Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 60: 60: Nghiên Cứu Định Lượng Hz


Mộc Hạ bỏ quên Hàn Phong mấy tuần liền từ lúc cậu tham gia cuộc thi vẽ quốc tế đến giờ.

Vài hôm trước bức tranh Mộc Hạ gửi máy bay đến Anh cho triển lãm của hai thầy trò Danel đã được mọi người trong nước hưởng ứng vô cùng.
Nên doanh thu của triển lãm cũng tăng lên, vì là công việc đôi bên cùng có lợi.

Nên đại lão Sent đã chia hoa hồng lại cho cậu ngay sau buổi triển lãm, còn sư phụ Diệt Hưu lại được một phen nở mày nở mặt.
Vì quá vui mừng nên ông ngay lập tức tặng cậu học trò cưng một mình một chiếc xe hơi đời mới nhất coi như phần thưởng cho cậu, điều này khiến Mộc Hạ vô cùng ba chấm và hoảng hốt.
Cậu biết xung quanh cậu các sư phụ rất giàu mấy món quà này đối với họ chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng cậu cảm thấy hãi có được không.

Dù đây không phải lần đầu cậu được nhận đống quà có trị giá lớn thế này.

Ngay cả Quốc Gia baba cũng dành tặng cậu một tua ngọc phiến quý hiếm coi như phần thưởng cậu lấy về cho quốc gia.
Baba quốc gia của cậu không tiếc tiền, quan trọng là ai có vinh dự được nhận sủng hạnh đó mà thôi.

Và cậu chính là người may mắn được nhận cái sủng hạnh trăm người thèm khát này.

Quay lại chuyện chính.

Trong lúc đang nghỉ giữa trưa tại phòng thí nghiệm thì tiếng chuông điện thoại của Mộc Hạ vang lên.

Là Hàn Phong nhắn tin tới cho cậu.
"Bạn cùng bàn à, ăn cơm chưa đó.

Tôi mới vừa xuống máy bay, tôi nhớ cậu quá đi mất.

Tối tôi sẽ qua đón cậu đi ăn được chứ?"
"Ừm, được.

Cậu cũng nghỉ ngơi đi đã,nếu không gấp thì khi khác chúng ta cùng nhau dùng bữa sau cũng được"
"Không được rồi, tôi nhớ cậu lắm rồi.

Nên muốn gặp cậu ngay, đợi đến tối còn rất lâu đấy.

Tôi sợ không chờ nổi mất"
"Vậy tối gặp, cậu nghỉ ngơi trước đi.

Tôi còn có việc rồi"
Mộc Hạ nhắn xong tin cuối thì cũng thu dọn hộp cơm quay lại phòng thí nghiệm, hiện tại cậu cùng với các sư phụ của mình nghiên cứu định lượng HZ cho hội thảo công nghệ được tổ chức tại Anh.

Với quy mô không khác gì hội thảo phát minh thế giới bọn họ đạt giải nhất với quả cầu Rex năm ngoái.
Nên hiện tại công việc cả ngày của cậu có chút bận rộn, vẫn may là buổi tối cậu luôn có thời gian rảnh.

Bên kia Hàn Phong nhắn lại một tin, sau đó không thấy Mộc Hạ rep lại liền có chút hờn dỗi.
"Cậu ấy không seen tin nhắn của mình, bận học gì mà không có thời gian rảnh vậy chứ.


Ai da, chết tiệt "
Nói vậy thôi chơ Hàn Phong cũng vui lắm, phải nói cậu và bạn cùng bàn phải hơn một tháng hè rồi chưa nhắn tin với nhau.

Từ sau khi bị bắt đi học đủ các loại hình thức kinh doanh và lễ nghi bắt buộc của gia tộc.

Hàn Phong bị siềng xích rất nhiều, mọi nhất cử nhất động của hắn đều bị kìm hãm và bị giám sát không ngừng
Hắn rất bí bách nhưng chẳng hiểu tại sao khi nghĩ tới cậu bàn cùng bàn nhỏ nhắn kia trong lòng hắn dường như tràn đầy sức sống và động lực để tiếp tục.

Hàn Phong trong rõ tư vị của cảm xúc bên trong bản thân hắn nữa.

Điếu này khiến hắn lung lay vô cùng khi nghĩ lại lời nói lúc trước của Hàn Vũ, nhưng sau cũng vẫn là bận rộn tới mức không thể nào tiếp tục nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tối đến, mọi người đã tan tầm về nhà.

Mộc Hạ và các vị sư phụ của mình đã hoàn thành bước thử nghiệm đầu tiên, chỉ cần ba bước nữa là công trình của họ có thể hoàn thành một cách hoàn hảo đến một khiếm khuyết cũng chẳng hề có.
Mộc Hạ cởi kính bảo hộ ra, vuốt ngược mái tóc rối của mình lại.

Sau đó xoay người rời khỏi vị trí đang ngồi.
"Hạ Hạ về thôi con"-Chu Bác Khoan
"Vâng, mọi người cũng nên về đi ạ"

"Ây da, bọn ta không sao"-Hạ Vy
"Xương khớp mấy ngày nay có chút mỏi thôi"- Phương Tử Hoa
"Sau đợt này chắc bọn ta xin nghỉ phép một tháng quá"- Bách Giai Niên
"Thu dọn rồi về"-Bạch Dân Minh
"Phải đấy"-Trương Ninh Hoa
Mộc Hạ cũng nhanh chóng phụ mọi người dọn dẹp, cất đề tài nghiên cứu lần này vào két sắt bí mật sau đó mới an tâm đi về.

Chào tạm biệt các sư phụ của cậu xong, Mộc Hạ bắt taxi đi đến điểm hẹn đã được Hàn Phong gửi đến từ mấy tiếng trước.
Khi đến nơi, Mộc Hạ trả tiền taxi xong cũng nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Hàn Phong.

Hiện tại cậu đang đứng ở cổng của một công viên nhỏ cạnh khu nhà trẻ.
Mộc Hạ không thấy ai bèn nhấc máy gọi vào số của Hàn Phong, rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy.

Giọng nói trầm ấm của thiếu niên vang lên bên tai cậu, lúc này Mộc Hạ mới để ý kỹ thì ra giọng của hắn lại hay đến vậy.
Chất giọng này không khéo lại đánh gục biết bao nhiêu là trái tim của thiếu nữ nhà lành ấy chứ chả đùa..

 
Chương 61: 61: Bữa Tối Với Bạn Cùng Bàn


Bên kia thấy cậu im lặng liền lên tiếng hỏi lại, Hàn Phong đã kiên nhẫn gọi Mộc Hạ tận hai lần liền.

Trong lúc đó Mộc Hạ thì lại đang thất thần đứng đó mà suy nghĩ gì ấy.
:"Alo, Hạ Hạ.

Cậu có đó không "
:"À...Tôi đây, tôi có ở đây"
:"Phư...Haha, cậu ngốc thật đấy.

Tôi làm cậu giật mình à"
: "Không đâu, tôi hơi thất thần nên mới vậy...Mà cậu đang ở đâu vậy tôi tới chỗ hẹn rồi này"
:"Tôi vẫn luôn ở ngay bên cạnh cậu mà, quay người lại đi nào bàn cùng bàn thân mến"
Mộc Hạ nghe vậy cũng lập tức quay người lại, Hàn Phong cười tươi, bỏ điện thoại xuống đi từ từ tới chỗ Mộc Hạ.
"Nói cậu ngốc, cậu lại ngốc thiệt là thế nào"
"Tôi không có ngốc"
"Vậy sao"
Hàn Phong đưa đôi mắt vờ nghi ngờ nhìn cậu, Mộc Hạ cũng gương mắt lên đối chiếu lại với hắn.

Hàn Phong chợt bật cười thành tiếng sau đó không kiềm được bèn véo má cậu một cái.


Xúc cảm trên này khiến hắn phải có cái suy nghĩ vô cùng quái gỡ.

Nó khiến bản thân hắn cảm thấy rất lạ.
*Má cậu ấy thật mềm, nhưng lại gầy đi rồi *
Mộc Hạ cũng không bài xích gì để đó mặc cho Hàn Phong bẹo má mình, khi Hàn Phong chán thì thời gian cũng trôi qua được nửa tiếng.

Thật ra thì do Mộc Hạ lên tiếng chơ nếu không hắn còn đứng đó hơi bị lâu nữa đấy
"Bỏ má tôi ra đi, chúng ta đi được rồi chứ?"
"Được, đi thôi.

Cậu muốn ăn gì, ở đaau cứ việc chọn.

Tôi sẽ bao hết"
"Không cần ăn ở chỗ đắt tiền đâu, chúng ta đi ăn phở có được không?"
"Được, miễn là cậu thích.

Thì đối với tôi không thành vấn đề."
Mộc Hạ vui vẻ cùng Hàn Phong đi bộ tới tiệm phở chốn quen cũ cậu hay ăn, trong thời gian nghỉ hè vì quá chán nên lâu lâu Mộc Hạ siêng năng liền lượng lờ khắp nơi ăn thử các món ăn đường phố.
Ăn xong thấy chỗ nào ngon cậu hay quay lại nhiều lần nên đâm ra thành quán quen lúc nào không hay.

Vì vẻ ngoài vô cùng đặc biệt của cậu mà các cô bác ở quán quen cũng nhớ mặt Mộc Hạ.

Đến quán phở, Mộc Hạ theo thói quen rồi cảnh gốc cây đối diện bên cạnh hồ.

Hai người bắt đầu gọi món.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Tôi ăn gì cũng được, tôi không kén ăn.

Hay gọi một phần giống của cậu đi"
Mộc Hạ gật đầu sau đó liền gọi món, chủ quán thấy cậu lại ghé bèn gật đầu cười cười.

Hàn Phong cũng biết trêu đùa con người ta, vốn tính nết khó ăn khó ở từ nhỏ tới lớn ấy vậy mà nay lại có thể buông ra một câu nói nhẹ tựa lông hồng rằng Tôi không kén ăn.


Nếu người nghe câu này là mẹ Kiều có khi bà đã trấn kinh cả người luôn mất, không mất quá nhiều thời gian hai bát phở bò thơm lừng đã có.
Vì là khách quen nên hai tô đều được khuyến mãi thêm nhiều bò, Mộc Hạ cảm ơn bác chủ quán một câu xong đó cũng nhanh chóng lau đũa muỗng để thưởng thức bữa ăn.
"Chúc hai đứa ngon miệng, cần thêm gì cứ nói với bác nhé".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương
3.

Khi Cậu Trở Về
4.

Chuyện Thấp Hèn Nhất Trên Đời
=====================================
"Vâng, cháu cảm ơn bác"
"Khách sáo cái gì, cháu là khách quen đặc biệt của ta mà"
Mộc Hạ khẽ cười nhìn bác chủ quán, bác cũng mỉm cười hiền hậu nhìn cậu.

Được một lúc thì phải quay về vị trí, vì khách kéo đến vô cùng đông.


Lần trước cũng nhờ nhan sắc của cậu mà quán đang ế chổng ế chơ được một ngày đồng khách.
Có vài cô gái thấy cậu cùng ghé vào, cậu vô tình lọt vào ống kính sau đó liền nổi trên mạng xã hội.

Cả quán phở cũng nhận được sự may mắn nên ngày càng đông khách.

Hôm nay xuất hiện thêm khuôn mặt vàng của Hàn Phong nữa nên bác chủ quán lại càng bận rộn hơn.
"Má ơi, hai người kia đẹp trai quá"
"Mau vào quán ngồi đi"
"Cái cảm giác vừa ngắm mỹ nam vừa được ăn phở ta nói nó đã"
"Hôm nay là ngày may mắn của chúng ta rồi chị em ơi"
Mặc kệ xung quanh ồn ào, náo nhiệt.

Mộc Hạ đã rất đói nên chỉ chăm chú ăn nốt tô phở trước mặt mình mà thôi.

Thấy vậy Hàn Phong chỉ nhìn cậu cười, hắn gắp thịt bên tô của mình qua cho cậu.

Sau đó cũng động đũa, Mộc Hạ thấy vậy cũng gắp qua trả lại cho Hàn Phong một cục trứng cút..

 
Chương 62: 62: Đi Ăn Vặt


Vì là tô đặc biệt nên topping cũng vô cùng nhiều, bao gồm thịt bò, chả, trứng cút...và một số món ăn đi kèm để mọi người có thể dễ dàng lựa chọn.
Ăn uống no nê, Mộc Hạ húp sạch nước thịt thơm ngon rồi đặt tô xuống bàn.

Hàn Phong cũng đã ăn xong từ lâu, hắn ngồi nhìn cậu ăn.

Khi thấy cậu ăn xong liền lấy khăn giấy lau miệng cho cậu.
Làm các cô gái bàn bên được một phen náo động.
"Bạn tui, bồ có thấy những gì mà tôi đang thấy không?"
"Xời, tao cận chơ đâu cò mù đâu mà không thấy mày"
"Má ơi, đúng thể loại tao thích."
"Ôn nhu công và lạnh lùng thụ a~"
"Đúng là lựa chọn sáng suốt khi vào đây mà, vừa được ngắm trai đẹp vừa được ăn đường.

Tuyệt vời"
"Đẹp đôi quá mà"
Hàn Phong tai rất thính cũng phải thôi hắn ta ngồi gần bàn của các chị kia nhất mà, nên nghe hết cuộc nói chuyện là phải thôi.
Thường thì hắn sẽ cảm thấy có chút khó chịu trong lòng khi bị gán ghép với những người mình không có tình cảm, nhất là các mối quan hệ bạn bè giữa hai người đàn ông.


Hắn cảm thấy như vậy rất đụng chạm đến lòng tự tôn dù hắn không phải người cổ hủ kỳ thị đồng tính gì đó.
Nhưng sao giờ hắn nghe thấy mình và Mộc Hạ bị hiểu lầm là người yêu của nhau thì lại chẳng lấy phản ứng nào khác lạ trong lòng vậy.

Điều khác thường là Hàn Phong lại cảm thấy vui vẻ và hài lòng khi nghe những lời đó.
Có phải hắn bị điên rồi không? Hắn cũng không biết nữa.

Đợi hắn hồi thần thì hai người cũng thanh toán tiền xong và hai người đã rời quán.

Hiện tại bọn họ đang đi dạo để xuôi bữa tối.
"Hạ Hạ à"
"Hửm...sao vậy?"
"À không có gì...Tôi chỉ định hỏi cậu có muốn ăn thêm gì nữa không thôi"
"Vậy chúng ta đi ăn đồ ăn vặt đi"
Mộc Hạ được đà liền vui vẻ nắm lấy tay Hàn Phong mà dẫn đi trên đường, bàn tay cậu nhỏ lắm.

Chỉ cần một cái bao trọn nắm chặt lấy thôi, tay của Mộc Hạ liền bị che phủ bởi bàn tay to của Hàn Phong.
Hắn là trong vô thức nắm chặt lấy đôi bàn tay ấm áp và nhỏ xinh ấy.

Mười ngón tay đan vào nhau, hắn nhìn xuống tay mình và cậu rồi cảm thán.
*Tay cậu ấy mềm và nhỏ thật, cảm giác cũng không tệ.

Mình lại có chút không muốn buông tay*
Thật kỳ lạ nhỉ, nhưng vẫn là nên ném nó ra sau đầu đi.

Mộc Hạ nắm tay Hàn Phong dắt đi được một lúc thì cũng dừng lại.

Trước mắt hai người là một quầy hàng bán đầy đủ các món đồ ăn vặt.
"Cậu kiếm chỗ ngồi đi, tôi sẽ lựa những món ngon nhất tới cho cậu"
"Được, phiền cậu rồi bạn cùng bàn "
"Không phiền, đi với cậu tôi rất vui"
Mộc Hạ nhàn nhạt nói, câu nói này khiến Hàn Phong vô cùng vui.


Hắn cười ngày càng tươi, có thể nói nụ cười của hắn bây giờ còn tươi hơn những nụ hoa mới nở rộ.
Hàn Phong nghe lời Mộc Hạ tìm chỗ ngồi, sau khi tìm được chỗ cũng ngoan ngoãn ngồi đó lấy điện thoại ra lướt trong lúc chờ Mộc Hạ order.
"Cháu lại đến đó à"
"Vâng, hôm nay cháu đi cùng bạn ạ"
"Cháu gọi món nào"
"Lấy cháu một dĩa cá viên chiên đặc biệt, thêm một phần đùi gà...."
Mộc Hạ bắt đầu liệt kê ra những món ăn mình muốn gọi ở trong menus ra, bác chủ tiệm cũng nhanh chóng ghi lại.

Sau khi Mộc Hạ dứt lời thì liền nhanh chóng phụ một tay để làm nhanh cho cậu.
"Cháu ra ngồi với bạn đợi bác một tý nha"
"Vâng ạ"
Mộc Hạ nhanh chóng tìm kiếm vị trí của Hàn Phong, sau khi thấy hắn đang ngồi ở một chỗ chăm chú bấm điện thoại thì cậu cũng đi về phía đó.
Chưa đi được mấy bước thì lại gặp phải vận rủi, thì ra là bạn học cũ hay bắt nạt cậu ở trường cũ.
"Xem kìa là ai đây, thì ra là thằng dị hơm đó à"
Mộc Hạ chẳng thèm quan tâm mà trực tiếp lơ luôn gã ta, điều này khiến gã vừa bẽ mặt vừa tức.
"Con chó, mày thích chảnh lắm à.

Nhìn kỹ thì dạo này mày xinh ra rồi đấy"
Gã chợt để ý đến khuôn mặt của cậu liền buông lời trêu chọc, tại sao gã nhận ra cậu à.

Bị bắt nạt trong một thời gian dài, hắn cũng làm đủ trò hay ho lắm.


Để rồi gã trong một lần vô tình nắm tóc cậu nên mới biết khuôn mặt sau lớp tóc dày đó là gì.
Và nhiều lần sau đó suýt chút nữa cậu (nguyên chủ) bị hắn xâm hại, may mắn là đều trốn thoát kịp thời.

Từ đó về sau những chuyện kia xảy ra, Mộc Hạ rời khỏi ngôi trường thối nát đó.

Và chia tay luôn với một lớp học Toxic.
"Hay là vậy đi, chỉ cần tối nay mày chiều tao.

Thì mày muốn gì cũng được, dù gì chúng ta lúc trước cũng rất thân thiết mà.

Bên trong cơ thể mày có gì mà tao không dám nhìn qua"
Mộc Hạ hiện tại đang rất điên máu rồi đấy nhé, cậu không phải là Mạc Mộc Hạ lúc trước nữa ( ý nói nguyên chủ), hiện tại cậu là chính là Lý Mộc Hạ ( sau khi cậu đã xuyên) cậu không phải người dễ bắt nạt.
Đám này hôm nay gặp cậu coi như bọm chúng đen rồi, gã kia thấy cậu đứng như trời trồng tưởng rằng cậu không phản kháng liền định đem người đi thì một chiếc ghế phang thẳng vào đầu gã.
Chiếc ghế được ném chuẩn xác vào đầu khiến gã chịu đau một trận, bàn tay dở bẩn chuẩn bị vươn tới cũng thu về.

Gã tức giận gào lên, còn những người xung quanh thì sợ không dám hó hé tránh liên lụy đến bản thân thì khổ.

 
Chương 63: 63: Đừng Đụng Vào Người Của Tao


Hàn Phong ngạo nghễ đi về phía Mộc Hạ, trên khuôn mặt cợt nhã thường ngày nay chẳng thấy.

Mà hiện tại Hàn Phong rất ngang tàn và lạnh lùng, hắn bước tới bảo hộ Mộc Hạ ở phía sau lưng mình.
    Lưng của người đàn ông rất lớn, chỉ một tấm lưng này thôi cũng đủ đem Mộc Hạ bảo vệ ở phía sau.

Khi thấy Mộc Hạ được mình bảo hộ ở phía sau rồi thì giọng nói không lấy một tia cảm xúc của hắn cất lên.
"Lũ chó chúng mày dám đụng vào người của tao, chúng mày thích chết theo kiểu nào"
   Gã to mồm kia đang tức giận định phản bác đấm cho tên vừa ném ghế vào mình một trận thì khi nhìn thấy người đứng trước mặt chỉ biết cụp tai.

Cả người hắn run như cầy sấy, giọng cũng lắp bắp nói năng loạn xạ ngôn ngữ hết cả lên.
"Ơ anh...em không chỉ cố ý à không...chỉ vô tình chọc ghẹo người của anh một chút thôi.

Với lại em cũng không biết thằng đi** kia là người của anh nên là em mới lỡ mạo phạm..."
    Hàn Phong không biết nghe kiểu gì mà chỉ loạt đúng hai chữ thằng đi**được phát ra từ miệng gã.

Điều này làm máu trong người của Hàn Phong sôi sùng sục, hắn ra tay đấm vào mặt tên kia một cái.

Ánh mắt sắc nhọn hằn lên tơ mau, gã bị đấm cho choáng váng.
    Gã ngã bệt xuống nền đất, quần áo sạch sẽ ban đầu vì một cú đấm đó mà trở nên xộc xệch, dơ hết.


Trên mặt còn có một một thương chói mắt, khoé miệng thì bật cả máu.
    Thấy mọi chuyện không ổn Mộc Hạ liền lên tiếng đánh gãy tình hình trước mắt.
"Phong bình tĩnh, tôi không sao.

Cậu bình tĩnh lại đi, nghe tôi được chứ?"
"Được "
   Hàn Phong cảm thấy như mật ngọt rưới vào tai liền bay hết cơn giận, hướng Mộc Hạ nở nụ cười.

Sau đó lại không ngừng mè nheo làm nũng với cậu.
"Hạ Hạ à, tay tôi đau.

Chắc do vừa hồi đấm mạnh quá"
"Rồi rồi, ngoan.

Tôi thổi cho cậu"
    Mộc Hạ dịu dàng nâng tay của Hàn Phong lên đến gần sát miệng nhỏ của mình, sau đó hắn cảm nhận được một cơn gió mát lướt nhẹ qua trên tay.

Hắn không đau tay chỉ là giả vờ mà thôi, nhưng sự ân cần và dễ thương này của cậu khiến Hàn Phong cảm thấy hạnh phúc đang lan toả trong người.

    Nhưng khi khẽ nghe được tiếng rên nhỏ bị đau của gã kia thì liền lật mặt, hắn không nói gì chỉ trừng mắt nhìn rồi ra chỉ thị bảo gã cút.
    Gã sợ chứ nên nhanh chóng co dò mà chạy mất, không gian lại yên tĩnh như ban đầu.


Mộc Hạ buông tay Hàn Phong ra sau đó cả hai người quay lại bàn.

Chủ quán cũng đem đồ ăn lên, ban nãy ông bận chuẩn bị quá nên không hóng được chuyện ban nãy.
Mộc Hạ và Hàn Phong ngượng ngùng mà nhìn nhau, với tình huống khó xử hiện giờ thì hắn chỉ cần nở một nụ cười tự tin.
"Ban nãy tôi không làm cậu sợ chứ, tôi không phải cố ý đâu"
"À không, tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.

Cậu đã giải vây cho tôi mà.

Cảm ơn nhé, nhìn cậu lúc đó trông rất là ngầu."
Mộc Hạ nhỏ giọng mà nói, vành tai cậu dường như có chút đỏ.

Không biết sao trái tim lại đập nhanh như vậy, có phải Mộc Hạ bị bệnh tim rồi không.

Hàn Phong cũng không khác cậu là bao, hắn thật sự cảm thấy bản thân của mình rất lạ mà cũng lạ từ rất lâu rồi.

Nhưng đến giờ mọi thứ mới rõ ràng như vậy, hắn e thẹn liền cười lớn sau đó nói với Mộc Hạ.
"Không cần khách sáo, cậu là người của tôi tất nhiên tôi phải bảo vệ cậu chu toàn rồi "
"Người của tôi?"
"Ý là anh em tri kỷ đó mà, thôi ăn đi rồi chúng ta cùng về.

Bây giờ cũng 9 giờ rồi"
Mộc Hạ gật đầu như đã hiểu, Hàn Phong đút cá viên chiên vào miệng cậu.

Mộc Hạ cũng vui vẻ mà ăn, thấy vậy Hàn Phong hài lòng nở một nụ cười trìu mến mà nhìn cậu..

 
Chương 64: 64: Một Đứa Trẻ Ngoan Ngoãn


Sau khi ăn vặt xong Mộc Hạ và Hàn Phong đã no căng cả bụng, bây giờ đồng hồ cũng đã hơn chín rưỡi.

Hàn Phong nhìn đồng hồ trên tay một lúc sau đó lại cẩn thận cất vào trong quần.
"Chúng ta đi dạo chút rồi về nhé"
"Ừm, dù gì tôi cũng xin phép ba mẹ sẽ về trễ rồi."
"Đi thôi"
Mộc Hạ nhìn qua cũng biết chiếc đồng hồ vừa được Hàn Phong lôi ra coi giờ chính là món quà mà cậu đã tặng, ai ngờ Hàn Phong lúc nào cũng đem theo chiếc đồng hồ đó bên mình như vậy đâu chứ.
Hàn Phong chạy đi lấy xe moto, chiếc xe tội nghiệp ngay từ đầu đã bị chủ nhân bỏ quên ở xó nào đó mà chẳng hay.

Sau khi tìm được xe thì hai người đi lạng quanh thành phố vài vòng.
"Cậu ôm chặt vào không ngã đấy"
"Ừm"
Mộc Hạ nghe lời mà vòng tay ôm lấy eo của Hàn Phong, không khí bây giờ vô cùng ngượng ngùng.

Hàn Phong vui vẻ mà phóng xe như bay trên khắp nẻo đường, khi đi được một vòng quanh thành phố thì liền chở Mộc Hạ về.
Hắn đợi cậu bước vào nhà sau đó mới lái xe đi về, Mộc Hạ về nhà rất trễ nên mẹ Đường và cả nhà có chút lo nên vẫn ngồi đợi.


Đến khi thấy cậu về nhà an toàn thì các dây thần kinh mới được thả lỏng.
"Con về rồi đây, mọi người chưa ngủ sao ạ.

Con xin lỗi đã về trễ ạ"
"Không sao"-Mẹ Đường
"Đã ăn gì chưa?"-Bắc Hải
"Nếu em chưa ăn thì chị hâm lại đồ cho nhé"-Thảo Anh
"Dạ em ăn no rồi ạ, làm phiền mọi người phải đợi con về rồi."
"Không sao đâu, dù gì con cũng nhắn tin xin phép mẹ rồi.

Nên đừng tự trách bản thân, lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.

Mọi người lo cho em, sợ em có chuyện gì nên mới ngồi đợi thôi."
"Vâng ạ, con xin phép cả nhà.

Mà cả nhà à lần sau có sẽ chụp ảnh gửi về nếu hôm đó con lại về trễ như bây giờ, đã khiến mọi người lo lắng cho con rồi.

Con xin lỗi ạ"
Mộc Hạ cúi đầu nhận lỗi, sau đó lễ phép xin phép cả nhà rồi nhanh chóng đi lên lầu, mọi người ngồi dưới nhà có chút lạ lẫm.

Bọn họ cũng không hà khắc gì, trước đây Cát Oanh cũng tận mười một giờ mới về có khi đi chơi tới sáng.

Không một tin nhắn, cả nhà lo lắng mà tìm kiếm.

Sau mới biết cô ả ở nhà bạn ngủ qua đêm vì hôm qua quá mệt đành an tâm, mẹ Đường lo cho cô ả mà thức trắng đêm để đợi.
Giờ nghĩ lại hành động của Mộc Hạ khiến họ rất lạ lẫm, bọn họ thấy cùng là con của mình nhưng tại sao hai đứa trẻ lại khác nhau như vậy.

Từ lúc đón Mộc Hạ về nhà bọn họ không để cậu thiếu thốn gì, ngay cả tình cảm gia đình cũng dành cho cậu lớn hơn cả tình cảm trước đó dành cho Cát Oanh.


Khi thấy cậu lãnh đạm hiểu chuyện như vậy bọn họ thật rất xót, bọn họ muốn được thấy cậu náo loạn một chút nhưng lại không thấy được vì cậu rất ngoan.

Đi chơi về trễ liền báo cho mẹ Đường, về thấy cả nhà đợi mình liền áy náy mà nhận lỗi.
Càng nghĩ mẹ Đường càng xót con, một đứa trẻ ngoan như vậy mà lại có một tuổi thơ bất hạnh.

Mà bất hạnh đó đến từ việc cậu khác lạ so với người thường về màu tóc vầ màu mắt.
"Hạ Hạ ngoan quá anh"-Hải Đường
"Ừm, không giống như Cát Oanh"-Bắc Hải
"Nếu đám người họ Mạc kia mà nhìn thấy được giá trị của Hạ Hạ ắt hẳn họ không từ thủ đoạn mà đem em ấy về Mạc gia đâu nhỉ?"-Thảo Anh
"Bọn họ dám sao, Mạc gia tuy hiện tại chưa đụng đến nhà ta.

Nhưng lúc trước con đã điều tra ra được một chuyện rất thú vị đấy ạ, do bận rộn quá nên con quên mất"-Trí Khanh
"Bên Mạc gia có chuyện gì à"-Hải Đường
"Con nói rõ cho ta nghe nào"-Bắc Hải
"À...Là cái vụ đó phải không anh"-Thảo Anh
"Ừm, ba nhớ cái đợt công ty nhà chúng ta phá sản do gián điệp gài vào trong công ty gây ra chứ ạ.

Trùng hợp là việc đó có liên quan một phần đến Mạc gia, theo con điều tra thì ông ta đang thực hiện một dự án nào đó.


Nhưng không xin cấp phép từ chính phủ"-Trí Khanh
"Là buôn lậu sao"-Hải Đường trầm ngâm nghĩ ngợi, bởi luật pháp quốc gia hiện tại đang rất gắt gao.

Những cuộc giao dịp hay buôn bán bên mảng nước ngoài phải có con dấu chứng nhận của Quốc Gia mới được phép làm.
"Nhưng nhà ta với bên đó chưa hề gây thù trút oán gì với nhau mà nhỉ?"-Bắc Hải nhàn nhạt nói
"Tụi con vẫn còn đang điều tra đây ạ, với lại con nghĩ chuyện này cũng có liên quan tới việc bị tráo nhầm con mười mấy năm trước."-Thảo Anh
"Hiện tại chưa ai biết bút ký nổi tiếng của HAJ là Hạ Hạ nên các người trong giới vẫn đang tìm kiếm tunh tích.

Nhưng có vẻ thông tin của Hạ Hạ được ai đó bảo mật rất kỹ, bao quanh thông tin là tường lửa tương đối phức tạp.

Nên Hạ Hạ đang rất an toàn về thân phận ẩn của mình"-Trí Khanh
Cả nhà ngồi bàn bạc thêm chút nữa cũng chấm dứt cuộc nói chuyện, Mộc Hạ trên phòng chưa hề ngủ.

Cậu nhận được tin nhắn từ phía trụ sở.
: "Hạ Hạ em có đó không?".

 
Chương 65: 65: Dây Màu Đen


Mộc Hạ nhanh chóng rep lại tin nhắn kia, đây là tin nhắn từ một đàn anh trong nhóm Thiên Phạt được Quốc gia baba bí mật huấn luyện.

Còn có một số cảnh sát ngầm chuyên nghiệp khác.

Tất nhiên mọi thứ đều được bảo mật hoàn toàn.
    Chỉ có những ai thuộc diện được Quốc gia bảo kê mới biết đến họ, tất nhiên các sư phụ và Mộc Hạ đều từng gặp họ.

Cậu còn được bọn họ huấn luyện một khoá nữa chứ, quá xá là tuyệt vời.
:"Vâng em đây, sao vậy anh Hùng"
    Người bên kia là Thái Dĩ Hùng là một trong 5 ứng cử viên xuất sắc nhất trong tổ chức FBI.

Phải nói Quốc Gia trọng người tài nhưng không phải ai cũng vào được FBI.

Thêm Mộc Hạ là thành viên được công nhận vào đội ngũ.
    Thiên Phạt gồm 4 thành viên nam là: Thái Dĩ Hùng, Chư Tử Khâm, Phi Bạc, Tức Khẩu Trạch và một thành viên nữ là Nhược Ánh.

Và Mộc Hạ là em út cưng và cũng là thành viên thứ 6 của bọn họ.
   Có quan hệ tốt với những người này từ trước nên Mộc Hạ đều quá thông tin liên hệ của bọn họ.


Chưa kịp để Mộc Hạ bần thần thêm nữa.

Thái Dĩ Hùng liền gọi cho cậu
:"Phiền em giúp anh một chút, nên cắt dây nào đây"
Trong không gian căn phòng yên tĩnh, thông qua loa điện thoại Mộc Hạ có nghe rõ tiếng tiếng bíp bíp nặng nề từng đợt vang lên.

Mộc Hạ bình tĩnh mà nói lại đáp lời đầu dây bên kia.
:"Cắt dây màu đen đi ạ"
:" Được "
Người bên kia nhanh chóng tìm dây màu đen mà cắt nó, trên trán Dĩ Hùng mồ hôi chảy từng giọt nhỏ xuống.

Khi đồng hồ trên quả bom dừng lại mới khẽ thở phào.
:"Cảm ơn em, anh sống rồi.

Nguy hiểm thật"
:"Anh đang làm nhiệm vụ kia à"
:"Ừm, bên bọn anh đã giải quyết xong đám khủng bố.

Ai ngờ hắn đặt một quả bom với lượng thuốc nổ lớn, anh không rành về bom mà đợi người được cử tới thì chắc mọi người bay xác rồi.

Nên anh mới gọi cho em, mà sao em chưa nhìn mà lại biết nên cắt dây gì vậy?"
:"Em đoán đại, ai ngờ chúng"
:"Tính mạng của em nhờ sự may mắn của em kéo về đấy"
:"Mau gửi tín hiệu đi anh"
:" Em không nhắc anh cũng quên, cảm ơn em.

Anh cúp máy nhé"
Mộc Hạ nghe thấy tiếng túp túp kéo dài một tiếng rồi tắt lịm, lại nhìn đến tường lửa đợt trước đang viết dở dang.

Trong nhóm Thiên Phạt chỉ có Phi Bạc là Hacker No.1 vì phải bận đi theo mọi người làm nhiệm vụ nên mã code giao lại cho Mộc Hạ.

Mộc Hạ cũng nhanh chóng hoàn thành công việc luôn vì dạo giờ cậu cũng bận quá, tính ra năm sau lên 12 rồi.


Mộc Hạ còn phải tham gia nhiều cuộc thi vươn tầm quốc tế để thoả mãn hư vinh và lấy tiền thưởng về mới được.
"Ưm ~, oải quá đi mất.

Trễ vậy rồi à, đi ngủ thôi"
Mộc Hạ mệt mỏi lết thân đi vệ sinh cá nhâm sau đó leo lên giường đi ngủ.

Sáng hôm sau Mộc Hạ dậy có chút muộn nên đã bỏ qua bữa sáng, cậu thức dậy làm vệ sinh sau đó đi xuống lầu.
Mọi người đang xem tivi, vụ việc hôm qua đã được lên báo.
Phóng viên:" Xin chào quý khán giả, hôm nay chúng tôi rất vui mừng mà đưa tin.

Đội đặc chủng Thiên Phạt đã thành công cứu vớt một số lượng lớn người dân tại khách sạn Ailan tại Mỹ.

Bọn khủng bố nguy hiểm đã bị bắt gọn không chừa một tên.

Nhưng vì hành tung của Thiên Phạt quá bí ẩn nên hiện tại chúng tôi vẫn chưa biết mặt mũi bọm họ ra sao."
Mộc Hạ lôi từ tủ lạnh ra một hộp sữa, lây thêm một cái ly.

Rót sữa ra ly sau đó cất hộp sữa vào tủ lạnh xong xuôi.

Thì Mộc Hạ mới nhàn nhã thưởng thức vị sữa vừa thanh vừa mát trong cổ họng.
"Con dậy rồi đó à"
"Vâng"
"Có đói không, mẹ nấu cơm cho con ăn"
"Dạ thôi ạ, dù gì cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi.


Con phụ mẹ nấu rồi dùng cơm luôn.

Mà anh chị đi làm hết rồi ạ"
Nghe thấy tiếng của con trai cưng, ba Hải đang xem tin tức cũng với giọng vào mà nói.
"Trí Khanh và Thảo Anh đi làm rồi con, dạo này hai đứa bận lo dự án mới.

Trưa nay hai đứa cũng không về, chúng ăn ở công ty luôn"
"Vâng"
Mộc Hạ gật đầu như đã hiểu, sau đó uống một hơi hết ly sữa.

Lúc Mộc Hạ thức dậy cũng là lúc mẹ Đường mới đi sưu thị về nên cả hai mẹ con cùng nhau nấu bữa trưa luôn.

Mộc Hạ cũng rảnh tay làm thêm mấy hộp bánh nhỏ xinh.

Nghỉ trưa xong thì cậu đi ship bánh cho Hàn Phong, sư phụ Diệt Hưu, Hàn Vũ.

Tiện cậu cũng ghé công ty của nhà mình chơi một chút..

 
Chương 66: 66: Hộp Bánh Nhỏ


Mộc Hạ đã phải ngồi xe bus mấy trạm liền, thật ê mông mà.

Lịch trình đã lên sẵn, Mộc Hạ tới nhà Hàn Phong, còn sao cậu biết nhà hắn à vì đợt trước hắn đã cho cậu biết số nhà.
   Nhưng thật đáng tiếc vì hắn không có ở nhà, nên Mộc Hạ đành đưa bánh cho quản gia sau đó lên xe bus đi tới Viện Bảo Tàng nghệ thuật.

Lúc Mộc Hạ rời đi không lâu thì Hàn Phong trở về.

Oái ăm thật.
"Mừng cậu chủ đã về"
"Ừ"
"Thưa cậu chủ ban nãy có một cậu thiếu niên tới đây tìm ngài, nhưng tôi nói cậu chủ không có ở nhà nên cậu ấy để lại hộp bánh rồi đã đi về ạ"
    Lúc này bước chân của hắn khựng lại, biểu cảm cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Người đó trông như thế nào?"
"Dạ cậu ấy có mái tóc trắng..."
    Quản gia nói tới đây thôi thì Hàn Phong cũng biết rõ người đó là ai rồi, hắn nhanh chóng lấy hộp bánh được đóng gói tỉ mỉ từ quản gia sau đó quay lưng đi lên lầu.
    Bên trong phòng, hắn nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu.
:"Cảm ơn bạn cùng bàn vì hộp bánh, tiếc quá không được gặp cậu.

Tôi nhớ cậu lắm đấy"
:"Cậu ăn ngon miệng là được, với lại sao lại nhớ tôi.


Chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà"
:"Nhưng tôi vẫn rất nhớ cậu"
:"Ừm"
    Mộc Hạ nhàn nhạt nhắn lại, cậu ngồi trên xe bus mắt nhìn vào màn hình.

Sau lớp khẩu trang nụ cười nhẹ chợt hiện hữu, bên này Hàn Phong tâm tình cũng thật tốt.

Mọi mệt mỏi bủa vây trên người hắn cũng tan biến mất.
   Hắn lấy trong hộp ra một chiếc bánh nhỏ, xúc muỗng đầu tiên cho vào miệng.

Tuy bánh không ngọt gắt lại có vị đắng nguyên chất của socola, nhưng tại sao khi bỏ vào miệng và nuốt xuống rồi thì lại vô cùng ngọt.
"Ngọt thật đấy"
    Hàn Phong nhìn chiếc bánh nhỏ trên tay mà khẽ cười, cảm xúc lộn xộn trong lòng này thật là phức tạp mà.

Mộc Hạ nhanh chóng ghé qua đưa bánh cho sư phụ Diệt Hưu, sau đó là nhà Hàn Vũ.

Xong xuôi Mộc Hạ ghé qua công ty của nhà mình.
Mộc Hạ lại một lần nữa trả tiền xe bus, cậu đi bộ một lúc thì cũng tới được nơi cần tới.

Đứng trước công ty cao tầng, xa hoa lộng lẫy khiến bao người thèm khát được vào làm này thì Mộc Hạ vô cùng ngạc nhiên.

*To...To quá.


Tuyệt thật, may mà lúc trước lấy được hợp đồng mua bán của chỗ này*
Đừng đơ ra đó một lúc thì Mộc Hạ cũng bước vào, lễ tân thấy cậu bước vào liền niềm nở chuyên nghiệp mà nói.
"Xin chào, chị có thể giúp gì được cho em "
"Em đến tìm anh Trí Khanh và chị Thảo Anh ạ"
"Em có đặt lịch hẹn trước không?"
"Em không có ạ"
"Vậy em là ai?"
Lễ tân nhấc máy định gọi điện lên phòng của Trí Khanh, nhưng sau khi nghe câu trả lời của cậu thì khựng lại.
"Em là em trai của hai người họ ạ"
"Nhưng....nhưng ban nãy có một cô gái tự xưng là em gái của Tổng Giám đốc và Giám đốc mới vừa đi lên rồi ạ"
"Dạ, vậy thôi ạ.

Chị ơi tý nữa có thể giúp em đưa hộp bánh này cho hai người họ được không ạ? Em sẽ đi ngay, em không làm khó dễ cho chị đâu ạ"
"Ừm, em đưa hộp bánh cho chị đi.

Tý chị sẽ đem lên trên dùm em"
"Vâng, em cảm ơn ạ"
Mộc Hạ đưa hộp bánh cho chị nhân viên sau đó cũng đi mất, chị lễ tân đứng nhìn bóng lưng của Mộc Hạ mà tiết nuối.
"Không biết sao nữa, con cái nhà ai đẹp quá chừng.

Lại còn lễ phép, hiểu chuyện, ngoan ngoãn nữa chứ.

Ước gì mình cũng có cậu em trai như vậy, con nhỏ vừa hồi thật mất dạy mà.

Không phải có người giải vây cho nó thì nó tăng xông với mình rồi"
Lễ tân tiếp tục công việc của mình, còn hộp bánh thì tầm tý nữa cô mới đem lên được tại vì hiện giờ cô không thể bỏ vị trí của mình mà đi..

 
Chương 67: 67: Một Ngày U Ám


Bên trên phòng Tổng Giám đốc, Vương Lạc đang cùng trợ lý Sương Sơn và thư ký Bác Hinh bàn bạc hồ sơ.

Cát Oanh mất kiên nhẫn mà đợi, khuôn mặt cô ả đã trở nên vô cùng khó coi.
"Tổng giám đốc Khánh thấy sao ạ, ổn chứ?"-Vương Lạc
"Tạm thời cứ vậy đi, nếu còn gì thì khi khác chúng ta giải quyết tiếp nhé"-Trí Khanh đánh mắt ra hiệu cho hai người họ vì sự có mặt của cô ả, hai người họ liền hiểu ý mà xin phép ra ngoài.
Vương Lạc chính là nhân vật có tiếng anh là luật sư trẻ nhất hiện nay, bao nhiêu người muốn mời anh ta về làm việc dưới trướng mình rất khó.

Vì hầu như anh ta chỉ phục vụ cho Quốc gia baba.

Vương Lạc là một người có tính tình điềm tĩnh, lãnh đạm.

Phải nói là rất cao lãnh, khi chất bao quanh rất cuốn và khiến người khác không thể không hạ mình.
Với chiều cao 1m83, thân hình chuẩn gu các thiếu nữ, khuôn mặt điển trai không góc chết.

Mái tóc đen chẻ ra hai bên, đôi mắt phượng uy nghiêm.

Còn về trợ lý Sương Sơn và thư ký Bác Hinh ngoại hình cũng một chín một mười với Vương Lạc nhưng lại trông nhỏ con hơn, nhan sắc thì khỏi phải bàn.

Tính tình một người ôn nhu như nước, một người thì tinh nghịch nhưng lại vô cùng có trách nhiệm.

Và tất nhiên bọn họ cả nhà mấy đời đều theo học kinh doanh, một khi đã xác định thực lực và nhân cách của chủ nhân ắt hẳn sẽ luôn luôn chung thành tuyệt đối.
Giờ thì trong phòng chỉ còn lại Trí Khanh và Cát Oanh.

Trí Khanh ngồi xuống ghế đối diện cô ả, cô ả thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên.

Vì từ trước tới nay cô ả chưa từng nhận được sự xa cách như này.
"Anh cả, dạo này anh khoẻ chứ ạ?"
"Cô nhìn còn không thấy sao, tôi rất khoẻ.

Không lẽ cô muốn tôi có chuyện gì à"
"Dạ...,dạ không.

Em chỉ là lo cho sức khỏe của anh thôi ạ, với lại lâu rồi em cũng không đến thăm mọi người.

Nên em có chút nhớ cả nhà chúng ta"
"Cô còn biết chúng tôi với cô từng là người nhà à"
"Anh cả...hức...hức em biết trước đây là do em sai, em suy nghĩ thiếu trưởng thành nên mới nói ra những lời không hay đó.

Giờ em biết mình sai rồi, anh tha thứ cho em lần này được không?"
Trí Khanh trên mặt không đổi sắc nhìn cô ả, cô ả thấy Trí Khanh không nói gì thì cũng có chút bồn chồn.
"Cô cứ về đi, tôi có cuộc họp rồi"
Nói xong Trí Khanh kêu người tiễn cô ả đi, còn mình thì quay lại bàn làm việc và chăm chú vào đống tài liệu còn đang dang dở.
Dưới sảnh cả ba người Vương Lạc, Sương Sơn, Bác Hinh đang từ thang máy đi ra.

Lễ tân thấy vậy cũng nhanh nhẹn kêu họ lại.
"A...Luật sư Vương, Trợ lý Sơn, Thư ký Bác phiền mọi người lại đây một chút ạ"
Cả ba bèn nán công việc lại đi tới bàn lễ tân, cô lễ tân thấy vậy cũng nhờ họ ai đang rảnh thì đưa dùm cô hộp bánh lên phòng Tổng Giám đốc.

Vì chưa đến giờ thay ca nên cô không thể nào rời vị trí được, cô không muốn bị trừ lương.

"Phiền một trong ba vị ai rảnh có thể đưa hộp bánh này cho Tổng Giám đốc Khanh và Giám đốc Anh được không ạ?"
"Đây là của cô à?"-Vương Lạc
"Dạ, không phải đâu ạ"
"Vậy hộp bánh này của ai, theo tôi quan sát là bánh tự làm.

Tại vì trên hộp bánh không có logo, hay nhãn hiệu nổi tiếng nào"-Sương Sơn
"Cái đó thì tôi không có rõ ạ.

Ban nãy có một cậu bé đến đây muốn gặp Tổng Giám đốc và Giám đốc, à cậu bé ấy nói mình là em trai của hai ngài ấy.

Nhưng sau khi tôi nói có em gái của hai ngài ấy ở trên nên cậu bé để lại hộp bánh rồi đi về mất tiêu"
"Được rồi, vậy thì để bọn tôi đem lên cho hai ngài ấy"-Bác Hinh
"Vâng, cảm ơn ba ngài"
Đúng lúc này thì Thảo Anh vừa về công ty sau khi đi khảo sát các cửa hàng trang sức, cô cũng nghe loáng thoáng qua được vài câu.

Thảo Anh đi tới gần bàn lễ tân nơi mà ba người họ đang đứng.
"Có chuyện gì mà mọi người lại đứng đây vậy?"
Cả ba người quay lại nhìn cô, sau đó liền hành lễ.

Vương Lạc nhanh chóng trả lời câu hỏi của cô, tác phong rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp.
"Giám đốc, có cậu bé nào đó gửi bánh cho ngài và Tổng Giám đốc Khánh"-Vương Lạc
"Ừm.


Vậy cô còn nhớ ngoại hình của cậu bé đó không?"
"Vâng, cậu bé đó vô cùng xin đẹp làm sao mà em quên được ạ.

Cậu bé đặc biệt có mái tóc màu trắng và đôi mắt đỏ..."-Lễ tân
Nghe đến đây thôi cũng đủ để Thảo Anh nhận ra đó là ai rồi, nhưng tiếc thật cô lại không được gặp cậu.

Bác Hinh vẫn tinh nghịch như thường ngày, thoải mái mà kể lại chuyện ban nãy lễ tân nói với bọn họ thuật lại cho cô nghe.
Nghe xong chợt mặt Thảo Anh trầm xuống, nụ cười ban nãy cùng tắt lịm.

Hàn khí toả ra nghi ngút, đỉnh điểm hơn lúc này Cát Oanh nghênh ngang hất tay nhân viên của công ty mà tự mình sang chảnh bước ra khỏi cửa thang máy.
Điều này khiến cho Thảo Anh còn điên hơn, nhưng vì được ba người kia che chắn nên tầm nhìn của Cát Oanh bị hạn chế nên cô ả vểnh mặt mà rời khỏi như chưa từng bị đuổi khéo.
Thấy không khí càng tệ, ba người kia biết ý mà xin phép rời đi.

Bọn họ còn có việc được giao cần giải quyết, Thảo Anh cố gắng bình tĩnh nói cảm ơn lễ tân sau đó cầm hộp bánh đi thẳng về phía thang máy.
Thấy người đi, cô lễ tân khẽ thở phào.
"Áp lực quá, sau này phải lưu ý mới được".

 
Chương 68: 68: Anh Em Cùng Đàm Đạo


Thảo Anh mang toàn sát khí đứng trước cửa phòng Trí Khanh, cô mạnh bạo phá bỏ cả hình tượng băng lãnh, an ổn thường ngày mà dồn toàn lực mà đá phăng cánh cửa.
Bên trong Trí Khanh chợt thót tim một cái, sau đó mới ổn định lại.

Nhìn đến khuôn mặt đầy sát khí của Thảo Anh đang đi đến chỗ ghế sofa.

Chẳng hiểu kiểu gì mà Thảo Anh lôi từ trong túi xách ra một bình xịt khử mùi, xịt khắp nơi trong phòng.

Sau đó còn xịt luôn chỗ ngồi trên ghế sofa, xong xuôi thì mới đặt hộp bánh một cách nhẹ nhàng mà ngồi xuống.
Dù vùng vằn là vậy nhưng hộp bánh vẫn luôn được cô bảo vệ rất kỹ, như là báu vật hiếm có vậy.

Chợt trong không gian im lặng Trí Khanh bất lực lên tiếng.

truyện đam mỹ
"Sao lại đá cửa, em không có tay à?"
"Anh còn hỏi được à, em sợ đụng vào lỡ đụng trúng chỗ không sạch sẽ lại bị lây vận rủi thì lại khổ."
"Có chuyện gì mà nhìn em có vẻ rất..."
"Anh hai yêu quý, anh thử nghĩ xem có chuyện gì nào"
Thảo Anh nở nụ cười nhẹ nhưng sức sát thương thì vô cùng khủng khiếp, lúc này Trí Khanh cũng thoả hiệp mà đặt bút xuống đi tới chỗ ghế sofa mà ngồi xuống.


Anh đối diện với cô mà nói.
"Sao lại có chuyện gì?"
"Anh ngốc thật hay giả ngốc vậy, ban nãy ắt hẳn cũng là ngồi với nhau như này nhỉ anh hai"
Chợt Trí Khanh nắm bắt được điều mà Thảo Anh muốn nói, cơ mặt hơi khựng lại.

Mọi hành động như rót trò đều cứng đờ, được một lúc thì anh cũng rót hoàn chỉnh hai ly trà.
"Tách này cô ta chưa đụng đấy chứ?"
"Em yên tâm, ly của cô ta anh ném vào sọt rác rồi"
"Tốt, còn nữa ban nãy Mộc Hạ có ghé qua đấy"
"Em ấy ghé qua sao anh không biết, em ấy cũng không gọi cho anh."
Trí Khanh nhanh rút điện thoại bị lãng quên nãy giờ trong bọc quần ra, vì để chế độ im lặng nên tin nhắn của Mẹ Đường giờ hắn mới biết.
:"Trí Khanh à, Hạ Hạ đang đến công ty đấy.

Hôm nay, Hạ Hạ làm bánh đem qua cho hai đứa, nhớ để ý em con nhé!"
:"Em ấy rời đi rồi mẹ"
Trí Khanh rep lại tin nhắn của Mẹ Đường sau đó tắt điện thoại nhìn đến hộp bánh đang được để ngay ngắn một bên, Thảo Anh nhàn nhạt mở hộp lấy bánh ra ăn.

Nhờ vậy mà tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.

"Bánh ngon quá, Hạ Hạ tốt nhất"
Trí Khanh cũng nhanh tay lấy một chiếc, biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng giãn ra trông thấy chứ không còn căn thẳng như vừa hồi.
"Mà anh hai, cô ta tới đây làm gì vậy? Nhờ cô ta mà nhường như Hạ Hạ được một phen hiểu lầm không nhỏ rồi đấy."
"Cô ta tới đây để xin lỗi mong được giảng hoà, mà hiểu lầm gì"
"Ra vậy à, hiểu lầm gì ạ.

Cả công ty này biết cô ta là em gái chúng ta luôn rồi, Hạ Hạ tới tìm nghe thấy lễ tân thuật lại nên không muốn đụng chạm, làm phiền tình anh em thắm thiết ôn lại chuyện cũ nên tự hiểu chuyện mà rời đi.

Nghĩ thôi cũng thấy tức, gặp em mà là Hạ Hạ em không bỏ qua vậy đâu"
"Em ấy hiểu lầm cũng phải, dù gì lúc trước chúng ta đối xử với Cát Oanh quá tốt.

Hiện tại em ấy vẫn mang tổn thương của quá khứ, dù chúng ta cố yêu thương em ấy nhưng vì chướng ngại tâm lý nên em ấy sẽ nghĩ chúng ta yêu em gái mình hơn nên đâm ra không muốn làm chúng ta khó xử mà ghét em ấy."
"Ngoan ngoãn không làm loạn tìm được ai như em ấy, em trai ngoan của chị đúng là quá bi thương mà.

Tất cả là tại anh đấy Trí Khanh "
"Cô ta tự lên đây chơ anh đang bận bàn bạc công việc làm sao anh biết được "
"Con nhỏ tự tiện đó"
Thảo Anh điên tiết mà cắn một miếng bánh lớn, mọi cảm xúc dần bão hoà.

Cuộc trò chuyện của hai anh em cũng không nhiều, chủ yếu là xoanh quanh Cát Oanh và nên làm gì để dỗ dành em trai nhỏ.
..Dù biết Mộc Hạ cũng không để tâm lắm, cậu luôn thấu hiểu câu nói này.

Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi là của mình nó sẽ chẳng bị ai cướp đi được cả nhưng cái gì không phải của mình cho dù có cưỡng cầu, chiếm đoạt thì kết quả chẳng tốt đẹp bao giờ..

 
Chương 69: 69: Xong Xuôi Công Việc


Sau khi rời công ty mà không gặp được Trí Khanh bà Thảo Anh thì Mộc Hạ đã đi đến Viện Quốc Gia luôn, cậu bước vào lễ phép chào các vị sư phụ.
"Con chào mọi người, con đến rồi đây ạ.

Con có làm bánh mọi người nghỉ tay ăn chút đi ạ, việc còn lại cứ để con lo tiếp cho"
  Các vị sư phụ nghe vậy cũng nghỉ tay đi đến cầm lấy hộp bánh của cậu, Hạ Vy thì nhanh chóng đi pha trà.

Các đại lão nhìn cậu cười hiền hậu nói lời cảm ơn.
   Mộc Hạ gật đầu sau đó mặc thêm đồ bảo hộ rồi bắt tay làm tiếp công việc còn đang dang dở, chỉ còn vài tuần nữa thôi là đến thời gian mà cuộc thi quốc tế diễn ta.

Nên mọi người mới phải cố gắng làm việc thâu đêm suốt sáng như vậy.
Tối đến khi Mộc Hạ về nhà thì mọi người đang ngồi đợi cậu, mẹ Đường và Ba Hải đã được Trí Khanh và Thảo Anh nói về chuyện ngày hôm nay.
Mộc Hạ đi tới chào hỏi mọi người, Trí Khanh nhanh chóng giải thích chuyện hôm nay.

Thật ra Mộc Hạ chẳng bận tâm lắm, nhưng được mọi người giải thích như vậy.

Cậu cũng cảm thấy vô cùng ấm lòng.
"Không sao đâu ạ, em không giận hay để bụng đâu.


Em hiểu mà"
Mộc Hạ khuyên nhủ mọi người xong thì bản thân cũng xin phép lên phòng, hôm nay cậu đã rất mệt đấy nhá.

Thả mình vào dòng nước, Mộc Hạ thấy thật thư thái.

Tắm rửa sạch sẽ xong, cậu vệ sinh cá nhân.
Sau đó Mộc Hạ thả mình trên giường êm ái, cậu thầm than vãn như một ông cụ.
"Gân cốt già cõi hết rồi, đụng đâu đau đấy thế này"
Mộc Hạ mở điện thoại định lướt web một chút, mở ra liền thấy một loạt tin nhắn của Hàn Phong.

Vì Mộc Hạ đã quá mệt nên rep lại vài câu sau đó cũng thiu thiu ngủ mất tiêu.
:"Mộc Hạ à, lần sau tôi lại đến tìm cậu chơi"
:"Được"
:"Ngủ ngon Hạ Hạ"
:"Người nhắn vẫn đang nhập"
Hàn Phong bên này thấy dòng tin nhắn cứ thoát ẩn thoát hiện nên cũng thầm đoán Mộc Hạ đã ngủ quên.

Hắn vui vẻ bỏ điện thoại qua một bên, gác tay nhìn lên trần nhà mà mê man nghĩ gì đó.
Cuộc hẹn của Hàn Phong với Mộc Hạ phải mất một tháng trời mới có thể hẹn gặp được, trong khoảng thời gian này cậu như chạy show vậy.


Hết tham gia cuộc thi khoa học quốc tế thì lại đến Luận văn Yuzan.
Thật may mắn vì hai cuộc thi đều đem về rất nhiều lợi ích cho đất nước, tên tuổi của đất nước cũng theo đó ngày một đi lên.

Còn cậu thì vẫn là một ẩn số tìm kiếm của toàn thế giới.

Trong đó là các phóng viên, nếu bên nào nắm bắt được trước ắt hẳn sẽ rất hot.
Nhưng đáng tiếc hành tung của Mộc Hạ là tuyệt đối, ngay cả Quốc gia baba cũng bảo vệ cậu như báu vật quốc gia.

Thử hỏi xem có kẻ nào dám cả gan đụng đến, sau khi xong việc đem đống bằng về nhà.

Phải nói khắp nơi trong nhà ngoài bằng khen, huy chương, cúp của Trí Khanh và Thảo Anh.
Thì hiện tại lại có thêm một góc lớn để đống bằng khen, bằng chứng nhận, cúp....Phải nói có tiền cũng chẳng mua nổi đống giải này.

Ba mẹ Lý được một phép hãnh diện đến từ vị trí của con trai yêu.
Qua một tháng bận rộn bây giờ Mộc Hạ và Hàn Phong cũng có thể gặp nhau, nghe cứ sai sai thế nào nhỉ.

Cứ giống như cặp đôi nhỏ xa cách lâu ngày này mới gặp lại vậy.
Sau một thời gian Mộc Hạ nghỉ ngơi dưỡng sức xong, cuối cùng Hàn Phong cũng đường đường chín chín qua rướt cậu đi chơi.

Hắn đã phải chải chuốt và chọn đồ rất lâu, Hàn Phong muốn mình phải thật hoàn hảo.

Nhất là trong mắt Mộc Hạ, cái lối suy nghĩ này đúng là hết thuốc chữa mà..

 
Chương 70: 70: Đi Xem Phim


Tuy chọn đồ lâu lắc là vậy, nhưng Hàn Phong vẫn đến đúng giờ.

Hắn đứng trước xóm đợi Mộc Hạ bước ra, cậu đã sửa soạn xong nên cũng đi xuống nhà.
Xin phép mẹ Đường đàng hoàng xong cậu mới rời nhà, Mộc Hạ nhanh chóng băng qua con hẻm nhỏ.

Hàn Phong ngó vào hẻm nãy giờ, khi thấy bóng dáng nhỏ xinh quen thuộc của cậu hắn khẽ vẫy tay mà cười sau chiếc mũ bảo hiểm.
"Cậu đợi có lâu không, tôi xin lỗi đã ra trễ"
"Không, tôi chỉ mới tới thôi"
Hàn Phong luống cuống hết cả lên, Mộc Hạ thấy vậy cũng chỉ khẽ cười.

Hai người bốn mắt nhìn nhau làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc trắng của Mộc Hạ khẽ phảng phất.

Cậu vội chỉnh lại tóc của mình, Hàn Phong đã nhanh tay nhanh miệng mà nói.
"Để tôi làm cho, cậu cứ đứng yên đi"
Mộc Hạ có chút ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bài xích, cậu đứng yên để cho Hàn Phong từ từ cuối xuống lấy lọn tóc đang tinh nghịch rủ xuống mắt cậu.


Hắn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc tuyệt đẹp kia, sau đó liền lấy mũ bảo hiểm ân cần đội vào cho Mộc Hạ.
Mộc Hạ thoát khỏi sự ngây ngốc của bản thân, chỉ nghe thấy tim mình đang đập nhanh hơn một chút.

Mộc Hạ bỏ qua cảm giác lạ này, cậu nhanh chóng leo lên xe.

Không như bao lần, Mộc Hạ đã quen nên không ôm lấy eo của Hàn Phong nữa.
Điều đó làm hắn cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng sau đó chẳng hiểu sao Mộc Hạ lại ôm lấy eo hắn khi cả hai đang đi trên đường.

Một luồng điện chạy dọc cơ thể Hàn Phong, hắn khựng lại nhưng vẫn an ổn lái xe băng cầu.
Hắn không muốn vì sự lơ là này của mình mà làm cậu bị thương, chỉ một vết trầy thôi cũng không được phép.

Chợt trong tiếng gió vù vù bên tai, Mộc Hạ khẽ nói chuyện.

Tưởng trùng như Hàn Phong sẽ không nghe thấy, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ giọng cậu vang bên tai.
"Phong à, chúng ta đang đi đâu vậy? Hôm nay sẽ đi đâu chơi?"
"Tôi đưa cậu đi xem phim, thích chứ"
"Ừm, dù gì trước giờ tôi cũng chưa từng biết đi xem phim cùng bạn bè là như thế nào.

Nên cảm thấy rất vui, có chút mong đợi"
"Nếu đã là như vậy, thì tôi không thể để cậu thất vọng được.

Đi cùng tôi, cậu sẽ luôn vui vẻ"
"Ừm, được."
Hàn Phong cảm thấy vui vẻ, tay cũng bắt đầu vặn ga hết đát.

Tốc độ nhanh đến khó thở, gió cứ ồ ạt bên tai.


Cảnh sát giao thông cũng phải đứng hình khi thấy cái gì đó quá nhanh lướt qua mình, đúng là báo thủ mà.
Rất nhanh cả hai người đã đến rạp phim, Hàn Phong chở Mộc Hạ xuống hầm gửi xe.

Khi gửi xe xong thì hai người cùng nhau đi thang máy lên tầng trên để mua vé.
Trước rạp vé, nhìn một lượt các bộ phim ngày hôm nay hắn nhàn nhạt hỏi ý kiến cậu.

Vì là lần đầu tiên đi xem phim nên Mộc Hạ cũng chẳng biết xem phim gì.

Thật may vì đã có nhân viên nhanh nhẹn mà tư vấn cho hai người họ.
"Cậu chọn đi, cậu thích xem phim nào."-Hàn Phong
"Tôi cũng không biết bộ nào hay cả "-Mộc Hạ
"Nếu hai bạn không biết chọn phim nào thì có thể tin tưởng vào tư vấn của tôi"-Nhân viên
"Vậy cũng được, chị cứ tư vấn đi"-Hàn Phong
"Vâng, năm nay có một bộ phim kinh dị rất hot.

Nó tên là Đảo Ái Mộ, nội dung phim xoay quanh các bạn trẻ đang thưởng thức kỳ nghỉ hè của mình bằng cách đánh thuyền ra biển khơi để tổ chức tiệc giữa đại dương, bọn họ chỉ định ở lại đó chơi 2 ngày 1 đêm liền sẽ trở về.

Nhưng chẳng may thuyền của họ vướn vào một cơn bão sương mù kỳ lạ.


Con thuyền cũng vì thế mà trôi dạt đến một hòn đảo lạ, khi mọi người định đánh thuyền rời đi thì con thuyền lại gặp sự cố mà nổ tung sau đó chìm dần xuống biển.

Nên năm bạn trẻ phải tự tìm cách sinh tồn để tìm cách trở về nhà, tưởng rằng mọi chuyện rất đơn giản.

Nhưng cho đến khi những chuyện ly kỳ từ đâu phát sinh, một thành viên trong nhóm bọn họ mất tích bí ẩn.

Cùng lúc này khi họ tìm kiếm bạn của mình thì đã chạm mặt với một ông lão kỳ lạ và một ngôi làng chẳng có thông tin nào cho rằng nó tồn tại.

Và từ sau khi bước vào làng mọi thứ đã thay đổi, rất kỳ lạ.

Mỗi đêm đều rất kỳ lạ và....Hết rồi ạ.

Hai vị thấy sao ạ"-Nhân viên.

 
Chương 71: 71: Run Rẩy Đôi Chút Trong Rạp Phim


Mộc Hạ và Hàn Phong nghe xong cũng thấy hay hay nên đã mua vé, vì cậu rất thích bắp phô mai nên Hàn Phong khồn ngần ngại mà chiều theo ý cậu.
    May mà còn có một quầy bán các loại nước khác trong rạp nên bọn họ đã có nhiều sự lựa chọn hơn.
"Xin chào quý khách, không biết quý khách muốn dùng món nước nào vậy ạ"-Nhân viên quán nước
"Cậu muốn uống gì Hạ Hạ"- Hàn Phong chăm chú xem menus nhưng mắt vẫn không quên hướng về Mộc Hạ mà hỏi ý kiến của cậu.
"Tôi muốn uống trà sữa này"
   Mộc Hạ chỉ tay lên tấm menus, Hàn Phong thấy vậy liền nhanh chóng oder.

Đợi làm nước xong cúng mất 15 phút, thật may vì họ đến sớm nên phim còn hơn nửa tiếng nữa mới chiếu.
     Mua xong thì hai người vào thang máy đi lên trên, dòng người ra vào tấp nập xô đẩy nhau.

Hàn Phong vì tránh để Mộc Hạ bị đau nên đứng đối diện cậu, hai tay cũng chắn ngang mặt của Mộc Hạ ép sát người cả hai vào một góc của thang máy.
   Không khí bây giờ thật ngại ngùng, Mộc Hạ dường như nghe rõ được tiếng tim của Hàn Phong.

Và cả tiếng trái tim của mình nữa, hơi thở của hắn cũng rất gần cậu.

Cả mùi hương, là mùi của hương hoa nhài.
    Đây là mùi hương cậu rất thích, vì nó rất nhẹ nhàng và thư giãn.


Còn Hàn Phong thì sao nhỉ, hắn nhìn chằm chằm cậu.

Nhất là đôi môi nhỏ xinh kia, hắn không biết bản thân đang nghĩ cái gì nữa.
    Nếu nhìn thêm chút nữa hắn sẽ phát điên mất, hắn muốn hôn xuống.

Muốn hôn lên đôi môi đó, cố giữ vững lý trí hắn liền nghĩ sang chuyện khác.

Là mùi hương, hắn ngửi thấy một mùi hoa quả hoà quyện với hương hoa rất nhẹ nhàng và hoà hợp bên mũi.
    Nhưng chẳng hiểu sao càng chìm đắm vào mùi hương ngọt ngào kia, hắn càng không thể giữ vững bản thân.

Thật đúng lúc hắn định làm theo mong muốn của bản thân mà hôn xuống thì cửa thang máy bật mở, dòng người nhanh chóng bước ra.
   Hàn Phong lấy lại ý thức, ngại ngùng để Mộc Hạ nắm tay mình rời khỏi thang máy.

Vì rạp chưa đến giờ chiếu phim nên vẫn còn bật đèn sáng chưng, việc đi lại và tìm chỗ ngồi cũng dễ dàng hơn hơi hai người họ.
Một lúc sau, Hàn Phong và Mộc Hạ cũng tìm thấy ghế của cả hai.

Không biết trùng hợp hay không mà nay rạp ít người hẳn, cả dãy phía trên của Mộc Hạ và Hàn Phong đều không có ai ngồi, phía dưới thì lác đác vài người.
Mộc Hạ yên vị mà ăn bắp, Hàn Phong chợt đứng dậy rồi đi đâu đó.

Mộc Hạ nhìn hắn chạy đi cũng có chút tò mò nhưng sau cùng cũng chỉ nghĩ là hắn đang muốn đi vệ sinh.

Đèn trong rạp bắt đầu tắt hết, trên màn hình bắt đầu chiếu trailer và các quảng cáo phim khác vào tháng tới.
Khi bộ phim mới vào dạo đầu thì Hàn Phong cũng quay lại, trên tay hắn cầm một cái gối.
"xin lỗi cậu, tôi đi tìm cái này nên có chút lâu.

Nào, ngồi thẳng lưng giúp tôi một tý nha"
Mộc Hạ tuy không hiểu gì nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo, Hàn Phong thấy vậy rất vui.

Hắn nhanh chóng đặt chiếc gối vào ghế, sau đó dịu dàng mà nhìn Mộc Hạ.


"Xong rồi, ngồi lâu rất dễ đau lưng.

Nên tôi kiếm cho cậu một cái gối tựa mềm mại, giờ thì không lo đau lưng nữa rồi nhé"
"Vậy còn cậu thì sao?"
"Yên tâm, tôi khoẻ lắm.

Cậu cứ dùm đi"
"Vậy được, cảm ơn cậu"
Mộc Hạ khẽ nở một nụ cười ấm áp, ánh sáng nhè nhẹ từ màn hình chiếu lên mặt cậu.

Lúc này Hàn Phong như đắm chìm trong nụ cười ngọt ngào ấy, hắn đơ ra đó một lúc rồi mới trấn tĩnh bản thân ngồi xuống.
Hai người cứ im lặng mà xem phim, nhưng chỉ có Mộc Hạ chăm chú xem thôi.

Còn Hàn Phong lâu lâu mới liếc tới màn hình, chủ yếu hắn đã nhìn cậu suốt.

Hắn không quay mặt đi lâu được, không hiểu tại sao đôi mắt hắn vẫn luôn muốn hướng về phía cậu.
Bộ phim bây giờ đã đến lúc cao trào, Mộc Hạ lần đầu trải nghiệm sự kích thích này nên có chút run rẩy vì có chút sợ những màn hăm he, bất chợt hù doạ người trong phim.

Mộc Hạ theo thói quen mò mẫn bám víu vaog thứ gì đó, Hàn Phong chính là người mà cậu bám vào.


Hắn thấy cậu như vậy cũng để cậu nắm góc áo mình, đến những đoạn hù doạ sẽ chuyên tâm bịt mắt Mộc Hạ lại.
Chẳng hiểu diễn biến ra sao mà Mộc Hạ và Hàn Phong đã nắm chặt lấy tay nhau cho đến hết bộ phim.

Bộ phim kết thúc, một cái kết vô cùng ba chấm.

Tất cả nhân vật không ai sống sót và nó vẫn như một vòng lặp mãi mãi như vậy.
"Hạ Hạ à, cậu ổn chứ?"
Hàn Phong lo lắng nhìn khuôn mặt đang trắng bệch của cậu mà hỏi han, Mộc Hạ thấy hắn lo lắng cũng bình tĩnh thật nhanh rồi mới đáp lại.
"Tôi ổn, chỉ là còn hơi sợ mà thôi"
"Không sao đâu, nếu có một ngày chúng ta cũng giống như bọn họ đột nhiên bị lạc trên hòn đảo đó.

Tôi Hàn Phong thề với cậu, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ cậu an toàn trốn thoát khỏi nơi kỳ quái đó.

Cậu sẽ không chịu bất kỳ tổn thương nào cả, nên đừng lo nhé được chứ.

Dù tôi cho xấu số mà chết trước cậu thì tôi vẫn sẽ mãi mãi bảo vệ cậu thật chu toàn có được không?".

 
Chương 72: 72: Lời Hứa Thiêng Liêng Dưới Ánh Trăng


Mộc Hạ nghe vậy chợt mặt có chút phiếm hồng, tui nghe nó rất bình thường nhưng lại có gì đó rất an toàn, rất giống như....là gì nhỉ? Đến đây cậu lại cảm thấy mù tịt mất tiêu.
"Ừm, cảm ơn cậu.

Nếu có thật thì tôi cũng sẽ bảo vệ cậu, hai chúng ta nhất định sẽ cùng nhau chạy thoát mà"
"Ừm"
    Hàn Phong vui vẻ nhìn Mộc Hạ, hắn chưa từng nghĩ dành thời gian vào những việc nhỏ nhặt và tưởng trừng như rất tốn thời gian này laok vui tới vậy.

Hay là vì ở bên hắn lúc này có Mộc Hạ chứ không phải bất kỳ ai khác.
     Sau khi xem phim xong, Hàn Phong cùng Mộc Hạ đã cùng nhau đi ăn.

Vì lâu rồi Mộc Hạ chưa ăn đồ nướng nên hai người quyết định ghé quán nướng để dùng bữa.
"Thịt thơm thơm "
"Hạ Hạ rất thích nhỉ"
"Ừm, đồ ăn lúc nào cũng là nhất nhưng về độ yêu thích và quan trọng nhất thì nó chỉ xếp thứ 3 thôi"
"Vậy ai xếp thứ nhất trong lòng cậu vậy"
"Là gia đình "

"Vậy thứ hai"
"Là các sự phụ dạy học cho tôi và các anh chị ấy nữa"
"Còn thứ ba thì sao, nhưng trước hết thì các anh chị ấy là ai?"
"Là đồ ăn, còn các anh chị ấy là bạn bè của tôi.

Bọn họ rất tốt, tôi xem mọi người cùng như anh chị em ruột trong nhà vậy"
"Ừm.

Vậy nếu cậu xếp tôi đứng thứ 3, tôi sẽ luôn chiều theo mọi sở thích ăn uống của cậu.

Nhưng không được quá phạm vi cho phép vì nếu không ăn uống bài bản thì cậu rất dễ bị các bệnh về dạ dày, đường ruột...."
"Nhưng tôi không thể xếp cậu đứng thứ 3 được"
"Vậy thứ tư cũng được "
"Không được, thứ tư là vị trí của Hàn Vũ mất rồi"
    Hàn Phong đang không vui, tên Hàn Vũ chết tiệt ấy là cái quần què gì mà dám giành Mộc Hạ với hắn cơ chứ.

Đúng là anh em cột trèo có ngày phang nhau là thật.

Nhưng chợt Hàn Phong khựng lại vì Mộc Hạ bắt đầu ấp úng nói gì đó.
"Nhưng...thật ra...thì...đối với tôi, trong lòng á.

Hàn Phong cậu xếp ở vị trí đặc biệt"
"Thật sao, tôi rất vui đấy"
     Vừa ban nãy thôi hắn muốn đem Hàn Vũ ngâm trong thùng dưa muối, ánh mắt Hàn Phong vô cùng lạnh lão cả hơi thở cũng mang khí lạnh chết người.

Nhưng chỉ với một câu nói e thẹn của Mộc Hạ thôi mà hắn liền trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà vui vẻ, ngoan ngoãn như một chú cún con...
     Ôi! Thôi toang cái hình tượng hắn cố gắng gìn giữ.

Mộc Hạ cảm thấy không nên nói thêm gì bèn cặm cụi nướng thịt.


Ăn no nê hai người cùng nhau đi dạo để dễ tiêu hoá.
Trong không khí im lặng của ban đêm, Hàn Phong nhìn xuống bóng mình bị đèn đường chiếu vào.

Hắn nghĩ ngợi điều gì đó rồi buồn bã nói.
"Năm nay chứng cũng đã cuối cấp rồi nhỉ?"
"Ừm, mà sao vậy?"
"Không, tôi chỉ nghĩ là chúng ta sắp phải xa nhau rồi thôi"
"Ừm, dù gì mỗi người cũng có một ước mơ, một mục tiêu riêng mà"
"Vậy Hạ Hạ định chọn trường đại học nào"
"Tôi à, tôi muốn được tuyển thẳng vào Viện Quốc Gia"
"Khó lắm đấy nha bạn cùng bàn, nghe đâu bên trong đó toàn là một đám quái vật không đấy.

Bộ não của bọn họ thật sự rất khủng khiếp, tôi lo cho cậu lắm đấy.

Nhưng mà nếu đó điều cậu thích thì tôi sẽ luôn ở phía sau để ủng hộ cho cậu, Hạ Hạ của tôi giỏi như vậy mà"
Hàn Phong chợt nhẹ giọng, hắn hướng cậu nở nụ cười.

Một nụ cười rất tươi rói và toả sáng như một đoá hoa hướng dương vậy.

Mộc Hạ bất giác cười theo mà nói.
"Vậy còn cậu thì sao?"

"Tôi à, tôi thì không có ước mơ gì đặc biệt.

Chắc tôi sẽ vào trường đại học top 1 đầu cả nước, tôi không muốn mình thua kém bạn cùng bàn được."
"Vậy cậu cố gắng lên nhé! Tôi sẽ giống cậu ở phía sau cổ vũ.

Hàn Phong nhất định phải làm được "
"Được, tôi hứa với cậu.

Nhất định sẽ làm được, tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu"
"Được, hứa nhé"
Hai người làm động tác móc nghéo với nhau, ánh trăng sáng trên cao chứng giám cho lời hứa thiêng liêng của cậu.

Nhìn đến Mộc Hạ hắn lại chợt thoáng qua một suy nghĩ trong đầu.

Hàn Phong thật sự đã nhận ra lòng mình..

 
Chương 73: 73: Tôi Nhận Ra Tình Cảm Của Mình Rồi


*Dường như tôi đã hiểu được lòng mình rồi, ngay từ đầu tôi không xem cậu là bạn.

Tôi nhận ra sau những lần tiếp xúc mọi thứ dần rõ ràng, đúng là tôi từng nói mình không thích con trai mà chỉ thích con gái.

Nhưng tôi vô tình phát hiện mình thật ra không thay đổi, mà là người tôi vô tình yêu lại là cậu.

Và ngẫu nhiên hơn nữa cậu là người con trai duy nhất mà tôi thật sự muốn yêu, tôi muốn tiến tới gần cậu.

Muốn làm những điều ngọt ngào, cưng chiều cậu.

Tôi muốn cậu ở bên tôi sẽ vô tư mà là chính mình, thoát khỏi vỏ bọc cứng ngắc và vờ như trưởng thành lạnh nhạt với mọi thứ kia.

Tôi lúc nhìn thấy con người chân thật của cậu, bất kể là cậu có làm gì thì cả đời này chỉ cần đó là cậu.

Tôi nguyện dùng cả trái tim này chỉ đập diy nhất vì cậu mà chẳng vì bất kỳ ai khác.


Tôi sẽ bảo vệ cậu trọn đời dù cho cuối cùng người cậu nắm tay bước vào lễ đường không phải là tôi*
Mộc Hạ nhanh chóng chạy nhanh lên phía trước, Hàn Phong ở phía sau liền đi theo.

Hắn lại nở nụ cười chân thật trên môi, một ánh mắt nghiêm túc và trân quý luôn hướng về người phía trước.
Hai người đi dạo được một lúc thì ai về nhà nấy, vì đã báo trước nên khi cậu về nhà mọi người không đợi như trước nữa.

Mộc Hạ cũng đã nói qua với mọi người về việc không được đợi cậu mà hãy nghỉ ngơi thật sớm.
Dạo này khối công việc cũng gia tăng, ngay cả mẹ Đường cũng phải qua phụ công ty một tay nên thật sự rất bận.

Mộc Hạ cũng đề nghị phụ giúp nhưng đều bị từ chối thẳng thừng, cậu khoá cửa nhà cẩn thận sau đó cũng lên phòng.
Sau khi Mộc Hạ tắm rửa đánh răng xong thì nhanh chóng ngả lưng trên chiếc giường êm ái.

Hàn Phong lái xe bán sống bán chết trên đường về nhà để có thể nhanh chóng làm xong mọi thừa lên giường nằm nhắn tin với Mộc Hạ.
:"Đã nằm chưa đấy?"
:"Tôi nằm rồi, cậu cũng yên vị trên giường rồi chứ"
:"/Hàn Phong đã gửi cho bạn một ảnh/ Tôi cũng như cậu"
Mộc Hạ chợt nhìn tấm ảnh mà đỏ mặt, nhưng chẳng hiểu vì cái thế lực nào mà lại nhấn lưu vào máy.

Mộc Hạ nghĩ bản thân bị điên rồi, nhìn mà nhìn đi.

Mấy múi như thế này còn có cơ bắt lộ rõ nữa không mê được thì đến chịu đấy.
Tui đúng là Mộc Hạ chưa từng trải qua tình yêu hay đại loại có bất kỳ xúc cảm đặc biệt nào với một người trước đây.

Nhưng cậu cũng đã tìm hiểu và đọc nhiều thể loại khác nhau về mảng tình yêu, nên dù cậu không yêu nhưng vẫn có thể cảm nhận được.
Nhưng Mộc Hạ chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó bản thân sẽ thích ai, hay có một người nào đó sẽ thích mình.

Thậm trí Mộc Hạ còn không phân loại ra nữa mà, cậu không kỳ thị đồng tính vì cậu đã đọc rất nhiều về thể loại này.

Và vì là một con người cởi mở nên cậu có thể yêu cả hai giới, có thể nói cậu là người song tính á.

Mộc Hạ ôm gối lăn qua lăn lại trên giường, bên kia Hàn Phong cũng có chút đỏ mặt vì hắn vô tình làm điều ngu ngốc rồi.

Nhưng lại chẳng dám gỡ bức ảnh xuống, thấy Mộc Hạ không trả lời hắn liền nhắn tiếp.
:"Sao nào, thấy cơ thể của tôi đẹp chứ "
Hàn Phong chỉ định trêu ghẹo Mộc Hạ một chút, ai ngờ sau đó hắn mới là người quắn quéo cả lên vì hạnh phúc đâu cơ chứ.
:"Ừm, rất đẹp.

Tôi cũng muốn có nhưng..../Mộc Hạ đã gửi cho bạn một ảnh/
Một bức ảnh được gửi qua, Hàn Phong không suy nghĩ nhiều nhanh tay nhấn lưu vào máy mà muốn nát luôn cái màn hình, Mộc Hạ ngây thơ chẳng biết gì.

Bức ảnh của Mộc Hạ gửi qua là một bức ảnh tự sướng, cậu đang mặc một bộ đồ ngủ ngắn.

Bộ đồ ngủ này vừa dễ thương vừa mát mẻ, và tất nhiên là thiết kế riêng do Thảo Anh tự lên ý tưởng.

Nó còn có một chiếc mũ thỏ nữa nên trông vô cùng dễ thương.
Mộc Hạ đội mũ thỏ chụp nguyên cả người, tay cậu vén áo lên khoe chiếc bụng phẳng lì chẳng có múi nào nhưng được cái lại vô cùng trắng và vòng eo con kiến vô cùng nhỏ xinh.
Không nghĩ gì nhiều Hàn Phong cũng nhanh tay đặc làm hình nền điện thoại luôn cho nóng, sau đó mới nhanh chóng trả lời tin nhắn của cậu.
:"Dễ thương thật đấy, cậu như vầy đối với tôi đã vô cùng hoàn hảo rồi.


Nên không cần thay đổi gì đâu, tôi nghiêm cấm cậu thay đổi theo chiều hướng tiêu cực đấy"
:"Ừm"
Nhắn tin được một lúc thì cả hai cũng tạm biệt nhau để đi ngủ vì giờ cũng đã khuya lắm rồi.
:"Trễ rồi đi ngủ thôi bạn nhỏ, cậu không được thức khuya đấy.

Ảnh hưởng đến sức khỏe, ngoan mau ngủ đi."
:" Cũng trễ thật, vậy tôi ngủ đây.

Cậu cũng ngủ đi nhé, ngủ ngon bye bye"
:"Ngủ ngon bạn cùng bàn"
Hàn Phong và Mộc Hạ đã off, mỗi lần nhắn tin chắc chắn hắn chẳng chịu để cậu là người trả lời cuối cùng.

Vì Mộc Hạ lúc trước đã trải nghiệm qua sự cứng đầu nọ, nên bây giờ nếu off sẽ tự để Hàn Phong kết thúc cuối cùng còn cậu chỉ việc that icon coi như đã xem là được rồi..

 
Chương 74: 74: Quay Lại Trường


Sau những tháng ngày hè ăn chơi và đi học thêm, tham gia các lớp luyện thi vất vả như một con chó thì học sinh cũng được tựu trường, tiết trời vào thu thật sự rất mát mẻ.

Nó không lạnh như mùa đông không nóng nực như mùa hè mà chỉ nhè nhẹ như một cơn gió.
    Và mùa thu cũng là mùa mà Mộc Hạ thích nhất trong năm, cũng trong mùa này có một ngày rất đặc biệt.

Đó là sinh nhật của cậu.
     Mộc Hạ vẫn như thường lệ dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng và cơm hộp để mọi người đem đi.

Vì hôm nay tựu trường nên cậu phải đến sớm phụ cả lớp chuẩn bị một chút để chiều đến còn làm lễ.
"Hạ Hạ "
Từ xa Hàn Phong gọi với tới, hắn nhanh chóng tăng ga phóng xe tới chỗ Mộc Hạ.

Sau đó làm một cú phanh khẩn cấp suýt nữa thì bay luôn khỏi xe.
Mộc Hạ đứng yên cau mày nhìn hắn, Hàn Phong cười cười nhưng trong thâm tâm cảm giác sắp toang rồi.
"HÀN PHONG, cậu đi xe kiểu gì vậy hả.


Biết đi kiểu vậy nguy hiểm lắm không? Cậu còn chưa đủ tuổi để thi bằng lái đâu đấy...."
Đột nhiên bị Mộc Hạ la Hàn Phong có chút tủi thân nhưng nào dám quá phận, người ta hiện tại trong lòng của cậu chính là báu vật quý giá đấy nha.
"Xin lỗi mà, tha lỗi cho tôi nhé.

Sẽ không có lần sau nữa, nếu Hạ Hạ muốn tui sẽ chùi tiền để học lái bằng thật sớm mà"
Mộc Hạ mềm lòng, cơn giận cũng dịu lại.

Ai bảo cái con người to con trước mặt ấy vậy mà lại làm nũng với cậu cơ chứ.
"Không có lần sau đâu đấy"
"Vâng, tuân lệnh Hạ Hạ.

Nào giờ thì lên đây, tôi chở cậu đến trường "
"Ừm"
Nhờ Hàn Phong chở nên so với đi xe bus, cậu đã đến trường nhanh hơn.

Cả hai cất xe sau bãi giữ xe của trường rồi đi đến phần lớp của mình.

Lúc này lớp trưởng đang phân công.
"Các cậu đến đủ rồi chứ, giờ thì chia ra ha.

Hàn Phong, Mộc Hạ và Hàn Vũ bưng ghế từ kho ra nhé.

Sau đó các bạn khác sẽ phụ xếp ghế, à đừng quên tiện ghé phòng hội học sinh lấy dùm lớp cái bảng tên luôn"
Sau khi nhận nhiệm vụ, Hàn Vũ thì ghé phòng hội học sinh lấy bảng lớp mới.

Còn Mộc Hạ và Hàn Phong cùng nhau tới kho bưng ghế ra cho lớp.


Vì lớp họ chỉ có mười người, nên công việc này tương đối nhẹ nhàng.

Một mình Hàn Phong cũng tự lo liệu được, Mộc Hạ chỉ đi kế bên vì hắn đã dành bưng hết ghế.

Hàn Phong không muốn tâm can bảo bối của mình phải đụng tay vào những việc nặng nhọc này, trong khi một mình sức của Mộc Hạ đủ để nhổ một cây lớn.
Nhìn cậu nhỏ con vậy thôi chứ sức của cậu không thua gì các vận động viên thế giới đâu nha, nhưng muốn đạt được đến cảnh giới này thì ắt hẳn không được lười biếng mà còn phải thường xuyên luyện tập, rèn luyện thân thể rồi.
Lúc hai người đi giữa sân thì Hàn Vũ chạy từ đâu tới, cậu ta nhanh chóng muốn ôm chầm lấy Mộc Hạ nhưng đã ôm hụt.

Một tay Hàn Phong nâng chồng ghế, một tay ôm ngang eo cậu dáng sát vào người mình.
Mộc Hạ cứ thế dựa vào lồng ngực rắn chắc của ai kia, ta phải nói tuổi trẻ thật tốt.

Muốn có cơ bắp liền có, muốn có múi liền có thể dễ dàng có được nhờ việc thường xuyên nâng cao các bài tập thể dục.
"Ui da, Hàn Phong mày quá đáng quá.

Tao chỉ muốn ôm Hạ Hạ một cái thôi mà"
"Mày thì khoải, Hạ Hạ là của tao.

Mày nên né xa cậu ấy ra.


Tao mà biết mày quá phận, tao thề sẽ hoá kiếp cho mày"
"Quá đáng"
Hàn Vũ giận dỗi đi ở phía trước, Hàn Phong chẳng thèm để cậu ta vào mắt.

Nhìn xuống mái tóc trắng trong lòng ngực đột nhiên cảm thấy tâm trạng thật tốt, Mộc Hạ đỏ mặt nhanh chóng thoát khỏi vòng tay và cơ ngực của ai đó.

Sau đó chạy nhanh theo Hàn Vũ, hắn bất lực cười mà nhìn cậu một cách nuông chiều.
*Mình sao vậy nè, tim đập nhanh quá.

Mình bị bệnh tim rồi sao, ai không được chút nào.

Nhưng lại có chút vui trong lòng*
Hắn cũng nhanh chóng tăng tốc chạy theo phía sau, sân sau trường thật thưa thớt..

 
Chương 75: 75: Sóng Gió Bắt Đầu Nổi Lên


Phía sau bức tường, bóng dáng lấp ló của một người cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ.

Một ánh mắt căm hận và tràn đầy thù hận, ghét bỏ.

Ánh mắt đó dường như dừng lại trên người Mộc Hạ.
Thằng chó chết tiệt, mày đã cướp đi gia đình của tao.

Vậy mà giờ mày lại muốn cướp đi người tao yêu, cứ chờ đây.

Mày không dễ dàng gì mà sống yên ổn ở ngôi trường này nữa đâu.

Chính tay tao sẽ chôn vùi cả cuộc đời của mày vào bi kịch, mày cứ tận hưởng những giây phút vui vẻ cuối cùng này đi"
Cô gái kia nhanh chóng bỏ đi, chợt Hàn Phong không hiểu sao lại quay người nhìn lại.

Nữ sinh kia không để ý thấy ánh mắt của hắn, nhưng còn hắn thì đã ngấm ngầm để nữ sinh nọ vào tầm ngắm.
*Hừ, muốn hại người của tôi.

Cô còn non và xanh lắm.

Cứ chờ đi, lần này cô chết chắc rồi.

Nếu đã không thể yên phận thì đừng trách hay đỗ lỗi cho bất kỳ ai về kết cục bi thảm của bản thân *
Chợt Mộc Hạ thấy Hàn Phong đứng sững lại liền đứng lại quay đầu mà gọi hắn, dù đi ở phía trước với Hàn Vũ nhưng tầm mắt của cậu vẫn luôn hướng về người đi phía sau.

Cậu dường như không kiềm soát được mà cứ mãi nhìn đến người đó, Hàn Phong nghe tiếng cậu gọi liền cười tươi chạy nhanh tới.


Thế là hai người đi song song với nhau về vị trí của lớp.
"Hàn Phong à, cậu sao vậy.

Nhanh quay lại thôi, mọi người đang chờ chúng ta đấy"
"Được "
Cuối cùng mọi thứ cũng xong xuôi, đã đến giờ ăn trưa.

Hàn Vũ mệt lử mà nằm ườn ra bàn.

Mộc Hạ thấy vậy cũng bình thản một bộ mặt vô cảm chẳng nói gì, chợt có thứ gì đó lạnh lạnh áp vào má cậu.
Là Hàn Phong, hắn đã tranh thủ chạy đi mua nước cho cậu.

Vì thấy cậu đã rất mệt, còn phơi nắng nguyên cả buổi sáng nữa, hắn xót lắm đấy.

Nên hắn muốn chăm sóc cho cậu một chút.
"Ưm, lạnh"
"Lạnh đến vậy à, cho cậu đấy.

Vất vả cho cậu rồi, Hạ Hạ"
"Cảm ơn cậu"
Hàn Phong vui vẻ mở lon nước ra, sau đó đưa cho Mộc Hạ.

Hàn Vũ ai oán mà lên tiếng.
"Vậy còn của tao thì sao, mày không mua cho tao à"
"Mày có tay, có chân, có tiền tự đi mà mua.


Tao chỉ mua nước đủ cho hai người là tao và bạn cùng bàn thôi"
"Xí, đúng là thiên vị"
Hàn Vũ xị mặt sau đó nhanh chóng đứng dậy đi mua nước, Mộc Hạ ôn tồn mà uống lon nước được Hàn Phong mua cho.
"Ngon quá, là vị trà mới sao"
"Ừm, là vị măng cụt đấy.

Tuy uống hơi lạ miệng nhưng thấy cậu thích là được"
"Tôi rất thích măng cụt đấy, cảm ơn cậu nhé"
"Không có gì, miễn là cậu thích tôi sẽ không ngại làm cho cậu"
Mộc Hạ ngơ ngác nhìn Hàn Phong, Hàn Phong nở nụ cười nhẹ.

Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp mà thủ thỉ, hắn cũng có chút ngại ngùng đấy.

Nhưng vì không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt của Mộc Hạ nên đành trưng ra bộ mặt dàytay chống lên bàn nghiêng đầu tựa vào bàn tay mình mà nhìn Mộc Hạ.
Mộc Hạ vẫn một bộ mặt lãnh cảm, nhưng thật ra đôi tai của cậu đã bán đứng chủ nhân.

Nó đang đỏ lừ lên, không khí ái muội này làm các nữ sinh xung quanh thích thú vô cùng.

truyen bac chien
"Mày nghe thấy gì không?"
"Trời, mày cứ đùa tai tao phải nói 100/10 đấy sao không nghe được "
"Dễ thương quá mấy bồ ơi"
"Chưa gì quay lại trường mới ngày đầu mà đã hưởng được sự ngọt ngào của couple nhà mình rồi"
"Kích thích quá a~"
Mặc kệ mọi người xung quanh bàn tán, Hàn Phong chỉ luôn hướng ánh mắt về Mộc Hạ.

Có một vài nữ sinh đã lén lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên page ship Cp của bọn họ.
Bên này trong góc khuất, có một bàn tay đang nắm chặt, móng tay ghì vào da đến bật máu và in hằn móng lên đó.

Gương mặt thì xám xịt, đen ngòm.

Ánh mắt dữ tợn, tức tối..

 
Chương 76: 76: Bị Chơi Một Vố Rồi


Sau bữa ăn trưa, đợi chiều chiều một chút buổi lễ khai giảng cũng diễn ra.

Buổi lễ ở Nhất Đại rất khác, các học sinh trong trường trước thì biểu diễn văn nghệ.

Sau thì thể hiện kiến thức thâm sâu.
Hàn Phong chán nản tựa đầu vào vai Mộc Hạ mà lướt điện thoại, cậu cũng mặc kệ để hắn tùy ý muốn làm gì thì làm.

Còn bản thân thì ngồi đọc sách tiểu thuyết của Nhật Bản.
Hàn Vũ thì bận lập team chơi solo với các bạn nam trong lớp, một vài bạn nữ lớp họ thì nói chuyện với nhau.

Không thì len lén chụp ảnh của hai người để đăng lên, phải nói 7749, góc chụp không góc nào dìm chết nổi nhan sắc của hai đại n thần lớp họ được.
Buổi lễ nhàm chán này nhanh chóng trôi qua, cuối cùng nó cũng kết thúc.

Học sinh như ong vỡ tổ nhanh chóng xách cặp thu dọn để về nhà, hay hẹn nhau đi chơi.
Hàn Phong định phụ bưng ghế đem đi cất vì cái đám vô trách nhiệm lớp cậu đã nhanh chóng tốc biến chạy về mất tiêu.

Nhưng đang cúi người xuống bưng trồng ghế lên thì từ xa có một bạn nam chạy lại gọi hắn đi đâu đó.
"Cậu là Hàn Phong à, ban nãy có thầy giáo nhờ tôi gọi cậu lên văn phòng lấy giấy tờ gì đó phát cho lớp ý.

Do lớp trưởng và các thành viên khác của lớp đã về hết mà thầy giáo cũng không liên lạc được nên đành nhờ tôi xuống xem còn ai không.


May còn có cậu là tôi nhận ra nên mới kêu cậu đấy"
"ừ"
Hàn Phong nhìn Mộc Hạ đang đứng đó, hắn lo lắng nhìn cậu.

Thấy Mộc Hạ chỉ khẽ mỉm cười bảo hắn.
"Cậu cứ đi theo cậu ấy đi, để ghế tôi cất cho.

Có gì tý chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe nhé"
"Ừm, cậu nhớ cẩn thận"
"Ừm, tôi biết rồi.

Cậu đừng lo"
Tuy Hàn Phong không nỡ rời khỏi cậu nhưng hắn phải bất đắc dĩ mà đi theo cậu học sinh kia.

Đợi khi Hàn Phong rời đi thật xa, Mộc Hạ nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu của bản thân.

Cậu nhẹ nhàng đem trồng ghế đi, sân trường hơi rộng lại có chút quằn quèo nên Mộc Hạ hơi rối.

Nhưng chung quy vẫn tới được kho, khi đặt trồng ghế nhẹ nhàng ở vị trí được đánh dấu của lớp mình thì Mộc Hạ nhanh chóng phủi tay định rời đi.
Từ phía sau một vật nặng nào đó nhanh chóng giáng xuống đầu cậu, khiến cậu choáng váng.


Trước khi mất đi ý thức Mộc Hạ chợt thấy bóng hình của một nữ sinh đang nói chuyện với đám nào đó.
"Xong chưa "
"Cậu ta tạm thời bất tỉnh rồi, giờ thì thamh toán nốt tiền đi"
"Các người phải đảm bảo tên khốn đó không dám ló mặt ra ngoài thì số tiền còn lại bổn tiểu thư sẽ thanh toán cho các ngươi "
"Được thôi, dù gì người đẹp nói gì cũng dễ nghe.

Nên bọn này đành chịu thiệt chút vậy"
"Chịu thiệt sao, tao nghĩ bon mày lợi đấy.

Vừa có tiền vừa có mỹ nhân để thoả mãn, ai sướng hơn các người đây"
"Người đẹp nói cũng đúng"
"Nhớ quay clip lại cho tôi đấy, chút vui vẻ"
Tiếng giầy dần dần đi xa phía sau bức tường, đám người kia nhanh chóng đóng cửa kho lại.

Còn không quên khoá cửa kỹ càng, lúc này bọn chúng mới tiến về phía cậu.
May mà nghị lực của Mộc Hạ cao nên cậu không bất tỉnh quá lâu, nhưng khi tỉnh dậy thì tình hình không mấy khả quan cho lắm.

Cậu khẽ thở dài sau đó từ từ nặng nề bám vào trồng ghế bên cạnh mà cố đứng thẳng dậy.
Bọn hắn đi lại gần lại có chút ngạc nhiên vì cậu tỉnh nhanh thật đấy, giờ nhìn kỹ bọn hắn mới thấy người trước mắt đúng là như hoạ, quá xinh đẹp.
"Tiểu mỹ nhân nha, em tỉnh nhanh thật đấy.

Biết vậy tôi nên đánh mạnh tay hơn một chút, nhưng ây da lỡ em chết thì thật tiếc.

Dù gì bọn tôi cũng chưa húp được em nên em không chết dễ dàng như vậy được "
Giọng nói ghê tởm của một số người vang lên bên tai Mộc Hạ, lúc này trên trán cậu chảy rất nhiều máu.

Nhìn qua thanh gỗ lớn còn vươn lại trên đó chút máu của cậu cũng đủ hiểu thôi..

 
Chương 77: 77: Mộc Hạ Gặp Nguy Rồi


Tầm mắt của Mộc Hạ có chút mờ ảo, đám người trước mắt nhanh chóng tiến tới phía cậu.

Mộc Hạ cố gắng giữ vững tỉnh táo sau cơn choáng còn đọng lại nãy giờ.
Chúng nhanh chóng lao vào cậu, Mộc Hạ tung chiêu đấm đá với chúng.

Cậu nhảy lên phi cước vào mặt tên chó má ghê tởm đang nhìn cậu thèm thuồng kia.
Hắn tức giận ra lệnh cho đàn em xông lên áp chế cậu.
"Thằng đi** này mày dám đánh tao, bọn mày còn đứng đó làm gì.

Vô dụng vừa phải thôi, mau túm lấy nó.

Hôm nay tao không đè mày dưới thân làm mày sướng vì thứ đó mà rên rỉ như trai bao thì tao quyết thay tên đổi họ"
Mộc Hạ lại bình tĩnh xoay người đá mấy tên đang đi tới, đầu óc cậu cứ quay mòng mòng rất khó chịu.

Tên đại ca nhân lúc đám đàn em đang giữ chân cậu vào thế phòng bị liền cầm lại khúc gỗ ban nãy đi tới.
Vung tay đập thanh gỗ lớn lần nữa vào đầu Mộc Hạ, cậu mất đà ngã xuống.

Đám đàn em của gã chớp thời cơ đè Mộc Hạ xuống ghì chặt tay chân cậu, Mộc Hạ lại lâm vào thế bí.

Cơn choáng càng ngày càng tăng, máu trên đầu chảy xuống thấm vào áo sơ mi.

Thiếu niên xinh đẹp động lòng người đang bất lực vùng vẫy bằng hết sức lực của bản thân, tên đại ca nhanh chóng cởi áo hắn ra, ngay cả khoá quần cũng đã mở được phân nữa.

Mộc Hạ càng vùng vẫy, gã mạnh bạo xé toạt chiếc áo sơ mi thấm máu của cậu.
Mộc Hạ trợn mắt nhìn, ánh mắt phẫn nộ như muốn giết người.

Tên đại ca kia thấy vậy liền nóng máu tát vào khuôn mặt xinh đẹp kia của cậu, năm dấu tay đỏ chót in hằn trên má mềm.
"Thằng đi** mày nhìn ai hả, mày tới số rồi.

Ngữ cao ngạo như mày giờ phải chịu thua mà rên ri dưới thân tao mà thôi."
Hắn nhanh chóng để lộ phân thân, phân thân nhanh chóng tiến gần tới miệng của cậu.

Mộc Hạ vùng vẫy kịch liệt hơn nữa,cậu dùng tất cả sức bình sinh vùng chân khỏi tay đàn em của gã.

Mộc Hạ dùng lực đá thẳng lên phía hạ bộ kia, Mộc Hạ nhanh chóng nhảy vọt ra sau.

Nhưng phía sau toàn là ghế nên cậu chịu phải một trận va đập.

Lão địa ca đau đớn nằm gục xuống đất ôm lấy hạ bộ mình, gã gào lên với đàn em dưới trướng.
"Đ* m* tụi mày mau bắt nó lại, lần này tao phải chơi chết nó.


Mày chọc giận tao thì kết quả không được nhẹ nhàng như lúc mày ngoan ngoãn đâu con chó"
Mộc Hạ thở gấp, sự choáng váng vẫn còn.

Cậu nhanh chóng chao đảo vừa né vừa chống trả những nắm đấm vươn tới kia.

Đam Mỹ H Văn
*Mình mệt quá, choáng quá.

Hàn Phong cậu đâu rồi, mau cứu tôi*
Mộc Hạ chao đảo dùng hết sức lực đấm đến đám đàn em để chúng ngã lăn ra đất, sau đó thuận thế đá vào tên đại ca vài cái.

Cậu nhanh chóng lấy chiếc chìa khóa bị vứt dưới đất mà lao về phía cửa kho.
Chiếc chìa khóa kêu cạch một tiếng, nhưng cậu không đủ sức đẩy cửa ra.

Đám đàn em và gã chạy tới kịp lúc kéo cậu lùi về phía sau, Mộc Hạ chới với tay vẫn hướng về phía cửa mặc cho gã đang đè sấp cậu.
Hắn nhanh chóng cởi quần cậu ra, bàn tay không yên phận mà lần mò.

Mộc Hạ cố gắng vùng vẫy, tuy cậu không khóc nhưng thật sự lần đầu tiên cậu gặp qua loại chuyện như này nên vô cùng sợ hãi.
Bên này Hàn Phong bị chơi một vố, hắn nhanh chóng tìm kiếm cậu khắp nơi.

Đến khi nghe kỹ có tiếng động lớn phát ra ở phía kho, liền như một con thú hoang mất đi nhân tính lao về phía đó.
Tim hắn quặn đau như bị ai xé nát, đúng lúc thứ kia sắp đâm vào mông mềm của Mộc Hạ.

Thì Hàn Phong đá bay luôn cái cửa kho mà hiên ngang bước vào sau làn bụi dày đặc.
"Lũ khốn".

 
Chương 78: 78: Phòng Cấp Cứu


Mọi hành động của Gã chợt khựng lại, Mộc Hạ lờ mờ dừng vùng vẫy.

Ánh mắt thâm tình nhìn đến Hàn Phong, hắn xót xa nhìn cậu nhanh chóng đá bay tên *** **** kia.

Hàn Phong nhẹ nhàng bế Mộc Hạ lên.
"Chúng mày hôm nay một tên cũng đừng rời khỏi đây, tao sẽ bắt bọn mày trả cái giá thật đắt vì dám đụng đến báu vật của tao."
Hàn Phong không nói đùa, hiện tại trông hắn vô cùng vô tình và lãnh khốc.

Hắn như kẻ điên không ngừng tàn sát đám kia, nào là đập đầu một tên đàn em vào tường đến khi bật máu bất tỉnh mới tha.
Đám còn lại run sợ xin tha nhưng với một kẻ đang mất đi bình tĩnh như hắn thì điều đó là không thể và hắn cũng chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời nào của chúng.

Mộc Hạ mơ màng gắn gượng thì thào vì cậu cảm thấy được dường như Hàn Phong sắp giết chết một người.
"Phong, dừng lại đi.

Đừng giết chết hắn, nghe tôi được chứ"
Hàn Phong nghe thấy giọng cậu thều thào, hắn chợt bình tĩnh lại.

Hắn nhìn cậu, chân cũng rút về, tên đại ca bất tỉnh người bê bết máu nằm ở đó.


Dường như thứ kia bị đá gãy không dùng được nữa rồi.
Hàn Phong vừa rút điện thoại gọi cảnh sát vừa ôm Mộc Hạ chạy nhanh ra khỏi trường.

Hắn nhanh chóng gọi một chiếc taxi để đưa cậu tới bệnh viện.
"Hạ Hạ xin lỗi, là tôi không tốt.

Đáng lý ra tôi không nên để cậu một mình, đáng ra tôi nên đi theo cậu.

Tôi xin lỗi, Hạ Hạ làm ơn đừng xảy ra chuyện gì có được không, mất cậu rồi tôi phải làm sao đây"
Làm bạn với hắn hơn một năm trời giờ mới thấy hắn vì cậu đau lòng tới vậy, từng giọt nước mắt nặng trĩu thương tâm rơi xuống khoé mắt đang nhắm nghiền lại kia.
Mộc Hạ cố gắng mở mắt nhìn hắn, cậu yếu ớt vươn tay lau đi những giọt nước mắt kia.

Phải nói thật rằng lòng cậu cảm thấy nhói đau lắm, còn đau hơn lúc bị tên kia cho ăn hai thanh gỗ lớn vào đầu.
"Đừng khóc, tôi ổn mà.

Sẽ không sao đâu"
Hàn Phong càng nhanh chóng tăng tốc mà chạy, hắn đã bắt được taxi, chú tài xế thấy hắn ôm ngang bạn học vội vàng chạy lên ghế phó lái liền bắt nhanh thông tin mà trở hai người tới bệnh viện lớn nhất thành phố.
Thấy cũng đúng vì máu chảy nhiều thế cơ mà, à còn lúc Hàn Phong cứu Mộc Hạ thì cũng giúp cậu chỉnh lại quần bị gã kia cởi ra.

Còn áo thì do đã bị xé rách nên Hàn Phong chỉ có thể lấy áo mình mặc vào cho cậu.
Suốt dọc đường thần kinh của hắn cứ căng như dây đàn, vừa ôm chặt Mộc Hạ vừa thầm cầu nguyện cho cậu đừng có chuyện gì.

Xe nhanh chóng dừng ở cửa bệnh viện, Hàn Phong rút đại tờ 500k để trả tiền xe sau đó nói vội một tiếng cảm ơn với tài xế rồi chạy vào trong
Các y tá thấy trán Mộc Hạ chảy rất nhiều máu bèn nhanh chóng đẩy giường tới, Hàn Phong đặt cậu nhẹ nhàng nằm lên xe.

Suốt dọc đường mọi người đẩy cậu vào phòng cấp cứu, Hàn Phong vẫn luôn nắm chặt lấy tay Mộc Hạ
"Phiền người nhà của bệnh nhân ở bên ngoài, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành khám"
Hàn Phong mất hồn nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại, sau đó đèn phòng bật sáng.

Hắn vô hồn đứng đó, mọi vật tư của Mộc Hạ hắn đang cầm.

Từ khi Mộc Hạ vào phòng cấp cứu tới giờ cũng đã rất lâu, hắn thấy một y tá chạy ra ngoài liền xốt ruột hỏi

"Chị...bạn em, cậu ấy sao rồi.

Tại sao ca phẫu thuật lại lâu vậy, cậu ấy có thật sự ổn không ạ?"
"Em cứ bình tĩnh, chỉ là bạn em bị mất máu quá nhiều.

Gặp máu của cậu bé quá hiếm, hiện tại bệnh viện đang cố gắng nghĩ cách, còn vết rách do vật nặng đập vào đầu nữa bác sĩ đang cẩn thận khâu lại để tránh ảnh hưởng đến các mô mềm tế bào của não.

Giờ chị đang gấp, phiền em ngồi xuống kiên nhẫn đợi"
Y tá vội vã rời đi, Hàn Phong như chết lặng mà đứng đó.

Hắn trụ không vững liền lảo đảo ngã xuống đất, hắn cố gượng dậy ngồi ở một bên đợi Lúc này tiếng chuông điện thoại của hắn vang lên.
:"Thiếu gia, chúng tôi đã nhốt đám kia vào tù rồi ạ.

Chờ cậu về liền tùy ý xét xử"
Tầm mắt của Hàn Phong tối sầm, giọng nói lạnh tanh không có cảm xúc vang lên.

Đôi mắt hằng tơ máu vô cùng dữ tợn, nhìn hắn bây giờ cứ như là quỷ dạ xoa chuyển thế vậy.
:" Triệu tập luật sư, bằng mọi cách khiến chúng sống không bằng chết trong tù đi.

Nếu làm không xong thì chặt cái đầu mình xuống kêu người đem tới trước mặt tôi"
:"Vâng, tôi nghe lệnh"
Tiếng điện thoại ngân lên một tiếng tút tút, chợt lúc này điện thoại của cậu lại reo lên.

Vì Hàn Phong là người đang đeo balo nhỏ của cậu, nên hắn nhanh chóng nhận điện thoại.


Bên kia mẹ Đường lo lắng vì lâu quá không thấy Mộc Hạ về nhà.
Mà thường nếu có về trễ chắc chắn cậu cũng sẽ nhắn cho một người trong nhà để báo lại, dù có bận đến đâu thì cậu cũng không bao giờ quên báo về nhà.

Vì thấy lạ kèm theo đó mẹ Đường cứ luôn bồn chồn, thấp thỏm trong lòng nên mới gọi điện tới.
:" Alo, Hạ Hạ đó hả con.

Sao trễ rồi con chưa về"
:"Dạ thưa bác, Hạ Hạ đang cấp cứu trong bệnh viện.

Con là Hàn Phong bạn của cậu ấy ạ"
:" Cháu nói sao cơ, Hạ Hạ nhà bác....Sao có thể, Hạ Hạ đang ở bệnh viện nào vậy.

Ta sẽ tới liền"
Hàn Phong nhanh chóng gửi nói tên bệnh viện, bên kia mẹ Đường bật loa ngoài nên cả nhà đang xem tivi cũng có thề nghe thấy rất rõ.

Cả nhà họ nhanh chóng phóng xe chạy nhanh tới bệnh viện..

 
Chương 79: 79: Qua Rồi


Vì Trí Khanh phóng xe rất nhanh nên một lúc thôi đã đến nơi, cả nhà vội vàng chạy vào bệnh viện.

Hỏi qu y tá trực ban hôm nay một lượt, sau đó liền theo chỉ dẫn mà đi đến phòng cấp cứu.
"Cô...cho tôi hỏi, cô có thấy một cậu bé nhập viện vào chiều này không?"
"Ý bác là cậu bé đang được cấp cứu bên trong kia ạ"
"Đúng rồi"
"Vậy bác cứ đi thẳng rồi rẽ phải là sẽ tới phòng cấp cứu ạ"
"Cảm ơn cô"
Khi đến nơi bọn họ vẫn thấy phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, còn thấy một cậu thiếu niên vô cùng đẹp trai ngồi cúi mặt ở một góc.

Trí Khanh nhanh chóng đi tới bắt chuyện, anh cũng rất vội vì lo lắng cho em trai nhỏ.
"Cậu là người đã nghe máy?"
"Anh là...?"
Hàn Phong ngeh thấy tiếng nói bèn ngẩng mặt lên nhìn, trước mắt hắn là một người đàn ông vô cùng trưởng thành, anh ta nhã nhặn và khiêm khắc.

Rồi lại nhìn tới những người còn lại khẽ quan sát, bọn họ có vài nét giống y chang người hắn thương.

"Tôi là anh trai ruột của Hạ Hạ, đây là ba mẹ và chị gái của em ấy.

Không biết hiện tại em ấy ra sao rồi, mà tại sao em ấy lại nằm trong đó."-Trí Khanh
"Tất cả là lỗi của tôi, xin anh cứ đánh mắng, tôi đi.

Nếu tôi không rời khỏi Hạ Hạ thì cậu ấy đã không nằm trong đó"-Hàn Phong
"Trước mắt cậu cứ bình tĩnh đã, nói rõ cho cúng tôi một chút về tình hình của Hạ Hạ được chứ?"-Thảo Anh
"Ban nãy có Y tá trưởng bước ra tôi có hỏi chút tình hình của Hạ Hạ, trông bà ấy rất gấp gáp.

Bà ấy nói vì máu của Hạ Hạ rất hiếm nên không có loại máu nào để truyền bây giờ mọi người đang liên lạc với bên Viện Quốc Gia để nghiên cứu trộn máu, các y bác sĩ đang cố cầm máu và giữ cho hơi thở của Hạ Hạ được ổn định.

Hạ Hạ bị đánh hai gậy gỗ lớn vào đầu nên bị rách một mảng hiện tại chỉ cần có máu phù hợp thì mới khâu vết thương hở được."-Hàn Phong
"Trời ơi, con tôi...hức hức"-Hải Đường
Mẹ Đường vì lo lắng quá độ mà huyết áp tăng cao dẫn đến ngất xỉu, ba Hải thấy vậy liền dặn dò Trí Khanh và Thảo Anh một lúc sau đó mới bế mẹ Đường tới phòng bệnh.

Không khí bây giờ vô cùng căn thẳng.

Bên Viện Quốc Gia sau khi nhận được tin liền nhanh chóng nhận mẫu máu để nghiên cứu, trùng hợp thay lại là mẫu máu của học trò cưng.

Bọn họ được một phen hỗn loạn, may mà lúc hè Mộc Hạ cũng nghiên cứu qua máu của bản thân, nên trong kho lạnh vẫn còn có mâu máu đã thử nghiệm trùng khớp với mẫu máu của cậu.
Trong cái rủi có cái may, mẫu máu nhanh chóng được gửi tới bệnh viện.

Y tá trưởng bà các bác sĩ không bỏ qua bất kỳ giây phút hay cơ hội nào mà nhanh chóng cứu lấy mạng sống đang thoi thóp của Mộc Hạ.
Nhiều tiếng qua đi, trời cũng đã gần sáng.

Đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, giường bệnh của Mộc Hạ cũng được đẩy ra bên ngoài.

Ba người Trí Khanh, Hàn Phong và Thảo Anh đứng kề kề bên giường bệnh của Mộc Hạ.

Bác sĩ thông báo đã cứu được bệnh viện khiến họ thở phào nhẹ nhõm.

Bao nhiêu áp lực đè nén cũng dần tiêu biến từ từ, Mộc Hạ được đẩy vào phòng hồi sức đặc biệt còn là phòng Vip đắt nhất bệnh viện.

Tất nhiên Hàn Phong chính là người đứng ra trả tiền, thấy vậy Trí Khanh định chuyển khoản trả lại nhưng bị hắn từ chối.

||||| Truyện đề cử: Cách Cưng Chiều Bạn Gái Của Nhị Gia |||||
Từ lúc tới đây mọi thứ ở Hàn Phong khiến Trí Khanh lấy rất lạ nhưng vì quá lo lắng cho Mộc Hạ nên anh cũng đành ném chuyện đó ra sau đầu..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom