Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 160: C160: Ngươi đến để thi đấu à


“Công tử, chỉ bằng để ta, thực lực của ta còn chưa tới Hóa Thần Cảnh nên không thành vấn đề”, Cố Tiên Nhi nói.

“Tuy ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng ở đây không thích hợp cho ngươi ra tay”.

“Vẫn nên để ta”.

Tu vi của Trần Trường An chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, hơn nữa còn là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hàng thật giá thật, điểm này không cần phải nghi ngờ.

Chẳng qua là chiến lực thực sự mạnh đến cỡ nào thì bây giờ Trần Trường An cũng không rõ, còn cần kiểm chứng một phen mới biết được.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Trần Trường An đi tới chiến trường huy chương.

Không thể không nói, e rắng chiến trường huy chương này là nơi náo nhiệt nhất thành Bất Quy.

Có thể hình dung cảnh tượng ở đây như biển người mênh mông bởi vì nơi đây không chỉ thấy chiến đấu mà còn có thể tham gia đặt cược.

Rất nhiều người muốn dựa vào cách này để kiếm một ít linh thạch, dù sao ở trong thành Bất Quy ngày nào cũng phải trả linh thạch, không có thì sẽ bị đuổi đi.


Khi Trần Trường An tiến vào tiền thính, bên trong đã chật kín người.

“Chao ôi, người mới nè”.

“Hôm qua ta có nghe nói về tên này, mới tới mà vẫn còn sống khỏe nhỉ?”

“Hôm qua mới tới ư? Thú vị đấy, lẽ nào hẳn định tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương sao?”

“Chậc, thanh niên dạo này thật gan dạ, sợ rằng không thể đứng thẳng xuống lôi đài nữa là”.

Xung quanh đầy tiếng bàn tán của mọi người, Trần Trường An chẳng thèm quan tâm mà đi thẳng tới chỗ đăng ký.

“Ta muốn đăng ký tham gia thi đấu tại chiến trường huy chương”.

Nhân viên phụ trách đăng ký ngẩng đầu nhìn Trần Trường An rồi liếc mắt nói: “Trước tiên hãy kiểm tra tu vi một chút”.

“Được”. “Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hả?”


“Đủ tiêu chuẩn phát cho ngươi huy chương thanh đồng, nói cho ta biết tên tuổi để đăng ký nào”.

“Trần Trường An”.

“Được, đây là huy chương thanh đồng của ngươi, ngươi đã có thể đi, lầu hai là đấu trường của huy chương thanh đồng”.

Trần Trường An không ngờ tới đây đăng ký lại đơn giản như vậy, kiểm tra chút tu vi rồi đăng ký một cái tên là xong.

Trần Trường An cầm huy chương thanh đồng của mình đi thẳng lên đấu trường ở tầng hai.

Đấu trường của huy chương thanh đồng không có quá nhiều khán giả, dù sao cấp bậc chiến đấu này cũng chẳng có gì hay ho.

“Ngươi đến để thi đấu à?”

“Ừ, ta muốn hỏi là người có huy chương thanh đồng ở đây đủ một trăm không?”, Trần Trường An hỏi.

Hả?

Hắn vừa nói thế, nhân viên quản lý sửng sốt, thằng oắt này có ý gì? Định thăng cấp hả?

“Yên tâm, lúc nào cũng có người hết, chỉ coi ngươi đánh được bao nhiêu thôi”, nhân viên quản lý cười nói.

“Có thể sắp xếp bọn họ cùng lên sàn không?” “Ta sợ lãng phí thời gian”. Hả?

Cùng lên sàn hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 161: C161: Ngông cuồng


Lời nói của hẳn không chỉ khiến nhân viên quản lý đấu trường huy chương thanh đồng kinh ngạc mà một số ít người sở hữu huy chương thanh đồng khác ở xung quanh cũng biến sắc.

“Ngông cuồng!”

“Ngươi tưởng mình là ai hả? Xem thường người sở hữu huy chương thanh đồng như chúng ta sao?”

“Chẳng phải ngươi cũng huy chương thanh đồng à, có gì để kiêu ngạo chứ?”

“Mẹ kiếp, con mẹ ngươi đang tìm cái chết phải không?”

Người của thành Bất Quy nào có ai tốt lành gì, cả lũ đều có tính khí nóng nảy, người hừng hực sát khí.

Bọn họ vốn đến đây thị sát tình hình nhưng khi nghe câu phát ngôn rúng động của Trần Trường An thì nào có ai chịu nổi chứ.

Trần Trường An không thèm quan tâm tới mấy tên đang kêu gào đó mà hỏi tiếp: “Có thể làm vậy không?”

Nhân viên quản lý kinh ngạc nhìn Trần Trường An, thằng oắt này có bản lĩnh đó thật hay chỉ là đang làm màu đây?


“Xưa nay... chưa từng có tiền lệ, nhưng nếu ngươi cần thì chỉ việc hỏi những người này có đồng ý hay không thôi”.

“Chúng ta sẽ không ép buộc những người có huy chương khác thi đấu với ngươi”.

Nghe vậy, Trần Trường An gật đầu, xem ra chỉ cần những người này đồng ý là được rồi nhỉ?

Nghĩ đến đây, Trần Trường An mỉm cười rồi thả người nhảy xuống, xong bay lên trên lôi đài.

Không thể không khen một câu là lôi đài rất lớn, chứa mấy trăm người không thành vấn đề.

Trần Trường An nhìn về phía những người có huy chương thanh đồng ở bốn phía, bình thản nói: “Một ngón tay của ta có thể diệt gọn những người ở đây”.

“Các ngươi tin không?”

Hả?

Một ngón tay hả?


Phát ngôn của Trần Trường An khiến chiến trường huy chương thanh đồng lập tức xao động.

Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!

Một tên Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất mà dám ngông cuồng như vậy ư?

Hảẳn tưởng mình vô địch thiên hạ à? “Chán sống rồi!”

“Đừng có ai giành với ta, mạng của thăng ranh này thuộc về ta rồi”.

“Nếu ngươi đã muốn chết thì để ta cho ngươi toại nguyện”.

“Tên chết dẫm kia, lão tử phải ăn tươi nuốt sống ngươi!”

Sau đó, có hơn mười người nhảy thẳng lên lôi đài, không ai muốn bỏ qua cơ hội giết Trần Trường An.

Hắn đếm sơ, nhân số còn chưa đủ nên bèn nói tiếp: “Những kẻ khác làm sao thế? Sợ à? Nhát thế?”

“Cả người run rẩy không dám lên chiến à?”

Hắn vừa dứt lời, lại có gần trăm người nhảy lên lôi đài, lần này số người không chỉ đủ mà còn dư.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 162: C162: Chết hết rồi


“Đúng rồi, nhiều người lên chút đi, dù sao cũng chỉ có một kết quả”.

Trần Trường An mỉm cười, sau đó giơ một ngón tay lên, theo nhịp của ngón tay là từng đường kiếm khí bay tứ tung loạn xạ.

Chỉ trong nháy mắt, chiến trường huy chương thanh đồng vốn ồn ào bỗng trở nên lặng thinh.

Khung cảnh trên lôi đài khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm!

Chết rồi!

Chết hết rồi!

Hắn ta chỉ dùng một ngón tay thật ư? “Ta nói rồi đấy, một ngón tay là đủ”.

Trần Trường An mỉm cười, sau đó bóng người thoắt cái đã xuất hiện trước mặt nhân viên quản lý.

“Thăng cấp kiểu gì?”, Trần Trường An hỏi.

“Hả? À ừ thì, muốn thăng cấp thì lên tầng ba, đây là của ngươi... chứng nhận thăng cấp của ngươi”.


Lúc này, nhân viên quản lý đã trợn tròn mắt chết lặng, hẳn †a đã gặp rất nhiều kẻ tàn ác ở thành Bất Quy này rồi, nhưng ngông cuồng như Trần Trường An lại chẳng có bao nhiêu người.

“Cảm ơn”.

Trần Trường An cầm chứng nhận thăng cấp đi thẳng lên tầng ba, tầng ba chính là chiến trường huy chương bạch ngân.

“Hả? Chẳng phải tên nhóc này mới tới chiến trường huy chương thanh đồng à? Sao chạy lên đây rồi?”

“Không phải lạc đường rẽ nhầm chỗ đấy chứ? Hahaha”.

“Không phải, ngươi xem trên tay hắn cầm cái gì kìa?”

“Chứng nhận thăng cấp hả? Nhưng... nhưng mới cách bao lâu mà thằng nhóc này đã hoàn thành trăm trận thăng liên tiếp hả?”

“Cho dù là một kích tất sát nhưng một trăm người cũng không thể nào nhanh như vậy nhỉ? Trừ phi...”

“Mẹ ơi, đánh bại cùng lúc hả?”


Tuy bọn họ rất khiếp sợ nhưng cũng không để tâm lắm, dù sao thực lực của người có huy chương thanh đồng đều rất bình thường. Không ít người làm chuyện này được.

“Thăng cấp hả?”

“Được. Bây giờ để ta sắp xếp một người sở hữu huy chương bạch ngân giúp ngươi, chỉ cần ngươi đánh bại được. người nọ là có thể thăng cấp”.

“Được”.

Chẳng bao lâu sau, Trần Trường An đã đợi được đối thủ của mình tới, là một người có huy chương bạch ngân.

Người nọ vừa lên lôi đài, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Trần Trường An đã tranh thủ ra tay, lại là một kích

tất sát.

Tốc độ quá nhanh khiến kha khá người ngơ ngác toàn tập, thăng nhóc này không khỏi nóng nảy quá đấy chứ?

“Bây giờ ta có được tính là đã thăng cấp huy chương bạch ngân chưa?”, Trần Trường An nhìn sang nhân viên quản lý.

“Được tính, bây giờ ta sẽ đổi huy chương mới cho ngươi”.

“Không cần, đợi lát nữa rồi hẳn đổi cái mới một thể luôn”.

Hả?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 163: C163: Huy chương tử kim hả


Đổi cái mới một thể hả, nghĩa là gì?

Thăng nhóc này... muốn thăng cấp huy chương hoàng kim luôn hả?

“Một trăm, ta cần một trăm đối thủ”. “Các ngươi... dám làm đối thủ của ta không?”

“Ngươi... ngươi có ý gì?”, một người trong đó tức giận nói.

“Ý của ta là, lần lượt từng người một rất lắng nhãng, hơn nữa các ngươi làm gì có phần thắng chứ”.

“Chỉ bằng cả trăm người cùng lên chiến, biết đâu... còn có cơ hội lật kèo phải không?”, Trần Trường An bình đạm cười nói.

“Mẹ kiếp, ngươi cũng xứng hả?”

“Thật nực cười, ngươi có tư cách gì để chúng ta cùng nhau ra tay chứ, ngươi là cái thá gì hả?”

“Bây giờ để ta cho ngươi biết một điều ở thành Bất Quy này không phải ai cũng kiêu căng được”.

Còn chưa kịp dứt lời, người có huy chương bạch ngân kia đã xông thẳng lên lôi đài, chân hẳn còn chưa kịp đáp đất thì Trần Trường An đã ra tay, một tia kiếm khí đã chẻ người làm đôi, máu vươn đầy lôi đài.

“Đây... “Mạnh đến vậy ư?”


“Ta không tin hẳn vẫn có thể thi triển chiêu thức mạnh mẽ như vậy, đừng quên tu vi của hắn chỉ mới Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất thôi”.

“Đúng vậy, hắn chỉ là đang làm bộ làm tịch, mục đích thật sự là khiến chúng ta sợ hãi mà thôi”.

“Hả? Lẽ nào là... định khiến chúng ta không chiến mà tự động nhận thua hả, làm vậy là có thể thăng cấp dễ dàng ư?

“Đúng là đồ gian xảo, nếu hắn đã yêu cầu như vậy thì chúng ta cùng lên thôi”.

“Đúng vậy, lên hết!”

Ngày thường bọn họ là đối thủ của nhau, ngay lúc này đây bọn họ đều lựa chọn đoàn kết chiến đấu, hết cách rồi, Trần Trường An quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức khiến bọn họ có thể buông bỏ ân oán khi xưa để hợp sức diệt trừ Trần Trường An trước.

Thấy mọi người nhao nhao lên lôi đài, lúc này Trân Trường An mới hài lòng mỉm cười

“Lên sớm thì tốt rồi, tự nhiên lãng phí thời gian của ta quá”.

“Hẹn gặp lại nhé các vị!”

Cùng một ngón tay, cùng một kết quả, chẳng qua là từ chiến trường huy chương thanh đồng đổi sang chiến trường huy chương bạch ngân thôi.


Khi Trần Trường An rời khỏi chiến trường huy chương. bạch ngân, những người khác còn chưa kịp hoàn hồn.

“Ta hiểu rồi!” “Hắn tính thăng cấp thành huy chương tử kim!”

“Thăng nhóc này... đang tính trong vòng một tháng đánh đến huy chương tử kim ư”.

Nhân viên quản lý của chiến trường huy chương bạch ngân chợt bừng tỉnh, Trần Trường An nóng lòng muốn thăng cấp như vậy chắc chắn là vì huy chương tử kim rồi.

“Huy chương tử kim hả? Chỉ thằng oät kia sao?”

“Mẹ kiếp, thăng cấp huy chương tử kim phải đối đầu với mười vị Hóa Thần Cảnh đỉnh phong cùng lúc đấy, sao hoàn thành được chứ”.

“Đừng nói là thăng cấp huy chương tử kim, hoàn thành trăm trận thẳng liên tiếp trên chiến trường huy chương bạch kim đã là chuyện khó khăn muôn phần rồi”.

“Đúng vậy, khiêu chiến huy chương tử kim cần một người mới có tu vi dưới Hóa Thần Cảnh tham gia, nhưng vài người kỳ cựu có huy chương bạch kim đâu phải tu vi vẫn luôn giậm chân tại chỗ không tiến”.

“Trong thành Bất Quy này, trong rất nhiều người sở hữu huy chương bạch kim còn có rất nhiều người thực lực đã đạt tới Hóa Thần Cảnh, thăng nhóc này kiêu ngạo như vậy thì sao bọn họ có thể bỏ qua cho hẳn”.

“Hừ, muốn thăng cấp huy chương tử kim à? Đúng là mơ mộng viển vông”.

“Nhưng mà các ngươi nói xem, bây giờ thăng nhóc ấy tới chiến trường huy chương hoàng kim có ngông cuồng như khi nãy không?”

“Hả... hay là đi hóng thử xem?”

“Đi xem thử đi, mấy chuyện nóng hổi này cũng đâu gặp nhiều!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 164: C164: Này có là gì chứ


“Nghe nói gì chưa? Thành Bất Quy chúng ta vừa mới xảy ra chuyện lớn đớ”.

“Chuyện này sao chưa thể chưa nghe chứ, nó truyền khắp nơi rồi”.

“Trâu bò thật, tên Trần Trường An kia thật dũng mãnh, trong vòng một ngày đã thăng cấp tới huy chương bạch kim”.

“Này có là gì chứ? Ngươi biết điều đáng sợ nhất là gì không? Hắn thăng cấp theo kiểu nhất kích tất sát một mạch đấy, nói cách khác, dưới bạch kim không ai hợp sức lại mà địch nổi hắn”.

“Còn hợp sức lại gì nữa? Các ngươi biết hay chỉ là giả vờ biết đấy hả? Lúc ấy ta có mặt ngay ở hiện trường, biết cái gì gọi là một chiêu trăm trận thẳng liên tiếp không?

Một chiêu trăm trận thằng liên tiếp hả? Có nghĩa là gì thế? “Nói mau lên, khi ấy thế nào?”

“Một chiêu, chỉ một chiêu thôi, trên chặng đường thăng cấp từ huy chương thanh đồng đến huy chương bạch kim của Trần Trường An đều chiến đấu với ít nhất một trăm đối thủ cùng lúc, nhất kích tất sát, thong dong thăng cấp”.

“Tu vi của thằng nhóc ấy chỉ là Siêu Phàm Cảnh nhưng ta cảm giác chiến lực của hẳn chắc chẳn ở Thần Thông Cảnh đỉnh phong”.


“Bi3n thái, quá yêu nghiệt rồi! Siêu Phàm Cảnh có thể thi triển được chiến lực của Thần Thông Cảnh đỉnh phong ư?”

“Nhưng mà tiếc rằng, tiếp tục hoàn thành trăm trận thắng liên tiếp sẽ không còn là chuyện dễ nữa”.

“Cao thủ thật sự đều là những người có huy chương bạch. kim, phần lớn trong số họ đều có tu vi đạt tới Hóa Thần Cảnh, nghe nói còn có người đột phá tới Hóa Thần Cảnh đỉnh phong”.

“Ta thấy chắc hắn phải dừng lại ở đây thôi, nhưng tiềm lực của hắn thật lớn”.

Chuyện Trần Trường An thăng cấp thành người có huy chương bạch kim trong vòng một ngày đã nhấc lên sóng to gió dữ ở thành Bất Quy.

Dù sao đây là lần đầu tiên xảy ra trường hợp như thế này, tất cả mọi người đều nhận ra mục tiêu Trần Trường An hướng đến là huy chương tử kim.

Điều này khiến những người có huy chương bạch kim lòng đầy nỗi bức rức, chuyện bọn họ không làm được thì chắc chăn cũng sẽ không để người khác làm được.

Trên chặng đường trăm trận thắng liên tiếp ấy, bọn họ phải dốc hết sức ngăn cản Trần Trường An thẳng liên tiếp.

Chỉ cần trong vòng một tháng hắn không thể hoàng thành trăm trận thẳng liên tiếp thì huy chương tử kim chắc chăn sẽ vô duyên với hắn.

“Chao ôi, đây chẳng phải là người nổi tiếng của thành Bất Quy chúng ta bây giờ hay sao?”

“Trở lại rồi à?”

Trần Trường An vừa mới trở về Khoái Hoạt Lâu, bà chủ đã bày ra vẻ mặt quyến rũ trêu chọc hẳn.


Hiện giờ, tên của Trần Trường An đã truyền khắp thành Bất Quy, bà chủ vốn luôn chú ý Trần Trường An nên sao không biết mấy tin này chứ.

Thành thật mà nói, Trần Trường An sở hữu huy chương bạch kim nhanh như vậy không khiến bà chủ khó hiểu lắm.

Điều nàng ta nhìn không thấu ở Trần Trường An ấy là rốt cuộc lai lịch của hẳn là gì, tại sao khi kiểm tra tu vi chỉ có Siêu Phàm Cảnh tầng một?

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy Trần Trường An đang che dấu tu vi, nhưng khi kiểm tra không thể nào giả vờ được, lẽ nào mình đã đoán sai rồi ư?

Dù là thế, tiềm lực của Trần Trường An vẫn rất lớn, Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất nhưng chiến lực lại mạnh ngược đời.

“Ngươi khá quan tâm chuyện của ta đấy nhỉ”. “Có ý à?”, Trần Trường An mỉm cười hỏi. “Chao ôi, giờ ngươi mới nhận ra à?”

“Thế nào, hôm nay có rảnh không, có muốn ta phục vụ ngươi không?”

Phục vụ à?

Thôi khỏi, ả đàn bà này chẳng giống người tốt lành gì, cho dù không có ý xấu thì cũng có mục đích khác.


“Có chuyện này ta muốn hỏi một chút, vì sao hôm nay ta muốn tiếp tục khiêu chiến thì người phụ trách chiến trường huy chương lại không cho phép thế?”, Trân Trường An nhíu mày hỏi.

“Sao cho phép được chứ”.

“Chỉ mới qua thời gian ngắn mà ngươi đã quậy chiến trường huy chương tưng bừng, huống hồ, trận chiến huy chương bạch kim không phải lúc nào cũng sắp xếp được”.

“Điểm quan trọng nữa là bây giờ ngươi là một cái bánh thơm ngon, tất cả mọi người đều biết ngươi hướng tới huy chương tử kim, lúc này mà mở kèo đặt cược chẳng phải sẽ kiếm được một mối to hay sao”.

“Hơn nữa, người có huy chương bạch kim cũng không thường xuyên có mặt ở chiến trường huy chương, cần phải đi chào hỏi bọn họ trước”.

“Ta đoán răng, chắc ba ngày tới ngươi sẽ nhận được thông báo”.

Dự đoán của bà chủ giống với thông tin Trần Trường An nhận được từ chiến trường huy chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 165: C165: Hỏi thăm tin tức sao


“Ngươi thật hiểu biết những chuyện đó nhỉ, chắc quan hệ của ngươi với thành chủ thành Bất Quy không tầm thường đâu nhỉ?”, Trần Trường An cười hỏi.

“Muốn tìm hiểu chuyện của ta à?”

“Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta thì ta cam đoan cái gì cũng nói hết cho ngươi, được không?”

Bà chủ nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt đầy khiêu khích, bày ra tư thế quyến rũ bốc lửa thật khiến máu nóng trong người sôi trào.

Tiếc rằng, sự cám dỗ đầy mê hoặc ấy vô dụng với Trần Trường An.

Năm xưa, Mục Vân Dao vì để rèn luyện ý chí cho Trần Trường An mà dốc hết mọi thủ đoạn hiện có và Trần Trường An cũng nhận biết bao đau khổ trong quá trình ấy.

Ngày qua tháng lại, hăn đã rèn luyện được tâm trí tĩnh lặng như nước, tính tình bất động như núi.

Nếu so sánh với mấy chiêu Mục Vân Dao sử dụng thì bà chủ vẫn còn thiếu một chút, có lẽ với người khác mà nói đó là hấp dẫn chí mạng, không một ai có thể từ chối, nhưng đối với Trần Trường An thì chả thấm vào đâu.

“Chao ôi, tiếc quá cơ”.

“Đã lâu rồi sư phụ không rèn luyện ý chí của ta nữa, thật là nhớ quá đi”.

Trần Trường An thở dài thường thượt trong lòng, lại nói tiếp những ngày tháng ấy thật sự rất k1ch thích, tuy răng mỗi ngày không phải bị đánh thì cũng chỉ có bị đánh.


Nhưng quá trình ấy... rất tuyệt cà là vời!

Bà chủ thấy Trần Trường An thẫn thờ, không khỏi tái mặt, thăng ranh này chướng mắt mình vậy luôn à?

Sức quyến rũ của mình tệ hại vậy à? Ngươi còn có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác hả?

“Đúng là đồ không biết điều, nghĩ lão nương coi trọng ngươi nên muốn làm gì cũng được hả?”

Bà chủ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên tầng hai.

Trần Trường An thấy bà chủ rời đi thì nở một nụ cười bất đắc dĩ, phụ nữ quả đúng là một sinh vật kỳ lạ, tức giận cái gì?

Trong khi ấy, trên một ngõ nhỏ trong thành Bất Quy có một căn nhà gỗ rất đơn sơ.

Trong căn nhà gỗ là một người đàn ông mặc một bộ quần áo màu đen, người nọ nhìn hai người quỳ trước mặt mình, từ tốn nói: “Các ngươi điều tra được gì về tên Trần Trường An kia?”

“Bẩm báo thành chủ đại nhân, tên Trần Trường An này không rõ lai lịch, chúng ta còn đang điều tra, gần đây hẳn mới xuất hiện ở khu Hỗn Loạn”.

“Dù là thân phận hay thực lực của người này thì cũng đều không rõ, nhưng nghe nói hình như hắn đến đây để hỏi thăm tin tức gì đó, vậy nên mới cần có huy chương tử kim".


Không ai nghĩ răng thành chủ thành Bất Quy lại an cư ở một căn nhà gỗ nhỏ bé hẻo lánh như vậy.

“Hỏi thăm tin tức sao?”

“Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi, tiếp tục điều ra, hơn nữa phải chú ý nhất cử nhất động của Trần Trường An”.

“Vâng thưa thành chủ đại nhân”.

Đợi đến khi thuộc hạ rời khỏi, Tu La cởi bỏ bộ häc bào rồi đi ra khỏi căn nhà gỗ.

Ngay sau khi Tu La rời đi chưa bao lâu, Trần Trường An dẫn theo Đại Hoàng xuất hiện trước nhà gỗ.

“Đại Hoàng, chính là nơi này à?”, Trần Trường An hỏi.

“Ừ, chắc là chỗ này đấy, ta luôn cảm thấy nơi này có điều đó gì không thích hợp lắm”, Đại Hoàng gật đầu nói.

Trần Trường An bước tới nhẹ nhàng đẩy cửa căn nhà gỗ ra, bên trong rất ám mùi, hơn nữa trông vô cùng lộn xôn.

Trần Trường An không khỏi nhướng mày, sao lại ở chốn này chứ?

“Vừa rồi quả thật có người ở đây nhưng mà đã rời khỏi rồi”.

“Có vẻ như chúng ta đã tới chậm một bước”.

“Ngươi nói xem liệu người này có phải là thành chủ thành Bất Quy không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 166: C166: Ngươi thực sự xem ta là chó sao


Trần Trường An không phải là người chết cũng không chịu nhả ra, hẳn muốn lấy được huy chương tử kim, cùng lúc đó, đồng thời cũng không từ bỏ việc điều tra tin tức về thành chủ thành Bất Quy.

Vị thành chủ thành Bất Quy này ẩn giấu rất kỹ, Trần Trường An và Đại Hoàng đều không xác định được đối phương có ở thành Bất Quy hay không, cho dù có thì cũng là ai?

Trong toàn bộ thành Bất Quy, chưa từng có ai nhìn thấy mặt mũi thực sự của thành chủ thành Bất Quy, đối phương thật sự quá thần bí.

Đại Hoàng chỉ vô tình phát hiện ra ngôi nhà gỗ nhỏ này dường như có chút vấn đề, nhưng khi Trần Trường An và Đại Hoàng đuổi đến thì đã chậm một bước.

Trần Trường An liếc nhìn chiếc áo trường bào màu đen rơi trên mặt đất, mày không khỏi nhíu lại.

"Đại Hoàng, không bằng ngươi ngửi mùi trên chiếc trường bào này rồi đi tìm thử xem?", Trần Trường An cười hỏi.

"Ngươi thực sự xem ta là chó sao?"

"Nơi này hôi thúi quá, ta cũng không ngửi được gì, muốn ngửi thì ngươi ngửi đi", Đại Hoàng không vui nói.

"Thôi quên đi, cũng không nhìn ra gì ở nơi này, đi thôi". Trần Trường An bật cười, sau đó dẫn theo Đại Hoàng rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ.

Hôm nay, Trần Trường An đi dạo ở thành Bất Quy, thực sự giống như một ngôi sao sáng rực rỡ, mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía huy chương trên ngực hắn.


Huy chương bạch kim, đối với một người trẻ tuổi như vậy, trước ngực mang huy chương bạch kim, không cần nghĩ cũng biết, người này nhất định là Trần Trường An.

"Hản chính là Trần Trường An sao? Thực sự còn trẻ như vậy".

"Đúng vậy, hơn nữa tu vi khảo nghiệm của hắn là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất".

"Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất, dùng tư thái bất khả chiến bại thăng lên cấp huy chương bạch kim, quả thực kinh khủng".

"Ôi chao, hâm mộ, ta không cần huy chương tử kim gì đầu, nếu có thể để ta lấy được huy chương bạch kim này thì ta cũng không tiếc".

"Không sai, người có huy chương bạch kim này không cần phải trả bất kỳ khoản lệ phí nào, hơn nữa còn có thể được giảm nửa giá cho khi mua bất cứ vật phẩm nào trong thành Bất Quy".

Huy chương bạch kim không chỉ tượng trưng cho sức mạnh mà còn có những đặc quyền nhất định, cho nên ở trong thành Bất Quy, có rất nhiều người muốn sở hữu được huy chương.

Tất nhiên, cũng sẽ có những hạn chế nhất định, đó chính là cần phải nghe theo mệnh lệnh của thành chủ Tu La.

Tương tự như vậy, khi tu vi đạt tới Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí là đột phá đến Động Hư Cảnh, người có huy chương sẽ được ưu tiên trở thành thân tín của thành chủ Tu La, được thăng chức trở thành thủ lĩnh của thành Bất Quy.


"Hôm nay ngươi muốn dương oai diễu võ về chiến trường huy chương này sao?”

"Không sai, có chút bản lĩnh, chỉ tiếc, muốn trở thành người có huy chương tử kim cũng không phải dễ dàng như vậy".

"Ta e răng ngươi sẽ không thể vượt qua được cửa ai này".

Đột nhiên, một giọng nói không không hài lòng xuất hiện, Trần Trường An cũng không khỏi nhìn về phía người nói.

"Đây là... Diên Hùng? Hắn ta đã trở lại?"

"Trời ạ, Diên Hùng trở về lúc nào?"

"Thôi xong rồi, Diên Hùng cũng xuất hiện? Xem ra những ngày tháng tốt đẹp của Trần Trường An thực sự kết thúc rồi".

"Diên Hùng là ai? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?”

"Tiểu tử, có lẽ ngươi chỉ mới tới thành Bất Quy mấy năm gần đây phải không? Ngươi cũng chưa từng nghe nói qua Diên Hùng là ai?"

"Vậy người này là ai?"

"Người nằm giữ huy chương bạch kim, có sức chiến đấu mạnh nhất!"

"Vào mười năm trước, tu vi đã đạt đến Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, đã sớm có thể trở thủ lĩnh của thành Bất Quy".

"Chỉ là Diên Hùng vô cùng kiêu ngạo, nếu không vào được Động Hư Cảnh thì sẽ không làm thủ lĩnh thành đâu".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 167: C167: Thật sự tìm được nhanh như vậy sao


"Mười năm qua, Diên Hùng cũng không ở lại thành Bất Quy, mà đi ra ngoài tu luyện, tìm kiếm đột phá, chỉ sợ tu vi hiện tại của hắn ta...

Động Hư Cảnh? Người có huy chương bạch kim của Động Hư Cảnh?

Đây là trò đùa gì thế? Ai có thể đánh bại được người giữ huy chương bạch kim ở cảnh giới này?

"Không đúng, với thực lực hiện tại của hắn ta đã có thể thăng chức làm thủ lĩnh. Hẳn ta không nên tham gia trận chiến huy chương bạch kim mới đúng chứ?"

"Chỉ cần hẳn ta không tự mình nộp đơn thì hẳn ta vẫn sẽ luôn là người giữ huy chương bạch kim. Nếu hắn ta tham gia thì cũng không tính là phạm quy".

Sau khi nghe mấy lời bàn tán của những người xung quanh, Trần Trường An cũng biết rõ thân phận của kẻ kiêu ngạo này.

Một người giữ huy chương bạch kim mà tu vi đã đạt tới Động Hư Cảnh?

"Phải mất mười năm mới có thể đột phá từ Hóa Thần Cảnh tầng thứ chín đỉnh phong đến Động Hư Cảnh, ngươi cũng chẳng ra gì cả", Trần Trường An mỉm cười nói.

"Hahaha, giọng điệu thật kiêu ngạo”.


"Cho dù ta thực sự chẳng ra gì thì cũng không phải là người mà ngươi có thể ứng phó được".

"Hôm nay ta không chấp nhặt với ngươi, ta ở chiến trường huy chương chờ ngươi".

"Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của kẻ kiêu ngạo là gì?" Diên Hùng cũng không ra tay đối phó với Trần Trường An, dù sao theo nhận định của hắn ta thì Trần Trường An không

xứng đáng để hẳn ta ra tay.

Trong số những người đoạt huy chương bạch kim, có rất nhiều người có thể dạy dỗ cho Trần Trường An một bài học.

"Vậy ngươi phải làm quen với nó đi".

"Nếu ngươi không đi thì ta sẽ thẳng rất dễ dàng, rất nhàm chán", Trần Trường An cười lạnh nói.

"Hahahaha, tốt!"

"Ta sẽ ghi nhớ, hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng, ngay cả một trận chiến cũng không thể sóng nổi".

Sau khi nói xong, Diên Hùng trực tiếp rời đi, như thể hẳn †a xuất hiện ở đây chỉ là muốn nói mấy câu độc địa với Trần Trường An vậy.

"Người này có bị bệnh không, đến đây chỉ để khoe khoang thôi sao?"

"Hay để nói cho người khác biết Diên Hùng hẳn ta đã trở lại?"

"Có phải là bởi vì trong não chứa quá nhiều khí huyết sát nên mới trở thành sát bức không?"

Đại Hoàng ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, nhìn Diên Hùng này quả thực có vẻ không thông minh lắm.

Hơn nữa mười năm này, cũng không biết Diên Hùng đã trải qua những gì, khí huyết sát trên người rất nồng đậm, có thể phát điên bất cứ lúc nào.


Nhưng Trần Trường An cũng phát hiện ra rằng những người sống ở thành Bất Quy, khí huyết sát trên người sế ít đi rất nhiều, hơn nữa, bọn họ dường như có cách nào đó để đè nén khí huyết sát này.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện mà Trần Trường An cần phải quan tâm, thứ mà hiện tại hẳn phải làm chính là chờ đợi chiến trường huy chương thông báo.

"Hahaha, đồ ngốc, mau đến dập đầu với ta đi, dập đầu một cái thì ta sẽ cho ngươi ăn".

"Hahaha, đúng, đúng, dùng sức, dùng sức đi”.

Đột nhiên, Trần Trường An phát hiện trong một góc xó xỉnh, có mấy thiếu niên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang trêu đùa một kẻ ngốc.

Ánh mắt của kẻ ngốc này đục ngầu, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch, hẳn ta căn bản không hiểu ác ý của người khác, chỉ biết người khác nói gì thì mình làm nấy, dường. như điều này đã trở thành bản năng sinh tồn của hẳn ta.

Trần Trường An vốn dĩ cũng không để ý, chỉ nhìn thoáng qua, dù sao hắn cũng không có lòng tốt giải cứu thế giới.

Nhưng chỉ với một ánh nhìn lơ đãng như vậy cũng khiến Trần Trường An cảm thấy chấn động.

Thật là một gương mặt quen thuộc, tuy rằng đã có rất nhiều thay đổi, nhưng Trần Trường An tuyệt đối sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt này.

Lúc này, Đại Hoàng nhận ra Trần Trường An có gì đó không ổn, không khỏi nhìn thoáng vào trong góc.


"Đây... không phải là trùng hợp đấy chứ?”

“Thật sự tìm được nhanh như vậy sao?"

Trong mắt Đại Hoàng cũng tràn đầy khiếp sợ, bởi vì kẻ ngốc này thực sự trông giống hệt Ngô Danh Đao.

Chỉ là gương mặt có phần non nớt hơn một chút, không còn ánh mắt kiên định tự tin như xưa, trên người dường như cũng thiếu đi dũng khí để tiến về phía trước.

Thực sự là... chuyển thế sao?

Trần Trường An không biết, nhưng nếu đã gặp phải thì hẳn vẫn phải quan tâm hỏi han một câu.

Khoảnh khắc khi Trần Trường An xuất hiện, mấy tên thiếu niên cũng sửng sốt, đặc biệt là khi nhìn thấy huy chương bạch kim trên ngực Trần Trường An, trong nháy mắt trở nên khẩn trương.

"Ngài... Ngài đang tức giận gì sao?", một trong những thiếu niên hỏi.

"Các ngươi... biết hẳn à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 168: C168: Ta hỏi các ngươi


Trần Trường An nhìn thiếu niên đang cười ngây ngô với mình, trong mắt hẳn hiện lên vẻ rất phức tạp.

Bởi vì khuôn mặt của người này khiến hắn nhớ đến Ngô. Danh Đao, nhưng giữa hai người có quá nhiều điểm khác biệt.

"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có quen biết hắn ta không?”

Thấy mấy thiếu niên không trả lời, sắc mặt Trần Trường An tối sầm lại, dọa những người kia sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống.

"Chúng ta... chúng ta cũng không biết hắn ta, chúng ta chỉ biết hắn ta là một kẻ ngốc, mỗi ngày lúc không có chuyện gì làm thì đến đây trêu chọc hẳn ta một chút".

"Đại nhân, chúng ta không hề làm hại hẳn ta, hơn nữa mỗi ngày chúng ta đều có cho hắn ta ăn".

"Nhiều nhất... nhiều nhất chúng ta chỉ trêu chọc hẳn ta một chút mà thôi".


Không biết?

Chẳng lẽ hắn ta không phải dân địa phương ở thành Bất Quy sao? Nhưng nếu đúng như vậy, làm sao một kẻ ngốc lại có thể vào tiến vào thành Bất Quy?

Dựa theo quy định của thành Bất Quy, trẻ con ở thành Bất Quy không cần phải trả bất cứ khoản phí nào trước năm mười tám tuổi.

Cho nên, hắn ta nhất định phải sinh ra ở thành Bất Quy, nhưng lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy thì chäc hẳn không có gia đình, hoặc là... hắn ta đã bị người nhà bỏ rơi từ khi còn nhỏ.

Trần Trường An chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thiếu niên quen thuộc trước mặt, cười hỏi: "Ngươi có bẵng lòng đi theo ta không?"

Thiếu niên nhìn Trần Trường An, vẫn cười ngây ngô, hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng gì, như thể hẳn ta không nghe thấy những gì Trần Trường An nói vậy.

"Có quần áo mặc, có đồ ăn ngon, sau này sẽ không bị người khác ăn hiếp".


"Ngươi có bằng lòng không?", Trần Trường An cũng không nóng vội, mà dùng giọng điệu dịu dàng hỏi lại.

Lần này, thiếu niên cuối cùng cũng có phản ứng, cũng không biết là vì có quần áo mặc, có đồ ăn ngon, hay vì sẽ không bị người khác ăn hiếp nữa, thiếu niên lại mỉm cười gật đầu với Trần Trường An.

"Nếu bằng lòng thì hãy đi theo ta".

Trần Trường An đứng dậy, thiếu niên cũng đứng lên theo, Trần Trường An vừa quay người thì phát hiện mấy tên thiếu niên kia còn chưa đi, mà đang nơm nớp lo sợ đứng sang một bên.

"Chúng ta, chúng ta có thể đi được chưa?", một thiếu niên trong đó khẩn trương hỏi.

"Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng thật đáng tiếc...

Trần Trường An liếc nhìn những người này, sau đó vung tay lên, trực tiếp gi ết chết toàn bộ mọi người.

Không đáng tội chết, nhưng bọn họ làm nhục người không nên làm nhục!

"Đi ra ngoài một chuyến, còn nhặt được... một kẻ ăn xin?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 169: C169: Nói thử xem


Bà chủ thấy Trần Trường An dẫn theo một tên ngốc dơ bẩn về thì không khỏi cau mày.

Tuy nhiên, trong ánh mắt cũng không hề chán ghét, điều này khiến Trần Trường An đã nhìn với ánh mắt khác xưa.

"Có thể làm phiền ngươi một chuyện không?", Trần Trường An cười hỏi.

"Ồ? Ngài là người nổi tiếng mà cũng có chuyện làm phiền †a sao?"

"Nói thử xem", bà chủ cảm thấy có chút hiếu kỳ.

"Ngươi ở đây tương đối quen thuộc, có thể giúp ta điều tra thân thế của hắn ta một chút được không?”

Điều tra thân thế của hắn ta? Bà chủ nhìn thiếu niên bẩn thỉu kia, trong lòng có chút nghi ngờ, Trần Trường An làm như vậy là có mục đích gì?

Chẳng lẽ có mối liên hệ sâu xa nào đó với kẻ ngốc này sao?

"Được, ta sẽ giúp ngươi điều tra một chút, nhưng không đảm bảo có thể điều tra ra được".


"Đa tạ.

"Được, có cần ta nhờ người mua mấy bộ quần áo và chuẩn bị nước nóng cho hẳn ta không?”

"Được, lát nữa ta sẽ trả linh thạch cho ngươi".

"Không cần, cái này cũng không tốn bao nhiêu linh thạch".

Trần Trường An gật đầu với bà chủ, sau đó dẫn theo thiếu niên trông giống Ngô Danh Đao trở về viện tử của mình.

"Công tử, đây là ai?", Cố Tiên Nhi cũng có chút hiếu kỳ, Trần Trường An đi ra ngoài một chuyến, sao lại dẫn theo người trở về.

"Ta nghi ngờ hắn ta là người chuyển thế của Ngô Danh Đao.

Người chuyển thế?

Cố Tiên Nhi đương nhiên đã nghe nói chuyện ngày đó ở hồ Thiên Thủy, nhưng không ngờ nàng ta lại có thể tìm ra nhanh như vậy?


Đây không phải là quá trùng hợp sao?

"Bởi vì trông rất giống nhau sao?"

"Nhưng trên đời này chắc hẳn cũng sẽ có người giống người chứ nhỉ?", Cố Tiên Nhi có chút nghỉ ngờ hỏi.

Trần Trường An gật đầu đồng ý, Thái Huyền Giới lớn như vậy, nhất định cũng có người có dung mạo tương tự.

Nhưng thiếu niên này thực sự rất giống Ngô Danh Đao, mặc dù không biết thật hay giả, nhưng Trần Trường An cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.

"Đại Hoàng, ngươi có thể nhìn ra vấn đề của hẳn ta ở chỗ nào không?"

"Hoặc là có cách nào biết được giữa hắn ta và Ngô Danh Đao có quan hệ nào hay không?", Trần Trường An nhìn Đại Hoàng hỏi.

Nghe vậy, sắc mặt của Đại Hoàng cũng có chút ngưng trọng, sau khi suy nghĩ một lúc thì nói: "Khi đó Ngô Danh Đao. đang ở tu vi Bất Tử cảnh".

“Theo lý mà nói, sau khi một người có tu vi như vậy chuyển thế, nhất định có khả năng sẽ thức tỉnh ký ức kiếp trước".

"Cho dù chưa thức tỉnh thì cũng sẽ không thể nào biến thành một người trông ngu ngốc như này mới đúng".

"Nếu không thì khi hắn ta sinh ra đã xảy ra chuyện gì đó, còn có... trước khi chết, linh hồn của Ngô Danh Đao đã bị thương nặng".

"Cho nên, muốn biết hẳn ta có phải Ngô Danh Đao hay không thì trước hết phải chữa khỏi cho hắn ta".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 170: C170: Ta không thể chết


"Ta vừa mới kiểm tra, phát hiện linh hồn của tiểu tử này. quả thực đã bị tổn thương. Hơn nữa nhiều năm như vậy, hắn †a là một người không hề có tu vi, cũng bị khí huyết sát ảnh hưởng nặng nề".

"Ngươi không chỉ phải chữa trị linh hồn bị tổn thương của hẳn ta mà còn phải loại trừ khí huyết sát trong não hẳn ta".

"Ngươi có biện pháp gì không?” Trần Trường An khẽ cau mày, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong túi đồ của mình, nhìn xem có thứ gì có thể dùng để chữa trị linh hồn hay không.

Ngay khi Trần Trường An đang tìm kiếm, bà chủ đã cho người đưa quần áo mới và nước nóng đến, đồng thời sắp xếp hai người giúp thiếu niên kia tắm rửa.

"Hắn ta đang làm gì vậy?"

Bà chủ khi thấy mình đi đến nhưng Trần Trường An cũng không hề có phản ứng gì thì liếc nhìn Cố Tiên Nhi, tò mò hỏi.

"Công tử đang tìm đồ", Cố Tiên Nhi nói. Tìm đồ? Tìm đồ để chữa trị cho thiếu niên kia sao?

Bà chủ cũng không nói nhiều mà chỉ đi đến một bên, lặng lẽ đứng chờ Trần Trường An.

Sau một lúc lâu, ý thức của Trần Trường An mới rời khỏi nhẫn không gian.

"Thật kỳ quái, sao lại không có thứ gì thế này?”


Trần Trường An có chút buồn bực, bản thân có nhiều đồ như vậy, sao lại không có bảo bối nào có thể chữa trị linh hồn.

Đột nhiên, hắn cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mục Vân Dao đã từng nói, linh hồn của Trần Trường An rất cường đại, tinh thần lực đã đạt đến trình độ dị thường.

Cho nên, khi Trần Trường An không có chút tu vi nào, hẳn có thể sử dụng những đồ vật như nhãn không gian để khoác lên người khác, đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng Trần Trường An có thể làm được.

Cũng chính vì như vậy, Mục Vân Dao chưa bao giờ lo lắng linh hồn của hắn bị tổn thương, cũng không cho hắn bất kỳ bảo vật liên quan nào, bản thân Trần Trường An cũng không quan tâm đ ến những thứ này.

"Hả? Ngươi đến từ lúc nào vậy?"

Sau khi Trần Trường An khôi phục suy nghĩ thì phát hiện bà chủ đang ở đối diện nhìn thẳng vào mình

"Ngươi thực sự không sợ gặp nguy hiểm sao? Cuối cùng là ngươi có tấm lòng rộng lượng hay là không có chút kiêng ky nào?”

Bà chủ không hiểu sao Trần Trường An lại có thể tập trung đến mức hoàn toàn không để ý đến nhất cử nhất động ở thế giới bên ngoài.


Đây chính là một chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như có nguy hiểm, hắn cũng sẽ không thể lập tức ứng phó kịp.

"Ta không thể chết".

Trần Trường An nói một câu thực lòng rất nghiêm túc, nhưng bà chủ cũng không tin, chỉ cho rằng hắn đang nói đùa.

"Việc mà ngươi nhờ ta điều tra đã có tin tức rồi". "Hả? Nhanh như vậy?"

"Có phải ngươi quá coi thường ta hay không? Những tin tức mà ta muốn điều tra, chẳng lẽ phải cần mất vài ngày à?"

"Tiểu tử này sinh ra ở thành Bất Quy. Thật đáng thương, ngày mà cha mẹ hẳn ta bị giết cũng là ngày mà hắn ta chào. đời".

"Bởi vì thành Bất Quy có quy định bảo vệ trẻ con, cho nên hắn ta được giữ lại một mạng. Nhưng khi hắn ta lớn lên, người nhận nuôi phát hiện tiểu tử này là một kẻ ngốc nên đã đuổi hắn ta đi".

"Nhiều năm qua như vậy, hẳn ta vẫn luôn đi xin ăn trong thành Bất Quy, có thể sống đến bây giờ đúng là cũng không dễ dàng gì".

"Về phần nguyên nhân ngu ngốc của hẳn ta, có thể là đã bị thương nặng trong bụng mẹ, cộng thêm khí huyết sát ảnh hưởng nhiều năm như vậy".

"Ngươi muốn chữa khỏi chứng ngu ngốc của hắn ta sao?", bà chủ hỏi.

"Phải, nhưng trên tay ta không có những đồ vật ở phương diện này".

"Như vậy... thật ra ta có thể suy nghĩ cách giúp ngươi”.

"ồ? Ngươi có biện pháp gì sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 171: C171: Chẳng lẽ bà ta còn có mục đích khác


Bà chủ nhiệt tình như vậy, ngược lại khiến Trần Trường An có chút bất ngờ, người phụ nữ này tuyệt đối không phải là người như thế.

Chẳng lẽ bà ta còn có mục đích khác?

Trân Trường An không biết rõ lắm, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là chữa khỏi cho thiếu niên này, cho nên hắn cũng không để ý quá nhiều.

"Ở phía bắc của thành Bất Quy có một phòng đấu giá, có lế nơi đó sẽ có thứ ngươi muốn".

"Nhưng mà điều quan trọng nhất chính là khí huyết sát trong đầu hắn ta, thứ này cũng không dễ giải trừ".

"Muốn hoàn toàn giải trừ, ngươi cần tìm ra một vật". "Thanh Sát Thảo bên trong Rừng Sinh Tử. Thanh Sát Thảo?

Đây là lần đầu tiên Trần Trường An nghe nói đến. loại vật này, chẳng lẽ là một tồn tại đặc biệt trong khu Hỗn Loạn này sao?

Bà chủ có vẻ đã nhìn ra suy nghĩ của Trần Trường An, vì vậy tiếp tục nói: "Thanh Sát Thảo là một thứ đặc biệt của rừng Sinh Tử".

"Bên trong rừng Sinh Tử, khí huyết sát ngập trời, người bình thường tiến vào trong đó căn bản là không có cách nào sống sót mà đi ra ngoài”.


"Đa số người đều sẽ bởi vì khí huyết sát trùng thiên này mà trở nên điên cuồng, cộng thêm bên trong vô cùng nguy hiểm, cho nên có rất ít người sẽ đi đến nơi đó.

"Thanh Sát Thảo sinh trưởng trong hoàn cảnh này, lại không hề chịu một chút ảnh hưởng nào cả".

"Cho nên Thanh Sát Thảo có một loại công hiệu đặc biệt, chính là sau khi sử dụng nó có thể hoàn toàn hấp thu thanh trừ khí huyết sát tồn tại trong cơ thể”.

Đây đúng là một thứ tốt, nhưng vì sao cứ nhất định phải đi rừng Sinh Tử? Chẳng lẽ trong phòng đấu giá không có sao?

"Thanh Sát Thảo này không có trong phòng đấu giá à?", Trân Trường An hỏi.

"Xem ra ngươi vẫn có chút không hiểu rõ lắm về khí huyết sát, mặc dù thứ này có ảnh hưởng với ý thức của người ta, cũng có nguy hiểm nhất định với cơ thể".

"Nhưng không thể phủ nhận, khí huyết sát cũng có thể làm tăng lên một phần sức chiến đấu, chỉ cần sử dụng hợp lý thoả đáng là được".

"Nhưng Thanh Sát Thảo sẽ hoàn toàn thanh trừ khí huyết sát trong thân thể, hơn nữa trong rừng Sinh Tử trùng điệp nguy hiểm, không cần thiết phải mạo hiểm bằng tính mạng để đi lấy một thứ như thế".

"Cho dù để ở trong phòng đấu giá cũng sẽ không bán đạt được giá tốt".


"Cho nên, tại sao lại phải đi lấy một thứ như thế chứ?", bà chủ giải thích.

Nghe được bà chủ nói vậy, Trần Trường An liền gật đầu, nói như thế thì đúng là không có lời.

"Rừng Sinh Tử cách thành Bất Quy bao xa?", Trần Trường An hỏi.

"Ừm... Nếu dùng tốc độ nhanh một chút, một ngày đã có thể tới nơi rồi, chỉ là sau khi vào trong đó, bao lâu mới có thể ra ngoài, điều này chỉ sợ cũng có chút khó mà nói".

"Ngươi thật sự muốn vì tên nhóc này mà vào rừng Sinh Tử mạo hiểm sao?"

"Chỗ kia, Động Hư Cảnh bình thường cũng không muốn đến đâu".

"Ngươi mới là Siêu Phàm Cảnh tầng nhất, thật sự không sợ chết ư?"

Bà chủ có chút nghĩ không ra, cho dù Trần Trường An thật sự ẩn giấu thực lực, nhưng vì sao lại muốn vì một người không hề liên quan gì đến mình mà mạo hiểm chứ?

Trần Trường An nhìn thoáng qua thiếu niên lúc này đã rửa mặt xong đi ra, trong lòng càng thêm kiên định.

Giống, thật sự quá giống.

"Đây là ta thiếu hắn ta", Trần Trường An cười nhạt nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 172: C172: Thiếu hắn


Thiếu hắn?

Câu nói này càng để bà chủ có chút nghĩ không thông, một nhân vật như Trần Trường An, làm sao lại thiếu nợ một người ngốc nghếch như vậy?

"Bà chủ, giúp ta chuẩn bị cho hắn ta vài thứ”.

"Đại Hoàng, Tiên Nhi, hai người các ngươi ở lại nơi này đi, giúp ta trông chừng hắn ta một chút".

"Ta sẽ đến phòng đấu giá trước một chuyến, sau đó lại đi đến rừng Sinh Tử".

"Ta sẽ tranh thủ trở về trong vòng ba ngày!", Trần Trường An thản nhiên nói.

Hắn cũng không quên ba ngày sau còn có một trận giao đấu quan trọng đang đợi mình.

"Ngoan ngoãn ở lại nơi này, ta sẽ trở về rất nhanh thôi". Trần Trường An võ võ bả vai của thiếu niên, dường như thiếu niên cũng cảm nhận được ý tốt của Trần Trường An, mặc dù nở nụ cười rất ngu ngốc, nhưng đã có thêm mấy phần chân thành.

"Đi!"


Trần Trường An không có chút do dự nào, trực tiếp rời khỏi Khoái Hoạt Lâu.

Bà chủ nhìn phương hướng Trần Trường An biến mất, bên trong ánh mắt có thêm một cảm xúc kì lạ.

Rốt cuộc đây là người như thế nào?

"Ngươi không ngăn cản công tử của các ngươi à?"

"Không sợ hắn gặp nguy hiểm sao?", bà chủ nhìn Cố Tiên Nhị, hỏi.

"Công tử đã quyết định, một thị nữ như ta chỉ có thể tuân theo, huống hồ, ta tin tưởng công tử", Cố Tiên Nhi vẫn luôn sùng bái và tín nhiệm mù quáng Trần Trường An.

"Cho dù rừng Sinh Tử đáng sợ đến thế nào, cũng ngăn không được Trần Trường An lúc này".

"Chuyện mà hắn muốn làm, ai cũng không ngăn cản được", Đại Hoàng hiểu Trần Trường An rất rõ, hắn không chỉ muốn làm chuyện này, hơn nữa còn nhất định phải tự mình ra tay.

"Không ngăn được liền không ngăn ư? Vậy..."


Vừa mới nói được một nửa, bà chủ đột nhiên ngây ngẩn cả người, cái này... Chó nói chuyện?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

Từ đầu đến cuối, mặc dù bà chủ vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không để ý quá nhiều, dù sao chỉ là một con

chó mà thôi, có gì mà phải chú ý chứ.

Nhưng bây giờ, thế mà con chó này lại mở miệng nói chuyện được ư?

"Ngươi... vậy mà ngươi lại biết nói chuyện?"

"Ngươi không phải chó thường sao?", bà chủ hơi có vẻ kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên, ta..."

"Đại Hoàng tiền bối là cẩu vương!"

Đại Hoàng còn chưa nói xong, Cố Tiên Nhi ở một bên đã kiêu ngạo giới thiệu thân phận của Đại Hoàng, nhưng không chú ý tới lúc này ánh mắt của Đại Hoàng đang vô cùng buồn bực!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 173: C173: Tìm ta có việc gì


"Cẩu vương sao? Đúng là ta chưa nghe nói đến bao giờ”.

"Nhưng mà thế giới Đại Thiên không thiếu cái lạ, cũng không biết vị cẩu vương này là yêu thú cấp mấy?", bà chủ tò mò hỏi.

Yêu thú cấp mấy? Đại Hoàng khinh bỉ nhìn thoáng qua bà chủ, sau đó đi sang một bền, buồn bực nằm rạp trên mặt đất không nói gì

nữa.

Mẹ nó ngươi mới là cẩu vương, cả nhà ngươi đều là cẩu vương!

Thấy Đại Hoàng không để ý đến mình, bà chủ cũng bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó quay người rời đi.

Một bên khác, sau khi Trần Trường An rời khỏi Khoái Hoạt lâu đã đi thẳng tới phòng đấu giá ở thành bắc.

Dù sao cũng là người sở hữu huy chương bạch kim, Trần Trường An vừa vào cửa đã có người vội vàng đi tới chiêu đãi.

"Ngài... Ngài chính là Trân Trường An?"

"Ừm, là ta, ai là quản lý chỗ này của các ngươi? Ta tìm người đó có việc".


Bây giờ Trần Trường An cũng không thèm để ý đến việc vì sao người khác lại nhận ra mình nữa, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Cái này..."

"Được rồi, mời ngài đi theo ta".

Bây giờ Trân Trường An là người chạm tay có thể bỏng thành Bất Quy, hơn nữa còn là người sở hữu huy chương bạch kim, gã sai vặt phòng đấu giá tự mình dẫn Trần Trường An tới trước cửa một căn phòng.

"Mã lão, Trần Trường An muốn gặp ngươi, hình như là có việc”.

Nghe được gã sai vặt nói vậy, người quản lý tên là Mã lão cũng sững sờ, Trần Trường An?

"Dẫn vào đi".

"Vâng".

Sau khi gã sai vặt ra ngoài, Trần Trường An liền đi vào, Mã lão nhìn thấy Trần Trường An, cũng không khỏi quan sát kỹ hơn.


Đây chính là nhân vật làm mưa làm gió gây huyên náo ồn ào bấy giờ sao?

Siêu Phàm Cảnh tầng một, trên người lại mang theo huy chương bạch kim, không thể không nói điều này quá mức làm người khác chú ý.

"Ngươi chính là Trần Trường An?"

"Tìm ta có việc gì?", Mã lão hỏi.

"Ta muốn hỏi một chút, trong phòng đấu giá của các ngươi có bảo vật chữa trị linh hôn không?", Trần Trường An hỏi.

Bảo vật chữa trị linh hồn?

"Ngươi không hiểu rõ quy tắc phòng đấu giá sao? Tất cả vật phẩm không cho phép tự mình giao dịch, đều phải thông qua hình thức bán đấu giá để lấy được".

"Mặc dù ngươi là người sở hữu huy chương bạch kim, có được đặc quyền, nhưng cũng không có quyền lợi tự mình giao dịch".

Mã lão rất không khách khí, thậm chí có thể nói là vô cùng cương quyết, dường như cũng không có ấn tượng tốt gì với

Trần Trường An, nhưng cũng không đến mức là căm thù.

Trần Trường An lại không để ý, thản nhiên nói: "Ta hỏi là có hay không".

"Ngươi không nghe hiểu tiếng người sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 174: C174: Được lắm được lắm


Trần Trường An là một người rất công băng, đó chính là người khác đối xử với mình thế nào thì mình sẽ làm đối xử với người đó như thế.

Nếu Mã lão này đã không biết nói chuyện, đương nhiên Trân Trường An cũng sẽ không nhãn nhịn, đây cũng không phải là phong cách của hắn.

Một câu nói kia của Trần Trường An khiến Mã lão lập tức biến sắc, quả nhiên là một tên nhóc cuồng vọng, thật sự cho rằng mình có chút tiềm lực là đã có thể vô pháp vô thiên hay sao?

"Được lắm được lắm.

"Lời đồn quả nhiên không sai, Trần Trường An, ngươi quả nhiên đủ cuồng vọng!"

"Nhưng ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Ngươi còn dám ở chỗ này giương oai ư?", Mã lão lạnh giọng nói.

"Ta chỉ biết là nơi này là phòng đấu giá, là chỗ để làm ăn". "Ngươi đối xử với khách khứa như thế ư?"

"Đây chính là đạo đãi khách nơi này của các ngươi sao?", Trần Trường An cười lạnh hỏi.

Một câu của Trần Trường An khiến Mã lão nhướng mày, vừa rồi đúng là ông ta muốn dạy dỗ Trần Trường An, ông ta cũng không phủ nhận điều này.


Nhưng ông ta chỉ là không quen nhìn người trẻ tuổi này thôi, không nghĩ tới thế mà đối phương lại không sợ hãi chút nào.

Trong phút chốc, Mã lão cũng có chút không biết phải làm gì, ông ta ngẫm nghĩ một lát, sau đó thản nhiên nói: "Thứ ngươi muốn, chỗ chúng ta có.

"Nhưng mà... Lúc này chỉ sợ đã bắt đầu đấu giá, gần đây cũng chỉ có một vật như vậy thôi".

"Có thể mua được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi".

"Không có việc gì thì đi ra ngoài đi”. Đã bắt đầu đấu giá rồi sao?

Trần Trường An không hề do dự mà trực tiếp quay người rời đi, đi thẳng đến sàn bán đấu giá.

"Hừ, ngông cuồng cái gì chứ, rồi sẽ có một ngày ngươi phải khóc thôi".

"Nếu không phải bởi vì chuyện ba ngày sau huyên náo như thế lớn, hôm nay kiểu gì ta cũng phải dạy dỗ ngươi một bài học".

Chuyện Trần Trường An muốn đột phá lên huy chương tử kim vào ba ngày sau đúng là vô cùng huyên náo, lúc này, ai cũng sẽ không ra tay với Trần Trường An.

Dù sao mọi người đều muốn xem Trần Trường An có thể thành công hay không, hoặc là thất bại có bao nhiêu thảm hại, nếu ra tay trước, chẳng phải là sẽ không còn trò hay để xem ư?

Lúc này trên sàn đấu giá đang đấu giá thứ mà Trần Trường An cần, Bổ Linh Thảo.

"Năm vạn linh thạch trung phẩm, bây giờ có người đã ra giá năm vạn linh thạch trung phẩm, còn có ai tiếp tục ra giá hay không?”

"Chư vị, mặc dù Bổ Linh Thảo này cũng không phải chí bảo gì cả, nhưng lại có hiệu quả vô cùng rõ rệt với việc chữa trị linh hồn".

"Phải biết nếu như linh hồn của người tu luyện chúng ta bị hao tổn, chỉ sợ cuối cùng cả đời đều không thể tiến thêm nửa bước nữa.


"Thứ này tuyệt đối không phải vật vô dụng, bây giờ phòng đấu giá chỉ có một gốc Bổ Linh Thảo này thôi, cơ hội hiếm có khó tìm, bỏ qua sẽ không biết phải chờ bao lâu đâu".

"Sáu vạn, ta ra sáu vạn linh thạch trung phẩm.

"Bảy vạn, ta ra bảy vạn".

"Hừ, ta ra mười vạn linh thạch trung phẩm.

Không thể không nói, người đấu giá trong phòng đấu giá này cũng hiểu được cách kích động cảm xúc như thế nào, mặc dù Bổ Linh Thảo này rất có hiệu quả, nhưng giá cả của nó nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua mười lắm vạn linh thạch trung phẩm.

Nhưng bởi vì mấy câu ngắn ngủi mà bây giờ giá cả của nó đang không ngừng leo lên, lúc này đã đạt đến giá hai mươi vạn linh thạch trung phẩm.

"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm, còn có ai muốn ra giá nữa không?”

"Thật sự không có người nào ra giá nữa sao?"

Ánh mắt của người đấu giá lướt qua mỗi người ở đây, chính là vì để xem phản ứng của mọi người.

Thấy mọi người có vẻ không có ý định tiếp tục ra giá, thế là người đấu giá cũng không tiếp tục nói nhảm nữa.

"Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm một lần". "Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm lần hai". "Hai mươi vạn linh thạch trung phẩm..."


"Một vạn!"

Hả?

Một vạn?

Phương thức ra giá làm cho tất cả mọi người đều sững sờ, mẹ nó là ai cố ý đến gây chuyện vậy?

Gây sự trong phòng đấu giá này? Đây chính là phòng đấu giá dưới trướng thành chủ thành Bất Quy, gây sự ở chỗ này là

không muốn sống sao?

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh truyền tới, vừa nhìn một cái đã không khỏi sững sờ.

Người sở hữu huy chương bạch kim còn trẻ như vậy ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 175: C175: Rừng sinh tử


"Người này là ai? Đúng là ăn to nói lớn thật đấy".

"Đậu má, Trần Trường An?"

"Hả? Hắn chính là Trần Trường An?"

"Tên nhóc này càng ngày càng ngông cuồng, ở nơi như vậy mà cũng dám quấy rối sao?"

"Không biết sống chết thôi, ta rất muốn xem xem, cuối cùng hắn sẽ có kết cục như thế nào".

Lúc này người đấu giá cũng nhìn sang phía Trần Trường An, dù sao đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy nhân vật đang làm mưa làm gió này.

"Vị khách quan này, vừa rồi giá cả của Bổ Linh Thảo này của chúng ta đã lên đến hai mươi vạn trung phẩm linh thạch rồi".

"Một vạn này của ngươi chỉ sợ là không đủ”.

"Nếu quả như thật sự muốn mua, có thể ra giá một lần nữa", người đấu giá vừa cười vừa nói.

"Chỉ một vạn thôi".


"Nhưng mà thứ ta nói chính là một vạn linh thạch thượng

Nửa câu nói sau của hăn vừa xuất hiện, tất cả mọi người điều hít một hơi lạnh.

Một vạn linh thạch thượng phẩm? Tên nhóc này điên rồi phải không?

Cũng quá phá của đi? Đây chính là một vạn linh thạch thượng phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm chính là một trăm vạn.

Một trăm vạn chỉ để mua một thứ như vậy sao? "Ngài... Ngài xác định là một vạn linh thạch thượng phẩm ư?", người đấu giá cũng có chút không ngờ được, vậy mà Trần Trường An lại giàu có như thế.

"Ta xác định", Trần Trường An thản nhiên nói.

"Được!"

"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần một".

"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần hai".

"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần ba".

"Thành giao!"

"Gốc Bổ Linh Thảo này đã thuộc về vị khách quan kia".

"Xin mời ngài thanh toán linh thạch”.

"Được".

"Đúng rồi, bởi vì ngài là người sở hữu huy chương bạch kim, có thể được giảm giá hai phần, cho nên chỉ cần thanh toán tám ngàn linh thạch thượng phẩm là đủ".

Lúc này, người bán đấu giá cũng có chút đau lòng, hai ngàn linh thạch thượng phẩm, đó chính là hai mươi vạn linh thạch trung phẩm, phí tổn giảm giá này còn đạt đến giá bán trước khi Trần Trường An xuất hiện rồi.

Trần Trường An giao tám ngàn linh thạch thượng phẩm, sau đó liền cầm Bổ Linh Thảo trực tiếp rời khỏi phòng đấu giá.

Thẳng đến khi Trần Trường An rời đi, lúc này đám người mới lấy lại tinh thần.


"Móa nó, hắn lại có nhiều linh thạch như vậy ư?"

"Rốt cuộc tên nhóc này có biết cái gì gọi là khiêm tốn hay không? Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, hắn không sợ chết sao?"

"Hừ, gần đây hắn đang vô cùng nổi tiếng, sợ rằng cũng có chút lâng lâng, chờ đến khi hắn đột phá huy chương tử kim thất bại, sẽ có rất nhiều người đối phó hắn".

"Cứ để hắn được đắc ý trước đi, về sau hắn sẽ biết kết cục của mình sẽ thảm hại như thế nào".

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới sau khi Trân Trường An rời khỏi phòng đấu giá liền bay thẳng ra ngoài thành.

"Hả? Đây không phải Trần Trường An sao? Hắn muốn làm gì vậy?”

"Hình như đây là phương hướng ra khỏi thành!"

"Cái gì? Trần Trường An muốn ra khỏi thành? Không phải là hắn đang sợ hãi đấy chứ?"

"Không rõ lắm, có lẽ là có chuyện gì muốn làm đi". Đối với việc Trần Trường An muốn ra khỏi thành này, không ít người đều nghi hoặc không hiểu, nhưng ai cũng không

biết rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì.

Thân là người sở hữu huy chương bạch kim, Trần Trường An có được quyền lợi tự do ra vào thành Bất Quy.

Nhưng khi hắn đi đến cửa thành, vẫn gặp phải mấy tên lính canh lúc trước.


"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi... bây giờ ngươi đã là huy chương bạch kim rồi sao?"

Lính canh cầm đầu nhìn thấy Trần Trường An cũng vô cùng chấn động, dù sao tính toán đâu ra đấy người này đi vào thành Bất Quy vẫn chưa tới ba ngày.

Hản là...

"Ngươi không phải là Trân Trường An trong truyền thuyết gần đây đấy chứ?”", lính canh cầm đầu khiếp sợ hỏi.

"Ừm, là ta".

"Ta... Trời ơi, không phải ngươi sẽ lập tức tham gia thi đấu đột phá huy chương tử kim sao? Bây giờ còn ra khỏi thành?", lính canh cầm đầu kinh ngạc hỏi.

"Có chút việc muốn đi ra ngoài".

"Có chuyện? Có thể hỏi một chút, ngài muốn đi đâu không?”

"Rừng Sinh Tử!"

"Cái gì? Ngài muốn đi rừng Sinh Tử?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 176: C176: Nếu nhìn từ đằng xa


Rừng Sinh Tử là một nơi vô cùng kinh khủng, cũng là một nơi cấm ky.

Bởi vì trong rừng Sinh Tử mọc đầy Tinh Hồng Thụ, cho nên mới biến thành cảnh tượng như bây giờ.

Không ai biết Tinh Hồng Thụ sinh ra như thế nào, nhưng tất cả mọi người điều biết rất rõ ràng, Tinh Hồng Thụ này có một loại đặc tính, chính là hấp thu tụ tập khí huyết sát.

Trong rừng Sinh Tử rộng lớn, khắp nơi đều là Tinh Hồng Thụ, nhiều năm qua chúng luôn hấp thu khí huyết sát, đã hoàn toàn bao phủ cả nơi này.

Nếu nhìn từ đằng xa, đám Tinh Hồng Thụ đỏ tươi kia đã ngưng tụ khí huyết sát thành sương mù, khiến rừng Sinh Tử thoạt nhìn giống như một biển máu.

Mặc dù còn chưa tới rừng Sinh Tử, nhưng Trần Trường An đã cảm nhận được chỗ không tầm thường của nơi này.

Trong phạm vi mấy chục cây số bên ngoài rừng Sinh Tử không có một ngọn cỏ, ngay cả màu đất cũng là đỏ tươi.

Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, giống như nơi này chính là cấm khu của sinh mệnh vậy.


"Khó trách sẽ không có người đến nơi như thế này".

"Nếu không phải có việc, ai lại nhàn rỗi không chuyện gì tới đây chịu chết chứ”.

Trần Trường An cũng không khỏi cảm khái một câu, người bình thường tới đây, đừng nói là có thể sống sót mà đi ra ngoài, còn sống đi vào cũng là điều rất khó khăn.

Khí huyết sát đã gần ngưng tụ thành thực chất này có ảnh hưởng cực kỳ lớn với con người, chỉ có loại người có thể chất đặc biệt như Trần Trường An mới có thể không bị ảnh hưởng.

Trần Trường An đi thẳng một mạch đến rừng Sinh Tử, lúc tới gần đã không tìm thấy tung tích của người sống nữa.

Trân Trường An cũng không lo lắng quá nhiều, mà tăng thêm tốc độ vọt thẳng vào bên trong rừng Sinh Tử.

Vào giây phút hắn tiến vào rừng Sinh Tử, cũng không khỏi nhướng mày.

Cảm giác áp bách cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa tầm mắt cũng chịu ảnh hưởng cực lớn, giống như cả người đều đang ở trong một thế giới đỏ tươi vậy.

Yên tĩnh!

Vô cùng yên tĩnh!

Bên trong rừng Sinh Tử này không có bất cứ âm thanh nào cả, mặt đất nhìn như đầm lầy đỏ như máu, điều này khiến Trần Trường An vẫn luôn duy trì trạng thái phi hành trên không trung chứ không rơi xuống mặt đất.

"Dựa theo lời bà chủ nói, toàn thân Thanh Sát Thảo màu trắng, ở trong rừng Sinh Tử này cũng được coi là dị loại”.

"Không khó tìm lắm.


Trần Trường An nhìn ra xung quanh một chút, nhưng đập vào mắt đều là một màu đỏ như máu, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ màu sắc gì khác nữa.

"Phá!"

Trần Trường An vung tay lên một cái, vài kiếm khí bay ra bốn phía, nhưng mà mặc dù những kiếm khí này đã xông phá sương mù do khí huyết sát hình thành, rất nhanh cũng đã biến mất trong sương mù dày đặc.

"Nhìn xem, cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của ta".

Trần Trường An rơi vào đường cùng, chỉ có thể xâm nhập từng chút một, hi vọng có thể mau chóng tìm ra Thanh Sát Thảo.

Hả?

Đột nhiên, ngay lúc Trần Trường An tiến lên, mấy cái bóng màu đỏ xuất hiện, bao vây bốn phía xung quanh Trần Trường An.

"Vậy mà lại hoàn toàn dung hợp với khí tức ở nơi này?"

Trần Trường An phát hiện ra sau khi mấy cái bóng này xuất hiện lại biến mất không thấy, hơn nữa màu sắc của bọn chúng dung hợp hoàn mỹ với nơi này, ngay cả khí tức cũng như thế.


Cho dù là Trần Trường An, trong phút chốc cũng không phân biệt được rõ rốt cuộc bọn chúng đang ở nơi nào.

"Chẳng lẽ là quái vật đặc biệt bên trong rừng Sinh Tử này sao?"

Mặc dù Trần Trường An có được thân xác bất tử, nhưng cũng không hề chủ quan, hắn chậm rãi tiến lên, lúc nào cũng sẵn sàng quan sát mọi động tĩnh ở xung quanh.

Vèo vèo vèo!

Chỉ trong chốc lát, đột nhiên lại có thêm mấy cái bóng nữa xuất hiện, lần này, bóng người càng nhiều hơn, hơn nữa đối phương còn trực tiếp tấn công về phía Trần Trường An.

Hắn dùng tay thay kiếm, từng kiếm khí bay ra từ bên trong ngón tay của hắn.

Ầm! Âm! ÂmI
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 177: C177: Có nhiều người vào đây


Mấy tiếng liên tiếp vang lên, cái bóng vừa phóng tới chỗ Trần Trường An đều bị tiêu diệt ngay lập tức, có thể nhìn ra được thực lực của những quái vật này cũng không mạnh lắm.

Trần Trường An tập trung nhìn vào một quái vật trong đó, là hình người!

Chỉ là thân thể của đối phương đã hoàn toàn biến thành một màu đỏ như máu, ngoại trừ hình dạng giống người ra thì không có bất cứ đặc điểm nào khác có thể liên hệ với con người.

Trần Trường An suy đoán, chỉ sợ đây chính là huyết thi! Những người khi còn sống tiến vào rừng Sinh Tử, sau khi chết đã chậm rãi bị hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng, cuối cùng biến thành bộ dáng này.

Chắc hẳn nơi đây vẫn chỉ là bên ngoài rừng Sinh Tử, cho nên thực lực của những huyết thi này cũng không mạnh lắm.

Khi Trần Trường An không ngừng xâm nhập vào bên trong, thực lực của huyết thi đúng là cũng đang không ngừng tăng lên, bây giờ, toàn bộ huyết thi mà Trần Trường An phải đối mặt đều có thực lực Hóa Thần Cảnh.

"Thật sự là kỳ quái, tại sao có thể có nhiều huyết thi như vậy chứ?”

"Có nhiều người vào đây chịu chết như vậy sao?"

Trần Trường An phát hiện ra càng về sau, thế mà số lượng huyết thi lại càng nhiều, từ ban đầu một lần sẽ đụng phải dăm ba con, bây giờ đã biến thành hơn mười con xuất hiện cùng lúc.


Sau khi đánh giá đơn giản một chút, suốt quãng đường đi vào bên trong, số lượng huyết thi mà Trần Trường An đã gi ết chết chỉ sợ cũng phải đến mấy trăm con.

Nhưng ngoại trừ những huyết thi này ra thì tạm thời hắn cũng không phát hiện ra trong rừng Sinh Tử còn có nguy hiểm nào khác.

Chỉ là Thanh Sát Thảo thật sự tồn tại sao? Vì sao hắn vẫn luôn không nhìn thấy?

Ngay lúc Trần Trường An đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện phía trước có chút không thích hợp, bên trong rừng Sinh Tử chỉ có một màu đỏ tươi này lại xuất hiện màu sắc khác, thật sự là quá mức chói mắt.

Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là... đã đi ra khỏi rừng Sinh Tử rồi ư?

Trần Trường An nhíu mày, bóng người lóe lên, trực tiếp vọt về phía trước.

Sau khi đi qua một biển cây màu đỏ như máu, Trần Trường An phát hiện ra đây là một khu vực cực kỳ không bình thường, không có khí huyết sát, không có Tinh Hồng Thụ, trên mặt đất cũng không có đầm lầy màu đỏ như bị máu tươi xâm chiếm.

Nơi này giống như một vùng đất sạch sẽ duy nhất trong rừng Sinh Tử, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

"Trân Trường An? Sao ngươi cũng đến đây vậy?"

Một giọng nói đột nhiên truyền đến khiến Trần Trường An không khỏi sững sờ, tập trung nhìn vào, lại là sư phụ Mục Vân Dao?

"Sư phụ?"

"Sao người lại ở đây?", Trần Trường An hơi kinh ngạc mà hỏi.

Mục Vân Dao ở chỗ này, đây là điều mà Trần Trường An làm sao cũng không thể ngờ được, mặc dù hắn vẫn luôn nghi ngờ không biết có phải Mục Vân Dao vẫn luôn đi theo mình hay không, cũng không có lý nào lại đến rừng Sinh Tử trước mình mới đúng.

"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ư?"

"Còn không phải bởi vì tên nhóc Trần gia các ngươi”.

"Mới Thần Thông Cảnh tầng chín mà đã dám chạy đến rừng Sinh Tử này rồi".


Tên nhóc Trần gia? Thần Thông Cảnh tầng chín?

Trần Trường An nhìn qua, Trần Vân Hiên đang nằm trên mặt đất cách đó không xa, trên người tràn ngập khí huyết sát, hình như bị thương rất nghiêm trọng.

Hả?

Vân Hiên đến Trung Thiên Vực từ lúc nào? Còn chạy tới khu Hỗn Loạn này nữa?

"Nếu như ta không nhớ nhầm, dựa theo thời gian này, Trần Vân Hiên bây giờ mới vừa tham gia hội võ Tứ Vực xong chứ?”

"Bằng vào thực lực và tốc độ của hắn, không có khả năng xuất hiện trong này nhanh như thế được".

"Hai người các ngươi rốt cuộc là ai?", Trần Trường An cảnh giác nhìn về phía Mục Vân Dao.

Nghe thấy lời này, Mục Vân Dao cũng biến sắc, cười lạnh nói: "Trần Trường An, có bản lĩnh nhỉ, bây giờ ngay cả sư phụ mà ngươi cũng bắt đầu nghỉ ngờ sao?"

"Có phải còn muốn ta giải thích với ngươi nữa không?"

Trần Trường An không quan tâm nhún vai, cười nhạt nói: "Nếu như có thể giải thích, đương nhiên là không thể tốt hơn".

"Nếu không, ta thật sự không thể tin ngươi được".


Mục Vân Dao nhìn chằm chằm Trần Trường An một chút, sau đó hít sâu một hơi, mắng: "Tên nghiệt đồ này".

"Thôi được rồi, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".

"Bởi vì Tiên Linh Quả của ngươi tu vi của mà tên nhóc này đã trực tiếp đột phá đến Thần Thông Cảnh tầng chín, căn bản không thèm để ý đến hội võ Tứ Vực gì cả".

"Hắn ta toàn tâm toàn ý muốn đến Trung Thiên Vực, kết quả bị người ta lừa gạt đến khu Hỗn Loạn này".

"Vốn dĩ ta đi theo ngươi đến gần thành Bất Quy, bởi vì phát hiện ra khí tức của tên nhóc này, cho nên mới đi theo".

"Cũng may là ta đã đến đây kịp, nếu không vị thiên tài này của Trần gia các ngươi sẽ biến thành huyết thi ở đây mất".

Nghe được Mục Vân Dao giải thích, Trần Trường An gật đầu cười, cũng đã hiểu ra được.

"Cho nên, sư phụ thật sự vẫn luôn đi theo ta?"

"Nói nhảm, ta chưa bao giờ rời đi cả".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 178: C178: Không cần tìm nữa


"Sư phụ, vậy chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Bên trong rừng Sinh Tử vẫn tồn tại một nơi yên bình như thế này sao?", Trần Trường An tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên không phải bên trong rừng Sinh Tử tồn tại, là ta mở ra một không gian tạm thời".

"Cũng chỉ có tên nhóc ngươi có thể chất đặc biệt mới có thể đến đây được, nếu đổi thành người khác, thấy được lại không vào được", Mục Vân Dao giải thích.

"À, hóa ra là như thế".

Trân Trường An gật đầu cười, sau đó đi tới bên cạnh Trần Vân Hiên đang hôn mê bất tỉnh.

"Tình hình của hắn ta sao rồi?", Trần Trường An hỏi.

"Có ta ở đây, không chết được, chỉ là cần khôi phục một lúc, khí huyết sát đã gây ra ảnh hưởng quá lớn với hắn ta".

"Thanh Sát Thảo ở chỗ này chắc hẳn sẽ có tác dụng, nhưng mà ta vẫn chưa tìm thấy nó”.

Quả thật, Thanh Sát Thảo có tác dụng vô cùng quan trọng, chỉ là...

Trần Trường An nhìn thoáng qua Trần Vân Hiên, cười nhạt nói: Không tìm thấy thì không cần tìm nữa.


Hả?

Không cần tìm nữa?

Mục Vân Dao nhướng mày, lấy sự hiểu biết của nàng với Trần Trường An, hắn không nên thấy chết mà không cứu Trần Vân Hiên mới đúng.

"Ngươi có biện pháp khác sao?", Mục Vân Dao hỏi.

"Đương nhiên là có".

"Bây giờ ta sẽ giúp hắn ta luôn".

Còn chưa dứt lời, Trân Trường An đã trực tiếp cong ngón tay búng một cái, một kiếm khí chui thẳng vào giữa trán Trần Vân Hiên.

"Ngươi làm cái gì vậy?"

"Trân Trường An ngươi điên rồi, đây là hậu nhân của Trần gia ngươi đấy".

Mục Vân Dao làm sao cũng không nghĩ tới vậy mà Trần Trường An lại trực tiếp ra tay giế t chết Trần Vân Hiên.


Loại biện pháp giải quyết này đúng là khiến người ta không nhìn thấu.

"Trần gia ta có nhiều con cháu như vậy, chết một người thì đáng là gì đâu?”

"Ta thấy hắn ta cũng rất đau đớn, cho nên mới giúp hắn ta một chút".

"Huống hồ... Hắn ta thật sự là hậu nhân của Trần gia ta sao?"

Trần Trường An nhìn về phía Mục Vân Dao, cong khóe miệng cười lạnh, khiến Mục Vân Dao chau mày.

"Trần Trường An, ngươi cho là ta đang lừa ngươi ư?" “Ngươi lại đang gây sự gì vậy?”

"Ngay cả sư phụ mà ngươi cũng không tin ư?", Mục Vân Dao tức giận nói.

"Đương nhiên ta sẽ tin tưởng sư phụ ta, chỉ tiếc... ngươi không phải".

Trân Trường An nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh như băng, điều này khiến Mục Vân Dao càng tức giận hơn, mình cũng đã giải thích rõ ràng rồi mà tên nhóc này vẫn còn dám đối xử với mình như thế?

Quả nhiên là muốn đại nghịch bất đạo ư?

"Trần Trường An, ngươi làm thật muốn khi sư diệt tổ hay sao?"

"Ngươi cũng đừng quên, rốt cuộc ta có thực lực gì".

"Ngươi đang muốn chết đấy", Mục Vân Dao lạnh giọng nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,456
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 179: C179: Rốt cuộc ngươi phát hiện ra như thế nào


Nghe nói như thế, Trần Trường An cười lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên ta biết sư phụ ta có thực lực gì, chỉ là ngươi sao, vậy phải thử nhìn một chút mới biết được".

Trân Trường An không còn nói nhảm nữa mà trực tiếp ra

tay, một kích toàn lực, một kiếm khí nhanh chóng lao về phía Mục Vân Dao.

Mục Vân Dao biến sắc, bóng người lóe lên, vậy mà trực tiếp tránh được.

"À, suýt nữa thì quên mất, nơi này là huyễn cảnh của ngươi, muốn giết ngươi ở chỗ này không dễ cho lắm, Trần Trường An thấy đòn tấn công của mình không trúng, thế là vừa cười vừa nói.

"Ngươi..."

"Rốt cuộc ngươi phát hiện ra như thế nào?"

Khi Trần Trường An nói ra hai chữ huyễn cảnh, Mục Vân Dao liền biết Trần Trường An đã nhìn ra vấn đề.

Nếu ngụy trang đã vô dụng, vậy thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nó cũng rất hiếu kì, vì sao Trần Trường An lại nhìn ra sơ hở nhanh như vậy.

Dù sao ở trong mắt nó, hình như không có chỗ nào có thể để lộ ra chân tướng cả.

"Thật ra cách ngươi giải thích nghe có vẻ cũng hợp lý, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng".


"Nhưng ngươi biết ngươi đã sai ở chỗ nào không?", Trần Trường An cười hỏi.

"Chỗ nào?"

"Sư phụ ta... chưa bao giờ biết giải thích, nàng sẽ chỉ tung cước về phía ta thôi!"

Cái gì?

Chưa bao giờ biết giải thích?

Lúc này đối phương mới biết được hóa ra từ giây phút mình mở miệng giải thích, Trần Trường An đã phát hiện sơ hở rồi.

Nó không nghĩ tới mình đã cố gắng đề phòng nhắc đến một vài chuyện dễ xảy ra vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện vấn đề.

"Cho dù bị ngươi phát hiện thì thế nào chứ?"

"Ngươi cho rằng mình còn có thể từ nơi này đi ra ngoài được sao?”

"Tiến vào trong ảo cảnh của ta, chỉ đến khi ngươi chết, ngươi mới có thể ra ngoài".


Đến khi chết? Trần Trường An cũng rất tò mò, rốt cuộc đến bao giờ mới là ngày mình chết? Nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối

không phải là bây giờ.

"Ngươi có thể đưa ta vào trong ảo cảnh của ngươi cũng coi như rất lợi hại rồi".

"Nhưng cũng chỉ đến thế thôi".

"Muốn giết ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách".

"Phá!"

"A!"

"Điều này... Điều này sao có thểit"

"Linh hồn của ngươi..."

Linh hồn của Trần Trường An vô cùng cường đại, khi hắn muốn rời khỏi ảo cảnh ở chỗ này, đối phương căn bản không thể ngăn cản được.

Ngược lại, linh hồn của đối phương còn phải chịu tổn thương cực lớn.

Vào giây phút huyễn cảnh bị phá hủy, Trần Trường An phát hiện trước mặt mình là một cái cây đỏ rực khổng lồ.

Nhìn qua thì có vẻ Tinh Hồng Thụ này là tôn tại kh ủng bố nhất trong rừng Sinh Tử.

"Có thể giết liền giết, giết không chết liền đưa vào trong ảo cảnh chậm rãi hao tổn đến chết ư?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom