Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 100


Chu Cảnh Sâm không nói chuyện, chỉ đặt con vật nhỏ vào trong n.g.ự.c Diệp Gia, giao cho nàng: "Con vật nhỏ này, gia nương từ nay về sau nàng tự mình nuôi."

Bản thân Diệp Gia rất thích chó mèo, nhưng kiếp trước quá bận rộn với công việc và thường xuyên đi công tác mà không thể nuôi chúng. Xét cho cùng, mèo và chó là những thứ nhỏ bé như trẻ em, phải có trách nhiệm nuôi dạy chúng. Lúc này, cầm cái tai mềm mại của con vật nhỏ, không khỏi cảm thấy giấc mơ đã hoàn thành một nửa.

Dư thị nghe thấy động tĩnh cũng đi qua xem, nhìn chằm chằm vào con vật nhỏ đen thui cũng có chút thấy thích. Lúc trước khi Dư thị còn là Cảnh vương phi, nuôi một con mèo ba tư cả người trắng như tuyết. Đáng tiếc con mèo nhỏ kia từ lúc Cảnh vương phủ bị tịch thu đã không thấy tăm hơi. Lúc này bà ấy nhìn con vật nhỏ trong n.g.ự.c Diệp Gia thấy thích, đưa tay sờ hai cái suýt chút nữa bị cắn ngón tay, hỏi Diệp Gia đặt tên cho nó là gì.

Diệp Gia cực kì không giỏi đặt tên, Dư thị vừa hỏi như thế, trong đầu nàng toàn là đồ ăn: "Bánh trứng? Bánh nướng?”

Dư thị: "... Như vậy không phải quá tùy tiện sao?”

Hai người nhìn Chu Cảnh sâm, Chu Cảnh Sâm mỉm cười: "Được cả, gọi thuận miệng là được."

Ánh mắt của Diệp Gia đối diện với hắn, chẳng biết tại sao lại bị tia sáng ở đáy mắt hắn thu hút, ánh mắt chỉ lấp lóe trong chốc lát. Cau mày nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đặt cho con vật nhỏ này một cái tên có chút bình thường: "Điểm Điểm”"

Không thể không nói, cái tên này thật sự rất bắt tai, suýt thành một dôi với Be Be trong n.g.ự.c Nhuy Tả Nhi. Nhuy Tả Nhi ôm con dê tên là Be Be tới, vỗ bàn tay nhỏ khen thẩm nương đặt tên hay. Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản đối: "Ngày bình thường trong nhà uống thừa sữa dê có thể cho nó chút. Con vật nhỏ này vẫn chưa cai sữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-100.html.]

Diệp Gia nói chẳng trách lại có mùi sữa thơm, ôm con vật nhỏ vào bếp múc sữa dê.

Chu Cảnh Sâm có lẽ vẫn còn chưa xong việc, đưa con vật nhỏ rồi lại đi ra ngoài. Cơm cũng không ăn, chỉ nói là buổi chiều về. Dư thị nhìn bóng lưng hắn đi xa, quay đầu liếc nhìn Diệp Gia đang ngồi xổm ở trong góc cho Điểm Điểm bú, thở dài. Bà ấy luôn cảm thấy, tâm tư của nhi tử đối với gia nương không có chán ghét giống như nói ngoài miệng, dù sao nếu thật sự ghét thì một câu cũng không muốn nói.

Ôi nhưng mà lớn rồi lại không nghe lời mẹ.

Giữa trưa cả nhà ăn một bữa đơn giản, buổi chiều lại bắt đầu bận rộn.

Bánh trứng gà rau hẹ này bán chạy hơn một tháng nay, kiếm lời được không ít tiền. Trên trấn không phải là không xuất hiện nhà khác bán bánh rau hẹ, ngoại trừ ông lão bán bánh củ cải làm bánh rau hẹ chiên. Nhà khác cho dù là theo phong trào hay là bắt chước theo cũng kém hơn nhiều. Không chỉ thua kém về hương vị, dùng nguyên liệu cũng không đủ. Dù sao không phải ai cũng có thể bỏ một khoản lớn được như Diệp Gia, chịu bỏ trứng gà và dùng bột mì.

Tiếc rẻ đồ còn muốn kiếm nhiều tiên, cả trấn chỉ có ngươi làm ăn khôn khéo, những người khác đều là đồ đần. Một tới hai đi, cuối cùng vẫn chỉ còn lại hai nhà là Diệp Gia và ông lão bán bánh rau hẹ chiên buôn bán được.

Sạp hàng của Trương gia cũng lục tục mở cửa, nhưng mà gặp chuyện liên tục, đã vài ngày không mở cửa.

Diệp Gia lười quan tâm đến chuyện nhà người khác, cả nhà Trương thị đừng lắc lư trước mặt nàng thì càng tốt. Nhưng mà nàng không phải người thích qua loa cho xong chuyện, mặc dù không thích kế hoạch chỉ tiết từng bước một, nhưng hầu như cũng sống yên ổn nghĩ đến ngày gian ngụy Việc buôn bán trong tay không thể dừng, nàng lại suy nghĩ con đường khác kiếm nhiều tiên. Thu nhập mỗi tháng mấy chục lượng không phải là mục tiêu của Diệp Gia, hơn nữa nàng không thể nào cứ vậy mà mở quán nhỏ cả một đời.

Con đường buôn bán tây bắc Diệp Gia vừa tới đã để mắt đến. Liên quan tới chuyện làm xà bông thơm, Diệp Gia không thể nào ngừng suy nghĩ về nó.
 
Chương 101


Thứ nhất khi Diệp Gia đến cửa hàng son phấn đi một vòng về, khu vực nhỏ chỉ có một cửa hàng son phấn. Nơi đó ngoại trừ son phấn bột nước, thì không tìm thấy xà bông thơm hoặc các loại vật dụng rửa mặt. Mặc dù biết rõ sức mua của bách tính trấn Lý Bắc, nhưng lỗ hổng thị trường này quá lớn. Thực sự làm cho lòng người ta ngứa ngáy. Diệp Gia đã thấy được cơ hội buôn bán lớn như thế, bảo nàng không tính cách là không thể nào, thứ hai cũng vì chính lợi ích riêng của nàng. Không biết là do ảo giác của nàng hay như thế nào, nàng luôn cảm thấy gương mặt xinh đẹp này của mình mỗi ngày bị bão cát tây bắc thổi tới thường xuyên bị khói dầu ám lên mặt, cả người toàn là dầu mỡ.

Chuyện này nhất định không được! Cứ tiếp tục cẩu thả như thế chẳng phải nàng ba mươi tuổi sẽ già không ra hình thù gì sao? Nhớ lại thời cổ xưa, tuổi thọ ngắn và thời kỳ thanh xuân của phụ nữ không kéo dài lâu, Diệp Gia cảm thấy khó chịu. Nàng không muốn đối mặt với nếp nhăn trên khuôn mặt khi chỉ mới hai ba mươi tuổi. Nàng đã quyết tâm trở nên xinh đẹp cho đến khi nàng năm mươi tuổi.

Tôn Tử Mạc đã từng ghi chép lại một câu "Mười ngày mặt trắng như tuyết, hai mươi ngày như mỡ đông" trong "Thiên Kim Dực Phương”. Diệp Gia không biết câu nói này có cường điệu hay không, nhưng nói chung việc sử dụng xà bông thơm phương pháp xưa là có ích.

Một là có thể loại bỏ chất bẩn, hai là có thể chăm sóc da.

Suy nghĩ mãi, Diệp Gia thấy buổi chiều không có việc gì, nàng đi đến nhà đồ te ở thị trấn mua một miếng lớn lòng heo, hạt xào và quả bồ kết. Để có mùi thơm hơn và không gây khó chịu khi sử dụng, nàng còn đặc biệt làm một số bột hoa để tạo mùi hương.

Diệp Gia mang những thứ này về, ngồi cạnh giếng để xử lý. Dư thị còn tưởng rằng nàng lại đang nghĩ vê những món ăn kỳ lạ, cúi đâu nhìn. Dư thị thường không thích đi chơi, không thể nói chuyện với những người phụ nữ trong làng. Trong những ngày rảnh rỗi trước đây, bà ấy hoặc ở nhà giặt giũ, hoặc ngồi trong phòng thêu hoa để g.i.ế.c thời gian. Cuộc sống chỉ thực sự trở nên sôi động và vui vẻ sau khi cưới được nàng dâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-101.html.]

Bánh bột ngô chỉ tươi khi trộn nhân và gói vào buổi tối, không làm vào buổi chiều. Lúc này, bà ấy mang theo cái rổ ra ngoài, vừa may xiêm y cho cả nhà vừa nhìn Diệp Gia bận rộn.

"Gia nương đang suy nghĩ đồ ăn gì mới sao?" Hi vọng mỗi ngày chính là mở miệng, Dư thị nhìn thấy Diệp Gia mang theo nội tang heo vừa tanh vừa đỏ về, cũng sẽ không ghét giống như trước nữa.

Dù sao lòng heo cũng đã ăn rồi, đời này còn có thứ gì có thể đánh nát thể diện của bà ấy được nữa? Dư thị chỉ sợ Diệp Gia làm không ngon.

"Không phải." Diệp Gia không ngờ rằng sau khi ở lâu với Dư thị, mọi thứ đều trông giống như thức ăn ngon. Nàng đi vào trong nhà để thay đồ sang y phục làm việc, sau đó ra ngoài làm sạch m.á.u và bẩn trên lòng heo trước. Sau đó, nàng lọc ra toàn bộ mỡ và các mạch m.á.u phía trên: "Lam chút xà bông thơm dùng để rửa mặt. Khuôn mặt và cơ thể này của ta, tắm rửa hàng ngày vẫn ngửi thấy mùi hôi của dầu mỡ."

Lời nói này khiến Dư thị đang thêu hoa dừng lại, đôi mắt phủi đất lập tức sáng lên.

Dư thị cũng là nữ tử, sinh ra trong tháng chạp, tính tuổi tròn năm nay mới ba mươi sáu tuổi tròn mà thôi. Nữ tử thích cái đẹp, Dư thị cũng không ngoại lệ. Khi không ăn nổi cơm tất nhiên không nghĩ tới những điều này, bây giờ trong nhà cũng có thể ăn được thịt, bà ấy tất nhiên cũng thích sửa soạn cho mình: "Gia nương, con biết làm xà bông thơm sao?”

"Không tính là biết." Diệp Gia thật ra chỉ mới làm một lần, lại còn nhìn giáo trình làm, bây giờ làm lại chỉ là làm mò.
 
Chương 102


Mặc dù Diệp Gia nói rất chắc chắn, nhưng Dư thị vẫn rất mong đợi. Nửa năm nay, Diệp Gia làm cái gì là được cái đó, Dư thị đều nhìn thấy được. Con dâu này vô cùng có uy tín trong lòng bà ấy.

Dư thị đưa cánh tay lên ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi. Cũng phải nói, Diệp Gia không nhắc tới thì bà ấy không cảm thấy gì, nhấc lên bà ấy cũng ngửi thấy mùi hôi của dầu trên người mình. Dù sao Diệp Gia cũng tắm rửa hàng ngày, thường xuyên tắm giặt. Bà ấy thì cẩu thả hơn nhiều, chỉ tắm một lần sau bốn năm năm ngày và chỉ gội đầu một lần sau mười ngày nửa tháng. Vì người ở đây không thường xuyên tắm và gội đầu, bà ấy luôn cho rằng mình không bẩn.

"Nương, giúp ta mài những hạt đậu và quả bồ kết này thành bột."

Đậu tắm hay còn gọi là đậu vụn là một sản phẩm vệ sinh cao cấp dành cho giới quý tộc ra đời vào thời kì ngụy tấn nam bắc triều. Có liên quan đến hương liệu. Đối với thứ này, quý tộc cổ đại khoa trương hơn chút, sẽ dùng rất nhiều hương liệu để xông, nhưng những gì được bán trên thị trường thông thường chỉ thêm một hoặc hai loại gia vị, hoa cúc diệp nhi, nhụy hoa quế xông bột đậu xanh Nếu sử dụng tốt, nó có thể loại bỏ mùi tanh trên tay sau khi ăn cua.

Diệp Gia mua loại đơn giản nhất, vì rẻ còn có mùi thơm, nàng còn mua hương phấn khác.

Dư thị cầm lấy, lấy một chiếc chày nhỏ và bắt đầu xay. Bây giờ bà ấy làm việc nhiều hơn nên đôi tay của bà ấy cũng khỏe hơn. Việc xay bột đậu có thể được thực hiện chỉ trong chốc lát.

Cách làm xà bông thơm khá đơn giản, đó là làm sạch tụy heo rồi dùng chày hoặc búa nghiền thành bột nhão. Trong quá trình nghiên, thêm một ít đường cát, sau đó trộn với natri cacbonat hoặc tro thực vật, nghiền càng mịn thì thành phẩm càng tốt.

Chất kiềm tinh khiết như natri cacbonat hiện không có trên thị trường, Diệp Gia biết phương trình hóa học để tạo ra natri cacbonat, nhưng nàng không dám làm nếu không có kinh nghiệm thực nghiệm, nàng chỉ có thể tạo ra tro thực vật, loại này có sẵn ở nông thôn. Sau khi đốt rơm xong, vào bếp lấy là được. Bên này Diệp Gia cố gắng hết sức để nghiền nát tuyến tụy lợn, Dư thị và Nhuy Tả Nhi nhìn thấy mê tít, ngôi xổm sang một bên hỏi có gì có thể giúp đỡ. Diệp Gia bảo bà ấy đi lấy chút tro than tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-102.html.]

Sau khi thêm tro thực vật và giã nát lần nữa, Diệp Gia thêm gia vị đã mua và các chất điều vị khác vào rồi trộn đều. Dư thị ở bên cạnh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch. Không phải là sợ, chỉ là cái thứ nhầy nhụa đó trông thật kinh tởm.

"Tiếp theo làm gì?" Vì cái đẹp, Dư thị có thể chịu được: "Tiếp theo làm như thế nào?”

Diệp Gia đổ bột đậu nành vào và giã lại. Lần đầu tiên làm, Diệp Gia cũng không rõ giã đến mức nào mới được nên chỉ là đoán mò mà thôi. Làm xong nhìn thứ nát bét, nhịn không được chạy sang một bên nôn ọe.

Cũng đúng lúc, vừa lao tới cổng đã đụng phải Chu Cảnh Sâm đang mang người vào cổng. Trong lúc bất giác trời đã tối, Diệp Gia không ngờ buổi chiều lại trôi qua nhanh như vậy. Chu Cảnh Sâm thấy nàng như vậy tưởng là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ném đồ trong tay đi, đỡ vai bế người lên.

Ba thanh niên đi sau xách đồ vội vàng quay đầu sang một bên, sau đó Chu Cảnh Sâm nhẹ giọng hỏi: "Gia nương sao vậy?"

Ánh mắt Dư thị âm thầm nhìn chằm chằm ở sau lưng, con vật nhỏ b.ú sữa ngủ trong sân nghe thấy động tĩnh đứng lên, kêu ngao ngao. Diệp Gia cực kì xấu hổ, tự mình đảo cháo tự làm mình nôn oe.

Nàng vừa lau mặt, không biểu cảm: "Không có việc gì, tướng công về rồi sao?"

"Ừm." Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn nét mặt của nàng, không nhìn ra gì. Vừa ngước mặt lên lại đối diện với ánh mắt của mẫu thân. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, thả lỏng tay đang đỡ vai Diệp Gia ra: “Co khách tới.

Quay đầu nhìn lại, có ba người trẻ tuổi đang nhìn trời đất với vẻ mặt lảng tránh.
 
Chương 103


Chu Cảnh Sâm kề môi ho hai tiếng, sau đó nghiêm túc bình tĩnh lại. Nhấc một chân lên nhẹ nhàng kéo con vật mập mạp lao tới bên cạnh chân hắn điên cuồng cắn ống quần hắn, lắc chân đá con vật nhỏ không lớn bằng giày hắn ra xa một chút.

Con vật nhỏ lăn trên mặt đất một bòng, cái bụng quá lớn vì b.ú sữa, bốn chân lại quá ngắn, không lật lại được. Diệp Gia nhìn chó con vừa nhận buổi chiêu đang ngao ngao nằm trên mặt đất bốn cái chân ngắn đạp loạn ngược lên trời, cơ thể nhỏ bé vặn vẹo không đứng dậy được. Vội vàng đau lòng lật chó con lại: "Điểm Điểm, Điểm Điểm của ta..."

Chu Cảnh Sâm lập tức nhìn sang.

Diệp Gia nghiêm mặt lui sang một bên, giống như câu nói vừa rồi chỉ là hắn nghe nhầm. Nhưng mà khi mới ôm "chó con lên Diệp Gia phát hiện trên mặt đất có động vật hoang dã, gà rừng thỏ rừng. Thế là nàng nhặt lên, khuôn mặt tươi cười khách sáo lễ độ nói: "Tướng công đưa các vị vào trong ngồi trước đi. Ta đi chuẩn bị nước trà."

Nói xong, ôm chó con vào trong bếp.

Khi nấu nước trà, nhân tiện lại cho chó con vừa tỉnh ngủ ăn bát sữa.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Dư thị đã thu dọn đồ đạc đứng lên, chậm rãi đi tới chào hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-103.html.]

Mấy người trò chuyện khách sáo, Chu Cảnh Sâm dẫn người đi vào trong phòng ngôi. Vốn dĩ phải về khi trời tối, bây giờ về sớm hơn thời gian dự đoán. Diệp Gia bên này cũng làm xà bông thơm gần xong, chỉ thiếu dùng tay nắn thành hình dạng nhất định, sau đó đem ra lỗ thông hơi và phơi khô tự nhiên.

Nhà của Chu gia không lớn, chỉ có ba gian phòng nhỏ thêm một phòng bếp. Có khách đến cũng chỉ có thể nói chuyện ở nhà chính, cũng không thể đến phòng vợ chồng ngồi. Bản thân Diệp Gia lúc chiêu nấu một nồi canh đậu xanh. Lấy một chiếc nồi treo từ từ đun trên lửa nhỏ, lúc này đậu xanh đã mềm ra bã. Sau khi trong nhà không còn nghèo nữa, Diệp Gia không hề bạc đãi miệng của người nhà, tất nhiên xa hoa bỏ đường.

Sau khi múc đầy mấy cái bát và mang vào phòng chính, Diệp Gia gọi Dư thị tới, nặn những xà phòng đã đảo nát này thành hình khối lập phương.

Dư thị ở một bên nắm vuốt nhíu chặt mày, không thể không nói, xúc cảm này thật tuyệt. Diệp Gia cũng kiên trì, hai người nặn thành mười lắm khối rất nhanh, nặn hết xong. Diệp Gia lấy mâm gỗ để từng khối một lên, mang đến bên cửa sổ trong phòng phơi nắng.

Làm xong đúng lúc rửa tay một cáu, cùng với Dư thị và Nhuy Tả Nhi mỗi người ăn một bát canh đậu xanh, Diệp Gia bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Buổi sáng Chu Cảnh Sâm cũng đã nói, khi Diệp Gia ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn. Lúc này Dư thị đã lấy nguyên liệu nấu ăn ra, ngồi xổm ở bên cạnh giếng hỏi Diệp Gia phải xử lý như thế nào. Diệp Gia cũng không mua nhiều, chỉ mua một ít thịt lợn ba chỉ có mỡ và thịt xen kẽ, khoảng hai cân. Nàng cũng mua một ít rau bắp cải trắng và rau hẹ, vì chưa hết mùa. Tháng Năm là thời điểm nhiều loại rau được bán trên thị trường, Diệp Gia cũng mua một ít rau mồng tơi và cần tây.

Bởi vì lần trước mọi người ăn cá, đều cảm thấy cá chẽm đỏ kho của Diệp Gia ngon nên lần này mua một con.

Việc g.i.ế.c cá, tất nhiên phải để cho Chu Cảnh Sâm làm. Diệp Gia đã nghĩ đến việc tự mình làm, dùng cái búa đập c.h.ế.t con cá. Nhưng khi cân nhắc đến cảnh tượng quá đẫm máu, nàng cảm thấy việc để cho Chu Cảnh Sâm chặt một nhát vẫn thực tế hơn.

Chu Cảnh Sâm bị kéo ra ngoài nhìn thấy con cá thì bật cười. Nhưng mà có khác đang đợi, hắn nhanh chóng g.i.ế.c con cá rồi thuận tay cạo sạch sẽ vảy cá, lột sạch sẽ lớp màng đen trong bụng cá, thuận tay giúp nhổ lông lột da con thỏ và gà rừng. Động tác kia thành thạo đến mức khó tin, cộng với nụ cười thản nhiên trên mặt hắn, người khác còn tưởng hắn đang làm chuyện gì đó lịch sự. Làm xong những việc này, hắn mới chậm rãi đến cạnh giếng rửa tay.
 
Chương 104


Ngước mắt nhìn thấy Diệp Gia đang có vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn, lập tức mỉm cười nói: "Sao vậy?"

Diệp Gia cười tửm tỉm nói: "Tướng công, tay cạo cá có tanh không?”

Chu Cảnh Sâm hơi có chút không hiểu, nhưng vẫn rất dễ nói chuyện: "Vẫn có."

"Không sao, không sao. Mặc dù vẫn chưa làm xong, nhưng hiệu quả chắc là không khác lắm." Diệp Gia bưng chậu xà bông thơm đã đảo trước đó tới.

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn chậu dính đây cháo, ngước mắt nhìn về phía nàng.

Diệp Gia nắm lấy tay hắn, ấn ngón tay của hắn chà xát một vòng ở trên mép chậu. Trên ngón tay thon dài đều dính chất lỏng sền sệt, nhiếp chính vương bị bệnh thích sạch sẽ nhiều năm mấp máy môi: "..."

"Rửa tay thử xem." Diệp Gia mắt sáng lấp lánh, cố gắng kiềm chế hưng phấn duy trì vẻ đàng hoàng.

Chu Cảnh Sâm nửa tin nửa ngờ đi rửa ta, rửa hai lần.

Diệp Gia bỗng nhiên lại gân, nắm lấy tay của hắn ngửi một cái. Tay của Chu Cảnh Sâm bị người ta cầm lấy trong nháy mắt thân thể cứng ngắc lại. Hắn đứng không nhúc nhích. Đợi Diệp Gia xác nhận ba lần, nhìn thấy hào quang không hổ là ta hiện lên trên mặt của nàng. Lông mi hắn run rẩy kịch liệt, cười khẽ một tiếng. Tiếng nói cũng nhẹ hơn nhiều, còn nhẹ hơn gió buổi tối: "Sao vậy?"

"Hả?" Diệp Gia giơ tay của hắn đến chóp múi hắn, để tự hắn ngửi: "Chàng ngửi chàng ngửi! Thơm không!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-104.html.]

Chu Cảnh Sâm ngửi thấy mùi hoa quế, thanh đạm.

"Hiệu quả sạch sẽ cũng không tệ lắm." Diệp Gia thấy hắn cạo cá mới có ý tưởng này, hiện tại biết hiệu quả rất thỏa mãn gật đầu nói: "Nếu như chế xà bông thơm thành công, nhà ta sẽ có thêm một con đường kiếm tiền mới!"

Ngón tay xuôi ở bên người Chu Cảnh Sâm cuộn tròn lại, nói khẽ: "... Các nàng buổi chiều bận rộn làm thứ này?”

"Đúng vậy." Lúc đầu Diệp Gia muốn dùng nước rửa thứ trong chậu gỗ, hiện tại biết có hiệu quả, chuẩn bị sau đó lấy ra giặt quần áo. Dù sao trước đó giặt đồ cũng phải dùng bồn ngâm, dùng hết tác dụng của nó: "Nhà chúng ta dù sao cũng không thể sống dựa vào việc bày quầy hàng."

Yết hầu Chu Cảnh Sâm nhấp nhô hai lần, trâm giọng "ừm" một tiếng.

Diệp Gia đã ôm chậu gỗ rời đi.

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng một lát, Chu Cảnh Sâm lại ngửi đầu ngón tay, đúng là có mùi hoa quế. Hắn lâu khô nước rồi quay trở lại nhà chính, nói chuyện với mấy người. Mấy người này có hai người là người quen, một là Tôn Ngọc Sơn lần trước tới sửa nóc nhà, một người là thư sinh mặt dài đen. Lần trước đến không biết tên, lúc này Diệp Gia mới biết, hắn ta tên là Quách Hoài.

Không thể không nói cái tên này khiến Diệp Gia ngẩn người, trên thực tế, nàng không quá nhớ rõ cốt truyện nguyên tác. Chỉ nhớ rõ đại khái tuyến chính, trong sách có bao nhiêu người thì lại không rõ ràng. Tên Quách Hoài này nghe thế nào cũng có chút quen tai. Một người khác là tráng hán cao mét chín có huyết thống của nước khác.

Người này cao lớn, cao hơn Chu Cảnh Sâm nửa cái đầu. Lưng hùm vai gấu, khuôn mặt râu quai nón. Trên đầu quấn khăn rách, nhìn hình tượng có chút giống Lý Quỳ, Nhưng mà người ta không phải tên là Lý Quỳ, có cái tên khó nhớ là Trát Ba Đồ. Diệp Gia nhìn mấy người này thì biết bữa cơm này không thể làm thiếu, tráng hán giống Lý Quỳ kia chắc là một mình cũng có thể ăn một bữa ăn của cả nhà bọn họ.

Nghĩ thấy hai cân thịt vẫn còn ít, những đồ ăn này sợ là không đủ ăn. Dư thị lại cầm ít tiền đến chỗ đồ tễ trên trấn hoặc là quán thịt xem thử.

Diệp Gia bên này làm thịt kho tàu, dùng đậu hũ non còn nấu con cá. Thỏ hoang làm một món xào lăn, gà rừng thì thêm chút nấm ninh nhừ. Rau den làm món xào chay. Rau cân bỏ thêm chút thịt bằm xào một món. Sợ không đủ ăn, Diệp Gia lại lấy năm sáu trái trứng đến sân sau vắt một bó rau hẹ, xào một đĩa lớn trứng tráng rau hẹ. Nấu xong mấy món ăn, lại nấu một nồi cơm gạo lớn, hấp mười mấy cái bánh bao không nhân.
 
Chương 105


Dư thị quay ve tất nhiên không mua được gì, nhưng mà ôm một bọc bánh ngọt, còn cực kì hiểu chuyện ôm một vò rượu.

Đúng lúc đồ ăn bên này đã nấu xong, đồ ăn cũng khá. Diệp Gia để lại một phần trước, còn lại đều bưng lên bàn. Nông thôn có thói quen nữ tử không được lên bàn ăn, Diệp Gia đã quen không tuân thủ. Nhưng hôm nay có nhiều người tới, còn uống rượu, tụ tập với nhau không chừng chỉ có thể ăn chút canh thừa thịt nguội. Diệp Gia và Dư thị mang theo Nhuy Tả Nhi dứt khoát làm một mâm ở sân sau, cũng bắt đầu ăn.

Đang ăn cơm, Diệp Gia nói chuyện vừa rôi Chu Cảnh Sâm rửa tay.

Dư thị cũng vui mừng: “Thật sự được sao?"

"Ừm”" Vốn dĩ Diệp Gia chỉ thử một chút, không ngờ một lần đã thành công: "Nhưng nhà mình dùng và xem như hàng hóa cầm đi bán vẫn là hai việc khác nhau, trước tiên đợi bảy tám ngày xem thử xà bông thơm kia sau khi thành hình có bề ngoài như thế nào. Nếu bề ngoài không tệ, ta lên trên trấn bán lẻ thử một chút trước."

Dư thị nghe thấy thì nóng lòng, ánh mắt nhìn Diệp Gia cũng sắp phát sáng. Nhưng mà bà ấy vẫn duy trì vẻ bình thản, gật gật đầu: "Vẫn phải đợi xem."

Lúc đầu Dư thị đang chán nản vì chuyện nhi tử muốn đi, bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Con người là như vậy, trong đầu không nhớ đến tất nhiên sẽ do dự. Nếu có ý chí kiên cường và tỉnh thần vững vàng, sẽ có thể tự mình đứng lên.

"Nhưng mà gia nương, con nói xem nếu xà bông thơm này bán được thì định bán với giá bao nhiêu thì được?" Khi Dư thị vẫn còn là vương phi, công việc vặt trong nhà đều do con dâu trưởng đảm đương. Con dâu trưởng chính là mẹ ruột của Nhuy Tả Nhi, ba năm trước đã mất vì khó sinh. Lúc tuổi còn trẻ làm cô vợ trẻ, trong phủ lại có ma ma lợi hại giúp đỡ, bà ấy chỉ quan tâm cái chính, những thứ lặt vặt dùng rửa mặt giống như xà bông thơm này thì nhớ rất mơ hồ, nói kỹ còn không nói được gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-105.html.]

Diệp Gia thật ra cũng không phải quá rõ ràng, khi nàng đến cửa hàng son phấn không nhìn thấy xà bông thơm. Đậu tắm bình thường nhất trên thị trường là nửa lượng bạc một cân. Huống hồ vùng tây bắc này dùng xà phòng nhiêu, mua được xà bông thơm lại ít.

"Hôm nay ta làm những thứ này, tổng cộng bỏ ra hơn hai lượng bạc, cũng mới làm được mười lăm miếng." Diệp Gia trâm ngâm một lát: "Ban rộn đến trưa, mệt mỏi đau lưng, tính cả tiền nhân công... Tham khải giá cả bột nước song phấn trong cửa hàng son phấn, nếu muốn nhẫn tâm một chút, một lượng bạc một miếng xà bông thơm chắc là có thể bán được?"

Diệp Gia cũng không phải quá chắc chắn, ra giá này, sợ là trấn Lý Bắc không có nhiều người dùng được.

Suy nghĩ một hồi lại nói: "Thứ này vẫn không thể dựa vào dân chúng địa phương, phải nhờ đến thương đội. Nếu có thể được thương đội thu mua, những vật này mang đến tây vực bán, chúng ta có lẽ còn có thể kiếm một khoản."

Dư thị nhớ mang máng quý tộc thế gia dùng xà bông thơm, giá cả cũng không chỉ một hai, Nhưng quý tộc thế gia dùng đồ quý giá, dùng rất nhiêu hương liệu, tất nhiên khác biệt. Bọn họ bên này làm bình thường nhất, giá cả phải chăng nhất.

"Tính lại xem." Dư thị tim đập thình thịch, hít sâu một hơi đè nén sự căng thẳng.

Mẹ chồng nàng dâu hai người cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát còn phải đi gói bánh bột ngô. Sáng mai tiếp tục buôn bán, cũng không thể bởi vì xà bông thơm mà làm đứt rễ. Cả nhà bọn hắn bây giờ còn phải dựa vào tiền bán bánh để sống qua ngày.

Không biết Chu Cảnh Sâm nói chuyện gì với mấy người kia, đến khi kết thúc, gọi Diệp Gia Dư thị đến nói chuyện.

Thư sinh mặt đen Quách Hoài trong đó nói: "Từ nay về sau trong nhà đệ muội nếu có chuyện gì cứ đến tìm ta. Nếu có thể giúp đỡ, ta nhất định sẽ làm hết khả năng. Ngọc Sơn huynh đệ và Ba Trát Đồ huynh đệ đều sẽ nhập ngũ với Doãn An, sợ là không rảnh rỗi."
 
Chương 106


Diệp Gia tất nhiên cảm tạ liên tục, Quách Hoài uống rượu nên mặt đỏ bừng, liên tục xua tay tạm biệt mấy người.

Dư thị dọn dẹp sạch sẽ canh thừa thịt nguội trên bàn, thấy nhi tử ngồi bên cạnh trâm tư, không khỏi nhìn hắn nhiều vài lần. Thấy mí mắt hắn hơi khép, vẻ mặt nặng nề. Ngẩng đầu nhìn Diệp Gia một chút.

Diệp Gia không chú ý, xoay người đi ra ngoài phòng.

Diệp Gia đi ra ngoài phòng ôm chó con của nàng vào, cẩn thận làm ổ của nó ở bên cạnh giường của mình.

Dư thị thở dài, dọn dẹp đồ đạc xong thì đi làm bánh cho sáng mai cùng với Diệp Gia. Hai người bận rộn một ngày thật ra cũng hơi mệt chút, nhưng chuyện kiếm tiền dù có mệt mỏi vẫn phải làm, cánh tay Diệp Gia đau nhức vì phải đảo nội tạng heo cả buồi chiều. Suy nghĩ một lát, chạy vào nhà gọi nhân công miễn phí của nàng nhào bột thay nàng. Đợi đến khi đụng hắn mấy lân, người này mới ung dung ngẩng đầu, lúc này Diệp Gia mới phát hiện không đúng.

Chu Cảnh Sâm dường như uống hơi nhiều rượu, có chút say.

Diệp Gia chưa từ bỏ ý định, say rượu cũng phải làm việc cho nàng. Cho nên tiến đến trước mặt hắn hỏi: "Còn nhớ rõ tên của chàng là gì không?”

"Chu Cảnh Sâm, Doãn An”"

"Ừm”" vẫn biết mình là ai, Diệp Gia gật gật đầu: "Chàng là người phương nào? Bao nhiêu tuổi? Có giấu bạc không? Giấu bạc ở chỗ nào?"

Vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, câu hỏi phía sau đã phơi bày chân tướng. Chu Cảnh Sâm thực sự nhịn không được, tròng mắt nhìn chăm chú nàng hồi lâu, trong đáy mắt tất cả đều là ý cười. Hắn võ trán đẩy người ra một chút cười nói: "Nói đi, bảo ta làm gì?"

Diệp Gia không he bất ngờ chút nào, sửa sang y phục chính nhân quân tử nói: "Nhào bột cho ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-106.html.]

Bầu trời đêm tối tăm và tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Hai ngọn đèn dầu được thắp ở bếp sau, ánh đèn nhấp nháy, không gian chật hẹp được chiếu sáng một cách rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm đoán chừng có một chút say, gò má hắn hơi ửng hồng, ngày thường hắn vốn đã tuấn tú, một chút ửng hồng này cộng với vẻ mặt bớt lạnh lùng của hắn khiến lòng người ngứa ngáy. Diệp Gia trong lòng yên lặng chửi thâm một trăm câu mặt cẩu, sau đó tàn nhẫn sai hắn làm việc. Haha, cười c.h.ế.t mất, dáng dấp dễ nhìn thì để làm gì, nàng cũng xinh đẹp, chẳng phải cũng đi làm việc sao?

Bị Diệp Gia chỉ bảo nhào một thùng bột lớn, Chu Cảnh Sâm không nói một lời mà làm theo, ngoan ngoãn làm cho người khác cảm thấy yêu mến. Diệp Gia vừa nhìn vừa vừa lẩm bẩm trong lòng tửu lượng của hắn không tệ, say rượu sẽ không say khướt. Chu Cảnh Sâm làm xong việc liền ngồi xuống một bên, Diệp Gia liếc hắn một cái, bỏ hai mươi quả trứng vào trong bát đặt vào trong n.g.ự.c hắn.

Chu Cảnh Sâm ngước mắt không hiểu nhìn về phía nàng nhíu mày, Diệp Gia cười híp mắt nói: "Tướng công, cánh tay ta đau, chuyện này cũng giao cho chàng."

Chu Cảnh Sâm: "..." Phải làm như thế nào? Đương nhiên là làm việc.

Đánh trứng thật ra rất là nhanh, đánh tan lòng đỏ trứng là dùng được. Chu Cảnh Sâm đánh mấy lần là xong trả trứng lại. Trong lúc mọi người chờ mì chín, hắn ngồi ở một bên nhìn Diệp Gia đang nhiệt tình chiên trứng qua làn khói nghi ngút.

Mới vừa cơm nước xong thật ra thì không đói bụng, nhưng cái mùi trứng chiên quả thực quá thơm, làm người ta thèm ăn.

Nhụy Tả Nhi đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đi loanh quanh phía sau m.ô.n.g Diệp Gia tha thiết mong đợi. Diệp Gia chiên trứng xong, chọn một chén nhỏ trộn thêm một chút muối cho cô bé ăn vặt.

Trong làn khói nghi ngút, lông mi Chu Cảnh Sâm chậm rãi chớp động, liếc thấy trên trán và chóp mũi của thiếu nữ lấm tấm mồ hôi. Hắn có lẽ là thật sự có một chút say, ánh mắt có chút không kiềm chế nổi liếc nhìn về đôi môi đỏ thắm của nữ tử.

Diệp Gia bận bịu như thế, căn bản không để ý đến ánh mắt như có như không của hắn.
 
Chương 107


Nàng không có nhiều thời gian, sáng mai phải dậy sớm, cho nên phải vội vàng làm xong việc rồi quay lại ngủ. Để làm nguội trứng càng sớm càng tốt, nàng lấy một chậu nước giếng rồi cho bát trứng vào nước giếng. Chờ trứng chiên nguội lạnh, lại xoay người đặt lên chậu nước rồi mang rau hẹ đã cắt bưng tới.

Khoảnh khắc quay lại, Chu Cảnh Sâm chớp mắt một cái, cực kì tự giác đứng lên bưng mì vắt đã chín.

Diệp Gia hài lòng cười một tiếng, sau đó tiếp tục làm việc.

Sau khi mọi việc đã xong, Dư thị đem nồi đi rửa ở sau bếp. Biết được lát nữa người nhà đều phải dùng nước, bà ấy thuận tay đun một nồi lớn nước nóng. Đặt nước vào hai bình treo bên cạnh bếp lò. Kéo một chiếc ghê dài tới, một nhà ba người ngồi chung một chỗ bắt đầu làm việc. Dư thị bây giờ cũng có thể gói một hai cái, một nhà ba người cùng nhau gói, chưa tới một canh giờ đã gói xong.

Làm khoảng ba trăm năm mươi cái, làm ít hơn chút so với bình thường.

Diệp Gia ngước mắt nhìn sắc trời, đã đêm khuya.

"Được rồi, hôm nay làm đến đây đi." Làm việc cả ngày cũng mệt mỏi, Diệp Gia gân như buồn ngủ,"Nhanh rửa mặt rồi về ngủ. Nương, Nhuy Tả Nhi ngủ rồi, người đi rửa mặt trước đi. Con và tướng công sẽ ở đây dọn dẹp một chút."

Dư thị thật ra thì cũng mệt mỏi quá sức, bà ấy gật đầu một cái, ôm Nhuy Tả Nhi mà trở về tây phòng.

Diệp Gia bỏ nồi chảo vào một cái chậu lớn, đổ nước vào, vừa quay trở lại liền đụng phải một bức tường thịt. Ngẩng đầu lên, Chu Cảnh Sâm như một môn thần đứng ở cửa. Diệp Gia vốn muốn hắn nhường một chút, phát hiện ánh mắt của người này không đúng. Cặp mắt kia đang nhìn thẳng vào nàng, Diệp Gia cúi đầu nhìn một chút, trên người không dính gì. Giơ tay lên sờ Sờ gò má, thật giống như cũng không mò được gì.

"Chàng nhìn cái gì?" Diệp Gia bị nhìn chằm chằm đến hồi hộp.

Ai ngờ người này dường như không nghe được, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-107.html.]

Thành thật mà nói, bị một người dáng dấp đẹp như vậy nhìn chằm chằm vào, là nữ tử nào cũng sẽ nóng mặt. Gương mặt Diệp Gia thiếu chút nữa bị thiêu cháy, hắn cuối cùng cũng dời đi tầm mắt. Sau đó trực tiếp vượt qua nàng ra khỏi phòng đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, còn vấp ngã một phát.

Diệp Gia sau đó mới biết ý thức được một chuyện, người này là thật sự say, làm việc nhiều như vậy mà vẫn chưa tỉnh rượu.

"Chậc" Gãi gãi mặt, Diệp Gia có chút xấu hổ, nàng lại thiếu chút nữa bị một tên say rượu quyến rũ. Suy nghĩ một chút, thật nhanh đem đồ đạc rửa sạch sẽ đặt lại, sau đó Diệp Gia ra phía sau bếp tắm rửa.

Khi quay lại phòng, trong phòng hoàn toàn đen nhánh.

Tây phòng bên kia ngược lại vẫn còn sáng đèn, đông phòng trừ ánh trăng cũng chỉ còn dư lại ánh mắt xanh biếc của con vật nhỏ bé. Diệp Gia đặt đèn dầu hỏa lên trên mặt bàn, không chút do dự đi lấy một bát sữa dê về cho Điểm Điểm đã tỉnh kêu ngao ngao ăn.

Ăn được một nửa thì nó ngã vào bát sữa.

Diệp Gia sau khi lau sạch lông cho nó sạch sẽ rồi đưa nó lại ở ngủ. sau đó nàng mới quay trở lại phòng, cởi giày ra ngồi ở mép dường dọc theo thượng, Diệp Gia mới hung hăng cho mình một cái tát, cuối cùng cũng phát hiện chỗ nào không đúng. Chu Cảnh Sâm người này không phải hẳn ngủ dưới đất sao? Thế nào nằm ở trên giường của nàng? Còn ngủ say như vậy?

Diệp Gia trợn to hai mắt, giơ tay lên đẩy cái người đưa lưng về phía mình. Người này ngủ tựa như heo chết, căn bản không có tỉnh lại ý.

Cái này là ý gì? Là để cho nàng buổi tối ngủ dưới đất sao?

Nàng không muốn!

Trên đất có hơi ẩm, ngủ dưới đất đối với nữ tử không tốt, nhất là đối với tử cung và buồng trứng của phụ nữ. Thứ này nếu thật sự hư sớm, chẳng phải nàng sẽ chưa già đã yếu sao. Đừng tưởng rằng uống rượu say liền có thể ngủ giường của nàng, nghĩ cũng đừng nghĩĩ
 
Chương 108


Diệp Gia tặc lưỡi một tiếng, cởi giày lên giường leo đến bên kia. Bắt lấy cánh tay người bên cạnh đẩy hai cái, không biết là quá nặng hay là tại sao, người nằm vẫn không nhúc nhích. Diệp Gia có chút nóng nảy, đây không phải giằng co với hắn sao, vừa kéo vừa đẩy: "Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Tướng công, chàng ngủ sai chỗ rồi! Chàng đang ngủ giường ta, mở mắt của chàng ra nhìn đi!"

Nhưng cái người uống say này nhíu mày, chắc là vì ôn ào nên nhức đầu, hắn bực bội lặng lẽ mở mắt, ánh mắt của hắn dán chặt vào Diệp Gia với khuôn mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. Bỗng nhiên hắn đưa tay ôm lấy cổ Diệp Gia, sau đó, thân hình gầy gò của Diệp Giai như một cánh diều rơi vào trong n.g.ự.c hắn. Cánh tay của người này giống như kìm sắt để ở ngang hông nàng, khiến nàng động cũng không nhúc nhích được.

Diệp Gia: "II

Hơi thở mát lạnh bao quanh, trái tim của Diệp Gia gần như ngừng đập.

Khi nhận thức được thì tay chân nàng bắt đầu vùng vẫy, muốn tránh thoát, có câu nói đừng giành đồ với người say, say thì làm gì cũng được, hắn say đến mức có thể làm bất cứ điều gì. Diệp Gia thân hình nhỏ nhắn như rắn nước thiếu chút nữa bị hắn bóp gảy không nói, người này lại nổi nóng nàng đá đạp hắn. Mở mắt ra, cúi đầu, động tác nhanh đến mức không phản ứng kịp, một cái hôn nhẹ nhàng sát đến trên môi của nàng.

Chuồn chuồn lướt trên mặt nước, nhưng tim của Diệp Gia trong khoảnh khắc đó thiếu chút nữa muốn nổ tung.

Nàng đã tê ran, c.h.ế.t lặng nằm ở người này trong ngực. Ngoài cửa sổ gió cũng là hợp với tình thế, trực tiếp thổi tắt ngọn đè dầu trên bàn.

Khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, Diệp Gia tưởng rằng mình sẽ mở mắt cho đến tận trời sáng, nhưng hóa ra, nàng đã đánh giá thấp khả năng đi ngủ ngay lập tức của mình. Chỉ trong vòng ba nhịp, hô hấp của nàng đã bình ổn, trong bóng tối, một đôi mắt sáng ngời chậm rãi mở ra.

Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ trong ngực, hồi lâu, khẽ hu một tiếng. Đưa tay bực bội nhép mi tâm của mình.

Uống rượu hỏng việc, vậy mà hắn thật sự kéo gia nương vào trong ngực. Đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, tay đã vươn ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-108.html.]

Nghĩ đến xúc cảm môi kê môi vừa rồi, mùi thơm ngát mêm mại, Chu Cảnh Sâm yên lặng thả lỏng người trong n.g.ự.c ra. Rón rén xuống giường, đến bên cạnh ngăn tủ lấy chăn đệm ra.

Sờ soạn trải đệm xuống mặt đất, hoàn toàn thiếp đi.

Hôm sau, Chu Cảnh Sâm lại bị cảm giác hít thở không thông buồn bực tỉnh lại. hắn lập tức mở mắt đẩy con vật nhỏ đang ngôi trên mặt hắn ra, bên tai truyên đến tiếng ngao. Hắn nghiêm mặt ngồi dậy. Quay đầu nhìn sang, quả nhiên là chó con của Diệp Gia. Con vật nhỏ này tối hôm qua không biết làm sao lại bò lên trên mặt hắn, suýt chút nữa làm hắn ngạt chết.

Bực bội đánh con vật nhỏ một cái, giọng nữ khàn khàn đột ngột vang lên: "Tướng công, chàng muốn làm gì con của ta?"

Đâu ngón tay của Chu Cảnh Sâm cứng ngắc, ngước mắt đối diện với ánh mắt sáng rực.

“Ta làm sao?”

"Ngang." Đối với xưng hô thế này, Diệp Gia lại rất thành thật: "Cho con cũng là con."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Dừng một chút, chắc là thật sự không biết nên trả lời thế nào. Hắn thông minh lựa chọn đổi chủ đề: "Không phải nói nuôi Điểm Điểm ở trong sân sao?"

"Không được, Điểm Điểm còn nhỏ như thế, làm sao có thể nuôi ở ngoài được?" Diệp Gia gãi đầu một cái, ngáp một cái xuống giường. Bởi vì ngáp, sương mù m.ô.n.g lung trong mắt đều là nước mắt. Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, thiếu nữ trên giường mặt đồ mỏng manh, tóc đen xõa tung trên vai, lộ ra dáng người tinh tế xinh đẹp: "Nếu như bị hu dọa thì phải làm sao? Nếu như bị mèo hoang tha mất thì phải làm sao?"... Nó là sói.

Đương nhiên, Chu Cảnh Sâm sẽ không nói lời này. Chắc là nói xong mấy nữ nhân trong nhà sẽ không dám nuôi. Chu Cảnh Sâm mấp máy môi, nuốt lời lại: "Vậy, có thể thả ở nhà chính là? Ổ của nó đặt ở trên đầu của ta..."
 
Chương 109


"Sao vậy? Nó tiểu lên đầu của chàng sao?" Trong sự tò mò khó nén cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Gia nhịn không được thành tiếng.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm dở khóc dở cười. tính tình của gia nương cũng quá hỏng.

Thời gian buổi sáng eo hẹp, Diệp Gia cố ý trút giận Chu Cảnh Sâm vài câu vì tối hôm qua mượn rượu làm càn, chuyện này cứ qua như thế. Bây giờ nàng cũng đã quen có người trong phòng, mặc kệ Chu Cảnh Sâm trực tiếp thay y phục. Đi ra sân, ông Tôn đã đợi từ sớm. Dư thị chắc là tối hôm qua quá mệt mỏi, Diệp Gia để ông Tôn ngồi đợi một lát, mình nhanh chóng rửa mặt xong ra khiêng đồ.

Chu Cảnh Sâm cũng nhanh nhẹn, mang nồi và lò lên xe bò mới nhanh chóng đi rửa mặt.

Đợi hai người đến trấn, lại là một buổi buôn bán phát đạt. Sáng hôm nay lại khác, người Trương gia hôm qua không tới hôm nay lại tới. Bọn hắn đến khá sớm, lại còn không cần mặt mũi chiếm ven đường quầy tây thi thường bày quây hàng.

Mặc dù ven đường không giống với cổng vào chợ ngói, ven đường bảy thoải mái. Nhưng vị trí Diệp Gia thường bày quầy hàng mấy tháng nay chưa từng thay đổi, nói cách khác, rất nhiều khách quen đều biết quầy tây thi ở kia. Muốn ăn bánh trứng gà rau hẹ đều sẽ tới mua theo thói quen. Nhưng hôm nay bọn hắn chen tới phát hiện đổi quầy hàng, đúng lúc cũng là bánh trứng gà rau hẹ.

Mặc dù có vài khách quen phân biệt được nên không mua, quay đầu bước đi. Nhưng cũng không ít người bớt việc là mua ở ngay quây hàng của bọn hắn. Đúng lúc quầy hàng này bán bánh giá cả thấp. Còn nói bánh trứng gà rau hẹ mùi vị không khác gì, có khó ăn cũng sẽ không khó ăn đến đâu.

Diệp Gia nhìn người Trương gia đang lớn giọng mời khách ở xa xa, cười lạnh thành tiếng. Ngược lại Chu Cảnh Sâm liếc qua, dặn dò ông Tôn chạy xe bò tới một bên khác của hàng rào, vị trí kia hơi lệch. Nhưng cũng có người ra vào. Hắn bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng bật bếp lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-109.html.]

"Đừng tức giận với bọn hắn." Chu Cảnh Sâm rũ tâm mắt xuống, thấy không rõ sắc mặt nói: "Làm ăn trước đi."

Thay đổi vị trí bày quây bán hàng, dù sao cũng có chút ảnh hưởng đối với việc kinh doanh.

Nhiều khách quen đã quen đến quán tây thi không tìm thấy bọn họ ở đâu, tưởng sáng nay bọn họ không đến bày quây bán hàng. Nhưng mà đồ ăn ngon, nhân bánh ngon, đủ nguyên liệu, hàng thật giá thật, tốt hơn nhà khác thì vẫn dính. Hơn nữa, khuôn mặt của Chu Cảnh Sâm cũng khá bắt mắt, khi người đứng cạnh bếp lò, dù sao vẫn bắt mắt hơn những quây hàng khác.

Sáng sớm bán được ít chút, đợi đến khi hàng rào kéo lên, các quây hàng chiếm chỗ, quầy tây thi náo nhiệt thì vẫn là náo nhiệt nhất. Có câu nói vào trước là chủ, tới trước đến sau. Chu gia có quan hệ với hai vị canh cửa, vị trí ở chợ ngói vẫn chưa từng thay đổi

Không phải không có người học theo Chu gia gửi đồ ăn cho người gác cổng, mà mọi việc đều theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, Chu gia chiếm trước thì chính là của Chu gia.

Có hơn ba trăm cái bánh, bởi vì lần này có Trương gia hoạt động, bọn họ phải đóng quầy hàng muộn hơn thường lệ rất nhiều.

Diệp Gia kìm nén cơn tức giận, lần đầu tiên buồn bực đến mức cả ngày không có lấy một nụ cười. Nàng tự nhận mình không ngang ngược, mình buôn bán ăn được thịt không cho người khác ăn canh, nhưng không thể tu hú chiếm tổ chim khách như thế này được. Sau đó người của Trương gia kia giống như nếm được miếng ngon thì lại càng không biết xấu hổ. Lợi dụng danh tiếng tốt do quán tây thi tạo ra mỗi ngày đều giành chiếm quầy hàng trước, thái độ này trông giống như là chuyện đương nhiên.

Làm ăn ba bốn ngày liên tục, Diệp Gia dứt khoát tìm người làm biển quảng cáo. Treo lên một cây gậy trúc, dựng ở trước gian hàng.

Chợ Ngói nhỏ thế này giống như trấn Lý Bắc, các tiểu thương bày quầy hàng đều chiếm diện tích khắp nơi, để hàng xuống rồi sau đó hoặc đứng hoặc ngồi gào to.
 
Chương 110


Lúc trước quây tây thi buôn bán cũng giống như vậy, một nồi được đặt trên bếp cao nửa người, toàn bộ đều nhờ vào mùi thơm của bánh thu hút mọi người. Khi mọi người bận rộn làm việc tại các quầy hàng luôn cúi đầu và cúi thấp eo, nếu thực sự cúi đầu xuống thì trông không quá dễ thấy.

Diệp Gia làm biển quảng cáo này bằng vải gai, màu sắc sáng rõ. Chữ phía trên là do Chu Cảnh Sâm viết và được Dư thị tự tay thêu. Cho dù bọn hắn bày quầy hàng ở chỗ nào, chỉ cần cầm cái cột dựng lên cao, cho dù ngươi ở xó xỉnh cũng có thể nhìn thấy từ rất xa.

Quả nhiên vừa làm cái biển quảng cáo này, hiệu quả chỉ đường rất rõ rệt. Cho dù đa số người của trấn Lý Bắc không biết chữ, nhưng có mắt. Sáng sớm mọi người chen nhau chặn ở cổng chợ ngói, người chen trong đám người không nhìn thấy quầy hàng lúc này cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo, theo phương hướng tìm tới quầy tây thi.

Không thể không nói, chiêu này của Diệp Gia vừa đơn giản vừa có tác dụng. Ngược lại khiến cho tâm tư mỗi ngày đều lên trấn lúc nửa đêm để tu hú chiếm tổ chim khách của Trương gia trở nên tốn công vô ích. Thứ hai, việc buôn bán đồ ăn này vẫn phải xem kết luận tử miệng thiên hạ. Nấu ngon chính là nấu ngon, cho dù ngươi có hạ giá thấp tới đâu cũng không thể phủ nhận việc làm đồ ăn dở. Sau mười ngày, việc buôn bán của quầy tây thi lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Nhưng mà chuyện này đã cho Diệp Gia một lời nhắc nhở, bánh trứng gà rau hẹ cho dù ăn ngon cũng không thể cắm đầu vào một thứ. Sản phẩm duy nhất dễ bị ảnh hưởng bởi những thay đổi của thị trường, Diệp Gia đang phân vân liệu mình có nên bổ sung thêm một số món khác để bán hay không.

Trước khi quyết định bán đồ ăn gì, Chu Cảnh Sâm phải sắp xếp đi báo cáo về doanh trại.

Bởi vì không cách quá xa, Diệp Gia và Dư thị cũng chuẩn bị đi tiễn hắn. Dư thị thực sự không yên tâm, dù Chu Cảnh Sâm đã nói trú điểm ở ngay Lâm trấn, bà ấy cũng phải đi theo cùng qua xem thử mới yên tâm. Đúng lúc Diệp Gia xuyên tới nơi này cũng đã gần nửa năm không đi ra khỏi thị trấn, cả nhà đi chung, bao hết xe bò của ông Tôn để đi. Đúng lúc còn có thể đi chung với Tôn Ngọc Sơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-110.html.]

Chu Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể thông cảm cho tâm tư lo lắng của Dư thị, nên thuận theo các nàng.

Lúc này có hai người trong phòng, Diệp Gia do dự có nên đưa cho hắn chút tiền phòng thân hay không.

Người này cho dù đi đến đâu cũng cần phải chuẩn bị. Làm việc bên ngoài, trên người không có bạc thì không dễ trở tay. Đêm hôm khuya khoắt Diệp Gia đếm tiền đồng, vừa đếm vừa không nhịn được quay đầu nhìn người đang ngồi dưới ánh nến ở đối diện. Trong khoảng thời gian này Chu Cảnh Sâm tô tô vẽ vẽ, vẽ tới mấy đêm, cuối cùng cũng đã hoàn thành bản đồ phòng thủ biên giới.

Diệp Gia bớt thời gian liếc nhìn, vẽ rất cẩn thận. Nhỏ như trấn Lý Bắc sáu mươi dặm về phía tây là vùng đất cát có hồ muối được đánh dấu.

Đếm xong, buôn bán mấy ngày nay tăng trở lại, kiếm được mười tám lượng. Trong nhà bây giờ đã tích trữ được tám mươi lượng bạc. Cộng với hai mươi lượng ngọc thạch của Chu Cảnh Sâm làm vật phòng thân lúc trước, tổng cộng là một trăm lượng bạc. Để dành được số tiền này ở trấn Lý Bắc, chắc là đã được xem là gia đình giàu có. Diệp Gia một tay nắm tiền đồng đập vang ầm ầm, cuối cùng lấy hai mươi lượng tiền lẻ đẩy lên trước mặt hắn.

Bạc xuất hiện trước mắt, người đang bận vẽ tranh lập tức chú ý tới. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ngưng lại một hồi, ngẩng đầu lên.

"Tướng công, số tiền này đưa cho chàng, khi ra ngoài mang theo trong người." Mặc dù Diệp Gia vẫn chưa nghĩ xong có nên đi theo Chu Cảnh Sâm đến cuối cùng hay không, nhưng trước mắt, nàng không thích chia tay. Nàng không muốn về Diệp gia, vậy dĩ nhiên phải cố gắng bảo vệ Chu Cảnh Sâm.
 
Chương 111


"Mặc dù không biết doanh địa bình thường có thể ra ngoài hay không, nếu như có thể ra, không thể thiếu những lúc mời đồng liêu uống rượu." Đôi mắt của Diệp Gia cực kì rõ ràng, dưới ánh nến hai ngọn lửa nhảy vọt trong mắt, chiếu sáng rực rỡ.

Chu Cảnh Sâm khẽ động trong lòng, ánh mắt nhìn Diệp Gia đầy dịu dàng. Hắn khẽ cười, đặt bút trong tay xuống. Vừa mới định cầm lấy, chỉ thấy Diệp Gia nhìn chằm chằm bạc mặt mày nhăn nhăn, lại đưa tay gảy một khối lớn bạc về, trước mặt hắn biến thành mười lượng.

Ngẩng đầu một lần nữa, nàng đã thẳng thắn cười nói: "Hai mươi lượng quá nhiều, nói không chừng sẽ bị xem như người tiêu tiền như rác, vẫn là mười lượng tốt hơn."

Chu Cảnh Sâm: "..."

Ngày mai phải đến trụ sợ, tạm dừng không buôn bán một ngày. Mặc dù sáng mai không cần dậy sớm, nhưng Diệp Gia nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một chút, ngáp một cái cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Cũng phải nói, lịch trình cú đêm của Diệp Gia đã được điều chỉnh sau khi đến thời cổ đại. Quả nhiên, con người không thể thay đổi thói quen xấu vì ở nơi phồn hoa có quá nhiều trò giải trí, đến nơi khỉ ho cò gáy là lập tức lành mạnh.

Bởi vì buổi chiều không cần làm bánh, hiếm khi rãnh rỗi, cả nhà cơm nước xong xuôi thì đi rửa mặt.

Chu Cảnh Sâm đã sớm thu dọn hành lý, Diệp Gia đứng dậy đóng rương lại.

Nàng đi vòng quanh trong nhà, một tay ôm rương một tay chống nạnh bắt đầu suy tư. Vị trí giấu tiền dưới gâm giường lúc đầu bây giờ đã không an toàn. Nhờ chó con, Diệp Gia mới biết được giấu bạc ở mảnh đất kia thường xuyên bị chó con tìm được, cũng sẽ đi tiểu ở trên đó. Mọi thứ khác đều ổn, chỉ là nước tiểu của chó con thật sự quá khai, dính nước tiểu một lần nàng cũng bị bóng ma tâm lý.

Thế nào cũng phải giấu đồ ở chỗ cao mới được. Diệp Gia nhìn khắp xung quanh, thuận theo tường căn phòng nhìn thấy xà nhà.

Diệp Gia đặt cái rương lên giường, để Chu Cảnh Sâm ngó qua chỗ khác không được phép nhìn, rồi mới kiếng mũi chân đặt cái rương trên vách ngăn bên cạnh xà nhà. Nàng với không tới, còn cố ý dời băng ghế qua giẫm lên nhét.

Đợi bận rộn một hồi cuối cùng cũng nhét được cái rương vào, Diệp Gia phủi tay đẩy băng ghế ra. Dù bận vẫn ung dung quan sát bốn phía một cái, không nhìn thấy cái rương.

Nàng thỏa mãn gật gật đầu: "Được, chuẩn bị đi ngủ."

Chu Cảnh Sâm yên lặng quay đầu lại, ánh mắt tùy ý quét qua căn phòng rơi xuống khuôn mặt điềm nhiên như không có việc gì của Diệp Gia. Hắn yên lặng để bút xuống đứng lên, thân hình thon dài bị ánh nến chiếu ra cái bóng to lớn. Hắn nhấc chân, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Gia. Rồi mới ngẩng đầu vươn tay trong ánh mắt khó hiểu của Diệp Gia, tay khẽ kéo một cái, một cái rương bị hắn kéo ra một cách dễ dàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Gia toàn thân chấn động.

Trước tiên nhìn hắn một chút, lại nhìn mình một chút, ngẩng đầu nhìn chỗ nàng giấu bạc.

Vô cùng kinh ngạc: "!II"

Chu Cảnh Sâm dùng ngón tay trái móc rương gỗ, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt dân dần nổ tung của Diệp Gia. Hắn rũ mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

"Làm gì vậy! Tâm nhìn của chàng đúng là không tâm thường đấy!" Diệp Gia tức giận nói, mặt đỏ bừng.

Mặc dù không biết tâm nhìn rộng là cái gì nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn vội vàng thu nụ cười, biết điều cảm ơn nói: "Không có... hay là đổi chỗ giấu đi?"

Diệp Gia giành lại rương tiên bị hắn kéo, ôm xong nhét lên giường. Sau đó không nói với hắn một câu nào, đá giày, nằm uych xuống giường kéo chăn man đắp lên người: "Ai cần chàng lo, đi ngủ!"

Chu Cảnh Sâm nhìn chăm chú bóng lưng cứng ngắc của nàng cuối cùng cũng cười thành tiếng. Hồi lâu, hắn mới bỗng nhiên mở miệng: "Gia nương, tương lai nàng rảnh rỗi đến thăm ta nhé? Lâm trấn cách không xa, đi xe bò nửa ngày là đến."

Tấm lưng kia vẫn cứng ngắc, không nhúc nhích, càng không muốn để ý hắn.
 
Chương 112


Chu Cảnh Sâm tiếp tục nói: "Nghe nói đồ ăn trong doanh trại rất chán, đến mang cho ta chút đồ ăn vặt nhé?”

"Nếu thực sự không được, đưa cho ta mấy món y phục thay giặt cũng được."

Diệp Gia: ˆ..."

"Gia nương?" Ban đêm yên tĩnh im ắng, Chu Cảnh Sâm thở dài, giọng điệu sâu xa: "Ngủ thiếp đi rồi sao?"

"Đưa đưa đưal"

Diệp Gia lật người lại một đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không ngủ. Nàng cau mày: "Ngủ nhanh lên.”

Khóe mắt Chu Cảnh Sâm cong cong, nhẹ gật đầu, quay đầu đi đến ngăn củ ôm đệm chăn ra trải trên mặt đất. Chó con bởi vì yêu cầu mãnh liệt của Chu Cảnh Sâm, đã bị dời xuống chân của hắn. Trải xong chăn mền nằm xuống, thổi đèn đi ngủ.

Hôm sau trời sáng rõ, Dư thị dậy thật sớm thu dọn trong sân. Dẫn Nhuy Tả Nhi đến nhà bà Vương hàng xóm, bưng ít đồ đưa qua, nhờ bà ấy chăm sóc một ngày. Hai nhà ở gần, bà Vương cũng có quan hệ tốt với Diệp Gia, nên Dư thị dần dần cũng nói chuyện được với bà ấy.

Dư thị đưa người qua, bà Vương lập tức đồng ý.

Lâm trấn được gọi là trấn Đông Hương, mặc dù đều là khu vực tây bắc. Xét về dân số và sự phồn hoa thì lại phát triển hơn trấn Lý Bắc nhiều. Có lẽ bởi vì doanh trại ở ngoại ô phía bắc của trấn Đông Hương, mã phỉ có hung hăng ngang ngược đến đâu cũng không dám tập kịch thẳng vào bên kia. Doanh trại bình thường nhắm một mắt mở một mắt, bọn hắn cũng không thể gây hấn trước mặt một cách rõ ràng. Bên kia không bị mã phỉ quấy nhiễu, cuộc sống yên binh hơn nhiều, trên đường phố tất nhiên cửa hàng san sát.

Diệp Gia ôm gối ngồi dựa vào Chu Cảnh Sâm, buổi sáng cuối cùng rương tiền vẫn giấu ở tấm ngăn trên nóc nhà. Chu Cảnh Sâm tự tay nhét vào, nhét rất sâu. Trừ phi phải cao hơn hắn rất nhiều, nếu không người khác tiến vào cũng không nhìn thấy.

Ngáp một cái, buổi sáng không làm việc, Diệp Gia chóng mặt bị xe rung lắc.

Nhà Chu Cảnh Sâm ngồi phía sau, Tôn Ngọc Sơn và ông Tôn một trái một phải ngồi ở trên gọng xe. Trên đường đi, hắn ngoại trừ nhỏ gióng nói với Tôn Ngọc Sơn vài lời, phần lớn thời gian đều ngưng mắt trầm tư. Thỉnh thoảng cảm nhận được sự mềm mại dán lại gần, ánh mắt rơi xuống mặt Diệp Gia mấy lần. Dư thị ở bên cạnh nói liên miên lải nhải dặn dò hắn, chú ý tới vẻ mặt này của hắn, trong mắt không khỏi có thêm chút kỳ lạ.

Khi bọn hắn đến điểm trụ sở đã qua buổi trưa, không ít binh sĩ được tuyển từ các thôn tới. Cổng doanh địa có mấy người mặc đồ binh linh bày bàn gỗ ngăn đón, trên bàn đặt danh thiếp rất dày, mỗi người đến đều phải đi viết tên. Tôn Ngọc Sơn chỉ có một bọc quần áo nhỏ, xe bò dừng lại. Hắn ta ôm bọc quần áo nhảy xuống trước. Đứng ở bên cạnh chờ đợi.

Chu Cảnh Sâm cũng không có nhiều đồ. Mấy ngày nay Dư thị may vội cho hắn vào món y phục bên trong, một bộ y phục mặc bên ngoài. Một bọc xà bông thơm tự chế đã khô và bản đồ hắn tự vẽ, ngoài ra không còn gì khác.

Hai người xuống xe nghe có người gọi, ôm bọc quần áo đi qua viết tên.

Dư thị đứng ở ngoài doanh địa nhìn hồi lâu, bọn họ không được vào, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn. Đại doanh của trụ sở này nhìn rất chuyên nghiệp, trái tim căng thẳng không khỏi yên tâm hơn. Diệp Gia ở bên cạnh nhìn theo, phát hiện ở gan doanh địa này lại có đồng ruộng và bầy dê. Nói cách khác, binh lính trong trụ sở không chỉ phải đánh trận, nhàn rỗi còn phải làm nông nuôi dê.

Viết tên xong phải đi vào, người canh cổng theo thưởng lệ kiểm tra đồ đạc mà bọn hắn mang theo. Không có vật khả nghi thì phải đi vào chia doanh trưởng, phân phát quân bị. Diệp Gia không có gì muốn dặn dò, đều là Dư thị lôi kéo Chu Cảnh Sâm dặn dò một hồi.

Dặn dò xong, bọn họ không chậm trễ mà tiến vào. Trước khi đi vào, Chu Cảnh Sâm lại liếc mắt nhìn Diệp Gia.
 
Chương 113


Diệp Gia chớp chớp mắt: "Được rồi, rảnh rỗi sẽ mang chút đồ ăn vặt cho chàng."

Nhận được câu nói này, người kia mới thỏa mãn gật đầu.

Tiên người thì đi rất vội, khi quay về lại chẳng vội bao nhiêu. Đúng lúc Diệp Gia và Dư thị đều chưa từng tới trấn Đông Hương, Dư thị nhát gan hơn Diệp Gia nhiều. Bà ấy bị lưu đày tới nơi này ba năm cũng chưa từng đi ra khỏi trấn Lý Bắc, Diệp Gia dứt khoát lôi kéo bà ấy đi chơi một vòng.

Trấn Đông Hương đông dân, những người bán hàng rong dọc đường đều mở cửa, bên trong có đủ loại người. Bởi vì có ông Tôn đẩy xe bò, hai mẹ chồng nàng dâu bọn họ đi trên đường cái cũng không quá sợ hãi. Diệp Gia lôi kéo Dư thị vào từng cửa hàng xem thử, phát hiện trấn Đông Hương có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn. Trong đó có hai nhà bán thịt, thịt dê và thịt bò.

Diệp Gia nghĩ hiếm khi đi ra ngoài một chuyến, muốn ăn món mới. Kéo Dư thị và ông Tôn cùng nhau tiến vào một cửa hàng trông cực kì náo nhiệt.

Mua hai cân thịt bò kho tương đặc trưng, hai cân thịt dê kho tương đặc trưng, thêm mấy món đồ ăn chay. Không dám uống rượu, lại mua ba bát mì dương xuân. Ông Tôn ngại không ăn, nhưng Diệp Gia nói thẳng từ nay về sao nhà bọn hắn còn phải nhờ ông Tôn quan tâm, ăn một bữa cũng không tính là gì.

Nàng nói như thế, ông Tôn cũng không tiện từ chối nữa, đi theo ăn một chút. Nhưng không thể không nói, vừa ăn thứ này đã biết ngon dở. Trấn Đông Hương nghe nói bán đồ ăn rất chạy, món ăn đặc trưng của nhà hàng bình không ngon bằng món ăn của Diệp Gia. Thịt bò kho tương này nấu vừa khô vừa mặn, có lẽ vì nó là đồ nhắm nên mới làm như vậy. Cũng không phải nói là khó ăn, chỉ là ăn trong miệng luôn cảm thấy khô.

Dư thị lại càng kén ăn, ăn hai đũa cảm thấy vẫn là thức ăn chay ngon miệng hơn.

Diệp Gia ăn vài miếng, liếc nhìn thực khách thỉnh thoảng đến mua thịt ở ngoài cửa, trong lòng lại có ý tưởng mới. Nếu nói về đồ nhắm, thật ra thịt đầu heo nấu chín cũng vô cùng hợp làm đồ nhắm. Huống hồ, Diệp Gia thật sự biết kho đầu heo.

Kho đủ chín đủ mềm, d.a.o sắc cắt thành miếng mỏng, lại đập mấy củ tỏi cắt nát, làm nước sốt rồi rưới lên, cực kì ngon để nhắm rượu.

Trấn Lý Bắc chỉ có một cửa hàng thịt, trên trấn thịt dê thịt bò bán chạy, chủ quán cũng hất mặt lên làm ăn. Thịt dê thịt bò mỗi lần bán đều chưa tới giữa trưa đã bán hết. Diệp Gia lại không nghĩ đến việc sẽ mở quán thịt, không phải là vì không đủ chi phí. Mà là nàng nấu đồ ăn thường ngày nhà mình ăn được, nhưng nàng vẫn không tin vào sức mua của bách tính ở trấn Lý Bắc lắm, tâm tư của nàng vẫn đặt vào thương đội.

Làm đầu heo kho, không cần nhiều, một ngày kho hai cái đầu heo, cắt thành miếng mỏng bán với bánh. Trong lòng có suy nghĩ này, Diệp Gia tram ngâm một lát, cảm thấy trở ve nhắc cho Dư thị thử xem. Ba người nhanh chóng ăn xong một bữa, lại đi dạo một đường. Trấn Đông Hương có hai cửa hàng thêu thùa và cửa hàng vải, cửa hàng son phấn cũng có ba cửa hàng.

Đúng lúc xà bông thơm mà Diệp Gia chế đã khô, giống với kiểu rửa mặt rửa tay.

Diệp Gia kéo Dư thị đi dạo trong cửa hàng son phấn. Cửa hàng son phấn của trấn Đông Hương có xà bông thơm, nhưng phương pháp làm ra có lẽ rất sơ sài, trông còn không dẹp bằng cái Diệp Gia làm. Ngửi thử, mùi cũng không đủ thơm. Là loại xà bông bình thường nhất, cũng không thể gọi là xà bông thơm, có một mùi không nói nên lời.

Có phát hiện này, Dư thị và Diệp Gia liếc nhìn nhau, đôi mắt đều sáng lên.

Tâm tư của hai người đều giống nhau, xà bông của trấn Đông Hương còn không bằng Diệp Gia tự làm, hỏi giá cả, một lượng bạc. Nói cách khác, xà bông thơm trong nhà ra giá một lượng là hoàn toàn bán được, không chừng còn bán chạy hơn xà bông không thơm này nhiều.
 
Chương 114


"Đừng xem thường thứ này, rửa mặt rửa tay rất sạch sẽ!" Tiểu nhị của cửa hàng son phấn thấy hai người vây quanh xà bông thơm, cũng mồm méo nói: "Thứ này là hàng bán chạy, nhà giàu sang trung nguyên mới dùng được. Trong cửa hàng của ta đồ bán chạy nhất chính là thứ này, hai vị có muốn lấy mỗi người một miếng không? Nếu như lấy thêm một miếng, tiệm của ta có thể xóa số lẻ."

"Không cần." Dư thị ứng phó với những chuyện này vẫn rất thành thạo: "Chỉ tùy tiện xem, chủ quán cứ chào bán người khác đi."

Các nàng nhìn xà bông thơm, lại nhìn son phấn hương phấn một chút. Đồ đạc tốt hơn trấn Lý Bắc chút, nhưng do hạn chế về công nghệ và kiến thức của thời đại, màu sắc của hương phấn vẫn là màu trắng giả. Son phấn và son môi có thêm mấy màu khác, nhưng bôi lên mặt cũng không được xem là quá đẹp.

"Ta biết nhiều cách làm son môi, môi đỏ, đàn hương, môi đỏ thẫm, môi thâm đều biết chút, cách làm cũng biết chút. Nhưng mà nguyên liệu cần dùng quá đặc biệt, bây giờ nghĩ lại đúng là xa hoa lãng phí." Dư thị cũng là người biết trang điểm. phu nhân Yên Kinh có ai lại không biết trang điểm? Quý nữ của thế gia trang điểm nhẹ nhàng, trang điểm hoa đào, trang điểm lười biếng, trang điểm mây bay, trang điểm say rượu, vân vân... trang điểm đều là hạ bút thành văn. Những son phấn bột nước này hoàn toàn không lọt vào mắt Dư thị, Bà ấy nhìn vài lân rồi không nhìn nữa, kéo Diệp Gia ra ngoài.

Diệp Gia để ý thấy trong lông mi của bà ấy có chút u uất, đoán là bà ấy thấy cảnh sinh tình. Nghĩ lại, rõ ràng chỉ nói đến việc buôn bán.

Chắc là vì bị Diệp Gia tẩy não, bây giờ bà ấy cũng không thấy thương nhân đê tiện. Cho dù là trông trọt hay là bán hàng, vì nuôi sống gia đình. Nếu bán hàng có thể khiến gia đình sống sót, đây cũng là con đường tốt. Chẳng qua hiện tại Doãn An tiến vào trụ sở, trong nhà từ nay về sau chỉ còn lại bà ấy, gia nương và Nhuy Tả Nhi. Chuyện làm ăn vẫn là do hai người làm.

Vừa nhắc tới con đường buôn bán, Dư thị lập tức không còn buồn tiếc nữa: "Bây giờ xà bông thơm của chúng ta đã dùng được, có phải nên gửi cho cửa hàng son phấn bán thử không?"

"Chuyện này còn phải quay lại cửa hàng hỏi thử." Diệp Gia vốn định tự bán lẻ, nhưng nàng bán thức ăn, có chút không liên quan đến xà bông thơm. Hơn nữa nhóm khách hàng cũng không giống nhau, bánh của nàng có thể thuyết phục nam nhân cẩu thả thô kệch cao lớn mua nhiều mấy cái, chẳng lẽ còn có thể thuyết phục bọn hắn mấy cục xà bông thơm sao? Nghĩ như thế, từ bỏ ý nghĩ tự bán lẻ, chỉ có thể gửi bán.

Nhưng có câu nói cửa hàng lớn khinh người, trên trấn chỉ có một cửa hàng son phấn, ngoại trừ gửi cho cửa hàng đó ra thì không còn cửa hàng thứ hai, sợ là sẽ bị ép giá.

Dư thị tất nhiên biết làm ăn không phải ngoài miệng, nói một chút là làm được, trấn an Diệp Gia: "Từ từ đi. Vạn sự khởi đầu nan, bước đi đầu tiên của chúng ta ổn định, con đường phía sau tất nhiên sẽ dễ đi. Có câu nói hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu, đồ tốt luôn có người biết hàng."

Diệp Gia đương nhiên không vội, nàng rất có kiên nhẫn trong chuyện kiếm tiền.

Đi dạo một lúc lâu trên trấn, Dư thị đi mua hai bọc điểm tâm mang về, mọi người để ông Tôn đánh xe đưa về.

Ba người khi đến Vương gia thôn đúng lúc chạng vạng tối, Nhuy Tả Nhi một ngày không gặp thẩm nương tổ mẫu, đều gào khóc ở Vương gia đòi về. Lúc này nghe thấy tiếng xe bò, co cẳng chạy ra ngoài sân. Dư thị thấy cô bé vội vàng ngồi xuống ôm vào trong ngực, Diệp Gia mang theo một bọc điểm tâm đưa đến Vương gia, cảm tạ bà Vương đã chăm sóc đứa nhỏ.

"Đâu có gì, chỉ là nhân tiện thôi. Nhuy Tả Nhi rất ngoan!" Bà Vương bình thường ở nhà một mình cũng cô đơn. Có đứa bé chạy nhảy trông cũng náo nhiệt. Hơn nữa, Diệp Gia khách sáo, Dư thị tốt tính, giúp đỡ trông trẻ bà ấy cũng vui vẻ: "Tiễn người xong rồi sao?"

Nói xong, bà Vương còn trêu chọc nháy mắt với Diệp Gia.
 
Chương 115


Diệp Gia cười cười, lại hàn huyên hai câu với bà ấy. Bảo ông Tôn sớm về chăm sóc cháu trai rồi cùng Dư thị về nhà.

Trong sân, chó con đã có thể chạy nhanh. Nghe thấy động tĩnh thì lao ra, vừa thấy là Diệp Gia, chạy vòng quanh nàng còn không ngừng kêu ngao ngao. Sau đó uốn éo cái m.ô.n.g nhỏ, ròi xông về phía cổng giống như ống pháp. Diệp Gia đi theo con vật nhỏ qua mới phát hiện, bát ăn đã sớm trống không. Rõ ràng đã bỏ đồ ăn cả ngày cho Điểm Điểm, chó con lại không trụ được một ngày đã ăn hết sạch.

Điểm Điểm lớn rất nhanh, sau thời gian nửa tháng đã lớn lên một vòng. Bởi vì Diệp Gia không tiếc, cho ăn đều là đồ ngon. Chó canh cổng nhà khác đều ăn cơm thừa, Điểm Điểm lại được ăn canh thịt trộn cơm. Tất nhiên lớn nhanh.

"Điểm Điểm làm sao ăn được như thết" Con vật nhỏ là nhi tử cố ý mang về bảo vệ cả nhà, Dư thị cũng không có ý ghét bỏ. Chỉ là nhớ tới mình và Nhuy Tả Nhi ba năm trước, dù sao cũng có chút nói thâm: "Vẫn may là cuộc sống nhà ta tốt. Nếu là ngày xưa, ta mà nuôi, con vật nhỏ này sợ là chỉ có bị c.h.ế.t đói."

Diệp Gia nhanh chóng múc một bầu sữa dê cho điểm Điểm, tên nhóc này bây giờ ăn thức ăn bổ sung bằng sữa dê. Nhìn nó ăn hai chân sau nâng lên, Diệp Gia nhịn không được cười: "Nói không chừng nạn đói năm nay, ta còn phải dựa vào Điểm Điểm đi săn để nuôi chúng tai"

Khi còn bé đã từng nghe nãi nãi nói, thời kỳ nạn đói cả nhà đói đến mức gặm cỏ. Đại bá tứ thúc của nàng dựa vào một con ch.ó già và một con mèo già trong nhà lên núi cắn thú hoang bắt chim sẻ về nuôi sống. Sau đó con ch.ó già trong nhà hai mươi bốn tuổi thì chết, đại bá còn cố ý vê nhà gặp nó. Diệp Gia không trải qua thời kỳ nạn đói lớn, nhưng mà đã được nghe nhiều khi còn bé, nên có thêm rất nhiều kiên nhẫn đối với chó mèo.

Nhìn Điểm Điểm một hồi, Diệp Gia đi vào trong phòng lấy xà bông thơm ra. Cho Chu Cảnh Sâm một miếng mang đi, còn lại mười bốn miếng.

Diệp Gia suy nghĩ nàng dùng một miếng, Dư thị dùng một miếng, lại giữ lại hai khối dự phòng. Còn lại mười khối mang đến cửa hàng son phấn trên trấn gửi bán. Cũng không biết nàng ra giá thứ này một lượng, cửa hàng son phấn có nhận hay không?

Hôm sau trời vừa sáng, Diệp Gia đã đặt bánh, nồi và bếp lên, lại gói kỹ mười miếng xà bông thơm hôm qua cất vào trong sọt mang lên thị trấn.

Hôm qua Chu Cảnh Sâm đã đi trụ sở, bây giờ không ai giúp Diệp Gia buôn bán ở trên trấn, Dư thị tất nhiên qua phụ một tay.

Bà ấy tới thứ nhất là vì phụ một tay, thứ hai là vì sự an toàn của Diệp Gia. Thân hình của Diệp Gia ngày càng đây đặn hơn, làn da cũng ngày càng trắng sáng hơn nếu ăn uống đầy đủ. Vải thô áo gai cũng không giấu được sự xinh đẹp. Quá hấp dẫn người khác. Nhuy Tả Nhi theo thường lệ được đưa tới nhà bà Vương hàng xóm, nhờ bà ấy trông coi. Bây giờ Chu gia đã có tiền, Dư thị cố ý làm mấy cái khóa lớn để khóa cửa sổ và cửa ra vào trong sân.

Lúc này hai người ngôi trên xe bò của ông Tôn, Diệp Gia nói ra chuyện mình muốn làm thêm đầu heo kho bán kèm bánh.

"Cái này có thể bán được sao?" Dư thị xưa nay rất ít khi chất vấn quyết định của Diệp Gia, nhưng mà thấy Diệp Gia đột nhiên nhắc đến nên có chút tò mò: "Bên này ăn thịt dê bò là nhiều, thịt đầu heo sợ là không dễ bán."

Diệp Gia tất nhiên biết, trấn Lý Bắc gần phía nam, có một nhóm người hồi cốt tụ họp ở đây. Hồi cốt cũng chính là dân tộc hồi ở thế hệ sau. Dân tộc hồi không ăn thịt heo. Thế hệ sau có nhiều giả thuyết về nguyên nhân cụ thể: một số được cho là tín ngưỡng tôn giáo.
 
Chương 116


Một số được cho là tổ tiên của những người hồi cốt thua trận từng nhận ân huệ của heo, và một số được cho là do thịt heo không sạch sẽ và sẽ làm vấy bẩn tâm hồn.

Tóm lại, chính là không ăn thịt heo, dính cũng sẽ không dính.

Trước khi làm thịt đầu heo Diệp Gia cũng phải cân nhắc về vấn đề tập tục dân tộc. Nhưng suy nghĩ kĩ lại, trấn Lý Bắc này thật ra không tính là ngoại tộc. Đúng là trộn lẫn nhiêu chủng tộc, cũng đúng là có không ít hỗn huyết dị tộc. Da phần là người hán tộc. Việc lựa chọn ăn thịt bò, thịt cừu chủ yếu là do vị trí địa lý và môi trường, thịt lợn nấu chín kỹ cũng có thể ăn được

"Không sao, thịt đầu heo chỉ là làm thử để bán. Nếu có thể bán chạy là tốt nhất, không thể bán chạy, nhà mình ăn cũng được." Diệp Gia ngay từ lúc nghĩ đến thịt đầu heo đã từng nghĩ đến vấn đề này, bị Dư thị chỉ điểm cũng không quá mất tinh thần.

"Gia nương biết rõ trong lòng là được rồi." Dư thị không phản đối Diệp Gia làm món mới, dù sao nàng cũng rất ít khi làm chuyện không chắc chắn: "Chỉ là từ nay về sau ta buôn bán trên thị trấn, sợ là phải thỏa đáng chút mới được. Doãn An không có ở đây, hai mẹ con mình thế đơn sức bạc, cố gắng hòa khí sinh tài."

Diệp Gia hiểu ý của bà ấy, bánh xe bò đè lên trên bãi cỏ phát ra âm thanh chói tai.

Ngẩng đầu lên nhìn trời, đã sáng rồi. Bây giờ đã giữa tháng năm, chính là thời điểm ngày dài đêm ngắn. Trời vừa sáng, nhiệt độ lên cao. Sương mù sáng sớm tản đi, hạt sương tưới ướt cỏ cây xanh tươi hai bên, làn gió sớm mơn man trên má luôn khiến người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ. Nói thật thì, nông thôn có rất nhiều thứ bất tiện, nhưng chỉ cân có đủ hai tay cần cù là có thể nuôi sống mình, sinh hoạt vẫn rất đầy đủ.

Hôm qua mọi người về tới cũng đã chạng vạng tối, Diệp Gia vội vàng làm cơm lót dạ rồi bận rộn làm việc. Rau hẹ ở sân sau không cần chăm sóc quá nhiều, cắt gốc sẽ tự mình mọc ra gốc mới, mọc lên rất nhanh. Dư thị thay y phục, vội vàng đi cắt một bó rửa sạch sẽ, cùng với Diệp Gia hai người vội vàng nhào bột làm bánh. Hơi thiếu thời gian nhưng cũng làm được bốn trăm cái bánh.

Từ lúc biển quảng cáo quầy tây thi xuất hiện, ngày càng nhiều người nhận ra quán khi mua bánh. Gần đây lại có thêm một quán bán đồ ăn sáng, cực kì trừng hợp, người này còn là Lưu đại nương cộng sự thêu thùa lúc trước của Dư thị. Trước đó Lưu đại nương còn nói thâm trong lòng bánh bột ngô thì có thể kiếm được gì, nhưng từ lúc nghe nói Chu gia thường mua nhiều đồ ngon về nhà ăn, tất nhiên là bày quầy hàng kiếm được tiền, trong lòng lập tức căng thẳng.

Dựa vào cái gì! Chu gia trước kia nghèo rớt mồng tơi dựa vào cái gil

Lưu đại nương từ lúc bị khuê phòng đuổi việc thì không tìm được công việc mới, càng ngày càng hoang mang, khi tận mắt nhìn thấy việc bán bánh bột ngô trên thị trấn phát đạt tâm tư này của bà ta tự nhiên xuất hiện. Khóc lóc van nài đến Chu gia hỏi Diệp Gia, dựa vào mặt mo dày, hỏi Diệp Gia làm nhân bánh bột ngô như thế nào. Diệp Gia không để ý đến bà ta, bà ta lập tức lớn giọng ồn ào, nói thẳng Diệp Gia hẹp hòi. Ở cùng một thôn, hỏi làm bánh bột ngô cũng không muốn dạy.

Chưa kể đây vốn là cách nấu ăn của gia đình người khác, người bình thường không nên hỏi. Lưu đại nương này thực sự nực cười, một xu cũng không bỏ ra lại muốn học nghề, không hỏi ra lại còn dám dựa vào thân phân của trưởng bối cho người ta xem. Diệp Gia lập tức trở mặt ngay tạo chỗ. Chuyện này xảy ra cãi vã một trận, Lưu đại nương bị bà Vương tới tận cửa mắng chửi chó mắng mèo một trận, mặt mày xám xịt bỏ chạy, hôm sau cũng làm quây hàng bánh lên trấn buôn bán.

Lưu gia cũng học theo Diệp Gia làm bánh ngô, nhưng mà không phải học làm bánh mà là quầy hàng.
 
Chương 117


Bà ta không biết kiếm được miếng vải gai từ đâu, cũng thêu một biển quảng cáo tương tự rồi treo nó ở cửa quây hàng. Lúc trước Lưu đại nương thêu hoa may đồ cùng một khuê phòng với Dư thị, thứ này học được giống nhau như đúc. Màu sắc kiểu sáng giống hệt với biển quảng cáo của quầy tây thi. Hơn nữa người này còn từng ăn bánh của Chu gia, có một lân nhìn thấy Diệp Gia gói bánh. Nhưng nhân bánh Diệp Gia đã điều chỉnh từ trước, biết được cách gói bánh như thế nào nhưng lại không biết nhân bánh làm như thế nào.

Nhưng bên ngoài nhìn giống nhau, lại có một cái biển quảng cáo được dựng lên ở nơi đông người, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hơi mơ hồ. Huống hồ trên thị trấn này có quá ít người biết chữ, làm như thế, thật sự khiến mọi thứ trở nên giả giả thật thật.

Đúng là một người học, từng người học, vẫn cứ luôn khó chơi.

Sáng sớm, quây tây thi mới dựng lên, đã có người tò mò hỏi Diệp Gia tại sao lại có hai sạp hàng. Diệp Gia vốn dĩ còn không chú ý đến, đợi đến khi nhìn thấy biển quảng cáo tương tự kia mới sửng sốt một chút: "Hai sap hàng?”

"Không phải sao?" Khách quen kia vốn cho rằng buôn bán quá chạy bánh không đủ bán, chủ quán mới mở hai sạp hàng: "Bên kia cũng tên là quầy tây thi."

Dư thị vội vàng bỏ đồ đạc trong tay xuống đi qua xem thử. Đợi bà ấy đẩy người ra quay lại, tức giận đến mức mặt đỏ rần.

"Uổng cho ta thương tiếc cuộc sống nhà bà ta khốn khổ, luôn muốn chú ý bà ta một chút. Ngày bình thường bà ta chiếm lợi của ta cũng chưa từng nói bà ta, nhắm một mắt mở một mắt. Ai ngờ người này lại không hề có chút tình nghĩa nào, cướp tên tuổi của nhà ta bán đồ, ăn được cũng quá khó coil"

Ngực Dư thị phập phồng lên xuống, thật sự đã bị chọc giận.

Người bình tĩnh nhất trong nhà đã đi, Dư thị tính tình yếu đuối, nên phải có người kiềm chế được. Diệp Gia bình tĩnh lại, buôn bực đốt lò, đồ dầu vào trong nồi. Thả khoảng ba mươi cái bánh xuống, ầm một tiếng, mùi thơm nức tản ra. Nàng nhanh chóng bảo Dư thị dựng thẳng biển quảng cáo, há miệng bắt đầu hô: "Đại ca đại tỷ muội muội đi ngang qua, trấn Lý Bắc chỉ có một quầy tây thi, không có quây thứ hai. Mua đồ xem bảng hiệu đừng mua nhầm đấy!"

Giọng nói của Diệp Gia trong trẻo êm tai, vừa hô lên đã truyên đi rất xa.

Không ít người nghiêng đầu lại nhìn, Dư thi cũng lấy lại tinh thân. Bà ấy đã không phải là lần đầu tiên buôn bán trên trấn, bây giờ cũng đã vứt bỏ sĩ diện. Há miệng hô theo Diệp Gia.

Quây tây thi ở trân thị trấn bày quây hàng cũng đã gần năm tháng, đồ ăn ngon được công nhận. Vừa rồi có người mua bánh ở chỗ Lưu đại nương ăn cảm thấy mùi vị không đúng, trong lòng đang nói thầm. Dư thị vừa hô như vậy lập tức khiến bọn hắn hiểu ra. Người này giả mạo quầy tây thi người ta bán bánh trứng gà rau hẹ, làm mùi vị thì chẳng ra gì, trứng gà trong rau hẹ cũng ít, lại còn dám bán đồng giá, đúng là lòng dạ bẩn thiul Chưa nói đến việc Lưu gia lần đầu tiên bày quây hàng đã làm ra chuyện khiến người ta ghét bỏ như thế này, vốn chỉ là người nói thâm ngoài miếng nói ra việc mùi vị không đúng khó ăn ra, người còn muốn sau đó đều thay nhau quay đầu, trở về bên Diệp Gia.

Dư thị hô lớn, tiếng hô phía sau càng mượt mà hơn. Bà ấy vốn đã từng đọc sách ngâm thơ, đọc ve, còn biết nói những lời châm chọc. Giọng nói của bà ấy mềm mại, dùng lời nhỏ nhẹ nói ra rất dễ nghe. Ngay cả những người không hiểu những câu châm ngôn trong văn học cũng sẽ cảm thấy thoải mái khi ăn bánh sau khi nghe những lời nói hài hước của Dư thị.

Chuyện bán bánh một nhà làm tốt, trăm nhà ghen ghét. Diệp Gia lần đầu tiên tức giận sau đó bình tình, cũng có cách đối phó.

Bốn trăm cái bánh đến giờ thì ba khắc mới bán xong, Diệp Gia lo đâu heo của mình bị người khác mua mất, vội vàng bảo Dư thị thu dọn bếp nồi một chút, lau tay rồi đi sang sạp hàng đồ te nhìn thử.
 
Chương 118


Sạp hàng đồ tể ở gần phía bắc giữa chợ ngói, trong khoảng thời gian này thịt heo mới bán hơn phân nửa, còn lại hơn phân nửa thịt heo và mấy cái chân giò heo vẫn còn. Người dân trong thị trấn sống trong cảnh nghèo khó và không ăn nhiều thịt. Đồ te hôm nay chỉ g.i.ế.c một con heo, bây giờ dưới sạp hàng chỉ có một đầu heo.

Diệp Gia gọi thợ mổ heo xách đầu heo lên nhìn thử. Lật xem bên dưới, tươi mới vô cùng. Lập tức hỏi giá. Thợ mổ heo và Diệp Gia thật ra đã quen biết, bởi vì Diệp Gia thường xuyên đến mua thịt, hơn nữa mỗi lần mua thịt đều rất hào phóng. Hắn ta lúc này cũng không nói thách Diệp Gia, nói thẳng Diệp Gia muốn mua cộng với một vòng thịt cổ heo, trả bốn trăm năm mươi văn là được.

Nói thật ra, thời đại này rất ít người ăn thịt đầu heo. Ngoại trừ nhà ai tế bái tổ tiên mới mua, bình thường cũng không có nhiều người ăn. Tây bắc bên này bởi vì nuôi rất nhiêu dê, thực chất đầu dê được ưa chuộng hơn. Thịt heo khoảng hai mươi ba văn một cân, thịt đầu heo rẻ hơn chút, mười tám văn một cân. Cái đầu heo này thêm một vòng thịt cổ heo, bán bốn trăm văn không đắt. Lúc này Diệp Gia mỉm cười, lập tức mua cái đầu heo này.

Mua xong xách về quầy hàng, Dư thị đã cùng với ông Tôn mang đồ đạc lên xe bò. Thật xa nhìn thấy Diệp Gia xách thứ gì rất nặng, ông Tôn lập tức tới giúp. Xách đồ lên, Diệp Gia bảo Dư thị về trước. Nàng thì ở lại chợ ngói đi dạo một vòng, chọn mua nguyên liệu nấu món kho.

Đây là lợi ích của vùng biên giới, rất nhiều hương liệu không có ở trung nguyên, ở nơi này có.

Diệp Gia lượn quanh một vòng tìm hương liệu muốn mua, rất thoải mái dùng tiên mua một túi nhỏ. Quay đầu ước lượng xà bông thơm rồi đi đến tây nhai. Buổi sáng bày quầy hàng trễ một lúc, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến việc có thể gửi bán xà bông thơm được hay không, vội vàng qua cửa hàng son phấn hỏi.

Cửa hàng son phấn trên trấn nằm ngay giữa con đường phía tây trấn, cách không xa, đi qua một nén nhang. Dư thị có lẽ biết nàng muốn đi đâu, bảo ông Tôn đợi một chút, đuổi theo Diệp Gia.

Khi đến cửa hàng son phấn biển đóng cửa còn chưa mở ra, một tên người làm nhỏ con câm khăn vải phủi bụi trong cửa hàng.

Nghe thấy có người tiến đến vội vàng tới chào hỏi. Đợi đến khi nhìn thấy Diệp Gia dâu mỡ khắp người, ăn mặc không lịch sự, trên tay câm một gói hàng, tưởng là phụ nhân nông thôn lên trấn tìm việc. Lập tức thu lại nụ cười trên mặt, xua xua tay có chút qua loa nói: "Đến nộp đơn xin việc đúng không? Ngươi đến muộn rồi, người làm trong tiệm đã được tuyển đủ vào ngày hôm trước, đi đi."

Diệp Gia chớp chớp mắt, ngược lại bị hắn ta đột nhiên nói như vậy làm cho sững sờ.

Dừng một chút, cũng không so đó thái độ không tốt của hắn ta, tốt tính nói: "Ta không phải đến xinh việc, ta đến tìm chưởng quầy của cửa hàng. Xin hỏi chưởng quầy của cửa hàng son phấn có ở đây không? Ta có vài thứ muốn hỏi hắn thử xem có thể gửi bán trong cửa hàng hay không."

"Có đồ tốt gì?" Tên người làm híp mắt khẽ liếc nhìn Diệp Gia: "Ngươi nói với ta là được."

Diệp Gia cau mày, giữ gói hàng không nhúc nhích. Không hề có ý định tức giận, nàng thực sự nói đúng sự thật: "Nếu tiện, tốt nhất vẫn xin chưởng quầy của các ngươi ra một chuyến. Chuyện này sợ là ngươi không làm chủ được."

"Ta là người làm trong cửa hàng, làm sao lại không làm chủ được?" Tên người làm kia không vui: "Cửa hàng ngày bình thường đều là ta trông coi. Rốt cuộc ngươi có chuyện muốn nói hay không? Nếu muốn nói thì nói nhanh, nếu không thì làm phiên ngươi đừng làm chậm trễ chuyện làm ăn của cửa hàng, trong tay ta vẫn còn có chuyện."

Nói thật ra thì, trước khi Diệp Gia đến đã nghĩ kỹ xem phải đàm phán với chủ cửa hàng son phấn như thế nào, bàn bạc giá cả thật tốt. Trong đầu nàng cũng viết ra vài kịch bản, nhưng không ngờ rằng những kịch bản mình viết ra lại vô dụng, một người làm của cửa hàng lại bảo nàng không gặp được chưởng quây.
 
Chương 119


Diệp Gia còn muốn nói tiếp, người làm này đã mất kiên nhẫn, quay đầu tiến vào cửa hàng, không thèm để ý Diệp Gia.

Diệp Gia nhíu mày thật chặt, ý thức được mình ăn mặc không lịch sự. có câu nói kính quần áo trước kính người sau, là nàng sơ sót.

Nàng đang suy nghĩ xem phải xử lý như thế nào, có nên thay y phục rồi buổi chiều lại đến một chuyến không. Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi đầy ngạc nhiên, giọng nói trâm thấp thô kệch còn rất dễ nhớ, Diệp Gia không quay đầu lại cũng biết được là ai: "Gia nhị, nàng lên trấn rồi sao?"

Diệp Gia ôm gói hàng quay đầu lại, Trình Phong đi theo mấy thiếu niên trạc tuổi đứng ở giữa đường đi, hai mắt sáng long lanh nhìn nàng.

Không biết từ chỗ nào đến, cả người toàn là mồ hôi.

Cửa hàng son phấn này không lớn, bên trong vừa nhìn đã có thể nhìn thấy hất.

Tên người làm dỡ tấm biển đóng cửa xuống rồi quay lại bưng một con ngựa gỗ ra ngồi nghỉ ngơi, Diệp Gia thấy buổi sáng như vậy là không thể nói chuyện, cũng chỉ có thể từ bỏ trước: "Làm phàn tiểu ca rảnh rỗi nói lại một câu với chưởng quây. Nói lại là ở chỗ ta có nguồn cung cấp xà bông thơm, hỏi chưởng quầy xem có định bán xà bông thơm không. Nếu như có, xin hắn buổi chiều đợi một lát, buổi chiều ta sẽ đến tiếp."

Nói xong, nàng đi xuống bậc thang. Tên người làm tựa vào tường ngủ gật nghe thấy là nguồn cung cấp xà bông thơm trong lòng hơi hồi hộp một chút, do dự mấy lần xem có nên hỏi rõ không, Diệp Gia đã mang theo túi đồ rời đi.

Trình Phong vẫn còn đứng phía dưới, chỉ có một mình hắn ta. Mấy thiếu niên đi theo xung quanh đã trở về, lúc này đang đứng ở phía dưới đợi Diệp Gia.

Diệp Gia có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng gật đầu với hắn ta, vượt qua hắn ta muốn đi ra ngoài.

Trình Phong hơi sửng sốt, nện bước chân dài đuổi theo.

Trên thực tế, Diệp Gia đã nghĩ đến đại thương đội vận chuyển con đường buôn bán đến tây bắc vào buổi sáng, chính là Trình gia, thật ra tìm tới Trình gia là ổn thỏa nhất.

Trình gia bám rễ nhiều năm ở trấn Lý Bắc, đời đời kiếp kiếp đều ở chỗ này. Trong nhà nuôi một đội vận chuyển cực kì lợi hại. Từ khi Diệp Gia nghe thấy nhi tử của bà Vương kể lại đã lén lút nghe ngóng, đội vận chuyển của Trình gia có hơn một trăm người, người nào cũng dũng mạnh thiện chiến, ngay cả những mã phỉ trên con đường buôn bán tây bắc gặp phải bọn hắn cũng phải đi đường vòng. Không chỉ như vậy, thủ hạ của Trình gia còn có hiệu buôn của mình, mấy chục năm nay vận chuyển hàng hóa nam bắc Đại Yên về năm nước tây vực để buôn bán. Sau khi nghe ngóng được chuyện này, đúng là mọi thứ đều phù hợp với suy tính của Diệp Gia. Nhưng hỏng ở chỗ là Trình Phong có quan hệ với nguyên chủ. Nếu hai người không quá liên quan đến nhau, Diệp Gia tất nhiên sẽ thử thăm dò nghe ngóng, hỏi tình hình một chút. Nhưng hôm nay vốn đã lời đồn, nếu lại tự mình qua lại sợ phải dẫn tới tai họa. Lo lắng cho thanh danh, Diệp Gia mới luôn nhẫn nhịn không hành động.

"Gia nhi, nàng muốn mua xà bông thơm sao? Son phấn bột nước trong tay đã dùng hết rồi ư?" Trình Phong tập võ từ nhỏ, tai thính mắt tinh. Vừa rồi Diệp Gia và chủ quán nói chuyện hắn ta đều nghe thấy được. Nhưng mà hiểu có chút sai ý, tưởng là Diệp Gia hỏi những thứ này là vì muốn mua.

Diệp Gia quay đầu nhìn hắn ta một cái, trong lòng thực sự cảm thấy đáng tiếc. Nàng lắc đầu: "Không phải vậy, khoảng thời gian này Trình tiểu nhị gia không đi vận chuyển sao?"

Nghe thấy nàng gọi hắn ta là Trình tiểu nhị gia, thái độ lạnh nhạt như vậy khiến ánh mắt Trình Phong tối xuống.

Trên thực tế, trong lòng Trình Phong lúc này đang rất khó chịu. Trước đây hắn ta không thể kịp thời đến Diệp gia cầu hôn, giải quyết việc hôn nhân, sau đó vội vàng đến Giang Nam chở hàng lại bỏ qua thời điểm Diệp Gia gặp nạn, sau khi trở về cô nương của hắn ta đã gả cho người khác.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top