Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1122: Chương 1223


Anh nói xong, ngay lúc Tư Mộ Hàn chuẩn bị phát hỏa, nói một tiếng: “Tạm biệt”, sau đó cầm theo túi công văn vội vàng rời đi.

Nguyễn Tri Hạ nhìn cửa căn phòng đóng lại, rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh không khách sáo với họ chút nào được à?”
“Anh không khách sáo với họ, họ vẫn bám dính vào, anh mà còn khách sáo với họ, không phải đuôi họ vểnh lên trời hết à?” Giọng Tư Mộ Hàn còn rất chân thành.

Nguyễn Tri Hạ không còn lời nào để nói.

Hai người đi ăn cơm.


Hai người cùng đi xuống thang máy, lúc Mac Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ bước ra ngoài thang máy, mấy cô đứng trước sân khấu nhìn chòng chọc.

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.

Mấy người quầy lễ tân thu lại ánh nhìn, cung kính chào hỏi: “Tổng Giám đốc.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lướt theo thứ tự, sau đó mới lạnh giọng nói câu: “Còn gì nữa?”
Mấy người nhìn nhau, qua mấy giấy mới hiểu ra ý Tư Mộ Hàn.

Các cô cùng cúi đầu về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ.”
“Ha!” Tư Mộ Hàn nghe thế, cười lạnh một tiếng.

Anh hù như vậy, dọa mấy cô trước quầy lễ tân sợ chết khiếp.

Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, ý bảo anh bỏ đi.

Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, sao còn phải so đo cái xưng hô.


Trong đó có một cô gái rất sắc sảo, lập tức gọi: “Chào mợ chủ!”
Mấy cô gái khác thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn tốt hơn chút, vội vàng theo sau gọi một câu: “Chào mợ chủ”.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn tươi hắn, nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi mất.

Ra ngoài Công ty nhà họ Tư, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua tay Tư Mộ Hàn nắm tay cô, hơi thất thần.

Hình như đây là lần đầu tiên cô với Tư Mộ Hàn công khai xuất hiện ở Công ty nhà họ Tư.

Lên xe, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Chuyện tin tức, sau này giải quyết thế nào?”
“Cứ giải quyết như thế đi.” Tư Mộ Hàn đeo dây an toàn, rồi cúi ngươi giúp Nguyễn Tri Hạ đeo.

Nguyễn Tri Hạ biết anh muốn làm gì, lên tiếng từ chối nói: “Tự em làm.”
“Không để cho anh có cơ hội lấy lòng bà chủ à?” Tư Mộ Hàn một tay vươn ra sau lưng ghế dựa của Nguyễn Tri Hạ, tay kia vòng ra chỗ cửa xe, đôi mắt híp lại, thấp giọng hỏi cô.

Không gian trong xe vốn nhỏ hẹp, Nguyễn Tri Hạ bị vây trong lồng ngực của anh, bỗng chốc không phản ứng kịp: “Hả…… Lấy lòng?”
“Em nói xem lấy lòng thế nào đây?” Tư Mộ Hàn nói chuyện, cúi đầu hôn lên tai cô.


Chỉ là một nụ hôn thoáng qua, mới chỉ chạm nhẹ, nhưng đã khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy sợ run.

Cô rùng mình, sau đó rụt lùi: “Đứng đắn lên.”
“Bây giờ anh là nhân viên của em mà, người phát lương cho anh là em, anh lấy lòng bà chủ của anh, hy vọng bà chủ của anh cho anh thêm tiền lương, không phải chuyện đứng đắn à?”
Tư Mộ Hàn nói rõ ràng rành mạch, nhưng nghe vào trong tay Nguyễn Tri Hạ, có cảm giác như mình đang bị sửa lung.

Anh cách cô rất gần, hơi thở nhiệt tình lúc nói chuyện phả lên mặt cô.

Nguyễn Tri Hạ ký tên, theo lý mà nói bây giờ Tư thị thật sự là của cô, cô cũng thật sự là chủ của Tư thị.

Nhưng mà ở đâu có chủ bị nhân viên của mình ép thành thế này chứ?
Tư Mộ Hàn giống như chơi đến nghiện vậy, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt kia giống như liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô.

“Bà chủ có thể nói một chút, muốn anh sử dụng cách gì nịnh hót em, trên tinh thần hay trên xác thịt cũng được hết.”.


 
Chương 1123: Chương 1224


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên mặt Tư Mộ Hàn mang theo ý cười, khuôn mặt anh tuấn cũng có vẻ dịu dàng hơn một chút, trên người ít đi dáng vẻ của Tổng Giám đốc Tư thị, thêm một chút hương vị của người đàn ông đang nói chuyện yêu đương.

Nguyễn Tri Hạ bật cười, vươn tay đặt lên ngực anh: “Anh cảm thấy em muốn lấy lòng trên tinh thần, hay là thể xác đây?”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, yết hầu lăn lộn, vươn tay cầm lấy bàn tay đang đặt trong ngực mình, giọng nói có chút mờ ám: “Anh cảm thấy em muốn vế sau.”
Lúc anh nói chuyện, đôi mắt kia một phút không rời nhìn vào cô, khóe môi khẽ nhếch, giống như dã thú nào đó đang chờ đợi được săn món ăn ngon vậy.

Thoạt nhìn làm cho người ta có chút sợ hãi, lại vừa có thêm mấy phần cảm giác trêu người.


Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ không đấu lại anh.

Cô lấy bàn tay đang đặt trong ngực anh khẽ dùng sức đẩy anh ra xa một chút, sau đó ra vẻ mặt bình tĩnh sửa sang quần áo trên người mình: “Không phải nói đói bụng sao? Mau lái xe đi, đi ăn cơm.”
Tư Mộ Hàn nhìn cô, có ý nghĩ sâu xa khác nói: “Ăn cơm hay không thật ra cũng không sao cả.”
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới, ở điểm trêu chọc cô thế này, ba năm trước Tư Mộ Hàn đã rất giỏi rồi.

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt hung dữ, giọng nói cao hơn mấy phần: “Không lái xe nữa thì trừ lương!”
Tư Mộ Hàn khẽ sửng sốt, sau đó lập tức cười ra tiếng.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Ý bảo Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại đi.

Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại về, còn giúp anh nói một tiếng tạm biệt với Cố Tri Dân.


“Tư Mộ Hàn đang lái xe, cứ thế nhé, tạm biệt.”
Cố Tri Dân nhìn chằm chằm điện thoại của mình, rơi vào suy nghĩ.

Điện thoại này là do Tư Mộ Hàn gọi tới, Tư Mộ Hàn chỉ bảo anh đến Kim Hải ăn cơm, cuối cùng người cúp điện thoại là Nguyễn Tri Hạ.

Trong tin tức ngắn ngủi mà có hạn này, Cố Tri Dân nhanh chóng bắt được điểm quan trọng.

Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ làm lành rồi, hơn nữa quan hệ còn rất tốt nữa.

Cố Tri Dân nghĩ đến mình vẫn còn là một người già cô đơn, lại không nhịn được đau buồn.

Anh thở dài, gọi điện thoại cho Phó Đình Tây.


Anh truyền lại nguyên chỉnh lời nói của Tư Mộ Hàn qua, Phó Đình Tây cười lạnh một tiếng: “Tôi không đi.”
“Vì sao không đi? Mộ Hàn khó lắm mới mời chúng ta ăn cơm một lần mà.” Cố Tri Dân cẩn thận nghĩ lại một chút, Tư Mộ Hàn chủ động tìm anh ăn cơm, hình như đã là chuyện từ đời trước rồi.

“Nói không đi là không đi.” Phó Đình Tây trả lời cực kỳ kiên quyết.

Cố Tri Dân có chút buồn bực, nhưng cũng không khuyên thêm Phó Đình Tây, một mình một người đến Kim Hải.

......!
Lúc Cố Tri Dân đến, đồ ăn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ gọi đều đã lên bàn.

Anh ngạc nhiên phát hiện, trên bàn cơm còn có mấy món anh thích nữa..


 
Chương 1126: Chương 1227


Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn tin tưởng Cố Tri Dân.

Nếu anh tin tưởng Cố Tri Dân, cũng biết cô với Cố Tri Dân chỉ xuất phát từ quan tâm giữa bạn bè với nhau, vậy vì sao anh vẫn không cho phép?
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới những gì Thời Dũng từng nói.

Thời Dũng nói, tính cách của Tư Mộ Hàn có chút thiếu sót.

Sự thật cũng đúng là như thế.


Nếu cả đời này Tư Mộ Hàn đều như thế, bởi vì một chút chuyện nhỏ đã tức giận, cứ chú ý tới chuyện cô nói nhiều hơn với người khác phái một câu, vậy phải làm sao đây?
Có lẽ vì thời gian Nguyễn Tri Hạ im lặng quá lâu, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ chớp mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói với anh: “Đang nhớ Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn cũng khẽ cười: “Con bé ở nhà, nhớ con bé thì đi về thôi.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ cười trả lời.

......!
Đã nói rõ với Tư Mộ Hàn muốn chuyển đến chỗ anh ở, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không mang theo gì cả đã quay về.

Dù sao chỗ Tư Mộ Hàn vẫn còn đồ đạc của cô.

Tư Mộ Hàn có chút bất mãn vì chuyện này: “Vì sao không mang đồ đạc của em về, chẳng lẽ sau này em còn muốn chuyển đi nữa hả?”
“Chỗ của anh cũng không thiếu mấy thứ đó, không chuyển về cũng không sao cả.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không nói lời nào.

Đến biệt thự của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ vừa bước vào cửa lớn của biệt thự đã nghe thấy giọng nói của Tư Hạ ở bên trong.


Cô đi vào phòng khách, Tư Hạ liếc mắt một đã thấy cô.

Tư Hạ thấy cô, phản ứng đầu tiên là vui vẻ đi tới.

Nhưng cô bé mới chạy một nửa, lại lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn dừng lại, hơi cúi cằm, mở to hai mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Thoạt nhìn giống như tức giận, lại giống như uất ức.

Đứa bé trí nhớ tốt, Nguyễn Tri Hạ đoán có lẽ cô bé còn nhớ rõ chuyện cô đi tham gia tiệc tối, đã nói sẽ về đón Tư Hạ.

Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tư Hạ, gọi cô bé một tiếng: “Tri Hạ.”
Tư Hạ nhìn cô một cái, “hừ” một tiếng, sau đó quay đầu qua một bên, giống như không muốn quan tâm đến cô.

“Mẹ sai rồi, hôm đó đáng lẽ mẹ đã về đón con rồi, nhưng bởi vì có chút chuyện nên mẹ bị chậm trễ, không thể trở về đón con được, là do mẹ không tốt.”
Nguyễn Tri Hạ chú ý vẻ mặt của Tư Hạ, kéo kéo cánh tay của cô bé.

Tay của đứa bé mềm mềm, nắm trong tay giống như không có xương vậy.


Tư Hạ còn quá nhỏ, chuyện của người lớn cũng không thể giải thích rõ với cô bé.

Dù sao đứa bé cũng thân với mẹ nhất, tuy rằng cô bé nhìn qua giống như đang tức giận, nhưng Nguyễn Tri Hạ dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô bé, cô bé đã lập tức móm miệng, cực kỳ uất ức.

Nguyễn Tri Hạ bế cô bé lên: “Là mẹ không tốt, Tri Hạ đừng khóc.”
“Con chờ rất lâu rất lâu! Oa......!hu hu......” Tư Hạ vừa nói ra một câu đã khóc to lên.

Cô bé thật sự uất ức, cũng thật sự rất thích Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ thấy cô bé khóc, cảm giác trái tim của mình như bị bóp nát.

Đây là cảm giác chưa từng có khi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn.

Sớm biết thế đã không đi yến hội gì đó rồi..


 
Chương 1127: Chương 1228


Nếu không đi tiệc tối sẽ không có những chuyện kia.

Nguyễn Tri Hạ ôm Tư Hạ, vỗ vỗ lưng nhẹ giọng dỗ dành cô bé.

Tư Mộ Hàn đứng một bên nhìn, không có tới gần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn trong chốc lát, anh đột nhiên xoay người đi ra ngoài.

Đi ra ngoài cửa, anh tìm tìm trên người một lúc, không tìm thấy thuốc lá.


“Cậu chủ.” Vệ sĩ đứng bên cạnh cực kỳ có mắt nhìn đưa một điếu thuốc tới.

Tư Mộ Hàn nhận lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, vệ sĩ bèn thuận thế châm thuốc cho anh.

Hút hết nửa điếu thuốc, anh bóp tắt.

Vệ sĩ không nhìn thấy anh tự mình dập thuốc, đi lên phía trước hỏi anh: “Cậu chủ, cần thêm thuốc lá không ạ?”
“Không cần.”
Tư Mộ Hàn nói xong thì xoay người đi vào nhà.

Nguyễn Tri Hạ đã dỗ Tư Hạ ngủ.

Đôi tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy quần áo của Nguyễn Tri Hạ, lúc đang ngủ cũng còn đang nức nở, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng bước chân Tư Mộ Hàn đến gần, ngẩng đầu làm một động tác tay với Tư Mộ Hàn, vỗ nhẹ Tư Hạ hai cái, xác định cô bé đã ngủ say thì ôm cô bé đứng lên, muốn bế cô bé về phòng.

Tư Mộ Hàn đi tới muốn đón lấy cô bé, Nguyễn Tri Hạ nghiêng người đi, lắc lắc đầu nói: “Để tự em làm.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, ôm Tư Hạ đi ngang qua Tư Mộ Hàn lên lầu.


Tư Mộ Hàn vừa vươn tay tới một nửa, trơ mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ đi lên lầu mới đưa tay trở về.

Anh hít sâu một hơi, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.

......!
Nguyễn Tri Hạ đặt Tư Hạ lên giường, lúc cởi quần áo giúp cô bé, Tư Hạ chợt bừng tỉnh.

Cô bé có chút kích động kêu một tiếng: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm tay cô bé, hôn lên mặt cô bé một cái nói: “Mẹ ở đây.”
Tư Hạ lại nhanh chóng yên tâm ngủ tiếp.

Cô trông coi ở bên giường thêm lát nữa mới xoay người đi ra ngoài.

Cô dọc hành lang đi xuống cầu thang, phát hiện trong phòng khách trống trơn, chỉ có mấy người giúp việc, cũng không có bóng dáng của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía phòng làm việc của Tư Mộ Hàn trên lầu, cô đoán, có lẽ Tư Mộ Hàn đang ở trong phòng làm việc.

Cô đang muốn đi lên, thì thấy Tư Mộ Hàn đã đi xuống.


Anh đã thay quần áo ở nhà, khí thế sắc bén trên người cũng dịu lại không ít.

“Tri Hạ ngủ rồi sao?” Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừ, anh lên lầu thay quần áo sao?”
Lúc này, có người giúp việc đi tới cung kính nói: “Cậu chủ, mợ chủ, đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ.”
......!
Ăn xong cơm tối, Nguyễn Tri Hạ lập tức lên lầu xem Tư Hạ.

Trước đó Tư Hạ đã ăn cơm rồi, Nguyễn Tri Hạ cũng không lo nửa đêm cô bé sẽ đói mà tỉnh, chỉ là lo lắng muốn lên xem một chút thôi.

Có lẽ người làm mẹ đều có tâm lý thế này, càng nhìn con của mình, càng thấy cực kỳ đáng yêu.

Cô ngồi ở phòng của Tư Hạ có chút lâu, mãi đến khi Tư Mộ Hàn đến đây tìm cô: “Em định ngủ ở đây tối nay luôn sao?”.


 
Chương 1128: Chương 1229


Nguyễn Tri Hạ quay đầu, vươn ngón trỏ để ở giữa môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút.”
Tư Mộ Hàn đi tới, cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tư Hạ.

Sau đó mới nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em cũng nên ngủ rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Hạ, nhẹ giọng nói: “Tối nay em muốn ngủ cùng với Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, nặng nề nói: “Anh thì sao?”
Giọng điệu của anh không khác với bình thường bao nhiêu, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra một chút cảm giác oán giận vì bị vứt bỏ.


Nguyễn Tri Hạ nhìn anh nói: “Anh tự ngủ đi, chẳng lẽ cần em dỗ nữa hả?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi câu trả lời của cô vậy.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, dò hỏi: “Vậy......!ngủ chung?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, cô xem như Tư Mộ Hàn đồng ý.

Cô vén chăn của Tư Hạ lên, nói với Tư Mộ Hàn: “Anh bế Tư Hạ đi, nhẹ một chút, đừng làm con bé tỉnh.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, lên tiếng nói: “Ngủ chung?”
“Đúng vậy, ba người chúng ta ngủ chung.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của Tư Mộ Hàn, lập tức hiểu được, “ngủ chung” mà Tư Mộ Hàn hiểu không giống với “ngủ chung” mà cô hiểu.

Cô nói ngủ chung, là ba người ngủ với nhau.

Còn ngủ chung mà Tư Mộ Hàn nói, là anh ngủ với Nguyễn Tri Hạ.

Thật đúng là......!
Nhưng mà, cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫn bị ép phải nhượng bộ.


Anh ôm lấy Tư Hạ đi đến phòng ngủ chính.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, đã thấy Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ ở một bên giường.

Cô đi qua, chuyển Tư Hạ tới giữa giường.

“Nguyễn Tri Hạ!” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn giấu một tia tức giận.

Anh tức giận? Cô còn chưa tức giận nữa đấy!
Nguyễn Tri Hạ đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, ngẩng đầu lên nhìn anh, đưa tay chọt chọt vào ngực anh: “Tư Mộ Hàn, Tri Hạ có phải con gái ruột của anh không hả? Trẻ con đương nhiên phải ngủ ở giữa rồi.”
Tư Mộ Hàn mặt không chút thay đổi nói: “Là con ruột.”
“Anh còn biết là con ruột hả!”
Nói đến đề tài này, Nguyễn Tri Hạ lại đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tư Mộ Hàn và Tư Hạ hôm cô xuất viện, gặp phải bọn họ trên đường.

“Lúc trước anh còn nghi ngờ con bé không phải con ruột đấy!”
Nguyễn Tri Hạ không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Tư Mộ Hàn thật sự không hiểu cô đang nói chuyện gì.


Tư Mộ Hàn phủ nhận: “Anh không có nghi ngờ.”
“Hôm em mới xuất viện, em ngồi ở xe bên cạnh xe của anh, em rõ ràng đã nghe anh nói, anh nói thẩm mỹ của Tri Hạ lúc trước khiến anh nghi ngờ con bé có phải con gái ruột của anh không!”
Nguyễn Tri Hạ nói xong thì trừng mắt liếc anh một cái.

“Có chuyện như vậy sao?” Trí nhớ của Tư Mộ Hàn bây giờ, cũng chỉ có thể nhớ tới chuyện mấy tháng lúc anh kết hôn với Nguyễn Tri Hạ.

Những chuyện quan trọng xảy ra sau đó, Thời Dũng đều từng nói với anh, anh cũng đều biết.

Nhưng mà, những chi tiết nhỏ, Thời Dũng chưa từng nói với anh.

Nguyễn Tri Hạ cũng nghĩ tới điểm này, cô cũng không muốn nhắc chuyện cũ với Tư Mộ Hàn, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi..


 
Chương 1129: Chương 1230


“Được rồi, không nói tới chuyện này nữa, Tri Hạ phải ngủ ở giữa.”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng tắm.

Nguyễn Tri Hạ đắp kỹ chăn cho Tư Hạ, sau đó lấy điện thoại xem tin nhắn.

Trước đó Thẩm Lệ có gửi mesenger cho cô, cô không nhìn thấy.

Thẩm Lệ còn gửi tin nhắn giọng nói cho cô.


“Hôm nay thế nào? Tớ nghe nói hai người còn gọi Cố Tri Dân đi ăn cơm chung.”
Nguyễn Tri Hạ biết Thẩm Lệ muốn nói đến chuyện gì.

“Tớ còn có thể thế nào, ký rồi.”
Ngay sau đó, Thẩm Lệ lập tức gửi qua một cái nhãn dán phát tài rồi ôm đùi to.

Nguyễn Tri Hạ tìm thấy một nhãn dán tát bằng tiền gửi lại cho cô ấy.

Lúc này, giọng nói của Tư Mộ Hàn truyền tới từ phòng tắm: “Nguyễn Tri Hạ, anh không mang theo quần áo.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của anh, gửi cho Thẩm Lệ một tin nhắn: “Không nói chuyện nữa, có việc.”
Tốc độ tay của Thẩm Lệ rất nhanh, cũng gửi lại cho cô một tin nhắn: “Cũng đã hơn nửa đêm rồi, có thể bận chuyện gì chứ? Đừng nói là chuyện tạo người nhé?”
Nguyễn Tri Hạ gửi một nhãn dán mỉa mai cho cô ấy, không quan tâm tới cô ấy nữa.

Buông điện thoại ra, Nguyễn Tri Hạ lập tức nhìn thấy quần áo Tư Mộ Hàn đã tự chuẩn bị nhưng lại quên mang vào, đành phải cầm quần áo đi đến gõ cửa phòng tắm.

Két két…..


Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, nhiệt độ ẩm ướt bên trong phả ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đứng ở cạnh cửa, đưa quần áo vào trong: “Quần áo.”
Cô nâng tay vài giây, vẫn không cảm giác được Tư Mộ Hàn đã lấy quần áo đi, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn vào trong phòng tắm.

Nhưng mà, cô vẫn chưa kịp nhìn rõ tình hình bên trong phòng tắm, đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, bị người kia kéo vào trong phòng tắm.

Cửa phòng tắm ở sau người bị đóng lại, cô bị Tư Mộ Hàn đè lên trên cánh cửa.

Tư Mộ Hàn trần trụi đứng trước mặt cô, một tay ôm lấy thắt lưng của cô, tay còn lại thì đang chống trên cánh cửa.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, sau đó tức giận: “Tư Mộ Hàn, anh có cần nhàm chán thế không?”
“Chính là vì rất nhàm chán, cho nên muốn làm chút chuyện thú vị đó.” Tư Mộ Hàn bình tĩnh nói.

Nguyễn Tri Hạ nghe hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh, sắc mặt đỏ lên: “Trong đầu của anh cả ngày đều nghĩ cái gì vậy!”
Tư Mộ Hàn biết lắng nghe trả lời: “Nhớ em.”
Sau đó rũ mắt xuống hôn cô.

Anh dọc theo cần cổ nhẵn nhụi trắng như tuyết của cô, hôn tới xương quai xanh, bàn tay đang đặt trên eo cô đột nhiên nhấc cô lên cao, để tầm mắt của cô ngang bằng với anh.


Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, nóng hôi hổi.

Tóc của Nguyễn Tri Hạ cũng bị hơi nóng thấm ướt, sợi tóc nhuyễn mịn dính chặt trên thái dương.

Bây giờ cô đã không để tóc mái nữa, trên trán cũng chỉ có vài sợi tóc mềm như nhung bị thấm ướt, ướt thành vòng dán chặt lên trên thái dương, làm cả người cô nhìn qua càng thêm mềm mại động lòng người.

Nguyễn Tri Hạ ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, cảm thấy có chút khó thở.

“Tư Mộ Hàn, cả ngày anh đều......!nghĩ......!mấy thứ này......!anh......!ưm.....” Cô còn chưa nói xong câu tiếp theo, đã bị Tư Mộ Hàn đâm sâu vào, làm cho không nói nên lời.

Vốn cô đã nói không thành câu rồi, Tư Mộ Hàn còn cố tình giở trò xấu, bây giờ cô càng không thể nói ra tiếng được nữa.

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt nắm tay đánh vào người anh cũng không có tác dụng, ngược lại anh càng hung ác hơn..


 
Chương 1130: Chương 1231


Tư Hạ ngủ ở bên ngoài, cô cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn môi nhỏ giọng nức nở.

Cả người đều bị Tư Mộ Hàn giữ chặt, không có một chút chỗ trống để đánh trả.

Hình như chuyện gì cô cũng không phải là đối thủ của Tư Mộ Hàn.

Chuyện phòng the càng là thế.


......!
Lúc kết thúc, Nguyễn Tri Hạ giống như cá vớt ra từ trong nước.

Trên người đầy mồ hôi, lại còn không thể động đậy, chỉ có thể hô hấp nhè nhẹ, di chuyển một chút cũng cảm thấy mệt.

Tư Mộ Hàn ôm cô tắm rửa.

Nguyễn Tri Hạ cực kỳ tức giận, véo thắt lưng của anh, lại bị Tư Mộ Hàn nắm chặt tay, giọng nói khàn khàn hỏi cô: “Còn muốn làm nữa sao?”
Bàn tay của Nguyễn Tri Hạ khẽ run lên, không dám lộn xộn nữa.

Tư Mộ Hàn khẽ cười một tiếng: “Sợ cái gì, chuyện em thoải mái anh cũng thoải mái, làm nhiều một chút không phải rất tốt sao?”
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng: “Ai nói với anh em thoải mái?”
“Không thoải mái?” Tư Mộ Hàn giống như còn thật sự tự hỏi một lát, sau đó lên tiếng: “Vậy chúng ta tiếp tục, mãi đến lúc em thoải mái thì thôi.”
Anh nói xong, đôi bàn tay to lại dọc theo thắt lưng của cô lên trên, cả người Nguyễn Tri Hạ run rẩy, bắt lấy tay anh: “Không......!Đừng làm nữa......!Thoải mái mà......”
Ba chữ cuối cùng, cô vứt bỏ cả thể diện mới nói ra được.

Tư Mộ Hàn nhận được đáp án hài lòng, trên mặt hiện lên nụ cười, trong sáng giống như ánh mặt trời sau cơn mưa.


“Nếu thoải mái, vậy nên làm nhiều chút ha.”
Anh dùng giọng nói trêu đùa nói những lời này, nhưng động tác tắm rửa cho cô vẫn rất nhẹ nhàng.

Hôm nay Tư Mộ Hàn thật sự vui vẻ.

Đây là dáng vẻ đã lâu Nguyễn Tri Hạ không được nhìn thấy.

Cô vươn tay sờ sờ khuôn mặt của Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng nói: “Sau này cũng phải vui vẻ đó.”
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng: “Lời này nghe giống như đang nói lời trăn trối vậy, anh không thích nghe.”
“......” Bầu không khí tốt đẹp bị một câu nói của Tư Mộ Hàn thành công phá đi.

Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy anh: “Anh ra ngoài đi, em tự tắm.”
Khóe mắt Tư Mộ Hàn chứa ý cười, thoạt nhìn có chút tùy tiện: “Tự em có thể tắm được sao?”
“Em có tay có chân sao không thể tắm được, chít chít méo méo phiền hay không chứ.” Nguyễn Tri Hạ khó chịu, nghĩ cái gì nói cái nấy.

Tư Mộ Hàn cũng không tức giận, bàn tay trượt xuống: “Được rồi, nhưng anh lấy ra giúp em.”
Nguyễn Tri Hạ có chút nghi ngờ nhìn anh.


Tư Mộ Hàn hôn xuống vành tai của cô, phả hơi thở vào tai cô, nói từng chữ: “Khi nãy vào bên trong, anh lấy ra cho em......”
Lúc anh nói chuyện, hơi nóng đều phả bên tai cô.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ hiểu ra anh đang nói gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.

Da cô trắng, rặng mây đỏ trên mặt lan xuống cổ, ngay cả cần cổ trắng như tuyết cũng bị thiêu nóng đến đỏ bừng.

Yết hầu của Tư Mộ Hàn lăn lộn hai cái.

Thật đáng yêu.

Anh cúi đầu hôn xuống Nguyễn Tri Hạ, lợi dụng sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ đều đặt lên cái hôn này, tay kia của anh trượt xuống tìm kiếm..


 
Chương 1131: Chương 1232


“Ưm......!a......” Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được động tác của anh, theo bản năng ngọ ngoạy.

Tư Mộ Hàn rời khỏi môi cô, hơi thở khẽ nặng nề nói: “Ngoan một chút, đừng lộn xộn, chúng ta có Tri Hạ là được rồi......”
Có một con nhóc giành vị trí của anh, ngủ ở giữa bọn họ là được rồi, anh không muốn có nhiều hơn nữa đâu.

Cũng may con bé còn chịu được, mềm mại, tính cách giống với Nguyễn Tri Hạ.

Nhưng nếu có thêm một thằng nhóc thúi, chắc chắn anh không chịu nổi.

......!

Hai người lăn qua lộn lại trong phòng tắm lâu như vậy, lúc trở về phòng ngủ đã rạng sáng rồi.

.

đam mỹ hài
Nguyễn Tri Hạ nằm ở trên giường, cảm giác giống như mình vừa sống lại.

Cô nằm thẳng trên giường, Tư Mộ Hàn nằm nghiêng, đặt mắt trên người cô, giữa bọn họ còn có một Tư Hạ.

Cô bé ngủ rất say, tay nhỏ bé đặt ở bên tai, còn ngáy nhỏ nữa.

Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng ngáy nhỏ của cô bé cảm thấy rất đáng yêu, cho nên không nhịn được nghiêng người nhìn cô bé.

Kết quả, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

Cô chuyển mắt xuống, lập tức không nhịn thấy mặt của Tư Mộ Hàn nữa.

Cô cẩn thận kéo Tư Hạ vào lòng mình, cảm thấy hài lòng nhắm mắt lại.

Kết quả ngay sau đó, trên môi cô có một cái hôn rơi xuống, cô còn có thể cảm giác được râu mới mọc trên cằm người đàn ông.


Cô mở mắt ra, Tư Mộ Hàn xoa xoa đầu cô: “Ngủ đi.”
Sau đó, anh cũng không thu tay lại nữa.

Ở giữa còn cách một Tư Hạ, anh còn vươn tay dài như vậy ôm cô, thật đúng là làm khó anh mà.

......!
Sáng hôm sau, người thức dậy đầu tiên là Tư Hạ.

Cô bé mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, mới phát hiện đây không phải phòng mình.

Màu chăn cũng xấu xấu nữa, không phải chăn nhỏ màu hồng nhạt của cô bé.

Hơn nữa bên cạnh cô bé còn có cái gì đó tản ra hơi nóng.

Cô bé đưa tay chọt chọt vào thứ có hơi nóng đó, lại phát hiện nó biết chuyển động.

Sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói cô bé quen thuộc: “Tư Hạ.”
Cô bé ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt không có độ ấm của Tư Mộ Hàn.


Nhưng mà, Tư Mộ Hàn mới vừa tỉnh ngủ tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn không có lực công kích giống như bình thường.

Tư Hạ cũng không sợ anh nhiều nữa.

Cô bé cảm thấy giấc ngủ này cực kỳ ngon, cũng không khóc lóc ầm ĩ, chỉ dùng giọng nói trẻ con tức giận hỏi anh: “Tư Ớt Xanh, sao ba ngủ trên giường con?”
“Nhỏ giọng một chút.” Tư Mộ Hàn rũ mắt, không giận tự uy.

Tư Hạ khoa trương vươn tay che miệng mình, chớp mắt nhìn anh.

Tư Mộ Hàn nhíu mày hỏi cô bé: “Tự con nhìn cho kĩ, đây là giường của con sao?”
Ngủ giường của anh, chiếm chỗ của anh, bây giờ còn trách anh ngủ giường của con bé?
Tư Hạ xoay người ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện đây thật sự không phải giường của mình.

Cô bé vừa xoay đầu, đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say.

Tư Hạ sáng mắt lên: “Mẹ......”.


 
Chương 1132: Chương 1233


Chữ sau đó còn chưa kịp nói ra, đã bị Tư Mộ Hàn che miệng: “Kêu con nhỏ giọng một chút.”
Giọng nói của anh có chút nặng nề, mang theo một tia đe dọa.

Tư Hạ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không lớn tiếng thế nữa.

Nhưng Tư Mộ Hàn vừa buông lỏng tay, cô bé đã vẻ mặt hưng phấn muốn bò tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Mặc dù Tư Mộ Hàn nằm ở trên giường, cũng có thể không phí sức một tay kéo cô bé lại, vứt ở bên cạnh mình.


“Đừng làm phiền mẹ, con không ngủ thì mặc quần áo rời giường đi.” Lúc Tư Mộ Hàn nói lời này, đặc biệt giống ba dượng.

CHƯƠNG 527: TÔ MIÊN KHÔNG PHẢI ĐÈN CẠN DẦU
Tư Hạ móm miệng, nhỏ giọng than thở: “Thật hung dữ.”
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn qua, cô bé lập tức ngậm miệng, ủy ủy khuất khuất xuống giường.

Dáng người của cô bé nhỏ, chỉ có thể nằm bò trên giường, từng chút từng chút trượt xuống giường, khóe miệng mím thành một đường cong.

Tư Hạ nhìn một vòng trong phòng, cũng không tìm được quần áo của mình.

Cô bé đang muốn nói chuyện, lại nghĩ tới dáng vẻ của Tư Mộ Hàn khi nãy, lập tức che kín miệng không dám nói nữa, chạy đến bên cạnh kéo chăn của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn cô bé.

Tư Hạ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, sau đó mới cực kỳ nhỏ giọng nói: “Con không tìm thấy quần áo.”
Đây là phòng của Tư Mộ Hàn, đương nhiên không có quần áo của Tư Hạ.

Tư Mộ Hàn nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ trong lòng, sau đó mới cẩn thận xoay người xuống giường, dắt Tư Hạ về phòng của cô bé thay quần áo.


Anh thay quần áo cho Tư Hạ xong, bảo người giúp việc dẫn cô bé đi ăn sáng.

Trước khi xuống lầu, Tư Hạ không nhịn được quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Tư Mộ Hàn, nhỏ giọng nói: “Mẹ cũng phải ăn sáng.”
“Con ăn trước.”
Ba chữ đơn giản của Tư Mộ Hàn, khiến Tư Hạ không dám nói nữa.

Sau khi thấy giúp việc đã dẫn Tư Hạ đi, Tư Mộ Hàn mới trở về phòng.

Nguyễn Tri Hạ vẫn ngủ say như trước.

Tư Mộ Hàn đứng ở bên giường nhìn cô một lát, sau đó mới thay quần áo xuống lầu.

Lúc anh đi xuống, giúp việc đang đút bữa sáng cho Tư Hạ.

Tư Hạ có thị lực tốt, cô bé nhìn thấy Tư Mộ Hàn đi xuống, lập tức giành lấy thìa trong tay giúp việc rồi tự mình ăn, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Đương nhiên Tư Mộ Hàn nhìn thấy hành động của con bé, nhưng không nói gì cả.


Hai cha con ngồi đối diện nhau, không nói lời nào, đều tự ăn bữa sáng.

Lúc ăn sắp xong, Nguyễn Tri Hạ đi xuống.

Cô để mặt mộc, đi tới ngồi xuống bên cạnh Tư Hạ, rước lấy ánh mắt không vui của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ vờ như không thấy, nghiêng đầu nhìn Tư Hạ: “Oa, Tri Hạ ăn nhiều vậy sao?”
“Vâng.” Tư Hạ gật đầu, còn múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Nguyễn Tri Hạ.

Nhưng mà, cô bé cầm không vững lắm, lúc đưa tới còn bị rơi một chút lên bàn cơm.

Nguyễn Tri Hạ cười cầm tay cô bé, đẩy thìa lại bên miệng cô bé, dịu dàng nói: “Con ăn đi, mẹ cũng có rồi.”
Vừa dứt lời, trên bàn cơm lập tức vang lên tiếng “loảng xoảng”..


 
Chương 1135: Chương 1236


Thấy Tư Mộ Hàn chân thành như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không làm anh khó xử nữa.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiệm áo cưới.

Cửa hàng trưởng dẫn nhân viên cửa hàng ra nghênh đón bọn họ ở cửa.

“Cậu Tư.”
Tư Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong.


Đột nhiên, anh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng trưởng, trong giọng nói lộ ra hơi thở lạnh thấu xương: ” Không biết gọi hai chữ ‘mợ chủ’à, muốn tôi dạy mấy người sao?”
Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, vội vàng xoay người kêu một tiếng: “Mợ chủ!”
Những nhân viên cửa hàng cũng theo sau cửa hàng trưởng, gọi một tiếng: “Mợ chủ”.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua cửa hàng trưởng, phát hiện ánh mắt của cửa hàng trưởng có chút né tránh, hơn nữa vẻ mặt của nhân viên cửa hàng khác cũng có vẻ lo lắng giống nhau.

Có vấn đề nha.

Nguyễn Tri Hạ không tiếng động quan sát bọn họ, cũng không lên tiếng nói chuyện.

Tư Mộ Hàn dẫn cô đi vào bên trong.

Hai người chưa đi được mấy bước, cửa hàng trưởng đột nhiên gọi bọn họ lại: “Cậu chủ, mợ chủ, xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa sắp xếp xong hàng mới tới hôm nay, bên trong rất lộn xộn, nếu không hai người lần sau hãy tới xem?”
Tư Mộ Hàn dừng chân, quay đầu nhìn về phía cửa hàng trưởng.

Sắc mặt của anh không dễ nhìn lắm, ánh mắt cũng rất lạnh.

Cửa hàng trưởng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi thấp đầu, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi, Nguyễn Tri Hạ còn chú ý tới tay cô ta đang run rẩy.


Thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng có thể cảm giác được áp suất thấp phát ra từ trên người người đàn ông bên cạnh, nhưng cô quen rồi, cho nên không có sợ hãi giống như cửa hàng trường.

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn chính là, người chọc giận anh không phải cô.

Tư Mộ Hàn im lặng một lát, giọng nói có chút nặng nề: “Phải không? Rất lộn xộn?”
Tuy giọng nói của anh nặng nề, nhưng vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận được, cửa hàng trưởng có sợ hãi đi nữa cũng phải kiên trì đến cùng trả lời một tiếng: “Phải”
“Ha!” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, giọng nói lại càng nặng nề hơn: “Cô còn có mặt mũi nói ‘phải’ với tôi nữa sao! Từ hai ngày trước, tôi đã dặn dò chuyện này rồi, chẳng qua trì hoãn tới hôm nay mới dẫn người tới, mà bây giờ cô lại nói cho tôi biết rất lộn xộn, đây là năng lực làm việc của cô sao?”
“Tôi......!Tôi......” Cửa hàng trưởng sợ tới mức không nói được gì cả.

Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, muốn khuyên anh.

Lúc này, bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

“Cần gì phải làm khó một nhân viên chứ.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Tô Miên mặc tây trang thuần trắng đi ra từ bên trong.

Tô Miên thật sự là người phụ nữ danh giá khí chất nhất mà Nguyễn Tri Hạ từng gặp.

Cô ta thật sự rất tao nhã, cũng rất đẹp.


Nếu không phải Tô Miên muốn cướp người đàn ông của cô, cô sẽ rất tán thưởng người phụ nữa Tô Miên này.

Từ đầu Nguyễn Tri Hạ đã chú ý thấy sắc mặt của cửa hàng trưởng và nhân viên cửa hàng không đúng lắm, nhưng không nghĩ tới là vì Tô Miên ở đây.

Trước khi bọn họ tới đây, Tư Mộ Hàn cũng đã dặn dò Thời Dũng để anh ta dọn dẹp.

Nhưng vì sao Tô Miên lại ở đây?
Nguyễn Tri Hạ chỉ suy nghĩ một chút, đã tìm ra đáp án.

Tin tức trong tiệc tối lúc trước truyền ra ngoài, gần như tất cả mọi người đều đứng về phía Tô Miên bên kia, tất cả mọi người đều nghĩ Tô Miên và Tư Mộ Hàn là một đôi.

Mà có lẽ người của tiệm áo cưới cũng nghĩ như vậy.

Cho nên sau khi dọn dẹp, bọn họ cũng cho Tô Miên đi vào..


 
Chương 1136: Chương 1237


Lúc Tư Mộ Hàn nhìn thấy Tô Miên, nhiệt độ trên người cũng giảm xuống mấy độ.

Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được, anh thật sự rất chán ghét Tô Miên.

Cửa hàng trưởng nhìn thấy Tô Miên đi ra, đi tới phía trước nhỏ giọng nói: “Cô Tô, thật ngại quá, phiền cô hôm khác lại đến vậy.”
“Được.” Tô Miên cực kỳ thoải mái đồng ý với cửa hàng trưởng.

Sau đó, cô ta quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, đi về phía anh hai bước, nói: “Đến xem áo cưới à? Đây là định kết hôn? Định công khai Tri Hạ sao?”

Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn cô ta, trong giọng nói không có chút độ ấm: “Cách xa tôi ra một chút.”
Sắc mặt của Tô Miên khẽ thay đổi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Cô biết lắng nghe lui về sau một bước: “Mộ Hàn, cần gì phải gấp vậy chứ, anh không nghĩ kỹ ai thích hợp với mình hơn sao?”
Tô Miên nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, trong mắt tràn đầy ý thù địch.

Nếu Tô Miên khiêu khích tới cùng đến đây rồi, sao Nguyễn Tri Hạ không dám nói lỹ lẽ với cô ta chứ.

Nguyễn Tri Hạ buông tay Tư Mộ Hàn ra, đi đến Tô Miên trước mặt, giọng nói chậm rãi: “Tôi cảm thấy trước khi cô Tô quan tâm chuyện kết hôn của bọn tôi, có lẽ nên lo lắng chuyện của mình trước mới đúng, đàn ông già ba mươi tuổi như Tư Mộ Hàn cũng bắt đầu lo lắng muốn kết hôn rồi, tuy rằng cô Tô chăm sóc rất tốt, nhưng cũng phải suy nghĩ cho mình nhiều hơn.

Tô Miên sắc mặt giận dữ, tức giận đến hô hấp cũng nặng nề hơn, nhưng cũng không đáp lại Nguyễn Tri Hạ.

Cô ta chỉ sâu xa nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn, sau đó bước đi.

Nhưng mà, theo tiếng bước chân vừa nặng vừa nhanh của cô ta, có thể nghe ra, tâm trạng của cô ta cực kỳ không tốt.

Cảm giác xử lý tình địch thật sự không tệ.


Nhưng loại cảm giác vui sướng này chưa duy trì được ba giây đã biến mất rồi.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến ánh mắt sâu xa Tô Miên nhìn Tư Mộ Hàn lúc rời đi, lập tức không vui nổi nữa.

“Tô Miên có ý gì?”
“Đàn ông già?”
Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc
Bầu không khí im lặng vài giây, Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua cửa hàng trưởng và nhân viên cung kính đứng phía sau Tư Mộ Hàn, lôi kéo anh đi vào bên trong.

Nhân viên của tiệm áo cưới rất có mắt nhìn, thấy Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đi vào bên trong, biết bọn họ là có lời muốn nói, cho nên không đi quá gần, cho bọn họ có không gian nói chuyện.

Hai người đi đến một chỗ không có ai, Nguyễn Tri Hạ mới buông anh ra.

“Lời của Tô Miên có ý gì? Lần trước ở tiệc tối, vì sao anh cho cô ta ngồi bên cạnh anh, cô ta đã nói gì với anh?” Chuyện lúc tiệc tối, cô thấy rất rõ ràng.

Rõ ràng sau khi Tô Miên nói gì đó với Tư Mộ Hàn, tuy Tư Mộ Hàn không muốn lắm, nhưng vẫn cho Tô Miên ngồi bên cạnh anh.


Mà khi nãy, ánh mắt của Tô Miên cũng rất kỳ lạ.

Tư Mộ Hàn hai mắt nặng nề nhìn cô, giọng điệu không tốt hỏi: “Em cảm thấy anh là đàn ông già?”
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới Tư Mộ Hàn còn đang xoắn xuýt vấn đề này, không kiên nhẫn nói: “Em đang mắng Tô Miên.”
“Trong lòng em nghĩ như thế.” Tư Mộ Hàn lại thật sự muốn gây chuyện với cô, nắm lấy chuyện này không chịu buông.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay che mặt, bất đắc dĩ nói: “Không có, đàn ông ba mươi mốt như hoa, anh ngay thẳng khỏe mạnh, không già.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, rất rõ ràng, anh vẫn không thoải mái dù Nguyễn Tri Hạ nói thế.

“Vậy bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của em rồi chứ?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh.

“Hôm nay tới đây để chọn áo cưới.” Tư Mộ Hàn nói sang chuyện khác, nói xong thì muốn đi xem áo cưới.


 
Chương 1137: Chương 1238


Thấy Tư Mộ Hàn xem áo cưới, cửa hàng trưởng lập tức đi theo lên, giới thiệu tính chất và đặc điểm của áo cưới, và nó được nhà thiết kế nào đưa ra cho anh nghe.

“Cái này là do nhà thiết kế lãng mạn nhất nước Pháp......”
“Loạt váy cưới này tượng trưng cho mãi mãi......”
“......!Ánh mắt của cậu Tư thật tốt, đây là bảo vật trấn tiệm của chúng ta.”
Tư Mộ Hàn xem áo cưới, Nguyễn Tri Hạ cũng đành phải đi theo.

Hai người đi một vòng, sau đó ngồi trên sô pha nghỉ ngơi.


Cửa hàng trưởng cho người bưng thức uống lên, tha thiết hỏi: “Cậu Tư, mợ Tư, có áo cưới vừa ý không ạ?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.

Tiệm áo cưới này, là tiệm áo cưới cao cấp nhất thuộc Tư thị.

Áo cưới trong tiệm gần như đều do nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, nhà thiết kế trong ngoài nước đều có.

Nguyễn Tri Hạ nhìn hoa cả mắt, cảm thấy bộ nào cũng đẹp, cho nên muốn hỏi ý kiến Tư Mộ Hàn một chút.

Cô chống cằm, nghiêng đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh thấy sao?”
Tư Mộ Hàn là một thẳng nam mặc tây trang quanh năm, là một con cá lớn trong thương nghiệp, thẩm mỹ và thời thượng của anh đối với trang phục, có thể nói là không có.

Với anh mà nói, cho dù Nguyễn Tri Hạ mặc cái gì trong mắt anh đều như nhau, lúc không mặc là đẹp nhất.

Nhưng mà, anh biết quy trình kết hôn bình thường, phụ nữ nhất định phải mặc áo cưới, cho nên lập tức bắt đầu bảo Thời Dũng sắp xếp chuyện này.


Mà vài năm trước, lúc Nguyễn Tri Hạ gả cho anh, đó là cuộc hôn nhân hoàn toàn không có tính toán từ trước.

Lần này, anh chuẩn bị muốn làm lớn một trận.

Mà câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, lại khiến anh cảm thấy khó khăn rồi.

Nguyễn Tri Hạ vẫn đang đợi anh trả lời, đôi mắt mèo không chớp nhìn chằm chằm vào anh, rất động lòng người.

Anh ho nhẹ một tiếng, trong giọng nói khó có khi mang theo mấy phần thương lượng: “Nếu không, đều thử một lần đi?”
“Đều thử?” Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, nhiều áo cưới như vậy, cô phải thử đến năm nào tháng nào đây?
“Thử một chút, sau đó chọn một cái áo cưới thích nhất.” Tư Mộ Hàn nói xong, lại bổ sung một câu: “Nếu không chọn được, chúng ta đi ra nước ngoài xem.”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Sao anh không thử hết một lần đi?”
“Anh không cần thử, anh có thể giúp em.” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn còn cực kỳ nghiêm túc.

Nguyễn Tri Hạ cũng không đặt lời nói của Tư Mộ Hàn ở trong lòng, chọn vài cái áo cưới bảo nhân viên đem tới cho cô thử.


Cô chưa thử được bao nhiêu áo cưới, một buổi chiều đã trôi qua rồi.

Mà mỗi lần cô thay một bộ khác đi ra, hỏi Tư Mộ Hàn thế nào, phản ứng của Tư Mộ Hàn đều là trước sau như một gật đầu.

Thử đến bộ cuối, bản thân Nguyễn Tri Hạ lại thử đến khó chịu.

“Mệt chết, không thử nữa.”
“Ừ, vậy về nhà thôi.”
Tư Mộ Hàn đứng dậy, chỉnh chỉnh quần áo của mình, bổ sung một câu: “Ngày mai lại đến.”
Nguyễn Tri Hạ: “????” Ngày mai còn đến nữa?
Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ gửi mesenger cho Thẩm Lệ trách móc Tư Mộ Hàn.

“Hôm nay tớ đi thử áo cưới, hỏi Tư Mộ Hàn bộ nào đẹp, vậy mà anh ấy lại kêu tớ thử mỗi bộ một lần!”.


 
Chương 1138: Chương 1239


“Tớ thử áo cưới cả buổi chiều, anh ấy đều không nói ra được một ý kiến quan trọng nào, ngược lại còn bảo tớ ngày mai lại đến, anh ấy cho rằng thử áo cưới vui lắm sao!”
“Tức chết tớ!”
“......”
Thẩm Lệ vốn muốn trả lời cô, nhưng thấy cô gửi một tin lại một tin ném bom mesenger đến hăng say như vậy, bèn đợi cô nói xong hết mới trả lời.

“Trọng điểm ở đây là, ông chủ lớn thử áo cưới với cậu cả buổi chiều? Cả buổi chiều anh ấy không làm gì cả, chỉ ngồi chờ cậu thử áo cưới?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy tin nhắn này của Thẩm Lệ thì khẽ sửng sốt, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.


Tư Mộ Hàn đang lái xe, không chớp mắt nhìn về phía trước, cả người nhìn qua đặc biệt tập trung.

Nhìn từ phía Nguyễn Tri Hạ, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm đường nét rõ ràng, và sườn mặt cực kỳ cứng rắn của anh thôi.

Tư Mộ Hàn lạnh lẽo nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, giọng nói nặng nề vang lên trong xe: “Nhìn anh làm gì?”
“Nhìn anh đẹp.” Nguyễn Tri Hạ đùa giỡn Tư Mộ Hàn một chút.

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì cười khẽ: “Phải không?”
Nguyễn Tri Hạ thu mắt lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô không chú ý tới chuyện Tư Mộ Hàn ở bên cạnh mình cả một buổi chiều, ngồi cả buổi trong tiệm áo cười.

Cô chỉ nghĩ mình mệt, chứ không nghĩ tới thật ra Tư Mộ Hàn cũng mệt.

Một người bình thường bận rộn như anh, ngồi không cả buổi chiều có lẽ sẽ rất chán đúng không.

Di động còn đang rung, là tin nhắn mesenger Thẩm Lệ gửi cho cô.


“Cuối cùng tớ cũng hiểu, ông chủ lớn là thật sự yêu cậu.”
“Cậu kêu tớ ngồi không cả buổi chiều thử áo cưới với cậu, tớ chưa chắc đã vui ấy chứ.

“Cậu chờ tớ sắp xếp hành trình một chút, dành thời gian hai ngày đi thử áo cưới với cậu.”
......!
Tư Mộ Hàn thật sự không phải chỉ nói thôi.

Sáng hôm sau, anh đi sớm đến công ty, buổi chiều thì gọi điện thoại cho Nguyễn Tri Hạ, nói muốn đi thử áo cưới với cô.

Lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ hiểu được cuối cùng người đàn ông thẳng tính có bao nhiêu thẳng.

Tư Mộ Hàn thật sự định để cô thử tất cả áo cưới trong tiệm một lần sao?
“Hôm nay không đi, em còn có việc phải làm.” Hôm nay Nguyễn Tri Hạ đột nhiên bị Tần Thủy San gọi đi họp, thảo luận nội dung kịch bản, chưa chắc buổi chiều có thời gian.

Tư Mộ Hàn im lăng một lúc rồi nói: “Anh đi đón em.”
“Em tự lái xe đi.”
“Anh cũng có thể đi đón em.” Hình như Tư Mộ Hàn kiên quyết muốn đến đón cô.


Nguyễn Tri Hạ bị những lời này của anh làm bị nghẹn, đành phải không tình nguyện đáp một tiếng: “Ừ.”
Người đàn ông Tư Mộ Hàn này, luôn có cách nắm được điểm yếu của cô, bách phát bách trúng.

Trước đó cô không nói quan hệ của mình và Tư Mộ Hàn cho Tần Thủy San biết, đương nhiên cũng không muốn Tư Mộ Hàn tới đón cô, để Tần Thủy San xem kịch.

Tư Mộ Hàn cũng hiểu được điểm này, mới cố ý nói muốn tới đón cô.

Nguyễn Tri Hạ ngắt điện thoại, thở dài.

Cô lại bị Tư Mộ Hàn uy hiếp thành công lần nữa.

Trong lòng cô nghĩ gì, anh đều biết rõ, thế nên mới mỗi lần uy hiếp cô, đều thành công..


 
Chương 1139: Chương 1240


Dường như từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cô luôn bị Tư Mộ Hàn uy hiếp.

Hơn nữa, Tư Mộ Hàn chưa từng thất thủ.

Nguyễn Tri Hạ có chút nản lòng.

…..

Nguyễn Tri Hạ ăn trưa trong phòng làm việc của Tần Thủy San, sau đó tham gia một cuộc họp đơn giản, liền lái xe đến tiệm váy cưới.


Tư Mộ Hàn đã ở trong tiệm váy cưới đợi cô.

Lúc cô bước vào,Tư Mộ Hàn đang lật xem một quyển tạp chí kinh tế trên tay.

Anh ngồi quay lưng về phía cô, Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, dơ tay ra hiệu im lặng với nhân viên tiệm, nhẹ nhàng đi về phía Tư Mộ Hàn, chuẩn bị dọa anh.

Có điều, lúc cách anh chỉ còn hai bước chân, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng gọi tên cô.

“Nguyễn Tri Hạ.”
Người Tư Mộ Hàn không động đậy, tạp chí trên tay cũng không đặt xuống.

Anh làm sao biết cô đến rồi?
Nguyễn Tri Hạ dừng chân, hai giây sau mới đến sau lưng anh, tức giận vò tóc anh: “Anh không nhìn em, anh làm sao biết là em?”
Tư Mộ Hàn nắm lấy cái tay làm loạn trên đầu anh của cô, cô còn muốn rút về, anh liền nắm càng chặt, quá đáng hơn là, anh nắm chặt lấy cả hai tay cô.

Như vậy, Nguyễn Tri Hạ chỉ đành đứng sau lưng anh.

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ nghiêm túc nói: “Vấn đề này, em có nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mi hỏi anh: “Tại sao?”

Tư Mộ Hàn dùng ngón tay của bàn tay trống còn lại chỉ vào đầu mình.

Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn chê bỏ rất nhiều lần, hay lập tức hiểu ra ý Tư Mộ Hàn muốn bày tỏ.

Ý của Tư Mộ Hàn là: chỉ số thông minh là điểm yếu.

Cái này còn có thể nhịn sao?
Nguyễn Tri Hạ lườm anh: “Tư Mộ Hàn, cho anh cơ hội làm người lần nữa, trả lời lại câu hỏi vừa rồi, nếu không tối nay anh đợi ngủ ở hành lang đi.”
Cũng không biết lời này của cô có chỗ nào chạm đến điểm cười của Tư Mộ Hàn, anh đột nhiên cười thành tiếng.

Còn là kiểu cười không dừng lại được.

Nguyễn Tri Hạ vung tay nhéo mặt anh.

Tư Mộ Hàn nắm chặt lấy tay cô, kéo cô về phía trước, nửa người cô liền đổ lên người anh.

Tuy nhiên bởi vì cô đứng sau lưng Tư Mộ Hàn, thể nên đại khái là dựa vào người Tư Mộ Hàn.

Một tay Tư Mộ Hàn ấn lưng cô, tay còn lại giữ chặt tay cô, như chốn không người hôn cô.


Nguyễn Tri Hạ trợn to mắt, cô chỉ là nhất thời nổi hứng trêu trọc, hiện tại là làm trò cười cho người khác.

Cô biết Tư Mộ Hàn là người tùy hứng, ở phương diện này từ trước đến nay chưa từ khống chế bản thân.

Cô chỉ đành cắn Tư Mộ Hàn một cái, lực đạo không phải nhẹ.

Tư Mộ Hàn cảm thấy đau, tự nhiên sẽ buông cô ra.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô, Tư Mộ Hàn lại không làm như vậy.

Anh không những không buông cô, ngược lại hôn càng mãnh liệt.

Nhân viên bên cạnh đều rất tự giác nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ.

Qua một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn mới buông tha Nguyễn Tri Hạ..


 
Chương 1140: Chương 1241


Nguyễn Tri Hạ sờ môi mình một cái, cảm giác môi mình sưng đỏ, sau đó cũng không thèm nhìn mặt Tư Mộ Hàn.

Cô lại đi thử váy cưới cho buổi chiều.

Có điều lần này, cô tỉ mỉ quan sát ánh mắt của Tư Mộ Hàn.

Mỗi lần cô thử váy bước ra, Tư Mộ Hàn đều vô cùng nghiêm túc nhiền cô, trên mặt cũng không có một chút sốt ruột nào.

Anh dường như thực sự cảm thấy mỗi bộ váy cưới đều đẹp, cứ gật đầu mãi….


Nguyễn Tri Hạ thử đến mức mệt mỏi, trong lúc nghỉ ngơi chạy qua hỏi anh: “Anh không cảm thấy bộ váy cười nào đặc biệt đẹp sao?”
Tư Mộ Hàn đơn giản dứt khóa trả lời: “Không có.”
Nguyễn Tri Hạ bị lời của anh làm cho cứng họng.

Tư Mộ Hàn là người thông minh, anh rất nhanh từ trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhìn ra, Nguyễn Tri Hạ không vừa ý đối với câu trả lời này.

Anh nhăn mày, hơi nghĩ ngợi một lát, lựa chọn nói lời thật lòng: “Bởi vì mặc trên người em, thế nên bộ nào cũng đẹp.”
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, vài giây sau, mới mở miệng nói: “Anh nói bộ nào cũng đẹp, là ý này sao?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Càng nhiều người không biết nói lời đường mật, khi họ vô tình nói những lời như vậy một cách nghiêm túc, ngược lại càng trêu chọc hơn.

Nguyễn Tri Hạ bật cười, chồm qua hôn anh một cái.

Tư Mộ Hàn nhếch mắt nhìn cô, đối với nụ hôn bất ngờ này dường như có chút khó hiểu.

Nguyễn Tri Hạ cũng không giải thích với anh, chỉ cười một cái, lại vào trong thử hai bộ váy cưới.


Kết hôn chỉ là hình thức, cô và Tư Mộ Hàn ở bên nhau lâu như vậy, đối với những cái này thực ra cũng rất bình thường.

Cô từ trước đến nay không cần dựa vào những hình thức bên ngoài, đi tìm kiếm cảm giác an toàn.

Cô độc lập từ rất sớm, biết rằng đáng để dựa dẫm nhất vẫn là chính mình, cô cũng không nghĩ sẽ tìm kiếm cảm giác an toàn từ Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn là người vô cùng mạnh mẽ, anh đủ để trở thành chỗ dựa cho cô không sai, cô cũng vô cùng tin tưởng anh.

Nhưng những bất ngờ của cuộc sống, luôn đột nhiên đến.

Ví dụ lần xa cách ba năm trước, ví dụ như việc mất trí nhớ của cô và Tư Mộ Hàn.

Đời người đều như vậy, chẳng ai có thể trở thành chỗ dựa của ai.

Cho dù không có Tư Mộ Hàn, cô cũng có thể đảm bảo bản thân sống tốt.


Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ chọn ra ba bộ váy cưới, để Tư Mộ Hàn chọn cho cô một bộ.


Người đàn ông đa mưu túc trí trên thương trường, lại bị ba bộ váy cưới làm khó.

Nguyễn Tri Hạ đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh cười dịu dàng: “Tư Mộ Hàn, bộ váy cưới này là em mặc cho mình anh xem, anh dựa vào ý mình chọn một bộ.”
…….là mặc cho mình anh xem.

Cả người Tư Mộ Hàn chấn động, trên mặt lộ lên một tia kinh ngạc.

Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, giọng nói mang một tia dỗ ngọt: “Giúp em chọn một bộ.”
Tư Mộ Hàn có chút chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn quét qua một lượt ba bộ, cuối cùng rơi trên bộ mà chủ tiệm nói là bảo vật của tiệm.

Đó là váy cưới cũ của một nhà thiết kế già nổi tiếng, bộ váy cưới cuối cùng bà cùng chồng hoàn thành trước khi chết.

Bộ váy cưới này là làm vài năm trước, nhưng hiện tại nhìn, vẫn đẹp mà rực rỡ như cũ..


 
Chương 1141: Chương 1242


Trên đường trở về, Tư Mộ Hàn lái xe, Nguyễn Tri Hạ nghịch điện thoại.

Cô đầu tiên lướt một lượt mesenger, sau đó lại lướt facebook.

Bởi vì tin tức mấy ngày trước, facebook của cô nhận được rất nhiều tin nhắn riêng, còn có vô số tin tức cô chưa đọc.

Ngoài một số bình luận ra, còn có một chút tin tức liên quan đến cô.

Cô vừa lên facebook, điện thoại liền không ngừng rung.


Thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng có tin nhắc nhắc nhở.

Lại xảy ra chuyện gì sao?
Điện thoại không ngừng rung, điện thoại cô bị rung đến mức có chút đơ, mới tắt nhắc nhở thông báo trong cài đặt.

Điện thoại của cô vang lên “reng reng” không ngừng, thu hút sự chú ý của Tư Mộ Hàn.

Anh nghiêng đầu hỏi cô: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ hiện giờ cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, lắc đầu: “Không biết, để em xem thử.”
Cô không thèm nhìn bình luận dưới facebook của mình, trực tiếp đi xem bảng Hotsearch.

Quả nhiên, chủ đề đứng ở vị trí đầu trên bảng Hotsearch chính là: Áo cưới của vợ chưa cưới Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ dám khẳng định, người ‘vợ chưa cưới’ mà chủ đề này nhắc tới tuyệt đối không phải cô, tám chín phần mười là nói Tô Miên.

Đứng ở vị trí thứ hai đúng là tên cô.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, giọng điệu bất đắc dĩ: “Lại lên Hotsearch rồi.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Liên quan đến Tô Miên?”

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn anh một cái: ‘Anh học được cách xem bói từ khi nào vậy? Em còn chưa nói mà anh đã biết là có liên quan đến cô ta rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền nhấn vào xem chủ đề kia.

“Hôm qua, có phóng viên chụp được cảnh Tư Mộ Hàn và vợ chưa cưới cùng xuất hiện trong tiệm áo cưới, nhìn có vẻ như sắp sửa có chuyện tốt [hình ảnh] [hình ảnh]”
Sau đó là hai tấm ảnh chụp Tư Mộ Hàn và Tô Miên ở tiệm áo cưới.

Dựa theo góc chụp, có thể thấy người chụp cố tình không chụp Nguyễn Tri Hạ đang đứng bên cạnh, chỉ chụp Tư Mộ Hàn và Tô Miên.

Không lẽ Tô Miên cố tình đến tiệm áo cưới là để chụp bức ảnh này?
Góc chụp của mấy tấm hình đều là cố gắng để không chụp trúng Nguyễn Tri Hạ, cũng có thể là chụp dính cô vào nhưng lại cố ý cắt hình cô ra.

“Tôi đã nói Tư Mộ Hàn và vợ chưa cưới của anh ấy mới là một đôi, Nguyễn Tri Hạ kia có tư cách gì? Không có bản lĩnh cũng không có gia thế, chỉ biết mặt dày trèo lên cành cao là Tư Mộ Hàn thôi.

Thật sự là làm mất mặt phụ nữ chúng ta.”
“Chứng cứ đã rõ rành rành vậy mà vẫn có vài người không tin.

Đúng là không thể đánh thức một người giả vờ ngủ mà.”
Nguyễn Tri Hạ kéo xuống một trang, phát hiện tất cả đều là bình luận nói tốt cho Tô Miên.


Vào trang chủ nhìn thử, cơ bản là không có nhiều lượt theo dõi.

Mà những bình luận có lý trí kia, lại bị đẩy đến trang cuối cùng.

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng: “Tư Mộ Hàn, sức hút của anh lớn thật đấy.”
“Em cũng vậy thôi.” Tư Mộ Hàn không cảm xúc mà trả lời một câu.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, phản bác lại lời Tư Mộ Hàn: “Em không sánh được với anh, em cũng không có một người theo đuổi dai dẳng như Tô Miên.”
“Lưu Chiến Hằng cũng không tốt hơn Tô Miên chỗ nào đâu.” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, giọng điệu khó chịu.

Về chuyện Lưu Chiến Hằng, Nguyễn Tri Hạ không muốn tranh luận quá nhiều với Tư Mộ Hàn.

Bởi vì cô phát hiện, Tư Mộ Hàn hoàn toàn cho rằng Lưu Chiến Hằng có ý đồ khác với cô.

Cho nên, Nguyễn Tri Hạ liền không thèm để ý đến anh..


 
Chương 1142: Chương 1243


Hôm nay là một ngày vui vẻ, cô không muốn cãi nhau với Tư Mộ Hàn.

Dù cho nhìn thấy bảng Hotsearch này, tâm trạng vui vẻ trong lòng cô cũng không vơi đi bao nhiêu.

Cô nghĩ vậy không có nghĩa là Tư Mộ Hàn cũng nghĩ vậy.

Anh thấy Nguyễn Tri Hạ không nói lời nào, chầm chậm mở miệng: “Em không nói lời nào là ngầm thừa nhận rồi sao?”
“Tư Mộ Hàn, chúng ta nhất định phải thảo luận về chủ đề này sao?” Nguyễn Tri Hạ kiềm chế cảm xúc của mình, hỏi anh.


“Cho dù biết rõ Lưu Chiến Hằng là bác sĩ đã thôi miên cho anh, em vẫn muốn bảo vệ anh ta, đúng không?” Mỗi chữ Tư Mộ Hàn nói ra như một lớp sương lạnh, chỉ nghe thôi cũng đã thấy lạnh.

.

ngôn tình ngược
“Bây giờ đã có chứng cứ chứng minh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ thôi miên chưa?” Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ đã cố hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, bây giờ lại bị Tư Mộ Hàn kích thích như vậy, không nhịn nổi mà lớn tiếng: “Nếu như chứng minh được anh ấy là bác sĩ thôi miên, thì anh định làm gì với anh ấy đây? Anh muốn để em trơ mắt nhìn anh tra tấn anh ấy, hay là nhìn anh xử lý gọn anh ấy?”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, dùng giọng điệu vô cùng chắc chắn nói: “Em đã quyết định che chở anh ta.”
Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng rồi lại mở mắt ra, giọng nói thản nhiên hơn một chút: “Hiện giờ còn chưa xác định được thân phận của Lưu Chiến Hằng, anh có giả định cũng vô dụng thôi.”
Bây giờ còn chưa có chứng cứ chứng minh Lưu Chiến Hằng là bác sĩ năm đó đã thôi miên Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn tranh cãi những chuyện này với cô cũng không có ích gì.

Ý nghĩa của Lưu Chiến Hằng đối với cô, không chỉ đơn thuần là một người bạn đã giúp đỡ cô.

Lưu Chiến Hằng đã cứu mạng cô, không chỉ một lần.

Cô nằm trên giường bệnh ba năm, làm người thực vật ba năm, đều là nhờ Lưu Chiến Hằng chăm sóc cô.

Phần ơn nghĩa này, cả đời cô cũng không trả hết.

“Bây giờ em đã muốn bảo vệ anh ta, cho dù sau này có một ngày, thân phận của anh ta được chứng thực, em vẫn giữ vững lập trường thôi.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe như nghiến răng nghiến lợi, độ ấm trong xe cũng giảm mạnh.


Mặc dù đã mở lò sưởi, Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy rét run.

Cô dựa lưng vào ghế, hơi mệt mỏi nói: “Tư Mộ Hàn, sở dĩ em không chịu kết hôn với anh, là bởi vì giữa chúng ta còn tồn tại những vấn đề này.

Cho dù chúng ta kết hôn, thì sớm muộn cũng sẽ vì những chuyện này mà khiến nhau mệt mỏi.”
Trong xe liền im lặng.

Nguyễn Tri Hạ không muốn nói thêm nữa, Tư Mộ Hàn cũng không nói gì.

Không biết đã qua bao lau, lâu đến mức Nguyễn Tri Hạ cho rằng Tư Mộ Hàn sẽ không nói thêm gì nữa, thì Tư Mộ Hàn liền u ám mà nói một câu: “Thì ra lúc trước em không đồng ý kết hôn với anh là vì Lưu Chiến Hằng.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc.

Cô không hiểu vì sao Tư Mộ Hàn lại nghĩ vậy.

Cô cảm thấy cô đã nói rất rõ.

“Em không biết tại sao anh lại nghĩ như vậy, nhưng sự thật không như anh nghĩ.” Nguyễn Tri Hạ bực bội gãi đầu: “Anh dừng xe đi, đêm nay em về ở chỗ của em.”
Hôm qua cô nói không dọn đồ, chính là chờ đến lúc này.


Tư Mộ Hàn tâm trạng khó lường, đa nghi vô cớ, chắc chắn sẽ có lúc cãi nhau.

Vừa dứt lời, Tư Mộ Hàn không những không dừng xe, mà Nguyễn Tri Hạ còn nghe tiếng khóa cửa xe.

Nguyễn Tri Hạ trào phúng mà hỏi anh: “Anh làm vậy là sợ em nhảy xuống xe à?”
Có chuyện gì mà em không dám làm?” Giọng nói của Tư Mộ Hàn cũng không tốt.

Hai người cứ im lặng như vậy suốt quãng đường về nhà.

Mạc Hạ nghe thấy tiếng xe ô tô liền chạy ra, sau lưng còn có người làm đi theo.

“Cô chủ nhỏ, chậm một chút…”
“Mẹ!”.


 
Chương 1143: Chương 1244


Nguyễn Tri Hạ còn chưa xuống xe đã nghe thấy giọng Mạc Hạ.

Cô đang định tháo dây an toàn để xuống xe, người đàn ông bên cạnh bỗng nhích người lại gần.

Cô vô thức rụt người lại.

Kết quả, Tư Mộ Hàn chỉ là đến gần để tháo dây an toàn giúp cô mà thôi.

Nếu không phải bởi vì khuôn mặt âm u của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ sẽ nghĩ là vừa nãy người họ vốn không có cãi nhau.


.

ngôn tình ngược
Cô để mặc Tư Mộ Hàn tháo dây an toàn, như là nghĩ tới chuyện gì đó, liền nói: “Không được nổi giận với Mạc Hạ!”
Tư Mộ Hàn tháo dây an toàn cho cô xong, mới quay lại tháo cái của mình ra, không cảm xúc nói: “Anh chưa từng nổi giận với con.”
“Nhưng mà, Mạc Hạ nhỏ như vậy, anh chẳng cần nổi giận với con bé, chỉ cần một ánh mắt là đủ dọa con bé rồi.”
Câu trả lời của Tư Mộ Hàn là, xuống xe.

Tư Mộ Hàn vừa xuống xe đã nhìn thấy Mạc Hạ.

“Mạc Ớt Xanh.”
Mạc Hạ dường như là sợ anh nổi giận, lập tức trốn sau lưng người làm, kêu một tiếng: “Ba!”
Tư Mộ Hàn không cảm xúc nhìn Mạc Hạ vài giây, sau đó cong môi cười với Mạc Hạ.

Nguyễn Tri Hạ không cho anh tức giận với Mạc Hạ, vậy anh cười với Mạc Hạ được chứ?
Mặc dù anh không cảm thấy mình làm gì quá đáng với với Mạc Hạ.

Kết quả, anh không cười thì không sao.

Anh vừa cười lên, liền dọa Mạc Hạ sợ đến khóc luôn.


Nguyễn Tri Hạ ở đằng sau xuống xe, không biết giữa hai cha con này xảy ra chuyện gì, đúng lúc nghe thấy Mạc Hạ “oa” một tiếng, khóc lên..

“Sao vậy? Hạ Hạ.” Nguyễn Tri Hạ vừa nghe tiếng khóc liền đi đến chỗ Mạc Hạ, bế bé lên.

Mạc Hạ chỉ chỉ Tư Mộ Hàn, khóc không ngừng.

Nguyễn Tri Hạ cũng quay đầu nhìn anh.

Cô chưa kịp mở miệng, Tư Mộ Hàn đã chặn trước: “Anh không có dọa con, cũng không nổi giận với con.”
Anh nói xong, liền nhấc chân bước vào cửa lớn biệt thự.

Bóng lưng nhìn có vẻ vô cùng tức giận.

Nguyễn Tri Hạ ôm Mạc Hạ đi sau, nhỏ giọng dỗ dành Mạc Hạ vài câu, Mạc Hạ liền nín khóc.

Bé nghiêng người, ngước cổ, sau khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn bước vào phòng, mới hít mũi nín khóc.

“Sao lại khóc? Ba hung dữ với con à?” Nguyễn Tri Hạ đưa tay lau nước mắt bé, dịu dàng hỏi.


“Không có…” Mạc Hạ lau nước mắt trên mặt, mềm mại non nớt mà nói.

Nguyễn Tri Hạ khó hiểu: “Vậy thì vì sao?”
Mạc Hạ bị hỏi đến chỗ đau lòng, lại mếu máo muốn khóc, nhưng lại nhớ là phải trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ trước.

“Ba cười với con… Hức… Hu hu hu…”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Cô há hốc miệng, nhất thời không nói nên lời.

Lần đầu tiên cô nghe thấy có đứa nhỏ được ba cười với mình mà lại bị dọa đến khóc luôn.

Cậu chủ Mạc đúng là không giống người thường.

Nguyễn Tri Hạ hơi buồn cười, nhưng thấy Mạc Hạ khóc sướt mướt như vậy, vẫn quyết định trấn an Mạc Hạ trước: “Ba cười với con là vì yêu thương con, là chuyện vui đó, sao con còn khóc?”
“Dọa người…” Mạc Hạ cúi đầu lẩm bẩm hai chữ, lại vùi đầu vào lòng Nguyễn Tri Hạ..


 
Chương 1144: Chương 1245


Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười.

“Sao lại dọa người, đó là vì thích con nên mới cười với con đấy.”
Mạc Hạ càng khóc lớn hơn.

Xem ra là cô không hiểu rõ cách hai cha con này chung sống với nhau, Tư Mộ Hàn cười một cái cũng có thể dọa Mạc Hạ khóc lên.

Lúc cô ôm Mạc Hạ đến phòng khách, Mạc Hạ đã bình ổn tâm trạng.


Cô buông Mạc Hạ ra, liền nhìn xung quanh tìm Tư Mộ Hàn.

Người làm nhìn ra được là Nguyễn Tri Hạ đang tìm Tư Mộ Hàn, liền chủ động nói: “Mợ chủ, cậu chủ ở trên lầu.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, nói với Mạc Hạ: “Con ngoan ngoãn ở đây nhé, mẹ đi lên lầu một chút.”
“Dạ.” Mạc Hạ ngồi trên ghế sofa nghịch đồ chơi.

Trẻ con chính là trẻ con, vừa nãy còn khóc đến thảm thương như vậy, bây giờ đã hăng hái trở lại.

Nguyễn Tri Hạ lên lầu, tìm được Tư Mộ Hàn trong phòng ngủ.

Cô mở cửa đi vào, Tư Mộ Hàn đang thay đồ, ngay lúc đang cởi quần.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng xoay người, tức giận nói: “Anh thay đồ không biết khóa cửa sao!”
“Không có người làm nào dám tự tiện bước vào phòng anh, anh đang thay đồ trong phòng mình, là em tự bước vào, còn trách anh?” Tư Mộ Hàn mặc quần vào, chậm rãi đi về phía cô: “Nhìn cơ thể của anh, còn vừa ăn cướp vừa la làng mà tố cáo anh.

Mạc phu nhân, em có nói lý hay không?”
Nguyễn Tri Hạ cảm giác được âm thanh của anh càng ngày càng gần, liền nhấc chân đi về phía cửa: “Anh thay quần áo xong rồi hẵng ra.”
Tư Mộ Hàn sải chân đi về phía trước một bước, nhanh chóng đến trước mặt cô chặn đường đi của cô.


Nguyễn Tri Hạ bị chặn đường, nhưng nhìn thấy anh đã mặc quần áo xong, mới ngẩng đầu nhìn anh.

Tư Mộ Hàn vừa hay cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp: “Chạy cái gì? Đâu phải chưa từng nhìn thấy.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn nói về vấn đề này với anh, bởi vì một khi cô tiếp tục chủ đề này với anh, thế nào cũng sẽ bị anh bẻ lái, không thể nói chuyện chính được.

“Cười với con gái mình, lại dọa con gái khóc, có cảm giác gì.” Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, nhìn anh, nói lời trào phúng.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cười lạnh một tiếng: “Không có cảm giác gì.”
“Anh thường ngày cũng đừng có trưng cái mặt đó ra với Hạ Hạ, nên cười nói một chút.” Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa đưa tay nhéo mặt anh.

Tư Mộ Hàn ngửa đầu ra sau, vẻ mặt kháng cự: “Đừng động tay động chân!”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn lại ngại cô động tay động chân?
Nguyễn Tri Hạ rút tay về, đạp chân anh một cái: “Tránh ra, em muốn đi ra ngoài.”
Tư Mộ Hàn mở miệng, giọng nói lạnh lùng: “Không cho.”
“Anh…” Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói gì đó, Tư Mộ Hàn lại cắt ngang: “Anh cũng muốn đi ra ngoài.”
Anh nói xong, liền xoay người mở cửa đi ra.


Nguyễn Tri Hạ theo sát phía sau anh mà bước ra ngoài, rất nhanh đã đi vượt lên phía trước anh.

Hai người một trước một sau xuống lầu, giữ một khoảng cách không xa không gần.

Mạc Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Tư Mộ Hàn, cười kêu một tiếng: “Ba.”
Nguyễn Tri Hạ đi đến, ngồi xuống cạnh Mạc Hạ.

Tư Mộ Hàn cũng đi tới, ngồi ở phía bên kia của Mạc Hạ.

Mạc Hạ ngơ ngác.

Cô bé nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi lại nhìn Tư Mộ Hàn, cảm thấy mình hơi dư thừa.

Vì vậy, Mạc Hạ lặng lẽ xoay người, dựa vào ghế sofa nhón chân xuống đất, trượt xuống ghế sofa, cầm đồ chơi đi đến ghế sofa đối diện mà chơi..


 
Chương 1147: Chương 1248


Nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, Nguyễn Tri Hạ mới kéo chăn xuống.

Số tuổi của cô và Tư Mộ Hàn cộng lại cũng xấp xỉ 60, hai người lại vẫn không trưởng thành trong chuyện tình cảm, suốt ngày cứ cãi nhau.

Có đôi khi cô cũng biết, mình cãi nhau với Tư Mộ Hàn là có chút trẻ con, thế nhưng không cãi thì không được.

Tư Mộ Hàn cảm thấy cô đang thiên vị Lưu Chiến Hằng, mà cô thì lại thấy Tư Mộ Hàn đang cố tình gây sự.

Cô cũng đã cố gắng hạn chế việc gặp mặt Lưu Chiến Hằng, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn cứ khăng khăng như vậy.


Cô nghĩ vấn đề nằm ở chỗ Tư Mộ Hàn.

Cô nghĩ một lát, mở điện thoại di động ra xem Facebook.

Chuyện của Tư Mộ Hàn và Tô Miên vẫn còn trên bảng Hotsearch, sức nóng vẫn không giảm xuống.

Cô còn tưởng chuyện này đã sớm rời khỏi bảng Hotsearch, không ngờ kết quả là vẫn chưa rời khỏi.

Vừa nãy Tư Mộ Hàn làm gì trong phòng làm việc?
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác bức bối trong lòng, cô ném di động trở về.

Chuyện vốn là do Tư Mộ Hàn tự mình gây ra, cứ để anh tự giải quyết đi…
Một lát sau, Tư Mộ Hàn bước ra từ trong phòng tắm, nằm xuống bên cạnh Nguyễn Tri Hạ.

Một đêm này, hai người cùng nằm trên một chiếc giường, lại đưa lưng về phía nhau.


Sáng sớm hôm sau, lúc Nguyễn Tri Hạ thức dậy, bên cạnh đã không còn ai.

Cô theo thói quen cầm di động lên, liền nhìn thấy vài tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi cho cô.

“Mau đến xem náo nhiệt.



“Trang Facebook chính thức của Mạc thị lên tiếng đính chính, nhìn có vẻ rất cứng rắn đó.


Ở dưới còn gửi kèm hai tấm ảnh chụp màn hình Facebook.

Nguyễn Tri Hạ mở ra nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng thoát khỏi giao diện Messenger, đăng nhập vào Facebook.

Quả nhiên đứng ở vị trí đầu trên bảng Hotsearch là mấy chữ “Trang Facebook chính thức của Mạc thị lên tiếng”.

Cô nhấp vào trang Facebook chính thức của Mạc thị, phía trên có một bài viết ngay vị trí đầu tiên, nói về chủ đề ngày hôm qua của Tư Mộ Hàn và Tô Miên, nội dung rất ngắn gọn: “Bịa đặt, Tổng giám đốc không thích người phụ nữ họ Tô này.


Thời gian mà bài viết này được đăng lên, là rạng sáng đêm qua.

Hơn nữa, lượt tương tác của bài viết này, là cao nhất từ trước đến nay.

Số lượt chia sẻ và bình luận đã hơn một trăm nghìn, vẫn còn không ngừng tăng lên.

Trước kia lúc Nguyễn Tri Hạ bị đưa lên bảng Hotsearch, Tư Mộ Hàn đều là đơn giản đè xuống những cái Hotsearch đó.


Tư Mộ Hàn là một người quyết đoán, anh không quan tâm đến người khác, chỉ chú trọng kết quả.

Mà lần này chủ yếu là vì, Tô Miên làm anh phiền, anh mới trực tiếp xử lý chuyện này.

Nguyễn Tri Hạ mở bình luận ra xem, hầu hết đều là vỗ tay khen hay, có điều cũng có ngoại lệ.

“Trang Facebook này bị hack đúng không?”
“Hôn ước giữa Tư Mộ Hàn với cô Tô này đã truyền ra mấy năm rồi, sao phải đợi đến bây giờ mới đính chính, vậy trước giờ anh ấy làm gì?”
“Cùng ý nghĩ với bình luận phía trên, tôi nghi ngờ Tư Mộ Hàn và cô Tô này cấu kết với nhau…”
Cấu kết, cấu kết cái đầu cô.

Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, lại kéo xuống.

Phía dưới còn có vài người chỉ sợ chưa đủ loạn.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top