Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 584


Chương 584

”Em… Chị, chị đừng tức giận, em đều nghe người khác nói những chuyện này, em lo chị xảy ra chuyện nên mới có chút sốt ruột.” Cậu vội vàng giải thích cho sự thất thố của mình.

Ôn Hủ Hủ lại nhìn cậu mấy giây nữa.

Được rồi, có lẽ cậu thật sự nghe người khác nói mấy lời này, một người không học xong đại học có thể chỉ ra những chuyện này được sao?

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đè những suy nghĩ này xuống: ”Không sao, em đi ngủ trước đi, chị sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.”

Sau đó cô nói cậu quay về đi ngủ.

Đúng là cô cần suy nghĩ thật kĩ, những lời em cô vừa nói ban nãy cũng không phải không có lí.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ suy nghĩ rất lâu, cô vẫn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.

Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, khi cô còn chưa quyết định được thì Kiều Thời Khiêm ở thành phố Clear xa xôi như biết cô sẽ do dự nên đã bay chuyến bay trong đêm đến đây.

”Chào buổi sáng Nancy, anh biết em đang do dự, không sao, anh qua đó với em.”

Anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như ảo thuật, khuôn mặt dịu dàng ấm áp trong ánh nắng chói chang nở nụ cười nhạt, Ôn Hủ Hủ có chút ngây người.

Người này thật sự quan tâm đến cô.

Trái tim Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên bình ổn lại, tâm trạng do suy nghĩ cả đêm cũng trở nên bình tĩnh, cô chuẩn bị gật đầu đồng ý.

Đúng lúc này, tiếng cửa phòng trên tầng được mở ra, hai người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiếu niên cao gầy vừa bước ra, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.

”Ôn Cận? Em dậy rồi? Đúng lúc anh Kiều mới đến, chúng ta vẫn nên qua đó thì hơn.”

Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đang lạnh mặt, không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng, cô thương lượng nói với cậu.

Nhưng thiếu niên lại không giống ngày thường.

Sau khi cô nói xong, người bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời như cậu lại càng lạnh lùng hơn khi cô vừa nói xong.

Một giây sau, cậu quay về phòng ngủ, lại ”rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Kiều Thời Khiêm: ”…”

Đứa nhỏ này bị sao vậy?

Ôn Hủ Hủ cạn lời không biết nên nói gì, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại kịp, nhanh chóng giải thích với người đàn ông bên cạnh: ”Em xin lỗi, tối hôm qua nó vẫn không mong em sẽ đi, nó lo lắng em và Lâm Ân trở mặt.”

Kiều Thời Khiêm nheo mắt.

Không muốn chị và Lâm Ân trở mặt mà tức giận như vậy sao?

Kiều Thời Khiêm cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta cảm thấy thiếu niên như biến thành người khác, trước kia trên người cậu không có lạnh lẽo như vậy.

Ánh mắt cũng không dọa người như vậy.

Kiều Thời Khiêm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu.

Ôn Hủ Hủ lại không để việc này trong lòng, cô cảm thấy lí do của mình rất hợp lí, vì tối qua em trai đã mất khống chế một lần trước mặt cô vì việc này.
 
Chương 585


Chương 585

Mặc dù cách nổi giận cả hai lần đều không giống nhau lắm.

Ôn Hủ Hủ quyết định hôm nay sẽ không đưa em trai ra ngoài, dù sao cậu cũng vừa nổi giận như vậy.

Nhưng cô không ngờ, sau khi cô chuẩn bị xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì căn phòng mới bị đóng kín lại bên cạnh phòng cô lại đột nhiên mở ra.

”Em cũng muốn đi!”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đeo gọng kính đen to đang uất ức đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì.

Hai hôm nay em trai thay đổi quá nhiều, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời cô như chủ tớ, lúc lại không chút nể nang mà nổi giận với cô.

Bây giờ lại còn nhõng nhẽo uất ức với cô nữa.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình cần phải tỉnh táo.

Nhưng lúc cô đang nghiêm túc đánh giá thì lại phát hiện sau khi thiếu niên thấy cô không để ý đến mình, cái đầu đội mũ nồi hơi cúi xuống, Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy hàng mi dài sau lớp kính đang cụp xuống đầy buồn bã.

Trái tim cô lập tức co lại.

”Được, vậy em mau đi thay quần áo đi, chị chờ em.” Cô mềm lòng, nhón chân lên vuốt mấy sợi tóc vểnh ra ngoài của cậu.

Ôn Cận nghe xong thì lập tức vui vẻ trở lại, cậu tươi cười, lập tức quay về phòng thay quần áo.

Kiều Thời Khiêm lúc này lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Phải nói Ôn Cận bây giờ là giống ngày thường nhất, vì đây mới là dáng vẻ của cậu mà mọi người nhìn thấy từ ngày đầu tiên.

Nhưng không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút sai sai, giống như nơi nào có vấn đề khiến anh ta vô cùng không thoải mái!

Cuối cùng ba người cùng nhau đi tìm người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản kia.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là Kiều Thời Khiêm và Ôn Hủ Hủ.

Ôn Cận nhiều lắm cũng chỉ tính là người đi theo họ mà thôi.

”Nancy, anh đã nghe ngóng rồi, bây giờ người phụ trách kia đang ở khách sạn Hildon, tốt nhất chúng ta đến thẳng khách sạn tìm ông ta, nếu đến phố Wall khó tránh khỏi việc bị người của Lâm n nhìn thấy.”

”Được.”

Ôn Hủ Hủ cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, cô lập tức đồng ý.

Nửa tiếng sau, cổng khách sạn Hildon.

Vì luôn suy nghĩ lát nữa gặp được người phụ trách kia sẽ nói chuyện hợp tác như thế nào nên xe vừa dừng Ôn Hủ Hủ đã đi thẳng xuống.

Ôn Cận cũng muốn đi cùng.

Lúc này Kiều Thời Khiêm ngồi trước lái xe nói: ”Ôn Cận, cậu ở dưới này chờ chúng tôi đi, tôi và chị cậu lên gặp khách hàng, nhiều người quá không tốt.”

”Có gì không tốt? Tôi đến đây là để đi gặp khách hàng với chị ấy.”

Giọng nói Ôn Cận lạnh nhạt, không chút để lời này vào mắt, cậu trực tiếp mở cửa đi xuống.

Kiều Thời Khiêm ngồi trong xe tức đến nổi đầy gân xanh.
 
Chương 586


Chương 586

Tên nhãi miệng còn hôi sữa này thật chướng mắt, ngay cả việc quan sát những thứ cơ bản nhất cũng không biết.

Xem ra anh ta phải nghĩ cách để đuổi cậu đi mới được.

Kiều Thời Khiêm không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta chỉ có thể xuống xe, lúc anh ta vào trong khách sạn, trong đại sảnh xa hoa lộng lẫy, Ôn Cận đã đi trước một bước đứng sát bên cạnh chị gái mình.

”Chị, lát nữa chúng ta sẽ nói gì với ông ta?”

”Chị muốn thảo luận về trái phiếu với ông ta.”

”Trái phiếu?” Thiếu niên đứng bên cạnh lập tức mở to mắt: ”Chị lấy đâu ra trái phiếu?”

”Trước kia ở gia tộc Lôi Mông chị đã không lấy tiền hoa hồng mà đổi hết sang thành trái phiếu, bây giờ gia tộc Lôi Mông phát triển không tệ, những trái phiếu này chắc sẽ có giá trị. Hơn nữa, nếu như chị đoán không sai thì Thương Khung Tinh Mật muốn đánh vào điều này, có đồ của gia tộc Lôi Mông sẽ giúp đỡ anh ta rất nhiều.”

”…”

Người phụ nữ bình tĩnh nói trong lúc đợi thang máy, giống như những gì cô vừa nói chỉ là những thứ cô vừa nghĩ ra vậy.

Thiếu niên đi theo sau yên lặng.

Trong thời buổi bây giờ, thứ khó nắm bắt nhất là thị trường kinh tế, đặc biệt là trong tài chính và thương mại, đơn giản mà nói thì nó giống như thời tiết vậy, sớm nắng chiều mưa cũng là chuyện thường tình.

Cho nên cô chỉ vô ý làm những thứ này?

Ôn Cận liếm răng hàm.

Ba người vào thang máy, họ nhanh chóng đến tầng cao nhất, dưới sự dẫn đường của Kiều Thời Khiêm, cuối cùng họ cũng gặp được người phụ trách Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản.

”Chào ông Ichiro tiên sinh, tôi tên Kiều Thời Khiêm, luật sư Tùng Đảo giới thiệu tôi đến đây.”

”Vào đi.”

Người phụ trách này không có quá nhiều cảm xúc với sự nhiệt tình của Kiều Thời Khiêm, thậm chí người tên Tùng Đảo kia đối với ông ta cũng chỉ là một người bình thường.

Sắc mặt Kiều Thời Khiêm cứng đờ.

Cũng may Ôn Hủ Hủ không chú ý đến chuyện này, nghe thấy ông ta để họ vào, cô lập tức dẫn Ôn Cận đi vào.

”Chào ngài Ichiro tiên sinh, thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, không biết ngài còn nhớ tôi không? Hôm đó chúng ta đã gặp nhau ở phố Wall, Lâm n tiên sinh đã dẫn chúng tôi qua đó.”

”Hóa ra là cô.”

Người Nhật Bản này lại nhớ rõ Ôn Hủ Hủ.

Nhưng sau khi nhận ra cô, ông ta có chút nghi ngờ: ”Cô tìm tôi có chuyện gì không? Lâm n tiên sinh không thông báo gì với tôi cả.”

Quả nhiên ông ta chỉ nhận một mình thông báo từ Lâm n!

Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm hơi thay đổi, anh ta theo bản năng muốn bước đến nói đỡ, nhưng đúng lúc này một dáng người nhỏ nhắn đã đi qua anh ta, bình tĩnh không vội vàng đứng trước mặt người Nhật Bản kia.
 
Chương 587


Chương 587

”Ichiro tiên sinh, hôm nay tôi không đại diện cho Lâm n tiên sinh đến đây, tôi đến để hợp tác với ngài.”

”Cô hợp tác với tôi?”

”Đúng, không biết Ichiro tiên sinh đã từng nghe đến gia tộc Lôi Mông hay chưa? Chính là gia tộc suýt chút nữa phá sản năm đó.” Ôn Hủ Hủ bắt đầu nói.

Lời vừa dứt, ánh mắt Ichiro đã hiện lên sự kinh ngạc.

“Đương nhiên biết, chuyện họ hồi sinh lại trong vòng tài chính năm đó là một sự kiện vô cùng oanh động.”

”Đúng vậy, tôi muốn nói cho Ichiro tiên sinh biết, người đứng phía sau giúp đỡ họ chính là tôi!”

Ôn Hủ Hủ mỉm cười nói thân phận của mình ra, thuận tiện còn đưa một số tài liệu chứng minh mình là người đứng phía sau năm đó ra.

Sau khi đọc xong, Ichiro mở to mắt, ông ta vô cùng khiếp sợ nhìn những thứ này.

Sao có thể được?

Chuyện của gia tộc Lôi Mông năm đó do một cô gái nhỏ làm?

Ichiro không thể tin được, một lúc lâu sau ông ta vẫn đứng đó nhìn chằm chằm giấy tờ trong tay, lúc lại ngẩng đầu lên nhìn Ôn Hủ Hủ, vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn không tỏ rõ thái độ của mình.

Cũng đúng, cô trẻ như vậy, lại còn là một cô gái, ai có thể tin chứ?

Ôn Hủ Hủ lại cười một tiếng: ”Ichiro tiên sinh không tin đúng không? Vậy tôi có thể nói cho ông thêm một chuyện nữa, mấy ngày trước, cổ phiếu trên thị trường của tập đoàn Hoắc thị đột nhiên sụt giảm cũng do tôi làm.”

Ichiro: ”…”

Kiều Thời Khiêm: ”…”

Sau khi nghe xong, đôi mắt sau lớp kính dày của thiếu niên đứng phía sau cũng lóe lên.

Người phụ nữ này thật giỏi!

Cuối cùng Ichiro cũng tin tưởng Ôn Hủ Hủ, sau đó hai người chính thức bắt đầu nói chuyện.

Như Ôn Hủ Hủ dự đoán, lúc cô nói ra trái phiếu của gia tộc Lôi Mông, Ichiro vô cùng hứng thú, sau đó ông ta nhanh chóng đồng ý ra giá cao gấp hai thị trường để mua hết.

Gấp hai chính là hơn gần ngàn vạn, huống hồ lúc trước Ôn Hủ Hủ cũng không phải bỏ tiền.

Ôn Hủ Hủ vô cùng vui vẻ, cô lập tức lấy hợp đồng ra để kí kết.

”Rầm!”

Không ngờ đúng lúc này, cửa phòng tổng thống bị ai đó đạp ra, một người đàn ông trung niên cổ đeo dây chuyền vàng lớn có hình xăm to nơi tay đột nhiên xuất hiện.

Lâm n?

Ôn Hủ Hủ lập tức cứng người.

Tất cả những người khác trong phòng cũng hoảng hốt, đặc biệt là người đưa ra chủ ý, Kiều Thời Khiêm.

”Nancy, không tệ nha, không ngờ cô lại có thể đàm phán một đơn làm ăn lớn như vậy với Ichiro tiên sinh, chuyện tốt như vậy mà không cho tôi biết sao?”

”Lâm n tiên sinh, tôi…”

”Lâm n tiên sinh, thật xin lỗi, chuyện này đều là ý của tôi, là tôi thấy Nancy cần tiền gấp nên tự ý làm chủ, hi vọng ông nể tình tôi không trách phạt cô ấy.”

Thời điểm quan trọng nhất, Kiều Thời Khiêm vẫn khá có trách nhiệm mà đứng ra ngăn trước mặt Ôn Hủ Hủ.
 
Chương 588


Chương 588

Nhưng Lâm n không quan tâm, lúc trước khi mời chào Ôn Hủ Hủ thái độ của ông ta vẫn còn rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn Kiều Thời Khiêm.

”Mặt mũi của anh? Luật sư Kiều, tôi chưa từng nói anh giới thiệu người này cho tôi mà anh còn muốn tôi nể mặt anh à? Mặt nào của anh? Được, vậy anh để cô ta đưa toàn bộ đồ trong tay cho tôi đi, tôi sẽ nể mặt anh!”

”Ông…”

Kiều Thời Khiêm tức để đỏ bừng mặt.

Nhưng anh ta căn bản không có cách nào khác, vì sau khi người đàn ông kia nói xong câu này, tay chân đi theo sau ông ta đã lập tức tiến lên.

“Thời Khiêm, làm sao bây giờ?”

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì càng hoảng hốt hơn.

Cô tuyệt đối không thể đưa những thứ này cho Lâm ân, đây là trái phiếu của cô, ông ta dựa vào đâu mà muốn lấy đi? Cô đưa rồi thì cái gì cũng không còn.

Ôn Hủ Hủ muốn giấu bản hợp đồng này đi.

Không ngờ sau khi những người này thấy cô muốn giấu hợp đồng thì lập tức lao đến muốn cướp đi: ”Đưa đồ đây!”

”Không được, đây là đồ của tôi, các anh dựa vào đâu mà cướp đi?” Khuôn mặt Ôn Hủ Hủ không còn chút máu nào, cô ôm chặt lấy hợp đồng của mình, không nguyện ý buông tay.

Đồng thời cô cũng nhìn Kiều Thời Khiêm cầu cứu, hi vọng anh ta có thể giúp mình.

Nhưng phía Kiều Thời Khiêm đã hoàn toàn bất lực, lúc này một con dao sắc nhọn đã đặt ngang cổ anh ta.

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tuyệt vọng.

Khi bản hợp đồng sắp bị những người này cướp đi, thiếu niên đội mũ áo màu xanh không một ai chú ý đến đứng sau lưng Ôn Hủ Hủ đột nhiên tiến lên.

”Chị, nếu ông ta thích thì đưa cho ông ta là được rồi.”

”Cái…Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ mở to mắt nhìn thiếu niên lấy hợp đồng trong tay mình, ánh mắt không ngừng run rẩy.

”Không được, Tiểu Cận, chị không thể đưa thứ này cho ông ta được, đây là thứ duy nhất chúng ta có, đưa cho ông ta rồi chúng ta sẽ không còn vốn liếng để vực Ôn gia dậy nữa.”

”Không sao, cho dù chị đưa cho ông ta thì ông ta cũng không thể ra khỏi căn phòng này được.”

Ôn Cận đột nhiên xuất hiện lạnh lùng nói một câu.

Sau đó ngón tay thon dài của cậu cầm hợp đồng này đưa qua.

Căn phòng yên tĩnh trở lại.

Không ra khỏi căn phòng này được? Có ý gì?

Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao thiếu niên kia lại nói những lời này? Cậu không nhìn rõ tình hình hiện tại sao? Cậu có bị ngốc không vậy?

Đám người Lâm n cười to.

Mà sắc mặt hai người Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm lại càng trầm hơn.
 
Chương 589


Chương 589

Tên nhóc này sao lại nghịch ngợm vào đúng lúc này chứ?

Nhưng họ nhanh chóng phát hiện đám người kia không cười được nữa, sắc mặt họ trở nên vô cùng khủng hoảng, ánh mắt đều nhìn về phía đại ca của mình… Lâm n!

”Đó là cái gì? Điểm đỏ trên mặt đại ca ấy.”

”…Có phải là… súng ngắm không?”

”Súng… ngắm?”

Lời vừa dứt, mọi người đều hỗn loạn, sau khi một tiếng kêu sợ hãi vang lên, tất cả mọi người đều ôm đầu tránh đi khắp nơi.

Bao gồm cả Lâm n, ông ta cũng muốn trốn.

Nhưng ông ta như bị điểm huyệt, ánh mắt tập trung nhìn chấm đỏ giữa trán, mặt xám như tro, động cũng không dám động.

”Đừng…Đừng làm loạn, người anh em, có chuyện gì bình tĩnh nói, bình tĩnh nói.” Ông ta còn run rẩy giơ hai tay lên.

Hai người Ôn Hủ Hủ hoàn toàn trợn mắt há mồm.

Súng ngắm?

Súng ngắm ở đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bọn họ như bị sét đánh, căn bản không dám tin những gì mình vừa nghe, bao gồm cả Kiều Thời Khiêm.

Nhưng thực sự lúc anh ta nhìn qua có thấy một chấm đỏ giữa trán Lâm n!

Cmn!

Chuyện này cũng quá sợ rồi!

*

Cuối cùng Lâm n chỉ có thể ngoan ngoãn bỏ qua cho mấy người Ôn Hủ Hủ.

Nhưng ông ta không cam tâm, sau khi chấm đỏ giữa trán mình biến mất, ông ta ra khỏi phòng, trốn ở một nơi khó có thể theo dõi, ánh mắt nhìn về phía căn phòng kia tràn ngập sự độc ác.

”Món nợ hôm nay tôi sẽ nhớ thật kĩ.”

”…”

Lúc này Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, ở cửa chỉ có mình Ôn Cận.

Cậu nghe được câu uy hiếp này, thong thả đi ra.

”Ông nói rất đúng, chuyện ngày hôm nay tôi cũng nhớ kĩ.”

”Cậu nói cái gì?”

”Tôi nói, tôi cũng sẽ nhớ kĩ ông, ông nên cảm thấy may mắn vì viên đạn vừa rồi không bắn thủng đầu ông, nếu đổi lại là trước kia, người cầm một tỷ của tôi đã sớm biến thành cái sàng rồi!”

Cậu đột nhiên âm trầm tiến lại gần, giọng nói như ma quỷ vang lên bên tai người đàn ông kia, đôi mắt đằng sau lớp kính cận nặng nề vô cùng đáng sợ.

Vừa nhìn đã khiến người khác rùng mình.

Lâm n đột nhiên trợn trừng mắt.

Một tỷ?

Cậu đang nói một tỷ của cậu?

Ông ta lập tức nhìn kĩ khuôn mặt này, khi thấy rõ khuôn mặt tuấn tú đã cởi kính ra, mặt ông ta lập tức trắng bệch.
 
Chương 590


Chương 590

Không, không có khả năng, đây không phải sự thật, không phải!

Cảm giác hoảng sợ lan ra khắp cơ thể, chỉ một lát sau, ông ta ngã ra đất.

”Lâm tổng, Lâm tổng…”

Thuộc hạ đi theo ông ta rối cả lên, người đi sau lưng nhanh chóng đỡ lấy ông ta kêu lớn.

Trong phòng, Ôn Hủ Hủ và Kiều Thời Khiêm đang cùng Ichiro bàn bạc và tiến hành kí kết hợp đồng để kết thúc công việc, nghe thấy tiếng kêu la bên ngoài thì lập tức đi ra.

”Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Cận, sao em lại ở bên ngoài?”

”Ừm, em thấy ông ta ngất xỉu nên đi ra xem thử.”

Thiếu niên đã lại lần nữa đeo kính lên, cậu đứng ngoài bình tĩnh trả lời câu hỏi.

Đứa nhỏ này sao lại liều lĩnh vậy?

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì lập tức đi đến kéo cậu lại, cô vẫn còn sợ hãi khuyên cậu: ”Em tránh xa mấy người này ra chút, biết chưa?”

Ôn Cận ngoan ngoãn gật đầu: ”Ừm, đã biết.”

Kiều Thời Khiêm: ”…”

Anh ta nhìn mà cảm thấy khó chịu, nhưng lúc này anh ta căn bản không thể làm gì.

Đây là một kết cục không một ai nghĩ tới.

Lúc đầu Kiều Thời Khiêm tưởng rằng mình có thể làm chủ chuyện này, cuối cùng anh ta cũng có thể giúp Ôn Hủ Hủ một chuyện lớn, sau đó anh ta có thể danh chính ngôn thuận ở cạnh cô.

Nhưng anh ta không ngờ người giải quyết hết mọi chuyện lại là Ôn Cận!

Vậy mà cậu còn tìm tay súng bắn tỉa?

Không phải cậu còn chưa tốt nghiệp đại học sao? Rốt cuộc sao cậu lại biết những thứ này?

Kiều Thời Khiêm đi đến, nhìn thiếu niên đang giúp chị gái thu dọn đồ đạc, hai người đứng sát cạnh nhau, anh ta không nhịn được mà hỏi một câu: ”Tiểu Cận, sao cậu lại tìm được tay súng bắn tỉa? Cậu tìm những người này ở đâu?”

Vấn đề này đúng là nên hỏi rõ ràng.

Ôn Hủ Hủ cũng nghiêng đầu nhìn về phía em trai.

Ôn Cận thấy vậy thì có chút lo lắng: ”Em…Em tìm ở chợ đen, anh Kiều, người bạn kia của anh giới thiệu cho em.”

Chỉ một câu nói đã chuyển hết vấn đề lên người bạn của Kiều Thời Khiêm.

”Bạn anh Kiều? Em nói gia đình chỗ chúng ta ở ngày trước sao?”

”Đúng vậy, em nghĩ em và chị ở đây không an toàn nên đã đi hỏi chú kia một chút, sau đó chú ấy nói cho em biết, rất đắt đó, chị, một lần là năm ngàn đô.”

Cậu lại bắt đầu uất ức, hàng mi dài rủ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn thanh tú là sự lo lắng và bất an.

Đứa nhỏ này, ai còn trách cậu chuyện này được chứ?

Ôn Hủ Hủ lập tức mềm lòng.

”Đồ ngốc, năm ngàn đô nhưng em đã cứu cả nhà chúng ta đấy, em nhìn xem, nếu lần này không nhờ em thì chúng ta cũng không còn gì nữa rồi, không sao, chị không trách em, khi nào về chị còn muốn thưởng em nữa đó.”
 
Chương 591


Chương 591

”Thật sao?”

”Đương nhiên rồi, em muốn mua gì cứ nói với chị, chị cũng sẽ cho em tiền, em là người lớn rồi, chị sẽ không khắt khe với em.”

”Ừm, chị thật tốt.”

Hai chị em đứng đây chị một câu em một câu, trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm đứng bên cạnh lại không tốt chút nào.

Hoặc có thể nói, anh ta căn bản không thể trực tiếp công nhận việc này như Ôn Hủ Hủ, anh ta đang nghi ngờ, cũng đang tìm kiếm sơ hở, anh ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm kì lạ.

Một người chưa học xong đại học, hơn nữa còn đến từ làng quê có thể suy nghĩ sâu xa như vậy sao?

*

Ôn Hủ Hủ thành công vang dội trong cuộc chiến đầu tiên vào vòng tài chính, cùng ngày hôm đó, cô chuyển tất cả số tiền nhận được vào tài khoản cậu mình.

Ôn Cận thấy vậy thì hỏi: ”Đều gửi hết cho cậu sao? Chị không lo ông ta không trả cho chị à?”

Ôn Hủ Hủ buồn bã hạ mắt xuống: ”Sẽ không, cho dù ông ấy không trả thì chị cũng sẽ không trách ông ấy, chị nợ ông ấy, cả đời này cũng không trả lại được.”

Giọng cô tràn ngập sự chua xót, người nghe cũng cảm thấy lồng ngực nặng trĩu như bị một tảng đá lớn đè xuống.

Sắc mặt Ôn Cận tái nhợt.

Có phải là vấn đề mà họ không thể vượt qua được không?

Cậu nắm chặt tay, một lúc lâu sau vẫn không cam lòng mà hỏi: ”Nhưng em nghe nói con gái ông ta chết là vì gieo gió gặt bão, như vậy nhưng chị… vẫn muốn ôm hết lỗi lầm về phía mình sao?”

”Chị có thể không chịu trách nhiệm sao? Mặc dù cô ta gieo gió gặt bão nhưng cậu mợ chỉ có một đứa con gái, cô ta chết rồi chị còn có thể làm gì nữa? Em cảm thấy chị có thể mặc kệ sao?”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nói hết những gì phải kiềm chế trong khoảng thời gian này ra.

Có lẽ vì đây là người họ Ôn các cô, cũng là người duy nhất trên đời cô có thể dốc hết tâm sự.

Ôn Cận không nói gì, đôi mắt sau kính càng u ám hơn, giống như bị một tầng băng bịt kín, hoàn toàn không có chút ánh sáng nào.

Không, cậu không hiểu.

Càng không muốn hiểu.

Vì đã hiểu thì sẽ chỉ cảm thấy cái đầm này càng ngày càng sâu, càng nhìn càng không thấy chút hi vọng nào.

Ôn Cận quay về phòng, cho đến sáng hôm sau cậu cũng không ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ không thấy có gì lạ, cô cho rằng em họ hai ngày này đã quá mệt mỏi.

Kiều Thời Khiêm thấy thiếu niên không có ở đây thì tâm trạng vui vẻ hơn nhiều, ngày hôm sau nghe nói cậu vẫn không ra khỏi phòng, anh ta muốn mời Ôn Hủ Hủ ra ngoài ăn sáng.

”Có lẽ Ôn Cận còn chưa dậy, chúng ta ăn xong mang về cho em ấy cũng được.”

”Vậy sao…”

Ôn Hủ Hủ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn vui vẻ đồng ý.

Cuối cùng cả hai đã có bữa ăn đơn độc đầu tiên từ khi đến đây.

Đương nhiên hai chữ ”hẹn hò” vẫn là người đàn ông kia tự mình nhận định.
 
Chương 592


Chương 592

”Bây giờ em đã thắng trận chiến đầu tiên vang dội, tiếp theo em có kế hoạch gì không? Mặc dù hôm qua Ôn Cận đã tìm được tay súng bắn tỉa dọa Lâm n chạy đi nhưng ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.”

”Ừm, em cũng thấy vậy.” Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu ăn nghe xong thì không khỏi nhíu mày.

Cô đúng là cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được cách gì để giải quyết chuyện này.

Lâm n là thổ địa nơi này.

”Hay là chúng ta về Clear trước đi? Dù sao bây giờ em cũng đã một mình hợp tác thành công với Thương Khung Tinh Mật, anh tin một khi có tên tuổi thì sẽ có người tìm đến thôi.”

Kiều Thời Khiêm thấy cô đồng ý với nhận xét của mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, anh ta lập tức thận trọng đưa ra đề nghị.

Anh ta chắc chắn muốn cô về cùng mình.

Nơi này quá không an toàn.

Còn một điều quan trọng hơn nữa là anh ta càng muốn ở bên cạnh cô hàng ngày hơn.

Nhưng anh ta phải thất vọng rồi, cô gái ngồi đối diện vậy mà lại không đồng ý.

”Không được, quay về sao thuận tiện bằng thế này được? Chuyện của Lâm n em sẽ tính toán sau.”

Ôn Hủ Hủ nhíu mày nói xong rồi tiếp tục ăn sáng.

Kiều Thời Khiêm thấy vậy cũng không tiện nói thêm gì.

Hai người đang ăn thì đột nhiên điện thoại Ôn Hủ Hủ vang lên, cô nhìn rồi cầm máy lên: ”Alo? Ai vậy?”

”Cô Nancy, hôm nay cô có việc sao? Sao cô không đi làm? Đã trễ một tiếng rồi.”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn số điện thoại, cô còn tưởng bên kia gọi nhầm.

Nhưng người đầu kia lại nói thêm một câu: ”Cô Nancy, làm phiền cô nhanh chóng đến chỗ Lâm n tiên sinh, ông ấy có hạng mục quan trọng muốn giao cho cô làm.”

”Phụt.”

Cuối cùng một miệng đầy sữa đậu nành của Ôn Hủ Hủ cũng bị phun ra ngoài.

*

Hoắc Tư Tước về thành phố A, vừa về đến nơi hắn đã vội vàng chạy đến bệnh viện.

”Có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao Mặc Bảo lại bị bệnh?”

”Không biết, trong khoảng thời gian ngài không ở nhà, bọn họ đều ở bên nhà cũ, cũng không biết có phải do lão gia quá chiều mấy đứa nhỏ không, để chúng chơi nhưng không ép ăn.”

Lâm Tử Dương lái xe đến đón hắn, sau khi nghe hắn chất vấn thì nhanh chóng nói qua một lần.

Trong khoảng thời gian này mấy đứa nhỏ đúng là bị ông cụ mang sang bên kia, Hoắc Tư Tước không ở nhà, ông ấy luôn lo mấy đứa nhỏ ở vịnh Thiển Thủy không được chăm sóc tốt nên dứt khoát mang về nhà cũ.

Hoắc Tư Tước nhíu mày, không nói thêm gì.

Hai mươi phút sau, bệnh viện Nhân dân số 1.

Vốn muốn đến phòng bệnh xem đứa nhỏ nhưng không ngờ vừa bước chân vào hắn đã thấy một người phụ nữ vừa ôm con mình vừa tủm tỉm cười đi ra khỏi bệnh viện.
 
Chương 593


Chương 593

”Lạc Du? Sao cô lại ở đây? Cô ôm con tôi đi đâu?”

”A? Hoắc Tư Tước, anh về rồi? Con anh ốm, tôi mang bé đi trị liệu, cái bệnh viện rách này đúng là vô dụng, chút nấm mốc cũng không xử lí được.”

Lạc Du thấy Hoắc Tư Tước, ánh mắt lộ rõ sự vui mừng, sau đó cô ta ôm đứa nhỏ trong ngực bước nhanh về phía hắn.

Lâm Tử Dương đi cùng thấy vậy thì ngạc nhiên: ”Cô Lạc, cô đang nói đùa sao, bệnh viện lớn như vậy còn không khám được cho một đứa nhỏ? Có phải cô muốn đem đứa trẻ đi không? Tôi nói cho cô biết, bé đang bị ốm, cô đừng làm cậu bé mệt thêm nữa.”

Anh ta vậy mà lại cầu xin người phụ nữ này.

Lời này có chút kì lạ.

Nhưng Hoắc Tư Tước đã không còn tâm trạng để chú ý chuyện này, hắn nhíu mày không nói gì, trực tiếp tiến lên ôm lấy đứa nhỏ trong ngực người phụ nữ.

”Mặc Bảo?”

”Ba, ba về rồi…”

Cơ thể mềm mại nhỏ nhắn nóng bừng đã khiến Hoắc Tư Tước giật nảy mình chứ chưa nói đến giọng nói yếu ớt như mèo con của cậu bé.

Trái tim Hoắc Tư Tước như bị siết chặt.

Khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh, hắn nhanh chóng ôm đứa nhỏ quay về bệnh viện.

Mấy phút sau, trong văn phòng trưởng khoa nhi của bệnh viện.

”Hoắc tổng, theo như chúng tôi chẩn đoán thì tiểu thiếu gia bị viêm dạ dày, cô gái này nói bệnh viện chúng tôi không chữa được bệnh nên muốn mang đứa nhỏ đi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”

Viện trưởng khoa nhi thấy Hoắc Tư Tước mang đứa bé quay về thì khổ tâm nói.

Nhưng Lạc Du nghe xong lại nhảy dựng lên: ”Đúng là không được mà, hôm qua đột nhiên bị bệnh, đến bệnh viện của ông đến bây giờ vẫn không ngừng tiêu chảy, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là mấy người không tìm được nguyên nhân gây ra bệnh!”

”Cô…”

Viện trưởng khoa nhi tức đến run người: “Chuyện này vẫn cần cả một quá trình, đâu thể nói xong là xong được?”

Lạc Du cười lạnh: ”Đương nhiên là có thể, ông có biết không? Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, nếu như các người tốn một ngày một đêm cũng không khiến bé hết tiêu chảy thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng của đứa bé.”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Một câu này khiến ánh mắt đang nhìn đứa nhỏ trong lòng mình của người đàn ông trở nên hoảng hốt, hắn cũng không còn tâm trạng nghe viện trưởng khoa nhi này giải thích nữa.

”Được rồi, mau chuẩn bị xe đi.”

”Hả?”

Lâm Tử Dương cũng trong phòng nghe vậy thì không khỏi kinh sợ.

Ngược lại Lạc Du nghe xong lại vô cùng vui vẻ: ”Được, đi thôi, tôi đã nói rồi, đi theo tôi là lựa chọn sáng suốt.”

Người phụ nữ này mãi mãi tự tin như vậy.

Nhưng thực tế, hắn không thể không tin cô ta, vì cô ta cũng là bác sĩ, hơn nữa trong một số phương diện còn là thiên tài.
 
Chương 594


Chương 594

Hoắc Tư Tước mang theo đứa bé, đi đến sở nghiên cứu của Lạc Du với tốc độ nhanh nhất, mười mấy phút sau, người phụ nữ này tiêm cho Mặc Bảo đã ngất xỉu một liều thuốc, triệu chứng của bé nhanh chóng chậm lại.

”Nhìn xem, tôi đã bảo rồi, đứa nhỏ bị nhiễm nấm mốc.”

“Nấm mốc?” Hoắc Tư Tước nhìn thoáng qua đứa bé đang nằm trên giường bệnh, hắn lập tức ngẩng đầu lên: ”Nấm mốc gì?”

”Nấm mốc chính là cây nấm đó, nhưng cũng thật kì lạ, theo lí thuyết mà nói, những loại nấm được bày bán trên thị trường đều an toàn, vì sao con anh lại bị trúng loại độc này chứ? Có phải ăn linh tinh ở nhà ông không?

”…”

Hoắc Tư Tước không thể trả lời câu hỏi này, vì trong khoảng thời gian này hắn căn bản không có mặt ở đây.

Lạc Du thấy hắn không nói gì thì lên tiếng: ”Tình huống này rất nguy hiểm, nếu như anh lại đến chậm, đứa nhỏ xảy ra chuyện thì sao?”

Cô ta bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Hoắc Tư Tước nghe xong, sắc mặt lập tức lạnh đi.

Không, hắn sẽ không để con của hắn xảy ra chuyện.

Nhưng hôm nay không phải thiếu chút nữa xảy ra chuyện rồi sao? Nếu như hắn quay về muộn một chút, nếu như không phải Lạc Du đúng lúc ở đây thì hậu quả sẽ như thế nào?

Người đàn ông đứng lặng người trước giường đứa nhỏ, vẻ mặt kém đến cực điểm.

Hắn vốn đang nắm tay đứa nhỏ, cũng vì tự trách và áy náy nên năm ngón tay đang cầm bàn tay nhỏ nhắn kia cũng trắng bệch đi.

”Tôi biết anh bận rộn nhiều việc, nhưng nếu anh đã mang đứa bé đến với thế giới này thì nên chăm sóc thật tốt, tiền quan trọng hay người quan trọng?

Lạc Du lại lải nhải thêm hai câu.

Sau đó cô ta xoay người mang máu đứa nhỏ đi xét nghiệm,

Cô ta vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kì lạ.

Hoắc Tư Tước ngồi đó không lên tiếng.

Đương nhiên là người quan trọng, nếu để hắn chọn, hắn nhất định sẽ từ bỏ tất cả để chọn ba đứa nhỏ.

Nhưng có người đã không cần họ nữa rồi.

Đêm đó Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở chỗ này.

Mặc Bảo tỉnh dậy lúc đêm khuya, đôi mắt to tròn đã ngủ mê man cả ngày hơi mở, cậu bé thấy ba đang ngồi cạnh mình, tay nhỏ không còn chút sức lực hơi động đậy.

”Ba…”

”Ừm?” Hoắc Tư Tước vừa chớp mắt nghe thấy giọng đứa bé thì lập tức tỉnh lại theo phản xạ.

”Mặc Mặc, con tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Hắn kích động đứng dậy ngồi xuống trước giường đứa bé, sau đó đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của bé.

Mặc Bảo chưa từng thấy ba khẩn trương như vậy bao giờ, bệnh nặng còn chưa khỏi, hai mắt bé đã lập tức ửng đỏ.
 
Chương 595


Chương 595

”Ba, ba… ba đi đâu vậy? Có phải cả ba và mẹ đều không cần bọn con không? Có phải hai người thật sự ly hôn không?”

Bé khóc.

Đứa nhỏ từ bé đã ở bên ngoài vất vả bôn ba với mẹ nhưng chưa từng khóc.

Sau khi trở về, đối mặt với đủ mọi chuyện của ba và mẹ, ngay cả anh hai và em gái cũng không thể chịu được nhưng cậu bé vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, bé vẫn luôn duy trì tính cách lạc quan tươi sáng của mình.

Nhưng bây giờ bé lại khóc.

Hoắc Tư Tước cảm thấy trái tim mình tan thành trăm mảnh, hắn lập tức bế bé lên ôm vào lòng.

“Sẽ không, sao ba và mẹ lại không cần các con chứ? Các con chính là bảo bối của ba mẹ, cho dù ba không cần cả thế giới cũng sẽ không thể không cần các con được.”

”Nhưng mẹ vẫn chưa quay về, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?”

Mắt đứa nhỏ ngấn lệ, bé ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi, sự lo lắng trong mắt bé giống như dao nhỏ đâm thẳng vào trái tim hắn.

Hô hấp của Hoắc Tư Tước như dừng lại, cuối cùng hắn không thể nói ra được lời kia.

Hắn không biết, có lẽ cô sẽ thật sự không quay lại.

Cô nói cô không cần họ nữa, không phải sao?

Hoắc Tư Tước đột nhiên cảm thấy có gì đó trong lòng bắt đầu sụp đổ, hắn trời sinh đã hơn người, có thể một tay che trời Thượng Hải, hô mưa gọi gió, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy bất lực, cảm giác đó như cơn sóng bao trùm lấy cả người hắn.

Hắn không biết nên làm gì.

Trong lúc không nhìn thấy hi vọng, hắn ôm chặt đứa nhỏ đang ốm nặng, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận.

Sự tức giận càng dâng cao hơn khi hắn nhận được tấm hình trong điện thoại di động, trong tấm hình, người phụ nữ đang vui vẻ đi cùng với người đàn ông đeo kính gọng vàng trên đường phố.

Đạt đến đỉnh điểm!

Ôn Hủ Hủ, vì sao em lại máu lạnh như vậy?

Chẳng lẽ trong lòng em, Ôn gia, Đỗ gia là nhà, còn gia đình nhỏ này không phải là nhà sao? Những đứa trẻ em mang đến thế giới này không quan trọng chút nào sao?

*

Hôm nay Ôn Hủ Hủ thu hoạch được không ít.

Không biết bên phía Lâm Ân xảy ra chuyện gì, rõ ràng hôm qua mấy người họ còn giương cung bạt kiếm với nhau, bọn họ đã khiến ông ta mất mặt như vậy nhưng hôm nay ông ta vẫn cho người gọi cô đi làm.

Hơn nữa còn là hạng mục cực kì tốt, giúp cô lời hơn một trăm vạn trong một ngày.

Thật sự kì lạ!

Nhưng Ôn Hủ Hủ cũng không nghĩ đến chuyện khác, dù sao tiền cũng đã nhận được, cô quan tâm đến những chuyện khác nhiều làm gì chứ.

”Tiểu Cận, nói đi, em muốn gì, hôm nay chị sẽ mang em đi mua.”

Nhận được tiền hoa hồng một trăm vạn tệ, Ôn Hủ Hủ đi trên phố Wall, vui vẻ hỏi em họ Ôn Cận sau lưng mình.
 
Chương 596


Chương 596

Chuyện này là chuyện Ôn Hủ Hủ đã đồng ý ở khách sạn ngày đó, chỉ là hôm nay cô vẫn luôn bận rộn nên không thực hiện được.

Nhưng Ôn Cận nghe xong lại lập tức nghiêm túc từ chối: ”Không cần, cái gì em cũng có rồi, một trăm vạn này giữ lại làm vốn cho sau này đi.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Thật kì lạ.

Ngày hôm đó không phải cậu vui vẻ muốn cô thưởng lắm sao? Sao bây giờ lại không cần rồi?

Hơn nữa thái độ còn nghiêm túc như vậy.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy vô cùng không đúng, cô nhớ ngày hôm đó đến khách sạn, thái độ của cậu với mình vừa thân mật vừa tùy tiện, nhưng cả ngày hôm nay cậu lại trở nên xa lạ rất nhiều.

Chẳng lẽ lại bị Kiều Thời Khiêm nói gì rồi?

Ôn Hủ Hủ nghĩ đến chuyện hai ngày trước thiếu niên luôn bị Kiều Thời Khiêm giảng đạo lí, cô thầm cho rằng là như vậy.

Đêm đó, Ôn Hủ Hủ lại gửi một trăm vạn này cho cậu mợ.

Ôn Cận nhìn xuống cũng không nói gì, cậu quay thẳng về phòng ngủ.

Mấy ngày sau đó hai chị em bọn họ đều như vậy, ban ngày đi theo Lâm Ân trên phố Wall đầu cơ tài chính, buổi tối thì cầm tiền hoa hồng gửi vào tài khoản Đỗ Hoa Sênh.

Mãi một tuần sau.

”Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không ngừng gửi tiền về là muốn dùng những thứ này để bù đắp cho chúng tôi sao? Cô cho rằng như vậy là chúng tôi có thể tha thứ cho cô?”

”Không…Không phải, cậu, cậu…cậu nghe con giải thích.”

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn, cô muốn giải thích cho cậu biết ý của mình không phải như vậy.

Nhưng Đỗ Hoa Sênh ở bên kia điện thoại lại vô cùng tức giận, sau khi quát to trong điện thoại, ông ta nói thêm một câu: ”Có thời gian rảnh thì quan tâm đến mấy đứa nhỏ hơn đi, bây giờ cô mặc kệ không quan tâm đến bọn chúng, giả vờ cho ai xem vậy? Cô cho rằng như vậy thì sẽ có người chăm sóc chúng thay cô sao?”

Sau đó ”bíp” một tiếng, người này đã cúp điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một lúc lâu sau, hai mắt cô đều là nước mắt, cô vẫn cầm điện thoại đứng đó, trong đầu là những lời răn dạy vừa rồi.

Con của cô…

Cô như bị ai đó điểm huyệt, một lúc lâu sau mới được cử động, cô hơi run lên, cuối cùng cầm điện thoại gọi về.

”Alo? Dì Vương, tôi là Ôn tiểu thư.”

”Ôn tiểu thư? Thật hiếm có nha, cuối cùng cô cũng có thời gian gọi về rồi sao?”

Điện thoại vừa kết nối đã có người nghe, điều khiến cô bất ngờ là người giúp việc lúc nào cũng đối xử tốt với cô lúc này lại trào phúng nói.

Ôn Hủ Hủ cứng người.

Một lúc lâu sau, sau khi điều chỉnh được cảm xúc, cô nhỏ giọng hỏi: ”Thật xin lỗi, thời gian này tôi hơi bận, chuyện đó, tôi muốn hỏi một chút, mấy đứa nhỏ sao rồi?”
 
Chương 597


Chương 597

”Ôn tiểu thư vẫn còn quan tâm đến chuyện này sao? Tôi còn tưởng rằng Ôn tiểu thư đi rồi sẽ không quan tâm đến mấy đứa nhỏ nữa chứ.”

”Không, không phải vậy, tôi là mẹ của đứa nhỏ, sao tôi có thể mặc kệ chúng như vậy được?”

”Vậy thời gian này cô đang làm gì vậy? Lúc Tiểu Nhược Nhược bị bệnh nằm viện cô đang ở đâu? Tiểu thiếu gia Mặc Mặc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, đến bây giờ còn chưa khỏi mà cô lại đang làm gì? Hả? Ôn tiểu thư?”

Dì Vương ở bên kia điện thoại vô cùng nổi giận, từng câu từng câu chất vấn cô, không vì gì cả, chỉ vì trong thời gian này mấy đứa nhỏ phải chịu khổ quá nhiều.

Còn nữa, dì ta cũng thấy ba của mấy đứa quá mệt mỏi, quá đau lòng.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!

Nhược Nhược bệnh?

Còn nữa, Mặc Bảo cũng xảy ra chuyện?

Đây là chuyện từ khi nào? Vì sao cái gì cô cũng không biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô hoảng rồi, sự sợ hãi lan ra khắp toàn cơ thể, tay cô run đến mức không cầm chắc điện thoại, cô cũng suýt chút nữa gục ngã.

Đúng lúc này Ôn Cận đi ra, thấy dáng vẻ này của cô, vẻ mặt cậu thay đổi: ”Chị, chị sao vậy?”

”Hả? Tiểu Cận, chị… chị muốn về một chuyến, em ở lại đây theo dõi tình hình được không? Ngày mai em đi nói với Lâm n một tiếng, nói… nói chị có chút việc nên sẽ vắng mặt mấy ngày.”

Cô hoảng hốt nói, sau đó chạy vào phòng tìm vali, mở tủ quần áo ra nhét lung tung một số thứ vào trong, đầu óc hỗn loạn đến mức ngay cả suy nghĩ cơ bản nhất cũng không còn.

Ôn Cận: ”…”

Cậu không nói gì mà xoay người về phòng sau đó nhanh chóng đặt cho cô một tấm vé máy bay.

Thật ra cậu đã muốn đặt tấm vé này cho cô từ sớm rồi.

Đêm đó Ôn Hủ Hủ lên máy bay về nước, đến khi cô về tới thành phố A thì trời cũng vừa sáng.

Có phải cô nên đến vịnh Thiển Thủy luôn không?

Không, nên chờ một lúc thì hơn, chắc lúc này người đàn ông kia còn chưa đi, cô sẽ đợi thêm chút nữa rồi đi.

Cô theo bản năng muốn trốn tránh ai kia, cũng không biết vì không muốn gặp hay do chuyện đứa nhỏ mà cô có chút chột dạ và sợ hãi khi nhìn thấy hắn.

Cuối cùng cô chờ đến hơn tám giờ mới đi đến bên kia.

Nhưng điều khiến cô kinh hãi chính là lúc cô mệt mỏi đi vào vườn hoa trước căn biệt thự quen thuộc kia như thói quen thì phát hiện cổng lớn của vườn hoa đã bị khóa.

”Tại sao lại thế này?”

Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô chạy đi tìm bảo vệ khu vực biệt thự: ”Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cửa lớn của Hoàng Đình số 1 lại khóa?”

”Hoàng Đình số 1 sao? À, Hoắc tiên sinh đã dọn đi rồi, khu biệt thự trong vườn hoa này đã không còn người ở, chắc qua mấy ngày nữa sẽ bị bán đi.”

Bảo vệ nhìn khu biệt thự cao cấp trước mặt, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối.

Ôn Hủ Hủ nghe xong thì đứng người.

Dọn đi rồi?

Dọn đi đâu? Đang yên đang lành sao hắn lại muốn chuyển đi?
 
Chương 598


Chương 598

Cô ngày càng luống cuống, vội vàng hỏi bảo vệ: ”Vậy anh có biết anh ấy dọn đi đâu không? Tôi muốn tìm anh ấy.”

Bảo vệ lắc đầu: ”Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe nói gần đây họ ở nơi này không được tốt cho lắm, mấy đứa nhỏ liên tục bị bệnh, chắc là muốn tìm một nơi có phong thủy tốt hơn.”

Nơi có phong thủy tốt hơn?

Ôn Hủ Hủ càng mơ hồ hơn, nhưng cô nghe xong thì lại cảm thấy vừa khó chịu vừa đau lòng.

Vì cô nghe thấy câu mấy đứa nhỏ luôn bị bệnh.

Thật xin lỗi, các bảo bối, mẹ thật sự không cố ý.

Cuối cùng cô đỏ mắt rời đi, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi tìm Trì Úc, dưới sự hỗ trợ của Trì Úc, cuối cùng cô cũng biết Hoắc Tư Tước mang mấy đứa nhỏ đi đâu.

”Không phải do phong thủy, là vì dễ dàng chăm sóc Mặc Bảo hơn, từ khi bé bị bệnh đến giờ vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu của Lạc Du, Hoắc Tư Tước cũng hết cách, anh ta đã mua một căn biệt thự song lập ở bên cạnh để ở tạm.”

Trì Úc nói kết quả mình tìm hiểu được cho cô.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào, cô chỉ ngồi đó im lặng rơi nước mắt đã kìm nén từ lâu.

Trì Úc: ”…”

Anh ta muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tìm được căn biệt thự song lập kia.

Căn biệt thự đó nhỏ hơn Hoàng Đình số 1, nhỏ hơn rất rất nhiều, không có vườn hoa, cũng không có hồ bơi ngoài trời, nhỏ đến mức nhà để xe của bên kia cũng lớn hơn bên này.

Ôn Hủ Hủ thấy cảnh này, bàn tay vốn đang nắm chặt hành lí càng dùng sức hơn.

”Tiểu Nhược Nhược, đừng nghịch nữa, chúng ta rửa tay rồi đi ăn sáng được không? Lát nữa con còn phải đến nhà trẻ nữa.”

”Được ạ.”

Đúng lúc Ôn Hủ Hủ đang căng thẳng đứng trước cổng biệt thự, cô đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Sau đó cô không chớp mắt nhìn một thân hình nhỏ bé mặc váy hồng chui ra từ bụi cây bên trong, bé vung vẩy tay nhỏ của mình, nhanh chóng chạy vào.

Nhược Nhược, là Tiểu Nhược Nhược của cô.

Hốc mắt Ôn Hủ Hủ lập tức ẩm ướt, cô lập tức kéo vali đuổi theo: ”Nhược Nhược, mẹ về rồi!”

Lời vừa dứt, cô bé đang chạy vào trong nhà dừng bước, sau đó bé ngơ ngác quay đầu nhìn sang.

Đúng là bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu của cô, là tiểu bảo bối của cô.

Ôn Hủ Hủ lập tức rơi nước mắt, cô thả vali trong tay ra, đi đến muốn ôm bé.

Nhưng cô không ngờ, bảo bối nhỏ từ bé đã thích quấn lấy cô, sau khi thấy cô tiến lên, đôi mắt đen láy như thạch anh đột nhiên mở lớn.

Sau đó bé lập tức xoay người lại chạy thật nhanh.

Ôn Hủ Hủ: ”…”
 
Chương 599


Chương 599

”Oa ~ Dì Vương, mau đến ôm Nhược Nhược.” Tiếng khóc hoảng sợ của bé vang lên khắp căn biệt thự.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!

Một lúc lâu sau cô vẫn ngây người đứng im tại chỗ, mãi vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao?

Con gái cô yêu nhất, cũng là bảo bối yêu cô nhất, vì sao khi nhìn thấy cô lại giống như nhìn thấy quỷ vậy? Bé không muốn cô ôm thì thôi, bé còn chạy đi nữa.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm mạnh, cô đau đến mức không thở được.

Mấy phút sau, dì Vương ở trong biệt thự nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ chạy ra.

Đồng thời, sau lưng chị ta còn có hai đứa bé khác.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cảnh tượng mẹ con họ gặp nhau như bị dừng lại.

Gần hai tháng cô rời khỏi họ, đến bây giờ đã gần 60 ngày cô không nhìn thấy mấy đứa nhỏ, cô nhìn ba khuôn mặt nhỏ trước mắt, gần như muốn lập tức tiến lên ôm lấy các bé.

Nhưng điều khiến cô sợ hãi chính là hai đứa bé ra sau cũng giống như em gái mình.

Mấy đứa không nhào đến ôm cô như thường ngày, cũng không vui vẻ như dự đoán của cô.

Hai đứa bé dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt kia dường như đang nghi ngờ tại sao lúc này cô lại xuất hiện ở đây, cô có phải là thật không? Hoặc cũng có thể, sau khi chịu sự đau khổ đã không còn muốn nhận người mẹ là cô nữa.

Mấy đứa nhỏ không cần cô nữa?

Ôn Hủ Hủ ngả nghiêng, cảm giác đau đớn từ trong đáy lòng lan ra toàn cơ thể, cô lảo đảo chạy về phía các con.

”Dận Dận, Mặc Mặc, là mẹ đây, mẹ về rồi, mấy đứa để mẹ ôm một cái được không? Mẹ biết sai rồi, mẹ không nên bỏ rơi các con.”

Cô khóc.

Lúc giang tay ra muốn ôm mấy đứa nhỏ, cô cảm thấy vô cùng hối hận.

Tại sao cô lại làm vậy? Mấy đứa nhỏ đâu có làm sai điều gì đâu? Đây là con của cô mà.

Nước mắt Ôn Hủ Hủ rơi xuống như mưa, cô ngồi trước mặt mấy đứa nhỏ.

May mà lần này Mặc Bảo cũng đi tới, cậu bé đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nhỏ gầy đi rất nhiều, hai mắt ngập nước: ”Vì sao mẹ không nói lời nào đã rời đi? Vì sao mẹ không quay về?”

”Mẹ…”

”Có phải mẹ không quan tâm con nữa không?” Đứa nhỏ đau lòng hỏi một câu.

”Không, mẹ không có!”

Ôn Hủ Hủ lập tức lắc đầu phủ nhận: ”Không phải mẹ không cần các con, cho dù mẹ chết mẹ cũng sẽ luôn cần các con!”

Cái gì cô cũng không quan tâm, cô nóng lòng muốn làm rõ tất cả với mấy đứa bé.

Nhược Nhược cũng nói: “Vậy vì sao mẹ không gọi điện cho tụi con? Mẹ có biết bảo bối Nhược Nhược cũng bị ốm không? Mẹ cũng không hỏi một câu.”

Giọng nói mềm mại nghẹn ngào của bé khiến ai nghe cũng cảm thấy đau lòng.

Mặt Ôn Hủ Hủ càng tái lại hơn, cô run rẩy muốn ôm con gái, nhưng trước đôi mắt ngập nước của bé, cô đột nhiên phát hiện mình không có dũng khí để làm vậy.
 
Chương 600


Chương 600

Đúng vậy, cô có tư cách gì mà ôm bọn họ đây?

Cô bỏ con của mình lại để bỏ chạy, cô nói với người đàn ông kia rằng mình không cần mấy đứa bé nữa, sau đó ròng rã hai tháng cô cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm mấy đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ chán nản ngồi xuống mặt đất.

Thời gian lại lần nữa ngừng trôi, không khí cũng như đóng băng. Giờ phút này không khí trong căn biệt thự bi thương đến mức khiến mọi người hít thở không thông.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn thật lâu thấy vậy thì muốn đi lên giảng hòa.

Đúng lúc này, bóng dáng nhỏ bé còn lại cuối cùng kia đi đến, cậu đi đến trước mặt mẹ, im lặng nhìn một lúc, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ.

”Mẹ, mẹ đừng buồn, hai em cũng vì quá nhớ mẹ nên mới như vậy.”

”Cái gì?”

Ôn Hủ Hủ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn con trai lớn của mình.

Hoắc Dận dùng bàn tay non nớt của mình lau sạch nước mắt cho mẹ: “Mẹ chỉ cần hứa sau này sẽ không tùy ý bỏ rơi bọn con và không được không quan tâm đến bọn con nữa là được rồi.”

”…”

Dường như ánh sáng đã quay lại với cô rồi.

Ôn Hủ Hủ nhìn con trai lớn như ông cụ non đứng trước mặt mình, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, cô ôm chặt cậu vào lòng.

Cô có tài đức gì mà sinh ra được những đứa con ưu tú như vậy chứ, rốt cuộc cô may mắn như thế nào mới có thể có mấy đứa nhỏ chứ?

Cuối cùng mẹ con bốn người ôm lấy nhau khóc lớn.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn hình ảnh trước mặt.

Anh trai chính là anh trai, tại thời điểm quan trọng nhất vẫn sẽ xử lí mọi chuyện vô cùng trưởng thành, cách xử lí cũng ngày càng vững vàng, điểm này thật giống ba của mấy đứa nhỏ.

*

Lúc tin tức truyền đến công ty, Hoắc Tư Tước đang vùi đầu phê duyệt tài liệu trong văn phòng.

Nghe được tin cô quay về, hắn nhấn mạnh cây bút trong tay, cây bút lập tức gãy đôi.

Lâm Tử Dương: ”…”

Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?

”Ai cho cô ấy gặp? Đuổi đi cho tôi!” Hắn nghiến răng nói ra từng chữ một, hơi lạnh tràn ngập quanh thân vô cùng dọa người.

Lâm Tử Dương run lên, anh ta lập tức trả lời: ”Vâng tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp nhanh.”

Sau đó anh ta nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp người.

Thật ra anh ta có thể hiểu được tâm trạng tức giận này của boss nhà mình.

Trong khoảng thời gian này hắn đúng là sứt đầu mẻ trán, chuyện của công ty đã đành, thiếu gia Mặc Bảo ốm khiến hắn không còn thời gian uống một ngụm nước, công ty còn dễ nói, còn Mặc Bảo đã mang sang chỗ Lạc Du điều trị rồi cũng không trị được tận gốc.

Điều này sao không thể khiến hắn bực bội mà lao lực quá độ cho được?

Hắn đã không được ngủ ngon mấy ngày nay rồi.
 
Chương 601


Chương 601

Nhưng người phụ nữ kia thì tốt rồi, ròng rã hai tháng không xuất hiện, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc, bây giờ thì hay rồi, nói muốn gặp con là gặp sao?

Cô cho rằng mình là ai?

Ôn Hủ Hủ tự mình đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ.

Vẫn là nhà trẻ kia, nhưng giáo viên và viện trưởng đã đổi thành người khác, biến thành người tập đoàn Hoắc thị tự mình tuyển dụng.

”Mẹ, mẹ nhớ buổi chiều đến đón tụi con nha.”

Sau khi mẹ con làm hòa, Tiểu Nhược Nhược lại quay lại làm tiểu thiên sứ đáng yêu quấn quýt bên cô, lúc vào nhà trẻ, cô bé đáng yêu yêu cầu Ôn Hủ Hủ đến đón mình khi tan học.

Đương nhiên Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý.

”Ừm, đương nhiên rồi, lúc mẹ đến mẹ sẽ mang bánh gato ô mai bảo bối thích ăn nhất đến, còn Dận Dận, mẹ sẽ làm bánh đậu xanh con thích ăn nhất đến được không?”

”Được ạ.”

Cậu bé Hoắc Dận lạnh lùng cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu.

Sau đó hai đứa nhỏ đi vào trong.

Ôn Hủ Hủ đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rồi lập tức quay về, cô muốn khám cho Mặc Bảo đang ở nhà xem bé có vấn đề gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Nhưng cô không ngờ, lúc cô quay lại biệt thự, bên ngoài cổng đã có thêm mấy người mặc áo đen đeo kính râm.

”Ôn tiểu thư, tổng giám đốc đã dặn, cô không thể đi vào đây.”

”Vì sao?” Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Tôi là mẹ đứa nhỏ, vì sao tôi không thể đi vào?”

”Tổng giám đốc nói cô tự nghĩ nguyên nhân, ngài ấy hi vọng cô lập tức rời đi, nếu không ngài ấy cho phép chúng tôi gặp cô ở đâu là ném ra ở đó!”

Khuôn mặt những vệ sĩ này lạnh như băng, lời nói ra cũng vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Ôn Hủ Hủ như bị giáng một gậy vào đầu.

Muốn tự cô nghĩ nguyên nhân?

Chẳng lẽ hắn đang nói đến câu không cần con của cô?

Không, đó là cô nói bậy, không có chuyện cô không cần con được, những lời kia đều là những lời cô nói lúc nóng giận, lúc đó cô không suy nghĩ nên mới nói như vậy.

Ôn Hủ Hủ hốt hoảng, cô vội vội vàng vàng giải thích với họ: ”Không phải, mấy người nghe tôi nói, những lời kia đều là những lời nói nhảm khi tôi cãi nhau với tổng giám đốc của mấy người mà thôi, đó đều không phải thật.”

”Chúng tôi không biết cô đã nói gì với tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi nhận được mệnh lệnh không cho phép cô đến gần nơi này nửa bước, Ôn tiểu thư, tốt nhất cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.”

Ngữ khí khi nói câu cuối cùng của những vệ sĩ này không chút khách sáo nào.

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt như giấy.

Người đàn ông kia phải hung ác với cô đến mức này sao?

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, là do lúc trước cô nói những lời đó, cũng là do cô đã không quan tâm đến tụi nhỏ hai tháng này, bây giờ hắn không cho cô gặp cũng đâu có sai?

Ôn Hủ Hủ vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn căn biệt thự này một lúc lâu rồi mới máy móc lê đôi chân như rót chì của mình rời đi như một con rối.
 
Chương 602


Chương 602

Vệ sĩ thấy vậy thì gọi điện thoại báo cáo: ”Trợ lí Lâm, người phụ nữ kia đã bị chúng tôi đuổi đi rồi.”

Lâm Tử Dương: ”…”

Anh ta cũng không biết nên nói gì, anh ta đưa mắt nhìn văn phòng tổng giám đốc đang đóng kín cửa rồi cúp điện thoại.

Hôm nay boss có chút khác thường, mặc dù lúc anh ta báo cáo người phụ nữ kia đã quay về gặp mấy đứa nhỏ, lúc đó đúng là hắn đã phẫn nộ.

Nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hắn không khiến công ty trở nên náo loạn, cũng không có nổi giận với những người đến tìm hắn, nếu là trước đây, dựa vào tính khí của hắn thì chỉ sợ công ty đã như địa ngục rồi.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là tức giận trong im lặng? Hay là chờ về rồi mới tính sổ với người phụ nữ kia?

Lâm Tử Dương vẫn luôn thấp thỏm.

”Trợ lí Lâm, lễ tân gọi điện thoại lên nói có một tiểu thư họ Ôn muốn tìm tổng giám đốc, chúng tôi cho cô ấy lên nhé?”

”Cái gì?”

Trái tim treo mấy tảng đá của Lâm Tử Dương đang lơ lửng trên không trung, vừa nhận được cú điện thoại này, anh ta lập tức phun hết trà trong miệng ra.

Ôi chao, đúng là sợ gì gặp đó mà.

”Để cô ấy lên làm gì? Gặp tổng giám đốc đều phải hẹn trước, mấy người quên hết rồi sao? Chuyện này cũng cần phải hỏi à?” Trong lúc hoảng loạn, anh ta không ngừng mắng người thư kí kia.

Thư kí bị dọa đến sắp khóc, liên tục nhận lỗi sai.

Lâm Tư Dương: ”Cmn…”

Mấy phút sau, cuối cùng văn phòng tổng giám đốc cũng mở ra, Lâm Tử Dương lập tức ném điện thoại ra đứng lên: ”Tổng giám đốc, ngài muốn ra ngoài sao?”

”Ừm, có khách ở trung tâm Thế Mậu, cậu đi với tôi.” Vẻ mặt Hoắc Tư Tước lạnh nhạt, vì đã lâu không nghỉ ngơi tốt nên có thể thấy được sự mệt mỏi giữa lông mày và tơ máu trong mắt.

Nhưng tuyệt đối không có chút phẫn nộ nào.

Lâm Tử Dương hơi hé miệng, một lát sau, sau khi boss nhà mình rời đi, anh ta cầm lấy chìa khóa xe đi phía sau.

Có lẽ hắn thật sự không quan tâm đến những chuyện này.

Ôn Hủ Hủ đứng ngoài tòa nhà chờ rất lâu.

Cô nhờ lễ tân gọi điện lên văn phòng tổng giám đốc hỏi thăm, sau khi cúp điện thoại, không hiểu vì sao lễ tân lại bắt đầu mắng cô rồi đuổi cô ra ngoài.

Đuổi thì đi, cô chờ bên ngoài cũng được.

Thế là Ôn Hủ Hủ ra ngoài đợi.

Nhưng cô đợi từ sáng đến giữa trưa, từ trưa đến chiều muộn tan tầm cũng không chờ được người cô muốn gặp.

Vì đợi ở bên ngoài quá lâu nên bắt đầu có người chú ý đến cô.

”Người phụ nữ này là ai vậy? Vì sao cứ đứng ở công ty chúng ta vậy?”
 
Chương 603


Chương 603

”Không biết, nghe nói là tìm tổng giám đốc.”

”Tổng giám đốc?”

Có người nghe ngóng được thông tin, lập tức mọi người nhìn cô mà ngạc nhiên, sau đó các ánh mắt khinh thường đều quét qua người cô.

”Dựa vào cái mặt hàng này? Như vậy mà cũng muốn tìm tổng giám đốc của chúng ta?”

”Cô ta không soi gương à?”

”…”

Ôn Hủ Hủ xem như không nghe thấy.

Nhưng sắc trời dần tối, cô có chút nóng lòng, vì cô đã hứa sẽ đón hai bé lúc tan trường vào ban sáng.

Được rồi, đi đón đứa nhỏ trước đi, cô không thể thất hứa được.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn kê đôi chân nhức mỏi của mình đi, cô lái xe đến nhà trẻ.

Trên tầng cao nhất, người đàn ông đã quay về làm việc được một lúc lâu, điện thoại hắn đột nhiên rung lên một cái, hắn nhận được một tin nhắn.

Lãnh Tự: ”Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đi rồi.”

Kèm theo đó là ảnh bóng lưng cô rời đi.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh một tiếng, hắn thả điện thoại xuống, lại nhanh chóng tập trung vào công việc.

Nửa tiếng sau, bên phía nhà trẻ đột nhiên gọi điện thoại đến: ”Tổng giám đốc, không ổn rồi, Ôn tiểu thư đến đón mấy đứa nhỏ, trong lúc tranh chấp chúng tôi không cẩn thận làm cô ấy… bị thương.”

”Anh nói cái gì?”

Chỉ một câu, giọng nói Hoắc Tư Tước cao lên, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra biểu hiện bình thản cả ngày của mình đã lập tức thay đổi!

Vệ sĩ ở bên kia điện thoại cũng bị dọa cho run người.

”Là…Là cô ấy xông lên, chúng tôi mang đứa nhỏ lên xe chuẩn bị đi, nhưng cô ấy đột nhiên phát điên đuổi theo, chúng tôi không cẩn thận… không cẩn thận đụng phải cô ấy.”

”…”

Đại não hắn đột nhiên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì mà ném điện thoại sang một bên, cầm lấy chìa khóa trong ngăn kéo rồi chạy ra ngoài

Lâm Tử Dương ở bên ngoài đang chuẩn bị tan ca thấy mà há hốc mồm.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

*

Đúng là Ôn Hủ Hủ bị xe đụng.

Nhưng vết thương không nghiêm trọng, chân cô chỉ bị trầy da, chỗ thái dương cũng có một vết thương nhỏ.

”Người xấu, các chú là người xấu, tại sao lại đâm mẹ của tôi, các chú cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các chú!”

Hai đứa bé đã sớm chạy từ trên xe xuống, Tiểu Nhược Nhược chắn trước người mẹ, thấy trán mẹ bị thương thì hốc mắt lập tức đỏ lên, bé vừa khóc vừa mắng mấy vệ sĩ kia.

Vẻ mặt Hoắc Dận cũng vô cùng hung ác.

Thậm chí cậu bé còn không muốn nói nhiều, cậu nghiến chặt răng nói ra một từ: ”Cút!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom