Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,782
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân

Yêu Đương Với Em Trai Của Bạn Thân
Tác giả: Tiểu Hoàng Nhân
Tình trạng: Đã hoàn thành




“Hạ Hạ, trước khi cậu đồng ý làm bạn gái tớ, tớ sẽ không đi vào.”

“Hạ Hạ…”

“Câm miệng!!! Cậu có thể vừa nói vừa động tay động chân với tớ không!!!

Tôi xem cậu là em trai, còn cậu lại muốn trèo lên người tôi!!!
 
Chương 1: Thi Đại Học Xong


Hạ Quý cuối cùng cũng thi xong môn cuối cùng, từ phòng thi đi ra cũng không nhẹ nhàng được bao nhiêu.

Tuy đã thi xong nhưng khoảng thời gian chờ đợi điểm thi còn nóng lòng hơn.

“Rốt cuộc cũng kết thúc!” Phó Nhụy thi ở phòng bên cạnh Hạ Quý, vừa thi xong đã chạy sang tìm cô, “Đi thôi đi thôi, đêm nay không say không về!”

“Bố mẹ cậu đồng ý sao?”

“Bố mẹ tớ nói rồi, chỉ cần thi đỗ đại học, không cần biết là trường nào, sau này tớ làm gì họ cũng không quản.



“Cậu xác định có thể thi đỗ?” Hạ Quý liếc mắt nhìn cô một cái.

“Có một cậu em trai học bá để làm gì chứ? Có nó giúp tớ, nhất định không thành vấn đề!” Phó Nhuỵ vỗ ngực nói, “Thi xong phải đi xả stress một chút, cậu đừng làm tớ mất hứng vậy chứ!”

“Tớ đang rất mệt, muốn về nghỉ ngơi.

” Hạ Quý không có hứng thú, cô thực sự rất mệt!

Thành tích của Hạ Quý trong lớp cũng xem như ở giữa, muốn đạt được điểm tốt cũng phải cố gắng rất nhiều.

Từ khi lên lớp 12, hôm nào cô cũng dậy sớm, cuối tuần ngoan ngoãn ở nhà làm đề thi, áp lực càng lớn, cơ thể càng mệt mỏi.

Vất vả lắm mới thi xong, cô chỉ hi vọng có một giấc ngủ ngon lành, ngủ thẳng tới lúc muốn tỉnh mới thôi.

“Hạ Hạ bảo bối, cậu đi cùng tớ đi mà!” Phó Nhuỵ vô cùng dính người, ôm cánh tay Hạ Quý bắt đầu làm nũng.

Phó Nhuỵ lớn lên xinh đẹp, đôi mắt to tròn, thời điểm làm nũng sẽ tràn ngập hơi nước, không ai có thể chống cự.

Thành tích Phó Nhuỵ không tốt, là học tra điển hình nhưng cô ấy biết làm nũng, mỗi lần đều có thể khiến bố mẹ không nổi giận.

Lúc này, cánh tay Hạ Quý bị cô ôm lấy, bộ ngực to lớn mạnh mẽ cọ vào tay Hạ Quý.

“Chị, Hạ Quý, thi thế nào?” Lúc này, em trai sinh đôi của Phó Nhuỵ, Phó Dụ cũng bước tới.

“Cần tốt sẽ tốt, em không cần hỏi.

” Phó Nhuỵ trả lời.

“Cậu ôn bài rất đúng trọng tâm, đề toán của tớ hầu như trúng hết.

” Hạ Quý kích động mà nói.

Hạ Quý và Phó Nhuỵ đều học lớp xã hội, đối với học sinh lớp xã hội mà nói, toàn học là môn khó nhất, may là em trai Phó Nhuỵ là một học bá, mỗi lần thi cử đều ôn tập giúp bọn họ trước, hơn nữa còn vô cùng sát với đề thi.

“Vậy là tốt rồi.

” Phó Dụ cười cười với cô, “Thu dọn đồ trước đi, em đi về lớp lấy sách giúp hai người.



“Toàn là sách vở, ném hết đi!” Phó Nhuỵ không thèm để ý nói, “Em trai à, thi đại học xong rồi, buổi tối đi chơi tận hưởng thôi!”

Phó Nhuỵ nháy mắt với Phó Dụ, mặt cậu vẫn không chút biểu tình nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Quý.

“Hạ Hạ chắc chắn đi!” Phó Nhuỵ ôm chặt lấy Hạ Quý trả lời trước.

“Nhụy Nhuỵ…” Bạn trai của phó Nhuỵ, Diệp Hâm cách phòng thi bọn họ xa nhất, vừa thi xong đã chạy qua đây tìm cô.

“Hâm Hâm, buổi tối đi tận hưởng thôi.

” Phó Nhuỵ lập tức buông Hạ Quý ra, bổ nhào vào lòng Diệp Hâm.

“Đều nghe em.

” Diệp Hâm cười nói.

“Ba so với một, Phó Dụ, em nhất định phải đi, nếu không ai sẽ đưa Hạ Hạ về nhà?” Phó Nhuỵ nói.

“Thu dọn đồ trước đi, chút tớ tới tìm cậu.

” Phó Dụ lười phản ứng lại với Phó Nhuỵ, quay sang nói với Hạ Quý.

“Hâm Hâm, anh nói xem, nó liệu có phải em trai của em không? Một chút nhiệt tình giống em cũng không có!” Phó Nhuỵ ngẩng đầu hỏi Diệp Hâm, bàn tay vẽ hình xoắn ốc trong ngực anh.

Diệp Hâm thích bộ dạng làm nũng của Phó Nhuỵ, “Sinh đôi nhưng chưa chắc đã giống nhau, anh thích Nhuỵ Nhuỵ nhất!”

“…” Hạ Quý không có hứng thú ăn cẩu lương, xoay người về phòng học trước.

Tháng sáu trời nóng như vậy, thật không hiểu tại sao bọn họ có thể ôm chặt nhau, không nóng sao?
 
Chương 2: Phó Nhụy


Thời điểm Phó Nhụy trở về phòng học, Hạ Quý đã thu thập xong đồ dùng của mình.

“Hạ Hạ, thi xong rồi thì vứt hết sách vở đi, mang về cũng vô ích, còn chiếm diện tích nữa!” Phó Nhụy nghĩ cũng không muốn thu dọn sách vở của mình.

“Nếu phải học lại thì sao? Đến lúc đó cậu tìm ai lấy sách?”

“Học lại? Mặc kệ thi nhiều hay ít điểm, có đánh chết tớ cũng không học lại! Cậu nhìn tớ xem, dạo này vì học tập mà ngủ không đủ giấc, sắc mặt tiều tụy!”

Phó Nhụy cầm gương nhỏ một bên soi chiếu bản thân, một bên hối tiếc, biểu tình nhu nhược đáng thương, giống như tiểu bạch hoa bị tàn phá.

“Vâng, vâng, vâng, đại tiểu thư ngài đã phải chịu vất vả, đêm nay về nghỉ ngơi thật tốt đi được không?”

“Không được, tuổi 18 là tuổi thanh xuân đẹp nhất, lúc này không đi chơi thì bao giờ đi? Hạ Hạ, cậu phải hoạt bát đáng yêu giống tớ mới được!”

Chờ Hạ Quý thu thập xong xuôi, Phó Nhụy vẫn ở bên cạnh thao thao bất tuyệt.

“Nhụy Nhụy, anh tới rồi.

” Diệp Hâm về phòng học dọn đồ của mình xong xuôi cũng chạy tới đây giúp bạn gái thu dọn.

“Hâm Hâm, anh đến rồi sao!” Phó Nhụy lập tức chỉ cho Diệp Hâm thu dọn đồ đạc cho mình.

“Dọn xong rồi sao?” Phó Dụ không biết đến từ lúc nào, đứng bên cạnh Hạ Quý.

“Ừm, thi xong rồi nên tớ muốn mang sách về nhà, sách cũng không nhiều lắm, tự tớ có thể mang về được.

” Đồ dùng của Hạ Quý đúng là không có nhiều cho lắm.

Phó Dụ xem nhẹ câu cuối cùng của cô, đưa tay trực tiếp ôm lấy thùng sách.

Hạ Quý đeo balo đi phía sau cậu, tất cả nữ sinh trong lớp đều hâm mộ mà nhìn cô.

Phó Dụ có danh xưng học bá, thành tích vẫn luôn trong top 3, hơn nữa lớn lên lại vừa cao vừa soái, là nhân vật phong vân ở trường, không ít nữ sinh đều yêu thầm cậu.

Nhưng mà, tính cách cậu và Phó Nhụy không giống nhau.

Phó Dụ không thích nói chuyện, mặt không có biểu tình, trong trường cũng không có bạn bè.

Nếu Hạ Quý không phải bạn tốt của Phó Nhụy, cô cũng sẽ không quen Phó Dụ.

Ở trước mặt bọn họ, Phó Dụ mới có thể nói nhiều một chút, trên mặt cũng sẽ có biểu tình.

“Em trai à, chị còn rất nhiều đồ mà, mau quay lại giúp chị dọn đi!” Phó Nhụy hướng Phó Dụ hô to.

Điều kiện Phó gia rất tốt, bố mẹ cùng nhau gây dựng sự nghiệp mãi mới có công ty như bây giờ, bởi vì công việc bận rộn nên thời gian quan tâm làm bạn với hai đứa con cũng không có.

Cho dù thi đại học là một ngày quan trọng như vậy, bố mẹ cũng không tới đón họ, chỉ phái tài xế tới đưa đón.

Phó Dụ sớm đã để đồ của mình gọn gàng trong xe, sau đó lại để đồ của Hạ Quý ở cạnh, bảo cô ngồi trong xe cho mát, sau đó lại quay về giúp Phó Nhụy dọn dẹp.

Đồ đạc của Phó Nhụy rất nhiều, cô cứ ồn ào muốn ném hết sách vở nhưng Phó Dụ và Diệp Hâm lại yên lặng dọn dẹp tất cả cho vào trong xe.

Tính cách Phó Nhụy tùy tiện, đồ vật thích vứt linh tinh, bọn họ cũng không có thời gian kiểm tra từng quyển sách giúp cô, sách ném đi cũng được nhưng nếu vứt đồ cô kẹp bên trong đi biết đâu cô lại tức giận.

Phó Dụ chịu đựng chị mình bao năm nay đã thành thói quen, Diệp Hâm và cô yêu nhau hơn hai năm cũng hiểu rõ tính cách cô thế nào.

“Đã nói không cần sách vở rồi, vứt hết đi đi, hai tên ngốc này!” Phó Nhụy thở phì phì ngồi bên cạnh Hạ Quý.

“Được rồi, đại tiểu thư, nghỉ ngơi một lát đi!”
 
Chương 3: Đi Ra Ngoài Chơi


Sau khi hai đứa nhỏ học cao trung, bố mẹ Phó gia đã thay một chiếc xe bảo mẫu đưa đón bọn họ, khiến cho bọn họ càng thoải mái tự tại.

Gia đình Hạ Quý điều kiện bình thường, ở khu phía Nam, cách Phó gia ở khu biệt thự phía Đông một đoạn rất xa.

Nhưng mà Phó Nhụy rất nhiệt tình, mỗi lần đều bảo tài xế đưa Hạ Quý về nhà mới thôi.

Hạ Quý và Phó Nhụy sau khi phân lớp mới quen biết, ban đầu cô chỉ giữ thái độ xa cách bình thường với vị đại tiểu thư này, chỉ có Phó Nhụy nhiệt tình quen thuộc, sau này Hạ Quý cảm thấy cô rất tốt, chỉ là được nuông chiều quá mức.

Tính cách Phó Nhụy thẳng thắn, so với mấy nữ sinh thích ra vẻ còn tốt hơn.

Hai người trở thành bạn cùng bàn, từ bạn bè bình thường mà trở thành bạn thân.

Phó Nhụy lôi kéo Hạ Quý lên xe, “Từ nay về sau để tài xế đưa cậu về nhà, cậu về bằng xe buýt cũng phải mất mấy tiếng.

Ở trên xe là lần đầu tiên Hạ Quý ngồi gần Phó Dụ.

Khai giảng cao trung, Phó Dụ thay mặt học sinh mới lên đài phát biểu, đó là lần đầu tiên Hạ Quý biết tới Phó Dụ, thấy cậu ở khoảng cách xa.

Lúc ấy, Hạ Quý nghĩ: Người này ăn gì lớn lên vậy? Chỉ số thông minh là quái vật sao???

Sau này Hạ Quý biết chỉ số thông minh của Phó Dụ và đồ ăn không có quan hệ, bởi vì Phó Dụ và Phó Nhụy từ trong bụng mẹ đã ăn đồ giống nhau, tính cách còn như trời với đất không nói, thành tích cũng một trên một dưới.

Bố mẹ Phó cũng nghĩ trăm lần không ra, rõ ràng hai đứa trẻ giống nhau, sao Phó Dụ có thể nhẹ nhàng mà thi được thành tích tốt, còn Phó Nhụy đến một số lẻ của cậu cũng không bằng?

Vì thế, bố mẹ Phó thuê gia sư riêng cho Phó Nhụy nhưng đều thất bại.

Cuối cùng để cho Phó Dụ phụ đạo cho cô, nhưng mà từ nhỏ Phó Nhụy đã biết cách áp chế em trai mình, Phó Dụ sao có thể dạy được cô?

Nhưng từ sau khi Phó Nhụy ngồi cùng bàn với Hạ Quý, thành tích học tập cũng có chút tiến bộ, mỗi lần mời Hạ Quý tới nhà học chung, Phó Nhụy đều có thể ngồi học rất lâu, bởi vậy bố mẹ Phó đều rất thích Hạ Quý.

Thành tích Hạ Quý trong lớp cũng chỉ ở tầm trung, cho nên Phó Nhụy bắt Phó Dụ phụ đạo giúp hai người.

Từ lớp 11 lên 12, thời gian hai năm, Hạ Quý và Phó Dụ cũng trở nên thân thiết hơn.

Sau khi phân lớp, Phó Nhụy thường xuyên tới lớp Phó Dụ tìm cậu vài lần, cuối cùng bắt có Diệp Hâm trong lớp cậu làm bạn trai.

Thành tích Diệp Hâm cũng không kém, bài thi cũng đứng trong top 10.

Bố mẹ Phó không phản đối Phó Nhụy yêu đương, thậm chí còn gửi gắm hi vọng với Diệp Hâm, hi vọng có thể giúp đỡ cô học tập.

Sự thật chứng minh, trước mắt không có ai có thể trấn áp được Phó Nhụy, nhưng mà cô cũng đã thay đổi một chút.

Năm lớp 12, cuối tuần nào bốn người bọn họ cũng ở Phó gia cùng nhau học tập.

Có bạn trai Diệp Hâm ở đây, Phó Dụ cũng mặc kệ Phó Nhụy, để cho hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, ôm ôm ấp ấp học bài.

Phó Dụ càng nhiều thời gian cùng Hạ Quý yên tĩnh học tập, chỉ bài cho Hạ Quý.

Nhờ Phó Dụ giúp đỡ, thành tích môn toán của Hạ Quý cũng tăng lên, thi cuối kì cũng hơn 100 điểm

Phó Nhụy và Hạ Quý ở trong xe đợi hồi lâu, cuối cùng Phó Dụ và Diệp Hâm cũng dọn xong đồ của Phó Nhụy.

“Nhụy Nhụy, anh về thay quần áo trước, sau đó sẽ tới nhà tìm em.

” Nhà Diệp Hâm cũng phái tài xế tới đón, anh dứt khoát về thay quần áo tắm rửa rồi quay lại tìm Phó Nhụy.

“Đừng để em chờ lâu nha!” Phó Nhụy gửi cho Diệp Hâm một nụ hôn gió.
 
Chương 4: Thả Lỏng Một Chút


Phó Dụ một thân mồ hôi ngồi trên xe bảo mẫu, Phó Nhụy ghét bỏ mà nói, “Em thật xấu!”

“Còn không phải vì giúp chị dọn đồ?” Hạ Quý liếc mắt nhìn Phó Nhụy, sau đó đưa cho Phó Dụ một cái khăn giấy và chai nước.

“Cảm ơn.

” Phó Dụ nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, sau đó từng ngụm uống hết nửa chai nước khoáng.

“Em trai giúp chị gái dọn đồ không phải chuyện đương nhiên sao?”

Hạ Quý không tiếp tục thảo luận vẫn đề này với Phó Nhụy, Phó Nhụy thích bắt nạt Phó Dụ, cô đã sớm biết, đồng tình nhìn cậu một cái.

Đôi mắt ngập nước của Hạ Quý nhìn mình, Phó Dụ nhìn thấy mà trong lòng khẽ rung rinh, biểu tình trên mặt cũng dịu dàng hơn.

“Đứa em trai này không hiểu phong tình, trừ đọc sách ra thì lợi hại chỗ nào chứ? Về sau chắc lại đến lượt tớ tìm vợ cho nó!” Phó Nhụy một chút cũng không cho rằng mình sai.

“Đọc sách mà thành tích không tốt thì không sao, nhưng mà không tìm được vợ lại khác, đây là chuyện liên quan đến đại sự cả đời!”

Hạ Quý và Phó Dụ tự động đóng lỗ tai lại, không nghe Phó Nhụy lải nhải nữa.

Xe dừng trước cửa nhà Hạ Quý, Phó Dụ xuống xe thu dọn đồ cho cô, “Không cần, để tớ tự mang vào cũng được!”

“Không sao.

” Phó Dụ kiên trì mang tới phòng khách Hạ gia mới rời đi.

“Hạ Hạ, chút nữa tớ đón cậu, trang điểm xinh đẹp gợi cảm một chút, đêm nay chị đây mang em đi tìm người yêu!” Phó Nhụy hạ cửa kính xuống hô to với Hạ Quý.

Cô rất muốn che kín miệng Phó Nhụy, kêu lớn tiếng như vậy làm ai cũng nghe được!

“Tạm biệt!” Hạ Quý vẫy tay với cô rồi lên tầng.

Bố mẹ Hạ Quý là công chức nhà nước, về tới nhà bố mẹ còn chưa tan tầm.

Hạ Quý thu dọn đồ đạc một chút, thoải mái tắm rửa một cái, nằm trên giường bật điều hòa.

Cô muốn ngủ không muốn làm gì hết đâu!!!

Nhưng nghĩ tới Phó Nhụy, tinh thần cô không khỏi dựng lên, có thể tưởng tượng, nếu cô không đi, Phó Nhụy nhất định chạy tới nhà khóc lóc kể lể.

Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng một khi Phó Nhụy khóc lóc kể lể, tất cả mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện kinh động trời đất, so với Mạnh Khương Nữ còn lợi hại hơn, có thể khóc đến mức làm Hạ Quý sụp đổ.

Hạ Quý nghỉ ngơi trong chốc lát mới thay quần áo, thời gian chờ đợi còn lấy bánh quy ăn.

Không bao lâu sau, bố mẹ tan tầm trở về, Hạ Quý nói cho hai người biết ý định của mình, “Tối nay Phó Nhụy tìm con đi chơi, chắc đêm nay con sẽ về muộn một chút ạ.



“Được rồi, thi xong thì thả lỏng một chút.

” Mẹ Hạ rất thoải mái.

Phó Nhụy dẻo miệng, mỗi lần gặp bố mẹ Hạ sẽ nói chuyện với bọn họ vô cùng cao hứng.

Quan trọng nhất là, một năm nay có Phó Dụ học chung, thành tích của Hạ Quý cũng có một nửa công lao là của cậu.

Bọn họ không phải lần đầu tiên ra ngoài chơi, bố mẹ Hạ cũng không phải quá lo lắng, mấy đứa trẻ này vẫn có chừng mực!

“Cháu chào cô chú.

” Lúc này, Phó Dụ tới, “Cậu chuẩn bị xong chưa?”

“Đi thôi.

” Chắc chắn Phó Nhụy lười đi lên, mỗi lần đều bắt Phó Dụ lên gọi cô.

Hạ Quý lên xe, ngồi bên cạnh Phó Dụ, bởi vì Phó Nhụy và Diệp Hâm sớm đã ôm nhau bên dưới.

“Hâm Hâm, mấy ngày thi em thật vất vả.

” Phó Nhụy vùi trong lồng ngực Diệp Hâm làm nũng.

“Vất vả cho bảo bối của anh rồi.

” Diệp Hâm bắt lấy tay Phó Nhụy hôn hôn, khuôn mặt đau lòng.

Phó Dụ và Hạ Quý sớm đã ăn cẩu lương thành quen.

Đang làm nũng với Diệp Hâm, lực chú ý của Phó Nhụy bỗng dưng đặt lên người Phó Dụ và Hạ Quý.
 
Chương 5: Đi Hộp Đêm


“Hạ Hạ, không phải tớ bảo cậu mặc gợi cảm xinh đẹp sao? Cậu mặc gì vậy chứ?” Phó Nhụy ngồi bên cạnh Hạ Quý, vô cùng ghét bỏ quần áo cô mặc trên người.

“Tớ cảm thấy cũng được.

” Hạ Quý nhún vai.

Cô mặc một chiếc váy trắng ngắn tay, dài đến đầu gối, Hạ Quý rất thích chiếc váy này.

“Đêm nay chúng ta đi hộp đêm chơi, cậu mặc như vậy thì người đàn ông nào nhìn?” Phó Nhụy trợn mắt sau đó lấy hộp trang điểm đặt trên xe ra.

“Mang khuôn mặt này theo, có khi cậu cũng không vào được bên trong!” Động tác Phó Nhụy thành thạo bắt đầu trang điểm cho Hạ Quý.

Hạ Quý cũng bất đắc dĩ, gia cảnh và diện mạo cô cũng rất giống nhau, đều rất bình thường, dáng người tinh tế, hiện tại trang điểm nhàn nhạt như vậy rất hợp với cô.

Hạ Quý nghiêm túc nhìn on trang điểm cho mình, Phó Nhụy lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt trang điểm mang theo mị hoặc.

Cô mặc trên người váy ngắn bó sát, đôi chân dài mảnh khảnh, bộ ngực mê người, mái tóc uốn xoăn, đúng là một tiểu yêu tinh quyến rũ.

Hạ Quý không giống Phó Nhụy cong trước cong sau, ngũ quan và dáng người bình thường, phong cách của Phó Nhụy làm sao cô có thể ‘hold’ được?

“Cậu muốn đi hộp đêm?” Hạ Quý bất giác hỏi.

“Tất nhiên rồi! Chờ mãi cuối cùng cũng 18 tuổi, phải đi hộp đêm chơi thôi!” Phó Nhụy xem như đương nhiên mà nói.

“Phó Nhụy, tớ nhắc cậu một câu này! Bốn người chúng ta chỉ có Diệp Hâm là đủ 18, còn tớ phải nửa tháng nữa mới đủ 18, hai người các cậu sinh nhật tháng 12, đủ 18 lúc nào?”

“Qua năm ngoái, tất cả mọi người đều là 18 tuổi!” Phó Nhụy không nghe Hạ Quý đâu, “Bố mẹ tớ đúng dịp đi công tác, nhân cơ hội này phải đi chơi!”

Phó Nhụy sớm đã muốn đến hộp đêm, trước khi thi đại học bị bố mẹ quản chặt, tuy rằng không trông chờ gì vào thành tích của cô nhưng đối với việc đi chơi vẫn tương đối nghiêm khắc.

Phó Nhụy nhịn rất lâu mới thi đại học xong, hơn nữa bố mẹ không có nhà, tất nhiên phải bắt được cơ hội này!

“Tớ đi hộp đêm là vì ai chứ? Vì hai người đó!” Phó Nhụy chỉ vào Phó Dụ và Hạ Quý nói, “Đều đã 18 tuổi mà chưa yêu đương với ai, các người nói xem có phải thất bại hay không?”

“Không phải.

” Hạ Quý và Phó Dụ trăm miệng một lời mà nói.

“Hạ Hạ, vì sinh nhật nửa tháng sau của cậu, đêm nay chị đây đưa cậu đi học hỏi kiến thức, yên tâm đi, nhất định tớ sẽ chọn soái ca cho cậu!” Phó Nhụy ái muội chớp chớp đôi mắt với Hạ Quý.

“Vậy tớ cảm ơn!” Hạ Quý bất đắc dĩ nói.

“Không cần khách khí, chúng ta là chị em, giúp cậu thoát khỏi kiếp độc thân là trách nhiệm không thể chối bỏ!” Phó Nhụy vỗ ngực nói.

Hạ Quý nhìn qua nơi sóng gió mãnh liệt nào đó, thầm nghĩ, nếu mình có khuôn mặt và dáng người như cô, không cần tìm đàn ông cũng tự nhào tới!

“Diệp Hâm, cậu không quản bạn gái cậu sao?” Cứ mặc kệ cho cô ấy đi hộp đêm?

“Không phải tôi đi theo sao?” Diệp Hâm cười nói.

“…” Quả nhiên không phải người một nhà không về chung một nhà, Diệp Hâm đối với Phó Nhụy cũng quá dung túng.

“Hạ Hạ, tớ tìm đàn ông cho cậu, cũng không phải tìm đàn ông cho mình!” Phó Nhụy bất mãn mà nói, “Tớ đã có Hâm Hâm rồi!” Phó Nhụy ôm cánh tay Diệp Hâm nói.

Lời Phó Nhụy nói, Diệp Hâm không dám không nghe.

Phó Nhụy trang điểm nhẹ cho Hạ Quý, không có biện pháp, bộ đồ này của Hạ Quý cũng không thể biến đổi.

Trang điểm xong, Hạ Quý trông có vẻ xinh đẹp hơn, giá trị nhan sắc cũng cao thêm ba phần.
 
Chương 6: Bị Tới Gần


“Hạ Hạ, cậu trang điểm lên sẽ càng xinh, ngày mai theo tớ học tập, là phụ nữ phải biết trang điểm!” Tại phương diện này, Phó Nhụy chắc chắn là cô giáo, nắm lấy cơ hội dạy cho Hạ Quý.

Hạ Quý nhìn mình trong gương, trang điểm xong quả thực xinh đẹp hơn, nhưng cô không có thói quen này.

Phó Dụ ngồi một góc nhìn Hạ Quý, cô trang điểm theo phong cách tươi mát, váy trên người lại càng thanh thuần, trang điểm càng thêm xinh đẹp.

Cậu mím môi, “Đi ăn cơm tối thôi.



“Nhụy Nhụy, em còn chưa ăn cơm đâu đó!” Phó Nhụy đi hộp đêm, Diệp Hâm không có ý kiến, bởi vì cậu ta đi theo, mấy tên đàn ông đó đừng hòng tới gần Nhụy Nhụy.

Nhưng nếu chưa ăn cơm đã đi hộp đêm, Diệp Hâm không đồng ý, đi hộp đêm sẽ uống rượu, bụng rỗng mà uống rượu sẽ không tốt, cậu không cho phép Phó Nhụy đối xử với cơ thể mình như vậy!

“Được được được, đi ăn cơm trước! Ăn xong tới đó là vừa lúc, tóm lại mấy người các cậu phải bồi tớ cả đêm nay!” Bố mẹ Phó không ở nhà, tất nhiên Phó Nhụy là nữ vương.

Hạ Quý thích ăn lẩu, nhưng Phó Nhụy không thích toàn thân có mùi lẩu đi hộp đêm, cho nên bốn người bọn họ quyết định đi ăn đồ Nhật Bản.

Phó Nhụy trang điểm còn mặc đồ như vậy thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng may bọn họ đặt phòng riêng.

Ăn không tới một giờ, Phó Nhụy ồn ào muốn đi, cô gấp không chờ nổi muốn tới hộp đêm.

Hạ Quý là đứa con ngoan ngoãn, xuất thân và tướng mạo bình thường, cuộc sống trước giờ cũng không có gì đặc sắc cho tới khi quen biết Phó Nhụy.

Phó Nhụy thường xuyên lôi kéo cô đi chơi, rất nhiều lần đầu tiên đều là Phó Nhụy dạy cô.

Hạ Quý cũng tò mò với hộp đêm, bọn họ tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố, bên cạnh hộp đêm này còn có khách sạn và KTV, đều cùng một ông chủ, phục vụ cho khách hàng dịch vụ về đêm chu đáo nhất.

“Đi!” Mọi người đều là lần đầu tới hộp đêm, xuống xe tò mò nhìn, Phó Nhụy lại mang theo dáng vẻ đại tỷ, vẫy tay đi trước.

Phong cách trang điểm của Phó Nhụy đúng kiểu đi hộp đêm, tất nhiên sẽ không có ai ngăn cản.

Diệp Hâm và Phó Dụ cao lớn, người khác cũng chỉ cho bọn họ là sinh viên.

Duy chỉ có Hạ Quý bị chặn đường lại hỏi.

“Soái ca, em gái tôi là thanh thuần như vậy.

” Phó Nhụy nũng nịu nói.

“Mỹ nữ, chơi vui vẻ nha!” Người đàn ông cười ái muội.

“Vào thôi.

” Diệp Hâm ôm Phó Nhụy, quay đầu trừng mắt nhìn người kia.

Đi vào hộp đêm, Diệp Hâm đi sát bên cạnh Phó Nhụy, chỉ sợ người đàn ông nào cướp cô đi.

Bây giờ cậu có chút hối hận, lẽ ra cậu không nên đồng ý.

“Làm tớ sợ muốn chết.

” Hạ Quý khẽ nói với Phó Nhụy.

“Hừ, ai bảo cậu không nghe! Vừa rồi đáng ra không nên đi ăn cơm, nên đi chọn quần áo cho cậu thì tốt hơn.

” Phó Nhụy ảo não nói.

Hạ Quý theo sát Phó Nhụy, không phát hiện Phó Dụ vẫn luôn ở sau bảo vệ cô.

Ba người chọn vị trí trong góc, bây giờ là chín giờ tối, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Hộp đêm ngày càng đông người, DJ khuấy động không khí càng nào nhiệt.

Phó Nhụy uống hai ly cocktail, đòi ra ngoài nhảy, Diệp Hâm chỉ có thể đi theo.

Hạ Quý và Phó Dụ cũng không uống rượu, hai người cứng ngắc ngồi đó.

Bọn họ không chủ động nhưng hộp đêm cũng có nhiều người chủ động.

“Mỹ nữ, anh có vinh hạnh uống một ly với em không?” Không lâu sau, một người đàn ông dáng vẻ lưu manh nâng một ly cocktail lại gần Hạ Quý.

Lần đầu tiên có người đàn ông chủ động đến gần Hạ Quý, còn là trong hộp đêm này.

“Không cần, tôi có rượu rồi, cảm ơn!”
 
Chương 7: Thay Cô Chắn Rượu


Hạ Quý nâng ly cocktail mình chưa từng động vào, người kia thấy thế trực tiếp ngồi bên người cô, chạm chén, “Cheers!”

Hạ Quý khó xử, cô không muốn uống rượu, tuy rằng tới hộp đêm nhưng cũng không muốn uống.

Phó Dụ đứng dậy ngồi sát lại bên người Hạ Quý, ôm cô vào trong ngực, lạnh như băng nói với người kia, “Anh có thể đi rồi!”

Người đàn ông huýt sáo một tiếng, “Vừa rồi khoảng cách cách người xa như vậy, đừng nói là người yêu, tôi không tin! Mỹ nữ, rượu này nồng độ thấp, uống một ly không có việc gì.



Hạ Quý nhíu mày, “Tôi không uống rượu.



Phó Dụ nắm chặt tay Hạ Quý, cầm lấy ly cocktail trong tay cô, một hơi cạn sạch, “Bây giờ có thể đi được rồi chứ?”

Phó Dụ nhìn chằm người người đàn ông kia, ánh mắt không tốt, vốn dĩ người kia thấy Hạ Quý ngồi một mình trong góc, một thân thanh thuần mới lại gần, không nghĩ tới lại khiến anh ta mất hứng như vậy.

Nếu anh ta cứ vậy rời đi, chẳng phải là rất mất mặt sao?

“Nếu cậu uống hết mười ly rượu này, tôi sẽ đi!” Người đàn ông gọi mười ly rượu, xếp thành hàng trên bàn, sau đó nói với Phó Dụ.

“Được.

” Phó Dụ không hề nghĩ ngợi, đưa tay ra cầm một ly lên.

“Đừng!” Hạ Quý ngăn cản cậu, “Cậu chưa từng uống rượu bao giờ!”

“Đừng lo lắng, có tớ ở đây!” Phó Dụ trấn an Hạ Quý, uống từng ly từng ly rượu.

Hạ Quý thế nào cũng không khuyên được cậu, vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Phó Dụ uống liên tiếp không ngừng, mãi cho tới khi uống hết mới thôi.

Sắc mặt cậu đỏ lên, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, “Bây giờ có thể đi được chưa?”

Người đàn ông không nghĩ tới thoạt nhìn dáng vẻ Phó Dụ trông giống một sinh viên, tửu lượng lại tốt đến vậy.

Anh ta tới nơi này để tìm thú vui, không cần làm loạn mọi chuyện tới mức không thoải mái.

Thấy Phó Dụ uống hết rượu, người đàn ông cũng rời đi, dù sao rượu này cũng là tính trên đầu bọn họ!

“Cậu không sao chứ?” Hạ Quý ôm lấy cánh tay Phó Dụ, cả người cậu lung lay, cuối cùng nằm hẳn lên sofa.

“Tớ không sao.

” Phó Dụ xoa thái dương, uống đến mức đầu phát nóng, đau vô cùng.

Phó Nhụy đi ra ngoài nhảy, Diệp Hâm theo sát cô, hai người dần đi vào trong đám người đang nhảy nhót.

Diệp Hâm rất thích Phó Nhụy, đối với vẻ mặt quyến rũ của cô, anh nuốt nước miếng, trái tim ngứa ngáy khó chịu.

Diệp Hâm ôm lấy Phó Nhụy từ phía sau, ở bên tai cô thổi khí, “Đêm nay chúng ta trải qua thế giới hai người đi!”

Hai người yêu nhau hai năm, thường ngày cũng chỉ ôm hôn, cũng chưa dám vượt qua bước cuối cùng.

Nhưng mà đêm nay Phó Nhụy quá mức mê người, làm cho anh ta nhìn đến toàn thân ngứa ngáy.

Hơn nữa là ở hộp đêm, xung quanh nhiều người đàn ông mơ ước Nhụy Nhụy của cậu như vậy, chỉ khi hoàn toàn có được cô, anh mới có thể yên tâm.

Phó Nhụy hiểu ý của Diệp Hâm.

Cô thích Diệp Hâm, hơn nữa Diệp Hâm lại đối với cô vô cùng tốt, yêu cô, tôn trọng cô, sủng ái cô, bằng không, không phải bây giờ mới đưa ra đề nghị này.

Phó Nhụy nghĩ một chút, nhiệt tình ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh, nói, “Được.



Diệp Hâm mừng rỡ như điên, bế cả người Phó Nhụy lên, “Nhụy Nhụy, anh yêu em!”

Nếu cả hai người đều có ý này, vậy thì không cần lãng phí thời gian ở đây khiêu vũ nữa.

Diệp Hâm ôm Phó Nhụy ra khỏi đám người, muốn nói một tiếng với Phó Dụ và Hạ Quý.

Nghĩ tới chút nữa có thể hoàn toàn có được Phó Nhụy, Diệp Hâm cảm thấy giữa hai chân sưng đau đến khó chịu.

“Bọn tôi có việc đi trước.

” Diệp Hâm ôm Phó Nhụy trở về, cầm lấy túi xách của cô rồi đi luôn.
 
Chương 8: Cậu Uống Say


Bởi vì vị trí của bọn họ trong góc, hơn nữa ánh đèn trong hộp đêm sáng lờ mờ, Phó Dụ không phát ra âm thanh nào nằm trên sofa, Diệp Hâm và Phó Nhụy cũng không để ý cậu đang không thích hợp.

Hơn nữa, Diệp Hâm cũng chỉ nghĩ tới nhanh chóng đưa Phó Nhụy đi, đâu có rảnh mà để ý tới Phó Dụ nữa?

Hạ Quý thấy bọn họ quay về, vừa định bảo với họ Phó Dụ say rồi nhưng lại nghe thấy Diệp Hâm nói câu đó.

Cô muốn đứng dậy ngăn cản nhưng Diệp Hâm gấp gáp đã ôm Phó Nhụy bước nhanh đi.

Tâm tư hai người đều đặt vào chuyện tình cảm mãnh liệt lúc nữa, căn bản không chú ý nổi Phó Dụ và Hạ Quý.

Trong mắt bọn họ, Phó Dụ rất đáng tin cậy, giao Hạ Quý cho cậu hoàn toàn không cần lo lắng.

Mà họ trăm nghìn lần không thể ngờ được là Phó Dụ đáng tin như vậy cũng sẽ uống say.

“Phó Dụ, cậu có khỏe không? Đứng dậy được không?” Hạ Quý chỉ có thể tự mình đưa Phó Dụ về nhà.

Bởi vì Phó Nhụy tính đi chơi xuyên đêm nên sớm đã cho tài xế tan làm, Hạ Quý chỉ có thể bắt xe đưa Phó Dụ về nhà.

May là Phó Dụ còn có thể tự đứng dậy, Hạ Quý đặt tay cậu lên vai, miễn cưỡng đỡ cậu ra ngoài.

Nhưng mà bọn họ gặp một vấn đề, người phục vụ nhanh chóng cầm hóa đơn chạy lại, “Tiểu thư, cô vẫn chưa thanh toán!”

Phó Nhụy!!! Hạ Quý thầm mắng Phó Nhụy một câu.

Ném bọn họ lại rồi chạy đi thì thôi, còn không thanh toán nữa!

Hạ Quý nhìn tờ hóa đơn, cô cũng không mang theo nhiều tiền như vậy.

“Phó Dụ, cậu mang tiền không?” Hạ Quý hỏi bên tai cậu.

Phó Dụ quay đầu nhìn cô, gật đầu sau đó chậm rãi lấy ví trong túi ra đưa cô.

Hạ Quý rất muốn rời khỏi đây thật nhanh, cầm lấy ví cậu mở ra, đưa phục vụ một tấm thẻ ngân hàng.

“Phó Dụ, mật mã là gì?”

“Mật mã gì cơ?” Ánh mắt Phó Dụ mơ màng, thần chí không rõ.

“Mật mã của thẻ ngân hàng!” Hạ Quý sốt ruột, không lẽ cậu không nhớ đấy chứ?

Cô ngẩng đầu nhìn người phục vụ trước mắt, còn có mấy người bảo vệ cao lớn phía sau, âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

“Sinh nhật cậu.

” Phó Dụ cúi đầu, gác lên trên vai cô.

Hạ Quý sửng sốt một chút, thử bấm sinh nhật mình.

Thanh toán xong xuôi, người phục vụ trả lại thẻ cho cô, sau đó giúp cô đưa Phó Dụ ra xe.

Nói địa chỉ với tài xế xong, sắc mặt Hạ Quý vô cùng phức tạp nhìn cậu.

Vì sao thẻ ngân hàng cậu lại để mật mã là sinh nhật cô?

Sinh nhật Hạ Quý rất dễ nhớ, cô sinh vào ngày hạ chí, vì mẹ họ Quý nên bố đã đặt tên cô là Hạ Quý.

Sau khi Phó Dụ lên xe tựa vào ghế ngủ sau, bỗng nhiên xe xóc nảy một chút, cả người Phó Dụ ngả nghiêng, cuối cùng lại gác đầu lên vai cô.

Hạ Quý quay sang nhìn cậu, đôi mắt nhắm chặt như ngủ rất sâu cũng không đẩy cậu ra.

Cậu uống say đều là vì cô, vậy cứ để cho cậu dựa một chút đi!

Từ hộp đêm về tới khu biệt thự yên tĩnh, thời điểm hai người xuống xe đã là 11 giờ đêm.

Bố mẹ Phó đi công tác, người làm trong nhà cũng đã về hết, Hạ Quý đành phải đỡ Phó Dụ vào trong.

“Phó Dụ, chìa khóa nhà đâu?”

“…” Đôi mắt Phó Dụ cũng không mở ra.

Hạ Quý bất đắc dĩ đành phải cho tay vào túi cậu sờ soạng một lúc mới tìm được chìa khóa.

Khó khăn lắm mới đưa được người về phòng, nhìn Phó Dụ đang nằm trên giường, Hạ Quý nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn cậu vì mình mà đuổi người đàn ông kia đi, Hạ Quý cúi đầu cởi giày cho cậu, mở điều hòa lên, sau đó lại đi giặt khăn lau mặt cho cậu, khiến cho cậu ngủ có thể thoải mái hơn một chút.
 
Chương 9: Tớ Muốn Đi Tiểu


“Hạ Hạ.



“Ừm? Làm sao vậy?”

“Khát nước.



Hạ Quý vừa mới lau mặt cho Phó Dụ xong, cậu lập tức mở đôi mắt còn đang mê mang, mềm mại gọi cô một tiếng nói muốn uống nước.

“Được, đợi tớ lấy nước cho cậu!” Hạ Quý cảm thấy Phó Dụ lúc này có chút đáng yêu.

Không giống biểu tình lạnh như băng như ngày thường, thời điểm cậu nói ‘khát nước’ có chút giống như làm nũng.

Phó Dụ rót một cốc nước ấm, đỡ cậu ngồi dậy uống từng ngụm.

“Uống xong rồi ngủ đi.



“Muốn đi tiểu.



“…” Gương mặt Hạ Quý đỏ lên, không dám tin nhìn cậu.

Đây vẫn là Phó Dụ sao? Ngày thường cậu nói chuyện lạnh như băng, không chỉ không có biểu tình gì, nói chuyện và làm việc cũng mang theo vẻ nghiêm túc, sao lại nói với cô những lời này?

“Muốn đi tiểu!” Phó Dụ thấy Hạ Quý nhìn mình bất động, ủy khuất nói một lần nữa.

Hạ Quý cảm thấy sau khi Phó Dụ uống say, chỉ số thông minh bây giờ chỉ bằng một đứa trẻ năm tuổi, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân đây là lần đầu Phó Dụ uống rượu, hơn nữa còn là uống vì cô!

“Tớ đỡ cậu đi.

” Hạ Quý đỡ Phó Dụ xuống dựa, để cậu dựa cả người vào mình, đưa cậu vào nhà vệ sinh.

Hạ Quý để cậu ngồi trên bồn cầu, vừa chuẩn bị ra ngoài thì bị Phó Dụ lôi kéo tay lại.

“Mẹ nói con trai phải đứng thì mới đi tiểu được!” Khuôn mặt Phó Dụ phiếm hồng, ánh mắt mê ly.

“Vậy cậu mau đứng lên đi!” Hạ Quý hết chỗ nói.

“Tớ đứng không nổi, chân mềm!” Phó Dụ ấm ức nói.

“…”

“Sắp tiểu trong quần mất…” Ánh mắt Phó Dụ mơ màng mang theo chút bất lực.

“Đợi tớ chút, để tớ đỡ cậu dậy.



Hạ Quý nâng Phó Dụ lên, ôm cậu từ phía sau, như vậy có thể chống đỡ được cả người cậu, cũng không nhìn thấy hình ảnh cay mắt.

“Không cởi được!” Phó Dụ sốt ruột nói.

“…”

Bàn tay Phó Dụ đang ôm eo cậu đi xuống một chút, sờ tới dây thắt lưng của cậu, dứt khoát cởi ra, “Mau lên!”

“Vẫn không cởi được ra?!”

“…” Hạ Quý thật muốn ném người này đi.

Cô dứt khoát kéo khóa cho cậu, thậm chí còn tụt quần xuống luôn, “Như vậy được chưa?”

“Quần lót chật, cởi không nổi…” Giọng nói Phó Dụ ngày càng sốt ruột.

Hạ Quý cũng sợ cậu tiểu trong quần, mắt nhắm chặt, cởi quần lót xuống, giây tiếp theo, cô chỉ nghe được tiếng nước chảy.

Hạ Quý đỏ mặt, vốn tưởng sẽ rất nhanh, nhưng mà do uống nhiều rượu nên khá lâu mới xong.

Mới vừa tiểu xong, cả người Phó Dụ nghiêng ngả, Hạ Quý suýt nữa bị cậu đè lên.

“Phó Dụ, cậu đứng lên cho tớ!” Hạ Quý đỡ cậu, nếu cậu không phối hợp, cô cũng không có biện pháp đưa cậu về giường.

Quan trọng là quần cậu vẫn chưa kéo lên đâu!!!

Phó Dụ phát ra tiếng thở đều đều, tựa như ngủ rồi.

Hạ Quý chịu không nổi, chỉ có thể vừa ôm vừa kéo cậu như thế về đến trên giường.

Đôi chân dài của Phó Dụ lê trên mặt đất, bởi vì quần chưa kéo nên ngày càng tụt xuống tới tận cẳng chân.

Chật vật lắm mới ném được Phó Dụ lên giường, lật ngược cậu lại để mình không thể nhìn thấy lão nhị của cậu.

Lăn lộn một phen, Hạ Quý cũng đã mệt mỏi, nhưng lão nhị của cậu lại đột nhiên hưng phấn ngẩng đầu lên với cô.

Sắc mặt Hạ Quý đỏ lên, lỗ tay và cổ cũng phiếm hồng.

“Không biết xấu hổ!” Hạ Quý ném chăn lên người cậu, tắt đèn sau đó rời đi.
 
Chương 10: Diệp Hâm Và Phó Nhụy 1


Sau khi Diệp Hâm và Phó Nhuỵ rời khỏi hộp đêm, hai người gọi taxi tới khách sạn tốt nhất thành phố.

Chứng minh thư của hai người đều chưa đủ 18 tuổi, cô gái lễ tân như đang muốn nói điều gì, Diệp Hâm đưa cô tiền boa, nháy mắt một cái.

“Tiểu thư xinh đẹp, hạnh phúc nửa đời sau dựa vào cô rồi!”

Diệp Hâm là một nam sinh soái khí ngời ngời, cười với lễ tân một cái lập tức hút hồn người ta.

Cô ta cũng gặp qua nhiều tình huống như vậy, dùng chứng minh của mình giúp bọn họ thuê một căn phòng tình lữ lãng mạn.

Diệp Hâm ôm Phó Nhuỵ vào thang máy, Phó Nhuỵ nhéo thịt mềm bên hông anh.

“Tiểu thư xinh đẹp?” Phó Nhuỵ nhướn mày.

“Cô ấy sao đẹp bằng em?”

“Ừm? Thế sao?”

“Đương nhiên, em trai anh có thể vì anh làm chứng!” Diệp Hâm nắm lấy tay Phó Nhuỵ đặt giữa hai chân mình, “Cảm nhận được tình yêu của anh với em chưa?”

“Ai biết là vì em hay vì tiểu thư xinh đẹp vừa rồi?” Phó Nhuỵ gãi nhẹ lên em trai nhỏ đang bành trướng của anh.

“Đương nhiên là vì em rồi, từ sau khi em đồng ý với anh, nó đã cứng lên đến bây giờ, như muốn bùng nổ đến nơi rồi!”

Cửa thang máy lần nữa mở ra, Diệp Hâm ôm Phó Nhuỵ gấp gáp mở cửa phòng, cửa vừa mở, Diệp Hâm lập tức hung hăng hôn cô.

Sau khi đóng cửa, Diệp Hâm bế Phó Nhuỵ đè lên cửa mà hôn, hôn đến mức tạo ra âm thanh lớn.

Diệp Hâm còn nhớ rõ lần đầu hai người hôn nhau, đều rất ngây ngô môi chạm môi ngượng ngùng không thôi.

Thời gian đã hai năm, bọn họ từ trên người nhau luyện tập kĩ năng hôn, từ ngây ngô đến thuần thục, chứng kiến đối phương trưởng thành.

Đầu lưỡi Diệp Hâm bá đạo xâm chiếm Phó Nhuỵ không buông, một tay vuốt ve bờ mông mềm mại, một tay kéo váy ngực cô xuống dưới.

Vốn dĩ Diệp Hâm cảm thấy Phó Nhuỵ mặc bộ này đi hộp đêm khiến cho anh ghen tức, dáng người Nhuỵ Nhuỵ của anh rất tốt, sao có thể để cho người đàn ông khác xem được!

Nhưng bây giờ lại khác, anh rất thích bộ váy này vì vô cùng dễ dàng cởi ra.

Váy bị kéo xuống dưới, bàn tay to lớn nóng bỏng của Diệp Hâm chạm vào hai tiểu bạch thỏ phía trước.

Cô cũng không mặc nội y mà chỉ dán hai miếng dán ngực phía trước.

“Đây là cái gì?” Diệp Hâm sờ tới miếng dán, kì quái hỏi.

“Không nói cho anh!” Khuôn mặt Phó Nhuỵ phiếm hồng mà nói.

Diệp Hâm sờ soạng hai cái lập tức gỡ được hai miếng dán xuống, lộ ra nhũ hoa đỏ hồng.

“Thì ra là miếng dán núm vú!” Diệp Hâm giơ miếng dán lên cao nhìn kĩ, Phó Nhuỵ thẹn thùng đấm anh một cái anh mới nén xuống, sau đó ôm Phó Nhuỵ ngã lên giường.

“Em muốn đi tắm trước!” Phó Nhuỵ ôm ngực.

“Vậy thì cùng đi!” Diệp Hâm vừa nói vừa cởi quần áo.

Phó Nhuỵ chạy nhanh vào phòng tắm, nửa đường bị Diệp Hâm bế bồng lên cùng đi.

Ngày thường tính cách cô có chút tuỳ tiện, nhưng đây cũng là lần đầu tiên của cô, tất nhiên vẫn sẽ ngượng ngùng.

Vào phòng tắm, Diệp Hâm cởi sạch Phó Nhuỵ đặt vào bồn tắm, xong đó mới cởi sạch bản thân chui vào.

Làn nước ấm áp bao bọc lấy hai người, lần đầu tiên Diệp Hâm và Phó Nhuỵ thân cận với nhau, da thịt dán chặt vào nhau.

Phó Nhuỵ bị anh ôm vào trong ngực, có thể cảm nhận được rõ ràng sự nhiệt tình của côn th*t bên dưới.

“Nhuỵ Nhuỵ, Nhuỵ Nhuỵ….

” Diệp Hâm nhẹ giọng gọi tên cô.

Diệp Hâm bắt lấy hai tiểu bạch thỏ của Phó Nhuỵ, đây không phải lần đầu tiên anh âu yếm nó.

Mỗi lần hai người ở riêng với nhau, vào lúc hôn môi anh đều sẽ sờ lên ngực cô, nhưng đều cách một lớp quần áo.

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp cảm nhận tiểu bạch thỏ, vừa mềm lại vừa ấm, xúc cảm quá tuyệt vời!

Sau khi được Diệp Hâm âu yếm một phen, hai nụ anh đào lập tức đứng thẳng, anh lại nhẹ nhàng nhéo một cái.

“Ưm…” Phản ứng của Phó Nhuỵ càng làm Diệp Hâm hưng phấn, bắt đầu âu yếm hai nụ anh đào đáng yêu.
 
Chương 11: Diệp Hâm Và Phó Nhụy 2


Phó Nhụy cảm thấy hai tay Diệp Hâm như có ma lực, cả người cô tê dại, phía dưới cũng trở nên ướt át.

Diệp Hâm phát hiện ra hai chân Phó Nhụy kẹp chặt lại, cười tà ác, “Tiểu Nhụy Nhụy, em ngứa sao?”

Một bàn tay Diệp Hâm đi xuống, chen vào giữa hai chân cô, quả nhiên sờ tới một mảnh trơn trượt.

“Em muốn tắm rửa~” Phó Nhụy thẹn thùng, phía dưới cô chưa có ai từng nhìn thấy bao giờ.

Cô đẩy Diệp Hâm ra, ngồi xuống một bên khác.

Bàn tay Diệp Hâm xịt đầy sữa tắm đưa sang, “Anh giúp em cọ rửa!”

Phó Nhụy trốn không thoát, Diệp Hâm nương theo sữa tắm mà sờ cô từ cổ đến đầu ngón chân.

Diệp lão nhị rất khó chịu, không có thời gian ở đây chậm rãi mà tắm, dùng khăn tắm bọc lên người cô rồi lập tức bế đến trên giường.

Phòng mở điều hoà, Diệp Hâm sợ Phó Nhuỵ cảm lạnh nên mới bọc khăn tắm cho cô, bản thân lại không cảm thấy gì, trần truồng đi ra ngoài, nước trên người chảy xuống đất.

“Nhuỵ Nhuỵ, bảo bối của anh!” Diệp Hâm nhẹ nhàng đặt cô lên giường, dùng khăn lau khô bọt nước trên người giúp cô, chuẩn bị sẵn sàng hưởng thụ bữa tiệc lớn đêm nay.

Phó Nhuỵ che mặt không dám nhìn anh, sau khi Diệp Hâm đi cất khăn tắm lập tức trốn vào trong chăn.

Lần đầu tiên Diệp Hâm nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô, ngày thường đều là Phó Nhuỵ đùa giỡn anh, không nghĩ tới trên giường cô lại ngại ngùng như vậy, điều này khiến cho trong lòng anh càng thêm thoả mãn.

Anh xốc chăn lên, nhìn cả người Phó Nhuỵ trơn bóng nằm trên giường, dáng vẻ ngoan ngoãn làm anh hận không thể một ngụm ăn sạch cô.

Diệp Hâm kéo đôi tay Phó Nhuỵ ra, hôn lên đôi môi kiều diễm hồng hào, “Nhuỵ Nhuỵ, em thật đẹp!”

Từ cánh môi một đường đi xuống, thẳng đến tiểu anh đào anh ao ước đã lâu.

Ngực của Phó Nhuỵ so với bạn cùng tuổi lớn hơn nhiều, chủ yếu là do đầu ngực kiêu ngạo, tiểu anh đào ở trên như đồ ngọt mỹ vị.

Diệp Hâm nhẹ nhàng liếm một chút, sau đó ngậm tiểu hồng đào trong miệng, tinh tế nhấm nháp mĩ vị của nó.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên của Diệp Hâm, nhưng vì ngày này, anh đã chuẩn bị sẵn kiến thức hết rồi!

Sau khi liếm tiểu hồng đào, anh dùng răng nhẹ nhàng cắn một cái, nghe được âm thanh Phó Nhuỵ rên rỉ.

Từ lý thuyết đến thực tế y hệt trên mạng dạy, Diệp Hâm tin tưởng hoàn toàn, bàn tay phối hợp âu yếm tiểu bạch thỏ, tra tấn cô đến mức tê dại không thôi.

Diệp Hâm rất khó chịu, cũng biết lần đầu tiên của con gái sẽ rất đau, cần phải làm đủ bước dạo đầu mới có thể tiếp tục.

Âu yếm tiểu bạch thỏ đáng yêu xong, Diệp Hâm lại tiếp tục đi xuống, vào lúc cả người Phó Nhuỵ mềm nhũn, tách hai chân cô ra, nháy mắt đã thấy phong cảnh mỹ lệ nơi đó.

“Đừng nhìn!” Phó Nhuỵ phát hiện anh nhìn chằm chằm tiểu huyệt, thẹn thùng không thôi, duỗi tay muốn ngăn cản anh.

Kết quả, tốc độ của Diệp Hâm càng nhau hơn, nói câu ‘thật đẹp’, sau đó chui đầu vào giữa hai chân cô.

Diệp Hâm nhớ lại động tác của nam chính trong AV, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm tiểu Nhuỵ Nhuỵ.

Phó Nhuỵ dẫm lên bả vai Diệp Hâm, muốn đạp anh ra nhưng Diệp Hâm lại dùng sức nắm chặt mắt cá chân, kết quyết tách hai chân cô ra.

Diệp Hâm vùi đầu trong đó, ra sức liếm mút tiểu huyệt.

Phó Nhuỵ không chịu nổi loại kích thích này, chỉ chốc lát, một cỗ dâm dịch đã chảy ra, tất cả đều bị Diệp Hâm nuốt xuống.

Không bao lâu, thân thể Phó Nhuỵ cứng đờ, tiểu huyệt hút chặt lưỡi Diệp Hâm, hoa dịch lại phun tới.

Diệp Hâm đứng dậy, nhìn Phó Nhuỵ đã xụi lơ, cười xấu xa, “hoa huy*t phấn nộn, dâm thuỷ cũng thật ngọt!”

Phó Nhuỵ trừng mắt nhìn anh một cái, cũng không biết vẻ mặt mình lúc này quyến rũ thế nào, lại chọc cho Diệp Hâm càng thêm ngứa ngáy.

“Nhuỵ Nhuỵ, bảo bối, anh rất yêu em!”
 
Chương 12: Diệp Hâm Và Phó Nhụy 3


Diệp Hâm cúi đầu hôn cô, dùng tay tách hai chân cô ra, Diệp lão nhị bên dưới cũng hoạt động, bắt đầu chuẩn bị xâm chiếm tiểu huyệt trơn trượt.

Diệp Hâm nắm lấy người em trai của mình tìm kiếm lối vào, anh đã nghiên cứu kết cấu sinh lý của nữ sinh, nhưng hành động thực tiễn vẫn là lần đầu tiên.

Anh có chút khẩn trương, cũng rất kích động, Phó Nhuỵ che mặt không dám nhìn anh chút nào.

Thời điểm Diệp Hâm tiến vào, Phó Nhuỵ chỉ cảm thấy đau, vô cùng đau!!!

Cô được bố mẹ Phó nuôi lớn trong lòng bàn tay, từ khi ở bên Diệp Hâm cũng chưa từng chịu chút uỷ khuất nào.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đau đớn kịch liệt như thế.

“Đau quá!” Phó Nhuỵ nhăn mặt, “Em không làm nữa, Diệp Hâm, anh ra ngoài mau!”

“Nhuỵ Nhuỵ ngoan, anh không cử động, đợi một chút là tốt rồi.

” Bảo anh ra ngoài, sao có thể chứ!

Diệp Hâm chỉ mới đi vào được một chút, anh cũng rất khó chịu, nhưng khó chịu tới đâu anh cũng chịu đựng.

Lần đầu tiên của con gái tất nhiên sẽ đau, bằng không, sao anh có thể để cô chịu đau đớn được chứ.

Một lúc sau, Phó Nhuỵ cũng không cảm thấy đau đớn nữa, Diệp Hâm để ý tới sắc mặt cô, biểu tình hình như thả lỏng ra một chút, vì thế bắt đầu chậm rãi di chuyển.

Luật động vài cái, hoa huy*t càng thêm ướt át, Diệp Hâm cảm giác ra vào đã dễ dàng hơn, cắn răng dùng sức cắm thẳng vào.

“A! Diệp Hâm, đồ trứng thối nhà anh!” Phó Nhuỵ đau đến mức mắng chửi người, cắn một ngụm trên vai anh.

“Thực xin lỗi, Nhuỵ Nhuỵ.

” Diệp Hâm không thèm để ý đau đớn trên vai, cố kìm nén dục vọng trong người.

“Đau quá, anh đi ra đi, ra ngoài mau!” Phó Nhuỵ tức giận, một chút đau đớn cô cũng không chịu nổi.

Lần đầu tiên vốn dĩ sẽ rất đau, hơn nữa phía trong cô vừa chật vừa hẹp, mà côn th*t của Diệp Hâm lại thô to, nhất định là rất khó chịu.

“Bảo bối ngoan, một chút là tốt rồi!”

“Anh gạt người!”

“Anh không gạt em, đợi chút thôi.



Diệp Hâm một bên dỗ cô, một bên chậm rãi di chuyển, một lát sau quả nhiên Phó Nhuỵ cũng không kháng cự nữa, Diệp Hâm cũng nhịn không được bắt đầu dùng sức.

“A, chậm một chút!” Phó Nhụy kinh hô một tiếng.

“A!” Diệp Hâm gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng ra vào vài cái, cuối cùng bắn lên đùi Phó Nhuỵ.

Vẻ mặt Phó Nhuỵ không dám tin, Diệp Hâm của cô lớn lên cao lớn đẹp trai, côn th*t dưới thân vừa thô vừa lớn, thế mà vài giây đã bắn?!

Diệp Hâm ngẩng đầu lên đã nhìn thấy biểu tình của cô, anh nóng nảy, “Nhuỵ Nhuỵ, em nghe anh nói! Lần đầu của nam sinh đều rất nhanh, lần thứ hai sẽ tốt hơn! Em phải tin anh!”

Diệp Hâm vừa nói vừa vuốt côn th*t, nó nhanh chóng phấn chấn tinh thần đứng thẳng dậy.

“Em không làm nữa đâu, đau quá!” Nhưng mà lần này Phó Nhuỵ lại từ chối.

Cô đẩy Diệp Hâm xuống giường, xoa hai chân đi tới phòng tắm tắm rửa.

Diệp Hâm mang theo lão nhị đã dựng đứng đuổi theo lại bị cô đuổi ra.

Phó Nhuỵ ở trong tắm rửa, Diệp Hâm lại ở ngoài gõ cửa giải thích.

“Tắm rồi ngủ đi!” Phó Nhuỵ bọc khăn tắm đi ra nói với anh.

“Nhuỵ Nhuỵ, nghe anh giải thích.



“Em mệt mỏi, buồn ngủ lắm!” Phó Nhuỵ nằm bên ga giường sạch sẽ, bọc chăn đu ngủ.

Diệp Hâm ảo não vô cùng, vào phòng tắm rửa thuận tiện an ủi lão nhị bên dưới một chút, còn cố ý kêu tên Phó Nhuỵ thật lớn, mất khác lâu mới bắn ra, giống như làm vậy có thể chứng minh mình không bắn nhanh như thế!

Phó Nhuỵ bọc chăn, nhắm mắt lại cười trộm.

Cô tất nhiên biết anh không phải, nhưng cô cảm thấy rất đau, không muốn tiếp tục lần thứ hai đâu!!!
 
Chương 13: Tối Qua Đã Xảy Ra Chuyện Gì


Diệp Hâm ôm Phó Nhụy ngủ một đêm, Phó Nhụy thì ngủ ngon lành, chỉ đáng thương cho Diệp Hâm cương cứng cả một buổi tối.

Diệp Hâm cũng không dám đánh thức Phó Nhụy, bởi vì tính khí rời giường của cô vô cùng nghiêm trọng.

Thời điểm Phó Nhụy tỉnh lại, Diệp Hâm cũng không ở trên giường, cô mặc áo tắm dài đi ra ngoài, thấy Diệp Hâm đang ngồi trên sofa phòng khách chơi game.

Bởi vì sợ đánh thức cô, Diệp Hâm cũng không bật tiếng, một chút âm thanh cũng không có.

Anh chơi vô cùng chăm chú, cũng không phát hiện Phó Nhụy phía sau.

Phó Nhụy rửa mặt chải đầu xong xuôi, lúc này mới nhẹ nhàng đi tới phía sau Diệp Hâm.

Lúc này, Diệp Hâm đang đánh tới nơi mấu chốt, cũng không phát hiện ra cô.

“Diệp Hâm!!!” Phó Nhụy che mắt anh lại, bên tai hô to một tiếng.

Diệp Hâm sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại xuống, chờ anh kéo tay Phó Nhụy xuống dưới, đã sớm chết trong trò chơi, đồng đội cũng đang chửi anh!

“Nhụy Nhụy!” Diệp Hâm tuyệt đối sẽ không mắng Phó Nhụy, cũng sẽ không tức giận với cô, đối với trò nghịch ngợm này cũng chỉ bất đắc dĩ gọi cô một tiếng.

“Anh tức giận?” Phó Nhụy từng mắt, “Người ta rất đói bụng!”

“Thu thập đồ đạc rồi chúng ta đi ăn sáng.



Diệp Hâm cả đêm không ngủ ngon, đối với Phó Nhụy trước mắt chỉ có thể nhìn mà không ăn, dứt khoát chơi game từ sớm.

Vừa thi đại học xong, đồng hồ sinh hoạt của Diệp Hâm cũng chưa được điều chỉnh, buổi sáng vẫn dậy rất sớm, anh chơi game đã lâu còn Phó Nhụy cũng chỉ mới rời giường.

“Anh sớm đã dậy, sao không đi mua đồ ăn cho em?” Phó Nhụy chu miệng, bất mãn mà nói, “Ở trong lòng anh, trò chơi và đồng đội quan trọng hơn em phải không?”

“Đương nhiên không phải!” Diệp Hâm lập tức ném điện thoại, ôm tâm can bảo bối Phó Nhụy mà nói, “Bây giờ chúng ta đi ăn sáng, bảo bối muốn ăn gì cũng được!”

“Hừ! Miệng đàn ông đều là gạt người!” Phó Nhụy đẩy anh ra, quay về phòng thay quần áo.

Đêm qua còn ôm cô mà gọi tâm can bảo bối, hôm nay dậy lại không ở cạnh cô, không quan tâm cô đói bụng không, phía dưới có đau không, dám ở ngoài chơi game!

Phó Nhụy rất tức giận.

Ở trong ảo tưởng của cô, cô hi vọng hôm sau có thể tỉnh dậy trong ngực anh, được anh ôn nhu che chở.

Nhưng mà cái gì cũng không có! Phó Nhụy cảm thấy ấm ức, đây chính là lần đầu bọn họ ngủ chung!

Phó Nhụy có chút hối hận, có phải đàn ông ai cũng vậy, có được rồi sẽ không quý trọng đúng không?

Phó Nhụy mặc quần áo xong, thậm chí không để ý mình chưa trang điểm, lấy ví ra ngoài.

“Nhụy Nhụy, chờ anh một chút!”

Diệp Hâm chờ Phó Nhụy ra khỏi phòng, nói với cô một tiếng cũng đi vào trong.

Phó Nhụy càng thêm tức giận đóng sập cửa đi trước.

Diệp Hâm đang ở trên giường khách sạn, ga trải giường chứa ấn ký lần đầu thân mật da thịt của bọn họ, đặc biệt là đóa hồng đỏ kia, là chứng cứ Phó Nhụy hoàn toàn giao mình cho anh, anh tất nhiên muốn mang về làm kỉ niệm!

Nhưng mà, anh vừa mới rút khăn trải giường ra đã nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh, trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng ôm chặt khăn trải giường lao ra, bên ngoài nào có bóng dáng Phó Nhụy nữa?

Phó Nhụy bực bội bắt xe về nhà, trong nhà chỉ có tài xế và người làm, cũng không thấy Phó Dụ đâu.

Phó Nhụy không có tâm tình quan tâm em trai, về phòng tắm rửa lại rồi xuống dưới ăn cơm.

Thời điểm Phó Dụ tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, tư vị uống say thật không dễ chịu!

Cậu xoa trán, cau mày ngồi dậy, lúc xốc chăn lên, cả người ngây ngốc.

Hôm qua cậu uống say, một thân toàn mùi rượu cũng có thể lí giải, nhưng sao quần lại cởi tới mắt cá chân chứ?
 
Chương 14: Xấu Hổ


Cậu cau mày nhớ lại, đại khái nhớ rõ bản thân uống say, sau đó là Hạ Quý đưa cậu về nhà, sau khi trở về đã xảy ra cái gì?

Phó Dụ nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ tới chuyện mình bảo Hạ Quý giúp cởi quần đi tiểu.

Cả khuôn mặt Phó Dụ đỏ bừng, “Sao mình có thể làm ra chuyện này?” Trời ạ, cậu tình nguyện cái gì cũng không nhớ rõ!

Buồn bực xấu hổ, Phó Dụ đi tắm nước lạnh một cái để bản thân tỉnh táo.

“Phó Dụ, em không ăn cơm là muốn làm thần tiên sao?” Tâm tình Phó Nhụy không tốt, không có người bồi mình ăn cơm, cô ăn cũng không vô!

Phó Nhụy rất đói bụng, cho nên đi lên trên bảo Phó Dụ xuống ăn cơm.

Người làm bảo cô rằng cả một buổi sáng Phó Dụ cũng chưa xuống lầu, cô muốn nhìn xem Phó Dụ trong phòng làm cái gì.

Phó Dụ đẩy cửa đi vào, phát hiện em trai mặt than của mình đỏ mặt ngồi cuối giường, trên mặt đều là ảo não.

“Sao vậy?” Phó Nhụy nhìn là biết mọi chuyện không đơn giản.

Nghĩ tới tối qua cô và Diệp Hâm đi trước, không biết Phó Dụ và Hạ Quý ở đó đã xảy ra chuyện gì.

Phó Nhụy lại bên người cậu, bát quái hỏi, “Tối qua hai người chơi thế nào? Dáng vẻ này của em, không phải bị nữ nhân ở đó…”

“Câm miệng!” Phó Dụ liếc cô một cái.

“Tình huống thế nào, phải rồi, Hạ Hạ đâu? Tối qua em có đưa cậu ấy về không?”

Cái tên mặt than Phó Dụ này, Phó Nhụy tự biết mình không thể cạy miệng cậu moi được thông tin gì, lập tức hỏi tới bạn thân mình.

Phó Dụ lạnh như băng, tất nhiên sẽ không kết giao bạn bè, muốn tiếp cận cậu cũng rất khó.

Nhưng Hạ Quý thì không giống vậy, tuy rằng Phó Nhụy lôi kéo cô đi hộp đêm chơi, nhưng cũng đã suy xét tới tất cả, Hạ Quý nhất định sẽ không bị người ta bắt nạt mới rủ cô đi.

Phó Nhụy vừa hỏi, Phó Dụ lập tức nhớ tới chuyện hôm qua, khuôn mặt càng thêm đỏ.

Nhưng rất nhanh, Phó Dụ cau mày, hôm qua muộn như vậy, Hạ Quý về nhà một mình?

“Chuyện của em là sao? Đừng nói với chị, em để cậu ấy một mình, ôm người khác đi thuê phòng đấy chứ?” Phó Nhụy nhảy dựng lên, bắt lấy cánh tay Phó Dụ truy hỏi.

“Không có!” Sao cậu có thể để cô một mình chứ? Càng không thể đi thuê phòng cùng người phụ nữ khác, muốn đi cũng là đi cùng Hạ Quý!

“Vậy đây là phản ứng gì?” Phó Nhụy hồ đồ, tối qua đã xảy ra chuyện gì?

“Em gọi cho cậu ấy.

” Phó Dụ lập tức gọi cho Hạ Quý, để phòng ngừa Phó Nhụy nói bậy bên cạnh, cậu cầm điện thoại đi ra ban công.

Phó Nhụy đuổi theo, Phó Dụ lập tức đóng kín cửa ban công.

Cửa kính chỉ có thể khóa lại từ bên trong, cho nên một tay Phó Dụ cầm điện thoại, một tay lại dùng sức nắm chặt then cửa.

Phó Nhụy không có sức lực mở được cửa ra, tức giận khóa cửa bên trong lại.

“Có bản lĩnh thì đừng có vào nữa!” Phó Nhụy nói mấy lời này rồi đi.

Phó Nhụy vừa đi, điện thoại đã được kết nối, “Alo?”

Hạ Quý thấp thỏm nghe máy, cậu muốn hỏi chuyện tối qua sao? Cô nên nói thế nào chứ?

“Cậu không sao chứ? Xin lỗi, tối qua đã để cậu về một mình.



Sau khi đầu bên kia bắt máy, Phó Dụ âm thầm thở ra, cậu lo lắng tối qua Hạ Quý về muộn như vậy, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, cả đời này cậu cũng không thể tha thứ cho mình mất!

“Tớ không có việc gì, bắt xe về nhà cũng tốt!” Có vẻ cậu không nhớ rõ chuyện tối qua, như vậy thật tốt!
 
Chương 15: Làm Thêm


Hạ Quý cảm thấy chuyện tối qua xấu hổ, Phó Dụ sao lại không chứ?

Xác định Hạ Quý an toàn, Phó Dụ lại nhớ tới chuyện hôm qua, nhất thời không biết nói cái gì.

Hai người trầm mặc, không khí trở nên quái dị.

“Tối qua cậu uống nhiều rượu, không sao chứ?” Hạ Quý xấu hổ tìm đề tài.

“Vẫn tốt.

” Chỉ có đau đầu một chút.

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi.

” Nếu không có chuyện gì để nói không bằng tắt máy.

“Ừm.



“Tạm biệt.

” Hạ Quý tắt điện thoại.

Ban ngày bố mẹ đều đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình Hạ Quý, sau khi tắt máy, cô ngã lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối qua mình nhìn thấy.

Không nghĩ tới nơi đó của Phó Dụ vừa to vừa dài như vậy.

Thời điểm cô ôm cậu, cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của cậu, sau khi cởi quần còn thấy rõ đường cong bắp đùi nữa.

Đây là lần đầu Hạ Quý nhìn thấy nam nhân trần truồng, tuy chỉ là nửa thân trần nhưng cũng khắc sâu vào tâm trí cô.

Tối qua phải mất rất lâu cô mới có thể ngủ được, mà sau khi ngủ còn mơ thấy mộng xuân, mơ thấy Phó Dụ đè mình dưới thân ôm ôm ấp ấp.

Hạ Quý nghĩ tới thân dưới trần trụi của Phó Dụ, nhớ tới giấc mơ tối qua, cô che mặt quay cuồng trên giường.

“Hạ Quý, mày là cái đồ sắc nữ!” Hạ Quý chôn mặt trong chăn hô lên.

Cô cảm thấy ngại ngùng, xấu hổ, bởi vì lúc sáng, cô phát hiện quần lót mình ẩm ướt! Chỉ là nhìn thấy dương v*t của cậu thôi đã khiến cô mộng xuân, thậm chí còn có phản ứng!

Hạ Quý không thể tiếp nhận bản thân mình như vậy!

Cô vỗ mặt, ép buộc tinh thần đứng dậy, “Tìm việc làm sẽ không nghĩ tới chuyện lung tung nữa.



Hạ Quý bắt đầu dọn phòng, từ trường mang về rất nhiều sách, cô cũng chưa dọn dẹp xong xuôi đâu!

Phó Dụ nghe đầu bên kia truyền tới tiếng ‘tút, tút’, nhíu mày.

Chắc chắn chuyện tối qua cô vẫn nhớ rõ, hơn nữa còn vô cùng xấu hổ.

Phó Dụ ảo não cực kì, cũng không nghĩ tới mình uống say sẽ làm ra chuyện này!

“Phó Dụ, mày là đồ ngu ngốc!” Cậu ảo não vò tóc mình.

Thời điểm quay người kéo cửa kính đã phát hiện cửa bị khóa từ bên trong, Phó Nhụy sớm đã đi rồi.

Cậu nhìn sang ban công cách vách, Phó Nhụy ở phòng bên cạnh, ban công hai người cũng chỉ cách hai mét.

Phó Dụ đứng trên ban công, phát huy ưu thế chân dài, trực tiếp nhảy sang ban công đối diện.

Phó Nhụy dưới nhà ăn một mình ăn trưa, trong lòng không ngừng mắng Diệp Hâm, mắng xong lại mắng tới Phó Dụ.

“Đàn ông không phải là thứ tốt!” Phó Nhụy tức giận chọc chọc bát cơm.

Phó Dụ đi xuống, kéo ghế ngồi xuống.

Phó Nhụy nhìn cậu đối diện, vẻ mặt không dám tin.

“Em, Phó Dụ, sao em có thể ra khỏi? Không phải chị cầm khóa sao?” Phó Nhụy trừng mắt chỉ cậu hỏi.

“Em nhảy sang ban công phòng chị.

” Phó Dụ bình tĩnh nói ra.

“Ban công? Đó là tầng 3 đấy! Nếu em ngã xuống thì sao, chết thì không chết nhưng cũng tàn phế!”

Trong lòng Phó Nhụy tức giận, nắm lấy cơ hội chế nhạo Phó Dụ.

Cậu cũng không chấp nhặt với chị, ưu nhã ăn trưa.

Phó Nhụy chán ghét dáng vẻ này của cậu, bộ dạng bình tĩnh giống như trời sập xuống cũng có biện pháp vậy.

Phó Nhụy thực sự chờ mong có ngày Phó Dụ mất khống chế, cũng chẳng sợ tức giận như cô.

Phó Dụ bình tĩnh như thế khiến cho người ta cảm thấy lạnh nhạt, giống như không có chuyện gì kích thích tới trái tim cậu.

Không giống như cô mỗi ngày hi hi ha ha, động một cái sẽ giận dỗi Diệp Hâm, nhưng lần này là Diệp Hâm sai rồi, cô tuyệt đối không giận dỗi!
 
Chương 17: Đưa Em Đi Du Lịch


Công ty nhà Diệp Hâm bé hơn Phó gia một chút, Diệp Hâm đề nghị đi du lịch nước ngoài.

“Chúng ta cũng chưa đi du lịch với nhau bao giờ, nhân dịp nghỉ hè, chơi thỏa thích đi!” Diệp Hâm nói.

Mặc dù Diệp Hâm cũng là phú nhị đại, nhưng bố mẹ quản giáo vẫn rất nghiêm khắc, trước khi học cao trung, chỉ có thể ở nhà hoặc tới lớp học thêm, đi du lịch là chuyện không dám nghĩ.

Cuối cùng cũng chịu đựng thi đại học xong, lúc này không chơi thì bao giờ chơi?

Hai người ngày thường ngọt ngào, hơn nữa mới vừa nếm thử tư vị làm tình, Diệp Hâm muốn có nhiều thời gian riêng tư giữa hai người hơn nữa.

Phó Nhụy vốn thích đi chơi, Diệp Hâm còn bồi cô đi du lịch, sao cô có thể không đồng ý.

Hai người thương lượng mấy ngày, nhìn không ít ảnh đẹp, cuối cùng quyết định đi Úc.

Phó Nhụy theo thói quen đưa Phó Dụ và Hạ Quý theo, nếu bọn họ đi theo, không chỉ không gây trở ngại tới thế giới riêng của hai người, Phó Dụ và Hạ Quý còn có thể kết bạn du ngoạn, một công đôi việc!

Nhưng Phó Nhụy không nghĩ tới, mới thi đại học xong mấy ngày, Hạ Quý đã bắt đầu đi làm thêm.

Nghe được Phó Nhụy nói Hạ Quý không đi, trong lòng Phó Dụ mất mát.

Sau khi cảm thấy mất mát lại thấp thỏm, từ đêm đó cũng chưa gặp Hạ Quý lần nào, không biết trong lòng cô nghĩ gì.

Liệu cô có cho rằng cậu là biến thái không? Bỗng nhiên bắt cô cởi quần giúp mình đi vệ sinh.

Còn có thể cho rằng cậu là lưu manh, đi vệ sinh xong cũng không mặc quần, trần truồng để cô kéo lên giường.

“Em trai, thu dọn hành lý đi, chị đây đưa em đi du lịch xả stress!” Phó Nhụy không biết đi tới lúc nào, vỗ vỗ vai cậu.

“Em không đi.



“Cái gì?” Phó Nhụy thích náo nhiệt, Hạ Quý không đi đã thiếu một người, Phó Dụ cũng không đi? “Vì sao? Em ở nhà cũng đâu có gì làm!”

“Em có việc làm.



“Lừa ai chứ?” Phó Nhụy chống nạnh trừng mắt nhìn cậu.

“Tận hưởng thế giới riêng của hai người không phải là tốt sao?” Phó Dụ nhíu mày.

“Nhụy Nhụy, hai người chúng ta đi cũng được.

” Diệp Hâm đi tới, ôm eo Phó Nhụy dỗ dành cô.

“Chúng ta tự đi! Lần sau không đưa bọn họ đi cùng nữa!” Tính tình Phó Nhụy trẻ con, ôm lấy Diệp Hâm làm nũng.

“Được.



Diệp Hâm dỗ dành Phó Nhụy lên lầu, hai người thu thập hành lý, hôm sau bay sang Úc.

Bố mẹ đi công tác nước ngoài, Phó Nhụy cũng đi Úc, trong nhà chỉ còn Phó Dụ và người làm.

Phó Nhụy nói đúng một điều, Phó Dụ ở nhà không có việc gì làm.

Phó Dụ rảnh rỗi lại nhớ tới chuyện đêm đó, trong lòng càng thêm đắn đo không hiểu thái độ của Hạ Quý.

Cô chán ghét cậu, hay chỉ là cảm thấy xấu hổ thôi?

Ngày thứ ba Phó Nhụy và Diệp Hâm đi Úc, Phó Dụ cũng không kìm nén được mà ra ngoài.

Thời điểm Phó Nhụy nói chuyện điện thoại với Hạ Quý, cậu cũng ở ngay đó, cho nên cũng biết nơi cô làm thêm.

Phó Dụ ăn trưa xong ra ngoài, cũng chưa thi lái xe nên chỉ có thể để tài xế đưa mình qua.

Phó Dụ rất ít khi đi dạo phố, trung tâm thương mại mới xây cũng chưa đi bao giờ, bể bơi ở ngay tầng một, nhưng tầng một đều là tiếng trẻ con khóc thút thít, thanh âm vui đùa, tiếng người lớn quát trẻ nhỏ… Âm thanh ầm ĩ khiến Phó Dụ nhíu mày, vẫn tiếp tục tìm kiếm thân ảnh người kia.

Hạ Quý mặc áo ngắn tay quần sóoc đứng ngay cửa ra vào bể bơi, đưa cho mỗi đứa trẻ tiến vào một lá phiếu.

Toàn bộ bể bơi cũng chỉ có một cửa vào cửa ra, cho nên Phó Dụ rất nhanh đã tìm được cô.
 
Chương 18: Chẳng Lẽ Cậu Ấy Thích Cô


Hạ Quý buộc tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản, dưới chân đeo xăng đan, khuôn mặt tươi cười ôn hòa đối diện với khách.

Trong lúc nghỉ ngơi, Hạ Quý vội vàng uống nước, sau đó gọi đồng nghiệp cách đó không xa tới giúp đỡ để cô đi vệ sinh.

Cô vừa mới đi ra lập tức thấy hạc trong bầy gà Phó Dụ.

Phó Dụ cao 1m8, đứng trong đám người toàn các bà mẹ và trẻ nhỏ càng thêm rõ ràng, Hạ Quý chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy cậu.

Cô kinh ngạc, Phó Dụ sao lại tới đây? Đi dạo phố thì cũng không nên tới bể bơi cho trẻ con chứ, đối với cậu mà nói những nơi này vô cùng ấu trĩ, huống chi không phải cậu theo Phó Nhụy xuất ngoại sao?

“Sao cậu lại ở đây?” Hạ Quý đi qua hỏi cậu.

Thời điểm Hạ Quý nhìn thấy mình, có một giây Phó Dụ né tránh ánh mắt của cô, bởi vì cậu sợ có thể từ trong ánh mắt cô nhìn ra vẻ chán ghét.

Bây giờ cô chủ động đi tới, có phải cô không để ý tới chuyện đêm đó không?

Cô không thèm để ý… Nghĩ vậy, trong lòng Phó Dụ cũng khó chịu.

“Cậu tới với bạn sao?” Hạ Quý hỏi cậu một cậu.

“Không phải, tớ tới tìm cậu!” Phó Dụ thất thần, không cẩn thận nói ra đáp án trong lòng.

Hạ Quý không biết nên trả lời ra sao, sau khi đi làm, cô cũng ít khi nhớ tới chuyện đêm đó.

Nhưng mà, cô có thể xem nhẹ, cũng không thể ngăn cản suy nghĩ của Phó Dụ, cũng không thể quên lời nói đêm đó và lời nói lúc này.

“Tớ đi toilet một chút.

” Hạ Quý vội vàng chạy đi.

Phó Dụ nhìn bóng dáng cô, cũng không đuổi theo.

Phó Dụ không làm phiền cô, ngồi xuống một góc có thể nhìn tới cô, đợi Hạ Quý tan làm.

“Tạm biệt!” Hạ Quý chào bốn đồng nghiệp khác, chờ bọn họ đi rồi, Phó Dụ mới tới bên cô.

“Cậu… có việc gì sao?” Hạ Quý đoán không ra suy nghĩ của Phó Dụ.

“Đêm đó…”

“Chuyện đêm đó tớ đã sớm quên rồi!” Hạ Quý ngắt lời, “Đêm đó cảm ơn cậu đã giúp tớ!”

Đã quên? Cô thật sự đã quên?

“Đi thôi, tớ vừa mệt vừa đói, mau về nhà ăn cơm!”

Phó Dụ mím môi, bảo tài xế đưa cô về nhà trước sau đó mới quay về.

Một ngày làm việc bình thường của Hạ Quý, sau khi về nhà ăn cơm tắm rửa sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi, công việc này rất mệt.

Nhưng mà hôm nay cô nằm trên giường, một chút buồn ngủ cũng không có, trong đầu đều là Phó Dụ.

Ấn tượng đầu tiên của cô với Phó Dụ là học bá cao lãnh, loại người này trời sinh cũng sẽ không có chút liên quan tới cô, nhưng cậu lại có một chị gái học tra!

Lúc đầu bị Phó Nhụy lôi kéo lên xe cùng về nhà, Phó Dụ và cô cũng chỉ quen biết sơ sơ.

Sau này Phó Nhụy lại thường xuyên đưa cô về nhà chơi, mới có thể đơn giản chào hỏi Phó Dụ vào câu.

Sau này nhờ Phó Dụ ôn tập phụ đạo cho cô, trừ bỏ học tập bọn họ cũng không nói tới chủ đề gì khác.

Hạ Quý thật sự không hiểu, suy nghĩ của Phó Dụ là thế nào, vì sao lại đặt mật mã thẻ ngân hàng là sinh nhật cô? Bởi vì dễ nhớ sao? Vì sao uống say cũng gọi tên cô? Chẳng lẽ… cậu ấy thích cô?

Hạ Quý bị suy nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ, tuy rằng dấu hiệu phỏng đoán này đã có kết quả tám chín phần nhưng cô cũng không dám tin là thật.

Học bá cao phú soái thích cô? Cậu cũng không phải người không ai thích, hoa khôi gì đấy đều thích cậu, sao cậu sẽ thích một người bình thường như cô chứ?

“Là bởi vì mình là người khác phái quen thuộc bên cậu ấy sao?”
 
Chương 19: Dạy Cậu Bơi Lội


Ngày hôm sau Hạ Quý đi làm, phát hiện Phó Dụ lại tới nữa, vẫn ngồi ở vị trí hôm qua.

Trong tay cậu cầm theo một quyển sách, an tĩnh ngồi một góc, cùng với ồn ào náo nhiệt xung quanh không liên quan tới nhau.

Loại tình huống này diễn ra ba ngày, trong ba ngày này Phó Dụ đều tới, mỗi lần cũng yên tĩnh đọc sách, không làm phiền tới công việc của cô, chờ cô xong việc thì đưa cô về nhà.

Nói tới nói lui cũng chỉ vài câu, lời khác cậu cũng không nói nhiều, Hạ Quý cũng không hiểu được suy nghĩ của cậu.

Cuối cùng, vẫn là Hạ Quý thiếu kiên nhẫn, ngày thứ ba Phó Dụ đưa cô về, cô nghĩ một chút vẫn quyết định hỏi cậu.

“Phó Dụ, cậu đang làm cái gì vậy?”

“Cái gì?” Phó Dụ mở to đôi mắt vô tội nhìn cô.

“Mỗi ngày đều tới trung tâm thương mại đọc sách? Đừng nói là điều hòa ở nhà hỏng muốn tới đó ngồi đấy?!”

“Ở nhà nhàm chán.



“Vậy cậu có thể đi du lịch như Phó Nhụy và Diệp Hâm mà!”

“Cậu không đi cùng, tớ đi sẽ không thấy được cậu.



“…” Hạ Quý lần nữa bị cậu dọa cho sợ hãi, “Phó Dụ, rốt cuộc cậu muốn nói gì? Trêu đùa tớ vui sao?”

“Tớ không trêu đùa cậu.

Cậu muốn học bơi không? Hôm nào nghỉ làm tới nhà tớ, tớ dạy cậu học bơi lội.



Sở dĩ Hạ Quý bị an bài làm nhân viên soát vé, nguyên nhân lớn là cô không biết bơi.

Mặt khác, yêu cầu của nhân viên không chỉ có giữ trật tự bên trong, quản lý đồ đạc, quan trọng nhất là việc cứu hộ.

Hôm nay một cậu bạn đồng nghiệp đi toilet, nhờ Hạ Quý để ý bên trong một chút, dù sao cũng là khu vực ngay cửa vào, cô hỗ trợ cũng rất tiện.

Không nghĩ tới có một đứa bé suýt bị đuối nước, Hạ Quý là người đầu tiên chú ý tới, đáng tiếc là cô không biết bơi.

Lúc ấy, đứa trẻ đã tới khu nước sâu, Hạ Quý do dự hai giây đang chuẩn bị nhảy xuống thì Phó Dụ đã xông tới cứu đứa trẻ lên.

May là không xảy ra chuyện, nếu không Hạ Quý sẽ rất tự trách.

Cô là nhân viên bể bơi, cũng là người đầu tiên nhìn thấy đứa bé, nhưng cô lại không thể cứu nó.

Phó Dụ vì chuyện này mới muốn dạy cô học bơi sao?

“Tớ muốn học!” Hạ Quý kiên định nhìn cậu.

“Bao giờ cậu được nghỉ?”

“Ngày mai là ngày nghỉ của tớ, buổi sáng tớ sẽ tới tìm cậu!” Hạ Quý nói.

Sau khi về đến nhà, Hạ Quý mới nhớ ra, rõ ràng là lúc đó cô đang hỏi Phó Dụ, thế nào đề tài lại chuyển sang bơi lội? Lại còn biến thành mình tìm Phó Dụ học bơi?!

Hạ Quý dùng chăn che mặt, thở dài một hơi.

Cô thật sự không biết Phó Dụ đang có ý gì!

Hạ Quý không thích bơi, đối với nước còn có chút sợ hãi, áo tắm trong nhà đã là của nhiều năm trước, sớm đã không còn vừa.

Sáng hôm sau cô dậy sớm, ăn sáng xong chạy đi mua áo tắm, chờ tới Phó gia cũng đã hơn 10 giờ.

Phó Dụ nằm trên ghế đọc sách, thấy cô tới lập tức đứng dậy.

“Chờ một chút, tớ đi thay áo tắm!” Hạ Quý nói.

Cô mua một bộ áo tắm bảo thủ, bên trên giống như áo phông, bên dưới là váy ngắn, không nhìn chất vải còn tưởng rằng cô đang mặc quần áo bình thường.

Phó Dụ lần đầu nhìn thấy cô mặc áo tắm, dáng người mảnh khảnh dưới lớp áo tắm bó sát phập phồng quyến rũ, đôi chân thon dài tinh tế.

Hạ Quý thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình, có chút ngại ngùng, khuôn mặt phiếm hồng không dám nhìn thẳng Phó Dụ.
 
Chương 20: Đừng Sợ


“Sao cậu không thay?” Hạ Quý tìm đề tài đánh vỡ không khí kì quái phía trước.

Phó Dụ nhìn cô, ánh mắt cũng không rời đi, trước mặt cô cởi áo mình ra.

Cơ bụng sáu múi hiện ra thu hút ánh mắt Hạ Quý.

Đêm đó lúc cô cởi quần giúp cậu có chạm tới cơ bụng đó, không nghĩ tới nhìn một chút cũng không kém gì so với lúc sờ lên.

Chú ý tới ánh mắt Hạ Quý, khóe miệng Phó Dụ nhếch lên.

“Chúng ta khởi động trước, cần phải làm cơ thể hoạt động, nếu không sẽ bị chuột rút.



Phó Dụ nói xong, đứng cạnh Hạ Quý bắt đầu vận động làm nóng thân thể, Hạ Quý làm theo động tác cậu, trong lòng ảo não vừa rồi lại nhìn cậu đến ngây người.

Thời điểm Phó Dụ vận động còn cố tình khoe ra cơ bắp của mình.

“Hạ Hạ.



“Hả?”

Hạ Quý quay đầu sang, chỉ thấy Phó Dụ nhìn cô, trên mặt cười tươi sau đó xoay người nhảy vào bể bơi, giống như chú cá vui sướng ngao du trong đó.

Ánh mắt trời chiếu tới bể bơi khiến cho sóng nước lấp lánh.

Thời điểm Phó Dụ bơi lội lộ ra cơ bắp hai tay, dòng nước ấm áp bao quanh cơ thể cậu.

Hạ Quý nhìn đến ngây người, đây là lần đầu cô nhìn thấy Phó Dụ vận động, cơ bắp trên người cùng với vận động viên bơi lội không khác nhau là mấy.

Cô cũng không chú ý tới mình nuốt nước miếng: Dáng người Phó Dụ thật tốt, mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo thấy thịt!

Phó Dụ bơi một vòng trở về, một tay đặt trên thành bể, một tay vuốt tóc, bọt nước chảy từ trên mặt cậu xuống.

Hạ Quý cảm thấy nụ cười Phó Dụ bây giờ rất chói mắt, rất ít người có đôi mắt cười như cậu.

Hạ Quý bị nụ cười cậu làm cho mê hoặc, mãi cũng chưa hoàn hồn.

“Hạ Hạ, không phải cậu muốn học bơi sao? Không xuống thì học thế nào?” Phó Dụ cười nói với cô.

“A, phải phải phải!” Hạ Quý chạy nhanh qua, giống như phủ nhận người ngây ngốc vừa rồi là mình.

Hạ Quý ngồi ở một bên bể bơi, hai chân ngâm trong nước, độ ấm bể bơi giữa trưa vừa phải.

Cô hít sâu một hơi, thả người vào trong nước.

“A! Cứu mạng!” Hạ Quý không nghĩ tới nước sâu như vậy, hai chân cô còn không chạm tới đáy, sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.

Phó Dụ ở cách đó không xa, vội vàng chạy tới ôm eo cô.

“Nước sâu quá!” Hạ Quý giống như là bạch tuộc, cả người ôm chặt Phó Dụ, trong lòng sợ hãi nói.

Phó Dụ một tay ôm eo cô, một tay đặt lên thành bể, “Đừng sợ, đợi một lát nữa bơi là sẽ đỡ hơn thôi.



“…” Hạ Quý sao có thể bơi chứ? “Tớ sợ nước.



“Thật ra nước không đáng sợ, cậu muốn học bơi, trước hết phải khắc phục nỗi sợ này đã.

” Phó Dụ nói.

“…” Hạ Quý ngẩng đầu nhìn cậu, thấy trong ánh mắt cậu mang theo cổ vũ.

Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ tới bản thân không phải tới đây để học bơi sao? “Được!”

“Tớ nắm tay cậu, cậu dùng hai chân đá nước.

” Phó Dụ nói xong, vỗ vỗ lưng cô, ý bảo cô buông mình ra.

Hạ Quý khẩn trương nhưng vẫn cố gắng thả lỏng bản thân.

Hạ Quý nổi trên mặt nước, tay bị Phó Dụ nắm chặt, nghe khẩu lệnh của cậu dùng sức đạp nước.

Phó Dụ chậm rãi giúp cô bơi lội, thấy Hạ Quý giống như không khẩn trương và sợ hãi như trước nữa bắt đầu lặng lẽ buông tay cô ra.

“Đừng buông tay!”

“Đừng sợ, tớ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, ở nơi cậu duỗi tay là có thể với tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top