Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 674


Chương 674

“Lạc tiên sinh, ông có cần gọi con gái mình đến hỏi không? Có lẽ cô ta sẽ đồng ý đấy.” Ôn Hủ Hủ kiềm chế tính tình, cuối cùng đứng ở đó hỏi một câu.

Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không thừa nhận thiện ý này của cô.

Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Nam phất tay, lập tức có hai người hầu đi tới: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi! Thứ gì đâu? Thảo nào cuối cùng Ôn Như Phi lại khoán trắng, hóa ra nhà họ Ôn bọn họ chính là thứ như thế này!”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Giống như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu, sau một tiếng “Rầm” tất cả máu huyết trong cơ thể cô đều bùng nổ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.

“Ông đang nói cái gì? Ông nói ba tôi thế nào? Nói nhà họ Ôn chúng tôi làm sao?”

Cô lao tới, lạnh lùng chất vấn người đàn ông trung niên này.

Thế nhưng, Lạc Thiên Nam còn chưa trả lời thì Lạc Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh, lúc này lại đi ra.

“Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Cô còn dám hét với ba tôi?”

“Lạc Du?”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy người mình muốn tìm, lập tức đổi mục tiêu: “Tô đang làm gì? Cô không biết sao? Tôi đến đòi lại công bằng cho con trai tôi!”

“Công bằng? Công bằng cái gì? Cô có bệnh à? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi giở thói ngang ngược?”

“Tôi có bệnh? Đúng vậy, tôi có bệnh nhưng đó đều là bị cô ép mà thôi. Lạc Du, dù sao cô cũng là một người học y, làm sao cô có thể độc ác đến vây? Mặc Bảo chỉ mới năm tuổi, cô đánh nó thành như thế cô không sợ tuổi thọ của mình bị rút ngắn sao?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cuối cùng hét lên những lời mà cô vốn không định nói.

Không sai, thực ra điều mà cô muốn làm hơn hết khi đến đây chính là trả thù cho con trau.

Nhưng, điều khiến cho cô tức giận hơn là, sau khi nghe xong người phụ nữ này lại không thừa nhận!

“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đánh Mặc Bảo khi nào? Cô có bệnh hả?”

“Cô còn không thừa nhận? Tôi điều biết cả rồi, Lạc Du, cô đừng tưởng che giấu kỹ những chuyện cô làm thì sẽ không có ai phát hiện, tôi nói cho cô biết tôi đã rõ ràng từ lâu rồi. Hôm nay, nếu cô đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì đừng trách tôi để các người không thể kết hôn!”

Ôn Hủ Hủ thật sự rất tức giận, thậm chí những lời như thế này cô cũng nói ra được.

Nhưng thực tế, cô không hề có suy nghĩ như thế này.

Nhưng sau khi nghe vậy, Lạc Du lại đột ngột thay đổi cảm xúc.

“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”

Bỗng nhiên cô ta bình tĩnh lại, không tức giận cũng không có bất cứ cảm xúc gay gắt nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ âm u.

Giống như ma quỷ chui ra từ nơi nào đó.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chỉ một chớp mắt như vậy, sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau một bước.

Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ này bỗng bất ngờ thay đổi, sải bước xông đến cho cô một cái tát!

“Bốp…”

Ngay lập tức, tất cả những người trong sân đều sững sờ.
 
Chương 675


Chương 675

Mà Trì Úc đứng ở phía sau Ôn Hủ Hủ, sau khi nhìn thấy cảnh này trực tiếp nhảy lên: “Cô làm cái gì đấy? Sao cô dám đánh người hả?”

“Tôi đánh cô ta đấy thì sao? Lại còn dám để chúng tôi không thể kết hôn? Lễ đính hôn ngày hôm đó của chúng tôi không thành công, không phải bởi vì cô ta sao? Tôi đánh cô ta thì thế nào?”

Lạc Du đưa tay ra tát, toàn bộ vẻ mặt đều rất dữ tợn.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vẻ trong sáng, cởi mở trong ngũ quan của người phụ nữ này đều đã thay đổi. Rõ ràng trước đây cô ta chỉ là một người phụ nữ chuyên tâm, trong mắt ngoại trừ y dược mà cô ta yêu thích nhất thì không có thứ gì khác.

Nhưng mà bây giờ, Ôn Hủ Hủ che mặt nhìn vẻ mặt của cô ta.

Đột nhiên, cô nghĩ đến Cố Hạ trước đây, nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn và vặn vẹo của cô ta lúc đó.

Hơn nữa, dường như còn kinh khủng hơn!

Tại sao cô ta lại trở thành thế này?

Trì Úc đã hoàn toàn bùng nổ!

“Mẹ nó! Tôi thấy cô cũng muốn bị đánh đấy!” Anh ta hét lên giận dữ, gần như là không hề do dự đưa chân lên đá vào người phụ nữ này.

“Á…”

Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ trong sân!

Tất cả mọi người đều sững sờ khi một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ này bị Trì Úc đá bay, đập mạnh xuống đất cái “Rầm”.

ĐM!

Thấy vậy Ôn Hủ Hủ cũng quên cái đau trên mặt mình.

Kể cả Hoắc Tư Tước vừa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì gân xanh trên trán cũng giật mạnh.

“Tư Tước! Tư Tước cháu đến rồi? Mau, cháu mau nhìn xem hai người này đã làm chuyện gì tốt ở đây, bọn nó đá Tiểu Du thành như vậy cháu mau dạy dỗ bọn nó đi!”

Lạc phu nhân tinh mắt chợt phát hiện ra Hoắc Tư Tước, lập tức khóc lóc kêu lên bên cạnh Lạc Du.

Nghe thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn lại.

Khi phát hiện ra người này quả nhiên đã đến ở phía sau thì sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.

Xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Hoắc Tư Tước bước tới, nhìn thấy Lạc Du quả nhiên đang nằm dưới đất không thể động đậy thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, cả người liền bao trùm một lớp khí lạnh rất đáng sợ.

“Các người đang làm gì đây? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Chạy đến đây đánh người?” Hắn liếc nhìn Trì Úc.

Con người Trì Úc, cũng thuộc loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất ở thành phố A, nhưng lại rất sợ người anh họ này.

Nghe hét như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta cũng hạ xuống.

“Tôi… tôi lại không phải cố ý muốn đánh cô ta, là cô ta đánh đồ ngốc trước được chứ!” Anh ta ấp úng kéo Ôn Hủ Hủ ra đỡ.

Thế là Ôn Hủ Hủ đứng ở đó, cuối cũng đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đi vào này dừng ở trên người cô.

Ôn Hủ Hủ: “…”
 
Chương 676


Chương 676

Trong tích tắc đó, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cô che mặt chua xót nhìn người đàn ông này với đôi mắt hạnh long lanh nước.

Mà, điều khiến cho cô bị dội một chậu nước lạnh là ánh mắt của hắn lại lướt qua cô.

Không hề dừng lại.

Giống như hắn đang nhìn chằm chằm một người xa lạ, sau khi lướt qua mặt cô với vẻ lạnh nhạt và chán ghét thì ánh mắt hắn lại quay trở lại trên người Lạc Du đang nằm dưới đất.

“Đánh ngốc rồi à? Hay là đánh tàn phế rồi? Cậu biết một đá này của cậu có thể tát cô ta bao nhiêu cái không?”

“…”

Có thể là câu nói này quá đáng, quá không có nhân tính, đến nỗi ngay cả một người như Trì Úc cũng ngây ngẩn nhìn người anh họ này rất lâu.

Đồ chó này, hắn điên thật rồi sao?

Vậy mà nói ra được những lời như thế này.

“Hoắc Tư Tước, anh có biết…”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lời của Trì Úc bị cắt đứt bởi giọng nói của một người phụ nữ giống như gió vừa thổi thì sẽ tan đi.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ trắng bệch đến mức gần như trong suốt, cô ngăn Trì Úc tiếp tục gây rối, định rời đi.

Nhưng lúc này, há là lúc họ muốn đi thì có thể đi được ư?

“Đi? Đi đâu? Hoắc Tư Tước, anh đang làm cái gì hả? Cô ta cũng đã muốn đi, sao anh không hề có phản ứng gì vậy?”

Người đầu tiên hét lên, chính là Lạc Du!

Cô ta còn nằm ở dưới đất, hai tay ôm chặt bụng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Hoắc Tư Tước, tức giận chất vấn hắn tại sao đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ liền tái nhợt dữ dội.

Muốn nói gì đó, lúc này, nghe thấy tiếng oán trách của con gái Lạc phu nhân cũng hoàn hồn.

“Đúng vậy, Tư Tước, có chuyện gì với con vậy? Mặc dù cô ta là vợ cũ của con nhưng hôm nay cô ta không phân biệt trắng đen dẫn người đến nhà làm phiền chúng ta, còn đánh Tiểu Du thành như vậy lẽ nào con cũng mặc kệ ư? Chắc sẽ không phải là con vẫn muốn bảo vệ cô ta đấy chứ?”

“Nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi đang nghĩ xử lý cô ta như thế nào thì tốt hơn?”

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Chỉ là, sau khi nghe thấy lời nói không hề có độ ấm đó, hai người Ôn Hủ Hủ không những không cảm thấy hy vọng mà ngược lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.

Trong chớp mắt rất lạnh lẽo.

“Thằng cháu này!” Trì Úc đã âm thầm chửi lấy chửi để.

Trái lại, sau khi nghe như vậy người nhà họ Lạc lại rất vui mừng nhất là Lạc phu nhân kia, sau khi nghe Hoắc Tư Tước nói là đang do dự phải xử lý Ôn Hủ Hủ như thế nào.

Thì ngay lập tức, bà ta còn nêu ra biện pháp cho hắn.
 
Chương 677


Chương 677

“Cái này có gì khó đâu? Vừa rồi cô ta xúi giục Tiểu Du khuyên con từ bỏ hai đứa trẻ, đã như thế thì con trực tiếp đưa cô ta vào đồn cảnh sát đi, dì thấy như thế sẽ an toàn hơn một chút đấy.”

“Ừm, chú cũng thấy có lý, Tư Tước à, cô ta đã có suy nghĩ như vậy thì chúng ta cũng phải nên đề phòng một chút, lỡ như cô ta chó cùng rứt giậu bắt cóc đứa trẻ đi thì sao?”

Thật không ngờ, cuối cùng ngay cả vị giáo sư “nổi tiếng” của nhà họ Lạc bọn họ cùng hùa theo chuyện này.

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, chỉ có thể cười khẩy!

Ngược lại là Trì Úc, sau khi nghe xong lại nổi điên.

“Ông có bệnh hả? Đứa trẻ vốn là của cô ấy, sao nói cô ấy bắt cóc đi? Đường là một giáo sư, bình thường ông nói chuyện với người ta như thế à?”

“Cậu…”

“Đủ rồi! Chuyện này tôi tự có sắp xếp, mọi người không cần tranh cãi!”

Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoắc Tư Tước lạnh lùng quát lên ngăn đám người này lại.

Sau đó, chỉ thấy có hai vệ sĩ của nhà họ Hoắc từ bên ngoài đi vào, dẫn Ôn Hủ Hủ và Trì Úc đi.

“Vậy rốt cuộc anh định xử lý cô ta thế nào?”

Nhìn thấy vậy, Lạc Du vẫn muốn đến hỏi rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào với người phụ nữ kia?

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước chỉ thờ ơ nhìn cô ta: “Cô không cần lo lắng những chuyện này, tôi sẽ xử lý. Cô đã bị thương, bảo chú dì dẫn cô đi khám trước đi.”

Sau đó hắn liền cất bước rời đi.

Lạc Du: “…”

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Mặc dù, hắn đang quan tâm mình cũng đã đảm bảo với mình.

Nhưng, không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy hắn giống như đang qua loa với mình. Bởi vì, ánh mắt của hắn quá bình tĩnh, nhạt đến mức cô ta cho rằng hắn chỉ đến dẫn người phụ nữ kia về nhà mà thôi.

Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó!

“Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”

Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.

Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoắc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”

“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”

Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!

Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.

“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”

Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.
 
Chương 678


Chương 678

Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.

“Đưa cô ta vào!”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.

Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?

Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hắn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hắn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.

Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.

“A…”

Hoắc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy!

“Tống giám đốc, cô ta… cô đứng lại cho tôi!”

Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.

Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.

“Á…”

Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!

Bỗng nhiên Hoắc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.

Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thẫm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.

“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”

Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.

Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi… không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta…”

“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”

Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hắn ta.

Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.

“Tống giám đốc…”

Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?

Vậy thì tại sao lại không được đánh?

***

Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.
 
Chương 679


Chương 679

“Khụ khụ khụ…”

“Tỉnh rồi?”

Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.

Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.

Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.

“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây? Cháu… đang ở đâu đây?”

Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá tồi tàn.

Đây là…?

Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.

“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”

Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khịa một câu.

Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.

Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?

Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.

“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”

Bỗng, dưới lầu vang lên tiếng trách mắng của mợ Lưu Bội.

Nghe vậy, ngón tay Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch và cứng đờ một cách mất kiểm soát.

Quả nhiên cô đang ở nhà họ Đỗ.

Làm sao sẽ? Tại sao cô lại đến nơi này?

Không phải cô ở trại chó sao?

Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn rối bời.

“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm ở đây, bây giờ Hoắc Tư Tước đã không phải là người trước đây nữa rồi, lần này cháu may mắn sống sót nhưng không có nghĩa là sẽ có lần sau!”

Cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đã để lại cho Ổn Hủ Hủ câu nói này lúc ông ta rời đi.

Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.

Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.

Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.

Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.

“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”

“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.

Ôn Hủ Hủ ngừng lại.

Là cậu tìm Hoắc Tư Tước xin cô về?
 
Chương 680


Chương 680

Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?

Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.

“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”

“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”

Người giúp việc già nói rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.

Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.

Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ.

Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.

Hôm qua quá ầm ĩ, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?

Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?

Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.

Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”

“Cậu, cháu… cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.

Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”

“…”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!

Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?

Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này.

Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”

Mắng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.

Ôn Hủ Hủ: …

Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.

“Cậu ơi, cậu… đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là… chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”

“Hắn dám không gặp!”

Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.

Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.
 
Chương 681


Chương 681

Được, cứ để ông ầm ĩ vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được.

Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy.

Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.

Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.

Trời ạ!

Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?

“Cậu à, cậu… gọi điện thoại cho hắn?”

“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Không vấn đề.

Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.

Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.

Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.

“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”

“Có hẹn.”

Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.

Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.

Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.

Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.

Hắn dọa người vậy sao?

Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.

“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”

“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!

Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.

Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.

“Uống chút gì không?”

“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”
 
Chương 682


Chương 682

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.

Đột nhiên, hắn hỏi một câu.

Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.

Tiền chữa bệnh và thuốc thang?

Ai dám đòi?

“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”

Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ ngây người!

Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?

Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?

Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồ ng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.

“Đứa trẻ?”

Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”

Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”

Gừng, quả nhiên càng già càng cay.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.

Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.

Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.

“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”

Cuối cùng hắn đã tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông lão ở đối diện, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.

Vừa dứt lời, rốt cuộc Ôn Hủ Hủ không kiềm chế được giành lên tiếng trước: “Anh nói dối, rõ ràng anh không cần bọn nó, tại sao còn nói như thể mình cao thượng đến vậy? Anh là không muốn giao bọn trẻ cho tôi phải không?”

“Cô có bệnh à? Tôi từng nói không cần bọn nó lúc nào?”

“Anh cần bọn nó mà lại để cho Lạc Du ngược đãi Mặc Bảo sao? Hơn nữa, sau khi anh kết hôn xây dựng tổ ấm tình yêu khác với người phụ nữ đó, bỏ hai đứa trẻ ở vịnh Thiển Thủy không quan tâm, anh còn nói cần bọn nó ư?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, mở miệng nói ra tất cả chứng cứ tìm được trong mấy ngày nay ở trong quán cà phê này.

Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng.

Đây chính xác là thứ cô đã điều tra được trong mấy ngày nay.
 
Chương 683


Chương 683

Nhưng, khiến cho người ta kỳ lạ là, sau khi cô nói xong người đàn ông đang ngồi trên ghế vốn tức giận với cô bỗng nhìn chằm chằm cô như thể nhìn một kẻ thần kinh.

Cho nên, đây chính là nguyên nhân hai ngày nay cô động kinh?

“Ai nói với cô Mặc Bảo bị ngược đãi?”

“Lẽ nào không phải? Thằng bé bị đánh mặt mũi sưng vù, ngay cả răng cửa cũng không còn! Anh còn muốn phủ nhận?!” Ôn Hủ Hủ lại thêm căm giận đỏ bừng mắt.

Thấy nói đến chủ đề này, Đỗ Hoa Sênh cũng bắt đầu nói vào: “Đúng vậy, chính đứa trẻ đó đến tìm tôi và nói, lẽ nào là giả?”

Cái gì?

Lại còn là tiểu Vương bát đản kia tự mình tìm đến?

Hoắc Tư Tước tức giận, bóp xương ngón tay kêu răng rắc, thằng nhóc này, xem hắn về có xử lý nó không!

“Chính xác là giả, đó là nó tự ngã, nếu các người không tin có thể đến vịnh Thiển Thủy hỏi dì Vương.”

“…”

Khi hai chữ “Dì Vương” được nói ra, cả Ôn Hủ Hủ và cậu thật sự bị nghẹn.

Bởi vì ở vịnh Thiển Thủy ai cũng có thể nói dối lừa gạt họ, nhưng chỉ duy nhất dì Vương xem cô như người nhà là không thể.

“Còn có, ai nói với các người là tôi và Lạc Du kết hôn sẽ xây tổ ấm tình yêu khác? Tôi và cô ta chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn, hơn nữa hoa hồng Nhật Lệ mà cô nghe thấy chỉ là bất động sản nhà họ Lạc mới mua ở nơi này, liên quan gì đến tôi?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Trong lúc không đề phòng, bất chợt cô giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong một giây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Hắn lại còn trực tiếp chỉ đích danh nói “Hoa hồng Nhật Lệ” mà cô nghe thấy?!!

Nói như vậy, hắn rất rõ ràng ngày đó cô lén vào vịnh Thiển Thủy.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mất mặt vô cùng…

Đỗ Hoa Sênh cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế này, vốn ông ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ra mặt giúp đỡ thứ không ra hồn này.

Kết quả, lại khiến ông ta mất mặt!

“Được, đã xác định rõ ràng không có chuyện này vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, Hoắc tổng, tôi hy vọng cậu cũng đừng hiểu lầm. Sở dĩ chúng tôi làm như vậy, cũng đều là lo lắng cho hai đứa trẻ.”

Vì thể diện cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đè nén lửa giận trong lòng nói ra như vậy.

Làm sao Hoắc Tư Tước sẽ so đo với ông ta?

Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ bên tay trái đã hoàn toàn không dám ngước đầu lên nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên, ông yên tâm, sẽ không có ai chăm sóc con của tôi tốt hơn chính tôi.”

Những lời này có thể nói là một viên thuốc an thần.

Ôn Hủ Hủ luôn vùi đầu vào bàn, không biết vì sao đột nhiên lại ngẩng đầu lên.

“Vậy sau này nếu các người có con mới thì sao?”

“Cái gì?”
 
Chương 684


Chương 684

“Ừm, ý của cháu gái tôi là nếu cậu đã đính hôn với Lạc tiểu thư, vậy sau này chắc chắn sẽ kết hôn, sau khi kết hôn nhất định sẽ sinh thêm con, vậy đến lúc đó hai đứa nhỏ phải làm sao?”

Thời khắc mấu chốt, Đỗ Hoa Sênh vẫn không quên giúp cháu gái bổ sung đầy đủ lời nói của Ôn Hủ Hủ.

Kết quả độ cong khóe miệng Hoắc Tư Tước càng lúc càng kéo cong hơn.

“Không, tôi sẽ không sinh thêm con.”

“!!!”

Vài giây sau, cả Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh đều mở to hai mắt chằm chằm vào người đàn ông này.

Bọn họ có bị lãng tai không?

Thế mà có thể nghe được những lời này từ trong miệng hắn.

Tuy nhiên không thể phủ nhận sau khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy, trong lòng cô rất vui vẻ, mấy ngày nay luôn lo lắng cho bọn trẻ và còn mơ hồ về nhiều chuyện, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như đã được quét sạch.

——

“Ôn Hủ Hủ, xem con làm được chuyện tốt gì!”

Sau khi trở về từ quán cà phê, Đỗ Hoa Sênh lập tức chửi Ôn Hủ Hủ một trận.

Ôn Hủ Hủ làm sao dám cãi lại chứ?

Cô chỉ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cậu mình, mà không dám nói chuyện này ngay từ đầu vốn dĩ là ông ấy bảo cô trở về, còn có ảnh Mặc Bảo bị “ngược đãi”.

Cũng đều là những gì ông ấy đã gửi cho cô.

Không nói, chết cũng không nói, nếu không sau này cô đừng nghĩ bước vào cửa này được.

Quả nhiên sau khi chửi một trận, Đỗ Hoa Sênh đã cảm thấy thoải mái, lúc này mới nghe được ông ấy nói đàng hoàng.

“Nếu đây chỉ là chuyện nhầm lẫn linh tinh, vậy con cũng đừng giành bọn trẻ nữa, dù sao con cũng không giành được.”

“Vâng, cậu.”

“Vậy tiếp theo còn định làm gì? Cậu nghe nói con đã mua lại căn nhà cũ của gia đình mình?”

“Đúng vậy, vốn dĩ mấy ngày trước phải đi ký hợp đồng, nhưng bởi vì chuyện này mà trì hoãn lại, nếu hiện tại đứa nhỏ không sao thì con sẽ đi làm cho xong thủ tục, sau đó… sau đó, cậu, con muốn mua một ngôi nhà mới cho cậu.”

Ôn Hủ Hủ nói kế hoạch sắp tới của mình cho cậu cô nghe, ngập ngừng nói ra ý muốn mua cho bọn họ một chỗ ở mới.

Cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này.

Thế nhưng khi cô vừa nói xong, Lưu Bội ở bên ngoài lập tức đi vào.

“Mua nhà mới gì? Tôi thèm tiền của cô sao? Đỗ Hoa Sênh, chuyện này chỉ dừng lại ở đây, sau này ông mà còn tham gia vào nữa thì đừng trách tôi ly hôn với ông!”

Bà giận dữ gầm lên, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh chết lặng, một lúc lâu cũng không có bất kỳ thanh âm nào.

Đỗ Hoa Sênh đương nhiên biết vì sao vợ mình lại nổi giận như hế, con gái của bọn họ đã chết, tuy rằng sau này đã chứng minh quả thật không liên quan đến gì Hoắc gia, nhưng cho bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự.
 
Chương 685


Chương 685

Làm sao bà có thể chấp nhận cháu gái gián tiếp dẫn đến cái chết của con gái mình và vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với gia đình của họ chứ?

Đỗ Hoa Sênh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau ông ấy đã cúi đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt, ông ấy cũng chỉ có thể cắt răng chịu đựng..

“Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, con đi đi, làm xong việc thì trở về sớm một chút.”

Sau đó ông ấy lăn xe lăn của mình và rời đi.

Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu rưng rưng nhìn bóng lưng ông ấy, cô cảm thấy trong lồ ng ngực mình như có thứ gì đó nặng nề đè nén, làm cho cô không thể thở nổi.

Cô đã biết chuyện này sẽ không dễ được tha thứ như vậy.

Thấy chưa.

Cho nên cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự g iết chết Đỗ Như Quân!

Tại sao lại giết Đỗ Như Quân vào thời khắc mấu chốt đó? Đỗ Như Quân lên mạnh dẫm móc nối với Cố Hạ như thế nào? Hai người họ không hề biết nhau.

Hơn nữa còn có một điểm đáng ngờ lớn nhất chính là nếu bản thân Đỗ Như Quân đã thích Hoắc Tư Tước, vậy vì sao cô ta còn phải đi một vòng tròn lớn như vậy, đi trộm bản thảo và giấy viết thư của Ôn Hủ Hủ để giúp đỡ Cố Hạ đạt được mục đích?

Tại sao vậy?

Ôn Hủ Hủ cảm thấy đằng sau chuyện này chắc chắn đang cất giấu một bí mật lớn hơn.

——

Buổi chiều, Ôn Hủ Hủ đi đến nhà họ Ôn.

Đây cũng là khu phố cổ, mấy năm nay thành phố A phát triển nhanh chóng, toàn lực xây dựng khu đô thị mới, về cơ bản khu phố cổ kia cũng đã xuống dốc, cho nên không có ai còn đi tới đó.

Lúc Ôn Hủ Hủ bắt taxi tới khu đó khiến tài xế rất kinh ngạc.

“Tiểu thư, cô chắc chắn là muốn đi nơi này sao? Không có ai sống ở đây cả. ”

“Ừm, có chút việc.” Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt trả lời.

Cô có thể không đi sao?

Ôn gia ở đó, cho dù xuống cấp thì đó cũng là nhà cô.

Ôn Hủ Hủ đi tới cửa nhà cũ.

“Xin hỏi… Cô là cô Ôn phải không? Tên tôi là Hạ Bác Lâm, tôi có hẹn với cô.”

Nhìn thấy cô xuống xe, có lẽ từ khí chất của cô mà ông ta đoán được cô chính là người Ôn gia, vì thế một người đàn ông trung niên đứng cạnh nhà họ Ôn ngay lập tức chào hỏi.

Ôn Hủ Hủ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngôi nhà phía sau ông ta.

Đây chính là ngôi nhà mang theo toàn bộ quá trình trưởng thành của cô, cho dù nó không đẹp bằng ngôi nhà cũ của Hoắc gia khi bọn họ tới nơi đây.

Tuy nhiên, cô vẫn thích nó.

Ôn Hủ Hủ đã ký hợp đồng với người bán nhà ngay tại chỗ.

Và điều làm cho cô voi cùng bất ngờ và vui mừng chính là người bán này còn nói cho cô biết một chuyện, bởi vì năm đó khi ông ta đấu giá được ngôi nhà, vốn định đầu tư, ai mà ngờ mấy năm nay thành phố chú trọng phát triển khu đô thị mới, chỗ này đã không được đáng giá cao nữa.

Cho nên mặc dù ông ta đã mua căn nhà này từ lâu, nhưng vẫn chưa từng thay đổi gì.
 
Chương 686


Chương 686

Nó không thay đổi gì, vậy thì càng tốt.

Ôn Hủ Hủ kích động đẩy cánh cửa lớn bước vào, đã gần bảy năm cô không tới đây.

Đúng là tuy đã cách sáu bảy năm, nhưng đồ vật bên trong thật sự không có bất kỳ thay đổi nào, vườn, phòng ốc, ngay cả đồ trang trí và đồ dùng gia dụng vẫn y như năm đó bọn họ rời đi.

Sự khác biệt duy nhất là nó đã phủ đầy bụi bặm.

Ôn Hủ Hủ mang theo sầu muộn bước từng bước vào, đầu tiên cô đi dạo dưới lầu, sau đó lại lên lầu nhìn thoáng qua phòng ba mẹ, phòng của mình, còn phòng Đỗ Như Quân cách vách cô…

Đỗ Như Quân?

Đáy lòng cô bỗng nhiên giật giật, một lát sau, cô đẩy cánh cửa đi vào.

Phòng Đỗ Như Quân thật ra lớn như Ôn Hủ Hủ cô, lúc trước Ôn gia bọn họ đón cô ta tới đây ở, thật sự không có đối xử tệ bạc với cô ta, cái gì cũng đều có như tiểu thư thật sự của Ôn gia giống như Ôn Hủ Hủ cô đây.

Ôn Hủ Hủ đi tới căn phòng này.

Trong căn phòng này cũng phủ đầy bụi bặm, chỉ khác là nó voi cùng bừa bộn, ngoại trừ ghế sofa nhỏ và giường chất đầy đồ đạc.

Ngay cả cái bàn cũng bừa bộn.

Đỗ Như Quân, hình như ở nhà bọn họ vẫn luôn như thế.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể giẫm chân đi vào, tùy tiện nhìn một chút, cũng không định tìm kiếm cái gì, nhưng không ngờ tới khi cô lật lật mớ sách lộn xộn trên bàn kia.

Vậy mà lại phát hiện một quyển nhật ký có khoá ở ở dưới một chồng sách.

“Đây là cái gì?”

Cô rút nó ra, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Loại sổ này rất phổ biến khi bọn họ học trung học, làm bằng giấy nhưng bên cạnh sẽ có một cái khóa nhỏ, có rất nhiều cô gái thích mua.

Sau khi mua về sẽ được sử dụng để ghi lại một số nhật ký của riêng mình, bí mật nhỏ hoặc bất cứ điều gì.

Vậy trong cuốn sổ tay này của Đỗ Như Quân cất giấu thứ gì?

Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không chống lại được sự tò mò, dùng một cây kẹp bướm để mở khóa cuốn nhật ký này ra.

【17.3, chỗ cũ, bản thảo thứ hai của Ôn Hủ Hủ. 】

【25.3, chỗ cũ, bản thảo thứ ba của Ôn Hủ Hủ. 】

【2.4, chỗ cũ, bản thảo thứ tư của Ôn Hủ Hủ. 】

……

Ôn Hủ Hủ khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm!

Điều đó có nghĩa là gì? Tại sao nhật ký của người phụ nữ này đều ghi lại bản thảo của cô? Đỗ Như Quân đang làm cái quái gì vậy?

Ôn Hủ Hủ kích động đến mức tay chân run rẩy, lập tức lật từng trang nhật ký cho đến trang cuối cùng, cô phát hiện cả một quyển đều ghi chép về chuyện bản thảo của cô.

Đỗ Như Quân thậm chí còn viết tên của những cuốn sách của Ôn Hủ Hủ vào thời điểm đó.
 
Chương 687


Chương 687

Và ngày tháng cũng rất đều đặn, trung bình một tuần một lần, lần nào cũng sẽ có một chỗ cũ.

Chỗ cũ là gì?

Rốt cuộc Đỗ Như Quân có ý gì? Có phải cô ta muốn gửi bản thảo của cô đến đó không? Tại sao cô ta lại làm thế? Có ai đang chờ cô ở chỗ cũ đó sao?

Cho nên cô ta đã đánh cắp bản thảo của mình từ khi đó?

Vậy cô ta sẽ đưa nó cho ai?

Cố Hạ?

Không, không thể nào, khi đó Ôn Hủ Hủ vẫn chưa kết hôn với Hoắc Tư Tước, mà Đỗ Như Quân cũng đang ở Ôn gia bọn họ, sao cô ta lại làm chuyện như vậy?

Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn hỗn loạn, làm cho cô không cách nào bình tĩnh được.

May mắn thay, sau khi lật lại, trên trang chủ của cuốn nhật ký này, cô thấy một số điện thoại, ngay trên vỏ của nó, mặc dù rất bí mật.

May mắn khi lật tới lật lui, cô nhìn thấy một số điện thoại trên trang đầu tiên của cuối nhật ký, mặc dù nó rất bí mật.

Nhưng mà vẫn bị cô nhìn thấy.

Ôn Hủ Hủ lấy di động ra gọi tới số máy này…

“Xin chào, Lam Sắc Yêu Cơ, bạn muốn đặt phòng sao?”

“……”

Khi trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại làm cho Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng.

Lam Sắc Yêu Cơ?

Nơi đó là gì? Đặt phòng? Có phải là khách sạn không?

“Sao lại không nói gì vậy? Muốn đặt phòng thì tranh thủ sớm, nếu không đêm nay sẽ không còn phòng.” Người trong điện thoại không nghe thấy âm thanh trong một lúc lâu, người nọ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, định cúp máy.

Ôn Hủ Hủ nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

“Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, chỗ cô có phải là khách sạn không?”

“Khách sạn gì?” Chỗ tôi là một câu lạc bộ đêm, thật nực cười, cuộc gọi quấy rối đã đến với tìm rồi.”

Sau đó người nhận điện thoại này cuối cùng “tút tút” một tiếng cúp máy.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người.

Đó là một câu lạc bộ đêm?

Đỗ Như Quân mới 17, 18 tuổi đã đến hộp đêm? Cô ta đúng là lợi hại!

Vậy cô ta đến câu lạc bộ đêm để tìm ai? Cũng không đến mức cầm những bản thảo của cô đến đó tìm người bán lấy tiền chứ? Bản thảo của cô, mặc dù nổi nhưng không có nghĩa là cô ta có thể kiếm tiền ở những nơi như vậy.

Ôn Hủ Hủ quyết định buổi tối vẫn nên đến hộp đêm gọi là Lam Sắc Yêu Cơ này xem sao.

Đồng thời, cô cũng tìm thấy một bông hồng màu xanh thực sự trong cuốn nhật ký này.

——

Hôm nay Lạc Du nghe được tin Ôn Hủ Hủ đã được thả về nhà, buổi tối cô ta đi đến vịnh Thiển Thủy.
 
Chương 688


Chương 688

Trong khoảng thời gian này, bởi vì quan hệ giữa hai đứa nhỏ kia với cô ta trở nên xấu đi, vì thế mẹ cô ta đã đưa ra chủ ý cho cô ta, bình thường không có việc gì thì làm thêm chút bánh ngọt đưa qua cho bọn trẻ.

Tất nhiên đây không phải là thứ cô ta làm.

Đó là mẹ cô ta.

Lạc Du mang theo mấy thứ này tới đây, nhưng trước khi cô ta đi vào, cô ta nhìn thấy có hai cái đầu nhỏ xì xầm trong vườn hoa.

“Ba đã thả mẹ về chưa?”

“Thả rồi, em đã gọi điện thoại cho ông cậu, ông ấy đích thân đến bệnh viện tìm ba.”

Đó là giọng nói của Mặc Bảo, giòn tan rất dễ nghe.

Hoắc Dận ở bên cạnh em trai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này đều trách kế hoạch của hai bọn họ tính sai, cho nên mới khiến mẹ phải chịu khổ như vậy, nếu như mẹ không được cứu về, cho dù thế nào bọn họ cũng không thể an tâm.

“Vậy sau này ba sẽ không tìm mẹ gây phiền toái nữa chứ?”

“Chắc là không, sáng nay ông cậu dẫn theo mẹ đi tìm ba, bọn họ hẹn ở một quán cà phê, lúc em thấy mẹ đi ra rất vui vẻ.”

Mặc Bảo nói tin tức mình theo dõi tỉ mỉ cho anh trai.

Lạc Du đứng cách đó không xa nghe thấy, tay cô ta xách hộp thức đột nhiên siết chặt lại.

Rất vui?

Chẳng lẽ đây chính là câu trả lời của Hoắc Tư Thước cho Lạc Du cô ta sao?

Người đàn bà kia không phân biệt đúng sai bôi nhọ cô ta, còn cùng bạn xấu của cô ta đánh cô ta, cuối cùng cứ như vậy mà không giải quyết được sao?

Trong lòng Lạc Du tràn đầy lửa giận!

“Ơ? Lạc tiểu thư tới rồi, sao lại đứng đây? Không vào sao?”

Vừa hay lúc này dì Vương đi ra, nhìn thấy Lạc Du đứng ở cửa biệt thự này mà không đi vào, dì ta rất kinh ngạc.

Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi.

Tuy nhiên, cô ta cố nhẫn nhịn: “Tiên sinh của các người đã trở lại chưa?”

Chị Vương lắc đầu: “Không, tối nay cậu ấy sẽ không về ăn cơm, vừa gọi điện thoại cho hai vị tiểu thiếu gia.”

Lạc Du: “…”

Hắn không về ăn tối?

Có phải công ty rất bận rộn không?

Lạc Du quyết định đến công ty, bởi vì cô ta muốn chứng thực một chuyện, có phải thuật thôi miên của cô ta xảy ra vấn đề gì hay không?

——

Ôn Hủ Hủ khoảng hơn bảy giờ tối, cô mới tìm được hộp đêm “Lam Sắc Yêu Cơ”.

Đây là một hộp đêm có quy mô bình thường, tọa lạc trên một con phố giao nhau giữa khu phố cổ và khu đô thị mới, người có chút thân phận chắc cũng sẽ không đến nơi như này.
 
Chương 689


Chương 689

“Tiểu thư, đi mấy người?”

Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tiến vào, lập tức có nữ tiếp viên ăn mặc cực kỳ lộ liễu gợi cảm đi tới.

Tuy nhiên thái độ của cô ta không mấy nhiệt tình.

Ánh mắt nhìn Ôn Hủ Hủ cũng có chút quái dị.

Cũng đúng, cô là một người phụ nữ trẻ tuổi mà tới những nơi như này, ai cũng sẽ cảm thấy rất kỳ quái.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không lòng vòng, mà trực tiếp lấy ra một đóa hoa hồng màu xanh: “Xin hỏi, chỗ các người có cái này không?”

“Hả?”

Nào ngờ, nữ tiếp viên sau khi nhìn thấy bông hoa này, thái độ của cô ta bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: “Thì ra là bạn của Hoắc gia, nào, bên này mời!”

Sau đó cô ta lắc mông dẫn Ôn Hủ Hủ đi vào trong hộp đêm.

Hoắc gia?

Hoắc gia sao? Ở đây có rất nhiều người họ Hoắc sao? Không phải là người đàn ông đó chứ?

Mí mắt Ôn Hủ Hủ giật giật.

Tuy nhiên cô nhanh chóng phủ định khả năng này, bởi vì người đàn ông kia là ai chứ, quyền thế ngập trời, vương giả đế quốc, hắn thèm chạy đến chỗ như này sao?

Ôn Hủ Hủ thả lòng đi theo nữ tiếp viên lên lầu.

Quả nhiên sau khi đến phòng có khắc một đóa hoa hồng màu xanh mạ vàng trên lầu hai, đẩy cửa ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang gác chân.

Lúc này hắn ta đang trái ôm phải ấp, sa đoạ vui vẻ.

Đây là?

Bởi vì hắn ta còn đang nhả nghi ngút khói thuốc, Ôn Hủ Hủ trong chốc lát không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn ta, chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc:

Nhưng cô có thể khẳng định người này chắc chắn không phải Hoắc Tư Tước.

“Hoắc gia, tôi dẫn bạn anh tới rồi đây, anh xem đây là ai?” Nữ tiếp viên lúc này cũng đi vào, sau khi nhìn thấy hắn ta, cô ta lập tức đến trước mặt hắn ta lấy lòng giới thiệu.

Một người bạn?

Cuối cùng vị Hoắc gia này trong màn sương khói cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.

Kết quả, vừa nhìn hai người đều sững sờ.

“Hoắc Kiêu? Hóa ra là cậu?”

Ôn Hủ Hủ lên tiếng trước, cô mở to hai mắt vô cùng khiếp sợ nhìn người đàn ông đã nhìn thấy rõ mặt mũi.

Hoắc Kiêu!

Đúng vậy, người này chính là Hoắc Kiêu!

Con trai của chú út Hoắc Chính Hoa của Hoắc Tư Tước, cũng là một tay ăn chơi nổi tiếng của nhà họ hoắc, một con nghiện, suốt ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí của gia đình.

Thì ra vị Hoắc gia này lại chính là hắn ta.

Người trước đây liên lạc với Đỗ Như Quân chính là hắn ta sao?
 
Chương 690


Chương 690

Điều này hình như cũng có thể hiểu, Hoắc Chính Hoa không phải vẫn luôn muốn mưu tính vị trí người thừa kế Hoắc gia cho hắn ta sao?

Vậy hắn ta lên kế hoạch sớm như vậy cũng không phải không có khả năng, bảo Đỗ Như Quân trộm bản thảo của cô, sau đó lại sắp xếp Cố Hạ dùng thân phận tác giả của những bản thảo này, lẻn vào bên cạnh Hoắc Tư Tước, từ đó từng bước từng thôn tính Hoắc thị.

Ôn Hủ Hủ nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, nắm chặt nắm tay đến kêu răng rắc.

Hoắc Kiêu cũng đứng lên, hắn ta đẩy những người phụ nữ đang dựa lên người hắn ta ra, hình như nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tâm trạng của hắn cũng không tệ: “Hoá ra là chị dâu của tôi sao? Đã lâu không gặp, sao lại đến thăm tôi vậy?”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Hoắc Kiêu ở nhà họ Hoắc cũng không thân quen gì cô.

Năm đó sau khi cô gả đến nhà họ Hoắc, bởi vì không được chào đón cho nên rất ít khi đi lại khắp nơi trong nhà.

Đúng vậy, cô rất ít gặp vị thiếu gia của nhà chú út này, làm gì có chuyện thân thiết được hắn ta gọi chị dâu như thế.

Trong lòng Ôn Hủ Hủ không thoải mái, coo hỏi: “Cậu chính là Hoắc gia?”

Hoắc Kiêu nhún nhún vai: “Đúng vậy, có chuyện gì vậy? Sao hôm nay chị dâu lại đến tìm tôi?”

Hắn ta vẫn biểu cảm cà lơ phất phơ kia, mặt mày trắng nõn, lại cực kỳ giống người ba Hoắc Chính Hoa của hắn ta, trong đó có một chút tà ác nữ tính.

Đúng rồi, cô quên mất, ba của hắn ta đã chết dưới tay Hoắc Tư Tước.

Nguyên nhân chính là bởi vì hai đứa con trai của Ôn Hủ Hủ cô.

Ôn Hủ Hủ lập tức cảnh giác lui về phía sau một bước.

“Không có, tôi chỉ là… đến xem thử.” Cô tùy tiện tìm một cái cớ, bởi vì cô đột nhiên bừng tỉnh nếu như cô nói thật thì chỉ sợ tình hình lúc này sẽ không ổn với cô.

Chuyện này, chỉ cần cô xác định là được rồi.

Bây giờ an toàn vẫn là trên hết.

Ôn Hủ Hủ định tìm thời cơ rồi chuồn đi.

Thế nhưng Hoắc Kiêu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, cố ý lui về phía cửa, hắn ta đột nhiên tiến lên một bước lập tức đóng cửa lại.

Ôn Hủ Hủ: “…”

“Trông chị dâu rất lo lắng, sao vậy? Là nhiều năm không gặp chú em (em trai của chồng) của chị cho nên chưa kịp thích ứng sao?”

“Không… Không phải…”

“Vậy chị lui về phía sau để làm gì? Chị dâu, chị đang đề phòng tôi à?”

Cuối cùng tất cả ý cười trên mặt hắn ta đều biến mất, hắn ta từng bước từng bước ép tới, ánh mắt hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ giống như rắn độc có thể phóng tới bất kỳ lúc nào.

Ôn Hủ Hủ hoảng sợ, cô theo bản năng lui về phía sau một bước.

“Tôi không có, tôi đã nói … chỉ là tùy tiện đến đây, không biết cậu ở chỗ này.”
 
Chương 691


Chương 691

“Chậc chậc, chị dâu, đã nhiều năm rồi mà chị vẫn không biết cách nói dối, chị biết không? Mỗi lần chị nói dối thì vành tai sẽ đỏ lên, còn có đôi mắt ngập nước này của chị cũng sẽ luôn nhìn loạn, chị dâu, sao chị vẫn không chịu thay đổi vậy?”

“Cậu——”

“Còn nữa, chị nói không phải đặc biệt tới tìm tôi, vậy đóa hoa trong tay chị là sao?”

Không ngờ người này lại rất hiểu những cư xử nhỏ nhặt của Ôn Hủ Hủ, chỉ vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của cô.

Hơn nữa, đáng sợ nhất chính là hắn ta còn nhìn về phía bông hoa trong tay Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ hoảng sợ.

Cô không sợ cái gì khác, chỉ sợ nếu Hoắc Kiêu đúng là người cấu kết với Đỗ Như Quân, vậy thì hắn ta biết cô đã tra được đến hắn ta.

Hắn ta nhất định sẽ không buông tha cho cô.

Cô không muốn chết ở đây!

“Không… Không phải, em hai, cậu… cậu nghe tôi nói, tôi tới đây không phải cố ý tới tìm cậu, tôi là… tôi là tới tìm anh cậu, bông hoa này cũng là tôi vừa mới nhặt được ở bên ngoài.”

Cô vội vàng sinh trí, không thể không lôi Hoắc Tư Tước vào.

Về phần đóa hoa này, cô không biết nói gì nên chỉ có thể nói bậy, nói bản thân nhặt được ở bên ngoài.

Hoắc Kiêu từng bước từng bước áp sát, quả nhiên không nói gì nữa.

Tuy nhiên biểu cảm của hắn ta rất kỳ quái, hắn ta sau khi cô nói xong lại nhìn cô lộ ra một nụ cười cực kỳ ái muội.

“Chị đang gọi tôi là em hai?”

“……”

Một trận ớn lạnh, Ôn Hủ Hủ suýt chút nữa đã không nhịn được nôn ra!

Quan trọng là cô cũng không thể gọi hắn ta là Hoắc Kiêu, khi hắn ta cứ mở miệng ra là gọi cô chị dâu chị dâu.

“Chị chưa từng gọi tôi như thế, nhưng mà việc nào ra việc đó, chị nói tới đây tìm Hoắc Tư Tước, chị dâu, cho dù chị muốn tìm cớ thì phiền chị cũng nên dùng chút đầu óc được không? Người như anh ta sẽ đến đây sao?”

“……”

Ôn Hủ Hủ lại trầm mặc.

Và ngay lúc này, co cũng rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh thay đổi, thêm một chút khí lạnh âm trầm.

“Nói đi, rốt cuộc chị tới đây làm gì? Ai bảo chị tới đây? Còn cầm đóa hoa hồng màu xanh này.” Hắn ta lại một lần nữa cúi đầu nhìn về phía hoa hồng màu xanh Ôn Hủ Hủ đang cầm trong tay.

Ngón tay Ôn Hủ Hủ nắm chặt bông hoa đến trắng bệch.

Nhưng vài giây sau, cô lại phủ nhận mọit lần nữa: “Tôi đã nói chỉ đến xemchút thôi.”

“Xem? Chị dâu, chị đúng là không ngoan, chị có biết tại sao lại có bông hồng màu xanh ở cửa phòng này không? Bởi vì đây là nơi tôi liên lạc với quân cờ của mình, tôi nói cho bọn họ biết khi nào cần tìm tôi, chỉ cần cầm theo một bông hồng xanh đến Lam Sắc Yêu Cơ là được rồi, cho nên chị dâu bây giờ chị nói cho tôi biết chị chỉ tuỳ tiệnn đến đây xem chút thôi sao?”

Người đàn ông cuối cùng đã thay đổi vẻ mặt.
 
Chương 692


Chương 692

Một giây sau, tất cả ý cười biến mất khỏi khuôn mặt của hắn ta, hắn ta đứng ở trước mặt Ôn Hủ Hủ, cũng chỉ còn lại vẻ mặt âm lạnh lẽo và hung ác đến rợn người.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Cậu đang nói gì vậy tôi nghe không hiểu, nếu cậu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước, anh trai cậu còn đang chờ tôi đấy.” Sau đó cô nhấc chân lên và đi.

Cuối cùng Hoắc Kiêu cũng đã mất kiên nhẫn.

Một giây sau, Hoắc Kiêu lộ ra ý muốn giết người, dùng sức bắt lấy cánh tay cô kéo lại, mặt mày hung ác nhìn chằm chằm cô.

“Muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, là ả ngu ngốc Đỗ Như Quân để lại manh mối cho chị phải không? Đúng là không dễ dàng nha, nửa năm rồi mới tra ra được.”

Không ngờ Hoắc Kiêu lại trực tiếp nói ra cái tên Đỗ Như Quân.

Hai mắt Ôn Hủ Hủ trợn tròn!

Hóa ra tất cả những gì cô đoán đều là sự thật!

Quả nhiên hắn ta chính là người đứng sau lưng Đỗ Như Quân.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị chọc giận, cô nhìn chằm chằm tên cặn bã này, hiện tại cô đã quên đi sợ hãi, lửa giận trong lồng ngực đột nhiên bùng lên, ngay cả hai mắt cô cũng đỏ lên.

“Quả nhiên là cậu, tại sao lại làm như vậy? Đỗ Như Quân là do cậu giết chết?”

“Cuối cùng cũng thừa nhận rồi?”

Hoắc Kiêu rất hài lòng với phản ứng này của cô, tuy nhiên hắn ta lại rất bình tĩnh với hai vấn đề Ôn Hủ Hủ đang chất vấn hắn ta.

“Cô nói tại sao tôi lại làm thế? Hoắc Tư Tước ngay cả ba tôi mà hắn cũng có thể giết chết, tôi trị hắn không phải rất bình thường sao?”

“……”

“Về phần Đỗ Như Quân chỉ một quân cờ bị phế bỏ, tôi giữ cô ta lại làm gì?”

“Cậu là súc sinh!”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không khống chế được muốn tát cho hắn ta một bạt tai.

Thế nhưng tên cặn bã trước mắt này, chẳng lẽ muốn đánh là có thể đánh được, chỉ thấy năm ngón tay hắn ta nắm cổ tay của cô dùng sức bóp một cái, Ôn Hủ Hủ ngay lạp tức cảm nhận được một cơn đau nhức của xương cốt, cả người bị đè cứng ngắt trên tường.

“Đừng kích động như vậy, thật ra chị nên cảm ơn tôi mới đúng.”

“Cậu có ý gì?”

“Chị không biết sao? Sở dĩ Ôn gia các người đến bước cuối cùng phá sản, tất cả cũng đều do chị họ của chị đấy, năm đó chính là cô ta tố cáo ba chị kinh doanh trái phép, cuối cùng hại Ôn gia các người phá sản, mẹ chị nhảy lầu, chị không biết những chuyện này sao?”

Hoắc Kiêu giữ chặt Ôn Hủ Hủ, lại còn nói cho cô biết một bí mật động trời.

Ôn Hủ Hủ sợ ngây người!

Không, không thể nào, Đỗ Như Quân không thể nào làm như vậy.

 
 
Chương 693


Chương 693

Ôn gia bọn họ lúc ấy đối xử với cô ta tốt như vậy, vì sao cô ta lại làm như vậy? Cho dù là cô ta ghen tị với cô, nhưng cũng không đến mức tàn nhẫn như thế, lúc đó Đỗ Như Quân chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.

Ôn Hủ Hủ không tin chuyện này: “Cậu nói bậy, chuyện này hoàn toàn không thể nào.”

Hoắc Kiêu đồng tình cười lạnh: “Có gì không thể chứ? Cho nên tôi nới nói chị ngốc, ngu ngốc năm đó gả đến Hoắc gia, ngu ngốc bị chị họ của mình lừa gạt xoay vòng vòng, vì sao cô ta không thể làm thế? Cô ta phá Ôn gia các người thì Hoắc Diên Anh sẽ không để cho chị làm con dâu của ông ta nữa, lý do này còn chưa đủ sao?”

“……”

“Nhưng cuối cùng cô ta vẫn tính toán sai, cho dù Ôn gia các người phá sản thì lão già kia vẫn bảo con trai của ông ta cưới chị, cho nên cuối cùng cô ta mới có thể điên cuồng hợp tác với tôi.”

“!!!”

Giống như sét đánh trong mưa!

Hai mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, suýt chút nữa là ngã xuống.

Tại sao lại như thế?

Đều là con người, chẳng lẽ trái tim bọn họ đều làm bằng đá sao? Ôn gia của bọn họ có có lỗi gì với Đỗ Như Quân?

Ôn Hủ Hủ nhắm hai mắt lại, nước mắt ăn xuống dài.

Hoắc Kiêu: “Đừng khóc, không phải tôi đã giúp chị báo thù rồi sao? Nhấn chân ga đụng vào, chậc chậc, suýt chút nữa thành thịt nát.”

Hắn ta giống như đang nói về một tác phẩm đắc ý nhất của mình, nói đến chỗ kích động lại còn vươn ngón tay quẹt nước mắt trên mặt Ôn Hủ Hủ, cho vào miệng của mình.

Ôn Hủ Hủ bất chợt như bị cái gì đó châm chích.

“Buông tôi ra, cậu cũng giống như cô ta làm cho người khác buồn nôn, cậu chính là một quái vật, một tên biến thái, buông tôi ra!” Dưới sự kích thích cực lớn, cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Ngay từ đầu Hoắc Kiêu còn rất kiên nhẫn.

Cho đến lúc nghe thấy cô chửi hắn ta là quái vật, biến thái.

“Bộp——”

“A!!”

Đột nhiên cổ tay Ôn Hủ Hủ đang bị nắm đập mạnh vào tường, sau khi kêu thảm một tiếng, cả người trượt xuống đau đến từng đợt co giật.

“Tôi là một con quái vật? Tôi báo thù giúp chị, chị là còn nói tôi là quái vật? Nếu tôi là một con quái vật, vậy tôi nên ăn tươi nuốt sống tất cả người.”

Hoắc Kiêu đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn vặn vẹo, sau khi nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngã xuống, lại lôi cô từ trên mặt đất đang đau đến mức không nói nên lời lên.

Ôn Hủ Hủ bất chợt lại phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Những người xung quanh nhìn thấy vậy, làm sao còn dám ở lại, một đám đang muốn lén lút chuồn đi.

Ai cũng biết Hoắc gia trong phòng vip Thiên Tự Hào của Lam Sắc Yêu Cơ, thật ra là một người rất đáng sợ, chỉ cần hắn ta nổi điên thì gần như không có ai có thể ra khỏi nơi này.

“Các người đi cái gì? Tôi cho các người ra khỏi đây chưa?”

“Hoắc gia, bọn em….bọn em…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom