Cập nhật mới

Dịch Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 622


Chương 622:

 

Hạ Huy Thành biết răng Dương Họa Y sẽ tham gia đám cưới này nên anh mới đến. Anh muốn xem cô sống có tốt hay không, cho dù chỉ là lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

 

Dương Họa Y nhìn quanh thì liền thấy Hạ Huy.

 

Thành đang đứng giữa một nhóm người, anh nhìn cô không chớp mắt, nén lại tất cả cảm xúc của mình, không hề tức giận chút nào.

 

Trong lòng cô hơi rung động, ánh mắt xinh đẹp ấy phát ra tín hiệu xin cứu mạng Từng yêu cô lâu như vậy, Hạ Huy Thành hiểu ý của Dương Họa Y, trong chốc lát liền hiểu được ý mà cô muốn nói Nhan Từ Khuynh liếc nhìn cô, hỏi rằng: “Em đang nhìn gì đấy?”

 

Cô quay đầu lại, bình tính nhìn thẳng vào Nhan Từ Khuynh: “Đang tìm xem nhà vệ sinh ở đâu, em muốn đi vệ sinh một chút”

 

Ánh mắt sâu thẩm của anh nhìn chằm chắm vào cô.

 

Mà cô thì thản nhiên mở miệng nói: “Anh có quen ai ở đây không? Nhờ người trông con giúp một lát để em đi vệ sinh”

 

Dương Họa Y vừa nói xong thì liền có một người phụ nữ đi đến bên cạnh, chủ động nói rắng muốn giúp cô trông con.

 

Người phụ nữ ấy mặc một chiếc váy lộ vai khoét cổ chữ “V”, dáng người rất đẹp, trên người còn xịt rất nhiều nước hoa, vừa đến gần đã ngửi thấy một mùi hương nồng nặc.

 

Dương Họa Y nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt này, ôm chặt đứa bé và nói răng cô không đồng ý.

 

Nhan Từ Khuynh lặng lẽ liếc nhìn người phụ nữ đó, không kiên nhần mà đuổi cô ta đi, đặt Hạ Ly vào cánh tay trái, rồi lại đưa tay phải ra, nói với Dương Họa Y rắng: “Để anh bế cho.”

 

Dương Họa Y hỏi: “Anh bế được không?”

 

Anh trả lời: “Cũng không phải là chưa từng bế”

 

Nhan Từ Khuynh quả là một người cha tốt, anh không hề thiên vị đứa con nào cả, đều yêu hai đứa bé như nhau.

 

Xương của trẻ sơ sinh còn mềm nên rất khó bế, nhưng anh lại chỉ cần dùng một tay mà cũng có thể bế chắc đứa nhỏ.

 

Dương Họa Y cẩn thận đặt con vào lòng Nhan Từ Khuynh, sau đó mới xách váy đi vào nhà vệ sinh.

 

Nhan Từ Khuynh ôm con, ngồi xuống, nhìn đứa bé bằng ánh mắt dịu dàng.

 

Dương Họa Y lặng lẽ đi ra xa.

 

Có rất nhiều người chưa từng được thấy dáng vẻ dịu dàng lúc ôm con của Nhan Từ Khuynh Các nghỉ thức của đám cưới đã xong được một nửa, cô dâu và chú rể cũng vừa trao nhắn và hôn nhau. Cô dâu Dương Minh Nguyệt nhìn Dương Họa Y, bồng nhiên cảm thấy có lẽ sau khi kết hôn thì sinh con luôn cũng tốt.

 

Kế từ khi có thêm hai đứa nhỏ nà tàn bạo của Nhan Từ Khuynh đã giảm đi rất nhiều, hình như tính cách cũng tốt hơn, sự dịu dàng giữa hai hàng lông mày dường như có thể khiến người ta chết đuối Dương Họa Y quay đầu nhìn lại, Nhan Từ Khuynh vẫn ngồi ôm đứa bé ở chỗ đó.

 

Cứ như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng quay đầu lại, họ cùng lúc nhìn nhau Cô cười với anh, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tiếp tục bước đi.

 

Dương Họa Y đi vào trong hành lang, bống có người kéo cô vào một căn phòng.

 

Cửa phòng đóng lại, bàn tay rộng của người đó bịt chặt miệng cô, giọng nói dịu dàng mà quen thuộc: “Họa Y đừng sợ, là anh”

 

Cơ thế cứng ngắc căng thẳng của Dương Họa Y được thả lỏng ra nhưng vắn còn đang thở hơi gấp, lồng ngực của cô liên tục phập phồng, cô nắm lấy tay Hạ Huy Thành như bắt được gỗ trôi dạt trên biển: “Huy Thành có thể giúp em một chuyện được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 623


Chương 623:

 

Hạ Huy Thành nhìn cô, ánh mắt vừa phức tạp vừa đau lòng.

 

Anh không nói gì nên cô nghĩ rằng anh muốn từ chối, cô cầu xin thiết tha: “Em biết rằng trong hoàn cảnh này thì không nên tìm anh, nhưng em thật sự là cũng hết cách rồi, mà em thì chẳng thế làm được gì. Đây là lần cuối cùng…cầu xin anh giúp em lần này nữa thôi”

 

Cô yếu ớt nhưng vẫn cố chấp cầu xin: “Xin anh đấy, giúp em có được không? Chỉ một lần này thôi, cũng là lần cuối cùng”

 

Hạ Huy Thành không nhịn được mà ôm lấy cô, nói rằng: “Anh không nói sẽ không giúp em, sao anh lại không giúp em được cơ chứ”

 

Cũng không biết rằng rốt cuộc thì những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, Dương Họa Y vẫn luôn tràn đầy sức sống bồng trở thành một người yếu đuối nhợt nhạt, anh thắc mắc: “Họa Y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải là cuộc sống của em không vui đúng không? Nhan Từ Khuynh lại bắt nạt em à?”

 

Dương Họa Y buông Hạ Huy Thành ra, giữ khoảng cách an toàn Hạ Huy Thành không hề ép buộc cô, thả tay ra, chỉ là càng thêm đau lòng mà thôi.

 

Bắt đầu từ khi nào, người mạnh mẽ như Dương Họa Y lại đần trở nên yếu đuối như thế này?

 

“Em yên tâm, anh không có ý khác, anh chỉ muốn biết rằng rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì?”

 

Hạ Huy Thành chỉ biết là Dương Họa Y sinh non một bé gái, Nhan Từ Khuynh trông cô và con rất chặt. Sinh con đẻ cái vốn là chuyện vui nhưng anh lại không nhìn thấy được sự vui vẻ trong biểu cảm của Dương Họa Y.

 

Dương Họa Y nói qua về tình hình gần đây và sự nghỉ ngờ của mình: “Em không có nhiều thời gian để giải thích, cầu xin anh, nhất định phải điều tra rõ giúp em”

 

“Họa Y, em nghỉ ngờ đứa bé…”

 

“Đúng vậy, nhưng em chỉ nghỉ ngờ thôi, hoặc là do em nghĩ quá nhiều. Nhưng mỗi lần ôm Hòa Phong, em luôn cảm thấy có gì đó sai sai”

 

Nhắc đến việc mấy ngày qua ôm đứa bé chân tay lạnh cóng, dáng vẻ không động đậy ở phòng giữ nhiệt, trong lòng ớn lạnh một trận “Em biết, cho dù là chuyện gì thì Nhan Từ Khuynh cũng không nói thật với em, anh ấy vẫn luôn có thói quen giấu em, và nghĩ rằng làm như thế là tốt cho em. Nhưng em nghĩ rằng em có quyền được biết”

 

Hốc mắt của cô hơi đỏ, cố gắng nuốt nước mắt ngược lại vào trong: “Anh ấy không nói với em thì em đành tự tìm cách tìm kiếm, em không muốn cả đời phải sống trong sự lừa gạt”

 

Hạ Huy Thành cảm thấy đau lòng, Dương Họa Y vốn từng như công chúa tỏa sáng lóa mất, nhưng kể từ khi cô bị Nhan Từ Khuynh trói buộc bên mình thì ánh sáng rực rỡ phát ra từ cô dần dần tối lại, cô như một chú chỉm bị nhốt trong lồng và chỉ có thể sống trong phạm vi mà Nhan Từ Khuynh cho phép.

 

Hạ Huy Thành nói: “Anh chắc chắn sẽ giúp em.

 

Dương Họa Y nói: “Nếu như chúng ta liên hệ trực tiếp thì Nhan Từ Khuynh chắc chắn sẽ nghỉ ngờ em.

 

Sau khi anh điều tra ra thì hãy nói với Minh Nguyệt, rồi Minh Nguyệt nói lại với tôi. Minh Nguyệt chính là cô dâu trong đám cưới này”

 

Hạ Huy Thành gật đầu.

 

“Thật sự rất cảm ơn anh..| Ánh mắt của Hạ Huy Thành chân thành tha thiết: “Ba năm trước không giúp em nên bây giờ mới khiến em rơi vào hoàn cảnh này. Cho dù là bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần đến anh thì anh đều sẽ đến bên em”

 

Dương Họa Y không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sau khi điều chinh cảm xúc thì lập tức đi ra khỏi phòng.

 

Cô nhanh chóng trở lại, Nhan Từ Khuynh đã đợi cô ở hội trường.

 

Anh bế hai đứa bé đứng lên, biểu cảm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.

 

Dương Họa Y đi về phía anh, ôm Hạ Ly vào lòng, thản nhiên cứ như thật sự vừa đi vệ sinh xong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 624


Chương 624:

 

“Đợi sốt ruột rồi?”

 

“Sợ em lạc đường”

 

Cô khế cười, nét mặt tinh tế không để lộ ra chút sơ hở nào: “Hội trường đám cưới này to quá, nhưng không đến mức lạc đường”

 

Anh không nhận ra được điều kỳ lạ, nghiêng người kề sát, nhẹ nhàng hôn lên má cô.

 

Cô đứng vững không cử động, dịu dàng nhận lấy.

 

Cứ như thể mọi chuyện đã trở nên tốt hơn.

 

Cuộc hôn nhân này cuối cùng thì cũng trở lại đúng quỹ đạo, Dương Họa Y hào phóng và điềm tĩnh như lúc đầu, ngoại trừ việc dành phần lớn suy nghĩ cho con nhỏ thì không có thay đổi nào cả.

 

Mỗi tối đều có thể ôm người vợ xinh đẹp thơm tho vào lòng, Nhan Từ Khuynh cũng bắt đầu vui vẻ hơn.

 

Vui vẻ vì không để vợ biết được sự thật, may mắn vì gia đình có thêm thành viên là bé Hòa Phong.

 

Cuộc hôn nhân của Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong dường như chỉ là nghỉ thức, ngoài điều này ra thì họ rất ít khi xuất hiện cùng lúc.

 

Khi Hà Dĩ Phong tham dự các bữa tiệc thì luôn dẫn theo “thư ký” và “bạn tốt” của anh ta, mà Dương Minh Nguyệt cũng chỉ là muốn lấy cái danh “vợ của Hà Dĩ Phong”.

 

Dương Minh Nguyệt thường mang theo đồ tới chơi cùng hai đứa bé, vui đùa với chúng.

 

Đứa bé ngày càng lớn, vào hôm tròn một trăm ngày đó.

 

Ông hai nhà họ Nhan cho rằng Nhan Từ Khuynh sẽ dân theo con về nhà, chuẩn bị một bữa thật linh đình Nhưng kể từ khi Dương Họa Y và đứa bé ra viện, Nhan Từ Khuynh giống như cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm, thậm chí còn chẳng để nhà họ Nhan nhìn mặt đứa bé. Cuối cùng thì trong bữa cơm đầy tháng của con cũng chỉ mời đến vài người bạn thân Hai ông bà Nhan gọi đến mấy cuộc điện thoại, Nhan Từ Khuynh chỉ trả lời qua quýt vài câu rồi tắt máy.

 

Bà Nhan biết rằng Nhan Từ Khuynh đã mang hận Nhan Từ Khuynh thù hận nhà họ Nhan vì cái chết của đứa bé đó.

 

Dương Họa Y đã thu cả vào trong tâm mắt dáng vẻ lạnh lùng và giọng điệu mỉa mai của Nhan Từ Khuynh lúc nghe điện thoại.

 

Cô suýt nữa đã bị cái gọi là “thật lòng” của anh làm cho cảm động, nếu như cô không biết được sự thật Sau khi Hạ Huy Thành điều tra ra kết quả, Dương Minh Nguyệt liền kể lại cho Dương Họa Y.

 

Dương Họa Y chỉ là giả bộ không biết, nhưng thật ra thì cô đã biết rồi, đứa bé đó… không phải là con của cô.

 

Mà bé Hòa Phong của cô sớm đã chết rồi Chính vào cái ngày mà cô phát hiên chân tay đứa bé lạnh cóng Mà cô cũng biết rằng kẻ đáng nghỉ đã gây ra cái chết của thăng bé là Nhan Niệm Sơ.

 

Chẳng trách Nhan Từ Khuynh gấp gáp tiễn Nhan Niệm Sơ đi như vậy, cô còn thật sự nghĩ đó là vì lo lắng cho cô, nhưng thật không ngờ, trên thực tế lại chỉ là đang bao che.

 

Quả đúng là như vậy, Nhan Từ Khuynh chẳng bao giờ kể cho cô chuyện gì.

 

Nếu như cô không nhờ Hạ Huy Thành điều tra giúp mình thì có lẽ cả đời này cô sế phải sống trong thế giới tốt đẹp mà Nhan Từ Khuynh tạo nên, giống như một kẻ ngốc Nếu như Nhan Từ Khuynh thật lòng yêu cô, thật lòng yêu đứa bé thì sao lại có thể làm như vậy được chứ, để Nhan Niệm Sơ ra nước ngoài một cách dễ dàng.

 

Giết người thì phải đền mạng.

 

Mà Nhan Niệm Sơ lại tiếp tục hại con trai của cô, nhưng Nhan Từ Khuynh vẫn luôn không đành lòng ra tay với đứa trẻ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 625


Chương 625:

 

Dương Họa Y đau thương nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, đã hạ quyết tâm triệt để.

 

Nhan Từ Khuynh nghe điện thoại xong quay lại chỉ trông thấy gương mặt sạch sẽ trang nhã đó, anh nén lại sự biến đổi trong lòng, cố găng ra vẻ bình tĩnh: “Sao em lại chạy tới chỗ này? Con đâu rồi?”

 

Cô hỏi: “Dương Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đang bế, anh không chuẩn bị đưa con về nhà họ Lâm, lấy danh nghĩa nhà họ Nhan làm tiệc tròn trăm ngày sao?”

 

“Con là của chúng mình, không nhất thiết phải đưa về cho ông bà nội quơ tay múa chân”

 

Anh cũng biết, trong lòng cô đang có trăn trở, về nhà họ Nhan cũng không vui vẻ gì.

 

Đôi mắt Dương Họa Y nhìn ánh sáng lấp lánh, cô ra vẻ như không biết gì hết, trong mắt là một mảnh trong vất: “Nhưng anh làm như vậy thì cha mẹ sẽ không vui đâu”

 

“Không quan trọng’Anh nói không hề do dự.

 

Ngoại trừ cô và con, mọi thứ đều không quan trọng, Dương Họa Y cười, trong mắt hiện lên tia lệ.

 

Cánh tay anh duỗi thẳng ra, ôm cô vào trong lòng: “Sau này chỉ có ba người chúng ta. Chuyện gì cũng không cần bận tâm…

 

Đối với nhà họ Lâm, anh đã hết lòng hiếu thuận rồi.

 

Nếu như cha mẹ lại tiếp tục ép anh vậy thì anh sẽ không thỏa hiệp nữa.

 

Nhan Từ Khuynh âm thầm hạ quyết tâm, nếu như mẹ còn khiến Dương Họa Y phải khó xử thì anh sẽ bất chấp mà vạch trần chân tướng Nếu như nhất định phải có người bị thương, anh hi vọng người đó không phải là Dương Họa Y.

 

Cô chịu đựng đau thương vốn cô không nên chịu.

 

Mà những người nên chịu đựng tất cả thì vẫn dùng tư thái trưởng bối để khua tay múa chân.

 

Từ lúc Dương Họa Y mang thai tới nay, Nhan Từ Khuynh cố gắng hết sức để giữ cô trong phạm vi anh có thể thấy được nghe được, không dám để cho cô rời khỏi anh dù chỉ một bước.

 

Mà con ngày một lớn hơn, cảm xúc của Dương Họa Y cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, thái độ đối với anh cũng dần dần giống như trước, anh cũng từ từ thả lỏng hơn.

 

Cho nên khi James hẹn anh ăn cơm để trao đổi kế hoạch năm mới, anh yên tâm để Dương Họa Y và con ở nhà, hôn lên má vợ với con gái rồi rời đi.

 

Nhan Từ Khuynh vừa đi, Dương Họa Y để con cho bảo mẫu và dì Nguyệt chăm sóc, rời khỏi Phong Linh Đàm Biệt thự nhà họ Lâm.

 

Ánh nắng buổi trưa mùa đông chiếu vào người tạo cảm giác ấm áp, cả biệt thự họ Nhan đầy tiếng cười nói.

 

Hoàng Ánh và cháu trai đang chơi máy bay điều khiển từ xa ở hoa viên đẳng sau, cười không ngậm được mồm.

 

Còn Nhan Thùy Ngọc thì đứng bên cạnh nhìn.

 

Nhan Hòa Phong chết rồi, Hoàng Ánh càng không thể đưa đứa cháu trai duy nhất đi được.

 

Lúc đó, bà đưa Nhan Niệm Sơ đi thật nhưng qua một thời gian bà lại dẫn Nhan Niệm Sơ về.

 

Hoàng Ánh biết Nhan Từ Khuynh nuôi một đứa con hoang không biết ở chỗ nào ra như con trai mình, bà cũng đồng ý với Nhan Từ Khuynh sẽ không nói tới chuyện này.

 

Nhưng nói hay không là một chuyện, còn có để tâm không thì là chuyện khác.

 

Hạ Ly là con cháu nhà họ Nhan thật nhưng con gái thì làm sao mà kế thừa gia nghiệp? Nếu sau này Dương Họa Y không đẻ được con trai, chẳng lẽ lại muốn để gia nghiệp to lớn nhà họ Nhan giao cho một đứa con hoang không biết tên họ kế thừa sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 626


Chương 626:

 

Mặc dù Nhan Từ Khuynh đồng ý nhưng bà thì không.

 

Vì vậy Hoàng Ánh tự có kế hoạch, trước tiên bà sẽ giữ cháu trai bên cạnh để chăm sóc, không cho con trai biết là được.

 

Dù sao ngày nào con trai cũng dính lấy Dương Họa Y, cũng không đồng ý về nhà họ Lâm, vốn dĩ cũng không thể biết chuyện này.

 

Hoàng Ánh cảm nhận niềm vui nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Dương Họa Y và con của cô vô tội thế nào.

 

Ban đầu Hoàng Ánh rất thích cô con dâu Dương Họa Y này, một là bởi vì Dương Họa Y là do chính bà chọn, thứ hai cũng bởi vì bà thấy được cái bóng của mình trên người Dương Họa Y.

 

Nhưng bà quên mất một chuyện, con người rồi sẽ thay đổi Nhan Quán là con trai bà, dĩ nhiên mọi chuyện bà đều sẽ coi con trai mình là quan trọng nhất.

 

Mà Dương Họa Y lại một lần nữa phá vỡ giới hạn của bà. Đầu tiên là dây dưa không rõ với Hạ Huy Thành, rồi lại khiến cho con trai mình vì cô mà trở mặt với nhà họ Lâm… con dâu như vậy, bà thật sự không thể thích nổi.

 

Hoàng Ánh vẫn cứ luôn cho rằng Dương Họa Y đang thay đổi nhưng lại không hề nhận ra rằng, bản thân cũng vô thức thay đổi rồi Vốn dĩ cả nhà bà hòa thuận gắn kết, tự nhiên lại quấy rối khiến cả nhà bà loạn lên.

 

Mà con người đều ích kỉ cả.

 

Hoàng Ánh sẽ không chấp nhận một người ngoài có được vị trí cậu chủ nhà họ Lâm, vị trí cậu chủ phải do dòng máu chính thống nhà họ Nhan nắm giữ. Vì vậy, Hoàng Ánh tuyệt đối không thể để Nhan Niệm Sơ đi thật.

 

Mặc dù đồng ý với Nhan Từ Khuynh rồi nhưng bà vắn không thể làm được.

 

Mà bà cũng đã nhận ra con trai mình vì cái chết của Hòa Phong mà oán hận bà, vì vậy Hoàng Ánh bắt đầu thu liễm hơn.

 

Mặc dù trong lòng bà có nhiều điều bất mãn nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể thật sự để con trai vì người phụ nữ kia mà cắt đứt hắn với nhà họ Lâm.

 

Nuôi dưỡng Niệm Sơ ở bên cạnh mình, không cho con trai biết là được.

 

Đợi qua vài năm, sức khỏe Niệm Sơ tốt hơn, hai đứa con của Dương Họa Y cũng lớn rồi, thì ngả bài cũng không muộn.

 

Nhưng tính cách con trai có hơi ngang bướng, trong lòng Hoàng Ánh cũng hơi bất an Trông thấy chồng đứng cách đó không xa, bà không kìm được gọi một câu: “Ông xã, ông lại đây, chơi với Niệm Sơ của chúng ta một lát.”

 

Bà muốn chồng giúp cho mình, nếu như vậy thì trong lòng còn chắc chắn được chút ít.

 

Cha Nhan đã qua tuổi năm mươi nhưng không hề già nua như người đồng trang lứa. Vóc người ông duy trì rất tốt, trông ra cùng lắm chỉ tầm tuổi bốn mươi.

 

Hơn nữa những tích lũy của năm tháng khiến cả người đều mang dáng vẻ bất phàm.

 

Bị vợ gọi tới, ông nhìn một lát, thì quay đầu đi.

 

Ông Nhan có hơi không vừa ý: “Nhan Từ Khuynh bảo bà đưa đứa trẻ đi, sao bà không nghe?”

 

Trong lòng Hoàng Ánh rất bức bối, không kìm được xả giận với chồng: “Sao ông lại máu lạnh như con trai mình vậy, Niệm Sơ nói sao cũng là cháu trai nhà họ Nhan chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại không quan tâm gì tới nó?”

 

“Nhưng dù sao bà cũng phải để tâm tới suy nghĩ của Nhan Từ Khuynh chứ, nó mới là con chúng ta đấy”

 

“Con trai của Nhan Từ Khuynh cũng là cháu chúng †a mà, sao chúng ta chỉ bận tâm tới suy nghĩ của con trai mà không thể cần cháu nữa?” Hoàng Ánh nhìn gương mặt nhỏ xinh xản của Niệm Sơ, không kìm được mà cảm thán: “Ông nhìn qua đứa nhỏ này đi, trông giống hệt Nhan Từ Khuynh vậy”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 627


Chương 627:

 

“Nhan Từ Khuynh và Họa Y chẳng phải không đẻ được, bà làm thế này sẽ khiến Họa Y ngại.”

 

“Cô ta và Hạ Huy Thành ở với nhau, bị người †a chụp lại sao không để ý tới cảm nhận của chúng ta? Hoàng Ánh không kìm được thấp giọng bảo: “Ông không phải không biết, đứa bé Dương Họa Y sinh ra đã sớm..”

 

Cái chết bất ngờ của Hòa Phong cứ vậy trôi qua.

 

Một là vì không tìm ra bằng chứng, hai là vì bệnh viện đa khoa không chịu phối hợp.

 

Đứa bé còn quá nhỏ, lúc cấp cứu cơ thể đấ lạnh ngắt rồi Nếu đứa bé chết rồi, nhất định là có chuyện gì đó.

 

Ai cũng không dám nhận trách nhiệm, bác sĩ cũng không dám đưa ra nhận định chắc chắn là đứa bé vì sao lại chết.

 

Cho dù nói thì làm gì được? Đứa bé sơ sinh cho dù chỉ là sặc sữa, không kịp xử lý cũng dẫn tới tử vong.

 

Kẻ tình nghỉ chỉ có một là Nhan Niệm Sơ, người nhà họ Nhan lại luôn che chở cho đứa cháu trai lớn.

 

Nhân viên y tế chắc chẳn không dám nói một cách thẳng thắn là cháu trai lớn nhà mọi người bóp chết cháu trai nhỏ, vậy chẳng phải là tự tìm chết à?

 

Cháu trai nhỏ cũng chết rồi, vậy thì cháu trai lớn này chắc chắn nhà họ Nhan sẽ muốn bảo vệ.

 

Nhân viên y tế cũng biết không nên nhiều lời, kết quả của việc nhiều lời là sẽ giống như Hà Vy, chờ sau khi Dương Họa Y vừa xuất viện thì đã bị sa thải ngay Cái chết của bé Hòa Phong là bí mật, cũng là điều cấm kị Biết không nên nói nửa câu còn sót lại, Hoàng Ánh nén xuống.

 

Nhìn qua Nhan Niệm Sơ và Nhan Thùy Ngọc đứng bên cạnh, Hoàng Ánh sai cô ta đi: “Cô đi cầm áo khoác tới cho Niệm Sơ mặc, lúc này trời nổi gió rồi, sức khỏe của Niệm Sơ kém, đừng để thăng bé cảm lạnh”

 

Nhan Thùy Ngọc nghe theo rồi đi Trông thấy Nhan Thùy Ngọc đi xa rồi, Hoàng Ánh mới nói với cha Lâm: “Bây giờ Nhan Từ Khuynh đã quyết tâm chỉ có Họa Y, lần này Họa Y sinh con gây ra chuyện ầm ï như vậy, Nhan Từ Khuynh cũng quyết tâm sẽ không để cô ta đẻ nữa. Nhà họ Nhan chúng ta gia nghiệp to lớn, không thể đến nỗi sau này cho người ngoài kế thừa chứ?”

 

Không ngờ vợ lại ngu dại mất khôn như vậy, cha Nhan có hơi bực tức: “Nhưng bà cũng không thể lừa Nhan Từ Khuynh làm ra chuyện như vậy được.

 

Hôn nhân là chuyện của hai đứa Nhan Từ Khuynh và Họa Y, bà nhúng tay vào như vậy thì thành kiểu gì, chẳng lẽ để ép bọn nó ly hôn à?”

 

Qua bao nhiêu năm chuyện gì ông cũng nghe theo bà hết nhưng chuyện lần này bà thật sự đã quá đáng.

 

Bị chồng quát lớn, Hoàng Ánh không kìm được mà chất vấn to tiếng: “Tôi làm gì rồi, chẳng phải tôi không đành để cho con cháu họ Nhan lang thang bên ngoài thôi sao? Tôi cũng đều vì tốt cho cái nhà này, ông nói tôi không nghĩ cho cảm nhận của Họa Y nhưng ông đừng quên, trước đây tôi thương cô ta thế nào! Là bản thân cô ta làm ra việc không muốn cho ai biết khiến tôi đau tái lòng!”

 

“Chuyện gì ra chuyện đó, chúng ta đang nói chuyện Niệm Sơ, rõ ràng là bà có lỗi với Họa Y và đứa trẻ kia”

 

“Sao tôi lại có lỗi với nó, nó không thể rộng lượng hơn à? Đứa trẻ này cũng không phải sinh ra trong lúc Nhan Từ Khuynh đã kết hôn, sao lại không đồng ý cơ chứ? Ông biết Họa Y sinh non còn đổ hết tội lỗi cho Niệm Sơ không? Tâm địa cô ta ác độc như vậy, tôi bảo vệ cháu tôi thì sai sao?”

 

Cha Nhan không kìm được hỏi ngược lại “Được, vậy tôi hỏi bà, nếu như giờ tôi có một đứa con còn lớn tuổi hơn Nhan Từ Khuynh một chút, bà có thể xem như chẳng có vấn đề gì rồi đón nó về nhà không?”

 

Hoàng Ánh ngây cả người Tự hỏi lòng mình, bà làm không được.

 

Hôn nhân của bà vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chồng luôn che chở bảo vệ cho bà, cho nên bà mới không chịu được con trai mình lãng nhãng mãi với Dương Họa Y như vậy.

 

Nếu chuyện này xảy ra trên người bà, bà thật sự cũng không thể bình tĩnh không nói một câu.

 

Con người đều ích kỉ, Hoàng Ánh ngưng lời, giọng nói thấp xuống: “Nhưng mà, tất cả chuyện này chẳng phải chưa xảy ra sao? Đứa trẻ Niệm Sơ này đáng thương quá, tôi không đành lòng”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 628


Chương 628:

 

Cha Nhan tức giận chất vấn: “Vậy thì đứa con đã mất của Nhan Từ Khuynh thì không đáng thương sao?”

 

Hoàng Ánh nói không ra lời, cúi đầu trào nước mắt: “Chúng ta kết hôn ba mươi năm, ông vẫn luôn chiều theo ý tôi. Bây giờ lại dữ với tôi chỉ vì Họa Y.”

 

Cha Nhan bị nước mắt của vợ làm cho tan giân, ông khoát tay nói: “Thôi vậy thôi vậy, chuyện này tôi không quản nữa, bà thích làm sao thì làm”

 

Ông chỉ sợ Nhan Từ Khuynh nhãn nại tới cực điểm thì đến cuối cùng những gì vợ ông làm lại trả lại hết lên người bà mà thôi Hoàng Ánh nghe thấy chồng mình nói chuyện kiểu này, rong lòng càng bực bội hơn.

 

‘Sau khi Dương Họa Y về nước, cả nhà họ Nhan đều bị cô xáo trộn hết lên.

 

Bây giờ con trai vì cô mà chống đối bà khắp mọi chuyện, giờ này người chồng giống thiên lôi sai đâu đánh đó của bà cũng vì Dương Họa Y mà dạy dỗ bà. Trong lòng bà càng thêm vài phần căm ghét người con dâu này.

 

Nhan Thùy Ngọc nghe lời mẹ Nhan đi lấy quần áo, vừa xoay người thì nở nụ cười khểnh, quay về phòng khách rồi ngồi lên ghế sa lông. Cô ta tiện tay rót chén trà nóng để uống, cứ như thể mình là chủ nhân của chỗ này vậy.

 

Cô ta còn lâu mới đi lấy áo khoác gì cho Nhan Niệm Sơ. Ý định lúc mẹ Nhan xua cô ta đi quá là rõ ràng, nếu như cô ta cầm áo khoác chạy về luôn thì đúng là đồ ngu xuẩn.

 

Thật ra, mẹ Nhan mới là kẻ ngu ngốc thật sự, cứ nghĩ răng chuyện thăng nhóc Nhan Hòa Phong đó chết rồi là bí mật không bằng?

 

Nghĩ là cô ta không biết đã xảy ra việc gì sao?

 

À, cô ta còn biết nhiều hơn cả bọn họ đấy.

 

Huống kia, thẳng nhóc Nhan Hòa Phong kia phải cảm ơn cô ta mới đúng… Trong đôi mắt Nhan Thùy Ngọc lộ ra nét cười lạnh giá.

 

Không chờ khi sự lạnh giá trong mắt cô ta nhạt bớt, thì đã thấy Dương Họa Y vùng khỏi sự lôi kéo của người giúp việc, lao vào.

 

“Cô chủ, cô chủ, cô có việc gì mà gấp thế ạ?

 

Cô tìm bà chủ thì để chúng tôi gọi giúp, cô cứ ngồi đây chờ đã”

 

Người giúp việc đều kéo Dương Họa Y lại, không dám để cô tùy tiện xông vào.

 

Chuyện Nhan Niệm Sơ được nhà họ Nhan chăm sóc rốt cuộc là như thế nào, đám người giúp việc đều biết rố hết cả. Hoàng Ánh cũng đã dặn dò, chuyện này không được để cậu chủ và cô chủ biết, không ngờ cô chủ đột ngột quay về, khiến bọn họ chẳng biết ngăn lại như thế nào.

 

Đương nhiên Dương Họa Y một thân một mình tới nhà họ Lâm.

 

Nhan Thùy Ngọc đứng dậy khỏi ghế sa lông, đặt cốc xuống, chắn ở trước mặt Dương Họa Y.

 

“Thế mà cô lại tới một mình à, Nhan Từ Khuynh đâu?” Nhan Thùy Ngọc nhìn về phía sau cô một chút, sau khi xác định không có ai đi cùng, lúc này mới nở nụ cười khiêu khích: “Đứa trẻ cũng không cần chăm sóc nữa à?” Trong lời cô ta có ẩn ý.

 

Dương Họa Y không ngờ Nhan Thùy Ngọc.

 

không những không rời khỏi thành phố Hà Nội mà còn sống ở nhà họ Lâm.

 

Cô không phải kẻ ngốc, nếu như Nhan Thùy Ngọc chưa đi, vậy thì Nhan Niệm Sơ, chắc chắn cũng sẽ không đi.

 

“Nhìn tôi chãm chằm làm gì? Nhìn quần áo của tôi, hay là trông thấy tôi nên sợ ngây người?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 629


Chương 629:

 

Nhan Thùy Ngọc hất hai tay ra,dáng vẻ tự đắc nhìn quần áo ở trên người mình: “Bộ quần áo này là bác Nhan bảo tôi lấy, đều là đồ trước đây mua chuẩn bị đưa cho cô. Nhưng mà cô lại chẳng có cái phúc này, để đó cũng dư thừa nên bác Nhan bảo tôi mặc”

 

“Tại sao cô vẫn còn ở đây?”

 

“Dương Họa Y cô đâu có ngụ, tôi không tin là trong lòng cô không biết gì Nhan Thùy Ngọc phất tay, bảo người giúp việc đi xuống: “Cô muốn tìm bác Nhan thật sao? Tôi dẫn cô đi”

 

Cô ta đắc ý đưa Dương Họa Y tới hoa viên ở đẳng sau Dương Họa Y đi từng chữ từng câu: không?”

 

“Đúng vậy, vẫn luôn ở đấy, cô không biết sao?”

 

Nhan Thùy Ngọc hỏi xong, lại vờ như thể mình vừa hiểu ra: “Cô xem, là tôi nghĩ cô quan trọng quá.

 

Nhan Từ Khuynh chăm bẩm cô như thể là thú cưng vậy, cô làm sao mà biết cái gì được? Anh ấy liệu có thể nói cho cô chuyện gì chứ?” Nhan Thùy Ngọc nói chậm lại, cố ý nhấn mạnh vào từ then chốt: “Chuyện cô không biết còn nhiều lắm”

 

Dương Họa Y hất tay tát ngay một cái lên mặt cô ta.

 

Không ngờ cô đột ngột ra tay, Nhan Thùy Ngọc không kịp phản ứng, chân hơi lảo đảo vài bước, nhiên nắm tay cô ta, hỏi âm Niệm Sơ cũng ở đó phải mặt bị đánh lệch sang một bên “Cô đánh tôi?!”

 

Hai mắt Dương Họa Y xanh đỏ lên: “Lời cô vừa nói nghĩa là thế nào, chuyện của Hòa Phong cô cũng biết phải không?”

 

Hóa ra Dương Họa Y bận tâm chuyện này, Nhan Thùy Ngọc che mặt, nhưng vẫn cười hả hê: “Cô cho rằng tôi là cô à? Đương nhiên là tôi biết rồi”

 

Một cái tát nặng nề lại giáng lên mặt cô ta: “Là cô xúi giục Nhan Niệm Sơ đi hại con của tôi, đúng không” Ánh mắt Dương Họa Y đầy vẻ khát máu, giống như một con báo mẹ, bất kì lúc nào cũng có thể liều mạng vì con.

 

Con người đều có xu hướng chỉ biết ức hiếp kẻ yếu. Nhan Thùy Ngọc sợ hãi nhìn đôi mắt khát máu của cô, khí thế cũng trở nên yếu ớt: “Cô đừng có mà ăn nói bậy bạ, chuyện này nếu không có chứng cứ thì những gì cô vừa nói chỉ là lời gièm pha”

 

“Nếu có bằng chứng, tôi chắc chắn sẽ bắt cô phải trả giá” Cô nằm chặt tay, móng tay đã được cắt tỉa cẩn thận cảm sâu vào lòng bàn tay.

 

Nhan Thùy Ngọc lấy tay che mặt, im lặng không lên tiếng Cô ta suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Đừng nói là không có bằng chứng, cho dù có bằng chứng cho thấy Niệm Sơ thật sự bóp cổ con trai cô, thì Nhan Từ Khuynh cũng sẽ không làm gì cậu ta cá, cô có tin không?”

 

Từng chữ trong lời Nhan Thùy Ngọc tàn nhắn đâm vào trái tìm cô: “Đúng là đứa con trai mà cô sinh ra là con của Nhan Từ Khuynh. Nhưng đừng quên räng Niệm Sơ cũng là con trai của anh ấy. Cô chỉ là một người thay thế cho em gái của có, đứa con của cô được sinh ra cũng chỉ dùng để kéo dài sự sống cho Niệm Sơ. Cô lấy tư cách gì mà đòi hỏi?”

 

Nhan Thùy Ngọc biết Nhan Từ Khuynh đang bảo vệ Dương Họa Y. Chỉ cần Dương Họa Y còn là vợ của anh ấy, cô ta không thể cùng Dương Họa Y tranh giành. Nhưng cô ta càng muốn Dương Họa Y không yên lòng!

 

“Dương Họa Y, cô tự biết thân biết phận đi, cho dù cô có quan tâm Nhan Từ Khuynh đến mấy thì anh ấy cũng sẽ không để ý cô đâu. Chẳng lẽ cô nghĩ răng Nhan Từ Khuynh thật sự không biết cái gì phải không? Cô có thể hoài nghỉ Nhan Niệm Sơ, anh ấy tất nhiên sẽ không biết ít hơn cô, nhưng Lâm.

 

Quân lại không làm gì cả..hơn nữa còn che giấu chuyện đó. Điều này có nghĩa là gì, cô không hiểu sao? Cô chẳng qua chỉ là người thay thế mà thôi, dĩ nhiên đứa trẻ mới là điều quan trọng nhất”

 

Nhan Thùy Ngọc nói: “Đừng ảo tưởng nữa Dương Họa Y. Cô chẳng qua chỉ là con chim hoàng yến bị Nhan Từ Khuynh nuôi nhốt trong lồng, chỉ là phụ kiện của anh ấy, cô sẽ không bao giờ có tự do và lòng tự tôn đâu”

 

Dương Họa Y nắm chặt tay và tát vào mặt Nhan Thùy Ngọc một cái nữa.

 

Khóe miệng Nhan Thùy Ngọc chảy máu, nhưng trong mắt cô ta lại hiện rõ vẻ đắc ý.

 

Dương Họa Y nhìn cô ta chäm chằm: “Hoàng Ánh đang ở đâu?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 630


Chương 630:

 

“Sao cô không gọi mẹ nữa?”

 

Dương Họa Y không muốn nói nhiều với cô ta, giơ tay ra hiệu muốn dạy cho cô ta một bài học.

 

Nhan Thùy Ngọc rụt cổ lại theo bản năng; sẽ đưa cô đến đó.”

 

Dương Họa Y nắm chặt tay, dao động trong ánh mắt dịu đi một chút. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với mình, Dương Họa Y, những điều này bản thân đã sớm biết, không thể lại bị Nhan Thùy Ngọc làm cho hỗn loạn, đừng quên mục đích của mình là gì.

 

Hoàng Ánh cùng cha Nhan cãi nhau một trận không có kết quả.

 

Cha Nhan vừa rời đi, bà ấy liền nhìn thấy Nhan Thùy Ngọc với khuôn mặt sưng đỏ dẫn Dương Họa Y đi tới Hoàng Ánh ban đầu vốn đã bực bội trong lòng, sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dương Họa Y, bà lại càng không vui: “Cô đến làm gï?”

 

“Một năm trước, ở nhà hàng Trĩ Vị, bà đã hỏi tôi rằng tôi có muốn ly hôn không, bà còn nhớ không?”

 

“Không phải cô không muốn sao?” Hoàng Ánh vẫn ngồi yên trên bãi cỏ trêu chọc cháu trai, không hề ngẩng đầu lên Bà ước rằng Dương Họa Y chia tay với con trai bà, nếu không có Dương Họa Y thì không biết có bao nhiêu người phụ nữ nguyện ý làm mẹ kế cháu trai bà Không có Dương Họa Y, già trẻ trong nhà cũng không cãi nhau với bà.

 

Cô ta hiện tại được con trai bảo vệ rất tốt, bây giờ lại nói với mình những điều này, trong lòng Hoàng Ánh càng thêm khó chịu: “Cô đến đây để ra oai với tôi sao?”

 

Mà Dương Họa Y trong lòng nguội lạnh nói ba chữ: “Tôi đồng ý”

 

Hoàng Ánh sửng s “Tôi đồng ý ly hôn” Cuối cùng thì cũng phải ly hôn.

 

‘Cô vừa nói cái gì?”

 

Cô biết rõ vì sao con trai mình chết, thậm chí biết kẻ sát nhân là ai, nhưng bây giờ cô lại không thể trả thù cho con.

 

Có lẽ trong cuộc đời không còn điều gì đau khổ hơn chuyện này.

 

Cô đã mất đi một đứa con trai.

 

Nếu cuộc sống cứ tiếp tục hỗn loạn như vậy, cô sợ rắng mình sẽ không thể giữ nỗi đứa con gái của mình.

 

Thấy cô không nói dối, Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, thái độ cũng dịu lại: “Trước đây tôi đã nói chỉ cần cô đồng ý ly hôn, tôi sẽ không đối xử.

 

tệ bạc với c Dương Họa Y nhìn Nhan Niệm Sơ đang ngồi trên mặt đất chơi với chiếc máy bay điều khiển từ xa, trong mắt cô hiện lên tia sáng kỳ lạ: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ có hai yêu cầu”

 

‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi trầm xuống: “Cô muốn gì?”

 

Dương Họa Y nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của Nhan Niệm Sơ, nghiến răng nói: “Tôi muốn con gái của tôi”

 

Chỉ nói cần con gái, không có con trai.

 

Có thể người ngoài không hiểu những lời này có nghĩa là gì, nhưng Hoàng Ánh là người biết tất cả mọi thứ lại hiểu rõ.

 

Bà ngẩn ra, ngập ngừng nói: “Cô đều biết hết rồi?”

 

“Nếu không thì sao, thì tôi sẽ bị các người lừa dối cả đời?” Dương Họa Y đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Hoàng Ánh: “Bà cho rằng tôi đáng bị lừa dối, phải ôm con của người khác làm con mình và cưng chiều nó mãi mãi sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 631


Chương 631:

 

Sau khi sự thật bị vạch trần, vẻ mặt của Hoàng Ánh hơi khó nhìn: “Nhan Từ Khuynh là vì sức khỏe của cô mới làm tất cả những chuyện này. Nó coi đứa trẻ của người khác thành con ruột mà cưng chiều, thậm chí trong tương lai sẽ phải giao toàn bộ nhà họ Nhan cho đứa bé đó. Cô cho rằng Nhan Từ Khuynh sống thoải mái hơn cô sao?”

 

“Nói vậy tôi đúng là người không biết tốt xấu rồi” Cô cười mia, ánh mắt đầy châm chọc.

 

Hoàng Ánh nặng nề nói: “Cô ly hôn xong muốn quyền nuôi con gái, việc này có thể, yêu cầu thứ hai thì sao?”

 

“Bà phải giúp tôi rời khỏi nơi này” Cô chỉ có thể tìm thấy tự do khi rời khỏi nơi này và đi thật xa.

 

Nhà họ Nhan không phải là gia đình của cô mà là nhà tù giam giữ cô.

 

Dù sao cô cũng không còn nhà nữa, nhưng chỉ cần các con cô sống tốt thì chẳng phải ở đâu cũng giống nhau sao?

 

“Cô muốn đi đâu?”

 

“Chuyện này bà không cần biết, bà cũng biết nếu anh ấy tìm được tôi, cuộc hôn nhân này sẽ mãi mãi không thể giải trừ” Dương Họa Y đã nghĩ đến mọi chuyện từ rất lâu rồi.

 

“Anh ấy không muốn buông tay, vì vậy chỉ cần chúng tôi sống ly thân ba năm… Sau ba năm, mọi chuyện tự nhiên sẽ kết thúc. Tôi chỉ có điều kiện này thôi, tôi phải dẫn đứa trẻ rời đi”

 

Nghe cô nói xong, Hoàng Ánh do dự vì bà biết con trai bà quan tâm đến Dương Họa Y như thế nào.

 

Cuối cùng bà vẫn từ chối: “Tôi chỉ có thể giúp cô lấy giấy chứng nhận ly hôn và quyền nuôi con gái. Ngoài ra, tôi không thể đảm bảo thêm điều gì khác”

 

Cho dù họ đã ly hôn, chỉ cần Dương Họa Y và Hạ Ly vẫn ở trước mặt Nhan Từ Khuynh, bà vẫn có thể giải thích với Nhan Từ Khuynh.

 

Để Dương Họa Y dắn đứa bé đi mất?

 

Hoàng Ánh cuối cùng vần không dám làm.

 

Bị từ chối, Dương Họa Y không ngạc nhiên. Cô nhìn thấy Nhan Niệm Sơ được Hoàng Ánh nuôi đến tròn trịa, đột nhiên ngồi xổm xuống bóp cổ Nhan Niệm Sơ, Nhan Niệm Sơ vốn không quan tâm đến cô, đột nhiên bị bóp cổ, cậu cảm thấy khó thở, khuôn mặt căng đến đỏ bừng: “Bà nội..”

 

“Dương Họa Y! Cái đồ nữ nhân rẳn rết, cô muốn làm cái gì đấy!”

 

“Con trai của tôi đã chết, tôi muốn hung thủ chôn cùng bé thì không thể sao! Dù sao tôi cũng không có được tự do, vậy tôi chỉ còn cách kéo nó xuống địa ngục!”

 

Hoàng Ánh vội vàng đẩy Dương Họa Y ra, nhẹ nhàng dỗ dành đứa trẻ bị bóp cổ đến mặt đỏ bừng: “Cô điên rồi sao? Giết người là phạm pháp”

 

“Giết người là phạm pháp. Cũng không có ai chịu trách nhiệm cho cái chết của con trai tôi. Vậy thì tại sao tôi không thể kéo nó chết cùng?” Có một sự điên khùng bị kìm nén trong lòng Dương Họa Y.

 

“Bây giờ hi vọng duy nhất của tôi là Hạ Ly.

 

Nếu tôi tiếp tục ở lại đây, tôi sợ rằng Hạ Ly của tôi sẽ trở thành tù nhân cô độc giống như tôi. Chỉ cần tôi không được tự do một ngày, tôi sẽ bắt nó phải trả giá bằng mạng sống của mình.”

 

Trong mắt của Dương Họa Y là một mảnh hoang mạc, giống như không quan tâm đến điều gì Nếu như cô không được giải thoát, cô thật sự sẽ phát điên, nhất định sẽ phát điên.

 

Cô nhìn ánh mắt tràn đầy hận thù của Nhan Niệm Sơ, chỉ cần cho cô cơ hội, cô thật sự sẽ bóp.

 

chết Nhan Niệm Sơ, Không thể để cho đứa cháu trai thật vất vả mới cứu lại được này bị thương, Hoàng Ánh cản răng gật đầu: “Được, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ giúp cô rời đi!”

 

Dương Họa Y không vì vậy mà buông lỏng, cô chậm rãi đưa tay sờ lên tay của Nhan Niệm Sơ, âm trầm giống như cô hồn đến từ địa ngục: “Nếu như bà gạt tôi, hoặc là tôi không thể thuận lợi rời đi…hì tôi nhất định sẽ để cậu ta chôn cùng tôi và Hòa Phong”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 632


CHương 632:

 

“Nhất định”

 

Hoàng Ánh che chở Nhan Niệm Sơ, cần răng nhìn Dương Họa Y: “Tôi sẽ dùng hết toàn lực giúp cô và bảo vệ con của cô. Cô đi mau đi! Cô đang hù dọa thẳng bé đấy!

 

“Ít ra cậu ta còn có thể bị hù dọa… Nhưng tôi và Hòa Phong, đến cơ hội bị hù dọa cũng không có: Nhan Niệm Sơ, Nhan Thùy Ngọc, Hoàng Ánh..

 

Nhà họ Lâm, thậm chí toàn bộ thành phố Hà Nội đều khiến cô cảm thấy chán nản, cô nhất định phải đưa Hạ Ly rời đi.

 

Mà cô hiện tại, cũng chỉ còn có Hạ Ly.

 

Dương Họa Y nháy nháy mắt, cho là mình sẽ rơi nước mắt, nhưng sờ lên khóe mắt lại phát hiện một mảnh khô khốc.

 

Cô muốn khóc cũng không khóc được Dần dần, bóng dáng đìu hiu của Dương Họa Y từng bước đi đến, bỗng nhiên cô dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua những thứ khiến cô cảm thấy buồn nôn: “Đúng, anh ấy còn không biết tôi đã biết hết tất cả.”

 

Hoàng Ánh nói: “Hôm nay cô tới, tôi cũng sẽ không để cho nó biết”

 

Dương Họa Y cười cười, nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, trống rỗng mà bất lực.

 

Rốt cuộc, cô cũng chỉ muốn được giải thoát.

 

Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, sạch sẽ không chút tì vết.

 

Nhưng lòng của cô làm thế nào cũng không thể trở về với bộ dáng ban đầu…

 

Nhóm đã hoàn thiện app truyện hola và tập trung lên truyện trên app nhé! Mong cả nhà tải về đọc nhé! Cô mệt mỏi.

 

Nếu không buông tay, cô sẽ phát điên.

 

Dương Họa Y đứng ở cửa sổ sát đất bên cạnh, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời màu xanh lam, càng muốn hướng tới rộng rãi và tự do.

 

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình là một con chim nhỏ, vỗ cánh bay lượn.

 

Không phải đại bàng, không phải thiên nga, mà chỉ là một loài chim bình thường nhất, không bay cao cũng không bay nhanh.

 

Nhưng ít ra có thể được tự do.

 

Cô rong chơi trên bầu trời rộng lớn vô ngần, bỏ lại tất cả phiền não, tự do mà vui vẻ.

 

Nhưng đột nhiên có một sợi dây trói chặt lấy cơ thể cô, đôi cánh của cô bị gập lại và mắc kẹt ở phía sau, cô không thể di chuyển mà chỉ có thể rơi thẳng xuống từ trên không. Thịt nát xương tan…

 

Đột nhiên Dương Họa Y mở mắt, phát hiện trói buộc cô, căn bản không phải là dây thừng của thợ săn gì, mà là cái ôm của Nhan Từ Khuynh Người đàn ông phía sau cảm nhận được cô đột nhiên kinh hãi, bỗng dưng hai tay nắm chặt, ôm cô chặt hơn: “Sao vậy, hù dọa em rồi?”

 

Cô nở một nụ cười nặng nề: “Đúng vậy, hù dọa em rồi!

 

“Anh chạm vào đáng sợ như vậy sao?” Âm thanh của anh nhẹ nhàng, nghe không ra cám xúc gì Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông dán chặt lấy sống lưng của cô, ôm lấy thân hình gầy yếu của cô vào trong ngực: “Nhưng rõ ràng chúng †a là người yêu của nhau mà”

 

Cô cúi đầu, nhìn xem bàn tay của anh đang quấn ở trên hông mình, chậm rãi phủ bàn tay trắng nõn của mình lên.

 

Không nghĩ tới bổng nhiên cô sẽ lấy lòng, tròng mắt sâu sắc của Nhan Từ Khuynh toát lên vẻ mừng rỡ.

 

Nhưng một giây sau, mừng rỡ đã bị tạt một gáo nước lạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 633


Chương 633:

 

Cô hỏi anh: “Anh muốn sao?”

 

Anh cứng họng.

 

Làm sao lại không muốn chứ, ở cái tuổi này, Tình yêu vô cùng nóng bỏng, làm sao có thể không muốn chứ?

 

Nhưng anh không dám, rõ ràng là bọn họ đang đứng chung một chỗ, nhưng lại giống như cách rất xa.

 

Đã lạnh nhạt, ôm còn cảm thấy hù dọa huống chỉ là đột ngột ân ái.

 

Cô dùng sợi tóc cọ vào gương mặt của anh, nhe nhàng thướt tha trêu choc thân thể và trái tìm của anh: “Muốn làm sao?”

 

Ngược lại, cô cầm lấy tay của anh, đầu ngón tay mượt mà lướt qua mu bàn tay của anh.

 

Dương Họa Y nghiêng người sang, nửa tựa ở trong ngực của anh, ngửa mặt lên nhìn anh, môi đỏ khẽ mở, nói nhỏ: “Chồng, anh muốn làm sao?”

 

Tư thế mê người khó mà kháng cự, Nhan Từ Khuynh cúi đầu hôn lên.

 

Dì Nguyệt chuẩn bị xong sữa bò, vội vàng kéo hai đứa nhóc: “Mấy đứa phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn, cha mẹ có chuyện bận rộn rồi, tạm thời không rảnh chơi cùng các con, dì còn ở đây, đi, chúng ta uống sữa tươi nào”

 

Đám nhóc cũng không rõ cái gì gọi là phí lễ chớ nhìn, cũng nghe không hiểu người lớn đang nói huyên thuyên cái gì, chỉ cần được ôm bình sữa, bọn chúng đã rất vui vẻ.

 

Tải app truyện hola đọc nhiều khích lệ nhóm nhé! Nhan Từ Khuynh đá văng cửa phòng.

 

Vừa đi vào, cô đã chủ động phối hợp cởi nút áo của anh.

 

Chờ anh đặt cô lên giường, áo sơ mi của anh đã hoàn toàn được cởi ra, cơ bắp rằn chắc chặt chế lại không khoa trương như ấn như hiện lộ ra, khuôn mặt đẹp trai hoán đổi giữa cấm dục và túng dục Cô đưa tay cởi thắt lưng của anh, bị anh nắm chặt, bắt được hôn lên môi một cái.

 

Cố gắng kìm chế dục vọng trong lòng, nhưng con ngươi thâm thúy lại lộ ra ánh lửa như cũ: “Em thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng sao? Hửm?”

 

“Em không có, vấn là chính anh không chuẩn bị tốt” Dương Họa Y híp mắt, đuôi mắt thanh tú có chút giương lên, một biểu cảm nhỏ nhoi biến hóa, rơi vào trong mắt của Nhan Từ Khuynh đều là hấp dẫn.

 

Đầu ngón tay trắng nõn không có chút ngăn trở nào chạm vào lồng ngực của anh, vuốt ve trên dưới: “Là quá lâu không làm, cho nên anh quên làm thế nào rồi sao? Vẫn là nói…”

 

Bàn tay thuận theo cơ bụng rẳn chc đi xuống, cuối cùng cách một lớp quần chạm vào chỗ ngạo nghễ đang ưỡn lên kia. Mắt hạnh khế nháy, tỉnh nghịch mà hài lòng: “Chẳng lẽ… Anh không được?”

 

‘Vốn dĩ Nhan Từ Khuynh không có cách nào kháng cự lại cơ thể của Dương Họa Y, cô trêu chọc anh, dụ hoặc anh khiến tự chủ của anh hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

 

“Lập tức để em nhìn xem, đến cùng là anh có được hay không”

 

Mặt mày của cô tràn đầy ý xuân, dịu dàng cười với anh, nhưng đáy mắt lại cất giấu một ánh sáng tối tăm.

 

Cô nhắm mắt lại, phối hợp thuận theo anh, lại phát hiện sau khi người đàn ông cởi hết quần áo của cô ra, động tác dừng lại Cô mở to mắt mới phát hiện anh đang chăm chứ nhìn vào bụng cô, bởi vì mổ mà để lại vết sẹo, vẻ mặt đau đớn.

 

Dương Họa Y nhẹ nhàng nâng tay xoa lên gương mặt của anh an ủi: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua… Tất cả đều đã qua…”

 

Anh cúi đầu, ngoan ngoãn hôn lên những điểm không hoàn hảo trên cơ thế trắng nốn như” ngọc của cô.

 

Không, đây không phải những điểm không hoàn hảo.

 

Đó là tình yêu tuyệt vời “Không sao, tất cả đã kết thúc” Đầu ngón tay trắng nõn lướt qua mái tóc đen của anh, cô cười nói: “Tất cả đã qua rồi, chúng ta đều sẽ quên”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 634


Chương 634:

 

“Em tha thứ cho anh?”

 

“Ừ, tha thứ cho anh đó’“

 

Tha thứ và quên lãng mới là liều thuốc tốt nhất để chữa lành những vết sẹo. Điều mà ngay cả những nụ hôn cũng không làm được.

 

Nụ hôn của Nhan Từ Khuynh đột nhiên trở nên mãnh liệt, khóe môi di chuyển xuống dần từ bụng dưới, anh hôn cô như thể đang tôn thờ, đang đắm chìm vào đó.

 

“Cảm ơn em… đã đến bên anh… đã mang đứa bé đến bên anh”

 

Lời nói mơ hồ giữa những nụ hôn, thế nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

 

Đứa bé, đứa bé đã chết non từ lâu… Thật sự ở bên cạnh anh sao?

 

Anh không bao giờ muốn tự mình nói ra sự thật cho cô biết, anh chỉ muốn dùng cách của mình để giam cầm cuộc sống của cô, để cô sống “không lo nghĩ gì” như một con rối.

 

Nhưng cô thà đau khổ trong sự thật còn hơn có được hạnh phúc giả tạo trong sự lừa dối Những thâm trầm trong suốt một năm qua, dường như đã được bù đắp hết thảy vào ngày hôm nay.

 

Mơ hồ mở mắt ra, đã là buổi sáng hôm sau.

 

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Em đi thăm con nhé.”

 

đối với em mà nói, con lúc nào cũng là trên hết: “Hóa ra… Anh cũng biết à.”

 

Hóa ra là anh biết, còn cô tưởng anh không biết, lại đi ôm con của người khác đến để lừa gạt cô, lừa dối cô.

 

Sau khi Dương Họa Y thay xong quần áo thì lập tức đi thăm con, vú em rất có kinh nghiệm, một mình chăm hai đứa nhỏ mà vần tươm tất đâu vào đấy, Bé con thức dậy sớm, vú em đưa hai đứa ra sân phơi nẳng, tập bò trên sàn mềm.

 

Dương Họa Y ngồi bên cạnh, kiên nhắn trêu chọc hai bé, thấy Dương Họa Y đến, hai đứa cũng cười tủm tỉm, vẫy tay với cô. Mọi thứ thoạt nhìn rất tốt đẹp, chẳng ai biết được điều gì đang ấn sâu dưới lòng hồ lặng sóng.

 

Cho đến nay, Dương Họa Y vẫn luôn đối xử bình đẳng với hai đứa nhỏ, hơn nữa, bắt đầu từ ngày hôm đó, Dương Họa Y đối xử với anh nhẹ nhàng hơn, dù là trên giường hay dưới giường, phần lớn đều phối hợp làm loạn với anh.

 

Mọi thứ dường như trở lại như lúc ban đầu.

 

Nhan Từ Khuynh nhìn ba mẹ con chơi đùa cùng nhau, khóe môi bất giác cong lên.

 

Thật tuyệt, anh biết rằng, con cái có thể trói chặt bước chân của cô.

 

Nhan Từ Khuynh không nhịn được, ôm lấy cô từ phía sau, mà trên đùi cô còn có hai cái bánh bao nhỏ mềm mại đang năm.

 

Nhìn thấy bố và mẹ đang ôm nhau, bánh bao nhỏ không hiểu gì, ngậm ngón tay cười cười.

 

Nhan Từ Khuynh quen tay lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước miếng trên khóe miệng của bé Hòa Phong, khế gõ cái mũi nhỏ của thăng bé: “Nhóc ngốc, sao nhìn mẹ mà chảy nước miếng đấy, mẹ đẹp thế luôn hả?”

 

Rõ ràng là không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé Hòa Phong lại đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên.

 

Nhan Từ Khuynh không kìm được, bế bánh bao nhỏ lên, giơ lên cao rồi lại hạ xuống thấp, khanh khách cười đùa với con.

 

Dương Họa Y mỉm cười nhìn anh và con, mà lòng lại cảm thấy u sầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 635


Chương 635:

 

Phải thừa nhận rằng Nhan Từ Khuynh là một người cha tốt.

 

Nói đến phương diện chăm sóc con cái, có nhiều lúc Nhan Từ Khuynh còn làm tốt hơn oô.

 

Nhưng thế thì đã sao…

 

Nhan Từ Khuynh và con đang chơi đùa thì bị cắt ngang bởi một cuộc gọi đột ngột.

 

Để con lại vào lòng cô, Nhan Từ Khuynh đứng lên, vội vàng nghe điện thoại, Dương Họa Y xoa đầu bé Hòa Phong, quay lại liếc nhìn Nhan Từ Khuynh.

 

Sau khi trả lời điện thoại, Nhan Từ Khuynh lập tức quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mẹ anh bệnh nặng, anh phải về xem thế nào:”

 

Cô che giấu tia sáng mong manh trong đáy mắt, ôn hòa cười, nói: “Được”

 

Anh hôn vào giữa hai hàng lông mày của cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn thơm mùi sữa của hai đứa nhỏ: “Anh sẽ nhanh chóng quay về với em và con”

 

“Không sao đâu, công việc quan trọng” Cô đã thành công sắm vai một người vợ hiền thục, chu đáo.

 

Sự chung sống hòa thuận trong khoảng thời gian này khiến Nhan Từ Khuynh dân quên mất bộ dạng lúc trước của cô, anh vội vàng rời đi, không quay đầu nhìn lại ‘Sau khi Nhan Từ Khuynh rời đi, cô ngồi trên ghế sô pha và ôm con một lúc lâu mới quay trở lại phòng ngủ.

 

Mở ngăn kéo lấy giấy tờ tùy thân, lấy túi xách và cất đồ vào.

 

Không lấy theo gì cả, không mang theo gì cả, chỉ lấy một chồng giấy tờ giấu dưới tủ quần áo ra, đặt lên đầu giường ‘Sau khi nhìn kỹ nơi này một lần nữa, cô trở lại phòng khách, bế bé Hạ Ly bước nhanh ra ngoài.

 

‘Vú em cảm thấy kỳ lạ, ngăn cô lại: “Thưa mợ chủ, mợ đưa cô chủ nhỏ đi đâu vậy?”

 

Cô chớp chớp mắt, nhìn thẳng, nói: “Ra ngoài đi dạo một chứ “Cậu chủ nhỏ thì sao?”

 

Nhắc đến đứa trẻ mà cô đã chăm sóc bấy lâu nay, cô nhịn không được, dừng chân, quay đầu liếc nhìn.

 

Đứa nhỏ đó thật sự có nét giống cô, đặc biệt là lông mày, nếu không biết thật giả, chỉ e là cô sẽ thật sự cho rằng đứa trẻ này là của mình Nhưng.. thăng bé không phải.

 

Nuôi dưỡng, chăm sóc lâu như vậy rồi, cũng có tình cảm, cô xúc động nhìn đứa bé.

 

Mà thăng bé cũng cong mắt, mỉm cười với cô, từ sự thiếu gần gũi ban đầu cho đến sự ỷ lại lẫn nhau hiện tại, dù không phải là con ruột của mình, nhưng tình cảm cũng đủ sâu đậm.

 

Bỏ lại đứa bé này, cô cũng thấy luyến tiếc.

 

Nhưng thắng bé không phải Hòa Phong, cô cũng không thể một mình mang theo cả hai đứa.

 

Vú em thấy cô do dự, cho rắng cô đang khó xử, lập tức đề nghị: “Hay là để tôi bế cậu chủ nhỏ ra ngoài đi dạo với cô nhé.

 

“Không!” Cô bồng nhiên tỉnh táo lại và kháng cự kịch liệt ‘Vú em sửng sốt, không hiểu sao cô lại kích động như thế, mợ chủ hôm nay trông có vẻ rất kỳ lạ Cậu nhóc đang nằm trên thảm lông vẫy tay với cô, cười tủm tỉm, vú em cũng cười, khen: “Cậu chủ nhỏ thật là thông minh, đang bảo mợ đi sớm về sớm đấy”

 

Trong lòng Dương Họa Y đầy chua xót, cô bế bé Hạ Ly quay lại, đến gân đứa bé kia, ngồi xổm xuống Cứ tưởng mẹ bế em gái xong rồi đến bế mình, cậu bé múa may hai tay, muốn ôm lấy mẹ, nhưng Dương Họa Y vẫn tàn nhẫn hạ quyết tâm.

 

“Mẹ cũng muốn đưa con đi, nhưng mẹ thật sự không có khả năng đó. Cô hôn nhẹ lên trán cậu bé, bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ này: “Ở đây sẽ hạnh phúc hơn là đi theo mẹ, anh ta sẽ không đối xử tệ với con.”

 

Tạm biệt, nhóc con.

 

Chúc con sống cả đời bình an khỏe mạnh, không phải chịu cực khổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 636


Chương 636:

Dương Họa Y nhắm mắt lại, cọ nhẹ vào trán và má cậu bé, bế Hạ Ly lên, xoay người rời đi. Cô không cho bản thân quay đầu nhìn lại, cũng tuyệt đối không cho phép bản thân mình lưu luyến điều chi.

Bước chân Dương Họa Y rất nhanh, gần như đã biến mất không còn tung tích.

“Chờ đã Mợ chủ, mợ không mang theo điện thoại di động!” Khi vú em cầm điện thoại di động đuối theo, thì đã muộn, thang máy đang từ từ đi xuống.

Không yên tâm để cậu chủ nhỏ ở nhà một mình, vú em không đuối theo ra ngoài, cầm điện thoại di động quay lại.

Cậu chủ nhỏ vốn thường ngoan ngoãn bỗng dưng bật khóc.

Vú em vội vàng bỏ điện thoại di động xuống, ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.

Khi Dương Họa Y ra khỏi thang máy, lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỹ từ trong túi xách, bấm dấy số duy nhất được lưu trong đó.

Đầu dây bên kia nhanh chóng nhậi cô chua chát cầu cứu: “Em ra ngoài r Thành, giúp em”

Nhan Từ Khuynh vội vã đến bệnh viện, anh cứ tưởng rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, nhưng chỉ thấy Hoàng Ánh nói răng mình bị té gấy chân, kêu gào đau đớn.

Cả nhà tải app truyện hola đọc full miễn phí nhé! Chân của bà được bó bột, treo lên giá cao.

Thấy bà không có gì nghiêm trọng, lúc này Nhan Từ Khuynh mới thở phào nhẹ nhõm, anh cứ tưởng mẹ mình đã gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

Trong lòng Nhan Từ Khuynh nhớ đến con trai, con cuộc gọi, anh Huy gái và vợ, ở bệnh viện một hồi thì không ở nổi nữa Nhưng Hoàng Ánh không buông tha cho anh, nói rắng bà và con trai dạo này lạnh nhạt đi nhiều, trong lòng bà rất buồn.

Nhan Từ Khuynh chỉ có thể ở lại, nghe mẹ không ngừng kể những câu chuyện vui về anh khi còn nhỏ.

Có một số chuyện, nói vài tiếng là đủ rồi.

Nhưng Hoàng Ánh càng nói càng hăng say, kéo Nhan Từ Khuynh ở lại gần như cả ngà Nhan Từ Khuynh cảm thấy mẹ có chút kỳ quái, nhưng anh cảm thấy mẹ cũng chẳng có lý do gì để lôi kéo anh lại, mặc dù bất an trong lòng, nhưng bị mẹ kéo lại nên cũng chỉ có thể ở bệnh viện với mẹ.

Hoàng Ánh câu giờ càng lúc càng lâu, Nhan Từ Khuynh không thể kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, bất an của mình, nhất quyết rời đi bất kể mẹ anh có giữ lại Không biết tại sao, anh hoảng hốt kinh khủng.

Anh chỉ muốn nhanh chóng quay lại gặp Dương Họa Y và các con Anh phóng như bay về Phong Linh Đàm.

Mở khóa vân tay, lại chỉ thấy cả nhà trống rỗng, ngoại trừ tiếng khóc của bé Hòa Phong thì không còn gì nữa cả Mí mắt Nhan Từ Khuynh giật mạnh, không thèm thay giày, xông thẳng vào phòng giữ trẻ.

Bé Hòa Phong cứ khóc không ngừng, cho dù vú em có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Nhưng không có Dương Họa Y trong phòng, thậm chí cả bé Hạ Ly cũng đã biến mất.

Nhan Từ Khuynh hoảng loạn lao vào phòng bếp, phòng ngủ, lầu hai, lầu ba… mở tất cả các cánh cửa, nhưng không nhìn thấy Dương Họa Y.

Cũng không biết rốt cuộc là cậu bé bị làm sao, vú em thật sự không thể dỗ được, chỉ có thể bạo gan đem Hòa Phong đưa đến cho Nhan Từ Khuynh, để cha nó dỗ.

‘Sắc mặt Nhan Từ Khuynh tái nhợt, ôm lấy cơ thể mềm mại của cậu bé, đứa nhỏ dường như đã tìm thấy cảm giác an toàn trong vòng tay của Nhan Từ Khuynh, thực sự từ từ ngừng khóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 637


Chương 637:

Anh hết lần này đến lần khác tự nhủ không nên nghĩ nhiều về chuyện đó nữa, mấy ngày nay quan hệ của bọn họ rõ ràng đã trở nên tốt hơn, Dương Họa Y yêu anh nhiều như vậy chắc chắn cô sẽ không rời đi Nỗ lực đè nén tâm trạng luống cuống của mình, Nhan Từ Khuynh miễn cưỡng giữ được bình tĩnh: “Bà chủ đâu?”

Thím Nguyệt nói: “Lúc nấy bà chủ nói ở trong nhà mãi cảm thấy hơi buồn, rồi dẫn cô chủ cùng nhau đi dạo. Đến bây giờ vẫn chưa thấy bà chủ và cô chủ quay trở lại”

Nhan Từ Khuynh sắc mặt tái nhợt: “Cô ấy đi ra ngoài khi nào?”

“Ông chủ vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì bà chủ mới ra ngoài” Thím Nguyệt sắc mặt hoảng sợ, không khỏi giải thích: “Bà chủ có thể gặp chuyện gì đó ở trên đường cho nên mới chưa trở về. Lúc đi ra ngoài, bà chủ cũng không mang theo gì khác mà chỉ mang theo một chiếc túi xách nhỏ.

Nhan Từ Khuynh hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, tay cầm điện thoại run rẩy Trong một giây tiếp theo, một tiếng chuông quen thuộc vang lên trong phòng, khiến anh hoàn †oàn tuyệt vọng.

Thím Nguyệt nói: “Bà chủ đi rất vội cho nên chắc là để quên điện thoại ở nhà.”

Làm sao cô có thể quên điện thoại di động được chứ?

Rõ ràng là cô không muốn mang nó theo.

Bởi vì cô biết di động anh đưa cho cô có định vị, chỉ cần cô cầm theo điện thoại di động, anh chắc chắn sẽ biết cô đi đâu Lần này, thái độ của Dương Họa Y thay đổi quá nhiều, anh cho rằng cô nhân nhượng vì con cái, nhưng anh không ngờ rằng đây chỉ là chiến lược trì hoãn của cô.

Ôm lấy Hòa Phong, Nhan Từ Khuynh đá tung cánh cửa và trở về phòng ngủ của họ, anh mở cửa tủ và mở ngăn kéo. Anh thấy tất cả những thứ mà anh mua cho cô đều ở đây, cô không mang theo bất cứ đồ vật gì theo ngoài các loại giấy tờ tùy thân của cô Khi tìm thấy bản thỏa thuận ly hôn có chữ ký của cả hai ở ở đầu giường, Nhan Từ Khuynh ôm Cậu bé, sắc mặt và tâm trạng của anh như chìm xuống đáy cốc.

Mọi hy vọng đều tan tành, Hòa Phong vẫn ở lại, nhưng cô lại mang theo Hạ Ly đi cùng và chỉ để lại một bản thỏa thuận ly hôn. Điều này chứng †ỏ cái gì, không cần nói cũng biết Nhan Từ Khuynh nảm chặt tay, vẻ mặt u ám đến đáng sợ Cô biết mọi thứ… cô đã biết tất cả mọi thứ Một tay ôm Hòa Phong, tay còn lại cầm chắc tờ thuận tình ly hôn,rồi đưa nó ra trước mặt.

Phần kí tên có cả chữ của 2 người Mà chữ kí này lại đúng là chữ kí của anh, anh nhận ra đây chính là nét chữ của mình Nhưng ngoài văn kiện của công ty ra, anh rõ ràng chưa ký bất cứ thứ gì, huống chỉ là ký tên cho Dương Họa Y, sao anh có thể lố tay ký vào bản thỏa thuận ly hôn này được?

Nhan Từ Khuynh ngồi xuống và bình tĩnh nhớ lại tất cả, trong nháy mắt anh liền xâu chuỗi được mọi việc và biết kết quả Là mẹ…Chính là mẹ đã giúp cô rời đi Anh đã kí mất một lúc, chính mẹ đã đưa giấy.

tờ cho anh, nói muốn mua thêm một vài ngôi nhà để sau này đi lại thuận tiện.

Đống tài liệu quá dày, anh không có thời gian thẩm định từng cái một, thậm chí còn không nghĩ rằng mẹ anh sẽ làm gì trên đó nên anh đã ký tên vào từng tờ một.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có những tập tài liệu khác trong đó, chứ đừng nói đến bản thỏa thuận ly hôn được giấu trong đó.

Là mẹ…

Chính là mẹ!

Cô và mẹ đã hợp tác với nhau và mẹ đã giúp đỡ cô Chỉ sợ hôm nay mẹ anh không phải bị thương ở chân, mà là cố tình tìm một cái cớ để giúp cô thoát thân.

Tại sao mẹ lại can thiệp vào cuộc sống của anh, anh đã làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao? !

Gân xanh trên tay nổi lên, Thiên Phong ngồi trong lòng anh vừa mới ngừng khóc thì lại khóc tiếp vì bị dọa sợ Nhan Từ Khuynh ôm đứa nhỏ, hôn sâu lên trán cậu “Mẹ không cần chúng ta nữa, con đã sớm biết nên cứ khóc đúng không?”

Cậu bé không nói được, chỉ biết khóc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 638


Chương 638:

“Cha sẽ đi tìm mẹ, sẽ không để mẹ rời khỏi chúng ta.” Nhan Từ Khuynh ôm cậu bé, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, nhẹ nhàng an ủi cậu bé, cũng như tự an ủi chính mình: “Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ về được không? “

Cậu bé nín khóc nhìn anh lờ mờ nước mắt, đôi mắt long lanh.

Nhà họ Nhan Hoàng Ánh dặn dò Nhan Thùy Ngọc thu dọn đồ đạc, bà định để Nhan Thùy Ngọc đưa Nhan Chí Linh rời đi, đợi mười ngày nửa tháng nữa thì quay trở về: “Đem hết những thứ cần thiết mang theo, nếu cần thêm thứ gì thì có thể mua thêm ở Thành phố Hồ Chí Minh. Chỉ cần cô chăm sóc cho cháu tôi thật tốt thì bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề ”.

Cô ta chưa từng nghĩ cấp trên đến đây gặp cô ta Vốn dĩ, cô ta cảm thấy mang theo đứa con của Dương Họa Y đi là được rồi Nhưng biểu hiện của cậu bé khi rời đi quá đáng sợ, thế nên cô ta bất chấp dáng vẻ bệnh nhân của mình, vội vã trở về và mang theo Nhan Ghí Linh tiếp tục đi trốn Nhan Thùy Ngọc sắp xếp những thứ cần thiết trong ba lô và kéo khóa balo lại.

Tuy nhiên, tay phải của cô ta bị gấy, cử động cũng không tiện,nếu xách balo lên thì sẽ không tiện mang theo cậu bé, Hoàng Ánh nghĩ đến đây liền cảm thấy bất an, bà gọi: “Tuyết Nhi, con mau đi cùng chúng ta đi”

“Con phải đi đâu vậy ạ?” Dương Tuyết Nhi nhỏ giọng nói với vẻ hơi tức giận, cô ta nghĩ rằng Hoàng Ánh muốn đuổi cô ta đi, nên giả vờ khóc.

“Con và Thùy Ngọc hãy đi đến Thành phố Hồ Chí Minh, giúp đỡ Thùy Ngọc chăm sóc cho Nhan Chí Linh.Đợi đợt sóng gió này qua đi thì hãy trở về. Tiền trong thẻ này chắc là đủ cho 2 người sống”

Hoàng Ánh trực tiếp đưa tấm thẻ cho Dương.

Tuyết Nhi, thẻ này là vốn định đưa cho Nhan Thùy Ngọc.

Nhan Thùy Ngọc ánh mắt tối sầm lại, bất đắc dĩ liếc nhìn Dương Tuyết Nhi Dương Tuyết Nhi nhận được khoản tiền này cũng cảm thấy không tồi, cô ta lại tươi cười trở lại “Nhan Chí Linh đang ở đâu?”

Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp full miễn phí nhé! “Thằng bé đang chơi ở ngoài sảnh. Lát nữa chúng ta đi thì gọi nó theo là được.”

“Vậy là tốt rồi” Hoàng Ánh thở phào nhẹ nhõm, bà thúc giục nói: “Được rồi, các người đi nhanh đi?” Mong là sẽ không gặp phải Nhan Từ Khuynh nếu không sẽ phiền phức to.

Nhan Thùy Ngọc và Dương Tuyết Nhi vừa định đi ra ngoài, nhưng họ đã bị cha Nhan Từ Khuynh chặn lại Ông cả giận nói: ‘Mấy người đi đâu vậy?”

Hoàng Ánh nghẹn ngào nói: “Tôi không đi đâu cả.

“Bà thật sự coi tôi và con trai là đồ ngốc sao?

Hoàng Ánh, tại sao bây giờ bà lại trở thành như thế này?!” Ông Nhan mắng: “Sao bà có thế lừa con trai mình để trì hoãn thời gian cho Dương Họa Y rời đi?! Bà có biết con trai mình yêu con bé nhiều như: thế nào không?”

“Tôi biết, nhưng tôi không thể làm được”

Hoàng Ánh biết răng mình đã sai, giọng của bà cũng nhỏ lại.

“Tôi định đưa Nhan Chí Linh đến Thành phố Hồ Chí Minh một thời gian để đợi chuyện này qua đi. Thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Từ Khuynh lúc rời đi, tôi cảm thấy hơi sợ hãi.“

“Đến bây giờ mà bà mới biết sợ hay sao? Lúc Nhan Từ Khuynh bảo bà mang đứa trẻ đi thì bà lại chủ trương mang đứa trẻ quay trở lại mà không có một chút sợ hãi nào. Bà có ý giữ đứa trẻ lại đã đành, bây giờ bà lại đế cho vợ của Nhan Từ Khuynh rời đi!

Ông Nhan giật lấy tấm thẻ trong tay Dương Tuyết Nhi, bẻ gấy rồi dẫm ở dưới chân: “Tôi sẽ cho cả thiên hạ thấy bà đã phá hủy cuộc hôn nhân của con trai bà như thế nào!”

Lần đầu tiên Hoàng Ánh nhìn thấy chồng mình tức giận đến như vậy, bà không khỏi rơi nước mắt: “Tại sao tôi phải để Dương Họa Y đi, và tại sao tôi phải đáp ứng sẽ giúp cô ta ly hôn, chính là vì bộ dạng hiện tại của ông đấy! Nhan Từ Khuynh vì cô †a mà chống đối tôi ở khắp nơi, thậm chí còn vì cô †a mà ngay cả mạng của mình cũng không cần.

Nhan Từ Khuynh là đứa con do tôi sinh ta, đương nhiên tôi cũng sẽ đau lòng chứ. Không chỉ nó mà ngay cả ông hiện tại cũng vì Dương Họa Y mà cãi nhau với tôi. Như vậy làm sao tôi có thể chịu đựng được chứ?”

Hoàng Ánh chưa kịp nói xong, bà đã bị tiếng kêu của Nhan Chí Linh đột nhiên vang lên ngoài cửa khiến bà sợ hãi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 639


Chương 639:

“Sao tự nhiên Niệm Sơ lại khóc vậy?” Trong lòng Hoàng Ánh có chút hoảng loạn không rõ nguyên nhân, định đi xem thế nào, Chưa đợi bà đi đến đã thấy Nhan Từ Khuynh hằm hằm đi tới.

Một tay anh dịu dàng ôm lấy Hòa Phong, một †ay túm lấy cổ áo Niệm Sơ từ phía sau, xách cậu bé lên tiến về phía bà.

Khoảng cách càng gần, tiếng khóc của Nhan Niệm Sơ lại càng lớn hơn, Hoàng Ánh bị tiếng khóc của cậu bé làm cho choáng váng đầu óc.

Nhan Từ Khuynh thấy mẹ mình vẫn bình thản đứng đó, càng thêm chắc chản rắng bản thân đã bị lừa Anh nhìn chấm chẩm vào mẹ mình, lạnh lùng cười nói: “Mẹ-”

Hoàng Ánh không dám trả lời, bà lấy dũng khí tiến lên, muốn cứu Nhan Niệm Sơ đang bị xách trên không trung xuống.

Nhưng bà còn chưa kịp đi tới thì Nhan Từ Khuynh đã trực tiếp buông tay khiến Nhan Niệm Sơ ngã nhoài trên mặt đất.

Nhan Niệm Sơ ngã xuống, tiếng khóc lại càng lớn hơn Hoàng Ánh đau lòng không thôi, nhưng lại không dám tiến đến, sợ rằng mong muốn bảo vệ của bà bị Nhan Từ Khuynh hiểu nhầm thành ngược đãi Bà đứng tại chỗ, tức giận giậm chân: “Nhan Từ Khuynh! Con đang làm cái gì vậy!”

“Mẹ, con cũng muốn hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?” Hai mắt Nhan Từ Khuynh đen nhánh, giọng nói vô cùng điềm tĩnh giống như dấu hiệu của bầu trời êm dịu báo hiệu sắp sửa có một cơn bão lớn.

Biết anh đã phát hiện ra tất cả, Hoàng Ánh không có cách nào biện minh, bà chỉ có thể nói thật lòng: “Mẹ chỉ muốn tốt cho nhà họ Lâm, để tất cả con cháu nhà họ Nhan có thể sống yên ổn”

“Một nhà ba người chúng ta trước giờ sống không tốt sao? Mẹ nhất định phải để vợ và con con đi sao? Họa Y mang theo Hạ Ly rời đi, Hạ Ly của con yên ổn không phải đã là tốt rồi sao?”

“Trong lòng con còn không rõ sao? Đứa trẻ con ôm trong lòng này không phải con của con!

Còn đứa bé bị con không chút thương hại đẩy ngã trên mặt đất kia mới chính là con của con!”

Hoàng Ánh sợ hãi nói: “Con đúng là ngu ngốc!

Biết rõ đứa bé kia không phải cốt nhục của mình mà lại coi nó như con ruột, còn con ruột của mình thì lại khinh thường như vậy. Chẳng lẽ hai mươi năm sau con muốn đem toàn bộ cơ nghiệp nhà họ Nhan giao cho người ngoài sao?”

“Mẹ, đừng nói đến việc Nhan Niệm Sơ không phải con của con, cho dù nó là con của con đi nữa thì nó cũng sẽ không được hưởng chút gia sản nào từ con đâu” Ánh mắt Nhan Từ Khuynh thăm thắm như đáy hồ: “Tất cả mọi thứ của con chỉ để lại cho con của mình”

“Nhưng Hòa Phong thật sự đã chế “Chỉ cần Họa Y cho rằng nó là Hòa Phong thì nó sẽ là Hòa phong” Nhan Từ Khuynh nặng nề nhảm hai mắt lại, hôn lên trán đứa bé: “Mẹ, tất cả đều do mẹ hại con”

“Tất cả do mẹ hại con? Mẹ chỉ là cảm thấy tiếc cho đưa đứa con bị thất lạc bên ngoài của con, cuối cùng lại để tất cả mọi thứ của nhà họ.

Nhan vào tay một đứa bé không rõ danh tính!”

“Nhan Niệm Sơ không phải con của con”

Hoàng Ánh ngây người: “Con nói cái gì?”

Dương Họa Y bỏ đi khiến Nhan Từ Khuynh không thể bình tĩnh nổi, anh vô cùng hối hận: “Nhan Niệm Sơ mang dòng máu của nhà họ Nhan đúng là không sai, nhưng nó không phải con của con!”

Nhan Từ Khuynh lấy một tờ báo cáo giám định từ trong ba lô ra, lạnh lùng ném trước mặt Hoàng Ánh: “Độ tương tự của mã gen chỉ chiếm một phần tư, nó là con cháu nhà họ Nhan nhưng không nhải con của con”

“Cái gì, ý của con là gì?”

“Cho nên người nên đau khổ phải là mẹ mới đúng, nhưng mẹ lại khiến Họa Y gánh chịu tất cả đến nỗi phải bỏ đi”

Hoàng Ánh mở to mắt nhìn, trong lòng có một dự cảm không tốt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom