách của tôi. Tôi không thích nơ bướm, búp bê hồng phấn này nọ.”

“‘Ừ.” Lý Thiên Mặc gật đầu nhìn cô: “Trông cô tương đối có khí khái, tôi rất thích phong cách này của cô.”

Lý Thiên Mặc không nhìn lung tung mà nghiêm chỉnh ngồi một chỗ.

Cảm giác phòng cô rất gọn gàng, sạch sẽ, tuy không có búp bê này nọ nhưng rất thơm… tự nhiên, tươi mát, có hương vị phụ nữ.

Lôi Niễu đi tới chỗ máy tính ngồi xuống khởi động máy, sau đó vỗ ghế bên cạnh: “Anh tới đây ngồi đi, không cần tôi phải mời anh đấy chứ?”

Lý Thiên Mặc ôm máy tính ngồi bên cạnh cô, thầm nghĩ” Mặc kệ ở đâu anh đều được đãi ngộ… chỉ có thể ăn không ngồi chờ.

Đột nhiên Lôi Niễu nói: “Tôi đi lấy cho anh cái đệm.” cô đi qua người anh, Lý Thiên Mặc ngồi dựa vào tường, chỉ có một lối đi nhỏ, cô bựa đi qua liền chạm vào người anh, Lý Thiên Mặc nhanh chân dịch ghế ra.

Cô hoàn toàn không cảm giác gì, cầm đệm trên sofa ném cho anh: “Cho anh, nhìn mà xem, tôi vẫn rất chu đáo đúng không. Ngày mai chúng ta đi mua ghế dựa, tránh cho sau này anh qua lại không có ghế dựa ngồi.”

Lý Thiên Mặc thầm nghĩ: Còn có lần sau sao? Tôi cũng không dám tới đâu… dạo phố với cô suýt chút nữa mất nửa cái mạng, làm sao còn dám tới phòng cô… không chừng có hố gì to chờ tôi nhảy đấy…

Kết quả có hố thật…

Vốn anh định dạy cô qua cửa thứ hai thì về phòng ngủ, kết quả… cô gái này làm sao cũng không qua được cửa này…

“Sao lại thế, cửa thứ hai và cửa thứ nhất không khác gì mà…”Lý Thiên Mặc sốt ruột.

Anh chỉ vào màn hình: “Phải nhớ được đám kí hiệu đó thì mới đua tốc độ được…”

Lý Thiên Mặc vô cùng khó hiểu, rõ ràng quy tắc chơi giống nhau, cô qua được cửa thứ nhất nhanh như vậy, còn kỉ lục 16s 03 mà sao cửa thứ hai vẫn không qua nổi?

Không phải do trình độ của cô chứ?

Lôi Niễu ngáp một cái: “Anh dạy tôi đi… anh dạy tôi có bí quyết gì không?”

Lý Thiên Mặc ngồi bên cạnh kiên nhẫn chỉ bảo: “Cô nhìn kí hiệu này… giống cá ba đuôi không? Cô nhìn kí hiệu này…. Giống một người quỳ dưới đất trên người đầy máu không? Cô nhìn cái này giống quỷ hồn không?”

“‘á…” Lôi Niễu rất buồn ngủ, đột nhiên bị anh nói, hoảng sợ lấy lại tinh thần: “Lý Thiên Mặc, anh muốn làm gì vậy, hơn nửa đêm nói cái này cho tôi làm gì, tối nay làm sao tôi ngủ được? Anh đừng đi, anh ở lại đây với tôi.”

“……”

Trái tim của Lý Thiên Mặc đập thình thịch, có cô gái mời mình ngủ cùng, phải làm sao bây giờ?
 
Chương 1399: Bị người nào theo dõi? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau đó Lý Thiên Mặc không rời đi mà hai người chơi cả đêm…

Cùng nhau làm nhiệm vụ cùng nhau kết hôn…vì nhiều thành tích… ln muốn kết hôn anh cũng không có lý do phản đói, bởi vì thiếu cô… haha.

Thật ra trong lòng Lý Thiên Mặc lại vô cùng vui vẻ.

Sáng hôm sau mọi người xuống lầu ăn sáng, Lôi Tuấn gọi điện thoại tới: “Em và tiểu Đình đã đón được mẹ Tô San, hôm nay là chủ nhật, tiểu Tony và Lăng Tiêu không phải làm gì, em để bọn họ đến luôn.”

“Được.” Diệp Đình nói: “Đến thủ đô thì gọi cho anh, anh phái người qua đón mọi người.”

Bên trong chiếc xe V1 màu đen dài, Lôi Đình một mình chiếm một chiếc ghế dựa dài, cô lớn bụng, ngồi lâu sẽ mệt nên nằm xuống nhưng mà nằm cũng khó chịu, Hoa Thiếu Kiền ngồi bên cạnh cô để cô gối lên chân anh.

Lúc này Lôi Đình mới thoải mái hơn một chút.

Tiểu Tony và Lăng Tiêu ngồi đằng trước chơi chong chóng, Tony kể truyện cổ tích cho Tiểu Tony, Tô San cực kì hiền lành, Diệp Đình, Lôi Đình, Lôi Tuấn đều do mà nuôi lớn, sau đó tiểu Tony cũng do bà chăm sóc, hiện tại Lăng Tiêu cũng gần gũi với bà.

Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi ngồi ghế dài bên phải, Hạ Tiểu Hi cùng tiểu Tony chơi chong chóng.

Lúc này đột nhiên Lôi Tuấn cảm thấy xe nhẹ nhàng hẳn… anh nhìn qua lái xe, liền nghe lái xe nói: “Lôi thiếu, phía sau có một chiếc xe theo dõi chúng ta, bên cạnh có ba chiếc, nhìn chiếc xe màu đen là sản phẩm trong nước nhãn hiệu Red star.”

Lôi Tuấn quay đầu lại xem, quả nhiên dẫn đầu mấy chiếc xe đằng sau có một chiếc xe đen nhãn hiệu Red star.

Lái xe còn nói: “Bọn họ đi theo chúng ta hai con đường, hiện tại tôi có thể xác định bọn họ đang theo dõi chúng ta.”

Lôi Tuấn ừ một tiếng, cẩn thận nghiên cứu chiếc xe kia. Nói thật ra đây không phải xe mà lão quỷ Hoắc Ân hay dùng, lão đó thích dùng xe sản xuất nước ngoài, cũng không phải loại mà đám tiểu Ngũ trùm thuốc phiện hay dùng, tiểu Ngũ hay dùng xe tải. Hiển nhiên chiếc xe nhãn hiệu Red star này là xe bản hạn chế, một vài chính khách có thân phận mới có thể dùng.

Lôi Tuấn nghĩ nghĩ nói: “Nơi này náo nhiệt, bọn họ không dám làm gì, lái xe đến điểm C chúng ta đổi xe xem bọn họ có theo dõi nữa hay không.”

“Vâng Lôi thiếu.”

Lái xe điều khiển xe đến điểm C thì Lôi Tuấn để Lôi Đình đổi xe còn anh và lái xe vẫn ngồi trên chiếc xe V1 của Laroe.

Lôi Tuấn để lái xe lái đi trước, chờ 20 phút sau lại để xe của Lôi Đình lái đi.

“Lôi thiếu, bọn họ theo kịp rồi!”

Lôi Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đen Red star bị bọn họ dụ tới.

Lôi Tuấn để lái xe lái đến con đường nhỏ: “Dẫn bọn họ đến điểm G, mai phục bọn họ ở đó, ngược lại tôi muốn nhìn xem ai có gan dám theo dõi tôi.”

“Vâng! Lôi thiếu!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top