Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1214: Chương 1315


“Buông… buông… tôi… ra… Tôi thật sự không biết…” Sắc mặt của Nguyễn Hương Thảo đã chuyển sang màu xanh tím: “Anh… anh ta… chủ động đến… tìm… tôi…”
Nguyễn Tri Hạ vẫn không buông tay, tiếp tục hỏi: “Chủ động tìm cô?”
Lúc này, đột nhiên phía sau cô truyền tới một lực kéo, một tay nắm cánh tay cô, kéo cả người cô lên.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Tư Mộ Hàn, môi anh mím chặt, trong mắt lóe lên lửa giận.

“Tư…” Nguyễn Tri Hạ chưa kịp gọi ra tên của anh, đã bị anh kéo ra khỏi tầng hầm.


Động tác của Tư Mộ Hàn vô cùng thô lỗ, nắm chặt đến mức cổ tay Nguyễn Tri Hạ đau đớn.

Ra khỏi tầng hầm, Tư Mộ Hàn hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô: “Em đừng nhúng tay vào chuyện này!”
“Tại sao em không được nhúng tay vào? Bọn chúng đã bắt cóc Tri Hạ rồi!” Nguyễn Tri Hạ tức đến đỏ mắt, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, nhưng cũng không hòa hoãn bao nhiêu.

Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn xuyên qua người cô: “Lúc nãy ở dưới tầng hầm, em muốn làm gì? Em muốn bóp chết Nguyễn Hương Thảo sao?”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Tư Mộ Hàn.

Bàn tay đang thả lỏng bên người vô thức nắm chặt, lúc nãy cô thật sự muốn bóp chết Nguyễn Hương Thảo sao…
Cô hận Nguyễn Hương Thảo, hận Nguyễn Hương Thảo kết hợp với người ngoài ra tay với Tư Hạ.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Hương Thảo đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cô, cô cũng chỉ trả lại những gì Nguyễn Hương Thảo đã làm với cô mà thôi, không thể nói là hận.

Dù sao thì từ trước tới nay, cô chưa từng mong đợi người chị cùng cha khác mẹ Nguyễn Hương Thảo này.


Không mong đợi đương nhiên sẽ không có thù hận.

Nhưng Nguyễn Hương Thảo lại cấu kết với người ngoài để bắt cóc Tư Hạ.

Bởi vì chuyện khi còn bé của Tư Hạ, trong lòng Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy cô thiếu nợ con bé, bây giờ còn vì ân oán của người lớn mà con bé bị người khác bắt đi, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ không thể nào chấp nhận được.

Nguyễn Tri Hạ vẫn không nói gì, Tư Mộ Hàn cũng không lên tiếng, đợi cô nói.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi Tư Mộ Hàn: “Tư Hạ bị người ta bắt đi từ lúc nào?”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, sau một lúc im lặng mới lên tiếng: “Từ ngày anh đến nước M.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì cắn môi, nở nụ cười châm biếm.

“Hóa ra bị người khác bắt đi sớm như vậy?” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn: “Anh vừa đi chân trước, chân sau bọn họ đã bắt Tư Hạ đi rồi?”
Hàm ý trong câu nói của Nguyễn Tri Hạ như cứa vào tim Tư Mộ Hàn.

Mặc dù cô không nói rõ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự trách cứ Tư Mộ Hàn, trách anh không bảo vệ tốt Tư Hạ.


Tư Mộ Hàn nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng không nói gì.

Đối với việc này, anh không có gì để nói.

“Tư Hạ bị người khác bắt đi, anh cũng không nói với em, cứ để em vẫn luôn không hay biết gì!” Nguyễn Tri Hạ thấy anh không nói gì thì càng tức.

“Tư Mộ Hàn! Tư Hạ là con gái ruột của anh! Nếu như lúc anh đi, sai người bảo vệ con bé, thì những người kia sao có thể bắt con bé đi dễ dàng như vậy!”
Nguyễn Tri Hạ vừa nghĩ tới Tư Hạ còn nhỏ đã bị một nhóm người không biết tốt xấu bắt đi, tim cô đau thắt rất khó chịu.

Cô tăng cao âm lượng, giọng nói lạnh lùng, hơi thở trên người Tư Mộ Hàn cũng ảm đạm, vệ sĩ đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng, vội gọi điện thoại cho Thời Dũng.

Thời Dũng rời đi chưa bao lâu, cho nên trở về rất nhanh..


 
Chương 1215: Chương 1316


Lúc anh trở về, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đã ra phòng khách.

“Cậu chủ, mợ chủ.” Thời Dũng đi tới trước mặt hai người, hơi cúi người chào.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy anh ta thì đứng dậy, vội hỏi: “Trợ lý Thời, có tin tức gì không?”
Lúc vệ sĩ gọi điện thoại cho Thời Dũng, đã nói rõ mọi chuyện cho anh ta nghe, cho nên lúc Nguyễn Tri Hạ hỏi như vậy, anh ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Anh liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn, sau đó mới nói với Nguyễn Tri Hạ: “Người dẫn Tư Hạ đi rất gian xảo, mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn lần theo dấu vết bọn chúng, nhưng chúng vẫn luôn nhanh hơn chúng ta một bước.”

Tay chân Nguyễn Tri Hạ lạnh ngắt, ngồi phịch xuống ghế sô pha, phòng khách rơi vào yên tĩnh.

Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

Tư Mộ Hàn nhanh tay đứng dậy giữ cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Em đi tìm Nguyễn Hương Thảo.” Nguyễn Tri Hạ nói xong thì hất tay anh ra.

Cô nhớ tới những lời Nguyễn Hương Thảo đã nói lúc nãy, những người kia sẽ chủ động tìm cô.

Chắc chắn Nguyễn Hương Thảo không tùy tiện nói ra như vậy, cô ta quen biết người bắt cóc Tư Hạ, nhất định có thể thăm dò được tin tức từ cô ta.

Chỉ là cô chưa đi được mấy bước đã bị Tư Mộ Hàn ngăn cản: “Anh không cho phép em đi!”
Nguyễn Tri Hạ không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn nói: “Tư Mộ Hàn, anh không quan tâm Tư Hạ thì để em! Anh tránh ra!”
Tư Mộ Hàn không nói gì, đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Nguyễn Tri Hạ, chuyện này anh sẽ xử lý.”
Nguyễn Tri Hạ gần như nghiến răng nói ra từng câu từng chữ: “Con gái của em, em sẽ tự tìm về.”
Cô dùng sức hất tay Tư Mộ Hàn, đi ra ngoài.


Tư Mộ Hàn ở phía sau hô lên: “Thời Dũng!”
Thời Dũng lập tức đứng chắn trước mặt Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt khó coi nói: “Mợ chủ…”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.

Tại sao Tư Mộ Hàn không nói tin tức Tư Hạ bị bắt cóc cho cô biết, cũng không cho cô đi tìm Nguyễn Hương Thảo?
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt nhìn Thời Dũng, lạnh lùng hỏi: “Thời Dũng, anh nói cho tôi biết, có phải đã có tin tức của Tư Hạ?”
Sắc mặt Thời Dũng hơi thay đổi, mím môi không lên tiếng.

Không phủ nhận, vậy đúng là thế.

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Anh muốn tự mình nói cho em biết hay để em đi hỏi Nguyễn Hương Thảo?”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đột nhiên gọi tên cô.

“Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tư Mộ Hàn muốn nói rõ tin tức Tư Hạ với cô, nhưng không ngờ sau gáy lại nhói đau, lập tức mất đi ý thức.


Trước khi mất ý thức, cô đã kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng quyết đoán của Tư Mộ Hàn.

*
Lúc tỉnh lại, Nguyễn Tri Hạ ngửi thấy mùi đồ ăn.

Tư Mộ Hàn đang đứng ngược sáng trước giường, hắt xuống một chiếc bóng, lãnh đạm nói: “Em tỉnh rồi thì tới đây ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, đột nhiên bật dậy, liếc mắt đã nhìn thấy đồ ăn được bày sẵn trên bàn.

Cô vén chăn bước xuống giường, giống như muốn kiếm chứng điều gì đó, cô bước nhanh ra cửa.

Tư Mộ Hàn cũng không ngăn cản cô, chỉ ngước mắt nhìn cô đi tới trước cửa.

Nguyễn Tri Hạ mở cửa, nhìn thấy vệ sĩ đang đứng canh bên ngoài..


 
Chương 1216: Chương 1317


Vệ sĩ đứng đầu nhìn thấy thái độ của Tư Mộ Hàn khi liếc nhìn anh ta, lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ có điều gì muốn căn dặn?”
“Quả nhiên.” Nguyễn Tri Hạ cười tự giễu, “ầm” cánh cửa đóng lại.

Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn: “Trong mắt anh, em giống như con mèo con chó, anh muốn nhốt thì nhốt sao?”.

Chương mới nhất tại ++ trum truyen.

M E ++
“Em ăn cơm đi.” Tư Mộ Hàn làm như không nghe thấy cô nói gì, xoay người ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn cô, ra hiệu cho cô mau tới đây ăn cơm.


Nguyễn Tri Hạ vẻ suy sụp hét về phía anh: “Em không ăn, em muốn đi tìm Tư Hạ!”
Nhưng vẻ mặt của Tư Mộ Hàn lại rất bình tĩnh: “Anh sẽ đi tìm Tư Hạ.”
“Vậy anh đi tìm đi! Anh nhốt em lại để làm gì?” Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt, giơ tay ôm mặt muốn ổn định lại cảm xúc của mình.

Cô không biết, rốt cuộc Tư Mộ Hàn muốn làm gì?
Tại sao tìm Tư Hạ lại phải nhốt cô lại?
Tại sao phải giấu cô chuyện Tư Hạ, mặc dù cô yêu Tư Hạ, nhưng cũng không yếu đuối đến mức biết tin Tư Hạ bị người khác bắt đi sẽ sụp đổ.

Cô sụp đổ là vì Tư Mộ Hàn nhốt cô lại, không cho cô làm điều gì cả.

Nguyễn Tri Hạ điên cuồng hét về phía Tư Mộ Hàn, nhưng dáng vẻ của Tư Mộ Hàn giống như trời có sập xuống anh cũng không chớp mắt lấy một cái.

Đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn bình tĩnh lại, Tư Mộ Hàn mới đi qua đó,dìu cô tới trước bàn ăn, giọng điệu hờ hững: “Em ăn cơm đi.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn anh không nói gì.

“Em không ăn?” Tư Mộ Hàn hơi híp mắt, rõ ràng giọng điệu đã có chút tức giận.


Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Nếu em không ăn, vậy thì em đừng nghĩ đến chuyện sẽ gặp được Tư Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tư Mộ Hàn, mím chặt môi, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.

Cô không muốn ăn, nhưng Tư Mộ Hàn quyết tâm, chằm chằm nhìn cô, muốn cô ăn, vì vậy cô chỉ có thể ép buộc bản thân ăn một chút.

Sau khi ăn xong thì có người giúp việc lên thu dọn đồ ăn.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã bình tĩnh lại.

Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi Tư Mộ Hàn: “Bây giờ em không thể bước ra khỏi căn phòng này sao?”
“Lúc trước em đã đốt biệt thự của anh.” Tư Mộ Hàn khẽ cười với hàm ý không rõ.

Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, lúc đó sở dĩ cô đốt biệt thự của Tư Mộ Hàn là vì, anh đã nhốt cô ở trong biệt thự, không cho cô đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ mỉa mai: “Vậy đã làm cho anh phí tâm rồi.”
Tư Mộ Hàn không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.

Anh vừa đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đã không kiềm chế được, đá chiếc ghế ở trước mặt.


Cô không nghĩ ra, tại sao Tư Mộ Hàn lại không cho cô đi ra ngoài, cũng không cho cô giúp anh cùng nhau tìm Tư Hạ.

Nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra lý do tại sao.

Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới điều gì đó, sờ vào túi của mình, phát hiện trong túi trống trơn, lại đi tới bên giường tìm, cuối cùng cũng tìm được điện thoại ở trên tủ đầu giường.

Tư Mộ Hàn để lại điện thoại cho cô?
Đáy mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia vui mừng, cầm điện thoại lên nhìn, bây giờ mới phát hiện, trong điện thoại căn bản không có sim.

Để điện thoại lại cho cô, nhưng không có sim.

*
Bây giờ cô đang ở nước M, ở nơi đất khách quê người như thế này, ngoại trừ Lưu Chiến Hằng không rõ tung tích, cô cũng không quen biết người nào khác, cho dù cô gọi điện cho Thẩm Lệ, cũng là nước xa không cứu được lửa gần..


 
Chương 1217: Chương 1318


Vì vậy Tư Mộ Hàn để điện thoại lại cho cô, không phải vì đề phòng cô gọi điện cho người khác, mà là đề phòng người khác gọi cho cô?
Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ tới câu nói Nguyễn Hương Thảo đã nói lúc trước.

Nguyễn Hương Thảo nói, người bắt cóc Tư Hạ sẽ chủ động tìm cô.

Cũng chính là nói, lý do Tư Mộ Hàn không để lại sim cho cô chính là đề phòng những người đó liên hệ với cô?
Tại sao phải đề phòng những người đó liên hệ cô chứ? Chẳng lẽ mục đích cuối cùng của bọn họ khi bắt Tư Hạ đi chính là cô sao?
Nguyễn Tri Hạ nói lẩm bẩm: “Sao có thể chứ…”

Cô càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.

Thật ra mục đích của những người bắt Tư Nguyễn Chính là cô, còn Tư Mộ Hàn là người mạnh mẽ, chắc chắn anh sẽ không để cho Nguyễn Tri Hạ tự chui đầu vào lưới, vì vậy dứt khoát nhốt cô lại?
Tư Mộ Hàn chưa bao giờ là người lương thiện, phần lớn anh đều làm việc không chừa mọi thủ đoạn, anh không muốn để cho Nguyễn Tri Hạ tham gia chuyện này, vì vậy dứt khoát trực tiếp nhốt cô lại, mặc dù nhìn có vẻ không nói lý lẽ, nhưng quả thực đây chính là biện pháp đơn giản nhất.

Trong lòng Tư Mộ Hàn hiểu rất rõ, nếu như mục đích của những người kia chính là Nguyễn Tri Hạ, chắc chắn cô sẽ không chút do dự mà đi cứu Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới tình cảnh mà Tư Hạ có thể gặp phải, tim cô thắt chặt lại.

Nếu đúng là như vậy, cô tuyệt đối không thể ngồi không chờ chết.

*
Buổi tối, lúc Tư Mộ Hàn trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ đang tắm.

Trong phòng có mở máy sưởi, không lâu sau, Nguyễn Tri Hạ đã quấn khăn tắm đi ra ngoài.

Cô vừa mới tắm xong, làn da lộ ra ngoài khăn tắm hồng hào, cả người mềm mịn trông rất ngon mắt.


Tư Mộ Hàn híp mắt, ánh nhìn khóa chặt vào cô.

Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn như vậy thì hơi run lên, cả người hơi căng thẳng.

Nhưng cô lại giả vờ như không có gì xảy ra, đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn hỏi: “Anh có tin tức gì không?”
“Có.” Tư Mộ Hàn đáp lại, ánh mắt không tự chủ di chuyển trên người cô.

Dường như Nguyễn Tri Hạ không nhận ra ánh mắt mang tính xâm chiếm của Tư Mộ Hàn, cũng không nhận ra lúc này cô quyến rũ đến cỡ nào, hờ hững hỏi tiếp: “Sau đó thì sao? Đến khi nào em mới có thể gặp Tư Hạ đây?”
Tư Mộ Hàn không trả lời cô ngay, Nguyễn Tri Hạ đang muốn ngước mắt lên nhìn anh, đã bị anh kéo vào trong ngực.

Nguyễn Tri Hạ phản xạ có điều kiện cứng đờ trong chớp mắt, theo bản năng nắm chặt áo anh, nhíu mày nói: “Anh làm gì vậy?”
“Em mặc như vậy đi ra ngoài là muốn anh làm gì em?” Tư Mộ Hàn cúi đầu, lúc anh nhẹ giọng nói chuyện, hơi nóng phả vào mặt cô, làm cho mặt cô cũng nóng lên khác thường.

“Em quên cầm quần áo theo, không quấn khăn tắm, chẳng lẽ để trần như nhộng đi ra ngoài sao?” Nguyễn Tri Hạ không cam lòng yếu thế, khẽ ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh.

Ánh mắt Tư Mộ Hàn lập tức thay đổi, đôi mắt vốn không có cảm xúc gì đã ngày càng sâu hơn.

Một giây sau, anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi Nguyễn Tri Hạ.


Nguyễn Tri Hạ giãy giụa một lát, cánh tay Tư Mộ Hàn càng ôm chặt cô hơn, khăn tắm trên người cô rơi xuống.

Hô hấp của Tư Mộ Hàn càng trở nên nặng nề thêm, xoay người ném cô lên giường, cả người bổ nhào lên.

Đã rất lâu rồi hai người chưa làm cùng nhau, huống hồ lần này Nguyễn Tri Hạ cố ý muốn dụ dỗ anh, đương nhiên Tư Mộ Hàn không thể kiềm chế được, vừa bắt đầu đã không thể dừng được.

Mãi đến khi sau nửa đêm, Tư Mộ Hàn mới buông tha cô.

Tư Mộ Hàn ôm cô vào lòng, thỉnh thoảng sẽ hôn cô, dần dần không còn hôn nữa.

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được hơi thở anh ngày càng ổn định, vì vậy lên tiếng gọi anh: “Tư Mộ Hàn?”
Người đàn ông đang ôm cô không hề đáp lại..


 
Chương 1218: Chương 1319


Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng lần nữa: “Tư Mộ Hàn, em muốn uống nước.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng nếu Tư Mộ Hàn chưa ngủ, chắc chắn anh vẫn có thể nghe thấy.

Nguyễn Tri Hạ lại đợi thêm một lát nữa, thử bỏ cánh tay Tư Mộ Hàn đang vòng qua người cô ra.

Chỉ là cô vừa mới lấy tay Tư Mộ Hàn ra, anh lại vươn tới nữa.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng lấy tay của mình đặt vào trong tay Tư Mộ Hàn, lúc này anh mới yên tĩnh lại.

Nguyễn Tri Hạ sợ anh đột nhiên thức giấc, cũng không dám nhúc nhích, một lúc sau, cô mới vươn tay ra, lấy một tấm vải dài đã sớm chuẩn bị.


Cô rất sợ Tư Mộ Hàn sẽ giật mình tỉnh giấc, cho nên vô cùng cẩn thận.

Nhưng Tư Mộ Hàn vẫn ở bên cô, lúc cô sắp trói tay anh xong, anh đã thức giấc.

“Nguyễn Tri Hạ, em đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh vốn đã rất trầm thấp, trong đêm tối, nghe càng u ám hơn.

Nguyễn Tri Hạ run cầm cập, nhanh chóng phản ứng buông tay ra, cúi người hôn anh.

Tư Mộ Hàn không nhịn được sự chủ động của cô, cho dù biết lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đang làm gì, nhưng vẫn không thể khống chế lật người.

Nguyễn Tri Hạ nhân lúc anh ý loạn tình mê, vươn tay đánh vào sau gáy anh…
Nguyễn Tri Hạ quá căng thẳng cho nên sức ở trên tay cũng rất lớn.

Cô cảm thấy người đàn ông nằm trên người mình cứng đờ, cô căng thẳng gọi lên: “Tư Mộ Hàn?”
“Hạ… Tri Hạ…” Giọng nói của Tư Mộ Hàn đã trở nên chậm chạp, chỉ gọi tên cô rồi cả người nặng nề ngã xuống.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng nghiêng đầu qua một bên, đầu của Tư Mộ Hàn từ từ rơi xuống vai cô.

Căn phòng rơi vào sự im lặng kỳ lạ, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình và Tư Mộ Hàn.


Đợi đến khi nhịp tim cô bình ổn trở lại, cô mới đẩy Tư Mộ Hàn ra, gọi anh: “Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ không nghe thấy tiếng trả lời của Tư Mộ Hàn, cô đẩy anh từ trên người mình xuống.

Cô ngồi dậy bật đèn trong phòng lên.

Khi đèn sáng lên, tình hình ở trong phòng được nhìn thấy rất rõ.

.

truyện kiếm hiệp hay
Tư Mộ Hàn đã bị cô đánh cho hôn mê, nhắm mắt yên tĩnh nằm ngủ trên giường.

Lúc Tư Mộ Hàn ngủ, mi tâm cũng hơi nhíu lại, giống như có rất nhiều chuyện rắc rối.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay vuốt ve mi tâm của anh, cho đến khi mi tâm được thả lỏng ra, lúc này mới giúp anh đắp chăn, cúi người hôn lên môi anh.

Nguyễn Tri Hạ ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt mạnh mẽ của anh, khẽ thở dài.

Cô đứng dậy đi tới trước cửa, khẽ vặn tay nắm cửa, phát hiện bên ngoài không có vệ sĩ.


Ban ngày lúc Tư Mộ Hàn không có ở đây, anh sẽ phái vệ sĩ đến canh giữ trước cửa phòng ngủ, đến buổi tối khi anh ở nhà, bên ngoài cửa phòng ngủ sẽ không còn vệ sĩ nữa.

Nguyễn Tri Hạ rón rén đóng cửa lại, xách giày, đi chân trần xuống lầu.

Cô đi rất cẩn thận, không phát ra một tiếng động nào.

Phòng khách vẫn để đèn, trong sân có vệ sĩ trực ca đêm, bây giờ đã qua nửa đêm, vệ sĩ cũng rất mệt mỏi, nếu cô cẩn thận một chút, có lẽ sẽ trốn khỏi tầm mắt của vệ sĩ.

Sau khi suy nghĩ xong, Nguyễn Tri Hạ nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng của Thời Dũng: “Mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ giật mình, sau đó quay đầu cam chịu số phận nhìn Thời Dũng: “Trợ lý Thời.”
Cô đã lên kế hoạch buổi tối phải trốn đi như thế nào, chỉ nghĩ đến làm thế nào để tránh được vệ sĩ, hoàn toàn quên mất rằng, trong biệt thự vẫn còn một Thời Dũng.

Vẻ mặt Thời Dũng vô cùng bình tĩnh, dường như không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ xuất hiên ở đây vào khoảng thời gian này.

Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Mợ chủ, cho dù một mình cô đi ra ngoài thì thế nào? Cô muốn tìm Tư Hạ như thế nào?”.


 
Chương 1219: Chương 1320


Nguyễn Tri Hạ cho rằng Thời Dũng sẽ trực tiếp sai người đến dẫn cô lên phòng, nhưng Thời Dũng lại nói những lời này với cô, rõ ràng là muốn giảng đạo lý với cô.

Chỉ cần có cơ hội giảng đạo lý, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng không còn sợ nữa.

Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nguyễn Hương Thảo đã nói những người đó sẽ chủ động đến tìm tôi, không phải các anh vẫn luôn không có tin tức Tư Hạ sao? Chỉ cần thả tôi đi, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm đến tôi, đến lúc đó, các anh cũng sẽ biết được Tư Hạ đang ở đâu.”
Thời Dũng nghe Nguyễn Tri Hạ nói như vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi.


Nguyễn Tri Hạ thấy thế càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.

Cô nhìn chằm chằm Thời Dũng nói: “Có phải các anh đã sớm điều tra ra, thật ra những người bắt Tư Hạ là nhằm vào tôi? Vì vậy Tư Mộ Hàn mới không nói cho tôi biết chuyện Tư Hạ bị bắt đi, sau khi tôi biết được chuyện này, Tư Mộ Hàn mới nhốt tôi lại, không để tôi đi ra ngoài, anh ấy sợ tôi sẽ dùng bản thân để đổi Tư Hạ?”
Nguyễn Tri Hạ đã nói đến đây, Thời Dũng cũng không cần phải giấu giếm nữa, anh gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiếng “đúng vậy” của Thời Dũng đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ trong lòng Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giơ tay đỡ trán, có chút buồn bực vò tóc của mình, sau đó mới chất vấn Thời Dũng: “Sao anh có thể để cho Tư Mộ Hàn tùy ý làm bừa như vậy? Nếu mục đích của những người đó thật sự là tôi, lấy tôi đi đổi Tư Hạ, chí ít tôi cũng là người trưởng thành! Tư Hạ mới bao lớn chứ, con bé chỉ mới 3 tuổi… con bé…”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây thì nghẹn ngào, cô ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng.

“Mợ chủ, những lời cô nói tôi đều hiểu.”
Ánh mắt Thời Dũng phức tạp nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ mấy giây, sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng trong lòng cậu chủ, cô là người quan trọng nhất, là độc nhất vô nhị, nếu nhất định phải lựa chọn giữa cô và Tư Hạ, chắc chắn cậu chủ sẽ lựa chọn cô, chỉ một mình cô.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy thì không dám tin nhìn Thời Dũng: “Anh có ý gì?”
Cô phát hiện cô không thể hiểu rõ ý của Thời Dũng.

“Cậu chủ đã từng nói với tôi một câu.”
Thời Dũng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu chủ nói, nếu như lúc trước không có Tư Hạ, Trần Tuấn Tú sẽ không có cơ hội ép buộc hai người đi tới hòn đảo nhỏ đó.”

Thời Dũng đã tiếp xúc với Nguyễn Tri Hạ nhiều lần, anh biết Nguyễn Tri Hạ là người thông minh, có thể hiểu được câu này.

Trong đầu Nguyễn Tri Hạ mông lung, một lúc sau, cô mới tìm được giọng nói của mình: “Anh ấy thật sự nói vậy sao?”
Thời Dũng lặng lẽ gật đầu.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay chống cánh cửa, mắt hơi rũ xuống, rơi vào im lặng.

Chuyện xảy ra trên hòn đảo nhỏ năm đó, cho đến bây giờ, Tư Mộ Hàn vẫn còn canh cánh trong lòng.

Anh không chỉ oán trách bản thân, mà còn oán hận Tư Hạ…
Hóa ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến việc, trước đây anh không thân thiết với Tư Hạ.

“Nhưng Tư Nguyễn Chính là con gái ruột của anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ vẫn không tin Tư Mộ Hàn sẽ nói câu này.

“Quả thật Tư Nguyễn Chính là con gái ruột của cậu chủ, cậu ấy yêu Tư Hạ, càng yêu cô hơn.” Câu nói này của Thời Dũng đã đưa vấn đề trở về điểm ban đầu.


Không phải anh ấy không yêu Tư Hạ, chỉ là tình yêu không giống như lúc trước, khi anh mất đi tất cả ký ức có liên quan đến Nguyễn Tri Hạ, sau khi tình cảm anh dành cho Nguyễn Tri Hạ được thức tỉnh, người anh yêu nhất chính là cô.

Anh yêu Tư Hạ, càng yêu Nguyễn Tri Hạ hơn.

Tư Mộ Hàn là người quyết đoán, nếu giữa hai người chỉ có thể chọn một, anh sẽ không chút do dự mà chọn Nguyễn Tri Hạ.

Anh cũng hiểu rõ Nguyễn Tri Hạ, sau khi Nguyễn Tri Hạ biết những người bắt Tư Hạ là nhắm vào cô, chắc chắn cô sẽ chủ động yêu cầu đi đổi Tư Hạ, vì vậy anh dứt khoát nhốt cô lại.

Nhưng bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là phải tìm được Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu hỏi Thời Dũng: “Biết những người kia tìm tôi để làm gì không?”
Thời Dũng lắc đầu: “Không biết.”.


 
Chương 1220: Chương 1321


Nguyễn Tri Hạ quay đầu liếc mắt nhìn bóng đêm ở bên ngoài nói: “Trợ lý Thời, cầu xin anh, hãy để tôi đi đi.”
Trong giọng nói của cô mang theo vẻ khẩn cầu hiếm thấy.

Thời Dũng không lên tiếng, đương nhiên Nguyễn Tri Hạ biết anh ta khó xử.

“Trợ lý Thời, anh cũng có con, có lẽ anh cũng hiểu được tâm trạng của tôi, tôi luôn áy náy với Tư Hạ, tôi không làm tròn bổn phận của một người mẹ, con bé bị người ta bắt đi nhiều ngày như vậy, không hề có một tin tức nào, tôi không thể yên ổn ngồi ở đây không làm gì cả, mỗi một giây một phút tôi đều cảm thấy giày vò…”
Lời Nguyễn Tri Hạ nói lời đều là cảm nhận chân thực của bản thân, cô cũng sắp bị nhấn chìm trong sự tự trách rồi.


Lúc Tư Hạ còn nhỏ, Nguyễn Tri Hạ đã không bảo vệ tốt cho nó, sau này khó khăn lắm mới tìm về được, thì cô lại nằm viện mất ba năm không chăm sóc Tư Hạ được, bây giờ còn khiến nó bị bắt đi…
Không ai có thể đoán được chuyện Tư Hạ bị bắt cóc, nhưng cô làm mẹ thì nhất định có trách nhiệm.

Nghe Nguyễn Tri Hạ nói, dường như Thời Dũng hơi dao động, nhưng vẫn nói: “Cậu chủ sẽ không để cô làm như vậy.”
“Chính vì anh ấy sẽ không để tôi làm như vậy, nên tôi mới xin anh hãy để tôi đi, Tri Hạ nó mới ba tuổi, nếu như đổi lại là con anh, nếu như anh là tôi, chắc chắn anh cũng sẽ quyết định giống tôi.”
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ trở nên hơi gấp gáp.

Thời Dũng quay đầu nhìn lướt qua trên tầng, Nguyễn Tri Hạ cũng thuận theo ánh mắt anh ta nhìn lên, nói: “Tư Mộ Hàn bị tôi đánh ngất xỉu rồi, một lúc nữa cũng chưa tỉnh được đâu.”
Thời Dũng trầm mặc một lát, cuối cùng thỏa hiệp: “Cô đi đi.”
Thực chất Tư Mộ Hàn cũng có chút cố chấp đối với cô, coi trọng cô hơn bất cứ thứ gì, Tư Mộ Hàn và cô không nói được với nhau, Tư Mộ Hàn cũng không thể nghe lọt những lời này của cô.

Cũng may Thời Dũng có thể nghe lọt.

“Cảm ơn anh.” Nguyễn Tri Hạ quay người định đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó, cô quay đầu lại hỏi anh ta: “Nguyễn Hương Thảo đâu?”
Thời Dũng nói: “Cô ta vẫn còn trong tầng hầm.”

Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi nói: “Tôi muốn đi xem cô ta.”
Thời Dũng dẫn cô đi tới tầng hầm.

Nhưng trước khi đến tầng hầm, Thời Dũng lên tiếng nhắc nhở cô: “Cô chủ, cẩn thận bậc thang.”
Nói xong, anh ta ở ngay phía trước mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ rồi nghiêng người đứng sang một bên, cung kính đợi Nguyễn Tri Hạ đi vào.

Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại một chút, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thời Dũng.

Cô nhấc chân đi vào.

Thật ra, trong tầng hầm rất gọn gàng, không có quá nhiều đồ, chỉ kê tạm một chiếc giường gỗ, Nguyễn Hương Thảo ngủ ở đó.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đến gần, Nguyễn Hương Thảo đang nhắm mắt bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Cô ta nhìn Nguyễn Tri Hạ chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

Dứt lời, Nguyễn Hương Thảo xoay người muốn đứng lên, nhưng cô ta cố hết sức vẫn không thể.

Nguyễn Tri Hạ híp mắt lại, lập tức hiểu ra Nguyễn Hương Thảo đã bị Tư Mộ Hàn hạ độc, loại thuốc giống với loại trước đó lúc bị bắt, Nguyễn Hương Thảo đã cô uống, khiến cả người không còn sức.

“Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn không hề thay đổi.” Giọng nói của Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng.

Nhiều năm như vậy Nguyễn Hương Thảo vẫn không thay đổi, khi còn nhỏ thì ngang bướng không nói lý lẽ, cực kỳ ích kỷ, sau khi lớn lên càng vì lợi ích của mình mà không từ thủ đoạn, không tiếc hợp tác với người khác đối phó với một đứa bé.

Mặc kệ trải qua bao nhiêu chuyện, bản tính của Nguyễn Hương Thảo vẫn chẳng thay đổi.

“Cô cũng vậy, từ nhỏ đến lớn…” Nguyễn Hương Thảo cười lạnh một tiếng, giọng điệu đặc biệt hung ác: “Vẫn hèn như vậy.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ sớm đã biết cô ta là dạng người gì, nên không vì lời nói của Nguyễn Hương Thảo mà có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào..


 
Chương 1223: Chương 1324


Nguyễn Tri Hạ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài quán cà phê, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn dẫn người đi vào trong quán.

Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên một lát, rồi cầm túi đi ra cửa sau quán cà phê.

Bây giờ cô không thể bị Tư Mộ Hàn tìm được, dù Lưu Chiến Thiên xuất hiện ở đây rất khả nghi, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn Lưu Chiến Thiên chính là đồng bọn của kẻ bắt cóc Tư Hạ.


Nguyễn Tri Hạ bước nhanh tới cửa sau quán cà phê, vừa bước được một bước, đã cảm thấy có người bắt lấy cánh tay mình.

“Đi bên này.” Là âm thanh của Lưu Chiến Thiên.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn phía Lưu Chiến Thiên: “Anh đi theo tôi làm cái gì? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lưu Chiến Thiên chỉ mỉm cười thần bí với cô, lực cầm cánh tay cô tăng lên.

Dù Nguyễn Tri Hạ thật sự có tài, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, chắc chắn sức lực không thể bằng người đàn ông cao lớn Lưu Chiến Thiên, chỉ có thể bị động đi theo bước chân anh ta.

Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe dưới đất, vừa ra khỏi thang máy, đã có người chờ ở đó.

Họ cung kính khom lưng nói: “Ngài Lưu.”
Nguyễn Tri Hạ chợt dừng bước lại, rốt cuộc kịp phản ứng: “Là anh?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi hai chữ không đầu không đuôi, nhưng Lưu Chiến Thiên lại hết sức hiểu ý trong lời nói của cô.

Lưu Chiến Thiên nhếch môi, mỉm mười chắc thắng: “Bây giờ mới đoán được, cũng không muộn, nếu như cô không muốn cứu con gái mình, cũng có thể đi thang máy lên, Tư Mộ Hàn ở ngay phía trên.”

Giọng điệu anh ta nghe rất bình thường, nghe rất giống giọng điệu nói chuyện của Lưu Chiến Hằng với cô trước kia.

Dù vừa nãy Nguyễn Tri Hạ cũng có đoán qua Lưu Chiến Thiên có thể là đồng bọn của kẻ bắt cóc Tư Hạ, nhưng bây giờ Lưu Chiến Thiên tự mình thừa nhận, cô lại hơi không dám tin.

Cô hơi rúng động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đi thôi.”
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân nườm nượp đi tới.

Ngay sau đó, lập tức có người bao vây họ lại.

Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn thấy Thời Dũng, Thời Dũng khẽ gật đầu với cô, vệ sĩ vây quanh họ từ giữa tản ra, nhường ra một con đường.

Tư Mộ Hàn cứ như vậy xuất hiện trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Vẻ mặt anh dữ dằn nhìn xem Nguyễn Tri Hạ, âm thanh lạnh lùng như băng: “Lại đây.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ bỗng run lên, bây giờ Tư Mộ Hàn nhìn rất giận dữ, vẻ mặt thật đáng sợ.

Nếu là bình thường, khi Tư Mộ Hàn tức giận như vậy, cô chắc chắn sẽ không để ý nghe theo anh, nhưng với tình hình bây giờ, cô một lòng muốn cứu Tư Hạ thì không thể nghe theo anh.


Nguyễn Tri Hạ không nói gì, Tư Mộ Hàn vẫn nhìn chằm chằm cô, đợi cô nói chuyện.

Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái giằng co kỳ lạ.

“Rất khó phải không?”
Lưu Chiến Thiên phá vỡ cục diện giằng co, anh ta đi về phía trước một bước, đứng bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, hơi nghiêng đầu nhìn cô, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như nói chuyện phiếm nói: “Có phải Tư Mộ Hàn nói cho cô vẫn chưa điều tra được tin tức về con gái cô hay không?”
Nguyễn Tri Hạ không biết Lưu Chiến Thiên nói lời này là có ý gì, cô nghi ngờ quay đầu nhìn anh ta.

Lưu Chiến Thiên thấy mình đã lôi kéo được sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ, lập tứ mỉm cười nói: “Với năng lực của Tư Mộ Hàn, tra ra tin tức con gái cô chính là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua anh ta đang do dự, do dự muốn dùng cô đổi lấy mẹ anh ta hay không mà thôi.”
Dứt lời, anh ta quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Xem ra, bây giờ ngài Tư đã nghĩ kỹ rồi, muốn dùng Nguyễn Tri Hạ đổi lấy tin tức của mẹ ngài phải không.”
Nguyễn Tri Hạ bắt lấy mấu chốt trong lời nói của anh ta: “Mẹ của Tư Mộ Hàn? Anh có ý gì, hãy nói rõ ràng ra!”.


 
Chương 1224: Chương 1325


“Đúng vậy, anh ta không nói cho cô sao?” Nghe vậy, Lưu Chiến Thiên ra vẻ kinh ngạc nói.

Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Lời anh ta nói là có ý gì? Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu em?”
Tư Mộ Hàn trầm mặc, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn không có một chút cảm xúc nào.

Nhưng lúc này Nguyễn Tri Hạ rất ghét dáng vẻ đó của anh.

Nguyễn Tri Hạ lớn tiếng nói: “Tư Mộ Hàn, anh nói đi!”
Thời Dũng đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn, sau khi nghe thấy lời Lưu Chiến Thiên, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.


Rõ ràng, Tư Mộ Hàn không chỉ không nói chuyện này cho Nguyễn Tri Hạ, mà cũng không nói cho Thời Dũng.

Cảnh Thư mẹ của Tư Mộ Hàn, là nút thắt không giải được trong lòng Tư Mộ Hàn.

Trước đó, Nguyễn Tri Hạ luôn rất tự tin, cô cho là mình hiểu rõ Tư Mộ Hàn, cảm thấy mình có vị trí rất quan trọng trong lòng Tư Mộ Hàn.

Nhưng nếu như bây giờ là so sánh cô với mẹ của Tư Mộ Hàn, đây là một câu hỏi không có lời giải.

Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, dụng ý của Tư Mộ Hàn khi mấy ngày nay nhốt cô tại trong biệt thự.

Rốt cuộc là anh sợ cô chủ động đi tìm kẻ bắt cóc Tư Hạ, hay là vì chưa nghĩ kỹ muốn dùng cô đổi lấy mẹ anh hay không, sợ cô rời đi, nên mới giam cô lại chứ.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chợt dâng lên đủ loại phỏng đoán và cảm xúc.

Nhưng cuối cùng lại bình tĩnh lại.

Mẹ của Tư Mộ Hàn, không phải đã tự sát trong vụ án bắt cóc năm đó sao?
Tư Mộ Hàn cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt không đổi giơ tay ra hiệu đàn em của anh có thể ra tay.

Anh không có ý định phí lời với Lưu Chiến Thiên, cũng không thể để Lưu Chiến Thiên mang Nguyễn Tri Hạ đi.


Người Lưu Chiến Thiên mang tới không nhiều bằng Tư Mộ Hàn nên tất nhiên cuối cùng không phải đối thủ của Tư Mộ Hàn.

Nhưng khiến Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ là, vào thời khắc cuối cùng, rõ ràng Lưu Chiến Thiên có cơ hội có thể ép cô rời đi, nhưng Lưu Chiến Thiên không làm, ngược lại ánh mắt còn trấn an cô.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Lưu Chiến Thiên vô cùng kỳ lạ.

Khi cô thất thần, Tư Mộ Hàn đã đánh nhau với Lưu Chiến Thiên.

Tư Mộ Hàn ra tay rất nặng, mỗi lần ra tay đều đánh thẳng vào chỗ hiểm của Lưu Chiến Thiên, tất nhiên Lưu Chiến Thiên không phải là đối thủ của anh, bị anh đánh cho liên tiếp lui về phía sau.

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng quan tâm Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Thiên đánh nhau.

Tư Mộ Hàn mang theo nhiều người như vậy chắc chắn không chịu thiệt.

Nếu Lưu Chiến Thiên thật là đồng bọn của kẻ bắt cóc Tư Hạ, thì cũng đáng bị đánh.

Nguyễn Tri Hạ đi thẳng tới trước mặt Thời Dũng, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa nãy ý của Lưu Chiến Thiên là mẹ của Tư Mộ Hàn còn sống là thật sao?”
“Cô chủ, việc cô hỏi tôi cũng không biết, hôm nay tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.” Thời Dũng lắc đầu, cái anh ta biết cũng không hơn Nguyễn Tri Hạ.


Bên kia việc đánh nhau giữa Tư Mộ Hàn và Lưu Chiến Thiên đã ngừng lại.

Lưu Chiến Thiên bị ngã trên mặt đất, anh ta che ngực thở dốc, nhưng quần áo Tư Mộ Hàn không hề xộc xệch, vẻ mặt lạnh lẽo.

“Đi.” Anh vẻ mặt lạnh nhạt sửa lại quần áo mình, không hề nhìn ra vừa mới đánh nhau với người ta.


Nguyễn Tri Hạ lại về tới biệt thự, Lưu Chiến Thiên cũng bị mang về theo.

Vào biệt thự, Tư Mộ Hàn lập tức nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ đi lên tầng, trên đường đi Tư Mộ Hàn đi rất nhanh, lực tay cũng lớn, mặc kệ Nguyễn Tri Hạ giãy dụa thế nào cũng không giãy ra được.

Tận đến khi vào phòng ngủ, Tư Mộ Hàn mới buông lỏng tay cô ra.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đóng mạnh.

Tiếng cửa khiến Nguyễn Tri Hạ sợ hãi run rẩy một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại..


 
Chương 1225: Chương 1326


“Đánh ngất xỉu anh? Nửa đêm lẻn đi?” Tư Mộ Hàn cười lạnh nhìn cô, trong đôi mắt lạnh thấu xương dường như muốn nuốt chửng cô: “Nguyễn Tri Hạ, em thật sự hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.”
Tư Mộ Hàn từng bước ép sát, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không hề nhượng bộ, cô thậm chí còn đi về phía trước một bước, sắc mặt cũng không tốt hơn Tư Mộ Hàn: “Em khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh à? Anh thì không phải sao?”
“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn gần như nghiến răng gọi tên cô, vẻ mặt vô cùng kiềm chế, dường như ngay lập tức muốn bùng nổ.

Trước nay Nguyễn Tri Hạ luôn sợ Tư Mộ Hàn giận, nhưng bây giờ cô đã bị tức giận trong lòng làm cho đầu óc choáng váng, đâu còn kiêng dè nhiều như vậy.

“Không nói cho em Tri Hạ bị bắt cóc, cũng không nói cho em việc của mẹ anh, Tư Mộ Hàn, cuối cùng anh lấy em làm gì?”

“Vậy em một mình chạy đến nước M tìm Lưu Hằng, em nói cho anh biết sao?”
“Nếu như em nói cho anh, anh sẽ để em tới nước M tìm anh ta sao?”
“Ồ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh: “Em đang trách anh à?”
“Đương nhiên em không dám trách anh.” Nguyễn Tri Hạ trực tiếp đẩy anh ra, đi ra cửa.

Cô đi tới bên cửa, đưa tay cầm chốt cửa, nhưng chợt dừng lại quay đầu nhìn anh: “Tư Mộ Hàn, anh không dám nói việc mẹ anh cho em biết, là vì anh chột dạ, trong lòng anh đang dao động, anh đang do dự muốn dùng em đổi lấy mẹ anh hay không.”
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ mỉm cười tự giễu, thấp giọng nói: “Em còn hiểu anh hơn anh tưởng.”
Lúc trước, Tư Mộ Hàn có thể sử dụng cô để thăm dò Trần Tuấn Tú, bây giờ, anh cũng vì mẹ mình mà dao động như thế.

Trước kia Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, mình là người rất quan trọng đối với Tư Mộ Hàn, đó chẳng qua là vì không có so sánh mà thôi.

Nếu mà có được so sánh đầy đủ, thì đối Tư Mộ Hàn mà nói, cô cũng không quan trọng như vậy.

Dứt lời Nguyễn Tri Hạ lập tức mở cửa đi ra.

Lúc cô xuống tầng, đã nhìn thấy Thời Dũng một mình đứng trong sân hút thuốc.


Cô đẩy cửa ra đi tới, thấy cô tới, Thời Dũng lập tức bóp tắt thuốc lá trong tay: “Cô chủ.”.

Truyện Điền Văn
“Lưu Chiến Thiên ở đâu?” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi.

Thời Dũng chỉ biệt thự, nói: “Ở phòng phía sau, có người trông coi.”
“Tôi đi xem anh ta một chút.” Nguyễn Tri Hạ đang định xoay người sang chỗ khác, Thời Dũng bỗng gọi cô lại: “Cậu chủ, cậu ấy chỉ là…”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, hít sâu một hơi, nói: “Trợ lý đặc biệt Thời, không cần nói thay Tư Mộ Hàn, tôi đều hiểu, anh đã theo anh ấy gần mười năm, tôi và anh ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng ở trong lòng anh ấy, có thể chúng ta đều không quan trọng như mình tưởng tượng.”
Thời Dũng giật giật môi, cuối cùng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Khi Nguyễn Tri Hạ đi xem Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên đang tựa ở đầu giường ngẩn người.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ đến gần, ánh mắt quan sát khắp người anh ta, hỏi: “Họ có bôi thuốc cho anh không?”
“Tôi không sao, không cần bôi thuốc.” Lưu Chiến Thiên quay đầu nhìn cô, vừa cười vừa nói.


Dáng vẻ và giọng điệu này của anh ta, đơn giản giống hệt Lưu Chiến Hằng.

Có lẽ cũng là vì anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, nên Nguyễn Tri Hạ cũng không thể ghét bỏ anh ta.

Nguyễn Tri Hạ không nói gì, đưa tay cách quần áo dùng sức ấn xuống ngực anh ta một cái.

Lưu Chiến Thiên đau đớn hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

“Đây chính là anh nói không có việc gì?” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh.

Lưu Chiến Thiên lại cười: “Nếu như tôi nói có việc, các người sẽ bôi thuốc cho tôi sao?”.


 
Chương 1226: Chương 1327


Nguyễn Tri Hạ thu tay lại, giọng nói có vẻ thăm dò: “Anh biết không, dáng vẻ này của anh giống hệt Lưu Chiến Hằng.”
Nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Thiên nhếch môi, cười mà như không cười nhìn cô, giọng nói vô cùng hờ hững: “Thật sao?”
Nguyễn Tri Hạ quan sát Lưu Chiến Thiên, không nói gì.

Cô cảm thấy Lưu Chiến Thiên cả người đều có vẻ kỳ lạ, anh ta và Lưu Chiến Hằng quá giống nhau, chỉ cần anh ta muốn giả trang thành Lưu Chiến Hằng thì hoàn toàn có thể lấy giả làm thật.

Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng đã ở bên nhau một thời gian, xem như khá quen thuộc với Lưu Chiến Hằng, nhưng lúc đầu khi nhìn thấy Lưu Chiến Thiên, cũng không nhìn ra anh ta và Lưu Chiến Thiên có gì khác biệt.


Nguyễn Tri Hạ thu tầm mắt lại, vẻ mặt lạnh lẽo hỏi: “Nếu trước kia mục đích của các người đúng là tôi, sao còn thả tôi đi? Bắt con gái tôi để áp chế tôi, cũng chỉ là uổng công vô ích thôi.”
“Đối với cô mà nói là uổng công vô ích, đối với chúng tôi mà nói cũng không phải.”
Đến lúc này, rõ ràng Lưu Chiến Thiên cũng không có ý giấu diếm nữa: “Nếu như tôi trực tiếp bắt cô, Tư Mộ Hàn đến nước M sẽ trực tiếp tới tìm tôi, nhưng nếu như tôi thả cô đi, cô xảy ra chuyện, Tư Mộ Hàn tới nước M sẽ vội vã đi tìm cô, mà chúng tôi sẽ có cơ hội mang con gái cô đi…”
Nguyễn Tri Hạ nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Thiên: “Kết quả không phải là giống nhau sao?”
Cô cảm thấy, bọn Lưu Chiến Thiên mang Tư Hạ đi, hoàn toàn là uổng công vô ích.

“Đương nhiên không giống, Tư Hạ trong tay chúng tôi, cô chắc chắn sẽ chủ động đưa tới cửa, giống như hôm nay.” Lưu Chiến Thiên dùng gương mặt giống hệt Lưu Chiến Hằng nói những lời này, luôn có một cảm giác rất không hài hòa.

“Vì sao lại hợp tác với Nguyễn Hương Thảo?” Nguyễn Tri Hạ rất rõ, Lưu Chiến Thiên cũng không quen Nguyễn Hương Thảo.

“Nguyễn Hương Thảo cũng xứng nói chuyện hợp tác với tôi sao? Cùng lắm là tiết lộ cho cô ta chút tin tức của cô mà thôi, cô ta hận cô như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này.”
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?” Nguyễn Tri Hạ càng ngày càng không hiểu mục đích của Lưu Chiến Thiên.

Vẻ mặt Lưu Chiến Thiên đột nhiên nghiêm lại, anh ta nhích lại gần cô: “Cô thả tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết, mục đích của chúng tôi.”

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh ta một cái, không nói một câu, trực tiếp quay người đi ra.

Sau khi ra ngoài, cô đóng cửa lại đứng nguyên suy nghĩ một lát.

Tâm tư của Lưu Chiến Thiên rất sâu, không kém Tư Mộ Hàn là mấy, dù bị Tư Mộ Hàn bắt trở lại, anh ta cũng luôn tỏ vẻ không quan trọng, cũng không biết là đã sớm dự liệu được điểm này, hay là thật không hề sợ.

Vừa nãy anh ta còn mê hoặc cô, bảo cô thả anh ta đi.

Bí mật trên người Lưu Chiến Thiên nhiều như vậy, làm sao có có thể thả anh ta đi?
Dù cô muốn thả anh ta đi, Tư Mộ Hàn cũng không thể thả anh ta đi.

Đi không bao xa, Nguyễn Tri Hạ đã gặp Thời Dũng.

Thời Dũng biết Nguyễn Tri Hạ đi xem Lưu Chiến Thiên, lập tức lên tiếng hỏi: “Cô chủ?”

“Mặc kệ tôi hỏi gì, anh ta đều vòng vo với tôi, nói gì cũng vô dụng.” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Nhưng không thể phủ nhận, người ở sau lưng anh ta rất có thực lực, có thể dễ dàng tra được quan hệ giữa tôi và Nguyễn Hương Thảo cùng khúc mắc giữa chúng tôi, đồng thời lợi dụng Nguyễn Hương Thảo đạt được mục đích của họ.”.

Truyện Hot
Nghe vậy, sắc mặt Thời Dũng cũng trở nên nghiêm trọng.

Nguyễn Tri Hạ chợt nhớ tới một việc: “Có việc quên hỏi anh ta.”
“Chuyện gì?”
“Liên quan tới việc thôi miên, trước đó Tư Mộ Hàn đã nghi ngờ việc anh ấy bị thôi miên có thể liên quan tới Lưu Chiến Hằng, mặc dù Lưu Chiến Hằng rất khả nghi, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Lưu Chiến Thiên càng khả nghi hơn.”
Nhắc đến Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ mấp máy môi, mới tiếp tục nói: “Nghề nghiệp Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, mà thân phận đầu bếp của Lưu Chiến Thiên cơ bản có thể khẳng định là dùng để che giấu tai mắt người ta.”
Thời Dũng hơi trầm ngâm một lát, nói: “Nếu như lúc trước người thôi miên cậu chủ thật là Lưu Chiến Thiên, vậy mục đích của họ, đúng là khó mà đoán được.”
….


 
Chương 1227: Chương 1328


Buổi tối, Nguyễn Tri Hạ gọi bác sĩ tới thoa thuốc cho Lưu Chiến Thiên.

Thời Dũng lại dẫn người đi thẩm vấn Lưu Chiến Thiên, Thời Dũng hỏi cái gì, Lưu Chiến Thiên lập tức nói cái đó, nhưng những thứ anh ta hỏi, đều không có tác dụng gì.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ ăn không ngon miệng, tùy tiện ăn một chút, rồi rời khỏi phòng ăn, đi vào trong sân.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, ban đêm bên ngoài nhiệt độ thấp hơn.

Nguyễn Tri Hạ đứng trong sân mấy phút, đã cảm thấy rất lạnh.


Mà trong đầu cô, tất cả đều là Tư Hạ.

Trời lạnh như vậy, những người đó sẽ chăm sóc tốt cho Tư Hạ chứ? Sẽ chăm sóc cho nó ăn uống đầy đủ chứ?
Hay là lúc này Tư Hạ ở chỗ cô không biết bị người ta đối xử khắc nghiệt.

Nghĩ đến những điều này, Nguyễn Tri Hạ trở nên đặc biệt nôn nóng, đứng ngồi không yên.

Cô hận không thể lập tức có thể bay đến bên cạnh Tư Hạ.

Lúc này, cô hơi oán trách Tư Mộ Hàn.

Nếu như Tư Mộ Hàn sớm nói cho cô một chút, có lẽ cô có thể cùng Tư Mộ Hàn nghĩ cách cứu Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ quá nhiều, cảm thấy tâm tư rối loạn, lời của Lưu Chiến Thiên xông vào trong óc cô.

—— cô thả tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết, mục đích của chúng tôi.

Lúc ấy, nghe thấy lời của Lưu Chiến Thiên, cô không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp từ chối.


Nhưng giờ đây, trong lòng cô đã bắt đầu dao động.

Lúc này, cô căn bản không nghĩ được nhiều như thế, cô chỉ muốn nhìn thấy Tư Hạ, xác định Tư Hạ có an toàn hay không.

Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy người mình hơi ép xuống, cô nghiêng đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn hơi rũ mắt khoác áo lên cho cô.

Ngoài lúc trở về, hai người trong phòng ầm ĩ một trận, gần như cả ngày nay hai người không hề nói chuyện.

Chắc Tư Mộ Hàn đang nghĩ đến việc của mẹ mình, mà Nguyễn Tri Hạ thì đang lo lắng cho Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ kéo kéo áo Tư Mộ Hàn khoác cho cô, suy nghĩ một chút, dùng một giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Tư Mộ Hàn, em không thể chờ đợi thêm nữa, em rất nhớ Tư Hạ.”
Cô rất nhớ Tư Hạ, cô sẵn lòng dùng mình đi đổi Tư Hạ.

Tư Mộ Hàn nặng nề nói ra hai chữ: “Không thể.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Chẳng lẽ anh không muốn biết tin tức mẹ anh sao?”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn nhanh chóng trầm xuống như mặt hồ kết băng, đúng lúc đứng bên cạnh anh, thì có thể cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ người anh.

Qua mấy giây, anh nói: “Năm đó, anh tận mắt nhìn thấy bà tự sát.”
Dù từ lời của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ biết mẹ anh chết thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Tư Mộ Hàn thẳng thắn nói về việc của mẹ như vậy.


Nguyễn Tri Hạ hơi híp mắt, trầm tư một chút, mới tiếp tục nói: “Đúng, năm đó đúng là anh tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng trong lòng anh vẫn hi vọng, hi vọng bà còn sống.”
Nói xong, cô chăm chú nhìn Tư Mộ Hàn.

Dười cái nhìn chăm của cô, lần đầu tiên Tư Mộ Hàn quay mặt chỗ khác, tránh né ánh mắt của cô.

Nguyễn Tri Hạ biết, cô đã đoán trúng ý nghĩ trong lòng Tư Mộ Hàn.

Lưu Chiến Thiên nói anh ta biết tin tức của mẹ Tư Mộ Hàn.

Trước tiên không nói có đúng là Lưu Chiến Thiên biết tin tức của mẹ Tư Mộ Hàn hay không, điều này với Tư Mộ Hàn mà nói, có sức dụ hoặc vô cùng lớn.

Đây là khúc mắc của Tư Mộ Hàn, bóp chặt lòng anh.

Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Lưu Chiến Thiên cũng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh bà ấy còn sống.”.


 
Chương 1228: Chương 1329


“Lưu Chiến Thiên sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.” Dù Nguyễn Tri Hạ không hiểu rõ Lưu Chiến Thiên, nhưng lại có thể cảm giác được Lưu Chiến Thiên sẽ không làm chuyện không nắm chắc.

Cô vừa nói xong, Tư Mộ Hàn lập tức nói ra: “Chuyện này dừng ở đây, em không cần xen vào nữa.”
“Anh định làm gì? Định làm sao tìm được Tri Hạ? Lưu Chiến Thiên hoàn toàn không quan tâm anh sẽ gì anh ta, hơn nữa đã hơn một tuần lễ rồi.” Nguyễn Tri Hạ quá lo lắng cho Tư Hạ.

Tư Mộ Hàn trầm mặt, không nói gì, quay người đi về một hướng khác.

Chỗ anh đi tới là phòng của Lưu Chiến Thiên.


Tư Mộ Hàn đi vào phòng Lưu Chiến Thiên, một lúc lâu mới ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ ngồi trong phòng khách chờ anh ra.

Nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi tới, Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Anh hỏi được gì rồi?”.

truyện xuyên nhanh
Tư Mộ Hàn không nói gì, trực tiếp đi lên tầng.

Đến khi bóng dáng anh biến mất không thấy gì nữa, Nguyễn Tri Hạ mới hít sâu một hơi, nhếch môi rơi vào trầm tư.

Cô chờ trong phòng khách thật lâu cũng không đi lên tầng, mà Tư Mộ Hàn cũng không xuống tìm cô.

Nếu như là bình thường, Tư Mộ Hàn đã sớm xuống tìm cô rồi.

Trong lòng Tư Mộ Hàn nhớ việc của mẹ mình, mà trong lòng Nguyễn Tri Hạ nhớ Tư Hạ, hai người đều mang tâm sự riêng, thấp thỏm lo âu, căn bản cũng không có tâm tư khác.

Ngồi trong phòng khách đến nửa đêm, Nguyễn Tri Hạ mới quyết định đứng dậy ra khỏi phòng khách.



“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Lưu Chiến Thiên vốn vừa đi ngủ, bị tiếng mở cửa đánh thức.

Anh ta còn chưa đứng dậy, đèn trong phòng đã bị bật lên.

Lưu Chiến Thiên đưa tay che mắt một chút, khi bỏ cánh tay ra, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang đi tới bên giường.

Trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không dự liệu được Nguyễn Tri Hạ sẽ đến tìm mình vào lúc này.

Anh ta chống cơ thể ngồi dậy tựa ở đầu giường, trầm mặc không nói nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, chờ cô chủ động mở miệng nói chuyện.

Nguyễn Tri Hạ đi đến trước giường, ngạo nghễ nhìn anh ta: “Lời trước, còn tính không?”
Trong mắt Lưu Chiến Thiên nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức chậm rãi mỉm cười: “Tính.”
Nguyễn Tri Hạ lại nói: “Tôi còn có vấn đề.”
Lưu Chiến Thiên nhìn cô, ra hiệu cô nói tiếp.

“Tri Hạ, nó thế nào rồi?” trong lời nói của Nguyễn Tri Hạ dè dặt không dễ dàng phát giác.


“Như cô thấy, tôi có đê tiện đến mức ngược đãi một đứa bé không?” Lưu Chiến Thiên cười nhạt, giọng điệu như đang oán trách cô.

Nghe anh ta nói vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ mới thả lỏng một chút.

Cô tin Lưu Chiến Thiên sẽ không làm khó Tư Hạ.

Dù anh ta không làm khó Tư Hạ, nhưng mà Tư Hạ còn quá nhỏ, nó bị một đám người xa lạ mang đến chỗ hoàn toàn xa lạ, chắc rất sợ hãi?
Chuyện này không thể nghĩ sâu, một khi nghĩ sâu, Nguyễn Tri Hạ sẽ bị tự trách bao phủ.

Nguyễn Tri Hạ từ trong túi lấy ra môt con dao găm, đưa tới trước mặt Lưu Chiến Thiên: “Anh có thể cưỡng ép tôi để rời đi, Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không làm gì anh.”
Lưu Chiến Thiên nhìn cô một cái, ánh mắt hơi phức tạp, cũng không biết suy nghĩ gì.

Anh ta đứng dậy mặc áo khoác vào, rồi dùng dao găm cưỡng ép Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Vệ sĩ gác đêm trong sân nhìn thấy Lưu Chiến Thiên cưỡng ép Nguyễn Tri Hạ ra, lập tức cho người đi báo cho Tư Mộ Hàn..


 
Chương 1229: Chương 1330


Nghe thấy động tĩnh, Thời Dũng xuất hiện đầu tiên.

Nhìn thấy Lưu Chiến Thiên cưỡng ép Nguyễn Tri Hạ, đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức có chút không hiểu.

Tư Mộ Hàn lẽo đẽo từ trên tầng đi xuống, trên người vẫn là quần áo mặc ban ngày, tóc tai vẫn thẳng thớm.

Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn cũng giống cô chưa ngủ được.

Sau khi đi xuống, anh đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Thiên, vệ sĩ lui ra hai bên nhường cho anh một con đường.


Ánh đèn nhấp nháy chiếu vào gương mặt Tư Mộ Hàn, khiến sắc mặt vốn lạnh lẽo của anh càng thêm ảm đạm.

Nguyễn Tri Hạ hơi liếc nhìn anh, nhìn thấy trong mắt mắt anh vẻ thấu hiểu, cô nhanh chóng rủ mắt xuống, không để anh phát giác được cảm xúc nơi đáy mắt mình.

Tư Mộ Hàn chắc đã đoán được, việc Lưu Chiến Thiên cưỡng ép cô hoàn toàn là chủ ý của cô.

Lưu Chiến Thiên nắm chặt dao găm dí vào cổ Nguyễn Tri Hạ, âm thanh vững vàng nói: “Tư Mộ Hàn, nếu như anh muốn cô ấy còn sống, bây giờ hãy thả tôi đi.”
Gần như lập tức, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy trên người Tư Mộ Hàn phát ra áp suất thấp và cảm giác áp bách.

Hình như anh đã bị Lưu Chiến Thiên chọc giận.

Tư Mộ Hàn vẻ mặt giễu cợt nhìn Lưu Chiến Thiên, giọng điệu mỉa mai: “Đây là chút bản lĩnh của cậu à?”
Lưu Chiến Thiên không tức giận, mà còn rất nghiêm túc giải thích: “Đúng là tôi không có bản lĩnh gì, nhưng có tác dụng với anh là được.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lại lạnh thêm mấy phần, tay xuôi ở bên người cũng không khỏi nắm chặt lại, ánh mắt anh dừng trên người Nguyễn Tri Hạ.

Từ khi anh xuống tới đến bây giờ, Nguyễn Tri Hạ đều không dám đối mặt với anh, tất nhiên anh biết đây là có chuyện gì.

“Nguyễn Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn gọi tên cô.


Nguyễn Tri Hạ cắn cắn môi, kiên trì ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn.

Cô ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Tư Mộ Hàn.

Hai người nhìn nhau mấy giây, cảm xúc phức tạp trong mắt Tư Mộ Hàn dần dần biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và hờ hững.

“Không sợ sao? Từ khi anh đứng ở đây đến bây giờ, em cũng không cầu cứu anh.” Tư Mộ Hàn hờ hững hỏi cô, không hề có chút tình cảm.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chợt căng thẳng.

Cô mơ hồ cảm thấy, hình như lời của Tư Mộ Hàn có hàm ý.

Anh đã nhìn thấu ý nghĩ trong lòng Nguyễn Tri Hạ, dường như những lời này của anh đang nói cho Nguyễn Tri Hạ, cách làm của cô khiến anh rất tức giận, nhưng anh sẵn lòng cho cô một cơ hội nữa.

Dù cô bị Lưu Chiến Thiên bắt, nhưng Tư Mộ Hàn muốn cứu cô từ trong tay Lưu Chiến Thiên ra, vẫn dễ như trở bàn tay.

Lưu Chiến Thiên nhìn Tư Mộ Hàn một chút, lại nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấp giọng bên tai cô nói: “Hình như kế hoạch của cô đã bị Tư Mộ Hàn nhìn thấu rồi, ánh mắt anh ta nhìn cô rất thất vọng, anh ta cảm thấy cô đã phản bội anh ta, cô thấy thế nào?”
Lòng Nguyễn Tri Hạ chấn động mạnh, Lưu Chiến Thiên nhắc nhở cô một chút.


Tư Mộ Hàn cảm thấy cô đã phản bội anh.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đứng ở đó không nhúc nhích, thân hình thon dài, thẳng tắp, nhưng lại cho người ta cảm giác trống trải.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi dao động.

Nhưng cô lại nghĩ đến Tư Hạ, chút dao động trong lòng cũng biến mất.

Mục đích của Lưu Chiến Thiên không rõ, không sợ hãi, dụ dỗ, uy hiếp đều không có tác dụng với anh ta.

Thuận theo Lưu Chiến Thiên là cách nhất nhanh nhất có thể nhìn thấy Tư Hạ.

Lưu Chiến Thiên nói chỉ để cho Nguyễn Tri Hạ nghe, giọng rất nhỏ, chỉ để cho hai người nghe được.

Lúc nói thầm, hai người ghé sát, trông rất thân mật..


 
Chương 1230: Chương 1331


Tư Mộ Hàn vẫn nhìn hai người họ, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Nguyễn Tri Hạ nghe được lời anh ta nói, môi mấp máy, nhưng không biết nói gì.

Lúc này, cô không biết phải nói gì mới hợp.

Cô không thể từ bỏ kế hoạch của mình, còn Tư Mộ Hàn…
Tư Mộ Hàn bỗng thấp giọng cười, trong giọng cười có ý tự giễu.


Giây sau, giọng nói anh khôi phục lại sự lạnh lùng: “Thả bọn họ đi!”
Thời Dũng hơi do dự, như muốn nói gì đó, nhưng lại thở dài, không nói nữa.

“Thả người.” Anh ta hất tay, bảo vệ sĩ thả người.

Vệ sĩ lập tức đứng qua một bên, nhường đường cho hai người.

Đêm đông rất lạnh, một cơn gió thổi tới, Nguyễn Tri Hạ run lên, tay lạnh hẳn đi.

Nguyễn Tri Hạ bị Lưu Chiến Thiên kéo ra ngoài biệt thự, cô đã quyết, không quay đầu.

Hai người ra khỏi biệt thự.

Đúng lúc, có một chiếc xe đi tới, dừng trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra, Ly mặc đồ đen từ trong xe bước xuống, cô ta đi giày da, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất ngầu, khác hẳn với Ly trước đây mà cô gặp.


Cô ta nhìn Lưu Chiến Thiên, ánh mắt mang theo ý cười, lễ phép nói: “Thưa ngài.”
Lưu Chiến Thiên không lên tiếng, chỉ đẩy cô qua bên cô ta.

“Cô Hạ, lại gặp rồi.” Ly nói xong, kéo tay cô đẩy vào trong xe, rồi cũng ngồi lên xe.

Ly vừa lên xe, đóng cửa lại, tài xế tự động lái đi.

Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lưu Chiến Thiên thì sao?”
Ly rất kiên nhẫn giải thích: “Ngài Lưu còn chuyện khác phải giải quyết, ngài ấy rất bận.”
Nguyễn Tri Hạ nghe cô ta nói vậy, không tự chủ được nhìn sang.

Ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong xe, giúp cô nhìn rõ hơn.

Ly vẫn là Ly, nhưng khác hẳn với cô giúp việc trước kia, không còn sự yếu đuối nữa, mà đầy bản lĩnh và sự tự tin.

Dường như đọc được ý nghĩ của cô, Ly cười nói: “Nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ mặc đồ khác nên trông hơi khác thôi.”
Nguyễn Tri Hạ lại không cười được như vậy: “Lưu Chiến Thiên gọi cô tới để ứng viện?”
“Đương nhiên rồi.” Khi nhắc tới Lưu Chiến Thiên, giọng nói cô ta cũng bỗng cao lên: “Ngài Lưu rất thông minh, ngài ấy sớm đã đoán ra được cô sẽ đưa mình vào nguy hiểm.”

“Không ngờ anh ta hiểu tôi như vậy.” Nguyễn Tri Hạ nói, nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay bên hông đã siết chặt lại.

*
Trong sân ở biệt thự.

Sau khi Lưu Chiến thiên và Nguyễn Tri Hạ đi khỏi, Tư Mộ Hàn đang đứng yên bất động hồi lâu, bỗng cất tiếng: “Chặn bọn họ lại!”
Vệ sĩ nhìn nhau, chưa hiểu có phải Tư Mộ Hàn đã hối hận hay chưa, không động đậy gì.

Thời Dũng rất hiểu Tư Mộ Hàn, lên tiếng nói: “Bảo các anh chặn Lưu Chiến Thiên và cô chủ lại, không nghe thấy à!”
Vừa rồi anh ta cũng muốn nói, không thể thả Lưu Chiến Thiên và cô chủ đi như thế được, nhưng thấy Tư Mộ Hàn kiên quyết như thế, cũng không dám nói gì.

Khi đám vệ sĩ chạy ra ngoài, cũng vừa đúng lúc chiếc xe ô tô rời đi, trước cửa chỉ còn lại một chiếc xe, và Lưu Chiến Thiên vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích.

Vệ sĩ mở cửa xe, quan sát kĩ, xác định bên trong chỉ có Lưu Chiến Thiên, lúc định đuổi theo chiếc xe kia, thì Tư Mộ Hàn đi ra..


 
Chương 1231: Chương 1332


Vệ sĩ thấy vậy, lập tức đi lên nói: “Cậu chủ, cô chủ không có trong xe, chắc đã lên chiếc xe khác đi rồi.”
“Giới thương nhân đồn rằng, cậu chủ nhà họ Tư sát phạt quả quyết, nói một là một hai là hai, làm việc dứt khoát quả đoán, nhưng tôi lại chẳng thấy như vậy.”
Lưu Chiến Thiên vừa nói, vừa xuống xe, anh ta cười nhìn Tư Mộ Hàn, chậm rãi nói tiếp: “Câu trước bảo thả tôi đi xong, câu sau đã ra ngoài bắt tôi? Không biết cậu Tư trên thương trường, có quả đoán được như vậy không.”
Lưu Chiến Thiên là một người rất thông minh, hắn biết rõ Tư Mộ Hàn xông ra là vì Nguyễn Tri Hạ, nhưng chẳng thèm nhắc đến cô.

Tư Mộ Hàn sầm mặt, giọng nói lạnh lùng khiến người khác phát run: “Anh trai anh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ tâm lý, tôi có một câu hỏi, là bác sĩ tâm lý có thể tự chữa bệnh cho mình không nhỉ?”
Cũng không biết câu nói này của anh đụng chạm điều gì trong lòng Lưu Chiến Thiên mà khiến anh ta biến sắc, vẻ mặt đang bình tĩnh bỗng trầm hẳn xuống.


Sau đó, Lưu Chiến Thiên cười khẩy, nhìnTư Mộ Hàn: “Vết thương ba năm trước chắc đã khỏi rồi, không biết chuyện mấy năm trước mẹ anh bị bắt cóc, tự sát trước mặt anh, có để lại cho anh vết thương tâm lý nào không, nếu anh cần, tôi có thể nể mặt cô Nguyễn Tri Hạ, giới thiệu cho anh một chuyên gia tâm lý.”
Câu nào của anh ta cũng mang ý châm chọc.

Lưu Chiến Thiên nói xong, quay người trở vào xe.

Thời Dũng đang định chặn anh ta, thì Tư Mộ Hàn ngăn lại.

Thời Dũng nghiêm mặt nói: “Cậu chủ, chuyện anh bị thương ba năm trước, ngoài chúng tôi ra, chỉ có cô chủ biết, cô chủ chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra, chỉ có thể nói là hắn ta có liên quan đến vụ việc ba năm trước! Sao có thể thả hắn đi được!”
Ba năm trước, Tư Mộ Hàn vừa kết hôn với Nguyễn Tri Hạ, cũng là lúc anh đang rất điều tra gắt gao vụ án bắt cóc mẹ anh, lại gặp phải một đám người cũng đang điều tra vụ án, hai bên xảy ra tranh chấp, Tư Mộ Hàn bị trúng đạn.

Tư Mộ Hàn hơi nâng mắt, cảm xúc phức tạp khó nói: “Trước đây chỉ là nghi ngờ, bây giờ có thể chắc chắn, năm đó tôi bị thương, chính là do người họ Lục gây ra, hơn nữa, bọn họ cũng điều tra vụ án mẹ tôi bị bắt cóc năm đó.”
Tư Mộ Hàn hơi ngừng, rồi tiếp tục nói: “Chuyện năm đó, ngoài người nhà họ Tư ra, người ngoài không ai biết chuyện mẹ tôi tự sát.”
“Ý của cậu chủ là…bọn họ có liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó?” Thời Dũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Vốn dĩ đây là chuyện cũ, từ lúc đi theo Tư Mộ Hàn, anh ta vẫn luôn điều tra vụ án này, sau này điều tra ra liên quan đến người nhà họ Tư, chuyện tới đó đã tưởng kết thúc rồi.


Nhưng không ngờ, cho đến cuối cùng, lại còn có người ngoài biết tình tiết của vụ án.

“Vậy cô chủ…” Thời Dũng không tự chủ được mà lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ.

Anh ta biết Nguyễn Tri Hạ vì Lưu Chiến Hằng sẽ không phòng bị gì với Lưu Chiến Thiên.

“Cô ấy tự cho mình thông mình, thì mặc cô ấy đi!” Tư Mộ Hàn tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt căng thẳng đã làm lộ tâm trạng lo lắng của anh.

Tư Mộ Hàn đã nói vậy, thì chắc chắn sẽ không chịu nghe người khác khuyên.

Thời Dũng dù lo, cũng không thể khuyên anh.

Chuyện này, không phân sai đúng được.

Tư Mộ Hàn cũng có kế hoạch của mình, tuy mãi vẫn chưa cứu được Tư Hạ ra, nhưng cho đến giờ anh vẫn đảm bảo được Tư Hạ vẫn an toàn, nên mới do dự chần chừ.

Trong lòng anh, vị trí của Tư Hạ chỉ sau Nguyễn Tri Hạ, nhưng không có nghĩa là anh không yêu Tư Hạ, để mặc nó vậy để nó xảy ra chuyện.


Anh biết Tư Hạ an toàn, nên mới kéo dài, muốn tìm ra một đối sách hoàn hảo nhất.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không giống anh, dù Tư Hạ không sao, nhưng vẫn đang ở trong nguy hiểm, nên Nguyễn Tri Hạ không thể lí trí, không thể suy nghĩ việc khác được như anh.

Cô chỉ muốn được nhìn thấy Tư Hạ.

Thời Dũng vừa suy nghĩ, vừa đi theo Tư Mộ Hàn vào biệt thự.

Anh có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo và áp lực trên người Tư Mộ Hàn, anh đoán Tư Mộ Hàn vẫn đang tức giận.

Còn tức giận cái gì, Thời Dũng đoán không ra..


 
Chương 1234: Chương 1335


Lúc này, Ly đã bị cô chọc giận rồi, thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn cứng đầu, nắm bàn tay của cô kéo ra.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ nắm quá chặt, với lực của Ly, nếu dùng hết sức lực, sẽ làm gãy xương Nguyễn Tri Hạ mất.

Nguyễn Tri Hạ đã cảm thấy Ly dùng lực lên tay mình, nhưng cuối cùng bỗng thả ra, bực mình mà nói với cô: “Tùy cô.”
Ly trước đây tuy vui vẻ hòa nhã với Nguyễn Tri Hạ, nhưng cô biết đó chỉ là ngoài mặt mà thôi.

Ly vừa rồi rõ ràng tức đến nỗi muốn ra tay với cô, lại bỗng nhiên dừng lại.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đoán, có người dặn dò Ly không được làm hại cô, mà người này, rất có thể là người mà Ly vừa rồi nhắc đến một nửa lại không nói nữa.


Cũng có thể là Lưu Chiến Thiên, nhưng nếu là Lưu Chiến Thiên, Ly nói thẳng ra không phải là xong rồi à?
May mà trong xe tối đen, không nhìn rõ sắc mặt ai, Nguyễn Tri Hạ trong lòng nghĩ nhiều như vậy, cũng không lo bị Ly nhìn ra.

Nguyễn Tri Hạ thu tay lại, lời nói như khiêu khích: “Không ngờ tính khí của Ly lại tốt như vậy đó.”
Xác định được Ly sẽ không làm ra chuyện hại cô, cô không còn gì phải sợ nữa.

Ly có thể là người bạo lực, nhưng lòng dạ lại nông cạn, Nguyễn Tri Hạ cố ý khiêu khích cô ta, nói không chừng sẽ moi được thông tin có ích.

Nhưng Ly trông rất tức giận, không thèm nói câu nào với cô.

Cô ta được Lưu Chiến Thiên gọi tới ứng viện, chứng minh được cô ta là thuộc hạ đắc lực của Lưu chiến Thiên, tất nhiên phải có chỗ hơn người, trong một đám thuộc hạ, cũng là một người khá có quyền,
Người có tiếng tăm như Ly, vừa rồi sau khi bị Nguyễn Tri Hạ quấn lấy, mà chịu để ý cô mới lạ ấy.

Nguyễn Tri Hạ cũng biết làm việc không nên làm quá, Ly không thèm để ý cô, cô cũng biết mà không nói nhiều nữa.


Chiếc xe đi trong bóng đêm khá lâu.

Ít ra, theo Nguyễn Tri Hạ, nó đã đi được khá lâu rồi, hai ngày này cô ngủ không đủ giấc, đã thiêm thiếp đi rồ, cũng có thể do cô cảm giác sai, chiếc xe không đi lâu đến vậy.


Cô tuy có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng không ngủ say.

Cho đến lúc, đằng trước xuất hiện ánh đèn sáng của những dãy nhà, như là của một thôn.

Nguyễn Tri Hạ lại nhận ra, trên ngọn núi bên trên thôn đó có ánh đèn của tòa nhà nữa, là một biệt thự.

Đây là một biệt thự đơn giản theo kiểu vườn tược, phong cách đơn giản, nhưng diện tích rất lớn, dù là trong bóng đêm, cũng nhìn ra được thiết kế rất đẹp.

Chủ nhân của biệt thự này, là một người rất biết chăm chút.

Chiếc xe dừng bánh, Ly vội vã mở cửa xuống xe, có thể thấy cô ta không muốn ở cùng Nguyễn Tri Hạ lâu hơn nữa.

.

Truyện Nữ Phụ
Nguyễn Tri Hạ đi ngay sau Ly, thấy người giúp việc và vệ sĩ đi ngay bên Ly: “Cô Ly.”
Bọn họ rất lễ phép với cô ta, đúng là y như Nguyễn Tri Hạ đã nghĩ Ly là người khá có danh tiếng.

Sự thật là vậy.


Nguyễn Tri Hạ sắp phục sự nhạy bén của mình sát đất.

Ly nhìn bọn họ gật đầu, sắc mặt cao ngạo, ánh mắt sắc bén, rất có khí thế.

Nguyễn Tri Hạ thấy Ly như vậy không tự chủ được mà nhớ lại Ly trước đây ở biệt thự luôn giả trang thành nữ giúp việc.

Cô nhận ra, ai cũng có thể dễ dàng mà đeo lên những mặt nạ khác nhau.

Ngược lại những người như Nguyễn Hương Thảo, chuyện xấu gì cũng để lộ lên mặt, lại dễ phòng bị hơn.

Mà những người như Ly, lòng có ý xấu, nhưng lại nguy trang rất tốt, người khác muốn phòng bị cũng khó, phải vô cùng cẩn thận.

“Đi theo tôi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của cô ta, có hơi thất thần, giọng nói bất ngờ của Ly kéo cô về hiện thực..


 
Chương 1235: Chương 1336


Biệt thự này trông rất lớn, bên trong ngoài vệ sĩ và người giúp việc, không biết còn có ai ở nữa, dù Ly không nói, Nguyễn Tri Hạ cũng sẽ đi theo cô ta.

Nguyễn Tri Hạ tuy không cất tiếng nào, nhưng Ly cứ nghĩ tới lúc trước cô khiêu khích cô ta, thì lại thấy khó chịu, không chịu được mà nói: “Bây giờ ngoan ngoãn nghe lời hơn rồi đó nhỉ.”
“Nói cho cùng, tôi cũng là người mà các người nâng đỡ, con gái tôi vẫn trong tay các người, tôi không nghe lời sao được,” Nguyễn Tri Hạ nói như đâm dao chọc ngoáy.

Bọn họ không nên, hoàn toàn không nên bắt Tư Hạ đi.

Tư Mộ Hàn sau khi bị chọc tức, tuy rằng tâm trạng không tốt, nhưng cũng sẽ không ra tay với người vô tội, đặc biệt là đàn bà và trẻ con.

Anh không phải là người tốt nhưng cũng có nguyên tắc của mình.


Mà bọn Lưu Chiến Thiên bắt cóc Tư Hạ, khác gì với Trần Tuấn Tú năm đó đâu?
Chỉ với điều này thôi, đã đủ để Nguyễn Tri Hạ hận họ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh đi.

Cô hơi rũ mắt, không để Ly nhìn thấy cảm xúc của mình.

Ly không phải là người phụ nữ tàn nhẫn, cũng có chút thương tiếc trẻ con, bắt cóc một đứa trẻ để uy hiếp, đúng là có chút tiểu nhân.

Vì vậy, dù trong lời Nguyễn Tri Hạ hơi khiêu khích, nhưng cô ta cũng không nói gì.

Ly đưa Nguyễn Tri Hạ vào trong biệt thự.

bên trong rất rộng, có một cầu thang hình xoắn ốc.

“Tôi đưa cô đi gặp con gái trước.” Không gian biệt thự rất lớn, âm thanh vang lên, còn có tiếng vọng lại.

“Cảm ơn.” trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ chẳng có chút xúc động nào, chứ đừng nói là ý cảm ơn.


Ly quay sang nhìn cô, lại quay đầu đi tiếp.

Nguyễn Tri Hạ đi theo Ly, càng đi lên cao, càng yên tĩnh.

Sau khi lên tầng, hành lang toàn là tiếng bước chân.

Biệt thự này yên tĩnh đến kỳ lạ, vừa vào cửa, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy bao nhiêu người, đáng lẽ trong biệt thự phải có người làm chứ.

Nhưng lúc này, Nguyễn Tri Hạ phát hiện, trong này không có chút hơi người nào, cho dù cứ thỉnh thoảng có một người giúp việc đi qua.

Qua góc hành lang, tầm nhìn lại rộng hơn, đi về trước nữa, là một căn phòng trồng hoa bằng kính.

Căn phòng tối om, Ly đưa cô đi qua phòng hoa, đi tới cửa phòng.

Ly dừng bước, quay đầu nhìn cô, thần sắc hơi phức tạp: “Cô tự vào đi.”
Cô ta nói rồi mở cửa.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, nhìn về phía chiếc giường.

Trên chiếc giường lớn, có chăn, còn có thêm tấm thảm bông, đầu giường có một con búp bê đang được đắp chăn đến nửa người, Tư Hạ nhỏ đến vậy, chắc đã bị chăn che đi rồi.


Nguyễn Tri Hạ đến hơi thở cũng đã nhẹ hẳn đi.

Cô nhấc chân bước vào phòng, Ly nhìn cô đi đến bên giường, thì đóng cửa vào, khoát tay đi đến bên căn phòng hoa, ngồi xuống ghế.

Trong phòng, Nguyễn Tri Hạ đã đi đến bên giường.

Tư Hạ dường như đã chui hẳn vào trong chăn, chỉ lộ ra chỏm tóc, hô hấp ổn định, đang ngủ rất say.

Sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, Nguyễn Tri Hạ đã nhìn Tư Hạ được rõ hơn.

Cô ngồi ở tấm thảm đầu giường, giơ tay kéo chăn xuống dưới cằm Tư Hạ, để lộ gương mặt cô bé.

Sắc mặt Tư Hạ rất tốt, lông mi dài như cánh quạt rũ xuống, mũi phập phồng, cũng không biết đang mơ giấc mơ đẹp nào.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Hạ, không nỡ rời mắt, cô sợ làm nó thức giấc, liền nhẹ tay xoa tóc nó một chút..


 
Chương 1236: Chương 1337


Tư Mộ Hàn nói, tính cách Tư Hạ rất giống cô.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, Tư Hạ không giống cô, nó thông minh hơn cô nhiều, rất nghịch ngợm, dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng ăn tốt ngủ tốt được.

on gái của cô, có lẽ không giống như cô vẫn nghĩ,
Nguyễn Tri Hạ ngồi bên giường nhìn Tư Hạ hồi lâu, nhớ ra Ly vẫn ngồi bên ngoài, liền kéo chăn lên cho nó, rồi đi ra ngoài.

Mở cửa, cô không thấy bóng dáng Ly đâu, ánh mắt chuyển tới phòng trồng hoa.


Cô đoán, chắc Ly ở đó.

Nguyễn Tri Hạ đi tới, thấy Ly đang ngồi giữa rất nhiều hoa, lưng thẳng tắp, như đang nghĩ điều gì.

Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, Ly đã quay đầu nhìn tới chỗ cô.

Ly nhìn thẳng vào cô nói: “Tối nay cô có thể nghỉ tại đây.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu đáp một tiếng.

Ly nghe rồi quay người bước đi.

Nguyễn Tri Hạ bất ngờ, Ly ở đây đợi cô, chỉ để nói câu này?
Cho đến khi bóng dáng Ly biến mất hẳn ở ngoài, Nguyễn Tri Hạ mới quay người vào phòng của Tư Hạ.

oLy vừa mới đi tới hành lang, đã có thuộc hạ từ đằng trước đi tới.

Thuộc hạ thấy cô, lễ phép nói: “cô Ly.”
Ly nhẹ nhàng gật đầu, hỏi anh ta: “Cậu chủ về chưa?”
“Vẫn chưa.”

Ly nghe xong, hơi im lặng giây lát, sắc mặt hơi trầm xuống, dặn: “Phái người trông coi người phụ nữ kia và con gái cô ta.”
Cô nói xong, thì đi nhanh ra bên ngoài.

….

Truyện Đam Mỹ
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tinh thần Nguyễn Tri Hạ luôn căng thẳng, lại ngồi xe đi lâu như vậy, bây giờ nhìn thấy Tư Hạ bình an, cũng được yên tâm rồi.

Cô nhẹ nhàng nằm xuống giường, đầu ghé lên tay mà ngắm Tư Hạ, không lâu thì ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, cô thấy mặt mình hơi ngứa.

Cô ngủ mơ màng, cảm thấy mặt mình như có gì đó bám lên, thứ đó mềm mềm, không dùng sức, chỉ thấy hơi ngứa.

Nguyễn Tri Hạ mở mắt, nhìn thấy gương mặt của Tư Hạ.

Mạ Hạ đang lấy ngón tay chọt lên má cô, thấy Nguyễn Tri Hạ tỉnh rồi, nó mở to mắt, lập tức nhào vào lòng cô, vui vẻ kêu lớn: “Mẹ!”
Nguyễn Tri Hạ nhận được tình cảm từ Tư Hạ, cười ôm cô bé: “Tri Hạ có nhớ mẹ không?”
“Nhớ.” Tư Hạ ở làm nũng trong lòng cô.


Nguyễn Tri Hạ hơi ngừng lại, rồi dịu dàng hỏi: “Chơi ở đây có vui không?”
“Ừm” Tư Hạ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Vậy là vui hay không vui?” Nguyễn Tri Hạ kiên nhẫn hỏi, muốn đoán xem cô bé ở đây có tốt hay không.

Tuy trông Tư Hạ sống rất tốt, nhưng cô vẫn muốn xác nhận lại.

Tư Hạ hơi nghiêng đầu, lông mày lại cong lên, suy nghĩ hồi lâu, trông rất nghiêm túc.

Cô bé suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói: “Có chú Lưu tới chơi cùng con, nhưng con nhớ mẹ cơ.”
“Chú Lưu?” Nguyễn Tri Hạ biết nó nói đến Lưu Chiến Thiên.

Tư Hạ cười gật đầu, quay người ôm búp bê, gương mặt đáng yêu: “Đây là chú Lưu tặng con đó, con tặng mẹ.”.


 
Chương 1237: Chương 1338


Nguyễn Tri Hạ nhận lấy búp bê nhìn kĩ, rất đáng yêu, rất êm tay, có thể thấy Tư Hạ rất thích nó, nếu không sẽ không tặng cho cô.

Nguyễn Tri Hạ thử hỏi: “Chú Lưu tốt vậy cơ à?”
“Đúng vậy, chú ấy tốt lắm.” Tư Hạ nói, rất phối hợp gật đầu.

Nụ cười của Nguyễn Tri Hạ nhạt hơn, rơi vào trầm tự.

Tư Hạ lúc trước từng gặp Lưu Chiến Hằng, anh ấy và Lưu Chiến Thiên có chút giống nhau, Tư Hạ trí nhớ tốt, chắc chắn nhớ Lưu Chiến hằng, liền nhận Lưu Chiến Thiên thành Lưu Chiến Hằng.


Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đứa trẻ sẽ tự nhiên mà ỷ lại vào người mà nó quen biết.

Những ngày này, Tư Hạ và Lưu Chiến Thiên sống cùng nhau, cô bé tất nhiên thích Lưu Chiến Thiên.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Tư Hạ vừa nghe tiếng, mắt đã sáng lên: “Ăn sáng thôi.”
Nguyễn Tri Hạ thấy cô bé như vậy, phụt cười: “Bọn họ ngày nào cũng tới gọi con ăn sáng à?”
Nhưng Tư Hạ không đáp lời cô, chân trượt từ trên giường xuống, chạy ra ngoài cửa.

Tay nắm cửa có hơi cao, Tư Hạ phải kiễng chân hai tay nắm lấy mới mở được cửa.

Cô người giúp việc bên ngoài cười hì hì nói: “Chào buổi sáng, Tri Hạ.”
“Chào buổi sáng.” Tư Hạ rất lễ phép nói, vội vàng hỏi: “Đến bữa sáng rồi phải không ạ?”
Cô gái vẫn cười, dịu dàng nói: “Đúng vậy.”
Nguyễn Tri Hạ cầm áo khoác của cô bé đi tới, khoác lên cho cô bé, rồi nói với cô giúp việc: “Cảm ơn cô, chúng tôi rửa mặt rồi xuống ngay.”
Cô người giúp việc cúi đầu, Tư Hạ học Nguyễn Tri Hạ, vừa đóng cửa vừa nói: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ xuống ngay đây.”

Nguyễn Tri Hạ bật cười, xoa đầu Tư Hạ, dẫn cô bé đi đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ ra ngoài, hai nữ giúp việc vẫn đứng canh ngoài cửa, rõ ràng đang đợi Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ đi ra ngoài để đưa họ tới phòng ăn.

Bề ngoài là quan tâm, nhưng thực tế không khác gì giám sát, trong lòng Nguyễn Tri Hạ biết rất rõ điều này.

Hai nữ giúp việc cung kính dẫn đường, Tư Hạ ở trong biệt thự này lâu, rõ ràng đã quá quen thuộc nơi này.

Cô bé nắm tay Nguyễn Tri Hạ, vừa chạy về phía trước vừa nói: “Mẹ, con biết phòng ăn ở đâu.”
Lúc hai người đi tới phòng ăn, Lưu Chiến Thiên đã ngồi vào bàn ăn, Ly đang ngồi cạnh anh ta.

Hình như anh ta đang đợi Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên nhìn màn hình một lát, vẻ mặt nhìn rất thoải mái.

Tư Hạ nhìn thấy anh ta thì vui vẻ hô lên: “Chú Lưu.”
“Tri Hạ đến rồi sao.” Lưu Chiến Thiên nghe tiếng ngẩng đầu lên, đặt điện thoại qua một bên, mỉm cười nhìn Tư Hạ.

Tư Hạ cười với anh ta, sau đó xoay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Mẹ…”

Cô bé muốn đi tới chỗ Lưu Chiến Thiên, đây là đang xin Nguyễn Tri Hạ cho phép.

“Con đi đi.” Nguyễn Tri Hạ ngẩn người một lát nhưng vẫn buông tay ra, để cho Tư Hạ đi tới chỗ Lưu Chiến Thiên.

Tư Hạ chạy đến trước mặt Lưu Chiến Thiên, Lưu Chiến Thiên bế cô bé lên, sự tương tác giữa hai người vừa tự nhiên lại vừa thân thiết.

Nguyễn Tri Hạ có thể nhìn ra Tư Hạ rất thích Lưu Chiến Thiên.

Cô cũng không suy nghĩ sâu xa, đi thẳng đến bàn ăn, ngồi đối diện Lưu Chiến Thiên.

Tư Hạ vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi tới, liền trượt từ trên người Lưu Chiến Thiên xuống, chạy đến bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ ôm cô bé ngồi lên ghế trước bàn ăn xong, nghe thấy Lưu Chiến Thiên hỏi: “Tối qua cô ngủ ngon không?”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top