Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 480: Chương 480


Lúc này, có một bàn tay lần tới điện thoại di động cạnh gối cô, đầu ngón tay chỉ tạm dừng trong chớp mắt rồi bấm mật mã, mở điện thoại ra.

Tắt đồng hồ báo thức đi.

Lục Thời Minh buông điện thoại của cô xuống, cảm thấy hài lòng ôm Đường Tuế ngủ.

Thích dính vào người vợ, không thể bị đồng hồ báo thức đánh thức được.

Lục Thời Minh ngủ rất thoải mái, giống như cả cơ thể đều ngâm trong nước ấm, tinh thần đều thả lỏng.

Chỉ là cánh tay hơi nhức mỏi.

Lục Thời Minh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, liền thấy được Đường Tuế nằm trên cánh tay anh ngủ ngon lành.

Anh híp híp mắt, ánh mắt âm u như hồ nước sâu nhìn chằm chằm Đường Tuế ngủ.

Trong lúc ngủ mơ, Đường Tuế mơ hồ cảm thấy sau lưng lạnh cả người.

Giống như có rắn độc đang nhìn chằm chằm cô.

Cô từ từ mở mắt, gương mặt tuấn tú của Lục Thời Minh dần dần phóng đại trong mắt cô.


Vừa hững hờ vừa cấm dục, gương mặt không biểu cảm.

Hiển nhiên!
Đã là Lục Thời Minh lạnh lùng ban ngày.

Ơ! sao đồng hồ báo thức không kêu?? Không khí đông lạnh trong nháy mắt.

Đường Tuế ngáp một cái, xương thân rắn dựa vào gối đầu, gần như quyến rũ từ trong xương cốt, cô lười nhác hỏi: "Đây không phải phòng tôi sao?"
Lục Thời Minh nhìn quét một vòng, là phòng cô, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi hương thu hút mà anh vừa bỏ qua.

"Vì sao tôi lại ở đây?" m thanh trầm thấp lạnh lùng phun ra từ môi mỏng của người đàn ông, ngay cả đôi mắt hẹp dài cũng lộ rõ vẻ tối tăm.

"Tôi ngủ rồi.

" Đường Tuế thay đổi một tư thế nằm thoải mái, đôi mắt quyến rũ cong nhẹ.

"Sao mà biết được.

"
Bởi vì mới tỉnh ngủ nên giọng vẫn còn vương tia sữa.

Lục Thời Minh híp híp mắt, anh không thể nhận ra điều gì từ trên mặt Đường Tuế, không dấu vết thu hồi ánh mắt, giống như thật sự không có chuyện gì xảy ra, mặt không biểu cảm đi ra từ trong phòng Đường Tuế.


Khi chân dài của anh vừa bước ra khỏi phòng Đường Tuế, bỗng dưng nghe được tiếng Đường Tuế cười trong phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, sự lạnh băng tỏa ra từ trên người Lục Thời Minh lập tức biến mất gần hết.

Đường Tuế ngáp một cái, lười biếng nằm trên giường chợp mắt.

Lúc đang nửa mơ nửa tỉnh, điện thoại vang lên.

Đường Tuế cầm lấy điện thoại, ấn nghe.

"Hu hu hu, Tuế Tuế, sao cậu lại muốn làm vậy với tớ, hu hu hu! Chúng ta không phải chị em tốt sao?" Điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến tiếng khóc đau lòng của Tống Nhuyễn Nhuyễn.

"Câm miệng!"
Giấc ngủ của Đường Tuế bị đánh thức, hàng chân mày mảnh nhíu lại, trong âm thanh mềm mại chứa tia lạnh lẽo.

Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn đang khóc lóc, bỗng dưng bị cô quát lớn như thế, sợ tới mức ngơ ngẩn vài giây, sau đó mới ấp úng mở miệng: "Tuế Tuế, cậu sao thế? Có phải chồng câu đối xử không tốt với cậu không? Nếu cậu có gì không vui có thể nói với tớ.

"
Nhận ra điều này, trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn có niềm vui sướng không giải thích được.

Cho tới nay, Đường Tuế luôn ở trên cao, cô ta luôn nương theo hơi thở của cô mà sống.

Lục Dữ Phong đối xử dịu dàng cẩn thận từng tí một với cô ta, mà cô lại không chiếm được hạnh phúc, nghĩ đến là thấy mừng thầm, còn hơi lâng lâng.

Nghe thấy Tống Nhuyễn Nhuyễn nói như vậy, Đường Tuế không kìm được trợn trắng mắt.

"Cậu đánh thức tôi, cậu cảm thấy vì sao tôi lại như vậy?".

 
Chương 481: Chương 481


"A?" Tống Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất ấm ức: “Tớ không biết tới 10 giờ mà cậu còn đang ngủ.

"
"Dù sao hơn 7 giờ tớ đã dậy tập thể dục, xin lỗi cậu nhiều nhé, Tuế Tuế.

"
Đường Tuế: "Rốt cuộc cậu có chuyện gì?"
Nhắc tới chuyện chính, Tống Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu cảm thấy uất ức, nức nở hai tiếng, sợ hãi nói: "Tuế Tuế, đạo diễn Phùng thay đổi tớ, tớ đi hỏi ông ấy, ông ấy bảo đó là ý của câu.

"
"Tuế Tuế, chúng ta là chị em tốt mà, sao cậu lại đối xử với tớ như vậy chứ! Tớ đã đọc xong mấy chục trang kịch bản rồi, này! "
Cuối cùng, Tống Nhuyễn Nhuyễn lại che miệng khóc nức nở.

Đường Tuế bật loa ngoài rồi ném điện thoại lên giường, cánh tay thon dài lười biếng duỗi ra, trong mắt mang ý giễu cợt: "Không phải trước kia cậu nói muốn tự mình tranh thủ à?"
Mỗi lần nguyên chủ giúp cô ta lấy được một kịch bản, cô ta đều phải giả vờ giả vịt nói một câu: “Không cần, thật ra người đại diện của tớ đã sắp xếp buổi thử vai cho tớ! Tớ cảm thấy kỹ thuật diễn của mình chắc chắn có thể lấy được nhân vật này, tớ có thể tự tranh thủ mà" Vân vân!
Tóm lại, kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết chính là chỉ loại người như Tống Nhuyễn Nhuyễn.

"Ách! " Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn còn đang khóc lóc, Đường Tuế nói như vậy khiến cho cô ta câm miệng ngay tức khắc.

Hồi lâu sau, Tống Nhuyễn Nhuyễn mới ấp úng nói: "Tuế Tuế, có phải cậu giận không? Tớ! tương đối đơn thuần, có phải tớ làm sai chỗ nào chọc tới cậu không, cậu nhất định phải nói cho tớ biết!"

"Nhưng mà đừng đem sự nghiệp của tớ ra đùa giỡn được không? Vai diễn này, tớ thật sự chờ mong, rất muốn.

"
Giọng diệu Tống Nhuyễn Nhuyễn dần dịu lại, bây giờ cô ta đã là ngôi sao tuyến hai, nếu có tài nguyên này, về sau chắc chắn sẽ vô cùng đáng kinh ngạc.

Mặc dù chưa phải ngôi sao lớn, nhưng con đường chắc chắn là tuyệt đối.

Đúng là chả đáng tin tí nào cả.

"Tôi chỉ muốn cậu tự mình đạt được thành tựu thôi mà! Dù sao tôi cứ giúp đỡ cậu mãi, cậu không có cách nào thể hiện bản thân, chính cậu lúc trước đã nói còn gì! Dù tôi không giới thiệu tài nguyên cho cậu, dựa vào bản lĩnh của chính mình vẫn có thể lấy được, hay là cậu tiến lên bắt lấy đi.

"
Đường Tuế lạnh lùng nói xong.

"Tôi chuẩn bị ngủ, cậu mà còn quấy rầy tôi ngủ, tôi sẽ chặn cậu.

"
Nói xong, Đường Tuế liền cúp điện thoại.

Tống Nhuyễn Nhuyễn hơi ngạc nhiên nhìn điện thoại, nghe tiếng tút tút bên trong.


Sao lại thế này, trước kia đều là Đường Tuế cầu xin cô ta.

Trước giờ bên cạnh cô không có bạn bè, cô ta hạ thấp bản thân nguyện làm bạn với một đứa xấu tính như vậy đã là nể mặt.

Nhưng ai ngờ, Đường Tuế bị đào hôn, bây giờ lại biến thái như vậy.

Tống Nhuyễn Nhuyễn nghiến răng nghiến lợi một hồi.

Không thể cứ bị Đường Tuế bắt nạt như vậy mãi, cô ta cũng biết khả năng của bản thân ra sao, nếu không có Đường Tuế, sao cô ta có thể trải qua tốt như vậy được.

Bây giờ Đường Tuế bỏ gánh mặc kệ, chẳng lẽ thật sự là trước đó cô ta nói năng quá đáng.

"Chết tiệt.

"
Tống Nhuyễn Nhuyễn nghiến răng nghiến lợi, ném mạnh điện thoại ra ngoài, nổi trận lôi đình.

Lúc này, điện thoại cô ta bỗng nhiên lại vang lên.

Một giây trước, Tống Nhuyễn Nhuyễn còn lộ bộ mặt dữ tợn, sau khi nhìn cái tên trên màn hình điện thoại.

Lập tức, cô ta mỉm cười, nhận điện thoại.

"Dữ Phong, thời gian này sao anh lại hay tìm em thế?".

 
Chương 482: Chương 482


“Em đến đây, anh muốn gặp em, anh đang ở phòng 1003 Tinh Thần.

” Lục Dữ Phong có chút không kiên nhẫn, nói thẳng số phòng, muốn Tống Nhuyễn Nhuyễn đi tới, trong giọng nói cũng mang theo sự thúc giục: “Em mau đến đây đi.


“Dữ Phong, trong thời gian này em không thể đến khách sạn!”
Trong giọng nói của Tống Nhuyễn Nhuyễn có chút khó xử, dù sao cô ta cũng là người nổi tiếng, nhân vật của công chúng, đêm hôm khuya khoắt lại đến khách sạn, nếu như bị paparazzi phát hiện ra.

Vậy thì danh hiệu ngọc nữ hàng đầu của cô ta sẽ không còn nữa.

Hôn lễ Lục Dữ Phong và Đường Tuế vừa được đăng lên các trang bìa lớn.

Hiện tại cô ta và Lục Dữ Phong cùng đến khách sạn, nếu như người có ý đồ xấu chụp lại được, cô ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.

“Nếu em không đến, chúng ta sẽ chia tay.


Lục Dữ Phong đang nổi nóng, không có chuyện gì thuận lợi, ở trong công ty luôn bị cản trở.

Tống Nhuyễn Nhuyễn luôn ngoan ngoãn nghe thời anh ta lại từ chối mình.

Lập tức giận sôi máu.

Anh ta nói xong thì cúp điện thoại.

Tống Nhuyễn Nhuyễn có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại.

Đây là lần thứ hai bị cúp điện thoại trong hôm nay.


Cô ta ngồi suy nghĩ kỹ một hồi lâu, mới đi vào phòng quần áo thay chiếc váy mà Lục Dữ Phong cảm thấy hứng thú.


Đường Tuế ngủ hơn nửa ngày.

Khi cô tỉnh lại đã đến giữa trưa.

Đường Tuế đói bụng nên tỉnh lại, cô thay đồ xong thì đi ra ngoài, chuẩn bị kiếm đồ ăn.

Sau khi cô ăn xong, buồn chán dùng tay chống cằm, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ vào khuôn mặt
Luân Hồi Kính: Cô không đi tìm Lục Thời Minh sao? Giá trị hắc hóa của anh ta vẫn chưa giảm đi chút nào.

Đường Tuế duỗi tay che cằm, ngáp một cái: “Không muốn đi.


Luân Hồi Kính:….

Cop qua cop lại, t????ở lại t????a????g chí????h ( t????u????t????u????????????.

V???? )
Thời gian im lặng một hồi lâu.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ đưa đồ ngọt cho Lục Thời Minh.

Đường Tuế:??? Ta cảm thấy mi cố ý.

Luân Hồi Kính: Tôi không có, cô đừng nói bừa, tôi chỉ muốn góp một viên gạch cho tình yêu của hai người!! Cố lên làm nhiệm vụ nha! Nếu không hoàn thành thì sẽ bị điện giật.

Đường Tuế:…

Thật sự muốn chửi tục.

Cô duỗi tay gọi nhân viên phục vụ, đóng gói đồ ngọt còn dư trên bàn lại.

Đường Tuế đi giày cao gót, lắc vòng eo tinh tế đến Lục Thị.

Trong sảnh lớn các nhân viên lễ tân lập tức đưa mắt nhìn qua.

Bọn họ vốn chỉ muốn nhìn trộm một chút, nhưng sau khi nhìn qua thì lập tức bị thu hút, không thể rời mắt đi được.

Trước kia còn cảm thấy, tổng giám đốc nhà bọn họ lạnh nhạt vô tình, không biết cô gái nào có thể xứng đôi với anh.

Hiện tại xem ra đã biết rồi, người đó chính là cô.

Đường Tuế!
Viên ngọc sáng của Hải Thị!
Cho dù được muôn người chú ý, Đường Tuế vẫn nhìn thẳng, phong thái nổi bật đi tới trước thang máy.

Bảo vệ mỉm cười, niềm nở nhấn thang máy cho Đường Tuế.

“Bà chủ, mời vào bên trong.


Đường Tuế hơi gật đầu, tâm trạng tốt cười với anh ta, sau đó đi vào thang máy.

Đến tầng cao nhất.

“Vào đi.


Giọng nói của trầm thấp khàn khàn Lục Thời Minh truyền tới.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đường Tuế khẽ cười nhạt, đẩy cửa đi đến trước bàn làm việc của Lục Thời Minh.

“Sao cô lại tới đây?” Lục Thời Minh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Tuế đứng ở trước mặt mình.

.

 
Chương 483: Chương 483


Đường Tuế đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của anh, kiềm chế sợ hãi trong lòng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, tay nhỏ trắng nõn giơ lên đồ ngọt trong tay lên: “À, tôi đến đưa đồ ngọt cho anh ăn.


Cô nói xong thì đặt hộp được đóng gói kỹ lên bàn làm việc của Lục Thời Minh.

Ngón tay thon dài của Lục Thời Minh nhẹ nhàng đẩy mắt kính, tầm mắt sắc bén được che giấu sau thấu kính mỏng: “Tôi đã nói rồi, Đường Tuế, chúng ta đều có nhu cầu riêng, cô không cần đến lấy lòng tôi.


“Cô cứ quấy rầy đến cuộc sống của tôi, tôi cảm thấy rất phiền.


Giọng Lục Thời Minh càng thêm trầm thấp.

Trong lòng Đường Tuế có chút chột dạ, nhưng cô nghĩ buổi tối anh lại có dáng vẻ khác, trong lòng bình tĩnh lại, cô cong môi cười, đôi tay chống lên bàn.

“Đúng vậy, đều có nhu cầu riêng, hiện tại tôi yêu cầu anh ăn bánh kem này, sau đó tôi muốn đăng lên vòng bạn bè, muốn cho người khác biết tình cảm của chúng ta rất tốt, đây là yêu cầu của tôi, anh có thể thỏa mãn không??”
Đường Tuế nói xong thì cười khanh khách nhìn Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh hít sâu một hơi, vẫn mở hộp đồ ngọt ra, lấy bánh kem nhỏ được tạo hình rất tinh xảo.

Bánh kem nhỏ tỏa ra mùi hương ngọt ngào, nhưng Lục Thời Minh không thích vị này.

“Tôi không thích ăn dâu tây.

” Lục Thời Minh nhíu mày, nhìn bánh kem dâu tây trước mặt: “Tôi có thể chỉ tạo dáng chụp hình được không.



Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.

“Không được.

” Đường Tuế chắc chắn không thể đồng ý, nói đùa, nếu chỉ tạo dáng chụp hình thì sao nhiệm vụ của mình có thể hoàn thành được??
Cô vừa nói, bàn tay nhỏ trắng nõn cầm lấy điện thoại, chuẩn bị chụp hình Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh cầm muỗng, cúi đầu ăn bánh kem dâu tây khó ăn này.

Sau khi anh ăn một miếng, biểu cảm trên mặt khó có thể miêu tả được.

Đường Tuế tươi cười chụp ảnh lại, trong đầu vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ của Luân Hồi Kính.

“Tôi về đây.


Cô xoay người, vẫy tay, nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng của Lục Thời Minh.

Đường Tuế quyết định lát nữa sẽ đi mua nhiều dâu tây, xem buổi tối anh có ăn hay không.

Cửa đóng lại, Lục Thời Minh ghét bỏ bánh kem trên bàn, lập tức ném vào thùng rác, lại lấy nước súc miệng.

Đến khi trong miệng hoàn toàn không còn dâu tây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Ánh mắt sắc bén lạnh lẽo sắc bén lại nhìn vào tập tài liệu trước mặt.

Bỗng nhiên có chút hối hận.

Vì sao mình lại đồng ý với yêu cầu của Đường Tuế chứ.

“Leng keng --” Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

Lục Thời Minh cầm điện thoại, trợ lý Trương Thành gửi tin nhắn đến.

“Ông chủ, máy giám sát đã được lắp đặt xong, anh có thể xem rồi.


Lục Thời Minh nhìn thoáng qua, ánh mắt càng thêm sâu hơn.

Anh chuẩn bị đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông WeChat lại vang lên.

Anh cầm lên xem qua, là Đường Tuế.

“Chồng ơi, nhớ nhấn nút like trong vòng bạn bè của tôi, P.

S, đây cũng là một trong những yêu cầu của tôi.


Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt mở tường nhà cô, đến vòng bạn bè, nhìn thấy một phút trước cô mới đăng bài viết còn đang nóng hổi.

Đưa đồ ngọt cho chồng yêu.

Có kèm theo hình ảnh anh cúi đầu ăn bánh kem.

Anh biết cô chụp ảnh, lại không ngờ cô chụp toàn cảnh như vậy.

.

 
Chương 484: Chương 484


Lục Thời Minh hít sâu một hơi, suy nghĩ dù sao vòng bạn bè hai người cũng không có bạn chung.

Sau đó nhìn xuống phía dưới có rất nhiều bình luận.

Cậu cả của Quốc Tế Đỉnh Thịnh: Đúng là đằm thắm, hâm mộ chết đi được.

Tập đoàn Thanh Phong: Chúc mừng, chúc mừng, trai tài gái sắc, làm cho người người hâm mộ.

Cô cả của Vương Thị: Đã kết hôn?? Sao lại không mời tôi đến hôn lễ?
Lục Thời Minh vừa đọc xong, điện thoại của anh bắt đầu vang lên không dứt.

“Tiểu Lục, sao cậu kết hôn mà không nói cho anh già này biết thế! Đúng là quá đáng.


“Tiểu Lục, dù sao chú và ba cháu cũng có quan hệ lâu năm, sao cháu kết hôn lại không nói cho chú một tiếng.


“Người anh em, anh và viên ngọc sáng của Hải Thị lại kết hôn, quá trâu bò! Lặng lẽ không tiếng động đào góc tường của cháu trai mình, thật là bội phục.


Cuối cùng có không ít người gọi điện thoại đến.

Bởi vì chuyện nhỏ này, Lục Thời Minh phải giải thích hơn một giờ, lúc này mới kết thúc.

Anh tắt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng: “Đường Tuế!!”
Đường Tuế vừa mua một túi dâu tây về, không khỏi hắt xì một cái.


“Ai đang nói xấu tôi vậy.


Luân Hồi Kính: Cô chơi Lục Thời Minh như thế, cô cảm thấy ai nói xấu mình??
Đường Tuế cầm hộp lớn hộp nhỏ dâu tây bỏ vào tủ lạnh.

“Sao nói là chơi, mi nói chuyện quá thô tục.


Giọng của Đường Tuế mềm mại.

Nhất là nhìn tủ lạnh dâu tây, tâm trạng rất tốt.

Cô tưởng tượng buổi tối Lục Thời Minh sẽ ăn hết dâu tây thì cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.

Ai bảo ban ngày anh lạnh như băng!
Luân Hồi Kính: Trong phòng có lắp máy giám sát.

Đường Tuế: Tất cả các phòng luôn sao??
Đường Tuế suy nghĩ, nhìn xung quanh, không ngờ Lục Thời Minh lại biến thái như vậy.

Luân Hồi Kính: Phải.

Nhưng lắp thì lắp đi.

Dù sao cuối cùng người làm cho người khác mở rộng tầm mắt sẽ là cô.


Đường Tuế suy nghĩ, che miệng cười.

Cô ngáp một cái, nhìn trong nhà sạch sẽ, rõ ràng dì đã đến quét dọn, hai mắt ngấn lệ, sau đó cô vào phòng, vừa chuẩn bị đi ngủ, điện thoại vang lên tin nhắn.

Đường Tuế nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng.

Cô mở điện thoại ra thấy thám tử gửi đến không ít ảnh chụp của Tống Nhuyễn Nhuyễn và Lục Dữ Phong, rất nhiều hình ảnh hạn chế độ tuổi.

Đường Tuế vừa nhìn thấy những thứ này thì lập tức lên tinh thần.

Tốt lắm! Mấy người Tống Nhuyễn Nhuyễn không làm cho mình thất vọng.

Đường Tuế nắm trên giường, đưa tay xoa cằm, ngón tay trắng nõn xem ảnh chụp.

Ừm, mấy ngày nữa đến ngày Tống Nhuyễn Nhuyễn tham gia tiệc tối, hay là mình tặng món quà lớn cho cô ta!
Đường Tuế cong môi cười, ném điện thoại đi, nghiêng người nhắm mắt lại.

Hiện tại Tống Nhuyễn Nhuyễn đừng hòng lợi dụng mình lấy được lợi ích.

Nằm mơ đi.

Chậc.

Sau này hình tượng của anh ta nhất định rất đẹp!
Đường Tuế đắc ý ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này rất ngon, khi cô tỉnh lại thì thấy một cái đầu vẫn luôn lắc lư trước mặt mình.

“Làm gì?”
Đường Tuế vẫn chưa ngủ đủ, có chút bực bội.

Nhưng giọng nói của cô vô cùng mềm mại, lúc này gọi một tiếng làm cho người ta cảm thấy cô đang làm nũng mà thôi.

.

 
Chương 485: Chương 485


“Vợ ơi, sao em luôn đi ngủ vậy!” Giọng Lục Thời Minh trong suốt, nghe ra được anh có chút phàn nàn: “Anh nhớ em.


Đường Tuế vừa nghe giọng nói này thì lập tức tỉnh táo.

Ồ, hiện tại đã đến buổi tối.

“Hiện tại mấy giờ rồi.


Đường Tuế đưa tay xoa đôi mắt, cả người vẫn lười biếng nằm đó, không muốn động đậy.

“Chín giờ rưỡi.

” Lục Thời Minh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, trả lời một câu.

“Đã trễ như vậy rồi à.

” Đường Tuế nằm trên giường, uể oái nói: “Có chút đói bụng.


“Em muốn ăn gì, chồng sẽ nấu cho em.

” Lục Thời Minh nhẹ nhàng ôm Đường Tuế vào lòng, trên mặt đầy cưng chiều.

“Ừm --” Đường Tuế suy nghĩ rất lâu, nhưng bởi vì vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa hoạt động: “Tùy anh!”
Thật sự không biết ăn cái gì.

“Vậy ăn mì sợi nhé??”
“Không muốn.


“Sủi cảo thì sao??”
“Không muốn.



“Anh xào rau cho em nhé, thế nào??”
Lục Thời Minh cảm thấy cô nói tùy tiện, nhưng không hề tùy tiện, đùa dai cắn vào lỗ tai của cô.

Đường Tuế cảm thấy ngứa, nhanh chóng né tránh.

“Em muốn ăn BBQ.


Đường Tuế bỗng lóe lên suy nghĩ, chắc chắn Lục Thời Minh kiêu ngạo chưa từng ăn món này.

“Anh có thể làm BBQ, nhưng hiện tại cần thời gian đi mua nguyên liệu nấu ăn.


Lục Thời Minh còn vô cùng nghiêm túc tự hỏi một chút.

“Có thể chọn giao hàng, làm gì còn cần mình đi mua chứ!” Đường Tuế nói xong thì cầm lấy điện thoại bắt đầu chọn món: “Em sẽ chọn món, mời anh ăn.


“Vợ ơi, em thật là tốt.


Lục Thời Minh đến gần, gương mặt dán lên trên mặt Đường Tuế, cuối cùng còn hôn lên hồ mặt cô một cái.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem tivi, chờ giao hàng đến.


Đường Tuế đẩy Lục Thời Minh ra, bước xuống giường.

Cô đi dép lê mềm mại vào, phong thái xinh đẹp đi tới phòng khách.

Lục Thời Minh đi theo sau lưng cô, cùng ngồi xuống sô pha.

“Em có muốn ăn gì không??”
Ánh mắt Lục Thời Minh dịu dàng, vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế, chưa từng dời đi.


Đường Tuế tập trung tinh thần chuyển kênh, đang muốn tìm chương trình giải trí.

“Dâu tây??”
Sắc mặt Lục Thời Minh ngây ra.

“Làm sao vậy? Anh không thích ăn dâu tây sao?”
Đường Tuế cười khanh khách hỏi.

“Không thích.

” Mặc dù Lục Thời Minh của buổi tối vẫn từ chối, giống như anh căm thù dâu tây đến tận xương tuỷ.

“…”
Lục Thời Minh mím môi, không có mở miệng.

“Anh không nói thì đi lấy đồ giúp em với, em muốn ăn một chút.


Đường Tuế chớp mắt, đôi mắt trong veo nhìn Lục Thời Minh.

“Được.

” Lục Thời Minh đi vào phòng bếp, nhanh chóng quay lại, đặt những đồ cô muốn lên bàn trà.

“Chồng ơi.


Ngón tay Đường Tuế cầm một quả dâu tây, đưa đến bên môi.

Tay cô trắng nõn, môi hồng hồng, dâu tây cũng hồng hồng.

Người đẹp nghiêng nước nghiêng thành ăn dâu tây, một bức hình ảnh như vậy làm cho trong lòng Lục Thời Minh bắt đầu rung động.

Đường Tuế ăn gì cũng thật sự quá đáng yêu.

Cô ăn một miếng, còn nửa quả dâu tây.

Cô còn nói chuyện không rõ, lại bỗng có chút hờn dỗi.

“Anh cũng ăn một chút đi.


Cô nói xong thì đưa đầu nhỏ đến trước mặt Lục Thời Minh.

Đôi mắt Lục Thời Minh hẹp dài giống như dòng suối chứa các vì sao, vào lúc này càng rực rỡ.

.

 
Chương 486: Chương 486


Anh nghe giọng nói nũng nịu của Đường Tuế, lại nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, mặc dù trong lòng có chút bài xích.

 Thật là ngọt, ăn ngon.

Hơn hai mươi năm anh không ăn nên sắp quên mất vị dâu tây.

“Ăn ngon không?” Đường Tuế cười khanh khách hỏi.

“Ăn ngon.


Lục Thời Minh gật đầu.

“Vì sao anh không thích ăn dâu tây!”
Đường Tuế nhỏ giọng hỏi.

Ngón tay mềm mại tinh tế nhẹ nhàng xoa tóc của Lục Thời Minh, Lục Thời Minh của buổi tối làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Hơn nữa tóc của anh thật sự mềm mại!
Sờ vào rất thích!
“Lúc anh còn nhỏ, cũng rất thích ăn dâu tây.

Nhưng mẹ của anh lại dị ứng với dâu tây.


Lục Thời Minh cúi đầu, vẻ mặt cũng có chút uể oải suy sụp.

“Cho nên bởi vì mẹ anh dị ứng với dâu tây, anh mới không thích dâu tây sao?”
Đường Tuế vừa nghe xong, trong lòng không khỏi mềm nhũn, không ngờ Lục Thời Minh lại là người hiếu thảo như vậy.


“Không phải.

” Đôi mắt của Lục Thời Minh bỗng trở nên u ám, hoàn toàn không còn trong veo sạch sẽ: “Bởi vì mẹ anh ăn dâu tây nên qua đời.


“Cho nên anh chán ghét dâu tây, vô cùng chán ghét dâu tây.


Giọng của Lục Thời Minh trầm thấp khàn khàn.

Đường Tuế nghe xong, trái tim cũng đập loạn mấy nhịp.

“Em xin lỗi, em không biết.

” Đường Tuế nhìn anh cúi đầu, không khỏi cảm thấy anh giống như chú chó con bị vứt bỏ, đưa tay kéo anh qua, để anh dựa đầu vào vai của mình.

“Vợ ơi, anh không vui.


Giọng của Lục Thời Minh trầm thấp nặng nề, xen lẫn sự tủi thân.

“Lát nữa đồ BBQ tới, em uống rượu với anh, anh thấy thế nào?”
Đường Tuế đưa tay vỗ vai của anh.

“Được.


Lục Thời Minh đồng ý.


Trong tivi đang chiếu chương trình giải trí, vô cùng náo nhiệt hài hước, nhưng bọn họ lại vô cùng yên tĩnh.

Đến khi chuông cửa tiếng vang, Lục Thời Minh đứng dậy, đi ra ngoài lấy hàng.

Đường Tuế nhìn dáng người cao lớn của anh, cũng chạy chóng đứng dậy, cầm dâu tây trên bàn, còn có nước ép dâu tây, sau đó đi đến phòng bếp, ném vào thùng rác.

Cô mở tủ lạnh, lấy ra mấy chai bia, quay lại phòng khách.

Lục Thời Minh đã mở túi ra, lấy ra mấy xiên đồ nướng giống nhau ra ngoài.

“Đây là cái gì?”
Lục Thời Minh cầm một xiên thịt, khó hiểu hỏi.

“Mề gà, nội tạng của gà.


Đường Tuế cũng cầm lên cắn một miếng, vị cay của cửa hàng này rất ngon.

“Nội tạng!” Trên mặt Lục Thời Minh lộ vẻ ghét bỏ, rõ ràng cũng vô cùng kén chọn và ghét bỏ nội tạng.

“Không muốn ăn.


Lục Thời Minh đặt xiên nướng trong tay xuống.

“Chồng ơi, anh hơi kén ăn nha, món này không tệ, anh ăn thử xem, nếu không muốn ăn thì có thể không ăn, nhưng cũng phải thử qua chứ!”
“Không thể bởi vì tên của nó nên đã không thích, vậy là không công bằng với món ngon, hơn nữa anh cũng mất đi nhiều cơ hội nếm thử món ngon.


Đường Tuế nói xong thì ăn hết xiên mề gà trong tay mình.

Lục Thời Minh nhíu mày, ngón tay thon dài lại cầm lên một xiên, đưa đến mũi ngửi thử, mùi chua cay lại có sức hấp dẫn mạnh mẽ.

Anh cắn một miếng, có cảm giác khô cứng, nhưng lại ăn đến mức không thể tưởng tượng được.

.

 
Chương 487: Chương 487


Đường Tuế thấy vẻ mặt khiếp sợ của anh, cười hết sức vui vẻ.

“Có phải ăn ngon đúng không.


Lục Thời Minh gật đầu, tiếp tục ăn.

Có lẽ ớt cay hơi nhiều, môi mỏng của anh cũng đỏ lên.

Anh ăn mấy xâu mề gà, Đường Tuế cảm thấy miệng của anh đã hơi sưng lên.

Cô lập tức cầm lấy lon bia trên bàn đưa đến miệng anh.

“Anh uống một ngụm, để giảm cay.


Giọng của Đường Tuế mềm mại, ngọt ngào.

Lục Thời Minh ngây ra một lúc, sau đó gật đầu, cầm tay Đường Tuế uống một ngụm bia lạnh thoải mái.

Uống ngon.

“Nào, món này cũng ngon lắm.

” Đường Tuế nói xong lại cầm một xiên khác đưa đến trước mặt Lục Thời Minh.

“Được.

” Lục Thời Minh cầm lấy ăn, Đường Tuế nói anh ăn món nào cũng cực kỳ ngon.

Nhất là kết hợp với bia thì càng ngon hơn.

Không tệ lắm.

Từ trước đến nay anh chưa từng thử qua những thứ này.


“Nào cụng ly.


Đường Tuế cười khanh khách cầm lon bia đưa đến trước mặt Lục Thời Minh, nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh cũng nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh giơ bia lên cụng với Đường Tuế một chút.

Phát ra tiếng trong trẻo.

Hai người nhìn nhau cười, lại cùng uống hết bia.

“Vợ ơi.

” Lục Thời Minh đưa tay ôm lấy Đường Tuế từ phía sau, giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Anh rất thích em.


Anh vừa nói chuyện xong, lại nghiêng đầu hôn lên má Đường Tuế một cái.

Đường Tuế:…
“Làm sao vậy?”
Lục Thời Minh thấy Đường Tuế không trả lời, đưa tay làm cho cô đối mặt với mình.

“Em không vui sao?”
“Hay là em không thích em.


Lục Thời Minh nói đến đây, giọng nói cũng dần thấp xuống.

“Không có, không phải.


Đường Tuế nhìn dáng vẻ tủi thân của anh thì đưa tay sờ đầu của anh, vuốt lông anh.

“Em cũng thích anh.



Cô nói xong, hai tay trắng nõn lập tức ôm má của anh, sau đó hôn lên một cái.

“Còn chưa đủ.

” Lục Thời Minh lắc đầu, cúi xuống hôn cô.

“Ưm! ”
Đường Tuế do dự một chút, cả người xoay một vòng, bị đè trên sô pha.

Răng môi dính chặt, khung cảnh vô cùng cháy bỏng.

Cuối cùng…
Sáng sớm hôm sau, Đường Tuế mở mắt ra nhìn thấy Lục Thời Minh vẫn ôm chặt mình vào lòng.

Cô lập tức giãy giụa, thoát khỏi vòng tay của Lục Thời Minh, nhanh chóng quay về phòng.

Đôi tay cẩn thận rửa rửa mặt.

Ừm.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

Uống bia một chút, sao lại uống say rồi, hơn nữa cô và Lục Thời Minh còn…
Thật là hỗn loạn.


Bên ngoài.

Lục Thời Minh tỉnh lại, tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào bên trong, ánh sáng rực rỡ chiếu lên mặt anh, làm cho anh giật mình.

Anh nhất thời không biết vì sao mình lại ở chỗ này.

Anh giật mình.

Sắc mặt lập tức thay đổi.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, vừa chuẩn bị đi vào phòng, đột nhiên nhìn thấy vết máu tươi trên sô pha.

Trong cơn ngươi đen nhánh hiện lên sự lạnh lùng.

Chân dài bước về phía phòng của mình.

Anh nhanh chóng tắm rửa xong, Lục Thời Minh mở laptop trên bàn, kiểm tra video ghi chép giám sát vào tối hôm qua.

Lục Thời Minh càng xem, biểu cảm trên mặt càng khó coi.

.

 
Chương 488: Chương 488


Người phụ nữ đáng chết Đường Tuế, không ngờ cô lại làm hỗn loạn mọi chuyện, còn ép anh ăn dâu tây.

Đúng là gan to bằng trời.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi mười, giá trị hắc hóa còn lại là tám mươi.

Đường Tuế ngồi trong bồn tắm, đột nhiên nghe thấy chuyện này, không khỏi có chút kinh ngạc.

Đường Tuế: Sao lại thế này, sao giá trị hắc hóa lại giảm đi??
Luân Hồi Kính: Tôi cũng không biết, cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Đường Tuế chà cánh tay: “Còn nữa tối hôm qua ta cũng chưa nhìn thấy tai sói của Lục Thời Minh.


“Sao tai sói của Lục Thời Minh lại không xuất hiện.


Luân Hồi Kính: Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm giác Lục Thời Minh đột nhiên như vậy, có lẽ anh ta đã xem qua video giám sát tối hôm qua.

Đường Tuế vừa nghe như vậy, lập tức hiểu rõ.

Nhưng sau đó cô nghĩ đến những chuyện kỳ lạ vào tối hôm qua, hôm nay bị Lục Thời Minh nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ lập tức vô cùng xấu hổ.

“Đường Tuế, cô ở đâu??” “Ở đây…”
Trong lòng Đường Tuế có chút sợ hãi, nhưng cô suy nghĩ lại, không thể phá vỡ hình tượng.

“Chuyện gì.


Cô cố tình giả vờ bình tĩnh.


“Cô ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.

” Lục Thời Minh nói xong thì đi ra ngoài, lúc anh đến trước cửa thì tạm dừng một chút, quay người lại thấp giọng nói chuyện: “Tôi ở phòng khách chờ cô.


Đường Tuế ngồi trong bồn tắm nghe thấy bên ngoài không còn bất cứ tiếng động nào, lúc này mới đứng lên lau người, thay váy ngủ, mang theo mái tóc vẫn còn ướt đi ra ngoài.

“Anh tìm tôi có chuyện gì.


Đường Tuế đi đến sô pha ngồi xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Thời Minh.

Bình tĩnh!
Dù sao buổi tối anh biến hình là vấn đề của anh.

Mọi chuyện do anh nhào tới, không liên quan đến mình.

“Chúng ta tổ chức hôn lễ đi.


Một lúc sau Lục Thời Minh nói chuyện.

“Hả??”
Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu, có chút không thể tin được nhìn Lục Thời Minh.

“Anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, đã… Thì tổ chức hôn lễ đi! Đương nhiên nếu sau này cô gặp được người mình thích, muốn ly hôn, cũng không phải không thể.


Lục Thời Minh đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, con ngươi đen nhánh loé ra ánh sáng u ám.

“Không, sẽ không.



Đường Tuế lắc đầu.

Sao cô có thể lựa chọn những người khác, tuyệt đối không thể nào.

Lục Thời Minh không hề đáp lại lời cam đoan của cô.

“Nếu cô đã đồng ý, tôi sẽ nói với Trương Thành một chút, sau đó cậu ta sẽ đến giúp cô sắp xếp mọi việc, cô có ý kiến và yêu cầu gì thì có thể nói với Trương Thành.


“Được.


Đường Tuế gật đầu đồng ý.

“Tôi đi làm đây.


Lục Thời Minh hơi gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Chồng ơi.


Sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói đáng yêu.

Lục Thời Minh hơi dừng lại, quay người nhìn Đường Tuế.

Dưới ánh mắt sáng sớm, Đường Tuế cười sáng lạn, dường như trong đôi mắt lấp lánh có mật ong đang tan ra.

“Hẹn gặp lại!”
Đường Tuế cười hì hì, giơ tay nhỏ trắng nõn vẫy với anh.

“Hẹn gặp lại.


Lục Thời Minh hơi gật đầu, xoay người rời khỏi nhà.

Đường Tuế ngáp một cái, tối hôm qua Lục Thời Minh cũng không cho cô ngủ ngon, cho nên hiện tại rất mệt mỏi.

.

 
Chương 489: Chương 489


Cô không hề quan tâm rốt cuộc lắp đặt bao nhiêu camera giám sát trong nhà này, dù sao mình cũng không có bí mật gì.

Đường Tuế quay về trên giường, đắp lên chăn, ngủ một giấc ngon lành.

Cô ngủ đến chạng vạng tối, lúc này mới dần tỉnh lại.

Cô ôm chăn mềm mại, nằm ở trên giường, ngây người một lúc.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ làm cho Lục Thời Minh đi theo cô đến công viên trò chơi vào buổi tối.

Đường Tuế vừa nghe xong, lại bắt đầu làm nhiệm vụ.

Nhưng cô không hề lo lắng.

Chỉ cần đến buổi tối, Lục Thời Minh sẽ trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Chẳng phải nhiệm vụ nho nhỏ này dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phí sức.

Đường Tuế vừa chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn, di động bắt đầu vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng màn hình thông báo.

Là Tống Nhuyễn Nhuyễn.

Đúng là dai như đỉa đói, lại tìm đến cửa.

Nhưng…
Cô ta không lấy được lợi ích nào từ chỗ Lục Dữ Phong sao?

Bây giờ cô lại tìm đến, rõ ràng mấy ngày nữa tới lễ trao giải.

Từ trước đến nay cô ta có hoạt động nào, trên người mặc váy cao cấp nào cũng do cô chuẩn bị cho cô ta, gần đây mình không quan tâm đến cô ta, hiện tại biết không có đồ mặc nên tìm tới cửa.

Đường Tuế suy nghĩ một chút, quyết định nghe điện thoại.

“Tuế Tuế, sao cô lại nghe điện thoại của tôi lâu như vậy, trước kia cô không như thế? Do tôi làm không tốt chỗ nào sao?”
Tống Nhuyễn Nhuyễn đợi một lúc lâu, trong bụng đầy lửa giận.

Điện thoại vừa được kết nối, cô ta tức giận hỏi Đường Tuế.

Tuy rằng giọng nói chuyện vẫn dịu dàng uyển chuyển, nhưng Đường Tuế vẫn nghe ra được mang theo sự chất vấn.

“Tôi lại không phải là điện thoại viên, cần phải chờ nghe điện thoại của cô, nực cười.


Đường Tuế cười lạnh hai tiếng, cầm lấy kem dưỡng da tay trên bàn, cẩn thận bôi lên tay.

Tống Nhuyễn Nhuyễn nghe cô nói như vậy, sắc mặt nứt ra, nhưng vẫn đè xuống, bắt đầu thút tha thút thít.

“Tuế Tuế, tôi cũng không có ý này, sao tự nhiên cô lại mắng tôi, hu hu hu.


“Cô còn không nói chuyện chính thì tôi cúp máy đây.


Giọng Đường Tuế dần lạnh đi.

Có lẽ Đường Tuế có chút lạnh nhạt làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy hiện tại Đường Tuế cũng không dễ khống chế, cho nên cũng không dám nói gì với Đường Tuế.


Cũng không tiếp tục khóc lóc tỏ vẻ đáng thương.

“Tuế Tuế, mấy ngày tôi phải tham gia lễ trao giải Vinh Hoa, cô xem có thể tìm váy cho tôi hay không.


Đường Tuế vừa nghe xong thì cong môi cười, quả nhiên là như vậy.

Ừm… Chuyện này có chút khó khăn!”
Trong giọng nói của Đường Tuế mang theo vẻ do dự.

Nhưng cô do dự như vậy làm cho Tống Nhuyễn Nhuyễn lo lắng.

“Nhưng cũng không phải không có cách.

” Cô ta biết trong lòng Đường Tuế vẫn rất để ý đến người bạn này.

“Được, vậy tôi làm phiền cô chuyện lễ phục nhé.


Tống Nhuyễn Nhuyễn cười khanh khách nói, bởi vì chuyện này được giải quyết nên thoải mái nằm trên sô pha.

“Được, chờ tôi thông báo, sau đó đi thử đồ.


“Ừm ừm ừm, tôi nghe theo cô.


Tống Nhuyễn Nhuyễn vừa mới nói xong thì nghe thấy tiếng tút tút vang lên.

Đường Tuế vốn không chờ mình nói thêm đã cúp điện thoại, dường như không muốn nói chuyện phiếm với mình.

Sắc mặt Tống Nhuyễn Nhuyễn lại trở nên u ám.

Trước kia Đường Tuế luôn đến trước mặt, muốn nói chuyện vụn vặt.

.

 
Chương 490: Chương 490


Hiện tại… Cho dù cô ta vẫn không thích nghe, nhưng… Hành động của Đường Tuế làm cho cô ta tức giận.

Xem ra cần phải tốn một ít tiền để bù đắp tình bạn mong manh này của bọn họ.


Đường Tuế cúp điện thoại, sau đó gọi đồ ăn ngoài, ngồi trên sô pha trong phòng khách, đắp mặt nạ xem chương trình giải trí, chờ giao hàng đến.

Cô thoải mái nằm ở trên sô pha, cơ thể mềm mại trắng nõn mặc váy ngủ tơ lụa màu đỏ, xẻ tà cao, lộ ra đôi chân tinh tế.

Chân nhỏ đáng yêu nhẹ nhàng lắc lư trong không trung.

Thời gian vừa kết thúc, cô tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Lúc này, chuông cửa cũng vang lên.

Cô nhanh chóng đi tới mở cửa, vẻ mặt tươi cười chuẩn bị nhận lấy đồ ăn trong tay của anh trai nhỏ giao hàng.

Lúc này Lục Thời Minh, sắc mặt nặng nề, đen kịt giống như mây đen.

Cũng không biết vì sao Lục Thời Minh không vui như vậy.

“Cảm ơn.


Đường Tuế khách sáo nói cảm ơn, cầm đồ ăn đi vào.

Cô ngồi xổm bên bàn trà, bắt đầu ăn cơm.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo cà vạt, cởi một nút áo trên cổ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.

Anh cũng không biết vì sao, trong lòng cảm thấy rầu rĩ.


Nhất là nhìn thấy tư thế ngồi trên thảm của Đường Tuế, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, thậm chí anh còn nhìn thấy được đồ lót màu hồng nhạt của cô.

Vừa rồi!
Cô lại ăn mặc như vậy đi ra ngoài lấy đồ ăn! Anh nhìn thấy rõ ràng.

Người giao đồ ăn kia nhìn chằm chằm vào người cô, không hề dời mắt đi được.

Anh vừa nghĩ thì cảm thấy bực mình.

Đường Tuế ăn một lát, cảm thấy có gai ở sau lưng.

Cô nhận ra ánh mắt không có ý tốt của Lục Thời Minh.

Cô lén nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, hiện tại đã hơn tám giờ tối.

Lục Thời Minh có vẻ còn rất lạnh lùng, không phải dáng vẻ dễ đến gần được.

Ưm…
Sao anh vẫn không chưa thay đổi?
Có lẽ bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Đường Tuế cũng bắt đầu sợ hãi.

Sau đó lại nghĩ đến thiết kế nhân vật của nguyên chủ, cũng không thể sụp đổ, lỡ Lục Thời Minh phát hiện ra manh mối gì đó.

Nhiệm vụ này sẽ thất bại.

Cô lén lút nuốt một ngụm nước miếng, ngón tay trắng nõn cũng dùng sức nắm chặt khăn trải bàn.

Cô quay đầu, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười ngọt ngào.

“Chồng ơi.



Giọng nói mềm mại đáng yêu làm cho người ta mềm nhũn.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Thời Minh có chút giật mình.

“Ừm.


Anh lên tiếng theo bản năng, cũng ngồi xuống sô pha bên cạnh Đường Tuế.

“Anh có muốn ăn cơm không? Tôi gọi có hơi nhiều, có lẽ ăn không hết.


Đường Tuế đưa tay chỉ vào đồ ăn trước mặt, đầu ngón tay của cô có chút ửng đỏ, bỗng lộ vẻ hấp dẫn.

“Được.


Ma xui quỷ khiến làm cho Lục Thời Minh gật đầu.

“Ồ.


Đường Tuế cười khanh khách, đôi mắt cũng híp lại, lông mi mảnh dài chồng lên nhau, lộ vẻ mê người.

Lục Thời Minh cầm lấy đũa trong tay cô, gắp một miếng thịt, không ngờ cũng không khó ăn.

Từ trước đến nay anh chưa từng ăn món này.

“Có phải rất ngon hay không.


Đường Tuế thấy lông mày của anh dần thả lỏng.

Khóe miệng cũng cong lên.

“Ừm.


Lục Thời Minh nhàn nhạt lên tiếng.

.

 
Chương 491: Chương 491


Hai người ăn chung một phần đồ ăn ngoài.

Sau khi ăn xong, Đường Tuế lén nhìn Lục Thời Minh một cái, thấy vẻ mặt của anh vẫn rất lạnh nhạt.

Lại nhìn thoáng qua đồng hồ, đến giờ này rồi anh vẫn chưa thay đổi!
Điều này làm cho Đường Tuế vô cùng ngạc nhiên.

Cô mím môi.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi mười, giá trị hắc hóa còn lại là sáu mươi.

Hả.

Đường Tuế kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thời Minh.

Được lắm, chỉ ăn chung một phần đồ ăn ngoài mà thôi, cũng có thể làm giảm giá trị hắc hóa, thật là đáng mừng.

Vậy… Chờ lát nữa mình nói muốn đến công viên với anh, anh nhất định cũng sẽ đồng ý~!
Đối với Lục Thời Minh ở trạng thái bình thường phía, trong lòng Đường Tuế vẫn lo lắng.

Đường Tuế liếm môi, ngẩng đầu nhìn Lục Thời Minh.

Đúng lúc Lục Thời Minh cũng nhìn qua cô, hai người nhìn nhau.

Lục Thời Minh vừa định từ chối, nhưng nhìn chiếc váy trên người Đường Tuế và làn da mịn màng của cô, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.


Nếu một mình cô đi ra ngoài, chắc chắn sẽ dễ dàng trêu chọc đến ruồi bọ, anh vẫn nên đi theo cô thì hơn.

“Tôi đi thay đồ.


Lục Thời Minh nói xong thì đi vào trong phòng.

Đường Tuế cúi đầu, nhìn váy trên người mình, cũng trở về phòng, mở tủ quần áo, tìm một bộ đồ thoải mái mặc vào.

Trang phục thể thao màu hồng, quần thể thao màu hồng nhạt.

Sau khi cô ra ngoài, lại tìm một đôi giày thể thao màu trắng.

Cô dựa vào tường đứng một lát thì thấy Lục Thời Minh đi ra.

Đường Tuế chưa từng thấy Lục Thời Minh ăn mặc như vậy, đồ thể thao màu trắng, trước ngực có logo lớn, nhìn trẻ trung hơn rất nhiều.

Ngay cả mái tóc luôn được chải gọn gàng, lúc này cũng rối bời, sợi tóc rũ xuống lông mày, nhưng lại có vẻ thoải mái.

“Làm sao vậy??”
Lục Thời Minh thấy ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn trên người mình, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Tôi cảm thấy anh mặc như vậy cũng khá đẹp, nhìn rất trẻ trung.


Giọng của Đường Tuế mềm mại, lúc cô nói lời này, đôi mắt cũng cong lên, hình như giống như búp bê cầu mưa.


“Trẻ trung??” Lục Thời Minh nghe từ ngữ xa lạ này lại miêu tả bản thân mình.

Tuổi trẻ, bình thường mình già lắm sao??
“Á.

” Đường Tuế ngẩn người: “Tôi không có ý gì khác, nhưng… Bình thường tôi thấy anh mặc đồ tây quen rồi, bỗng nhiên anh mặc trang phục này thì cảm thấy mới lạ.


“Mới lạ??”
Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt nhìn Đường Tuế, lại lẩm bẩm từ ngữ này.

“Chúng ta đi thôi.


Đường Tuế im miệng, cảm giác mình càng nói càng sai.

Lỡ lát nữa làm cho Lục Thời Minh hắc hóa thì xong đời.

“Đi.


Lục Thời Minh cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa đi ra ngoài.

Hai người đứng trong thang máy, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa thang, màu sắc quần áo của bọn họ khá hài hòa, ngay cả dáng người cũng vô cùng xứng đôi đẹp mắt.

Đường Tuế nhìn, có chút đỏ mặt, không khỏi dời ánh mắt nhìn về phía khác.

Lục Thời Minh thấy Đường Tuế như vậy thì còn có chút giật mình.

Dù sao trong mắt của anh, cô không phải như thế.

Đây là xấu hổ?? Thang máy xuống đến bãi đậu xe, Lục Thời Minh đi ra ngoài trước, Đường Tuế nhắm mắt đi theo sau.

.

 
Chương 492: Chương 492


Hai người một trước một sau bước đi, Lục Thời Minh bỗng dừng lại, Đường Tuế không phát hiện đụng vào sau lưng Lục Thời Minh.

Bùm một tiếng.

Trán Đường Tuế hơi đỏ lên.

Cô sờ sờ, cũng không hé răng.

“Cô không đau sao?”
Ngón tay thon dài của Lục Thời Minh muốn sờ lên trán của cô.

Sau đó anh phát hiện động tác như vậy thì có vẻ không hợp với mình lắm.

“Không đau.

” Đường Tuế lắc đầu, cô cũng không phải là đậu hũ, không đến mức đụng một cái đã vỡ nát
“Vậy! Đi thôi.

” Lục Thời Minh đi lên phía trước, ngón tay thon dài lại cầm tay của Đường Tuế.

Đường Tuế do dự chớp mắt, ngón tay mềm mại cũng ngọ nguậy trong bàn tay Lục Thời Minh.

Cô nhúc nhích làm cho Lục Thời Minh có chút ngứa ngáy.

Hình như trong lòng có thứ gì đó chạm vào.

Lục Thời Minh không thay đổi sắc mặt, giả vờ bình tĩnh.


Anh nắm tay nhỏ của Đường Tuế đi đến xe.

“Lên xe đi!”
Anh mở cửa ghế phụ.

Đường Tuế gật đầu, nói lời cảm ơn, khom lưng xuống ngồi vào trong xe.

Lục Thời Minh đóng cửa lại, cũng lên xe.

Xe chạy từ bãi đậu xe ra ngoài, Lục Thời Minh đưa tay mở loa, tiếng đàn cello êm tai vui vẻ vang lên trong xe.

Đường Tuế chống cằm, tầm mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngựa xe như nước, ánh đèn rực rỡ.

Sau khi đến công viên trò chơi, Lục Thời Minh đi mua vé, hai người cùng nhau đi vào.

Đường Tuế vừa vào cổng đã nghe thấy Luân Hồi Kính thông báo nhiệm vụ hoàn thành.

Trong lòng vô cùng vui sướng.

Không phải là được rồi sao!
Đường Tuế đang suy nghĩ mình, mình nên dùng cách nào để nói anh có thể quay về.

Nhưng cô còn chưa nghĩ ra được cách hay thì nghe thấy Luân Hồi Kính lại bắt đầu lên tiếng.

Luân Hồi Kính: Đưa Lục Thời Minh đi ăn đồ ngon, ít nhất phải chơi hai trò chơi, nếu không thì nhiệm vụ sẽ thất bại.


Đường Tuế:???
Đúng là thất sách, cô vừa mới muốn trở về!
Vậy thì không phải bỗng nhiên ở lại đây tiếp tục chơi à.

“Anh có sợ độ cao không?”
Đường Tuế hỏi.

“Không sợ.


Sắc mặt Lục Thời Minh nhàn nhạt.

“Vậy anh chơi trò tàu lượn siêu tốc với tôi đi!” Đường Tuế đưa tay chỉ vào đám người đang xếp hàng dài, cô nói xong, hứng thú kéo tay Lục Thời Minh đi về phía bên kia.

Anh vốn không phải là người, không hiểu sao lại đến đây.

Sau đó cũng dần dần phát hiện chỗ này có chút không giống như nơi thường đến.

Chỗ này tràn đầy sức sống, dường như là nơi làm cho người ta vui vẻ, trên mặt mỗi người đều cười cười nói nói.

Trong đôi mắt đen nhánh của anh cũng hiện ra vui vẻ, anh vẫn luôn mím môi, bây giờ cũng cong lên.

Ừm, hình như anh có chút thích chỗ này.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi sáu, giá trị hắc hóa còn lại là sáu mươi tư, cố lên.

Đường Tuế: Vậy mà cũng có thể làm giảm giá trị hắc hóa.

Luân Hồi Kính: Đương nhiên, hệ thống đưa ra bất cứ nhiệm vụ nào cũng muốn giúp đỡ cô giảm đi giá trị hắc hóa, tuy rằng không hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng sẽ phải trừng phạt, nhưng mỗi nhiệm vụ đều được hệ thống tỉ mỉ suy xét, cố gắng đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất.

Đường Tuế:!!! Không ngờ là như vậy.

Xem ra lúc trước cô đã hiểu lầm Luân Hồi Kính.

“Có phải đây là lần đầu tiên anh đến đây đúng không.

”.

 
Chương 493: Chương 493


Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh có chút mờ nhạt.

Ánh đèn chiếu xuống gương mặt của Lục Thời Minh, nhưng làm mềm đi góc cạnh trên mặt anh, giảm đi vẻ sắc bén, làm cho cả người anh trở nên giản dị gần gũi, không còn dáng vẻ lạnh lùng, khiến người ta không dám đến gần.

“Ừm.


Lục Thời Minh nhàn nhạt lên tiếng.

“Có phải anh cảm thấy không tệ đúng không.


Đôi mắt Đường Tuế cong lên, khuôn mặt nhỏ sáng bừng, tràn đầy ý cười.

“Đúng vậy.


Lục Thời Minh gật đầu.

Hai người vừa xếp hàng vừa nói chuyện.

Cuối cùng cũng đến lượt hai người, bọn họ cùng nhau ngồi xuống, làm hết các biện pháp an toàn.

Đường Tuế giơ bàn tay trắng nõn đến trước mặt Lục Thời Minh.

“Hả??”
Lục Thời Minh có chút không hiểu ý của cô.

“Trò này rất cao, hơn nữa rất kích thích, tôi lo anh sẽ sợ, cho anh nắm tay tôi!”
Đường Tuế nói xong còn hơi nâng cằm lên.

Có thể thấy được vô cùng thân thiện, biết suy nghĩ cho người khác.


“Được.

” Lục Thời Minh muốn nói mình không sợ hãi, nhưng nhìn cô vô cùng nhiệt tình, cũng không từ chối, anh hơi gật đầu, nắm lấy tay của cô.

Đường Tuế cong môi cười, nắm lấy tay cô, trong ánh mắt đầy ánh sáng.

Hì hì, theo như kịch bản, lát nữa anh sẽ bị mình hấp dẫn, sau đó giá trị hắc hóa cũng giảm xuống.

Bắt đầu rồi.

Tiếng gió bắt đầu tăng tốc.

Trước mắt chỉ còn lại bóng mờ.

Tiếng thét chói tai vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Đường Tuế cũng không nhịn được da đầu tê dại, vì sao lại đáng sợ như vậy.

Cô vốn cảm thấy mình cũng lớn lên ở trên trời, cũng là người trên trời, dù thế nào cũng không sợ hãi.

Nhưng!!
Hiện tại cô thật sự sợ hãi, muốn quay về, rất muốn đi xuống!
Hu hu hu, thật sự quá cao quá cao!
Vì thế.

Đường Tuế cũng nhắm hai mắt lại, ngón tay nắm chặt lấy tay của Lục Thời Minh, miệng nhỏ cũng mở ra, điên cuồng la hét.

Hai chân mảnh mai cũng đong đưa theo gió.

Đến khi dừng lại, Đường Tuế còn có thể nghe thấy nhịp tim đập nhanh của mình.

Tiếng thình thịch thình thịch vang lên tai cô.

“Đến rồi.



Lục Thời Minh nhìn cô nắm chặt bàn tay của mình đến đỏ lên.

Bởi vì quá căng thẳng nên khuôn mặt của cô nhíu lại thành bánh bao nhỏ.

Rõ ràng sợ hãi muốn chết, trước đó còn nói nhiều như vậy.

Lục Thời Minh không khỏi cười khẽ ra tiếng.

“…”
Đường Tuế nghe thấy tiếng cười của Lục Thời Minh thì cảm thấy thật sự choáng váng.

Quá mất mặt.

Nhất là cô nghĩ tới chuyện xảy ra trước khi đi lên.

“Tôi kéo anh xuống dưới.


Giọng Đường Tuế yếu ớt, còn mang theo nức nở.

Cô cảm thấy mình thật sự sợ hãi đến chân mềm nhũn, không dám đi ra ngoài.

Ngón tay Đường Tuế nắm chặt lấy tay của Lục Thời Minh, tay kia vốn muốn tháo dây an toàn, bởi vì quá gấp gáp nên không thể tháo được.

“Tôi giúp cô.


“Được.


Đường Tuế cũng ngoan ngoãn buông tay ra, giang hai tay lên.

Lục Thời Minh nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho cô, lập tức cũng nắm tay Đường Tuế.

“Cảm ơn.


Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đường Tuế lập tức ửng đỏ lên.

Ồ, vẫn có chút mất mặt.

Nhưng Lục Thời Minh thật sự rất ga lăng!.

 
Chương 494: Chương 494


Đường Tuế được anh nắm tay bước xuống.

Hai chân vừa chạm xuống đất thì lập tức mềm nhũn.

Cơ thể mềm mại của Đường Tuế ngã xuống trên người Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh thấy cô như vậy thì biết cô sợ không nhẹ.

Anh nhìn người bên cạnh đang chờ lên tàu siêu tốc.

Vì thế anh khom người ôm Đường Tuế theo kiểu công chúa đi ra ngoài.

“Wow!”
Người xung quanh nhìn thấy thì không khỏi la hét lên một tiếng.

Có không ít người dùng ánh mắt mong chờ.

Trời ơi, khi nào bọn họ mới được yêu đương ngọt ngào như vậy.

Cánh tay mảnh khảnh của Đường Tuế ôm cổ Lục Thời Minh, đôi mắt trong veo chớp chớp, lúc này hai người rất gần nhau, hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

“Tôi cảm giác hôm nay có chút mất mặt!”
“Tôi vốn dĩ cảm thấy không đáng sợ, không ngờ còn rất kinh khủng.


Lục Thời Minh cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào Đường Tuế.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô đỏ lên giống như máu.


Anh cười khẽ một tiếng, đặt Đường Tuế lên ghế dài.

“Vậy lần sau cô còn chơi không?”
“Không chơi!!”
Đường Tuế lắc đầu giống như trống bỏi.

Còn lần sau, mãi mãi sẽ không có lần sau.

Đường Tuế mím môi, quay đầu nhìn xe kem đi qua.

“Hôm nay cảm ơn anh, để cảm ơn anh, tôi mời anh ăn kem!”
Cô cười hì hì, đứng dậy đi về phía xe kem.

Mua một vị bạc hà, lại mua một vị chocolate.

Hai tay trắng nõn giơ cao hai cây kem, đi đến trước mặt Lục Thời Minh.

“Hai vị kem, anh muốn ăn loại nào.


Cô nhiệt tình đưa kem đến trước mặt Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh vốn không có nhiều hứng thú với mấy thứ lạnh băng ngọt ngào này.

Lục Thời Minh nhìn ánh mắt nhiệt tình của Đường Tuế, vẫn chọn cây kem vị bạc hà.

“Anh có vẻ thích vị bạc hà nhỏ, ăn rất ngon đó.


” Đường Tuế nói xong, còn có chút lưu luyến đưa cho Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh cầm cây kem, nhìn Đường Tuế cực kỳ không nỡ, cũng có chút dở khóc dở cười.

Anh cầm lên ăn mấy miếng, vẫn là cảm thấy ngấy.

Nhưng anh ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế một cái.

Anh thấy cô ăn cây kem bình thường nhưng biểu cảm trên mặt vô cùng sinh động, hình như đang ăn sơn hào hải vị.

Trong tay cầm cây kem vị bạc hà, cũng không còn khó nuốt nữa.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi bốn, giá trị hắc hóa còn lại là sáu mươi, cố lên nha!
Đường Tuế vừa nghe xong, lập tức vui vẻ ra mặt.

Lúc đầu cô rất tập trung ăn kem, nhưng vẫn nhạy bén nhận ra Lục Thời Minh nhìn lén mình.

Cô lập tức ngửa đầu, giơ cây kem socola trong tay về phía anh.

“Lục Thời Minh, anh ăn thử vị của tôi đi, vị này cũng rất ngon.


Lục Thời Minh nhìn cô tươi cười, đôi mắt ngọt ngào giống như mật ong tan chảy.

“Được.


Tóm lại anh không nói được lời từ chối, vì thế mở miệng ăn một miếng.

Thật ra mấy vị kem này cũng không có gì lạ.

Anh cũng không thưởng thức được gì.

Đường Tuế lại hứng thú, vẻ mặt vui mừng hỏi: “Ăn ngon không, Lục Thời Minh.

”.

 
Chương 495: Chương 495


Lục Thời Minh nhìn Đường Tuế vui vẻ ra mặt, trong miệng định nói tạm được, cuối cùng không nói nên lời.

Anh mím môi, gật đầu.

“Ăn ngon lắm.


Đường Tuế nghe được lời này, trong đôi mắt to lập tức phát ra ánh sáng.

Ha ha ha.

Cô biết mà.

Hai người nhìn nhau, nhìn nhau cười, cùng ngồi trên ghế dài, ánh trăng chiếu xuống.

Hai người ăn kem xong, cũng nghỉ ngơi một lát.

“Chúng ta chơi trò kia đi!”
Đường Tuế nhìn xe điện đụng cách đó không xa, vừa rồi cô nhìn người bên trong đụng tới đụng lui, cảm giác rất thú vị.

“Ừm.


Lục Thời Minh đồng ý.

Hai người cùng nhau đi vào khu vực xe điện đụng, hai người ngồi chung một chiếc xe, nhưng Đường Tuế dần phát hiện Lục Thời Minh có năng lực siêu phàm trong trò xe điện đụng.

Anh!!
Nhanh chóng có thể trốn đi.


Không hề bị đụng chạm.

Trong đầu Đường Tuế đầy dấu chấm hỏi.

Xin hỏi?? Chơi như vậy thì còn thú vui gì chứ.

Đường Tuế không thể hiểu được.

Sau khi vòng này kết thúc, Đường Tuế lập tức đổi qua một chiếc xe, không muốn ngồi chung với Lục Thời Minh.

Lúc đầu Lục Thời Minh vẫn không hiểu vì sao Đường Tuế bỗng nhiên thay đổi.

Nhưng đến lúc bắt đầu, anh bỗng phát hiện Đường Tuế… Hoàn hoàn đụng lung tung vào xe mình.

Lục Thời Minh:??? Nhưng với năng lực của Lục Thời Minh, không để Đường Tuế đụng vào thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lục Thời Minh nhận ra trên mặt Đường Tuế không kiên nhẫn, anh mím môi, động tác trên tay cũng do dự một chút.

Vậy là… Bị Đường Tuế đụng vào.

“Hì hì,”
Đường Tuế đụng vào xe Lục Thời Minh thì lập tức vui vẻ ra mặt.

Cũng không biết vì sao Lục Thời Minh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Đường Tuế, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút giật mình.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh giảm đi sáu, giá trị hắc hóa còn lại năm mươi tư.

Đường Tuế nghe xong, lúc lái xe đụng vào xe Lục Thời Minh cũng càng thêm dùng sức.

Ha ha.


Chơi vui quá!
Chẳng những có thể giảm bớt giá trị hắc hóa mà còn có thể chơi vui vẻ như vậy.

Đường Tuế chơi xe điện đụng một lúc, sau đó đến khu đồ ngon mua đồ.

“Chúng ta đi tìm chỗ ăn nhé?”
Lục Thời Minh thấy hai tay nhỏ của cô cầm đầy đồ ăn, không thể nhúc nhích.

Đường Tuế nhìn về phía đu quay cách đó không xa, hai mắt sáng ngời.

“Được.


Lục Thời Minh hơi gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý.

Dù sao hôm nay anh đã làm nhiều chuyện điên cuồng, cũng không thiếu chuyện này.

Hai người cùng lên đu quay, dựa vào nhau ăn uống.

“Ừm, thật là đẹp!”
Đường Tuế không nhịn được kinh ngạc, đôi mắt cũng mở to.

Tầm mắt Lục Thời Minh như có như không nhìn về phía Đường Tuế.

Đường Tuế không trang điểm, không còn vẻ hùng hổ dọa người như bình thường.

Không còn vẻ sắc bén.

Cô có vẻ mềm mại đáng yêu.

Lục Thời Minh theo bản năng đưa tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Đường Tuế.

“Làm gì vậy!”
Đường Tuế trốn đi một chút, đôi mắt tròn xoe cũng trừng mắt nhìn Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh cũng xấu hổ, tay dừng lại trên không trung.

.

 
Chương 496: Chương 496


Thật ra chính anh cũng không rõ, tại sao mình lại đột nhiên muốn sờ mặt Đường Tuế.

"Không có gì.

"
Lục Thời Minh có chút xấu hổ thả tay xuống, tầm mắt chuyển sang một bên.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Thời Minh -4, giá trị hắc hóa còn lại 50.

Này, thật sự lợi hại như thế?
Cô cảm thấy mình đến nơi này, thật sự là đến đúng rồi, một đêm này, chẳng qua chỉ là đùa giỡn một chút thôi, mà đã trừ nhiều giá trị hắc hóa như vậy.

Cảm giác thật không tệ.

Thật sự là quá lời rồi! Cơ hội như vậy, cô thật sự muốn nhiều hơn nữa.

Đường Tuế đảo mắt, nụ cười biến mất.

"Đã trễ thế này, chúng ta đợi một chút nữa rồi hãy đi ra ngoài!"
Đường Tuế cầm cổ tay Lục Thời Minh lên, nhìn ở giữa một cái.

"Được.

"
Lục Thời Minh gật đầu.

"Mười một giờ.

"
Đường Tuế cau mày, lại ngước mắt lên, tập trung tinh thần nhìn về phía Lục Thời Minh.

"Làm sao thế?" "Vậy tại sao anh không biến hình!"
Hàm răng trắng như tuyết của Đường Tuế cắn chặt môi dưới, không nhịn được hỏi.


"Biến hình gì?"
Lục Thời Minh giả vờ như không biết hỏi ngược lại.

"Mấy ngày trước, vào ban đêm tính cách của anh trở nên rất kỳ quái, có lúc, trên đầu còn có lỗ tai chó sói, hôm nay! Hình như có vẻ khá bình thường, cũng không có lỗ tai dài.

"
Vừa nói, Đường Tuế vừa vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, chạm vào đầu Lục Thời Minh.

Lục Thời Minh đưa tay đặt trên môi, ho một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn Đường Tuế.

"Tôi uống thuốc.

"
Đường Tuế chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thẳng thắn nói chuyện này cho cô.

Không nhịn được trợn to mắt.

"Anh, anh! làm sao biết! "
Giọng nói mềm mại của cô vang lên, vẫn mang theo một chút ngập ngừng.

"Nếu tôi đã lựa chọn sống chung với cô cả đời, thì tôi cảm thấy phải nói cho cô biết.

"
Đôi môi mỏng của Lục Thời Minh khẽ mím lại, đôi mắt hẹp và sắc bén cũng hiện lên một tia sáng ấm áp.

"À! "
Đột nhiên biết được bí mật cuối cùng, Đường Tuế có chút dại ra.

Vì vậy nên quyết định nói cho cô.

"Thật ra thì mẹ tôi, không phải là con người.

"
Lúc Lục Thời Minh nói ra lời này, tầm mắt vẫn luôn rơi vào trên người Đường Tuế, giống như muốn nhìn thấy manh mối gì đó ở trên người cô.


Nhưng anh phát hiện, vẻ mặt Đường Tuế vẫn luôn không có bất kỳ thay đổi nào.

Ngược lại! cô không quan tâm đến nó.

Đường Tuế đúng là không quan tâm.

Dù sao thì, bản thân cô cũng không phải là con người, cô là một cây nhân sâm cao quý mà thôi.

"Cô không sợ sao?"
Lục Thời Minh không nhịn được, bắt đầu hỏi.

"Không sợ nha!"
Đường Tuế lắc đầu.

"Mẹ tôi là một người sói, cho nên, trên người tôi cũng có huyết thống giống như của người sói, vào khoảng ngày mười lăm hàng tháng, vào ban đêm, cơ thể tôi không có cách nào để khống chế được sẽ xảy ra một số thay đổi.

"
"Tôi chính là một kẻ ngoại lai.

"
Giọng nói của Lục Thời Minh dần trở nên trầm thấp.

"Tôi cảm thấy, vào buổi tối lỗ tai sói của anh cũng khá dễ thương, tôi cũng rất thích.

"
"Anh cũng có thể không uống thuốc, tôi cũng không sợ.

"
Đường Tuế cười ngọt ngào.

Lục Thời Minh hơi ngẩn ra, lúc này cũng nhớ đến đoạn video mình xem qua, đúng là ở trong đó, cô không hề sợ mình một chút nào.

Ngược lại, ban đêm hai người họ còn ở chung vô cùng hòa hợp, như thể đã quen biết nhau từ lâu.

"Ừ.

"
Lục Thời Minh gật đầu một cái.

"Chỉ là, hình như cái này quấy nhiễu anh, có phải anh đang suy nghĩ cách làm sao để giải trừ nó đúng không?"
Đường Tuế lại hỏi.

.

 
Chương 497: Chương 497


"Ừ, đã nghĩ đến rất nhiều cách, ngay cả ăn anh cũng yêu cầu một phù thủy ở nước ngoài đưa cho anh, nhưng mà cũng chỉ có thể ức chế thôi.

"
"Nhưng mà! " Lục Thời Minh do dự một chút, lúc này anh mới nói tiếp: "Bảo là cần phải yêu cầu dòng máu thuần khiết nhất thế gian, mới có thể, chỉ là anh có chút huyết thống của người sói, cũng không phải là quỷ hút máu, cho nên! "
Lục Thời Minh cười nhẹ một tiếng: "Anh cảm thấy có chút buồn cười.

"
Đường Tuế đưa tay đè ngón tay anh xuống: "Em không cảm thấy vậy, chắc chắn sau này sẽ có biện pháp, anh không cần lo lắng.

"
Cô rủ mắt xuống, hàng mi dài hơi run rẩy, dưới mí mắt xuất hiện bóng mờ.

"Được.

"
Lục Thời Minh nghe vậy, trong lòng xuất hiện một tia ấm áp.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa Lục Thời Minh -10, giá trị hắc hóa còn lại 40.

Lúc này, Đường Tuế trái lại cũng không kinh ngạc.

Có lẽ, Lục Thời Minh đã thẳng thắn thổ lộ tiếng lòng của mình nên giá trị hắc hóa giảm đi rất nhiều.

Khóe miệng Đường Tuế hơi giương lên, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng móc vào ngón tay thon dài của Lục Thời Minh.

Đôi mắt Lục Thời Minh híp lại, nhìn về phía Đường Tuế.


"Đến rồi, chúng ta cùng nhau xuống đi.

"
Đường Tuế chớp chớp mắt nhìn về phía Lục Thời Minh, cả hai cùng nhau rời khỏi vòng đu quay.

Sau khi ra sân chơi, vẻ mặt của cả hai đều rất vui vẻ thoải mái.

Trở lại trong xe, hai người không ngừng nói chuyện phiếm, tiếng cười nói bên tai không dứt.

Mấy ngày sau, là lúc Đường Tuế đi xem trang phục dạ hội.

Cô vẫn chưa ra cửa, Tống Nhuyễn đã gọi điện thoại đến.

"Tuế Tuế, tôi đã đến nơi rồi, làm sao cậu vẫn chưa đến thế!"
Giọng nói Tống Nhuyễn nóng nảy, hình như còn mang theo một ít không vui.

"Tôi vừa mới rời khỏi giường, có chuyện gì sao?"
Đường Tuế cau mày, hỏi ngược lại.

"Không phải chúng ta đã hẹn hôm nay đi xem qua trang phục dạ hội sao? Trước đó cậu đã đồng ý với tôi, hơn nữa mỗi lần, đều là cậu đến trước chờ tôi, tôi đã đến lâu rồi, mà cậu vẫn chưa tới là sao.

" Trong giọng nói của Tống Nhuyễn mang đậm sự trách móc nặng nề.

Đường Tuế nhíu mày.


Đúng vậy, lúc trước bất kể là làm gì, đều là Đường Tuế ngu ngốc đi chờ đợi Tống Nhuyễn, tất cả đã giải quyết xong, Tống Nhuyễn lúc này mới khoan thai đến trễ.

Có lúc, Tống Nhuyễn trực tiếp không tới, Đường Tuế còn phải giương mắt nhìn, hèn hạ đưa đồ vật đến tận cửa cho cô ta.

Lần này, cô cũng không phải là cô gái ngu ngốc kia, sao cô có thể như vậy.

"Đường Tuế, cậu không nghe tôi nói gì sao? Tôi không có thẻ thành viên, không có cách nào đi vào nơi dành cho thành viên được, đứng ở chỗ này thật sự rất lúng túng.

"
Trong giọng điệu của Tống Nhuyễn mơ hồ có một tia trách cứ.

Thật sự khiến cho người ta khó chịu.

Đường Tuế này rốt cuộc đang làm cái gì?
Đường Tuế lười biếng duỗi người một chút, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu.

"Lúc trước đều là tôi chờ cô, đợi mấy tiếng đồng hồ, tôi đoán chừng cô cũng tới chưa lâu! Tại sao lại không kiên nhẫn thế, chưa kể! Cô còn đang cầu xin tôi đi làm chuyện gì đó, bây giờ lại không muốn, nếu cô không muốn chờ, vậy thì cô cứ đi đi.

"
Nói xong, Đường Tuế dứt khoát cúp điện thoại.

Ném điện thoại di động sang một bên, trực tiếp đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Khoảng một tiếng sau, Đường Tuế mới xuất hiện ở bên trong cửa tiệm kia.

Đường Tuế vừa mới xuất hiện, nhân viên đã ùn ùn kéo đến.

"Cô Đường, cô đến rồi, mời cô mau vào trong.


 Nhân viên cười, vội vàng đổi cách xưng hô: "Bà Lục, mời vào bên trong.

".

 
Chương 498: Chương 498


Đám người ào ào đi vào.

Hoàn toàn bỏ qua Tống Nhuyễn Nhuyễn đứng ở góc nẻo lánh, đội mũ đeo kính râm.

Tống Nhuyễn Nhuyễn mở to hai mắt, có chút không thể tin tưởng.

Cô ta lập tức chạy tới: “Tuế Tuế, Tuế Tuế!”
“Cô gái này, tôi đã nói không phải là khách VIP thì không thể đi vào chọn đồ.


Nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự ngăn cản Tống Nhuyễn Nhuyễn.

Dường như chạm vào cây gai trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn, cô ta tức giận không thôi.

Đường Tuế thấy đã đủ chơi, lúc này chậm rãi quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn cách đó không xa.

“Tôi còn tưởng rằng cô đi rồi chứ.


Tống Nhuyễn Nhuyễn càng nghĩ càng tức giận, mình đứng ở chỗ này đợi hơn một tiếng, chân đã tê rần.

Tống Nhuyễn Nhuyễn tức muốn hộc máu: “Mới hơn một tiếng thôi, tôi chắc chắn sẽ chờ cô.


Lúc này Đường Tuế mới giả vờ không vui nhìn nhân viên xung quanh.


Lúc đầu nhân viên kinh ngạc nhìn thoáng qua Tống Nhuyễn Nhuyễn, lập tức bất đắc dĩ nói một câu.

“Trước kia cô Tống cũng không che chắn kín mít như vật, vì thế chúng tôi thật sự không nhận ra.


Trong lòng Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn nghĩ Đường Tuế đang trút giận cho mình, lập tức thoải mái một chút.

Không ngờ Đường Tuế quan sát cô ta một lượt, tán thành gật đầu.

“Đừng nói các cô, tôi cũng không nhận ra.


“Nhuyễn Nhuyễn, sao cô lại bịt kín mít như thế! Có paparazzi đi theo cô à?”
Tống Nhuyễn Nhuyễn bị hỏi đến nghẹn họng, lúc trước cô ta đến trễ bởi vì không muốn người khác nhìn thấy cô ta dựa vào Đường Tuế mới có váy đẹp.

Hôm nay cô ta đặc biệt muốn mua trang phục ở đây.

“Cô mau tháo xuống đi, dáng vẻ này khó coi quá.


Đường Tuế cười như không cười nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn.

“Đúng vậy, cô Tống, dù sao chúng tôi cũng không phải chưa nhìn thấy cô.



Sau đó đám nhân viên xung quanh cũng gật đầu nhìn Tống Nhuyễn Nhuyễn.

Tống Nhuyễn Nhuyễn cũng không thể tránh được, chỉ có thể tháo mũ và kính râm xuống.

“Rắc…” Đường Tuế sắp xếp người bên ngoài, lập tức chụp lại Tống Nhuyễn Nhuyễn đủ mọi góc độ.

Tống Nhuyễn Nhuyễn không hề phát hiện ra, đi theo mấy người Đường Tuế vào phòng VIP.

Đây là phòng VIP đắt đỏ sang trọng nhất trong cửa hàng này, ngay cả đồ uống trà rẻ nhất cũng đến mấy triệu.

Bọn họ vừa đi vào, có người đưa dép lê mềm mại tới cho bọn họ thay.

Sau khi thay dép xong, lại đến phòng thay đồ ngủ.

Lúc này mới ngồi xuống sô pha, uống rượu vang đỏ, ăn điểm tâm, nhìn nhóm người mẫu mặc lễ phục dạ hội xếp thành một hàng trước mặt, cho bọn họ lựa chọn.

Đường Tuế uống một ngụm rượu, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt.

“Có phải vẫn chưa lấy ra thứ tốt đúng không?”
Cô quay đầu nhìn cửa hàng trưởng bên cạnh.

“Trời ơi, bà Lục, tôi nào dám!”
Cửa hàng trưởng cười ha ha: “Trong cửa hàng còn có một chiếc váy được đặt riêng, trên thế giới chỉ có một chiếc, nếu bà Lục thích thì tôi cho người đưa đến cho cô mặc thử.


Ý là người mẫu cũng không có tư cách mặc vào.

Tống Nhuyễn Nhuyễn vừa nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức đẩy nhẹ Đường Tuế.

“Tuế Tuế.

”.

 
Chương 499: Chương 499


Nhưng vì sao mình phải nhường chiếc váy tốt như vậy cho cô ta chứ? Trước kia Đường Tuế sẽ làm vậy, nhưng hiện tại cô chắc chắn sẽ không.

“Sao thế?”
Ánh mắt Đường Tuế nhẹ nhàng lướt qua người Tống Nhuyễn Nhuyễn một vòng.

Lúc này tầm mắt của Tống Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn dừng lại trên chiếc váy này, vẫn chưa dời đi được.

Chiếc váy này rất đẹp, đúng là phiên bản giới hạn có khác.

Cũng chỉ có chiếc váy như thế mới xứng với cô ta.

Đường Tuế vừa nói xong, tất cả ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tống Nhuyễn Nhuyễn.

Có nghi ngờ, có khinh bỉ, đã lâu rồi Tống Nhuyễn Nhuyễn chưa từng nhìn thấy những ánh mắt như vậy, chỉ cảm thấy mình giống như bị đặt trước cây cột.

Mọi người vây quanh cười nhạo.

“! ” “Có phải cô muốn chiếc váy này không?”
Đường Tuế hỏi thẳng ra.

Tống Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn muốn, nhưng Đường Tuế bỗng nhiên hỏi như vậy, làm cho cô ta muốn giả vờ khiêm tốn cũng không biết trả lời thế nào.

Trước kia Đường Tuế sẽ không như vậy, cô có thứ gì cũng sẽ đưa đến trước mặt cô ta.


Làm gì giống như bây giờ, trước mặt bao nhiêu người lại đưa cô ta lên lò nướng BBQ.

Tống Nhuyễn Nhuyễn tức đến ngứa răng:
“Tôi không cần, chiếc vấy này tốt như vậy nên để cô mặc trước, nếu cô không thích, cho tôi cũng không sao, tôi không sao cả.

” “Nếu vậy thì tôi sẽ mặc.

” Đường Tuế nói xong thì đứng dậy từ sô pha: “Tôi vốn muốn hỏi cô một chút, nếu cô thích thì tôi sẽ nhường chiếc váy này cho cô.


“Đáng tiếc cô không cần.


Đường Tuế bất đắc dĩ cười cười, nhún vai, cho người đưa váy vào phòng thay quần áo.

Tống Nhuyễn Nhuyễn nhìn cô thong thả rời đi, tức đến ngứa răng.

Đường Tuế đáng chết này, đang đùa giỡn cô ta sao?
Cô ta tức muốn nôn ra máu.

Nhưng cô mặc thử trước thì sao, dáng dấp của cô xinh đẹp quyến rũ, chiếc váy có vẻ trong sáng nhẹ nhàng, không hề phù hợp với cô.

Tống Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến chuyện này, trong lòng cũng thoải mái.

Cô ta bình tĩnh ngồi xuống sô pha, mặc dù nóng ruột vẫn nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ.


Cô ta chờ, chờ Đường Tuế mất mặt.

Mấy phút sau, cửa được mở ra, Đường Tuế xinh đẹp bước ra ngoài.

||||| Truyện đề cử: Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em! |||||
Đây là chiếc váy đuôi cá, tôn lên dáng người đẹp của Đường Tuế.

Nhất là chất liệu chiếc váy là vải satin có độ bóng cao.

Trong căn phòng này được lắp đèn sáng chói.

Dưới ánh đèn, cả người giống như được phát sáng lên.

Nhìn rất xinh đẹp.

Các nhân viên phục vụ xung quanh không nhịn được khen ngợi.

Không thể không nói Đường Tuế đúng là viên ngọc sáng danh bất hư truyền.

Cô vô cùng nổi tiếng trong giới cô chủ nhà giàu, trước kia cô luôn trang điểm đậm, chỉ cảm thấy cô là một cô chủ nhà giàu vô cùng tầm thường.

Hôm nay cô không hề trang điểm, dưới tình huống không trang điểm, cô có thể mặc chiếc váy này đẹp như thế.

Tống Nhuyễn Nhuyễn vốn đang chờ mong Đường Tuế mặc xấu, vậy thì chiếc váy này sẽ thuộc về mình.

Không ngờ Đường Tuế lại xuất hiện chói mắt như thế.

Đáng chết.

Sao cô lại đẹp như vậy.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom