Cập nhật mới

Dịch Xuyên Chứng Chỉ Thanh Xuân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Thủ Khoa Nhất Đại


Đi vào trong Viện Quốc gia, lễ tân hay bảo vệ đều không ngăn cản cậu.

Cũng đúng thôi, ai bảo cậu là học trò cưng của các vị đại lão làm chi.
Khi bước vào Mộc Hạ chẳng thấy ai, bèn đi dạo xung quanh.

Chợt cậu nghe thấy tiền xì xầm trong phòng nghiên cứu.
Cậu thấy chất giọng quen thuộc bèn lẳng lặng ghé vào coi thử.
"Nó đang tách phân bào à"- Chu Bác Khoan
"Tôi nghĩ là vậy, hình như không đúng lắm"- Bạch Dân Minh
"Không phải phân bào đâu ạ, tế bào này bị nhiễm virut khác nên dẫn đến đang bị thay đổi cấu trúc trong gen thôi"
Mộc Hạ đột nhiên góp vui, mọi người thấy vậy cũng túm lại thử.

Kính viển vi soi kỹ từng chi tiết nhỏ của tế bào, đúng như cậu nói có một cọ virut rất nhỏ đang xâm nhập vào tế bào gốc.

Lúc này mọi người mới thản nhiên nói, quay sang nhìn cậu một cái đầy hài lòng.


Mộc Hạ thi về sớm nên ghé sang chơi cho đỡ chán, ai ngờ lại tìm được việc hay ho để làm.
"Vậy con nghĩ sao Hạ Hạ"-Bách Giai Niên
"Chỉ cần trộn hai dung dịch màu kia vào dung dịch kia là được, nó tạo ra hợp chất kháng thể cho tế bào.

Nếu dựa trên tế bào này ăn nhập với virut khác dần dần sẽ tạo ra thuốc trị được bệnh ung thư mà không cần đến việc xạ trị"
"Quả là xuất chúng"- Hạ Vy
"Đúng là học trò cưng của ta haha"- Phương Tử Hoa
"Của ta nữa mới đúng"-Trương Ninh Hoa
Mộc Hạ bất lực mà nhìn, sau đó lại nhàn nhạt ghi chép gì đó.

Sau khi xong xuôi thì cậu xin phép các vị sư phụ để đi về.
Ăn trưa xong, buổi chiều Mộc Hạ thi nốt hai môn cuối cùng.

Cũng như buổi sáng, cậu nộp bài rất sớm.

Tranh thủ cậu cũng đi dạo xung quanh trường, chán chê rồi lại đi về.

Kết thúc một ngày thi nhàm chán.
Qua nhiều ngày sau đó, công bố kết quả thi cũng đã có.

Điểm tối đa năm nay là 700 điểm, ba môn thi được 300 điểm là đủ điểm đầu vào.

Mộc Hạ cũng chùm kín người đến xem điểm của mình, không ngoài dự đoán cậu thủ khoa đầu vào khoá học lớp 11 này.
Học sinh A: Trâu bò thiệt, không biết số báo danh 6300 này là ai vậy.


Thi được điểm tuyệt đối luôn mới đáng sợ
Học sinh B: Thật đấy đề năm nay khó gấp đôi đề năm ngoái, tôi làm xong muốn chợt xương
Học sinh C: xuất sắc như thế này chắc chắn phải vào lớp 11S rồi, nghe đâu lớp đó toàn nhân tài.

Siêu giỏi
Mộc Hạ nhàm chán quay lưng đi về, thay vì đứng đây hóng chuyện thì cậu thích cùng sư phụ mình làm nghiên cứu tế bào hơn.
Cuối cùng cũng đến ngày nộp hồ sơ, Mộc Hạ được Thảo Anh chở đến trường vì anh cả đang bận dự án.

Sau khi dòng trang sức Chuppy Pay ra đời, công ty đã khởi sắc trông thấy rõ.
Mộc Hạ chào tạm biệt Thảo Anh rồi đi đến phòng Hiệu trưởng, cậu đã đem đầy đủ những giấy tờ theo quy định.

Ngay cả học bạ cũng vậy.
Mộc Hạ đứng trước cửa gỗ lớn tay gõ nhẹ lên cửa vài cái, bên trong cũng truyền ra tiếng nói.
"Mời vào "
Mộc Hạ đẩy cửa bước vào đi về phía Hiệu trưởng, cậu đặt học bạ của mình lên bàn.

Kèm theo đó là giấy báo trúng tuyển và giấy nhập học của trường.
"Em là học sinh mới?"
"Vâng"

Hiệu trưởng xem qua học bạ của Mộc Hạ thì nhíu mày, quả là rất tệ.

Nên ngay lập tức không ngó ngàng đến số báo danh hay điểm thi của cậu.

Cứ thế Mộc Hạ bik xếp vào lớp 11F, đó là lớp yếu nhất trường.
Nơi tụ tập các thành phần rất đặc biệt, Mộc Hạ cũng lười nên tùy vậy.

Cậu học lớp nào cũng được, miễn sao không có rắc rối là cậu hài lòng.
Về nhà sau khi biết cậu bị xếp vào một lớp yếu kém, mọi người đã rất bức xúc.

Khi nhận giấy báo của cậu, cả nhà đã hồi hộp như thế nào, đến khi xem điểm của cậu thì đứng hình.
Ai nấy sau đó đều khen cậu không ngớt lời, cậu nhận được nhiều lời khen như vậy cũng rất mãng nguyện, môi nở nụ cười nhẹ.

Khỏi phải nói các vị sư phụ của cậu phát hồng bao rất nhiều, cậu không nói bọn họ cũng biết cậu thủ khoa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Nghiên Cứu Thuốc Thành Công


Khi thi xong thì cậu còn 1 tháng để nghỉ hè, bây giờ đã là tháng 8, cuối tháng 8 này sẽ là khai giảng và đầu tháng 9 sẽ bắt đầu đi học.

Mộc Hạ cũng chẳng mảy may quan tâm lắm, cậu vẫn chăm chỉ kiếm tiền.

Rảnh thì cậu vẽ tranh để bán, không thì là cùng các vị sư phụ nghiên cứu cả ngày trong phòng thí nghiệm.
Bây giờ mới thấy thầy nào thì trò nấy, đam mê mãnh liệt thật đấy.

Mà cũng nhờ như vậy, dưới sự giúp đỡ của Mộc Hạ Viện Quốc gia đã nghiên cứu thành công thuốc chữa ung thư trong vòng 1 tháng này.
Nhưng loại thuốc này chưa được tung ra thị trường, nó vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Để chắc chắn, quốc gia baba đã tìm người tình nguyện điều trị.

May thay thuốc đã thành công và Viên quốc gia đã lập được công lớn.
Vậy nên Quốc gia baba đã thưởng cho họ rất nhiều tiền và nhiều đặt ân thú vị, thế nên Mộc Hạ vừa có tiền trong ví vừa được làm điều mình muốn.
Chẳng là từ lúc trước cậu thấy hứng thú với việc trở thành lính đặc chủng và FBI nên muốn theo đuổi một chút.

Nhân cơ hội này cậu thành công được thoả mãn nguyện vọng.


Thế nên Tháng 9 này cậu sẽ tập huấn hết tháng sau đó mới vô học.
Mộc Hạ báo tin này cho mọi người trong nhà, họ vừa mừng vừa lo.

Cậu chỉ nói mình đi thi vẽ tranh 1 tháng nên sẽ không có mặt ở nhà, thế mà mọi người tin thật.
Mộc Hạ thành công chót lọt, cứ thế thời gian trôi.

Khoá huấn luyện một tháng gian khổ mà rất vui của cậu kết thúc, Mộc Hạ cũng quen được rất nhiều người có máu mặt ở trong này.

Mọi thông tin về cậu được bảo mật quốc gia che giấu hoàn toàn.
Hiện tại cậu không chỉ là học trò cưng của Diệt Hưu ở Viện Bảo Tàng Nghệ thuật nổi tiếng mà còn là học trò cưng của các đại lão trong Viện Quốc gia, lại thêm cái danh xưng em út đáng yêu, ngầu lòi của nhóm tinh nhuệ đặc trưng và FBI.

Thế này thì ai nhắm làm lại cậu nữa đây, sau khi về nhà vẫn như cũ Mộc Hạ chẳng thay đổi tẹo nào.

Vì là cuối tuần nên cậu nghỉ ngơi nguyên ngày, dạo gần đây công ty đang quá tải lượng đặt hàng nên ba người kia phải tăng ca đến muộn.

Mộc Hạ cũng vì quá mệt nên ngủ nguyên ngày, sáng mai cậu chính thức nhập học, đó cũng là lúc thanh xuân cậu chưa từng trải nghiệm sẽ mở ra.


Mộc Hạ buổi sáng hôm sau liền dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, chuẩn bị xong xuôi cậu gõ cửa từng phòng kêu moik người xuống dùng bữa.
Dùng bữa xong cậu phụ dọn dẹp, sau đó lên thay đồng phục rồi đi học.

Hải Đường hôn má chào tạm biệt bốn người xong thì cũng đi vô nhà.

Bắc Hải lái xe chở Mộc Hạ đi học trước rồi mới cùng Thảo Anh và Trí khanh tới công ty.

Nhưng Mộc Hạ chỉ kêu họ chở mình tới chạm xe bus là được.
Vì không muốn làm phật lòng Mộc Hạ nên Bắc Hải đành ngậm ngùi làm theo, chắc cậu lại sợ vì mình mà ba người bỏ lỡ công việc quan trọng đây mà.
Mộc Hạ vẫy tay chào tạm biệt ba người, ba người cũng dặn dò Mộc Hạ đủ thứ rồi mới rời đi.
"Con đi học vui vẻ"-Bắc Hải
"Học tốt nhé Hạ Hạ"-Trí Khanh
"Ở trường kẻ nào dám bắt nạt em thì nói với chị, chị sẽ lên dạy dỗ bọn nó"-Thảo Anh
"Vâng, con/em biết rồi.

Mọi người đi làm vui vẻ"
Mộc Hạ nhìn xe của ba người rời đi, sau đó một lúc lại ngồi đợi xe bus đến.

Một lúc sau xe bus cũng đến chạm, Mộc Hạ nhanh chóng quẹt thẻ rồi lên xe.

Cậu yên vị ở chỗ ngồi.
Một lúc sau xe bus lại cập bến, Mộc Hạ bước xuống xe và đi bộ một đoạn nữa mới tới trường Nhất Đại..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Bạn Cùng Bàn


Tiếng chuông vào học đã vang lên, Mộc Hạ theo chân chủ nhiệm lớp Trương Diệt Nhân để nhận lớp.

Cậu cũng không hồi hộp lắm chỉ thấy có chút phấn khích trong lòng, dù ngoài mặt vẫn treo một vẻ lạnh tanh.
Dừng lại trước cửa lớp màu vàng đã phai màu, nhìn lên phía bảng gỗ liền khắc mấy chữ biểu thị cho phòng học.

Mộc Hạ không lấy một tia bận tâm, Chủ nhiệm Trương đi vào trước, trên bục giảng người đàn ông trung niên hiền hoà nói với đám học sinh mỗi người đang bận rộn làm việc riêng ở dưới.
"Ngày hôm nay lớp chúng ta có một bạn mới, các em coi liệu mà đối xử với bạn ây tốt vào đấy.

Em vào được rồi"
Sau khi nghe thầy Trương nói dứt câu, Mộc Hạ nhanh chóng bước vào.

Dáng dấp không lấy một tia e dè sợ hãi, lớp học đang ồn ào đột nhiên im bặt.

Mộc Hạ nhận lấy phấn từ thầy Trương sau đó viết tên của mình lên trên bảng.

Sau cũng chính là giới thiệu về bản thân, cái này không thật sự không rành nên chỉ lặp lại têm của mình trên bảng mà thôi.
"Tôi là Lý Mộc Hạ"
Bây giờ đám học sinh phía dưới mới nhao nhao cả lên, thầy chủ nhiệm cũng chỉ lắc đầu cười hiền trước độ kiệm lời của cậu.
Học sinh nam: Vãi bây giờ người gì đâu mà đẹp vậy, con trai bọn mình có thể xinh đẹp như vậy sao?
Học sinh nữ: Trời ơi, lớp mình có thêm một hotboy.

Phấn khích quá
Nhốn nháo đủ đường thầy Trương cũng khiến cả lớp im lặng được.

Phải nói Mộc Hạ mặc đồng phục vô cùng đẹp, áo sơ mi trắng không dìm nổi làn da của cậu mà càng tô điểm cho nó thêm trắng hơn.

Mỹ nam như hoạ nên rất được yêu thích dù cậu rất lạnh lùng nha.
Bây giờ thầy Trương bắt đầu xếp chỗ cho cậu, nhưng nhìn xung quanh cũng chỉ còn đúng một chỗ còn trống mà thôi.

Thầy cũng đành vậy.
"Mộc Hạ em ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ được chứ?"
"Được ạ"
Mộc Hạ bước xuống dưới lớp, mọi người lại một lần nữa xôn xao.
Học sinh nam: Đó chẳng phải là chỗ chủ Phong ca sao
Học sinh nữ: Không biết Mộc Hạ có ổn không, chứ Hàn Phong khó tính lắm.

Học sinh nam: Cầu phúc cho cậu
Mộc Hạ đứng ngoài mép bàn, khẽ gõ bàn tay tinh xảo vừa thon vừa trắng của mình để gọi người đang ngủ say kia dậy.

Bởi vì cậu bạn này đang ngồi chỗ của cậu.
Cậu bạn kia đột nhiên bị đánh thức có chút khó chịu, liền nhìn lên kẻ dám phá giấc ngủ kia.


Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ hoạ lên mặt thiếu niên trước mắt, đôi lông mi dài, đôi mắt to tròn long lanh màu đỏ hồng, đôi môi nhỏ xinh đẹp khiến cậu bạn kia nhìn đến không chợp nổi mắt.
"Có thể dịp ra cho tôi ngồi được chứ"
Dưới sự lạnh nhạt của cậu, người kia chỉ nhếch môi cười.

Sau đó, lập tức nhường chỗ cho Mộc Hạ, cả lớp cũng bị hành động này làm cho thất kinh.
"Cảm ơn"
Mộc Hạ phải phép mà nói, cậu nhanh chóng đặt balo xuống ghế.

Lôi sách vở của tiết đầu ra sau đó chẳng nói gì nữa cả.

Đột nhiên cậu bạn ngồi kế niềm nở nói chuyện với cậu.
"Cậu là học sinh mới"
"Ừ"
"Dù gì từ giờ cậu cũng là bạn cùng bàn với tôi, nên chúng ta cũng nên biết tên nhau nhỉ?"
"Tôi là Lý Mộc Hạ"
"Tôi là Triệu Hàn Phong "
Mộc Hạ gật đầu như đã nhớ, tiếng chuông của tiết học đầu tiên của thứ hai vang lên.


Mộc Hạ chăm chú nhìn lên bảng, giáo viên Toán đã đến.

Mọi người đứng dậy chào sau đó buổi học như thường lệ bắt đầu.

Cậu bạn cùng bàn kia nhìn cậu một chút sau đó cũng ngáp ngắn một cái, gục mặt xuống tay ngủ tiếp.
Mộc Hạ nhàm chán nên lấy sách do các vị sư phụ của mình biên soạn ra làm, dù gì những kiến thức trên bảng không lấy được sự hấp dẫn của cậu.

Thấy cậu bạn cùng bàn với cậu thì lại úp mặt tiếp tục ngủ gục cậu cũng không để ý đến, một số người trong lớp thì làm việc riêng.

Số khác thì có vài người tập trung nghe giảng.

Thật là ngán ngẩm, nhưng điều đó không liên quan tới cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Ăn Cơm Cùng Bạn Cùng Bàn


Trong lúc đang làm đề trong sách, thầy giáo trên bục giảng Lý Tiểu Bình đột nhiên phi phấn về phía bàn của cậu.

Mộc Hạ nhanh tay chụp lại được nên cậu bạn cùng bàn Triệu Hàn Phong chẳng bị gì.
Mộc Hạ nhàn nhạt nhẹ nhàng lay cậu bạn cùng bàn của mình dậy, người kia cũng vì vậy mà ngẩng đầu lên.

Khẽ nhìn cậu sau đó lại nhìn giáo viên trên bảng.
"Triệu Hàn Phong em cho tôi biết đáp án bài này bằng bao nhiêu"
Giáo viên toán Lý Tiểu Bình có chút bực bội mà nói, thiếu niên dương quang rực rỡ ương nghạch đứng phía dưới đang ngáp ngắn ngáp dài.

Mộc Hạ nhỏ giọng nhắc.
"Bằng π√46"
Nghe thấy giọng nhỏ mềm mại bên tai, Triệu Hàn Phong khựng lại một chút rồi nhìn cậu.

Sau đó nhanh chóng đọc to đáp án lên cho người trên bảng nghe.
"π√46"
"Đúng rồi, em ngồi xuống đi.

Lần sau chú ý hơn"

Nhận được đáp án hài lòng giáo sư Lý quay lại lên bục giảng tiếp tục giảng bài.

Triệu Hàn Phong cũng ngồi xuống, môi khẽ nhếch lên một nụ cười hướng vêg phía bạn cùng bàn của mình.

Tay chống cằm mà nhìn cậu nói chuyện phiếm.
"Bạn cùng bàn à, cảm ơn cậu.

Suýt chút nữa là tôi toang rồi"
"Không có gì"
"Vậy đi, để báo đáp ân huệ.

Trưa nay tôi mời cậu đi ăn cơm được chứ"
Mộc Hạ suy nghĩ một chút rồi gật đầu thay cho lời đồng ý, bạn cùng bàn của cậu bắt đầu nói chuyện với cậu không dừng.

Mộc Hạ tuy ngoài mặt không thèm bận tâm nhưng bên trong vẫn ghi nhớ lời Triệu Hàn Phong nói từ nãy tới giờ.
Trước kia cậu chưa từng có một người bạn nào, hiện tại xem ra có thể rồi.

Mộc Hạ vẫn đang cặm cụi giải đề.
Giờ ăn trưa cũng đã đến, Mộc Hạ sắp xếp lại sách vở bỏ vào cặp.

Triệu Hàn Phong ngồi một bên vui vẻ kéo tay cậu xuống căn tin, chợt ở phía sau có người lên tiếng.
"Hàn Phong chờ tao"
Bạn học này ngồi phía trên cậu, song song với chỗ ngồi của Hàn Phong và chéo với chỗ ngồi của Mộc Hạ.
Thấy Hàn Phong không nói gì, Mộc Hạ cũng lười để tâm đến.

Đột nhiên cậu bạn cùng bàn cúi xuống hỏi cậu.
"Có phiền khi để cậu ta đi cùng không bạn cùng bàn"
"Không phiền"
Nghe thấy vậy Hàn Phong liền phất tay ra hiệu cho người phía sau, ba người song song đi với nhau.

Phải nói nhan sắc này làm cho hành lang lớp học phải chịu một trận hú hét.
"Má cực phẩm gì đây, đẹp trai quá"-Học sinh nữ 1

"Trời ơi, đúng là trai đẹp thường sống theo bầy mà"-Học sinh nữ 2
"Hai người kia thì mình biết, còn cậu bạn xinh đẹp ở giữa là ai vậy.

Học sinh mới à"-Học sinh nữ 3
Mộc Hạ có chút khó chịu nên theo thói quen nép mình vào ai đó, Triệu Hàn Phong để ý thấy vậy liền nắm tay cậu đi nhanh hơn.

Đến căn tin, cậu bạn tên Hàn Vũ đi lấy đồ ăn.

Còn ngồi lại giữ chỗ là cậu và bạn cùng bàn.
Không khí im lặng như vậy cho đến khi cậu bạn Hàn Vũ quay lại, đặt ba khay cơm xuống bàn.

"Ăn đi nào không nguội"-Hàn Vũ
"Để tôi chuyển tiền lại cho cậu"-Mộc Hạ
"Tôi nói sẽ bao cậu nên cứ để tôi"-Hàn Phong
Mộc Hạ thấy vậy cũng không biết nói gì bèn lý nhí nói cảm ơn cậu bạn cùng bàn của mình một câu.
"Cảm ơn cậu"
Triệu Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ cười, ba người bắt đầu ăn trưa.

Xung quanh học sinh cứ nhìn bọn họ không ngớt.

Cũng đúng thôi nhỉ.
Hàn Vũ và Hàn Phong rất đẹp.


Hàn Vũ mang tính cách năng động, đầy nhiệt huyết.

Nhan sắc vô cùng đẹp trai, thân hình muốn có múi thì có múi, đôi mắt màu nâu trà rất ấm áp.

Hàn Phong thì ngược lại, tính tình tùy hứng, lạnh nhạt bất thường.

Khuôn mặt nam tính không góc chết, đôi mắt lai màu xanh tuyệt đẹp.

Vì là con lai nên mái tóc cậu có một màu vàng tự nhiên.
Mộc Hạ có vẻ là người khác biệt nhất, tại vì màu mắt và mái tóc của cậu.

Phải nói là do lúc hạ sinh bên trong bụng mẹ, cậu đột nhiên bị virut xâm nhập nên gây ra tình trạng biến đổi gen.

Nên màu tóc của cậu là màu trắng tự nhiên như tuyết nếu người ta nhìn vào sẽ nghĩ cậu bị bạch tạng nhưng đều không phải vậy.
Đặc biệt là đôi con ngươi to tròn màu đỏ ánh hồng kia như viên ruby có giá trị bạc tỷ vậy.

Rất đẹp rất thu hút ánh nhìn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Kết Bạn


Mộc Hạ ăn xong bữa trưa, bên trong xuất cơm vẫn còn hơn một nửa.

Thấy vậy Hàn Vũ liền lên tiếng nhắc nhở.
"Cậu phải ăn hết cơm, không được để thừa thức ăn đâu đấy"
"Xin lỗi, nhưng tôi no rồi"
Mộc Hạ có chút ái ngại mà nói, thấy cậu bối rối.

Hàn Phong nhanh chóng thay cậu ăn hết phần cơm còn lại.
"Hết rồi nhé"
"À...Ơ...Cảm ơn cậu"
Mộc Hạ càng bối rối hơn, nhưng không biết nên làm gì tiếp theo.

Hàn Vũ thấy một màn như vậy cũng phải trợn tròn mắt hạ họng.
"Phong không phải mày không thích dùng chung đồ với người khác, cũng không thể nào ăn cơm thừa của họ à.

Sao giờ lại lại..."
"Mày để ý tiểu tiết quá rồi đấy, bạn cùng bàn chắc do vấn đề sức khỏe nên ăn mới ít như vậy.


Tao chỉ làm đúng theo những gì tao muốn thôi "
Mộc Hạ lại đứng hình, trên khuôn mặt cậu khi người khác nhìn vào chẳng thấy bất biến gì.

Nhưng thực chất trong lòng đang rất rối loạn.
Bữa cơm trưa đầu tiên cùng bạn bè trong lớp đã xong, trải nghiệm này cũng rất vui.

Mộc Hạ rất thích nha, đang đi từ nhà vệ sinh vêg lớp đột nhiên cậu nghe thấy tiếng ồn ào.
"Mẹ mày Hàn Phong, lần trước mày đánh đàn em tao.

Hiện tại tao đến để trả thù cho tụi nó"
"Một lũ ỷ đông hiếp yếu mà tưởng mình hay lắm sao."
"Mày..."
Hàn Phong cợt nhã chẳng để chúng vào mắt, Hàn Vũ đứng kế bên cũng lạnh nhạt không kém.

Mộc Hạ nhẹ nghiêng đầu vào hẻm nhỏ phía sau khu bỏ hoang của trường mà ngó trộm.

Cậu biết hành động này không hay lắm nhưng vì nghe thấy tiếng của bạn cùng bàn và bạn cùng lớp nên mới muốn xem thử.
"Nhiều lời làm gì, chúng mày lên.

Hôm nay thằng nào đánh được hai đứa nó nhập viện, tao cho chúng mày tiền"
"Rõ thưa đại ca"
Hàn Phong và Hàn Vũ thủ thế, bọn họ từng học huấn luyện quân sự.

Nên đám này chỉ như đám kiến trước mắt họ, bọn chúng cầm theo gậy gộc lao vào.

Hai bên bắt đầu giao chiến.
Đánh được một hồi, thằng cha to con mập ú kia tím tái hết cả mặt.

Hai con ngươi hằng lên tơ máu vì tức giận, hắn nắm lấy thanh sắt lớn định đánh lén Hàn Phong vì bọn họ đang bị bao vây.
Gậy sắt quất xuống, Hàn Vũ nói to bảo Hàn Phong né đi nhưng đều bị bao vây nên không thể né kịp.

Đột nhiên Hàn Phong lại chẳng cảm thấy đau, Hàn Vũ mở to con mắt ra mà nhìn tay vẫn đấm tới tấp vào mặt tên đàn em của lão.
"Mộc Hạ, cậu làm gì ở đây?"
"Tiện đường"

Mộc Hạ nhàn nhạt đáp, cậu xoay người nhanh chóng đá cho tên đại ca một phát lao thẳng vào tường.

Mấy tên đàn em thấy vậy cùng bất giác lùi xuống, Mộc Hạ đến chỗ Hàn Phong.

Đột nhiên cậu vươn tay đấm về phía sau lưng hắn.
"Cẩn thận "
Đánh một hồi, đám nọ cũng tả tơi mà rời đi.

Mộc Hạ phủi lại áo quần.

Bây giờ bọn họ đang tính là trốn tiết nên đành ngồi bệt xuống đó luôn, Hàn Vũ thở hồng hộc.

Hàn Phong chỉ đứng đó nhìn hết hành động của cậu bạn cùng bàn.
Mộc Hạ cảm nhận được ánh mắt phức tạp đang nhìn mình bèn cũng ngại ngùng lên tiếng.
"Sao vậy?"
"Cậu biết đánh nhau?"
"Tôi chỉ biết một chút võ phòng thân thôi"
"Tuyệt đấy bạn cùng bàn"
Hàn Phong nhẹ nở nụ cười, Mộc Hạ bối rối cũng chỉ cười nhẹ.

Cảm giác lần đầu trốn tiết để đánh nhau với bạn bè cũng không tệ.

Nhưng hình như có gì đó sai sai.


Mộc Hạ chợt nhận ra cái sai sai ở đây, cậu đi tới phía Hàn Phong đang ngồi.

Cậu ngồi đối diện với bạn cùng bàn, giọng nói có chút run.

Cậu ngại ngùng mà nói.
"Có thể trở thành bạn của tôi được không?"
"Haha, cậu đáng yêu thật đấy.

Tất nhiên rồi, chúng ta bây giờ chính là bạn bè"
Mộc Hạ hướng Hàn Phong cười thật tươi, nụ cười đẹp tựa như một thiên sứ ấy chính là khoảnh khắc đẹp nhất khiến hắn muốn khắc ghi trong lòng.

Hàn Vũ thấy mình bị bơ đẹp, liền nhanh nhẩu lên tiếng.
"Còn tôi nữa, tôi cũng muốn làm bạn với cậu.

Ban nãy nhìn cậu ngầu lắm đấy."
"Cảm ơn hai cậu đã đồng ý làm bạn với tôi"
Hai người sửng lại một chút sau đó cũng mỉm cười nhìn cậu bạn mới này, cũng đã lỡ trốn tiết nên cả ba leo tường trốn học đi chơi luôn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Bị Gia Đình Phát Hiện Trốn Học


Sau khi trốn học tiết buổi chiều, Mộc Hạ cùng với hai cậu bạn mới đã đi chơi rất vui.

Đến tối về nhà cậu có hơi chột dạ.
"Con về rồi "
"Con về rồi sao Hạ Hạ, mau rửa tay vào ăn cơm này"
"Vâng".

Mộc Hạ đi lên phòng tắm rửa thay quần áo xong xuôi cậu mới đi xuống dùng bữa với cả nhà, đột nhiên Trí Khanh lên tiếng khiến cậu có chút chột dạ.
"Hạ Hạ"
"Vâng"
"Hôm nay em trốn học à, giáo viên chủ nhiệm có nhắn báo anh"
"Vâng, em xin lỗi.

Lần sau sẽ không như vậy nữa ạ"
"Haizz, không sao"
Thảo Anh thấy vậy cũng chỉ cười, trong nhà này cô là người trốn học nhiều nhất.

Số lần bị gọi về đếm không xuể, nên mẹ Đường và ba Hải chỉ ngạc nhiên một chút rồi cũng thôi.
Trí Khanh cũng không quá nghiêm khắc với cậu chỉ nói vài câu căn dặn cậu biết chừng mực là được, Mộc Hạ vui vẻ nghe theo dù trên mặt vẫn treo một nét biểu cảm rất đụt.
Khi Mộc Hạ phụ mẹ Đường dọn dẹp, rửa chén xong cũng đi lên phòng.


Đang làm bài tập thì đột nhiên điện thoại ting lên một tiếng.

Đây là một tin nhắn lạ.
...:"Chào"
Hạ Hạ:"?"
...:"Tôi là Hàn Phong đây"
Hạ Hạ: "À"
Hàn Phong:" Accept friend tôi đi"
Mộc Hạ thoát mess, nhanh chóng vào Mạng xã hội.

Đúng là có lời mời kết bạn thật, không chỉ của Hàn Phong mà còn có Hàn Vũ.

Cậu nhanh chóng bấm chấp nhận, xong xuôi thì Hàn Phong lại gửi tin nhắn tới.
Hàn Phong:" Cậu đang làm gì vậy bạn cùng bàn?"
Hạ Hạ:" Tôi làm bài tập và chép lại bài vở của chiều hôm nay"
Hàn Phong:" Cậu siêng năng thật đấy"
Hạ Hạ:" Cậu cũng nên làm bài tập"
Hàn Phong:"Được thôi"
Mộc Hạ nghĩ người kia sẽ chẳng để ý đến, ai ngờ vậy mà lại chấp thuận rồi.

Thật lạ lẫm, Mộc Hạ sau đó chẳng để tâm tới nữa, cậu mở máy tính bấm vào YouTube mở một list nhạc sau đó cắm cúi làm bài tập và chép bài.


Bài hôm nay cũng ngắn, bài tập phải nói rất dễ nên cậu chẳng cần tốn quá nhiều thời gian vào chúng.

Mộc Hạ rảnh rỗi tiếp tục làm đề và đồ án nghiên cứu.
Đột nhiên lại có tin nhắn tới, là các vị sư phụ của cậu nhắn.
"Hạ Hạ ơi"-Hạ Vy
"Học trò cưng của ta"-Chu Bác Khoan
"Vâng, có chuyện gì sao ạ?"
"Cũng không có chuyện gì"-Phương Tử Hoa
"Chỉ là bài nghiên cứu của cháu làm cùng bọn ta đã thành công hoàn mỹ, bệnh nhân bị ung thư nhỏ tuổi kia đã hoàn toàn được chữa khỏi hiện tại qua một tuần điều trị chúng ta không phát hiện có phát sinh tác dụng phụ nguy hiểm gì.

Bây giờ đứa nhỏ ấy có thể sinh hoạt bình thường rồi, chỉ là cơ thể còn hơi yếu"-Bạch Dân Minh
"Vâng, vậy là tốt rồi ạ"
"Vì lý do đó nên Chủ tịch nước muốn tuyên dương chúng ta, và sẽ đưa lên khắp cả nước"-Trương Ninh Hoa
"Còn có bằng khen, giấy chứng nhận và một phần thưởng đặc biệt dành cho cháu.

Con có muốn tham gia không?"-Bách Giai Niên
"Tạm thời con vẫn chưa muốn cuộc sống bị xáo trộn, dù gì con cũng chỉ mới là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch.

Nên có gì nhờ mọi người nhận giúp con, sau đó chuyển để địa chỉ này nhé"
Các vị sư phụ của cậu khồn làm khó cậu, chung quy những điều cậu nói đều có lý.

Nên đành vậy, nhưng ắt hẳn một ngày nào đó họ phải khoe được cậu với cả thế giới.

Học trò cưng của họ không thể nào chịu thiệt được.
Mộc Hạ thấy mọi người đều đồng ý cũng vui thay, hiện tại cậu cũng đang làm một dự án nghiên cứu về tế bào trong cơ thể cậu và máu.
Nhưng dự án này rất khó để thực hiện nên cậu đành tạm gác lại sau vậy, làm xong đống đề cậu tắt máy đi.

Đi vào nhà vệ sinh đánh răng rồi tắt điện, bật đèn ngủ sau đó lên giường đi ngủ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Một Ngày Như Bao Ngày


Sáng sớm hôm sau, Mộc Hạ dậy từ sớm làm bữa sáng.

Sau đó làm thêm ba hộp cơm chưa tính thêm cả cậu nữa là bốn.

Mọi người ăn sáng xong, nhận lấy hộp cơm trưa của Mộc Hạ lau đó đi làm.

Mộc Hạ vẫn như thường lệ kêu ba Hải chở tới trạm xe bus, sau đó lại tự mình đi học.
Cậu đến lớp khá sớm nên tranh thủ tiếp tục làm đề, trước mắt học hành chính là con đường duy nhất cậu muốn hướng tới.

Mộc Hạ luôn tin rằng, trên thế giới này cậu không phải người giỏi nhất.

Còn có nhiều người giỏi hơn cả cậu, nên cậu vẫn phải trau dồi trí thức.

Lòng quyết tâm của cậu không muốn cậu thua bất kỳ nhân tài kiệt xuất nào cả.
Một lúc sau mọi người trong lớp cũng lần lượt bước vào, Hàn Vũ và Hàn Phong sát giờ mới tới.

Hàn Vũ uể oải ngồi xuống bàn, Hàn Phong chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống tránh làm phiền bạn cùng bàn của mình giải đề.
Mộc Hạ ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ toả ra trong không khí, đây là mùi hương trái cây.

Cậu khẽ ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Phong lém lỉnh mỉm cười nhìn cậu.
"Chào buổi sáng bạn cùng bàn "
"Ừm, chào buổi sáng"

Không khí lại im lặng, Mộc Hạ đột nhiên lục loại trong cặp lôi ra một chiếc bánh nhỏ.

Hôm qua do rảnh rỗi nên Mộc Hạ làm rất nhiều bánh vào buổi tối.
Cậu làm đủ số lượng tặng các vị sư phụ của mình, và dành riêng hai phần cho hai người bạn mới.
"Cho tôi sao"
Hàn Phong cười cười chỉ tay về phía mình rồi lại nhìn cậu, Mộc Hạ khẽ gật đầu đưa cho Hàn Phong.
"Cảm ơn"
Mộc Hạ vui vẻ không thôi, sau đó cũng khều khều Hàn Vũ ở phía trên.

Đợi khi Hàn Vũ quanh xuống liền đưa bánh cho cậu.
"Cảm ơn cậu"
Hàn Phong không kiên nể gì bóc lớp bọc ở ngoài ra, sau đó nhanh chóng lấy chiếc muỗng được dán dưới hộp rất tỉ mỉ ra.

Hắn xúc một muống bánh cho vào miệng.
Biểu cảm ban đầu rất thản nhiên, khiến Mộc Hạ nơm nớp lo lắng không thôi.

Sợ cậu lại làm hỏng chuyện.

Nhưng đáp lại cậu là nụ cười tươi của Hàn Phong và một cái xoa đầu.
"Bánh rất ngon, bánh của cậu mua do đầu bếp quốc tế làm sao.

Tôi đánh giá cao nó đấy"

"À không, bánh này là do tôi tự làm.

May quá nó hợp khẩu vị của cậu"
"Rất ngon, cậu giỏi thật đấy"
Mộc Hạ ngại ngùng cười nhẹ, nghe được lời khen của Hàn Phong khiến cậu rất vui.

Như cái lúc gia đình khen trình độ nấu ăn của cậu vậy, tiếp sau đó Hàn Vũ cũng nhanh chóng thử bánh
"Đúng là rất ngon, cậu nên học làm nghệ nhân làm bánh đi.

Tôi cá rằng cậu sẽ rất xuất sắc "
"cảm ơn cậu"
Ba người nói chuyện vui vẻ nguyên cả tiết học đầu, vì ngại gia thế của Hàn Vũ và Hàn Phong nên giáo viên Văn cũng chỉ biết ngậm ngùi bỏ qua.

Hết bốn tiết buổi sáng bọ họ lại cùng nhau ăn trưa, nhưng chỉ khác là Mộc Hạ có đem theo cơm hợp.
Thấy vậy Hàn Phong cũng gắp gắp vài miếng trong họp cơm, đến cả Hàn Vũ cũng xin thức ăn của cậu.

Phải nói hai người họ như nghiện đồ ăn do cậu nấu rồi hay sao ấy.
"Cơm hộp này cũng ngon quá đi"-Hàn Vũ
"Bạn cùng bàn à cậu đa năng thật đấy, không biết cậu còn có bất ngờ nào nữa không đây"-Hàn Phong
Mộc Hạ không nói gì, đúng là một con người nhạy bén.

Hàn Phong đúng là đoán đúng một phần rồi đấy, nhưng cậu chỉ muốn trải qua thời thanh xuân đã mất một cách yên bình thôi.

Nên những chuyện ngoài lề vẫn là không nên nói thì hơn.
Giờ ăn trưa qua đi, Mộc Hạ cùng với Hàn Phong và Hàn Vũ về lớp.

Trong tiết Hàn Vũ lén chơi game, Hàn Phong thì ngủ.

Mộc Hạ thì giải đề, còn các bạn khác mỗi người một việc chẳng ai phạm ai..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Giáng Sinh Vui Vẻ


Thời gian trôi nhanh thật đấy, ấy vậy mà cũng đã gần đến lễ giáng sinh rồi, nhìn bông tuyết nhỏ đã ngừng ngơi chỉ còn lại cơn gió lạnh.

Mộc Hạ chợt rùng mình đóng cửa sổ lại, vì là lễ Giáng sinh nên học sinh được nghỉ 2 ngày.
Mộc Hạ đi xuống phụ mẹ làm bữa tối.
"Hạ Hạ đấy à"
"Vâng"
"Con muốn phụ mẹ làm bữa tối sao"
"Vâng"
Hải Đường cười rất tươi hầu như từ lúc đón đứa nhỏ này về dù ba người Bắc Hải, Thảo Anh và Trí Khanh luôn bận rộn nhưng bà vẫn không cảm thấy mình cô đơn.

Không như lúc trước, nghĩ đến thôi cũng thật buồn.
Mộc Hạ đang giúp mẹ Đường bỏ gà vào lò nướng, xong lại lôi dụng cụ làm bánh bữa trước Ba Hải tặng cậu ra để làm một chiếc bánh.

Trước khi xuống vào buổi sáng cậu đã gửi lời chúc tới các vị sư phụ của mình và hai cậu bạn thân.

Mộc Hạ còn chu đáo gửi quà Giáng sinh cho mọi người, Mộc Hạ đã cất công vẽ tặng Diệt Hưu một bức tranh.

Món quà này làm ông vui vẻ không thôi, còn đăng khoe trên vòng bạn bè.


Bức tranh này rất được yêu thích, nhiều người ra giá mua rất cao nhưng ông chẳng thèm để vào mắt.
Các vị sư phụ bên Viện Quốc gia đang ghen tỵ đến đỏ mắt, đột nhiên cũng nhận được quà.

Tặng kèm thêm đó là các bài nghiên cứu được viết chỉnh chu từng qua trình của các môn họ.

Bọn họ được đà cùng khoe trên vòng bạn bè nhưng là ở chế độ công khai giống như Diệt Hưu.
Bình luận ngay trong đêm Giáng sinh liên tục bùng nổ.
Người theo đuổi chồng con: [ Vãi ạ, kinh khủng như vậy?]
Không biết làm gì:[ HAJ là ai vậy? Là thần thánh phương nào, sao có thể khiến các đại lão nổi tiếng của quốc gia đem khoe trên mạng xã hội thế giới thế này]
Đang bán đạm:[ Nhìn đi, đừng để ba mẹ tui thấy bài này.

Nếu không tôi sẽ đi bán ve chai đấy]
Đang chill:[ Ôi chúa ơi, thật khủng.

Không chỉ nói mấy món quà kia, nhìn thôi cũng lác mắt.

Nhìn đến bài nghiên cứu ngoằn ngoèo kia tui mới thật sự nể phục, ông trời thật bất công.

Người ta vừa giàu vừa giỏi, sao tôi pại vừa lười vừa ngu thế này]
Bách lão:[ HAJ này không phải người đồng sáng chế nên cách trị ung thư sao, hôm đó họp báo lên cả truyền thông thế giới.

Nhưng vì cậu ấy muốn giữ danh tính nên chẳng xuất hiện]
Mộc Hạ chỉ lẳng lặng tim bài viết của các sư phụ nhà mình, lướt xuống lại thấy thêm mấy bài của ba mẹ và anh chị trong nhà.
Lý Trí Khanh
Được em trai bảo bối tặng quà, còn có quà ba mẹ trong lòng đang rất vui
Hình ảnh, xe thể thao phiên bản giới hạng đời mới nhất.

Trên cả thế giới chỉ có đúng ba chiếc duy nhất.

Và một chiếc đồng hồ kèm theo một bộ vest trắng được thiết kế riêng bởi nhà thiết kế có tiếng Mary Jane
Lý Bắc Hải
Con trai nhỏ chọn quà thật khéo, còn có quà của cả hai đứa lớn trong nhà nữa.
Hình ảnh bức tranh đính kim cương + một chiếc xe hơi bản giới hạn + đồng hồ kim cương
Triệu Hải Đường

Đám nhỏ trong nhà cũng chọn quà rất khéo.
Hình ảnh khăn quàng cổ hiệu Dior mới ra mắt + Túi xách Channel phiên bản giới hạn + Mỹ phẩm đắt đỏ
Lý Thảo Anh
Em trai bảo bối là tốt nhất, ba mẹ và anh hai cũng thật tốt.
Hình ảnh bộ đồ công sở được may thiết kế riêng, một chiếc tui LV phiên bản giới hạn, một chiếc vòng cổ đính toàn bảo thạch và một chiếc xe moto phiên bản độc quyền.
Mộc Hạ lướt qua từng bài nhưng không quên thả tim.

Ai lại ngờ tới cả hai cậu bạn thân của cậu cũng đăng quà cậu tặng lên khoe là thế nào.
Triệu Hàn Phong
Đồ tự tay làm của bạn cùng bàn
Hình ảnh, một chiếc khăn màu đen được thêu vô cùng tinh xảo.

Mỗi đường kim mũi chỉ đều hoàn hảo đến kỳ diệu.
Hàn Vũ
Hạ Hạ thật tốt, máy chơi game này quá đỉnh
Hình ảnh, máy chơi game phiên bản độc quyền, trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc.
Mộc Hạ nhấn tim, sau đó cất điện thoại vào túi quần.

Phần bánh đã chín, bây giờ là đến phần trang trí.
Mọi thứ đều xong xuôi, Mộc Hạ và mẹ Đường chuẩn bị bưng đồ ăn ra thì đã bị ngăn lại.

Ba người trong nhà cũng đã đi làm về từ lâu, tranh thủ hai mẹ con đang loay hoay trong bếp mà nhẹ nhàng đi lên lầu tắm rửa.
Hiện tại ba người phụ mẹ Đường và Mộc Hạ bưng đồ ăn ra.

Bánh kem trái cây được để ở giữa bàn, mọi người vui vẻ ngồi quây quần bên nhau.


Mộc Hạ lấy điện thoại chụp một bức ảnh sau đó đăng lên trang cá nhân của cậu.

Cùng với đó là một bức ảnh gia đình.
Lý Mộc Hạ
Giáng sinh vui vẻ.
Hình ảnh bàn ăn thịnh soạn và ảnh gia đình bốn người.
Lại thêm một lần nữa mạng xã hội lại bùng nổ, vì gia đình cậu đã nhanh chóng thả tim và share lại bài viết của cậu.
Cục đường: [ Ôi má ơi, hết các người có danh tiếng share quà được nhận.

Giờ lại đến ảnh gia đình cực phẩm]
Bánh táo: [ Thiệt đấy, giờ tui mà được làm con út trong nhà này cũng mãn nguyện.

Gia đình này đẹp không góc chết luôn ấy]
Mực xiên: [ Không mấy anh @Lý Trí Khanh có cần em dâu không, em ứng tuyển ạ]
Bánh bao hấp: [ Chị @Lý Thảo Anh, chơi less với em đi chị ơi]
Kẹo bông: [Mấy người xê ra cấm dành em chống @Lý Trí Khanh của tôi]
Mặc kệ bình luận phát loạn trên mạng cả nhà năm người đang ăn tối với nhau rất ngon miệng và vui vẻ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Cá Cược


Bên nhà họ Mạc, khi Mạc Cát Oanh thấy được những gì ảnh của nhà họ Lý đăng tải cô ả đã vô cùng tức giận ném hết đồ đạt trong phòng đi.
Nhìn vào tấm ảnh chụp gia đình có mặt của Mộc Hạ lại làm cô ta điên tiết hơn nữa.
"Tên chó chết, mày dám dành vị trí đó với tao.

Cứ đợi đấy, tao sẽ khiến mày không còn lấy một xu dính túi mà rowid khỏi nhà họ Lý.

Chỉ có tao mới xứng đáng làm con của nhà họ Lý và nhà họ Mạc."
Người ta thường nói người dễ đố kỵ với những gì người khác đang có thường sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Và người không biết quay đầu thì chỉ có mà tự nhận lấy kết đắng.
Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh cũng đã qua, bây giờ học sinh trở lại trường bắt đầu chạy nước rút cho kỳ thi cuối học kỳ I.

Phải nói Nhất Đại rất khác với những trường khác, vì bên Nhất Đại cả một học kỳ chỉ thi một lần duy nhất vào cuối kỳ mà thôi.

Nhưng đề thi sẽ gộp cả đại cương của học kỳ I lại với nhau, điều này khiến những học sinh nơi đây phải nơm nớp lo sợ sẽ tạch trong kỳ thi.

Tại vì điểm số thi một kỳ sẽ quyết định cả hai kỳ.
Chủ nhiệm Trương đứng trên bục thông báo về quy chế thi và ngày thi xong cũng rời khỏi lớp.

Mỗi người trong lớp học một người một vẻ.
"Tao còn chưa học gì đã phải thi rồi"-Học sinh nữ 1
"Tao cũng có học được chữ đuôi nào đâu, mới nghỉ lễ xong thôi mà ngó khó thế"-Học sinh nam 1
"Nhà trường ác quá trời"-Học sinh nữ 2
Xung quanh toàn là tiếng than vãn về kỳ thi của chúng bạn cùng lớp, mặc kệ tất thảy Mộc Hạ vẫn bình thản ngồi giải đề.

Hôm nay lại là một tập sách dày khác.
"Hạ Hạ à, cậu giải đề không thấy chán à?"-Hàn Vũ
Hàn Vũ chán nản nhìn Mộc Hạ, cậu không đáp lời chỉ miệt mài tiếp tục làm đề.
"Bạn cùng bàn của tôi rất giỏi, ắt hẳn đợt thi lần này cậu ấy sẽ đứng trong top 10"
Hàn Phong lên tiếng, thấy vậy Mộc Hạ cũng bồi thêm vài câu.
"Tôi muốn lấy Top 1 toàn trường"
"Được, nếu cậu thích.

Mà nè Hạ Hạ chúng ta cá cược không?"
"Cá cược?"
"Nếu cậu đứng hạng nhất toàn trường tôi sẽ bao cậu ăn một bữa thật thịnh soạn, còn nếu cậu thua thì phải nấu cơm hộp cho tôi đến khi chúng ta tốt nghiệp"
"Được, nhưng ngoài ra tôi muốn cậu đạt được top 2 toàn trường.

Vậy nên khi cậu làm được tôi vẫn sẽ làm cơm hộp cho cậu"

"Được, nhận kèo"
Hàn Vũ ngồi ngoài nhìn cũng thấy thật hãi, thế giới quan của hai người bạn thân này cậu không hiểu và cùng không muốn hiểu một chút nào cả.
Cứ thế kèo cá cược được lập nên, Hàn Phong dưới con mắt kinh ngạc của người nhà ra sức học tập.

Điều này làm ba mẹ cậu thất kinh hồn vía.
"Hôm nay con bị vong nhập à, sao siêng năng vậy"
Mẹ của cậu là Trang Kiều lên tiếng, trên vẻ mặt bà vẫn đọng lại sự kinh ngạc đến khó mà bình tâm nổi.

Ba của cậu là Triệu Minh cũng lập tức bắt sóng mà tra hỏi cậu.
"Bây giờ mày làm sao đấy con?"-Triệu Minh
"Hai người có cần ngạc nhiên vậy không? Con chỉ là cá cược với bạn của mình thôi.

Cậu ấy nói nếu con được hạng hai toàn trường sẽ nấu cơm hộp cho con"
"Tình yêu học trò sao, nghe lãng mạn đấy con trai à"-Trang Kiều
"Cô bé đó có xinh không, học vấn thế nào.

Gia cảnh ra sao?"-Triệu Minh

"Cậu ấy là bạn cùng bàn kiêm luôn bạn thân trí cốt của con, cậu ấy rất xinh đẹp.

Đẹp như một bông hoa mẫu đơn vậy, học lực thì con chưa biết, gia cảnh thì bình thường ạ.

Và đặc biệt cậu ấy là nam"
"Là con trai sao"-Trang Kiều
"Ừ, có dịp dẫn về nhà ăn cơm"
Triệu Minh buông nhẹ một cậu, Hàn Phong cũng gật đầu như câu trả lời sau đó tiếp tục cặm cụi đọc sách.

Phải nói cũng lạ ai lại đi kể về một cậu con trai mà đôi mắt cứ lạ lạ như vậy.

Giống như đang đơn phương vậy.
Nhưng Hàn Phong cũng không thích Mộc Hạ theo kiểu tình cảm nam nam, chắc rằng đó là sự yêu thích dành cho người bạn hợp tính mình mà thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Ngày Thi Cuối Kỳ


Cuối cùng thời gian ôn tập cũng kết thúc, bây giờ đã đến ngày thi.

Ai nấy đều vội vã xem laik bài, trong thời gian ôn tập Hàn Phong cũng trao đổi kiến thức qua lạo với Mộc Hạ rất nhiều.
Phải nói những gì Mộc Hạ giảng dạy Hàn Phong tiếp thu rất nhanh, tư chất này nếu mà cố gắng học tập sẽ trở nên rất giỏi.

Hàn Vũ thì ở một bên ngeh chẳng hiểu motip gì về thế giới này nữa, cậu thật sự bị điếc tạm thời ngôn ngữ của hành tinh mẹ.

truyen bjyx
Thật trùng hợp môn thi Văn buổi sáng, hai người lại cùng phòng, hai người ngồi cũng sát bàn của nhau.

Mộc Hạ cũng không run, Hàn Phong cũng vậy, nhưng vì muốn động viên cậu bạn cùng bàn của mình.

Mộc Hạ liền lôi trong túi áo ra một viên kẹo dẻo vị đào mà cậu mới làm đưa cho Hàn Phong, cậu nhẹ nhàng giật nhẹ tay áo của hắn.

Sau đó lén lút mà nói.
"Cố lên"
"Cảm ơn bạn cùng bàn"

Hàn Phong nhận được kẹo thì cuời rất tươi, nhìn qua cũng biết đây là kẹo nhà làm chứ không phải kẹo mua ở ngoài.

Giờ làm bài cũng đến, giám thị rà soát một lượt khắp phòng và cả học sinh.

Sau đó mới bắt đầu phát tờ làm bài.
Hồi chuông tiếp theo vang lên thì đề cũng được truyền xuống, Mộc Hạ vẫn như cũ bình tĩnh, tự tin.

Hết một phút sau khi đọc qua đề.

Mộc Hạ nhanh chong đặt bút mà lướt trên mặt giấy trắng.
Rất nhanh sau 2 phút đã hoàn thành các cậu trắc nghiệm và cần thêm 15 phút để hoàn thành hai bài viết ở bên dưới.

Nhàm chán nhìn lên đồng hồ, cậu lật lại tờ giấy kiểm tra thông tin một lần nữa rồi lên nộp bài, nộp xong thì trước con mắt ngỡ ngàng và thán phục của đám bạn đồng trang lứa mà đi ra ngoài.
Vụ việc này khiến phòng thi xôn xao một lượt, chưa kịp để bọn họ định thần.

Năm phút sau Hàn Phong cũng nộp bài, đi ra khỏi phòng thi thì thấy Mộc Hạ đang đứng đó chờ.
Hàn Phong vui vẻ chạy tới, hai người nói qua nói lại vài cậu rồi cùng nhau xuống căn tin đợi Hàn Vũ.
Phải mất rất lâu, sau khi chuông kết thúc giờ thi vang lên Hàn Vũ mới bơ phờ như một bóng ma mà xuất hiện.


Cậu ta uể oải nằm gục trên bàn ăn mà oán than.

"Lần này xong thật rồi, tạm biệt tiền tiêu vặt, tạm biệt xe phiên bản giới hạn"
Tự kỷ một hồi thì Hàn Vũ lấy lại tinh thần để ăn cơm lấy lại sức chiều chiến môn Toán và môn Anh.

Hai người Hàn Phong và Mộc Hạ đã dùng xong bữa trưa trước nên bây giờ hai người chỉ uống nước để chờ Hàn Vũ ăn xong mà thôi.
Hàn Vũ lấp đầy chiếc bụng đói, sau đó mới trấn tĩnh bản thân mà nói chuyện với hai người bạn thân của mình.
"Hai cậu làm bài được không, đề khó thật đấy chớ chả đùa được"-Hàn Vũ
"Tôi làm mất 20 phút, đề không khó như tôi tưởng "-Mộc Hạ nhàn nhạt nói, mắt vẫn dán vào quyển sách toàn là chữ tiếng Pháp trên tay
"Tao cũng sương sương, ra sau cậu ấy năm hay mười phút gì đó"- Hàn Phong cợt nhã mà trả lời
Nhờ câu trả lời của hai vị đương sự trước mặt mà Hàn Vũ đã hoá kiếp, đúng là thi xong thì chỉ có mà xuân này con không về đúng chuẩn học sinh yếu.
Không tám nhảm được lâu, Hàn Vũ quyết tâm gỡ gạc nên cũng lôi sách vở ra ôn với Hàn Phong và Mộc Hạ.

Cậu chỉ vào một số dạng đề sau đó nói hai cậu bạn của mình cứ áp dụng và nhớ kỹ côn thức mấy dạng đó là được.
Giờ thi buổi chiều đã đến, ba con người đang học tập kia cũng thu hết sách vở lại vào cặp.

Lôi ra những thứ cần thiết để đem vào phòng thi, còn cặp thì để một chỗ tập trung của nhà thi đấu.
Xong xuôi thủ tục như buổi sáng, mọi người bắt tay vào vượt qua đại nạn môn Toán.

Mộc Hạ như cũ đọc hết một lượt đề, lướt nhanh qua 90 câu đầu của đề.

Cậu nhanh chóng dùng bút chì khoanh vào phiếu trắc nghiệm và ghi cách giải ở những mặc giấy trắng phía sau..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Thi Xong Rồi


Mộc Hạ đánh động tiếp mười câu vận dụng cao cấp còn lại, rất nhanh lẹ đã giải quyết xong.

Bây giờ cậu đang phân vân hai cách giải cho câu 100 cuối cùng.

Thôi thì đại đi, cậu làm luôn cả hai cách giải khác nhau vào trong tờ bài làm.
Phải nói quy chế thi buổi sáng mọi người được để sẵn những tờ giấy làm bài của môn Văn ở trên bàn, tránh khi hết giấy xin thêm sẽ làm phá vỡ không khí của phòng thi.

Khi giám thị quan sát ai đã qua tờ giấy tiếp theo thì mới xuống ký tên lên lấy, chứ không ký sẵn tránh gian lận vào buổi chiều.
Cứ thế Mộc Hạ dừng bút lại, kỹ càng theo thói quen kiểm tra thông tin sau đó lại rời phòng thi sớm.

Phải nói thời gian chỉ mới trôi qua 10 phút, bao gồm lúc cậu đọc đề khoanh hết trắc nghiệm cũng chỉ mất 2-3 phút.

Còn lại thời gian là ghi lời giải tự luận ra mặt sau của phiếu trắc nghiệm.
Mộc Hạ tìm đến một chiếc ghế nơi sân trường rồi ngồi đọc tiếp quyển sách được viết hoàn toàn bằng tiếng Pháp còn đang dang dở lúc đầu.

Tầm nửa tiếng sau Hàn Phong cũng hội họp với cậu.
"Đề Toán còn làm khó tôi hơn đề Văn nữa, suy nghĩ mãi mới xong"

"Hoàn thành bài thi là tốt rồi, cậu cũng đã rất nỗ lực.

Điều đó rất đáng khen"
"Ừ"
Hàn Phong nhẹ nhàng cười, ánh mắt khẽ vô thức ôn nhu mà nhìn Mộc Hạ.

Trái tim có gì đó lạ lắm, ngay cả hắn cũng chẳng nhận ra nó lạ ở đâu.
Tiếng chuông vào môn thi tiếp theo vang lên, mọi người làm bài của môn trước vẫn ở trong lớp.

Vì hai môn thi liên tiếp không được giải lao hay nghỉ giữa giờ.
Mộc Hạ cũng từ ngoài bước vào, mọi người trong phòng khá tò mò về cậu.

Nhưng căn bản họ chẳng biết cậu là ai.

Chỉ biết rằng Mộc Hạ hay đi với hai hotboy của trường.
Giờ thi môn tiếng anh đã tới, học sinh trong phòng nhận được đề cũng chỉ biết ngậm ngùi oán than như môn toán vừa rồi.

Mộc Hạ không quan tâm lắm, vẻ mặt bất biến mà chăm chú đọc đề.

Vì bài tiếng anh chỉ khoanh trắc nghiệm rồi ghi bài luận thôi nên Mộc Hạ chỉ cần năm phút là xong, sau đó cậu cũng nhanh chóng nộp bài rồi thu dọn đồ đạc đi về.
Các học sinh còn lại hoang mang mà ngẩng ra đó, bọn họ thật sự muốn uất ức chết đấy có được không? Thi mới ngày đầu môn thứ ba thôi mà choáng ngợp quá vậy, cái này đả kích tinh thần họ quá rồi.
Vì là môn sở trường của Hàn Phong nên hắn cũng nhanh chóng nộp bài từ sớm rồi, bây giờ việc của hắn là phải đi tìm bạn cùng bàn.

Hàn Vũ cứ thế bị bỏ mặc, khóc chảy mồ hôi trong phòng thi.

Kỳ thi cứ thế trong hai người liền kết thúc, bọn họ cũng đã hoàn thành các môn của ngày hai như sáng thì Sử, Địa, GDCD; chiều thì Lý, Hoá, Sinh.
Và bây giờ Hàn Vũ đang mời hai người đi ăn xả stress sau hai ngày thi xỉu uo xỉu down kia.

Bọn họ là đi ăn lẩu và thịt nướng.

Ăn xong thì Mộc Hạ được Hàn Phong trở về trên chiếc xe moto yêu dấu của hắn.

Thấy thế Hàn Vũ ngứa đòn mà trêu.
"Quý hoá chưa, đúng là thiên vị mà.

Không phải lúc trước Hàn Phong cậu đã nói xe bảo bối của cậu chỉ có cậu mới được ngồi, còn những người khác thì miễn bàn hay sao.

Sao giờ lại."
"Bạn cùng bàn là ngoại lệ đặc biệt, nên cậu ấy được phép ngồi lên xe của tao.

Mày coi về cẩn thận không công an bắt chốt mày"
"Thứ anh em chó má"
Mặc kệ Hàn Vũ ai oán ở đó, Hàn Phong nhanh chóng lái xe chở Mộc Hạ khuất dạng sau con đường.

Mộc Hạ vì không quen với tốc đôk này nên suốt dọc đường không chỉ ôm chặt cứng người trước mặt mà còn nhắm chặt cả hai mắt.

Thấy vậy Hàn Phong ân cần nói với cậu
"Nào bạn cùng bàn mau mở mắt ra ngắm cảnh đi, ban đêm ngoại thành rất đẹp đấy"
Mộc Hạ từ từ mở mắt, qua một lớp kính vủa mũ chuyên dụng cho những người lái xe moto, Mộc Hạ vui vẻ ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.

Cậu cảm nhận cơn gió mát lành thổi qua, thật thư giãn.
Cứ thế vòng tay đang ôm nơi eo người trước mặt cũng dần thả lỏng, khi thấy vậy Mộc Hạ có chút xấu hổ cùng bối rối.

"Xin lỗi, tôi không có cố ý ôm cậu"
"Không sao, cậu cứ ôm đi.


Cẩn thận không ngã xuống xe đấy"
Thấy vậy, Mộc Hạ cũng an tâm hơn.

Trái tim đập nhanh ban nãy cũng dần ổn định lại.

Rất nhanh sau đó Mộc Hạ đã về đến nhà an toàn.

Hàn Phong dừng xe trước con hẻm nhỏ gần nhà cậu, Mộc Hạ bước xuống cởi mũ bảo hiểm đưa lại cho hắn.

Giọng cậu trong trẻo mà nói.
"Cảm ơn cậu đã chở tôi về, cậu về cẩn thận"
"Vào nhà an toàn đấy, bạn cùng bàn"
Chào tạm biệt Hàn Phong xong, Mộc Hạ mới đi qua con hẻm rồi về nhà.

Phía xong Hàn Phong vẫn luôn đi theo cậu, đợi đến khi Mộc Hạ vào nhà an toàn thì mới đi bộ quay ngược lại con hẻm mà lái xe rời đi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Đang Trên Đà Phát Triển Mạnh Mẽ


Mộc Hạ bước vào nhà cả gia đình đã dùng bữa xong, cậu lễ phép chào hỏi mọi người.Sau đó thì lên lầu tắm rửa, ban nãy khi đi ăn cùng với Hàn Phong và Hàn Vũ cậu đã nhắn tin về cho mọi người trong nhà để họ không phải lo lắng.

Và cũng không cần chừa cơm lại cho cậu.
Tắm xong Mộc Hạ xuống nhà ăn tráng miệng, quây quần trước tivi xem phỏng vấn mới của hôm nay.

Mộc Hạ thấy công ty nhà mình đang được chiếu trên đó, bất ngờ hơn nữa là mọi thứ đều đnag rất thuận lợi.

Cổ phiếu của công ty cũng không ngừng tăng lên, những người có bằng chứng chỉ loại giỏi không đầu quân cho họ liền thấy tiếc vô cùng.
Nhờ vụ việc cả nhà ba người của cậu được lên báo mà sóng gió từ đây cũng bắt đầu nổi lên không ít, phải nói mà biển muốn lặng mà gió não có để yên.

"Hạ Hạ dạo này học hành sao rồi con?"-Bắc Hải
"Có vất vả lắm không?"-Hải Đường

"Dạ, vẫn ổn ạ.

Con vẫn dư thời gian để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình ạ"
"Em cũng thấy rồi đấy, bây giờ công ty nhà chúng ta đã có chỗ đứng rồi.

Nên về tiền bạc em không cần phải lo đâu"-Thảo Anh
"Em biết là vậy, nhưng chúng ta vẫn nên đề phòng ạ.

Thương trường rất khốc liệt đấy ạ"
"Em cứ làm những gì mà mình yêu thích đi, cả nhà luôn ủng hộ em"-Trí Khanh
"Vâng ạ"
Mộc Hạ cũng không ngồi lâu, vì hôm nay cậu đã vận động quá sức nên đành phải xin phép lên phòng đánh một giấc.

Mọi người bên dưới vẫn ngồi đó.
"Thằng bé lo xa thật đấy"-Hải Đường
"Ừm"-Bắc Hải
"Con nghĩ em ấy không lo xa đâu ạ, đúng không anh hai"-Thảo Anh
"Em ấy nghĩ vậy cũng phải thôi ba mẹ, dù gì giờ chúng ta cũng chỉ như đám nhà giàu mới nổi chỉ khác là bọn họ nói chúng ta thành công vựt dậy sau khi thất bại của vụ việc phá sản năm nào.

Nên hiện tại muốn Hạ Hạ an tâm thì kinh tế top 1 những người giàu nhất thế giới phải thuộc về nhà họ Lý chúng ta"-Trí Khanh
"Anh hai nói phải đấy ba mẹ, vậy nên con cũng sẽ cố gắng hơn nữa.


Không thể thua em ấy được "-Thảo Anh
"Các con nói đúng, haha ta cũng phải ráng thôi"-Bắc Hải
"Ta phải công nhận có Hạ Hạ làm con là điều may mắn nhất trong cuộc đời ta.

Thằng bé còn hơn những gì ta tưởng tượng, dù chỉ một sống với gia đình nhà ta tròn nửa năm nhưng mọi việc trong nhà đều góp sức làm nên.

Ngay cả những việc khó nhất cũng bị Hạ Hạ biến thành có thể.

Hạ Hạ nói con sẽ thủ khoa đầu vào Nhất Đại để được free học bổng một năm, và lời hứa đó thằng bé đã làm được.

Ngay cả chúng ta cũng không ngờ, ta sợ sau khi nhà bên đó biết sẽ lấy mất Hạ Hạ đi, dù gì giờ nhà ta cũng không lớn mạnh như bọn họ"-Hải Đường
"Anh hiểu nỗi lo của em, nhưng em yên tâm không có bất kỳ ai có thể đem bảo bối của chúng ta rời xa chúng ta thêm một lần nào nữa.

Nhà họ Mạc đó thì có gì cơ chứ, rồi chúng ta cũng sẽ vả mặt bọm chúng"-Bắc Hải
"Ba nói đúng đấy mẹ, với lại bên đó đối xử với Hạ Hạ còn thua cả một con súc vật thì cả đời em ấy cũng không lung lay mà nhượng bộ về lại nơi đó đâu"-Thảo Anh
"Chúng ta sẽ giống như em ấy, làm hết sức vì gia đình này.


Và con sẽ cho em ấy được tất cả những gì em ấy muốn, kể cả việc sau này Hạ Hạ muốn làm gì và trở thành ai.

Con sẽ không để bất kỳ ai ngán đường của em ấy dù chỉ một bước "-Trí Khanh
Mọi người trong nhà bừng lên ý trí bảo vệ mạnh mẽ, nguyên lai mà Thảo Anh nói như vậy là vì cô và cả nhà đã điều tra được cuộc sống trước đây khi ở Mạc gia của cậu.
.Cuộc sống còn khổ cực hơn cả ăn xin, bọn họ xem việc bị biến đổi gen của Mộc Hạ là tai ương, điềm báo xấu của gia đình.

Nên mới để cậu sống trong cảnh tối như vậy, đọc xong tư liệu phải nói Hải Đường đã khóc rất nhiều.

Và ba người Bắc Hải, Trí Khanh cùng Thảo Anh không lấy nổi một tư vị nào, họ chỉ biết rằng tim họ đang quặn thắt rất đau.
Nhưng bọn họ vẫn tỏ ra bình thường để Mộc Hạ không phải nặng lòng lo lắng thêm nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Hạng Nhất Và Hạng Hai Toàn Trường


Với tốc độ chấm điểm thần thánh của các giáo viên của Nhất Đại, nội trong một tuần liền đã có kết quả.

Một số bài được rap phách vào xủa Hạ Hạ và Hàn Phong được giáo viên chú ý rất nhiều.
"Lý Mộc Hạ và Triệu Hàn Phong là học sinh lớp F phải không?"
"Hai em ấy là học sinh lớp tôi đang chủ nhiệm, mà sao vậy các thầy cô.

Có chuyện gì không ổn ở bài thi của hai em ấy à?"
Thầy Trương lên tiếng sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc của hai em học sinh lớp mình đnag chủ nhiệm, dưới con mắt nóng rực của thầy cô khác.

Thầy Trương chỉ biết nuốt nước bọt xuống cổ họng mà nghênh chiến.
" hai em này đúng là có chuyện thật"
"Thầy Trương à, một em đứng hạng nhất toàn trường và một em đứng hạng hai toàn trường đến tưg lớp yếu kém nhất trường là lớp F thì thầy nghĩ coi có lớn chuyện không đây?"
"Thật sao ạ"

Thầy Trương như không tin vào tai mình mà thốt lên, nhanh chóng cầm bảng điểm đã được thống kê đầy đủ mà xem kết quả.
"Thầy năm nay có khởi sắc rồi ha"
" Hai em ấy giỏi như vậy đáng lý ra phải vào lớp S, sao lại bị đẩy xuống lớp F vậy"
"Cái em tên Triệu Hàn Phong là vì không thích vào lớp S nên mới xin đổi xuống lớp F.

Con em Lý Mộc Hạ thì tôi cũng chịu, rõ ràng các bào thi của em ấy đều là điểm tuyệt đối.

Rất hiếm có học sinh lớp S bằng được với em ấy"
"Các vị à, có thấy cái tên Lý Mộc Hạ này rất quen không?"
"Tôi nhớ ra rồi, đây là cái em đậu thủ khoa trường mình khoá thi tuyển sinh đợt lớp 11 năm nay"
"Tôi đã chấm bài của em ấy, quả thật rất xuất sắc "
"Tôi cũng được mở mang tầm mắt đây, câu 100 khó nhất trong đề thi bị em ấy chinh phục bằng hai cách giải bằng lối toán cao cấp"
"Giỏi thật đấy"
Phòng giáo viên lại được một phen xôn xao, bọn họ rất kỳ vọng vào hai em học sinh này.

Không lâu sau bảng thành tích toàn trường đã được treo lên, moik người đều túm lại coi rất đông.
Ba người Mộc Hạ, Hàn Phong và Hàn Vũ đứng bất lực bên ngoài vì họ căn bản không chen vào được.

Đám học sinh này bu coi đông chết đi đi được.
Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng bàn tán về bảng xếp hạng thành tích năm nay.
"Ghê thật đấy, năm nay lớp F đáng gờm quá đi.

Điểm số của hai người trong lớp bọn họ cao nhất trường luôn đấy"
"Thật, Lý Mộc Hạ kia không phải là thủ khoa năm nay à.


Tôi nghĩ bạn mình nói cậu ra vô phòng thi làm bài ba môn đều chưa đến nửa tiếng là đã ra về rồi "
"Trâu bò thật, so với đám người lớp S đúng là xuất sắc hơn muôn bật"
Trong đám đông đang xì xào bàn tán đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc, hoá ra là cô con gái rượu của nhà họ Mạc - Mạc Cát Oanh.

Cô ả lúc đầu cũng chẳng dám tin vào những sự việc xảy ra trước mắt của mình đâu, nhưng mà sau khi thấy bóng dáng của cậu đang nói chuyện vui vẻ ở một góc liền không nhịn xuống được sự ganh ghét trong lòng.
Cô bạn đứng cùng với cô ả cũng lên tiếng.
"Cát Oanh à đi thôi, đám người này chen lấn giữ quá đi mất"
"Ừ"
Trước khi đi cô ả còn nghe được một lời bàn tán về bản thân mình.
"Mạc Cát Oanh của lớp S, sao mà điểm tụt dữ vậy"
"Tôi nhớ năm ngoái cũng đứng trong Top 5 toàn trường bây giờ đã xuống thẳng Top 10, thiếu chút nữa là out khỏi Top xếp hạng toàn trường.
"Đẹp thì cũng tạm đấy"
"Tạm thế nào được người ta năm ngoái là Á Khôi của trường đấy chơ chẳng đùa"
Cô ả nén cơn tức giận mà rời đi, đám học sinh cũng tản đi bớt.

Hiện tại chỉ toàn là học sinh của lớp F đứng với nhau.
"Vãi thật đấy"

"Lớp chúng ta vậy mà lại có tới hai nhân tài"
"Giấu trình cũng kỹ quá rồi đấy hai bẹn à"
"Đúng là nam thần của tôi, vừa học giỏi vừa đẹp trai"
"Má để ý kỹ đi, tính ra lớp chúng ta có thêm Mộc Hạ tuy lạnh lùng nhưng lại rất xinh đẹp, lại còn là hạng nhất toàn trường nữa chứ.

Khâm phục thật đấy"
"Đúng chuẩn lớp chúng ta tuy ít nhưng toàn những nhân vật không hề tầm thường "
Họ nói rất đúng, lớp F thấp nhất trường chỉ vỏn vẹn được 10 học sinh.

Vì số lượng không đồng đều nên lớp họ năm ngoái ra gặp rất nhiều khó khăn trong việc phân chia và tham gia các hoạt động.

Mà chủ yếu cũng vì Hàn Phong và Hàn Vũ lại không có hứng thú tham gia những hoạt động nhàm chán do trường tổ chức mà ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Ấn Tượng Tốt


Không để ý đến những bạn học bên cạnh, ba con người ở phái cực khác nhau này bắt đầu buôn chuyện.
"Mộc Hạ à, cậu trâu bò thật đấy.

Hạng nhất toàn trường 1.350 điểm, vậy là vị tri thi chín môn, mỗi môn tối đa 150 điểm.

Vậy mà cậu thi đều hết 9 môn được 150 điểm một lượt.

Khủng thật.

Hàn Phong cũng vậy, điểm thi gì mà 999 vậy.

Ây da.

"-Hàn Vũ
"Tôi cũng hạng hai toàn trường rồi đấy nhé bạn cùng bàn à.

Chuẩn bị nấu cơm hộp cho tôi đến khi tốt nghiệp đi nhé."-Hàn Phong
"Nếu lần sau cậu không giữ vững phong độ thì khỏi đi."-Mộc Hạ

"Yên tâm, tôi không thể để bạn cùng bàn thất vọng được đâu"-Hàn Phong
"Nè hai cái con người kia, đừng có lơ tui chơ"-Hàn Vũ
     Hàn Vũ bị lơ đẹp đành lên tiếng ai oán bọn họ, nhưng cuối cùng bọn họ không bận tâm cậu ta mà đi thẳng.

Hàn Phong tự nhiên khoác vai Mộc Hạ, cậu cũng không bài xích gì nên để mặc người kia thích làm gì thì làm.
     Bảng điểm nhanh chóng được thầy Trương gửi vào nhóm phụ huynh, thầy chủ nhiệm nhiệt huyết vui mừng vì được các giáo viên khác khe hở đến nở lỗ mũi.

Liền tâm tình đang rất tốt, không quên nhắn vài tin khen ngợi Lý Mộc Hạ và Triệu Hàn Phong.

Và dành một vài lời khen ngợi cho sự tiến bộ của các em học sinh khác.
"Không biết phụ huynh của hai em Lý Mộc Hạ và Triệu Hàn Phong có ở đây không ạ?"
       Mẹ của Lý Mộc Hạ là Triệu Hải Đường nhanh chóng rep lại tin nhắn của thầy Trương.
"Dạ có tôi, phụ huynh của Mộc Hạ"
    Sau tin nhắn của mẹ Đường là tin nhắn của mẹ Triệu Hàn Phong.
"Tôi là mẹ của Hàn Phong, không biết thằng con trai nhà tôi lại gây hoạ gì rồi"
"Vâng, hai mẹ cứ yên tâm.

Đây là bảng điểm của các em"
     Thầy Trương tránh việc gây hiểu lầm nghiêm trọng cho phụ huynh nên nhanh chóng gửi bảng điểm vào nhóm.
"Tôi rất mừng khi lớp mình có hai em là Lý Mộc Hạ đúng nhất toàn trường, tiếp đến hạng hai toàn trường thuộc về em Triệu Hàn Phong.

Hai em đã làm bài thi vô cùng xuất sắc ạ, cứ phát huy theo đà này ắt hẳn các trường đại học Top đầu trong nước sẽ chiêu mộ các em sớm thôi"
     Hai vị phụ huynh nghe vậy cũng rất mừng, bọn họ bây giờ rất nở mày nở mặt vì đứa con trai nhà mình.

Mẹ Đường nhanh chóng đi khoe bảng thành tích với cả nhà.

Mẹ Kiều cũng như mẹ Đường.

Thầy Trương cũng nhắn thêm.
"Các vị phụ huynh của các em còn lại cứ yên tâm, các em cũng đã tiến bộ rất nhiều, thành tích đã dần cải thiện.

Mong rằng các em sẽ cố gắng hơn nữa ạ, nhờ quý phụ huynh chú ý con em mình một chút ạ"
Cả đám bọn họ đi ăn về, vẫn như cũ Hàn Phong luôn chở Mộc Hạ về còn đợi cậu bước vào nhà rồi mới lái xe đi.


"Hạ Hạ về rồi đó hả con"-Hải Đường
"Vâng, con mới về ạ"
"Đã ăn gì chưa con"-Bắc Hải
"Dạ con đi ăn với bạn rồi ạ"
"Em giỏi lắm Hạ Hạ, Nhất Đại mà hạng nhất toàn trường luôn nhé"-Thảo Anh
"Anh và cả nhà có quà cho em"-Trí Khanh
Cả nhà đưa quà cho cậu, bên trong là một chiếc máy tính bảng mới và một chiếc laptop.

Thấy dạo này Mộc Hạ đang nghiên cứu gì đó về mảng y học, nên mọi người cũng mua thêm sách y cho cậu đọc.
"Con cảm ơn cả nhà ạ"
Mọi người vui vẻ ôm chầm lấy Mộc Hạ, hiện tại họ vẫn chưa đủ tốt với cậu.

Những thứ này còn rất nhỏ nên mọi người dặn lòng sẽ cố gắng hơn nữa, nhưng phải chú ý thêm sức khỏe nếu không Mộc Hạ lại lo ra lo vào mà lao đầu kiếm thêm tiền mất.
Việc học cũng đã áp lực rồi nên bọn họ không muốn Mộc Hạ phải lo lắng thêm về mặt kinh tế của gia đình.
Quay lại phía Hàn Phong, sau khi chạy xe vào gara xong.

Anh liền bị mẹ Kiều kéo vào hỏi chuyện.
"Giỏi lắm con trai, hạng hai toàn trường.

Mẹ rất tự hào về con"-Trang Kiều
"Cuối cùng cũng chịu lớn rồi à"-Triệu Minh
"Con trai mẹ mà"
"Mà phải công nhận, lớp con có bạn học tên Lý Mộc Hạ cực kỳ giỏi.


Thi môn nào cũng đạt điểm tuyệt đối"-Trang Kiều
"Tất nhiên rồi mẹ, mẹ không biết đâu bạn cùng bàn của con còn nấu ăn rất ngon.

Phải nói cậu ấy con xuất sắc hơn cả những đầu bếp quốc tế nữa đấy.

Con vì muốn ăn cơm hộp cậu ấy làm nên mới thi được hạng hai đấy"
"Trùng hợp vậy sao?"-Triệu Minh
"Nhưng tiếc thật chẳng có bữa cơm nào miễn phí cả, sang học kỳ II mà tụt hạng thì lên 12 con mơ cũng không có cơm hộp để ăn nữa"
"Con rất thích cậu bé tên Mộc Hạ này nhỉ?"-Trang Kiều
"Ta cũng tò mò về người bạn cùng bàn này của con đấy"-Triệu Minh
"Đây đây, con cho ba mẹ xem hình của cậu ấy"
Hàn Phong lần đầu tiên nói chuyện với ba mẹ mà nhiều đến vậy, thường ngày nhìn hắn cợt nhã bông đùa vậy thôi.

Chơ khí chất lạnh lùng, khó gần lắm.

Nhờ Hàn Phong mà ba mẹ Triệu có cái nhìn vô cùng tốt về cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Đi Mua Sắm Đồ Tết


Không sớm thì muộn, cuối cùng năm mới cũng đã đến.

Học sinh trong trường ai nấy đều được nghỉ học một tuần tết.

Hiện tại, Mộc Hạ đang cùng mẹ Đường đi mua sắm đồ.
"Gần tết rồi, bận rộn quá nên giờ mẹ mới có dịp sắm đồ"
"Dạo này con thấy mẹ làm việc online hơi nhiều đấy ạ, mẹ nên nghỉ ngơi nhiều hơn"
"Con với ba người kia cũng cúi mặt làm việc quá trời, mẹ chỉ phụ được gì thì mẹ phụ thôi"
"Vẽ tranh cũng nhàn mà mẹ"
"Được rồi, đi mua đồ thôi"
Mộc Hạ đi phía sau giúp mẹ Đường đẩy xe, còn mẹ Đường ở phía trước lựa chọn nguyên liệu phù hợp cho đêm Giao Thừa.
Đang đi thì đột nhiên cả hai người đụng mặt Cát Oanh, mẹ Đường bỗng khựng lại.

Mộc Hạ không muốn mẹ khó xử nên đã chạy đi mua nguyên liệu làm bánh.
"Mẹ à, con qua bên kia mua nguyên liệu làm bánh một chút.

Tý con sẽ quay lại tìm mẹ"
"Con đi cẩn thận "

Lúc Mộc Hạ rời đi thì Cát Oanh vui vẻ chạy tới, cô ả khoác lấy tay mẹ Đường tự nhiên như trước đó chẳng hề có xích mích gì mà nói.
"Mẹ, mẹ cũng đi mua đồ sao ạ"
"Ừ, ta cùng với Hạ Hạ đi mua chút đồ"
"Vậy cậu ấy đâu rồi ạ".

Truyện Hot
"Hạ Hạ đi mua chút đồ rồi "
"Gia đình mình dạo này ổn không ạ?"
"Vẫn ổn"
Cát Oanh chợt khựng lại, mọi biểu cảm trên mặt đều cứng đờ.

Mẹ Đường bây giờ nói chuyện với cô ả vô cùng xa lạ, điều đó khiến cô ả không cam lòng.

Lại càng oán tránh Mộc Hạ nhiều hơn.

Cô ả vờ yếu đuôi, đôi mắt có chút ngấn lệ giọng run run mà nói với mẹ Đường.

Dù gì trước đây mẹ Đường cũng nuôi lớn Cát Oanh mười mấy năm nên không dễ dàng cạn tình cạn nghĩa nhanh như vậy được.

Bà là mềm lòng rồi.
"Mẹ à, người ghét con tới vậy sao ạ.

Con biết lúc đó là con sai, nhưng con cũng có khổ tâm riêng mà mẹ."
"Thôi được rồi, con nín đi.

Giờ con cũng là con gái của Mạc gia, Mạc gia bên đó vốn không vừa mắt Lý gia nên con cũng đừng tự tiện qua lại với bọn ta.

Ta sợ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều"
"Việc đó thì mẹ yên tâm, ba mẹ ruột đối xử với con rất tốt.

Nâng niu con như báu vật vậy, con hiện tại sống rất hạnh phúc và vui vẻ.


Nhưng con vẫn muốn ở bên cạnh mẹ Đường và gia đình của mình nữa"
Nghe đến đây Mẹ Đường không khỏi phiền muộn, bà thấy xót xa dùm cho Mộc Hạ.

Nhờ những câu nói vu vơ của Cát Oanh mà bà cũng chẳng còn trong mình sự mềm lòng như ban nãy nữa.

"Con nên về đi, ta đi mua chút đồ rồi cũng về luôn"
"Vâng ạ, vậy lần sau con lại đến thăm mẹ"
Mẹ Đường chẳng nói gì, Cát Oanh cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn.

Mẹ Đường vẫn là yêu thương cô nhất nên cũng mang theo tâm trạng vui vẻ mà rời đi, mẹ Đường khẽ thở dài nhanh chóng rời tầm mắt tiếp tục lựa đồ.
Bên này thật trùng hợp khi Hàn Phong cũng bị mẹ Kiều lôi đi mua đồ, hắn chán nản cực độ.

Đột nhiên đi qua quầy bán phụ kiện cho quần áo, hắn liền đứng lại xem một lúc.
Ngắm nghía một hồi cũng chọn được một chiếc ghim cài áo hình con thỏ đang ôm một trái tim ở trước ngực.

Và cái ghim này không dưới 20 triệu một cái, đang vui vẻ ngắm nghía túi quà trên tay.

Chợt Hàn Phong thấy hình dáng quen thuộc ở quầy nguyên liệu làm bánh.
Hắn nhanh chóng tiến tới, mẹ Kiều thấy hắn cứ vội vội vàng vàng nên đẩy xe theo phía sau.

Bên này Mộc Hạ đang lựa chọn hương vị cho bánh, đột nhiên bên tai cậu chuyền đến giọng nói quen thuộc.

Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Mộc Hạ có chút giật mình.

"Cậu chọn vị socola đi, vị đó cũng thơm lắm đấy"
"A...là cậu à...Hàn Phong "
"Sao vậy, bạn cùng bàn"
"Không có gì, cậu đang đi mua đồ à"
"Ừm"
Đột đứa nhỏ chưa nói chuyện được lâu thì Mẹ Kiều liền đi tới, bà từ đầu đã quan sát Mộc Hạ.
"Con đi nhanh quá đấy không chờ mẹ gì cả, còn đây là...?"
"Đây là Mộc Hạ, bạn cùng bàn của con"
"À, ra là cháu.

Hàn Phong kể rất nhiều chuyện về cháu đấy"
"Rất vui được biết cô ạ"
Nói chuyện vài ba câu xong, Mộc Hạ xin phép hai mẹ con họ Triệu sau đó đi tìm mẹ Đường.

Mẹ Đường đang đứng ở quầy lựa thịt, Mộc Hạ đi tới cũng là lúc Hải Đường chọn được miếng thịt ưng ý.

Hai mẹ con cùng nhau ra quầy để thanh toán, thanh toán xong thì ra lấy xe về nhà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Đón Giao Thừa


Hai mẹ con Mộc Hạ trên xe về đến nhà, đưa xe vào gara xong.

Cậu bưng túi to túi nhỏ thực phẩm phụ mẹ Đường rồi hai người mới vào nhà, Trí Khanh thấy cậu xách đồ nặng nên tới phụ cậu một tay.
Còn bên phía mẹ Đường thì Thảo Anh chạy ra giúp, Bắc Hải lúc này mới dọn dẹp nhà cửa xong.

"Cảm ơn anh"
"Vào trong đi"
Mẹ Đường vui vẻ nhìn mọi người, Bắc Hải đứng cạnh mẹ nhìn đám con nhỏ đang phụ giúp nhau cũng vui lây.

Đã lâu rồi bọn họ chưa từng có một đêm giao thừa đúng nghĩa, trước đây toàn là bốn người bao gồm mẹ Đường, ba Hải, Trí Khanh và Thảo Anh ở nhà cùng nhau đón Giao thừa.
Còn Cát Oanh thì luôn ra ngoài tụ tập ăn chơi với bạn bè đến hôm sau mới mò về nhà, về rồi thì cũng vòi tiền lì xì xong cũng ru rú trong phòng mà ngủ.

Bọn họ rất buồn phiền trong lòng nhưng cũng không muốn mắng chửi để Chát Oanh tổn thương.

Nghĩ lại thôi cũng thật khác lạ.
Mẹ Đường đem đủ nguyên liệu đến để trên bàn lớn, Trí Khanh và Thảo Anh phụ mẹ làm há cảo.

Phải nói hai con người này vụng quá trời, ngó sang Mộc Hạ cậu lại làm vô xùng thuần thục.

Ba Hải không biết làm bèn phụ mẹ Đường nấu những món đơn giản của ngày lễ.

Không khí ấm áp, hài hoà hiện tại khiến bọn họ cảm thấy đáng để trân trọng vô cùng.
"Haha, anh hai à nhìn mặt anh kìa"
"Em khác gì anh đâu Thảo Anh"
Mộc Hạ thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ, lấy ra một chiếc khăn tay lau cho hai người.

Hai người họ vui vẻ để cậu lau mặt cho mình.
"Cảm ơn em Hạ Hạ"
"Cảm ơn em".

Truyện Lịch Sử
"Vâng, không có gì đâu ạ"
Mộc Hạ khẽ nở nụ cười, Trí Khanh và Thảo Anh nhìn đến ngẩn cả người.
"Em cười lên đẹp lắm đấy Hạ Hạ"
"Em nên cười nhiều hơn"
"Vâng, em sẽ cố gắng ạ"
Nghe thấy vậy hai người lại cố nở một nụ cười, một nụ cười xót xa.

Mẹ Đường và Ba Hải nghe được cuộc trò chuyện cũng chỉ biết thở dài.

Nhưng sau đó Mộc Hạ đánh gãy hết không khí u buồn này, cậu lấy bột bôi đầy lên mặt.

"Anh cả, chị hai có thể lau dùm em được chứ?"
"Đồ ngốc, ai lại tự bôi bột lên mặt thế này"-Thảo Anh
"Đây, để anh lau mặt cho em"-Trí Khanh
Và thế là Trí Khanh và Thảo Anh làm bột bay mù mịt vì nhanh nhau lau mặt cho Mộc Hạ, đến khi mặt hai người cũng dính đầy bột.

Trắng xoá như bạch tạng thì cả ba nhìn nhau bật cười, ba Hải và mẹ Đường cũng không nhịn được mà cười theo.

Trong khi hai người vẫn nhắc nhở hai đứa của mình.
"Hai đứa lớn già đầu rồi còn như con nít, mau dọn dẹp chỗ đó đi"
Trí Khanh và Thảo Anh mghe vậy cũng chỉ biết đứng cười, sau đó lập tức theo mệnh lệnh mà lấy cây chổi mà quét nhà.

Mộc Hạ thì lo phần bột còn lại.

Khi mọi thứ xong xuôi thì cậu cũng phụ dọn một tay, vì quần áo của ba người đều dơ hết do dính bột nên khi dọn dẹp xong bọn họ lên phòng đi tắm và thay quần áo mới.
Khi ba người họ tắm rửa sạch sẽ xong thì mẹ Đường và Ba Hải đã nấu xong thức ăn, ba người chỉ việc phụ bưng ra bàn.

Tối đó họ vừa ăn giao thừa vừa ngắm pháo hoa rực trời đêm.

Khi về phòng Mộc Hạ đã nhận được rất nhiều phong bao lì xì đỏ thắm ngập cả phần tin nhắn.

Mộc Hạ nhắn một lượt lời cảm ơn và chúc năm mới đến cho mọi người, xong xuôi cậu nằm trên giường lướt mạng xã hội.

Thấy bài đăng đêm giao thừa của mọi người thì thả tim một cái, cả nhà ai cũng đăng hình ảnh năm người chụp chung một bức ảnh bên bàn thức ăn.

Còn có những bức ảnh tấu hề của ba anh em nhà cậu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Mùng 1 Lười Biếng


Nghỉ tết thật vui, Mộc Hạ đang rảnh rỗi ngồi trên ghế sofa mà cúp hạt hướng dương vừa xem chương trình năm mới.

Mọi người cũng ngồi quây quần bên cạnh.
Đừng ai thắc mắc tại sao vào mùng 1 tết mà cả nhà họ không về thăm nhà nội với nhà ngoại, phải nói Bắc Hải ông là trẻ mồ côi, nhờ trình độ học vấn xuất sắc nên đã tự mình kiếm học bổng của Nhất Đại để học tiếp.

Thời ông còn là học sinh, thì ban ngày ông đi học, tối đến thì làm thêm đủ thứ việc.

Ông đã phải nổ lực cố gắng lắm mới có ngày hôm nay, còn mẹ Đường tuy là tiểu thư danh gia vọng tộc nhưng vì đem lòng yêu một sinh viên nghèo là ba Hải hiện tại nên đã bị bên ngoại từ mặt.

Bọn họ từ đầu không coi trọng mẹ Đường và ba Hải một chút nào, kể cả khi ông tự đứng vững mở công ty.

Nhưng vì bị đâm sau lưng bởi một nội gián trà trộn vào công ty nên sa cơ thất thế, hiện tại so với ngày đó cuộc sống bây giờ của cả nhà họ vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều.
Bên ngoại bà con thân thích bà cũng không thân quen với ai, cũng chẳng muốn dính líu đến họ nên dù có nghèo khó cả nhà bà cũng không quỳ lạy hay hạ mình van xin sự thương hại của bất kỳ ai.

Họ không phải có cái tôi cao, mà chỉ đơn giản là vì lòng người hiểm ác.


Mình mắc nợ, mang ơn họ sau này họ không để mình sống yên ổn được đâu.

Nên họ tự mình vươn lên, tự mình cố gắng bằng hai bàn tay trắng.

Cho đến hiện tại nhờ con Mộc Hạ mà cơ ngơi ngày càng đi lên, đúng là phúc tinh đem đến may mắn mà.
Mộc Hạ nằm ườn luôn ra ghế như một con cá mặn, mắt vẫn dán lên tivi.

Thấy vậy Trí Khanh ân cần tách hạt dưa bỏ vào một cái chén rồi đưa cho cậu ăn, việc tách cũng không có gì khó khăn.

Nhờ phát minh trong lúc rảnh quá không có gì làm của Mộc Hạ, chỉ cần bỏ hạt dưa hay các loại hạt vào máy tách nhấn chọn loại hạt tương ứng trên điện thoại.

Rồi máy sẽ tự mình tách hạt ra hạt, vỏ ra vỏ.

Rất thuận tiện, mẫu phát minh này hiện tại đã ra mắt thị trường.

Nhờ sự quảng cáo được đăng toàn bộ lên trang nhất cả nước, nên máy tách hạt nhanh chóng được bán sạch và còn rất chạy.


Điều này thu về cho ngân sách quốc gia một số tiền lớn.

Và cả Người ngoài quốc tế cũng đã mua để dùng thử.
Miệng truyền miệng nên tiền mới nhiều như vậy, Mộc Hạ không nhận tiền lời được chia cho.

Mà cậu bảo quốc gia nhanh chóng dùng số tiền đó nhập thêm mấy phát minh nghiên cứu từ nước ngoài về, và hiện tại Viện Quốc gia trở nên tiên tiến bao giờ hết.
Điều này làm các vị sư phụ của cậu vui không tả nổi, cứ thế mà cắm đầu vào mày mò nghiên cứu.

Các học viên đàn anh, đàn chị khác cũng vô cùng thích thú.

Cứ như vậy không cần làm gì chỉ cần nhờ vào chiếc máy tách hạt siêu thông minh, được nghiên cứu đến độ hoàn hảo về cả máy móc lẫn lập trình kia mà cậu trở thành em út cưng của cả Viện Quốc gia.
Thật là trớ trêu quá đi mà, nhưng Mộc Hạ laik vô cùng vui vẻ nha.

Vì bản thân rất có ích cho mọi người xung quanh cậu.

Đặc biệt là những người mà cậu yêu quý.

Vậy là kết thúc một ngày mùng một lười biến, sang mùng 2 cả nhà lại bận rộn kiếm cơm.

Nhưng không vì vậy mà ai trong nhà cũng chán nản, bọn họ rất vui vì có thể kiếm thêm thu nhập cho gia đình..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Mùng 2


Hôm nay là mùng 2 tết, anh cả và chị hai đã đi làm, ba Hải thì có nhận được một giấy mời đến xem đấu giá ở chợ đồ cổ.

Nơi này chỉ có những người trong giới thượng lưu mới được đặt chân tới, vì hiện tại tuy gia đình cậu vẫn còn đang dang dở nhưng cũng nằm trong top những công ty mới có tiềm năng nên mới nhận được giấy mời.
"Hai bọn con đi làm đây"-Thảo Anh
"Chào cả nhà"
    Dùng xong bữa sáng Trí Khanh và Thảo Anh cũng xin phép đi làm, mẹ Đường đưa cơm hộp cho hai người xong cũng đi nốt.

Hôm nay bà cũng nhận được thiệp mời tham dự tiệc trà, phải nói phu nhân tổ chức tiệc trà này là người Anh.

Nên bà rất chú trọng các nghi lễ hoàng gia, vì chồng bà là một Công Tước.
    Mẹ Đường cũng muốn nhân cơ hội này đee giúp đỡ gia đình, nhờ Mộc Hạ chọn đồ để tham dự tiệc xong.

Bà nhanh chóng đi luôn, may mà cuối tháng trước Mộc Hạ có đem thêm về một chiếc xe sang.
    Mộc Hạ chỉ nói đó là hàng tặng kèm, mà ai lại chơi lớn đến mức tặng kèm xe sang cơ chứ.

Cậu cũng bình thản nói vậy thì mọi người cũng đành chịu thôi chơ biết sao giờ.


Bọn họ vẫn luôn tin tưởng gia đình của mình, nên mọi chuyện cũng không muốn can thiệp quá sâu vào.
     Miễn sao Mộc Hạ không làm việc xấu ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân hay vi phạm pháp luật là được, những chuyện còn lại gia đình sẽ luôn luôn ủng hộ và tin tưởng cậu tuyệt đối.
     Giờ trong nhà chỉ còn lại hai ba con, mà ba Hải cũng chuẩn bị đi mất tiêu.

Thấy Mộc Hạ ở nhà một mình ba Hải đúng thật là không yên tâm cho lắm bèn nói.
"Hay con lên thay đồ rồi xuống đi với ba"
"Dạ"
     Dù gì ở nhà một mình Mộc Hạ cũng cảm thấy chán nên đã nhanh chóng không cần suy nghĩ mà đồng ý đi với ba Hải luôn.

Mộc Hạ nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống, hai người cẩn thận khoá cửa nhà sau đó lái xe rời đi.
"Con biết chúng ta đang đi đâu không?"
"Con không biết ạ"
"Ba muốn dẫn con tới hội chợ đồ cổ, ở đó có nhiều món đồ có giá trị.

Ta muốn tranh thủ thử vận may muốn kiếm thêm tiền thu về cho công ty"
"Vâng"
      Mộc Hạ gật đầu đã hiểu, ba Hải quay lại nhìn phía trước tập trung lái xe còn cậu thì ngắm cảnh suốt dọc đường đi.


Chạy xe mất hai tiếng cuối cùng cũng đến nơi, Mộc Hạ ngồi lâu có chút mỏi nhưng không dám làm ra hành động khiếm nhã nào.

Cậu sợ hành động vô ý đó sẽ khiến ba Hải mất mặt và dễ bị người khác coi thường.
"Vào thôi con"
"Vâng"
     Bên trong không khí vô cùng nhộn nhịp, phải nói ai nấy đều ăn mặc vô cùng sang trọng.

"Hạ Hạ con thấy có gì không ổn trong người cứ nói cho ba biết, đừng giấu ba con nhé"
Mộc Hạ nghe thấy Ba Hải đột nhiên nói vậy cũng hơi bất ngờ, nhưng một cỗ ấm áp chạy dọc cơ thể cậu.

Chạy tim cứ như vậy mà đập mạnh hơn bình thường, cậu khẽ cười hướng ba Hải mà gật đầu.

Ba Hải cười hiền dắt tay cậu đi vào trong quầy bán đồ cổ phía trước.
"Ngoan lắm"
Hai người dừng chân tại quầy, Mộc Hạ lấy lại dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt mà hướng ông chủ đang rêu rao trước mặt.
"Các vị cứ xem thoải mái, phải nói đây là những món đồ có giá trị của nhà Đường.

Rất hiếm đấy ạ, các ông chủ lớn có thể thử vận may ạ"
Lão buông xoa xoa tay, nét mặt niềm nở tiếp tục chào mời.

Mộc Hạ lướt mắt nhìn qua một hồi chẳng thấy có gì đặc biệt bèn kéo ba Hải đi tiếp, chợt cậu khựng lại tại một quầy buông của ông lão đã lớn tuổi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Thiếu Từ Gia


Mộc Hạ kéo ba Hải vội vàng đi tới, ông lão buôn già thấy vậy cũng vui mừng chào mời họ.
"Hai vị ông chủ này, có thể mua giúp ta một món đồ được chứ.

Tuy giá trị không cao nhưng không khiến hai vị chịu lỗ đâu ạ"
Mộc Hạ không nói gì chỉ cười, sau đó cậu nhanh chóng giơ ngón tay chỉ vào những đồ bật trên bàn.

Đó là những món đồ cậu muốn mua, xong xuôi ba Hải là người trả tiền.

Tổng thiệt hại hết hơn 500 triệu.

Ông lão vui vẻ cảm ơn hai người họ, Mộc Hạ và Ba Hải tiếp tục đi về phía quầy thẩm định.
Ba Hải vui vẻ xách đồ cho cậu con trai nhỏ, tốc biến hễ một chút Mộc Hạ lại kéo ông đi vòng vòng luôn một đống đồ cổ.

Phải nói tuy ông không biết nó có giá trị cao gì hay không nhưng vì là thứ cậu con trai cưng nhà mình muốn, ông sẽ mua hết.
Tại vì ít khi cậu muốn mua một món đồ nào đó đến vậy, Mộc Hạ rất biết cách tiết kiệm và còn rất keo kiệt với bản thân vì sợ mình đua đòi, ăn uống nhiều quá sẽ gây khó khăn cho cả nhà.

Nhưng ngược lại cả nhà muốn cậu mua đồ cho bản thân nhiều một chút, dù gì giờ họ cũng đã giàu lên không ít rồi.
Mộc Hạ nhìn quanh chẳng còn thấy hứng thú với món đồ nào nữa bèn dắt tay ba Hải đi đến quầy giám định, các nhà đầu tư có tiếng cũng bu đông ở đây.

Người giám định đồ cổ là đại lão Trư Dư, ông rất có tiếng tăm, phải nói ngoài ông ra chưa tìm được ai có thể thẩm định chính xác từng món đồ cổ chuyên nghiệp như vậy.

Phải nói đôi mắt của ông cứ như kim tinh hoả nhãn vậy.
"Là bình cổ nhà Thanh sao, hmm cũng được.

Giá bán đầu tiên là 300 triệu"
Nghe được đại lão Trư Dư lên tiếng giới nhà giàu nhanh chóng nháo nhào lên, bọn họ ra giá rất cao.

Và rồi chiếc bình cổ của nhà Thanh được bán với giá 2 tỷ.

Sau đó những món đồ mọi người lựa cũng chẳng được giá cao cho lắm, lúc này có một tên nhà giàu có tiếng đứng lên muốn thẩm định một bức tranh hoạ của thời nhà Minh.
Gã xoay qua thấy ba Hải, sau đó Mộc Hạ thấy chẳng lành, gã liền tiến tới.

Giọng điệu khinh khỉnh mà lên tiếng.
"Ai đây, chà quý hoá quá.

Là lão già họ Lý đó sao, sao vậy phá sản rồi nên tới đây ăn xin à"
Ba Hải chẳng nói gì, đối với loại người ăn cháo đá bát như thế này.

Từ lâu ông cũng chẳng thèm để trong lòng nhưng gã càng quá đáng hơn, buông lời sỉ nhục Ba Hải rất thậm tế.

Còn giới nhà giàu xung quanh thấy có chuyện hay nên bu quanh lại để hóng.

"Chỉ là một con chó mà còn giâm cao ngạo, mày tưởng mày còn là chủ tịch Lý giàu nức vách một thời đấy à.

Loại chó má như mày chỉ đáng chui qua hán của tao mà thôi."
Ba Hải làm việc rất thận trọng nên trước mắt ông như xem lời chó sủa qua tai không thèm để ý, nên khi gã ghê tởm đó bắt đầu dùng thứ giọng điệu bẩn thỉu đó mà nói về gia đình bọn họ.
"Thứ hết thời như mày á, biết làm sao để có tiền không.

Thôi thì Hải Đường bán cho tao đi, bà ta vẫn còn rất đẹp, tao cho bà ta đi tiếp khách.

Mấy lão nhà giàu ấy, một đêm cũng trăm triệu chứ ít gì, còn cô gái của mày Thảo Anh đấy thì phục vụ cho tao đi.


Tao đảm bảo không để gia đình lão sống cực khổ đâu"

Nghe đến đây Bắc Hải nắm chặt tay, ánh mắt hiền hoà ban đầu tối sầm lại, thà rằng gã sỉ nhục ông, ông sẽ chẳng nói gì.

Nhưng gã đã chạm đến giới hạn của ba Hải.

Dù có phải đắc tội với người nhà của gã, ông cũng sẽ chơi.

Không có bất kỳ ai có quyền sỉ nhục, lăng mạ...gia đình của ông.

Không một ai được phép làm điều đó.
Nhưng chưa đợi ông động thủ, Mộc Hạ đã nhanh tay đấm vào mặt gã một cái.

Gã tức giận nằm bệt dưới đất, giọng cậu lạnh lẽo mà cất lên.
"Chỉ là một con chó trong giới trung lưu hạ đẳng mà dám lên mặt sỉ nhục gia đình tôi, thằng chó như mày sống không yên đâu"
"Con chó, mày là thằng nào dám đánh cả tao.

Mày biết tao là ai không hả, tao là con trai của Thiếu Trường đấy, mày đụng đến tao mày không yên thân đâu"
"Tao chả cần biết con mẹ gia thế mày như thế nào, nhưng mày cứ chờ đi cả cái nhà của mày sắp không còn chỗ dung thân nữa đâu.

Với lại sẵn đây bố mày nói cho mày biết tao là ai.


Nhớ cho kỹ tao là Lý Mộc Hạ là con trai của người đàn ông tên Lý Bắc Hải.

Mày mới sỉ nhục gia đình tao, thì mày liệu chừng đó mà sống"
Ba Hải đứng một bên giơ điện thoại quay lại cảnh tượng bây giờ, phải nói rằng ông đang rất xúc động.
*Coi trai cưng của mình ngầu quá, phải gửi video cho cả nhà xem mới được*
Vậy là video đã được gửi đi, mặc kệ tên kia đang cấm nín trước lời của tên Thiếu Từ Gia nọ.

Ông đang rất vui sướng rep tin nhắn của mọi người trong nhà.
Lý Trí Khanh: [ Em trai cưng mãi keo]
Lý Thảo Anh: [ Em trai yêu quý ngầu quá, mãi đỉnh.

Thật xúc động mà]
Hải Đường: [ Con trai giỏi quá, còn cái tên hách dịch đó phải bẻ răng, cắt lưỡi hắn ra.

Thật ghê tởm, dám bán tui làm đỉ, còn dám kêu Thảo Anh phục vụ tình d** à.

Có cái đéo].

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Cá Cược Trong Buổi Giám Định


Ba Hải tắt điện thoại bỏ vào lại trong túi quần, sau đó hiên ngang đứng trước mặt tên hống hách Thiếu Từ Gia.

Mộc Hạ xả một tràn dài mới nghỉ lấy hơi, thấy ba Hải vỗ nhẹ vai mừng nên là thôi, nghỉ giữ sức.
    Gã cũng từ từ đứng dậy, chửi đỏng cả lên.

Hiện tại gã bị Mộc Hạ mắng cho xấu mặt, nên điều này khiến Thiếu Từ Gia càng tức giận.

Gã đen mặt nhìn cậu, phải nói gã cũng biết thương hoa tiếc ngọc.
"Chà lão Lý con trai ông cũng đẹp thật đấy, nếu muốn tao bỏ qua cho gia đình ông.

Thì tiểu thịt tươi này phải phục vụ tao rồi, làm bạn giường cũng thích hợp đấy"
     Đợi gã thốt chưa xong câu thì ba Hải đã đấm vào mặt Thiếu Từ Gia một cái, oomg mới vui vẻ một chút lại bị gã kia làm hỏng tâm trạng mất tiêu.
"Con mịa mày dám đánh chủ đích lên người con trai tao, mày tưởng mày là ai.


Đã bần rồi còn bày đặt đi với hoa sen trắng à, tao khinh".
    Thiếu Từ Gia nổi đoá lên, đám vệ sĩ phía sau cũng chờ lệnh mà xông lên.

Thấy buổi giám định náo loạn không thôi, Trư Dư bèn lên tiếng để hạ hoả cho tình huống hiện tại.
"Phiền các vị dừng tay lại cho ta, đây là buổi giám định đồ cổ chứ không phải nơi để các vị đánh nhau"
Trư Dư đã lên tiếng thì người ta có là tỷ phú cũng phải hạ mình trước ông, thấy không nuốt được cục tức này Thiếu Từ Gia bèn nghĩ kế sách khác.

Đột nhiên hắn thấy trên tay của Bắc Hải cầm túi đồ, hắn bèn nảy ra một ý tưởng.
"Hay là như này, tao muốn cá cược với mày.

Bức tranh này của tao được bán với giá 2 tỷ, nếu mày đem đống đồ cổ mày cho cho đại lão Trư Dư dám định.

Nếu chúng có giá trị hơn 2 tỷ của tao, thì tao lập tức dập đầu xin lỗi cả nhà mày.

Còn nếu mày thua mày phải ký giấy nợ với tao, và cả nhà mày phải do tao định đoạt.

Sao nào dám cá không con chó thỏ đế"
Bắc Hải lưỡng lự, nhưng Mộc Hạ lại nói nhỏ với ông.
"Không sao đâu ạ, ba tin con"
Bắc Hải nghe đến đây cũng chỉ cười trừ, xoa đầu con trai bảo bối nhà mình một cái.

Sau đó, kiên định nhìn Thiếu Từ Gia nhận lời cá cược.
Bắc Hải đem đống đồ Mộc Hạ chọn để ra từng món trước mặt đại lão Trư Dư, đại lão thấy vậy cũng bắt tay vào công việc của mình.

Đám nhà giàu muốn chơi thì cứ để cho họ chơi với nhau.


Còn công việc của ông chỉ là giám định và mua lại món đồ thật sự có giá trị mà thôi.

Trư Dư nhanh chóng cầm món đồ cổ đầu tiên lên kỹ càng quan sát, đại lão chợt khựng lại một chút.

Đôi mắt có chút mở to, Trư Dư lấy kính lúp ra soi kỹ vào món đồ cổ.

Miệng không thể nào thốt lên lời, nhờ một loạt hành động này của ông khiến cho Thiếu Từ Gia bắt đầu lo lắng.
"Đây....đây là....Phải chính là nó, để ta xem nào.

Đây là Chiếc bình cổ có niên đại từ nhà Thanh, Trung Quốc giá trị của nó có thể lên tới 80.2 triệu USD"
Trư Dư dùng đồ nghề phủi đi lớp bụi dày đặc che lấp đi vẻ đẹp của chiếc bình, đến đây mọi người mới thật sự kinh ngạc trước diện mạo của nó.

Chiếc bình được làm bằng vàng, với màu vàng nhạt và màu xanh da trời cùng 4 họa tiết như cá và hoa, chiếc bình cổ này được làm vào năm 1740, ở triều đại nhà Thanh Trung Quốc.

Giá trị của chiếc bình này rất lớn.
Nghe đến đây Thiếu Từ Gia tái cả mặt mày, Trư Dư hăng hái tiếp tục công việc của mình.


Mọi người cũng im lặng hẳn để đại lão làm việc, khi Trư Dư xong việc thì họ mới nhốn nháo ra giá để mua.
"Món đồ thứ hai là Sổ chép tay Leicester của họa sĩ lừng danh thế giới - Leonardo da Vinci – 30.8 triệu USD.

Quả là một tri thức đáng giá"
Leicester là một tập hợp các bài báo khoa học của Leonardo da Vinci được viết bằng tay.

Quyển sổ cổ này được đặt theo tên Bá tước Leicester, người sở hữu của quyển sổ vào năm 1719.

Trên thế giới có 30 tạp chí khoa học, và Leicester được coi là nổi tiếng nhất.

Nên hiện tại giá trị của nó rất cao, đến mức ngỡ ngàng.

Đúng là những thứ càng có giá trị cao nhìn bên ngoài liền chẳng thấy nổi hào quang nào, chỉ có khi mở ra được thì mới thấy rõ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom