Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 664


Chương 664

Giận, đương nhiên là vì trong thời khắc quan trọng này mà người phụ nữ Ôn Hủ Hủ kia lại đột nhiên xuất hiện làm loạn lễ đính hôn của cô ta.

Nhưng cô ta cũng cảm thấy vui vì nghe nói người phụ nữ kia bị Hoắc Tư Tước kéo đi cho chó ăn.

Đã cho chó ăn rồi thì cô ta không so đo chuyện này với người ta nữa.

Dù sao bây giờ họ đã đính hôn, sau này còn kết hôn, chuyện này không quan trọng.

Lạc Du nhanh chóng nghĩ thông, đồng thời cô ta cũng không muốn nhiều người để ý đến chuyện này nên cố ý đi trấn an ba mẹ hai bên, chỉ nói Hoắc Tư Tước không đến là vì công ty hắn có chuyện rất quan trọng.

Nghe cô ta nói vậy gia đình hai bên cũng chỉ có thể không nhắc lại.

Ngoài hai đứa nhỏ.

”Có phải mẹ không đến không?”

Thấy lễ đính hôn đã kết thúc mà mẹ vẫn không xuất hiện, Hoắc Dận vô cùng tổn thương, ngay cả mắt cũng ửng đỏ.

Mặc Bảo cũng rất thất vọng.

Nhưng khi thấy anh trai như vậy, cậu bé vẫn an ủi anh mình trước: ”Đừng lo, trước tiên chúng ta đi hỏi ông cậu xem mẹ có đến trước không đã.”

”Được.”

Hoắc Dận nghe xong tâm trạng mới tốt lên chút, hai đứa nhỏ đi tìm Đỗ Hoa Sênh.

Nhưng đến khi hai đứa nhỏ biết tin về mẹ mình thì cô đã bị nhốt ở trại chó cả một đêm.

”Ăn cơm!”

Sáng ngày hôm sau, Ôn Hủ Hủ đang bị nhốt nghe được tiếng quát lớn ở bên ngoài như thường lệ, sau đó cửa mở ra, một người đàn ông mặc quần áo lao động ném một bát cháo thịt và hai quả trứng gà vào.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Nhân viên công tác: ”Cô nhanh chóng ăn cho tôi, tổng giám đốc nói phải vỗ béo cô rồi cô mới đủ tư cách làm lương thực dự trữ cho chó của chúng tôi, cô nghe hiểu không?”

”…”

Lần này Ôn Hủ Hủ không thèm trả lời, cô đứng cạnh cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài đến ngẩn người.

Đây là một căn phòng nhỏ thuộc một căn nhà hai tầng, cô ở tầng hai, thật ra hoàn cảnh không kém, ngoài đầy đủ đồ đạc ra thì cô còn phát hiện cảnh bên ngoài rất đẹp.

Trại nuôi chó?

Người đàn ông kia có thú vui này từ khi nào vậy? Vậy mà còn chạy đến tận đây để nuôi một đàn chó.

Ôn Hủ Hủ nghe tiếng chó sủa không ngừng bên tai mà cảm thấy phiền não, cô xoay người đi đến chỗ bữa sáng, bắt đầu từ từ ăn.

Bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh và tỉnh táo.

Cô không sợ mình bị băm cho chó ăn.

Lúc này cô càng nghĩ đến chuyện người đàn ông kia bị xóa trí nhớ hơn, thật ra cô chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ xóa trí nhớ…

Cô nắm chặt tay đến mức trắng bệch.

”Gâu gâu gâu…”
 
Chương 665


Chương 665

Đột nhiên tiếng chó sủa dưới tầng to hơn.

Nghe thấy vậy sắc mặt cô thay đổi, như cảm nhận được gì đó, cô lập tức thả bát trong tay xuống rồi chạy đến cửa sổ nhìn.

Quả nhiên cô thấy một chiếc Aston màu đen cực ngầu đang chạy từ đường lớn trên núi đến trại nuôi chó, sau khi đến nơi những con chó trong trại lập tức hưng phấn sủa loạn với chiếc xe.

”Tổng giám đốc, ngài đến sao?”

Nhân viên trang trại chó thấy vậy thì vội vàng chạy ra ngoài đón.

Không sai, người này chính là Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ đứng trên tầng nắm chặt tay, cô thấy người đàn ông kia bước xuống xe, dáng người cao lớn như cây cổ thủ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Chỉ lạnh lùng như băng.

Trái tim cô chìm xuống.

Chuyện lại quay về điểm xuất phát, thậm chí bây giờ cô còn không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

”Cô ấy đâu?”

”Trên tầng, theo dặn dò của ngài, từ hôm qua đến sáng nay chúng tôi đều cho cô ấy ăn đồ nhiều dinh dưỡng nhưng vẫn không đủ, tổng giám đốc, cô ấy vừa gầy vừa nhỏ, sợ là phải nuôi mấy tháng mới đủ thịt cho chó chúng ta ăn đấy?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Thật sự xem cô là thức ăn cho chó đấy à?

Thấy người đàn ông kia đi lên, cô cảm thấy hoảng hốt, nhanh chóng chạy về bàn ăn, lại lần nữa ngồi xuống cầm thìa lên.

Hai phút sau, Hoắc Tư Tước đi vào.

”Anh…Anh đến rồi…”

”Bớt ra vẻ quen tôi đi, tôi nói cho cô biết, đem cô cho chó ăn đã là nể tình với cô rồi.”

Người đàn ông vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, từ khi mất đi kí ức kia, tính cách hắn còn độc ác hơn với người mới bị bắt lại như Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ không nói gì, chỉ im lặng ăn cháo.

Hoắc Tư Tước thấy cô không nói gì, lúc này vẻ mặt mới dịu lại, sau đó hắn rất không kiên nhẫn mà đá một cái ghế để ngồi xuống, bắt đầu đưa ra câu hỏi: ”Rốt cuộc khi đó cô giả chết như thế nào?”

”À, chuyện đó, là bác sĩ khoa sản kia giúp tôi.”

”Bác sĩ khoa sản?”

”Đúng, bà ấy là bạn của mẹ tôi, thấy tôi gặp chuyện, lại biết tôi có quay về nhà các người cũng sẽ không hạnh phúc, sau khi lấy đứa bé ra, bà ấy đã đưa tôi đến Clear.”

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói.

Lúc này cô cũng không tiếp tục giấu diếm hắn, có lẽ cô cho rằng sớm muộn gì hắn cũng biết những chuyện này, nếu tiếp tục ồn ào nữa cô sẽ rất mệt mỏi.

Quả nhiên người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi kia cứng người.

Hắn đã mất đi một phần kí ức, nhưng hắn vẫn nhớ chuyện mình kết hôn và có con với người phụ nữ trước mặt này như thế nào.

Cho nên khi Ôn Hủ Hủ nói sẽ không hạnh phúc, hắn vẫn không khỏi cảm thấy mất mặt.

”Vậy lần này cô quay về để làm gì? Suốt năm năm không dám lộ mặt một lần, đừng nói với tôi là cô nghe tin tôi đính hôn nên không màng sống chết mà quay về.”
 
Chương 666


Chương 666

Lúc nói câu này, sự chán ghét trong người đàn ông vô cùng rõ ràng.

Đúng lúc này Ôn Hủ Hủ đang ăn trứng gà.

Đột nhiên nghe thấy câu như vậy, trứng gà vừa nhét vào miệng nghẹn lại ngay cổ họng, một lúc lâu sau cũng chưa trôi được.

Hắn có thể đừng tự luyến như vậy không?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ban đầu ở Clear, lúc bị hắn bắt được, thái độ của hắn cũng như vậy, lúc nào cũng cảm thấy cô có ý đồ xấu xa với hắn.

Trái tim Ôn Hủ Hủ không khỏi nhói lên một cái.

”Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đến nhìn mấy đứa nhỏ thôi.”

”Thăm mấy đứa nhỏ? Cô thăm chúng nó cái gì? Chúng nó cũng không phải do cô nuôi lớn, chúng có liên quan gì đến cô chứ?” Người đàn ông vô cùng cay nghiệt nói.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Nhịn, nể tình hắn không nhớ rõ chuyện gì, nể tình hai đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ bỏ thìa trong tay xuống, cầm cốc nước ấm lên uống hai ngụm, sau khi cảm thấy cổ họng đã thông, lúc này cô mới nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn người kia.

”Hoắc Tư Tước, tôi quay về đúng là vì nghe thấy tin anh muốn kết hôn, nhưng tôi không vì anh, tôi vì hai đứa nhỏ.”

”Cô nói cái gì?”

”Tôi nói, nếu anh đã muốn kết hôn thì sau này anh sẽ có cuộc sống mới của mình, cho nên chúng ta có thể thương lượng một chút không? Hai đứa bé đưa cho tôi chăm sóc được không?”

”Đưa cho cô chăm sóc?”

Lời vừa dứt, Hoắc Tư Tước vốn không có sắc mặt tốt như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười.

“Ôn Hủ Hủ, đầu cô chứa nước à? Cô dám quay về tranh con với tôi?”

”…”

Năng lực logic này đúng là không còn người thứ hai.

Ôn Hủ Hủ nhanh chóng giải thích: ”Không phải như vậy, tôi chỉ đang nghĩ, sau khi hai người kết hôn nhất định sẽ có con của mình, vậy chuyện chăm sóc hai đứa nhỏ chỉ sợ hơi quá, cho nên tôi muốn san sẻ trách nhiệm với anh thôi.”

Cô nói chuyện vừa uyển chuyển vừa thành khẩn.

Cô chỉ sợ mình nói hơi khó nghe một chút thì người này sẽ nổi giận lôi đình, sau đó không thể thương lượng được.

Nhưng đáng tiếc, cô đã hạ thấp xuống đến mức này mà thằng nhãi kia vẫn không động lòng chút nào.

”Cô bớt nói mấy lời giả tạo đó đi, trách nhiệm sao? Trách nhiệm của cô sao năm năm kia lại mặc kệ không hỏi đến? Sao cô vẫn khiến người khác nghĩ mình là ”người chết”? Ôn Hủ Hủ, tôi cho cô biết, Hoắc Tư Tước tôi sau này có sinh thêm con thì cũng sẽ tự mình chăm sóc tốt, không cần cô ở chỗ này diễn vẻ thâm tình.”

Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, sau đó ”rầm” một cái đứng lên.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trắng bệch.

Sau này hắn sẽ sinh thêm rất nhiều con? Với người phụ nữ kia sao?

Trong lòng cô vô cùng khó chịu.
 
Chương 667


Chương 667

Nhưng cô nhanh chóng ổn định lại bản thân, đừng quan tâm đ ến những chuyện này, mục đích cô đến đây là vì hai đứa bé.

”Hoắc Tư Tước, anh đừng như vậy, tôi… tôi thừa nhận mình đã sai, anh cho tôi gặp hai đứa nhỏ chút được không? Tôi không phải người không liên quan, tôi là mẹ chúng.”

Cô cũng đứng lên theo, vội vàng đi tới muốn giữ người đàn ông kia lại.

Nhưng cô vừa vươn tay đã thấy người này tránh đi như tránh dịch: ”Cô cũng xứng sao? Cô đúng là nằm mơ!”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một câu như vậy khiến cô đứng im tại chỗ người người đàn ông tàn bạo lạnh lùng kia, nói không nên lời.

Đúng vậy, cô đã quên mất hắn bây giờ là hắn của ngày trước, cô trong ấn tượng của hắn, ngoài tin tức ”đã chết” lừa gạt hắn năm năm ra thì đâu còn gì khác?

Ôn Hủ Hủ bất lực ngồi xuống ghế.

Sau khi Hoắc Tư Tước rời đi, trong trang trại chó chỉ còn một mình Ôn Hủ Hủ bị giam giữ ở trên tầng, người trông coi cũng không biết đã được người đàn ông kia dặn gì trước khi đi mà lại cho cô ăn càng nhiều hơn!

Không phải thật sự sẽ biến cô thành thức ăn cho chó đấy chứ? Phải biết Hoắc Tư Tước lúc này đã có sát ý muốn giết cô.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng cảm thấy hoảng hốt.

May mắn rằng hai ba tiếng sau đó, bên ngoài xuất hiện một chiếc xe khác.

”Gâu gâu gâu…”

Đám chó ở đây thấy xe đến thì lại điên cuồng sủa như buổi sáng.

Người trông chó thấy vậy lập tức đi ra: ”Anh là ai? Ai bảo anh đến đây? Anh có biết đây là đâu không?”

”Biết biết, không phải là trại nuôi chó của tên nhóc Hoắc Tư Tước kia sao? Tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi đến để làm thịt chó, anh tránh qua một bên đi!”

Người từ trên xe xuống ăn mặc lộng lẫy như một con tắc kè hoa. sau khi xuống xe, thấy người trông trại chó đến, anh ta lập tức cầm một cây gậy bóng chày vô cùng lớn xuống.

Người trông chó: ”…”

Ngay cả Ôn Hủ Hủ trên tầng cũng bị cảnh này làm cho trợn tròn mắt!

Trì Úc? Tên yêu nghiệt này đến đây làm gì?

Người trông chó không dám cản lại, vì anh ta cũng nhận ra đây chính là đứa cháu trai không sợ trời không sợ đất của nhà họ Hoắc.

Trì Úc cầm gậy bóng chày đi lên, không bao lâu sau Ôn Hủ Hủ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết của chó, cô đứng trên tầng nuốt nước bọt, nhìn người trông chó dưới tầng vội vàng chạy vào.

”Trì nhị thiếu gia, cậu giết thật sao, tổng giám đốc lột da tôi mất!”

”…”

Đúng là… nghiệp chướng.

Ôn Hủ Hủ làm như không thấy gì, cô trốn vào trong phòng.

Đây chính là một người kì lạ, cô cũng không muốn bị anh ta phát hiện ra bản thân, nếu không nhất định cô sẽ gặp phiền phức.

Nhưng tránh gì thì gặp nấy, cô vừa lùi vào phòng, còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng xuống thì đã nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, không bao lâu sau cửa cũng được mở ra.
 
Chương 668


Chương 668

“A…”

”Cmn! Cô cái người phụ nữ đáng chết này thật sự bị giam ở đây sao? Đầu óc cô có vấn đề à? Tự nhiên lại quay về lúc này, cô không biết tên nhóc kia bị điên sao?”

Trì Úc vừa mở cửa đã thấy người phụ nữ không chút tiến bộ nào bị nhốt trong căn phòng khóa, anh ta lập tức chửi ầm lên.

Ôn Hủ Hủ há miệng…

Được rồi, để anh ta chửi đi, dù sao cô cũng không phải chưa mắng anh ta.

Khoảng bốn năm phút sau người đàn ông này mới dừng lại.

”Được rồi, đi theo tôi đi, nhân lúc cái người trông chó kia chưa quay lại đi luôn đi.”

”Đi?” Ôn Hủ Hủ lập tức kinh ngạc nhìn anh ta: ”Đi đâu?”

Trì Úc tức nhưng không có chỗ xả: ”Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, chẳng lẽ cô thật sự muốn tên bi3n thái kia nhốt mình cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ anh ta không nhớ gì cả, nói không chừng ngày nào đó bị thần kinh lên sẽ quẳng cô cho chó ăn thật đấy.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Nhịn một lúc, cuối cùng cô cũng lên tiếng hỏi: ”Vì sao anh lại biết tôi ở đây?”

Trì Úc: ”Con của cô nói cho tôi biết, hai đứa nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói cô bị ba của chúng bắt đi, tôi tìm hiểu một chút mới biết cô bị mang đến trang trại chó, thằng nhãi kia đúng là đồ tâm thần!”

Trì Úc nói đến chuyện này lại muốn mắng người.

Nhưng khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy anh ta do hai đứa nhỏ gọi đến thì mắt sáng lên.

Lúc đầu cô không định đi với anh ta.

Vì bây giờ cô bị nhốt ở đây còn có thể thấy người đàn ông kia, đối với cô mà nói đây là một chuyện tốt, lúc nào cô cũng có thể bàn chuyện liên quan đến con với hắn.

Nhưng con tắc kè hoa này lại đột nhiên nói hai đứa nhỏ tìm anh ta.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục.

Sau đó cô chạy trốn với Trì Úc…

Khi tin tức truyền đến Hoắc thị, Hoắc Tư Tước đang tổ chức cuộc họp, trợ lí Lâm Tử Dương nhận được tin tức sau lập tức phun hết trà trong miệng lên bàn phím.

”Anh nói cái gì? Tổng giám đốc nhốt phu nhân ở trang trại chó?”

”…Không, không phải, trợ lí Lâm, không phải phu nhân, là một người phụ nữ họ Ôn. Cái tôi muốn nói không phải là cô ấy bị nhốt mà là Trì nhị thiếu gia bắt cóc cô ấy rồi.”

Tại trang trại chó, người trông coi vốn đã hoang mang lo sợ cũng không quên chỉnh sửa cho trợ lí của tổng giám đốc.

Lúc này Lâm Tử Dương mới bình tĩnh lại.

Nhưng phản ứng của anh ta cũng không quá vội vàng, sau khi tiêu hóa xong chuyện gì đang xảy ra, anh ta vừa rút giấy lau nước trên bàn phím vừa từ tốn an ủi người ở đầu dây bên kia.

”Nếu là Trì nhị thiếu gia mang đi thì anh gấp cái gì, vua chưa lo thái giám đã lo à?”

”Nhưng mà…”

”Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lí, anh không cần lo lắng.” Sau đó anh ta cúp điện thoại, không chút hoảng loạn hay sốt ruột nào.

 
 
Chương 669


Chương 669

Nếu chuyện này xảy ra vào thời gian trước thì công ty đã sớm náo loạn, anh ta đâu có thể bình thản uống trà như này đâu?

Cho nên chuyện này thật ra khá kì quặc.

*

Ôn Hủ Hủ đi theo Trì Úc đến chỗ ở hiện tại của anh ta.

”Cô chờ chút, tôi mang hai đứa nhỏ đến đây.”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ ngây người: ”Anh…Anh đi đón hai đứa nhỏ? Hai đứa nhỏ ở đâu? Mấy người hẹn trước rồi sao?”

Trì Úc cười lạnh: ”Nếu không cô cho rằng như thế nào? Ngu ngốc!”

Sau đó anh ta xoay người đi ra ngoài.

Người đàn ông Trì Úc này đúng là luôn rất ghét cô, từ ngày đầu tiên khi biết cô anh ta đã gọi cô là ”đồ ngốc”.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở nhà.

Điều khiến cô mừng đến phát điên là nửa tiếng sau anh ta thật sự mang hai đứa bé đến.

”Mẹ…”

Cuối cùng cũng được gặp mẹ, hai đứa nhỏ vừa từ trong xe xuống vô cùng kích động, hai bé lớn tiếng kêu rồi nhanh chóng chạy đến chỗ cô như én nhỏ.

Mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, cô mở rộng tay ôm thật chặt hai bảo bối của mình vào lòng.

”Bảo bối, cuối cùng mẹ cũng được gặp các con rồi, thật tốt, để mẹ nhìn xem hai đứa thế nào nào.” Cô khóc không thành tiếng, dùng sức ôm lấy hai đứa nhỏ, liên tục hỏi hai bé dạo này thế nào.

Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng rất hiểu chuyện, hai đứa nhỏ lắc đầu, biểu thị mình không sao.

Nhưng sao Ôn Hủ Hủ có thể tin được?

Cô nhớ đến bức ảnh kia, cô lập tức thả lỏng tay, sau đó nâng khuôn mặt của con trai nhỏ lên, cẩn thận nhìn: ”Mặc Mặc, để mẹ nhìn xem vết thương của con thế nào.”

Mặc Bảo: ”…”

Hoắc Dận đứng bên cạnh không dám phát ra tiếng động.

Vì các bé lừa mẹ.

“Trời! Răng của con đâu? Cô ta đánh con gãy răng luôn sao?” Ôn Hủ Hủ phát hiện hai chiếc răng cửa của con trai bị thiếu, tức đến mức giọng cũng run rẩy.

Hoắc Dận hơi mấp máy môi.

Cậu đang định tìm cơ hội để giải thích cho mẹ thì đúng lúc này Trì Úc đứng bên cạnh nghe xong câu cô nói đã không nhịn được mà bùng nổ trước.

”Cô có ý gì? Đứa nhỏ bị đánh? Ai dám đánh nó? Nó là con của Hoắc Tư Tước mà có người còn dám đánh nó sao? Lại còn ra tay nặng như vậy? Con mẹ nó rốt cuộc là ai?”

Người đàn ông kia trực tiếp bùng nổ.

Hai mắt Ôn Hủ Hủ đỏ bừng, lúc đầu cô không muốn nói nhưng cuối cùng không nhịn được mà tức giận nói: ”Là Lạc Du! Là cô ta ngược đãi hai đứa nhỏ!”

”Cô nói cái gì? Lạc Du?” Trì Úc càng kích động hơn, anh ta không dám tin mình vừa nghe thấy tên ai.

”Cmn! Hoắc Tư Tước là heo sao? Vậy mà lại để một người hèn hạ như vậy ngược đãi con trai mình sao, anh ta có bệnh về đầu óc à? Vì phụ nữ mà không quan tâm đ ến con mình sao?”

Anh ta tức đến sùi bọt mép, dáng vẻ như muốn đi tìm Hoắc Tư Tước để liều mạng.
 
Chương 670


Chương 670

Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ không có tâm trạng quan tâm đ ến những chuyện đó, điều cô muốn làm nhất bây giờ chính là mang con của cô đi càng xa càng tốt.

Cô chính là như vậy, điều cô muốn làm mỗi khi gặp chuyện sẽ là nhanh chóng mang mấy đứa nhỏ rời đi.

Có lẽ vì cô biết năng lực của mình không thể phản kháng lại người đàn ông kia.

Còn có một chuyện nữa đó là cô quá quan tâm đ ến hắn, cô cũng không muốn nhìn những cảnh kia, bọn họ kết hôn của bọn họ, cô chăm con của cô, như vậy không phải là tốt rồi sao? Cô thành tâm chúc phúc bọn họ.

”Trì Úc, anh có thể giúp tôi được không?”

”Chuyện gì?”

”Tôi muốn mang hai đứa nhỏ rời đi, anh có thể nghĩ cách giúp tôi được không? Đừng… để Hoắc Tư Tước phát hiện?” Mắt cô đỏ bừng, nghẹn ngào nói ra thỉnh cầu của mình.

Trì Úc giật mình.

Thật ra đây là lần thứ hai cô nói ra thỉnh cầu này, lần trước cô đã từng nói đến chuyện này, nhưng cuối cùng họ không thành công, người đàn ông kia đã bắt ngược lại về.

Vậy lần này thì sao?

Trì Úc quyết định, lần này cho dù như thế nào thì anh ta cũng phải đưa ba mẹ con họ an toàn rời đi.

Mặc Bảo và Hoắc Dận không dám thở mạnh nhìn hai người, nghe mẹ đưa ra quyết định cuối cùng là đưa hai bé đi theo.

Mà người chú thiếu thông minh kia lại đồng ý!

Hai đứa nhỏ trợn trừng mắt!

Xong, đây không phải là điều hai bé muốn mà.

Mặc Bảo nhìn hai người đi ra ngoài, bé đưa tay vò tóc, bi thương nói: ”Lần này làm sao bây giờ? Nếu như mẹ lại mang chúng ta đi tiếp thì bên ba chắc chắn sẽ phát điên mất.”

Hoắc Dận… rất đồng ý với kết luận này.

Vì ba bây giờ không phải là ba của ngày trước, bây giờ ba đối với mẹ chỉ có hận chứ không có chút tình cảm nào.

Nên làm thế nào đây?

Hai đứa nhỏ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định vẫn nên điều chỉnh chiến lực trước.

”Chú Trì, con cảm thấy trước mắt chúng ta vẫn không thể đi được đâu.”

”Vì sao?”

Trì Úc đang ngồi trước máy tính tìm máy bay trực thăng nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ không biết đã vào phòng mình từ lúc nào.

Vẻ mặt Mặc Bảo vô cùng lo lắng: ”Chú nghĩ mà xem, ba con là người thế nào? Khắp nơi đều có người của ba, nếu như bây giờ chú mang con đi thì chú làm gì để đảm bảo ba không tìm thấy chúng con?”

”…”

Trì Úc đột nhiên bị đứa trẻ năm tuổi nói không phản bác được.

Đúng vậy, cũng không thể loại trừ tình huống này.

Tên kia quá mạnh, nếu như hắn phát hiện Ôn Hủ Hủ bắt cóc hai đứa con của mình thì hắn sẽ không phát điên lên sao? Nghe nói lần người phụ nữ này thành công trốn đến nước Ý nhưng vẫn bị hắn tìm được.
 
Chương 671


Chương 671

Cảnh tượng vô cùng thê thảm!

Trì Úc đột nhiên run lên một cái.

”Chú, mẹ con quyết định như vậy là vì mẹ thấy con bị đánh, không bình tĩnh nên mới có quyết định như vậy, chú không thể giống mẹ được, đến lúc đó chúng ta xong đời mất.”

Mặc Bảo là một đứa nhỏ thông minh, sau khi thấy chú không thông minh này bị mình làm lay động thì dứt khoát ôm lấy cánh tay anh ta để làm nũng.

Giống như con cún nhỏ đáng thương, người khác nhìn mà thấy đau lòng.

Cuối cùng Trì Úc cũng mềm lòng…

*

Trung tâm thành phố, tòa nhà Hoắc thị.

Sau khi Lâm Tử Dương nói tin tức kia cho Hoắc Tư Tước, quả nhiên hắn không nổi giận lôi đình như ngày trước.

Có tức giận, nhưng nếu so với ngày trước thì chỉ như muối bỏ bể.

”Sau đó thì sao?”

”Sau đó tôi đã cho người theo dõi cậu ấy, phát hiện cậu ấy mang Ôn tiểu thư về nhà không được bao lâu đã… dẫn hai tiểu thiếu gia đến, còn mang cô ấy đến Lạc gia.”

Lâm Tử Dương chần chừ nói kết quả điều tra được chiều nay ra.

Lời vừa dứt, quả nhiên nhiệt độ trong phòng làm việc lạnh xuống.

”Đến Lạc gia? Cậu ta mang cô ấy đến Lạc gia làm gì? Cảm thấy chán sống rồi à?”

Từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc lạnh đi, chỉ nhìn thôi cũng không rét mà run, rõ ràng lời nói ra vô cùng hòa nhã nhưng người nghe lại sợ đến run cả da đầu.

Trên trán Lâm Tử Dương lấm tấm mồ hôi.

”Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tổng giám đốc, không phải ngài nói lần này Ôn tiểu thư xuất hiện là vì hai đứa nhỏ sao? Có khi nào cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư để đàm phán chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ không?”

”Tôi nghe nói lúc trước tiểu thiếu gia Mặc Mặc đã đến nhà ông cậu, ngài có cảm thấy hai đứa nhỏ nói gì đó với Ôn tiểu thư rồi không? Nếu không sao Ôn tiểu thư lại đột nhiên trở về như vậy chứ, nếu thật sự hai đứa bé nói gì đó, lúc này cô ấy đi tìm Lạc tiểu thư…”

Lâm Tử Dương đột nhiên không nói thêm được gì nữa.

Mà sắc mặt người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cũng ngày càng khó coi.

”Lá gan của cô ta không nhỏ đâu!”

Hắn lạnh lùng nghiến răng nói ra mấy lời này.

Đúng là Ôn Hủ Hủ theo Trì Úc đến Lạc gia.

Cô vốn muốn anh ta bí mật sắp xếp cho mẹ con các cô ra nước ngoài, nhưng người này đột nhiên lại phân tích với cô, nói như vậy chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc, nếu như Hoắc Tư Tước phát điên đuổi theo thì không thể đảm bảo hắn không tìm được các cô.

Đến khi đó chỉ sợ tình hình sẽ càng tệ hơn.

Ôn Hủ Hủ bị thuyết phục, cô đến Lạc gia với anh ta.

”Đứa nhỏ ngốc, chúng ta vào đây không cần nói những chuyện khác, chỉ cần thỏa thuận chuyện hai đứa nhỏ với cô ta thôi là được, rõ chưa? Dù sao người phụ nữ này cũng không thích hai đứa nhỏ kia, tôi tin cô ta sẽ đồng ý đi thuyết phục Hoắc Tư Tước từ bỏ.”
 
Chương 672


Chương 672

Lúc đang lái xe đến Lạc gia, Trì Úc sợ Ôn Hủ Hủ mất bình tĩnh nên không ngừng dặn dò.

Ôn Hủ Hủ ”ừ” một tiếng.

Cô sẽ nể tình chuyện hai đứa nhỏ mà không ồn ào với cô ta.

Nhưng nghe cũng cảm thấy buồn cười, con của cô và người đàn ông kia giờ lại phải dựa vào người phụ nữ này để đàm phán, vì cô ta là bạch nguyệt quang của hắn sao?

Hai người đến Lạc gia.

Lạc gia, vì mấy năm nay luôn phát triển ở nước ngoài nên không mua thêm nhà ở nơi này, sau khi về đây họ vẫn sống ở căn nhà cũ ngày trước.

Nhưng dù gì người ta cũng là người giàu, cho dù là nhà cũ cũng không cũ kĩ chút nào.

”Hai người tìm ai?”

”Xin lỗi, chúng tôi đến tìm Lạc tiểu thư, cô ấy có ở đây không?”

Trì Úc xuống xe, anh ta sợ ngữ khí của Ôn Hủ Hủ không tốt nên sau khi người làm của Lạc gia đi ra, anh ta chủ động nói cho người đó biết mục đích đến đây của mình.

Người kia nghe xong đưa mắt đánh giá hai người rồi hỏi: ”Tìm tiểu thư nhà chúng tôi sao? Cô ấy có ở đây, nhưng các người là ai? Các người có hẹn trước tiểu thư rồi chứ?”

Trì Úc lập tức tươi cười nói: ”Có có, chúng tôi đã hẹn, dì dẫn chúng tôi vào là tiểu thư nhà dì sẽ biết.”

Không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nói dối không chớp mắt.

Cuối cùng hai người Ôn Hủ Hủ được mang vào.

Vừa vào đã thấy căn biệt thự cổ được bày trí không giống với xã hội hiện đại bây giờ, mặc dù hơi lạc hậu nhưng cũng rất ấn tượng và độc đảo.

”Chị Thôi, ai đến vậy?”

”Phu nhân, là bạn của tiểu thư, họ nói đến tìm cô ấy có việc.”

Người hầu mang hai người Ôn Hủ Hủ đi vào đến viện thì nghe thấy giọng phụ nữ hỏi, bà ta nhanh chóng trả lời.

Bạn của Tiểu Du?

Con bé còn có bạn ở đây sao?

Lạc phu nhân cảm thấy tò mò, Ôn Hủ Hủ lúc đầu muốn gặp trực tiếp Lạc Du, sau khi đi qua mái vòm hình trăng khuyết thì thấy một người phụ nữ trung niên quý phái xuất hiện trước mặt mình.

”Là cô?”

Không ngờ Lạc phu nhân này lại biết Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ không thể không dừng lại, cô nhìn người phụ nữ trung niên này: ”Phu nhân biết tôi sao?”

Sắc mặt Lạc phu nhân không tốt chút nào: “Cô nói xem tôi có biết cô không? Không phải cô là vợ trước của Tư Tước sao? Cô thật sự quay về rồi? Chẳng lẽ hôm đính hôn Tư Tước không đến là vì cô quay về?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Ngày đó hắn không đến nơi tổ chức đính hôn?

Cô hơi ngạc nhiên.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tình trạng hiện tại của người đàn ông kia, cô lập tức phủ nhận, chuyện này chắc chắn không liên quan đến cô vì với quan hệ bây giờ của họ, cô tuyệt đối không dám hi vọng xa xôi rằng hắn sẽ không đính hôn vì cô.
 
Chương 673


Chương 673

Mơ mộng cái gì vậy chứ?

Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại: ”Phu nhân, bà hiểu nhầm rồi, đúng là ngày đó tôi quay về, nhưng tôi đã lập tức bị anh ta ném đến trại nuôi chó, hôm nay là tôi trốn ra để đến đây.”

”Cái gì? Trại nuôi chó?”

Lạc phu nhân khó có thể tin được.

Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe xong câu này, bà ta có chút vui vẻ.

Chỉ cần người phụ nữ này không phá hỏng chuyện của con gái và con rể của bà ta thì sao bà ta lại không vui chứ?

Cuối cùng sắc mặt Lạc phu nhân cũng dịu xuống: “Vậy thì hôm nay cô đến đây làm gì? Dựa vào quan hệ của cô và Tiểu Du nhà tôi thì hai người chắc không quen biết đến mức đến thẳng nhà tìm nhau như này đâu chứ?”

”Không phải, tôi đến tìm Lạc tiểu thư vì muốn cô ấy giúp tôi một chuyện.”

”Chuyện gì?”

”Tôi muốn nhờ cô ấy nói giúp với Hoắc Tư Tước mấy câu. Cô ấy có thể nói anh ta nhường hai đứa nhỏ cho tôi được không?” Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói rõ mục đích đến đây của mình.

Lời vừa dứt, trong viện trở nên vô cùng yên tĩnh.

Đưa hai đứa nhỏ cho cô, đối với Lạc gia mà nói đây là một chuyện rất tốt.

Sau này Lạc Du đến Hoắc gia, chẳng mấy chốc cô ta sẽ có con của mình, đến lúc đó trong nhà cũng không còn con của người khác, chỉ còn con của hai người.

Đây là một chuyện vô cùng có lợi cho bọn họ.

Lạc phu nhân đang định đồng ý.

Đúng lúc này trong đình viện xuất hiện thêm một người, không phải Lạc Du mà là một người đàn ông trung niên giống cô ta mấy phần.

Sau khi nghe thấy câu nói này của Ôn Hủ Hủ, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: ”Ôn tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Sao cô có thể để con gái chúng tôi đi làm chuyện này chứ? Cô đang cố ý châm ngòi li gián quan hệ vợ chồng chúng nó sao?”

Cái gì?

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ thay đổi.

Người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ ông ta là ba của Lạc Du, Lạc Thiên Nam sao?

Cô nắm chặt ngón tay, hít sâu một hơi, trước tiên giải thích: “Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ cảm thấy hai người họ đã kết hôn thì sau này sẽ có con của mình, nếu để hai đứa trẻ này ở lại bên cạnh họ thì họ cũng không có thời gian chăm sóc.”

“Đó cũng là chuyện của họ, Ôn tiểu thư, nếu cô bảo con gái tôi đi làm chuyện này thì cô có biết Hoắc Tư Tước sẽ nghĩ con gái tôi không tiếp nhận được hai đứa trẻ không? Cứ như vậy, lẽ nào con gái tôi vừa gả đến nhà họ Hoắc thì đã nhận lấy tội danh người phụ nữ độc ác sao?”

“…”

Trong bốn năm giây, Ôn Hủ Hủ lại không nói ra được một lời.

Mà trong lồng ngực, lửa giận kìm nén đã lâu cũng bắt đầu sôi sục từng cơn, khiến cho cô gần như không thể kiềm chế được mình.

Lẽ nào bây giờ con gái ông ta không phải người phụ nữ độc ác sao?

Còn chưa bước vào cửa nhà họ Hoắc đã đánh đứa trẻ thành thế này, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà nói cô xúi giục họ ư?
 
Chương 674


Chương 674

“Lạc tiên sinh, ông có cần gọi con gái mình đến hỏi không? Có lẽ cô ta sẽ đồng ý đấy.” Ôn Hủ Hủ kiềm chế tính tình, cuối cùng đứng ở đó hỏi một câu.

Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không thừa nhận thiện ý này của cô.

Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Nam phất tay, lập tức có hai người hầu đi tới: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi! Thứ gì đâu? Thảo nào cuối cùng Ôn Như Phi lại khoán trắng, hóa ra nhà họ Ôn bọn họ chính là thứ như thế này!”

Ôn Hủ Hủ: “…”

Giống như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu, sau một tiếng “Rầm” tất cả máu huyết trong cơ thể cô đều bùng nổ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.

“Ông đang nói cái gì? Ông nói ba tôi thế nào? Nói nhà họ Ôn chúng tôi làm sao?”

Cô lao tới, lạnh lùng chất vấn người đàn ông trung niên này.

Thế nhưng, Lạc Thiên Nam còn chưa trả lời thì Lạc Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh, lúc này lại đi ra.

“Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Cô còn dám hét với ba tôi?”

“Lạc Du?”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy người mình muốn tìm, lập tức đổi mục tiêu: “Tô đang làm gì? Cô không biết sao? Tôi đến đòi lại công bằng cho con trai tôi!”

“Công bằng? Công bằng cái gì? Cô có bệnh à? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi giở thói ngang ngược?”

“Tôi có bệnh? Đúng vậy, tôi có bệnh nhưng đó đều là bị cô ép mà thôi. Lạc Du, dù sao cô cũng là một người học y, làm sao cô có thể độc ác đến vây? Mặc Bảo chỉ mới năm tuổi, cô đánh nó thành như thế cô không sợ tuổi thọ của mình bị rút ngắn sao?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cuối cùng hét lên những lời mà cô vốn không định nói.

Không sai, thực ra điều mà cô muốn làm hơn hết khi đến đây chính là trả thù cho con trau.

Nhưng, điều khiến cho cô tức giận hơn là, sau khi nghe xong người phụ nữ này lại không thừa nhận!

“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đánh Mặc Bảo khi nào? Cô có bệnh hả?”

“Cô còn không thừa nhận? Tôi điều biết cả rồi, Lạc Du, cô đừng tưởng che giấu kỹ những chuyện cô làm thì sẽ không có ai phát hiện, tôi nói cho cô biết tôi đã rõ ràng từ lâu rồi. Hôm nay, nếu cô đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì đừng trách tôi để các người không thể kết hôn!”

Ôn Hủ Hủ thật sự rất tức giận, thậm chí những lời như thế này cô cũng nói ra được.

Nhưng thực tế, cô không hề có suy nghĩ như thế này.

Nhưng sau khi nghe vậy, Lạc Du lại đột ngột thay đổi cảm xúc.

“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”

Bỗng nhiên cô ta bình tĩnh lại, không tức giận cũng không có bất cứ cảm xúc gay gắt nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ âm u.

Giống như ma quỷ chui ra từ nơi nào đó.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Chỉ một chớp mắt như vậy, sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau một bước.

Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ này bỗng bất ngờ thay đổi, sải bước xông đến cho cô một cái tát!

“Bốp…”

Ngay lập tức, tất cả những người trong sân đều sững sờ.
 
Chương 675


Chương 675

Mà Trì Úc đứng ở phía sau Ôn Hủ Hủ, sau khi nhìn thấy cảnh này trực tiếp nhảy lên: “Cô làm cái gì đấy? Sao cô dám đánh người hả?”

“Tôi đánh cô ta đấy thì sao? Lại còn dám để chúng tôi không thể kết hôn? Lễ đính hôn ngày hôm đó của chúng tôi không thành công, không phải bởi vì cô ta sao? Tôi đánh cô ta thì thế nào?”

Lạc Du đưa tay ra tát, toàn bộ vẻ mặt đều rất dữ tợn.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vẻ trong sáng, cởi mở trong ngũ quan của người phụ nữ này đều đã thay đổi. Rõ ràng trước đây cô ta chỉ là một người phụ nữ chuyên tâm, trong mắt ngoại trừ y dược mà cô ta yêu thích nhất thì không có thứ gì khác.

Nhưng mà bây giờ, Ôn Hủ Hủ che mặt nhìn vẻ mặt của cô ta.

Đột nhiên, cô nghĩ đến Cố Hạ trước đây, nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn và vặn vẹo của cô ta lúc đó.

Hơn nữa, dường như còn kinh khủng hơn!

Tại sao cô ta lại trở thành thế này?

Trì Úc đã hoàn toàn bùng nổ!

“Mẹ nó! Tôi thấy cô cũng muốn bị đánh đấy!” Anh ta hét lên giận dữ, gần như là không hề do dự đưa chân lên đá vào người phụ nữ này.

“Á…”

Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ trong sân!

Tất cả mọi người đều sững sờ khi một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ này bị Trì Úc đá bay, đập mạnh xuống đất cái “Rầm”.

ĐM!

Thấy vậy Ôn Hủ Hủ cũng quên cái đau trên mặt mình.

Kể cả Hoắc Tư Tước vừa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì gân xanh trên trán cũng giật mạnh.

“Tư Tước! Tư Tước cháu đến rồi? Mau, cháu mau nhìn xem hai người này đã làm chuyện gì tốt ở đây, bọn nó đá Tiểu Du thành như vậy cháu mau dạy dỗ bọn nó đi!”

Lạc phu nhân tinh mắt chợt phát hiện ra Hoắc Tư Tước, lập tức khóc lóc kêu lên bên cạnh Lạc Du.

Nghe thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn lại.

Khi phát hiện ra người này quả nhiên đã đến ở phía sau thì sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.

Xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Hoắc Tư Tước bước tới, nhìn thấy Lạc Du quả nhiên đang nằm dưới đất không thể động đậy thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, cả người liền bao trùm một lớp khí lạnh rất đáng sợ.

“Các người đang làm gì đây? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Chạy đến đây đánh người?” Hắn liếc nhìn Trì Úc.

Con người Trì Úc, cũng thuộc loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất ở thành phố A, nhưng lại rất sợ người anh họ này.

Nghe hét như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta cũng hạ xuống.

“Tôi… tôi lại không phải cố ý muốn đánh cô ta, là cô ta đánh đồ ngốc trước được chứ!” Anh ta ấp úng kéo Ôn Hủ Hủ ra đỡ.

Thế là Ôn Hủ Hủ đứng ở đó, cuối cũng đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đi vào này dừng ở trên người cô.

Ôn Hủ Hủ: “…”
 
Chương 676


Chương 676

Trong tích tắc đó, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cô che mặt chua xót nhìn người đàn ông này với đôi mắt hạnh long lanh nước.

Mà, điều khiến cho cô bị dội một chậu nước lạnh là ánh mắt của hắn lại lướt qua cô.

Không hề dừng lại.

Giống như hắn đang nhìn chằm chằm một người xa lạ, sau khi lướt qua mặt cô với vẻ lạnh nhạt và chán ghét thì ánh mắt hắn lại quay trở lại trên người Lạc Du đang nằm dưới đất.

“Đánh ngốc rồi à? Hay là đánh tàn phế rồi? Cậu biết một đá này của cậu có thể tát cô ta bao nhiêu cái không?”

“…”

Có thể là câu nói này quá đáng, quá không có nhân tính, đến nỗi ngay cả một người như Trì Úc cũng ngây ngẩn nhìn người anh họ này rất lâu.

Đồ chó này, hắn điên thật rồi sao?

Vậy mà nói ra được những lời như thế này.

“Hoắc Tư Tước, anh có biết…”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Lời của Trì Úc bị cắt đứt bởi giọng nói của một người phụ nữ giống như gió vừa thổi thì sẽ tan đi.

Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ trắng bệch đến mức gần như trong suốt, cô ngăn Trì Úc tiếp tục gây rối, định rời đi.

Nhưng lúc này, há là lúc họ muốn đi thì có thể đi được ư?

“Đi? Đi đâu? Hoắc Tư Tước, anh đang làm cái gì hả? Cô ta cũng đã muốn đi, sao anh không hề có phản ứng gì vậy?”

Người đầu tiên hét lên, chính là Lạc Du!

Cô ta còn nằm ở dưới đất, hai tay ôm chặt bụng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Hoắc Tư Tước, tức giận chất vấn hắn tại sao đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ liền tái nhợt dữ dội.

Muốn nói gì đó, lúc này, nghe thấy tiếng oán trách của con gái Lạc phu nhân cũng hoàn hồn.

“Đúng vậy, Tư Tước, có chuyện gì với con vậy? Mặc dù cô ta là vợ cũ của con nhưng hôm nay cô ta không phân biệt trắng đen dẫn người đến nhà làm phiền chúng ta, còn đánh Tiểu Du thành như vậy lẽ nào con cũng mặc kệ ư? Chắc sẽ không phải là con vẫn muốn bảo vệ cô ta đấy chứ?”

“Nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi đang nghĩ xử lý cô ta như thế nào thì tốt hơn?”

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

Chỉ là, sau khi nghe thấy lời nói không hề có độ ấm đó, hai người Ôn Hủ Hủ không những không cảm thấy hy vọng mà ngược lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.

Trong chớp mắt rất lạnh lẽo.

“Thằng cháu này!” Trì Úc đã âm thầm chửi lấy chửi để.

Trái lại, sau khi nghe như vậy người nhà họ Lạc lại rất vui mừng nhất là Lạc phu nhân kia, sau khi nghe Hoắc Tư Tước nói là đang do dự phải xử lý Ôn Hủ Hủ như thế nào.

Thì ngay lập tức, bà ta còn nêu ra biện pháp cho hắn.
 
Chương 677


Chương 677

“Cái này có gì khó đâu? Vừa rồi cô ta xúi giục Tiểu Du khuyên con từ bỏ hai đứa trẻ, đã như thế thì con trực tiếp đưa cô ta vào đồn cảnh sát đi, dì thấy như thế sẽ an toàn hơn một chút đấy.”

“Ừm, chú cũng thấy có lý, Tư Tước à, cô ta đã có suy nghĩ như vậy thì chúng ta cũng phải nên đề phòng một chút, lỡ như cô ta chó cùng rứt giậu bắt cóc đứa trẻ đi thì sao?”

Thật không ngờ, cuối cùng ngay cả vị giáo sư “nổi tiếng” của nhà họ Lạc bọn họ cùng hùa theo chuyện này.

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, chỉ có thể cười khẩy!

Ngược lại là Trì Úc, sau khi nghe xong lại nổi điên.

“Ông có bệnh hả? Đứa trẻ vốn là của cô ấy, sao nói cô ấy bắt cóc đi? Đường là một giáo sư, bình thường ông nói chuyện với người ta như thế à?”

“Cậu…”

“Đủ rồi! Chuyện này tôi tự có sắp xếp, mọi người không cần tranh cãi!”

Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoắc Tư Tước lạnh lùng quát lên ngăn đám người này lại.

Sau đó, chỉ thấy có hai vệ sĩ của nhà họ Hoắc từ bên ngoài đi vào, dẫn Ôn Hủ Hủ và Trì Úc đi.

“Vậy rốt cuộc anh định xử lý cô ta thế nào?”

Nhìn thấy vậy, Lạc Du vẫn muốn đến hỏi rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào với người phụ nữ kia?

Thế nhưng, Hoắc Tư Tước chỉ thờ ơ nhìn cô ta: “Cô không cần lo lắng những chuyện này, tôi sẽ xử lý. Cô đã bị thương, bảo chú dì dẫn cô đi khám trước đi.”

Sau đó hắn liền cất bước rời đi.

Lạc Du: “…”

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.

Mặc dù, hắn đang quan tâm mình cũng đã đảm bảo với mình.

Nhưng, không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy hắn giống như đang qua loa với mình. Bởi vì, ánh mắt của hắn quá bình tĩnh, nhạt đến mức cô ta cho rằng hắn chỉ đến dẫn người phụ nữ kia về nhà mà thôi.

Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó!

“Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”

Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.

Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoắc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”

“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”

Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!

Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.

“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”

Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.
 
Chương 678


Chương 678

Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.

“Đưa cô ta vào!”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.

Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?

Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hắn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hắn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.

Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.

Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.

“A…”

Hoắc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.

Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy!

“Tống giám đốc, cô ta… cô đứng lại cho tôi!”

Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.

Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.

“Á…”

Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!

Bỗng nhiên Hoắc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.

Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thẫm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.

“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”

Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.

Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi… không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta…”

“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”

Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hắn ta.

Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.

“Tống giám đốc…”

Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?

Vậy thì tại sao lại không được đánh?

***

Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.
 
Chương 679


Chương 679

“Khụ khụ khụ…”

“Tỉnh rồi?”

Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.

Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.

Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.

“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây? Cháu… đang ở đâu đây?”

Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá tồi tàn.

Đây là…?

Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.

“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”

Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khịa một câu.

Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.

Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?

Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.

“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”

Bỗng, dưới lầu vang lên tiếng trách mắng của mợ Lưu Bội.

Nghe vậy, ngón tay Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch và cứng đờ một cách mất kiểm soát.

Quả nhiên cô đang ở nhà họ Đỗ.

Làm sao sẽ? Tại sao cô lại đến nơi này?

Không phải cô ở trại chó sao?

Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn rối bời.

“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm ở đây, bây giờ Hoắc Tư Tước đã không phải là người trước đây nữa rồi, lần này cháu may mắn sống sót nhưng không có nghĩa là sẽ có lần sau!”

Cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đã để lại cho Ổn Hủ Hủ câu nói này lúc ông ta rời đi.

Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.

Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.

Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.

Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.

“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”

“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.

Ôn Hủ Hủ ngừng lại.

Là cậu tìm Hoắc Tư Tước xin cô về?
 
Chương 680


Chương 680

Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?

Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.

“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”

“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”

Người giúp việc già nói rất nhiều.

Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.

Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.

Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.

Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ.

Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.

Ngày hôm sau.

Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.

Hôm qua quá ầm ĩ, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?

Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?

Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.

Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”

“Cậu, cháu… cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.

Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”

“…”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!

Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?

Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này.

Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”

Mắng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.

Ôn Hủ Hủ: …

Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.

“Cậu ơi, cậu… đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là… chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”

“Hắn dám không gặp!”

Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.

Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.
 
Chương 681


Chương 681

Được, cứ để ông ầm ĩ vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được.

Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy.

Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.

Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.

Trời ạ!

Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?

“Cậu à, cậu… gọi điện thoại cho hắn?”

“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Không vấn đề.

Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.

Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.

Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.

“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”

“Có hẹn.”

Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.

Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.

Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.

Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.

Hắn dọa người vậy sao?

Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.

“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”

“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!

Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.

Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.

“Uống chút gì không?”

“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”
 
Chương 682


Chương 682

Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.

Đột nhiên, hắn hỏi một câu.

Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.

Tiền chữa bệnh và thuốc thang?

Ai dám đòi?

“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”

Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.

Ôn Hủ Hủ ngây người!

Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?

Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?

Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồ ng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.

“Đứa trẻ?”

Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”

Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”

Gừng, quả nhiên càng già càng cay.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.

Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.

Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.

“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”

Cuối cùng hắn đã tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông lão ở đối diện, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.

Vừa dứt lời, rốt cuộc Ôn Hủ Hủ không kiềm chế được giành lên tiếng trước: “Anh nói dối, rõ ràng anh không cần bọn nó, tại sao còn nói như thể mình cao thượng đến vậy? Anh là không muốn giao bọn trẻ cho tôi phải không?”

“Cô có bệnh à? Tôi từng nói không cần bọn nó lúc nào?”

“Anh cần bọn nó mà lại để cho Lạc Du ngược đãi Mặc Bảo sao? Hơn nữa, sau khi anh kết hôn xây dựng tổ ấm tình yêu khác với người phụ nữ đó, bỏ hai đứa trẻ ở vịnh Thiển Thủy không quan tâm, anh còn nói cần bọn nó ư?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, mở miệng nói ra tất cả chứng cứ tìm được trong mấy ngày nay ở trong quán cà phê này.

Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng.

Đây chính xác là thứ cô đã điều tra được trong mấy ngày nay.
 
Chương 683


Chương 683

Nhưng, khiến cho người ta kỳ lạ là, sau khi cô nói xong người đàn ông đang ngồi trên ghế vốn tức giận với cô bỗng nhìn chằm chằm cô như thể nhìn một kẻ thần kinh.

Cho nên, đây chính là nguyên nhân hai ngày nay cô động kinh?

“Ai nói với cô Mặc Bảo bị ngược đãi?”

“Lẽ nào không phải? Thằng bé bị đánh mặt mũi sưng vù, ngay cả răng cửa cũng không còn! Anh còn muốn phủ nhận?!” Ôn Hủ Hủ lại thêm căm giận đỏ bừng mắt.

Thấy nói đến chủ đề này, Đỗ Hoa Sênh cũng bắt đầu nói vào: “Đúng vậy, chính đứa trẻ đó đến tìm tôi và nói, lẽ nào là giả?”

Cái gì?

Lại còn là tiểu Vương bát đản kia tự mình tìm đến?

Hoắc Tư Tước tức giận, bóp xương ngón tay kêu răng rắc, thằng nhóc này, xem hắn về có xử lý nó không!

“Chính xác là giả, đó là nó tự ngã, nếu các người không tin có thể đến vịnh Thiển Thủy hỏi dì Vương.”

“…”

Khi hai chữ “Dì Vương” được nói ra, cả Ôn Hủ Hủ và cậu thật sự bị nghẹn.

Bởi vì ở vịnh Thiển Thủy ai cũng có thể nói dối lừa gạt họ, nhưng chỉ duy nhất dì Vương xem cô như người nhà là không thể.

“Còn có, ai nói với các người là tôi và Lạc Du kết hôn sẽ xây tổ ấm tình yêu khác? Tôi và cô ta chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn, hơn nữa hoa hồng Nhật Lệ mà cô nghe thấy chỉ là bất động sản nhà họ Lạc mới mua ở nơi này, liên quan gì đến tôi?”

Ánh mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: “…”

Trong lúc không đề phòng, bất chợt cô giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong một giây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.

Hắn lại còn trực tiếp chỉ đích danh nói “Hoa hồng Nhật Lệ” mà cô nghe thấy?!!

Nói như vậy, hắn rất rõ ràng ngày đó cô lén vào vịnh Thiển Thủy.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mất mặt vô cùng…

Đỗ Hoa Sênh cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế này, vốn ông ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ra mặt giúp đỡ thứ không ra hồn này.

Kết quả, lại khiến ông ta mất mặt!

“Được, đã xác định rõ ràng không có chuyện này vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, Hoắc tổng, tôi hy vọng cậu cũng đừng hiểu lầm. Sở dĩ chúng tôi làm như vậy, cũng đều là lo lắng cho hai đứa trẻ.”

Vì thể diện cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đè nén lửa giận trong lòng nói ra như vậy.

Làm sao Hoắc Tư Tước sẽ so đo với ông ta?

Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ bên tay trái đã hoàn toàn không dám ngước đầu lên nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên, ông yên tâm, sẽ không có ai chăm sóc con của tôi tốt hơn chính tôi.”

Những lời này có thể nói là một viên thuốc an thần.

Ôn Hủ Hủ luôn vùi đầu vào bàn, không biết vì sao đột nhiên lại ngẩng đầu lên.

“Vậy sau này nếu các người có con mới thì sao?”

“Cái gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom