Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Xóa Bỏ Nam Chính

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
696,029
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xóa Bỏ Nam Chính

Xóa Bỏ Nam Chính
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Xóa Bỏ Nam Chính

Tác giả: 谷后

Nhà dịch: Đậu Bắp Chấm Chao

Thể loại: Ngôn tình, hệ thống, báo thù, sảng văn

Giới thiệu

Công lược 25 năm, cuối cùng anh ta cũng cầu hôn tôi.

Hôm tổ chức hôn lễ, mối tình đầu của anh ta chạy tới cướp rể.

"Chu Hành, anh cược thắng rồi! Em đã ly hôn với anh ta, anh đừng kết hôn nữa..."

Tôi cầu xin Chu Hành đừng đi, nhưng anh ta vẫn đi rồi.

[Công lược thất bại, nam chính bị xóa bỏ.]

Một giây sau, Chu Hành ch//ết trong lòng mối tình đầu của anh ta.
 
Chương 1


1.

Trước khi cử hành hôn lễ, tôi giả vờ đùa giỡn hỏi Chu Hành:

"Nếu hôm chúng ta kết hôn, Ninh Nhạc chạy tới cướp rể, vậy anh có đi cùng cô ấy không?"

Chu Hành cười nhạt, sờ sờ tóc tôi: "Em yên tâm, cô ấy sẽ không tới."

Câu trả lời này không giống như đang thuyết phục tôi, mà giống như đang thuyết phục chính bản thân anh ta.

Tôi không phục, hỏi tiếp: "Nếu cô ấy thực sự tới thì sao?"

Trên mặt anh ta nhanh chóng hiện lên vẻ mong đợi, lại dùng giọng điệu dịu dàng như trước dỗ dàng tôi.

"Bé ngốc, đừng suy nghĩ lung tung."

Anh ta biết, mỗi lần như vậy, chỉ cần anh ta chịu nhún nhường một chút, thì tôi sẽ ngoan ngoãn đầu hàng.

Nhưng lần này, tôi lại không ngậm miệng như anh ta mong chờ.

"Chu Hành, cầu xin anh, mặc kệ trong hôn lễ xảy ra chuyện gì, chúng ta phải tổ chức cho xong được không?"

Ấn đường Chu Hành đã nhíu cả vào: "Quý Vi, em thôi đi có được không? Ninh Nhạc đã kết hôn rồi! Cô ấy sẽ không tới cướp rể, có hiểu không?"

2.

Tôi cũng không muốn hèn mọn như thế, nhưng tôi muốn sống.

Bởi vì tôi là một người công lược.

Nhiệm vụ đầu tiên tôi nhận được chính là công lược Chu Hành, làm cho anh ta kết hôn với tôi.

Kỳ thật nhiệm vụ này không khó, nó không yêu cầu Chu Hành phải yêu tôi, chỉ cần trước khi Chu Hành 30 tuổi kết hôn với tôi là được.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, nên tôi đã xuyên tới đây vào lúc Chu Hành 5 tuổi.

Lúc này, Chu Hành còn chưa phải là đại BOSS oai phong một cõi, chỉ là con trai của một người hầu trong tầng hầm của nhà họ Ninh.

Để có thể ở chung sớm chiều với Chu Hành, tôi bảo hệ thống sắp xếp cho tôi thân phận con gái của một người hầu.

Cứ như vậy, tôi và Chu Hành lớn lên cùng nhau, cùng nhau trải qua thời thanh xuân ngây ngô.

Chúng tôi hẹn nhau cùng học tập vào lúc 5 giờ sáng, phân cao thấp với nhau, cũng cổ vũ lẫn nhau.

Chúng tôi cùng đi đôi giày đá bóng 20 đồng, ăn xiên dồi nướng 1 đồng.

Chúng tôi rất nghèo, nhưng chúng tôi không tự ti.

Bởi vì chúng tôi luôn dựa vào nhau.

Năm 20 tuổi, chúng tôi trúng tuyển vào đại học tốt nhất cả nước với số điểm cao.

Vào ngày nhận được thư thông báo, hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, sắc chiều tà ấm áp phủ lên sân tập, tôi và Chu Hành sóng vai đi về phía trước.

Khuôn mặt anh ta đỏ bừng, nắm lấy tay tôi.

"Vi Vi, thực may mắn thế gian này có em."

3.

Khi đó tôi cũng cảm thấy rất may mắn, người tôi công lược là thiếu niên dũng cảm này.

Mãi tới khi Ninh Nhạc từ nước ngoài trở về, mọi chuyện đều thay đổi.

Cha Ninh Nhạc quyên tặng cho trường học cả một tòa nhà, nên cô ấy dễ dàng trở thành bạn học của chúng tôi.

Cô ấy rực rỡ mà bắt mắt, tỏa sáng cùng tự do, là nữ thần trong lòng vô số bạn học nam.

Nhưng trong số rất nhiều bạn học nam thích Ninh Nhạc, lại không có Chủ tịch Hội học sinh - Chu Hành.

Cho nên, ngày nhập học đầu tiên, Ninh Nhạc đã công khai theo đuổi Chu Hành.

Nếu nói, Chu Hành là một khối băng, vậy Ninh Nhạc chính là một ngọn lửa.

Ninh Nhạc tựa như đang dồn hết sức lực, muốn hòa tan khối băng Chu Hành này.

Khi ấy, Chu Hành vô cùng chán ghét Ninh Nhạc, cảm thấy cô ấy là một thiên kim đại tiểu thư, không biết khói lửa nhân gian.

Chu Hành đã nói với Ninh Nhạc rất nhiều lần rằng, người trong lòng anh ta là tôi, cả đời này anh ta và tôi không thể tách rời.

Nhưng tiểu công chúa Ninh Nhạc đâu thèm để tâm tới những chuyện này.

Cô ấy như một con nghé bướng bỉnh, chậm rãi cày cấy vào lòng Chu Hành.

4.

Sau đó, mỗi ngày Ninh Nhạc đều tẩy não Chu Hành rằng, anh ta và tôi chỉ là bạn bè.

"Anh và Quý Vi đều đã quen với sự tồn tại của đối phương rồi."

"Hai người là thanh mai trúc mã, là tình huynh đệ, tình yêu chân chính là khát vọng, là d*c vọng."

"Hai người mà nắm tay chắc cũng giống như tay trái nắm tay phải thôi."

Không phải tôi không muốn ngăn cản, nhưng làm bạn mười mấy năm, sự ăn ý giữa tôi và anh ta đã trở nên hiển nhiên, khó mà tạo nên sóng gió gì.

Tôi càng cố gắng chứng minh những gì cô ấy nói là sai, thì tới cuối cùng mọi chuyện lại như nghiệm chứng lời cô ấy nói là đúng.

Chỉ là tôi và Chu Hành đều không dũng cảm vạch trần.

Cuối cùng, Ninh Nhạc không nhịn được.

Trong lễ kỷ niệm thành lập trường, cô ấy đã túm lấy một anh chàng vừa thổ lộ với mình mà hôn.

Lần này, lửa giận trong lòng Chu Hành rốt cuộc phun trào.

Tối hôm đó, tôi nhìn thấy Chu Hành ép Ninh Nhạc vào góc tường, điên cuồng chà đạp đôi môi của cô ấy.

Ninh Nhạc rốt cuộc đạt được ước muốn.

Tôi cùng Chu Hành quay về làm bạn.

5.

Sau đó, Ninh Nhạc dẫn Chu Hành về nhà họ Ninh.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy vị chủ nhân nho nhã của nhà họ Nhạc nổi giận.

Cũng là lần đầu tiên tôi thấy được sự tự ti trong mắt Chu Hành.

Sự ngăn cản của cha Ninh không làm cho Chu Hành và Ninh Nhạc tách ra, ngược lại còn khiến bọn họ yêu nhau sâu đậm hơn.

Cũng vì thế mà cha Ninh khóa luôn thẻ của Ninh Nhạc.

Chỉ một tháng, toàn bộ tiền tiết kiệm kiếm được từ công việc bán thời gian trước đây của Chu Hành, đã bị tiêu hết.

Anh ta không chỉ hỏi vay tiền tôi nhiều lần, mà còn lần đầu tiên mở miệng xin mẹ anh ta gần 2 vạn.

Phải biết rằng, từ trung học tới giờ, hai người chúng tôi đều dùng học bổng để nuôi sống bản thân.

Dì Chu còn lén gọi điện hỏi tôi rằng, có phải Chu Hành gặp phải việc gì khó khăn không.

Tôi chỉ có thể an ủi dì Chu là Chu Hành đang khởi nghiệp, cần tài chính.

Kỳ thật tôi biết, nguyên nhân của tất cả những chuyện này, chỉ là vì Ninh Nhạc nhìn trúng một cái túi Chanel.

Cuối cùng Ninh Nhạc và Chu Hành chia tay nhau một cách đầy khó chịu.

Ninh Nhạc không hiểu, tại sao cô ấy chỉ mua một đôi giày cao gót 8000 NDT, mà Chu Hành lại cau có với cô ấy.

Bởi vì trước kia, cô ấy còn từng đi đôi giày có giá những 18000 NDT cơ mà.

Chu Hành cắn chặt răng, không nói gì.

Nhưng tôi biết, anh ta nói chia tay, không phải bởi vì anh ta không yêu cô ấy, mà do anh ta cảm thấy bản thân hiện giờ không xứng có được cô ấy.

6.

Năm năm sau, con thuyền lớn nhà họ Ninh có xu thế chìm dần.

Mà công ty khoa học kỹ thuật của Chu Hành lại bắt đầu nổi lên.

Nhà họ Ninh loan truyền tin tức muốn kết thông gia.

Chu Hành vui mừng đi tới, lại lần nữa bị sự thật vả cho sưng mặt.

Cho dù nhà họ Ninh có là chiến thuyền hỏng, thì cũng không phải chỗ mà anh ta có thể bước lên.

Cuối cùng, Ninh Nhạc gả cho cậu hai nhà họ Thịnh - một thế gia lâu năm.

Chu Hành bắt đầu mua say hàng đêm, mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn.

Ban ngày tôi giải quyết giúp anh ta cục diện rối rắm trong công ty, buổi tối còn phải chạy tới các quán bar đón anh ta về nhà.

Mỗi lần anh ta uống rượu, gò má đỏ bừng đều khiến tôi nhớ tới thiếu niên dưới ánh chiều tà hôm đó.

Trong lòng vừa chua vừa chát.

Khi đó, hẳn là anh ta thực sự cảm thấy có tôi là may mắn.

7.

Còn 2 tháng nữa là tới sinh nhật tuổi 30 của Chu Hành.

Tôi đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với nhiệm vụ này nữa.

Bởi vì có tin đồn rằng, Ninh Nhạc và cậu hai nhà họ Thịnh đã ly hôn, ít ngày nữa sẽ làm thủ tục.

Tôi đã tạm biệt mẹ rồi, đang chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới.

Thế nhưng Chu Hành lại quỳ một chân xuống, cầu hôn tôi.

Nhiều năm chờ đợi, rốt cuộc đạt được ước muốn, nói không vui thì là giả.

Nhưng tôi lại không rõ, bản thân vui vẻ là vì có thể sống tiếp, hay vui vẻ là vì có thể ở bên cạnh anh ta.

Trước hôn lễ, tôi vẫn luôn xác nhận với anh ta rằng có thật lòng muốn kết hôn với tôi hay không.

Anh ta đều trả lời một cách chắc chắn.

Chỉ khi hỏi tới Ninh Nhạc, thì anh ta liên tục nói dối, lảng tránh.

Tuy nhiên, tôi không còn quá tâm về chuyện đó nữa.

Chỉ cần hôn lễ có thể tiến hành thuận lợi, thì nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.

8.

Trong cả quá trình diễn ra hôn lễ, tôi đều lo lắng đề phòng, sợ có chuyện gì xảy ra.

Mà Chu Hành cũng không yên lòng, như đang chờ mong điều gì đó.

Cuối cùng, Ninh Nhạc xuất hiện vào thời điểm chúng tôi trao nhẫn.

Giống như đồ tể giơ cao thanh đao cuối cùng cũng chặt xuống, trong lòng tôi thế mà lại có chút vui sướng hân hoan.

"Chu Hành, anh cược thắng rồi! Em đã ly hôn với anh ta, anh đừng kết hôn..."

Vì mạng sống, tôi cố gắng giãy dụa lần cuối, kéo góc áo Chu Hành.

"Chu Hành, cầu xin anh đừng đi. Anh quên lúc trước đã đồng ý với em chuyện gì sao?"

Rõ ràng chỉ còn một chút nữa, là tôi có thể sống sót.

Tuy Chu Hành mang vẻ mặt xin lỗi, nhưng lại gạt tay tôi ra, chạy về phía mối tình đầu của mình - Ninh Nhạc.

"Xin lỗi quý vị."

"Kỳ thật hôn lễ hôm nay, là vì Ninh Nhạc từng nói, người đã từng kết hôn như cô ấy không xứng với tôi. Vì thế tôi mới giận dỗi tìm người khác kết hôn..."

"Tôi nghĩ, nếu tôi cũng là người đã từng kết hôn, vậy có phải Ninh Nhạc sẽ không còn tự ti nữa không."

"Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có người bạn tốt nhất là cậu, mới có thể giúp mình chuyện này..."

Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông đã làm bạn với mình 25 năm, không muốn nói thêm một câu nào nữa.

"Hệ thống, tôi từ bỏ nhiệm vụ."

Hệ thống: [Xác định?]

"Xác định."

Hệ thống: [Nhiệm vụ công lược thất bại, nam chính sắp bị xóa bỏ!]

Tôi: "?"

Chu Hành: "Hở."
 
Chương 2


9.

Khoảnh khắc nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đầu óc tôi trống rỗng.

Không để tôi kịp phản ứng, một giây sau, con ngươi Chu Hành tan rã, ngã vào vòng tay Ninh Nhạc.

Mà Ninh Nhạc lại không hay biết, lúc này Chu Hành đã ch//ết.

Cô ấy ôm lấy Chu Hành giống như một con khổng tước giành được bạn tình, phát ra âm thanh chiến thắng.

"Chu Hành, em biết mà, chỉ cần em quay đầu, thì anh vẫn sẽ đứng ở đó chờ em."

Nói xong, cô ấy nghiêng đầu hôn Chu Hành.

Nhưng đôi mắt tối đen của cô ấy lại xuyên qua gáy Chu Hành, nhìn thẳng về phía tôi, trong mắt tràn ngập sự khinh thường cùng khiêu khích.

Tôi biết, hiện tại cô ấy nhất định là rất đắc ý.

Ở trong lòng cô ấy, Chu Hành là li3m cẩu của cô ấy, mà tôi thì là li3m cẩu của Chu Hành.

Nhiều năm qua, cô ấy luôn có một loại cảm giác ưu việt khi đối mặt với tôi.

Chỉ là Ninh Nhạc à, bây giờ cô đang hôn một cỗ th//i th//ể đấy...

10.

Lúc này, một bàn khách duy nhất dưới lễ đài đang kích động huýt sáo, vỗ tay vang trời.

Còn có người lấy ra pháo hoa đã chuẩn bị sẵn, phóng ra.

Có lẽ Chu Hành đã sớm đoán được Ninh Nhạc sẽ tới cướp rể, lại băn khoăn về thân phận đã kết hôn của Ninh Nhạc, cho nên anh ta chỉ mời vài người bạn thân.

Những người này đều biết rõ chuyện xưa giữa anh ta và Ninh Nhạc.

Còn tôi sợ hôn lễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ mẹ nhìn thấy bộ dạng tôi ch//ết trong hôn lễ, nên không mời bà tới.

Người duy nhất tôi mời tới là luật sư của tôi.

Hiện tại anh ấy đang cầm di động, chụp lại những khoảnh khắc của tình yêu "cảm động trời đất" này.

Kế hoạch ban đầu của tôi là, nếu công lược thất bại, tôi ch//ết trong hôn lễ, thì các kênh truyền thông chính thức sẽ nhận được thư từ luật sư của tôi.

Ngay cả tiêu đề tôi cũng đã nghĩ xong giúp bọn họ!

"Bé ba đã kết hôn chạy tới cướp rể, chú rể cùng bé ba bắt tay khiến cô dâu tức ch//ết..."

Lại thật không ngờ... Chu Hành ch//ết rồi!

11.

Ninh Nhạc hôn một lúc lâu, rốt cuộc phát hiện ra mặt Chu Hành đã chỉ còn lại màu xám ngoét của xác ch//ết.

Cô ấy bị hoảng sợ, theo bản năng đẩy mạnh Chu Hành ra sau.

"Cốp", một tiếng vang thật lớn, Chu Hành ngã thẳng ra đất, sau gáy đập mạnh vào sàn đá cẩm thạch của khách sạn.

Máu tươi lập tức lan ra bốn phía.

m thanh lành lạnh của hệ thống lại vang lên.

[Thế này mới là ch//ết thực sự nè.]

Nó vừa dứt lời, tôi đã nhìn thấy linh hồn Chu Hành chậm rãi thoát ra khỏi thân thể của anh ta.

Anh ta dùng vẻ mặt khó tin nhìn th//i th//ể nằm trên đất, cùng với Ninh Nhạc mang vẻ mặt hoảng sợ, đang điên cuồng nôn mửa.

12.

Sau một trận ồn ào, có người gọi xe cứu thương, có người bắt đầu cấp cứu cho Chu Hành.

Tôi mặc áo cưới, vẻ mặt bình tĩnh đi về phía th//i th//ể Chu Hành, lặng yên canh giữ bên cạnh anh ta.

Chu Hành bay tới một nơi cách tôi không xa, thấy tôi không rơi một giọt nước mắt nào thì bực bội.

"Vi Vi, tôi đã sắp ch//ết, thế mà cậu lại không rơi một giọt nước mắt nào..."

Anh ta cười lạnh nói: "Tình cảm hai mươi mấy năm thật rẻ mạt... Chờ tôi tỉnh lại, tình bạn của chúng ta cũng chấm dứt."

Tôi vẫn giả vờ như không nhìn thấy anh ta, không nghe được lời anh ta nói, mặt không chút biểu cảm ngồi đó.

Còn Ninh Nhạc, sau khi nôn khan một trận mới lấy lại tinh thần.

Trong mắt cô ấy dần dần ngưng tụ nước mắt, từng giọt từng giọt lớn chảy xuôi theo gò má, thật sự là khiến tôi nhìn cũng thấy thương tiếc.

Chu Hành nhìn thấy Ninh Nhạc khóc đỏ mắt, thì vẻ mặt bực bội mới dịu đi nhiều, lẩm bẩm nói: "Nhất định là Ninh Nhạc đau lòng lắm rồi..."

"Nếu không có mình, Ninh Nhạc sẽ sống sao đây?"

13.

"Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Tay Ninh Nhạc cầm điện thoại mà không ngừng run rẩy, hồi lâu sau mới nhận.

Một giọng nam cường thế loáng thoáng truyền ra từ trong điện thoại.

"Không phải nói muốn ly hôn sao? Bây giờ tôi đang ở Cục Dân Chính đây..."

Sắc mặt trắng bệch của Ninh Nhạc dần hiện lên chút bối rối, cô ấy đi ra ngoài vài bước.

Chu Hành sửng sốt, theo bản năng muốn túm tay Ninh Nhạc lại.

Đương nhiên, anh ta vồ hụt.

Ninh Nhạc thu hồi tiếng khóc nức nở, nhỏ giọng đáp lại: "Thiên Lăng, xin lỗi! Em không muốn ly hôn..."

"Vì giận anh nên em mới nói ly hôn, muốn khiến anh ghen."

Chu Hành nghe cô ấy nói như vậy thì dùng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn về phía Ninh Nhạc, người mà anh ta coi như thần linh.

Những lời như vậy, làm sao có thể do chính Ninh Nhạc nói ra?

Không, nhất định là Ninh Nhạc có nỗi khổ riêng.

Chu Hành liều mạng muốn giữ chặt Ninh Nhạc đang đi ra ngoài, lại lần lượt xuyên qua cơ thể cô ấy.

"Ninh Nhạc, cầu xin em đừng đi, em quay đầu nhìn anh đi... Anh sắp ch//ết rồi..."

Thấy không cách nào ngăn được Ninh Nhạc, anh ta lại muốn rời đi cùng cô ấy, nhưng có một bức tường vô hình chặn anh ta lại.

Linh hồn của Chu Hành bị giam cầm ở bên cạnh tôi!

Cuối cùng, Chu Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Nhạc rời khỏi khách sạn.

14.

Hoa viên khách sạn mà Chu Hành chọn khá xa, nên hơn 20 phút sau xe cứu thương mới tới.

Sau khi th//i th//ể Chu Hành được đặt lên xe cứu thương, một đám bạn bè của anh ta lập tức nói bản thân có chuyện gấp cần xử lý, không đi theo tới bệnh viện được.

"Chị dâu, tới bệnh viện có việc gì thì gọi cho em, đều là anh em trong nhà cả."

Người nói chuyện là người tự nhận là anh em tốt nhất của Chu Hành.

Thấy tôi không tiếp lời, gã ngượng ngùng đóng cửa xe cứu thương lại.

Trên đường đi tới bệnh viện, linh hồn Chu Hành rất yên tĩnh, ngồi yên tại chỗ.

Có lẽ anh ta cũng không ngờ được, đám anh em luôn coi anh ta là chủ, sai đâu đánh đó lại có thể vô tình vô nghĩa tới như vậy.

Tôi nhắm mắt lại, ở trong đầu gọi hệ thống.

"Hệ thống, tại sao người bị xóa bỏ lại là Chu Hành?"

[Bản hệ thống tên là, Trách Người Khác Nhiều Vào, Bớt Trách Bản Thân Lại.]

[Cô đã cần cù tận tụy công lược tận 25 năm, thế mà cũng không thể chinh phục được Chu Hành, vậy nhất định là do anh ta, xóa sổ anh ta là xong rồi.]

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao mi không nói sớm?"

Hệ thống cười lạnh đáp: [Cô không hỏi sớm?]

"Mi đặt cái tên này chuẩn thật..."

15.

Tới bệnh viện, sau khi trải qua một loạt quá trình cấp cứu, bác sĩ tuyên bố, Chu Hành đã t//ử vo//ng.

Linh hồn Chu Hành vẫn đang không ngừng tìm cách trở lại thân thể của mình.

Anh ta vừa khóc vừa gào, phát điên một lúc lâu mới chậm rãi tiếp nhận sự thực là bản thân đã ch//ết.

Tôi đưa th//i th//ể của Chu Hành tới nhà tang lễ, sau đó phát tang cho mấy người bạn thân chí cốt, bảo bọn họ ngày mai tới tham dự lễ tang của Chu Hành.

Sau khi chuẩn bị tốt cho lễ tang ngày mai, tôi gọi điện thoại cho mẹ.

"Mẹ, hôm nay con muốn đi thăm dì Chu. Mẹ có đi cùng không?"

Giọng điệu của mẹ tôi có chút hoang mang: "Hôm nay mới là mùng 10, không phải cứ 15 hàng tháng con đều đi thăm dì Chu à?"

Nghe đến đây, Chu Hành ngây ngẩn cả người: "Vi Vi, không ngờ tháng nào cậu cũng đi thăm mẹ tôi."

Tôi trầm mặc một lúc: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ. Mẹ chuẩn bị tâm lý một chút... Chu Hành ch//ết rồi..."

16.

Mẹ tôi và dì Chu cùng làm người hầu ở nhà họ Ninh, nên cũng thành bạn thân.

Từ nhỏ, dì Chu đã rất thương tôi, mà mẹ tôi cũng dốc hết lòng chăm sóc Chu Hành.

Hồi đấy còn có bạn học cười nhạo tôi và Chu Hành không có cha.

Tôi sẽ cười an ủi anh ta: "Chu Hành, tuy rằng hai chúng ta đều không có cha, nhưng chúng ta có hai người mẹ."

Sau đó, quan hệ giữa tôi và Chu Hành càng thêm thân thiết, hai mẹ cũng vô cùng vui mừng.

Ở trong lòng hai người, bốn người chúng tôi đã sớm là người một nhà.

Trên đường tới viện điều dưỡng, mẹ tôi vẫn không ngừng lau nước mắt.

Linh hồn Chu Hành ngồi ở hàng ghế sau, hai mắt ửng đỏ, không biết suy nghĩ cái gì.
 
Chương 3


17.

Trong phòng bệnh của viện điều dưỡng.

Dì Chu thấy tôi tới cũng không có phản ứng gì lớn.

Bởi vì bà ấy mắc bệnh Alzheimer đã rất nhiều năm, đã sớm không nhận ra tôi.

Để không gây thêm rắc rối cho Chu Hành, bà ấy lựa chọn tới sống trong viện điều dưỡng.

Nhưng khi bà ấy nhìn thấy mẹ tôi tới thì lại có chút kích động.

Bà ấy muốn nói chuyện, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì toàn thân bà ấy đều cắm đầy ống dẫn, ngay cả trong cổ họng cũng có.

Chu Hành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gần như sụp đổ.

Anh ta gào to: "Mẹ... Mẹ!"

Anh ta lao tới bên giường bệnh, muốn chạm vào dì Chu, nhưng không làm sao chạm vào được.

"Quý Vi, tại sao mẹ tôi bệnh thành như vậy mà cô lại không nói cho tôi biết!" Anh ta lớn tiếng rít gào với tôi.

Đúng lúc bác sĩ chủ nhiệm vào kiểm tra phòng, gọi tôi qua văn phòng bác sĩ nói chuyện.

Linh hồn Chu Hành cũng đi theo tôi.

"Cô Quý, cô có thể thông báo cho cậu Chu tới đây thăm mẹ cậu ấy, giúp chúng tôi được không?"

"Y tá bên tôi đã gọi điện thoại cho cậu Chu rất nhiều lần, nhưng cậu ấy không phải đang họp, thì là đang uống tới say khướt."

"Bệnh của bà Chu đã là bệnh Alzheimer giai đoạn ba. Từ sau lần bị viêm phổi kia thì thân thể của bà ấy càng ngày càng kém, thời gian đã không còn nhiều nữa. Cô bảo cậu Chu tới thăm mẹ mình đi chứ!"

Tôi tiếc nuối thở dài một tiếng: "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi..."

Chu Hành trợn to mắt như muốn nứt ra, trừng trừng nhìn tôi: "Quý Vi, cô nói dối! Cô nói với tôi vào lúc nào..."

Nhưng giây sau, anh ta giống như bị sét đánh đứng ch//ết trân ở đó: "Không đúng, cô đã từng nói với tôi... Quý Vi, rõ ràng cô đã nhắc nhở tôi rất nhiều lần!"

"Tại sao tôi lại không đến? Con mẹ nó tại sao tôi lại không đến!"

Tôi cười lạnh trong lòng, bởi vì ban ngày anh bận làm việc, buổi tối lại bận mua say, ngoại trừ Ninh Nhạc, trong lòng anh đâu còn ai khác...

Lúc rời đi, tôi có nói cho bác sĩ biết, Chu Hành đã xảy ra chuyện và qua đời.

Nếu sau này dì Chu có vấn đề gì, thì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi.

Lúc gần đi, tôi lại nộp cho dì Chu 10 vạn tiền viện phí.

Chu Hành đứng bên cạnh, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi: "Vi Vi, cảm ơn cô..."

18.

Ngày hôm sau, trên tang lễ.

Ngoại trừ một vài đối tác đang có hợp tác với công ty ra, thì đám bạn thân chí cốt cũng chẳng được bao.

Mọi người đều chỉ tế bái đơn giản rồi tự rời đi.

Tôi đang chuẩn bị tìm nhân viên công tác đẩy Chu Hành đi hỏa táng, thì hai người đột nhiên xuất hiện khiến tôi bất ngờ.

Ninh Nhạc, thế mà lại kéo ông xã của cô ấy - cậu hai nhà họ Thịnh - Thịnh Thiên Lăng, tới dự tang lễ của Chu Hành.

Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu đen, trên đầu đội mũ sa màu đen, khuôn mặt còn được trang điểm tỉ mỉ.

Mà cậu hai nhà họ Thịnh - người cô ấy đang khoác tay, cũng mặc một bộ âu phục được thiết kế riêng.

Trang phục của hai người này rời khỏi nhà tang lễ là có thể trực tiếp tham dự dạ tiệc luôn.

Chu Hành vốn đang núp trong góc, nhìn thấy Ninh Nhạc tới còn vô cùng vui mừng.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy người mà Ninh Nhạc đang khoác tay, thì ánh mắt như muốn phun ra lửa.

"Ninh Nhạc... Tại sao lại dẫn hắn tới đây? Tại sao lại khoác tay hắn?"

Đương nhiên Ninh Nhạc không nghe được tiếng gào thét của Chu Hành.

Cô ấy nhìn Thịnh Thiên Lăng một cách lấy lòng: "Thiên Lăng, đã tế bái xong rồi, chúng ta đi thôi."

Thịnh Thiên Lăng rút cánh tay ra, lạnh nhạt nói: "Không vội."

Con ngươi hẹp dài của hắn liếc ta một cái: "Quý tổng, tôi tới là để thông báo cho cô biết, ngày mai, tập đoàn Thịnh Thị của chúng tôi sẽ bắt đầu tiến hành thu mua khoa học kỹ thuật Đông Phương."

Khoa học kỹ thuật Đông Phương là công ty khoa học kỹ thuật mà tôi và Chu Hành cùng nhau lập nên, hoạt động kinh doanh chính là sản xuất năng lượng quang điện.

Chu Hành chiếm 51% cổ phần, tôi chiếm 49%.

Lúc đó, tôi nghĩ Chu Hành là nam chính, gây dựng sự nghiệp có thể làm ít công to cho nên mới để anh ta chiếm phần hơn.

Giọng điệu tôi không chút sợ hãi: "Thịnh tổng, khoa học kỹ thuật Đông Phương là tâm huyết của tôi và Chu Hành, tôi sẽ không bán."

Ánh mắt Thịnh Thiên Lăng trở nên vô cùng thâm thúy: "Quý tổng, tôi tới là để thông báo với cô, chứ không phải hỏi cô."

Hắn chìa tay ra trước mặt Ninh Nhạc.

Ninh Nhạc chần chờ một chút, thì lấy một phần văn kiện từ trong túi ra, đặt lên tay Thịnh Thiên Lăng.

19.

Khi Chu Hành nhìn thấy phần tài liệu này, trên mặt anh ta tràn đầy thù hận điên cuồng cùng tuyệt vọng.

Anh ta không nhịn được mà khàn giọng gào lên: "Ninh Nhạc, tại sao! Tại sao!!!"

"Anh đối với em tốt như thế! Tại sao lại phản bội anh!"

"Em nói em không có cảm giác an toàn, anh mới tặng nó cho em... Đây là sính lễ anh tặng em mà!"

Mãi tới khi nhìn thấy nội dung tài liệu, tôi mới biết được, tại sao Chu Hành lại trở nên dữ tợn kh ủng bố như thế.

Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Chu Hành cho Ninh Nhạc.

Trên hợp đồng viết rõ, Chu Hành tặng toàn bộ 51% cổ phần công ty của mình ở khoa học kỹ thuật Đông Phương cho Ninh Nhạc.

Hợp đồng không chỉ tìm luật sư viết, mà còn công chứng ngay tại chỗ.

Tôi xem ngày, là trước khi Chu Hành lĩnh giấy kết hôn với tôi.

Nói cách khác, thứ anh ta tặng là tài sản cá nhân khi anh ta còn độc thân, cho dù hiện tại tôi đã kết hôn với anh ta, thì cũng không có quyền đoạt lại.

Hiện tại, Ninh Nhạc nắm giữ 51% cổ phần của khoa học kỹ thuật Đông Phương, chỉ cần cô ấy đồng ý, thì tập đoàn Thịnh Thị có thể thu mua khoa học kỹ thuật Đông Phương bất cứ lúc nào.

Tôi cố gắng dằn xuống phẫn nộ đang chậm rãi sinh ra trong lòng!

Tên Chu Hành ngu xuẩn này, thật đáng ch//ết mà!

Rõ ràng khoa học kỹ thuật Đông Phương là do một tay tôi dốc sức tạo nên, từ sau khi Ninh Nhạc kết hôn, anh ta chưa từng nhúng tay vào.

Nếu không phải đều hưởng ké số mệnh nam chính của anh ta, thì tôi đã sớm lấy nhiều cổ phần hơn.

20.

Tôi lật xem hợp đồng chuyển nhượng mấy lần, đều không tìm mấy chút sơ hở nào.

"Quý tổng không cần nhìn nữa. Tôi có thể đi tới đây tìm cô, thì đã kiểm chứng được nó là thật hay giả rồi."

Tôi cười khẽ một tiếng: "Thịnh tổng thật đúng là bụng Tể tướng có thể chống thuyền nhỉ... Tôi còn tưởng anh không biết gì về mấy chuyện xấu giữa Chu Hành và Ninh Nhạc... Thật không ngờ, anh không chỉ biết, mà còn muốn dựa vào những chuyện thối nát này để phát tài."

Ninh Nhạc nghe tôi nói vậy, mắt trợn to như muốn phun ra lửa.

"Quý Vi, cô đừng có nói lung tung! Tôi vẫn luôn coi Chu Hành là anh trai. Anh ấy tặng cổ phần cho tôi hoàn toàn là nhớ ơn cha tôi năm đó, đã từng dẫn dắt anh ấy lúc mới khởi nghiệp."

"Người tôi yêu, từ trước tới nay chỉ có một mình Thiên Lăng thôi. Nếu không tôi đã không đưa cổ phần cho anh ấy."

Nếu linh hồn có thể hộc máu, chắc hẳn Chu Hành hiện giờ sẽ tức tới hộc máu.

Trả giá nhiều năm như vậy, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu, coi anh ta như anh trai.

Đã thế còn đưa tất cả gia sản của anh ta cho Thịnh Thiên Lăng nữa chứ.

Nếu khoa học kỹ thuật Đông Phương không phải là tất cả tâm huyết của tôi, thì bản thân tôi cũng muốn cười to ba tiếng.

Chu Hành, anh đúng là đáng đời!

Tôi quay đầu nhìn Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, Chu Hành đối xử với cô không tệ! Anh ta vừa mới ch//ết, cô lại nói những lời này ở ngay trên linh đường của anh ta, cô không có chút áy náy nào sao?"

Nghe tôi nói vậy, Chu Hành tràn đầy mong chờ nhìn Ninh Nhạc.

Khóe mắt Ninh Nhạc hiện lên tia bối rối: "Quý Vi, tôi biết cô ghen tị với tôi. Cô yêu Chu Hành nhiều năm như vậy, nhưng Chu Hành lại luôn lặng yên đứng bên cạnh tôi. Nhưng tôi thật sự chỉ yêu một mình Thiên Lăng mà thôi."

Chu Hành siết chặt nắm tay, vẻ mặt chán ghét, đánh tới mặt Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, cô là đồ tiện nhân..."

"Rõ ràng là cô nói với tôi, cô gả cho hắn chỉ là để duy trì nhà họ Ninh, người cô yêu vẫn luôn là tôi!"

"Rõ ràng là cô nói với tôi, Thịnh Thiên Lăng là đồng tính, hắn cưới cô 5 năm, nhưng tới giờ vẫn chưa từng chạm vào cô!"

"Tại sao???"

Mặc kệ anh ta vung bao nhiêu quyền vào mặt Ninh Nhạc, thì đều tiêu tan trong không khí.

21.

Nhìn bộ dạng cuồng nộ mà bất lực của Chu Hành, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tôi đưa video luật sư quay Ninh Nhạc cướp rể ngày hôm qua cho Thịnh Thiên Lăng xem.

"Thịnh tổng, xem một chút đi!"

Sau khi Thịnh Thiên Lăng xem xong thì khóe miệng vẫn mang ý cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt.

"Lúc trước, Ninh Nhạc đề nghị ly hôn, tôi đã đồng ý. Nhưng ngày hôm qua, cô ấy đã hoàn toàn tỉnh ngộ, không muốn ly hôn nữa."

"Để tỏ lòng xin lỗi, cô ấy đưa ra phần hồi môn hào phóng này, nói muốn tái giá lại với tôi lần nữa. Nếu Ninh Nhạc đã có thành ý như vậy, tôi cũng có thể bỏ qua những chuyện cũ lúc trước."

Tôi cười cười, một nụ cười đầy sự khinh bỉ: "Lúc trước còn nghe trong giới đồn đại, cậu hai nhà họ Thịnh luôn luôn đặt lợi ích lên đầu. Hiện tại, bởi vì miếng thịt béo khoa học kỹ thuật Đông Phương này, mà ngay cả sừng dài như vậy cũng nhẫn nhịn đeo lên. Thật sự là Lã Bất Vi thời hiện đại."

"Thịnh tổng, đừng cúi đầu, sừng sẽ rơi đấy."

Trên mặt Thịnh Thiên Lăng rốt cuộc xuất hiện vẻ giận dữ.

"Quý tổng, có thời gian đứng đây múa mép khua môi với tôi, không bằng quay về, nhanh chóng sắp xếp cho đám nhân viên tàn tật của cô đi."

"Tập đoàn Thịnh Thị chúng tôi, không tốt bụng như Quý tổng, nuôi nhiều đồ vô dụng như vậy. Một khi tôi tiếp quản khoa học kỹ thuật Đông Phương, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đuổi hết bọn họ đi."

Nói xong, Thịnh Thiên Lăng mang theo Ninh Nhạc rời đi.

22.

Ninh Nhạc à, Ninh Nhạc!

Đều là phụ nữ, tội gì làm khó phụ nữ chứ, tôi vốn đã định tha cho cô một mạng!

Nhưng cô thật đúng là không phải con người! Lại dám có ý đồ với khoa học kỹ thuật Đông Phương!

Mơ ước người của tôi, tôi nhịn.

Mơ ước tiền của tôi, tôi không nhịn nữa.

Tôi lấy điện thoại di động ra, bấm số luật sư.

Chu Hành nghe được nội dung cuộc trò chuyện, vẻ tuyệt vọng trên mặt biến thành vui mừng.

"Vi Vi, cám ơn cậu... Tới giờ mà cậu vẫn còn tình nguyện bảo vệ công ty giúp tôi."

"Trước đó, tôi thật sự là mắt mù... Tôi xin lỗi cậu, Vi Vi."

Khoa học kỹ thuật Đông Phương vốn là tâm huyết của tôi!

Hả, bảo vệ giúp anh ta ư?

Hệ thống: [Không phải tới giờ anh ta vẫn còn cảm thấy, bản thân có thể sống lại đấy chứ?]

23.

Buổi tối, tôi bảo hệ thống nhốt linh hồn Chu Hành ở ngoài cửa, ngủ một giấc ngon.

Nhưng sáng sớm, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Là giám đốc nhà máy phân bộ, gọi điện thoại cho tôi.

"Quý tổng, cô mau tới nhà máy đi, rất nhiều công nhân trong nhà máy đang đình công, gây sự!"

"Đơn hàng mà Chu tổng ký với Châu u có thời gian giao hàng rất gấp, nếu các công nhân tiếp tục náo loạn như vậy thì sẽ giao hàng trễ, tới lúc đó, chúng ta phải bồi thường cho đối phương tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần đấy."

Tôi cẩn thận hỏi giám đốc nhà máy mấy chi tiết, thì ra hôm nay vừa vào ca đã có mấy người loan tin đồn.

Nói rằng, bởi vì Chu Hành qua đời, nên tôi đã không còn tâm trí kinh doanh khoa học kỹ thuật Đông Phương nữa.

Vì vậy tôi sẽ bán khoa học kỹ thuật Đông Phương cho nhà họ Thịnh.

Nhưng nhà họ Thịnh chỉ mua đoàn đội cùng công nghệ điều khiển chip IC chính, còn tất cả công nhân viên khác thuộc công ty cùng với công nhân trong nhà máy phân bộ, nhà họ Thịnh không cần.

Mà sau khi tôi bán đi công nghệ chính của công ty, thì sẽ trực tiếp đóng cửa công ty cùng nhà xưởng, không bận tâm tới việc sống ch//ết của công nhân.

Thật sự là quá mức nực cười!

Lúc đầu, tôi và Chu Hành đầu tư toàn bộ nguồn lực của công ty, để mở rộng và phát triển chip IC điều khiển quang điện trong nước, chỉ vì có một ngày, chúng tôi không bị người khác kiểm soát nữa!

Sao tôi có thể bán nó đi cơ chứ!

Hẳn là Thịnh Thiên Lăng cảm thấy, bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nên mới muốn làm những chuyện ném đá giấu tay này, khiến tôi khó chịu.
 
Chương 4: Hoàn


24.

Tôi quyết định xuống nhà máy một chuyến, ổn định quân tâm.

Khi tôi tới đó, đã có mười mấy công nhân viên tụ tập ở cửa nhà máy.

Thấy tôi xuống xe, giám đốc cùng một vài quản lý cấp cao đi tới đón.

Mười mấy công nhân vien lập tức bu tới.

Chu Hành đứng cạnh đột nhiên biến sắc, lo lắng nói: "Vi Vi, cậu mau trở lại xe đi... Đám công nhân này không nói lý đâu."

Giống như là chứng minh lời Chu Hành nói, các công nhân bắt đầu nổi giận đùng đùng chất vấn.

"Quý tổng, có phải cô muốn đóng cửa nhà máy không?"

"Còn đống thiết bị phát điện quang điện của công ty, lắp đặt trong nhà chúng tôi thì phải làm sao? Lúc đó tôi đã tốn tận 20 vạn để lắp đặt đấy!"

"Đúng đấy, trả tiền đi..."

"Trả tiền cho tôi!"

Cũng khó trách các công nhân lại căm phẫn trào dâng như vậy. Nếu chỉ là mất đi một công việc, có lẽ bọn họ sẽ không phản ứng lớn như thế.

Nhóm công nhân này đã ký thỏa thuận với nhà máy, lắp đặt hệ thống quang điện vào nhà họ.

Bọn họ đã chi ra 20 vạn, mua thiết bị phát điện quang điện, lắp đặt tại nhà mình.

Lượng điện do thiết bị sản xuất ra, có thể bán cho lưới điện quốc gia, thu nhập hàng năm vào khoảng 10-15%.

Nhưng dự án này không thể hoàn vốn trong thời gian ngắn.

Nếu nhà máy thực sự đóng cửa, sau này những thiết bị đó có vấn đề, bọn họ sẽ không tìm được ai để bảo vệ quyền lợi của mình cả.

Mặc dù dự án quang điện hộ gia đình lúc ấy là hoàn toàn tự nguyện, cũng không kiếm được tiền từ công nhân viên. Nhưng số vốn đầu tư 20 vạn là một khoản tiền lớn đối với một công nhân nhà máy bình thường.

Tôi muốn giải thích, nhưng bọn họ hoàn toàn không nghe.

Bọn họ không ngừng chen lấn về phía trước, những ngón tay chất vấn đã sắp đâm thẳng vào mặt tôi.

Còn có mấy công nhân cảm xúc đặc biệt kích động, họ siết nắm tay răng rắc, hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

Mọi việc dường như sắp mất khống chế.

Giám đốc nhà máy cùng các quản lý cấp cao đã sắp không bảo vệ được tôi nữa.

Chu Hành cũng vội vàng lao tới muốn bảo vệ tôi, anh ta giận dữ hô to, muốn các công nhân lui về phía sau.

Thật là nực cười, lúc còn sống thì không thấy được những gì tôi bỏ ra, ch//ết lại đi giả vờ.

Trong lúc tôi đang lo lắng xem có nên rời đi trước hay không, thì lại có thêm một nhóm người từ trong nhà máy lao ra.

25.

Bọn họ có người khập khiễng, có người chột mắt, có người lại bị teo cơ...

Bọn họ chạy tới mà ngã trái ngã phải, nhưng lại chạy rất nhanh.

Bọn họ vọt tới trước mặt đám công nhân đang gây chuyện, bảo vệ tôi ở phía sau.

"Ai dám bắt nạt Quý tổng?"

Bọn họ thấp bé, nhưng khí thế lại như cầu vồng, lập tức trấn trụ được đám công nhân đang nổi giận.

Những người này chính là số công nhân "tàn phế" mà Thịnh Thiên Lăng nhắc tới, là do tôi chống lại mọi ý kiến phản đối, tuyển dụng bọn họ vào.

Tôi và Chu Hành lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, khi gây dựng sự nghiệp cũng trải qua đủ chuyện khó khăn và thăng trầm.

Khi đó, chúng tôi đã hẹn sẵn, chờ tới khi bản thân có năng lực rồi thì sẽ giúp lại những người khác bằng khả năng mình có thể.

Nhưng sau khi khoa học kỹ thuật Đông Phương có quy mô nhất định, tôi đề xuất cung cấp thêm cương vị việc làm cho nhân viên khuyết tật, thì lại bị Chu Hành từ chối thẳng.

"Quý Vi, làm doanh nghiệp không phải làm từ thiện. Cậu không được lòng dạ đàn bà..."

Không còn cách nào, tôi chỉ có thể uy hiếp Chu Hành bằng việc tôi sẽ rời khỏi khoa học kỹ thuật Đông Phương, lúc ấy anh ta mới buộc phải đồng ý.

Sau đó, một đoạn video quay cảnh, những người khuyết tật của công ty sau giờ làm việc, đã được lan truyền trên Internet. Chuyện này đã giúp cho danh tiếng của hình ảnh của khoa học kỹ thuật Đông Phương được nâng cao hơn rất nhiều.

Lúc Chu Hành ch//ết, tôi không rơi một giọt nước mắt.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy những công nhân khuyết tật đang đứng trước mặt, tôi lại muốn rơi nước mắt.

Chu Hành à, anh mở to cặp mắt chó của anh mà nhìn cho rõ!

Một cái hợp đồng chuyển nhượng của anh, suýt chút nữa đã đập vỡ bát cơm của bao nhiêu con người!

26.

Tình hình nhanh chóng được kiểm soát.

Tôi thu hồi vẻ lạnh nhạt của mình, ánh mắt trở nên sắc bén và thẳng thắn.

"Có lời đồn nói, Chu Hành ch//ết rồi tôi sẽ bán khoa học kỹ thuật Đông Phương đi. Xin hỏi, tại sao tôi lại phải bán nó đi?"

"Giám đốc tài vụ của khoa học kỹ thuật Đông Phương là bạn tốt của tôi, giám đốc nhân sự là bạn học mười mấy năm của tôi, giám đốc kỹ thuật là tôi dùng số tiền lớn mời về. Các khoản trợ cấp chính phủ mà khoa học kỹ thuật Đông Phương nhận được là do tôi thương lượng được, 80% nghiệp vụ của công ty này là do tôi nghiên cứu phát triển."

"Hôm nay tôi có thể kiêu ngạo mà nói một câu. Khoa học kỹ thuật Đông Phương không có Chu Hành thì vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng không có Quý Vi tôi thì không được. Tôi có thể dẫn dắt khoa học kỹ thuật Đông Phương đi tới ngày hôm nay, chỗ dựa của tôi chưa bao giờ là Chu Hành."

"Chỗ dựa của tôi vẫn luôn là chính tôi!"

"Hôm nay, các vị ở đây nếu bằng lòng tin tưởng Quý Vi tôi, thì lập tức quay lại làm việc! Nếu không tin thì đi tìm nhân sự, nghỉ việc! Chuyện như ngày hôm nay, tôi chỉ tha thứ một lần này đây. Nếu còn có lần sau, tôi sẽ đuổi thẳng!"

Lúc này, người công nhân chỉ có một cánh tay đứng bên cạnh tôi gào to một câu: "Quý tổng, chúng tôi tin tưởng cô."

"Đúng đúng, chúng tôi đều tin tưởng cô!"

"Nhanh nhanh, quay về làm việc đi..."

Sau khi có người dẫn đầu, các công nhân khác đều đi vào trong nhà máy...

Ánh mắt Chu Hành trở nên nóng rực, sáng quắc.

"Vi Vi, tôi chưa thấy dáng vẻ thẳng thắn tới tùy ý của cậu như vậy, thật mê người...."

Hệ thống: [Cút xa một chút, đừng dính tới đây.]

27.

Tôi vừa trở lại công ty, Ninh Nhạc đã dẫn theo đoàn luật sư của tập đoàn Thịnh Thế tới.

Tôi nói bảo vệ đuổi bọn họ ra ngoài.

Tiểu công chúa Ninh Nhạc của chúng ta sao có thể chịu nổi sự ấm ức này.

Cô ta thừa dịp bảo vệ không chú ý, trực tiếp quẹt thẻ đi vào thang máy chuyên dụng của giám đốc, xông ào ào vào văn phòng tổng giám đốc.

Đương nhiên, người ngồi ở văn phòng tổng giám đốc hiện tại là tôi.

"Quý Vi, tại sao không cho chúng tôi vào? Cô cho rằng có thể trốn tránh được sao?"

Tôi khẽ nhướn mày, lạnh lùng nhìn về phía Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, ngoan ngoãn trở về là bà Thịnh của cô đi, tôi sẽ thả cho cô một con đường sống."

Ninh Nhạc hừ một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự khinh thường: "Quý Vi, tới bây giờ mà cô vẫn còn cứng miệng thế?"

"Tôi rất ngạc nhiên! Sao cô ở trước mặt tôi, lại vẫn có thể bày ra cái dáng vẻ nhìn thấu mọi chuyện như vậy chứ? Rõ ràng, từ đầu tới cuối, tôi đều dẫm nát cô dưới lòng bàn chân!"

Trên mặt Chu Hành toát ra vẻ chán ghét, nhìn Ninh Nhạc mặt mày dữ tợn giống như chưa từng quen biết cô ta.

"Ninh Nhạc, rốt cuộc cô đã lừa tôi bao nhiêu chuyện? Cô nhìn lại xem dưới bộ da ngây thơ tươi sáng của mình đã cất giấu linh hồn vặn vẹo tới cỡ nào!"

Lời kế tiếp của Ninh Nhạc, trùng hợp sao đã trả lời hết các vấn đề của anh ta.

"Quý Vi, cô chỉ là con gái của một người hầu, cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy! Cô phải giống như một đống sắt rỉ, nát vụn dưới đất. Lần đầu tiên tôi gặp cô và Chu Hành đã rất chán ghét hai người, chán ghét ánh mắt không hề sợ hãi của hai người! Rõ ràng tôi mới là cô chủ của nhà họ NInh, vì sao ánh mắt hai người nhìn tôi lại không hề có chút khúm núm nào."

"Tình cảm giữa cô và Chu Hành càng sâu đậm, thì tôi càng muốn phá hoại nó."

"Bằng không, sao có thể chứng minh được mị lực của tôi? Ở trước mặt Chu Hành, tôi luôn giả vờ mình là một cô công chúa không rành việc đời. Thế mà anh ta tin thật."

"Việc mua túi Chanel năm đó là tôi cố ý, tôi giả vờ như không biết anh ta không mua nổi! Tôi muốn xem thử Chu Hành có thể vì tôi làm tới mức nào? Sau đó, khi anh ta đi hỏi tiền từ chỗ bà mẹ người hầu kia, tôi thật sự rất vui vẻ..."

Chu Hành tức giận tới mức hai mắt phóng hỏa, răng nanh cắn chặt, toàn thân không kìm được mà run lên.

Anh ta nhìn chằm chằm Ninh Nhạc, như muốn cắn rơi một miếng thịt trên người cô ta: "Tiện nhân! Cô là con tiện nhân... Chu Hành tôi thật sự là mắt mù tâm cũng mù!"

Đương nhiên Ninh Nhạc không nhìn thấy dáng vẻ kh ủng bố đó của Chu Hành, tiếp tục nói: "Tôi còn lừa anh ta rằng, Thịnh Thiên Lăng là đồng tính, chưa từng chạm vào tôi. Tôi tiếp tục treo anh ta ở đó, chính là để cô không có được anh ta! Cho dù là rác tôi không cần, thì loại người như cô cũng không xứng có được."

"Quý Vi, cô cũng đủ thâm tình! Ở bên cạnh anh ta làm li3m cẩu 25 năm, nhưng anh ta tình nguyện cưới một người đã kết hôn như tôi, cũng không cần cô! Cho nên, cô dựa vào cái gì mà vênh váo tự đắc?"

Chu Hành gần như muốn nổ tung, nhưng cuối cùng anh ta lại bay trở về bên cạnh tôi.

Hai mắt anh ta đỏ bừng, đẫm lệ: "Vi Vi, xin lỗi... Xin lỗi! Đều là lỗi của anh!"

"Rõ ràng là anh từng yêu em như vậy, tại sao sau đó lại bị loại đàn bà này hấp dẫn cơ chứ! Rõ ràng khi anh mua cho em đôi giày chơi bóng có 20 đồng thì đã áy náy muốn điên rồi. Tại sao sau khi anh có tiền lại chỉ nhớ mua đồ cho Ninh Nhạc!"

"Em yêu anh như vậy, nhưng anh lại dốc hết lòng yêu Ninh Nhạc... lần lượt lợi dụng lòng tốt của em đối với anh, lần lượt cho em hy vọng rồi lại khiến em thất vọng. Kỳ thật, anh cũng rác rưởi như Ninh Nhạc, anh không xứng với em! Vi Vi... Nếu có kiếp sau..."

Tôi thật sự không muốn nghe Chu Hành kể lể nữa, cười lạnh với Ninh Nhạc: "Ninh Nhạc, cô hỏi tôi dựa vào cái gì?"

"Dựa vào việc tôi bây giờ là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Đông Phương, cho dù cô đã trèo được lên cậu hai nhà họ Thịnh, thì vẫn phải gọi tôi một tiếng Quý tổng. Cho dù cô chiếm được 51% cổ phần của khoa học kỹ thuật Đông Phương, thì cô cũng chỉ có thể dùng hai tay dâng lên để lấy lòng hắn. Nhưng tôi, có thể đưa khoa học kỹ thuật Đông Phương ra thị trường."

28.

Tôi vừa dứt lời, Thịnh Thiên Lăng đã dẫn theo đoàn luật sư, xông vào phòng làm việc của tôi.

"Đưa ra thị trường? Quý tổng không khỏi quá coi thường Thịnh Thiên Lăng tôi rồi đó?"

Tôi thả người, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt sắc bén nhìn đoàn người vừa xông vào văn phòng mình.

"Thịnh tổng dẫn theo nhiều người như vậy xông vào công ty của tôi, có phải là quá tự đắc rồi không?"

Thịnh Thiên Lăng khẽ cười một tiếng: "Công ty này sắp đổi thành họ Thịnh rồi, Quý tổng cần gì phải so đo nhiều như thế chứ?"

Tôi cười lạnh đáp: "Xem ra luật sư của tôi chưa đủ trách nhiệm rồi, thế mà tới bây giờ mọi người còn chưa nhận được lệnh triệu tập của tòa án nữa!"

Sắc mặt Thịnh Thiên Lăng vẫn chưa biến đổi: "Quý tổng vẫn chưa từ bỏ ý định sao? Tôi đã nói với cô rồi, bản hợp đồng cho tặng kia, tuyệt đối không có vấn đề."

Tôi gật đầu: "Tôi biết, bản hợp đồng kia không có vấn đề gì cả!"

"Nhưng tôi khởi tố Ninh Nhạc tội sơ suất khiến chồng tôi thương nặng/t//ử vo//ng."

"Cô ta đã xâm phạm quyền sống/quyền thân thể của chồng tôi. Tôi sẽ nộp đơn lên tòa án xin hủy bỏ hợp đồng cho tặng kia."

Sắc mặt Ninh Nhạc khẽ biến: "Quý Vi, cô đang ngồi đó nói bừa cái gì thế?"

Khóe miệng tôi nở một nụ cười nhạt: "Có phải tôi nói bừa hay không, thì cứ để cho tòa án phán đi! Mấy người mau chóng cút đi, không là tôi báo cảnh sát đấy!"

Thịnh Thiên Lăng cùng Ninh Nhạc bị tôi đánh trở tay không kịp, cụp đuôi chạy mất.

29.

Ngày hôm sau, luật sư gọi điện thoại, báo tôi tới ký giấy đồng ý giải phẫu.

Để tìm ra nguyên nhân cái ch//ết của Chu Hành, thì cần phải giải phẫu th//i th//ể của anh ta.

Giải phẫu sẽ lấy các khí quan quan trọng ra kiểm tra một lượt, trong đó có cả đại não, tiểu não.

Nếu như lúc trước, Chu Hành còn ôm chút hy vọng bản thân có thể sống lại, vậy thì bây giờ đã hoàn toàn vô vọng.

Bởi vì thân thể này đã bị xẻ thành mảnh nhỏ, không cách nào trở về được nữa.

Nhưng Chu Hành lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi, lạnh nhạt nói: "Vi Vi, nếu làm vậy có thể bảo vệ được khoa học kỹ thuật Đông Phương, anh đồng ý."

"Vi Vi, chỉ là anh thật sự rất muốn, có thể ôm em một lần nữa..."

Một tuần sau.

Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có.

Đầu tiên, sau khi khám nghiệm toàn diện th//i th//ể, người ta xác định nguyên nhân t//ử vo//ng của Chu Hành là vỡ động mạch chủ do say rượu thời gian dài. Kể cả có đưa tới bệnh viện kịp thời, thì căn bệnh này vẫn có tỷ lệ sống rất nhỏ.

Thứ hai, chấn thương vùng sau não Chu Hành khiến anh ta bị sốc xuất huyết, xét theo trình độ nào đó thì nó làm tăng tốc thời gian t//ử vo//ng của Chu Hành.

Thứ ba, cả hai yếu tố trên đều dẫn tới t//ử vo//ng.

Lúc tôi xem báo cáo khám nghiệm, thì Chu Hành cũng đang xem cùng.

Anh ta ôm đầu, đau khổ ngồi xổm trên đất: "Tất cả đều là do anh gieo gió gặt bão, anh hủy hoại thân xác mình vì Ninh Nhạc... Cuối cùng còn bị cô ta tự tay hại ch//ết..."

Có phần báo cáo này, ít nhất Ninh Nhạc sẽ bị kết tội sơ suất gây thương tích nghiêm trọng.

Với tư cách là người nhận, cô ta đã xâm phạm nghiêm trọng quyền thân thể và quyền sống của người hiến tặng là Chu Hành.

Mà với tư cách là người đại diện hợp pháp của Chu Hành, tôi có thể yêu cầu tòa án hủy bỏ hợp đồng cho tặng của cô ta.

Một tháng sau, Ninh Nhạc bị bắt giam vì tội sơ suất gây thương tích.

Đồng thời, trên mạng nổ ra một vụ bê bối cực lớn của tập đoàn Thịnh Thị.

"Người cầm lái của tập đoàn Thịnh Thị - Thịnh Thiên Lăng, lợi dụng hợp đồng cho tặng của tình nhân vợ mình, để thâu tóm khoa học kỹ thuật Đông Phương."

"Ghê chưa! Người phụ nữ đã kết hôn này có sức hấp dẫn cỡ nào, mà có thể làm cho cố tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Đông Phương tặng cho mình 1 tỷ vậy!"

"Tình nhân đã kết hôn đoạt chú rể trong lễ cưới, lại làm cho chú rể hồn lìa khỏi xác trong lễ cưới!"

Không bao lâu sau, tài khoản wechat chính thức của tập đoàn Thịnh Thị đăng bài:

"Ngài Thịnh Thiên Lăng đã từ chức chủ tịch tập toàn Thịnh Thị, người tiếp nhận là ngài Thịnh Thiên Phi."

30.

Những ngày này, không có lúc nào là Chu Hành không cầu xin sự tha thứ của tôi.

Hệ thống nói cho tôi biết, anh ta sắp tiêu tán rồi.

Một mình tôi đi vào sân thể dục - nơi chúng tôi đã nắm tay nhau lần đầu tiên.

Mặt trời đã sắp xuống núi, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp nhuộm đỏ bầu trời, vừa đẹp vừa cô đơn.

Linh hồn Chu Hành càng ngày càng mờ nhạt, dường như gió thổi qua thôi là nó sẽ tan vào trong không khí.

Anh ta đi bên cạnh tôi, có ý muốn nắm tay tôi.

Tôi than nhẹ một tiếng: "Chu Hành, rời đi thôi."

Lúc này, Chu Hành lại không hề kinh ngạc vì tôi có thể nhìn thấy anh ta.

"Vi Vi, thì ra em có thể nhìn thấy anh... Thì ra những gì hệ thống kia nói đều là thật..."

"25 năm này, em ở bên cạnh anh đều là để chinh phục anh. Nếu chinh phục thất bại thì anh sẽ ch//ết."

"Cho nên, 25 năm qua, mặc kệ anh đối xử với em như thế nào, vì cứu mạng anh mà em đều không ngừng tha thứ cho anh."

Hệ thống, mi biết cách nói chuyện thật đấy!

Ngay cả ch//ết cũng phải làm Chu Hành áy náy!

Chu Hành nghẹn ngào nói: "Vi Vi, nếu có kiếp sau..."

Anh ta còn chưa nói hết câu, "bụp" một tiếng, linh hồn của anh ta lập tức tiêu tán trong không khí.

Hệ thống: [Tôi đá anh ta đi đầu thai rồi!]

[Ký chủ, có mở nhiệm vụ tiếp theo chưa?]

Tôi: "Vậy mẹ tôi cùng khoa học kỹ thuật Đông Phương phải làm sao?"

[Thân thể của cô ở thế giới này sẽ do một phân thân của cô tiếp quản. Cô có thể lý giải là mỗi thế giới song song đều có một cô!]

Tôi: "Vậy mở ra thế giới tiếp theo đi."

Ngoại truyện khôi hài (Vui lòng không kết hợp với cốt truyện chính)

Chu Hành: "Tôi đã biết được chân tướng từ những linh hồn khác rồi! Hệ thống chó kia trả mạng lại cho tôi!"

"Những người chinh phục khác nếu thất bại, thì đều sẽ bị xóa sổ. Sao tới lượt tôi thì tôi lại là người bị xóa sổ hả?"

"Tôi đã kết nối liên lạc được với Chủ thần rồi! Hệ thống chó chờ ch//ết đi! Dựa theo phương pháp quản lý hệ thống của mấy người. Nếu mi tùy tiện xóa sổ người khác, thì sẽ bị thanh trừ ngay lập tức!"

Chủ thần: [Hệ thống, những gì anh ta nói là thật hả?]

Hệ thống: [Chào buổi sáng, cha!]

Chu Hành: "Hở."

Chu Hành chậm chạp gào thét: "Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà xóa sổ tôi! Không công bằng!"

Hệ thống hừ lạnh một tiếng: [Dựa vào 25 năm nay, cô ấy đã làm tới cực hạn khả năng của mình.]

[Thời học sinh, bởi vì anh là nam chính, nên chuyện học tập đối với anh dễ như trở bàn tay. Còn Quý Vi, để có thể sánh vai với anh, mỗi sáng đều dậy vào 5 giờ, 12 giờ đêm mới ngủ. Thành tích của cô ấy còn từng vượt qua cả anh một thời gian.]

[Lúc hai người gây dựng sự nghiệp, thì là nhờ Quý Vi nhìn thấy cơ hội sản xuất quang điện và nắm bắt nó. Sau khi công ty có quy mô nhất định, thì là cô ấy thông báo tuyển dụng một lượng lớn người khuyết tật, cho bọn họ công ăn việc làm. Sau đó có người chụp được đăng lên mạng, một đêm thành hot search, mới giúp tên tuổi công ty của hai người trở nên nổi tiếng.]

[Tuy mục đích khi đi vào thế giới này của cô ấy là chinh phục anh, nhưng Quý Vi chưa có một khoảnh khắc nào buông thả bản thân. Còn anh thì sao, chỉ biết say rượu yêu đường! Cho nên, vì sao tôi lại phải vì một tên rác rưởi như anh mà xóa bỏ cô ấy?]

Chủ thần: [Chậc chậc, con trai ta thật biết ăn nói.]

Hệ thống: [(*^_^*)]

- --HẾT---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom