Cập nhật mới

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20





Nhan Từ Khuynh ở ngoài bước vào.

Gương mặt anh có chút tức giận.

Không phải anh giận cô vì chuyện Liễu Nhi kể mà là anh giận vì thấy cô vẫn còn có ý nghĩ như thế.

- Anh bảo bao nhiêu lần rồi? Em không được phép nghĩ như thế cơ mà!
- Sao? Anh cấm được tôi à? Thiếu phu nhân của Nhan gia về rồi sao anh không ở cạnh mà đến đây làm gì? Nhỡ cô ấy hiểu lầm thì chắc tôi có thể gặp bố mẹ tôi được rồi!
- Anh đã nói rồi! Nhan thiếu phu nhân là em chứ không phải là cô ấy! Với lại cô ấy không có ác như em...!
- Đúng rồi! Cô ấy đâu có thể trực tiếp làm ra chuyện đó được nhỉ? Cô ấy chỉ gián tiếp làm ra thôi! Với lại tôi cũng nói rồi mà, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng thực chất tôi là người hầu, là đồ chơi cho các người muốn làm gì thì làm thôi! - Dương Họa Y càng lúc càng tức giận hơn.

- Đủ rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn - Thứ nhất, anh không cho phép em nói Tiểu Nhi như thế.


Thứ hai, chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, giấy đăng kí anh vẫn đang giữ...!
- Ly hôn đi!
- Em nói sao?
- Tôi bảo là ly hôn đi! Anh sẽ không còn trở ngại nào để có thể ở bên cô ta nữa! Nếu tôi có phải ở lại tiếp tục làm người hầu để trả nợ thì tôi cũng sẽ thấy nhẹ lòng hơn!
- Tôi sẽ không bao giờ kí vào cái tờ ly hôn đó và cô cũng đừng bao giờ mong bản thân có thể bước chân ra khỏi Nhan gia!
Nhan Từ Khuynh tức giận quát thẳng vào mặt Dương Họa Y rồi đùng đùng bỏ đi để lại cô gái nhỏ ấy ngồi khóc nức nở với bao cơn tức giận, ấm ức đang dồn nén.

- Thiếu phu nhân...!
- Giờ đến lượt tôi cấm các người gọi tôi là thiếu phu nhân! Nếu tôi nghe thấy bất kỳ từ ai phát ra ba chữ đấy, tôi sẽ không tha cho người đó đâu!
Dương Họa Y quát lớn.

Rốt cuộc anh muốn cô phải sống như thế nào mới vừa lòng anh đây?
Nhan Từ Khuynh ngồi im lặng trong xe hồi lâu.

Anh định tạo cho cô một bất ngờ nhỏ bằng cách nấu cho cô ít cháo rồi giả vờ bảo trợ lí mình đem vào cho cô rồi anh sẽ vào nếu cô từ chối ăn nhưng không ngờ lại xảy ra cãi nhau như vậy.

Đúng là Liễu Nhi đã quay trở về với anh nhưng lúc này trong đầu anh chỉ toàn là bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt kia.

Trong lúc tức giận, anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Liễu Nhi...!
- Đừng khóc nữa! - Được một lúc, Nhan Từ Khuynh xoa đầu Liễu Nhi nói - Bây giờ em có thể bình tĩnh kể lại cho anh nghe 6 năm qua em đã ở đâu và làm gì được không?
- Được...!- Liễu Nhi sụt sùi nói - Năm đó em cứ ngỡ mình đã chết vì em nghe mọi người kể lại em bị mất máu nhiều lắm...!Nhưng khi tỉnh lại, em lại bị mất trí nhớ.

Em không nhớ một ai, kể cả anh...!Lúc đó có một người đến tự nhận là chồng em, ba mẹ em lúc đó cũng hùa theo người đó nên em tin là thật và theo người đó ra nước ngoài sống...!Mất đến gần 5 năm em mới có thể khôi phục lại trí nhớ...!Lúc đấy em rất muốn về tìm anh nhưng khi nghe anh vẫn ở cùng cô ấy, em lại...!không muốn về...!sợ làm phiền đến hai người...!Nhưng suốt 1 năm sau đó, em nghe rất nhiều về hai người...!có phải...!anh luôn hành hạ cô ấy để...!báo thù cho em...!đúng không?
- Đúng thế! Nhưng giờ em an toàn trở về rồi thì có lẽ...!nên bỏ qua cho cô ấy không?
- Sao anh lại độc ác như thế? Người ta cũng là con gái cơ mà...!Không lẽ anh làm thế...!hai bác không nói gì sao?

Liễu Nhi ban đầu nghe thấy anh khẳng định như thế thì cảm thấy vui mừng trong lòng.

Nhưng khi nghĩ lại, bố mẹ chồng yêu thương con dâu như thế không lẽ lại để con trai mình hành hạ vợ như thế sao? Hay yêu thương chỉ là vỏ bên ngoài để che mắt thiên hạ thôi? Càng nghĩ cô ta càng mừng thầm trong lòng.

- Gia đình anh đều chuyển qua nước ngoài ở ngay sau hôm tổ chức đám cưới nên...!
Thì ra là họ không biết con dâu mình bị đối xử tàn nhẫn.

Nhưng cũng không sao.

Ở đây một thời gian thôi cũng sẽ đủ để đuổi cô ta đi thôi.

Nghĩ vậy Liễu Nhi càng mừng thầm trong bụng.

- A Khuynh...!Em...!- Liễu Nhi ngẩng đầu nhìn anh với bộ dạng làm nũng.

- Sao thế bảo bối? - Dù hiện tại trong lòng anh đã có Dương Họa Y nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến anh mềm lòng.


- Em...!em có thể ở đây với anh...!một thời gian được không?
- Được chứ! Em có thể ở đây mãi mãi cơ mà!...!
Bây giờ bình tâm nghĩ lại, Nhan Từ Khuynh nhận ra bản thân mình đã lỡ miệng.

Anh biết phải sống thế nào với một bên là tình cũ chưa dứt còn một bên là người vợ chính thuận đây?
"Sau bao nhiêu ngày tháng chăm vợ cuối cùng cậu cũng nhớ đến thằng bạn chí cốt này sao?"
Đầu máy bên kia vang lên giọng điệu cười cợt khiến Nhan Từ Khuynh càng thêm tức giận.

- Trật tự và lái xe đến chỗ cũ đi!
"Hôm nay Nhan thiếu lại có nhã hứng rủ tôi ra ngoài chơi thế? Thật xin lỗi nhé! Tôi còn ở nhà chăm bảo bối của tôi rồi!"
- Cho cậu 5 phút có mặt nếu không nhà cậu sẽ phát sáng!
"Ơ thằng này..."
Nhan Từ Khuynh không đợi cho bên kia nói thêm câu gì đã cúp máy rồi lái xe đến một quán bar..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21





Bạch Điển Quân vội vã lái xe đến chỗ đó rồi bước vào.

Nhan Từ Khuynh ngồi một mình, tay lắc nhẹ ly rượu vang, gương mặt trầm mặc.

- Này, vợ cậu sao rồi? Cô ấy khỏe hơn chưa? Có ai chăm sóc cô ấy chưa mà cậu ra đây ngồi thế này? Đừng bảo với tôi là cậu để cô ấy ở gần Liễu Nhi đấy nhé?
- Cậu hỏi lắm thế? Vợ tôi hay vợ cậu mà cậu quan tâm nhiều thế? - Nhan Từ Khuynh nhíu mày.

- Bạn thân của bảo bối nhà tôi thì tôi vẫn phải quan tâm chứ! - Bạch Điển Quân vừa rót rượu cho mình vừa nói.

- Không liên quan! - Nhan Từ Khuynh đặt mạnh ly rượu xuống bàn.

- Thôi nói đi! Sao hôm nay có nhã hứng rủ tôi ra đây ngồi vậy? - Thấy tình hình không ổn, Bạch Điển Quân liền đổi chủ đề.

- Cậu nói xem, bây giờ Tiểu Nhi về rồi, tôi phải làm sao? - Nhan Từ Khuynh lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.

- Sao là sao? Tôi cũng nghe nói là Liễu Nhi đã về và đang ở nhà cậu đúng không? Tại sao không đưa cô ta về ở với bố mẹ cô ta ấy, đưa về nhà của Nhan thiếu phu nhân làm gì? - Bạch Điển Quân có chút bất mãn.

- Tiểu Nhi muốn ở đó...!
- Thôi đi! Cậu từng tâm sự với tôi cậu đã yêu Họa Y rồi.

Vậy bây giờ Liễu Nhi quay về cậu không dứt khoát với cô ta được sao?
- Đúng là bây giờ tôi rất yêu Họa Y, rất muốn ở cạnh cô ấy nhưng Tiểu Nhi...!tôi vẫn...!tôi cần thời gian để giải quyết chuyện này...!

- Sợ nói ra cô ta sẽ bị tổn thương chứ gì?
- Dù gì cô ấy mới quay về mà...!
- Quay về thì đã sao? Mới quay về với cậu nhưng biết đâu cô ta đã về đây một thời gian rồi giờ mới đến tìm cậu hay có thể...!cô ta vẫn ở đây suốt 6 năm?
- Ý cậu cho là Tiểu Nhi nói dối tôi?
- Tôi không biết cô ta đã nói những gì với cậu nhưng đó là suy nghĩ của tôi.

Nếu có xúc phạm đến cô ta thì tôi xin lỗi!
Cả hai cùng rơi vào khoảng im lặng.

Chỉ còn lại tiếng rượu được rót vào ly vang lên.

- Ban nãy...!vợ tôi có đòi ly hôn...!- Nhan Từ Khuynh đột nhiên nói.

Gương mặt lạnh băng ấy thoáng chút buồn.

- Vậy càng tốt! Ly hôn có khi sẽ khiến cô ấy sống tốt hơn!
- Nhưng tôi không muốn...!
Cả hai lại im lặng.

Một lúc sau, Bạch Điển Quân lên tiếng:
- Cậu có thể kể cho tôi nghe Liễu Nhi đã nói gì với cậu được không?
- Được...!
Mất một lúc Nhan Từ Khuynh mới kể xong.

Bạch Điển Quân cũng im lặng một lúc mới lên tiếng:
- Giờ có khuyên cũng chưa chắc đã giúp được cậu.

Tôi chỉ có thể nhắc cậu là hãy điều tra lại vụ đã xảy ra trước ngày cưới của hai người đi! Còn bây giờ đợi bao giờ Họa Y xuất viện thì tạm thời đưa cô ấy về nhà của bố mẹ cậu, dù gì cô ấy cũng hẹn bố mẹ cậu tháng sau họ về đúng không?
- Ừ...!Có khi tôi sẽ làm vậy.

Mà sao phải điều tra lại chuyện đó? Cậu nghi ngờ Tiểu Nhi?
- Thông minh có khác! Không giấu cậu, tôi đã nghi ngờ Liễu Nhi rất lâu rồi.

Nhưng cứ nghĩ cô ta đã chết với lại sợ cậu còn nặng tay với Họa Y hơn nên tôi cũng chưa dám điều tra.

Mà ít ra tôi có đoạn camera quay lại lúc hai người đó nói chuyện trước khi nó bị ai dó xóa.

Nếu muốn xem thì bây giờ về tôi gửi cho cậu.


- Cũng được.

- Giờ về đi! Tôi cũng không thể đi lâu được đâu! Để Tiểu Ngọc ở nhà một mình tôi không an tâm.

- Cậu về trước đi, tôi ở đây thêm lúc nữa.

- Thế tạm biệt...!
Không lẽ năm đó thực sư có uẩn khúc gì mà anh không biết sao? Mà ban nãy Bạch Điển Quân có nói anh ta còn có một đoạn camera quay lại hai cô gái kia nói chuyện với nhau trước khi bị xóa.

Không phải anh cũng có một đoạn sao? Ngay sau khi đưa Liễu Nhi vào viện, anh đã cho người đi lấy ngay đoạn camera đó.

Hay thực sự là có người đã nhúng tay vào?
Nhan Từ Khuynh không nghĩ nhiều nữa mà đứng dậy thanh toán rồi rời đi.

Trên đường về, anh có đi ngang qua bệnh viện.

Chiếc xe dừng lại.

Anh rất muốn vào thăm cô xem tình hình cô ra sao rồi nhưng lại nghĩ đến chuyện cãi nhau ban nãy, anh lại sợ cô nổi giận nên chỉ đành gọi cho trợ lí.

"Dạ thưa Nhan thiếu?"
- Họa Y sao rồi?
"Dạ thiếu phu nhân...!vừa mới làm cấp cứu xong ạ!"
- Sao cơ? Cô ấy bị sao? - Nhan Từ Khuynh sợ hãi vội mở cửa xuống xe.

"Thiếu phu nhân bị xuất huyết phổi..."
"Anh đang nói chuyện...!với ai thế?..."

Nhan Từ Khuynh vừa đặt một chân xuống xe thì bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói yếu ớt đó.

"Dạ...!là thiếu gia gọi...!hỏi thăm người..."
"Bảo hắn là tôi sắp...!gặp bố mẹ tôi rồi...!về ăn mừng với...!Nhan thiếu phu nhân...!dần đi..."
"Thiếu phu nhân..."
"Choang"
"Tôi đã nói là...!cấm gọi tôi là...!thiếu phu nhân cơ mà..."
Tiếng thủy tinh vỡ làm tim anh thắt lại.

Cô thực sự tức giận đến vậy sao? Nhưng mà...!cô ấy lại vừa làm cấp cứu vì xuất huyết phổi...!
"Thiếu gia...!Người còn ở đó không?"
- Tôi đây!
"Người nên ở nhà đi! Đừng đến đây.

Tôi sẽ chăm sóc cho thiếu phu nhân thật cẩn thận.

Bây giờ người đến e là..."
- Được rồi! Phiền cậu!
Nhan Tư Khuynh cúp máy nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bệnh viện.

Anh càng lúc càng muốn gặp cô nhưng sợ cô sẽ tức giận đến mức sinh bệnh nên anh chỉ còn cách theo dõi quan tâm cô từ xa mà thôi....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22





Dương Họa Y đứng dựa người vào khung cửa số nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen dần rời đi.

- Thiếu...!TIểu thư, người mau nằm nghỉ đi! Trời đang lạnh lắm! Người lại vừa mới làm cấp cứu xong...!
- Anh về đi! - Dương Họa Y lạnh lùng lên tiếng.

- Nhưng...!
- Tôi tự lo được...!Vất vả cho anh rồi...!
Trợ lí của Nhan Từ Khuynh đã bị hành động ban nãy của cô dọa sợ rồi nên anh chỉ có thể im lặng rời đi.

Trông cô yếu đuối vậy thôi chứ một khi đã nổi giận thì giết người cô cũng không ngán.

Giờ chỉ còn lại một mình bóng dáng lẻ loi bên cửa sổ.

Một ý tưởng bỏ trốn chợt nảy lên trong đầu Dương Họa Y.

Tính ra thì bây giờ chẳng phải cô đang được lòng ác ma của thành phố sao? Nếu một lần nữa cô bỏ trốn, may thì có thể thoát được nhưng nhỡ có bị tìm thấy thì cũng không có bị gì đâu nhỉ? Nhưng mà giờ có bỏ trốn thì cô cũng biết đi đâu được? Tiền thì không có, người thân cũng không...!À khoan đã, hình như cô vẫn còn ba người chú nữa đang ở trong thành phố này.

Nhưng làm sao để gọi cho họ cũng như đến nhà họ ở được đây? Hay cứ liều đi bộ đến hoặc đi nhờ xe ai được không nhỉ? Cơ mà cô còn ít đồ quan trọng ở trong căn biệt thự đó chưa lấy được...!
Nghĩ chán rồi Dương Họa Y mới quay trở lại giường đi ngủ.


Nhưng cô ngủ cũng đâu có được yên? Mới được lúc, những cơn ác mộng lại ùa về khiến cô sợ hãi không ngủ được.

Trong khi đó, đang ngủ ngon đột nhiên Nhan Từ Khuynh bị thức giấc giữa chừng.

Linh tính của anh mách bảo có chuyện không hay đang xảy ra.

Anh chợt nghĩ: Hay cô ấy đang gặp chuyện gì rồi? Nhìn qua người con gái đang ngủ say bên cạnh, anh nhẹ nhàng rời khỏi giường rồi nhanh chóng ra xe để đến bệnh viện.

Anh không biết có một ánh mắt đang theo dõi mình từ xa...!
Đến nơi, Nhan Từ Khuynh vội vã chạy đến phòng của Dương Họa Y.

Cô không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng những cơn ác mộng vẫn đang giày vò cô.

Anh nhanh chóng đi vào ngồi cạnh cô, một bên tay nắm chặt lấy tay cô, một bên lau đi những giọt mồ hôi đang ướt đẫm trên trán cô.

Mất một lúc sau cô mới bình thường trở lại.

Đôi mắt nhắm chặt nhưng vẫn còn vương những giọt nước mắt.

Nhan Từ Khuynh tự trách, trách bản thân đáng lẽ nên liều ở lại cạnh cô thì bây giờ cô không đến nỗi như vậy.

Nếu ở lại anh sẽ âm thầm ở ngoài theo dõi rồi chờ cô ngủ anh sẽ đi vào ngồi cạnh trông cô.

Anh lỡ quên mất cô ngủ hay bị gặp ác mộng nhiều...!
Sáng hôm sau tỉnh lại, Dương Họa Y đưa mắt nhìn quanh.

Không có một ai.

Vậy hôm qua ai đã nắm lấy tay cô chặt như vậy nhỉ? Bàn tay ấy to và ấm chứ không nhỏ và lạnh như cô.

Mà thôi, không nghĩ nhiều nữa! Chuẩn bị bắt đầu kế hoạch thôi.

Đũng như Dương Họa Y dự đoán, trợ lí của anh sẽ đến thăm và đem cháo cho cô.

Chưa đợi anh ta nói gì, cô đã lên tiếng trước:

- Tôi nhờ anh một việc...!được không?
Anh chàng trợ lí hơi ngạc nhiên vì lần đầu anh thấy cô chủ động nói chuyện với anh như thế.

Ngay sau đó anh liền vui vẻ hỏi lại cô:
- Tiểu thư muốn nhờ tôi việc gì ạ?
- Phiền anh về...!căn nhà đó lấy hộ tôi ít đồ...!ở trong phòng của tôi được không?...!
- Phòng người...!
- Cái phòng cũ nhất ở trên gác ấy...!chứ không phải...!phòng của Nhan thiếu đâu...!
- À vâng...!
- Có một quyển sách ở trên bàn cạnh cửa sổ...!một hộp bạc ở trong ngăn kéo cái bàn đó...!và tấm ảnh tôi gác ở cạnh cuốn sách...!anh đem chúng đến cho tôi nhé...!
- Dạ được ạ! Phiền tiểu thư chờ một lát ạ! Người cứ ăn cháo rồi uống thuốc trước đi nhé!
- Tôi biết rồi...!
Anh chàng trợ lí tung tăng đến căn biệt thự đó.

Anh cảm thấy rất vui khi lần đầu làm được việc cho thiếu phu nhân của mình.

Anh nhanh chóng đi vào rồi lên phòng cô bảo.

Nhưng vừa mở cửa ra anh đã giật mình khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trong đó.

- Thiếu...!thiếu gia...!
- Cậu lên đây làm gì? Đây là chỗ cậu được phép đến à? Mà tôi bảo cậu đem cháo cho cô ấy mà sao lại ở đây? - Nhan Từ Khuynh có chút khó chịu khi thấy anh ta ở đây.

- Là...!là thiếu phu nhân bảo tôi lên đây...!
- Cô ấy ra viện rồi hả? - Nhan Từ Khuynh chợt hốt hoảng.


- Không...!Thiếu phu nhân chỉ nhờ tôi về đây lấy ít đồ đem đến cho người...!
- À...!Vậy cô ấy lấy những gì?
- Dạ, một quyển sách, một tấm ảnh, với một chiếc hộp...!Thiếu gia, cho phép tôi...!
- Vào lấy đi! Chắc cô ấy chỉ vị trí cho cậu rồi đúng không?
Sau khi lấy được đồ rồi, trợ lí của anh vội vã chào anh rồi nhanh chóng đem đồ đến cho cô.

Dương Họa Y lấy được đồ, cô vội giở ra kiểm tra.

Bỗng mặt cô trở nên đen lại.

Anh trợ lí đứng cạnh thấy vậy không rét mà run.

- Tiểu...!tiểu thư...!Có chuyện gì ạ?
- Không có gì...!Cảm ơn anh đã giúp...!Giờ anh về đi...!Về còn làm việc...!Ở đây tôi tự lo được...!
- Vậy...!vậy tôi xin phép ạ!
Đợi anh ta đi rồi, Dương Họa Y lúc này như trở về đúng con người cô 6 năm về trước.

Gương mặt lạnh lùng, đầu đầy tính toán, hành động dứt khoát, và trái tim máu lạnh....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23





Một cô gái nhỏ đang lặng lẽ đi một mình trên con phố đông đúc người qua lại.

Tuy đi lại hơi khó khăn nhưng Dương Họa Y chọn đi vào giờ cao điểm này vì nhỡ có bị anh phát hiện thì cô còn dễ lẩn trốn.

Không biết đã đi bao lâu rồi cuối cùng Dương Họa Y cũng đứng lại trước một căn chung cư cao cấp.

Cô đưa giấy tờ cho bảo vệ rồi lần theo địa chỉ để đến chỗ đó.

Tiếng chuông cửa vừa dứt, một giọng nói nhanh nhẹn vang lên:
- Tới rồi! Tới rồi đây! Phiền anh...!
GIọng nói ấy chợt dừng lại khi thấy một cô gái nhỏ bé đang đứng run rẩy vì lạnh.

- Tiểu...!Tiểu Y? Là...!là cháu sao?
Dương Họa Y gật đầu.

- Là cháu đây...!chú ba...!

- Ôi trời đất! Cháu gái tôi bị làm sao thế này? Anh cả, anh hai...!Mau ra đây!
Ở trong nhà bỗng xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa chạy ra.

- Ôi Tiểu Y! Là cháu ư? Cháu bị làm sao vậy?
- Bé con bị sao thế? Ai làm gì cháu à?
- Các chú...!cho cháu vào đã...!
- Rồi rồi! Mau vào đây...!
Ba người đàn ông tranh nhau dìu một cô gái nhỏ đi vào.

Dương Họa Y còn chưa ngồi ấm chỗ, ba con người đó thi nhau hỏi:
- Tiểu Y, cháu làm gì mà biến mất suốt 6 năm vậy?
- Tại sao ba mẹ cháu mất cháu không đến ở với mấy chú mà đi đâu mất tích suốt 6 năm trời vậy?
- Chú nghe nói cháu gả vào Nhan gia đúng không? Sao cháu không nói gì cho mấy chú biết vậy?
- Cái gì? Con bé lấy chồng rồi ư? Sao anh biết anh không nói cho bọn em nghe?
- Anh cũng đâu chắc chắn...!Với lại suốt 6 năm không liên lạc được với con bé thì làm sao chúng ta biết được?
- Không phải anh hai đã cho người đi điều tra sao? Đừng bảo là không tìm được thông tin nhé?
- Cái này...!Mà sao không hỏi lại Tiểu Y đi? Có phải cháu đã về làm dâu của Nhan gia đúng không? Họ đối xử với cháu tốt không?
- Em hỏi thừa! Nhìn con bé như này là đủ biết rồi chứ...!
Ba người đang từ hỏi han đứa cháu gái mất tích mấy năm dần chuyển sang cãi nhau ầm ĩ hết lên.

Tuy là đã 29, 30 tuổii nhưng trong mắt Dương Họa Y họ cứ như những đứa trẻ con đang cãi cọ với nhau.

- Mấy chú bình tĩnh...!Cháu không sao...!Để cháu nghỉ một lát rồi...!chút nữa cháu kể cho mấy chú nghe nhé...!
- Được! Được! Mời tiểu thư bé nhỏ đi lỗi này!
Ba người họ dẫn Dương Họa Y đến trước một căn phòng có gắn một cái biển nhỏ ở trước cửa "Phòng Của Bé Con"
- Cháu thấy không? Tuy là cháu không ở đây một thời gian lâu rồi nhưng bọn chú vẫn giữ gìn và dọn dẹp phòng cháu vẫn mới y như hồi cháu còn ở đây lúc nghỉ hè với lúc đi học đại học nhé!
- Cháu cảm ơn!...!
- Thôi nghỉ đi! Để chú đi nấu mấy món ngon cho cháu!...!

Đợi Dương Họa Y vào trong nghỉ ngơi rồi, ba người kia liền thay đối sắc mặt ngay lập tức.

- A Lâm, hình như mình có kí hợp tác với Nhan thị đúng không nhỉ?
- Đúng rồi! Có cần hủy không?
- Tạm thời thì không! Có thể con bé ở đó bị ngược đãi không ít nên giờ nhìn con bé yếu hơn trước rất nhiều.

- Để em gọi cho đứa bạn làm bác sĩ riêng của em đến kiểm tra cho con bé!
- Vũ Trạch ấy hả?
- Đúng rồi! À A Hạo, anh em của anh đông như vậy có dẹp được hết Nhan gia không?
- Sao không? Nhưng mà dẹp Nhan gia xong Tiểu Y có buồn không?
- Em nghĩ ngây thơ quá! Con bé như vậy thì sao nó có thể buồn được? Có khi nó còn muốn thế hơn chúng ta!
- A Vũ, chúng ta ai cũng muốn dạy cho Nhan gia một bài học nhưng chúng ta chưa dám chắc chắn là con bé có bị đối xử không tốt ở đó hay không cơ mà! Đợi con bé dậy kể lại cho nghe thì hành động sau...!
Không ai nghĩ tới ba người đàn ông này vừa nãy còn lắm mồm, ngọt ngào, dịu dàng với đứa cháu gái lại là ba nhân vật lớn có tiếng trên thế giới...!
Ba người đều là em họ thân thiết của bố Dương Họa Y.

Nhưng họ chỉ hơn cô có mấy tuổi thôi.

Dương Thiên Vũ hiện tại là tổng tài của Dương gia.

Anh từng đi du học vài năm ở nước ngoài nhưng vừa mới về nước nghe tin bố me cô mất, tập đoàn Dương thị lại đang trong tình trạng khủng hoảng, cả họ chỉ còn mỗi mình anh có khả năng nên anh đành một mình gánh vác cả Dương thị.


Dương Thiên Hạo thì lại là ông trùm xã hội đen.

Thế lực của anh có thể nói là gần đứng đầu thế giới.

Bất kể ai nghe đến tên anh đều phải run sợ, kính nể.

Còn Dương Thiên Lâm ngoài làm trợ lí cho Dương Thiên Vũ anh còn là một ngôi sao hàng đầu thế giới trong giới điện ảnh và là tổng giám đóc của cả một tập đoàn giải trí xuyên quốc tế.

Cả ba người khi đối với mọi người bên ngoài hay cả người thân trong nhà luôn lạnh lùng, ít nói, đôi lúc có chút máu lạnh nhưng trước vị tổ tông nhỏ duy nhất của Dương gia là cô thì họ lại dịu dàng, vui vẻ, thậm chí còn làm nũng nữa.

Cơ mà, được ba ông chú giàu có yêu thương như vậy, tại sao Dương Họa Y vẫn phải gả vào Nhan gia để trả nợ nhỉ?
Bởi căn bản họ không biết đứa cháu gái duy nhất của họ phải gả vào Nhan gia.

Họ càng không biết đến sự tồn tại của món nợ bởi một người thì nay đây mai đó, một người hay hoạt động vào ban đêm, người còn lại thì về tiếp quản tập đoàn muộn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24





Cả ba người đàn ông đều ngồi chờ nhưng đến tận ngày hôm sau Dương Họa Y mới tỉnh dậy.

Lâu lắm rồi cô mới có thể ngủ một giấc ngon và an toàn đến như vậy.

Vì thế tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, sức khỏe cũng khá lên không ít.

Cô mở cửa phòng định bước ra thì bỗng có tận ba con gấu nằm đổ gục lên chân cô.

Dương Họa Y cúi xuống nhìn.

Thì ra là ba ông chú này đã ngồi chờ cô cả đêm ở đây.

Trên bàn vẫn còn bày thức ăn từ hôm qua vẫn chưa cất.

- Chú Vũ...!Chú Hạo...!Chú Lâm...!
Cô khẽ lay mấy người này nhưng họ không chịu dậy, vẫn còn say giấc nồng.

Đột nhiên Dương Thiên Vũ ôm chặt lấy chân cô, miệng nói nhảm:
- Bé con à...!Cháu đừng đi mà...!Ở đây các chú sẽ lo cho cháu đầy đủ...!sẽ nuôi cháu hết đời mà...!
Dương Họa Y nhìn kĩ.


À thì ra là mơ ngủ.

Nhưng cô muốn đi cũng không được vì một bên chân đã bị ôm chặt cứng rồi.

Chợt lại thêm một bàn tay nữa ôm chặt nốt bên chân còn lại của cô.

- Bảo bối...!Em đừng chia tay với anh được không?...!Anh sai rồi mà...!Bảo bối...!
Dương Họa Y thở dài xoa trán.

Đường hoàng là đại ca xã hội đen lừng danh lại có một ngày mơ ngủ ôm lấy chân cháu gái rồi van xin người yêu trong mơ đừng bỏ mình đi.

Chắc ông chú Dương Thiên Hạo này thất tình hơi nhiều rồi.

Lúc này có duy nhất mình Dương Thiên Lâm là thức dậy.

Do công việc nên thức khuya dậy sớm đã là thói quen của anh rồi.

Đôi mắt ngơ ngác hết nhìn cô lại nhìn hai con người bê tha ở dưới chân cô.

- Tiểu Y dậy rồi hả?...!Chuyện gì đang xảy ra đây?...!
- Chú dậy đúng lúc lắm! GIúp cháu chụp lại cảnh này rồi gỡ chân ra cho cháu với!
- Chờ chú chút...!
Dương Thiên Lâm nhanh chóng đứng dậy lấy điện thoại ghi lại khoảnh khắc nghìn năm có một này rồi giúp Dương Họa Y gỡ chân ra khỏi hai đôi tay lực lưỡng kia.

- Hình như chú Vũ có máy in nhỉ? Cháu nghịch một chút liệu có việc gì không?
- Nếu cháu đụng vào chắc không sao đâu! Cháu định làm gì?
- Cháu muốn in mấy tấm ảnh này ra rồi photo thành nhiều cái khác rồi dán khắp nhà!
- Ý tưởng hay! Đi! Chú làm cùng cháu!
Một lúc sau hai con người kia mới tỉnh dậy.

Họ ngơ ngác nhìn quanh ngôi nhà của mình.

Mớ ảnh dìm được treo khắp nơi trong nhà rồi ra tận ngoài cửa.

Cả hai vội luống cuống đi thu dọn sợ đứa cháu gái yêu dấu nhìn thấy cảnh này.


- Chú Vũ với chú Hạo đang làm gì vậy ạ?
- À, hai chú đang dọn dẹp ấy mà...!- Hai người vội giấu mấy tấm ảnh ra sau lưng.

- Hai chú đang giấu cháu cái gì thế ạ? - Dương Họa Y giả vờ hỏi.

- Đâu có...!chú đâu có giấu gì đâu...!
- À, cháu có cái này hay lắm nè, hai chú có muốn xem không?
- Có...!có chứ...!
Dương Họa Y lấy điện thoại ra cho hai người họ xem.

Mặt cả hai dần đỏ đến tận mang tai.

Trong điện thoại là một chiếc video quay lại cảnh hai người ôm chặt lấy chân cô hết dụi lại nói mớ trông thật buồn cười.

- À chú Vũ, xấp giấy trong máy in của chú hết rồi! Cháu định thay giấy mới cho chú nhưng thấy trong nhà hết giấy rồi nên tẹo nữa chú đi mua giúp cháu nhé!
- Giấy in...!Không lẽ...!
- Là cháu bảo chú Lâm treo giúp cháu đó!
Dương Thiên Vũ với Dương Thiên Hạo phải á khẩu trước cô cháu gái nghịch ngợm này.

- Tiểu Y thật là...!Chú bảo dán mấy cái này đẹp hơn mà...!Ủa, hai người dậy hồi nào vậy?
Dương Thiên Lâm vẫn đang mải mê với công việc treo ảnh này mà không để ý hai ánh mắt sắp sửa muốn giết ngưòi đang dán chặt lên người mình.

- Dương...!Thiên...!Lâm...!Mày chết với bọn anh rồi!
Sau câu nói đầy sát khí đó là một màn rượt đuổi không hồi kết diễn ra trong căn hộ lớn.


- Là do Tiểu Y bày ra mà em có biết gì đâu?
- Nhưng rõ ràng mày có thể từ chối nó cơ mà!
- Mày cũng là người "góp ý" cho mấy hình ảnh mất thể diện của bọn anh mà!
- Ủa sao hai người cứ nhằm vào em là sao vậy? Tiểu Y là người nghĩ ra cái trò này mà sao hai người lại không mắng nó?
- Còn dám đổ lỗi lên đầu con bé à? Con bé nó còn nhỏ, nghịch là chuyện bình thường! Còn mày không khuyên can nó thì thôi lại còn tiếp tay cho nó nữa!
- Nó còn nhỏ gì nữa hả? Tính ra năm nay con bé đã 25 tuổi rồi! Bé bỏng gì nữa?...!
- Mày im đi! Cho dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa nó vẫn là cháu mình, là tổ tông nhỏ duy nhất của họ Dương.

Nếu mày muốn ý kiến nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên luôn đi...!
Dương Họa Y đứng một góc xem không nhịn được mà bật cười.

Đã lâu lắm rồi cô không được cuới một cách đầy vui vẻ và thoải mái như này.

Tuy là ba ông chú này chuyên cãi nhau, đánh nhau chỉ vì một đứa cháu nhỏ nhưng lúc nào cũng đem lại cho cô cảm giác vui vẻ, hạnh phúc...!
- Mấy chú không dừng là cháu đi treo tiếp đấy nhé!
Cuối cùng Dương Họa Y vẫn phải lên tiếng để giải quyết trận chiến này.

- Nể tiểu bảo bối bọn anh mới tha cho mày đấy! Lần sau cấm nghịch như vậy nghe chưa?
- Em biết rồi!....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25





Ở trong căn hộ này, mọi cảm giác hạnh phúc, vui vẻ, sung sướng trước kia đều ùa về với Dương Họa Y.

Các chú của cô không bao giờ để cô động tay động chân bất cứ thứ gì, thậm chí còn không để cho cô bị thương một tí nào dù là vết xước nhỏ.

Họ cẩn thận chăm sóc, bao bọc cô rất kĩ càng nên ở Dương gia cô không phải chịu tổn thương bát cứ điều gì về cả thể chất lẫn tinh thần.

Ăn cơm dọn dẹp xong, ba người kéo cô lên phòng khách pha cho cô ít nước gừng ấm rồi lấy cho cô ít hoa quả mà cô thích ăn.

- Hoa quả này chú mua từ hôm qua, sáng nay lại bị hai ông kia đuổi nên chú chưa kịp mua đồ mới, cháu ăn tạm nhé!
- Do em chứ do ai còn trách?
- Thôi mà anh...!
- Không sao! Bây giờ ăn vẫn ngon mà chú! Mua thêm về cháu không ăn hết lại bỏ phí mất!
- Thôi được rồi! Theo ý cháu tất! Nhưng mà...!cháu có thể kể cho bọn chú nghe 6 năm qua cháu đã ở đâu và làm gì được không?
Dương Họa Y nghe thấy vậy có chút lưỡng lự rồi cũng gật đầu:
- Dạ được ạ...!
Cô vừa ăn hoa quả vừa kể lại những ngày tháng ở Nhan gia bị hành hạ ra sao, bản thân đã trốn thoát như thế nào, rồi cả chuyện vì mình mà cả Mặc gia phải hi sinh, và rồi hiện giờ tình hình ra sao...!
Ba người kia càng nghe càng tức giận không thôi.


Đối xử không ra gì với cháu gái họ, rồi lại khiến nó lâm bệnh nặng không tưởng, đã thế lại còn dám ân ái với người khác khi con bé nằm viện...!Quả thật đã đắc tội cực lớn đối với Dương gia rồi!
- ...!Thật may khi giờ cháu có thể đến đây rồi! À mà cháu bảo này...!Mấy chú...!đừng báo thù gì nhé!...!
- Cháu nói sao cơ? Không báo thù sao được? Những gì tên khốn đó đã làm với cháu...!
- Cháu sợ...!nếu các chú mà báo thù bây giờ...!cháu lại bị phát hiện...!rồi sau đó gây chuyện với cháu nữa thì sao?...!Với lại cháu sợ các chú cũng bị liên lụy như Tiểu Ngọc...!
- Các chú không sao.

Các chú sẽ tuyển vệ sĩ bảo vệ cháu 24/24...!
- Không được đâu...!Giờ cháu muốn yên ổn một chút được không? Cháu không muốn xảy ra chuyện gì bây giờ hết...!
Ba người kia nhìn nhau một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý với cô:
- Thôi vậy! Nếu cháu không muốn thì bọn chú sẽ không làm gì hết!
- Cảm ơn các chú!
- Giờ ăn uống xong rồi cháu có muốn làm gì giải trí chút không?
- Ra ngoài bây giờ dễ bị phát hiện...!Ở nhà thì không có gì chơi...!Mấy chú còn giữ phòng tranh của cháu không?
- Còn chứ! Đồ đạc bọn chú giữ cẩn thận lắm! Y như đồ mới luôn!
- Cháu cảm ơn! Giờ mấy chú cứ đi làm đi! Cháu ở nhà một mình được!
- Không được! Vẫn là cần một người trông cháu chú mới đỡ lo! Để chú gọi mấy đứa đàn em đến trông chừng cháu...!
- Vậy cũng được ạ...!
Trong khi Dương Họa Y đang sống trong sự vui vẻ, an toàn thì ở một nơi nào đó, có một người đang rất giận dữ và đập phá đồ đạc.

- Các người trông cô ấy kiểu gì mà cô ấy đi đâu cũng không biết là sao?
Nhan Từ Khuynh giận dữ nhìn đám vệ sĩ mà anh cử theo sát cô hàng ngày.

- Dạ thưa...!Chúng tôi cũng không biết...!thiếu phu nhân đi lúc nào nữa ạ...!
Mấy người vệ sĩ này trước cũng rất hay giúp cô bỏ trốn nhưng lần này thực sự họ còn chưa nhìn thấy cô ra khỏi phòng bệnh chứ đừng nói là giúp cô nữa.

- Rốt cuộc cô ấy có thể đi đâu mà từ sáng hôm qua đến bây giờ vẫn không tìm thấy là sao? Tìm một người trong cái thành phố bé tí này các người cũng không làm được à?
Sáng hôm qua, vì áy náy chuyện cãi nhau với cô nên vừa thấy trợ lí của mình đưa đồ cho cô về, anh liền vội vã đến bệnh viện thăm cô.

Nhưng vừa đến nơi, một căn phòng trống hiện ra trước mắt anh.

Viện trưởng thông báo với anh là cô đã xuất viện.

Để cho chắc, anh cho người đi tìm cô khắp thành phố.


Anh còn nghĩ cô sẽ về biệt thự nên cũng quay về chờ nhưng cả một ngày trời, bóng dáng ấy vẫn không xuất hiện ở cửa nhà.

Anh gần như phát điên lên vì đây là lần đầu tiên anh tìm cô lâu như vậy.

Liễu Nhi cũng biết chuyện này.

Ban đầu cô ta rất mừng khi thấy bản thân không phải làm gì mà cô đã tự rời đi rồi.

Nhưng nhanh chóng cô ta lại lo sợ khi thấy anh nổi giận vì cô mất tích và không tìm thấy cô.

Anh nổi trận lôi đình với tất cả mọi người, kể cả cô ta.

Nên bây giờ cô ta đang rất lo lắng về chuyện anh đi tìm cô.

Không tìm thấy thì không sao.

Nếu tìm thấy chẳng phải con đường đến với vị trí Nhan thiếu phu nhân của cô ta càng xa hơn sao?
"Tiểu thư có gì cần dặn ạ?"
- Mau cho người tìm ả Dương Họa Y cho ta! Nếu tìm thấy ả, ngay lập tức giết ả cho ta!
"Dạ rõ!"
Giết cô trước khi anh tìm thấy là cách nhanh nhất duy nhất mà cô ta có thể làm lúc này.


Liễu Nhi nở một nụ cười đầy nham hiểm rồi xuống bếp pha cho anh một ly nước như không có chuyện gì xảy ra.

"Choang"
Trong căn phòng vang lên tiếng đổ vỡ rất lớn khiến Liễu Nhi run sợ nhưng cô ta vẫn lấy hết can đảm mở cửa bước vào.

- A Khuynh...!Em có mang cho anh ly nước...!Cả ngày hôm nay anh không ăn uống gì rồi...!Anh...!anh uống chút nước cho đỡ mệt...!
Nhan Từ Khuynh di chuyển ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người lên người Liễu Nhi khiến cô ta càng sợ hãi hơn.

Nhưng ánh mắt đó cũng dần ấm áp hơn.

- Em vào đây làm gì? Trong này cũng có nước mà...!
Nhưng thực ra bình nước đã bị anh hất vỡ từ sáng.

- À anh quên...!Bình nước...!
- Thôi em có đem ít đồ ăn với nước cho anh này! Anh nghỉ ngơi ăn uống chút đi!
- Được rồi!
Nhan Từ Khuynh vô tư ăn chỗ đồ ăn đó mà không để ý Liễu Nhi ngồi bên cạnh đang nở một nụ cười ẩn ý....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26





Ăn uống xong, Nhan Từ Khuynh cũng cảm thấy cơ thể mình dần khác lạ.

Liễu Nhi dọn dẹp xong quay trở lại phòng thì thấy mặt anh đỏ bừng lên.

Từ bao giờ anh đã cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài vứt dưới đất, cúc áo sơ mi cũng mở lộ ra bộ ngực rộng lớn, rắn chắc khiến Liễu Nhi mê mẩn.

Nhan Từ Khuynh dần mất đi ý thức.

Anh lao tới ôm lấy Liễu Nhi hôn ngấu nghiến từ trên xuống dưới như một con thú.

Cô ta tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn sung sướng hưởng thụ.

Cô ta cứ nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ tự mình đi giải tỏa mà là cần đến cô ta lúc này.

Nhưng cô ta không biết trong mơ hồ, anh nhầm tưởng cô ta là Dương Họa Y nên mới làm vậy.

Càng làm hình ảnh của cô càng hiện rõ trước mắt anh khiến anh cành mạnh mẽ hơn.


Vừa làm anh vừa nói trong vô thức:
- Họa Y...!Em đi đâu mà giờ mới về...!Em biết anh lo lắm không...!Hôm nay anh sẽ phạt em...!phạt em vì đã làm anh lo lắng...!Em không thoát được đâu...!
Liễu Nhi đang dần đạt cơn khoái cảm chợt nghe thấy hai chữ "Họa Y" liền tụt hết cảm xúc.

Trong khi cả hai đang làm chuyện thân mật với nhau anh lại dám nghĩ đến cô ta sao? Tuy đang rất giận anh nhưng cô ta vẫn bị anh giày vò tới tận sáng mới được tha.

Nằm trong vòng tay rắn chắc ấy, cô ta vừa mừng vừa lo.

Mừng vì nhờ chuyện này mà cô ta có thể tiến bước nhanh hơn nhưng lo vì cô ta sợ anh phát hiện bản thân bị bỏ thuốc...!
Mặc kệ bên anh như thế nào, xảy ra chuyện gì, Dương Họa Y vẫn vui vẻ tận hưởng cuộc sống được nuông chiều như trước kia.

Từ khi có cô trở về, ba người kia luôn đi làm về sớm hơn, tính cách cũng vui vẻ, hài hước hơn, nghịch ngợm cũng nhiều hơn nữa.

- Bé con! Tối nay cháu muốn ăn gì để chú nấu nào? - Dương Thiên Lâm ở dưới bếp gọi vọng lên phòng khách.

- Cháu muốn ăn sườn nướng! - Dương Họa Y vừa xem phim vừa đáp lại.

- Tiểu quỷ xem ít ngôn tình thôi! Mà xem cái nào vui vui một tí, toàn xem mấy phim buồn đâu không à! Cháu lau nước mắt hết nửa bịch giấy rồi đấy! - Dương Thiên Vũ vừa đứng chắn trước mặt cô vừa cằn nhằn.

- Kệ cháu! Chú tránh ra để cháu xem nốt! - Dương Họa Y bĩu môi.

- Bảo bối nhỏ! Chú về rồi nè! Chú có mua quà cho bảo bối nhỏ nè! - Chưa vào đến cửa, Dương Thiên Hạo đã gọi ầm ĩ lên.

- Có quà ạ? Quà gì thế chú? - Dương Họa Y nghe vậy mắt liền sáng lên trông như một đứa trẻ con.

- Điện thoại mới nhất phiên bản giới hạn! Họa cụ chuyên nghiệp hàng có một không hai! Túi xách mẫu mới nhất của Dior! Những mẫu váy đẹp nhất, đắt nhất của Chanel! Còn giày nữa...!
- Chú mua nhiều quá!
- Ai bảo cháu là cháu của chú!
- Thôi đồ gì thì cứ để đấy! Lát nữa đập hộp sau! Giờ xuống ăn cơm đi không bảo bối chờ từ chiều đến giờ đói chết mất!
- Được rồi! Được rồi! Xuống ngay đây!...!
Bốn người cùng nhau ăn bữa cơm thật vui vẻ, ấm áp.


Thay vì nhắc đến chuyện ở Nhan gia, cả bốn người dường như quên bẵng đi những chuyện đó mà nhớ đến những chuyện vui vẻ, hài hước nhiều hơn.

Lâu lắm rồi, 6 năm rồi Dương Họa Y mới có thể nở nụ cười hạnh phúc đến thế...!
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Nhan Từ Khuynh đã quay sang nhìn người nằm bên cạnh mình.

Hôm qua lúc làm chuyện đó, anh vẫn cứ ngỡ là Dương Họa Y đã về rồi.

Nhưng thoáng một chút kí ức, trước đây mỗi lần anh định làm như thế cô thường liều mạng giãy giụa bỏ chạy, thậm chí còn có thể lấy dao ra uy hiếp anh.

Vậy mà sao hôm qua cô lại ngoan ngoãn hưởng thụ thế nhỉ?
Nhan Từ Khuynh đưa tay vén góc chăn ra.

Gương mặt anh bỗng chốc bàng hoàng, sững sờ.

Nằm cạnh anh không phải Dương Họa Y mà là Liễu Nhi.

Dường như anh đã quên mất cô ta là người anh từng yêu thương đến mức vì cô ta anh đã ra tay tàn nhẫn với người vợ của mình mà nổi cơn phẫn nộ hất mạnh cô ta xuống giường.

Liễu Nhi giật mình tỉnh dậy nhìn xung quanh rồi bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của anh.

- A...!A Khuynh...!Anh...!anh sao vậy?...!

- Cô còn dám hỏi tôi sao à? Hôm qua cô đã cho tôi uống cái gì mà khiến tôi có thể làm chuyện ghê tởm đó với cô chứ?
- Em...!em không có làm gì...!
Cơn tức giận dường như càng bùng phát mạnh hơn.

Nhan Từ Khuynh cúi người bóp chặt lấy cái cổ trắng nõn đầy dấu đỏ kia rồi quát lớn vào mặt Liễu Nhi:
- Tốt nhất là cô nên tự khai ra còn nếu không, tôi xem lại camera trong nhà mà phát hiện ra thì Liễu gia nhà cô sẽ nhận được cái đầu của cô thôi đấy!
Liễu Nhi hoảng sợ, gương mặt trắng bệch đi.

Càng lúc anh càng siết chặt tay khiến cô ta càng khó thở hơn.

- Em...!là em...!đã cho anh...!uống xuân...!dược...!để...!để anh...!làm...!
Nhan Từ Khuynh buông Liễu Nhi ra.

Cô ta ôm lấy cổ thở dốc.

- Thật không ngờ sau ngần ấy năm cô lại có thể thay đổi đến như vậy! Cũng may khi tôi đã hết yêu cô...!
- Không...!không phải mà...!Là...!là em bị ép buộc...!- Liễu Nhi nghe thấy anh nói hết yêu mình liền khóc nức nở van xin - Em không có muốn vậy đâu...!A Khuynh...!thật sự em bị người khác sai khiến....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27





- Nói đi! Ai lại có thể sai khiến được cô chứ? - Nhan Từ Khuynh càng lúc càng mất kiên nhẫn.

- Là...!là Dương Họa Y! - Chợt một ý nghĩ nảy lên trong đầu Liễu Nhi.

- Cô lừa trẻ con à? Đừng vượt quá giới hạn của tôi nếu không, không chỉ mình cô mà cả Liễu gia sẽ phải nộp mạng đền tội với Họa Y! Cô ấy chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm điều như vậy! - Nhan Từ Khuynh quát lớn.

- Nhưng...!hôm kia...!cô ta có đến gặp em...!Cô ta bảo là...!cô ta không muốn ở với anh...!với lại cô ta bảo...!làm như vậy có thể...!ở cạnh anh mãi...!nên...!- Liễu Nhi run rẩy.

Bảo cô không muốn ở cùng anh thì anh tin được.

Nhưng cho dù có hận anh hay bất cứ ai cô sẽ chẳng bao giờ tính kế hãm hại cả.

Nếu nói cô nhiều mưu nhiều kế như vậy thì chưa chắc bây giờ anh còn ở đây làm chuyện này.

- Người đâu! Mau đem cô ta ra ngoài cho tôi! Tốt nhất đừng để cô ta xuất hiện ở thành phố này nữa!
- A Khuynh...!Em xin anh...!Đừng làm vậy với em mà...!Em sẽ không bao giờ làm vậy nữa đâu...!Không phải anh rất yêu em cơ mà...!- Liễu Nhi khóc lóc van vin.


- Đã là quá khứ rồi! - Nhan Từ Khuynh lạnh lùng nói - Cho dù cô có làm chuyện đó hay không thì tôi cũng hết yêu cô từ lâu rồi.

Với lại, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu loại người thủ đoạn như cô!
Mặc cho Liễu Nhi có van xin cỡ nào thì đám thuộc hạ của anh cũng lôi cô ta ném ra ngoài xủ lí sạch sẽ.

Còn Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi im lặng hồi lâu ở giường.

Anh cảm thấy bản thân mình có lỗi khi làm chuyện đó sau lưng cô.

Anh cũng rất lo không biết bây giờ cô đang ở đâu, làm gì, bệnh có tái phát nữa không, sức khỏe có ổn định giữa trời lạnh như này không, có ăn uống đầy đủ không...!
Thật ra cũng không cần lo vì Dương Họa Y vẫn còn sức khỏe để đôi co với ba ông chú cho đi thăm ông bà nội ở trong một ngôi chùa ở thành phố kế bên.

- Cháu xin các chú mà! Các chú cho cháu đi đi! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! - Dương Họa Y nài nỉ nhiều đến mức sắp phát khóc đến nơi rồi.

- Bọn chú nói rồi! Sức khỏe cháu chưa tốt! Từ đây sang thành phố đó đã xa rồi, chỗ ông bà nội cháu còn ở trên núi, cháu trụ thế nào được? - Dương Thiên Vũ nhíu mày.

- Cho cháu đi đi mà! Cháu vẫn khỏe mà! Cho cháu đi thăm ông bà đi! 6 năm nay cháu đã không về thăm ông bà rồi! Ông bà còn chưa biết bố mẹ cháu...!
- Không được! Đợi bao giờ cháu khỏe hẳn thì đi! Lúc đó cũng chưa muộn! Với lại không phải cháu sợ bị phát hiện sao? Ra ngoài bây giờ không an toàn! - Dương Thiên Hạo khoanh tay trước ngực nói.

- Nhưng mà...!
- Không nhưng nhị gì hết! Ngoan! Trước giờ cái gì bọn chú cũng chiều cháu hết nhưng lần này thì không thể! Tất cả là chỉ lo cho sức khỏe của cháu thôi! - Dương Thiên Lâm xoa đầu cô.

Dương Họa Y không nói gì nữa nhưng hai dòng nước mắt từ từ lăn trên má cô.

- Đừng khóc mà bé con! Thực sự bọn chú không thể cho cháu đi được...!
- Giờ Tiểu Y nín là chú sẽ đưa cháu ra ngoài chơi một lúc được không?
- Dương Thiên Lâm! - Hai người kia quát lớn.


- Hai anh im nào! Dù gì con bé ở trong nhà mãi cũng chán.

Nên cho con bé ra ngoài chút cho thoải mái chứ! Với lại em cũng có cách ngụy trang cho con bé mà!
- Chú ấy nói đúng...!Hai chú cho cháu ra ngoài chơi chút thôi nhé!
- Thôi cũng được! Bây giờ chúng ta đi!...!
Sau khi thay đồ xong, Dương Thiên Lâm lấy chiếc mũ lưỡi trai với chiếc khẩu trang màu trắng ra đội lên cho cô.

- Giờ thì không ai nhận ra rồi nhé! Với lại con bé mặc kín như thế này sẽ không bao giờ bị phát hiện!
- Công nhận minh tinh của chúng ta giỏi nhỉ?
- Anh có biết ngày nào em cũng phải cải trang như vậy để mua đồ ăn về nấu cho các anh ăn không? Đeo cái thứ khẩu trang này thật khó chịu! À...!Tiểu Y, nếu cháu thấy khó chịu thì bảo chú nhé! Chú sẽ có cách khác giúp cháu!
- Dạ vâng ạ!
- Giờ thì tới chỗ trung tâm giải trí nhỉ?
- Được đấy! Chúng ta đi thôi...!
Sau khi đuổi Liễu Nhi đi, Nhan Từ Khuynh lại tiếp tục công cuộc tìm kiếm Dương Họa Y.

Còn không thấy cô anh còn lo lắng gấp bội.

Anh rất sợ cô gặp chuyện gì gây tổn thương đến bản thân, thậm chí còn sợ cô có thể đi tự tử nữa.

"Alo?"

- Tôi nhờ cậu một việc được không?
"Việc gì thế? Liên quan đến vợ cậu với Liễu Nhi nữa thì tôi chịu nhé!"
- Không...!Chỉ là muốn nhờ cậu cho người đi tìm Họa Y giúp tôi...!Cô ấy đã mất tích mấy ngày nay rồi...!
"Sao cơ? Không phải trước giờ cậu luôn tìm thấy cô ấy rất nhanh sao? Sao bây giờ lại..."
- Tại Liễu Nhi hết...!Nếu cô ta không làm ra chuyện...!Thôi, cho người đi tìm giúp tôi đi!
"Được thôi! Bây giờ tôi đi làm ngay!"
Cúp máy xong, Nhan Từ Khuynh thở dài.

Một giọt nước mắt lăn xuống gương mặt lạnh lùng kia.

Đây là lần thứ hai anh khóc vì cô.

Cũng có thể cô đang ở đâu đó trong thành phố thôi nhưng trong lòng anh vẫn dấy lên một nỗi sợ.

Chưa bao giờ anh sợ cô bị tổn thương như thế, chưa bao giờ anh sợ phải rời xa cô như thế, chưa bao giờ anh sợ mất cô đến như vậy....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28





Tuy rằng phải cải trang kín mít như vậy nhưng ở Dương Họa Y vẫn toát lên vẻ cao sang, đẹp đẽ khiến bao người phải mê mẩn.

Đây mới đích thực là Dương Họa Y ngày trước!
- Bảo bối nhỏ nhìn xem, cháu đáng yêu thế này ai cũng phải ngước nhìn đấy! - Dương Thiên Lâm cúi xuống xoa đầu cô.

- Con bé có mét 5 thì ai ngước lên được hả A Lâm? Sợ họ phải cúi xuống nhìn đến mức gãy cổ mất! - Dương Thiên Hạo trêu chọc.

- Mét 5 thì đã sao? Tiểu Y nó vừa thông minh, tài giỏi, lại xinh đẹp, ai lại không phải ngước nhìn ngưỡng mộ chứ? - Dương Thiên Lâm phản bác lại.

.

Đam Mỹ Sắc
- Tôi xin hai ông! Ngước mới chả nghếch! Lo mà giữ cháu hai ông kìa! Người ta nhìn nhiều không khéo lại bị phát hiện! - Dương Thiên Vũ tiện tay cốc lên hai cái đầu chuyên nghĩ linh tinh kia.

- Không phát hiện được đâu chú! Cái mũ của chú Lâm đã che gần hết mặt cháu rồi này! Thế này có đụng phải hắn cháu cũng không sợ! - Dương Họa Y nheo mắt cười.

Nhưng công nhận một điều cô nói thiêng thật.

Vừa nhắc tới đã thấy bóng dáng quen thuộc phía xa.


- Cháu thật không sợ chứ? Thế ai đang đứng kia?
Cả hội nhìn theo hướng tay chỉ của Dương Thiên Vũ.

Nhan Từ Khuynh đang dẫn người đi lùng đến tận chỗ này rồi.

Dương Họa Y trong lòng có chút sợ nhưng cũng không có ý định trốn tránh hay gì.

Nhanh thôi, khoảnh khắc hai người chạm mặt nhau khiến cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài vì sợ hãi.

Dương Thiên Lâm nhanh chóng kéo mũ cô xuống che mặt còn Dương Thiên Vũ đứng chắn trước mặt cô.

Nhan Từ Khuynh lướt qua cũng nhận ra chút khác thường này.

Nhưng anh không để ý mà cứ thế đi thẳng vì anh không nghĩ cô có thể ở cạnh với bất kì ai.

Đợi anh đi khuất rồi, Dương Họa Y mới khẽ đẩy mũ lên nhìn theo hướng anh vừa đi.

- Cháu ổn chứ? - Dương Thiên Hạo quay người lại nhìn cô.

- Cháu thấy...!ban nãy chúng ta hơi sơ hở...!Đáng lẽ nên quay mặt đi như là chúng ta đang đi chơi bình thường thì sẽ tốt hơn...!Anh ta không phải người bình thường nên chắc chắn sẽ nhận ra điều khác thường này thôi...!
- Vậy thì nên quay về thôi! - Dương Thiên Vũ thở dài - Hai người đưa con bé về nhà trước đi! Anh đi mua ít đồ về sau!
- Được...!
Chuyện ban nãy thực sự dọa Dương Họa Y một phen rồi! Có lẽ cô thà ở lại nhà các chú cô suốt đời chứ không muốn ra ngoài một lần nào nữa.

Cũng thật may khi cô vừa rời đi thì Nhan Từ Khuynh quay lại.

Anh nhận ra cô thật rồi! Đi một quãng xa rồi anh mới chợt nhớ ra vết sẹo ở chân cô.

Lần đó cô bỏ trốn làm anh tức giận đến mức sai người đánh gãy chân cô mới dừng nên vết sẹo đó vẫn tồn tại từ đó đến giờ ở bên chân phải của cô.

Còn chưa kể đến mấy tháng trước lúc anh đưa cô vào viện sau hôm cô bỏ trốn, anh đã đeo một chiếc vòng chân nhỏ có gắn định vị và phải dùng chìa khóa anh đang giữ mới có thể tháo được vào chân cô.

Anh vội vã cho người quay lại nhưng cô đã đi rồi.


Nhan Từ Khuynh tức giận đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

Máu từ từ rỉ ra.

- Nhan thiếu...!Người ổn không? - Một vệ sĩ đứng cạnh thấy lo lắng cho anh
- Có lẽ tôi biết cô ấy đi với ai rồi! Về thôi!
Anh thấy an tâm phần nào khi biết cô ở với ai nhưng...!bình giấm nhỏ cũng dần lớn lên rồi!
"Dạ thưa thiếu gia có gì cần căn dặn ạ?" - Trợ lí của anh đang đau đầu với đống công việc ở công ty bỗng thấy điện thoại hiển thị hai chữ "Ác ma" liền cảm thấy sợ vì mỗi lần anh gọi là một lần thêm việc.

- Sắp xếp ngày mai hẹn tổng giám đốc của Dương thị đến gặp tôi một chuyến!
"Dạ vâng...!Nhưng mà..."
- Sao?
"Mình có cần nói lí do cho họ..."
- Bảo hắn là đến gặp tôi về chuyện của Nhan thiếu phu nhân! Hắn sẽ tự biết thôi!
"Dạ vâng..."
Tầm 15 phút sau...!
- A Vũ...!Anh vào phòng làm việc với em chút được không?
Dương Thiên Lâm đang ăn hoa quả với cô chợt thấy điện thoại có thông báo liền mở ra xem.

Không biết là thông báo gì, chỉ biết là thấy anh vừa xem xong, sắc mặt trở nên sầm sì lại rồi lạnh lùng bảo Dương Thiên Vũ gặp mình ở phòng làm việc.

Đảm bảo hai chú cháu kia không nghe lén gì, Dương Thiên Vũ lên tiếng trước:
- Có chuyện gì liên quan đến Tiểu Y đúng không?

- Đúng! Bên Nhan thị gửi lời mời hẹn mai gặp tên Nhan Từ Khuynh đó.

Ở trong văn bản ghi là gặp để bàn chuyện về Nhan thiếu phu nhân...!- Dương Thiên Lâm khó chịu nói.

- Ngược đãi con bé như thế mà vẫn nhớ đến danh phận Nhan thiếu phu nhân của con bé sao? - Dương Thiên Vũ tức giận.

- Em nghĩ...!mai đem tiền theo đi, mà đi cũng đừng nói cho con bé biết là được, chỉ cần bảo nó là đi gặp đối tác thôi!
- Đem tiền đi làm gì?
- Nghe theo em đi! Mai anh sẽ biết...!
Ở trong phòng của Nhan Từ Khuynh.

- Sao? Họ đồng ý không?
"Dạ có!"
- Vậy thì tốt! Mai đem theo những bộ y phục với những bộ mỹ phẩm, trang sức đắt nhất thế giới cho tôi! Càng nhiều càng tốt!
"Dạ vâng..."
Cúp máy xong, Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà nở một nụ cười.

Vợ nhỏ à, lần này anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa đâu! Anh sẽ chăm sóc, quan tâm và bảo vệ em thật tốt để bù đắp lại những sai lầm trước đây anh đã gây ra cho em....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29





Hôm sau, đúng địa điểm, giờ hẹn, ba người đàn ông đang ngồi đối diện với nhau.

Ánh mắt của họ đều hằn lên tia sát khí.

- Có vẻ như ở Dương thị, trợ lí với tổng giám đốc ngang hàng với nhau nhỉ? - Nhan Từ Khuynh nhấp một ngụm cà phê rồi lên tiếng trước.

- Dù bên Dương thị có như thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì đến Nhan thị cả! Dù sao cũng cảm ơn Nhan tổng đã quan tâm! - Dương Thiên Lâm lạnh lùng đáp lại.

- Có lẽ còn mỗi Nhan tổng là chưa biết, trợ lí của tôi là em trai ruột của tôi nhỉ? - Dương Thiên Vũ khuấy nhẹ ly cà phê trên tay nhàn nhã đáp lại.

Có thể do sát khí quá lớn nên không ai nói với ai câu gì, xung quanh chỉ là một bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Ba người đàn ông đó cứ ngồi nhìn nhau với ánh mắt lạnh thấu xương.

Nhưng im mãi cũng chẳng giải quyết được gì.

- Nhan tổng có nói hẹn chúng tôi ra đây để nói về chuyện liên quan đến Nhan thiếu phu nhân.


Vậy từ nãy đến giờ không thấy Nhan tổng nói gì thì chúng tôi xin phép về trước nhé! - Dương Thiên Vũ mất kiên nhẫn nói.

- À, cảm ơn Dương tổng đã nhắc tới! - Nhan Từ Khuynh khẽ nhếch miệng cười rồi quay sang trợ lí của mình - Đem đồ vào đi!
- Dạ!
Vài phút sau, tất cả những món đồ mà hôm qua Nhan Từ Khuynh đã cho trợ lí của mình chuẩn bị đều được đặt xung quanh chỗ của Dương Thiên Vũ và Dương Thiên Lâm.

- Không biết Nhan tổng đem những thứ này đến là có ý gì nhỉ? - Dương Thiên Vũ nhìn những món đồ xung quanh mình với ánh mắt chán chường.

- Đây là ít quà tôi gửi cho vợ của tôi trước để xin lỗi cô ấy! Nếu cô ấy trở về với tôi thì tôi sẽ tìm mọi cách để đền lỗi với cô ấy! - Nhan Từ Khuynh nói có chút áy náy.

Dương Thiên Lâm rút từ trong túi áo một chiếc thẻ đen đặt lên bàn, giọng nói có phần giận dữ:
- Tuy không biết lúc trước Dương lão gia và Dương phu nhân có nợ các người bao nhiêu nhưng số tiền trong thẻ nhiều gấp bội so với khoản nợ đó.

Giờ chúng tôi trả nợ thay cho họ và mong anh sẽ buông tha cho Dương tiểu thư, không coi cô ấy là gả và Nhan gia để trả nợ nữa!
- Tôi không coi cô ấy là người ở trả nợ mà tôi coi cô ấy là vợ của tôi, là người tôi duy nhất yêu thật lòng...!
- Anh có thể nói lại.Nếu anh yêu cô ấy thật lòng thì anh sẽ không làm những điều như vậy với cô ấy! - Dương Thiên Vũ càng ngày càng mất đi kiên nhẫn.

- Cô ấy đã nói những gì với các anh? Mà các anh có quan hệ gì với cô ấy mà lại quan tâm cô ấy nhiều thế? - Nhan Từ Khuynh bắt đầu ghen.

- Anh không cần biết chúng tôi có quan hệ gì, anh chỉ cần biết Dương Họa Y là người quan trọng duy nhất của chúng tôi và của Dương gia.

Rất mong anh tôn trọng và tránh xa cô ấy càng xa càng tốt.

Tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa! - Dương Thiên Vũ tức giận đứng phắt dậy quay lưng đi một mạch ra cửa.

- Không giấu anh.

Dương Họa Y là cháu gái tôi.


Bất kể ai làm con bé tổn thương đều phải trả một cái giá rất đắt! Vài ngày nữa chúng tôi sẽ gửi bản yêu cầu hủy hợp tác với Nhan thị.

Hy vọng sau khi ngừng hợp tác, anh đừng tìm tới cháu tôi nữa! - Dương Thiên Lâm cũng đứng dậy nói nốt mấy câu rồi đi theo ngay sau Dương Thiên Vũ.

Nhưng cả hai vừa ra đến cửa đã sững người trước một bóng dáng bé nhỏ đang đứng sẵn ở đó từ bao giờ.

- Bảo...!bảo bối...!Sao cháu lại ở đây?...!- Dương Thiên Lâm ấp úng.

- Con bé muốn đến chỗ cũ ăn đồ ăn vặt...!Con bé cứ nài nỉ tôi suốt nên...!- Dương Thiên Hạo nhìn hai người trước mặt rồi nhìn sang chỗ của Nhan Từ Khuynh.

- Thôi không sao! Cháu muốn ăn thì cứ vào đi! Từ giờ tên kia sẽ không bao giờ làm gì được cháu nữa.

Cháu muốn đi đâu bọn chú sẽ dẫn cháu đi.

Bọn chú sẽ tìm cho cháu một vệ sĩ riêng thật giỏi để bảo vệ cháu suốt đời...!- Dương Thiên vũ xoa đầu cô.

- Mấy thứ đó...!cháu không cần! Mà cháu cũng không còn sợ nữa! Nếu hắn có làm gì cháu thì cháu có thể kiện mà, đúng không? - Dương Họa Y nở một nụ cười nhạt.

- Đúng rồi! Cháu chú giỏi lắm! Giờ thì cháu muốn ăn gì để chú gọi nào?
- Thôi, cháu hết muốn ăn rồi! Cháu muốn về!
- Vậy để bọn chú đưa cháu về...!
Cả bốn người vừa mới đi được mấy bước thì Nhan Từ Khuynh đã đuổi theo, tay đưa ra nắm lấy tay cô kéo ngược lại rồi ôm chặt cô vào lòng.


Dương Họa Y bị kéo bất ngờ nên không phản ứng kịp.

- Anh đang làm gì vậy? Mau buông Tiểu Y ra cho tôi! - Dương Thiên Hạo thấy vậy liền lao tới ngăn cản.

- Đừng...!- Chợt Dương Thiên Vũ đưa tay ra cản Dương Thiên Hạo lại - Hãy chờ một lát!
- Họa Y! Anh thưc sự xin lỗi! Anh biết bản thân đã gây ra rất nhiều tổn thương cho em khiến em sợ hãi trốn tránh anh nhưng thực sự anh không chịu được cái cảm giác phải xa em, không có em bên cạnh! Em không cần tha lỗi cho anh cũng được, chỉ cần em đừng đi được không? Chỉ cần em ở lại với anh, bất cứ chuyện gì anh cũng làm theo ý em hết...!- Nhan Từ Khuynh vừa khóc vừa nói.

Nhan Từ Khuynh buông cô ra rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

Dương Họa Y tuy rất hận anh nhưng không hiểu sao cô lại thấy đau lòng khi thấy anh khóc.

Cô bất giác đưa tay lau giọt nước mắt trên má anh rồi bỗng chốc giật mình tỉnh lại.

Anh nói anh sẽ làm bất cứ điều gì theo ý tôi đúng không?
- Vậy...!nếu tôi bảo anh nhảy xuống dòng sông kia và ở đó đến bao giờ anh không còn nhìn thấy gì nữa anh có làm không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30





Dương Họa Y lạnh lùng.

Nói vậy thôi.

Nếu anh ta là một người bình thường thì chẳng dại gì mà nhảy xuống dưới dòng nước lạnh lẽo đang chảy siết kia, trừ khi bị điên hoặc có ý định tự tử như cô.

Nhưng nếu anh không nhảy thì chứng tỏ lời anh nói tựa gió thoảng mây bay và cô sẽ đem sự không tin tưởng ấy đến ở nhà mấy chú cô mãi mãi...!
- Thiếu gia!...!
- Nhan tổng...!
Chớp mắt Nhan Từ Khuynh đã chìm dần vào dòng nước lạnh buốt.

Mọi chuyện xảy ra trước mắt quá nhanh khiến Dương Họa Y vẫn đứng sững người ở đó.

Thuộc hạ của anh lần lượt nhảy xuống để vớt anh lên nhưng vì làm theo lời cô mà anh đẩy họ ra rồi cứ thế chìm vào màn đen mơ hồ...!
- Tiểu Y! Cháu không sao chứ?
Dương Thiên Vũ trùm lên cơ thể bé nhỏ đang run rẩy từng hồi vì lạnh chiếc áo khoác dày rồi bế lên xe.

Dương Họa Y khẽ lắc đầu rồi cũng dần chìm vào hôn mê.

Không biết bao lâu sau Dương Họa Y mới tỉnh lại.


Cả người cô chỗ nào cũng thấy khó chịu, mệt mỏi.

Tuy là đã vào xuân nhưng nước sông vẫn rất lạnh.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Ngâm nước có chút thôi mà cũng phải truyền nước thế này cơ à?
- Xin anh hãy cho tôi gặp Dương Tiểu Thư được không?
- Con bé đang bị sốt cao, lại còn phải truyền nước nữa! Anh muốn gặp con bé để làm gì? Sao anh không nói rõ với chúng tôi để chúng tôi nói lại với con bé khi nó tỉnh lại?...!
Dương Họa Y khẽ nhíu mày khi thấy tiếng ồn ở ngoài phòng khách.

Bỗng cửa phòng cô bật mở rồi mấy dáng người cao lớn vội vã xông vào.

- Anh không có phép tắc gì à mà xông vào phòng con bé như thế hả? Mau biến ra ngoài để con bé còn nghỉ ngơi! - Dương Thiên Hạo tức giận lôi trợ lí của anh ra ngoài.

- Chú Hạo...!dừng lại đi...!
Cô yếu ớt lên tiếng khiến mớ hỗn độn ấy dừng lại.

- Thiếu phu nhân...!
- Tôi đã cấm...!gọi tôi là...!thiếu phu nhân rồi cơ mà...!Chú Hạo...!ném hắn đi cho cháu...!
- Đừng mà tiểu thư! Tôi xin lỗi mà...!Xin tiểu thư bỏ qua cho tôi! Xin tiểu thư nghe tôi nói một chút thôi được không?
- Nói...!
- Tiểu thư, người có thể gọi một cuộc điện thoại cho thiếu gia được không? Chỉ một cuộc thôi! Xin người hãy khuyên thiếu gia ăn uống đầy đủ với uống thuốc được không? Giờ thiếu gia bị sốt cao đến mức bị co giật phải vào viện rồi.

Nhưng thiếu gia không chịu ăn uống gì cả, thuốc cũng không chịu uống.

Đến cả dùng miếng hạ sốt thiếu gia cũng không dùng...!
- Vậy thì để hắn chết đi! - Dương Thiên Lâm lạnh lùng lên tiếng - Hắn muốn sống thì tự túc, muốn chết thì cứ như vậy.

Hắn bị như vậy không thấm được so với những gì cháu gái tôi phải chịu trong suốt 6 năm qua.

Về nói lại với hắn nếu muốn chết thì cứ như vậy đi!À tốt nhất là nên chết đi để cháu tôi được yên bình!
- Đọc số đi...!- Đột nhiên Dương Họa Y lên tiếng.

- Tiểu Y, cháu định làm gì vậy? - Dương Thiên Vũ hơi tức giận nhìn cô - Cháu lại có thể rủ lòng thương với loại người đấy sao?
- Hắn bị như vậy...!cũng là do cháu!...!Dù sao...!cháu cũng không muốn...!bản thân mang tiếng...!gián tiếp hại chết người...!
- Vậy cũng được...!
Ở bệnh viện.


Gần như cả bệnh viện đó đang náo loạn hết lên vì vị tổng tài ác ma thay vì chịu nằm dưỡng bệnh lại một hai đòi ra chỗ sông đó nhảy tiếp.

Đang hỗn loạn như thì chuông điện thoại vang lên.

- Là ai? - Một tên thuộc hạ cầm máy anh lên nghe.

"Nhan thiếu đâu?...!"
- Thiếu...!thiếu phu nhân...?
"Đưa máy cho anh ta..."
- Thiếu gia...!là thiếu phu nhân gọi...!
Nhan Từ Khuynh còn đang định lao ra ngoài để ra sông tiếp thì dừng lại khi nghe thấy cô gọi.

- Họa...!Họa Y...!
"Sao?...!Vẫn muốn nhảy tiếp à...? "
- Thì em bảo...!phải ở dưới đó đến khi nào...!không thấy gì nữa...!
"Anh bị ngốc không hả...? Giờ ngoan ngoãn...!nằm yên chữa bệnh đi...!Đừng để người của anh...!làm phiền tôi nữa...!"
- Em bị sao vậy? Sao giọng em lại yếu vậy? Em ở đâu để anh đến đó với em...!
"Đừng đánh trống lảng...!Anh không hạ sốt...!thì đừng tìm tôi..."
Dứt lời, Dương Họa Y nhanh chóng cúp máy rồi ném chiếc điện thoại xuống đất một cách đầy giận dữ.

- Giờ vừa lòng anh chưa...? Chú Hạo...!tiễn khách cho cháu...!
- Không cần Dương thiếu ra tay, tôi tự đi được! Cảm ơn tiểu thư rất nhiều...!
- Mau đi đi...!
Dương Họa Y nổi giận hất chiếc bình nước trên bàn xuống.

- Tiểu Y bình tĩnh...!
Đến tối, Dương Họa Y vẫn chưa nguôi cơn giận.


Nhưng cô lại nghĩ nhiều đến anh.

Cô biết một khi anh bị sốt thì rất khó để làm hạ nhiệt trong một thời gian ngắn.

Có thể anh sốt cao nhưng ý thức lại tỉnh táo hơn bao nhiêu người khác khi cũng bị sốt như vậy.

Bởi thế anh sẽ càng cứng đầu hơn khi bị người khác khám chữa cho với bắt anh phải ăn uống các thứ.

Không chỉ thế, anh còn có thể cắm đầu vào làm việc cả ngày lẫn đêm dù bản thân bị ốm nặng như thế.

Cô gọi điện nhắc anh thì đã sao? Anh nổi tiếng là ác ma.

Nếu bắt ép anh thì chỉ còn đường chết.

Cô hiểu tính anh vì đơn giản...!cô từng chăm sóc anh lúc anh như vậy không chỉ một lần...!và cô cũng ở cạnh anh tận 6 năm rồi...!
- Tiểu Y, cháu đi đâu thế?
- Trời lạnh thế này, lại còn đang bị ốm, cháu định đi đâu nữa? Mau quay lại cho chú!
- Dương Họa Y! Cháo chưa ăn, thuốc chưa uống, bệnh chưa khỏi, cháu định đi đâu hả?
- Mau quay lại đi Tiểu Y!....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31





- Thiếu...!thiếu phu nhân...!Không phải người đang...!- Trợ lí của anh cảm thấy sốc khi cô một mình bắt xe đến đây dù sức khỏe của cô yếu tới nỗi đi cũng không vững.

- Tôi đã cấm...!gọi tôi là thiếu phu nhân rồi cơ mà...!
- Nhưng mà...!
- Nhan Từ Khuynh đang ở đâu...?
- Dạ để tôi dìu người đến phòng của Nhan thiếu ạ!
Dương Họa Y gật đầu.

Nhưng khi đứng trước cửa phòng, cô lại lưỡng lự xem có nên vào hay không?
- Tiểu thư...!
- Mở cửa đi...!
Đúng như dự đoán, Nhan Từ Khuynh vẫn nằm đấy không chịu truyền nước hay dùng nổi miếng dán hạ sốt cỏn con.

Mặt anh vẫn đỏ bừng.

Dương Họa Y khẽ đưa tay lại gần mặt anh.

Hơi thở nóng phả vào tay cô.

- Đưa anh ấy về nhà...!giúp tôi...!Còn lại tôi sẽ lo hết...!
- Nhưng...!
- Ở đây cũng chỉ tốn thời gian thôi...!Mau làm đi...!
Dương Họa Y bắt đầu bực mình.


Cô đã rất mệt rồi.

Sao tên trợ lí này lắm điều với hay cãi thế nhỉ?
Khổ cho trợ lí của anh.

Vừa đưa được Nhan thiếu ra xe, anh lại lật đật chạy vào dìu vợ của Nhan thiếu đang dò đi từng bước phía sau.

Dù cả người dần mỏi nhức, đầu óc lúc mơ lúc tỉnh nhưng Dương Họa Y vẫn cố hết sức giữ bản thân thật tỉnh táo giữ chặt lấy anh để anh không bị va đập vào đâu trên xe.

Cô mét năm, anh mét chín, cô nhỏ, anh to.

Giữ được một con người to gần gấp đôi mình không bị ngả nghiêng đi đâu suốt cả một quãng đường dài trong lúc ốm yếu như vậy là cả một kì tích của cô rồi.

Sau một hồi chật vật để Nhan Từ Khuynh nằm lên giường với trợ lí của anh, Dương Họa Y ngồi xuống thở dốc.

- Thiếu...!Tiểu thư...!Người ổn chứ?
- Ổn...!Phiền anh...!lấy giúp tôi chậu nước ấm...!với hộp cứu thương lên đây...!
- Dạ, tiểu thư chờ chút, tôi lấy nhanh thôi
Rất nhanh, một chậu nước ấm kèm hộp cứu thương được đặt trước mặt Dương Họa Y ngay ngắn.

Cô cẩn thận lấy khăn vắt ráo nước rồi chườm lên trán anh.

Sau đó cô mở hộp cứu thương lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh.

Được một lúc, cô mò mẫm xuống bếp nấu nồi cháo nhỏ.

Trợ lí của anh thấy cô đang yếu mà lại một mình làm hết việc thế này cảm thấy có chút áy náy.

Nhưng nhiều lần anh bị sự giận dữ của cô dọa cho sợ rồi nên không dám hé lời nào cũng như không dám thò tay vào việc cô làm nữa.

Nhưng dù gì đó cũng là chủ của anh nên anh vẫn theo sau trông cô sợ cô xảy chuyện gì.

Nấu cháo xong, Dương Họa Y lại mò mẫm đi tìm thuốc hạ sốt đem lên cho anh uống.

Dù là anh đang ngủ nhưng cô vẫn cố bón cho anh từng thìa cháo rồi bón thuốc cho anh.

Xong xuôi đâu đấy, cô đi tìm mấy quyển sách đọc cho đỡ chán, chờ đến khi anh hạ sốt.

Có lẽ do trời thương hoặc do có cô bên cạnh mà gần sáng, Nhan Từ Khuynh hạ sốt.

Nhưng do quá mệt nên cô đã ngủ thiếp đi bên cạnh giường anh mà không biết điều đó.

Trời sáng.


Nhan Từ Khuynh từ từ tỉnh dậy.

Anh chống tay để ngồi dậy nhưng lỡ đụng phải quyển sách cô để bên cạnh làm nó rơi xuống đất.

Anh quay sang nhìn thì thấy một dáng người nhỏ bé đang nằm ngủ say bên dưới.

Ban đầu anh cứ ngỡ là mình mơ liền đưa tay lên nhéo má một cái thật mạnh.

Đau! Vậy là cô thật rồi!
Nhưng không lẽ...!cô nằm như vậy cả đêm sao? Nhan Từ Khuynh vội xuống giường bế cô lên.

Khoan.

Mặt cô ửng đỏ, người cô lại ấm ấm.

Không lẽ cô bị sốt nữa sao? Anh sợ hãi đặt cô nằm lên giường rồi gọi cho bác sĩ riêng tới khám cho cô.

Trợ lí của anh đang loay hoay làm mấy việc vặt dưới tầng thấy anh vội vã chạy xuống liền vui vẻ chạy lại.

- Nhan thiếu! Người khỏe...!
- Khỏe cái gì? Mau gọi bác sĩ tới nhanh lên!
Không đợi cho anh trợ lí tội nghiệp nói hết, Nhan Từ Khuynh đã lên tiếng cắt ngang.

- Người không khỏe...!
- Là khám cho thiếu phu nhân của mấy người đấy! Nhanh lên đi!...!
Sau một hồi khám, bác sĩ quay sang nói với Nhan Từ Khuynh:
- Nhan thiếu phu nhân thể chất vốn đã yếu, giờ thì bị nhiễm lạnh, mà cô ấy lại còn bị sốt rất lâu nữa...!
- Sốt rất lâu? Ý bác sĩ là...!cô ấy sốt từ hôm qua?
- Đúng! Sức khỏe của cô ấy yếu hơn người bình thường nên...!

- Tôi hiếu rồi!...!
- Mong Nhan thiếu chăm sóc cho thiếu phu nhân cẩn thận và nhiều hơn nữa thì may chăng sức khỏe của cô ấy mới khá lên nhanh được!
Nói xong bác sĩ rời đi.

Nhan Từ Khuynh ngồi xuống cạnh cô.

Anh đưa mắt nhìn đống đồ xung quanh chưa kịp dọn.

Cô yếu như vậy mà vẫn lặn lội tới đây để chăm sóc cho anh ư? Cô đối với anh tốt bao nhiêu mà tại sao anh lại có thể tàn nhẫn với cô nhiều như thế?
Càng nghĩ, Nhan Từ Khuynh càng thấy ân hận.

Anh khẽ đưa tay chạm vào má cô.

Đỡ hơn ban nãy một chút.

Anh đứng dậy dọn dẹp xung quanh rồi xuống dặn trợ lí:
- Vất vả cho anh nhiều rồi! Giờ anh làm giúp tôi nốt việc cuối rồi tôi sẽ cho anh nghỉ phép 1 tháng có lương và thưởng!
- Cảm ơn Nhan thiếu! Mà việc người cần tôi giúp là gì thế ạ?
- Đầu tiên là báo cho chú của Họa Y là không phải lo cho cô ấy nữa, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! Sau đó anh cho tìm tất cả những người hầu trước đây từng làm cho Dương gia, bảo họ hãy đến căn biệt thự này làm việc một thời gian.

Cuối cùng là cho người đến tu sửa lại căn biệt thự của Dương gia, cố gắng khôi phục nó về vị trí như lúc Họa Y còn ở đó.

- Dạ, tôi sẽ đi làm ngay! Chắc chắn mọi thứ sẽ hoàn thành xong sớm thôi ạ!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32





Đến đêm Dương Họa Y mới tỉnh lại.

Tuy đầu óc vẫn còn chút mơ hồ nhưng cô vẫn cố chống tay ngồi dậy.

Nhưng cô cảm thấy có thứ gì đó rất nặng đang đè ngang bụng cô khiến cô không thể cựa được.

Dưới ánh đèn mờ, một cánh tay to đầy cơ bắp đang vắt ngang bụng cô.

Dương Họa Y không cần nhìn sang cũng biết chủ nhân của cánh tay này là ai.

Chợt cô nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh ở tay anh.

Cô tưởng anh đã vứt nó hồi 6 năm trước rồi mà nhỉ? Chính cô đã nhìn thấy tận mắt anh đã ném nó vào bụi cây sau vườn.

Sao nó lại ở đây nhỉ?
Mà thôi, dù gì nó cũng không quan trọng gì với cô nữa rồi!
Dương Họa Y khẽ nhấc tay anh ra khỏi người mình rồi lặng lẽ xuống giường để rời khỏi căn biệt thự này.

Nhưng vừa mới đặt chân xuống giường, Nhan Từ Khuynh tỉnh giấc.

Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh không thấy cô vội bật dậy.

Chợt bóng dáng bé nhỏ vẫn đang mò mẫm ra cửa trong bóng tối đập vào mắt anh khiến anh an tâm phần nào.

- Họa Y! Em đi đâu đấy?
Dương Họa Y quay người lại nhìn.


Cô thấy hơi sợ khi thấy anh dậy nhưng vẫn im lặng quay lưng đi tiếp ra cửa.

- Em dám lơ anh?
Cơ thể nhỏ bé bỗng run lên.

Nói là không sợ anh nhưng những hành động, giọng điệu của anh lúc tức giận đã trở thành nỗi ám ảnh của cô nên khi nghe thấy anh nói vậy, cô vẫn không tránh khỏi sự sợ hãi.

Nhan Từ Khuynh cũng nhanh chóng nhận ra điều này liền đứng dậy lại gần chỗ cô đứng rồi ôm lấy cô vào lòng.

- Anh xin lỗi vì đã làm em sợ! Anh chỉ muốn biết em định đi đâu giữa lúc đang ốm nặng như thế này thôi...!
- Tôi...!tôi muốn về...!- Cô nói như muốn khóc.

Nhan Từ Khuynh buông cô ra, xoay người cô lại rồi đặt tay lên vai cô, người hơi cúi xuống để mặt anh ngang tầm với mặt cô nói:
- Nhưng cũng đã muộn rồi! Hay bây giờ em chịu khó ngủ ở đây nốt đêm nay rồi mai anh đưa em về nhé?
Dương Họa Y ngẫn ngự một lúc rồi cũng gật đầu.

Dù sao cũng nửa đêm rồi, có ai chạy xe giờ này để cô bắt xe về chứ? Với lại các chú cô đi làm cũng mệt rồi, cần để cho họ nghỉ ngơi những lúc như này...!
Nhưng mà...!cô sẽ ngủ ở đâu? Đừng nói là ngủ ở căn phòng này nữa nhé!
- Tôi...!Anh buông tôi ra...!để tôi về phòng...!- Dương Họa Y khẽ đẩy anh ra rồi ngập ngừng.

- Phòng? Em định về phòng nào nữa? Đây không phải là phòng của em sao?
- Phòng...!ở tầng ba...!phòng cũ...!
- Trước đây chẳng phải anh đã bảo đây là phòng của em rồi sao? Căn phòng cũ đó anh dùng làm phòng kho rồi.

Giờ em ngủ ở đây đi.

Nếu em không muốn anh nầm cùng thì để anh ra ghế kia ngủ...!
- Không cần...!Ở đây...!không quen...!
Nhan Từ Khuynh không đợi cô nói hết đã bế cô lên giường rồi nằm cạnh ôm lấy cô.

- Như thế này sẽ quen! Bảo bối ngủ ngon!
Anh khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi nhắm mắt ngủ.

Nhưng chưa được mấy giây cô đã đánh vào người anh rồi lùi ra một chút.

- Em sao thế? - Nhan Từ Khuynh lo lắng hỏi.

- Khó thở...!- Dương Họa Y ôm ngực thở dốc.

- Anh xin lỗi...!
- Không sao...!
Lần này anh chỉ ôm cô nhẹ nhàng, chừa cho cô một khoảng để cô dễ thở.

Anh cũng biết phổi của cô bị bệnh không nhẹ, trời lạnh cô lại hay bị khó thở nên anh phải cố hết sức cẩn thận.

Cả hai cứ ôm nhau ngủ như vậy cho tới sáng.

Nhan Từ Khuynh dậy trước.


Anh tranh thủ nhìn ngắm gương mặt nhỏ nhắn nhưng xanh xao đang nằm bên cạnh.

Xem ra xa anh một thời gian trông cô khỏe lên không ít.

Chỉ là do hôm trước cô nhảy xuống sông để vớt anh lên nên mới bị ốm nặng như vậy.

Nhan Từ Khuynh lại nghĩ.

Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình tồi tệ cỡ nào.

Giờ muốn giữ cô ở lại bên cạnh cũng không được mà âm thầm theo dõi cô từ xa cũng không yên.

Anh thực sự không biết phải làm cách nào để chuộc lỗi với cô được nữa.

Tranh thủ lúc cô còn ngủ, Nhan Từ Khuynh đi làm vệ sinh cá nhân rồi lại quay ra nằm xuống cạnh cô.

Mãi đến trưa Dương Họa Y mới tỉnh dậy.

- Em dậy rồi à?
Dương Họa Y có chút giật mình khi nghe thấy giọng nói tự nhiên phát ra trên đầu mình.

- Em thấy khỏe hơn chưa? - Nhan Từ Khuynh xoa đầu cô hỏi.

Cô khẽ lắc đầu.

- Hay anh đưa em đi bệnh viện khám nhé?
Cô vẫn lắc đầu.

Bỗng tự nhiên anh bế cô lên rồi đi về hướng nhà tắm.

- Anh...!anh định làm gì...? - Dương Họa Y hoảng hốt
- Đưa em đi rửa mặt! - Nhan Từ Khuynh tỉnh bơ đáp.


- Tôi...!tôi tự đi được...!
- Ngoan! Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Dương Họa Y đành ngoan ngoãn nghe theo dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Nhan Từ Khuynh đặt cô đứng xuống đất rồi đưa tay quàng qua người cô như thể giữ cho cô không bị ngã.

Sau đó anh lấy chiếc khăn mặt nhẹ nhàng lau cho cô.

Trông anh như đang chăm sóc cho một đứa trẻ con hơn là chăm sóc cho vợ mình.

Dương Họa Y cảm thấy rất ngại khi anh làm như vậy.

Cô cố đưa mắt nhìn xung quanh để bớt ngại.

Cô chợt nhận ra, mọi đồ dùng cá nhân của cô đều được anh đem hết qua đây và giữ gìn rất cẩn thận.

Nhưng lòng cô lại dấy lên nỗi sợ khi thấy số thuốc dạ dày cô giấu sau tủ quần áo ở phòng cũ đang nằm gọn gàng ở một góc giá để đồ trong phòng tắm.

Nhan Từ Khuynh phát hiện ra ánh mắt của cô đang dán chặt vào chỗ thuốc anh tìm được trong phòng cô và anh cũng cảm nhận được cơ thể cô đang run lên có lẽ vì sợ.

- À chỗ thuốc đó...!Sao em bị bệnh mà không nói cho anh biết? Em tự ý mua thuốc về uống như vậy liệu có an toàn không? Lần sau thấy trong người không khỏe thì phải đi khám ngay nhé!
Dương Họa Y ngước lên nhìn anh.

Đáp lại cô là một ánh mắt dịu dàng, ấm áp đang nhìn cô.

- Xong rồi đấy! - Nhan Từ Khuynh cất chiếc khăn mặt nói - Giờ xuống nhà thôi! Anh có bất ngờ dành cho em!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33





Dương Họa Y tuy là rất hận và sợ anh vì những gì anh đối xử với cô suốt 6 năm qua nhưng cô vẫn nghe theo anh.

Nhan Từ Khuynh dìu cô từ từ đi xuống sảnh chính.

Lần đầu tiên Dương Họa y nghe thấy căn biệt thự này ồn ào náo nhiệt đến thế.

- Tất cả mọi người xếp hàng vào!
Trợ lí của anh hô lớn.

Dương Họa Y càng lúc càng ngạc nhiên khi những gương mặt quen thuộc dần hiện ra trước mắt cô.

- Dì Thẩm...!Chú Lâm...!Tiểu Tuyết...!Mọi người...!
Cô điểm danh từng người một.

Giọng cô run run vì xúc động.

- Nhan Từ Khuynh...!Có phải là tôi mơ không...!Họ...!
- Em không mơ! Là thật! - Nhan Từ Khuynh dịu dàng xoa đầu cô.

- Kính chào Nhan thiếu phu nhân ạ! - Những người đó đồng loạt cúi đầu đồng thanh nói.

- Không...!Mọi người không được gọi thế...!Cứ gọi tôi như trước đi...!

Dương Họa Y bật khóc.

Dù là thân chủ tớ nhưng đối với cô, họ không khác gì người thân ruột thịt của cô cả.

Suốt 6 năm qua cô chỉ mong một lần được gặp lại họ, gặp lại họ chỉ để biết cuộc sống của họ có tốt như ở Dương gia không hay giống như cô.

Bóng dáng bé nhỏ lao tới ôm chầm lấy người phụ nữ trung niên đứng ở đầu hàng.

- Dì Thẩm...!Con nhớ dì lắm...!Con nhớ mọi người lắm...!- Dương Họa Y vừa khóc vừa nói.

Trông cô lúc này thật không khác gì một đứa trẻ lâu ngày không gặp mẹ.

- Tiểu thư nhỏ của tôi...!Tôi cũng nhớ người nhiều lắm...!Dạo này người vẫn sống tốt chứ?...!Người có ăn uống đầy đủ không?...!Có ai bắt nạt người không?...!- Dì Thẩm cũng ôm chặt lấy cô khóc.

Bà cũng rất nhớ và lo lắng cho cô chủ nhỏ này lắm.

Dù sao sau ba mẹ cô có bà là người duy nhất chăm sóc cô suốt 19 năm trời...!
- Con có...!Con ăn uống đủ lắm...!Con sống tốt lắm...!Cũng không có ai dám bắt nạt con đâu...!
Nhan Từ Khuynh đứng bên cạnh hồi lâu nhìn cô.

Giờ anh mới biết cô lại là người sống có tình cảm như thế.

Như các tiểu thư khác, cô cũng được sống trong sự bao bọc, cưng chiều nhưng thay vì hống hách, ngang ngược, không coi ai ra gì thì cô lại ân cần, dịu dàng, luôn quan tâm đến người khác, cho dù đó là người cô hận thù.

Càng biết nhiều về cô, anh lại càng cảm thấy bản thân tồi tệ đến mức nào...!
Mất hồi lâu, Dương Họa Y mới có thể lấy lại được bình tĩnh.

Cô nhẹ nhàng hỏi mọi người:
- Thời gian qua...!mọi người có khỏe không...?
Lần đầu tiên Nhan Từ Khuynh nhìn thấy ánh mắt cô dịu dàng, ấm áp đến thế.

Suốt 6 năm qua cô chỉ dùng duy nhất một ánh mắt vô hồn, không cảm xúc, thi thoảng pha chút giận dữ mỗi khi nhìn anh.

Tự dưng một cảm giác khao khát dâng lên trong lòng anh.

Tự dưng anh khao khát bản thân có thể nhận được ánh mắt dịu dàng ấm áp đấy của cô.

- Chúng tôi vẫn rất tốt thưa tiểu thư! - Mọi người vui vẻ đáp lại cô.

Dương Họa Y nở một nụ cười thật tươi, thật dịu dàng, ấm áp.


Chưa một lần Nhan Từ Khuynh nhìn thấy và được nhận nự cười ấy từ cô suốt 6 năm qua.

- Vậy thì tốt rồi...!Nhưng mà...!sao mọi người lại...!ở đây...?
- Dạ, là Nhan thiếu đưa chúng tôi về đây để chăm sóc người ạ! - Dì Thẩm đáp.

- Thật sao...?
Dương Họa Y quay lại nhìn anh.

- Cảm ơn...!
Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói với anh.

Tuy đó là theo lẽ lịch sự thông thường của cô nhưng đối với anh, hai chữ "cảm ơn" đó khiến anh thật vui vẻ, hạnh phúc.

Nhưng dường như đã nhận ra điều gì đó sai sai, dì Thẩm lên tiếng:
- Tiểu thư...!Người đang bệnh sao?
Dương Họa Y hơi chột dạ.

Dì Thẩm là quản gia trưởng của Dương gia, đã vậy bà là người đã cùng bố mẹ cô chăm sóc, dạy dỗ cô suốt 19 năm trời từ khi cô sinh ra.

Vì thế cô thích gì, cô như thế nào, cô khỏe hay yếu,...!bà biết rõ nhất.

Bà từng nói với cô: "Tiểu thư như món quà quý giá mà ông trời ban cho lão gia và phu nhân.

Từ bé người chưa một lần ốm đau gì cả.

Người rất khỏe mạnh.

Không chỉ vậy người còn rất xinh đẹp và tài giỏi nữa! Lão gia và phu nhân thật có phước..."

Giờ thì hay rồi! Một người đáng lẽ sẽ chẳng bao giờ phải đụng đến một viên thuốc như cô bây giờ lại có thể yếu đến nỗi ra gió một chút cũng bị cảm lạnh rồi.

Huống hồ hôm trước vì cứu anh mà cô phải ngâm mình vào nước lạnh nữa...!
- Con không sao...!- Dương Họa Y xua tay rồi ôm lấy bà làm nũng.

- Có thể tôi sẽ mạo phạm với người và Nhan thiếu nhưng tôi thấy...!người bị bệnh rất lâu rồi và...!sức khỏe của người...!không như trước nữa...!Người có chuyện gì giấu chúng tôi đúng không?
- Dì Thẩm...!Có lẽ con sẽ không nói...!với dì và mọi người...!Nhưng con mong...!mọi người thông cảm...!và giúp con chôn điều đó vào quá khứ...!được không...?
- Thôi được rồi! Mọi người sẽ theo ý người!
- Thôi! Thời gian mọi người ở đây còn rất dài nên mọi người sẽ tâm sự với thiếu phu nhân sau nhé! Giờ mọi người mau bắt tay vào công việc trước kia của mình đi nào!
Mọi người dần đi làm việc hết.

Giờ còn lại mỗi hai người.

- Cảm ơn anh...!- Dương Họa Y lần nữa lên tiếng.

- Không có gì phải cảm ơn hết! Anh chỉ muốn khiến em vui và hạnh phúc thôi!
Dương Họa Y im lặng.

Muốn khiến cô vui và hạnh phúc ư? Sao anh không làm điều này sớm hơn? Bất giác một giọt nước mắt rơi xuống.

Kế theo đó là nhiều giọt nước mắt thi nhau rơi xuống...!
- Họa Y! Em sao vậy? Em đừng khóc mà....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34





Nhan Từ Khuynh càng dỗ, Dương Họa Y càng khóc lớn.

- Tại sao...!tại sao anh lại...!làm thế với tôi...? Tại sao anh coi tôi...!không bằng người hầu...!rồi tỏ ra quan tâm tôi...!là sao...?
- Anh xin lỗi em rất nhiều! Anh biết bản thân đã từng đối xử không tốt với em, khiến em phải tổn thương và sợ hãi.

Bây giờ anh biết mình sai rồi, anh sẽ cố làm hết sức để chuộc lỗi với em, đem lại thật nhiều hạnh phúc cho em...!
Dương Họa Y dần im lặng.

Nhan Từ Khuynh cũng đỡ cô lại ngồi ở ghế.

- Dì Thẩm...!Gọi dì Thẩm giúp tôi...!- Dương Họa Y nói.

Trong người cô càng lúc càng thấy khó chịu.

- Được rồi! Chờ anh chút!
Một lát sau.

- Tiểu thư người gọi tôi ạ? Người thấy trong người không khỏe chỗ nào sao? Sao trông người...!
- Con không sao...!Dì còn lưu số...!mấy chú của con không...? Con không đem điện thoại theo...!
- Tôi còn thưa tiểu thư!
- Dì giúp con...!gọi cho họ...!
- Dạ...!
Nhưng dì Thẩm có gọi cỡ nào thì ba người kia không một ai bắt máy.

Dương Họa Y dần nổi cáu.


Họ giận cô hay có chuyện gì xảy ra mà không chịu nghe một cuộc điện thoại nào vậy? Hay họ không lưu số dì Thẩm nên không nghe số lạ? Không đúng! Số lạ có gọi đến họ cũng đều nghe máy hết, thậm chí còn đùa nhây với người bên kia cơ! Và họ còn thuộc kiểu người không rời máy nửa bước nữa! Hay họ còn giận cô nhỉ? Chắc họ biết cô nhờ dì Thẩm gọi cho họ nên không thèm nghe? Kiểu này nhỡ một ngày cô xảy ra chuyện gọi nhờ điện thoại về cho họ liệu họ có nghe và đến giúp cô không?
Thấy cô có vẻ đang tức giận, Nhan Từ Khuynh vội dỗ cô:
- Thôi bình tĩnh nào Họa Y! Biết đâu họ đang bận thì sao? Mà em cần việc gì hay làm gì thì bảo anh, anh giúp em...!
- Đưa tôi về...!
- Sao cơ?
- Tôi muốn về...!
- Nhưng mà...!em chưa khỏe hẳn...!
- Về giải quyết...!việc thôi...!
- Vậy thì chờ anh chút!
Dương Họa Y khẽ gật đầu rồi ngồi dựa lưng vào ghế.

Trong lòng cô đang len lỏi chút tin tưởng đối với anh.

Nhưng cô không dám hi vọng nhiều bởi cô sợ.

Cô rất sợ một ngày nào đó bản thân lại quay trở về những ngày tháng địa ngục như trước.

Và cô sợ...!hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn...!
Khoảng 5 phút sau, Nhan Từ Khuynh đi xuống, trên tay anh cầm theo chiếc áo khoác dày.

- Trời tuy nắng nhưng vẫn lạnh.

Em mặc vào không sẽ ốm nhiều hơn đấy! - Vừa nói anh vừa mặc áo khoác cho cô.

Mặc áo cẩn thận xong, không để cho cô đi bộ, Nhan Từ Khuynh liền bế cô lên rồi đi một mạch ra xe.

- Anh...!
- Dìu em đi lâu lắm! Đi nhanh cho đỡ lạnh.

Vào trong xe, bàn tay nào đó vẫn giữ chặt lấy cô bên người.

- Anh...!biết đường không...? - Đột nhiên Dương Họa Y ngẩng đầu lên hỏi anh.

- Đường...!À, anh không biết...!- Nhan Từ Khuynh sực nhớ ra.

- Đi thẳng đến ngã tư...!rồi rẽ phải...!
Tuy mệt và muốn ngủ nhưng Dương Họa Y vẫn cố giữ tỉnh táo để chỉ đường.

- Ờm...!Em có thể đọc địa chỉ cho tài xế...!
- Tôi không nhớ chỗ đó...!
- Hay chúng ta quay về nghỉ ngơi chút nhé?
- Không...!
Sau bao lâu cuối cùng cũng đến nơi.


Cả hai cùng vào trong rồi đến trước cửa căn hộ của các chú cô.

- Chú Vũ...!Chú Lâm...!Chú Hạo...!
Dương Họa Y vừa nhấn chuông vừa gọi.

Cánh cửa từ từ mở ra.

- Tiểu Y? Không phải cháu đang ở với chồng cháu sao? Sao lại ở đây?
Là Dương Thiên Vũ ra mở cửa và nói với cô giọng mỉa mai.

Hôm trước cô tự ý bỏ đi lúc nửa đêm khiến anh và hai người còn lại rất tức giận.

Đến bây giờ họ vẫn chưa thể nào tha cho cô.

Dương Họa Y thực sự muốn nổi giận trước thái độ của chú mình.

- Chú Vũ...!Chú chưa bao giờ...!nói với cháu như thế...!
Câu nói của cô khiến Dương Thiên Vũ có chút áy náy.

- Tại sao...!dì Thẩm gọi cho ba chú...!mà không một ai...!nghe máy...?
- Chú...!
- A Vũ, ai đến chơi đấy? Có phải đồng nghiệp của em không?
Dương Thiên Lâm thấy ồn ào ngoài cửa liền đi ra xem.

Khi nhìn thấy cô đứng đó, mắt anh có chút lạnh nhạt.

- Là Tiểu Y à? Sao không vào mà lại đứng đây cho lạnh?
- Hôm đó cháu đi...!Các chú giận cháu lắm...!đúng không...?
Dương Họa Y đã nói trúng tim đen của hai người.


- Cháu xin lỗi...!- Đột nhiên cô quỳ xuống - Cháu tự ý đi...!là có lí do...!cháu cứ nghĩ...!các chú sẽ hiểu cho cháu...!Cháu không ngờ...!các chú lại giận cháu...!đến mức...!người khác gọi cho các chú...!vì cháu...!mà các chú cũng không nghe...!
- Họa Y! Em đang làm gì vậy? Mau đứng lên đi! Cơ thể em đang rất yếu đấy! - Nhan Từ Khuynh đứng cạnh lo lắng vội đỡ cô dậy.

- Tiểu Y! Mau đứng lên đi! Bọn chú không giận cháu nữa đâu! Bọn chú cũng sẽ không bỏ mặc cháu nữa đâu mà!
Hai người kia cũng vội quỳ xuống theo cô.

Giận thì giận thật nhưng ai bảo cô là bảo bối của cả Dương gia cơ chứ?
- Tiểu Y? Sao cháu lại quỳ ở đây? Hai tên kia bắt cháu làm như vậy đúng không? - Dương Thiên Hạo vừa đi mua đồ quay về thấy cô quỳ ở cửa liền vứt hết các thứ chạy lại chỗ cô.

- Ủa...!A Vũ...!A Lâm...?
- Tiểu Y, xin cháu đó! Cháu đứng lên giúp chú đi! Chồng cháu cũng vừa nói rồi đó, sức khỏe của cháu không tốt...!
Sau một hồi nài nỉ cuối cùng cô cũng đứng dậy.

Nhân lúc ba người kia đi vào trong trước, Nhan Từ Khuynh nói nhỏ với cô:
- Lần sau em đừng làm vậy nữa nhé! Anh lo lắm!
Dương Họa Y không nói gì mà chỉ quay lại khẽ mỉm cười rồi nháy mắt với anh.

Thì ra vừa rồi là cô dọa mọi người thôi! Điểm yếu của họ là cô.

Nếu cô làm những hành động đại loại như vậy đã đủ dọa họ một phen rồi chứ đừng nói là không dám tha cho cô.

Nhan Từ Khuynh dường như cũng hiểu ý ra.

Anh không nghĩ cô lại có lúc nghịch ngợm như vậy..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35





- Bảo bối, cháu muốn ăn gì để chú nấu nào? Chắc cháu chưa ăn gì đúng không?
Ban nãy bị Dương Họa Y dọa một trận nên ba người kia không dám thái độ gì với cô nữa.

Lợi ích của hai chữ "bảo bối" là đây!
- Cháu chưa muốn ăn gì hết...!Mọi người cứ...!ăn trước đi...!Nhan thiếu,...!anh muốn ăn gì không?
Nhan Từ Khuynh có chút thẫn thờ khi lần đầu tiên được cô hỏi một cách ân cần như thế.

Dù chỉ là một câu hỏi nhỏ bình thường thôi nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui và ấm áp.

- Em chưa ăn bây giờ thì anh cũng chưa ăn bây giờ.

Hay mấy chú cứ ăn trước đi, bọn cháu sẽ ăn sau!
Ba người kia á khẩu trước hai người này.

Rốt cuộc là đến xin lỗi hay đến để phát cẩu lương cho hội cẩu độc thân này đây?
- Chú có ý này...!Hai đứa về nhà ăn uống nghỉ ngơi đi! Rảnh thì qua chú chơi! Bây giờ...!
- Vậy tụi cháu xin phép!
Không đợi Dương Thiên Vũ nói hết câu, anh đã nhanh chóng bế cô lên rời đi.

Cánh cửa đóng lại để lại ba con người ngơ ngác ở trong.

- Ủa...!Tôi còn chưa nói xong...!
- Hai anh có thấy...!chúng ta không cần phải lo lắng cho con bé nữa không?
- Chắc không cần đâu...!
Chợt cánh cửa lại mở ra.

Ba người tròn mắt nhìn Nhan Từ Khuynh.


- Vợ cháu quên lấy ít đồ!
- Ừ...!vào lấy đi...!
- Phòng cô ấy ở đâu ạ?
- Ở kia...!
Nhan Từ Khuynh vào lấy xấp bản thảo cô dặn để ở trên bàn với chiếc điện thoại rồi đi ra.

- Cháu xin phép cháu về!
- Ờ...!hai đứa về cẩn thận...!
Trên đường về.

- Giờ anh mới biết em quan trọng với họ như thế! - Thấy im lặng mãi cũng chán nên Nhan Từ Khuynh lên tiếng trước.

- Đâu chỉ nguyên họ...!Cả Dương gia đều phải nể tôi...!- Dương Họa y nhiếc môi.

- Chắc em phải có gì đặc biệt lắm...!
- Anh muốn biết...!tại sao không...?
Nhan Từ Khuynh gật đầu.

- Cả Dương gia có mình tôi...!là thế hệ cháu...!Với lại từ ông nội đến bố tôi...!đều là gia trưởng...!nên suy ra tôi...!là người duy nhất...!thừa kế Dương gia...!Mà cả họ...!có mình tôi là nữ...!nên mọi ưu ái...!đều dành cho tôi cả...!
Anh không nghĩ cô lại là người có quyền lực lớn đến thế.

Từ khi quan tâm, để ý cô nhiều hơn, không biết bao nhiêu lần cô đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Anh thật sự không ngờ đến cô lại là một con người hoàn hảo đến như thế.

Một cô gái xinh đẹp, thông minh, đa tài, lại dịu dàng, lương thiện, quan tâm đến mọi người, không chỉ vậy lại là người nắm quyền lực lớn nhất của cả một gia tộc.

Trên thế giới liệu có người thứ hai như vậy?
Chợt Nhan Từ Khuynh thấy đôi mắt cô có chút mệt mỏi.

Từ lúc biết chăm sóc cô, anh hay để ý thì thấy, mỗi lần cô ốm hay mệt mỏi đều biểu lộ hết qua đôi mắt của cô.

- Em muốn ngủ một chút không?
Dương Họa Y im lặng lúc lâu rồi mới khẽ gật đầu.

Nhan Từ Khuynh nhích người lại gần cô rồi ôm cô vào lòng.

Ban đầu cô có chút khó chịu, nhưng anh ôm như vậy thì cũng đỡ hơn là tựa vào cửa ô tô để ngủ.

Dần dần cô chìm vào giấc ngủ.

Trời tối.

Dương Họa Y từ từ tỉnh dậy.

Cô đã nằm ở trong phòng từ bao giờ.

Trong người cô cảm thấy khá hơn nhiều rồi.


Nhưng cô không có tính xuống tầng ăn uống gì.

Cô ngồi dậy co chân ôm lấy gối.

Dưới tầng vẫn vọng lên tiếng ồn ào làm việc của người hầu.

Cô nghĩ lại về cuộc sống hiện tại...!
Không biết anh bắt đầu quan tâm cô từ khi nào.

Nhưng đối với cô thì sự quan tâm ấy có chút không quen.

Tự bao giờ anh lại biết quan tâm cô đến thế? Chăm sóc cô cẩn thận đến thế? Biết thói quen, sở thích của cô rõ đến thế? Chiều chuộng cô đến thế? Làm nhiều điều vì cô đến thế? Hay tất cả chỉ là đang diễn thôi? Hay cô là người đang chìm vào cơn mơ mà chưa tỉnh lại?
Dương Họa Y cứ ngồi lặng im như vậy rất lâu.

Đột nhiên cửa phòng mở ra.

Nhan Từ Khuynh nhẹ nhàng đi vào.

Anh vẫn cứ nghĩ cô đang ngủ nên không bật đèn lên.

Nhưng anh không biết có một đôi mắt đang theo dõi anh từng tí một.

Do cô nhỏ, lại ngồi góc khuất nên anh vẫn chưa biết cô đã dậy.

- Anh làm gì đấy?
Nhan Từ Khuynh giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói phát ra ở phía đầu giường.

Anh mở đèn lên thì thấy cô đang ngồi co người ở đó.

- Em...!em dậy rồi à?
Cô gật đầu.

- Em thấy đói không? Anh mang chút đồ ăn lên cho em nhé?
- Không cần! Lát tôi tự xuống ăn.


- Em thấy trong người đỡ hơn chưa?
- Khá hơn chút!
- Vậy thì tốt rồi!
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.

Nhan Từ Khuynh có chút lúng túng nhưng Dương Họa Y thì không.

Cô vùi mặt vào hai đầu gối.

Trông cô lúc này thật mệt mỏi.

Mà cô lúc nào cũng mệt mỏi cả.

Suốt 6 năm rồi.

Nếu cô không phải làm nặng nghĩ nhiều thì giờ cũng đâu đến nỗi nào...!
Cả hai cứ ngồi im lặng như vậy thêm một lúc nữa rồi cô mới lên tiếng trước:
- Xuống thôi!
- Hả? À...!Để anh dìu em xuống...!
- Tôi tự đi được...!
Dương Họa Y đi chầm chậm xuống trước.

Nhan Từ Khuynh đứng một lúc chờ cô đi một quãng rồi cũng từ từ theo sau.

Anh tự nhủ từ bây giờ anh sẽ theo cô không rời mắt thì mới có thể đảm bảo an toàn cho cô được....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36





Tối nay dì Thẩm cho người nấu rất nhiều món mà Dương Họa Y thích ăn.

Tất nhiên ý này cũng là do Nhan Từ Khuynh ra mà!
Cô ngồi xuống bàn ăn rồi nhìn một lượt.

Trong lòng cô có chút vui vì lâu lắm rồi cô không được ăn những món này.

Suốt 6 năm cô chỉ tập chung vào làm thế nào để có thể khiến anh vừa lòng và cô có thể trốn thoát khỏi căn biệt thự này mà không lấy một phút nghĩ cho bản thân.

- Em mau ăn món cá này đi! Món này vừa tốt cho sức khỏe của em lúc này lại vừa là món em thích đấy! - Nhan Từ Khuynh vừa gắp một miếng cá lớn vào bát cô vừa nói.

- Sao anh biết đấy là món tôi thích?
- Thì...!anh bảo dì Thẩm nấu cho em những món em thích...!
- Vậy à? Cảm ơn nhé!
Nói xong, cô từ từ đưa miếng cá vào miệng.

Cái mùi vị quen thuộc này.

Nó khiến cô nhớ lại cuộc sống trước kia...!
Dường như hôm nay trông tâm trạng cô rất vui vẻ.

Nhan Từ Khuynh cảm thấy cách này của mình thật hiệu quả.

Anh vẫn ôm hi vọng một ngày nào đó cô nhận ra tình cảm của anh và sẽ tha thứ cho anh...!
Ăn xong, Nhan Từ Khuynh lại dẫn Dương Họa Y về phòng nghỉ ngơi.

Khi anh vừa mới ngồi xuống giường, anh chợt nhìn thấy ánh mắt không vừa ý của cô.

Dường như cô vẫn không thích chuyện hai người ngủ chung phòng chung giường cho lắm.


- Ờm...!Em ngủ ở trên giường nhé! Anh sẽ lấy đệm nằm dưới đất.

- Sao anh không xếp phòng riêng cho tôi?
- Là do...!anh sợ em xảy ra chuyện gì mà anh không phát hiện kịp...!
- Vậy thì anh ngủ ở giường đi! Tôi nằm dưới!
- Nhưng mà em chưa khỏi bệnh hẳn...!
- Anh khác gì tôi?
- Nhưng anh khỏi trước em mấy ngày rồi! Ngoan! Nằm trên đó đi!
Dương Họa Y đành im lặng rồi nằm xuống ngủ.

Nhan Từ Khuynh mừng thầm vì đã thuyết phục được cô.

Anh nhẹ nhàng đi lấy chăm đệm dự phòng rồi trải xuống dưới nằm ngủ.

Nhưng đến nửa đêm...!
Nhan Từ Khuynh níu mày tỉnh dậy khi thấy có ai đó đang nằm cạnh mình.

Anh với tay mở đèn lên rồi nhìn sang bên cạnh.

Ánh mắt anh bỗng trở nên ôn nhu, dịu dàng.

Dáng người nhỏ bé đang nằm ngủ một cách say sưa.

Không biết từ lúc nào Dương Họa Y đã lăn xuống nằm cạnh anh ngủ ngon lành.

Anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô.

Nhưng anh lại vội đứng dậy bế cô lên giường rồi đắp chăn cẩn thận cho cô vì sợ cô bị nhiễm lạnh.

Nhan Từ Khuynh còn ngồi thêm một lúc nữa để ngắm nhìn cô rồi mới đi ngủ tiếp.

Nhưng anh vừa mới đứng dậy, Dương Họa Y bỗng lẩm bẩm:
- Đừng...!Đừng mà...!Bố mẹ đừng đi...!Mọi người về với con rồi...!Sao bố mẹ chưa về...!
Anh quay lại nhìn.

Đôi lông mày cô níu chặt lại.

Trán cô dần lấm tấm mồ hôi.

Anh vội ngồi xuống bên cạnh.

Một tay nắm chặt lấy tay cô.

Một tay lau những giọt mồ hôi trên gương mặt cô.

Tay cô cũng siết tay anh càng lúc càng chặt hơn.

Anh nghĩ, có lẽ cô phải chịu nỗi ám ảnh trở thành cơn ác mộng này rất lâu rồi.

Đúng là thế.


Không phải rất lâu rồi mà là suốt 6 năm rồi.

Mất một lúc lâu cô mới bình tĩnh trở lại.

Nhan Từ Khuynh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một lần nữa anh đứng dậy lại phải quay lại nhìn cô.

Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh.

Anh khẽ gỡ tay cô ra nhưng càng gỡ cô càng nắm chặt hơn.

Có lẽ khi nắm tay ai đó cô mới có cảm giác an toàn.

Hay chỉ khi nắm tay anh cô mới cảm thấy như vậy?
Sáng hôm sau ngủ dậy, Dương Họa Y thiếu chút nữa là ngã khỏi giường khi nhìn thấy gương mặt hoàn mĩ đang phóng cực đại trước mắt mình và một bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình.

Thấy cô cựa, Nhan Từ Khuynh cũng tỉnh dậy.

- Em dậy rồi à?
- Sao anh lại nằm ở đây? Với lại anh đang làm gì vậy?
- Ờm...!Anh không có ý gì hết...!Tại hôm qua em gặp ác mộng nên...!
Dương Họa Y ngồi dậy xoa trán.

Lại ác mộng nữa à? Cô mệt mỏi nhiều cũng là do cơn ác mộng ấy góp phần.

Lúc này điện thoại của Nhan Từ Khuynh vang lên.

Không biết anh và người bên kia nói gì mà chỉ thấy sau khi cúp máy, anh quay sang nói với cô:
- Họa Y, chút nữa em chịu khó ở nhà một mình một lát nhé! Công ty có cuộc họp quan trọng anh phải đi gấp.

Ở nhà xảy ra chuyện gì thì gọi cho anh nhé! Anh lưu số điện thoại của anh vào máy em rồi đấy!
Dương Họa Y gật đầu.

Anh liền vội vã chuẩn bị đi.


Nhìn chiếc xe lăn bánh rời đi rồi khuất dần, Dương Họa Y cảm thấy có chút buồn.

Không lẽ đây là cảm giác mà cô không muốn xa anh chút nào.

Anh đi rồi, nghĩ ra ở nhà một mình cũng chán.

Tâm sự với mọi người trong nhà chán rồi, cô lại đi dạo khắp căn biệt thự.

Cô dạo khắp các phòng nhưng vẫn chẳng thấy có chút gì thú vị.

Bỗng trong đầu cô hiện lên căn phòng ở cuối hành lang tầng 2.

Cô nhớ lần trước anh đã cấm cô không được bước chân vào đó dù chỉ một lần.

Một kí ức chợt thoáng qua.

Ngày đầu tiên cô về đây sống, khi nghe anh bảo mọi việc trong căn nhà này cô đều phải làm hàng ngày, từ dọn dẹp, giặt giũ, nấu cơm...!cô phải làm tất.

Nhưng lúc đó anh chưa nói với cô là không được bước chân vào căn phòng cuối hành lang tầng 2.

Cô cứ nghĩ cô phải dọn dẹp tất cả mọi ngóc ngách nên cứ vô tư mở cửa vào đó để dọn dẹp.

Nhưng vừa mới mở hé cửa ra thì anh đi qua và nổi giận với cô.

Sau đó cô phải chịu một trận đòn đầu tiên trong đời...!
Nghĩ đến đây, Dương Họa Y khẽ rùng mình.

Sợ thì vẫn sợ nhưng mà...!không phải giờ anh rất yêu thương và nghe lời cô sao? Hồi trước chỉ là hận vô cớ thôi! Bây giờ chắc cô vào xem được rồi nhỉ?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37





Cánh cửa từ từ mở ra.

Bên trong đã rất lâu rồi không được dọn dẹp nên rất nhiều bụi và mạng nhện bám vào những tấm vải trắng đang phủ lên đồ đạc trong phòng.

Một bức ảnh lớn đập thẳng vào mắt Dương Họa Y.

Đó là một bức tranh gia đình gồm bố mẹ và ba đứa con đang ôm nhau rất hạnh phúc.

Cô nhận ra đó là bố mẹ anh, anh và Nhan Từ Tuệ.

Nhưng còn người con trai còn lại là ai? Cô sững người lại khi nhìn vào người con trai ấy.

Đó không phải là...!
Dương Họa Y đi quanh căn phòng rồi dừng lại trước một chiếc khăn phủ lớn.

Cô nhẹ kéo chiếc khăn ra.

Đôi mắt cô bỗng sáng lên.

Đó là một chiếc đàn piano phiên bản giới hạn mà cô rất yêu thích từ lâu.


Trước đây cô cũng từng sở hữu một chiếc nhưng không biết giờ nó còn ở đó không nữa?...!
Cô thích thú phủi sạch bụi rồi ngồi vào.

Đã lâu rồi cô không đụng đến nó, chắc trình độ chưa giảm đâu nhỉ? Đôi tay nhỏ nhắn từ từ lướt nhẹ trên những phím đàn.

Âm nhạc du dương dần vang khắp cả căn biệt thự.

Rồi cô cất tiếng hát.

Tiếng hát thật dịu êm và ngọt ngào.

Nhưng được nửa bài, cánh cửa đang mở hé bỗng bật tung ra.

Nhan Từ Khuynh đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt giận dữ.

- Tôi đã nói không ai được phép bước vào đây cơ mà!
Nhan Từ Khuynh quát lớn khiến Dương Họa Y run rẩy sợ hãi.

- Tôi...!Tôi...!
Cô sợ tới mức nói không nên lời trước cơn thịnh nộ của anh.

Nhan Từ Khuynh cũng chợt bình tĩnh lại khi nhìn thấy cô gái nhỏ bé đang run sợ với đôi mắt ngấn lệ.

- Họa...!Họa Y...!
Anh cố nhẹ nhàng hết sức với cô nhưng càng như vậy cô càng sợ hơn.

Dương Họa Y đứng dậy rồi cố chạy hết sức ra ngoài.

Nhan Từ Khuynh cũng vội vã đuổi theo cô.

- Họa Y! Mau đứng lại đi! Đừng sợ nữa! Anh không trách em đâu! Họa Y...!
- Thiếu phu nhân! Người sao vậy? Người mau dừng lại đi...!
- Tiểu thư, sức khỏe người chưa tốt, người đừng chạy như thế...!
Mặc anh hay dì Thẩm hay những người khác trong nhà can nhưng Dương Họa Y vẫn ôm mặt khóc chạy thẳng ra ngoài cổng.

Không chỉ thế, cô còn không để ý rằng bản thân đã chạy ra ngoài đường lớn.


Lúc này từ đâu có một chiếc xe tải lớn lao tới với tốc độ rất nhanh.

Tiếng còi vang lên liên tục mới khiến cô dừng lại.

Nhưng do khóc mà nước mắt khiến cho mắt cô mờ đi không nhìn rõ thứ gì nên cô cứ đứng sững tại chỗ như vậy.

Nhan Từ Khuynh thấy cô cứ đứng im một chỗ trong khi chiếc xe càng lúc càng tới gần, anh liền cố hết sức lao nhanh ra ôm lấy cô vào lòng.

Nhưng vẫn là chậm một bước...!
- Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người mau tỉnh lại đi!...!
- Mau! Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên!
- Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người đừng xảy ra chuyện gì mà...!
- Sao giờ xe cấp cứu vẫn chưa tới nữa? Thiếu phu nhân sắp không chịu nổi nữa rồi...!
Trong lúc mơ hồ, những tiếng ồn ào, thúc giục vẫn văng vẳng bên tai cô và anh.

Dù là rất đau, dù là cả hai đang nằm trên vũng máu lớn nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Họa Y...!Em không sao chứ...? Em có đau không...? Anh xin lỗi...!Do anh em mới như vậy...!Đáng lẽ anh không nên quát em...!Đáng lẽ anh không nên làm em sợ...!Tha lỗi cho anh...!
Khi xe cấp cứu đến, cả hai đều đã chìm vào cơn hôn mê...!
- Cô nương...!Cô nương...!Xin cô hãy giúp tôi...!
Dương Họa Y mơ hồ nghe thấy có ai đó đang gọi mình.

Xung quanh cô là một màn đen bao phủ.

- Cô là ai? - Dương Họa Y cất tiếng hỏi lại.


- Xin cô hãy giúp tôi...!Giúp tôi thoát khỏi nơi đó...!- Dường như người đó không để ý lời của cô mà vẫn tiếp tục van xin.

- Tôi không hiểu ý cô là gì! Cô có thể nói rõ cho tôi nghe được không? - Dương Họa Y dần mất kiên nhẫn.

- Xin cô nương hãy giúp tôi thoát khỏi nơi đó...!thoát khỏi tên vương gia đó...!tôi không muốn làm vợ hắn...!không muốn sống cùng hắn...!
Tiếng van xin khẩn thiết ấy càng lúc càng nhỏ dần rồi biến mất, để Dương Họa Y ở lại cùng với sự mơ hồ khó hiểu.

Bên này, Nhan Từ Khuynh cũng gặp hiện tượng tương tự.

Anh cũng bị một màn đen vây quanh cùng với tiếng cầu xin giúp đỡ.

- Xin ngươi...!hãy giúp ta làm lành với nàng ấy...!giúp ta được nàng ấy yêu và tin tưởng...!
- Ngươi là ai? Sao ta phải giúp ngươi? - Nhan Từ Khuynh có chút giận dữ.

Vợ anh còn chưa lo nổi chuyện đấy giờ còn đòi giúp chuyện như thế?
- Làm ơn...!xin ngươi hãy giúp ta...!giúp ta cầu xin nàng ấy tha thứ cho ta...!ta chỉ cần tình yêu và sự tin tưởng của nàng ấy...!Làm ơn...!hãy giúp ta...!
- Rốt cuộc ngươi là ai cơ chứ? Ta không quen ngươi thì giúp ngươi sao được đây? Đến vợ ta ta còn chưa làm lành nổi huống chi là giúp ngươi? - Nhan Từ Khuynh tức giận đôi co với bên kia.

- Ta tin ngươi sẽ có cách...!Chỉ có ngươi mới giúp ta được thôi...!Hãy giúp ta...!
Giọng nói ấy cũng nhỏ dần và biến mất, để lại Nhan Từ Khuynh với cơn giận dữ cực lớn....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38





- Tiểu thư...!Người tỉnh lại rồi...!
Dương Họa Y từ từ mở mắt ra.

Trước mặt cô là một cô gái nhỏ tầm mười mấy tuổi đang mặc một bộ váy cổ trang.

Gương mặt của cô gái ấy vừa lo lắng đan xen lẫn vui mừng.

- Cô...!vừa gọi tôi là gì?
- Tiểu thư! Người thấy trong người thế nào rồi?
Dương Họa Y chống tay ngồi dậy rồi nhìn xung quanh.

Trông nơi này khá giống với những ngôi nhà trong phim cổ trang.

Nhưng có vẻ ngôi nhà này không được đẹp cho lắm.

Nhìn đâu cũng chỉ độc nhất một căn phòng.

Đồ đạc trong căn phòng này trông cũ tới nỗi chỉ cần một lực nhỏ vừa đủ là có thể bị phá tan tành rồi.


Giấy chắn cửa thì chỗ rách chỗ lành, rèm thì cũng rách không chừa miếng nào.

Mà cô gái bên cạnh gọi cô là tiểu thư...!Không lẽ tiểu thư bị ngược đãi như trong tiểu thuyết à? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơ mà...!mình bị xuyên không rồi sao? Thậm chí còn xuyên làm người khác sao?
Chợt một cơn đau đầu dữ dội ập tới.

Dương Họa Y một tay ôm đầu, một tay siết chặt lấy tấm chăn mỏng cũ.

Trong đầu cô hiện ra nhiều hình ảnh, có lẽ là kí ức của thân chủ này.

Lúc nhỏ thì bị hành hạ, đánh đập.

Lớn lên lại phải thay chị gái gả cho tên vương gia nổi tiếng là máu lạnh.

Tưởng làm vương phi cuộc sống sẽ tốt hơn nhưng lại bị thất sủng, thậm chí còn bị người tình của tên vương gia kia hãm hại, đày vào nơi tối tăm nhất của phủ.

Xem ra số phận của người này còn đáng thương hơn cả cô.

Thấy cô bị đau đầu, cô gái kia sợ hãi ôm lấy vai cô.

- Tiểu thư...!Người sao vậy?...!Người đừng dọa Tiểu Nguyệt nhé...!
Đợi cơn đau đầu qua đi, Dương Họa Y khẽ xua tay.

- Ta không sao! Em là...!
- Tiểu thư không nhớ gì sao? Tiểu Nguyệt là nha hoàn của người đây mà! Người quên Tiểu Nguyệt rồi sao?
Thấy tiểu nha hoàn nhỏ sợ đến mức sắp khóc, Dương Họa Y vội đưa tay xoa đầu cô bé rồi mỉm cười:
- Không! Làm sao ta có thể quên em được! Tại vừa mới tỉnh lại, ta chưa nhìn rõ thôi!
- Tiểu thư làm Tiểu Nguyệt sợ quá! - Tiểu nha hoàn thở phào nhẹ nhõm - Mấy ngày trước người với vương gia bị rơi xuống hồ làm Tiểu Nguyệt rất sợ.

Đã vậy người còn sốt cao với hôn mê mấy ngày nữa...!Tiểu Nguyệt lo cho tiểu thư lắm...!
Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa nói.

- Ngoan nào! Không phải bây giờ ta đã tỉnh lại và đang khỏe lên rồi sao?
- Đúng là thế...!Nhưng em vẫn thương tiểu thư lắm...!Ở Mạc gia...!lão gia với phu nhân đã không thương người rồi...!Bây giờ ở Dạ phủ...!vương gia lại không yêu người...!lại hành hạ người cùng với con tiện nhân kia...!
- Khoan đã! Em gọi ai là con tiện nhân?

- Là Mộ quý phi! Mộ Dung đó thưa tiểu thư! Không phải người vẫn cho phép Tiểu Nguyệt gọi cô ta như vậy khi ở một mình với tiểu thư sao? - Tiểu Nguyệt đang khóc bỗng chuyển sang giận dữ nói.

- À...!Không có gì! Ta nhầm lẫn chút!
- Tiểu thư thấy đói chưa? Tiểu Nguyệt nấu cho người ít cháo nhé?
- Ừ! Em đi đi!
Tiểu Nguyệt đi rồi, Dương Họa Y lại ngồi suy nghĩ.

Mộc gia à...!Xem ra thân chủ này là thiên kim của một gia tộc giàu có gì đấy.

Nhưng vì một lí do nào đó nên mới bị ngược đãi như thế.

Còn Mộ Dung...!Tình nhân à? Bổn nương đây quá quen cảnh này rồi! Xem ra nên dọn dẹp thứ ô uế cho Dạ phủ rồi đi cũng chưa muộn.

Dương Họa Y đứng dậy định đi dạo quanh phòng xem mọi thứ như thế nào thì mắt bỗng tối sầm lại, hai chân loạng choạng đứng không vững.

Xem ra cơ thể này còn yếu, cần nghỉ ngơi trước đã.

Mọi chuyện cô vẫn chưa biết hết nên cùng đành từ từ tìm hiểu rồi mới hành động được.

- Tiểu thư! Cháo tới rồi đây!
Tiểu Nguyệt vui vẻ bưng bát cháo đi vào.

- Hôm nay em có ra chợ mua ít thịt về cho để nấu cháo cho tiểu thư đó! Đã lâu rồi chúng ta không ăn thịt rồi nhỉ? Bây giờ tiểu thư cần phải ăn thật nhiều thịt để bồi bổ sức khỏe nhé!
- Em nói...!đã lâu rồi chúng ta không ăn thịt ư?

- Dạ...!Tiền vương gia cho chúng ta mỗi tháng với tiền chúng ta để dành...!không được bao nhiêu...!Thôi! Tiểu thư mau ăn đi kẻo nguội hết cháo bây giờ!
- Em ăn chưa?
- Lát nữa em ăn sau! Tiểu thư cứ ăn trước đi!
- Mau xuống bếp lấy thêm một bát cháo nữa rồi đem lên đây ăn với ta!
- Thôi người ăn trước đi! Em dọn dẹp xong em sẽ ăn sau!
- Em mà không ăn thì ta cũng không ăn đâu!
- Đừng mà tiểu thư! Em sẽ ăn! Người chờ em chút...!
Tiểu Nguyệt vội vã chạy xuống bếp lấy thêm một bát cháo nữa rồi lên ăn với cô.

Cô bé sợ chậm thêm một chút chủ tử của cô sẽ phải nhịn đói thêm một chút nữa.

Một chủ một tớ nhưng cả hai lại vui vẻ nói chuyện với nhau như hai tỷ muội thân thiết.

Ít ra vẫn còn có người quan tâm đến thân chủ này.

Vậy là hiện tại Dương Họa Y biết được có duy nhất Tiểu Nguyệt là người chăm sóc, yêu thương thân chủ này.

Xem ra...!con đường hoàn thành tâm nguyện của thân chủ cùng với âm mưu xóa sạch "trà xanh" của mình vẫn còn dài....

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,384
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39





Bên này Nhan Từ Khuynh cũng từ từ tỉnh lại.

Điều đầu tiên anh làm là ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm ai đó.

Nhưng đổi lại là sự ngạc nhiên trước căn phòng xa hoa thiết kế theo lối trung cổ.

Anh nhìn xuống lại mình rồi chợt nhớ lại những gì anh gặp trong lúc mơ hồ đó...!
Không lẽ...!Ta xuyên không rồi sao? Lại còn xuyên vào làm người khác nữa chứ! Rồi ta phải trở về kiểu gì đây? Vợ ta đã tỉnh lại chưa? Sức khỏe cô ấy có ổn không? Rồi ta cứ thế ở đây lo chuyện nhà người ta thì lấy ai chăm sóc cho vợ ta đây?
Nhan Từ Khuynh vò đầu bứt tai không biết làm thế nào để có thể trở về ngay nữa.

Lúc này, một cơn đau đầu ập tới khiến anh phải ôm đầu nhăn mày lại.

Không biết bao nhiêu người phải chết...!Không biết vị vương phi tội nghiệp kia phải chịu bao nhiêu trận đòn oan ức...!Không biết bao nhiêu lần bị hồ ly che mắt...!
Mới chừng ấy đã đủ biết thân chủ này tàn nhẫn và u muội đến thế nào rồi.

Vậy thì làm thế nào để mà cải thiện tình hình được lại đây?
- Vương gia! Vương gia làm sao thế?
Một giọng nói của nữ nhân vang lên bên cạnh làm Nhan Từ Khuynh giật mình.


Anh nhìn sang thì thấy một cô gái cũng mặc một bộ đồ cổ trang nhưng bộ đồ này có vẻ hơi...!hở hang.

Không chỉ thế, cô ta còn có gan ôm lấy tay anh nữa.

Thật là không biết trời đất gì mà!
Nhan Từ Khuynh hất tay cô ta ra rồi lạnh giọng đáp:
- Ta không sao! Ngươi là ai mà dám to gan tự ý vào phòng của ta?
- Vương gia...!Người...!người không nhận ra thiếp ư? Thiếp là Mộ Dung đây...!Là người mà vương gia sủng ái nhất mà...!
Cái gì mà sủng nhất? Ta chỉ sủng mỗi vợ ta thôi!
- À...!- Để không bị lộ, anh đành bấm bụng nhẫn nhịn - Ta xin lỗi.

Do ta chưa nhìn rõ.

- Vậy mà thiếp cứ tưởng do ả Mộc Nghi kia kéo vương gia ngã xuống nước khiến người bị mất trí nhớ...!
- Hỗn xược! Ngươi dám nói với ta bằng cái giọng đó sao? - Nhan Từ Khuynh giận dữ quát lớn.

- Thiếp...!thiếp xin lỗi...!Thiếp sai rồi...!Xin vương gia bớt giận để không ảnh hưởng đến sức khỏe...!- Mộ Dung run rẩy quỳ thụp xuống nói.

Thật là không biết điều.

Nếu nói như thế thì chỉ có mình Nhan thiếu phu nhân Dương Họa Y mới có khả năng nói được thôi!
- Vương gia bớt giận...!Thần thiếp có cho người nấu ít cháo bồi bổ sức khỏe để đem lên cho vương gia.

Vương gia mau ăn đi ạ!
Trong mắt Nhan Từ Khuynh lúc này dường như cô ả trước mặt đang cố tình dây dưa với anh.

À không, là với thân chủ này.

Cái gì mà người mà vương gia sủng ái nhất? Tôi sắp mắc bệnh dị ứng với phụ nữ khi ở gần cô lâu ngày rồi đó!
Thôi! Cần quay lại chuyện chính thôi!
- Vương phi của ta đâu?
Nhan Từ Khuynh lạnh lùng hỏi Mộ Dung khiến cô ta sững người.


- Người...!Người hỏi ả Mộc Nghi...sao? Không phải...!người rất ghét ả sao?
- Gan ngươi lớn quá nhỉ? Dám gọi vương phi bằng từ ngữ như vậy sao?
- Dạ...!Thần thiếp không dám...!
- Người đâu? Mau đưa ta đến chỗ của vương phi!
Nói xong, Nhan Từ Khuynh đứng dậy lạnh lùng bước ra cửa mặc Mộ Dung quỳ một mình ở dưới nền đất.

Đợi anh đi rồi, cô ta bực tức đứng dậy.

- Tại sao vương gia lại có thể thay đổi sau khi bị ngã xuống hồ như thế chứ? Hay con ả Mộc Nghi đó bỏ bùa ngải gì cho vương gia rồi?
- Cái này tiểu nữ không biết...!Nhưng chúng ta vẫn có cách để khiến vương gia trở lại như ban đầu được mà!
- Vẫn là ngươi thông minh! Để xem vương gia để ý đến ả ta được bao lâu!
Dứt lời, Mộ Dung cũng quay lưng rời đi.

Trên đường đến chỗ ở của vị vương phi tên Mộc Nghi kia, Nhan Từ Khuynh cố suy nghĩ xem nên...!phải xưng hô và nói chuyện với cô ấy như thế nào.

"Vương phi, ngươi khỏe không?"
"Mộc Nghi, hôm đó bị rơi xuống hồ...!ngươi có bị sao không?"
"Mộc vương phi, dạo này ngươi có sống tốt không?"
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh nhưng không có câu nào hợp lí cả.

Anh cũng chỉ biết là tên vương gia này nhờ anh làm lành với vợ hắn chứ ai biết được giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?
Còn cả vấn đề xưng hô nữa! Anh cũng đâu thể nói ngọt với người phụ nữ nào khác ngoài Dương Họa Y cơ chứ! Thật sự sau khi khẳng định được tình cảm của mình với cô, những người phụ nữ khác đối với anh thật đáng ghê.


Bây giờ bắt anh đi dỗ dành một người mình không yêu, thậm chí còn không quen không biết.

Điều này còn khó hơn việc đền lỗi với cô.

- Ta đối với vương phi như thế nào? - Đột nhiên bị anh hỏi, tên người hầu có chút sợ.

- Dạ...!Thần thấy...!người rất...!không thích vương phi...!- Tên người hầu cố tìm một từ ngữ phù hợp với tình trạng vương gia của Dạ phủ rất rất ghét Mộc vương phi.

- Rất không thích? - Nhan Từ Khuynh hỏi lại càng làm tên người hầu kia sợ hơn.

- Thần xin mạo phạm vương gia...!Không phải từ trước đến giờ...!người rất ghét vương phi sao?
- Ghét à?...!
Vậy thì dễ rồi.

Nếu từ trước đã ghét thì giờ cứ tạm thời lạnh lùng đã rồi nghĩ cách giúp sau.

Chắc giúp xong thì sẽ được trở về với người vợ thân yêu của mình thôi mà!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom