Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng
Chương 383


Chương 383

“Người phụ nữ ngu ngốc, cô nghĩ rằng mình là một con khỉ?”

“Tôi sợ anh … gặp nguy hiểm” Cô nhẹ nhàng nói một câu khiến Lục Lãnh Phong nghe bùi tai.

“Tôi sẽ không có nguy hiểm, nhưng cô lại có thể trượt chân rơi xuống, không phải chết, thì chính là liệt nửa người. Tôi sẽ không để một người khuyết tật ở bên cạnh.” Anh lịch sự nói.

“Tôi biết, trên mạng thường xuyên có tin tức, người vợ đã xảy ra chuyện sau khi bọ chồng bỏ rơi. Vợ chồng vốn là chim liền cánh. Một khi bay riêng lẻ thì tất nhiên sẽ gặp chuyện. Nhưng chúng ta còn không phải là vợ chồng thật sự, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.” Cô nói, một bộ dáng chưa bao giờ có bất kỳ hy vọng nào với anh.

Có một tia lửa nóng từ con ngươi âm u của anh lóe lên: “Cô tự hiểu là được rồi.”

Cô nhún vai, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, nếu tôi thật sự ngã rồi bị liệt nửa người, tôi nhất định sẽ chủ động ly hôn, quay về Giang Thành.”

Lục Cẩn Ngôn cười nhạo: “Cô bị ngã, liệt nửa người còn có thể tự mình quay về Giang Thành hay sao?”

“Vậy tôi bò, được chứ?” Cô làm giả một khuôn mặt quỷ, thay đổi giọng điệu trêu chọc.

Trên mặt Lục Lãnh Phong hiện lên một nụ cười cổ quái, anh rất bội phục bản lĩnh tự giễu của người phụ nữ này. Nhưng kỹ năng này không hữu dụng chút nào.

“Hy Nguyệt, giá trị phòng ngự của cô chính là bằng không, ngay cả ý thức nguy hiểm cơ bản cũng không có.”

“Không phải nha, lúc tôi ở nhà, cũng bò như vậy, tôi vẫn có chút kinh nghiệm.” Cô bĩu môi, dường như cảm thấy anh khinh thường mình.

Anh cười nhạo, quả nhiên là một người phụ nữ hoang dã, mọi thứ đều có thể nói.

“Đừng nói nhảm với tôi, chuyện như vậy, sau này tuyệt đối không được làm.”

Trước khi mọi giá trị của cô chưa được khai thác hết thì cô phải sống.

Hy Nguyệt mím môi, con ngươi đen nhánh xoay quanh người anh một vòng, cẩn thận hỏi: “Tôi đã cứu anh, hay là phá hủy chuyện tốt của anh? Anh và Hy Mộng Lan suối nước nóng có hay không…” Lời sau này, cô không nói ra.

Hy Mộng Lan đã cởi đến như vậy, có thể là trước khi làm việc, cũng có thể là sau khi xong việc, cho nên cô không thể xác định bọn họ có phát sinh quan hệ hay không.

Lục Lãnh Phong siết chặt cằm cô, khuôn mặt tuấn mỹ gần như muốn dán lên mặt cô: “Cô là hy vọng có hay hay là hy vọng không?”

“Tôi đương nhiên hy vọng không có.” Cô không ngần ngại nói.

Nhìn Hy Mộng Lan lớn mật như vậy, đem bản thân lột sạch, nói rõ với người ngoài là cho đến khi đạt được mục đích cô ta nhất định không bỏ qua, tùy thời đều có thể trèo lên giường của anh, nên cô không thể không đề phòng.

Đôi môi mỏng quyến rũ của Lục Lãnh Phong lướt qua môi cô, động tác cực nhẹ, giống như lông vũ, mang theo một loại ý tứ khiêu khích: “Vậy cô phải tạo ra sự khác biệt.”

Cô hít một hơi thật sâu, lời nói của anh luôn tối nghĩa như vậy.

Làm như thế nào?

Cô ấy sẽ đối đầu với ai?

Với anh hay là với Hy Mộng Lan?

Anh hy vọng cô cố gắng gấp đôi để lấy lòng anh, hay là muốn cô giống như chặt một gốc cây hoa đào, đem Hy Mộng Lan cũng chặt đứt?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của Lục Lãnh Phong vang lên, là A Nghĩa gọi tới.

Lục Lãnh Phong đứng thẳng dậy, đi ra ngoài trả lời điện thoại.
 
Chương 384


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 384

Một số manh mối đã được tìm ra, đó là một cô gái Họ Hy làm việc như một nhân viên phục vụ tại nhà hàng Jiawang, vào tối ngày 12 tháng 5, cô ta đã mang thức ăn tới khách sạn Hilton. Đó là ngày đầu tiên cô ấy đi làm và từ chức vào ngày hôm sau.

Ngón tay Lục Lãnh Phong hơi siết chặt.

Chẳng lẽ người phụ nữ kia thật sự là Hy Mộng Lan?

Anh từ trên lầu xuống, liền nhìn thấy Hy Mộng Lan đi về phía hắn.

“Lãnh Phong, Hy Nguyệt không vì chuyện ở suối nước nóng mà cãi nhau với anh chứ?”

Lục Lãnh Phong không trả lời, đi tới trước bàn, rót một ly whisky, thêm hai viên đá.

Hy Mộng Lan đã quen với sự lạnh lùng của anh, anh không nói gì cũng không sao, cô nói là được.

“Lãnh Phong, chuyện tối hôm đó, chúng ta xem như không có chuyện gì xảy ra, được không?”

Lục Lãnh Phong quay đầu lại, âm u liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh như băng mà âm trầm: “Những người muốn đùa giỡn trước mặt tôi đều chết rất thảm.”

Hy Mộng Lan cắn răng, một tia quyết định từ trên mặt xẹt qua: “Em không có, nếu như em có một câu nói dối, liền để cho mất máu toàn thân mà chết.”

Cô ta nắm lấy trái tim của mình, nắm lấy con dao trái cây đang đặt trên bàn trà, đột nhiên cắt nó về phía cánh tay của mình.

Cô lấy cái chết ra đặt cược, không được để cho Lục Lãnh Phong  hoài nghi

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


chúng ta. Em tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ với người ngoài, cho dù là Kiều Sam cùng bố mẹ, cũng sẽ không, được chứ? Đặc biệt là đối với Hy Nguyệt, em sẽ không bao giờ để cho cô ấy biết. Dù sao, cô ấy là em gái em, và em sẽ không làm tổn thương cô ấy ngay cả khi cô ấy đã làm điều có lỗi với em.”

Cô biểu hiện ra một bộ dáng nhu nhược mà thiện lương, cô rất am hiểu ngụy trang bản thân, đem mình ngụy trang như một đóa hoa sen trắng tinh khiết, không thể hoàn hảo hơn.

Trong đôi mắt băng đen nhánh của Lục Lãnh Phong hiện lên một tia sắc bén: “Hy Nguyệt đã làm chuyện gì có lỗi với cô?”

Cô cúi đầu, cắn môi không nói gì, giả bộ thần sắc do dự mà khó xử, một lúc lâu sau, thở dài: “Chuyện quá khứ liền để cho nó qua đi, em không muốn để nó ảnh hưởng đến tình cảm giữa các chị em chúng em ”

Cô còn chưa dứt lời, Lục Lãnh Phong liền bá đạo phun ra một chữ: “Nói! ”

Hắn rất muốn nghe Hy Nguyệt – người phụ nữ tâm cơ này lại làm chuyện đen tối gì.

Hy Mộng Lan xoa xoa tay, còn đang ra vẻ do dự, đợi một hồi, mới chậm rãi mở miệng: “Kỳ thật em chưa từng nghĩ tới muốn trốn chạy khỏi hôn nhân, là có người gửi một phong bì chuyển phát nhanh tới nói xấu anh, mới dẫn việc hai ta phải tách ra. Mẹ em vừa nhìn thấy chuyển phát nhanh, giống như bị sét đánh. Bà ấy rất yêu con gái, sống chết không cho phép em kết hôn với anh, và nói rằng nếu em muốn kết hôn với anh, thì chính là đang hủy hoại hạnh phúc của riêng mình, bà ấy sẽ nhảy lầu tự tử trong đám cưới của chúng tá. Em biết tính cách của bà, nhất định sẽ không chịu buông tha, nói được làm được, nên chỉ có thể đáp ứng.”
 
Chương 385


Chương 385

Cô dừng lại và nói: “Cho đến ngày hôm nay em không biết rằng chuyển phát nhanh này thực sự là giả mạo.” Điều kiện nhà của họ không tốt, nhìn thấy gia đình chúng tôi được hỗ trợ từ nhà anh, cho nên ghen tị. Từ khi còn nhỏ, Hy Nguyệt đã phàn nàn về lý do tại sao người kết hôn với anh lại là em mà không phải em ấy. Có một lần, mẹ em vô tình tiết lộ với chú hai, nhà anh cho nhà em sính lễ 30 tỷ đồng, Hy Nguyệt biết chuyện nên bị hấp dẫn. Cho nên có thể bức thư đó là cô ấy làm giả.”

Ngón trỏ của Lục Lãnh Phong vô thức gõ lên tay vịn sofa, biểu tình trở nên cực kỳ thâm trầm.

Chuyện này, anh biết, Hy Nguyệt vẫn luôn đem “ảnh giả” của anh kẹp vào trong sổ tay.

“Trong chuyển phát nhanh ngoại trừ ảnh, còn gì nữa?”

“Còn có tư liệu của anh, tất cả đều là lời phỉ báng với anh, nói anh tính tình quái dị, còn thích người đàn ông, là một người không chung thủy.” Hy Mộng Lan cực kỳ nhỏ giọng nói.

Lông mày dày của Lục Lãnh Phong hơi nhíu lại.

Anh vẫn luôn cho rằng đây chính là một trò đùa, không để ở trong lòng, hiện tại xem ra, có lẽ không đơn giản như tưởng tượng của mình.

Hy Mộng Lan len lén nhìn anh, trong mắt hiện lên ánh sáng quỷ dị không dễ phát hiện.

Lời vừa rồi không chỉ thành công đem mình tẩy trắng, còn đem Hy Nguyệt hung hăng đâm một đao, để cho mình dần dần từ thụ động biến thành chủ động.

Lục Lãnh Phong lắc lắc ly rượu trong tay, nhâm nhi một ngụm rượu.

Ánh đèn phủ lên khuôn mặt tuấn mỹ của anh một tia bóng tối sâu đậm, làm sắc mặt anh càng thêm âm u.

Lúc này, Hy Nguyệt từ trên lầu đi xuống, cô thay một chiếc váy màu trắng, làm cho cô nhìn tinh khiết vô cùng.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng liếc cô một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý tứ nghiên cứu.

Lời nói của Hy Mộng Lan, anh không hoàn toàn tin, nhưng cũng không phải không tin.

Một người phụ nữ ham tiền tài, tâm cơ khó đoán, làm ra loại chuyện này, cũng không có gì lạ.

Huống chi cô gả tới đây, chính là vì 30 tỷ tiền sính lễ.

Người phụ nữ này có một lớp ngụy trang hoàn hảo, che giấu tất cả sự bẩn thỉu và xấu xí của cô.

Nhìn thấy cánh tay Hy Mộng Lan quấn gạc, cô hơi ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Chị, cánh tay chị bị sao vậy?”

“Không cẩn thận bị đứt một chút.” Hy Mộng Lan hời hợt nói.

“Ồ.” Cô nhíu mày, còn tưởng rằng cô ấy vì Lục Lãnh Phong mà cắt cổ tay tỏ tình.

Nghe Alice nói, đã từng có người phụ nữ làm như vậy, máu tươi văng khắp nơi, kết quả Lục Lãnh Phong chỉ nói một chữ: “Bẩn thỉu!”

Anh chê máu của người đó dơ bẩn, sau đó che mũi lạnh lùng bỏ đi.

Người giúp việc mang trái cây đến.

Hy Mộng Lan cố ý cầm lấy một miếng cam, đưa cho Lục Lãnh Phong:  “Lãnh Phong, ăn miếng cam đi.”

Lục Lãnh Phong nhận lấy, tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng nhìn động tác khó tin này, Hy Nguyệt không thể bỏ qua.

Nếu như là cô đưa, Lục Lãnh Phong khẳng định sẽ không nhận, ngại bẩn thỉu.

Cô là một người phụ nữ bẩn thỉu, và tất cả mọi thứ cô chạm vào đều bẩn, đặc biệt là thức ăn.

Hy Mộng Lan là thân thể trong sạch, ít nhất là sạch sẽ hơn cô, thuần khiết hơn cô, anh đương nhiên sẽ không ghét bỏ.

Không nhúc nhích, cô dời mắt ra, ăn một miếng cam.
 
Chương 386


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 386

Quả cam không ngọt ngào như tưởng tượng, tựa hồ có chút đắng chát, cô nuốt nước miếng, yên lặng nuốt đi mùi vị này.

Hy Mộng Lan âm thầm cười trộm, Thái độ của Lục Lãnh Phong đối với cô ta so với trước đây ôn nhu hơn nhiều.

Ngày trước, anh căn bản không để ý đến cô, coi cô là không khí, mà bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô tựa hồ có chút ấm áp, còn tiếp nhận quả cam cô đưa tới.

Đó là một sự bắt đầu tốt.

Cô tin rằng mối quan hệ của họ sẽ tăng lên, đến lúc đó Hy Nguyệt sẽ phải nhường lại vị trí.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Cô muốn cảm nhận những thay đổi mà cơ thể mềm mại tuyệt vời của mình mang lại cho cơ thể của anh.

Cô cũng không phải không có đàn ông, không có kinh nghiệm, ngược lại cô rất giỏi quyến rũ đàn ông, biết làm thế nào để khởi động ham muốn của người đàn ông.

Khoảng thời gian chạy trốn hôn nhân, cô liền kết giao với một phú nhị đại, chuẩn bị gả cho anh ta, chỉ là không nghĩ tới tình tiết đảo ngược nhanh như vậy.

Cô ngồi trên đùi Lục Lãnh Phong, hông kề sát thân thể anh, nhẹ nhàng vặn vẹo, vuốt ve chỗ nhạy cảm của anh.

Chỉ cần anh hơi phản ứng, là cô có thể cảm nhận được.

Nhưng không, không có gì cả.

Anh ta không có phản hồi lại cô!

Một sự thất vọng đáng kinh ngạc quét qua.

Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông không phản ứng với cô

Lục Lãnh Phong cũng phát hiện, sở dĩ anh không nhúc nhích, mặc cho Hy Mộng Lan ngồi trên người mình, chính là muốn nhìn xem, rốt cuộc mình có phản ứng với cô ta hay không.

Nhưng không, vẫn không có chút hứng thú nào

Adrenaline của anh hiện giờ là dưới 0, hormone đang ngủ, không có dù chỉ là mong muốn nhỏ nhất.

Có một căn bệnh được gọi là lãnh cảm.

Mà Lục Lãnh Phong là một trong số những người mắc căn bệnh này

Lần đó khách sạn, anh bị hạ dược, mới không có lựa chọn mà ngủ cùng một người phụ nữ.

Tuy rằng một đêm triền miên khiến anh đối với Hy Mộng Lan có hảo cảm, nhưng hảo cảm không bằng dục vọng, cô ta vẫn không vượt qua được chướng ngại vật trong lòng anh
 
Chương 387


Chương 387

Bởi vì cô ta giống như rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh, vô số người phụ nữ, đối với anh ái mộ đến cực điểm, đều muốn cầu xin, người phụ nữ như vậy làm cho anh cảm thấy vô vị không có chút hứng thú chinh phục nào.

Chạm vào thân thể các cô, làm cho hắn cảm giác như chạm vào một con chó đang vẫy đuôi với mình, chăm chăm lấy lòng.

Làm thế nào anh có thể có ham muốn?

Nhưng Hy Nguyệt, cô ấy không giống như tất cả phụ nữ đó

Lần đầu tiên gặp nhau, trong bồn tắm, cô trần truồng, anh cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau đó, cô tiếp tục khiêu khích, kích động được cảm giác muốn chinh phục của anh, để trong từ điển của anh lần đầu tiên xuất hiện hai từ “thách thức”.

Cô có tư tưởng phản kháng, toàn thân đều là gai sắc nhọn, tràn ngập dã tính, quật cường cùng khó chinh phục.

Tuy cô nhìn anh nhưng đôi mắt của cô không nhìn, cô chưa bao giờ thực sự đặt anh vào mắt.

Trong lòng cô càng không có anh, chỉ có người đàn ông đã chết kia.

Trong thực tế, cô đã nhượng bộ anh trên mọi mặt, nhưng trong tâm thì không. Cô chưa bao giờ thực sự đầu hàng.

Anh sẽ chinh phục cô, giống như con người sẽ chinh phục những ngọn núi cao.

Mong muốn chinh phục này vượt qua cả bệnh yêu sạch sẽ của bản thân.

Giờ phút này, Hy Nguyệt đang nhìn bọn họ, Hy Mộng Lan thật sự càng ngày càng lớn mật, hoàn toàn không để cô vào mắt.

Cho dù Lục Lãnh Phong thích cô ta, thì hiện giờ cô cũng là vợ trên danh nghĩa của anh.

Cô tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay Hy Mộng Lan, kéo cô ta lên.

“Chỉ họ, vị trí này là của em.” Nói xong liền dùng sức ngồi xuống.

Cô cho rằng Lục Lãnh Phong đã cứng rắn, nhưng sau khi ngồi lên, mới phát hiện không có, điều này khiến cô có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, cô chỉ ngồi trong vài giây và cảm thấy sự thay đổi của anh.

Đây có phải là một phản ứng hơi chậm không?

Cô cố ý vặn vẹo hai cái.

Lục Lãnh Phong  nhất thời cảm thấy như có lửa nóng quanh người

Bây giờ, anh sẽ có phản ứng bất cứ khi nào nhìn thấy cô, muốn xâm lược, muốn cướp bóc, muốn đặt lá cờ của mình trong lãnh thổ của cô.

Trên mặt Hy Mộng Lan một trận xanh rồi lại một trận trắng bệch: “Hy Nguyệt, em đừng hiểu lầm, chị chỉ không cẩn thận ngã xuống.”

“Chị, chị ngã rất tốt, ngã rất chuẩn.” Hy Nguyệt cười mỉa mai

Lớn lên cùng Hy Mộng Lan từ nhỏ, cô ta có tính cách như thế nào, muốn gì, chẳng lẽ cô lại không hiểu.

Nói diễn là diễn, diễn đến thật hoàn hảo, xinh đẹp.

Trong ánh mắt Hy Mộng Lan hiện lên tia sáng lạnh, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười: “Em đó nha, tại sao còn giống như trước đây, cứ thích nói đùa.”

Lời này âm thầm châm chọc Hy Nguyệt tùy tiện không hiểu chuyện.
 
Chương 388


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 388

Hy Nguyệt cũng cười cười: “Chị cũng vậy, cũng giống như trước đây thích diễn kịch, hơn nữa diễn xuất càng ngày càng tốt.”

Hy Mộng Lan ở trong lòng điên cuồng mắng chửi, lời Hy Nguyệt nói giống như vạch trần một lớp da của cô, may mà lúc trước cô làm đủ mọi cách, để lại ấn tượng tốt cho Lục Lãnh Phong, nếu không thì hiện nay công sức đổ sông đổ bể.

“Được rồi, ai bảo chị là chị của em, không trách em làm bậy. Là chị, thủy chung đều phải yêu thương em gái, mặc kệ em gái có hành xử ra sao, đều phải thông cảm.” Khóe miệng Hy Mộng Lan nở nụ cười, một nụ cười đặc biệt khoa trương, phảng phất như không hề tức giận chút nào.

Hy Nguyệt thật sự rất bội phục diễn xuất của cô ta, nếu không quá hiểu Hy Mộng Lan, nhất định sẽ bị lừa qua.

“Chị họ, chúng ta biết từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là chị muốn cái gì, đều dùng thể trăm phương ngàn kế đạt được. Chị luôn nói rằng chị sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi đạt được mục đích. Tựa như lúc trước, chị để cho bác gái mang em ra thay thế chị gả đi, nếu em không đồng ý, bác gái liền mỗi ngày đều tìm tới nhà chúng em, ngọt nhạt dụ dỗ. Làm chị em trong nhà, chị muốn thứ gì em đều có thể cho chị nhưng mà Lục Lãnh Phong thì không được, người đàn ông này là của em!”

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Bất quá bộ dáng khí phách lúc này ngược lại làm cho anh rất thưởng thức.

Người phụ nữ này, luôn có thể làm cho anh tìm được điểm sáng mới không, chuẩn xác mà nói, hẳn là điểm tối, bởi vì đại bộ phận đều là mặt tối.

Nhưng mặt tối cũng được coi là một cảm giác đặc biệt, tươi mới, không đến mức nhanh chóng trở nên nhàm chán.

Hy Mộng Lan quả thực tức giận đến điên cuồng, từng sợi tóc đều lặng lẽ bốc khói, nhưng cô ta không thể để mọi người phát hiện ra, vẫn cười như cũ: “Hy Nguyệt, chị không muốn cái gì cả. Chị chỉ tin tưởng cái gì là của mình ắt sẽ thuộc vể mình. Cái gì không phải thì có muốn cũng không được. Là của mình thì ông trời chung quy sẽ trả lại cho mình, cho dù có vài người vất vả bày mưu tính kế, cũng chỉ công toi như cái giỏ tre mang đi đựng nước!”

“Chị, chị tự hiểu đạo lý này là được rồi.” Cô quay đầu lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt Lục Lãnh Phong “Nếu như anh ấy lựa chọn chị, em sẽ không chút do dự rời đi, nhưng không phải trả lại cho chị, chỉ là chúc chị kẻ thứ ba thượng vị thành công.”

Lời này kỳ thật là đang phản kích, nhưng Lục Lãnh Phong nghe ra có chút tiêu cực, lông mày của anh bất giác nhíu lại.

Nếu như là vì tiền, cô nhất định sẽ chiến đấu, liều mạng mà chiến đấu, đối với chồng cùng cuộc hôn nhân này thì cô một chút cũng không muốn chiến đấu, không hổ là người ham tiền coi phú quý như mạng.
 
Chương 389


Chương 389

Trên mặt Hy Mộng Lan trên mặt lại một trận xanh một trận trắng.

Cô mới không phải kẻ thứ ba, Lục Lãnh Phong vốn là của cô.

Con nhỏ này mới là kẻ thứ ba, thật không biết xấu hổ, thật giống như chim bồ câu chiếm tổ chim thước.

Cô vốn định đáp trả, nhưng nhìn thấy Lục Kiều Sam đi vào liền ngậm miệng lại, cô biết Lục Kiều Sam nhất định sẽ giúp cô nói chuyện.

Cô ấy là một vũ khí lợi hại của cô.

Lục Kiều Sam vừa làm xong spa, từ bên ngoài đi vào, nghe được lời của Hy Nguyệt, hừ một tiếng: “Tiểu Tam? Cô có còn biết xấu hổ không? Rõ ràng Mộng Lan mới là chính chủ, cô mới là kẻ thứ ba, ngược lại không biết xấu hổ ở chỗ này nói năng linh tinh.”

Hy Nguyệt hơi híp mắt, một tia sắc lạnh từ đáy mắt hiện ra.

Đây là lần thứ hai cô ta công khai mang theo Hy Mộng Lan đến quyến rũ Lục Lãnh Phong, nếu mặc cho việc này phát triển, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn, cô ta sẽ còn làm ra những chuyện nguy hiểm hơn.

Cô không thể ngồi chờ chết.

“Lục Kiều Sam, chuyện không muốn xảy ra với mình thì tốt nhất đừng làm điều tương tự với người khác, chị mỗi ngày đều đề phòng có kẻ thứ ba phá hoại quan hệ giữa chị và Tần Nhân Thiên, nhưng lại không ngừng mang theo Tiểu Tam phá hoại hôn nhân của tôi. Chị không nghĩ là chuyện  này rất buồn cười sao?”

Trên mặt Lục Kiều Sam giật giật: “Hẳn là được gả cho Lãnh Phong, người tôi nhận là em dâu chỉ có Mộng Lan, không phải cô, cô chính là thay Mộng Lan gả tới, hiện tại bám chặt vào Lãnh Phong không chịu ly hôn, da mặt của cô quả thực còn dày hơn lớp vỏ trái đất.”

Hy Nguyệt cười lạnh hai tiếng: “Tôi là thay chị ta gả đi, nhưng là gia đình bác cả đến cầu xin tôi, không phải là tôi muốn đến. Hy Mộng Lan và Lãnh Phong, trước đó chưa từng gặp mặt, không có chút tình cảm nào, cho nên tôi không phải kẻ thứ ba trong chuyện tình cảm của bọn họ. Tôi và Lãnh Phong đã đăng ký trong Văn phòng Dân sự, chúng tôi là vợ chồng hợp pháp. Cô ấy xen vào cuộc hôn nhân của chúng tôi, thì đó chính là kẻ thứ ba. Và chị đang giúp đỡ người khác làm chuyện xấu.”

Lục Kiều Sam tức giận: “Mộng Lan mặt nào cũng tốt hơn cô, xinh đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, có tài năng hơn cô, có giáo dục hơn cô, Lãnh Phong nhất định sẽ yêu Mộng Lan. Mà tôi sẽ tiếp tục giúp cô ấy, cho đến khi cô lăn ra khỏi Lục gia mới thôi!”

Hy Nguyệt cắn răng, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong một cái.

Anh trầm mặc, không nhúc nhích, không nói một lời, tựa như một khán giả chuyên tâm xem kịch.

Cô nhớ rõ lúc trước, anh nói nếu cãi nhau với Lục Kiểu Sam, thì miệng anh độc ác hơn chị ta nhiều, hai ba câu là có thể làm cho chị ta im miệng.

Nhưng hôm nay anh lại không có phản ứng, giống như là công nhận lời nói của Lục Kiều Sam

Cô đã mơ hồ cảm giác được, anh đối với Hy Mộng Lan sinh ra biến hóa, có hảo cảm.

Nếu không lúc trước anh sẽ không tiếp nhận cam mà Hy Mộng Lan đưa tới, cũng sẽ không cho phép Hy Mộng Lan ngồi trên đùi mình.

Hy Mộng Lan quả thật rất tốt, ở các phương diện đều đáp ứng yêu cầu của anh, nếu tiếp xúc nhiều lần nữa, không biết chừng anh sẽ yêu cô ta.

Mà đối với cô, anh vĩnh viễn sẽ chán ghét, cùng khinh bỉ, đến chết cũng sẽ không thay đổi.

Cả đời,  cô cũng không dành thêm được bất cứ một tia hảo cảm nào của anh

Trong miệng cô đột nhiên tựa như ngậm một mảnh hoàng liên, cực hạn đắng cay từ đầu lưỡi lan tràn đến lục phủ ngũ tạng.

Cô hung hăng nuốt nước miếng, muốn nuốt xuống những cảm xúc không nên có.
 
Chương 390


Chương 390

Cô không yêu Lục Lãnh Phong, cô không nên để ý đến những chuyện như thế này!

Hiện tại điều cô muốn làm chính là bảo vệ vị trí của mình, kéo dài thêm một khoảng thời gian

“Lục Kiều Sam, Hy Nguyệt tôi không phải là quả hồng mềm có thể mặc cho cô nắn. Hôm nay tôi sẽ ở đây thề, nếu cô giúp Tiểu Tam phá hủy hôn nhân của tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô bị báo ứng. Tôi nhất định khiến cho cô và Tần Nhân Thiên không thể kết hôn, cho dù kết hôn, tôi cũng sẽ để cô nếm thử tất cả những gì tôi phải chịu đựng, khiến hôn nhân của cô tan vỡ, khiến cô không thể cùng Tần Nhân Thiên sống cùng nhau kiếp này! “Mỗi từ của cô ấy được lấp đầy bởi những cảnh báo và đe dọa.

Lục Kiều Sam giống như bị ong bò vẽ hung hăng đốt, miệng cơ hồ mở to đến tận mang tai

Cho tới nay, Hy Nguyệt đều đánh không cãi lại, tuyệt nhiên không trả lời, mặc cho cô kiêu ngạo, mặc cho cô khi dễ, chưa từng dám đối kháng trực tiếp với cô như vậy, hôm nay là là ăn gam hùm, mật gấu hay sao?

Mặt Lục Kiều Sam tức giận đến tím ngắt, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong, tựa hồ muốn anh ra mặt giáo huấn Hy Nguyệt: “Lãnh Phong, em không nghe thấy người phụ nữ này nói cái gì sao?”

Lục Lãnh Phong nhìn chằm chằm Hy Nguyệt, con nhím nhỏ rốt cục cũng dựng lên gai nhọn của mình, phô diễn ra móng vuốt của bản thân.

“Rất tốt.” Sắc mặc Lục Lãnh Phong vô cảm, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, đánh thẳng vào lý trí của Hy Nguyệt.

Lục Kiều Sam cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, vô cùng bất ngờ.

Hy Mộng Lan thấy thế liền vội vàng lên tiếng: “Lãnh Phong, anh hiểu lầm bọn em rồi. Bởi vì có chung sở thích nên bọn em mới trở thành bạn bè của nhau, không liên quan chút nào đến anh đâu, em nói thật đó.”

“Chị đang diễn trò đấy à? Chị tưởng chúng tôi có thời gian xem sao?”

Hy Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Lục Lãnh Phong: “Ông xã, chúng ta cũng nên về phòng thôi, em còn muốn hát cho anh nghe nữa.”

Lục Lãnh Phong nghe vậy liền đứng dậy, cùng Hy Nguyệt bước lên lầu.

Khóe môi Hy Mộng Lan giật giật không ngừng, ô ta ghét nhất là cảm giác bị Hy Nguyệt nhìn thấy bộ mặt giả tạo của cô ta, biến cô ta thành một củ hành tây, bóc tách từng lớp từng lớp.

“Hy Nguyệt, cho dù em có tùy hứng như thế nào cũng không sao, ở trong lòng chị, em mãi mãi là em gái của chị, người thân ruột thịt của chị.” Hy Mộng Lan ở phía sau lên tiếng, lời này cô ta nói cho Lục Lãnh Phong nghe, cô ta muốn duy trì hình ảnh một cô gái dịu dàng, bao dung trong mắt Lục Lãnh Phong.

Hy Nguyệt bật cười mỉa mai. Cô vô cùng khâm phục Hy Mộng Lan, trong số những người phụ nữ tâm cơ nhất thế giới này, cô ta mà nhận số hai thì không ai dám nhận số một.

Sau khi quay về phòng, Hy Nguyệt lấy một quả nho trên đĩa hoa quả đưa đến bên miệng Lục Lãnh Phong, muốn bón cho anh ăn thử.

Qủa nhiên Lục Lãnh Phong không muốn ăn, nhìu mày đầy chán ghét: “Bỏ ra.”

Tay Hy Nguyệt khẽ run rẩy, giống như bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ thổi bay: “Anh chê tay tôi bẩn sao?”

“Con người cô có chỗ nào sạch sẽ sao?” Đôi môi mỏng của anh gợi lên một vòng cung đầy mỉa mai, hất mạnh tay khiến quả nho trong tay cô bay lên, dường như nó khiến anh cảm thấy buồn nôn vậy.

Hy Nguyệt cắn môi dưới, một sự buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Anh ăn quả cam mà Hy Mộng Lan đưa cho anh, điều đó đã thể hiện rõ rằng, trong lòng anh, Hy Mộng Lan vô cùng thanh khiết, tựa như một viên ngọc sáng, còn cô lại muôn phần dơ bẩn, một món đồ cũ kỹ chẳng ai thèm.

“Anh đã từng nếm tay của tôi rồi mà, lẽ nào anh quên rồi sao?” Lời nói của cô mang đầy vẻ khiêu khích bất mãn.
 
Chương 391


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 391

Lục Lãnh Phong khẽ nheo mắt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vào những lúc tôi không cần cô, cô chỉ là một con đàn bà bẩn thỉu.”

Từng lời từng chữ trong câu nói ấy tựa như một viên đạn, mạnh mẽ bắn nát trái tim của Hy Nguyệt.

Trái tim cô nhói lên vì đau lòng khiến cô không ngừng hít sâu, tránh để lên cơn đau tim mà đột tử.

“Có phải anh phải lòng Hy Mộng Lan rồi không?”

Lục Lãnh Phong không lên tiếng trả lời, đôi mắt đen láy của anh mờ ảo trong màn đêm.

Đêm hôm đó, người phụ nữ kia quả thực rất xinh đẹp, khiến anh không thể nào quên được.

Điều quan trọng nhất là cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của anh.

Căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng im ắng, cũng trong chính giây phút này trái tim Hy Nguyệt vỡ tung thành trăm mảnh.

Anh không hề lên tiếng trả lời cô, nghĩa là anh đang ngầm thừa nhận.

Chỉ sau vài lần gặp mặt, anh đã có cảm tình với Hy Mộng Lan. Qủa nhiên là người phụ nữ được giáo dục như một cô chủ quý tộc mới có thể phù hợp với thẩm mỹ và khẩu vị của anh.

Còn một cô gái hoang dã như cô chỉ có thể quỳ xuông bên chân anh, giống như một cây cỏ dại, mặc cho anh tùy ý giẫm nát.

“Muộn rồi, tôi đi ngủ đây.” Cô đứng dậy đi về phía giường.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Lẽ nào chị ta không thể thẳng thắn một chút sao?

“Chị à, lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên em thấy chị hoa quả đến thăm em đó, em cảm động quá đi mất.” Hy Nguyệt không muốn lòng vòng với cô ta nữa, bộ mặt giả tạo của cô ta, cô sẽ bóc trần từng chút từng chút một.

Đáy mắt Hy Mộng Lan lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng gương mặt cô ta vẫn luôn đậm ý cười: “Là do trí nhớ em không tốt nên mới không nhớ thôi. Chị…”

Hy Mộng Lan chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên sắc mặt thay đổi, cô ta lấy tay che miệng lại nôn khan.

“Mộng Lan, cô bị sao vậy? Liệu có phải cô ăn phải món gì không sạch sẽ không?” Lục Kiều Sam lấy cốc nước ở trên bàn trà đưa cho cô ta.

Hy Mộng Lan chỉ lắc đầu, không lên tiếng đap, ngón tay bấu chặt vào quần áo: “Tôi… tôi…”

Cô ta gục đầu xuống, dường như cằm cô ta dán chặt vào ngực, nói quanh co nửa ngày cũng không nói ra được cô ta bị làm sao.

Lục Kiều Sam cười, giọng điệu giống như nói đùa: “Không lẽ cô mang thai rồi đấy chứ?”
 
Chương 392


Chương 392

Hy Mộng Lan đang đợi có người nói ra câu này.

Cô ta bỗng nhiên ôm mặt òa lên khóc.

“Tôi cũng vừa mới biết chuyện này thôi, Lãnh Phong, tôi phải làm sao đây? Chúng ta phải làm sao đây?”

Toàn thân Lục Lãnh Phong chấn động kịch liệt, vô cùng kinh ngạc, thậm chí có chút khó tin.

Cô ta mang thai rồi sao?

Sao có thể xảy ra chuyện này chứ?

Trái tim Hy Nguyệt đột nhiên bị ai đó bóp nghẹn, cô bước một bước dài đến trước mặt Hy Mộng Lan, nắm lây vai cô ta: “Chị nói vậy là có ý gì? Mau nói rõ cho tôi.”

“Hy Nguyệt, chị cũng không biết chị mang thai con của Lãnh Phong. Chị xin lỗi em, xin lỗi em.” Hy Mộng Lan khóc như mưa, vô cùng đáng thương, thậm chí còn tản ra vài phần hoảng sợ.

Lục Kiều Sam cậy mạnh, đẩy Hy Mộng Lan ra: “Cô cút qua một bên đi, bây giờ Mộng Lan đang mang thai, cô đừng hòng làm hại cô ấy.”

Hy Nguyệt lảo đão lùi về sau vài bước, cảm thấy tựa như sấm sét vang lên ầm ầm, trong đầu cô vang lên những tiếng ầm đinh tai nhức óc, giống như có ai đó đang thả bom vậy, từng quả một thi nhau nổ tung, khiến cô choáng váng đầu óc, lục phủ ngũ tạng nhào lộn lung tung.

Lục Lãnh Phong và Hy Mộng Lan?

Bọn họ đã lên giường với nhau?

Thậm chí còn có cả con?

Thảo nào lúc ở hồ nước nóng, Hy Mộng Lan lại to gan như vậy.

Thảo nào cô ta lại không chút kiêng kỵ ngồi lên đùi Lục Lãnh Phong.

Thảo nào anh ăn cam mà cô ta bón cho anh.

Hóa ra bọn họ sớm đã ở sau lưng cô lét lút ân ái.

Cô còn tưởng rằng Lục Lãnh Phong ngàn năm không thay đổi?

Hóa ra bản lĩnh của mấy ngày hôm nay đều là do Hy Mộng Lan giải quyết cho anh ta.

Ha ha ha.

Đột nhiên Hy Nguyệt cảm thấy thật nực cười, cô muốn cười một trận thật lớn, thật đã đời.

Vậy nhưng cô không thể cười nổi, ngực cô giờ đây như có một cái gì đó tắc nghẹt, nó khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, vô cùng khó chịu, khiến cô đau đến quặn cả người.

Hy Nguyệt cố gắng lấy tay đè lên ngực, tránh để bản thân mình khuỵu ngã.

Vật lộn một hồi lâu, cô mới mơ màng thốt ra một câu: “Lục Lãnh Phong, anh lên giường với chị ta lúc nào?”

Lục Lãnh Phong không nhìn cô, sắc mặt anh u ám, khó mà nắm bắt được anh đang có cảm xúc gì.

Chuyện ở khách sạn, anh không muốn nhắc đến, cũng không phải có nghĩa vụ nói cho cô biết.

“Không liên quan đến cô.”

Chỉ vài chữ lạnh lẽo như vậy nhưng cũng đủ để trở thành một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của cô.

Cô chỉ là bù nhìn, cô không có tư cách lên tiếng chất vấn anh.
 
Chương 393


Chương 393

Anh ngủ với người phụ nữ nào, khiến người phụ nữ nào mang thai không hề liên quan đến cô.

Hy Nguyệt cảm thấy toàn thân phát run, tứ chi lạnh lẽo, đầu lưỡi như bị đông cứng lại, đến một chữ cũng không thốt ra được.

Bà Lục ngẩn người ra một hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, vô cùng vui mừng.

Thứ bà ta cần chính là đứa trẻ này còn ai là con dâu không quan trọng.

“Tốt quá rồi. Mộng Lan, cháu mang thai rồi, Lãnh Phong cuối cùng cũng có thể ăn nói với ông cụ rồi.”

Bà ta vội vàng dặn dò người giúp việc đi sắc thuốc dưỡng thai, nhất định phải bảo đảm cho đưa trẻ bình an ra đời.

Trong lòng Hy Mộng Lan mừng thầm, khóe miệng nhấc lên một nụ cười đắc ý khó mà thấy được.

Cô ta khẽ liếc về phía Hy Nguyệt, đem dáng vẻ tuyệt vọng và thất bạo của cô thu vào trong tầm mắt.

Một con nhóc ngu xuẩn như cô mà dám đấu với cô ta sao, đúng là không biết lượng sức.

“Lãnh Phong.”

Cô ta ngước mắt nhìn anh, nước mặt lấp lánh nơi khóe mi, nắm lấy tay của Lục Lãnh Phong, đặt lên bụng cô ta: “Con chúng ta sắp được một tháng rồi, anh sờ thử xem.”

Bàn tay Lục Lãnh Phong có chút co rúm lại, nhưng anh cũng không hất tay cô ta ra.

Anh không cảm nhận được gì cả, cũng không thấy có bất cư cảm xúc gì hết, chỉ thấy một khoảng trống rỗng.

Hy Nguyệt trừng lớn mắt nhìn bọn họ, mắt cô hằn lên những tia máu, trái tim cô cũng đang rỉ máu.

Một nhà ba người, khung cảnh lúc này thật ấm áp làm sao.

Trong nháy mắt, Hy Nguyệt cô liền trở nên thừa thãi.

Lúc này trong lòng Lục Kiều Sam như có một dòng suối mát chảy qua, thoải mái biết bao: “Lãnh Phong, em giấu kỹ thật đấy, chị không ngờ hóa ra em và Mộng Lan có tình cảm sâu đậm như vậy, đến con cũng đã có rồi, hành động quả nhiên nhanh lẹ quá. Vậy thì cái loại phụ nữ vô liêm sỉ kia có thể cút đi được rồi.”

Bàn tay Hy Nguyệt giấu ở trong túi áo gắt gao nắm lại, móng tay hung hăng găm vào trong da thịt, khiến máu tươi chậm rãi nhuộm đỏ lòng bàn tay cô, dần dần nhuộm đỏ cả túi áo.

Vậy nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì giờ đây toàn thân cô đã chết lặng rồi.

Cô hẳn là phải rời khỏi đây, giống như một con chó mất nhà, đem ngôi nhà vốn chưa từng là nhà của cô, đem người đàn ông cũng chưa từng là của cô giao cho Hy Mộng Lan.

Nhưng hai chân cô lại nặng như chì, không thể động đậy được.

Bà Lục phân phó người giúp việc đem hành lý của Hy Mộng Lan chuyển vào trong nhà: “Mộng Lan, từ ngày hôm nay trở đi, cháu cứ sống ở đây, yên tâm dưỡng thai.”

Còn về người phụ nữ kia, đã đến lúc phải xử lý cô ta rồi.

Hy Mộng Lan vui như mờ cờ trong bụng: “Cháu cảm ơn bác.”

Đương nhiên, cô ta không quên Hy Nguyệt, chỉ từng ấy đả kích thôi vẫn chưa đủ, cô ta muốn cô phải thương tích đầy mình, phải khiên cô mất hoàn toàn hy vọng sống mới được.

Vì vậy Hy Mộng Lan cố ý vuốt ve cái bụng, bước đến trước mặt Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, lúc chị biết được tin bản thân đã mang thai cảm thấy vô cùng bất ngờ, chị không ngờ rằng ông trời lại ưu ái chị nhiều như vậy, để chị mang thai con của Lãnh Phong. Cho dù thế nào, chị cũng mong rằng mối quan hệ của chị và Lãnh Phong không ảnh hưởng đến em, sau này hai chị em mình cùng nhau chung sống hòa thuận, được không em?”

Cô ta đang cố tình xát muối lên vết thương vốn đã đau đớn vì rỉ máu của Hy Nguyệt.
 
Chương 394


Chương 394

Đến ông trời cũng đang giúp đỡ cô ta, ban cho cô ta một “món quà” vô cùng đặc biệt.

Trán Hy Nguyệt giờ đây lấm tấm mồ hôi lạnh, cô cảm thấy trước mắt mình tối đen, đầu óc choáng váng, nếu như lúc đó không tựa vào lưng ghế sofa, e là cô đã khuỵu ngã.

Hy Nguyệt cắn chặt răng, cô không thể ngã, mà cho dù ngã, cũng không thể ngã ở đây được.

“Chúc mừng chị, tôi thua rồi.”

Khó khăn lắm cô mới bật ra được những chữ này.

“Hy Nguyệt, em không vui mừng sao? Em giận chị ư? Chị không cô ý đâu, chị…” Hy Mộng Lan bỗng thút thít rồi lại bật khóc.

Cô ta biết, hiện tại đang là bốn đấu với một, bà Lục, Lục Kiều Sam và Lục Lãnh Phong đều đang đứng về phía cô ta.

Chỉ cần cô ta tỏ ra đáng thương, tỏ ra yếu đuối, bọn họ sẽ đều bênh vực cô ta.

Ở đây chỉ có một kẻ sắm vai phản diện, chính là Hy Nguyệt.

Bà Lục bước đến bên, ôm lấy cô ta: “Đừng khóc, đừng khóc, phụ nữ đang mang thai không được khóc, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến đưa trẻ đấy.”

Nói xong, bà ta liền quay đầu về phía Hy Nguyệt, sắc mặt bỗng lạnh đến thấu xương: “Hy Nguyệt, bây giờ trong cái nhà này, Mộng Lan lớn hơn cô, bởi vì trong bụng con bé là người sẽ nối dõi tông đường của nhà họ Lục. Nếu như cô dám làm Mộng Lan bị thương, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”

Lục Lãnh Phong không nói một lời nào, ánh mắt của anh cũng theo bà Lục rơi xuống người Hy Nguyệt.

Cô lúc này trông giống như một chiếc lá nhỏ bé giữa phong ba bão táp, run rẩy đầy yếu ớt, dường như bất kể lúc nào cũng sẽ bị gió cuốn đi, không bao giờ trở lại nữa.

“Hy Nguyệt, đi lên lầu.” Lục Lãnh Phong thấp giọng ra lệnh, dường như anh lo lắng bản tính ngang ngược của cô sẽ bùng nổ, sẽ náo loạn một trận với Hy Mộng Lan.

Hy Nguyệt bật cười chế nhạo, xem ra Hy Mộng Lan đã trở thành tất cả của anh, còn cô chỉ là một món đồ anh đã chơi chán, cũng nên cút đi rồi, đừng có ở đây làm chướng tai gai mắt anh, ngăn cản anh thân mật với Hy Mộng Lan.

“Được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa.” Hy Nguyệt mạnh mẽ quay người, bước về phía cầu thang.

Nhìn theo bóng lưng của cô, Hy Mộng Lan bật cười trong lòng, cảm giác vô cùng thoải mái, coi như cô ta đã trở mình thành công, rất nhanh thôi cô ta sẽ bước chân vào nhà họ Lục này, trở thành mợ chủ của cái nhà này.

Đúng lúc này người giúp việc bưng đến một bát súp gà.

Bà Lục liền bảo cô ta ngồi xuống ăn: “Phụ nữ mang thai, ba tháng đầu là quan trọng nhất, con nhất định phải chú ý một chút.”

“Lãnh Phong, sau này em phải luôn ở bên Mộng Lan, chăm sóc cô ấy thật tốt, tránh khỏi có những kẻ tâm cơ sâu nặng đến gây rối, làm hại hai mẹ con cô ấy.” Lục Kiều Sam thừa cơ chen vào, cô ta vốn định giậu đổ bỉm leo, hung hăng dìm chết Hy Nguyệt.

Sắc mặt Lục Lãnh Phong không chút thay đổi, nhàn nhạt thốt ra một câu: “Đợi xét nghiệm huyết thống rồi hẵng nói.”

Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của anh liền khiến toàn thân Hy Mộng Lan run rẩy kịch liệt, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: “Lãnh Phong, tại sao lại phải làm xét nghiệm huyết thống? Lẽ nào anh không tin em sao? Đứa trẻ trong bụng em là của anh mà, em thề với anh đó. Ngoài anh ra, em không hề có bất kỳ người đàn ông nào khác. Em là người phụ nữ biết giữ mình trong sạch, đến bạn trai cũng chưa từng có.”
 
Chương 395


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 395

Lục Kiều Sam vỗ vai cô ta trấn an: “Mộng Lan, em đừng lo lắng quá. Không phải Kiên Nghi đang nghi ngờ em, đây là quy định của nhà họ Lục, mọi đứa trẻ đều phải xét nghiệm huyết thống, cho dù là ai đi chăng nữa, chị và Lãnh Phong cũng từng bị xét nghiệm mà.”

Lời nói này của Lục Kiều Sam giáng một đòn trí mạng xuống người Hy Mộng Lan, khiến toàn thân cô ta toát mồ hôi lạnh.

Hy Mộng Lan cố gắng kìm nén sự khủng hoảng trong lòng, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, cô ta tỏ ra vô cùng thoải mái, cười nhẹ: “Ra là vậy, vậy thì em cũng sẽ làm xét nghiệm.”

Bà Lục dặn dò người giúp việc chuẩn bị phòng ngủ cho Hy Mộng Lan, đó là một căn phòng ở ngay bên cạnh phòng con trai bà ta.

Mấy ngày nay, Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như đều không ở đây, một năm trở lại đây, bọn họ rất ít khi sống ở trong ngôi nhà này.

Tốt nhất là nhân lúc bọn họ vẫn chưa quay về mau chóng đuổi Hy Nguyệt ra khỏi nhà, diệt trừ hậu họa.

Hy Mộng Lan nhìn căn phòng rộng lớn hoa lệ, sung sướng như ở trên chín tầng mây.

Tuy nhiên cô ta biết rằng, bản thân vẫn chưa hoàn toàn chiến thắng, phải mau chóng nắm được trái tim của Lục Lãnh Phong, đuổi Hy Nguyệt ra khỏi nhà, đường đường chính chính sống trong nhà này mới được.

Lục Lãnh Phong ở bên ngoài tản bộ vừa quay về.

Hy Mộng Lan dán chặt tai vào cửa sổ, lắng nghe tiếng bước chân của anh.

Lục Lãnh Phong vừa bước lên lầu, cô ta liền mở cửa phòng đi ra.

“Lãnh Phong, một mình em ngủ ở chỗ lạ có chút không quen, anh có thể ở bên em được không?” Hy Mộng Lan chớp chớp mắt, khuôn mặt vô cùng đáng thương, bộ dạng vô cùng tủi thân.

Lúc này Lục Lãnh Phong chỉ muốn ở một mình: “Cô có thể tìm Lục Kiều Sam.”

Nói xong, liền đẩy cửa phòng đi vào.

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Mới quen Hy Mộng Lan được vài ngày đã lên giường với cô ta, lại còn khiến cô ta mang bầu, đúng là một gã tùy tiện, đê tiện.

Nhưng nếu cô đi rồi thì Phi phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, cảm giác bất lực và mâu thuẫn lại bủa vây lấy cô, siết chặt lấy cô.

Lục Lãnh Phong rất ghét Hy Nguyệt giả chết, anh từng ra lệnh, không cho phép cô giả chết, nhưng cô chưa bao giờ  tuân theo mệnh lệnh này của anh.

Hôm nay anh không thèm để ý đến cô, một mình nằm lên giường.

Căn phòng lại im ắng như thường, cả buổi tối hai người đều không nói bất cứ câu nào.

Sự trầm mặc giống như mây đen giăng kín căn phòng, khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
 
Chương 396


Chương 396

Nếu không phát điên vì trầm mặc thì sẽ chết trong trầm mặc, hôn nhân của Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong chính là vế thứ hai.

Thực ra hai người đều chưa ngủ, không hề buồn ngủ.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một đêm mà kéo dài như một thế kỷ.

Trời vừa sáng, Lục Lãnh Phong liền rời khỏi nhà, mãi đến khi chạng vạng mới trở về.

Hy Mộng Lan lên kế hoạch đi nghe opera, liền bảo Lục Kiều Sam mua bốn vé, dĩ nhiên không có phần của Hy Nguyệt.

Đây chính là kế sách cô lập của cô ta, cô ta muôn Hy Nguyệt biết khó mà lui.

Nhà họ Lục và Lục Lãnh Phong đều không thuộc về Hy Nguyệt.

“Lãnh Phong, chị đã mua vé rồi, lát nữa cả nhà ta cùng đi nghe opera đi. Mộng Lan nói để đứa trẻ nghe nhiều nhạc sẽ rất tốt cho sự phát triển của não bộ. Em là bố đứa bé, nhất định cũng phải đi đó, không được vắng mặt đâu.” Lục Kiều Sam ở bên cạnh ra sức cổ động, tích cức bồi đắp chuyện tình cảm cho hai người bọn họ.

Nhân lúc mọi thứ còn nóng hổi phải nhanh chóng đuổi Hy Nguyệt đi.

Lục Lãnh Phong không muốn đi, trong lòng anh đang vô cùng phiền não, không có tâm trạng để nghe nhạc.

Nhưng bà Lục cũng mong con trai mình có thể đi, vì vậy anh chỉ đành đồng ý.

“Hy Nguyệt đâu?” Lục Lãnh Phong lên tiếng hỏi.

“Em quan tâm đến cô ta làm gì? Cô ta chỉ là một con bé nhà quê lên phố, làm sao nghe hiểu được opera.” Lục Kiều Sam nói đầy mỉa mai.

Hy Mộng Lan lo sợ Lục Lãnh Phong sẽ đưa thêm cả Hy Nguyệt đi, phá vỡ mối quan hệ tốt đẹp của anh và cô ta, liền vội vàng nói: “Em gái em quả thực không thích nghe nhạc opera, mỗi lần nghe đều sẽ ngủ gật.”

Lục Lãnh Phong cảm thấy Hy Nguyệt không thích nghe lắm, nên cũng không nói gì nữa.

Thực ra Hy Nguyệt đang đứng ở góc khuất cầu thang, những lời bọn họ nói cô đều nghe rõ mồn một.

Sau khi bọn họ rời đi, căn nhà trở nên im ắng khác thường, chỉ còn mình Hy Nguyệt ở trong phòng khách, dường như trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô.

“Tôi thầm lặng rời đi giống như cách tôi thầm lặng bước đến, rồi tôi lại lặng lẽ buông tay, buông bỏ cuộc hôn nhân bi kịch này.” Cô chậm rãi đọc lên bài thơ đã được cô cải biến lại, rồi bất ngờ bật cười một tiếng.

Người ta vẫn thường nói, trong chỉ cần hai người yêu thương nhau thì tuyệt đối sẽ không có chỗ đứng cho kẻ thứ ba, quả nhiên là như vậy.

Giờ đây, cô không cần làm gì nữa, nhưng có một điều duy nhất mà cô phải làm chính là tìm một luật sư để ly hôn.

Hy Nguyệt không muốn đơn phương ly hôn, cô không phải là người sai, Lục Lãnh Phong không có tư cách đuổi cô ra khỏi nhà.

Chỉ cần có thể tranh được một phần tài sản, cô mới có thể chi trả tiền chữa bệnh cho Phi.

Hy Nguyệt liền gọi video zalo với Hứa Nhã Thanh, đúng lúc anh ta cũng đang định tìm cô.
 
Chương 397


Chương 397

Chỉ trong vòng một đêm, chuyện Hy Mộng Lan mang thai đã được truyền đi khắp giới thượng lưu.

Chính cô ta là người bảo Lục Kiều Sam đi tung tin này, bởi vì cô ta muốn tất cả mọi người biết cô ta đang đường đường chính chính trở về.

“Tôi không ngờ Lục Lãnh Phong lại nông cạn như thế.” Hứa Nhã Thanh cười lạnh, giọng điệu vô cùng mỉa mai.

“Anh ta rất thích Hy Mộng Lan, mỗi người đều có vị trí của họ, Hy Mộng Lan mới là đồ ăn của anh ta, tôi nên rút lui thành toàn cho họ mới phải. Anh có thể giúp tôi tìm một luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn không? Tôi… tôi không muốn đơn phương ly hôn.”

Cô không biết liệu cô có làm khó anh ta không, nhưng ngoại trừ anh ta, không còn ai có thể giúp đỡ cô nữa.

Hứa Nhã Thanh có chút ngạc nhiên: “Cô muốn ly hôn thật sao?”

Tiếng cười tràn ngập sự bi thương ở đầu dây bên kia vang lên: “Không phải tôi muốn ly hôn, là Lục Lãnh Phong quyết tâm ly hôn với tôi. Hy Mộng Lan mang thai rồi, anh ta chắc chắn sẽ đưa cô ta vào ở trong cái nhà này, chẳng lẽ anh ta sẽ để cho con của cô ta thành con riêng sao?”

Hứa Nhã Thanh cũng không nói gì thêm, trầm ngâm một chút rồi lại thở dài: “Nếu như không thể cứu vãn được nữa, thì chỉ có thể mời luật sư thôi.”

Gia đình “hạnh phúc” sau khi xem xong opera trở về nhà đã là mười giờ tối.

Từ trên xe bước xuống, Hy Mộng Lan đã nhìn thấy Hy Nguyệt đang đứng trên ban công.

Đáy mắt cô ta ánh lên một tia xảo quyệt, cô ta đột nhiên ôm lấy hai cánh tay, run rẩy nói: “Lạnh quá.”

Cô ta muốn Lục Lãnh Phong cởi áo khoác choàng lên người cô ta, cố ý để Hy Nguyệt nhìn thấy cảnh này.

Nhưng Lục Lãnh Phong lại vô cùng thờ ơ, anh không phải là người thương hoa tiếc ngọc, vì vậy nên không hề quan tâm đến cô ta.

Lục Kiều Sam ở bên cạnh huých tay anh một cái: “Mộng Lan lạnh kìa, mau cởi áo khoác của em ra đưa cho cô ấy đi, cô ấy đang mang thai đó, không thể bị cảm lạnh được.”

Lúc này Lục Lãnh Phong mới để ý đến cô ta, liền cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Hy Mộng Lan.

“Cảm ơn anh.” Hy Mộng Lan nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp, khóe mắt cô ta khẽ liếc nhìn lên người phụ nữ đang đứng bên ban công.

Tuy không nhìn rõ mặt cô nhưng chắc chắn là đang rất khó chịu.

Nếu biết thức thời thì mau chóng cuốn gói cút khỏi đây, đừng có ở đây làm chướng tai gai mắt kẻ khác.

Sắc mặt Hy Nguyệt trắng bệch như một tờ giấy.

Cô phảng phất cảm nhận được sự ấm áp từ trước đến nay chưa từng thấy toát ra từ người Lục Lãnh Phong, tất cả đều hướng về phía Hy Mộng Lan.

Từ khi bước vào nhà họ Lục cho đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng như vậy của anh, trước đây anh chưa từng ấm áp như vậy, dù chỉ một chút.

Cô khẽ rời khỏi bản công, đi đến góc cầu thang nhìn trộm.

“Lãnh Phong, hôm nay em vui lắm, buổi diễn opera hôm nay cũng rất tuyệt vời.” Hy Mộng Lan nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

“Cô thích là được.” Lục Lãnh Phong nhún vai.

Hy Mộng Lan nắm lấy tay anh, đặt lên phần bụng phẳng lỳ như thường của mình: “Anh sờ con của chúng ta đi, em hy vọng mỗi ngày anh đều có thể vuốt ve con của chúng ta. Tuy thằng bé còn nhỏ, nhưng chắc chắn sẽ cảm nhận được tình yêu của bố.” Cô ta cố ý nói lớn tiếng một chút để Hy Nguyệt nghe được.

Hy Nguyệt không muốn nghe, vô cùng chói tai, nó không giống như tạp âm bình thường mà là thứ âm thanh có thể giết chết người.
 
Chương 398


Chương 398

Khóe miệng Lục Lãnh Phong hơi nhếch lên: “Muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”

“Vâng.” Hy Mộng Lan cởi áo khoác ngoài ra, trả lại Lục Lãnh Phong.

Anh tùy tiện cầm lấy rồi đưa cho người giúp việc.

Khi người giúp việc toan bước lên lầu, định đem chiếc áo mang vào tủ quần áo của anh thì Hy Nguyệt đi đến hỏi: “Đem vứt à?”

“Không ạ, cậu chủ không bảo đem vứt.” Người giúp việc lắc đầu, treo chiếc áo lên trên giá.

Hy Nguyệt lẳng lặng đi ra ngoài, giống như bản thân đã phải chịu đả kích vô cùng lớn, cảm giác đầu gối cũng đang run lên.

Quả nhiên cách đối xử với người mình yêu và người mình ghét có sự khác biệt một trời một vực.

Nếu là thứ được cởi ra từ trên người cô thì Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không nhặt, cũng không cần nữa, anh sẽ chán ghét bỏ đi, thậm chí còn nói thêm hai chữ “Vứt đi”.

Nhưng nếu là những thứ mà Hy Mộng Lan từng mặc thì có lẽ nó sẽ được anh trân trọng như báu vật.

Khi Lục Lãnh Phong bước vào phòng thì cô đã chui vào chăn giống như ngày hôm qua.

Đôi mắt Lục Lãnh Phong như đang bốc hỏa, anh rất muốn nhấc bổng cô lên, trừng phạt cô không được ngủ một đêm, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại được.

Cứ như vậy, lại là một đêm không nói một lời nào, cũng là một đêm không ngủ.

Hy Mộng Lan cũng ngủ không ngon, cô ta sợ phải làm giám định quan hệ cha con, cô ta nhất định phải đuổi Hy Nguyệt đi và thay vào chỗ của cô ấy trước khi làm kiểm tra.

Lục Kiều Sam nói với cô ta rằng mỗi sáng bà Lục sẽ uống trà trong vườn hoa.

Vì vậy mới sáng sớm, cô ta đã vội vàng đi đến đó, một mình ngồi trong đình âm thầm rơi nước mắt.

Bà Lục nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? Có phải Hy Nguyệt bắt nạt cháu không?”

“Em gái cháu vẫn luôn tùy hứng, cháu cũng đã quen với điều đó lâu rồi. Chỉ là cháu đang nghĩ về đứa trẻ, cháu không có danh mà cũng chẳng có phận, đứa bé vừa ra đời chắc chắn sẽ trở thành con ngoài giá thú. Cháu nghe nói một đứa con ngoài giá thú sẽ không có địa vị gì ở nhà họ Lục, ngay cả tư cách có tên trong gia phả của dòng họ cũng không có, chỉ có thể viết tên vào gia phả của chi thứ.” Cô ta vừa nói vừa khóc.

Bà Lục vỗ vai cô ta, an ủi: “Cháu đừng khóc, cũng không cần lo lắng. Lãnh Phong và nhà họ Lục sẽ không đứng im nhìn đứa bé trở thành con ngoài giá thú đâu, nhất định sẽ cho nó một danh phận. Nếu Hy Nguyệt không có con thì nó chỉ có thể rời khỏi đây, đây cũng chính là ý trời rồi.”

Đây chính là câu nói mà Hy Mộng Lan đang chờ đợi, vừa nghe được câu này thì trong lòng cô ta vui mừng vô cùng nhưng khuôn mặt lại ra vẻ khó xử: “Nhưng dù sao thì Hy Nguyệt cũng là em gái của cháu, cháu không muốn làm tổn thương em ấy. Hơn nữa tính cách của em ấy có chút ngông cuồng, cháu lo lắng em ấy sẽ gây ồn ào, náo loạn.”

Câu nói này chính là ám chỉ cho bà Lục biết nên sử dụng những biện pháp cứng rắn đối với Hy Nguyệt, phòng ngừa cô tro tàn lại cháy.

Đáy mắt bà Lục thoáng qua một tia lạnh lẽo, sau khi quay về, bà ta lập tức dặn luật sư soạn thảo một bản thỏa thuận ly hôn.

Hy Nguyệt không ngờ chuyện ly hôn sẽ đến nhanh như vậy, xem ra Lục Lãnh Phong đã gấp gáp đến mức không thể chờ đợi được nữa, muốn nhanh chóng để Hy Mộng Lan trở thành một người có danh phận đầy đủ.
 
Chương 399


Chương 399

“Cô xem qua bản thỏa thuận này đi, nếu như không có vấn đề gì thì lập tức ký tên đi.”

Hy Nguyệt không hề nhìn bản thỏa thuận, cô đặt nó sang một bên: “Luật sư của con sẽ xem giúp con.”

“Cô có luật sư à?” Bà Lục khẽ giật mình.

“Mặc dù con nghèo, nhưng con vẫn có thể mời được luật sư ly hôn cho mình.” Khóe miệng Hy Nguyệt khẽ nhếch, cười giống như không cười. Cô muốn giữ lại cho bản thân một chút tôn nghiêm cuối cùng.

Trong lòng bà Lục khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói như vậy, xem ra cô mời luật sư chính là để bản thân được chia nhiều quyền lợi hơn mà thôi.

Xem ra cô chính là loại người lòng tham không đáy, muốn có nhiều tiền hơn.

“Cô muốn bao nhiêu tiền thì có thể trực tiếp ra giá, không cần quanh co lòng vòng phiền phức như vậy.”

Cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ của mình: “Con là vợ của Lục Lãnh Phong, hơn nữa bên sai cũng không phải là con, vì thế mẹ không cần phải dùng cách này để đuổi con đi. Chúng ta cứ làm theo trình tự thông thường, trước giờ ly hôn như thế nào thì chúng ta cứ làm như vậy.”

Buổi sáng cô đã nói chuyện với luật sư mà Hứa Nhã Thanh mời đến.

Cô không phải là bên có lỗi vì vậy Lục Lãnh Phong không có cách nào đuổi cô ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng được, hơn nữa hai người họ không hề ký kết thỏa thuận trước hôn nhân, cho nên cô có thể được chia phần tài sản mà bản thân nên có được.

Nhưng cô cũng sẽ không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đủ tiền đưa Phi đến Mỹ điều trị là được rồi.

Khóe miệng bà Lục khẽ giật giật: “Có phải cô nghĩ rằng bản thân có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách này đúng không?”

“Con chỉ muốn có được sự tôn trọng mà con xứng đáng có.” Hy Nguyệt nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ, sau đó cầm lấy bản thỏa thuận bước ra ngoài.

Cô không quay về phòng mà trực tiếp đi thẳng xuống lầu, hẹn gặp luật sư Vương và Hứa Nhã Thanh.

Phụ nữ phải biết sử dụng vũ khí là pháp luật để tự bảo vệ mình.

“Lục Lãnh Phong nhanh quá rồi đấy, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã đưa cho cô rồi.”

Hứa Nhã Thanh chế nhạo cười một tiếng: “Cô đừng có nói với tôi là tảng băng vạn năm kia đã bị loại phụ nữ như Hy Mộng Lan làm tan chảy rồi đó nha?”

Cô nhún vai, mới quen biết có mấy ngày mà đã lên giường với nhau rồi, nói không chừng hai người bọn họ chính là kiểu vừa gặp đã yêu thì sao.

“Khó khăn lắm anh ấy mới tìm được tình yêu đích thực, có lẽ tôi nên chúc phúc cho anh ấy.”

“Ừ, tôi hy vọng sau này anh ấy sẽ không hối hận, dù sao thì trên đời này cũng không có thuốc hối hận.” Hứa Nhã Thanh đưa bản thỏa thuận ly hôn cho luật sư.

Luật sư cẩn thận nhìn từng điều khoản: “Không có vấn đề gì lớn, căn cứ theo bản thỏa thuận này thì sau khi ly hôn cô ấy có thể nhận được ba mươi tỷ, ngoài ra cô ấy sẽ không nhận được cái gì nữa.”

Hy Nguyệt choáng váng nặng nề, không hổ danh là nhà tư bản lớn, đánh bàn tính như thế này cũng thật là vang đấy.

Đưa cho cô ba mươi tỷ coi như tiền đền bù sau đó bắt cô phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ.

Tương đương với việc không nhận được một xu nào, như thế này có khác gì tay trắng ra khỏi nhà đâu cơ chứ.

“Không được, tôi còn phải trả lại ba mươi tỷ tiền sính lễ, nếu trả lại thì tôi sẽ không có tiền, tôi muốn sáu mươi tỷ, nếu không chịu thì tôi sẽ không ký tên.”

“Không, không, không.”
 
Chương 400


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 400

Hứa Nhã Thanh lắc lắc ngón tay: “Mặc dù hai người mới kết hôn chưa được một tháng, nhưng tính theo tỷ lệ tăng giá tài sản của anh ấy thì cô có thể nhận được ít nhất sáu trăm tỷ đồng.”

“Sáu trăm tỷ.”

Hai mắt Hy Nguyệt trợn lên còn to hơn cả cái chuông đồng: “Năng lực kiếm tiền của Lục Lãnh Phong cũng quá giỏi rồi đấy.”

“Tôi cũng đâu có tệ hơn anh ấy.”

Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười xấu xa: “Sau khi cô ly hôn, tôi cưới cô được không?”

Anh ta dùng giọng điệu trêu chọc, giống như đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta lại rất nghiêm túc.

Cô cười buồn bã.

Cô không hề cảm thấy nhà họ Hứa sẽ tốt hơn nhà họ Lục, nhà giàu quyền thế đều coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, một cô gái xuất thân từ gia đình nghèo khó như cô nếu như gả vào đó chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự phân biệt đối xử.

“Tôi không muốn gả vào nhà giàu nữa, người ta vẫn luôn nói cửa vào nhà giàu sâu như biển, đứng trên bờ cát ngắm sóng biển thấy vẫn còn tốt nhưng vừa bước xuống dưới, chắc chắn sẽ chết đuối ngay lập tức.”

“Dáng vẻ này của cô chính là kiểu một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu cô gả cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.” Bỗng nhiên anh ta thu lại khóe môi, giống như đang nói một chuyện vô cùng quan trọng.

Theo góc nhìn của cô thì đây vẫn chỉ là một trò đùa.

Cô thở dài: “Tôi vẫn nên giải quyết chuyện ly hôn của bản thân trước đã rồi nói sau.”

[Diendantruyen.Com] Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng


Đây cũng coi như là kết quả tốt nhất, cô nhận được tiền, còn Lục Lãnh Phong có được tự do, anh có thể hạnh phúc bên Hy Mộng Lan yêu quý của mình.

Hy Mộng Lan ở trong phòng vui sướng đến muốn thét chói tai, cuối cùng Hy Nguyệt cũng phải cút đi rồi, chưa biết là ngày mai hay ngày mốt, cô ta đã có thể đi cùng với Lục Lãnh Phong đến cục dân chính để đăng ký kết hôn rồi.

Cô ta liên tục hít sâu hai cái, đè nén tâm tình hưng phấn mà kích động của mình, giả bộ bày ra vẻ mặt buồn bã.

Cô ta muốn ra ngoài tiễn Hy Nguyệt, nhìn cô cùng với đoàn người của cô nhẹ nhàng mà cút khỏi đây.

Hy Nguyệt đang thu dọn hành lý.
 
Chương 401


Chương 401

Khi đến, cô chỉ có một cái vali, cộng thêm một vài bộ quần áo, và đồ dùng các nhân hàng ngày.

Rời đi cũng vậy thôi.

Những bộ quần áo mà Lục Lãnh Phong bảo nhà thiết kế làm cho cô, một món cô cũng không mang đi, chỉ mang theo mấy bộ quần áo cũ của mình.

Hy Mộng Lan đi tới cửa phòng: “Hy Nguyệt, em đừng trách chị được không? Chị cũng không muốn như vậy, chỉ trách ông trời đùa giỡn với chúng ta. Ông ta để cho em gả cho Lãnh Phong, nhưng lại khiến cho Lãnh Phong yêu chị, còn để cho chị có con với anh ấy. Người ta đều nói thiên mệnh không thể làm trái, chúng ta chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi. ”

Hy Nguyệt cười nhạo: “Đừng diễn nữa, muốn cười thì cứ cười đi, chúc mừng cô thành công kế vị”

Hy Mộng Lan bị đâm cho một nhát, một khối thịt trên mặt hung hăng giật giật một hồi: “Hy Nguyệt, chúng ta chỉ là trở về vị trí vốn có của chúng ta mà thôi, Lãnh Phong vốn dĩ là chồng của tôi. ”

Hy Nguyệt cười lạnh hai tiếng: “Chồng cô? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Cô nghĩ tôi không nhớ gì nữa sao? Ban đầu bà nội bảo rút thăm, là tôi rút được nên tôi mới là người nên gả cho Lục Lãnh Phong. Mẹ chị suốt ngày chạy đến nhà chúng tôi làm ầm làm ĩ, la lối om sòm, không để cho bà nội và nhà chúng tôi yên bình, bố tôi không có biện pháp, mới nhường lại cho các người thôi. ”

Khóe miệng Hy Mộng Lan gần như là méo đến lỗ tai, sao cô ta lại không nhớ chứ, nhưng cô ta sẽ không thừa nhận, chết cũng sẽ không thừa nhận.

“Hy Nguyệt, đơn giản cô chính là càn quấy làm bậy, nói dối liên tục, nếu cô đã không nể tình cảm chị em như vậy, vậy thì tôi cũng không lãng phí thời gian với cô nữa. Sau khi cô rời đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa. Lãnh Phong là chồng của tôi, là bố của con tôi, hy vọng cô đừng dây dưa với anh ấy nữa. ”

“Người đê tiện thì vô địch, những lời này rất thích hợp với cô đấy.” Hy Nguyệt xách vali lên, đi ra bên ngoài.

Loại người công tử phong lưu như Lục Lãnh Phong, cô cũng không hiếm lạ gì.

Cô vừa đi xuống lầu, Lục Kiều Sam đã cười to đi từ căn phòng bên cạnh ra.

“Hy Nguyệt, tôi đã nói nhất định sẽ đuổi được cô ra khỏi nhà họ Lục mà. Một con rệp thối như cô mà còn muốn đấu với tôi, đơn giản chỉ là không biết tự lượng sức mình mà thôi. ”

“Lục Kiều Sam, tôi cũng đã từng nói, sẽ khiến cô bị báo ứng thôi, cô cứ chờ mà xem đi.” Đáy mắt Hy Nguyệt hiện lên một tía sáng cực kỳ lạnh lẽo.

Nếu đã ly hôn rồi, cô cũng không cần phải cố kỵ với người phụ nữ ngang ngược ngông cuồng này nữa rồi.

Trên mặt Lục Kiều Sam một lúc xanh một lúc trắng: “Tần Nhân Thiên mới coi thường cái loại hàng qua tay hai người đã từng ly hôn như cô. ”

“Anh ta cũng sẽ không thích loại phụ nữ kiêu ngạo tùy hứng, một bụng suy nghĩ xấu như cô đâu.” Hy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, cô không muốn nói nhảm với cô ta nữa, bước nhanh đi ra phía bên ngoài.

“Hy Nguyệt, con gián, con kiến hôi, con bọ hung cô, từ khi cô đến, nhà chúng tôi lập tức chướng khí mù mịt, bốc mùi hôi thối. Cô vừa mới đi, không khí đều trong lành.” Cô ta không ngừng mắng nhiếc ở phía sau.

Hy Nguyệt mắt điếc tai ngơ, cô ta mới là vệt hôi thối lớn nhất của nhà họ Lục, vĩnh viễn cũng không thổi tan được.

Cô một mình kéo vali ra khỏi cửa sắt lớn của nhà họ Lục, cô nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, hít sâu một hơi.

Cô được giải thoát rồi, cuối cùng cô cũng đã đi ra khỏi địa ngục này rồi.

Nhưng dường như tâm tình cô cũng không thoải mái, vui vẻ như như trong tưởng tượng, ngược lại lực vô cùng nặng nề, giống như có một khối băng nổi đè lên trên đó.
 
Chương 402


Chương 402

Chẳng lẽ ở địa phương này, người đàn ông kia, còn có cái gì đáng để cô lưu luyến sao?

Không, không có, cũng không thể có.

Cô kiên quyết phủ nhận điều đó.

Rời đi là lựa chọn tốt nhất của cô.

Hứa Nhã Thanh đợi cô ở trước cửa.

“Tôi có một căn biệt thự bí mật ở vùng ngoại ô, cô dọn tới đó ở lại trước đi.”

“Cảm ơn anh, đợi làm thủ tục xong, tôi sẽ lập tức trở về Giang Thành.” Cô thấp giọng mà nói.

Anh liếc mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn lại, đổi thành một câu: “Cô biết lái xe không? ”

“Biết.”

Cô gật đầu: “Tôi có bằng lái xe, lúc trước tôi cũng có giúp người ta đưa hàng. ”

“Chiếc xe này giao cho cô đó.”

Biệt thự của Hứa Nhã Thanh ở một nơi hẻo lánh trong vùng ngoại ô, bốn phía không có hàng xóm, chẳng trách lại gọi là biệt thự bí mật.

Trong biệt thự có một người giúp việc, bình thường đều là cô ấy trông coi nơi này.

“Cô có gì cần thì đều có thể tìm Hoa Nhi, cô ấy là quản gia toàn năng đó.” Hứa Nhã Thanh mỉm cười.

“Có thể có chỗ ở là tốt lắm rồi, cảm ơn anh, Hứa Nhã Thanh.” Cô nói với lòng biết ơn.

Hứa Nhã Thanh nhún nhún vai, ánh mắt anh ta ôn nhu như nước, giọng điệu dịu dàng ấm áp: “Về sau đừng có gọi cả họ cả tên của tôi nữa, quá xa cách rồi, gọi tôi là Nhã Thanh đi, được không? ”

Cô hơi mím môi, khẽ gật đầu.

Thật ra nhà họ Lục vẫn có người mà cô lưu luyến, chính là bà cụ Lục và Lục Sênh Hạ.

Buổi sáng, cô hầm một phần canh mang qua bà cụ Lục.

Lục Sênh Hạ đi theo bố chồng và mẹ đi ra ngoài, không biết khi nào mới trở về.

Có lẽ cô không có cách nào để nói lời tạm biệt với cô bé rồi.

Cô muốn trước khi rời đi lại đi thăm bà cụ Lục một lần.

“Bà nội, hôm nay cháu hầm canh sườn đậu tương cho bà này.” Cô mỉm cười, cực lực cố gắng giữ bộ dạng thoải mái.

Cô cho rằng bà cụ không biết, thật ra bà cụ đã biết hết rồi.

Ở nhà họ Lục, không có chuyện gì là bà không biết cả.

Chỉ cần là xảy ra một chuyện trọng đại nào đó thì đều sẽ có người báo cáo lại cho bà.

“Con gái, một mình ở bên ngoài, có quen không?”

Bà cụ nói một câu với giọng trầm thấp, làm cho cô kịch liệt chấn động.

“Bà nội.”

“Bà thật không ngờ Lãnh Phong thông minh như vậy, cũng sẽ rơi vào tay một người phụ nữ.” Bà cụ thở dài nặng nề.

Hy Nguyệt đưa bát canh cho bà, một tia thê lương lặng lẽ xẹt qua trong mắt cô: “Bà nội, qua vài ngày nữa, cháu sẽ trở về Giang Thành, không thể đến thăm người được nữa rồi. ”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top