Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 487


Chương 487

Lúc này, Hy Mộng Lan đang ở trong phòng Lục Kiều Sam, giúp cô ta bôi kem lô hội.

“Kiều Sam, tôi muốn giúp cô, nhưng Tần Nhân Thiên lấy mất điện thoại của tôi đi rồi, tôi không thể gọi điện thoại cho bác gái.”

“Tôi biết, không trách cô, đều trách đồ đê tiện xấu xa kia, quá biết quyế rũ đàn ông.” Lục Kiều Sam nghiến răng nghiến lợi.

“Kiều Sam, lần này chúng ta quá xúc động rồi, sau này không thể lại công khai trừng phạt cô ta nữa, chạm đến quyền uy của Lãnh Phong, chúng ta phải đổi phương thức, tấn công từ mặt bên.” Trong mắt Hy Mộng Lan hiện lên tia sáng âm lạnh.

“Tôi biết rồi.” Lục Kiều Sam tức giận gật đầu.

Sau khi thoa xong kem lô hội, giọng nói của Hy Mộng Lan lại truyền đến: “Tôi nghe nói Hy Nguyệt bắt đầu học gia quy rồi, em cũng muốn học, dù sao sau này con em cũng là con trai lớn nhà họ Lục, hiểu rõ được gia quy, mới có thể bảo vệ nó tốt hơn.”

Cô ta dừng lại, thay đổi giọng điệu: “Nhưng em hỏi bác gái về chuyện gia quy thì bác nói em không phải là người nhà họ Lục, không thể xem gia quy. Em đã mang thai con nhà họ Lục rồi, sao có thể không được coi là người nhà họ Lục chứ?”

Lục Kiều Sam vỗ đầu: “Chị quên mất chuyện này, theo nội quy, người làm lẽ phải ký một hợp đồng nội bộ, sau khi ký xong mới chính thức trở thành người nhà họ Lục, có thể chuyển vào nhà chính. Nếu như không ký, chỉ có thể xem là nhân tình.”

“Vậy Hy Nguyệt cũng không thể đuổi em đi sao?” Mắt Hy Mộng Lan sáng lên.

“Tất nhiên rồi, vợ lẽ và những người phụ nữ bên ngoài không giống nhau, mặc dù em không thể nhận được sự bảo vệ của luật pháp hôn nhân, nhưng có thể nhận được sự bảo vệ của gia quy.” Lục Kiều Sam nói.

Hy Mộng Lan gật đầu, trong mắt lóe lên tia kỳ lạ.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Lãnh Phong đi ra vườn hoa, cô ta cũng đi theo.

“Lãnh Phong, tối qua em suy nghĩ rất nhiều chuyện. Trên người em và em gái đều chảy cùng một dòng máu, tình cảm sâu đậm, không thể bởi vì cuộc hôn nhân này mà trở mặt thành thù được. Em gái cố kỵ em và đứa nhỏ trong bụng em, sợ em sẽ cướp mất vị trí của em ấy, em có thể hiểu được tâm trạng của em ấy. Em rất muốn để em ấy yên tâm, không xem em làm kẻ thù nữa.”

Cô ta cúi đầu, nói nhỏ, dáng vẻ chân thành nhượng bộ.

Đôi mắt hoa đào của Lục Lãnh Phong nheo lại, nhàn nhạt liếc cô ta, đôi môi mỏng cong lên, cười như không cười: “Cô định làm thế nào để cô ấy yên tâm?”

Hy Mộng Lan cắn môi, im lặng không nói, giống như đang do dự cái gì đó, sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta mới thở dài thườn thượt, lộ ra vẻ bất lực và chua xót.

“Em muốn chân chính làm vợ lẽ của anh. Em nghe nói nhà họ Lục phải ký khế ước mới có thể coi như là được lấy vào nhà, nếu không sẽ có thân phận nhân tình. Chỉ khi em ký vào khế ước, em gái mới có thể hiểu được chân tâm của em, biết em không muốn tranh giành với em ấy.”

Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong lóe lên, trong mắt hiện lên một tia âm trầm khó tả: “Cô chắc chắn muốn làm vợ lẽ?”

“Vâng.” Cô ta không hề do dự gật đầu.

Đây gọi là lấy lùi làm tiến, bây giờ thân phận của cô ta chỉ là một nhân tình, đến vợ lẽ còn không bằng, quá ngại ngùng rồi.

Hy Nguyệt không chỉ có thể tùy ý tìm cơ hội đuổi cô ta ra ngoài, còn có thể lợi dụng thân phận của mình để chèn ép cô ta.

Cô ta không thể để chuyện này xảy ra.
 
Chương 488


Chương 488

Cô ta phải được ở lại trước, bám vững, chính thức trở thành con dâu nhà họ Lục mới có thể đủ năng lực tiếp tục chiến đấu với Hy Nguyệt.

Đến lúc đó sẽ đuổi Hy Nguyệt đi, cô ta có thể thuận lợi kế vị.

Lục Lãnh Phong không hề suy nghĩ quá lâu, im lặng một lúc, gật đầu: “Đợi sau khi giám định xong, tôi sẽ suy nghĩ.”

Một dây thần kinh nhạy cảm trên mặt cô ta co giật dữ dội, chờ giám định kết quả cha con?

Vậy thì không phải quá muộn rồi sao?

Không không không, cô ta không thể đợi được nữa, bây giờ phải lập khế ước, để ổn định vị trí của mình.

“Lãnh Phong, không phải là anh vẫn còn nghi ngờ thân phận của đứa nhỏ đấy chứ? Em trong sạch, ngoại trừ anh, thì không còn bất kỳ người đàn ông nào khác, sao anh có thể nghi ngờ em được chứ?”

Nói xong, cô ta vô cùng oan ức bật khóc.

Lục Lãnh Phong cầm cốc hồng trà bên tay lên, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nhả ra mấy chữ: “Đây là trình tự.”

Hy Mộng Lan hít mũi: “Em đã hỏi qua bác sĩ, cô ấy Lãnh Phong em ít nhất cũng phải đợi đến ba tháng mới có thể đi làm giám định bố con, nói như vậy xác xuất chính xác mới cao. Em rất sợ trong đoạn thời gian này, em ấy lại nghĩ không thông, làm ra chuyện gì đó kích động, nên muốn làm em ấy sớm yên tâm. Nhưng vậy chị em bọn em mới có thể hòa thuận với nhau được.”

Một nụ cười mỉa mai lướt qua bên môi Lục Lãnh Phong.

Tâm tư của Hy Nguyệt còn lâu mới đặt vào chuyện tranh giành ghen tuông, cô rất tâm cơ, dốc toàn lực tìm ngôi nhà tiếp theo.

“Đừng nghĩ quá nhiều, cô ta không có cái gan này.”

Nhưng Hy Mộng Lan lại không nghĩ như vậy, theo cô ta thấy Hy Nguyệt lúc nào cũng muốn đuổi cô ta đi.

Lục Lãnh Phong là ước mơ của chín trăm triệu cô gái trên thế giới này, ai mà không muốn gả cho anh, làm mợ chủ của nhà họ Lục chứ?

Nếu như không phải ông nội dũng cảm quên mình, làm lợi cho con cháu, mười đời nhà Họ Hy cũng đừng nghĩ có thể làm thông gia với nhà họ Lục.

Hy Nguyệt có chết cũng sẽ bám lấy vị trí này, sẽ không ngoan ngoãn cút xuống.

“Lãnh Phong, anh không hiểu Hy Nguyệt, em sống cùng em ấy từ nhỏ đến lớn, em ấy có tính gì, em quá hiểu rồi. Em ấy mà xúc động, thì chuyện gì cũng có thể làm được. Lúc trước khi bọn em còn ở nhà bà nội, em ấy thích một bé chó của nhà hàng xóm, nhà hàng xóm không cho em ấy chơi, em ấy liền trộm mất chó của nhà hàng xóm, giấu trong vali. Hàng xóm đến tìm, em ấy có chết cũng không thừa nhận mình trộm, kết quả bé chó bị chết ngạt trong vali. Em ấy sợ bị người nhà mắng, nên giấu thi thể của bé chó vào trong tủ của em, để mọi người đều cho rằng là em trộm. Em biết mình là chị gái, nên bảo vệ em gái, phải gánh tội thay cho em ấy, nên em bị trách tội, nhốt vào phòng đen.”

Cô ta không tiếc sức lực dội nước bẩn lên người Hy Nguyệt.

Thật ra chuyện này chính là do cô ta làm, người bị hãm hại chính là Hy Nguyệt, bị nhốt vào phòng đen cũng chính là Hy Nguyệt.

Đồ ngu ngốc đó, chính là một vật tế.

Lục Lãnh Phong đung đưa tách trà trong tay, nhìn một mảnh trà nổi trên mặt nước, vẻ mặt thâm sâu khó lường.

“Nếu như cô thật sự khẩn trương như vậy, có thể tự mình đề nghị.”

“Đề nghị với mẹ sao? Mẹ sẽ đồng ý sao?” Cô ta chớp chớp mắt.
 
Chương 489


Chương 489

“Xem tạo hóa của cô.” Lục Lãnh Phong nhàn nhạt ném lại một câu, đứng dậy rời đi.

Hy Mộng Lan dường như nhìn thấy hy vọng, lập tức đi tìm Lục Kiều Sam, chuyện này để cô ta nhắc đến là tốt nhất.

Cô ta vốn dĩ ôm rất nhiều hy vọng, không ngờ bà Lục lại lập tức từ chối, bởi vì chuyện phép tắc trong gia đình, Lục Vinh Hàn vẫn còn đang tức giận, bà ta làm sao dám động vào đuôi cọp chứ.

Hơn nữa Hy Mộng Lan có thân phận gì cũng hoàn toàn không quan trọng với bà ta.

Hy Mộng Lan u sầu, thất vọng, ảo não, cô ta nhất định phải làm cái gì đó, để nhà họ Lục đồng ý chuyện mình đề nghị.

Hy Nguyệt ăn xong bữa sáng thì đi làm, buổi tối trở về, cùng về với Tiêu Ánh Minh.

Tiêu Ánh Minh muốn về cùng cô, cô cũng không cảm thấy nhất định phải từ chối nên đồng ý.

Nhìn thấy Hy Mộng Lan, Tiêu Ánh Minh hừ một tiếng: “Đồ khỉ mũi nhọn, leo cũng nhanh thật, kiếp trước nhất định là con khỉ.”

Hy Mộng Lan có thể nhìn ra, Hy Nguyệt là đang tìm đồng minh. Cô ta thấy mình mà Lục Kiều Sam ở cùng một chỗ, nên cũng muốn tìm một đồng minh.

Có điều có chút chuyện, e rằng cô ta vẫn không biết.

Cô ta cười, vô cùng khoa trương: “Thật ra chuyện này phải nhờ vào cô Tiêu, lúc trong lễ đính hôn của Kiều Sam, nếu như không phải cô để tôi gặp được Lãnh Phong, để tôi biết rõ mình bị lừa. Tôi cũng sẽ không thể ở cùng Lãnh Phong. Nói ra, cô cũng là người mai mối.”

Sắc mặt Tiêu Ánh Minh hết trắng lại xanh, chuyện này không nhắc đến thì còn tốt, vừa nhắc đến là cô ta giống như bị ngàn con kiến cắn, vô cùng rối rắm, muốn điên cuồng hét lên.

“Tôi vốn dĩ cho rằng cô là một trà xanh thịnh thế, không ngờ vậy mà lại là một đồ trà xanh tràn đầy tâm kế.”

Trong lòng Hy Nguyệt cười một tiếng, cô vẫn luôn nghĩ sao Hy Mộng Lan lại biết được sự thật, không ngờ nguyên nhân là Tiêu Ánh Minh.

Đây gọi là tự lấy đá đập chân mình.

Có điều, cho dù cô ta không làm mối, Hy Mộng Lan cũng sẽ biết, chỉ là vấn đề thời gian thôi.

“Chuyện qua rồi thì cho qua đi, trên đời này không có thuốc hối hận, có suy nghĩ cũng vô dụng, chỉ là tự cho mình một bài học. Khi giúp người thì phải nhìn rõ nhân phẩm của đối phương, đứng để đến lúc nào đó bị cắn ngược lại. Giống như chuyện đỡ cụ già vậy, giúp đỡ còn bị ăn vạ.” Cô cho Tiêu Ánh Minh một bậc thang leo xuống.

Tiêu Ánh Minh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi cũng chỉ là có lòng tốt, không ngờ người ta lại ôm tâm thái muốn làm tình nhân, không biết liêm sỉ leo lên giường người khác.”

Hy Mộng Lan vô cùng tức giận, thật sự rất muốn xé nát miệng Tiêu Ánh Minh, nhưng cố gắng kiềm chế lại, không biểu hiện ra ngòai, chỉ là lộ ra dáng vẻ oan sâu như biển.

“Cô Tiêu, cô hiểu nhầm rồi. Tôi và Lãnh Phong là vừa gặp đã yêu, anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy. Loại chuyện giữa nam nữa này, chính là anh tình em nguyện. Cô cũng hiểu tính cách của Lãnh Phong đấy, sao tôi dám chủ động ở trước mặt anh ấy được chứ? Là anh ấy thích tôi, muốn tôi. Về phần đứa nhỏ này, nếu như anh ấy không muốn, nhất định sẽ cho tôi uống thuốc, hoặc là tự mình phòng bị. Anh ấy không làm như vậy, là bởi vì anh ấy hy vọng chúng tôi có kết tinh của tình yêu.”

Lời cô ta nói rất hoàn hảo, lời nói này giống như những viên đạn trong súng liên thanh, khiến cơ thể Tiêu Ánh Minh lỗ chỗ, không còn toàn vẹn.

Thật ra người bị trúng đạn còn có Hy Nguyệt.

Cô ta nói rất có lý, Lục Lãnh Phong thông minh như vậy, phúc hắc như vậy, cẩn thận như vậy, nếu như không thích cô ta, sao có thể phát sinh quan hệ với cô ta? Sao có thể để cô ta lấy trộm mầm mống chứ?
 
Chương 490


Chương 490

“Tiêu Ánh Minh, cô vẫn nên đừng đắc tội với cô ta, bây giờ cô ta là sủng phi của Lục Lãnh Phong, đang được cưng chiều, đến lúc đó cô ta đến cáo trạng với Lãnh Phong, cô không chịu được trách nghiệm đâu.”

“Tôi không tin Lãnh Phong sẽ luôn thích cô ta. Cô ta tầm thường như vậy, không chừng qua vài ngày nữa sẽ cảm thất chơi chán rồi.” Tiêu Ánh Minh tức giận nói.

Lúc này, Lục Kiều Sam từ trên tầng đi xuống, nghỉ ngơi hai ngày, cô ta có thể hoạt động lại rồi: “Ánh Minh, sao cô lại đi cùng với Hy Nguyệt vậy, hai người không phải là tình địch sao?”

“Chị Kiều Sam, oan gia nên giải không nên kết, bọn em dù sao cũng là đồng nghiệp cùng một bộ, phải cùng nhau làm việc, cả ngày cãi nhau sẽ làm ảnh hưởng đến công việc, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng rồi.” Tiêu Ánh Minh cong môi, đối với Lục Kiều Sam vẫn tràn đầy oán hận, vậy mà lại vứt bỏ cô ta, nâng đỡ Hy Mộng Lan, quá âm hiểm rồi.

“Các người không cùng nhau âm mưu làm chuyện xấu thì tốt. Mộng Lan là thịt đầu tim của Lãnh Phong, ai cũng đừng nghĩ sẽ động được đến cô ấy.” Lục Kiều Sam cô ý đề cao giọng nói, để bọn họ có thể nghe rõ từng chữ một.

Miệng Tiêu Ánh Minh cũng độc như cô ta, tính cách cũng độc đoán như cô ta, hai người bọn họ ở chung một chỗ chính là đối mặt với một thùng thuốc súng.

“Mỗi lần bên cạnh Tần Nhân Thiên có người phụ nữ nào đó, chị Kiều Sam đều tức muốn chết, bây giờ lại tích cực giới thiệu phụ nữ cho em trai mình, tiêu chuẩn kép thật sự rất nghiêm trọng nha.”

Sắc mặt Lục Kiều Sam hết trắng lại xanh: “Mộng Lan có bản lĩnh khiến Lãnh Phong thích, không giống như loại bùn không trát được tường như cô.”

Tiêu Ánh Minh bị đâm trúng, miệng dường như méo đến tận tai, cô ta hít một hơi từ giữa kẽ răng, âm âm nói: “Em không câu dẫn được đàn ông như cô ta, có điều chị cũng vậy. Em nghe nói Tần Nhân Thiên lại quen bạn gái mới, tối qua còn đưa về nhà qua đêm. Đừng trách em không nhắc nhở chị, đừng chỉ quản chuyện của người khác, để bản thân mình bị lợi dụng.”

Lẽ nào bản tính của Tần Nhân Thiên lại bạo phát rồi sao?

Cô ta trút giận lên người Hy Nguyệt: “Sau này cô không được mang người tôi không thích đến nhà.”

Hy Nguyệt cười: “Chị cả, người tôi không thích, chị vẫn thường xuyên dẫn đến nhà, còn đưa lên giường người đàn ông của tôi. Chị có tư cách gì yêu cầu tôi chứ?”

“Đúng vậy, tiêu chuẩn kép quá nghiêm trọng rồi, hận không thể để thế giới xoay xung quanh mình, đáng tiếc mình lại không phải là mặt trời.” Tiêu Ánh Minh ở bên cạnh nói thêm vào.

Hy Nguyệt phát hiện, Tiêu Ánh Minh chống đối với Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan, đối với mình quả thật có lợi ích.

Ít ra miệng cô ta, có thể đáp trả mọi lời ác ý, khiến tai cô sạch sẽ.

Có điều, cô biết rất rõ, Tiêu Ánh Minh cũng không phải là một con chim tốt, bây giờ cô ta chỉ cảm thấy sự uy hiếp của Hy Mộng Lan lớn hơn cô, cho nên mới muốn liên hợp.

Đợi đến khi Hy Mộng Lan PK bị bại, cô ta sẽ lập tức phản công lại.

Nhưng không sao cả, chiến trường của phụ nữ và chiến trường của đàn ông đều giống nhau, không có tình bạn vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có quyền lợi vĩnh viễn.

Hy Mộng Lan thấy Lục Kiều Sam rơi vào thế hạ phong, nhanh chóng giúp đỡ: “Hy Nguyệt, Kiều Sam là chị cả của chúng ta, em phải tôn trọng chị ấy mới được, sao có thể chống đối với chị ấy chứ? Em ở nhà Họ Hy có vô lễ thế nào, chống đối người lớn với chị thế nào cũng đều không sao cả, nhưng gia quy nhà họ Lục nghiêm khắc, môn phong nghiêm cản, không phải là nơi hoang dã.”

“Đúng vậy, tôi chính là tuân theo gia quy mà chị cả dạy dỗ đấy thôi. Dựa theo gia quy, tôi thân là vợ của người thừa kế, chủ mẫu tương lai, có quyền lợi dạy dỗ những người cùng lứa trong nhà. Nếu gặp phải người không biết cùng lứa không tôn trọng mình, sẽ xử theo gia pháp.” Hy Nguyệt chậm rãi nói.
 
Chương 491


Chương 491

Một câu nói khiến Hy Mộng Lan không nói lên lời, trong lòng cô ta đang điên cuồng gào thét, phải biết vị trí hô đến hô đi này là của cô ta.

Hy Nguyệt chỉ là vật thay thế, bây giờ làm tu hú chiếm tổ, ngược lại cưỡi lên đầu chính phẩm là cô ta.

Lục Kiều Sam hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ để Hy Nguyệt vào trong mắt, mẹ đã đặc xá cho cô ta, chỉ cần không có những cô chú ruột thịt, cô ta không cần phải tuân thủ gia quy.

Nếu không luận theo gia quy, cô ta đã bị quất cho đến chết rồi.

“Hy Nguyệt, cô đừng có lấy giả làm thật. Đây là nhà của tôi, ở trong cái nhà này, cô không là gì cả, cô lúc nào cũng có thể bị thay thế. Tốt nhất nên thành thật một chút cho tôi, nếu không cô không thể gánh chịu nổi đâu.”

Hy Nguyệt cười nhạt, vô cùng bình tĩnh: “Chị cả, chị nói sai rồi, nhà này là của tôi, hơn nữa cả đời này đều là của tôi. Tôi là bà chủ tương lại, mặc dù tôi có thể không sinh được con, nhưng tôi có thể trong số con của Lãnh Phong, chọn lấy một đứa để nuôi dưới tên của tôi, sẽ tương đương với việc con trai tôi là người thừa kế của nhà họ Lục. Tôi có thể ở đây an hưởng tuổi già.”

Cô nói xong, giơ tay ra, ôm lấy vai Tiêu Ánh Minh, Tiêu Ánh Minh hiểu ý, cười với cô, đây là điều kiện hợp tác của hai người.

Cô lại tiếp tục nói: “Mà chị lại không như vậy, chị ấy, cuối cùng cũng sẽ gả ra ngoài, gả ra ngoài rồi,thì không phải là con gái nhà họ Lục nữa, đến cả quyền tham gia vào chuyện của nhà họ Lục cũng không có.”

Gia quy nhà họ Lục không cho phép con gái đã gả ra ngoài, gả đi rồi thì chính là làm người nhà khác.

Làm người nhà khác rồi, tất nhiên không thể can thiệp vào chuyện nhà mẹ đẻ, đỡ phải phát sinh ra xung đột lợi ích.

Điều này là vì suy nghĩ về lợi ích của gia tộc, hoàn toàn không phải trọng nam khinh nữ.

Lục Kiều Sam tức đến giậm chân, tóc cũng bốc khói, cô ta quá dùng sức, động đến vết thương sau lưng, đau đến nỗi cô ta hét lên.

Không ai biết rằng, lúc này Lục Lãnh Phong đang trốn ở góc cầu thàng nhìn xuống dưới.

Khóe môi xinh đẹp của anh cong lên, trên một nụ cười xấu xa.

Khả năng học hỏi và sử dụng của nhím con thật sự rất giỏi.

Hành vi đó cũng nằm ngoài dự đoán của anh, vậy mà còn ở cùng với Tiêu Ánh Minh.

Nhất định là lời cảnh cáo hôm qua khiến cô sợ rồi, biết tìm nhà khác sẽ nguy hiểm thế nào nên không dám mơ tưởng hão huyền, bắt đầu bảo vệ địa vị của mình.

Đáng tiếc không biết phân biệt chủ thứ.

Không chuyên tâm nghiên cứu làm thế nào để hầu hạ anh, làm thế nào để anh hài lòng, có lăn đi lăn lại cũng vô dụng.

Hy Mộng Lan đỡ Lục Kiều Sam ngồi xuống, một tia lửa xẹt qua mắt cô ta.

Hy Nguyệt có thêm người giúp đỡ, đối với cô ta mà nói là vô cùng bất lợi.

Cô ta đang suy nghĩ nên đối phó với Hy Nguyệt thế nào thì khóe mắt nhìn thấy Lục Lãnh Phong ở trên đầu cầu thàng, ranh mãnh thay đổi giọng điệu: “Hy Nguyệt, chị biết em coi chị là uy hiếp, một lòng muốn đuổi chị ra ngoài, nhưng chị thật sự không muốn tranh giành với em. Lúc trước, chị có một chút không cam tâm, dù sao người nên gả cho Lãnh Phong là chị, nếu như không phải bị người hãm hại, chị cũng sẽ không suýt chút nữa thì mất đi Lãnh Phong.”

Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Đoạn thời gian này, chị nghĩ thông rồi. Chị yêu Lãnh Phong, chỉ cần có thể lặng lẽ ở bên cạnh Lãnh Phong, cùng anh ấy trải qua phần đời còn lại, chăm sóc tốt cho con của bọn chị, yêu thương lẫn nhau, chị đã thấy đủ rồi, danh phận gì cũng không quan trọng. Cho nên chị quyết định, chính thức làm vợ lẽ, sau này sẽ không tranh giành với em, em yên tâm đi.”
 
Chương 492


Chương 492

Lục Kiều Sam cố ý làm ra dáng vẻ nuối tiếc: “Mộng Lan, chuyện này thật sự là quá oan ức cho cô rồi, rõ ràng danh phân vợ cả phải là của cô, nhưng lại giao cho một người thay thế, mình thì tủi thân làm lẽ.”

Hy Nguyệt chấn động một chút, lúc trước cô cảm thấy Hy Mộng Lan đã coi như là vợ lẽ rồi, sau khi xem gia quy, mới phát hiện còn phải ký khế ước.

Hy Mộng Lan thật sự sẽ nhượng bộ sao?

Cô không tin, cô ta nhất định đang tính kế khác, dù sao đợi cô ta ký khế ước xong thì sẽ nhận được sự bảo vệ của gia quy, sẽ không dễ dàng bị đuổi đi.

Tiêu Ánh Minh cũng nghĩ như vậy, một người phụ nữ tâm cơ làm sao có thể lương thiện như vậy.

“Hy Nguyệt, cô đừng có tin cô ta, cô ta muốn lấy lùi làm tiến, ổn định vị trí vợ lẽ trước đã, sau đó sẽ cố gắng thượng vị.”

Mọi thần kinh trên đầu Hy Mộng Lan đều co rút, Tiêu Ánh Minh chết tiệt, còn nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ ngực to ngu ngốc, không ngờ có thể nhìn xuyên kế hoạch của cô ta như vậy.

Lục Lãnh Phong đang nhìn, cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra được.

“Có phải là cho dù chị nói cái gì, hai người cũng đều không tin đúng không? Vậy được, chị lấy đứa con trong bụng của chị ra thề, nếu như chị còn muốn tranh giành với em gái, thì sẽ để nó sinh ra là một thai nhi chết, khiến chị sống không bằng chết.” Cô ta giơ tay, nghiêm trang nói.

Hy Nguyệt kinh hãi, cô ta vậy mà dám lấy đứa trẻ trong bụng ra thề độc, thật sự nghĩ rằng lời thề chỉ ứng nghiệm trong phim thôi sao? Trong hiện thực sẽ không thể ứng nghiệm sao?

Cho dù không ứng nghiệm, cũng không thể lấy đứa trẻ ra mạo hiểm.

“Hy Mộng Lan, tôi không quan tâm trong lòng cô nghĩ cái gì, xin cô đừng dùng con mình ra thề độc. Đứa trẻ là vô tội, nó là con của cô và Lãnh Phong, cũng là cháu của tôi, tôi không muốn đứa trẻ này có chuyện gì.”

Cô quay người đi ra bên ngoài.

Khóe miệng Hy Mộng Lan cong lên nụ cười âm lạnh không dễ phát hiện.

Khuyết điểm của Hy Mộng Lan chính là mềm lòng, giống như năm đó cô khóc lóc cầu xin, cô liền đồng ý đội nồi cho cô ta, bị nhốt vào phòng đen.

Cô vĩnh viễn không thể là đối thủ của cô ta, vĩnh viễn đều là bại tướng dưới tay cô ta.

Hy Nguyệt đi dạo trong vườn hoa, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Con là nỗi đau trong lòng cô.

Nếu như cô có thể có một đứa con, nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận, không để nó bị một chút tổn thương nào.

Tuy nghiên, cô mắc chứng khó mang thai, rất có thể cả đời này đều không thể sinh con, không thể làm mẹ.

Tiêu Ánh Minh đi theo sau cô: “Sao cô phải thương tiếc cho con của Hy Mộng Lan chứ? Phải nghĩ cách để cô ta sẩy thai, như vậy cô ta mới không có bùa hộ mệnh, có thể ngoan ngoãn cút đi rồi.”

Cô quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô ta: “Cô muốn đuổi Hy Mộng Lan đi thế nào là chuyện của cô, nhưng không thể động đến đứa trẻ, đây là giới hạn của tôi.”

Cuộc chiến giữa phụ nữ không nên để đứa trẻ vô tội phải hy sinh.

“Nếu như để cô ta sinh đứa trẻ ra, cô muốn đuổi cô ta đi sẽ rất khó.” Tiêu Ánh Minh cong môi.

“Nếu như cô ta thật sự không tranh giành, chỉ muốn làm lẽ, thì sao phải làm khó cô ta chứ? Hơn nữa, cô ta có thể ở bên cạnh Lục Lãnh Phong, không phải bởi vì đứa trẻ này mà là bởi vì Lục Lãnh Phong thích cô ta. Cô ta liên tục làm hại tôi, nhưng Lục Lãnh Phong đều không nói gì cả, luôn bảo vệ cô ta, bao dung cô ta. Đứa trẻ không phải là bùa hộ mệnh của cô ta, Lục Lãnh Phong mới phải.”
 
Chương 493


Chương 493

Cô dừng lại, thở dài: “Cho dù cô ta làm mất đứa trẻ, Lục Lãnh Phong sẽ lại để cô ta mang thai. Cho dù cô ta không thể sinh con, Lục Lãnh Phong cũng sẽ không đuổi cô ta đi. Cô nhìn mẹ nhỏ xem, không phải trước đây mẹ nhỏ cũng không thể sinh con sao? Bố chồng vẫn luôn yêu mẹ nhỏ, không hề ghét bỏ.”

“Nói thì nói như vậy, nhưng không đuổi cô ta đi, tôi phải làm thế nào chứ?” Tiêu Ánh Minh có chút ảo não.

“Làm lẽ cũng không phải chỉ có một người, đợi sau khi cô vào cửa, cố gắng một chút, sinh con nhiều hơn cô ta, tôi sẽ nhận còn cô làm con tôi, trong nhà này cô sẽ là người lớn nhất.” Hy Nguyệt nhún vai, chậm rãi nói.

“Lời này còn được.” Tiêu Ánh Minh lẩm bẩm, không nói gì nữa.

Mục đích của cô ta là làm bà chủ, không phải làm lẽ, mượn sức của Hy Nguyệt thượng vị, vào được cửa lớn nhà họ Lục rồi tính tiếp.

Sau khi cô ta đi, Hy Nguyệt về phòng, uống hai viên thuốc, nằm trên sô pha.

Trên thuốc rõ ràng là viết có thể trị chứng không có kinh nguyệt, nhưng cô uống lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chứ?

Lẽ nào chứng bệnh không có thai của cô không thể chữa khỏi, không có hy vọng làm mẹ sao?

Cô suy nghĩ, cảm thấy buồn nôn, ôm miệng nôn khan mất tiếng.

Lục Lãnh Phong vừa vào cửa thì nhìn thấy, nhíu mày: “Đồ ngốc, sao cô vẫn chưa khỏi chứ?”

“Tác dụng phụ của thuốc, đợi tôi uống xong hai hộp thuốc này, kinh nguyệt đến, dạ dày sẽ không khó chịu nữa.” Cô nhỏ giọng giải thích.

“Không phải lần trước nói sẽ có sao?” Anh đi đến quầy bar, lấy một ly rượu vang.

“Bụng có chút đau, tôi cho rằng có rồi, nhưng vẫn không có.” Cô xoa bụng thở dài, đây là tín hiệu giả.

Lục Lãnh Phong đung đưa rượu trong ly, nhìn sắc mặt của cô, tốt hơn lúc trước một chút, không hề bệnh tật ốm yếu khiến người ta chán ghét, rõ ràng là đang phục hồi.

Im lặng một lúc, anh chuyển chủ đề: “Cô hòa hợp với Tiêu Ánh Minh rồi sao?”

“Trước đây chúng tôi là tình địch, nhưng bây giờ đều là người rới xuống thiên nhai, còn phải chiến đấu sao?” Cô trực tiếp thẳng thắn nói.

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Sao lại rơi xuống?”

“Cô ta là tình yêu đơn phương, tôi là một người vợ bị ghét bỏ.” Cô mang theo giọng điệu tư ti, cười thê lương.

Anh nhất một ngụm rượu vang, giọng nói trầm thấp truyền đến: “Cô không phải là người vợ bị ghét bỏ.”

Cô ngẩn ra, có chút ánh sao bay vào mắt cô.

Cô không phải là người vợ bị ghét bỏ sao?

Anh chưa hoàn toàn vất bổ cô, vẫn còn giữ vị trí vợ cả cho cô, cho nên không coi là người vợ bị vứt bỏ sao?

“Vậy tôi là gì?”

Anh không trả lời, mà tràn đầy khinh bỉ nhìn cô: “Tôi muốn cô, lại vứt bỏ cô mới gọi là người phụ bị ghét bỏ. Cô chỉ là một con rối, tôi chưa bao giờ muốn cô, thì sao sẽ vứt bỏ chứ?”

Một câu nói nhẹ nhàng, lại giống như một cơn gió lạnh xuyên thấu thổi vào tận xương tủy cô, khiến xương tủy cô đều đống cứng lại.

“Tôi hiểu rồi, là tôi dùng từ không đúng.” Cô cúi đầu xuống, ánh sao trong mắt đã biến mất khi mi rũ xuống, biến mất hoàn toàn, như thể chưa bao giờ xuất hiện.
 
Chương 494


Chương 494

Đó là ánh sáng của hi vọng.

Không có hi vọng thì sẽ không thất vọng.

Đối với Lục Lãnh Phong mà nói, cô không nên ôm bất kỳ hi vọng nào, cho dù chỉ là một chút.

Chỉ có Hy Mộng Lan mới là người mà anh muốn có, chỉ có Hy Mộng Lan mới xứng đáng có ngọn lửa hi vọng.

Lục Lãnh Phong đặt ly rượu xuống bàn, đôi mắt sâu đen lanh lùng lóe lên tia sáng: “Tiêu Ánh Minh không phải là một đối tác tốt.”

Trên gương mặt cô xuất hiện nụ cười ưu thương.

Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam hợp tác để đối phó cô, chỉnh cô, hãm hại cô, anh chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không chỉ bao dung, còn thay đổi chân tướng để bảo vệ.

Cô chỉ dẫn Tiêu Ánh Minh về nhà một chuyến, anh đã bắt đầu cảnh cáo rồi.

Sợ cô làm tổn thương đến người phụ nữ mà anh yêu.

Người phụ nữ không được yêu thương chỉ có thể bị giẫm chết, bị chà đạp và giày vò, cho dù chịu đựng ép hại cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, không thể kháng cự.

Người phụ nữ yêu thích thì có thể làm bất kỳ điều gì mà mình muốn.

Tiêu chuẩn kép thật là đáng sợ.

Miệng của cô như có một mảnh hoàng liên, vị đắng cực độ lan từ đầu lưỡi đến nội tạng.

Cô khó khắn nuốt nước bọt, nuốt xuống tất cả mọi cảm xúc, khóe miệng cứng nhắc nở nụ cười: “Đúng rồi, quên chưa chúc mừng anh, chính thức đón vợ lẽ vào cửa.”

Lục Lãnh Phong nhàn nhạt liếc cô, ánh mắt trở lên cực kỳ âm u, giống như giếng cổ hai nghìn năm, không nhìn thấy đáy.

“Cô muốn phản đối?”

“Sao có thể chứ, tôi làm sao có tư cách đó?” Cô nhún vai, giọng nói còn yếu hơn hơi thở.

“Biết là tốt.” Lục Lãnh Phong hừ một tiếng, khinh thường nhìn cô, giống như đang nhìn một cọn bọ đáng khinh vậy.

Thật ra cô nguyện ý làm một con bọ, nếu như anh có thể có lòng xót thương mà thả cô đi, cô có thể giống như một con bọ chậm rãi bò từ trong ngôi nhà này ra ngoài.

Có câu nói tiền bạc quý giá, tình yêu còn quý giá hơn, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.

Cô vẫn luôn không thể hiểu được, ý nghĩa của tự do, nhưng bây giờ cô hiểu rồi.

Cô khao khát tiền, càng khao khát tự do hơn.

Đáng tiếc là, cô vì tiền mà hy sinh sự tự do của mình.

“Có đôi khi, tôi nghĩ, nếu như ông trời không đùa cợt như vậy, không có thay thế tôi và Hy Mộng Lan, thì tốt biết bao.”

“Trên đời này không có nếu như.” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong ngưng trọng, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói giống như động đất chìm dưới đáy biển, mang theo sự âm u và kích động trước khi sống thần đến.

“Tôi biết, thật ra anh cũng nghĩ như vậy, anh muốn ly hôn với tôi, để Hy Mộng Lan làm vở cả. Chỉ là nhà họ Lục không có người thừa kế nào từng ly hôn, anh không muốn lập kỷ lục mới, làm người đầu tiên.” Cô thấp giọng nói, mang theo tự nhiên.

“Cô thật sự là con giun nằm trong bụng tôi.” Lục Lãnh Phong cười.
 
Chương 495


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 495

Trên mặt cô dần dần xuất hiện vẻ mặt thê lương: “Làm bạn với vua như làm bạn với hổ, lòng vua khó đoán, không đoán được ý vua, không phải sẽ rất khó sống sao?”

Anh cầm lấy ly rượu trên bàn, uống cạn rượu bên trong, giống như đang cố gắng khống chế cảm xúc nào đó.

“Rất tốt, tiếp tục phát huy thế mạnh của cô.”

“Yên tâm, không khiến anh thất vọng đâu.” Cô cố chấp mà tuyệt vọng cắn chặt môi dưới, đứng dậy, lấy đệm của mình từ trong tủ quần áo ra.

Cuộc đời của cô còn có cái gì chứ?

Không có tình yêu.

Không sinh được con, đến cả tư cách làm mẹ cũng không có.

Chỉ có bi kịch.

Sẽ có một ngày, khi Lục Lãnh Phong không cần con rối nữa, thì sẽ đá cô đi, khiến cô cô độc, ưu thương mà chết đi.

Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy, lại đổ một ly rượu, sau đó đi đến cửa sổ.

Trog lòng anh có một ngọn lửa vô danh, thật sự muốn lôi người phụ nữ không biết điều này ra khỏi chăn, phạt đứng một đêm, không được ngủ.

Nhưng cô đang bệnh, cơ thể vô dụng, loạng choạng, đứng hai tiếng, lại ngất đi còn không phải anh thu dọn tàn cục sao.

Anh vô cùng tức giận, đến tức giận cũng không có chỗ để trút ra.

Anh ngửa đầu, uống cạn rượu trong ly, sau đó đống rầm cửa lại đi ra ngoài.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


“Lãnh Phong, muộn thế này rồi, sao anh còn chưa ngủ vậy?”

Nghe thấy giọng nói của cô ta, Lục Lãnh Phong dừng lại, lắc đầu, lắc mồ hôi trên đầu.

“Cô ở đây làm gì?”

“Em không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, không ngờ nhìn thấy anh ở đây.” Hy Mộng Lan nhẹ nhàng nói.

“Tôi chỉ muốn ở một mình.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng ném ra một câu.

Tâm trạng của anh đang rất xấu, không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.

Hy Mộng Lan cắn môi: “Vậy em đứng xa một chút, có được không? Em chỉ muốn nhìn anh, chỉ muốn im lặng nhìn anh, em đã rất hài lòng rồi.”

Trong đầu Lục Lãnh Phong hiện lên một hình bóng, anh rất ghét hình bóng này, vô cùng ghét.
 
Chương 496


Chương 496

Nó giống như một ưu linh đi lại khắp nơi, không an tâm phiền ý loạn.

Anh muốn xóa nó đi, muốn đập vỡ nó, nhưng không thể nào bắt được, không thể nào xóa bỏ được.

Nó cố ý muốn chống đối lại anh, cố ý khiêu khích anh, chọc giận anh, chết cũng không chịu khuất phục, nhượng bộ.

Giống như người phụ nữ trong phòng vậy.

Trong ánh mắt anh lóe lên tia điên cuồng, nắm lấy tay Hy Mộng Lan, kéo mạnh cô ta vào trong lòng.

Động tác này rất bá đạo, khiến Hy Mộng Lan vô cùng vui mừng, giơ tay ôm lại anh.

“Lãnh Phong.” Cô ta cảm thấy rất vui, rất phấn khích, rất hạnh phúc, trong lòng Lục Lãnh Phong chính là cô ta, người anh thích chính là cô ta, không phải Hy Nguyệt.

Cô ta mạnh dạn kiễng chân lên, hôn cổ anh, hôn má anh.

Nhưng khi nụ hôn của cô ta chạm vào đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong, anh dường như vô thức quay đầu sang một bên, cảm giác bị một con chó pug nhỏ liếm láp khiến anh có chút buồn nôn.

Rõ ràng đêm đó anh rất vui vẻ, rõ ràng trái tim anh đã động lòng, nhưng bây giờ, cô ta và những người phụ nữ khác của anh đều biến thành một con chó nhỏ.

Sao lại như vậy chứ?

Lẽ nào đây là thấy ánh sáng là chết trong truyền thuyết sao?

Cảm giác anh thích là không nhìn thấy mặt, vui vẻ với cô ta.

“Muộn rồi, cô không nên thức đêm.” Anh buông tay ra.

Sự mất mát trong lòng Hy Mộng Lan giống như dòng sông vô hạn vậy.

Anh không hề phản ứng, cô ta có thể cảm nhận được, tại sao cho dù cô ta cố gắng thế nào, anh đều không có phản ứng vậy?

Anh không giống với người lạnh nhạt ở phương diện đó mà?

“Lãnh Phong, tối nay anh ngủ với em được không?” Cô ta mở to mắt nhìn anh, tràn đày cầu xin.

“Cơ thể cô không thích hợp.” Anh trầm giọng nói.

Cô ta khẽ run rẩy, là bởi vì cô mang thai, khiến anh cố kỵ, cho nên mới không có phản ứng sao?

Nghĩ đến điểm này, trong lòng cô ta tốt hơn một chút.

Rõ ràng cô ta là một người phụ nữ khôn khóe, có lực hấp dẫn, không thể không tốt hơn Hy Nguyệt.

Trước cửa sổ trên tầng, Hy Nguyệt vẫn luôn đứng ở đó, nhìn người trong dần, nhìn bọn họ đụng chạm nhau.

Ánh trăng chiếu lên người bọn họ, như thể ánh sáng tình yêu.

Thật là một bức tranh ấm áp, đẹp đẽ và ngọt ngào.

Trong ánh mắt của bọn họ chỉ có nhau, trong tim cũng chỉ có nhau, trời xanh mây trắng, trăng sao, tất cả mọi sự vật đối với bọn họ mà nói đều là dư thừa.

Đặc biệt là người phụ nữ chướng mắt là cô.

Cô biết rất rõ, tại sao Lục Lãnh Phong lại đặc biệt ghét bỏ cô, phiền cô, khó chịu với cô. Là bởi vì cô chiếm mất vị trí của Hy Mộng Lan, anh không thể ly hôn với cô, khiến cô cút đi.

Chỉ có thể không ngừng hành hạ cô, trút giận.
 
Chương 497


Chương 497

Qua một lúc lâu, có tiếng bước chân truyền đến, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.

Lục Lãnh Phong âm u liếc nhìn cô, lên giường.

Anh lăn đi lăn lại đều không ngủ được, cơn giận trong lòng vừa rồi còn chưa hoàn toàn trút ra lại bùng lên.

Mà thủ phạm lại là người ngủ say như lợn chết kia.

Nếu như không phải cơ thể cô xảy ra vấn đề, anh nhất định sẽ hung hăng hành hạ cô.

Anh suy nghĩ, đột nhiên nhảy lên, suýt nữa quên mất chuyện này, người phụ nữ này còn có nơi khác có thể dùng, lãng phí sử dụng.

Hy Nguyệt không hề ngủ, nhưng khi chăn bị hất ra thô bạo, cả người cô cứng đờ.

Biết anh muốn làm cái gì?

Cô cảm thấy mính tiếp tục giả vờ ngủ là cách tốt nhất.

Dù sao cũng không có năng lực chống đối.

Cho nên cô không hề động đậy, cũng không mở mắt.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh, định giả chết đến cùng.

Nhưng trong lòng cô lại âm thầm rơi nước mắt.

Sau đó, anh chuyển cô đến giường của mình.

“Hy Nguyệt, tôi phát hiện ra bản lĩnh lớn nhất của cô không phải là nói dối, mà là giả chết.”

Ngón tay của anh khẽ siết chặt, anh không tin mình đã làm đến mức này mà cô vẫn không chịu tỉnh lại.

Hy Nguyệt bất lực thở dài: “Vậy anh hy vọng tôi sẽ như thế nào?”

Thật ra vừa rồi Hy Mộng Lan cũng có thể làm như vậy, thế nhưng tại sao anh lại không đi tìm Hy Mộng Lan mà nhất quyết phải hành hạ cô như vậy?

“Cô hoàn toàn không biết cách phục vụ chồng mình là như thế nào cả.” Anh hừ nhẹ một tiếng.

“Hầu hạ anh là việc của Hy Mộng Lan, tôi chỉ là một con rối, phải giữ đúng vị trí của mình.” Cô nói như đang giận dỗi.

Một màu đỏ tươi xuyên qua giữa lông mày cô: “Ai cũng có thể làm con rối thế thì tôi còn cần cô làm gì hả?”

“Có ích chứ sao, anh có thể tra tấn tôi thỏa thích để tìm niềm vui mà.” Cô bật cười một cách thê lương, đôi mắt mờ mịt như màn đêm bên ngoài cửa sổ.

Đôi mắt hoa đào của anh hơi nheo lại, trong mắt hiện lên một chút tia âm trầm, trông vô cùng u ám và lạnh lùng.

“Nếu cô muốn loại phương thức này thì tôi có thể thỏa mãn cô.”

“Không phải từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy sao? Anh cũng chưa từng thay đổi.”

Giọng nói của cô cực kỳ trầm thấp, giống như một cơn gió sắp tắt, nhưng lại dễ dàng khuấy động cơn giận còn chưa tan của anh.

Gân xanh trên trán anh giật giật, muốn phát tiết, anh muốn tức giận nhưng lại gian xảo thu hồi sự nóng giận lại, thay vào đó nở một nụ cười châm chọc: “Cô đang cầu xin sự dịu dàng của tôi đấy à?”

“Tôi nào dám, tôi còn không bằng một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ nữa kìa, làm sao dám mơ tưởng đến sự dịu dàng của cậu Lục đây. Điều duy nhất mà tôi muốn chính là tối nào cũng có thể có một giấc ngủ yên bình mà thôi.” Cô dùng giọng điệu khúm núm, hèn mọn, tự giễu.

Chỉ có Hy Mộng Lan mới có tư cách cầu xin sự dịu dàng, còn cô nào được như vậy chứ?
 
Chương 498


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 498

Lục Lãnh Phong nghiến răng, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát bản thân, anh thật sự rất muốn nhấc bổng cô lên, ném ra ngoài ban công, để cô ngắm cảnh ở đó cho đến khi nào trời sáng mới thôi.

Nhưng anh cũng không muốn để cô ngất xỉu, rồi lại phải xử lí những chuyện phiền phức sau đó cho nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế.

“Hy Nguyệt, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho cô phải quỳ dưới chân tôi, cầu xin sự thương hại của tôi.”

“Chuyện đó chắc là lúc tôi sắp chết.” Cô cười một cách buồn bã, bên ngoài có tia sáng từ ánh trăng chiếu vào mặt cô, khiến khuôn mặt cô tái nhợt như đá cẩm thạch.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Hứa Nhã Thanh nhấp một ngụm trà, trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Cô thật sự không thể mang thai à?”

Trong lòng cô như bị đâm một cái thật mạnh, đôi mắt cụp xuống, hàng mi vừa dài vừa dày che đi nỗi buồn trong đôi mắt.

“Có phải ngay cả anh anh cũng ghét bỏ tôi không?”

“Đồ ngốc, tại sao tôi lại ghét bỏ cô chứ? Tôi chỉ muốn tìm một bác sĩ để kiểm tra cho cô thử xem, tránh để bác sĩ rởm chẩn đoán sai.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.

“Nếu muốn tôi đến bệnh viện kiểm tra lại thì cũng phải đợi kỳ sinh lí của tôi qua đã, hiện tại tôi vẫn đang uống thuốc.” Cô trầm mặc nói.

“Đến lúc đó, tôi sẽ hẹn bác sĩ cho cô, nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho cô.” Hứa Nhã Thanh múc cho cô một bát canh.

Cô uống một ngụm rồi nhún vai: “Bình thường nếu phụ nữ không thể sinh con thì kết cục chính là bị bỏ đúng không?”

“Bây giờ y học tiên tiến như vậy, không có chuyện không thể sinh con. Cô có thể đi làm thụ tinh ống nghiệm hoặc là nhờ người mang thai hộ, sinh con lúc nào cũng được.” Hứa Nhã Thanh giang hai tay, vẻ mặt bình thản.

Anh ta vừa nói hết câu thì lại bắt đầu chuyển sang giọng điệu chế giễu: “Nếu Lục Lãnh Phong không cần cô thì cô đi theo tôi. Tôi cần cô.”

Cô thở dài đầy bất lực và khổ sở: “Lục Lãnh Phong sẽ không ly hôn với tôi, anh ấy muốn giam giữ tôi vĩnh viễn. Từ trước đến nay, nhà họ Lục không có người thừa kế nào từng ly hôn, mà anh ấy cũng không muốn trở thành người đầu tiên. Hơn nữa đã có Hy Mộng Lan sinh con cho anh ấy, vì vậy anh ấy không cần phải lo lắng về việc không được làm bố.”

“Cô định chắp tay nhường anh ta đi như vậy à?” Hứa Nhã Thanh nhíu mày.
 
Chương 499


Chương 499

“Không có chuyện nhường hay không nhường, dù sao thì anh ấy cũng không phải là của tôi, anh ấy chỉ thích Hy Mộng Lan mà thôi.” Đầu cô lắc lư như cái trống.

“Một cây củ cải, một cái hố, vậy mà anh ấy thực sự rơi vào cái hố của Hy Mộng Lan.”

Hứa Nhã Thanh cười chế nhạo, sau đó gắp cho cô một miếng bào ngư: “Thật ra nếu cô cố gắng thêm chút nữa, biết đâu lại có thể cướp anh ấy về thì sao.”

Một cảm giác đau đớn tột cùng tràn ngập trái tim cô: “Tôi không muốn làm việc vô ích, anh ấy không phải là người chồng mà tôi muốn, và tôi cũng không phải là người vợ mà anh ấy muốn. Dù tôi có dùng mọi thủ đoạn thì cũng không thể nào thắng được một nụ cười khi quay lại của Hy Mộng Lan.”

Đôi mắt phượng màu nâu của Hứa Nhã Thanh khẽ chớp: “Hình mẫu về người chồng mà cô muốn là như thế nào?”

“Là người sẽ yêu tôi hết lòng hết dạ, nguyện ý cả đời chỉ có một mình tôi.” Cô nói rõ ràng, mạnh mẽ không chút do dự.

“Là tôi đây này, không có gì thay thế được.” Khoé miệng Hứa Nhã Thanh gợi lên một nụ cười quyến rũ.

“Đừng đùa nữa, anh sẽ không thích tôi đâu.” Cô bĩu môi, quệt miệng.

“Tại sao lại không?” Anh nhíu mày.

“Tôi đã kết hôn rồi, không còn là một cô gái trong trắng nữa.” Cô nhỏ giọng nói.

Anh ta bật cười, lắc đầu: “Đã là thời đại nào rồi, ai thèm quan tâm đến chuyện này nữa? Hơn nữa…”

Anh ta dừng lại, hạ giọng: “Không phải lần đầu của cô là cho tôi sao?”

Tay cầm thìa của cô run lên dữ dội, chiếc thìa chạm vào đĩa súp phát ra âm thanh giòn giã.

Anh ta không nói thì cô đã quên mất chuyện này.

Tay anh duỗi ra nắm lấy bàn tay cô: “Hy Nguyệt, có phải vì chuyện này mà Lục Lãnh Phong ghét bỏ cô không?”

Hy Nguyệt cắn môi dưới.

Lục Lãnh Phong có bệnh ưa sạch sẽ, bệnh ưa sạch sẽ này đã ăn sâu vào thói quen của anh, anh không cho phép người khác động vào đồ đạc cá nhân mình, huống chi là một người phụ nữ?

“Lúc trước còn có một chút, nhưng bây giờ đã hết rồi.”

“Hy Nguyệt, xin lỗi, là do tôi không tốt.”

Đôi mắt Hứa Nhã Thanh tràn đầy sự ân hận và mắc nợ: “Nếu có thể, tôi nguyện ý bồi thường cho cô.”

Cô mấp máy môi, giọng nói ngập ngừng rất khẽ: “Vậy thì anh hãy tìm cách giúp tôi, để tôi có thể ly hôn thuận lợi. Tôi chỉ cần sáu mươi tỷ mà thôi, không cần gì nữa cả.”

Ngoài anh ta ra, cô không biết còn có thể tìm ai được nữa.

Mặc dù Tần Nhân Thiên cũng có lòng giúp đỡ cô, nhưng dù sao anh ấy cũng là chồng sắp cưới của Lục Kiều Sam, nhà họ Tần và nhà họ Lục có mối quan hệ thân thiết, người nhà họ Tần nhất định không cho phép anh ấy xen vào chuyện này.

Ánh mắt Hứa Nhã Thanh sâu kín mà khẽ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt anh nặng nề mà ý vị sâu xa: “Hy Nguyệt, tại sao cô nhất thiết phải lấy sáu mươi tỷ?”

Khóe miệng cô khẽ giật giật: “Không phải tôi yêu tiền, tôi chỉ là…”

Cô muốn nói rồi lại thôi, hàm răng trắng cắn cắn môi.

“Có phải cô gặp khó khăn gì đó, cần phải dùng tiền đúng không?” Hứa Nhã Thanh trầm giọng hỏi.

Cô lắc đầu: “Không… Không có khó khăn gì cả. Tôichỉ cảm thấy đây là thứ tôi xứng đáng nhận được thôi.”
 
Chương 500


Chương 500

Anh ta đưa tay ra, lại nắm lấy tay cô: “Chúng ta là bạn bè, nếu cô có bất kỳ khó khăn gì, nhất định phải nói cho tôi biết. Cô muốn ly hôn, tôi sẽ phải lên kế hoạch cẩn thận từng chút cho cô, nhưng nếu cô cần tiền, tôi đều có thể giúp cô bất cứ lúc nào”

Hy Nguyệt rơi vào mâu thuẫn, cô phải vay tiền của Hứa Nhã Thanh sao?

Đây không phải là một số tiền nhỏ, cô không biết năm nào tháng nào mới trả được nữa?

Nhưng dựa vào Lục Lãnh Phong, năm nào tháng nào cô mới có thể đưa Phi ra nước ngoài được đây chứ?

Cô đấu tranh một hồi lâu, nhưng vẫn chậm chạp không nói lời nào, trong lòng Hứa Nhã Thanh đã rõ, quả thật cô đang cần tiền.

“Hy Nguyệt, cô nên biết rằng tiền đối với tôi mà nói là chuyện nhỏ.”

Cô biết, trong mắt mấy cậu chủ giàu có như bọn họ mà nói, mấy chục tỷ chỉ là chuyện vung lên trong chớp mắt, nhưng đối với loại cỏ dại dưới tầng thấp như cô thì lại là chuyện mà cả đời này có lẽ không bao giờ kiếm được.

Bàn tay cô từ dưới chân từ từ chà xát, tuy đó là chuyện chỉ cần mở lời vài câu, nhưng đối với cô mà nói, đó lại là chuyện vô cùng tốn sức.

Uống một ngụm trà, làm nhuận cổ họng khô khốc của mình, cô mới dùng giọng cực kỳ nhỏ mà nói: “Ba năm trước, em trai tôi vì một trận tai nạn xe cộ vẫn luôn hôn mê không tỉnh, tôi muốn tích trữ một số tiền đưa nó sang Mỹ làm phẫu thuật.”

Hứa Nhã Thanh đứng dậy, anh ta đi đến bên cạnh cô, vòng tay qua vai cô: “Đồ ngốc, chuyện quan trọng như vậy, sao không nói với tôi sớm hơn chứ?”

Cô cúi đầu xuống: “Tôi không muốn làm phiền anh, số tiền lớn như vậy, tôi không biết tới khi nào mới có thể trả hết nữa?”

“Không cần phải trả lại.”

Hứa Nhã Thanh không chút do dự mà nói: “Tôi đã thành lập một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ những người bệnh tật đang cần sự trợ giúp. Họ sẽ thay tôi liên hệ tìm bệnh viện tốt ở bên Mỹ, giúp em trai cô làm mọi thủ tục xuất ngoại.”

“Thật không?” Mắt cô sáng lên.

Anh xoa đầu cô, tựa như đang vuốt ve một đứa trẻ: “Đồ ngốc này, nhớ lấy, những lúc cô cần sự giúp đỡ, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh cô.”

Cô nhoẻn miệng cười, rạng rỡ tựa như ánh mặt trời: “Cảm ơn anh.”

Cuối cùng cô cũng có thể cứu được Phi rồi, cô không cần dựa vào sự bố thí của Lục Lãnh Phong nữa rồi, cũng không cần phải bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân vô ích này nữa rồi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, trong giới thượng lưu lại trở nên vô cùng náo nhiệt, có ai đó đã đăng một loạt hình ảnh thân thiết của Hy Mộng Lan cùng với một người đàn ông xa lạ.

Hy Nguyệt không hề biết Hy Mộng Lan có từng có người đàn ông nào chưa, trước kia thì cô ta không có, bởi vì cô ta luôn chuẩn bị mọi lúc để gả vào nhà họ Lục. Sau khi cô ta mất tích, có hay không cô cũng không biết chắc nữa.

Một người phụ nữ thực tiễn như cô ta, nếu như không gả cho Lục Lãnh Phong thì lại tìm một nhà khác, đây là chuyện rất bình thường.

Vẻ mặt của Lục Lãnh Phong cực kỳ cứng ngắc, còn Hy Mộng Lan thì lại đang khóc lóc bên cạnh anh.

“Lãnh Phong, em là bị vu oan, rốt cuộc là người nào hận em đến như vậy, tạt nước bẩn lên người em, lại muốn đưa em vào chỗ chết chứ?”
 
Chương 501


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 501

“Người hận cô nhất cũng chỉ có một hai người thôi, người ta cũng đã kéo bè kéo cánh đến hãm hại cô rồi, không hại được cô và con cô cho đến chết thì sẽ không bỏ qua đâu.” Lục Kiều Sam tức giận nói.

Hy Nguyệt biết đây là chửi chó mắng mèo, rõ ràng là đang nói cô ta: “Tôi cũng bận lắm, không có rảnh rang như vậy, suốt ngày đấm đá nhau với một người phụ nữ, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Tôi thì thấy cô là vì để đuổi Mộng Lan đi, tìm mọi cách, không từ thủ đoạn nào.” Lục Kiều Sam hừ lạnh một tiếng.

“Tôi thấy cô vì đối phó với tôi mà cũng nghĩ đủ mọi cách, không từ thủ đoạn đó.” Hy Nguyệt đáp lại.

Vẻ mặt Lục Kiều Sam lúc xanh lúc trắng: “Tốt nhất là cô nên chủ động thừa nhận đi, nếu không tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của gia pháp.”

“Kiều Sam.”

Hy Mộng Lan kéo tay áo cô ta một cái, lộ ra dáng vẻ bao dung độ lượng: “Cô đừng trách cứ em ấy nữa, tôi tin không phải em ấy làm đâu, em ấy sẽ không hại tôi đâu.”

Rất nha, Nghĩa đã đi tới: “Cậu chủ, chúng tôi đã tìm ra địa chỉ IP của đối phương rồi, là từ…”

Anh ta ngừng nói.

“Nói.” Lục Lãnh Phong ra lệnh.

“Là của Phòng Thiết kế tập đoàn Đế Vương.” Nghĩa nói.

Lục Lãnh Phong hơi ngẩn ra, anh nhướng mày, sâu kín liếc nhìn Hy Nguyệt một cái.

Hy Nguyệt cũng bị chấn động, thế mà lại là Đế Vương tung ra?

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Cô ta đã đẩy cô xuống nước rồi, làm gì còn quan tâm đến một chút tình chị em nữa chứ. Bây giờ cô và đứa nhỏ trong bụng cô là cái gai trong mắt cô ta. Nếu không hại chết cô, cô ta sẽ không bỏ qua đâu.” Mỗi một chữ của Lục Kiều Sam đều là tạt nước bẩn vào người Hy Nguyệt, nhất định phải gán cho cô tội danh này.

Vẻ mặt Lục Lãnh Phong không chút thay đổi, chỉ lạnh lùng nhả ra mấy chữ: “Đến Đế Vương điều tra.”

“Tôi cũng đi, đợi tôi một lát, tôi đến nhà vệ sinh một chút.” Hy Nguyệt đi vào nhà vệ sinh, cô gọi điện thoại cho Tiêu Ánh Minh, xác nhận xem chuyện này có liên quan gì đến cô ấy không.

Tiêu Ánh Minh rất ngạc nhiên khi nghe được tin này bị tung ra từ Đế Vương: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, tôi thấy chuyện này có vấn đề. Cô xem kỹ lại những bức ảnh đó đi, tôi sẽ lập tức đến Đế Vương, đến đó rồi nói tiếp.”

Trên đường đi đến Đế Vương, Lục Lãnh Phong, Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan cũng đi.

“Hy Nguyệt, mở máy tính của cô ra.” Lục Lãnh Phong ra lệnh.

“Mở thì mở.” Hy Nguyệt mở máy tính của mình ra.

Lục Kiều Sam trực tiếp ấn vào bức ảnh, trong đó có một thư mục được đặt tên là HML, giống như tên viết tắt của Hy Mộng Lan, cô vừa mới mở ra, từng bức ảnh bị tung ra trên mạng lần lượt hiện ra.
 
Chương 502


Chương 502

“Cô còn có gì để nói nữa, chứng cứ rõ ràng? Cô quả thật là cực kỳ nham hiểu. Bây giờ tôi sẽ trở về nói với mẹ, chuẩn bị gia pháp.” Lục Kiều Sam hung ác chỉ vào cô, hận không thể lấy roi da ra quất cô ngay lập tức.

Hy Nguyệt sửng sốt mở to mắt kinh ngạc, rốt cuộc là ai muốn hại cô, lại còn bỏ ảnh của Hy Mộng Lan vào trong máy tính của cô nữa?

Hy Mộng Lan bắt đầu khóc lóc, hoa lê dầm mưa: “Hy Nguyệt, sao lại thế này? Sao lại thật sự là em được chứ? Chị đã nguyện ý làm vợ lẽ rồi, chẳng lẽ em còn không vừa lòng nữa sao? Có phải là em không tin chị không? Sợ chị lừa dối em sao? Chị không có lừa em, chị đã tìm mẹ rồi, nhưng bà ấy nói phải đợi sau khi có kết quả giám định cha con, chị cũng không có cách nào khác cả.”

Cô ta nói xong, cô ta nắm lấy khuỷu tay của Lục Lãnh Phong nói: “Lãnh Phong, anh nói lại với mẹ đi, để bà ấy khai ân đi được không? Em không muốn để em gái tiếp tục nghi ngờ em thế này nữa, chỉ cần quyết định xong vị trí của em, thì em ấy mới có thể an tâm, sẽ không muốn hại em và con em nữa”

Lục Lãnh Phong im lặng không lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trong đôi mắt đen như mực lóe lên tia sáng u ám.

Hy Nguyệt bật cười giễu cợt, đột nhiên cô như hiểu ra điều gì đó: “Tôi xem hết một lượt mấy tấm ảnh này, vốn tôi còn tưởng rằng có người hãm hại Hy Mộng Lan, bây giờ tôi mới phát hiện, hóa ra là nhằm vào tôi.”

Lời nói của cô còn chưa dứt thì đã bị Lục Kiều Sam cắt ngang: “Đừng ngụy biện nữa, chứng cứ đã bày ra trước mắt rồi, cô có nói gì thì cũng không ngụy biện được đâu.”

Hy Nguyệt chỉ vào máy tính: “Kỹ thuật photoshop này cũng thật là tệ, chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra đó là giả. Bây giờ những bình luận trên mạng đều cho rằng photoshop quá giả, trăm ngàn chỗ hở, đơn giản chính là do một con gà nghiệp dư làm ra. Cô đã quên chuyên ngành của tôi rồi sao? Tôi là một nhà thiết kế, kỹ thuật photoshop đứng hạng nhất đó.”

Cô ngồi xuống ghế, bật phần mềm photoshop lên, mở ra hai tấm ảnh, rất nhanh đã photoshop xong.

“Nhìn thấy chưa, nếu để tôi chỉnh, tôi nhất định sẽ chỉnh cho nó không chê vào đâu được, tôi sẽ không xúc phạm tới chuyên ngành của tôi đâu.”

“Đúng vậy, chỉnh ảnh thật sự là quá xấu, chỉ thiếu điều viết lên đó mấy chữ tôi là bị oan đó, có người đang hãm hại tôi.” Giọng Tiêu Ánh Minh truyền đến từ ngoài cửa.

Vẻ mặt Lục Kiều Sam một hồi xanh một hồi trắng, Hy Mộng Lan đã dặn cô ta không thể photoshop quá tốt, khiến cho Lục Lãnh Phong thật sự hiểu tầm cô ta, vì thế cô ta mới cô ý để người ta photoshop cho thật giả, nhưng lại quên mất Hy Nguyệt làm thiết kế.

“Tôi thấy chuyện này là hai người hợp tác với nhau, hai người chỉnh ảnh quá vội vàng rồi, thành ra mới tệ như vậy.”

“Tôi còn nghĩ rằng là cô với Hy Mộng Lan làm nữa đó, chính là muốn hãm hại Hy Nguyệt, lòng dạ thật kinh khủng.” Tiêu Ánh Minh lắc đầu.

Nghĩa đã kiểm tra camera giám sát rồi, nhưng trong camera giám sát cũng không phát hiện ra bất thường nào.

Đáy mắt của Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia sắc bén: “Hy Nguyệt, đứng dậy.”

Anh ra lệnh.

Hy Nguyệt đứng sang một bên.

Anh thao tác trên máy tính trong vài phút, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là vậy.”

“Anh phát hiện ra vấn đề rồi sao, bức ảnh sao lại chạy vào máy tính của tôi vậy?” Hy Nguyệt vội vàng hỏi.

“Cô bị hacker tấn công rồi.”
 
Chương 503


Chương 503

Trên mặt Lục Lãnh Phong lộ ra một tia hung ác, nói xong, anh đứng dậy: “Chuyện này dừng lại ở đây.”

Tiêu Ánh Minh vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tại sao lại dừng lại ở đây? Chắc chắn có người thuê hacker, chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng, tránh cho có người nào đó cả ngày lẫn đêm đều phải diễn kịch, mắc ói muốn chết.”

Hy Mộng Lan biết Tiêu Ánh Minh đang ám chỉ mình, cô ta lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Em cũng nghĩ chúng ta nên điều tra tiếp đi, có lẽ là có ai đó đã cố tình châm ngòi cho mối quan hệ giữa em và em gái em, để chúng tôi hãm hại lẫn nhau. Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi được. Có người muốn ngồi không được lợi, em không muốn hắn ta đạt được mục đích. Em muốn tìm cho được anh ta.”

Cô ta nói một cách cực kỳ chính nghĩa, mũi nhọn lại tự nhiên mà chỉa vào Tiêu Ánh Minh.

Nhưng Lục Kiều Sam lại không bình tĩnh được như cô ta, cô ta sợ một khi chuyện này bị tra ra, Lục Lãnh Phong sẽ lại chấp hành gia pháp với cô ta, vì vậy cô ta xua tay: “Được rồi, chuyện được làm rõ là được rồi, dù sao thì mối quan hệ của mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì”

Hy Nguyệt biết Lục Lãnh Phong muốn bảo vệ Hy Mộng Lan, giống như trước đây vậy, anh sẽ không điều tra đến cùng đâu.

Chỉ cần không có ai xúc phạm đến uy quyền tối cao của anh, anh đều có thể dung túng cho bọn họ, còn chuyện sống chết của loại cỏ dại như cô, không phải là chuyện anh quan tâm.

“Không còn chuyện gì nữa, tôi về trước đây.”

Đột nhiên, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất nực cười, suốt ngày đấu đá với hai người phụ nữ, giống như trái đất xoay quanh mặt trời vậy, xoay quanh một người đàn ông.

Cô cũng không nhàn rỗi như bọn họ, trên đời chỉ có đàn ông, mục tiêu duy nhất là leo lên vị trí bà chủ nhà giàu.

Cô vẫn còn công việc, vẫn còn lý tưởng, vẫn còn phấn đấu.

Đi ra khỏi công ty, cô không đi xe của nhà họ Lục mà đi tàu điện ngầm.

Cô không muốn quay lại nhà họ Lục, ở đó quá áp lực rồi.

Cô cứ đi lang thang không mục đích dọc theo bờ sông, cho đến khi Tần Nhân Thiên gọi điện thoại đến.

“Em không ở nhà họ Lục sao?”

“Không, em đang ở trên bờ sông, em muốn đi dạo một mình.” Cô hời hợt nói.

“Chờ anh, anh qua đó ngay.” Tần Nhân Thiên cúp điện thoại, nửa giờ sau anh ta đã chạy đến bờ sông.

“Lục Lãnh Phong đâu, không đi cùng em?”

“Người ta còn đang ở cạnh Hy Mộng Lan kìa, làm gì có thời gian đi cùng em chứ?” Cô cười ảm đạm.

“Anh ta không đi là tổn thất của anh ta, anh đi cùng em.” Khóe miệng Tần Nhân Thiên gợi lên một nụ cười mê người.

“Được rồi.” Cô mỉm cười, thu lại vẻ buồn bã trên mặt mình.

Gió từ mặt sông thổi vào làm rối tung mái tóc cô, sợi tóc bay lên, nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.

Anh ta rất muốn vươn tay ra bắt lấy sợi tóc đó, nhưng nó đã bị gió thổi bay đi mất rồi.

“Cây sáo của em đâu, có mang đến không?”

“Có.” Cô lấy nó ra khỏi túi xách. Đây là do Thời Thạch tặng cho cô, ngày nào cô cũng bỏ nó vào túi xách, mang theo bên mình.

Anh ta cầm lấy, bắt đầu thổi, là ca khúc “Tình Định Tam Sinh” của cô và Thời Thạch.

Cô hơi giật mình, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn anh ta.

Anh ta đang ngồi bên cạnh cô, cách cô rất gần.
 
Chương 504


Chương 504

Trước kia Thời Thạch cũng như vậy, ngồi bên cạnh cô, thổi sáo cho cô nghe.

Anh ta thực sự rất giống anh ấy, gần như là giống y hệt nhau.

Nếu anh ấy vẫn còn sống, thì tốt biết bao.

Thiên đường và địa ngục chỉ là chuyện một đêm.

Đêm đó, cô mất đi anh ấy, kể từ đó cuộc đời cô không còn tình yêu nữa, không còn niềm vui, cũng không còn hy vọng, chỉ còn có đau đớn và tuyệt vọng thôi.

Một làn hơi nóng xông vào vào mắt cô, ngọn núi xa xa, cây cối và bóng dáng anh đều chìm trong một lớp sương mỏng, mông lung mờ mịt, mơ mơ hồ hồ.

Cô chớp mắt, giọt nước mắt chảy xuống, bóng dáng anh ấy lại trở nên rõ ràng hơn, cứ như thể sau khi anh ấy biến mất, rồi lại quay trở lại bên cạnh cô.

“Thời Thạch, anh đừng rời đi, đừng đi.” Cô mang theo vài phần mê loạn mà nói.

“Hy Nguyệt, anh ở đây, sẽ không bao giờ rời xa em nữa đâu.” Anh ta đưa tay ra, vuốt ve hai gò má cô, lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.

Cô run lên, chợt giật mình hoàn hồn lại, cô khịt khịt mũi mà nói: “Thực xin lỗi, em lại xem anh thành Thời Thạch nữa rồi.”

“Không sao hết, anh đã nói rồi, anh là Tần Nhân Thiên, cũng là Thời Thạch.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.

Chỉ cần cô nguyện ý, cô vẫn luôn có thể xem anh ta là Thời Thạch, anh ta nguyện ý làm Thời Thạch của cô.

Cô lắc đầu, Thời Thạch là Thời Thạch, anh ta là anh ta, bọn họ khác nhau.

“Anh thổi hay quá. Không ngờ anh lại học nhanh như vậy đó.”

“Cũng có lẽ là bởi vì vốn anh đã từng học rồi” Tần Nhân Thiên nhún nhún vai.

Cô cúi đầu, thấp giọng cười một tiếng, cô hiểu ý của anh ta.

Anh ta cảm thấy sóng điện não của anh ta và Thời Thạch đã chạm vào nhau, trong đầu anh ta luôn có rất nhiều ý nghĩ thần kỳ.

“Đúng rồi, có phải là anh có bạn gái mới rồi không?”

“Ai nói vậy?” Anh ta hơi sửng sốt.

“Thì có người nói trên trang cá nhân của anh đó.” Cô lè lưỡi.

“Anh phải giúp em dạy dỗ cho Lục Kiều Sam một bài học mới được.” Anh ta nhún vai, nụ cười ranh mãnh cong lên nơi khóe môi anh.

Cô cũng bật cười: “Cô ta là một bình dấm chua, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ náo loạn với anh một trận cho xem.”

Anh ta đột nhiên thu khóe môi lại, trở nên cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn được nữa: “Vốn anh cũng không có ý định kết hôn với cô ta. Sở dĩ anh vẫn chưa đề xuất chia tay là vì lo rằng, sau này sẽ không ra tùy thời ra vào nhà họ Lục nữa, không thể bảo vệ em được.”

Lời này khiến cho cô vô cùng chấn động: “Nếu cô ta mà biết được, cô ta sẽ phát điên lên đó.”

“Nếu anh suốt ngày ở cùng một đám phụ nữ, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ chịu không nổi mà tự động đề nghị giải trừ hôn ước thôi.” Tần Nhân Thiên hơi nheo mắt, một tia sáng lạnh lặng lẽ lướt qua đáy mắt anh ta.

Hy Nguyệt hiểu rồi, anh ta là đang muốn bức ép Lục Kiều Sam chủ động rút lui, chẳng qua là cô cảm thấy không có nhiều hy vọng: “Tính cách của Lục Kiều Sam chính là không chịu bỏ qua. Trừ phi anh kết hôn rồi, nếu không cô ta nhất định sẽ bám dính lấy anh đến chết thì thôi.”
 
Chương 505


Chương 505

“Yên tâm đi, anh sẽ thoát khỏi cô ta, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ngu xuẩn không có đầu óc mà thôi.” Vẻ mặt Tần Nhân thiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Anh ta vô cùng chán ghét, chỉ dựa vào chỉ số thông minh của cô ta, không đấu lại được anh ta.

Hy Nguyệt thở dài thườn thượt một hơi, cô muốn thoát khỏi ma chưởng của Lục Lãnh Phong thì khó khăn rồi.

Ly hôn không thành, như một nữ tu bị nhốt ở nơi không người, cả đời cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.

Cũng may Hứa Nhã Thanh nguyện ý giúp cô cứu Phi, ít nhất là khiến cho lòng cô không còn vướng bận nữa.

Thật ra cô ở nhà họ Lục cũng không mong ước cái gì, cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng một yêu cầu nho nhỏ này cũng không cách nào đáp ứng được.

Hy Mộng Lan và Lục Kiều Sam ở đây, cô sẽ không có một ngày yên ổn cả.

Ngay lúc này, Lục Lãnh Phong gửi tin nhắn đến, ước chừng bây giờ anh đã quay trở về nhà họ Lục rồi, thấy cô không có ở nhà, anh phát cáu rồi.

“Lập tức, cút về đây.”

Cô thực sự muốn block anh, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt u ám mà đáng sợ của anh khi bị chọc giận, sống lưng cô lạnh toát, vẫn là nhịn lại được.

“Em phải đi rồi, Lục Lãnh Phong giục em trở về.”

“Tối nay có buổi họp mặt, em có đến không?” Anh ta nói.

Cô nhún nhún vai, chuyện này cô có nghe Lục Kiều Sam nói rồi, hình như cô ta và Hy Mộng Lan cũng đi.

Cô thì thôi đi, tham tiệc tối hai lần rồi, bị xấu mặt hết hai lần, cô đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu rồi, cô đã có ác cảm với tiệc tối rồi.

Hơn nữa Lục Lãnh Phong cũng sẽ không đưa cô đi cùng, chắc là sẽ đưa Hy Mộng Lan đi.

Cô chỉ có thể làm anh mất mặt mà thôi.

“Em không đi đâu, Lục Lãnh Phong không hy vọng em sẽ đi.”

“Anh đến đón em, tối nay anh muốn chính thức thông báo với mọi người chúng ta là anh em kết nghĩa. Từ nay về sau, anh có thể quang minh chính đại chăm sóc cho em rồi. Lục Lãnh Phong và Lục Kiều Sam không quản được.” Anh ta nói một cách trang trọng và nghiêm túc.

Cô mở to mắt nhìn anh ta, cô không phải là người có thể tùy tiện, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác, bởi vì một số chuyện không thể báo đáp được, rất có thể cô sẽ mang nợ cả đời.

Cô không muốn đến chết vẫn còn mang trên lưng món nợ tình nặng nề.

Vốn dĩ cô chấp nhận sự giúp đỡ của Hứa Nhã Thanh là vì anh ta không giống vậy, anh ta là người đàn ông đầu tiên trong đời cô.

Tuy anh ta cực kỳ giống Thời Thạch, nhưng dù sao cũng không phải là Thời Thạch, cô nhất định phải phân biệt rõ ràng, không thể lúc nào cũng nhầm lẫn.

“Nhân Thiên, anh không cần đối tốt với em như vậy, bởi vì em không có khả năng cũng đối với anh tốt như vậy đâu.”

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nhân Thiên lóe lên một cái: “Không phải anh muốn đối tốt với em, là Thời Thạch nhờ anh chăm sóc cho em, nếu không phải anh ấy cho anh cảm ứng này, làm sao anh có thể mơ thấy chuyện trước đây của hai người được chứ?”

Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười buồn bã: “Thời Thạch đã đi rồi, làm sao có thể cho anh cảm giác được cơ chứ? Sở dĩ anh mơ thấy những thứ đó là bởi vì anh đã từng trải qua.”
 
Chương 506


Chương 506

Dường như Tần Nhân Thiên nhớ tới điều gì đó, anh ta lấy một cây bút cùng với một trang giấy trắng từ trong túi xách ra: “Em đợi một chút, để anh vẽ một thứ cho em xem.”

Cây bút của anh ta sột soạt trên trang giấy trắng, không bao lâu sau một bức tranh đã được vẽ ra.

Trong tranh là một khoảng sân, giữa sân có một gốc cây đại thụ.

“Mấy ngày nay, anh cứ luôn mơ thấy nơi này, em nhìn thử xem, có quen không?”

Cô liếc mắt, cả người cô co rút dữ dội: “Đó là sân của nhà Thời Thạch, trước kia gia đình em cũng sống ở đây, là hàng xóm với nhà Thời Thạch. Gốc cây này là cây sơn trà, mỗi khi quả sơn trà chín, em và anh ấy đều sẽ tới đó hái rồi ăn. Dáng người em thấp, không hái tới được, Thời Thạch sẽ hái giúp em. Anh ấy luôn để lại những quả ngọt nhất và to nhất cho em.”

Cô nghẹn ngào, nước mắt lại rơi xuống, làm ướt đẫm khuôn mặt cô: “Sao anh lại có thể mơ thấy sân nhà anh ấy chứ?”

“Anh đã nói rồi, trên người anh có linh hồn của anh ấy. Nếu chứ anh đã từng đi qua gốc cây đa bên Hồ Nam, vậy nhà Thời Thạch thì sao, chẳng lẽ anh lại chạy đến nhà của anh ấy được chứ sao?”

Anh ta nắm tay cô: “Hy Nguyệt, Thời Thạch đã cảm nhận được em rồi, vậy nên anh ấy đã báo mộng cho anh, bảo anh chăm sóc cho em. Em là người anh ấy yêu quý nhất, anh ấy không hy vọng em bị tổn thương đâu.”

Giọng điệu của anh ta rất chân thành, rất thản nhiên, rất cố chấp, cả trái tim của cô đều bị chấn động rồi, cô lại không nhịn nổi mà bật khóc thảm thiết.

Ngoại trừ Thời Thạch ra, cô sẽ không bao giờ yêu phải ai nữa. Thời Thạch đã chết rồi, tình yêu của cô cũng chết theo.

“Hy Nguyệt.”

Anh ta nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Thời Thạch không có rời bỏ em, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, thứ anh ấy muốn để anh làm, anh đều sẽ làm thay cho anh ấy. Em đừng từ chối anh, được không?”

“Thời Thạch.”

Trong lòng cô có vô số ủy khuất không rõ, vô số đau đớn không nói nên lời và vô số nỗi buồn không tên, chúng gần như bóp nghẹt cô, bóp cô tới chết.

Lời nói của anh ta tựa như một dòng suối ấm áp của sinh mệnh truyền vào cơ thể cô, khiến cho cô có hy vọng và sức mạnh một lần nữa.

Nếu Thời Thạch thực sự vẫn còn đó, nếu linh hồn của anh ấy thực sự dung hòa với linh hồn của Tần Nhân Thiên, vậy thì cô sẽ có dũng khí để tiếp tục sống rồi.

Nhà họ Lục.

Lục Lãnh Phong ở trong sân, đi qua đi lại, cáu kỉnh bực bội.

Anh vừa đi ra khỏi thang máy là đã không nhìn thấy người phụ nữ ngốc kia đâu nữa rồi.

Thế mà cô lại dám không đợi anh, một mình chạy mất, hơn nữa còn không về nhà, chạy đến bặt vô âm tính, càng ngày càng to gan rồi.

Khi Hy Nguyệt bước vào, mây đen khuôn mặt anh dày đặc, tựa như có một cơn cuồng phong bão táp ập đến.

Sự kiên nhẫn của anh kéo dài đến cực điểm, nếu cô mà về muộn thêm một phút nữa thôi, anh nhất định sẽ lao ra ngoài tựa như một con lốc, đi khắp nơi để bắt cô về.

“Đi đâu vậy?” Mấy từ truyền ra từ trong kẽ răng anh.

“Tâm trạng không tốt, ra ngoài thư giãn một chút.” Cô hời hợt nói rồi trực tiếp bước lên lầu.

“Từ nay về sau, chỉ cần có tôi ở đây, cô không được phép tự ý rời đi.” Giọng nói bá đạo, tàn nhẫn, độc đoán của anh truyền đến từ phía sau.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top