Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân
Chương 64: Chủ Ý Xấu


Mấy cách Hạ Quý nghĩ ra muốn trừng phạt Phó Dụ cũng chưa có cơ hội dùng tới, còn khiến bản thân trở thành người bị trừng phạt.

Xong việc, cả người cô xụi lơ trên giường, nhìn Phó Dụ tự tay cởi bỏ dây trói, cô đã hết cách làm ra vẻ kinh ngạc.

Phó Dụ cũng không dám chọc cô tức giận, sau khi dọn dẹp xong, đỡ Hạ Quý hai chân mềm nhũn run rẩy ra ngoài.

Trong đại sảnh, Hạ Quý gặp Phó Nhụy và Diệp Hâm, nói đúng ra là Phó Nhụy và Diệp Hâm đứng đây chờ bọn họ.

“Quả nhiên thằng nhóc nhà em nghĩ ra mấy chủ ý xấu!”

Thấy Phó Dụ, lại nhìn dáng vẻ này của Hạ Quý, Phó Nhụy lập tức hiểu rõ tất cả.

Phó Dụ trừng mắt liếc Diệp Hâm một cái, anh ta sờ mũi, né tránh ánh mắt của Phó Dụ.

“Có ý gì?” Đầu óc Hạ Quý có chút ngốc nghếch, chưa kịp hiểu Phó Nhụy đang nói gì.

“Ý tớ là…”

“Lên xe trước đã!” Phó Dụ cắt lời Phó Nhụy, nửa ôm nửa kéo Hạ Quý đưa đi.

Phó Nhụy và Diệp Hâm chạy nhanh theo sau, cô đã sớm gọi tài xế trong nhà tới, sau khi bốn người lên xe, Phó Nhụy đều nói ra hết tất cả tiền căn hậu quả mọi chuyện cho Hạ Quý.

“Tên nhóc đó hận tớ đoạt lấy cậu, liên thủ với Diệp Hâm ngu ngốc này, còn mua chuộc người ở thẩm mỹ viện, sau đó để bọn họ làm chuyện đáng khinh với chúng mình.

Hạ Hạ, nhìn dáng vẻ này là biết cậu bị tên nhóc thối tha đó ăn sạch rồi!”

Hạ Quý nhìn về phía Phó Dụ, anh cũng không phủ nhận, xem ra chuyện này đúng thật là anh làm.

“Lúc tớ chuẩn bị ngủ, cảm giác có người vào trong, tưởng rằng Diệp Hâm tới xin lỗi, nhưng tớ nhìn dáng vẻ đó đã biết có gì không thích hợp!”

Phó Dụ trợn mắt, thì ra là đồng đội ngu như heo làm hại mọi chuyện bại lộ.

Phó Nhụy vốn đã giận dỗi Diệp Hâm, hơn nữa còn biết Phó Dụ và Hạ Quý ở bên nhau, trong lòng cô không thoải mái nên tranh đoạt Hạ Quý ở bên mình.

Không nghĩ tới Phó Dụ sẽ nghĩ ra chủ ý như vậy, thật ra Phó Dụ cũng chỉ muốn ở riêng một chỗ nói chuyện với Hạ Quý một lát, Diệp Hâm cũng như vậy.

Ai ngờ đi vào đã thấy Hạ Quý trần truồng nằm đó, hơn nữa huân hương có tác dụng an thần, Hạ Quý mới có thể ngủ sâu như vậy, không nhận ra có ai vào trong.

Phó Nhụy vốn đã nguôi giận, sau chuyện này lại càng tức giận hơn.

Diệp Hâm rất nhanh đã bị cô vạch trần, không chỉ không có thịt ăn, còn chọc cô tức giận, dỗ dành thế nào cũng không được.

Phó Dụ trách cứ mình ngu ngốc, nhưng Diệp Hâm còn hâm mộ ghen ghét Phó Dụ không ít, tốt xấu gì cũng được ăn thịt, còn anh đến canh cũng chưa kịp uống đã bị đuổi ra ngoài, sau đó chờ đợi ở đại sảnh.

Phó Nhụy nổi nóng, Diệp Hâm cũng không dám nói chuyện với Phó Dụ, tùy ý để Phó Nhụy trách móc.

Nghe xong lời nói của Phó Nhụy, Hạ Quý cảm thấy vô cùng hoang đường.

Theo như cô biết, Phó Dụ không phải là người như vậy, anh là một học sinh ngoan ngoãn, đối xử với bạn học xung quanh có thể nói là lạnh nhạt, sao có thể làm ra chuyện như ngày hôm nay được chứ?

Nhận thấy ánh mắt Hạ Quý, Phó Dụ mím môi, chết cũng không mở miệng giải thích một câu.

Phó Nhụy vẫn còn mắng mỏ hai người bọn họ, Hạ Quý nghe một câu cũng không lọt vào tai.

Phó Dụ lúc này không giống với Phó Dụ trong ấn tượng của cô, là cô chưa đủ hiểu anh sao?

Hạ Quý không phải không thể tiếp thu một Phó Dụ như vậy, mà là trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, Phó Dụ trước mắt so với Phó Dụ từng quen biết chênh lệch nhau vô cùng.

ba người trong xe đều trầm mặc, chỉ có một mình Phó Nhụy lải nhải.

“Tớ tới rồi.

” Sau khi xe dừng lại, đã tới nhà Hạ Quý, cô nói với Phó Nhụy một tiếng rồi xuống xe.

Phó Dụ vẫn luôn nhìn cô, nhưng cô không hề quay đầu, cũng không sợ cô cảm giác được phía sau có một ánh mắt nhìn mình chăm chú.
 
Chương 65: Chiến Tranh Lạnh


Từ sau khi xảy ra chuyện ở thẩm mỹ viện, Hạ Quý và Phó Dụ đã nửa tháng không gặp, thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có.

Mỗi ngày Hạ Quý đều tới công viên nước làm việc, một tháng chỉ nghỉ ngơi bốn ngày, thời gian làm việc đã chiếm hơn nửa, mà cô cũng cố tình trốn tránh Phó Dụ, cứ thế hai người không gặp nhau.

Mà Phó Dụ, sau khi trở về, mấy ngày đều bị Phó Nhụy lải nhải bên tai.

Có lẽ là Diệp Hâm cảm thấy mình liên lụy Phó Dụ, bởi vậy mỗi ngày đều tới cửa dỗ dành Phó Nhụy, dời lửa giận lên người mình.

Phó Dụ bị Phó Nhụy mắng vài ngày, Diệp Hâm lập tức đưa Phó Nhụy đi chơi, để Phó Dụ có thể thanh tịnh một chút.

Hai người mới yêu nhau chưa được bao lâu, đột nhiên xa cách hơn nửa tháng.

Trong lòng Hạ Quý hụt hẫng, bản thân cô không có kinh nghiệm yêu đương, không biết nên xử lý chuyện này thế nào.

Cô cũng không phải người chủ động, đoạn tình cảm này là do Phó Dụ đi trước, bây giờ không có anh chủ động, đừng nói là tình cảm giậm chân tại chỗ, ngay cả như trước kia cũng không được.

Hạ Quý giận dỗi là do cô không đủ hiểu Phó Dụ, cũng không có cách nào lý giải được hành động của anh, cô vẫn luôn đợi Phó Dụ chủ động giải thích với mình.

Vậy mà lúc này anh lại không tới tìm cô, một cuộc điện thoại cũng không có, quan hệ hai người cứ thế đóng băng.

“Hạ Quý! Hạ Quý!”

“Hả? Sao vậy?”

“Khách muốn kiểm phiếu.



“Xin lỗi.



Hạ Quý miễn cưỡng cười một cái, kiểm tra vé của khách, sau đó để người ta đi vào, đồng nghiệp vừa rồi nhắc nhở cô nhíu mày hỏi, “Cậu sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?”

“Tớ không sao.



“Dạo này cậu luôn thất thần, cũng chẳng thấy cậu có tinh thần gì cả.



“Có thể do thời tiết nóng thôi không ăn được gì.



“Vậy cậu phải chú ý ăn uống vào.



“Ừm, tớ biết rồi.



“Phải rồi, lâu rồi không thấy bạn trai cậu đâu, dạo này cũng không thấy đón cậu tan làm.



“Anh ấy đi học lái xe rồi.



Chờ đồng nghiệp đi ra chỗ khác, Hạ Quý ảo não vô cùng, tinh thần cô dạo này không được tốt cho lắm.

Sau khi Phó Nhụy được Diệp Hâm dỗ dành, hai người lại như trước kia gắn bó kéo sơn.

Phó Nhụy cũng không tức giận Phó Dụ nữa, hôm nay còn chủ động đi gọi anh xuống ăn cơm.

“Phó Dụ, xuống ăn cơm trưa!”

“…”

“Thằng nhóc này còn ngủ nướng à?” Phó Nhụy nói thầm một tiếng, dứt khoát mở cửa đi vào.

Phó Nhụy vừa vào đã thấy Phó Dụ dựa vào đầu giường, một tay xoa huyệt thái dương, một tay đấm ngực, dáng vẻ vô cùng đau đớn.

“Phó Dụ, em sao vậy?” Phó Nhụy hoảng sợ, “Ở đâu không khỏe?”

Phó Nhụy bỗng dưng đi vào dọa Phó Dụ giật mình, vừa rồi không nghe tiếng gõ cửa, thấy cô đi vào lập tức nhanh chóng cất hai hộp thuốc trên tủ đi.

“Em không sao, có chút đau đầu, chắc là cảm nắng thôi.

” Chuyện Phó Dụ đi học xe buổi sáng Phó Nhụy biết.

“Em cầm cái gì đây?” Phó Dụ cất đi quá nhanh, Phó Nhụy chưa kịp nhìn rõ.

“Thuốc, uống là sẽ khỏi thôi.



“Em cũng đừng uống bậy bạ, gọi bác sĩ tới khám đi.



“Em không sao.

” Phó Dụ ném thuốc vào ngăn kéo, lôi kéo Phó Nhụy ra khỏi phòng.

Sau khi ăn sáng xong, Phó Dụ kiên trì muốn đi học lái xe, Phó Nhụy ngăn cản, muốn anh ở nhà nghỉ ngơi.

“Bây giờ mới giữa tháng bảy, còn nhiều thời gian, chậm một hai ngày cũng không sao!”

“Nốt hôm nay là có thể lấy được bằng rồi!”

Phó Dụ kiên trì muốn đi, cô cũng không thể ngăn cản, chờ anh đi rồi, Phó Nhụy mới gọi cho Diệp Hâm nói về Phó Dụ.
 
Chương 66: Phó Dụ Bị Tai Nạn


Hôm nay vừa đi làm, Hạ Quý đã cảm thấy có chút bất an, cảm giác như có chuyện gì sắp xảy ra.

Cơm trưa ăn cũng không vào, nửa tháng này bố mẹ đều bảo cô gầy đi.

“Nếu con mệt thì ở nhà nghỉ ngơi đi.

” Mẹ Hạ nói.

“Con không sao.



Hạ Quý không muốn ngây ngốc trong nhà, tình huống như bây giờ ở nhà cũng không tốt, sẽ nghĩ đông nghĩ tây.

Hạ Quý cất cơm hộp đi, uống nước rồi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên, “Alo? Xin hỏi ai vậy?”

Hạ Quý chưa nhìn số điện thoại đã nghe máy, tưởng là số điện thoại giao hàng.

“Cô quen Phó Dụ sao? Tôi là thầy giáo của cậu ấy, hôm nay thi lái xe cậu ấy bị tai nạn.



“Cái gì?” Sắc mặt Hạ Quý trắng bệch, vội vàng chạy ra ngoài.

“Hạ Quý, cậu đi đâu vậy?” Đồng nghiệp thấy thế lập tức gọi cô lại.

“Bạn trai tớ xảy ra chuyện, tớ phải đi tìm anh ấy!” Hạ Quý đỏ mắt nói.

“Túi của cậu!” Đồng nghiệp vội vàng lấy túi cho cô, một người khác an ủi, bảo cô đi bệnh viện trước, trên đường chú ý an toàn.

Hạ Quý bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, thầy giáo nói cô biết Phó Dụ được đưa tới bệnh viện nào, bảo cô mau tới.

“Phó Dụ đâu?” Hạ Quý chạy tới phòng cấp cứu, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở cửa qua lại, nghe được tiếng, ông lập tức nhìn cô.

“Cô là người nhà Phó Dụ?” Sau khi Phó Dụ bị tai nạn, giáo viên cũng không có thời gian đi tra tư liệu của anh, lập tức dùng điện thoại của anh gọi cho người trong danh bạ.

“Tôi là bạn gái anh ấy, anh ấy sao rồi?” Hạ Quý gấp gáp vô cùng.

“Cô đừng lo, tuy là tai nạn nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da, không thương tổn tới bên trong.

” Thầy giáo nói.

Phó Dụ hôm nay thi lái xe, anh và giáo viên đi cùng nhau, đang đi thì trên đường có một đứa trẻ chạy ra, Phó Dụ mới đâm xe vào gốc cây.

Nhưng mà thầy giáo cũng biết gần đây tâm trạng anh không tốt, nếu không phải phanh gấp sẽ không đâm vào cây.

Tóm lại cũng chỉ là tai nạn nhỏ, thầy giáo ngồi kế bên không có chuyện gì, Phó Dụ ngồi ở ghế lại bị mảnh thủy tinh làm cho bị thương.

Vào lúc Hạ Quý nôn nóng, cô mới nhớ tới phải thông báo cho Phó Nhụy, tuy rằng là bạn gái Phó Dụ, nhưng nếu yêu cầu kí tên gì đó cô cũng không đủ tư cách.

Phó Nhụy và Diệp Hâm đang cùng nhau ăn trưa, nhận được điện thoại của Hạ Quý vội vàng chạy thẳng tới bệnh viện.

“Phó Dụ đâu? Nó thế nào?” Lần đầu tiên Hạ Quý nhìn thấy Phó Nhụy thất thố như thế.

Ngày thường cô ấy luôn bắt nạt, mắng mỏ Phó Dụ, nhưng vẫn là người quan tâm anh nhất,

“Bị thương ngoài da thôi, không sao, anh ấy ra bây giờ.

” Hạ Quý trấn an Phó Nhụy.

Không lâu sau, Phó Dụ đã đi ra, trên mặt, cánh tay đều là vết thương, nghiêm trọng nhất là trên trán, phải khâu ba mũi.

“Phó Dụ, anh không sao chứ?” Thấy dáng vẻ này cảu Phó Dụ, nước mắt Hạ Quý không ngừng chảy ra.

“Tên nhóc này, chị đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi, chết cũng không nghe lời, nhìn xem bây giờ biến thành cái dạng gì rồi?” Phó Nhụy đỏ mắt mắng anh.

Phó Dụ nhíu mày, sờ tới vết thương trên trán và miệng, sắc mặt càng khó coi.

Anh không nghĩ tới thầy giáo sẽ gọi bọn họ tới, ông chú ý tới sắc mặt Phó Dụ không tốt, nói hai câu rồi đi.

Phó Nhụy lôi kéo không cho ông đi, “Đây là thi cái gì chứ? Sao lại không đảm bảo an toàn cho học viên?”

Diệp Hâm vội vàng đi kéo Phó Nhụy lại, Hạ Quý đưa tay muốn đỡ Phó Dụ lại bị anh né tránh.

Cô nhìn cánh tay mình, trong lòng mất mát.
 
Chương 67: Anh không để ý tới cô


Phó Dụ đi tới cửa bệnh viện, Hạ Quý nhìn anh ngây ngẩn cả người.

Phó Nhụy bị Diệp Hâm giữ chặt, thầy giáo nhân cơ hội chạy đi, vừa muốn mắng Diệp Hâm đã thấy Phó Dụ đi lướt qua mình.

"Phó Dụ, em đi đâu? Bị thương còn chạy loạn?"

"Về nhà." Ngữ khí Phó Dụ lãnh đạm khiến cho trái tim Hạ Quý phía sau cũng lạnh đi.

Phó Nhụy mải để ý Phó Dụ, không chú ý tới Hạ Quý còn ở phía sau, vẫn may Diệp Hâm nhớ tới, quay đầu lại nói với cô, "Đi thôi, trước đưa Phó Dụ về nhà đã."

"Ừm." Hạ Quý tự mắng bản thân, lúc này còn sợ mình mất mát, bây giờ quan trọng nhất không phải Phó Dụ sao?

Hạ Quý chậm rãi đuổi theo, bốn người lên xe quay về biệt thự Phó gia.

"Phó Dụ, em đi đâu?" Phó Nhụy vừa xuống xe đã thấy anh quay đầu đi mất.

"Về phòng nghỉ ngơi."

Hạ Quý xuống xe, có chút không biết làm sao, lần đầu tiên cô cảm thấy hai người có khoảng cách xa tới như vậy.

Phó Nhụy đẩy cô một cái, "Nó giận dỗi thôi, cậu dỗ dành một tí là được."

Hạ Quý gật đầu, phải rồi, hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh, không để ý cô cũng là chuyện bình thường.

Bây giờ anh bị thương, đương nhiên cô phải chủ động nhận lỗi. Trước kia đều là anh dỗ dành cô, bây giờ cô chủ động cũng là chuyện bình thường.

Bởi vì Phó Dụ bị thương ngoài da, sau khi xử lý miệng vết thương xong cũng không cần uống thuốc.

Nhưng Hạ Quý vẫn muốn làm gì đó cho anh, vì vậy đi vào phòng bếp, nói với người làm một tiếng, tự tay nấu cháo củ mài ninh xương cho anh.

Củ mài có thể tăng cao miễn dịch, quan trọng nhất là cháo cũng không mặn, Phó Dụ đang bị thương chỉ được ăn đồ thanh đạm, nếu không rất dễ để lại sẹo.

Nấu cháo cần có thời gian, Hạ Quý nhờ bảo mẫu trông nồi cháo giúp mình, còn cô đi lên xem Phó Dụ thế nào trước.

Sau khi Phó Dụ về phòng lập tức khóa trái lại, sau đó nhanh chóng tới mép giường, lấy hai hộp thuốc trong ngăn kéo ra uống.

Uống xong, anh nằm liệt ở mép giường, cả người giống như suy sụp.

"Phó Dụ, là em, em vào được không?" Hạ Quý gõ cửa, chốc lát cũng không nghe thấy âm thanh bên trong.

Cô cho rằng Phó Dụ đã ngủ, thử mở cửa mới phát hiện cửa đã khóa.

Cô rất đau lòng, cảm giác như cánh cửa này đã chia cắt hai người bọn họ.

"Anh mệt phải không? Vậy nghỉ ngơi đi." Hạ Quý áp xuống mất mát trong lòng, nói xong rồi đi.

Nghe được tiếng bước chân xa dần, Phó Dụ trong phòng cũng lộ ra biểu tình mất mát.

Vừa rồi anh đã muốn mở cửa, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Quần áo trên người Phó Dụ đã bẩn, anh vào phòng tắm mở vòi hoa sen, nước chảy từ trên xuống, Phó Dụ nhắm chặt mắt.

Nước lạnh dính vào vết thương đã được xử lý trên người, cảm nhận được đau đớn, Phó Dụ mới biết mình còn sống.

Tắm xong Phó Dụ tùy ý lau bọt nước trên người, bên hông quấn một cái khăn tắm, là cái mà Hạ Quý từng dùng.

Từ ngày Hạ Quý dùng nó, anh vẫn luôn dùng cái này, cũng không cho người làm đổi đi.

Phó Dụ mệt mỏi, tóc cũng không sấy lập tức nằm xuống.

Hạ Quý từ trên lầu xuống, thấy Phó Nhụy gọi cho bố mẹ kể chuyện Phó Dụ bị tai nạn.

Diệp Hâm ngồi bên cạnh cô, vào lúc Phó Nhụy tức muốn hộc máu mắng thầy giáo, Diệp Hâm luôn nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cô ổn định cảm xúc.

Hạ Quý thực sự hâm mộ hai người bọn họ, thời gian yêu nhau cũng đã lâu, dù là cãi nhau thế nào, bọn họ cũng có thể rất nhanh hòa thuận lại.

Hạ Quý bắt đầu nghĩ tới chuyện tình cảm của mình và Phó Dụ, rốt cuộc cô đã làm không tốt ở chỗ nào?
 
Chương 68: Phát sốt


Hạ Quý nhìn nồi cháo trong phòng bếp, vừa nghĩ tới chuyện của mình.

Cháo nấu xong mà cô nghĩ chưa xong, nhưng cô vẫn quyết định lên tầng cùng nhau nói chuyện với Phó Dụ.

Thấu hiểu nhau trong chuyện tình cảm là vô cùng quan trọng, trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh này đối với bọn họ không tốt chút nào, chỉ biết tra tấn và tiêu hao tình cảm của đối phương.

Hạ Quý bưng bát cháo lên lầu, lần này cô nhẹ nhàng nói, "Phó Dụ, em nấu cháo cho anh, anh mở cửa cho em được không?"

"..."

"Anh còn tức giận sao? Thật xin lỗi, em không nên giận dỗi anh, có chuyện gì chúng mình nói với nhau được không?"

"..."

"Phó Dụ, nếu anh còn không mở cửa, em... lập tức trèo cửa sổ vào!" Chiêu này là anh thường dùng, bây giờ tới lượt cô.

"..."

Sao vẫn không có âm thanh? Chẳng lẽ ngủ thật rồi?

Hạ Quý nghĩ, quyết định tìm Phó Nhụy hỗ trợ.

"Chờ tớ, tớ có khóa dự phòng!" Phó Nhụy không nhịn nổi Phó Dụ nổi tính xấu, lập tức đi tìm khóa đưa Hạ Quý.

Phó Nhụy còn muốn ngồi cửa nghe lén, cuối cùng bị Diệp Hâm lôi đi.

"Để Phó Dụ nhìn thấy sẽ tức giận." Diệp Hâm khuyên cô.

"Em là chị nó, nó thử giận em xem, xem em có đánh chết nó không?" Phó Nhụy ngoài miệng ồn ào, cuối cùng vẫn tránh mặt với Diệp Hâm.

Cô cũng biết gần đây Hạ Quý và Phó Dụ giận dỗi, một người là bạn thân, một người là em trai, cô không hi vọng bọn họ chia tay.

Chờ Phó Nhụy và Diệp Hâm đi, Hạ Quý mới mở cửa bước vào.

Sau khi cô vào, trong phòng yên tĩnh, liếc mắt một cái là nhìn thấy Phó Dụ nằm trên giường.

Thì ra là ngủ rồi, khó trách không nghe được tiếng cô gõ cửa.

Cô nhẹ nhàng đi qua, đặt bát cháo lên trên tủ, sau đó ngồi ở mép giường nhìn Phó Dụ.

Chăn chỉ che đậy được bụng anh, lộ ra cánh tay săn chắc và lồng ngực cứng rắn, lúc anh anh đã ngủ đến đỏ mặt.

Hạ Quý cảm thấy dáng vẻ lúc ngủ của Phó Dụ rất đáng yêu, không có vẻ lạnh băng như ở trường, cũng không vô lại như khi ở cùng cô.

Nhìn một cái lại không nhịn được muốn sờ, lần đầu nhìn thấy anh ngủ, ngủ thôi mà cũng đẹp nữa!

Vừa sờ một cái, Hạ Quý đã cảm thấy không thích hợp, "Sao nóng như vậy?" Hạ Quý nhíu mày, sợ tay mình sờ không đúng, cúi đầu dùng trán mình đo trán anh.

Hạ Quý luống cuống, Phó Dụ phát sốt! Mới từ bệnh viện về được hai tiếng, sao anh đã sốt rồi? Liệu có phải miệng vết thương nhiễm trùng hay không?

"Phó Nhụy, Phó Nhụy!" Hạ Quý vội vàng chạy đi tìm Phó Nhụy, "Phó Dụ phát sốt rồi!"

"Cái gì? Thằng nhóc này, bảo nằm viện không nghe, phải tự hại mình mới chịu sao?" Phó Nhụy vừa mắng vừa lấy điện thoại gọi bác sĩ, cô vừa nói chuyện của Phó Dụ với bố mẹ, cũng trấn an bọn họ là bị thương ngoài da, bác sĩ nói không sao.

Kết quả vừa quay đầu lại Phó Dụ đã phát sốt, nếu tỉnh lại cô nhất định sẽ cho một trận đòn, ai bắt không nghe lời cô nói.

Bác sĩ tư tới rất nhanh, cũng biết tình huống của Phó Dụ, cẩn thận kiểm tra, còn lấy máu đi xét nghiệm.

"Tôi truyền nước cho cậu ấy hạ sốt, chờ có kết quả tôi lại tới." Nói xong ông cũng rời đi.

"Không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng." Phó Nhụy thấy Hạ Quý sốt ruột, vỗ vai an ủi cô.

"Phó Nhụy, tớ muốn ở lại chăm sóc anh ấy." Hạ Quý nói.

"Không sao, nhưng cậu cũng đừng làm bản thân quá mệt mỏi." Phó Nhụy không có ý kiến, tình cảm bọn họ vẫn tốt khiến cô vui vẻ.

Lúc trước cô cũng chỉ giận dỗi thôi, nếu Phó Dụ và Hạ Quý thật sự tu thành chính quả, cô sẽ là người vui vẻ nhất.
 
Chương 69: Chăm sóc anh


Hạ Quý vẫn luôn ở cạnh Phó Dụ khi truyền nước biển, mãi cho tới khi bác sĩ quay lại anh cũng chưa tỉnh.

"Thế nào?" Phó Nhụy sốt ruột hỏi.

"Phó tiểu thư, Phó tiên sinh và Phó phu nhân đâu?" Bác sĩ tư nhìn Phó Nhụy, do dự hỏi.

"Bố mẹ tôi ở nước ngoài, có chuyện gì thì nói với tôi, đừng ấp úng!" Phó Nhụy ghét nhất người khác như vậy, có chuyện thì nói thẳng ra không tốt sao?

"Xét nghiệm máu của Phó thiếu gia đã có, gần đây cậu ấy có dùng một loại thuốc."

"Thuốc gì?" Phó Nhụy nhíu mày, sao cô lại không biết gì chứ?

"Là một loại thuốc chống biến chứng của bệnh, tôi nghĩ cơ thể cậu ấy xuất hiện biến chứng của bệnh hồi xưa. Tuy rằng bệnh này đã chữa khỏi, mấy năm sau xuất hiện biến chứng cũng không phải là điều hiếm lạ."

"Tôi không hiểu ông đang nói cái gì, tôi muốn biết làm thế nào để em trai tôi mới khỏe lên!" Trong lòng Phó Nhụy hốt hoảng, nhưng không có bố mẹ ở đây, cô phải bình tĩnh mới giải quyết được chuyện này.

"Trước hết phải đưa cậu ấy tới bệnh viện kiểm tra kĩ càng, sau đó chúng ta mới có thể tiến hành trị liệu. Phó tiểu thư yên tâm, tình huống của cậu ấy không quá nghiêm trọng, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Làm bác sĩ tư của Phó gia bao nhiêu năm nay, ông biết tình trạng thân thể Phó Dụ thế nào, nhưng chuyện uống thuốc này ông không hề biết.

Mới vừa từ bệnh viện trở về, Phó Dụ lại bị đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê.

Hạ Quý gọi về nhà nói chuyện với bố mẹ, cũng thẳng thắn nói quan hệ giữa mình và anh, "Trước khi anh ấy xuất viện, con sẽ ở lại chăm sóc anh ấy."

Nói chuyện với bố mẹ xong, Hạ Quý lại gọi điện thoại xin nghỉ làm, chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc Phó Dụ.

Sau khi biết Phó Dụ bị bệnh, ngoại trừ đau lòng chính là khó chịu. Nghĩ tới anh từng trải qua giai đoạn mắc căn bệnh đó, cô chỉ muốn chăm sóc anh, cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn này.

Lúc Phó Dụ tỉnh lại đã là buổi tối, đầu anh mê mang, chân tay không có sức lực gì, nhưng bụng đã rất đói.

Từ lúc bác sĩ nói về bệnh tình của Phó Dụ, Hạ Quý luôn ngồi ở mép giường trông chừng anh, cô phát hiện anh đã tỉnh.

"Phó Dụ, anh tỉnh? Có đói bụng không? Em nấu cháo cho anh, vẫn còn trong bình giữ nhiệt." Hạ Quý vừa nói vừa đỡ Phó Dụ lên.

Phó Dụ có chút ngây ngốc, một lúc sau mới phát hiện đây không phải phòng mình mà là bệnh viện, "Sao anh lại ở đây?"

"Anh phát sốt, đã biết bị thương rồi còn đi tắm, không biết rằng miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng sao?"

Hạ Quý không nói tới biến chứng bệnh cho Phó Dụ, mà lấy cớ vết thương cũ của anh, "Tóm lại là trước khi anh khỏe hẳn, em sẽ chăm sóc anh, anh đừng có trốn!"

Hạ Quý lấy khăn ướt lại lau mặt và tay cho anh, bê chén nước lại cho anh uống sau đó mới mang bát cháo tới.

Phó Dụ nhìn chằm chằm Hạ Quý trong chốc lát, thấy sắc mặt cô bình thường mới nhận lấy bát cháo.

Sau khi ăn cháo xong, Phó Dụ mới có chút tinh thần, nhìn Hạ Quý cầm bát đi rửa sạch sau đó ngồi bên cạnh mép giường.

Anh do dự trong chốc lát rồi mở miệng, "Thời gian không còn sớm, em về nghỉ ngơi đi."

"Em nghỉ việc rồi, anh là bạn trai em, công việc sao quan trọng hơn anh được?" Hạ Quý cầm tay anh nói.

Phó Dụ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe miệng vẫn cứ nhếch lên, Hạ Quý cảm nhận được anh đang vui vẻ.

Cô thầm mắng mình một câu, lúc trước sao cứ khăng khăng đòi đi làm không biết? Anh muốn đi du lịch thì cứ đi cùng anh thôi. Cô phát hiện, trong khoảng thời gian này, hai người nhiều mâu thuẫn như thế đều do cô làm ra vẻ.

Phó Dụ đã trả giá vì tình cảm này rất nhiều, cô cũng nên thay đổi.

Tình yêu cần đôi bên cùng nhau nỗ lực mới có thể duy trì lâu dài, mới có thể bên nhau trọn đời.
 
Chương 70: Liếm nó


Bởi vì Phó Dụ còn sốt nên Hạ Quý không để cho anh đi tắm, nhưng một thân Phó Dụ toàn mồ hôi khiến anh không thoải mái.

"Vậy anh chỉ được lau người thôi." Hạ Quý chỉ có thể nhường anh.

Cô bưng tới một chậu nước nóng, vắt khô khăn lông rồi đưa cho Phó Dụ đang nằm trên giường.

Anh nâng bàn tay đang cắm ống truyền dịch nói, "Anh còn đang truyền nước."

Hạ Quý đành phải cởi bỏ áo bệnh nhân của anh, dùng khăn lông giúp anh lau cơ thể.

"Phía dưới thì sao? Không lau sẽ có mùi, chẳng lẽ Hạ Hạ thích mùi vị này?"

"Đã bệnh còn nói lời lưu manh là sao?" Hạ Quý trừng mắt liếc anh một cái, động tác nhẹ nhàng cởϊ qυầи giúp anh, cự vật trong qυầи ɭóŧ còn đang ngủ say.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy côn ŧɦịŧ của anh, chỉ là mỗi lần nhìn thấy đều thẹn thùng. Cô muốn tốc chiến tốc thắng, kéo qυầи ɭóŧ xuống rồi dùng khăn ướt lau.

"Phải lau thật kĩ đó." Phó Dụ nằm trên giường, nhìn Hạ Quý cúi người bận rộn giữa háng, trong lòng nóng hầm hập.

Hạ Quý đồng ý ở lại chăm sóc anh, anh cũng quên mất khoảng thời gian khó chịu vừa qua.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ cô hẳn là không biết mình trộm uống thuốc trị biến chứng bệnh, có phải anh vẫn còn cơ hội giữ cô bên mình hay không?

Côn ŧɦịŧ Phó Dụ cũng không an phận, cô phải dùng một tay nắm lấy nó, một tay cầm khăn ướt mới có thể lau được.

Bàn tay mềm mại cầm lấy côn ŧɦịŧ Phó Dụ, khăn ướt ấm nóng lau nơi đó, người đàn ông bình thường sao có thể không có phản ứng.

Nhìn côn ŧɦịŧ trong tay ngày càng lớn, Hạ Quý không còn lời nào để nói, "Lúc này rồi mà anh còn muốn chuyện đó?"

"Anh là đàn ông, em sờ tới nó không có phản ứng mới là lạ. Anh khó chịu, Hạ Hạ giúp anh chứ?"

"Nơi này là bệnh viện! Anh bình tĩnh một lúc là được rồi."

Hạ Quý đem nước ấm đi đổ, sau đó giặt sạch khăn lông.

"Anh bình tĩnh? Trước kia anh phải tắm nước lạnh mới có thể bình tĩnh nổi, thôi được rồi, nếu Hạ Hạ không muốn giúp anh, anh đành phải đi tắm nước lạnh vậy."

Hạ Quý thấy anh ngồi dậy, dáng vẻ như muốn tháo ống truyền ra.

Hạ Quý vội vàng chạy tới ngăn cản, "Anh đừng làm bậy!"

"Nhưng anh khó chịu, Hạ Hạ, em giúp anh đi!"

Bởi vì bị bệnh, ánh mắt Phó Dụ trông rất đáng thương. Hạ Quý vốn đã áy náy sẵn, bây giờ anh còn nhìn mình như vậy, cô không nhịn được đồng ý.

"Hạ Hạ là tốt nhất, em mau dùng miệng hút nó ra đi." Phó Dụ thấy cô gật đầu, lập tức hôn cô một cái, được một tấc lại muốn tiến một tấc mà đưa ra yêu cầu.

"Anh..." Cô chỉ muốn dùng tay giúp mà thôi.

"Hạ Hạ..." Phó Dụ lại dùng ánh mắt giống như chú chó đáng thương nhìn cô.

"..." Hạ Quý đành phải ghé vào trên đùi anh, nhìn côn ŧɦịŧ diễu võ dương oai trước mắt, do dự trong chốc lát vẫn là ngậm lấy.

Khoang miệng ấm áp bọc lấy qυყ đầυ mẫn cảm, Phó Dụ sướng đến rêи ɾỉ thành tiếng, "Mau... liếm nó."

Trong phòng bệnh làm chuyện này, Hạ Quý rất sợ bị người khác bắt gặp, muốn nhanh làm anh bắn, vì thế nghe xong lập tức làm theo, hi vọng anh có thể nhanh bắn một chút. Phó Dụ thoải mái đến mức cả người như có dòng điện chạy qua.

Loại cảm giác tê dại này khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ, "Hạ Hạ, Hạ Hạ..." Phó Dụ vừa gọi tên cô, vừa duỗi tay tới đỉnh đầu Hạ Quý.

Hạ Quý ngẩng đầu nhìn anh, Phó Dụ cúi đầu nhìn Hạ Quý, thấy đôi mắt vô tội mở to nhìn mình, trong miệng đang ngậm lấy côn ŧɦịŧ, anh kích động ấn đầu cô thật mạnh
 
Chương 71: Trong lòng sợ hãi


"Ưm ưm ưʍ..."

Hạ Quý bị anh ấn đầu ngậm chặt côn ŧɦịŧ tới mức khó chịu, đôi tay phải giữ lấy đùi Phó Dụ, nhưng anh vẫn ra vào vài cái mới buông cô ra.

"Lưu manh!" Phó Dụ vừa buông cô ra, cô lập tức nhả côn ŧɦịŧ ra, vừa ho khan vừa mắng.

Vừa rồi qυყ đầυ vào sâu bên trong yết hầu cô, cô lại dùng sức khiến anh vô cùng suиɠ sướиɠ, thật muốn làm thêm lần nữa.

Nhưng thấy Hạ Quý ho đến đỏ mặt, anh đành phải nhịn xuống rục rịch trong lòng.

"Bà xã, anh xin lỗi, anh nhất thời kích động, không làm em bị thương chứ?" Phó Dụ duỗi tay kéo Hạ Quý lại, muốn nhìn miệng cô một chút.

Hạ Quý đúng là có chút khó chịu, nhưng nghĩ tới tình trạng của anh lúc này, cô cũng không muốn tức giận với anh.

"Về sau không được làm thế nữa!" Hạ Quý thuận theo mà ngồi ở mép giường.

Phó Dụ thấy cô không tức giận, lôi kéo tay tiếp tục để cô giúp mình.

"Bà xã, anh sắp bắn ra rồi, em mau giúp anh đi."

"Hừ!" Hạ Quý ra vẻ tức giận nhưng vẫn dùng tay giúp anh.

Trải qua chuyện vừa rồi, Phó Dụ không dám yêu cầu gì thêm, ngoan ngoãn nằm yên để Hạ Quý giúp mình.

Vào lúc tay Hạ Quý mỏi không thể thêm được nữa, Phó Dụ rốt cuộc bắn ra.

Hạ Quý đi rửa tay, thuận tiện cầm khăn lông ấm áp lau khô giúp anh.

"Bà xã, em thật tốt!" Phó Dụ nhìn cô với vẻ mặt thâm tình.

"Giúp anh lau người là đối với anh tốt sao?"

"Đâu phải chỉ giúp anh lau người, phải không?"

"Em đi tắm." Hạ Quý tắm rồi chuẩn bị nằm trên giường nhỏ dành cho người nhà ngủ, Phó Dụ sống chết không chịu.

"Giường bệnh cao cấp lớn mà, anh muốn ôm em ngủ."

Hạ Quý bây giờ thật sự không có cách nào đối mặt với đôi mắt kia của Phó Dụ, cũng may trên người anh không có vết thương nào, chỉ có trán và cánh tay trầy xước, để ý chút sẽ không sao.

Trước khi ngủ Hạ Quý còn đo nhiệt độ giúp anh, "Đã hạ sốt." Nếu không hạ sốt, đêm nay cô cũng không dám ngủ, hơn nữa nửa đêm y tá cũng tới đây đo nhiệt độ và đổi nước thuốc, hạ sốt rồi sẽ không sao, có thể ngủ ngon rồi.

Hạ Quý mệt mỏi cả ngày hôm nay, chủ yếu là do chuyện Phó Dụ bị tai nạn, rồi chuyện biến chứng bệnh của anh, cô phải mất một hồi lâu mới tiếp thu được chuyện này.

Nằm xuống một lúc Hạ Quý đã ngủ say, Phó Dụ ngược lại, anh đã ngủ cả một ngày, bây giờ thực sự không ngủ nổi nữa.

Anh nhìn khuôn mặt Hạ Quý lúc ngủ, sắc mặt có chút phức tạp.

Sau khi hai người xác định quan hệ, anh thực sự hưng phấn kích động, tuy rằng cô không đồng ý đi du lịch cùng anh, nhưng anh cũng không tới mức tức giận.

Nhưng thời gian đó cảm xúc của anh luôn không ổn định, cơ thể cũng xuất hiện vấn đề, trong lòng nghi ngờ nên anh đã đi khám.

Bởi vì bác sĩ tư sẽ thông báo trực tiếp cho bố mẹ, nên chuyện này anh cũng không muốn ai biết.

Không nghĩ tới, căn bệnh đã chữa khỏi mấy năm lại đột nhiên xuất hiện biến chứng.

May mắn là biến chứng này không nghiêm trọng, bác sĩ kê thuốc bảo anh uống một thời gian rồi tới tái khám, xem nên trị liệu thế nào.

Sau khi biết cơ thể có vấn đề, trong lòng anh sợ hãi, liệu có phải anh sẽ phải quay trở về cuộc sống như trước hay không?

Anh không dám đi gặp Hạ Quý, thậm chí không dám gọi điện thoại cho cô, sợ bí mật của mình bị bại lộ.

Không nghĩ tới sẽ bị tai nạn, còn phát sốt bị đưa tới bệnh viện, nhưng xem ra cô vẫn chưa biết.

Phó Dụ không muốn Hạ Quý biết, anh sợ cô sẽ rời khỏi mình, cũng sợ mình không xứng với cô.

Từ sau khi khỏi bệnh giảm béo thành công, trong lòng Phó Dụ vẫn rất tự ti, cho nên ngày thường mới lạnh nhạt với người khác như vậy.

Phó Dụ suy nghĩ miên man, mãi rạng sáng mới có thể ngủ được.
 
Chương 72: Anh không muốn thử sao?


Lạ giường khiến Hạ Quý ngủ không được an ổn, chỉ vì hôm qua cô đã quá mệt mỏi nên mới thiếp đi nhanh như vậy.

Hạ Quý tỉnh lại từ sớm, nhưng cô cũng không động đậy bởi vì Phó Dụ còn đang ôm cô ngủ.

Nghĩ tới bệnh tình của Phó Dụ, sắc mặt Hạ Quý trầm xuống.

Hạ Quý và Phó Nhụy đã nói với nhau, "Nếu Phó Dụ không muốn chúng ta biết thì chúng ta cứ giả bộ như không biết."

Dưới sự khuyên bảo của Hạ Quý, Phó Nhụy cũng đã quay về nhà, nhưng cũng không phải về nghỉ ngơi mà là để liên hệ với bố mẹ ở nước ngoài.

Chuyện liên quan tới bệnh tình Phó Dụ, tất nhiên Phó Nhụy muốn nói rõ ràng với bố mẹ. Bọn họ xuất ngoại đã hơn một tháng, lúc này trở về cũng không có gì là đột ngột.

Tất cả chuyện này Phó Dụ đều không biết, cho nên anh chỉ cho rằng miệng vết thương nhiễm trùng nên mới phát sốt vào bệnh viện, nếu hạ sốt thì không cần phải ở lại bệnh viện thêm làm gì nữa.

"Hôm qua anh bị tai nạn cũng không làm kiểm tra toàn thân, nhân cơ hội này thì kiểm tra đi?" Vì muốn Phó Dụ bình tĩnh, Hạ Quý sớm đã nghĩ ra cái cớ này.

Kiểm tra thân thể? vốn dĩ Phó Dụ đã không muốn bọn họ biết chuyện biến chứng, cho nên việc kiểm tra này không thể làm!

"Anh không có việc gì, sao phải kiểm tra? Kiểm tra còn phải rút nhiều máu như vậy, anh không muốn." Phó Dụ xụ mặt từ chối, còn muốn đưa tay cởi bộ đồ bệnh nhân trên người ra.Hạ Quý nắm tay ngăn cản, "Chờ thêm chút nữa đi! Hôm qua anh cũng bảo không sao, kết quả là về nhà một chút đã phát sốt, đừng xuất viện sớm làm gì."

"Bệnh viện cũng không phải nơi tốt đẹp, không có chuyện thì ở đây làm gì?"

Phó Dụ đẩy tay cô ra, cởϊ áσ sau đó chuẩn bị thay đồ của mình.

"Từ từ đã!" Vào thời điểm Phó Dụ chuẩn bị cởϊ qυầи, Hạ Quý đột nhiên kêu lên.

Phó Dụ im lặng nhìn cô, xem cô muốn tìm lý do gì.

Chỉ thấy Hạ Quý giống như hạ quyết tâm, đỏ mặt thẹn thùng không dám nhìn mình.

"Anh... chẳng lẽ không muốn... thử ở đây?" Bởi vì ngại ngùng nên giọng nói Hạ Quý rất nhỏ.

Phó Dụ sửng sốt trong chốc lát mới kịp hiểu ý cô, nhưng anh vẫn làm dáng vẻ mơ màng hỏi, "Thử cái gì?"

"Anh... chính là... tối hôm qua không phải anh còn muốn..."

"Cái gì?"

"..." Hạ Quý cảm thấy những lời này khó có thể mở miệng, nhưng thấy vẻ mặt Phó Dụ mơ màng, cô cho rằng anh thật sự không hiểu.

"Rốt cuộc là cái gì?" Phó Dụ lại hỏi một câu, sau đó lại tiếp tục cởϊ qυầи.

Hạ Quý vừa thấy lập tức nóng nảy, túm lấy dây quần anh nói, "Anh không muốn làʍ ŧìиɦ ở đây sao?"

"Ồ... Thì ra là vợ yêu muốn sao, thế mà không nói sớm!" Phó Dụ "bừng tỉnh đại ngộ", sau đó kéo tay cô ra, lần này thực sự cởϊ qυầи xuống.

"Sao anh còn muốn cởϊ qυầи áo nữa?" Đã như vậy rồi còn không thuyết phục được anh sao?

"Không cởϊ qυầи thì làm sao thỏa mãn được vợ yêu?" Phó Dụ chỉ mặc qυầи ɭóŧ tiến tới giúp Hạ Quý cởi đồ.

Mặt Hạ Quý đỏ lên, rõ ràng đã thẹn thùng tới cực điểm mà không thể cự tuyệt Phó Dụ. Thật vất vả lắm mới có thể ngăn cản không cho Phó Dụ xuất viện, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được!

Thấy trên mặt Hạ Quý là biểu tình muốn làm gì cứ việc, Phó Dụ cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Hạ Hạ của anh rõ ràng thẹn thùng lại nói ra lời nói này, tất cả là vì mình.

Thôi, vậy cứ ở thêm một ngày đi, coi như là để những người quan tâm đừng lo lắng cho anh.

Nếu lúc nằm viện đã không phát hiện vấn đề gì thì tiếp theo anh chú ý một chút là được rồi.

"Phó Dụ, anh nghĩ gì vậy?" Hạ Quý đợi nửa ngày cũng không thấy anh có động tác gì, ngẩng đầu lên đã thấy anh đang thất thần.

"Chờ không kịp?" Phó Dụ cười tà mị, ôm cô nói bên tai, "Đợi chút nữa sẽ có bác sĩ kiểm tra phòng, em muốn có khán giả xem sao?"

"Anh... hừ!" Hạ Quý đẩy anh rồi chạy ra ngoài, còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp phía sau, cả người Hạ Quý đỏ bừng.
 
Chương 73: Nằm viện


Bác sĩ kiểm tra phòng tới hỏi Phó Dụ vài vấn đề theo lệ thường, cũng không khiến Phó Dụ hoài nghi.

"Vì sao còn phải truyền nước?" Bác sĩ rời đi không lâu, y tá vào truyền nước cho anh, Phó Dụ không hiểu, anh đã hạ sốt còn phải truyền nước sao?

"Trên người anh còn vết thương, tiếp tục truyền để mau lành." Y tá cúi đầu chăm chú làm việc, không dám nhìn vào đôi mắt của anh.

"Dù sao cũng đã nằm viện, tất nhiên phải khỏe hẳn mới được xuất viện, chẳng lẽ anh lại muốn như hôm qua, về nhà một chút đã ngất xỉu đưa tới bệnh viện?"

"Biết rồi, biết rồi."

Chuyện này Phó Dụ không có cách phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn truyền nước. Hạ Quý vẫn luôn chăm sóc anh, đút anh uống nước, đút anh ăn hoa quả, dần dần Phó Dụ cũng cảm thấy đây không phải chuyện xấu.

Anh cảm giác Hạ Quý càng gần gũi mình hơn, cô cũng đã nghỉ việc, toàn tâm toàn ý ở lại bệnh viện chăm sóc anh. Có cô ở bên, nằm viện cũng không tồi.

Một ngày ba bữa là tài xế Phó gia đưa tới, là người làm trong nhà chuẩn bị, hoa quả cũng đưa tới mỗi ngày.

Sau khi ăn sáng ăn trưa xong xuôi, Phó Dụ bị Hạ Quý ép đi ngủ, cuối cùng tất nhiên là phải ôm cô ngủ rồi.

Đầu giờ chiều, Phó Nhụy tới một chuyện, lại tiếp tục lải nhải, "Chị đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi rồi còn cố tình không nghe! Bây giờ thì tốt rồi, thi không vào đâu với đâu, thi đến mức vào viện luôn, có thấy mất mặt không hả?"

Phó Nhụy luôn miệng nói không tha, đây cũng đã trở thành thói quen của Phó Dụ, nhưng lúc này nghe cô quở trách, anh mới thực sự cảm thấy mất mặt.

Không phải là vì bị cô mắng, mà là đi thi còn bị tai nạn, quá mất mặt!

Phó Dụ ủ rũ cúi đầu không nói gì khiến Hạ Quý đau lòng, cô kéo tay Phó Nhụy, ý bảo đừng nói nữa.

Phó Nhụy vừa tức giận vừa sốt ruột, tức giận anh đã bị bệnh mà còn giấu giếm mọi người, sốt ruột cho bệnh tình của anh nhưng cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể lấy cái cớ này phát tiết một chút cảm xúc trong nội tâm.

Tuy rằng chưa mắng xong, nhưng vì Hạ Quý kéo tay nên cô cũng đành im miệng.

"Nghỉ ngơi thật tốt cho chị, khỏe hẳn mới được xuất viện!"

Có những lời này của Phó Nhụy, Hạ Quý giống như bắt được thánh chỉ, lúc sau mặc kệ Phó Dụ nói gì, cô cũng không cho anh xuất viện.

Ở bệnh viện liên tục hai ngày, Phó Dụ bắt đầu lo lắng bệnh tình của mình bị bọn họ biết.

Vì thế, anh nói với Hạ Quý, "Anh muốn ăn hoành thánh, em đi mua giúp anh đi, anh chỉ muốn ăn chỗ chúng mình hay ăn thôi!"

Cửa hàng đó từ bệnh viện bắt xe đi cũng mất nửa giờ, quay về cũng là một tiếng, xa như vậy tất nhiên cô biết Phó Dụ muốn cô tránh mặt.

Nhưng Hạ Quý vẫn đáp ứng, dù sao bác sĩ bây giờ cũng đã là người của bọn họ.

Hạ Quý vừa rời khỏi bệnh viện, Phó Dụ lập tức đi tìm bác sĩ, biết mình phối hợp trị liệu có thể tốt lên, anh yên tâm hơn một chút.

"Đừng nói cho bạn gái và người nhà của tôi!" Phó Dụ dặn dò.

Cứ như vậy, Phó Dụ không nhắc tới chuyện xuất viện, Hạ Quý cũng làm bộ như không biết, hôm nào cũng ở bệnh viện với anh.

Nhưng Phó Dụ muốn cô về nhà buổi tối, "Em còn không về nhà, cô chú lại tưởng anh bị bệnh gì nặng lắm!"

"Không sao cả, em sẽ giải thích với bố mẹ."

"Vậy cũng không được! Anh không hi vọng cô chú cảm thấy em đi theo anh sẽ phải chịu khổ, chờ anh xuất viện, anh sẽ không để cho em chịu vất vả thêm nữa!"

Khoảng thời gian này ở trong bệnh viện, Hạ Quý đã gầy đi không ít, Phó Dụ nhìn đến đau lòng vô cùng.

Ngay từ đầu Hạ Quý không chịu về nhà cũng là lo anh sẽ trộm xuất viện, bây giờ biết anh phối hợp trị liệu, buổi tối cô cũng về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm sẽ tới bệnh viện với anh.
 
Chương 74: Xuất viện


Bố mẹ của Phó Dụ về nước lập tức tới bệnh viện xem tình hình của anh thế nào.

Biết tình huống bây giờ đã ổn, nhưng Phó Nhụy vẫn đề nghị hai người ở lại một tuần rồi mới đi, nếu không Phó Dụ sẽ hoài nghi.

Giữa tháng 8, Phó Dụ được xuất viện, bác sĩ nói anh tiếp tục uống thuốc sẽ tốt hơn, lần tái khám tới nếu không có chuyện gì thì thuốc cũng không cần uống nữa.

Khoảng thời gian nằm viện này, Phó Dụ đã suy nghĩ rất nhiều, ngồi ăn cơm cùng cả nhà, anh nói lời cảm ơn với từng người.

"Tiểu tử nhà em còn biết cảm ơn chị?" Phó Nhụy trừng mắt một cái, trên mặt vẫn là vui mừng.

Phó Dụ xuất viện, Phó Nhụy là người vui nhất, trong khoảng thời gian này cô cũng chịu không ít áp lực, cả người cũng gầy đi một vòng.

Bốn người cùng nhau ăn cơm tối, nếu không phải vì Phó Dụ còn phải uống thuốc, Phó Nhụy nhất định sẽ gọi thêm hai chai rượu uống chúc mừng.

Phó Dụ không sao, Phó Nhụy cũng thả lỏng không ít, có thể làm chuyện mình thích.

Phó Dụ vốn tưởg rằng tiếp theo chỉ ở nhà an tĩnh chờ đợi cuộc sống đại học, không nghĩ tới sau khi có giấy báo trúng tuyển vài ngày, Hạ Quý lại đề nghị hai người đi du lịch riêng.

"Chúng ta cũng không cần đi quá xa, tìm một nơi yên tĩnh, phong cảnh đẹp nghỉ ngơi vài ngày là đủ rồi."

Phó Dụ cũng cảm thấy ở nhà nhàm chán, cho nên đề nghị này của Hạ Quý đương nhiên làm anh vui vẻ đồng ý.

"Em không hỏi anh chuyện giấy bảo trúng tuyển sao?" Sau khi nhận được giấy, phản ứng của Hạ Quý vô cùng bình tĩnh.

Bốn người bọn họ đều đỗ chung một đại học, Diệp Hâm, Phó Dụ và Hạ Quý điểm cao nên được nhận vào một khoa top đầu, Phó Nhuỵ điểm thấp hơn nên chỉ có thể học khoa tầm trung.

Nhưng Phó Dụ chọn trường này có chút ấm ức cho anh, anh cho rằng Hạ Quý sẽ chất vấn mình, dù sao trước đây cô cũng không muốn nói cho anh biết cô điền trường nào, không nghĩ tới cái gì Hạ Quý cũng không hỏi.

"Em hỏi để làm gì? Điền nguyện vọng là chuyện của anh, anh ghi danh vào trường nào đều là suy tính của anh, đây là quyết định của anh nên em tôn trọng nó."

"..."

"Hạ Hạ..."

"Phó Dụ, là trước kia em không tốt, không nghĩ đủ xa. Trong khoảng thời gian này chúng ta sớm chiều ở chung, nếu chúng ta không học cùng trường đại học, em nhất định sẽ hối hận tại sao trước kia lại không nói cho anh biết!"

"Hạ Hạ... Hạ Hạ..." Phó Dụ ôm chặt lấy Hạ Quý, không nghĩ tới cô đã hiểu suy nghĩ của mình.

Phó Dụ chuẩn bị tốt tâm tình đi du lịch, ngày xuất phát, Phó Nhuỵ và Diệp Hâm còn tiễn hai người.

Lúc soát vé, Phó Nhuỵ còn đưa cho cô một cái túi, "Cậu cầm lấy!"

"Gì vậy?"

"Tới rồi mở ra xem!" Phó Nhuỵ thần bí nói.

Nhân viên soát vé thúc giục nên Hạ Quý cũng không hỏi nhiều thêm nữa.

Ngồi tàu hai tiếng, Phó Dụ và Hạ Quý cũng tới nơi, bây giờ cũng đã giữa tháng tám, cho nên nơi này cũng không quá đông khách.

Bọn họ ở một khách sạn lớn, phong cảnh xung quanh rất đẹp, còn có nhiều chỗ chơi, quan trọng nhất là không bị nóng.

Lúc tới khách sạn đã hơn 3 giờ chiều, hai người về phòng thu xếp đồ đạc.

Toàn bộ kế hoạch du lịch đều do Hạ Quý lên, lúc Phó Dụ nói anh ra tiền cô cũng đồng ý.

"Em xuất lực, anh ra tiền, rất công bằng!"

Phó Dụ cười đến vui vẻ, thay đổi của Hạ Quý làm anh rất vui mừng.
 
Chương 75: Du lịch


Hạ Quý lấy thẻ phòng từ chỗ lễ tân, lúc cô mở cửa, Phó Dụ càng vui mừng.

"Em chỉ thuê một phòng?"

"Không thì sao? Anh muốn ở một mình một phòng? Vậy được thôi, dù sao cũng đã qua mùa du lịch, khách sạn còn nhiều phòng trống, em đi thuê giúp anh."

"Đừng đừng đừng, anh không có ý này! Chỉ là anh rất vui mừng."

Hạ Quý thay đổi nhiều, nhưng Phó Dụ lại thích sự thay đổi này, cảm thấy rất cả là vì cô thích anh.

Hạ Quý mặc kệ Phó Dụ đang cười ngây ngô vào trước, căn phòng này có một phòng ngủ lớn, phòng khách và ban công.

"Oa, ở đây thật cao!" Hạ Quý bỏ túi đồ, chạy tới ban công hưởng thụ phong cảnh xinh đẹp.

Phó Dụ cũng đặt hành lý sang một bên đi theo cô, ôm lấy cô từ phía sau thưởng thức phong cảnh này.

Nhưng hai người cũng chỉ đứng trong chốc lát rồi vào trong, vì ánh mặt trời lúc này vô cùng nóng.

Vào trong ngồi điều hoà sắp xếp đồ đạc, bởi vì đi du lịch ngắn ngày nên bọn họ cũng không mang gì nhiều lắm.

"Anh đi kiểm tra vòi nước và đèn đi xem có vấn đề gì không, nếu có thì chúng ta đổi phòng." Hạ Quý nói.

Phó Dụ vừa đi, Hạ Quý lập tức nhớ tới chiếc túi Phó Nhuỵ đưa mình, cô tò mò mở ra nhìn một cái rồi hoang mang nhét lại vào trong.

"Phó Nhuỵ!" Hạ Quý thấp giọng mắng.

"Không có việc gì, không cần đổi."

Hạ Quý vội vàng thu lại biểu tình trên mặt, "Vậy là được rồi, anh có muốn tắm trước không?"

"Ừm, được." Tuy rằng ngồi tàu tới đây nhưng mùa hè rất dễ ra mồ hôi, trên người anh vẫn có chút nhơm nhớp, vẫn là tắm một cái cho thoải mái.

Sau khi Phó Dụ đi tắm, Phó Nhuỵ gọi tới, "Hai người tới nơi chưa?"

"Vừa tới rồi."

"Hạ Hạ, vũ khí tớ đưa cậu lợi hại lắm! Có nó rồi, về sau em trai tớ nhất định bị cậu ăn chắc!"

"Phó Nhuỵ! Cậu đừng nghĩ..."

"Tớ nghĩ gì chứ? Hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm, cần gì xấu hổ, đừng nói nữa, tóm lại là cậu phải dùng!"

"..."

Phó Dụ tắm rất nhanh, nửa người dưới quấn khăn tắm đi ra, vừa đi vừa dùng khăn lau tóc.

"Hạ Hạ, em tắm đi."

"Ừm." Nghĩ tới lời Phó Nhuỵ nói, Hạ Quý không dám nhìn anh.

Thấy biểu tình hoang mang ôm quần áo chạy trốn của cô, Phó Dụ cảm thấy kỳ quái, cô sao vậy? Anh mới tắm một cái đã xảy ra chuyện gì?

Phó Dụ nghĩ không ra, gọi điện thoại về nhà báo bình an, chưa nói hai câu đã nghe Phó Nhuỵ nói, "Thằng nhóc này, em thiếu chị một ân tình lớn đấy!"

"Hả?"

"Tóm lại chờ lúc quay về, nhớ cảm ơn chị thật tốt!"

??? Phó Dụ không hiểu, mãi tới khi Hạ Quý tắm xong anh vẫn chưa nghĩ ra.

Hai người nghỉ ngơi một lát trong phòng, chờ tới hơn 6 giờ mới ra ngoài ăn cơm.

"Nhà hàng này được đánh giá rất cao, chúng ta đi thôi." Hạ Quý nói.

Hai người đổi một thân quần áo đơn giản rồi ra ngoài, nhìn tên nhà hàng, Phó Dụ cười cười, nhìn là biết ngay quán lẩu mà.

Hạ Quý rất thích ăn lẩu, nghe được ai nói quán lẩu nào ngon anh đều sẽ vô thức ghi nhớ.

"Ở đây ngon lắm đó." Còn chưa vào Hạ Quý đã chảy nước miếng.

"Vậy vào thôi." Hạ Quý thích ăn tất nhiên Phó Dụ không ngăn cản, tuy anh không thích lẩu như cô, nhưng vẫn có thể ăn.

"Anh mới xuất viện, gọi cho anh bát canh cà chua vậy." Hạ Quý nói.

"..."
 
Chương 76: Đồ Y tá


Vào lúc Hạ Quý còn rối rắm không biết nên ăn gì, Phó Dụ đã gọi người phục vụ tới, nói một tràng các món cô thích ăn.

"Em xem còn muốn ăn gì không?"

Cô muốn ăn rất nhiều, nhưng chỉ có hai người không thể gọi nhiều quá.

Phó Dụ còn đang uống thuốc, không thể vì cô mà phóng túng được, cho nên cô mới rối rắm như vậy.

"Em cứ xem từ từ, anh đi lấy nước chấm."

"Sao anh biết em thích cái này?" Thấy Phó Dụ bê hai đĩa nhỏ về, Hạ Quý kinh ngạc hỏi.

Phó Dụ nhướn mày không nói, Hạ Quý lại lần nữa phát hiện Phó Dụ thực sự yêu cô, chỉ cần một biểu hiện nhỏ đã biết cô thích gì ghét gì.

Ăn lẩu xong, hai người tay trong tay về khách sạn.

Bởi vì ngồi xe mệt mỏi cả ngày, hai người cũng không đi chơi mà về khách sạn nghỉ ngơi.

Tuy rằng buổi chiều mới tắm xong nhưng ăn lẩu xong cả người toàn mùi, Hạ Quý với Phó Dụ lại tắm thêm lần nữa.

Phó Dụ để Hạ Quý đi tắm trước, sau đó giúp cô sấy tóc, xong xuôi mới đi tắm.

Hạ Quý nghĩ tới Phó Dụ đối với mình tốt như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm gì đó.

Cô móc từ phía dưới balo ra thứ Phó Nhuỵ đưa mình, lén lút nhìn.

Vừa nhìn lập tức đỏ mặt, cuối cùng Hạ Quý cũng không dám nhìn nữa, cầm lấy một thứ rồi lại giấu tất cả những thứ còn lại đi.

Hạ Quý cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng thay bộ đồ đó vào. Nhìn mình trước gương, mặt cô càng thêm đỏ.

Nghe tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng, Hạ Quý vội vàng tắt hết đèn, chỉ để lại hai ngọn đèn ngủ mờ ảo đầu giường.

"Hạ Hạ, em ngủ rồi à?" Phó Dụ lau tóc đi ra, thấy phòng ngủ tối om, cho rằng Hạ Quý mệt mỏi quá đã ngủ mất.

Anh nhẹ bước, cầm máy sấy tới phòng khách sấy tóc, sau khi sấy khô mới quay về mép giường ngồi.

Hạ Quý nằm trong chăn đưa lưng về phía anh, chăn che kín cổ, khẩn trương vô cùng.

Đặc biệt là cảm nhận được bên kia giường lún xuống, biết Phó Dụ chuẩn bị nằm xuống, cô khẩn trương đổ mồ hôi.

"Không được khẩn trương, khẩn trương có ích gì chứ? Đã làm tới bước này rồi cứ trực tiếp làm thôi!"

Hạ Quý tự cổ vũ bản thân, Phó Dụ vừa xốc chăn lên, Hạ Quý lập tức xoay người đẩy ngã anh.

Phó Dụ sửng sốt một chút, sau đó thả lỏng cơ thể, tuỳ ý để Hạ Quý đẩy ngã mình.

"Sao vậy..."

Phó Dụ vừa định mở miệng đùa giỡn, lập tức phát hiện trang phục trên người Hạ Quý.

Cô nửa nằm trên người anh, chăn sớm đã bị xốc qua một bên, theo ánh đèn tối tăm, Phó Dụ thấy rõ bộ đồ y tá trên người cô. Bởi vì nửa nằm trên người mình, anh tinh tường thấy được khe rãnh mê người kia.

Ngực Hạ Quý nhỏ nhỏ xinh xinh, bây giờ thành như vậy ít nhiều cũng nhờ công sức vất vả mát xa của Phó Dụ.

Anh tắm xong lúc này chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, bộ ngực trần trụi cảm nhận được Hạ Quý không mặc gì bên trong bộ đồ này.

Thậm chí anh còn cảm nhận được hai hạt tiểu anh đào đứng thẳng, dụ dỗ anh mau hái xuống.

"Đồ y tá?" Một tay Phó Dụ ôn eo cô, một tay đặt trên đùi dần dần vuốt ve lên trên.

Da thịt trên tay trơn trượt, từ đùi tới mông vô cùng mềm mại.

"Phóng đãng như vậy? Bên trong gì cũng không mặc?"
 
Chương 77: Cô y tá, anh khó chịu


Hạ Quý đẩy tay anh ra, Phó Dụ lại nhân cơ hội ôm cô ngồi dậy.

Hiếm khi Hạ Quý mặc đồ tình thú, anh đương nhiên phải nhìn thật kĩ.

"Anh nằm yên." Hai tay Hạ Quý chống ở lồng ngực anh, muốn ấn anh nằm xuống không cho đứng dậy.

Một tay Phó Dụ ôm eo, một tay đỡ mông cô, không chỉ ngồi dậy mà còn bế cô tới trước tấm kính.

"Không được nhìn!" Hạ Quý xấu hổ duỗi tay che mắt anh lại.

Phòng ngủ khách sạn không có quá nhiều đồ thừa, Phó Dụ nhắm mắt đi lại cũng không sợ chạm vào đâu.

Phó Dụ ôm cô tới trước tủ quần áo, "Mở cửa tủ ra."

"Không được! Phó Dụ, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi!" Lúc này Hạ Quý đã hối hận rồi.

Phó Dụ buông cô ra, Hạ Quý muốn nhân cơ hội chạy trốn lại bị Phó Dụ ôm chặt lấy eo thon.

Hạ Quý đứng dưới đất thấp hơn Phó Dụ rất nhiều, cũng không thể che mắt anh như vừa rồi nữa.

Phó Dụ mở cửa tủ cưỡng ép cô xoay người. Tuy răng không có ánh sáng nhưng Phó Dụ vẫn thấy rõ ràng bộ đồ trên người cô.

Đồ y tá màu trắng, trước ngực là cổ chữ V khoét sâu, váy bên dưới rất ngắn, chỉ đủ che đi nơi tư mật, lúc đi lại như ẩn như hiện.

Hơn nữa vải cũng vô cùng mỏng, anh thận chí còn thấy rõ anh đào đỏ bừng trước ngực và khu rừng phía dưới.

Hầu kết Phó Dụ chuyển động, thực sự bị một thân đồ y tá này của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Hạ Quý cúi đầu không dám nhìn mình trong gương, bỗng nhiên cô cảm giác được có một cây gậy nóng bỏng đặt ngang eo mình.

"Hạ Hạ mặc thành như vậy là muốn làm gì?" Phó Dụ cúi người hỏi nhỏ bên tai cô.

"..." Hạ Quý hận không thể che mặt, cảm thấy quá xấu hổ!

"Cô y tá này, em tới chữa bệnh cho anh sao?"

Phó Dụ bỗng nhiên đứng thẳng, sau đó thả cô ra rồi đi tới mép giường nằm xuống.

Hạ Quý nhìn động tác liên tiếp của anh, có chút không kịp phản ứng.

Phó Dụ nằm trên giương, toàn thân chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, nơi đó đã dựng thành một cái lều trại.

Phó Dụ nhíu mày, vẻ mặt khó chịu, "Cô y tá, nơi này của anh rất khó chịu, em giúp anh xem được chứ?"

Tên nhóc này lại diễn kịch rồi, không hổ là em trai ruột Phó Nhuỵ!

Hạ Quý do dự hai giây rồi đi tới, cô mặc thành như này là để anh vui vẻ! Nếu anh thích diễn, vậy cô chiều anh!

"Nơi này khó chịu sao? Khó chịu tới mức nào?" Hạ Quý đi tới, cúi người chạm tới nơi đã dựng thành lều trại.

"Ưʍ... bây giờ dễ chịu hơn một chút."

"Ồ? Là vì em sờ anh sao?"

"Cô y tá âu yếm làm anh rất thoải mái!"

"..." Cái đồ không biết xấu hổ!

"Cô y tá có thể tiếp tục không? Em dừng lại làm anh khó chịu lắm." Vẻ mặt Phó Dụ vô tội nói.

Hạ Quý trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ anh xuống, sau đó ngồi lên đùi anh, nắm lấy côn ŧɦịŧ mà lên xuống.

Phó Dụ vô cùng phối hợp, biểu tình suиɠ sướиɠ vô cùng. Nhìn khuôn mặt anh soái khí vô cùng, còn tiếng rêи ɾỉ gợi cảm, tiểu huyệt Hạ Quý đã ướt dần.

Bên trong cô không mặc nội y, mật dịch chảy thẳng lên đùi anh.

"Là nước của cô y tá sao? Đùi anh thật ướt." Phó Dụ bày ra vẻ mặt tò mò.

"Em không có!" Hạ Quý diễn không nổi nữa, sao anh có thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy chứ!

"Thật sự không có sao? Anh muốn xem một chút, nếu cô y tá đây nói dối thì sao?"

Phó Dụ lập tức đẩy ngã Hạ Quý, tách hai chân cô ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn tiểu huyệt đang chảy ra mật dịch.

"Đây là gì vậy? Cô y tá?"
 
Chương 78: Dùng côn thịt lớn trừng phạt


Hạ Quý che mặt không muốn nói chuyện với Phó Dụ.

Nhưng Phó Dụ sao có thể buông tha cho cô? Ngón tay vỗ về vừa chơi đùa nhuỵ hoa vừa truy vấn, "Hửm? Sao cô y tá lại không nói gì nữa rồi?"

"Anh im miệng!"

"Cô y tá tức giận với người bệnh sao? Thái độ phục vụ như vậy phải khiếu nại với bác sĩ!"

"Khiếu nại thì khiếu nại! Em sợ anh chắc!" Hạ Quý bất chấp tất cả, tên này hoàn toàn không xấu hổ chút nào à?

Phó Dụ nhìn Hạ Quý tức giận đến đỏ bừng mặt, bỗng nhiên cười nhẹ, "Cô y tá đừng kích động, nếu anh khiếu nại rồi, em sẽ bị bác sĩ dùng ƈôи ŧɦịŧ lớn trừng phạt đúng không? Xem ra em rất chờ mong bị chừng phạt!"

"..." Anh... thích diễn đến điên rồi à?

"Cô y tá này, anh còn rất thích em, nếu em thực sự muốn bị trừng phạt có thể nói với anh, anh rất vui lòng vì em phục vụ."

Phó Dụ nói xong, ngón tay vẫn luôn chơi đùa vỗ về ở bên ngoài đột nhiên cắm vào, nhanh chóng ra vào ở huyệŧ.

Mật dịch trơn trượt theo ngón tay chảy ra, Phó Dụ lại tăng thêm một ngón tay nữa, cắm đến mức tiểu huyệt phát ra tiếng "phụt phụt" nước chảy.

Hạ Quý che mặt không dám nhìn ai, âm thanh thẹn thùng không ngừng truyền tới khiến cả người cô đỏ hồng.

"Sao cô y tá lại che mặt chứ? Em hẳn là nên nhìn xem anh vì em mà phục vụ thế nào."

"..."

"Anh làm tốt không? Em thoải mái không? Về sau muốn ƈôи ŧɦịŧ lớn có phải sẽ tìm tới anh không?"

"Ngón tay anh cũng không tệ." Hạ Quý đỏ mặt nói, cô đã bị ngón tay Phó Dụ cắm đến cả người mềm nhũn, nói chuyện cũng phải thở gấp.

"Ồ? Xem ra cô y tá muốn anh dùng tới côn ŧɦịŧ rồi."

Phó Dụ buông Hạ Quý ra, đứng dậy cởϊ qυầи lót, giải thoát côn ŧɦịŧ bừng bừng khí thế, đứng thẳng như chỉ vào Hạ Quý mà nói: Em gái, chờ chút nữa xin tha đi!

Hạ Quý nuốt nước miếng, có chút sợ hãi, nhớ tới vài lần trước làm cùng Phó Dụ, tuy rằng thoải mái nhưng sáng hôm sau suýt chút nữa không xuống nổi giường.

"Ngày mai chúng ta còn phải đi chơi đấy." Hạ Quý muốn thương lượng với anh, để anh kiềm chế chút, đừng lăn lộn cô quá nhiều.

"Dù sao cũng là hai người chúng ta chơi, chơi bên ngoài và chơi trong phòng khác nhau sao?"

"Chúng ta tiêu tiền tất nhiên phải ra ngoài chơi!"

"Tới đây thuê phòng không phải để làm chuyện này sao?"

"..."

"Cô y tá, xin em nghiêm túc một chút, bây giờ em đang phải nhận hình phạt."

Vừa rồi còn đang thương lượng, bỗng nhiên Phó Dụ lại kéo cô quay về kịch bản diễn.

Phó Dụ xụ mặt đứng ở mép giường, côn ŧɦịŧ chĩa thẳng vào Hạ Quý, cô không thể không ngoan ngoãn nằm yên.

"Thật ngoan, bây giờ bắt đầu xử phạt!"

Phó Dụ nói xong, đôi tay cách lớp vải vuốt ve ngực cô, Hạ Quý có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của tay anh khiến cho tiểu anh đào trước ngực đứng thẳng dậy, dần dần sưng to.

"Cô y tá thoải mái không?"

"Không có." Hạ Quý quay đầu không dám nhìn anh.

"Không có sao? Núʍ ѵú cũng căng cứng như vậy rồi?" Ngón tay Phó Dụ bỗng nhiên cầm chặt tiểu anh đào, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cho Hạ Quý phải hét lên một tiếng.

"A! Đau quá!"

"Đau sao? Là sướng hay là đau?"

Phó Dụ buông tha cho tiểu anh đào, vén chiếc váy gần như không thể che nổi nơi tư mật lên.
 
Chương 79: Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn (Hoàn)


"Cô y tá đã từng cạo lông mao bao giờ chưa? Nghe nói y tá phải giúp người bệnh cạo nơi đó, không biết đã từng tự mình làm chưa?"

Phó Dụ vừa hỏi vừa đưa tay đùa bỡn bên dưới, ngứa ngáy làm Hạ Quý nhịn không được cọ xát hai chân lại với nhau.

"Không có, chưa từng." Cái này cô chưa nghe bao giờ mà!

Trước đó không lâu cô chỉ từng nghe chị họ mới sinh em bé kể rằng phải cạo lông nơi đó đi, nếu không sẽ có vi khuẩn.

Lúc ấy cô xấu hổ không thôi, cảm thấy sinh con đúng là tiến tới quỷ môn quan một lần, tình thương của người mẹ thật là vĩ đại!

"Muốn anh làm thử cho một lần không?" Phó Dụ cũng muốn nhìn hạ thân Hạ Quý sau lớp lông mao là dáng vẻ gì, hẳn là trắng trẻo mập mạp như bánh bao nhỏ đi?

Phó Dụ còn đang suy nghĩ, Hạ Quý lại bị doạ sợ, " Không được! Em cảnh cáo anh, không được làm bậy, nếu không... em... em sẽ không bao giờ để ý tới anh nữa!"

Hạ Quý dùng tay gắt gao che lấy nơi tư mật kín mít không cho Phó Dụ nhìn.

"Anh nói giỡn thôi, nghe nói lúc cạo lông mao sẽ tương đối xót, sao anh có thể để em chịu đau được?" Tuy rằng anh rất muốn nhìn.

"Hừ! Tốt nhất anh không được có ý tưởng kỳ quái này, nếu không..." Hạ Quý giơ nắm đấm lên với anh.

Phó Dụ nắm lấy tay cô, thuận tiện nắm lấy bên tay còn lại, "Đều nghe em."

"Tốt nhất là vậy."

"Đừng nói những chuyện đó, chúng ta mau làm chính sự đi." Phó Dụ nói, tay đưa tới giữa hai chân cô.

Vừa rồi nơi này đã chảy không ít mật dịch, lúc này đưa tay vào một cái đã ướt đẫm.

Côn ŧɦịŧ Phó Dụ đã sưng to khó chịu vô cùng, anh tách hai chân đang kẹp chặt của Hạ Quý ra, qυყ đầυ cọ ở huyệt khẩu một chút để bôi trơn đến sáng bóng.

"Anh muốn vào." Phó Dụ nói.

Hạ Quý không mở miệng nói chuyện, nhưng dáng vẻ ẩn nhẫn như muốn nói: Mau tiến vào, mau "làm" em đi!

Phó Dụ hít vào một hơi làm tinh thần hăng hái, sau đó dùng sức đâm vào trong, huyệt đạo chật hẹp ướŧ áŧ nóng bừng, cảm giác này làm Phó Dụ suиɠ sướиɠ hô thành tiếng.

"Thoải mái quá! Vừa chặt vừa ướt, lại còn nóng, kẹp chặt khiến anh thật thoải mái!"

Phó Dụ nắm lấy đùi Hạ Quý mãnh mẽ ra vào tiểu huyệt, trong chốc lát, Phó Dụ thu lại lực độ, nhìn Hạ Quý thâm tình nói, "Hạ Hạ, anh yêu em."

"Em cũng yêu anh." Hạ Quý ôm cổ anh nói.

Phó Dụ cúi người hôn cô, côn ŧɦịŧ phía dưới lại nhanh chóng ra vào, sau nhiều lần, Hạ Quý cũng đạt cao trào, Phó Dụ cũng bắn ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi ở cửa đáy huyệŧ, Hạ Quý bị nóng đến lên đỉnh lần nữa.

Phó Dụ ôm cô trở mình, để cô nằm trên người, hai người cứ vậy liên tiếp miệt mài đến rạng sáng. Cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc thô nặng, trong không khí toả ra hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ dày đặc.

"Phó Dụ, cảm ơn anh đã yêu em." Rất lâu sau, Hạ Quý bỗng nhiên nói.

"Đồ ngốc, anh mới là người phải cảm ơn em vì đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh."

"Vậy, quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn!" Hạ Quý nhìn anh nghiêm túc nói.

"Quãng đời còn lại chỉ đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không phụ em!" Phó Dụ cũng nghiêm túc nói, "Về sau, mỗi năm chúng ta đều phải trải qua thất tích bên nhau, thất tịch vui vẻ, bà xã!"

"Anh... Thật là, em cũng quên mất!" Hạ Quý sửng sốt sau đó cảm động không ngừng, cô thực sự quên mất hôm nay là thất tịch.

Hai người nhìn nhau chăm chú, trong mắt chỉ có đối phương.

END.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top