Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 624


Chương 624

”Đau?”

”Đau…”

Ôn Hủ Hủ hạ mắt xuống, trong mắt đều là hơi nước, cô căn bản không dám nhìn người đàn ông trước mặt nhiều thêm giây nào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn về phía khác.

Động tác của Hoắc Tư Tước dừng lại.

Ánh mắt hắn tối đi, cảm giác khô nóng trong người càng mãnh liệt hơn.

Bọn họ vốn không lạ lẫm gì, sinh ba đứa nhỏ, sau đó chung giường mấy lần, hắn có cảm giác này với cô là chuyện bình thường.

Động tác của Hoắc Tư Tước nhẹ hơn.

Đồng thời bàn tay hắn cũng bắt đầu không thành thật di chuyển qua chỗ khác trên người cô.

”Anh…Anh làm gì vậy?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng mẫn cảm, cô lập tức hoảng sợ, gần như không chút do dự, cô bắt đầu né tránh người đàn ông, còn đẩy tay hắn ra.

Hoắc Tư Tước: ”…”

Trong nháy mắt, một chậu nước lạnh giội thẳng từ trên đầu hắn xuống, tôn nghiêm của hắn như vừa phải chịu sự nhục nhã lớn.

”Tôi còn có thể làm gì nữa? Tôi bôi thuốc cho cô chứ làm gì. Còn nữa tôi làm gì với cô là phạm pháp sao? Bây giờ cô vẫn là vợ tôi, tôi không được làm gì cô sao?”

Hắn không thể kìm chế được cơn giận, khuôn mặt tuấn tú vừa hòa hoãn đi một chút lại tối sầm đi, nhìn vô cùng tối tăm.

Cô lại lần nữa từ chối.

Cho nên từ ban đầu cô cũng không có ý định ở lại chỗ này, cũng không hề nói bỏ qua những chuyện kia, tất cả là do hắn nghĩ nhiều, phải không?

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ tái lại.

”Không… Ý tôi không phải vậy, Hoắc Tư Tước, anh nghe tôi giải thích, tôi chỉ là… chỉ là có vết thương trên người.”

”Là bị thương thật? Hay là căn bản không muốn ngủ với tôi?”

”Tôi…”

Ôn Hủ Hủ nghẹn lời.

Cô, đúng là không muốn, vì cô đã sớm nói với bản thân, cô sẽ không có bất kì quan hệ gì với người đàn ông này nữa, đã không có quan hệ thì tại sao họ còn muốn làm việc này?

”Hoắc Tư Tước, anh…anh nghe tôi nói, chúng ta… chúng ta đúng là chưa chính thức ly hôn nhưng kiểu gì cũng sẽ ly hôn, cho nên… tôi cho rằng chúng ta tốt nhất vẫn đừng duy trì quan hệ này thì hơn, tránh…tránh để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, anh nói có đúng không?”

Ôn Hủ Hủ nắm chặt đai khăn choàng tắm trên người, cổ họng cô khô khốc, tay lạnh cóng, sợ mình chỉ sơ ý nói sai một chút sẽ khiến người đàn ông này nổi giận.

Bây giờ cô cũng không muốn đắc tội hắn.

Đắc tội hắn rồi thì sao có thể ở đây chăm sóc mấy đứa nhỏ được?

Cô vừa nói xong, phòng ngủ quả nhiên yên tĩnh, nhiệt độ thấp đến mức khiến da đầu người ta tê dại, khiến người ta không hít thở được.
 
Chương 625


Chương 625

Xong rồi, cô lại chọc hắn tức giận rồi?

Ôn Hủ Hủ bắt đầu hối hận, cô đang muốn nói mấy câu làm dịu không khí.

Đúng lúc này, người đàn ông xoay người rời đi.

”Rầm…”

Tiếng đóng cửa vang lên, hắn đóng mạnh đến mức vách tường ở bên cạnh cũng rung lên.

Ôn Hủ Hủ sợ đến ngây người.

Vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, cô vội vàng xuống giường đuổi theo nhưng phát hiện bên ngoài không còn lại, ngược lại chưa được bao lâu dưới tầng đã vang lên tiếng xe khởi động.

Hoắc Tư Tước rời khỏi nơi này vào nửa đêm.

Ôn Hủ Hủ có thể hiểu được, cô ngây người đứng đó như bị dính keo, sau đó loạng choạng ngã dựa vào tường.

Cô nói gì sai sao?

Giữa họ còn có thể bắt đầu được sao? Những chuyện bọn họ từng trải qua, họ có thể xem như chưa từng xảy ra sao?

Không, không thể được!

Ít nhất Ôn Hủ Hủ cô không làm được.

Ôn Hủ Hủ hồn bay phách lạc về phòng ngủ của mình, đêm đó thật lâu sau cô cũng không ngủ được.

Hôm sau.

Mấy đứa nhỏ đã dậy từ rất sớm, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, sau khi dậy, hai đứa nhỏ ở trong phòng gác cửa.

”Tối hôm qua ba và mẹ lại cãi nhau, anh có nghe thấy không?”

”Ừm.”

Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Dận vô cùng khó coi, dưới mắt là quầng đen.

Mặc Bảo ôm khuôn mặt nhỏ nhìn anh trai: ”Haiz, sao họ luôn như vậy chứ? Không thể yên ổn sống chung với nhau sao? Ba cũng thật là, vất vả lắm mẹ mới về, ba không thể nhịn một chút sao?”

Hoắc Dận: ”…”

Cậu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Chuyện tối hôm qua thật ra có chút kì lạ, lúc đầu cậu còn nhìn lén thấy ba ôm mẹ lên.

Vậy tại sao lại đột nhiên cãi nhau?

Hoắc Dận thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

”Em trai, chúng ta phải nghĩ cách.”

”Cách gì?” Mặc Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn anh trai.

”Anh cảm thấy có thể do họ không gặp nhau trong thời gian dài, thiếu cơ hội ở chung, chúng ta nên tạo cơ hội để họ ở chung với nhau lâu hơn.”

Hoắc Dận đã nói nhiều hơn trước nhiều, cậu bắt đầu phân tích cho em trai.

Mặc Bảo nghe xong hai mắt sáng bừng lên.

Hình như nghe cũng có lí, những người nói yêu nhau không phải thường ở chung rất lâu mới có tình cảm sao?
 
Chương 626


Chương 626

Cái đó gọi là lâu ngày sinh tình.

Mặc Bảo đồng ý với lời đề nghị của anh trai.

Thế là ngày hôm đó, sau khi đi nhà trẻ về, ba đứa nhỏ đợi Ôn Hủ Hủ đón về, sau đó nói với mẹ nhà trẻ sắp xếp cho mấy đứa nhỏ đi chơi xuân.

”Chơi xuân? Bây giờ mới khai giảng được bao lâu mà đã đi chơi xuân rồi?”

”Haiz, mẹ, đây là thời điểm nên đi đó, cô giáo nói lần này họ sẽ dẫn bọn con về nông thôn, để chúng con được trải nghiệm công việc cày bừa vụ xuân của các bác nông dân đó mẹ.”

Tiểu Nhược Nhược thấy mẹ không hiểu vì sao lại đi bây giờ thì nhanh chóng mềm mại giải thích cho mẹ nghe.

Cày bừa vụ xuân sao?

Quả nhiên sau khi nghe xong Ôn Hủ Hủ không những không chất vấn mà ngược lại còn cảm thấy đây là một đề nghị không tệ.

Bây giờ trẻ con ở thành phố được nuông chiều từ bé, không biết lúa là gì, có thể để mấy đứa nhỏ đi nông thôn học thêm kiến thức cũng tốt.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đồng ý.

”Ừm, không tệ, vậy tối nay mẹ chuẩn bị đồ cho mấy đứa nha.”

”Vâng, mẹ cũng phải chuẩn bị đồ của mình nữa đó, cô giáo nói người lớn cũng đi cùng, nhà chúng ta có ba người, mẹ và ba đều phải đi.”

Mặc Bảo nhanh chóng nói yêu cầu của cô giáo cho mẹ nghe.

Kết quả Ôn Hủ Hủ nghe xong, tâm trạng vốn đang vui vẻ lập tức cứng lại.

Còn muốn cô và ba của mấy đứa nhỏ đi cùng?

Quên đi, chắc chắn hắn sẽ không muốn đi với cô, tối hôm qua tức giận như vậy, cả ngày hôm nay cũng không thấy bóng người, nói thật, hắn không đuổi cô đi đã là tốt rồi.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có chút chua xót, tạm thời không nói đến chuyện này.

Mang mấy đứa nhỏ về nhà, quả nhiên tối hôm đó vẫn không thấy Hoắc Tư Tước trở về, nghe dì Vương nói ngay cả điện thoại hắn cũng không gọi lấy một cuộc.

Có lẽ chính là không muốn quay về.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy chỉ có thể tìm dì Vương: ”Dì Vương, ngày mai mấy đứa nhỏ đi chơi xuân, hay là dì gọi điện thoại cho tiên sinh để hắn bớt chút thời gian sắp xếp đi.”

Dì Vương kinh ngạc nhìn cô: ”Cô không đi sao? Tôi nghe bọn nhỏ nói cần phụ huynh đi cùng.”

Ôn Hủ Hủ cười khổ một tiếng: ”Hắn sẽ không để tôi đi đâu, không sao, để mấy đứa nhỏ đi với hắn cũng được, tôi đi sửa soạn đồ cho mấy đứa.”

Sau đó cô chuẩn bị lên tầng thu xếp đồ đạc cho mấy bảo bối.

Đúng lúc này dì Vương giữ cô lại.

”Ôn tiểu thư, cô như vậy là không được, cô và tiên sinh mâu thuẫn thì mâu thuẫn, nhưng mấy đứa nhỏ vô tội, cô tới đây không phải vì mấy đứa nhỏ sao? Nếu như vậy, hoạt động quan trọng như vậy của bọn nhỏ sao cô có thể không tham gia được?”

”Nhưng mà…”
 
Chương 627


Chương 627

”Được rồi, cô nghe tôi đi, tiên sinh sẽ không nói cô ở nhà đâu, cô cũng thu dọn đồ của mình đi, sáng mai cô đi luôn với mấy đứa nhỏ.”

Người giúp việc tủm tỉm cười nói với Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên nói gì.

Lần chơi xuân này đương nhiên cô cũng muốn đi, đây chính là con cô, cô không muốn bỏ qua bất kì dịp nào trong hành trình trưởng hành của các bé.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng gấp cho mình mấy bộ quần áo để ngày mai đi cùng.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng hôm sau, vì đi chơi xuân nên Ôn Hủ Hủ dậy từ rất sớm, cô sửa soạn chỉnh tề cho ba đứa nhỏ rồi dẫn mấy bé xuống dưới.

”Dì Vương, chúng ta…”

”Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng về rồi, mấy bé chuẩn bị xong hết rồi, chỉ chờ ngài thôi.”

Mới nói được nửa câu thì cô thấy dì Vương đứng ngoài cửa biệt thự chào một người đàn ông đang bước xuống từ chiếc Maybach trắng, vẻ mặt cô lập tức hốt hoảng, lời đang nói cũng dừng lại.

Hắn thật sự quay về.

Mấy đứa nhỏ thấy ba về thì vô cùng vui vẻ.

”Ba về rồi, ba, ba đưa Nhược Nhược đi chơi xuân sao?” Tiểu Nhược Nhược luôn mong nhớ ba về lập tức nhào đến chỗ ba như con én nhỏ.

Khóe miệng Hoắc Tư Tước cong lên, hắn cúi người bế con gái lên.

”Ừm, ba đi với con.”

”Oa, thật tốt, lần này cả nhà chúng ta có thể đi chơi với nhau rồi, anh, em rất vui đó.” Cô bé vui vẻ vỗ tay.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì trái tim đang lơ lửng cũng được buông lỏng.

Vì cô thấy vẻ mặt người đàn ông cũng không quá kém, nhìn không giống như còn bực tức.

Ôn Hủ Hủ tiến lên một bước…

”Hoắc Tư Tước, sao anh lại ra một mình? Anh mau đến giúp tôi chỉnh ghế cho trẻ em đi, thật là, cái gì cũng vứt cho tôi, anh cho rằng tôi ba đầu sáu tay sao?”

Đột nhiên trong chiếc xe Maybach trắng bên ngoài vang lên giọng phụ nữ phàn nàn.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi, bước chân cũng dừng lại.

Trong xe hắn còn có người?

Những người khác trong sân nghe thấy cũng vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Mặc Bảo và Hoắc Dận, hai đứa nhỏ nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Dì Lạc? Sao dì ấy lại đến đây lúc này?

Không sai, người phụ nữ kia chính là Lạc Du.

Cuối cùng Lạc Du cũng chuẩn bị xong ghế cho trẻ em, thấy Hoắc Tư Tước căn bản không có ý định giúp mình thì tức giận xông đến.

”Hả? Tất cả mọi người đều ở đây sao, chuẩn bị xong hết rồi sao? Mau lên đi thôi, Tiểu Mặc Bảo, tiểu soái ca Hoắc Dận, lại đây, dì mang các con lên xe.”

Lạc Du vô cùng tự nhiên vẫy tay với hai đứa nhỏ đứng cạnh Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, sắc mặt càng trắng hơn.
 
Chương 628


Chương 628

Dì Vương thấy vậy thì trực tiếp hỏi: ”Tiên sinh, cô Lạc là…?”

”Tôi để cô ấy đi cùng, ba đứa nhỏ cần hai người lớn.”

Người đàn ông đang ôm con gái lạnh nhạt giải thích, hơn nữa ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn Ôn Hủ Hủ lấy một lần.

Dì Vương vô cùng kinh ngạc.

Dì ấy vừa định hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi này xem có phải nhầm lẫn ở đâu không? Mẹ đứa nhỏ ở đây mà lại gọi một người phụ nữ khác đến đưa tụi nhỏ đi chơi xuân.

Đúng lúc này một đôi tay lành lạnh đã nhanh chóng đưa hành lí và hai đứa nhỏ ra.

”Dì Vương, đưa cho họ.”

”Nhưng mà…”

”Không sao.” Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cô cố gắng làm ra vẻ không sao, trực tiếp bỏ hành lí đã chuẩn bị vào tay dì ấy.

Đương nhiên cô sẽ không sao.

Đây là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, sáng nay chỉ là xảy ra sớm hơn dự định mà thôi.

Ôn Hủ Hủ chuẩn bị quay vào trong.

”Không được! Con không muốn dì Lạc, con có mẹ, vì sao phải mang theo người khác đi chơi xuân cùng?”

Đột nhiên Nhược Nhược trong ngực Hoắc Tư Tước kêu lớn, cô bé phẫn nộ trừng mắt nhìn Lạc Du bên cạnh, sau đó trực tiếp trốn ra khỏi vòng tay ba.

”Nhược Nhược, quay lại!” Hoắc Tư Tước thấy vậy thì tức giận đưa tay định túm lấy cô bé.

Đừng nhìn bình thường Tiểu Nhược Nhược ngốc nghếch dễ thương mà coi thường, lúc quan trọng hai chân bé chạy rất nhanh, chưa đến một lúc đã đuổi kịp mẹ.

”Mẹ, mẹ đừng bỏ lại bé cưng mà, mẹ, nếu mẹ không đi thì Nhược Nhược cũng không đi đâu, hu…”

Sau đó đứa nhỏ này trực tiếp ôm lấy chân Ôn Hủ Hủ khóc lớn.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì ngồi xuống ôm lấy cô bé, trái tim như bị dao cứa, vô cùng khó chịu.

“Đừng khóc đừng khóc, không phải mẹ còn ở đây sao, mẹ sẽ không đi, mẹ ở nhà chờ các con có được không? Con đi với ba và dì đi, lúc về mẹ lại làm đồ ăn ngon cho con.”

”Không, không muốn.”

Tiểu Nhược Nhược không hổ là fan trung thành của mẹ, vừa nghe thấy mẹ không đi với mình thì có cám dỗ bé bằng cái gì cũng vô dụng.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Lúc cô đang không biết làm thế nào thì Mặc Bảo và Dận Dận vẫn đứng cạnh dì Vương thấy vậy cũng nhanh chóng chạy về phía mẹ.

”Đúng, chúng con cũng không đi!”

”Không đi!”

Mấy đứa nhỏ này lập tức đứng chung chiến tuyến trong mấy giây ngắn ngủi.

Mặt Hoắc Tư Tước sầm lại, hắn đang định trực tiếp đi qua kéo ba đứa nhỏ vào xe thì dì Vương nhanh chóng tiến lên: ”Tiên sinh, nếu vậy thì mang Ôn tiểu thư đi cùng luôn đi.”

 
 
Chương 629


Chương 629

”Cô ta đừng có mơ!”

”Tiên sinh! Hôm nay là ngày vui của mấy đứa nhỏ, ngài mang nhiều thêm một người cũng không sao, dù sao cũng có ba đứa nhỏ, để Ôn tiểu thư mang theo một đứa đâu sao đâu? Đừng làm bọn nhỏ buồn.”

Dì Vương hết lòng khuyên nhủ.

Đúng là bây giờ đó là cách tốt nhất.

Lạc Du cũng là người thông minh, sau khi thấy cảnh này, cô ta cũng phụ họa: ”Ừm, dì Vương nói đúng, để đứa bé này cho cô ấy đi, tôi và anh cũng không trông được nhiều như vậy.”

Cuối cùng người đàn ông đang giận dữ cũng xuôi xuống.

Mười phút sau đoàn người chia làm hai đội lên đường, một đội là xe Maybach Hoắc Tư Tước lái, có hai đứa nhỏ sinh đôi và Lạc Du.

Đội còn lại thì sao?

Đương nhiên là Ôn Hủ Hủ nhìn kiểu gì cũng chướng mắt và Tiểu Nhược Nhược.

Mẹ con hai người tùy ý để vệ sĩ mang một chiếc xe đến, sau đó Ôn Hủ Hủ lái xe.

”Mẹ, con không thích ba, ba thật xấu, ba không cho mẹ đi còn mang người phụ nữ khác đi cùng.” Trên đường xuất phát, cô bé con còn đang uất ức ngồi trên ghế trẻ em buồn bã nói với mẹ.

Ôn Hủ Hủ đang lái xe nghe vậy thì cảm thấy ấm áp.

Nhưng sau khi cảm thấy ấm áp, cô vẫn dạy con gái: ”Con không thể nói vậy được, ba thương các con, hôm nay ba để dì Lạc đi cùng cũng là vì muốn chăm sóc các con, con không thể không thích ba được.”

Chuyện này…

Cô bé nghe xong thì bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm vẫn không mấy vui vẻ.

Nhưng bé cũng không tiếp tục nói về ba nữa.

Đi khoảng một tiếng, cuối cùng hai mẹ con cũng đến nơi.

Vì xuất phát muộn nên lúc đến thôn trang non xanh nước biếc kia, các bạn nhỏ và phụ huynh trong nhà đều đã đến đủ.

”Bạn học Hoắc Nhược Nhược, sao con đến muộn vậy? Tất cả mọi người đều bắt đầu nhận nhiệm vụ rồi đó.”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ ôm con gái chạy vội đến bãi cỏ tập hợp, nhìn thấy một phụ huynh cũng mang theo con gái như mình hỏi thì lập tức đặt đứa nhỏ xuống.

”Vậy sao, trên đường đến đây chúng tôi bị kẹt xe nên đến muộn.”

”Hóa ra là vậy, vậy bây giờ cô đi tìm giáo viên đi, nhiệm vụ ngày hôm nay rất nhiều, có cấy lúa, hái quả, còn có hỗ trợ các bác nông dân gieo các loại hạt nữa, xem họ có còn nhiệm vụ nào nữa không.”

Vị phụ huynh này rất tốt, sau khi thấy mẹ con Ôn Hủ Hủ đến muộn thì giải thích lại một lần cho cô.

Hóa ra lần chơi xuân lần này là hoạt động của ba mẹ và con cái, là cơ hội để bọn nhỏ được hoạt động.

Ôn Hủ Hủ đi theo vị phụ huynh này tìm giáo viên.

Tiểu Nhược Nhược nắm tay mẹ, vừa đi vừa nói chuyện với bạn nhỏ bên cạnh: ”Tiểu Mạt Lỵ, cậu có thấy anh của tớ không? Hai anh ấy đến trước.”

”Thấy nha, hai anh ấy đang cấy lúa với ba cậu đó.”

Tiểu Mạt Lỵ cũng vô cùng nhiệt tình nói cho bạn mình.
 
Chương 630


Chương 630

Cấy lúa?

Trong đầu Ôn Hủ Hủ hiện lên một hình ảnh, cô không nhịn được mà rùng mình.

Người đàn ông sống an nhàn sung sướng kia làm được chuyện này sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ và nhà Tiểu Mạt Lỵ lấy được nhiệm vụ hái quả, hóa ra đây cũng là nhiệm vụ ngẫu nhiên, sau khi mọi người làm xong nhiệm vụ sẽ giao thành quả lại cho các bác nông dân, sau đó có thể đến nhà họ đổi đồ ăn xem như bữa trưa.

Nhà trẻ này thật sáng tạo.

Mẹ con Ôn Hủ Hủ mang theo rổ đi về phía vườn trái cây, vì chưa từng tham gia hoạt động như thế này nên Tiểu Nhược Nhược rất hưng phấn, trên đường đi cô bé và bạn mình vẫn luôn hoạt bát không ngừng nghỉ.

Sau đó hai người thấy anh trai trên ruộng bậc thang cách đó không xa.

”Anh! Anh ơi! Em ở đây này!”

Cô bé vui vẻ kêu to, vì để hai anh thấy mình còn dùng sức vẫy bàn tay nhỏ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô cũng nhìn thấy, đúng như cô dự đoán, hình ảnh kia đúng là khó nói thành lời.

Đó là cấy lúa sao?

Không phải chứ, bốn người đồng loạt đứng trên bờ, người đàn ông mặc âu phục đi giày da, người phụ nữ thì sao? Ăn mặc vô cùng thời trang, thậm chí còn đang đi đôi giày cao gót đế nhọn dài mảnh.

Hai đứa nhỏ thì ngược lại, vì tự tay Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đồ cho chúng.

Giày thể thao, mũ lưỡi trai, còn cả quần sooc chống bẩn, nhìn là biết đến để tham gia lao động.

”Mẹ Nhược Nhược, đó là bạn cô sao? Sao họ lại mặc như vậy? Vậy thì sao mà lao động được?” Mẹ Mạt Lỵ cũng đi đến, cô ấy thấy vậy thì không khỏi thắc mắc.

Ôn Hủ Hủ cười cười.

Làm việc gì? Đến làm con khỉ để người ta nhìn ngó không phải tốt hơn sao?

Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì, cô nắm tay con gái, chuẩn bị đi đến vườn trái cây.

Nhưng đúng lúc này người ở bên ruộng bậc thang đã thấy cô vì tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Nhược Nhược, Lạc Du lập tức gọi các cô lại.

”Ôn Hủ Hủ, cô đợi chút, cô đi đâu vậy?”

”Con với mẹ đi hái hoa quả nha dì Lạc.”

”Hả? Hai người may mắn vậy, hái hoa quả sao?”

Ánh mắt Lạc Du sáng lên.

Sau đó cô ta căn bản không quan tâm đến Hoắc Tư Tước ở phía sau, lập tức chạy đến chỗ Ôn Hủ Hủ trên đôi giày cao gót kia của mình.

Ôn Hủ Hủ không hiểu cô ta định làm gì.

Mãi đến khi đến trước mặt cô, cô ta lập tức cướp lấy rổ trong tay Ôn Hủ Hủ: ”Ôn Hủ Hủ, tôi thay cô đi hái hoa quả, cô giúp tôi đi cấy lúa.”

Ôn Hủ Hủ bị chọc tức: ”Cô bị bệnh à? Tại sao tôi phải đổi với cô?”

Lạc Du hùng hồn nói: ”Dựa vào việc tôi cứu con cô đó, cô đổi với tôi một chút thì sao? Cô có hiểu không? Nếu lúc trước tôi không mang con cô từ bệnh viện về thì nó đã sớm mất mạng rồi!”
 
Chương 631


Chương 631

Một câu đã khiến Ôn Hủ Hủ không nói được gì.

Kết quả cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia cướp rổ đựng hoa quả và con gái của mình đi.

Người này bị làm sao vậy!

Ôn Hủ Hủ đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng bên ruộng, sau khi thấy Lạc Du bỏ chạy, sắc mặt hắn cũng khá khó coi, cách rất xa cũng cảm nhận được hàn khí lạnh thấu xương.

Vậy cô có nên qua không?

Ôn Hủ Hủ mâu thuẫn một lúc.

Cuối cùng cô vẫn chọn đi xuống ruộng bậc thang.

Cô cũng không muốn, nhưng sau khi nghe nếu nhiệm vụ thất bại thì trưa sẽ không có cơm ăn, cô không muốn hai đứa bé nhà mình đói bụng.

Ôn Hủ Hủ đi đến trước mặt người đàn ông.

”Mẹ…”

Hai đứa nhóc thấy cô thì vô cùng vui vẻ, xông đến ôm lấy cô.

Ôn Hủ Hủ xoa đầu hai đứa nhỏ, liếc nhìn người đàn ông phía trước, lúc đầu cô định nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt hung ác muốn giết người của hắn…

Cô trực tiếp bỏ qua người này, mang hai con trai xuống ruộng.

”Bảo bối, chúng ta cùng cấy nha, Mặc Mặc, con đi bên cạnh mẹ, Dận Dận không cần xuống, nước ở đây lạnh, con đưa lúa cho mẹ được không?”

”Được ạ, mẹ.”

Hai đứa nhỏ nghe mẹ sắp xếp thì vô cùng vui vẻ.

Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh trầm mặt nhìn.

Chuyện đột nhiên nằm ngoài kiểm soát của bản thân khiến hắn vô cùng khó chịu, hắn vốn muốn đả kích người phụ nữ này thật mạnh, để cô biết từ nay trở đi cô không còn quan trọng với Hoắc Tư Tước hắn nữa.

Cô đã không còn bất cứ tư cách gì để tham gia vào chuyện của Hoắc gia nữa.

Càng không có bất kì cơ hội nào trong cuộc sống của hắn và mấy đứa nhỏ, vị trí của cô sẽ bị người khác thay thế, cô đã từng có tất cả mọi thứ, từ đây sẽ không còn liên quan đến cô nữa.

Nhưng bây giờ thì sao?

Hai mắt hắn đỏ bừng như muốn nhỏ máu.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, người phụ nữ đi đến đây không chùn bước, mặc dù phân công công việc cho hai đứa nhỏ rất rõ ràng nhưng cô cũng không biết làm.

Cô vụng về học theo những phụ huynh bên cạnh cấy lúa xuống ruộng nhưng chưa được bao lâu cây lúa đã nổi lềnh bềnh lên.

“Mẹ, sao trồng rồi mà nó vẫn nổi lên vậy?”

Mặc Bảo đi theo cô thấy vậy thì mở to đôi mắt tròn trịa của mình, bé vô cùng khó tin nhìn những cây lúa trước mặt.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thành thật thừa nhận với con trai: ”Có thể do mẹ chưa học được, con chờ một chút, mẹ sang hỏi chú bên kia.”

Sau đó cô chuẩn bị qua trưng cầu ý kiến một vị phụ huynh khác đang cấy lúa cách đó không xa.
 
Chương 632


Chương 632

Vị phụ huynh kia thấy cô đến thì vô cùng nhiệt tình, vì lúc trước đã thấy Lạc Du ăn mặc gọn gàng sạch sẽ xinh đẹp nên không nghĩ rằng Ôn Hủ Hủ là mẹ mấy đứa nhỏ.

”Làm như thế này, đây là ruộng lúa nên ở rất có sức nổi, lúc chúng ta cắm xuống cần cầm đúng gốc lúa rồi dùng sức một chút.”

”Dùng sức một chút? Nhiều sức không?”

”Ít nhất ngón tay của cô phải chạm đến vị trí này.” Vị phụ huynh này hướng tay về phía tay Ôn Hủ Hủ định thực hành nên dùng lực mạnh đến đâu.

Thấy cảnh này, người đàn ông đứng trên ruộng không nhịn được nữa mà quát lớn: ”Ôn Hủ Hủ, cô lăn về đây cho tôi! Cấy lúa mà cũng không biết, cô là heo sao?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một lúc lâu sau cô chỉ có thể lúng túng cười nói với vị phụ huynh kia: ”Thật xin lỗi, tính ba đứa nhỏ không tốt lắm.”

Vị phụ huynh kia vô cùng ngạc nhiên.

Ba đứa nhỏ? Không phải cô không có quan hệ gì với hắn sao? Sao còn mắng cô như vậy?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn quay về dưới ánh mắt phức tạp của vị phụ huynh kia, vừa về đến nơi cô cũng nổi giận, đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông kia.

”Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy? Bản thân mình không làm việc thì thôi đi, còn đứng đây cáu giận nữa, anh muốn mấy đứa nhỏ không có đồ ăn trưa sao?”

”Tôi tức giận? Là do cô ngốc, ngay cả chút việc nhỏ đó cũng không biết còn không biết xấu hổ đi hỏi người khác sao?”

Người đàn ông không chỉ không suy nghĩ lại việc mình làm mà còn phách lối hơn cả Ôn Hủ Hủ, lời nói ra cũng vô cùng khắc nghiệt.

Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cô trực tiếp ném cây lúa trong tay xuống trước mặt hắn: ”Anh thông minh thế thì anh làm đi? Một người đàn ông ở chỗ này tức giận thì có ích gì, có bản lĩnh thì xuống làm đi!”

Lời này của Ôn Hủ Hủ chắc chắn là vô ích.

Vì tên đàn ông chó này thật sự quá đáng ăn đòn.

Điều khiến cô bất ngờ là cô vừa nói xong, người đàn ông đứng trên bờ thật sự cởi giày ra để lộ phần chân dài trắng cứng cáp của mình ra.

Ôn Hủ Hủ há to miệng.

Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn ba.

Ba thật sự muốn xuống sao?

Đây đúng là chuyện hiếm có nha, vừa rồi ba đứng với dì Lạc trên này ghét bỏ nhìn xuống dưới ruộng một lúc lâu, còn bị cả những chú dì kia chế giễu một lúc lâu nữa.

Bây giờ muốn xuống thật sao?

Hai bạn nhỏ lập tức lùi sang một bên, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh ba xuống ruộng.

Ôn Hủ Hủ đứng một bên, cuối cùng cũng thấy người đàn ông cao cao tại thượng này bước chân xuống ruộng.

”Bùm…”

Vừa bước vào đã thấy sự chênh lệch giữa nước ruộng đục ngầu và làn da trắng nõn sạch sẽ của người kia.
 
Chương 633


Chương 633

Mà người đàn ông kia, không ngoài dự đoán, hàng lông mày lập tức nhíu chặt, hắn không thể kìm chế được mà lạnh lùng hừ một tiếng thể hiện sự ghét bỏ từ tận đáy lòng.

Thằng nhãi này vốn có bệnh sạch sẽ, bây giờ xuống đây đúng là làm khó hắn.

Cơn tức của Ôn Hủ Hủ bắt đầu nguôi đi.

”Được rồi được rồi, tôi nói đùa với anh mà thôi, anh lên đi, để tôi xuống.” Sau đó cô lại nhặt những cây lúa trước mặt hắn lên chuẩn bị xuống ruộng.

Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn chính là người đàn ông này chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó trực tiếp đi xuống.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

”Hoan hô, cuối cùng ba cũng xuống rồi, ba, chúng ta cùng nhau cấy lúa được không?”

Mặc Bảo vui vẻ vỗ tay.

Hoắc Dận cũng rất vui, cậu tự mình ngồi xổm xuống nhặt một chồng lúa lên đưa cho ba: ”Ba, cho ba.”

Hoắc Tư Tước nhận lấy, giờ phút này người đàn ông hô mưa gọi gió ở Thượng Hải lần đầu tiên cảm nhận được tâm trạng vui vẻ khi được khen ngợi.

Đúng là gặp quỷ.

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ cũng tốt hơn.

Cô không dám khen người đàn ông này, nếu không người chết vì sĩ diện như hắn không biết sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.

Ôn Hủ Hủ cũng đi xuống, cô đang định cầm lúa dạy người đàn ông này thì phát hiện dù lúc nãy tên nhãi này chỉ đứng trên bờ quan sát thôi cũng đã học được cách cấy, cây lúa đầu tiên hắn cấy xuống vững vàng đứng đó.

“Ba, ba lợi hại quá! Ba cấy nó đứng thẳng rồi kìa!” Mặc Bảo thấy vậy thì không chút keo kiệt khen ba.

Hoắc Tư Tước càng kiêu ngạo hơn.

”Con cho rằng ba là mẹ con sao? Ngốc như heo vậy!”

”…”

Ôn Hủ Hủ thiếu chút nữa đã ném cây lúa đang cầm trên tay vào mặt tên chó này!

Vênh mặt vênh mũi đúng không, không ép cô thì hắn chết à?

Ôn Hủ Hủ nhịn.

Nhưng đúng là người đàn ông này rất thông minh, cho dù bắt đầu sau nhưng hắn đã nắm vững được kĩ thuật, từng cây lúa được cấy xuống vô cùng vững vàng.

Ngược lại Ôn Hủ Hủ lại luôn làm nổi lúa lên, không biết có phải vì tay phụ nữ nhỏ hơn hay không.

”Cô đi ra, qua bên kia đưa lúa với con trai đi.”

Hoắc Tư Tước thấy vậy thì chán ghét lấy lúa trong tay cô đi, sau đó lại đuổi cô ra ngoài.

Tài nghệ của Ôn Hủ Hủ không bằng người ta nên chỉ có thể ngoan ngoãn đến chỗ con trai.

Những phụ huynh trong ruộng lúa thấy vậy thì không khỏi bàn tán: ”Gia đình anh em sinh đôi này làm rất nhanh, sau khi người ba xuống làm tốt hơn mẹ nhiều.”

”Mẹ? Người phụ nữ này là mẹ sao? Không phải là người đứng cùng anh ta trên bờ ban nãy sao? Cô gái đó không phải mẹ đứa nhỏ sao?”

”Dĩ nhiên không phải rồi, cô không nhìn ra sao? Người kia đâu có được ba đứa nhỏ quan tâm thế này đâu? Nhìn mà xem, anh ấy không cho cô ấy cấy lụa, việc bẩn nhất khổ nhất cũng để bản thân làm, để cô ấy lên chia lúa thôi đấy.”
 
Chương 634


Chương 634

Trong nhóm phụ huynh vẫn có một số người tinh mắt.

Mọi người nghe xong mới hiểu ra.

Đúng lúc này Lạc Du mang Tiểu Nhược Nhược hái quả hoàn thành nhiệm vụ quay về.

Cô ta mang theo một rổ đầy hoa quả, vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh dưới ruộng và những tiếng bàn tán của nhóm phụ huynh, nụ cười trên mặt cô ta dần biến mất.

Đó là một cảm giác rất kì lạ.

Đã nhiều năm như vậy cô ta vẫn vô cùng hưởng thụ quan hệ bệnh nhân giữa mình và Hoắc Tư Tước, đúng vậy, trong lòng cô ta chính là quan hệ bệnh nhân, một bệnh nhân được cô ta trị liệu chăm sóc rất nhiều năm.

Nhưng bây giờ khi thấy cảnh này cô ta có chút không thoải mái.

Giống như một thứ vốn dĩ thuộc về cô ta đột nhiên bị người khác cướp đi mất vậy, tâm trạng này giống với khi người phụ nữ Ôn Hủ Hủ này đến nhà cô ta tìm Hoắc Tư Tước.

Tâm trạng lúc này và khi đó giống nhau như đúc.

Ánh mắt Lạc Du lạnh đi…

*

Cuối cùng mấy người Ôn Hủ Hủ cũng cấy xong lúa trước giờ ăn trưa một chút.

”Oa, cuối cùng cũng cấy xong, mẹ, bây giờ chúng ta có thể ăn cơm rồi sao?”

Hai đứa nhỏ thấy cuối cùng cũng làm xong thì vô cùng vui vẻ, hai bé vội vàng hỏi mẹ có phải bây giờ sẽ có cơm ăn không.

Làm muộn như vậy, hai đứa nhỏ đúng là rất đói bụng.

Trước tiên Ôn Hủ Hủ bế Mặc Bảo từ trong ruộng ra: ”Đương nhiên rồi, lát nữa chúng ta cầm thẻ hoàn thành nhiệm vụ đến tìm chủ nhân miếng ruộng là được, mẹ rửa sạch cho các con trước.”

Sau đó cô ôm đứa nhỏ đến một dòng suối gần đó.

Hoắc Tư Tước thấy vậy cũng mang đứa lớn đi theo.

”Ba, con không cần rửa, con không bẩn, ba rửa đi.” Hoắc Dận đứng bên cạnh sông, cậu thấy hai đùi cha dính đầy bùn, ngay cả trên quần cũng có không ít thì giục.

Hoắc Tư Tước chắc chắn phải rửa.

Nhưng hắn nhìn qua quần, tất và giày vừa bẩn vừa ướt, đôi mày lạnh lùng lại xuất hiện sự chán ghét.

”Anh sao vậy? Không muốn mặc cái này sao?”

Ôn Hủ Hủ đang rửa sạch cho con trai quay đầu lại thấy thế thì hỏi một câu.

Sắc mặt Hoắc Tư Tước càng kém hơn, hắn nhìn cô: ”Cô muốn mặc lại sao?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Đương nhiên là muốn rồi, không phải vừa rồi cô mới rửa sạch sẽ rồi đi lại tất và giày đấy sao?

Nhưng cô không nói ra vì cô biết người đàn ông trước mắt này không phải người bình thường, từ nhỏ hắn đã là thái tử gia ăn sung mặc sướng, đâu có khi nào phải chịu cảnh lôi thôi như thế này?

Ôn Hủ Hủ hít một hơi rồi nói: ”Được rồi, anh ngồi xuống đi, tôi giúp anh rửa sạch trước rồi đi lại đôi tất này, khi nào vào thôn xem có hàng tạp hóa không rồi mua đôi mới, được không?”

Cô dỗ dành hắn như dỗ mấy đứa nhỏ.
 
Chương 635


Chương 635

Cũng may sau khi người đàn ông thấy cô lấy tất đi một lần trong túi ra thì ngồi xuống tảng đá cạnh dòng suối.

”Vì sao cô lại mang theo thứ này?”

Nước suối lạnh buốt chảy qua chân hắn, cô gái ngồi xuống, đôi tay mềm mại tinh tế nắm lấy chân hắn, giúp hắn rửa sạch vết bẩn trên chân.

Đột nhiên đáy lòng hắn như bị thứ gì đó chọc vào.

Tê dại gần như khó có thể cản lại.

”Không phải là chuyện nên làm sao? Cày bừa vụ xuân mà, chắc chắn mấy đứa nhỏ sẽ nghịch bẩn đồ, tôi chuẩn bị trước cho chúng.”

Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu không để ý lắm mà trả lời một câu, lòng bàn tay mềm mại thì cẩn thận rửa vết bẩn trên chân cho người đàn ông.

Cô biết hắn thích sạch sẽ nên cố ý rửa thật cẩn thận.

Hơi thở của Hoắc Tư Tước như ngừng lại.

Người phụ nữ đáng chết này.

Hắn nhanh chóng chuyển sự chú ý ra chỗ khác.

Nên làm?

Hắn không làm những việc này, mặc dù hắn nuôi Hoắc Dận lớn nhưng những việc trong sinh hoạt vẫn giao cho người hầu trong nhà, những điều cô nói hắn chưa từng làm qua.

Vậy năm năm qua, những chuyện mà cô làm cho hai đứa nhỏ đều là kinh nghiệm của bản thân sao?

Nhưng trước khi sinh mấy đứa nhỏ cô cũng từng là thiên kim tiểu thư mười ngón không dính nước xuân, một mình cô mang hai đứa nhỏ sống ở nước ngoài, cũng không có ai dạy cô, để có thể làm những điều này chắc chắn còn khó hơn những người mẹ bình thường gấp mấy lần.

Hoắc Tư Tước im lặng, bức tường băng vừa dựng lên trong lòng dường như có dấu hiệu tan chảy…

”Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Không phải chứ? Cô còn rửa chân cho anh ta? Không phải cô xem anh ta là con nít đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, người đàn ông này cũng không ngốc!”

Lúc bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng trở nên bình thường thì Lạc Du đột nhiên xuất hiện.

Cô ta cầm theo rổ trái cây, khiếp sợ đứng trên bờ nhìn hai người, lời nói ra cũng không chút nể nang.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi.

”Lạc Du, cô nói gì vậy? Tôi…”

Cô còn chưa nói hết câu, đôi chân đang được cô rửa dưới dòng suối đã thu về.

Hắn như bị vật gì chọc phải, ngũ quan tuấn mỹ lập tức lạnh đi, sau khi giật mình thu chân lại thì đứng lên đi ra khỏi dòng suối để lên bờ.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hơn: ”Hoắc Tư Tước, anh đừng nghe cô ta nói linh tinh, tôi không có ý này.”

”Vậy cô có ý gì? Tôi đúng là quên mất Ôn tiểu thư ngày trước vì để giành lại con mà không gì không làm được, không phải sao? Lần này cô đổi cách khác sao?”

Một giây này bầu không khí lại như đóng băng.

Thái độ người đàn ông như bị ai đó chọc trúng, cho dù là vẻ mặt hay lời nói ra cũng lạnh lùng hơn tất cả thời khắc nào lúc trước.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ không nói gì nữa.

Vì cô biết lúc này cô có nói gì cũng không đúng.
 
Chương 636


Chương 636

Hai đứa nhỏ đứng bên cạnh thấy ba và mẹ lại lần nữa cãi nhau từ khi Lạc Du xuất hiện thì lập tức bùng nổ.

”Dì Lạc, dì đừng nói lung tung, mẹ tôi như vậy khi nào? Mẹ tôi thấy ba không muốn đi tất giày bẩn nên mới rửa cho ba để ba đi giày.”

”Ha, ngây thơ, tất giày bẩn thì sao, về lấy đôi khác cho anh ấy không phải là được rồi sao, dì mang cho anh ấy nhiều như vậy, chỗ đậu xe cũng cách không xa, vậy mà còn phải ngồi xuống rửa chân cho người ta à?”

Lạc Du không khách khí trả lời.

Lời vừa dứt, không chỉ hai đứa bé bị chọc tức đến mức đỏ bừng mặt mà ngay cả Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên mặt đất cũng không lên tiếng.

Hóa ra cô ta đã chuẩn bị giúp hắn.

Được rồi, cứ vậy đi, cô ta nói thế nào cũng được.

Ôn Hủ Hủ không muốn giải thích thêm điều gì nữa, cô đứng lên, đôi mắt lạnh ngắt như tro tàn của ngọn lửa bị dập tắt nhìn về phía con gái ở đối diện: ”Nhược Nhược, đến đây, mẹ mang con về.”

Tiểu Nhược Nhược: ”…”

Dường như lúc này cô bé cũng cảm nhận được sự buồn bã của mẹ, hai cánh tay mũm mĩm giang rộng, bé chạy đến nhào vào ngực mẹ.

Sau đó hai mẹ con mang rổ hoa quả rời đi.

Hoắc Dận và Mặc Bảo đang tức giận sau khi trừng mắt nhìn ba và người dì đáng ghét kia thì cũng không quan tâm nữa mà nắm tay nhau đi sau lưng mẹ.

Đúng là con sâu làm rầu nồi canh.

Xem ra bọn họ phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ tên Lạc Du này đi mới được.

Hai đứa nhỏ bắt đầu suy nghĩ kế hoạch trên đường trở về.

*

Trưa hôm nay Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến nhà một hộ nông dân ăn cơm với mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.

”Mẹ Nhược Nhược, chiều nay chúng ta đi với nhau đi, Tiểu Mạt Lỵ nhà tôi không thích cô gái họ Lạc kia cho lắm, trưa còn khóc mấy lần nữa.”

Lúc ăn cơm xong, sau khi cho hai đứa nhỏ đi chơi rồi ngồi xuống bên cạnh Ôn Hủ Hủ, mẹ Tiểu Mạt Lỵ ngượng ngùng nói.

Hả?

Ôn Hủ Hủ hơi ngạc nhiên.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến tính cách kì quái của người phụ nữ kia, tâm trạng lập tức trở lại bình thường.

”Được, buổi chiều cô ta sẽ không sang đây đâu, đúng rồi, nhiệm vụ của chúng ta chiều nay là gì vậy?”

”Nghe nói là nhổ cỏ, cái này rất dễ làm, hai đứa bé nhà chúng ta đều có thể làm được.” Mẹ Tiểu Mạt Lỵ nhanh chóng lấy thẻ nhiệm vụ ra cho Ôn Hủ Hủ xem.

Đúng là nhiệm vụ nhổ cỏ khá nhẹ nhàng.

Sau khi ăn xong cơm trưa, hai người họ mang theo hai đứa nhỏ đi làm nhiệm vụ, nghe nói trong nhiệm vụ này, nếu như mọi người có hái được cây gì cũng đều có thể mang về nhà.

Mẹ Tiểu Mạt Lỵ kích động.
 
Chương 637


 

Chương 637

”Không biết chỗ chúng ta có cây gì nhỉ? Nếu có cây hương thung thì tốt.”

”Cây hương thung? Đó là gì vậy?”

Dù sao Ôn Hủ Hủ cũng chưa từng về nông thôn sống, cô nghe vậy thì khó hiểu hỏi.

Kết quả mẹ Tiểu Mạt Lỵ càng hưng phấn hơn, cô ấy vừa đi vừa miêu tả một cách sống động cho Ôn Hủ Hủ nghe, miêu tả thứ kia thành mỹ vị nhân gian khó gặp.

Ăn ngon như vậy sao?

Ôn Hủ Hủ có chút tò mò.

Mãi đến khi hai mẹ con cô đi theo mẹ con họ lên đỉnh núi, thấy chồi non màu đỏ sậm được mẹ Tiểu Mạt Lỵ bẻ ra từ thân cây trụi lủi.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng hiểu rõ.

Đây là không phải là mầm xuân trong thuốc đông y sao? Có thể trị các loại cảm lạnh tiêu chảy, trước cô cũng thường dự trữ trong nhà để đề phòng đứa nhỏ ốm.

Ôn Hủ Hủ quyết định làm xong việc sẽ hái một chút về để dự phòng.

Nhưng mẹ Tiểu Mạt Lỵ lại vô cùng quan tâm thứ này, lúc đầu vẫn còn nghe thấy tiếng, một lúc sau, khi Ôn Hủ Hủ đang nhổ cỏ thì Nhược Nhược chạy đến nói không thấy dì và Tiểu Mạt Lỵ nữa.

”Không thấy? Hai người họ đi đâu rồi?”

”Con không biết, dì mang Tiểu Mạt Lỵ đi hướng kia, nói là muốn hái chồi mầm non.”

Tiểu Nhược Nhược dùng giọng nói ngọt ngào kể lại cho mẹ nghe.

Người này thật là…

Ôn Hủ Hủ nhìn mặt trời dần ngả về phía tây, nhớ đến lời cô giáo nói phải quay về nơi tập trung sớm thì có chút sốt ruột.

”Vậy chúng ta đi tìm hai người họ, nếu không sẽ không kịp tập trung với mọi người.”

”Được, mẹ.” Tiểu Nhược Nhược ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, sau đó hai mẹ con bắt đầu đi tìm mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.

Khoảng mười phút sau hai mẹ con càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ con Tiểu Mạt Lỵ, cũng không biết họ chạy đi đâu rồi?

”Mẹ, chúng ta đừng đi về phía trước nữa, Nhược Nhược sợ.”

Đứa nhỏ thường có cảm giác thiếu an toàn khi phải đối mặt với hoàn cảnh mới, thấy con đường nhỏ phía trước không có bóng người, bé không muốn đi.

Ôn Hủ Hủ cũng không muốn, nhưng đến giờ vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia, nếu như xảy ra chuyện thì sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ bế con gái lên, sau đó kiên trì đi vào bên trong.

”Mẹ Tiểu Mạt Lỵ? Tiểu Mạt Lỵ? Hai người có đây không?”

”…”

Không có âm thanh, sắc trời lờ mờ tối bao trùm đỉnh núi, xung quanh yên lặng khiến người ta tê cả da đầu, ngay cả mồ hôi lạnh cũng chảy xuống.

Ôn Hủ Hủ không dám đi tiếp về phía trước.

Cô quyết định về trước rồi nói mọi người đi tìm hai mẹ con Tiểu Mạt Lỵ.

Nhưng lúc cô ôm đứa nhỏ xoay người lại thì đột nhiên có một con rắn to bằng tay con nít xông ra từ bụi cỏ ven dường, cô bị dọa sợ đến mức hét lên, ôm chặt đứa nhỏ trong lòng rồi lăn xuống con đường vừa đi ban nãy.
 
Chương 638


Chương 638

”A…”

*

Nhiệm vụ chiều nay của Hoắc Tư Tước và hai đứa nhỏ là bón phân cho những nông dân kia.

Nhiệm vụ này rất đơn giản, cũng không bẩn.

Nhưng buổi chiều hôm đó đội của họ rất ngột ngạt, không ai muốn nói nhiều thêm một câu, càng không có ai có vẻ mặt tốt.

Bao gồm cả hai đứa nhỏ.

Lạc Du thấy vậy thì điều tiết bầu không khí: ”Tiểu Mặc Mặc, con nói xem xế chiều nay chúng ta sẽ mang thứ gì về? Nghe nói những cây hái được buổi chiều sẽ được mang về đó.”

Mặc Bảo lạnh lùng nhìn cô ta.

Lạc Du: ”…”

Vẻ mặt cô ta trở nên cứng đờ, cô ta không khỏi ngượng ngùng nhìn về phía đứa nhỏ còn lại.

Nhưng Hoắc Dận còn quá hơn, cậu trực tiếp tránh xa sang chỗ khác.

”Ba, bọn con muốn đi tìm mẹ và em.” Hoắc Dận đi đến trước mặt ba, gọn gàng dứt khoát đưa ra yêu cầu của mình.

Chiều nay Hoắc Tư Tước không phải làm việc.

Rõ ràng hắn đến đây để cùng mấy đứa nhỏ tham gia cày bừa vụ xuân nhưng hắn vẫn đứng bên kia cầm điện thoại lên nhìn, không còn chút tích cực nào như buổi sáng.

Nghe con trai nói muốn đi tìm mẹ, người đàn ông dời ánh mắt không có độ ấm ra khỏi màn hình điện thoại.

”Không được!”

”Vì sao lại không được? Nhiệm vụ của chúng ta xong rồi, bây giờ có thể quay về, nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình của mẹ và em thế nào mà? Nếu họ không làm xong thì sao?”

Mặc Bảo thấy thái độ của ba như vậy thì nhanh chóng chạy đến hỗ trợ anh.

Nhưng hai đứa nhỏ đã phải thất vọng rồi, người ba này của chúng không nhún nhường chút nào.

Hắn không chỉ không cho hai đứa bé đi tìm mẹ và em mà ngược lại sau khi xong việc đã trực tiếp để Lạc Du ra tay bế hai đứa nhỏ đi.

Sau đó họ nhanh chóng rời khỏi thôn trang này về nhà.

Ba thối, kiểu gì ba cũng hối hận cho xem!

Ôn Hủ Hủ ở đó đến gần một tiếng mới được mẹ con Mạt Lỵ mang người đến tìm, họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc nên vội vàng chạy tới.

Lúc đó mới phát hiện hai mẹ con họ rơi xuống chân núi.

”Mẹ Nhược Nhược, hai người không sao chứ? Đứa nhỏ sao rồi?”

Sau khi cứu hai mẹ con lên, mẹ Mạt Lỵ nghe nói hai người vì đi tìm mình nên mới không cẩn thận ngã xuống thì không khỏi áy náy.

Cũng may mẹ con Ôn Hủ Hủ không có gì đáng lo ngại.

”Không sao, đứa nhỏ hơi sợ chút mà thôi, trầy xước chút da thôi mà, không sao.” Ôn Hủ Hủ có chút mệt mỏi an ủi cô ấy.

Mọi người nghe xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
 
Chương 639


Chương 639

Trước khi tìm được mẹ con họ đã có nhiều nhà về trước.

Hai mẹ con Mạt Lỵ cũng chuẩn bị ra về.

”Mẹ Nhược Nhược, chúng ta về chứ? Nhân lúc trời chưa tối thì mau về thôi.”

”…Họ về hết rồi sao? Nhà Hoắc Dận và Hoắc Kỳ Mặc về rồi sao?” Ôn Hủ Hủ đột nhiên xuất hiện chút hi vọng, cô làm như vô tình hỏi.

Kết quả lại khiến cả người cô như rơi vào hầm băng, mẹ Mạt Lỵ nói với cô rằng nhà kia đã về từ sớm.

Thậm chí giáo viên còn chưa tuyên bố kết thúc chuyến đi chơi xuân này họ đã mang theo đứa nhỏ đi về.

Vội vàng như vậy sao?

Là vì muốn bỏ rơi mẹ con cô sao?

Vậy thì làm theo nguyện vọng của hắn đi.

Ôn Hủ Hủ nhìn Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, cô chỉ cười khổ nói: ”Tôi thấy tôi vẫn nên ở lại đây nghỉ một buổi tối thì hơn, đứa nhỏ bị thương nhẹ, hơn nữa còn bị dọa sợ, đi đường xa cũng không tốt cho con bé.”

”Vậy sao…”

Mẹ Mạt Lỵ hơi do dự.

Cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý nói với bên phía nhà trẻ một tiếng giúp Ôn Hủ Hủ rồi mới rời đi.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ và đứa nhỏ ở lại nơi này.

Buổi tối ở nông thôn vô cùng yên tĩnh, sau khi ăn tối xong, Ôn Hủ Hủ và con gái nằm trong phòng của một nhà dân, vì quá yên lặng nên cô không thể ngủ được.

Có quá nhiều thứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô đang nghĩ đến chuyện ban ngày.

Những chuyện kia, thật ra đều là những gì cô muốn, Hoắc Tư Tước không yêu cô, thậm chí còn chán ghét cô, điều này chứng minh mối quan hệ của họ không thể sửa chữa được nữa.

Như vậy thì sao cô lại không hài lòng?

Nhưng cô thật sự rất khó chịu.

Cô nằm trên giường nghe tiếng ếch kêu không ngừng bên ngoài, cảm thấy trước ngực như có một tảng đá đè xuống khiến cô rất đau, cũng rất khó chịu.

Vì sao cô lại như vậy?

Chẳng lẽ trái tim cô vẫn chưa thể cứng rắn được sao? Cô đã quên mất Hoắc gia nhà bọn họ hại mình thành gì rồi sao?

Một lúc lâu sau Ôn Hủ Hủ vẫn nằm trằn trọc trên giường không ngủ được.

”Cộc cộc cộc!”

”Ôn tiểu thư, có người đến đón mẹ con cô nha.”

Đột nhiên chủ nhân ngôi nhà này gõ cửa nói có người đến đón hai mẹ con Ôn Hủ Hủ.

”Thời Khiêm? Sao lại là anh?”

Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ đi từ phòng ra, sau khi thấy rõ người không quản đêm khuya đến đón mình thì không khỏi sững sờ.

Kiều Thời Khiêm?

Sao có thể? Anh ta về lúc nào vậy? Hơn nữa còn tìm được nơi này?

”Ừm, anh cố ý về tìm em, Nancy, bên phố Wall có chút chuyện, anh không gọi được cho em nên đành phải bay về.”
 
Chương 640


Chương 640

Dáng vẻ Kiều Thời Khiêm mệt mỏi vì phải đi lại nhiều, anh ta vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ, anh ta giải thích, đôi mắt sau đôi kính vàng là ý cười ấm áp.

Lực chú ý của Ôn Hủ Hủ lập tức bị chuyển sang chuyện này.

”Xảy ra vấn đề? Chuyện gì vậy? Ôn Cận xảy ra chuyện gì sao?”

”Không có gì, là hạng mục gần nhất Lâm Ân để các em làm, chuyện này đã bị cục ngân hàng phố Wall để mắt, Lâm Ân nói em mau về xử lí, đừng để người ta bắt thóp.”

Để chứng minh lời mình là sự thật, Kiều Thời Khiêm còn cố ý mang một tập tài liệu đến.

Ôn Hủ Hủ thấy thế thì đâu còn tâm trí nghĩ chuyện khác, cô nhanh chóng cầm lên xem.

Người đàn ông Lâm Ân kia luôn làm một số chuyện không thể để lộ ra ngoài, chuyện này Ôn Hủ Hủ đã biết từ trước, cho nên khi Kiều Thời Khiêm nói những lời này cô đã vô cùng nghi ngờ.

Nhìn một lúc, quả nhiên cô thấy hạng mục mà mình làm trước khi quay về nước đều dính dáng đến giao dịch lừa đảo.

”Ông ta bị điên sao? Những thứ này không phải không nên tồn tại sao?”

”Đồ của Lâm Ân cũng không phải không thể tồn tại.” Kiều Thời Khiêm chỉ có thể thật lòng nói.

Ôn Hủ Hủ nghe xong sắc mặt lập tức khó coi.

Nếu như cô đàm phán xong hạng mục này với người khác, sản phẩm căn bản không tồn tại, tội danh này rất lớn, có khả năng còn sẽ bị pháp luật phạt.

Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức về phòng bế đứa nhỏ đang ngủ say ra.

”Đi thôi, ra sân bay.”

”Được.”

Kiều Thời Khiêm dịu dàng cười một tiếng sau đó mang hai mẹ con cô rời khỏi nơi này.

Đúng lúc đó, trên đường cao tốc, một chiếc xe Maybach màu trắng đang lao về nơi này với tốc độ vô cùng cao, chiếc xe như tên rời cung, người lái xe gần như đạp chân ga xuống mức cuối cùng.

Ba mươi phút sau, cuối cùng chiếc xe lại lần nữa đến thôn trang này.

”Rầm rầm rầm…”

Tính Hoắc Tư Tước không tốt, đặc biệt là lúc này, hắn có thể nhịn không đá văng cửa từng hộ gia đình này ra đã là tốt rồi.

Người dân nghe thấy tiếng đập cửa thì bị dọa đến mức ra khỏi chăn đi mở cửa.

”Sao đêm nay có nhiều người đến vậy? Anh là ai?”

”Hai người đó đâu?”

Người đàn ông khuôn mặt tái nhợt, sau khi thấy cánh cửa này mở ra, hắn không nói nhảm với chủ nhà mà lập tức đi vào phòng trong tìm.

Chủ nhà thấy dáng vẻ này của hắn thì lập tức hiểu vì sao hắn đến đây.

”Anh đang tìm hai mẹ con kia sao? Hai người đó có người đón đi rồi.”

”Ai?”

Hoắc Tư Tước dừng động tác, đôi mắt đỏ bừng nhìn người kia chằm chằm giống như muốn ăn thịt người.
 
Chương 641


Chương 641

Chủ nhà lập tức bị dọa không nói nên lời: ”Là…Là một người đàn ông có tuổi xấp xỉ anh, còn đeo kính nữa, anh ta đón hai mẹ con họ đi.”

Dây cung căng cứng trong lòng hắn dường như đứt phựt.

Hắn đứng đó, phải mấy giây sau mới tiếp nhận chuyện này.

Người đàn ông đeo kính có tuổi ngang hắn?

Ai?

Kiều Thời Khiêm?

Hắn lập tức nghĩ đến người đàn ông này, lửa giận như giếng phun trào khắp lồng ngực hắn.

Bọn họ liên lạc với nhau từ lúc nào? Cả đêm cô không về nhà có phải vì muốn ở lại đây chờ người đàn ông kia sao? Có phải bọn họ đã sớm liên hệ với nhau rồi không?

Hắn bị lửa giận làm mất lí trí, ngay cả tư duy cũng trở nên vô cùng cực đoan.

Chủ nhà run sợ nhìn hắn, căn bản không dám nói thêm nửa chữ, mãi đến một lúc lâu sau, người đàn ông này dùng giọng nói cực kì đáng sợ hỏi anh ta một câu: ”Bọn họ đi đâu?”

”Hình như… Hình như đi sân bay.”

Chủ nhà tê cả da đầu.

May mắn sau khi người này hỏi xong đã lập tức rời đi, hắn đóng cửa ”rầm” một tiếng.

Chỉ trong nháy mắt cả người và xe đều biến mất.

Người này thật đáng sợ!

Hai mẹ con kia không sao chứ?

*

Ôn Hủ Hủ mang theo con gái đến sân bay với Kiều Thời Khiêm.

Lúc đi trên đường Kiều Thời Khiêm có hỏi cô một câu có muốn mang đứa nhỏ về không?

Ôn Hủ Hủ từ chối.

”Nhược Nhược, ba biết con là con của ba không?”

”Không biết, ba chưa từng nói qua.”

”Vậy tại sao đến bây giờ con vẫn gọi ông ấy là ba?”

”Sau khi mẹ đi Nhược Nhược rất khó chịu nên ông ấy để Nhược Nhược gọi làm ba, mẹ, có phải ba không cần chúng ta nữa không? Ba không đến tìm chúng ta luôn.”

Tiểu Nhược Nhược ở trong xe đã tỉnh, nhìn xung quanh không phải là khung cảnh trong nhà quen thuộc thì lập tức cuộn trong ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều uất ức và khổ sở.

Chóp mũi Ôn Hủ Hủ chua chua.

Cô không biết nên giải thích với cô bé như thế nào.

Vì thật ra cô cũng muốn nói sự thật rằng bé là con ruột của hắn, nhưng vì sao hắn lại không đến đón hai người? Người hắn hận cũng là cô chứ không phải con của hắn.

Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ xuất hiện sự bi thương.

Nhưng nghĩ lại cũng tốt, ba đứa nhỏ, ít nhất cô vẫn có thể mang đi một.

”Nancy, bây giờ em và đứa nhỏ ở đây, anh đi làm thủ tục để lát lên máy bay.”
 
Chương 642


Chương 642

Sau khi ba người đến sân bay, Kiều Thời Khiêm để mẹ con Ôn Hủ Hủ ở sảnh chờ, anh ta đi đăng kí thủ tục.

Ôn Hủ Hủ gật nhẹ đầu, sau đó ôm con gái ngồi xuống.

Sân bay lúc nửa đêm không có ai, sân bay rộng lớn có thể chứa được mấy chục vạn người lúc này lại vô cùng vắng vẻ, Ôn Hủ Hủ ngồi đó có chút ngẩn người.

Cô đang nghĩ đến hai đứa nhỏ còn lại.

Lần này cô đột nhiên bỏ đi, hai đứa nhỏ có tức giận và đau buồn không?”

”Mẹ, Nhược Nhược đói, con muốn uống sữa.” Đột nhiên Tiểu Nhược Nhược đang nằm trong ngực cô kêu đói bụng muốn uống sữa.

Uống sữa?

Ở đây thì lấy sữa ở đâu chứ?

Ôn Hủ Hủ nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, cô bế bé đi qua.

”Bảo bối, bây giờ chúng ta không có sữa bột, chúng ta uống sữa bò được không? Bảo bối muốn uống loại nào?”

”Muốn uống cái này.”

Bánh bao nhỏ được đặt trước kệ hàng, ngón tay út nhỏ nhỏ chỉ về phía hộp sữa bò.

Ôn Hủ Hủ cười nhờ nhân viên lấy sữa lên, cô chuẩn bị đứng dậy đi trả tiền.

Nhưng đúng lúc này, trước mặt hai mẹ con đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hắn xuất hiện như gió lốc, sau khi thấy mẹ con các cô thì đưa tay ra, Tiểu Nhược Nhược lập tức bị hắn ôm vào trong ngực.

”Mẹ, mẹ!”

Tiểu Nhược Nhược bị dọa sợ, bé lập tức hét lên.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ cũng lập tức thay đổi.

Nhưng lúc cô vừa đứng lên, sau khi thấy rõ người cướp con gái, sắc mặt cô lập tức tái đi.

”Hoắc Tư Tước? Sao lại là anh?”

”Sao vậy? Không muốn thấy tôi đúng không? Tôi quấy rầy các người bỏ trốn sao?”

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước chỉ có thể dùng hai từ vặn vẹo để hình dung, hai mắt hắn đỏ như máu, ngũ quan dữ tợn, nhìn như dã thú bị chọc giận, ngang ngược đến đáng sợ!

Ôn Hủ Hủ bị dọa sợ, cô lập tức phủ nhận: ”Anh nói bậy bạ gì vậy? Ai bỏ trốn? Chúng tôi có việc gấp cần phải về nước Mỹ, anh đừng có mà ngậm máu phun người.”

”Tôi ngậm máu phun người? Ôn Hủ Hủ, cô cho rằng tôi mù sao? Nửa đêm anh ta bay đến tìm cô, cô nói với tôi là có chuyện gấp quay về nước Mỹ? Việc gì? Gấp về lên giường sao?”

Hắn càng nói càng quá đáng, lời nói ra sỉ nhục đến cực độ, nhìn hắn lúc này giống như một người điên.

Ôn Hủ Hủ tức đến run người.

”Hoắc Tư Tước, anh đúng là không nói lí lẽ!” Cô không muốn ầm ĩ với hắn, cô muốn lấy lại đứa bé rồi rời khỏi nơi quái quỷ này.

Nhưng tên chó này thấy cô muốn giành lại đứa nhỏ, hắn không quan tâm Nhược Nhược đang khóc lớn, một tay ôm đứa bé tránh người phụ nữ đang lao đến.
 
Chương 643


Chương 643

”Cô không có tư cách chạm vào con tôi!”

Cái gì?

Ôn Hủ Hủ lao đến hụt đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Con của hắn?

Hóa ra hắn biết đây là con hắn!

Vậy tại sao hắn lại mặc kệ mẹ con cô ở thôn trang? Lúc mẹ con cô ngã trên núi, hắn ở đâu? Bây giờ hắn có tư cách gì nói cô không đủ tư cách chạm vào con hắn?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nổi giận, cô nhìn hắn, cơ thể run lên: “Con của anh? Hóa ra anh đã sớm biết con bé là con mình rồi? Vậy chiều nay anh đi đâu? Anh có biết chiều nay con bé ngã suýt chết không?”

”…”

”Hoắc Tư Tước, anh căn bản không có bất kì tư cách gì để chỉ trích tôi, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế, xem như Ôn Hủ Hủ tôi thật sự cùng người đàn ông khác bỏ trốn thì cũng không liên quan đến anh!”

Trái tim Ôn Hủ Hủ như chìm trong hầm băng, lời nói cuối cùng vô cùng tàn nhẫn.

Dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được áp suất quanh người Hoắc Tư Tước lạnh đến mức đáng sợ, hắn nắm chặt tay, khớp xương vang lên tiếng răng rắc, hai mắt đỏ như máu xuất hiện sát khí tàn bạo đã lâu chưa xuất hiện.

”Rầm!”

Ôn Hủ Hủ đứng kia không có bất kì phòng bị nào bị hắn nhanh như chớp bóp chặt cổ áp lên tủ lạnh trong cửa hàng tiện lợi.

”Muốn bỏ trốn? Được, vậy cô biến thành người chết đi rồi nói tiếp, đồ của Hoắc Tư Tước tôi, trừ khi chết rồi mới có thể đến chỗ khác, nếu không thì đừng mong rời khỏi lòng bàn tay tôi.”

Hắn cúi đầu nói, một tay là đứa nhỏ đang khóc lớn, hắn lại gần thấp giọng cười như ma quỷ bên tai Ôn Hủ Hủ.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ như co lại.

Khi mấy ngón tay dùng sức, cô lập tức cảm thấy khó thở vô cùng.

”Mẹ! Mẹ!”

Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì lập tức gào khóc đến tan nát cõi lòng trong lòng ba.

Người trong cửa hàng tiện lợi sợ đến ngây người, bọn họ hồn bay phách lạc nhìn cảnh tượng hung tàn này, thậm chí ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không còn.

Đúng lúc này Kiều Thời Khiêm đến đây, sau khi thấy cảnh tượng này, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi, anh ta nhanh chóng chạy đến kéo cánh tay ma quỷ của người đàn ông này.

”Hoắc Tư Tước! Anh định làm gì! Anh muốn bóp chết cô ấy sao?”

Kiều Thời Khiêm lạnh lùng giận dữ hét lên bên tai Hoắc Tư Tước, anh ta nhặt lấy một chai rượu từ trong cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh đập vào đầu Hoắc Tư Tước.

Hắn thực sự điên rồi!

Hắn gào thét lên, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Sau đó hắn nhìn Ôn Hủ Hủ dưới ngón tay của mình, sững người trong giây lát.

“Nancy, em không sao chứ?”

Kiều Thời Khiêm thấy vậy, lập tức nhân cơ hội này nhanh chóng cứu Ôn Hủ Hủ ra khỏi tay tên điên này.

Ôn Hủ Hủ được cứu, cô lúc này giống như con cá sắp chết cuối cùng cũng được ném vào nước, cô ôm cổ thở hồng hộc, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom