Cập nhật mới

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Đồ Cổ Sa Sỉ


Tiếp sau đó, Mộc Hạ nhà người khiêng một cái tủ cổ tới.

Hãi thật trả ai ngờ đến cái tủ này là đồ cổ luôn đây
"Nó đúng là đồ cổ có giá trị đấy"
Trư Dư xem qua rồi cũng lên tiếng nói, những người bỏ qua cái tủ gỗ này liền bị vã bôm bốp vào mặt.

Bọn họ hiện tại đang tiếc đứt hết cả ruột gan.

Trư Dư mặc kệ đám người đang ái oán vì tiết tiền kia mà ôn tồn nói tiếp.
"Tủ đựng cầu lông – 28.8 triệu USD"
Chiếc tủ cổ này đã được 30 thợ thủ công làm trong 6 năm, ở thế kỷ 18.

Trong lịch sử, chiếc tủ này đã được bán Hoàng tử Liechtenstein.

Chiếc tủ này cao hơn 12 feet.

Nó được làm bằng đá quý đã được đánh bóng và đá màu.

Có một chiếc đồng hồ ở trên nóc tủ và được đánh dấu bằng fleurs-de-lis.
"Món đồ tiếp theo là Chiếc sừng thủ công Olyphant – 16.1 triệu USD"
Chiếc sừng thủ công Olyphant được công nhận là đồ cổ nhất thế giới.

Nó được tạo ra ở thế kỷ 11.
"Tiếp theo nữa là Chiếc bình cổ màu xanh và màu trắng được lên men màu hồng Moonflask – 15.1 triệu USD"
Moonflask cổ này được 6 lần vua Càn Long đặt bút tích từ năm 1736 đến1795.

Chiếc bình cao 48,9 cm, và được chạm khắc 2 con phượng hoàng và một viên ngọc đỏ rực bằng men màu hồng.Moonflask mang phong cách của thế kỷ 15.
"Món đồ tiếp nữa là Bình ba chân làm bằng vàng ở thời Nhà Minh – 14.2 triệu USD"
Có niên đại từ thời kỳ Xuande của nhà Minh – một trong các triều đại của Trung Quốc nổi tiếng với sự giàu có và xa hoa, chiếc bình ba chân cổ này được làm từ vàng 18-karat.
Ngoài ra, nó được tôn tạo bằng nhiều loại đá quý như hồng ngọc, ngọc trai tự nhiên, ngọc bích và khoáng chất Crizoberin,...
"Còn nữa đây là Chiếc vương miện Tiara– 12.1 triệu USD"
Chiếc vương miện Tiara được làm bằng ngọc lục bảo và kim cương thuộc về công chúa Katharina Henckel von Donnersmarck.Tiara được gắn với 11 viên đá quý ngọc lục bảo Colombia quý hiếm với trọng lượng trên 500 karat.
"Thanh kiếm của Napoléon: 6,4 triệu USD"
Đây là thanh kiếm đã theo Napoléon Bonaparte trong chiến dịch xâm lược Ai Cập.

Sau đó, nó đã được trao lại cho anh trai của Napoléon trong đám cưới của ông.

"Liễn bạc hoàng gia Pháp: 9,7 triệu USD"
Chiếc liễn được nhà kim hoàn Thomas Germain đúc dành riêng cho vua Louis XV.


Từ năm 1723, Germain chỉ phục vụ hoàng tộc vì được ưu ái nhờ phong cách Rococo thời thượng lúc bấy giờ.

Trên nắp đậy là hình những món ăn từ rau quả, chim muông, tay nắm có hình đầu lợn rừng.

Là một trong rất ít liễn bạc từ thế kỷ 18 còn sót lại nên cổ vật này có giá trị vô cùng cao.
"Viên kim cương hi vọng, đây là một sợi dây chuyền có thể lên tới 350 triệu USD.

Được tìm thấy vào thế kỷ 17"
"Bát rửa cọ Ru Guanyao"
Có nguồn gốc từ thời nhà Tống của Trung Quốc, niên đại từ năm 960 đến năm 1279.

Nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn ở trong tình trạng tuyệt vời ngay cả khi được cho là đã 900 tuổi.

Giá trị lên đến 37,68 triệu USD.
"Thảm Ba Tư - 33,76 triệu USD, được hình thành từ thế kỷ 17"
Thiết kế phức tạp của nó bao gồm những dây leo xinh đẹp, những bông hoa lộng lẫy và những chiếc lá hình lưỡi liềm.


Hơn 360 năm tuổi.
"Viên kim cương Der Blaue Wittelsbacher, 23,4 triệu USD"
Được liệt kê là một viên kim cương rực rỡ màu xanh lam trong kho của Nhà Wittelsbach.Blaue Wittelsbacher là một viên kim cương xanh tự nhiên lớn.

Có nguồn gốc từ mỏ Kollur ở Ấn Độ, viên kim cương Wittelsbach-Graff nặng 31,06 carat và có độ trong hoàn hảo bên trong.
"Patek Philippe Henry Graves Supercomplication, được gọi là “Mona Lisa của đồng hồ”"
Nó có giá lên tới 24 Triệu USD.

Là đồng hồ được điêu khắc tinh xảo nhất thế giới với cơ chế vô cùng phức tạp, ra đời ở Thụy Sĩ vào năm 1932.
"Bức Illustrated Folio do Shah Ba Tư chế tác"
Bức Illustrated Folio do Shah Ba Tư chế tác vào khoảng những năm 1500 là mẫu vật hoàn hảo về nghệ thuật Hồi giáo.
Đến đây thôi, các đồ cổ khác nghiên về phía trang sức nên sẽ được nói riêng giá trị ở sau..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Chuyên Mục Khoe Quà Siêu Xịn


Khi kiểm định xong, mọi người như ong vỡ tổ nhanh chóng tranh chấp nhau để mua đồ quý trước mắt.
"Tôi muốn mua Chiếc bình kia"
"Tôi muốn lấy tủ"
"Tôi muốn lấy quyển sách"
    Bọn họ tranh dành rất quyết liệt mà quên mất rằng quan trọng chủ nhân của nó có muốn bán hay không.

Ba Hải vẫn còn đang trấn động đứng đơ tại chỗ.

Một lúc sau, Bắc Hải quận mới trấn tĩnh tinh thần để nói chuyện với Mộc Hạ.
"Hạ Hạ sao con biết đống đồ đó có giá trị cao như vậy?"
"Con nhắm đại thôi ạ"
"Vậy à, con nhắm đại gì mà siêu thế không biết.

Mà giờ con tính sao với đống đồ cổ này, dù gì cũng là đồ do con chọn nên con cứ tự quyết định đi."
"Con không bán, để lại trong nhà chưng cho đẹp ạ, với lại con còn đem tặng cho các vị sư phụ của mình nữa"
"Được rồi nghe con"
     Thấy vậy ai nấy cũng tiếc hùi hụi nhưng chẳng làm được gì, kiểm định đã xong.


Tổng hết đống này là hơn 700 triệu USD.

Đây là một số tiền trị giá quá lớn không phải người giàu nào cũng sở hữu hết được.
     Sau khi làm kiểm định loạt trang sức còn lại xong xuôi, hai người chở đồ về nhà.

Hiện tại pà buổi tối, cả nhà đã có mặt đông đủ.
"Đây là tủ để cầu lông à"
     Trí Khanh vươn tay sờ qua nó một chút, ba Hải hớt hải mà nói ầm lên.
"Thằng ranh con bỏ tay ra ngay, đừng làm xướt nó.

Trời ơi một vết xước có thể bay hết 13,2triệu USD đấy con ạ"
     Nghe thấy vậy Trí Khanh nhanh cất tay khỏi chiếc tủ, vẻ mặt anh ngờ vực nhìn nó.

Thảo Anh đang gặm táo bỗng chen miệng vào khuấy động không khí.
"Rốt cuộc cái tủ đó bao nhiêu mà ba quý quá vậy "
"Một cái tủ cổ như này mà chưa đấu giá kiểm định nói giá trị của nó có thể lên đến 35,8 triệu USD "
     Thảo Anh nghe xong giá trị của chiếc tủ gỗ sặc sỡ này mà sốc ngang, cô còn đánh rơi quả táo đang ăn dở.

Miệng và mắt há to làm.

vẻ kinh ngạc tột độ.
"Vãi ạ"
   Mẹ Đường từ đầu được nghe qua giá cũng sốc ngang như vậy, thật quả là ngoài sức tưởng tượng.

Mộc Hạ mới tắm rửa xong cũng đi xuống dưới góp vui với mọi người, ba Hải lại tiếp tục khoe con trai.

Mộc Hạ cười trừ bất lực, cả nhà rata hứng thú với câu chuyện này.
    Thiếu Từ Gia sau khi thua cá cược phải nhục nhã quỳ lạy xin lỗi cả nhà họ Lý, thật xui xẻo cho hắn mọi cảnh tượng đã bị phóng viên trà trộn vào quay lại được từ đầu đến cuối.

Chỉ tiết là bị khuất nên không thể quay kỹ mặt của Mộc Hạ được.
    Và giá trị của từng món đồ cổ cũng lên trang nhất, chả biết như nào mà sau buổi giám định.

Nhà họ Thiếu cứ bị ném đá giấu tay, đang lao đao vô cùng.
Khi nhận quà xong mọi người cũng nhanh chóng đăng bài lên mạng xã hội để khoe, ngay cả các vị sư phụ của cậu cũng vậy.


Vì lúc quay về cậu đã nhanh chóng chuyển quà cho bọn họ rồi.
Các vị sư phụ sau khi nhận quà liền đồng loạt nhắn tin cảm ơn cậu, bọn họ cũng muốn khoe lắm nhưng giờ đang bận ngập đầu vì đề tài nghiên cứu mới nên đành ngậm ngùi để khi khác vậy.
Bình luận:
Con trai cưng: [ Vãi thiệt, tôi mới thấy bên giám định đồ cổ và báo đưa tin xong.

Giờ lại gặp đúng chủ nhân của nó luôn ạ]
Hôm nay yêu đời: [ Ghen tỵ quá đi, con trai tôi mà được như vậy chắc tui sướng chết]
Bình luận:
Trư Trư: [ Ai mà tin được thanh kiếm nhìn như đồ mại bản vậy mà giá trị lên trời đâu cơ chứ]
Ham giàu: [ Trời ơi, nhìn dây chuyền đó đi, vừa sang, vừa mắc, vừa lộng lẫy xinh đẹp.

Tôi làm cả kiếp này cũng chẳng mua nổi mất]
Bình luận:.

Đam Mỹ Hài
Tôi cần bao nuôi: [ Sao cái gia đình này giàu thế, có thể chia tui một chút được không.

Tỷ Tỷ à mau bao nuôi tui đi]
Bình luận:
Hàn Vũ.[ Sao kỳ vậy, sao tôi vẫn chưa nhận được quà.

Bất công quá]

Hàn Phong đã trả lời: [ Do ăn ở đó bạn]
Em yêu anh: [ Hàn Phong đẹp trai nhất, em yêu anh]
Bình luận:
Diệt Hưu: [ @Viện Quốc gia, không rảnh để khoe quà học trò cưng à.

Tội mấy người quá, cố lên nha]
Tôi là fan của Diệt Hưu đại lão: [ Sướng nhất đại lão rồi]
Viện Quốc gia: [Thật thâm độc]
Mộc Hạ tắt mang xã hội, cậu đang hoang mang đấy nhá.

Nhưng may mọi người không tag cậu vào vì cậu không thích sự ồn ào như vậy, mọi thứ cứ bình lặng như vầy là ổn nhất.
Bên nhà họ Mạc, Cát Oanh đang tức điên máu mà ném điện thoại.
"Vì cái cơ gì mà thằng đó lại hưởng được đặt lợi to lớn như vậy, mình không cam tâm.

Mình sẽ hủy hoại cậu ta một cách triệt để nhất, Mộc Hạ à cứ đợi đấy"
Cát Oanh chợt nở một nụ cười thâm độc, đúng là ngồi không cũng trúng đạn mà.

Mộc Hạ mà biết chắc trầm cảm lắm đây..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Anh Trai Bảo Vệ Em Trai


Cuối cùng ngày nghĩ lễ cũng đã kết thúc, học sinh phải quay lại trường để học tập.

Nhưng không phải ai cũng mong muốn đi học, bọn họ không tự nguyện có được hay không hả.
"Hết kỳ nghỉ tết rồi buồn ghê"
Bạn học trong lớp cũng đã tới, lớp học im ắng chỉ có mình Mộc Hạ lại náo nhiệt hơn một chút.

Mộc Hạ vẫn chẳng quan tâm, cậu còn phải làm đề trên app học tập nữa.
Chợt Hàn Phong nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu, buông lỏng cả cơ thể dựa sát vào Mộc Hạ.

Rồi Hàn Phong lười biếng nói.
"Chào bạn cùng bàn, sao hôm nay cậu đi học sớm vậy"
"Thói quen"
Mộc Hạ nhàn nhạt đáp lời hắn, hắn cười trừ vì đã quá quen với tính cách lạnh lùng và kiệm lời này của cậu.

Chợt Mộc Hạ lấy ra một hộp cơm màu đen đưa cho Hàn Phong.
"Như đã hứa với cậu"
"Hạ Hạ, cậu là tốt nhất.

Khi nào cậu rảnh cùng tôi đi xem phim được chứ, tôi bao cậu"
"Ừm"
Hàn Phong vui vẻ lôi điện thoại ra, tay kia thì mở hộp cơm mà Mộc Hạ làm cho mình.


Chỉnh lại một chút để cam rõ hơn sau đó liền chụp lại bữa ăn hôm nay.
Hàn Phong cẩn thận đóng hộp cơm trưa lại tiếp tục chống cằm nghiêng mặt mà nhìn Mộc Hạ, hắn chẳng quan tâm có ai để ý hay không.

Chỉ cần hắn thấy hài lòng với việc làm của mình là được rồi.
"Mày thấy gì chưa?"
"Tao thấy rồi, vãi ạ.

Nhìn hai cậu ấy đẹp đôi quá"
"Tao định lập nhóm Phong Hạ ai vô không?"
"Tao nè"
"Tao nữa "
Cả lớp nháo nhào sì xầm to nhỏ một hồi thì ngoài cửa Hàn Vũ uể oải như cái xác dật dờ đi vào, Hàn Vũ không muốn đi học chút nào.

Cậu ta vẫn còn đang chìm đắm trong những ngày tết lười biếng đến chảy thay.
"Chào hai người"
Hàn Phong gật đầu như lời chào, Mộc Hạ nhìn Hàn Vũ khẽ gật đầu sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Chợt Hàn Vũ lấy lại động lực.
"Hạ Hạ cảm ơn cậu vì quà tết nhé, chiếc đồng hồ cổ đó đẹp thiệt.

Hôm qua tôi tra giá xong cũng thất kinh hồn vía luôn đấy, sao cậu mua được hay vậy"
"Tiện tay mua, không nghĩ nó có giá trị cao như vậy"
"Cậu thật may mắn "

Hàn Phong nhìn Mộc Hạ chỉ cười cười, sau đó theo thói quen vươn tay xoa đầu cậu.

Vui vẻ mà nói.
"Bạn cùng bàn của tao mà, tất nhiên con mắt nhìn đồ vật phải ở một tầm cao khác với người thường chứ"
"Thật khinh bỉ, Hạ Hạ cũng là bạn thân của tao nữa đấy thằng bạn mất dạy"
"Vậy à, tao cũng không nhớ đấy"
"Mày....mày"
Hàn Vũ tức run người nhưng chẳng dám làm gì Hàn Phong, cậu ta thấy bây giờ rất bất công.

Tại sao Hàn Phong cứ giữ Mộc Hạ kề kề như vậy chứ, còn chẳng cho cậu ta làm mấy hành động thân mật quá mức như mấy cậu bạn thân hay làm với nhau nữa.
Phải nói đến hôm mùng 4, cả ba hẹn nhau đi chơi tết.

Mà cụ thể là đi khu vui chơi mới mở vào năm nay, do cuối năm ngoái nó mới hoàn thành nên nhân dịp tết nó khai trương cho hên thôi.
Phải nói suốt buổi đi chơi Hàn Phong chỉ dán mắt vào Mộc Hạ, ngay cả Hàn Vũ muốn khoác vai cậu thì hắn cũng chả cho cậu ta một chút cơ hội nào.

Thật hết nói nổi, cứ làm giống như Mộc Hạ là người yêu của hắn vậy, giữ người quá kỹ.
Nhưng khi Hàn Vũ hỏi đến thì hắn lại đơn thuần nói.

Lúc này Mộc Hạ đã đi mua nước.
"Mày thích Mộc Hạ à, sao mày giữ người ta kỹ quá vậy?"
"Tao xem Mộc Hạ là em trai nhỏ đáng yêu, nên tao muốn bảo vệ cậu ấy như một người anh trai thôi.

Với lại mày cũng rõ hơn ai hết là tao thích con gái mà"
"Vậy à, nhưng mày hiện tại có để mắt con nhỏ nào đâu"
"Còn nhỏ yêu đương gì tầm này, lớn tý đã rồi yêu"
"Hờ, được thôi Phong ca"
Khi bọn họ nói chuyện xong thì Mộc Hạ cũng đem nước quay lại, ba người lại tiếp tục đi chơi.

Kết thúc một ngày nữa trong vui vẻ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Mụ Cô Toán Khó Ưa


Quay lại không khí của tiết học, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

Như mọi ngày giáo viên nhanh chóng tới lớp mình được phân công để dạy, học kỳ này có sự phân bố lại dành cho lớp F.
"Bây biết gì chưa, giáo viên Toán bị đổi rồi"
"Cái này tao biết, tao nghe nói cái mụ chủ nhiệm lớp S.

Thương Diệu vào dạy đấy"
"Thiệt luôn, mụ ta khó nhất trường.

Tính cách cũng khinh khỉnh, toàn xem mình là đúng.

Cả khối bả dạy có chắc mình lớp S quý bả, chơ có ai ưng bả đâu"
"Bả vô kìa bây, về chỗ đi"
Cuối cùng khi giáo viên Toán mới bước vào thì cả lớp đã an ổn ngồi đúng chỗ, vì lớp khá ít.

Nên mỗi người ngồi mỗi bàn, mà đúng hơn vì đám này thích ngồi với nhau nên bàn ghế bị dọn đi bớt.
Giờ trong lớp trống trải hẳn, phân bố lung tung khắp nơi đúng bốn bàn và một bàn ngồi hai người.


Bà cô đứng trên bục giảng khinh bỉ nhìn một lượt lớp F, sau đó giọng cứ vanh vảnh xả một tràn dài.
"Lớp bọn mày không phải con người à, sao cái lớp cứ như chuồng lợn thế này hả.

Học hành đã bê tha dốt nát chẳng ra thể thống gì bây giờ đến cả cách sống như một con người cũng chẳng có.

Đúng là sản phẩm thất bại của tạo hoá mà, nếu tao mà là ba mẹ chúng mày chắc chỉ ước chết đi cho bớt nhục nhã.

Loại như chúng mày sau này ra đời chỉ làm gánh nặng cho xã hội mà thôi..."
Bị xúc phạm về cả nhân cách lẫn gia đình, học sinh lớp F chẳng chịu nổi nữa.

Bọn họ còn định ngoan ngoãn học hành một chút bây giờ xem ra đếch cần nữa.

Dù có học hành dở tệ thiệt nhưng bọn họ cũng là con cái trong gia đình kinh doanh có tiếng bậc nhất thành phố này.
Với cương vị sinh ra ở vạch đích, được giáo dục lễ giáo đàng hoàng.

Lại kiêu ngạo bật nhất, bọn họ không bao giờ chịu ngồi yên để cho người khác sỉ nhục gia đình mình và bản thân họ.
Hàn Vũ cười lạnh, đập bàn một cái rõ to làm ba ta rén ngang mà câm mỏ hẳn.

Nhưng sau đó chẳng sợ trời chẳng sợ đất mà lại lên giọng gào to.


"Trò làm vậy là có thái độ gì, trò đừng tưởng mình là con cái Hàn gia mà có cái quyền lên mặt với tôi.

Tôi nói cho trò biết ba mẹ trò còn phải nể mặt tôi đấy"
"Vậy bà cứ thử xem"
Hàn Vũ lạnh nhạt mà phản bác, tiếp sau đó các người khác cũng lên án bà ta.

Bà ta bực tức xả một tràn nữa, chán chê rồi thì tiếng chuông kết thúc môn học cũng vang lên.
"Bà ta như mụ điên vậy"
"Đúng là làm bại hoại thanh danh của nghề giáo mà"
"Chúng ta phải để bà ta cút khỏi lớp mình mới được "
Mộc Hạ nghe vậy chợt lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng, ấm áp đến lạ dù trên khuôn mặt chẳng có chút biểu cảm nào.
"Các cậu không nên làm vậy, chúng ta càng phá bà ta càng đắc ý thôi.

Các cậu cố gắng học đi, sau đó đạt được thành tích vượt bật chút.

Sau đó đề đơn cả lớp lên hiệu trưởng để đổi giáo viên là được, như vậy chúng ta vừa có cái nhìn tốt trong mắt giao viên toàn trường.

Cũng một tay khiến bà ta bẻ mặt vì bị học sinh đề đơn, làm việc gì cũng cần suy nghĩ thấu đáo.

Các cậu càng bóc đồng, tự phát thì chỉ càng khiến mọi chuyện mất kiểm soát hơn thôi."
Cả lớp đứng hình mất vài giây, sau đó liền khôi phục tâm tính.

Nghe Mộc Hạ nói bọn họ cứ thấy hợp lý kiểu éo gì ấy, nên đã đồng lòng cùng nhau tán thành kế sách của cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Mộc Hạ Bị Nhắm Trúng Đến Thảm


Từ sau hôm đó, cả lớp cố gắng học tập để dằn mặt mụ cô Toán khó ưa kia.

Bà ta đến lớp cũng chỉ la mắng chửi bới lớp F cho đã rồi đợi hết tiết liền đi mất.
Nên mọi bài học trong học kỳ II này, cả Hàn Phong và Mộc Hạ phải dành thời gian ở lại lớp sau giờ học để giảng lại một lượt cho cả lớp.

Ngày hôm đó không biết ai đã nghe được những lời nói thâm thúy kia của Mộc Hạ mà nói lại với bà cô Toán.
Còn không thêm dặm thêm mắm muối cho câu văn của cậu thêm đặc sắc, và từ đó Mộc Hạ bị mụ cô ghim tới thảm luôn.

Đó là người khác nhìn vào, chứ đối với Mộc Hạ đó không phải vấn đề gì khó.
Cũng chính vì vậy mà bà cô Toán mới tức tới nổ bong bóng mắt, hôm nay lại có tiết của bà cô.

Khi giảng qua loa xong bài mới, bà cô bắt đầu ra một bài toán test từ học Viện Quốc gia dành cho giáo viên.

Bà ta ghi bài toán trên bảng, sau đó như thường lệ kêu Mộc Hạ lên giải.
"Trò Mộc Hạ lên bảng đi, không giải được thì từ này tiết của tôi không cần ngồi đó học nữa"
Mộc Hạ đối với mấy trò khó dễ này lần đầu tiên cũng bị bà ta bắt trải qua đến quen rồi nên chẳng lấy làm ngạc nhiên gì cho cam, với lại nhìn vào cũng biết đây là đề test năng lực cho giáo viên.
Mộc Hạ chỉ cần đọc ý chính rồi vội đọc đáp án lên, bà ta cũng không bỏ qua kêu cậu lên bảng giải.


Mộc Hạ cũng lên giải cho bà ta mở mang tầm mắt, chưa tới 2 phút đã giải xong.
Bà ta đứng hình nhìn đáp án và cách giải chính xác đến từng chân tơ kẽ tóc, cả lớp thấy vẻ mặt méo mó không phục của bà ta liền cười chế giễu.

Cười to đến mức cả dãy phòng học đều nghe thấy.
Giải nhanh cũng đúng thôi, đề này là do Mộc Hạ đích thân ra dùm các vị sư phụ mà.

Phải nói nó khó nhân 100 lần những đợt trước, giáo viên dạy trường càng có tiếng thì đề nhận được cũng hóc búa vô cùng.
Hết tiết bà ta hậm hực bỏ đi, mối thù này bà ta nuốt không trôi nổi.
"Haha mày thấy mặt bà ta không, khó coi chết mất"
"Mộc Hạ là Hạng nhất toàn trường đấy, bà ta chọc nhầm người rồi "
"Thì bà ta đâu có tin Mộc Hạ giựt Hạng nhất của học trò cưng của bà ta đâu"
"Thì ra vì cay chuyện học trò cưng rớt xuống Hạng ba mà chơi xấu lớp chúng ta"
"Haha"
Mộc Hạ chẳng nói gì, nhanh chóng soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Group chat này là / Không có học trò đời không nể - Viện Quốc Gia /.

Đây là group được các vị sư phụ cậu lập nên nhằm để dễ dàng trao đổi qua lại với nhau hơn.

Gửi tin nhắn cuối cùng xong, Mộc Hạ tắt điện thoại.

Giáo viên môn tiếp theo cũng đã vào, Mộc Hạ nghiêm túc mà ngồi nghe giảng.

Hàn Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn ngắm nhìn cậu, làm các bạn cứ trong lớp cứ phải kìm nén tông giọng không thôi.
Chụp được chưa "
"Rồi nha, rất là rõ nét luôn"
"Má ơi, đẹp đôi quá.

Một người thì nhìn lãng tử phong lưu, một người thì lạnh lùng, mềm mại."
"Tao ưng cái CP này vãi ấy"
"Mà tao thấy cái nhóm mình lập trên mạng xã hội được hưởng ứng quá trời"

"Đúng đúng, có mấy người trường mình nữa"
Sự lộn xộn kết thúc tại đây, Mộc Hạ nghe được một chút cũng chán nản.

Không nói không rằng đem sách luyện đề của môn đó ra để làm, phải nói Mộc Hạ vẫn nghĩ mà mình nghe.

Ba, anh cả và chị hai phải vất vả tăng ca để đưa công ty đi lên nhưng thực chất chỉ đúng một nửa mà thôi.
Cứ đà này công ty của nhà cậu đã lọt Top rồi, chỉ cần thêm mấy cái hợp đồng quốc tế nghìn tỷ USD nữa là vươn thẳng lên đầu bảng xếp hạng quốc tế.

Hiện tại bọn họ đang nắm bắt thời cơ này, nên việc tăng ca tối ngày là việc không thể tránh khỏi.
Những người nhờ vào mối quan hệ của các lão sư mà vô đầu quân cho công ty nhà cậu ban đầu bọn họ cũng chỉ làm tròn chức trách mà thôi.

Nhưng làm việc lâu dần với ba người Bắc Hải, Trí Khanh và Thảo Anh bọn họ dần bị mua chuộc hết, còn tự nguyện dâng hiến cả sức lực trung thành với bọn họ.
Nên mới nói người hiền lành mà tài giỏi thì thường sống rất nhàn hạ và được lòng người.

Không nói đến nữa quay lại lớp học của Mộc Hạ, bây giờ đã nhanh chóng kết thúc môn học cuối cùng của buổi sáng.

Hiện tại họ đang đi xuống căn tin để ăn trưa.
"Hai cậu ngồi đây đi, để tôi đi mua đồ ăn.

Dù gì hai người cũng ăn cơm hộp với nhau"
"Mua hộ tao hai chai nước, cảm ơn "
"Được rồi "

Hàn Vũ rời đi, trên bàn ăn nhỏ giờ chỉ còn lại hai người, Mộc Hạ từ tốn mà ăn phần cơm hộp của mình.

Hàn Phong như thói quen chụp lại bữa cơm hôm nay, sau đó mới động đũa.

Phong cảnh đẹp đến hữu tình khiến các cô nữ sinh khác không nhịn được mà cứ nhìn về phía bọn họ.
"Mày thấy gì chưa, hai người đó lại ăn cơm hộp tự làm với nhau kìa"
"Lãng mạn thật đấy, tao cũng muốn được như vậy quá"
"Bớt ảo tưởng đi má, thường thì trai đẹp thích nhau hết rồi "
Mộc Hạ không để ý đến xung quanh lắm vẫn cắm cúi ăn hết hộp cơm của mình, một lúc sau Hàn Vũ đã quay lại bàn và ăn cơm cùng họ.

Mộc Hạ ăn xong đóng hộp cơm lại đem cất vào túi thì Hàn Phong đưa chai nước tới cho cậu.

Còn không quên lấy khăn tay của mình lau miệng cho Mộc Hạ, sau đó dùng mặc khăn còn lại để lau miệng cho bản thân.

Mộc Hạ đã quá quen với những hành động này nên cũng không còn ngại ngùng gì nữa.
Cầm lấy chai nước đã được Hàn Phong vặn sẵn nắp ra uống một hơi, yết hầu nhỏ chuyển động lên xuống khiến mọi người không khỏi mà đắm chìm vào từng nhịp chuyển động của nó..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Ôn Thi Học Kỳ


Nhưng chẳng ai dám nhìn chằm chằm lâu cả, gan của bọn họ không lớn đến vậy.

Hàn Phong cứ liếc nhìn họ đến cháy mắt, bọn họ là đang rén quá chừng đây này.

Nhờ vậy mà đám nữ sinh fan CP của hai người lại được một phen hú hét trong lòng.
    Bữa trưa bão táp cũng qua đi, mọi người nhanh chóng đến nhà tập thể chợp mắt một chút sau đó quay lại lớp để tiếp tục cho tiết học buổi chiều.

Những năm tháng lớp 11 đối với Mộc Hạ cứ trôi qua êm đềm như vậy, bởi vì cậu có sự bao bọc của Hàn Phong.
    Nếu ai thắc mắc tại sao Hàn Vũ không có phản ứng gì với những hành động thân mật của hai người thì thật ra cậu ta đã quá quen rồi.

Nhìn chập cũng chai sạn cảm xúc đấy.
   Nhưng Hàn Vũ vẫn rất để ý đến hai người nha, cậu ta cảm giác ở Hàn Phong vẫn có gì đó vô cùng không đúng lắm ở đây.

Nhưng chưa có dịp để nói, chắc phải hẹn Hàn Phong một kèo để tâm sự như hai thằng đàn ông đích thực rồi đây.
Thời gian trôi nhanh như việc một con chó rượt theo lũ con người ngu ngốc dám chọc điên nó vậy, chọc chó tuy vui nhưng nguy hiểm vãi ò.

Khuyến cáo các em nhỏ không nên làm theo nhé, còn các em có thích thì thui kệ các em.

Bây giờ là kỳ thi cuối cùng đánh dấu bước tiến của lớp 11, để xem ai được lên lớp và ai phải ở lại.


Trong khoảng thời gian này lớp F đã rất chăm chỉ cũng nhau phấn đấu học tập, Hàn Phong và Hàn Vũ thấy mọi người đang bận rộn giải đề mới phát thì cũng im lặng hẳn.
Mộc Hạ đã giải xong từ lâu rồi nên giờ trông cậu vô cùng thảnh thơi, nhưng chuyện lạ lại ập tới đúng lúc này.

Bên nhà trường lại đưa xuống chỉ thị mới, nên chủ nhiệm Trương phải bỏ dở đống hồ sơ còn đang làm dang dở để phi nhanh về lớp.
"Các em, hôm nay bên chính phủ quốc gia có đưa xuống chỉ thị mới.

Có một chút thay đổi về cấu trúc đề thi, năm nay thay vì Bộ Giáo dục ra đề như các năm cuối kỳ khác thì năm nay sẽ là Viện Quốc Gia đưa đề xuống, toàn bộ các trường trên cả nước sẽ làm đề này.

Và đặc biệt và khó khăn hơn nữa là sẽ không có đề ôn tập.

Nhưng bù lại những ai lọt Top 10 toàn quốc trên cả nước sẽ có cơ hội xét học bạ và tuyển thẳng vào các trường Đại học sau khi tốt nghiệp.

Tuy khó nhưng đây là cơ hội cực kỳ quan trọng dành cho các em đấy"
Thổ biến lại quy chế thi mới xong, thầy Trương cũng đi mất, đang cuối kỳ nên giáo án còn rất nhiều.

Thầy Trương phải tranh thủ để làm cho kịp, tại vì nghe loáng thoáng sẽ có đại lão của Viện Quốc Gia đi khảo sát tình hình.
"Trời ơi, cứu tui"
"Ét ô ét"
"Đề của bộ thôi mà tao đã sợ đến mất mật rồi, bây giờ lại là đề của Viện Quốc Gia thì có nước tao về bán vé số kiếm sống à"
"Bậy mày, nhà mày giàu về hưởng sản nghiệp trong nhà.

Báo ba báo mẹ mới đúng"
Lớp F nhốn nháo cả lên, nhưng không phải riêng lớp F mà các lớp khác cũng không ngoại lệ.

Có người trong lớp S từng thử khiêu chiến đề của Viện Quốc Gia nhưng lực bất tòng tâm, đề thì bẫy rất nhiều còn rất khó để có thể thiết lập sơ đồ tư duy.

Đi bước nào không cần thận liền thụp hố ngay lập tức, nên bọn họ mới sợ tới vậy.

"Trời má thiệt, tao đã ngu rồi còn làm đề của Viện Quốc Gia đưa thì có nước ở lại lớp mất"
Hàn Vũ vò đầu bứt tai mà nói, Hàn Phong thấy vậy cũng chỉ khẽ nhìn qua Mộc Hạ.

Cậu chẳng lấy gì sợ sệt cho cam, chỉ là hơi bất ngờ một chút mà thôi.

Mộc Hạ không ngờ lần này chính phủ và các sư phụ của cậu chơi lớn tới vậy.

"Bàn cùng bàn à, cậu đang lo lắng sao"
"Không "
"Vậy à, chán thật đấy"
Hàn Phong cười cười sau đó vươn tay xoa đầu Mộc Hạ, Hàn Vũ uể oải nhìn hai người.

Mộc Hạ thấy bọn họ khốn cùng như vậy bèn nghĩ cách.

Cách gì cũng được trừ việc gian lận ra thì cậu không muốn làm.
Tối đó lục lại các bộ đồ trên app của các vị lão sư soạn thảo ra làm một tập, cậu chỉnh sửa và ghép từng dạng đề một lại.

Kèm theo mỗi câu là một cách giải chép tay và công thức ngắn gọn để áp dụng.

Mộc Hạ cố làm lời giải cho thật dễ hiểu, sau đó tận dụng máy in mới được anh cả mua cho mà in thành 9 tập đề.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Hạ ôm ngang đống đề đi tới trường.

Vì cậu luôn tới sớm nên tranh thủ để từng bộ đề ôn tập lên trên bàn cho mọi người, sau khi cả lớp tới đông đủ nhìn thấy bộ đề trên bàn liền choáng ngợp.
"Vãi thật, dày quá"
"Gần mười môn sao mà không dày cho được mày"
"Cái này là do Mộc Hạ soạn cho bọn mình ôn à"
"Nhìn chữ viết trên giấy đi, là của Mộc Hạ đấy"
Mọi người nháo nhào hết lên, sau đó mới chuẩn bị kỹ tinh thần mà đọc đề.
"Mày ơi, tao đang đọc chữ nước nào đây"
"Hình như chữ ngoài hành tinh á mày"
"Ta hãi quá bọn mày ơi"

Cả lớp khóc không ra nước mắt, nhưng vì quyết tâm không muốn ở lại lớp nên đành ngậm ngùi mà nhét đống này vào đầu.

Bọn họ không quên quay sang đồng loạt cảm ơn sự chu đáo của Mộc Hạ.
"Cậu ghê thật đấy, soạn hết đống này chắc mất nhiều thời gian lắm nhỉ?"Hàn Vũ ngạc nhiên nhìn tập đề rồi lại chống cằm cười tinh nghịch mà nhìn Mộc Hạ.
"Cũng không mất thời gian lắm, dạng đề này rất có khả năng sẽ trúng, ôn kỹ các dạng vận dụng thấp đi là đủ điểm qua môn"
Mọi người đang hóng hớt nghe xong liền thấy cấn cấn ở chỗ nào ấy, câu vận dụng dễ nhất bọn họ giải phải long não mới ra.

Sao qua lời nói của Mộc Hạ lại nhẹ nhàng như vậy chứ, đúng là không cùng đẳng cấp mà.
"Thôi ôn đi, tao phải tiếp tục đứng vững ở hạng hai mới được.

Tao còn muốn ăn cơm bạn cùng bàn nấu nỗi bữa trưa"
Mọi người lại được một phen ngỡ ngàng nữa trước câu nói thản nhiên của Hàn Phong, thật là vãi chưởng ạ.
"Mày có nghe thấy những gì tao đang nghe không "
"Đậu má, tao có nghe"
"Ngọt ngào quá bọn mày ơi, OTP của tao real quá"
Làm ồn một lúc thì cũng đến giờ vào lớp, vì thời gian này dành ra để tự ôn nên các vị giáo viên không lên lớp dạy như bình thường được.

Vậy còn khoẻ cho bọn họ đỡ phải học lớp của mụ Toán khó ưa kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Thiếu Tướng Trịnh Đi Coi Thi


Thấy mọi người đọc tới đọc lui chẳng hiểu gì, Mộc Hạ bèn đi lên bảng.

Cậu nhẹ nhàng gõ thước lên bàn, mọi người nhanh chóng tập trung nhìn lên phía bảng Mộc Hạ thấy mọi người im lặng liền hài lòng, sau đó bắt đầu giảng lại kiến thức những bài ở vận dụng thấp.
Qua những ngày ôn tập, mọi người trong lớp nhờ có Mộc Hạ mà đã mở mang được tầm mắt rất nhiều.
"Mày ơi, tự nhiên tao thấy tao giỏi vãi.

Mấy câu vận dụng thấp của Viện Quốc Gia tao đột nhiên hiểu và làm được rồi nè"
"Cũng nhờ Mộc Hạ kiên trì giảng dạy cho chúng ta mấy bữa nay"
"Cậu ấy đúng là tài sắc vẹn toàn mà"
"Hâm mộ quá đi "
Cứ như thế những ngày tháng ôn tập để chuẩn bị thi học kỳ cũng dừng lại, ngày thi cũng cận kề.

Mọi người ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần cả rồi, lần này cả lớp không thể phụ sự kỳ vọng của Mộc Hạ được.

Bọn họ nhất định sẽ qua môn.
Ngày thi diễn ra, vẫn như cũ chỉ thi trong hai ngày.


Ngoài việc có giáo viên coi thi thì còn triệu tập thêm một cán bộ trong doanh trại tập huấn.

Những người lính này chính là đội trưởng của các tiểu đội trong quân đội, rất nghiêm khắc và nhạy bén.

Bất kỳ gian lận nào đều không được có.
Điều này khiến nhiều học sinh chẳng dám hó hé, không biết trời xui đất khiến như nào mà Hàn Phong và Mộc lại lại ngồi tụm một chỗ.

Mà phòng họ lại là Thiếu Tướng đảm nhiệm coi thi, học sinh trong phòng này thầm khóc than trong lòng vì số họ quá đen.
Chưa cần nhìn mặt Thiếu Tướng trước mặt đâu chỉ cần nhìn huy hiệu cấp bậc trên quân phục thôi cũng đủ khiến họ không rét mà run rồi.

Nhưng Mộc Hạ lại một vẻ dửng dưng như không, ngay cả Hàn Phong cũng vậy.

Nhường như hai người này có quen biết với vị Thiếu Tướng trẻ kia.
*Thiếu tướng Trịnh vậy mà lại ở đây, các vị sư phụ à.

Mọi người cũng phiền người ta quá rồi đấy*
Hàn Phong không rõ tư vị gì, chỉ nhìn chằm chằm vị Thiếu Tướng Trịnh trước mặt rồi cợt nhả thả một nụ cười.

Giờ làm bài cũng đến, như thủ tục từ đợt thi trước sẽ kiểm tra tất cả học sinh một lượt sau đó mới phát giấy làm bài.
Nhiều người khi đọc đề xong đã sợ mất mật, còn Mộc Hạ và Hàn Phong thì thản nhiên đặt bút ghi thông tin của mình xong thì bắt tay vào làm bài.

Khi những người khác dành 20 phút để suy nghĩ và làm xong một cậu thì Mộc Hạ đã dừng bút.
Hàn Phong thấy vậy cũng nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, Mộc Hạ định đứng dậy rời phòng thi thì Thiếu Tướng Trịnh liền nói nhỏ với cậu.

"Cháu ngồi yên tý đã, đợi thêm 20 phút nữa rồi hẵn ra.

Đừng có gây náo loạn khắp các phòng"
"Vâng"

Thế là Mộc Hạ ngoan ngoãn ngồi yên, đợi đến khi Hàn Phong hoàn thành bài thi kiểm tra moik thứ chu toàn thì hai người cũng nhau nộp bài rồi rời khỏi phòng thi.

Có ngồi lâu hay không thì các phòng thi khác cũng nháo nhào lên cả thôi.

Từ lúc Mộc Hạ bắt bút dừng thì cả phòng thi của cậu đã nín thở luôn rồi, chỉ là bọn họ sợ áp lực của Thiếu Tướng Trịnh nên mới im lặng như tờ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hết giờ làm bài.

Mọi người kéo nhau ào ra giữa sân trường.
"Đề khó quá bây ơi, tao lần này ăn cám rồi"
"Bây mà ở chung phòng thi với cậu bạn Hạng nhất toàn trường thì mới sợ.

Không biết cậu ấy làm gì mà đã hoàn thành bài thi chưa tới 20 phút, tôi thấy cậu ấy dừng bút cái cũng sảng hồn ngay đó luôn.

Não bộ cũng xin nghỉ phép, thêm cả hotboy trường mình Hàn Phong nữa.

Cậu ấy cũng nhanh không kém, thật là một bộ đôi quái vật."
"Trâu bò thật"
Tiếng xì xầm bàn tán hoà cùng các câu văn ngữ khiến sân trường nhộn nhịp hơn hẳn.

Nhưng hai đương sự chẳng thèm bận tâm tới.


Hàn Vũ bơ phờ đi tới chỗ hai người họ, nước mắt nước mũi tèm lem trông mất hình tượng vô cùng.

Vì không muốn Mộc Hạ dính bẩn bèn bảo bọc cậu ở phía sau, làm cho Hàn Vũ cảm thấy tổn thương sâu sắc
"Hàn Phong cậu làm vậy là có ý gì hả"
"Tao không muốn mày làm bẩn đồng phục của Hạ Hạ thôi"
"Cái đồ chó chết, thật quá đáng "
Nhìn hai người cãi cọ, đùa giỡn qua lại mà Mộc Hạ cảm thấy vui lây, còn khẽ nở nụ cười ít ỏi.

Hàn Phong nhanh chóng nắm bắt được khoảng khắc quý giá này.

Việc Mộc Hạ cười Hàn Phong có thể đếm được trên đầu ngón tay vì cậu cười rất ít.

Nên hễ Mộc Hạ cười Hàn Phong sẽ luôn nhìn về phía nụ cười của cậu.

Không để lọt mất bất kỳ nụ cười nào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Bài Thi Toán 30 Điểm


Cuối cùng những ngày thi cử tra tấn tinh thần lẫn thể xác kia cuối cùng cũng kết thúc, mọi người vẫn phải đến trường nhưng rất mừng vì bọn họ chỉ đến cho đủ số tiết chứ không cần phải nhồi nhét kiến thức.

Chung quy cũng nhàn nhưng hơi chán, còn giáo viên thì ngược lại bọn họ phải dùng hết công năng mà chấm thi.
    Phải nói bài thi lần này vô cùng quan trọng, nó không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường và tương lai của toàn bộ học sinh Nhất Đại.

Mà còn là tiền đề để đánh giá qua một lượt giáo viên, bởi vì khi thi xong đáp án từ Viện Quốc Gia mới được chuyển đến.
    Nên đừng nghĩ đến việc gian lận, đề này bảo mật trong két sắt.

Do chính tay người của chính phủ đem tới sát giờ thi, nếu muốn lấy trộm e rằng chẳng có cơ hội đó.
    Miệt mài chấm thi hơn một tuần liền cuối cùng các giáo viên trên cả nước cũng hoàn thành đúng thời hạn.

Việc chấm trắc nghiệm là máy chấm, còn lời giải phía sau là do giáo viên tự chấm theo đáp án của Viện.
     Việc thống kê kết quả trên toàn cả nước cũng nhanh chóng được hoàn thành, hôm nay là ngày công bố điểm của các trường.
"Mọi người xem điểm đi này, trên app ấy"
"Ê bây, sao mà điểm của Mộc Hạ tụt dữ vậy"
"Đâu, đâu để tao coi"

"Thiệt nè mày, vãi thật.

Điểm toán của cậu ấy vậy mà lại 30 điểm"
"Ai chấm thi ngu dữ vậy"
"Chúng ta tệ nhất cũng 70-80, mà người ôn thi cho chúng ta là Mộc Hạ lại bị 30 điểm, ai mà tin được đây"
"Mộc Hạ à, cậu nên phúc khảo đi"
    Hàn Phong và Hàn Vũ xem xong điểm của cậu mà nhíu mày, bọn họ hiện tại đang rất tức giận.

Mộc Hạ thì cũng chẳng để tâm đến, dù gì những môn khác cậu cũng đạt điểm tuyệt đối.

Cậu lại được Hạng nhất toàn trường kèm theo một Hạng nhất cả nước nữa.
"Hạ Hạ yêu dấu của tôi ơi, cậu đừng có thản nhiên như vậy được không? Mau phúc khảo đi, điểm cậu lạ lắm đấy "-Hàn Vũ
"Hàn Vũ nói đúng đấy Mộc Hạ, cậu nên phúc khảo đi.

Có giáo viên dám chấm sai điểm của cậu.

Tôi mà biết là ai, tôi cho người đó cút giỏi nghề nhà giáo này mãi mãi"-Hàn Phong
"Nghe các cậu, tôi sẽ phúc khảo"
    Mộc Hạ bình tĩnh nói, hai người kia thì lo sốt vó cậu thì dửng dưng quá rồi đấy.

Lúc này các vị sư phụ của cậu cũng biết chuyện, bọn họ làm ầm ĩ cả lên muốn đòi lại công bằng cho học trò cưng.
    Mộc Hạ bất lực nên đành để chuyện này cho các vị sư phụ xử trí vậy, và rồi nội trong ngày đó Mộc Hạ đem đơn muốn phúc khảo đưa lên phòng hiệu trưởng.

Và Hiệu trưởng đã đồng ý, chủ nhiệm Trương cũng giúp cậu một tay.

Nên nhanh chóng đã tìm ra người chấm bài của cậu
    Mọi người đang tập trung tại phòng giáo viên, học sinh lớp F và các lớp khác vây xung quanh để hóng drama.


Đúng như lớp F dự đoán chỉ có mụ cô Toán khó ưa Trương Diệu mới dám làm.ra cái loại chuyện thất đức này.

Chơ nghĩ kỹ đi, Mộc Hạ chưa từng đắc tội thầy cô nào.

Chỉ khi mụ Trương Diệu thay giáo viên Toán cũ dạy lớp bọn họ, thì Mộc Hạ mới liên tục bị nhắm tới.

Bà ta làm khó dễ, nặng nhẹ với Mộc Hạ không biết bao nhiêu lần.

"Cô Thương chuyện này cô giải thích ra sao, chính cô đã chấm bài thi của Mộc Hạ đúng chứ.

Tại sao em ấy chỉ có được 30 điểm vậy"
"Thầy Trương, thầy đang chỉ trích tiền bối của mình đấy à.

Học trò của thầy dốt nát không làm được bài, tôi chấm nhẹ tay lắm thì học trò này mới được 30 điểm đấy.

Tôi mà chấm nặng thì thầy cũng biết điểm đấy sẽ chia ba ra nhỉ?"
Trước lời khiêu khích của Trương Diệu, chủ nhiệm Trương cũng chẳng nể nang gì nữa.

Ông phải đòi lại công đạo cho cậu.
"Trò Mộc Hạ đã làm đơn xin phúc khảo bài thi của mình và đã được thầy Hiệu trưởng đồng ý.


Mong cô làm đúng quy định giao bài của em ấy ra đây"
Trương Diệu thấy vậy cũng chẳng lấy một tia lo lắng gì, bà ta đưa tờ bài làm của Mộc Hạ ra.

Kèm theo đó là đáp án với con dấu giả bà ta đã chuẩn bị từ trước.

Giáo viên Toán khác tới dò lại bài cho Mộc Hạ, liền chật lấc toàn bộ những câu sau mà khẽ lắc đầu với thầy Trương.
Thấy vậy bà ta càng đắc ý, giọng điệu chế giễu ngày càng to.

Đám xong sinh đứng xem kịch hay cũng ồn ào một phen, lớp F tức đến điên người thay cho Mộc Hạ.

Hàn Vũ phải dùng toàn bộ sức lực của mình và nhờ các bạn nam trong lớp giữ lấy hai tay của Hàn Phong.
Nếu không hắn liền tức điên lên mà xông vào tẩn mụ già kia từ đời đéo nào rồi, Mộc Hạ vẫn nhàn nhạt đứng đó.

Ánh mắt không lấy một tia sợ hãi nào, lại nhìn đến con dấu trên bài thi mà khẽ khinh bỉ trong lòng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Ngày Tàn Của Thương Diệu


Khi cao trào đang dâng lên thì Hiệu trưởng cung kính, khúm núm đi song song với ai đó bước vào.

Nhìn bộ quân phục người kia mặc trên người, bọn họ nhìn ngay cũng biết đây là một trong những vị đại lão có tiếng của Viện Quốc Gia.
Vị đại lão nhíu mày nhìn Thương Diệu, lại nhìn đến cậu học trò cưng của mình đứng một bên chịu trận mà thấy thương.

Cơn lửa giận trong lòng ông lại dâng lên, vì là phúc khảo của môn Toán nên Bách Giai Niên đại diện đi khảo sát.
Đám đại lão không được theo đến kia cũng nhốn nháo, làm loạn đủ thứ nhưng cuối cùng vì cách giải thích hợp lý nhằm xoa dịu họ của chính phủ nên đành ngậm ngùi cử Bách Giai Niên đi đòi lại công đạo cho Mộc Hạ.

Còn bọn họ thì bị bắt ở nhà tiếp tục công trình nghiên cứu mới.
Thấy Bách Giai Niên đứng uy nghiêm ở đó khiến bà ta cũng cúm núm, thụt đầu lại chẳng còn dáng vẻ hống hách khikh người ban nãy.
"Đại lão à, ngài tới đây có việc gì vậy ạ?"
"Ta nghe có học sinh phúc khảo điểm thi Toán nên nhân tiện đi khảo sát ta đến phân xử xem
sao.

Dù gì đây cũng là chuyện lớn ảnh hưởng đến nhân khí của quốc gia, nên ta càng không thể làm ngơ cho những con người thối nát, bại hoại nhân cách ở đây mà làm càn được."
Nghe đến đây cả người bà ta chợt lạnh toát, nếu để bị phát hiện thì bà ta sẽ toang mất.

Phải nói tại sao các giáo viên toán khác lại không đối chiếu đáp án mình cầm trên tay với bài của Mộc Hạ cho nó đơn giản.


Nhưng thực chất Viện Quốc Gia đã soạn ra đề cho một trường gồm bao nhiêu học sinh khối 11 để làm riêng cho mỗi học sinh mỗi người một đề nên việc có trùng đề trong trường là hoàn toàn không thể có, kể cả trường hợp ngoại lệ cũng không.
Nên trong trường đáp án của học sinh sẽ không ai giống ai để tránh gian lận, mà thay vào đó các đề được lặp lại ở một số học sinh của những trường khác.

Nên mới nói Viện Quốc Gia vô cùng thâm hiểm và rảnh rỗi.

Làm cho các học sinh phải khốn đốn đến bật khóc thành tiếng.
Bách Giai Niên không nói nhiều nhanh chóng cầm lấy ra trong người một cây bút, và cầm bài của Mộc Hạ lên xem.

Lướt qua hết bài thi thì phần tự luận phía sau đều đúng hết, còn phần trắc nghiệm ông nhờ người đi cùng mình nhanh chóng lấy kết quả.

Còn việc thấy tờ đề đáp án bị làm giả con dấu ông sẽ từ từ giải quyết sau, vì nó liên quan đến pháp luật nên nói ở đây cũng không tiện cho lắm.
Một lúc lâu sau, bà ta mặt cắt không còn một giọt máu đứng như trời trồng ở đó.

Bài của Mộc Hạ dĩ nhiên được điểm tuyệt đối.
"Giáo viên toán trường Nhất Đại đúng là rác rưởi, ngày mai...À không từ nay về sau cút khỏi nghành nhà giáo đi.

Thật là ô uế, còn việc làm giả con dấu của Viện Quốc Gia chúng tôi sẽ sắp xếp mời bà tới hầu toà vào một ngày không xa.

Bà nên chuẩn bị tâm lý để ngồi tù đi."
Bà ta nghe xong những lời này cũng ngồi bệt xuống giọng bà nức nở mà cậu xin Bách Giai Niên, cả người run như cầy sấy.
"Đại lão, xin ngài đừng làm vậy.

Nếu không thể đi dạy được nữa tôi biết làm gì để có cái ăn, cái mặt và tiền để chi tiêu bây giờ.

Còn danh tiếng tôi cố gây dựng mấy năm làm giáo viên nữa, tôi biết phải sống làm sao đây."
"Đó không phải việc của tôi, đó là những gì bà tự chuốc lấy.

Vì bà đã đụng tới học trò cưng của bọn tôi nên đây chính là cái giá bà phải trả, đáng ra cái giá sẽ cay nghiệt hơn thế này nữa.

Nhưng vì không muốn ảnh hưởng tới phúc khí của học trò cưng nên ta mới nhẹ tay lại với bà đấy.

Liệu hồn mà biến đi, đừng có làm bẩn mắt tôi thêm nữa."
Vế sau tất nhiên Bách Giai Niên chỉ nói nhỏ cho một mình bà ta nghe mà thôi, bà ta như chết lặng.

Thương Diệu nhìn về phía Mộc Hạ, đến khi đại lão sảng khoái cười tươi đi tới nói chuyện với cậu, còn làm ra những hành động thân mật như xoa đầu thì bà ta triệt để chết đứng.
Bà ta nhận ra vì cái lợi không đáng bao nhiêu mà hủy hoại cuộc đời mình đến thảm vì lỡ đụng trúng người không nên động vào.


Nhưng bà ta cũng không có gan tố cao người đó, chung quy gia thế của người đó cũng khiến bà dè chừng.

Trong một ngày ngắn ngủi cuộc đời bà ta kết thúc trong sự nhục nhã cùng xấu hổ quá độ, bà ta nhanh chóng chạy đi mất dạng.

Người đứng sau vụ việc này khẽ ai oán mà cắn chặt móng tay, nghiến răng nghiến lợi mà bỏ đi trong sự tức giận.
Vô tình hành động của người này đã lọt vào đôi mắt kim cương xanh sắc lịm của Hàn Phong.

Sau khi mọi chuyện được giải quyết xong, Mộc Hạ lễ phép chào tạm biệt Bách Giai Niên rồi đi về phía Hàn Phong.
Cả ba người cứ thế sánh bước đi về, điểm số cũng được chỉnh sửa lại và công bố trên toàn đất nước.

Mẹ Đường và cả nhà biết chuyện liền chuyển lì xì làm quà cho cậu, còn cùng nhau tổ chức cho cậu một buổi tiệc nhỏ.
Cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau, kết thúc một ngày dài mệt mỏi.

Tối đó, khi Mộc Hạ và Mẹ Đường đã ngủ say.

Trong thư phòng của Bắc Hải.
"Con đã giải quyết mụ ta rồi ba"-Trí Khanh
"Đụng đến bảo bối của chúng ta, muốn sống cũng không dễ vậy đâu"-Thảo Anh
"Điều tra được người phía sau chưa, ba nghĩ bà ta không có gan to như vậy đâu"-Bắc Hải
"Trước mắt thì vẫn chưa tìm ra kẻ chủ mưu ạ"-Trí Khanh
"Mụ già đó trước khi chết vẫn không hé nửa lời"-Thảo Anh
"Chắc thế lực phía sau khiến bà ta sợ hãi, nên điều tra thêm.


Những kẻ dám động vào gia đình này và Mộc Hạ thì không thể để yên"-Bắc Hải
"Vâng"-Trí Khanh và Thảo Anh
Cuộc trò chuyện kết thúc, ai về phòng nấy.

Mỗi người đều mang một tâm trạng riêng, lúc trước khi tên ăn chơi bại hoại Thiếu Từ Gia kia lăng mạ, súc phạm đến gia đình bọn họ đã điên máu lắm rồi giờ lại thêm mụ già kia đụng vào Mộc Hạ.

Bọn họ xem Lý gia này là cái dạng gì mà hết kẻ này kẻ khác dám ngang nhiên đụng vào gia đình của bọn họ cơ chứ, cứ đợi đến khi dự án này thành công thì cả thế giới kinh doanh phải nể nang họ gấp 100 lần lúc xưa.

Đến lúc có là chính phủ thì cũng không thể nào ngăn cản bọn họ dạy dỗ lại cái đám thượng lưu thối nát kia.
Sau vụ việc của Thiếu Từ Gia, Bắc Hải cũng chỉ thị Trí Khanh đi giải quyết cả nhà hắn thật nhanh, gọn và lẹ.

Nhưng họ chưa làm gì thì Thiếu Gia đã không còn hiện hữu trên cái đất nước này nữa, nghe đâu là bị truật xuất, gia sản mất hết bị thu hồi trong một đêm.

Gia chủ và các lão già giữ chức cao trong công ty bị phanh phui đời tư, tham ô, kinh doanh chất cấm trái phép.
Bọn họ ngay lập tức bị cảnh sát bắt và rất nhanh đã bị tuyên án tù chung thân, đúng là ác giả ác báo mà.

Ông trời đây là đang giúp nhà họ Lý rồi.

Nhưng thực chất chỉ đúng một phần nhỏ trong đó thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Quả Cầu Toàn Năng Rex Hoàn Thành


Thời gian cũng trôi nhanh thật, mới đó mà đã đến kỳ nghỉ hè.

Thay vì đi học thêm đủ thứ trên đời thì Mộc Hạ lại vô cùng nhàn rỗi ở nhà vẽ tranh, Diệt Hưu lão sư thấy hè đã tới nên tranh thủ cho Mộc Hạ luyện tay.
Hiện tại, cậu đang ở phòng vẽ tranh đặc biệt của Diệt Hưu lão sư.

Phải nói ngoài cậu và Diệt Hưu ra bất kỳ ai cũng không được phép bước vào phòng này dù chỉ một bước.
"Sao rồi, con thấy chủ đề thi lần này ổn chứ?"
"Con thấy thật nhàm chán"
Mộc Hạ vẫn chăm chú vẽ tranh, nhàn mà lắng nghe chủ đề của cuộc thi vẽ toàn thế giới tổ chức trong hè này.
"Vậy con có tham gia không, tiền thưởng là 10 triệu USD đấy.

Vì là cuộc thi vươn tầm thế giới, nên giới thượng lưu rất để ý, nên bọn họ góp vốn rất nhiều.

Ngoài nhận được số tiền thưởng cho giải nhất, thì toàn bộ bức tranh đoạt giải sau năm vòng thi của thí sinh có thể bán đấu giá ngay tại chỗ với số tiền rất cao.

Con thật sự không có hứng thú?"

"Người đăng ký đi, con tham gia"
Diệt Hưu lão sư thấy vậy mà mừng thầm trong lòng, năm nay ông phải đá bay tên học trò của lão già khó ưa người Anh kia.

Mấy năm liền lão ta cứ đắc ý khoe mẽ hết lời về học trò cưng của mình, nào là học trò của lão giỏi thế này, học trò của lão giỏi thế kia.
Diệt Hưu nghe thôi chỉ muốn đấm cho lão mấy phát nhưng chẳng sao cả hiện tại Diệt Hưu đã có một bảo bối trong tay.

Năm nay nhất định học trò cưng của ông sẽ lấy được giải về.
Mộc Hạ nhìn sư phụ đang cười khờ ở một bên cũng chỉ biết lắc đầu, cậu lại tiếp tục hoàn thành bức tranh.

Sau khi hoàn thành bức tranh vào buổi sáng xong, đến buổi chiều cậu ghé vào Viện Quốc Gia để cùng tham gia dự án nghiên cứu mới.
"Con tới rồi à Mộc Hạ"- Hạ Vy
"Vâng, con mới tới các sư phụ khác vẫn đang bận ạ"
"Bọn ta đang cố nghiên cứu cơ chết tinh cầu Rex"- Phương Tử Hoa
"Nhưng có vẻ như năng lượng của nó không ổn định"-Chu Bác Khoan
"Cứ dao động lên xuống không ngừng, đúng là nhức đầu mà"-Bách Giai Niên
"Vậy mọi người ăn cơm chưa ạ"
"Bọn ta bận quá nên chưa kịp ăn gì, mấy ngày nay bọn ta thức trắng để nghiên cứu bỏ bữa cũng nhiều "-Trương Ninh Hoa
"Các vị sư phụ dừng tay chút đi ạ, con biết mọi người chưa ăn gì nên có làm cơm hộp đem theo.

Mong mọi người không chê tay nghề của con "
"Cảm ơn con, Hạ Hạ"-Bạch Dân Minh
"Không cần khách sáo với con đâu ạ, mọi người dùng bữa đi.

Con sẽ nghiên cứu tiếp về quả cầu "
Thế là các vị đại lão cũng nghe theo lời cậu, ngồi xuống ăn với nhau.

Phải nói đồ ăn của Mộc Hạ làm không thua gì đầu bếp có tiếng nhất thế giới cả.

Của ngon vật lạ trên đời, bọn họ đều được trải nghiệm qua lẽ nào khẩu vị và đáng giá về món ăn lại sai bao giờ.

Mọi người ăn ngấu nghiến đến ngon lành, còn Mộc Hạ thì chăm chú nghiên cứu khối cầu.

Cậu mang đồ bảo vệ đầy đủ rồi mới bắt đầu tách khối cầu ra.

Dường như Mộc Hạ đã phát hiện ra điều gì đó.
Đợi đến khi các đại lão ăn xong bữa, Mộc Hạ cũng bỏ tua điện xuống, quả cầu nhanh chóng được ghép lại như ban đầu.

Khi Mộc Hạ nhấn kích hoạt thì năng lượng xanh trong quả cầu quả thật đã ổn định hơn rất nhiều.
"Con xong rồi sao"-Chu Bác Khoan
"Vâng, do cấu trúc hạt nhân trong quả đầu bị tương khắc về số lượng nên gây ra hiện tượng chết hạt nhân, con đã nối lại và phân tách một chút phần mô mềm bên trong quả cầu.

Hiện tại các bước phía sau có thể tiến hành được rồi ạ"
"Không hổ là học trò cưng của bọn ta"-Hạ Vy
"Con cừ lắm đấy"-Trương Ninh Hoa
"Sau này chắc con cũng không cần thi đại học đâu, cứ vào thẳng đây làm với bọn ta cho tiện"-Chu Bác Khoan
"Để con suy nghĩ thêm đã ạ"
"Dù gì cũng còn nhiều thời gian, con cứ thoải mái mà lựa chọn"-Bạch Dân Minh
"Yên tâm ở đây bọn ta luôn chào đón con"-Bách Giai Niên
Mộc Hạ gật đầu xem như đã hiểu, sau đó lại tiếp tục với công trình nghiên cứu còn dang dở.

Đúng là các bộ não thiên tài hiếm có, chỉ cần hợp sức lại với nhau có thể tạo ra kỳ tích rồi.


Khối cầu năng lượng xoay chuyển cuối cùng cũng được nghiên cứu hoàn thành, vì mang trong mình nhiều đặc tính mới lạ về dòng năng lượng chưa ai từng nghiên cứu ra trên thế giới nên chính phủ đã nhanh chóng cử các vị đại lão và Mộc Hạ nhanh chóng đi tham gia khoa học sáng chế được tổ chức ở Hoa Kỳ bốn năm một lần.
Và tất nhiên Mộc Hạ không muốn đi theo, vì đơn giản cậu không muốn lộ mặt.

Thế là trong suốt một tháng này cậu có thời gian rảnh để luyện vẽ tranh, nhưng chủ yếu vẽ để đem bán đấu giá.

Cậu cũng cần tiết kiệm tiền nha.
️️️️️️️️
Lưu ý: Các lời thoại về nghiên cứu bên trên là hoàn toàn do tác giả nghĩ ra, không áp dụng vào đời thực.

Nên xin phép các độc giả đừng quá để tâm hay có những lời lẽ không hay về mảng nghiên cứu đó.

Tui cũng chỉ là người bình thường không giỏi đến mức có thể ghi ra luận án nghiên cứu tiên tiến được.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc dòng này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Vòng Loại Của Cuộc Thi Vẽ Thế Giới


Sau thành công của quả cậu Rex trong cuộc thi sáng chế tại Hoa Kỳ, các nước cường quốc dần có thiện cảm và dè chừng đất nước thuộc một quần đảo đặc biệt được hình thành trên bản đồ thế giới.
[ Lưu ý: Các nước bên trong không liên quan tới ngoài đời, cứ xem như đây là một đất nước độc lập nằm ngoài lịch sử và nó tồn tại chỉ riêng trong tiểu thuyết này mà thôi]
Cứ như vậy độ nổi tiếng của quốc gia không ngừng tăng lên mà còn có vị trí đứng trong hàng ngũ của các nước cường quốc mới.

Thậm chí các bị đại lão của Viện Quốc Gia và HAJ cũng được hâm mộ quá trời.

Số người theo dõi phải gọi là bùng nổ.
Nhưng vì chẳng ai biết trang mạng xã hội của HAJ là gì nên đành ngậm ngùi làm fan trong thầm lặng, còn bên này Mộc Hạ nghe được tin tức cũg vui lây.

Nhưng cậu đã theo chân sư phụ Diệt Hưu bay qua Anh để tham gia cuộc thi vẽ rồi nên không ra đón tiếp mọi người được.
Trước lúc đi cậu cũng đã báo lại cho cả nhà biết, mọi người cũng muốn tiễn Mộc Hạ nhưng cậu không cho.

Nên mọi người đành ngậm ngùi ở nhà đợi cậu về.


Trước lúc đi, vào buổi tối hôm đó.
"Ba, mẹ, anh cả, chị hai.

Tuy có hơi đường đột nhưng ngày mai con/em phải bay sang Anh để tham gia cuộc thi vẽ thế giới.

Con không có thời gian để nói cho mọi người biết sớm hơn, đây là thất trách của con.

Xin lỗi cả nhà"
"Mai con đi rồi sao, nhanh như vậy thật đáng lo mà "-Hải Đường
"Vậy đã thu dọn hành lý chưa"-Bắc Hải
"Dạ con đã bỏ đồ vào vali rồi ạ"
"Thật là lo, đây là lần đầu em rời xa gia đình đấy"-Thảo Anh
"Vậy cuộc thi tổ chức trong bao lâu?"-Trí Khanh
"Dạ, cuộc thi sẽ được tổ chức năm vòng.

Một vòng loại và bốn vòng đấu chính, nên cuộc thi được tổ chức nội trong 3 ngày ạ"
Sau đó mọi người nhắc nhở Mộc Hạ đủ thứ, thấy đã khuya nên bảo cậu ngủ sớm mai lấy sức mà đi.

Quay lại hiện tại, Mộc Hạ đang ngồi trên máy bay.

Đây là khoang thương gia, Diệt Hưu lão sư đương nhiên chẳng mất tiền.

Vì mọi thứ đều do nhà nước tài trợ, do đó nên Mộc Hạ phải quyết tâm lấy giải về để Quốc Gia baba còn nở mày mở mặt nữa chứ.
Bay mấy tiếng đồng hồ liền cuối cùng máy bay cũng hạ cánh, hai người cũng theo đoàn sứ giả ra xe để về khách sạn đã được chuẩn bị sẵn.

Mộc Hạ vẫn đang đeo khẩu trang kín mít cả mặt.
Nghỉ ngơi một ngày thì vòng bảng xếp loại cũng diễn ra, Diệt Hưu ngồi ở hàng ghế dành cho các đại lão mà quan sát Mộc Hạ.

"Con làm được mà, thả lỏng đi"
"Vâng, con sẽ không để người phải thất vọng "
Mộc Hạ trước khi thi đã ra quyết tâm, vì tiền vì quốc gia vì sư phụ cậu chấp nhận thử thách lần này.

Cứ thế vòng loại cuối cùng cũng diễn ra, vì tránh để các thí sinh gian lận mà năm nào cũng có hơn mười cái camera giám sát bọn họ.
Đây là cuộc thi vươn tầm quốc tế nên chẳng ai dại gì mà đi gian lận hay dám mua chuộc ban giám khảo cả.

Bởi lẽ nếu việc này bị bại lộ thì bọn họ đừng hòng mà sống yên thân nữa.
Rất nhanh Mộc Hạ đã sẽ xong, cậu dơ bảng đã hoàn thành lên sau đó rời khỏi vị trí.

Người của ban tổ chức nhưng chóng đưa tranh của cậu tới chỗ dám khảo, tránh các thí sinh khác dựa theo đó mà sao chép biến tấu lại ý tưởng.
"Cậu nhóc đó giỏi thật đấy"
"Ta thấy tác phong của cậu nhóc này rất chuyên nghiệp, không biết sư phụ của cậu ta là ai nhỉ?"
Một bên ngồi nghe lời khen ngoài mặt thì Diệt Hưu bình thản thế thôi chơ bên trong đang gào thét, tự luyến vô cùng.

Ông rất tự hào về cậu học trò này của mình.
Rất nhanh thời gian quy định đã hết, ban giám khảo cũng rời chỗ để đi chấm bài của những thí sinh còn lại.


Và như thường lệ, cách chấm vô cùng khắc nghiệt khiến hơn 100 thí sinh rớt đài.

Hiện tại chỉ còn vỏn vẹn 10 người xuất sắc nhất.
Trong đó bao gồm Mộc Hạ và quán quân người anh năm ngoái, sau khi vòng loại kết thúc.

Mộc Hạ nhanh chóng đi tìm Diệt Hưu lão sư, đang đi thì cậu bị một người chặn lại.
" Xin chào"
[ Lưu ý: Suốt quá trình cuộc thi diễn ra tùy tui viết tiếng Việt nhưng thực chất mọi người đều dùng tiếng Anh để giao tiếp nha ]
Mộc Hạ không đáp lại mà trực tiếp lướt qua.

Người vừa chào hỏi cậu là một trong những thí sinh của cuộc thi, vì mái tóc đặc trưng và đôi mắt xanh kia nên rất dễ nhận ra cậu ta là người Anh chính gốc.
Người con trai kia nhìn Mộc Hạ, trên nét mắt thoáng chút buồn rầu.

Nhưng cũng không nán lại lâu mà rời đi luôn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Vẫn Như Bao Ngày Khác


Mộc Hạ đi tới chỗ sư phụ Hưu đang đứng,thấy cậu đi tới ông cũng không nán lại lâu.

Ông biết tính khí không muốn ở chỗ đông người của cậu, và ngay cả ông cũng không thích như vậy cho lắm.
Hai người song hành đi ra xảy, lúc này hai sư phụ người Anh đang được phóng viên bu quanh để phóng vấn.

Nhân cơ hội này Diệt Hưu và Mộc Hạ cũng nắm bắt thời cơ mà nhanh chóng lên xe rời đi.

Tại một nhà hàng năm sao của anh, Diệt Hưu cùng với Mộc Hạ đang thưởng thức bữa trưa.

"Con thấy món này như nào, có vừa miệng không?"
"Vâng, hình như hôm nay bếp trưởng chắc đang lo âu về điều gì đó.

Nên miếng bít tết này cũng ám luôn tâm trạng của người làm ra nó"
"Haha là vậy sao, vị giác và cách thưởng thức của con thật lạ"

Mộc Hạ chỉ khẽ cười, sau đó lại tiếp tục dùng bữa cho xong.

Buổi chiều cuộc thi tạm dừng nên Mộc Hạ và Diệt Hưu đã cùng nhau đi mua sắm chút đồ về làm quà lưu niệm cho những người ở nhà.
Bọn họ cũng ghé qua bảo tàng tranh nghệ thuật lớn nhất nước Anh để thăm quan, phải nói đúng là rất đẹp, rất có hồn.
Kết thúc một ngày dạo chơi rong ruổi, Mộc Hạ tắm rửa rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái.

Đầu dây bên này mẹ Đường gọi đến.

Mộc Hạ liền lướt qua nút trả lời
"Hạ Hạ, con có ổn không? Qua bên đó như nào rồi, con đã ăn uống gì chưa? Đồ ăn có hợp khẩu vị hay không?...."-Hải Đường
"Bà từ từ, hỏi chậm thôi để Hạ Hạ còn kịp trả lời nữa chứ"-Bắc Hải nhìn vợ bất lực mà nói
"Con ổn ạ, con không kén ăn nên mọi người không cần lo lắng quá nhiều về con đâu ạ"
"Nói gì thì nói, em cũng phải giữ gìn sức khỏe.

Nghe bảo quen đã qua vòng loại rồi phải không?"-Thảo Anh
"Vâng ạ"
"Em giỏi lắm, đừng áp lực.

Cố gắng hết sức là được, cả nhà luôn ủng hộ em"-Trí Khanh
"Cảm ơn lời động viên của anh, anh hai à"
Mộc Hạ vui vẻ nở ra nụ cười nhẹ trên mặt, cả nhà thấy vậy cũng vui lắm.

Khi chung sống với Mộc Hạ hơn nửa năm, bọn họ hiểu hơn về tính cách của cậu rất nhiều.

Bọn họ còn biết được cậu tham gia cuộc thi vẽ quốc tế này với hai mục đích, thứ nhất muốn đem giải nhất về tặng cho sư phụ của mình.


Thứ hai cậu muốn tiết kiệm số tiền thưởng để sau này phụ giúp cho gia đình.
Bọn họ phải rất may mắn mới có đứa con như Mộc Hạ, nên cậu luôn là động lực để cả nhà ngày càng cố gắng hơn nữa.

Bọn họ muốn cho cả thế giới này thấy, con trai út nhà họ Lý sau này ra đường chỉ cần thích cái gì có thể tùy ý mua mà không cần nhìn giá.
Call được một lúc thì cả nhà cũng cúp máy, họ là muốn để Mộc Hạ nghỉ ngơi sớm để lấy sức mai còn tiếp tục vòng thi tiếp theo.

Khi Mộc Hạ định tắt điện thoại sạc pin thì tin nhắn của Hàn Phong ngay sau đó liền gửi tới.
"Bạn cùng bàn, ngủ ngon.

Khi nào tôi hết bận lịch học kinh tế, tôi liền qua nhà kiếm cậu đi chơi"
"Được, cậu ngủ ngon.

Tôi chờ cậu qua kiếm tôi, học thật chăm chỉ nhé"
Mộc Hạ thấy người kia gửi một icon vui nhộn xong cũng thả tim vào icon đó, cậu sạc pin chho điện thoại sau đó ngủ thiếp đi.

Bên này, Hàn Phong đang nhìn tin nhắn trước màn hình mà mỉm cười.

Vì nhà họ Triệu ba đời đều làm kinh doanh nên còn trai hay những người thuộc dòng máu chính thống trong gia tộc đến một độ tuổi thích hợp sẽ được học tập và huấn luyện để trở thành gia chủ đời tiếp theo.

Và hiện tại Hàn Phong đang gánh trên vai áp lực đó, nhưng hắn lại cợt nhả vô cùng.
Hắn chẳng biết vì lý gì mình lại đồng ý học mấy cái kiến thức vô nghĩa này nữa, chỉ là lúc đó hắn chợt nhớ tới Mộc Hạ.

Nhìn dáng vẻ rất yêu tiền kia của cậu, hắn muốn mình cũng phải thật giàu có.

Để sau này cậu có thể làm một con cá mặn mà dựa vào hắn, tình anh em như này thật tốt biết bao nhiêu.

Dù gì hắn cũng không lỗ, vì Mộc Hạ nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị với kẻ khó tính như Hàn Phong hắn.
Bên phía Hàn Phong kết thúc một ngày dài đầy lễ nghi, hắn ngả lưng ôm điện thoại nằm buông thả bản thân xuống giường sau đó ngủ thiếp đi.

Có lẽ hôm nay hắn đã rất mệt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Lọt Vào Vòng Trong


Sáng sớm hôm sau, Mộc Hạ thức dậy sớm.

Chuẩn bị cho bản thân một bộ trang phục phù hợp và đơn giản nhất.

Sau đó, cậu qua phòng bên gõ cửa để đánh thức sư phụ mình dậy.

"Sư phụ, đã sáng rồi.

Ngài nên chuẩn bị đi rồi chúng ta cùng dùng bữa ạ"
"Được rồi, con xuống dưới sảnh ngồi đợi ta một chút.

Ta sẽ xuống ngay thôi"
Mộc Hạ nghe vậy cũng không nói gì lập tức nghe theo lời dặn dò của sư phụ mình mà quay người đi xuống sảnh.

Trong lúc đang ngồi lướt điện thoại để gửi tin nhắn chào buổi sáng cho mọi người trong nhà xong, đột nhiên trước mặt cậu xuất hiện hai người lạ.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi"
Mộc Hạ nhìn chàng trai tóc vàng quen mắt trước mặt mà không nói gì, đứng kế bên cậu ta là một đại lão vô cùng nổi tiếng tên của ông ấy là Vinetter Sent.


"Thất lễ rồi, tôi nên giới thiệu nên của mình với cậu trước nhỉ? Tôi là Battery Danel, đây là sư phụ của tôi, ắt hẳn cậu cũng biết ông ấy"
Nghe người nọ giới thiệu xong, Mộc Hạ nhìn hai người khẽ gật đầu.

Thấy người trước mắt để ý đến mình một chút Danel nhanh chóng như đã thân quen mà ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sư phụ của cậu lần đầu tiên thấy học trò của mình muốn gần gũi với người lạ, lại còn không che giấu nổi sự vui mừng trên khuôn mặt như vậy cũng thấy làm lạ.
Ông cũng tò mò về cậu mà lên tiếng hỏi vài điều, hiện tại Sent đang ngồi đối diện với cậu.
"Mạn phép cho ta hỏi vài câu, học trò nhỏ này không biết sư phụ của cậu là ai?"
Sent vừa dứt lời thì từ trên xầu thang truyền xuống một âm thanh quen thuộc, ông không tự chủ mà nhìn về phía đó.

Diệt Hưu cũng nhanh chóng đi tới chỗ Mộc Hạ.
"Đó là học trò cưng của tôi, ông muốn làm gì?"
"Chỉ là tôi muốn hỏi chút chuyện thôi mà ông bạn già, không ngờ nhiều năm như vậy rồi.

Hiện tại ông cũng đã nhận đồ đệ"
"Học trò cưng của tôi rất giỏi, năm nay học trò của ông e rằng bị soán ngôi rồi "
"Tôi rất mong đợi đấy Diệt Hưu "
Diệt Hưu không cho ông ta một ánh mắt nào nữa, ông nhanh chóng đưa Mộc Hạ rời đi trước con mắt phức tạp của hai thầy trò kia.
Đến một quán nhỏ ăn bữa sáng no căng bụng rồi hai người mới quay lại hội trường tổ chức cuộc thi, chủ đề của vòng này là Rực rỡ trong ánh hào quang và chìm đắm trong bóng tôi.

Khi giám khảo công bố đề thi nhiều thí sinh đã rất hoang mang.
Danel cứ nhìn Mộc Hạ, con người bí ẩn này làm cậu ta tò mò.

Chẳng biết Mộc Hạ suy nghĩ mà thấy cậu đã nhanh chóng cầm cọ lên, bảng màu vẽ hoàn toàn do ban tổ chức sắp xếp cùng một hãng ngay cả giá vẽ cũng vậy.

Nên ở đây chúng tôi dùng thực lực chứ không dùng mánh khoé.

Một lúc sau khi Mộc Hạ đã động cọ, Danel cũng bắt tay vào vẽ.


Diệt Hưu ngồi phía trên đài quan sát về phía Mộc Hạ.

Quả thực năm nay rất tam tai, đề thi mới vòng đầu đã khó nhằn vô cùng.
Thời gian đã trôi qua được một tiếng,Mộc Hạ cũng đã dừng vẽ.

Lại một lần nữa cậu đã giơ bản đã hoàn thành lên trên giá vẽ tranh của bản thân.

Giám khảo ngay lập tức đem tranh của cậu đi, bọn họ tranh thủ đánh giá một lượt tranh của cậu.

Không khí vô cùng căng thẳng, nhiều vị lão sư cũng đang rất lo cho học trò nhà mình.
"Đề thi năm nay oái ăm thật, dù là người trong nghề lâu năm nhưng ta nghe cái đề thôi cũng muốn ba chấm rồi.

Huống hồ gì là học trò của mình "
"Mà cậu thí sinh kia nhanh thật đấy nhỉ? Không biết là học trò của vị đại lão nào nữa."
"Tôi nghe nói đó là học trò của Diệt Hưu lão sư"
"Chắc không vậy, chứ Diệt Hưu lão sư có đời nào nhận học trò đâu"
"Với lại không phải học trò của Diệt Hưu lão sư chỉ có duy nhất HAJ à"
"Ta cũng nghĩ vậy, chắc lại là học trò của lão sư nào đó thôi, nhưng khí chất sau lớp khẩu trang kia cứ khiến ta không thể dời mắt được."
Diệt Hưu nghe được những lời khen ngợi có cánh không ngớt lời của đám đại lão bên tai mà lòng vui sướng tột độ, nhưng bên ngoài ông vẫn nghiêm nghị và khó gần như vậy.

Sent chỉ nhìn Diệt Hưu khẽ cười, rồi lại nhìn về phía học trò của mình.

Danel cũng đã hoàn thành xong bức tranh của mình, hiện tại sau khi hội ý và chấm bài xong ban giám khảo liền công bố kết quả vòng này.
"Thưa các vị đại lão, phải nói cuộc thi vẽ năm nay rất bất ngờ phải không? Vì chúng tôi đã hội ý và tăng thêm độ khó cho cuộc thi, vòng loại chỉ là phép thử thôi, ai ngờ nhiều thí sinh lại bị loại như vậy.

Còn ở vòng này chỉ còn lại 5 thí sinh được ở lại, phải nói các nhà nghệ thuật trẻ à hãy cẩn thận nhé.

Vì cuộc thi sẽ kết thúc sớm thôi không cần đợi đến ngày thứ tư đâu"-Giám khảo 1
"Và nhân đây tôi xin tuyên bố những số báo danh đã loạt vào vòng sau, số đầu tiên và cũng là người hoàn thành bức vẽ sớm nhất.

Xin chúc mừng số báo danh 79, và tiếp đó chính là quán quân 5 năm liền của chúng ta.

Cậu ấy mang số báo danh 58."-Giám khảo 2
Và lần lượt các thí sinh có số báo danh còn lại cũng được nêu tên, những người bị loại thì lại tiết đứt ruột.

Cả trò và thầy khóc không ra nước mắt vì đề năm nay vừa lạ vừa độc lại còn có các thí sinh vô cùng mạnh.

Nhất là cậu trai luôn đeo khẩu trang kia..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Âm Mưu Đê Hèn


Sau khi nghỉ ngơi và ăn cơm trưa để lấy lại sức trong phòng riêng được bên cuộc thi chuẩn bị thì Mộc Hạ cũng tương đối ổn.

Diệt Hưu hiện tại mừng đến run người, ông cảm giác như mình sắp được thấy học trò cưng vang danh rồi.
"Buổi chiều này là thời khắc quyết định, con nhớ đừng quá căng thẳng đấy".

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Vâng"
"Vậy con nghĩ sao với cái đề hồi sáng?"
"Có chút bẫy nhưng chung quy vẫn dễ xơi ạ"
"Vậy con đã dùng kỹ thuật vẽ gì cho bức tranh của mình vậy?"
"Vẽ chồng lớp ạ, con vẽ lớp sáng trước sau đó nhanh chóng làm khô.

Rồi chồng lên đó một lớp bóng sau đó mới đến lớp tối màu, như vậy khi đưa ra phần ánh sáng thì lớp sáng phía dưới sẽ nổi lên, còn khi để trong bóng tôi thì ngược lại.

Vì biện pháp lồng tranh này tương đối khó thực hiện nên con nghĩ chỉ có mình con dám liều mà thôi."
"Hay, quả là một sáng kiến tuyệt vời.


Ta rất tự hào về con đấy haha"
"Vâng"
[ Lưu ý: tui không am hiểu về nghệ thuật lắm nhất là các chi tiết để vẽ nên một chức tranh đúng tiêu chuẩn nên mong mọi người thông cảm, nếu có khó chịu về khiến thức hạn hẹp của tui thì cũng xin đừng buông những lời cay đắng]
Mộc Hạ không nói gì, cậu tiếp tục ngưng thần sau đó lại bấm điện thoại diết thời gian.

Thời gian buổi chiều cũng tới, Mộc Hạ vẫn như cũ an ổn ngồi ở giá tranh của mình.

Cậu đã nghe được một chuyện khá thú vị đấy, chuyện là trước khi vòng tiếp theo của buổi chiều trong lúc đang ở trong phòng vệ sinh.

Mộc Hạ đứng sau cánh cửa cũng vô tình nghe thấy được một âm mưu rất dơ bẩn của một số người muốn gian lận.
"Sư phụ ngài làm tới mức này thật sao ạ?"
"Ừ, chứ con nghĩ mình sẽ thắng được chắc.

Năm nay có thêm thằng nhóc số 79 không biết từ đâu mọc ra, nhìn tác phong và khí chất của nó làm ta dè chừng.

Cộng thêm đứa học trò của Sent nữa, dù chúng ta không ẳm được giải nhất thì con cũng phải lấy được giải nhì.

Vậy nên ta đã mua chuộc hậu cần của cuộc thi nhằm gây bất lợi cho tên số 79 kia rồi.

Nên con cứ yên tâm về vòng này, tuy ta không dám động vào học trò của Sent nhưng tên tiểu tử kia thì có thể.

Chỉ cần con nghe ta con sẽ dành được hạng nhì thôi"
"Vâng, con hiểu rồi ạ"
Cuộc trò chuyện kết thúc, hai con người kia cũng rời đi.

Mộc Hạ lúc này mới mở cửa phòng vệ sinh bước ra, cậu nhìn mình trong gương tay thì hoà vào dòng nước chảy ra từ vòi.

Trên khuôn mặt chẳng lấy một biểu cảm khác lạ nào.

Đã biết được kế hoạch đê hèn kia nhưng Mộc Hạ không hề lung lay, dù cho mọi dụng cụ đã bị động tay động chân vào.

Mộc Hạ dứt khoát ném đống cọ đi, cậu dùng một số màu lót thật dày để loan khắp tranh trước.

Đôi bàn tay trắng tinh xảo hiện tại lấm lem toàn màu vẽ, mọi người khắp khán đài đều vô cùng ngạc nhiên.

Thấy vậy Mộc Hạ liền làm một hành động nhỏ ngay lập tức mọi người đều vỡ lẽ.

Cọ thì bị gãy khúc, tô lên chỉ khổ tranh sẽ không được như ý.
Vì bộ cọ quá nhổm nên Mộc Hạ cũng chẳng thèm dùng, bàn tay cậu có thể làm nên tất cả.

Tuy lần này hơi lâu so với dự kiến nhưng cậu cũng đã hoàn thành bức tranh.

Mộc Hạ đi ngang qua tên học trò của vị lão sư đã hãm hại cậu mà nói nhỏ.
Lời nói mang đến sát thương cực lớn có thể khiến tâm trí cậu ta bấn loạn hết cả lên.
"Mấy trò mèo này cũng thú vị đấy, nhưng nếu đã không có tài năng thì phải có đầu óc.

Mà dường như cả cậu bà sư phụ mình rất sơ suất rồi, màu bị đông cứng tôi cũng có thể dùng được chỉ với bài mẹo vặt.

Cọ dổm lại bị phá hoại thì tôi dùng tay mình để vẽ, còn cậu dù có đầy đủ mọi thứ tốt nhất.


Thì kết cục vẫn chỉ thảm hại như vậy, bé ngoan lần sau cẩn thận hơn nhé.

Chúc cậu và sư phụ của cậu may mắn"
Vòng thi kết thúc và tất nhiên cậu học trò kia cũng bị loại một cách đáng thương, đúng là gậy ông đập lưng ông trong khi bức tranh của cậu ta vẽ thật vô nghĩa nên lập tức bị loại một cách không thương tiếc.

Diệt Hưu thấy lạ nên cũng đã điều tra.
Mọi thứ đều có bằng chứng cả rồi, vì chưa muốn làm lớn chuyện nên hiện tại tin tức vẫn bị đè nén.

Diệt Hưu đã rất tức giận, trông thường ngày ông rất bình tĩnh đến bất biến giữa dòng đời như vậy nhưng bây giờ đám người này dám đụng tay với học trò cưng của ông.

Diệt Hưu quyết không bỏ qua, với thế lực của ông để xem ai còn dám giao du với loại người đê hèn này.

Ông chính thức phong sát và đá đít họ ra khỏi giới nghệ thuật.

Thật đáng thương làm sao, đúng là quả báo, vừa lòng hả dạ thật đấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Chung Kết


Cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đấy và mọi chuyện cũng đi đúng quỹ đạo ban đầu của nó.

Không ngoài dự đoán của ban giám khảo, cuộc thi sẽ sớm kết thúc ngay thôi.

Vì chỉ còn lại hai thí sinh là Mộc Hạ và Danel được thông qua.
    Hiện tại đã là cuối ngày nên mọi người đều đã về khách sạn để nghỉ ngơi dưỡng sức để tiếp tục cuộc thi vào ngày mai, những người bị loại trong đó cũng ra về hay lập tức bay về nước mình ngay trong ngày hôm đó.

Dường như bọn họ rất bận rộn thì phải.

Chỉ còn một cặp thầy trò đạt giải ba ở lại chờ nhận giải mà thôi.
Cuối cùng vòng thi cuối cùng của ngày hôm sau cũng đến, Mộc Hạ đang đứng trầm ngâm ở một chỗ nghe thể lệ.

Không biết quái đản kiểu nào mà ban giám khảo dẫn họ ra tới hồ bơi tạo sóng ở phía ngoài khách sạn.
"Thưa các vị, tôi xin tuyên bố vòng chung kết bắt đầu.

Chúng tôi xin nói về thể lệ cuộc thi một chút, mọi người sẽ cầm lấy bức tranh và màu của mình đứng trên tấm ván kia và vừa phải giữ thăng bằng để lướt sóng vừa phải hoàn thành bức tranh.

Ai ngã xuống nước trước hay không hoàn thành bức tranh đúng thời gian quy định coi như game over"
Hai vị sư phụ của hai người nghe xong cái cũng sảng hồn theo, Mộc Hạ cũng khẽ nhíu mày một chút.

Danel nghe xong cũng đứng nghệch ra, nụ cười dần tắt lịm.

Ban giám khảo và nhà đầu tư năm nay cũng thật biết cách chơi mà.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hai người thay đồ lặn đeo kính bảo hộ và bơi về phía ván lướt sóng của mình.


Người hỗ trợ sẽ đưa khung tranh và bảng màu kèm theo đống cọ tới cho hai người họ.
Mộc Hạ nhanh trí sử dụng thắc lưng đeo lên bộ đồ lặn của cậu, đem hết đống cọ nhanh chóng để vào xung quanh.

Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, ban đầu Mộc Hạ cũng hơi nghiêng ngả mà giữ thăng bằng nhưng sau khi quen dần thì đã ổn hơn rất nhiều.
Đợt sóng nhẹ đầu tiên được kích hoạt, Mộc Hạ lấy hơi bình tĩnh đứng thẳng lưng trước sau đó mới phát thảo những nét đầu tiên.

Càng ngày sóng càng lớn hơn, bọn họ hiện tại vô cùng khó khăn.

Mộc Hạ cũng không chịu thua lướt ván theo chuyển động của sóng, vừa điều khiển ván bằng chân vừa tập trung hoàn thành bức tranh
Danel thấy vậy cũng vô cùng ngưỡng mộ, đôi mắt cậu ta tràn đầy quyết tâm nhìn Mộc Hạ.

Sau đó giữ vững tâm thái để hoàn thành bức tranh của bản thân.

Nhưng khi cơn sóng cấp 5 nổi lên, bọn họ nhanh chóng lại gặp phải khó khăn.
Mộc Hạ thở ra một hơi cố giữ thăng bằng, lưng cũng thẳng tắp.

Cậu lướt lui tới trên các rãnh cuồn cuộn kia, màu vẽ bí nước bắn lên ướt một mảng.

Mộc Hạ không hoảng loạn, cậu bình tĩnh lợi dụng bất lợi của mình chuyển nó thành điểm lợi.

Ban khám khảo lại cười nhàn nhạt bắt đầu làm một cú chốt hạ, lập tức sóng lớn cấp 8 được bật lên.

Danel bị sóng đánh úp, làm trao đảo cả cơ thể.

Cuối cùng nước bắn tung tóe tạo thành bọt trắng, chân trụ bất chợt không đứng vững mà ngã xuống.

Cả người Danel ướt sũng, nhưng vẫn cố bảo vệ bức tranh quý giá của bản thân.
Mộc Hạ thấy vậy cũng không hoảng, cậu nhanh chóng nắm bắt đợt sóng hạ xuống.

Chuyển đổi tư thế của bản thân ngồi xuống ván, cơn sóng vẫn giữ dội ào tới đừng đợt gắt gao.

Không khí trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết, cậu nhanh chóng phòi màu ra dùng cây cọ to nhất nhanh chóng che lấp khuất điểm vô tình bị bọt trắng văng vào tranh
Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng Mộc Hạ cũng đã hoàn thành.

Cậu lại lợi dụng lúc người giám sát tăng cấp sóng lên mà đứng dậy, ôm theo bức tranh bên người lướt qua những đợt sóng dữ tợn.

Cuối cùng cậu nhảy khỏi ván tiếp đất an toàn ngoài vùng hồ bơi.
Mái tóc trắng của cậu bị ướt đến thảm thương, Mộc Hạ đưa tranh cho giám khảo sau đó dùng tay vuốt tóc ra phía sau.

Đôi mắt màu đỏ hồng lấp lánh trong ánh nắng, mái tóc trắng được xuống lên phủ xuống vài sợi chạy lăn tăn, tinh nghịch trên má.

Khẩu trang cậu mang cũng đã bị ướt đến đáng thương, nhưng Mộc Hạ không muốn lộ mặt nên đành chịu vậy.

Danel nhìn thấy mỹ cảnh này không ngừng được nổi sự khích thích và tò mò.


Trong thời gian Mộc Hạ chiến đấu gian khổ thì Danel vẫn hoàn thành bức tranh.
Vì đã là một hoạ sĩ không được để cho bức tranh của mình dang dở, đó chính là một minh chứng trái lại lời thề cao mỹ của nghệ thuật vị nhân sinh của mỗi người yêu cái đẹp.
"Con giỏi quá Hạ Hạ.

Lần này con làm ta phải mở mang tầm mắt hơn nữa,.màn trình diễn của con quá tuyệt vời "
"Vâng"
Thấy Diệt Hưu vui như vậy, Mộc Hạ cũng cảm thấy vui lây.

Nhưng cậu không nán lại lâu nữa, cậu còn phải thay đồ, hiện tại cậu cần nạp năng lượng.

Cậu cảm thấy đói bụng rồi, khi thay đồ xong Mộc Hạ vứt luôn chiếc khẩu trang ướt sũng kia vào thùng rác.
Đúng lúc này Danel đi vào, cậu ta là đến tìm Mộc Hạ.

Chưa kịp thốt lên nơi nào thì Danel đã đứng hình, phải thôi chiếc nhan sắc như thiên sư này của Mộc Hạ không thể không khiến người khác chìm đắm.

"Oh my god, cậu đẹp quá đi mất"
Mộc Hạ không nói gì, Danel nhanh chóng tiến về phía cậu mà luyên thuyên.
"Tôi chưa từng thấy ai đẹp như cậu, trông cậu thật đặc biệt.

Cậu là thiên sứ sao, tóc này là nhuộm à, còn đeo len nữa.

Phong cách của cậu thật đỉnh, nó làm.tjooi thấy phấn khích"
"Tóc tôi không nhuộm, mắt cũng không đeo len.

Đây hoàn toàn đều là tự nhiên "
Mộc Hạ nhàn nhạt đáp lời Danel, cậu ta thì cứ trợn tròn mắt đứng ở đó không khép miệng lại nổi vì kinh ngạc.
"Cậu làm sao mà lại có thể đẹp như thế này, chúa thật biết cách nặn ra cậu mà"
"Tôi chỉ là bị biến đổi gen thôi, không cần ngạc nhiên đến mức đó"
"Cậu làm bạn với tôi đi, tôi thấy mình bị thu hút bởi tài năng và vẻ đẹp của cậu.

Tôi muốn trở thành bạn bè thân thiết của cậu"

Mộc Hạ vẫn thản nhiên nhìn người con trai trước mắt, cậu không nói gì chỉ khẽ gật đầu thay cho lời đồng ý.

Danel thấy vậy liền cui vẻ nhảy cẩng lên, trông cậu ta to con mà làm mấy hành động rất trẻ con khiến Mộc Hạ bất giác phì cười.
Danel nhanh mắt bắt trọn khoảnh khắc lúc đó, cậu ta càng chìm đắm vào nụ cười đó.

Phải nói hiện tại rất nhiều ý tưởng mới đang nảy nở sinh sôi trong lòng cậu ta.

Thấy cũng đã đứng lâu quá trong này hai người liền rời đi, Mộc Hạ lấy khẩu trang dự phòng ra đeo lên mặt.
Danel thấy cậu cứ đeo khẩu trang mãi nên tò mò mà hỏi Mộc Hạ.
"Sao cậu cứ luôn đeo khẩu trang mãi vậy?"
"Để tránh phiền phức thôi, dù gì tôi cũng chỉ mới là một cậu học sinh lớp 12 mà thôi"
"Thiệt sao, vậy thì cậu phải gọi tôi là đàn anh rồi.

Tôi là sinh viên đại học năm hai của trường nghệ thuật"
Mộc Hạ chỉ lắng nghe chứ không nói gì, dù gì người trước mặt cũng lớn tuổi hơn mình theo lễ nghĩa cậu đành gọi cậu ta một tiếng anh vậy.
Lúc đi ra đến sảnh chính, hai vị sư phụ của hai người đã đứng đợi ở đó.
"Hai đứa xong rồi à"-Sent
"Vâng"-Danel
"Giờ cũng trưa rồi chúng ta đi ăn thôi Hạ Hạ"- Diệt Hưu
"Vâng, con cũng đang đói"
"Chúng tôi đi chung được chứ?"-Sent
Diệt Hưu không nói gì nhìn sang Mộc Hạ không lấy gì là quan tâm đến liền gật nhẹ đầu đồng ý, vậy là cả bốn người nhanh chóng lẩn vào đám đông.

Phóng viên vây quanh bên ngoài rất nhiều nên họ phải dùng biện pháp như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Dành Chiến Thắng Rồi Về Nhà Thôi


Ở nhà hàng nào đó, cả bốn người đang nhàn nhã dùng bữa trong phòng Vip.,Diệt Hưu được một phen nở mày nở mặt khi nghe lão già Sent khó ưa kia không ngớt lời khen ngợi học trò cưng của ông.
Phải nói bọn họ tuy là bạn tâm giao nhưng đồng thời cũng là kẻ thù lớn nhất của đối phương, nhưng không vì thế mà bọn họ đánh mata tình bạn này vì danh lợi hay tiền tài.

"Lão già à, ông làm cách nào mà dụ được một cậu học trò vừa xinh đẹp lại tài năng như thế này vậy?"
"Cái này là do duyên số đấy lão già, ông tu thêm muời mấy kiếp nữa cũng không tìm được người thứ hai như Hạ Hạ nhà tôi đâu"
"Haha được"
Hai vị lão sư thì nói chuyện rôm rả với nhau còn học trò của họ thì bất lực vừa ngồi ăn vừa nhìn hai người đàm đạo qua lại.

Dùng xong bữa, cả bốn thầy trò quay lại khách sạn, phóng viên vẫn bu kín mít ngoài cửa.

Thấy vậy bọn họ phải lẻn từ cửa sau đi vào, đánh một giấc trưa ngon lành.


Cuối cùng cũng đến thời khắc nhận giải, phóng viên ùa vào nhanh chóng lấy thông tin để tiện đăng báo.
Một số phóng viên còn cả gan hỏi luôn cả thí sinh đứng trên bục.
"Danel ngài thấy sao khi năm nay lại để mất hạng nhất"-Phóng viên nam
"Tôi tất nhiên là tâm phục khẩu phục"-Danel
"Vậy cho hỏi Diệt Hưu lão sư có thể cho biết bút danh của học trò ngài được không? Và ngài có cảm xúc gì khi học trò của ngài đã đánh bại quán quân năm lần liên tiếp nhận giải nghệ thuật hằng năm ạ"-Phóng viên nữ
"Bút danh của học trò cưng của ta là HAJ, chắc hẳn mọi người cũng không xa lạ gì.

Còn việc học trò cưng dành được giải nhất là điều đương nhiên, ta rất tin tưởng vào tài năng của thằng bé đấy haha"
Cả đám phóng viên nhốn nháo hết cả lên, ngay cả Danel cùng với đại lão Sent cũng đứng hình mà nhìn Mộc Hạ.

Hai người họ là fan của HAJ đấy có biết không hả? Tranh nào của cậu vẽ ra đều được hai người mua về, nhưng có rất nhiều bức bị xẩy mất vào tay người khác nên họ tiếc vô cùng.
"Vậy HAJ ngài có thể cho mọi người biết rằng năm sau ngài có tiếp tục tham gia cuộc thi nữa không ạ?"
"Từ giờ cho tới 20 năm sau sẽ chẳng có một ai có thể đoạt được hạng nhất nữa, nếu các vị ở đây không tin thì có thể chờ xem.

Và đây là đầu cũng như lần cuối tôi tham gia cuộc thi vẽ thế giới này"
Mộc Hạ nói xong cũng nhanh chóng cầm theo phần thưởng lui về phía sau hậu đài, phóng viên được một phen xôn xao.

Danel thấy vậy cũng chỉ biết nhìn cậu mà cười, con người cậu thật cao quý như một bông hoa mẫu đơn vậy.
Kết thúc cuộc thi, Danel và Mộc Hạ cũng phải từ biệt nhau.


Nhưng trước khi đi hai người đa trao đổi phương thức liên lạc cho nhau, Danel còn không quên mè nheo xin chụp với cậu một bức ảnh để làm kỷ niệm.
Và cuối cùng Mộc Hạ cũng bất lực mà đồng ý, Mộc Hạ chỉ bán đấu giá hai bức tranh đầu còn bức tranh cuối dành giải nhất cậu đem về treo trong nhà.

Tại vì trên mỗi bức tranh không chỉ có chứng chỉ của cuộc thi thế giới mà còn có chữ ký vàng của cậu.
Phải nói vì Danel không kịp thu mua lại bức tranh của cậu nên Mộc Hạ đã vẽ một bức tranh khác để tặng riêng làm quà tạm biệt cho Danel.

Và món quà này làm cậu ta rất vui còn vui vẻ khoe nó trên trang cá nhân của mình.
Danel
Được tiểu sư đệ tặng bức tranh, sẽ thật trân trọng.

Iu nhiều HAJ.
Danel đã thêm ảnh bức tranh và ảnh chụp chung với HAJ.
Bên dưới lập tức cũng bùng nổ, phải nói tin tức của phóng viên lan truyền cũng khủng khiếp thật đấy.
Fan của Danel: [ Chồng tôi ấy vậy mà lại nói yêu người khác mất tiêu ]
Em thích vẽ tranh: [ Danel sướng thật đấy, được hẳn chính chủ HAJ tặng tranh chính tay mình vẽ luôn.


]
Yêu Danel: [ Tôi mới vừa xem giá của hai bức tranh được bán đấu của HAJ đấy.

Một bức lên đến 50 triệu USD, quá khủng khiếp ]
Danel bé bỏng: [ Thì tranh của Danel cũng được bán với giá tương đương mà, cũng tiếc thật bức tranh cuối bọn họ ra giá cao ngất vậy mà HAJ không bán.

Là tôi chắc tôi bán lâu rồi "
Và sau đó còn hàng loạt bình luận khác, nhưng cũng phải khép lại bình luận thôi.

Bọn họ còn phải bay về nước nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Trở Về Nhà


Sau khi chia tay thầy trò Danel, không lâu sau chuyến bay của bọn họ cũng đã hạ cánh.

Diệt Hưu nhanh chóng phân bố người bảo vệ Mộc Hạ, cậu cũng nhàn nhã bước đi trên tai còn đeo tai phone.

Bên ngoài phóng viên đã bu kín mít sân bay chỉ mong được bắt trọn một khoảnh khắc về khuôn mặt bí ẩn của HAJ, nhưng bọn họ không làm được.

Vì người của chính phủ đã chặn lại hết hành động của bọn họ.
Vậy nên bọn họ chỉ còn thể ngậm ngùi tiếc nuối mà nhìn Mộc Hạ và Diệt Hưu lên xe rời đi, cả hai thầy trò không trở về ngay mà phải đi đến trụ sở của Quốc gia baba.
Mộc Hạ bây giờ chính là người tài được Quốc Gia bảo hộ và trân trọng.

Tiếng nói của cậu trong chính phủ rất có uy lực, ngay cả Quốc gia baba cũng phải nể phục cậu mấy phần.
Vì cậu không chỉ là học trò cưng của các vị đại lão có công lớn đối với đất nước, mà còn là ngôi sao may mắn của quốc gia.
"Chào mừng Diệt Hưu lão sư và Mộc Hạ chiến thắng trở về"-Quốc gia baba
"Không cần khách sáo"
Mộc Hạ không nói gì, cậu chỉ ngồi một bên nghe là được.

Diệt Hưu nói chuyện với Quốc Gia baba được một lúc thì cũng lôi ra chiếc cúp danh dự đưa cho ngài, phải nói chiếc cúp năm nay vô cùng có giá trị.

Tại vì đề này do các cường quốc soạn ra muốn làm khó thí sinh, và họ dự định một kế hoạch lớn.

Nước Anh năm nay tưởng người của mình sẽ lại lấy vinh quang về cho đất nước nhưng chẳng may lại chỉ đứng thứ hai.

Tuy tiếc nuối nhưng bọn họ không dám đụng tới thế lực phía sau của hai thầy trò Sent.
Quốc Gia baba dè chừng mà chạm vào cúp, ngài nâng niu nó như bảo vật vậy.

Mà cũng đúng thôi nó là bảo vật quốc gia thật mà, chiếc cúp danh dự với ngôi sao toạ trên đỉnh đầu đủ sắc màu này trị giá lên đến 500 triệu USD lận đấy.

Chỉ riêng cả cái cúp được đút từ kim cương chưa kể lại được gắn đầy các loại bảo thạch đắc đỏ xung quanh.
Chỉ cần rớt một viên thôi cũng khiến Quốc gia baba khóc lụt đất nước mất, đó là cúp danh dự của dành cho đất nước dành chiến thắng.

Còn cúp của cậu và Diệt Hưu lão sư thì hai người giữ lại.
Khi Diệt Hưu và Mộc Hạ rời đi nhanh chóng Quốc gia baba đã đăng chiếc cúp lên khoe với cả thế giới.

Điều này khiến mọi người trên khắp cõi mạng bùng nổ.
Quốc gia Chính Việt
Cúp danh dự của cuộc thi vẽ thế giới đac thuộc về đất nước ta, cảm ơn HAJ.

Đây là một đóng góp vô cùng to lớn và tuyệt vời.
Hình ảnh chiếc cúp lộng lẫy nguy nga được Quốc gia baba nâng niu mà cầm trên tay.
Bình luận phía dưới bài đăng.
Em yêu tổ quốc: [ Quá dữ, HAJ quá tuyệt vời]
Tổ quốc baba năm bờ one: [ HAJ giỏi thật đấy, mọi người xem cái clip vòng chung kết chưa.

Tôi xem xong vừa hồi hộp vừa nể phục quá trời]
Năm ngón tay: [ Tôi xem rồi, quá đã mắt.

Năm nay các cường quốc ra đề thâm vãi.


Vậy mà HAJ cũng soán ngôi tuyển thủ Danel dành giải nhất năm năm liền được.

Quá giỏi]
Bình luận cứ thế ngày càng nhiều, còn chủ nhân của lời khen ngợi thì chẳng mảy may quan tâm.

Mộc Hạ ngồi trên xe nhanh chóng về nhà, bên ngoài cả nhà đang đứng chờ cậu.
"Mừng con đã về Hạ Hạ"-Mẹ Đường
"Vâng, con đã về rồi ạ"
Mộc Hạ sà vào vòng tay ấm áp của cả nhà, ôm một hồi lâu thì mọi người cũng đi vào nhà.

Mộc Hạ được Trí Khanh xách hành lý dùm, Thảo Anh cũng phụ cậu em trai nhỏ một tay cầm cúp.
Phải nói chiếc cúp này đẹp không thua kém gì chiếc cúp mà Quốc gia baba đăng trên mạng xã hội cả.

Nhưng bọn họ chỉ nghĩ đơn giản đây là cúp giải thưởng trong nước, tại vì song song với cuộc thi vẽ thế giới còn có một cuộc thi vẽ trong nước được tổ chức tại thủ đô trùng hợp thay lại cùng ngày với cuộc thi kia.
Mộc Hạ xếp đồ từ vali ra để vào tủ xong cũng đi tắm rửa rồi xuống ăn cơm cùng cả nhà, lúc này cơm nóng canh thơm sẵn sàng.

Cả nhà chụp lia lịa chiếc cúp và phần thưởng đăng lên trang cá nhân, sau đó mới dùng bữa cùng Mộc Hạ.
Mộc Hạ dùng xong bữa thì như thường lệ cậu phụ mẹ Đường rửa chén, dọn dẹp bếp.

Vì đi đường dài cả một ngày nên cả nhà khuyên cậu nghỉ ngơi sớm.


Đợi đến khi Mộc Hạ ngủ ngon lành, mọi người bên dưới mới vui vẻ đọc bình luận.
"Con trai của chúng ta thật giỏi"-Hải Đường
"Cứ đà này sau này có thể đi thi cuộc thi vẽ thế giới mất"-Bắc Hải
"Tranh em ấy vẽ treo trong nhà khiến căn nhà nhìn sang hơn hẳn"-Thảo Anh
"Mà cả nhà, có thấy bức tranh này quen quen không, cả con dấu trên tranh nữa"-Trí Khanh
"Con nói ta mới để ý"-Hải Đường
"Đây hình như là bức tranh đoạt giải ở vòng chung kết của HAJ mà nhỉ"-Bắc Hải
"Không lẽ nào, Hạ Hạ là HAJ đó sao.

Oh my god thật là một sự thật trấn động "-Thảo Anh
"Cả nhà nhìn kỹ đi, đối chiếu khuôn mặt sau lớp khẩu trang này nhất là ở đôi mắt ấy.

Nhìn vô cùng giống Hạ Hạ nhà ta đó, còn có con dấu và cả chữ ký ngay cả bức tranh cũng trùng khớp.

Từ đây con suy đoán Hạ Hạ em ấy đang giấu chúng ta rất nhiều bí mật"-Trí Khanh
Mọi người nghe Trí Khanh nói lại thấy vô cùng có lý chẳng thể nào lệch đi đâu được, mỗi người trong nhà cũng vì đó mà mang theo một cảm xúc khó tả trong lòng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Ôi Thật Bất Ngờ


Đúng như nghi ngờ ngày hôm qua của mọi người, ở Mộc Hạ rất bí ẩn.

Nhìn qua cũng thấy Mộc Hạ vô cùng có khí chất giống với HAJ, tân thiên tài mới của giới mỹ thuật thế giới.
Hôm nay là cuối tuần nên mọi người đều ở nhà để sinh hoạt và làm việc của mình, Mộc Hạ sau khi dùng bữa sáng xong thì đang làm biếng nằm trên ghế sô pha mà xem tivi.

Lúc này Ba Hải thì đang đọc báo, mẹ Đường thì đang gọt trái cây trong bếp.

Thảo Anh và Trí Khanh ngồi xung quanh đang dán mắt vào máy tính để làm việc.
Đúng là cái gai trong bọc cũng có ngày lòi ra mà, đột nhiên bên ngoài nhà vang lên tiếng chuông cửa.

Một người đàn ông sang trọng đang mặc âu phục đắc đỏ đứng bên ngoài, Mẹ Đường nghe tiếng chuông cửa thì nhanh chóng để dĩa trái cây mới gọt xong đến bên bàn.

Sau đó lau tay mình rồi ra mở cửa, khi thấy mặt vị khách nọ bà đã đứng hình mất vài giây.

Đó là Đại lão Diệt Hưu, một người vô cùng có tiếng trong giới nghệ thuật.
Mẹ Đường còn đang nghĩ trong đầu một cái lý do cho sự xuất hiện của vị đại lão này.
*Không lẽ Diệt Hưu lão sư thấy được tài năng của Mộc Hạ nên muốn đến đây gặp mặt rồi nhận con trai bà làm đồ đệ à*

Thấy Mẹ Đường cứng ngắt đứng ở đó nên Diệt Hưu bèn lên tiếng.
"Không biết Hạ Hạ có ở nhà không"
"Vâng, tôi thất lễ rồi.

Mời ngài vào, Hạ Hạ con trai tôi đang ở nhà ạ"
Nghe thấy nhà có khách, ba Hải, Trí Khanh, Thảo Anh cũng nhanh chóng dừng mọi công việc lại.

Bất ngờ đến với họ chính là sự xuất hiện của vị đại lão Diệt Hưu.

Mẹ Đường nhanh chóng đi pha trà, Diệt Hưu ngồi xuống ghế ngay vị trí Mộc Hạ đang lười biếng mà nằm đó.
"Hạ Hạ à, nhà đang có khách con ngồi dậy nghiêm chỉnh một chút được chứ?"-Bắc Hải
Mộc Hạ không nói gì chỉ gật đầu rồi sau đó ngồi dậy, dưới tầm mắt của Diệt Hưu lão sư Mộc Hạ không thèm lấy một tia ngỡ ngàng hay lo sợ gì
Mẹ Đường cũng pha xong trà, bây giờ cả gia đình bọn họ đang tiếp khách quý.
"Xin hỏi, không biết tại sao ngài lại đến nhà của chúng tôi vậy ạ?"-Trí Khanh
"Ngài đến để chiêu mộ nhân tài sao, cũng phải thôi nhỉ.

Em trai cháu mới đạt giải nhất toàn quốc đấy ạ, em ấy rất giỏi"-Thảo Anh
"Đúng là rất giỏi"
Mọi người nghe thấy vậy thì cũng vui mừng thay, phải nói được một nhân vật tầm cỡ như Diệt Hưu ngắm chúng thì cho dù có là gà cũng sẽ một bước lên làm phương hoàng.

Mộc Hạ thấy sư phụ của mình đang trêu chọc người nhà của bản thân thì có chút bất lực, thôi vậy cậu phải giải quyết chuyện này thôi.
"Phải nói Mộc Hạ rất tài năng, các bức tranh của cậu bé rất có hồn.

Nên ta mới đặc biệt đến đây, không biết Mộc Hạ có muốn nhận ta làm sư phụ không?"
"Sư phụ à, ngài lại dở chứng rồi.

Nếu người thích đổi đồ đệ thì có thể nói với con một tiếng mà, đâu cần phải như vậy đâu ạ"
"Ta không đùa nữa, ai lại để học trò cưng của mình vụt mất vào tay người khác được chứ.

Chỉ cần mình con là học trò duy nhất của ta là đủ rồi, ta khất từ nhận thêm đồ đệ"
Nghe cuộc trò chuyện của hai người mà khiến cả nhà cậu đi từ bàng hoàng đến bật ngửa, Mộc Hạ vẫn nhàn nhạt hỏi tiếp.


"Vậy hôm nay sư phụ đến tìm con là vì chuyện gì?"
"Hôm qua con để quên giấy chứng nhận ở chỗ ta, hôm nay ta tiện đường đi ngang nên ghé vào đưa cho con luôn."
"Không còn chuyện gì khác nữa phải không ạ?"
"À còn một chuyện, ta muốn nhờ con vẽ một bức tranh trưng bày.

Lão già Sent bên đó muốn mua tranh của con để ở triễn lãm của lão, vì cũng là chỗ thân quen nên ta cũng không tiện từ chối"
"Con biết rồi ạ, con sẽ vẽ cho bên ngài ấy một bức"
"Được"
Diệt Hưu còn có việc nên ông không nán lại lâu, sau khi tiễn sư phụ mình rời đi.

Thì Mộc Hạ cần phải giải quyết những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.
"Hạ Hạ chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao vậy con?"-Hải Đường
"Con quen Diệt Hưu lão sư?"-Bắc Hải
"Vâng, cũng không có chuyện gì to tát đâu ạ.

Diệt Hưu lão sư là sư phụ của con và con là đồ đệ thân truyền duy nhất của ngài ấy"
"Vậy cuộc thi em tham gia và dành giải nhất là
..."-Thảo Anh
"Vâng, là cuộc thi vẽ thế giới.

Con tưởng mọi người nhìn bức tranh và cúp liền nhận ra rồi chứ ạ"

"Bức tranh đáng giá hơn 500 triệu USD mà em không bán là bức đó đấy à"-Trí Khanh
"Vâng, dù gì em thấy tiếc nên đem về làm kỷ niệm "
Mọi người trợn tròn mắt cố tiếp nhận thông tin khủng trước mắt, HAJ người người ngưỡng mộ ấy vậy mà lại là người nhà của bọn họ.

Thảo Anh giọng run run mà chỉ hết đống tranh do Mộc Hạ tự vẽ treo đầy trên tường kia mà nói.
"Vậy một bức tranh treo trên tường kia rốt cuộc bao nhiêu một bức vậy Hạ Hạ"
"Cũng không nhiều lắm đâu ạ, bức rẻ nhất có 50 triệu USD thôi à.

Mọi người cũng đừng quá bận tâm"
Nghe xong cái mà bọn họ thở không thông luôn, hoá ra không chỉ đồ cổ mà Mộc Hạ rinh về mới có giá trị khủng.

Mà các bức tranh do Mộc Hạ vẽ chơi để trang trí quanh nhà cũng không thua kém là bao.
Giờ trong nhà họ khác nào nhìn đâu cũng thấy cả bạc tỷ đâu cơ chứ, cần gì phải lo tiền nong.

Chỉ cần lấy đại bức tranh có bút ký của HAJ-Mộc Hạ đi bán thì cả đời họ không lo thiếu thốn.
Đúng là hãi thật mà, vậy mà Mộc Hạ vẫn dửng dưng như không có chuyện gì mà tiếp tục xem tivi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: Cuộc Sống Hạnh Phúc


Sau vụ việc ban nãy, mọi người liền nhìn về chiếc cúp sáng chói đang tựa đàm trên một góc của chiếc tủ kính trong nhà.

Nhìn chiếc cúp thôi mà khiến họ áp lực quá, bọn họ hiện tại cũng đoán được trị giá của chiếc cúp này rồi đấy.
    Không thể để nó một góc trong tủ được, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại sợ làm hỏng chiếc cúp thì vẫn nên để trong tủ thì hơn.

Nhưng là một tủ riêng khác mới xứng tầm với chiếc cúp ánh toàn đá quý này.
   Mọi người mất một lúc lâu cũng thoát khỏi hai hùng mà tiếp tục cặm cụi làm việc của bản thân, Mộc Hạ coi tivi chán rồi nên cũng tắt tivi, rời sopha lên phòng lấy giá vẽ, màu rồi ra vườn ngồi vẽ tranh.
Tiếng lá cây xào xạc, làn gió khẽ nhẹ nhàng làm những lọn tay nô đùa với nó.

Mộc Hạ chăm chú mà hoạ tranh, cảnh đẹp thế này người nhà của cậu không thể bỏ qua được.

Bọn họ ngay lấp tức dơ điện thoại lên chụp, nhìn ở phía sau thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Tấm lưng gầy thẳng tắp, đường cong của em nhỏ nhắn có thể khiến con người ta trầm luân.
"Cả nhà sao vậy ạ?"
Mộc Hạ chợt quay người lại, cậu thấy những ánh mắt lạ lạ của mọi người liền lên tiếng.
"À không có gì, mẹ chỉ đang xem con vẽ tranh thôi"-Hải Đường
"Vâng, vậy mọi người có thể tới gần để xem con vẽ ạ.

Không cần phải đứng xa như vậy"

"Không sao, con cứ tập trung vẽ đi"-Bắc Hải
Thấy ba Hải đã nói như vậy thì Mộc Hạ cũng đành thôi.

Cậu tiếp tục miệt mài với bức tranh của mình.

Trí Khanh và Thảo Anh đi tới sát chỗ cậu ngồi, hai người bọn họ cầm lấy một bức tranh đã được hong khô lên mà xem cùng nhau.
"Tranh đẹp thật đấy, Hạ Hạ nhà ta thật tài năng"-Thảo Anh
"Em giỏi như vậy, cả nhà thấy cũng mừng.

Sau này em sẽ không lo không có cái ăn"- Trí Khanh
"Vâng, em cũng đang tiếp tục cố gắng và rèn luyện ạ."
Mộc Hạ ngay từ đầu chẳng giỏi giang gì đâu, cậu chính là một người bình thường như bao người mà thôi.

Mộc Hạ ở kiếp trước vô cùng mờ nhạt, cậu không giỏi cũng chẳng có năng khiếu gì đặc biệt.

Nhưng vì cậu khao khát được khen ngợi, khao khát được ba mẹ của mình ngó đến mà cố gắng..Từ một đứa trẻ mới học lớp 2, Mộc Hạ đã chuyên chú vào các môn năng khiếu.
Ai nói cậu không có vất ngã, cậu vất ngã rất nhiều lần như vì muốn bản thân được ba mẹ yêu thương mà cố gắng.

Cuối cùng từ từ đạt được những thành tích xuất sắc, cậu dần trở thành một con người hoàn hảo.

Nhưng đáng tiếc cuộc đời ở kiếp trước của Mộc Hạ quá bi đát, cậu dù đã làm rất tốt nhưng chẳng được bất kỳ một ai công nhận.

Chỉ khi cậu đến được nơi này, Mộc Hạ mới biết được cảm giác có gia đình yêu thương.

Cảm giác được cưng chiều từ các sư phụ, được vui vẻ cùng nhau học tập của bạn bè.

Và cậu dành được rất nhiều sự yêu thương và lời khen ngợi.

Mộc Hạ thấy vô cùng hài lòng ở kiếp này, cậu chẳng cần gì cả chỉ cần kiếp này bình an sống bên gia đình mình mà thôi.
Không lâu sau, Mộc Hạ thơ thẩn nhìn trời.

Bức tranh cũng đã được hoàn thành.

Mẹ Đường và Ba Hải đang nấu ăn trong bếp, bên ngoài trời vẫn nắng gắt đến lạ.

Trí Khanh cùng Thảo Anh dọn dẹp đồ phụ cậu xong cũng kêu Mộc Hạ vào trong.
"Hạ Hạ vào trong thôi, trời nắng to hơn rồi."-Thảo Anh
"Vào trong không lại ốm bây giờ "-Trí Khanh
"Vâng, em vào liền"
Khi cả ba anh em vào trong thì cũng là lúc bữa trưa đã sẵn sàng, Ba Hải với tay gọi các con của mình.
"Ba đứa mau tới đây ăn cơm"
Cả ba anh em khẽ Vâng một tiếng sau đó cũng nhanh chóng chạy đi rửa tay rồi ngồi vào bàn, mẹ Đường gắp thịt vào bát cho từng người và cả Ba Hải.

Cả nhà vui vẻ gắp đồ ăn qua lại cho nhau trong không khí vui vẻ và hạnh phúc lan tỏa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,420
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Người Lớn Mang Tâm Hồn Trẻ Con


Khi dùng bữa trưa xong, cả nhà cũng ai về phòng nấy để nghỉ ngơi và hoàn thành công việc đang dang dở của mình.

Vì là đang trong khoảng thời gian lười biếng nên Mộc Hạ ăn rồi lại ngủ, không thì thì vẽ hay tới Viện Quốc gia để cùng các sư phụ nghiên cứu.
Cứ thế Mộc Hạ ngủ một giấc ngon lành tới tận chiều, khi cậu thức dậy thì hoàng hộ đang dần hạ xuống phía sau chân trời rộng lớn.

Mộc Hạ đi vào nhà vệ sinh rửa mặt sau đó xuống dưới nhà.
"Em vậy rồi à"
Trí Khanh đang uống nước đứng ở một góc bếp thấy Mộc Hạ đi xuống liền lên tiếng, Mộc Hạ thấy vậy cũng nhàn nhạt mà đáp.
"Vâng, em ngủ hơi quá giấc.

Giờ em còn phải đóng gói tranh để gửi qua bên triển lãm Anh nữa ạ"
Trí Khanh nghe vậy thì gật đầu, Mộc Hạ đem những dụng cụ gói hàng ra bắt đầu làm.

Trí Khanh cũng mới hoàn thành dự án mới nên đang có thời giạn rảnh liền phụ cậu một tay.
Tốc độ của hai người hợp lại đúng là nhanh hơn nhiều, đúng lúc này Thảo Anh và Mẹ Đường đã đi mua đồ về.
Mộc Hạ chào mẹ Đường và Thảo Anh một tiếng sau đó liền gọi cho bên vận chuyển, không lâu sau đã có người tới để lấy đồ chuyển đi.

"Tối nay ăn gì vậy ạ?"
"Tối nay mẹ sẽ nấu canh cua, rau xào..."-Hải Đường
"Nghe thôi mà bụng con đã biểu tình rồi này mẹ"-Thảo Anh
"Đúng là đồ tham ăn"-Trí Khanh
"Kệ em"-Thảo Anh
Mộc Hạ khẽ cười, mẹ Đường bắt đầu bất lực với cái đám già đầu trước mắt mà còn làm ra những hành động vô cùng trẻ con này.

Khi cuộc trêu chọc qua đi đã để lại hậu quả quá trớn.

Nhưng may mà Mộc Hạ đã nhanh chóng phi tới đỡ lấy.
"Em không sao chứ Hạ Hạ"-Hải Đường lo lắng nhanh chóng chạy tới vừa xem xem Mộc Hạ có bị thương không.
"Không bị thương chứ?"-Trí Khanh
"Em không sao, hai anh chị đừng lo"
Lúc này Mẹ Đường từ trong bếp hớt hải cầm theo cái vá múc canh chưa kịp để xuống mà chạy ra, thấy Hạ Hạ không bị thương bà mới thở phào an tâm.

Sau đó lại phải quay sang chỉnh đốn hai đứa con lớn nhà mình.
"Lý Trí Khanh, Lý Thảo Anh.


Hai cái đứa này chỉ biết phá thôi, không chỉ suýt chút nữa khiến Hạ Hạ bị thương mà còn làm vỡ đồ cổ.

Hai con đã biết lỗi của mình chưa?"
"Do anh hai trước mà mẹ, anh ấy chọc con trước "-Thảo Anh cố gắng biện minh cho bản thân, cô đâu có làm gì sai đâu chứ tất cả là tại ông anh trai đáng ghét Lý Trí Khanh kia.
"Do con bé Thảo Anh cứ chọc nhây đó mẹ"-Trí Khanh
"Hai cái đứa này vậy mà lại không chịu nhận lỗi sao, nau chóng úp mặt vào tường ngay cho mẹ"
Hải Đường tức giận chỉ cái vá vào mặt của hai anh em nhà họ Lý, bây giờ hai anh em mới thật sự rén rồi.

Bọn họ không nhiều lời liền nhanh chóng úp mặt vào tường, giờ mấy cái hình tượng hay tự tôn cũng chẳng quan trọng bằng việc bố láo khiến mẹ Đường thêm giận.
Thấy hai người con của mình ngoan ngoãn như vậy mẹ Đường cũng hạ hoả, Mộc Hạ vừa đặt đồ cổ lại chỗ cũ.

Vừa nhìn hai nước đang úp mặt ở kia mà khẽ cười, nãy giờ chắc ai cũng thắc mắc sao không thấy ba Hải đâu đúng không.
Thật ra lúc Mộc Hạ còn đang say sưa ngue thì ba Hải nhận được lời mời của đối tác, nên phải đi ngay.

Tối này ba Hải không có ở nhà để ăn cơm cùng gia đình được, nói là vậy nhưng ba Hải vẫn về thật sớm để ăn cơm.
Bữa cơm diễn ra trong sự nhộn nhịp của hai con người khắc nhau là Trí Khanh và Thảo Anh.

Còn Mộc Hạ thì chỉ biết ngồi cười, cậu không giỏi giao tiếp.

Ngang đây là cậu thấy cậu siêu nói nhiều rồi..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom