Cập nhật mới

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Chuyện này không khó


Theo phân tích của gia chủ nhà họ Liễu, Liễu Mộng Nghiên và Liễu Thừa Phong cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhà họ Trần này đúng là mưu ma chước quỷ, suýt nữa thì bị lừa rồi."

"Làm trễ việc hôn nhân tốt đẹp của ta, xem ta dạy dỗ bọn chúng thế nào."

"Cha ơi, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua."

"Khế ước vẫn ở nhà họ Trần, con lo họ sẽ tới phá đám khi con đính hôn." Liễu Mộng Nghiên tức giận nói.

"Chuyện này không khó."

"Mộng Nghiên, con và Ngũ Hoàng tử tâm đầu ý hợp, mà cậu của Ngũ Hoàng tử chính là Tam trưởng lão của Thượng Thanh Tông, thực lực mạnh mẽ."

"Chỉ cần con nói chuyện này cho Ngũ Hoàng tử, nhờ cậu hắn ra tay, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không gây sóng gió được." Gia chủ nhà họ Liễu cười nói.

Quan hệ giữa hoàng tộc Đại Chu và Thượng Thanh Tông rất mật thiết, về tổng thể thì Thượng Thanh Tông mạnh hơn, nhưng Thái thượng Trưởng lão của Thượng Thanh Tông hiện

giờ là người của hoàng tộc Đại Chu.

Quan hệ ngàn dây muôn sợi, nếu hoàng tộc gặp nạn thì Thượng Thanh Tông không thể ngồi yên.

Mà cậu của Ngũ Hoàng tử lại là Trưởng lão Thượng Thanh Tông, thực lực khá mạnh.

"Cha ơi, chỉ cần nói với Ngũ Hoàng tử là được sao?" "Còn phía Hoàng thượng..."


"Mộng Nghiên, chuyện này nhiều người biết, nhưng ai cũng im lặng, con biết tại sao không?"

"Hoàng tộc cũng cần thể diện."

"Đó cũng là lý do vì sao lúc đó cha bảo hai người đi tới nhà họ Trần."

"Chuyện này, càng ít người biết càng tốt."

"Thì ra là như vậy, cha quả thật suy nghĩ sâu sắc. Vậy con đi tìm Ngũ Hoàng tử ngay bây giờ."

"Được, cố gắng giải quyết xong mối họa nhà họ Trần nhanh nhất có thể, kẻo đêm dài lắm mộng."

"Dạ"

Phía nhà họ Liễu đã hành động, phía nhà họ Trần cũng không ở lại thành Yên Quy nữa.

"Mọi người nhìn kìa, kỳ quái quá phải không?" "Mẹ nó, lần đầu ta thấy tình huống này."

"Cái này... ta chưa tỉnh ngủ đúng không? Ta đang mơ đúng không?”

"Mẹ nó, chó cũng cưỡi ngựa à?"

"Sống không bằng chó mà, ta còn không có tiền mua ngựa."

"Hai vị này là thiếu gia nhà ai thế?"


Ba ngày trước, Trần Trường An dẫn theo Trần Vân Hiên và Đại Hoàng rời khỏi thành Yên Quy, dọc đường đi bất cứ nơi nào có người thì đều thu hút rất nhiều sự chú ý.

Không liên quan điều gì khác, chỉ vì Đại Hoàng cứ nhất quyết phải cưỡi ngựa.

Chó cưỡi ngựa, chuyện chưa từng thấy, cũng chưa từng nghel

Lúc đầu Trần Vân Hiên còn hơi ngượng, dù sao hắn ta cũng chưa từng bị nhiều người chú ý và bàn tán đến thế.

Mặc dù sự chú ý tập trung vào Đại Hoàng, nhưng với tư cách là một thành viên cùng đoàn, tất nhiên Trần Vân Hiên cũng không tránh khỏi.

Tuy nhiên bây giờ Trần Vân Hiên cũng không còn để ý nữa, không còn cách nào, phải tập làm quen thôi!

"Vân Hiên, chỗ này vẫn còn thuộc phạm vi quận Bắc Nguyên sao?" Trần Trường An hỏi.

"Lão tổ, thật ra ta chưa từng rời khỏi thành Yên Quy bao giờ, nhưng tính theo quãng đường đi thì có lẽ vẫn còn ở quận

Bắc Nguyên." Trần Vân Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Ba ngày mà vẫn chưa rời khỏi quận Bắc Nguyên, tốc độ này quả thực hơi chậm.

"Đại Hoàng, tại ngươi cứ nhất định phải cưỡi ngựa đấy, nếu không thì sao lại đi chậm thế này."

Đại Hoàng liếc Trần Trường An một cái đầy khinh bỉ, truyền âm cho hắn: "Sao thế? Ta sống được đến tuổi này rồi, hưởng thụ chút thì có sao?"

"Cho phép ngươi cưỡi ta, không cho ta cưỡi ngựa à?”

"Ngươi vội cái gì? Đang vội đầu thai tái thế à?"

"Mạng của ngươi dài như vậy, vội làm gì?"

Nghe Đại Hoàng nói vậy, Trần Trường An bất đắc dĩ cười cười, tên này gần đây tính tình hơi nóng nhỉ, hay là tìm con chó cái cho nó để xả hơi?

Nó chắc chăn sẽ cảm kích mình nhỉ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Nhà họ nam


Ừm, chắc chắn sẽ cảm ơn mình.

Nghĩ vậy, Trần Trường An không khỏi cười khúc khích, khiến Trần Vân Hiên nhìn mà không hiểu ra làm sao, còn Đại Hoàng thì cảnh giác ngay.

Tên khốn này chắc lại đang nghĩ lung tung rồi!

"Chính là hắn!"

"Hắn là kẻ lừa đảo, phá hủy quầy của hắn đi!"

Đột nhiên, tiếng la hét phía xa vọng lại, thu hút sự chú ý của Trần Trường An.

Nhìn kỹ thì phát hiện có vài tên to con vây quanh một quầy xem bói, có vẻ rất tức giận.

"Khoan đã!"

"Không biết lão phu có chỗ nào nói sai?" Ông già xem bói vội ngăn cản, tức giận hỏi.

"Được, bảy ngày trước, ngươi nói ta sắp gặp tai họa, đại họa sẽ giáng xuống ngập đầu."

"Có phải không?" Một tên to con tức giận hỏi. "Đúng vậy, là ta nói."

"Ngươi bảo ta rời nơi này, trong 7 ngày không được quay lại, có phải không?"

"Đúng."


"Vậy ngươi có biết không, bảy ngày nay ta vẫn ở đây, đâu có tai họa nào xảy ra?"

"Còn dám nói mình không phải lừa đảo à?" Gã to con gầm lên đầy tức giận.

Nghe đoạn đối thoại của hai người, những người xung quanh cũng bắt đầu xì xào, bàn tán sôi nổi.

"Thật đúng là kẻ lừa đảo, nhưng người kia cũng thật là, sao lại tin mấy lời đó chứ?"

"Than ôi, trên đời luôn có người bị lừa mà. Lão già này đã bày quán ở đây hai ba tháng rồi nhỉ? Không biết đã lừa bao nhiêu người rồi."



"Lần này bị tìm tới cửa, nếu không thì chắc sẽ còn người bị lừa. "Phì, ta ghét nhất là lũ lừa đảo chết tiệt." "Đáng đời, cứ đánh cho chết luôn đi!"

Ông thầy bói không bị ảnh hưởng bởi sự giận dữ của người kia cũng như lời bàn tán xung quanh.

Nhìn gã đàn ông to lớn trước mặt, ông ta lắc đầu thở dài.

"Ôi, lần này ta không cứu được ngươi rồi."

"Sao họa nhập cung, vô phương cứu chữa." "Ngươi... hãy tự cầu phúc đi." "Hừ! Còn muốn lừa ta à?"

"Tai ương đẫm máu phải không? Vậy ngươi có biết, hôm nay chính là tai ương đẫm máu của ngươi không?"

"Ra tay!"

Gã đàn ông to lớn lạnh lùng ra lệnh cho mấy người bên cạnh ra tay với ông lão.

Bịch!

Bịch!

BịchI

Trong chớp mắt, một bóng người đột ngột xuất hiện, mấy người bên gã đàn ông to khỏe đều ngã xuống đất, bị đánh bay ra.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người xung quanh giật mình!

Lão lừa đảo này còn có đồng bọn à?

"Ta đã nói ngươi có tai ương đẫm máu mà ngươi cứ không nghe!" Ông lão cười xấu xa.

Gã đàn ông to khỏe không để ý đến ông lão, quay sang người thanh niên trước mặt hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại giúp

hắn?"


Người tới chính là Trân Vân Hiên, lý do tất nhiên là theo lệnh của Trần Trường An.

"Đừng đụng vào người này, cút đi." Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.

"Không được đụng à?”

"Đừng tưởng ta dị dọa sợ, ta nói cho ngươi biết, anh rể ta là Hộ viện của nhà họ Nam đấy!"

"Nếu ngươi dám chọc ta, anh rể ta sẽ không tha cho ngươi đâu."

Nhà họ Nam?

Hóa ta là lãnh địa của nhà họ Nam, điều này thì Trần Vân Hiên không ngờ tới.

"Hừ, nhìn bộ dạng của ngươi, chắc không biết nhà họ Nam là ai phải không?"

"Cút ngay cho ta."

Nói rồi, hắn ta tiến về phía Trần Vân Hiên, Trần Vân Hiên tất nhiên không để hắn ta thành công, một cú đá nhẹ đã đá bay hắn ta.

Bịch!

Gã đàn ông to khỏe ngã nhào xuống, miệng phun ra máu tươi.

Tai ương đẫm máu, quả thật có tai ương đẫm máu? "Không thể nào, không đúng!" "Rõ ràng đã qua bảy ngày, tại sao..."

"Này, ngươi quên rồi à, bảy ngày trước ngươi đến buổi chiều phải không?"

"Còn thiếu một canh giờ nữa mới đủ bảy ngày đấy."

"Ta thật sự không lừa ngươi, nếu ngươi không quay lại thì sẽ không gặp tai ương đẫm máu rồi." Ông lão thở dài ngao ngán.


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================

"Đùa ta à? Ngươi đùa ta phải không?"

"Các ngươi chờ đấy, cứ chờ đấy!"

Hả?

Chờ đấy?

"Vậy thì ngươi có thể chết đi!"

Trần Vân Hiên ghi nhớ lời Trần Trường An nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!

Nếu hắn ta dám hung hăng, nên không cần thiết phải để hắn ta sống.

"Ngươi thấy chưa, ta đã nói mà, tai họa sắp xảy ra rồi."

"Mọi người, đã thấy chưa, ta thật sự không lừa đảo, hay là... các ngươi có muốn tính một quẻ không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Hay là để ta


Tính một quẻ?

Ai dám xem quẻ nữa chứ?

Những người vốn đứng xem náo nhiệt ban nãy, nghe vậy lập tức bỏ đi, không một chút do dự.

Thấy mọi người rời đi hết, ông lão cũng thở dài ngao ngán. "Ôi, mọi người hiểu lầm ta quá đỗi rồi." "Cảm ơn chàng trai trẻ đã ra tay cứu giúp ta."

"Ta nhìn ngươi có khí chất phi phàm, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu."

"Hay là để ta..."

"Không cần đâu, ta chỉ thi hành mệnh lệnh, không cần cảm ơn."

Trần Vân Hiên không hề có cảm tình tốt với ông lão này, nếu không phải lệnh của Trần Trường An, hắn ta sẽ không ra †ay.

"Ồ? Thi hành mệnh lệnh?"

"Vậy là nghe theo chỉ thị của chàng trai kia phải không?"

Ông lão nhìn về phía Trần Trường An cách đó không xa, rồi vui vẻ tiến lại gần.

"Cảm ơn tiểu hữu đã ra tay cứu giúp ta."

"Ta nhìn ngươi có khí chất phi phàm, tương lai chắc chắn sẽ đạt được thành tựu."

"Hay là để ta..." "Thôi được rồi, cất đi những thủ đoạn đó đi."


"Lâu ngày không gặp, sao ngươi vẫn chưa chết thế?" Trần Trường An cười hỏi.

Thấy Trần Trường An đã nhận ra mình, ông lão cũng không giả vờ nữa, cười nham hiểm: "Nghe ngươi nói kìa, ngươi cũng chưa chết mà."

"Lão tổ, ngài... ngài và người này quen biết nhau à?" Lúc này Trần Vân Hiên vô cùng bất ngờ.

Không ngờ lão tổ lại quen biết tên lừa đảo này? Hay là, người này không phải kẻ đầu đường xó chợ?

"Thôi được rồi, đây không phải nơi nói chuyện, đổi chỗ đi."

"Đi thôi, lâu ngày không gặp, phải ôn lại chuyện xưa mới được."

Trần Trường An dẫn nhóm người tìm ngay một quán rượu, bảo lấy một phòng riêng.

"Lần cuối gặp nhau đã hơn ba ngàn năm rồi."

"Thật không ngờ, Trần huynh và Đại Hoàng huynh vẫn giữ được phong độ như xưa."

"Ôi, đúng là như đã qua mấy đời vậy."

Lời của ông lão khiến Trần Vân Hiên vô cùng khiếp sợ, hắn †a biết lão tổ sống lâu nhưng không ngờ ông lão không mấy đáng chú ý này cũng sống lâu như vậy?

Vậy lúc nấy...

"Tiền bối, nếu tiền bối đã quen với lão tổ nhà ta, chắc cũng là một vị đại nhân vật."


"Cảnh tượng lúc nãy, là sao... Trân Vân Hiên không hiểu hỏi.

"Vân Hiên, chuyện này ngươi còn có điều không biết."

"Vị này chính là người của Thiên Cơ Các nổi tiếng khắp nơi... hẳn là Các chủ đời thứ ba."

“Tên là Vong Thiên Cơi"

"Thực lực rất mạnh, chỉ là, làm nhiều chuyện xấu xa, thường bị quả báo."

Quả báo?

Ý này là sao?

Thiên Cơ Các là gì? Sao chưa từng nghe nói tới? "Ngay trước mặt tiểu bối mà còn châm chọc ta."

"Chỉ là ta muốn hiểu biết thiên cơ, nên bị trừng phạt mà thôi."

"Mỗi ngàn năm, cơ thể lại xuất hiện vấn đề, không chỉ nhan sắc già nua, tu vi cũng mất hết, hơn nữa còn kéo dài mười năm."

"Trong giai đoạn này, là lúc nguy hiểm nhất của ta, nếu gặp nguy hiểm thì không có chút khả năng phản kháng." Vong

Thiên Cơ cười khổ.

"Nếu đã biết là lúc nguy hiểm nhất mà còn chạy từ xa tới Đại Chu làm gì?"

"Với tốc độ bây giờ của ngươi, đi bộ tới đây chắc cũng mất hơn mười năm nhỉ"

Nơi Vong Thiên Cơ ở cách Đại Chu rất xa.

Nếu tu vi còn đầy đủ thì không sao, nhưng bây giờ ông ta mất hết tu vi rồi, làm sao đi tới được? Và đi làm gì?

"Chờ đãi" "Có gì đó không đúng!"

"Lần đầu gặp ngươi, cũng là lúc ngươi mất hết tu vi, nhan sắc già nua."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Chỉ là đóng kịch theo ý hắn thôi


"Tính theo thời gian, bây giờ ngươi không nên như thế mới đúng chứ?"

Đột nhiên, Trần Trường An phát hiện có gì đó không đúng, lý do hắn quen Vong Thiên Cơ là do gặp ông ta lúc đã mất hết tu vi.

Nhưng dựa theo thời gian, lần Vong Thiên Cơ mất lại tu vi tiếp theo ít nhất cũng phải ba trăm năm nữa.

Sao lần này lại sớm thế? Nghe Trần Trường An nói, Vong Thiên Cơ lại cười khổ.

"Đại khái một năm trước, ta bỗng có cảm giác, nên xem quẻ.

"Kết quả phát hiện thiên cơ hỗn loạn bất thường, có thể có chuyện lớn xảy ra."

"Sau đó lại thấy, ở Đại Chu nhỏ bé này sẽ có một người bạn cũ xuất hiện, nhưng ta không thể đoán ra là ai."

"Chắc ngươi biết, ở tuổi này của ta, bạn bè cũ không còn nhiều, xuất hiện ở đây mà ta không thể dự đoán trước được, chắc chăn chỉ có ngươi."

"Lần đầu gặp ngươi, ta đã không thể nhìn thấu ngươi, càng không đoán trước được quỹ đạo cuộc đời của ngươi, như một màn sương mờ, không thể tiên đoán."

"Vì vậy, trước khi mất hết tu vi, ta vội vã tới đây, bởi ta tính được xác suất rất cao sẽ gặp lại bạn cũ ở nơi này."


"Nhưng không ngờ..."

"Hậu nhân bên cạnh ngươi cũng giống như vậy!"

"Nhà họ Trần các ngươi... chuyên sinh ra yêu nghiệt à?"

Vong Thiên Cơ bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy Trần Trường An và Trần Vân Hiên, quả thực đã rất kinh ngạc.

Trân Trường An thì khỏi nói, dù sao cũng là bạn cũ.

Nhưng không ngờ chàng trai trẻ Trần Vân Hiên này cũng có vận khí lớn, mà bản thân ông ta không thể tiên đoán được.

Trần Vân Hiên cũng không ngờ mọi chuyện còn dính đến mình.

"Người nhà họ Trần của ta tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ."

"Vậy ngươi bị báo ứng sớm vì đã dòm ngó thiên cơ đó à?”

"Vậy ngươi từ xa chạy tới như vậy, chắc không đơn giản chỉ vì hội ngộ bạn cũ đâu nhỉ?" Trần Trường An cười hỏi.

"Ngươi đoán sai rồi, thật sự chỉ là hội ngộ bạn cũ thôi." "Có lẽ do tuổi già rồi, muốn gặp lại bạn cũ một lần."

"Thiên cơ này ta không thể đoán trước, sẽ xảy ra chuyện gì thì ta cũng không rõ."

"Nên dứt khoát không suy nghĩ nữa." Vong Thiên Cơ cười nói.

"Được, hôm nay chỉ hội ngộ bạn cũ, không bàn chuyện khác."

"Được!"

Sau khi rượu và món ăn được bày lên, Trần Trường An và Vong Thiên Cơ rót rượu mời nhau, trò chuyện cười nói.


Nội dung trước đó hoàn toàn không được nhắc tới.

Trân Vân Hiên ngồi một bên, thỉnh thoảng rót rượu cho hai người, trong lòng không khỏi tự nhủ: "Đi theo lão tổ, quả thật được mở rộng tâm mắt!"

"Thậm chí cả nhân vật như vậy cũng có thể gặp gỡ được."

Một canh giờ sau, rượu no bụng đầy, Vong Thiên Cơ võ bụng cười nói: "Thật thoải mái, lâu rồi không vui như thế này."

"Cũng không uổng công ta đi xa như vậy."

"Nhưng mà, không có tiệc nào mãi không tàn, cũng đã đến lúc ta rời đi."

Trân Trường An bình thản nhìn Vong Thiên Cơ, nói khẽ: "Bây giờ đi à?"

"Ừm, đến lúc rồi." "Được"

Trần Trường An chỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi Vong Thiên Cơ rời đi, Trần Vân Hiên không hiểu hỏi: "Lão tổ, Vong tiền bối hiện giờ không còn tu vi, rời đi như vậy có nguy hiểm không?"

"Không đâu, hắn từng bị thiệt một lần rồi, với tính cách của hắn, sẽ không mắc lỗi lần hai."

"Đừng quên, hắn từng là Các chủ đời thứ ba của Thiên Cơ Các, làm sao không có người đi theo hộ tống chứ"


"Hả? Ý lão tổ là Vong tiền bối có người bảo vệ bí mật? Vậy sao lúc nãy lão tổ còn bảo con ra tay?"

"Chỉ là đóng kịch theo ý hắn thôi."

"Vân Hiên, ngươi cảm thấy Vong Thiên Cơ là người thế nào?"

Nghe vậy, Trần Vân Hiên suy nghĩ một hồi rồi trả lời nghiêm túc:

"Lão tổ, con không hiểu người này, cũng không rõ lắm, qua lần gặp gỡ này, con không có cảm nhận gì sâu sắc. Nhưng vì đó là bạn cũ của lão tổ, chắc cũng không tệ lắm, có vẻ ổn"

Trần Trường An mỉm cười nhìn Trần Vân Hiên, khiến hắn ta hơi căng thẳng.

"Một người muốn dò xét thiên cơ không đơn giản như vậy đâu."

"Ngươi sẽ không thật sự nghĩ hắn chỉ đến hội ngộ bạn cũ chứ?"

"Hắn... tuy không phải người ác, nhưng cũng không phải người tốt!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Nhưng mục đích của ông ta là gì


Lúc này Trần Vân Hiên cảm thấy có hơi không theo kịp tiết tấu.

Lúc nãy mới cùng nhau rót rượu, tâm sự vui vẻ, Trần Vân Hiên cứ tưởng hai người là bạn thân quen biết đã lâu.

Vậy mà giờ lão tổ lại đánh giá Vong Thiên Cơ như vậy?

Hay là, sự xuất hiện lần này của Vong Thiên Cơ, thật ra là có âm mưu khác?

Trân Vân Hiên suy nghĩ thật kỹ, nhớ lại tất cả mọi chuyện sau khi gặp Vong Thiên Cơ.

Trần Trường An ngồi bên cạnh, im lặng quan sát, cũng không cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn ta.

"Lão tổ."

"Việc Vong Thiên Cơ tính toán thiên cơ là thật, đến đây tìm lão tổ hội ngộ là thật."

"Nhưng chỗ hắn cố ý nói dối, chính là lý do đến đây không chỉ vì hội ngộ bạn cũ.

"Nếu hắn biết có chuyện lớn xảy ra, chắc chắn phải biết một số nội tình mới đúng."

"Nhưng vừa nãy hắn không hề đề cập, chắc chắn là có âm mưu”" Trần Vân Hiên suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ừm, phân tích không tệ." Trần Trường An hài lòng gật đầu.

"Lão tổ, vậy tại sao không lợi dụng lúc hắn mất hết tu vi, tra hỏi hắn?"


"Hoặc là... Trần Vân Hiên trâm giọng nói. "Tiểu tử, hắn nói mất hết tu vi thì thật sự là như vậy sao?"

"Chẳng lẽ ngươi không chú ý, sau khi rời khỏi quán rượu, khí tức của hắn đột nhiên biến mất à?"

"Một người mất hết tu vi có thể làm được điều đó sao?" Trân Trường An cười nói.

"Cái này..."

Trần Vân Hiên thật sự không để ý chuyện này, chẳng lẽ đối phương cũng nói dối ở phương diện này?

Nhưng mục đích của ông ta là gì?

"Vong Thiên Cơ là người có mưu trí, có tâm cơ, nhưng sẽ không làm gì ngươi và ta." Trần Trường An cười nói.

"Sao lại thế?" Trân Vân Hiên không hiểu hỏi.

"Bởi vì hắn không dám!"

Trần Trường An và Vong Thiên Cơ gặp nhau một lần, tuy thời gian không dài, nhưng Vong Thiên Cơ có sự e ngại kỳ lạ với Trần Trường An, một sự e ngại mà ngay cả chính Vong

Thiên Cơ cũng cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, Vong Thiên Cơ sau khi nói chuyện với Trần Trường An đã đến nơi cách đó hàng ngàn dặm.

"Thuộc hạ tham kiến Các chủ!"


Vong Thiên Cơ đã phục hồi nguyên hình, nhìn những thành viên Thiên Cơ Các trước mặt, bình tĩnh gật đầu.

"Quay về, các ngươi phải theo dõi sát sao mọi hành động của Trần Vân Hiên."

"Người này, tuy mới nổi lên gần đây, nhưng tương lai không thể đo lường."

"Nắm được càng nhiều thông tin về hắn thì càng có lợi cho chúng ta, nhớ rõ chưa?”

"Vâng, Các chủ."

"Còn Trần Trường An thì sao?"

Trần Trường An?

Vong Thiên Cơ nhíu mày, có chút khó xử.

Lần này đến Đại Chu, mục đích của ông ta là muốn thử thăm dò một phen.

Tuy nhiên, giống như lần gặp Trần Trường An ngày xưa, ông ta vẫn không thể nhìn thấu Trần Trường An.

Không ngờ bản thân sau hơn 3000 năm tu luyện khổ cực, thế mà ở trước mặt Trần Trường An vẫn hoàn toàn vô dụng.

"Trần Vân Hiên có vận khí lớn, tương lai sẽ là người khuấy động trận mưa gió này, nhất định có chỗ đứng của riêng mình."

"Nhưng Trần Trường An trong sự kiện lớn này, rốt cuộc đóng vai trò gì?"

"Với mối quan hệ của hắn và Trần Vân Hiên, chắc chắn không phải là người ngoài cuộc."

Vong Thiên Cơ suy đoán rằng, thiên hạ đại loạn, các thế lực sẽ cuốn vào trong đó, nếu có thể năm bắt thời cơ, có lẽ có thể đưa Thiên Cơ Các lên một tầng cao hơn.

Vì vậy Trần Trường An đóng vai trò rất quan trọng, cũng quyết định cách xử lý mối quan hệ với Trần Trường An sau này.

"Hắn rốt cuộc là người vào cuộc, hay là người phá cuộc?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Ý nghĩa ra sao


Những người có thể khiến Vong Thiên Cơ phải trăn trở không nhiều, điều này khiến các thành viên Thiên Cơ Các không khỏi tò mò.

Tên Trần Trường An này rốt cuộc là nhân vật thế nào? Tại sao Thiên Cơ Các chẳng có thông tin gì về người này?

Phải biết Thiên Cơ Các nắm giữ rất nhiều tin tức và thông tin, ngay cả một số siêu cường giả, Thiên Cơ Các cũng có không ít tài liệu về họ.

Nhưng Trần Trường An này, hoàn toàn không tồn tại trong ký ức của bọn họ.

"Các chủ, nếu đã nhìn không thấu, chi bằng chúng ta..."

Lời nói của thành viên Thiên Cơ Các chưa dứt, bỗng một khí tức mạnh mẽ bao trùm tất cả.

Áp lực kinh hoàng như trời sập đất nứt.

Sắc mặt Vong Thiên Cơ thay đổi lớn, vận chuyển công lực toàn thân chống đỡ, nhưng lại phát hiện làm thế này cũng vô dụng, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi!

Bốp!

Bốp!

Bốp!


Vong Thiên Cơ và các thuộc hạ không thể chống đỡ, quỳ sụp xuống đất, tạo ra một hố lớn.

"Thiên Cơ Các?"

"Vong Bắc Xuyên là gì của ngươi?"

Một giọng nói du dương dễ nghe vang lên, giọng tuy hay, nhưng lại toát lên khí lạnh thấu xương.

Vong Thiên Cơ kinh hãi, không ngờ người đến là một nữ †ử? Còn biết tên Vong Bắc Xuyên?

Vong Thiên Cơ cố gắng ngẩng đầu lên, chuyển động nhỏ nhưng tốn rất nhiều sức lực.

Cách đó không xa, một nữ tử mặc áo tím dài, trên mặt đeo khăn che mặt màu tím.

Khăn rất mỏng, nhưng Vong Thiên Cơ vẫn không nhìn rõ khuôn mặt đó.

Người đến chính là sư phụ của Trần Trường An, Mục Vân Dao.

"Là... là tổ tiên của nhà họ Vong ta." Vong Thiên Cơ căng thẳng nói.

"Hừm, nể mặt tên tiểu tử Vong Bắc Xuyên, hôm nay ta tha cho ngươi một lần."

"Nhớ cho kỹ, ta không quan tâm ngươi là ai, muốn làm gì." "Đừng có động đến Trần Trường An! Nếu không, ta sẽ diệt cả dòng họ của ngươi! Người của ta, không phải là kẻ mà bất kỳ ai cũng có thể tính kế được đâu!"



Nghe vậy, Vong Thiên Cơ đổ mồ hôi lạnh, ông ta cũng không rõ xuất thân của Trần Trường An, chỉ biết thăng nhóc này rất mạnh, rất bí ẩn.

Làm sao có thể ngờ được, bên cạnh hắn lại có một siêu cường giả như vậy.

Hai người này cuối cùng có quan hệ gì với nhau? Người của ta?

Chẳng lẽ đây là người phụ nữ của Trần Trường An? Nếu vậy...


Chẳng lẽ Trần Trường An cố ý sai nàng ta tới cảnh cáo mình, không được giở trò gì?

"Tiền bối yên tâm, tại hạ và Trân Trường An chỉ là quen biết chút đỉnh, tuyệt đối sẽ không tính kế Trần Trường An đâu."

"Ngươi cũng không dám đâu."

"Nói đi, lần này ngươi xuất hiện, Thiên Cơ Các các ngươi đã phát hiện điều gì?"

"Không biết tiền bối có nghe nói, Thiên Địa Nhân Tam Bảng tái hiện nhân gian chưa?"

Thiên Địa Nhân Tam Bảng?

"Bao giờ?" Mục Vân Dao đột nhiên nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Ban đầu chỉ là suy đoán của ta, nhưng cách đây một tháng, Thiên Cơ Các đã có được một số tin tức."

"Thiên Địa Nhân Tam Bảng đã thực sự xuất hiện."

"Tiền bối chắc cũng biết, sự xuất hiện của Thiên Địa Nhân Tam Bảng này có ý nghĩa thế nào chứ?"

Ý nghĩa ra sao?

Mục Vân Dao quá hiểu điều này, bản thân nàng đã từng trải qua Thiên Địa Nhân Tam Bảng này, nhưng đó đã là chuyện cách đây mấy vạn năm.

Mấy vạn năm không xuất hiện, lại đúng lúc này mà xuất hiện?


"Biết cụ thể xuất hiện vào ngày nào không?" Mục Vân Dao trầm giọng hỏi.

"Có lẽ là... ngày mồng 5 tháng 6." Mồng 5 tháng 6?

Nghe đến đây, trong lòng Mục Vân Dao không khỏi chấn động.

Mồng 5 tháng 6, chính là lúc Trần Trường An hấp thụ Thai Châu, có thể tu luyện.

Nhưng Thiên Địa Nhân Tam Bảng có quy tắc, có giới hạn về độ tuổi, Trần Trường An rõ ràng không đủ điều kiện.

Nhưng vì sao hắn có thể tu luyện, Thiên Địa Nhân Tam Bảng lại tái hiện?

Trùng hợp? Hay là có nguyên nhân khác? Dù thế nào, Mục Vân Dao cũng rõ, hồi đó sau khi Thiên Địa Nhân Tam Bảng xuất hiện, thế giới này đã xảy ra biến động như thế nào.

Nhiều phe phái hàng đầu ngày nay, đều là quật khởi vào thời điểm đó.

Lần này, để khỏi lặp lại sai lầm, bị người khác thay thế địa vị, họ sẽ làm gì đây?

Thiên hạ... quả nhiên sắp loạn rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: Quả thực có chút bất thường


Cái gọi là Thiên Địa Nhân Tam Bảng, tức là ý chí thiên đạo hóa thành.

Ai lên bảng, sẽ được thiên đạo ban thưởng, điều này đối với những người tu luyện mà nói chính là sức cám dỗ vô cùng lớn!

Nhưng Thiên Địa Nhân Tam Bảng không mở cùng lúc.

Mở ra đầu tiên chính là Nhân Bảng cấp thấp nhất.

Tất cả những ai dưới 30 tuổi đều có thể tham gia, so tài về tốc độ tu luyện, thực lực, cùng thiên phú của mỗi người.

Có thể nói, Nhân Bảng chính là vòng sơ loại, loại bỏ đi phần lớn những người không đủ tiêu chuẩn.

Vì vậy có thể nói, Nhân Bảng cũng là nơi cạnh tranh gay gắt nhất, có kẻ công khai tranh giành, có kẻ âm thầm đấu đá.

Thậm chí để có thể lên được bảng, nhiều người sẵn sàng săn giết những người có thiên phú.

Nguy hiểm và cơ hội tồn tại song songl Mục Vân Dao đã trải qua một lần Thiên Địa Nhân Tam Bảng trước đây, và nàng cũng là một trong những người được hưởng lợi.

Chỉ là Mục Vân Dao thích sự tự do tự tại, nên năm đó đã không tham gia hay gia nhập bất kỳ thế lực nào.


Bao năm qua, nàng chỉ thu nhận Trần Trường An làm đồ đệ mà thôi.

"Tiền bối, lần Thiên Địa Nhân Tam Bảng này, có vẻ... khác thường."

Nghe lời Vong Thiên Cơ nói, Mục Vân Dao cũng nhíu mày, nhưng nhanh chóng hiểu ý của ông ta.

Quả thực có chút bất thường.

"Ý ngươi là, Thiên Địa Nhân Tam Bảng lần này không trực tiếp mở ra, đúng không?"

Lần trước, Thiên Địa Nhân Tam Bảng xuất hiện là trực tiếp mở ra luôn, ý chí Thiên Đạo hiện ra, công bố mở đầu, toàn thế giới đều có thể nghe và thấy.

Tuy nhiên lần này, Thiên Cơ Các đã dò la được tin tức, có lẽ những thế lực lớn cũng đều đã biết tin.

Nhưng Nhân Bảng vẫn chưa mở, điều này khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.

"Thiên Địa Nhân Tam Bảng, hiện giờ ở đâu?" "Vẫn là núi Vân Tiêu sao?" Mục Vân Dao hỏi.

Lần trước Thiên Địa Nhân Tam Bảng xuất hiện trên núi Vân Tiêu.

Là ba quyển trục khác nhau, theo từng bảng mở ra, quyển trục sẽ biến mất khỏi đỉnh núi, sau đó hiện ra trên bầu trời.

"Đúng vậy, vẫn là núi Vân Tiêu."

"Tuy nhiên... Núi Vân Tiêu bây giờ bị bao phủ bởi một cỗ năng lượng mạnh mẽ, hoàn toàn không thể tiếp cận, huống hồ là leo lên đ ỉnh núi."

"Hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy từ xa, trên đỉnh núi Vân Tiêu, có ba luồng sáng khác nhau lấp lánh." Vong Thiên Cơ nói thật.

Nghe lời Vong Thiên Cơ nói, Mục Vân Dao chỉ nhìn ông ta một cái, sau đó thân ảnh lóe lên, biến mất không còn chút tung tích.

Sau khi Mục Vân Dao rời đi, đám người Vong Thiên Cơ mới thở phào nhẹ nhõm!


"Quá đáng sợ, người này rốt cuộc là ai?"

"Các chủ, ngài quen người đó sao?"

Vong Thiên Cơ bất đắc dĩ cười khổ. Mục Vân Dao là ai, ông ta cũng thực sự không rõ, nhưng nếu đối phương đã nhận ra tiên tổ của mình, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

"Nhân vật như vậy, các ngươi cũng dám bàn tán lung tung à?”

"Cẩn thận dẫn đến họa sát thân đấy."

"Cho dù đối phương là ai, cũng không phải là kẻ chúng ta có thể khiêu khích."

"Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, dù là Trần Trường An hay Trần Vân Hiên, đối với Thiên Cơ Các của chúng ta, là bạn chứ không phải địch."

"Theo dõi sát Trần Vân Hiên, đúng lúc hợp lý thì có thể cung cấp sự trợ giúp thích hợp, nhớ chưa?" Vong Thiên Cơ trầm giọng nói.

"Vâng, Các chủ."

"Đi thôi, chúng ta cũng nên quay về rồi."

"Vâng."


Mặt khác, đám người Trần Trường An cũng không ở lại lâu, dù sao mục đích của họ lần này là kinh thành, chứ không phải đi chơi.

"Vân Hiên, theo kế hoạch của chúng ta, trong vòng một tháng phải đến kinh thành."

"Trong thời gian một tháng này, ngươi có đặt ra mục tiêu gì cho bản thân chưa?"

Dọc đường đi, câu nói bất ngờ của Trần Trường An khiến Trần Vân Hiên hơi bối rối, mục tiêu gì?

"Lão tổ, ý của ngài là... tu vi sao?" Trần Vân Hiên hỏi lại.

"Đúng vậy, tuy ngươi đã đạt đến Chân Khí Cảnh tâng một, nhưng thật sự chẳng tính là gì cả."

"Người cùng lứa tuổi với ngươi còn có tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn rất nhiều."

"Nếu không nỗ lực, thì làm sao vượt lên trong đám người đó?"

"Lời lão tổ răn dạy đúng lắm, ta nhất định sẽ ghi nhớ."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Tại sao lại không


"Từ bây giờ, giao cho ngươi một nhiệm vụ, trước khi đến kinh thành, tu vi không được thấp hơn Chân Khí Cảnh tầng 9."

"Làm được không?" Trần Trường An hỏi.

Không được thấp hơn Chân Khí Cảnh tầng 9? Tức là ít nhất phải Chân Khí Cảnh tầng 9 đỉnh phong, thậm chí là... Siêu Phàm Cảnh?

Chỉ trong một tháng, liệu có thể làm được không?

Trần Vân Hiên hơi căng thẳng trong lòng, nhưng cảm giác phấn khích thì nhiều hơn!

"Vân Hiên nhất định có thể làm được." Trần Vân Hiên nói với ánh mắt quyết tâm.

"Tốt lắm, dọc đường này ta sẽ xem biểu hiện của ngươi."

"Vâng, lão tổ." Mười ngày sau, Thành Yên Quy.

Trần Chính Nguyên nhìn đám người nhà họ Trần, tâm trạng phấn khởi, giọng điệu cũng run run.

"Từ hôm nay, nhà họ Trần chúng ta sẽ không còn là gia tộc nhỏ bé ở thành Yên Quy này nữa."


"Lần này vào kinh, chính là để giành lại vị trí đệ nhất gia tộc xưa kia."

"Nhưng các ngươi phải nhớ, nước Đại Chu chỉ là khởi đầu của chúng ta."

"Tuyệt đối không được làm lão tổ thất vọng, các ngươi nhớ chưa?" Trần Chính Nguyên nói với vẻ nghiêm túc.

"Vâng, gia chủi!

"Xuất phát!"

Theo dặn dò của Trần Trường An, Trần Chính Nguyên phải xuất phát chậm hơn họ mười mấy ngày.

Trong mười mấy ngày đó, Trần Chính Nguyên không hề biếng nhác, mà tiếp tục nâng cao tu vi.

"Ha ha ha!"

"May mà kịp thời, nếu không, thật sự để cho đám người nhà họ Trần chạy mất rồi!"

Vừa bước ra cửa, Trần Chính Nguyên và mọi người đối mặt với bảy tám tên.

Nghe lời nói của đối phương, Trần Chính Nguyên không hề bất ngờ, dường như đã sớm biết bọn họ sẽ đến.

"Quả nhiên không ngoài dự đoán của lão tổ, thực sự có người đến!" Trần Chính Nguyên cười lạnh trong lòng.

"Thật xui xẻo, vì một nhà họ Trân nhỏ bé mà chúng ta phải chạy từ xa tới đây."

"Lát nữa các ngươi đừng tranh với ta, những người này, một mình ta có thể tiêu diệt sạch."

"Không được, như vậy chẳng phải bọn ta uổng công đến đây à, nhà họ Trần cũng không ít người, mọi người chia nhau đi"

"Ha ha ha, thôi đừng cãi nhau nữa, lát nữa để xem ai giết nhiều hơn."

Nhóm người này chính là đệ tử Thượng Thanh Tông, cũng là những người của Ngũ Hoàng tử phái tới tiêu diệt nhà họ Trần.

Cậu của Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không để nhà họ Trần vào mắt, tự tay hành động sao? Như thế chẳng phải sẽ mất thể diện sao!


Nhà họ Trần xứng đáng để ông ta động thủ sao?

Vì vậy ông ta chỉ phái tùy tiện tám người tới!

Trong mắt tám người này, hành động hiện tại của nhà họ Trần cũng không khác gì chạy trốn.

"Chỉ với vài người các ngươi mà cũng muốn đưa nhà họ Trần ta vào chỗ chết ư?"

"Đúng là người si nói mộng."

"Xem bộ trang phục của các ngươi, chắc là người của Thượng Thanh Tông nhỉ?"



"Hay thực sự cho rằng, trong lãnh thổ Đại Chu, không ai dám khiêu chiến Thượng Thanh Tông của các ngươi?" Trần Chính Nguyên lạnh lùng nói.

"Ha ha ha, giọng điệu lớn thật đấy."

"Không sai, trong lãnh thổ Đại Chu này, thật sự không ai dám trêu chọc Thượng Thanh Tông của bọn ta."

"Sao thế? Nhà họ Trần các ngươi dám sao?" Người đứng đầu khinh thường nói.

"Tại sao lại không!"


Trần Chính Nguyên cười lạnh một tiếng, cũng không vòng vo mà trực tiếp ra tay.

Trân Chính Nguyên vung trường đao trong tay, làn kiếm khí khổng lồ đánh tới nhóm người.

Cảm nhận sức mạnh một đòn của Trần Chính Nguyên, đám người không khỏi chấn động.

Không ổn! Ai nói nhà họ Trần không có cường giả?

Thực lực của Trần Chính Nguyên rõ ràng là Siêu Phàm Cảnh!

"Không!"

Kèm theo tiếng gầm không cam lòng của tám người, chỉ một chiêu, Trần Chính Nguyên đã chém chết tất cả.

"Thượng Thanh Tông thật sự không coi chúng ta ra gì!"

"May là bọn họ đến muộn, cho ta thời gian nâng tu vi lên Siêu Phàm Cảnh tầng 5."

"Không biết bây giờ, lão tổ và Vân Hiên đã đi đến đâu rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Con đã nhờ cậu giúp xử lý


"Phụ vương, không biết người gọi nhi thần đến là có chuyện gì?"

Ngũ Hoàng tử bị quốc chủ Đại Chu đột nhiên triệu kiến, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.

Dù sao thời gian gần đây, hắn ta đang chuẩn bị cho lễ đính hôn sắp tới, không lẽ phụ vương có chuyện về phương diện này nên muốn gặp mình?

"Gần đây ta có được một số tin tức, liên quan đến nhà họ Trần.

"Chắc ngươi phải biết, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Liễu trước kia phải không?"

Lời của Quốc chủ Đại Chu khiến Ngũ Hoàng tử chấn động trong lòng, không ngờ lại là vì chuyện này.

"Thưa phụ vương, chuyện này con biết."

"Nhưng phụ vương yên tâm, con đã cho người đi xử lý rồi, đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến việc gì cả."

"Phụ vương cũng biết, thiên phú của Mộng Nghiên cũng tương đối không tồi, ở Thượng Thanh Tông cũng được đào tạo trọng điểm, hơn nữa chúng con rất tâm đầu ý hợp."

"Dù nhà họ Liễu và nhà họ Trần từng có một số khế ước, nhưng điều đó đã qua rất lâu rồi, khế ước chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

"Phụ vương, con không hy vọng chuyện này sẽ khiến phụ vương có ấn tượng xấu về Mộng Nghiên."

"Con..."


Lời của Ngũ Hoàng tử chưa dứt thì đã bị Quốc chủ Đại Chu giơ tay ngăn lại.

Thấy vẻ mặt nhíu mày của phụ vương, lòng Ngũ Hoàng tử cũng rất căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa mình và Liễu Mộng Nghiên.

"Tự mình xem đi, đây là tin tức do quận thủ Bắc Nguyên Ngô Thành Phong gửi tới."

Quốc chủ Đại Chu trực tiếp ném cho Ngũ Hoàng tử lá thư của Ngô Thành Phong.

Đọc xong nội dung, Ngũ Hoàng tử lại nở nụ cười. "Ra là chuyện này."

"Phụ vương yên tâm, đây chỉ là một mưu kế của nhà họ Trần thôi."

"Còn cái gọi là lão tổ kia, con thấy chỉ là một trò cười thôi."

"Con đã nhờ cậu giúp xử lý, tiêu diệt nhà họ Trần rồi, tính thời gian thì chắc đã thành công rồi." Ngũ Hoàng tử nói cười.

Nói xong, vẻ mặt Quốc chủ Đại Chu vẫn nhăn nhó, mắt nhìn chằm chằm Ngũ Hoàng tử.

"Còn một thông tin nữa trong đó, ngươi có chú ý không?” Quốc chủ Đại Chu hỏi.

"Hả? Còn gì nữa ư?" Ngũ Hoàng tử hỏi lại. "Con chói"


"Con chó biết nói!"

"Mắt ngươi dùng để thở à?"

"Thông tin quan trọng như vậy mà lại bỏ qua?" Quốc chủ Đại Chu cuối cùng không kiềm chế được, gầm lên.

Con chó? Con chó nào? Sao lại biết nói?

Ngũ Hoàng tử hoàn toàn không hiểu, bị Quốc chủ Đại Chu quát một tiếng là não trống rỗng luôn.

"Phụ vương, đây..."

Đột nhiên, Ngũ Hoàng tử chấn động tâm thần, con chó biết nói? Yêu thú?

Yêu thú có thể nói tiếng người, chắc chăn là trên cấp 5, vậy thì...

Một con yêu thú cấp 5 cũng đủ làm Đại Chu diệt vong, huống hồ là trên cấp 52

Tin tức quan trọng như vậy, sao Liễu Mộng Nghiên không nói với mình?

"Phụ vương, tin tức này rốt cuộc là thật hay giả thế? Mộng Nghiên chưa hề nói với con việc này. Ngũ Hoàng tử căng thẳng hỏi.

"Ngô Thành Phong chắc chắn không dám nói dối trâẫm."

"Vì vậy, con chó biết nói này chắc chắn tồn tại."

"Liễu Mộng Nghiên không nói, có hai khả năng, một là không biết, hai là cố ý che giấu."

"Không biết, chắc chắn là Mộng Nghiên không biết, nếu không, nàng ấy tuyệt đối không lừa gạt con." Ngũ Hoàng tử nói dứt khoát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Thế gia


Nghe vậy, Quốc chủ Đại Chu cũng chỉ biết thở dài.

Trong số các Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử là người có thiên phú nhất, cũng là người ông ta coi trọng nhất.

Nhưng không ngờ, con trai xuất sắc mọi mặt, sau khi gặp Liễu Mộng Nghiên thì lại say nắng, thậm chí cả trí não cũng

bắt đầu kém thông minh.

"Thôi, nàng ta biết hay không bây giờ không quan trọng

nữa. "Sau này ngươi định xử lý thế nào?" Quốc chủ Đại Chu hỏi. Ngũ Hoàng tử nhíu mày, suy nghĩ kỹ càng.

Bây giờ cậu của mình chắc đã động thủ với nhà họ Trần, tin tốt nhất là thành công, tin xấu nhất là thất bại.

Nếu thất bại, nhà họ Trần chắc chắn sẽ không chịu để yên.

"Phụ vương, theo con thấy, chúng ta cần chuẩn bị hai phương diện."


"Cho dù cậu thành công hay không, chúng ta cũng cần chuẩn bị sẵn sàng."

"Một là chuẩn bị để thương lượng, dập tắt cơn giận của nhà họ Trần, chúng ta có thể đổ tại cậu, giả vờ như không hề hay biết."

"Mặt khác, nếu nhà họ Trần hung hăng, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết."

"Cho dù phải liều cả mạng, cũng không thể ngồi đợi chết." Ngũ Hoàng tử nói sau khi suy nghĩ.

Nghe được lời Ngũ Hoàng tử nói, Quốc chủ Đại Chu gật đầu hài lòng, quan điểm này không khác mấy so với ông ta.

Dù sao cũng là con trai mà ông ta coi trọng, về trí tuệ quả thực là hàng đầu.

"Cậu ngươi rất thương yêu ngươi đấy."

"Ngươi không sợ sau việc này, cậu sẽ oán hận ngươi à? Thậm chí hy sinh cả người cậu yêu quý ngươi này?" Quốc chủ Đại Chu hỏi.

"Mặc dù cậu rất thương con, nhưng con là người của hoàng tộc, đối với con, hoàng tộc mới quan trọng nhất."

"Bất đắc dĩ, chỉ có thể hy sinh cậu, con tin cậu sẽ hiểu cho con.

"Dù vô tình, nhưng làm việc lớn, cần phải biết lựa chọn." Ngũ Hoàng tử trầm giọng nói.

"Không sai, thực sự cần phải biết lựa chọn, nhưng suy nghĩ của ngươi vẫn còn hơi non nớt."

"Ồ? Không biết phụ vương có cao kiến gì?"

"Thượng Thanh Tông có thể xem như là trợ lực lớn nhất của hoàng tộc chúng ta, cậu ngươi tuy chỉ là Tam trưởng lão, nhưng đừng quên, ông ngoại của ngươi là Thái thượng trưởng lão"

"Và thực lực ngang ngửa với vị lão tổ tông của hoàng tộc chúng ta, vì vậy, từ bỏ cậu của ngươi là điều không thể."

"Huống hồ, lần đính hôn này của ngươi, ta còn mời cả những người của thế gia."


"Dù sao, Đại Chu chúng ta có thể thành lập được, phải nhờ những người của thế gia ủng hộ phía sau, họ sẽ không ngồi

yên đâu."

"Đến lúc đó, nếu nhà họ Trần chịu chấp nhận xin lỗi, chấp nhận hòa giải, thì mọi việc đều tốt đẹp."

"Nếu không chịu, thì liên kết tất cả lực lượng có thể liên kết, tiêu diệt nhà họ Trần!"

"Nhưng... đó tuyệt đối là sự lựa chọn cuối cùng."

Thế gia?

Ngũ Hoàng tử tuổi còn trẻ, hiểu biết về thế gia không nhiều lắm, chỉ nghe qua vài lần, nhưng chỉ tiết bên trong thì không rõ.

"Thì ra thế gia là chỗ dựa phía sau của chúng ta ư?"

"Nhưng nhi thần luôn nghe nói, người giúp chúng ta hồi đó không phải là..."

"Thượng Thanh Tông à? Giả đấy, người thực sự giúp đỡ chúng ta, là thế gia."

"Ở vùng Bắc Vực này, kẻ thực sự năm quyền kiểm soát là vài gia tộc thế gia."


Tại Bắc Vực, thế gia làm vua, nhưng thường các thế gia có tranh chấp, tổn thất khá lớn, cuối cùng đã nghĩ ra một cách.

Thế gia làm bàn cờ, vương triều làm quân cời

Những mâu thuẫn nhỏ của thế gia có thể dùng cuộc chiến trong vương triều để phân thắng bại.

Như vậy, tổn thất của thế gia có thể hạ xuống mức thấp nhất.

"Ra là như vậy, thế chúng ta chỉ là quân cờ trong tay người †a thôi à?" Ngũ Hoàng tử hơi không phục nói.

"Nếu không thì sao? Nếu có ý đồ khác, với khả năng của thế gia, ngày mai Đại Chu này có thể thay đổi triều đại luôn đấy.

"Được rồi, đó không phải vấn đề ngươi nên bận tâm bây giờ.

"Truyền lệnh của ta, huy động tất cả binh mã gần kinh thành, chuẩn bị ứng phó mọi tình huống."

"Vâng, phụ vương!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Biết tại sao không


"Nghe nói chưa, lần này lễ đính hôn của Ngũ Hoàng tử thật sự rất xa xỉ đấy."

"Nghe nói rồi, quy mô này, ai không biết còn tưởng là đại hôn của Quốc chủ ấy."

"Đúng vậy, thật không ngờ, lễ đính hôn của một Ngũ Hoàng tử mà Quốc chủ lại coi trọng đến thế, tất cả gia tộc có máu mặt đều cử người tới."

"Không chỉ thế, nghe nói hai vị Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông còn dẫn người tới."

"Biết tại sao không? Nghe nói Ngũ Hoàng tử chính là người kế vị Quốc chủ tiếp theo, nên mới coi trọng như vậy."

"Nhà họ Liễu cũng thật may mắn, leo lên được Ngũ Hoàng tử, vị trí đệ nhất gia tộc Đại Chu sau này chắc chắn là của họ rồi."

"Đúng vậy, xưa kia nhà họ Liễu cũng chỉ là..."

"Suyt, ngươi không muốn sống nữa hay sao mà dám nói mấy lời đó?"

"Khụ khụ, say rồi nói lỡ mồm." Trong một quán rượu ở kinh thành, mọi người xung quanh đều đang bàn luận về lễ đính hôn giữa Ngũ Hoàng tử và Liễu

Mộng Nghiên.

Đây đã trở thành sự kiện lớn của kinh thành, thậm chí cả Đại Chu, quy mô lớn đến mức khiến nhiều người khó hiểu.


"Sợ không?"

Trân Trường An liếc nhìn Trần Vân Hiên, cười hỏi. "Không sợ."

Trần Vân Hiên mỉm cười lắc đầu.

Trần Vân Hiên bây giờ, khí chất đã thay đổi rất lớn, cả người cũng trở nên điềm tĩnh và lạnh lùng hơn.

Trải nghiệm trong khoảng thời gian qua rất quý báu đối với Trần Vân Hiên, hắn ta cũng cuối cùng đã hiểu, tại sao con người cần phải ra ngoài mở mang tầm mắt.

Nếu cứ rút mình ở thành Yên Quy, hắn ta sẽ không bao giờ trưởng thành được.

"Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai là sân nhà của ngươi."

"Vâng, lão tổ."

Trần Trường An quay về phòng, hỏi Đại Hoàng: "Đại Hoàng, ngươi có cảm nhận được khí tức của Thai Châu không?”

"Ngươi từng thấy Thai Châu ở nhà họ Trần."

"Ngươi và Thai Châu có quan hệ mật thiết hơn, ngươi không cảm nhận được sao?" Đại Hoàng tò mò hỏi.


"Không biết vì sao, lần trước ở nhà họ Trần, nếu không mở ra hộp ngọc ra, ta cũng không cảm nhận được khí tức của Thai Châu."

"Tuy nhiên, sau khi hợp nhất với Thai Châu, trong lòng cũng có thêm chút cảm ứng, nhưng không mạnh, có lẽ bị khoảng cách ảnh hưởng."

"Với thực lực của ngươi, có thể cảm nhận được không? Chỉ đơn thuần cảm nhận khí tức của Thai Châu?" Trần Trường An hỏi.

"Cảm nhận cái rắm! Thai Châu của ngươi không có bất kỳ dao động khí tức nào, dù sư phụ ngươi đến cũng vô dụng. Đại Hoàng tức giận nói.

Không có bất kỳ dao động khí tức nào?

Điều này làm sao có thể chứ?

Bất kỳ vật phẩm nào cũng có khí tức riêng, tại sao Thai Châu lại không có?

"Lúc ở nhà họ Trần, ngươi có cảm nhận được bất kỳ khí tức nào của Thai Châu không?"

"Không cảm nhận được, ngươi không bình thường, thứ liên quan đến ngươi mà bình thường thì lạ lắm”

"Thứ này, chỉ có thể dựa vào chính ngươi thôi."

Nghe lời Đại Hoàng nói, Trân Trường An cũng chỉ biết thở dài, ban đầu còn nghĩ nhờ Đại Hoàng cảm ứng xem.

Nếu thực sự ở kinh thành, trong tay hoàng tộc, bảo Đại Hoàng ra tay trộm về là được.

Bây giờ xem ra, chỉ có thể tự mình hỏi thăm người hoàng tộc, tìm kiếm dấu vết của Thai Châu.

Một đêm im lặng.

Ngày hôm sau, chính là ngày đính hôn của Ngũ Hoàng tử và Liễu Mộng Nghiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Vậy thì


Quốc chủ Đại Chu cố ý sắp xếp địa điểm đính hôn ở trong hoàng cung.

"Liễu gia chủ, xin chúc mừng!" "Liễu gia chủ, xin chúc mừng!" "Ha ha ha, cảm ơn, cảm ơn các vị!"

Liễu gia chủ hiện giờ cũng cười rất vui vẻ, lễ đính hôn lần này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.

Quy mô lớn như vậy, hoàng thất có mặt mũi, nhà họ Liễu càng có mặt mũi.

"Gia chủ, người của chúng ta vừa từ thành Yên Quy trở về, người nhà họ Trần giờ hiện giờ không rõ tăm hơi."

"Không biết có phải cậu của Ngũ Hoàng tử đã thành công hay không?" Liễu Xích Phong nhỏ giọng nói.

"Ồ? Không rõ tăm hơi ư?" Liễu gia chủ hơi nhíu mày, tin tức này không hay cho lắm.

Liễu gia chủ liếc nhìn Quốc chủ Đại Chu cách đó không xa, muốn hỏi ý kiến, nhưng cảm thấy hơi không thích hợp.

"À đúng rồi, Tam trưởng lão!"

Là cậu của Ngũ Hoàng tử, Tam trưởng lão tất nhiên cũng tham dự sự kiện này.


Liễu gia chủ lặng lẽ đến bên cạnh Tam trưởng lão, cười nói: "Dám hỏi ngài có phải Tam trưởng lão Thượng Thanh Tông không? Tại hạ là cha của Liễu Mộng Nghiên, gia chủ nhà họ Liễu."

Tam trưởng lão nhìn Liễu gia chủ, mỉm cười nói: "Hóa ra là ngươi, về sau đều là một nhà, không cần khách khí như vậy."

"Lần này tìm ta có chuyện gì không?"

Nói đến đây, Tam trưởng lão chợt nhớ ra, bổ sung thêm: "Là vì nhà họ Trần à?"

"Đúng vậy, người của ta vừa truyền tin về, nói người của nhà họ Trần bây giờ không rõ tung tích, không biết..."

"Ha ha ha, chắc là người của ta đã xử lý xong rồi."

"Yên tâm đi, một nhà họ Trần nho nhỏ, không đáng nhắc tới.

Nghe Tam trưởng lão nói vậy, Liễu gia chủ mới thở phào nhẹ nhõm, nếu Tam trưởng lão đã nói như thế, chắc nhà họ

Trần đã bị tiêu diệt rồi.

Liễu gia chủ thở phào nhẹ nhõm rồi quay trở lại chỗ ngồi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

"Thời khắc đã đến."

Theo lời hô của thái giám, Ngũ Hoàng tử nhìn Liễu Mộng Nghiên với ánh mắt dịu dàng.

Liễu Mộng Nghiên cũng nhìn Ngũ Hoàng tử với vẻ hạnh phúc, hai người cầm tay nhau, từ từ bước lên lễ đài.

"Thật là một đôi trai tài gái sắc đấy."

"Đúng vậy, Ngũ Hoàng tử oai phong lãm liệt, đại tiểu thư nhà họ Liễu thì như tiên nữ”

"Đúng là ông trời tác hợp."


"Có duyên may mắn tham dự lễ đính hôn lần này, cũng là phúc phận của chúng ta rồi."

Khách khứa xung quanh cũng bắt đầu nịnh nọt rất hợp thời điểm, tiếng nói càng lúc càng to, sợ người khác không nghe thấy mình nói gì.

"Mộng Nghiên, tin ta, ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này."

"Tất cả những gì nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng."

"Kể cả mạng sống của ta." Ngũ Hoàng tử ngọt ngào nói. "Ta tin chàng."

"Trên cõi đời này, người tốt với ta nhất chỉ có mình chàng."

Liễu Mộng Nghiên tuy rất thích Ngũ Hoàng tử, nhưng nàng †a không phải là người hoàn toàn mê muội vì tình yêu.

Nàng ta biết nói gì, khi nào nói, làm thế nào để làm vừa lòng đối phương.

Chỉ một câu “chỉ có mình chàng” đã khiến Ngũ Hoàng tử vui mừng khôn xiết, muốn cho Liễu Mộng Nghiên tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

"Thưa điện hạ, hay là chúng ta làm việc chính trước đi."

Nói xong, thái giám bên cạnh còn che miệng cười trộm.

Nhưng thái độ của hắn rõ ràng là do câu chuyện tình cảm của hai người mà cười, Ngũ Hoàng tử cũng không thấy khó chịu gì.


"Đúng rồi, làm chuyện chính trước đã."

"Mộng Nghiên, từ hôm nay trở đi, nàng chính thức là vị hôn thê của ta."

"Không ai có thể cướp nàng khỏi tay ta."

"Nàng... chỉ thuộc về một mình ta." Ngũ Hoàng tử tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Liễu Mộng Nghiên một cách uy nghiêm.

"Yên tâm đi, ta mãi mãi chỉ thuộc về một mình chàng." Liễu Mộng Nghiên say đắm nhìn Ngũ Hoàng tử.

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm, cho dù là thực sự cảm động hay vì lý do gì, tất cả mọi người đều hăng hái vỗ tay, tạo nên bầu không khí sôi nổi hết cỡ!

"Vậy thì!"

"Nhà họ Trần bọn ta đây làm sao có thể để hai người thất vọng được chứ?"

"Món quà lớn này, đặc biệt dành cho hai người!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Đến rồi


Lời này vừa dứt, không khí náo nhiệt ban nấy đột nhiên im bặt.

Đây là trường hợp gì vậy? Sao lại có người dám nói bậy bạ như thế? Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?

Không ít người lúc đầu không phản ứng kịp, đều trưng ra vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Tuy nhiên, khi nghe thấy ba chữ nhà họ Trần, mọi người trong nhà họ Liễu đều chấn động.

Đến rồi!

Người của họ Trần thật sự đã đến sao?

Liễu gia chủ nhìn sang Tam trưởng lão, thấy sắc mặt Tam trưởng lão cũng không tốt cho lắm, rõ ràng cũng không dự liệu được sự cố xảy ra.

Quốc chủ Đại Chu thì bình tĩnh hơn nhiều, dường như đã dự liệu trước tình huống này.

"Làm càn!" "Ai dám lớn tiếng như vậy hả?"

"Có biết hôm nay là dịp gì không? Đến lượt các ngươi nói à?" Đại thái giám lập tức đứng ra quát.

"Nếu ta không đến, thì cô nương nhà họ Liễu làm sao có thể khôi phục sự trong sạch tự do đây?"

Một câu nói của Trần Vân Hiên có thể nói đã gây ra sóng †o gió lớn, trong sạch tự do?

Đây quả thực là tin động trời, không lẽ, cô nương nhà họ Liễu trước đó đã...


"Nói bậy!"

"Rốt cuộc là ai, có gan thì đứng ra đây." Ngũ Hoàng tử giận dữ nói.

Dưới ánh mắt của bao người, dù đúng hay sai thì lời này đã ảnh hưởng lớn đến Liễu Mộng Nghiên cũng như hắn ta.

Sau này hẳn sẽ bị người đời bàn tán.

Không ai quan tâm thật giả, chỉ cần nội dung thú vị là được.

Bóng dáng Trần Vân Hiên lướt nhanh, từ trong đám đông bước ra trước.

Thấy tuổi tác của Trần Vân Hiên, mọi người đều sững sờ, còn quá trẻ mà đã chán sống rồi sao?

"Trần Vân Hiên, hóa ra là ngươi."

"Sao ngươi dám sỉ nhục ta?" Liễu Mộng Nghiên nhìn thấy Trân Vân Hiên, ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Sao thế? Ta nói sai à?"

"Nhà họ Liễu và nhà họ Trần có khế ước, ngươi không thể quên nhanh thế được chứ?"

"Liễu Mộng Nghiên ngươi là con gái của gia chủ, theo khế ước, phải gả vào nhà họ Trần của ta."


"Giờ ngươi đính hôn với nam nhân khác, thế này là thế nào?"

"Không tuân theo nữ tắc à?" "Bội ước ư?"

"Nếu không phải thế, sao hôm đó ngươi lại tới nhà họ Trần của ta, đòi lại khế ước ngày xưa?" Trần Vân Hiên lạnh lùng nói.

"Nhà họ Trần, là nhà họ Trần đó à, ta gân như quên mất chuyện này rồi."

"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, hồi đó nhà họ Liễu là chư hầu của nhà họ Trần, để dựa vào nhà họ Trần tốt hơn, nên đã lập khế ước, con gái của gia chủ các đời sẽ gả vào nhà họ Trần."

"Nhưng mà, nhà họ Trần không phải đã suy tàn từ lâu rồi sao? Khế ước đó còn tồn tại à?"

"Không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ nhà họ Liễu đã hoàn toàn quên mất chuyện này."

"Không ngờ nhà họ Trần lại xuất hiện trong tình huống này, thật không phải là điều khôn ngoan, thằng nhóc kia nhất thời cậy mạnh, nhưng sẽ mang lại tai họa diệt vong cho nhà họ Trần đấy."

"Hừ, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng mà!"

Trong mắt mọi người, nhà họ Trần đã không còn oanh liệt như xưa, Trần Vân Hiên là thế hệ trẻ, càng không thể gây ra sóng gió gì.

Chỉ là nhất thời phô trương, hoàn toàn không phải lựa chọn khôn ngoan.

Dù có nói ra được điều gì đi nữa thì sao chứ? Nhà họ Trần có thể gánh chịu hậu quả không?

"Ha ha ha!"

"Không ngờ, thế hệ này của nhà họ Trần lại có một thanh niên thú vị thế này."

"Ngươi tên gì?"

Quốc chủ Đại Chu cười lớn một tiếng, ai cũng không nhìn ra cảm xúc trên mặt ông ta.

“Trân Vân Hiên." "À? Nhà họ Trần chỉ có mình ngươi tới à?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Tiếc là hắn lộ diện quá sớm


Quốc chủ Đại Chu cũng đang thăm dò, nhà họ Trần cuối cùng đến bao nhiêu người, rốt cuộc có ý định gì.

Dù sao bây giờ người của nhà họ Trần không rõ tung tích, ngay cả người của ông ta cũng không tìm thấy.

Quan trọng nhất là, lão tổ trong truyền thuyết của nhà họ Trần và con chó biết nói có đến kinh thành hay không.

Trần Vân Hiên nhìn Quốc chủ Đại Chu với ánh mắt kiên nghị, không hề sợ hãi.

"Chỉ tặng quà thôi, một mình ta là đủ rồi." Trần Vân Hiên cười nói.

"Vậy, quà ngươi muốn tặng là gì?"

"Khế ước ngày xưa giữa nhà họ Liễu và nhà họ Trần à?" Quốc chủ Đại Chu hỏi.

"Tất nhiên không phải." "Thứ ta muốn tặng... là hưu thư!"

Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, điên rồi, thằng nhóc này chắc chắn điên rồi!

Nếu trả lại khế ước, có lẽ hoàng thất Đại Chu sẽ không quá tức giận, nhưng hưu thư là cái gì?

Đưa hưu thư ngay trong ngày đính hôn của người khác? Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?


"Ngươi nói gì?" "Hưu thư?”

"Ta và nhà các ngươi chưa hề có hôn ước, ngươi căn cứ vào đâu mà..."

Nói đến đây, Liễu Mộng Nghiên cũng không biết phải nói thế nào nữa, không có hôn ước nhưng khế ước thì có thật, cũng không khác gì hôn ước.

"Trần Vân Hiên, hôm nay ngươi đến đây chính là cố ý sỉ nhục ta, sỉ nhục nhà họ Liễu phải không?" Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Vân Hiên đầy căm phãn, hận không thể nuốt sống hắn ta.

"Làm nhục người khác thì bị người khác làm nhục lại."

"Nhà các ngươi bội ước trước, Liễu Mộng Nghiên không tuân theo nữ tắc."

"Người như vậy, nhà họ Trần ta không cần."

"Bức hưu thư này, chính là món quà lớn của ta gửi tặng hai người!"

"Hy vọng hai người đừng để tâm, dù sao... lễ nhẹ tình nặng mà.

"Hai người nói xem có đúng không?" Trần Vân Hiên cười lạnh nói.

"Chết đi cho tai"

Ngũ Hoàng tử không kiềm chế được nữa, nhảy phóc lên, lao thẳng về phía Trần Vân Hiên.

"Chỉ dựa vào ngươi mà xứng giao thủ với ta sao?"

Trân Vân Hiên không thèm nhìn Ngũ Hoàng tử, đánh ra một quyền, đập bay Ngũ Hoàng tử ra ngoài.

"Cái gì?"

"Sao lại có thể như vậy?"



"Ngũ Hoàng tử tuổi còn trẻ, tu vi cũng đã đạt tới Ngưng Nguyên Cảnh tầng chín, trong thế hệ trẻ Đại Chu cũng được xếp vào hàng top."


"Trần Vân Hiên trông cũng tương đương tuổi tác với Ngũ Hoàng tử, nhưng chỉ một quyền đã đánh bại hắn ta?"

"Tên nhóc này rốt cuộc có tu vi gì? Sao ta lại nhìn không thấu nhỉ?"

"Trời ạ, ta mới phát hiện ra, ta cũng nhìn không thấu tu vi của thằng nhóc này."

"Mười mấy tuổi đầu, không lẽ đã đạt đến Chân Khí Cảnh?"

"Không thể nào, ta là Chân Khí Cảnh nhưng cũng không nhìn thấu được hắn ta."

"Cái gì? Chân Khí Cảnh cũng không nhìn thấu ư?"

Trần Vân Hiên ra tay khiến mọi người sững sờ, vẻ mặt đầy khiếp sợ, ai cũng không ngờ hậu nhân của nhà họ Trần lại xuất hiện một yêu nghiệt như vậy.

"Siêu Phàm Cảnh tầng một?"

"Hiện giờ ngươi bao nhiêu tuổi?"

Một Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông, cũng chính là ông ngoại của Ngũ Hoàng tử Ngụy Thiên Phong chậm rãi lên tiếng.

"Mười sáu."

Mười sáu tuổi?

Mười sáu tuổi đã đến Siêu Phàm Cảnh tầng 1?


Điều này làm sao có thể?

Hắn rốt cuộc đã tu luyện thế nào? Mới 16 tuổi mà đã đạt đến cảnh giới như vậy?

Người kinh ngạc hơn là Liễu Thừa Phong, hôm đó ở nhà họ Trần, ông ta nhớ rất rõ, cảnh giới của Trần Vân Hiên chỉ ở Ngưng Nguyên Cảnh thôi.

Mới đây thôi cơ mà? Hai tháng?

Trong vòng hai tháng từ Ngưng Nguyên Cảnh đột phá lên Siêu Phàm Cảnh?

"Ta... ta không phải đang mơ chứ?"

"Mẹ nó, 16 tuổi ở Siêu Phàm Cảnh tầng 1, cả đời ta cũng chưa từng nghe nói."

"Đừng nói ở Đại Chu, chỉ sợ nhìn trong cả vùng Bắc Vực cũng hiếm có người có thiên phú như vậy."

"Trần Vân Hiên này mà trưởng thành thì còn ai là đối thủ của hắn trong Bắc Vực nữa?"

"Tiếc là hắn lộ diện quá sớm."

"Hoàng thất sẽ không để hổ về núi đâu!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: C34: Ngươi rất không tồi


Thiên tài, tiềm lực vô hạn!

Chỉ tiếc, Trần Vân Hiên không biết nhẫn nhịn, không biết cái gì gọi là giấu nghề.

Giờ lộ ra thiên phú của mình quá sớm, làm sao hoàng thất có thể để lại mối tai họa ngầm này?

Siêu Phàm Cảnh tuy mạnh, nhưng hoàng thất cũng không ít người ở Siêu Phàm Cảnh, huống hồ là hai vị Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông đều ở Siêu Phàm Cảnh tầng 9 đỉnh phong.

"Trân Vân Hiên phải không?"

"Ngươi rất không tồi."

"Nói thật ra, ấn oán này chỉ là chuyện giữa nhà họ Trần và nhà họ Liễu."

"Cũng không đến nỗi phải đối đầu tới ta sống ngươi chết."

"Nếu ngươi chịu gia nhập Thượng Thanh Tông, bái ta làm sư phụ, chuyện vừa rồi, ta có thể bỏ qua."

"Ngươi thấy thế nào?" Ngụy Thiên Phong cười hỏi. Lôi kéo à? Thế mà việc đầu tiên ông ta nghĩ tới là lôi kéo?

Quả nhiên không uổng là Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông, quả thực tư duy khác người.

Hành động của Ngụy Thiên Phong khiến không ít người ngưỡng mộ, họ không nghĩ tới khía cạnh này, hoàn toàn suy nghĩ về vấn đề thể diện.


"Đúng vậy, nếu ngươi chịu gia nhập Thượng Thanh Tông, hoàng thất cũng sẽ bỏ qua." Thái thượng trưởng lão Thượng

Thanh Tông còn lại là Vũ Nguyên nói.

Vũ Nguyên là lão tổ tông của hoàng thất Đại Chu, lời của ông ta đương nhiên có thể đại diện cho cả hoàng thất.

"Ông ngoại, lão tổ tông, hai người... "

Ngũ Hoàng tử không ngờ, một là ông ngoại của mình, một là lão tổ tông nhà mình, lại không đứng về phía mình? Còn muốn lôi kéo Trần Vân Hiên?

"Làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, chút ấm ức nhỏ nhoi này mà cũng chịu không nổi à?" Quốc chủ Đại Chu nhìn Ngũ

Hoàng tử với vẻ mặt không hài lòng.

Thực ra nếu Trần Vân Hiên chịu cúi đầu, đó là kết quả tốt nhất.

"Phụ vương! Con..."

"Im miệng!"

Quốc chủ Đại Chu lạnh lùng gầm lên một tiếng, sau đó nhìn sang Liễu gia chủ, cười hỏi: "Liễu gia chủ chắc sẽ không để ý chứ?"


"Ngươi yên tâm, chuyện đính hôn sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu."

Nghe vậy, Liễu gia chủ lập tức nói: Không dám không dám, mọi việc nghe theo quyết định của Quốc chủ."

Bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trần Vân Hiên, bởi giờ đây, chỉ còn chờ quyết định của hắn ta.

Trần Vân Hiên liếc nhìn đám người cao cao tại thượng, mỉm cười nhẹ: "Ta rất dứt khoát."

"Các ngươi... chưa xứng để Trần Vân Hiên ta cúi đầu."

Con đường tu hành của Trần Vân Hiên là một mình xưng bá! Làm sao có thể chọn cúi đầu chứ?

Huống hồ, một Thượng Thanh Tông nhỏ ngơi cũng xứng đáng để Trần Vân Hiên gia nhập sao?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Nhất là Ngụy Thiên Phong và Vũ Nguyên, không ngờ Trần Vân Hiên lại không cho họ mặt mũi như vậy?

Phải biết răng ở Đại Chu, hai người họ là những tồn tại đứng ở đỉnh cao, từ khi nào lại có người dám càn rỡ như thế chứ?

"Nghĩa là, ngươi rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt à?" Ngụy Thiên Phong lạnh lùng hỏi.

"Uống cái gì, Trần Vân Hiên ta tự quyết định."

"Các ngươi... không đủ tư cách!" Trần Vân Hiên lạnh giọng nói.

"Giọng điệu lớn thế, ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà nói ra lời đó!"

Ai cũng không ngờ Ngụy Thiên Phong lại tự tay động thủ, với thân phận của ông ta, tự mình đối phó tiểu bối thì quả thực mất mặt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Làm sao có thể


Mọi người nghĩ thế trong lòng, nhưng không ai dám nói ra.

"Ta cũng muốn thử xem, thời gian tu luyện vừa qua có kết quả ra saol"

"Ngươi ra tay, vừa đúng ý tal"

Trần Vân Hiên không những không sợ, ngược lại còn rất hưng phấn.

Mà khi hắn ta phấn khích lại khiến mọi người ngơ ngác, sắp chết rồi mà còn vui mừng như vậy à?

Thế là không muốn sống nữa sao?

Khoảnh khắc sau đó, chỉ thấy toàn thân Trần Vân Hiên phát ra luồng sáng vàng, bao bọc lấy cơ thể.

Bóng dáng lướt nhanh, hóa thành luồng sáng vàng lao thẳng tới Ngụy Thiên Phong.

Cảm nhận khí thế của Trần Vân Hiên, Ngụy Thiên Phong cũng chấn động, thằng nhóc này có vấn đề!

Bùm!

Tiếng nổ lớn vang lên, Trần Vân Hiên tung một quyền đẩy lui Ngụy Thiên Phong hơn mười métI

Cảnh tượng này khiến mọi người trợn mắt há mồml

Làm sao có thể?

Ngụy Thiên Phong bị đẩy lùi?

Một quyền đánh lui Ngụy Thiên Phong?


"Lão tổ nói đúng, tu vi chỉ là một phần, sự khác biệt về công pháp và võ kỹ cũng ảnh hưởng đến thực lực của một người."

"Dù ở Siêu Phàm Cảnh tầng 9 đỉnh phong, cũng có lực đánh một trận!"

Trong lòng Trần Vân Hiên vui mừng, giờ đây hắn ta đã có nhận thức nhất định về thực lực của bản thân.

Dù sao trên con đường này, thực lực của Trân Vân Hiên tăng nhanh, nhưng về thực chiến thì không có cơ hội toàn lực ra tay.

"Ngươi cũng lên đi!"

Trần Vân Hiên chỉ vào Vũ Nguyên ở phía xa, muốn thử xem, đối mặt với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầng 1, bản thân có đỡ nổi hay không!

"Cái gì? Hắn thậm chí còn muốn đánh một chọi hai ư?"

"Điên rồi! Thằng nhóc này chắc chắn là điên rồi!"

"Với Siêu Phàm Cảnh tầng 1, một quyền đánh lui Ngụy Thiên Phong cũng đủ để hắn ta ngạo mạn rồi."



"Nhưng rõ ràng ban nãy Ngụy Thiên Phong chủ quan, hoàn toàn không coi Trần Vân Hiên ra gì, nếu đánh nghiêm túc thì thăng bại cũng chưa rối"

"Điều này cũng có khả năng!"

Người ngoài không biết, nhưng Ngụy Thiên Phong rất rõ, mặc dù ban đầu ông ta thực sự chủ quan.

Nhưng sau khi cảm nhận khí thế mạnh mẽ của Trần Vân Hiên, Ngụy Thiên Phong đã không xem thường đối phương nữa.

Chiêu thức vừa rồi, tuy không phải là mạnh nhất của ông †a, nhưng cũng không hề nhượng bộ.


"Tiểu tử, đừng tưởng có chút thực lực là có thể ngang ngược."

"Thật sự tưởng ta không phải là đối thủ của ngươi à?" Sắc mặt Ngụy Thiên Phong tối sầm, lại xông tới Trân Vân Hiên.

"Hừ, vậy ta cũng sẽ thử sức ngươi."

Vũ Nguyên không chọn quan sát, mà tham gia vào trận chiến.

Với sự tham gia của Vũ Nguyên, Trần Vân Hiên lấy một địch hai, thế nhưng vẫn đánh ngang ngửa, không phân thắng bại.

"Làm sao có thể, làm sao hắn lại mạnh như vậy?"

Nhìn cảnh tượng này, Ngũ Hoàng tử đã bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Hối hận nhất thì không ai bằng nhà họ Liễu!

Nhà họ Trần thật sự đã trỗi dậy, lại còn vươn lên nhanh như thết

Ánh mắt Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Vân Hiên đã thay đổi, đây mới là thiên tài chân chính, là thiên chỉ kiêu tử chân chính.

Nếu có thể gả cho người như vậy, tương lai chắc chắn sẽ sống tốt hơn?

"Truyền lệnh xuống, huy động tất cả binh sĩ gần kinh thành, đến khu vực hoàng cung."

"Nếu có bất cứ chuyện gì bất ngờ xảy ra, xông lên cùng một lúc, vạn mũi tên bắn cùng lúc."

"Ta không tin, thằng nhóc này sẽ không có lúc kiệt sức."

"Tuyệt đối không để nó sống sót ra khỏi hoàng cung."

Lúc này, Quốc chủ Đại Chu đã nhìn rất rõ: hòa giải không thể, nhận sai cũng không có cơ hội.

Vậy điều duy nhất có thể làm là chém chết Trân Vân Hiên. "Thú vị đấy, thật sự rất thú vị."

"Không ngờ trong Đại Chu nho nhỏ của các ngươi lại có một thiếu niên như vậy."

"Xem ra, chuyến đi này của ta thật sự không đến uổng công!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Trình công tử


"Trình công tử? Cuối cùng ngài cũng đến."

Thấy người đến, Quốc chủ Đại Chu không khỏi mừng rỡ.

Nhà họ Trình ở Bắc Vực quả thực là đại tộc thế gia, cũng là chỗ dựa đằng sau Đại Chu.

"Không phải lễ đính hôn sao? Sao lại đánh nhau cơ chứ?" "Vì sự xuất hiện của ta, cố ý sắp đặt à?" "Dù sao thì thật sự khá thú vị."

Trình Ngọc Thư nhìn ba người đang chiến đấu, trong lòng tràn đầy tò mò.

Bởi vì thanh niên đang chiến đấu kia chắc chắn cũng chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, sao lực chiến đấu mạnh như vậy?

Trình Ngọc Thư tự nhận mình phi thường, cho rằng ở Bắc Vực, thế hệ trẻ có thể sánh ngang với mình không nhiều.

Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Vân Hiên, hắn ta cũng phải tự hổ thẹn.

Dù sao ở độ tuổi của Trần Vân Hiên, hắn ta không thể chiến đấu với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầng 9 như vậy.


Huống hồ, lúc hắn ta mười mấy tuổi cũng chưa đột phá Siêu Phàm Cảnh tầng 1!

"Lưu Bá, ngươi nói xem, thiếu niên này có thắng không?" Trình Ngọc Thư cười hỏi.

Lão giả đi cùng Trình Ngọc Thư nghe vậy, khẽ lắc đầu.

"Thiếu niên này có khí thế mạnh mẽ, chiêu thức bá đạo, sức mạnh to lớn."

"Nhưng có vẻ như kinh nghiệm chiến đấu không nhiều lắm, đó là điểm yếu."

"Nhưng công pháp của hắn ta chắc chắn không tâm thường."

"Hiện tại thoạt nhìn thì bất phân thắng bại, nhưng càng lâu, càng bất lợi cho thiếu niên, đến lúc kiệt sức thì sẽ là lúc thất bại." Lưu Bá quan sát một lúc rồi đưa ra nhận định.

"Ừm, cũng giống suy nghĩ của ta."

Trình Ngọc Thư gật đầu rồi nhìn sang Quốc chủ Đại Chu, hỏi: "Kẻ địch à?"

"Đúng vậy, người này tên là Trần Vân Hiên, là hậu nhân nhà họ Trần."

"Trình công tử, hắn thực sự sẽ thua sao?" Quốc chủ Đại Chu lo lắng hỏi.

"Nếu Lưu Bá đã nói vậy, chắc chắn không có vấn đề gì lớn." "Như vậy thì ta yên tâm rồi." "Trình công tử, mời ngồi."

Mặc dù mọi người chú ý vào Trần Vân Hiên, nhưng vẫn có người chú ý đến sự xuất hiện của Trình Ngọc Thư.

"Người này là ai vậy? Các ngươi biết không?"

"Không rõ, trong Đại Chu này, còn có ai khiến Quốc chủ tôn trọng như vậy?”


"Các ngươi xem vị trí ngồi của hắn đi!"

"Cái này... thậm chí hai Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông cũng không bằng hắn? Người này rốt cuộc là ai mà địa vị cao như thế?"

"Các ngươi nói xem, không lẽ ban đầu, Quốc chủ đã biết người nhà họ Trần sẽ đến gây sự, nên mời trước người giúp đỡ?"

"Nói bậy, dù biết thì Quốc chủ sợ nhà họ Trần sao? Huống hồ, ai biết nhà họ Trần xuất hiện yêu nghiệt như vậy chứ?"

"Cũng phải, vậy người này rốt cuộc là ai?"

Mọi người rất tò mò về thân phận Trình Ngọc Thư, nhưng chỉ bàn tán vài câu rồi lại chuyển sự chú ý vào trận chiến.

Một bên khác, bên trong hoàng cung, Trần Trường An cùng Đại Hoàng tìm kiếm tung tích của Thai Châu.

"Ngươi còn tìm được không? Lâu thế rồi, ngươi không sợ thằng nhóc Trần Vân Hiên bị giết à?"

Tìm mãi mà không ra, Đại Hoàng cũng hơi bực mình.

"Chết thì cũng là do số mạng của hắn."


"Huống hồ, nhà họ Trần còn nhiều người, chết rồi thì đào tạo thêm người khác là xong." Trần Trường An không quan tâm nói.

"Đệch, ngươi còn súc sinh hơn ta, không, ta không phải súc sinh, ta là thần thú."

"Ngươi thật sự chẳng lo lắng gì cho thăng nhóc kia à?" Đại Hoàng tò mò hỏi.

"Muốn trưởng thành, hắn cần trải qua nhiều khó khăn, một Đại Chu nhỏ bé còn không xử lý nổi, sau này làm sao ra ngoài lăn lộn."

"Ngươi có thể giúp ta tìm Thai Châu được không, đừng quan tâm những chuyện vô dụng nữa."

Trần Trường An cũng hơi đau đầu, Thai Châu này thật sự ở trong tay hoàng thất sao? Tại sao tìm hoài vẫn chẳng thấy gì?

"Ta nói rồi, thứ này không có khí tức, ta hoàn toàn không cảm nhận được."

"Muốn tìm ra, chỉ có thể dựa vào ngươi, ta chỉ giúp che giấu khí tức của ngươi, không bị phát hiện thôi."

"Đúng là chết tiệt, tất cả các kho báu trong hoàng cung này đã bị lục hết rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Đồ phá gia chỉ tử


"Hay là bây giờ không còn trong tay hoàng thất nữa?"

Thứ này dù sao cũng ở trong tay hoàng thất nhiều năm, nếu không còn thì cũng không phải không có khả năng.

"Chẳng lẽ ngươi không tò mò một chuyện à?" Đột nhiên, Đại Hoàng ở bên cạnh hỏi.

"Cái gì?"

"Thứ này, đám hoàng thất ngày xưa lấy về làm gì?"

Có ích gì?

Đúng đấy, người khác Thai Châu lấy đi dường như thật sự không có tác dụng gì, ngoại trừ Trân Trường An, ai cũng không thể dung nhập Thai Châu.

Vậy người khác lấy đi làm gì?

Nghĩ mãi, một người một chó đột nhiên nhìn nhau.

"Khà khài"

Đại Hoàng không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa, khiến Trần Trường An trừng mắt nhìn nó.

"Ngươi trừng ta thì có ích lợi gì, ta cũng không phải người nhà họ Trần của ngươi." Đại Hoàng nhìn Trần Trường An với vẻ khinh bỉ.

"Mẹ nó, bọn con cháu bất tài!"


"Đồ phá gia chỉ tử!"

"Điều này không phải bình thường lắm sao, nhà họ Trần đã qua nhiều đời."

"Trong quá trình đó, xuất hiện vài đứa phá gia chỉ tử là bình thường thôi, không thể ai cũng giống Trần Chính Nguyên."



"Nếu không thì chín quả Thai Châu của nhà ngươi cũng đâu chỉ còn lại một." Đại Hoàng dù có vẻ đang an ủi, nhưng giọng điệu lại đầy chế nhạo.

Trần Trường An này lại bị con cháu hậu duệ chơi một vố đấy, thật hả dại

Trước sự chế giễu của Đại Hoàng, Trần Trường An cũng bất lực, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Mười ngàn năm, trước đây gia tộc họ Trần đã làm gì mà để mất Thai Châu, Trần Trường An không rõ.

Nhưng một quả ở trong tay Đại Chu, trong lòng hắn đã có phần suy đoán.

Khi nhà họ Trần suy tàn, cần tìm nơi cắm rễ, họ đã chọn Đại Chu.

Lúc mới đến, tất nhiên phải làm thân với nhiều người, trong đó không thể thiếu hoàng tộc.

Nhà họ Trần lấy gì để làm thân? Cái gì quý giá nhất? Thai Châu!


Dù sao cũng là báu vật truyền lại hàng nghìn năm, nói ra chắc chăn khẽ dọa người ta.

Hơn nữa, Thai Châu trong suốt lung linh, rất đẹp mắt, lại không có khí tức, không thể dò xét.

Ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là bảo vật, cần nghiên cứu công dụng.

Thai Châu nhất định là thứ nhà họ Trần chủ động tặng hoàng tộc.

"Trong hoàng tộc, lúc đầu thứ này có lẽ sẽ k1ch thích sự tò mò của họ."

"Nhưng theo thời gian, không nghiên cứu ra được, sẽ trở thành vật vô dụng."

"Vật vô dụng nhưng đẹp thì sẽ ra sao?”

"Vương miện, hậu quan!"

"Mẹ nó, xúi quẩy!"

Trân Trường An nghĩ mà toàn thân cũng khó chịu, Thai Châu của mình thực sự được đính lên vương miện hay hậu quan ư.

Nhưng đó cũng chỉ là một khả năng, cũng có thể không phải.

"Vậy bây giờ ngươi định làm gì?" Đại Hoàng hỏi.

"Hmm... trong hoàng cung này, nữ quyến rất nhiều."

"Hay là... hehe, chúng ta gặp mấy người này trước nhé?" Trần Trường An cười khà khà nói.

"Khà khà, cái này ta thích."

"Đi thôi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Ngươi thì biết cái gì


Bùm! Bùm! Bùm!

Tiếng nổ liên tục vang lên, trước mặt Trần Trường A, đã có không biết bao nhiêu nữ quyến ngất xỉu.

"Đại Hoàng!" "Ngươi có bệnh à?" "Ngươi kéo bọn cung nữ này tới làm gì?"

"Ngươi nghĩ Quốc chủ Đại Chu sẽ tặng thứ này cho một cung nữ à?”

Thấy Đại Hoàng hăng hái không ngừng kéo người tới, Trần Trường An cảm thấy hơi đau đầu.

Tên này, sao lại thích làm chuyện đó thế nhỉ. "Ngươi thì biết cái gì, ta làm thế là sợ bị phát hiện đấy."

"Ngươi cũng không xem xem, trong cung này, bao nhiêu cung nữ bị ngươi hạ gục rồi."

"Nói chứ, ngươi lục tung hết lên thế, cuối cùng có không?" Đại Hoàng tức giận hỏi.

"Hmm... hiện tại vẫn chưa tìm thấy."

"Có lẽ, không phải ở trong tay những người này." Trần Trường An thở dài bất lực.

"Thế à."

"Ngươi nói xem, bọn này bị đánh ngất hết rồi, không nên lãng phí phải không?"


Đại Hoàng cười khúc khích với Trần Trường An, biểu cảm thì cực kỳ d@m đãng.

Trần Trường An biết Đại Hoàng muốn làm gì, sao có thể không hiểu chứ?

Tên khốn này chỉ cần nhún mông một cái là Trần Trường An biết nó định đi đại tiện hay là tiểu tiện!

"Đừng làm càn."

"Chúng ta tới đây là để tìm Thai Châu, sao ngươi toàn nghĩ lung tung thế?"

"Không được, tuyệt đối không được!" Trần Trường An lời lẽ chính đáng nói.

"Ngươi xem, Thai Châu cũng không tìm thấy, bỏ đi như vậy, không phải lãng phí à?"

"Chuyện này, ta đã nhiều năm không làm rồi." "Ngươi cứ cho ta làm lần này thôi có được không?"

"Không phải coi nhau là huynh đệ à?" Đại Hoàng buồn rầu nói.

Dù bảo là huynh đệ, Đại Hoàng thật sự đã lâu không làm chuyện này.

Nhưng bắt Trần Trường An nhìn nó làm, Trần Trường An vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

"Không được, không thể thương lượng, chúng ta tiếp tục tìm Thai Châu." Trần Trường An suy nghĩ một lúc, vẫn không đồng ý.


"Hừ, vậy ta không đi nữa, ngươi tự đi đi."

Đại Hoàng nằm phịch xuống đất, nó cũng nổi cáu.

Thấy bộ dạng xứng đáng bị đánh của Đại Hoàng, Trần Trường An hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc hỗn loạn.

"Ta nói này Đại Hoàng, ra ngoài lâu như vậy, đồ ngon vật lạ ngươi ăn còn ít à?"

"Ta có bao giờ thiếu đồ ăn đồ uống cho ngươi đâu?" "Hôm nay ngươi còn muốn ăn thịt người trước mặt ta à?" "Ngươi thấy có quá đáng không?”

"Ngươi còn nổi cáu à?"

Đại Hoàng dù trông giống chó, nhưng bản thể nó vẫn là Kỳ Lân, một con thần thú hung tợn.

Ăn thịt người với Đại Hoàng không phải chuyện hiếm, dù sao hồi xưa nó đã nuốt chửng Trần Trường An.

Nếu không phải cơ thể Trần Trường An đặc biệt, từ lâu Trân Trường An đã thành phân của Đại Hoàng rồi.

"Những nữ quyến này đều là người của hoàng thất Đại Chu, ngươi là kẻ địch của hoàng thất Đại Chu mà."

"Không phải ngươi nói, đối xử với kẻ địch, không cần nhân từ sao."

"Vậy ta ăn vài người thì sao chứ?”

"Ta đang giúp ngươi dọn đường đấy. Đại Hoàng tức giận nói.

Đây đều là những lời Trần Trường An dạy Trần Vân Hiên, sao đến lượt nó thì Trần Trường An lại không chịu nhìn?

"Ta là người lòng dạ tốt, không chịu nổi cảnh tượng này đâu."

"Ngươi lòng dạ tốt? Vậy sao ngươi dạy Trần Vân Hiên nhổ cỏ tận gốc chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
601,601
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Ta không nghĩ vậy


"Ta dạy là ta dạy, nhưng người chết không phải ta giết, là Trân Vân Hiên ra tay, liên quan gì đến ta?"

"Có khác gì không? Vẫn là ngươi bảo hắn giết người mà?"

"Khác chứ, hắn có thể từ chối mà, nhưng hắn không, nên không liên quan gì tới ta cả."

"Trần Trường An, ngươi thật là vô liêm sỉ"

"Ngươi đâu phải lần đầu tiên quen ta."

Đại Hoàng nhìn Trần Trường An với vẻ khinh bỉ, rồi nhìn những cung nữ ngất xỉu trước mặt, không khỏi nuốt nước miếng.

Nhiều thế này, đủ ăn một bữa rồi.

"Thật sự không được ăn à?"

"Ta nói này Đại Hoàng, đồ ngon vật lạ ngươi không ăn, ngươi ăn bọn họ làm gì? Ngon đến thế à?" Trần Trường An bất lực nói.


“Toàn thân bọn họ toàn son phấn, ngươi không sợ ăn chết à?”

"Tuy thân thể ta không bằng ngươi, nhưng cũng khá chịu đòn, làm sao mà chết được chứ."

"Hơn nữa, lâu rồi ta không ăn, muốn nếm lại chút dư vị thôi

mà" "Ai nói chỉ được ăn của ngon vật lạ, không được ăn đồ chay à."

Đồ chay? Ngươi gọi cái này là đồ chay à?

"Đừng nói nhảm, chúng ta đi đến phía trước xem, tiểu tử Vân Hiên chắc cũng cầm cự lâu rồi đấy."

"Hả? Đúng thật, tiểu tử này không tồi, có thể cầm cự lâu như vậy, nếu được bồi dưỡng từ sớm, giờ đây có lẽ đã là thiên tài bậc nhất rồi."

Đại Hoàng đánh giá Trần Vân Hiên rất cao, dù sao không chỉ về bản thân, nó còn thấy nhiều thiên tài, nó có thể nói như vậy, đã rất khẳng định thiên phú và tiềm năng của Trần Vân Hiên.

Điều Trần Vân Hiên thiếu hiện giờ chính là từ nhỏ không có nền tảng vững chắc, nếu không, Trần Vân Hiên mười sáu tuổi đâu chỉ có tu vi như bây giờ.

"Quá kinh khủng!" "Trần Vân Hiên này còn là người không? Đối mặt với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh tâng 9 mà không rơi vào thế hạ

phong, cầm cự lâu như vậy?"

"Nghe nói thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng Trần Vân Hiên quả thực quá tài năng rồi!"

"Trong Đại Chu của chúng ta, không, trong cả Bắc Vực, các ngươi từng nghe nói về thiên tài như vậy không?"

"Có lẽ ta quá thiển cận, chưa từng nghe nói."

Thực lực của Trần Vân Hiên khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

Lúc này, trong lòng người nhà họ Liễu rất phức tạp, nếu không có chuyện đó, nếu lúc đầu nhà họ Liễu không bội ước sau khi nhà họ Trần suy tàn, có lẽ mọi chuyện đã khác.


"Chết, hắn nhất định phải chết!"

"Nếu hắn không chết, ai trong nhà họ Liễu cũng sống không nổi."

Dù hối hận, nhưng Liễu gia chủ hiện giờ càng mong Trần Vân Hiên chết sớm, chỉ như vậy ông ta mới yên tâm.

Người cũng mong Trần Vân Hiên chết chính là Quốc chủ Đại Chu.

Nhìn tình hình chiến đấu đến giờ, ông ta cũng bắt đầu hoảng hốt.

Vốn tưởng rằng Trần Vân Hiên chỉ có tu vi Siêu Phàm Cảnh tầng 1, nên không thể chống đỡ được bao lâu, nhưng không ngờ, thằng nhóc này lại kiên trì đến vậy!

"Trình công tử, Trần Vân Hiên này đã có dấu hiệu thất bại chưa?" Quốc chủ Đại Chu lo lắng hỏi.

"Lưu Bá, ngươi hãy nói đi." Trình Ngọc Thư lạnh lùng nói.

"Vâng, thiếu chủ. Trần Vân Hiên có thực lực rất mạnh, linh khí trong người cũng dồi dào, có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến hắn có sức chiến đấu mạnh như vậy. Nếu là Siêu Phàm Cảnh tầng 1 bình thường, chắc hẳn đã kiệt sức từ lâu, Trần Vân Hiên thì khác, nhưng cũng không thể chống đỡ lâu được, hai mươi chiêu nữa là sẽ dần dần kiệt sức." Lưu Bá phân tích.

Hai mươi chiêu nữa sao?

Nghe đến đây, Quốc chủ Đại Chu cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu vậy thì vở kịch ồn ào này cũng sắp kết thúc rồi.


"Tiểu tử, ngươi có thực lực rất mạnh, nhưng chớ tưởng chỉ với thực lực ấy là có thể ngang ngược. Ngươi còn kém xa lắm!"

Trong lòng Ngụy Thiên Phong và Vũ Nguyên lúc này đang nén một cục tức, trước mặt bao người lại bị một tiểu bối ép đến tình cảnh như thế, đây chính là vết nhơ cả đời mà họ không thể xóa nhòal

"Thật sao?"

"Ta không nghĩ vậy!"

Trần Vân Hiên lạnh lùng cười một tiếng, sau đó khí thế trên người bỗng dưng dâng trào!

"Phá cho ta!"

Biến cố bất ngờ khiến sắc mặt mọi người biến đổi, ngay cả Trình Ngọc Thư và Lưu Bá cũng không khỏi giật mình!

"Đột phá trong chiến đấu?"

"Thằng nhóc này... Siêu Phàm Cảnh tầng 2 rồi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom