Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 561


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 561

Có phải cố với tổng giám đốc có mối quan hệ cá nhân không hả?

Cô cảm thấy không biết mình có nên làm hẳn một tấm thiệp, viết lên một dòng chữ ngắn: Tôi với tổng giám đốc không có chuyện gì cả.



Những người này quá khó hiểu rồi.

Chẳng lẽ bị tổng giám đốc kêu đến thì không phải là bàn công việc sao, sao cái gì cũng nói thành chuyện riêng được vậy.

Cô quyết định, đóng lại zalo, bịt chặt lỗ tai, vùi đầu vào công việc, nhất định không để bị phân tâm.

Chạng vạng tối, sau khi tan làm, cô đi đến bãi đỗ xe chuẩn bị lái xe về nhà.

Còn chưa đi đến trước xe đã nghe thấy tiếng của một tiếng nổ vang động truyền tới.

Tốc độ xe dường như rất nhanh, lúc chiếc xe kít lại đã phát ra một tiếng “Kétttt” chói tai vang vọng.

Hy Nguyệt quay đầu lại, còn chưa thấy rõ mặt của người đằng sau đã bị bắt vào trong xe.

Cô vô cùng hoảng sợ, liều mạng gào lên chói tai.

Trong kính chiếu hậu, chiếu vào một khuôn mặt mà cô vô cùng muộn phiền.

Giọng nói của cô đột nhiên biến mất, bị dọa đến đơ cả người.

Lại là Lục Lãnh Phong.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Lục Lãnh Phong không đáp lại một lời nào, yên lặng nhưng không khí trong xe đều bị khí sắc lạnh lùng của anh bao trùm.

Hy Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ra đây không phải là đang trên đường về nhà nghĩ dưỡng của nhà họ Lục sao?

“Chúng ta… Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Lục Lãnh Phong không để ý tới cô, vẫn không ngừng đạp chân ga, chiếc xe phóng nhanh như điện chớp vậy, đi rất nhanh tới điểm đích.

Đây là một biệt thự ở ngoại ô, lần trước cô đã tới đây, bị nhốt trong một mật thất vô cùng đáng sợ.

Lục Lãnh Phong lôi cô ra khỏi xe, giống như một con chim ưng quắp một chú gà con, đi thẳng lên tầng ba.

Đi vào trong mật thất, cửa mật thất đã đóng lại trong nháy mắt, toàn bộ dây thần kinh của cô đều căng cứng lại đến đỉnh điểm, giống như chuẩn bị đứt vậy.

“Tôi không muốn ở chỗ này, tôi phải về nhà.”
 
Chương 562


Chương 562

Anh hơi thở hổn hển, còng tay cô lại vào chiếc còng tay được treo trên vách tường: “Tôi đặc biệt xây một phòng nhỏ ở đây cho cô, sau này chỉ cần cô không chịu nghe lời, thì cứ xác định ở đây mà suy nghĩ về lỗi lầm đó.”

“Tôi không hề không chịu nghe lời, tôi không làm gì cả.” Cô run lẩy bẩy, giống như chiếc lá khô bị gió rét quét qua, cô run rẩy khiến cho chiếc xiềng xích trên tường cũng run run theo. Nó không ngừng phát ra tiếng kêu sắc bén, leng keng chói tai.

Trong ánh sáng mờ ảo, con ngươi anh đen thẫm, bắn ra một sắc hung ác lạnh lẽo, khiến cho người khác không lạnh cũng run: “Buổi sáng nay tôi đã cho cô cơ hội rồi, để cho cô được nói thật nhưng cô đã không trân trọng cơ hội đó.”

Trái tim cô đột nhiên kích động, nhảy dựng lên, giống như một rách toạc ra: “Tôi không hề nói dối, tôi trở về để giúp em trai làm thủ tục xuất ngoại.”

Anh nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô, ánh mắt lạnh thấu xương như một lưỡi dao sắc nhọn, quét qua khuôn mặt cô: “Tiền của cô từ đâu mà ra hả?”

Lục phủ ngũ tạng của cô vô cùng kích động mà co quắp lại, máu trên mặt như trút bỏ hết, nhợt nhạt không có một chút màu sắc nào, ngay cả màu môi cũng tái nhợt.

“Đúng vậy… Là tiền sính lễ.”

“Sáu tỷ đã đủ rồi à? Không phải cô muốn sáu chục tỷ sao?” Từ miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy sự tức giận, ngón tay cắm chặt vào da thịt cô, cô cảm thấy được sự đau đớn truyền tới, hai hàng lông mày cô nhíu chặt lại.

Nhưng bây giờ, cô đã không để ý đến sự đau đớn nữa, sự sợ hãi lan rộng ra cả lưng và toàn bộ xương trên cơ thể cô, khiến cho cô không thể kiềm được sự run sợ.

Thì ra chuyện anh muốn hỏi là chuyện tiền này.

Cô và Hứa Nhã Thanh đã bị cuốn vào một hố bùn không rõ nguyên nhân chỉ vì chuyện con của họ, nếu như lại nói cho anh biết là có sự hỗ trợ của Hứa Nhã Thanh, nhất định anh sẽ hoài nghi sự ra mắt sắp tới của Hứa Nhã Thanh là giả.

Đến lúc đó, cho dù cô có trăm cái miệng cũng không giải thích được mối quan hệ của cô với Hứa Nhã Thanh.

“Còn có cả đồ dùng bình thường của tôi nữa.. tôi có thể bán tất cả chúng để đổi lấy tiền.” Cô ấp úng giải thích.

Lục Lãnh Phong cắn chặt hàm răng, quả nhiên là một người phụ nữ rất thích nói láo, trong miệng cô không có lời nào là thật cả.

“Xem ra không cho cô nhìn chút bài học thì cô cũng không chịu nói thật ra.” Anh rút từ trên kệ bên cạnh ra một hình cụ. Đó là một chiếc roi da!

Roi này so với gia pháp của nhà họ Lục to hơn rất nhiều, quất lên người nhất định sẽ bị trần da sứt thịt, chỉ cần một roi cũng đủ rồi.

Cô trợn to hai mắt, răng cắn chặn lại vào nhau. Cô nghiến chặt môi mình, một giọt máu tươi rơi xuống, rớt qua cằm cô, rơi trên vạt áo: “Tôi không hề nói dối.”

Đôi môi mỏng của anh hé ra một nụ cười vô cùng hung ác, chế giễu mờ ảo, nhìn cô với ánh mắt giống như nhìn một con gián bẩn thỉu buồn nôn vậy.

“Đột nhiên cô muốn đi ra khỏi hộ nhà sao, là do tìm được người bao nuôi mới sao? Anh ta cho cô sáu chục tỷ sao? Cô lấy gì để đổi lại hả? Anh cắn răng nghiến lợi chất vấn, giống như một vị thẩm phán trên tòa án tối cao đang xét xử một tội phạm vô liêm sỉ.

“Tôi không tìm người bao nuôi, tôi không hề làm gì cả.” Cô muốn giải thích nhưng giọng cô vô cùng yếu ớt, không thể làm anh tin tưởng cô được.
 
Chương 563


Chương 563

Cô vừa dứt lời trong nháy mắt, anh giận dữ nâng roi lên, hung hãn quất roi vào người cô.

“Bụp.” Một tiếng vụt giòn tan vang lên chấn động trời đất, khiến đầu óc cô choáng váng rơi vào cơn mê man bất tỉnh. Lỗ tai cô cũng dần trở nên không nghe thấy gì, màng nhĩ cũng vô cùng đau đớn.

Cô nhắm hai mắt lại, cho rằng bản thân sắp chết, một xác nhưng hai mạng.

Nhưng lại không có cơn đau đớn nào truyền tới người cô.

Cô dần dần mở mắt ra, cô nhìn thấy bức tường bên cạnh mình có một kẽ hở vỡ ra, đó là do roi quất vào.

Một rơi chết này không đánh vào người cô và đã đánh vào vách tường.

“Đánh roi tiếp theo sẽ không chệch hướng nữa đâu.” Anh hơi híp cặp mắt đào hoa lại, trong đó có ý sát máu.

Cô biết, anh cố tình đánh vào vách tường đó. Lần tiếp theo thì sẽ trúng vào mục tiêu. Anh vô cùng mạnh bạo, lúc nào cũng có thể băm thây cô vạn lần.

Bay giờ cô nên làm gì chứ?

Cô phải làm sao chứ?

Cô liều mạng ép bản thân mình phải giữ tỉnh táo, không được hoảng hốt, nhất định hoảng hốt sẽ phải chết.

Anh chưa từng hỏi tới những chuyện bên ngoài lề vớ vẩn, kể cả là chuyện của gia đình cô, anh sẽ không để những chuyện đó trong lòng.

Anh không thể nào đi điều tra cô được.

Nhất định là có người đã bép xép nói năng linh tinh trước mặt anh.

Bỗng trong đầu cô xẹt qua một suy nghĩ như điện quang.

Buổi sáng. Lúc ở trong thang máy, anh đã nhận được một cuộc điện thoại, chính là Hy Mộng Lan gọi tới, cô đã liếc nhìn được người gọi điện tới.

Nhất định là cô ta đã nói vài điều với Lục Lãnh Phong, cho nên lúc đi vào trong phòng làm việc, Lục Lãnh Phong đã bảo cô thẳng thắn nói ra thì được tha thứ.

Hy Mộng Lan!

Tại sao cô không chịu dừng lại đi chứ, nhất định cứ phải đi trên con đường chết, một đi không trở lại này sao?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Lục Lãnh Phong gầm nhẹ một tiếng: “Nói!”

Cô kích động nuốt nước miếng để làm cổ họng khô hốc được dễ chịu hơn: “Là được quỹ hội người giàu quyên góp.”

Sở dĩ lí do Hứa Nhã Thanh để cho quỹ hội người giàu trợ giúp cô là vì không muốn dính líu đến những lời đàm tiếu, đúng không?

“Quỹ hội người giàu?” Hàng lông mày của Lục Lãnh Phong nhíu chặt lại.

“Không phải mấy người giàu có các người có thành lập một quỹ hội người giàu để dùng cho sự nghiệp từ thiện sao? Tôi chính là người cần quyên góp của hội đó. Những thứ kia của nhà tôi đều là nhờ quỹ hội người giàu, bọn họ không thể nào tùy tiện rút tiền ra cho được, tất nhiên là phải điều tra nhà chúng tôi trước rồi. Tôi không có nói quan hệ của tôi với anh cho người ta, bố mẹ tôi cũng không nói. Nói ra rồi, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy tôi bị điên.”

Cô lộ ra một chút dáng vẻ tự chế giễu, nói xong lại đáp tiếp: “Tôi không biết có phải cso người nói gì trước mặt anh không, nhưng nếu muốn thêm tội thì cũng không còn gì để nói. Một người cố tình muốn hắt nước bẩn thì chuyện gì cũng có thể bịa ra được.”

Đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên một ánh nhìn sắc bén như dao nhọn: “Nếu như là quỹ hội người giàu, tại sao cô phải che giấu chứ?”
 
Chương 564


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 564

Cô nhẹ nhàng thở dài: “Tôi biết anh và nhà họ Lục đều có quỹ hội người giàu, tôi không đi tìm mấy người mà đi tìm nhà khác, đó là làm mất thể diện của nhà họ Lục, khiến cho nhà họ Lục không nở mày nở mặt được. Nếu như để anh biết thì anh sẽ không tức giận sao? Nhưng nếu tôi đi tìm quỹ hội người giàu của nhà họ Lục thì lại càng mất thể hiện hơn, chuyện này sẽ làm cho tất cả mọi người đều biết hết. Thân phận giống như tôi lại cần tới tiền quyên góp mà không phải là đi quyên góp, đấy chẳng phải là một chuyện nực cười cho thiên hạ sao?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Lãnh Phong tỏ ra hơi khó hiểu, giống như bị một quyền đánh vào người khiến bị nội thương, không thể biểu đạt được cảm xúc.

“Nếu đã biết là mất thể diện sao cô còn dám làm hả?”

“Phi là em trai duy nhất của tôi, tôi chỉ cần có thể cứu được nó thì cái gì tôi cũng làm được hết.”Cô nói không hề có do dự, như chiếc đinh sắt cắm chặt.

Khóe miệng Lục Lãnh Phong co giật: “Cô gả tới đây chính là vì muốn đổi lấy tiền cứu cậu ta sao?”

Cô buông thõng đôi mắt, từ trong đáy mắt hiện lên một vẻ đau khổ: Bố mẹ tôi đều là công nhân bình thường, không có tiền của nhiều. Sau khi em trai tôi xảy ra chuyện, bọn họ đã xài hết tất cả số tiền mà họ tích góp được, nhưng những số tiền sau đs thì không đủ trả nữa. Mỗi ngày ở viện là đều hơn mấy triệu lận. Sau đó chúng tôi bán căn nhà đi, muốn dọn về nhà ngoài của tổ tiên ở nhưng bác cả không chịu, nói nhà của tổ tiên đã thuộc về bọn họ, chúng tôi chỉ có thể thuê một căn phòng dưới tầng hầm để ở.”

Cô dừng lại, nhấp máy môi: “Ba năm qua, vì để duy trì tiền chữa bệnh cho Phi, chúng tôi đã đi mượn tiền khắp mọi nơi. Nhưng người đời lúc lạnh lúc nóng, bọn họ đều rất thực dụng, cảm thấy nhà chúng tôi không có đủ khả năng trả, chỉ cho mượn lần đầu chứ không thể mượn lần thứ hai. Mà mấy người như nhà bác cả thì ngay cả một chút tình thân cũng không có, một đồng cũng không cho chúng tôi mượn.”

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


miệng giống như ngậm một mảnh vàng, sự đau khổ tràn từ đầu lưỡi tới tim gan ruột phổi.

“Anh không phải ghét nhất tính tham tiền của tôi sao? Anh đã nói, chỉ cần là thứ tôi mong muốn thì anh sẽ không để cho tôi được toại nguyện.”

Sâu trong nội tâm của Lục Lãnh Phong, ở một góc nào đó đã bị đụng tới. Bỗng nhiên có một cảm giác phiền não vô hình cuốn sạch mất: “Người phụ nữ ngu xuẩn, dại dột không còn cách nào cứu chữa.” Ngữ điệu của anh hơi mang ý tức giận, không biết là tự mình giận mình hay đang giận cô.

Cô xẹp lép miệng: “Tôi rất ngu ngốc. Vốn tôi không phải là một người thông minh, nếu không thì đã không bị người khác hãm hại.”

“Đây chính là kết quả của việc nói dối không chớp mắt.” Lục Lãnh Phong dùng sức gõ vào trán cô. Nói dối thì xui xẻo là đáng đời.

Mặc dù cô coi tiền như mạng sống, là một thói hư tật xấu đã bị cô tẩy trắng, nhưng những thứ độ khác vẫn là độc hại khiến cho anh cảm thấy ghét bỏ.
 
Chương 565


Chương 565

Hy Nguyệt thở dài, anh có thành kiến đối với cô, thành kiến rất nặng, cho nên bất kể cô nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin tưởng.

“Tôi đói rồi, có thể ăn cơm không?” Cô sờ bụng một cái, bên trong bụng đang kêu, dường như đứa trẻ cũng đang đói.

Lục Lãnh Phong không còn tỏ ra dáng vẻ lạnh lùng như trước nữa, vẻ mặt cũng đã hòa hoãn rất nhiều rồi, nhìn qua thì có vẻ bão đã đi.

“Cô muốn ăn gì?”

Trong lòng cô âm thầm thở dài. Ma quân trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa, cô sớm đã quen với việc này rồi, thấy tâm trạng anh tốt lên liền vội vàng chấp nhận.

“Ăn lẩu nóng đi, có thể được không?”

“Có thể, cô có thể ăn.” Khóe miệng anh nói ra một câu chậm rãi.

“Được rồi ông chủ.” Cô toét miệng cười thành tiếng, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Lục Lãnh Phong gọi điện thoại, lập tức có người đến cửa phục vụ sắp xếp xong xuôi cho bọn họ.

Hy Nguyệt muốn ăn canh hải sản, Lục Lãnh Phong lại bảo canh đó đầy vi khuẩn không rõ.

“Thật là đói quá đi, nhúng mấy miếng thịt bò trước đi.”

Cô chẹp miệng một cái, cầm thìa lên, nhúng trước cho Lục Lãnh Phong một phần rồi lại nhúng thêm một phần cho mình.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi ăn lẩu nóng với Lục Lãnh Phong, cảm thấy giống như lần đầu tiên hẹn hò của bọn họ vậy.

Nhưng mà, cô biết, Lục Kiến muốn tìm một người phụ nữ để hẹn hò thì đối tượng chắc chắn không phải là cô.

“Ông chủ, thịt bò nhúng ăn ngon lắm nha, mời ông từ từ thưởng thức.” Cô bỏ thịt bò nhúng lẩu vào trong bát cho anh.

Lục Lãnh Phong rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của cô, giống như một con báo hoang bị mình thuần phục biến thành một con mèo nhỏ vậy.

“Vẫn còn biết chút cách cư xử của phụ nữ.”

“Thì tôi vốn là phụ nữ mà.” Cô lè lưỡi.

Ngay tại lúc này, điện thoại Lục Lãnh Phong vang lên, là Lục Kiều Sam gọi tới.

Trong lúc đang nghe điện thoại, Hy Nguyệt phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.

“Đừng đánh tôi, làm ơn, đừng đánh tôi nữa! Tôi đã bị đánh tróc hết da thịt rồi, nếu anh đánh tôi nữa, tôi sẽ chết đó…” Đôi lông mi dài rậm rạp của cô nhấp nháy tinh nghịch và ranh mãnh, rồi cô hét lên một tiếng xé lòng.

Lục Lãnh Phong bỏ vào miệng cô một quả anh đào, chặn miệng của cô lại, bởi vì cô có chút không tự chủ được.

Lục Kiều Sam gọi điện thoại qua đây chính là vì thăm dò tình huống, nghe được tiếng kêu thảm thương, trong lòng cô ta hết sức sảng khoái.

“Lãnh Phong, em đang làm gì đó? Ai đang kêu lên sao?” Cô ta cố ý hỏi, nhưng thực ra cô ta đã nghe ra đó là tiếng kêu của Hy Nguyệt rồi.

“Em đang dạy dỗ một người phụ nữ không nghe lời mà thôi.” Lục Lãnh Phong nhẹ giọng đáp, giống như đang phối hợp diễn.

“Không nghe lời là nên dạy dỗ, ngàn vạn lần, em không được nhân từ cũng không được mềm lòng.” Lục Kiều Sam là người không thể che giấu suy nghĩ của mình, cảm xúc hiện rõ trên mặt, không giống như Hy Mộng Lan là sói đội lốt cừu, giấu giếm cảm xúc của bản thân, là người đạo đức giả. Lúc này, cô ta không kiềm chế được cảm xúc của mình mà phấn khích bật cười.
 
Chương 566


Chương 566

Lục Lãnh Phong mở loa ngoài điện thoại, Hy Nguyệt ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng. Cô ta chính là muốn thấy được cảnh này, muốn một người rơi xuống một cách thê thảm thì trước tiên phải để cô ta bay lên tận trời xanh. Có một câu nói kinh điển: Phụ nữ không nhẫn tâm thì địa vị không ổn định. Cô thực sự đã hiểu được điều này. Cô càng nhượng bộ, càng mềm yếu thì Hy Mộng Lan sẽ càng manh động mà tiến thêm một bước và đối phó với cô một cách vô lương tâm.

Cúp điện thoại, cô đùa cợt cười nói: “Tối hôm nay, chị cả và Hy Mộng Lan cùng nhau mở tiệc và uống rượu sâm banh.”

Lục Lãnh Phong không nói lời nào cả, vẻ mặt âm trầm thật khó để hiểu được anh đang nghĩ gì: “Không nên nghĩ cách đào tẩu, ăn thịt đi.”

Anh đang thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác rồi, cô biết rằng anh đang dung túng cho Hy Mộng Lan rồi.

Người ta là người trong lòng của anh, vô cùng được cưng chiều, trong bụng còn có một lá bùa hộ mệnh. Còn cô thì có là gì đâu, cô có bị hành hạ đến chết đi sống lại thì cũng là điều bình thường.

Đột nhiên tâm trạng của cô trở nên u ám, cô gáp một miếng thịt lớn cho vào miệng để biến sự đau khổ và tức giận thành cảm giác thèm ăn, chỉ khi cô ăn no thì cô mới có sức lực để chiến đấu.

“Tôi không thể chăm sóc anh mấy hôm, một ngày nào đó tôi sẽ bị người phụ nữ bên cạnh anh hại chết cũng nên.”

Lục Lãnh Phong liếc mắt nhìn cô và anh cũng nhìn thấy toàn bộ tâm trạng của cô.

Anh bình tĩnh, gắp thịt trong đĩa, chậm rãi nhai rồi nói: “Đây là hệ thống giám sát, có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, đừng mong có thể giở trò, làm chuyện không đứng đắn sau lưng tôi.”

Cơn gió lộn xộn thổi qua khiến cô phun ra ba lít máu, cô thật sự muốn đập đầu vào nồi lẩu luôn cho rồi.

“Đó có phải là sự giám sát không? Hay chính là sự giam cầm?”

“Lẽ nào sự thật không phải là như vậy?” Anh nhún vui, đáy mắt lóe lên một sự mỉa mai.

Điều này có thể coi là đóng đinh vào đầu. Cô cụp mắt xuống, che đi đôi mắt đang mọng nước mắt. Phải thừa nhận rằng Lục Lãnh Phong là người thâm hiểm, thực sự rất thâm hiểm.

Bất kể là cô hay Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam, đều không thể chịu đựng được sự kiểm soát chặt chẽ của anh, dù cho có cố gắng trốn thoát đến đâu thì đều không thể thoát khỏi ánh mắt rực lửa của anh. Gần như là theo tiềm thức, cô đưa tay lên xoa bụng dưới. Cô không biết là có thể giấu được chuyện về đứa bé đến bao lâu nữa? Đến một ngày nào đó, chắc chắn anh vẫn sẽ phát hiện ra mà thôi?

Địa ngục hay thiên đường có thể chỉ cách nhau một tờ giấy mỏng manh.

“Bụng của cô không thoải mái sao?” Cô đang suy nghĩ gì đó thì anh trầm giọng hỏi.

Chỉ là một câu hỏi vô tình nhưng lại khiến cô bất giác giật mình, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, tôi chỉ sờ vào để thúc đẩy quá trình tiêu hóa để có sức ăn nhiều hơn mà thôi.”

“Đồ ăn trên bàn đều phải ăn hết, không được ăn thừa.” Anh độc đoán ra lệnh.

“Đừng lo lắng, tôi nhất định có thể ăn hết sạch.” Cô thè lưỡi ăn miếng thịt bò, ánh mắt lóe lên, như đang suy nghĩ điều gì đó, cô hỏi: “Tôi có thể giám sát Hy Mộng Lan được không?”

“Việc giám sát là lẫn nhau.” Anh ta nôn ra một cách thản nhiên.

“Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi.” Cô bưng ly lên, uống một ngụm trái cây, ánh mắt hiện lên sự xảo trá.

Cô cũng không tin, tình trường của Hy Mộng Lan thực sự trong sạch giống như một tờ giấy trắng.

Tối hôm nay, bọn họ qua đêm tại biệt thự, chưa biết bao giờ sẽ trở về.

Ngày thứ hai, cô trực tiếp đến công ty làm việc.
 
Chương 567


Chương 567

Buổi trưa, Tiêu Ánh Minh hẹn cô cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa.

“Tối hôm qua, tôi đến nhà họ Lục thì không thấy cô và Lãnh Phong, Hy Mộng Lan nói cô bị Lục Lãnh Phong đuổi đi, chuyện này có phải là thật không vậy?”

“Thiếu chút xíu nữa, thực sự là sự yêu thương thì dễ tránh né còn những chuyện đâm sau lưng người khác rất khó đề phòng. Hy Mộng Lan chính là ỷ có Lục Lãnh Phong chiều chuộng và bảo vệ vậy nên cô ta không nể nang gì cả.” Cô thở dài một hơi.

“Tôi đã gợi ý cho cô là giết chết mầm mống nghiệt chủng trong bụng của cô ta nhưng cô lại là một người tốt, không thể làm chuyện như vậy, đáng đời cô thôi.” Tiêu Ánh Minh tức giận trừng mắt nhìn cô.

Cô nhún vai, cô không làm tổn thương sinh mạng vô tội, nếu không thì… Cô cũng sẽ giống như Hy Mộng Lan, đều là người có lòng dạ ác độc.

“Làm ra chuyện như vậy thật quá mạo hiểm. Nếu bị phát hiện thì sẽ bị đánh cho tơi tả, đánh đến mức tróc da tróc thịt, đến lúc đó người đắc ý chắc chắn không phải chỉ có Hy Mộng Lan thôi sao?”

“Vậy thì tôi sẽ làm, cùng lắm là chạy ra nước ngoài ở ẩn một thời gian thôi.” Tiêu Ánh Minh cong môi rồi nói.

Hy Nguyệt uống một ngụm canh, nhếch miệng lên một nụ cười ranh mãnh: “Quả thực là còn có một cách vừa đơn giản lại vừa không có nguy hiểm?”

“Cách gì thế?” Tiêu Ánh Minh vội vàng hỏi.

“Trước đây, Hy Mộng Lan nhìn thấy bức ảnh giả của Lục Lãnh Phong thì cô ta đã khóc và hét lên rằng cô ta chỉ muốn lấy một con nhà giàu thôi. Không ai biết được cô ta đã làm gì trong thời gian giả vờ mất tích đó. Với khả năng của cô ta, ở bên ngoài, cô ta lén câu dẫn một chàng trai giàu có thì cũng là chuyện rất bình thường. Cô vừa có tiền vừa có mối quan hệ, vậy nên cô sẽ dễ dàng moi thông tin bí mật xấu xa của ai đó. Lục Lãnh Phong là một người đa nghi, chỉ cần cô có thể tìm ra được một chút tin tức gì mới, ngay cả đó là sự giả mạo thì cũng có thể làm lay động lòng tin của Lục Lãnh Phong đối với cô ta…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị Tiêu Ánh Minh ngắt lời: “Cô nói đúng, vừa nhìn đã biết cô ta là một trà xanh chính hiệu, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa. Tôi muốn xem cô ta lợi hại đến đâu, giấu những chuyện đó như thế nào, phải làm cho Lục Lãnh Phong thấy rõ được bộ mặt của cô ta.”

Hy Nguyệt nở nụ cười, cô rất tin tưởng vào năng lực của Tiêu Ánh Minh, làm mưa làm gió chính là một trong những sở trường của cô ta.

Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam vui sướng vẫn duy trì liên tục đến ngày hôm nay.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Hy Nguyệt là bị đánh bò đến mức không bò nổi, cho nên mới chưa trở về.

Có lẽ, hiện tại, cô đang nằm trong bệnh viện, băng quấn quanh người trông như một xác ướp vậy.

“Chị có nghĩ là em nên đặt cho Hy Nguyệt một chiếc xe lăn ở Kinh Đông hay không?” Hy Mộng Lan cười một cách nham hiểm.

“Nếu như tàn phế, nên trực tiếp cắt cổ tay tự sát, chứ xe lăn cho cô dùng thì quá lãng phí rồi.” Lục Kiều Sam cười lạnh một tiếng.

“Đúng vậy, chết sớm thì đầu thai sớm, chứ sống thì cũng chỉ là chịu tội.” Tiếng cười của Hy Mộng Lan vang vọng khắp căn phòng, cô ta đang ảo tưởng về khoảnh khắc trở thành phu nhân của nhà họ Lục. Cô ta sẽ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất và đeo chiếc nhẫn kim cương cưới đắt tiền nhất.

Hy Nguyệt đã kết hôn lâu như vậy, ngón tay của cô vẫn không đeo gì cả, ngay cả cái nhẫn cưới cũng không có, có thể thấy được Lục Lãnh Phong ghét bỏ cô biết bao.

Những ngón tay thô ráp của cô nếu đeo một chiếc nhẫn kim cương thì chính là phung phí của trời.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên, nhìn thấy thông tin người gọi, cô ta sợ hãi gần như ngất đi, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại, cô ta sợ Lục Kiều Sam sợ nghe thấy.

“Bảo bối à, anh đã trở về nước rồi, em đang ở đâu thế, anh nhớ em nhiều lắm…”

Sắc mặt Hy Mộng Lan tái nhợt, hiển nhiên là một giọng nói nhẹ nhàng tán tỉnh truyền vào tai cô ta, nhưng dường như giống ma xui quỷ khiến dưới đất đang gọi hồn.
 
Chương 568


Chương 568

Kỷ Trọng Khôi?

Tại sao anh ta lại đột ngột quay trở về nhà?

Ở nước ngoài đang sống tốt như vậy, anh ta quay trở về làm gì?

Anh ta muốn làm hỏng chuyện tốt của cô ta sao?

“Anh… Không phải anh đang đi học sao? Sao anh lại có thời gian quay trở về vậy?”

“Kỳ nghỉ hè sắp đến, đương nhiên là anh phải trở về rồi. Bảo bối, anh đang ở thành phố Long Minh, anh sẽ đợi em ở nhà, anh đã mua quà cho em rồi.” Kỳ Trọng Khôi không thể đợi được nữa. Mặc dù, anh ta có nhiều phụ nữ khác ở nước ngoài, nhưng anh ta vẫn thích Hy Mộng Lan nhất vì cô ta rất nhiều nước và kỹ năng cao.

“Em… Em đang đi công tác, em chưa biết khi nào em sẽ quay trở về?” Cô ta cố hết sức giữ bình tĩnh, không thể để cho anh ta nhận ra manh mối.

“Khi nào thì em quay về thế?” Kỷ Trọng Khôi lộ rõ vẻ thất vọng.

“Hai ngày nữa là em trở về rồi. Khi nào trở về, em nhất định sẽ đi tìm anh, được không?” Cô ta dùng giọng ngọt để dỗ dành, ổn định anh ta mới là điều quan trọng nhất.

“Được rồi, khi nào em quay về thì gọi điện thoại liền cho anh.” Kỷ Trọng Khôi cũng không có hoài nghi, cúp điện thoại.

Hy Mộng Lan vỗ ngực một cái, thở một hơi dài.

Kỷ Trọng Khôi là con của một gia đình giàu có, bố anh ta thành lập công ty, trong nhà có rất nhiều tài sản.

Lúc đó dưới cái nhìn của cô ta, anh ta có điều kiện rất tốt, cho nên cô ta tập trung sức lực, cố gắng hết sức giữa một đám phụ nữ xung quanh anh ta. Với kỹ năng phi thường của bản thân, cuối cùng cô ta đã khiến anh ta phải quỳ dưới chân váy của mình.

Nhưng bây giờ, anh ta không là gì cả. So với Lục Lãnh Phong tài giỏi và giàu có hơn người thì anh ta chỉ là một hạt bụi và là một chướng ngại vật của cô ta mà thôi.

Tuyệt đối không thể khiến anh ta ảnh hưởng đến chính mình. Bước ra khỏi nhà vệ sinh, đầu óc của cô ta bắt đầu hoạt động hết công suất, cô ta phải nghĩ ra một cách chắc chắn để thoát khỏi tình huống khó xử như này.

Vào buổi chiều tối, Hy Nguyệt đã trở về.

Cô không đi khập khiễng, không ngồi xe lăn, cơ thể cũng không có dấu hiệu bị thương, vẫn còn sống như thường và thân thể hoàn toàn nguyên vẹn. Hy Mộng Lan cùng Lục Kiều Sam tựa như thấy được người ngoài hành tinh đột nhiên xuống trái đất, hai con mắt của bọn họ trợn tròn tỏ rõ vẻ kinh ngạc và thất vọng đến khó tin.

Lục Kiều Sam từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, xông tới trước mặt cô: “Không phải cô lén lút phạm sai lầm sau lưng Lục Lãnh Phong nên đã bị dạy dỗ một bài học rồi sao?”

Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Chị à, chị nói chuyện gì vậy.”

“Dừng lại.” Lục Kiều Sam hung tợn trừng mắt liếc nhìn cô: “Chứng cứ vô cùng xác thực, cô còn muốn ngụy biện sao?”

Ánh mắt của Hy Nguyệt tỏ rõ vẻ giễu cợt: “Chứng cứ sao? Ai đó tùy tiện nói vài câu thì gọi là chứng cứ được sao? Tôi đi thuê một trăm người nói chị là cô gái xấu xí nhất thành phố Long Minh, thì chị thật sự trở thành cô gái xấu xí thành phố Long Minh rồi sao?”

Lục Kiều Sam suýt chút nữa thì ngất, cô ta quan tâm nhất chính là vẻ ngoài xinh đẹp của mình, cô ta không dung thứ cho bất kỳ ai dám nói một chữ xấu đối với vẻ ngoài của cô ta, càng không cho phép ai cướp đi danh tiếng của cô ta: “Hy Nguyệt, cô dám vu oan hãm hại tôi, tổn hại tới danh tiếng của tôi, tôi sẽ giết chết cô.”
 
Chương 569


Chương 569

“Chị không xúc phạm tôi, tôi sẽ không xúc phạm chị. Nếu chị xúc phạm tôi, tôi nhất định sẽ trả lại gấp đôi.” Hy Nguyệt nói xong, ánh mắt hướng tới Hy Mộng Lan, ánh mắt lạnh lùng như gió.

Khóe miệng của Hy Mộng Lan co giật, người phụ nữ xảo quyệt này chắc chắn đã dùng âm mưu và thủ đoạn gì đó để qua mặt được Lục Lãnh Phong.

“Em gái à, cả đêm hôm qua em không về nhà, em có chuyện gì sao?”

Hy Nguyệt không trả lời, đi tới trước tủ lạnh lấy ra một lon nước trái cây, mở ra uống một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Lãnh Phong nói nhà đông người, quá ồn ào, đưa tôi đi ra ngoài một chút để hưởng thụ không gian của riêng hai người. Chúng tôi cùng nhau ăn tối và vui vẻ bên nhau suốt đêm.”

Hy Mộng Lan gân xanh đã nổi dài trên trán, trong đáy mắt của cô ta lặng lẽ lóe lên một ngọn lửa ghen tỵ.

Rõ ràng là cô bị đánh tơi tả, tróc da tróc thịt, thật không ngờ rằng, chuyện đó lại giúp hai người có thời gian bên nhau. Đấy chính là cơ hội tốt để cho cô và Lục Lãnh Phong bên nhau, thật sự là đáng ghét.

“Em gái à, chúc mừng em, chúc em thành công lấy được tiền đưa em trai em đi qua nước An Kỳ và còn thành công lừa gạt Lãnh Phong nữa.”

“Cây ngay không sợ chết đứng.” Hy Nguyệt nhún vai, nhàn nhạt nói vài câu rồi đi lên trên lầu.

Hy Mộng Lan miệng như bị ong vò vẽ đâm một cái, và nó lan đến tận mang tai của cô ta.

Lục Kiều Sam bĩu môi: “Không cần để ý tới cô ta, cô ta chỉ là đang được bảo vệ nên hiện tại có chút đắc ý mà thôi, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện may mắn như vậy nữa đâu.”

Hy Nguyệt về đến phòng, điện thoại di động vang lên, là mẹ của cô gọi tới: “Hy Nguyệt, hôm nay, có một người tìm đến, xưng là Tommy, nói là được Lục Lãnh Phong phái tới, chắc là không muốn cho chúng ta cơ hội rồi, anh ta nói rằng về sau tất cả chuyện liên quan tới Phi sẽ do anh ta phụ trách.”

“Chuyện gì vậy?” Hy Nguyệt kích động một hồi, Lục Lãnh Phong có nói về việc anh có một người cấp dưới là Tommy nhưng anh chưa từng nói muốn xen vào chuyện của Phi bao giờ cả.

“Mẹ, con đi hỏi chuyện Lục Lãnh Phong một lát, rồi sẽ quay lại gọi điện thoại cho mẹ sau.”

Cúp điện thoại xuống, trong lòng của cô run rẩy, như thể có một đôi bàn tay to lớn đang dùng sức để kích thích trái tim của cô, khiến cô một hồi lâu mới có thể bình tĩnh lại được.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, cô giật mình một cái, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên: “Anh đã quay trở về rồi.”

Lục Lãnh Phong mặt không chút thay đổi: “Ừm.” một tiếng, rồi đi tới trước quầy rượu, rót một ly rồi chậm rãi uống cạn.

Cô thận trọng đi tới, xoa xoa đôi bàn tay: “Lục Lãnh Phong, anh… Có phải anh phái cấp dưới đến nhà tôi không?”

Cô còn chưa dứt lời, thì đã bị hất trán: “Anh còn muốn tiếp tục làm cho tôi cảm thấy khó xử hay sao?”

Đôi lông mày rậm rạp đẹp đẽ của anh khẽ nhăn lại, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị, rõ ràng anh làm vậy không phải là vì cô mà vì thể diện của bản thân anh và của nhà họ Lục.

Đường đường con dâu nhà họ Lục, sao lại phải đi cầu xin người khác cứu giúp?

Cô buông thõng người xuống, sự thật đã khiến cho lòng cô lặng lẽ chìm xuống sâu thẳm.

“Dù thế nào đi nữa thì cũng cảm ơn anh.”

“Không cần đâu, tôi làm chuyện đó là vì cô.” Anh lạnh nhạt đáp lại một tiếng sau đó xoay người đi ra bên ngoài.

Vài ngày sau.

Trên đỉnh núi Phượng Hoàng.

Bóng đêm đen luôn luôn có thể che lấp tất cả bí mật.
 
Chương 570


Chương 570

Kỷ Trọng Khôi vừa lên tới đã lập tức kéo Hy Mộng Lan vào trong lòng, hôn một cách mãnh liệt.

“Đừng làm như vậy.” Hy Mộng Lan nhanh tay đẩy anh ta, e sợ cho trên người sẽ lưu lại vết tích, sẽ làm cho Lục Lãnh Phong nhìn thấy.

Kỷ Trọng Khôi đáy mắt lóe lên sự hung ác nham hiểm: “Em đừng có giả bộ nữa, anh biết em ở thành phố Long Minh này đã làm những gì, em thật sự đã leo lên giường của Lục Lãnh Phong, em quả là một cô gái có năng lực.”

Hy Mộng Lan chút chột dạ trong lòng, cô ta không nghĩ rằng anh ta đã biết chuyện rồi: “Anh… Anh đang nói lung tung gì vậy?”

Cô ta sẽ không thừa nhận điều đó, trước tiên cô ta phải giữ ổn định Kỷ Trọng Khôi, không thể trọc tức anh ta được.

Nét mặt của Kỷ Trọng Khôi trở nên dữ tơn, túm lấy tóc của cô ta: “Em là một cô gái hư hỏng, toàn bộ nhân vật nổi tiếng thành phố Long Minh đều đang truyền tai nhau, em có lừa gạt được anh sao? Nghe nói em đang mang thai, nhanh như vậy sao, đứa trẻ trong bụng này rốt cục là con của ta hay là của Lục Lãnh Phong?”

Hy Mộng Lan đau đến gào khóc: “Trọng Khôi, anh bình tĩnh đi, em làm chuyện như vậy cũng là vì anh thôi.”

“Vì anh sao?” Kỷ Trọng Khôi rên một tiếng: “Chẳng phải em đang cố trèo lên cành cao hơn sao?”

“Không phải đâu, lúc trước anh nói công ty của bố anh đang gặp vấn đề tài chính sao? Em tiếp cận Lục Lãnh Phong chính là vì để giúp bố anh giải quyết vấn đề tài chính. Chỉ cần anh ta gọi điện đến ngân hàng, thì ngân hàng sẽ lập tức gửi một khoản tiền lớn cho bố anh.” Hy Mộng Lan liền vội vàng giải thích, đây là cách mà cô ta đã sớm nghĩ ra từ lâu.

Kỷ Trọng Khôi buông cô ta ra: “Vậy thì em hãy nói thật cho anh biết, đứa trẻ trong bụng em rốt cuộc là của ai?”

“Đương nhiên là của anh rồi.” Hy Mộng Lan giang hai tay, ôm cổ của anh ta: “Trọng Khôi, em làm như vậy cũng là vì anh, vì con của chúng ta, vì tương lai của chúng ta. Em đang mang thai con của anh, em không thể ở bên cạnh Lục Lãnh Phong lâu được.”

Kỷ Trọng Khôi giơ tay lên, vuốt ve bụng của cô ta: “Em khá là có năng lực đó. Lần nào anh cũng phòng bị kỹ lưỡng, sao lại làm em có thai được cơ chứ?”

“Nó bị rách, anh không phát hiện ra.” Hy Mộng Lan nở nụ cười ranh mãnh.

Cô ta làm như vậy là vì muốn Kỷ Vĩnh Huy bắt anh ta lại, buộc anh ta phải kết hôn, nhưng cô ta không nghĩ tới tình huống này.

“Anh đúng là một người tồi tệ.” Một ánh nhìn quỷ quyệt thoáng qua trên khuôn mặt của cô ta.

“Anh Khôi, em đã sáng tạo ra một trò chơi đặc biệt thú vị. Chúng ta đến bên kia tảng đá để chơi đi, có được hay không vậy?”

“Được thôi.” Kỷ Trọng Khôi gật đầu, điệu cười xấu xa, cùng cô ta nhảy lên tảng đá lớn bên vách đá.

“Anh xoay người qua chỗ khác đi, nhắm mắt lại nha, chờ đó em sẽ cho anh sự bất ngờ.” Ngón tay của cô ta chậm rãi di chuyển trên người anh ta.

Anh ta không có chút nào nghi ngờ, nhắm mắt lại, quay mặt lại về hướng vách núi.

Trong màn đêm, đôi mắt của Hy Mộng Lan lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta lặng lẽ giơ tay lên, cố gắng dùng hết sức lực, rồi đột nhiên đẩy Kỷ Trọng Khôi lảo đảo về phía trước và rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

“A…a…a” Tiếng hét đau khổ và tuyệt vọng của anh ta phá vỡ sự yên tĩnh của đỉnh núi nhưng cũng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
 
Chương 571


Chương 571

Hy Mộng Lan nhìn xuống đáy thung lũng tối tăm u ám, khóe miệng nhếch lên lộ rõ nụ cười ác độc.

Kỷ Trọng Khôi, anh đừng trách em, là anh cản đường của em.

Nếu như bí mật này bị tiết lộ ra ngoài, em nhất định phải chết, cho nên anh phải chết, chỉ khi anh chết đi thì em mới có thể giữ bí mật mãi mãi.

Khi trở về, Hy Mộng Lan vô cùng bình tĩnh. Cô ta đã sắp xếp chuyện này xong xuôi, trước hết để mẹ của cô ta qua đây, sau đó cô ta nói với nhà họ Lục rằng cô ta sẽ đi cùng với mẹ vào ban đêm. Như vậy thì cô ta sẽ đi mà không bị ai nghi ngờ, không ai có thể phát hiện ra bí mật của cô ta.

Nhưng Hy Nguyệt vẫn rất đề cao cảnh giác.

Bởi vì mỗi lần bác cả qua đây, nhất định là không có chuyện gì tốt. Không biết lần này lại có chuyện kinh khủng gì sắp xảy ra.

Hy Mộng Lan trở về vào buổi trưa ngày hôm sau, cô ta tin rằng chuyện cô ta làm là chuyện trong sạch và sẽ không ai có thể phát hiện ra tội ác của cô ta.

“Lãnh Phong à, ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng nhau ra ngoài nghỉ ngơi có được hay không, chúng ta chưa từng có thời gian bên nhau trong thế giới chỉ có hai người.”

Lời này rõ ràng là muốn bỏ mặc Hy Nguyệt.

Anh cùng với Hy Nguyệt đi ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người, thì cũng có thể cùng cô ta ra ngoài tận hưởng thế giới hai người chứ.

Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Lãnh Phong: “Cuối tuần là có thể đi kiểm tra quan hệ bố con rồi, cô đừng chạy lung tung bên ngoài.”

Một câu nói bất cẩn, nhẹ hơn cả cơn gió đem thoáng qua, đã khơi dậy sự lo lắng trong lòng của Hy Mộng Lan.

“Bác sĩ nói ba tháng thì sẽ xét nghiệm chính xác hơn rất nhiều. Em muốn đợi ba tháng nữa mới đi làm xét nghiệm.”

“Không cần chờ, xét nghiệm trước rồi hãy nói.” Lục Lãnh Phong thay đổi giọng điệu ra lệnh, quyết định của anh thì không ai có thể thay đổi được.

Lưng của Hy Mộng Lan toát mồ hôi lạnh, nhưng vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh, cô ta không dám biểu lộ ra chút cảm xúc sợ hãi nào.

Đôi mắt của Lục Lãnh Phong sắc bén như chim ưng, biểu hiện tinh tế của cô ta bị anh phát hiện, điều này làm cho anh nghi ngờ trong lòng.

“Được thôi, tất cả đều nghe theo ý của anh.” Cô ta gật đầu, tỏ rõ sự đồng ý.

Hy Nguyệt ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô ta, cô không có ý định đoán xem kết quả giám định của Hy Mộng Lan bởi vì trong lòng của cô không biết là mình có thể vượt qua được cửa ải này hay không.

Khi mọi thứ đều là kết quả đã được định trước, cô không biết làm gì khác ngoài việc cầu nguyện cho những điều kỳ diệu xảy ra.

Lục Lãnh Phong đưa ánh mắt chuyển hướng về phía cô: “Ngày mai, bố mẹ của cô sẽ đến thành phố Long Minh rồi. Thứ hai, Tommy sẽ thu xếp đưa họ đến đại sứ quán xin visa. Cô có thể tự mình sắp xếp những công việc khác.”

“Được thôi.” Cô gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Hy Mộng Lan cảm thấy rối bời trong tim, cô ta đã hiểu vì sao Lục Lãnh Phong lại tiếp quản chuyện của Phi, gia đình chú hai ma xui quỷ khiến nhất định sẽ trở mặt.

Về sau, sự che chở của nhà họ Lục sẽ chỉ dành cho nhà chú hai, sẽ không dành cho gia đình của cô ta nữa. Trừ khi cô ta có thể giành lấy vị trí của Hy Nguyệt hoặc là sinh cho Lục Lãnh Phong một đứa con trai.
 
Chương 572


Chương 572

“Lãnh Phong, bố mẹ tôi nói muốn chuyển đến thành phố Long Minh để sinh sống, như vậy có thể dễ dàng chăm sóc tôi hơn.” Cô ta cố ý nói, không phải để dễ dàng chăm sóc cô ta mà là để có thể nhận được sự chiếu cố của nhà họ Lục.

Bác cả trong lòng ngày nào cũng đều lo lắng sợ bị chiếm hết lợi lộc, cho tới bây giờ đều là dành cho cô, bây giờ lại đến lượt gia đình chú hai, cô ta sao thế nuốt trôi cục tức này được cơ chứ?

Lục Lãnh Phong mặt không chút thay đổi, lãnh đạm trả lời: “Chuyện gia đình nhà cô không cần nói cho tôi biết làm gì.”

Khóe miệng của Hy Mộng Lan co giật dữ dội.

Lúc bố mẹ về ở chung, cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, phương tiện đi lại đều là chuyện phải lo, cô ta thì không có khả năng này, đương nhiên anh phải giải quyết vấn đề này.

“Bọn họ muốn đến đây, thì phải mua nhà, mua xe…” Giọng cô ta trầm xuống nhưng đủ để Lục Lãnh Phong nghe rõ ràng.

Khóe miệng của Lục Lãnh Phong nhếch lên lộ rõ sự giễu cợt, anh nắm lấy tay người phụ nữ bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài, như thể anh hoàn toàn không thấy cô ta đang nói gì.

“Anh đi đâu vậy?” Hy Nguyệt có chút giật mình.

“Đi chơi cuối tuần.” Anh nhún vai một cái.

Hy Mộng Lan tức giận như nổi cơn giông tố, anh không dẫn cô ta đi theo ra bên ngoài, mà lại dẫn theo Hy Nguyệt đi ra ngoài. Cô ta đã nói sai điều gì chọc giận anh sao? Không phải không phải không phải, cô ta nhanh chóng phủ nhận.

Dù sao thì cô ta đã đi theo anh rồi. Bố mẹ cô ta chính là bố mẹ vợ của anh. Bọn họ tới đây sống cùng, anh nhất định sẽ thu xếp chuyện nhà cửa và xe hơi. Dựa vào cái gì mà chỉ quan tâm đến gia đình của Hy Nguyệt, không quan tâm đến gia đình của bọn họ chứ. Nhất định người phụ nữ xấu xa Hy Nguyệt đã ở trước mặt của anh nói những điều không hay về gia đình của cô ta. Cho nên, hôm nay, sắc mặt của anh rất u ám, anh còn bắt cô ta phải đi xét nghiệm quan hệ bố con.

Cô ta sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ mưu mô quỷ quyệt này.

Cô ta nhất định đã tìm ra cách để đối phó với cô.

Trên xe, Hy Nguyệt có chút khó chịu trong lòng, hình ảnh của kỳ nghỉ vừa rồi vẫn còn in trong tâm trí của cô.

“Anh sẽ không để tôi ở bên trong biệt thự một mình chứ?”

Lục Lãnh Phong có chút dở khóc dở cười: “Trừ khi cô phạm phải sai lầm gì đó.”

“Lần trước, tôi không mắc sai lầm gì cả, mà là anh hiểu nhầm tôi.” Cô lẩm nhẩm trong miệng, như đang nói với chính mình.

“Lẽ ra cô nên nói với tôi chuyện của Phi từ lâu rồi chứ.” Anh khịt mũi.

Cô nhẹ nhàng thở dài.

Ở trong mắt bọn họ, cô ở đây chỉ giống như một người ăn xin tìm kiếm sự bố thí. Nếu cô nói ra thì chẳng phải cô sẽ giống một người ăn xin hơn sao? Không chỉ có bố thí mà còn là để giúp đỡ.

Hơn nữa cô cũng không biết rằng ma vương Tu La sẽ lấy việc cứu giúp người khác làm niềm vui.

Tuy nhiên, cô không muốn nói thêm gì nữa, cô chỉ cần có thể chữa trị tốt cho bệnh của Phi thì cô nguyên ý ăn nói khép nép, chủ động nhận lỗi, chỉ cần Ma Vương hài lòng là được.

“Được rồi, chuyện này là lỗi của tôi.”

“Biết là tốt rồi.” Lục Lãnh Phong khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng bằng đôi môi mỏng.
 
Chương 573


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 573

Nếu cô biết lỗi sai của mình thì cô có thể sửa sai.

Sau một lúc im lặng, giọng nói của anh vang lê: “Tại sao em trai của cô lại hôn mê bất tỉnh vậy?”

“Đó là một tai nạn xe hơi vào một buổi tối ba năm trước.”

Cô bĩu môi, sau đó tiếp tục nói: “Vào buổi tối, sau khi Phi tan học, anh Thạch chạy xe đạp điện đến đón thì bọn họ gặp tai nạn xe trên cầu. Một cậu con trai nhà giàu say rượu lái một chiếc xe thể thao đâm vào bọn họ. Anh Thạch cùng xe rơi xuống sông còn Phi bị văng ra ngoài, bị thương nặng và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Cô cúi đầu, một dòng nước mắt từ đáy mắt rơi xuống, đây là vết sẹo không bao giờ có thể lành trong lòng cô.

Lục Lãnh Phong ánh mắt trầm xuống: “Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”

“Sau khi xảy ra tai nạn, anh ta liền bỏ chạy. Hai ngày sau, anh ta chủ động đi tới đồn cảnh sát để đầu thú. Nhưng người nhà của anh ta có quan hệ rộng nên anh chỉ bị kết án một năm. Hai mạng người, chỉ một năm. Thế gian này, người có tiền chính là chủ, người nghèo rất khó để tìm được công bằng.” Cô nắm chặt ta, trong lòng đang bốc lên ngọn lửa tức giận.

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô, nói: “Cô phải trở thành người có quyền thế, sau đó, tìm anh ta để đòi lại công bằng.”

“Anh nói đúng, tôi không muốn buông tha cho anh ta, pháp luật không thể trả lại công bằng cho anh Thạch và Phi thì tôi sẽ tự mình đòi lại.” Cô vừa cắn răng cắn lợi vừa nói.

Lục Lãnh Phong dang cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy chiếc cằm của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười ranh mãnh: “Cơ hội duy nhất để cô trở thành một người có quyền thế đó chính là hãy lấy lòng của tôi.”

Cô nghẹn ngào dữ dội, suy nghĩ của cô trở nên dữ dội đến mức cô không có thời gian để biến đổi và thích ứng.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


“Hãy phục vụ chủ nhân thật tốt.”

“Được thôi.” Cô bĩu môi một cái.

Đây đâu phải là đi du lịch, rõ ràng anh chính là muốn tìm cơ hội gài bẫy một cách nghiêm khắc.

Anh nằm trên ghế sô pha ở boong tàu, Lục Lãnh Phong trông rất thoải mái, gió biển thổi làm rối tung mái tóc đen của anh, thêm chút vẻ đẹp nam tính của anh, khiến anh trở nên đẹp một cách ma mị, ai cũng có thể chết vì vẻ đẹp đó.

Hy Nguyệt ở bên cạnh bận rộn bưng trà rót rượu, chuyển hoa quả.

“Chủ nhân, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”
 
Chương 574


Chương 574

“Tôi có nói là không để cô nghỉ ngơi hay sao?” Anh chậm rãi nói một câu, khiến cô gần như nôn ra máu, mới vừa rồi bắt cô tận tình phục vụ, sai bảo cô làm bao nhiêu chuyện.

Cô nhanh trí nằm xuống cái ghế bên cạnh, lấy một trái dừa non to, hít một hơi thật mạnh để hạ họa.

“Chủ nhân, tại sao anh không mang theo sủng phi của mình cùng ra ngoài chơi?”

“Cô muốn dẫn cô ta đi cùng sao?” Lục Lãnh Phong nhăn hàng lông mày.

“Tôi không muốn.” Cô không chút do dự lắc đầu.

Hy Mộng Lan chính là một bộ phim truyền hình dài tập, có quá nhiều tình tiết phim truyền hình. Nếu cô ta đến đây, nhất định sẽ không thể thoải mái như vậy, toàn bộ du thuyền sẽ trở thành sân khấu của cô ta.

Lục Lãnh Phong vươn bàn tay búng lên trán cô một cái: “Không muốn thì đừng có nói linh tinh.”

“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.” Cô nhăn mũi: “Cuối tuần, anh muốn đưa cô ta đi giám định quan hệ cha con thật sao?”

Lục Lãnh Phong lắc lư ly rượu trong tay: “Cô gái ngốc này, cô có chỗ nào đặc biệt khó chịu sao?”

“Chỗ nào thế?” Cô bĩu môi một cái.

Trên người cô có quá nhiều điểm mà anh ghét và có lẽ là không có điểm nào mà anh thích.

Một điệu cười lạnh lùng giễu cợt hiện trên đôi môi của Lục Lãnh Phong, anh chậm rãi nói từng chữ: “Nhiều chuyện vô nghĩa.”

Cô nghẹn lời, cúi xuống cắn một miếng dừa.

Câu hỏi vừa rồi coi như là vớ vẩn nhưng cô chỉ muốn đưa chủ đề để nói chuyện thôi mà.

“Thực ra, tôi chỉ là muốn chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Hy Mộng Lan có phải là con của anh hay không?”

Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu, nheo đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn cô: “Cô có hy vọng như vậy hay không?”

Với câu hỏi đáp lại, anh lại đưa vấn đề quay về phía cô.

“Đương nhiên là tôi hy vọng không phải rồi. Mặc dù tôi chỉ là một con rối nhưng về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ cả. Vợ cả thì nào muốn chồng mình có con ngoài với phụ nữ khác chứ?” Cô chậm rãi nói.

Lục Lãnh Phong giật giật khóe miệng, nở một nụ cười, không biết là đang muốn giễu cợt hay có ý gì khác. Cô không muốn dò hỏi, dù sao thì cô cũng chỉ nói sự thật.

“Nằm trên boong tàu, những cơn gió biển thổi qua thật là thoải mái, tôi muốn đi ngủ trưa rồi.” Cô lặng lẽ đổi chủ đề nói chuyện.

“Thần lợn lại nhập vào người rồi.” Anh châm chọc nở nụ cười chế nhạo.

Cô bướng bỉnh làm một khuôn mặt xấu xí: “Tôi chính là chị gái của Trư Bát Giới, HeoHy Nguyệt.”

“Tên này rất hay, rất phù hợp với hình tượng của cô.” Lục Lãnh Phong đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, làm rối tóc của cô. Cô lè lưỡi, dời ghé sang một bên, đến chỗ mà cánh tay rắn chắc của anh không thể vươn tới, để cô có thể yên tâm ngủ một giấc.

Vừa nhắm mắt thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm ấm theo gió biển của Lục Lãnh Phong: “Ngủ đi, buổi tối cô đừng ngủ.”

Cô đột nhiên rùng mình, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm còn to hơn của chuông đồng: “Tôi không ngủ nữa, uống nước dừa, uống nước dừa ngon thật đấy.”
 
Chương 575


Chương 575

Nghe những lời này, cô biết ngay là sắp có chuyện gì rồi, thực sự nơi nào có anh ta thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Lãnh Phong, một nụ cười lạnh nhạt xuất hiện.

Cô không ngủ, cẩn thận phục vụ anh.

Cô cảm thấy đầu óc của mình như bị đốt cháy rồi, choáng váng, gần như vô thức dựa vào người anh.

Anh nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô…

Ngày hôm sau, bố mẹ của Hy Nguyệt đã đến thành phố Long Minh.

Khi biết được bọn họ được sắp xếp ở khách sạn năm sao, hoặc phòng tổng thống thì bác cả suýt chút nữa thì ngất đi thì tức giận.

Bà ta đến đây đã mấy lần rồi, đều là bà ta tự mình đi tìm phòng trọ, Lục Lãnh Phong không hỏi han qua một câu nào, điều này có phải là khác biệt quá lớn hay không?

Đều do Hy Nguyệt.

Nếu như không phải bà ta vụng về thì phòng cho tổng thống chắc chắn dành cho bà ta ở, không đến lượt của gia đình của chú.

“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng về chuyện này. Mẹ đã thu xếp mọi chuyện con nhờ mẹ sắp xếp chưa?” Hy Mộng Lan bĩu môi.

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, con yên tâm, cậu của con đều đã lo liệu xong, cậu đảm bảo sẽ không bị mắc mưu.” Bác cả nói.

“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi gặp chú hai và cô hai.” Hy Mộng Lan nhếch miệng nở nụ cười quái dị hiểm ác.

Tuy là cuộc sống thượng lưu, đeo vàng đeo bạc, hàng hiệu đắt đỏ nhưng bác cả chưa từng được ở trong phòng của tổng thống, trong lòng bà ta thực sự vừa ghen tị vừa căm ghét.

Hy Nguyệt chắn cửa, không có ý định cho bà ta và Hy Mộng Lan tiến đến.

“Các người tới đây làm gì, nơi đây không chào đón các người.”

“Tôi dù gì cũng là bác cả của cô, cô cũng phải đối xử lịch sự với tôi chứ?” Bà ta bĩu môi.

“Tôi đã quyết định rồi, tôi và các người đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ, bà không còn là bác cả của tôi nữa, Hy Mộng Lan cũng sẽ không là chị họ của tôi, hai nhà chúng ta sẽ còn bất cứ mối quan hệ nào cả, về sau không cần gặp mặt nhau nữa.” Hy Nguyệt không chút khách khí nói.

Bà ta hung hăng muốn tát cô một cái nhưng hôm nay, bà ta cùng con gái đến đây để bàn chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn trước rồi đến lúc đó quay lại giải quyết chuyện với cô sau.

Hy Mộng Lan nở một nụ cười giả tạo: “Em à, em có thể nói chuyện với chị một lát không?”

“Nói chuyện gì?” Hy Nguyệt lạnh lùng liếc cô ta một cái.

“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra hành lang nói.” Hy Mộng Lan đột nhiên đi lên trước, khoác cánh tay của cô.

Hy Nguyệt muốn buông tay ra nhưng cô ta bám rất chặt không chịu thả ra.

Bác cả ở bên cạnh cũng nắm lấy cánh tay còn lại của cô, cùng Hy Mộng Lan kéo cô đến hành lang: “Các người làm chuyện gì vây? Mau thả tôi ra.”

Đột nhiên mẹ Hy nghe thấy tiếng la, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Hai người muốn làm chuyện gì vậy?” Mẹ Hy chạy lên phía trước, kéo tay của bác cả ra.

“Có thể làm gì chứ, Mộng Lan chính là muốn cùng Hy Nguyệt nói chuyện riêng, chúng ta không nên làm phiền.” Bác cả tiện tay kéo mẹ Hy lại, tay còn lại kéo tay của ba Hy Nguyệt, không để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch của Mộng Lan.
 
Chương 576


Chương 576

Trong hành lang, Hy Mộng Lan chậm rãi đi xuống cầu thang, Hy Nguyệt theo ở phía sau: “Cô muốn nói chuyện gì thì mau nói đi, đừng có kéo dài thời gian, lát nữa tôi còn có chuyện.”

Hy Mộng Lan đi được ba bước liền dừng lại, xoay người nói: “ Hy Nguyệt, có phải cô đã nói những điều không hay về tôi ở trước mặt của Lục Lãnh Phong có đúng không?”

Hy Nguyệt giễu cợt vài tiếng: “Cô chính là muốn nói chuyện này sao? Chuyện này không phải là cô sẽ hiểu rất rõ sao? Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nói những điều này?”

Hy Mộng Lan nắm lấy cánh tay của cô: “Hy Nguyệt, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô lúc nào cũng muốn đuổi tôi đi, cô đố kị sự yêu thương của Lãnh Phong dành cho tôi, ganh tị anh đối với tôi tốt hơn cô, cô càng đố kị khi tôi mang thai con của anh ấy. Cho nên, cô sẽ nói những điều không hay về tôi khi ở bên cạnh anh ấy, muốn hai chúng tôi bất hòa và phá hủy mối quan hệ của hai chúng tôi.”

Hy Nguyệt đổ mồ hôi hột, nghiêm túc nghi ngờ rằng cô ta giống Lục Kiều Sam, cả ngày đều ảo tưởng cô hãm hại bọn họ ở sau lưng.

“Hy Mộng Lan, cô nghĩ thế nào cũng được, tôi không muốn đôi co với cô.” Cô muốn đẩy tay của cô ta ra, để rời đi khỏi đây, nhưng không ngờ rằng cô ta nắm rất chặt không thể thả lỏng chút nào.

“Hy Nguyệt, tại sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, dù gì tôi cũng là chị họ của cô, cô làm như vậy hơi quá đáng rồi…” Cô ta vừa hét lên, vừa túm lấy tay của cô, cả hai tay đều nắm lấy tay của cô, điên cuồng giận dữ, muốn lôi cô kéo xuống cầu thang.

“Hy Mộng Lan, cô mau buông tôi ra.” Một tay cô nắm chặt vào lan can, một tay kia liều lĩnh vùng vẫy để thoát khỏi tay của cô ta, sợ bản thân bị cô ta kéo ngã.

Hy Mộng Lan dùng hết sức lực để kéo cô xuống, kéo đến ống tay áo của cô đã bị rách, cô ta chính là muốn kéo theo cô cùng nhau ngã cầu thang.

Đúng lúc này, cửa hành lang đã bị đẩy ra rồi, bố mẹ của Hy Nguyệt nghe thấy tiếng kêu của con gái thì liền đẩy bác cả rồi chạy vào trong.

Hy Mộng Lan sợ bọn họ sẽ làm hỏng chuyện của mình, nhân cơ hội đó che đi dấu tích, cô ta thả tay ra, nghiêng người ngã lăn xuống cầu thang.

“Mộng Lan” Tiếng hét của bác cả chói tai chấn động toàn bộ khu hành lang cứu hỏa.

Hy Nguyệt toàn thân đều cứng đờ, trong đầu ong ong.

Có phải cô đã kéo Hy Mộng Lan ngã xuống hay không?

Hy Mộng Lan ôm bụng rên rỉ đau đớn: “Mẹ ơi, bung của con đau quá, có phải con sắp chết rồi phải không?”

“Đừng nói linh tinh, con sẽ không chết được đâu.” Bác cả nhanh tay với lấy cầm điện thoại di động lên, gọi cho em trai của mình, ông ta đã nghe theo sự sắp xếp của Hy Mộng Lan đứng đợi ở bên dưới lầu.

Hy Nguyệt cũng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại, tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”

“Cô cút ngay cho tôi, không cần cô quan tâm chuyện này, là cô đã đẩy Mộng Lan của tôi xuống cầu thang, lòng dạ của cô thật sự còn độc ác hơn so với rắn độc.” Bác cả hét lớn, rất sợ cô gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu đến đây, phá hủy kế hoạch của bọn họ.

“Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải do Hy Nguyệt đẩy.” Mẹ Hy liền vội vàng giải thích. Mẹ Hy cũng không thấy rõ, chỉ thấy hai người lôi kéo nhau sau đó Hy Mộng Lan liền ngã xuống.

“Đúng rồi, hai người đang giằng co, không biết được là ai đẩy ai.” Bố của Hy Nguyệt liền nói tiếp.

Lúc này, một người đàn ông từ cửa chạy vào, cùng bác cả đỡ Hy Mộng Lan đứng dậy đi lên lầu.

Hy Nguyệt nhận ra, đây là em trai của bác cả, là cậu của Hy Mộng Lan.
 
Chương 577


Chương 577

Ba mẹ của Hy Nguyệt cũng nhận ra: “Cậu Thẩm, sao chú lại ở đây?”

“Là cậu đã lái xe đưa chúng tôi tới đây.” Bác cả e sợ bọn họ hoài nghi liền vội vàng giải thích.

“Mẹ, con của con có thể không còn nữa sao?” Hy Mộng Lan cố ý gào khóc, chuyển sự chú ý của bọn họ.

“Nếu như đứa trẻ không còn, tôi nhất định sẽ lột da người đàn bà độc ác đó.” Bác cả đỡ cô ta vào thang máy, vừa đi vừa la làng.

Người nhà của Hy Nguyệt muốn đi theo liền bị bà ta lớn tiếng ngăn cản: “Các người cút đi, đây không phải chuyện của các người, các người đừng làm tổn thương Mộng Lan của tôi một lần nữa.”

Cô ta dùng sức để bấm nút đóng cửa, sợ bọn họ sẽ cố gắng tiến đến. Cửa thang máy rất nhanh đã đóng lại. Đầu của Hy Nguyệt vẫn còn nhức, cô không nhớ rõ Hy Mộng Lan đã ngã xuống như thế nào?

“Mẹ, Hy Mộng Lan có thể bị sảy thai sao?”

“Mẹ thấy cô ta không bị chảy máu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.” Mẹ Hy ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, Hy Nguyệt, không phải là lỗi của con, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”

“Mộng Lan chạy tới sao, con nói gì vậy, sao con lại lôi kéo nhau trong hành lang?” Bố của Hy Nguyệt hỏi.

“Cô ta nói rất nhiều, con không biết cô ta muốn làm gì? Sau đó, cô ta cứ lôi kéo con không chịu buông tay, suýt chút nữa thì con bị cô ta làm té ngã.” Hy Nguyệt trong lòng rối bời, không nhớ được đầu đuôi câu chuyện.

Hy Mộng Lan tự dưng chạy tới, chỉ để nói với cô những điều này, thật là kỳ lạ.

“Tôi nghĩ cô ta muốn đẩy Hy Nguyệt ngã xuống nhưng kết quả là đã tự làm chính mình ngã xuống.” Mẹ Hy liền nói.

Ba của Hy Nguyệt thở dài: “Bất kể là như thế nào, hay là hãy gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong trước, chuyện này sớm muộn gì phải nói. Nếu như sảy thai thật sự, với tính cách của cô ta thì không biết chuyện này sẽ ầm ĩ như nào?”

Hy Nguyệt cầm lên điện thoại di động, ngón tay của cô run rẩy vì sợ hãi.

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, Lục Lãnh Phong giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng truyền đến: “Chuyện gì vậy?”

“Hy Mộng Lan vừa ngã từ cầu thang xuống, bác cả đã đưa cô ta đến bệnh viện nhưng hiện tại tôi không biết nên làm thế nào?” Cô căng thẳng nói, tấm lưng toát đầy mồ hôi.

Có một khoảng thời gian ngắn im lặng trên điện thoại, một lúc sau giọng nói truyền đến: “Bệnh viện nào?”

“Tôi không biết, bác cả không cho tôi đi theo, bà ta cùng em trai của mình đưa Hy Mộng Lan đến đó.” Cô ấy nói một cách nhỏ nhẹ.

Trong bệnh viện, bác sĩ đi ra: “Đứa trẻ còn có thể cứu sống được, bà có muốn giữ lại hay không?”

“Khó giữ lại được, có gì đâu mà để giữ lại, mau bỏ đi.” Bác cả xua tay.

Đứa trẻ này nếu như là của Lục Lãnh Phong thì tốt biết bao, đáng tiếc đây lại là nghiệt chủng.

Bác sĩ tiến vào, nửa giờ sau, ca phẫu thuật đã hoàn thành.

“Phôi thai nhất định phải xử lý sạch sẽ.” Bác cả cẩn thận nhắc nhở, con gái của bà đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định không được để lại phôi thai, nếu không sẽ sử dụng để xét nghiệm quan hệ cha con.

Bệnh viện và bác sĩ đều đã được liên hệ từ trước, bởi vì bọn họ đã nhận tiền vậy nên bọn họ sẽ xử lý chuyện này rất tốt.

Sau khi mọi thứ đều đã được giải quyết tốt, cô ta mới gọi điện cho Lục Lãnh Phong.

Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt liền chạy tới, bà ta ngồi trên ghế gào khóc thảm thiết: “Cháu của tôi thật đáng thương, cứ như vậy mà ra đi. Hy Nguyệt, cô là người phụ nữ lòng dạ sắt đá, ngay cả cháu ruột của mình cũng ra tay được, tâm địa độc ác hơn cả quạ đen và ma quỷ…”
 
Chương 578


Chương 578

Đầu của Hy Nguyệt vẫn còn nhức ong ong: “Cô ta không chảy máu, tại sao lại bị sẩy thai?” Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên, như đang nói chuyện với chính mình, Lục Lãnh Phong ở bên cạnh cũng chỉ nghe thấy không rõ ràng.

Bác cả cũng nghe thấy, bà ta sợ Lục Lãnh Phong sẽ nghi ngờ, vội vàng giải thích: “Lúc ngã xuống, cô ta không có chảy máu nhưng ở trên đường đi liền lập tức chảy máu. Ngã từ trên cao xuống như vậy, cô ta sao có thẻ giữ được đứa trẻ?”

Nói xong, bỗng nhiên bà ta từ trên ghế nhảy dựng lên, lao về phía Hy Nguyệt, muốn đánh cho cô ta một trận quyết liệt.

Trong lòng bà ta rất khó chịu, hận Hy Nguyệt đến mức muốn giết chết, muốn lột da, muốn cắt gân, uống máu của cô.

Rõ ràng là con gái của bà ta, người được coi là phu nhân trẻ tuổi của nhà họ Lục, nhưng cô chỉ là thay mặt gả đi vậy mà đã được ngồi ở vị trí như bây giờ.

Trong cuộc đời này, bà ta chưa bao giờ chịu thua thiệt ai, chuyện gì cũng phải chiến đấu để giành lấy tất cả, tiểu tiện nhân muốn vượt mặt con gái của bà ta, đừng hòng mơ tưởng.

Bà ta liều mạng cũng phải kéo cô xuống để con gái của bà ta ngồi vào chỗ của cô.

Tất cả ân huệ của nhà họ Lục đều dành cho gia đình nhà chú hai, tất cả gia đình nhà chú hai sẽ phải chết.

Lục Lãnh Phong nhanh tay liền kéo cô lại, lắc nhẹ, cô loạng choạng ngã xuống đất: “Tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, tốt hơn hết cô nên thành thật nói ra.”

Ba mẹ của Hy Nguyệt đã nói cho anh chuyện này, nhưng chuyện này còn rất nhiều điểm nghi ngờ, cần phải điều tra rõ ràng hơn.

Bác cả nghe được anh nói như vậy, bà ta rất tức giận, bà ta nhất định phải đem chuyện này náo động đến tai gia đình họ Lục, khiến gia đình họ Lục chấp hành gia pháp, và đánh chết Hy Nguyệt.

Bà ta đứng dậy, đi tới chỗ Hy Nguyệt, quát lớn: “Còn chuyện gì mà chưa rõ ràng nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến lòng dạ độc ác của cô, cô đã đẩy Mộng Lan xuống cầu thang. Chính mắt tôi thấy điều đó, tôi chính là nhân chứng.”

Trong lòng của Hy Nguyệt rất khó chịu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm Hy Mộng Lan sẩy thai, bất kể chuyện gì, đứa trẻ là vô tội. Nhưng cô không đẩy Hy Mộng Lan, cô không thể bị oan như vậy.

“Tôi không đẩy cô ta, cô ta không ngừng lôi tôi ngã xuống, tôi sắp bị cô ta kéo xuống, tôi chỉ là muốn buông tay thoát khỏi cô ta thôi.” Cô vươn tay ta: “Tôi thật sự không biết cô ta đã ngã như nào, cô ra kéo tôi một cách mãnh liệt khiến tay áo của tôi còn bị xé rách nữa.”

“Cô đừng có nói dối. Từ nhỏ, cô đã nói dối hết lần này đến lần khác, giảo hoạt xảo quyệt. Cô chính là hận Mộng Lan, hận đứa trẻ của cô ta, muốn cho cô ta sẩy thai. Tôi sớm đã biết cô có mưu đồ xấu xa, lần này, cuối cùng cô cũng có được cơ hội, cô nhân cơ hội để dùng thủ đoạn độc ác.” Bác cả hưng hăng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phẫn nộ, vừa khóc vừa quát mắng.

Lời này đã chọc giận Hy Nguyệt, lửa giận bùng cháy khiến đầu của cô như bốc lửa, đầu óc cô mơ màng choáng váng: “Bác cả, bác không có tư cách buộc tội tôi. Tôi là con người, cho dù, tôi không thích Hy Mộng Lan, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ không bao giờ làm hại một đứa trẻ vô tội. Còn bác thì sao, bác đã làm những chuyện gì? Bác đã làm món bánh crepe việt quất, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, cả đời không bao giờ quên được.”

Lời này không được suy nghĩ kĩ lưỡng, suýt chút nữa thì đã thốt ra.

Mỗi một chữ đều giống như búa tạ, mãnh liệt nằm trong tâm trí của bác cả trên đường xuống suối vàng, khiến nàng toàn thân lên cơn co giật dữ dội, nhất thời không biết nên tiếp tục làm gì.

Cách đó không xa, Finn đã đi tới: “Ông chủ, bác sĩ nói gia đình không cho phép giữ lại thai đã chết lưu, vậy nên đã xử lý xong rồi.”
 
Chương 579


Chương 579

Ánh mắt lạnh lùng của Lục Lãnh Phong xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mĩ của anh, anh bước nhanh đến phía trước, túm lấy cổ áo của bà ta: “Vì sao bà lại tự ý xử lý thai chết lưu?”

”Tất cả những đứa trẻ bị chết lưu thì không phải đều giao cho bệnh viện xử lý sao? Lẽ nào, anh muốn đưa đứa trẻ về để chôn cất sao? Bác cả cố ý giả vờ không hiểu, sợ Lục Lãnh Phong nghi ngờ.

Ánh mắt đen ngòm sắc lạnh như băng của Lục Lãnh Phong trở nên sắc bén trong khung cảnh hành lanh mờ tối: “Tại sao trước khi đến bệnh viện, bà không gọi điện thoại cho tôi, mà bây giờ mới gọi?”

“Trong đầu của tôi chỉ nghĩ đến Mộng Lan, Mộng Lan bị chảy rất nhiều máu, ở trên xe hôn mê bất tỉnh, tôi sợ đến mức hồn cũng bay đi, không nghĩ đến gọi điện thoại cho anh trước. Hơn nữa, tôi cũng không có số của anh, chuyện này, sau khi ca phẫu thuật kết thúc, bác sĩ đưa cho tôi đồ đạc của Mộng Lan. Tôi nhìn thấy điện thoại di động của con gái và tôi nhớ ra gọi cho anh.”

Bác cả hết sức bình tĩnh, giải thích một cách mạch lạc. Bà ta biết rằng Lục Lãnh Phong sẽ hỏi như vậy, cho nên sớm đã suy nghĩ ra từ ngữ để giải thích.

Lục Lãnh Phong sắc mặt ủ rũ và trầm lặng, với một thái độ hung ác, nham hiểm, anh đang tiếp tục hỏi thì một giọng nói từ trong phòng bệnh truyền đến: “Mẹ, mẹ ơi…”

Đó là giọng nói của Hy Mộng Lan

Bác cả nhân cơ hội nói: “Mộng Lan tỉnh rồi, tôi muốn đi chăm sóc Mộng Lan.”

Lục Lãnh Phong buông bà ta ra, bà ta nhanh chóng chạy vào, trong lòng tràn đầy sự sợ hãi khi đối mặt với Lục Lãnh Phong.

Ánh mắt của anh quá sắc bén và rất nhanh nhạy, nếu như nói sai một chữ thì cũng sẽ bị anh phát hiện ra điều gì đó.

Hy Mộng Lan mới vừa làm phẫu thuật xong, sắc mặt tái nhợt, cô ta giơ tay lên, run lẩy bẩy đặt lên bụng dưới bằng phẳng: “Mẹ, con của con vẫn còn chứ.”

Bác cả ở bên cạnh che miệng, khóc lóc thảm thiết. Hai người phối hợp diễn kịch. Hy Mộng Lan vùng vẫy ngẩng đầu lên, như muốn ngồi dậy, nhưng sau đó lại yếu ớt nằm xuống: “Mẹ, con của con đâu rồi, con của con có chuyện gì rồi sao?”

“Mộng Lan, con của con… Đã không còn nữa.” Bác cả khóc lóc nước mắt nước mũi tùm lum.

Hy Mộng Lan dường như chấn động, sợ hãi kịch liệt, đôi mắt to hơn chuông đồng, cổ họng phát ra những âm thanh thảm thiết, gào khóc thê lương: “Không phải, còn của con, không phải như vậy.”

Cô ta dùng hết sức lực, toàn bộ khuôn mặt nghiêm nghị mếu máo như một quả bóng, sau đó, cô ta khóc lớn, tiếng khóc đau lòng, kinh thiên động địa.

Cô ta muốn diễn cho Lục Lãnh Phong thấy, Lục Lãnh Phong đứng ở cửa, nhìn cô chằm chằm không rời. Hy Nguyệt đứng ở sau lưng của anh.

Cô không biết rằng Hy Mộng Lan cùng bác cả đang diễn kịch, càng không biết rằng mình bị Hy Mộng Lan gài bẫy. Theo quan điểm của cô, đứa trẻ này chính là bùa hộ mệnh của Hy Mộng Lan. Không có đứa trẻ này, Hy Mộng Lan sẽ đau lòng như chết đi, đó cũng là phản ứng tự nhiên. Nếu như lúc đó, cô có thể phản ứng nhanh hơn, thì cô có thể kéo Hy Mộng Lan lại thì tốt biết mấy.

Khung cảnh lúc đó rất hỗn loạn, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là không để Hy Mộng Lan kéo xuống.

Cô liều mạng nắm chặt lan can cầu thang bằng một tay, tay còn lại dùng sức vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi Hy Mộng Lan, cô không biết có phải mình đã dùng sức quá mạnh nên cô đã đẩy Hy Mộng Lan ngã xuống hay không?

“Tôi thực sự không đẩy ngã cô ta.” Giọng nói của cô trầm xuống, rụt rè và thận trọng, âm thanh còn nhỏ hơn so với tiếng muỗi.

Lúc này, Lục Kiến Nghĩ đang rất tức giận trong lòng, có phải bây giờ, anh chỉ muốn một tay bóp chết cô không hay anh muốn đem cô nhốt vào trong một căn phòng đen tối, để mặc cô chết đói biến thành một cái xác khô phải không?

Người đàn ông phía trước dường như không nghe được lời nói của cô, hoặc anh có thể nghe thấy nhưng anh giả vờ như không thấy. Cô cảm nhận được sâu sắc rằng anh đang rất tức giận và muốn trừng phạt cô như thể muốn cô cùng đứa trẻ của Hy Mộng Lan chôn cất cùng nhau.
 
Chương 580


Chương 580

Trong phòng, tiếng khóc thảm thiết vang lên

Hy Mộng Lan cùng bác cả khóc lóc suốt cả buổi, không ngừng kêu la.

“Kiến Nghĩ, con của chúng ta đã không còn nữa, bây giờ em phải làm sao, em không muốn sống nữa, em muốn đi tìm đứa con của em.” Hy Mộng Lan chứng kiến cảnh Lục Lãnh Phong bất động cả buổi, cũng không tới an ủi cô ta, cô ta đau lòng khôn xiết nên chỉ có thể chủ động tìm đến anh, mong muốn được anh an ủi.

“Bác cả vừa khóc vừa nói: “Lãnh Phong ở đâu, anh nhất định phải làm chủ cho Mộng Lan, cho đứa trẻ đáng thương này.”

Lục Lãnh Phong không chút thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt nói vài câu: “Không có giấy xác nhận quan hệ cha con, tôi phải làm chủ như thế nào?”

Hy Mộng Lan hồi hộp trong lòng, liền lập tức khóc lớn, rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ nhanh đi tìm bác sĩ, đưa đứa trẻ đã chết đi làm xét nghiệm quan hệ cha con đi, nhanh lên một chút.”

Bác cả lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “ Bác sĩ đã xử lí xong, đứa trẻ đã chết còn có thể đưa đi xét nghiệm quan hệ cha con hay sao?”

Hy Mộng Lan sụt sịt khóc, nghe được tin chuyện đứa trẻ đã được xử lí xong xuôi thì trong lòng cô rất thoải mãi, như vậy thì không còn chứng cứ gì nữa rồi. Nhưng khuôn mặt cô ta lại tỏ vẻ lo lắng, lòng cô nóng như lửa đốt: “Đương nhiên là có thẻ làm xét nghiệm rồi, trời ơi, tại sao chuyện này lại xảy ra, tại sao mẹ lại hồ đồ như vậy?”

Bác cả vẻ mặt cầu xin: “Mẹ chỉ là một người nông dân, mẹ không biết nhiều chuyện như vậy, mẹ không biết rằng có thể làm như thế. Hơn nữa cũng không có ai nói với mẹ muốn giữ lại đứa trẻ để làm xét nghiệm giám định quan hệ cha con? Con biết không, đứa trẻ đã bị ảnh hưởng nặng nề, không được nguyên vẹn, tựa như máu loãng vậy. Mẹ nhìn thấy liền đau lòng, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được chuyện gì nữa rồi.”

Hy Mộng Lan vừa nghe thấy điều này liền gào khóc: “Con của con, con của con thật đáng thương, huhu…”

Lục Lãnh Phong nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt cực kì thâm sâu, như thể hai giếng nước đen không thấy đáy.

“Đừng khóc nữa, tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.”

Nói xong, anh quay người, nắm lấy cánh tay của Hy Nguyệt, kéo đi ra ngoài.

Bác cả lén ghé vào khung cửa, nhìn hình bóng bọn họ đi xa dần, quay đầu nhìn về phía Hy Mộng Lan, nở một nụ cười ranh mãnh và ánh mắt xảo quyệt.

Sau khi đóng cửa lại, bà ta nói nhỏ giọng: “Con phải mau chóng hồi phục sức khỏe. Sức khỏe hồi phục rồi thì nhanh chóng sinh cho Lục Lãnh Phong một đứa trẻ, như vậy anh sẽ không thể chạy thoát được.’

“Con biết rồi.” Hy Mộng Lan gật đầu.

Khi đứa trẻ này không còn nữa, cô ta và Lục Lãnh Phong sẽ không còn trở ngại gì trong lòng nữa.

Trên đường trở về, Finn lái xe, Lục Lãnh Phong ngồi kế bên cửa sổ, vẻ mặt ảm đạm và trầm tư. Tinh thần của Hy Nguyệt vẫn còn chưa ổn định, sợ hãi trong lòng, e sợ mình hại chết đứa trẻ.

“Mặc kệ, anh có tin hay không, tôi thực sự không đẩy Hy Mộng Lan. Cô ta dùng sức kéo tôi xuống, tôi chỉ muốn buông ta, tôi không phải cố ý.” Cô lẩm bẩm giải thích.

“Ông chủ, Tommy vừa gọi điện thoại tới, nói rằng giám sát khách sạn đã điều tra rồi.”

Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu: “Đến khách sạn.”

Finn rẽ vào góc cua ròi lái xe thẳng đến khách sạn.

Ba mẹ của Hy Nguyệt ngồi trong phòng lo lắng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top