Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 120: C120: Lập tức ăn hết đi


Thứ có thể để Trần Trường An nói là báu vật, tuyệt đối sẽ không tệ.

"Cái gì? Lấy ra cho ta nhìn xem nào".

"Ngươi yên tâm, Liệt Chiến Cuồng ta vẫn phải có nhân phẩm, tuyệt đối sẽ không cướp đoạt đâu".

"Ta chỉ muốn nhìn một chút xem là cái gì thôi”, Liệt Chiến Cuồng hưng phấn nói.

"Không mang ra được".

Không mang ra được?

"Chỉ giáo cho?"

"Tiên Linh Thụ, ngươi có thể mang ra không?” Tiên Linh Thụ?

Nghe được ba chữ này, Liệt Chiến Cuồng ngây ngẩn cả người!

Lại là thứ chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết sao?

"Ngươi nói là dưới đáy thiên trì này, bên cạnh căn phòng đá của ta có một gốc Tiên Linh Thụ?"

"Ông đây đã ở bên cạnh Tiên Linh Thụ mấy ngàn năm, vậy mà lại không biết sự tồn tại của nó?"


"Khó trách, khó trách linh khí ở nơi này lại nông đậm như thế, hơn nữa còn xuất hiện tình huống linh khí bộc phát nữa".

"Tiên Linh Thụ, lại là Tiên Linh Thụ!”

Liệt Chiến Cuồng giống như nổi điên, không ngừng đi đi lại lại, tâm tình kích động lộ rõ trên mặt.

"Trần Trường An, mẹ nó ngươi đổi đời rồi!"

"Vậy ngươi đi ra làm gì? Sao ngươi không ở lại đó tu luyện bên cạnh Tiên Linh Thụ".

"Đúng rồi, bây giờ rốt cuộc ngươi đang ở cảnh giới gì? Sao ta thấy ngươi chỉ biểu hiện ra là Chân Khí Cảnh tầng một?"

"Ngươi giả vờ khiêm tốn hả?”

"Nếu không có đột phá đến Đại Đế Cảnh, ngươi cứ việc ở lại đây bế quan, ta cảm thấy ngươi sẽ có cơ hội xung kích đến Đại Đế Cảnh", Liệt Chiến Cuồng hưng phấn nói.

Ở trong lòng Liệt Chiến Cuồng, Trần Trường An vẫn luôn trâu bò hơn mình, cho dù không đột phá đến Đại Đế Cảnh, chỉ sợ cũng phải ở Bất Tử Cảnh đỉnh phong.

"Ngươi không muốn sao?”

"Đương nhiên là ta muốn, nhưng ta không vào được, phần cơ duyên này đã được xác định là không có duyên với ta rồi”.


Liệt Chiến Cuồng bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, mình ở chỗ này mấy ngàn năm còn vô dụng, Trần Trường An vừa đến đã phát hiện ra Tiên Linh Thụ rồi.

Hiển nhiên, cơ duyên ngập trời này cũng không thuộc về mình.

"Nể tình bạn bè lâu năm". "Ta sẽ tặng ngươi một món quà".

Vừa dứt lời, Trần Trường An trực tiếp lấy ra một quả Tiên Linh Quả ném cho Liệt Chiến Cưồng.

"Lập tức ăn hết đi".

Liệt Chiến Cuồng đầu tiên là sững sờ, nghe được Trần Trường An nói vậy liền không có do dự, trực tiếp nuốt Tiên Linh Quả vào.

"Đậu má!"

"Cái này là gì? Linh khí tinh khiết thật nồng nặc".

"Cái này..."

Liệt Chiến Cuồng không ngờ được thứ mà Trần Trường An cho mình, vậy mà lại trân quý như thế.

"Tiên Linh Quả, ngươi biết Tiên Linh Thụ, hẳn là cũng sẽ biết thứ này".

"Nhưng mà chưa có ai từng dùng thứ này, cho nên cũng không biết công hiệu như thế nào”.

"Ngươi thay ta nghiệm chứng trước một chút đi", Trần Trường An cười nhạt nói.

"Được, loại chuyện này, càng nhiều càng tốt".

"Ta vận công tu luyện trước đãi!"
 
Chương 121: C121: Linh khí nồng đậm


Linh khí nồng đậm ngập tràn toàn thân Liệt Chiến Cuồng, cảm giác này khiến hắn ta hết sức hưng phấn.

Hản ta không ngừng vận chuyển công pháp, cố gắng đột phá lên cảnh giới cao nhất: Đại Đế Cảnh.

Thời gian chăm chậm trôi đi, chớp mắt đã ba ngày. Trong ba ngày này, Liệt Chiến Cuồng vẫn liên tục hấp thụ năng lượng của Tiên Linh Quả. Trần Trường An không hề sốt ruột, ngồi yên bên cạnh, lẳng lặng quan sát.

“Tiền bối Đại Hoàng, công tử đã xuống dưới đó ba ngày rồi, sao vấn chưa thấy ngài trở lại?”

“Không phải là ngài gặp chuyện gì nguy hiểm rồi chứ?”

Suốt ba ngày trời không hề có tin tức gì của Trần Trường An, trong lòng Cố Tiên Nhi ngập tràn lo lắng.

“Chịu thôi, ta không cảm ứng được chuyện ở dưới đó”.

“Nhưng ngươi cứ yên tâm, ta đã nói rồi, trên thế gian này không có bất kỳ ai có thể làm Trần Trường An bị thương được”.

“Cứ chờ thêm đi”.

Thấy Đại Hoàng nói như vậy, mặc dù Cố Tiên Nhi vẫn thấy lo läng nhưng ít nhiều gì nàng ta cũng yên tâm hơn.


“Mẹ kiếp, sao lại khó vậy chứ?” Liệt Chiến Cuồng dừng việc tu luyện lại, mäng một câu.

Mặc dù năng lượng rất nồng đậm nhưng muốn đột phá được rào cản để lên tới Đại Đế Cảnh thực sự quá khó.

“Xong rồi à?”, Trần Trường An hỏi. “Chưa”.

“Năng lượng của Tiên Linh Quả quá dồi dào, ta thực sự không thể hấp thụ hết chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được”.

“E là có nhanh cũng phải một năm thì ta mới có thể tiêu hóa hết toàn bộ số năng lượng này”.

“Thứ này không hổ là vật chí bảo, quả là đáng kinh ngạc”.

“Ngay cả với tu vi của ta mà vẫn còn cần tới một năm”.

“Nếu là người khác, không biết phải mất tận bao lâu”.

Mặc dù không đột phá lên được Đại Đế Cảnh nhưng Liệt Chiến Cuồng vẫn không thể không ca ngợi sức mạnh của Tiên Linh Quả.


Nó chắc chăn là vật chí bảo hiếm thấy trên đời.

“Năng lượng bên trong Tiên Linh Quả có dao động mạnh không?””, Trần Trường An hỏi.

“Không, nó rất ôn hòa, ngay cả trẻ con chưa từng tu luyện cũng có thể ăn nó mà không bị ảnh hưởng gì”.

“Chỉ có điều nếu để bọn trẻ con ăn thì không hay cho lắm”.

“Một là trẻ con không thể hấp thụ được, hai là đần dần theo thời gian, những năng lượng này sẽ bị lãng phí”.

“Còn ba là gì thì ta cũng không biết”.

Không biết thì nói làm cóc gì!

“Được rồi, ta cũng đã xuống đây ba ngày rồi, ta phải lên đây, ngươi thì sao? Ngươi có dự định gì?”, Trần Trường An nhìn Liệt Chiến Cuồng, hỏi hắn ta.

Vậy là phải đi rồi ư?

Dù sao đi nữa chuyến này cũng coi như là bạn cũ gặp lại nhau, Liệt Chiến Cuồng không ngờ mới đó mà Trần Trường An đã định đi rồi.

Bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, nói thật, Liệt Chiến Cuồng thật sự có phần không nỡ để hắn đi.

“Ngươi đi đi, ta tạm thời không đi”.
 
Chương 122: C122: Dưới đó có gì thế


“Ta không ra khỏi đây được mà hiện tại ta cũng không muốn ra ngoài”.

“Ta muốn dành một năm để đột phá lên Đại Đế Cảnh”.

“Đến lúc đó, ta sẽ có sức mạnh để đi ra ngoài”, Liệt Chiến Cuồng khẽ nói. “Hắn ta đã là Đại Đế đỉnh phong rồi, e là dù ngươi có đột phá lên đến Đại Đế cũng không phải là đối thủ của hẳn ta đâu”.

“Ta biết vậy nhưng ngược lại hắn ta cũng tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay với ta”.

“Đợi bao giờ ra ngoài, ta sẽ đi tìm ngươi, hai ta tụ họp với nhau một chút”.

“Được”.

Trần Trường An gật đầu cười, sau đó rời khỏi thiên trì trước ánh nhìn lưu luyến của Liệt Chiến Cuồng.

Sau khi Trần Trường An ra khỏi thiên trì, Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi đều thở phào nhẹ nhõm.


Mặc dù Đại Hoàng biết Trần Trường An không thể chết được nhưng nó cũng biết thực lực chân chính của tên nhóc Trần Trường An này không ổn lắm.

Nếu như thực sự gặp phải chuyện gì đó, mặc dù tính mệnh của hắn không có gì đáng lo nhưng lỡ như hắn bị người ta bắt lại thì sao?

“Dưới đó có gì thế?”

“Công tử trở về

Trần Trường An gật đầu mỉm cười với Cố Tiên Nhi trước rồi mới lườm Đại Hoàng một cái.

“Ngươi nhìn người ta mà xem, người ta còn biết quan tâm †a, còn ngươi thì chỉ biết hỏi xem dưới đó có gì”.

“Dưới đó có tổ tông của ngươi đó”.

Nói xong câu này, chính Trần Trường An cũng thấy hơi băn khoăn, hẳn nói như vậy có phải là hời cho Liệt Chiến Cuồng quá không?


Đại Hoàng chẳng buồn đấu khẩu lại với Trần Trường An, dù sao bao nhiêu năm qua nó cũng đã quen rồi.

“Mau nói đi, rốt cuộc thì dưới đó có gì”.

Trần Trường An kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra ở dưới đó.

“Thế mà tên nhóc Liệt Chiến Cuồng kia cũng có ngày hôm nay à?”

“Cuối cùng hẳn ta vẫn phải trả giá đắt vì sự ngông cuồng tuổi trẻ của bản thân”.

“Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất thì hẳn ta cũng vẫn còn sống”.

“Chỉ là không ngờ trong thiên trì trên dãy núi Vân Tuyết này lại có Tiên Linh Thụ”.

“E là toàn bộ Thái Huyền Giới cũng chỉ có một cây như vậy mà thôi!"

Đương nhiên loài cây như Tiên Linh Thụ không thể mọc nhan nhản ở khắp nơi được, nếu đã mọc được một cây ở đây rồi thì chắc chắn không thể nào mọc thêm một cây khác ở nơi khác được nữa.

“Đại Hoàng, ngươi có muốn nếm thử mùi vị của Tiên Linh Quả không?”, Trần Trường An cười hỏi.
 
Chương 123: C123: Công tử sao vậy


“Ngươi nỡ cho ta ăn thứ quý báu như vậy sao?”

Đại Hoàng nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt kỳ lạ, tên này có lòng tốt như vậy từ bao giờ chứ?

“Đương nhiên rồi, có điều ngươi phải làm giúp ta một việc, một việc rất đơn giản thôi”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.

“Thôi đi, ta biết ngay là không đời nào ngươi lại có lòng tốt như vậy mà. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta muốn ngươi tới Bắc Vực một chuyến, đưa một trái Tiên Linh Quả cho tên nhóc Trần Vân Hiên kia”.

Bắc Vực, Trần Vân Hiên?

“Ngươi đối xử với tên nhóc đó tốt thật đấy, có thứ gì hay cũng nghĩ tới chuyện cho hắn ta”.

“Nhưng mà vậy cũng không sao, dù sao chỗ này cũng không cách Bắc Vực quá xa”.

“ồ? Mẹ kiếp, ngươi nói rào trước là sẽ cho ta một trái Tiên Linh Quả chính là vì sợ ta ăn vụng mất trái này của Trần Vân Hiên có phải không?”

“Trần Trường An, ta có chó má như thế không?”

“Không phải ngươi vốn là một con chó hay sao?”


“Ta...”

Đại Hoàng hiểu rõ Trần Trường An cũng như Trần Trường An hiểu rõ Đại Hoàng vậy.

Thứ này tốt như vậy, nếu như Trần Trường An không nói rào trước là sẽ cho Đại Hoàng một trái mà cứ thế nhờ nó đi đưa giúp thì chắc chắn tên khốn này sẽ ăn vụng luôn rồi kiếm cớ quay về, xin thêm một trái khác để đưa cho Trần Vân Hiên.

Thay vì lãng phí thời gian thì chẳng thà cho Đại Hoàng luôn từ đầu, như vậy Trần Trường An còn được cái tiếng là hào phóng.

“Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh về nhanh đi”.

“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng quay lại”.

“Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu?”

“Qua dãy núi Vân Tuyết là sẽ tới địa giới Lan Lăng, có lẽ ta sẽ tới Lan Lăng trước”.

“Được, vậy ta đi đây”.

“Đi đi”.

Lần này Đại Hoàng đi một mình nên tốc độ nhanh hơn hẳn, cả đi cả về chắc chỉ mất vài ngày mà thôi.


“Công tử, vậy giờ chúng ta lên đường tới Lan Lăng luôn ạ?”, Cố Tiên Nhi tiến lên một bước hỏi Cố Trường An.

“Ngươi không thích Tiên Linh Quả à?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Ta chỉ là thị nữ của công tử thôi, vật quý giá như vậy nên để dành cho người quan trọng hơn”, đôi mắt của Cố Tiên Nhi phẳng lặng, không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi chăm chú một hồi, cho tới khi sắc mặt nàng ta ửng hồng, hẳn mới chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.

“Công tử sao vậy?”

“Chẳng lẽ là mặt mình có dính gì ư?”

Cố Tiên Nhi đỏ mặt, cúi đầu, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh.

“Ăn đi”.

“Ta cũng muốn xem xem ngươi ăn Tiên Linh Quả rồi thì tu vi sẽ tăng tới đâu”.

“Đây là mệnh lệnh của ta”.

Thấy Cố Tiên Nhi mở miệng định từ chối, Trần Trường An nói luôn như vậy, khiến nàng ta buộc lòng phải nuốt câu từ chối vào bụng.

“Cảm ơn công tử”.

Cố Tiên Nhi không ngờ Trần Trường An lại hào phóng như thế, nàng ta chỉ là một thị nữ thôi mà cũng được hẳn cho thứ quý giá như vậy.

“Ăn đi”.

“Vâng!”
 
Chương 124: C124: Vậy là đã tốt lắm rồi


“Công tử!”

“Ta đã hấp thụ hết mức có thể rồi”.

“Nhưng e là chỉ mới hấp thụ chưa nổi một phần mười năng lượng của Tiên Linh Quả”.

Dù sao tu vi của Cố Tiên Nhi cũng quá thấp, không mạnh bằng Liệt Chiến Cuồng nên đương nhiên lượng linh khí mà nàng ta có thể hấp thụ cũng có hạn.

Dẫu vậy, sau một ngày, tu vi của Cố Tiên Nhi cũng tăng từ Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chín lên Thần Thông Cảnh tầng thứ chín.

Dù ai nhìn thấy tốc độ đột phá này cũng đều sẽ giật mình.

Một mặt là do công hiệu của Tiên Linh Quả nhưng mặt khác cũng là do thể chất mạnh mẽ của Cố Tiên Nhi.

“Vậy là đã tốt lắm rồi”.

“Sau này ngươi cứ từ từ chuyển hóa, hấp thụ những năng lượng này, nó đủ để ngươi đột phá tu vi lên tới Động Hư Cảnh”.


Đây là đánh giá thận trọng nhất của Trần Trường An, dù sao hắn cũng không hiểu rõ về Tiên Linh Quả, lại càng chưa từng ăn nó bao giờ.

“Động Hư Cảnh?”

“Công tử, ý ngài là nếu như trong vòng ba năm ta có thể hấp thụ hết năng lượng của Tiên Linh Quả...

“Vậy thì khi đó ta có thể leo lên đứng đầu Nhân Bảng rồi hay sao?”, Cố Tiên Nhi hưng phấn hỏi lại.

“Đúng vậy, tuy nhiên ngươi cũng không thể coi thường những người khác được, chưa biết chừng trong vòng ba năm này, lại có người khác cũng đột ngột tăng mạnh tu vi thì sao”.

“Cho nên, ngươi phải cố gắng nhiều hơn mới được”.

“Vâng, thưa công tử”.

“Đi thôi, đã tới lúc phải đi rồi”.

Sau khi Cố Tiên Nhi thăng cấp, Trần Trường An dẫn theo nàng ta bay qua dãy núi Vân Tuyết, tới thẳng địa giới Lan Lăng.


Sau khi Trần Trường An dẫn theo Cố Tiên Nhi đặt chân tới địa giới Lan Lăng, hắn phát hiện ra một chuyện thú vị. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝘳𝒖yện‎ tại‎ ﹟‎ 𝑇𝑅U𝑴𝑇𝑅U𝘠ỆN.VN‎ ‎ ﹟

“Một nam, một nữ, một con chó?” “Lệnh truy nã này hẳn là đang tìm ta rồi.”

Trân Trường An không ngờ rằng ở Lan Lăng lại có người đang tìm kiếm tung tích của hắn.

“Công tử, liệu có phải là người của Lâm gia đang tìm công tử không?”

“Có thể ra lệnh cho nhiều người như vậy thì chắc chắn không phải là gia tộc bình thường”.

“Mặc dù nơi này là Lan Lăng nhưng vẫn nằm trong Lang Gia địa giới”.

“Ở Lang Gia, cho dù Lâm gia chỉ là một chỉ thứ thì vẫn có tiếng nói khá lớn”, Cố Tiên Nhi cau mày nói.

Trần Trường An không ở tại Lang Gia lâu, hơn nữa trước đó hắn vẫn luôn ở trong địa giới Vân Xuyên.

Huống hồ hắn cũng không gây thù chuốc oán với ai, giờ lại có người đang truy lùng hắn, vậy khả năng duy nhất chính là Lâm gial

Trong lòng Cố Tiên Nhi ít nhiều thấy áy náy, trong mắt nàng ta, đối phương làm như vậy chắc chắn là có liên quan tới nàng ta.

Dù sao xưa nay Lâm gia không có oán thù gì với Trần Trường An, chẳng có lý gì lại làm lớn chuyện lên như vậy.
 
Chương 125: C125: Chẳng lẽ


Thế nhưng Trần Trường An lại có cảm giác chuyện này có gì đó khác thường.

“Chẳng lẽ Lâm gia làm to chuyện lên như vậy chỉ vì sợ ngươi quật khởi trở lại trả thù thôi hay sao?”

“Có thể đó cũng là một phần lý do nhưng ta có cảm giác mục tiêu chính của bọn họ là ta”.

Suy đoán này của Trần Trường An không phải là suy đoán vô căn cứ, bởi vì trên đường đi, hắn đã phát hiện ra những người đang đi tìm bọn họ hầu hết đều tập trung nhìn vào nam tử.

Nếu như mục tiêu của những người này là Cố Tiên Nhi thì đáng lẽ ra bọn họ phải để ý tới nữ tử nhiều hơn mới phải.

Trần Trường An và Cố Tiên Nhi cũng từng bị bọn họ để mắt tới nhưng vì thiếu mất một yếu tố mấu chốt nên không bị nghỉ ngờ.

“Công tử, vậy tiếp theo phải làm sao bây giờ?”

“Bao giờ tiền bối Đại Hoàng trở về, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác”.

Một nam, một nữ, một con chó, tổ hợp này thật sự quá đặc biệt.


Bởi nhẽ suy cho cùng, đâu có ai lại tự dưng dắt theo một con chó đi ra ngoài đâu cơ chứ? Cho dù có người muốn dắt thú cưng ra ngoài thì họ cũng sẽ dắt theo con yêu thú nào oai phong một chút.

“Thu hút sự chú ý thì cứ thu hút sự chú ý thôi”. “Lâm gia ở Thanh Thủy đúng không?”, Trần Trường An hỏi.

“Vâng, Lâm gia nhà Lâm Nhược Hành nằm ở Thanh Thủy, cách nơi này không xa lắm, chỉ mấy ngàn cây số mà thôi”.

Nghe Cố Tiên Nhi nói vậy, Trần Trường An gật đầu, thâm nghĩ trong lòng: “Tốt nhất là chuyện này đừng đúng như những gì ta nghĩ".

“Công tử, ý công tử là chúng ta tới Thanh Thủy ạ?” Nhắc tới Thanh Thủy, trong lòng Cố Tiên Nhi có phần xúc động, dù sao ngày xưa Cố gia cũng từng sinh sống ở Thanh Thủy.

Nhưng hôm nay, toàn bộ Cố gia chỉ còn lại một mình nàng †a còn sống.

Đó là cố hương nhưng cũng là nơi ở của kẻ thù.

Cố Tiên Nhi không ngờ mình lại quay về nơi này nhanh như

vậy. “Hiện tại xem ra Thanh Thủy...” “Cố Tiên Nhi?” “Ngươi là Cố Tiên Nhi!” Trần Trường An còn chưa nói xong thì đột nhiên có một người đứng cách hai người họ không xa, chỉ tay vào Cố Tiên


Nhi, biểu cảm cực kỳ hưng phấn.

Không có nhiều người quen biết Trần Trường An nhưng vẫn có người từng gặp Cố Tiên Nhi.

Ví dụ như hiện tại chẳng hạn, bọn họ đã gặp được một người như thế rồi.

Cố Tiên Nhi không ngờ lại có người nhận ra mình, nàng ta †ập trung quan sát đối phương, sau đó không khỏi ngờ vực.

Người này... Hình như nàng ta chẳng có chút ấn tượng gì về đối phương cả? Tại sao hắn ta lại biết nàng ta?

“Hahahaha, thật không ngờ ta lại kiếm được khoản tiền kếch xù này”.

“Quả nhiên là ông trời chiếu cố”.

“Ngươi là Cố Tiên Nhi, vậy thì người đứng bên cạnh ngươi chắc chắn là Trần Trường An rồi phải không?”

“Mặc dù không có con chó kia ở đây nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

“Nếu hai người các ngươi không muốn bị đau thì ngoan ngoãn đi với ta”.

Đối phương hoàn toàn không coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi ra gì, điều hắn ta nhìn thấy chỉ là một khoản tiền đếm không xuể và cơ hội để móc nối quan hệ với Lâm gia.

Hành động của nam tử này đã thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
 
Chương 126: C126: Nàng ta không có tu vi


Rõ ràng là hiện tại đã có không ít người biết tới hai cái tên Trân Trường An và Cố Tiên Nhi này.

“Bọn họ chính là Trần Trường An và Cố Tiên Nhi à?”

“Chẳng trách lại tìm mãi không thấy đâu, hóa ra là đã vứt bớt con chó rồi à? Đúng là hai kẻ giảo hoạt”.

“Không biết tin tức một nam, một nữ, một con chó này là từ đâu mà ra, ta biết ngay mà, làm gì có ai lại ở không dắt theo

một con chó đi ra ngoài chứ, thông tin bị sai rồi”.

“Bắt hai người họ lại, mang tới Lâm gia là sẽ được thưởng thù lao rủng rỉnh”.

“Mẹ kiếp, hai người đó là của ta, không ai được cướp!”

“Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi à? Ngươi có bản lĩnh ấy không?”

“Ngươi có muốn thử xem ta có bản lĩnh hay không không?”

Còn chưa bắt được họ mà đám người kia đã lao vào đánh nhau túi bụi rồi. Trần Trường An đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi bó tay.

Hay là các ngươi cứ cãi nhau tiếp đỉi, ta đi trước nhé?


“Cút hết qua một bên cho tai”

“Các ngươi mà cũng xứng à?”

“Mẹ kiếp, lại là ai nữa đây? Ngươi...

“Cao... Cao Xương Viễn?”

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này, vừa rồi ta nói năng không lựa lời, mong Cao công tử chớ trách tội, ta đi ngay đây, đi ngay đây”.

“Đúng, đúng, đúng, bọn ta thực sự không xứng, bọn ta không xứng”.

Sự xuất hiện của Cao Xương Viễn khiến tất cả mọi người lập tức ngoan ngoãn, không ai dám động tới nam tử này.

Dù sao ở địa giới Lan Lăng này, thực lực của Cao gia cũng thuộc top 3.

“Công tử, ta từng nghe danh Cao Xương Viễn rồi”.

“Hắn ta là thiên tài trẻ tuổi của Cao gia, hai mươi lăm tuổi, †u vi đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng thứ năm”.

“Hơn nữa hắn ta còn là thiếu chủ của Cao gia, có không ít cao thủ đi theo bên người”.


Sau khi biết tên người tới, Cố Tiên Nhi bèn đứng bên cạnh tóm tắt sơ lược thân phận của đối phương cho Trần Trường An biết.

Cao gia?

Bọn họ cũng tham gia vào chuyện này à?

Cao Xương Viễn nhìn về phía Trần Trường An, trong lòng có đôi chỗ thắc mắc không hiểu.

Đối phương chỉ là một thanh niên Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất thôi, có đáng để Lâm gia huy động nhiều người đi tìm như vậy không?

Có điều Cố Tiên Nhi...

Sao hắn ta lại không nhìn thấu được tu vi của nàng ta nhỉ?

Hay là... Nàng ta không có tu vi?

Mặc dù thấy khó hiểu nhưng Cao Xương Viễn không tiếp tục suy nghĩ gì thêm, dù sao hắn ta cũng tự tin chắc chắn rằng mình có thể bắt được hai người họ.

“Hôm nay coi như các ngươi may mắn gặp được ông đây”.

“Nếu không khó tránh khỏi bị đòn đau”.

“Nếu các ngươi ngoan ngoãn đi theo ta thì ta sẽ không làm khó dễ các ngươi”, Cao Xương Viễn nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt cực kỳ kiêu ngạo.

Như thể hành vi của mình là một sự ban ân dành cho Trần Trường An và Cố Tiên Nhi vậy.

“May mắn ư?”

“Sao ta lại thấy độ may mãn của ngươi... Chẳng ra sao cả vậy nhỉ!”
 
Chương 127: C127: Ngươi đúng là to gan


Câu nói của Trần Trường An khiến Cao Xương Viễn sững sờ, tên nhóc này có ý gì vậy?

Hắn coi thường hắn ta ư? “Ngươi có biết đây là đâu không?”

“Ở Lan Lăng mà ngươi cũng dám nói chuyện với ta như vậy ư?”

“Ngươi đúng là to gan”, Cao Xương Viễn cười gắn nói.

Ở Lan Lăng, có thể nói người của Cao gia đã cưỡi đầu cưỡi cổ mọi người quá lâu nên đã quen thói giêu võ giương oai khi ở trước mặt những người khác.

Thậm chí, bọn họ còn nảy sinh bản năng cho rằng những người khác trông thấy người của Cao gia thì phải cẩn thận rụt

rè, hết sức cung kính mới phải.

Cao Xương Viễn lớn lên trong một gia tộc như vậy, lại là một đệ tử thiên tài, từ nhỏ đã được tâng bốc tới tận trời.

Cho nên hắn ta mới cảm thấy câu nói vừa rồi của Trần Trường An là cực kỳ bất kính với mình!

“Hắn đã muốn ăn đòn thì ta sẽ giúp hắn toại nguyện”. “Hai người các ngươi dạy cho hắn một bài học cho ta”.


Ánh mắt Cao Xương Viễn giá lạnh, hắn ta sai bảo hai tên thuộc hạ đi theo mình đi dạy cho Trần Trường An một bài học.

“Vâng, thưa thiếu chủ”.

Hai người kia gật đầu với Cao Xương Viễn rồi lóe một cái, xông thẳng tới chỗ Trần Trường An.

“Trân Trường An này đúng là chán sống rồi, ngay cả thiếu chủ Cao gia mà hắn cũng dám đắc tội”.

“Ngay cả Lâm gia mà hắn còn dám đắc tội nữa kia kìa, ngươi nghĩ còn ai mà hắn không dám đắc tội nữa chứ?”

“Nói vậy kể cũng phải, thật đáng tiếc, ta còn tưởng hắn sẽ bị đưa đi mà không hề bị thương, giờ thì hay rồi, cứ phải bị ăn đòn mới chịu”.

“Đúng là người trẻ tuổi mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

“Hừ, ta thấy hắn chỉ là một kẻ nhát gan thôi, chưa gì đã sợ tới mức không nhúc nhích nổi rồi kia kia, làm ta còn tưởng là hắn ghê gớm lắm cơ chứ”.

Thấy hai người xông tới đánh mình, Trần Trường An vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, không hề dịch chuyển dù chỉ một bước.


Trong mắt người khác, phản ứng của Trần Trường An như vậy là vì sợ hãi, là vì không có năng lực phản kháng.

Nhưng hễ là người có mắt quan sát hơi tinh tường một

chút thôi thì đều sẽ nhận ra Trần Trường An vốn không thèm để ý chút nào, không hề coi đối phương ra gì.

“Chuyện này...”

“Thế này là thế nào? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Không ít người vẫn chưa kịp ý thức được mọi chuyện, bọn họ thấy Trần Trường An chỉ đứng bất động một chỗ thôi nhưng hai tên thuộc hạ của Cao Xương Viễn bỗng nhiên lại bị bắn

ngược trở ra, ngã xuống đất không bò dậy nổi?

“Không đúng, không phải Trần Trường An ra tay, là... là... Cố Tiên Nhi!”

“Cái gì? Cố Tiên Nhĩ?”

“Sao lại như vậy được? Không phải người của Lâm gia nói tu vi của Cố Tiên Nhi chỉ mới Chân Khí Cảnh thôi sao?”

“Hai người kia đều là Thần Thông Cảnh, thế mà không hề phản kháng lại được mảy may?”

“Không thể nào, chắc chắn không thể nào là Cố Tiên Nhi được, tin tức của Lâm gia không thể sai được”.
 
Chương 128: C128: Chuyện này


“Không, đúng là Cố Tiên Nhi đấy, vừa rồi ta để ý thấy thân thể của Cố Tiên Nhi chỉ chuyển động rất khẽ nhưng đúng lúc đó thì hai tên võ giả Thần Thông Cảnh của Cao gia lại bị đánh bay”.

“Chuyện này...”

Mọi người nghị luận ầm ï, Cao Xương Viễn kinh ngạc ra mặt.

Hắn ta không sao ngờ được rằng thực lực của Cố Tiên Nhi lại cao như vậy.

Hai tên thuộc hạ của hắn ta đều là Thần Thông Cảnh tâng thứ sáu, vậy mà bọn họ không thể đỡ nổi một chiêu?

Hơn nữa, tốc độ của Cố Tiên Nhi thực sự quá nhanh! “Phải nhớ lần sau không được nương tay nữa”.

“Không được cho kẻ địch bất kỳ cơ hội th ở dốc nào, nhớ chưa?”

Mặc dù Cố Tiên Nhi đã ra tay nhưng nàng ta không tung đòn trí mạng mà vẫn chừa đường lui cho đối phương.

Đây không phải là thói quen tốt, cho nên Trần Trường An phải nhắc nhở một câu.

“Vâng, Tiên Nhi nhớ rồi”. “Ta chỉ lo...”


“Không có gì đáng phải lo cả, chỉ là Cao gia thôi mà”, Trần Trường An cười khẩy đáp.

“Xin vâng lời dạy bảo của công tử, Tiên Nhi cam đoan lần sau nhất định sẽ không nương tay”.

“Ừm, nhớ là tốt rồi”.

Những lời Trần Trường An nói hoàn toàn không coi Cao gia ra gì. Lúc này, không ít người bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc thân phận của Trần Trường An là gì? Thực lực ra sao?

Một nhân vật có thể khiến Lâm gia phải huy động nhiều người truy tìm như vậy chắc chắn không phải là một người bình thường, tại sao lúc nãy bọn họ không nghĩ tới điều này chứ?

Lúc này, nét mặt Cao Xương Viễn cũng ngập tràn phẫn nộ nhưng hắn ta không phải là đối thủ của Cố Tiên Nhi.

“Thiếu chủ, nơi đây không thích hợp ở lâu”.

“Theo thông tin mà Lâm gia cung cấp thì một tháng trước, Cố Tiên Nhi chỉ mới là Chân Khí Cảnh”.

“Vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, người này đã khiến thực lực của Cố Tiên Nhi tăng lên tới cảnh giới hiện tại, chắc chăn hắn không phải là một nhân vật đơn giản đâu”.


“E là dù hai người chúng ta cùng ra tay cũng chưa chắc đã là đối thủ của Trân Trường An”.

Hai người đứng sau lưng Cao Xương Viễn đều có tu vi Hóa Thần Cảnh, chuyên chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho hắn ta.

Thế nhưng khi đối mặt với Trần Trường An, hai người này lại có phần thiếu tự tin.

Cho dù tu vi mà Trần Trường An cho mọi người thấy chỉ là Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất nhưng vì hắn quá ung dung, cứ như thể đã nắm mọi việc trong lòng bàn tay.

Đây rõ ràng là sự tự tin xuất phát từ thực lực, hai người họ tin rằng Trần Trường An chắc chăn không hề đơn giản, cho nên mới không coi Cao gia ra gì.

“Hai người các ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn ư?”, Cao Xương Viễn khiếp sợ hỏi.

“Đừng nói là bọn ta, e là không có người nào của Cao gia là đối thủ của hắn”.

“Chỉ riêng chuyện Cố Tiên Nhi thôi đã không ai của Cao gia có thể làm được rồi, e là... ngay cả Lâm gia cũng chưa chắc đã có cách làm được như vậy”.

“Lần này, không chỉ mình Cao gia ta gặm phải khúc xương cứng mà e là ngay cả Lâm gia cũng vậy”.

“Không biết giữa Thanh Thủy Lâm gia và Trần Trường An có khúc mắc gì”.

Nghe vậy, Cao Xương Viễn cũng trở nên căng thẳng, hắn ta cực kỳ tin tưởng hai người đi theo mình này.

Đồng thời cũng tuyệt đối tin tưởng hai người họ sẽ không ăn nói bừa bãi, bọn họ đã nói như vậy thì chắc chắn là có lý do để nói như vậy.

“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”
 
Chương 129: C129: Kinh khủng tới vậy ư


“Hắn sẽ không làm gì Cao gia chứ?”, Cao Xương Viễn căng thẳng hỏi.

“Nhận lỗi, xin lỗi đi”.

“Không thể đối đầu với hắn được!” Nhận lỗi?

Xin lỗi?

Đây là chuyện mà cả đời này Cao Xương Viễn chưa từng làm bao giờ.

Sỉ nhục, đây nhất định sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của hắn ta.

“Thiếu chủ, đừng do dự, thời cơ không có nhiều, vì Cao gia, xin thiếu chủ hãy chịu ấm ức một chút”.

“Đúng vậy, thiếu chủ, xin lỗi cường giả không phải là chuyện mất mặt, đó chỉ là chuyện thường tình mà thôi”.

Cao Xương Viễn hít sâu một hơi, gật mạnh đầu với hai người rồi nhìn về phía Trần Trường An.

“Chuyện vừa rồi là do Cao Xương Viễn ta không đúng, đã đắc tội hai vị rồi, mong hai vị chớ trách”.

“Cao gia bọn ta cũng là bị Lâm gia o ép nên mới không thể không làm như vậy”.


“Hy vọng hai vị có thể bỏ quá cho, nếu hai vị có yêu cầu gì, chỉ cần ta làm được, xin hai vị cứ nói”.

Những lời này của Cao Xương Viễn khiến mọi người xung quanh hóa đá tập thể!

Hắn ta là ai?

Hắn ta chính là thiếu chủ của Cao gia, ở Lan Lăng này, hắn ta đã bao giờ chịu cúi đầu đâu cơ chứ?

Vậy mà hôm nay chẳng những hắn ta chịu cúi đầu mà còn xin lỗi, nhận sai?

Rốt cuộc Trần Trường An là thần thánh phương nào?

“Không phải ta đang năm mơ đấy chứ? Hắn ta là thiếu chủ Cao gia cơ mà”.

“Không ngờ lúc sinh thời ta lại được tận mắt nhìn thấy thiếu chủ Cao gia nhận lỗi trên đất Lan Lăng, đúng là thật không ngờ”.

“Lẽ nào là vì thực lực của Cố Tiên Nhi ư? Không phải chứ”.

“Ngươi thì biết cái gì, người bọn họ kiêng dè không phải là Cố Tiên Nhi mà là Trần Trường An”.

“Trần Trường An? Trần Trường An thì sao?”


“Mẹ kiếp, ngươi có óc không vậy? Ngươi nhìn thái độ của Cố Tiên Nhi với Trần Trường An đi, nàng ta hết mực cung kính đối phương như thế, trong khi thực lực của nàng ta đã mạnh như vậy rồi, vậy thì thực lực của Trần Trường An còn mạnh tới đâu nữa?”

“Ôi trời, sao ta lại không nghĩ tới điều này nhỉ, lẽ nào tu vi của Trần Trường An là Hóa Thần Cảnh?”

“Chỉ e... Chắc chắn không phải chỉ là Hóa Thần Cảnh thôi đâu!”

Không phải chỉ là Hóa Thần Cảnh?

“Kinh khủng tới vậy ư? Nhưng ta thấy hắn vẫn còn rất trẻ mà.

“May mà Cao Xương Viễn tới, nếu như vừa rồi chúng ta động thủ thì chẳng ai có thể thoát được”.

“Nói vậy thì hóa ra thiếu chủ Cao gia đã gián tiếp cứu chúng ta một mạng ư?”

Những người ban nãy định đánh Trần Trường An bây giờ đều hoảng sợ.

May mà có Cao Xương Viễn đứng chịu trận nên bọn họ mới thoát nạn.

“Giờ ngươi biết nhận lỗi rồi à?”

“Nói xem, Lâm gia bảo các ngươi bắt ta hay bắt Cố Tiên Nh¡?”, Trân Trường An cười gắn hỏi.

“Bắt cả hai ạ, nhưng trọng điểm... Là ngươi”, Cao Xương Viễn nhìn Trần Trường An nói.

Trọng điểm là hắn?

Chuyện này trở nên thú vị thật rồi đây.
 
Chương 130: C130: Quan trọng nhất là


Cố Tiên Nhi không ngờ mục tiêu chính của Lâm gia lại là Trần Trường An.

Điều này hoàn toàn không phù hợp logic, người có thù với Lâm gia là nàng ta, cho dù Lâm gia muốn ra tay đối phó thì cũng phải nhắm vào nàng ta mới phải. Tại sao bọn họ lại đặt trọng tâm là Trần Trường An?

Quan trọng nhất là, từ thái độ của Cao Xương Viễn có thể thấy thái độ của Lâm gia đối với Trần Trường An và Cố Tiên Nhi hoàn toàn khác biệt.

Cố Tiên Nhi thì không cần quan tâm sống hay chết nhưng Trần Trường An thì nhất định phải bắt sống, mang về Thanh Thủy Lâm gia.

“Công tử, hay là vì ngài quen biết lão tổ của Lâm gia? Mà cũng không phải, nếu vậy thì đối phương phải mời ngài tới chứ không phải dùng thủ đoạn như thế này mới phải”.

“Tại sao Lâm gia lại làm như vậy?”, Cố Tiên Nhi không hiểu nổi.

“Sự việc đang phát triển theo chiều hướng mà ta không mong muốn”.

“Thanh Thủy Lâm gia đúng là chán sống rồi”, Trần Trường An cười gắn nói.

Nếu như trước đó Trần Trường An chỉ hoài nghỉ thôi thì hiện tại hắn đã có thể khẳng định chắc chắn Thanh Thủy Lâm gia chính là phe đã cướp Thai Châu của Trần gia năm đó.


Lúc ở Vân Xuyên, Trần Trường An gióng trống khua chiêng tới cửa hỏi thăm, một mặt là thật sự muốn dò la được một chút tin tức, mặt khác, hắn cũng muốn đánh rắn động cỏ, dụ rắn ra khỏi hang.

Chỉ có điều không ngờ rằng con rắn ra khỏi hang cuối cùng lại là Thanh Thủy Lâm gia.

Đương nhiên Lâm gia cũng biết chuyện của Cố Tiên Nhi nên bọn họ tiến hành điều tra, từ đó biết được tình hình của hắn.

Cao Xương Viễn nghe thấy Trần Trường An nói vậy, sợ tới nỗi sắp không đứng nổi nữa.

Lâm gia chán sống ư? Rốt cuộc tên nhóc này đang nói gì vậy?

Ngay cả Lâm gia mà hắn cũng thực sự không hề coi ra gì ư2?

Dù chỉ là nhánh Lâm gia ở Thanh Thủy nhưng bọn họ cũng có tới ba vị cường giả Động Hư Cảnh, hắn điên rồi chắc?

Thế nhưng, hiện tại Cao Xương Viễn không có lòng dạ quan tâm xem Trần Trường An có điên hay không, hay Thanh

Thủy Lâm gia sẽ như thế nào.


Trong đầu hắn ta chỉ lo lắng không biết Trần Trường An sẽ xử lý mình như thế nào, xử lý Cao gia như thế nào.

“Cút đi, hôm nay ta không có tâm trạng để ý tới các ngươi”.

Trần Trường An liếc nhìn Cao Xương Viễn, bực bội phẩy tay, ra hiệu đối phương có thể đi được rồi.

“Cảm ơn tiền bối tha mạng không giết”.

Cuối cùng Cao Xương Viễn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Trần Trường An rồi quay người rời đi.

“Công tử, chúng ta tới thẳng Thanh Thủy luôn ạ?”, Cố Tiên Nhi hỏi.

“Không tới Thanh Thủy”.

“Tới hồ Thiên Thủy!”

Hồ Thiên Thủy?

Đó chẳng phải là vị trí nhà chính của Lâm Thị hay sao?

Trần Trường An định tới thẳng đại bản doanh của Lâm Thị

“Tới thẳng nhà chính của Lâm Thị sao ạ?”
 
Chương 131: C131: Ở nơi khác


“Ừm, đi gặp bạn cũ”.

“Vậy tiền bối Đại Hoàng thì sao ạ? Liệu có cần chờ tiền bối mấy ngày không ạ?”

Nhẩm tính thời gian thì chắc là chuyến này Đại Hoàng cả đi cả về chỉ còn khoảng hai, ba hôm nữa là sẽ về tới đây.

“Không cần, Đại Hoàng rất thông minh, hơn nữa khả năng cảm ứng của nó rất mạnh, nó sẽ tìm được chúng ta thôi”.

Trân Trường An không chờ Đại Hoàng, mà dẫn Cố Tiên Nhi tới thẳng hồ Thiên Thủy.

Nếu như chuyện này thật sự có liên quan tới Thanh Thủy Lâm gia thì Trần Trường An cần phải đi gặp Lâm Tương Liễu trước.

Một mặt là bạn bè, dù sao hắn cũng cần báo cho đối phương biết trước một tiếng. Mặt khác, hắn muốn lấy lại Thai Châu thì không nhất định phải dùng vũ lực. Vào thời điểm như thế này, tâm quan trọng của các mối quan hệ mới lộ rõ giá trị.

Lâm Tương Liễu nói một câu thì liệu người của Thanh Thủy Lâm gia có còn dám làm càn nữa không?


Ở nơi khác, sau khi Cao Xương Viễn trở về Cao gia, hắn ta kể lại một lượt chuyện xảy ra ngày hôm nay.

“Trần Trường An thực sự đáng sợ như vậy ư?”

“Nếu vậy thì sao Thanh Thủy Lâm gia lại đắc tội một người như vậy?”

“Hay là vì Thanh Thủy Lâm gia cho rằng sau lưng bọn họ có nhà chính của Lâm Thị nên không sợ?”

Lúc này, gia chủ của Cao gia cũng cau mày, ông ta nhất định phải nghiêm túc xem xét chuyện này.

Vì Trần Trường An xuất hiện ở Lan Lăng, hơn nữa còn nảy sinh mâu thuẫn với Cao gia nên chắc hẳn chẳng mấy chốc chuyện này sẽ truyền tới tai Thanh Thủy Lâm gia.

Nếu như xử lý không tốt thì e là Lâm gia sẽ chất vấn Cao gia!

“Vậy hiện tại Trần Trường An đang trên đường tới Thanh Thủy phải không?”, gia chủ Cao gia cau mày hỏi.


“Nghe nói hình như hắn nói rằng sẽ tới hồ Thiên Thủy”. Hồ Thiên Thủy?

Bỏ qua Thanh Thủy Lâm gia, tới thẳng nhà chính của Lâm Thị?

“Người đâu!”

“Dạ thưa, gia chủ có gì dặn dò ạ?”

“Giờ ngươi lên đường tới Thanh Thủy Lâm gia ngay, báo cho họ biết Trần Trường An đã xuất hiện ở Lan Lăng nhưng thực lực của hắn quá mạnh, Cao gia không làm gì được”.

“Mặt khác, nhất định phải giấu kín chuyện này, không được để ai biết”.

“Nhớ chưa?”

“Dạ”.

“Phụ thân, tại sao lại phải vậy ạ? Phụ thân không sợ Trần Trường An biết chuyện sẽ tính sổ với Cao gia hay sao?”, Cao Xương Viễn không hiểu nổi.

“Con suy nghĩ đơn giản quá”.

“Bất kể là Trần Trường An hay là Thanh Thủy Lâm gia thì chúng ta cũng đều không thể đắc tội được”.
 
Chương 132: C132: Lọt vào nhân bảng


“Biện pháp tốt nhất chính là giấu giếm Trần Trường An, tới Thanh Thủy Lâm gia giải thích trước mấy câu”.

“Sau này bất kể chuyện có ra sao thì cũng không liên quan gì tới Cao gia chúng ta cả”.

“Cho nên, phụ thân mới bảo người ta phải làm thật bí mật, không được tiết lộ mảy may”.

“Hôm nay có nhiều người nhìn thấy Trần Trường An như vậy, hắn có căn cứ gì để kết luận người mật báo là Cao gia chúng ta chứ?”, gia chủ Cao gia vừa cười vừa nói.

“Phụ thân anh minh”.

“Trần Trường An chắc chắn không ngờ rằng người Cao gia chúng ta lại làm như vậy”. ngôn tình sủng

“Nhưng kể ra thì Trần Trường An dám tới thẳng nhà chính của Lâm Thị thì e là thân phận của hắn không hề đơn giản đâu”, Cao Xương Viễn cảm khái.

“Trung Thiên Vực quá lớn, Lang Gia cũng chỉ là một góc của núi băng mà thôi, có rất nhiều người có hậu thuẫn vững chắc”.

“Hiện tại, Nhân Bảng xuất hiện, đương là lúc thời cuộc rối ren, cho dù là ở đất Lan Lăng này thì cũng phải làm việc một cách kín đáo, nhớ chưa?”, gia chủ Cao gia nhắc nhở.

“Phụ thân yên tâm, hài nhi nhớ rồi ạ”.


“Hiện tại mục tiêu của con là lọt vào Nhân Bảng”.

“Lọt vào Nhân Bảng ư?”

“Hahaha, e là ngươi không có cơ hội ấy đâu”.

Đột nhiên, một tiếng cười vang lên, hai phụ tử của Cao gia đều giật nảy mình.

Đối phương chắc chắn không phải là người của Cao gia rồi, rốt cuộc đối phương là ai mà lại có thể lặng lẽ bước vào Cao gia mà không gây ra chút động tĩnh nào?

“Ngươi là ai? Có dám ra đây gặp mặt không?”, gia chủ Cao gia nặng nề hỏi.

“Các ngươi không xứng”.

“Ta chỉ tới đây với một mục đích duy nhất, Cao gia của ngươi... Phải chết!”

Lời còn chưa dứt, phụ tử Cao gia đã thấy một luồng khí thế mạnh mẽ quét sạch toàn bộ Cao gia.


Khí thế này đáng sợ tới mức làm mọi người run rẩy toàn thân, chỉ chốc lát, gân một nửa số người của Cao gia đã bỏ mạng.

Ánh mắt của người Cao gia ngập tràn tuyệt vọng, bọn họ không hiểu nổi, càng không muốn hiểu tại sao lại có một cường giả như vậy tới Cao gia?

Lễ nào là..

Đột nhiên, gia chủ Cao gia giật mình, Trần Trường An?

Chắc chăn chuyện này có liên quan tới Trần Trường An!

Cuối cùng hắn vẫn không định tha cho Cao gia ư?

“Trần Trường An... Ngươi, ngươi thật là ác độc!”

Trong nỗi tuyệt vọng không cam lòng, gia chủ Cao gia đối mặt với khí thế mạnh mẽ này, cơ thể nổ tung mà chết.

Toàn bộ Cao gia từ trên xuống dưới, ngay cả côn trùng bò dưới đất cũng không may măn thoát nạn.

“Chậc, quá yếu, ngay cả khí thế của đại gia ta mà cũng không đỡ nổi”.

“Ôi, sao ta lại mạnh tới vậy chứi”

Sau khi thở dài, cảm khái một câu, bóng đen lập tức biến mất, từ đây, Cao gia cũng hoàn toàn xóa sổ khỏi Lan Lăng.
 
Chương 133: C133: Sao ngài trở lại nhanh vậy


“Tiền bối Đại Hoàng à? Sao ngài trở lại nhanh vậy?”

Trân Trường An và Cố Tiên Nhi đến hồ Thiên Thủy trước, chưa tới một ngày mà Đại Hoàng đã đuổi kịp hai người họ.

Trần Trường An liếc nhìn Đại Hoàng, hình như tốc độ của Đại Hoàng nhanh hơn chút rồi.

“Tốc độ nhanh hơn đấy, ta còn tưởng phải đợi ngươi hai ngày gì đó”, Trân Trường An nhẹ nhàng cười bảo.

“Tiên Linh Quả này đúng là hàng xịn, cảm giác của ta tăng lên không ít nên tất nhiên là tốc độ cũng tăng lên rồi”, Đại Hoàng kiêu ngạo nói.

“Chuyện đã giải quyết chưa?”

“Ừ, giải quyết xong cả rồi, cứ yên tâm, không có nỗi lo về sau đâu”, Đại Hoàng gật đầu cười nói.

Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh ngơ ngác lắng nghe không hiểu gì cả như lạc giữa sương mù, chuyện gì giải quyết xong

mà không còn nỗi lo về sau chứ?


Chẳng phải đi tặng Tiên Linh Quả cho Trần Vân Hiên thôi à?

“Làm tốt lắm, nhiều năm như vậy ngươi vẫn làm việc rất ăn ý với ta”, Trần Trường An cười nói.

“Chậc, ta còn lạ gì ngươi nữa, ngươi không ra tay chẳng phải đợi ta xử lý à”, Đại Hoàng bĩu môi nói.

“Công tử, tiền bối Đại Hoàng, hai người nói gì thế?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là xử lý Cao gia tý thôi”.

Xử lý Cao gia hả?

Lúc này, lòng Cố Tiên Nhi tràn ngập sự khiếp sợ, trước đến nay nàng ta luôn ở chung với Trần Trường An vậy mà vẫn không thấy hắn đưa ra mệnh lệnh gì, sao tiền bối Đại Hoàng lại có thể hiểu được ý của công tử chứ?

Ăn ý ư?


Cần bồi dưỡng bao lâu mới ăn ý được như vậy chứ?

Trần Trường An còn chưa làm cái gì hết mà cũng chẳng nói năng gì, chỉ vì bản thân mình không ra tay nên Đại Hoàng biết ngay phải đi xử lý gọn gàng hậu quả ư?

Điều này đủ chứng minh rằng Đại Hoàng vô cùng hiểu Trần Trường An.

“Thăng nhóc Trần Vân Hiên kia gần đây thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Tu vi tăng cũng ổn, khi ta tìm thấy hắn ta thì đã tăng tới Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chín rồi”.

“Nghe nói hình như hắn ta định tham gia Hội võ Tứ Vực gì đó để khiêu chiến cường giả thật sự của Tứ Vực”.

“Hắn ta tự có chủ kiến và dã tâm”.

“Ngươi mong hắn ta trở thành người mạnh nhất Bắc Vực trước còn mục tiêu của tên nhóc này lại là người mạnh nhất Tứ Vực”.

“Bây giờ có thêm Tiên Linh Quả, có lẽ chưa tới một tháng hắn ta sẽ trở thành người mạnh nhất Tứ Vực”.

Đại Hoàng không khỏi cảm thán về mức độ bi3n thái của Trần Vân Hiên, nó vốn nghĩ rằng dù thế nào thì Trân Vân Hiên cũng phải cần một năm mới đủ để đi đến bước này.

Đây là trong tình huống tốt nhất, không ngờ rằng, dựa vào tình hình phát triển như hiện tại, chưa tới nửa năm nữa, Trần Vân Hiên đã có thể đứng trên đỉnh cao của Tứ Vực, trở thành người mạnh nhất Tứ Vực.
 
Chương 134: C134: Mục tiêu của hắn ta


“Thăng nhóc này một lòng muốn đến Trung Thiên Vực để tìm ngươi, ngươi chính là mục tiêu phấn đấu của hắn ta”, Đại

Hoàng cười nói.

“Mục tiêu của hắn ta là trở nên mạnh hơn chứ không phải là tìm ta”.

“Hăn ta hẳn là có cuộc đời, có trải nghiệm của riêng mình”.

“Thôi bỏ đi, sau này nếu gặp lại hắn ta thì nói tiếp”.

“Đại Hoàng, sau khi dùng Tiên Linh Quả, ngươi có thể đột phá cánh cửa cấp chín được không?”

Nghe vậy, Đại Hoàng lắc đầu một cách bất đắc dĩ, tuy răng Tiên Linh Quả rất bổ nhưng muốn đột phá cấp chín thì nói dễ hơn làm.

Ở Thái Huyền Giới chưa từng xuất hiện sự tồn tại vượt qua cấp chín.


Đại Hoàng là con Kỳ Lân duy nhất ở Thái Huyền Giới, có huyết mạch thần thú nên tuổi thọ lâu hơn yêu thú bình thường khác rất nhiều.

Nhưng dù là thế, nhiều năm qua Đại Hoàng vẫn luôn dừng bước ở cấp chín nhích lên dù là nửa bước cũng khó khăn khôn cùng.

“Từ từ sẽ được, luôn luôn có cách, tuổi thọ của ngươi dài như vậy, muộn thêm nửa khắc cũng chưa chết đâu”, Trần Trường An cười nói.

“Cảm ơn, ngươi cũng biết an ủi người khác đấy”.

“Ngươi mà là người à? Nhiều nhất là coi như ta an ủi cho mà thôi”.

“Cút”.

Đại Hoàng trừng mắt nhìn Trần Trường An, không thèm nói tiếp nữa, ai biết tên đáng ghét này còn nói mấy câu gợi đòn nào nữa.

Hồ Thiên Thủy, Lâm gia.


Hôm nay, tất cả thành viên cốt cán của Lâm gia đều tập trung về đây, mọi người đều cung kính đứng một bên đợi sự

xuất hiện của người nào đó.

“Hôm nay lão tổ xuất quan, các ngươi nói xem liệu lão tổ có đột phá thành công không?”

“Không rõ lắm, nhưng mà lão tổ bế quan nhiều năm như vậy chắc sẽ có thu hoạch gì đó”.

“Lâm gia chúng ta có thể trở thành thế gia số một Lang Gia hay không đều dựa hết vào thực lực của lão tổ”.

“Phải biết rằng, năm ấy tại Lang Gia này, Động Hư Cảnh là sự tồn tại bá chủ, lão tổ dựa vào thực lực của bản thân tăng tiêu chuẩn ấy lên tới Chí Tôn Cảnh”.

“Nếu lão tổ có thể đột phá Bất Tử Cảnh thì sợ rằng cái đất Lang Gia này không nhốt được Lâm gia chúng ta”.

“Đúng vậy, Bất Tử Cảnh... đây là sự tồn tại vĩ đại đến nhường nào chứ!”

Đối với Lâm gia mà nói, Lâm Tương Liễu là sự tồn tại quá khác biệt về đẳng cấp.

Lâm gia chưa từng xuất hiện một Chí Tôn Cảnh nào dẫu nhiều năm trôi qua, dù có Lâm Tương Liễu giúp đỡ thì người Lâm gia vẫn dừng chân ở Động Hư Cảnh không tiến bước nào.

Có thể nói Lâm gia dựa hết vào hào quang của Lâm Tương Liễu, nhờ thực lực của Lâm Tương Liễu mà Lâm gia có địa vị vô cùng cao quý.
 
Chương 135: C135: Ngô danh đao à


Cho dù là thế gia ở vùng đất khác cũng sẽ nể mặt Lâm gia vài phần.

Trong lòng người Lâm gia, Lâm Tương Liễu chẳng khác nào thần linh và hắn ta cũng là gốc rễ giúp Lâm gia yên bình vững chãi.

Trước kia, Lâm Tương Liễu nói rằng phải bế quan trăm năm, dù có thành công hay thất bại thì trăm năm sau cũng sẽ xuất quan.

Mấy ngày nay là ngày hắn ta sắp xuất quan, người Lâm gia nào dám trễ nải, tất cả những thành viên cốt cán đã tới nơi Lâm Tương Liễu bế quan ngồi đợi từ sớm.

“Các ngươi xem thử trên trời có gì kìa?”

Bỗng nhiên có người chú ý thấy trên bầu trời như có sấm chớp kéo tới.

“Đột phá, lão tổ sắp đột phá rồi”.

“Xưa truyền rằng khi đột phá Bất Tử Cảnh sẽ có thiên kiếp giáng xuống, nếu thành công vượt qua thiên kiếp thì sẽ trở thành Bất Tử Cảnh”.

“Lâm gia ta cuối cùng sắp có một vị cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh rồi”.

“Lão tổ tuyệt quá, không hổ danh là thiên tài ngàn năm có một”.

Mọi người vô cùng thán phục, mây đen trên trời cũng càng lúc càng dày đặc, khí tức khủng khiếp giáng xuống khiến mọi người run rẩy.


“Tất cả mau lùi về phía sau, sức mạnh của thiên kiếp rất đáng sợ, chớ tụ tập ở đây, mau chóng lui ra sau đi”.

Gia chủ Lâm gia ra lệnh, tất cả thành viên cốt cán của gia tộc lùi vê sau cách đó mười dặm, không một ai dám tới gần phạm vi thiên kiếp.

“Thiên kiếp thật đáng sợ, liệu lão tổ có bình an vượt qua thiên kiếp hay không đây?”

“Này... ta tin lão tổ sẽ vượt qua được thiên kiếp”.

“Nhưng ta cũng nghe nói có rất nhiều người hy sinh dưới thiên kiếp, không thể tiến vào cánh cửa Bất Tử Cảnh được”.

“Đó là người khác, lão tổ có thể giống với bọn họ à?”

“Đúng thế, lão tổ chắc chắn khác người thường”.

Tuy mạnh miệng là thế nhưng lòng mọi người khó tránh khỏi lo lăng, người có thể đột phá đến Bất Tử Cảnh nào có ai tâm thường đâu chứ?

“Vậy mà lại là thiên kiếp giáng trần”.

“Xem ra Lâm Tương Liễu kia sắp đột phá tới Bất Tử Cảnh rồi”.


“Mất một ngàn năm mới đột phá được Bất Tử Cảnh, đúng là còn hơi chậm”.

Lúc này, Trần Trường An đã đến bên hồ Thiên Thủy, khi hắn thấy thiên kiếp xuất hiện trên bầu trời thì biết ngay chắc chắn tên Lâm Tương Liễu kia kéo thiên kiếp tới.

Ngoại trừ hắn ta ra, cái đất Lang Gia này chẳng một ai có cơ hội đột phá tới cảnh giới đó.

Đại Hoàng cũng thâm cảm thán, dựa vào sự hiểu biết của nó với Lâm Tương Liễu, mất một ngàn năm mới đột phá tới Bất Tử Cảnh thì đúng là hơi chậm thật.

Đại Hoàng hiểu rất rõ thiên phú của Lâm Tương Liễu ra sao mà.

“Có lẽ vì bận tâm chuyện gì đó nên đã làm chậm tốc độ tu luyện một chút”.

“Dù thế nào chăng nữa thì cũng như đã bước ra bước đầu tiên rồi”.

“Chẳng biết có phải tên nhóc Ngô Danh Đao đã đột phá tới Bất Tử Cảnh từ lâu hay không”, Trân Trường An bình đạm cười nói.

“Ngô Danh Đao à? Tên nhóc kia chính là một tên bướng bỉnh, chắc nhanh hơn Lâm Tương Liễu một chút đấy”, Đại Hoàng cũng cười hì hì đáp lại.

Cố Tiên Nhi đứng một bên lắng nghe thầm cảm thán không thôi.

Một ngàn năm đã đột phá tới Bất Tử Cảnh mà lại bị chê là quá chậm ư?

Đây chính là Bất Tử Cảnh trong truyền thuyết đấy, được coi như chính thức bước chân vào hàng ngũ cường giả, biết bao nhiêu người mất cả đời cũng không thể nào đạt tới trình độ ấy.

“Từ từ đã, đợi thiên kiếp kết thúc rồi qua đó cũng không muộn!”
 
Chương 136: C136: Thật là nực cười


Mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc.

Mặt đất chìm trong bóng tối, luồng lực áp lực mãnh liệt ùn ùn kéo tới khiến người Lâm gia nghẹt thở.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, họ chỉ thấy một ai đó lao lên.

“Lão tổ, là lão tổ kìa!”

“Khí tức bây giờ của lão tổ mạnh mẽ đến vậy sao?”

“Thật đáng sợ, đây là khí thế của cường giả Bất Tử Cảnh ư? Chỉ cần tỏa ra khí thế này thôi đã khiến cho ta nghẹt thở rồi”.

“Sao ta lại cảm thấy khí thế của lão tổ lại còn mạnh hơn thiên kiếp thế này?”


“Hahaha, không hổ là lão tổ của Lâm gia chúng ta, trước mắt lão tổ, thiên kiếp chẳng là cái gì cả”.

Khi Lâm Tương Liễu xuất hiện, người Lâm gia hưng phấn khôn cùng.

Lúc này, Lâm Tương Liễu lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thẳng vào thiên kiếp ẩn sau những đám mây, trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin và phấn chấn.

“Cuối cùng cũng đã đi đến bước này”.

“Chỉ là thiên kiếp cỏn con mà cũng dám ngăn cản Lâm Tương Liễu ta sao?”

“Thật là nực cười”.

Lâm Tương Liễu tràn đầy tự tin, không thèm để mắt tới thiên kiếp trước mắt, mà dường như thiên kiếp cũng cảm nhận được sự khinh bỉ của Lâm Tương Liễu nên khí tức của nó trở nên khủng khiếp hơn nữa.

“Chậc, năm ấy tên Lâm Tương Liễu này cũng đâu kiêu ngạo như vậy, giờ lại có chút khí phách đấy chứ!”

“Tuy thực lực của hắn ta không tệ lắm, thiên phú cũng khá ổn, nhưng dù sao đây cũng là thiên kiếp”.

“Lẽ nào hắn ta tưởng thiên kiếp là quả hồng mềm thích bắt nạt thế nào cũng được thật hả?”, Đại Hoàng cười khẩy hỏi.

“Tuy rằng thiên kiếp rất mạnh nhưng Lâm Tương Liễu cũng không yếu thế, dựa vào sự hiểu biết của ta với hắn ta thì chắc là thằng nhóc này có lá bài chưa lật gì đó, nếu không sẽ không làm vậy đâu”, Trần Trường An bình thản nói.

“Đương nhiên là có lá bài chưa lật rồi, không thấy bộ quần áo hắn ta đang mặc à, nó chẳng phải vật tầm thường gì đâu”.

“Ừ thì cũng thấy hơi quen quen nhưng nghĩ mãi không ra nó tên là gì”.


Đại Hoàng nhận ra bộ quần áo trên người Lâm Tương Liễu có chút đặc biệt, nó cũng thấy quen nhưng khổ nỗi nghĩ nát óc không ra.

“Là Thần Long Giáp của Ngô gia”.

Trần Trường An cũng nhíu mày, Thần Long Giáp của Ngô gia rõ ràng là truyền lại cho Ngô Danh Đao, sao giờ lại ở trên người Lâm Tương Liễu chứ?

Đây là một bảo vật được Ngô gia tình cờ có được trong thời kỳ phồn vinh, nghe nói chỉ dùng vảy của giao long để chế tác.

Phải biết rằng, những sinh vật như giao long đã biến mất từ lâu ở Thái Huyền Giới, còn về phần tại sao lại thế thì không ai biết hết.

Vậy nên có thể nói cái Thần Long Giáp này là vật độc nhất vô nhị.

“Đúng rồi, hóa ra là Thần Long Giáp, bảo sao ta thấy quen như vậy”.

“Năm ấy, khi Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao giao chiến, Ngô Danh Đao đã dựa vào Thần Long Giáp này mới chiếm ưu thế, thẳng Lâm Tương Liễu”.

“Sao bảo bối quang trọng như thế lại chạy lên người Lâm Tương Liễu rồi? Lẽ nào... giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi ư?”


“Không rõ lắm, lát nữa tự hỏi hắn ta là được”.

Ngàn năm không gặp nhau, Trần Trường An cũng không đoán ra giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chuyện Thần Long Giáp này quả thật khá kỳ lạ.

Trong khi một người một chó nói chuyện, lôi kiếp trong không trung cuối cùng cũng giáng xuống, dù đối diện với lôi kiếp hung bạo, Lâm Tương Liễu vẫn vô cùng khí phách đương đầu trực diện với nó.

Từng trận lôi kiếp giáng xuống, Lâm Tương Liễu cũng càng lúc càng thấy kiệt sức.

Nhất là trận lôi kiếp cuối cùng kia, sức mạnh của nó ít nhất phải hơn gấp mười lần.

Khi nhận ra được sức mạnh của trận lôi kiếp cuối cùng ấy, sắc mặt của Lâm Tương Liễu đầy vẻ đăm chiêu.

“Tại sao lại thế?”
 
Chương 137: C137: đã qua đời ư


“Sao trận lôi kiếp này lại hung tợn hơn thế?”

“Ta cảm giác như sức mạnh của đợt lôi kiếp này mạnh hơn ít nhất là mười lần”.

“Người đời nói rằng đột phá Bất Tử Cảnh gian nan khôn cùng, nay ta mới hiểu tại sao, sợ rằng thiên kiếp này đã khiến cho phần lớn người ôm hận mà chết rồi”.

“Đúng vậy, thật đáng sợ làm sao, ta nghĩ nếu đó là ta thì sẽ không có năng lực đối đầu với thiên kiếp ấy”.

“Các ngươi nói xem... liệu lão tổ có ngăn cản được nó không?”

“À thì...”

Mọi người lo lắng nhìn Lâm Tương Liễu trên trời cao, lòng thầm đổ mồ hôi hột thay nhân vật truyền kỳ này của Lâm gia.

Ngay khi tia lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, những người có tâm lý yếu đã không nỡ lòng mở mắt ra chứng kiến rồi.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên, lôi kiếp hung tàn đánh thẳng lên người Lâm Tương Liễu.

Lúc này, cả cơ thể Lâm Tương Liễu chấn động, nặng nề rớt xuống từ trên bầu trời cao vời vợi.


“Lão tổ!”

Thấy cảnh đó, lòng tất cả người của Lâm gia hoảng sợ không thôi.

Lẽ nào lão tổ thất bại rồi ư?

“Không hổ danh là Thần Long Giáp, nó chặn gần như một nửa sức mạnh của trận lôi kiếp cuối cùng này rồi”.

“Nếu không nhờ Thần Long Giáp, dù Lâm Tương Liễu không chết thì cũng mất một lớp da”, Đại Hoàng cảm thán nói.

“Thần Long Giáp này đúng là hàng xịn, dù sao nó cũng được coi là một nửa đế binh rồi”, Trần Trường An gật đầu tán thành.

“Khụ khụ khụ!”

“Không ngờ lại như vậy, ai biết thiên kiếp lại đáng sợ như vậy chứ”.

Lúc này, Lâm Tương Liễu trông chật vật khôn cùng, Thần Long Giáp trên người cũng xuất hiện những vết hư hỏng nhưng nó không quá nghiêm trọng nên vẫn có thể tự động sửa chữa.

Lâm Tương Liễu hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng chính đốn trạng thái của mình.

Dù sao hắn ta mới đột phá tới Bất Tử Cảnh, năng lực khôi phục vô cùng mạnh.

Lâm Tương Liễu thoắt cái đã xuất hiện trước mặt người của Lâm gia.

Sau khi thấy Lâm Tương Liễu bình yên vô sự tái xuất, trên mặt người Lâm gia đều nở nụ cười hớn hở.

“Kính chào lão tổ”.

“Kính chào lão tổ”.

Bất Tử Cảnh, cuối cùng Lâm gia cũng có một vị Bất Tử Cảnh rồi, từ nay về sau, Lâm gia lại tiếp tục bước lên bậc thang cao hơn.

“Được rồi, chẳng qua chỉ đột phá thôi mà, các người đừng làm quá như thế”.

“Ta còn chút việc, các ngươi về trước đi”.


Hả?

Còn chút việc hả?

Thành viên Lâm gia khó hiểu, vừa mới đột phá thì sao lại có việc nữa chứ? Chuyện gì thế nhỉ?

Ngay sau đó, không đợi mọi người hỏi, bóng dáng Lâm Tương Liễu đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Trần huynh, ngàn năm không gặp nay cuối cùng hai ta cũng đã tương ngộ”.

Khi đối đầu với thiên kiếp, Lâm Tương Liễu đã phát hiện ra Trần Trường An và Đại Hoàng, chẳng qua là tình hình lúc đó hơi căng thẳng khiến hắn ta không thể phân tâm.

“Nhiều năm vậy mà ngươi giờ mới đột phá Bất Tử Cảnh hả?”

“Tốc độ của ngươi hơi chậm đấy”, Trần Trường An cười nói.

“Trần huynh à, có điều ngươi không biết rằng quả thật có một khoảng thời gian ta bị chuyện trong gia tộc liên lụy một chút”.

“Nếu không thì ít nhất sẽ đột phá trước trăm năm rồi”, Lâm Tương Liễu bất đắc dĩ nói.

“Điểm này ngươi tệ hơn Ngô Danh Đao rồi, thằng nhóc kia chính là đồ bướng bỉnh, một lòng một dạ khao khát mạnh hơn, chẳng thèm để tâm tới sự đời”.

“Nhưng mà nói này, sao Thần Long Giáp của Ngô Danh Đao lại chạy lên người ngươi thế?”

“Có phải tên oắt kia đã đột phá Bất Tử Cảnh từ lâu nên cho ngươi mượn Thần Long Giáp dùng đỡ không thế?”, Đại Hoàng đứng bên cười hỏi.


Nhắc tới Ngô Danh Đao, vẻ mặt Lâm Tương Liễu hơi thay đổi.

“Trần huynh à, Danh Đao... qua đời rồi!”, Lâm Tương Liễu đầy đau thương nói.

Dứt lời, Trần Trường An và Đại Hoàng đều sửng sốt.

Đã qua đời ư?

Ngô Danh Đao đã chết rồi sao?

Trần Trường An quen biết Ngô Danh Đao không lâu nhưng tính tình tên nhóc này rất ngay thẳng, thành thật, chân thành, tình cảm giữa hai người họ coi như không tệ lắm.

Trần Trường An trăm triệu lần không ngờ rằng một thiên tài như Ngô Danh Đao lại qua đời.

“Hắn ta chết như thế nào?”

“Kẻ thù truyền kiếp trả thù à?”, Trần Trường An nghiêm túc hỏi.

“Trần huynh, nơi này không phải chốn thích hợp để hàn huyên, chúng ta đổi nơi khác rồi nói tiếp đi”.

“Được, dẫn đường!”
 
Chương 138: C138: Hoàng triều phụng thiên ư


Lâm Tương Liễu dẫn Trần Trường An vào tiểu viện thanh tịnh bình thường hay ở.

Sau khi cả bọn an vị, Lâm Tương Liễu thở dài thườn thượt, có thể nhận ra Lâm Tương Liễu vô cùng tiếc thương về cái chết của Ngô Danh Đao.

“Thực lực và thiên phú của Ngô Danh Đao rất tốt, lai lịch của Ngô gia cũng rất mạnh”.

“Nói trắng ra là ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn hiểu tại sao, dù sao Lâm gia vẫn chưa đủ mạnh”.

“Vậy tại sao Ngô Danh Đao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ? Ngô gia không bảo vệ hắn ta à?”, Trần Trường An nhíu mày hỏi.

Lâm Tương Liễu nhìn Trần Trường An rồi nở nụ cười đầy chua xót, nói: “Trần huynh, tuy rằng Ngô gia hùng mạnh nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn”.

“Ngươi có biết hoàng triều Phụng Thiên không?”

Hoàng triều Phụng Thiên ư?


Tuy Trần Trường An chưa từng đến đó nhưng cũng có nghe nói về hoàng triều Phụng Thiên.

Ở Trung Thiên Vực và thậm chí ở cả Thái Huyền Giới này phần lớn thế lực đều lấy hình thức thế gia và tông môn để tồn tại.

Nhưng cũng có những hình thức khác, và đó chính là hoàng triều, mà trong Trung Thiên Vực chỉ có vẻn vẹn ba hoàng triều.

Thực lực của cả ba hoàng triều khổng lồ ấy đều không hề nhỏ bé, mặc dù bọn họ không có cường giả Đại Đế trấn giữ nhưng đều có cường giả Bất Tử Cảnh đỉnh phong tồn tại.

Và hoàng triều Phụng Thiên là một trong số đó.

Theo lý mà nói, nơi hoàng triều Phụng Thiên đóng đô và Ngô gia của Ngô Danh Đao cách xa muôn trùng dặm, hay là Ngô Danh Đao đến địa giới của hoàng triều Phụng Thiên rèn luyện chăng? Vậy nên đã xảy ra sự cố không mong muốn?

“Là người của hoàng triều Phụng Thiên ra tay à?

“Tuy thằng nhóc Ngô Danh Đao này rất bướng bỉnh nhưng không đến mức chủ động gây chuyện với hoàng triều Phụng Thiên mới phải”.

“Khi ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”, Trần Trường An nhíu mày hỏi.

Lâm Tương Liễu nhìn Trần Trường An, chần chừ một lát mới chầm chậm trả lời.

“Trần huynh, ngươi có biết Ân Thiên Tử của hoàng triều Phụng Thiên không?”

Ân Thiên Tử ư?


Trần Trường An thật sự không có chút ấn tượng gì với người này, dù sao Trần Trường An không quá hiểu biết về hoàng triều Phụng Thiên, hắn chỉ nghe nói sơ qua về nơi đó mà thôi.

“Chưa từng nghe qua, là hắn ta ra tay à?”, Trần Trường An hỏi.

“Đúng thế, chính hắn ta là hung thủ”.

“Ân Thiên Tử này chính là một vị cường giả hàng đầu của hoàng triều Phụng Thiên, tính tình kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì”.

“Nghe nói thực lực của hắn ta đã đạt tới Bất Tử Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong vô cùng mạnh mẽ”.

“Trần huynh, ngươi không biết người này thật sao?”

Những lời này của Lâm Tương Liễu khiến Trần Trường An sửng sốt, sao hắn ta lại hỏi thế?

Chẳng lẽ chuyện này còn dính líu đến mình à?

Nếu đúng thế thật vậy chẳng phải Ngô Danh Đao bị mình làm liên lụy ư?


Nhưng Trần Trường An nghĩ nát óc cũng không nhớ ra Ân Thiên Tử này là ai, tuy hắn hay ra ngoài nhưng thời gian ra ngoài luôn có hạn và cả phạm vi hoạt động cũng có hạn nốt.

Sở dĩ hắn có thể kết bạn với Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao là đều bởi hai người họ ra ngoài rèn luyện nên tình cờ gặp nhau thôi.

“Đại Hoàng, ngươi có ấn tượng gì với Ân Thiên Tử này không?”, Trần Trường An hỏi Đại Hoàng.

“Ngươi không biết thì sao ta biết được chứ, nhưng chuyện này ta thấy có tám phần liên quan tới ngươi đấy”.

Đại Hoàng nhìn Trần Trường An chăm chú, dựa vào vốn hiểu biết của nó với Trần Trường An nếu việc này thật sự có liên quan tới Trần Trường An thì sợ rằng hắn sẽ bức rức không thôi.

Trần Trường An trông có vẻ chẳng bận tâm cái gì và cũng chẳng cần cái gì, cho dù là Trần gia thì cũng chỉ vì truyền thừa huyết mạch mà thôi.

Bởi lẽ giữa Trần Trường An và Trần gia chẳng có bao nhiêu tình cảm, còn chưa kịp tiếp xúc với người của Trần gia thì đã bị Mục Vân Dao dẫn đi.
 
Chương 139: C139: Nếu có thể gặp lại


Ở bên cạnh Mục Vân Dao khoảng một ngàn năm Trần Trường An mới thỉnh thoảng chạy ra ngoài chơi, nhưng đến khi ấy trí nhớ của hắn về Trần gia đã trở nên mơ hồ gần như chẳng sót lại chút nào.

Nhưng điều này không có nghĩa là Trần Trường An vô tư mặc kệ sự đời thật.

“Trần huynh, theo như ta biết, tên Ân Thiên Tử này mê đắm Trưởng Tôn Tích Tuyết của Trưởng Tôn gia, có thể nói hắn ta là một kẻ theo đuổi cuồng nhiệt”.

“Mà Trưởng Tôn Tích Tuyết vẫn luôn tìm kiếm ngươi, điều này khiến Ân Thiên Tử vô cùng căm hận ngươi”.

“Năm ấy ta cũng không biết Ân Thiên Tử từ đâu biết được Danh Đao quen biết ngươi nên đã chạy tới tìm hắn ta”.

“Ngươi biết tính cách của Danh Đao rồi đấy, đừng bảo là hắn ta không biết ngươi ở đâu, mà cho dù là biết thì hắn cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện phản bội bạn bè”.

“Nhưng người nọ quá mạnh, Ngô gia chẳng thể trêu nổi nên chỉ còn cách bắt Danh Đao nói chuyện của ngươi ra”.

“Danh Đao... Danh Đao không chịu nên đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, một mình đương đầu với Ân Thiên Tử, đương đầu với cả hoàng triều Phụng Thiên”.


“Trong trận chiến ấy, Ân Thiên Tử chưa từng ra tay, bởi vì tính tình của hắn ta kiêu căng ngạo mạn nên chẳng thèm đếm xỉa tới chút tu vi của Ngô Danh Đao”.

“Vào khi ấy, tu vi của Danh Đao đã đạt tới Chí Tôn Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong, bên kia lại phái ra khoảng mười tên cường giả Chí Tôn Cảnh đỉnh phong”.

“Danh Đao tự dựa vào bản lĩnh của mình giết hết mười người kia, hơn nữa còn thành công đột phá tới Bất Tử Cảnh”.

“Nhờ vào sức mạnh của thiên kiếp và khả năng khôi phục mới đột phá, Danh Đao đã trốn được một kiếp, nhưng vua của hoàng triều Phụng Thiên vẫn không dừng mệnh lệnh truy sát hắn ta”.

“Khi ta nhận được tin bèn chạy tới ngay nhưng tất cả đều không kịp nữa rồi”.

“Trước khi Danh Đao chết đã giao Thần Long Giáp lại cho ta đồng thời gửi một vài câu tới Trần huynh ngươi”.

Sau khi Lâm Tương Liễu nói xong, vẻ mặt Trần Trường An trông rất bình tĩnh, nhưng càng như thế lại càng chứng minh lòng Trần Trường An đã nổi sóng to gió dữ.

“Gửi lời gì?”, Trần Trường An bình tĩnh hỏi.

“Tự ngươi xem đi, trong ngọc bội này còn lưu chút dấu vết linh hồn của hắn ta”.

“Cũng... cũng xem như nhìn mặt hắn ta lần cuối cùng”.

Lâm Tương Liễu giao ngọc bội cho Trần Trường An, nhưng ánh mắt chứa đầy sự luyến tiếc, bởi lẽ hắn ta biết rằng sau khi miếng ngọc bội này được sử dụng xong sẽ biết mất và Ngô Danh Đao cũng chính thức biến mất.

Thế gian này chắc có lẽ sẽ không còn thấy dấu vết của hắn ta nữa.

Trần Trường An nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận quan sát rồi bóp nát nó.


Ngay khi ngọc bội bị bóp nát, một linh hồn yếu ớt xuất hiện trước mặt mọi người.

Linh hồn của Ngô Danh Đao vẫn là người thanh niên đầy hăng hái của năm tháng ấy, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ đầy sự tự tin kia.

“Trần huynh, lâu ngày không gặp nay mới tương ngộ, tiếc rằng giờ ngươi và ta đã âm dương cách biệt, không thể cùng nhau nâng ly đối ẩm”.

“Mặc dù thời gian ta và ngươi quen biết nhau ngắn ngủi, cả đời này của Ngô mỗ không có nhiều bạn bè mà tri kỷ âu chỉ có mỗi Trần huynh và Lâm huynh thôi, nhưng có hai người các ngươi đã khiến lòng ta mãn nguyện rồi”. . Truyện Bách Hợp

“Ta biết ngươi có thể thấy ta tất nhiên là do Lâm huynh báo hết mọi chuyện cho ngươi rồi”.

“Trần huynh à, chớ tự trách bản thân mình, đây là sự lựa chọn của ta, không liên quan gì tới ngươi hết”.

“Tuy kẻ địch mạnh nhưng Ngô mỗ ta cũng chẳng phải hạng người ham sống sợ chết, bán đứng bạn bè đổi lại mạng sống của mình đâu phải điều ta mong muốn”.

“Vì huynh đệ mà chiến đến cùng mới là điều Ngô mỗ mong muốn, Trần huynh không cần báo thù cho ta đâu”.

“Nếu có kiếp sau...”


“Nếu có thể gặp lại...”

“Ta sẽ cùng ngươi đại chiến ba trăm chén!”

“Trần huynh này, ngươi còn sống, thật may quá!”

Cuối cùng, với nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời ấy, linh hồn của Ngô Danh Đao từ từ tan biến.

Chứng kiến gương mặt thân quen chậm rãi biến mất, Trần Trường An bình tĩnh đến đáng sợ, nhất là Đại Hoàng, nó cảm nhận được nội tâm của Trần Trường An giờ đây như gió giật sóng gào.

Cố Tiên Nhi đứng bên lo lắng nhìn Trần Trường An, không dám nói câu nào.

“Trần huynh, đây là...”

Lâm Tương Liễu còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên, Trần Trường An mỉm cười, nhìn thẳng vào Lâm Tương Liễu rồi hỏi: “Liệu trên đời này có chuyển thế thật không?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom