Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: C80: Hoá ra là nàng ta


Huyền Vô Đạo gật đầu mỉm cười, sau đó lên tiếng chào Đại Hoàng.

Huyền Vô Đạo xoay người định rời đi, đột nhiên lại dừng lại.

Xoay đầu nhìn về phía Trần Trường An, trong mắt đầy ý cười, trông vô cùng bỉ ổi.

“Những năm này trong quá trình ta đi tìm ngươi, trái lại đã nghe được một chuyện.”

“Ta vốn cứ tưởng chỉ là trùng họ trùng tên nhưng ngươi đã sống lâu như vậy, ta nghĩ rằng e là có liên quan đến ngươi.”

Hửm? Chuyện có liên quan đến mình sao? “Chuyện gì?” Trần Trường An nghỉ ngờ hỏi.

“Ngươi có biết một người tên là Trường Tôn Tích Tuyết không?”

Trường Tôn Tích Tuyết?

Nghe thấy cái tên này, Trần Trường An cũng hơi sửng sốt, đã nhiều năm như vậy rồi, bản thân không quen biết nhiều người lắm nhưng cũng không ít.

Họ Trường Tôn?

Sao trong lúc nhất thời lại không nhớ ra nhỉ?


“Đại Hoàng, ngươi còn nhớ người này không?” Trần Trường An hỏi.

Đại Hoàng lắc đầu, còn rất nghi ngờ nữa, nó lại càng không có ấn tượng gì đối với cái tên này.

“Lẽ nào ngươi không biết sao?”

“Nhưng ta nghe nói, Trường Tôn Tích Tuyết tìm một người tên Trần Trường An, đã tìm gần năm nghìn năm rồi.”

“Năm nghìn năm, mẹ nó, còn dài hơn tuổi của tai”

“Hơn nữa Trường Tôn Tích Tuyết có năng lực rất mạnh. Nghe nói đã đạt đến Bất Tử Cảnh tầng chín đỉnh phong rồi, rất có triển vọng đạt đến cảnh giới Đại Đế”

Đã tìm năm nghìn năm rồi?

Nói cách khác, nếu quen biết, hẳn là trước năm nghìn năm rồi?

Năm nghìn năm trước, bản thân mình đã làm chuyện gì chứ?

“Hừm... Nàng ta tìm Trần Trường An làm gì chứ? Chuyện này ngươi có biết không?” Trần Trường An tò mò hỏi.

“Nghe nói, hình như là muốn gả cho Trần Trường An.”

“Về phần nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không rõ lắm”

“Năm nghìn năm, thật là dài đấy, nếu thật sự là ngươi, thế thì ngươi không được rồi, để con gái nhà người ta tìm ngươi năm nghìn năm”

Gả cho Trần Trường An sao?

Trân Trường An lúc này lại càng ngạc nhiên hơn, bản thân mình hình như không có nợ tình cảm gì mà?

Trường Tôn Tích Tuyết? Trường Tôn Tích Tuyết, Trường Tôn...

Đột nhiên, trái tim Trần Trường An chấn động, trong đầu xuất hiện một ký ức tương đối xa xưa.

Xong rồi!

Có quen, bản thân mình thật sự có quen!


“Đại Hoàng, mẹ nó, đều tại ngươi gây ra chuyện này đấy!” “Ngươi là cái đồ tai họa mà”

Trân Trường An chợt lớn tiếng mắng mỏ Đại Hoàng, mắng cho Đại Hoàng đần cả mặt ra.

Lúc này Huyền Vô Đạo đã nhìn ra một chút vấn đề, kinh ngạc nói: “Mẹ nó, thật sự là ngươi ư?”

“Ngươi... Ngươi trâu bò thật, ngươi thật sự trâu bò đấy, ta phục rồi.”

Có thể làm cho một người phụ nữ nhớ mãi không quên năm nghìn năm, hơn nữa sự tồn tại của người phụ nữ Trường Tôn Tích Tuyết này cũng không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.

Có điều, Huyền Vô Đạo rất hiếu kỳ, việc này có liên quan gì đến Đại Hoàng chứ?

“Đủ rồi đấy." “Ta không nói lời nào không có nghĩa là ta câm điếc đâu.”

“Ngươi đã mắng đủ chưa? Người ta muốn gả cho ngươi, liên quan cái rắm gì đến ta, lại không phải gả cho ta.”

Đại Hoàng cũng không nhịn được mà cãi nhau với Trần Trường An, điều này làm cho Cố Tiên Nhi ở bên cạnh cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này nàng ta mới ý thức được, hoá ra Đại Hoàng cũng không phải con chó bình thường.

“Chuyện không liên quan đến ngươi ư?”

“Năm đó nếu không phải do ngươi thì ta có rơi trúng vào Trường Tôn Tích Tuyết...”

Nói đến đây, Trần Trường An đột nhiên dừng lại, điều này làm cho Huyền Vô Đạo nôn nóng vò đầu bứt tai, thời khắc mấu chốt này sao lại ngậm miệng chứ?

“Nói đi, ngươi nói đi chứ, rơi trúng Trường Tôn Tích Tuyết gì chứ?” Huyền Vô Đạo lo lắng thúc giục nói.

Lúc này Đại Hoàng cũng bất ngờ, bị Trần Trường An nhắc nhở như vậy, nó dường như cũng nhớ lại cái gì đó.


“Hoá ra là nàng ta.”

“Chẳng trách, cô gái này năm đó truy sát ngươi mãi, thế mà đã nhiều năm như vậy rồi, còn chưa chịu thôi à?”

“Không đúng, vậy nàng ta không phải muốn giết ngươi sao? Sao lại biến thành muốn gả cho ngươi rồi?”

“Ta nói này người huynh đệ Đại Hoàng, chúng ta có thể đừng chơi trò bí hiểm được không, ngươi hãy nói xem, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Huyền Vô Đạo cảm thấy bản thân mình cũng sắp điên rồi, mấy người có thể nói chuyện dứt khoát được hay không hả?

“À, cũng không có gì cả, chỉ là Trần Trường An đã nhìn người ta sạch sành sanh, còn giơ tay sờ soạng.”

Hửm?

Sờ soạng?

Sờ gì?

“Mẹ kiếp, Trần Trường An, ngươi là loại người như vậy hả?”

“Ta khinh bỉ ngươi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: C81: Biến đi nhanh lên


Ngươi nhìn thấy hết sạch người ta rồi, sao lại còn chạm tay nữa chứ?

Huyền Vô Đạo cũng không nghĩ đến Trần Trường An lại có lịch sử huy hoàng như vậy.

Đây lại còn là Trường Tôn Tích Tuyết đấy, người khác nhìn nàng ta mà trong mắt có sắc thái gì đó thì đều sẽ bị tiêu diệt, thế mà Trần Trường An lại còn sờ qua rồi.

Chỉ sợ cũng vì hắn là Trần Trường An, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sớm biến thành một bộ xương trắng rồi.

Bội phục, hâm mộ, thậm chí còn có một chút ghen ghét.

Những cảm xúc này đã giăng kín khắp cơ thể Huyền Vô Đạo.

“Đại Hoàng, tiếp tục, nói tỉ mỉ đi” Huyền Vô Đạo hưng phấn hỏi.

“Mẹ nó, ngươi có muốn về nhà hay không hả?”

“Biến đi nhanh lên, hỏi linh tinh gì đấy.” Trần Trường An tức giận nói. “Ôi ôi, lúc này cũng không vội mà”


“Trước tiên nghe chút chuyện xưa đã.”

Chuyện thú vị như vậy làm sao có thể không nghe mà đã đi được chứ?

Lúc này Cố Tiên Nhi ở một bên cũng đỏ ửng mặt mày, không ngờ Trần Trường An trông đứng đắn như thế mà lại cũng có chuyện tình yêu thế này?

Mặc dù có vẻ hơi xấu hổ nhưng nàng ta lại rất tò mò, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đã sờ được gì.

“Đại Hoàng, tốt nhất ngươi nên câm miệng lại” Trần Trường An trầm giọng nói.

“Vì sao chứ, ngươi đã sờ được rồi còn không cho người khác nói sao?” Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.

Nhắc lại chuyện đó, cũng là một sự trùng hợp thôi, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đó Trần Trường An và Đại Hoàng đang chơi đùa, kết quả Đại Hoàng ra tay hơi mạnh đánh Trần Trường An bay thẳng ra ngoài.

May mắn không chết, nha đầu Trường Tôn Tích Tuyết này vừa mới đi săn thú về cả người dính toàn máu, nàng ta tìm được một dòng suối nhỏ để tắm rửa.

Hơn nữa Trường Tôn Tích Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc chưa đến hai mươi tuổi đầu.

Bịch một tiếng, Trần Trường An từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi xuống trước mặt Trường Tôn Tích Tuyết.

Người bị rơi xuống nước theo bản năng sẽ phải dùng tay quờ quạng mấy lần để nắm lấy vật gì đó giúp cho mình có thể đứng vững được.

May mắn thay, Trần Trường An sờ s0ạng một lúc thì túm được vật gì đó.

Sau khi Trần Trường An đứng vững thì vừa khéo trông thấy Trường Tôn Tích Tuyết đỏ bừng mặt đứng trước mặt, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình.


Cúi đầu xuống nhìn thì... khá lắm, vị trí mà mình túm được lại rất là nhạy cảm.

Trân Trường An muốn giải thích nhưng Trường Tôn Tích Tuyết nào cho hắn cơ hội giải thích chứ.

Ba tháng, Trường Tôn Tích Tuyết truy sát Trần Trường An tận ba tháng, cuối cùng Trần Trường An hoàn toàn biến mất thì mới kết thúc.

Nhưng sau nhiều năm như vậy, Trường Tôn Tích Tuyết vẫn chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm Trần Trường An.

Có điều Trần Trường An có chút không rõ lắm, rõ ràng nàng ta muốn giết hắn nhưng sao lời đồn lại thành muốn gả cho hắn chứ?

Lẽ nào lời đồn đại bị tam sao thất bản ư?

Câu chuyện xưa này thật ra cũng không quá hấp dẫn nhưng nhân vật là Trần Trường An và Trường Tôn Tích Tuyết thì lại trở nên thú vị hơn nhiều.

Huyền Vô Đạo nhìn về phía Trần Trường An, tỏ vẻ ngươi đúng là tên háo sắc chết tiệt.

“Ngươi nhìn ta làm gì hả? Bất ngờ thôi, đó là chuyện bất ngờ” Trần Trường An nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Đừng giải thích, ta không tin.”

“Năm nghìn năm trước, tu vi của Trường Tôn Tích Tuyết không cao, tu vi của ngươi cũng không sao ư?”


“Lẽ nào ngươi không có cách nào để điều khiển cơ thể sao? Lại vừa khéo lại rơi xuống trước mặt người ta nữa chứ?”

“Cho dù ngươi thật sự rơi xuống trước mặt người ta, dựa vào tu vi của ngươi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Có cần phải túm lấy gì đó để ổn định cơ thể không cơ chứ”

“Còn nói ngươi không cố ý ư?”

Huyền Vô Đạo dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trần Trường An, thằng nhóc này vừa được lợi mà còn khoe mẽ hả? Thế mà còn †ỏ ra vô tội, định lừa kẻ ngốc đấy à?

“Nếu như năm nghìn năm trước ta không có tu vi thì sao?”

Năm nghìn năm trước không có tu vi ư?

Hừ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: C82: Các hạ đến huyết ảnh môn muốn làm gì


Càng nói càng thái quá!

“Trân Trường An, ngươi thật sự coi ta là kẻ ngốc đấy à?”

“Ngươi sống mươi nghìn năm, năm nghìn năm trước không có tu vi thì ngươi làm sao sống được? Lẽ nào ngươi trời sinh không già không chết à?”

Nghe thấy vậy, Trần Trường An gật đầu liên tục, ta thừa nhận, ta thừa nhận đấy, đừng làm bẩn thanh danh của ta.

Thấy Trần Trường An gật đầu, Huyền Vô Đạo khinh thường nói: “Tin ngươi thì ta sẽ là tên ngốc nhất trên đời này.”

“Làm gì có người nào không già không chết chứ?”

“Chắc chắn là ngươi có ý đồ xấu, thấy Trường Tôn Tích Tuyết có nhan sắc xinh đẹp, là ngươi cố ý.”

Trần Trường An cũng không ngờ được bản thân mình đã nói thật mà tên Huyền Vô Đạo này sao lại không chịu tin chứ?

“Đại Hoàng, mẹ nó, ngươi đừng có đứng một bên cười ngây ngô nữa, ngươi hãy giải thích đỉ.”

Đại Hoàng thật sự cười rất vui vẻ, nó rất thích xem tình huống vui vẻ như thế này, giải thích ư? Có bệnh mới đi giải thích, dù sao cũng là chuyện không liên quan đến mình.


“Giải thích chuyện này ư, ngươi vẫn nên đợi đến lúc gặp Trường Tôn Tích Tuyết rồi từ từ mà giải thích.”

“Ta đi trước, ngươi yên tâm, là bạn bè nên ta sẽ không để người ta báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết biết ngươi đang ở Lang Gia đâu.”

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không.”

Sau khi Huyền Vô Đạo rời đi, Trần Trường An bất đắc dĩ thở dài một hơi. Xem ra, chuyện ở Lang Gia phải nhanh chóng kết thúc mới được.

Dựa theo tính cách của tên Huyền Vô Đạo này thì chắc chắn sẽ báo tin cho Trường Tôn Tích Tuyết. Dù sao, mối thù ba nghìn năm ăn mày này, hắn ta cũng sẽ không quên nhanh như vậy đâu.

“Chúng ta cũng đi thôi.”

“Vâng thưa công tử.”

Trần Trường An dẫn theo Cố Tiên Nhi và Đại Hoàng dự định trước tiên sẽ tìm kiếm ở Vân Xuyên này, mấy gia tộc hoặc tông môn đã tồn tại hơn năm trăm năm.

Cùng lúc đó, Trần Vân Hiên lẻ loi một mình cũng đã bắt đầu tự mình đi đến Bắc Vực.

Bắc Vực, Huyết Ảnh Môn.

“Người đến hãy dừng bước!”

“Các hạ đến Huyết Ảnh Môn muốn làm gì?”

Trân Vân Hiên nhìn thoáng qua đệ tử canh cửa, thản nhiên nói: “Nghe nói tu vi của môn chủ Huyết Ảnh đã đạt đến Thần Thông Cảnh tầng một đỉnh phong.”

“Ta đến để thỉnh giáo.”

Lời này vừa nói ra, đệ tử Huyết Ảnh Môn đã biến sắc ngay lập tức.

Trần Vân Hiên trông cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thế mà lại muốn đến khiêu chiến môn chủ của bọn họ ư?

“Mạnh miệng lắm, ngươi coi chỗ này là chỗ nào chứ?”


“Nếu đã biết môn chủ của bọn ta là cường giả Thần Thông Cảnh rồi mà lại dám đến đây chịu chết à?”

“Nhóc con miệng còn hôi sữa, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!"

Thấy những người này muốn ra tay, Trần Vân Hiên lắc đầu nói: “Mấy người không phải đối thủ của ta, đừng uổng phí sức lực.

Không phải đối thủ của ngươi?

Thật là buồn cười!

“Ngược lại ta muốn xem xem, thăng nhóc nhà ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì.”

Một tên trong đám đệ tử Huyết Ảnh Môn đã lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.

Đối diện với sự tấn công của đối phương, Trần Vân Hiên chỉ vung tay lên đã đánh lùi đối phương.

“Mạnh quá!”

“Chuyện này... Hắn trông cũng chỉ tâm mười sáu mười bảy tuổi, sao lại mạnh như vậy chứ?”

“Cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng không thể nào là đối thủ của môn chủ của chúng ta được.”


“Đúng vậy, không cần bị hắn ta doạ sợ”

“Mọi người cùng nhau xông lên, ta không tin là không bắt nổi một tên nhóc thối như thế.”

“LênỊ”

Mọi người cùng nhau tiến lên, Trần Vân Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, dốc hết sức ra tay, chỉ là vừa đối mặt thì mười mấy đệ tử của Huyết Ảnh Môn đã ngã hết xuống đất không dậy nổi.

“Thật to gan, rốt cuộc là ai mà dám đến Huyết Ảnh Môn của ta làm loạn vậy?”

Tiếng gầm giận dữ vang lên, một bóng người màu đỏ bay từ đằng xa đến.

Người đến chính là môn chủ của Huyết Ảnh Môn.

Môn chủ của Huyết Ảnh Môn vừa nhìn thấy Trần Vân Hiên thì không khỏi kinh ngạc, hậu bối rất trẻ tuổi, gương mặt còn rất đẹp.

“Ngươi là ai?” Môn chủ Huyết Ảnh Môn cau mày hỏi.

“Trần Vân Hiên của nhà họ Trần, đặc biệt đến xin chỉ giáo!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: C83: Siêu phàm cảnh tầng ba


Nhà họ Trần? Trần Vân Hiên?

Môn chủ Huyết Ảnh Môn cau mày, trong Bắc Vực có đại gia tộc như nhà họ Trần sao?

"gạ" "Siêu Phàm Cảnh tầng ba?"

"Tuổi còn trẻ mà tu vi đã như vậy sao?"

Đột nhiên, môn chủ Huyết Ảnh Môn phát hiện tu vi của Trần Vân Hiên đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh tầng ba.

Ở độ tuổi này có được tu vi như thế thì phải là một thiên tài hiếm có.

Nhưng sao trước giờ trong Bắc Vực lại chưa từng nghe qua chứ?

“Cái gì? Hắn ta vậy mà là Siêu Phàm Cảnh tầng ba sao?”

“Chẳng trách lại mạnh như thế, nhưng ta nhìn hắn ta cũng không lớn lắm mà”


“Trông còn trẻ hơn ta vài tuổi, nhưng tu vi của ta...” “Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn mà.”

Tu vi của Trần Vân Hiên khiến đệ tử của Huyết Ảnh Môn đều kinh ngạc không thôi, dù sao ở tuổi này của hắn ta, phần lớn người có thể đột phá đến Chân Khí Cảnh thì đã không tồi rồi.

Có thể đạt tới Siêu Phàm Cảnh thì đã vượt qua nhận thức của bọn họ.

Trong ấn tượng của bọn họ, Siêu Phàm Cảnh ở độ mười sáu mười bảy tuổi trong cả cái Bắc Vực này sợ là không gặp được nhiều.

Nhưng mà nhà họ Trần này, tại sao trước giờ chưa từng nghe qua chứ?

Bây giờ Nhân Bảng đã hiện thế, đúng là thời thế loạn lạc, môn chủ Huyết Ảnh Môn cũng không dám hành động ngạo mạn như trước.

Dù sao ở Bắc Vực, ông ta cũng chưa từng nghe nói tới gia tộc cường đại như nhà họ Trần, nhưng không có nghĩa là ở chỗ khác không có.

Lỡ như là đệ tử của một đại gia tộc lớn chạy tới Bắc Vực rèn luyện thì sao?

“Trần Vũ Hiên, ngươi có tư chất tự nhiên xuất chúng, nhìn toàn bộ Bắc Vực này sợ là không có nhiều thiên tài như ngươi.”

"Nhưng thực lực giữa ngươi và ta chênh lệch rất lớn, hay là †a tìm mấy vị trưởng lão ở Siêu Phàm Cảnh để so tài cùng ngươi nhé?" Môn chủ Huyết Ảnh Môn mỉm cười nói.

Trần Vân Hiên nghe vậy vẫn lắc đầu.

Ngay cả khi Siêu Cảnh Phàm của cả Huyết Ảnh Môn này đều lên hết thì đối với Trần Vân Hiên mà nói cũng không có tác dụng mài giữa gì.

"Bọn họ không phải là đối thủ của ta."

"Đối thủ của ta là ngươi." Trần Vân Hiên nhìn thẳng vào Môn chủ Huyết Ảnh Môn.

Thấy ánh mắt Trần Vân Hiên kiên định như thế, môn chủ Huyết Ảnh Môn cũng khẽ cau mày, hắn ta lấy đâu ra tự tin như thế?


“Tiểu tử, ngươi ngông cuồng đấy!”

“Tuy có chút thiên phú không tồi nhưng dù sao cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh tầng ba mà thôi."

“Chẳng lẽ Siêu Phàm Cảnh tầng chín đỉnh phong cũng không xứng làm đối thủ của ngươi sao?”

Đối mặt với lời của Trần Vân Hiên, nhóm trưởng lão của Huyết Ảnh Môn cũng không đồng ý, dù cho ngươi có thiên tài cỡ nào nhưng cảnh giới cũng đang bày ra đó, làm sao còn dám ngạo mạn như thế?

“Thật sự không phải đối thủ.”

“Ta không có ý coi thường các ngươi.” Trần Vân Hiên bất lực nói.

Trân Vân Hiên càng như thế thì lại càng ngạo mạn trong mắt người khác, đây còn không phải là coi thường sao?

"Ha ha ha, hôm nay ta thật sự muốn xem thiên tài này rốt cuộc có bản lĩnh gì."

Nói rồi, đối phương muốn ra tay dạy cho Trần Vân Hiên một bài học nhưng lại bị môn chủ Huyết Ảnh môn trực tiếp ngăn cản.

"Môn chủ, đối phương đã khiêu khích như thế rồi, ngươi còn ngăn ta làm gì?” Trưởng lão tức giận hỏi.


“Bình tĩnh đừng nóng, ta thấy e là thiếu niên này không phải cố ý khiêu khích đâu.

Hành vi bất thường của môn chủ Huyết Ảnh Môn đều khiến mọi người không hiểu nổi.

Đối phương đã tới cửa khiêu chiến rồi, nếu là trước kia e là môn chủ đã sớm nổi giận lôi đình rồi.

Sao lần này lại bình tĩnh như thế?

Bọn họ nào biết được nỗi lo ngại trong lòng của môn chủ Huyết Ảnh Môn chứ.

Bây giờ Nhân Bảng đã hiện thế, thời thế lại loạn lạc, thân phận của Trần Vân Hiên lại thần bí như vậy, không dễ đắc tội, nếu không sẽ gặp thảm họa ngập đầu.

“Nếu ngươi cứ muốn như thế vậy để ta tỉ thí với ngươi một trận.

“Có điều ngươi yên tâm, mọi người chỉ là tỉ thí, ta sẽ nương tay” Môn chủ Huyết Ảnh Môn cười nói.

“Hy vọng ngươi... ra tay toàn lực, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa của tỉ thí.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: C84: Thần thông cảnh tầng ba


Hửm?

Dùng hết sức lực?

Tiểu tử này...

Dù môn chủ Huyết Ảnh Môn có thể nhịn được nhưng trước mặt nhiều người như thế mà Trần Vân Hiên cứ nói đi nói lại thật sự khiến ông ta mất hết mặt mũi.

“Được, vậy thì ta không khách khí nữa!”

Sắc mặt môn chủ Huyết Ảnh Môn tối sầm lại, mặc dù trở nên nghiêm túc nhưng vẫn hơi nương tay.

Trần Vân Hiên thấy đối phương ra tay không khỏi cau mày. Làm sao có thể yếu như vậy?

So với Lưu bá bên cạnh Trình Ngọc Thư thì thực lực chênh lệch hơi lớn rồi phải không?

Trần Vân Hiên không suy nghĩ nhiều, bóng người chợt lóe, trực tiếp giơ một đấm hướng tới môn chủ Huyết Ảnh môn.

Bụp!


Một tiếng động lớn vang lên, môn chủ Huyết Ảnh Môn trực tiếp bay ra ngoài, hoàn toàn không phải là đối thủ của Trần Vân Hiên.

“Cái này... làm sao có thể?

“Môn chủ thua rồi ư? Thua một thiếu niên tu vi chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng ba?”

“Cái này chắc chắn không phải thật, tuyệt đối không phải sự thật.”

“Dù là khiêu chiến vượt cấp thì như thế cũng hơi quá không hợp thói thường rồi đúng không?”

“Siêu Phàm Cảnh tầng ba, một đấm đã hất bay Thần Thông Cảnh tầng một sao?”

Trần Vân Hiên chiến thắng quá dễ dàng khiến toàn bộ mọi người trong Huyết Ảnh Môn đều ngơ ngác, kết quả này bọn họ có nghĩ tới, nhưng điều bọn họ nghĩ tới là người bị một chiêu đánh bay là Trần Vân Hiên.

“Ngươi... tu vi của ngươi thật sự chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng ba sao?” Ánh mắt môn chủ Huyết Ảnh Môn nhìn Trần Vân Hiên càng thêm kiêng dè.

Tiểu tử này không phải nói năng kiêu ngạo mà những người khác thật sự không phải là đối thủ của hắn ta, thậm chí... bản thân ông ta cũng không phải là đối thủ của hắn ta.

“Không sai, quả thực tu vi chỉ là Siêu Phàm Cảnh tầng ba.”

“Ngươi... thật sự là Thần Thông Cảnh tầng một sao?” Trần Vân Hiên nghỉ ngờ hỏi.

Câu hỏi này vừa nói ra, môn chủ Huyết Ảnh Môn suýt thì nôn ra máu, tu vi của ông ta vậy mà bị người khác nghi ngờ ư?

Hắn ta thật sự nghỉ ngờ mình không phải là Thần Thông Cảnh tầng một sao?

"Ý ngươi là gì?" Môn chủ Huyết Ảnh Môn không hài lòng hỏi.

"Không có ý gì khác, chỉ là thời gian trước, ta từng giao thủ với một nhân vật Thần Thông Cảnh, ta cảm thấy lúc đó rất vất vả, không phải đối thủ của người ta."

"Ban đầu ta nghĩ rằng tu vi đột phá một tầng rồi, sức mạnh sẽ ngang ngửa, nhưng không ngờ..."

Trân Vân Hiên không rõ, Lưu Bá dù cũng ở Thần Thông Cảnh, nhưng không phải Thần Thông Cảnh tầng một.


Cho nên mới gây ra hiểu lầm như vậy, khiến hắn ta cho rằng, bản thân chỉ có thể đối kháng với người có tu vi ở Thần Thông Cảnh tầng một.

"Không thể nào, lúc ở Siêu Phàm Cảnh tầng hai, hắn đã có thể giao thủ với cao thủ Thần Thông Cảnh rồi sao?"

"Hơn nữa, hắn nói là rất vất vả, chứ không phải hoàn toàn bất lực"

"Quá kinh khủng, cuối cùng hắn tu luyện thế nào chứ?"

"Có lẽ... đây chính là thiên tài."

"Hôm nay mới biết, khoảng cách giữa người thường và thiên tài thật quá xa, than ôi, cả đời chỉ có thể ngóng trông bóng lưng của họ."

"E rằng, ngay cả ngóng trông bóng lưng cũng rất khó."

Mọi người cảm thán không thôi, lúc này môn chủ Huyết Ảnh Môn cũng toát mồ hôi lạnh, thiên tài như vậy, tuyệt đối không phải người Bắc Vực, hắn ta xuất thân từ đâu chứ?

Chẳng lẽ là... siêu cấp thiên tài từ Trung Thiên Vực?

Nhưng người Trung Thiên Vực không có lý do đến nơi hoang vu Bắc Vực như thế này!

"Công tử có thực lực phi phàm, ta không phải đối thủ của ngươi."


"Ta thua rồi" Môn chủ Huyết Ảnh Môn bùi ngùi nói. "Là ta hiểu lầm về thực lực của bản thân." "Nếu không, đã không đến quấy rầy, nói ra thì là ta có lỗi."

"Tuy nhiên, ta muốn hỏi một chuyện, gần đây có ai có tu vi Thần Thông Cảnh tầng ba không?"

Sức mạnh Thần Thông Cảnh tầng một ra sao, Trần Vân Huy đã được trải nghiệm rồi, theo ước tính của hắn ta, muốn có hiệu quả thực sự, phải tìm người có tu vi Thần Thông Cảnh tầng ba.

"Thần Thông Cảnh tầng ba?"

"Cái này..."

"Nếu ta nhớ không nhầm, cách đây năm trăm dặm, có một nhân vật có tu vi là Thần Thông Cảnh tầng ba”"

"Ồ? Người đó là ai thế?"

"Người này không có tên, chỉ có một biệt hiệu, tên là Ác Thông Thiên."

"Chỉ cần nhắc đến cái tên này, rất dễ tra hỏi ra." Ác Thông Thiên? "Cảm ơn đã cho ta biết tin này."

"Cáo từ!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: C85: Nghe chuyện gì chưa


“Nghe chuyện gì chưa? Ô Thông Thiên bị sát hại rồi!”

“Cái gì? Ô Thông Thiên bị sát hại ư? Không thể nào, hắn ta chính là cường giả Thần Thông Cảnh đấy, dù làm việc ác biết bao năm mà vẫn không hề gì, sao giờ lại bỗng nhiên bị giết rồi?"

“Không rõ lắm, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, nửa tháng trước, có người vốn định tìm Ô Thông Thiên so tài, đúng lúc tình cờ bắt gặp Ô Thông Thiên ở... ngươi cũng biết hắn ta có vài sở thích rồi đấy”.

“Sau đó hắn ta đã bị người nọ gi ết chết, nghe nói chết thảm lắm”.

“Ôi vãi, chuyện nửa tháng trước rồi sao? Sao ta không nghe chút phong phanh gì thế?”

“Lúc ấy có kha khá người chứng kiến, ngươi không nghe nói gì thật sao?”

“Thật sự không có mà, rốt cuộc là ai giết Ô Thông Thiên thế?”

“Nghe nói là một người thiếu niên”.

Thiếu niên ư?


Hung danh của Ô Thông Thiên vang dội khắp chốn, làm xăng làm bậy suốt bao nhiêu năm mà vẫn bình yên vô sự, thế mà giờ lại bị một thiếu niên gi ết chết sao?

Đây chính là Thần Thông Cảnh tầng thứ ba đấy, cho dù là bị người sát hại thì hung thủ cũng không thể nào là một thiếu niên được?

“Ngươi nói quá rồi đấy, thiếu niên ư? Trong Bắc Vực này, cho dù là thiếu niên thiên tài thì e rằng chưa chắc là đối thủ của Ô Thông Thiên đấy chứ?”

“Có người tận mắt chứng kiến, tuổi của người nọ nhiều nhất là mười tám tuổi”.

“Phải không? Ta không tin!”

“Ta lừa ngươi làm gì”.

“Chuyện này ta cũng có nghe nói, chắc không phải giả, ta nghỉ ngờ rằng sợ rằng người nọ là đệ tử của đại gia tộc nào đó đi rèn luyện để ghi tên trên Nhân Bảng thôi”.

“Nói tiếp, thật ra cũng không phải không có ai”.

“Đúng rồi, các ngươi có nghe nói gì không? Sắp tới sẽ đến Bắc Vực tranh tài đó”.

“Chuyện này ta cũng nghe qua, hình như là để chuẩn bị cho Nhân Bảng, tạo điều kiện cho mấy đệ tử đồng lứa có sân chơi tỉ thí so tài với nhau”.

“Các người nói xem liệu thiếu niên kia có tham gia Bắc Vực tranh tài hay không?”

“Nếu người nọ có thể giết cường giả Thần Thông Cảnh thật thì chắc gì đã tham gia?”

“Chậc, các ngươi biết cái quái gì, Bắc Vực tranh tài chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, mục đích chính là chọn ra những người nổi bật trong lứa trẻ để tham gia Hội võ Tứ Vực!”

Hội võ Tứ Vực ư?

Không ít người nghe nói đến chuyện Bắc Vực tranh tài nhưng Hội võ Bắc Vực lại có chút lạ tai.


Mọi người nhìn về phía người vừa lên tiếng thì phát hiện người nọ cũng khá trẻ.

Tuổi tác người nọ khoảng tâm hai mươi, dáng vẻ điển trai, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người thường.

“Chẳng hay vị công tử này có thể giảng giải cho chúng ta chuyện về Hội võ Tứ Vực không?”

“Đúng đúng đúng, liệu vị công tử này có thể nói cho chúng ta biết đôi chút để chúng ta mở mang tầm mắt được không ạ?

Người trẻ tuổi ấy hình như rất thích cảm giác làm tâm điểm của đám đông, mặt nở một nụ cười đầy đắc ý, đi đến một bên rồi ngồi xuống.

“Hôm nay tâm trạng của thiếu gia ta rất tốt nên sẽ nói cho các ngươi nghe vậy”.

Lời nói của người trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi người, họ tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào người trẻ tuổi kia.

“Nhắc tới Bắc Vực tranh tài, vốn dĩ là mười năm tổ chức một lần".

“Nhưng bây giờ Nhân Bảng giáng trần, vậy nên mới tổ chức trước, nhưng nguyên nhân chân chính ấy là cường giả của Tứ Vực sẽ tổ chức Hội võ Tứ Vực”.

“Mục đích chính là tạo động lực phát triển cho thiếu niên đồng trang lứa của Tứ Vực”.


“Cho dù trong Tứ Vực chúng ta có một người lên bảng thì cũng coi như là vinh quang”.

“Nên biết rằng Tứ Vực chúng ta luôn được coi là nơi căn cỗi, người của Trung Thiên Vực vẫn luôn coi thường chúng ta”.

“Vậy nên đây là một cơ hội rửa sạch tên tuổi, các ngươi nói phải hay không?”

Cho tới bây giờ Tứ Vực vẫn luôn bị xem thường, người ở đây hiểu rất rõ nhưng bọn họ biết làm gì giờ?

Dù sao Trung Thiên Vực được trời cao ưu ái, cũng không biết thực lực chênh lệch nhau bao nhiêu vạn lần.

Nhưng nay đã khác, Nhân Bảng giáng trần, nếu có người bộc lộ tài năng thì cũng coi như xả giận lâu nay cho Tứ Vực.

“Vị công tử này, theo như lời ngươi nói, mặc kệ là Bắc Vực tranh tài sắp tới hay Hội võ Tứ Vực thì mục đích chính vẫn là chọn ra người có thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất phải không?”

“Sau khi tuyển chọn xong thì sao?”

“Hỏi hay lắm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: C86: Ngươi tên gì


“Sau khi tuyển chọn nhân tài xong, Tứ Vực sẽ dồn hết tất cả tài nguyên lên người nọ”.

“Ngươi hiểu việc này có nghĩa gì không?”

“Cả Tứ Vực này chỉ phục vị cho một mình người nọ, tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều sẽ dành tặng cho người nọ”.

“Bây giờ các ngươi biết sức hấp dẫn của chuyện này lớn nhường nào và cạnh tranh sẽ kịch liệt thế nào chưa?”

Dứt lời, tất cả mọi người ngẩn ngơ, đúng là từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này.

Tuy rằng trong Tứ Vực không có mâu thuẫn gì quá lớn nhưng mà phần ai nấy sống, đèn nhà nào nhà ấy rạng.

Bây giờ lại xây dựng khối đại đoàn kết, hơn nữa tất cả cường giả của Tứ Vực đều đồng thuận ư?

Lễ nào sức hấp dẫn của Nhân Bảng lớn như vậy, đủ khiến cường giả Tứ Vực chấp nhận bắt tay đoàn kết sao?

“Vậy Bắc Vực tranh tài được tổ chức ở đâu?”

“Có thể đến đó hóng chuyện không?”


“Đúng đúng đúng, chúng ta có thể đến đó hóng chuyện không? Nếu chẳng may bỏ lỡ việc trọng đại như vậy thì hẳn sẽ đáng tiếc lắm nhỉ?”

Nghe thế, người trẻ tuổi lắc đầu nói: “Chuyện trọng đại cỡ này há thể nào ai cũng đủ tư cách tham gia”.

“Các ngươi vẫn nên từ bỏ thôi, dù biết nơi tổ chức ở đâu thì các ngươi đến đó làm gì?”

“Ban tổ chức sẽ không để nhiều người đến để quấy rầy cuộc tranh tài đâu”.

Lời nói của người thanh niên khiết tất cả mọi người thở dài thườn thượt chứa đầy sự bất đắc dĩ, hiển nhiên việc không thể đi hóng đã khiến bọn họ khá thất vọng.

“Công tử, ngươi biết nhiều như vậy chắc cũng sẽ tham gia Bắc Vực tranh tài nhỉ?”

“Ta hả?”

“Không, tuy ta có chút thực lực nhưng cũng biết tự lượng sức mình, huống hồ tuổi ta cũng hơi lớn nên không thể tham gia”.

“Chẳng qua là bình thường thích hỏi thăm tin tức này nọ nên biết nhiều hơn chút thôi”.

“Các vị à, ta còn có việc nên không hàn huyên với mọi người nữa”.

“Xin cáo từi” “Công tử đi thong thả”.

Sau khi người thanh niên ấy rời khỏi, Trần Vân Hiên ngồi nơi xa bèn đứng dậy đi theo.

“Công tử xin dừng bước”. “Nơi tổ chức Bắc Vực tranh tài ở đâu vậy?” “Khi nào bắt đầu thế?”

Trân Vân Hiên đuổi theo người nọ, không hề lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề chính.

“Ngươi à?”

“Ngươi muốn tham gia Bắc Vực tranh tài sao?”

Nghe vậy, Trần Vân Hiên sửng sốt, hắn ta quen mình à?


“Ngươi quen ta sao?”

“Trần gia, Trần Vân Hiên, là người giết Ô Thông Thiên”.

“Ta biết ngươi”, người trẻ tuổi kia gật đầu.

Điều đó khiến Trần Vân Hiên khá kinh ngạc, có lẽ không ít người biết Ô Thông Thiên bị sát hại nhưng biết rõ cụ thể ai là hung thủ, còn biết dáng vẻ của mình thì quả thật không bao người.

Người thanh niên này biết được từ đâu chứ?

“Ngươi là ai?”

“Vừa rồi xuất hiện còn xổ một tràng dài, mục đích là nói cho ta nghe phải không?”, Trần Vân Hiên nhíu mày, luôn cảm thấy người nó có chút vấn đề.

“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm”.

“Con người của ta rất thích dò la tin tức”.

“Chuyện giết Ô Thông Thiên lớn như vậy, tất nhiên là ta muốn nghe ngóng rồi”.

“Ngươi coi này, đây là bức tranh mà ta vẽ dựa vào lời miêu tả của những người từng gặp ngươi đấy”.


“Sau đó lại nghe nói ngươi đã từng khiêu chiến môn chủ Huyết Ảnh Môn, nên hiển nhiên sẽ biết tên ngươi rồi”.

Thấy bức họ bản thân trên tay người nọ, lúc này Trần Vân Hiên mới thoáng gỡ bỏ một chút hoài nghi với hắn ta.

Nhưng một người sẽ làm đến mức đó chỉ vì thích dò la tin tức thôi sao?

Tất cả chỉ vì sở thích của bản thân ư? Không vì mục đích nào khác sao?

“Ngươi tên gì?”, Trần Vân Hiên hỏi.

“Ta à?”

“Ta tên là Vạn Sự Thông, thấy sao, hay không”. Vạn Sự Thông?

Đây là cái tính quyết định cái tên hay là cái tên quyết định cái tính?

“Bắc Vực tranh tài tổ chức ở đâu?”, Trần Vân Hiên hỏi.

“Ta biết nè, ở cốc Phong Linh!!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: C87: Bắc vực không nể nang ai rồi


Cốc Phong Linh được đặt tên theo hình dạng như chiếc chuông gió.

Điểm thần kỳ của cốc Phong Linh ấy chính là ở trong cốc Phong Linh, chỉ cần có gió thổi thì đều có thể nghe được tiếng chuông gió trong trẻo.

Nhưng chỉ cần rời khỏi cốc Phong Linh, cho dù chỉ bước ra ngoài có một bước, dẫu xung quanh nhiều gió cỡ nào thì cũng không nghe được tiếng chuông gió nào hết.

Cốc Phong Linh ở Bắc Vực được coi là một nơi khá nguy hiểm.

Cốc Phong Linh không lớn nhưng lại không hề thiếu vắng yêu thú.

Mặc dù thực lực của yêu thú trong Bắc Vực cũng không tính mạnh là bao nhưng cường giả của Bắc Vực là có hạn, một con yêu thú cấp năm đã có thể hoành hành ngang ngược ở

Bắc Vực không nể nang ai rồi.

Vậy nên, khi ban tổ chức lựa chọn cốc Phong Linh đã khiến cho kha khá người khó hiểu.

Đệ tử thiên tài của các đại gia tộc và các thế lực lớn còn có cường giả hộ tống, nhưng những người khác thì sao?


Bắc Vực tranh tài nói rằng bất kỳ ai cũng đều có thể tham dự, nhưng địa điểm tổ chức lại chẳng khác nào một cửa ải thử thách ư?

Địa điểm tổ chức đã đủ đào thải một số lượng lớn người tham gia.

“Trần huynh à, ngươi cũng muốn tham gia Bắc Vực tranh tài, chỉ bằng hai ta đồng hành với nhau thì sao?”

“Chuyến hành trình này coi như cũng có bạn đồng hành”, Vạn Sự Thông cười cười đề xuất.

Đồng hành ư? Trần Vân Hiên liếc nhìn Vạn Sự Thông rồi gật đầu.

“Đồng hành cũng được”.

“Ngươi tên là Vạn Sự Thông chắc là biết kha khá thông tin nhỉ".

“Ở Bắc Vực tranh tài lần này có cao thủ nào không?”, Trần Vân Hiên hỏi.

Quán quân của Bắc Vực tranh tài sẽ là ai, liệu có tham gia Hội võ Tứ Vực hay không, Trần Vân Hiên không hề để ý.

Hắn ta lại càng không cần tài nguyên bồi dưỡng của Tứ Vực, dù sao trước kia Trần Trường An đã để lại cho hắn không ít tài nguyên chỉ để trợ giúp hắn ta tu luyện.

Việc hắn ta phải làm chỉ có một, đó là chiến đấu và chiến đấu không ngừng nghỉ.

Chỉ có chiến đấu mới giúp thực lực của hắn ta thăng tiến thần tốc.

“Trần huynh nói đùa gì thế, ngay cả Ô Thông Thiên cũng không phải là đối thủ của ngươi, sợ rằng ngay cả thí sinh Bắc Vực tranh tài cũng chẳng thể nào địch lại ngươi”.

“Cái danh người thiếu niên số một Bắc Vực e rằng sẽ thuộc về ngươi đấy”, Vạn Sự Thông cười nói.


Người thiếu niên số một ư?

Nghe vậy, Trần Vân Hiên lắc đầu, đây không phải là mục tiêu của hắn ta, muốn tranh giành vị trí trên Nhân Bảng trước hết phải trở thành người mạnh nhất Bắc Vực mới được.

“Ta không nói thiếu niên”.

“Mà là những cường giả Thần Thông Cảnh ở thế hệ trước sẽ có bao nhiêu người? Có thực lực ra làm sao?”, Trân Vân Hiên hỏi.

Câu hỏi ấy khiến Vạn Sự Thông sửng sốt, sau đó kịp thời phản ứng lại. 𝑻ìm 𝘁ruyện hay 𝘁ại ( 𝘁rum𝘁ruy𝒆n.VN )

Vạn Sự Thông lắc đầu cười gượng gạo, sao mình không nghĩ đến điều đó chứ, một người giết cả Ô Thông Thiên thì hẳn phải khiêu chiến với những nhân tài thực lực còn mạnh hơn chứ.

“Lần tổ chức này à, dựa vào thông tin của ta, tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều sẽ tham gia”.

“Nhưng mà, chắc đều là một vài trưởng lão dẫn đầu đội hình, thực lực thì ta không rõ lắm nhưng cũng có thể đoán ra phần nào”.

“Đại khái đều sẽ ở Thần Thông Cảnh tầng thứ năm gì đó, không vượt quá Thần Thông Cảnh tầng thứ bảy đâu”.

Từ Thần Thông Cảnh tầng thứ năm đến tầng thứ bảy sao? Chắc sẽ đủ phát huy tác dụng tu luyện.


“Cốc Phong Linh ở hướng nào?” “Đi, ta dẫn đường cho”.

“Được, cảm ơn!”

Cốc Phong Linh.

Nơi đây vốn là một nơi khiến nhiều người chùn bước nhưng giờ bên ngoài cốc Phong Linh lại tụ tập không ít người.

“Ca, bây giờ phải làm sao? Chúng ta buộc phải đi vào đó ư?”

Bên ngoài cốc Phong Linh, một cô gái do dự nhìn cốc Phong Linh phía trước, có vẻ khá lo lắng.

“Bắc Vực tranh tài được tổ chức trong đó, nếu đã tới rồi thì sao có thể rút lui chứ”.

“Tiếc rằng chúng ta có xuất thân tầm thường, không cường giả nào hộ tống”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: C88: Cảm ơn công tử


“Hầy, chỉ có thể tự dựa vào sức mình”.

Người thiếu niên thở dài bất đắc dĩ, hai anh em bọn họ đến cốc Phong Linh đã được ba ngày.

Bọn họ tận mắt thấy những thế lực hùng mạnh như tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều có cường giả hộ tống đệ tử tiến vào..

Nhưng bọn họ là những người không thế lực không địa vị, chỉ đành ở bên ngoài đứng nhìn bất lực, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Những người này rõ ràng là thấy chúng ta, vậy sao không tiện tay dẫn chúng ta vào trong chứ?”

“Là bọn họ nói ai cũng đều có thể tham gia Bắc Vực tranh tài mà”.

“Vậy sao lại chọn một nơi như thế chứ?”, cô gái hờn giận nói.

“Con bé ngốc này, người ta không có nghĩa vụ dẫn chúng †a vào đó”.

“Việc này phải tự dựa vào sức mình”.

Người thiếu niên cười khổ, tuy rằng chỉ lớn hơn em gái hai tuổi nhưng hắn ta lại trưởng thành hơn nhiều.


Khi hai anh em đang nói chuyện với nhau, cách đó không xa có ba người trẻ tuổi đi về phía bọn họ.

“Hai vị cũng tới đây tham gia Bắc Vực tranh tài sao?”, người cầm đầu mỉm cười hỏi hai người họ.

Người dẫn đầu ấy khoảng tầm tuổi đôi mươi, trông khá tuấn tú lịch sự ngay thẳng.

Cô gái thấy người nọ thì đôi mắt không khỏi rực sáng, thầm khen người nọ tuấn tú trong lòng.

Người thiếu niên cảnh giác nhìn ba người kia, nhíu mày hỏi: “Đúng thế, các ngươi có chuyện gì không?”

“Hahaha, chớ hiểu lầm, chúng ta không có ác ý”.

“Cốc Phong Linh nguy hiểm trùng trùng, với thực lực của bọn ta thì không cách nào một mình vào đó được”.

“Vậy nên ba người chúng ta quyết định tập hợp một vài người đi theo, như vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn một chút”.

“Chẳng biết hai vị có đồng ý gia nhập tổ đội của chúng ta không?”

Tổ đội sao?

Nghe vậy, người thiếu niên động lòng, đây có lẽ là một cách.

Trước kia hắn ta cũng có nghĩ tới điều đó nhưng lại không quen ai hết nên không dám đi tìm người khác lập đội.

Bây giờ có người tự đến mời, hắn ta không từ chối làm gì.

“Như vậy cũng tốt, tự giới thiệu một chút, ta là Trương Văn Uyên, năm nay mười chín tuổi, tu vi là Chân Khí Cảnh tầng thứ năm.

“Đây là muội muội của ta, Trương Văn Thiến, năm nay mười bảy tuổi, tu vi là Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ chín”.

Chân Khí Cảnh tầng thứ năm cũng được đấy nhưng Ngưng Nguyên Cảnh tầng thứ chín hả? Tới đây làm quái gì? Đi tự sát hả?


Dường như Trương Văn Uyên cũng nhận ra nỗi hoang mang trong lòng những người này, vì thế hắn ta bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên đi xa nhà, muội muội ta nằng nặc đòi đi theo học hỏi, không thuyết phục được nên ta đành dẫn theo”.

“Trương huynh, hồ đồ quá”.

“Cốc Phong Linh nguy hiểm trùng trùng, lệnh muội còn nhỏ, thực lực cũng không cao, đây chẳng phải quá liều lĩnh hay sao?”

“Đúng thế, sao ngươi không khuyên nhủ muội muội mình”.

Hiển nhiên, hai người trong ba người kia tuy ngoài mặt là đang khuyên bảo nhưng thật ra lại hơi khó chịu vì tu vi của

Trương Văn Thiên quá yếu, dễ làm cục tạ cho đội.

Trương Văn Uyên hiểu ý nhưng Trương Văn Thiến lại không.

“Ta không sợ, ta chỉ muốn mở mang kiến thức thôi”.

“Hơn nữa ta đã trưởng thành, mười bảy tuổi xuân rồi, mọi người không cần lo cho ta đâu”, Trương Văn Thiến cười nói.

“Này...”

Thấy hai người kia còn định nói gì đó, người cầm đầu bèn cười khẽ chen ngang: “Không sao, chúng ta có nhiều người, cứ dẫn theo đi”.


“Cảm ơn công tử, ngươi tốt thật đó”.

Trương Văn Thiến cảm kích nhìn người dẫn đầu, hiển nhiên, cho dù là dung nhan hay tính khí của người nọ đều khiến nàng ta có hảo cảm rất cao.

Người dẫn đầu mỉm cười nói tiếp: “Ta tên là Vương Khắc Minh, lớn hơn các ngươi vài tuổi, năm nay đã hai mươi hai, tu vi là Chân Khí Cảnh tầng thứ chín”.

“Chẳng bao lâu nữa là Bắc Vực tranh tài sẽ khởi tranh, chúng ta vẫn nên tranh thủ khởi hành thôi”.

“Các ngươi thấy sao?” “Chỉ năm người chúng ta thôi sao?”

“Ừ, nhiều người quá lại không ổn, dễ xảy ra xung đột khó kiểm soát".

“Năm người vừa đẹp, nếu thật sự không ổn thì sau khi đi vào, thấy người đi lạc cũng có thể mời nhập đội”.

“Được, vậy chúng ta xuất phát thôi”.

“Đi, xuất phát đến cốc Phong Linh!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: C89: Nếu đã không dám đi vào một mình


"Người quanh cốc Phong Linh này thật đúng là không ít".

Vị trí lúc ấy của Trần Vân Hiên cách cốc Phong Linh rất xa ôi, nên tốn nhiều thời gian hơn một chút.

Có điều may mà vẫn chưa đến trễ. Nhưng hắn ta không ngờ, bên ngoài cốc Phong Linh đã có mấy trăm người tụ tập.

Toàn bộ là người trẻ tuổi, hình như những người này đang do dự, không biết có nên tiến vào cốc Phong Linh hay không.

"Nếu đã không dám đi vào một mình, vì sao không tìm người khác lập đội cùng”, Trần Vân Hiên thản nhiên hỏi.

Nghe được lời này, Vạn Sự Thông bên cạnh mỉm cười, giải thích: "Bọn họ đến đây vì hưng phấn và nhiệt huyết".

"Nhưng khi chân chính đối mặt với cốc Phong Linh, lòng nhát gan lại khiến bọn họ đánh mất can đảm.

"Mà điều quan trọng nhất, nếu không phải là người quen, sao dám giao tính mạng của mình vào tay đối phương?"

"Yêu thú bên trong cốc Phong Linh rất nguy hiểm, nhưng thứ còn nguy hiểm hơn cả yêu thú chính là lòng người!"

Lời nói của Vạn Sự Thông làm Trần Vân Hiên biết được lo lắng của những người này, nếu đã vậy, e rằng bọn họ không thể tham gia lần Bắc Vực tranh tài này.


"Lần này tiếng gió không nhỏ, trước mặt chính là cốc Phong Linh, vậy mà thật sự không hề nghe được bất kỳ tiếng chuông gió nào”.

"Đây chính là chỗ thân kỳ của cốc Phong Linh, không biết rốt cuộc nguyên nhân ở đâu”.

"Có điều, sau khi bước vào, ngươi sẽ có thể nghe được". "Vậy thì vào xem.

Trần Vân Hiên không hề do dự, dưới ánh mắt hâm mộ của những người khác, trực tiếp đi vào cốc Phong Linh.

"Bọn họ chỉ có hai người mà cũng dám tiến vào cốc Phong Linh? Thật là đâm đầu vào chỗ chết".

"Ai bảo không phải chứ, bọn họ chắc chắn không thể sống sót tham gia Bắc Vực tranh tài, đoán chừng còn chưa đến nơi đã bị yêu thú coi như bữa ăn trong bụng”.

"Hừ, ngu xuẩn, đều là đi chịu chết cả".

Không ít người mở miệng trào phúng đầy quái gở, nhưng đây cũng chỉ là đố ky trong lòng bọn họ thôi.

"Được rồi, các ngươi còn không biết ngại nói người khác? Ít nhất bọn họ dám đi vào, các ngươi có dám không?"

"Chỉ biết ở chỗ này ngấm ngầm trào phúng, có mất mặt không hả.

"Mẹ nó ngươi là cái thá gì, đến lượt ngươi ở chỗ này nói này nói kia".

"Đúng đấy, chúng ta không dám đi vào, ngươi dám không? Có gan thì ngươi cũng vào đi".

"Ngươi...

Trần Vân Hiên không quan tâm tới hỗn loạn ầm ï bên ngoài, sau khi tiến vào cốc Phong Linh, hắn ta phát hiện chỗ này không hề nhỏ.

Cần đi thêm một đoạn đường nữa mới đến được cốc Phong Linh chân chính, toàn bộ bên ngoài bị rừng cây rậm rạp bao vây.

Mà sau khi tiến vào, bên tai quả nhiên truyền đến tiếng chuông gió.


"Một nơi thật là kỳ quặc, không có chuông gió mà có thể văng vẳng tiếng chuông gió, lại còn hết sức rõ ràng".

"Cuối cùng nguyên nhân vì sao vậy?", Trần Vân Hiên cũng cảm thấy vô cùng tò mò.

"Ta không rõ lắm, có lẽ là bởi vì địa thế, có lẽ... có nguyên nhân gì đó không muốn ai biết được".

"Đã từng có người muốn tìm hiểu rõ ràng bí mật của cốc Phong Linh này, chỉ tiếc, không ai tìm được bí mật của tiếng chuông gió”.

Vạn Sự Thông không hổ là tay tìm hiểu tin tức thiện nghệ, đi một đường, Trần Vân Hiên nhận ra những chuyện Vạn Sự Thông biết đến rất nhiều, còn nhiều hơn tưởng tượng của hắn ta.

Như thể bên trong Bắc Vực, có cực ít chuyện hắn ta không biết đến.

"Nói cho cùng, ta lớn tuổi hơn ngươi một chút, biết nhiều hơn cũng chẳng phải việc gì khó, chỉ cần có lòng, chuyện gì cũng làm được”.

"Đây chỉ là bên ngoài, không có yêu thú gì mạnh mẽ, yêu thú cấp thấp cũng không dám trêu chọc ngươi".

"Chúng ta có thể yên tâm tiến lên".

Nghe Vạn Sự Thông nói vậy, Trần Vân Hiên tò mò hỏi: "Bên trong cốc Phong Linh này, yêu thú mạnh nhất có thực lực gì?"

"Có yêu thú cấp năm không?"


Ở loại địa phương như Bắc Vực, yêu thú cấp năm không phổ biến. Trước khi gặp Trần Trường An, Trần Vân Hiên không chỉ chưa gặp qua, mà còn chưa từng nghe nói đến.

"Nghe đồn là có, nhưng không ai thấy".

"Cho nên, chỉ là tin đồn".

"Không xác định thật giả".

Tin đồn sao?

Nhưng thông thường, tin đồn không phải hoàn toàn là vô căn cứ.

"Vương đại ca, cầu xin ngươi hãy ra tay đi". "Anh trai ta sắp không chịu nổi rồi". "Các ngươi... Vì sao các ngươi lại không ra tay?"

"Chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn anh trai ta bị yêu thú cấp ba này giế t chết sao?"

Trương Văn Thiến vô cùng kinh hoàng nhìn ba người Vương Khắc Minh, chẳng thể ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: C90: Nhưng giờ thì sao


Mới vừa tiến vào cốc Phong Linh, mọi người phối hợp lẫn nhau, một đường tiến lên không hề nguy hiểm.

Nhưng giờ thì sao?

Đối mặt với một con yêu thú cấp ba, Vương Khắc Minh thế mà để một thân một mình Trương Văn Uyên đối diện với nó, còn ba người bọn họ thì đứng một bên trơ mắt nhìn?

"Câm miệng!"

Vương Khắc Minh đột nhiên trừng mắt, thay thế dáng vẻ tao nhã lịch sự lúc trước.

Trương Văn Thiến bị dọa đến sững sờ, tại sao người này lại đột nhiên thay đổi như vậy?

"Ngươi thật sự cho rằng, chúng ta mang hai người các ngươi vào là để tạo thành một đội sao?"

"Thật là một kẻ ngây thơ.

"Nếu không có các ngươi làm mồi nhử, sao chúng ta có thể thuận lợi đi vào cốc Phong Linh".

"Các ngươi chính là đồ ăn chúng ta chọn lựa cho yêu thú, hiểu chưa?", Vương Khắc Minh cười lạnh đáp.

"Gái gì!"


"Ngươi..."

Trương Văn Thiến khó tin nhìn Vương Khắc Minh, không thể ngờ, mục đích thật sự mà bọn họ đề nghị tạo thành một đội là vì như vậy?

"Vương huynh, ở đây xuất hiện yêu thú cấp ba, như vậy trong phạm vi nhất định hẳn là sẽ không có sự tồn tại của yêu thú cấp ba khác".

"Chính xác, yêu thú cấp ba đều có ý thức lãnh địa, nó sẽ không cho phép yêu thú khác xuất hiện bên trong phạm vi lãnh địa của mình".

"Như vậy, đoạn đường tiếp theo của chúng ta sẽ dễ đi

hơn". "Còn mang theo nàng ta không?” "Nàng †a?"

"Hahaha, đương nhiên phải mang theo rồi, nếu không thì, lại gặp phải yêu thú cấp ba, người nào sẽ làm đồ ăn chứ?"

Vương Khắc Minh cười to, trong lòng gã ta sớm đã lên kế hoạch cho tất cả.

Thực lực của Trương Văn Uyên mạnh hơn một chút, dùng để ngăn chặn con yêu thú cấp ba đến trước, thực lực Trương Văn Thiến quá yếu, nhưng vẫn có thể tranh thủ cho bọn họ chút thời gian.

Cứ như vậy, bọn họ sẽ có thể thuận lợi tiến vào sân Bắc Vực tranh tài trong cốc Phong Linh.

"Ta sẽ không đi cùng các ngươi, tuyệt đối không!"

Trương Văn Thiến vừa nói, vừa nhìn về phía Trương Văn Uyên.

Bấy giờ, Trương Văn Uyên đang đau khổ chống đỡ, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương.

"Có đi hay không không phải do ngươi!"

"Thừa dịp Trương Văn Uyên vẫn còn có thể ngăn cản, chúng ta đi mau".

Vương Khắc Minh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nháy mắt với hai người khác, bọn họ nhấc Trương Văn Thiến lên, ba người nhanh chóng rời đi.

Trương Văn Uyên nghe được rõ ràng chuyện xảy ra phía bên này, trong lòng vô cùng lo lắng cho an toàn của em gái, nhưng không thể thoát thân.


Đối mặt với một con yêu thú cấp ba, với thực lực của hắn †a, hoàn toàn không có phần thắng.

"Vương Khắc Minh!"

"Nếu ta không chết, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn!"

Trương Văn Uyên nổi giận gầm lên một tiếng, dùng hết sức lực điên cuồng tấn công con yêu thú cấp ba trước mặt.

Cảm nhận được cơn phân nộ của Trương Văn Uyên, yêu thú cấp ba dường như trở nên điên hơn.

Ầm!

Trương Văn Uyên bị yêu thú cấp ba đánh bay ra ngoài, lúc này bản thân hắn ta đã bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức lực đánh trả.

"Thật sự... Phải chết ở chỗ này sao?"

Trương Văn Uyên không cam lòng nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong.

Ầm!

Ngay khi Trương Văn Uyên đang năm chờ chết, một tiếng vang thật lớn truyền đến. Tâm thần hắn ta chấn động, vội vàng mở to mắt, chợt thấy yêu thú cấp ba đang muốn tấn công mình giờ đã biến thành một cỗ thi thể.

Bên cạnh thi thể có một thiếu niên đang đứng đó, dường như còn nhỏ tuổi hơn hắn ta.

"Này... Giết yêu thú cấp ba trong nháy mắt?"


"Thật là mạnh!"

"Cảm... Cảm ơn ân cứu mạng của huynh đài".

Trương Văn Uyên chật vật bò dậy, vái chào thiếu niên cách đó không xa.

Trân Vân Hiên quay đầu nhìn thoáng qua Trương Văn Uyên, thản nhiên nói: "Cứu ngươi chỉ bởi vì không quen nhìn hành vi của một số người thôi".

Hả?

Chẳng lẽ là chuyện vừa rồi bị thiếu niên này nhìn thấy?

"Bất kể thế nào, ơn cứu mạng lớn hơn trời".

"Còn xin..."

Trương Văn Uyên vốn còn muốn cầu xin Trần Vân Hiên hỗ trợ cứu trợ em gái mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền thấy mấy người Vương Khắc Minh lại chạy trở về từ nơi xa.

"Này... Đằng trước xảy ra chuyện gì vậy?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: C91: Văn thiến sao rồi


Mấy người Vương Khắc Minh đột nhiên chạy ngược lại, chắc chăn không thể nào là lương tâm trỗi dậy, muốn trở lại cứu Trương Văn Uyên.

Như vậy, chỉ có một khả năng duy nhất, đằng trước xảy ra chuyện đáng sợ hơn, làm bọn họ không thể không chạy trở lại.

"Văn Thiến đâu?"

"Văn Thiến sao rồi?"

Trương Văn Uyên chấn động, ba người Vương Khắc Minh chạy quay lại, nhưng không thấy bóng dáng của Trương Văn Thiến.

Điều này khiến Trương Văn Uyên không khỏi sầm mặt lại, chẳng lẽ em gái thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn?

Mấy người Vương Khắc Minh thấy Trương Văn Uyên còn sống cũng vô cùng sững sờ, thằng này vẫn chưa chết?

Không đúng, sao lại nhiều thêm hai người? Yêu thú cấp ba bị giết?

Bọn họ không nghĩ tới kết quả này, lại có người giết một con yêu thú cấp ba nhanh chóng như vậy.


"Có yêu thú cấp bốn", Vạn Sự Thông nhìn Trần Vân Hiên.

"Ừ, ta cũng cảm giác được".

"Tại sao nơi này lại đột nhiên xuất hiện yêu thú cấp bốn?", Trần Vân Hiên nhíu mày, theo cách nói của Vạn Sự Thông, khu

vực này không nên xuất hiện yêu thú cấp bốn mới đúng..

"Hẳn là những người đi vào trước quấy rầy đến những yêu thú cấp bốn này, bị đuổi ra ngoài".

"Nói cho cùng, người của tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn đều đã vào, yêu thú cấp bốn không phải là đối thủ của bọn họ", Vạn Sự Thông phân tích.

"Vương... Vương Khắc Minh, em gái ta đâu?"

"Em gái ta đâu rồi?"

Trương Văn Uyên tức giận nhìn về phía Vương Khắc Minh, lửa giận trong mắt như thể muốn thiêu sống ba người Vương Khắc Minh.

Vương Khắc Minh hoàn toàn không thèm quan tâm đ ến Trương Văn Uyên, mà nhìn sang hai người Trần Vân Hiên và

Vạn Sự Thông.

Trần Vân Hiên quá trẻ tuổi, cho nên trực tiếp bị Vương Khắc Minh bỏ qua.

Gã ta thấy, kẻ có thể gi ết chết yêu thú cấp ba chắc chắn không thể là Trần Vân Hiên, vậy tất nhiên là một người khác.

"Huynh đài, đằng trước có yêu thú cấp bốn, hiện giờ đang chạy về phía này".

"Nếu một mình chống lại, e rằng không thể ngăn cản con súc sinh này".

"Không bằng chúng ta bắt tay với nhau, sao hả?", Vương Khắc Minh mời Vạn Sự Thông.


Nghe Vương Khắc Minh nói vậy, Vạn Sự Thông cười lạnh một tiếng, đáp: "Sao? Đợi đến khi chúng ta đánh nhau với yêu thú cấp bốn, ngươi dễ bề quay người chạy trốn sao?"

"Chúng ta không dễ lừa gạt như vậy".

Lời của Vạn Sự Thông khiến Vương Khắc Minh chấn động, hóa ra hai người kia đều thấy được chuyện vừa xảy ra?

"Huynh đài, người không vì mình trời tru đất diệt".

"Mặc dù thủ đoạn của chúng ta có hơi xấu xa, nhưng cũng đều vì có thể thuận lợi tham gia Bắc Vực tranh tài".

"Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé, muốn trách thì chỉ có thể trách hai anh em bọn họ quá yếu, quá ngu”.

"Nhưng giờ đã khác, thực lực của yêu thú cấp bốn mạnh mẽ, vì mạng sống, chúng ta sẽ không đùa bỡn bất kỳ tâm cơ nào nữa".

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Sau khi Vương Khắc Minh biết hành vi của mình bị người ta nhìn thấy, gã ta dứt khoát không giả vờ.

Trước mặt sự sống và cái chết, không có gì quan trọng hơn mạng sống, hiện tại gã ta biểu hiện thẳng thắn vô tư đều là vì bảo vệ tính mạng.

"Vương Khắc Minh, ta hỏi ngươi em gái ta đâu!"


Trong lòng Trương Văn Uyên hiện tại chỉ có sống chết của em gái, về phần còn có những nguy hiểm khác, hắn ta hoàn toàn không quan tâm.

"CútI"

"Ông đây không rảnh phản ứng ngươi".

"Em gái của ngươi sống hay chết liên quan đéo gì đến ta".

"Mẹ nó ta không có nghĩa vụ bảo vệ em gái giúp ngươi”, Vương Khắc Minh lạnh giọng nói.

"Ta liều mạng với ngươi!"

"Ngươi? Cũng không xem lại xem dáng vẻ hiện tại của ngươi là gì".

"Cút sang một bên, giờ ta không có thời gian phản ứng ngươi”.

Vương Khắc Minh khinh bỉ nhìn Trương Văn Uyên, không tiếp tục dây dưa thêm với hắn ta, mà nhìn về phía Vạn Sự Thông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: C92: Chưa chết


"Huynh đài, ngươi cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta thế nào?", Vương Khắc Minh cười hỏi.

Vạn Sự Thông không trả lời, mà nhìn sang Trần Vân Hiên. "Ngươi cảm thấy thế nào?", Vạn Sự Thông hỏi.

"Giải quyết yêu thú trước đã rồi nói sau", Trần Vân Hiên thản nhiên đáp.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Khắc Minh liền trở nên vui mừng, nói vậy, bọn họ đồng ý hợp tác?

Ngoài miệng Vương Khắc Minh nói êm tai, nhưng thực ra trong lòng vẫn đang dự định lặp lại chiêu thức cũ, chỉ cần đám Trần Vân Hiên ra tay với yêu thú cấp bốn, gã ta sẽ không chút do dự xoay người chạy.

Rống!

Đột nhiên, một tiếng rống truyền đến, yêu thú cấp bốn đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Yêu thú cấp bốn, Kiếm Xỉ HổiI" Cảm giác áp bách thật là mạnh!

Khoảnh khắc Kiếm Xỉ Hổ xuất hiện, Trương Văn Uyên chợt cảm nhận được cảm giác áp bách cực kỳ mạnh mẽt

Đây là khí thế Kiếm Xỉ Hổ tự mang theo, chỉ riêng khí thế

này đủ để người có thực yếu kém sinh ra sợ hãi, không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân!


"Huynh đài, chúng ta..."

Vương Khắc Minh chưa kịp nói xong, bóng dáng Trần Vân Hiên lóe lên, trực tiếp lao về phía Kiếm Xỉ Hổ.

Lúc này, trong ánh mắt Kiếm Xỉ Hổ lóe lên cảm xúc tức giận.

Đang ngủ ngon mà bị người đuổi theo, đúng lúc nổi nóng lại có người chạy đến chịu chết?

Ầm!

Không đợi Kiếm Xỉ Hổ kịp phản ứng, nó chợt cảm thấy một ánh sáng vàng kim nổ tung ngay trước mắt. Chỉ chốc lát sau, Kiếm Xỉ Hổ mất đi ý thức, không còn dấu hiệu sự sống.

"Này...

Cảnh tượng này khiến khuôn mặt đám người Vương Khắc Minh bối rối!

Kiếm Xỉ Hổ, đây chính là yêu thú cấp bốn Kiếm Xỉ Hổi

Thế mà hắn ta dễ dàng gi ết chết bằng một quyền trong nháy mắt?

Đáng sợ nhất là, Trần Vân Hiên cực kỳ trẻ tuổi, dáng dấp chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thế mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy?

"Huynh đài uy vũ!"

"Vị huynh đài này thực lực siêu phàm, lần Bắc Vực tranh tài không có người nào là đối thủ của ngươi".

Những lời này Vương Khắc Minh không hề khoác lác, mà thật sự cho rằng như vậy.

Với tuổi tác và thực lực của Trần Vân Hiên, gã ta không thể

nghĩ ra trong thế hệ trẻ tại Bắc Vực, ai có thể là đối thủ của hắn 1a.

Đây chính là yêu thú cấp bốn, một quyền đã gi ết chết, ít nhất cũng phải có sức chiến đấu bằng Siêu Phàm cảnh tầng


thứ chín đỉnh phong.

Thế hệ trẻ tuổi của Bắc Vực, có ai có thể đạt tới thực lực Thần Thông cảnh sao?

Không có, tuyệt đối không có! "CútI"

Trần Vân Hiên dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn ba người Vương Khắc Minh, dọa bọn họ vội vàng xoay người chạy.

"Này... Sao lại thả bọn họ đi, bọn họ hại chết em gái của tôi, vì sao không giết bọn chúng?”

"Ba người này đều không phải là người tốt", Trương Văn Uyên không hiểu hỏi lại.

"Bọn họ làm hại ngươi, không phải ta. Muốn giết bọn họ, vậy chính ngươi ra tay".

Trần Vân Hiên lườm Trương Văn Uyên, bóng dáng hắn ta chợt lóe lên, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi.

"Nhóc, hắn ta nói không sai, Vương Khắc Minh không đắc tội chúng ta, cũng không tính kế chúng ta".

"Vì sao chúng ta phải giết bọn họ?”

"Người có thù với bọn họ là ngươi, cho nên, làm bản thân mạnh lên, tự tay báo thù đi".

"Còn nữa, em gái của ngươi chưa chết".

Chưa chết?


Em gái vẫn chưa chết?

Lời nói của Vạn Sự Thông khiến sắc mặt Trương Văn Uyên trở nên vui mừng. Chỉ chốc lát sau, Trân Vân Hiên mang theo Trương Văn Thiến hôn mê bất tỉnh xuất hiện trước mặt Trương Văn Uyên.

"Trở về, nơi này không phải chỗ các ngươi nên tới".

"Coi như là thêm một bài học".

"Mọi thứ vẫn phải lượng sức mà đi", Trần Vân Hiên thản nhiên nói.

"Cảm ơn ân công". "Ta hiểu chênh lệch giữa mình và cường giả chân chính".

"Còn xin ân công để lại tên tuổi, ơn huệ ngày hôm nay, sau ngày ta nhất định sẽ báo đáp", Trương Văn Uyên cảm kích nói.

"Không cần, sau này, hẳn cũng không còn cơ hội gặp lại nhau đâu", Trần Vân Hiên lạnh nhạt đáp.

"Còn xin ân công thành toàn". "Thôi được".

"Ta tên... Trần Vân Hiên!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: C93: Trần vân hiên


Trần Vân Hiên?

Trương Văn Uyên ghi nhớ cái tên này thật chặt trong lòng, khi hắn ta ngẩng đầu lần nữa, chợt nhận ra hai người Trần Vân Hiên đã biến mất không thấy.

"Ân công, kiếp này Trương Văn Uyên ta chắc chắn sẽ báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay của ngài".

Trương Văn Uyên âm thầm thề trong lòng, tương lai có cơ hội, hắn ta nhất định phải báo đáp ân tình của Trần Vân Hiên.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

Đánh thức em gái dậy, Trương Văn Uyên không lập tức rời đi, hắn ta lấy thú hạch của yêu thú cấp ba và yêu thú cấp bốn ra ngoài.

Trần Vân Hiên không thèm để ý thứ này, nhưng đối với Trương Văn Uyên mà nói, nó vô cùng quý giá.


Suy cho cùng, hai đồ vật này đều là vật báu vô giá, dù không lấy ra cho bản thân tu luyện cũng có thể đổi được rất nhiều tài nguyên.

Lúc này, vùng trung tâm cốc Phong Linh đã tụ tập không ít người. Mặc dù là trận tranh tài, nhưng không hề dựng võ đài mà do mấy vị cường giả bố trí một kết giới.

Người tranh tài cần phải bước vào bên trong kết giới, phân ra thắng bại, mới có thể mở kết giới.

"Ngọc Thư, ngươi đang tìm gì?"

Thiếu gia chủ Trình gia Trình Ngọc Lâm thấy Trình Ngọc Thư không ngừng tìm kiếm trong đám người, không khỏi tò mò hỏi một câu.

"Không có gì, ta đang tìm Trần Vân Hiên".

"Chuyện quan trọng như Bắc Vực tranh tài đang diễn ra, ta không tin hắn ta sẽ không xuất hiện", Trình Ngọc Thư cau mày nói.

"Trần Vân Hiên? Chính là người ngươi nhắc đến trong lần trở về trước?"

"Nước Đại Chu thật sự xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt?"

"Thật sự lợi hại như ngươi nói sao?", Trình Ngọc Lâm cau mày hỏi.

Nghe thấy lời này, Trình Ngọc Thư nhẹ nhàng gật đầu, hắn †a khó có thể quên được biểu hiện lúc đó của Trần Vân Hiên.

Nói cho cùng, cũng bởi vì hành động của Trần Vân Hiên đã khiến hắn ta mất đi vị trí thiếu gia chủ.

Trình Ngọc Thư và Trình Ngọc Lâm là hai anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, lại là sinh đôi, cho nên vị trí thiếu gia chủ †ự nhiên rơi xuống đầu Trình Ngọc Lâm.

"Nếu không phải hắn ta, nước Đại Chu sẽ không xảy ra biến cố lớn như vậy, ta cũng sẽ không bị trưởng lão trong tộc gắn cho tội danh làm việc không hiệu quả, đoạt mất vị trí thiếu gia chủ của ta".

"Người này sắp được mười sáu tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Siêu Phàm cảnh tầng thứ hai".


"Mà điều đáng sợ nhất, Siêu Phàm cảnh tầng thứ chín cũng không phải đối thủ của hắn ta, ngày đó Lưu bá đã từng đánh với hắn ta".

"Lưu bá đánh giá là, kẻ này có sức chiến đấu kinh người, có thể đánh một trận với cường giả Thần Thông cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa... không đoán trước được thắng bại".

"Ngươi nói xem, rốt cuộc hắn ta có lợi hại hay không?", Trình Ngọc Thư trầm giọng hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên Trình Ngọc Lâm nghe được lời này, nhưng bất kể là hắn ta hay những người khác của Trình gia đều cảm thấy hơi quá khuếch đại.

Một nơi như nước Đại Chu sao có thể xuất hiện một vị yêu nghiệt như vậy.

Huống hồ, sau đó người của Trình gia có từng đi đến nước Đại Chu giải quyết hậu quả, cũng điều tra Trần gia, nhưng nhận được kết quả là người Trần gia đã chạy hết, không rõ tung tích.

Điều này càng làm cho người Trình gia nghĩ rằng Trình Ngọc Thư nói dối.

Nếu không thì Trần gia đã tiêu diệt hoàng thất Đại Chu, ngồi ổn vị trí gia tộc đệ nhất Đại Chu, vì sao phải chạy?

Nhưng hôm nay, ở thời điểm này, Trình Ngọc Thư lại lần nữa nhắc đến Trần Vân Hiên, điều này không khỏi khiến Trình Ngọc Lâm suy ngẫm cẩn thận.

Chẳng lẽ có người yêu nghiệt đến vậy tồn tại sao?

Một bên khác, các trưởng lão dẫn đầu của tứ đại gia tộc và trưởng lão của ngũ đại tông môn tụ tập lại một chỗ.


Mặc dù nói là Bắc Vực tranh tài, nhưng thành viên nòng cốt, thế hệ trẻ tuổi có sức cạnh tranh nhất chắc chắn xuất hiện trong số các thế lực bọn họ.

"Ta thấy thời gian không hơn kém nhiều lắm, người có thể đến hẳn đều đã đến".

"Nếu không thì, cứ bắt đầu Bắc Vực tranh tài này đi".

"Tam vực khác hẳn cũng đã bắt đầu".

"Chúng ta không thể rớt lại phía sau bọn họ”.

"Chính xác, nhanh chóng lựa chọn ra ứng cử viên để bồi dưỡng trước khi Hội võ Tứ Vực diễn ra, tránh đến lúc Hội võ Tứ

Vực bị bế mặt".

"Bẽ mặt hay không chỉ là thứ yếu, có thể giành được thứ tự trong Hội võ Tứ Vực mới là chuyện quan trọng nhất".

"Chính xác, lần này Bắc Vực chúng ta nhất định phải đoàn kết lại".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: C94: Hắn ta thật sự tới


Đây là lần các thế lực lớn của Bắc Vực đoàn kết nhất từ trước tới nay, mặc dù đều có tính toán riêng, nhưng mục tiêu

cuối cùng đều nhất trí.

"Vậy... Để ta tuyên bố?", một vị trưởng lão của Liệt Diễm Tông cười hỏi.

"Triệu trưởng lão, thực lực của ngươi mạnh nhất trong số những người chúng ta, lẽ ra ngươi nên tuyên bố".

"Không sai, để Triệu trưởng lão tuyên bố đi".

"Được, nếu đã vậy ta sẽ không khách sáo".

Triệu trưởng lão gật đầu cười, sau đó nhìn sang đám người.

"Yên tĩnh lại đi nào!"

Giọng nói của Triệu trưởng lão vừa vang lên, mọi người vốn còn đang chuyện trò rôm rả đều dừng lại.

"Chắc hẳn những tiểu bối các ngươi đều đã biết rõ, mục đích lần Bắc Vực tranh tài này tổ chức sớm hơn là gì".

"Các ngươi có thể đến nơi đây đã chứng tỏ các ngươi đều là người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Bắc Vực chúng ta".

"Lần này, quy tắc thi đấu rất đơn giản, đấu loại trực tiếp một đối một".

"Cuối cùng chọn ra mười tuyển thủ đứng đầu thay mặt Bắc Vực chúng ta chiến đấu tại Hội võ Tứ Vực!"


"Tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn chọn lựa ra năm vị tuyển thủ, những người này sẽ trực tiếp tiến vào vòng so đấu cuối cùng".

"Ta tin tưởng mọi người sẽ không có ý kiến chứ?"

Ý kiến?

Ai dám có ý kiến?

"Rất tốt, nếu không ai có ý kiến gì, như vậy hiện tại bắt đầu rút thăm chia tổi.

Sau khi Triệu trưởng lão nói xong, ngoại trừ đệ tử của tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn ra, tất cả người còn lại đều tiến hành bốc thăm.

Nói thật, tình huống này chỉ là quá trình bắt buộc phải diễn ra.

Ai thật sự có thiên phú và thực lực, trong lòng của những người như Triệu trưởng lão đều có một danh sách.

Bắc Vực tranh tài sở dĩ công khai toàn bộ, một mặt là để biểu hiện ra vẻ công bằng công chính của bọn họ, mặt khác cũng muốn nhìn xem có nhân tài nào bị mai một không.

Lúc mọi người nhốn nháo lên bốc thăm, hai người Trần Vân Hiên và Vạn Sự Thông cuối cũng cũng đến nơi sân thi đấu.

"Thật sự không tham gia à?", Vạn Sự Thông liếc nhìn Trần Vân Hiên, tò mò hỏi.

"Không thú vị, tính gộp tất cả những người này cũng không phải là đối thủ của ta, tại sao phải lãng phí thời gian như vậy".

Nếu những người khác nghe vậy, nhất định sẽ nói Trần Vân Hiên tự cao tự đại, nhưng Vạn Sự Thông hiểu rất rõ, Trần Vân Hiên có tư cách nói lời này.


Đồng hành suốt quãng đường dài, Vạn Sự Thông không thể không cảm khái, Trần Vân Hiên là một kẻ điên, một tên

điên không giờ phút nào là không tu luyện.

Như thể cuộc sống của hắn ta chỉ có một việc duy nhất là mạnh lên.

"Vậy ngươi định trực tiếp khiêu chiến, đánh xong liền đi?", Vạn Sự Thông tò mò hỏi.

"Được rồi, chờ chút đi, không cần thiết phá hủy Bắc Vực tranh tài của người ta".

Dứt lời, Trần Vân Hiên đi đến bên cạnh, ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ.

Nơi xa, Trình Ngọc Thư vẫn luôn nhìn đông nhìn tây, mãi không thấy Trân Vân Hiên xuất hiện, hắn ta đang muốn thở dài thườn thượt, chợt chấn động nhìn về một phía.

Là hắn ta!

Hắn ta thật sự tới!

"Trần Vân Hiên, quả nhiên ngươi đến rồi!", vẻ mặt Trình Ngọc Thư hồi hộp, giọng nói cũng run nhè nhẹ.

"Ai? Trần Vân Hiên?"

"Hắn ta ở đâu”", Trình Ngọc Lâm tò mò hỏi.

"Ở ngay kia kìa!"

Trình Ngọc Thư giơ ngón tay ra chỉ về một hướng, Trình Ngọc Lâm nhìn theo, chợt thấy Trần Vân Hiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Chính là hắn ta?"

"Thật sự còn trẻ như vậy?"

"Nhưng vì sao hắn ta... Không đi rút thăm chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: C95: Khi rút thăm kết thúc


Rút thăm vẫn đang tiếp tục, Trần Vân Hiên từ đầu đến cuối cũng không mở mắt, tựa như mọi chuyện xảy ra ở đây đều không liên quan gì đến hẳn ta.

Càng như vậy, Trình Ngọc Thư càng trở nên thận trọng, tràn ngập cảnh giác.

Bởi vì hắn ta hoàn toàn không hiểu Trần Vân Hiên đến tột cùng muốn làm gì khi xuất hiện ở nơi này.

Khi rút thăm kết thúc, Trần Vân Hiên vẫn thờ ơ, điều này khiến Trình Ngọc Thư thở phào nhẹ nhõm.

"Chẳng lẽ hắn ta chỉ đến đây để xem thôi à?"

"Thực sự không định tham gia Bắc Vực tranh tài?"

"Hay là hắn ta căn bản còn không thèm tham gia?"

Trình Ngọc Thư cau mày, ngay cả chính hắn ta không nhận ra răng kể từ khi đến cốc Phong Linh, trong lòng hắn ta dường như đều nghĩ về Trần Vân Hiên.

"Đừng để ý nhiều như vậy, nếu hắn ta không rút thăm thì Bắc Vực tranh tài này cũng không liên quan gì đến hắn ta đâu”.


"Tốt hơn là nên tập trung vào cuộc tranh tài đi".

"Theo ta, Trần Vân Hiên này cũng chỉ được cái danh ảo thôi”.

"Nói không chừng sức mạnh chiến đấu như lần trước là bởi vì ăn đan dược, cho nên bùng nổ trong thời gian ngắn", Trình Ngọc Lâm khinh thường nói.

Nghe vậy, Trình Ngọc Thư cũng sửng sốt, chẳng lẽ hắn ta thực sự dùng đan dược thì có thể bùng nổ sức mạnh chiến đấu trong thời gian ngắn sao?

Khi cuộc tranh tài bắt đầu, Trình Ngọc Thư cũng tạm thời thu hồi tâm trí lại, dù sao hiện tại hắn ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.

"Ừ!"

"Tại sao chàng trai kia vẫn luôn ngủ ở kia vậy?"

"Các ngươi có nhận ra người này không?” "Là các ngươi dẫn đến sao?"

Lúc này, Triệu trưởng lão cũng phát hiện ra Trần Vân Hiên, còn tưởng rằng là người của tứ đại gia tộc, ngũ đại tông môn dẫn đến.

Sau khi nghe Triệu trưởng lão nói, mọi người đều nhìn về phía Trần Vân Hiên, không hẹn mà đều đồng loạt lắc đầu.

"Không biết". "Chưa từng thấy qua". "Người này là ai?"

Thấy mọi người cũng không biết Trần Vân Hiên là ai, Triệu trưởng lão cũng sửng sốt.

"Thật kỳ quái, nếu không phải người của chúng ta dẫn đến thì tại sao vẫn luôn ngồi ở bên kia? Chẳng lẽ hắn ta không đến đây tham gia Bắc Vực tranh tài sao?", Triệu trưởng lão nghi hoặc nói.

"Không biết, nhưng cũng không cần để ý, chỉ là một thiếu niên trẻ thôi”.

"Đúng vậy, chẳng lẽ hắn ta sẽ phá hỏng Bắc Vực tranh tài của chúng ta sao?"


Tất cả mọi người đều không xem Trần Vân Hiên ra gì, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn ta có thể gây ra chuyện gì trước mặt những người này chứ?

Rất nhanh, mọi người đều chuyển sự chú ý sang Bắc Vực tranh tài.

Lần này lựa chọn cốc Phong Linh, người đến cũng không nhiều, ngoại trừ bốn mươi lăm người thi đấu của tứ đại gia tộc và ngũ đại tông môn phái đến ra thì chỉ có khoảng hơn trăm người tới đây.

Bởi vì hội võ rút thăm nên tất cả đều dựa vào may mắn, kết quả diễn ra tự nhiên và nhanh chóng.

Chỉ trong nửa ngày, năm mươi vị trí hàng đầu đã được chọn ra.

"Quả thực rất nhàm chán. "Ta nói rồi, bằng không thì ngươi cứ trực tiếp ra tay đỉ".

"Ta nghĩ nếu cuộc tranh tài này cứ tiếp tục thì phải mất thêm mấy canh giờ nữa, lúc đó trời cũng đã tối".

Sau khi xem một lúc, Vạn Sự Thông cảm thấy cuộc tranh tài quá nhàm chán, không có tính giải trí và cũng không k1ch thích chút nào.

Hoặc là dùng một chiêu quyết định thắng bại, hoặc là đầu hàng nhận thua, gặp phải người ngang tài ngang sức thì còn không bằng trực tiếp nhận thua, cuộc chiến đầy sơ hở như vậy, đúng là chỉ có vẻ bề ngoài.

"Mặc dù ta đi theo con đường dũng cảm tiến tới, nhưng ta không phải là kẻ ngốc".


"Hiện tại ta vẫn chưa thể làm lơ mọi người được.. Nếu ta phá hỏng Bắc Vực tranh tài thì ta sẽ đắc tội với các thế lực lớn ở Bắc Vực”

"Ta cũng không có thói quen tìm đến cái chết".

Trần Vân Hiên cũng không hề mở mắt ra, hắn ta còn trẻ, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta tuổi trẻ không có suy nghĩ.

Mục tiêu hiện tại của hắn ta là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn chứ không phải trở thành kẻ thù của cả thiên hạ.

"Được rồi, tiếp tục xem đi".

"Hy vọng Bắc Vực tranh tài này sẽ nhanh chóng kết thúc".

"Thành thật mà nói, ta tương đối mong chờ xem ngươi sẽ khiêu chiến ai trong số những người đó", Vạn Sự Thông cười nói.

Khiêu chiến ai?

Trân Vân Hiên chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Triệu trưởng lão và những người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: C96: Tiểu tử này muốn làm gì


"Ai mạnh nhất thì khiêu chiến người đó!"

"Thất bại cũng chẳng sao, ít nhất thì ta cũng biết mình có bao nhiêu khuyết điểm", Trân Vân Hiên cười nhạt nói.

Nghe thấy lời nói của Trần Vân Hiên, Vạn Sự Thông cũng rất bội phục.

Có rất nhiều người thích khiêu chiến nhưng cũng không có nhiều người có thể đón nhận thắng bại một cách nhẹ nhàng hờ hững như vậy.

Điều này đủ để thấy, Trần Vân Hiên vẫn không ngừng thử thách, cũng không phải vì thắng thua, mà vì muốn rèn luyện kinh nghiệm!

Hắn ta có một trái tim của cường giả, một ý chí chiến đấu.

Nhưng tranh tài này chưa bao giờ nhằm mục đích tạo ra hư danh hay sự ngưỡng mộ của người khác.

Tất cả những gì hắn ta làm chỉ phục vụ một điều! Trở nên mạnh mẽt

Thời gian trôi qua từng chút một, Bắc Vực tranh tài cuối cùng cũng bắt đầu một trận chiến gay cấn!


Cuộc chiến giữa quán quân và á quân!

Hai người thi đấu là Lưu Triệu Thiên của Lưu gia cùng với Hỏa Tôn của Liệt Diễm Tông.

Việc hai người này có thể đi đến trận chiến này khiến

nhiều người đều khá bất ngờ.

Dù sao trước cuộc tranh tài, bọn họ cũng không phải là người được xem là có đủ tư cách lọt vào hai người thi đấu cuối cùng.

"Không ngờ Lưu Triệu Thiên và Hỏa Tôn lại ẩn núp sâu như vậy, mấy năm qua đều bị bọn họ lừa gạt rồi".

"Đúng vậy, không ngờ tu vi của hai người lại có thể thăng cấp đến Siêu Phàm Cảnh tầng thứ tám, quả thực đáng giận.

"Chỉ thiếu chút xíu nữa, chỉ thiếu chút xíu nữa thôi!"

Trong số những người này, người tức giận nhất nhất định là hai anh em Trình Ngọc Thư và Trình Ngọc Lâm.

Hai người này là anh em sinh đôi, tốc độ tu luyện và thiên phú gần như giống nhau, tu vi đã đạt được Siêu Phàm Cảnh †âng thứ bảy.

Có thể nói bọn họ mới thật sự là ứng cử viên cho chức quán quân.

Nhưng cuối cùng, hai người chỉ dừng lại ở hạng ba và hạng tứ.

Giữa cuộc thảo luận của mọi người, Bắc Vực tranh tài cuối cùng cũng kết thúc.

Người đạt danh hiệu quán quân cuối cùng là Hỏa Tôn của Liệt Diễm Tông.

"Hahaha, xin chúc mừng Triệu trưởng lão. Thật sự không ngờ thực lực hiện tại của Hỏa Tôn lại lợi hại đến vậy".

"Nếu được bồi dưỡng đúng cách thì nói không chừng, trong hội võ Tứ Vực, có thể đạt đến tu vi của Siêu Phàm Cảnh tầng thứ chín".


"Ừ, với tu vi như vậy, đủ để lấy được thành tích tốt trong hội võ Tứ Vực”.

"Không sai, cho dù là tranh đoạt năm thứ hạng đầu thì cũng không phải không có khả năng".

"Có từng nghe nói qua trong ba vực còn lại có những cao thủ gì không?"

"Chuyện này... Ngược lại cũng chưa từng nghe nói qua, phần lớn đều là Siêu Phàm Cảnh.

"Nếu đã như vậy, thì không có gì phải lo lắng cả".

Nghe mọi người nói xong, Triệu trưởng lão cũng mỉm cười vui vẻ, dù sao cũng là đệ tử của tông môn ông ta giành được vị trí hạng nhất trong Bắc Vực tranh tài.

"Bắc Vực của chúng ta đều có tinh thần như nhau, lần này nhất định phải để cho ba vực khác nhìn cho kỹ, Bắc Vực của chúng ta cũng không hề yếu kém hơn so với bọn họ".

Sau khi Triệu trưởng lão nói xong thì bắt đầu tuyên bố thứ hạng của Bắc Vực tranh tài lần này, cùng với các ứng cử viên đại diện cho Bắc Vực đi tham dự hội võ Tứ Vực.

"Cuối cùng cũng kết thúc!"

Trần Vân Hiên lúc này cũng chậm rãi mở mắt ra, Vạn Sự Thông đứng ở một bên, nhìn thấy ý chí chiến đấu trong mắt hắn ta.

Đây là ý chí chiến đấu đã bị đè nén lâu ngày.


Có thể nhận ra Trần Vân Hiên cũng đã có chút lo lắng chờ đợi.

"Ừ!"

"Tiểu tử này muốn làm gì?"

Đột nhiên, có người thấy Trần Vân Hiên đứng lên, từng bước tiến về phía phương hướng của Triệu trưởng lão và

những người khác.

Đám người Triệu trưởng lão cũng chú ý đến hành động của Trần Vân Hiên.

Lúc này, hắn ta muốn làm gì đây?

"Vấn bối Trần Vân Hiên, không biết ai trong số các vị có thực lực mạnh nhất?"

"Ta muốn... lĩnh giáo một chút!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: C97: Nhưng lúc này


Gió thổi nhẹ nhàng, tiếng chuông gió truyền vào trong tai mọi người.

Nhưng lúc này, không ai để ý đến tiếng chuông gió truyền đến bên tai, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Vân Hiên.

Trong số tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có hai người biết Trần Vân Hiên là ai, đó chính là hai anh em Trình Ngọc Thư.

Mặc dù như vậy, bọn họ giống cũng cực kỳ kinh ngạc, tiểu tử này... quả thực có khẩu khí thật lớn.

Hắn ta đi đến đây để khiêu chiến những vị trưởng lão này?

Chẳng trách hắn ta không tham gia Bắc Vực tranh tài, hắn †a căn bản không quan tâm đ ến nó!

"Quả là một tiểu tử kiêu ngạo".

"Xem dáng vẻ này, ngươi cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại còn muốn khiêu chiến các trưởng lão sao?"


"Thực sự không biết trời cao đất rộng, ngay cả Bắc Vực tranh tài cũng không dám tham gia, lấy đâu ra mặt mũi đi khiêu chiến các trưởng lão?"

"Hắn ta cho rằng mình là ai? Thiên tài cấp bậc yêu nghiệt à?”

"Thật nực cười, để ta dạy cho hắn ta một bài học".

Ai trong số những người trẻ tuổi tham gia Bắc Vực tranh tài này lại không kiêu ngạo về chính mình? Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình không thua kém gì so với các bạn cùng trang lứa.

Huống chỉ có vài người vừa mới bị thua trận, bản thân nghẹn một bụng tức giận, hiện tại lại có một tiểu tử bước ra, thậm chí còn làm lơ bọn họ như vậy, sao bọn họ có thể nhãn nhịn được?

"Các người không phải đối thủ của ta, đừng lãng phí thời gian của ta".

Lời nói của Trần Vân Hiên khiến mọi người càng thêm tức giận, kiêu ngạo, quả thực quá kiêu ngạo!

"Được, ta ngược lại cũng muốn xem đến tột cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám nói ra những lời này".

Hỏa Tôn, người vừa giành được hạng nhất trong Bắc Vực tranh tài, lúc này đang vô cùng hăng hái, trong thế hệ trẻ của Bắc Vực, hắn ta không cho rằng có ai là đối thủ của mình.

Trần Vân Hiên lại cố tình xuất hiện, đây chẳng phải là đang muốn cướp đi danh tiếng của mình sao?

Hỏa Tôn cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nhảy lê, hướng về phía Trần Vân Hiên.

Trân Vân Hiên khẽ cau mày, nhưng hắn ta vừa tung ra một cú đấm, một luồng sáng vàng lao về phía Hỏa Tôn.

Bùm!


Hỏa Tôn hoàn toàn không ngờ thực lực của Trần Vân Hiên lại cường đại như vậy.

Chỉ là một cú đấm vào không trung đã khiến hắn ta không thể đỡ được, thậm chí còn cảm thấy... cú đấm này của Trần Vân Hiên quá mức tùy ý, hoàn toàn không phát huy được sức mạnh thực sự của hắn ta.

“Thật... thật mạnh mẽt"

"Hỏa Tôn đã bị đánh bại? Chỉ bằng một cú đấm? Chỉ với một cú đấm thôi sao?"

"Quá khoa trương. Thực lực của thiếu niên này mạnh như vậy, tại sao lại không tham gia Bắc Vực tranh tài? Nếu như hắn †a tham gia thì hạng nhất chắc chăn là của hắn ta".

"Có khả năng là người ta căn bản không xem trọng vị trí hạng nhất trong Bắc Vực tranh tài?"

"Xem thường? Mẹ kiếp, đây chính là danh hiệu hạng nhất trong số những thiếu niên trẻ của Bắc Vực, ta nằm mơ cũng muốn đạt được nó".

"Đó là ngươi, ngươi có thực lực của người ta không?"

"Chuyện này..."


Chỉ với một cú đấm, Trần Vân Hiên đã thể hiện thực lực của bản thân với mọi người có mặt ở đây.

Hiện tại, mặc dù vẫn có một số người nhìn hắn ta không thuận mắt, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào, dù sao có sức mạnh thì sẽ làm vua thôi!

"Hắn ta thực sự mạnh như vậy sao?", Trình Ngọc Lâm khiếp sợ nói.

"Hắn ta quá đáng sợ, lần trước khi ta nhìn thấy hắn ta thì tu vi cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hay tầng thứ hai thôi".

"Hiện tại... chỉ mới có một tháng ngắn ngủi, sao có thể..."

Trình Ngọc Thư càng khiếp sợ hơn Trình Ngọc Lâm, bởi vì hắn ta hoàn toàn không tưởng tượng được làm thế nào trong một thời gian ngắn như vậy mà tu vi của Trần Vân Hiên đã tăng lên Siêu Phàm Cảnh tầng thứ sáu.

Một tháng, tăng được bốn tầng tu vi, điều này quả thực có chút đáng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: C98: Trần vân hiên


Nhưng hắn ta cũng không biết rằng với tốc độ như vậy mà Trần Vân Hiên vẫn chưa hài lòng.

Muốn tăng Siêu Phàm Cảnh lên đã khó khăn như vậy thì Thần Thông Cảnh phải làm sao? Phải làm gì tiếp theo đây?

"Trần Vân Hiên?". Truyện Gia Đấu

"Sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua có thiếu niên một thiên tài như vậy?”

Lúc này, đám người Triệu trưởng lão cũng rất kinh ngạc, bọn họ đều có thể nhận ra vừa rồi Trần Vân Hiên hoàn toàn không hề nghiêm túc chút nào.

Siêu Phàm Cảnh tầng thứ sáu, chỉ tùy tiện tung một cú đấm đã có thể khiến Hỏa Tôn không thể đỡ được, tiểu tử này tuyệt đối là một thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến.

Mặc dù như vậy, có thể tưởng tượng được nếu muốn khiêu chiến với những trưởng lão trong Thần Thông Cảnh như bọn họ thì sẽ có chút liều lĩnh đấy.

"Trân Vân Hiên, thực lực của ngươi không tệ, tại sao lại không tham gia Bắc Vực tranh tài?"

"Nếu muốn khiêu chiến chúng ta thì ngươi vẫn cần cố gắng hơn nữa".

"Ít nhất, cũng phải chờ tu vi của ngươi đột phá đến Thần Thông Cảnh mới được”, Triệu trưởng lão cười nói.

"Ta không có hứng thú với Bắc Vực tranh tài".


"Ta chỉ muốn khiêu chiến người mạnh nhất trong số các ngươi”.

"Xin tiền bối tác thành", Trần Vân Hiên nói chuyện vô cùng kiên định.

"Chuyện này..." "Hahaha, giỏi, quả là một thiếu niên thú vị".

"Nếu hắn ta đã đưa ra yêu cầu như vậy, nếu chúng ta không thỏa mãn thì ngược lại là do chúng ta keo kiệt".

"Chuyện này, Lưu trưởng lão, dù sao đối phương cũng là một vãn bối, có vẻ không thích hợp, đúng không?”

"Có gì không hợp thích đâu? Đây chảng phải là do hắn ta yêu cầu sao?"

Vị trưởng lão của Lưu gia này, bản thân là một người có tính tình không tốt, bị một tên tiểu bối như vậy khinh thường, sao ông ta có thể nhẫn nhịn được?

Tuy nhiên, hiện tại có người không màng thân phận mà xuất hiện, những người khác cũng không tiếp tục nói nữa.

Bọn họ cũng muốn xem xem đến tột cùng Trần Vân Hiên này có thực lực mạnh đến đâu?

"Tiểu tử, tu vi của ta là Thân Thông Cảnh tầng thứ năm, thế nào? Ta có thể lọt vào tầm mắt của ngươi chứ?"


"Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ hạ thủ lưu tình, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến tính mạng của ngươi".

"So tài mà thôi", Lưu trưởng lão nhìn Trần Vân Hiên, ngoài cười trong không cười, nói.

Thần Thông Cảnh tầng thứ năm?

Rất hiển nhiên, trình độ tu vi này khiến Trần Vân Hiên có chút thất vọng.

"Thôi kệ vậy, bắt đầu trước với ngươi vậy". "Tiền bối, xin mời!"

Hử?

Có ý gì?

Không ai ngờ được Trần Vân Hiên lại thực sự điên cuồng đến cùng cực như vậy.

Lại để cho một người có Thần Thông Cảnh tầng thứ năm ra tay trước, hắn ta chỉ là vô ý hay đang sỉ nhục Lưu trưởng lão vậy?

"Vậy cũng đừng trách lão phu không khách khít"

Sắc mặt Lưu trưởng lão tối sầm, không nói hai lời, trực tiếp ra tay!

Chỉ thấy Lưu trưởng lão nhảy lên thật cao, tay cầm thanh trường kiếm và tung một chiêu, kiếm khí tung hoành, lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.

Một chiêu kiếm này có khí thế bừng bừng, tất cả những ai nhìn thấy cũng đều liên tục cảm thán kinh ngạc,

"Thực lực của Lưu trưởng lão này quả nhiên rất kinh khủng, một chiêu kiếm này lại lợi hại như vậy".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: C99: Lưu trưởng lão lại thua


"Đúng vậy, đối mặt với chiêu kiếm này, Trần Vân Hiên tuyệt đối không thể chống đỡ được".

"Nói nhảm, hắn ta dùng cái gì để chống đỡ một chiêu kiếm này của Lưu trưởng lão? Mạng sao?"

"Thần Thông Cảnh, quả nhiên đáng sợ như vậy!"

Trần Vân Hiên cũng không để ý đến những gì người khác nói, mặc dù uy lực phát ra từ chiêu kiếm của Lưu trưởng lão rất cường đại, nhưng cũng Trần Vân Hiên cũng không để vào mắt.

Bùm!

Trần Vân Hiên không né tránh mà trực tiếp đối diện phản kháng, tung một cú đấm ra, ánh sáng vàng phát ra từ quả đấm đụng với kiếm khí, tạo ra một tiếng mạnh cực lớn.

Sức mạnh còn sót lại do vụ nổ tạo ra khiến những người trẻ tuổi lần lượt rút lui về phía sau, thậm chí có người còn bị trực tiếp đánh bay ra ngoài.

"Sao có thể được chứ?"

Cảnh tượng này khiến đám người Triệu trưởng lão đều trợn mắt há hốc miệng.

Đón nhận được!

Trần Vân Hiên lại đón nhận được một chiêu kiếm này của Lưu trưởng lão, thậm chí... còn không bị thương chút nào!


Mặc dù Lưu trưởng lão cũng không phát huy hết thực lực của mình, nhưng một chiêu kiếm này, ngay cả người tu luyện ở Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất cũng sẽ bị thương, nhưng còn Trần Vân Hiên thì sao?

"Quả nhiên có bản lĩnh!"

Lúc này, Lưu trưởng lão cảm thấy vô cùng khiếp sợ, dần dần thu hồi tâm tính khinh thường đối với Trần Vân Hiên.

Đây là một yêu nghiệt, một người tuyệt đối có tư cách trở thành đối thủ của mình!

"Trần Vân Hiên, ngươi phải cẩn thận, ta sẽ không nương tay với chiêu kiếm này đâu!"

“Ta cũng vậy!"

"Mời!"

Trần Vân Hiên cũng không muốn lãng phí thời gian, bóng người đột nhiên lóe lên, trực tiếp lao thẳng về phía Lưu trưởng lão.

Tốc độ của Trần Vân Hiên nhanh đến mức khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Tiểu tử này rõ ràng đang đi một con đường mạnh mẽ, sao tốc độ cũng nhanh như vậy?

"Tấn công cho tai"


Lưu trưởng lão không dám khinh thường, trực tiếp dùng toàn lực tấn công, vung kiếm chém ra, một tia sấm sét lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.

"Phá!"

Khí thế toàn thân Trần Vân Hiên cả tăng vọt, một cú đấm do hắn ta tung ra giống như núi lở đất mòn vậy.

Bùm!

Lại có một tiếng vang thật lớn, cũng may lần này mọi người đã thông minh hơn, sớm trốn đến một nơi thật xa.

Phụt!

"Đã thua?"

"Lưu trưởng lão lại thua?"

Lưu trưởng lão dùng hết sức lực tấn công nhưng lại bị Trân Vân Hiên đánh bay ngược trở ra, thậm chí còn phun ra máu tươi.

Cảnh tượng này đã k1ch thích thần kinh của tất cả những người có mặt!

Yêu nghiệt! Khác thường Tiểu tử này có còn là người không?

"Ông ta đã thua!"

"Có ai trong số các người mạnh hơn ông ta không?" . Googl𝖊‎ tra𝓃g‎ 𝓃à𝓎,‎ đọc‎ 𝓃ga𝓎‎ khô𝓃g‎ quả𝓃g‎ cáo‎ ++‎ TR‎ ÙMTR𝑼𝗬ỆN.𝐕𝓃‎ ++

"Nếu như không có, vậy thì ta xin phép rời đi trước!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom