Cập nhật mới

Dịch Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 780: Giang Siêu thở dài


Nguyên vương thở dài, đứng dậy rời đi. Tống Chân nhìn bóng dáng phụ vương rời đi, trong mắt xuất hiện chút phức tạp.

Khi Giang Siêu trở lại nơi ở, phát hiện Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã đã rời đi, trong sân chỉ còn lại hộ vệ của chính hắn.

Trong phòng, cũng không biết Tống Yên đã rời đi từ lúc nào.

Giang Siêu thở dài, dẫn theo thủ hạ hộ vệ rời khỏi Nguyên vương phủ.

Vừa ra khỏi cửa phủ đã thấy Nguyên vương mang theo một đám hạ thần chờ ở cửa.

Xem ra, Nguyên vương đã sớm đoán được Giang Siêu muốn rời đi, ngược lại Giang Siêu có hơi kinh ngạc, hắn còn đang suy nghĩ Nguyên vương có thể ra tay với hắn hay không.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối tự tin rằng Nguyên vương chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ cần Nguyên vương không ngốc, ông ta sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy.

Nguyên vương mặt mũi tràn đầy ý cười tiễn Giang Siêu đến ngoài thành, dọc đường đi ông ta cũng không đề cập tới chuyện lúc trước.

Sau khi ra khỏi thành, quân Con Cháu đã chỉnh tề và liên quân nước Thục đang chờ ở ngoài thành.

Nhìn thấy Giang Siêu đi ra, từ xa Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã nhìn Giang Siêu, sự lo lắng trong mắt biến mất.

Hai nàng ta chỉ hừ lạnh nhìn Giang Siêu, sau đó quay đầu sang một bên, cũng không chào đón.

Giang Siêu có chút xấu hổ sờ mũi, trong lòng hơi mất mát, nghĩ đến cảnh tượng đẹp đế tối hôm qua với hai nàng, trong lòng hắn có chút nóng bừng, nhưng nhiều cả là sự xấu hổ.

Với sự bại trận của quân Nữ Chân Tây Lộ và đám người Tông Hán, cũng là thời điểm quân Con Cháu nên trở về Ninh Châu phủ.

Liên quân Thục đi tương trợ Giang Siêu, đương nhiên cũng muốn theo Giang Siêu cùng đi tới Ninh Châu phủ.

Ngay khi Giang Siêu, hai nữ tử và liên quân Thục quay lại Ninh Châu phủ, đại quân Nữ Chân Đông Lộ cùng mười lăm vạn đại quân Trịnh Thế Dân xuất phát đến giao giới giữa Ninh Châu phủ và Đại Danh phủ.

Mà bên kia, bốn thế lực khác do Phương Bách Phật cầm đầu cũng biết chuyện quân Nữ Chân Tây Lộ bị diệt, trong mắt bọn họ tràn ngập khiếp sợ, đồng thời cũng có tính toán riêng.

Giang Siêu và quân Con Cháu quá mạnh khiến cho bọn họ sợ hãi, tuy rằng Giang Siêu cũng không thuận thế diệt quân Nguyên Triệu, nhưng việc Giang Siêu xưng bá thiên hạ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Với những người muốn làm hoàng đế, Giang Siêu chắc chắn sẽ là kẻ địch mạnh của bọn họ.

Tất cả thế lực bốn phương đều nảy sinh ý nghĩ muốn loại bỏ Giang Siêu.

Hơn nữa, tin tức quân Nữ Chân Đông Lộ và Trịnh Thế Dân liên minh tiến công Ninh Châu phủ khiến cho bọn họ càng thêm manh động.

Đối mặt với ba thế lực khác đưa ra yêu cầu xuất động liên quân tiến công Ninh Châu phủ, nhiều phe cùng nhau ra tay, giải quyết Ninh Châu phủ của Giang Siêu, Phương Bách Phật hơi động tâm.

Có điều hắn ta vẫn giữ lý trí, dù sao, trên tay Giang Siêu cũng có những vũ khí tiên tiến, hơn nữa chiến lực của quân Con Cháu quá khủng bố. Nhưng hắn ta vẫn rất do dự.

Chỉ là, do dự thì do dự, điều đó cũng không có nghĩa là hắn †a thật sự không dám xuất binh.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 781: Cái thứ vô sỉ


Nhưng nếu quân Con Cháu của Giang Siêu hoặc là quân Đông Lộ của Nữ Chân thắng lợi, vậy bọn họ lại lui về.

Cùng lúc đó, những thế lực khác trong thiên hạ, sau khi nghe Giang Siêu diệt Tây Lộ quân của Nữ Chân, cả thiên hạ đều chấn động.

Tuy nhiên, khi biết quân Đông Lộ và Trịnh Thế Dân cùng nhau tấn công phủ Ninh Châu, có rất nhiều thế lực nhìn thấy cơ hội tiêu diệt Giang Siêu, cũng chuẩn bị chen một chân vào, nhưng cũng có lý trí, lấy đại nghĩa quốc gia dân tộc làm trọng, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Thậm chí còn có thế lực muốn xuất binh tương trợ Giang Siêu chống lại quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân.

Rất nhiều người tức giận với tên tội đồ của dân tộc Trịnh Thế Dân.

Giang Siêu hồi quân Ninh Châu phủ, sau khi biết quân Tây Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân hợp quân đến tấn công Ninh Châu phủ, trong mắt chỉ còn lại hàn ý và sát ý nông đậm.

Hắn để đại quân tăng nhanh tốc độ hành quân, mười ngàn quân Con Cháu, cộng thêm một trăm ngàn Bạch Liên quân và liên quân dân tộc thiểu số cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Tuy rằng, trong quân nhu của quân Con Cháu, tốc độ tiến lên của Súng Trường doanh sẽ bị ảnh hưởng, có điều, Giang Siêu đã trang bị chiến mã xe ngựa cho pháo binh. Tốc độ cũng tăng lên.

Trải qua một trận chiến với người Nữ Chân, thu được chiến đao đủ để trang bị cho hơn năm mươi ngàn ky binh.

Bảy mươi ngàn ky binh chiến mã của Nữ Chân, trong trận chiến này đã chết hơn mười ngàn.

Nguyên vương ngược lại cũng không tranh đoạt những vật tư chiến lược này cùng Giang Siêu, ông ta cũng không dám tranh đoạt với Giang Siêu.

Bên kia, khi Nguyên vương biết quân Nữ Chân Đông tiến công phủ Ninh Châu, trong mắt ông ta tràn ngập do dự. Tống Chân ở một bên vẻ mặt phức tạp.

“Phụ vương, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tống Tín nghe vậy, liếc mắt nhìn con trai của mình, lúc này, ông ta lại dời ánh mắt nhìn về phía một đám mưu thần trước mặt.

Lúc này, một lão giả trong đó tiến lên một bước, tâu với Nguyên vương rằng: "Vương gia, lần này ngược lại là một cơ hội tốt để tiêu diệt Giang Siêu, Vương gia, không cần do dự, chúng ta cũng xuất binh đi..."

"Đúng vậy, Vương gia, lúc này chúng ta xuất binh, Ninh Châu phủ bị bao vây nhiều phía, không bị diệt thì quá không hợp lẽ thường, Nguyên Triệu chúng ta cũng có thể nhân cơ hội đoạt được phần lớn tài nguyên của Ninh Châu phủ."

"Đúng vậy, Vương gia, chúng ta không thể do dự nữa, nếu không xuất binh thì sẽ muộn mất..."

"Ta cũng tán thành xuất binh, đoạt lấy Ninh Châu phủ!"

Phía dưới có vài mưu thần vội vàng lên tiếng phụ họa, trong mắt mấy người này lộ ra một cỗ cuồng nhiệt và kinh hỉ.

Nhưng cũng có hơn phân nửa mưu thần, trong mắt lại bộc ra vẻ phẫn nộ, bọn họ lạnh lùng nhìn về phía mấy người tán thành xuất binh, một người trong đó nói:

"Các ngươi thật đúng là vô sỉ, chẳng lẽ các ngươi đã quên, vừa mới không lâu trước đây, Giang Công gia đánh lui Tây Lộ quân của Nữ Chân, cứu mạng chó của các ngươi à?"

Lúc này, có người nói theo: “Nếu Giang Công gia không ra tay, ta nghĩ, bây giờ chỉ sợ các ngươi chỉ còn là cái xác nằm ở đây thôi. Các ngươi thật đúng là vong ân phụ nghĩa.”

"Cái thứ vô sỉ, ánh mắt thiển cận, nếu như Ninh Châu phủ của Giang Công gia không còn, các ngươi cảm thấy cả thiên hạ này, còn có ai có thể ngăn cản được người Nữ Chân chứ, hiện tại, cái các ngươi nhìn thấy chính là lợi ích trước mắt, thật sự là vô tri..."

“Vương gia, đừng nghe đám vô sỉ này đề xuất, nếu như vậy sẽ hãm hại Nguyên Triệu ta bất nghĩa, hãm hại Nguyên Triệu ta vạn kiếp bất phục.”

"Đúng vậy, Vương gia, chúng ta không thể vong ân phụ nghĩa được..."

Trong thế lực Nguyên Triệu, không phải ai cũng là hạng người không có kiến thức và không biết đại nghĩa dân tộc.

Nguyên vương ngồi trên chủ vị cau mày, ông ta kiêng kị Giang Siêu, nếu ông ta muốn làm hoàng đế, trong tương lai nhất định Giang Siêu sẽ là kẻ địch lớn của ông ta.

Nếu không, ông ta cũng sẽ không để cho nữ nhi của mình có quan hệ cùng Giang Siêu.

Nếu như, lúc này xuất binh ở sau lưng gây sự, Giang Siêu thua, khả năng cũng không có gì.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 782: Phụ vương


“Hơn nữa, nếu phụ vương đã chuẩn bị đặt bảo vật lên người Giang Siêu thì chúng ta càng không thể đổi ý lúc này.

Phụ vương, hài nhi cảm thấy, chúng ta nên xuất binh tương trợ cho Giang Siêu...”

Tuy Tống Chân cũng vô cùng kiêng kị Giang Siêu, thậm chí trong lòng còn hy vọng Giang Siêu sẽ chết trận, chỉ là, hắn ta sợ muội muội mình sẽ đau lòng, hơn nữa, hắn ta có trực giác rằng, Giang Siêu tuyệt đối sẽ không thua.

Tống Tín nghe vậy, nhìn về phía nhi tử của mình, ánh mắt giao nhau.

Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh vang lên trong đại sảnh.

“Phụ vương, người thật sự chuẩn bị xuất binh tới Ninh Châu phủ của Giang Siêu sao?”

Trong giọng nói lộ ra ý lạnh.

Chỉ thấy Tống Yên đã xuất hiện trước cửa đại sảnh, lúc này trong mắt nàng lộ ra sự phẫn nộ, khí thế cả người thoạt nhìn ẩn mà không phát, mà giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ vậy.

Nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của nữ nhi, không hiểu sao trong lòng Tống Tín có chút áy náy và bất an.

Lúc này ánh mắt của ông ta lóe lên, như đã quyết định chuyện gì đó, lộ ra sự kiên quyết. Ông ta đứng dậy, võ nhẹ tay vịn một chút, lạnh lùng nói:

“Yên Nhi, phụ vương cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, hơn nữa, Giang Siêu cũng là con rể thừa long của phụ vương, sao phụ vương có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của chứ.

Phụ vương quyết định xuất binh tới Ninh Châu phủ không phải đi tấn công Ninh Châu phủ, mà là đi tương trợ rể hiền của phụ vương...”

Trong lúc nói chuyện, Nguyên vương đi về phía nữ nhi của mình, đi tới gần, ông ta vỗ nhẹ vai nữ nhi, thần sắc trong mắt càng thêm kiên định.

Lời của nữ nhỉ và nhi tử nói rốt cuộc cũng khiến ông ta hạ quyết tâm, bỏ qua sự do dự trong lòng mà đưa ra quyết định.

Ông ta quyết định đặt tất cả tiền đặt cược lên người Giang Siêu.

Nghe được lời phụ vương mình nói, sắc mặt lạnh băng của Tống Yên rõ ràng phai nhạt hẳn đi, biểu tình cũng hòa hoãn hơn, ánh mắt nhìn về phía phụ vương mình cũng lộ ra sự cảm kích.

“Chân Nhi, lần này để con lãnh binh, nhất định phải hỗ trợ rể hiền của bổn vương, bảo vệ Ninh Châu phủ.”

Nghe lời phụ thân nói, Tống Chân vội vàng nhận mệnh, Tống Yên bên cạnh cứ nghe phụ thân một tiếng rể hiền hai tiếng rể hiền gọi Giang Siêu, khuôn mặt lập tức lộ ra nét ngượng ngùng.

Trong mắt cũng tràn đầy vui sướng, nàng vội vàng nói với phụ thân mình: “Phụ vương, nữ nhi cũng muốn đi cùng ca ca!”

Nguyên vương nghe vậy, há mồm muốn ngăn cản, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của nữ nhị, trong lòng vừa áy náy mà cũng không đành lòng cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, nên đành gật đầu đồng ý.

Lúc này, trong mắt mấy tên mưu thần muốn tấn công Ninh Châu phủ lộ ra vẻ không cam lòng: “Vương gia, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một đấy ạ, nếu giữ lại Giang Siêu, trong tương lai, Nguyên Triệu ta sợ là sẽ không có chỗ đặt chân... Ngài...”

Trong đó một tên mưu thần còn lên tiếng khuyên can, chỉ là, ngay giây phút hắn ta mở miệng thì Tống Yên đã quát lạnh một tiếng.

“Câm miệng, đừng tưởng rằng bổn quận chúa không biết suy nghĩ trong lòng ngươi, các ngươi chỉ là vì vinh hoa phú quý của bản thân mình mà thôi, các ngươi hy vọng phụ vương ta xưng đế, các ngươi sẽ có công lập vua, có thể phong vương phong hầu”

“Nhưng các ngươi lại muốn để phụ vương ta thành người bất nhân bất nghĩa.

Nếu các ngươi còn dám đề cập chuyện của Ninh Châu phủ, đừng trách bổn quận chúa không khách khí...”

Trên người Tống Yên tỏa ra khí thế lạnh như băng, giọng nói lạnh lùng đó khiến mấy người đang nói chuyện không tự chủ được mà rùng mình.

Những lời còn muốn nói tiếp theo đầu nuốt ngược vào.

Nguyên vương cũng dời ánh mắt, lạnh lùng nhìn về phía mấy người này, trong mắt dâng lên sát ý.

Tuy Nguyên vương cũng rất muốn xưng đế, nhưng chính ông ta cũng biết mình sinh không đúng thời, về phần tính toán của mấy người kia, làm sao ông ta có thể không biết rõ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 783: Hơn nữa


Chỉ là, khi ông ta từ bỏ quyết định xưng đế cũng không suy nghĩ đến việc này, nếu mấy người này còn dám tính toán ông †a thì ông ta thật sự không ngại trừ khử họ.

Hơn nữa, những tiểu nhân như như vậy, nếu để lại làm thủ hạ của ông ta cũng là tai họa lớn.

Hôm nay, bọn họ có thể vì lợi ích của mình mà đi hại Giang Siêu đã cứu bọn họ một mạng, vậy thì một ngày nào đó sẽ gây tai họa lên ông ta.

Sát ý trong mắt ông ta cũng đã chú định vận mệnh của mấy người này.

Dưới quyết định của Nguyên vương, quân Nguyên Triệu do Tống Chân và Tống Yên dẫn dắt, năm mươi ngàn đại quân chạy tới Ninh Châu phủ, chuẩn bị hợp tác cùng tác chiến với Giang Siêu.

Mà những thế lực khác trong thiên hạ, khi biết tin Nguyên vương xuất binh tương trợ Giang Siêu, có rất nhiều thế lực nhỏ đều phái ra quân đội dưới trướng mình đi tương trợ.

Mà bốn thế lực của Phương Bách Phật vốn định hợp tác cùng Nguyên vương, sau khi nghe được tin tức này, trong lúc nhất thời Phương Bách Phật có chút mơ hồ.

Hắn ta cũng không biết bây giờ mình nên thọc đao sau lưng Giang Siêu, hay là nên ra tay tương trợ hắn nữa.

Dù sao thì, có Nguyên vương và một số thế lực nhỏ kia tương trợ, phần thắng của Ninh Châu phủ lại nhiều thêm vài phần.

Nhưng cơ hội lần này là cơ hội khó có được để tiêu diệt lần này, hắn ta nào cam tâm cứ như vậy từ bỏ chứ.

Thủ lĩnh của ba thế lực lớn khác cũng không muốn từ bỏ cơ hội để huỷ diệt Giang Siêu lần này.

Phải biết răng bọn họ đều đã từng chịu lỗ nặng ở chỗ Giang Siêu, thiếu chút nữa đã chết trên tay Giang Siêu rồi.

Dã tâm của bọn họ, khiến họ không có lúc nào là không muốn diệt trừ tên cường địch Giang Siêu này - kẻ có khả năng làm bọn họ thất bại bất cứ lúc nào.

“Phương giáo chủ, liều một phen đi, cho dù có Nguyên vương và một số thế lực nhỏ khác tương trợ cho Giang Siêu, nhưng có quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ ở đây, hơn nữa trong thời gian ngắn Giang Siêu sẽ không đuổi về Ninh Châu phủ kịp, cơ hội thành công của chúng ta rất lớn”

“Đúng vậy, Phương giáo chủ, không nên do dự nữa, nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Chỉ cần chúng ta tới đánh gọng kìm, phân tán binh lực của Ninh Châu phủ, tạo nhiều cơ hội cho quân Đông Lộ của Nữ Chân Trịnh Thế Dân, nhất định có thể huỷ diệt Ninh Châu phủ.”

“Đúng vậy, Phương giáo chủ, không cần do dự đâu, nếu như tên Giang Siêu này bất tử thì đại kế của chúng ta sợ là vĩnh viễn sẽ không thể hoàn thành được. Cược một phen đi.”

Thủ lĩnh của ba thế lực khác mặt đầy chờ mong nhìn về phía Phương Bách Phật, trong mắt tràn ngập sự háo hức, ngoài ra còn có một chút nóng lòng muốn thử.

Phương Bách Phật vốn dĩ đang do dự, trong mắt cũng hiện lên vẻ âm ngoan nói: “Được... Vậy chúng ta đây liền đua một phen. Cùng lắm thì làm lại một đời thôi...”

Phương Bách Phật rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, quyết định liều mạng một lần, hắn ta và ba thế lực kia đã chuẩn bị liên quân từ lâu rồi, xuất phát về phía Ninh Châu phủ, thủ lĩnh của bốn thế lực đều tự mình lĩnh quân.

Các thế lực lớn xung quanh Ninh Châu phủ xuất phát về phía Ninh Châu phủ, sau khi toàn bộ Ninh Châu phủ nhận được tình báo thì ngay lập tức khẩn trương hẳn lên.

Tổng binh lực của Ninh Châu phủ cũng chỉ một trăm ngàn quân, hơn nữa Giang Siêu đã mang đi mười ngàn rồi. Binh lực còn lại cũng chỉ có chín mươi ngàn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 784: Chủ mẫu


Ngồi hai bên trái phải là Đông Ly Nguyệt, Tống Ninh Tuyết, Mộ Dung Chỉ Tình và Tô Yên Nhiên.

Xuống chút nữa chính là Đông Ly Ưng và chúng tướng lãnh của quân Con Cháu, cùng với các cấp trên trong thế lực của Giang Siêu.

“Chủ mẫu, tiên sinh không ở đây, hiện giờ đại quân Đông Lộ của Nữ Chân và Trịnh Thế Dân của Đại Danh phủ tới tấn công Ninh Châu phủ, mạt tướng đã định ra sách lược ứng đối, kính xin ngài định đoạt.”

Đông Ly Ưng phía dưới nhìn về phía Tô Miên Miên trên chủ vị rồi nói.

Tuy rằng hiện giờ hắn ta là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bổ nhiệm, những quyền lên tiếng thực tế ở Ninh Châu phủ vn là trên tay Tô Miên Miên và các phu nhân của Giang Siêu..

“Đông Ly tướng quân, nói cụ thể kế hoạch của ngài đi!”

Tô Miên Miên đối mặt với nhiều tướng lĩnh cao cấp như vậy, thậm chí trong này còn có một số cấp cao, nàng có hơi khẩn trương.

Nhưng rèn luyện trong thời gian dài như thế, nàng đã không còn là tiểu tức phụ vâng vâng dạ dạ của trước kia nữa, đã sớm có được năng lực lãnh đạo rất mạnh rồi.

Kể cả không có khí chất không giận mà uy đi nữa, những lời nàng nói fa cũng không có ai dám khinh thường.

Càng đừng nói, nàng là chính thê của Giang Siêu, cũng là người Giang Siêu quan tâm nhất, không có ai dám không để nàng vào mắt.

Bởi vậy, lần này khi xuất hiện tình huống khẩn cấp đã để nàng tới chủ trì, dù là bốn vị thê tử khác của Giang Siêu cũng đều cực lực làm chỗ chống lưng cho nàng.

Mà bốn vị thê tử khác của Giang Siêu, ai cũng không hề đơn giản.

Đông Ly Nguyệt là vương của Dạ Lang tộc, Tống Ninh Tuyết là quận chúa An Ninh, Mộ Dung Chỉ Tình là tri châu của Ninh Châu phủ. Phụ thân của Tô Yên Nhiên còn là lãnh tụ của văn nhân.

Chỉ với bốn người này, gần như đã xâu chuỗi tất cả mọi người trong toàn bộ thế lực của Giang Siêu lại, có bốn người các nàng chống lưng cho Tô Miên Miên, càng không ai dám không nghe theo mệnh lệnh của nàng ấy.

Chẳng qua, Tô Miên Miên cũng biết rõ bản thân mình không hiểu việc quân, điều nàng cần làm là trước khi Giang Siêu trở về, thay Giang Siêu trấn trụ toàn bộ Ninh Châu phủ.

Bởi vậy, nàng giao việc quân sự cho vị tư lệnh tam quân Đông Ly Ưng này.

“Bẩm chủ mẫu, ta đã lệnh bốn mươi ngàn binh của quân thứ hai và quân thứ ba đến biên cảnh xây dựng phòng tuyến trước, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng ứng đối với cuộc tấn công quân Tây Lộ của Nữ Chân và quân Đại Danh phủ, những quân còn lại, ta chia thành sáu đường đi đến mấy chỗ biên cảnh khác trước, chuẩn bị ứng đối những thế lực đang ngo ngoe rục rịch từ các nơi.”

“Ngoài ra, binh lực trấn thủ các thành thị bên ta, ước tính có hai mươi ngàn người, bởi vì phân tán quá mức nên binh lực ở các thành cũng không phải quá đầy đủ.

Chỉ là, trước khi tiên sinh rời đi đã nói thuộc hạ chiêu mộ tân binh, năm mươi ngàn tân binh đã có sức chiến đấu ban đầu, mạt tướng phái bọn họ đến đóng giữ ở các thành.”

“Nhìn tình hình thì việc yên ổn nội bộ Ninh Châu phủ ta không thành vấn đề, vấn đề lớn nhất trước mắt là về đối ngoại, bên ta khả năng sẽ không đủ binh lực.”

“Mặt khác, chiến lược điều phối vật tư, kính xin chủ mẫu hạ lệnh điều phối...”

Tô Miên Miên nghe vậy thì gật đầu, sắp xếp của Đông Ly Ưng rất thỏa đáng, không hổ là tư lệnh tam quân do Giang Siêu bồi dưỡng.

Như vậy đã xem là sắp xếp thỏa đáng nhất rồi, quân Đông Lộ của Nữ Chân và liên quân của Trịnh Thế Dân cộng lại cũng có hai trăm năm mươi ngàn người, phái hai quân bốn mươi ngàn người, tuy rằng binh lực của phe địch cách xa nhưng lấy chiến lực của quân Con Cháu cùng với trang bị vũ khí bên phe mình, muốn ứng phỏ, hẳn là không thành vấn đề.

Về phần bố trí binh lực ở những nơi khác cũng rất là hợp lý.

Thế lực khắp nơi ngo ngoe rục rịch với Ninh Châu phủ, nhưng chân chính dám phái binh cũng chỉ có thế lực liên hợp tứ phương của Phương Bách Phật.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 785: Về chuyện điều chế vật tư


Về sức chiến đấu thì thật sự là kém quá xa, quân Con Cháu đối phó với bọn họ thật sự là quá đơn giản.

Ngược lại thì thế lực của Nguyên vương phái ra năm mươi ngàn người, cờ bọn họ treo chính là cờ hiệu tới trợ lực cho Ninh Châu phủ.

Nhưng rốt cuộc là tới để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hay là tới giúp Ninh Châu phủ thì không thể biết rõ được.

Đối với Nguyên vương, Đông Ly Ưng cũng không thể không định ra sách lược đề phòng.

“Về chuyện điều chế vật tư, Nguyệt tỷ tỷ, chuyện này do tỷ phụ trách, đến lúc đó tỷ và Đông Ly tướng quân trao đổi một chút đi.

Ngoài ra, Chỉ Tình tỷ tỷ, Ninh Tuyết tỷ tỷ, tiến độ sản xuất súng trường kiểu mới thế nào rồi? Có thể trang bị cho bao nhiêu quân đội?”

“Còn có sản lượng đạn viên và đạn pháo, có tăng lên hay không?”

Tô Miên Miên nhìn về phía ba nữ tử bên cạnh.

Tuy Tô Miên Miên là đại phu nhân nhưng giáp mặt nàng vẫn là gọi các nàng ấy là tỷ tỷ.

Dù sao nếu xét về tuổi tác, thì trong nhóm người nàng là người nhỏ nhất.

Ở trước mặt các nữ tử, nàng cũng không treo cái danh chính thê của mình, đầu cực kỳ thân thiết với nhau.

Đây cũng là nguyên nhân các nữ tử che chở cho nàng.

Không chỉ bởi vì bọn họ không muốn khiến Giang Siêu nghĩ rằng các nàng là người hay ghen tị, mà còn vì Tô Miên Miên thật lòng đối xử với các nàng.

“Được, việc điều phối vật tư ta sẽ phân phó xuống.” Đông Ly Nguyệt gật đầu, vị vương của Dạ Lang tộc là nàng đây đã trở thành bộ trưởng hậu cần của Ninh Châu phủ rồi.

Sở hữu hết thảy vật tư điều phối, đều là từ nàng quản lý.

Mà Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết thì là phụ trách nghiên cứu phát triển quân sự. Còn có sản xuất vũ khí quân sự nữa,

“Súng trường kiểu mới cải tiến sản xuất máy tiện, hơn nữa đầu tư mô hình sản xuất dây chuyền lắp ráp, sức sản xuất tăng lên gần mười lần, trước mắt súng trường đã đủ để trang bị cho mười ngàn người, mặt khác, ta đã mở rộng tuyến sản xuất rồi, một ngày lượng sản xuất đều từ năm trăm khẩu trở lên, sau đó súng ống sẽ dần dần đưa lên tiền tuyến. Sức sản xuất pháo kiểu mới và pháo cối cũng tăng lên năm lần, lần lượt sẽ có sản phẩm mới xuất xưởng. Sau đó cũng sẽ vận chuyển lên tiền tuyến”

Lúc này Mộ Dung Chỉ Tình cũng lên tiếng.

Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Tống Ninh Tuyết. Tống Ninh Tuyết gật đầu, tiếp lời:

“Xưởng luyện thép trải qua vài lần mở rộng, sức sản xuất sắt thép đã tăng lên, sản lượng đạn viên và đạn pháo cũng tăng lên gần năm mươi lần dưới hình thức sản xuất dây chuyền, chẳng qua, việc sản xuất thuốc nổ không khói có hơi không theo kịp nhu cầu của xưởng. Ta đã đốc thúc bên Giang Vân rồi, xưởng thuốc nổ không khói mới cũng đã xây dựng, hẳn trong mười ngày nữa là có thể đưa vào sử dụng.”

“Mặt khác, sản xuất lựu đạn cũng tăng lên ba mươi lần, công xưởng cũng đang xây dựng thêm, nhất định không bao lâu nữa, sức sản xuất còn có thể tăng lên.”

Nghe xong hai nàng báo cáo, Tô Miên Miên gật đầu, lúc này, nàng dời ánh mắt nhìn về phía Tô Yên Nhiên và nói: “Tô tỷ tỷ, công tác ổn định dân tâm, còn có các loại tuyên truyền sẽ giao cho tỷ.”

Tô Yên Nhiên nghe vậy cũng gật đầu.

“Được, ta sẽ đốc thúc bọn họ đi các thành trấn trấn an những dân chúng bị kinh hoảng, các công tác tuyên truyền cũng đã chuẩn bị tốt rồi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 786: Tô Miên Miên nghe vậy gật đầu


Đông Ly Thải gật đầu nói: 'Miên Miên tỷ yên tâm, hiện tại kỹ thuật nhà kính đã được phổ biến rộng rãi, lứa cây ăn quả và hoa màu đầu tiên sẽ được thu hoạch, quân lính tiền tuyến sẽ không chịu cảnh đói khát.

Nhân công quả thực không đủ, nhưng ta đã huy động nông dân từ các thôn trốn đến đây tham gia trồng trọt.

Ta tin rằng một khi kỹ thuật nhà kính được phổ biến rộng rãi khắp mọi nơi ở Ninh Châu phủ, chúng ta sẽ không phải lo lắng về vấn đề lương thực nữa."

Tô Miên Miên nghe vậy gật đầu, sau đó nàng nhìn sang một nhóm quản lý cấp cao khác, sắp xếp toàn bộ các nhiệm vụ.

Mọi người chăm chú lắng nghe, trong lòng không ngừng tán thưởng, không hổ danh là cô vợ do chính Giang Siêu đào tạo, năng lực tổ chức và lãnh đạo của nàng thực sự lợi hại.

Ngay cả khi đối mặt với tình huống như thế này, nàng vẫn có thể sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, đâu vào đấy.

Ngay cả những người thông minh khôn khéo đứng ở đây như Tô Văn cũng cảm thấy mình không bằng nàng...

Sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, mọi người đều bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình, Mộ Dung Chỉ Tình phụ trách bộ phận tình báo, đến báo cho Tô Miên Miên một tin tức.

Giang Siêu dẫn đầu mười nghìn quân Con Cháu đã tiến vào biên giới giữa Ninh Châu phủ và Đại Danh phủ.

Nàng đã yêu cầu nhân viên tình báo gửi chỉ tiết tin tức ở Ninh Châu phủ cho Giang Siêu biết.

Mặt khác, Giang Siêu cũng hồi âm, hy vọng có thể vận chuyển một nhóm quân nhu đến đó.

Trong trận chiến quyết định với quân Tây Lộ của tộc Nữ Chân, quân nhu hắn mang theo gần như đã cạn kiệt, đánh một trận thì không sao, nhưng nếu là trận chiến quy mô lớn kéo dài thì đạn dược e là sẽ không đủ.

Nếu là thời đại vũ khí lạnh, tất cả đầu sử dụng vũ khí lạnh, dùng chiến lợi phẩm của cuộc chiến cung cấp cho quân đội của mình thì quân nhu cũng không quá quan trọng.

Nhưng phần lớn quân Con Cháu của Giang Siêu đều được trang bị vũ khí nóng.

Từ trong tay kẻ địch không có đạn dược nào có thể tịch thu được nên chỉ có thể điều động trang bị từ Ninh Châu phủ.

Tô Miên Miên giao chuyện này cho Đông Ly Nguyệt.

Về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Tô Tiểu Thảo ôm tiểu Giang Thần trong tay đi ra.

Cậu bé nhìn thấy mẹ trở về lập tức vươn tay đòi bế.

"Mẹ... ôm..." Tiểu Giang Thần đã hơn một tuổi, nhìn rất kháu khỉnh, khỏe mạnh, cực kỳ đáng yêu.

Tô Miên Miên ôm lấy con trai, trong mắt đều là sủng ái, cưng chiều, nhưng trong đáy mắt cũng có chút lo lắng, nàng nghĩ tới Giang Siêu đang ở bên ngoài, cũng không biết hắn bây giờ ra sao.

Mà lúc này Giang Siêu đang dẫn đầu quân Con Cháu hành quân thần tốc tiến về phía trước, ngoài chín nghìn quân Con Cháu còn có năm mươi nghìn binh lính liên quân do Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã tuyển chọn.

Tổng cộng có năm mươi chín nghìn người, tất cả binh sĩ đều cưỡi ngựa chiến.

Toàn bộ ngựa chiến này đều là chiến lợi phẩm tịch thu từ trong tay tộc Nữ Chân.

Một nghìn người còn lại thuộc Pháo Binh doanh của quân Con Cháu đi theo phía sau, mặc dù Pháo Binh doanh dùng xe ngựa để vận chuyển pháo nhưng tốc độ vẫn chậm hơn quân tiên phong rất nhiều.

Mà Súng Cối doanh bởi vì ống súng cối dễ dàng mang theo nên là hành quân nhanh chóng theo đoàn quân về phía trước.

Giang Siêu ở phía trước, Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã một trái một phải theo sát bên cạnh, vượt qua thời gian xấu hổ, ba người không suy nghĩ nhiều về những gì xảy ra đêm đó.

Hiện tại là thời điểm quan trọng, không phải là lúc để tính toán mọi chuyện đêm đó.

Chẳng qua hai người phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn Giang Siêu với ánh mắt xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyena.zz.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 787: Lúc này


"Giang Siêu, ba ngày nữa chúng ta sẽ đến núi Đông Lạc giao nhau giữa Ninh Châu phủ và Đại Danh phủ. Quân Đông Lộ của tộc Nữ Chân và đại quân của Đại Danh phủ chắc hẳn sẽ ở bên kia núi Đông Lạc.

Bước tiếp theo chúng ta nên chuẩn bị như thế nào? Bố trí mai phục đánh quân Nữ Chân không còn mảnh giáp hay là hợp nhất quân Con Cháu với Ninh Châu phủ?”

Lạc Ngưng Sương ở bên cạnh vừa giục ngựa đuổi theo Giang Siêu vừa lên tiếng tiếng dò hỏi.

Giang Siêu nghe vậy cau mày, trong mắt lộ ra một nỗi suy tư. Hắn lắc đầu nói: “Về phần phục kích, tốt nhất là đợi đến núi Đông Lạc rồi tính sau.

Cho dù gặp mặt, tốt nhất là chúng ta tiến thẳng đánh vào hậu phương của quân Đông Lộ tộc Nữ Chân, bao vây bọn chúng.”

Nói đến đây, trong mắt Giang Siêu hiện lên một ý cười rét lạnh: "Nếu bọn chúng dám đến Ninh Châu phủ, vậy thì không cần trở về."

Lúc này, A Thi mã ở một bên vội vàng nói: “Quân Đông Lộ của tộc Nữ Chân và đại quân của Trịnh Thế Dân Đại Danh phủ hợp lại có tổng cộng hai mươi lăm nghìn binh sĩ.

Hơn nữa, sức lực chiến đấu của quân Nữ Chân rất mạnh mẽ, với binh lực của chúng ta bên này, e rằng...”

Trên mặt nàng ấy hiện lên vẻ lo lắng, mặc dù sức chiến đấu của liên quân bên nàng ấy không tệ, nhưng trước đây nàng ấy đã nhìn thấy sự dũng cảm của quân Nữ Chân.

Nếu quân Con Cháu không được trang bị vũ khí hiện đại, muốn bao vây quân Nữ Chân, e rằng sẽ rất nguy hiểm, nếu làm không tốt, đối phương có thể sẽ quay lại bao vây nuốt chửng bọn họ.

Nói đến đây, nàng ấy dường như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Tin tức từ hậu phương truyền đến, Nguyên Vương phái năm mươi nghìn quân, do Tống Chân và Tống Yên chỉ huy, nói là sẽ tới trợ giúp Ninh Châu phủ. Cũng không biết là có thể tin tưởng Nguyên Vương được không, nếu Nguyên Vương đáng tin cậy, chúng ta có thể lợi dụng..."

Giang Siêu nghe vậy, cau mày gật đầu nói: "Nguyên Vương có thể tin tưởng, nếu là Tống Chân và Tống Yên dẫn quân, Nguyên Vương chắc chắn sẽ không phá rối sau lưng.

Ngươi phái người đi bàn bạc với bọn họ, yêu cầu họ đi theo phía sau quân của chúng ta, đến lúc đó nghe theo sự sắp xếp của ta."

A Thi Mã nghe vậy gật đầu, nàng ấy cũng cảm thấy Nguyên Vương phái quân đến hỗ trợ là thật lòng.

Suy cho cùng, Tống Yên cũng nằm trong số những người dẫn quân.

Với tình cảm của Tống Yên dành cho Giang Siêu, nàng tuyệt đối không làm ra chuyện bất lợi cho Giang Siêu, hơn nữa, Tống Chân nổi tiếng là tên cuồng em gái, hắn ta nhất định sẽ nghe lời em gái.

Nàng ta ra lệnh cho tướng lĩnh đi theo phía sau, người này nhanh chóng phái người liên lạc với Viên Triệu quân.

Có thêm năm mươi nghìn binh sĩ Viên Triệu quân gia nhập, mặc dù sức chiến đấu của đối phương có thể không tốt, nhưng ít nhất ở những thời điểm quan trọng vẫn có thể sử dụng được.

Ngay khi Giang Siêu dẫn quân tiến về phía núi Đông Lạc, cách núi Đông Lạc ba trăm dặm về phía đông, quân Nữ Chân và quân Đại Danh phủ đã áp sát biên giới Ninh Châu phủ.

Hai trăm dặm phía trước chính là một thành thị khác thuộc cai trị của Ninh Châu phủ, thành Phàn Dương, tuy rằng so với Ninh Châu phủ, thành Phàn Dương nhỏ hơn rất nhiều, nhưng chắc chắn được xem là một tòa thành lớn.

Trong thành vốn dĩ có ba nghìn binh sĩ Ninh Châu phủ đóng quân, bọn họ đều là quân lính sót lại thời Đại Triệu, chủ tướng thành Phàn Dương vốn là do một tay Mộ Dung Cung đề bạt.

Sau này Mộ Dung Cung rời khỏi triều đình, chủ tướng cũng thuận theo tự nhiên nguyện trung thành với Mộ Dung Cung, sau này Mộ Dung Cung trực tiếp đầu quân cho Giang Siêu, người này cũng thuận lý thành chương trở thành thủ hạ dưới quyền của Giang Siêu.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 788: Còn chưa dựng trại


Sườn núi Hà Lạc là một địa phương cách núi Đông Lạc ba trăm dặm, nơi này là một vùng đất bằng phẳng, quân Đông Lộ của tộc Nữ Chân và quân Bình Nhạc của Trịnh Thế Dân vừa hay đuổi kịp đến đây.

Còn chưa dựng trại, quân đội đã dừng lại ở đây, khoảng ba bốn dặm phía trước là khu vực thuộc Ninh Châu phủ, đại quân cũng không dám tiến thêm nữa.

Lúc này đại quân đã bắt đầu dựng trại, trong lêu chủ tướng quân Đông Lộ tộc Nữ Chân, Hoàn Nhan Hy Nhất và Hoàn Nhan Ngột Thuật đang cùng một nhóm tướng quân Nữ Chân tiến hành nghị sự.

Trịnh Thế Dân cũng dẫn theo một số tướng lĩnh dưới quyền tham dự. Bọn họ ngồi ở vị trí ngoài cùng.

Cho dù trên tay Trịnh Thế Dân có một trăm năm mươi nghìn binh sĩ, so với một trăm nghìn quân Tây Lộ tộc Nữ Chân và thêm năm mươi nghìn người, trong mắt người Nữ Chân, bọn họ không khác gì chó săn và làm bia đỡ đạn. Sở dĩ được xếp ngồi ở cuối là vì hiện tại bọn họ vẫn còn một ít giá trị lợi dụng.

Trịnh Thế Dân cũng biết rất rõ điều này, nhưng hắn ta biết rằng nếu không khuất phục trước người Nữ Chân, hắn ta sẽ mất hết tất cả những gì mình có hiện tại và sẽ không thể báo thù giết cha

"Đại soái, bốn mươi nghìn quân Con Cháu đang đóng quân ở phía trước cách đây một trăm dặm, bọn chúng đang giằng co với chúng ta.

Phía sau bọn họ khoảng trăm dặm chính là thành Phàn Dương. Nếu chúng ta có thể chiếm được thành Phàn Dương, quân Con Cháu sẽ bị chặt đứt đường lui. Mạt tướng muốn ứng chiến, dẫn quân đánh chiếm thành Phàn Dương”

Lúc này, một vị tướng trung niên trong quân Nữ Chân đứng dậy, nhìn Hy Nhất đang ngồi trên ghế chủ vị nói.

Hy Nhất nghe vậy, ánh mắt hiện ra vẻ tán thưởng.

"Những gì Thuật Khả rất đúng ý bổn soái. Tuy nhiên, muốn đánh lén quân Con Cháu từ phía sau e là không dễ dàng như thế.

Động thái của quân ta tùy thời đều có thể bị quân Con Cháu phát hiện bất cứ lúc nào. Cho nên Thuật Khả muốn đem quân đi đoạt thành Phàn Dương, bổn soái đồng ý, nhưng ta muốn ngươi quấy nhiễu đại quân Con Cháu. Bổn soái cho ngươi mười nghìn người, ngoài ra, quân Bình Nhạc phái thêm ba mươi nghìn người đi cùng ngươi.”

Kẻ xin ý chỉ đem quân ứng chiến chính là một trong bốn tướng lĩnh dũng mãnh nhất tộc Nữ Chân, Ngân Thuật Khả, hắn †a nổi danh như A Lỗ Bốc, người bị Giang Siêu giết chết.

"Thuật Khả, ngươi phải nhớ kỹ, quân Con Cháu cách thành Phàn Dương chỉ có mấy trăm dặm, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở về tiếp viện, ngươi phải nhanh chóng chiếm được thành Phàn Dương.

Theo tin tức tình báo gửi về, quân phòng thủ thành Phàn Dương chỉ có khoảng một nghìn người, với đại quân năm mươi nghìn người, trong thời gian một ngày chắc hẳn sẽ chiếm giữ được thành Phàn Dương”

"Về phần quân Con Cháu bên này, ta sẽ tận lực giữ chân bọn chúng, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng có bất kỳ chuẩn bị nào quay trở về quân đội. Đợi đến lúc chiếm được thành Phàn Dương, chính là ngày chết của bọn chúng."

"Trận chiến này có thể thắng lợi hay không hoàn toàn dựa vào ngươi. Thuật Khả, đừng để bổn soái thất vọng...'

Hy Nhất gật đầu nói với Ngân Thuật Khả.

Ngân Thuật Khả võ ngực thật mạnh nói: "Đại soái yên tâm, một cái thành Phàn Dương chỉ có một nghìn binh lính trấn thủ, trong một ngày ta chắc chắn sẽ chiếm được nơi đó. Hiện tại quân đội của chúng ta đã có vũ khí của Trịnh công tử hỗ trợ."

Nói đến đây, Ngân Thuật Khả nhìn Trịnh Thế Dân ở bên kia, ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt không nhịn được lộ ra vẻ chế giễu và khinh thường.

Hắn ta không gọi Trịnh Thế Dân là Trịnh soái nữa, một tiếng Trịnh công tử khiến Trịnh Thế Dân nghe được trong lòng không khỏi khó chịu.

Nếu không phải hắn ta còn giá trị sử dụng, đối phương thậm chí một tiếng Trịnh công tử cũng không thèm gọi.

Không phải gọi thẳng tên, thì cũng sẽ gọi hắn ta là gian cẩu.

Nhưng dù biết đối phương coi thường mình nhưng Trịnh Thế Dân vẫn gắng gượng mỉm cười với Ngân Thuật Khả.

"Được rồi... Vậy ta giao việc này cho Thuật Khả và Trịnh công tử, ngươi cũng phái thêm ba mươi nghìn quân Bình Nhạc đến hỗ trợ Thuật Khả.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 789: Sau khi kết thúc cuộc họp


Đối phương chỉ yêu cầu bọn họ mở rộng chiến tuyến, không hề triển khai quân Nữ Chân, Hy Nhất chính là muốn bảo toàn binh lực của mình.

Trước tiên dùng quân Bình Nhạc của bọn họ thăm dò chiến lực quân Con Cháu.

Dưới kết quả như vậy, quân Bình Nhạc nhất định sẽ tổn thất trầm trọng.

Bọn họ đã được trải nghiệm sức chiến đấu cường đại của đội quân Con Cháu.

Mặc dù những nghiên cứu súng ống của quân Bình Nhạc có tiến bộ lớn, nhưng vẫn kém xa quân Con Cháu, căn bản không cùng đẳng cấp.

Nhưng mà Trịnh Thế Dân cũng tin rằng mặc dù vũ khí của hắn ta không lợi hại bằng quân Con Cháu, nhưng tuyệt đối sẽ không thê thảm tới mức không chịu nổi một cú đánh.

"Tại hạ tuân lệnh... Đại soái yên tâm, chúng ta nhất định sẽ khiến cho quân Con Cháu biết thế nào là tuyệt vọng..."

Trịnh Thế Dân không dám sơ suất, nhanh chóng đứng dậy bày tỏ quyết tâm.

Vẻ mặt các tướng lĩnh quân Bình Nhạc đứng xung quanh nhìn sắc mặt Trịnh Thế Dân đều rất phức tạp.

Đây vẫn là vị thế tử Trấn quốc công lúc trước luôn hăng hái muốn tranh đoạt, thống nhất thiên hạ.

Nói hắn ta là một tên tiểu nhân chỉ biết a dua, nịnh nọt cũng không quá đáng.

Thật sự là khiến cho người ta cảm thấy bi thương.

Nhưng vì họ là tướng sĩ của quân Bình Nhạc nên bọn họ không thể khinh khi Trịnh Thế Dân.

Có lẽ, đi theo Trịnh Thế Dân, còn có thể đổi được sự giàu có cả đời.

Suy cho cùng, theo tình thế hiện tại, cơ hội quân Nữ Chân đoạt được thiên hạ, thống nhất giang sơn là rất lớn.

Kế tiếp Hy Nhất cũng ra lệnh cho các tướng lĩnh của mình nghỉ ngơi chỉnh đốn đội hình tại chỗ, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Trịnh Thế Dân dẫn thủ hạ trở lại quân đội của mình, ba mươi nghìn quân Bình Nhạc do Ngân Thuật Khả chỉ huy, lặng lẽ lẻn ra khỏi cánh phải.

Quân Bình Nhạc của hắn ta lại không có thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà đã bắt đầu chia thành sáu nhóm tiên phong tiến về phía trước, mỗi một nhóm gồm có hai mươi nghìn người.

Sau khi Hy Nhất biết quân Con Cháu chỉ có bốn mươi nghìn quân, ông ta muốn lợi dụng binh lực của quân Bình Nhạc để mở rộng chiến tuyến của bốn mươi nghìn quân Con Cháu.

Một khi chiến tuyến mở rộng, sức mạnh quân sự của quân Con Cháu sẽ lộ rõ khuyết điểm.

Đến lúc đó, tộc Nữ Chân dưới sự chỉ huy của ông ta mới có thể áp dụng chiến lược đánh bại từng nhóm nhỏ.

Xuống tay từ nơi yếu nhất trong chiến lược quân sự của quân Con Cháu, chỉ cần có thể đánh bại một trong những phòng tuyến, quân Con Cháu cũng sẽ bước tới con đường diệt quân.

Ngay cả khi quân Con Cháu có thể ngăn chặn cuộc tấn công của quân Bình Nhạc, nhưng một khi chiến tuyến mở rộng, Ngân Thuật Khả tấn công thành Phàn Dương, quân Con Cháu cũng không thể nào quay về cứu viện được.

Quân Con Cháu cũng sẽ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù sao nếu quân đội được phái quay về tiếp viện, bất kể việc giải cứu có thành công hay không, tuyến phòng thủ của chính họ cũng sẽ trở nên yếu ớt.

Chính điều đó tạo cơ hội cho bọn họ đột phá phòng tuyến của quân Con Cháu, nếu quân Con Cháu không quay lại ứng cứu, một khi thành Phàn Dương bị chiếm, đường rút lui của quân Con Cháu sẽ bị chặn lại.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 790: Tại một mặt trận


Đại quân tổng cộng tám vạn, có thể tiến hành tấn công quân Con Cháu bất cứ lúc nào.

Ở trăm dặm phía trước, quân Con Cháu xây dựng vài mặt trận.

Đông Ly Ưng lựa chọn nơi đây chặn đường kẻ địch là vì lên phía trước nữa là đồng bằng, không thích hợp để chặn đường.

Nơi đây địa thế phức tạp, chủ yếu là đồi núi, quân Con Cháu chỉ cần dựng thêm vài mặt trận là có thể kéo dài tuyến phòng thủ ra mấy trăm dặm, kể cả khi chỉ có bốn vạn binh.

Tại một mặt trận, trong phòng chỉ huy, Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh đang xem xét tình hình tiền tuyến.

Lúc này, có người từ bên ngoài phòng chỉ huy bước nhanh vào. Thấy Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh, tên tướng lãnh vội vàng chào kiểu quân đội, rồi nói: “Báo cáo tư lệnh, tham mưu trưởng, tiểu đoàn mười lăm phía bên phải báo tin là có một đội liên quân khoảng năm vạn quân Bình Nhạc và ky binh Nữ Chân đang tiến về hướng thành Phàn Dương, tiểu đoàn trưởng hỏi là có cần đi chặn đường hay không?”

Nghe hắn ta báo tin, Đông Ly Ưng và Nam Minh Chinh nhíu mày.

Hai người nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía giữa bản đồ.

Bọn họ cùng nhau đi tới trước bản đồ, chỉ phía bên phải bản đồ. Sau đó, Đông Ly Ưng nói với Nam Minh Chinh: “Hi Nhất quả nhiên là định phái binh đánh lén thành Phàn Dương.

Ông ta muốn chặn đường lui của chúng ta, và muốn lợi dụng các mặt trận dài không thể chia quân của chúng ta, khiến chúng ta tiến không được lui không xong.”

Các tướng lãnh khác trong phòng chỉ huy nghe vậy đều gật đầu. Nam Minh Chinh nói: “Tuy rằng chúng ta có thể chặn đường vị trí của bọn họ, nhưng mà như vậy sẽ làm rối sự sắp xếp của quân bên ta.

Hi Nhất đã cho đại quân đẩy nhanh tốc độ, có khi ông ta còn mong quân bên ta đi chặn đường nữa.”

“Ừ, ngươi nói rất đúng, bây giờ chỉ còn xem Bắc Quỳnh Lãnh có thể giữ được thành Phàn Dương hay không thôi.

Ngoài ra, chắc là còn ba ngày nữa sư đoàn mười tám được điều từ phủ Doanh Châu sẽ đến chiến trường. Bắc Quỳnh Lãnh chỉ cần giữ thành ba ngày là được.”

Đông Ly Ưng gật đầu, trong mắt lóe sáng. Hắn nói với tướng lãnh báo tin: “Nói với tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn mười lăm là thả bọn họ đi, đừng để cho bọn họ thấy được quân bên ta.

Hơn nữa, phái thêm lính trinh sát đi trinh sát, để đề phòng bọn họ không phải đi tấn công thành Phàn Dương, mà là đi đánh lén sau lưng quân bên ta.”

“Một khi bọn họ có dấu hiệu đi về phía sau lưng quân bên ta thì lập tức cho đội dự bị của sư đoàn tám đi chặn lại."

Tên tướng lãnh nghe vậy thì gật đầu rồi đi ra ngoài.

Đông Ly Ưng nhìn về phía Thành Phàn Dương, hít sâu một hơi, trận chiến này có thể thăng hay không phụ thuộc vào việc có giữ được thành Phàn Dương hay không.

Hắn sắp xếp cho Bắc Quỳnh Lãnh đi giữ thành Phàn Dương, là vì đoán quân Nữ Chân sẽ đi đánh lén thành Phàn Dương.

Đồng thời, hắn cũng đã lên kế hoạch ứng phó liên quan là điều sư đoàn mười tám ở phủ Doanh Châu đi thành Phàn Dương.

Tuy rằng sư đoàn mười tám chỉ có một vạn hai nghìn người, nhưng mà sư đoàn mười tám có tiểu đội được trang bị hai nghìn súng trường, cộng thêm tiểu đội đại bác và tiểu đội pháo cối, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn sư đoàn bộ binh hiện đại, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng tiêu diệt năm vạn người đánh lén.

Lúc này, có người đến báo là hai vạn người quân Bình Nhạc phía bên trái đã đến chỗ cách mặt trận quân Con Cháu không xa.

Trận chiến chặn đường đầu tiên sắp nổ ra rồi.

Đông Ly Ưng nhìn về phía bên trái, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 791: Trước mắt là vùng đồi núi cao


Có điều, với chiến thuật từng học từ Giang Siêu, cộng thêm trang bị tiên tiến của quân Con Cháu, ngay cả ky binh muốn đột phát tuyến phòng thủ cũng rất khó.

Bên kia, Trịnh Thế Dân dẫn quân đi đường phía bên trái, một đường tăng tốc tới trước mặt trận quân Con Cháu.

Trước mắt là vùng đồi núi cao ba bốn mươi mét, giữa vùng đồi núi là thung lũng rộng bảy tám mươi mét, là con đường duy nhất đi qua vùng đồi núi.

Tuy rằng có thể hành quân trên đồi núi, nhưng mà đồi núi cao ba bốn mươi mét không thích hợp với ky binh, dù là bộ binh thì cũng rất khó đi.

Hắn ta chỉ có thể lựa chọn đi đường thung lũng rộng bảy tám mươi mét kia. Cái loại địa hình này gần như chỗ nào cũng có tại nơi đây.

Trịnh Thế Dân nhíu mày nhìn lên trên đồi núi, mơ hồ thấy được cây cối hoa cỏ, có điều cây cối hoa cỏ rất thưa thớt, hắn †a chỉ cần nhìn thoáng qua thôi là có thể thấy đến cuối cùng.

Hắn ta cảm thấy hơi lạ, tình báo nói là quân Con Cháu đang chặn đường bọn họ tại khu vực này. Nhưng mà hắn ta không hề thấy bóng dáng quân Con Cháu.

Hay là quân Con Cháu đã rút về Phàn Dương thành rồi?

Nếu là như thế thì bọn họ cứ tăng tốc đến Phàn Dương thành, trực tiếp bao vây quân Con Cháu trong thành, và quân Con Cháu sẽ thành cá trong chậu.

Đại quân hai mươi lăm vạn người, dù là bao vây cũng có thể bao vây chết quân Con Cháu trong thành.

Hắn ta không nhịn được mà khinh thường.

Hắn ta bắt đầu chỉ huy đại quân tăng tốc lên thung lũng phía trước.

Về phần đội quân ở đường khác cách xa mười mấy dặm, hắn ta cũng không biết tình huống bên kia thế nào rồi.

Rất nhanh sau đó, quân Bình Nhạc đã tới giữa thung lũng.

Mà ở chỗ xa xa cách mười mấy dặm, quân Nữ Chân đang tăng tốc về phía bên này.

Ở khu vực đồng băng có thể thấy được rõ ràng quân Bình Nhạc cách xa mười mấy dặm.

Hi Nhất lẳng lặng nhìn Trịnh Thế Dân tăng tốc hành quân, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Ông ta cũng không hiểu vì sao tình báo nói bốn vạn quân Con Cháu đang đóng quân tại đây, mà khi ông ta tới đây rồi, lại không hề thấy bóng dáng quân Con Cháu.

Ông ta làm sao biết được đánh trận địa chiến chủ yếu là dựa vào chiến hào.

Chỉ cần quân Con Cháu núp trong chiến hào, thì chỉ có lực lượng trên không mới có thể thấy được bóng dáng quân Con Cháu.

Đám người Hi Nhất quen với việc chiến đấu kiểu hai bên xông thẳng vào nhau trong thời đại vũ khí lạnh, chưa từng thấy được chiến thuật chiến hào trong chiến tranh hiện đại.

Ngoài đánh giáp lá cà ra, binh lính chỉ cần núp trong chiến hào bắn súng là được.

Phần lớn quân Con Cháu dùng súng etpigôn kiểu cũ, phạm vi sát thương hơn năm mươi mét.

Lựu đạn cũng được ném ra hơn bốn mươi mét, lực cánh tay mạnh có thể ném ra sáu bảy mươi mét, lực sát thương thấp hơn súng trường, nhưng lại cao hơn súng etpigôn.

Hi Nhất không quan tâm chuyện không biết vì sao không thấy bóng dáng quân Con Cháu.

Ông ta cho rằng không thấy người thì đương nhiên là phải đột phá với tốc độ nhanh nhất rồi.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 792: Lửa đạn ập đến dày đặc


Bùm... từng tiếng nổ vang giữa đại quân hai vạn người.

Cơn nổ mạnh nổ tung mọi thứ, thương vong nặng nề, đại quân rơi vào trong hỗn loạn.

Lửa đạn ập đến dày đặc, gần như chỉ trong vài giây, hai vạn quân chen chúc đã có hai ba nghìn người chết, đội ngũ hoảng hốt bỏ chạy ra sau.

Cũng có người chạy lên gò đất ở hai bên.

Còn đám người chạy ra sau thì vì đông người nên bị dâm đạp, lập tức thương vong thêm nhiều người.

Thấy không thể chạy thoát nếu chạy ra sau, phần lớn binh linh đều chạy lên gò đất ở hai bên. Nếu chạy ra từ đây thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.

Có điều, khi bọn chúng chạy lên gò đất, chợt có tiếng đùng đoàng vang lên, đám binh lính trên gò đất ngã xuống từng đám từng đám.

Máu tươi trên người bắn tung tóe, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên và khó hiểu.

Bọn họ đến chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Lửa đạn tiếp tục bay ra, thương vong còn đang tăng nhanh. Không biết qua bao lâu, dưới sự che chở của cấp dưới, Trịnh Thế Dân cuối cùng cũng ra khỏi thung lũng, đi cùng là hai ba nghìn người, còn lại thì đang giãy giụa trong thung lũng, lửa đạn thỉnh thoảng gặt hái mệnh của bọn chúng.

Thấy cảnh này, trong mắt Trịnh Thế Dân chỉ còn lại sợ hãi.

Hắn ta làm sao cũng không ngờ được kết quả sẽ là thế này.

Hắn ta không biết kẻ địch đang ở đâu.

Đến tận bây giờ, hắn ta còn chưa thấy bóng dáng kẻ địch.

Có điều, khi từng đợt tiếng đùng đoàng vang lên, hắn ta mơ hồ thấy bóng người trên đồi núi, nhưng chỉ thấy được có nửa người trên, số lượng không nhiều lắm.

Chỉ với bấy nhiêu người, lại có thể khiến hắn ta tổn thất nặng nề.

Khi đám binh lính chạy hết ra thung lũng, lửa đạn cũng dừng lại.

Tính sơ qua thì đại quân hai vạn người có gần tám nghìn người chết, phần lớn đều chết dưới pháo nổ uy lực cực lớn, phần còn lại thì chết ở phía hai bên, chắc là bị cái thứ gì đó ghê gớm hơn súng etpigôn bắn chết, lại thêm hỗn loạn lúc chạy vào thung lũng, dẫn đến giãm đạp lẫn nhau, chết khá nhiều người.

Thấy đám binh lính còn không đến một vạn hai nghìn người, Trịnh Thế Dân tức giận run cả người, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt dường như muốn bắn ra lửa.

Trong lòng hắn ta nảy lên cảm giác sợ hãi dày đặc.

Sức chiến đấu của quân Con Cháu khiến hắn ta cảm nhận được cái gì gọi là khủng khiếp.

Ở phía sau cách hắn ta không xa, Hi Nhất nhìn mọi thứ xảy ra ở phía trước, đôi mắt trợn to đến mức muốn rơi ra.

Mới đây thôi mà đã tiêu diệt gần một nửa quân hai vạn người, sức chiến đấu mạnh không lời bàn cãi.

Lạ nhất là ông ta thậm chí chưa thấy được người.

Cho dù ông ta có được kính quan sát từ hoàng thất tộc Khiết Đan, thì cũng chỉ thấy được một số ít quân Con Cháu nhô nửa người trên đồi núi.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy loại chiến thuật kỳ lạ này.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 793: Trịnh công tử


Bên ông ta có một vạn ky binh.

Năm hướng khác, mỗi hướng có sáu nghìn ky binh cộng thêm bốn nghìn binh khác.

Đại quân của Hi Nhất đẩy nhanh tốc độ, rất nhanh thì đến chỗ của Trịnh Thế Dân.

Thấy Trịnh Thế Dân mặt mày khó coi, rồi lại sợ hãi nhìn ra đồi núi phía trước, trong mắt Hi Nhất lập lòe ánh sáng.

“Trịnh công tử, ngươi định sợ chiến bỏ chạy hả?”

Giọng nói của Hi Nhất vang lên sau lưng Trịnh Thế Dân.

Trịnh Thế Dân giật mình quay đầu lại nhìn, trên mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.

Tuy rằng hắn ta có ý định chạy trốn, nhưng mà hắn ta chạy trốn được hả?

Trước mặt người Nữ Chân, hắn ta yếu ớt đến đáng thương.

Nếu bây giờ hắn ta quay người bỏ chạy, thì chắc người đầu tiên muốn giết hắn ta là Hi Nhất.

Hắn ta có chút hối hận về quyết định đầu hàng Hi Nhất.

Sự mạnh mẽ của quân Con Cháu khiến cho vật hi sinh là hắn ta sợ hãi.

Lúc nãy hắn ta còn rất đắc ý, cho rằng kỹ thuật đạn pháo bên mình dù không bằng bên quân Con Cháu, thì cũng có thể gây tổn thất lớn cho quân Con Cháu, thậm chí còn có thể hóa bị động thành chủ động.

Hắn ta nghĩ hay lắm, nhưng mà hiện thực lại tát mạnh hắn †a một cái. Đạn pháo của quân Con Cháu đâu chỉ tốt hơn bọn chúng một chút, thật sự là khác nhau một trời một vực mới đúng.

Đám pháo cối mìn tre của hắn ta băn không tới đồi núi, súng etpigôn thì càng bắn không tới đồi núi, lựu đạn giả cũng như vậy luôn. Vậy thì làm sao hắn ta có thể đánh với quân Con Cháu được?

“Đại soái nói đùa rồi, nếu tại hạ đã làm việc cho đại soái, thì đương nhiên sẽ một lòng một dạ làm việc.

Ta chỉ là đang suy nghĩ cách đối phó, rồi mới xác định phải tấn công thế nào...” Trịnh Thế Dân vội vàng giải thích.

Hắn ta biết nếu mình nói không ổn thì có thể sẽ bị Hi Nhất chém chết ngay tại chỗ.

Tuy răng hắn ta không cam lòng, cũng có chút tức giận, nhưng mà hắn ta vẫn cười làm lành nói.

“Vậy Trịnh công tử có nghĩ ra cách đối phó kẻ địch chưa?”

Hi Nhất thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nhìn lên đồi núi đối diện, đôi mày nhíu chặt lại.

Ông ta có chút bối rối về chiến thuật của quân Con Cháu, trong nhất thời chưa nghĩ ra được cách đối phó.

Lúc này, ông ta nhớ tới chuyện quân Tông Hán phía Tây bị tiêu diệt sạch sẽ.

Nói đúng hơn là Tông Hán vì không quen biết chiến thuật của quân Con Cháu nên bị thua.

Bây giờ, ông ta chỉ cần tìm hiểu chiến thuật của quân Con Cháu, rồi bố trí và điều chỉnh cho phù hợp, thì nhất định sẽ tiêu diệt được quân Con Cháu.

“Trịnh công tử, cách tốt nhất hiện giờ là đoạt vùng đồi núi phía trước, chỉ cần đoạt được nó là có thể đảm bảo được đường đi thung lũng, và có thể đứng từ trên cao nhìn xuống cả khu vực xung quanh...”

Hi Nhất chỉ tay về phía vùng đồi núi phía trước. Ông ta không hổ là danh tướng, có cả ánh mắt độc đáo lẫn tư duy sinh động.

Ông ta chỉ dựa vào quan sát địa hình, kết hợp với trận chiến vừa rồi, là lập tức tìm ra được điểm mấu chốt.

Ông ta nói ra được ưu thế trận địa, cũng thấy được quân Con Cháu dùng trận địa chiến kiềm chế bọn họ.

Bây giờ ông ta muốn đi thông thung lũng tiêu diệt quân Con Cháu, cách duy nhất là phải đoạt được mặt trận phía trước, nếu không mọi thứ chỉ là nói suông.

“Đại soái đúng là lợi hại, chỉ nhìn thôi là nhìn ra vấn đề mấu chốt.”

Nghe vậy, Trịnh Thế Dân lập tức mở lời nịnh nọt.

Hi Nhất rất thích thú khi nghe lời nịnh nọt.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Aa_z. Vào google gõ: Truyen A_zz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 794: Máy bắn đá phối hợp


Hoặc là hắn ta có thể nhận được kết quả mình muốn từ chỗ Hi Nhất, để tránh Hi Nhất buộc hắn ta đi chịu chết.

Hi Nhất quay lại nhìn Trịnh Thế Dân, rồi nhìn về đội quân máy băn đá phía sau mình, vốn định dùng máy bắn đá để tấn công thành, nhưng bây giờ chắc là có thêm tác dụng khác nữa.

Máy bắn đá phối hợp với đạn pháo của Trịnh Thế Dân, dù không thể nổ được phần nào đồi núi, thì cũng có thể nổ chết quân Con Cháu trên đồi núi nếu bắn liên tục.

Ông ta lạnh nhạt nhìn Trịnh Thế Dân, nói: “Ra lệnh cho bộ binh của ngươi chuẩn bị sẵn sàng, đưa hết đạn pháo của các ngươi đến đội quân máy bắn đá phía sau, chờ mệnh lệnh của bổn soái..."

Nghe vậy, Trịnh Thế Dân giật mình, rồi nhanh chóng phản ứng lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

Tuy rằng pháo cối mìn tre của hắn ta không bắn ra xa được, nhưng mà máy bắn đá của Hi Nhất có thể bắn đạn pháo lên trên đồi núi.

Nếu đạn pháo nổ tung trên đồi núi thì đám người núp trên đó sẽ bị nổ chết.

Trịnh Thế Dân gần như có thể thấy được cảnh đám quân Con Cháu bị nổ đến kêu cha gọi mẹ.

“Đại soái cao minh, làm vậy thì cho dù có nhiều người hơn nữa núp trên đồi núi thì cũng có thể xử lý cả ổ.

Ha ha, có lẽ quân Con Cháu không ngờ được là sẽ gặp được người tài như đại soái vậy...”

Trịnh Thế Dân nịnh nọt một hơi rồi vội vàng chỉ huy cấp dưới đưa hết đạn pháo của bọn họ cho đội quân máy băn đá của quân Nữ Chân.

Lúc này, mặt trận máy bắn đá đang lắp ráp máy băn đá, xem ra là trước khi tới gặp Trịnh Thế Dân, Hi Nhất cũng đã có ý định kết hợp máy bắn đá và đạn pháo.

Nhìn máy bắn đá đang lắp được lắp ráp và một đống đạn pháo mới vừa được chuyện tới, Hi Nhất thở dài.

“Tông Hán, nếu khi ấy các ngươi cũng có đạn pháo thì có lẽ sẽ không thua, và người chết sẽ là Giang Siêu và quân Con Cháu... haizz... ngươi yên giấc nghìn thu đi, bổn soái sẽ báo thù cho ngươi.”

Nói đến đây, Hi Nhất nhìn sang tướng lãnh bên cạnh, nói: “Truyền lệnh cho năm đội quân ở năm đường khác, bảo bọn họ làm theo cách của bổn soái, kết hợp máy bắn đá và đạn pháo, tấn công vị trí trên cao của kẻ địch, san bằng bọn họ...”

Ông ta ra lệnh xong, tướng lãnh cấp dưới vội vàng nhận lệnh mà đi.

Trong mắt tên tướng lãnh hiện lên vẻ phấn khích, gã dường như có thể thấy được cảnh quân Con Cháu thua hoàn toàn.

Bên này, máy băn đá của quân Nữ Chân được lắp ráp xong. Khi đại quân đến đây, đại quân đã có sẵn đội quân máy bắn đá.

Máy bắn đá là vũ khí lợi hại để tấn công thành.

Cũng vì có máy bắn đá nên quân Nữ Chân bọn họ mới có thể diệt tộc Khiết Đan trong thời gian ngắn. Máy bắn đá đã lập được rất nhiều công lớn.

Hiện giờ, cái loại vũ khí lợi hại mà quân Nữ Chân luôn tự hào này lại phát huy ra uy thế của nó.

Hi Nhất ra lệnh một tiếng, năm mươi máy bắn đá mang theo đạn pháo được bật lửa bay hướng đồi núi phía trước.

Đợt bản đầu tiên bắn ra, đạn pháo vừa đến đồi núi đối diện, đợt bắn tiếp theo đã chuẩn bị xong, có thể thấy được là kỹ thuật máy bắn đá của người Nữ Chân rất tiên tiến.

Ngay khi máy bắn đá chuẩn bị bắn đợt thứ hai, trên đỉnh đồi núi chợt có tiếng nổ mạnh vang lên, từng làn khói bụi bốc lên, Trịnh Thế Dân và Hi Nhất ở phía dưới thậm chí cảm nhận được trời run đất run.

Và đợt đạn pháo thứ hai cũng bay ra.

Cơn nổ mạnh đầu tiên vừa dứt, cơn nổ mạnh thứ hai đã vang lên, khói lửa màu đen gần như nhuộm đen hết cả đồi núi.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 795: Dù cho kết quả không bằng


Dù cho kết quả không bằng quân Con Cháu của Giang Siêu, thì cũng sẽ dẫn đầu các thế lực nghiên cứu đạn pháo khác.

Nếu có thể nghiên cứu thành công thì có khi còn thoát được sự khống chế của người Nữ Chân.

Khi ấy, vấn đề không còn là giàu có một đời nữa, mà là muốn làm hoàng đế cũng được luôn.

Lúc Trịnh Thế Dân đang mơ mộng hão huyền thì đợt nổ mạnh tiếp theo lại vang lên trên đỉnh núi.

Hi Nhất dường như là không hả giận, gần như dùng hết đạn pháo của Trịnh Thế Dân chuyển qua.

Ông ta hận không thể bắn hết cả đồi núi phía trước.

Nếu làm vậy thì quân Con Cháu trên đồi núi sẽ bị nổ đến mức không còn tro bụi.

Dù quân Con Cháu có chạy trốn ra xa thì bọn họ cũng có thể đuổi theo lên đồi núi, để xem còn ai có thể ngăn được bước chân của bọn họ.

Chờ khi đồi núi phía trước bị nổ một vòng, Hi Nhất vừa lòng gật đầu, quát to với Trịnh Thế Dân: “Trịnh Thế Dân, bây giờ còn không tấn công thì đợi đến khi nào nữa... Bổn soái chờ tin tốt của ngươi...

Ông ta vừa quát to xong, Trịnh Thế Dân liền phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho năm nghìn quân tiên phong lao lên đồi núi, bảy nghìn quân còn lại đuổi theo sau.

Có điều, vì trước đó bị nổ đến mức ám ảnh, nên lần này Trịnh Thế Dân không dám đi theo quân tiên phong, mà đi theo quân phía sau.

Lúc quân Bình Nhạc của Trịnh Thế Dân tiên phong, Hi Nhất ra lệnh cho binh lính trong mặt trận máy bắn đá dừng bắn đạn pháo.

Ông ta cảm thấy không cần phải lãng phí đạn pháo nữa.

Quân Con Cháu trên đồi núi đối diện chắc là đã chết tới mức không còn tro bụi.

Hiện giờ bọn họ chỉ cần xông lên đoạt mặt trận là được.

Năm nghìn quân của Trịnh Thế Dân có chút sợ hãi, nhưng khi chạy gần tới đồi núi, bọn họ lập tức nổi lá gan, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên.

Người đầu tiên xông lên đồi núi tuyệt đối sẽ lập công lớn, có ai mà không muốn giành loại công lớn này, bọn họ lập tức cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

Trong chớp mắt, phía trước đã có gần trăm người chạy tới chỗ cách đồi núi khoảng bốn năm mươi mét, còn không bao xa nữa là lên đồi núi.

Chợt có tiếng nổ vang lên liên tục, từng đám lửa không biết bùng lên từ chỗ nào, gần trăm người phía trước bị hạ gục, máu tươi tung tóe trên cơ thể.

Đa số người đuổi theo sau cũng không thể may mắn thoát được, chỉ trong chớp mắt là ngã xuống một đám đông.

Loại tình huống này khiến cho quân Bình Nhạc vọt lên trước ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin và ngạc nhiên, trong lòng nổi lên sợ hãi.

Những tên binh lính không biết tình huống cứ lao lên trên, kết quả vẫn là bị ngã xuống cả đám.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 796: Sao có thể chứ?


Dưới đồi núi, Trịnh Thế Dân ngạc nhiên mà nhìn tất cả, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Hi Nhất ở xa xa thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người.

Ông †a ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, cả buổi không hồi hồn lại.

Sao có thể chứ? Rõ ràng là ông ta đã cho nổ một vòng đồi núi.

Dù là loài sinh vật nào thì cũng sẽ bị nổ thành tro bụi.

Ông †a nghĩ mãi không ra vì sao lại xảy ra loại tình huống này.

Trong lòng ông ta hiện lên cảm giác sợ hãi, thậm chí cảm thấy đám người trên đồi núi không phải là người, mà là thần tiên.

Nếu không thì sao bọn họ có thể sống sót dưới từng đợt nổ tung như thế.

Trên đồi núi, một tên đoàn trưởng canh giữ nơi đây lạnh lùng nhìn quân Bình Nhạc bị đánh bỏ chạy.

“Đoàn trưởng, đám chó chết kia chắc không ngờ được là tiên sinh đã dạy chúng ta chiến thuật đường hầm, và Đông Ly tư lệnh đã đoán được là Hi Nhất sẽ dùng đạn pháo của quân Bình Nhạc.”

“Không ngờ chiến thuật đường hầm có tác dụng hay ho đến thế.

Nếu không có đường hầm thì chắc là chúng ta đã bị nổ chết tại đây rồi.

Và nếu không phải vì tiết kiệm đạn pháo, thì †a thật sự muốn cho nổ hết máy bắn đá của bọn chúng.”

“Thôi bỏ đi, thay vì bắn mục tiêu vô nghĩa, thà rằng đi bắn thêm kẻ địch”

Vài tên quan chức cấp bậc tiểu đoàn cười nói với đoàn trưởng, trong mắt vẫn còn sót lại vẻ sợ hãi.

Vừa rồi quân Nữ Chân dùng máy bắn đá bắn phá cả đồi núi, tuy rằng uy lực đạn pháo của đối phương không bằng đạn pháo của bọn họ, nhưng mà nếu bọn họ không có đường hầm bảo vệ thì chắc là toàn bộ đỉnh núi sẽ không có một người sống.

Đám quân Nữ Chân và quân Bình Nhạc phía dưới chắc là có chết cũng không biết bọn họ ở trong đường hầm, không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Cùng lúc đó, trước chiến tuyến tại năm nơi khác, quân tiên phong quân Bình Nhạc cũng bị chặn đường, thương vong nặng nề, buộc phải rút lui.

Sau khi diệu kế của Hi Nhất được người Nữ Chân truyền đến, năm nơi chiến trường cũng tiến hành bắn phá diện rộng với đỉnh núi trước mắt.

Rồi khi bọn họ tấn công lần nữa, liền phát hiện người trên đồi núi dường như không thiếu một ai, và bọn họ lại tiếp tục thương vong.

Loại thương vong này khiến năm nơi khác chùn bước, không thể đi lên được nữa, chỉ có thể không cam lòng ở tại chỗ, chuẩn bị nghĩ cách đối phó.

Bên phía Hi Nhất, khi quân Bình Nhạc lại tổn thất hai nghìn người, bọn họ không thể không dừng lại, xem ra là phải nghĩ cách khác để đi qua thung lũng.

Hi Nhất không phải là không nghĩ đến chuyện tập hợp binh lực, tập trung tấn công một mặt trận.

Chỉ là bọn họ có thể tập hợp binh lực thì quân Con Cháu cũng có thể tập hợp binh lực.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể nghĩ cách đột phá mặt trận trước mắt.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyen_a.zz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 797: Chỉ cần liên lạc thành công


Không hiểu sao trong lòng ông ta cảm thấy bất an, chỉ là nhanh chóng được thay bằng vẻ vui mừng.

Nếu Ngân Thuật Khả đã đi qua rồi, rồi quay ngược lại đánh lén sau lưng, thì chỉ cần đột phát được một mặt trận thôi là bọn họ sẽ giành được thắng lợi toàn diện.

Nghĩ đến đây, Hi Nhất vội vàng cho đại quân nghỉ ngơi chỉnh đốn, đồng thời sai lính trinh sát bên mình và lính trinh sát bên quân Bình Nhạc chia ra từng nhóm đi ra phía sau kẻ địch liên lạc với Ngân Thuật Khả.

Chỉ cần liên lạc thành công, bảo Ngân Thuật Khả làm theo ý định chiến lược của ông ta, quay ngược lại đánh lén quân Con Cháu, thì trận chiến này ổn rồi.

Bên phe Trịnh Thế Dân, sáu đại quân ở sáu nơi nhanh chóng gửi đến tình hình tổn thất.

Hắn ta tổn thất một vạn người, năm đại quân ở năm nơi tổn thất tổng cộng khoảng hai vạn người.

Trận chiến vừa mới bắt đầu mà quân Bình Nhạc đã tổn thất hơn ba vạn người. Trịnh Thế Dân tức muốn điên lên rồi.

Quân Nữ Chân vì không xuất chiến nên không tổn thất một người nào.

Hắn ta hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được, tất cả đều là lựa chọn của hắn ta, có quả đăng cũng phải nuốt hết vào trong.

Bên kia, trước thành Phàn Dương, Ngân Thuật Khả dẫn năm vạn đại quân tới đây, bao vây cửa Tây thành Phàn Dương, dốc sức tấn công thành Tây.

Nếu đi đoạt thành, hắn ta không cần phải đoạt hết ba cửa còn lại, chỉ cần tập trung tấn công một cửa, đoạt được một cửa là tương đương với đoạt được toàn bộ thành Phàn Dương.

Về phần kẻ địch có chạy trốn từ ba cửa khác hay không, hắn ta hoàn toàn không để ý.

Hắn ta cần trọng địa chiến lược là thành Phàn Dương, chứ không phải cần đi giết kẻ địch cho bằng được.

Binh lính quân Bình Nhạc bắt đầu đẩy nhanh về phía cửa thành, đòn gỗ mới vừa tạo xong cũng được nâng về phía cửa thành.

Thuẫn binh giơ tấm chăn đề phòng mũi tên và viên đạn được băn từ trên tường thành. Đám quân Bình Nhạc còn lại bị Ngân Thuật Khả bắt buộc đi tấn công thành.

Quân Bình Nhạc dùng thang xông lên tường thành, chỉ là khi bọn chúng vọt lên thì lại không thấy quân Con Cháu ra đòn tấn công.

Trong mắt quân Bình Nhạc tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Chẳng lế là quân Con Cháu ngu người rồi?

Hay là bị trận thế của bọn chúng dọa sợ rồi?

Ngay khi quân Bình Nhạc cho rằng quân Con Cháu bên trong thành bị dọa sợ, thì thấy quân Con Cháu vọt tới chỗ tường thành.

Thang vừa dựng lên thì đám binh lính dựng thang chợt ngã xuống hết trong tiếng đùng đoàng, thang mây cũng ngã xuống theo.

Đám binh lính vọt tới tường thành, chưa kịp leo lên thang thì đột nhiên có rất nhiều đồ bị ném xuống từ trên tường thành.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của bọn chúng, mấy thứ kia nổ bùng lên.

Khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, người xung quanh lập tức bị nổ chết nổ bị thương.

Tiếng nổ thỉnh thoảng vang lên, mấy cái thứ bị ném xuống đều nổ tung lên.

Dưới tường thành hoặc là trong phạm vi mấy trắm mét cách tường thành đều là tiếng nổ mạnh.

Gần một vạn người tấn công thành bị nổ đến mức quỷ khóc sói gào, loạn hết cả lên.

Ngân Thuật Khả ở xa xa chỉ huy thấy cảnh này thì trong mắt hiện lên vẻ chấn động và ngạc nhiên.

Hắn ta chưa từng thấy trận chiến như thế, cho dù trên tường thành có cung tên binh, thì cũng không thể nào tạo thành tổn thất lớn như thế được.

Gần một vạn quân Bình Nhạc tấn công thành, ngay cả thang cũng chưa dựng lên, thì đã thương vong gần một phần năm, rồi làm sao tấn công thành được nữa?

Trước đó Ngân Thuật Khả tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ đối mặt với thế cục thế này, trong mắt hắn ta chỉ còn lại chấn động.

Thấy quân Bình Nhạc chạy trốn trở về, Ngân Thuật Khả cực kì giận dữ, nói với đám cung tên binh phía sau: “Bắn cho bổn tướng, kẻ dám làm đào binh, lùi ra sau, giết không tha...”

Hắn ta vừa dứt lời, đám cung tên binh phía sau hắn ta lập tức bắn giết quân Bình Nhạc, cứ dám lui ra sau là sẽ bị cung tên binh quân Nữ Chân bắn chết.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 798: Thang mây


Chỉ cần có thể xông lên tường thành là sẽ có cơ hội sống sót.

Quân Bình Nhạc bị buộc đến mức chỉ có thể căng da đầu tấn công vào thành lần nữa.

Thang mây được bọn chúng dựng lên. Nhưng chỉ cần bọn chúng dựng thang mây là không hiểu sao lại chết đi.

Máu tươi tung tóe trên người khiến quân Bình Nhạc sợ hãi.

Chỉ là dù có sợ hãi thì quân Bình Nhạc cũng phải dốc hết sức đi dựng thang.

Bởi vì đây là đường sống duy nhất của bọn chúng.

Trên tường thành, Bắc Quỳnh Lãnh nhìn quân Bình Nhạc tấn công thành bên dưới, ánh mắt lạnh băng đến cực điểm.

Quân Bình Nhạc không thể nào công thành được.

Đám quân Bình Nhạc dưới tường thành sẽ chỉ là bia ngắm bắn giết của bọn họ.

Tuy rằng hắn chỉ có một nghìn người, nhưng mà trong một nghìn người này có hơn năm trăm người là súng trường binh, lại thêm Đông Ly Ưng trang bị cho hắn mười pháo cối và lượng lớn lựu đạn.

Ngay lúc này, lựu đạn là vũ khí mạnh nhất để đối phó kẻ địch công thành, cũng là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất trong đám người chen chúc.

Nếu quân địch công thành không đủ nhiều thì đến đây chính là tìm chết.

Nhưng nếu quân địch công thành đủ nhiều thì sẽ tạo nên sự chen chúc, cũng là tìm chết.

Cho dù hiện giờ hắn chỉ có một nghìn người, thì cũng không khó để giữ được thành Phàn Dương.

Cuộc tấn công dưới thành còn đang tiếp tục.

Quân Bình Nhạc dựng thang mãi mà không được.

Đa số súng trường binh trên tường thành đều nhắm bắn quân Bình Nhạc dựng thang mây.

Bên kia, quân Bình Nhạc nâng đòn gỗ tới trước cửa thành, còn chưa kịp vọt tới cửa thành thì đã bị tay súng bắn tỉa trong súng trường binh đánh gục.

Đòn gỗ rơi xuống đất, đám thuẫn binh giơ tấm chắn cũng không tránh được, tiểu đội gần trăm người chết chỗ cách cửa thành trăm mét.

Ngân Thuật Khả ở xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Lúc này, một vạn quân Bình Nhạc công thành có gần tám nghìn người chết, hơn hai nghìn người còn lại lòng cực kì sợ hãi.

Cho dù biết quay lại là sẽ bị người Nữ Chân xử lý thì cũng sợ hãi chạy về.

Chờ khi chạy tới trong quân trận, bọn chúng ngã ngồi xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Đám quân Bình Nhạc và ky binh Nữ Chân xung quanh cũng rất chấn động.

Hai vạn ky binh Nữ Chân ngơ ngẩn nhìn tường thành ở đối diện, cả buổi không thu hồi ánh mắt.

Thành Phàn Dương khó đoạt hơn trong tưởng tượng của bọn chúng.

Bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu thôi mà đã tổn thất tám nghìn người rồi, nếu còn tiếp tục đánh thì sẽ có kết quả gì đây?

Trong gần tám nghìn người, có một số người còn chưa chết, nhưng không phải gấy tay chân thì chính là bị thương nặng, nếu được điều trị thì có khả năng sẽ sống sót, cũng có khả năng sẽ chết.

Quân Bình Nhạc không ai dám đi cứu bọn họ.

Người Nữ Chân càng không dám đi cứu.

Đám người bị thương chỉ có thể chờ chết tại chỗ.

Trên tường thành, chiến sĩ quân Con Cháu nhìn quân Bình Nhạc rên rỉ bên dưới, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Chiến tranh là tàn khốc, không phải ngươi chết thì chính là ta chết.

Nhưng người Nữ Chân và quân Bình Nhạc hờ hững với sự sống chết của đồng đội, coi thường mạng sống của đồng đội, khiến quân Con Cháu cảm thấy bọn chúng đúng là đồ trơ trến.

Dù vậy, quân Con Cháu cũng sẽ không nảy sinh lòng thương hại với tình trạng thảm thiết của bọn chúng.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.a_zz .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 799: Bọn chúng siết chặt


“A Đóa Nhan nghe lệnh, bổn tướng cho ngươi dẫn năm nghìn ky binh ở ngoài thành, cho một vạn quân Bình Nhạc công thành. Bổn tướng không tin không tấn công được thành Phàn Dương.”

Hắn ta vừa gào xong, tướng lãnh Nữ Chân tên A Đóa Nhan nhận lệnh đi ngay.

Bọn chúng siết chặt cung tên trên người. Bọn chúng không chỉ là ky binh, khi tiến hành xung phong, bọn chúng còn có thể cưỡi ngựa bắn tên tấn công.

Với tính linh hoạt của năm nghìn ky binh, cộng thêm bản tên tấn công, hẳn ta không tin không đánh được thành Phàn Dương.

Chỉ có một nghìn binh đóng giữ thành Phàn Dương mà hắn ta còn đánh không xong thì hắn ta cũng không cần làm đại tướng gì nữa.

Bên quân Bình Nhạc, nghe nói lại phái một vạn người trong bọn họ đi công thành, bọn họ lập tức dâng lên cảm xúc mãnh liệt.

Mới vừa chết gần tám nghìn người, còn một số người đang nằm rên la ở bên kia.

Tiếng kêu gào đau đớn khiến bọn họ mất hết can đảm công thành, thậm chí còn có đội trưởng dẫn đầu không muốn xuất binh.

Ky binh Nữ Chân đi tới giám sát thấy vậy thì nhắm cung bắn tên về phía mấy người làm ầm ï.

Trong chớp mắt, đám quân Bình Nhạc phản kháng đã bị bắn chết ngay tại chỗ.

Đám quân Bình Nhạc còn lại dù có giận dữ thì cũng không ai dám lên tiếng phản kháng nữa.

Tướng lãnh quân Bình Nhạc cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo điều lệnh.

Một vạn quân Bình Nhạc lại chạy về phía tường thành, bao gồm hơn hai nghìn người chạy trốn trở về.

Bọn họ không bị giết vì làm đào binh, nhưng lại bị phái đi công thành, thật ra thì cũng chẳng khác gì bảo bọn họ đi tìm chết.

Nói dễ nghe là lập công chuộc tội, thực tế là tiếp tục đi làm vật hi sinh.

Đám người nhanh chóng bị buộc tới chỗ cách tường thành hai trăm mét.

Trên tường thành, Bắc Quỳnh Lãnh nhìn ky binh Nữ Chân chạy theo sau và cung tên đã lên sẵn, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc.

Trận chiến gian khổ sắp bắt đầu rồi. Cung tên của ky binh Nữ Chân có hiệu quả áp chế rất mạnh, thậm chí còn có lực sát thương rất lớn với bọn họ.

Ngân Thuật Khả chơi hay lắm, có sự phối hợp của ky binh Nữ Chân, quân Con Cháu khó có thể nghênh ngang chặn đường quân Bình Nhạc công thành như lúc nãy nữa.

Cùng lúc đó, bởi vì có sự áp chế của ky binh Nữ Chân, quân Con Cháu trên tường thành trong nhất thời không tiến hành tấn công quân Bình Nhạc đang lao tới.

Khi bọn chúng sắp chạy đến tường thành, Bắc Quỳnh Lãnh căn chặt răng nói: “Mọi người chú ý an toàn, cẩn thận mưa tên đến từ người Nữ Chân, tay súng trốn ra sau tấm chắn, bắn qua khe hở tấm chắn, nhớ là phải bắn thang trước.”

Bắc Quỳnh Lãnh vừa ra lệnh xong, quân Con Cháu liền bắt đầu đánh trả. Súng trường binh nhắm bắn đám quân Bình Nhạc dựng thang mây.

Bởi vì bọn họ trốn sau tấm chắn gỗ đặc chế cho nên có thể tránh thoát mũi tên từ cung tên binh quân địch.

Đám quân Con Cháu còn lại thì không thể không ra ngoài để ném lựu đạn xuống dưới.

Quân Con Cháu bên ngoài lập tức bị tấn công bởi cơn mưa tên của ky binh Nữ Chân.

Có điều, có sự nhắc nhở của Bắc Quỳnh Lãnh, mọi người đều tránh né kịp.

Sau đợt mưa tên đầu tiên, chỉ có vài người bị thương nhẹ.

Trong nhất thời, quân Con Cháu ném lựu đạn bị mưa tên đè nặng đến mức không dám ngẩng đầu.

Ngay cả súng trường binh trốn sau tấm chắn đặc chế cũng bị mưa tên gây cảnh hưởng, độ chính xác giảm đi rất nhiều, tạo nên cơ hội cho quân Bình Nhạc dựng thang.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.zz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom