Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Sách Ta Trở Thành Chính Thất Đanh Đá Của Phản Diện
Chương 60


Chu Cảnh Sâm ở bên ngoài sân không biết làm gì, nói một câu có việc đi ra ngoài một chuyến rồi chống nạng đi ra ngoài.

Diệp Gia có chút bất ngờ, nhìn ve phía Dư thị. Dư thị cũng đâu biết?

Hai người hai mắt nhìn nhau đều không quan tâm, dù sao một nam tử trưởng thành như Chu Cảnh Sâm, ra ngoài còn cần người nhìn. Diệp Gia bên này xử lý sạch sẽ thịt dê bắt đầu xào thịt. Bây giờ Dư thị cũng đã nhóm lửa thành thạo, đang nhóm lửa cho Diệp Gia ở phía sau. Chưa đầy một lát, mùi thịt thái thơm nức bay ra, đừng nói là Nhuy Tả Nhi thèm, ngay cả Dư thị cũng chui ra ngoài từ sau bếp. Đứng ở bên cạnh nồi nhìn chằm chằm.

"Ngày mai sẽ bán cả buổi sáng, không làm bánh củ cải." Diệp Gia vừa xào vừa nói với Dư thị: "Lát nữa nương vào trong thôn hỏi thử, xem nhà ai có trứng gà, chúng ta trữ ở trong nhà nhiều chút.

Nhụy Tả Nhi chớp mắt to ngẩng đầu lên nhìn Diệp Gia, Diệp Gia nhịn không được, múc một muôi thịt thái cho nàng bé nếm thử trước.

Dư thị thấy ghen ty, nhưng bà ấy là tổ mẫu, cho dù Diệp Gia có múc cho bà ấy thì bà ấy cũng không tiện ăn. Đứng ở bên cạnh hỏi Diệp Gia cần trứng gà làm gì. Thời đại này trứng gà không rẻ, một văn tiên một quả.

"Tất nhiên là làm mới buôn bán." Diệp Gia cười cười, bánh củ cải dễ làm, không biết vánh trứng gà rau hẹ này có bán được không.

Trong lòng nàng suy nghĩ chuyện này, đúng lúc thịt thái đã xào chín, mì cũng đã xong. Diệp Gia bên này cắt mì, nàng vốn định học làm mì sợi ở đời sau. Nhưng lực tay không đủ, chỉ có thể cắt. Đúng lúc đã làm mì xong, Chu Cảnh Sâm chống nạng từ ngoài phòng vào. Không biết hắn ra ngoài làm gì, khi trở ve sắc mặt có chút âm trâm.

Diệp Gia lắng lặng nhìn hắn, ánh mắt của hắn quét tới.

Chỉ cân một lát, ánh mắt của hắn đã thay đổi thành vẻ ôn hòa nhẹ nhàng ban đầu.

Món mì hầm thịt dê này được tấm tắc khen ngợi, ngay cả Chu Cảnh Sâm tính tình khiêm tốn không lộ liễu cũng khen một câu ngon.

Dư thị vừa ăn vừa suy nghĩ viển vông, hỏi có thể ra ngoài bán món mì này không. Bà ấy mới mở miệng đã bị Diệp Gia bác bỏ. Thứ này làm rất tốn thời gian. Thịt dê lại có giá như thế nào? Nhà mình ăn còn được, làm việc buôn bán này, trên trấn mấy người có thể ăn được? Sợ là lỗ đến mức không có quần mà mặc.

Dư thị thức tỉnh, tiếc nuối trong lòng. Diệp Gia buông bát xuống vừa muốn nói chuyện, bên ngoài sân có người đến.

Người kia giọng rất có sức, đẩy cửa tiến vào là đứng ở trong sân gọi tên Diệp Gia. Diệp Gia vội vàng ra ngoài nhìn thử, lại là tẩu tử Diệp Trương thị kia. Diệp Trương thị nhìn thấy Diệp Gia là tiến lên kéo tay nàng: "Gia nương, muội nhanh đi với ta một chuyến, cứu mạng quan trọng."

Vừa mới nói chuyện đã khiến Diệp Gia khó hiểu: "Hả?"

Sốt ruột quá nên hoảng loạn, Diệp Trương thị kéo Diệp Gia đi. Người của Trương gia đều cao lớn, Diệp Trương thị và Diệp Gia đứng cùng nhau có thể thấy nàng ta lớn hơn một vòng. Lúc này trên tay nàng ta dùng sức kéo người đi, Diệp Gia hoàn toàn không tránh thoát được.

Diệp Gia còn chưa nói gì đã bị nàng ta kéo ra khỏi thôn.

Dư thị bỏ tay Nhuy Tả Nhi ra đuổi theo. Nhưng Diệp Trương thị đang rất vội, bà ấy hoàn toàn không đuổi kịp.

Trên thực tế, trong lòng Dư thị có chút sợ nhà mẹ đẻ của Diệp Gia. Nhà mình và Diệp Gia đã kết thân lâu như thế, cho dù là lân trước nhi tử xảy ra chuyện bị khiêng về hay là con dâu rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh, Diệp Gia bên kia đều không có người ai đến thăm dù chỉ một chút, nhưng hễ là con gái ruột, thì không có nhà ai có thể làm như thế. Hóa ra tưởng rằng chuyện này đã đủ vô lý, kết quả người của Diệp gia này còn làm tuyệt hơn. Khi cần bọn hắn giúp đỡ thì không thấy ai, nhưng nhà mình gặp chuyện là chạy đến rất tích cực.
 
Chương 61


Đại tẩu của Diệp Gia chạy đến mấy lần. Nhiều lần đều không phải là nhận lỗi xin lỗi, ngược lại còn đến muốn Diệp Gia giúp biện hộ cho muội tử nhà nàng ta.

Đấn lần này, Diệp gia ở trong đầu Dư thị đã không có ấn tượng tốt: "Này này này, muốn làm cái gì vậy hả? Không nói gì hết vừa đến là kéo người đi, làm gì có chuyện như thế?"

Dư thị đi chậm, bà ấy đuổi tới cổng thôn che n.g.ự.c thở dốc, hai người kia đã đi ra ngoài rất xa.

"Nương quay về đi." Chu Cảnh Sâm chẳng biết đuổi theo lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người đi xa: "Ta đi xem thử."

Dư thị nghe xong vội vàng gật đầu, bảo hắn đi mau.

Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo tới chợ ngói trên trấn. Nhắc tới cũng đúng là khiến cho người ta bội phục, người khác mở quầy hàng từ sáng cho tới trưa đã là đỉnh cao, Trương gia này lại bày cả một ngày. Giống như sợ buổi sáng nộp mười văn không đáng giá, cả ngày đều bán bánh.

Cũng phải nói, mặc dù bánh nhà hắn ta làm không ngon nhưng rẻ. Bánh củ cải bán cả một ngày, kiếm được lời trên mặt toàn là ý cười. Nhưng mà lúc này cũng cười không nổi. Đằng trước quầy hàng có một đám người vây quanh, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo vào trong đám người. Thì thấy Trương Xuân Phân bị xé y phục thành từng mảnh co quắp khóc ló trên mặt đất, bên cạnh một đám người chỉ trỏ, huynh tẩu Trương gia đứng ở bên cạnh như hồ lồ miệng cưa không nói lời nào.

Diệp Gia vừa đi vào, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú ở đối diện.

Thiếu niên kia mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn, ăn mặc gọn gàng, bên hông còn mang đoản đao. Chất liệu y phục tốt hơn những người bụi bẩn ở xung quanh gấp mấy lần, một đám người trẻ tuổi có cách ăn mặc giống như hắn ta vây quanh, trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau dáng vẻ đúng là có mấy phần dọa người. Nhưng mà thiếu niên kia vừa nhìn thấy Diệp Gia, đôi mắt lập tức sáng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-61.html.]

Hắn ta vừa định đi tới, nhưng nhìn xung quanh một vòng thì đứng im tại chỗ. Cách tỷ muội Trương Xuân Phân xa xa nhìn nàng.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia không mù, dáng vẻ của thiếu niên kia không cần phải nói, chắc chắn là Trình nhị.

Vừa mới hỏi, bên cạnh tự nhiên có người biết chuyện giải thích. Hóa ra lại là Trương Xuân Phân tự mình gây chuyện.

Kể cũng đáng đời, Trương Xuân Phân gần đây ăn mặc xinh đẹp đi dạo trên trấn.

Cách ăn mặc của nàng nương gia vốn cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết làm sao lại bị kẻ thù ngày xưa nhìn thấy. Tính cách đáng ghét của Trương Xuân Phân không phải một người hai người thấy vậy, Diệp Gia trang có rất nhiều nàng nương không hợp với nàng ta. Nhiều người sinh lòng ghen ghét, nghĩ Trương Xuân Phân ngày xưa trộm y phục đồ trang sức của Diệp Gia, quay đầu bẩm báo chuyện này cho Trình tiểu nhị gia.

Người được gọi là tiểu nhị gia của Trình gia thật ra chính là Trình Phong. Từ nhỏ đã kiêu ngạo, bình thường chưa từng qua lại với nàng nương trên trấn trong thôn. Người duy nhất hắn ta để mắt tới cũng chỉ có một mình Diệp tam. Hắn ta đã duyệt Diệp tam, khi vận chuyển còn vui vẻ tìm vài thứ tốt để tặng cho nàng nương người ta để lấy lòng nàng. Kết quả hắn ta hao tâm tốn sức mất công tặng đồ lại bị một người kỳ lạ ăn trộm, còn chủ nhân thì ăn mặc rách nát mỗi ngày, là ai cũng sẽ không chịu nổi.

Trình tiểu nhị gia là người nóng tính, làm việc cũng cực kì tàn nhẫn. Cũng không biết người kia ghé lỗ tai nói gì với hắn ta, chọc cho tiểu nhị gia tìm tới cửa. Cho dù Trương Xuân phân là nàng nương gia cũng dứt khoát thô bạo.

Sự việc bị bại lộ, người bên cạnh chỉ trích, có phụ nhân kia còn nói thẳng nàng nương không cân mặt mũi như thế này thì ai dám lấy? Dù nhà nàng có cho nàng cũng không muốn cưới.

Trương Xuân Phân nghe thấy vậy, khuôn mặt chữ điên vừa đỏ vừa tím, khóc đến mức mắt sưng như quả hạch đào.
 
Chương 62


Diệp Trương thị đau lòng, lau nước mắt ngồi xuống đất khóc: "... Không phải chỉ mặc mấy món y phục của nàng lấy chút đồ trang sức của nàng thôi sao. Trình nhị gia cũng quá hẹp hòi, vậy mà sai người lột y phục của muội tử đáng thương này của ta ở bên đường!"

"Muội tử của ta mới bao nhiêu tuổi, mười bảy tuổi! Hoàng hoa đại khuê nữ còn chưa xuất giá!" Giọng nói của Diệp Trương thị này cực kì chua, khóc lóc cũng làm cho người ta nhức đầu: "Các ngươi nhìn xem đây là chuyện con người làm được sao? Lột y phục của đại nàng nương người ta bên đường như vậy là chuyện mà con người làm được sao? Thân thể của Xuân Phân ta bị người khác nhìn thấy, từ nay vê sau làm sao còn có thể nói với gia đình chồng?”

Trình Phong kia nhướng mày, ngay lập tức nổi giận: "Lão tử hôm nay không chỉ lột y phục của nàng ta, còn muốn mạng của nàng tai"

Nói xong, hắn ta sai người kéo Trương Xuân Phân lên muốn ném xuống sông ở lối vào thị trấn.

Trương Xuân Phân ngày thường tính tình rất ngang ngược kêu gào giống như heo bị mổ.

"..." Diệp Gia nhìn thấy cảnh này đã hiểu đã sơ sơ. Trình nhị này vừa lột y phục vừa ném xuống nước, rõ ràng là đã có người nói cho Trình nhị biết chuyện nàng bị Trương Xuân Phân đẩy xuống nước. Thiếu niên này làm như vậy là đang báo thù giúp nàng?

Diệp Gia núp ở bên cạnh đám người, còn chưa làm gì đã bị Diệp Trương bị kéo ra: "Gia nương, Gia nương muội mau tới nói một chút với Trình nhị đi! Trước kia muội chơi thân với Trình nhị, muội đến nói chắc chắn hắn sẽ nghe... Tháng tư nước rất lạnh, một nàng nương gia không biết bơi như nàng rơi xuống nước sẽ chìm mất. Dù sao muội cũng lớn lên với nàng, tỷ muội nhiều năm như thế, muội mau cứu Xuân Phân đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-62.html.]

Diệp Gia khuyên cái rắm! Trương Xuân Phân làm được thì phải chịu được. Nàng không được lợi gì, còn phải dọn dẹp chuyện xấu của người khác: "Xin lỗi tẩu tử, huynh đệ tẩu còn đứng ở bên cạnh không làm gì, hay là tẩu tử đến tìm huynh đệ nhà mình thử xem? Ta thấy huynh đệ Trương gia người nào người nấy cao lớn, ba bốn trăm cân củ cải gánh khoảng mười dặm đường cũng không mệt. Bọn hắn còn không bảo vệ được, thân thể bé nhỏ như ta càng không thể bảo vệ được."

Nói chuyện như thế, mọi người nhìn về phía quây hàng bên kia. Huynh đệ Trương gia bị bà nương của hắn ta cản lại.

Diệp Trương thị nhìn thấy cảnh này xấu hổ muốn chửi ầm lên, nhưng mắng trên đường sẽ làm mất mặt huynh đệ nàng ta. Diệp Trương thị nhẫn nhịn cơn giận trong đầu. Tức giận huynh đệ nhà mình không được việc. Vừa lo lắng Trương Xuân Phân bị người ta ném xuống nước.

Lập tức sắc mặt vừa xanh vừa tím, tức giận lên không để ý gì ra vẻ: "Muội đừng ép buộc tal Huynh đệ kia của ta vốn sống theo sắc mặt của bà nương, hai đệ muội kia của ta đều lòng dạ hiểm độc, nếu không ta có thể chạy đi xa như vậy đến Chu gia tìm muội sao? Đây là vì hết cách! Ta chạy đi tìm ngươi như vậy, chuyện đã đến nước này muội còn một mực từ chối? Trái tim của muội làm sao lại cứng như thế?"

Diệp Gia bị nàng ta mắng thì không hiểu nổi? Huynh đệ ruột của nàng ta cũng không tới giúp, một người ngoài như nàng không giúp đố thì chính là lòng dạ sắt đá?

Chết cười. Diệp Gia chớp chớp mắt nghĩ thầm, hôm nay nàng cứ lòng dạ sắt đá như thế đấy? Nàng không đi.

Nhưng Diệp Trương thị đâu có dễ dàng buông tha cho nàng, thấy nàng khó chơi lập tức bốc hỏa. Nghĩ ngươi không dễ dàng với ta thì ta cũng sẽ không dễ dàng với ngươi. Há miệng bắt đầu chỉ trích Diệp Gia và Trình nhị có tư tình, nói thẳng những việc Trình nhị đang làm bây giờ chính là đang báo thù cho Diệp Gia.

"Diệp Gia trang và Vương Gia thôn có ai không biết ngươi và Trình nhị ngoại tình? Diệp Gia ngươi tưởng ai cũng ngu sao? Đừng có không thừa nhận! Lúc trước tướng công của ngươi còn đang lao dịch ở tây trận ngươi suốt ngày chỉ chạy lên trấn."
 
Chương 63


"Đi cả một ngày. Ai chẳng biết ngươi đến tìm Trình nhị? Bây giờ còn giả vờ trong sạch, gọi nhân tình tới trừng trị muội tử của ta. Ta vốn còn nể mặt người nhà mà giữ thể diện cho ngươi, cho ngươi thể diện mà không cần!"

Diệp Trương thị nhổ nước bọt xuống đất, kéo Diệp Gia muốn động thủ: "Bao ngươi đi thì ngươi đi, cái đồ đĩ nhà ngươi vẫn còn không biết xấu hổ mà giả vờ giả vịt!"

Bàn tay to khỏe của nàng ta suýt chút nữa thì kéo gãy tay Diệp Gia.

Trình nhị bên kia vẫn luôn nhìn về phía này, lập tức muốn tới giúp. Tay mắt lanh lẹ bịt miệng Diệp Trương thị, cánh tay Diệp Trương thị đang kép Diệp Gia bị một bàn tay trắng nõn gỡ xuống.

Diệp Trương thị kêu thảm một tiếng. Chỉ thấy trong đám người có một người trẻ tuổi cao gầy bước ra.

Người trẻ tuổi nói một câu dịu dàng: "Gia nương."

Hắn đứng ra, đám người đều yên lặng.

Diệp Gia nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc. Vừa rồi Diệp Trương thị ồn ào lớn như vậy, hắn không điếc nên nghe thấy được. Thấy hắn không có nạng, Diệp Gia lắc lắc cánh tay hỏi một câu: "Không cần nạng vẫn có thể đi được sao?"

"Ừm"" Hắn lặng lẽ đứng ở đó, xuân quang rực rỡ chiếu vào cả người hắn trắng muốt như ngọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-63.html.]

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm rơi xuống mặt của Diệp Trương thị đang há to mồm choáng váng. Người bên cạnh xem náo nhiệt đều là người bán hàng rong của chợ ngói, đều nhận ra hắn, một hồi như thế cũng nhận ra đây là hai lão bản của quầy hàng tây thi. Ánh mắt cổ quái đảo quanh trong đám người, Trình nhị bên cạnh thu hồi cánh tay đang nâng lên. Đứng thẳng ở bên khác, híp mắt dò xét Chu Cảnh Sâm.

Không cần phải nói, chỉ cần không mù cũng biết được người này là ai. Diệp Trương thị phản ứng một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Cảnh Sâm đảo vòng quanh. Vừa rồi vội đến Chu gia, không chú ý tới vị muội phu này. Bây giờ thấy dáng vẻ của muội phu, dường như đã nghe thấy những gì nàng ta vừa nói. Nhưng mà dù nghe nàng ta nói nàng dâu nhà mình cấu kết với nam nhân trên trấn, nét mặt hắn vẫn lạnh nhạt, nhìn không ra manh mối gì.

Diệp Trương thị buông tay xuống, đau đến co giật. Ngẩng đầu nhìn, muội tử ruột đang ở cách đó không xa. Trình nhị nói ném người xuống sống thật ra không làm thật, nếu không sao có thể kéo tới lúc nàng ta chạy đi chạy về như thế.

Lúc này hai người trẻ tuổi kéo Trương Xuân Phân còn chưa đi, mở to hai mắt nhìn bên này.

Cũng không biết đầu óc của Diệp Trương thị bị làm sao, hay là thật sự không biết sợ. Cũng đã đến nước này, muội ruột đang còn bị người ta túm chặt. Nàng ta không để ý tới những điều này, ngược lại còn tức giận Diệp Gia không nể mặt nàng ta, muốn Diệp Gia mất mặt trước mặt mọi người.

Chỉ thấy nàng ta dừng một chút, sau đó kéo tay Chu Cảnh Sâm nhiều chuyện nói: "Tam muội phu đúng không? Ta là đại tẩu tử của Diệp Gia, ngươi gọi ta đại tẩu là được rồi. Ngươi tới muộn chắc là không biết được xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết. Bà nương này của ngươi không chung thủy, thừa dịp ngươi không ở nhà câu kết với người trên trấn! Lúc này nhân tình của nàng ta vì xả giận cho nàng ta, tìm người tới ức h.i.ế.p nàng nương nhà lành!"

Diệp Gia cũng đến cạn lời với người có đâu óc không được bình thường này, lúc này rồi còn nhớ tìm phiên phức cho nàng?

Nàng đi lên một tay đẩy tay của Diệp Trương thị xuống, còn chưa lên tiếng, Chu Cảnh Sâm liếc nhìn động tác của Diệp Gia, nhìn về phía Diệp Trương thị chậm rãi mở miệng. Giọng nói của hắn quạnh quẽ như gió, vừa ra khỏi miệng đã khiến cho người ta tỉnh táo: "Đại tẩu nên quản lý tốt muội muội ruột nhà mình rồi nói sau."

Khuôn mặt mia mai của Diệp Trương thị cứng đờ, nghẹn lời.

Chu Cảnh Sâm cũng không nói nhiều, lẳng lặng quét mắt một vòng. Ánh mắt rơi xuống khuôn mặt của Trình Phong, trong giây lát rồi lại quay lại Diệp Gia.
 
Chương 64


Bốn mắt nhìn nhau, bà nương" ngoại tình bị hắn bắt được này trên mặt không có một chút xấu hồ nào, chỉ dửng dưng đối mặt với hắn như vậy, không chỉ không chột dạ, còn tỏ ra hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Chu Cảnh Sâm: ”..."

Hồi lâu, hắn rủ mắt xuống đi tới nắm chặt cổ tay Diệp Gia: "Nương tử, đi thôi, không phải đã nói buổi chiều còn có việc sao?"

Diệp Gia cúi đầu nhìn cổ tay bị tay hắn cầm, ngẩng đầu lại nhìn về phía người này.

Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lạnh nhạt, buông thõng tâm mắt, vóc người thẳng tắp. Giống như hành động này vô cùng bình thường, nâng ngón tay thon dài lên, ngón trỏ hơi cong, tự nhiên vuốt tóc rối ở thái dương cho Diệp Gia.

Diệp Gia: ˆ..."

Đương nhiên cũng không hất ra, nhìn không chớp mắt gật đầu.

Vợ chồng hai người cứ như vậy rời khỏi quây hàng. Hai người đi ra ngoài thật xa, Chu Cảnh Sâm mới quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên cường tráng cao gầy trong đám người.

Đôi mắt của thiếu niên kia lóe sáng lạ thường, giống như một loại hung điểu xoay quanh cát. Ngược lại có chút thú vị.

Hai người quay về Chu gia, đến cổng đã được Dư thị lo lắng đón vào. Dư thị hòi liên miên lải nhải rất nhiều, Diệp Gia úp mở nói Trương Xuân Phân lại gây chuyện, bảo nàng qua giảng hòa. Dư thị nghe xong lại là Trương Xuân Phân này, nghĩ tới lần trước cũng chính là nàng nương này đẩy con dâu xuống nước làm cho nửa c.h.ế.t nửa sống, lập tức nhịn không được mắng vài câu.

Bà ấy cũng không biết mắng người, chỉ biết vài câu khốn nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-64.html.]

Nhụy Tả Nhi cũng học vẹt theo, giãm chân một cái, nói bằng giọng sữa: "Khốn nạn!"

Diệp Gia nghe thấy không nhịn được cười: "Nương, đừng quan tâm chuyện của người ta, Trương Xuân Phân như thế nào cũng không liên quan đến nhà ta. Buổi chiều bớt thời gian, đi đến mấy thôn hỏi xem có nhà ai có trứng không. Nếu như thuận tiện thì bắt mấy con dê vê nuôi đi."

Mua sữa dê suốt cũng không được, không bằng tự nuôi.

Diệp Gia nói xong, quay đầu rời đi. Chu Cảnh Sâm bên cạnh cau mày nhìn nàng đi xa, hồi lâu, nhịn không được bật cười.

Diệp thị này gan rất lớn nhỉ? Hắn không hỏi, nàng đúng là dám lừa gạt hắn như vậy, một lời giải thích cũng không có?

Chuyện bán bánh củ cải tạm thời phải tạm dừng, trong hâm nhà còn dư mấy chục cân củ cải. Làm nhân bánh và bán cùng lắm là một buổi sáng. Buổi chiều Dư thị trong lúc rảnh rỗi rửa sạch sẽ những củ cải này, cũng cắt gọn nhúng nước, để ráo nước để sang một bên đợi Diệp Gia về làm nhân bánh. Chỉ còn lại một ít một mình nàng có thể làm được, không quá nhiều. Cất trứng gà không nỡ để cho người trong nhà ăn, giữ lại lên trên trấn bán. Lúc này có người trong làng nghe một văn tiên một cái muốn mua cũng chạy đến hỏi.

Nàng chen ở phía trước, sững sờ khi Diệp Gia hỏi về đàn cừu con. Có rất nhiều người chăn nuôi dê trong làng, thời đại này cũng có nhiều người vào trong làng nàng nhận nuôi dê non. Thời đại này, dê rất đắt, một con dê trưởng thành có thể được bán với giá hai lượng bạc trong thị trấn. Nhưng dê con chắc chắn không có giá cao như dê trưởng thành. Quách Hành gia do dự hồi lâu, mở miệng nói giá cao, nói muốn tám trăm văn.

Diệp Gia thật sự không có khái niệm vê giá dê, nhưng khi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh thì biết rằng người này đang đòi giá cao.

Nàng dừng một chút, không nói gì.

Quách Hưng gia dường như biết mình ra giá hơi quá, sắc mặt thay đổi, nói: "Nếu Gia nương người của thôn. Quê nhà chúng ta ở gần, tất nhiên không nói đến giá của người ngoài. Nếu ngươi muốn mua dê nhỏ nhà ta, bán cho ngươi bảy trăm năm mươi văn một con."

Diệp Gia không đồng ý nàng ta ngay lập tức, chỉ cười nhạt, nói rằng mình chỉ hỏi thử, sẽ quay lại xem lúc rảnh.

Dê của Quách Hành gia không vội bán. Sau núi đầy cỏ, thả dê ra ăn một ngày rồi về, chúng trưởng thành trong một vài tháng.
 
Chương 65


Nhà bọn hắn nuôi dê cũng coi như biết cách nuôi, ngoài ra, trong thị trấn có một cửa hàng bán thịt muốn lấy, nếu không bán được thì tự nuôi ở nhà. Diệp Gia không hỏi nàng ta cũng không nói, chỉ hỏi Diệp Gia muốn lấy trứng gà khi nào, nói nhà mình đã cất được vài giỏ lớn. Không chỉ có trứng gà, mà còn có trứng ngỗng và trứng vịt.

Nghe thấy có trứng vịt, Diệp Gia có hứng thú. Nhờ có sở thích ăn uống từ kiếp trước, nàng cũng biết ngâm trứng vịt muối. Hơn nữa nàng còn có thể làm trứng lòng đào.

Thời đại này thật ra trứng vịt không bán chạy bằng trứng gà, chủ yếu là vì trứng vịt có mùi tanh, không ăn ngon bằng trứng gà. Mặc dù lớn hơn so với trứng gà, nhưng thật ra không có nhiều người ăn, cũng không bán được. Diệp Gia do dự một lát, thăm dò nói muốn mua một văn tiên hai cái.

Ai biết vừa nói xong, đôi mắt phụ nhân xung quanh đều sáng lên.

Ai cũng biết trứng vịt không dễ bán, thông thường ai có trứng vịt sẽ chiên lên và ăn. Quách Hưng gia chỉ hỏi thăm thôi, nhưng ai biết Diệp Giai thật lòng muốn mua? Tuy rằng giá đưa ra quả thực không cao, đồ ăn cũng chỉ để ăn, nhưng bán đi thì lại có tiền thật! Lập tức, có người khác xen vào, nói trước Quách Hưng gia là nhà mình cũng có rất nhiều trứng vịt. Hỏi Diệp Giai giá bao nhiêu?

Diệp Giai chỉ muốn làm mấy quả trứng vịt muối cho nhà mình ăn, đương nhiên không muốn nhiều: "Một trăm cái."

Nghe nàng nói như thế, chẳng phải ai cũng muốn giành sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-65.html.]

Những phụ nhân nông thôn này không quan tâm đến việc tranh giành xấu hổ, những nhà có nhiều trẻ em có bảy hoặc tám miệng ăn. Tiền giật ra là sinh mệnh, ai quan tâm chút xấu hổ này. Lập tức từng người một kéo Diệp Gia lại và nói rằng khoảng một trăm quả trứng vịt này cả nhà các nàng có thể bao trọn. Diệp Gia bị làm ồn đến mức đầu óc đau nhức, nói thẳng ai có có trứng đưa trứng đến sân Chu gia. Trứng gà cần trăm quả trứng vịt cũng vậy.

Nói xong không quan tâm các nàng nói trứng nhà tốt trứng nhà ai không tốt, quay đầu bước đi.

Nàng vừa đi, các phụ nhân lập tức giải tán, tất cả đều về phía gom trứng. Diệp Gia tản bộ một vòng ở trong thôn, đi sạo đến sau núi.

Sau tháng tư, ngọn núi đã xanh tốt. Lá nảy mầm, cỏ và cây mọc lên. Nhiều trẻ em trong làng chăn thả gia súc và dê trên sườn núi. Diệp Gia đi lên núi, phát hiện một số hang động được rào lại bởi cỏ và cây cối ở ngọn núi phía sau. Hang động sạch sẽ, và có dấu vết của một số hoạt động của người dân. Nàng đang thắc mắc trong lòng, quay đầu lại nhìn thấy rất nhiều rau dại mọc lên từ trên cỏ. Và rất nhiều hành lá dại.

Hành lá dại, thứ này ăn rất thơm. Diệp Gia thuận tay nhổ, nhổ rất nhiêu, ôm một ôm nhỏ về nhà. Trở lại Chu gia, trong sân đã có rất nhiều thiếu phụ chờ sẵn. Dư thị bị người vây quanh mồm năm miệng mười. Dư thị nghe đại khái, nhẹ giọng thì thầm gì đó bảo những người này bình tĩnh lại. Đừng thấy bà ấy tính tình yếu đuối, nhưng nàng ấy có một cách tốt để đối phó với những điều này nhưng lại khá giỏi trong việc giải quyết những việc này.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Gia quay về, lập tức dùng ánh mắt hỏi nàng. Diệp Gia gật gật đầu, Dư thị lại mỉm cười nói chuyện với mọi người.

Diệp Gia ôm một bó lớn hành lá dại vào trong bếp, nghĩ lại, lấy một bó nhỏ ra định nuôi.

Trong tương lai muốn nấu ăn ở nhà cũng không cần phải mua hành lá bên ngoài, trông chúng trên mảnh đất ở sân sau, trong nhà muốn ăn ra cắt một nắm là được. Nhuy Tả Nhi đang đùa gà trong sân, không biết nàng bé học được từ ai. Mỗi ngày có một cái xẻng nhỏ để đào trong đất, đào được rất nhiều giun đất để cho gà ăn. Những con gà này ăn ngô không lớn nhanh bằng khi ăn giun đất, chúng được nàng bé cho ăn đến béo mập.
 
Chương 66


"Thẩm nương, ăn ngon!" Tiểu nàng nương bây giờ vừa trắng vừa mềm, vô cùng xinh đẹp. Dù trên mặt dính bùn vẫn đáng yêu xinh đẹp, trông mong chớp mắt to ở cạnh cửa, cầm một vật nhỏ chạy tới cho Diệp Gia xem: "Xem! Của A Hoal"

A Hoa là con có màu sắc sặc sỡ nhất trong bốn con gà, nó rất hung dữ và mổ bất cứ ai đến gần.

Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong tay đứa nhỏ đang có một quả trứng tròn. Nàng bé cẩn thận cầm nó đưa tới, Diệp Gia sờ sờ, nó vẫn còn nóng. Chắc là mới đẻ chưa được bao lâu. Trời! Gà trong nhà cũng bắt đầu đẻ trứng rồi sao? Diệp Gia chạy ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh chuồng gà nhìn vào bên trong. Kết quả bị một con gà hoa lớn mổ vào đầu dữ dội.

Chu Cảnh Sâm mỉm cười nhìn con gà và người đánh nhau bên cạnh chuồng gà, cho đến khi Diệp Gia bị con gà mổ cho bỏ chạy. Hắn chỉ cười toe toét như nở hoa. Ngay khi Diệp Giai quay đầu lại, thấy hắn đang cười, đột nhiên nổi giận không chỗ phát tiết: "Chàng cười cái gì?"

"Bình thường không cho ăn, bọn chúng tất nhiên không nhận ra nàng." Chu Cảnh Sâm thu lại nụ cười trên môi.

Đương nhiên Diệp Gia biết. Gia cầm và gia súc những thứ này có dung tích não nhỏ, những người thường không cho chúng ăn tất nhiên không nhận ra. Diệp Gia chưa kịp nghĩ tới nhưng Nhuy Tả Nhi đột nhiên câm một quả trứng đi tới làm nàng ngạc nhiên. Chỉ muốn xem trong chuồng gà có trứng không. Dù sao nàng cũng đã mua bốn con gà mái trong một thời gian dài, một con đẻ trứng thì những con khác cũng nên đẻ trứng. Ai biết gà có thể dữ tợn như vậy!

"Nàng không cắt cánh!" Chu Cảnh Sâm bị Diệp Gia trừng cũng không thèm để ý, khóe miệng cong cong nói: "Không chừng ngày nào đó nó còn bay lên mổ nàng."

Diệp Gia: "..

Gà biết bay sao? Diệp Gia không biết. Nhưng không thể không nói, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Chu Cảnh Sâm đúng là rất hả hê.

Nghĩ lại thì đúng là thế, gia câm như gà cũng là loài chim có cánh. Có cánh là có thể bay, kiếp trước gà ở trại gà trên núi đều bay khắp nơi. Trước đây nàng chưa bao giờ nuôi gà nên không hiểu. Bây giờ được thức tỉnh, tất nhiên ngay lập tức học được bài học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-66.html.]

Võ võ lông gà trên đầu, nàng quay đầu đi vào nhà tìm kéo.

Dư thị đối phó với nhóm người quay đầu lại thì thấy nhi tử vẫn đang đứng bên cửa sổ mà không biết đang nhìn cái gì, hơi động lòng. Từ sau khi nhỉ tử tỉnh lại, rất ít lần biểu hiện thoải mái như vậy, hầu hết toàn là tràn ngập đắng cay hận thù. Mặc dù không biết bên này đang xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng bà ấy vẫn xem như cưới đúng nàng vợ trẻ rồi. Nếu có thêm một chủ nhà trong gia đình, cuộc sống tốt đẹp tất nhiên sẽ mỉm cười.

Nghĩ đến đây, bà ấy không nhịn được bước tới, lại nhắc tới chuyện Chu Cảnh Sâm chuyển tới tây phòng.

Lần này Chu Cảnh Sâm không phản đối, chỉ rũ mắt xuống suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa đến lúc."

Dư thị không hiểu, cái gì gọi là vẫn chưa đến lúc?

Cau mày suy nghĩ một lát, bà ấy lại thở dài. Sau ba năm lưu đày, gia đình già trẻ đã c.h.ế.t bảy tám phần trên đường, nhắc đến, Cảnh Vương treo cổ tự tử trên đường đến nay còn chưa đủ ba năm. Nghĩ đến đây, tâm trạng nhẹ nhàng hơn của nà ấy đột nhiên lại chìm xuống. Nhưng con người không thể sống lại từ cái chết, sống thì vẫn phải sống. Thế là mang theo hai giỏ trứng lớn và trứng vịt đến phòng bếp tìm Diệp gia.

Diệp Gia tìm được một cái kéo, đi đến đông phòng kéo Chu Cảnh Sâm ra, hai người đứng trước chuồng gà, Diệp Gia nhét kéo vào tay hắn: "Chàng cắt đi!"

Chu Cảnh Sâm cầm kéo, không khỏi nheo mắt nhìn nàng.

Diệp Gia nhướng hàng lông mày xinh đẹp, nói với hắn đầy ngay thẳng: "Làm gì vậy? Đại nam nhân như chàng cắt cánh gà cũng không dám sao!"

Một nụ cười dần dần tích tụ trong mắt Chu Cảnh Sâm, hắn suy nghĩ một lúc như đang xấu hổ. Sau đó gật đầu.
 
Chương 67


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Gia lập tức trùng xuống.

Nàng liếc nhìn dáng người cao lớn của Chu Cảnh Sâm, trợn mắt nhìn hắn, lấy đi chiếc kéo trong tay hắn. Trên trán vẫn còn dấu vết bị gà mổ, nàng tuyệt vọng nói: "... Đưa cho ta, chàng bắt lại để ta cắt. Ăn không ngồi rồi.

Chu Cảnh Sâm: "..."

"Nhìn ta làm gì?" Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn: "Chàng cao lớn như thế, chẳng lẽ cũng không bắt được?"

"Nàng nói đúng lắm." Chu Cảnh Sâm một tay giữ môi ngăn nụ cười sắp bật ra, đang định nói gì đó. Bên cạnh có một tên nhóc thấp lè tè chạy tới. Nhuy Tả Nhi mặc một chiếc áo khoác hoa rách nát xông lại, ngôi xổm bên cạnh chuồng gà vươn tay ra tóm lấy một con gà mái lớn. Cố bé chưa cao tới đùi Chu Cảnh Sâm, một tay nắm cổ gà, tay kia nắm lấy vạt áo Diệp Gia kéo: "Thẩm nương, cắt!"

Diệp Gia lập tức nghiêng người qua, chộp lấy một chiếc cánh gà đang vỗ. xoạt xoạt hai lần cắt lông gà.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Gia cảm thấy con gà sau khi cắt xong đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Diệp Gia vỗ ve đầu đứa trẻ: "Vẫn là Nhuy Tả Nhi có ích hơn."

Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to và vui vẻ ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ của mình. Diệp Gia lấy kéo lại, mới ra tới cửa bị Dư thị kéo lại. Hai trăm quả trứng, trứng gà dùng để kinh doanh, trứng vịt Dư thị không biết xử lý như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-67.html.]

"Ướp." Trứng vịt muối ướp dễ, ăn điểm tâm rất ngon: "Đợi sáng mai đóng quầy hàng ta mang một ít muốn và bình về."

Bởi vì không còn nhiều củ cải, chỉ làm một trăm hai mươi cái bánh. Nhắc đến đây, người dân thị trấn vẫn ăn bánh của Diệp Gia và thấy rất ngon. Hôm qua ăn đồ mới nếm thử. Để so sánh, đều cảm thấy vẫn là quầy hàng tây thi bán đồ ngon hơn. Khách hàng bị mất của ngày hôm qua đã trở lại. Quây hàng bên phía Trương gia đến từ sáng sớm, nhưng so sánh với hôm qua thì ảm đạm hơn rất nhiều. Nhưng ông lão đưa cháu trai đi bán nổ củ cải chiên đang buôn bán khá ổn.

Có lẽ vì hôm qua bán được, hôm nay ông ta đã làm nhiều hơn chút. Trước khi hàng rào được mở cửa vào buổi sáng, nhiều người đã tập trung trước quầy hàng của ông ta. Có người nhiều chuyện đến hỏi Diệp Gia, làm ăn bị người ta cướp như thế không thể làm được. Xúi giục Diệp Gia tìm người yêu cầu giải thích, Diệp Gia liên bật cười.

Một trăm hai mươi cái bánh, được bán không lâu, quây hàng đã đóng cửa.

Diệp Gia kéo Chu Cảnh Sâm đến cửa hàng lương thực, mua một túi bột mì lớn. Vừa hay nhìn thấy trong cửa hàng lương thực có bán gạo. Thời đại này giao thông không phát triển, lúa phương Bắc rất đắt. Diệp Gia ngửi ngửi, gạo đắt hơn bột mì vài văn tiền. Can răng mua hai mươi cân.

Chu Cảnh Sâm không lên tiếng, cất lên xe. Chất đầy lương thực, bọn hắn mới ra cửa trấn đã bị người khác ngăn cản.

Đó là một nam nhân trẻ tuổi gầy gò và cao lớn. Nam nhân có khuôn mặt vàng, nhưng trông khá đẹp trai. Có lẽ vì cuộc sống trong nhà không tốt, ăn mặc mặc dù rách rưới nhưng lại được giặt rất sạch sẽ. Hắn ta nhìn thấy Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm xuất hiện, do dự một lát tiến lên ngăn cản xe bò. Diệp Gia vốn dĩ không nhận ra được, nhìn hắn ta chằm chằm một hồi lâu, dựa vào suy đoán gọi một câu: “Nhị ca?"

Người kia nhẹ gật đầu, sắc mặt khác thường, do dự một lúc lâu mới lên tiếng: "Tam muội, nương bị bệnh, muội và muội phu đến Không gia một chuyến."

Vào tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, càng ngày càng nắng khiến người ta không thể mở mắt.

Nhà mẹ đẻ không thể không đi, Diệp Gia chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, không thể không quan tâm đến cha mẹ ruột của nàng. Nhưng bọn họ vừa mới đóng quây, đưa một xe bò toàn gạo bột mì và gia vị đến nhà mẹ đẻ là chuyện không nên. Nàng liếc nhìn người thanh niên cao gầy trước xe bò, nghĩ rằng mình chỉ có thể kéo Chu Cảnh Sâm xuống xe bò: "Tôn lão, làm phiên ông đi một chuyến, đưa những thứ này về Chu gia. Ta và tướng công lại lên trên thị trấn một chuyến."
 
Chương 68


Ông Tôn đương nhiên hiểu. Gật đầu, lái xe bò rời đi.

Lần trước, Diệp Gia bị Diệp Trương thị kéo về, hai tay trống trơn không mang theo bất cứ thứ gì. Nhưng lúc đó, nàng bị thương nặng và không có tiên. Lần này, huynh đệ ruột tới tận nơi tìm nói nương bị bệnh, Chu Cảnh Sâm lần đầu tiên theo nàng ve nhà mẹ đẻ, hai người tất nhiên không thể đi tay không.

Diệp Thanh Giang áy náy nhìn muội muội và muội phu, muốn nói rằng khi về nhà không phải mua gì cả. Nhưng nghĩ đến cảnh tượng ở nhà, cúi đầu xuống không nói gì.

Diệp Gia không mua nhiều, chỉ đến chợ ngói bắt con gà cắt thịt. Suy nghĩ rồi đến cửa hàng điểm tâm để mua một ít đường, nhét đồ vào trong tay Chu Cảnh Sâm rồi theo Diệp Thanh Giang quay về Diệp gia.

Diệp Gia Trang nằm ở phía nam thị trấn, xa hơn thôn Vương Gia một chút. Nhưng cũng không xa lắm, đi bộ thì đi khoảng một khắc đồng hồ. Ba người bọn họ không đi nhanh, lo lắng vết thương ở chân của Chu Cảnh Sâm tái lại. Diệp Thanh Giang lần đầu tiên nhìn thấy tam muội phu này, nói thật là kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Dù có suy nghĩ nát óc cũng không dám nghĩ rằng tam muội nhà mình gả cho nam tử trông giống thiên tiên như thế này.

Muốn mở miệng nhiều lần, nhưng khổ nổi là ăn nói vụng về. Nói được hai câu lại không biết nói gì tiếp, Chu Cảnh Sâm thấy thế nên hàn huyên trò chuyện với hắn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-68.html.]

Nếu Chu Cảnh Sâm thật sự muốn tiếp xúc với người khác, có thể hợp ý với tất cả mọi người. Trên đường đến Diệp Gia trang bao xa? Khi đến cổng thôn của Diệp Gia trang, Diệp Thanh Giang đã thân thiết gọi hắn là muội phu. Chu Cảnh Sâm nhìn thì không nói gì nhiều, nhưng hắn chỉ cần dựa vào vài câu đã nhìn thấy hết mọi chuyện của Diệp Thanh Giang. Ngay cả muội muội giả Diệp Gia này cũng biết cuộc đời 23 năm này của Diệp Thanh Giang.

Năm mười một mười hai tuổi đi học nhưng không có tài năng, mười sáu mười bảy tuổi bỏ về nhà nuôi dê trồng trọt. Tuy nhiên, do sức khỏe yếu từ nhỏ nên thực chất mọi việc trồng trọt đất đai đều do một tay cô vợ trẻ làm. Nếu không phải vì kết hôn với một nàng dâu có năng lực, cuộc sống trong nhà sẽ là một mớ hỗn độn.

Diệp Gia ở bên cạnh nghe vậy sững sờ, khi nói đến kỹ năng ăn nói, người này vậy mà còn giỏi hơn nàng đã có kinh nghiệm ở chỗ làm việc.

Trong sân Diệp gia yên tĩnh có rất nhiều người đến, tất cả đều đến thăm Diệp Tô thị. Sau khi đến thăm, bọn họ đều không ở lại Diệp gia dùng cơm. Diệp Tố thị lần này thật sự bị bệnh nặng, đêm qua ngã xuống đất phun ra một ngụm m.á.u đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay sân Diệp gia yên tĩnh, người lớn trẻ con đều cúi đầu làm việc, không dám nói tiếng nào.

Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đi tới, đúng lúc đụng phải Diệp Trường thị đang đi ra ngoài đổ nước. Mặt Diệp Trương sưng nửa bên, đầu cúi xuống. Thấy Diệp Gia không dám lên tiếng, đổ nước xuống đất rồi lùi vào trong phòng không ra ngoài. Diệp Thanh Giang nhìn chằm chằm cửa phòng Diệp Trương thị, ánh mắt tràn đầy thù hận, nhưng lại kiêng kị vì đây là tẩu tử của mình. Đại ca đang trấn thủ biên cương ở trong doanh địa không về được, cho dù có bao nhiêu oán hận, hắn ta cũng chỉ có thể nuốt xuống. Hắn ta quay đầu lại vẫy tay gọi Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm vào nhà. Căn phòng không lớn, trong nhà chính có một lão đầu gầy gò lưng gù Người này Diệp Gia nhận ra, lần trước đã từng gặp. Đó là Diệp Vương Sơn, cha của nguyên chủ.

Diệp Vương Sơn thấy Diệp Gia đã trở vê cũng không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao lớn mang theo thứ gì đó ở bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên ông ta gặp con rể, ông ta có chút sững sờ giống như Diệp Thanh Giang. Nhưng Chu Cảnh Sâm lại mở miệng, đi theo Diệp Giai gọi một tiếng cha, ông ta mới hoàn hồn gật đầu liên tục.
 
Chương 69


Sau đó vẫy tay gọi tiểu tôn nữ phía sau rót trà, để con rể mới ngồi xuống uống trà.

Diệp Gia liếc mắt nhìn hắn, mặc kệ hắn, năng lực giao tiếp của người này không cần nàng lo lắng. Vén rèm lên và bước vào nhà. Nhìn thấy một người đang nằm trên giường, mặt gây và vàng. Bên cạnh giường có hai cô nương người đứng người ngồi đang lau nước mắt. Diệp Gia cũng nhận ra được một người trong đó, Diệp tứ muội lần trước đến bị Diệp Trương thị sai đi giặt quần áo. Ngôi bên mép giường lau nước mắt là Diệp ngũ muội, cô nương nhỏ nhất của Diệp gia.

Hai người ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn thấy Diệp Gia nước mắt càng dữ dội hơn.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Gia đi tới, nhìn người trên giường, mặt đầy nhợt nhạt. Mặc dù chưa từng gặp người thật, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, mặc dù Diệp Tô thị tính tình yếu đuối, nhưng sức khỏe vẫn coi như mạnh khỏe. Làm sao mới mấy ngày đã biến thành như vậy?

Diệp tứ muội là hồ lô cưa miệng, hỏi nàng ấy chắc chắn không nói được gì. Diệp tam muội vốn tam tỷ là Diệp Gia, nhưng mẹ ruột gặp chuyện không may nàng ấy còn sợ cái gì? Lập tức than thở khóc lóc nói ra mọi chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-69.html.]

Lại là bên phía Diệp Trương thị gây chuyện. Vẫn là chuyện của Trương Xuân Phân. Cách đây mấy ngày trước, Trương Xuân Phân đã xảy ra một vụ bê bối lớn trong thị trấn, ăn cắp đồ của người ta còn bị một vài thanh niên lột y phục trên đường phố. Những chuyện như vậy, cho dù phong tục của tây bắc có cởi mở đến đâu cũng không đỡ được. Không phải sao, mấy nhà mà Diệp Trương thị cho Trương Xuân Phân đi xem mắt năm trước nghe xong chuyện này, liên tục từ chối việc xem mắt.

Trương Xuân Phỉ mười bảy mười tám tuổi, cái tuổi này vốn đã khó nói với người ta. Lớn hơn một tuổi là một cô nương già. Đợi thêm một chút nữa, e rằng sẽ không thể kết hôn được. Diệp Trương thị vất vả lắm cuối cùng mới nuôi lớn được muội tử này, đâu thể bỏ nàng ta ở nhà làm gái già được?

Nhưng danh tiếng của Trương Xuân Phân hỏng, người trong sạch không muốn cưới. Những người sẵn sàng kết hôn là những góa vợ già mù và què quặt trong làng, mấu chốt là những người này còn tuyên bố rằng nếu họ kết hôn với Trương Xuân Phân, phải có cửa hồi môn đủ dày mới bằng lòng. Khi Trương Xuân Phân nghe được chuyện này, đêm hôm đó đi tìm cái chết. Tẩu tử của Trương gia phủi tay mặc kệ không muốn quan tâm, chỉ có Diệp Trương thị là tỷ tỷ ruột đau lòng đến nhỏ máu.

Nàng ta hết cách, bắt đầu có ý đồ xấu. Nghĩ ra Diệp gia còn có hai cô em chồng vẫn chưa xuất giá. Dáng dấp cũng không tệ. Mặc dù không thể xinh đẹp bằng Diệp Gia, nhưng đi ra ngoài ai ai cũng khen. Nàng ta giở thủ đoạn, đến chỗ gái điếm ở phía bắc thị trấn làm ít đồ để dụ Diệp tứ muội ra ngoài. Dưới danh nghĩa Diệp Tứ muội đến tìm người xem mắt, đến lúc đó thả đồ vào trong nước trà. Sau khi chàng trai uống trà xong, lại nhốt chàng trai và Xuân Phân vào trong phòng. Mọi chuyện xong xuôi việc kết hôn sẽ được giải quyết.

Chiêu này của nàng ta quả nhiên không cần mặt mũi, nhưng thanh danh của Trương Xuân Phân cũng không cân mặt mũi.

Nhưng thật trùng hợp là, người Diệp Trương thị tìm Trương Xuân Phân lại không thích. Với cái đức hạnh kia của nàng ta vẫn không thích nhà người ta nghèo. Diệp Trương thị lôi kéo một hồi Trương Xuân Phân không tiến vào, ngược lại còn đẩy Diệp tứ muội đi.

Một cô nương gia hiền lành như hoa như Diệp tứ muội, dù sao vẫn có người trong sạch âm thâm chờ đợi. Lúc đầu Diệp Tô thị đã tìm cho Diệp tứ muội một trưởng tử của nhà phú hộ trên trấn để xem mắt, người tướng mạo đoan chính, có thể chịu được cực khổ còn phúc hậu. Chỉ đợi Diệp tứ muội đến tháng sáu năm nay làm mai. Ai ngờ còn chưa đợi đến tháng hai, Diệp tứ muội đã bị người ta chà đạp như thế. Việc hôn nhân tốt đẹp còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
 
Chương 70


Lúc trước Diệp Tô thị làm hỏng tam nữ nhi đã có áy náy tích tụ trong lòng. Bây giờ tứ nữ lại cũng hỏng như thế, mắt tối sâm thổ huyết.

Diệp tứ muội cúi đầu, hốc mắt đỏ bừng không nói lời nào. Diệp ngũ muội tức giận đến mức mặt xanh xám, quan tâm đến mẫu thân nên cũng không làm ồn. Hôm qua Diệp lão gia nổi giận một trận, nói là phải bỏ Diệp Trương thị. Kết quả nói hồi lâu bị mấy cháu trai khóc lóc, đến bây giờ cũng không có động tĩnh.

Diệp Gia không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này, cảm thấy hoang đường lại không nói ra được: "Vậy, vậy người trong phòng kia đâu? Đã từng tới thăm chưa?”

Câu hỏi này là hỏi hai người. Diệp tứ muội từ mặt mũi trắng bệch trong nháy mắt đỏ bừng, Diệp ngũ muội lúng túng lắc đầu nửa ngày. Từ hôm qua mẫu thân xảy ra chuyện, bọn họ đều trông coi, đâu còn có thời gian quan tâm đến chuyện ngày đó.

Diệp Gia trâm ngâm một lát, bảo các nàng chăm sóc Diệp Tô thị thật tốt, còn mình thì vén rèm đi ra ngoài.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể hỏi rõ ràng trước rồi nói sau. Diệp Ra đi ra ngoài đến bên cạnh Chu Cảnh Sâm, thấp giọng thì thâm hai câu với hắn. Vừa tới gân, Chu Cảnh Sâm cảm nhận được hơi thở có chút mất tự nhiên. Nhưng cha vợ đang nhìn hắn cũng không nhúc nhích, mặc cho Diệp Gia nói xong mới gật đầu nói: "Không cần mời đại phu. Trước khi đến ta đã đến y quán rồi, chắc là lát nữa đại phu sẽ tới."

Diệp Gia sững sờ, một lát, liếc nhìn người của Diệp gia mới nói: "... Vậy được, ta ra ngoài xem thử."

Vì hôn sự của Trương Xuân Phân, Diệp Trương thị cũng coi như đã nhọc lòng. Chuyện của Diệp tứ muội cả thôn đều đã biết rồi. Diệp Gia không cần ra ngoài hỏi, đi một vòng cũng có thể nghe được đầy đủ. Biết được người kia là Vu Gia thôn. Cách Diệp gia trang không xa, nàng đi qua hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-70.html.]

Hỏi được tin tức không được tốt lắm, người này là số khổ. Tình hình còn kém hơn cả Chu gia lúc trước, nghe nói không cha không mẹ, không có người thân. Một đứa cô nhi con lai chạy trốn từ phía bắc đến đây. Không có nhà, chỉ có một căn phòng ở ngọn núi phía sau Vu gia thôn. Ban ngày không biết đi đâu tìm việc, chỉ có ban đêm mới về nhà nghỉ. Lúc trước Diệp Trương thị coi trọng người này, chính là vì hắn ta không có người thân dễ gây khó dễ.

Diệp Gia đi tới Vu gia thôn, đương nhiên không gặp. người kia không sống ở đây, phòng gỗ cực kì cũ nát, bên trong trống không.

Trong lòng nặng trĩu, Diệp Gia quay về Diệp gia, đại phu đúng lúc đi ra từ trong nhà.

Lão đại phu lân trước xem chân của Chu Cảnh Sâm, tất nhiên nhận ra. Lúc này lắc đầu, nói thẳng Diệp Tô thị tức giận sinh bệnh. Lại thêm những năm qua sức khỏe yếu ớt, hơi bị bệnh là ảnh hưởng đến bên trong. Nói thật, dù có uống thuốc cũng không khỏi được bệnh, e rằng từ nay về sau cũng không làm được việc.

Lão gia của Diệp gia lập tức mặt mũi âm trầm, eo càng cong xuống.

Bốc thuốc không rẻ, tây phòng còn có một người nằm ngày ngày không thể thiếu thuốc, bây giờ lão bà tử lại xảy ra chuyện. Ba nam đinh trong nhà cũng không được việc, việc trong nhà chỉ dựa vào một mình nhị nhi tức làm. Map máy miệng hồi lâu, thật sự là nói không nên lời không bốc thuốc cho lão bà tử. đôi mắt già nua đỏ bừng, hơn nửa ngày mới hỏi: "Bốc thuốc hết bao nhiêu bạc?"

"Ít nhất phải ba lượng." Lão đại phu cũng không phải ăn nói linh tinh, sức khỏe Diệp Tô thị phải chăm sóc bằng nhân sâm: "Thôi, các ngươi suy nghĩ lại một chút đi."

Diệp Gia ở bên cạnh nhìn, không hẹn mà cùng đối mặt với Chu Cảnh Sâm.

Hắn không nói gì, chủ nói đưa lão đại phu ra ngoài. Diệp Gia đi một hồi ngay cả nước cũng không uống. Yên lặng đến bên cạnh bàn rót chén nước từ từ uống hết. sau đó mới suy nghĩ hơn nửa ngày vẫn không nhịn được, trong lòng khinh bỉ sự từ bi thánh mẫu của mình, móc tiền kiếm được vào buổi sáng hôm nay ra.
 
Chương 71


Hôm nay một trăm hai mươi cái bánh cũng không kiếm được bao nhiêu, mua đồ linh tinh còn thừa nửa lượng bạc.

Buổi sáng khi ra ngoài cất hai lượng, lúc này trong túi còn lại hai lượng rưỡi. Trong tay nàng nắm tiền, ngẩng đầu hỏi Diệp Vương Sơn: "Cha, đại tẩu bên kia người định xử lý như thế nào? Nàng ta đã khiến nương tức giận thành như vậy, người không có gì để nói sao?"

Thánh mẫu thì thánh mẫu đi, chiếm thân thể của nguyên chủ nàng đúng là không thể ngồi nhìn mặc lệ. Hôm nay nếu như Diệp Vương Sơn có thể xử lý được chuyện này, nàng có thể móc số tiền này ra chăm sóc cho mẹ ruột của nguyên chủ. Nếu không xử lý, vậy cũng đừng trách nàng tàn nhẫn. Hang không đáy nàng không muốn lấp.

Sân Diệp gia yên tĩnh, Diệp Vương Sơn bị các con gái nhìn chằm chằm, run rẩy hơn nửa ngày mới đứng lên đi vào phòng cầm giấy.

Diệp Vương Sơn là lão đồng sinh, trước kia cũng từng dạy bảo trẻ con đọc sách trong nhà. Trong nhà có bút mực giấy nghiên. Nhưng mà thứ này quý giá, ông ấy cực kì trân quý. Trong nhà nhiều trẻ con sợ không để ý đụng phải làm hỏng, đều cất ở trong phòng của ông ấy. Lúc này lấy ra, mực mới nghiên, còn chưa bắt đầu viết chữ. Diệp Trương thị trốn ở trong phòng kia nhào tới như bị điên.

Phía sau nàng ta còn có một tiểu cô nương tám chín tuổi đi theo, chính là cháu gái lớn của Diệp gia vừa mới rót nước cho Diệp Gia ở nhà chính. Tướng mạo của cháu gái lớn không giống người Diệp gia lắm, ngược lại có gương mặt hình vuông giống như mẹ của cô bé. Vừa rồi nghe thấy người lớn nói chuyện không ổn, lập tức đi vào trong phòng thông báo cho mẹ của cô bé.

Diệp Trương thị vào cửa lập tức khóc lóc, kéo cánh tay của Diệp Vương Sơn ngồi bệt trên mặt đất bắt đầu khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-71.html.]

Nàng ta vừa khóc, tiểu cô nương đi theo phía sau nhìn sắc mặt của người lớn, sau đó mới co cang chạy ra khỏi phòng. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài sân có ba nam đỉnh choai choai chạy vào. Lớn nhất có mười bốn mười lăm, nhỏ một chút cũng mười một mười hai tuổi. Xông tới là bắt đầu khóc, xin Diệp Vương Sơn đừng bỏ mẹ của chúng. Diệp Gia nhìn năm đứa bé này, yên lặng nhét lại bạc vào trong túi.

Không nói thêm gì nhiều, nàng đứng lên. Chu Cảnh Sâm tiễn đại phu quay lại, trên tay xách theo một bọc thuốc lớn. Thấy Diệp Gia từ trong nhà đi ra kéo cánh tay của nàng lại, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Diệp Gia biết thời xưa trọng nam khinh nữ, cũng biết rõ diệp vượng sơn lúc trước có thể làm được ra chuyện bán nữ nhi để lấy tiền chữa bệnh cho con trai, nói chung nữ nhi trong lòng ông ấy cũng không quá đáng giá. Nhưng không ngờ Diệp Vương Sơn này có thể vì cháu trai mà ông ấy ngay cả tính mạng của bạn già cũng bỏ được. Người có thái độ làm việc như vậy, chỉ cần ông ấy còn làm chủ nhà một ngày, Diệp gia chính là bùn nhão, không giúp được. "Đi thôi, cứu cấp không cứu nghèo, trong gốc có nhiêu bệnh, cho dù người ngoài như chàng có quan tâm thế nào cũng vô dụng."

Những lời nói của Diệp Gia bị Diệp Thanh Gianh đuổi theo sau nghe thấy được. Bước chân hắn ta dừng lại, áy náy đứng tại chỗ, đôi mắt lập tức đỏ lên.

Hắn ta nhẹ giọng gọi một câu tam muội, Diệp Gia nghiêng đầu sang, biết hắn ta nghe thấy được những gì mình nói trên mặt cũng không mất tự nhiên hay gì. Nàng nói sự thật, tất nhiên thản nhiên nhìn thẳng hắn ta, ngược lại Diệp Thanh Giang lại có vẻ như không dám ngóc đầu lên.

Hồi lâu, lại giống như hạ quyết tâm cắn răng một cái xông vào trong phòng, Diệp Thanh Sông nắm lấy bút mực trên bàn muốn viết: "Cha, hôm nay cha không thay đại ca bỏ vợ, thì để con! Nếu như sau này đại ca và Lâm ca nhi trở về trách móc thì cứ trách conl"

Mấy nam đỉnh của Diệp gia đều được học chữ, từ nhỏ được Diệp Vương Sơn mang theo bên cạnh dạy học.
 
Chương 72


Ngoại trừ lão đại Diệp Thanh Sơn có chút năng lực, mấy người còn lại đều không học hành nổi. Nhưng mà lão đại biết đọc sách trong nhà cũng không có tiền nuôi, tự nghỉ học về nhà nuôi dê.

Tám năm trước khi trại lính chiêu binh, trong làng bắt lính đi phục dịch, nhà ai cũng phải đưa người ra. Diệp gia có ba con trai, theo lý trưởng tử lập gia đình, nên để hai đệ đệ sau đến chịu trách nhiệm. Nhưng Diệp Thanh Giang sức khỏe yếu. Tuổi tác của Diệp Thanh Hà còn quá nhỏ, hơn nữa là út trong nhà, cha mẹ không nỡ. Thế là để đại ca là Diệp Thanh Sơn ra mặt gánh vác chuyện này.

Mấy năm trước lại chiêu binh, không có Diệp Thanh Sơn ra mặt, mấy huynh đệ phía sau nhất định phải đứng ra. Nhưng Diệp Thanh Giang lại đúng lúc bị bệnh, Diệp Thanh Hà muốn đi nhưng cha mẹ không cho. Trưởng tử Diệp lâm đúng lúc mười sáu, thế là lại đứng ra gánh vác.

Đây cũng là lý do cả nhà nhường nhịn Diệp Trương thị như vậy. Diệp Trương thị dám làm càn, chính là dựa vào việc trượng phu và nhi tử cống hiến cho gia đình. Mấy huynh đệ tỷ muội phía sau đều nợ nhà cả nàng ta, cho nên nàng ta cũng không sợ.

Trong nhà Diệp Trương thị chán ghét nhất chính là Diệp Thanh Giang, chị em dâu nhà hai dù sao cũng bận rộn làm việc, mặt hướng xuống đất lưng hướng lên trời móc lương thực trong đất cho nhà. Một đại nam nhân như Diệp Thanh Giang lại là kẻ vô dụng. Bản thân nuôi không được gia đình, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết lui lại sau lưng huynh đệ. Bây giờ nàng ta phạm sai lầm, hắn ta lại đứng ra bỏ vợ thay huynh trưởng của hắn ta? Khẩu khí thật lớn! Cũng không sợ gió lớn đau lưỡi!

Diệp Trương thị ngồi dưới đất vỗ chân khóc, nàng ta khóc lóc kiểu cũ. Khóc xong số khổ lại khóc người Diệp gia tâm địa độc ác. Mắng nhà hai mặt từ tâm khổ nhân lúc tướng công nàng ta không có ở đây ức h.i.ế.p nàng ta, mắng Diệp gia độc ác, không có lương tâm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-72.html.]

Nàng ta vừa khóc, hài tử phía sau cũng khóc theo.

Nam nhân Diệp gia xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, nhất là lân đầu tiên con rể thứ ba đến nhà lại để hắn nhìn thấy cảnh này, mặt mũi mất sạch không còn gì! Diệp Vương Sơn không thở nổi, lông n.g.ự.c phập phồng trông cực kì dọa người.

Hơn nửa ngày ông ấy vung băng ghế lên đập mạnh xuống đất, tất cả yên tĩnh trong nháy mắt.

Diệp Trương thị không dám khóc, mấy cháu trai co rúm ngậm miệng lại. Diệp Vương Sơn run rẩy chỉ vào mũi Diệp Trương thị: "Chuyện thư bỏ vợ ta sẽ tự mình gửi thư cho lão đại, ta chỉ hỏi lão đại một chút, vợ của nó khiến mẹ ruột tức giận đến mức nửa c.h.ế.t nửa sống thì phải xử lý thế nào. Trong nhà bây giờ không chứa nổi ngươi, lão nhị đưa bút cho ta, đưa đại tẩu của con về Trương gia, đợi lão đại hồi âm rồi nói sau!"

Nói xong, ông ấy lại kéo băng ghế tới, ngồi xuống viết một bức thư. Diệp Trương thị bị dọa sợ gần chết, nhào tới muốn cướp. Dù nàng ta có khỏe tới đâu cũng không giành nổi với nam nhân, Diệp Vương Sơn thật sự quyết tâm nàng ta cũng không làm càn nổi. Chuyện đã tới nước này, chuyện bỏ này cho dù có thể nào cũng không thu được tay. Con rể mới đang ở đây, các con cháu cũng đều đang nhìn. Ông ấy nói năng khí phách như vậy, nếu như không có quy định thì sợ từ nay về sau sẽ không ai tin ông ấy. Diệp Vương Sơn vẫn phải có thể diện!

Cho dù Diệp Trương thị có giãy giụa như thế nào, Diệp Thanh Giang cũng quyết tâm. Cho dù mấy đứa cháu có cầu xin như thế nào, cũng kéo Diệp Trương thị ve Trương gia.

Diệp Gia vốn định rời đi, lúc này không có cách nào lại quay vào phòng. Mới vừa đi đã thấy Chu Cảnh Sâm giao thuốc vào tay Diệp tứ muội. Diệp tứ muội lần đầu tiên gặp tam tỷ phu, cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, cầm thuộc xong là chạy chậm vào trong phòng bếp sắc thuốc.
 
Chương 73


Chu Cảnh sâm không biết nói gì với Diệp Vương Sơn, sắc mặt Diệp Vương Sơn đã dễ nhìn hơn nhiều. Lúc Diệp Gia tiến vào, hắn còn để ý gật đầu với Diệp Gia. Diệp Gia vốn dĩ không hiểu ý của hắn, muốn lên xem, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tam tỷ. Giọng nói rất nhẹ, nàng vừa nghiêng đầu, cửa sổ phòng nhỏ phía tây bị đẩy ra, một thiếu niên gây gò ghé vào cửa sổ.

Thiếu niên kia trông mới mười lăm mười sáu, cực kì gây. Hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, hỏi Diệp Gia có muốn vào ngồi một chút không.

Diệp Gia suy đoán hắn ta có lẽ chính là Diệp Thanh Hà. Nghĩ đến chuyện nguyên chủ cũng bởi vì hắn ta mà bị bán đi, vốn không muốn phản ứng.

Nhưng suy nghĩ một lát, vẫn tiến vào phòng hắn ta.

Căn phòng tối om, và chỉ có ánh sáng từ một cửa sổ đi vào. Ngay khi bức màn được vén lên, có một mùi hăng của thuốc. Diệp Gia đi vào, phát hiện giường đặt cạnh cửa sổ, mới đẩy cửa sổ thật ra là hắn ta đang ngồi trên giường. Phát hiện này khiến Diệp Gia nhíu mày. Nàng nghĩ mình có bị liệt cột sống. Ngã quy trên giường cũng không thể ngồi nổi kiểu đó. Dường như chỉ có chân bị gấy, xương sống nửa người trên không có chuyện gì.

Ánh sáng dưới mắt Diệp Gia khẽ lóe lên, chậm rãi đi tới.

Có vẻ người trong nhà có lòng chăm sóc, trong phòng hắn ta trông cũng sạch sẽ, không có mùi hôi gì khác. Diệp Thanh Hà rốt cuộc tại sao lại bị thương cũng không rõ. Dù sao bị thương đến bây giờ cũng đã gần nửa năm, hắn ta vẫn chưa từng đứng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-73.html.]

Gọi Diệp Gia vào cũng không nói thêm gì nữa, Diệp Thanh Hà có lẽ trước kia hắn ta không thân thiết với Diệp Gia. Lúc này, hắn ta ấp a ấp úng hỏi nàng sống ở Chu gia như thế nào.

Có thể như thế nào? Chính là như thế. Hơn nữa dù sao cũng đã gả đi, có hỏi thì cũng thay đổi được gì?

Diệp Gia cũng không lên tiếng, nhíu mày một cái, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào hai chân hắn ta. Sau những ngày nóng bức, chăn ga gối đệm trên giường mỏng. không cần đắp cũng không lạnh. Ánh mắt Diệp Gia nhẹ nhàng quét qua, không phải chuyên gia đều có thể nhìn ra hai chân của Diệp Thanh Hà không đúng lắm. Diệp Thanh Hà phát hiện Diệp Gia đang nhìn chân mình, co rúm lại câm lấy chăn bông che hai chân.

Diệp Gia cũng nhận thấy sự ngượng ngùng của hắn ta và nhìn đi chỗ khác.

Hai tỷ đệ không có gì để nói, không quen trò chuyện miễn cưỡng. Diệp Thanh Hà cảm thấy có lỗi trong lòng, nhìn thấy thái độ cực kì lạnh lùng của tam tỷ, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Nói gì đó liên miên lải nhải, lặp đi lặp lại. Tóm lại đại khái chính là một câu, hắn ta xin lỗi Diệp Gia. Diệp Gia nghe một lúc rồi không nhịn được mà đi tới. Khi Diệp Thanh Hà không chú ý, véo xương chân của hắn ta, động tác này lập tức xác định xương của Diệp Thanh Hà bị gắn sai khớp. Chẳng trách không đứng dậy nổi. Thật ra nàng không muốn xen vào chuyện của người khác nhưng vừa rồi nàng sờ một cái là biết, xương chân của Diệp Thanh Hà đã hoàn chỉnh. Thầm nghĩ nếu quyết tâm đánh gãy nối lại, cố gắng còn được.

Ngồi trong phòng của hắn ta một lúc rồi đi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, Diệp Gia đã bị một cô tiểu cô nương trừng mắt.

Diệp Gia nhận ra tiểu cô nương kia, khuôn mặt vuông vức. Diệp gia đều là mặt trứng ngỗng, cả nam lẫn nữ đều xinh đẹp. Khuôn mặt vuông duy nhất là của Diệp Trương thị, những đứa con trai mà nàng ta sinh ra có khuôn mặt trứng ngỗng của Diệp gia, nhưng tiểu cô nương lại có gương mặt hình vuông.

Diệp Gia không quan tâm bị trừng mắt, vừa rồi ra mặt để Diệp Vương Sơn bỏ mẹ ruột của cô bé, tiểu cô nương này ở bên cạnh nghe. Không để ý đến cô bé, Diệp Gia quay lại đông phòng thăm Diệp Tô thị. Lúc này trong phòng có thêm một người, đó là nhị tẩu tử chưa từng gặp của Diệp Gia.
 
Chương 74


Nhị tẩu tử có tính tình chất phác, có lẽ làm việc ở trong ruộng thời gian dài, người trông cũng già dặn, Đứng chung với Diệp Tô thị, không biết ai trông lớn tuổi hơn. Lúc này không biết mới từ chỗ nào trở về, trên chân trên người vẫn còn dính bún. Nàng ấu nhìn thấy Diệp Gia thì đứng lên gọi một tiếng, Diệp Gia gật đầu, đi qua phát hiện Diệp Tô thị chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

Diệp Tô thị nhìn thấy Diệp Gia, nói còn chưa nói đã khóc. Người gầy gò, khóc lóc khiến cho người ta đau lòng.

Tình cảnh của nhà này bi thảm, nhìn thấy cũng khiến người ta buồn phiền. Có câu nói thương tiếc cho sự bất hạnh tức giận vì không thể chiến đấu. Diệp Gia không phải người thích lải nhải, từ trước đến nay nàng không thích hối hận khóc sướt mướt. Gặp chuyện hối hận thì làm được gì? Tất nhiên là dứt khoát giải quyết, xử lý tất cả vấn đề.

Diệp Tô thị khóc nửa ngày không thấy tam nữ nhi mở miệng, sau đó không khóc nữa. Đúng lúc Diệp tứ muội bưng thuốc tới, để Diệp Tô thị uống thuốc trước.

Bà ấy uống thuốc nằm xuống, một đám người đi ra khỏi phòng. Người trong sân đứng cũng không tiện, Diệp nhị chào hỏi mời người vào phòng mình nói chuyện. Diệp Gia đi theo cùng, ngồi xuống bên cạnh Diệp tứ muội, hỏi chuyện tiếp theo các nàng muốn xử lý như thế nào. Hôm nay cho dù Diệp lão đại có thể hồi âm xử lý Diệp Trương thị hay không, Chu Cảnh Sâm cũng đã bỏ tiền ra mua thuốc trước. Diệp Gia không biết hắn lấy tiền ở chỗ nào, đã trả cũng không thể đòi lại. Nhưng chuyện phía sau phải có cách xử lý, Diệp Gia hỏi Diệp tứ muội nghĩ thế nào.

Diệp tứ muội từ lúc bị người ta cưỡng bức đã không ngủ một ngày một đêm, chịu đựng đến hiện tại không khóc, cũng vì lo lắng cho sức khỏe yếu ớt của mẫu thân.

Tỷ tỷ vừa há miệng hỏi, nước mắt nàng ấy chảy xuống: "Tam tỷ, muội biết tỷ bán hàng trên trấn. Bây giờ thân thể của muội đã dơ bẩn, không gả đi được. Muội từ bỏ ý định lấy chồng, tỷ xem muội có thể giúp tỷ làm việc được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-74.html.]

Diệp Gia nhíu mày, kinh ngạc nhìn nàng ấy.

"Trong việc bếp núc muội như thế nào chắc tỷ cũng biết, đồ ăn trong nhà đều là do muội làm.”

Những năm qua, việc nhà của Diệp gia chính là do Diệp tứ muội cùng với Diệp ngũ muội làm, đại tẩu tử Diệp Trương thị sẽ không giúp. Diệp tứ muội nâng hai mắt đỏ bừng lên: "Muội đến giúp tỷ, tiền kiếm được muội cũng không cần tỷ trả, tỷ cho muội một miếng cơm là được."

"Còn gì nữa không?" Diệp Gia cúi đầu xuống, nhìn Diệp tứ muội.

Diệp tứ muội hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt giống như có chút đấu tranh. Hồi lâu. Nàng ấy mới nói bằng giọng đầy căm phẫn: "Muội muốn kiện đại tẩu và cô em gái kia của tẩu ta lên quan phủ!" Kiện đại tẩu lên quan phủ không thực tế, cũng không phải nói không thực tế, trên danh nghĩa là có thể. Nhưng bây giờ Diệp Gia biết rõ, Lý Bắc trấn bên này thực tế đã bị trụ sở doanh nắm ở trong tay. Không được lợi ích gì còn phải quản những chuyện này, có lẽ bọn hắn trình báo tình tiết vụ án lên cũng không có ai quan tâm. Hơn nữa, vừa mới biết tìm tới huyện nhan để kiện cần bao nhiêu tiền, Diệp gia có bỏ được để Diệp tứ muội đi kiện hay không.

Diệp Gia nói rõ mọi chuyện, Diệp tứ muội có lẽ cũng biết tính tình của cha ruột, nữ nhi gả ra ngoài đâu có quan trọng bằng cháu trai? Ôm mặt nằm lỳ trên giường khóc lóc.

"Kiện thì kiện được, nhưng rất có thể là không đạt được kết quả mà muội muốn. Trong chuyện này, đại ca có tác dụng hơn quan phủ." Diệp Gia không biết Diệp Thanh Sơn có tính cách như thế nào, nhưng có thể vì huynh đệ thì chắc là tốt hơn Diệp Vương Sơn. Diệp Tô thị đã được đại phu thăm khám, bây giờ chuyện hàng đầu là hôn sự của Diệp tứ muội: "Viện nương, người ở Vu gia thôn kia, muội nghĩ thế nào?"

Bản thân Diệp Gia là người hiện đại, không có suy nghĩ phá thân là phải với ai.
 
Chương 75


Nhưng suy nghĩ của nàng là suy nghĩ của nàng, chuyện này Diệp tứ muội là người trong cuộc. nếu Diệp tứ muội nam nhân kia đến tận xương tủy, cho dù Diệp Vương Sơn làm thế nào, nàng sẽ cố gắng hòa giải từ đó, đề phòng tứ muội và nam nhân kia lại có liên quan. Nếu như Diệp tứ muội có suy nghĩ gì khác, thì còn phải để tâm ý nàng ấy làm chủ.

Nhắc đến người kia, tiếng khóc của Diệp tứ muội dừng lại. Mặt vẫn còn giấu bên dưới, nhưng vành tai lộ ra trong khe tóc đã đỏ bừng.

Diệp Gia thấy thế còn có thể không hiểu?

Nàng thờ dài, cũng không thể nói nặng lời nhiều, chỉ nhắc một câu để nàng ấy tỉnh táo lại: "Từ lúc các muội xảy ra chuyện đến nay cũng đã hai ngày, nếu như biết chút lý lẽ thì hắn đã sớm mang theo bà mối tới cửa mới đúng, nhưng hai ngày này cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Vừa rồi ta mới đến Vu gia thôn tìm một lân, phòng cũng trống không. Trong lòng hắn nghĩ thế nào, sợ là không thể như muội mong muốn... Viện nương, muội, vẫn nên nghĩ lại đi."

Nghe thấy những lời này mặt nàng ấy chỉ một thoáng đã tái nhợt. Diệp tứ muội nghẹn ngào một tiếng, khóc làm cho người ta khó chịu.

Đi ra từ trong phòng, trong nhà chính đã lả cảnh tượng cha vợ hòa thuận vui vẻ.

Chu Cảnh Sâm muốn dỗ ai đều dễ như trở bàn tay. Thấy Diệp Vương Sơn hận không thể coi hắn làm nhi tử thật khiến cho người ta thấy làm lạ. Vốn dĩ tới đây một chuyến là để thăm Diệp Tô thị. Bây giờ đại phu đã thăm khác, thuốc cũng bắt rồi, chuyện tiếp theo còn phải đợi mấy ngày nữa mới có kết luận, Diệp Gia muốn đi.

Theo lý, con rể mới tới nên phải ở lại ăn cơm. Nhưng Diệp gia đang rối tung, không ai chào hỏi.

Diệp Vương Sơn lại không cho phép bọn hắn đi. Con rể mới tới không giữ lại ăn cơm, Diệp gia ông ấy thành người như thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-75.html.]

Diệp Vương Sơn coi trọng mặt mũi nhất, hôm nay Diệp gia náo loạn thành thế này trong làng đều thấy. Ông ấy dù sao cũng phải cứu vãn chút mặt mũi, thế là vội vàng gọi hai nàng dâu ra. Bảo các nàng dùng số tiền ít ỏi lên chỗ đồ tể trên trấn mua một phần thịt.

"Không cần phiền như vậy." Diệp Gia thấy nhị tẩu tử băn khoăn, vừa định nói chuyện.

Diệp tứ muội đã lau nước mắt đi ra nói: "Cha, tam tỷ có mua."

Khi đến bọn họ không chỉ mua hai cân thịt còn mua gà, thêm một phần điểm tâm. Vừa mới đưa cho Diệp tứ muội. Diệp tứ muội thuận tay xách đồ vào trong phòng Diệp Tô thị nằm. Đúng lúc này nhắc đến chuyện này, Diệp tứ muội nghe thấy động tĩnh nên nói ra.

Diệp Vương Sơn nghe xong lập tức nhìn sắc mặt con rể mới. Theo lý, con rể mới mang đồ tới nhà là người ta lễ phép. Bọn hắn lại không thể không có sẵn đồ tốt để chiêu đãi, dứt khoát bắt nữ nhi nữ tế đưa đồ chiêu đãi người. Không hợp lễ nghĩa. Nhưng mà trên mặt con rể mới nở nụ cười nhàn nhạt, ngược lại không giống như ghét bỏ hành động của Diệp gia.

"Đến giờ này, đồ te chắc cũng đã đóng quán rồi." Chu Cảnh Sâm thông tình đạt lý nói: "Đều là người một nhà, không cần chú ý đến những lễ nghi vô nghĩa đó."

Lời này khiến Diệp Vương Sơn thấy thoải mái, cười liên tục gật đầu. quay đầu nói Diệp tứ muội mang đồ đi làm cơm.

Vốn tưởng rằng tam nữ nhi sẽ gả ra ngoài vội vàng như vậy, nhất định không tìm được một gia đình tốt, Diệp Vương Sơn luôn thấy có lỗi. Những lời đồn thổi trong và ngoài thôn khó nghe như vậy, Diệp Vương Sơn đi đâu cũng nghe thấy, nhiêu ngày liên không thể ngóc đầu lên được.

Với ý định trốn tránh, ông ấy không muốn gặp lại tam nữ nhi kể từ khi nàng kết hôn. Bây giờ khi tận mắt nhìn thấy con rể thứ ba, trong lòng ông ấy đã cảm thấy tốt hơn. May mắn thay, ông ấy cũng không làm sai, không phải con mèo mù tam nữ nhi gặp một con chuột chết, mà gặp được người tốt sao? Chu gia nghèo, nhưng con rể thật sự rất tốt.
 
Chương 76


Nghĩ như thế, trên mặt ông ấy lại mang theo ý cười.

Hai người đang nói chuyện trong nhà chính, khi nói đến trong lòng Diệp Vương Sơn, giọng nói lớn tiếng kia không thể che giấu được. Diệp Gia ở bên cạnh không nói nên lời, Chu Cảnh Sâm im lặng, gân như hiểu rõ mấy đời tổ tiên của Diệp gia.

Một lúc sau, Diệp Thanh Giang từ bên ngoài trở về với vẻ mặt nhẹ nhàng. Muốn đưa Diệp Trương thị trở về cũng không dễ dàng như vậy, Diệp Trương thị đã mắng suốt chặng đường. Diệp Thanh Giang là người ăn nói vụng về, bị nàng ta mắng m.á.u chó đầy đầu cũng không biết cãi lại như thế nào. Diệp Thanh Giang vốn dĩ muốn giữ thể diện cho nàng ta, nhưng hắn ta thật sự không thể nhịn được nữa tung ra toàn bộ những chuyện nàng ta đã làm.

Trên đường đi thú vị đến nỗi phần lớn người dân của Trương gia kiêu đều chạy đến xem náo nhiệt. Diệp Trương thị đã trải qua nửa đời người, chưa bao giờ bị chỉ trỏ như thế này. Trương gia vốn dĩ muốn nói gì đó, khi nghe thấy Diệp Trương thị làm cho lão nương của Diệp gia tức hộc m.á.u thì lập tức ngậm miếng.

Tội bất hiệu đè xuống, Diệp Trương thị xem như đàng hoàng.

Diệp Gia vốn không muốn xen vào chuyện Diệp gia, ứng tiền để chữa trị cho người ta đã là tận tình tận nghĩa. Lúc này, nàng thật sự có chút không kiên nhẫn, nghĩ rằng hai người bọn họ sẽ trở về sau khi ăn trưa ở Diệp gia.

Diệp Vương Sơn lại không ngờ Chu Cảnh Sâm đi nhanh như thế, lời trong lời ngoài muốn giữ hắn lại ngôi một chút.

Nói nhăng nói cuội, bên ngoài sân lại bắt đầu náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-76.html.]

Diệp Gia thâm nghĩ lại có chuyện gì, thì nghe thấy người hàng xóm đứng bên ngoài gọi Vương Sơn thúc. Khi cả nhà chạy ra ngoài, nhìn thấy một thiếu niên tóc quăn cao lớn khoảng mười mấy tuổi, đẩy một chiếc xe cút kít thẳng ra ngoài sân. Diệp Vương Sơn vẫn chưa kịp biết rõ tình hình, người hàng xóm nhiều chuyện kia đã há miệng nói rõ câu chuyện: "Đây là A Cửu của Vu gia thôn, đến cầu hôn tứ cô nương nhà ông."

Vừa nói lời này, người Diệp gia trợn tròn mắt suýt rớt mắt ra ngoài.

Chỉ thấy chiếc xe cút kít chở đầy động vật hoang dã. Gà lôi, lợn rừng, thỏ và một cục lớn da thú, mặc dù không có vàng ròng bạc trắng, những vậy này cũng có giá trị không nhỏ.

Thiếu niên tóc xoăn có hốc mắt sâu, bộ xương trưởng thành và khỏe mạnh, một đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm. Y phục trên người hắn ta không được tốt lắm, có lẽ vì không ai chăm sóc, y phục đã rách nát dùng chút da động vật vá vào những chỗ hở. Không biết là ảo ảnh của Diệp Gia hay sao, luôn cảm thấy cặp mắt này giống như một con sói. Khi nàng đến Vu gia thôn để hỏi thăm, nghe nói rằng người này không có người thân, là một đứa trẻ mồ côi con lai trốn chạy từ phía bắc. Không ngờ lại trông như thế này, chẳng trách mới nhắc đến người này Diệp tứ muội là trông như thế kia. Khi thiếu niên nghiêm mặt còn rất dữ tợn, đôi mắt sắc bén liếc về phía Diệp tứ muội trong đám người, nhe răng cười nói: "Ta tới cầu hôn nàng."

Giọng nói thô kệch, nhưng nói chuyện lại là giọng đại yến khang chính gốc.

Con lai được sinh ra rất đẹp, thiếu niên này tất nhiên cũng không tệ. Mặt Diệp tứ muội đột nhiên đỏ lên, vùi đầu không nói gì. Phía Diệp Gia lập tức mở cửa, để thiếu niên đẩy xe vào.

Khi thiếu niên thoáng nhìn Diệp Gia còn cười với nàng, nhe hàm răng trắng mở miệng gọi tam tỷ. cũng phải nói là cười rất xán lạn.

Diệp Gia nhướng nhướng mày, vừa định đi qua, lại bị Chu Cảnh Sâm nắm chặt cổ tay kéo lại. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn về phía hắn, cặp lông mày xanh đen của nam nhân hơi nhíu lại, ánh mắt có chút sắc bén mà nhìn chằm chằm vào thiếu niên này. Diệp Gia trừng mắt nhìn, khi nhìn hắn lần nữa đã thấy lông mày của hắn trở lại bình thường.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm cong cong khóe mắt, cúi người nhẹ giọng hỏi bên tai nàng: Sao vậy?"
 
Chương 77


"Không có gì." Lỗ tai Diệp Gia hơi ngứa: "Vừa rồi chàng nhìn gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Lần đầu nhìn thấy mặt màu xanh nên hơi kinh ngạc thôi.”

Diệp Gia nghi ngờ nhìn hắn.

Một hồi lâu, thực sự không nhìn ra manh mối, mới quay đầu nhìn về phía ngoài sân. Diệp Vương Sơn ngây ngẩn hồi lâu mới lấy lại tinh thân dẫn người vào trong phòng, nhưng khi nhìn A Cửu này, trên mặt không có vẻ yêu thích giống như khi nhìn con rể thứ ba.

Ông ấy cau mày, nửa ngày không mở miệng.

Trên thực tế, Diệp Vương Sơn tự xưng là người đọc sách, từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ người Hán văn nhã. Trong lòng ông ấy dự định của mấy nữ nhi này đều phải kết thân với người hán. Tiểu tử nghèo tên A Cửu này trông giống như lớn lên ở trên núi hoang, lại còn là tạp chủng có đôi mắt xanh. Ông ấy quét ánh mắt nhìn đống lông thú chất đống trên xe, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ, biết đến cầu hôn nhưng không có tiên mời bà mối tới nhà, không có giáo dục.

Vốn đã không hài lòng với dòng m.á.u lai của A Cửu, nghe hắn ta mở miệng nói chuyện lại càng không hài lòng.

Diệp Vương Sơn liên tiếp hỏi hắn ta vài câu, hỏi thăm tình hình ở nhà hắn ta. Biết được cha mẹ của đứa trẻ này đều đã chết, không có người thân. Trong nhà không ruộng không đất, không có công việc nghiêm túc. Có một sư phụ dạy hắn ta săn bắn, khi hắn ta trưởng thành, không ai quan tâm đến, khuôn mặt già nua của Diệp Vương Sơn tram xuống. Nhưng cho dù trong lòng hắn ta có bất mãn thế nào đi chăng nữa, Diệp tứ muội cũng là người của tiểu tử này rồi, không có sự lựa chọn, không thành hôn cũng không có cách khác.

"Hôn sự thì phải làm, nhưng cũng không thể không chuẩn bị bất kỳ cái gì được. Trong nhà ngươi không có người lớn lo liệu, chuyện này đều phải nghe ta." Diệp Vương Sơn tram ngâm một lát, gõ nhịp nói: "Thế này, ngươi trở vê thu dọn sạch sẽ trong nhà ngươi. Tìm bà mối tới cửa, chúng ta bàn bạc hôn sự sau."

Thiếu niên lại không có lời oán giận gì, dứt khoát gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-77.html.]

Trước khi đi, lột một cái vòng răng sói trên tay mình xuống đưa cho Diệp tứ muội.

"Nhận đi." Hành động của thiếu niên đúng là cực kì hoang dã, không quan tâm gì chỉ nói: "Đợi ta làm xong sẽ đến cưới nàng."

Diệp tứ muội đỏ mặt giống tôm bị luộc, hơn nửa ngày mới dạ một tiếng.

Cũng phải nói, thiếu niên làm những chuyện này, cơn giận kìm nén đến khó chịu trong đầu Diệp Gia đã dịu đi rất nhiều. Những thứ phía sau không cần Diệp Gia quan tâm, thiếu niên kia đẩy đồ ra cửa với vẻ phô trương như vậy, chuyện hôn sự không chắc cũng phải chắc. Diệp Vương Sơn bàn bạc với Diệp Thanh Giang rất lâu, cũng đã nói mấy ngày nữa Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến. Khi thư Diệp lão đại đến, xử lý đại tẩu còn bàn bạc hôn sự của Diệp tứ muội.

Bận rộn cả một ngày, khi Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm quay về Chu gia trời đã tối rồi.

Trên đường đi, Diệp Gia nhớ lại ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn A Cửu, nhịn không được kéo hắn lại hỏi.

Chu Cảnh Sâm thật sự không ngờ Diệp Gia lại nhạy cảm như vậy, hắn chỉ nhìn thêm một chút đã bị nàng bắt được. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói câu đó, ngạc nhiên trước đôi mắt xanh biếc của A Cửu, không có gì kỳ lạ. Diệp Gia nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tư của người này quá sâu, không thể nhìn ra manh mối từ bề ngoài. Diệp Gia không hỏi ra cũng coi như thôi.

Về đến nhà, Dư thị đã chờ từ lâu.

Diệp Gia nói đại khái mọi chuyện một lần, sau khi nghe xong Dư thị cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ đại tẩu của Diệp gia lại có thể hồ đồ đến mức này. Nàng dâu của một gia đình địa vị cao có quy tắc và nghi thức nghiêm ngặt, Dư thị chưa từng nhìn thấy nàng dâu nào có thể ngang tàng như thế.

Nhưng mà nghĩ lại nhìn Diệp Gia lại cảm thấy bình thường.
 
Chương 78


Trăng sáng sao thưa, chim ác bay về phía nam. Diệp Gia bận rộn một ngày, lúc này đang định nghỉ ngơi sau bữa tối qua loa. Dư thị đã khóa cửa sân từ sớm, kéo Nhuy Tả Nhi trở về phòng, thời cổ đại không có trò giải trí nào khác, gia đình nghèo, thậm chí còn không có sách để g.i.ế.c thời gian. Diệp Gia đứng bên cửa sổ đông phòng đối diện với Chu Cảnh Sâm đang ngồi ở mép giường.

Ngọn bấc đèn dầu trên bàn gỗ kêu lách tách, ánh sáng khẽ đung đưa theo gió.

Mặc dù cô và Chu Cảnh Sâm đã ở chung sáng tối với nhau ba tháng, theo lý mà nói, bọn họ hẳn là rất quen thuộc. Nhưng thành thật mà nói, bất kể ban ngày có như thế nào, vẫn hơi khó xử khi ngủ cùng nhau vào ban đêm.

Nhưng suy cho cùng Dư thị cũng là trưởng bối còn là người lớn tuổi trong nhà. Đồng thời, Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm là một cặp vợ chông đứng đắn được phụ mẫu định sẵn, ở chung là chuyện đương nhiên. Lúc này Dư thị sắp xếp hợp lý, nàng ngay cả lý do từ chối cũng không có.

Đèn dầu kéo dáng người mảnh khảnh, ánh sáng mờ ảo chiếu vào mặt Chu Cảnh Sâm, người ngồi ở mép giường rất tuấn tú không giống người thật. Diệp Gia giống như đang bận rộn đi dạo quanh phòng, phát hiện đồ đạc của mình đã được Dư thị dọn dẹp thỏa đáng. Y phục nằm ở chỗ có thể đưa tay lên lấy, giày dép được sắp xếp gọn gàng. Dư thị thẩm chí chuyển rương tiền kia đến đông phòng, nàng ngay cả lấy cớ cũng không có.

Diệp Gia liếc nhìn Chu Cảnh Sâm không nói lời nào, tìm chuyện để nói: "... Tướng công ngủ buổi tối quen nằm bên trong hay là nằm bên ngoài?"

Hết cách, một căn phòng, hai người đều không nói lời nào, Diệp Gia chỉ có thể phá vỡ sự ngột ngạt này trước.

"Xem nàng." Lông mi như lông qua của người đàn ông ở mép giường rũ xuống, che đi biểu cảm dưới mắt. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, giống như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng: "Nếu như nàng muốn ngủ bên trong thì ta sẽ ngủ ngoài rìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-78.html.]

Cách nói chuyện bình tĩnh như không có gì này của hắn, khiến tâm trạng căng thẳng khó hiểu của Diệp Gia được rót một bầu nước đá, làm nguội. … Cũng đúng. Nàng quên mất Chu Cảnh Sâm không có hứng thú với nàng. Mặc dù trong sách không viết, nhưng nghe ý của Dư thị hắn có thanh mai trúc mã ở Yên Kinh. Một mình nàng mơ màng nửa ngày, dù sao cũng có chút tự mình đa tình.

Diệp Gia lúng túng gãi mặt, cũng biết rõ mình phải thu hồi sạch sẽ chút suy nghĩ lung tung này.

Khi thời tiết trở nên nóng bức, Diệp Gia tối nào cũng tắm. Đây là thói quen của nàng ở kiếp trước, tắm nước nóng là có thể ngủ được. Vừa rồi ở bên ngoài chỉ mới rửa mặt đơn giản, tối nay còn phải tắm rửa.

Nhìn thấy trời còn sớm, nàng không có việc gì khác nên lấy số tiên kiếm được mấy ngày nay ra dem.

Trước kia mỗi ngày bận rộn với công việc kinh doanh chỉ biết con số đại khái, hôm nay đến Diệp gia bỏ ra ít tiền. Ngày mai quay trở lại công việc kinh doanh, phải biết rõ ràng có bao nhiêu vốn mới được. Diệp Gia mở rương ra, bên trong là bạc vụn với nhiều kích cỡ khác nhau. Lúc trước ngại tiền đồng chiếm nhiều chỗ, vài ngày trước Diệp Gia đã dứt khoát đổi hết thành bạc vụn. Nàng bỏ vào hai lạng rưỡi mà nàng mang ra ngoài hôm nay rồi tính, bạc vụn khoảng ba mươi bốn lượng bạc.

Trừ cái đó ra, tiền đòng cũng có mấy xâu.

Sau khi trừ đi chi phí vật liệu và chi phí sinh hoạt, Diệp Gia không ngờ rằng lại còn dư nhiều như vậy. Tiền có thể chữa khỏi mọi bệnh tật, tiền có thể quên đi lo âu. Diệp Giai đếm tiên quên hết suy nghĩ.

Nàng đếm rất vui vẻ, không phát hiện ra người ngồi ngay ngắn ở mép giường đang dịu dàng nhìn nàng.

Ánh mắt Chu Cảnh Sâm ảm đạm nặng nề, ánh sáng mờ ảo nửa sáng nửa mơ hồ. Thiếu nữ lười biếng dựa vào trước bàn, hơi cúi đầu, nước da lộ ra ngoài y phục trắng muốt như ngọc. Mũi mái vòm rất đẹp, dung mạo xinh đẹp.
 
Chương 79


Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên kiêm chế giữ lễ. Lúc này không hiểu sao, ánh mắt của hắn quỷ thần xui khiến lại rơi xuống chiếc cổ thon thả đến dáng người mảnh mai của người phụ nữ.

Áo xuân hè đều mỏng, dù mặc hai lớp cũng không che được thân hình đầy đặn xinh đẹp của thiếu nữ. Cổ áo gấp có vẻ hơi lỏng lẻo, bởi vì Diệp Giai đang đếm tiền gấp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh tế ở bên trong...

Hàng mi mắt dày run rẩy một cái, Chu Cảnh Sâm kiềm chế rũ tâm mắt xuống.

Đếm hai lần, ba mươi bảy hai sáu xu tiền lẻ hai mươi sáu tiền đồng. Diệp Gia mới hài lòng và khóa rương lại. Nàng ngẩng đầu lên, thấy người bên cạnh giường đang rũ mắt xuống không biết đang nghĩ gì, nhưng Diệp Gia lại nhớ ra một chuyện: "Tướng công, hôm nay chàng lấy đâu ra tiền mua thuốc?"

Giọng nói thanh thúy đột ngột vang lên, mi mắt Chu Cảnh Sâm run ray nâng lên.

Diệp Gia hơi híp mắt lại: "Không phải chàng không có tiền sao?"

Một tay nâng cằm, ngón tay mảnh khảnh để lên rương. Ý tứ chất vấn của câu hỏi này đặc biệt rõ ràng. Chu Cảnh Sâm ngẩng nhìn nàng ngẩng cằm lên vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng biết tại sao lại hơi muốn bật cười.

Trâm ngâm một lát, hắn đưa tay tiến vào trong túi móc ra một viên thỏi bạc. trông kích thức ít nhất cũng hai mươi lượng. Diệp Gia trừng mắt, Chu Cảnh Sâm chậm rãi đứng người lên cất bước đi tới.

Hắn cao lớn bẩm sinh Diệp Gia đã sớm biết. Lúc này ánh mắt khóa chặt nàng đi tới vẫn rất đáng sợ. Diệp Gia nhìn hắn thần kinh âm thầm thấy căng thẳng, tư thế không thay đổi, cứng đờ nhìn hắn chằm chằm. Chỉ thấy người này chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, bỏ cục bạc kia vào trước mặt nàng: "Làm vật phẩm tùy thân, mua mấy quyển sách và bút mực giấy nghiên, còn dư những thứ này."

Diệp Gia có chút giật mình: "Chàng có gì giá trị đổi được nhiều tiền như thế?”

"Một món trang sức bằng ngọc không dùng được."

Nàng vốn dĩ thuận miệng nói, Chu Cảnh Sâm lại thật sự trả lời nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-79.html.]

Diệp Gia nhìn cục bạc được đẩy tới bên tay mình, ngẩng đầu lại nhìn hắn, khóe miệng giật giật hỏi: "... Cho ta?”

"Ừm." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhàn nhạt sáng ngời, nhìn chăm chú vào nàng trầm bổng như gợn sóng. Giọng nói trong trẻo như ngọc, không nhanh không chậm nhưng lại khiến cho người ta bứt rứt một cách khó hiểu, hắn nói: "Nàng quản lý nhà, đưa bạc cho nàng là chuyện đương nhiên."

"..." Diệp Gia cảnh giác nhìn hắn. "Sao vậy?" Chu Cảnh Sâm có chút bất lực nhìn nàng.

"Không có gì..."

Thấy ánh mắt hắn bình tĩnh, không giống như đùa giỡn, Diệp Gia ngập ngừng đặt tay lên cục bạc, vừa nhìn chằm chằm vào mặt hắn vừa cất vào.

Chu Cảnh Sâm không nhịn dược cười khẽ một tiếng vì vẻ mặt mong muốn nhưng đầy nghi ngờ kia.

Diệp Gia thấy hắn cười lập tức giận, nắm lấy cục bạc mở rương ra ném vào, thẳng thắn nói: "Chàng ăn mặc ngủ nghỉ, sinh bệnh bốc thuốc đều là dùng tiền ta kiếm được, cho ta cũng phải!"

Chu Cảnh Sâm dù bận vẫn ung dung gật đầu: ""Ừm, cho nàng là phải."

Diệp Gia: "..."... Được rồi, dù có bao nhiêu, cho nàng bạc nàng cũng sẽ không mê muội, có cái gì ghê gớm.

Lê mề cũng đến giờ. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời tối đến mức không nhìn thấy năm ngón tay của mình. Nàng quay đầu nhìn quanh phòng, cuối cùng giấu cái rương dưới gâm giường. Dù sao trong căn phòng này ngoại trừ nàng cũng chỉ có Chu Cảnh Sâm. Bạc là cả nhà dùng để làm ăn, mất thì tìm hắn. Chu Cảnh Sâm nhìn dáng vẻ không sợ hãi của nàng, không nhịn được trong mắt hiện lên ý cười lấm ta lấm tấm.

Diệp Gia cất kỹ cái rương rồi vén rèm đi vào bếp nấu nước nóng.

Dư thị biết thói quen tắm rửa mỗi đêm của nàng, trên bếp vẫn còn nước nóng. Mang theo một xô nước vào nhà, Chu Cảnh Sâm đặt bút, mực và giấy ra. Lúc này đang một tay nắm tay áo, tay kia viết vẽ trên bàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top