Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1238: Chương 1339


“Phiền anh Lưu quan tâm, tôi ngủ rất ngon.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Vậy thì tốt, cô mau ăn sáng đi.” Lưu Chiến Thiên nghe vậy thì khẽ gật đầu, giống như lúc nãy anh ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Sau khi ăn sáng xong, Lưu Chiến Thiên và Ly cùng nhau đi ra ngoài.

Còn đi đâu thì đương nhiên Nguyễn Tri Hạ không thể biết được.


Trong biệt thự có rất nhiều người giúp việc và vệ sĩ, nhưng không Nguyễnn chế tự do của Nguyễn Tri Hạ, giống như bọn họ không hề lo sợ Nguyễn Tri Hạ sẽ chạy trốn.

Nếu chỉ có một mình cô, muốn chạy trốn không phải là không thể.

Nhưng bây giờ có Tư Hạ ở đây, cô muốn dẫn Tư Hạ chạy trốn sẽ rất khó, vì vậy cô dứt khoát loại bỏ suy nghĩ này.

Có thể Lưu Chiến Thiên cũng nghĩ đến điều này, cho nên không sai người trông chừng cô chặt.

Mặc dù không thể chạy trốn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Nguyễn Tri Hạ làm quen địa hình trong biệt thự.

Nguyễn Tri Hạ muốn làm quen địa hình trong ngôi biệt thự này một chút, nhưng Tư Hạ lại kéo cô tới một căn phòng đồ chơi.

Lúc cô đi vào thì kinh ngạc.

Đây đâu phải là một căn phòng đồ chơi, rõ ràng đây là hẳn một khu vui chơi trẻ em cỡ nhỏ.

Với độ tuổi này của Tư Hạ, hoàn toàn không thể kháng cự với những thứ này, cô bé kéo Nguyễn Tri Hạ, muốn cô chơi cùng.


Sự nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng sâu thêm, rốt cuộc Lưu Chiến Thiên muốn làm gì?
Nếu như cô không phải là mẹ của Tư Hạ, cô thật sự nghi ngờ Lưu Chiến Thiên mới chính là ba ruột của Tư Hạ.

*
Buổi tối, Lưu Chiến Thiên và Ly mới trở về.

Lưu Chiến Thiên vừa trở về đã đi thăm Tư Hạ.

Nhưng vì lúc nãy chơi quá mệt, cho nên Tư Hạ đã ngủ rồi.

Lưu Chiến Thiên bước vào thấy Tư Hạ đã ngủ, nên xoay người đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ đứng phía sau anh ta hỏi: “Anh định đến khi nào thì thả chúng tôi đi?”
“Cô ở đây không tốt sao?”Lưu Chiến Thiên đóng cửa, ngước mắt nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, giống như anh ta thật sự hỏi cô.

Lưu Chiến Thiên như vậy, rất giống Lưu Chiến Hằng.

Nguyễn Tri Hạ có chút buồn bực cười nhạo: “Lưu Chiến Thiên, anh đừng cố ý giả vờ thành dáng vẻ của Lưu Chiến Hằng trước mặt tôi, đừng cố ý học theo giọng điệu và tính cách của anh ấy, cho dù anh giả vờ như thế nào cũng không phải anh ấy.”

Lưu Chiến Thiên nghe vậy thì sửng sốt, khẽ cười, nói với ý tứ không rõ: “Thật sao?”
Nói xong, anh ta xoay người muốn rời đi.

Nguyễn Tri Hạ đi theo: “Lưu Chiến Thiên, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“Đây là giọng điệu của một con tin nên có sao?” Lưu Chiến Thiên không dừng bước chân nhìn cô, những cũng không đi quá nhanh.

Nguyễn Tri Hạ châm biếm lại: “Không phải anh cũng không giống bọn bắt cóc đang cưỡng ép con tin sao?”
“Nghe giọng điệu của em, em rất hy vọng tôi làm người bắt cóc thật sự?” Cuối cùng Lưu Chiến Thiên cũng dừng bước chân, quay đầu nhìn cô.

Không biết vì sao, trong lòng Nguyễn Tri Hạ, ngoại trừ rất muốn biết mục đích của Lưu Chiến Thiên thì, không hề có chút lo lắng về việc anh ta sẽ làm hại cô.

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta, vẻ nghi ngờ và khó hiểu hiện rõ lên mặt.

Lưu Chiến Thiên thu hết biểu hiện của cô vào trong đáy mắt: “Tôi vẫn còn việc phải làm, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm tối.”.


 
Chương 1239: Chương 1340


Anh ta nói xong thì xoay người rời đi, bóng lưng nhìn rất ung dung vui vẻ.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, xoay người dựa vào vách tường, phân tích tất cả hành vi và cử chỉ của Lưu Chiến Thiên trong khoảng thời gian này.

Lưu Chiến Thiên hiểu rõ cô, cũng đối xử với Tư Hạ rất tốt, cưỡng ép đưa cô đến căn biệt thự này, nhưng không Nguyễnn chế sự tự do của cô, cũng không làm chuyện tổn thương cô…
Khoa trương hơn chính là, bây giờ cô vừa nhìn thấy Lưu Chiến Thiên sẽ không tự chủ nhớ đến Lưu Chiến Hằng.


Chủ yếu là do hai người quá giống nhau.

Nguyễn Tri Hạ dựa vào vách tường suy nghĩ một lát, sau đó mới quay về xem Tư Hạ đã dậy chưa.

Cô đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tư Hạ đã nằm trên giường cầm hai con búp bê.

Tư Hạ nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn về phía cửa, sau khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì lật người ngồi dậy, sau đó đứng lên giơ hai tay về phía Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ ơi!”
Nguyễn Tri Hạ đi tới bên giường bế bé lên, vươn tay vuốt lại tóc mái đang vểnh lên của Tư Hạ: “Tóc con thật rối.”
Tư Hạ giơtay vuốt mái tóc của mình một lát: “Mẹ, không rối.”
Nguyễn Tri Hạ đặt cô bé lên trên giường, lúc thay quần áo cho bé, nghĩ đến cô bé rất thân thiết với Lưu Chiến Thiên, ngẫm nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tư Hạ, có phải con rất thích chú Lưu đúng không?”
“Dạ vâng, con rất thích.” Tư Hạ trả lời không chút do dự.

“Nếu như chú ấy không phải là chú Lưu thật thì sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi xong, không khỏi buồn cười, sao Tư Hạ có thể nghe hiểu những câu như thế này chứ.

Tư Hạ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, lông mày nhỏ nhíu lại, nghi ngờ nói: “Chú Lưu chính là chú Lưu.”
Cô bé không hiểu thật hay giả gì đó.


Nguyễn Tri Hạ nghe thấy câu này của cô bé, trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên ngẩn người.

Chú Lưu chính là chú Lưu…
Rốt cuộc trên đời này có người nào giống nhau như đúc không?
Giả sử như trên đời này không có người nào giống nhau như đúc, có phải có nghĩa là, thật ra Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng!
Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn cho rằng, Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng là hai người, cũng vì hai người quá giống nhau mà cảm thấy nghi ngờ.

Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng là một…
Nếu Lưu Chiến Thiên và Lưu Chiến Hằng là một, vậy thì chuyện này có thể giải thích rõ.

Giác quan thứ sáu của con người, có lúc sẽ trở nên rất chính xác.

Nếu lấy giả thiết này làm tiền đề, tất cả những nghi ngờ trong lòng Nguyễn Tri Hạ đều được giải thích rõ.


Mặc dù lúc đầu cô nhìn thấy “Lưu Chiến Thiên” ở Kim Hải, trợ lý của Lưu Chiến Hằng cũng nói cho cô biết, ngày hôm đó Lưu Chiến Hằng không đi ra ngoài ăn cơm, cũng không thể loại trừ nghi ngờ rằng, trợ lý của Lưu Chiến Hằng đã nói dối.

Sự xuất hiện của Lưu Chiến Thiên này chính là, dụ Nguyễn Tri Hạ đến nước M.

Giả sử “Lưu Chiến Thiên” chính là Lưu Chiến Hằng muốn dụ cô đến nước M, cho nên bịa ra một người…
Nguyễn Tri Hạ vươn tay mím môi, nói lẩm bẩm: “Không… không đúng.”
Lúc trước Tư Mộ Hàn đã điều tra tư liệu, quả thật Lưu Chiến Hằng có một em trai sinh đôi.

Tư Hạ thấy Nguyễn Tri Hạ không để ý đến cô bé, còn nói lẩm bẩm, vì vậy cô bé nghi ngờ kêu lên: “Mẹ ơi?”
Nguyễn Tri Hạ bị giọng nói của cô bé kéo tâm tư trở về, nhanh chóng thu hồi tâm tư trên mặt mình, mỉm cười nói với Tư Hạ: “Mẹ đang nghĩ xem, tối nay nên ăn gì?”
Tư Hạ là người nói là làm, xoa xoa bụng mình, nhíu mày nói: “Mẹ, con đói bụng.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ cau mày của cô bé thì muốn cười, vươn tay ấn hai đầu lông mày nhỏ đang nhíu của Tư Hạ: “Được rồi, đừng có lúc nào cũng nhíu mày như vậy, con sẽ biến thành một bà cụ nhỏ đó.”.


 
Chương 1240: Chương 1341


“Bà cụ nhỏ là gì vậy ạ?”
“Chính là một bà cụ.”
“Bà cụ là gì vậy ạ?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
*
Buổi tối.

Trong phòng ăn rất yên tĩnh, chỉ có Tư Hạ là thỉnh thoảng lên tiếng: “Mẹ, con muốn ăn cái này, cái kia nữa, mì sợi…”
Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ gắp đồ ăn cho con bé, còn Lưu Chiến Thiên và Ly thì rất yên tĩnh.


Qua một ngày, Nguyễn Tri Hạ phát hiện, Ly là người rất được Lưu Chiến Thiên coi trọng.

Cũng giống như Thời Dũng, là một trong những cánh tay đắc lực của Tư Mộ Hàn.

Đột nhiên, Lưu Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ dò hỏi: “Cô không hợp khẩu vị sao?”
Nguyễn Tri Hạ ăn rất mất tập trung, bị Lưu Chiến Thiên hỏi như vậy thì hơi rũ mắt thu lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lưu Chiến Thiên: “Rất tốt.”
Lưu Chiến Thiên cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Tư Hạ ăn xong không bao lâu thì đi ngủ.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Lưu Chiến Thiên, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài.

Trong hành lang, thỉnh thoảng có mấy người giúp việc đi qua, các cô ấy nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ sẽ lễ phép chào hỏi cô.

“Cô Hạ.”
Vừa khách khí lại vừa xa cách.


Lưu Chiến Thiên không Nguyễnn chế tự do cơ thể của cô, nhưng trong biệt thự này đều là người của anh ta, Nguyễn Tri Hạ dám khẳng định, cô đi tới đâu làm gì, chắc chắn người trong biệt thự sẽ nói cho Lưu Chiến Thiên biết.

Mấy ngày nay, Nguyễn Tri Hạ bị người khác giám sát, điều này đã làm cho cô có chút nôn nóng.

Cô đi dạo loanh quanh trong biệt thự, cuối cùng đi tới thư phòng của Lưu Chiến Thiên.

Có lẽ thư phòng của một người sẽ ẩn chứa rất nhiều thứ, nếu cô có thể đi vào đó, nói không chừng có thể tìm ra được một chút manh mối.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn một lát, phát hiện cửa thư phòng Lưu Chiến Thiên không có camera.

Vốn dĩ trong lòng cô chỉ có suy nghĩ này mà thôi, bây giờ biết ở đây không có camera, cô đã đổi suy nghĩ này thành hành động.

Đúng lúc này, có người giúp việc từ phía bên kia đi tới.

Nguyễn Tri Hạ mở cánh cửa phòng bên cạnh, nghiêng người trốn vào phòng, dán tai lên trên cánh cửa nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Đúng lúc này, giọng nói của Ly vang lên: “Cô đang làm gì vậy?”
Người giúp việc thấp giọng nói điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ không nghe rõ, chỉ nghe thấy Ly lại nói: “Bưng xuống lầu đi, cậu chủ không ở trong thư phòng.”

“Vâng.”
Bên ngoài khôi phục lại yên tĩnh như lúc trước.

Một lúc sau, sau khi Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bọn họ đã rời đi, cô mới mở cửa ra, lộ ra một khe cửa quan sát tình hình bên ngoài.

Xác định bên ngoài không còn ai, Nguyễn Tri Hạ mới rón rén đi ra ngoài, quan sát xung quanh, lách người đi vào thư phòng của Lưu Chiến Thiên.

Lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ bước vào thư phòng của Lưu Chiến Thiên trong ngôi biệt thự này.

Căn phòng này khá rộng lớn, màu sắc trang trí rất tối, làm cho người khác có cảm giác ngột ngạt.

Trên bàn đặt một chiếc máy tính và một số cuốn sách.

Nhiều thể loại sách, quản lý kinh doanh, y tế v…v, hơn nữa tất cả đều rất mới, có thể thấy bình thường, những cuốn sách này cũng không được chủ nó coi trọng..


 
Chương 1241: Chương 1342


Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đi quanh phòng, sau đó quay trở lại bàn làm việc, đột nhiên phát hiện điện thoại của anh ta đặt bên cạnh cuốn sách.

Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại lên, ấn phím nguồn, màn hình điện thoại lập tức sáng lên.

Nguyễn Tri Hạ nhấn mở khóa, trên màn hình hiện lên nhắc nhở, cô phải nhập mật khẩu.

Cô nhìn chằm chằm những con số, do dự một lúc, dựa theo ký ức bấm bốn con số.


Lưu Chiến Hằng cũng có thói quen cài mật khẩu số, có một lần cô đã vô tình nhìn thấy mật khẩu của anh ta.

Lúc đó, Lưu Chiến Hằng cũng rất hào phóng nói mật khẩu điện thoại anh ta cho cô biết, là mấy con số không có ý nghĩa gì nhưng lại có chút ý nghĩa.

Nguyễn Tri Hạ bấm từng con số, dây cung trong đầu được kéo căng.

Thời gian nhập từng con số hơi lâu, lúc ngón tay cô bấm con số cuối cùng, không hiểu sao cô có chút do dự.

Tay cô cứng đờ trên màn hình.

Nếu mật khẩu này có thể mở khóa điện thoại của Lưu Chiến Thiên, có phải cũng có nghĩa là, Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “rắc rắc”, tiếng khóa cửa được mở ra.

Ngay sau đó, cửa thư phòng được người bên ngoài mở ra.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Ly.


Đầu tiên Ly liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó ánh mắt của cô ta rơi vào chiếc điện thoại ở trong tay Nguyễn Tri Hạ.

Đương nhiên Ly nhận ra đó là điện thoại của Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt cô ta lập tức nghiêm lại, nhanh chân bước tới chỗ Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cô đang làm gì vậy?”
Thư phòng của Lưu Chiến Thiên rộng lớn, cho nên Ly muốn đi tới cũng cần tới mười mấy giây.

Mà trong mười mấy giây này, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đưa ra quyết định.

Không dễ gì cô mới lấy được điện thoại của Nguyễn Tri Hạ, nếu cô bỏ qua cơ hội này, không biết tới khi nào cô mới có thể có thêm cơ hội…
Bây giờ cô đã bị Lưu Chiến Thiên giám sát, không thể làm được nhiều chuyện…
Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia nghiêm nghị, trực tiếp bấm con số cuối cùng của mật khẩu.

Lúc này, Ly đã chạy tới trước mặt, Nguyễn Tri Hạ nhanh tay nhanh mắt nhấn nút nguồn điện thoại, một giây sau, điện thoại trong tay cô đã bị cô ta cướp mất.

“Tôi khuyên cô, làm người nên biết chừng mực, đừng tưởng rằng bây giờ ông chủ đối xử tốt với cô thì cô đề cao bản thân mình!” Vẻ mặt Ly lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu rất sắc bén.

Vào buổi tối khi cô tới đây, lúc ở trong xe, Nguyễn Tri Hạ có chọc tức Ly thế nào, cũng không thấy cô ta tức giận như vậy…
Chẳng qua cô chỉ chạm vào điện thoại của Lưu Chiến Thiên…
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới điều gì đó, nở nụ cười: “Cô thích Lưu Chiến Thiên?”

Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời liền thấy biểu cảm trên mặt Ly đã thay đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Nguyễn Tri Hạ bắt được.

Xem ra cô đoán không sai, Ly rất thích Lưu Chiến Thiên.

Ly phì cười, nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì nữa! Cô cứ làm đúng bổn phận của mình đi!”
“Làm đúng bổn phận?” Nguyễn Tri Hạ đi vòng qua bàn làm việc của Lưu Chiến Thiên, đi tới trước mặt Ly, ung dung hỏi lại: “Cô Ly, cô nói xem, với thân phận của một con tin như tôi thì tôi phải làm đúng bổn phận như thế nào?”
Hai tiếng “Cô Ly” nghe mới mỉa mai làm sao.

Chiều cao của Ly cũng tương đương với Nguyễn Tri Hạ, hai người đứng đối diện, bốn mắt nhìn nhau, âm thầm phân cao thấp.

Một lát sau, Ly là người đầu tiên rời mắt đi, cô ta không nói tiếng nào liền bỏ đi.

Nguyễn Tri Hạ đứng sau lưng cô ta, cố ý giả bộ tốt bụng cất giọng hỏi: “Cô Ly này, Lưu Chiến Thiên biết cô thích anh ta không? Có cần tôi giúp cô nói cho anh ta biết không?”
Ly đã đi đến bậc cửa, đột nhiên quay đầu, dáng vẻ hung dữ hét lên: “Nguyễn Tri Hạ!”.


 
Chương 1242: Chương 1343


Giọng điệu của Ly tràn ngập sự uy hiếp.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ là ai chứ?
Cô dù gì cũng từng bị Tư Mộ Hàn uy hiếp nên làm gì có chuyện sợ Ly.

Là người ai cũng có nhược điểm, và nhược điểm của Ly chính là việc cô ta thích Lưu Chiến Thiên nhưng không dám cho Lưu Chiến Thiên biết.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy chuyện này rất thú vị.


“Không gọi là Cô Hạ nữa sao? Có phải cậu chủ nhà cô đã dặn dò phải lịch sự với tôi phải không?” Nguyễn Tri Hạ nhếch môi cười, được đằng chân lân đằng đầu: “Thái độ của cô rõ ràng là chẳng lịch sự chút nào hết.”
Sắc mặt Ly thay đổi liên tục, cuối cùng mới khôi phục lại sự bình tĩnh thường ngày.

“Cô Hạ, vừa rồi là tôi sai, mong cô đừng để bụng.”
Cô ta hơi cúi đầu, lời nói mặc dù cung kính, nhưng giọng điệu không cung kính một chút nào.

Quả là một người phụ nữ cứng rắn.

Nói xong, cô ta cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của Nguyễn Tri Hạ, cứ thế mà bỏ đi.

Chờ cô ta đi khuất, Nguyễn Tri Hạ mới cười một cách ẩn ý.

Vừa rồi Ly không hề hỏi cô lấy di động của Lưu Chiến Thiên làm gì, xem ra là rất nôn nóng.

Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo cả, đã là con người đều sẽ có nhược điểm.

Chỉ cần có nhược điểm, thì sẽ có cách đối phó thôi.


Nguyễn Tri Hạ quay lại quan sát phòng làm việc của Lưu Chiến Thiên một lược rồi sa sầm mặt, cau mày bỏ đi.

Bước chân hơi nặng nề.

Cô vừa nhập số cuối cùng trong dãy mật khẩu điện thoại của Lưu Chiến Thiên, rồi ấn vào nút mở khóa.

Trong khoảnh khắc màn hình khóa chuyển, rõ rang cô nhìn thấy màn hình chính!
Nói cách khác, mật khẩu mà cô vừa trộm được là đúng, mở được điện thoại của Lưu Chiến Thiên!
Mật khẩu điện thoại của Lưu Chiến Hằng có thể mở được điện thoại của Lưu Chiến Thiên.

Rốt cuộc thì chuyện này phải dùng thần giao cách cảm của hai anh em sinh đôi để giải thích hay phải nói rằng… Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng đây?
*
Một khi hạt giống của sự nghi ngờ được gieo vào lòng, nó sẽ vô thức bén rễ và nảy mầm để rồi sinh sôi nảy nở.

Kể từ khi Nguyễn Tri Hạ dùng mật khẩu của Lưu Chiến Hằng để mở điện thoại của Lưu Chiến Thiên thì cô càng ngày càng để ý chặt chẽ tới nhất cử nhất động của Lưu Chiến Thiên.

Cô muốn dựa vào hành động của anh ta để tìm chút manh mối xác định liệu anh ta có đúng là Lưu Chiến Hằng hay không.


Những ngày kế tiếp, Nguyễn Tri Hạ đều quan sát tỉ mỉ Lưu Chiến Thiên.

Cô cũng chẳng sợ bị Lưu Chiến Thiên nghi ngờ, bởi bây giờ cô là con tin, nên trong lòng hẳn phải có rất nhiều nghi vấn, vì vậy quan sát Lưu Chiến Thiên, muốn dò la chút tin tức từ anh ta cũng là chuyện rất bình thường.

“Cô còn nhìn tôi như vậy thì tôi sẽ cho rằng cô có tình ý với tôi đấy.”
Khi Lưu Chiến Thiên nói chuyện, Nguyễn Tri Hạ vẫn đang quan sát nên anh ta đột ngột lên tiếng Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.

Nguyễn Tri Hạ liền thuận ý nói theo: “Nói thử xem là tình ý gì?”.

ngôn tình ngược
“Ví dụ như…” Lưu Chiến Thiên khựng lại một chút, cười khẩy rồi chầm chậm buông lời: “Thay người yêu như thay áo.”
Nguyễn Tri Hạ vân vê khóe môi rồi nhấn nhá từng chữ: “Không ngờ anh lại là một kẻ tự luyến.”
Rõ ràng có sự mỉa mai trong lời nói của Nguyễn Tri Hạ nhưng Lưu Chiến Thiên lại làm như không nhận ra, nghiêm túc hỏi cô: “Tại sao cô thích Tư Mộ Hàn?”.


 
Chương 1245: Chương 1346


Lưu Chiến Hằng sầm mặt nhưng không muốn ngắt lời Nguyễn Tri Hạ mà đợi cô nói hết.

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, nhìn anh ta: “Dù gì tôi cũng nợ anh một mạng, nếu anh muốn tôi giúp anh làm gì thì chỉ cần anh mở lời lẽ nào tôi lại từ chối? Cho dù anh muốn cái mạng này của tôi đi chăng nữa thì nó cũng là thứ mà tôi nợ anh!”
“Anh cho rằng anh đã kiểm soát được tâm lý người khác?” Nguyễn Tri Hạ cười giễu: “Anh có biết tôi nghĩ gì khi mới đặt chân đến nước M không? Tôi lo rằng anh gặp chuyện không hay, anh chẳng có bạn bè nào khác tại thành phố Hà Dương, anh nói chúng ta là bạn bè sống chết có nhau, mặc dù tôi biết anh có ý đồ nhưng tôi vẫn chọn tin tưởng anh!”
“Tôi tin anh sẽ không làm ra chuyện khiến tôi tổn thương!”
“Nhưng anh đang làm gì chứ?” Đầu tiên, Nguyễn Tri Hạ chỉ hỏi khẽ một câu nhưng sau đó cô như bùng nổ.


Cô chỉ mặt Lưu Chiến Hằng thét lớn: “Anh chà đạp lên sự chân thành của tôi! Anh chà đạp lên sự tin tưởng mà tôi dành cho anh, chà đạp lên bất cứ thứ gì anh muốn!”
Nguyễn Tri Hạ nói xong những lời này mới hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng: “Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đầu tôi thà không được anh cứu, thà chết trong vụ nổ trên đảo.”
Trong lời nói của cô phần nào đó vẫn còn sự thất vọng.

Con kiến còn sống tạm bợ huống chi là con người.

Thế nhưng, tất cả những chuyện mà Lưu Chiến Hằng làm đã khiến cho cô cảm thấy cực kỳ thất vọng.

Sự chân thành của cô hình như luôn bị người ta chà đạp.

Ngoại trừ Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn chẳng phải người hiền lành gì nhưng anh ấy là một người ngay thẳng chính trực.

Anh ấy đáp lại sự chân thành ấy của cô, không chỉ thế còn biết trân trọng nó nữa.


Dù anh ấy có là người hòa toàn xấu xa đi chăng nữa thì nhất định sẽ là một kẻ xấu can đảm và nghĩa khí.

Về điểm này thì Lưu Chiến Hằng vĩnh viễn không thể sánh được với anh!
“Chẳng phải anh vừa mới hỏi tôi tại sao lại thích Tư Mộ Hàn ư? Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết! Đó không phải là thích mà là yêu, tôi yêu sự ngay thẳng, chính trực của anh ấy, mặc dù anh dùng tin tức của mẹ anh ấy để uy hiếp nhưng anh ấy chưa từng có ý định lợi dụng tôi!”
Sự tự tin hiện lên vô cùng rạng rỡ trên mặt Nguyễn Tri Hạ.

Lưu Chiến Hằng biết, đó chính là sự tin tưởng mà cô dành cho Tư Mộ Hàn, lòng tin không gì lay chuyển được.

“Vậy sao? Nếu anh ta chưa từng có ý định lợi dụng cô, vậy tại sao anh ta lại chần chờ không đến cứu Tư Hạ?” Cái mặt nạ dịu dàng của Lưu Chiến Hằng đã bí xé nát hoàn toàn, sự xấu xa và tăm tối tự đáy lòng anh ta đã hiện hết lên trên mặt.

“Bởi vì anh ta biết, em rất yêu Tư Hạ, chỉ cần anh ta không ra tay cứu Tư Hạ, thì em nhất định sẽ không kềm chế được mà hành động! Cuối cùng em sẽ đến tìm tôi, để tôi cưỡng ép em phải rời đi, từng bước từng bước đều đã được Tư Mộ Hàn tính toán kỹ rồi!”
“Đủ rồi!” Nguyễn Tri Hạ lớn tiếng ngắt lời anh ta, hai tay cô run lên vì tức giận.

“Không chấp nhận được sự thật sao?” Bộ dạng tươi cười của Lưu Chiến Hằng thoạt trông vô cùng tàn nhẫn: “Tư Mộ Hàn ngoài mặt thì yêu thương em nhưng lại hết lần này đến lần khác lợi dụng em, anh ta làm ra vẻ yêu thương em nhưng thực tế cũng chỉ là một kẻ lạnh lùng vô tình như tôi mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi dưới, nín thở, lên tiếng phản bác anh ta: “Tư Mộ Hàn không giống anh, hai người không giống nhau.”
“Lúc trước tôi đã từng nói, phụ nữ các cô luôn thích lừa mình dối người.” Nói xong, Lưu Chiến Hằng cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.


Nguyễn Tri Hạ ngã xuống ghế sofa, đưa tay đỡ trán, tỏ vẻ khá mệt mỏi.

Đợi đến khi Lưu Chiến Hằng đi lên tầng, sau khi bóng dáng anh ta biến mất, cô mới hơi ngước mắt lên, đôi mắt xinh đẹp trấn tĩnh.

Thật ra trong lòng cô cũng không kích động và khó tiếp nhận như vẻ bên ngoài.

Trước khi Lưu Chiến Hằng ngả bài với cô, thì cô đã nghi ngờ từ lâu rồi.

Kinh ngạc có, thất vọng cũng có, nhưng còn chưa lớn đến mức ảnh hưởng đến khả năng phán đoán bình thường của Nguyễn Tri Hạ.

Suy nghĩ cẩn thận, từ khi “Lưu Chiến Thiên” bắt đầu xuất hiện, đến khi cô đến nước M, cũng như cho tới bây giờ, từng bước đều nằm trong tính toán của Lưu Chiến Hằng, mỗi bước đều là anh ta dày công mưu tính..


 
Chương 1246: Chương 1347


Lưu Chiến Hằng biết rõ Nguyễn Tri Hạ là người trọng tình trọng nghĩa, anh ta tạo ra hoàn cảnh giả là bản thân bị “Lưu Chiến Thiên” cưỡng chế mang đi, dụ Nguyễn Tri Hạ đến nước M.

Nguyễn Tri Hạ đến nước M, ở khách sạn “Lưu Chiến Thiên” công tác, sau đó, cô bị mang đến biệt thự của “Lưu Chiến Thiên”.

Ở biệt thự của “Lưu Chiến Thiên”, anh ta không làm khó dễ Nguyễn Tri Hạ, cũng không nói cho cô tung tích của “Lưu Chiến Hằng”, mặc cho Nguyễn Tri Hạ như con ruồi không đầu, chưa lâm trận đã tự loạn.

Sau mấy ngày, anh ta lại dùng số của “Lưu Chiến Hằng” gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ, kể một số chuyện giả như thật, khiến Nguyễn Tri Hạ nghĩ cách rời đi.

Thời gian Lưu Chiến Hằng và Nguyễn Tri Hạ chung đụng không ngắn, anh ta hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ, tất nhiên cũng tính được Nguyễn Tri Hạ sẽ chủ động nhắc đến việc rời đi.


Thế là, anh ta âm thầm phái người nói hành tung của Nguyễn Tri Hạ cho Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Hương Thảo hận cô thấu xương, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng mục đích của Lưu Chiến Hằng không phải là tổn thương Nguyễn Tri Hạ, nên nhất định đã ngầm hứa hẹn với Nguyễn Hương Thảo thứ gì đó, mới khiến Nguyễn Hương Thảo không ra tay độc ác với Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ bị Nguyễn Hương Thảo bắt đi, tất nhiên Tư Mộ Hàn sẽ đến nước M.

Từ đó, mục đích dụ Tư Mộ Hàn đến nước M của Lưu Chiến Hằng đã đạt được.

Tư Mộ Hàn và Thời Dũng đã đến nước M, nếu Lưu Chiến Hằng muốn cho người ở thành phố Hà Dương mang Tư Hạ đi thì dễ như trở bàn tay.

Sau khi người của Lưu Chiến Hằng mang Tư Hạ đi, Tư Mộ Hàn đã biết tin, tất nhiên sau đó cũng tra ra được người mang Tư Hạ đi chính là “Lưu Chiến Thiên”.

Khi kế hoạch đến bước này, mục tiêu của Lưu Chiến Hằng đã rất rõ ràng, trong mục tiêu của anh ta, một nửa là Nguyễn Tri Hạ, một nửa khác là Tư Mộ Hàn.

Từ thái độ của anh ta đối với Tư Hạ thì thật ra anh ta không cố ý tổn thương Tư Hạ và Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ mơ hồ có thể cảm giác được Lưu Chiến Hằng vốn không định tổn thương cô và Tư Hạ, nhưng Lưu Chiến Hằng lợi dụng lòng tin của cô đối với anh ta mà lừa cô đến nước M cũng là sự thật không thể chối cãi.


Nguyễn Tri Hạ có thể cảm giác được Lưu Chiến Hằng không cố ý tổn thương cô, nhưng không có nghĩa là Lưu Chiến Hằng sẽ không tổn thương Tư Mộ Hàn.

Ba năm trước, khi cô và Tư Mộ Hàn còn chưa đi đến đảo nhỏ, Lưu Chiến Hằng bỗng xuất hiện trước mắt cô.

Ngay sau đó cô và Tư Mộ Hàn xảy ra chuyện, Lưu Chiến Hằng cứu được cô, còn vô cùng kiên nhẫn chăm sóc cô suốt ba năm.

Từ lần đầu tiên Lưu Chiến Hằng xuất hiện trước mặt Nguyễn Tri Hạ, trên người anh ta đã mang theo nỗi băn khoăn to lớn.

Anh ta có năng lực xuất chúng, tốt nghiệp đại học, là bác sĩ tâm lý học nổi tiếng, có địa vị xã hội cao.

Nhưng mà bác sĩ tâm lý học cũng chỉ là một cái vỏ nguỵ trang của anh ta mà thôi.

Anh ta tỉ mỉ sắp đặt nhiều như vậy thì có thể chứng minh anh ta tuyệt đối không phải người bình thường, mục đích của anh ta không đơn giản, thân phận thật của anh ta cũng không đơn giản.

Nguyễn Tri Hạ dần dần ngồi thẳng người lên, thu tay lại sát người, rồi từ từ siết chặt.

Cho dù Lưu Chiến Hằng muốn làm gì, có bao nhiêu kế hoạch và tâm tư kín đáo, thì dù sao anh ta cũng chỉ là người phàm, kiểu gì cũng sẽ lộ ra sơ hở.

Chợt có tiếng bước chân truyền tới.


Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy Ly đi về phía bên này.

Cô ta mặc áo khoác lông màu đen, mịn màng, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, quấn khăn quàng cổ màu đỏ tươi, trông rất rực rỡ, lóa mắt.

Ly vốn là một phụ nữ xinh đẹp.

“Ngài ấy đã ngả bài với cô rồi sao?” Ly đi đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt không đổi hỏi cô.

Cô ta hơi nhấn giọng, mang theo vài phần lạnh lùng không cho người ta cự tuyệt.

Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Nguyễn Tri Hạ cũng không vòng vo với cô ta, nói qua loa: “Cô đang nói là việc của Lưu Chiến Hằng sao?”
Sắc mặt Ly thay đổi hơi khó coi.

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới ngày vừa đến, khi cô hỏi tới Lưu Chiến Hằng, Ly đã không để ý tới cô, có thể thấy được Ly cũng không chào đón Lưu Chiến Hằng..


 
Chương 1247: Chương 1348


Nhưng rõ ràng cô ta vô cùng trung thành với Lưu Chiến Thiên, còn thầm ái mộ anh ta.

Điều này khiến Nguyễn Tri Hạ hơi khó hiểu.

Chẳng lẽ vừa nãy “Lưu Chiến Thiên” lại lừa cô?
Cô bị “hai anh em này” đùa bỡn xoay vòng vòng, nếu vừa nãy những lời “Lưu Chiến Thiên” nói vẫn là lừa cô…
“Ngài ấy vẫn luôn là người hết sức kiên nhẫn, tôi không ngờ ngài ấy lại nhanh chóng ngả bài với cô như vậy.” Ly tỏ ra vô cùng lãnh đạm, gần như đang nói tới việc không hề liên quan đến mình.


Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết, Ly sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô những điều này.

“Nguyễn Tri Hạ, cô rất đặc biệt đối với ngài ấy, hi vọng cô đừng khiến ngài ấy thất vọng.” Giọng nói của Ly đầy cảnh cáo và uy hiếp.

Nghe vậy, Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà bật cười.

“Cô Ly nói đừng khiến anh ta thất vọng, cụ thể là chỉ cái gì?” Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ hơi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Xin hỏi, là chỉ tôi bị anh ta làm cho mơ mơ màng màng, bị anh ta lừa cho quay vòng vòng, bị anh ta lợi dụng, cũng phải coi như không biết, trong lòng cũng không thể oán trách phải không?”
Ly cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô đừng quên, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của cô, nếu như không phải ngài ấy, cô đã sớm chết rồi.”
“Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, tôi nên mang ơn anh ta, tôi nên như con robot mặc cho anh ta lừa gạt lợi dụng, giao số mệnh mình cho anh ta, mặc cho anh ta bóp tròn xoa dẹt, khi anh ta không vui vẻ, anh ta còn có thể lấy cái mạng này của tôi về.”
Nguyễn Tri Hạ càng nói, giọng càng lạnh lùng.

Chính vì cô mang ơn Lưu Chiến Hằng, nên mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.

Cũng có lẽ đây chính là số phận, Lưu Chiến Hằng cứu được cô, thì cô nợ anh ta.

Bị anh ta lừa gạt, bị anh ta lợi dụng, bị anh ta từng bước một tính toán, đây đều là cô nợ anh ta.

Nợ người, luôn cần phải trả.


Đạo trời luân hồi, đây là chân lý vĩnh viễn.

Nghe thấy sự chế giễu trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, Ly khẽ a một tiếng: “Không biết điều!”
Sau đó giận dữ, vội vã rời đi.

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Ly mấy giây, sau đó rủ mắt xuống.

Từ giọng điệu của Ly vừa nãy thì “Lưu Chiến Thiên” chính xác là Lưu Chiến Hằng.

Lần này, anh ta không nói sai.

Nếu “Lưu Chiến Thiên” đúng là Lưu Chiến Hằng, vậy tại sao khi Ly nghe cô nhắc đến Lưu Chiến Hằng, lại phản ứng như vậy chứ?
Nguyễn Tri Hạ nhớ lại một loạt phản ứng của “Lưu Chiến Thiên” trước đó một chút.

Khi cô vừa tới nước M, cũng chỉ là “Lưu Chiến Thiên” và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, cảm giác tương tự đó cũng không mãnh liệt như vậy.

Mà là sau khi ở cùng anh ta, mới càng ngày càng cảm thấy “Lưu Chiến Thiên” quá giống Lưu Chiến Hằng.


Đây là tại sao chứ?
Cùng một người sẽ có hai gương mặt sao?
*
Sau khi Lưu Chiến Hằng ngả bài với Nguyễn Tri Hạ, cuộc sống Nguyễn Tri Hạ có chút thay đổi
Mấy ngày trước, người giúp việc và vệ sĩ trong biệt thự cũng chỉ lúc gần lúc xa đi theo cô, không đến mức một tấc không rời.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, cô phát hiện bên cạnh luôn có người giúp việc hoặc là vệ sĩ.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất phiền phức, cô mở cửa phòng vệ sinh ra, không có ý tốt hỏi: “Tôi đi toilet, các người cũng muốn vào quan sát sao?”
Người giúp việc cúi người, dáng vẻ sợ hãi, cung kính.

Nguyễn Tri Hạ tức giận..


 
Chương 1248: Chương 1349


Trong biệt thự này, dù người giúp việc và vệ sĩ rất đông, nhưng mở miệng nói chuyện cũng chỉ có Lưu Chiến Hằng và Ly.

Bây giờ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, lập tức cô cảm thấy ác cảm mơ hồ.

Về phần Ly, cũng càng ngày càng không chào đón cô ta.

Lúc trước Ly còn che giấu thái độ của mình, hai ngày gần đây, Ly biểu hiện trực tiếp khác thường.

Nguyễn Tri Hạ đi vào phòng vệ sinh, lúc đóng cửa, trông thấy người giúp việc vẫn khom người cúi đầu đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, lập tức đóng “rầm” cửa một tiếng.


Nguyễn Tri Hạ khoanh tay trước ngực, đi đi đi lại trong phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh là không gian hoàn toàn kín, chỉ có một cái lỗ thông gió, hiện thực cũng không phải điện ảnh, cô cũng không phải là đặc công, tất nhiên cũng không thể cạy lỗ thông gió để ra ngoài.

Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ nhấn xả nước, làm ra vẻ mình vừa đi vệ sinh xong mới ra ngoài.

Quả nhiên người giúp việc đó vẫn canh giữ ở cửa.

Nguyễn Tri Hạ nhìn người giúp việc một chút, xoay người đi phòng bếp rót chén nước nóng rồi đi lên tầng.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bạn nhỏ Tư Hạ cũng càng ngày càng thích ngủ nướng, buổi sáng không muốn rời giường, dù bị Nguyễn Tri Hạ lôi khỏi giường đi ăn sáng, thì sau đó sẽ lại chuồn êm trở về phòng.

Mà trong biệt thự đều mở hệ thống sưởi, cũng không biết có phải hệ thống sưởi trong phòng nó ấm hơn hay không.

Nguyễn Tri Hạ bưng nước nóng, đẩy cửa phòng Tư Hạ ra.

Tiếng đẩy cửa hơi nhỏ, Tư Hạ ngồi ở trên giường chơi đồ chơi, chơi đến quá mức nhập tâm, nên không hề nghe thấy tiếng Nguyễn Tri Hạ đi vào.


Nguyễn Tri Hạ khẽ đóng cửa lại, sau khi bưng nước đến gần, chỉ nghe thấy Tư Hạ nói nhỏ nói: “Đây là Tri Hạ, đây là mẹ, đây là Tư ớt xanh… Đây không phải Tư ớt xanh… Tư ớt xanh dữ dằn…”
Sau khi nghe thấy mấy chữ đằng sau, Nguyễn Tri Hạ liền ngừng lại.

Tư Hạ vẫn đang nói nhỏ một mình.

Cô vẫn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Tư Mộ Hàn, ra vẻ dữ tợn nói một câu: “Không được! Em không thể đi!”
Nhưng âm thanh của đứa trẻ còn hơi sữa nghe không hề hung dữ.

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ trở nên hơi phức tạp.

Đều nói trẻ con dễ quên, không hiểu chuyện, vậy có lẽ người lớn đã hiểu sai chúng rồi.

Nguyễn Tri Hạ đi đến bên giường ngồi xuống, gọi một tiếng: “Tri Hạ?”
Tư Hạ miệng còn đang nói thầm y một câu “Đi tìm Nguyễn Tri Hạ…”, nghe thấy tiếng Nguyễn Tri Hạ, nó chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man nhìn cô: “Mẹ nói gì ạ?”
“Uống chút nước đã.” Nguyễn Tri Hạ đưa nước tới trước mặt nó.

Tư Hạ nhận lấy cốc nước, ngoan ngoãn ngửa đầu uống, cốc nước hơi to, Nguyễn Tri Hạ lo nó không cầm được, duỗi một tay ra giúp nó nâng đáy cốc lên.


Tư Hạ uống hơn nửa cốc nước, sau đó còn vỗ miệng: “Rồi ạ.”
Nguyễn Tri Hạ đặt cốc nước sang một bên, nhìn mấy con búp bê trong tay nó một chút, hỏi: “Con đang chơi gì thế?”
“Cái này cho mẹ.” Tư Hạ đưa một búp bê công chúa cho Nguyễn Tri Hạ, lại cau mày nhìn chằm chằm một con búp bê giống binh sĩ đen sì bên cạnh một chút, mới đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “Đây là Tư ớt xanh.”
“Tại sao lại gọi là Tư ớt xanh?” Nguyễn Tri Hạ nhận con búp bê binh sĩ đen sì đó, cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cái binh sĩ này nhìn thật hơi hung dữ.

Thì ra trong mắt Tư Hạ, Tư Mộ Hàn là một người cha rất hung dữ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Hạ xị xuống, duỗi một đầu ngón tay ra chọc binh sĩ nhỏ đó một cái, rầu rĩ không vui nói: “Ba không tới đón con, chú Lưu nói ba sẽ đến đón con…”
Dứt lời, nó bĩu môi, trong mắt ngấn nước, nhìn vô cùng tủi thân.

Nguyễn Tri Hạ đoán chắc là Lưu Chiến Hằng đã nói với Tư Hạ là Tư Mộ Hàn sẽ đến đón nó.

Nhưng Tư Hạ là trẻ con, không hiểu được sự dối trá và xấu xí của người lớn, nên đương nhiên nó tin lời Lưu Chiến Hằng..


 
Chương 1249: Chương 1350


Nguyễn Tri Hạ nghiêng người, ghé gần hơn với Tư Hạ, xoa đầu cô bé, dịu dàng an ủi nó: “Ba sẽ đến đón Tri Hạ, chỉ là trên đường có việc bận nên mới chậm trễ chút thôi.”
Tư Hạ ném con búp bê đang chơi trong tay sang một bên, vòng tay ôm cổ Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy Tư Hạ, thì Tư Hạ bật khóc nức nở.

Vừa khóc vừa lẩm bẩm tên Tư Mộ Hàn.

“Ba là người xấu, ba không đưa con đi tìm mẹ…”

“… Ba cũng không tới đón con, hu hu hu…”
Nghe lời này của nó, Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày.

Nhưng lúc này Tư Hạ khóc vô cùng thương tâm, trước tiên cô phải trấn an Tư Hạ mới có thể giảng đạo lý với nó.

Nguyễn Tri Hạ rút khăn tay, lau nước mắt cho Tư Hạ, sau đó mới hết sức nghiêm túc nói với nó: “Tri Hạ, mẹ có lời muốn nói với con, bây giờ con không được khóc nữa.”
Tư Hạ vốn không phải đứa trẻ thích khóc, nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy thì nhanh chóng nín khóc.

Nguyễn Tri Hạ đang muốn bắt đầu nói chuyện, Tư Hạ đưa tay lau mặt một cái, ngửa đầu lên nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Mặt hơi bẩn, mẹ rửa mặt giúp con nhé.”
Lời Nguyễn Tri Hạ vừa ra đến khóe miệng, lập tức bị câu nói này của Tư Hạ ép cho trở về.

Cảm xúc nghiêm túc vốn đã chuẩn bị tốt, cũng vì câu nói này mà bị phá.

“Vừa nãy không phải khóc rất hăng sao? Bây giờ biết mặt bị bẩn rồi à?” Dù ngoài miệng Nguyễn Tri Hạ không hề khách khí, nhưng tay cũng không hề nhàn rỗi, ôm nó đi phòng tắm.

Tư Hạ lại vuốt mũi hai lần, một cánh tay khoác lên vai Nguyễn Tri Hạ, phản bác: “Con đau lòng nên mới khóc.”
Nghe âm thanh trẻ con của Tư Hạ nói ra lời ngây thơ như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng hơi buồn cười.


.

Truyện Sắc
Nhưng bây giờ Tư Hạ đã bắt đầu hiểu chuyện, cô tuyệt đối không thể cười.

Nguyễn Tri Hạ đưa nó tới bồn rửa tay, vừa vặn nước nóng, vừa hỏi: “Là Tư ớt xanh khiến con đau lòng sao?”
Tư Hạ hết sức nghiêm túc nói: “Vâng.”
Tư Hạ thích nước, nói xong không quên đưa tay tới vòi nước nghịch nước.

“Không được nghịch nước.” Nguyễn Tri Hạ cầm tay Tư Hạ ra, vắt nước nóng trên khăn, đóng vòi lại, bắt đầu lau mặt cho Tư Hạ.

Tư Hạ ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngoan ngoãn để Nguyễn Tri Hạ lau mặt cho mình.

Động tác của Nguyễn Tri Hạ rất nhẹ nhàng, cô hỏi bé: “Con có đau không?”
“Không đau ạ.” Tư Hạ trả lời cô, rồi nói: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu?”
“Con muốn hỏi câu gì?” Nguyễn Tri Hạ phát hiện, gần đây, khả năng biểu đạt từ ngữ của Tư Hạ quả thực đã tiến bộ vượt bậc.


“Tư Ớt Xanh làm mẹ đau lòng sao?” Tư Hạ hỏi với giọng điệu trẻ con nhưng rất nghiêm túc.

Nguyễn Tri Hạ ngừng động tác trên tay, cô cúi đầu nhìn Tư Hạ, phát hiện cô bé đang mở to mắt nhìn cô, đợi câu trả lời của cô.

Nguyễn Tri Hạ thu lại cảm xúc, tiếp tục động tác trên tay: “Con biết đau lòng là gì sao?”
“Dạ vâng, đương nhiên con biết.” Giọng điệu của Tư Hạ rất nghiêm túc.

Nguyễn Tri Hạ để khăn xuống, chuẩn bị kem đánh răng cho Tư Hạ đánh: “Vậy con nói cho mẹ biết, đau lòng là cảm giác như thế nào?”
Tư Hạ nghiêng đầu suy nghĩ: “Là rất muốn khóc đó mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, đóng nắp hộp kem lại, ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy, thật ra Tư Hạ nói rất có lý.

Hóa ra một đứa bé ba tuổi đã hiểu được nhiều chuyện như vậy..


 
Chương 1250: Chương 1351


Nguyễn Tri Hạ để kem đánh răng xuống, giúp Tư Hạ sửa sang lại tóc mái, nhẹ giọng nói: “Ba con không cố ý làm tổn thương con, chỉ là ba con ngốc, không biết làm thế nào để con vui.”
Tư Hạ không vui, rõ ràng không chấp nhận cách nói của Nguyễn Tri Hạ: “Hứ!”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ, Tư Mộ Hàn vẫn yêu Tư Hạ, chỉ là có lúc anh hơi cố chấp, Lưu Chiến Hằng nói anh lạnh lùng vô tình, nhưng nếu anh không có tình cảm, vậy những chuyện anh làm vì cô thì tính là gì chứ?
“Được rồi, con đừng so đo với ba con, dù sao thì ba con cũng khá ngốc, còn Tri Hạ của chúng ta chính là một đứa bé thông minh, đứa bé thông minh thì không so đo với ba ngốc, có được không nào?”
Nguyễn Tri Hạ hạ thấp cơ thể, ngang bằng với tầm mắt của Tư Hạ, thân mật cọ trán mình lên trán cô bé.

Tư Hạ lùi về phía sau, không quá nhiệt tình với trò thân mật này của Nguyễn Tri Hạ, miễn cưỡng gật đầu: “Dạ vâng.”
“Tri Hạ của chúng ta vừa thông minh lại ngoan ngoãn như vậy, quả thật chính là đứa bé giỏi nhất trên thế giới này.” Nguyễn Tri Hạ không bao giờ keo kiệt lời khen ngợi của mình dành cho Tư Hạ.


Tư Hạ học một biết mười hỏi cô: “Con giỏi hay ba giỏi?”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “… Con giỏi.”
Tư Hạ cười rất vui vẻ: “Hi hi.”
Nhóc con!
Nguyễn Tri Hạ nhéo mặt cô bé, ôm cô bé trở về phòng ngủ, rồi đặt lên giường để cô bé tiếp tục chơi.

Đặt Tư Hạ lên giường xong, cô liền liếc nhìn tờ lịch.

Cô đã ở trong biệt thự Lưu Chiến Hằng gần 10 ngày rồi, nhưng bên Tư Mộ Hàn vẫn chưa có tin tức gì.

Lúc bắt đầu, Nguyễn Tri Hạ còn có thể bình tĩnh, nhưng đã lâu như vậy, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Thật ra, những gì Lưu Chiến Hằng nói cũng có lý lẽ riêng của nó.

Với thủ đoạn của Tư Mộ Hàn, không thể nào đã lâu như vậy mà anh không điều tra ra Tư Hạ bị ai bắt đi, đang ở đâu được.


Nhưng Tư Mộ Hàn chần chừ không ra tay cứu Tư Hạ.

Lúc trước, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng nghĩ như vậy, cô cũng cảm thấy, Tư Mộ Hàn không nói gì, chần chừ không ra tay chính là đang do dự về việc, phải dùng cô để đổi lấy tin tức của mẹ anh.

Nhưng chuyện đã đến nước này, sau khi cô ở chỗ Lưu Chiến Hằng lâu như vậy, ngược lại đáy lòng cô ngày càng bình tĩnh.

Cô tin rằng Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Hằng không giống nhau.

Lưu Chiến Hằng sẽ vì mục đích của mình mà lợi dụng cô, nhưng Tư Mộ Hàn sẽ không vì ham muốn ích kỷ của mình mà lợi dụng cô.

Cho dù trong lòng Tư Mộ Hàn có khát vọng mãnh liệt rằng, mẹ mình vẫn còn sống.

Nguyễn Tri Hạ cũng rất hy vọng, mẹ Tư Mộ Hàn vẫn còn sống, nếu mẹ anh còn sống, có lẽ nút thắt trong lòng Tư Mộ Hàn sẽ được mở ra rất dễ dàng.

*
Buổi chiều, Tư Hạ ngủ trưa, Nguyễn Tri Hạ đi tới thư phòng Lưu Chiến Hằng tìm anh ta.


Hai ngày nay, anh ta không đi ra ngoài, dáng vẻ giống như không có chuyện gì để làm.

Nguyễn Tri Hạ đi tới trước cửathư phòng của anh ta, giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.” Bên trong truyền ra tiếng của Lưu Chiến Hằng.

Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa đi vào, Lưu Chiến Hằng ngước mắt lên nhìn thấy là cô, để công việc trong tay xuống, đứng dậy đi tới ngồi xuống sofa ở bên cạnh, giơ tay chỉ vị trí đối diện: “Em ngồi xuống đi.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống, Lưu Chiến Hằng Lưu Chiến Hằng cầm ấm nước rót cho cô một ly nước.

“Em đến tìm tôi nhanh như vậy sao? Có phải cảm thấy lời tôi nói rất có lý?” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười nhạt, trông rất dịu dàng.

Khuôn mặt dịu dàng lịch sự này quá lừa dối, sự khôn ngoan của một bác sĩ tâm lý được biểu hiện trên khuôn mặt này, có một sức quyến rũ làm cho người khác dễ dàng tin tưởng..


 
Chương 1251: Chương 1352


Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ đến thất thần, có lẽ trong bản chất của anh có ý tốt, chẳng qua là vì sự khôn ngoan, cho nên anh ta sẽ không chừa mọi thủ đoạn, sẽ không xử lý theo cảm tính để đạt được mục đích của mình.

Đứng trên quan điểm của cô, cô cảm thấy mình bị lừa gạt.

Nhưng nếu đứng trên quan điểm của Lưu Chiến Hằng, chẳng qua anh ta chỉ dùng một phương pháp khôn ngoan lại ích kỷ để đạt được mục đích của mình mà thôi.

Anh ta lừa cô, nhưng không làm tổn thương cô, anh ta bắt Tư Hạ, nhưng lại sai người giúp việc chăm sóc con bé.


Mặc kệ như thế nào, anh ta cũng không phải là người quá ác độc.

Nhưng đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói, ác ý lợi dụng một lần và ác ý lợi dụng nhiều lần cũng không có gì khác biệt.

Bây giờ mối quan hệ giữa cô và anh ta chỉ là vì, cô nợ anh ta một mạng.

Nguyễn Tri Hạ trực tiếp phớt lờ những lời lúc nãy của Lưu Chiến Hằng, nói thẳng: “Anh đã từng nói, chỉ cần tôi đi theo anh, anh sẽ nói cho tôi biết mục đích của anh.”
“Mục đích của tôi sao?” Lưu Chiến Hằng cười nhẹ, hỏi với vẻ thích thú: “Em có muốn suy đoán một chút không?”
“Anh định lật lọng không muốn nói sao?” Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng suy đoán với anh ta.

Dường như Lưu Chiến Hằng nhìn vẻ Nguyễn Tri Hạ không có hứng thú, thu lại vẻ mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: “Tôi đã nói là sẽ nói cho em biết, đương nhiên sẽ không lật lọng, em đừng vội phòng bị tôi như vậy.”
Lưu Chiến Hằng nói xong, cầm ly nước ở trước mặt uống một hớp, sau đó ngồi ngay thẳng, nói với giọng điệu hờ hững: “Chẳng qua tôi chỉ muốn đòi lại một công lý, muốn một sự công bằng mà thôi, em cần gì phải khẩn trương như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, hơi híp mắt lại hỏi anh ta: “Ý của anh là gì?”

Lưu Chiến Hằng nói muốn đòi lại một công lý, muốn một sự công bằng, điều này thì có liên quan gì đến cô và Tư Mộ Hàn?
Chẳng lẽ trước đây, Tư Mộ Hàn đã làm gì Lưu Chiến Hằng sao?
Nhưng, với tài chính và năng lực bây giờ của Lưu Chiến Hằng, nhìn lại mấy năm trước, anh ta không thể là một người tầm thường, hơn nữa, mấy năm trước, Tư Mộ Hàn còn là một người “vừa xấu vừa vô nhân tính” kia, Tư Mộ Hàn có thể làm gì Lưu Chiến Hằng chứ?
Coi như lúc đó Tư Mộ Hàn đã làm điều gì với Lưu Chiến Hằng, với năng lực của Lưu Chiến Hằng, không có nghĩa là anh ta không thể chống lại Tư Mộ Hàn.

Nhưng Lưu Chiến Hằng không bận tâm đến câu hỏi Nguyễn Tri Hạ, không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: “Tư Hạ ngủ rồi sao?”
Mục đích di chuyển đề tài của anh ta rõ ràng như vậy, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều với cô.

Lưu Chiến Hằng là người nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng nếu anh ta không muốn nói, chắc chắn cô không thể hỏi ra được.

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi ra ngoài, không muốn ở đây thêm một giây.

Lúc cô xoay người, sắc mặt Lưu Chiến Hằng trầm xuống, trong giọng nói mang theo hơi thở kiềm chế: “Tri Hạ, bây giờ ngay cả việc ngồi xuống uống một ly nước với tôi, em cũng cảm thấy khó chịu sao?”
“Tôi đi xem Tư Hạ đã dậy chưa.” Lưu Chiến Hằng vừa dùng Tư Hạ để di chuyển đề tài, Nguyễn Tri Hạ cũng lấy gậy ông đập lưng ông, cũng dùng Tư Hạ để nói sang chuyện khác.


Lưu Chiến Hằng thấy Nguyễn Tri Hạ nói xong thì rời đi, anh lập tức đứng dậy lớn tiếng nói: “Nguyễn Tri Hạ!”
Trong giọng nói của anh ta có chút tức giận.

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác là dừng bước chân, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Nếu anh có chuyện muốn nói, mời anh nói hết một lần.”
Vẻ mặt Lưu Chiến Hằng bình tĩnh, vòng qua ghế sofa đi tới trước mặt cô, ánh mắt khóa chặt cô: “Tri Hạ, Tư Mộ Hàn cho em một cuộc sống sung túc, có người hầu kẻ hạ, tôi cũng có thể cho em, anh ta cho em thứ gì, tôi cũng có thể cho em thứ đó, thậm chí còn nhiều hơn anh ta!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy sự kỳ lạ trong lời nói của anh ta, vô thức lùi về sau: “Ý của anh là gì?”
Bây giờ cô ngày càng không hiểu lời nói của Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng đi tới nửa bước, định đến gần cô hơn, nhưng sau khi Nguyễn Tri Hạ đã nhận ra ý đồ của anh ta, cô nhanh chóng lùi về sau hai bước, giơ tay ngăn anh ta lại: “Anh có điều gì thì nói thẳng đi.”.


 
Chương 1252: Chương 1353


“Được, vậy anh nói thẳng.” Đáy mắt Lưu Chiến Hằng lóe lên vẻ không vui, nhưng không tức giận, anh ta không phải là người dễ tức giận.

“Tính cách của Tư Mộ Hàn như thế nào, em là người hiểu rõ hơn anh, em chung sống với người có cảm xúc thất thường như anh ta sẽ rất cực khổ, nhưng nếu em chung sống với anh, em sẽ thoải mái hơn rất nhiều, anh không ngại chuyện lúc trước giữa em với anh ta, anh cũng sẽ đối xử với Tư Hạ như con ruột của mình.”
Lưu Chiến Hằng nói xong, vươn tay muốn chạm vào người cô.

Nguyễn Tri Hạ nhanh mắt nghiêng người né tránh, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh điên rồi sao?”
“Em có thể suy nghĩ thật kỹ những lời anh nói, anh thích hợp với em hơn Tư Mộ Hàn, không phải lúc trước chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ thoải mái sao?”

Lưu Chiến Hằng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn thờ ơ không động lòng, ánh mắt của anh trở nên gấp gáp.

Nguyễn Tri Hạ không biết tại sao Lưu Chiến Hằng lại có ý nghĩ như thế, cô cảm thấy những lời này của Lưu Chiến Hằng rất hoang đường: “Bây giờ anh nói xong rồi đúng không? Tôi có thể đi được rồi chứ?”
Lưu Chiến Hằng ở trước mặt cô khác xa với Lưu Chiến Hằng mà cô quen biết, thậm chí Nguyễn Tri Hạ tình nguyện tin rằng, anh ta chính là “Lưu Chiến Thiên” chứ không phải là Lưu Chiến Hằng.

Nhưng sự thật chính là như vậy, cho dù khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách không thể lừa dối được.

Nguyễn Tri Hạ lướt qua người anh ta, lúc cô sắp đi qua người anh ta, đột nhiên anh ta nắm cổ tay cô.

Nguyễn Tri Hạ giãy giụa nhưng không hất tay anh ta ra được, cô nghiêng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh còn muốn làm gì?”
Sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô đã làm cho Lưu Chiến Hằng hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

Trước đây, Nguyễn Tri Hạ chưa bao giờ dùng giọng điệu mất kiên nhẫn này để nói với anh.

Lưu Chiến Hằng nhếch miệng cười, có điều nụ cười này không phải là nụ cười vui vẻ.


“Có một chuyện quên nói cho em biết.” Nguyễn Tri Hạ dừng lại, đương nhiên Lưu Chiến Hằng cũng buông cô ra.

Anh xoay người đi đến bên bàn đọc sách, rút ra một tờ báo ở dưới tập tài liệu đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “Em có muốn xem nó không? Tin tức có liên quan đến Tư Mộ Hàn.”
Nhìn vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ biết anh ta không có ý tốt.

Trong mấy ngày cô sống ở đây, không có điện thoại, không có máy tính để lên mạng… gần như cắt đứt tất cả liên lạc với bên ngoài, căn bản không thể nhận được bất kỳ tin tức nào.

Bây giờ, Lưu Chiến Hằng nói tờ báo này có liên quan đến tin tức của Tư Mộ Hàn, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ muốn xem rồi.

Cô chỉ do dự hai giây, nhìn Lưu Chiến Hằng một lát, sau đó nhận tờ báo.

Tư Mộ Hàn là một doanh nhân giàu có, Tư thị có rất nhiều sản nghiệp, không chỉ lớn mạnh ở trong nước, mà ở nước ngoài cũng có rất nhiều sản nghiệp và doanh nghiệp.

Chỉ có điều, Tư Mộ Hàn rất ít khi nhúng tay vào doanh nghiệp ở nước ngoài.


Đối với giới kinh doanh ở trong và ngoài nước, Tư Mộ Hàn là người có sức ảnh hưởng rất lớn, anh được truyền thông quan tâm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng vào lúc quan trọng như thế này, anh lại lên báo nước ngoài…
Nguyễn Tri Hạ mở tờ báo, nhìn thấy một bức ảnh chiếm hơn nửa tờ báo và tiêu đề được phóng lên rất to.

“Vụ tai nạn rạng sáng nay trên cầu XX đã xác nhận, chủ của một chiếc xe trong số đó chính là tổng giám đốc Tập đoàn xuyên quốc gia Tư Mộ Hàn…”
Bức ảnh ở trên đó chính là hiện trường vụ tai nạn, trên đó còn kèm theo bức ảnh chụp rất rõ Tư Mộ Hàn của lúc trước, chứ không phải chụp trong hiện trường vụ tai nạn.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ đột nhiên thay đổi, nhanh chóng đọc lướt qua nội dung ở trên đó, dòng cuối cùng viết: “Hiện nay, anh Tư Mộ Hàn đang ở trong một bệnh viện nào đó bí mật điều trị, về thương tích cụ thể thì chưa tiết lộ với truyền thông.”
“Tai nạn xe…”
Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ để ý đến ngày tháng ở phía trên, phát hiện trên đó để là hai ngày trước!
Nguyễn Tri Hạ bỗng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Chiến Hằng: “Anh ngả bài với tôi là vì Tư Mộ Hàn bị tai nạn đúng không? Rốt cuộc anh ấy bị thương như thế nào?”.


 
Chương 1253: Chương 1354


Lưu Chiến Hằng đột ngột ngả bài nói ra thân phận của mình, nếu Tư Mộ Hàn thật sự xảy ra tai nạn nằm viện, có thể có liên quan về mặt thời gian.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Chiến Hằng vẫn luôn im lặng không nói, đột nhiên anh ta lại nói ra thân phận của mình, còn nói những lời này, lúc đầu Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng bây giờ, sau khi cô đọc tờ báo này, cô không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.

Lưu Chiến Hằng cảm thấy Tư Mộ Hàn đã xảy ra chuyện, cô đã không còn hy vọng nữa, cho nên anh ta mới dám nói những lời này?
Nghĩ đến điều này, Nguyễn Tri Hạ cười lạnh: “Vụ tai nạn có liên quan đến anh đúng không?”

“Tri Hạ, trong lòng em tôi là người ác độc như vậy sao?” Lưu Chiến Hằng nở nụ cười thê lương: “Em biết một thân phận khác của tôi là một bác sĩ tâm lý, là chuyên gia tương đối có quyền lực về phương diện tâm lý học ở nước M, là một nhân vật của công chúng, sao tôi có thể làm ra chuyện như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ thấy anh ta giống như không nói dối, cô cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt lại rơi vào tờ báo.

Trên tờ báo là một bức ảnh đen trắng, rất hỗn loạn, căn bản không thể nhìn ra được gì.

Tại sao Tư Mộ Hàn lại đột nhiên xảy ra tai nạn, rốt cuộc anh có bị thương nặng không?
Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, nói với ý tứ không rõ: “Em rất lo lắng cho anh ta đúng không?”
“Nếu tôi nói đúng, anh sẽ thả tôi đi gặp anh ấy sao?” Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên, mặt không cảm xúc hỏi anh ta.

Lưu Chiến Hằng khoanh tay, nhướng mày nhìn cô: “Em có thể cầu xin tôi một lát, nói không chừng tôi sẽ đồng ý.”
Nguyễn Tri Hạ ngoài cười nhưng trong không cười, liếc mắt nhìn anh ta, xoay người cầm tờ báo rời đi.

Ban đầu cô để cho Lưu Chiến Hằng bắt cô đi, bây giờ đương nhiên cô sẽ không cầu xin anh ta để cô trở về thăm Tư Mộ Hàn.

Đồng thời, cho dù Lưu Chiến Hằng đồng ý thả cô đi gặp Tư Mộ Hàn, chắc chắn cũng không có ý tốt.

“Nếu như không liên quan đến anh, tại sao anh lại tin Tư Mộ Hàn thật sự bị tai nạn?” Nguyễn Tri Hạ siết chặt tay, ngừng bước quay đầu nhìn chằm chằm Lưu Chiến Hằng.


Phần lớn người khôn ngoan đều bị nghi ngờ, Lưu Chiến Hằng cũng không ngoại lệ, nhìn dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của anh ta thì biết, trong lòng anh ta đã xác định Tư Mộ Hàn thật sự bị tai nạn.

Nếu vụ tai nạn của Tư Mộ Hàn không liên quan đến Lưu Chiến Hằng, vậy tại sao Lưu Chiến Hằng lại khẳng định như vậy?
Lưu Chiến Hằng híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Tri Hạ, anh không thích nghe những lời này của em.”
“Bởi vì những lời tôi nói là thật.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh rồi đi ra ngoài.

Đi đến ngoài cửa, vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn trầm xuống.

Cô bước nhanh đến phòng của Tư Hạ.

Lúc đi vào, cô vẫn thả nhẹ bước chân, Tư Hạ vẫn còn ngủ, Nguyễn Tri Hạ đi tới đặt tờ báo lên trên bàn, di chuyển đèn sàn đến trước mặt, nghiên cứu tờ báo một cách tỉ mỉ.

Mặc dù cô có linh cảm chuyện Tư Mộ Hàn xảy ra tai nạn có liên quan đến Lưu Chiến Hằng, nhưng cô không tin Tư Mộ Hàn bị Lưu Chiến Hằng tính kế.

Tư Mộ Hàn không phải là người dễ rơi vào bẫy của người khác.


Chỉ là… cô vẫn rất lo lắng!
Nguyễn Tri Hạ ôm mặt, dựa vào ghế sofa thở dài, đáy lòng có chút lo lắng suy đoán xem, rốt cuộc Tư Mộ Hàn có xảy ra tai nạn hay không.

Nhưng đoán đi đoán lại, cô không nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cũng không nhìn thấy những người khác, suy đoán của cô có ý nghĩa gì chứ.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn Tư Hạ đang nằm trên giường một lát, nếu bây giờ chỉ có một mình cô ở đây, có lẽ cô sẽ không băn khoăn nhiều như vậy.

Bây giờ Lưu Chiến Hằng có thể chăm sóc tốt Tư Hạ, không phải vì anh ta lương thiện, mà bởi vì anh ta biết, chỉ cần Tư Hạ ở đây, anh ta có thể khống chế Nguyễn Tri Hạ.

Dưới tiền đề có thể khống chế Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên anh ta bằng lòng đối xử tốt với Tư Hạ.

*.


 
Chương 1254: Chương 1355


Cả ngày, Nguyễn Tri Hạ bồn chồn không yên.

Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, cũng không biết anh định làm gì.

Sau khi ăn tối xong, Lưu Chiến Hằng mới trở về.

Nguyễn Tri Hạ đang dắt Tư Hạ đi tới chân cầu thang thì gặp Lưu Chiến Hằng.


Lưu Chiến Hằng chỉ nhìn Nguyễn Tri Hạ một lát, sau đó mỉm cười vươn tay với Tư Hạ: “Tri Hạ, chú Lưu ôm con một lát.”
Tư Hạ chớp chớp mắt, đưa tay về phía Lưu Chiến Hằng.

Lưu Chiến Hằng lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Tư Hạ: “Con nhìn xem, có thích không?”
Trong hộp chính là sôcôla.

Tư Hạ gật đầu: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Đi chơi đi, chú Lưu còn việc phải làm, tạm biệt con.” Lưu Chiến Hằng đặt Tư Hạ xuống dưới đất, vẫy tay nói tạm biệt với cô bé.

Tư Hạ vẫy tay, không nói gì, nhìn có vẻ rất mất tự nhiên, không nhiệt tình giống như ngày thường.

Đợi đến khi Lưu Chiến Hằng đi rồi, Tư Hạ mới kéo áo của Nguyễn Tri Hạ, đưa hộp sôcôla nhỏ cho cô.

Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống nói với Tư Hạ: “Con sao vậy? Con không muốn ăn sao?”
“Không phải.” Tư Hạ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.

Tư Hạ tới gần bên tai Nguyễn Tri Hạ nói nhỏ: “Hôm nay ba lại không tới sao?”
Cô bé nói xong thì đứng thẳng người, nhìn Nguyễn Tri Hạ, đợi cô trả lời.


Nguyễn Tri Hạ im lặng, Tư Hạ thật sự nhớ Tư Mộ Hàn rồi.

Tư Hạ lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé xa Tư Mộ Hàn lâu như vậy, hoặc là Tư Hạ đã cảm nhận được điều gì đó.

Đôi khi linh cảm của một đứa bé, không phải thứ mà người lớn có thể tưởng tượng được.

Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng rất căng thẳng, có lẽ Tư Hạ đã mơ hồ cảm nhận được điều này, chỉ là cô bé không hiểu chuyện này là như thế nào, cũng không biết cảm nhận này là gì, nhưng cô bé sẽ không vui, sẽ thấy hoang mang.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ phải nói với Tư Hạ như thế nào đây?
Cô phải nói với Tư Hạ, có thể Tư Mộ Hàn đã xảy ra tai nạn sao?
Cô phải nói với Tư Hạ, chú Lưu mua kẹo mỉm cười với cô bé là người xấu sao?
Cách đây rất lâu, lúc Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ở nhà họ Nguyễn, cô đã từng nghĩ, nếu sau này cô có con, chắc chắn cô sẽ cho con mình món đồ tốt nhất trên thế giới này, nhất định phải để con mình tốt hơn bất kỳ ai khác.

Nguyễn Tri Hạ có cảm giác, cổ họng mình giống như bị nhét bông vào, nghẹn đến mức cực kỳ khó chịu, nghẹn đến mức lợi hại, lại có chút chua xót.

Tư Hạ vẫn còn nhìn cô, đợi cô trả lời.


Cô là mẹ của Tư Hạ, Tư Hạ tin tưởng cô như vậy.

Cô không thể lừa gạt con bé, nhưng cũng không đành lòng nói thật.

Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, kiềm nén tâm trạng của mình, nhận chiếc hộp nhỏ trong tay Tư Hạ, ép buộc mình phải nở nụ cười: “Sôcôla này thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, mẹ có thể ăn thử một miếng không?”
Sự chú ý của trẻ con rất dễ dời đi trong thời gian ngắn, lúc cô cúi đầu nhìn chiếc hộp sôcôla, đôi mắt đen bóng của cô bé sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ: “Vậy mẹ nếm thử một miếng đi!”
Bộ dáng hào phóng làm cho người khác rất thương yêu.

Nguyễn Tri Hạ cắn chặt môi, cười nói: “Được, vậy mẹ nếm thử một miếng.”
Cô lấy một miếng sôcôla cho vào miệng, Tư Nguyễn Lập tức ân cần hỏi: “Ngọt không mẹ? Ăn ngon không ạ?”
“Con tự mình ăn một miếng không phải sẽ biết sao?” Nguyễn Tri Hạ đưa chiếc hộp cho cô bé.

Tư Hạ lấy một miếng sôcôla ở bên trong, lịch sự cắn một miếng nhỏ, sau đó hét lên: “Thật ngọt.”.


 
Chương 1255: Chương 1356


Nguyễn Tri Hạ phụ họa: “Đúng vậy, rất ngọt.”
Mọi người thường nói, lúc đau khổ ăn một chút đồ ngọt sẽ tốt hơn.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy câu nói này vẫn có lý, bây giờ hình như cô không còn đau khổ nữa.

Lúc hai người đi lên lầu, đúng lúc Tư Hạ vừa mới ăn hết miếng sôcôla nhỏ đang cầm trong tay.

Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt, đầu tiên cô tắm rửa sạch sẽ cho Tư Hạ, thay đồ ngủ, sau đó ôm cô bé trở về giường, chỉ để một mình cô ở trong phòng tắm.

Cô sợ Tư Hạ sẽ có chuyện tìm cô, cho nên không đóng cửa phòng tắm.


Nguyễn Tri Hạ mở vòi nước, hơi thất thần.

Trong phòng ngủ, Tư Hạ đang ôm búp bê ngồi trên giường, ngoan ngoãn đợi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Đột nhiên, bên cửa sổ có tiếng động.

“Cốc cốc!”
Tư Hạ nghe thấy tiếng động thì tò mò nhìn về phía cửa sổ.

Trong phòng có mở máy sưởi, rèm cửa sổ đóng chặt, Tư Hạ nhìn qua đó cũng chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ.

Trong rèm cửa sổ rất tĩnh lặng, không có động tĩnh gì.

Tư Hạ nhìn chằm chằm rèm cửa sổ một lúc, sau đó thu tầm mắt, tiếp tục đợi Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Lúc này, bên cửa sổ lại có tiếng động.

Cốc cốc cốc!
Lần này vang lên mấy tiếng liên tục.


Thính giác của trẻ nhỏ rất tốt, nghe rất rõ.

Nguyễn Tri Hạ mở to mắt, tò mò nhìn về phía đó, không nhịn được bò ra khỏi chăn, trượt xuống giường, chạy về phía cửa sổ “cốc cốc cốc” kia.

Bên ngoài cửa sổ phòng Tư Nguyễn Chính là rừng cây, lúc cô bé kéo rèm cửa sổ ra, chỉ nhìn thấy một mảnh tối đen.

Nhưng rất nhanh, ngoài cửa sổ đã hiện lên một tia sáng.

Vị trí của tia sáng kia là ở dưới góc trái của cửa sổ, chỉ là vệt sáng yếu ớt nhưng Tư Hạ lại nhìn thấy rất rõ ràng.

“Ồ?”
Tư Hạ kinh ngạc nhón chân lên nghiêng đầu nhìn.

Đột nhiên có một cánh tay thò ra từ bên dưới góc trái cửa sổ.

Tư Hạ ở độ tuổi này đối với bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy tò mò, cô bé không chỉ không sợ, ngược lại còn tò mò nhìn chằm chằm cánh tay kia.

Trước tiên là một bàn tay thò ra từ bên góc trái cửa sổ, tiếp theo đó là cánh tay, sau đó là đầu rồi đến đôi vai rộng…
Khi khuôn mặt của người kia lộ ra, ánh mắt của Tư Nguyễn Lập tức sáng lên, khi thấy cô bé vì quá vui đến độ sắp kêu lên, người bên ngoài cửa sổ làm một tư thế ra hiệu cho bé im lặng.


Tư Hạ vô cùng nghe lời không lên tiếng, hai tay nắm chặt thành quả đấm nhỏ, luống cuống đặt trước người, giọng nói cực nhỏ: “Ba ơi.”
Cửa sổ cách âm rất tốt, cô bé lại gọi nhỏ như vậy nên Tư Mộ Hàn ở bên ngoài cửa sổ căn bản là không nghe thấy.

Nhưng anh có thể đọc được khẩu hình của cô bé.

Gần một tháng nay anh chưa được gặp Tư Hạ.

Cô bé dường như lại lớn hơn một chút, mặc bộ quần áo ngủ bằng lông, trông vô cùng mềm mại, đáng yêu.

Nhiệt độ trong phòng mở rất vừa vặn, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh của bé còn hơi ửng hồng.

Anh vốn cho rằng, Tư Hạ nhìn thấy anh sẽ sợ.

Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên xuất hiện một người ở bên ngoài cửa sổ, cho dù là ai gặp phải cảnh tượng này cũng sẽ sợ hãi.

Nhưng mà cô bé vừa nhìn đã nhận ra anh, đã thế còn ngoan ngoãn nghe lời anh không lên tiếng nữa..


 
Chương 1256: Chương 1357


Ba và con gái cách một cánh cửa sổ cách âm, không ai nghe được ai nói chuyện, cũng không nhìn rõ mặt nhau.

Nhưng chưa lúc nào Tư Mộ Hàn lại rõ ràng như lúc này, anh cảm nhận vô cùng rõ rệt đây là mối liên hệ máu mủ giữa anh và con gái.

Trên người cô bé đang chảy dòng máu của anh, cô bé mang họ anh, là kết tinh tình yêu của anh và Nguyễn Tri Hạ.

Cô bé rất cần anh, cũng rất dựa dẫm vào anh.

Cô bé và Tư Mộ Hàn không giống nhau, trên lưng anh gánh vác sự áy náy và khúc mắc đối với mẹ mình, còn Tư Hạ lại là một cá thể độc lập.


Cô bé vô tội phải được yêu thương.

Chân mày lúc nào cũng nhíu chặt của Tư Mộ Hàn lúc này hơi giãn ra, nhiều thêm mấy phần yêu thương.

Đột nhiên tiếng “ken két” vang lên.

Tư Mộ Hàn ngước mắt lên thì thấy Tư Hạ đã mở cửa sổ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười với anh: “Ba ơi, ba mau vào đi.”
Thật ra Tư Mộ Hàn suy nghĩ những chuyện này cũng chỉ khoảng nửa phút.

Mà trong lúc đó Tư Hạ đã mở cửa sổ giúp anh rồi.

Tư Mộ Hàn đưa tay đẩy cửa sổ ra, anh phất tay ý bảo Tư Hạ tránh ra một bên.

Tư Hạ nghe lời lùi sang bên cạnh hai bước để Tư Mộ Hàn đi vào.

Chỉ có điều Tư Hạ người nhỏ chân ngắn, lùi sang bên cạnh hai bước cũng chẳng khác gì không di chuyển.

Tư Mộ Hàn hơi bất đắc dĩ, nhưng không nói gì thêm, anh chống tay lên bệ cửa sổ nhún người một cái đã nhảy được vào phòng.


Lúc anh rơi xuống là ngồi xổm trên mặt đất, anh vừa ngồi xuống, Tư Hạ đã nhào về phía anh, ôm chặt cổ anh, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: “Con tưởng hôm nay ba không đến.”
Tư Mộ Hàn ngẩn ra, đưa tay ra đóng cửa sổ lại, một tay vỗ lưng dỗ dành cô bé: “Ai nói với con hôm nay ba không đến?”
Bàn tay anh rất to gần như có thể ôm kín lưng cô bé.

Bé con.

Đóng cửa sổ xong, Tư Mộ Hàn kéo rèm cửa che kín lại, sau đó mới ôm Tư Hạ đứng dậy.

Đối với Tư Hạ mà nói câu hỏi của Tư Mộ Hàn hơi khó trả lời.

Nguyễn Tri Hạ nói với bé, đợi lúc nào cô bé bắt đầu nhớ Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn sẽ đến đón bọn họ, đương nhiên ngày nào bé cũng muốn Tư Mộ Hàn đến.

Mà Nguyễn Tri Hạ lại không nói chính xác với cô bé là hôm nay Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ tới.

Trong tiềm thức của Tư Hạ là bé rất muốn Tư Mộ Hàn đến.

Tư Hạ gãi gãi đầu, sau đó mới thật lòng nói: “Mẹ nói ba sẽ đến đón mẹ và con, nên ngày nào con cũng đợi ba.”
Ngày nào cũng đợi anh?
Tư Mộ Hàn bỗng bật cười, nhìn bé con nhỏ nhỏ xinh xinh, lúc nói chuyện lại sến súa như vậy, cũng không biết có phải là học theo người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia không nữa?

Anh mới vừa nghĩ tới đây, đã nghe thấy Tư Hạ kêu lên: “Mẹ!”
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên thì thấy Nguyễn Tri Hạ đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ.

Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ ở trong phòng tắm mở nước, lại suy nghĩ một số chuyện đến xuất thần nên không nghe thấy động tĩnh lúc đầu Tư Mộ Hàn gây ra bên ngoài cửa sổ.

Mãi đến lúc Tư Mộ Hàn nhảy vào trong phòng gây ra tiếng động cô mới bước ra khỏi phòng tắm.

Kết quả vừa bước ra, cô đã thấy một người to lớn bỗng dưng xuất hiện trong phòng, ôm Tư Hạ nói chuyện.

Cô không dám tin vào mắt mình.

Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau cũng không quay đi chỗ khác.

Tư Hạ thấy Nguyễn Tri Hạ chậm chạp không nhúc nhích thì không nhịn được nhắc nhở cô: “Mẹ ơi, ba tới rồi!”
“Nguyễn Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn gọi tên cô, giọng nói vẫn trầm thấp êm tai như vậy..


 
Chương 1257: Chương 1358


Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng mắt lên, nhưng vẫn đứng im nhìn anh.

Một tay Tư Mộ Hàn ôm Tư Hạ, một tay khác đưa ra, vẻ mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một, anh ung dung nói với cô: “Cho em ba giây tới đây, anh có thể không so đo xích mích trước đây nữa mà tha thứ cho em.”
Anh vừa dứt lời Nguyễn Tri Hạ bỗng nhiên chạy tới, sà vào lòng anh.

Hấp tấp như một đứa trẻ.

Tư Mộ Hàn vòng tay lại thặt chặt, vững vàng ôm cô vào lòng, sau đó thấp giọng nói bên tai cô: “Tha thứ cho em đấy.”

Tha thứ cho sự cố chấp của cô, tha thứ cho cô tự chủ trương không bàn bạc với anh để cho Lưu Chiến Hằng cưỡng ép đưa đi.

Nguyễn Tri Hạ nắm áo của anh, tâm trạng thấp thỏm không yên lúc này đã hoàn toàn lắng lại.

Rất nhanh, Tư Mộ Hàn đã cảm nhận được bàn tay của Nguyễn Tri Hạ sờ tới sờ lui trên người anh, thậm chí còn có xu hướng thăm dò xuống phía dưới.

Tư Mộ Hàn nắm chặt tay cô một cách chính xác, tiếng nói trầm thấp lại có vẻ ngả ngớn: “Nguyễn Tri Hạ, lâu như vậy hai chúng ta mới gặp lại nhau, anh có thể hiểu được sự nín nhịn của em, dù sao anh cũng thế.

Nhưng bây giờ không thích hợp làm những chuyện đó, còn có Tri Hạ đang ở đây.”
Tâm trạng cảm động và yên tâm gì đó trong nháy mắt mất sạch.

Nguyễn Tri Hạ đẩy anh ra, tức giận nói: “Em là muốn xem thử anh có bị thương hay không, ai giống anh suốt ngày chỉ nghĩ tới những chuyện linh tinh kia chứ? Không biết xấu hổ!”
Bên cạnh truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con: “Mẹ ơi, không biết xấu hổ là gì ạ?”
Suýt chút nữa Nguyễn Tri Hạ đã quên Tư Hạ vẫn còn ở bên cạnh, cô giải thích cũng không được, mà không giải thích thì cũng không xong.

Cô chớp mắt, đưa tay chọt vào vai Tư Mộ Hàn, ý tứ rất rõ, là muốn anh giải thích cho Tư Hạ hiểu.

Tư Mộ Hàn nhận được tín hiệu cầu cứu của của cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nói: “Tri Hạ có mệt không?”

Tư Hạ lắc đầu nói: “Con không mệt.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, hai ba bước đã bước tới bên cạnh giường: “Nếu con không mệt thì tự chơi một mình nhé.”
Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt dại ra nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt mờ mịt khó hiểu.

Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Tại sao bé con phải chơi một mình? Ba không chơi cùng với cô bé sao?
Tư Mộ Hàn nhìn thấy trên giường có búp bê vải thì nhét búp bê vào lòng Tư Hạ, sau đó kéo Nguyễn Tri Hạ vào phòng tắm, đóng cửa phòng lại.

Mấy động tác liên tiếp này anh làm vô cùng trôi chảy, lưu loát.

Chờ đến khi Nguyễn Tri Hạ phản ứng lại cô đã ở trong phòng tắm rồi.

“Em xem báo thấy nói anh bị tai nạn xe? Anh có sao không?” Nguyễn Tri Hạ lo lắng quan sát khắp người anh.

Lúc nãy anh còn có sức lực đùa giỡn với cô, chắc hẳn không sao rồi.

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn hơi tối lại, không trả lời vấn đề của cô mà là ôm chặt eo cô, tay còn lại đỡ sau gáy cô, một nụ hôn nóng rực ép sát xuống.


Hơi thở nóng bỏng phả mạnh vào màng tai cô, mang theo sự rung động khiến người ta tê dại.

Tay của Nguyễn Tri Hạ hơi luống cuống chống lên ngực anh, chịu đựng nụ hôn gấp gáp lại mang theo tâm trạng khác lạ của anh.

Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi lúc Nguyễn Tri Hạ cảm thấy khóe miệng sắp mất cảm giác thì tay của Tư Mộ Hàn hơi thả lỏng, lúc này anh mới lưu luyến không rời đứng thẳng người lên.

Tay của Tư Mộ Hàn chỉ là hơi thả lỏng sức lực, chứ không hề buông tay ra, anh đè cô lên cửa phòng tắm, ôm chặt cô.

“Nhớ anh không?”
Sau nụ hôn nồng nhiệt giọng nói của anh trở nên khàn khàn, ngay cả hơi thở cũng nóng như muốn thiêu đốt người khác.

Nguyễn Tri Hạ rụt cổ lại, hơi tránh ra ai ngờ đổi lại Tư Mộ Hàn càng ôm cô chặt hơn.

Nguyễn Tri Hạ đứng yên để mặc anh ôm mình, cô im lặng một hồi mới nói: “Tri Hạ rất nhớ anh.”.


 
Chương 1258: Chương 1359


“Còn em thì sao?” Trong giọng nói của anh còn mang theo vẻ cố chấp.

Nguyễn Tri Hạ mím môi, đáp lại: “Ừm.”
Cô cảm nhận rất rõ ràng, khi cô vừa dứt lời, hơi thở của người đàn ông hơi thay đổi.

Trước khi Tư Mộ Hàn trả lời cô đã giành nói trước: “Sao anh vào đây được?”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Tri Hạ.


Cho dù như thế anh vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, chỉ cần qua loa là xong.

“Nhảy cửa sổ bò vào.” Anh vừa nói chuyện, vừa giơ tay sờ lên mặt Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu cũng không quá nghiêm túc.

Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói vậy, lúc này mới phát hiện trên eo của anh có sợi dây thừng, trên hai đầu dây còn có móc câu.

Đại khái cô cũng đoán được Tư Mộ Hàn là dùng dây thừng leo lên.

Thoạt nhìn sợi dây thừng này rất đơn giản, nhưng lúc Tư Mộ Hàn leo lên còn dùng thêm nhưng công cụ hỗ trợ khác.

Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thay đổi lập tức: “Đây là lầu ba đấy!”
Tư Mộ Hàn nghe vậy khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là lầu ba thôi mà, cho dù em ở lầu ba mươi anh cũng có thể leo lên như thường.”
Thoạt nhìn vẻ mặt anh vô cùng kiêu căng, kiêu căng đến nỗi gần như tự phụ, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, có phần trẻ con.

Tư Mộ Hàn chính là người đàn ông như vậy, cho dù anh phách lối ngông cuồng, nhưng luôn có thể khiến người khác tin rằng anh nói là người nói được làm được.

Anh có vốn liếng để phách lối, ngông cuồng.


Vốn liếng của anh không phải là Tư thị, cũng không phải là vòng hào quang của cậu chủ lớn nhà họ Tư, mà đơn giản vì anh là anh, anh là Tư Mộ Hàn.

Thật ra đàn ông đều là những chàng trai trẻ, từ trong xương tủy của bọn họ vẫn sục sôi nhiệt huyết.

Nhưng chuyện Nguyễn Tri Hạ muốn làm chính là giội một chậu nước lạnh làm nguội nhiệt huyết của anh.

Thứ nhiệt huyết này là dùng để leo lầu hay sao?
Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười nói: “Tư Mộ Hàn, anh cảm thấy rất đáng kiêu ngạo sao? Lỡ như anh té xuống thì sao?”
Tư Mộ Hàn hơi ngẩn ra, trong mắt lóe ra vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ em không cảm động sao?”
“Cảm…động?” Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: “Có thời gian em cũng leo lên lầu ba gặp anh, xem anh có cảm động không?”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, vẻ mặt Tư Mộ Hàn sa sầm, lạnh lùng nói: “Em dám!”
Nguyễn Tri Hạ nhún vai vẻ vô tội.

Tư Mộ Hàn lạnh mặt, nắm chặt cằm của cô hôn mạnh, Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được nụ hôn này mang theo tức giận.


Cô cứ không nói cho anh biết thật ra cô rất cảm động.

Cô sợ sau khi cô nói xong lần sau anh lại làm như vậy.

Sau khi Tư Mộ Hàn hôn đủ rồi anh mới lùi về sau một bước, cẩn thận quan sát Nguyễn Tri Hạ, nhìn tới nhìn lui trên người cô vài lần lúc này anh mới nói: “Lưu Chiến Thiên không làm khó em chứ?”
“Anh ta đúng là không làm khó em.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nghĩ tới Tư Mộ Hàn còn chưa biết Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng nên vội nói cho anh biết: “Thực ra Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong phát hiện Tư Mộ Hàn chỉ hơi dừng lại, nhưng cũng không hề tỏ ra kinh ngạc.

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Sao anh chẳng kinh ngạc gì cả?”
“Mấy ngày hôm nay anh điều tra được một số tài liệu, cũng có đoán qua, chỉ có điều chưa kịp chứng thực chuyện này mà thôi.”
“Tai nạn xe lại là chuyện gì? Em ở trong biệt thự hoàn toàn mất liên hệ với bên ngoài.

Hôm nay Lưu Chiến Hằng đưa báo cho em xem, em mới biết vụ tai nạn xe, hơn nữa có thể Lưu Chiến Hằng cũng tham gia vào vụ tai nạn xe này.”.


 
Chương 1259: Chương 1360


“Không xảy ra tai nạn xe thì làm sao có thể khiến Lưu Chiến Hằng thả lỏng cảnh giác.

Làm sao anh có thể leo vào đây thăm em được chứ?” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn mang theo vẻ đùa cợt.

Nguyễn Tri Hạ mím môi, trừng mắt với anh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Tư Mộ Hàn theo sát phía sau.


Tư Hạ đang ôm búp bê vải ngủ say, cơ thể nhỏ bé nằm lăn lóc ngoài chăn.

Cũng may máy sưởi trong phòng đủ ấm nếu không chỉ lạnh một lúc thôi, cô gái nhỏ sẽ bị cảm.

Đang lúc Nguyễn Tri Hạ muốn đi tới ôm Tư Hạ lên thì Tư Mộ Hàn chân dài bước lên trước giành lấy, anh nhẹ nhàng ôm Tư Hạ lên.

Tư Hạ không ngủ say lắm, đôi mắt mơ màng nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt mờ mịt.

Tư Mộ Hàn bị nhìn đến nỗi đáy lòng mềm nhũn, khẽ nói: “Ba ở đây.”
Tư Hạ chớp mắt giống như xác định anh đúng là ba của bé, sau đó lại yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, hình như cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của anh.

Tư Mộ Hàn quay đầu lại thấy cô vẫn còn nhìn anh đăm đăm thì lên tiếng nhắc nhở cô: “Chăn.”
Nguyễn Tri Hạ sực tỉnh, cô kéo chăn ra cho anh đặt Tư Hạ vào trong.


Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ vào trong, Nguyễn Tri Hạ đắp thêm chăn cho Tư Hạ, đột nhiên Tư Mộ Hàn giơ tay nhéo mặt của Tư Hạ, giọng điệu hình như không vui nói: “Béo lên rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vỗ tay anh: “Cái này gọi là trẻ con mũm mĩm.”
Tư Hạ trộm vía đầy đặn, nhưng Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy cô bé béo, mà thấy vừa đủ.

Ốm thêm chút nữa thì quá nhỏ mà mập thêm chút nữa lại không khỏe mạnh, như thế này là vừa đủ.

Nguyễn Tri Hạ xoay người đi tới trước cửa sổ, từ lầu ba nhìn xuống bên ngoài một mảnh tối đen như mực.

Cô tưởng tượng ra cảnh tượng lúc nãy Tư Mộ Hàn leo từ đó lên, mi tâm nhíu chặt, im lặng không nói chuyện.

Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, trầm giọng nói: “Cha nuôi của Lưu Chiến Hằng đã chết vào nửa tháng trước.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu: “Lúc đó, khi em rời khỏi biệt thự của anh ta, em có từng nhìn thấy một ông lão đi tìm anh ta, có khi nào người đó là ba nuôi của anh ta không?”
Tư Mộ Hàn trầm ngâm rồi nói: “Rất có khả năng.”
“Lúc em lái xe rời khỏi biệt thự của Lưu Chiến Hằng cũng chỉ xoay đầu nhìn thoáng qua thôi, nên không nhìn rõ mặt của người đó.” Nguyễn Tri Hạ nói tới đây đột nhiên khựng lại chút rồi hỏi Tư Mộ Hàn: “Sao anh biết ba nuôi của Lưu Chiến Hằng đã qua đời? Anh biết ba nuôi của anh ta là ai sao?”

Nên biết rằng, ba nuôi của Lưu Chiến Hằng trước đây cũng là người có thân phận rất bí ẩn.

Lúc còn ở trong nước, đừng nói là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng, ngay cả thông tin của Lưu Chiến Hằng cũng rất khó tra ra.

Tư Mộ Hàn đi đến ngồi trên sofa, từ tốn nói: “Chắc em cũng biết ba nuôi của anh ta.”
“Ai?”
Tư Mộ Hàn chậm rãi phun ra ba chữ: “Tạ Sinh.”
“Tạ Sinh?” Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Là ông ta sao!”
Vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ trở nên nghiêm túc hơn, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn: Tạ Sinh, nhà từ thiện được đánh giá khá cao trong nước, hình tượng cũng tốt, cả đời giúp đỡ được rất nhiều người, được người khác tôn kính, còn có bộ phim được dựng từ câu chuyện về cuộc đời ông ấy nữa.”
“Nhưng mà, vài năm nay tin tức về ông ta cũng rất hiếm, có người nói ông ta lớn tuổi rồi nên sức khỏe không tốt, dần dần mọi người không chú ý đến nhiều nữa, nhưng ông ta vẫn còn làm từ thiện.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Tạ Sinh có chỗ nào đáng nghi à?”
Lưu Chiến Hằng có điều bí ẩn, Tạ Sinh là ba nuôi của Lưu Chiến Hằng chắc chắn cũng có điều gì đó che giấu..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top