Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 20


Chỉ tiếc là cô ấy không phải cảnh sát, nếu không để cô ấy đóng vai bệnh nhân, đến Lệ Gia Trại điều tra tình hình bên kia, thì quả thực là quá thích hợp.



Sau chuyện cãi nhau ở lớp 2, Lâm Linh phát hiện mình lại tăng thêm hơn 20 điểm, đây cũng được tính là trong họa có phúc.

Nhưng người thật lòng khen ngợi cô chỉ là một phần, ngày hôm sau, tình huống cô ở trong lớp vẫn xảy ra thay đổi kỳ lạ.

Hôm đó, một phụ huynh đến tìm giáo viên Uông, xin ông cho con mình đổi chỗ ngồi. Vị phụ huynh này chắc là đã nghe được gì đó, muốn cho con mình chuyển chỗ ngồi xa Lâm Linh một chút, chỉ là sợ năm cuối cấp ba quan trọng nhất xảy ra chuyện gì bất ngờ mà thôi.

Nhưng lý do mà phụ huynh đưa ra rất uyển chuyển, bà ấy nói con mình bị cận thị nặng hơn, mong được chuyển lên phía trước một chút, để khỏi nhìn không rõ bảng đen, ảnh hưởng đến việc học của con.

Về chuyện xích mích giữa Lâm Linh và Phùng Tư Thi, giáo viên Uông đã biết. Lúc đó có rất nhiều người quan sát, lớp hai không xa phòng làm việc của giáo viên, các giáo viên khác cũng đều biết. Giáo viên khác trong lòng nghĩ gì, giáo viên Uông tạm thời không biết được. Về phần ông, Phùng Tư Thi lớp hai chính là đang nói nhảm, đầu óc bị bệnh không nhẹ.

Nhưng chuyện này Lâm Linh đã tự mình giải quyết, ông là giáo viên cũng không cần nhúng tay vào nữa. Về yêu cầu đổi chỗ ngồi của vị phụ huynh này, ông không phải là không hiểu ý đồ thực sự của đối phương, nhưng lý do mà phụ huynh đưa ra quả thực không thể chối cãi, cho dù học sinh cận thị kia có phải là tăng độ thật hay không, ông cũng không thể phủ nhận. Nếu kiên quyết từ chối, liền tỏ ra là giáo viên không quan tâm đ ến học sinh.

Nhưng để ông chỉ định chỗ ngồi thì không ổn, vì vậy giáo viên Uông đã đưa ra lựa chọn điều hòa, trong giờ tự học hỏi xem học sinh nào đồng ý đổi chỗ với nữ sinh ngồi trước Lâm Linh. Ông nghĩ nếu không ai nguyện ý, vậy chuyện này tự nhiên có thể dừng lại ở đây.

Sau khi đưa ra câu hỏi này, lớp học im lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng, học sinh đều đang trộm nhìn phản ứng của các bạn xung quanh.

Tại sao phải đổi chỗ, thật ra mọi người đều hiểu trong lòng, không có mấy người là ngốc.

Cuối cùng nữ lớp trưởng lớp tám giơ tay nói cô ấy nguyện ý đổi, điều này khiến giáo viên Uông cảm thấy khó xử, thật ra lòng người đều sẽ nghiêng một chút, ông là giáo viên cũng không ngoại lệ. Lớp trưởng chững chạc trưởng thành lại cố gắng, rất ít giáo viên nào không thích học sinh như vậy. Ở lớp tám, thành tích của em học sinh này không phải là đứng nhất thì sẽ là đứng hai, nếu phát huy bình thường nhất định có thể đậu vào một trường trong dự án 985. Chính lớp trưởng đồng ý đổi nhưng nếu ba mẹ em ấy biết, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Cuối cùng thầy Uông cũng đồng ý cho đổi chỗ. Nữ sinh muốn đổi chỗ ngại ngùng nhìn Lâm Linh, vội vàng thu dọn bàn học, ôm đồ đạc của mình đến chỗ ngồi của lớp trưởng trước đó.
 
Chương 21


Hồ Dương trợn tròn mắt, cố ý lật sách phát ra tiếng động lớn. Thấy Lâm Linh vẫn cúi đầu đọc sách vật lý, cậu liền dùng sách trong tay chọc khuỷu tay Lâm Linh. Chờ Lâm Linh quay đầu lại, Hồ Dương nhỏ giọng hỏi cô: "Chủ nhật này mình muốn dẫn một vài người đến phố đi bộ, cậu và Lâm Giảo có đi không?"

Hồ Dương lớn thế này, chưa bao giờ mời con gái đi chơi, đây là lần đầu tiên, cậu rất sợ Lâm Linh từ chối.

Lâm Linh suy nghĩ một chút, nói: "Ba mình nói muốn tặng mình một món quà, bảo minh chọn món đắt tiền. Mình chọn rồi, mình muốn mua một chiếc máy tính, hơn nữa phải là cấu hình cao, ba mình đã đồng ý, nói chủ nhật sẽ tìm một người quen biết về máy tính đi cùng mình trung tâm máy tính mua một cái."

"Xung quanh trung tâm máy tính cũng có phố đi bộ, nếu cậu đồng ý đến bên đó, vậy chúng ta hẹn thời gian đi chung"

Hồ Dương:...

Cậu ta đã nghĩ đến việc Lâm Linh có thể từ chối hoặc đồng ý, nhưng không ngờ Lâm Linh đồng ý rồi, nhưng cô lại muốn mua máy tính, hơn nữa còn muốn mua cấu hình cao?! Cậu ta bị kích thích không nhẹ, trong lòng chua xót, nhất thời không biết nói gì. Cậu ta đã muốn mua máy tính từ lâu, đã năn nỉ ba nhiều lần. Nhưng dù cậu ta nói gì, ba cậu ta cũng không đồng ý. Còn nói thẳng là nếu thi đại học không xong, ngay cả con chuột máy tính cậu ta cũng đừng hòng mua về nhà!

Người với người thật sự không thể so sánh!

Trước đó cậu ta còn có chút thương hại Lâm Linh, sợ cô bị ảnh hưởng bởi bầu không khí trong lớp, trong lòng khó chịu. Bây giờ cậu ta quyết định thu hồi chút tâm tư này lại, trước tiên cứ thương hại bản thân mình đã.

Lâm Linh vẫn đang chờ cậu ta trả lời, cậu ta uể oải gật đầu: "Vậy chúng ta cùng đến trung tâm máy tính, dù sao ở đó cũng có hiệu sách, nếu cậu không phiền, mình và đám Đào Tử cũng đi xem máy tính với cậu. Thực ra mình cũng đã từng lắp ráp máy tính, có thể giúp cậu tham khảo."

Hai người cứ thế nói xong, Đào Tử ngồi sau Lâm Linh nghe nói muốn đi cùng Lâm Linh mua máy tính, cũng rất hứng thú, muốn đi xem. Vậy là mấy người hẹn nhau, chủ nhật sẽ tập hợp ở trường, cùng nhau đến trung tâm máy tính.

Học sinh được nghỉ vào chủ nhật, nhưng đội cảnh sát hình sự khu vực Nam Tháp không có ngày nghỉ cố định nào. Đặc biệt là dạo gần đây, đội trưởng La Chiêu càng bận rộn đến mức chân không chạm đất. Vụ án tình nhân trong công viên 4.12 cách đây vài tháng vẫn chưa có manh mối, mặc dù đã thành lập tổ chuyên án, nhưng sau vài tháng, không có tiến triển gì, tổ chuyên án buộc phải điều tra sang các vụ án khác, chỉ để lại một nhân viên cảnh sát tiếp tục theo dõi.

Mười mấy ngày trước, Viện Kiểm Sát thành phố lại bãi bỏ một vụ án, lý do đưa ra là không đủ chứng cứ, yêu cầu đại đội bổ sung điều tra. Vụ án này của bọn họ đến nay vẫn chưa có tiến triển gì, chỉ cần không thông qua thẩm tra của Viện Kiểm Sát, thì vụ án này dù có muốn đưa nghi phạm vào tù cũng không thể. Viện Kiểm Sát không thông qua, thì sẽ không đến được tòa án, vì vậy anh ta chỉ có thể tiếp tục điều tra.
 
Chương 22


Cộng thêm vụ án Phùng Sơ Tuyết gần đây, La Chiêu dù có nhiều năm kinh nghiệm điều tra án, lúc này cũng trở nên lo lắng. Anh ấy đã một tuần liền không về nhà, buổi tối ngủ trong ký túc xá của đại đội, sáng chủ nhật xuất hiện ở đội cảnh sát hình sự số 2, râu ria trên cằm anh ấy đã mọc xanh.

Đội trưởng trung đội 2 Giang Sơn phụ trách vụ án Phùng Sơ Tuyết, anh ta cũng là một cảnh sát hình sự kỳ cựu, theo nghề hai mươi năm không biết đã tự tay bắt bao nhiêu người. Nhưng vụ án Phùng Sơ Tuyết đến nay, cũng làm khó anh ta.

Lúc La Chiêu bước vào, các thành viên của đội 2 đang họp, trạng thái của mọi người cũng không khá hơn là bao so với La Chiêu, chỉ có cảnh sát văn phòng Uông Lệ là trạng thái tốt, luôn rất tỉnh táo.

Hôm trước La Chiêu đi điều tra vụ án bị Viện Kiểm Sát bác bỏ, lần này đến đây là muốn tìm hiểu tiến độ của Uông Lệ và Tiểu Triệu đến Lệ Gia Trại.

Cái tên Lệ Gia Trại xuất hiện nhiều lần, theo trực giác của họ, nơi này có thể có liên quan đến cái c.h.ế.t của Phùng Sơ Tuyết. Trong trường hợp không có manh mối nào khác, bất kỳ manh mối nào có thể dẫn đến đột phá vụ án, họ đều sẽ điều tra.

Sau khi anh ấy bước vào, cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi: "Tiểu Triệu, hôm qua cậu và Uông Lệ đến Lệ Gia Trại rồi phải không, tình hình thế nào, vào được chưa?" Tiểu Triệu nhìn Giang Sơn trước, sau đó lắc đầu: "Chúng tôi không vào được, vị cao nhân ở Lệ Gia Trại hơi kỳ lạ, xem bệnh phải xem ngày tháng năm sinh trước. Bát tự phải hợp ý, mới có thể vào được. Tôi hỏi những người đi xem bệnh, họ nói có thể vào được hay không là do duyên số, lần này không vào được. Có thể đến nhiều lần thì sẽ vào được."

Xem bệnh còn phải chọn bát tự? La Chiêu cũng được xem như kiến thức rộng rãi, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện này. Lệ Gia Trại không thuộc thẩm quyền của cục cảnh sát Nam Tháp, cách khu vực trung tâm thành phố này sáu mươi dặm. Trước đây, anh ấy thực sự không biết nhiều về nơi đó.

Anh ấy thay đổi suy nghĩ nghĩ lại một chút, bát tự có thể là một cái cớ, đại sư gì đó có thể sử dụng bát tự như một cái cớ để từ chối những người mà ông ta không muốn gặp.

Từ những năm thập niên 80, khí công* này bắt đầu thịnh hành, tất nhiên có người có bản lĩnh thật sự, nhưng nhiều hơn là những người trục lợi, tất cả đều lợi dụng làn sóng thịnh hành này để kiếm tiền và vun trồng tín đồ. Trong thời kỳ hỗn loạn, mấy chuyện này anh ta nhìn thấy rất nhiều.

*là một hệ thống tập luyện truyền thống của Trung Quốc, bao gồm các bài tập vận động, hơi thở và tư duy để cải thiện sức khỏe và tăng cường năng lượng. Nó được xem như một phần của y học truyền thống Trung Quốc và thường được sử dụng để điều trị các vấn đề sức khỏe và tinh thần

Trái lại nếu có cơ hội anh ấy cũng muốn đến Lệ Gia Trại gặp đại sư này, xem thử ông ta có bản lĩnh thực sự hay không.
 
Chương 23


Mà tại sao sau khi uống say con trai của Tạ đại cô, Tạ Vĩ lại nói Lệ Gia Trại thiếu người? Người ta nói say rượu sẽ nói lời thật, câu nói này có một mức độ tin cậy nhất định. Câu nói của Tạ Vĩ có thể không phải là lời nói nhảm, mà là bí mật giấu trong lòng anh ta.

La Chiêu quay lại nhìn Uông Lệ, hình như mỗi ngày khuôn mặt tròn trịa của cô ấy đều tràn đầy sức sống, mang đến cho mọi người cảm giác quốc thái dân an, nhìn rất tốt. Chỉ là trong trường hợp này, nếu sử dụng Uông Lệ một lần nữa, cho dù cô ấy đến bao nhiêu lần cũng rất khó đi vào.

Trung đội trưởng Giang Sơn cũng nghĩ như vậy, anh ta nói: "Sợ là Tiểu Uông không thích hợp, hay là đến đồn cảnh sát tìm một nữ cảnh sát phù hợp đi. Nếu thực sự không được, thì phải nghĩ cách khác."

Đội cảnh sát chính là như vậy, tỷ lệ nam nữ chênh lệch rất lớn. Đội của họ chỉ có một mình Uông Lệ, đồn cảnh sát địa phương bên kia cũng không khá hơn, có đồn thậm chí không có một nữ cảnh sát nào.

La Chiêu khá quen thuộc với tình hình của đồn cảnh sát khu vực này, sau khi suy nghĩ một chút, anh ấy cũng không tìm được người phù hợp. La Chiêu đang băn khoăn làm thế nào để có thể vào nơi của đại sư ở Lệ Gia Trại điều tra tình hình, cuối cùng Tiểu Triệu do dự đã lâu lên tiếng: "Đội trưởng, hai ngày trước tôi nhìn thấy một cô gái, tôi nghĩ cô ấy khá phù hợp. Người này Uông Lệ cũng đã gặp. Uông Lệ, cô nói xem, nữ sinh lớp 8 trường trung học 15 có phù hợp không?"

Uông Lệ cũng có ấn tượng rất sâu sắc về Lâm Linh, nghĩ đến dáng vẻ miệng lưỡi lợi hại, không chịu thua thiệt của cô gái nhỏ, cô ấy cảm thấy rất thú vị. Cô ấy cười gật đầu: "Tôi cũng thấy cô bé đó phù hợp, tính cách như cô bé thực sự rất khó tìm, tôi thấy cô bé có thể làm được. Hơn nữa, sức khỏe của cô bé thực sự không tốt, tôi thấy khó có thể tìm được người nào phù hợp hơn cô bé đó."

La Chiêu có một đứa cháu ngoại cũng đang học tại trường trung học số 15, tình cờ cũng học lớp 8. Nghe Tiểu Triệu và Uông Lệ đều nói như vậy, anh ấy cũng có chút hứng thú, liền nói: "Nếu hai người đều thấy phù hợp, vậy chúng ta cứ liên lạc với cô bé đó thử xem."

Tiểu Triệu thấy đội trưởng đồng ý với đề nghị của mình, vội vàng đi gọi điện thoại liên lạc với giáo viên trực ban của trường số 15, lấy được họ tên, địa chỉ nhà và số điện thoại của Lâm Linh.

Lúc anh ta đến báo cáo, La Chiêu càng thêm kinh ngạc: "Cậu nói là, cô bé đó họ Lâm, tên là Lâm Linh? Sao lại là cô bé đó?"

Tiểu Triệu không biết tại sao anh ấy lại nói như vậy, trung đội trưởng Giang Sơn nói: "Hai người nói chính là cô gái nhỏ Lâm Linh kia à? Nếu là cô bé đó thì thật là khéo. Nhà cô bé ở cùng một tòa nhà với Phùng Sơ Tuyết, hai ngày trước còn xảy ra mâu thuẫn, lúc đó tôi và đội trưởng La đều có mặt. Lúc đó tôi thấy cô gái nhỏ đó có chút khác thường."
 
Chương 24


Anh ta và La Chiêu nhìn nhau, La Chiêu suy nghĩ một chút, nói với Tiểu Triệu: "Cậu cứ gọi đến điện thoại bàn nhà Lâm Linh, hỏi xem Lâm Linh có ở nhà không? Nếu ở nhà, tôi sẽ qua xem."

Tiểu Triệu nhanh chóng gọi điện thoại đến nhà Lâm Linh, vì tối nay ba của Lâm Giảo muốn đến đưa một ít thứ đến, mẹ Lâm Linh không ra ngoài, ở nhà chuẩn bị rượu và thức ăn, chuẩn bị làm một số món ngon vào buổi tối, để anh em nhà họ Lâm cùng uống một chút.

Tiểu Triệu đặt điện thoại xuống, dưới ánh mắt hỏi han của La Chiêu, lắc đầu nói: "Lâm Linh không có ở nhà, cô bé đi trung tâm máy tính mua máy tính với bạn cùng lớp,, đoán chừng giữa trưa cũng không quay về. Nếu không chờ đến trưa tôi lại gọi điện tới?"

La Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay, quả quyết nói: “Không cần, Tiểu Triệu cậu đi cùng tôi một chuyến, vừa khéo tôi cũng muốn mua máy tính cho nhà mình, chúng ta cùng đi xem. Biết đâu có thể gặp họ."



Trung tâm máy tính nằm trong một tòa nhà trên phố Tam Hảo, tòa nhà có tổng cộng 8 tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều gian hàng kinh doanh các loại phần cứng máy tính và văn phòng phẩm. Lúc La Chiêu và Tiểu Triệu đến nơi, vừa qua 9 giờ, trong trung tâm máy tính đã có rất nhiều người.

Kể từ khi hệ điều hành Windows xuất hiện hai năm trước, máy tính ngày càng trở nên phổ biến, hầu như trên mỗi con phố đều có quán net, rất được giới trẻ yêu thích. Lúc này, giá máy tính đối với người bình thường có thu nhập mỗi tháng chưa đến 1.000 tệ thì vẫn tương đối đắt, hơn nữa phí internet rất đắt, người mua cũng không nhiều. Nhưng lúc nào cũng không thiếu người giàu, hơn nữa lúc này còn chưa tồn tại mua bán online, cho nên trung tâm máy tính làm ăn rất tốt, nhiều quầy hàng đều có người vây quanh.

La Chiêu và Tiểu Triệu đều cao hơn một mét tám, lợi dụng lợi thế về chiều cao, hai người tách nhau ra tìm người.

La Chiêu đi đến tầng ba, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, chiếc áo thun thể thao màu xám xanh mà cậu thiếu niên đó đang mặc hoàn toàn giống với chiếc áo mà anh ấy mua cho Hồ Dương.

Lúc này, cậu bé đó đang nhón chân, chen chúc với một vài người, ngẩng cổ nhìn về phía trước. Trước mặt cậu ta có vẻ như có một người đang mày mò máy tính.

Cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, vài người chen chúc lại với nhau. Anh ấy còn nghe thấy giọng nói của Hồ Dương: "Cậu học được cái này từ khi nào vậy? Cái ảnh hỏng này mà cậu cũng sửa được rõ nét thế, quá trâu bò."

Vài người khác cũng đang đứng xem, có người phụ họa lời của Hồ Dương, cũng có người nói: "Nhà tôi có một bức ảnh gia đình, bị nước làm nhòe đến mức không nhìn rõ mặt. Giá như tôi có kỹ thuật này, tôi sẽ phục hồi nó. Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời."

Hồ Dương nhìn chằm chằm vào Lâm Linh, nhìn ngón tay cô gõ mấy phím trên bàn phím mà cậu ta hoàn toàn không hiểu, đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai mình.
 
Chương 25


"Sao cháu lại chạy đến đây?"

Hồ Dương đang xem say sưa, sợ bỏ lỡ chi tiết thao tác của Lâm Linh. Cậu ta không kiên nhẫn hất tay người đó ra, nói: "Đang bận, đừng làm phiền."

Nói xong, cậu ta mới nhận ra, giọng nói của người đó rất quen thuộc, giống hệt cậu út là cảnh sát hình sự của cậu ta.

Không thể nào là cậu út của cậu ta chứ? Hồ Dương quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy La Chiêu đang cau mày đứng sau lưng mình.

"Cậu, sao cậu lại đến đây, làm cháu giật cả mình."

Hồ Dương nuốt nước bọt, định thần lại, chợt nhớ ra, hôm nay cậu ta đến đây để mua sách, tiện thể đi cùng bạn học mua máy tính. Cũng không làm gì xấu, vậy cậu ta sợ gì chứ?

Cậu ta bình tĩnh lại, chỉ vào Lâm Linh, nói: "Cháu đi cùng bạn học mua máy tính, lát nữa còn phải đến hiệu sách, cậu đến đây có việc gì không? Nếu cũng muốn mua máy tính, cháu có thể giúp cậu tham khảo."

Lúc này, La Chiêu cũng nhìn thấy Lâm Linh, ánh mắt anh ấy rơi vào màn hình máy tính trước mặt Lâm Linh thì không thể rời đi được nữa. Màn hình máy tính hiển thị phần mềm đồ họa PS, phần mềm này có khá nhiều người trong đội cảnh sát của họ biết sử dụng, bao gồm cả anh ấy. Nhưng họ chỉ sử dụng một số chức năng thông thường. Còn những chức năng mà cô gái này sử dụng là thứ anh ấy chưa từng tiếp xúc, nhưng anh ấy là người đã nhìn thấy qua, khi đi tỉnh tham gia đào tạo, đã từng xem chuyên gia do tỉnh mời đến sử dụng chức năng tương tự, đó là thứ cần hiểu hàm số và thuật toán cấp cao, toán cao cấp phải học đặc biệt tốt.

Với những người trong đội của họ, hoàn toàn không có ai đạt đến trình độ như vậy, những người này không giỏi toán cao cấp, còn hàm số và thuật toán cao cấp thì càng không biết sử dụng. Vậy mà cô bé tên Lam Lạc này lại biết? Đây quả thực là chuyện khiến người ta kinh ngạc, chẳng lẽ cô bé là thiên tài toán học?

Hồ Dương thấy cậu mình không trả lời, nhìn chằm chằm vào máy tính của Lâm Linh một cách chăm chú, liền chủ động giải thích bên cạnh: "Đây là bạn cùng bàn của cháu, bạn ấy muốn mua một chiếc máy tính có thể xử lý hình ảnh phức tạp, yêu cầu cấu hình rất cao. Bây giờ là kiểm tra tại chỗ, xem hiệu năng của máy chủ này có được không?"

La Chiêu cũng không biết có nghe lọt tai không, nhìn vài lần, anh ấy quay lại hỏi Hồ Dương: "Ảnh gốc của khuôn mặt đó có phải rất mờ không?"

"Đúng vậy, rất mờ. Không chỉ mờ, một số nơi còn bị biến dạng." Hồ Dương không hiểu tại sao cậu mình lại quan tâm đến bức ảnh đó. Không hiểu cậu ta cũng không nghĩ nhiều, vẫn lải nhải với cậu mình:

"Bạn cùng bàn của cháu lợi hại? Cháu không biết làm thế nào, nghe nói phải sử dụng một số thuật toán toán học cao cấp."

La Chiêu cảm thấy như có thứ gì đó va vào trái tim mình, trong nháy mắt quên mất mục đích đến đây.

Sau một thoáng kinh ngạc và sửng sốt, anh ấy nghĩ, chỉ nhờ cô bé này đến Lệ Gia Trại để giúp đỡ điều tra, có chút lãng phí tài năng.
 
Chương 26


Nếu trong đội của họ có người đạt đến trình độ chỉnh sửa ảnh như cô bé này, thì dấu vân tay khả nghi trong vụ án Phùng Sơ Tuyết có thể được so sánh thành công không?

Trong các vụ án mà đội cảnh sát xử lý, rất nhiều dấu vân tay thu được đều có vấn đề này nọ. Vào những năm trước, khi chưa có máy tính, phải nhờ đến những cảnh sát có kinh nghiệm sử dụng kính mắt ngựa để đối chiếu.

Nếu dấu vân tay bị thiếu, bị biến dạng, hoặc mờ nhòe, thậm chí bị nhòe thành một cục, thì những dấu vân tay như vậy thường không thể dùng để phá án, các khía cạnh khác nếu không cung cấp manh mối cóích, thì vụ án rất dễ trở thành án treo, án tồn đọng.

Trong đội của họ cũng như các phòng cảnh sát hình sự, đều có những vụ án tương tự, do chứng cứ không đủ, không thể tìm ra hung thủ thực sự.

Sau khi có máy tính, tình trạng này đã được cải thiện, có thể sử dụng phần mềm xử lý hình ảnh để xử lý trước những dấu vân tay không đạt yêu cầu, dấu vân tay sau khi xử lý trước đôi khi có thể trích xuất hiệu quả một số lượng điểm đặc trưng đủ, như vậy có thể tìm kiếm trong kho dấu vân tay hoặc trong số nghi phạm.

Chỉ là nhân tài xử lý cấp cao, giống như Lâm Linh có thể sử dụng thuật toán cao cấp để xử lý hình ảnh, đừng nói là đại đội phân cục cảnh sát hình sự của họ, ngay cả đội của cục thành phố cũng không có. Người lợi hại không phải là không có, nhưng đối với những cao thủ giỏi toán học và xử lý hình ảnh như vậy, nghề cảnh sát lại vất vả và mệt mỏi, thực sự không có sức hấp dẫn gì. Những người tài như vậy, có rất nhiều công việc lương cao để lựa chọn.

Trừ phi có hứng thú, tình yêu với công việc này, nếu không với số tiền lương ít ỏi của cục cảnh sát, muốn chiêu mộ người có tài thế này thật sự không dễ dàng.

Nếu họ thực sự có thể chiêu mộ được một người như vậy, thì không chỉ vụ án của Phùng Sơ Tuyết có thể lóe lên tia hy vọng, mà một số vụ án tồn đọng cũng có thể có điều kiện phá án. Nghĩ đến điều này, anh ấy cảm thấy cảm xúc của mình bắt đầu tăng lên, người nóng bừng.

Lúc này Lâm Linh đã xử lý xong hình ảnh, trong quá trình xử lý, nhiệt độ của thùng máy tính không quá cao, có thể nói là đạt yêu cầu của cô. Để hoàn thành việc xử lý ở cấp độ này, yêu cầu đối với máy tính thực sự rất cao.

Nếu không phải ba Lâm có nhiều tiền, lại đặc biệt muốn chi tiền cho cô, thì cô cũng không tiện để ba Lâm tiêu nhiều tiền như vậy. Sau khi lắp ráp toàn bộ máy tính, các phụ kiện cộng lại, gần một vạn, về cơ bản là cấu hình cao nhất.

Lúc này Lâm Linh cũng nhận ra Hồ Dương đang nói chuyện với ai đó, cô quay đầu lại, lập tức nhận ra La Chiêu.

La Chiêu đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt có chút kỳ lạ, như thể đang nhắm vào con mồi vậy.
 
Chương 27


Hồ Dương không phát hiện ra điều gì bất thường, cười ha ha giới thiệu với Lâm Linh: "Đây là cậu của mình, đội trưởng đội cảnh sát hình sự."

Lâm Linh cười, chủ động chào hỏi La Chiêu: "Thật khéo, hóa ra Đội trưởng La lại là cậu của Hồ Dương."

Hồ Dương sửng sốt, không hiểu sao hai người lại quen biết nhau. Lúc này cậu ta cũng nhận ra bầu không khí giữa Lâm Linh và La Chiêu có chút kỳ lạ, cậu ta thông minh chọn cách im lặng quan sát.

La Chiêu lên tiếng trước: "Bạn học Lâm Linh, không ngờ cô lại có kỹ thuật như vậy? Cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô một chút."

Trên thực tế, Lâm Linh cũng muốn tìm cơ hội tiếp cận La Chiêu, cô cảm thấy chỉ dựa vào bản thân, trong trường hợp con đường hạn chế, muốn phá được vụ án của Phùng Sơ Tuyết, quá khó khăn. Kéo dài thời gian, chỉ số may mắn giảm dần, chỉ số sinh mệnh của cô cũng có thể sẽ về 0.

Cô ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ của La Chiêu, kỹ thuật xử lý hình ảnh cao cấp này của cô, đừng nói là trong thời đại máy tính chưa phổ biến này, cho dù là hai mươi năm sau, cũng không có nhiều người có thể làm được.

Tất nhiên cô sẽ không từ chối cành ô liu mà La Chiêu đưa ra, cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, cảnh sát La có chuyện gì tôi sẽ cố gắng phối hợp." Lâm Giảo đi cùng Lâm Linh ra ngoài, tình cờ gặp La Chiêu đã đủ kỳ lạ rồi, kỳ lạ hơn là La Chiêu lại còn muốn tìm Lâm Linh để nói chuyện.

Người này muốn nói gì? Lâm Giảo có chút không yên tâm. Cô ấy đi cùng Lâm Linh ra ngoài là để đưa người về nhà nguyên vẹn. Nếu có chuyện gì xảy ra, tối về, cô ấy cũng không thể giải thích được.

La Chiêu đã điều tra về gia đình nhà họ Lâm, biết nhà họ Lâm rất coi trọng Lâm Linh, chăm sóc cũng rất chặt. Vì vậy, anh ấy giải thích với Lâm Giảo: "Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi một số chuyện. Hỏi xong tôi sẽ đích thân đưa Lâm Linh về nhà, không cần lo lắng, chắc sẽ mất quá nhiều thời gian đâu."

Lâm Linh cũng rất mong đợi có cơ hội tiếp xúc với người của đội cảnh sát hình sự, liền vỗ vai Lâm Giảo, nói: "Chị đừng lo lắng, Đội trưởng La là cậu của Hồ Dương, anh ta không thể làm gì em được."

Trong lòng Hồ Dương chất chứa một đống dấu hỏi, cảm thấy hôm nay cậu của cậu ta rất kỳ lạ, nhưng cuối cùng cậu ta cũng không đứng ra ngăn cản, cậu ta cảm thấy cậu của mình chắc có chuyện gì đó quan trọng.

Cậu ta tin tưởng vào nhân cách của cậu mình, liền khuyên Lâm Giảo: "Yên tâm đi, tôi đảm bảo cậu tôi nhất định sẽ đưa người về nhà an toàn."

Nói thêm vài câu, Lâm Linh thực sự đi theo La Chiêu xuống lầu, chiếc máy tính cô mới mua thì do Tiểu Triệu chạy theo sau ôm.

Ra khỏi tòa nhà, mấy người đứng ở ngã tư, La Chiêu lái xe đến. Lâm Linh tự nhiên ngồi vào ghế sau xe Santana, thấy cô ngồi vững, La Chiêu mới nói ra suy nghĩ thực sự của mình: "Bạn học Lâm Linh, vừa rồi xem kỹ thuật xử lý hình ảnh của cô, tôi muốn đưa ra một lời đề nghị quá đáng."
 
Chương 28


Tim Lâm Linh đập thình thịch, bày tỏ La Chiêu tiếp tục nói.

La Chiêu thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, liền cảm thấy tính cách của cô thực sự rất phù hợp để hợp tác. Hình như có chuyện gì lớn xảy ra, cô đều có thể bình tĩnh đối mặt, như vậy là tốt nhất.

Anh ấy đánh giá Lâm Linh cao hơn vài phần, càng cảm thấy, ý tưởng muốn hợp tác với Lâm Linh nghe có vẻ hơi kỳ quặc điên rồ, nhưng biết đâu lại là một ý kiến hay.

Tiểu Triệu vừa lái xe, vừa dỏng tai lắng nghe, nghe đội trưởng của họ dùng giọng điệu hiền hòa mà anh ta chưa từng nghe thấy trước đây nói chuyện với cô gái nhỏ: "Đội chúng tôi có một số hình ảnh cần xử lý gấp, nhân tài về mặt này khá khan hiếm, tôi thấy kỹ thuật của cô không tệ, cô có muốn thử không? Nếu có thể giúp giải quyết, tôi sẽ xin cấp trên kinh phí, coi như là thù lao cho cô. Cô thấy sao?"

Lâm Linh rất động lòng. Nhưng từ bề ngoài của cô, không thể nhìn ra điều gì, hình như yêu cầu này của La Chiêu đối với cô là chuyện bình thường. Cô cảm thấy cô phải bình tĩnh, cho dù có muốn tiếp xúc với đội cảnh sát đến mấy, cũng đừng để đối phương nhìn ra, kẻo đối phương nghi ngờ ý định của cô.

Cô bình tĩnh nói: "Được, là muốn xử lý loại hình ảnh nào?"

"Là vân tay, tôi muốn nhờ cô xử lý một dấu vân tay bị mờ.”

Nếu có thể, tôi không ngại hợp tác lâu dài với cô. Câu nói tiếp theo, La Chiêu yên lặng suy nghĩ trong lòng.

Có nên tiếp tục hợp tác hay không, còn phải xem kết quả xử lý lần này như thế nào. Rốt cuộc thì kinh phí cũng không dễ xin như vậy. "Được, tôi cảm thấy không có vấn đề gì, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ cố gắng."

Tiểu Triệu không tận mắt chứng kiến Lâm Linh xử lý hình ảnh trong trung tâm máy tính, lúc này nghe Đội trưởng La nói, kinh ngạc tưởng Đội trưởng La bị nước vào đầu.

Đâychính là một học inh cấp ba đó!

Trên đường xe không nhiều, khoảng hai mươi phút sau, chiếc Santana dừng lại trong sân đội cảnh sát hình sự.

La Chiêu và Lâm Linh sóng vai đi vào tòa nhà đội cảnh sát, hai người cùng xuất hiện, các cảnh sát đi ngang qua đều không khỏi kinh ngạc nhìn hai người.

Bọn họ chưa bao giờ thấy đội trưởng La lịch sự với một cô gái trẻ như vậy.

Rất nhanh chóng, Lâm Linh theo La Chiêu lên tầng hai, vào một căn phòng có máy tính. Lâm Linh chú ý, căn phòng bên cạnh phòng này có tấm biển "Phòng pháp y" treo phía trên.

Vào phòng, La Chiêu gọi một chàng trai trẻ trong phòng: "Cậu lấy dấu vân tay quan trọng trong vụ án của Phùng Sơ Tuyết ra, tôi cần dùng."

Chàng trai trẻ liếc nhìn Lâm Linh mặc váy liền thân, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô gái nhỏ này rốt cuộc là ai? Còn muốn điều tra bằng chứng quan trọng liên quan đến vụ án trước mặt cô, điều này có phù hợp không?

Tiểu Triệu ở bên cạnh ra hiệu cho anh ta nhanh chóng hành động, anh ta mới "ồ" lên một tiếng, nói: "Tôi sẽ lấy ngay."
 
Chương 29


Dấu vân tay nhanh chóng được đưa ra, La Chiêu kéo ghế ra sau, mời Lâm Linh ngồi xuống: "Cô xem thử, có thể xử lý được không."

Lâm Linh cũng không khách sáo với anh ấy, cô lập tức ngồi xuống, mắt nhìn lướt qua dấu vân tay, liền có bước xử lý ban đầu.

"Có thể thử, chắc là được." Lâm Linh không giấu giếm, nhanh chóng đưa cho La Chiêu một câu trả lời rõ ràng.



Cô đặt tay lên bàn phím, định bắt đầu thao tác thì La Chiêu như chợt nhớ ra điều gì. Anh ấy ngăn Lâm Linh, nói: "Chờ một chút, có thể trước đây cô chưa xử lý dấu vân tay, có thể không rõ lắm về yêu cầu xử lý dấu vân tay." . Ngôn Tình Ngược

"Lần trước tôi đi đào tạo ở tỉnh đã ghi chép lại, trên đó có một số nội dung nguyên tắc về xử lý hình ảnh dấu vân tay. Cái này không giống với yêu cầu xử lý hình ảnh của cô ở trung tâm máy tính, cô có thể xem qua."

Lâm Linh đồng ý, cho dù loại kiến thức nguyên tắc này cô có hiểu cũng không thể thừa nhận. La Chiêu nhanh chóng đi ra ngoài, có lẽ là đến văn phòng của mình, khi quay lại, trên tay anh ấy cầm một cuốn sổ tay bìa nhựa màu đen. Anh ấy mở sổ ra, chỉ vào một trang ở giữa, nói: "Đây, bắt đầu từ trang này, tám trang tiếp theo đó, đều là nội dung của buổi đào tạo đó. Cô xem trước đi."

Lâm Linh im lặng nhận lấy, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ghi chú, nội dung của ghi chú này là thuật toán tăng cường hình ảnh dấu vân tay chất lượng thấp dựa trên biến đổi wavelet*. Đây được coi là một thuật toán xử lý hình ảnh dấu vân tay khá phổ biến, cô đã sớm nắm rõ. Ngoài ra còn có nhiều thuật toán khác có thể lựa chọn, có lẽ La Chiêu cũng không rõ lắm.

*là một phương pháp xử lý tín hiệu được sử dụng rộng rãi trong xử lý tín hiệu và hình ảnh. Nó cho phép phân tích tín hiệu thành các thành phần tần số khác nhau và thời gian khác nhau. Phương pháp này có thể được áp dụng cho nhiều ứng dụng như nén dữ liệu, giảm nhiễu, phân tích hình ảnh, và nhiều ứng dụng khác

Cô ước tính một chút, sử dụng phương pháp này với dấu vân tay quan trọng trong vụ án của Phùng Sơ Tuyết là đủ rồi.

Trong phòng rất yên tĩnh, La Chiêu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Linh. Tiểu Triệu và chàng trai trẻ giám định dấu vết đều đứng sau cô, hai người nhìn nhau, đều cảm thấy hành động của đội trưởng La vượt quá lẽ thường. Nhưng cả hai đều rất sáng suốt giữ im lặng. Dù sao thì kết quả sẽ sớm được đưa ra.

Lúc La Chiêu đi vào, anh ấy đã đóng cửa, vì vậy ngay cả khi có người trong đội tò mò về việc La Chiêu đang làm gì, bọn họ cũng không thể biết được.

Hình như thời gian chờ đợi trôi qua rất chậm, đây là cảm nhận của La Chiêu. Sau cơn bốc đồng ban đầu, anh ấy cũng nghi ngờ, liệu mình có quá vội vàng không? Thật không thể tin được khi đặt hy vọng vào một nữ sinh chỉ mới học lớp 12, truyền ra ngoài có lẽ người ta sẽ nghĩ anh ấy muốn phá án đến phát điên.
 
Chương 30


Nhưng anh ấy lại có một linh cảm, có lẽ vụ án này thực sự có thể tìm được đột phá từ Lâm Linh. Cảm giác này xuất phát từ trực giác của anh ấy, trong hơn mười năm sự nghiệp điều tra hình sự, trực giác này đã giúp anh ấy rất nhiều lần vào những thời điểm quan trọng.

Anh nghĩ, dù sao tạm thời mình cũng không còn cách nào khác tốt hơn, không bằng đánh cược một lần. Ngay cả khi thua, anh ấy cũng chỉ bị mọi người chế giễu một chút mà thôi. La Chiêu mặt dày, không sợ người khác cười.

Sau hơn mười phút, Lâm Linh khép cuốn sổ tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi đã xem qua sơ bộ, hiểu rồi. Bước đầu tiên là sử dụng bộ lọc hình ảnh để khử nhiễu, tìm ra vân tay và đường vân, đồng thời giữ lại thông tin đặc điểm vân tay."

Người ở chỗ này đều biết, vân là phần lồi của vân tay, đường vân là phần lõm của vân tay, hai loại đường này đan xen trong hình ảnh vân tay, giống như hình ảnh kết cấu.

La Chiêu lập tức đáp lại lời của Lâm Linh: "Đúng vậy, cô xem vân tay này, do lực ấn nên khoảng cách giữa các vân tay rộng ra, có biến dạng, còn có cả chỗ này nữa..."

"Tất cả những điều này đều cần được xử lý, làm cho cả vân và đường vân đều hiện ra, biến dạng cần được khôi phục lại." Chàng trai trẻ là nhân viên giám định dấu vết ở bên cạnh nghe một lúc, không nhịn được chỉ vào phần mép vân tay trên màn hình nói: "Cô xem ở đây, do vấn đề lực ấn, nó khá mờ, cũng cần phải xử lý."

La Chiêu và nhân viên giám định dấu vết lần lượt đưa ra những điểm cần xử lý, Lâm Linh liên tục gật đầu. Đợi đến khi hai người họ không nói gì nữa, cô mới nói: "Tôi hiểu rồi, sau khi làm xong những điều này, thì nhị phân hóa hình ảnh đã được xử lý bằng bộ lọc, nghĩa là chuyển đổi hình ảnh thang độ xám thành hình ảnh chỉ có hai màu đen trắng. Màu đen đại diện cho vân, màu trắng đại diện cho đường vân, đúng không?"

nhân viên giám định dấu vết giơ ngón tay cái về phía cô, anh ta nghĩ, ngay cả khi cô gái nhỏ này không thể thực sự chỉnh sửa được hình ảnh dấu vân tay, thì khả năng học hỏi của cô cũng đã đủ mạnh mẽ. Rốt cuộc cô chỉ xem ghi chú trong hơn mười phút, đã hiểu được nhiều điều như vậy, không thể không phục.

Thái độ của anh ta cũng trở nên mềm mỏng hơn, hòa nhã nói với Lâm Linh: "Đúng vậy, sau khi hoàn thành bước này, cô lại chỉnh hình ảnh trở nên rõ nét một chút."

Lâm Linh hiểu rõ, giả vờ như đây là lần đầu tiên cô biết, nói: "À, tôi vừa xem, là phải xử lý lại hình ảnh đã được nhị phân hóa* ở bước trước, biến nó thành hình ảnh đường chỉ có một pixel. Thuận tiện đánh dấu các điểm đặc trưng, để tiến hành so sánh ở bước tiếp theo."

*nhị phân hóa: là quá trình chuyển đổi một hình ảnh từ ảnh màu sang ảnh đen trắng, trong đó mỗi pixel chỉ có thể có giá trị 0 hoặc 1. Quá trình này thường được sử dụng trong xử lý ảnh để giảm kích thước dữ liệu và tăng tốc độ xử lý.
 
Chương 31


La Chiêu thấy cô đã hiểu rõ toàn bộ quá trình, nghĩ cô gái nhỏ này quả thực rất thông minh, để chắc chắn hơn, anh ấy lại nói với Lâm Linh một số điểm cần chú ý. Nói xong, anh mới mím môi, ra hiệu cho Lâm Linh có thể bắt đầu.

Lâm Linh không nói thêm gì với họ nữa, dưới sự chú ý của những người này, cô đặt tay lên chuột, bắt đầu thao tác.

Tiểu Triệu chăm chú nhìn Lâm Linh, nhìn ngón tay của cô gõ nhanh trên bàn phím hiện ra một số dữ liệu mà họ không hiểu, anh ta là lính giải ngũ chuyển sang đội cảnh sát hình sự, có giá trị võ lực cao, về chuyên môn hình sự thì không bằng nhân viên giám định dấu vết Lý Nhuệ và những người khác.

Đừng nói là Tiểu Triệu, ngay cả đội trưởng La Chiêu cũng không được.

Ngay cả khi đội trưởng La đã được đào tạo, anh ấy vẫn không hiểu. Anh ấy phải thừa nhận, ngay cả khi giáo viên đào tạo giảng lại vài lần, với tư cách là người chỉ học toán trung học, anh ấy cũng không thể hiểu được.

Trong lúc chờ đợi, La Chiêu nhướng mày nhìn nhân viên giám định dấu vết, trong mắt đầy nghi ngờ. nhân viên giám định dấu vết Lý Nhuệ hiểu ý của lãnh đạo, đội trưởng La chắc là đang hỏi anh ta, anh có hiểu không?

Dưới sự chú ý của La Chiêu, Lý Nhuệ cảm thấy bối rối, thậm chí không dám nhìn thẳng vào đội trưởng La. Anh ta không thể rời mắt khỏi thao tác của Lâm Linh, nhưng thực tế là, anh ta đã xem, nhưng về cơ bản là không hiểu.

Nếu hỏi thì do anh ta không có kiến thức toán học cao siêu như vậy, thực sự không làm được như cô. Đây không phải là điều đơn giản như điều chỉnh độ xám, độ bão hòa, độ tương phản, v.v.

La Chiêu hiểu ra, trông chờ vào nhân viên giám định dấu vết duy nhất này của mình để học kỹ thuật của Lâm Linh, trong thời gian ngắn là không thể.

Lúc này, Lâm Linh đã hoàn thành việc khử nhiễu một cách suôn sẻ, sửa chữa một số điểm đặc trưng giả. Vân tay bị biến dạng đã trở lại vị trí hợp lý, những phần mờ trước đó cũng hiện ra các đường vân tay rõ ràng.

Tất cả những điều này đều được thực hiện dưới mí mắt của La Chiêu và những người khác, không thể làm giả được. Từ loạt thao tác này của Lâm Linh, La Chiêu một lần nữa tin chắc, Lâm Linh là một thiên tài toán học. Không biết cô đã tự học kiến thức toán học cao cấp từ lúc nào, trước đây có thể coi như giấu mình trong núi sâu không ai biết, gặp cơ hội bộc lộ tài năng này, quả thực là làm cho người ta kinh ngạc!

Tiếp theo là nhị phân hóa hình ảnh, La Chiêu nắm chặt cổ tay, căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, nhưng La Chiêu lại nghe thấy âm thanh không hài hòa, đó là tiếng quạt máy tính đang quay vù vù, âm thanh đó giống như tiếng thở hổn hển của bệnh nhân sưng phổi, làm cho người nghe cảm thấy đau đầu

Má nó, cái máy tính cũ nát này! La Chiêu thầm mắng một câu.
 
Chương 32


Tiểu Triệu cũng nghe thấy, anh ta đưa tay sờ lên thùng máy của máy tính để bàn, nhỏ giọng nói: "Nóng quá!"

Lý Nhuệ cũng đặt tay lên, đúng là rất nóng. Anh ta lo lắng nhìn chằm chằm vào màn hình chậm chạp, sợ máy tính này sẽ đột ngột ngừng hoạt động.

La Chiêu liếc nhìn chiếc máy tính trong hộp giấy của Lâm Linh, thầm thở dài, nghĩ thầm hiệu năng máy tính của đội cảnh sát của họ có vẻ hơi kém, không bằng máy tính của cô gái nhỏ này.

Nhưng cô gái nhỏ muốn mua một chiếc máy tính cấu hình cao, chỉ cần gia đình sẵn sàng chi tiền là có thể mua được, đội cảnh sát hình sự của họ không phải muốn đổi là đổi được. Chuyện này đều phải được cấp trên phê duyệt, cấp kinh phí mới được, số kinh phí ít ỏi của đội đều phải được tính toán sử dụng.

Lâm Linh lại không có chút mất kiên nhẫn não, lặng lẽ chờ đợi. Lúc này, dù lúc này La Chiếu có nhiều việc bận đến mấy cũng phải ngồi đây chờ cùng.

Quả thật máy tính xử lý quá chậm, sau nửa giờ hình ảnh dấu vân tay rõ nét cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.

"Tôi nghĩ cái này có thể được rồi, mọi người thấy sao?"

Lâm Linh cẩn thận quan sát La Chiêu, anh ấy đứng dậy, nhường chỗ cho Lâm Linh, nói: "Tiểu Lâm, cô ngồi vào đây trước, để Lý Nhuệ lấy mấy dấu vân tay liên quan ra, so sánh xem sao." Lý Nhuệ có một cảm giác không thể nói rõ trong lòng, cảm thấy cô gái này thực sự rất kỳ diệu. Sự thật bày ra trước mặt anh ta, nếu không phải do chính mắt nhìn thấy, mà là nghe người khác nói, dù có c.h.ế.t anh ta cũng không tin.

Anh ta đã chờ đợi khoảnh khắc này, Lâm Linh đứng dậy ngồi sang một bên, anh ta lập tức ngồi trước máy tính, lấy 20 dấu vân tay trong kho dữ liệu ra trước. Đây đều là những người có thể tiếp xúc với Phùng Sơ Tuyết, bao gồm chồng chưa cưới, bạn trai cũ, người thân, đồng nghiệp và bạn bè khác của cô ấy.

Anh ta sử dụng máy tính để tự động khớp, sau một hồi thao tác, tâm trạng sôi nổi của Lý Nhuệ dần dần nguội lạnh, đây đều là những người có thể tiếp xúc với Phùng Sơ Tuyết, nhưng dấu vân tay của họ không có dấu vân tay nào khớp với dấu vân tay vừa xử lý.

Ngay cả dấu vân tay của mẹ con Tạ Vĩ, những người bị nghi ngờ nhiều nhất trước đây, cũng không khớp.

Về phần các dấu vân tay khác trong kho, về cơ bản đều là của những người không liên quan đến Phùng Sơ Tuyết, chủ yếu là những người có tiền sử phạm tội. Hiện tại, mẫu trong kho dấu vân tay còn quá ít, số lượng dấu vân tay trên diện xã hội rất hạn chế.

Vì vậy, ngay cả khi tiếp tục so khớp, hy vọng cũng rất mong manh.

La Chiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, trầm tư suy nghĩ, không biết đang nghĩ gì. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Muốn Thoát Khỏi Anh
2. Thiên Tài Tiên Đạo
3. Trò Chơi Công Lược Toàn Năng
4. [Ngôn Tình] Anh Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ
=====================================

Lúc này, Lâm Linh đã có suy nghĩ trong lòng, cô nghe Lâm Giảo nói, Phùng Sơ Tuyết là một người con gái trầm tính, ngoài chồng sắp cưới của mình, cô ấy không mấy khi tiếp xúc với đàn ông. Còn việc để Tạ Vĩ, một người họ hàng nam như vậy vào phòng cô ấy, để anh ta có cơ hội chạm vào đồ đạc trong phòng cô ấy, Lâm Linh cảm thấy khả năng này không cao, trừ khi Tạ Vĩ tìm cơ hội lẻn vào.
 
Chương 33


Cũng có thể là dấu vân tay mà cảnh sát thu thập được hiện nay vẫn chưa đủ. Những người họ thu thập chủ yếu là nam giới, thực ra họ hàng nữ của Phùng Sơ Tuyết nên được chú ý hơn, vì khả năng họ vào phòng Phùng Sơ Tuyết cũng rất cao.

Đặc biệt là mười ngày trước, Phùng Sơ Tuyết sắp tổ chức tiệc đính hôn, khi đó có người thân nữ của nhà họ Phùng vào phòng cô ấy. Ngay cả khi lúc đó không ai ra tay, thì sau đó, người có thể tiếp xúc với hộp thuốc, khả năng cao hơn là phụ nữ.

Cô tạm thời không định đề cập suy nghĩ này với La Chiêu, cô nghĩ La Chiêu là một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, anh ấy cũng không đến nổi không nghĩ ra khả năng này?

La Chiêu không làm cô thất vọng, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, La Chiêu liền nói với Tiểu Triệu: "Tôi nghĩ hình ảnh dấu vân tay mà Tiểu Lâm xử lý không có vấn đề gì, rất có thể là mẫu chúng ta thu thập được chưa đủ. Trước đây, trọng tâm của chúng ta đều đặt vào người thân trưởng thành của Phùng Sơ Tuyết, chủ yếu là nam giới. Bây giờ chúng ta cần mở rộng phạm vi, từ 14 tuổi trở lên, tất cả những người thân, đồng nghiệp, bạn bè có thể tiếp xúc với Phùng Sơ Tuyết, hoặc con cái của những người này, đều phải điều tra."

Lời nói của anh ấy đã mở ra một con đường suy nghĩ cho Lý Nhuệ và Tiểu Triệu, cả hai đều cảm thấy khả thi.

La Chiêu lại dặn dò: "Tiểu Triệu, cậu lập tức thông báo cho đội trưởng Giang, để anh ấy cử người đi thu thập càng nhiều mẫu dấu vân tay càng tốt."

"Lý Nhuệ, cậu ở lại, chịu trách nhiệm so sánh mẫu, có kết quả gì thì báo cho tôi ngay."

— Tiểu Triệu lập tức gửi một tin nhắn lên máy nhắn của trung đội trưởng Giang Sơn, yêu cầu anh ta nhanh chóng đưa người về, thực hiện mệnh lệnh mới nhất của đại đội trưởng La Chiêu.

Vào thời điểm này, điện thoại di động vẫn là mặt hàng xa xỉ chỉ dành cho người giàu, cả đội cảnh sát hình sự khu Nam Tháp, chỉ có đội trưởng La Chiêu có một chiếc điện thoại di động Motorola. Những người khác đều sử dụng máy nhắn tin, có việc gì thì gửi tin nhắn qua máy nhắn tin, nếu cần gọi lại thì người đó có thể tìm một bốt điện thoại gần nhất để liên lạc.

Lâm Linh thấy bên này tạm thời không có việc gì cho cô, mục đích hôm nay cũng đã đạt được, liền đứng dậy nói: "Đội trưởng La, bên này không có việc gì cho tôi nữa, vậy tôi xin phép về trước."

La Chiêu cũng biết không thể giữ Lâm Linh quá lâu, nếu không người nhà cô sẽ lo lắng.

Anh ấy cầm chìa khóa xe, nói: "Tôi đưa cô về nhé."

Lâm Linh đồng ý, theo La Chiêu xuống lầu.

La Chiêu mở cửa xe, ra hiệu cho Lâm Linh ngồi vào. Lúc này, một chiếc xe Chery nhanh chóng dừng lại trước cổng đội cảnh sát hình sự, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp vội vàng đóng sầm cửa xe, cầm lấy túi xách đi vào.

La Chiêu nhìn Lâm Linh, nghĩ thầm gia đình họ Lâm quả thực rất quan tâm cô gái nhỏ này. Lâm Linh mới đến hơn một tiếng đồng hồ, ba cô là Lâm Khánh Đông đã vội vàng chạy đến, nhìn dáng vẻ vội vàng lo lắng đó, chắc chắn là không yên tâm về họ.
 
Chương 34


Lâm Linh cũng nhìn thấy Lâm Khánh Đông, cô nói: "Đội trưởng La, ba tôi đến rồi, tôi đi xe của ông ấy về."

La Chiêu biết nếu hôm nay không đưa ra cho Lâm Khánh Đông một lời giải thích hợp lý, đối phương chắc chắn sẽ không hài lòng.

Chứng kiến tận mắt trình độ kỹ thuật của Lâm Linh, anh ấy đã có ý định hợp tác lâu dài với cô. Vậy thì công tác tư tưởng với ba mẹ Lâm Linh nhất định phải làm tốt, nếu không điều này sẽ trở thành trở ngại cho công việc sau này.

Anh ấy thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, nở nụ cười bước tới, đón trước Lâm Linh, hai tay nắm lấy tay Lâm Khánh Đông, lắc mạnh, nói: "Ông chủ Lâm, vừa nói tôi còn muốn đưa Tiểu Lâm nhà ông về nhà, vậy mà ông đã đến rồi. Đã đến rồi thì mời lên văn phòng tôi ngồi một lát. Lãnh đạo cũ tặng tôi một hộp trà ngon, bình thường tôi cũng không có thời gian nhâm nhi, nghe nói ông chủ Lâm giỏi thưởng trà, hay là ông đến giúp tôi nếm thử, trà này thế nào?"

Lâm Khánh Đông lập tức sững sờ, trong chốc lát ý thức tạm thời dừng lại, hoàn toàn không hiểu nổi đội trưởng cảnh sát hình sự đang muốn làm gì.

Mặc dù ông chỉ là một ông chủ nhỏ, làm ăn mấy năm nay cũng tích cóp được một ít tài sản, nhưng trước mặt đội trưởng cảnh sát hình sự, ông cũng không thể nói được gì.

Nhưng đầu óc ông quay nhanh, sau một thoáng sửng sốt, ông đoán vị đội trưởng La này có thể có điều gì đó muốn nhờ ông. Là một người kinh doanh, ông hiểu quá rõ đạo lý muốn nhờ vả, thì thái độ ít nhiều cũng phải hạ thấp xuống.

Nhưng thái độ của vị đội trưởng La này có phải là hạ thấp quá mức rồi không? Quá khách sáo rồi. Ông nghĩ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến con gái Lâm Linh của ông. Nhưng dù ông có nhiều kinh nghiệm đến mấy, cũng không thể hiểu nổi, Lâm Linh đã làm gì để khiến đội trưởng La khách sáo với ông như vậy?

Chẳng lẽ là vụ án của Phùng Sơ Tuyết, Lâm Linh đã cung cấp manh mối gì đó? Nhưng chỉ dựa vào điểm này thì hình như cũng không đủ để khiến đội trưởng La như vậy? Vậy thì còn có chuyện gì khác? Ông không hiểu.

Lâm Linh ở bên cạnh nhìn thấy, nghĩ thầm đội trưởng La làm như vậy, có lẽ là muốn lấy lòng Lâm Khánh Đông, sau này đội cảnh sát có việc gì cần đến cô, đội trưởng La vẫn có thể mời cô. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Xuyên Thư] Ăn Mật
2. Đồ Hoa
3. Xuyên Thành Pháo Hôi Bị Ảnh Đế Vứt Bỏ
4. Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm
=====================================

Điều này hoàn toàn phù hợp với ý định của cô, như vậy cô sẽ có nhiều cơ hội tham gia phá án hơn, nâng cao điểm tích lũy. Những điểm tích lũy này có tác dụng quá lớn, vừa có thể nâng cao giá trị may mắn, giúp cuộc sống của cô ngày càng tốt hơn, vừa có thể học được nhiều kỹ năng mà cô muốn học. Đối với đội trưởng La hay cô đều là chuyện tốt, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Cô liền chạm nhẹ vào Lâm Khánh Đông, nói: "Ba, đội trưởng La mời ba đi, ba cứ đi đi."

Tuy trong lòng Lâm Khánh Đông có không ít nghi vấn, nhưng ông cũng được coi là người từng trải, không hề thất thố. Đội trưởng La khách sáo, ông cũng khách sáo. Hai người buông tay nhau, Lâm Khánh Đông liền theo La Chiêu đi vào phòng làm việc của đại đội trưởng ở tầng hai.
 
Chương 35


Sau một hồi nói chuyện khách sáo, hai người uống trà, Lâm Khánh Đông kiên nhẫn chờ La Chiêu giải thích cho ông. La Chiêu cũng không để ông đợi lâu, sau khi uống vài ngụm trà, anh ấy đặt ly trà xuống, nói mục đích hôm nay anh ấy mời Lâm Linh đến đây.

Anh ấy nói tóm tắt, nói ngắn gọn những gì Lâm Linh đã làm hôm nay.

Nếu nói khi mới bước vào trong phòng này Lâm Khánh Đông có ba phần kinh ngạc hoảng sợ, thì lúc này sự kinh ngạc hoảng sợ của ông đã lên đến bảy tám phần.

Ông đang nghe chuyện gì vậy? Ông gần như không thể tin được, cô con gái thất lạc và tìm lại được của ông là thiên tại số học trong miệng của đại đội trưởng cảnh sát hình sự! Còn có thể giúp cảnh sát xử lý hình ảnh vân tay?

Chuyện thần thoại cũng không ly kỳ đến như vậy?

Ông nghi ngờ liếc nhìn Lâm Linh, chậm rãi hỏi: "Đây là thật sao?"

Sau khi nghe lời xác nhận của Lâm Linh, Lâm Khánh Đông cảm thấy như mình đang trôi nổi trong không trung, không còn cảm giác chân thật. Toàn thân ông choáng váng.

Cho đến sau đó ông cũng không ý thức được mình đã rời khỏi sở cảnh sát như thế nào. Trong đầu ông chỉ tràn ngập một suy nghĩ, đó là con gái của mình lại là một thiên tài toán học. Mà con gái còn chưa tốt nghiệp cấp ba đã có thể giúp cảnh sát giải quyết vụ việc! Thậm chí Đại đội trưởng cảnh sát hình sự còn rất lịch sự với cô! Ngồi vào vị trí lái, Lâm Khánh Đông dùng móng tay bóp mạnh lên lưng bàn tay, cảm giác đau đớn rõ ràng khiến ông chắc chắn những gì đội trưởng La vừa nói đều là sự thật, con gái ông thực sự là một thiên tài toán học!

Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, thầm nghĩ thật là may mắn!

Trước đây ông nghĩ con gái học không giỏi cũng không sao, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ cho cô đi học đại học tự túc, chỉ cần có bằng cấp là được. Ông còn chuẩn bị nhà xe cho cô, để dù sau này không thành công vẫn có thể an nhàn sống qua ngày.

Nhưng không ngờ, đứa trẻ này lại có tài năng như vậy, thật là kỳ diệu.

Nhưng rồi ông lại nghĩ, nếu như con gái không bị mất tích bấy lâu, với năng khiếu của cô, chắc hẳn đã thành công rực rỡ rồi. Nghĩ vậy, ông lại cảm thấy đau lòng.

Lâm Khánh Đông ngồi tại chỗ hít một hơi thật sâu, chớp mắt vài lần để che giấu tâm trạng bất ổn, rồi nói với Lâm Linh: "Đi, ba đưa con về nhà."

Trên đường về, Lâm Khánh Đông không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn con gái qua gương chiếu hậu. Lúc gần tới nhà, ông nghĩ đến việc Lâm Linh làm ở sở cảnh sát, sợ tin tức sẽ lan ra, nhà họ Phùng lại gây ra chuyện rắc rối gì đó, nên nói với Lâm Linh: "Chuyện con làm dấu vân tay ở sở cảnh sát, tạm thời đừng nói ra. Đợi đến lúc thích hợp rồi hãy nói."

Vốn dĩ Lâm Linh không có ý định khoe khoang, nên vui vẻ đồng ý.

Tối hôm đó, bác cả của Lâm Linh lái xe ba bánh vào thành phố. Trên xe chất đầy một túi đậu phộng vừa mới vặt từ vườn, cùng với một vài túi và giỏ đựng gà ta, nấm, trứng gà vịt ngỗng và các loại rau tươi từ vườn nhà.
 
Chương 36


Diêu Ngọc Lan cũng chuẩn bị nhiều thức ăn và rượu. Đến khoảng 6 giờ chiều, bàn ăn trong nhà họ Lâm đã được dọn ra đầy ắp. Đậu phộng vừa mới nhổ, nên còn ẩm, ăn rất thơm ngon. Lâm Linh ăn hai nắm, rồi cùng Lâm Giảo ăn cơm với người lớn, sau đó lên phòng làm bài tập.

Bác cả Lâm Linh là một thợ mộc, tay nghề rất giỏi, không chỉ biết làm đồ gỗ kiểu cũ bằng khớp, mà còn có thể dùng que hàn tạo ra các họa tiết đẹp. Bình thường ông ấy rất bận, trong những lúc nông nhàn thường đưa con trai đi làm đồ gỗ cho người khác, gia đình họ ở quê cũng khá giả.

Các anh em trong nhà sống rất tốt với nhau, không vì chuyện nhỏ nhặt mà cãi vã, quan hệ khá tốt, ăn uống cũng rất vui vẻ.

Trong bữa ăn, Lâm Khánh Đông thực sự muốn nói ra việc con gái mình là một thiên tài, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, quyết định chờ thêm một thời gian.

Sáng hôm sau, Lâm Linh như thường lệ đi học. Trong giờ giải lao, cô cùng các bạn cùng lớp xuống sân trường. Ở cửa tòa nhà dạy học, cô thấy hai người mặc đồ công nhân xanh da trời, một thanh niên trẻ, một người già khoảng 50 tuổi.

Hai người này một người cầm cái thang, một người cầm vài bóng đèn, đang đi vào tòa nhà.

Người thanh niên cũng nhìn thấy Lâm Linh, nhưng không chú ý đến cô.

Lâm Linh:... Không phải Tiểu Triệu sao? Anh ta giả vờ là thợ sửa chữa, không biết đến để làm gì?

Suy nghĩ một chút, cô đoán ra được. Tiểu Triệu có thể đang lợi dụng giờ giải lao khi không có ai trong lớp, để lấy dấu vân tay của Phùng Tư Thi.

Xem ra, lần lấy dấu vân tay này của bọn họ là một hành động bí mật, có lẽ không muốn làm náo động một số người nào đó.

Lâm Linh đoán đúng, việc lấy dấu vân tay lần này thực sự được tiến hành một cách bí mật. Một là không muốn xảy ra xung đột với những người đó nữa, hai là không muốn dấy lên sự chú ý.

Trung đội trưởng Giang Sơn đã cử người đi rải ra từ chiều hôm trước. Một số người canh gác trước cửa văn phòng nhân viên của nghi phạm, chờ nghi phạm mở cửa bước vào, dấu vân tay của họ có thể được lấy từ tay nắm cửa. Những sự việc tương tự như vậy diễn ra ở nhiều nơi, vẫn chưa đến buổi trưa thứ hai, nhân viên giám định dấu vết Lý Nhụy đã nhận được nhiều mẫu dấu vân tay.

Anh ta gác mọi việc khác sang một bên, bắt đầu bận rộn với việc này từ sáng, cho đến hơn hai giờ chiều, lúc vẫn còn một số mẫu dấu vân tay chưa được gửi về, Lý Nhụy vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chạy lên phòng làm việc của đại đội trưởng La ở tầng hai, nói với anh ấy: “Đội trưởng La, dấu vân tay đã khớp, là mẫu mà Tiểu Triệu mang về.”

Lúc này, La Chiêu đang cúi đầu vẽ sơ đồ, sắp xếp suy nghĩ cho toàn bộ vụ án, nghe vậy liền đứng dậy, buông bút trong tay đi ra ngoài: “Là ai? Để tôi xem.”

Trở lại văn phòng, Lý Nhụy phấn khích chỉ vào một mẫu dấu vân tay trên màn hình, nói: “Đội trưởng La, anh xem, mẫu này có giống với mẫu mà Tiểu Lâm đã xử lý hôm qua không? Có thể đối chiếu được không dưới mười một điểm đặc trưng, ​​ngay cả khi ra tòa, nhiều điểm đặc trưng như vậy cũng đủ rồi.”
 
Chương 37


Mặc dù La Chiêu không rành về đối chiếu dấu vân tay, nhưng hai dấu vân tay này chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được, chắc chắn là đã đối chiếu thành công.

Anh ấy không nhịn được vỗ tay xuống bàn, lòng tràn đầy phấn khích.

Bởi vì anh ấy biết rõ việc đối chiếu dấu vân tay thành công lần này, ý nghĩa của nó không chỉ đơn giản là phá được một vụ án này.

Giống như loại dấu vân tay cần được xử lý đặc biệt bằng máy tính như thế này, thật sự rất ít trong các vụ án tồn đọng. Loại dấu vân tay này chỉ dựa vào kính mắt ngựa mà họ thường sử dụng, ngay cả cao thủ cũng khó có thể đối chiếu thành công. Bây giờ Lâm Linh đã xử lý thành công loại dấu vân tay này, điều đó có nghĩa là cô có khả năng xử lý nhiều dấu vân tay mờ trong các vụ án tồn đọng.

Điều này có nghĩa là, miễn là hợp tác với Lâm Linh, thì một số vụ án đã tồn đọng trong đội của họ trong nhiều năm sẽ có cơ hội được phá!

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ấy dâng lên một tia mong đợi, thật hy vọng Lâm Linh bây giờ chính là người của đội cảnh sát, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều khi cần cô ra tay.

Nhưng tiếc là cô vẫn chưa thi đại học, việc này anh phải suy nghĩ kỹ.

Kiểm tra lại dấu vân tay đã được đối chiếu, La Chiêu khựng lại một chút, nói: “Là dấu vân tay của người này? Nữ sinh này và nạn nhân Phùng Sơ Tuyết là chị em, ba của hai người là anh em ruột, hai chị em thì sẽ có thù oán gì phải g.i.ế.c người chứ?”

nhân viên giám định dấu vết Lý Nhụy cũng không biết, La Chiêu cũng không thực sự muốn hỏi anh ta, anh ấy chỉ muốn suy ngẫm về chuyện này. Nữ sinh này là vì lúc trước vẫn chưa thành niên nên trước đây không lọt vào tầm ngắm của họ nên cũng không điều tra chuyên môn. Nhưng bây giờ phải điều tra thật kỹ mới được.

Lúc này Giang Sơn vẫn chưa về, anh ấy nói với Lý Nhụy: “Lát nữa tôi muốn tìm cơ hội mời Tiểu Lâm qua, lúc đó cậu chuẩn bị máy quay phim, để cậu quay phim thì cậu quay.”

Lý Nhụy khựng lại một chút, hỏi: “Hả… Sao lại phải quay phim ạ?”

La Chiêu muốn ghi lại những cảnh này để cho lão lãnh đạo mở rộng tầm mắt, sau đó anh ấy cũng có thể xin kinh phí dễ hơn một chút.

Nhưng anh không muốn nói những suy nghĩ này với Lý Nhụy, liền nói với Lý Nhụy: “Đừng hỏi nhiều, để cậu quay thì quay là được rồi.”

—-

Lý Nhụy chuyển sang chủ đề khác, nói: “Đội trưởng, dấu vân tay đã khớp, bây giờ chúng ta có nên đi thẩm vấn nghi phạm trước không?”

“Chờ đã, tôi đã cử người khác đến Lệ Gia Trại, hôm nay sẽ đi. Chờ họ quay lại, xem xét tình hình rồi nói sau.”

Trước đây, La Chiêu vốn định nhờ Lâm Linh giúp đỡ, đến Lệ Gia Trại xem xét tình hình. Nhưng Lâm Linh chỉ nghỉ vào chủ nhật, hôm đó cô đã giúp đỡ đội cảnh sát hình sự rất nhiều, anh ấy thực sự rất ngại để Lâm Linh đến Lệ Gia Trại. Cô gái nhỏ vẫn là học sinh, không phải người của đơn vị họ, không nên làm phiền cô thường xuyên.
 
Chương 38


Vừa hay một nữ cảnh sát thuộc một đồn cảnh sát trực thuộc phân cục bị ốm, anh liền sắp xếp người đưa nữ cảnh sát này đến Lệ Gia Trại.

Người mà La Chiêu cử đi đã trở lại vào khoảng hơn hai giờ chiều, ngoài nữ cảnh sát đó ra, còn có một cảnh sát thâm niên của đội hai đi cùng.

cảnh sát thâm niên sau khi về đội liền đến phòng làm việc của La Chiêu, khi ông ấy vào, La Chiêu đang nghe điện thoại, sắc mặt rất kém.

cảnh sát thâm niên cũng không vội, cười cười, ngồi chờ trên ghế bên cạnh.

Ông ấy ở đội lâu rồi, chuyện trong đội và trong cục đều biết rõ. Nhìn vẻ mặt khó chịu của đội trưởng La, ông ấy liền biết đại đội trưởng La của họ chắc chắn lại bị cấp trên mắng.

Nửa năm nay, khu vực do đại đội quản lý liên tiếp xảy ra nhiều vụ án mạng, có vụ đã phá, có vụ vẫn chưa phá. Khu vực này cũng xảy ra nhiều vụ trộm cắp mà chưa phá, không ít vụ thuộc loại trọng án, mỗi vụ không phá được đều bị trừ điểm.

Điều này dẫn đến việc đội cảnh sát hình sự của khu vực Nam Tháp liên tục tụt hạng trong bảng xếp hạng lực lượng chiến đấu toàn thành phố, số liệu khá khó coi. Lãnh đạo cũ chính là từ đội cảnh sát hình sự khu Nam Tháp mà thăng chức lên, đây chính là quê hương của ông ấy. Bây giờ số liệu phá án của đội rất tệ, đứng cuối cùng trong hệ thống điều tra hình sự của thành phố, chắc chắn lão lãnh đạo không hài lòng, cảm thấy mất mặt, tự nhiên sẽ tức giận với đại đội trưởng La. Nhớ năm xưa khi lão lãnh đạo còn tại vị, bảng điểm mà đội cảnh sát hình sự của cục đưa ra đều rất đẹp trong toàn thành phố.

Năm đó La Chiêu từng làm việc dưới quyền của ông ấy, nửa năm nay thứ hạng liên tục tụt dốc, ông ấy không tìm La Chiêu tính sổ, còn có thể tìm ai? Kể từ khi vụ án của Phùng Sơ Tuyết xảy ra, lão lãnh đạo đã gọi điện cho La Chiêu mấy cuộc rồi.

Lại qua vài phút, cuối cùng La Chiêu cũng bỏ điện thoại xuống, thở phào một hơi, ngồi xuống cạnh cảnh sát thâm niên Hình Nhất Binh.

"Bên Lệ Gia Trại thế nào? Có phát hiện gì không?"

Hình Nhất Binh lắc đầu: "Hôm nay Lệ đại sư không có ở Lệ Gia Trại, người tiếp đón bệnh nhân là đệ tử của ông ta. Người của chúng ta đã vào trong, nói là cũng giống như đi khám bệnh bình thường. Tôi đã trò chuyện với những người chờ bên ngoài phòng khám, có không ít người nói trình độ y thuật của đại sư khá tốt, đã chữa khỏi một số bệnh nặng, rất nhiều người đến cầu chữa bệnh đều là do bệnh nhân mà ông ta đã chữa khỏi giới thiệu đến."

Thật ra kết quả này cũng nằm trong phạm vi dự đoán của La Chiêu, anh ấy không thất vọng, nhưng anh ấy cảm thấy bên Lệ Gia Trại vẫn cần phải điều tra tiếp, nhưng có thể phải thay đổi cách thức.

Lúc này Hình Nhất Binh lại nói với anh ấy: "Đội trưởng La, tôi có một cảm giác, phòng khám này không giống với phòng khám bình thường. Họ đang sàng lọc học viên, tiêu chuẩn sàng lọc này, thực ra khá đáng để suy ngẫm. Nếu nói bọn họ thu nhận học viên chỉ để phổ độ chúng sinh, truyền đạo thụ nghiệp, tôi thực sự không tin điều đó."
 
Chương 39


Nói xong, Hình Nhất Binh khịt mũi một tiếng, trông có vẻ khinh thường.

La Chiêu biết những cảnh sát thâm niên như Hình Nhất Binh này mắt rất tinh, nhìn người nhìn việc đôi khi rất chuẩn, liền ra hiệu bảo ông ấy nói tiếp. . Đọc‎ t?uуện‎ haу,‎ t?uу‎ cập‎ ngaу‎ ~‎ ??Um??uуen.?n‎ ‎ ~

"Việc thu nhận học viên, người trong phòng khám không chủ động nói với chúng tôi, nhưng trong số những người chờ khám bệnh bên ngoài phòng khám chắc là có người do họ sắp xếp. Người đó cố ý vô tình tiết lộ cho những người chờ khám bệnh, nói Lệ đại sư hiện đang dẫn theo mười mấy học viên, những học viên này không chỉ được hưởng sự chẩn đoán tận tay của Lệ đại sư, mà còn có thể theo Lệ đại sư tu luyện nội công."

“Một năm đại sư chỉ thu nhận học viên một lần, mỗi lần không quá năm người. Nhưng năm nay nhân dịp năm tuổi của mình, ông ta sẵn sàng mở rộng danh sách, có thể thu nhận hai mươi người. Tuy nhiên, việc Đại sư thu nhận đệ tử có yêu cầu, tâm nhất định phải thành, tâm không thành không thu nhận. Muốn đăng ký phải tự mình chủ động, hơn nữa danh sách có hạn, cuối cùng có được đại sư lựa chọn hay không, vừa phải xem vận may, cũng phải xem thành ý."

La Chiêu thầm nghĩ hai chữ thành ý này quả thực có nhiều điều đáng bàn, vị Lệ đại sư này quả là một người đáng để điều tra. Cho dù tạm thời chưa tìm thấy manh mối trực tiếp liên quan đến vụ án của Phùng Sơ Tuyết, cũng phải tiếp tục điều tra.

Tại sao Phùng Sơ Tuyết lại nói với các cô gái khác đừng đến gặp Lệ đại sư để khám bệnh, ở đây thực sự không có vấn đề gì sao? Anh ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Đăng ký cho người của chúng ta, thử xem có được chọn không, tôi muốn xem vị đại sư này muốn làm trò gì."

"Tôi đã đăng ký cho người của chúng ta rồi, còn về chuyện có được chọn hay không, phải đợi thông báo." Hình Nhất Binh nói với anh ấy.

La Chiêu gật đầu, nghĩ bên Lệ Gia Trại nhất thời sẽ không có kết quả, liền đứng dậy cùng Hình Nhất Binh đi tìm Giang Sơn.

Chạng vạng hôm nay, bên ngoài trời đổ mưa lớn. Vì vào mùa hè, khi trời đổ mưa lớn, cống gần trường học đã từng có người c.h.ế.t đuối, nên bây giờ nhà trường sợ xảy ra chuyện, liền tạm thời hủy bỏ buổi tự học, năm giờ chiều tan học, để cho học sinh về nhà.

Vì là thông báo đột xuất, lúc này cũng không có nhóm lớp để nhắn tin thông báo, phụ huynh đến đón con vào buổi tối không biết tình huống, Lâm Linh và Lâm Giảo hẹn nhau đi xe buýt về nhà.

Hai người xuống cầu thang, ở cửa cầu thang đụng phải Phùng Tư Thi. Hai ngày nay cô ta thay đổi thật lớn, bởi vì chuyện gây gổ với Lâm Linh ở trong lớp ngày đó, có không ít học sinh lớp hai xa lánh cô ta, ngay cả thái độ của giáo viên cũng có chút vi diệu, tình cảnh của cô ta không còn tốt như lúc trước. Lúc này đi ra ngoài trường cũng là một thân một mình, vẻ mặt âm trầm

Nhìn thấy Lâm Linh, cô ta hung ác trợn mắt nhìn Lâm Linh một cái. Lâm Linh nhìn thẳng lại, phía sau có người chen đến, tách hai người ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top