Cập nhật mới

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40





- Đây là nơi vương phi ở sao?
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà thốt lên.

Anh không thể ngờ tới ở trong một phủ rộng lớn xa hoa như thế lại có một nơi hoang tàn, sập xệ đến mức như vậy sao? Nơi này còn tồi tàn hơn rất nhiều so với căn phòng cũ đó của cô.

Trông nó sắp sửa như muốn đổ xuống khi có cơn gió lớn thổi qua.

Thật không thể ngờ rằng trên thế giới này lại có người ngược đãi người mình yêu còn nhiều hơn gấp trăm lần anh nữa.

Trong khi Nhan Từ Khuynh đang cảm thấy thương cảm cho vị vương phi kia thì tên người hầu bên cạnh ngạc nhiên nhìn anh:
- Vương gia...!Đây là phủ của người...!Chính người đã...!đày vương phi vào đây ngay từ hôm...!người với vương phi thành thân...!
Vậy sao? Có chút giống với anh.

Anh cũng từng bắt cô ở trong căn phòng cũ đó ngay sau hôm cưới của hai người.

Nhan Từ Khuynh từ từ tiến về phía căn nhà cũ kĩ.

- Vương gia đến!
Dương Họa Y đang ăn dở bát cháo chợt giật mình khi nghe tiếng hô của tên người hầu.


Cô đưa mắt nhìn ra cửa.

Đây là tên vương gia ác ma mà thân chủ này muốn thoát khỏi hắn sao? Trông từ trên xuống dưới cũng khôi ngô tuấn tú, ngoài đôi mắt sắc lạnh như ai kia thì bề ngoài không giống tên ác ma tàn nhẫn cho lắm.

Còn Nhan Từ Khuynh nhìn vị vương phi đang ngồi ở giường.

Dung mạo xinh đẹp, cơ thể nhìn vẫn nhỉnh hơn chút và khỏe hơn vợ mình.

Xem ra vẫn sống tốt hơn cả cô dù cùng là bị ngược đãi.

Một bầu im lặng đến đáng sợ bao trùm khắp căn phòng nhỏ.

Dương Họa Y và Nhan Từ Khuynh vẫn đang vướng với suy nghĩ: Đây là người mình chưa từng gặp bao giờ thì biết ăn nói sao cho hợp lí đây? Chút kí ức được cung cấp cũng chẳng thể giúp cả hai có thể mở lời với đối phương được bởi cả hai đâu biết hai thân chủ này thường ngày xưng hô ra sao, nói với nhau như thế nào và tình hình đang đến đâu rồi?
Tiểu Nguyệt và tên người hầu kia cũng sợ lây khi thấy hai chủ tử không nói không rằng gì mà chỉ đấu mắt với nhau.

- Tiểu thư...!Cháo của người...!
Không biết thời gian đã trôi qua đã bao lâu rồi.

Giờ bát cháo của cô đã nguội lạnh.

Tiểu Nguyệt đứng cạnh không khỏi lo lắng.

- Tiểu thư, để Tiểu Nguyệt đổi cho người bát khác nhé? - Tiểu Nguyệt lấy hết dũng khí để phá tan bầu im lặng này.

- Thôi, không cần đâu! Ta cũng không muốn ăn nữa! - Dương Họa Y mỉm cười xua tay với Tiểu Nguyệt rồi quay sang tên vương gia đang đứng đó với gương mặt lạnh lùng - Không biết...!Vương gia đến đây có việc gì ạ?
- Ta...!ta...!- Nhan Từ Khuynh có chút lúng túng.

Ngữ khí này thật giống với một ai đó - Ta đến thăm ngươi...!
- Ta vẫn khỏe! Cảm ơn vương gia đã quan tâm! Giờ xin vương gia về cho ạ!
Không đợi câu thứ hai, Nhan Từ Khuynh quay lưng đi thẳng.

Anh sắp không chịu được màn đấu mắt này rồi.

Ở nhà, anh còn không đủ can đảm để làm vậy với cô chứ đừng nói với một người xa lạ chưa từng gặp bao giờ.


Đợi Nhan Từ Khuynh đi rồi, Dương Họa Y mới dám thở mạnh ra một cái.

Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén đó cô không thể thoát khỏi sự run sợ.

Ánh mắt đó thật giống với ánh mắt của một người đã để lại cho cô rất nhiều nỗi ám ảnh.

- Người ổn không tiểu thư? - Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn cô.

- Ta không sao!
- Tiểu thư...!Tiểu Nguyệt thấy...!Đây là lần đầu tiên...!vương gia chủ động tới thăm người đó...!
- Lần đầu tiên ư?
- Đúng rồi ạ! Không chỉ vậy, đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Nguyệt thấy vương gia dịu dàng với tiểu thư đến thế!
"Trước giờ hắn đối xử lạnh nhạt và tàn nhẫn với thân chủ này sao? Xem ra đường đi này...!không khó!"
- Tiểu Nguyệt, ban nãy em có nói là ta bị ngã xuống hồ với vương gia sao?
- Đúng rồi ạ! Tiểu thư không nhớ gì sao?
- Ta chưa nhớ ra chuyện gì lúc đó.

Em kể lại cho ta nghe được không?
- Dạ được ạ! Hôm đó ả tiện nhân Mộ Dung đến gây sự với tiểu thư chuyện người đụng phải vào người ả lúc chúng ta đang đi dạo trong vườn.

Sau đó, ả còn đôi co xô xát với tiểu thư rồi định đẩy tiểu thư xuống hồ nữa cơ.

Lúc đó vương gia đi đến, ả liền lại gần õng ẹo nói với vương gia là tiểu thư gây sự với ả trước.


Vương gia lúc đó tức giận tới mức định bóp cổ giết tiểu thư.

Nhưng cả tiểu thư và vương gia đều lùi tới chỗ hồ nên cả hai đều bị rơi xuống hồ.

Lúc cứu được tiểu thư, em sợ lắm.

Tiểu thư sức khỏe đã yếu, nước hồ lại còn lạnh như vậy nữa.

Sau đấy tiểu thư bị sốt rất cao, em càng sợ hơn vì không có tiền mua thuốc cho tiểu thư.

Nhưng cũng may một chút vì trong thời gian tiểu thư ốm, ả tiện nhân kia không có xuất hiện...!
- Cảm ơn em! - Dương Họa Y xoa đầu Tiểu Nguyệt - Cảm ơn em đã luôn bên ta chăm sóc cho ta suốt thời gian qua.

- Không có gì đâu tiểu thư! Đây là việc em phải làm mà! Được theo và hầu hạ tiểu thư là một điều may mắn đối với em! - Tiểu Nguyệt nở một nụ cười thật tươi.

- À, hồi nãy em cũng có nói là tiền của chúng ta không còn bao nhiêu nữa đúng không?
- Dạ đúng rồi ạ!
- Vậy thì nghe ta dặn và làm y như vậy cho ta nhé!....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41





- Tiểu thư! Tiểu thư! - Chập tối, Tiểu Nguyệt chạy về với gương mặt hớn hở.

- Từ từ thôi Tiểu Nguyệt! Có chuyện gì thế? - Dương Họa Y đang ngồi thư giãn ở trước cửa thấy cô bé chạy nhanh vội can.

- Tiểu thư! Cách của người thật hay! Toàn bộ đều được bán hết rất nhanh và kiếm được rất nhiều tiền nữa! Tiểu thư thật là giỏi! - Tiểu Nguyệt hào hứng kể lại.

- Em quá khen rồi! - Dương Họa Y cười - Vậy là từ giờ chúng ta sẽ không phải lo gì về tiền bạc nữa rồi!
- Vậy là chẳng bao lâu chúng ta sẽ tích đủ tiền để rời khỏi đây đúng không tiểu thư?
Dương Họa Y có chút bất ngờ trước câu hỏi ngây thơ này của Tiểu Nguyệt.

Im lặng một chút rồi cô cũng gật đầu:
- Đúng rồi! Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có đủ tiền để thoát khỏi nơi này...!
- Thôi! Giờ cũng muộn rồi! Tiểu thư chờ em một chút nhé! Em đi nấu cơm cho tiểu thư! Em nấu nhanh thôi...!
- Ta nấu rồi! Giờ chỉ chờ mỗi em về là ăn thôi! Mà ta bảo này, đừng sợ hay ngại gì nữa nhé! Cứ đến bữa là ăn cơm với ta! Ta ăn một mình buồn lắm!
- Dạ! Em nghe rồi! Để em xếp cơm lên!
Tiểu Nguyệt tung tăng chạy xuống bếp đem cơm lên.

Mà bữa cơm cũng có gì nhiều đâu.

Chỉ có hai bát cơm với ít rau.


Nhưng một chủ một tớ nương tựa vào nhau thì chỉ cần có nhau là đủ vui rồi!
- Tiểu thư! Em có ý này! Mai chúng ta tiếp tục bán thứ đó rồi em lấy ít tiền mua chút thức ăn về nhé?
- Em cứ mua nhiều vào! Chúng ta cần phải tận hưởng một cuộc sống đầy đủ hơn mới được! Chúng ta cần được ăn nhiều hơn trước! Em cú mua những gì em thích, không phải ngại tốn tiền.

Ta tin với cách của ta sẽ kiếm được rất rất nhiều tiền thôi!
- Dạ vâng ạ!
- À, ban nãy em có mua thêm giấy với mực cho ta không?
- Dạ có ạ!
- Cảm ơn em nhé! Mai là sẽ có đồ đem bán thôi...!
____________________
- Vương gia, người ăn chút thức ăn đi ạ! Từ lúc tỉnh lại đến giờ người chưa ăn gì cả! - Tên người hầu giục anh.

- Vương phi ăn gì chưa? - Nhan Từ Khuynh thẫn thờ nhìn đống thức ăn trên bàn.

Trong đầu anh không ngừng nghĩ về cô gái đó.

- Thần không biết ạ...!Nhưng chắc giờ vương phi cũng ăn rồi ạ! Người ăn một chút rồi chúng ta đi thăm vương phi được không ạ?
- Được...!
Từ khi gặp vị vương phi kia, Nhan Từ Khuynh không thể không ngừng nghĩ về cô ấy.

Không hiểu sao cùng là nữ nhân không quen biết bao giờ nhưng khi gặp Mộc Nghi, anh cảm thấy có chút thiện cảm hơn là so với Mộ Dung.

Nếu bây giờ mà đi giúp tên vương gia này làm lành với vợ hắn thì có lẽ không khó lắm.

Chỉ là giúp vợ hắn có thiện cảm với hắn là được mà! Vậy thì hãy bắt đầu từ chuyện quan tâm đi...!
- Vương gia đến!
Dương Họa Y đang miệt mài vẽ thì chợt giật mình trước tiếng hô của tên người hầu.

- Chết rồi! Tiểu Nguyệt! Mau giúp ta dọn chỗ này!
- Dạ vâng ạ!
Cả hai luống cuống giấu chỗ giấy mực vào tủ đồ rồi ra mở cửa.

- Tham kiến vương gia! - Dương Họa Y cúi người.

- Ờ...!Từ giờ ngươi không phải đa lễ với ta như vậy...!- Nhan Từ Khuynh phẩy tay.

- Đội ơn vương gia!
- Ờm...!ngươi...!à nàng ăn gì chưa?

- Ta ăn rồi! Cảm ơn vương gia đã quan tâm! Nếu vương gia đến đây chỉ để hỏi như vậy thì mời vương gia về cho không Mộ quý nhân lại chờ ạ!
- Nàng...!
- Ta mệt rồi! Ta muốn đi nghỉ sớm.

Vương gia cũng về nghỉ ngơi đi ạ!
Càng lúc Nhan Từ Khuynh càng thấy cách nói chuyện này rất quen thuộc.

Nhưng anh không hề nghĩ đến vợ mình lại có thể xui đến mức xuyên không như anh được.

Nhan Từ Khuynh không tự chủ được mà bế vị vương phi kia lên rồi quay người đi ra cửa.

- Vương gia! Ngươi đang làm gì vậy?
Bị bế bất ngờ nên Dương Hoa Y có chút hoảng.

Nhưng cảm giác này quen thuộc lắm.

Nhan Từ Khuynh cũng không cảm thấy khó chịu hay chán ghét khi bế nữ nhân khác không phải vợ mình.

- Vương gia! Mau buông ta ra! Vương gia!...!
- Im lặng!
Cô gái này cũng giãy giụa mạnh y như Nhan thiếu phu nhân nhỉ? Nhưng nếu là Nhan thiếu phu nhân thì chắc hất anh từ lâu rồi!
Cứ thế mà Nhan Từ Khuynh bế Dương Họa Y về phòng của vương gia.

Vẫn sự nhẹ nhàng, anh đặt cô nằm xuống giường.

- Nàng ngủ ở đó đi! Nếu nàng sợ thì để ta nằm ở dưới đất.


Dương Họa Y nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Đến Nhan thiếu cô còn chưa cho phép nằm cùng thì tên vương gia xa lạ kia làm gì có của cơ chứ!
Nhan Từ Khuynh thấy cô không muốn nằm cùng, anh liền đi kiếm chăn đệm khác trải dưới đất rồi nằm ngủ.

Dù gì cũng không nên làm người ta không vừa lòng nữa.

Cứ nên từ từ để người ta tin tưởng dần.

Dương Họa Y thấy anh ngủ rồi thì cũng an tâm nằm xuống ngủ.

Ái chà! Chăn nệm thời xưa của vương phủ cũng êm và ấm ra phết đấy chứ! Nó còn dễ chịu hơn cả đệm thời hiện đại nữa.

Nếu quay trở về được thời hiện đại, cô sẽ bảo các chú của cô tìm mua cho mình...!
- Tiểu thư! Ban nãy thần thấy vương gia đích thân bế ả Mộc Nghi kia từ lãnh cung về phòng vương gia ngủ ạ!
- Cái gì? - Mộ Dung đang sắm sửa chuẩn bị sang phòng vương gia chợt sững người khi nghe người hầu nói - Ngươi có nhìn nhầm không?
- Dạ không ạ! Thần nhìn thấy rõ thật mà!
- Con ả khốn kiếp! Rốt cuộc sau khi rơi xuống hồ vương gia đã gặp chuyện gì mà giờ lại quan tâm, si mê ả đến thế cơ chứ? Theo ta đến chỗ vương gia! - Mộ Dung tức giận đứng phắt dậy đi ra cửa.

- Dạ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42





- Vương gia! Người mau mở cửa cho thiếp! Vương gia!...!
- Mộ quý phi, vương gia đã ngủ rồi ạ! Xin người về cho ạ!
- Vương gia ngủ gì với ả tiện nhân kia chứ? Vương gia! Người mau ra đây cho thiếp!
Vừa gọi, Mộ Dung vừa đập cửa ầm ĩ.

Nhan Từ Khuynh nhíu mày tỉnh dậy.

Anh tức giận đứng dậy định đi ra cửa xem là kẻ nào dám phá giấc ngủ của anh với vị vương phi kia chợt anh quay lại nhìn xem cô có bị thức giấc hay không đã rồi mới đi ra.

May là cô vẫn ngủ say.

- Kẻ nào dám phá giấc ngủ của bổn vương?
Nhan Từ Khuynh mở cửa ra với ánh mắt sắc lạnh khiến Mộ Dung không rét mà run.

- Thiếp...!là thiếp gọi người...!
- Đêm hôm không an phận nghỉ ngơi lại thích bị phạt đúng không?
- Thiếp...!thiếp không dám...!Tại thiếp nghe vương gia...!ở với ả tiện nhân kia...!

"Chát"
- Ta cấm ngươi gọi vương phi là ả này ả kia! Để ta nghe thấy một chữ đó từ miệng ngươi phát ra nữa thì mạng ngươi cũng không còn đâu!
Nhan Từ Khuynh giáng thẳng một cái tát thật mạnh vào mặt Mộ Dung khiến cô ta lảo đảo.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày người mà mình yêu say đắm như thế lại có thể tặng cho mình một cái tát trời giáng vào mặt.

- Vương gia...!Người từng nói người yêu thiếp...!Thậm chí người còn nói sẽ...!tìm mọi cách để thiếp được làm vương phi...!Người còn hứa...!sẽ không bao giờ làm thiếp bị tổn thương...!Vậy mà giờ người vì cô ta mà đánh thiếp ư?...!- Mộ Dung tỏ ra vẻ đau thương.

- Không chỉ đánh ngươi mà ta còn có thể giết ngươi! Yêu người à? Đó chỉ là giả dối! Người mà ta yêu thực sự chỉ có vương phi của ta, Mộc Nghi! Nếu ngươi còn cố gây ra chuyện gì với nàng ấy thì đừng trách ta ác! - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng đáp.

- Không...!Người lừa thiếp! Nếu người thực sự yêu cô ta vậy tại sao năm lần bảy lượt đích thân người hành hạ cô ta? Tại sao đích thân người đày cô ta vào chỗ tồi tàn đó ngay đêm tân hôn để đến với thiếp?
- Ngươi vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao? Tất cả chỉ là để lừa ngươi thôi!
- Không...!không thể nào...!
- Mau đem cô ta ra ngoài đánh 20 trượng cảnh cáo! Nếu một lần nữa ăn nói xằng bậy hay gây tổn thương cho vương phi thì chuẩn bị tinh thần sẵn đi!
Nói xong, Nhan Từ Khuynh lạnh lùng đóng sập cửa vào rồi tiếp tục ngủ.

Để có thể tăng độ tin tưởng của người ấy thì đầu tiên phải dẹp bỏ tất cả những "vệ tinh" lằng nhằng xung quanh.

Nhan Từ Khuynh cứ tiếp tục ngủ mà không biết có một người vẫn đang thức.

Ban nãy Mộ Dung đến đập cửa phòng đã làm Dương Họa Y thức giấc rồi.

Nhưng cô vẫn giả vờ nằm im như đang ngủ, coi như không biết chuyện gì đang xảy ra.

Cô nhớ lại những lời nói ban nãy của tên vương gia kia.

Vậy là tất cả chỉ là đang lừa dối hết à? Nếu hắn nhẫn tâm ra tay với người mà từng được mệnh danh là được hắn sủng tận trời ấy thì có đáng tin không? Này vị thân chủ này ơi! Cô mau quay về tự giải quyết vụ này đi! Tôi từng mất niềm tin một lần rồi giờ tôi lấy đâu ra can đảm để thực hiện tiếp đây? Tôi mệt mấy vụ tình yêu này lắm rồi! Cô mau quay trở lại đi!...!
Sáng hôm sau.

- Nhanh lên! Vương gia sắp không kiên nhẫn được nữa rồi!

- Khẩn trương lên! Vương phi mà gặp chuyện gì nặng hơn là vương gia sẽ giết chết chúng ta!
- Khăn đâu? Nước đâu? Truyền thái y nữa! Nhanh lên!
Mới sớm ra, cả Dạ phủ được một phen náo loạn hết lên.

Thì ra là Nhan Từ Khuynh dậy trước, anh liền nhìn xem cô có việc gì không thì thấy mặt cô đỏ bừng, sờ thì thấy nóng ran.

Anh vội vã gọi người lấy đồ để làm hạ sốt cho cô.

Tiểu Nguyệt nghe cô bị sốt thì sợ hãi, lo lắng không thôi.

Cô bé chạy thật nhanh đến phòng của anh.

- Tiểu thư! Tiểu thư có sao không? Tiểu thư...!- Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa chạy vào.

- Ngươi không được phép vào trong đó! - Một người hầu cản cô bé lại.

- Ngươi buông ta ra! Không ai được phép đụng vào tiểu thư của ta hết! Các ngươi không thể chăm sóc tốt được cho tiểu thư! Mau buông ta ra nếu không ta sẽ liều mạng với các ngươi! - Tiểu Nguyệt tức giận quát lớn.

- Cho cô ta vào đi! - Nhan Từ Khuynh vẫy tay - Để cô ta chăm sóc cho Mộc Nghi sẽ tốt hơn!
Tiểu Nguyệt nghe thế liền hất người kia ra rồi chạy lại gần chỗ cô vội vàng làm những việc để giúp cô hạ sốt.


Sau một hồi được Tiểu Nguyệt chăm sóc, cuối cùng Dương Họa Y cũng hạ sốt.

Cô bé cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Xem ra...!Ngươi rất quan tâm đến Mộc Nghi.

- Nhan Từ Khuynh lên tiếng.

- Tiểu thư là cả mạnh sống của ta! - Tiểu Nguyệt nói trong sự ấm ức - Nếu bất kì ai làm tổn thương đến tiểu thư ta sẽ liều mạng với người đó luôn, kể cả là vương gia! Thể chất của tiểu thư đã yếu từ nhỏ rồi, lại kèm thêm hôm trước ngã xuống hồ với vương gia nên bệnh càng thêm bệnh hơn.

Không cẩn thận là người lại bị sốt.

Nhân có vương gia ở đây, ta xin ngài đừng hành hạ tiểu thư nữa! Nếu người muốn trút giận thì trút giận lên ta này! Tiểu thư từ bé đã thiếu thốn tất cả mọi thứ rồi! Cứ ngỡ được gả cho vương gia thì sẽ thoát được hoàn cảnh đó nhưng không ngờ ở Dạ phủ người còn phải chịu nhiều khổ cực hơn.

Coi như ta cầu xin vương gia hãy đối xử với tiểu thư tốt một chút thôi cũng được! Ta sẵn sàng đổi mạng của ta cho vương gia để lấy sự hạnh phúc, yên bình cho tiểu thư...!
- Tiểu Nguyệt...!Em nói gì vậy?....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43





- Tiểu thư! Người tỉnh lại rồi! - Tiểu Nguyệt mừng rỡ đứng dậy lại gần bên giường.

- Ban nãy...!em vừa nói những gì...!với vương gia? - Dương Họa Y từ từ chống tay ngồi dậy.

- Em...!Em chỉ muốn tiểu thư được hạnh phúc...!Tiểu thư cứ nằm nghỉ đi ạ...!
- Không phải ta đã dạy em...!là không được cầu xin...!bất kì ai cho dù...!người đó có quyền lớn hơn mình sao...?
- Em...!
- Đừng trách Tiểu Nguyệt nữa! Dù gì cô ta cũng chỉ muốn nàng được hạnh phúc thôi mà...!- Nhan Từ Khuynh lên tiếng.

- Số phận ta vốn dĩ...!đã bất hạnh từ nhỏ rồi...!nên giờ được hạnh phúc...!chắc ta không quen...!
Tất cả mọi người đều im lặng.

Ai cũng biết vị vương phi này phải chịu nhiều bất công, ngược đãi từ nhỏ chỉ vì màu tóc khác thường.

Mộc Nghi từ khi sinh ra đã mang một mái tóc mang màu bạch kim.

Tuy vẻ ngoài của cô vô cùng xinh đẹp, tới mức được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của vùng nhưng cô lại là người có số phận bất hạnh nhất vùng.


Gia đình cô thuốc hàng khá giả, cha cô lại là quan trong triều.

Đáng lẽ cô được sống trong sự nuông chiều, hạnh phúc như các vị huynh tỷ trong nhà nếu cô không mang màu tóc hiếm hoi đó.

Hoàng thượng đã ban hôn cho Dạ vương gia - Dạ Chiến - với đại tỷ của cô nhưng vì danh tiếng ác ma của hắn nên cô ta không nghe theo ý chỉ mà đẩy cô đi gả thay.

Bước chân vào Dạ phủ làm vương phi nhưng cuộc sống cũng chẳng tốt hơn khi bị đày vào nơi tối tăm hoang tàn nhất của Dạ phủ ngay đêm tân hôn.

Vậy thử hỏi cả đất nước này có ai bất hạnh hơn Mộc Nghi này không?
Một câu nói ngắn ngủi của cô khiến cho tất cả mọi người đều chìm trong sự thương xót và áy náy.

- Ta...!ta biết giờ có nói gì cũng chỉ khiến nàng thêm đau và hận.

Nhưng nàng hãy cho ta và tất cả mọi người ở đây thêm một cơ hội để đền tội với nàng được không?
- Mọi người...!thì có tội gì chứ?...!Có trách thì...!trách tại sao ta lại được sinh ra...!- Dương Họa Y nở một nụ cười chua chát.

- Nàng không được phép nói thế! Ta cấm nàng được phép nói và nghĩ như thế! - Nhan Từ Khuynh vô tình quát lớn.

- Ngươi có phải cha mẹ ta đâu mà...!bắt ta phải nghe theo ý ngươi?...!Ngươi có quyền gì mà không cho phép ta...!được nghĩ như thế?...!- Dương Họa Y cũng theo phản xạ quát lại.

- Tiểu thư bình tĩnh...!- Thấy bệnh cô như muốn nặng hơn, Tiểu Nguyệt vội can.

Nhưng chợt cả hai đều im lặng.

"Cách nói này..."
- Họa...!Họa Y?
Dương Họa Y giật mình sợ hãi.

Tại sao hắn lại biết tên cô? Cơ mà...!
- Các ngươi ra ngoài hết cho ta! - Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho đám người hầu - Ai để ta chỉ cần thấy thấp thoáng bóng ở cửa thì liệu với ta!

Đợi đám người đó đi hết rồi, anh vội vã chạy lại ôm chặt lấy cô.

- Là em...!Đúng là em rồi...!Họa Y...!
Dương Họa Y sững người.

Không lẽ...!
- Nhan...!Nhan thiếu?...!
- Đúng rồi! Là anh đây! - Nhan Từ Khuynh buông cô ra nhìn thẳng vào mắt cô.

- Sao anh...!Sao anh nhận ra tôi?...!
- Chỉ có vợ anh mới có thể nói với anh câu đó! Anh đã rất sợ khi nghĩ em ở đó một mình liệu có được ai chăm sóc đầy đủ không? Nhưng giờ biết em ở đây rồi, anh không còn lo nhiều nữa...!
- Nhưng...!quay trở về kiểu gì?...!
Dương Họa Y vô tình hỏi khiến anh lại rơi vào trầm tư.

- Anh cũng không biết...!Nhưng tạm thời ở đây sống qua ngày đã!
- Anh nghĩ sống ở đây...!làm vương gia thì dễ sao?...!
- Ý em là sao?
- Lo mà...!giấu sự thật...!Đừng để bất kỳ ai...!biết chúng ta...!không phải người ở đây...!
- Chắc chắn rồi! Nhưng mà giờ em nghỉ ngơi dưỡng bệnh chút được không? Em như vậy anh lo lắm...!
- Được...!
Dương Họa Y gật đầu rồi nằm xuống nhắm mắt lại.


Nhưng cô lại mở mắt nhìn con gấu đang loay hoay nằm cạnh cô.

- Anh đang...!làm trò gì vậy?
- Ngủ với vợ mình!
- Ai...!là vợ anh?...!
- Còn ai nữa chứ? Ở hiện đại, chúng ta có giấy đăng kí kết hôn rồi! Giờ xuyên không về thời này, chúng ta lại xuyên vào làm hai vợ chồng rồi đấy thôi! Em không thấy chúng ta rất có duyên với nhau sao?
- Im đi...!Đừng để tôi...!nổi cáu với anh...!Mau cút ra kia...!
- Ấy đừng giận! Anh đi ngay!
Nhan Từ Khuynh sợ cô giận nên vội vã đi nhanh ra cửa.

Nhìn dáng vẻ luống cuống của anh, Dương Họa Y không nhịn được mà nở một nụ cười nhẹ rồi quay người vào trong nằm ngủ.

Mới xuyên không được một ngày đã nhận ra nhau rồi! Xem chừng đúng là cả hai có duyên thật nhỉ? Nhưng mà...!thế này thì giúp thân chủ này kiểu gì đây? Vị vương gia kia lại là người chồng của mình xuyên không vào thân chủ đó thì làm sao có thể rời khỏi nơi này được? Mà chắc anh xuyên về cũng có thể là giúp vị vương gia kia làm chuyện gì đó thôi! Vậy thì cứ sống ở đây một thời gian đã, tạm giấu thân phận thật với anh đã rồi tìm cách quay trở về sau.

Chắc sẽ phải mất một thời gian rất dài đây...!
Dương Họa Y mải suy nghĩ rồi cứ thế dần chìm vào giấc ngủ mà không biết có một ai đó lại lén lút quay trở lại ngồi cạnh giường cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44





Nhan Từ Khuynh cố nhẹ nhàng hết sức nằm xuống bên cạnh cô.

Tuy vẻ bên ngoài là một người khác nhưng tình cảm của anh dành cho cô cũng không bao thay đổi.

Những cảm giác mỗi khi ôm cô hay chỉ là nói chuyện với cô cũng không hề khác gì so với lúc cả hai còn ở thời hiện đại.

Ngắm nhìn dáng vẻ ngủ ngon của cô, anh không nhịn được mà vòng tay ôm lấy cô vào lòng.

Mặc kệ cô có hận cỡ nào anh vẫn mặt dày ôm lấy cô chỉ để cô có thể cảm nhận được cảm giác được che chở, bảo vệ, an toàn...!
- Ôm đủ chưa?
Nhan Từ Khuynh giật mình khi nghe thấy giọng nói phát ra ở trong chăn.

Gương mặt thanh tú ló ra sau lớp chăn cùng đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.

- Em...!em dậy rồi à?
- Tôi có...!có ngủ đâu mà dậy? - Dương Họa Y nói theo phản xạ.

- Thật không ngủ chứ? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô trêu chọc.

- Tôi lừa anh chắc? - Dương Họa Y hơi đỏ mặt quay đi.

Nhan Từ Khuynh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô có chút đáng yêu dù là đang mang ngoại hình của người khác.


Anh đưa tay áp lên má cô rồi xoay mặt cô quay lại đối diện với mặt mình.

- Em có biết em đang giết anh không?
- Giết...!giết gì? - Chợt ánh mắt cô hơi dao động.

Dường như cô đang sợ hãi gì đó.

- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh cũng nhận ra điều khác thường ấy.

- Không...!không có gì...!
- Em nhớ lại chuyện của Liễu Nhi ấy hả?
- Ờm...!Ừ...!
- Chuyện đấy qua rồi! Anh cũng đâu trách em chuyện đó nữa đâu! Với lại anh cũng tống cô ta đi vĩnh viễn rồi mà! Em vẫn...!sợ à?
Dương Họa Y khẽ gật đầu.

Nhan Từ Khuynh vội ôm cô vào lòng thật chặt rồi xoa đầu cô, miệng không ngừng an ủi:
- Đừng sợ nữa! Anh không trách em chuyện đó! Giờ em muốn giết ai có thù với em, anh cũng ủng hộ.

Chỉ cần em vui và không sợ nữa là được! Ngoan...!Đừng sợ nữa nhé...!
- Ừm...!
- Giờ em thấy trong người khỏe hơn chưa?
- Tôi ổn...!
- Em có thể một lần nói thật với anh về tình trạng sức khỏe của em được không?
- Tôi đã bảo là tôi ổn mà...!
- Họa Y! - Nhan Từ Khuynh buông cô ra rồi hơi cúi người để mặt anh thẳng với mặt cô - Bây giờ anh không còn như trước nữa.

Anh đã biết lỗi của mình rồi! Em có thể không tha thứ cho anh nhưng làm ơn, hãy chỉ nói thật với anh về sức khỏe của em được không? Chỉ nguyên về sức khỏe thôi, nhé?
Dương Họa Y lại im lặng.

Tại sao cô lại phải nói thật với anh về chuyện sức khỏe của cô nhỉ? Suốt 6 năm qua cô sống đi chết lại không biết bao nhiêu lần chưa một lần hé miệng nửa lời, vậy thì chút nhỏ nhặt này thì đáng gì...!
Thấy cô im lặng, Nhan Từ Khuynh lại nói tiếp:
- Coi như anh cầu xin em được không? Trước giờ anh...!chưa từng cầu xin ai hết...!Nhưng giờ...!anh xin em, chỉ cần nói thật với em về sức khỏe của em thôi, nhé?
Chưa từng cầu xin ai thật ư? Có nên tin không? Đã vậy thì...!
- Được...!
Dương Họa Y khẽ gật đầu rồi xoay lưng lại với anh tiếp tục ngủ.

Dù sao trong người cô vẫn còn cảm thấy có chút khó chịu nên muốn ngủ một giấc nữa.


Thấy cô đồng ý như vậy, Nhan Từ Khuynh không khỏi vui mừng.

Kể cả khi cô đang nằm quay lưng lại với mình như thế, anh vẫn ôm cô vào lòng biểu lộ niềm vui mừng trong lòng.

Nhưng...!
- Anh làm gì vậy?
Dương Họa Y đột nhiên hất tay anh ra nhíu mày nói.

- Anh...!anh chỉ muốn ôm vợ anh thôi!
- Im đi! Giờ anh nên ra ngoài tìm hiểu công việc vương gia hay làm, thói quen của vương gia để mà học theo đi!
- Sao anh lại phải làm mấy điều nhàm chán, mệt mỏi đó chứ?
- Anh muốn cả hai bị bại lộ sao?
- Kệ đi! Dù sao hiện tại anh là vương gia, em là vương phi.

Ít ra anh biết chúng ta đang làm việc riêng của chúng ta thì đám người hầu đó không có gan lớn đến nỗi dám xông vào đây làm phiền đâu!...!
- Vương gia! Vương gia! Không hay rồi! Vương gia đang...!
Nhan Từ Khuynh vừa dứt lời thì tên người hầu vội vã mở cửa xông vào.

Dương Họa Y thấy vậy không nhịn được liền bật cười.

Anh đang ghim ánh mắt giết người lên tên người hầu kia, nghe thấy tiếng cười của cô thì quay lại nhìn với ánh mắt ôn nhu, ấm áp.

Vẫn là ngoại hình là của người khác nhưng tiếng cười và nụ cười tỏa nắng ấy vẫn không thay đổi.

Tự dưng trong lòng anh len lỏi tia ấm áp lạ thường.

Không lẽ...!sự cố trùng hợp này của anh làm cho cô cười được sao?

- Vương gia...!
Thật sự là muốn băm chết tên người hầu này mà! Vì hắn mà nụ cười ấy biến mất.

Nhan Từ Khuynh lạnh lùng hỏi hắn:
- Có chuyện gì?
- Dạ...!Dạ là...!Mộ lão gia nghe tin...!con gái của ông ta bị...!vương gia phạt đánh nên...!dẫn người đến...!làm loạn ở ngoài phủ...!Ông ta đòi...!đòi lấy lại công bằng cho con gái ông ta...!- Tên người hầu run rẩy đáp.

- Ông ta lại dám đòi công bằng cho thứ "trà xanh" ấy sao? - Nhan Từ Khuynh hừ lạnh.

- Vương gia cũng biết dùng từ ấy sao? - Dương Họa Y nghe thấy thế khẽ che miệng cười.

- Sao ta lại không biết chứ? Vì nàng thì cái gì ta cũng biết! - Nhan Từ Khuynh lại một lần nữa tan chảy khi thấy nụ cười của cô.

- Thôi đi giải quyết thôi! Ồn ào quá cũng chẳng nghỉ ngơi được đâu! - Dương Họa Y ngồi dậy nói.

- Nàng cũng đi cùng sao? Không được! Sức khỏe nàng...!
- Ta hứa giải quyết xong, ta sẽ đi nghỉ ngơi đầy đủ, được chưa? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến ta.

Ta muốn tự tay giải quyết.

- Vậy thì tùy ý nàng....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45





Dương Họa Y từ từ bước xuống giường rồi cô hết sức gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đi đi lại lại ở bên ngoài vì sợ vương gia làm gì tiểu thư của cô thì nghe thấy Dương Họa Y gọi liền vội vã chạy vào.

- Tiểu thư...!Tiểu thư xảy ra chuyện gì rồi ạ...!
- Ta không sao! Phiền em giúp ta thay y phục được không? - Dương Họa Y thấy dáng vẻ hớt hải của Tiểu Nguyệt vội xua tay nói.

- Y phục? Người muốn mặc bộ nào ạ?
- Em xem giúp ta có bộ nào...!hừm...!nên mặc đơn giản hay lộng lẫy một chút nhỉ? Nên mang dáng vẻ dịu dàng, lương thiện hay khí chất lạnh lùng đi gặp Mộ Dung nhỉ?
- Vậy thì tiểu thư phải mặc thật lỗng lẫy vào để còn đi dằn mặt ả...!
Tiểu Nguyệt nghe thấy cô muốn đi gặp kẻ đáng ghét kia thì rất hào hứng nên lỡ miệng...!Cô bé cũng chợt nhận ra liền lấm lét nhìn sang anh, trong lòng không ngừng run sợ.

Dương Họa Y nhận thấy điều này liền nói với cô bé:
- Em không phải sợ! Từ giờ em có thể gọi ả ta là bất cứ thứ gì em muốn trước mặt tất cả mọi người.

Ta đảm bảo đến vương gia cũng không dám làm gì em khi em gọi Mộ Dung như vậy đâu!
Vừa nói cô vừa liếc sang anh.

Nóc nhà đã nói vậy rồi thì ai dám làm gì nữa? Nhan Từ Khuynh đành lên tiếng:
- Vương phi nói đúng đấy! Mọi người muốn nói gì cô ta thì nói, không phải kiêng nể hay sợ hãi gì hết!
Nghe thấy Nhan Từ Khuynh nói vậy thì mọi người cũng yên tâm hơn.


Từ trước đến giờ ai cũng không vừa lòng với Mộ Dung vì tính cách hống hách, ngang ngược của cô ta.

Vì cô ta mà không biết bao nhiêu người phải chịu đòn hay thậm chí là cả mất mạng oan dưới tay của vương gia rồi.

Bây giờ được chủ tử cho phép như thế thì họ cũng không phải dè chừng gì nữa...!
- Đội ơn vương gia ạ! - Tiểu Nguyệt vui mừng - Tiểu thư chờ em một chút nhé! Em sẽ đem cho người bộ đẹp nhất mà hôm qua em vừa mới mua cho người...!
Tiểu Nguyệt vội vã đi lấy đồ cho cô.

- Nghe nói vị vương phi này bị ngược đãi nhiều lắm nên y phục chắc...!- Nhan Từ Khuynh ái ngại nhìn cô.

- Không sao! Rồi sẽ có thôi! - Dương Họa Y nhún vai.

- Hay đợi em khỏe thì anh đưa em đi mua nhé?
- Không cần! Tiểu Nguyệt sẽ mua cho tôi.

- Để anh đưa em đi đi! Dù sao ở thời của chúng ta, anh vẫn chưa có cơ hội đưa em đi đâu chơi.

- Vậy cũng được.

Một lúc sau, Tiểu Nguyệt đi vào với một đống đồ trên tay.

- Tiểu thư, em mang tới cho người này! Để em thay cho người ạ!
- Ờm...!Vương gia, ngươi tạm ra ngoài chờ ta chút được không?...!
- Được, ta sẽ chờ nàng...!
Thay y phục xong, Tiểu Nguyệt bắt đầu trang điểm cho cô.

Một lúc sau, Dương Họa Y vừa mới bước ra đã khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Một bộ y phục màu trắng toát lên khí chất vương giả.

Gương mặt vô cùng hoàn mỹ, xinh đẹp mang một vẻ lạnh lùng.

Mái tóc bạch kim óng mượt buông dài ngang hông.

Nữ trang màu bạc lấp lánh dưới ánh nắng càng làm tôn lên vẻ quý phái, kiều diễm.

Cả người cô mang một vẻ đẹp tự nhiên mà hiếm ai có được.

Nhan Từ Khuynh mải mê nhìn cô mà không biết cô đứng trước mặt từ bao giờ.


- Nhìn đủ chưa?
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi người như sực tỉnh.

- Đi không? - Dương Họa Y nhìn anh.

- Hả...!À...!Chúng ta đi...!
Nhưng đi chưa được mấy bước thì cơn chóng mặt ập tới.

Đôi mắt tối sầm lại.

Dương Họa Y cực kì ghét cái cảm giác khó chịu này.

Cô đưa tay lên xoa trán để làm giảm bớt cơn chóng mặt.

Nhan Từ Khuynh thấy vậy liền đỡ lấy cô.

- Nàng ổn chứ? Hay nàng về nghỉ ngơi đi.

Để ta giải quyết việc này cho!
- Nhưng ta...!
- Ta biết nàng muốn đi, nhưng hiện tại nàng mới chỉ vừa hạ sốt thôi, sức khỏe cũng chưa tốt mà...!
- Hay ngươi đưa ta đến đó đi! Ta chỉ ngồi xem thôi, được không?
Nhìn đôi mắt long lanh ấy, Nhan Từ Khuynh lại mềm lòng, không nỡ từ chối.

- Vậy để ta cõng nàng đi nhé?
- Vậy cũng được...!
Lần đầu được anh cõng, cô có chút ngại.


Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với người khác giới, trừ người đó.

Nhưng từ khi ở cạnh anh, nhất là khi anh nhận ra được lỗi, một ngày ôm mấy chục lần khiến cô quen rồi.

Nhìn tấm lưng rộng, Dương Họa Y lại nảy ý so sánh.

Chà, tên vương gia này sao lại có dáng người y hệt tên Nhan Từ Khuynh thế nhỉ? Ngoài khác mỗi gương mặt nhưng cảm giác ấm áp, an toàn của những cái ôm vẫn y như khi ở thời hiện đại.

Hay là do biết tên vương gia kia là do anh xuyên vào nên cô mới có thể cảm nhận được như vậy nhỉ?
- Vương phi, nàng đang nghĩ gì thế? - Nhan Từ Khuynh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

- À...!Hả...!Ta...!ta có nghĩ gì đâu! - Dương Họa Y vội chối.

- Ta có thể cảm nhận được nàng đang suy nghĩ về chuyện gì đó...!- Nhan Từ Khuynh tiếp tục trêu.

- Ta không có nghĩ gì mà...!Tại sao ngươi có thể nghĩ như thế chứ? - Dương Họa Y khẽ đập vào vai anh.

Nhan Từ Khuynh cảm thấy thích thú khi bị cô đánh như thế.

Thật dễ thương! Thực ra anh chỉ nói bừa để chọc cô vui thôi chứ anh không biết cô đang nghĩ ngợi thật....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46





Chưa đến cửa phòng khách, cả hai đã nghe thấy tiếng ầm ĩ phát ra.

Đến nơi rồi thì lại thấy một mớ hỗn độn do hai cha con Mộ Dung kia gây ra.

- Chuyện gì đang xảy ra ở đây? - Nhan Từ Khuynh vừa lạnh lùng lên tiếng để đám đông dừng lại, vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi dìu cô lại ngồi ở ghế.

- Dạ thưa vương gia...!Mộ lão gia cứ đòi gặp người trong khi người đang bận...!- Một người hầu lên tiếng.

- Dạ Chiến, ta tin tưởng ngươi yêu thương con gái ta thật lòng nên ta mới gửi gắm con bé vào đây.

Tuy nó phải chịu phận làm thiếp nhưng lại được ngươi sủng ái thì cũng coi như là may mắn cho nó.

Hà cớ làm sao tự nhiên tự lành ngươi lại ra tay tàn nhẫn với con bé như thế? Đến ta ở nhà cũng chưa bao giờ làm tổn thương đến con bé dù chỉ là một sợi tóc, vậy mà ngươi dám động tay động chân với con gái ta sao? - Mộ lão gia tức giận chỉ thẳng vào mặt anh.

- Xem ra...!Mộ lão gia nắm bắt tin tức khá nhanh nhỉ? - Dương Họa Y vừa nhấp ngụm trà vừa nói.

- Ngươi...!Thứ thất sủng như ngươi mà dám lên tiếng ở đây ư? Cả kinh thành này không ai là không biết con gái của Mộc gia là kẻ lạc loài chứ? Ngươi tưởng ngươi được làm phi thì ngươi có quyền được ở đây ăn nói như vậy sao? Sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở trong lãnh cung đi?...!- Mộ lão gia càng tức tối hơn liền quay sang phỉ báng cô.

Cả căn phòng đột nhiên lạnh đi dù ngoài trời vẫn đang nắng ấm.

Tên Mộ lão gia kia thuận miệng mắng chửi hết người này đến người kia mà không để ý đến gương mặt của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng đen lại.


- Ngươi vừa nói gì?
Giọng nói băng lãnh cất lên khiến mọi ngưười không rét mà run.

Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng lớn.

- Ta...!ta đâu có nói sai...!gì đâu?...!Đó là sự thật...!- Mộ lão gia run rẩy đáp.

- Sẵn các ngươi ở đây, ta nói luôn...!- Nhan Từ Khuynh đưa ánh mắt sắc lạnh quét qua từng ngươi một lượt - Từ giờ, bất kì một ai dám vô lễ với vương phi, nói những từ ngữ không hay về vương phi, để vương phi bị thương dù chỉ một vết xước nhỏ thì các ngươi xác định dần đi!
Dương như đám người hầu không có ngạc nhiên mấy.

Chỉ có hai cha con Mộ Dung vừa kinh ngạc lại vừa tức giận tột độ.

Tại sao chỉ sau một cú ngã xuống hồ, Dạ vương gia lại có thể sủng vương phi tận trời như thế?
- Vương gia...!Không thể thế được...!Ả ta đã làm gì mà...!vương gia lại sủng ái ả ta hơn cả thiếp vậy?...!Hay là vương gia đã bị ả bỏ bùa...!- Mộ Dung chạy đến ôm lấy Nhan Từ Khuynh.

- Hỗn xược! - Nhan Từ Khuynh tức giận hất mạnh ả ta ra - Ngươi không nghe ta vừa nói gì sao? Người đâu? Mau đem hai con người này ra ngoài kia đánh cho 30 trượng rồi ném ra khỏi phủ cho ta!
- Không...!Không thể thế được...!Dạ Chiến...!Ngươi sẽ phải hối hận vì những gì ngươi và thứ nghiệt chủng của ngươi sẽ phải trả giá! - Mộ lão gia quát lớn.

- Tặng thêm cho lão ta 20 trượng nữa!
Đám người hầu vất vả lắm mới lôi được hai cha con họ ra ngoài.

Giờ trong phòng chỉ còn lại hai người.

- Em ổn chứ? - Nhan Từ Khuynh vội quỳ xuống cạnh cô hỏi han.

- Ổn gì? - Dương Họa Y vừa ăn bánh vừa vô tư hỏi anh.

- Ban nãy lão ta...!
- Chẳng sao cả! 6 năm nghe riết quen rồi!
- Em...!Anh biết lỗi rồi...!
- Tôi có trách tội anh gì đâu?
- Em...!À thôi.

Giờ anh đưa em đi nghỉ ngơi nhé?
- Không cần nữa! Xem kịch xong thấy khỏe hẳn rồi!
- Sao trông em...!
- Tôi nói khỏe là khỏe! Anh có ý kiến?
Nhan Từ Khuynh đành im lặng lắc đầu.


Giờ anh thực sự cảm nhận được quyền lực của nóc nhà là gì.

- À này...!- Chợt cô vỗ vai anh - Mau đưa tôi đến thư phòng của vương gia đi!
- Em đến đó làm gì? - Nhan Từ Khuynh nhìn cô một cách khó hiểu.

- Thì để xem sổ sách! Tính ra chúng ta phải ở đây ít nhất tầm 1 tháng.

Nên liệu mà sống!
Nói xong, Dương Họa Y đứng dậy đi ra cửa.

Nhan Từ Khuynh thấy thế cũng vội đứng dậy đi theo.

- Vợ ơi, chờ anh với!
Chợt cô đứng lại.

Khi cô quay người lại cũng là lúc anh lãnh trọn ánh mắt sắc lạnh của cô.

- Từ giờ đừng anh anh em em nữa.

Đổi cách xưng hô đi.

Dù có người thứ ba hay chỉ có mỗi hai chúng ta thì vẫn phải xưng hô như nhau!
- Sao em...!nàng phải cẩn thận đến như thế chứ?
- Tránh bị tai mắt xung quanh phát hiện.

- Nhưng có nhất thiết phải kĩ đến vậy không?
- Có.


- Vậy thì nghe em hết vậy...!
Ra đến cửa, Dương Họa Y chợt nhớ ra điều gì đó.

- Ngươi có biết thư phòng ở đâu không?
- Ờm...!Ta chưa đến đó bao giờ...!
Cô thật sự cạn lời rồi.

Nghĩ một chút.

Cuối cùng cô đành gọi lớn:
- Tiểu Nguyệt!
Tiểu Nguyệt đang đùa nghịch ở rặng hoa nghe thấy cô gọi liền nhanh chóng chạy tới.

- Tiểu thư gọi em chuyện gì ạ?
- Em có biết thư phòng của vương gia ở đâu không?
- Dạ có ạ!
- Vậy em có thể dẫn ta tới đó được không?
- Dạ được ạ! Tiểu thư đi lối này ạ!
Dương Họa Y thầm nghĩ, cũng may cô bé này ngây thơ nên không nhận ra chút sơ hở của cô.

Rõ ràng vương gia cũng đi cùng vậy tại sao lại cần cô bé này dẫn đi chứ? Cô thầm nhủ từ sau cô sẽ cẩn trọng mọi việc này thật nhiều hơn nữa....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47





Đến thư phòng, Dương Họa Y đưa mắt nhìn một lượt.

Ở đây rất rộng và có rất nhiều sổ sách.

Xem ra để thích ứng với công việc ở đây trong một thời gian ngắn là hơi khó.

Cô lại gần chiếc bàn đang chất đầy những nghiên mực, bút lông, sổ sách...!rồi ngồi xuống.

- Mau đem hết những việc vương gia chưa giải quyết xong lại đây cho ta! - Dương Họa Y vẫy tay ra lệnh cho tên người hầu đang ngạc nhiên nhìn cô ngồi vào chỗ đó.

- Dạ...!
Hắn ôm ra cho cô một đống sổ lẫn giấy tờ đặt lên bàn.

Ánh mắt của Dương Họa Y có chút dao động.

Sao nhiều thế? Không lẽ tên vương gia này trước khi đi không giải quyết hết việc của mình sao? Cô khẽ thở dài rồi lấy một quyển sổ trên cùng xuống xem...!
Nhan Từ Khuynh đứng cạnh quan sát cô từng chút một.

Trông cô lúc này thật không khác gì vị tổng tài đầy quyền thế ở thời hiện đại.

Khí chất toát ra từ người cô cao ngút trời.

Anh tò mò nhìn vào cuốn sổ cô đang cầm trên tay.

Nhưng anh chợt nhận ra...!anh không biết chữ cổ...!
- Họa...!À, Nghi, nàng...!có hiểu...!

- Có.

Sao?
- Ta...!
- Không mướn ngươi đụng vào!
- Ơ này...!
- Ngồi yên một chỗ đi!
Thấy cô tự dưng lạnh lùng một cách lạ thường nên anh có chút sợ.

Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành lặng lẽ kéo một chiếc ghế khác lại ngồi cạnh cô rồi đuổi tất cả người hầu ra ngoài.

Anh quan sát từng hành động của cô.

Dương Họa Y hết nhíu mày thở dài rồi lại cầm bút viết gì đó vào trong.

Một tiếng trôi qua...!
Hai tiếng trôi qua...!
Đống sổ dần vơi đi.

Trời cũng sắp tối rồi.

- Ờm...!Nghi...!nàng không định nghỉ sao? - Nhan Từ Khuynh khẽ lên tiếng.

- Xong thì nghỉ! - Dương Họa Y vẫn lạnh lùng đáp lại.

Sợ cô đói, Nhan Từ Khuynh liền đứng dậy đi xuống nhà bếp sai người hầu nấu cho cô ít cháo với làm ít điểm tâm nhẹ.

Anh biết sức khỏe cô chưa được tốt lắm nên chắc chắn cô không muốn ăn uống gì nhiều.

Nhớ lại khi còn ở thời hiện đại, mỗi lần cô ốm cô đều không ăn nhiều và chỉ ăn những đồ ăn nhẹ thôi.

Vì thế anh phải đích thân xuống tận bếp dặn dò người hầu nấu sao cho đúng.

Một lúc sau, một bát cháo nhỏ với một đĩa bánh mềm được đặt trước mặt cô.

Dương Họa Y nhíu mày nhìn người vừa đem chúng lên cho cô.

- Ý gì?
- Thì...!ta sợ nàng đói nên...!Từ sáng đến giờ nàng chỉ ăn có mỗi ít bánh ngọt...!ta sợ nàng không đủ sức để làm...!
- Ngươi đâu hơn ta? Cả ngày ngươi còn chưa ăn gì.

- Nàng...!nàng lo cho ta sao?
- Tùy ngươi nghĩ.

Ăn trước đi!
Nói xong, cô lại quay lại vùi đầu vào đống sổ sách đó.


Cô không biết có một ai đó đang vui mừng tới nỗi ngồi thẫn thờ ở một chỗ.

Vậy là cuối cùng cô ấy cũng quan tâm tới mình rồi sao?
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà nở một nụ cười thật tươi rồi cúi người hôn nhẹ lên má cô.

Dương Họa Y bị hôn bất ngờ liền quay lại nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh khiến anh có chút hụt hẫng.

- Ngươi làm trò gì đấy?
- Ta...!ta chỉ muốn...!bày tỏ tình cảm...!với nàng...!
- Ta không mong có lần sau!
- Ờm...!được...!Ta hứa sẽ không có lần sau...!
Dương Họa Y vẫn mải miết giải quyết việc đến tận đêm từ lúc nào không hay.

Cuối cùng cũng xong.

Cô vươn vai rồi đứng dậy định đi về phòng ngủ thì không may bị một con gấu lớn chặn đường.

Nhan Từ Khuynh chờ cô lâu quá nên ngủ quên từ lúc nào không hay.

Nhìn dáng vẻ của anh ngủ lúc này có chút...!Thôi! Không được nghĩ!
Dương Họa Y lắc mạnh đầu rồi nhẹ nhàng len người ra.

Nhưng một bàn tay lớn bất ngờ ôm lấy người cô.

Đôi mắt sắc lạnh quét xuống bàn tay không an phận kia đang ở trên bụng mình.

Cô cố hết sức gỡ bàn tay ấy ra nhưng càng gỡ thì bàn tay ấy càng siết chặt hơn.

- Đừng đi...!Anh sai rồi...!Họa Y...!Đừng bỏ anh đi mà...!Anh hứa sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy nữa...!Đừng bỏ anh lại một mình...!Anh sợ mất em lắm...!
Cô sững người trước những lời nói của anh.


Cô quay lại nhìn.

Anh nói mơ.

Nhưng...!những lời nói của con người trong mơ...!lại là những lời nói thật lòng nhất...!
Anh sợ mất cô.

Anh sợ phải rời xa cô.

Anh sợ cô phải chịu thêm nhiều tổn thương nữa.

Trong lòng cô có chút dao động nhưng...!
Cuối cùng Dương Họa Y cũng có thể thoát khỏi bàn tay của anh.

Không đành lòng để anh nằm một mình ở đây, cô về phòng lấy chăn đắp cho anh rồi mới quay về ngủ.

Nằm trên giường, cô không thể thoát khỏi những suy nghĩ về anh.

Cô nhớ lại từng hành động dù là nhỏ nhất của anh trong suốt quãng thời gian vừa qua.

Anh đang cố gắng từng chút một để có thể bù đắp lỗi lầm và thể hiện tình cảm của anh dành cho cô.

Anh có thể làm tất cả mọi thứ cho cô chỉ để cô có thể vui vẻ, hạnh phúc.

Đúng là cô không thể không có chút dao động nào nhưng trong tâm cô vẫn luôn nhớ về một người....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48





- Tiểu Y! Sinh nhật vui vẻ nhé! - Một cậu bé tầm 12 tuổi đưa cho cô bé cũng tầm tuổi cậu một hộp quà nhỏ vô cùng xinh xắn.

- Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Triệt! - Cô bé đó tươi cười cầm lấy món quà đó.

- Cậu mau mở nó ra đi! - Cậu bé thúc giục.

- Không được! Cái này tớ sẽ để dành tối về nhà tớ mới mở!
- Sao lại thế? Đây là quà tớ tặng cậu mà! Cậu cứ mở ra đi!
- Không! Tớ chỉ muốn mở nó khi ở một mình thôi! Chỉ những món quà đặc biệt đối với tớ thì tớ mới để dành như thế!
- Thôi được rồi! Nghe theo cậu hết! - Cậu bé đưa tay lên xoa đầu cô bé.

- Này, ai cho phép cậu sờ đầu tớ như vậy? Rối hết tóc của tớ rồi! - Cô bé chu môi tức giận.

- Không phải bình thường tớ vẫn hay xoa đầu cậu như vậy sao?
- Nhưng không phải cậu đã hứa là không được xoa đầu tớ nữa rồi hay sao?
- Nhưng tớ vẫn thích xoa đầu cậu!
- Tớ không thích!
- Cậu vẫn phải thích thôi!
- Tớ bảo không mà...!
_________________________________________
- Tiểu Y, làm bài tập giúp tớ! - Một chàng trai 17 tuổi đặt một quyển vở trước mặt một cô bạn bằng tuổi.

- Tự làm đi! Chữ cậu xấu hơn chữ tớ, nhỡ tớ viết vào bị cô phát hiện thì sao?
- Thì cậu chỉ cần làm ra nháp rồi tớ chép lại là được mà!

- Không! Cậu tự làm đi! Nếu cậu cứ muốn đứng cuối lớp thì đợi tớ làm xong thì chép!
- Vậy tớ sẽ chờ!
- Mơ đi!
- Ơ kìa...!
_________________________________________
- Tiểu Y...!
- Sao thế? Trông cậu...!Cậu không ổn chỗ nào à? Hay cậu lại bị bố mắng nữa rồi?
- Không phải...!Tớ...!Tớ chuẩn bị đi du học...!
- Ôi trời! Tưởng chuyện gì! Đi du học thì vui chứ sao?
- Không vui...!Đi du học là không được ở gần cậu! Với lại...!tớ phải đi...!tận 6 năm lận...!
- Thì chỉ cần giữ liên lạc với nhau là được mà!
- Cậu hứa là phải giữ liên lạc với tớ nhé!
- Chắc chắn rồi!
- À mà...!còn một chuyện nữa...!
- Sao?
- Thì...!khi tớ không ở đây thì cậu...!cậu không được...!có người khác đâu nhé...!
- Không dám ạ! Tớ mà có người khác chắc cậu giết người đó mất!
- Vậy...!Đợi tớ đi du học về...!chúng ta...!chúng ta kết hôn nhé?
- Chắc chắn rồi, chồng tớ ạ!...!
________________________________________
- Sinh nhật vui vẻ nha, Tiểu Y!
- Cậu vẫn nhớ sinh nhật tớ à?
- Nhớ chứ! Sinh nhật vợ tớ thì tớ phải nhớ! Năm nay...!không được đón sinh nhật cùng cậu rồi...!
- Không sao hết! Cậu vẫn nhớ chúc sinh nhật tớ là được! Quà cậu gửi, tớ nhận được rồi! Cậu gửi nhiều quá rồi!
- Xa cậu thì phải gửi nhiều thế thôi! Mà cậu có thích không? Tớ sợ đồ bên này không tốt với cậu lắm...!
- Tốt mà! Tớ rất thích! Đồ cậu tặng thì tớ phải thích rồi!
- Đợi thêm 5 năm nữa thôi, tớ sẽ về với cậu...!
_______________________________________
Dương Họa Y tỉnh giấc.

Trời mới tờ mờ sáng.

Cô ngồi thẫn thờ nhớ lại giấc mơ vừa rồi.

Chính xác đó là những kí ức đẹp nhất mà cô có được khi cô bố mẹ cô còn sống.

Cậu ấy hứa, 5 năm nữa sẽ về...!Cậu ấy hẹn, cả hai sẽ cùng làm đám cưới...!Cậu ấy muốn, cả hai sống thật vui vẻ bên nhau...!
Nhưng...!cô lại là người thất hẹn trước, là người đã phản bội trước.

Cô vẫn mong một ngày cậu quay về nhưng lại không đủ dũng cảm để có thể đối diện với cậu trong hoàn cảnh hiện tại.

Đã quá hẹn 1 năm nhưng vẫn không có chút tin tức về cậu...!

Hay cậu đã biết sự thật bây giờ của tớ?...!
Chắc có lẽ cậu rất hận tớ vì đã lấy anh trai cậu, đúng không?
Nhan Từ Triệt, cậu có hận...!thì cũng phải để cho tớ biết cậu đã về hay chưa chứ...!
Càng nghĩ, Dương Họa Y càng khóc nhiều...!Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại năm đó, cô sẽ liều mình nắm giữ cả tập đoàn của Dương gia.

Có khi làm vậy...!cô sẽ chẳng như bây giờ nữa...!
Càng nghĩ, càng hối hận, càng khóc...!Tiếng khóc ngày một lớn.

Khóc vì đau...!Khóc vì tủi thân...!Khóc vì tổn thương...!
Bỗng cánh cửa mở ra.

Một bóng người cao lớn nhẹ nhàng bước vào.

Dương Họa Y liếc nhìn ra cửa.

Theo phản xạ, cô rút ngay cây kiếm cô giấu dưới gối ra.

Bóng đen kia chưa kịp phản ứng gì thì lưỡi kiếm đã kề ngay sát cổ.

- Họa...!Họa Y...!- Bóng đen đó khẽ lên tiếng.

- Nhan thiếu?
Dương Họa Y đứng dậy thắp nến lên rồi nhìn con người đang đứng trước mặt mình.

- Em...!Em không ngủ à?
Nhan Từ Khuynh lo lắng khi thấy giờ này cô vẫn ngồi một mình không ngủ.

Lúc nãy tỉnh giấc, anh chỉ thấy trên người mình có một tấm chăn còn cô thì không biết ở đâu.

Anh mò mẫm đi tìm cô khắp nơi rồi mới quay về phòng ngủ.


Vừa mới mở cửa anh đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi thẫn thờ ở trên giường.

Chưa kịp hỏi han gì thì đã bị cô kề sát lưỡi kiếm vào cổ.

Anh cũng không ngờ tới thân thủ của cô lại cao đến thế.

- Không ngủ được.

Về phòng rồi thì ngủ tiếp đi! - Dương Họa Y vừa lạnh lùng đáp vừa cất lại cây kiếm dưới gối.

- Em kiếm đâu ra cây kiếm này vậy?
- Ở phòng này.

Mà đã dặn không đuợc xưng hô như thế cơ mà!
- Ta...!ta xin lỗi...!
Chợt Nhan Từ Khuynh thấy mắt cô ươn ướt, còn ngấn lệ, anh vội ôm lấy cô lo lắng hỏi:
- Nàng sao vậy? Sao lại khóc như thế? Nàng lại gặp ác mộng nữa à? Ta xin lỗi! Là do ta không để ý nàng cẩn thận...!
- Không sao.

Đi ngủ đi.

Dương Họa Y lạnh lùng đẩy anh ra rồi nằm xuống giường ngủ tiếp, mặc anh đứng lo lắng một mình ở đấy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49





Thấm thoắt đã một tháng trôi qua.

Dương Họa Y dường như muốn phát điên vì suốt một tháng qua cô cày đầu vào không biết bao nhiêu sách mà vẫn không tìm được cách quay trở về hiện tại.

Cô cũng lôi cả anh thử rất nhiều cách, từ nhảy sông, cho đến mời pháp sư...!nhưng kết quả vẫn như một.

Chỉ khổ cho đám người hầu được hưởng bao phen đau tim.

- Vương phi, người đừng nhảy xuống đó nữa...!
- Vương phi, người có ấm ức gì thì người hãy nói ra được không? Người đừng làm vậy nữa...!
- Vương gia, người đừng theo vương phi mà...!
- Vương gia, dưới đó lạnh lắm...!Người và vương phi giữ long thể đi ạ...!
Cứ được tuần, Dạ phủ lại được phen náo loạn.

Nhan Từ Khuynh cũng thấy mệt với cách của cô rồi.

Nhưng anh cũng rất muốn quay về như cô.

Anh cảm thấy bản thân thật vô dụng khi không thể cùng cô tìm cách để cả hai được quay trở về.

Anh đúng là một tổng tài khiến ai cũng phải kính nể.


Từ ngoại hình, học vấn, đến cả cách làm việc không có một ai có thể sánh bằng.

Anh biết nhiều ngôn ngữ, thủ khoa của nhiều trường top đầu trong và ngoài nước, khả năng xử lí giải quyết công việc vô cùng nhanh và hiệu quả...!Vậy mà hiện giờ anh lại phải bất lực ngồi im để một mình cô lo hết...!
Ở một nơi khác...!
- Khụ...!khụ...!
- Cha...!cha sao thế?...!Cha có ổn không?...!
- Ta không sao...!.

Đam Mỹ Hay
- Là con bất hiếu!...!Do con không giữ vương gia cẩn thận...!để ả ta quyến rũ vương gia...!nên mới ra nông nỗi này...!Con xin cha hãy trách phạt con...!
- Không...!Dung Nhi của ta...!là ngoan nhất...!Có trách...!thì trách thứ nghiệt chủng kia...!Do nó mà cha con ta...!mới như vậy...!Khụ...!
- Dung Nhi, Mộ gia đều trông cậy vào con...!Ta hi vọng con sẽ thay cha báo thù thứ nghiệt chủng đó...!
- Mẹ yên tâm...!Dung Nhi con nhất định sẽ báo thù được ả ta...!
Lúc này, ở trong thư phòng, dù hôm nay trời rất ấm áp nhưng Dương Họa Y vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.

Linh cảm có chuyện không hay, cô vội đứng dậy đi nhanh ra ngoài.

- Mau truyền cho tất cả cận vệ ở trong Dạ phủ ra đây cho ta!
Nhan Từ Khuynh luôn theo cô không rời một bước.

Anh cảm thấy có chút khó hiểu với hành động bất ngờ của cô.

- Có chuyện gì thế?
Anh khẽ hỏi cô nhưng đáp lại anh là sự im lặng lạnh lùng đến đáng sợ.

Đợi tất cả cận vệ đến đủ đứng chật sân rồi, Dương Họa Y mới dõng dạc nói:
- Từ bây giờ, tất cả các ngươi phải luôn phiên thay ta canh gác mọi ngóc ngách trong cái phủ này cho ta! Bất kể một ai đến gặp vương gia hay gặp ta đều phải chặn hết ở cửa, chưa được phép của ta thì không được cho người đó vào.

Còn nữa, ban đêm càng phải tăng cường canh gác cho ta, đừng để trong phủ xuất hiện bất kì một thích khách nào hết! Rõ chưa?
- Rõ!
Tất cả đám cận vệ nhanh chóng rời đi để thực hiện nhiệm vụ của mình.

- Nàng...!có chuyện gì xảy ra sao?
- Dự phòng thôi.

- Thôi, giờ nàng đi nghỉ ngơi chút đi! Suốt một tháng nay nàng không ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ rồi...!
- Về hiện đại ta sẽ nghỉ bù.

Nhan Từ Khuynh phải á khẩu trước câu nói của cô.


Từ sau hôm xử lí cha con Mộ Dung, cô lạnh đi rất nhiều.

Suốt một tháng, cô chưa bao giờ ngủ trước nửa đêm và dậy khi trời mới mờ sáng.

Suốt một tháng, cô vận hết năng lực của mình để bày ra đủ cách mà cô nghĩ cách đó có thể giúp cả hai trở về thời hiện đại.

Suốt một tháng, cả ngày cô chỉ ăn có một bữa, mà một bữa cô chỉ ăn qua loa mấy miếng, uống chút nước, rồi sau đó lại cắm đầu vào nghiên cứu sách cổ.

Và cũng suốt một tháng, cô chưa hề nở một nụ cười nào hết...!
Nhan Từ Khuynh lo sợ cô lại bị bệnh nặng như ở thời hiện đại.

Anh cũng rất muốn giúp cô nhưng thực sự anh không biết ngôn ngữ cổ cũng như không thể hiểu hết những tính toán của cô.

Anh biết tính cô luôn âm thầm một mình nên sẽ chẳng bao giờ hé với anh nửa lời về kế hoạch của mình.

Không chỉ vậy, cô sẽ rất dễ nổi nóng mỗi khi ai xen vào việc của cô.

Anh không muốn cô phải mệt mỏi thêm nên đành lựa chọn im lặng theo cô mọi lúc mọi nơi.

Như thường ngày.

Đã quá nửa đêm rồi.

Ngọn đèn trong thư phòng vụt tắt.

Dương Họa Y lúc này mới chịu đi ngủ.

Cô dựa theo ánh trăng để lần ra cửa.


Nhan Từ Khuynh đã về phòng từ bao giờ.

Anh rất muốn ở lại với cô nhưng khi thấy ánh mắt sắp sửa nổi giận, anh đành phải ngậm ngùi đi về phòng một mình.

Anh tính lén lút ở ngoài theo dõi cô nhưng chưa được mấy phút đã bị cô phát hiện.

Thiếu chút nữa là cô đã hất hết đồ đạc ra ngoài cửa rồi.

Ra đến cửa thì có ánh sáng từ những chiếc đèn lồng treo dọc hành lang.

Dương Họa Y cũng dễ dàng đi về phòng hơn.

Thỉnh thoảng trên đường về, cô gặp một vài cận vệ đi tuần.

Như vậy cô cũng thấy an tâm phần nào về sự an toàn của Dạ phủ.

Nhưng...!
- Ngươi là ai? Mau buông ta ra!
Dương Họa Y dùng hết sức để vật lộn với hai bóng đen đang giữ chặt lấy mình.

Đám cận vệ cũng nghe thấy tiếng của cô liền chạy tới nhưng vẫn muộn một bước....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50





Ở trong phòng, Nhan Từ Khuynh vẫn chưa biết cô bị bắt cóc.

Thậm chí anh còn cứ nghĩ cô đã về đến phòng để nghĩ ngơi khi thấy bóng người đứng ở trước cửa.

Anh không thắp đèn, bóng dáng đó lại hao hao giống cô nên anh không nghi ngờ gì cả.

Bóng dáng ấy từ từ lại gần chỗ Nhan Từ Khuynh rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh anh.

Theo thói quen, anh vòng tay qua ôm lấy người bên cạnh.

Anh thấy có chút lạ khi người đó không có đẩy anh ra như mọi ngày, thậm chí còn vòng tay qua ôm lấy anh.

Anh thầm nghĩ chắc hôm nay cô có chút thay đổi nên vui vẻ ôm chặt người đó hơn.

Nhưng một lúc sau, một bàn tay không an phận mà mò mẫm khắp người anh.

- Nghi...!nàng đang...!làm gì vậy?
Người đó không đáp mà vẫn tiếp tục.

Chợt Nhan Từ Khuynh túm lấy bàn tay ấy khiến người đó giật mình.

- Nàng biết nàng đang làm trò gì không?
Người đó vẫn im lặng.


- Hay là...!nàng muốn?...!
Người đó gật đầu.

Nhan Từ Khuynh không nghi ngờ gì nữa mà tiếp tục chuyện đó với người nằm cạnh mình.

Anh nghĩ lần này thực sự là cô chứ không bị lừa như lần trước nữa.

Nhưng...!
Khi cả hai đang dần chìm vào giấc ngủ vì mệt thì cánh cửa phòng bật mở ra.

Một giọng nói gấp gáp, khẩn trương vang lên khiến cả hai tỉnh giấc:
- Vương gia!...!Vương gia!...!Vương phi xảy ra chuyện rồi!...!
- Ngươi nói cái gì vậy? Ngươi không muốn sống nữa đúng không? Không phải nàng ấy đang nằm cạnh ta sao? - Nhan Từ Khuynh tức giận khi bị phá giấc và nghe thấy người khác trù vợ mình.

- Thần không dám ạ...!Nhưng mà...!chính thần...!và mọi người nhìn thấy...!vương phi bị bắt cóc...!
- Sao cơ? Vậy ai đang nằm ở đây?
Ánh nến rọi khắp phòng.

Ánh mắt của Nhan Từ Khuynh tối sầm lại.

Lửa giận của anh càng lúc càng lớn hơn.

- Mộ Dung! Ngươi dám lừa ta? - Nhan Từ Khuynh tức giận gầm lên.

Những tia máu nhỏ nổi dần lên trong mắt anh.

- Thiếp...!thiếp không có...!lừa vương gia...!Có người...!có người đưa thiếp...!đến đây...!Thiếp...!thiếp tưởng...!Thiếp không...!không biết gì hết...!
Mộ Dung sợ hãi run rẩy trước cơn giận dữ này của anh.

Cô ta quỳ thụp xuống ôm lấy chân anh.

Nhan Từ Khuynh càng tức giận hơn.

Anh hất mạnh cô ta ra xa rồi bóp chặt cổ cô nói:
- Ngươi định lừa ai? Chút thủ đoạn này ngươi còn đòi giả vờ đáng thương trước mặt ta sao?
- Thiếp...!thiếp không...!có...!- Mộ Dung cảm thấy càng lúc càng nghẹt thở hơn.

- Chắc chắn việc bắt cóc Nghi có liên quan đến ngươi! Nói! Nàng ấy đang ở đâu? - Nhan Từ Khuynh càng lúc càng siết tay chặt hơn.

- Thiếp...!không biết...!mà...!Chính...!Mộc Nghi...!bảo thiếp...!đến đây...!
Nhan Từ Khuynh dường như muốn phát điên hơn khi thấy Mộ Dung còn ngoan cố dù biết bản thân sắp chết.

Anh ném cô ta ra một bên rồi vừa chỉnh lại y phục vừa đi nhanh ra ngoài.


- Mau cho người lục tung khắp cả cái kinh thành này lên cho ta! Bất kể một ngóc ngách nhỏ nào cũng không được phép bỏ qua!...!
Lúc này, trong một căn phòng tối, Dương Họa Y từ từ tỉnh dậy.

Ngoài bị nhốt ở trong này ra thì cô không bị gì thêm.

Nhìn xung mọi thứ xung quanh mà Dương Họa Y không thể không tức giận.

Đôi tay nhỏ siết chặt lại thành nắm đấm rồi đấm thật mạnh vào bức tường bên cạnh.

Máu từ từ rỉ giọt xuống nền đất nhưng cô không thấy đau đớn gì.

Rõ ràng đã phòng bị cẩn thận như thế rồi mà vẫn không thể thoát khỏi tai nạn này sao?
Dương Họa Y cũng đoán được phần nào kẻ bắt cóc mình nhưng mưu đồ của cô ta thì khó mà đoán được.

Giờ chỉ còn cách tự mình thoát thân khỏi đây đã.

Dựa vào ánh sáng từ những khe nứt của cửa mà Dương Họa Y lần đường đi ra.

Nhưng còn chưa chạm đến cửa thì cánh cửa bỗng bật tung ra.

Kế đó là xuất hiện những bóng người to lớn và thô kệch.

- Hôm nay Mộ tiểu thư chiêu đãi chúng ta món gì thế?
- Là Dạ vương phi đó! Nghe nói cô ta xinh đẹp nhất kinh thành này! Ta muốn chơi thử với cô ta một lần!
- Nhưng nhỡ Dạ Chiến biết được thì sao? Không phải hắn nổi tiếng là ác ma của cả cái nước này sao? Mà ả đó lại là vợ hắn...!
- Ngươi sợ cái gì chứ? Chẳng qua là thử nghiệt chủng của Mộc gia với lại là thứ bị thất sủng...!
- Ấy đại ca, hình như ả tỉnh lại rồi kìa...!
Một vài cặp mắt hướng về dáng người đang run rẩy của Dương Họa Y.

Ánh trăng giúp cô có thể nhìn thấy những con người đang đứng trước mặt mình trông thật ghê tởm đến cỡ nào.


Thấy cô tỉnh lại, dường như bọn đó càng thấy hứng thú hơn.

Chúng đi từ từ từng bước một lại gần cô.

- Ô! Dạ vương phi đã dậy rồi sao? Dậy rồi thì chơi một lúc với chúng tôi một lúc nào!
- Dạ vương phi cứ yên tâm, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng với cô thôi!
- Đừng quá căng thẳng làm gì! Cứ coi như chúng tôi đang giúp cô thỏa mãn chuyện mà bấy lâu vương gia không giúp cô đi!...!
Cứ sau một câu nói, khoảng cách của cô và bọn chúng bị thu hẹp lại.

Dương Họa Y nhanh chóng nhìn quanh và phát hiện chiếc gậy gỗ đang dựng cách đó không xa.

Nhanh như chớp, cô đã cầm được cây gậy trong tay và bọn kia chưa kịp phản ứng gì đã bị cô đập mạnh vào sau gáy.

Chúng bị choáng nhưng không bị ngất hay hề hấn gì.

Nhanh thôi...!Cô đã bị bọn chúng tóm được.

Phần vì cơ thể này quá nhỏ so với bọn chúng, kèm theo đó sức khỏe bị giảm sút đi rất nhiều nên cô không thể cầm cự được lâu nữa...!
Những bàn tay bẩn thỉu sờ soạng khắp người cô.

Cô sợ hãi giãy giụa nhưng càng làm vậy, y phục của cô càng hở dần ra.

Vào lúc cô sợ hãi và tuyệt vọng nhất thì cánh cửa lại một lần nữa mở ra....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Chương 51





- Mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra khỏi người nàng ấy ra!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát lớn.

Đám người đó dường như không sợ chút nào, thậm chí càng hả hê hơn.

- Vương gia, đây không phải là thứ đồ chơi bị vứt bỏ của ngươi sao? Ngươi không dùng thì để bọn ta dùng...!
Bọn chúng không hề biết sau mỗi chữ phát ra, cơn lửa giận của Nhan Từ Khuynh càng lúc càng lớn hơn nữa.

Hàn khí tỏa ra từ người anh càng lúc càng nhiều khiến cho căn phòng càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Không đợi nói hết câu, tất cả đều nằm rạp hết xuống đất, trên cổ còn xuất hiện vết cắt rất sâu.

Trên mặt anh lúc này còn vương ít máu văng lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám rác rưởi nằm chết ở dưới đất.

Trông anh lúc này thật không khác gì một ác quỷ.

Dương Họa Y vẫn chưa thoát khỏi sự sợ hãi.

Cả người cô đều run rẩy.

Đôi mắt đẫm lệ vô cùng hoảng loạn.

Những giọt máu bắn lên người càng khiến cô thêm sợ hãi hơn.


Nhan Từ Khuynh quay người lại nhìn cô.

Ánh mắt sắc lạnh đó bỗng thay bằng ánh mắt ôn nhu, ấm áp, có chút phần đau lòng.

Anh cởi chiếc áo ngoài cuốn lên người cô rồi ôm chặt lấy cô dỗ dành:
- Họa Y, đừng sợ nữa! Có anh ở đây rồi! Sẽ không ai làm gì được em nữa hết! Là do anh bất cẩn nên mới để em gặp chuyện.

Anh hứa sau này sẽ bảo vệ em thật tốt hơn nữa để em không phải xảy ra bất kì chuyện gì nữa...!
Dù anh có an ủi, vỗ về như thế nào đi nữa, Dương Họa Y vẫn còn hoảng loạn, sợ hãi.

Cả người cô vẫn không ngừng run rẩy.

Tuy bọn chúng chưa đi quá xa nhưng những hành động vừa rồi cũng đủ để lại nỗi ám ảnh cho cô.

Không còn cách nào khác, Nhan Từ Khuynh đành đứng dậy bế cô ra ngoài để trở về Dạ phủ.

Trên đường về, do quá sợ, lại kèm theo mệt mỏi, Dương Họa Y đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Nhìn giọt lệ còn đọng lại trên mắt cô, anh không khỏi tự trách.

Đáng lẽ anh không được phép rời mắt cô như thế.

Cho dù cô có giận mấy anh cũng phải lì lợm ở lại mới phải.

Đã vậy, lúc cô đang gặp nguy hiểm, anh lại đang làm chuyện đó với người khác nữa...!
Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ăn năn, hối hận, tự trách.

Về đến Dạ phủ, anh nhanh chóng đưa cô về phòng, thay cho cô bộ đồ ngủ rồi đắp chăn cho cô ngủ cẩn thận.

Xong xuôi đâu đấy, anh ra ngoài nói với đám cận vệ:
- Đến Mộ phủ, bắt tất cả bọn chúng cho ta.

Cử một người lên báo với hoàng thượng rằng: ngày mai Dạ vương gia ta sẽ xử chém hết tất cả người nhà Mộ gia.

- Vâng ạ...!
Chưa bao giờ đám cận vệ ấy lại thấy vương gia của họ lại có thể tàn nhẫn đến mức như vậy.

Đúng là mang tiếng ác ma, nhưng chưa bao giờ họ thấy vương gia tức giận tới mức cho người đi giết cả một gia tộc như vậy chỉ vì một người từng bị coi là phế vật.

Ra lệnh xong, Nhan Từ Khuynh lại quay vào trông chừng cô.

Anh sợ rời mắt cô thêm một phút nào nữa thì cô sẽ lại gặp nguy hiểm.


Dương Họa Y đã ngủ say.

Nhưng nỗi ám ảnh vẫn còn đó.

Trời cũng tờ mờ sáng.

Nhan Từ Khuynh vừa chợp mắt được lúc thì nghe thấy tiếng khóc ở bên cạnh mình.

Anh ngồi bật dậy nhìn sang cô.

Đôi mắt đã đẫm nước từ lúc nào.

Đôi môi nhợt nhạt không ngừng lẩm bẩm:
- Đừng...!Các ngươi tránh xa ta ra...!Mau bỏ bàn tay của ngươi ra khỏi người ta...!Mau biến đi...!Khuynh sẽ giết các ngươi...!Mau cút đi...!
Anh hơi sững người khi lần đầu tiên nghe thấy cô gọi tên mình.

Khuynh sẽ giết các ngươi...!Vậy là cô ấy tin tưởng mình rồi đúng không? Nhưng anh vội dứt ra khỏi dòng suy nghĩ để ôm cô vào lòng.

- Ngoan! Có anh đây rồi! Không ai làm gì em nữa đâu! Mau ngủ ngoan nào!...!
Có lẽ cô đã nghe được những lời nói đó nên dần im lặng và ngoan ngoãn rúc vào lòng anh ngủ tiếp.

Cô ngủ rồi nhưng anh vẫn sợ.

Sợ khi cả hai trở về hiện tại, cô vẫn bị ám ảnh chuyện vừa xảy ra.

Suốt 6 năm cô đã bị nỗi ám ảnh vụ tai nạn hóa thành ác mộng dày vò hàng đêm rồi.

Giờ lại có thêm một nỗi ám ảnh mới, liệu cô có chịu đựng được nữa không?
Thấy cô ngủ say rồi, Nhan Từ Khuynh mới yên tâm ngủ tiếp.


Anh cứ ôm chặt lấy cô ngủ như vậy cho đến tận trưa mới tỉnh dậy.

Nhan Từ Khuynh nhìn gương mặt xanh xao, yếu ớt đang nằm trong vòng tay một lúc rồi nhẹ nhàng rời đi.

- Vương gia...!thần biết lỗi rồi...!Xin vương gia hãy tha cho gia đình thần...!
- Vương gia...!thiếp biết sai rồi...!Xin vương gia cho thiếp một cơ hội để sửa sai...!Thiếp hứa sẽ tạ lỗi với vương phi mà...!
- Vương gia...!xin vương gia hãy tha cho Dung Nhi...!Con bé cũng biết lỗi rồi ạ...!
- Câm miệng hết đi!
Anh thực sự rất đau đầu với những lời van xin này.

Cố tình gây ra chuyện rồi thấy chết mới nhận sai sao? Thật đáng tiếc khi ta không phải nàng ấy.

Ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã bày mưu hãm hại người khác đâu!
- Chém!
Giọng điệu lạnh lùng, dứt khoát vang lên.

Những tiếng van xin không còn nữa.

Chỉ còn lại những cái xác nằm dưới đất.

- Dọn dẹp đi! Đừng để vương phi nhìn thấy cảnh này!
- Dạ rõ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Chương 52





Nhan Từ Khuynh quay người trở về phòng.

Vừa mở cửa ra, một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ôm gối thu mình vào góc giường đập vào mắt anh.

Anh vội vã lại gần ôm lấy cô.

- Em dậy rồi sao? Đừng sợ! Là anh đây! Từ giờ sẽ không có kẻ nào dám đụng vào người em nữa đâu!.

Bạn có biết trang truyện * TR Uмtгцуen.

v N *
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.

Tuy đã đỡ sợ hơn nhưng chuyện đêm hôm qua vẫn khiến cô cảm thấy ám ảnh.

Cô thực sự rất ghê tởm với những hành động như vậy.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại gặp phải cái chuyện không may đó.

- Khuy...!Khuynh...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.

- Anh đây! Có chuyện gì thế? Em cần gì à? - Nhan Từ Khuynh nghe thấy cô gọi mình như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.


- Bọn...!bọn chúng...!
- Anh đã xử lí hết rồi! Đảm bảo từ giờ sẽ không ai làm hại đến em nữa hết! Giờ ngoan ngoãn ngồi đây chờ anh một chút nhé!
- Ư...!Ừm...!
Nhan Từ Khuynh nhanh chóng rời đi.

Một lúc sau, anh quay lại với chậu nước ấm trên tay, bên trong còn có thêm một chiếc khăn mềm.

Anh đặt chậu nước xuống rồi kéo cô ra ngoài.

- Nào, ngồi ngoan ở đây nhé!
Anh vắt khăn cẩn thận rồi nhẹ nhàng rửa mặt cho cô.

Xong xuôi đâu đấy, anh lại lận xuống bếp lấy đồ ăn đem lên đút cho cô ăn.

- Khuynh...!- Đang ăn thì Dương Họa Y khẽ gọi.

- Sao thế? Em thấy không khỏe chỗ nào à? - Nhan Từ Khuynh lo lắng.

- Không...!Là...!muốn...!muốn về...!
- Về...!Về thời của chúng ta đúng không?
- Ừm...!
- Vậy thì để anh tiếp tục tìm cách nhé! Giờ việc của em chỉ là nghỉ ngơi cho thật tốt thôi nhé!
Dương Họa Y gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Ăn xong, Nhan Từ Khuynh đợi cô thay đồ rồi dẫn cô ra ngoài đi dạo.

- Em thấy trong người thế nào rồi? - Nhan Từ Khuynh quay sang hỏi cô.

- Ổn rồi...!Nhưng mà...!cách xưng...!- Dương Họa Y ngập ngừng.

- À, ta quên mất! Thấy nàng gọi ta như thế nên...!- Anh cười.

- Ta...!- Cô đỏ mặt cúi đầu.

- Ta rất thích nghe nàng gọi ta như thế đấy! Bao giờ quay trở về, nàng hãy gọi ta như thế nữa nhé?
- Ừm...!
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái.


Dương Họa Y giật mình trước hành động này của anh.

Do vẫn còn ám ảnh chuyện hôm trước nên theo phản xạ, cô đẩy mạnh anh ra.

Nhưng lúc đó, hai người đang đi đến cạnh bên hồ nước.

Với lại, do cô đẩy mạnh quá nên anh mất thăng bằng ngã xuống nước.

Cô thấy thế liền sợ hãi nhảy xuống để kéo anh lên.

Cô nghĩ là do bản thân đã vô tình gây hại đến anh nên trong lòng thấy chút lo lắng.

Nhưng cả hai lại không hề ngờ tới một điều...!
- Người đâu! Mau lên! Vương gia với vương phi lại nhảy xuống hồ rồi!
- Nhanh lên đi kẻo vương gia với vương phi bị cảm lạnh!
- Đem cả khăn khô nữa ra đây nhanh lên...!
Mặc trên bờ có náo loạn bấy nhiêu thì ở dưới, cả cô và anh đang sững sờ nhìn hai bóng dáng trước mặt mình.

- Ờm...!Vất vả cho hai người quá rồi...!- Dạ Chiến hay đúng hơn là vị vương gia thật lên tiếng.

- Ngươi biết vất vả ư? Ngươi biết thiếu chút nữa là vợ ta bị người khác xâm hại rồi không? - Nhan Từ Khuynh giận dữ nói.

- Cái này...!hi vọng ngươi bỏ qua cho bọn ta...!Bọn ta cũng không nghĩ cô nương đây lại phải...!- Vị vương phi nhẹ nhàng nói.

- Các ngươi nói bỏ qua là được sao? Giờ các ngươi có thể làm cho cô ấy không còn bị ám ảnh nữa không?
- Khuy...!Khuynh...!Tôi...!tôi không sao...!Chuyện này...!cũng là ngoài ý muốn...!- Dương Họa Y khẽ kéo áo anh.

- Ngoài ý muốn? Còn hậu quả...!

Nhan Từ Khuynh thực sự rất tức giận.

Nhờ ai không nhờ lại đi nhờ tôi và cô ấy để cô ấy phải chịu không ít vất vả.

Không những vậy, cô ấy lại còn bị vướng thêm một nỗi ám ảnh đáng sợ nữa.

Anh chỉ muốn giết chết hai con người trước mặt này ngay tức khắc.

Nhưng cô lại đang ở bên cạnh, thậm chí cô còn nhìn anh lắc đầu tỏ ý anh không được tức giận nữa nên đành phải im lặng.

- Vậy bây giờ...!hai người...!đã làm lành...!với nhau chưa? - Dương Họa Y nhẹ nhàng hỏi.

- Cũng cảm ơn hai người nhiều lắm! Nhờ sự cố này mà giờ nàng ấy đã tha thứ cho ta rồi!
- Ai tha cho chàng cơ chứ?
- Nàng vẫn còn giận ta ư? Ta sai ở đâu nữa vậy?
- Nếu chàng hối lỗi sớm hơn thì bây giờ không phải phiền đến người khác như vậy sao?
- Hai ngươi thôi đi! - Nhan Từ Khuynh cố kiềm chế cơn giận - Nếu đã xong rồi thì để bọn ta quay trở về thời của bọn ta! Thật là phiền phức mà!
- Thật xin lỗi hai người! Để bọn ta đưa hai người về...!
Vị vương gia vừa dứt lời, một màn đen bao phủ lấy Dương Họa Y với Nhan Từ Khuynh.

Dần dần cả hai không còn nhìn thấy gì nữa rồi chìm vào hôn mê....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Chương 53





- Họa Y...!Họa Y...!
Dương Họa Y từ từ mở mắt tỉnh dậy.

Một gương mặt điển trai xuất hiện trước mặt cô với kích cỡ vô cùng lớn.

Cô giật mình ngồi bật dậy rồi lùi ra phía sau.

- Em sao vậy? Là anh mà!
Nhan Từ Khuynh hơi bất ngờ trước hành động của cô nhưng rồi chuyển sang lo lắng.

Anh sợ cô vẫn còn ám ảnh chuyện đó.

- Không...!không sao...!
Dương Họa Y dần lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu.

Cô nhìn xung quanh một lượt.

Là phòng ngủ của anh.

Vậy là được trở về rồi! Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đi xuống bếp.

Chợt cô dừng lại trước tấm lịch treo ở cầu thang.

Khoan! Hình như...!đây không phải là ngày hai người gặp tai nạn sao? Nhan Từ Khuynh đi theo ngay sau cô.


Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tờ lịch nên cũng đoán được phần nào.

- Chúng ta đã quay trở về đúng ngày gặp tai nạn rồi! Nhưng là về trước thời điểm chúng ta gặp tai nạn.

Vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu!
Dương Họa Y nghe thấy vậy trong lòng dấy lên cảm giác an tâm.

Dì Thẩm thấy cô dậy rồi liền vui vẻ lại hỏi han cô:
- Tiểu thư dậy rồi ạ? Tiểu thư thấy trong người khỏe hơn chưa?
- Con khỏe rồi dì ạ! Hôm nay con muốn ăn ít ngũ cốc hoa quả, dì làm cho con nhé?
- Được chứ! Tiểu thư chờ tôi một lát nhé!
Dương Họa Y vui vẻ ra ngoài phòng khách chờ.

Cũng lâu lắm rồi cô mới thấy tâm trạng thoải mái như vậy.

Hôm nay cô có chút hứng muốn ra ngoài đi dạo.

Vậy thì ăn sáng xong, cô sẽ chuẩn bị ít đồ để đi chơi...!
Nhan Từ Khuynh đang ngồi đọc báo ở dưới không khỏi ngạc nhiên khi thấy cô tung tăng đi từ trên tầng xuống.

Anh sững người nhìn cô.

Mái tóc nâu hạt dẻ óng mượt buông dài.

Cô mặc một chiếc áo nỉ xanh dương cùng với chiếc váy trắng phủ một lớp vải voan dài qua gối.

Đôi chân nhỏ đi một đôi giày thể thao màu trắng còn đôi tay nhỏ thì nắm chặt lấy dây của chiếc túi đeo chéo màu trắng.

Trông cô lúc này vô cùng xinh xắn và dễ thương.

- Ờm...!Trên mặt tôi...!có gì à?
Dương Họa Y thấy có chút ngại khi anh cứ nhìn chằm chằm vào mình nên khẽ lên tiếng hỏi.

Nhan Từ Khuynh cũng giật mình tỉnh lại.

Anh cười với cô:
- Em không biết trên mặt em có sự xinh đẹp và đáng yêu à?
Cô nghe vậy thì hơi đỏ mặt ngượng ngùng.

Đôi tay nhỏ càng siết chặt hơn chiếc dây.

- Mà em định đi đâu vậy?

- Tôi...!tôi muốn ra ngoài chút...!
- Vậy đợi anh một chút! Anh thay đồ xong sẽ đưa em đi!
- Không...!không cần...!Tôi tự đi một mình được!
- Không được! Em đi một mình anh không yên tâm! Anh sợ em lại gặp chuyện...!
- Tôi nói là tôi muốn đi một mình mà! Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Dứt lời, cô vội vã chạy đi.

Có cần phải lo lắng quá như vậy không? Mệnh cô đâu xui tới nỗi hở ra là gặp nạn cơ chứ!...!
Dương Họa Y vừa rời đi thì một người bỗng xuất hiện trước cổng biệt thự.

- Không được thưa tiểu thư! Thiếu gia đã nói là không cho phép cô đến đây rồi cơ mà!
- Buông tôi ra! Tôi là thiên kim của Liễu gia, là người yêu của A Khuynh đấy! Các người dám cản tôi?
- Chúng tôi biết điều đó nhưng thiếu gia đã ra lệnh không được phép cho cô vào!...!
Nhan Từ Khuynh đang lúi húi học đan túi cho cô chợt nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân.

- Dì Thẩm, ngoài đó có chuyện gì ầm ĩ vậy?
- Thưa thiếu gia, có một cô gái tự xưng là người yêu của thiếu gia đến đòi gặp thiếu gia!
- Người yêu...!Đem cô ta vào đây!
- Dạ vâng!
Nhan Từ Khuynh dần tức giận khi biết người đó là ai.

Liễu Nhi được đám vệ sĩ dẫn vào, vừa nhìn thấy anh liền nhào tới định ôm anh thì bị anh hất mạnh ra.

- A Khuynh...!Em nhớ anh nhiều lắm...!Em chỉ muốn ôm anh một chút cho đỡ nhớ thôi mà...!- Liễu Nhi trở nên đáng thương.

- Đến đây làm gì? - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng nhìn cô ta.

- Em chỉ muốn thăm anh...!
- Cút đi! Tôi không rảnh!
- Em còn...!còn muốn tặng anh...!một món quà...!

- Tôi không nhận! - Nhan Từ Khuynh dần mất kiên nhẫn.

- Nhưng...!nhưng đó là con anh...!Anh không nhận nó sao?...!- Liễu Nhi vẫn cố níu kéo.

- Ý cô là gì?
- Em đã...!đã mang thai...!Nó...!nó là con của anh...!
- Ai biết được đó là con của tôi?
- Anh...!rõ ràng chỉ có anh...!mới làm với em mà...!
- Ai biết được chỉ có mình tôi mới làm với cô chứ? Cô có dám đi làm xét nghiệm không? - Nhan Từ Khuynh nhìn thẳng vào mắt cô ta.

- Có...!Em sẽ đi...!- Liễu Nhi có chút run sợ.

- Mà thôi! Con của ai cũng không quan trọng! Cái này là do cô tự chuốc lấy mà thôi! Vậy nên, dù đứa bé có là con tôi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không nhận nó! Tốt hơn hết là cô nên rời khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước tầm mắt của tôi nữa.

Hạng người bày mưu tính kế người khác như cô không xứng làm mẹ, càng không xứng làm mẹ của con tôi!
- A Khuynh...!Em thực sự biết lỗi của mình rồi mà...!Tất cả là do em quá yêu anh mà thôi...!
- Đừng phí công cho mấy lời nhảm nhí này nữa! Cô cũng biết nếu để tôi nổi giận thì hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy! Mau biến khỏi đây đi!
- Anh...!Tại sao bây giờ anh lại thay đổi như vậy? Trước đây anh rất yêu em cơ mà! Tại sao bây giờ anh lại yêu cô ta? Có phải do cưới cô ta anh mới như vậy đúng không? Rõ ràng em yêu anh hơn cô ta, vậy tại sao anh lại chọn cô ta cơ chứ?...!- Liễu Nhi bỗng trở mặt.

- Tôi đã nói rồi! Cô không xứng để có được tình yêu của tôi! Đúng là lấy cô ấy về làm vợ tôi mới thay đổi như thế đấy! Bởi cô ấy tốt hơn cô rất nhiều, thậm chí còn không bao giờ biết gài bẫy người khác như cô! Người đâu? Mau đem cô ta ra ngoài! Bất kể cách gì cũng làm để cô ta không bao giờ được xuất hiện trước mắt Họa Y nữa! - Nhan Từ Khuynh tức giận quát lớn.

- Dạ rõ!
- Không...!A Khuynh...!Em sai rồi...!Anh đừng làm vậy với em....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Chương 54





Mặc Liễu Nhi có van xin thảm thiết đến cỡ nào đi nữa, Nhan Từ Khuynh cũng lạnh lùng nhìn cô ta bị lôi ra ngoài.

Dì Thẩm đứng cạnh có chút ngạc nhiên nhìn anh.

Tiểu thư lại có thể lấy người như vậy làm chồng ư? Một người máu lạnh, lại lén lút ngoại tình, đã vậy còn không chịu trách nhiệm...!
Nhan Từ Khuynh quay lại bắt gặp ánh mắt của dì Thẩm đang nhìn mình.

Anh cũng đoán phần nào dì đang nghĩ gì.

- Dì Thẩm à...!Con không có như dì nghĩ đâu...!
- Thiếu gia, nếu tôi có mạo phạm đến người thì mong anh bỏ qua cho!
- Không...!Dì không có làm gì sai với con...!Chỉ là...!
- Tôi biết thiếu gia làm gì cũng chỉ muốn tốt cho tiểu thư.

Nhưng tôi chỉ mong thiếu gia đừng khiến tiểu thư bị tổn thương, và...!cũng đừng làm như vậy với tiểu thư...!
- Con hứa với dì con sẽ không bao giờ để cho Họa Y phải chịu bất cứ tổn thương nào hết! Con sẽ cố gắng để cô ấy không phải buồn phiền chuyện gì hết...!
- Hi vọng thiếu gia sẽ giữ đúng lời hứa của mình! Giờ không có gì nữa thì tôi xin phép đi làm việc!
Dứt lời, dì Thẩm quay người rời đi.

Qua mấy câu nói vừa rồi, Nhan Từ Khuynh cũng có thể hiểu được khi ở Dương gia cô được trân trọng đến cỡ nào.

Vậy mà thời gian qua anh lại đối xử với cô...!
Trong khi anh ở nhà nghĩ ngợi lung tung thì ở một quán cà phê nhỏ, mọi người lại đang xì xào bàn tán về một mỹ nhân đang ngồi một góc thưởng thức ly cà phê sữa.

Dương Họa Y vừa nhâm nhi ly cà phê trong tay vừa đưa mắt hướng ra ngắm nhìn khunh cảnh bên ngoài cửa sổ.


Quán cà phê này là nơi cô và Nhan Từ Triệt hay lui tới mỗi khi đi chơi.

Mỗi lần đến đây, anh đều gọi cho cô những món cô thích.

Tuy đây chỉ là một phần kí ức nhỏ nhoi nhưng nó vẫn khiến cô buồn.

Buồn vì cô đã thất hứa.

Buồn vì không thể có được những kí ức tươi đẹp đó nữa.

- Ông chủ, cho cháu một ly cà phê sữa nhé!
Dương Họa Y chợt sững người khi nghe thấy giọng nói vang lên sau lưng mình.

Nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chắc là nhầm lẫn thôi...!
- Ủa? Là Tiểu Triệt hả? Lâu lắm rồi mới thấy cậu đến đây! Lần gần nhất...!xem nào...!lần gần nhất cậu đến đây là hai tháng trước...!Chắc cậu bận đến nỗi bây giờ mới có thời gian đến đây sao? - Ông chủ quán vui vẻ hỏi han vị khách đó.

- Tại dạo này công ty cháu bận nhiều việc thôi ạ! Thời gian tới rảnh hơn cháu sẽ đến đây nhiều hơn!
- Cậu hứa đấy nhé! À mà...!Tiểu Y đâu? Con bé không đi cùng cậu ư?
Nghe đến câu này, Dương Họa Y đang nhấp ngụm cà phê bỗng bị sặc.

Cô ho không ngừng làm thu hút một vài ánh nhìn xung quanh.

Ban nãy gọi đồ uống, cô phải lựa nhân viên quán tới mới gọi rồi.

Cô cũng lường trước trường hợp ông chủ quán này vẫn nhớ tới cô rồi.

Dương Họa Y khẽ nhích người ngồi thu mình vào sát góc tường nhưng vẫn không thoát được ánh mắt sắc bén của người ngồi sau cô.

- Tiểu...!Tiểu Y?
Bất đắc dĩ, Dương Họa Y đành phải ngẩng đầu lên nhìn.

Cô gượng cười:
- Lâu rồi không gặp, Tiểu Triết!
Nhan Từ Triết nhanh chóng chuyển đến ngồi đối diện với cô.

- Tiểu Y, dạo này cậu sống tốt chứ?
- Ờm...!khá tốt! Cảm ơn cậu đã quan tâm...!
- Anh tôi không làm khó cậu chứ?
Dương Họa Y sững người.

Một cách xưng hô xa lạ.

Không những vậy...!cậu ấy...!biết rồi...!
- Không...!Anh ấy...!đối tốt với tớ lắm...!

- Ừm.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Dương Họa Y cảm thấy không khí xung quanh thật ngột ngạt.

Tuy cô từng rất mong gặp lại cậu nhưng...!cô không nghĩ khi gặp lại...!cậu ấy...!
- Cậu...!cậu về khi nào vậy?
- Năm ngoái.

Lúc này, Dương Họa Y không kìm nổi mà để một giọt nước mắt rơi xuống chiếc váy trắng tinh.

- Cậu đừng khóc.

Anh tôi nhìn thấy lại nghĩ tôi bắt nạt chị dâu mình.

Vậy là rõ rồi.

Câu nói như khẳng định khoảng cách giữa hai người.

Đồng thời đó cũng như là lời trách.

Dương Họa Y cúi đầu xuống.

- Tớ...!tớ xin lỗi...!
- Cậu đâu có lỗi.

Cô cắn môi.

Giờ cô cảm thấy bản thân không còn đủ dũng khí để gặp cậu nữa.

- Ờm...!Bây giờ...!tớ có việc bận...!Tớ về trước nhé...!
Nói xong, Dương Họa Y đứng lên thanh toán rồi nhanh chóng dời đi.


Đôi chân nhỏ cố đi nhanh hết sức có thể.

Lúc này cô chỉ muốn về nhà nhanh nhất có thể.

Nhưng đi được một đoạn thì cô va phải Nhan Từ Khuynh.

- Em đi đâu mà vội vậy?
Thì ra Nhan Từ Khuynh sợ cô gặp chuyện gì nên âm thầm phái vệ sĩ đi theo.

Nhưng thấy vẫn không an tâm, anh đành phải đến tận nơi tìm cô.

- Em khóc sao? Ai làm em khóc vậy? Nói cho anh biết để anh đi xử lí người đó cho em!
Chợt anh thấy đôi vai cô run run nên cúi người xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đầy nước mắt.

- Không...!không sao hết...!Không ai...!làm tôi khóc hết...!Tôi...!
Dương Họa Y càng lúc càng khóc lớn hơn.

Nhan Từ Khuynh không biết làm thế nào, luống cuống ôm lấy cô vào lòng.

Lần này cô có phản ứng gì.

Gương mặt nhỏ úp vào lồng ngực anh khóc nức nở.

Anh không cố dỗ cô nữa mà chỉ ôm chặt cô hơn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Chương 55





Mất một lúc lâu Dương Họa Y mới dừng khóc.

Thấy cô không khóc nữa, Nhan Từ Khuynh mới buông cô ra rồi cúi xuống nhẹ nhàng nói:
- Bây giờ em thấy ổn hơn chưa?
Cô khẽ gật đầu.

- Vậy giờ anh đưa em về nhé?
Cô im lặng một lúc rồi lắc đầu.

- Vậy em muốn đi đâu?
- Đi...!đi dạo...!
- Hay anh đưa em đến trung tâm giải trí nhé?
- Không...!
- Vậy thì đi bộ từ đây về nhà nhé?
- Không...!Đi...!đi quanh phố...!
- Được! Nghe em hết! Giờ đi thôi!
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé dắt đi.

Dương Họa Y không phản kháng như mọi khi nữa mà im lặng đi theo.

Một ánh mắt theo dõi cả hai không rời...!
Anh với cô đi mãi nhưng không ai nói với ai câu nào.


Cả hai cứ im lặng với nhau như vậy cho đến tận trưa.

Nhan Từ Khuynh dẫn cô dừng lại trước một quán ăn.

- Cũng trưa rồi! Chúng ta vào đó ăn chút gì nhé?
Dương Họa Y gật đầu.

Nhan Từ Khuynh dẫn cô đi vào đến một góc khuất để cô ngồi đấy rồi đi gọi món.

Cô im lặng cúi đầu xuống vân vê vạt váy.

Một lúc sau, cô lại ngẩng lên nhìn bóng lưng của anh ở quầy đang gọi món.

Bóng lưng ấy tuy đem lại cho cô cảm giác an toàn nhưng cô lại cảm thấy như đang thiếu một thứ gì đó mà ở anh không có được.

Có lẽ là sự gần gũi.

Cô và Nhan Từ Triệt thân nhau từ nhỏ, thậm chí còn từng là người yêu của nhau nên sự gần gũi...!phải hơn hẳn ai đó...!
- Em đang nghĩ gì vậy?
Nhan Từ Khuynh đã quay lại từ lúc nào.

Thấy cô cứ thẫn thờ nhìn về một phía nên anh đưa tay ra vẫy trước mặt cô.

- Tôi...!tôi không sao...!
- Anh gọi rồi! Lát nữa sẽ có đồ ăn thôi! Nhưng mà...!em thật sự ổn chứ? Anh thấy em hơi khác...!
- Tôi ổn...!Mà này...!- Chợt cô nhìn thẳng vào mắt anh - Lúc anh gặp lại người mình từng yêu...!anh cảm thấy như thế nào?
- Ý em là...!Liễu Nhi hả?
Nhan Từ Khuynh bỗng chột dạ.

Không phải cô đang thăm dò anh đấy chứ?
- Ờm thì...!Có chút ngạc nhiên...!
- Lúc đó...!anh có cảm thấy...!bản thân còn tình cảm với người ta không?
Cô hỏi lạ.

Không lẽ cô nghĩ ngợi về chuyện đó nên mới sinh ra tâm trạng như vậy?
- Anh...!lúc đó...!cũng còn một chút...!
- Vậy làm thế nào để anh buông bỏ được?
- Nhận ra được tình cảm của mình dành cho em là cách để anh có thể từ bỏ được cô ta!
Nhan Từ Khuynh nhìn thẳng vào mắt cô, tay nắm chặt lấy tay cô, giọng nói đầy sự tự tin và chân thành.

Bất giác, Dương Họa Y thấy hai bên má mình nóng lên.


Vậy là...!yêu một người khác là cách để quên đi người cũ đúng không? Nhưng mà chuyện của anh vẫn có chút khác vì Liễu Nhi còn tính kế anh.

Còn đối với Nhan Từ Triệt thì...!
Phục vụ lúc này đem đồ ăn tới đặt lên bàn.

- Đồ ăn tới rồi! Em mau ăn đi! Lúc sáng em ăn có ít cháo, lại đi nhiều như thế chắc em đói lắm rồi đúng không? Này, ăn phần thịt anh vừa mới cắt ra này...!
Nhan Từ Khuynh liên tục lấy sẵn đồ ăn bỏ vào đĩa của cô, miệng còn không ngừng giục cô ăn trong khi đĩa của mình lại không có gì.

- Anh...!không ăn à?...!
- Em ăn no rồi anh mới ăn!
- Anh không ăn thì tôi cũng không ăn!
- Được rồi! Anh ăn! Em cũng mau ăn đi!
Dương Họa Y cúi xuống cầm dĩa lên định ăn nhưng khi nhìn vào chỗ thịt được cắt nhỏ trong đĩa của mình, cô lại nhớ đến người đó...!
- Tiểu Y! Món thịt cậu thích này!
- Cậu không cắt ra cho tớ hả?
- Với sức ăn của cậu thì cắt ra sợ cậu không đủ ăn!
- Cậu dám trêu tớ? Gan cậu dạo này lớn quá nhỉ?
- Tớ nào dám trêu vợ tớ? Đó chỉ là sự thật thôi mà!
- Còn nói nữa! Mau cắt ra cho tớ đi!
- Rồi rồi! Của vợ tớ đây! Biết kiểu gì cậu cũng bắt tớ cắt nên tớ chuẩn bị sẵn rồi đây!...!
Vợ...!Tớ xin lỗi! Là do tớ thất hứa...!Nhưng liệu cậu có thể cho tớ cơ hội để làm lại được không?
- Vợ, em đang nghĩ gì thế?
Dương Họa Y giật mình ngẩng đầu nhìn Nhan Từ Khuynh.

Thấy ánh mắt lo lắng của anh, cô vội cúi đầu xuống ăn.

- Ờm...!nếu em có chuyện gì khó chịu trong lòng thì cứ nói ra nhé! Im lặng mãi không phải là cách tốt đâu.

Em như vậy cũng khiến người khác lo lắm đấy, biết chưa?

- Ừm...!
Cô khẽ gật đầu.

Cô cũng muốn nói ra lắm chứ! Nhưng chuyện này...!nếu nói ra...!liệu có xảy ra vấn đề gì không?
Ăn xong, Nhan Từ Khuynh lại dẫn Dương Họa Y đi tiếp.

Dù sao cô cũng chưa muốn về mà.

- Em mệt không?
Được một lúc, anh quay sang hỏi cô.

Anh sợ sức khỏe cô yếu mà đi nhiều như vậy...!
- Không...!
- Hay là chúng ta về nghỉ ngơi đi, mai anh sẽ dẫn em đi tiếp nhé?
- Anh không đi làm à?
- Chút công việc anh giải quyết nhanh thôi! Anh chỉ muốn dành toàn bộ thời gian ở cạnh em...!
- Điều gì...!đã khẳng định là...!anh yêu tôi? Hay đó chỉ là cảm xúc nhất thời của anh?
- Họa Y, em nhìn vào mắt anh này! - Nhan Từ Khuynh đặt tay lên vai cô, người cúi xuống thấp bằng cô - Nếu là cảm xúc nhất thời, anh sẽ chẳng bao giờ thấy đau khi em bị tổn thương, sẽ chẳng bao giờ sợ mất em khi rời xa em, để em một mình, và sẽ chẳng bao giờ chăm sóc em cẩn thận từng chút một như vậy.

Nghe những lời này, Dương Họa Y có chút dao động.

Nhưng...!vẫn còn khúc mắc gì đó trong lòng khiến cô không thể tiếp nhận tình yêu này anh dành cho cô....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Chương 56





Hai người im lặng hồi lâu.

Cuối cùng vẫn là Nhan Từ Khuynh lên tiếng:
- Thôi! Giờ chúng ta về thôi! Mai anh đưa em đi tiếp nhé?
Dương Họa Y khẽ gật đầu.

Anh thấy cô đồng ý liền gọi tài xế tới đón.

Về tới nhà, cô liền về phòng nằm ngủ.

Tuy nói là ổn nhưng đi như vậy cô cũng thấy mệt.

Anh thấy cô ngủ thì cũng tranh thủ tới thư phòng giải quyết việc ở công ty.

- Anh hai! Chị dâu! Hai người đâu hết rồi?
Một giọng nói lanh lảnh vang lên từ ngoài sân.

Nhan Từ Tuệ tung tăng xách đống hành lí đi vào trong.

Theo sau cô là bố mẹ cô và Nhan Từ Triệt.

Nhan Từ Khuynh nghe thấy tiếng em gái mình liền dừng công việc lại rồi vội vã chạy xuống.


- Tiểu Tuệ? Bố mẹ? A Triệt? Sao mọi người lại tới đây? Mọi người về khi nào mà không gọi con ra đón? - Giọng anh có chút ngạc nhiên xen lẫn gấp gáp.

- Mọi người cũng vừa mới về thôi! - Nhan phu nhân cười - Tại Tiểu Tuệ cứ đòi đi gặp chị dâu nó nên đành tới đây trước.

À, nhắc mới nhớ, Tiểu Y đâu rồi? Sao mẹ không thấy con bé đâu?
- Cô ấy mệt nên đang ngủ trên phòng.

Mọi người nhỏ tiếng giúp con được không?
- Ghê nhỉ? Có vợ vào khác hẳn! Bố thấy con giống hệt bố hồi trước rồi đấy! Có phải con sợ con bé tức giận khi bị đánh thức đúng không? Mẹ con hồi trước cũng như thế đấy...!- Nhan lão gia vỗ vai anh cười.

- Lão gia của tôi! Ông vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ! - Nhan phu nhân lườm chồng mình.

- Ờm...!tôi có nói gì đâu...!Chắc bà nghe nhầm...!- Nhan lão gia gãi đầu quay mặt né tránh.

- Cô ấy không có như vậy đâu! Chỉ là dạo này thời tiết thay đổi nên sức khỏe cô ấy không được tốt...!
- Anh hai, anh cho em ở cùng chơi với chị dâu mấy hôm được không? Em nhớ chị ấy lắm! - Nhan Từ Tuệ ôm lấy tay anh làm nũng.

- Không được! Chị dâu em giờ sức khỏe không tốt.

Đợi bao giờ cô ấy khỏe hẳn thì anh đưa cô ấy sang chơi với em nhé! - Nhan Từ Khuynh xoa đầu em gái mình thương lượng.

- Anh nhớ đấy nhé!...!
Trong khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì có một người vẫn đứng yên một góc không nói gì, gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ lạnh lùng.

Nhan Từ Triệt cảm thấy không vui khi thấy mọi người nhắc đến Dương Họa Y.

Anh càng không vui khi thấy Nhan Từ Tuệ gọi cô là chị dâu.

Anh lại càng không vui hơn nữa khi nghe Nhan Từ Khuynh nói dối về sức khỏe của cô.

Chơi thân với cô cũng gần 15 năm, sao anh không hiểu rõ bạn mình cơ chứ? Vốn dĩ sức khỏe của cô vô cùng tốt.

Hồi anh chưa đi du học, chưa một lần anh thấy cô ốm yếu hay dùng bất kì một loại thuốc gì trừ những ngày con gái.

Không lí nào khi thay đổi thời tiết cô lại dễ bị bệnh cả.

Anh cũng nghĩ ngay đến chuyện có lẽ sức khỏe cô yếu dần sau khi cưới...!
- Tiểu Triệt, sao hôm nay con im lặng thế? Mọi ngày con nói nhiều lắm mà? - Nhan phu nhân chợt nhớ ra đứa con trai thứ của mình.


- Mọi người nói hết rồi còn đâu? - Nhan Từ Triệt nhún vai.

- Hình như Tiểu Y trước là bạn thân của Tiểu Triệt mà nhỉ?
- Đúng rồi!...!
Không đợi mọi người nói thêm gì, Nhan Từ Triệt đã quay lưng rời đi.

- Con hơi mệt.

Con về trước.

Mọi người chưa ai hiểu gì thì Nhan Từ Khuynh đã nhìn ra vấn đề của em trai mình.

Bạn thân à? Anh nhớ hồi nhỏ Nhan Từ Triệt cũng hay kể về người bạn thân của mình cho anh nghe.

Nhưng chưa một lần anh được xem mặt người đó.

Mắt anh chợt tối sầm lại khi nhớ lại Nhan Từ Triệt đã từng nói cậu ấy đã tỏ tình thành công với người đó vào đúng hôm sinh nhật 18 tuổi.

Vậy ra người yêu mà cô nhắc tới trong lúc tức giận với anh lại chính là em trai mình ư?
- Thôi, bọn ta cũng về đây! Cứ để cho Tiểu Y nghỉ ngơi đi! Bao giờ con bé khỏe lại thì đưa nó về chơi!
- Dạ vâng! Bố mẹ với Tiểu Tuệ đi cẩn thận!
Đợi mọi người rời đi hết rồi, Nhan Từ Khuynh mới đi về phòng.

Anh không muốn làm việc nữa mà đi thẳng về phòng ngủ.

Nhìn dáng người nhỏ bé đang nằm cuốn chăn ngủ say mà anh không cam lòng.

Anh không muốn rời xa cô.


Lại càng không muốn cô ở bên người khác.

Anh ích kỉ thật đấy.

Nhưng anh sợ mất cô.

Anh cho người trông chừng cô để cô không tự tử cũng chỉ vì sợ mất cô.

Giờ cô đối với anh là người vô cùng quan trọng.

Anh không thể buông tay hoặc rời xa cô nửa bước được nữa rồi.

Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, xoay người cô đối diện với mình rồi ôm cô vào lòng...!
Đợi anh ngủ say, Dương Họa Y mới từ từ mở mắt nhìn.

Thì ra là cô không hề ngủ.

Cô đã nghe thấy hết những gì mọi người nói chuyện ở dưới tầng.

Thấy anh ôm mình như vậy, trong lòng cô lại dấy lên cảm xúc phức tạp, hỗn loạn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Chương 57





Đến tối muộn hai người mới thức dậy.

Dương Họa Y định ngồi dậy để đi ăn tối nhưng lại bị anh giữ lấy ôm chặt.

Cô nhíu mày ngước lên nhìn anh.

- Mau buông tôi ra!
- Không! Anh muốn ôm em như vậy thêm lúc nữa.

- Nhan Từ Khuynh làm nũng dụi đầu vào người cô.

- Anh...!
Dương Họa Y đỏ mặt lên.

Anh...!anh ta dám làm hành động mà đến Nhan Từ Triệt còn chưa dám làm với cô.

- Họa Y!
- Sao?
- Sau này...!dù có chuyện gì...!cũng đừng bao giờ rời bỏ anh được không?
- Nếu...!tôi nói không thì sao?
- Anh luôn tôn trọng mọi quyết định của em.

Lần nữa Dương Họa Y cảm thấy lòng rối bời.

Đúng là bây giờ anh đã rất cố gắng, nỗ lực tìm đủ mọi cách để có thể bù đắp lại những gì trước đây anh đối xử với cô.

Nhưng hiện tại, cô vẫn không thể ngừng nhớ về người đó.

Không phải cô không có chút rung động nào trước những hành động của anh nhưng cô lại cảm thấy đau trước thái độ xa cách của người đó.

- Em có chuyện gì sao?
- Không có...!

- Em không muốn nói anh cũng không ép em.

Nhưng cứ giữ mãi trong lòng như vậy cũng không phải là cách hay.

Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói ra với anh nhé?
- Ừm...!
- Thôi! Giờ xuống ăn tối xong anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?
Dương Họa Y gật đầu...!
- Trời lạnh lắm đấy! Em mặc thêm cái áo này vào.

Quàng thêm khăn nữa...!
Vừa nói, Nhan Từ Khuynh vừa mặc áo, quàng khăn cho cô.

Hành động này của anh lại khiến cô nhớ về người đó...!
- Tiểu Y! Cậu muốn người khác phải chăm sóc cho cậu sao? Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc có như vậy thôi sao?
- Tớ bệnh đâu cũng khiến cậu chăm chứ? Tớ chỉ cần Tiểu Ngọc lo là đủ rồi!
- Bướng nhỉ? Mau quàng khăn vào cho tớ không thì ở nhà đi!
- Được rồi! Quàng khăn là được chứ gì!...!
Bất giác Dương Họa Y rơi một giọt nước mắt.

- Họa Y, em sao vậy?
Nhan Từ Khuynh thấy cô khóc thì không khỏi lo lắng.

Anh vội đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Em thấy không khỏe chỗ nào à? Hay em lại nghĩ ngợi gì không tốt rồi?
- Nhan thiếu...!giờ tôi muốn ở một mình...!Anh...!để tôi đi một mình...!
Dứt lời, cô quay người đi nhanh ra cửa để lại anh đứng một mình ở đó.

Trời lất phất mưa phùn.

Một bóng dáng nhỏ bé đi lang thang trên con phố thưa.

Giờ trong lòng Dương Họa Y vô cùng rối bời.

Họ là anh em ruột đấy! Liệu bây giờ ly hôn với anh rồi quay ra ở cạnh em có bị người khác dị nghị không? Và bố mẹ chồng có đồng ý như vậy không? Hay họ sẽ trở nên ghét bỏ mình? Và...!liệu cậu ấy có còn chấp nhận mình nữa không?
Chợt cô nở một nụ cười.

Nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ.

Dương Họa Y, từ bao giờ mày lại có thể nghĩ ra những ý nghĩ vớ vẩn như vậy cơ chứ? Dù mày vẫn còn tình cảm với người ấy nhưng giờ mày đã là vợ của người khác rồi.

Từ xưa đến giờ mày luôn là người giữ gìn hình tượng bên ngoài.

Vậy lấy cái vẻ ngoài này làm lựa chọn đi...!
Dương Họa Y dừng chân ở một bến xe buýt.

Cô cứ đứng thẫn thờ ở đó.

Có hai hay ba chuyến xe buýt đi qua dừng lại vì cứ ngỡ cô bắt xe và bác tài xế suýt nổi quạu khi cô từ chối lên xe.

- Không đi, đứng chỗ này làm gì?
Một chiếc ô dừng lại trên đầu cô kèm giọng nói vang lên bên cạnh.

- Tiểu...!Tiểu Triệt...!
- Đừng gọi tôi là Tiểu Triệt nữa! Gọi là A Triệt, hoặc Triệt, hoặc có thể là...!em rể đi.


Em rể.

Khoảng cách xác định rồi.

Dương Họa Y gật đầu rồi hướng đôi mắt vô thức nhìn dãy nhà đối diện.

- Không lạnh sao?
Một lúc lâu sau, Nhan Từ Triệt mới lên tiếng.

- Hả...!À...!không lạnh...!
- Ăn gì chưa?
- Rồi...!
- Cậu...!đã hoàn thành ước mơ chưa?
- Chưa...!
Lại một khoảng im lặng.

Bây giờ đã có ranh giới giữa hai người rồi.

Nói gì cho hợp nữa?
- Ưm...!Triệt này...!
- Sao?
- Bây giờ...!tớ là...!chị dâu cậu...!nhưng cậu...!đừng xa lánh tớ...!như vậy được không?...!
- Vẫn nên có khoảng cách.

Giờ thì về nếu không muốn nhiễm lạnh.

- Ừm...!
Dương Họa Y quay người định về thì Nhan Từ Triệt lại nắm lấy cô tay cô kéo lại.

- Để tôi đưa cậu về.

- Không cần đâu! Tôi tự về.

Nhan Từ Triệt không nói nhiều mà bế cô lên xe rồi lái đi.

- Cậu...!
- Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Cậu muốn bị cảm?
Dương Họa Y không nói gì nữa mà tựa đầu vào cửa kính.


Thôi vậy.

Cậu ấy muốn làm gì thì làm.

Dù sao giờ cô cũng thấy trong người lại bắt đầu mệt rồi.

Nhưng chưa về đến nơi, Dương Họa Y đã ngủ thiếp đi.

Có lẽ do mệt quá.

Nhan Từ Triệt quay sang nhìn cô.

Anh bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Cô vẫn đáng yêu như ngày nào.

Chỉ tiếc là...!cả hai có duyên nhưng không có phận.

Nhưng anh vẫn lo.

Đây là xe anh, cô vô tư ngủ như vậy còn an toàn.

Nhỡ ở xe người khác mà cô như vậy thì sao đây? Ông anh này trông vợ bất cẩn quá rồi đấy!
Chiếc xe dừng lại.

Cánh cổng từ từ mở ra.

Nhan Từ Khuynh đang lo lắng khi thấy muộn rồi cô vẫn chưa về chợt thấy chiếc xe dừng trước cổng liền đi ra xem.

Mắt anh hơi tối lại khi thấy Nhan Từ Triệt đang bế cô đi vào....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Chương 58





- Cô ấy làm sao? - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng hỏi.

- Mệt quá nên ngủ.

- Nhan Từ Triệt cũng lạnh lùng đáp lại.

- Đưa cô ấy đây!
- Cậu ấy đâu phải món đồ mà đưa?
- Ai là chồng cô ấy?
- Hi vọng anh tôn trọng cậu ấy chút!
Nhan Từ Khuynh sắp nổi giận với em trai mình đến nơi rồi.

Anh vội đưa tay ra đón lấy cô rồi bế cô đi vào.

- Chăm cậu ấy thật tốt.

- Nhan Từ Triệt lên tiếng.

- Không phải dặn.

Lo mà giữ khoảng cách với cô ấy.

- Nhan Từ Khuynh dừng lại.

- Chắc chắn.

Nhưng nếu đối xử không tốt với cậu ấy, đừng mong cậu ấy còn ở cạnh.

Nhan Từ Khuynh không nói gì mà đi thẳng vào trong.

Nhan Từ Triệt vẫn đứng đó.


Anh cũng đã biết chuyện hơn 6 năm qua cô đã sống như thế nào.

Nhưng anh vẫn hi vọng anh trai mình đối xử và chăm sóc cô thật tốt.

Anh cũng như cô.

Cũng là người coi trọng thể diện.

Vì thế giữ khoảng cách với cô sẽ là điều dễ dàng thôi.

Anh cũng tin, một thời gian nữa thôi, khi mọi chuyện ổn định rồi, anh và anh trai mình sẽ thân thiết lại như xưa thôi...!
Vừa mới đi được mấy bước, Dương Họa Y bỗng choàng tỉnh.

Mất vài phút cô mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của anh.

- Em tỉnh lại rồi à? Trong người em còn mệt...!
Không đợi anh nói hết, cô khẽ cựa rồi đứng xuống.

- Tôi không sao.

Triệt về rồi à?
- Ừ...!
Anh có chút không vui khi thấy cô gọi người khác bằng tên như thế còn gọi mình chỉ toàn là Nhan thiếu hay thiếu gia.

Nhưng lại sợ cô tức giận, thậm chí có thể là khóc nên anh lựa chọn im lặng.

Chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận anh mà thôi.

- Ờm...!tôi với cậu ấy...!không có chuyện gì...!
Nhan Từ Khuynh nhíu mày.

Cô sợ bị anh hiểu lầm nên mới nói như vậy.

Một bàn tay xoa bên má cô.

- Em không phải nói gì hết.

Anh tin em mà!
Dương Họa Y bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh.

Hai bên má ửng đỏ.

Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.

Vậy là...!anh không nghi ngờ cô đúng không?
- Giờ em đi ngủ trước đi.

Cũng muộn rồi.

Anh giải quyết nốt chút việc anh sẽ ngủ với em nhé?
Dương Họa Y vội gật đầu rồi đi nhanh về phòng.

Cuốn chặt mình trong chăn, cô lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được.

Cô nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Dường như cô đã tìm ra cách gỡ nút thắt trong lòng rồi...!
12 giờ đêm...!

Dương Họa Y mới chợp mắt được chút thì cánh cửa khẽ mở ra.

Đôi mắt long lanh qua khe hở chăn nhìn ra phía cửa.

Cả cơ thể nhỏ bé bất giác run lên khi thấy một bóng đen to lớn đi vào.

Trong lòng cô dấy lên chút bất an, sợ hãi.

Giường vẫn trống.

Nhan Từ Khuynh vẫn chưa quay lại.

Hay bóng đen đó là anh nhỉ? Nhưng cô vẫn thấy sợ.

Một vật nặng nằm mạnh xuống bên giường.

Một bàn tay khẽ kéo chăn xuống rồi luồn qua ôm chặt lấy Dương Họa Y.

Hơi thở phả vào gáy cô khiến cô rùng mình.

Cô quay nhanh người lại rồi đẩy mạnh người đó ra rồi với tay bật đèn lên.

Đôi mắt tròn lên khi nhìn thấy một gương mặt hoàn mĩ đang ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Họa Y, em có chuyện gì vậy? - Nhan Từ Khuynh gãi đầu hỏi.

- Không...!không có gì...!- Dương Họa Y dần lấy lại bình tĩnh.

- Em sợ à? - Nhan Từ Khuynh đưa tay kéo cô vào lòng.

- Có một chút...!- Dương Họa Y khẽ gật đầu.

- Sao lại sợ vậy? Anh có làm gì em đâu? - Nhan Từ Khuynh đưa tay vuốt tóc cô.

- Không phải...!Là do tôi thấy...!hơi bất an...!Tôi sợ...!có kẻ lạ...!vào...!- Dương Họa Y ấp úng.

- Không phải sợ gì hết! Sẽ không có bất kì kẻ lạ nào dám đặt chân vào căn biệt thự này đâu.

Anh đảm bảo sẽ bảo vệ em một cách tốt nhất có thể và sẽ không bao giờ để em gặp bất kì nguy hiểm gì nữa đâu.

- Nhan Từ Khuyh càng ôm chặt lấy cô hơn.


- Khụ...!Buông tôi ra...!- Dương Họa Y ho nhẹ rồi đẩy anh ra.

- Anh xin lỗi! Tại anh...!
- Không sao...!Cũng do bệnh của tôi thôi mà...!
- Cũng muộn rồi.

Chúng ta đi ngủ thôi.

Nhan Từ Khuynh kéo cô nằm xuống giường rồi ôm cô ngủ một cách ngon lành.

Nhưng trái tim nhỏ bé đập nhanh liên hồi vẫn không để cho Dương Họa Y ngủ.

Bình thường anh vẫn hay ôm như vậy sao hôm nay lại có cảm giác lạ thế nhỉ? Hai bên má cứ nóng bừng lên.

Tim cứ đập loạn xạ.

Trong lòng có lại dấy lên cảm giác khó tả đó.

Và cô nhận ra một điều...!Trước đây...!cô chưa từng có loại cảm giác này khi ở gần người đó...!
Mất một lúc Dương Họa Y mới ngủ say được.

Nhưng...!ai đó lại thức dậy.

Đôi mắt ôn nhu, ấm áp nhưng cũng đầy lo lắng nhìn xuống cô gái nhỏ bé đang nằm trong vòng tay.

Nhan Từ Khuynh cũng đoán được một phần lí do tại sao cô lại sợ như vậy.

Vẫn là do nỗi ám ảnh của vụ xuyên không vừa qua.

Anh chỉ hận là không thể giết chết mấy người đó ngay lập tức vì dám lôi cả vợ mình vào vụ đó để giờ cô lại có cảm giác bất an như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,188
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Chương 59





Hôm sau, Dương Họa Y tỉnh dậy thì thấy giường bên cạnh đã trống trơn.

Cô nghĩ chắc là anh đã dậy sớm đi làm rồi nên cũng không mấy để ý.

Hôm nay tâm trạng khá thoải mái nên Dương Họa Y muốn về bên Nhan gia một chuyến.

Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng thì lại chạm mặt anh đang đứng ở cửa.

- Em dậy rồi hả? - Nhan Từ Khuynh lúng túng hỏi.

- Ừm...!Hôm nay anh không đến công ty à? - Dương Họa Y Nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.

- Anh bảo rồi, từ giờ anh sẽ không đến công ty hay đi công tác đâu nữa.

Mọi công việc quan trọng hay cần thiết anh sẽ đều giải quyết ở nhà để có thể ở cạnh em nhiều hơn.

Anh cũng lo khi để em ở nhà một mình lắm!
- Rồi rồi.

Nhưng...!tại sao anh lại đứng đây mà không vào trong?
- Thì...!anh cũng vừa từ dưới bếp lên đây mà...!Anh định gọi em dậy...!Thôi, em dậy rồi thì mau đi xuống ăn sáng thôi nào!
Dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo đi.

Ngồi vào bàn ăn, nhìn hai bát súp trên bàn, Dương Họa Y bỗng có dự cảm không lành.

Nhan Từ Khuynh hào hứng nói với cô:
- Hôm nay anh dậy sớm nấu cho em bữa sáng đấy! Em thấy thích không?
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Chuyện gì đã khiến cho Nhan đại thiếu gia lại đích thân dậy sớm vào bếp nấu bữa sáng cho vợ mình vậy?
- Ờm...!anh nấu đây hả?

- Đúng rồi! Em mau ăn thử đi!
Nhìn đôi mắt đầy sự khẩn nài của anh mà Dương Họa Y đành cầm thìa lên ăn thử một miếng.

- Khụ...!
Cô bỗng ho nhẹ một cái làm anh sốt sắng.

- Em sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?
Dương Họa Y lắc đầu.

Không phải nó không ngon mà là cực kì không ngon.

Nhà có điều kiện nên anh đổ hẳn nửa lọ muối vào hay sao vậy?
- Không...!ngon lắm...!- Dương Họa Y cố nở một nụ cười.

- Em nói thật đi!
- Ngon thật mà!
- Không có! Ngon mà sao em lại nhăn mặt như vậy? Chắc chắn là không ngon rồi!
- Đâu có! Tôi thấy ngon mà! Anh ăn thử miếng này!
Cô xúc một thìa rồi đút cho anh.

Mới đầu Nhan Từ Khuynh còn đang thấy vui khi được cô đút cho ăn như giây sau anh cũng phải nhăn nhó khi ăn một miếng súp.

- Thôi bỏ! Anh dẫn em đi ăn món khác ngon hơn!
- Đi đâu?
- Đi ăn quán chứ sao?
- Nhà không thiếu đầu bếp!
- Nhưng anh thích đưa em ra ngoài nhiều hơn!
- Vậy về Nhan gia đi!
- Em nói sao? - Nghe thấy cô muốn về bên đó, Nhan Từ Khuynh có chút không vui.

- Về Nhan gia! - Dương Họa Y lặp lại.

- Em muốn về đó để làm gì?
- Thăm bố mẹ.

- Thôi được rồi! Thay đồ đi rồi anh đưa em qua đó.

Nhan Từ Khuynh không muốn đưa cô về đó chút nào.

Nhưng vì cô muốn nên anh cũng chỉ đành chiều theo ý cô.

Một lúc sau, Dương Họa Y đi xuống.

Một lần nữa cô khiến cho anh phải sững người.

Mái tóc hạt dẻ thường ngày hay buông xõa nay được túm gọn lên nhờ chiếc sunchies màu trắng.

Một chiếc áo khoác dạ dài màu sữa phủ lên chiếc váy đen xòe liền thân.

Đôi chân nhỏ đeo đôi giày thể thao màu trắng.


Nhan Từ Khuynh hơi khẽ nhíu mày khi nhìn xuống đôi giày đó.

- Họa Y, em không đi được giày cao gót à?
Dương Họa Y vừa xuống đến nơi anh đã hỏi.

- Hả...!À không.

Tôi không thích đi.

Đi mấy đôi đó tôi thấy thật màu mè lại còn dễ bị đau chân nữa.

- Ừm.

Mà anh dặn này...!Lát nữa về bên đó...!em đừng xưng hô như vậy được không?
- Không phải lo.

Tôi tự biết.

Nhan Từ Khuynh nghe cô nói như vậy cũng an tâm phần nào.

Anh liền dẫn cô ra xe.

Một tay mở cửa, một tay che trên đầu để cô không bị va đầu vào xe sau đó cẩn thận cài dây an toàn cho cô.

Hành động mà người khác cho là bình thường và nên làm này lại khiến cho trái tim nhỏ bé lại lần nữa loạn nhịp.

Gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng lên.

Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của cô, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi mới quay qua bên kia để lái xe.

Dương Họa Y như người mất hồn trước những hành động này của anh.

Suốt trên đường đi cô chỉ im lặng cúi đầu vân vê chiếc túi xách, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa kính ngắm những dãy nhà.

Nhan Từ Khuynh ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng lại liếc sang ngắm cô.


Anh thực sự bị dáng vẻ đáng yêu này thu phục mất rồi.

Tính chiếm hữu càng ngày càng cao hơn.

Anh chỉ muốn giữ cô ở bên cạnh mãi thôi.

Thấy cô im lặng, nhiều lần anh định lên tiếng nhưng biết nói chuyện gì bây giờ?
- Họa Y...!
- Hả...!Có chuyện gì thế?
- Ờm...!Em muốn ở đó bao lâu?
- Ở đâu? Ở Nhan gia hả?
- Đúng rồi!
- Hết buổi sáng thôi.

- Vậy chiều anh đưa em đến khu trung tâm giải trí nhé?
- Cũng được...!
- Hay anh đưa em đi mua sắm nhé? Tối về nghỉ ngơi rồi mai đi sau cho khỏe nhé?
- Tùy anh.

- À, hình như chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật nhỉ? Em muốn đi du lịch chỗ nào nào?
- Cái đấy tính sau đi.

Với tình cảnh hiện tại, không nên đi thì hơn...!
Bỗng chuông điện thoại vang của anh vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện.

Dương Họa Y không biết ai gọi nhưng thấy gương mặt anh vui vẻ lắm, lại còn gật đầu liên tục, lời nói có phần thân thiết, dịu dàng.

Trong lòng cô tự dưng nổi lên cảm giác khó chịu nhưng cô vẫn giữ im lặng rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom