Cập nhật mới

Dịch Full Xem Mắt Với Bạn Trai Cũ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,271
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Xem Mắt Với Bạn Trai Cũ

Xem Mắt Với Bạn Trai Cũ
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Sau khi chia tay, que thử thai của tôi lên hai vạch.

Gia đình đã sắp xếp một buổi hẹn xem mắt.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể bất chấp đi gặp vị thiếu gia tiêu tiền như nước kia.

Tôi muốn hỏi, liệu anh ấy có thể hạnh phúc khi sắp được làm cha không.

Vừa bước vào cửa, tôi phát ngốc luôn rồi.

Bạn trai cũ đang ngồi trên ghế với khuôn mặt đen như đít nồi.

Khi thấy tôi xuất hiện, anh ấy vô cùng kinh ngạc.

Mẹ tôi nhiệt tình giới thiệu: "Y Y, đây là người thừa kế của nhà họ Cố."...

Không phải anh ấy nên ở công trường để chuyển gạch vào giờ này sao?

Bạn trai cũ đứng dậy, nhìn tôi cười nửa miệng: “Hôm nay em không cần đến nhà hàng làm phục vụ à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,271
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Sau khi chia tay, que thử thai của tôi lên hai vạch.

Gia đình đã sắp xếp một buổi hẹn xem mắt.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể bất chấp đi gặp vị thiếu gia tiêu tiền như nước kia.

Tôi muốn hỏi, liệu anh ấy có thể hạnh phúc khi sắp được làm cha không.

Vừa bước vào cửa, tôi phát ngốc luôn rồi.

Bạn trai cũ đang ngồi trên ghế với khuôn mặt đen như đít nồi.

Khi thấy tôi xuất hiện, anh ấy vô cùng kinh ngạc.

Mẹ tôi nhiệt tình giới thiệu: "Y Y, đây là người thừa kế của nhà họ Cố."

Không phải anh ấy nên ở công trường để chuyển gạch vào giờ này sao?

Bạn trai cũ đứng dậy, nhìn tôi cười nửa miệng: “Hôm nay em không cần đến nhà hàng làm phục vụ à?”

1.

Khi gặp Cố Nguyên là lúc tôi đang tức giận bỏ nhà đi.

Bố tôi chặn thẻ, tịch thu cả nhà và xe.

Dựa trên nguyên tắc không nhận sự trợ giúp của gia đình ngay cả khi sắp chết đói, tôi đã nộp đơn xin làm phục vụ trong một khách sạn.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi cưỡng hôn anh.

Không trách tôi được, gạch lát nền kỳ quái, dì vệ sinh cũng kỳ.

Khách sạn năm sao cũng siêng dọn một cách quá đáng.

Cố Nguyên, người bị tôi cưỡng hôn, đôi má ửng hồng, đường nét thanh tú và làn da gần như mọng nước.

Tôi muốn nói: "Xin lỗi, ngài có sao không?"

Mở miệng ra lại thành: "Xin lỗi, anh có để ý không? Nếu có thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

Cố Nguyên sửng sốt một chút, rất nhanh cong môi cười:

"Được!"

Tôi: "!"

Người đã đẹp thì thôi đi, giọng còn gợi cảm như vậy.

Chắc ông trời thấy tôi nghèo nên mới ban cho tôi một anh chàng đẹp trai bù vô.

Chỉ là anh chàng đẹp trai dường như không có nhiều tiền lắm, *quần áo trên người như được chắp ghép lại.「一身拼夕夕的穿搭」

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến nét đẹp của anh ấy.

Cố Nguyên chờ tôi tan làm.

Trên đường đi, anh ngượng ngùng đến mức không dám nắm tay tôi:

“Em ở đâu? Anh đưa em về.”

Anh nói, con gái về một mình vào buổi tối không an toàn.

Nghe xem, người bạn trai chu đáo này là một báu vật.

Tôi bẽn lẽn nói: "Nhà em nghèo, là nhà thuê, đang làm phục vụ bưng bê."

Không ngờ, Cố Nguyên đột nhiên nắm lấy tay tôi, nghiêm túc nói:

"Nhà anh cũng nghèo, chúng ta có tay chân và còn trẻ, cùng nhau nỗ lực. Về phần công việc, không phân biệt địa vị cao thấp”

Cách nhìn đời siêu tích cực nha! 「三观超正哎!」

Tôi không nhịn được hỏi: “Công việc của anh là gì?”

Trong mắt Cố Nguyên xuất hiện vẻ hoảng sợ, anh dừng một chút, sau đó chỉ vào một cao ốc đang xây dở cách đó không xa:

"Anh làm việc ở đó."

"Ồ...hóa ra là công nhân chuyển gạch!"

Thảo nào thấu hiểu tâm tư nguyện vọng của người lao động, tôi vỗ vai anh và nói: "Bạn trai, ‘Tiền đồ vô lượng’ nha!"

Cố Nguyên ngây ra một lúc, sau đó cười nói: "Em cũng vậy!"

Kể từ đó, mỗi khi đi làm, tôi đều ngang qua chỗ Cố Nguyên làm việc.

Anh mặc đồ bảo hộ lao động, đứng bên đường để chờ tôi.

Túi áo của anh giống như một chiếc túi của Doraemon, đôi khi anh lấy ra bánh bao và sữa đậu nành, có lúc lại là xíu mại kèm sữa bò.

Có cả Mousse dâu.

Tôi nhìn bao bì đóng gói tinh xảo và nhận ra đó là tiệm bánh tôi thường ăn.

Lúc trước, mua một lần mười cái không chớp mắt. Nhưng bây giờ với mức lương bốn, năm nghìn một tháng của tôi, đó hiển nhiên là điều xa xỉ.

Thật là đau lòng, tôi cẩn thận dùng thìa múc một miếng đưa lên miệng, cảm động nói: "Chắc đắt lắm hả? Lương tháng của anh chỉ có tám nghìn, mua một cái bánh với giá này thì lãng phí quá."

Cố Nguyên siết chặt tay tôi, đút tôi ăn.

Nhíu mày nói: "Mua đồ ăn cho em thì sao có thể nói là lãng phí? Hay là... em không thích ăn?"

Làm sao lại không thích?

Tôi bỏ nhà đi một tháng, sống tằn tiện đến mức *miệng không hót nổi một tiếng chim.

「嘴里都快淡出个鸟来了」

Tối qua khi đi ngang qua tiệm bánh kia, chỉ liếc qua cửa sổ vài lần, Cố Nguyên lại nhớ kỹ.

Tôi ôm lấy anh, hôn lên khóe miệng:

"Cám ơn anh, anh thật tốt với em!"

Cố Nguyên vui vẻ: "Chỉ cần em thích ăn,... Sau này anh sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua đứt tiệm đó cho em!"

Chà!

Hy vọng thường bắt đầu rất đẹp, nhưng thực tế thì rất khó nhằn.

「原望很美好,现实很骨感」

Theo như tôi biết, tiệm bánh này dù cho có đưa bao nhiêu tiền cũng đều không bán.

Kết quả là ngày hôm sau, khi thức dậy, tôi đã thấy tin tức cửa hàng bánh ngọt đã được mua bởi một người mua bí ẩn.

Tôi?

Ai giỏi thế?

2.

Trên ghế đá ven đường.

Ăn xong bữa sáng Cố Nguyên đưa, tôi mơ hồ:

"Nghe nói là cửa hàng bánh Mo Royal đã được thu mua, cũng không biết là ai đã chi mạnh tay như vậy!"

Cơ thể Cố Nguyên bên cạnh rõ ràng là hơi cứng lại, gượng cười: "Em...... biết hết tất cả rồi?"

Nghĩ đến hôm qua anh vừa nói sẽ mua tiệm bánh đó cho tôi, đáy lòng chợt mềm lại, an ủi: “ y da, anh đừng buồn, người giàu có muốn đốt tiền thôi.”

Khóe miệng của Cố Nguyên giật giật, giống như còn buồn hơn.

Đàn ông có lòng tự trọng rất mạnh, tôi hiểu mà!

"Anh à, thật ra em rất vui nếu được ăn bánh anh mua, còn về chuyện cửa tiệm đó..."

Lời còn chưa dứt, điện thoại trong túi rung lên.

Ghi chú: 【Cáo già】

Là người cha độc ác của tôi.

Tôi có chút áy náy, lập tức nhét nốt chỗ bánh còn lại vào tay Cố Nguyên, chạy sang một bên nghe điện thoại.

"Y Y à, bố đã nghĩ kỹ rồi, nếu con nhớ nhà thì về nhà đi, con nói xem, bố mẹ đã cưng chiều con hơn hai mươi năm nay rồi, làm sao con có thể chịu đựng được khổ cực bên ngoài nổi!"

Khổ không?

Tôi ngoái đầu nhìn Cố Nguyên cách đó không xa, lòng ngọt như được rót mật.

Lần này không cứng rắn nữa, cho nên là đang phát ‘thẻ gia đình’ cho tôi!

Tôi biết chính xác ông ấy đang nghĩ gì.

Vài năm gần đây không hiểu sao đột nhiên mẹ tôi lại thích đi du lịch, là kiểu vòng quanh thế giới.

Trong vòng hai năm mà bà đã đi nước ngoài bốn lần, bỏ bố tôi ở nhà với chiếc não yêu đương, làm cho ông ấy gấp muốn c h ế t.

Hận không thể gọi điện thoại cho bà hai mươi tư giờ một ngày.

Nói một cách uyển chuyển là: Vợ tôi quá ngây thơ, sợ cô ấy bị lừa.

May mắn thay, sau khi ăn thức ăn cho chó trong nhiều năm, tôi đã phát triển khả năng miễn dịch.

Vì vậy, ông ấy bắt đầu PUA tôi.

Ông ấy muốn tôi tiếp nhận công ty, lý do là ông đã lớn tuổi rồi, không quản nổi nữa.

Tôi thấy rõ ràng là ông muốn đi du lịch vòng quanh thế giới với mẹ tôi, cho nên mới nóng lòng giao lại công ty.

Chỉ cần tâm lý yếu một chút thôi là đã bị ông ấy lừa rồi.

"Lão Diêm, như đã nói, con muốn sống một cuộc sống đủ ăn đủ mặc bằng nỗ lực của chính mình!"

"Này! con gái, con còn giận bố sao? Đó chỉ là lời nói lúc tức giận thôi.”

"Hừ!"

“Đừng nói chuyện này nữa, Y Y, con có biết ai đã mua bánh MO Royal không?”

Cái khác thì không có hứng thú, nhưng tôi rất quan tâm với chuyện này.

Lúc đầu, tôi năn nỉ bố nói chuyện với bên kia, ra giá năm triệu họ cũng không bán.

Tiệm bánh nói bọn họ không cần tiền, chỉ cần tình.

"Vậy bố nói đi, là ai mua?"

Người cha độc ác lại cố tình giữ bí mật: "Đoán xem?"

"Lão Diêm, đừng nói nhảm nữa! Nếu không muốn nói thì con tắt máy.”

"Đừng, đừng, để bố nói. Con có còn nhớ cậu học sinh giỏi nhà họ Cố mà bố đã yêu cầu con đi xem mắt không?"

Hình như có chuyện đó, gọi là Cố gì nhỉ?

Bố tôi nói tiếp: “Y Y, con thử nghĩ xem, bây giờ cậu ấy đã mua lại cửa hàng bánh yêu thích của con, chỉ cần hai đứa kết hôn, con muốn ăn bánh lúc nào, còn không phải là chỉ tốn vài phút thôi sao?”

Sự thật đúng là như vậy, bánh ngọt của MO Royal bán với số lượng có hạn mỗi ngày, nếu không đặt trước sẽ không thể mua được.

Nhưng nếu chỉ vì vài cái bánh mà phải đi xem mắt theo nguyện vọng của cha mình để thừa kế công ty, không phải là quá không có tiền đồ rồi sao?

“Lão Diêm, bố đang coi thường con gái mình phải không?”

3.

Đối mặt với sự cám dỗ, tôi cúp điện thoại một cách dứt khoát.

Thấy tâm trạng tôi không tốt, Cố Nguyên đi tới, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao đâu, bố em đang càm ràm thôi."

Tôi vòng tay ôm lấy anh, nũng nịu: "Cố Nguyên, chúng ta phải nỗ lực gấp đôi để làm những chiếc bánh ngon hơn MO Royal!"

"Hả?" Cố Nguyên ngạc nhiên nhìn tôi.

"Anh chưa biết à, người thu mua cửa hàng bánh ngọt cũng họ Cố! Nhưng hắn không bằng anh, đẹp trai lại chăm chỉ, còn tên họ Cố đó là loại phá gia chi tử!"

Nét mặt của Cố Nguyên làm sao mà hơi khó diễn tả vậy?

Anh ấy thận trọng hỏi tôi: "Y Y, sao em lại có ác cảm với vị thiếu gia đó vậy?"

Đầu năm nay không phải phổ biến câu ‘Thà ngồi khóc trên xe BMW chứ không muốn cười trên xe đạp.’ sao.

Không phải anh đang lo lắng tôi sẽ ghét bỏ anh chứ?

Thề là tôi vội vàng nói: "Đúng rồi, em rất không thích cái loại phú nhị đại đó! Anh không biết đâu, em đã gặp những người có tiền ở khách sạn, có một số người trong bọn họ là loại nhà giàu mới nổi, rất kiêu ngạo và không lịch sự. Không như chúng ta... những người nghèo chăm chỉ, đúng không?"

Tôi thuộc một ‘số người’ khác......

Cố Nguyên khẽ gật đầu, trầm ngâm đưa lại chiếc bánh bao còn nóng hổi trên tay cho tôi.

"Thơm quá!"

Chưa kể là, món bánh bao hấp này có lớp vỏ dày, nhân nhiều, bên trong là tôm, thịt bò, nấm… ăn lần nào cũng thấy khác nhau.

"Bánh bao hấp này anh mua ở đâu vậy? Rất khác với những cái em mua được."

Cố Nguyên sửng sốt một chút, trong mắt hoảng sợ:

"Đây là nhà anh...người nhà làm."

Tôi không thể không giơ ngón tay cái và khen ngợi: "Oa........Là mẹ hay bà của anh? Tay nghề thật tuyệt vời!"

Cố Nguyên chỉ cười và không nói gì.

Chúng tôi ăn sáng cùng nhau, sau đó mỗi người đi làm.

Vào giờ nghỉ trưa, mẹ tôi gọi điện: "Bé cưng, về đi, nhà thuê thì làm sao ở được? Mẹ đã phê bình bố con rồi. Lão già c h ế t tiệt đó không nên nói với con những lời như thế.

Mẹ tưởng tôi còn giận bố nên không chịu về nhà.

Cũng không phải hoàn toàn vì lý do này.

Tôi cũng biết bản thân làm được những thứ gì, có thể quản lý tốt chính mình, nhưng loại công việc tiếp quản công ty như thế này thì, xin hãy thứ lỗi cho tôi.

Điều quan trọng nhất là sau hơn 20 năm được bố mẹ chăm sóc, tôi cũng muốn nhảy ra khỏi vùng an toàn để xem bản thân có thể làm nên trò trống gì không.

Trước đây, làm nghiên cứu sinh, phục vụ không phải kế hoạch lâu dài.

Nhưng Cố Nguyên là một biến số trong kế hoạch của tôi.

Bây giờ nhìn lại, nếu muốn nói chuyện yêu đương thì phải tiếp tục đi làm phục vụ, không thể về nhà được. Ai bảo tôi thích anh ấy chứ.

"Mẹ, không cần thuyết phục con nữa! Mẹ có thời gian nên thuyết phục bố con đi, nói cho mẹ biết một bí mật, con đã có người mình thích rồi!"

"Ồ? Thật sao? Người đó trông như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì?"

Tôi: "..."

Cái miệng này, làm sao mà đi nói những lời đó ra được vậy!!!

"Mẹ, con đi làm, đừng hỏi lung tung nữa!"

"Y Y, con gặp bạn trai khi nào vậy? Đừng ngại, kể cho mẹ nghe đi!”

Sau khi cúp điện thoại, tôi muốn tự tát mình hai cái.

Nói gì không nói, lại đi nói là có bạn trai rồi.

4.

Chắc chắn rồi, mẹ tôi bắt đầu nói bóng gió, tôi thì giả vờ không hiểu.

Buổi tối lúc tan làm, Cố Nguyên đến đưa tôi về nhà.

Chúng tôi nắm tay nhau đi trên đường, những lúc tôi mệt đến mức không đi nổi nữa, anh sẽ cõng tôi sau lưng, mua cho tôi món khoai lang nướng ấm áp và hạt dẻ ngào đường.

Anh ôm mặt tôi, trìu mến:

"Y Y, tháng sau anh sẽ mua xe, sau này em sẽ không phải chịu lạnh cùng anh nữa."

Tôi lập tức lắc đầu: "Đừng, ngồi trong ô tô sưởi ấm làm sao có thể ấm bằng anh? Em không muốn! Dù sao chỗ làm cũng không xa, đi bộ về có thể tính là giảm béo!"

Cố Nguyên nhìn tôi trong bóng tối, ánh mắt đầy cưng chiều:

"Được."

Khi gần đến khu chung cư, tôi thấy chiếc Benz quen thuộc từ xa, đặc biệt là biển số xe 888 bắt mắt giữa những chiếc ô tô bình dân đậu ở đó.

Tại sao mẹ tôi lại ở đây?

Thừa dịp Cố Nguyên không chú ý, tôi lập tức lấy điện thoại ra.

Lúc đó mới biết là mẹ đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: [Con yêu, mẹ đến gặp con!]

Tất cả là do những lời nói chiều nay của tôi.

【Mẹ, con cảm ơn mẹ! Nhưng mà hôm nay chắc con phải tăng ca, không thể về gặp mẹ được. 】

【Vớ vẩn, mẹ thấy con đang ở đầu hẻm rồi. 】

Mẹ tôi đã gửi một cái biểu tượng cảm xúc ám ảnh khác.

【Chàng trai bên cạnh là bạn trai của con à? Lại gần đây, mẹ nhìn không rõ mặt!】

Thật sự là mà ruột của tôi mà, không chừa cho tôi một chút đường lui nào luôn.

Tôi lập tức nắm lấy cánh tay Cố Nguyên: "Cục cưng, hay là anh tiễn em đến đây thôi, em..."

Cố Nguyên nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

"Không, không có gì, em chỉ cảm thấy có lỗi với anh sau khi làm việc cả ngày còn phải đi một quãng đường dài như vậy với em, em muốn để anh về nhà nghỉ sớm!"

Cố Nguyên nhéo chóp mũi của tôi, cười nói, "Ở cạnh em rất vui, làm sao mà mệt được?"

Thấy mẹ mở cửa bước xuống xe, tôi lập tức kéo anh quay lại:

"Nếu đã như vậy, chúng ta đi dạo thêm một lát nữa!" Nói xong, tôi nhanh chóng kéo anh ấy đi.

Tôi nói Cố Nguyên đi mua trà sữa, vội vàng gọi điện thoại cho mẹ:

"Mẹ đừng làm loạn nữa! Anh ấy căn bản không biết thân phận của con, chỉ biết con là một cô gái làm công bình thường."

Mẹ tôi sững sờ vài giây rồi nói: "Ờ...à, không sao đâu, mẹ có thể diễn với con mà!"

Tôi muốn quỳ xuống luôn: "Không, kỹ năng diễn xuất của mẹ rất tệ!"

Mẹ tôi vẫn chưa chịu thua: "Vậy mẹ không nói gì cũng không được sao? Mẹ mang đồ ăn đến cho con, con nỡ lòng nào đuổi mẹ về?"

Tôi nhìn xung quanh rồi vội vàng nói: "Mẹ, chỗ này là khu lao động, mẹ lái xe sang này đến đây, nếu người ta thấy sẽ nghĩ mẹ tới đây để khoe khoang. Nếu để bọn họ biết mẹ là mẹ của con, có thể bọn trộm sẽ nhắm vào con. Sau này..."

Lời này vừa thốt ra, mẹ tôi ngập ngừng:

"Vậy được rồi, bé cưng con phải biết tự bảo vệ mình! Tối nay bạn trai con có ở lại không?”

Tôi:"......"

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Bọn con trong sáng, là tình yêu đơn thuần."

Thấy Cố Nguyên cầm hai cốc sữa đi tới, tôi lập tức ngắt điện thoại ngay.

"Em thích trà sữa trân châu khoai môn."

Tôi căng da đầu cùng Cố Nguyên đứng ở cổng hơn mười phút,cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ lái xe đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Mũi và tai Cố Nguyên đỏ bừng vì lạnh, khiến cho tôi đau lòng:

“Hay là, lên nhà uống một tách trà nóng?”

Đây là lần đầu tiên tôi mời anh lên nhà sau một tháng nói chuyện yêu đương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,271
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

"Được."

Cố Nguyên cười đùa: "Đúng rồi, anh cũng có thể giúp em sửa bóng đèn, thông cống!"

"Vcl!" 「去你的!」

Cười đùa suốt quãng đường về nhà.

Vừa rót cho Cố Nguyên một cốc nước ấm, bỗng có tiếng gõ cửa.

"Chắc là chuyển phát nhanh!"

Tôi giải thích trước ánh mắt khó hiểu của anh.

Mở cửa, tôi hoàn toàn chết lặng.

Không ai khác chính là mẹ tôi.

Khủng khiếp hơn nữa là, bà lại đang mặc một bộ đồng phục của app nào đó.

Thoạt nhìn, nhìn không giả một chút nào.

Với một nụ cười công nghiệp trên khuôn mặt của bà.

Một tay đưa đồ ăn, tay kia kéo tôi ra ngoài rồi nhìn vào trong nhà.

Với giọng nói sợ người bên trong không nghe thấy, bà hét lên: "Hai người ăn à? Tôi giao hai bộ dụng cụ."

Cứu mạng. Tôi thật sự biết ơn.

Vội vàng nhìn lại, thấy Cố Nguyên vẫn chưa đi ra.

Lúc này tôi mới dám hạ giọng: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

Mẹ ngây thơ nhìn tôi: “Giao đồ ăn á!”

Bà đặc biệt vui vẻ nói với tôi: "Bé cưng Y Y, nhờ con nhắc nhở cần phải khiêm tốn. Sau này mẹ sẽ thay những bộ đồng phục giao hàng đi thu tiền thuê nhà, mẹ lập tức cảm thấy rất thực tế."

Tôi: "?"

Có ai giao đồ ăn như bà không?

À không, có ai thu tiền thuê nhà như thế này không?

Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ lâu, làm sao một người tò mò như mẹ tôi lại có thể kiềm chế được cái bệnh hóng chuyện của bà khi biết tôi có bạn trai được chứ?

"Mẹ đừng đùa với con nữa, đồ ăn đã giao, mẹ có thể đi được rồi."

Mẹ nhìn nhìn tôi hoài nghi, như thể tôi không phải con của bà:

"Con gái, mẹ ăn mặc thế này đến gặp con, con không mời mẹ vào nhà uống trà à?" bà đang là cố, tôi tế nhị nói: “Mẹ, mẹ đã thấy người giao hàng được mời vào nhà uống trà bao giờ chưa?”

Sau khi suy nghĩ kỹ, bà nói: " Cũng không phải là không có, mẹ nhớ lần trước có thấy trên tin tức."

Sao bà ấy vẫn còn tin chuyện đó vậy?

“Mẹ đừng như vậy, ngày mai, mai con xin nghỉ cả ngày để ở bên mẹ, được không?

Mẹ tôi kiên quyết lắc đầu:

"Không, mẹ muốn ngay hôm nay."

Tôi: "..."

"Mẹ, mặc dù mẹ là mẹ của con nhưng hôm nay thật sự không thể!"

"Được thôi, vậy bây giờ đến lúc để nói rõ mẹ là ai!”

Tôi: "!"

Bà ấy muốn thay đổi thân phận để nói sự thật cho Cố Nguyên?

Trước khi mẹ kịp mở miệng, tôi đã nhanh tay nhanh mắt đoán trước.

Khi Cố Nguyên không đợi được bước đến cửa, đã thấy tôi bịt miệng của bà.

Mẹ mở to mắt, nghẹn ngào không nên lời.

Tôi vội mở cửa, giải thích với Cố Nguyên: "Chờ chút, em có chuyện muốn nói với cô, anh vào trong ngồi trước đi, nhanh vào đi!"

Cố Nguyên nghiêm túc nhìn tôi, do dự một lúc cũng trở lại phòng khách.

Tôi kéo mẹ ra khỏi cửa đóng cửa lại.

“Liếc sơ một cái mẹ cũng nhìn rõ mặt nó rồi!”

Mẹ vỗ vào lưng tôi hai cái, tức giận nói: “Cái đồ vô tâm, cho dù là thằng bé là con nhà nghèo thì mẹ cũng không làm khó nó đâu, chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con.”

Mặc dù những lời của mẹ rất ấm lòng, nhưng tôi vẫn chưa quên mình đã che giấu thân phận với Cố Nguyên.

6.

Vừa vuốt lưng mẹ, tôi vừa giải thích:

"Mẹ hiểu con gái mẹ mà! Nếu bây giờ mà mẹ vào nói ra thân phận thật sự thì mẹ nói thử xem, anh ấy tức giận lên thì làm sao?"

Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu và nói: "Tại sao con lại di truyền bộ não yêu đương như bố con vậy?"

"Y Y à" mẹ tôi cười nói tựa như một con hồ ly, "Lúc nãy con nghĩ là mẹ đang muốn làm rõ thân phận của con sao?"

"Không phải ạ?"

Mẹ tôi khẽ khịt mũi, lấy trong túi ra một chùm chìa khóa huơ huơ trước mặt tôi.

"Mẹ đến thu tiền nhà! Mẹ quên nói với con, con đang thuê nhà của chính mình."

Tôi: "?"

Không phải chứ, tôi đã nhẫn nhịn chịu đói khi trả tiền thuê nhà ba tháng trong một lần, bây giờ bà nói với tôi rằng tôi đang thuê nhà của chính mình.

"Mẹ, mẹ có biết lịch sự không?"

「妈,您礼貌吗?」

Bây giờ tôi đã hiểu câu nói đầy ẩn ý của bố khi tôi chuẩn bị ra khỏi nhà:

"Y Y, con vẫn còn trẻ, không thể hiểu được tại sao Tôn Ngộ Không lại không thoát khỏi núi Ngũ Chỉ của Phật Tổ Như Lai.”

Tôi không thể thoát khỏi cái hố này, rõ ràng là họ đã chuẩn bị sẵn cái hố khác để tôi nhảy vào.

Nghĩ đến đây, tôi nắm lấy tay mẹ nhõng nhẽo hỏi: "Mẹ ơi, vậy con có thể......"

"Không!"

"Con còn chưa nói xong."

"Mẹ biết con muốn nói cái gì, miễn phí tiền thuê nhà? Không cần nói nữa!"

Tôi: "..."

Đây là mẹ ruột của tôi sao, từ chối rất thẳng thừng như vậy.

Tôi sợ Cố Nguyên chờ ở bên trong sẽ nghi ngờ, vì vậy tôi vội vàng trở vào nhà sau khi dỗ mẹ xong.

Cố Nguyên nghe thấy tiếng mở cửa của tôi, lập tức đi tới cửa, sốt sắng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có mâu thuẫn gì sao?"

Tôi mỉm cười xua tay: "Không phải, em có mối quan hệ tốt với dì đó!"

Cố Nguyên nghi hoặc: "Vậy dì ấy là?"

Mắt tôi trợn tròn, không dám nhìn thẳng vào anh ấy:

"Khen tôi đi......" 「求我给好评呢..................」

Tôi đã không được ăn những món ăn do dì giúp việc nấu trong nhiều ngày, mải ăn nên không để ý đến lời nói của anh ấy.

——

Cố Nguyên rất tốt với tôi nên tôi không thể hà khắc với anh ấy đúng không?

Cuối tuần về nhà, tôi làm theo công thức dì dạy, sau khi thất bại vô số lần, cuối cùng cũng học được cách làm sushi.

Vào buổi trưa ngày thứ hai, để gây bất ngờ cho Cố Nguyên. Tôi cố tình đến bên ngoài công trường kiếm anh ấy mà không gọi trước:

“Anh yêu, đoán xem bây giờ em đang ở đâu?”

Máy móc trong công trường kêu inh ỏi, nhưng kỳ lạ thay, âm thanh ở đầu bên kia điện thoại lại yên tĩnh lạ thường.

Tôi nhìn về phía tầng trên cùng của tầng hai mươi sáu đang được xây dựng, và một bóng người có kích thước bằng quả bóng đá đang bận rộn trên đó.

Ôi! Công nhân thi công vất vả quá.

"Y Y, em đang ở đâu?"

Giọng nói trầm ấm đầy sức hút của Cố Nguyên khiến tim tôi rung động dữ dội.

"Em mang cơm trưa đến cho anh, đang ở bên ngoài công trường." Tôi rất ân cần nói: "Em biết em đang làm việc ở tầng trên cùng, anh đừng vội cứ từ từ, em chờ anh."

7.

"Được, chờ ở đó, Y Y em đừng vào trong, không được sạch và an toàn đâu."

Chắc là do kích động quá nên âm thanh của Cô Nguyên không ổn định lắm.

Mười lăm phút sau, anh ấy thở hổn hển đứng trước mặt tôi.

Anh đội một chiếc mũ màu vàng, mặc bộ quần áo bảo hộ lao động vừa to vừa không sạch sẽ.

Tôi chạm vào cổ tay của anh và cầm lên, lộ ra một phần lớn cổ tay, đau khổ nói: "Lãnh đạo của các anh quá vô nhân tính, sao lại cắt xén quần áo lao động như thế này?"

Cố Nguyên đỏ mặt, ấp a ấp úng giải thích: "Thật ra bọn họ cũng bận lắm, có lẽ không để ý đến những chi tiết này."

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của anh, tôi khẳng định là anh nhất định rất ngại khi nhờ cấp trên đổi một bộ đồng phục khác.

Tôi lo lắng khoanh tay nói: "Chi tiết nhỏ rất quan trọng nhất. Bây giờ đang là mùa đông, anh lại làm việc trên tầng cao nhất. Cổ tay và mắt cá chân không được bảo về kĩ thì về sau có thể bị viêm khớp."

“Không được, em muốn tìm lãnh đạo của các anh để nghe giải thích.”

Chàng trai của tôi, người khác không đau lòng nhưng mà tôi đau!

Nói xong, tôi nắm lấy tay anh ấy và kéo vào.

Cố Nguyên bất lực, không còn cách nào khác đành dẫn tôi vào trong, anh mượn cho tôi một chiếc mũ bảo hộ từ một công nhân khác đội lên, tuy nhiên chiếc mũ này lại có màu đỏ.

"Y Y, bây giờ anh Vương xử lý chuyện hậu cần không có ở đây, em đi cũng không gặp ai, em yên tâm, khi anh ấy về anh sẽ báo cho anh ấy về chuyện này."

Cố Nguyên vội vàng nói: "Đúng rồi, không phải em mang đồ ăn trưa cho anh sao? Vừa đúng lúc anh cũng đang đói."

Khi nghe thấy người xử lý hậu cần không có ở đây, tôi không thể làm gì khác ngoại trừ bỏ cuộc.

"Cố...Tiểu Cố, ở đây có chỗ!"

Cách đó không xa, một công nhân đội mũ trắng nhiệt tình vẫy tay với anh.

Cố Nguyên nắm tay tôi đi tới, sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng vẫn đang bật máy sưởi.

Bên trong được lau dọn sạch sẽ.

"Này? Sao đồng nghiệp của anh không cùng ăn?" Tôi tò mò hỏi.

Cố Nguyên liếc nhìn bên ngoài đáp "Bọn họ ăn rồi."

"À, em rút lại những lời nói lúc nãy, sếp của anh khá tốt bụng, còn lắp đặt cả hệ thống sưởi ở phòng ăn. "

Cố Nguyên nhìn hộp đồ ăn giữ nhiệt trên tay tôi, gãi đầu.

Cả buổi sáng chuyển gạch, chắc là bây giờ đang đói lắm.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi chua xót:

"Em làm sushi cho anh, anh có muốn ăn thử không?"

Anh gắp một miếng bỏ vào miệng, lập tức khen ngợi: "Ngon, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả loại sushi của Nhật mà anh đã ăn nữa!"

"Anh từng đi Nhật à?"

Cố Nguyên vội vàng lắc đầu: "Không, không, không, trước đây anh có mua sushi ở một tiệm tên là " Cửa hàng Sushi Nhật Bản."

Tôi sờ sờ đầu anh, đau lòng nói: "Sau này em sẽ dắt anh ra nước ngoài ăn món ăn chính gốc."

Cố Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hả?"

"À! Ý em là sau này có tiền, chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch nước ngoài không?"

Nghe tôi nói lại anh ấy gật đầu.

Tôi hận không thể tự cắn đứt lưỡi của mình, xém tí là lộ rồi.

Tôi tò mò nhìn ra khoảng đất trống bên ngoài cửa sổ, nơi một nhóm công nhân đội những chiếc mũ đủ màu đang tụ tập với nhau.

"Bọn họ đang làm gì vậy?"

Cố Nguyên không ngẩng đầu lên nói: "Có cuộc họp!"

“Tại sao họp mà không gọi anh?”

Cố Nguyên dừng lại một chút rồi nói: "Anh không đủ trình độ."

Tôi "À" một tiếng, chợt hiểu ra.

Cố Nguyên tốt nghiệp trung học kỹ thuật, gia cảnh nghèo khó, có thể ở thành phố lớn tìm được công việc có thu nhập tám nghìn thu nhập một tháng đã không tệ.

8.

"Cố Nguyên, bọn anh đội nón có màu sắc khác nhau, có liên quan đến cấp bậc không?"

"Có."

Sau khi ăn hết một hộp sushi, Cố Nguyên đến trước cửa sổ giải thích:

"Mũ đỏ có vị trí cao nhất dành cho lãnh đạo, mũ trắng là mũ của người lao động bình thường..."

Khuôn mặt góc cạnh sắc nét với hàng lông mày sâu và sống mũi cao.

Giọng nói trầm thấp rõ ràng, quả táo Adam dao động lên xuống.

Cả người tỏa ra một bầu không khí quyến rũ.

Tôi chống cằm, ngây ngốc nhìn anh.

Cố Nguyên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau, khóe môi cong lên.

Có vô số vì sao lấp lánh trong đôi mắt đen láy đó.

Trong lúc giật mình quay đầu lại gần thì anh đã hôn xuống.

Lúc Cố Nguyên sắp không thể kiềm chế nổi, tôi đột nhiên đẩy anh ra.

Chỉ vào chiếc mũ trên đầu anh hỏi: “Anh còn có đồng nghiệp là lãnh đạo sao?”

Cố Nguyên thần sắc kỳ quái, do dự hồi lâu mới nói: “uhm, là chú của anh."

Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ ràng, đang muốn hỏi thêm, Cố Nguyên lại nói: “Buổi chiều em còn phải làm việc, anh đưa em về."

Cũng được.

Khi chúng tôi và ra ngoài, nhóm công nhân đang tụ tập cùng nhau lập tức chú ý đến.

Khi bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy không thoải mái lắm.

Thầm thì với anh: "Công nhân bên anh được huấn luyện kỹ thật, vậy mà lại cùng anh tiễn em, nhìn em giống như đại ca vậy."

Cố Nguyên im lặng, che chắn tôi trước đám đông:

"Uh......à, mọi người thường rất quan tâm đến anh."

Ah, thật đáng yêu.



Chớp mắt, tôi và Cố Nguyên đã ở bên nhau hơn nửa năm, trong thời gian đó tôi cũng thành công nhận được chứng chỉ tốt nghiệp.

Mấy ngày nay, Cố Nguyên luôn tỏ ra bí ẩn, ánh mắt luôn lảng tránh khi đối mặt với tôi.

"Anh sao thế? Làm chuyện xấu sau lưng em à?”

Cố Nguyên thấy tôi gặng hỏi nên chỉ có thể giải thích: "Anh thấy trên ngày sinh của em trên chứng minh thư, sắp đến sinh nhật em, anh dự định sẽ tặng một món quà bất ngờ”

Tim ôi như nở hoa khi nghe anh thú nhận.

Cuối cùng cũng ngày đến sinh nhật, vừa về đến nhà, đã thấy Cố Nguyên cầm một bó hoa đợi tôi ở cửa:

"Y Y, chúc mừng sinh nhật."

Mặc dù việc tặng hoa rất sáo rỗng, nhưng cái cảm giác lễ nghi chết tiệt này vẫn khiến tôi hoàn toàn cảm động.

Càng vui vẻ hơn khi thấy anh tự tay chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến sau khi học được từ TV.

Vòng tay qua cổ anh, "Muahh" một cái thật kêu trên má anh:

"Cám ơn anh, Cố Nguyên."

Anh nhếch môi cười: "Nói nhảm cái gì vậy, còn một món quà nữa, em xem đi.”

Cầm hộp quà được đóng gói tinh xảo, trái tim bé nhỏ của tôi đập như “thình thịch, thình thịch”.

9.

Mặc dù đã nhận được rất nhiều thứ, nhưng đây là món quà sinh nhật đầu tiên từ bạn trai đó nha.

Ngay khi mở nó ra, tôi đã đứng hình tại chỗ.

Cố Nguyên nhìn tôi, trong mắt chờ mong hỏi: "Làm sao vậy? Không đẹp hay là không thích?"

Thành thật mà nói, nó có vẻ tốt và tôi cũng thích nó.

Nhưng một món quà giá trị như vậy không nên đến từ anh.

Một bộ trang sức có mức giá tiền triệu.

Nụ cười trên mặt tôi tắt ngấm, tôi đóng hộp quà lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, trầm giọng hỏi: “Cố Nguyên, tại sao lại muốn tặng trang sức cho em?”

Cố Nguyên nhanh chóng liếc nhìn tôi một cái, lảng tránh nói: "Anh, anh cũng không biết nên tặng cái gì, anh chỉ cảm thấy cổ của em hơi trống. Trong lúc nghịch điện thoại, anh tình cờ thấy một buổi phát sóng trực tiếp nên đã chọn một bộ."

Tình cờ? Bán vòng cổ?

Kênh nào dám bán một chiếc vòng cổ trị giá bạc triệu trong một buổi phát sóng trực tiếp?

Anh ấy xem tôi là đứa trẻ ba tuổi à?

Nhìn khuôn mặt vô cùng chân thành của anh ấy, tôi không chắc lắm:

"Viên ngọc lục bảo này......"

Cố Nguyên nhìn tôi với đôi mắt trong veo: "Viên ngọc là giả, nhưng sợi dây là thật."

Tôi: "..."

Quên nói với anh ấy, chuyên ngành của tôi là thiết kế trang sức.

Tôi đã từng nhìn thấy những viên đá quý nhiều màu sắc trong hộp trang sức của mẹ, sau khi chọn chuyên ngành ở trường đại học thì tôi đã tiếp xúc với hàng trăm loại đá quý.

Chỉ cần liếc mắt đã biết thật hay giả.

Sau khi tổ chức sinh nhật cho tôi, Cố Nguyên nói ở nhà có việc nên anh ấy muốn quay về.

Tôi giả vờ vô tình hỏi: “Anh có muốn em về với anh không?”

Dù sao cũng đã yêu đương một thời gian, bố mẹ tôi đều biết anh ấy.

Cũng đến lúc chào hỏi bố mẹ của Cố Nguyên.

Nhưng nét mặt của Cố Nguyên thay đổi, lập tức tìm lý do để từ chối.

Nếu là lúc trước, chắc chắn tôi sẽ không để tâm.

Hôm nay thì không giống vậy, anh vừa tặng tôi một bộ trang sức đắt tiền, tôi không thể không đa nghi được.

Sau khi tận mắt nhìn anh lên taxi, tôi lập tức bắt một chiếc khác và đi theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,271
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


10.

Xe của anh dừng lại sau khi rẽ qua hai ngã tư.

Chứng kiến anh bước lên một chiếc Lincoln sang trọng nằm dài bên đường, thậm chí tài xế còn đích thân xuống mở cửa.

Khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại.

Cố Nguyên…

Xe chạy đến một câu lạc bộ tư nhân, nhìn tên của câu lạc bộ.

Nếu nhớ không lầm thì câu lạc bộ này tuân theo hệ thống tên thật, không tiếp khách bên ngoài.

Phải được mời từ thành viên của câu lạc bộ mới có thể trở thành thành viên VIP.

Chưa kịp suy nghĩ thì đã thấy một cô gái trẻ mặc đồ hiệu đang đứng trước cửa trông ngóng.

Thấy Cố Nguyên xuống xe, cô ta thân thiết tiến tới chào hỏi.

Cô ấy đến gần, ôm lấy Cố Nguyên, anh ấy thì đưa tay còn lại vỗ nhẹ trên lưng cô gái vài cái.

Mặc dù đang ngồi trong xe, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một nụ cười nhẹ trên mặt anh.

Sau đó cô gái dựa vào anh, thân mật ôm tay anh bước vào câu lạc bộ.

Tôi thẫn thờ nhìn về phía cửa ra vào, cảm giác như có ai đâm mạnh vào tim.

Cho dù đánh chết thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến Cố Nguyên là người được một phú bà bao nuôi.

Vậy thì tôi là gì?

Chim hoàng yến được bao nuôi của một tiểu bạch kiểm?

Chẳng trách anh có thể tặng tôi bộ trang sức đó, ra là đồ của phú bà.

Nghĩ đến đây khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Lần đầu yêu đương đã gặp phải một cú shock như vậy.

Thật là nực cười.

Về đến nhà, trong cơn tức giận tôi đã uống chút rượu và gọi điện cho Cố Nguyên để chia tay.

Anh ta vội vã trở lại, pha cho tôi một bát trà giải rượu, muốn ôm tôi để mát-xa đầu.

Nhưng bị tôi từ chối một cách tàn nhẫn.

"Cố Nguyên, anh có giấu em chuyện gì không?"

Anh lặng lẽ nhìn tôi, một lúc sau mới lắc đầu:

"Không có."

Ha!

Tôi cười lạnh một tiếng.

Vịt chết cứng miệng!

Được rồi, muốn tiếp tục giấu giếm đúng không?

“Chia tay”

Cố Nguyên khẽ thở dài: “Y Y, em say rồi.”

Bây giờ thì say, nhưng hai giờ trước thì tôi rất tỉnh táo.

Thấy anh ấy hẹn hò với một người phụ nữ giàu có lớn tuổi, đã không vạch trần anh là đã giữ thể diện cho anh lắm rồi.

“Em cảm thấy em không thích anh nữa!"

"Nói bậy!"

Cố Nguyên đột nhiên xông đến, ôm lấy tôi và hôn tới.

Anh đã từng rất dịu dàng với tôi, nhưng giờ phút này lại giống như một con thú đang nổi giận, như thể muốn nghiền nát tôi vào trong cơ thể anh ấy.

Không thể thoát ra, vì vậy tôi đã cắn anh rất mạnh.

Cố Nguyên đau đớn buông ra, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm:

"Y Y, anh sẽ không chia tay với em."

Dứt lời, anh cúi đầu tiếp tục hôn.

Tôi nghĩ mình cũng điên thật rồi khi hùa theo anh ấy.

Có những thứ một khi đã bắt đầu thì khó có thể dừng lại.

Khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã là nửa đêm.

Cố Nguyên nằm bên cạnh tôi, hơi thở đều đặn.

Bước nhẹ xuống giường mặc quần áo, nhìn Cố Nguyên đang ngủ say, tôi cười nhạt.

Sau khi chặn tất cả thông tin liên lạc của Cố Nguyên, tôi lấy từ trong ví ra một nghìn để lại kèm giấy note:

"Tôi chơi chán rồi, để lại cho anh số tiền này để bồi bổ cơ thể.

Tạm biệt, không hẹn gặp lại!"

11.

Tôi chán nản trở về nhà, bố mẹ chắc là đoán được tình hình.

Hai người họ ngầm đồng ý không hề đề cập đến vấn đề kế thừa công việc của gia đình.

Nhưng tôi không ngờ rằng dư âm của cuộc chia tay lại khá mạnh mẽ.

Vì lý do nào đó, cảm giác thèm ăn của tôi đột nhiên thay đổi trở nên tồi tệ.

Cứ thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ là tôi bắt đầu buồn nôn, sút cân thấy rõ bằng mắt thường, mẹ tôi rất lo lắng.

Bà đã đích thân mua một chiếc bánh ngọt từ tiệm MO Royal cho tôi.

À, cửa tiệm đã được thu mua và đổi tên.

Bây giờ được gọi là "Bánh ngọt Y Luyến". 「依恋蛋糕」

Cái tên quê mùa.

Chuyện tốt là bây giờ tôi vẫn ăn được bánh ngọt.

Mẹ nhẹ nhõm xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Cũ không đi, mới không đến, thằng nhóc đó không trân trọng con, còn nhiều người khác có thể hiểu.”

Tim tôi đau nhói, nước mắt trào ra nhanh chóng.

Tôi cố kìm lại, không muốn mẹ lo lắng.

Tôi khẽ nói: "Mẹ, con không sao, không phải chỉ là một người đàn ông sao? Ở đâu cũng có, con gái mẹ tốt như vậy, không lo lắng không tìm được người đối xử chân thành với con."

Mẹ tôi gật đầu lia lịa, không bỏ lỡ cơ hội, bà đề nghị: "Lần trước mẹ có nói cho con nghe về đứa con trai nhà họ Cố, người đã mua lại tiệm bánh. Mẹ nghe nói cậu ta cũng độc thân, hay là con..."

Đây là một ý tưởng khác để cho tôi đi xem mắt.

Cuối cùng, mẹ tôi nói thêm một câu: “Cứ coi như cho bố mẹ thể diện đi”.

Mẹ nói vậy nên tôi chỉ biết gật đầu: “Mẹ sắp xếp là được”.

Bà vô cùng ngạc nhiên, nói đi nói lại: “Được, được, bé cưng, con cứ nghỉ ngơi đi!”

Có thể là do ăn bánh quá nhiều, nên buổi tối bụng dưới của tôi bị đau.

Tôi ôm bụng xoa một lúc mới phát hiện: ‘Hai tháng nay bà dì của tôi không đến!’

Một dự cảm không lành chợt dậy sóng.

Sau nửa tiếng ngồi trên bồn cầu, tôi nhìn hai vạch hiện trên đó.

Người tê liệt luôn rồi.

Trong một lúc, tôi không biết nên vui hay nên buồn.

Tôi tức đến mức muốn lập tức đi tìm Cố Nguyên, cắn cho hắn hai cái rồi đá thêm vài cái.

Trời đã rạng sáng mà tôi vẫn còn mê man.

Mẹ đến từ sáng sớm, kéo tôi chọn váy và trang điểm.

Tôi mơ mơ màng màng nhớ lại, hình như tối qua trước khi đi ngủ mẹ có nói với tôi hôm nay sẽ đi xem mắt.

Con đã có luôn rồi, còn xem mắt cái gì nữa!?

Ngay khi ngước lên nhìn thấy nụ cười đã mất từ ​​​​lâu trên khuôn mặt của mẹ, đột nhiên không nói nên lời.

Từ ngày về nhà, tôi buồn bao nhiêu thì mẹ cũng sẽ không vui theo bấy nhiêu ngày.

Bây giờ bà đang rất hạnh phúc, làm sao có thể làm bà thất vọng được?

Không phải chỉ là một buổi xem mắt thôi sao? Chỉ cần quẩy lên là được.

Tôi sờ sờ cái bụng phẳng lì của mình, tự nhủ: [Bé cưng à, hôm nay phải dựa vào con rồi!]

Mẹ dẫn tôi đến một nhà hàng trang trí sang trọng.

Trước khi bước vào chiếc phòng riêng, tôi đã cúi đầu đi theo sau mẹ, quyết định sẽ gây ấn tượng xấu với vị thiếu gia nhà họ Cố đó.

Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là do anh ta cùng họ với tên họ Cố kia.

Họ Cố không phải là cái họ hay ho gì!

"Y Y, lại đây, đây là Cố Nguyên."

Cố——Nguyên?

Theo phản xạ ngẩng đầu lên, người đàn ông trước mặt không phải Cố Nguyên thì còn có thể là ai?

Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, tai ù đi.

Anh ấy có phải là Cố Nguyên không?

Thật sự là Cố Nguyên!

Cho nên, anh ấy cũng là người đã mua lại tiệm bánh MO Royal.

Tôi không phải là người duy nhất chết lặng.

Đối phương cũng tương tự.

Nhưng Cố Nguyên phản ứng nhanh hơn, sắc mặt khôi phục bình thường.

Quả nhiên, nam nhân đều là loại vô tâm.

Tôi giả vờ tò mò châm chọc: "Này, Cố thiếu gia không phải nên ở công trường chuyển gạch vào giờ này sao?"

Cố Nguyên nhìn tôi một cách bình tĩnh, hỏi: "Diêm tiểu thư hôm nay không đi làm phục vụ nữa à?"

Cả mẹ tôi và mẹ anh ấy đều sững sờ.

Sau khi nhìn qua khuôn mặt của hai người lớn, Cố Nguyên cười nói: "Đùa một chút thôi."

12.

Lúc này mẹ tôi mới phản ứng lại: “Hóa ra hai đứa quen nhau à!”

Tôi không lắc cũng không gật, khó chịu như vừa ăn phải thuốc nổ.

Dì Cố thậm chí còn đưa mẹ tôi đi mua sắm với lý do để Cố Nguyên chăm sóc tôi.

Căn phòng đột nhiên chìm vào yên tĩnh, tôi và Cố Nguyên không ai nhìn ai.

"Sao anh đi xem mắt?”

Hửm, chia tay rồi tiếng người cũng không nói được nữa sao?

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Không phải anh đến xem mắt sao?”

Cố Nguyên nghẹn một cục giải thích: "Trước khi đến đây thì anh không biết là sẽ xem mắt."

Tôi hừ nhẹ.

Những lời này chỉ có thể lừa được những cô gái mười bảy, mười tám tuổi thôi.

Ngay khi tôi định mở miệng giễu cợt, đột nhiên trong bụng dâng lên một cảm giác buồn nôn mãnh liệt.

Tôi bắt đầu nôn mửa vào thùng rác ở góc nhà.

Cố Nguyên vội vàng chạy đến bên cạnh tôi, vừa giúp tôi vuốt lưng lại vừa nhẹ giọng hỏi:

"Sao vậy? Em không ăn uống đàng hoàng à? Anh đã nói bao nhiêu lần là bớt uống đá rồi mà? Bụng khó chịu sao?"

Tôi bị ốm nghén!

Nguyên nhân là do con của anh!

Tôi đẩy anh ra: "Đừng có giả mèo khóc chuột nữa Cố Nguyên, đừng nghĩ có thể xóa bỏ mọi chuyện như vậy, anh lừa tôi trước, tôi sẽ không quay lại với anh, càng không thể kết hôn.”

Cố Nguyên sờ sờ mũi: “Anh còn chưa nói gì, cho dù em muốn kết án tử cho anh thì cũng phải nói anh biết nguyên nhân mới được chứ.”

Tôi nghĩ nghĩ một chút, lạnh mặt nói: "Sao anh không biết? Anh... anh không được!"

Tôi nhanh chóng kết thúc câu nói và bỏ đi như muốn chạy trốn.

Sau khi ra ngoài, tôi mới nhận ra hai má mình đang nóng bừng, tôi lắc đầu, cố gắng gạt Cố Nguyên ra khỏi tâm trí.

Tôi lang thang cả ngày ngoài đường, trong lòng thầm đoán bố mẹ đã đi nghỉ trước khi tôi về nhà.

Không ngờ, hai người họ vẫn ngồi trong phòng khách, giống như đang đợi tôi.

Tôi ngượng ngùng cười với họ: "Con.....”

Tôi chưa kịp nói hết đã bị mẹ ngắt lời.

Bà ấy biểu hiện giống như cần giải thích, mọi người đều hiểu:

"Nhìn xem bé cưng, mẹ đã nói chắc chắn con sẽ thích vị thiếu gia nhà họ Cố đó mà. Thấy hai đứa như vậy mẹ rất yên tâm.”

Tôi: "?"

Hai người bọn họ sẽ không nghĩ tôi về muộn như vậy là vì hẹn hò với Cố Nguyên đó chứ?

Tôi hít một hơi thật sâu và hỏi: "Anh ta đã nói gì?"

Mẹ tôi mỉm cười và nói: " Cố Nguyên nói hai đứa đều thích nhau, chỉ thiếu một bước ký hợp đồng trọn đời nữa thôi!”

Anh ta đánh rắm.

Thật biết cách dát vàng vào mặt mình.

"Ai yêu anh ta chứ, mẹ, con không muốn lấy người đó đâu!"

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi: "Con còn nghĩ đến bạn trai cũ à? Người đó không có tham vọng và hoài bão, sau này làm sao có thể cho con cuộc sống tốt đẹp được?"

Tôi: "..."

Tôi không biết mẹ sẽ sốc thế nào nếu biết Cố Nguyên chính là người bạn trai cũ mà bà đang nhắc đến.

Tôi bất lực giải thích: “Mẹ, đừng nhắc đến anh ta trước mặt con, đã là quá khứ rồi.”

“Ồ” mẹ tôi lên tiếng, sau đó cười cười: “Mẹ biết rồi, con đang xấu hổ đúng không? Không sao đâu, bố mẹ không phải là người ngoài mà...]

Nhất thời không thể giải thích rõ ràng, cộng với đã mệt mỏi cả ngày, tôi không còn sức để nói, chỉ khoát khoát tay rồi đi về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng ồn ào bất thường ở tầng dưới.

Mẹ mở tiệc dưới nhà?

13.

Tôi dụi mắt và nhìn xuống.

Không nhìn không biết, nhìn rồi mới giật mình.

Bố mẹ Cố và Cố Nguyên đang ngồi ổn định trên ghế dài trong nhà, nói cười vui vẻ với người mẹ vẽ chuyện của tôi.

Cái tên Cố Nguyên này, không cho anh ta biết tay thì không chịu nổi đúng không?

Tôi tức giận đến mức hét lên: “Cố Nguyên, anh lên đây cho tôi!”

Thực ra, tôi đã hối hận sau khi hét lên câu này.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bốn người lớn dưới nhà, tôi hận không thể đập đầu vào giường tự s á t.

Ngược lại, Cố Nguyên rất bình tĩnh nói với mọi người: "Y Y gọi con."

Bố mẹ tôi vội nói: "Đi đi, phòng của Y Y là phòng đầu tiên bên trái tầng hai."

Bố mẹ Cố thì càng mừng rỡ, ai cũng có thể thấy trên mặt họ có viết chữ:

‘hôn nhân đã định’

Sau khi kéo Cố Nguyên vào phòng, tôi tức giận hỏi: "Anh có ý gì?"

Anh ấy ngoảnh mặt làm ngơ đi vào phòng tôi, nhìn kỹ xung quanh:

“Thì ra em thích những thứ này"

Cố Nguyên xấu hổ gãi đầu: "Nếu anh biết sớm thì đã không đưa cho em bộ trang sức gia truyền đó."

Tôi: "?"

Hóa ra là nó là đồ gia truyền của gia đình họ.

Cố Nguyên nhìn tôi và cười nói: "Đây là lần đầu tiên tặng quà cho một cô gái, anh không có kinh nghiệm, nên anh đã nhờ chị gái tặng trang sức cho em, không nghĩ đến em không thích nó."

Chuyện này có quan trọng không?

Khoan đã,"Chị anh là ai?"

Cố Nguyên lấy điện thoại ra cho tôi xem ảnh của chị gái anh ấy.

Ơ, đây không phải là người phụ nữ hôm đó có hành động thân mật với anh ấy sao?

Thì ra là chị gái của Cố Nguyên.

“Chị ruột?”

Cố Nguyên nhìn tôi nhướng mày: “Một mẹ sinh ra, đương nhiên là chị ruột rồi.”

Xấu hổ quá!

Muốn độn thổ luôn!「叉劈了!」

Nếu Cố Nguyên Nguyên biết nguyên nhân chia tay là do ghen với chị gái anh ấy, tôi sợ anh sẽ cười đến đau cả bụng!

Được rồi, về món đồ trang sức tôi sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng anh giấu giếm thân phận với tôi, tôi… cũng không có tự tin, dù sao thì tôi cũng đã giấu anh ấy.

Thấy tôi im lặng hồi lâu, Cố Nguyên véo má tôi: “Trong lòng anh em đẹp nhất.”

Hả?

Sau khi hiểu được ý của anh ấy, tôi lập tức đỏ mặt:

"Anh đang nói nhảm cái gì vậy?"

"Cố Nguyên, anh cười cái gì? Tránh xa em ra, đừng chạm vào em!"

Trong khi chúng tôi đang chiến đấu, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Là mẹ tôi.

"Y Y, Cố Nguyên, đến lúc phải ra ngoài rồi."

Khi ra cửa, Cố Nguyên không thèm để ý, nắm lấy tay tôi, lắc lắc thế nào cũng không thoát được.

Bố mẹ tôi nhìn thấy anh dẫn tôi xuống, nét mặt hơi mơ hồ, không ngừng nháy mắt với tôi.

Bố mẹ Cố thì đã đặt nhà hàng, nói rằng hai gia đình sẽ có một cuộc gặp mặt chính thức.

Tôi vẫn đang hiếu kỳ, nhưng sau khi thấy nhà hàng đã đặt là chỗ làm việc trước đây. Tôi không dám xuống xe.

Tôi lén lén lút lút đến phòng riêng, sợ đồng nghiệp cũ sẽ nhận ra mình.

Khi mọi người đã yên vị, ly rượu còn chưa được nâng lên, cảm giác buồn nôn lại ập đến.

“Thật ngại quá, con xin phép đi vệ sinh.”

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ lẩm bẩm: “ Đứa nhỏ này sao mấy ngày nay lại hay buồn nôn vậy? Đang khỏe mạnh sao đột nhiên lại..... “

Sau khi quay lại, tôi chợt thấy bầu không khí trên bàn ăn có chút khó nói.

Tôi nhìn Cố Nguyên một cái, phát hiện anh ấy cũng đang nhìn tôi chăm chú.

"Sao, sao vậy?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
604,271
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


14.

Sau khi nói điều này, tôi phát hiện ra vị đồng nghiệp cũ Lâm Lâm của tôi đến đây để phục vụ,

Khi Lâm Lâm nhìn thấy tôi, tôi thấy tình hình không ổn lắm.

"Y Y, sao cậu lại ở đây? Cậu đang mang thai, sao còn phải đi làm?"

[…]

Thật ra cũng không phải…

Mọi chuyện là do hôm qua vừa biết tin có thai, tôi đã quá ngốc nghếch, trong tiềm thức đã cùng Lâm Lâm bốc phốt.

Tiếp theo, tôi muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn.

Cô ấy chỉ vào Cố Nguyên nói: "Cậu đến đây là vì người này phải không?"

"A, tại sao anh lại lừa dối Y Y của chúng tôi, anh làm cô ấy có thai và không muốn chịu trách nhiệm. Cho dù anh không muốn làm cha thì cũng phải chu cấp tiền nuôi dưỡng con chứ, muốn Y Y của chúng tôi làm mẹ đơn thân sao?”

Người lớn hai bên đều anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, nhưng không ai trong số họ có thể hiểu được giữa tôi và Cố Nguyên đã xảy ra chuyện gì.

Tôi sợ nếu đồng nghiệp của tôi tiếp tục nói thì sẽ càng làm rối mọi chuyện hơn, vì vậy tôi bịt miệng cô ấy và kéo ra ngoài: "Lâm Lâm, tớ sẽ tự giải quyết, cảm ơn cậu!"

Lâm Lâm rất thông cảm nhìn tôi: "Đừng sợ, Y Y, sớm muộn gì tên khốn đó cũng phải trả giá đắt."

"Này, cậu kéo tôi ra làm gì? Tôi phải phục vụ khách ở phòng này!"

"Không cần không cần, thật sự không cần..."

Bầu không khí trong phòng riêng vô cùng nghiêm trọng, bố mẹ Cố nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ấy, ánh mắt có thể sánh với cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân.

Bản thân tôi cũng chẳng khá hơn là bao.

Dưới sự uy nghiêm của bố mẹ hai bên, chúng tôi đã hợp tác và cùng nhau làm rõ vấn đề yêu đương lúc trước.

"Vậy đứa bé đâu?"

Năm người bọn họ nhìn chằm chằm vào bụng tôi, không khỏi rùng mình.

Cố Nghiêm nắm lấy tay tôi, quỳ một gối xuống: "Y Y, anh xin lỗi, là lỗi của anh khi che giấu thân phận. Anh sẽ lấy em, chăm sóc cho em và đứa bé đến hết đời."

Tôi vừa định mở miệng, cửa đã bị đẩy ra từ bên ngoài:

"Bố mẹ, sao hai người lại sắp đặt hôn sự? Bố mẹ có biết em trai con đã có người mà thằng bé thích không?

Vì cô gái đó mà em ấy đã đến công trường để chuyển gạch trong nửa năm.

Không chỉ vậy, thằng bé đã tặng món bảo vật gia truyền của nhà mình cho cô gái đó, thậm chí còn mua một tiệm bánh rồi đổi tên cửa hàng theo tên của cô gái đó, mặc dù hơi quê mùa nhưng cô gái đó tên là Y Y.

Đây không phải là tình yêu đích thực sao? Dù sao, con sẽ là người đầu tiên không đồng ý với cuộc hôn nhân này!”

Chị của Cố Nguyên xông vào và khiến hai bên bố mẹ lại ngạc nhiên lần nữa.

"Chị, đây là Y Y, là người em thích!"

Chị Cố: "?"

Tôi nghe thấy chị ấy hạ giọng: "Cái tên c h ế t bầm này, mày đùa chị đấy à?"

Cố Nguyên: "..."

Sau khi kết hôn với Cố Nguyên được vài năm, khi nhớ lại cảnh tượng công khai ngày đó, tôi vẫn cảm thấy như gà bay chó chạy.

Tóm lại, cả ngày hôm đó tôi và Cố Nguyên không có thời gian để nói chuyện.

Cha mẹ hai bên nhanh chóng bàn tính chuyện kết hôn.

Cố Nguyên thậm chí đến cửa mỗi ngày, lần nào cũng mang theo một chiếc bánh xấu xí.

Người ta nói anh ấy đang theo học cách làm từ các thợ làm bánh ở tiệm bánh [Y Luyến]

Tôi nhìn chiếc bánh có bốn cạnh khác nhau trước mặt, ngay cả cảm giác thèm ăn còn sót lại cũng biến mất:

"Hay là anh đừng học nữa, đây... không phải là phá hư rồi sao?"

Cố Nguyên có một loại khí phách càng làm càng can đảm:

"Không được, anh nhất định phải làm được loại bánh mà em thích, chờ đến hôn lễ của chúng ta anh sẽ đút cho em ăn."

Tôi mặc niệm:

"Anh bỏ qua cho em, cũng bỏ qua cho bánh đi.”

Cố Nguyên: "..."

——

Nhiều năm sau, khi con trai của tôi và Cố Nguyên đã được bảy tám tuổi.

Nhóc con cũng có một cô bé mà nó thích trong lớp, vui vẻ chạy đến hỏi tôi: "Mẹ ơi, con muốn tặng Đường Đường một chiếc bánh do chính tay mình làm, giống như bố

đã làm cho mẹ bằng cả trái tim."

"Đương nhiên! Đi thôi, chúng ta đi tìm bố, để bố dạy cho con."

Lúc đó, Cố Nguyên đang chơi xích đu với con gái trong vườn.

Đứa nhỏ nhìn thấy tôi, vui vẻ nhảy đến:

"Mẹ ơi, con muốn ăn bánh quy".

Tôi giả vờ đau khổ: “Ôi, mẹ không làm được thì làm sao đây?”

Đứa bé chỉ vào Cố Nguyên: "Ba sẽ làm!"

Tôi và Cố Nguyên nhìn nhau cười, nắm tay nhau thật chặt.

[Hoàn toàn văn]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom