Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 604


Chương 604

Vệ sĩ: ”…”

Ôn Hủ Hủ ngược lại lại ngăn cản hai đứa nhỏ, cô bò dậy, tùy tiện dùng áo lau vết thương trên thái dương: ”Được rồi, mẹ không sao cả, các con đừng nổi giận với các chú.”

”Nhưng mà…”

Hoắc Dận còn đang định nói gì đó.

Nhưng mẹ đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, sau đó nhặt hộp quà bị rơi trên đất đưa cho cậu bé.

”Xin lỗi con Dận Dận, hôm nay mẹ có chút việc nên không thể làm bánh đậu xanh cho con được, đây là bánh ngọt mẹ mua ở cửa hàng, là bánh hạnh nhân, ăn rất ngon đó, mẹ từng ăn khi còn nhỏ rồi.”

”…”

Hoắc Dận không quan tâm đến bữa ăn nhẹ này.

Thứ cậu cần chỉ là muốn gặp mẹ thôi.

Cuối cùng Hoắc Dận hơi hé miệng, cậu nhận bánh hạnh nhân mẹ đưa, chờ ăn xong mới mấp máy môi, nhìn vết thương của mẹ nói: ”Chúng ta đến bệnh viện.”

”Hả? Bệnh viện? Không cần không cần, mẹ không sao, chút vết thương nhỏ thôi, mẹ về xử lí là được, đúng rồi, Dận Dận, mẹ… muốn nói với con một chuyện.”

Ôn Hủ Hủ vô cùng thận trọng khi nói đến chủ đề này.

Thật ra đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà cô kiên trì như vậy.

Bây giờ người đàn kia đã không cho cô gặp con, cô nhất định phải nói cho mấy đứa nhỏ biết trước, nếu không các bé lại hiểu lầm thành mẹ không cần các bé nữa thì sao?

Ôn Hủ Hủ kìm nén nỗi đau trong lòng, kéo hai đứa nhỏ đến trước mặt mình.

”Dận Dận, Nhược Nhược, có khả năng mẹ… tạm thời sẽ không ở cạnh các con được, giữa mẹ và ba có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mẹ có thể đảm bảo, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi các con, mẹ cũng sẽ nhất định giải quyết chuyện này nhanh chóng, được không?”

”…”

Hoắc Dận nghe xong thì lập tức ủ rũ.

Mà Nhược Nhược nghe xong thì lập tức ”oa” một tiếng khóc lớn: ”Không muốn, con không muốn mẹ đi đâu, con muốn mẹ cơ…”

Cô bé khóc lớn, cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt mẹ không rời.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cũng đúng lúc này, trước cổng nhà trẻ, một chiếc xe Bentley đen xuất hiện, người đàn ông ngồi trong xe cách đó không xa thấy vậy thì giẫm phanh xe.

Chiếc xe lập tức dừng ”két” lại cách ba mẹ con không xa.

Ôn Hủ Hủ đang buồn bã vì con gái khóc thấy được, sắc mặt vốn không tốt lắm của cô lập tức sầm xuống.

Cuối cùng hắn cũng xuất hiện.

”Tổng giám đốc!”

”Ừm…”

Người đàn ông xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, dáng người hắn cao thẳng, ngũ quan anh tuấn, bộ âu phục được thiết kế riêng màu xám đậm càng tôn lên khí chất tôn quý ưu nhã của hắn lên, người nào nhìn thấy cũng không kìm được mà tim loạn nhịp.

Ôn Hủ Hủ ngẩn ngơ.
 
Chương 605


Chương 605

”Hoắc Tư Tước…”

”Mang mấy đứa nhỏ về.”

Cuối cùng người đàn ông trước mặt cũng nói chuyện, hắn không nhìn Ôn Hủ Hủ, giọng nói lạnh như băng trực tiếp nói ra mấy chữ này.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh giữa trời quang.

Mang mấy đứa nhỏ đi?

Không, cái này không thể!

Cô ôm chặt lấy hai đứa bé, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đầy hoảng sợ, vết thương chưa khô ở thái dương càng nổi bật hơn, nhìn giống như một người chết.

”Không, không muốn, Hoắc Tư Tước, chúng ta… chúng ta nói chuyện có được không?”

”Không, con không muốn về, con muốn mẹ, con muốn mẹ!”

Đứa nhỏ cũng bắt đầu khóc lớn.

Nhưng người đàn ông này đúng là máu lạnh, thấy vệ sĩ không dám ra tay, hắn trực tiếp đi tới cướp hai đứa nhỏ trong ngực Ôn Hủ Hủ đi.

”Không được, Hoắc Tư Tước, tôi van anh, anh đừng cướp hai đứa nhỏ đi được không? Tôi biết sai rồi, tôi không nên nói như vậy, tôi muốn rút lại lời nói đó, rút lại có được không?”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng điên rồi, cô không quan tâm đến vết thương của mình mà lao đến nắm lấy tay Hoắc Tư Tước đau khổ cầu xin.

Nhưng Hoắc Tư Tước không quan tâm.

Hắn vẫn rất thờ ơ, thái độ vô cùng tàn nhẫn nhét hai đứa nhỏ vào xe, sau đó những hộ vệ kia lập tức lái xe rời đi.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Sự tuyệt vọng lập tức bao phủ khắp cơ thể cô, trước mắt cô đột nhiên tối đen, cả người từ từ ngã ra phía sau.

”Bây giờ cô diễn cái dáng vẻ này cho ai nhìn? Lúc cô nói với tôi cô không cần chúng không phải hùng hồn lắm sao, cô không quan tâm đến chúng sống thoải mái như thế nào, bây giờ đến diễn cho tôi xem đấy à?”

Bỗng nhiên một đôi tay lớn giữ cô lại.

Hắn mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng, chất vấn từng câu từng chữ, thân thể cao lớn kia cúi đầu đe dọa nhìn cô, mắt hắn đỏ bừng như bị máu nhuộm đỏ.

Đầu Ôn Hủ Hủ ong lên, trái tim đau như bị xé làm đôi.

”Không có…có, tôi không diễn, nếu như…nếu như có thể làm lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ không nói như vậy.”

”Làm lại?”

Cảm xúc của Hoắc Tư Tước lập tức bùng nổ, hắn gay gắt chê cười: ”Làm lại là có thể được tha thứ sao? Vậy có phải cô có thể bỏ qua những chuyện ba tôi làm với cô năm đó không? Có phải cô cũng sẽ bỏ qua chuyện Đỗ Như Quân chết không?”

”…”

”Cô xem đi, Ôn Hủ Hủ, bản thân cô còn không làm được thì cô lấy tư cách gì để yêu cầu người khác làm, cô đúng là buồn cười!”

Hắn đưa ra kết luận cuối cùng của chuyện này, tay buông ra, vẻ mặt vô cùng thống khổ, cho dù ban nãy có xuất hiện cảm xúc gì bên trong đôi mắt đỏ hồng kia thì lúc này cũng đã trở nên tĩnh lặng.
 
Chương 606


Chương 606

Giống như tro tàn, cuối cùng không nhìn thấy bất kì sự dao động nào.

Ôn Hủ Hủ như bị đánh mạnh vào đầu.

Cô muốn nói hai chuyện này không liên quan đến nhau, hai chuyện không giống nhau.

Nhưng dù cô có mở miệng ra thì cũng không thể nói được lời phản bác nào, vì lời hắn nói vốn là sự thật, trên đời này không có làm lại, cũng không có thuốc hối hận.

Lời cô đã nói.

Chuyện Hoắc gia bọn họ đã từng làm.

Cũng không thể cho họ thêm cơ hội hối hận để làm lại được, cô không thể tha thứ cho bọn họ, dựa vào đâu mà hắn lại phải tha thứ cho người mẹ đã từng nói không cần con là cô?

Trái tim Ôn Hủ Hủ càng đau hơn, đầu ong ong lên, chỉ cảm thấy trong miệng ngai ngái.

Hoắc Tư Tước không quan tâm đến cô, hắn xoay người đi lên xe.

Lúc khởi động xe, khóe mắt hắn nhìn thoáng qua phía sau, hắn thấy bóng người nhỏ nhắn đang loạng choạng dựa vào bồn hoa đột nhiên kinh ngạc nhìn về tay mình.

Hoắc Tư Tước: ”…”

Một giây sau, hắn thấy cô như trang giấy tụt xuống.

Giây phút cô ngã trên mặt đất, hắn thấy lòng bàn tay đỏ thẫm của cô trong kính chiếu hậu.

*

Ôn Hủ Hủ lại nằm mơ.

Cô mơ đến lúc còn bé đến thành phố A với ba mẹ, nhưng trong giấc mơ này cô không thể tiếp tục thấy anh trai nhỏ lớn hơn cô năm tuổi.

”Hủ Hủ, chúng ta đến nhà cậu được không? Nhà cậu có chị họ gần tuổi với con.”

”Được ạ.”

Sau đó ba mẹ dẫn cô đến nhà cậu.

Cô rất vui, giấc mơ này như quay ngược lại thời gian, những người kia, những chuyện kia đều không xảy ra, chỉ còn lại Ôn gia và Hoắc gia nhà họ.

Thật tốt.

Ôn Hủ Hủ chìm trong giấc mơ, nước mắt chảy xuống.

Dì Vương đứng bên cạnh dọn dẹp thấy vậy thì thở dài.

”Tiên sinh, ngài nhất định phải làm vậy sao? Tôi có thể thấy được phu nhân không phải là người nhẫn tâm như vậy, lời nói lúc trước chỉ là lời nói giận dỗi thôi, sao ngài lại so đo với cô ấy làm gì?”

Dì Vương là một người dễ mềm lòng, sau khi ra ngoài, thấy thư phòng Hoắc Tư Tước vẫn sáng đèn, dì ta đi vào nói một câu.

Trước mặt Hoắc Tư Tước lúc này là một đống tài liệu.

Nhưng hắn không xem tài liệu mà chỉ hút thuốc, điếu này đến điếu khác, đốm lửa nhỏ không ngừng lập lòe trong bóng đêm, gạt tàn thuốc cũng xếp thành một ngọn núi nhỏ.

”Tức giận?”

Hắn thở ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói: ”Dì suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy vốn dĩ không cần tụi nhỏ.”
 
Chương 607


Chương 607

”Sao ngài biết?” Dì Vương mở to mắt.

”Phu nhân yêu con như vậy, sao cô ấy lại không cần tụi nhỏ chứ? Chỉ là bây giờ cô ấy đang nghĩ không thông, cũng đang phải gánh vác quá nhiều thứ. Tiên sinh, ngài cần cho cô ấy thời gian, nếu ngài cứ ép cô ấy như vậy, chuyện sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơn thôi, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện thì mấy đứa nhỏ phải làm sao bây giờ? Đây chính là mẹ của chúng.”

Người hầu tận tình khuyên bảo vị thiếu gia mình chăm sóc từ nhỏ.

Thực ra dì ấy nhìn rõ mọi chuyện hơn Hoắc Tư Tước, dì ấy thấy được sự thống khổ của Ôn Hủ Hủ, cũng nhìn ra được cô đang rất mâu thuẫn, không nói quá chút nào, cô bây giờ đã là người đứng trên bờ vực.

Nếu như tiếp tục ép cô, thật sự không ai biết trước sẽ xảy ra chuyện gì.

Dì Vương rời đi.

Trong biệt thự, đèn trong thư phòng vẫn sáng rất lâu.

Sáng hôm sau Lạc Du đến đây.

”Cô Lạc, cô đến sớm vậy sao?”

”Ừm, hôm nay tôi có việc cần phải ra ngoài nên đến nhìn người phụ nữ kia một chút, sao rồi? Tối hôm qua cô ấy vẫn ổn chứ?”

Lạc Du hoàn toàn xem nơi này là nhà mình, sau khi đi vào cô ta cầm một quả táo trên bàn lên cắn một miếng rồi đi lên tầng.

Dì Vương đi phía sau cô ta.

”Rất tốt, cả đêm đều yên tĩnh, vậy là không sao đúng không?”

”Không có việc gì lớn, bị xe đụng nên nôn ra chút máu mà thôi, chỉ cần không bị tổn thương trí não là được.” Lạc Du vừa nói vừa lạnh nhạt đi đến phòng khách trên tầng hai.

Nhưng không ngờ vừa mở cửa phòng hai người đã bị dọa sợ.

”Ôn tiểu thư? Cô tỉnh rồi sao? Sao cô lại đứng trước cửa sổ như vậy? Gió lớn thế mà cô không mặc áo khoác.”

Dì Vương thật sự bị dọa sợ, trước mắt họ là cô gái chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ, hơn nữa gió bây giờ còn rất lớn.

Đầu tóc cô rối bù, cứ vậy đứng đó không chút nhúc nhích.

Rõ ràng Lạc Du cũng bị dọa, ngay cả miếng táo trong miệng cũng quên nhai.

Không phải người phụ nữ này bị đâm ảnh hưởng đến đầu óc rồi đấy chứ?

Cũng may, sau khi dì Vương cầm áo khoác đi đến, Ôn Hủ Hủ không biết đã đứng trước cửa sổ ngẩn người nhìn ra ngoài bao lâu từ từ quay đầu lại.

”Không sao, tôi đang nhìn ra ngoài một chút thôi.”

Cô lạnh nhạt trả lời, sau đó được dì Vương đỡ về giường, sắc mặt đương nhiên vô cùng kém.

Lúc này Lạc Du mới nhớ nhai nuốt miếng táo trong miệng, cô ta cũng đi đến: ”Cô dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng rằng đầu óc cô có vấn đề thật, cô cảm thấy thế nào?”

Cô ta đi đến trước giường, đưa tay muốn kiểm tra cho Ôn Hủ Hủ.

Nhưng cô gái ngồi ở mép giường nhìn như không có chút sức nào để nói chuyện lại im lặng tránh đi.

”Không sao, không làm phiền cô Lạc.”

Lạc Du: ”…”

Sắc mặt cô ta trở nên không tốt, cô ta quay người mang theo quả táo gặm dở rời đi.

Dì Vương thấy vậy thì có chút sốt ruột: ”Ôn tiểu thư, sao cô không để cho cô Lạc khám qua? Hôm qua cô ấy đã chữa cho cô đấy.”
 
Chương 608


Chương 608

Lúc này ánh mắt Ôn Hủ Hủ mới dịu đi: ”Tôi không sao, tôi cũng là bác sĩ, tôi biết tình trạng của mình, dì không cần lo.”

”À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện này.”

Dì Vương nghe xong mới yên tâm lại.

Hai người ở trong phòng nói chuyện vài câu, nói qua chuyện lúc Ôn Hủ Hủ ngất đi ngày hôm qua, sau đó dì Vương đi ra ngoài.

Không lâu sau, ba đứa nhỏ được dì ấy mang đến.

”Mẹ, mẹ không sao chứ? Hôm qua mẹ làm Nhược Nhược sợ muốn chết, mẹ cho bé cưng nhìn đi, mẹ có ổn không?”

”Nhược Nhược, em đừng làm thế, mẹ vẫn chưa khỏe, cẩn thận làm mẹ đau.”

”Ừm, Nhược Nhược nghe lời, em đi xuống.”

Ba đứa nhỏ đồng thời xuất hiện trước mặt Ôn Hủ Hủ, mấy đứa tranh nhau hỏi thăm quan tâm cô, nhìn cô mà cứ tưởng mình đang mơ.

”Đây là…”

”Thật xin lỗi Ôn tiểu thư, tôi phải đi siêu thị mua đồ ăn, cô có thể giúp tôi trông ba đứa nhỏ không? Ở đây chỉ có một mình tôi giúp việc, lúc trước khi đi ra ngoài, đứa nhỏ không đi học nên tôi đều đưa sang chỗ cô Lạc.”

Dì Vương hơi áy náy giải thích.

Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt, trong giây phút, trái tim như đã chết như được sống lại, cơ thể cô run rẩy, nghĩ cũng không nghĩ mà lập tức gật đầu đồng ý.

”Được được được, tôi trông mấy đứa nhỏ, dì không cần đưa chúng qua chỗ cô Lạc đâu, tôi nhất định sẽ chăm sóc mấy đứa thật tốt.”

”Được.”

Dì Vương cười tủm tỉm rời đi.

Sao cô bé này lại có ý đồ gì xấu được chứ?

Cô cũng chỉ là một người mẹ lúc nào cũng muốn nhìn thấy con thôi, cô cũng chỉ là một người đáng thương phải gánh vác quá nhiều chuyện mà thôi.

Ngày hôm đó, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng có thể ở bên cạnh con mình.

Nhưng cô lo lắng người đàn ông kia sẽ đến, hắn vừa đến cô sẽ bị đuổi ra ngoài, cho nên cô luôn giả bị bệnh để không phải rời đi, thỉnh thoảng còn làm bộ bị chóng mặt đau đầu.

“Mẹ, mẹ bị đau đầu thật sao?”

Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ tinh quái, cô bé phát hiện ra mẹ đang giả vờ, nhân lúc không có người, bé ghé sát lại tai mẹ hỏi.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.

Cô suy nghĩ một chút rồi vẫn nói nhỏ cho cô bé nghe: ”Không phải, mẹ chỉ muốn ở bên các con lâu hơn thôi.”

Đôi mắt to ngập nước của Tiểu Nhược Nhược lập tức sáng lên.

”Được rồi, bây giờ con sẽ đi nói với các anh, con sẽ nói các anh phòng bị thật tốt, khi nào thấy ba tới chúng con sẽ mật báo cho mẹ nha.”

Sau đó bánh bao nhỏ thật sự lon ton chạy đi tìm hai anh trai.
 
Chương 609


Chương 609

Kết quả, cả một ngày dì Vương phát hiện mấy đứa nhỏ trong nhà có chút kì lạ.

Không phải đứa lớn đang chơi thì đột nhiên ra cửa nhìn ngang ngó dọc thì chính là tiểu thiếu gia Mặc Mặc đột nhiên giữ lấy máy tính bảng, vẻ mặt như đề phòng trộm.

Cuối cùng là bánh bao nhỏ Tiểu Nhược Nhược.

Cô bé càng buồn cười hơn, giữa ban ngày, bàn chân nhỏ nhón nhón trên mặt đất, thậm chí có một lần dì Vương đang nói cô bé, đột nhiên ngón tay trắng nhỏ của bé đặt lên môi ”xuỵt” một tiếng.

”Không được lên tiếng, dì Vương, lát nữa ba về sẽ không tốt đâu.”

Dì Vương: ”…”

Có ý gì?

Chẳng lẽ đứa nhỏ này đang mong ba không về sao?

Vẻ mặt dì Vương trở nên khó hiểu.

Nhưng cuối cùng dì ấy cũng không nghĩ nhiều về chuyện này mà chuyên tâm làm công việc của mình.

Quả nhiên buổi trưa Hoắc Tư Tước trở về.

Từ khi chuyển đến nơi này, vì bệnh của Mặc Bảo nên nếu giữa trưa rảnh hắn sẽ về, thứ nhất là xem tình trạng của Mặc Bảo, thứ hai đương nhiên cũng chính là vì chăm mấy đứa nhỏ.

Thời gian đó trong nhà cũng chỉ có mình hắn.

Vừa về hắn đã phát hiện ra một chuyện, bình thường khi hắn về sẽ rất khó để thấy ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ mà hôm nay lại đồng loạt ngồi ở phòng khách.

”Mấy đứa sao vậy? Sao lại ở đây?”

”Chúng con đang chờ ba về ăn cơm nha, ba, ba chưa ăn cơm đúng không?”

Đứa nhỏ đầu tiên lon ton chân ngắn chạy đến đương nhiên là con gái ruột của hắn, cô bé ngẩng đầu lên, mái tóc rối cũng đung đưa nhìn hắn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Trái tim Hoắc Tư Tước như tan ra.

Hắn cúi người ôm lấy bảo bối nhỏ, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm hồng hào của bé một cái: ”Vẫn chưa, không phải ba về để ăn cơm với các con sao?”

”Được rồi, ba, bây giờ tụi con sẽ đi xới cơm cho ba.” Con trai thứ hai chạy đi xới cơm cho hắn.

Về phần đứa lớn do chính tay hắn nuôi nấng.

Đương nhiên cậu sẽ không nói nhiều như vậy, cậu vô cùng lạnh lùng xoay người đi vào phòng bếp, không bao lâu sau đã cầm một bộ bát đũa ra!

Chú ý, chỉ có một bộ bát đũa!

Hoắc Tư Tước: ”…”

Mấy đứa nhỏ nghịch ngợm này đang định làm gì vậy?

Trên tầng, Ôn Hủ Hủ nằm trong phòng như ngồi trên bàn chông.

Cô sợ mấy đứa nhỏ ở dưới tầng không giải quyết được ba của mình, càng sợ hắn đột nhiên chạy lên, sau đó phát hiện cô giả bệnh, như vậy thì cô gặp rắc rối lớn rồi.

Ôn Hủ Hủ trốn trong chăn như gặp kẻ thù.

”Tiên sinh, ngài ăn xong cơm rồi sao?”

”Ừm, đã ăn xong.”

Giọng nói thỏa mãn vì đã ăn no truyền đến từ tầng trên thì phải, Ôn Hủ Hủ nghe xong lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Chương 610


Chương 610

Đã ăn xong thì chắc sẽ đi.

Cô thoải mái nằm xuống, vén chăn ra khỏi đầu, đang định ra ngoài nhìn thử xem mọi chuyện có giống như những gì cô nghĩ không.

Nhưng không ngờ, cô vừa mở cửa đã thấy một thân hình cao lớn đứng trước mặt mình như âm hồn đột nhiên xuất hiện.

Không có chút báo hiệu nào, hắn chắn trước cửa phòng cô.

”Anh…Anh không phải đi rồi sao?”

”Sao? Cô đang chờ tôi đi?”

”Không…Không phải…” Ôn Hủ Hủ lập tức thề thốt phủ nhận, nhưng lời cô nói ra càng nhanh thì càng chứng tỏ cô đang bối rối như thế nào, lời nói dối này không có chút chân thật nào.

Khóe miệng Hoắc Tư Tước nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng chế giễu, hắn nâng chân đi vào.

”Tôi nghe nói hôm nay cô không cần Lạc Du khám? Khỏi rồi?”

”…Không có!” Một giây sau người phụ nữ nào đó lập tức nhảy lên giường, dùng tốc độ cực nhanh nằm lại giường.

”Không có… Chưa có khỏi, ngực tôi đau, chân… chân cũng đau, không đi được.”

Cô lắp ba lắp bắp phủ nhận mình khỏe, miêu tả vô cùng nghiêm trọng, cô cũng không quên nắm lấy chăn trên giường, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thống khổ.

Hoắc Tư Tước: ”…”

Mắt hắn hơi giật giật, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà lật tẩy kĩ thuật diễn vụng về này của cô.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm như không nhận ra điều gì: ”Chưa khỏi mà không để cô ấy khám? Cô muốn tôi ném cô vào bệnh viện sao?”

”Không không không, tôi không đi bệnh viện, tôi… tìm cô Lạc, lát nữa tôi sẽ nói dì Vương gọi cô ấy đến.”

Ôn Hủ Hủ vội vàng nhận sai, cô cam kết với hắn nhất định sẽ đi tìm Lạc Du, chỉ thiếu đưa tay lên thề với hắn mà thôi.

Cũng may sau khi nói xong câu này, người đàn ông kia cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Sau đó hắn chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài.

Ôn Hủ Hủ thở một hơi nhẹ nhõm…

Bị dọa chết rồi!

Thiếu chút nữa bị đuổi ra ngoài rồi.

Cô không biết rằng, sau khi đi đến cầu thang, người đàn ông kia nhìn về phía cánh cửa phòng cô một lúc lâu, hắn không biết mình đang cảm thấy như thế nào, nhưng có thể chắc chắn một điều, đôi mắt đen như mực vốn lạnh nhạt lúc này như xuất hiện chút ấm áp…

Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh của mình để ở lại nơi này.

Bọn nhỏ cũng vô cùng vui vẻ, ba vừa đi, mấy đứa đã chạy lên vây quanh mẹ.

”Mẹ, mẹ, là con ngăn ba lên đó, bảo bối Nhược Nhược có giỏi không?” Tiểu Nhược Nhược nhào vào ngực mẹ, bắt đầu tranh công.

Ôn Hủ Hủ ôm cục bột nhỏ, hôn mấy cái lên mặt bé.

”Rất giỏi, bảo bối nhà ta tuyệt nhất!”
 
Chương 611


Chương 611

”Vậy con thì sao? Mẹ, còn cả con nữa, là con báo tin, con phát hiện xe ba rồi gọi hai người tới.”

”Con cũng thế.”

Nghe thấy mẹ khen ngợi, hai bảo bối khác cũng đi đến muốn được khen ngợi như em gái.

Đương nhiên Ôn Hủ Hủ đều làm như những gì các bé muốn, nhưng khi bốn mẹ con đang vui vẻ trong phòng thì đột nhiên khuôn mặt nhỏ của Mặc Bảo tái lại.

”Hừ…”

”Sao vậy? Mặc Bảo? Con không thoải mái sao?” Ôn Hủ Hủ nhạy bén phát hiện, cô lập tức ôm lấy con trai, quan tâm hỏi thăm.

”Mẹ, bụng anh trai bị đau, trong thời gian này anh vẫn luôn như vậy, thỉnh thoảng sẽ đau nhức.” Tiểu Nhược Nhược thấy vậy thì nhanh chóng sờ lên khuôn mặt nhỏ của anh trai, sau đó giải thích với mẹ.

Thỉnh thoảng đau nhức?

Tại sao lại như vậy? Trẻ con bị viêm dạ dày có thể kéo dài đến thế sao?

Ôn Hủ Hủ nhớ đến mục đích ban đầu của mình, cô lập tức cảm thấy nóng vội, ôm Mặc Bảo ra ngoài tìm dì Vương.

”Dì Vương, tôi muốn hỏi một chút, tình trạng của Mặc Mặc như thế nào? Vì sao bé bị bệnh lâu như vậy mà không khỏi? Bé bị bệnh gì? Có bệnh án của bệnh viện không, lấy ra cho tôi xem chút.”

”Hả? Bệnh của tiểu thiếu gia Mặc Mặc không xem ở bệnh viện, là cô Lạc xem cho bé, lúc trước nằm viện vẫn không tốt lên nên tiên sinh để cô Lạc khám cho bé.”

Dì Vương đang bận rộn trong phòng bệnh nghe Ôn Hủ Hủ hỏi thì lập tức nói rõ từ đầu đến cuối cho cô nghe.

Vẫn là Lạc Du khám?

Trong lòng Ôn Hủ Hủ lập tức xuất hiện dự cảm xấu: ”Vì sao bệnh viện không khám được? Rất nghiêm trọng sao?”

Dì Vương nhíu mày: ”Tôi cũng không rõ, nhưng cô Lạc nói tiểu thiếu gia Mặc Mặc bị lây nấm mốc, trong thời gian này cô ấy vẫn luôn nghiên cứu thuốc để điều trị.”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Chỉ một câu nhưng cũng khiến người cô lạnh buốt.

Cô biết trình độ y học của Lạc Du, thiên tài tâm lí học, cũng rất say mê chế tạo thuốc, nếu như cô ta vẫn còn nghiên cứu thì rốt cuộc tình bệnh của đứa nhỏ đến mức nào?

Ôn Hủ Hủ không ở lại được nữa, cô lập tức giao mấy đứa nhỏ cho dì Vương sau đó một mình đến sở nghiên cứu của Lạc Du.

”Ôn Hủ Hủ? Cô đến chỗ tôi làm gì? Không phải buổi sáng cô không cho tôi khám sao?”

Lạc Du khá mang thù, sau khi thấy người đứng trước cửa là Ôn Hủ Hủ, cô ta rất không vui ngăn lại trước cửa không cho cô vào, còn nhắc lại chuyện buổi sáng.

Ôn Hủ Hủ chỉ có thể xin lỗi cô ta: ”Thật xin lỗi cô Lạc, buổi sáng là tôi quá đáng, mong cô bỏ qua cho tôi, tôi đến đây là muốn hỏi cô một chút về bệnh của con trai tôi.

”Bệnh?”

Không nhắc đến còn đỡ, nhắc đến càng khiến Lạc Du coi thường Ôn Hủ Hủ hơn.

”Cô hiểu sao? Cô có thể hiểu được thật sao? Cô xuất thân trung y, ngay cả đại học y cũng không học, cô có thể hiểu tôi đang nghiên cứu cái gì sao?”

”Đúg vậy, tôi không giỏi bằng cô, nhưng mong cô để tôi nhìn qua.”

Ôn Hủ Hủ nhẫn nhịn, vì con trai, thái độ của cô đã vô cùng khiêm tốn.
 
Chương 612


Chương 612

May mà người phụ nữ này cũng xem như hài lòng với lời cô nói, cô ta tránh sang một bên để Ôn Hủ Hủ đi vào.

”Cô yên tâm, bệnh của con trai cô tôi sẽ chữa tốt, bây giờ đã có chút manh mối rồi.”

”Cô nói cái nấm mốc kia sao?”

Ôn Hủ Hủ lập tức nghiêng đầu nhìn cô ta: ”Nấm mốc này cũng không phải vi khuẩn gì hiếm thấy trong y học, không thể dùng kháng sinh sao?”

Lạc Du cười lạnh: ”Cũng phải xem là loại nấm mốc gì, cô biết con cô mắc loại nào sao?

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một câu cũng khiến Ôn Hủ Hủ trầm xuống.

Cô ta có ý gì? Cái gì gọi là loại nào?

Ôn Hủ Hủ ngày càng bất an, cô đi theo người phụ nữ kia vào phòng thí nghiệm, lập tức thấy một chiếc kính hiển vi trên bàn được chiếu sáng chói, dưới đáy kính hình như còn có mẫu máu.

”Tôi xem qua chút.”

Cô thông minh vừa nhìn đã biết đây là máu của con trai, không đợi cô ta đồng ý, cô đã lập tức đi lên nhìn kính hiển vi.

Đúng là cô không tinh thông tây y, nhưng làm bác sĩ lâu như vậy cô vẫn biết mấy thứ này là gì.

Sau khi cô nhìn mẫu máu bên dưới kính hiển vi, mẫu máu bình thường đều là có nhiều bạch cầu, nhưng lúc này trong mẫu máu bên dưới lại vô cùng thấp, gần như là qua mức cảnh báo.

”Tại sao có thể như vậy? Máu của cậu bé trong thời gian này vẫn như vậy sao?”

”Đúng vậy, bây giờ đã tốt hơn nhiều, lúc đầu gần như không có.” Lạc Du lại hừ lạnh một tiếng nói.

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Hủ Hủ lập tức tái lại.

Gần như không có, không thể như vậy được, nhất định là người phụ nữ này nói quá rồi, nhưng cô ta nói vậy thì nhất định tình trạng lúc đó rất tệ.

Cho nên lúc đó tình huống của con trai cô tệ như vậy sao?

Bạch cầu thấp ở mức cảnh báo có nghĩa là lây nhiễm vô cùng nghiêm trọng, không phải là viêm nhiễm bình thường, ngay cả bản thân cũng không còn sức đề kháng nữa, điều này rất dễ dẫn đến những bệnh về máu.

Ví dụ như ung thư máu, hoặc có thể là bệnh máu trắng!

Ôn Hủ Hủ nghĩ mà run cả người, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy mình run rẩy hỏi một câu: ”Vì sao lại như vậy? Rốt cuộc bé bị gì?”

”Sao tôi biết được? Lúc ấy thằng bé được đưa từ nhà ông đến bệnh viện đã như vậy, sao tôi biết nó bị sao?”

”Nhà ông?”

Trong lòng Ôn Hủ Hủ chấn động.

Sao cậu bé lại đến nhà cũ? Ba bé đâu? Lúc đó hắn không ở cạnh mấy đứa nhỏ sao?

Không hiểu vì sao sau khi nghe thấy cậu bé bị bệnh ở nhà cũ, Ôn Hủ Hủ luôn cảm thấy không yên lòng, đặc biệt là khi cô nhớ ra đứa nhỏ cũng từng bị bệnh này khi đến nhà cũ bên đó.

Cô thật sự không thích chỗ kia.

Cô không thích ở đó, cô cũng không thích con cô ở đó.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ vô cùng kém, cô rời khỏi nơi của Lạc Du.
 
Chương 613


Chương 613

Ba đứa nhỏ vẫn đang chờ cô, sau khi thấy cô về, bọn nhỏ lập tức vây quanh: ”Mẹ, mẹ đến chỗ dì Lạc hỏi được chưa? Có thể tìm được cách chữa bệnh cho anh không?”

Tiểu Nhược Nhược ân cần hỏi.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Ôn Hủ Hủ tạm thời đè sự buồn bã trong lòng xuống, cô kéo đứa nhỏ đến trước mặt, sau đó hai mẹ con cùng nhau ngồi trên ghế ngoài sân.

”Mặc Mặc, con nói cho mẹ nghe chút, trước khi con bị bệnh có ăn thứ gì hỏng ở nhà ông không?”

”Không ạ, đồ ông nội cho chúng con ăn hàng ngày đều do ông tự chuẩn bị.”

”Vậy sao con lại đột nhiên bị bệnh được? Dạ dày con xảy ra vấn đề thì chắc chắn liên quan đến thức ăn, con nghĩ thật kĩ xem, lúc đó con đã ăn qua cái gì rồi?”

Ôn Hủ Hủ vẫn cố hết sức để giúp đứa nhỏ nhớ lại kí ức lúc đó.

Nhưng Mặc Bảo bị cô truy vấn không lên tiếng mà ngược lại Hoắc Dận trầm mặc ít nói lại đột nhiên lên tiếng.

”Mẹ, em trai vì con nên mới ăn.”

”Cái gì?” Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ”Em vì con ăn cái gì? Rốt cuộc hai đứa làm gì vậy?”

Lời này thật sự quá dọa người, cô kích động đến mức nắm chặt tay đứa nhỏ, hơn nữa còn không kiểm soát được sức lực của mình mà nắm tay cậu bé đến đỏ bừng.

Mặc Bảo thấy sự nhẫn nhịn trên khuôn mặt nhỏ của anh trai, cậu bé nhanh chóng ngăn mẹ lại: ”Mẹ mẹ mẹ, mẹ đừng trách anh trai, là con tự nguyện, con muốn biết lời anh nói có phải thật không.”

”Cái gì? Cái gì thật?” Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu.

Đến nước này hai đứa nhỏ mới kể rõ mọi chuyện ra.

Hóa ra lần trước khi đến nhà cũ, Mặc Bảo đột nhiên bị bệnh, lúc ấy Hoắc Dận đã nổi giận với ông cụ Hoắc, kiên quyết không cho em trai đến nhà ông nhỏ nữa.

Sau đó Mặc Bảo biết chuyện này nên đã đi hỏi anh trai.

”Lúc đó anh trai nói, khi còn bé, chỉ cần anh ấy đến nhà ông nhỏ là sẽ bị bệnh, anh ấy nghi ngờ… lần con bị bệnh cũng vì ăn đồ ở chỗ ông nhỏ.”

Đôi mắt Mặc Bảo cong cong, cậu bé nhìn anh trai đứng bên cạnh.

Ôn Hủ Hủ nghe xong thì lập tức chấn kinh: ”Chuyện đó… là thật sao?”

Mặc Bảo gật đầu: ”Lúc đầu con không tin, sau đó vì để kiểm chứng lời anh trai, lần chúng con đến nhà ông nội, con cố ý đến nhà họ, kết quả con vừa ăn đồ ở đó đã lập tức bị bệnh, con cũng không biết đây là trùng hợp hay họ thật sự muốn con bị bệnh nữa.”

Mặc Bảo uất ức nhìn mẹ.

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Một giây này, trong sân sau, Ôn Hủ Hủ cảm thấy mạch máu trong cơ thể như đông lại.

Trong đầu cô là sóng lớn cuồn cuộn còn cơ thể lại lạnh đến thấu xương, phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi… Thậm chí hai tay cô còn run rẩy, ngay cả nắm lại cũng không được.

Trên đời lấy đâu ra nhiều chuyện trùng hợp vậy?

Đứa nhỏ bình thường không bao giờ bị bệnh, về nhà cũ hai lần, cả hai lần đều bị bệnh.

Mà đáng sợ nhất là, một khi chứng minh được đây là sự thật, có phải lí do con trai lớn của cô luôn không khỏe cũng liên quan đến bọn họ không?
 
Chương 614


Chương 614

Ôn Hủ Hủ không dám tưởng tượng tiếp.

Điều duy nhất cô muốn làm bây giờ là lập tức đến nhà cũ nhìn xem, cô muốn đích thân đi kiểm tra chuyện này có phải thật không. Con của cô có phải bị người khác hại không?

”Đi, Mặc Mặc, Dận Dận, chúng ta về nhà cũ.”

”Hả?”

Sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi.

Xong rồi, không phải lần này gặp rắc rối rồi chứ?

Nhưng mẹ căn bản không cho hai đứa nhỏ cơ hội chần chừ, sau khi quyết định xong, cô lập tức nhờ dì Vương trông Tiểu Nhược Nhược, nói một tiếng với dì ấy rồi dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Sao cô có thể để chuyện này cứ như vậy mà qua được…

*

Buổi chiều hôm đó Hoắc Tư Tước không còn để tâm đến chuyện ở nhà.

Có lẽ do lần quay lại giữa trưa khiến hắn yên tâm, cũng có thể do việc ở công ty quá nhiều nên hắn không có thời gian quan tâm đến chuyện khác nữa.

Đặc biệt là phòng ban giam đốc đột nhiên nhận được một tập tài liệu nặc danh gửi đến cho hắn.

”Tổng giám đốc, có người báo cáo nói ngài tham ô một tỷ kia.”

”Tham ô?”

”Đúng vậy, trong thư nói, hóa ra là… vợ cũ của ngài hợp tác với Lâm Ân để ăn cắp tiền của công ti, cho nên bọn họ nghi ngờ ngài là người đứng sau, qua trung gian mà kiếm lời, tham ô một tỷ bỏ vào tài khoản của mình.”

Lâm Tử Dương đứng bên cạnh đọc tài liệu, vừa bất lực đọc vừa nói lại cho boss nhà mình nghe.

Mẹ nó một lũ thiểu năng, một tỷ, tổng giám đốc nhà anh ta thiếu tí tiền này sao?

Kết quả Hoắc Tư Tước nghe xong cũng nhìn qua tập tài liệu đó như nhìn thấy thứ gì điên khùng, tài liệu trong tay cũng không hạ xuống.

Nhưng hắn không ngờ, đến trưa, một cổ đông trong ban giám đốc bình thường đều đứng về phía hắn lại đột nhiên đến tìm mình.

”Tư Tước, chuyện trong tập tài liệu nặc danh kia có phải là thật không? Con nói thật với chú đi.”

”Chú nói xem?”

Hoắc Tư Tước ngồi sau bàn làm việc, mặt không thay đổi hỏi ngược lại.

Vẻ mặt cổ đông kia lập tức trở nên nghiêm túc: ”Đương nhiên chú biết không phải thật, nhưng bây giờ đám người kia đang nghi ngờ, bọn họ nói, nếu đúng là vậy thì năng lực khống chế hành động của con có vấn đề rồi, tiếp đó sẽ áp dụng các biện pháp tiếp theo.”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Năng lực khống chế hành động?

Có ý gì?

Người đàn ông hơi nheo mắt, cuối cùng hắn thả bút trong tay xuống: ”Rốt cuộc chú đang muốn nói gì? Mấy lão già có phải lại đang lén giở trò sau lưng tôi không?”

Cổ đông ho khan hai tiếng, lúc này mới nói thật: ”Gần đây ban giám đốc thường nhắc lại những lời đồn về con ở trên mạng, bọn họ chất vấn chuyện này, nghe đồn còn có người lấy lại một số chứng cứ.”
 
Chương 615


Chương 615

”Bộp!”

Trong phòng làm việc yên tĩnh cuối cùng cũng vang lên tiếng ném mạnh thứ gì đó xuống bàn.

Chứng cứ?

Chứng cứ gì? Chứng cứ về bệnh tâm thần của hắn sao?

Người đàn ông lập tức bị chọc giận, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh đi, đôi mắt đỏ bừng như dã thú bị chọc tức: ”Được, vậy để bọn họ công bố ra đi, tôi ngược lại muốn xem đó là chứng cứ gì đấy?”

”Tư Tước, con tỉnh táo lại chút, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như bọn họ nắm được điểm yếu của con, dựa theo điều luật của ban giám đốc con cũng không thể chống lại được.”

Cổ đông nhìn dáng vẻ nổi giận của hắn thì nhanh chóng khuyên giải.

Thực chất cũng đúng là như vậy, vì đây là công ty theo hình thức đầu tư cổ phần nên mặc dù Hoắc thị có đang là người cầm quyền, nhưng nếu như người nắm quyền không phù hợp, gây hại đến lợi ích công ty thì những cổ đông khác có thể bãi miễn theo điều luật của ban giám đốc.

Hoắc Tư Tước nghe xong, sát khí trong mắt không những không dịu xuống mà ngược lại càng dày hơn.

”Vậy cứ việc làm đi, tốt nhất là trước khi tôi phát điên, nếu không đừng trách tôi giết hết bọn họ rồi mới biến thành quỷ đến tìm tôi!”

”…”

Một lúc lâu sau, cổ đông nhìn người đàn ông đã phát điên mà không thể nói lời nào.

Hoắc Tư Tước đúng là rất ngông cuồng, đôi khi ngông cuồng đến mức khiến người khác sợ hãi.

Mà điểm này, những người ở nhà Hoắc gia đều hiểu rất rõ, đặc biệt là chú nhỏ Hoắc Chính Hoa nhìn hắn lớn lên.

Cho nên, một buổi chiều nọ, khi ông ta thấy chén canh hạt sen mình đưa cho Mặc Bảo bị cậu bé lén đổ vào một bình nhỏ rồi mang đi.

Ông ta hoảng sợ đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.

Thằng ranh con này muốn làm gì?

Ông ta lập tức đuổi theo, nhưng không ngờ vừa đến khúc rẽ ông ta lại thấy một bóng dáng quen thuộc, cô đỡ lấy đứa nhỏ rồi đưa tay cầm lấy bình đựng canh hạt sen cậu bé vừa đổ vào.

”Lấy được rồi sao?”

”Lấy được rồi, đây chính là thứ ông nhỏ đưa cho con đó mẹ!”

Đứa nhỏ thành công lấy được vật chứng vui đến mức khuôn mặt nhỏ tái nhợt ửng đỏ.

Ôn Hủ Hủ khen ngợi xoa đầu đứa nhỏ, sau khi cầm lấy bình đựng canh hạt sen, cô muốn mang theo đứa bé đến nhà chính bên kia gặp con trai cả rồi rời khỏi đây.

Nhưng điều khiến cô không ngờ chính là cô vừa mới quay người thì một bóng dáng đã xuất hiện.

”Ôn Hủ Hủ, hóa ra là cô, lá gan của cô cũng lớn thật đấy, dám đến nhà tôi diễu võ giương oai, trả đồ lại cho tôi!” Vẻ mặt Hoắc Chính Hoa vặn vẹo, ông ta xông đến đạp mạnh về phía Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Cô chỉ có thể vội vàng đẩy con trai sang một bên, sau đó lập tức cảm thấy bụng đau đớn, cơ thể bị người đàn ông độc ác kia đẩy ngã xuống như diều đứt dây.

”Mẹ! Mẹ!”

Mặc Bảo hoảng sợ, cậu bé bị dọa đến mức hét lớn.

Hoắc Chính Hoa vừa sợ vừa giận nhìn người phụ nữ bị mình đẩy ngã xuống đất: ”Các người đang làm gì vậy? Trả đồ lại cho tôi!”

Ôn Hủ Hủ ôm bụng co quắp nằm trên mặt đất.
 
Chương 616


Chương 616

Thật ra lúc này cô nói không nên lời, đau đớn quá mạnh mẽ khiến trước mắt cô biến thành màu đen.

Nhưng sau khi nghe thấy câu này, cô vẫn cố gắng chống đỡ, từ từ mở hai mắt ra: ”Chú nhỏ, chú… đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu, còn nữa, chú… sao chú lại đá tôi?”

Nói chưa được hai câu, mồ hôi lạnh đã không ngừng lăn xuống trên khuôn mặt tái nhợt của cô.

Mặc Bảo thấy vậy thì lập tức ôm lấy mẹ khóc lớn: ”Mẹ…”

”Tôi nói gì cô nghe không hiểu sao? Vừa rồi cô đã lấy thứ gì? Vì sao cô lại lén lút mang canh hạt sen của đứa nhỏ này đi? Cô muốn làm gì?”

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ ngã trên mặt đất lập tức càng trắng hơn!

Đương nhiên cô biết vì sao người này lại có thái độ như vậy, ông ta đang sợ, sợ hãi có nghĩa điều mà Mặc Bảo nói là sự thật.

”Tôi không có trộm, chú nhỏ, là Mặc Bảo nói đồ ngọt ở nhà chú rất ngon, bé muốn mang về cho tôi ăn thử nên mới đi lấy. Chú nhỏ, chú… Nếu chú không đồng ý thì tôi có thể trả lại cho chú.”

Ôn Hủ Hủ nén đau đớn trên người, lấy lọ thủy tinh con trai đưa cho mình ban nãy ra.

Hoắc Chính Hoa ngẩn người.

Đây là chuyện ông ta không nghĩ đến.

Người phụ nữ này lại muốn đưa cái bình cho ông ta? Chẳng lẽ ban nãy ông ta nghĩ sai rồi?

Ông ta nhìn chằm chằm bình thủy tinh, trong lúc nhất thời không biết cô gái trước mặt đang muốn làm gì.

Ôn Hủ Hủ thấy sắc mặt ông ta, biết ông ta đã thả lỏng, cô nhanh chóng ngồi lại cạnh con trai: ”Mặc Mặc, mau, đưa cái này cho ông nhỏ đi.”

Mặc Bảo: ”…”

Mặc dù không hiểu vì sao mẹ lại muốn đưa đồ ngọt họ vất vả lắm mới lấy được cho người này nhưng cậu bé vẫn nghe lời cầm bình lên.

”Cho ông!” Cậu bé nhét cái bình vào tay người xấu trước mặt.

Hoắc Chính Hoa nhìn cái bình thủy tinh trước mặt, cuối cùng không còn lo nghĩ nữa.

Có lẽ ông ta thật sự nghĩ sai rồi.

Ông ta lập tức thay đổi nét mặt, áy náy đến đỡ người dậy: ”Xin lỗi cháu dâu, vừa rồi chú nghĩ con muốn mang cái bình đi nên mới làm như vậy, con không sao chứ?”

”Không sao không sao.”

Ôn Hủ Hủ lại lắc đầu, giả bộ như không có việc gì.

Một bát đồ tráng miệng, nếu như không có việc gì thì sao ông ta lại căng thẳng khi thấy cô mang đi chứ?

Ôn Hủ Hủ dựa vào trí thông minh hóa giải tình hình nguy hiểm này.

Mặc Bảo không hiểu chuyện này vì sao lại như vậy, sau khi hai người rời đi, cậu bé hỏi mẹ: ”Mẹ, sao mẹ lại đưa cái bình kia cho ông nhỏ? Chúng ta lấy được thì phải nhanh đi tìm ông nội mới phải chứ?”

”Không được, chúng ta chưa có chứng cứ, hơn nữa nếu ông nhỏ của tức nước vỡ bò thì chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Ôn Hủ Hủ che bụng vẫn còn âm ỉ đau, giải thích chi tiết cho con trai.

Đương nhiên cô cũng không nói cho con trai biết cô vẫn còn giữ lại chút đồ ngọt ban nãy, vừa rồi lúc lấy từ trong túi quần ra cô đã khôn ngoan đổ ra một chút.

Mặc dù dùng cách này chỉ lấy được một ít nhưng cũng đủ để Lạc Du xét nghiệm.
 
Chương 617


Chương 617

Ôn Hủ Hủ mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà cũ, ông cụ muốn giữ mấy mẹ con ở lại ăn cơm nhưng cô không đồng ý.

”Lão Hà, vì sao con bé lại đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ con bé vẫn chưa tha thứ cho ông già này sao? Ngay cả cơm cũng không muốn ăn ở đây.”

Ông cụ không thể giữ mấy mẹ con lại ăn cơm, trong lòng vô cùng buồn bã.

Quản gia Hà còn có thể nói gì nữa?

Ông ta chỉ có thể khuyên ông cụ: ”Cái gì cũng phải từ từ, cô ấy có thể chủ động mang đứa nhỏ qua đây thăm ngài là tốt rồi, chúng ta cần phải cho cô ấy thời gian, để cô ấy từ từ tiếp nhận.”

”Đúng đúng đúng, chúng ta không thể ép buộc con bé được.”

Ông cụ nghe xong, cuối cùng cũng vui lên một chút.

*

Tòa nhà Hoắc thị, lúc Hoắc Tư Tước tan làm cũng nhận được tin.

Về nhà cũ?

Tin truyền đến tai hắn, hắn lập tức dừng bút lại, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt: ”Cô ấy đi làm gì? Ông già kia tìm cô ấy gây chuyện nữa à?”

Phản ứng của hắn mạnh như thế này sao?

Lâm Tử Dương nhanh chóng trấn an: ”Không có, là cô ấy chủ động mang hai đứa nhỏ qua, không biết có phải do hai vị tiểu thiếu gia muốn đến đó không nên nói cô ấy mang qua đó.”

Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: ”Cậu tin chuyện cười đó sao?”

Sau đó hắn ném tài liệu đang phê duyệt trong tay ra, lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo rồi rời đi.

Lâm Tử Dương: ”…”

Cũng đúng, dựa vào tình trạng như nước với lửa của hai người bây giờ, chuyện đó không có khả năng.

Lâm Tử Dương chỉ có thể nhận mệnh xử lí nốt tài liệu còn lại.

Mà bên Hoắc Tư Tước thì đang dùng tốc độ nhanh nhất để quay về biệt thự, sau đó hắn lập tức lên tầng hai tìm người.

”Dì Vương, họ đâu rồi?”

”Hả? Tiên sinh? Ngài về sớm vậy sao? Ôn tiểu thư mang mấy đứa nhỏ qua chỗ cô Lạc rồi.” Dì Vương vội vàng đi ra thấy tiên sinh nhà mình về sớm như vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Còn qua chỗ Lạc Du nữa?

Hoắc Tư Tước càng nhíu mày chặt hơn: ”Cô ấy sang chỗ Lạc Du làm gì? Còn nữa, tôi nghe nói xế chiều hôm nay cô ấy về nhà cũ? Cô ấy đến đó làm gì?”

Dì Vương lắc đầu: ”Tôi cũng không biết, nhưng cô ấy đi rất nhanh đã về, sau đó lập tức sang chỗ cô Lạc.”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng buồn bực, loại cảm giác này khiến hắn không còn hứng thú đi tìm hiểu sao cô đang làm gì.

Sao hắn lại muốn chứ?

Dù sao cách làm của cô chính là vì muốn xử lí tốt hết mọi chuyện ở nơi này, bao gồm cả chuyện phía ông cụ Hoắc, sau đó sớm ngày quay lại nước Mỹ, tiến hành kế hoạch vực Ôn gia dậy.

Không phải sao?

Hắn đứng trong hành lang nhìn về phía xa, cũng không biết nhìn gì, đôi mắt đen như mực không còn tia sáng, chỉ còn lại một lớp sương lạnh như băng.
 
Chương 618


Chương 618

Lúc này Ôn Hủ Hủ đang ở trong phòng thí nghiệm của Lạc Du.

“Kết quả sao rồi?”

”Ừm, trong đồ ngọt này có loại nấm mốc giống trên người Mặc Bảo, sao cô lấy được?”

Lạc Du cuối cùng cũng thấy được kết quả xét nghiệm trong kính hiển vi, cô ta vô cùng kinh ngạc, truy vấn Ôn Hủ Hủ rốt cuộc lấy được thứ này từ đâu.

Ôn Hủ Hủ đâu còn tâm trạng để nói những thứ này?

Sau khi nghe được kết quả, cô chỉ cảm thấy trong ngực như có một ngọn lửa, cả người đều run lên vì giận.

Vì sao?

Hoắc Chính Hoa là ông nhỏ của mấy đứa trẻ, vì sao ông ta phải ra tay tàn độc như vậy với một đứa nhỏ năm tuổi chứ?

Còn nữa, Mặc Bảo nói bé ăn vì lúc trước Hoắc Dận đã nói, mỗi lần cậu qua bên đó sẽ bị bệnh, nói như vậy Dận Dận là bị ông ta hạ độc sao?

Ôn Hủ Hủ bị chọc giận đến phát điên rồi!

Lạc Du phát hiện tâm trạng của cô dao động, cô ta càng cảm thấy kì lạ hơn: “Cô sao vậy? Rốt cuộc cô lấy đâu ra thứ đồ chơi này thế, cô đừng nói với tôi cô vác một thân toàn vết thương về là vì cái này nhé?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Cơ thể cô lạnh như băng, cô căn bản không có tâm trạng để trả lời bất kì câu hỏi nào lúc này.

Cô xoay người rời đi.

Lạc Du nghẹn họng nhìn bóng lưng cô.

”Người phụ nữ này bị bệnh sao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ? Còn để mình làm việc cho cô ta nữa.” Lạc Du cố tình nói lớn.

Nhưng Ôn Hủ Hủ không thèm để ý, sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, cô mang theo hai đứa nhỏ về biệt thự.

Hả? Hắn về rồi?

Sau khi trở về cô phát hiện trong gara biệt thự xuất hiện chiếc xe Bentley màu đen quen thuộc, cô lập tức trở nên kích động.

”Dì Vương, tiên sinh về rồi sao?”

”Đúng vậy, ngài ấy ở trên tầng, ngài ấy còn hỏi cô…”

Dì ấy còn chưa nói xong mà cô nhóc này đã lập tức chạy lên tầng, ngay cả hai chữ ”từ từ” của dì ấy cũng không thèm nghe, gấp đến mức hai đứa nhỏ sau lưng cũng không để ý.

Đứa bé này, sao lại vội vàng như vậy chứ?

Dì Vương cũng không biết như thế nào, chỉ có thể đến chỗ bọn nhỏ trước.

Sau khi lên tầng, Ôn Hủ Hủ vừa tức giận vừa kích động đi thẳng đến phòng ngủ của Hoắc Tư Tước.

”Hoắc Tư Tước? Anh ở bên trong sao? Tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với anh.”

”…”

Không có tiếng động, cô gõ cửa mấy cái, bên trong không có chút phản ứng nào, giống như bên trong không có người vậy.

Không phải chứ, không phải dì Vương nói hắn ở trên tầng sao?
 
Chương 619


Chương 619

Hơn nữa xe cũng ở dưới.

Ôn Hủ Hủ quyết định đi vào nhìn thử, không ngờ cô vừa đẩy cửa vào đã thấy người đàn ông nào đó quấn khăn tắm nửa người đi ra từ nhà tắm.

”A…”

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì lập tức xấu hổ bịt mắt xoay người đi: ”Anh… Sao anh lại tắm giữa ban ngày thế này? Còn không mặc quần áo đã ra nữa.”

Hoắc Tư Tước: ”…”

Nói nhảm gì vậy, đây là phòng ngủ của hắn, sao tắm xong lại phải mặc quần áo?

Còn nữa, ban ngày thì không thể tắm sao?

Người đàn ông mặt không biến sắc nhìn thoáng qua cô gái đang che mặt quay lưng về phía mình, một lúc sau nói ra một câu: ”Trên người tôi có chỗ nào cô chưa nhìn sao?”

Bùm…

Ôn Hủ Hủ cảm thấy như có một tia sét đánh thẳng vào đầu mình, lần này cô không chỉ đỏ mặt mà còn muốn trực tiếp mở cửa chạy trốn.

Quá xấu hổ, quá tức giận!

”Tôi…Tôi đến tìm anh sau.” Cô lắp ba lắp bắp nói một câu, sau đó chuẩn bị chạy thật.

Nhưng cô còn chưa kịp cầm lấy tay nắm cửa đã bị một bàn tay lớn kéo lại, cả người cô cũng bị kéo lùi về sau.

”Nói đi, chuyện gì?”

Người đàn ông hạ mắt nhìn cô gái trước mặt, trên người vẫn còn dính nước, giọt nước chảy xuống trên cơ thể tráng kiện của người đàn ông, gợi cảm đến muốn mạng.

Không cần nói đến giọng nói trầm khàn quyến rũ được phát ra từ đôi môi mỏng của hắn.

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào người trước mặt.

”Bệnh… Bệnh kia của Mặc Mặc, tôi tra ra được rồi, là chú nhỏ hạ độc.”

”Cô nói cái gì?”

Người đàn ông nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt, trong đầu không khống chế được mà nhớ đến hình ảnh kiều diễm của cô nghe xong lời này lập tức lạnh giọng.

Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì nahnh chóng lấy báo cáo xét nghiệm từ chỗ Lạc Du ra, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ đưa ra cho hắn nhìn.

”Anh nhìn đi, đây là đồ ngọt tôi lén trộm về ở bên nhà cũ, lúc đó ông ta đang muốn cho Mặc Bảo ăn, tôi nhân cơ hội mang về một chút để Lạc Du xét nghiệm.”

Sự khô nóng trên người hắn lập tức lạnh đi.

Hắn nhận lấy báo cáo xét nghiệm, ánh mắt tùy ý đảo qua tờ giấy, cả người lập tức xuất hiện sát khí vô cùng đáng sợ.

”Cho nên hôm nay cô về nhà cũ là vì chuyện này?”

”Đúng vậy, Dận Dận nói Mặc Bảo bị bệnh là vì ngày trước thằng bé có bảo mỗi lần nó đến chỗ ông nhỏ đều sẽ bị bệnh, sau đó Mặc Bảo cũng thử làm theo, kết quả thật sự bị bệnh. Cho nên hôm nay tôi cố ý qua đó xem thử, không ngờ lại là thật!”

Ôn Hủ Hủ ổn định lại cảm xúc, bắt đầu nói rõ mọi chuyện.

Lúc cô nói đến Hoắc Chính Hoa ác độc như thế nào, trong đôi mắt hạnh trong trẻo nổi lên một ngọn lửa giận dữ, cô hận không thể băm ông ta thành trăm mảnh.
 
Chương 620


Chương 620

Tên súc sinh này!

Hoắc Tư Tước âm trầm đến mức đáng sợ.

Hắn không ngờ, người phụ nữ hắn còn hận cách đây không lâu cuối cùng lại giúp hắn làm một chuyện quan trọng như vậy!

Chú của hắn hạ độc con trai hắn?

Vì sao?

Là vì muốn hắn nhường vị trí lại cho đứa con trai lang thang kia của ông ta sao?

Giết chết con trai của Hoắc Tư Tước hắn, sau đó lại để ban giám đốc của Hoắc thị phát hiện hắn là người mắc bệnh tâm thần, sau đó con của ông ta có thể danh chính ngôn thuận thừa kế tập đoàn Hoắc thị?

Hắn nhớ đến những lời cổ đông đã nói với mình chiều nay ở công ty.

Một tiếng ”két” vang lên, ngón tay đang cầm báo cáo xét nghiệm của hắn đột nhiên phát ra âm thanh xương cốt cọ vào nhau khiến người ta rùng mình.

Trời ơi!

Ôn Hủ Hủ thấy cảnh khủng bố như vậy thì bị dọa đến mức không dám nói lời nào.

”Đợi ở nhà cho tôi, không được đi đâu cả!”

Hoắc Tư Tước nói với cô một câu như vậy rồi thay quần áo sau đó rời đi.

Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn theo.

Một lúc lâu sau, mãi đến khi sát khí đáng sợ quanh người biến mất cô mới tỉnh táo lại, dựa vào cửa thở dài một hơi.

Cô biết hắn đi làm gì.

Đó cũng chính là điều cô muốn.

Nhưng lúc này cô vẫn không nhịn được mà có chút thất thần, hận không thể đi cùng hắn.

Ôn Hủ Hủ quay về phòng mình, không có cách nào bình tâm lại, cuối cùng cô dứt khoát lấy cặn đồ ngọt ra ngâm xuống nước rồi bắt đầu nghiên cứu.

Lạc Du đã xét nghiệm ra độc tính của thứ này.

Nhưng cô ta vẫn chưa tìm được cách giải độc, cứ đà này thì con trai phải chịu tội đến lúc nào nữa?

Ôn Hủ Hủ quyết định thử một lần.

”Ôn tiểu thư, cô còn chưa ăn cơm tối nữa, đã muộn như vậy rồi, cô xuống ăn cơm trước đi.”

”Tôi biết rồi dì Vương.”

Ôn Hủ Hủ đang cúi đầu nghiên cứu, nghe giúp việc nói vậy cũng chỉ qua loa đáp lại một câu.

Dì Vương thấy vậy cũng hết cách, chỉ có thể thở dài một tiếng rồi rời đi.

Lúc Hoắc Tư Tước mang theo một thân đầy mùi máu quay về, đèn trong biệt thự gần như đã tắt, ngoại trừ căn phòng ở trên tầng hai vẫn còn ánh đèn.

Cô còn chưa ngủ?

Hoắc Tư Tước sải bước đi đến.

Nhưng lúc lên tầng, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua hai bàn tay mình, cuối cùng vẫn xuống nhà vệ sinh tầng dưới rửa sạch.
 
Chương 621


Chương 621

Sau đó mới tiếp tục đi lên.

Mặc dù đã là đầu xuân nhưng đêm khuya trong biệt thự vẫn rất lạnh, dưới ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào có thể nhìn thấy lớp khói mỏng thở ra.

Lạnh như vậy mà cô còn chưa ngủ?

Hoắc Tư Tước đi thẳng đến căn phòng tỏa ra ánh sáng màu quýt kia, hắn vốn định gõ cửa.

Nhưng sau khi lại gần hắn mới phát hiện cửa phòng không đóng hết mà còn một khe hở có thể thấy được người bên trong, hắn thấy cô đang nửa quỳ nhìn tờ giấy trên mặt đất, không biết cô đang làm gì?

”Ôn Hủ Hủ?”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Quay về rồi?

Cô vô cùng vui vẻ, lập tức lồm cồm bò dậy, ngay cả những tờ giấy trên mặt đất cũng không quan tâm, trực tiếp chạy đến mở cửa: ”Hoắc Tư Tước, anh về rồi sao?”

Hoắc Tư Tước đứng trước cửa, nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô khi chạy đến trước mặt mình thì có chút ngẩn người.

”Ừm, về rồi, cô đang làm gì vậy?”

”Tôi đang tìm thuốc giải cho Mặc Mặc, Lạc Du vẫn chưa tìm ra thuốc chữa nấm mốc, tôi muốn thử dùng đông y xem thế nào, nhưng tôi phân tích một đêm, có thể vì cặn của đồ ngọt quá nát, lại còn quá ít nên không thể tìm ra được.”

Cô nói đến đây thì có chút uất ức.

Hoắc Tư Tước im lặng nhìn, chỉ trong giây lát, giọng nói vẫn luôn nói với hắn rằng đừng ôm bất kì hi vọng nào với người phụ nữ này nữa lại mềm xuống.

”Không sao, ông ta nói rồi.”

”Hả? Thật sao? Ông ta nói hết rồi? Ông ta thừa nhận mình hạ độc con chúng ta rồi sao?”

Cô nghe vậy thì vô cùng kích động, ngay cả đôi tay lạnh như băng kia cũng không kìm chế được mà nắm lấy cánh tay hắn.

Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn lướt qua, môi mỏng hơi nâng lên: ”Ừm, thừa nhận, tôi đã giết ông ta rồi.”

Hắn nói vô cùng nhẹ nhàng.

Ôn Hủ Hủ lập tức mở to mắt!

Giết?

Nhanh như vậy sao?

Cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cảm giác rợn tóc gáy lập tức xông lên thẳng não.

Người đàn ông thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú vừa dịu xuống lập tức trầm đi: ”Sao vậy? Cô không vui?”

”Hả?”

Ôn Hủ Hủ tỉnh táo lại, lập tức xua tay: ”Không phải không phải, không phải tôi không vui, chỉ là tôi… chỉ là anh giết ông ta nhanh như vậy, ba anh không có ý kiến sao?”

Hoắc Tư Tước cười lạnh: ”Ông ta có ý kiến gì? Người ta đã muốn giết cháu ông ta rồi mà ông ta còn để lão già đó sống nữa sao?”

Ôn Hủ Hủ: ”…”

Lời này cũng có lí.
 
Chương 622


Chương 622

Nhưng Ôn Hủ Hủ luôn cảm thấy không thể tiếp nhận được chuyện này.

Không phải vì tên súc sinh kia không đáng chết, mà là vì người đàn ông này quá bình thản với việc giết người, vẻ mặt hắn không chút thay đổi, giống như mình chỉ vừa giết một con gà vịt gì đó thôi vậy.

Trong đầu Ôn Hủ Hủ đột nhiên lóe lên hai cảnh đẫm máu khi còn nhỏ mình đã từng thấy qua.

”Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngủ sớm đi.”

Lúc này tâm trạng Hoắc Tư Tước vẫn khá tốt, sau khi thấy Ôn Hủ Hủ không phản đối, hắn nói một câu rồi chuẩn bị rời đi.

Ôn Hủ Hủ gật đầu, cô cúi người định nhặt tờ giấy trên mặt đất, nhưng không ngờ lại tác động đến vết thương trên người, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến, cô không nhịn được mà rên một tiếng.

”Sao vậy?”

Cô vừa phát ra âm thanh người đàn ông đã đi đến cầu thang lại quay đầu.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ vội vàng thay đổi, cô làm như không có chuyện gì: ”Không sao không sao, nhặt giấy mà thôi, anh về ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Cô cũng không muốn để người đàn ông này thấy dáng vẻ bị thương của mình, dựa vào cái miệng ác độc của hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ quở trách cô, nói cô vô dụng.

Nhưng sau khi nghe xong, người đàn ông đột nhiên đứng đó nheo mắt lại, đôi mắt có cảm xúc gì đó khác lạ: ”Không sao?”

Ôn Hủ Hủ: ”Hả?”

Một giây sau, não cô như được lên dây cót, bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Cô nói sai rồi?

Từ từ!

Cô đúng là nói sai rồi, không phải bây giờ cô đang giả bệnh để ở lại sao, bây giờ cô nói không sao không phải là tự chui đầu vào rọ rồi à?

Ôn Hủ Hủ cũng coi như thông minh, cô lập tức phản ứng lại kịp thời, thay giọng nói: ”Không… Không phải, có sao, tôi… tôi còn chưa khỏi mà.”

”Lại không khỏe?”

”Đúng đúng, không khỏe, anh nhìn đi, bụng tôi đã bị thương thành thế này rồi này.”

Cô bị ánh mắt âm trầm này dọa sợ, vội vàng nâng một góc quần áo lên để người đàn ông này nhìn vết thương.

Mẹ nó!

Đây có được xem là trong họa có phúc không? Cuối cùng cô lại có vết thương này làm lí do.

Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh đi, hắn nhìn vết bầm tím trên làn da trắng nõn của Ôn Hủ Hủ, mắt sắc lạnh lùng, quanh người lại xuất hiện sát khí.

Sao hắn không biết cô giả bệnh chứ?

Hắn nói như vậy chỉ để ép người phụ nữ ngốc nghếch này chủ động lộ vết thương ra thôi.

Vết thương này là do lão già Hoắc Chính Hoa kia làm?

Vẻ mặt hắn âm trầm, đưa tay kéo tay Ôn Hủ Hủ lại.

Ôn Hủ Hủ: ”A…”

Cô bị dọa sợ, đôi mắt hạnh to ngập nước hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

”Anh…Anh muốn làm gì? Tôi vẫn còn bị thương, tôi không lừa anh.”

”Cho nên?”
 
Chương 623


Chương 623

”Hả?” Ôn Hủ Hủ bối rối, cô hoàn toàn không theo kịp bước chân của người đàn ông này, chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn hắn.

Kết quả Hoắc Tư Tước lạnh lùng nhìn cô một cái, sau đó hắn xoay người lại, trong lúc cô chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã trực tiếp bế ngang cô lên!

”!!!”

Não Ôn Hủ Hủ lập tức ngừng hoạt động!

Có lẽ cô đang nghĩ mình nằm mơ đi.

Vẻ mặt Hoắc Tư Tước rất lạnh nhạt, sau khi ôm người phụ nữ này về phòng mình, hắn đặt cô xuống giường rồi xoay người đi tìm hòm thuốc.

Giường… Trên giường…

Ôn Hủ Hủ lại càng hãi hùng hơn.

Cũng đúng lúc này, Hoắc Tư Tước cầm hòm thuốc quay lại, thấy cô ngồi đó như gặp địch, hắn từ trên cao nhìn xuống, ra lệnh nói: ”Cởi quần áo ra!”

”Hả?” Ôn Hủ Hủ như bị cái gì đó dọa, cô lập tức ngẩng đầu: ”Tại sao phải cởi quần áo? Tôi…Tôi không cởi.”

”Cô không cởi thì tôi bôi thuốc cho cô kiểu gì? Hay cô muốn ra ngoài tìm người khác bôi cho cô?”

Hoắc Tư Tước uy hiếp không chút nể nang.

Ra vẻ trong trắng cho ai xem vậy, hai người bọn họ còn chưa ngủ qua với nhau à?

Câu cuối cùng có tác dụng, vì không muốn rời đi nên cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đỏ mắt cởi quần áo ra.

Cũng đúng lúc này Hoắc Tư Tước mới phát hiện cô không mặc nội y bên trong, chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, có lẽ đã tắm nên bên ngoài tùy tiện khoác thêm áo choàng.

Đáng chết!

Hắn cảm thấy bụng dưới nóng bừng, không thể không ép buộc bản thân phải dời mắt nhìn về phía vết thương của Ôn Hủ Hủ.

Phần máu ứ đọng rất lớn, trên làn da trắng nõn mịn màng của người phụ nữ càng nổi bật hơn, vừa nhìn đã biết tình huống lúc đó rất nghiêm trọng.

”Cô không sợ lúc đó ông ta sẽ giết mình sao?”

”…Hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ đang đỏ bừng, cô quay đầu sang bên khác, nghe thấy lời này thì quay lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt đen như mực kia của hắn.

Sâu không thấy đáy, nhưng có thể thấy được sự đau xót trong đó.

Nhịp tim của Ôn Hủ Hủ hẫng mất một nhịp.

”Tôi… Lúc đó tôi không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn… chỉ muốn tìm được nguyên nhân bị bệnh của Mặc Bảo.” Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, bối rối trong giây phút này càng khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Một người phụ nữ vì con mà không cần cả mạng sống, vì sao lúc trước cô lại nói với hắn cô không cần mấy đứa nhỏ nữa?

Ánh mắt Hoắc Tư Tước tối đi, hắn tập trung tinh thần, lấy một bình thuốc tiêu sưng ra, đổ thuốc ra lòng bàn tay rồi đặt lên làn da mềm mại của cô.

”A…”

Ôn Hủ Hủ lập tức kêu lên.

Vết thương đau đớn cộng với lòng bàn tay nóng hổi của người đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng kì lạ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom