Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần
Chương 560


Tiêu Hàn Tranh cười khẽ nói: "Tất nhiên, chúng ta là phu thê phối hợp làm việc không biết mệt."

Tiếp đó hắn lại ôm ngang Thời Khanh Lạc lên: “Bây giờ chúng ta đi ngồi thuyền lướt sóng đi."

Thời Khanh Lạc ôm lấy cổ hắn, dở khóc dở cười liếc nhìn hắn một cái.

Tiểu tướng công ngày càng cợt nhã.

Ngay đó nàng nàng chỉ tùy ý lấy ví dụ, nói "lướt sóng" gì đó, hắn lập tức nhớ kỹ.

Tiếp đó hai người đi "hài hòa" rồi.

Ngày hôm sau, thân tín kia của Tiêu Nguyên Thạch tỉnh lại ở khách điếm.

Sau đó phát hiện người mà bọn họ dẫn đến không có một ai.

Đột nhiên thân tín có chút khủng hoảng, phu nhân đi đâu rồi?

Để cho người chuốc say gã, là muốn làm chuyện lớn gì?

Gã lập tức đi ra hỏi chưỡng quỹ khách điếm.

Lúc này mới biết hôm qua Cát Xuân Như dẫn người xông vào huyện nha gây chuyện, còn muốn đánh Huyện thừa và nha dịch, cho nên bị Huyện lệnh giam lại.

Nghe được tin tức này, thân tín hận không thể ngất đi.

Nếu chủ tử biết chuyện này, gã cũng không có kết quả tốt.

Vì vậy gã vội vàng chạy đi huyện nha muốn thăm tù, nhưng lại bị từ chối.

Sau đó gã mới biết thì ra con trai lớn của chủ tử được điều đến huyện Hà Dương làm Huyện lệnh, khó trách lại dám bắt phu nhân vào đại lão.

Thân tín cũng biết ít chuyện của Tiêu gia, cũng biết thù oán của Cát Xuân Như và Tiêu Hàn Tranh.

Bây giờ Cát Xuân Như chủ động đưa nhược điểm vào tay Tiêu Hàn Tranh, Tiêu Hàn Tranh không muốn lợi dụng mới lạ.

Cho nên hoàn toàn không có cách nào giải quyết được.

Gã suy nghĩ một chút, cũng không viết thư về bẩm báo tin tức, mà là cưỡi ngựa chạy nhanh về Bắc thành.

Dù sao ở lại huyện Hà Dương cũng không cứu được người, còn không bằng gã tự về cáo lỗi.

Thân tín một đường đi không chậm trễ chút nào, buổi tối cũng lên đường cho nên hai ngày đã về đến Bắc Thành.

Trở lại phủ Phó đô đốc, gã trực tiếp đi thư phòng.

Lúc này Tiêu Nguyên Thạch đang luyện chữ, sau khi bị Khổng thị đả kích, ông ta theo thói quen mỗi ngày đều luyện chữ.

Luyện một chút, lại không nhịn được nhớ đến Khổng thị.

Cũng không biết tại sao, năm đó lúc đi đánh giặc, Khổng thị vẫn còn là thê tử của ông ta, nhưng ông ta lại ngày càng lạnh nhạt với bà.

Nhưng bây giờ đã hòa ly, trước kia ở kinh thành Khổng thị đánh ông ta, mắng ông ta, còn trở nên xinh đẹp hơn, hình ảnh của bà ngày càng rõ ràng trong đầu của ông ta.

Suy nghĩ một chút, còn viết sai một chữ.

Sau đó nghe người bẩm báo, thân tín đi theo Cát Xuân Như trở về một mình.

Ông ta không nhịn được sinh ra một lại dự cảm xấu.

Tiêu Nguyên Thạch để cho thân tín đi vào.

Thân tín lập tức bẩm báo lại chuyện từ lúc Cát Xuân Như rời khỏi Bắc Thành đ đến khu mỏ rồi đến huyện Hà Dương.



Tiêu Nguyên Thạch nghe xong không nhịn được đen mặt.

Ông ta giơ tay nhéo mi tâm: "Ngươi nói là, bây giờ phu nhân và thân vệ mang theo, tất cả đều bị nhốt trong nhà lao huyện Hà Dương?"

Thân tín gật đầu: "Vâng."

"Thuộc hạ cũng đã thử đi tìm Huyện lệnh nói chuyện, xem thử trước tiên có thể tha phu nhân ra được không."

Nhưng lúc đi huyện nha mới phát hiện, đại công tử chính là Huyện lệnh huyện Hà Đương, chuyện thăm tù cũng bị từ chối."

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ngươi: "Ngươi nói cái gì, Tiêu Hàn Tranh là Huyện lệnh của huyện Hà Dương?"

Thân tín trả lời: "Vâng, đại công từ vào một tháng trước mới được điều đến huyện Hà Dương làm Huyện lệnh."


"Cho nên muốn để cho công tử thả phu nhân, rất khó."

Thân tín cẩn thận nói tiếp: "Hơn nữa trước đó phu nhân không chỉ đánh Tiêu đại lang, còn để cho người đánh lão thái thái và lão gia tử."

"Bây giờ người Tiêu gia cũ cũng nhìn chằm chằm phu nhân không nhả."

Chuyện này cũng làm cho Tiêu Nguyên Thạch bất ngờ: "Nàng ta lại để cho người đánh cha nương ta?"

Lúc thân tín nghe được chuyện này, cũng cảm thấy phu nhân thật quá đáng.

"Vâng, lúc ấy bọn nha dịch của huyện nha đều chính mắt nhìn thấy, phu nhân để cho nha hoàn đẩy ngã lão thái thái còn để cho nha hoàn đánh lão thái thái mấy bạt tai."

"Các nữ quyến Tiêu gia đều bị áp giải tát mặt."

"Còn để cho người đè lão gia tử và nam đinh của Tiêu gia xuống đất đánh gậy."

Nhà ai có con dâu như vậy, thật sự xui xẻo.

Trong lòng gã không khỏi đồng tình cho Phó đô đốc nhà mình.

Mặt của Tiêu Nguyên Thạch đen không thể đen hơn: "Sao nàng ta dám?"

Ông ta thật không ngờ lá gan của Cát Xuân Như lại lớn như vậy, lại dám đánh cha nương của ông ta.

Mặc dù ông ta có chút thành kiến với cha nương của mình nhưng đó cũng là người sinh nuôi dưỡng ông ta!

Sao Cát Xuân Như có thể làm nhục cha nương của ông ta như vậy?

Đặc biệt là lão gia tử, từ xưa đến nay đối với ông ta không tệ, ở nhà cũng không thiên vị giống như lão thái thái.

Đối với lão gia tử ông ta vẫn luôn có mấy phần tình cảm, nhưng bây giờ lớn tuổi như vậy còn bị thê tử của ông ta cho người đè xuống đất đánh gậy.

Chuyện này làm cho trong lòng Tiêu Nguyên Thạch không có tư vị gì.

Thân tín nhắm mắt hỏi: "Chủ tử, ngài thấy bây giờ phải làm sao đây."

Tiêu Nguyên Thạch dựa vào ghế trầm tư một lát, mới mở miệng nói: "Nếu như phu nhân đã có bản lĩnh như vậy, vậy cứ để cho nàng ta ở nhà lao mấy ngày, thanh tỉnh đầu óc."

Nếu ông ta đến huyện Hà Dương, xem như thành công mang người đi ra, con trai lớn và đứa con dâu xấu xa kia cũng sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, phu nhân Phó đô đốc đánh mệnh quan triều đình, đánh cha mẹ chồng.

Biết luật còn phạm pháp bị giam vào nhà lao, là ông ta dùng quyền trong tay mang người ra ngoài.

Có chuyện này sao ông ta có thể tạo uy tín?

Hơn nữa ông ta hoàn toàn không đi được, sau khi nhận chức Phó đô đốc xong, ông ta phát hiện rất nhiều vấn đề.

Có lẽ Phó đô đốc trước phát hiện bí mật của Cẩm vương, cho nên mới bị giết.

Người của Cẩm vương cũng đang không ngừng tuêps xúc muốn lôi kéo ông ta, chỗ ông ta chôn không ít nhãn tuyến.

Nếu ông ta rời đi mấy ngày, rất có thể người bên cạnh sẽ bị mua chuộc, ông ta không yên tâm.

 
Chương 561


Bây giờ mỗi ngày ông ta đều phải làm chu toàn giữa quyền quý Bắc Thành và Cẩm Vương, đã vô cùng mệt mỏi rồi, Cát Xuân Như còn gây chuyện cho ông ta nữa.

Nếu cứ thích ồn ào như vậy, vậy ở nhà lao bình tĩnh chút đi.

Có một thê tử ngồi nhà lao tất nhiên rất mất thể diện, nhưng bây giờ cũng đã bị nhốt rồi, Tiêu Nguyên Thạch cũng không muốn quan tâm đến nữa.

"Nếu mười ngày sau, Tiêu Hàn Tranh còn không thả thu phân ra, ngươi đi ngay đến huyện Hà Dương nghĩ cách nói chuyện với nó, xem thử nó muốn điều kiện gì mới có thể thả phu nhân ra."

Tất nhiên, cũng không thể hoàn toàn mặc kệ, vẫn phải đón người về.

Nhưng không thể quá cứng rắn với con trai lớn được, chỉ có thể nói điều kiện.

Thân tín cung kính nói: "Vâng!"

Tiêu Nguyên Thạch ý vị thâm trường bổ sung một một: “Chuyện lần này, ta sẽ không phạt ngươi, nhưng có thể lập công chuộc tội hay không, phải xem ngươi có thể mang phu nhân về hay không."

Cũng bởi vì chuyện này không thể hoàn toàn trách thân tín được, cho nên ông ta mới không xử phạt.

Thân tín thở phào nhẹ nhõm: "Vâng!"

Trong lòng gã thật sự vô cùng có ý kiến đối với Cát Xuân Như, vị phu nhân này quả thật rất biết cách gây chuyện, phiền phức.

Lại qua mấy ngày, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức của Bắc thành.

Buổi tối hôm đó nói chuyện với Thời Khanh Lạc.

"Tạm thời phụ thân cặn bã không có quan tâm Cát tiểu nương, còn nghĩ nếu như mười ngày sau, chúng ta không thả người, ông ta sẽ để cho người đến đàm phán với chúng ta."

Thời Khanh Lạc suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta sẽ để cho người Tiêu gia cũ, từ từ đi Bắc Thành."

Nàng cười hì hì nói: "Phụ thân cặn bã cũng đã đưa đến cửa đến chúng ta cạo lông chúng ta không cạo vậy không phải là có lỗi với sự khổ tâm của ông ta sao."

Tiêu Hàn Tranh ôm nàng cười hỏi: "Lần này muốn lấy cái gì?"

Trong tay của phụ thân cặn bã không còn nhiều bạc nữa, cũng không lấy được bao nhiêu.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Lấy người.”

"Mặc dù phụ thân cặn bã mới đến Bắc Cương, nhưng ở chỗ này cũng được xem như địa bản lập nghiệp lúc trước của ông ta, nhất định trong tay ông ta có không ít người hữu dụng, ta muốn đào góc tường nhà ông ta."

Huyện Hà Dương không chỉ thiếu tiền còn thiếu nhân tài, thợ ở mỗi lĩnh vực đều rất thiếu, còn phải cần mấy người giỏi trồng trọt nữa.

Nàng không sợ phụ thân cặn bã học trộm kỹ thuật, dù cho không có người của phụ thân cặn bã, cũng sẽ có người của Cẩm vương muốn học trộm.

Hơn nữa chỉ cần lung lạc người mà phụ thân cặn bã đưa đến, cũng có thể biến thành của mình.

"Người có khế ước bán thân thì đều phải đưa khế ước bán thân cho chúng ta, có gia quyến cũng phải mang theo gia quyến nữa."

"Nói tóm lại không thể để cho phụ thân cặn bã dùng những người này phản bội chúng ta."

Nơi này thật sự quá thiếu người, thợ thủ công đều là gà mờ, muốn cải tiến gì đó cũng không biết.

Mặc dù có cha con Tiêu Mộc đi theo, như dù sao cũng chỉ có hai người, hoàn toàn không giúp hết.

Tất nhiên, bọn họ phải đào tạo thân tín cho riêng mình, nhưng trước tiên cứ tìm một nhóm người đến làm việc trước cái đã.

Tiêu Hàn Tranh vừa nghe cảm thấy rất có đạo lý: "Được, chuyện này ta sẽ sắp xếp.”



Điều tra xem người nào có thể dùng, lại đi đòi chỗ phụ thân cặn bã.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Hơn nữa điều kiện mà chúng ta nói này, lần này khẳng định phụ thân cặn bã sẽ đồng ý sảng khoái."

Cảm thấy có thể để mấy người này nằm vùng ở chỗ bọn họ.

Thật ra bây giờ phu thê bọn họ muốn thay đổi huyện Hà Dương, chỉ cần người có bản lĩnh, vậy thì sẽ không từ chối.

Nếu xuất hiện người phản bội, trực tiếp dọn dẹp là được.

Về điểm này, nàng tin tưởng tiểu tướng công có thể làm tốt.

Thật ra thì xem như không lấy người của phụ thân cặn bã thì lúc bọn họ tuyển người ở bên ngoài, cũng rất dễ dàng có các loại gian tế thảm tử người học trộm chui vào.

Còn không bằng trực tiếp dùng người của phụ thân cặn bã, ít nhất còn biết gốc biết rễ.

Trừ phụ thân cặn bã ra, nếu còn có thể đào được góc tường của Cẩm vương vậy thì càng tốt.

Trong đầu của nàng có rất nhiều thứ, không sợ bị bắt chước.

Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu: “Được, còn lại để ta sắp xếp."

Huyện Hà Dương này quá nghèo, người có chút bản lĩnh đều đi đến nơi khác, bây giờ muốn tìm mấy thợ thủ công có chút bản lĩnh cũng rất khó, chứ đừng nói đến những người giỏi ngành nghề khác.

Cho nên trước tiên không quan tâm tới những thứ khác, cứ thu người vào tay, phát triển huyện Hà Dương rồi nói sau.

Hắn lại nghĩ cách biến người của phụ thân cặn bã thành người của mình, để cho sau này phụ thân cặn bã ngay cả nơi khóc cũng không tìm được.

Ngày hôm sau, Thời Khanh Lạc đi tìm Tiêu lão thái thái nói chuyện một chút.

Lấy thương thế của Tiêu đại lang vẫn còn không thể lên đường làm lý do, hoãn lại thời gian đi Bắc Thành.

Người Tiêu gia cũ cũng không có nghi ngờ nàng, dù sao, lần này thương thế của Tiêu đại lang đúng là rất nặng.

Hơn nữa bọn họ cũng hận không thể để cho tỷ đệ Cát Xuân Như chịu khổ, cho nên càng không có ý kiến.

Sau đó Thời Khanh Lạc và Tịch Dung đi ra ngoài tìm cỏ cao su, Lương Hữu Tiêu dẫn theo Hề Duệ đi xây xưởng.

Tiêu Hàn Tranh vừa xử lý vấn đề Huyện lệnh trước lưu lại, vừa dùng chi phí chung còn dư lại không nhiều của huyện nha xây xưởng.

Cũng để cho người đi khắp nơi mua lương thực về, mướn thợ xây xưởng khắp huyện thành.

Chẳng những có tiền công, còn bao ăn, chuyện này làm cho rất nhiều người động lòng.

Còn có không ít người của các thôn trấn gần đó, cũng nhanh chóng đi đăng ký.

Mọi ngươi đều nghĩ, nếu cuối cùng Huyện lệnh quỵt nợ không trả tiền, ít nhất mỗi ngày còn có hai bữa cơm no, tiết kiệm chút lương thực cho trong nhà.

Vốn dĩ huyện thành vắng vẻ, cũng dần dần bắt đầu náo nhiệt.

Mấy ngay sau, rốt cuộc ở trong một mảnh hoang dã Thời Khanh Lạc phát hiện cỏ cao su, số lượng còn không ít.

Nàng dời hết toàn bộ về trồng.

Người ở đây thiếu nhưng đất nhiều, mỗi một thôn có không ít đất hoang, đúng lúc có thể khai khẩn trồng cỏ cao su.

Thời Khanh Lạc chọn lựa mấy thôn có đất phù hợp trồng cỏ cao su, Tiêu Hàn Tranh để cho người mời thôn trưởng của mấy thôn này đi tới huyện nha.

Mấy thôn trưởng đều rất thấp thỏm.

 
Chương 562


Tiêu Hàn Tranh lộ ra nụ cười ôn hòa đi vào với Thời Khanh Lạc.

Hắn giới thiệu Thời Khanh Lạc xong, thì nói: “Hẳn các ngươi biết cây ngô chứ, đó là giống do thê tử ta dâng lên."

Tất nhiên mấy thôn trưởng đã nghe nói đến chuyện ngô, nghe nói là loại hạt giống sản lượng cao, nhưng loại này còn chưa truyền đến tay bọn họ.

Cũng không biết lúc nào mới có thể truyền xuống, không nghĩ đến nương tử của Tiêu đại nhân lại là người dâng hạt giống.

Bây giờ nghe nàng muốn thử trồng thực vật, cũng không nhịn được sinh ra sự tò mò.

Một thôn trưởng mở miệng hỏi: “Không biết phu nhân muốn trồng loại thực vật gì? Chúng ta lại phải làm thế nào?"

Thời Khanh Lạc nói: "Thực vật mà ta muốn trống tên là cỏ cao su, các ngươi chỉ cần để cho người trong thôn khai khẩn đất hoang, chờ lúc thu hoạch, huyện nha sẽ trực tiếp mua của các ngươi."

"Nếu bên huyện nha mua không hết, bằng hữu của ta cũng sẽ mua hết."

“Sau đó chúng ta có thể ký một khế ước, bảo đảm chỉ cần các ngươi trồng ra được, chúng ta sẽ tiêu tiền thu mua."

“Trong ba năm đầu các ngươi không thể bán cho những người khác, chúng ta cũng sẽ lấy giá tiền này tới thu mua."

Nàng lấy ra khế ước đã chuẩn bị xong, đưa cho thôn trưởng mở miệng hỏi.

Thôn trưởng này cẩn thận nhận lấy tờ giấy, để cho thôn trưởng duy nhất biết chữ trong đám bọn họ đọc ra tiếng một lần.

Sau khi nghe xong, bọn họ có chút không dám tin tưởng, sẽ có chuyện tốt như vậy.

Hơn nữa trong ba năm này khai khẩn đất hoang huyện nha sẽ hoàn toàn miễn thuế.

Vậy cũng chỉ cần mọi người ra lực trồng được đồ vậy có thể bán lấy kiếm tiền.

Dựa theo giá cá trên khế ước, một cân cỏ cao su gì đó, lại có giá cả gấp ba lần giá lương thực.

Nếu thật sự là thành, mọi người có thể kiếm được không ít tiền.

Một thôn trưởng có chút nhanh trí hỏi: "Loại cỏ cao su này có khó trồng không? Nếu như trồng mà không sống được, vậy chúng ta có cần bồi thường không?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Chỉ cần các ngươi trồng dựa theo lời của ta, có khả năng rất nhỏ sẽ không sống được."

"Nếu như đúng là do vì mầm cây mà cây không thể sống được, vậy tất nhiên không cần bồi thường, nguy cơ này bên ta sẽ gách vác."

"Nhưng nếu có người cố ý trồng không tốt, lúc nên bón phân thì không bón phân, không làm theo yêu cầu của ta, vậy trồng c.h.ế.t sẽ bồi thường."

"Ta sẽ nói cách trồng cỏ cao su cho các ngươi, không phải rất khó trồng, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, năm sau tuyệt đối sẽ có thu nhập.”

Cùng đường mạt lộ xuất hiện điêu dân, chuyện này cũng không phải không có, phải đề phòng chuyện này trước, nói rõ thiệt hại và trách nhiệm của hai bên.

Nghe được lời này của nàng, vị thôn trưởng này vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn.

Ông ấy thật sự sợ Huyện lệnh mới này dùng chuyện này cướp tiền, đến lúc đó cỏ cao su gì đó không sống được, sẽ để các thôn dân bồi thường với giá cao.

Hoặc bây giờ để cho các thôn dân lấy giá cao mua mầm cây, nhưng lúc chờ đến khi thu hoạch lại dùng lý do không thu mua, đó mới là thiệt hại lớn.

Vốn dĩ bọn họ đã rất nghèo rồi, chỗ nào có thể gánh nổi chuyện này nữa.

Vì vậy người này lại hỏi: "Trái lại chúng ta cũng muốn trồng, nhưng trước đó không lâu mới vừa đóng thuế, trong tay thôn dân không có tiền, cho nên chúng ta hoàn toàn không có cách nào mua mầm cây từ chỗ đại nhân được."

Thời Khanh Lạc rất tán thưởng sự cẩn thận này của đối phương, đoán chừng là bị Huyện lệnh trước hố cho sợ rồi,

“Không cần tiêu tiền mua mầm cây, chỉ cần ghi lại số lượng đã nhận mầm cây của mỗi nhà lại, chờ năm sau có thu hoạch, trực tiếp trừ vào số tiền này là được rồi."

"Tiền mua mầm cây cũng được quyết định, đây là năm đầu tiên, nên huyện nha sẽ giảm giá."

"Giá của mầm cây, chỉ bằng một cân cỏ cao su sau khi thu hoạch."

Nghe nói như vậy, các thôn trưởng đang ngồi ở đây đều kích động.

Lúc đầu không lấy tiền, giá của mầm cây lại thấp như vậy.

Trái lại có thể thử một chút, sù sao cũng chỉ là bỏ sức đi khai hoang sau đó cẩn thận trồng là được.



Người trong thôn bọn họ không có cái gì chỉ có sức lực.

Vì vậy lại tham khảm với Thời Khanh Lạc, dần dần không còn căng thẳng như trước nữa.

Lúc rời đi, mặt ai cũng nở nụ cười.

Nếu chuyện này thật sự giống như cam kết của Tiêu đại nhân và thê tử của ngài ấy, bọn họ không nhịn được hy vọng vào sang năm.

Tiếp theo đó, Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc bắt tay vào việc trồng cây cỏ cao su.

Bắc Thành.

Tiêu Nguyên Thạch thấy đến bây giờ Cát Xuân Như cũng không đươc thả ra, cũng không bất ngờ, vì vậy phái thân tín kia đi huyện Hà Dương tìm Tiêu Hàn Tranh nói chuyện.


Bắc thành, phủ Cẩm Vương.

Cẩm Vương đang ngồi trong sân uống trà nghe khúc.

Tùy tùng của gã đi vào, thấp giọng bẩm báo: "Vương gia, bên huyện Hà Dương có tin tức truyền đến."

Cẩm Vương mở đôi mắt đang nhắm ra: "Tin tức gì?"

"Thời Khanh Lạc đó chọn mấy thôn của huyện Hà Dương, làm hợptacs trồng trợt gì đó với huyện nha, muốn trồng một loạt thực vật tên là cỏ cao su."

Nhất thời Cẩm Vương ngồi thẳng người: "Cỏ cao su? Có lợi ích gì?"

Tùy tùng trả lời: "Cách dùng cụ thể, Thời Khanh Lạc không có nói."

Cẩm Vương suy nghĩ một chút: "Có thể có lên quan đến cao su đang lưu hành ở kinh thành không?

Bây giờ gã đang mang chính là giầy da đế cao su, trong kho còn có mấy chiếc xe đạp nữa.

Quả thật cao su này chính là đồ tốt.

Chỉ tiếc Hoàng đế và ba phủ quốc công đã phái người đến mấy tỉnh như Phúc Kiến tìm cao su, cùng đã mua chỗ đó để trồng cao su dài hạn.

Cho nên người của gã cũng ngại ra tay.

Nghe cái tên này, rất khó không liên tưởng đến cao su kia.

Tùy tùng cung kính trả lời: '”huộc hạ cũng cảm thấy có liên quan đến cao su."

"Vương gia, chúng ta có cần cũng trồng một chút không?"

Cẩm vương lắc đầu một cái: “Bây giờ trồng, vậy sau khi trồng xong làm thế nào lấy được cao su, trước tiên đừng vội."

“Quả nhiên Thời Khanh Lạc này không làm cho ta thất vọng, mới đến Bắc Cương đã bắt đầu hành động rồi."

Gã cong môi mỉm cười nói: "Nửa tháng sau không phải Trắc phi muốn mở tiệc ngắm hoa sao, đến lúc đó để cho nàng ta cũng phát thiệp mời cho Thời Khanh Lạc đi."

Gã thật sự rất muốn gặp học trò của lão thần tiên gì đó này.

Ba ngày sau, thân tín kia của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện ở huyện Hà Dương.

Trước đó Tiêu Hàn Tranh cũng đã nhận được tin tức.

Ngươi kia cũng không chậm trễ, trực tiếp đi đến huyện nha.

Lần này Tiêu Hàn Tranh đồng ý gặp gã.

Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ, tên thân tín kia rời khỏi huyện nha, Lập tức viết một bức thư, để cho người ra roi thúc ngựa đưa về Bắc Thành.

Tiêu Nguyên Thạch nhân được thư sau khi mở ra xem xong, có một loại thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát lại cảm thấy không đúng lắm.

Thở phào nhẹ nhõm là bởi vì lần này phu thê Tiêu Hàn Tranh không đòi hỏi nhiều.

Nếu lại đòi bạc của ông ta, ông ta thật sự không còn bao nhiêu nữa.

Quả thật trong tay ông ta có một ít thợ thủ công, đã từng mua ở Bắc Cương, Lần trước không dẫn đi kinh thành.

 
Chương 563


Lần này sau khi về lại Bắc Thành, cũng vẫn luôn không dùng đám người này.

Bây giờ cầm đi đổi Cát Xuân Như, trái lại ông ta cũng không quá đau lòng.

Hơn nữa còn có thể chôn mất nhãn tuyến, đến lúc đó xem thử có thể lấy được tin tức hữu dụng hay không, hoặc có thể đoạt được kỹ thuật trong tay Thời Khanh Lạc.

Chẳng qua chuyện này ông ta có thể nghĩ đến, lấy sự thông minh nhanh trí của phu thê con lớn, sẽ không nghĩ ra sao?

Tất cả làm cho ông ta không nhịn được mà có chút do dự.

Lúc này Đào Liễu đang ở bên cạnh ông ta, liếc mắt nhìn bức thư kia

Trong lòng vui như nở hoa, Cát Xuân Như này ngày càng không có kiên nhẫn.

Lại làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, còn phải để cho tiêu Nguyên Thạch lấy người đi đổi.

Vì vậy làm bộ quan tâm hỏi: "Đô đốc đây là đang buồn phiền sao?"

Tiêu Nguyên Thạch cũng không giấu diếm, nói hết những gì nghĩ trong lòng ra.

Đào Liễu suy nghĩ một chút nói: "Nếu phu thê Tiêu Hàn Tranh hoàn toàn không để ý đến chuyện này, vậy là họ muốn biến người mà Tướng quân đưa đến thành người của mình đi."

Trái lại lời này của nàng ta không phải khích bác, mà là không thể chỉ nghiêng về phía phu thê Tiêu Hàn Tranh, có ít lời phải nói thật, mới không làm cho Tiêu Nguyên Thạch nghi ngờ.

"Nếu ngài không muốn đưa người, vậy thì thương lượng với bọn họ đổi thứ khác."

Lại làm ra bộ dạng lo lắng thở dài: "Chỉ là có chút trì hoãn, không biết phu nhân ở trong nhà lao chịu bao nhiêu khổ."

Nháy mắt sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch đã trầm xuống.

Đào Liễu đưa tay cầm lấy tay ông ta, giống như trấn an: "Tướng quân, phu nhân cũng không phải cố ý, có lẽ tỷ ấy chỉ muốn trút giận cho đệ đệ, cho nên mới dưới sự tức giận đánh Tiêu đại lang và lão gia tử lão phu nhân."

"Tỷ ấy khẳng định không muốn làm hư danh tiếng của phủ Phó đô đốc chúng ta, cộng thêm lại bị nhốt vào nhà lao, nói không chừng lúc này vô cùng khó chịu, ngài cũng đừng trách tỷ ấy."

Lời này nghe vào thì giống như đang nói chuyện cho Cát Xuân Như, nhưng trên thực tế chỉ là châm ngòi.

Tất nhiên thẳng nam Tiêu Nguyên Thạch nghe không hiểu.

Ông ta nghe xong càng tức giận: “Nàng ta đã không cố ý mấy phần rồi? Lúc trước ở kinh thành bây giờ ở Bắc Cương cũng là như vậy."

"Trước kia phủ tướng quân ở kinh thành đã không còn danh tiếng, sau khi đến Bắc thành, vất vả lắm mọi người mới không biết chuyện ở kinh thành, nàng ta lại gây chuyện cho ta."

"Nàng ta chịu khổ cũng là đáng đợi, tự làm tự chịu.

Nếu Liễu Như không nhắc đến, ông ta cũng sẽ không tức giận như vậy.

Nhưng bây giờ thật sự vừa nghĩ đã cảm thấy tức giận, nếu thật sự chuyện này bị người truyền ra Bắc Cương, vậy ông ta còn có mặt mũi nào nữa?

Làm cho ông ta đau đầu nhất chính là phu thê Tiêu Hàn Tranh lại đến Bắc Cương.

Ông ta thật sự sợ hai người này, còn tưởng rằng Tiêu Hàn Tranh sẽ luôn ở Hàn lâm viện, dù cho bị điều đi cũng sẽ đến nơi đông đúc giàu có.

Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến, lại chạy đến Bắc Cương.

Là cố ý muốn đối nghịch với ông ta sao?

Đào Liễu vội vàng đưa tay thuận khí cho Tiêu Nguyên Thạch: "Đô đốc đừng tức giận, cho nên chúng ta chỉ có thể lặng lẽ chuộc phu nhân về."

Lại làm bộ than thở: "Chỉ là không biết phu thê Tiêu Hàn Tranh muốn mấy thợ thủ công này làm gì, nếu có tác dụng lớn nào đó, đô đốc bị tổn thất không nhỏ đâu."

Tiếp đó lại đổi lời: “Chẳng qua tổn thất một ít thợ thủ công, chỉ cần có thể đổi cho phu nhân bình an trở về, thật sự rất đáng giá.”



Tiêu Nguyên Thạch muốn mắng thô tục, đáng giá cái rắm

Nếu như Cát Xuân Như an phận đón Cát Xuân Nghĩa về, đừng có chạy đến huyện Hà Dương nổi điên muốn tìm Tiêu đại lang tính sổ, cũng sẽ có nhiều chuyện như vậy xảy ra sao?

Nhưng nếu cứ kéo dài thời gian như vậy, quả thật càng dễ xảy ra vấn đề.

Ông ta hít sâu một hơi nói: “Thôi, lần này cứ dựa theo yêu cầu của Tiêu Hàn Tranh mà đổi người đi."

Sau lần này sẽ không có lần sau, chờ Cát Xuân Như trở về, ông ta sẽ cấm túc nàng ta.

Ở Bắc Thành xã giao với những tiểu thư phu nhân kia là được, cũng không cần đi ra khỏi Bắc thành nữa, nếu không không biết lại chọc phải chuyện gì.

Tất nhiên Đào Liễu lại nhân cơ hội này an ủi khuyên giải Tiêu Nguyên Thạch một phen, nói không ít lời hay cho Cát Xuân Như.


Nhưng càng như vậy, trái lại làm cho Tiêu Nguyên Thạch càng cảm thấy Cát Xuân Như ngày càng không hiểu chuyện.

Cuối cùng Tiêu Nguyên Thạch cũng không có cách nào, dựa theo yêu cầu của Tiêu Hàn Tranh, chọn ra hơn hai mươi thợ thủ công, để cho tùy tùng thiếp thân của ông ta đưa đến huyện Hà Dương, đổi Cát Xuân Như trở về.

Ông ta lại nhấn mạnh, lần này nhất định không thể lại xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Tiêu Nguyên Thạch làm những chuyện này, cùng với chuyện xảy ra ở huyện Hà Dương, tất cả đều đưa đến tay Cẩm vương.

Thấy phu thê Thời Khanh Lạc đòi thợ thủ công từ trong tay Tiêu Nguyên Thạch, gã càng cười tươi hơn.

Càng mong đợi có thể gặp được Thời Khanh Lạc.

Thiệp của Trắc phi gã đã cho người đưa đến huyện Hà Dương, cũng không biết Thời Khanh Lạc có đến hay không.

Cón có người chỗ gã điều tra ra được, Tiêu Hàn Tranh lấy danh nghĩa của huyện nha, dùng tiền huyện nha mở mấy cái xưởng.

Xà bông, xà bông thơm, cửa hàng son phấn của Tịch Dung cũng có bán, còn có cây nến nên cũng không hiếm lạ gì.

Nhưng xưởng hũ kia là làm cái gì, chuyện này cũng làm cho gã thật tò mò.

Cho nên cũng phái người tiếp tục đi thăm dò.

Lại qua mấy ngày, người của Tiêu Nguyên Thạch đã đưa thợ thủ công đến, còn có gia quyến của bọn họ nữa.

Những người này đều là thợ thủ công lành nghề, vốn dĩ đang ở Bắc Thành, lại không ngờ rằng bị Phó đô đốc tập hợp toàn bộ đến, dùng để tặng người.

Nhìn bộ dạng cũ nát nghèo nàn của huyện Ha Dương, mỗi người bọn họ đều mang theo dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Trong lòng của gia quyến theo đến cũng tràn đầy mê mang với tương lai.

Sau khi đến huyện nha, Tiêu Hàn Tranh tự mình đưa đám người này đến một hàng viện đã được sửa xong.

Đây không phải là tòa viện ở của huyện nha kia, nhưng cũng xem như là sản nghiệp của huyện nha.

Cũng nói thẳng vào vấn đề với những thợ thủ công này, sở dĩ bọn họ đến chỗ này, chủ yếu là để đổi phu nhân Phó đô đốc.

Cũng nói những chuyện Cát Xuân Như đã làm cho những người này.

Trước đó hắn nhận được tin tức, phụ thân cặn bã cố ý lừa gạt những người này, nói là hắn đòi những người này từ chỗ phụ thân cặn bã.

Phụ thân cặn bã vì niệm tình cha con mới bất đắc dĩ đồng ý, còn biểu đạt xin lỗi với mấy người này.

Hành động này là muốn chôn một cây gai vào lòng mấy người này, sau đó tương lai để bọn họ làm gián điệp.

Cho nên tất nhiên Tiêu Hàn Tranh phải giải trừ chuyện này, cũng để cho những người này hiểu rõ.

Sau khi nghe được Tiêu Hàn Tranh giải thích, những thợ thủ công ở đây ai cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Hoàn toàn không ngờ đến Phó đô đốc phu nhân, lại sẽ làm ra chuyện như vậy.

 
Chương 564


Tiêu Hàn Tranh vẫn nợ nụ cười ấm áp: “Ta nhờ Tiêu Phó đô đốc giúp đỡ thuê một ít thợ thụ công đến huyện thành, ông ta lập tức nói dùng các ngươi đổ phu nhân về."

"Ta là người yêu tài, cho nên cũng đồng ý."

Lúc nói đến chuyện này, là hắn nhắc đến trước, để cho phụ thân cặn bã giúp đỡ tìm mấy thợ thủ công lành nghề.

Lúc này thân tín của phụ thân cặn bã vội vàng nói dùng thợ để đổi phu nhân, cho nên lời của hắn cũng không phải là nói dối.

Lúc trước cái hố này đã đào, phụ thân cặn bã không nhảy cũng phải nhảy.

Đúng lúc thân tín của phụ thân cặn bã cũng vẫn còn ở đây.

Vì vậy hắn nhìn tên thân tin kia hỏi: “Lúc đầu, chúng ta nói như vậy đúng không?"

Thân tín cứ luôn cảm thấy không đúng, nhưng lúc trước đúng là như vậy.

Vì thế nhắm mặt gật đầu: "Vâng, lúc ấy chính là nói như vậy."

Tùy tùng bên cạnh suy nghĩ trong đầu, không hổ là đại công tử, thì ra đã sớm nghĩ xong cách phá giải kế ly gián của chủ tử.

Nhưng để làm cho gã bất ngờ ra, lúc chưa đàm phán xong chuyển đổi người, đã chuẩn bị như vậy rồi.

Cũng khó trách chủ tử và phu nhân liên tục chịu thiệt trong tay của phu thê Tiêu Hàn Tranh, thủ đoạn tâm trí lợi hai như vậy, chơi thế nào thắng được?

Gã lại nhìn những thợ thủ công kia, quả nhiên sắc mặt của mỗi người đều khó coi.

Hiển nhiên là trong lòng oán trách bị gạt, hơn nữa bởi vì phu nhân Phó đô đốc không chút do dự vứt bỏ bọn họ.

Đổi thành là ai cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng cũng đã đến bước này ri, tùy tùng cũng không có cách nào cứu vãn được.

Vì vậy nhìn Tiêu Hàn Tranh nói: "Đại công tử người mà ngài muốn đã đưa đến, lúc nào thì ngài thả phu nhân ra."

Tiêu Hàn Tranh cười: "Sáng mai, ta sẽ phái người tự mình hố tống phu nhân các ngươi về bắc Thành."

Tùy tùng cảm thấy hành động này của Tiêu Hàn Tranh không có ý tốt.

Trong lòng gã lộp bộp một tiếng: “Chuyện này thì không cần đâu."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Không, đây là chuyện phải làm."

"Thợ thủ công mà ta muốn, Tiêu Phó đô đốc tự mình chọn để cho các ngươi hộ tống đến huyện Hà Dương."

"Hơn nữa nếu không hộ tống đến tận nơi, trên đường nàng ta xảy ra chuyện gì, sao ta có thể ăn nói với Phó đô đốc của các ngươi chứ?"

Thái độ của hắn rất cứng rắn: "Ta lại không thể bồi thường cho ông ta một phu nhân."

Ở trên địa bàn của Tiêu Hàn Tranh, tùy tùng cũng không biết làm sao, chỉ có thể đồng ý.

"Vậy thì làm phiền đại công tử."

Đại công tử ghét phu nhân như vậy, thật sự có lòng tốt cho người hộ tống phu nhân?

Cũng không biết vị đại công tử này muốn làm gì, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiêu Hàn Tranh cười khoát tay: "Vậy các ngươi đi về khách điếm nghỉ ngơi trước đi, giờ thìn sáng mai, các ngươi đến cửa nha môn, cùng nhau hộ tống phu nhân của các ngươi về Bắc thành là được.



"Vậy chúng ta cáo từ!"

Vốn dĩ tùy tùng muốn nghe thử Tiêu Hàn Tranh sẽ nói gì với các thợ thủ công, trở về cũng có thể bẩm bảo với chủ tử.

Nhưng đối phương cũng đã hạ lệnh đuổi khách, gã không có cách nào, chỉ có thể rời đi với tên thân tín kia.

Cho nên sau khi hai người này rời đi, Tiêu Hàn Tranh nhìn đám thợ thủ công và gia quyến của bọn họ.

“Bây giờ khê ước bán thân của các ngươi đều ở trong tay ta."

"Ta ấy à, chỉ có một yêu cầu đối với các ngươi, làm việc thật tốt không được phản bội."

"Ta cho các ngươi năm năm, chỉ cần trong năm năm này các người chăm chỉ trung thành hoàn thành nhiệm vụ ta bố trí, hơn nữa không phản bội tiết lộ kỹ thuật trong xưởng."

"Năm năm sau ta sẽ trả lại khế ước bán thân của các ngươi và người nhà các ngươi.

"Hậu đại của các ngươi cũng không cần là nô bộc nữa, nếu đi học, cũng có thể tham gia khoa cử, hoặc dùng tiền kiếm được những năm nay, tìm một thôn giàu có, mua một ít đất sống thoải mái."

"Càng không bị người ra chuyển bán hoặc bị đưa đi tặng."

Triều đình cho phép đời sau của thương hộ và thợ thủ công tham gia khoa cử, nhưng không cho phéo nô bộc đã có khế ước bán thân và đời sau của bọn họ tham gia khoa cử.

Tiêu Hàn Tranh thấy vốn dĩ mấy người này đang buồn bã sau khi nghe xong anh mắt sáng rục lên.

Hắn lại nói: "Hơn nữa nếu các ngươi ở trong xưởng biểu hiện tốt, ta có thể cho phép đời sau của các ngươi đi đọc sách ở trường học mà huyện nha chuẩn bị xây."

“Tương lai xem như không tham gia thi cử, nhưng sau khi cởi nô tịch cũng có thể yên ổn tìm được một công việc có thể diện, ví dụ như chưởng quỹ, kế toán, cũng rất thoải mái."

Nghe được lời này, thợ thủ công và gia quyến của bọn họ đều khiếp sợ không thôi.

Lại có chuyện tốt như vậy.

Trước đó trong lòng bọn họ có oán khí rất lớn, cũng không ôm hy vọng quá nhiều đối với tương lai, càng cảm thấy mờ mịt.

Nhưng bây giờ trong nháy mắt giống như tiêm m.á.u gà, đặc biệt là mấy thợ thủ công già, gần như sắp khóc đến nơi.

Năm đó bọn họ ký khế ước bán thân là không có cách nào, nhưng cũng làm hại đời sao nhập nô tịch, còn tưởng rằng sẽ là tiếc nuối cả đời của bọn họ.

Không nghĩ con trai của Tiêu Phó đô đốc lại muốn trả khế ước bán thân cho bọn họ, để cho bọn họ trở thành lươg dân.

Trong đó một thợ thủ công già không nhịn được nói: "Đại nhân là nói thật sao?"

Không phải là trước tiên lừa gạt bọn họ làm việc chứ?

Tiêu Hàn Tranh cười nói: “Tất nhiên là thật, ta có thể kế một hiệp ước với các ngươi, hơn nữa sẽ ghi chép vào trong giấy tờ của huyện nha."

"Nếu ta không làm việc dựa theo ước định, các ngươi có thể đi tố cáo ta."

Đây cũng được cho là cam kế và bảo đảm cho những người này.

Quả nhiên, những thợ thủ công nghe vậy thì yên tâm.

Từng người đều vô cùng cảm kích hành lễ với Tiêu Hàn Tranh: "Đa tạ đại nhân!"

Tiêu Hàn Tranh vẫn cười như cũ, nhưng trong mắt đã sắc bén hơn rất nhiều: "Cơ hội ta đã cho các ngươi, hy vòng các ngươi biết quý trọng."

"Nếu sau này ai trong các ngươi làm chuyện xấu hoặc tiết lộ kỹ thuật học được ra ngoài, chẳng những không loại bỏ nô tịch, sau khi điều tra được còn phải ngồi tù."

"Chuyện này cũng sẽ được ghi chú trên khế ước, hai bên chúng ta đều phải tuân thủ."

 
Chương 565


Không thể nào chỉ cho táo ngọt, còn phải treo một cây gậy ên đầu những người này.

Nếu phản bội, đời sau chẳng những phải tiếp tục làm nô, còn phải ngồi tf, cái giá này cực kỳ lớn.

Những người này nghe vậy đều sững sốt, cũng không thỏa mái giống như lúc trước nữa.

Chẳng qua cũng có thể hiểu được, dù sao chủ tử nà nào muốn thấy nô bộc phản bội chứ.

"Vâng, chúng ta không dám phản bội đại nhân." Bọn họ đồng loạt nói.

Có thể cởi nô tịch, để cho con cháu đời sau có thể đi học, đối với bọn họ mà nói đây chính là động lực trong năm năm tiếp theo.

Vì đời sau, bọn họ liều mạng.

Bây giờ xưởng còn chưa mở, hắn đưa thư đến kinh thành cho Hoàng đế, cao su mà hoàng đế đưa đến cũng cần một khoảng thời gian.

Vì vậy Tiêu Hàn Tranh để cho quản gia đi sắp xếp những người này đi sửa lại viện mặt sau của huyện nha.

Cuối cùng Thời Khanh Lạc cũng đã đưa xong mầm cây cỏ cao su, cũng dạy các thôn dân trồng như thế nào, trở ề huyện thành.

Viện còn chưa sửa xong, bọn họ vẫn ở khách điếm.

Sau khi nàng tắm xong, Tiêu Hàn Trong cũng từ huyện nha về.

Hắn nói chuyện ngày hôm nay cho nàng nghe.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Trái lại lần này phụ thân cặn bã rất hiệu suất."

"Vậy ngày mai ta cũng đi theo đến Bắc thành đi."

Mấy ngày trước, Thời Khanh Lạc nhận được thiệp mời đến tiệc ngắm hoa của phủ Cẩm vương.

Vị Trắc phi kia của Cẩm Vương thì tổ chức tiệc, lần này chẳng những mời gia quyến của quan viên bắc Thành, còn gửi thiệp mời đến các phu nhân Huyện lệnh ở các huyện nữa.

Lúc ấy Thời Khanh Lạc đã biết, đây là phủ Cẩm vương có dụng ý khác.

Gửi thiệp cho tất cả mọi người cũng chỉ là một loại che mắt, nhất định là nhằm về phía nàng.

Thời Khanh Lạc cũng không sợ Cẩm Vương hành động, trái lại sợ đối phương không có hành động gì.

Cho nên nàng quyết định đi Bắc thành một chuyến.

Nhân tiện xem kịch hay của phủ Phó đô đốc, bỏ qua quá đáng tiếc.

Tiêu Hàn Tranh nắm tay Thời Khanh Lạc: "Ta sẽ phái người âm thầm bảo vệ nàng, đi Bắc Thành mọi chuyện phải chú ý an toàn."

Lần này Cẩm vương gửi thiệp mời đến, nếu tiểu tức phụ không đi, khẳng định sẽ có lần thứ hai lần thứ ba.

Vậy không bằng đi sớm để thăm dò.

Thời Khanh Lạc cười nói: “Yên tâm đi, Tịch Dung đi cùng với ta."

"Cẩm vương muốn lôi kéo chúng ta, cũng sẽ không làm gì ta."

Nàng nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh: “Đúng lúc ta có thể xem kịch hay của phụ thân cặn bã, trở lại sẽ kể cho chàng nghe."

Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Được, ta chờ nàng trở về."

Tiểu tức phụ thích xem kịch, vậy cứ để nàng đi thôi.

Thời Khanh Lạc kéo tay hắn cười hỏi: "Nếu phụ thân cặn bã biết ta cũng đi Bắc thành, có phải sẽ kinh ngạc vui mừng đến khóc hay không?

Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười: "Tuyệt đối sẽ rất vui."

Hai người lại nói chuyện một chút, lại thân mật một trận, dù sao chuyến đi này cũng gần mười ngày nửa tháng không gặp nhau.

Sáng ngày hôm sau.

Đám người Cát Xuân Như được thả từ trong nhà lao ra.

Tiêu Hàn Tranh cố ý thả người vào hôm nay, dể cho bộ dạng chật vật của mấy người Cát Xuân Như bị thuộc hạ của phụ thân cặn bã thấy.

Quả nhiên tùy tùng của tiêu Nguyên Thạch thấy Cát Xuân Như tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt tiều tụy, trong lòng cũng không thương tiếc, càng cảm thấy chán ghét.

Đây đúng là làm mất mặt chủ tử.

Chẳng qua nói như thế nào đi nữa, đây cũng là chủ mẫu.

Gã chỉ có thể nở nụ cười đi lên: "Phu nhân, Phó đô đốc phái chúng ta đến đói người về nhà.

Cát Xuân Như bị nhốt mười mấy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, cho tới bây giờ nàng ta chưa từng chịu khổ như vậy.

Thấy tùy tùng thiếp thân của Tiêu Nguyên Thạch xuất hiện, nàng ta cũng không vui mừng lắm.

"Tiêu Nguyên Thạch đây? Tại sao chàng ấy không đến?"

"Hơn nữa sao các ngươi lại đón ta trễ như vậy?"

Trong lòng tùy tùng thật không biết nói gì, nàng ta còn oán trách chủ tử nữa.

"Phu nhân, tướng quân mới vừa tiếp quản chức vụ Phó đô đốc không bao lâu, không có cách nào rời Bắc thành, cho nên phái ta đến đón người."

"Còn về bây giờ mới đến, chúng ta cũng không có cách nào."

"Huyện nha không chịu thả người, Phó đô đốc cũng không thể dẫn người đến cướp được?

"Ngài có thể được thả ra, vẫn là dùng hơn hai mươi thợ thụ công lành nghề thu dùng vào mấy năm đánh giặc để đổi đấy ạ."



Ý rất rõ ràng, ngươi đi ra ngoài cũng không đơn giản, mà là bỏ ra một cái giá cao.

Trong lòng Cát Xuân Như không thỏa mái, trong lòng càng oán trách Tiêu Nguyên Thạch hơn.Ông ta lại không tự đến đón nàng ta.

Còn chuyện dùng thợ thủ công đổi nàng ta, đó không phải chuyện nên làm sao.

Nàng ta là thê tử của ông ta, xảy ra chuyện, chẳng lẽ ông ta muốn mặc kệ không quan tâm?

Vốn dĩ nàng ta còn muốn nói mấy câu, nhưng lại bị Ngưu thị kéo cánh tay.

"Tỷ, nói ít mấy câu, trở về phủ đô đốc mới là chính sự."

Nữ nhân này thật có bệnh, ở chỗ này oán trách thì có lợi ích gì?

Cát Xuân Như bị bà ta kéo như vậy, trái lại cũng không muốn nói nữa.

Chỉ chán ghét hất tay Ngưu thị ra: “Đừng gọi ta là tỷ."

Nàng ta tuyệt đối không thừa nhận đứa em dâu này.


Ngưu thị cũng không thèm để ý, dù sao chỉ cần có thể đi theo đến phủ Phó đô đốc hưởng phúc là được.

Đúng lúc này, Thời Khanh Lạc và Tịch Dung dẫn theo một đám thị nữ xinh đẹp đi đến cửa huyện nha.

Phía sau còn có mấy chiếc xe ngựa, bên trong là đám người Tiêu gia cũ.

Trái lại lúc Cát Xuân Như thấy Tiêu Hàn Tranh cũng không để ý, còn tưởng rằng nàng đến tìm Tiêu Hàn Tranh.

Mặc dù hận Thời Khanh Lạc thấu xương, nhưng lúc này đang trên địa bàn Tiêu Hàn Tranh, nàng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn.

Nhưng vẫn nhớ kỹ mối thù ngồi tù này, sau này nhất định phải báo.

Thời Khanh Lạc đi tới cười nói: “Có phải nên lên đường hay không?"

Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Ừ."

Hắn đưa tay kéo tay áo của nàng: "Trên đường cẩn thận, đi sớm về sớm."

Thời Khanh Lạc cười gật đầu: "Được, sau khi ta xuất phát, mỗi ngày đều viết thư cha chàng."

Nàng và tiểu tướng công còn chưa từng viết thư qua lại nữa, nghĩ như vậy cảm thấy thú vị.

Tất nhiên Tiêu Hàn Tranh cũng nghĩ như thế: "Được!"

Sau đó hắn nói với tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch: "Người Tiêu gia cũ và thê tử của ta cũng muốn đi Bắc Thành, sẽ đi với các người."

Tùy tùng: "..." Hóa ra là chờ ở chỗ này.

Trước đó gã đã có dự cảm không đúng, hiện tại đã biến thành sự thật.

Đám người lão thái thái tranh cãi vô lý đanh đá, gã đã tận mắt nhìn thấy.

Thật không nghĩ đến lần này cũng muốn đi Bắc thành.

Còn có Thời Khanh Lạc này nữa, chẳng những biết ăn nói, còn đặc biệt thích gây chuyện.

Người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc tập hợp lại với nhau đi Bắc Thành, vậy thì xong rồi.

gã nhắm mắt nói: “Chuyện này, không phải đám người lão thái thái đang ở huyện thành rất tốt sao? Tại sao lại muốn đi Bắc thành?"

Tiêu Hàn Tranh giải thích: “Lão thái thái và lão gia tử nhớ con trai, cho nên muốn dẫn người nhà đi Bắc thành thăm Phó đô đốc của các ngươi."

Sau đó lại cười hỏi: "Sao vậy? Nhìn bộ dạng của ngươi, phó đô đốc không hoanh nghênh cha nương của mình sao?"

Lúc này giọng nói hùng hổ của lão thái thái truyền đến: “Có phải lão nhị không hoan nghênh chúng ta? Lão nương sinh ra nuôi lớn nó, nó đối xử với cha nương như vậy sao?"

Sao tùy tùng có thể để cho chủ tử gánh tội bất hiếu được.

Chỉ có thể nhanh chóng nói: “Lão thái thái và đại công tử hiểu lầm, Phó đô đốc vấn luôn nhớ thương lão thái thái và lão gia tử, hoan nghênh các ngươi đến còn không kịp nữa."

Xem ra đám người Tiêu gia cũ quyết tâm muốn đi theo.

Gã không nhịn được nhức đầu thay chủ tử của mình.

Lúc này lão thái thái mới hừ lạnh nói: "Xem như nó có chút lương tâm."

Tùy tùng lại nhìn về phía Thời Khanh Lạc: “Đại thiếu phu nhân cũng muốn đến phủ Phó đô đốc với đám người lão thái thái sao?"

Thời Khanh Lạc cười nói: "Không phải, ta nhận được thiệp mời ngăm hoa của Trắc phi cẩm vươn, cho nên muốn đi dự tiệc."

"Sao vậy, phủ Phó đô đốc các ngươi không hoan nghênh ta?"

Tùy tùng rất muốn nói chuyện này không phải rất rõ ràng sao?

Chẳng qua vẫn cười nói: "Sao lại có thể? Đại thiếu phu nhân hiểu lầm."

Ở một bên Cát Xuân Như đen mặt: “Cái gì? Các ngươi đều muốn đi Bắc thành."

Nếu người Tiêu gia cũ đi Bắc thành, vậy sau này sống thế nào?

Nàng ta chỉ cần nghĩ đến lúc cuộc sống dầu sôi lửa bỏng lúc trước ở kinh thành với đám người lão thái thái, nàng ta đã muốn phát điên rồi.

Thời Khanh Lạc liếc nàng ta một cái: “Chúng ta đi của chúng ta, không có quan hệ với ngươi."

Lúc này lão thái thái cũng vén mành cửa xe ngựa, lạnh lùng liếc nhìn Cát Xuân Như: “Lão nương đi đến nhà con trai mình, không cần ngươi đồng ý."

Bây giờ bà ta hận không thể nhanh chóng đi đến phủ Phó đô đốc mắng lão nhị kia một trận, để đối phương thu thập Cát Xuân Như, nếu không bà ta nuốt không trôi cục tức này.

 
Chương 566


Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi.

"Bây giờ Phó đô đốc mới vừa nhận xong chức vụ, còn chưa thu xếp ổn thỏa, chờ thu xếp ổn thoải rồi, lại phái người đến đón các ngươi đến Bắc Thành."

Nàng ta thật sự không hy vọng mấy người này đến Bắc Thành.

Lão thái thái cười lạnh: "Không cần, lúc trước chúng ta có thể đi kinh thành thăm con trai, bây giờ cũng có thể tự đi đến thăm nó."

"Ngươi nên thu lại chút tâm tư kia của mình đi, lần này chúng ta là không thể không đi."

Bà ta nói với tùy tùng thiếp thân của Tiêu Nguyên Thạch: "Còn đứng ngây đó làm gì? Ta là nương của chủ tử các ngươi, bây giờ ta lớn nhất, ta quyết định, lên đường , đừng chậm trễ."

Tùy tùng thật muốn khóc, chỉ có thể gật đầu: "Vâng!"

Thấy Cát Xuân Như còn muốn lên tiếng, gã lập tức nhỏ giọng khuyên: "Phu nhâ, trước tiên vẫn nên về Bắc Thành rồi hãy nói."

Đám người lão thái thái quyết tâm đi đến Bắc Thành, nếu không để cho đi sẽ gán tội danh bất hiếu cho Phó đô đốc, biết rõ không ngăn cản được, cần gì phải lãng phí sức lực và thời gian.

Lúc này Cát Xuân Như mới bực bội hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe ngựa mà tùy tùng đã sớm chuẩn bị xong.

Cát Xuân Nghĩa cũng dẫn Ngưu thị lên xe ngựa ở phía sau.

Sau đó đoàn người lên đường đi Bắc Thành.

Hề Duệ và Lương Hữu Tiêu nhìn đội ngũ rời đi.

Hề Duệ tiếc nuối nói: "Nếu không phải bận chuyện trong xưởng, ta cũng muốn đi Bắc Thành chơi một chút."

Lương Hữu Tiêu liếc nhìn hắn ta một cái: "Yên tâm đi, sau này còn có nhiều cơ hội đi Bắc Thành."

Tiêu Hàn Tranh bị điều đến Bắc Cương, khẳng định không đơn giản như vậy.

Trừ chuyện muốn kiếm được thành tích cao ở bên ngoài ra, sợ là cũng phải chống lại Cẩm vương.

Hề Duệ cũng không phải người ngu, nhún vai nói: "Cũng đúng."

Thời Khanh Lạc và Tịch Dung ngồi trên xe ngựa, nhàn nhã uống trà trái cây ướp lạnh, dẫn theo nha hoàn chơi đánh bài.

Đám người Tiêu gia cũ thì mỗi người đều xoa tay hằm hè.

Chỉ có Cát Xuân Như là ở trong xe ngựa tức giận.

Dọc theo đường đi, tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch đã sắp xếp vô cùng thỏa đáng.

Ăn cơm, khách điếm, đều sắp xếp ở những nơi tốt nhất dọc theo đường đi.

Nếu là trước kia, Cát Xuân Như sẽ ghét bỏ, nhưng ngồi nhà lao mấy ngày, bây giờ lại có thể ngồi ở khách điếm tốt như vậy, cho nên nàng ta cũng không gây chuyện nữa.

Cát Xuân Nghĩa đi khu mỏ cũng chịu khổ rất nhiều, cộng thêm mới từ nhà lao ra, bây giờ điều kiện thế này đã rất tốt rồi, cho nên cũng không than phiền.

Thời Khanh Lạc và đám người Tiêu gia cũ cũng không ồn ào.

Chuyện này làm cho tùy tùng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bởi vì phải ngồi xe ngựa, trên đường cũng không gấp gáp, cho nên chín ngày sau đoàn người đến Bắc Thành.

Thời Khanh Lạc dẫn theo thị vệ, đưa đám người Tiêu gia cũ đến phủ Phó đô đốc.

Đám người Tiêu lão thái thái mới đến một nơi xa lạ không có người tin tưởng bên cạnh, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Vì vậy lúc Thời Khanh Lạc nói phải đi tìm khách điếm.

Lão thái thái lập tức xuống xe ngựa, chủ động kéo Thời Khanh Lạc.

"Đi cái gì mà đi, các ngươi đã từ thật xa đưa chúng ta đến đây, sao có thể để cho các ngươi đến ở khách điếm được."



"Mặc dù đã cắt đứt quan hệ, nhưng các ngươi có thể đến cửa làm khách."

"Nghe ta, mấy ngày ở Bắc Thành, ngươi và Tịch cô nương cứ ở tại phủ Phó đô đốc với chúng ta đi."

Cát Xuân Như vừa xuống xe ngựa đã nghe được lời này của Lão thái thái, thiếu chút nữa lảo đảo té ngã.

Bà già c.h.ế.t tiệt này cố ý muốn giữ Thời Khanh Lạc để làm cho nàng ta ấm ức đi?

Trá lại nàng ta muốn phản đối, nhưng đang đứng ở cửa phủ Phó đô đốc, cũng không có ít người đi đường nhìn đến, cho nên nàng ta cũng không tiện mở miệng.

Nếu bà già c.h.ế.t tiệt này chụp cái mũ bất hiếu lên đầu nàng ta, vậy nàng ta còn mặt mũi nào mà giao tiếp với mấy thái thái quyền quý thế gia của Bắc Thành?

Tất nhiên Thời Khanh Lạc cũng muốn ở lại xem náo nhiệt của phụ thân cặn bã.


Nhưng vẫn làm bộ một chút: "Chuyện này không tốt lắm đâu? Tiêu Phó đô đốc nhất định sẽ không hoan nghênh chúng ta."

Tiêu lão thái giận liếc nhìn nàng một cái: "Có cái gì không tốt, các ngươi chính là khách do ta mời đến, sao lão nhị lại không hoan nghênh được."

Tiêu Nguyên Thạch - Phó đô đốc mới từ phủ đi ra: "..." Tất nhiên là ông ta không hoan nghênh rồi.

Nghe nói Cát Xuân Như và đám người Tiêu gia cũ đến cửa, ông ta lập tức từ thư phòng chạy lại đây.

Chỉ sợ đám người lão thái thái lại làm chuyện gì mất mặt ngoài cửa, làm cho mọi người chê cười.

Ai ngờ mới vừa ra đã nghe lão thái thái đang giữ Thời Khanh Lạc lại, nhất thời ông ta vô cùng nhức đầu.

Thời Khanh Lạc ngẩng đầu cũng nhìn thấy phụ thân cặn bã đi ra ngoài.

Nàng cười như không cười nhìn ông ta: "Lão thái thái, Tiêu Phó đô đốc xuất hiện rồi, nếu không bà hỏi ông ta một chút, có hoan nghênh ta đến làm khách mấy ngày hay không?"

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đứa con dâu xấu xa này nhất định là cố ý.

Tiêu lão thái thái nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, dọc theo đường đi may mà có Kanh Lạc và Tịch cô nương hộ tống chúng ta, cho nên ta mời các nàng ở lại phủ mấy ngày, ngươi sẽ không để ý chứ?"

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Không, ta để ý.

Cái gì gọi là may có Thời Khanh Lạc hộ tống, người ông ta phái đến chẳng lẽ đã chết?

Hơn nữa lúc nào quan hệ của lão thái thái và Thời Khanh Lạc lại tốt như vậy.

Ngay trước mặt mọi người, tất nhiên Tiêu Nguyên Thạch không tiện từ chối nương của mình.

Chỉ có thể giả bộ cười nói: "Tất nhiên hoan nghênh."

Trước đó ông ta nhận được tin tức tùy tùng truyền đến, biết đám người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc sẽ đến Bắc Thành, lúc ấy ông ta thật muốn phát điên.

Người ta cũng đã đi được nửa đường rồi, ông ta cũng không có khả năng để cho người đi về.

Vốn dĩ nếu đám ngươi này đi Bắc Thanh, ông ta dỗ dành tốt đám người lão thái thái, Thời Khanh Lạc đi khách điếm cũng tốt, trực tiếp đi đến phủ Cẩm vương cũng được, dù sao đã cắt đứt quan hệ, ông ta cũng không cần để ý, cũng không cần ông ta sắp xếp.

Ai biết lão thái thái lại gây chuyện cho ông ta.

Thời Khanh Lạc sao lại không nhìn ra được phụ thân cặn bã không hoan nghênh.

Nhưng ông ta càng không hoan nghênh, nàng lại càng muốn ghê tởm ông ta.

Hơn nữa không vào phủ, sao tận mặt xem kịch hay được.

Vì vậy cười nói: "Nếu Phó đô đốc và lão phu nhân đã nhiệt tình mời như vậy, ta từ chối cũng không tốt, vậy ta và Tịch Dung làm phiền mấy ngày."

Cát Xuân Như và Tiêu Nguyên Thạch: "..." Thật ra ngươi có thể từ chối.

Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch vẫn anh tuấn cao lớn như cũ đi ra, những ngày qua chịu nhiều khổ như vậy, lúc này nàng ta cảm thấy cực kỳ ủy khuất.

Vì thế nước mắt lã chã nhìn ông ta: "Tướng quân!"

 
Chương 567


Tiêu Nguyên Thạch nhìn mặt mũi tiều tụy già đi mấy tuổi của Cát Xuân Như.

Nếu là lúc trước, bộ dạng này khẳng định sẽ làm ông ta đau lòng, nhưng bây giờ lại không sinh ra được cảm giác đó.

Trái lại cảm thấy có chút phiền não.

Mới vừa trở về, ngay ở trước cửa làm ra bộ dạng muốn khóc, để cho người khác thấy thì làm thế nào?

Có phải muốn toàn bộ Bắc Thành đều biết, mười mấy ngày trước nàng ta ngồi nhà lao hay không?

Nơi này còn có mấy người Thời Khanh Lạc biết gây chuyện nữa.

Ông ta sợ Thời Khanh Lạc và lão thái thái lại nói gì đó.

Vì vậy vộ vàng nói với Cát Xuân Như: "Phu nhân trở về rồi, chúng ta đi vào trước đi."

Cát Xuân Như cũng không muốn ở cửa tổ khổ, gật đầu: "Được!"

Thời Khanh Lạc nhỏ giọng nói với lão thái thái: "Xem ra con trai của bà coi trọng nhất vẫn là tiểu kiều thê, thấy cha nương đến, trước tiên vẫn thăm hỏi tiểu kiều thê nha."

Mặc dù giọng nàng không lớn, nhưng Tiêu Nguyên Thạch đứng cách đó không xa cũng có thẻ nghe được.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này lưu lại không có ý tốt mà.

Khích bác này quá rõ ràng, không cho ông ta có cơ hội giải thích.

Bây giờ ông ta đổi ý không cho Thời Khanh Lạc ở lại, vẫn còn kịp sao?

Tiêu lão thái nghe được lời của Thời Khanh Lạc nói.

Vốn dĩ khuôn mặt đang tươi cười lại âm trầm lại, nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, ngươi đây là không hoan nghênh chúng ta?"

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta cũng biết sẽ như vậy.

Ông ta nhịn xuống sự xúc động: "Nương, sao ta có thể không hoan nghênh mọi người được chứ."

"Trước đó ta còn muốn để cho người đi đón người và cha đi tới Bắc Thành nữa."

Tất nhiên không có chuyện này, nhưng ở bên ngoài vẫn phải nói như vậy.

Tiêu lão thái ừ lạnh: "Ta thấy người làm Phó đô đốc gì đó, uy phong ngày càng lớn."

"Mới vừa gặp mặt không chào hỏi cha nương, trái lại quan tâm đến thê tử trước."

"Cũng không nhìn xem mấy chuyện thê tử của người đã làm, nó..."

Tiêu lão thái còn chưa nói hết, Tiêu Nguyên Thạch lập tức đi lên đỡ bà ta: "Nương, đi đường nhiều ngày như vậy, người và cha cực khổ rồi, trước tiên vào phủ rồi hãy nói."

Nếu nói ra những chuyện Cát Xuân Như làm ở huyện Hà Dương ra ngoài, thì ông ta sẽ bị mất mặt trước mặt mọi người.

Ông ta không thể bị mất mặt.

Lại nhìn Thời Khanh Lạc và Tịch Dung: "Thê tử Tranh Nhi, ngươi và bằng hữu của mình cũng đi vào đi."

Thời Khanh Lạc cười thâm ý nói: "Tiêu Phó đô đốc vội vàng để chúng ta đi vào như vậy, là sợ chúng ta ở cửa nói chuyện gì sao?"

Tiêu Nguyên Thạch: “..." Ta cầu xin ngươi làm người một lần đi.

"Sao có thể chứ? Ta đã chuẩn bị xong trà bánh, chúng ta đi vào trước đi."

Tiếp đó mạnh mẽ đỡ lão thái thái đi vào phủ Phó đô đốc, rất sợ đứa con dâu xấu xa Thời Khanh Lạc này nói cái gì đó làm cho ông ta mất hết mặt mũi.

Thời Khanh Lạc nhìn loại cảm giác muốn chạy trốn này của phụ thân cặn bã, không nhịn được cong môi.

Tiêu lão gia tử thấy vậy thì híp mắt, quả nhiên ở Bắc Cương con trai thứ hai vẫn để ý đến danh tiếng như vậy, vậy chuyện này dễ làm.



Tiếp đó đoàn người đi vào trong phủ, thân tín của Tiêu Nguyên Thạch lập tức đóng cửa lại, ngăn lại ánh mắt tò mò của mọi người ở bên ngoài.

Sau khi vào cửa Tiêu lão thái hất tay của Tiêu Nguyên Thạch ra: "Lão nương không cần ngươi giả bộ hiếu thuận đỡ ta."

Trên mặt Tiêu Nguyên Thạch đầy sự bất đắc dĩ: "Nương, lúc này người mới đến Bắc Thành, ta vẫn chưa chọc giận người đi?"

Tiêu lão thái trợn mắt nhìn ông ta: "Ngươi không chọc giận ta, nhưng thê tử của ngươi để cho nha hoàn đánh ta và cha ngươi."

"Nếu không phải ngươi dung túng, nó có lá gan lớn như vậy sao?”

Tiêu Nguyên Thạch cũng biết sẽ đối mặt với chuyện này.

Ông ta nhìn Cát Xuân Như: "Ngươi để cho nha hoàn đánh cha nương ta?"


Lúc ấy Cát Xuân Như đánh cảm thấy rất sảng khoái, nhưng bây giờ lại có chút chột dạ.

"Tướng quân, khi đó ta bị quỷ che mờ mắt, cho nên mới phạm phải sai lầm này."

Nàng ta liếc mắt nhìn Tiêu lão gia tử và Tiêu lão thái: "Ta nguyện ý xin lỗi cha nương."

Tiêu lão thái cười lạnh khoát tay: "Ta cũng không dám để đứa con dâu hung hãn như ngươi xin lỗi, đến lúc đó ngươi thù dai, nói không chừng còn cho người hạ độc trong thức ăn của chúng ta nữa."

Cát Xuân Như: "..." Bà già c.h.ế.t tiệt này vừa vào cửa đã gây chuyện, thật quá đáng.

Nàng ta lập tức nước mắt lưng tròng, giống như trực tiếp có thể khóc: "Nương, sao ta dám chứ."

"Trước đó ta thật sự không phải cố ý để cho người đánh nương, bây giờ nương muốn đánh muốn mắng đều có thể."

Ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch, tất nhiên nàng ta phải biến thành bên yếu đuối.

Ở một bên Thời Khanh Lạc vừa cười vừa nói: "Lúc trước ngươi đánh lão thái thái và lão gia tử, chính là vô cùng rêu rao, khi đó ngươi không cố ý?"

Tiêu lão thái: "Đứng vậy, ta cũng không dám mắng chửi ngươi, nếu không chúng ta sợ cả nhà ta c.h.ế.t như thế nào cũng không biết."

Cát Xuân Như bực bội nói: "Ta không có."

Tiêu lão thái thái sầm mặt nói: "Đừng có cả ngày khóc sướt mướt, làm như phu quân của ngươi c.h.ế.t rồi vậy, khó trách ở kinh thành lão nhị lại xui xẻo như vậy, đều là do tang môn tinh ngươi khắc nó."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Sao lại nói giống như phu quân của nàng ta c.h.ế.t rồi, mẹ ông ta đang nguyền rủa ông ta sao.

Cát Xuân Như: "..." Đám người bà già c.h.ế.t tiệt này mới chính là tang môn tinh.

Thời Khanh Lạc cũng cẩn thận nhìn mặt Cát Xuân Như: "Lão thái thái, quả nhiên gừng càng già càng cay."

"Đừng nói, khuôn mặt này của Cát tiểu tương đúng là mang xui xẻo."

Lời này lão thái thái tin, ai bảo Thời Khanh Lạc là học trò của lão thần tiên.

Sau đó phi môt tiếng nói với Cát Xuân Như: "Khó trách con trai ta vất vả lắm mới chuyển từ Bắc Cương về kinh thành, lại bị ngươi khắc, bị điều trở về."

"Cha nương ngươi cũng bị ngươi khắc chết, mà con trai ta rõ ràng còn có thể thêm hai đứa con, nhưng lại bị ngươi khắc rớt, đệ đệ ngươi cũng bị ngươi khắc gãy chân."

Lại ghét bỏ nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, lúc đầu ánh mắt của ngươi có bị mù hay không, sao lại lấy một tang môn tinh mệnh cứng như vậy về nhà."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đột nhiên cảm thấy hình như có chút đạo lý.

Tiếp đó ông ta lập tức lắc đầu, sao thiếu chút nữa ông ta đã bị nương và đứa con dâu xấu xa này làm cho sai lệch rồi.

Chẳng qua nhìn khuôn mặt đẫm lệ kia của Cát Xuân Như, cũng cảm thấy có chút xui xẻo.

Lại nói, ông ta mất danh tiếng ở kinh thành, bị điều trở về Bắc Cương, hơn phân nửa nguyên nhân đều có liên quan đến Cát Xuân Như.

Sau đó còn tổn thất nhiều tiền bạc và người.

Chẳng lẽ nàng ta thật sự có mệnh cứng?

 
Chương 568


Cát Xuân Như tức giận đến ngã ngưỡng: "Nương, ta biết ta có lỗi, nhưng người cũng không thể nói con dâu của mình như vậy!"

Nếu trên lưng gánh cái danh Tang môn tinh này, sao nàng ta có thể sống tiếp đây.

Tiêu Nguyên Thạch và đệ đệ muội muội của nàng ta sẽ thấy nàng ta như thế nào?

Tiêu lão thái hừ lạnh một tiếng : "Vốn dĩ ngươi chính là tang môn tinh, còn không cho người khác nói."

Tiếp đó đề nghị: "Lão nhị, con dâu này không được, nếu không nương làm chủ thay ngươi, hưu nó?”

Đây là biện pháp lấy lui làm tiến mà Thời Khanh Lạc dạy bà ta.

Tám chín phần súc sinh lão nhị này sẽ không đồng ý hưu Cát Xuân Như, sở dĩ trước đó nói như vậy, cũng chỉ làm nền cho đề nghị tiếp theo mà thôi.

Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi, lập tức nắm lấy tay Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, nương hiểu lầm ta, chuyện lúc trước, ta biết sai rồi.”

Mặc dù nàng ta không cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ hưu mình, nhưng lại sợ bà già kia thật sự làm.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch cũng có chút khó coi, Cát Xuân Như nhận lỗi cũng không phải một lần.

Nhưng mỗi lần nói xong, không bao lâu lại tái phạm.

Chẳng qua bây giờ ông ta không thể hưu thê được, lúc trước ông ta cố gắng hết sức cưới thê tử này vào cửa, cũng thích thật lòng, bây giờ hưu, đó không phải đại biểu ông ta mù sao?

Lại nói, ông ta mới đến Bắc Thành không lâu, nếu hưu thê, vậy ngươi khác sẽ nhìn ông ta như thế nào.

Ông ta nói với lão thái thái: "Nương, hưu thê cũng không phải là chuyện đơn giản, nếu để cho mọi người biết, sẽ bị cười nhạo chết."

Tiêu lão thái thái cười lạnh: "Hưu thê bị cười nhạo, vậy thê tử của ngươi đánh cha mẹ chồng cũng sẽ không bị người cười?"

"Đúng rồi, ta còn nghe nói thê tử của ngươi đội nón xanh cho ngươi, hồng hạnh xuất tường vụng trộm với người ta, ngay cả chuyện này ngươi cũng nhịn được."

Bà ta nói với Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, bây giờ ta cũng xem thường ngươi."

Mặc kệ nói thế nào, lão nhị là con trai của bà ta, con trai bị con dâu đội nón xanh, làm nương sao có thể vui vẻ nổi.

Nghe được lời này của lão thái thái, sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng khó coi hơn, sắc mặt của Cát Xuân Như lại trắng bệch.

Sao bà già này lại biết chuyện này?

Nàng ta nhìn về phía Thời Khanh Lạc, tức giận nói: "Thời Khanh Lạc, có phải ngươi nói xấu ta trước mặt lão thái thái không?"

Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng có lý chẳng sợ hỏi ngược lại nàng của Cát Xuân Như, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nàng nhướng mày: "Ta cũng không nói xấu ngươi, chẳng qua có nói chuyện ngươi ở kinh thành trong tiệc ngắm hoa vụng trộm với nam nhân mà thôi."

“Chẳng lẽ ngươi và Trịnh Đồng Phong không có vụng trộm, hắn ta không hôn ngươi?”

Cát Xuân Như hung hăng trợn mắt nhìn Thời Khanh Lạc: "Vậy cũng là ngươi hãm hại ta."

Thời Khanh Lạc chế giễu: "Chân mọc trên người ngươi, nếu như ngươi và Trình Đồng Phong không có quan hệ, ngươi và hắn ta sẽ ở chung một chỗ sao?"

“Miệng mọc trên người ngươi, nếu hai người các ngươi không mờ ám, sẽ hôn quên mình như vậy sao?"

"Lúc ấy cũng không phải một mình ta thấy, mà là tất cả mọi người đều thấy ngươi ôm ngoại nam hôn môi, mấy chuyện này ngươi đều đổ lên trên người ta?"

“Ta hỏi ngươi, ngươi có hôn Trình Đồng Phong không."

Thấy Cát Xuân Như muốn phản bác, nàng lại nói: "Nếu chuyện này không phải sự thật, ta đoạn tử tuyệt tôn, nhưng nếu đây là sự thật đệ đệ của ngươi sẽ đoạn tử tuyệt tôn."

Mặc kệ có phải Cát tiểu di cam tâm tình nguyện hay không, dù sao lúc ấy hai người đã hôn, đây chính là sự thật.



Cát Xuân Nghĩa: "..." Liên quan gì đến hắn ta? Nữ nhân này thật quá ác độc.

Chẳng qua nghe Thời Khanh Lạc nói như vậy, Cát Xuân Nghĩa khiếp sợ nhìn Cát Xuân Như.

Hắn ta thật sự không ngờ tỷ tỷ lại vụng trộm với người ta ở kinh thành, còn bị bắt ngay trước mặt mọi người nữa, chuyện này cũng thật mất mặt.

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch lại đen hơn, trong lòng cảm thấy thật khó chịu.

Cát Xuân Như tức giận đến toàn thân phát run: "Thời Khanh Lạc, ngươi đừng quá đáng."

Quả thật nàng ta có hôn Trịnh Đồng Phong, cho nên không dám phản bác, ai bảo nha đầu Thời Khanh Lạc này lại nguyền rủa đệ đệ nàng ta, nàng ta không dám đánh cược, nha đầu c.h.ế.t tiệc này rất tà môn.

Thời Khanh Lạc nhún vai: "Chẳng qua nói thật mà thôi, chuyện này cũng là quá đáng?"

"Vậy ngươi đánh cha mẹ chồng có quá đáng hay không?"

Cát Xuân Như nghẹn họng: "Ngươi!"

Tiêu lão thái thái ghét bỏ nhìn: "Chẳng những ngươi chính là tang môn tinh, còn là một tiện nhân lẳng lơ không biết xấu hổ."

"Lão nhị, mắt ngươi mù rồi, có phải lòng cũng mù không?"

"Là ngươi muốn giữ tang môn tinh này, ồn ào phủ Phó đô đốc ngày càng không yên sao?

Tiêu Nguyên Thạch nhức đầu không thôi: "Nương, nếu hưu thê, người khác hỏi ta tại sao, ta sẽ nói thế nào?"

“Ta mới tới Bắc Thành, còn chưa đứng vững gót chân, chuyện này rất bất lợi với danh tiếng, tạm thời vẫn thôi đi."

Ông ta lại ý vị thâm trường nói: "Nếu ta bởi vì danh tiếng không tốt mà bị người kéo xuống, đến lúc đó không có cách nào chiếu cố cho huynh đệ và cháu trai nữa."

Tiêu lão thái thái trợn trắng mắt: "Hưu thê cũng sẽ bị người ta kéo xuống, ngươi xem ta là người ngu à?"

Bà ta hừ lạnh nói: "Nếu ngươi không hưu thê cũng được, vậy ta sẽ đi cáo trạng nó đánh cha mẹ chồng, đánh mệnh quan triều đình là Đại lang."

Tiêu Nguyên Thạch bất đắc dĩ nói: "Nương, nơi này cách kinh thành rất xa, người đi cáo trạng như thế nào?"

"Ta để cho Xuân Như xin lỗi người, người muốn đánh muốn phạt đều có thể, nhưng đừng nói đến chuyện hưu thê này được không?”

Nếu còn ở Kinh thành, ông ta còn sợ lão thái thái đến cáo trạng ở phủ kinh triều doãn, nhưng ở Bắc Thành ông ta không sợ.

Ông ta không tin lão thái thái thật sự chạy về kinh thành cáo trạng.

Lão thái thái cười lạnh: "Tại sao ta phải về kinh thành cáo trạng? Ta sẽ đi phủ Cẩm Vương tìm Cẩm Vương, nơi này chính là đất phong của ngài ấy."

"Mặc dù xử lý không được Phó đô đốc là ngươi, nhưng thê tử của ngươi không có cáo mệnh và thân phận, tin tưởng Cẩm Vương vẫn có thể xử lý công bằng."

Tiêu Nguyên Thạch không ngờ đến nương lại nói ra lời này.

Ông ta không nhịn được nhìn về phía Thời Khanh Lạc, đây tuyệt đối là do con dâu xấu xa này dạy.

Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn ông ta, một bộ dạng ta dạy đó, ông có thể làm gì ta.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Sao ông ta lại có nương ruột và đứa con dâu như vậy?

Nếu thật sự ầm ĩ đến chỗ Cẩm vương, quả thật Cẩm vương sẽ dẫn người dựa theo luật đánh mệnh quan triều đình xử lý Cát Xuân Như.

Mấu chốt với tính tình của Cẩm vương, rất có thể sẽ lấy chuyện này uy h.i.ế.p ông ta.

"Nương, ngài bớt giận, đừng nóng giận."

Ông ta không thể để cho lão thái thái đi tìm Cẩm vương cáo trạng được, vì vậy dụ dỗ: "Xuân Như biết lỗi rồi, ta sẽ bồi thường cho các ngươi."

 
Chương 569


Tiêu lão thái vẫn không buông tha: "Lão nhị, ta thấy ngươi thật sự hồ đồ rồi."

"Nữ nhân này khắc ngươi hại ngươi như vậy, ngươi còn muốn giữ lại."

Tiêu Nguyên Thạch cười khổ nói: "Mặc kệ nói như thế nào, nàng ta cũng theo ta lâu như vậy, nếu như bị hưu, còn có thể sống như thế nào?"

"Nương, người suy nghĩ cho ta một chút đi."

Tiêu lão thái giống như bị lời của ông ta chạm đến, giả bộ suy nghĩ.

Một lát sau, bà ta ngẩng đầu nói: "Được, nhìn mặt mũi của ngươi có thể không hưu nó."

Lời này làm cho Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiếp đó lão thái thái lại nói: "Hưu nó sẽ làm ngươi mất thể diện, nó cũng không có cách nào sống tiếp."

"Vậy thì biếm thê làm thiếp đi."

"Nó là nữ nhân không phẩm không đức, lẳng lơ, không sinh được con, không có tư cách làm chính thê của ngươi nữa."

"Để cho nó ở lại phủ Phó đô đốc làm thiếp, xem như tiện nghi khai ân cho nó."

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ lão thái thái lại đưa ra yêu cầu như vạy.

Sắc mặt Cát Xuân Như thay đổi: "Không, ta không muốn."

Biếm thê làm thiếp, nàng ta cảm thấy thật sỉ nhục.

Tiêu lão thái hừ lạnh: "Chuyện này không phải do ngươi muốn hay không."

Sau đó lại tiếp tục mắng chửi Cát Xuân Như: "Lúc đầu Khổng thị hiếu kính cha mẹ chồng chăm sóc con cái, không có phạm sai lầm gì cũng thiếu chút nữa bị ngươi bảo lão nhị biếm thê làm thiếp, sao đến lượt ngươi lại không thể?"

"Ngươi đừng quên, ngươi đánh cha mẹ chồng, khắc phu quân khắc con, hồng hạnh xuất tường, không sinh được con."

"Để cho ngươi làm thiếp là nâng đỡ ngươi, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ.”

Cát Xuân Như tức giận đến mức trước mặt biến thành màu đen, bà già c.h.ế.t tiệc này thật quá đáng.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Năm đó nếu Cát tiểu nương có thể nói ra đề nghị như vậy, chắc hẳn cũng dễ dàng tiếp nhận."

Nàng cười như không cười nhìn Cát Xuân Như: "Người khác có thể bị biếm thê thành thiếp, ngươi cũng có thể."

Toàn thân Cát Xuân Như có chút lạnh lẽo, bây giờ nàng ta hoàn toàn đã biết, lão thái thái tuyệt đối bị nha đầu c.h.ế.t tiệt kia giựt dây.

Mục đích thực sự không phải là hưu thê, mà là muốn biếm thê làm thiếp, báo thù cho Khổng thị.

Nàng ta nói với lão thái thái: "Nàng ta lợi dụng các ngươi, khích bác quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng ta."

Tiêu lão thái thái không biết Thời Khanh Lạc mượn bà ta thu thập Cát Xuân Như sao? Tất nhiên bà ta biết.

Nhưng địch nhân của địch nhân chính là bạn, tiểu tiện nhân này dám để cho người vả miệng bà ta, mới là kẻ địch chung của các bà.

"Cái gì khích bác với không khích bác, ngươi chính là đứa xấu xa, cũng đừng có nghĩ người ta cũng xấu xa như ngươi."

"Lúc đầu không phải ngươi cũng để lão nhị đối xử với Khổng thị như vậy sao, bây giờ đến lượt ngươi, ngươi không chấp nhận, thật là không biết xấu hổ!"

Tiêu lão thái thái nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, ngươi suy nghĩ cho thật tốt đi, tang môn tinh mất mặt lại khắc ngươi như vậy, có phải không nên làm chính thê hay không."

"Ta là nương ngươi, sao có thể hại ngươi."

"Ta cho ngươi hai ngày để suy nghĩ, nếu như ngươi không hưu nó, cũng không biếm thê thành thiếp, vậy ta sẽ đi phủ Cẩm vương cáo trạng nó."

"Thất xuất chi điều, nó đã chiếm sáu điều, bất hiếu cha mẹ, không con, dâm, đố kỵ, nói nhiều, trộm."

"Nếu như ngươi không bỏ được, vậy ta và cha ngươi đại biểu Tiêu gia hưu nó, cũng gạch tên nó ra khỏi gia phả, Tiêu gia chúng ta không dạy nổi đứa con dâu này."



Bà ta hừ một tiếng: "Nếu như ngươi không tin, có thể thử xem."

Lời này của Tiêu lão thái thái, làm cho Tiêu Nguyên Thạch hoàn toàn sợ ngây người.

Lúc nào nương của ông ta lại hiểu được những cái này?

Thậm chí ngay cả thất xuất chi điều cũng đếm ra được sáu điều.

Ông ta không nhịn được nhìn Thời Khanh Lạc.

"Đây là ngươi dạy."

Lão thái thái hoàn toàn không hiểu mấy cái này.

Một lão thái thái không biết chữ, chỉ nghe qua thất xuất, hoàn toàn không biết nó bao gồm những thứ gì.

Thời Khanh Lạc mặc cho ông ta quan sát, hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy, thất xuất chi điều bao gồm cái gì, là ta nói cho lão thái thái."

"Có vấn đề gì không? Chẳng lẽ Tiêu Phó đô đốc cảm thấy lão thái thái nói sai rồi."

Tiêu Nguyên Thạch còn chưa lên tiếng, Thời Khanh Lạc đã hét lên: "Tất nhiên sai rồi."

"Không con ta nhận, những cái khác ta không có."

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Cát tiểu nương, chuyện mà ngươi làm, trong lòng ngươi không biết sao?"

"Lão thái thái, nếu nàng ta không thừa nhận, vậy cũng không cần nói nhiều lời với nàng ta, ngày mai bà đi đến mấy nhà ở Bắc Thành hỏi đám phu nhân, trừ mắc bệnh hiểm nghèo ra, nàng ta có phải phạm vào sáu điều hay không."

Tiêu lã thái thái gật đầu: "Được, Khanh Lạc nói, đến lúc đó ta nên hỏi như thế nào mới tốt?"

Thật sự bà ta không giỏi cái này, để cho bà đánh mắng Cát Xuân Như thì còn được.

Trước đó nói, vẫn là do Thời Khanh Lạc dạy, quả nhiên lão nhị và tiện nhân kia bị nghẹn họng.

Thời Khanh Lạc cười nói: "Đi hỏi bọn họ đánh cha mẹ chồng, có tính là bất hiếu với cha mẹ hay không."

"Trộm tiền của nhà chồng đưa cho đệ đệ muội muội của nhà mẹ đẻ có tính là trộm cắp hay không."

"Vu oan hãm hại chính thê, không ngừng khích bác quan hệ giữa chính thê và phu quân, ngoại thất thượng vị, có tính là đố kỵ và nói nhiều hay không."

"Thân là nữ nhân đã có phu quân, nhưng ngay trước mặt mọi người vụng trộm với ngoại nam ở bữa tiệc ngắm hoa, có tính là dâm hay không."

"Còn có không con thì do nàng ta tự thừa nhận."

"Cộng lại không phải sáu điều sao."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta không nên hỏi đến, trái lại để cho hai người một xướng một họa nói ra cho mọi người đều biết.

Ông ta phát hiện nha hoàn và gã sai vặt mới đến, mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nhất thời cảm thấy thật mất mặt.

Trong những người này, không biết có bao nhiêu thám tử của Cẩm vương và những người khác.

Cát Xuân Như tức đến mức run rẩy: "Các ngươi, các ngươi,.."

Sau đó đột nhiên không biết nói gì cho tốt, bởi vì, những lời Thời Khanh Lạc nói đều đã xảy ra.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: "Chúng ta cái gì? Không tìm được lý do phản bác đúng không?

"Không phải mới vừa nói mình chỉ không con thôi sao? Bây giờ chột dạ rồi đi."

"Cho nên nói, ngươi đừng có luôn lừa gạt mình là người khác ức h.i.ế.p người quá đáng."

Nàng quay đầu nói với Tiêu lão thái: "Lão thái thái, cứ để cho Phó đô đốc suy nghĩ cho thật kỹ đi."

"Đúng lúc hai ngày sau ta muốn đi phủ Cẩm vương tham gia bữa tiệc, nếu ông ta không đồng ý với ý kiến mà bà đưa ra, ta sẽ dẫn bà đi phủ Cẩm vương cầu kiến Cẩm vương."

"Nghe nói ở Bắc Thành Cẩm vương xưa này làm việc nghiêm cẩn công đạo, chắc chắn có thể làm chủ cho bà."

 
Chương 570


Danh tiếng của Cẩm Vương ở Bắc Thành là cố ý tạo ra, tương đương với Hoàng đế miệt vườn ở chỗ này.

Đưa cái chuôi này đến, Cẩm vương không cần chính là ngươi ngu.

Cho nên chỉ cần phụ thân cặn bã không ngu xuẩn, không bị nước vào đầu, cũng biết sẽ lựa chọn như thế nào.

Bây giờ trong lòng của Tiêu lão thái rất tin tưởng Thời Khanh Lạc: "Được, đến lúc đó ta dựa vào ngươi."

"Lão nhị, hai ngày nay ngươi suy nghĩ thật kỹ đi."

Lúc này, Tiêu gia tử không vẫn lên tiếng nhìn Tiêu Nguyên Thạch.

Lời lẽ vô cùng thành khẩn: "Lão nhị, từ nhỏ đến lớn chúng ta cũng không có yêu cầu ngươi cái gì, lần này con dâu này thật sự quá đáng."

“Cả đời này của ta từ lúc còn trẻ cũng không bị người ta đè xuống đánh gậy, trái lại lúc về già lại bị con dâu để người đánh."

“Nếu ngươi không làm được, vậy cũng đừng nhận người cha này nữa."

"Ta sẽ dẫn người Tiêu gia trở về thôn, sau đó mời Tộc trưởng gạch tên của ngươi và thê tử của ngươi ra khỏi tộc, dời ra khỏi thôn Hạ Khê."

"Lại mời bằng hữu của phu thê Tranh nhi, giúp đỡ truyền chuyện này đến kinh thành, để bày tỏ sau này ngươi không còn là người của tộc Tiêu gia nữa."

"Ngươi lợi hại như vậy, chắc hẳn cũng không thèm để ý đi."

Lần này Tiêu lão gia tử thật sự tức giận.

Cho tới lúc này đứa con này lại không chịu bỏ tang môn tinh này, nếu ngay cả biếm thê làm thiếp cũng không muốn, vậy hết thuốc cứu rồi.

Tương lai nói không chừng lại làm ra chuyện gì đó, làm liên lụy đến bọn họ.

Thời Khanh Lạc nghe được lời của Tiêu lão gia tử, phát hiện lão gia tử mới là người thông minh nhất và tàn nhẫn nhất của Tiêu gia.

Ở cổ đại một người bị Tộc khai trừ, đại biểu nhân phẩm có vấn đề, không thể nhập sĩ hay làm quan.

Ra ngoài cũng bị mọi người khinh bỉ.

Giống như đại thụ bị nhổ khỏi đất, còn có thể sống sao?

Nếu như phụ thân cặn bã bị khai trừ, đừng nói là tiền đồ tương lai, ngay cả chức vị Phó đô đốc này, cũng sẽ bị ngự sử tố cáo mà bị mất.

Không có cách nào, cổ đại có quan niệm tông tộc quá sâu.

Giống như ở chỗ này cha nương bán con cũng không hề phạm pháp, nhưng ở hiện đại lại phải ngồi tù.

Cha mẹ không từ nhiều nhất cũng chỉ bị người khác nói sau lưng một cái, nhưng nếu con cái bất hiếu, chẳng những sẽ bị chỉ trỏ, còn bị cha nương cáo trạng, phải ngồi nhà lao.

Đây cũng là chỗ để bọn họ cảm ơn phụ thân cặn bã và Cát tiểu nương, lúc trước đã phân gia cắt đứt quan hệ, nếu không lúc này trực tiếp chống lại phu thê phụ thân cặn bã này đúng là có chút phiền phức.

Thật ra thì bây giờ có lẽ Cát Tiểu Nương đã vô cùng hối hận chuyện này.

Ban đầu có thể cho rằng thần không biết quỷ không hay g.i.ế.c c.h.ế.t một nhà tiểu tướng công, cho nên mới ỷ vào sự sủng ái của phụ thân cặn bã muốn ông ta cắt đứt quan hệ.

Lời của Tiêu lão gia tử làm cho sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch thay đổi: "Cha, ngài là cha ta, sao ta có thể không nhận ngài chứ?"

Lão gia tử nổi giận, công thêm lão thái thái hoàn toàn bị Thời Khanh Lạc nắm mũi dắt đi, chuyện này thật sự không dễ xử lý.



Tiêu lão gia tử hừ lạnh: "Nếu còn nhận ta là cha, vậy thì xử lý đứa con dâu bất hiếu này đi."

"Đây cũng là Bắc Cương, người biết ta và nương của ngươi không nhiều."

"Nếu ở thôn Hạ Khê, bị người trong thôn biết, hai người già chúng ta bị thê tử của ngươi cho người đánh, mặt già này của chúng ta không còn nữa."

"Sợ là chỉ có thể trực tiếp tìm dây thừng, treo cổ c.h.ế.t trước cửa nhà ngươi thôi."

Sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch lại thay đổi: "Cha, ngài đừng nóng giận, ta nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hài lòng."

Cha nương ép như vậy, ông ta còn có thể làm sao?

Nếu ồn ào đến chỗ Cẩm vương thì thật sự không ổn, nếu như bị trừ tộc lại càng không thể.

Cát Xuân Như nghe được lời của Tiêu Nguyên Thạch, không dám tin tưởng nhìn ông ta: "Tướng quân!"

Tiêu Nguyên Thạch sầm mặt, lần đầu tiên quát Cát Xuân Như: "Ngươi im miệng."

Nếu không phải Cát Xuân Như, bây giờ ông ta phải khó xử như vậy sao? Sẽ bị Thời Khanh Lạc giựt dây để người Tiêu gia cũ khi dễ sao?

Ông ta vẫn hiểu tính tình của lão gia tử, bình thường không thích quản mọi chuyện, chỉ khi đã quyết định thì sẽ lập tức làm.

Cắt đứt quan hệ, khai trừ ra khỏi tộc, là hai chuyện.

Nếu lão gia tử và lão thái thái nói muốn cắt đứt quan hệ, có lẽ ông ta còn sẽ đồng ý, không liên quan đến người Tiêu gia cũ, trái lại có thể bỏ đi đám cực phẩm này.

Nhưng nếu bị trừ tộc, vậy tiền đồ của ông ta cũng sẽ bị mất.

Thấy thái độ này của Tiêu Nguyên Thạch, lão gia tử mới hơi hài lòng.

"Lão nhị, chúng ta là cha nương ruột của ngươi, sẽ không hại ngươi."

"Mặt mày của thê tử ngươi cay nghiệt tẻ nhạt, ngay cả cha nương ruột cũng có thể khắc chết, ngươi suy nghĩ cẩn thận, có phải sau khi ngươi cưới nàng ta vào cửa, ngày càng không thuận lợi hay không?"

"Trước kia ngươi ở trong thôn chính là một chân đất bình thường, từ sau khi thành thân với Khổng thị, chẳng những được học võ, có một đứa con trai thông minh, đi lên chiến trường cũng nhiều lần lập công, cuối cùng được phong làm Đại tướng quân."

“Nhưng kể từ khi ngươi hòa ly với Khổng thị, cưới Cát thị vào cửa, ngươi cắt đứt quan hệ với con trai có tiền đồ, Cát Thị tự làm mình bị sảy hai đứa con, để cho ngươi bị gảy truyền thừa của con trai trưởng."

"Xem như ngươi có thể sinh ra một đứa con trai thứ thì như thế nào? Sau này con trai thứ kế thừa gia sản của ngươi, không phải sẽ bị người ta cười nhạo sao."

"Tiếp đó ở kinh thành ngươi mất hết danh tiếng, sau lưng bị người ta chê cười, ngay cả chức vị thật vất vả lấy được hồi kinh, cũng bời vì quan hệ thúc chất nữ của các ngươi mà bị mất."

"Ngươi ra chiến trường dùng mạng để có được tiền bạc và đồ vật, nhưng cũng bị Cát thị mang gần hết giúp đỡ cho đệ đệ muội muội của nhà mẹ đẻ."

"Tiền đồ làm quan của ngươi vẫn luôn xuống dốc."

"Đây cũng không phải là nương của người túc giận mắng loạn, mà là thê tử này của ngươi thật sự là một tang môn tinh."

Ông ta thở dài thành khẩn nói: "Lão nhị, lấy thê phải lấy hiền thê!"

"Ngươi nhìn Tranh nhi cười Thời thị đi, chẳng những tỉnh lại sau hôn mê, cuộc sống ngày càng tốt, trở thành Tam nguyên đầu tiên của toàn bộ Đại Lương, còn là Trạng nguyên."

"Mặc dù bây giờ chỉ là một Huyện lệnh, nhưng ngay cả ta - một nông dân cũng biết, nó được Hoàng thượng coi trọng, tiền đồ vô lượng."

"Ngươi cưới tang môn tinh này về, đoán chừng tương lai sẽ không bằng Tranh Nhi."

Đây cũng không phải là lão gia tử khích bác, mà là nói từ tận đáy lòng.

 
Chương 571


Trước đó còn không cảm thấy như vậy, nhưng nghe Thời Khanh Lạc và bạn già nói Cát Xuân Như chính là tang môn tinh, ông ta cũng càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.

Sau khi con dâu này vào cửa, chính là một tang môn tinh, tiền đồ thật tốt của lão nhị cũng không còn nữa.

Mặc dù trở về Bắc Cương làm một Phó đô đốc, nhưng nghe ý của Thời Khanh Lạc, chuyện này giống như bị đày đi vậy.

Nếu lại muốn về kinh đi vào trung tâm quyền lực, còn khó khăn hơn cả lúc trước.

Đây cũng là con trai của ông ta, sao ông ta có thể không hy vọng ngày càng tốt?

Lúc đầu con trai không nghe lời ông ta, nhất quyết muốn cắt đứt quan hệ với cháu trai, ông ta cảm thấy Cát thị không phải thứ tốt lành gì.

Nhưng con trai lại thích vô cùng, sợ bọn họ nói nhiều, sau khi ghi tên Cát thị vào gia phả thì mang theo người hồi kinh.

Bây giờ nhìn lại, quả nhiên đúng như ông ta cảm thấy.

Trước đó lão thái thái và Thời Khanh Lạc nói Cát Xuân Như là tang môn tinh, khuôn mặt mang theo xui xẻo.

Tiêu Nguyên Thạch cũng có chút do dự, nhưng sau khi nghe được lời thành khẩn của cha ruột, trong lòng cũng không khỏi căng thẳng.

Hình như, hình như có chút đúng.

Sau khi cưới Khổng thị, cuộc sống ở nhà của ông ta ngày càng tốt, nhiều lần ra chiến trường gặp nguy hiểm cũng tránh được.

Lại lần lượt may mắn lập công, từng bước đi lên vị trí tướng quân.

Nhưng huynh đệ kết nghĩa kia của ông ta lại tương đối xui xẻo, lúc thê tử đi ra ngoài lại bị rơi xuống sông, còn bản thân thì c.h.ế.t trên chiến trường.

Chuyện Cát Xuân Nghĩa bị gãy chân, ông ta cũng cẩn thận điều tra, cũng không phải là Hề Duệ là, mặc kệ điều tra hay phỏng đoán như thế nào, cũng là do trận cãi vả với thương nhân tạo thành.

Chẳng lẽ Cát Xuân Như thật sự mang theo xui xẻo, cho nên khắc cả nhà họ Cát, sau khi ông ta cưới nàng ta cũng bắt đầu mọi chuyện không thuận?

Dù sao nếu không phải do Cát Xuân Như, ông ta sẽ không cắt đứt quan hệ với con ruột, phu thê Tiêu Hàn Tranh cũng không cả ngày nhìn chằm chằm ông ta.

Đám người cha nương ông ta đi kinh thành, cũng không có khả năng mỗi ngày đều ồn ào, sau đó để cho người bên ngoài chê cười ông ta.

Liễu Như và đám người lão thái thái chung đụng rất tốt, tại sao Cát Xuân Như lại không thể sống tốt với nương của ông ta?

Càng nghĩ Tiêu Nguyên Thạch càng kinh ngạc.

Thấy sắc mặt thay đổi không ngừng của Tiêu Nguyên Thạch, Cát Xuân Như là người bên gối, sao có thể không hiểu ông ta suy nghĩ gì.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, g.i.ế.c người tru tâm, Thời Khanh Lạc và hai lão c.h.ế.t tiệt này, còn độc ác hơn cả g.i.ế.c nàng ta.

Nàng ta cũng không để ý Tiêu Nguyên Thạch có vui vẻ hay không, lập tức bắt lấy tay ông ta: "Tướng quân, ta không phải là tang môn tinh, mẹ ta từng tìm người tính qua, nói ta là mệnh đại phú đại quý."

Thời Khanh Lạc ở một bên cười nói: "Trong mệnh có vận xui, nếu như mình đại phú đại quý có thể là do hút vận may của người khác."

"Tiền đồ của tướng công ngươi, chân của đệ đệ ngươi, cái c.h.ế.t của cha nương ruột ngươi, không phải chính là minh chứng tốt nhất sao?"

"Cha ngươi chết, ngươi mới có thể leo lên Đại tướng quân tiền đồ sáng lạng, làm tướng quân phu nhân."

"Nếu như cha ngươi không chết, sẽ dễ dàng để các ngươi ở chung một chỗ sao?"

"Đệ đệ ngươi gãy chân, mặc dù ngươi cho tướng quân đội nón xanh, nhưng cũng không bị chịu phạt, lắc mình một cái biến thành Phó đô đốc phu nhân."

"Ở Bắc Thành này, trừ gia quyến của Cẩm vương, trong đám phu nhân, xem như ngươi có thân phận cao nhất."



"Ngươi càng phú quý, đoán chừng Tiêu Phó đô đốc lại ngày càng xui xẻo."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Có người nguyền rủa người ta như vậy?

Ông ta không muốn tin, nhưng lại cảm thấy thật sự rất đạo lý.

Cũng vì vậy thật sự không nhịn được, sinh ra sự chán ghét với nữ nhân mà mình từng sủng ái trong lòng bàn tay.

Đám người Tiêu lão thái thái cũng cảm thấy có đạo lý, không hổ là học trò của lão thần tiên, nhìn người thật chính xác.

Đây chính là tang môn tinh, là loại biết hút vận may của người ta.


Sau này bọn họ phải cách xa tang môn tinh này ra.

Đừng nói Tiêu Nguyên Thạch, người Tiêu gia cũ, ngay cả Cát Xuân Nghĩa lúc này cũng nghi ngờ nhìn Cát Xuân Như.

Năm đó mẫu thân của hắn ta là dẫn theo tỷ tỷ đi ra sông giặt quần áo thì bị trượt chân rơi xuống sông.

Tiếp đó tỷ tỷ đi tìm mẫu thân, trong lúc vô tình nhặt được một cái hà bao, bên trong đó có mấy thỏi vàng.

Nhà bọn họ vì có khoản tiền này, ở huyện thành mua nhà, cuộc sống dần tốt lên, tỷ tỷ mới có thể lớn lên xinh đẹp như vậy.

Cha đột nhiên chết, người được lợi nhiều nhất chính là tỷ tỷ.

Không ai ngăn cản, ở cùng một chỗ với huynh đệ kết nghĩa của cha.

Trước đó, tỷ phu vẫn luôn nhấn mạnh, lần đó bị người ta đánh gãy chân không phải do Hề Duệ làm.

Trước kia hắn ta cũng có chất vấn Hề Duệ, nhưng đối phương không thừa nhận.

Dựa theo tính cách của Hề Duệ, chuyện đã làm, cũng không đến mức không thừa nhận.

Như vậy nói cách khác, chân gã bị gãy thật ra là do tỷ tỷ khắc mình?

Không nghĩ thì không cảm thấy, nhưng một khi nghĩ đến thì không nhịn được nghĩ nhiều, sắc mặt Cát Xuân Nghĩa ngày càng khó coi.

Thời Khanh Lạc liếc nhìn sắc mặt của mọi người ở đây, trong lúc vô tình nhìn thấy vẻ mặt của Cát Xuân Nghĩa, trong lòng có chút kinh ngạc.

Nàng chỉ là ăn nói bậy bạ thôi, chỉ là gạt người Tiêu gia cũ và phụ thân cặn bã, không ngờ Cát Xuân Nghĩa cũng sẽ tin?

Chuyện này chính là thu hoạch ngoài ý muốn!

Nữ nhân Cát Xuân Như này, ngày càng bị người ta xa lánh.

Trái lại Cát Xuân Như không phát hiện vẻ mặt của đệ đệ mình, lúc này nàng ta chỉ muốn xé xác Thời Khanh Lạc.

Nha đầu c.h.ế.t tiệc này thật quá độc ác, lại cứng rắng nói nàng ta là tang môn tinh.

Lúc này nàng ta chỉ muốn cào lên mặt Thời Khanh Lạc, chặn miệng của đối phương, quá ghê tởm.

Vì vậy không nhịn được, nhào tới chỗ Thời Khanh Lạc, muốn đưa tay tát nàng: "Thời Khanh Lạc, tiện nhân nhà ngươi, tại sao ngươi lại hại ta như vậy, ta liều mạng với ngươi!"

Cát Xuân Như đột nhiên hành động như vậy, làm cho mọi người ở đây đều sững sốt.

Ngay cả Tiêu Nguyên Thạch cũng cảm thấy ngu xuẩn, lúc trước bị Thời Khanh Lạc đánh, không học ngoan được sao?

Ở trước mặt giá trị vũ lực tuyệt đối, khóc lóc om sòm cũng vô dụng.

 
Chương 572


Quả nhiên, Cát Xuân Như mới vừa đến gần Thời Khanh Lạc, tay còn chưa đánh đến mặt đối phương, trái lại bị bắt lấy tay.

Thời Khanh Lạc trở tay cho nàng ta một cái tát: "Cát tiểu nương, ngươi thật sự là có chút không tự lượng sức mình."

Cát Xuân Như không nghĩ đến lá gan Thời Khanh Lạc lại lớn như vậy, ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch cũng dám đánh mình.

Sở dĩ nàng ta xông đến, chính là ỷ vào phủ Phó đô đốc.

Nàng ta dùng tay không bị Thời Khanh Lạc cầm lấy, chen kín gò má nóng hừng hực: "Nơi này chính là phủ Phó đô đốc, ngươi lại dám đánh ta."

Thời Khanh Lạc vô tội nói: "Ta làm thế này là tự vệ, bị người công kích, phản kích theo bản năng."

"Ngươi muốn đánh ta, chẳng lẽ ta còn đứng để ngươi đánh sao?"

Sau đó nói với đám người lão thái thái: "Các ngươi đều thấy đi, đều là nàng ta ép ta ra tay, cũng không phải là ta chủ động ra tay."

Tiêu lão thái thái nhìn Cát Xuân Như bị tát, trong lòng thầm thoải mái.

Bà ta gật đầu nói: "Đúng, chúng ta đều thấy, là tiểu tiện nhân này chủ động đánh ngươi, ngươi tự vệ mới trở tay đánh nàng ta."

"Đúng vậy, nàng ta muốn đánh ngươi trước, bây giờ bị đánh lại cũng là đáng đời." Mấy người Vương thị cũng cảm thấy Thời Khanh Lạc đánh rất tốt.

Nếu không phải bên cạnh Cát Xuân Như vẫn luôn có thị vệ, bây giờ trở về phủ Phó đô đốc lại có Tiêu Nguyên Thạch ở đây, các nàng đã sớm ra tay đánh tiểu tiện nhân này rồi,

Trước đó thù bị nha hoàn vả bạt tai, các nàng vẫn luôn nhớ.

Cát Xuân Như như muốn điên: "Rốt cuộc các ngươi họ Tiêu hay họ Thời?"

Những nữ nhân đanh đá Tiêu gia này thật sự có bệnh, mỗi lần đều giúp Thời Khanh Lạc đối nghịch nàng ta.

Thời Khanh Lạc nhướng mày: "Đây là Cát tiểu nương không đúng rồi, rõ ràng đám người lão thái thái chính là giúp đỡ người có lý, đây là ngươi muốn các nàng chẳng phân biệt thị phi?"

Tiêu lão thái thái phi một tiếng với Cát Xuân Như: "Không sai, chúng ta chính là giúp người có lý, chỉ thấy chướng mắt loại người thích làm ác như ngươi thôi."

Lúc tiểu tiện nhân này đánh bọn họ, sao không nghĩ bà ta là mẹ chồng đi?

Cát Xuân Như vô cùng tức gận, nếu không phải Tiêu Nguyên Thạch ở chỗ này, nàng ta thật sự muốn cho thị vệ đánh đám người bà già c.h.ế.t tiệt kia một trận.

Vì vậy nàng ta khóc lóc nhìn về phía Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, Thời Khanh Lạc khi dễ ta."

Tiêu Nguyên Thạch: ".."

Lần đầu tiên phát hiện tiểu kiểu thê rất có bản lĩnh.

Biết rõ không đánh lại, còn chủ động tìm Thời Khanh Lạc làm gì?

Chẳng qua Thời Khanh Lạc đánh Cát Xuân Như, cũng tương đương không cho ông ta chút mặt mũi nào.

Ông ta trầm mặt nhìn về phía Thời Khanh Lạc: “Ngươi hơi quá đáng rồi."

Thời Khanh Lạc hất tay Cát Xuân Như ra: "Vậy trái lại ông nên quản tiểu kiều thê của mình đi!"

Nàng lại nói: "Dù sao ai đối với ta không khách khí, ta cũng sẽ không khách khí."

Ý rất rõ, nếu tiểu kiều thê của ông lại chọc ta, vậy ta còn tiếp tục đánh.

Xưa nay Tiêu Nguyên Thạch đều biết đứaa con dâu xấu xa này không phải là người dễ trêu vào.

Ông ta hít sâu một hơi, nói với nha hoàn Cát Xuân Như: "Dẫn phu nhân của các ngươi về viện đi."

Ồn ào nữa, phủ Phó đô đốc lại trở thành trò cười.

Người của hai bên này không thể tụm lại, nếu không lại cãi nhau.

Ông ta không quản được nương ruột và con dâu, chỉ có thể tách Cát Xuân Như ra trước.

Trên mặt Cát Xuân Như đầy vẻ kháng cự, không dám tin nhìn Tiêu Nguyên Thạch"

”Tướng quân, nàng ta đánh vào mặt ta, chàng cứ mặc kệ như vậy?"

Nếu đổi thành lúc trước, đừng nói là bị người đánh, ngay cả tay nàng ta bị chút thương tích, ông ta cũng sẽ ôm nàng ta đau lòng nửa ngày.



Bây giờ thấy nàng ta bị đánh, còn muốn đưa nàng ta về viện, chuyện này làm cho nàng ta sau này sao có tiếng nói ở phủ Phó đô đốc.

Tiêu Nguyên Thạch vô cùng nhức đầu: "Là ngươi ra tay trước, lúc này mới bị đánh lại, vậy ngươi muốn thế nào?"

"Cũng đi lên cho nàng ta một bạt tai?"

Ánh mắt Cát Xuân Như sáng lên, cũng không phải là không thể.

Tiêu Nguyên Thạch thấy ánh mắt của nàng ta: "..."

Tiêu Nguyên Thạch cạn lời nhìn Cát Xuân Như: "Nếu ta đánh nó, ngươi có tin, một lát nữa người của toàn Bắc Thành đều sẽ biết, ta một cha chồng đánh con dâu đã cắt đứt quan hệ, danh tiếng lập tức mất sạch."

Thời Khanh Lạc ở một bên bổ sung: "Là tiền cha chồng, cảm ơn."

"Đừng nói, tiền cha chồng ông vẫn rất tự biết mình đó."

Nếu Tiêu Nguyên Thạch dám đánh nàng, quả thật nàng có thể ồn ào cho cả Bắc Thành đều biết.

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Ông ta rất muốn hỏi, sao ngươi vẫn chưa lên trời đi?

Cát Xuân Như sụp đổ rồi, tại sao mỗi lần nàng ta chống lại Thời Khanh Lạc đều là bên bị thiệt?

Bây giờ ngay cả Tiêu Nguyên Thạch cũng không giúp nàng ta.

Chẳng những như vậy, lần này ngay cả Cát Xuân Nghĩa cũng không nhìn tiếp nữa.

"Tỷ, chúng ta về viện trước đi."

Bị người ta nói thành như vậy, muốn đánh người lại bị đánh lại, cũng đừng ở chỗ này tiếp tục làm mất mặt nữa.

Mặc dù hắn ta hận Thời Khanh Lạc, nhưng cũng biết bây giờ chống lại nữ nhân này chỉ có bọn họ chịu thiệt thôi.

Đặc biệt lúc này còn liên quan đến đám người Tiêu gia cũ, tỷ tỷ của hắn ta sao có thể là đối thủ được.

Lúc này Cát Xuân Như giống như mới bị đả kích.

Nàng ta nhìn sắc mặt không vui của đệ đệ, mím môi: "Được, về viện đi."

Nói xong cũng không nhìn Tiêu Nguyên Thạch và đám người Thời Khanh Lạc, trầm mặt dẫn Cát Xuân Nghĩa rời đi.

Trong lòng vô cùng hận, nàng ta nhớ món nợ này.

Lần này Tiêu Nguyên Thạch cũng bị nàng ta oán hận, nam nhân tận mắt thấy thê tử của mình bị đánh như vậy lại mặc kệ, thật là ngày càng không nhờ vả được.

Tình yêu sâu sắc đối với Tiêu Nguyên Thạch, cũng dần tiêu hao sạch cùng với những chuyện gần đây.

Nhìn Cát Xuân Như rời đi, Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại bị Thời Khanh Lạc cắm một đao: "Tiền cha chồng, xem ra trong nhà ngươi không có uy tín gì, tiểu kều thê của ông nghe lời đệ đệ, lại không nghe lời ông."

Tiêu Nguyên Thạch: "..."

Không nhắc đến thì không cảm thấy, nhắc đến ông ta lại lạnh lòng.

Cát Xuân Như ngày càng quá đáng.

Ở một bên Tiêu lão thái thái khinh bỉ nói: "Đáng đời đường đường là một Đại tướng quân, chẳng những không quản nổi thê tử của mình, còn để cho nàng ta cưỡi trên đầu đi tiểu, thật xấu hổ."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Đây thật sự là nương của ông ta sao? Đây là tiếng người nên nói sao?

Cái gì mà cưỡi trên đầu đi tiểu? Thật sự là làm nhục văn nhã.

Tiêu lão gia tử cũng thất vọng nhìn Tiêu Nguyên Thạch: "Lão nhị, để cho nữ nhân cưỡi lên đầu mình, ngươi làm Phó đô đốc không cảm thấy mất mặt sao?”

Tiêu lão đại và Tiêu lão tam cũng khinh bỉ nhìn ông ta.

Lão nhị này thật không có bản lĩnh, lại bị vợ cưỡi ngay lên đầu làm mất mặt trước mặt mọi người.

Nếu đổi thành bọn họ, đánh một cái, sau này sẽ biết nghe lời.

Cát Xuân Như kia bị lão nhị chiều hư rồi.

 
Chương 573


Cảm thụ ánh mắt khinh bỉ của mọi ngươi, đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy mất hết mặt mũi.

Trước đó ông ta đúng là quá nuôi chiều Cát Xuân Như, để cho nàng ta trước mặt nhiều người như vậy, không để ý đến mặt mũi của ông ta.

Thời Khanh Lạc bĩu môi: "Tiêu Phó đô đốc, dẫn thê tử như vậy ra ngoài rốt cuộc là mất thể diện, hay là làm ông vẻ vang, trong lòng ông cũng đã hiểu rõ.""

"Ông vẫn nên thận trọng suy nghĩ về lợi đề nghị của đám người lão thái thái đi."

Tiêu lão thái thái tán thành gật đầu: "Đúng vậy, tang môn tinh như vậy, lão nhị ngươi còn giữ làm gì?"

"Quả thật nếu sợ hưu nàng ta mất thể diện, vậy trước tiên cứ biếm thê làm thiếp như lời chúng ta nói đi."

Tiêu Nguyên Thạch: "..." Nói như biếm thê làm thiếp không mất thể diện vậy.

Tiêu Nguyên Thạch thật sự sợ mấy người này tụm lại với nhau, làm chuyện gì làm mất mặt ông ta.

Có thể tưởng tượng được, nếu như ông ta không đồng ý đề nghị này, tiếp theo toàn bộ phủ Phó đô đốc sẽ náo loạn như thế nào.

Ông ta không nhịn được, vươn tay xoa mi tâm: "Ta sẽ suy nghĩ."

Tiếp đó nói với quản gia: "Đưa lão gia và lão phu nhân, còn có hai vị khách nữ đi nghỉ ngơi."

Lần này trái lại đám người Thời Khanh Lạc không làm khó ông ta, dù sao tương lai còn dài, đi theo quản gia đến chỗ ở.

Đám người giải tán hết, Tiêu Nguyên Thạch đứng tại chỗ một lúc lâu, lúc này mới xoay người về thư phòng của mình.

Ông ta phải suy nghĩ cẩn thận tiếp theo nên làm thế nào.

Bên kia, Cát Xuân Như tự về viện của mình, không nhịn được hung hăng đập bàn.

Chờ nàng ta phát tiết đủ rồi, Ngưu thị nói: "Tỷ tỷ, bây giờ không phải là lúc ngươi nên tức giận."

Cát Xuân Như đập phá mệt mỏi, thở hổn hển ngồi xuống hỏi: "Ngươi có ý gì."

Ngưu thị có ý ám chỉ: "Lúc này nha đầu c.h.ế.t tiệt kia và đám người Tiêu gia luôn xúi giục Phó đô đốc hưu ngươi, ít nhất cũng phải biếm thê làm thiếp."

"Bây giờ trách nhiệm nặng nề của ngươi chính là đi lấy lòng Phó đô đốc, giữ được vị trí chính thê."

Nếu Cát Xuân Như bị hưu hay bị biếm thành thiếp, vậy cuộc sống của bà ta và Cát Xuân Nghĩa ở phủ Phó đô đốc sẽ không tốt.

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cát Xuân Như lại khó coi.

Nàng ta cắn môi nói: "Sẽ không, tướng quân sẽ không làm như vậy."

Nàng ta tin tưởng Tiêu Nguyên Thạch vẫn còn có tình cảm với mình, sẽ không tuyệt tình như vậy.

Ngưu thị trợn mắt trong lòng, nhưng trên mặt lại nói: "Dù cho trong lòng hắn ta không muốn, nhưng đây không phải là bị ép buộc sao."

"Tiêu lão gia tử nói là muốn khai trừ khỏi tộc đấy."

Đây không phải trò đùa, bị khai trừ khỏi tộc, đó chính là lục bình không rể.

Cát Xuân Như lắc đầu nói: "Lão già đó chỉ là dọa sợ tướng quân thôi."

"Nếu thật sự khai trừ tướng quân, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của tướng quân, sao bọn họ có thể lấy được lợi ích?"

Nàng ta mới không tin lão gia tử lại tàn nhẫn như vậy.

Ngưu thị không nói nữa, tỷ tỷ này của Cát Xuân Nghĩa lấy tự tin như vậy ở đâu?

Rõ ràng mình đã bị bắt lỗi nhiều lần như vậy, mới vừa rồi ở trước mặt mọi người còn àm Tiêu Nguyên Thạch mất mặt.

Bây giờ lại cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ không hưu mình.

Ngưu thị nhìn bộ dạng kia của Cát Xuân Như, cảm thấy Cát Xuân Như vẫn rất có thể bị biếm thành thị thiếp.

Vị vậy cho Cát Xuân Nghĩa một ánh mắt.

Bây giờ Cát Xuân Nghĩa không có hy vọng cho tiền đồ tương lai, chỉ muốn bị nuôi ăn ngon sống qua ngày thôi.



Vì vậy chịu đựng sự phiền chán trong lòng nói với Cát Xuân Như: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn nên đi dỗ dành tỷ phu đi, nếu không bị mấy người khích bác thành công, ngươi có thể làm thể nào?"

Mặc dù Cát Xuân Như không cảm thấy Tiêu Nguyên Thạch sẽ làm như vậy với mình, nhưng suy nghĩ một chút cũng có đạo lý.

Nàng ta gật đầu: "Được vậy ta đi dỗ dành chàng ấy."

Sau đó để cho nha hoàn đi thăm dò Tiêu Nguyên Thạch ở chỗ nào.

Nghe nói Tiêu Nguyên Thạch đi thư phòng, nàng ta lại đi thay quần áo, trang điểm một phen, sau đó đi thư phòng.

Chỉ tiếc bây giờ Tiêu Nguyên Thạch sắp phiền c.h.ế.t rồi, vốn dĩ không muốn gặp Cát Xuân Như.

Vì vậy phân phó tùy tùng ngăn người ở ngoài thư phòng, làm cho Cát Xuân Như giận đến mức giậm chân, nhưng không có cách nào chỉ có thể rời đi.


Chuyện xảy ra trong phủ Phó đô đốc, rất nhanh truyền vào lỗ tai của Cẩm vương.

Gã nghe xong cũng không nói gì.

Chỉ chăm chú vẽ bức tranh mỹ nhân xong, lúc này mới để bút xuống cười nói: "Quả nhiên Thời Khanh Lạc thật nhanh mồm nhanh miệng, màu đỏ cũng có thể nói thành màu đen."

Ngay cả gã cũng cảm thấy Cát Xuân Như chính là một tang môn tinh, Tiêu Nguyên Thạch là người trong cuộc sẽ không thèm để ý?

Lá gan cũng thật lớn, ngay trước mặt Tiêu Nguyên Thạch tát thê tử của ông ta một cái.

Còn lung lạc được người Tiêu gia, tất cả đều đứng về phía mình.

Muốn làm được mấy chuyện này rất không dễ dàng, Thời Khanh Lạc này thật thú vị.

Gã phân phó: "Đi nhìn chằm chằm phủ Phó đô đốc, một khi Thời Khanh Lạc ra ngoài thì báo cho ta."

Gã muốn gặp tìm cơ hội gặp Thời Khanh Lạc trước bữa tiệc ngắm hoa.

Ám vệ cung kính nói: "Vâng."

Lúc ăn cơm chiều, Tiêu Nguyên Thạch đi đến viện của người Tiêu gia cũ ở, chủ động ăn cơm với Tiêu lão thái thái và lão gia tử.

Đối với cha nương bị thê tử cho người đánh, ông ta vẫn có chút áy náy.

Cũng muốn làm dịu quan hệ, để cho lão gia tử bỏ đi suy nghĩ khai trừ khỏi tộc kia.

Trước đó lão gia tử đã dặn lão thái thái, không để cho bà ta cứ mắng Tiêu Nguyên Thạch như vậy, phải dùng phương pháp dụ dỗ.

Mặc dù ở nhà mọi chuyện đều do lão thái thái làm chủ, nhưng nếu lão gia tử thật sự lên tiếng, bà ta cũng sẽ nghe.

Vì vậy lúc ăn cơm, lão thái thái không chỉ không mắng Tiêu Nguyên Thạch, còn cố ý nói mấy chuyện lúc ông ta còn bé, cùng với mấy món ăn mà ông ta thích.

Quả nhiên làm cho Tiêu Nguyên Thạch thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ ông ta thật sự sợ lão thái thái, vừa thấy mặt đã mắng ông ta.

Bầu không khí ăn cơm rất tốt, sau khi ăn xong, lão gia tử để người pha trà, ngồi uống trà nói chuyện với Tiêu Nguyên Thạch.

Trước tiên lão gia tử nói một ít chuyện lý thú ở huyện Hà Dương.

Tiêu Nguyên Thạch cũng nói một ít chuyện lúc đánh giặc.

Đã rất lâu hai cha con không ngồi tán gẫu như vậy, trái lại làm cho trong lòng Tiêu Nguyên Thạch có chút không biết mùi vị gì.

Vốn dĩ đã từ từ không thân thiết, trò chuyện một chút lại trở về như xưa.

Lúc này lão gia tử mới nói vấn đề chính: "Lão nhị, ngươi suy nghĩ sao rồi?"

Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Cha, ta còn đang suy nghĩ."

Lần này lão gia tử không ép ông ta: "Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, chúng ta là vì tốt cho ngươi, thê tử của ngươi không chỉ là mang xui xẻo, mà còn là một người thích gây chuyện, chắc hẳn ngươi đã tự mình cảm nhận được."

Đột nhiên lão gia tử đổi đề tài: "Ta nghe nói Liễu Như sắp sinh rồi?"

Tiêu Nguyên Thạch gật đầu: "Vâng, sắp rồi."

 
Chương 574


Lão gia tử lại hỏi: "Các ngươi mới đến Bắc Thành không được bao lâu, Cát thị có đại biểu phủ Phó đô đốc đi tham gia yến hội sao?"

Tiêu Nguyên Thạch lắc đây: "Chưa từng có."

Trước đó mới vừa nhận chức xong, thế gia Bắc Thành đều còn nhìn thái độ của Cẩm Vương.

"Chẳng qua trong phủ của chúng ta cũng có nhận được thiệp mà Trắc phi Cẩm vương mời, qua hai ngày nữa có một bữa tiệc ngắm hoa."

Nhắc đến chuyện này ông ta lại nhức đầu.

Nếu Cát Xuân Như đi một mình, nàng ta sẽ còn chừng mực, yến hội như vậy có thể ứng phó được.

Nhưng Trắc phi Cẩm Vương cũng mời Thời Khanh Lạc, nếu để cho Cát Xuân Như đi, lại chạm mặt với Thời Khanh Lạc, không cần đoán cũng biết nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Đến lúc đó tám chín phần Cát Xuân Như lại làm mất mặt phú Phó đô đốc.

Nhưng nếu không đi cũng không được, dù sao đây là lần đầu tiên Trắc phi Cẩm vương mời, cũng là một tín hiệu.

Phủ Cẩm vương mời phủ bọn họ, những phu nhân quyền quý thế gia của Bắc Thành mới có thể bắt đầu mời gia quyến phủ Phó đô đốc tham gia yến hội do các nàng tổ chức.

Ông ta đến Bắc Thành mới phát hiện, quyền quý thế gia ở đây đều theo Cẩm vương.

Mặc kệ là thật sự dựa vào hay là giả bộ dựa vào, cũng không có ai đơn độc ló đầu chống lại Cẩm vương.

Ông ta mới đến Bắc Thành không bao lâu, dù cho muốn kiềm chế đối phương, cũng không thể đối nghịch mặt ngoài được.

Nếu như ông ta không để cho Cát Xuân Như đi tham gia yến hội, ắt sẽ làm cho người ta hiểu lầm, ông ta không cho phủ Cẩm vương mặt mũi, trực tiếp muốn đối nghịch Cẩm vương.

Rất có thể ông ta sẽ bị toàn bộ thế gia quyền quý của Bắc Thành xa lánh.

Vì bảo đảm hoạt động thuận lợi ở Bắc Thành, cho nên yến tiếc hai ngày sau, phu nhân Phó đô đốc của ông ta phải đi.

Nhưng nếu đi, lại chạm mắt Thời Khanh Lạc, ông ta quá khó khăn rồi...

Tất nhiên lão gia tử nhìn thấu sự khó xử của con trai.

Trong mắt hiện ra chút ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Ông ta mở miệng nói: "Có phải ngươi lo lắng thê tử của ngươi đi phủ Cẩm vương, sẽ ồn ào với thê tử của Tranh nhi không?"

Tiêu Nguyên Thạch cười khổ: "Đúng vậy, đến lúc đó mặt mũi của phủ Phó đô đốc sẽ bị mất sạch."

Trong lòng ông ta không có chút may mắn nào, Thời Khanh Lạc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Cát Xuân Như.

Tiêu lão gia tử nói: "Đây là khẳng định, thê tử của Tranh Nhi là người bao che người mình, thê tử của ngươi đã từng khi dễ mẫu thân và huynh muội Tranh nhi, nha đầu đó chỉ cần có cơ hội sẽ giẫm mặt mũi của thê tử ngươi dưới chân."

Tiếp đó lại chuyển lời: "Chẳng qua đây cũng là cơ hội."

Tiêu Nguyên Thạch không hiểu: "Cơ hội gì?"

Lão gia tử vỗ vai Tiêu Nguyên Thạch một cái: "Cơ hội đổi chính thê."

“Dù sao những phu nhân ở Bắc Thành kia cũng chưa từng gặp chính thê của ngươi, cho nên lần tham gia bữa tiệc này là Cát Xuân Như hay Liễu Như, thật ra cũng không khác nhau lắm."

"Ngươi và Tranh nhi đã cắt đứt quan hệ, tương lai phủ Phó đô đốc này cũng phải có người thừa kế."



“Tranh nhi và Nhị Lang đều là người có cốt khí, dù cho ngươi có tặng cho bọn nó, bọn nó cũng không cần."

"Cho nên phải sinh một con trai trưởng, Liễu Như sắp sinh, không bằng để cho nàng ta làm chính thê của ngươi, Cát Xuân Như thành thị thiếp, cũng đúng lúc có thể giải quyết chuyện lửa xém lông mày này."

Nghe được lời của lão gia tử, Tiêu Nguyên Thạch trầm tư.

Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, như vậy tất cả chuyện phiền lòng gần đây đều có thể giải quyết.

Hơn nữa đối với suy đoán tang môn tinh kia, mặc dù ông ta không tin, nhưng vẫn có chút kiêng kỵ và chán ghét.

Nếu Cát Xuân Như tiếp tục làm chính thê, vận mệnh của ông ta có thể ngày càng kém hay không?


Một lát sau, ông ta gật đầu: "Được, ta nghe lời cha."

Như vậy cha nương cũng sẽ không ồn ào, sau đó cũng sẽ không muốn tố cáo bên Cẩm Vương hay khai trừ ông ta ra khỏi tộc nữa.

Hơn nữa bây giờ Liễu Như càng có phong độ chính thê hơn Cát Xuân Như.

Tiêu lão gia tử gật đầu nói: "Vậy mới đúng, ngươi đối với Cát Xuân Như đã hết tình hết nghĩa rồi."

"Nếu đổi thành là nam nhân khác, bị chính thê cho đội nón xanh như vậy, sứm đã bị hưu rồi, chỗ nào còn để cho nàng ta tiếp tục làm ồn ào."

Về chuyện này, Tiêu Nguyên Thạch cũng tán thành: "Cha nói đúng."

Trừ chuyện tang môn tinhkia, làm cho Tiêu Nguyên Thạch chán ghét nhất định là bị đội nón xanh.

Mặc kệ Cát Xuân Như có bị hãm hại hay không, nói tóm lại lúc thân thiết với Trình Đông Phong đã bị mọi người thấy được.

Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta chưa từng chạm vào nàng ta.

Có một ngày nàng ta giữ ông ta lại ngủ, ông ta có ở lại, nhưng cũng không có chút hứng thú nào với nàng ta.

Bởi vì chỉ cần thân mật một chút, trong đầu sẽ nghĩ đến nàng ta từng ôm hôn Trình Đồng Phong, cảm thấy có chút chán ghét.

Cho nên ngày đó ông ta không đụng đến nàng ta, chỉ ngủ bình thường thôi.

Tiêu Nguyên Thạch thở dài: "Nhưng ta lại không biết nên nói với nàng ta như thế nào."

Nếu bị thành thị thiếp, không biết Cát Xuân Như sẽ ồn ào như thế nào.

Tiêu lão thái thái không nhịn được liếc Tiêu Nguyên Thạch một cái: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi đi, nhà này rốt cuộc là ngươi làm chủ hay tiện nhân kia làm chủ?"

"Tất nhiên biếm thê làm thiệp là vì nàng ta làm nhiều chuyện sai, ngươi có gì phải sợ."

Tiêu Nguyên Thạch nhức đầu: "Không phải ta sợ, mà tóm lại tình cảm nhiều năm như vậy cũng không phải giả, có một ít lời khó mở miệng."

Tiêu lão thái thái cười lạnh: "Lúc ngươi và Khổng thị mới thành thân cũng có tình cảm, cuối cùng ngươi còn không phải bị Cát Xuân Như xúi giục hòa ly sao."

"Ta thấy ngươi là bị nó bỏ thuốc rồi, gặp mặt nó là bị mê mẩn tâm trí."

Tiêu lão gia tử thấy sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch khó coi, liếc lão thái thái một cái: "Được đối, lão nhị biết làm sao."

Lúc này lão thái thái mới bĩu môi: "Được, ta không nói nữa."

Tiêu lão gia tử hỏi Tiêu Nguyên Thạch: "Sau khi đến Bắc Thành ai quản gia?"

 
Chương 575


Tiêu Nguyên Thạch trả lời đúng sự thật: "Cát Xuân Như quản gia."

"Vốn dĩ ở kinh thành ta đã để Liễu Như quản gia rồi, nhưng nàng ấy mang thai không thuận tiện lắm, cho nên giao trả lại cho Cát Xuân Như."

Tiêu lão gia tử ý vị thâm trường nói: "Vậy trước khi ngươi nói chuyện biếm thê thành thiếp với nàng ta, nên điều tra sổ sách trong phủ một chút."

Tiêu Nguyên Thạch nghe được hàm ý trong lời của lão gia tử: "Cha, ngài sợ nàng ta lại cầm tiền trong phủ?"

"Không thể nào, sau khi đến Bắc Thành, ta chỉ cho mấy nghìn lượng vào trong kho bạc thôi."

Vì đề phòng Cát Xuân Như lại lấy tiền đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ.

Trước đó trái lại đúng là có đưa hai nghìn lượng cho Cát Xuân Nghĩa, nhưng cũng nói với ông ta trước.

Bởi vì Cát Xuân Nghĩa là do ông ta hại đi đào mỏ, cho nên ông ta cũng đồng ý chuyện này.

Tiêu lão gia tử suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ ngươi chính là Phó đô đốc Bắc Thành, chẳng lẽ không có ngươi tặng tiền cho ngươi?"

Ông ta nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, vẫn nên đi điều tra chút đi."

Tiêu Nguyên Thạch biết tính cách của cha mình không có chuyện gì, chắc chắn sẽ không nói như vậy.

"Cha, có phải ngài nghe được chuyện gì không?"

Lão gia tử thở dài: "Trên đường ta nghe thê tử Tranh nhi nói, Cẩm vương để cho ngươi tặng tiền cho Tranh Nhi, nhưng bị bọn nó từ chối."

“Thê tử Tranh nhi nói, nếu đã tặng tiền cho bọn họ, vậy chắc cũng sẽ tặng tiền cho ngươi."

"Cho nên ta chỉ sợ thê tử phá của kia của ngươi nhận tiền không nên nhận, đến lúc đó liên lụy đến ngươi."

Đây đúng là Thời Khanh Lạc nói.

Phu thê Thời Khanh Lạc không dám thu tiền, vậy khẳng định là tiền phỏng tay, con trai ông ta cũng không thể thu.

Lời này làm cho Tiêu Nguyên Thạch thay đổi sắc mặt, trực tiếp đứng lên: "Bây giờ ta sẽ đi điều tra ngay."

Ông ta thật sự không ngờ Cẩm vương đã hối lộ cho Tiêu Hàn Tranh nhanh như vậy.

Rõ ràng là muốn lôi kéo, Cẩm vương là muốn làm gì?

Tiêu Hàn Tranh chỉ cần không ngốc, chắc chắc sẽ không nhận khoản tiền này.

Ông ta cũng không biết phủ Cẩm vương có tặng tiền cho phủ Phó đô đốc hay không, dù sao ông ta cũng không thấy.

Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ sợ Cát Xuân Như sơ ý nhận.

Tiêu lão gia tử cũng cảm thấy đây là chuyện lớn: "Được, vậy ngươi nhanh đi đi."

Tiếp đó ông ta giống như nhớ đến chuyện gì đó: "Lão nhị, chuyện người thiết kế Cát Xuân Nghĩa đi đào mỏ, Cát thị đã biết."

Tiêu Nguyên Thạch ngẩn ra: "Sao lại biết?"

Ông ta không giả ngu, nếu lão gia tử đã biết, ông ta không thừa nhận cũng không có ý nghĩa gì.

Chủ yếu là ông ta bất ngờ, sao bọn họ lại biết.

Tiêu lão gia tử không có nói đây là do bạn già nói, ông ta chỉ nói: "Ngày đó ngay trước mặt chúng ta, Cát Xuân Nghĩa nói với Cát Xuân Như."

Đây đúng là sự thật, chẳng qua là do bạn già của mình nhắc đến trước, Cát Xuân Nghĩa mới thuận thế nói ra.

"Bởi vì chuyện này tỷ đệ Cát Xuân Như khẳng định sẽ có ngăn cách và oán hận với ngươi, trong lòng ngươi nên tính toán cho kỹ đi."

Sở dĩ ông ta cố ý nói như vậy, trừ muốn nhắc nhớ con trai đề phòng hai người này ra, cũng là vì để cho con trai hoàn toàn quyết tâm biếm thê thành thiếp.

Có một chính thê oán hận mình, khẳng định không phải chuyện gì tốt.

Nếu đối thành một tiểu thiếp, cũng không cần lo lắng như vậy.

Dù sao quyền lực của chính thê lớn hơn tiểu thiếp.



Lần này Tiêu Nguyên Thạch nghe lọt tai: "Được, ta biết rồi."

Ông ta híp mắt, khó trách từ lúc gặp mặt đến khi rời đi theo tỷ tỷ của mình, Cát Xuân Nghĩa không có gọi ông ta tiếng tỷ phu nào, thì ra là đã biết.

Tiêu Nguyên Thạch rời khỏi viên lão gia tử, gọi quản gia đén.

Ông ta hỏi: "Người của phủ Cẩm Vương có đến không?"

Quản gia là thân tín đi theo từ phủ tướng quân, gã cung kính trả lời: "Có một ngày ngài đi ra ngoài, trái lại Trắc phi phủ Cẩm vương có phái nha hoàn đến tặng lệ vật nhậm chức, là phu nhân tiếp đãi."

"Sau khi người rời đi, phu nhân đưa lễ vật của phủ Cẩm vương vào kho, cũng không phải đồ hiếm lạ gì, chỉ có một đôi bình sứ và ít vải vóc."

Bởi vì đây là chuyện giữa hậu viện, cộng thêm mấy ngày đó Phó đô đốc bận rộn, nên gã cũng không chủ động nói.


Tiêu Nguyên Thạch suy nghĩ một chút: "Ngươi lén lén dẫn nha hoàn thiếp thân của phu nhân đến đây."

Ông ta nhấn mạnh: "Không nên để cho phu nhân phát hiện."

Quản gia ngẩn ra, chẳng qua cũng không hỏi nhiều: "Vâng!"

Chờ sau khi quản gia rời đi, Tiêu Nguyên Thạch lật xem sổ sách trong tay, có chút mờ ám, nhưng cũng chỉ là bị thiếu mấy trăm lượng bạc.

Xem ra là Cát Xuân Như lấy làm tiền riêng rồi.

Vì vậy ông ta lại sinh ra mấy phần chán ghét, thật sự Cát Xuân Như làm vậy quá không phóng khoáng.

Chẳng qua cũng chỉ mấy trăm lượng bạc, ông ta cũng lười truy cứu.

Một lát sau, quản gia để cho người len lén dẫn nha hoàn được Cát Xuân Như tín nhiệm nhất vào.

Nha hoàn kia thấy Tiêu Nguyên Thạch thì run rẩy: "Tham kiến Phó đô đốc."

Tiêu Nguyên Thạch mở miệng nói: "Ngẩng đầu lên cho ta."

Nha hoàn kia run lên, cẩn thận ngẩng đầu lên, nhưng trong ánh mắt đều là lo lắng.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch lộp bộp một chút, đây rõ ràng là biểu hiện chột dạ.

"Ta hỏi ngươi, trước đó Trắc phi Cẩm vương để cho người đưa lễ vật nhậm chức tới, trừ đồ đã nhập vào kho ra, còn có cái gì?"

Lời này vừa ra, vẻ mặt của nha hoàn đã hoảng loạn.

Tiêu Nguyên Thạch bộc phát uy thế toàn thân, vỗ bàn một cái: "Nói nhanh, nếu không ta sẽ để cả nhà ngươi đi đào mỏ."

Nha hoàn kia nghe vậy, lập tức sợ dến mức quỳ xuống.

Nha hoàn cho là Phó đô đốc đã biết, hơn nữa cũng không dám liên lụy đến cả nhà.

Vì vậy nơm nớp lo sợ nói: "Còn có có một cái hộp, bị phu nhân nhận riêng ạ."

Tiêu Nguyên Thạch xiếc chặt sổ sách trong tay: "Trong hộp có phải đựng ngân phiếu không?"

Trái tim nha hoàn đập thật nhanh, quả nhiên Phó đô đốc đã biết.

Cũng vì vậy nha hoàn không tìm cớ nữa: "Vâng."

Lửa giận của Tiêu Nguyên Thạch bùng cháy mãnh liệt: "Bao nhiêu?"

Nha hoàn trả lời đúng sự thật: "Năm vạn lượng bạc."

Con ngươi Tiêu Nguyên Thạch co rụt lại: "Khoảng tiền này phu nhân cất riêng hay là dùng làm gì?"

Nha hoàn cảm thấy lửa giận của Tiêu Nguyên Thạch, sợ run cả người: "Phu nhân giữ cho mình một vạn lượng, bốn vạn lượng còn dư lại, thì để cho người đưa đi kinh thành cho Cát trắc phi."

"Ầm!" Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được đá cái ghế về phía nha hoàn kia.

Cái ghế nặng nề đập vào người nha hoàn.

Nàng ta phát ra tiếng hét chói tai, sau đó ngất xỉu.

 
Chương 576


Tiêu Nguyên Thạch mở cửa thư phòng, bước nhanh đến viện Cát Xuân Như.

Lúc này Cát Xuân Như mới vừa dùng cơm xong với Cát Xuân Nghĩa, đang ngồi nói chuyện.

Cát Xuân Nghĩa bắt đầu tố khổ, nói mình chịu bao nhiêu tội.

Nghe được lời này Cát Xuân Như vô cùng đau lòng, ngày càng oán trách Tiêu Nguyên Thạch thêm.

"Rầm!" Đột nhiên cửa bị người đá văng ra.

Cát Xuân Như vừa muốn nổi giận, chỉ thấy Tiêu Nguyên Thạch xanh mặt đi vào.

Nàng ta còn tưởng rằng Tiêu Nguyên Thạch bị dám người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc khích bác.

Cộng thêm mới vừa rồi nghe đệ đệ tố khổ, lúc này trong lòng cũng tức giận.

Nàng ta không đứng lên, mà là ngồi nhìn về phía ông ta, trong giọng điệu có mấy phần châm chọc: "Phó đô đốc thật là u phong.

Tiêu Nguyên Thạch thấy bộ dạng này của nàng ta, tức giận cười nói: "Không, phu nhân Phó đô đốc ngươi mới uy phong."

Ông ta lạnh lùng liếc nhìn Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị: "Cút ra ngoài cho ta."

Tiêu Nguyên Thạch từng đi chiến trường, khí thế bộc phát ra, vừa ác liệt vừa mang theo mấy phần sát khí.

Cho nên Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị sợ hết hồn.

Hai người thấy ông ta như vậy, cũng không dám hỏi nhiều, ão não đi ra cửa.

Còn về Cát Xuân Như ở trong phòng, hai người cũng không quan tâm.

Cát Xuân Nghĩa biết Tiêu Nguyên Thạch thích tỷ tỷ của mình bao nhiêu, cho nên không cảm thấy đối phương sẽ làm khó tỷ tỷ.

Sau khi đi ra, trong lòng hắn ta giận không chỗ phát tiết.

Mới vừa rồi Tiêu Nguyên Thạch bảo bọn họ cút, thật quá đáng.

Nhưng lại không có can đảm đi vào chất vấn, hơn nữa tùy tùng của Tiêu Nguyên Thạch còn mời bọn họ rời đi, cho nên hắn ta chỉ có thể dẫn Ngưu thị về phòng.

Sau khi hai người Cát Xuân Nghĩa rời đi, Tiêu Nguyên Thạch xoay người đóng cửa lại.

Cát Xuân Như nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, cũng sợ hết hồn.

"Tướng quân, chàng đây là thế nào?"

“Có phải lão thái thái và Thời Khanh Lạc lại nói gì về ta với chàng không?"



Tiêu Nguyên Thạch không đáp mà hỏi ngược lại: "Người của Trắc phi Cẩm vương đưa ngân phiếu làm lễ vật nhậm chức qua, tại sao ngươi không nói cho ta biết?"

Nghe được lời này, Cát Xuân Như lập tức căng thẳng, càng là kinh ngạc hơn.

Sao Tiêu Nguyên Thạch lại biết?

"Chuyện này, đây chỉ là một lễ vật nhậm chức mà thôi, mấy ngày đó ta thấy chàng bận rộn nhiều việc cho nên không nói cho chàng."

Tiêu Nguyên Thạch đã biết chuyện ngân phiếu, nàng ta không thừa nhận cũng không được.

Tiêu Nguyên Thạch lạnh lùng nhìn nàng ta: "Vậy ngân phiếu kia đâu?"

Đôi mắt Cát Xuân Như hơi trốn tránh, rất nhanh lộ ra vẻ mặt làm sai: "Ngân phiếu bị mất rồi."

Tiêu Nguyên Thạch híp mắt hỏi: "Mất? Sao ngân phiếu lại đi mất?"

Cát Xuân Như có chút sợ Tiêu Nguyên Thạch như vậy, càng không dám nói thật: "Ta chia bỏ vào hai cái hà bao, rồi sau đó cầm đi tìm Xuân Nghĩa, ai biết trên đường trở về, bốn vạn lượng bỏ vào hà bao không cánh mà bay."

"Ta nghi ngờ là đám người Tiêu gia cũ lấy, dù sao ba vạn lượng của Xuân Nghĩa lúc trước cũng là do bọn họ trộm đi."

"Nhưng ta không dám nói cho chàng biết, sợ ảnh hưởng đến tình cảm giữa chàng và lão gia tử lão thái thái."

Nàng ta nghĩ thầm, nếu Tiêu Nguyên Thạch đã biết đến khoản tiền này, vậy đoán chừng là phủ Cẩm vương kia làm lộ ra.

Tiêu Nguyên Thạch giận đến mức không kìm chế được: "Cát Xuân Như. ngươi thật có bản lĩnh."

"Nói dối hết lần này đến lần khác, đưa cho muội muội ngươi bốn vạn lượng, lại dám vu oan cho người nhà của ta."

"Sao vậy, ở trong mắt ngươi, ngươi Tiêu gia chúng ta giống như kẻ trộm vậy sao?”

Ông ta vô cùng tức giận: "Ngươi đừng quên, ba vạn lượng của Cát Xuân Nghĩa kia, cũng là ngươi len lén trộm từ phủ tướng quân cho hắn ta."

Ông ta thật sự không ngờ Cát Xuân Như lại lớn gan như vậy, nhận nhiều ngân phiếu của phủ Cẩm vương không nói cho ông ta biết, đưa ngân phiếu cho Cát Xuân Di, lại còn có gan ám chỉ vu oan cho cha nương của ông ta trộm.

Hóa ra trong mắt nàng ta nhà bọn họ lại giống kẻ trộm, vậy người nhà nàng ta là người tốt?

Lần đầu tiên ông ta phát hiện, ông ta thật sự không hiểu rõ thê tử Cát Xuân Như này.

Nếu không phải trước đó ông ta đã âm thầm hỏi nha hoàn của nàng ta, thật đúng là đã bị nàng ta lừa.

Cát Xuân Như trợn to hai mắt, hiển nhiên không ngờ đến Tiêu Nguyên Thạch lại biết chuyện nàng ta đưa bốn vạn lượng cho muội muội ở kinh thành.

Lúc này mới không nhịn được mà hoảng loạn.

Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng thấy không có chuyện gì cả, dù sao trước đó nàng ta mượn chỗ muội muội hai nghìn lượng, trả lại gấp đôi cũng không là gì.

Nhưng bây giờ hiển nhiên Tiêu Nguyên Thạch rất tức giận, nàng ta phải dỗ dành thật tốt mới được.

 
Chương 577


Cát Xuân Như chủ động đứng lên, đi tớ muốn ôm Tiêu Nguyên Thạch

"Tướng quân, muội muội ta mang thai đứa bé của Nhị hoàng tử, cần tiền dùng gấp, cho nên lúc này ta mới cho người đưa hết cho muội ấy."

"Tương lai muội ấy có thể sinh con trai, nói không chừng còn có thể được làm Thế tử nữa."

Ý này chính là bây giờ thận phận của muội muội nàng ta không giống.

"Bây giờ chúng ta giúp đỡ Xuân Di nhiều một chút, tương lai muội ấy lung lạc Nhị hoàng tử, cũng có lợi cho chàng."

Tiêu Nguyên Thạch đẩy Cát Xuân Như sắp ôm mình ra.

Lần này ông ta thật sự vô cùng tức giận.

Ông ta xanh mét mặt mày, không nhịn được quát lớn với Cát Xuân Như: "Cát Xuân Như. bây giờ ngươi còn chưa biết mình phạm phải lỗi gì sao?"

Cát Xuân Như bị đẩy ra sợ hết hồn: "Ta biết lỗi rồi, sau này nếu như có đưa bạc cho Xuân Di, sẽ nói trước với chàng."

Lần này là nàng ta cố ý giấu diếm, nếu không Tiêu Nguyên Thạch tuyệt đối sẽ không cho nàng ta bốn vạn lượng bạc.

Tiêu Nguyên Thạch giận quá hóa cười: "Ngươi còn muốn có lần sau?"

"Cát Xuân Như, ngươi dùng tiền trong nhà không ngừng giúp đỡ muội muội đệ đệ, chuyện này ta không nhắc đến nữa."

"Nhưng sao ngươi có thể âm thầm nhận năm vạn lượng bạc của phủ Cẩm vương đưa đến? Hơn nữa còn không nói cho ta biết." Ông ta tức giận nhất chính là chuyện này.

Cát Xuân Như có chút khó hiểu: "Nếu phủ Cẩm vương đã đưa lễ vật chúc mừng nhậm chức, tại sao không nhận?"

Lúc ấy nàng ta đi Bắc Cương còn buồn rầu không biết cách nào gom tiền cho muội muội.

Ai biết Trắc phi phủ Cẩm vương lại cho người tặng bạc đến, vì vậy vui vẻ nhận.

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện mình thật sự sai hoàn toàn rồi, trước kia vẫn luôn cho rằng Cát Xuân Như chính là một nữ nhân thông minh biết suy nghĩ.

Bây giờ nhìn lại sự thông minh và có đầu óc của nàng ta đều dùng trong mấy việc đường ngang ngõ tắt.

Nếu như chuyện này là Khổng thị, nhất định sẽ bị dọa cho giật mình, sau đó lập tức mang cái hộp đựng ngân phiếu đến tìm ông ta.

Nếu đổi thành là đứa con dâu Thời Khanh Lạc xấu xa kia, vậy khẳng định trực tiếp trả lại tại chỗ.

Nhưng Cát Xuân Như lại không phóng khoáng như vậy, bạc gì cũng dám nhận.

Tiêu Nguyên Thạch lạnh giọng hỏi: "Ý này của ngươi, sau này ai đưa lễ cũng nhận?"

Vốn dĩ Cát Xuân Như muốn nói, nếu đã đưa đến, tại sao không nhận.

Cũng đã làm Phó đô đốc rồi, sao không nhân cơ hội này vơ vét chút?

Nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tiêu Nguyên Thạch, nàng ta vội vàng nói: "Cũng không phải của ai cũng nhận."

Nàng ta kéo tay áo Tiêu Nguyên Thạch, trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu: "Chàng đùng nóng giận, sau này nếu ai tặng lễ hay tặng tiền, ta sẽ hỏi chàng trước rồi mới nhận, có được không."

Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được hất tay nàng ta ra: "Cát Xuân Như, ta thật sự không ngờ, ngươi lại biến thành bộ dạng tham lam ngu xuẩn không phóng khoáng như vậy."

"Nếu không thì chính là giả bộ quá tốt, sau khi làm chính thất phu nhân mới dần bộc lộ bản tính của mình ra."

Cát Xuân Như trợn to hai mắt: "Sao chàng lại nói ta như vậy?"

Tiêu Nguyên Thạch hừ lạnh: "Vốn dĩ cha nương buộc ta hưu ngươi, ta không đồng ý."

"Bọn họ dùng chuyện trừ tộc uy h.i.ế.p ta, để ta biếm thê làm thiếp, nói ngươi sẽ hại phủ Phó đô đốc, hại ta."

"Trước đó ta còn không tin, nhưng bây giờ ta tin rồi."



Chẳng lẽ Thời Khanh Lạc thật sự biết xem tướng? Cát Xuân Như đúng là có mệnh đại phú đại quý, nhưng phải hút vận may của người khác?

Trên mặt Cát Xuân Như đầy vẻ không tin được: "Chàng nói gì? Ta hại phủ Phó đô đốc? Sao ta có thể hại chàng? Chàng chính là phu quân của ta!”

Tiêu Nguyên Thạch phát hiện Cát Xuân Như thật sự không có đầu óc, đến bây giờ còn không biết mình phạm sai lầm lớn gì.

"Ta bị Hoàng thượng phái đến Bắc Thành làm Phó đô đốc, thì không thể dính dấp quan hệ lợi ích với Cẩm vương."

"Ngươi đột nhiên nhận của phủ Cẩm vương năm vạn lượng bạc, đến lúc đó Cẩm vương có thể nói là hối lộ ta, muốn ta làm việc cho mình."

"Ngươi nói ta nên làm gì?"

"Nếu ta giúp Cẩm vương làm việc, vậy Hoàng đế sẽ tuyệt đối không tha cho ta."

"Nhưng nếu không giúp Cẩm vương làm việc, ta lại nhận của người ta năm vạn lượng bạc, đây chính là cái đuôi sờ sờ bị người ta nắm trong tay."

Mặt của ông ta đỏ vì tức giận: "Ngươi nói, đây có phải là hại ta không?"

Nếu không phải sống chung lâu như vậy, ông ta thật sự nghi ngờ có phải kẻ thù phái Cát Xuân Như đến chỉnh ông ta hay không.

Không nói đến việc làm cho ông ta bị cách chức ở kinh thành về lại Bắc Cương, bây giờ lại làm cho ông ta không biết phải làm sao.

Ông ta là đến để kiềm chế Cẩm vương, mà không phải đầu phục Cẩm vương.

Đột nhiên lúc này Tiêu Nguyên Thạch thật sự tin, Cát Xuân Như chính là tang môn tinh.

Cát Xuân Như không nghĩ đến trong này còn có các loại cong vẹo như thế.

Lúc ấy chỉ nghĩ, ngay cả phủ Cẩm Vương cũng đến tặng bạc cho Tiêu Nguyên Thạch, nói rõ chức quan Phó đô đốc này rất cao.

Hơn nữa nàng ta còn đang buồn rầu vì chuyện tiền bạc, đối phương tặng lễ như vậy, hoàn toàn là đụng trúng đáy lòng của nàng ta, tất nhiên là nhận.

"Tướng quân, ta, ta không biết sẽ như vậy."

"Ta không phải cố ý, ta không biết chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy."

"Ta sai rồi, chàng đừng tức giận."

Nàng ta vội vàng dề nghị: “Vậy chúng ta nhanh chóng trả năm vạn lượng lại đi."

Khó trách Tiêu Nguyên Thạch sẽ tức giận như vậy, lần đầu tiên nàng ta thấy được bộ dạng này của ông ta.

Nhưng nàng ta thật sự không biết chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.

Lúc đến Bắc Thành, ông ta cũng không nói mấy chuyện này cho nàng ta mà!

Tiêu Nguyên Thạch và Cát Xuân Như sống chung đã mấy năm, liếc mắt một cái đã biết nàng ta đang suy nghĩ gì, càng giận dữ hơn.

Ông ta đã từng quá dung túng nàng ta, để cho nàng ta hoàn toàn quên mất thân phận của mình.

Tiêu Nguyên Thạch nhìn nàng ta: "Trả về, vậy tiền kia đâu?"

"Đây chính là năm vạn lượng chứ không phải là năm mươi lượng."

"Bây giờ ngươi có thể lấy ra năm vạn lượng sao?"

Trái lại nàng ta nói rất đơn giản, còn trả lại?

Tiền đều bị nàng ta đưa cho Cát xuân Di, lấy gì trả?

Còn không phải là muốn ông ta bù vào.

Nhưng bây giờ ông ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.

 
Chương 578


Cát Xuân Như có chút chột dạ nói: "Trong, trong tay ta cũng chỉ có không đến một vạn lượng thôi."

Tiêu Nguyên Thạch nhướng mày: "Vậy ngươi để cho Cát Xuân Di trả lại khoảng tiền kia, còn lại ta bù vào."

Tất nhiên chuyện này là không thể nào, chẳng qua chỉ muốn thăm dò Cát Xuân Như mà thôi.

Cát Xuân Như cắn môi: "Đều đã đưa rồi, sao còn đòi lại?"

"Tướng quân, không phải chàng luôn muốn nhập phe Nhị hoàng tử sao? Bây giờ Xuân Di tốt, tương lai muội ấy có thể giúp chàng nói tốt trước mặt Nhị hoàng tử."

"Sau này nếu ở Bắc Cương chúng ta có chuyện gì, còn có thể viết thư để cho muội ấy mời Nhị hoàng tử giúp đỡ."

"Bây giờ muội ấy đang mang thai, những nữ nhân trong phủ Nhị hoàng tử vẫn luôn căm ghét liên thủ với nhau khi dễ muội ấy, không có tiền bạc bên ngươi, muội ấy rất khó khăn."

"Ta cũng hy vọng muốn ấy giữ được đứa bé, tương lai có thể giúp đỡ tướng quân."

Lúc này chỉ có thể dùng chuyện này đả động Tiêu Nguyên Thạch.

Trong lòng Tiêu Nguyên Thạch đột nhiên có chút rét run.

Không nghĩ đến mới vừa rồi đã nói chuyện nghiêm trọng như vậy, trong lòng Cát Xuân Như vẫn nghĩ cho muội muội của mình.

Nàng ta không hỏi thăm ông ta có thể cầm ra được bốn vạn lượng điền vào lỗ hổng này hay không.

Cũng không quan tâm, dù cho trả lại, có bị ảnh hưởng đến ông ta hay không.

Giờ phút này một chút tình cảm mà Tiêu Nguyên Thạch đối với Cát Xuân Như đã toàn bộ biến mất sạch sẽ.

Quả thật ông ta không được xem là người tốt, mặc kệ đối với cha nương, hay là tiền thê và các con, thật ra thiếu nợ nhiều nhất chính là tiền thê và con cái.

Đời này ông ta có lỗi không ít người, nhưng duy nhất chưa từng làm chuyện có lỗi với Cát Xuân Như.

Nhưng nàng ta lại báo đáp ông ta như vậy sao?

Đột nhiên Tiêu Nguyên Thạch có chút nhục chí, cả người đều mang theo cảm giác lụn bại.

"Cát Xuân Như, ở trong lòng ngươi, có phải chỉ có muội muội đệ đệ mới là quan trọng nhất."

Cát Xuân Như thấy Tiêu Nguyên Thạch đã không còn tức giận nữa, chẳng những không thở phào nhẹ nhõm, trái lại càng căng thẳng hơn.

Nàng ta vội vàng trả lời: "Không có, chàng là quan trọng nhất đối với ta."

Ở trong lòng nàng ta, Tiêu Nguyên Thạch quan trọng, nhưng đệ đệ muội muội cũng quan trọng.

Chẳng qua không thể nói như vậy với ông ta được.

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: "Quả nhiên miệng ngươi đầy lời nói dối."

"Cũng đến bước này rồi, suy nghĩ trong lòng ngươi vẫn là làm sao để cho muội muội ngươi có thể sống tốt ở phủ Nhị hoàng tử."

"Nhưng tại sao ngươi không nghĩ một chút, ta có thể sống tốt ở Bắc Thành không?"

"Ngươi làm chuyện như vậy, hậu quả sẽ như thế nào?"

Trong lòng Cát Xuân Như càng hoảng loạn: "Ta, ta cũng không hiểu mấy thứ này."

"Ta chỉ là, chỉ là tin tưởng chàng sẽ xử lý tốt."



Ở trong lòng nàng ta Tiêu Nguyên Thạch vô cùng cường đại, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ông ta cũng có thể xử lý.

Mặc kệ nàng ta làm gì, ông ta cũng sẽ giúp nàng ta.

Cho nên nàng ta mới không lo lắng như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch hít sâu một hơi: "Ý của ngươi là, năm vạn lượng bạc này, vẫn là do ta trả?"

Cát Xuân Như vô cùng hoảng loạn, vành mắt có chút đỏ: "Bây giờ ta không lấy ra được nhiều bạc như vậy."

"Trước tiên chàng cứ trả năm vạn lượng bạc đi, chờ Xuân Di sinh hạ con trai cho Nhị hoàng tử, hoàn toàn đứng vững gót chân ở phủ Nhị hoàng tử, ta lại đòi khoản tiền này về, có được không?"


Khi đó đoán chừng Tiêu Nguyên Thạch cũng đã không thiếu chút tiền này rồi.

Hơn nữa muội muội đứng vững ở phủ Nhị hoàng tử rồi, sao Tiêu Nguyên Thạch có thể không biết xấu hổ đòi tiền của nàng ta.

Nếu như ông ta thật sự ép đòi, vậy nàng ta chỉ có thể đi mượn muội muội.

Tiêu Nguyên Thạch nhắm mắt lại, sau khi mở ra rồi nói: "Chậm rồi, nếu ngày đó ngươi kịp thời nói với ta, sau đó đưa bạc trở về vẫn còn kịp."

“Nhưng bây giờ đừng nói là năm vạn lượng, cho dù là mười vạn lượng trả về cũng vô cùng.”

"Nếu ngươi tặng quà để người ta làm việc, thời gian dài, ngươi ta có phải đã nhận định ngươi đồng ý hay không?"

“Qua rất lâu mới trả lại, ngươi đây là muốn làm gì? Đùa cợt người ta sao?"

"Như vậy chẳng những Hoàng thượng biết, sẽ trách cứ ta, còn sẽ đắc tội với Cẩm vương, vậy sao ta có thể lăn lộn ở Bắc Thành này?"

Cát Xuân Như ngẩn ra: "Tại sao có thể như vậy?"

Nàng ta hoàn toàn không nghĩ đến cũng chỉ nhận năm vạn lượng bạc, lại có thể nghiêm trọng như vậy.

Tiêu Nguyên Thạch giơ tay lên xoa mi tâm: “Cho nên ngươi thật ngu xuẩn."

“Phủ Phó đô đốc này lại để cho ngươi quản lý, sớm muộn gì cũng có ngày gặp hoa."

"Ta sẽ thông báo cho tất cả mọi người của phủ Phó đô đốc, bắt đầu từ hôm nay ngươi và Liễu Như đổi thân phận cho nhau."

Cát Xuân Như trợn to hai mắt: ?Cái gì mà ta và Liễu Như đổi thân phận? Chàng nói rõ ràng."

Nếu lúc trước Cát Xuân Như như vậy, Tiêu Nguyên Thạch sẽ đau lòng hoặc mềm lòng.

Nhưng bây giờ trừ tức giận thì không còn thứ gì khác: "Bắt đầu từ hôm nay, Liễu Như chính là phu nhân Phó đô đốc, còn ngươi là thiếp, bây giờ đã hiểu chưa?"

Trên mặt Cát Xuân Như tràn đầy đờ đẫn: "Chàng lại muốn để ta làm thị thiếp?"

"Sao chàng có thể đối với ta như vậy?"

Tiêu Nguyên Thạch trầm mặt nói: "Tại sao ta không thể? Đây đều là ngươi ép ta."

"Lúc trước ta vẫn luôn nhấn mạnh để cho ngươi đừng đi tính toán huynh muộn Tranh nhi nữa, ngươi không nghe, còn đi gây chuyện, cuối cùng để cho ta đội nón xanh cả kinh thành đều biết."

"Ta để cho ngươi không nên đi khu mỏ, ngươi không nghe, đi rồi lại chạy đến huyện Hà Dương gây chuyện, cuối cùng đưa nhược điểm cho người Tiêu gia cũ và Thời Khanh Lạc."

"Ta để cho ngươi đi đến Bắc Thành, dưới sự ràng buộc của người phía trên, mình cũng phải cẩn thận làm việc, ngươi lại xem như gió thổi bên tai, giấu ta nhận năm vạn lượng bạc của Cẩm vương phủ, làm hại ta bây giờ tiến thối lưỡng nan."

"Ngươi nói đi, đến mức này rồi, có phải chính do ngươi hay không?"

 
Chương 579


Nếu không có những chuyện này, dù cho Cát Xuân Như không sinh được con trai trưởng, ông ta cũng chưa từng nghĩ muốn biếm Cát Xuân Như từ thê thành thiếp.

Cát Xuân Như tức giận run rẩy chỉ vào ông ta: "Chàng, chàng, lại muốn để ta làm thiếp, Tiêu Nguyên Thạch chàng không phải là người."

"Lúc đầu chàng nói cả đời sẽ yêu ta, đối tốt với ta, chàng là tên lừa gạt."

Tiêu Nguyên Thạch cười lạnh: "Lúc đầu ngươi cũng nói sẽ làm hiền thê nội trợ lương mẫu, nhưng ngươi làm được sao?"

"Sau khi biếm thê thành thiếp, ta cũng sẽ che chở cho ngươi, ít nhất ngươi không cần đi ra ngoài mưu sinh kiếm ăn."

Cát Xuân Như tức giận đến mức muốn nổi điên, không nhịn được đánh về phía Tiêu Nguyên Thạch, cào loạn một trận về phía ông ta.

"Tiêu Nguyên Thạch, ngươi không có lương tâm, ta hận ngươi c.h.ế.t đi được."

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói những cái này, ngươi tính kế để đệ đệ của ta đi đào mỏ, ngươi đừng tưởng ta không biết."

"Ta hận ngươi, hận c.h.ế.t ngươi."

Nghe nàng ta nói như vậy, Tiêu Nguyên Thạch cũng không nhịn được dùng sức đẩy nàng ta ra: “Lại là đệ đệ ngươi."

"Ở trong lòng ngươi chỉ có đệ đệ muội muội, nếu như ngươi để ý bọn họ như vậy, vậy không bằng ngươi đi theo bọn họ sống đi."

Ông ta đã quá lạnh lòng rồi, làm nhiều như vậy, ở trong lòng Cát Xuân Như mình lại không bằng hai tên vô ơn kia.

Cát Xuân Như bị đẩy ngã xuống đất, vừa khóc vừa nói: "Tiêu Nguyên Thạch, ngươi không phải người, ngươi thật quá đáng"

"Ta không muốn bị biếm thê thành thiếp, ta không muốn."

Tiêu Nguyên Thạch lạnh lùng nhìn nàng ta: "Chuyện này không theo ngươi được."

Trước đó đối với chuyện biếm thê thành thiếp với Cát Xuân Như, trong lòng ông ta còn có chút áy náy.

Nhưng sau khi biết Cát Xuân Như nhận năm vạn lượng bạc của Phủ Cẩm vương, lại đưa hơn một nửa cho muội muội, chút áy náy này đã biến mất rồi.

Nữ nhân phá của như vậy, ông ta không nuôi nổi.

Cát Xuân Như thấy bộ dạng kia của Tiêu Nguyên Thạch, trong lòng không khỏi rét run.

Thì ra ông ta nghiêm túc, ông ta thật sự muốn biếm nàng ta làm thiếp.

Ồn ào cũng vô dụng, trong lòng nàng ta vô cùng hoảng hốt.

Vì vậy không nhịn được mà nhượng bộ, ôm chân Tiêu Nguyên Thạch: "Tướng quân, ta sai rồi, sau này sẽ không nhận lễ loạn của người khác đưa tới nữa, ta không muốn làm thiếp."

Đã từng nàng ta thiếu chút nữa thành công để cho Khổng thị từ thê biến thành thiếp, nhưng nếu chuyện này xảy ra với nàng ta, đám người sau lưng Khổng thị sẽ cười nhạo nàng ta, quá sỉ nhục.

Hơn nữa nàng ta không muốn thấp hơn con tiện nhân Liễu Như kia, nàng ta phải làm phu nhân Phó đô đốc.

Tiêu Nguyên Thạch lắc đầu một cái: "Muộn rồi."

Thấy Tiêu Nguyên Thạch mềm cứng không ăn, Cát Xuân Như hung hắn khóc cho ông ta xem: “Tiêu Nguyên Thạch, ta không muốn làm thiếp, ta tuyệt đối không thừa nhận thân phận này."

Sau khi Tiêu Nguyên Thạch lạnh lòng, cũng sẽ không nhớ nhung tình cảm xưa nữa.

"Nếu như ngươi không muốn làm thiếp, vậy ta sẽ cho ngươi một bức hưu thư, ngươi dẫn theo đệ đệ em dâu của mình rời khỏi Phủ Phó đô đốc đi.”

Lần này ông ta sẽ không thay đổi chủ ý.

Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu không làm thiếp, thì nhận hưu thư của ta, không có con đường thứ ba, ngươi tự chọn đi."

Cát Xuân Như không dám tin nhìn ông ta, vì năm vạn lượng bạc, ông ta lại đối với nàng ta như vậy.

Trái lại nàng ta rất muốn kiên cường nói, hưu thì hưu ai sợ ai.

Nhưng bên kia muội muội còn chưa sinh con trai, còn phải đề phòng bị nữ nhân hậu viện liên thủ ám hại, nếu như nàng ta bị hưu, trái lại sẽ kéo chân sau cho muội muội.

Bên này đệ đệ tự thân khó bảo toàn, nếu không có phủ Phó đô đốc che chở, muốn sống tốt thật sự không quá thực tế.

Nàng ta càng không có kỹ năng gì, cũng không biết buôn bán, nếu rời khỏi phủ Phó đô đốc, sao nàng ta có thể sống được.



Càng không thể không lo ăn mặc giống như bây giờ, đi ra ngoài còn có thân phận được người ta hâm mộ.

Lúc này Cát Xuân Như mới cảm thấy sợ hãi.

Nàng ta đi theo Tiêu Nguyên Thạch lâu như vậy, lúc cha ruột chưa qua đời, đã len lén thích ông ta.

Cho nên vẫn rất hiểu tính cách của ông ta.

Hôm nay ông ta thật sự nổi giận, cũng thật sự muốn nàng ta lựa chọn.

Nàng ta biết con người Tiêu Nguyên Thạch, trái tim cứng rắng, còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai.

Nàng ta nắm lấy vạt áo của ông ta, khóc lóc nói: "Chàng không thể cho ta thêm một cơ hội nữa sao?"


"Tướng quân, ta cầu xin chàng, đừng đối với ta như vậy được không."

Tiêu Nguyên Thạch thở dài: “Xuân Như, ta đã cho ngươi quá nhiều cơ hội rồi."

"Mỗi lần ngươi đều nói ngươi sai rồi, sẽ thay đổi, nhưng không những không thay đổi, ngày càng tệ hơn."

Tiêu Nguyên Thạch nhìn thấy Cát Xuân Như thấp giọng cầu xin mình, chẳng những không mềm lòng, còn sinh ra mấy phần chán ghét.

Nếu thật sự có cốt khí, thì trực tiếp giống như Khổng thị vậy, không muốn bị biếm thê làm thiếp, vậy thì hòa ly.

Khi đó Khổng thị ra đi chỉ có một cái viện rách nát, trên người không có bạc, lương thực cũng không nhiều, tính cách lại mềm yếu dễ bắt nạt.

Nhưng lại không cầu xin ông ta, chủ động hòa ly.

Sau khi hòa ly, cũng không tìm ông ta muốn giúp đỡ hoặc đòi tiền, một mình dẫn theo mấy đứa nhỏ đi đến cái viện đổ nát kia.

Lúc ấy ông ta thật sự rất bất ngờ.

Mà Cát Xuân Như thì trái lại, trong tay cũng không thiếu tiền, trên danh nghĩa cũng có không ít sản nghiệp, dù cho một mình đi ra ngoài sống cũng sẽ không khổ cực.

So sánh như vậy, Cát Xuân Như thật sự quá kém Khổng thị.

Đối với Cát Xuân Như, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Nàng ta như vậy, có gì khác với mấy nữ nhân ham mê phú quý ở bên ngoài?

Cát Xuân Như nắm vạt áo Tiêu Nguyên Thạch không thả: “Lần này ta nhất định sẽ thay đổi, chàng cho ta một cơ hội cuối cùng đi.”

Nàng ta không muốn làm thiếp, càng muốn muốn bị hưu.

Nàng ta chỉ muốn tiếp tục làm phu nhân Phó đô đốc.

Tiêu Nguyên Thạch đã hết sức thất vọng với Cát Xuân Như rồi: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là Cát thị thiếp của phủ Phó đô đốc."

"Nếu như không muốn làm Cát thị thiếp, vậy thì đến tìm ta lấy hưu thư."

"Đã từng là phu thê, nếu ngươi lựa chọn rời đi, đổi thành hòa ly cũng có thể, tiền trong tay và sản nghiệp trên danh nghĩa cũng hoàn toàn thuộc về ngươi."

Đây là ranh giới cuối cùng của ông ta.

Cát Xuân Như nhìn thấy bộ dạng quyết tuyệt của Tiêu Nguyên Thạch, trái tim lạnh đến tê dại.

Thật muốn viết thư hòa ly ném vào mặt ông ta, nhưng vẫn nhịn được.

Trong tay nàng ta có mấy ngàn lượng bạc, trên danh nghĩa có hai cửa hàng ở kinh thành, cộng lại cũng chỉ một hai vạn lượng.

Sánh sánh với phủ Phó đô đốc, đây được xem là gì?

Nàng ta khóc nhỏ: "Chàng thật sự tuyệt tình như vậy sao?"

"Không cần nhiều lời, chuyện này sẽ không thay đổi."

Tiêu Nguyên Thạch không muốn ở lại chỗ này nữa, hất tay Cát Xuân Như ra khỏi vạt áo của ông ta, xoay người rời đi.

Cát Xuân Như vẫn ngồi dưới mặt đất, không nhịn được khóc lớn.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top