Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1100: Chương 1201


Không nắm chắc thì sẽ có người lấy Tư Hạ ra gây phiền toái.

Bây giờ quan trọng nhất là bảo vệ cẩn thận Tư Hạ.

Cho nên, lúc vừa ở phòng tiệc, cô mới không làm gì cả.

Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, vẻ mặt đều là sự tin cậy với Tư Hạ, Thẩm Lệ cũng theo đó mà bình tĩnh lại.


Ba người một đường từ thang máy đến quán rượu.

Đến bãi dừng xe, Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Tư Mộ Hàn.

Cô nghĩ, vẫn là nên gọi Thời Dũng.

“Mợ chủ.” Thời Dũng tiếp máy rất nhanh.

Nguyễn Tri Hạ nói: “Bây giờ các anh ở đâu?”
Thời Dũng quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn đã đoán được người gọi là Nguyễn Tri Hạ, cũng đang nhìn Thời Dũng.

Thời Dũng bị Tư Mộ Hàn nhìn như vậy, rất tự giác mở loa ngoài, trả lời Nguyễn Tri Hạ: “Chúng tôi hiện tại chuẩn bị ra thang máy để rời đi.”
“Nói với Tư Mộ Hàn tôi đang ở nhà đợi anh ấy.”
Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng của Nguyễn Tri Hạ, mặt không biểu cảm mở miệng: “Nói với Nguyễn Tri Hạ tôi không đi.”
Thời Dũng đã mở loa ngoài, Nguyễn Tri Hạ đương nhiên sẽ nghe thấy lời của Tư Mộ Hàn.

Anh đang ôm Tư Hạ trong lòng đã ngủ thiếp đi rồi.


Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Anh nói với Tư Mộ Hàn, nếu tối nay anh không đến, sau này đừng có đến nữa.”
Tư Đình Kiêm: “Nói với Nguyễn Tri Hạ, tối nay tôi nhất định sẽ không tới!”
Nguyễn Tri Hạ: “Nói với Tư Mộ Hàn, anh ta có bản lĩnh thì đừng có đến!”
Thời Dũng: “…”
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, cách nhau một cái điện thoại của Thời Dũng cãi nhau hăng say.

Thời Dũng cầm điện thoại, hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện, chỉ có thể đứng ở giữa, nghe Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau qua lại.

Mặc dù nói là cãi nhau, nhưng mà nói đi nói lại cũng chỉ là mấy câu đó.

“Anh thật sự không đến?”
“Không đến!”
“…”
Thời Dũng lặng lẽ cầm điện thoại đưa cho Tư Mộ Hàn, nhưng Tư Mộ Hàn lại không nhận lấy điện thoại.

“Không cần đưa điện thoại cho tôi, tôi không muốn nói chuyện với cô ấy.”
Giây tiếp theo, điện thoại vang lên tiếng “tút tút” báo đã tắt máy.


Thời Dũng đang cầm điện thoại tay cứng lại, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn đen mặt nhìn chằm chằm điện thoại: “Tắt máy tôi sao?”
Thời Dũng gật gật đầu.

“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh, thang máy vừa đúng lúc xuống đến nơi, anh nhấc tay lên nhấn thang máy, liền đi vào.

Tư Hạ trong lòng ngủ có vẻ không ngon.

Cô bé dựa vào trên vai Tư Mộ Hàn ngủ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn, nói một tiếng: “Mẹ?”
Nó ngủ thì mơ hồ nghe thấy giọng của Nguyễn Tri Hạ.

Tư Hạ lắc đầu rồi nhìn xung quanh, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Tri Hạ, mặt liền nghi hoặc quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn..


 
Chương 1101: Chương 1202


Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm đưa tay ra đặt trên đầu của Tư Hạ, đẩy nhẹ đầu để nó dựa lên vai mình ngủ.

Sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Mẹ không ở đây, con ngủ tiếp đi.”
Tư Hạ vô cùng ủy khuất, đã nói là đi tìm cô rồi mà?
Nó bĩu môi dựa đầu lên vai anh, mắt rưng rưng rồi mà vẫn nín nhịn không khóc.

Ba dữ quá, muốn mẹ cơ.


CHƯƠNG 513: TỰ GIÁC NHƯ BÀ TƯ
Sau khi Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, cô tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi ra ngoài.

Cô nắm chặt di động, hừ lạnh một tiếng: “Có giỏi đêm nay cũng đừng trở về!”
“Có chuyện gì vậy…” Thẩm Lệ chứng kiến toàn bộ quá trình cô trả lời điện thoại, nhưng không biết người kia nói gì với cô.

“Tớ đã yêu cầu anh ấy đến đó tối nay, anh nói không đi, còn nói không muốn nói chuyện với tớ.” Nguyễn Tri Hạ nhớ tới giọng điệu của Tư Mộ Hàn trong điện thoại vừa nãy, lại nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Thẩm Lệ: “…” Tất cả đều là giả, cô không tin rằng ông chủ lớn không muốn nói chuyện với Nguyễn Tri Hạ.

Thẩm Lệ thấy Nguyễn Tri Hạ lúc này đang nổi nóng, do dự một chút, vẫn nói ra: “Chỉ giận dỗi mà thôi, tớ nghĩ rằng ông chủ lớn vẫn đến gặp cậu vào ban đêm.”
Nguyễn Tri Hạ ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi: “Tốt hơn là không nên đến.”

Khi Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, đã gần mười hai giờ khuya.

Cô rửa mặt xong, nhìn điện thoại của mình.


Không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn.

Cô lấy di động đi qua đi lại ở trong phòng.

Đột nhiên, cô mạnh mẽ ngẩng đầu đi ra cửa, suy nghĩ một lát, đi đến cạnh cửa, tự tay mở cửa.

Người đàn ông cao lớn và rắn rỏi đứng ở cửa, vẫn mặc một bộ đồ vạn năm không thay đổi, bằng phẳng mà lại có chút đơn bạc, nhưng khí thế trên người anh không giảm chút nào.

Hai người nhìn nhau một lát, Tư Mộ Hàn chuẩn bị bước vào.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra ngăn lại đường đi của anh: “Không phải nói anh không đến sao?”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cứng đờ, giọng anh thờ ơ đến nỗi không thể nghe thấy một chút bất thường: “Tới lấy đồ của Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ không cho anh đi vào như trước, mặt không biểu cảm nói: “Cậu chủ Tư không đủ tiền để mua đồ cho con gái, còn cố ý đi tới lấy? Tư thị sắp phá sản rồi hả?”
Đôi mắt của Tư Mộ Hàn hẹp và dài, đôi mắt sa sầm, khuôn mặt lộ ra vài phần ẩn nhẫn.

Nguyễn Tri Hạ nói xong, đóng cửa lại.


Nhưng Tư Mộ Hàn chưa cho cô cơ hội này.

Một tay anh chặn cài cửa, cánh tay kia vòng qua eo của cô, một tay giữ lấy eo của cô, nương lực cánh tay nâng cô lên, vào phòng trong chớp nhoáng.

Tiếp theo là một tiếng “rầm” đóng cửa.

Thế giới yên tĩnh trở lại.

Hai người đứng ở chỗ cửa vào, cánh tay của Tư Mộ Hàn còn ôm ở ngang hông cô, hai người ở gần nhau, khoảng cách gần gũi ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe được rõ ràng.

Nguyễn Tri Hạ đã có một chút xấu hổ, không thể tránh được cánh tay của Tư Mộ Hàn, cũng có chút thẹn quá thành giận.

Cô nhấc chân đá vào bắp chân anh: “Anh buông tôi ra!”.


 
Chương 1102: Chương 1203


Tư Mộ Hàn không chút sứt mẻ, trong ánh mắt thậm chí còn lộ ra vài phần sung sướng: “Tiếp tục nói chuyện?”
“Tư Mộ Hàn!”
Nguyễn Tri Hạ nâng tay muốn đánh anh, nhưng mắt anh nhanh chóng bắt được cổ tay cô.

Cô không có sức mạnh của Tư Mộ Hàn, bị Tư Mộ Hàn trói ở trong ngực không thể động đậy, chỉ có thể mặc anh xâm phạm.

Tư Mộ Hàn cụp mắt liền thấy Nguyễn Tri Hạ bởi vì vừa mới tránh né anh mà cổ áo rộng mở, mùi sữa tắm tươi mát trên người cô nói cho anh, cô vừa tắm qua.


“Cố ý tắm rửa chờ anh đến, cuối cùng thì bà Tư biết tự giác rồi.” Trên mặt Tư Mộ Hàn mang theo ý cười bỡn cợt, mặt mày giãn ra, xem thế này không chỉ là trong mắt sung sướng, ngay cả thanh âm trong giọng nói đều xen lẫn ý cười.

“Trước kia sao tôi không phát hiện anh tự kỷ như vậy.” Nguyễn Tri Hạ trả lời một cách mỉa mai: “Còn nữa, mặc kệ tôi được gọi là bà Tư, bây giờ chúng ta cũng không phải là vợ chồng, vị hôn thê của anh tên Tô Miên.”
Nghe cô nhắc tới Tô Miên, tươi cười trên mặt Tư Mộ Hàn dần dần thu lại.

Đáy mắt anh hiện một tầng sương mù, niềm vui giây lát biến mất, như là chưa bao giờ xuất hiện.

Cánh tay anh ôm Nguyễn Tri Hạ bỗng chốc rụt lại, lạnh giọng nói: “Em lặp lại lần nữa xem?”
Tư Mộ Hàn tức giận.

Lúc anh thực sự tức giận, Nguyễn Tri Hạ cũng sợ anh.

Nhưng nếu đang nổi nóng, Nguyễn Tri Hạ sẽ không kiêng dè nhiều như vậy.

Thí dụ như nói giờ phút này.

“Tôi nói, Tô Miên mới là vị hôn thê của anh! Tôi và anh… Ưm…”

Lời Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói hết, đã bị Tư Mộ Hàn ngăn chặn môi.

Đây là một nụ hôn xen lẫn tức giận, không có một chút dịu dàng cùng tình ý đáng nói.

Chờ lúc Tư Mộ Hàn thả cô ra, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy môi mình đã tê rần.

Tư Mộ Hàn thở phì phò, dán ở bên tai cô, giọng mềm nhẹ gần như quỷ dị: “Còn nói nữa không?”
Nguyễn Tri Hạ mạnh mẽ đẩy anh ra, lảo đảo lui về sau hai bước, chỉ vào cửa lớn tiếng nói: “Đi ra ngoài!”
Tư Mộ Hàn vươn tay, dùng lòng ngón tay trỏ đè ép khóe môi, đột nhiên nhếch môi cười, khuôn mặt anh hùng tăng thêm vài phần tà khí.

“Em cao hứng liền để cho anh tới, mất hứng khiến cho anh đi, em cho rằng Tư Mộ Hàn anh là ai?” Tư Mộ Hàn nói xong, cũng không quản sắc mặt Nguyễn Tri Hạ nổi giận đùng đùng, xoay người liền bước vào trong.

Trong khoảng thời gian này anh đều ở chỗ Nguyễn Tri Hạ, đối với đồ vật bày biện trong phòng đều mười phần quen thuộc.

Anh đi đến sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống, quen thuộc lấy ấm nước trên bàn trà rót cho mình một ly nước, giống như đang ở trong ngôi nhà của mình.

Ở trong lòng anh, cũng thực sự coi nơi Nguyễn Tri Hạ sống là nhà của mình.


Tư Mộ Hàn trở nên lầy lội dầu muối không vào, Nguyễn Tri Hạ cũng hết cách với anh.

Cô thỏa hiệp tiêu sái ngồi đối diện với Tư Mộ Hàn, dựa vào trên ghế sofa, hai tay vòng quanh nhìn anh, cả người thoạt nhìn uể oải, lộ ra một tia mỏi mệt.

“anh chờ Tri Hạ ngủ mới đến sao?”
Tư Mộ Hàn cũng nghiêm túc trả lời vấn đề của cô: “Ừ.”
“Vì sao anh không mang Tri Hạ đến đây?” Cô yêu cầu Tư Mộ Hàn đến gặp cô vào ban đêm, chỉ để anh mang Tri Hạ đến đây, cô không tin Tư Mộ Hàn không rõ ý tứ của cô.

Ngay cả khi Tư Mộ Hàn thực không hiểu ý cô, cô vẫn giả vờ không hiểu.

Tư Mộ Hàn cũng không ngụy biện cho chính mình, đáp lại một câu: “Con đang ngủ.”
“…” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bản thân hoàn toàn không có biện pháp cùng Tư Mộ Hàn tán gẫu rồi..


 
Chương 1103: Chương 1204


Cô đứng lên đang tính trở về phòng ngủ, vào lúc này Tư Mộ Hàn lại gọi cô lại: “Em ăn cơm chưa?”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, mới lĩnh hội ý tứ trong lời nói của anh, hỏi: “Anh đói bụng sao?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn thành khẩn gật đầu, nơi nào còn có khí thế bá đạo làm xằng làm bậy như vừa rồi đối với cô.

Nguyễn Tri Hạ không muốn quan tâm đến anh.

Nhưng trong lòng cô vô cùng rõ ràng, ngay cả khi cô không quan tâm đến anh, anh sẽ cố gắng để cô kiểm soát anh.

Nguyễn Tri Hạ tức giận nhìn anh một cái: “Chờ chút!”

Tư Mộ Hàn lập tức đứng thẳng lên, ưỡn thẳng sống lưng, toàn thân đều lộ bộ dáng “Nhu thuận” cùng loại với Tư Hạ chờ cơm.

Trước kia với Tư Hạ, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Hạ lớn lên giống Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn như bây giờ, cô lại cảm thấy Tư Mộ Hàn và Tư Hạ trông giống nhau.

Chủ yếu là vì đôi mắt của cha và con gái quá giống nhau, cô thực sự không thể quyết tâm mặc kệ anh ta.

Nhìn Nguyễn Tri Hạ vào phòng bếp, Tư Mộ Hàn cong khóe miệng vội vàng đi theo.

Tư Mộ Hàn cũng cố tình bước nhẹ, vì vậy khi anh đến cửa bếp, Nguyễn Tri Hạ nhận thấy tiếng bước chân ở phía sau.

“Đi ra ngoài chờ.” Nguyễn Tri Hạ nói cũng không quay đầu lại.

Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ quay đầu, phía sau không có bóng dáng Tư Mộ Hàn nữa, cô lui về sau hai bước, liền thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi ở trước bàn làm việc của anh, cũng không biết đang làm cái gì.

Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm mắt, nước trong nồi đã sôi lên rồi.

Sau khi cô cho mì vào nấu chín, cô chuẩn bị đi lấy muối, khi cô chạm vào đường trắng trong hộp gia vị, nảy ra ý hay.


Tư Mộ Hàn thật cho rằng có thể tùy ý bóp nặn cô sao?
Tươi cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ tiếp tục sâu hơn, cô rót nửa lọ đường trắng vào nồi một cách thích thú.

Mặc dù Tư Hạ và Tư Mộ Hàn trông giống nhau, nhưng sở thích của họ hoàn toàn khác nhau.

Cô bé Tư Hạ thích đồ ngọt nhất, mà Tư Mộ Hàn ghét nhất là đồ ngọt.

Nguyễn Tri Hạ cầm thìa khuấy đảo trong nồi, xác định nửa lọ đường đã tan, cô múc ít canh rồi nếm thử.

Cô mới uống một hớp nhỏ, liền che miệng lại và nhổ ra.

Ngọt phát ngấy, Tư Hạ cũng nuốt không trôi.

Sau khi hâm nóng mì, Nguyễn Tri Hạ lại có chút do dự, liệu có quá nhiều không?
Cô lại nghĩ đến chuyện Tư Mộ Hàn trên yến hội tùy ý Tô Miên ngồi ở bên cạnh anh, sự do dự trong lòng cô bỗng chốc đã tiêu tan rồi.

Cô bưng mì đi đến trước bàn làm việc của Tư Mộ Hàn: “Rầm” một tiếng để mì tới bên cạnh anh, nghiêm trang nói: “Ăn đi.”
Tư Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không nói chuyện, cầm lấy đôi đũa liền bắt đầu ăn mỳ.


Chẳng qua, sợi mì vừa đưa vào trong miệng, anh vẫn giữ nguyên tư thế ăn mì, ngừng lại đó.

Nguyễn Tri Hạ kéo chiếc ghế dựa bên cạnh anh ngồi xuống, chống cằm lên cánh tay anh, khẽ mỉm cười: “Có ngon không?”
Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm ăn mì sợi vào, thần sắc như thường nói: “Ăn ngon.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Vậy sao?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn dường như để chứng minh lời nói của mình, anh ăn một ngụm lớn, trên mặt nhìn không ra một tia miễn cưỡng.

Nếu không phải Nguyễn Tri Hạ chưa từng thử nó trước, cô sẽ nghi ngờ rằng bát mì của Tư Mộ Hàn là bình thường.

.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Cô trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn mặt không đổi sắc, đem toàn bộ chén mì sợi ngọt phát ngấy ăn hết, cả người đều là mơ hồ.

Tư Mộ Hàn thậm chí ngay cả một chút nước canh cũng không thừa..


 
Chương 1104: Chương 1205


Nguyễn Tri Hạ xem bát trống trơn, hỏi: “Có muốn thêm nữa không?”
Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, lắc đầu cự tuyệt nói: “Anh ăn no rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, cầm chén và đũa đi đến phòng bếp.

Cô đưa tay ra và chấm một ít canh còn lại trong bát.

Là ngọt phát ngấy không sai…
Nguyễn Tri Hạ đi đến cửa phòng bếp vừa nhìn vào trong phòng khách, phát hiện trong phòng cũng không có người.


Cô đi ra ngoài, mơ hồ nghe thấy được trong toilet vang lên tiếng nước.

Cô đi theo tiếng động, gõ cửa toilet: “Tư Mộ Hàn? anh ở bên trong sao?”
Tiếng nước bên trong lớn hơn nữa rồi.

Một lát sau, Tư Mộ Hàn mới mở cửa, trên mặt của anh dính chút nước đọng, sắc mặt như thường.

“Anh mở nước ra làm cái gì ở bên trong?” Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, nhìn phía sau anh.

Tư Mộ Hàn đi ra, thuận tay đóng lại cửa toilet: “Đi toilet.”
Cô mới không tin Tư Mộ Hàn ở bên trong đi toilet.

Ai đi toilet luôn luôn mở ra vòi nước?
Chẳng lẽ Tư Mộ Hàn vào lúc cô không biết, lại dưỡng thành một thói quen đặc biệt.

Tư Mộ Hàn cũng không chờ Nguyễn Tri Hạ mở miệng, lại càng đi thẳng vào phòng khách.

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh tiến lên vài bước, rồi đưa tay ra và che môi lại.


Nguyễn Tri Hạ ý thức được cái gì, đi đến một bên rót ly nước, sau đó đưa đến trước mặt Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cô, không đưa tay chạm vào ly nước.

Hai người nhìn nhau vài giây, Tư Mộ Hàn chậm rãi lên tiếng nói: “Còn tức giận phải không?”
Nguyễn Tri Hạ không có trực tiếp trả lời anh, mà đẩy ly nước về phía anh một lần nữa: “Uống nước đi.”
Tư Mộ Hàn bưng lên ly nước uống một ngụm.

“Anh cho là, anh ăn một chén mì thì em có thể hết giận sao?” trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ mang theo một tia hờn giận.

Tư Mộ Hàn luôn luôn chán ghét đồ ngọt, sau khi anh ăn xong một chén mì sợi lớn ngọt phát ngấy như vậy, chạy vào trong buồng vệ sinh mở nước lớn tiếng như vậy, đơn giản sợ cô nghe thấy anh đang ói.

Mệt cho anh còn có thể mặt không đổi sắc ăn hết, bản thân Nguyễn Tri Hạ dù một ngụm đều nuốt không trôi.

“Anh đây có thể lại ăn một chén.” khóe môi Tư Mộ Hàn khẽ nhếch: “Hoặc là, em muốn cho anh ăn bao nhiêu đều được, chỉ cần em có thể hết giận.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người.

Hóa ra, trong lòng Tư Mộ Hàn hiểu rõ.


Anh biết Nguyễn Tri Hạ đang tức giận, cho nên mới theo ý Nguyễn Tri Hạ ăn bát mỳ này, chính là muốn cho cô hết giận.

Con người đôi khi là những sinh vật kỳ lạ.

Khi cô và Tư Mộ Hàn nói chuyện điện thoại trước đó, liền hận không thể không bao giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn nữa.

Mà lúc này, anh hơi chút hạ thấp mình xuống và cho cô thấy sự yếu đuối của anh, cô nhịn không được mềm lòng không thể không tha thứ cho anh.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, hỏi anh: “Em còn có việc muốn hỏi anh.”
“Chuyện gì?” Tư Mộ Hàn làm ra vẻ chăm chú lắng nghe, xem ra giống như là Nguyễn Tri Hạ hỏi cái gì anh đều sẽ trả lời.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào mắt anh và hỏi: “Anh tìm Lưu Chiến Hằng làm cái gì? Chỉ là vì anh ta lai lịch bất minh, cho nên luôn luôn nhằm vào anh ta sao?”
Tư Mộ Hàn cười khẩy, giọng điệu có chút âm trầm: “Đừng nói là anh ta vốn không rõ lai lịch, chỉ cần em mở miệng ngậm miệng đều lôi anh ta ra, anh đúng là có ý muốn đối phó với anh ta!”.


 
Chương 1105: Chương 1206


“Cho nên, anh nhằm vào Lưu Chiến Hằng, càng nhiều nguyên nhân, hay là do thành kiến của anh đối với anh ta?” Nguyễn Tri Hạ hỏi lại anh.

Tư Mộ Hàn đứng dậy, tiến đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nói gằn từng chữ: “Đây không phải là thành kiến.”
“Em sẽ không đề cập đến anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ chỉ biết, trong chuyện của Lưu Chiến Hằng, cô và Tư Mộ Hàn nói không thông.

“Nên nói cũng nói, cơm cũng đã ăn, đi thôi.” Nguyễn Tri Hạ hạ lệnh đuổi khách.

Tư Mộ Hàn kéo caravat, anh thật sự là một chút đều không thích kiểu cuộc sống này không thể chính đại quang minh cùng Nguyễn Tri Hạ ở cùng nhau.


Anh hạ mí mắt, trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, hết sức trịnh trọng kêu tên của cô một tiếng.

“Nguyễn Tri Hạ.”
“Cái gì?”
“Gả cho anh.”
“A?”
Nguyễn Tri Hạ nháy mắt, hỏi anh: “Anh lặp lại lần nữa.”
“Anh nói…” Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt cô, hai tay vịn chặt bờ vai cô, trầm giọng nói: “Gả cho anh, làm vợ của Tư Mộ Hàn anh, quang minh chính đại ở cùng nhau.”
Anh luôn cảm thấy không còn gì để làm, hóa ra là chuyện này.

Không chỉ một lần, Lưu Chiến Hằng lấy chuyện này để bác bỏ anh.

Anh chẳng phải thật để ý tờ giấy hôn thú này, một cái hôn lễ.

Nhưng mà, khi những người này nhắc đến anh hết lần này đến lần khác, bây giờ anh và Nguyễn Tri Hạ không phải là cặp vợ chồng hợp pháp.


Điều này làm cho trong lòng anh cực kỳ khó chịu.

Anh muốn ngăn chặn miệng những người đó, bắt nhốt Nguyễn Tri Hạ.

Trong đầu Nguyễn Tri Hạ lập tức hiện ra đáp án.

Nhưng mà, đáp án tới bên miệng lại dừng lại, cô đột nhiên có chút nói không lên lời.

Cũng không phải thời điểm tốt nhất.

Còn quá nhiều chuyện chưa giải quyết, vẫn chưa tìm ra chuyên gia thôi miên cho Tư Mộ Hàn, hiện tại Tư Mộ Hàn chỉ biết những chuyện trước kia, nhưng lại không đồng cảm đối với những chuyện xảy ra sau này.

Tuy rằng anh cũng có tình cảm với cô, nhưng lại không khắc sâu giống như tình cảm của Tư Mộ Hàn đối với cô sau đó.

“Người kia thôi miên cho anh, đã tìm được chưa?” Nguyễn Tri Hạ chuyển đề tài: “Người kia chủ động tìm tới Tư Cẩm Vân, nhất định anh ta không chỉ muốn thôi miên cho anh đơn giản như vậy, có lẽ còn có mục đích khác…”

Cô có thể nói sang chuyện khác, Tư Mộ Hàn đương nhiên cũng có thể xem nhẹ lời nói của cô.

Tư Mộ Hàn duỗi tay nâng cằm cô, cưỡng bách cô cùng anh đối diện: “Trả lời anh.”
“Chuyện này sau này rồi nói.” Nguyễn Tri Hạ phất tay anh ra, sau đó lùi lại một bước.

Tư Mộ Hàn không thể tin nhìn tay mình bị hất ra, trầm mặc một lát, mới lên tiếng nói: “Vì sao phải sau này rồi nói?”
Nguyễn Tri Hạ thả nhẹ giọng điệu, khuyên Tư Mộ Hàn: “Bây giờ vẫn còn nhiều chuyện chưa biết rõ ràng, chuyện của chúng ta có thể lưu đến sau này lại nói.”
Nhưng Tư Mộ Hàn căn bản nghe không vào lời cô nói.

Tư Mộ Hàn nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn Nguyễn Tri Hạ, giọng nói trầm thấp đến lợi hại: “Có chuyện gì, có thể quan trọng hơn so với chuyện chúng ta ở bên nhau?”
“Có.” Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Trí nhớ của anh rất quan trọng, anh phải tìm lại ký ức mới là một người hoàn chỉnh.”
Tuy rằng hiện tại Tư Mộ Hàn cũng rất bình thường, cùng với trước kia không có gì khác biệt, nhưng nhất định phải tìm trí nhớ trở về..


 
Chương 1106: Chương 1207


Tư Mộ Hàn nở nụ cười không tán thành: “Nguyễn Tri Hạ, em đang nói anh không phải người?”
Ở trong mắt anh, cái mà Nguyễn Tri Hạ cho là lý do, đều không phải là lý do, chỉ là lý do cô không muốn gả cho anh mà thôi.

Nguyễn Tri Hạ đối với lời này có chút bất đắc dĩ: “Tư Mộ Hàn, anh không thể bình tĩnh, lý trí lại nghe em nói chuyện sao?”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, cất giọng mềm nhẹ: “Nếu lúc này anh không bình tĩnh không lý trí, em cho rằng giờ phút này em còn có thể yên ổn đứng ở chỗ này sao?”
Anh hiển nhiên lại đang tức giận, hơn nữa còn là tức giận đến đặc biệt tàn nhẫn.


Bởi vì Nguyễn Tri Hạ có thể thấy giữa lông mày anh ẩn ẩn hiện ra lệ khí, anh ở trước mặt cô, rất ít khi lộ ra loại thần sắc này.

Nguyễn Tri Hạ rùng mình, sau lưng có chút phát lạnh.

Tư Mộ Hàn tiến về phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu em muốn điều tra chuyện tìm chuyên gia thôi miên, được, anh đây nói cho em một manh mối, trước kia lúc anh và em cùng đi tìm Lưu Chiến Hằng, em bị anh ta thôi miên.”
Anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một lúc mới phản ứng lại nói: “Chính là lần đó từ trong núi đi ra, anh tìm anh ta xem bệnh?”
Tư Mộ Hàn vừa nói xong, Nguyễn Tri Hạ cũng đã nghĩ ra.

Lần đó Tư Mộ Hàn nói muốn Lưu Chiến Hằng trị liệu giúp anh, nhưng ý chí của anh rất kiên định, Lưu Chiến Hằng không thôi miên thành công.

Nhưng mà, khi đó cô lại có chút tinh thần hoảng hốt, nếu không phải Tư Mộ Hàn nắm lấy tay cô…
Nguyễn Tri Hạ cực kỳ sợ hãi: “Lúc ấy em bị anh ta thôi miên?”
“Người phụ nữ ngốc!” Tư Mộ Hàn duỗi tay nhéo một cái trên mặt cô.

Bị Tư Mộ Hàn mắng, Nguyễn Tri Hạ cũng không có tâm tình cùng anh so đo.


Đầu óc Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh liền phản ứng lại thâm ý trong lời nói của Tư Mộ Hàn: “Anh hoài nghi Lưu Chiến Hằng chính là chuyên gia thôi miên lúc đó?”
Tư Mộ Hàn giống như tìm được thú vui, tiếp tục nhéo mặt cô.

Nguyễn Tri Hạ hất tay anh ra, sắc mặt của anh liền trầm xuống, Nguyễn Tri Hạ hết cách, đành phải tuỳ ý anh nhéo.

“Sao có thể?” Nguyễn Tri Hạ vẫn không tin Lưu Chiến Hằng sẽ là chuyên gia thôi miên kia.

“Nếu Lưu Chiến Hằng chính là chuyên gia thôi miên, vậy vì sao anh ta muốn giúp Tư Cẩm Vân thôi miên cho anh, anh ta cũng không thiếu tiền…”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Không, cho dù Lưu Chiến Hằng thật sự vì tiền, vậy anh ta hoàn toàn không cần thiết phải giúp Tư Cẩm Vân làm việc, anh ta giúp anh làm việc không phải càng có tiền đồ hơn sao? Anh mới là Tổng Giám đốc Tư thị, anh mới là người có quyền thế nhất.”
Cô phân tích một trận, nói: “Cho nên em cảm thấy suy nghĩ này của anh không thành lập.”
“Anh ta không thiếu tiền, nhưng có một thứ so với tiền còn quan trọng hơn.” Trong lời nói của Tư Mộ Hàn có ẩn ý rất rõ ràng, ánh mắt cũng bình tĩnh khoá trên người Nguyễn Tri Hạ.

“Nhìn như vậy làm gì?” Nguyễn Tri Hạ không dám tin nói: “Anh sẽ không phải là muốn nói, Lưu Chiến Hằng là vì thích em, cho nên ba năm trước thôi miên cho anh đấy chứ?”
“A!”

Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng: “Không loại trừ khả năng này.”
“Ở trong mắt anh, anh cảm thấy em là tiên nữ sao? Mặc kệ là ai đều sẽ thích em?” Cô và Lưu Chiến Hằng ở chung lâu như vậy, thật sự không cảm giác được Lưu Chiến Hằng thích cô, có tình yêu nam nữ với cô.

Cho nên, giả thiết này cũng hoàn toàn không thành lập.

“Em ngược lại giỏi đề cao chính mình, nhìn xem bản thân em đi, vừa ngốc vừa đần độn, giống tiên nữ chỗ nào?” Ánh mắt bắt bẻ của Tư Mộ Hàn ở trên người cô đánh giá qua lại, vẻ mặt lộ ra ghét bỏ.

Nguyễn Tri Hạ đang muốn nổi giận, Tư Mộ Hàn đột nhiên chậm rãi bổ sung một câu: “Lỡ như có người có thẩm mỹ khác thường giống anh, lại thích loại người vừa ngốc vừa đần độn như em thì sao?”
Anh còn cố ý nhấn mạnh chữ phía sau.

Nguyễn Tri Hạ tức giận đến muốn cắn anh, nhưng Tư Mộ Hàn dường như đã sớm đoán trước, sau đó lui về sau một bước: “Tuy rằng em không phải tiên nữ, nhưng anh lại cảm thấy ai cũng muốn tranh giàng với anh.”.


 
Chương 1107: Chương 1208


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuy rằng Tư Mộ Hàn kiêu ngạo làm càn, nhưng trong tình cảm lại cực kỳ nội liễm.

Anh rất ít khi biểu lộ tình cảm của mình, đều dùng hành động chứng minh với cô.

Cũng hiếm khi sẽ nói loại lời âu yếm này.

Nguyễn Tri Hạ nhất thời không phản ứng lại, một đôi con ngươi ngập nước trừng lớn, chớp cũng không chớp nhìn anh chằm chằm.


Trong lòng Tư Mộ Hàn vừa động, ôm lấy mặt cô hôn xuống.

So với nụ hôn lúc trước, nụ hôn này ôn nhu lại triền miên.

Ở tuổi này giống như Nguyễn Tri Hạ, đã sớm không phải độ tuổi dùng lỗ tai nghe tình yêu, thế nhưng nghe thấy Tư Mộ Hàn nói như vậy, vẫn cảm thấy rung động.

Không phải loại lời âu yếm lộ liễu, lại vô cùng động lòng người.

Trong lúc hoảng hốt, cô cảm giác được bàn tay Tư Mộ Hàn vào trong quần áo của cô.

Áo ngủ rộng thùng thình trên người cô, anh dễ như trở bàn tay mà dò xét đi vào.

“Tư……”
Nguyễn Tri Hạ duỗi tay cản anh, giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn vang lên bên tai cô, mang theo một tia ý vị mê hoặc: “Chỉ sờ một chút.”
Động tác trên tay Nguyễn Tri Hạ trở nên có chút chậm chạp, thoạt nhìn ngược lại càng như cự tuyệt lại nghênh đón dục vọng.


Hai người hôn hôn liền ngã thành một đoàn trên sô pha.

Tư Mộ Hàn một bên hôn cô, một bên lột quần áo trên người cô.

Trên người Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ chỉ có một cái áo ngủ, cho dù Nguyễn Tri Hạ liên tục lui về phía sau, bị buộc tới một góc trên sô pha, cũng vẫn không thể giữ được quần áo kia trên người.

Hơi thở của cả hai người đều có vẻ nặng nề.

Máy sưởi trong nhà cũng không mở lớn lắm, nhưng với Nguyễn Tri Hạ bị cởi sạch quần áo thì lại thấy thật nóng.

Tư Mộ Hàn hôn dọc theo cổ cô xuống, mỗi nơi hôn qua đều để lại một vết đỏ đầy mập mờ.

Nguyễn Tri Hạ run lên, cả người co lại dưới người anh nhưng lại bị anh từ từ xoa dịu lại.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Bàn tay to lớn của Tư Mộ Hàn phủ lên bàn tay đang túm chặt của cô, nhẹ nhàng thu nạp, dễ dàng nắm tay cô trong tay mình, giọng điệu dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng: “Có thể lấy anh không?”
“Vâng…” Lúc này lý trí của Nguyễn Tri Hạ chỉ còn một nửa, chỉ trả lời anh hoàn toàn theo bản năng.


Ngay sau đó, một tràng hôn dày như mưa bèn rơi xuống mặt và khắp người cô.

Hơi thở nặng nề của Tư Mộ Hàn vang lên bên tai cô cũng không hề ngừng lại…

Ánh mặt trời sáng sớm chiếu vào từ cửa sổ, nhưng ánh sáng dịu dàng đó chưa từng xuyên qua tấm rèm được kéo kín trong phòng.

Trong phòng, hai người nằm trên giường còn đang ngủ say.

Lúc này, chiếc điện thoại ở đầu giường bất chợt rung lên, sau đó là tiếng chuông như gọi hồn đánh vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.

Cả đầu Nguyễn Tri Hạ đều chôn trong chăn, trong lúc mơ màng, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhưng cũng không kéo chăn ra, chỉ theo thói quen định vươn cánh tay trắng trẻo mò mẫm tìm điện thoại ở đầu giường..


 
Chương 1108: Chương 1209


Khác với bình thường là, lúc này cô cũng không chạm đến điện thoại của mình thì tiếng chuông đã ngừng lại.

Nguyễn Tri Hạ mơ màng hé mắt, kéo chăn xuống, chưa đứng dậy thì đã nghe bên tai truyền đến giọng nam khàn khàn: “Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”
Người kia lên tiếng, còn chỉnh góc chăn giúp cô một chút.

Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày, liếc nhìn theo tiếng nói.


Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt cực kỳ nam tính của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ híp mắt nhìn mình, dáng vẻ buồn ngủ lười biếng, ánh mắt của anh không khỏi dịu dàng hơn một ít.

Anh khẽ hôn trên trán Nguyễn Tri Hạ, rồi lại ôm cô vào lòng mình: “Ngủ đi.”
Thật sự tối qua Nguyễn Tri Hạ hơi mệt, bây giờ được may mắn nghe giọng nói dịu dàng của Tư Mộ Hàn dỗ dành, vậy mà cô thật sự đã nhắm mắt ngủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa, Nguyễn Tri Hạ vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn hạ giọng nhận điện thoại.

Cô vừa nhỏm nửa người trên đã thấy trên người Tư Mộ Hàn chỉ quấn một cái khăn tắm, tay vừa cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại với người ở đầu bên kia.

Giọng của anh hạ thấp xuống, anh lại đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghe thấy anh đang nói gì.

Động tác đóng cửa của Tư Mộ Hàn ngừng lại, dứt khoát ngắt điện thoại, xoay người đến mép giường: “Sao em lại tỉnh, ngủ tiếp một lát đi?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện cả người mình vẫn là trống trơn…

Cô lui vào chăn, chuyện tối qua sự lập tức tràn ào vào đầu…
Rõ ràng là cô và Tư Mộ Hàn đang cãi nhau, đang nói chuyện của Lưu Chiến Hằng, sao cuối cùng lại ngủ với nhau thế?
“Ngủ tiếp một lát đi.” Tư Mộ Hàn xoa đầu cô rồi lại thuận tay sửa góc chăn cho cô.

Nguyễn Tri Hạ kéo chăn hơn đỉnh đầu, không nhìn anh.

Sau khi Tư Mộ Hàn ra ngoài thì Nguyễn Tri Hạ mới ôm chăn ngồi dậy, quay đầu lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.

Điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ, có Thẩm Lệ gọi, cũng có Thời Dũng gọi.

Thời Dũng gọi điện thoại cho cô, đơn giản là vì muốn tìm Tư Mộ Hàn.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên.

Thời Dũng gọi điện thoại đến chỗ cô để tìm Tư Mộ Hàn, nhất định là vì tìm trong nhà Tư Mộ Hàn không thấy anh, gọi điện thoại cũng không tiếp, nên mới gọi điện đến chỗ cô.


Thời Dũng cũng đoán được hơn một nửa cũng là Tư Mộ Hàn qua đêm ở chỗ cô.

Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, hít sâu một hơi nhưng vẫn quay người xuống giường tìm quần áo để mặc.

Sau khi cô mặc quần áo xong, Tư Mộ Hàn bèn đi đến.

Anh thấy Nguyễn Tri Hạ mặc quần áo nghiêm túc ngồi xem điện thoại trên giường, ngừng một chút mới đi đến: “Không ngủ sao?”
Anh ngồi xuống ở mép giường, hết sức tự nhiên vươn tay ý muốn thu điện thoại của Nguyễn Tri Hạ bên cạnh.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng người tránh tay anh, sau đó lại đưa màn hình điện thoại về phía anh, ý bảo anh xem nội dung trên điện thoại..


 
Chương 1109: Chương 1210


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc Tư Mộ Hàn nhìn thấy nội dung trên điện thoại, vẻ mặt không đổi chút nào đã chứng minh rằng sáng sớm nay anh đã xem mấy thứ này rồi.

Nội dung trên điện thoại không có gì khác, chỉ là tai tiếng của anh và Tô Miên.

Trong buổi tiệc tối ngày hôm qua, phóng viên lẻn vào còn chụp không ít ảnh Tư Mộ Hàn đứng cùng hoặc ngồi cùng với Tô Miên.

Tuy hai người không tiếp xúc gần gũi nhưng vì góc chụp quá khéo, nên đã trắng trợn vẽ ra cảm giác ấm áp giữa Tư Mộ Hàn và Tô Miên.


Trong đó, tấm ảnh ấm áp nhất hẳn là cảnh Tư Mộ Hàn đón Tư Hạ từ vòng tay của Tô Miên.

May là Tư Mộ Hàn cẩn thận, lúc anh đón Tư Hạ từ vòng tay của Tô Miên cũng không khiến con bé bị lộ mặt.

Ngay cả phóng viên chuyên nghiệp cũng không thể chụp được một tấm ảnh chính mặt của Tư Hạ, đây đủ để chứng minh Tư Mộ Hàn cẩn thận thế nào.

Dù vậy, phóng viên vẫn cầm những tấm ảnh đó soạn thành câu chuyện mà loan báo trên mạng, hơn nữa còn được các nhà truyền thông lớn đăng lại, giờ đã trải rộng khắp internet.

Tư Mộ Hàn lấy điện thoại đặt trên giường, nhìn hết sức chăm chú vào Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu nghiêm túc: “Nguyễn Tri Hạ, em không cần xem mấy thứ vô dụng đó, đều là giả hết, anh sẽ nhanh chóng gọi người xử lý sạch, em cứ chuẩn bị tốt để làm cô dâu là được.”
“Cô dâu gì?” Những câu trước Tư Mộ Hàn nói, cô đều nghe hiểu nhưng câu cuối cùng này thì cô lại không hiểu lắm.

Cô lại không nhớ rõ mình đã đồng ý Tư Mộ Hàn là sẽ gả cho anh.


“Em quên chuyện tối qua em trả lời anh sao?” Tư Mộ Hàn híp mắt, giọng điệu chất chứa sự uy hiếp.

Nguyễn Tri Hạ hỏi dò: “Em đồng ý với anh hồi nào?”
Nếu cô thật sự đồng ý với Tư Mộ Hàn thì sao cô không có ấn tượng gì hết vậy?
Chắc chắn là Tư Mộ Hàn đã gài bẫy cô.

Tư Mộ Hàn nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ liền cười bí hiểm lấy điện thoại ra.

Anh ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ tìm trong điện thoại một đoạn ghi âm.

“Gả cho anh được không?”
/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Tư Mộ Hàn cũng không nói nhiều, chỉ hỏi cô: “Lời này không phải chính miệng em nói sao?”
“…” Nguyễn Tri Hạ trầm mặc.


Giọng nói đó đúng là của cô, lời cũng là do cô nói.

Nhưng tối qua trong tình huống như vậy, cô căn bản không nghe rõ câu hỏi của Tư Mộ Hàn cũng không phải đang trả lời câu hỏi của anh.

Nguyễn Tri Hạ cắn môi, mắng một tiếng: “Đê tiện!”
“Cho dù em mắng xong thì cũng là do bản thân em tự đồng ý.” Tư Mộ Hàn bị cô mắng không những không tức giận mà còn ưỡn ngực hôn lên mặt cô.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu đi, vung tay lên đẩy trán Tư Mộ Hàn khiến đầu anh lùi về sau.

“Bây giờ em không muốn nhìn thấy anh!”.


 
Chương 1110: Chương 1211


Tư Mộ Hàn cười nhẹ: “Không sao, dù gì sau này ngày nào cũng sẽ gặp mặt.”
Nguyễn Tri Hạ sắp bị anh chọc cho tức đến phải cười rồi.

Người đang ông này có biết hai từ “liêm sỉ” viết như nào không?
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

“Anh đi mở cửa.” Tư Mộ Hàn đứng lên, chủ động đi mở cửa,
Khi Nguyễn Tri Hạ đi ra đã thấy Tư Mộ Hàn đang bày đồ ăn sáng lên bàn, nhãn hiệu trên túi đồ ăn có ghi Kim Hải.


Có lẽ Tư Mộ Hàn đã gọi điện cho bên Kim Hải mang đồ ăn sáng tới đây.

Tư Mộ Hàn nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu nhìn cô: “Ăn sáng thôi.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới, im lặng không nói lời nào ngồi xuống.

Trong suốt quá trình ăn sáng, Nguyễn Tri Hạ không nói câu nào.

Tư Mộ Hàn thì ngược lại, hiếm lắm mới nói nhiều như vậy, thi thoảng lại nói với cô gì đó.

Nguyễn Tri Hạ mặc dù làm bộ xem nhẹ anh nhưng thật ra đều để lời anh nói vào tai.

“Anh đã để Thời Dũng đi chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa lịch trình trong mấy ngày tới để chúng ta đi chọn áo cưới.”
“Nếu như em muốn để cô Thẩm đi cùng cũng được…”
Nguyễn Tri Hạ từ đầu đến cuối đều mang vẻ mặt lãnh đạm nhưng Tư Mộ Hàn lại rất tỉ mỉ, nghiêm túc nói với cô những điều này.

Sau khi ăn sáng xong, Tư Mộ Hàn liền rời đi.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới có thời gian gọi cho Thẩm Lệ.


“Tri Hạ, cậu không sao chứ? Sao không nhận điện thoại suốt vậy?” Thẩm Lệ đầu dây bên kia vô cùng yên tĩnh, hiển nhiên là ở một nơi thoáng đãng, rộng rãi nhận điện thoại của cô.

Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ đang ở ngoài xua đuổi thông cáo.

Vừa mới sáng sớm nhìn thấy tin tức trên mạng tớ liền gọi ngay cho cậu nhưng gọi mãi mà không được.”
Lúc này, bên phía Thẩm Lệ truyền đến một giọng nói xa lạ: “Chị Thẩm, bắt đầu rồi.”
Giọng nói ấy nghe có vẻ ở hơi xa.

Nguyễn Tri Hạ sợ làm lỡ việc của cô ấy nhanh chóng nói: “Tớ không sao, cậu làm việc đi.”
“Không phải, Tri Hạ, tớ muốn nói không phải điều này.” Giọng Thẩm Lệ trở nên nghiêm túc sau đó rơi vào trầm mặc.

Nguyễn Tri Hạ đoán cô ấy đang nhìn xem xung quanh có người hay không, phòng trừ có người nghe được lời sau đó.

“Trước kia tớ nhìn thấy tin tức kia xuất hiện sớm nhất là vào rạng sáng.

Trước đó Cố Tri Dân nói cho tớ, chuyện này anh ấy và Thời Dũng đã sớm xử lý rồi nhưng đến giờ vẫn chưa ngăn được.

Điều này nghĩa là sau lưng đám truyền thông còn có chỗ dựa nhưng cụ thể là ai thì không rõ, trước giờ không có ai dám đối đầu với Tư thị!”

Trong giọng nói Thẩm Lệ cũng có chút tò mò.

Nguyễn Tri Hạ ban nãy mới chỉ nhìn qua tin tức một chút cũng không biết bên trong còn có chuyện này.

“Không sao đâu, cậu làm việc trước đi.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng trấn an Thẩm Lệ: “Những người đó trước kia chỉ không dám đối đầu với Tư thị không có nghĩa là bọn họ không muốn.

Bây giờ cho dù có người chống lưng, cậu nghĩ Tư Mộ Hàn không xử lý được sao?”
“Cũng phải.” Thẩm Lệ ngẫm nghĩ, cũng không có chuyện gì mà Tư Mộ Hàn không giải quyết được.

Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ lại lên mạng xem tin tức.

Trên Facebook cũng đã trở thành hot search, phía sau còn có hai ba đề tài đều là nói về cô và Tư Mộ Hàn còn có Tô Miên và Tư Hạ.

Nhưng trọng điểm đều nghiêng về tình cảm ba người là cô, Tư Mộ Hàn và Tô Miên..


 
Chương 1111: Chương 1212


Cảm giác ba người họ có xích mích đã chiếm ba đề tài còn có một đề tài nữa chủ yếu nói về Tư Hạ.

Cô không hề quan tâm đến ba đề tài trước, chỉ nhấn vào đề tài “Con gái Tư Mộ Hàn”.

“Tư Mộ Hàn thật sự có con gái rồi sao?”
“Thật là ngưỡng mộ con gái anh ấy quá đi, tôi cũng muốn có một người ba nhiều tiền như vậy.

Nhìn Tư Mộ Hàn bế cô bé ấy liền cảm thấy anh thật sự rất cưng cô bé nha, đây chính là công chúa trong truyền thuyết đi! Muôn vàn sủng ái và tài phú!”
“Từ tư thế Tư Mộ Hàn bế cô bé có thể nhìn ra được, anh đang cố ý che mặt cô bé đi, đây là sợ người khác nhìn thấy sao? Theo lý mà nói tối qua trong yến tiệc, người của Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ ngăn ngừa đám phóng viên trà trộn vào.


Lúc đó anh ấy không biết có phóng viên ở đó nên mới che kín mặt con gái đi như vậy, vì sao anh ấy lại sợ người khác nhìn thấy con gái mình như vậy? Là vì con gái quá xấu sao…”
Nguyễn Tri Hạ không đọc hết nữa mà nhấn vào xem tường của nick này.

Trên tường nick này dường như toàn bộ đều là đăng chuyện riêng của các ngôi sao, tất cả những chuyện xiêu vẹo lệch lạc gì đó đều đưa hết lên Facebook.

Đây là một blogger mù quáng.

Mà dưới bài đăng nói Tư Hạ không xinh đẹp đã có đến gần một vạn lượt bình luận.

Nguyễn Tri Hạ nhấn đọc bình luận.

Không nghĩ đến bình luận hot hàng đầu lại là mắng chửi chủ thớt.

“Chủ thớt cọ sát nhiệt độ chết trí chướng XX.”
“Một người trưởng thành lại lên mạng nói một đứa bé xấu xí, cô không cảm thấy trái lương tâm à?”
“Cho dù con gái Tư Mộ Hàn có xấu nhất thế giới thì người ta có ông bố là Tư Mộ Hàn cũng đã thành công nhất rồi.”
“Chủ thớt mắc bệnh đau mắt đỏ giai đoạn cuối, đã giám định xong.”.


truyện xuyên nhanh
“… Tôi cảm thấy chủ thớt nói cũng có lý.

Nếu như đứa bé mạnh khỏe bình thường thì vì sao đưa đến yến tiệc lại không cho người khác thấy? Còn không phải là vì xấu quá sợ người khác nhìn thấy sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn dòng bình luận này cười lạnh một tiếng, thoát khỏi Facebook.

Cô nhớ đến lời Thẩm Lệ nói lúc trước, tin tức trên mạng và đề tài lần này vẫn luôn không ngăn được, không hề nghi ngờ chắc chắn có người đang âm thầm đối nghịch với Tư Mộ Hàn.

Nhưng người nào mà lại có năng lực lớn như vậy, có thể chống lại Tư Mộ Hàn?
Nguyễn Tri Hạ không nghĩ ra được ai lại dám đối đầu với Tư thị.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.

Trước khi mở cửa, Nguyễn Tri Hạ nhìn thử qua mắt mèo, phát hiện là Thời Dũng thì mới mở cửa phòng ra.

“Trợ lý Thời, sao anh lại tới đây?”
Sau khi mở cửa ra, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện Thời Dũng còn dẫn theo mấy vệ sĩ.

“Cậu chủ bảo tôi đến.” Thời Dũng khẽ gật đầu nói.


Nguyễn Tri Hạ nghiêng người sang một bên: “Vào rồi nói.”
Trong nhận thức của cô, Thời Dũng là một người có thể tin tưởng.

“Tôi không đi vào đâu, mợ chủ, cậu chủ kêu tôi đến đón cô đi xem áo cưới, nếu như cô tiện, thì bây giờ chúng ta có thể xuất phát.

Nghe thấy lời của Thời Dũng, cả người Nguyễn Tri Hạ đều lờ mờ.

Lời Tư Mộ Hàn nói trước đây cô vẫn còn nhớ rõ, nhưng không ngờ anh lại sắp xếp xong nhanh như thế.

Thoạt nhìn giống như anh muốn kết hôn gấp vậy.

Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày hỏi anh: “Tư Mộ Hàn đâu?”
Thời Dũng vẫn cung kính như trước: “Cậu chủ đang xử lý chuyện khác.”
Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Tư Hạ đâu, con bé đang ở đâu.”.


 
Chương 1112: Chương 1213


“Cô bé đang ở trong nhà cậu chủ.” Nói đến Tư Hạ, ngay cả Thời Dũng cũng không nhịn được cười cười.

“Nếu tôi nói không muốn xem áo cưới thì sao?”
“Vậy tôi sẽ bảo bọn họ đem đến tận nhà, mợ chủ cô cảm thấy thế nào?” Giọng nói và vẻ mặt của Thời Dũng đều cực kỳ nghiêm túc, giống như thật sự đã tự hỏi, sau đó nghiêm túc trả lời vậy.

“Trợ lý Thời!” Nguyễn Tri Hạ cao giọng: “Anh cũng hiểu rõ bây giờ không phải là lúc nên nói tới chuyện kết hôn của tôi và anh ấy, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xử lý xong, sao anh không khuyên anh ấy?”
Lúc Thời Dũng đột nhiên bị Tư Mộ Hàn sắp xếp đi xử lý chuyện kết hôn của hai người bọn họ, anh cũng có chút kinh ngạc.


Dù sao cũng quá đột nhiên rồi.

Anh là một người đã kết hôn, sau khi ly hôn lại tái hôn.

Kết hôn là một chuyện quan trọng, cần phải xử lý cẩn thận.

Có đôi khi, cũng không phải yêu nhau là sẽ kết hôn.

Anh và vợ vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, bởi vì kết hôn quá sớm, cho nên sau này lúc hôn nhân xuất hiện vấn đề, hai người đều mệt mỏi buông tay.

Còn hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ, họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, một người đứng nhìn như anh cũng cảm thấy mệt thay, chỉ hy vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc.

Nhưng Tư Mộ Hàn quá cường thế, có đôi khi cách xử lý sự việc vẫn có chút cực đoan.

Trong thế giới của Tư Mộ Hàn, chuyện anh muốn làm, thì tuyệt đối phải làm được.

“Mợ chủ, cô cũng không khuyên được cậu ấy, tôi sao mà khuyên đây?”

Một câu của Thời Dũng làm cho Nguyễn Tri Hạ không còn lời nào để nói.

Một người kiêu ngạo như Tư Mộ Hàn, rất ít khi nghe vào lời nói của người khác.

“Tính cách của cậu chủ có chút không giống người bình thường, chuyện cậu ấy muốn làm không ai có thể ngăn cản được, tôi biết chuyện kết hôn này với cô và cậu chủ đều chỉ là một hình thức mà thôi, cô chỉ là không hài lòng với thái độ của cậu ấy.”
Những lời này của Thời Dũng nói trúng suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ.

Trong chốc lát Nguyễn Tri Hạ không nói gì.

Thời Dũng cũng nhìn ra được điểm này, bèn tiếp tục nói: “Tính cách của cậu chủ có chỗ thiếu sót, điểm này cô hiểu rất rõ mà, mặc dù vì chuyện cậu ấy bị thôi miên mất trí nhớ, khiến cho tính cách còn tệ hơn trước kia, nhưng trái tim yêu cô của cậu ấy vẫn chưa từng thay đổi, điểm này, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ đúng không.”
Lời của Thời Dũng, Nguyễn Tri Hạ nghe hiểu.

Trong lời nói của anh ta chỉ có hai ý.

Một là, Tư Mộ Hàn là một người như vậy, nhưng anh vẫn thủy chung như một yêu cô.

Hai là, cuộc hôn nhân này, kết hôn cũng phải kết hôn, không kết hôn cũng phải kết hôn, không ai lay chuyển được Tư Mộ Hàn.


Thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn không có phản ứng, Thời Dũng sảng khoái nói: “Đổi một góc nhìn khác để suy nghĩ, sau khi kết hôn, cô muốn mài dũa cậu ấy thế nào, đều do cô.”
Nguyễn Tri Hạ vốn còn đang vì câu nói trước của Thời Dũng mà nhăn mặt nhíu mày, lúc nghe thấy anh nói câu này, vẻ mặt trở nên ngạc nhiên sợ hãi.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Trợ lý Thời, anh không đi làm chuyên gia tình cảm đúng là đáng tiếc mà.”
Thời Dũng có chút xấu hổ khụ khụ hai tiếng.

Thật sự làm khó người làm trợ lý là anh mà, ngoài chuyện bình thường phải sắp xếp công việc cho cấp trên, còn phải xử lý chuyện tình cảm cho anh nữa.

Trợ lý có tâm như anh, còn được mấy người đâu chứ?
Vẻ mặt Thời Dũng hiện lên một tia bất đắc dĩ, hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Vậy bây giờ mợ chủ có thời gian đi xem áo cưới không?”
“Xem chứ, sao lại không xem được.” Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi: “Bây giờ Tư Mộ Hàn vội vàng muốn kết hôn với tôi, muốn tôi phân chia tài sản với anh ấy, sao tôi lại không làm chứ.”
.......


 
Chương 1113: Chương 1214


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nguyễn Tri Hạ đi tiệm áo cưới với Thời Dũng.

Lời nói của Thời Dũng cũng có chút ảnh hưởng với cô.

Chuyện Tư Mộ Hàn muốn làm, anh sẽ không từ thủ đoạn mà làm cho bằng được.

Người đàn ông này, nói dễ nghe một chút là thông minh, khó nghe chính là quỷ kế đa đoan.


Một chút thông minh của Nguyễn Tri Hạ, ở trước mặt anh hoàn toàn không đủ nhìn.

Nhưng cô lại không thể làm gì anh, rõ ràng chỉ có thể giống Thời Dũng nói vậy, gả cho anh, sau đó mài dũa anh thật tốt.

Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn tòa nhà không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt nhìn thấy một công ty đầu tư mạo hiểm.

Đột nhiên, cô nhanh trí nghĩ tới một chuyện.

Nguyễn Tri Hạ bất thình lình lên tiếng nói: “Dừng xe.”
Thời Dũng quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ?”
Nguyễn Tri Hạ nở một nụ cười: “Đi Tư thị, tôi muốn đi tìm Tư Mộ Hàn.”
Thời Dũng cũng không hỏi cô tìm Tư Mộ Hàn làm gì, chỉ lái xe đến Tư thị.

Trước kia cô và Tư Hạ cũng từng đến Tư thị tìm Tư Mộ Hàn, nhưng đều trực tiếp đi lên văn phòng của Tư Mộ Hàn từ thang máy chuyên dụng trong bãi đỗ xe dưới lòng đất.


Lúc ô tô chạy đến trước cửa Tư thị, Nguyễn Tri Hạ nói: “Dừng xe trước cửa, tôi muốn đi vào từ cửa lớn của Tư thị.”
Thời Dũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ từ kính chiếu hậu, nhưng cũng không nói thêm gì, dừng xe trước cửa lớn.

Nguyễn Tri Hạ không đợi vệ sĩ đi tới mở cửa xe cho cô, mở cửa xe đi ra ngoài.

Thời Dũng thấy cô nhanh như vậy đã xuống xe, vội vàng nói: “Mợ chủ chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe trước.”
Nguyễn Tri Hạ chưa từng đi vào cửa lớn của Tư thị, bàn lễ tân chắc chắn không dễ dàng thả người.

Nguyễn Tri Hạ chỉ nói một câu: “Anh đi trước đi.”
Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn cao ốc Tư thị một cái, sau đó đạp giày cao gót đi vào.

Cô vừa đi vào, cô lễ tân đã nhận ra đi đến.


Trên mặt bọn họ đều không che giấu được ngạc nhiên.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Nguyễn Tri Hạ một bộ bừng tỉnh, chợt nhận ra:” Còn phải hẹn trước sao?”
“Đúng vậy.” Cô gái quầy lễ tân vẫn mỉm cười như trước, nhưng trong mắt còn có chút khinh thường.

Nguyễn Tri Hạ là có thể hiểu bọn họ, dù sao trong lòng của họ, Nguyễn Tri Hạ chính là người vợ trước vẫn muốn tái hợp với Tư Mộ Hàn.

Huống hồ, bây giờ Tư Mộ Hàn đã có ” Vị hôn thê ‘ là Tô Miên, cùng với “con gái của vị hôn thê sinh “, Nguyễn Tri Hạ còn quấn quít chặt lấy như thế.

Người ở bên ngoài xem ra, Nguyễn Tri Hạ hiện tại ở vào một cục diện xấu hổ lại hoàn toàn không làm chủ được như thế..


 
Chương 1114: Chương 1215


Nguyễn Tri Hạ làm bộ không nhìn thấy sự phiền chán của bọn họ, tiếp tục hỏi: ” Nếu hẹn trước, phải bao lâu mới có thể gặp anh ấy?”
Nhân viên lễ tân trong giọng nói không che giấu nụ cười trên nỗi đau của người khác chút nào: ” Lịch của Tổng Giám đốc đã xếp tới năm sau, nếu như bây giờ cô hẹn trước, hẳn là nửa năm sau có thể gặp anh ấy.”
Nửa năm sau ‘ là’ có thể nhìn thấy anh.

Giọng điệu này nghe, nửa năm nói đến giống như là nửa ngày vậy.

“Phải lâu như vậy sao … …” Nguyễn Tri Hạ ngữ khí hơi xúc động, cô vẫn luôn biết Tư Mộ Hàn bề bộn nhiều việc, nhưng không nghĩ tới anh sẽ bận tới như vậy.


Nhân viên lễ tân lại thêm một câu: ” Đúng vậy, nhưng là nửa năm sau, cô cũng không nhất định có thể hẹn trước được.”
“Muốn gặp anh ấy một lần thật đúng là khó mà.” Nguyễn Tri Hạ mặt lộ vẻ mất mát nói.

Thời Dũng dừng xe xong từ bên ngoài tiến đến, vừa vặn chỉ nghe thấy Nguyễn Tri Hạ câu nói này.

Anh nheo mắt, trực giác mách bảo bà cô này là này muốn gây sự.

Anh vừa muốn tiến lên, Nguyễn Tri Hạ giống như có cảm giác, quay đầu nhìn anh một chút, đưa cho anh một ánh mắt ‘Không cần phải để ý‘.

Thời Dũng đành phải làm bộ không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, lại lui ra ngoài.

Nhân viên lễ tân cũng không có chú ý tới Thời Dũng tiến đến lại đi ra ngoài.

” Dù sao Tổng Giám đốc của chúng tôi không phải người bình thường.” Nhân viên lễ tân cùng Nguyễn Tri Hạ nói như thế, đã có chút không kiên nhẫn: ” Cô Hạ, cô cuối cùng muốn hẹn trước hay không?”
Nguyễn Tri Hạ ra vẻ kinh ngạc nói: ” Hóa ra cô thật có biết tôi?”
” Hiện tại toàn bộ thành phố Hà Dương người không biết Cô Hạ đây, cũng thật hiếm thấy đó.” Nhân viên lễ tân cũng không muốn giả vờ giừ nữa.


“Vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười: ” Các cô làm việc đi, tôi sẽ không quấy rầy các cô nữa.”
“Cô Hạ cô đây là không có hẹn trước đúng không?”
“Không cần, tôi trực tiếp gọi điện thoại cho anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, còn cười với nhân viên lễ tân, xoay người đi ghế sofa bên cạnh ngồi, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

Lễ tân căn bản không để ý đến lời nói của Nguyễn Tri Hạ, chờ Nguyễn Tri Hạ quay người đi, còn nhỏ giọng bàn luận về cô.

“Thật chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy!”
“Đã lên tin tức hết rồi, cô ta còn dám tới tìm Tổng Giám đốc của chúng ta, cũng không biết cô ta lấy mặt mũi ở đâu ra nữa!”
“Đúng đấy, Tổng Giám đốc của chúng ta có cả con gái rồi, cô ta còn không hết hi vọng!”
” Phá hoại tình cảm của người khác … …”
Nguyễn Tri Hạ hơi hơi nghiêng lỗ tai, tất cả đều nghe hết.

Hóa ra bây giờ những người này đều đánh giá, bình phẩm về cô như thế.

Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, không để ý chút nào.


Cô tìm cái chỗ ngồi xuống, gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.

Điện thoại vang hai tiếng liền được kết nối.

Tư Mộ Hàn vừa nhận điện thoại, lại hỏi: ” Làm sao?”
Tựa như anh mỗi lần nhận điện thoại của cô, đều sẽ hỏi trước một câu ” Làm sao ” ” Xảy ra chuyện gì ” như vậy.

“Em đang ở dưới sảnh Tư thị, muốn gặp cậu chủ họ Tư đấy thật đúng là quá khó, lịch hẹn đều phải xếp tới nửa năm sau, muốn hẹn trước đều hẹn không được, vậy phải làm sao bây giờ nhỉ?”
trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ đầy trào phúng, Tư Mộ Hàn nghe ra được.

Ngay cả ngữ khí của mình cũng không thay đổi một chút nào, hỏi cô: “Thời Dũng đâu? Cậu ta đi đâu rồi?”.


 
Chương 1115: Chương 1216


“Em là tới tìm anh, anh hỏi cậu ta làm cái gì?”
Tư Mộ Hàn lần này mới xác định, Nguyễn Tri Hạ đây là muốn anh xuống dưới tiếp cô.

Mặc dù không biết Nguyễn Tri Hạ lại muốn làm gì, nhưng cô muốn đến tìm anh, muốn để anh tự mình xuống dưới đón cô, anh liền tự mình xuống dưới.

” Chờ tôi mấy phút.”
Câu thoại Tư Mộ Hàn rơi xuống, Nguyễn Tri Hạ chỉ nghe thấy đầu kia vang lên âm thanh kéo ghế dựa ra.

Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn đây là xuống tới tiếp mình.


Đồng ý dễ dàng như vậy, thật đúng là không có chú ý tứ nào.

Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại di động, buồn bực ngán ngẩm đánh giá chung quanh.

Tư Mộ Hàn nói mấy phút, Nguyễn Tri Hạ ngược lại thật sự là chỉ chờ mấy phút, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn từ thang máy bên kia đi ra đến nơi.

Nguyễn Tri Hạ một mực chú ý đến cửa thang máy kia bên cạnh, cho nên Tư Mộ Hàn vừa ra tới, cô có thể nhìn thấy anh ngay.

Tư Mộ Hàn cũng liếc thấy cô cô.

Sau khi anh nhìn thấy cô, liền bước chân dài hơn, nhanh chân đi tới phía cô.

Nguyễn Tri Hạ khoanh tay, không có biểu cảm gì nhìn anh.

Trên mặt Tư Mộ Hàn cũng không có biểu cảm gì, dò xét trên dưới cô một chút, đưa tay dắt cô: “Tới đây một mình?”
Nguyễn Tri Hạ vô ý thức tránh né một chút, nhưng vẫn bị Tư Mộ Hàn cầm tay.

Anh kéo Nguyễn Tri Hạ lên, liền nắm tay cô đi về phía cửa thang máy.


Mấy người lễ tân đứng một bên thấy thế, chấn kinh đến mức tròng mắt đều sắp rơi ra.

Nguyễn Tri Hạ giống như còn chê bọn họ nhận kích thích không đủ lớn, quay đầu nhìn về bọn họ phất phất tay: “Tôi đi lên trước, làm việc cho tốt nhé.” Mấy người quầy lễ tân đồng thời lộ ra một nụ cười cứng ngắc, đặc biệt là cô gái lễ tân vừa nãy tiếp chuyện Nguyễn Tri Hạ, cười đến giống như là muốn khóc.

Tiến vào thang máy, Tư Mộ Hàn mới hỏi cô: ” Bọn họ làm khó dễ em sao?”
Nguyễn Tri Hạ biết, anh nói ‘bọn họ’ ý là mấy cô gái quầy lễ tân kia.

“Không có.”
Phản ứng của họ, cũng là phản ứng của người bình thường thôi, hoàn toàn chính xác không tính là khó cô.

Nguyễn Tri Hạ nói không có, Tư Mộ Hàn cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc cửa thang máy mở ra, Tư Mộ Hàn lại hỏi cô: “Đã đi xem áo cưới chưa?”
“Vẫn chưa.”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng đầu lên, một dáng vẻ hờ hững.

Tư Mộ Hàn nắm tay của cô siết chặt mấy phân, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, nhưng cũng nói cái gì.

” Ngày mai anh cùng em đi xem.



“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn vẫn biểu hiện không nhiệt tình gì mấy như trước.

Hai người lúc này vừa vặn đi đến cửa phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.

Anh mở cửa để Nguyễn Tri Hạ dẫn đầu đi vào, sau đó mới ở phía sau đóng cửa lại.

“Uống chút gì không?”
Tư Mộ Hàn hỏi cô.

“Nước lọc thôi.”
Tư Mộ Hàn đứng dậy rót ly nước lọc cho cô.

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy nước, nhìn Tư Mộ Hàn ngồi xuống trước mặt mình, lên tiếng nói: “Không bận sao?”.


 
Chương 1118: Chương 1219


Từ phản ứng của cô có thể thấy được, Tư Mộ Hàn cầu hôn với cô, hoàn toàn không tính là tin sốt dẻo cả.

Thẩm Lệ quay đầu, kéo hai cánh tay trái, tay phải của cô nhìn nhìn.

Sau đó, cô nắm ngón tay Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Đồ đâu?”
“Thứ gì?”
“Đương nhiên là chiếc nhẫn đấy!”
Thẩm Lệ nháy mắt, không dám tin hỏi: “Không phải nói là cầu hôn sao?

Chiếc nhẫn cũng không có thì cầu cái gì mà hôn chứ hả?
Tư thị lớn như vậy, ông chủ lớn ngay cả chiếc nhẫn cái cầu hôn cũng không mua, cậu gả cái gì mà gả chứ, không gả!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý lắm chuyện chiếc nhẫn.

.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Cô mấp máy môi, nói ra chuyện thứ hai.

“Tớ trước đó đi tìm Tư Mộ Hàn, mới từ chỗ anh tới.” Thẩm Lệ mắt trợn nhìn cô: “Anh ta đến chiếc nhẫn cầu hôn cũng không có mua cho cậu, cậu cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta? Bây giờ, còn phải mò đến cửa tìm anh ta”.

“Không phải, tớ dự định cùng anh ấy bàn điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Sự hưng phấn trong lời nói Thẩm Lệ sớm không còn nữa.

Cô cũng không ôm hy vọng gì khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói ‘bàn điều kiện’.


“Liên quan tới Tư thị, chỉ có điều tớ còn chưa nói, chính anh ấy ngược lại đã chủ động nói.”
Thẩm Lệ hừ một tiếng nói: “Tính ra cậu có chút đầu óc đấy, cậu muốn cổ phần Tư thị hả? Anh ấy nói sao?”
“Không phải, tớ … …” Thẩm Lệ bởi vì chuyện chiếc nhẫn trước đó, đã cảm thấy thái độ Tư Mộ Hàn không hợp mắt, cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng cắt lời cô: “Cổ phần anh ta cũng không cho? Nghỉ khỏe, khỏi cưới xin gì luôn đê!”
Thẩm Lệ nóng tính, lúc này đã bắt đầu mắng Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười: “Cậu nghe tớ nói xong đã!”
“Được được được, cậu nói nốt đi.” Thẩm Lệ đương nhiên không có hứng thú với những gì cô sắp nói, lắc ly trong tay nghiêng ngả.

Nguyễn Tri Hạ vội vàng nói: “Anh ấy nói, muốn cho mình Tư thị.”
“Gì? Cho cậu Tư thị?” Thẩm Lệ lặp lại một lần vẫn không cảm thấy gì.

Nửa giây sau, hình như cô ấy đã phát hiện ra gì đó trong lời Nguyễn Tri Hạ, mới chợt phản ứng kịp, chợt nắm lấy tay của Nguyễn Tri Hạ: “Cậu nói cái gì, cậu lặp lại lần nữa?”
Nguyễn Tri Hạ nói lại một lần: “Tư Mộ Hàn nói, muốn đem Tư thị cho mình.”
Thẩm Lệ há to miệng, sau đó cảm thấy hơi ngại, khép miệng mình lại.

Thẩm Lệ trừng mắt, giọng nói run rẩy: “Ông chủ lớn nói vậy thật à?”

“Thật...” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

“Tư...!Tư thị...” Thẩm Lệ lắp bắp lấy điện thoại ra: “Mình muốn tra thử xem giá trị hiện tại của Tư thị.”
Ai cũng biết Tư thị giàu, nhưng giàu bao nhiêu thì không ai biết.

Nguyễn Tri Hạ ghét bỏ liếc mắt nhìn Thẩm Lệ: “Cậu có biết bây giờ trên mặt cậu đang viết mấy chữ ‘Tôi thích tiền, tôi rất thế lực’ sao?”
“Làm gì có ai không thích tiền? Mình chưa từng không thích tiền.” Thẩm Lệ nghĩ đến gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn cô: “Có câu nói gặp mặt chia đôi, đến lúc đó cậu không cần chia một nửa cho tớ.

Chỉ cần cậu đập tài nguyên vào mặt tớ là được, để cho tớ tung hoành trong giới giải trí!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thế, cố ý nói: “Nếu cậu thật sự muốn tung hoành trong giới giải trí, chỉ cần nói với Cố Tri Dân một tiếng không phải là được sao?”
Thời thế này của minh tinh ỷ mình có lưu lượng mà hống hách, hầu hết những người nhanh chóng nổi tiếng đều dựa vào lưu lượng, bởi vì … cái này rất dễ.

Mà vừa hay Thẩm Lệ muốn làm diễn viên..


 
Chương 1119: Chương 1220


Diễn viên thì phải dựa vào thực lực, cho nên cứ từ từ mà nổi.

Truyền thông Thịnh Hải do Cố Tri Dân nắm giữ, đương nhiên sẽ nâng Thẩm Lệ lên, nhưng Thẩm Lệ không nhận kịch bản lưu lượng, chỉ nhận kịch bản mà mình thích.

Thẩm Lệ giả bộ tức giận vén tay áo: “Nguyễn Tri Hạ, cậu muốn đánh nhau đúng không?”
Cuối cùng, cô ấy còn nói: “Cậu và Cố Tri Dân lại không giống nhau, cậu mà giàu thì tớ cũng giàu, tớ ăn của cậu, mặc của cậu, dùng của cậu, tớ sẽ chẳng thấy có gánh nặng tâm lý nào cả.”
“Tớ có thể giúp cậu nói với Tư Mộ Hàn một tiếng, như vậy thì cậu không cần lo lắng bản thân thiếu nợ Cố Tri Dân.”

“Nói đùa, kịch bản chọn diễn xuất, đủ tiền sống thôi mình cũng rất thỏa mãn.”
Thẩm Lệ kéo chuyện chính về: “Ông chủ nói thế thật à? Anh ấy thật sự muốn đem Tư thị cho cậu?”
“Ừ.”
“Vậy cậu dám nhận không?”
Nguyễn Tri Hạ cứng một chút, vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không dám.”
“Ha ha ha ha ha ha...” Thẩm Lệ cười đến gập cả người: “Sợ thật! Cho cậu cậu cũng không dám nhận ha ha ha ha!”
“Tớ không biết kinh doanh, Tư thị mà rơi vào tay tớ, không tới ba năm nữa là sụp luôn.”
“Ba năm? Cậu coi trọng bản thân quá đấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Thẩm Lệ cười xong, vỗ vai cô: “Nhưng mà ông chủ cũng hào phóng đấy, đến cả công ty cũng cho cậu được, nhưng tớ vẫn cảm thấy khó tin...”
“Anh ấy nghiêm túc, còn bảo tớ mai tới Tư thị nữa chứ.” Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi đi đến dựa người vào ghế: “Sao tớ dám đi chứ, mai anh ấy muốn tớ đi, nhất định là để tớ ký tên.

Tớ không biết nên kết thúc chuyện này như nào.”
“Không phải đâu? Sao mà làm thủ tục nhanh thế được? Có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều?”

“Không thể, Tư Mộ Hàn nói một không hai, chưa bao giờ nói dối tớ.”
Thẩm Lệ: “...” Cảm giác lạnh lẽo bị nhét thức ăn cho chó.

“Cậu có biết câu cậu vừa nói, vào tai của một con người độc thân như tớ, chói tai thế nào không?”
Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô: “Sao phải kết thúc chuyện này? Anh ấy cho thì cậu cứ nhận thôi, nói không chừng cậu nhận Tư thị, anh ấy còn cảm thấy an toàn ấy chứ.”
“...”
Thấy Thẩm Lệ càng nói càng thái quá, Nguyễn Tri Hạ thay đổi trọng tâm câu chuyện.

...!
Ngày hôm sau, Thời Dũng gõ cửa nhà Nguyễn Tri Hạ.

“Mợ chủ, cậu chủ sai tôi đến đón cô đến Tư thị.”
“Chờ tôi một chút.”
Nguyễn Tri Hạ xoay người cầm áo khoác, cùng Thời Dũng đi tới Tư thị.


Ngày hôm nay cô vẫn đi vào từ cửa chính Tư thị.

Lúc đi vào, cô vẫy tay với lễ tân, mỉm cười hiền hòa: “Tôi lại tới rồi đây.”
Thế mà mấy người đó lại cúi đấu nơm nớp lo sợ không dám nhìn cô.

Sợ cô thế sao?
Chỉ là bởi vì Tư Mộ Hàn tự mình xuống đón cô.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ nhạt dần, ngày hôm qua những người này còn châm chọc khiêu khích cô, mà Tư Mộ Hàn chỉ tự mình đến đón cô một tí, thế mà đã làm mấy người này ngậm miệng vào rồi..


 
Chương 1120: Chương 1221


Uy lực của cậu lớn nhà họ Tư đúng là không thể đùa được.

Nguyễn Tri Hạ đi qua người họ rồi, bọn họ mới dám ngẩng đầu lên.

Một trong số những người ở quầy lễ tân nhỏ giọng hỏi: “Đi rồi à?”
“Ừ.”
“Làm tôi sợ muốn chết.”
“Ngày hôm qua nói chuyện với trưởng phòng, còn tưởng mất việc rồi cơ...”

“Ai mà biết Tổng GIám đốc thật sự ở cùng Nguyễn Tri Hạ...”
...!
Đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Phó Đình Tây đã lâu không gặp.

Phó Đình Tây vẻ mặt tươi cười nhìn cô: “Cô Tư.”
Bởi vì lâu lắm không gặp Phó Đình Tây, Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc, mới nhớ ra anh ta là ai.

Cô khẽ vuốt cằm nhìn Phó Đình Tây: “Luật sư Phó.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi tới, phát hiện trên bàn làm việc đã bày đầy các loại văn kiện.

Tư Mộ Hàn đứng dậy, đẩy ghế đến phía sau Nguyễn Tri Hạ, dí cô ngồi xuống ghế.

“Những thứ này đều là cần Hạ...” Phó Đình Tây còn chưa nói hết, đã bị đôi mắt lạnh băng của Tư Mộ Hàn quét tới.

Anh đẩy mắt kính của mình một cái, che giấu biểu cảm cứng nhắc trong giây lát của mình, cực kỳ tự nhiên nói: “Những thứ này đều là văn kiện cần mợ Tư là cô ký tên.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn sơ qua một chút, tất cả đều là giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu.

Giống như cô đoán, Tư Mộ Hàn thực sự mất một ngày để chuẩn bị kĩ tất cả những thứ này, ngày hôm nay chính là để cho cô đến ký tên.


Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong giọng xen lẫn tâm tình khác, nghe có chút sắc bén: “Tư Mộ Hàn anh điên rồi!”
Tư Mộ Hàn chỉ đưa bút tới trước mặt cô.

Tố chất tâm lý của Phó Đình Tây khá tốt, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời Nguyễn Tri Hạ nói.

Bắt đầu giải thích nội dung từng tài liệu cho cô.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay đỡ trán, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Tây: “Luật sư Phó, phiền anh chờ một chút, tôi muốn nói chuyện với Tư Mộ Hàn đã.”
“Tôi khuyên cô Tư là đừng phí thời gian khuyên cậu ta làm gì, chẳng bằng nhanh chóng kí xong đống văn kiện này, tôi cũng xong việc sớm một chút.” Phó Đình Tây trên mặt mang nụ cười thương hiệu: “Dù sao, như lời cô vừa nói, cậu ta đã điên rồi.

Người điên không hiểu lời người bình thường nói đâu.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc nhìn Phó Đình Tây, Phó Đình Tây hơi gục đầu xuống, dáng vẻ không thể nghiêm túc hơn nữa, giống như những lời ấy không phải anh ta nói.

Trông anh ta rất bình tĩnh.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn chú ý tới nắm tay siết chặt của Phó Đình Tây.


Nguyễn Tri Hạ cười khẽ, cô còn nghĩ rằng tố chất tâm lý của Phó Đình Tây đã tốt tới mức không sợ Tư Mộ Hàn nữa.

Tư Mộ Hàn đứng phía sau Nguyễn Tri Hạ, một tay chống lên mặt bàn, tư thế này trông như ôm Nguyễn Tri Hạ vào ngực.

Anh vươn ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ: “Ký đi.”
Nguyễn Tri Hạ nào dám ký.

Phó Đình Tây là luật sư nổi danh của Thành phố Hà Dương, cũng là luật sư cá nhân ngầm cam kết của Tư Mộ Hàn, có hiệu quả pháp luật và lợi ích.

Công ty nhà họ Tư lớn như thế, Tư Mộ Hàn lại làm như trò đùa, nói cho là cho cô.

Vốn cô không có ý định gì với nhà họ Tư, giờ Tư Mộ Hàn chắp tay đưa nhà họ Tư cho cô, cô lại càng không dám.

Nguyễn Tri Hạ không biết khuyên anh thế nào, cau mày gọi tên anh: “Tư Mộ Hàn!”.


 
Chương 1121: Chương 1222


Tư Mộ Hàn nhướn mày, trầm giọng nói: “Thời gian của Phó Đình Tây quý giá, em nấn ná thêm một phút đồng hồ, anh phải đưa anh ta nhiều thêm tiền một phút, chúng ta còn phải nuôi Tri Hạ, tiết kiệm chút đi.”
Giọng điệu anh trông rất thành thật, cứ như thật tình so đo chút tiền ấy.

Nguyễn Tri Hạ biết, anh đang đùa cô.

Lúc này rồi anh còn có tâm trạng trêu cô.

“Tư Mộ Hàn, chữ này em sẽ không ký, Công ty nhà họ Tư là gia nghiệp của nhà họ Tư, sao anh cứ làm như trò đùa, nói cho là cho em thế?”

Tư Mộ Hàn dường như cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị, cười nhạt nói: “Đây không phải trò đùa, là sính lễ anh đưa cho em.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, một lúc lâu mới nói được.

Cô hắng giọng, hỏi anh: “Anh không sợ sau này em thay lòng đổi dạ à? Mang tiền bạc đi, cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay?”
“Ồ? Anh nhớ rõ trước kia em từng nói một câu.” Tư Mộ Hàn hơi dừng lại, sau đó mới thong thả nói: “Cả thành phố Hà Dương không có người đàn ông nào so đo tiền đồ được với Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ đã sắp quên chính cô từng nói những lời ấy.

Thời gian trôi qua, lúc cô nói những lời ấy là nói trước mặt cánh truyền thông.

Không ngờ chuyện lâu thế rồi mà anh còn nhớ rõ.

Tư Mộ Hàn lên tiếng, kéo cô ra từ trong trí nhớ: “Giờ anh hỏi em, em bây giờ cảm thấy cả thành phố Hà Dương có người đàn ông nào cũng có tiền đồ như anh chưa?
Đáp án của cô cũng giống như năm đó.

“Không có.”
“Khụ!”
Phó Đình Tây bị coi như bối cảnh ho một tiếng, ý muốn cho hai người kia chú ý, chứng tỏ sự tồn tại của mình.


Anh ta không phải tới nơi đây xem đôi vợ chồng son hồi tưởng quá khứ.

Nguyễn Tri Hạ lúc này mới nhớ ra, trong phòng còn một người nữa.

Cô trừng mắt liếc nhìn Tư Mộ Hàn, quay đầu nhìn về phía Phó Đình Tây.

Phó Đình Tây thở dài: “Muốn tôi hôm khác lại đến không?”
Đáp án của Tư Mộ Hàn là, lại nhét bút vào tay Nguyễn Tri Hạ.

“Anh đói rồi, nhanh lên.” Tư Mộ Hàn nói xong, đi sang bên kia ngồi xuống, cùng ký tên với Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ vẫn không làm gì.

Tư Mộ Hàn ra vẻ hung ác nhìn cô: “Nếu không ký thì không cho em gặp Tri Hạ!”
“.…..” Nguyễn Tri Hạ co giật khóe miệng, cảm thấy Tư Mộ Hàn có đôi khi ngây thơ đến mức nhàm chán.


Phó Đình Tây cũng ngồi xuống, bắt đầu sửa sang văn kiện.

……
Văn kiện cần ký tên rất nhiều, ký cho tới khi nào xong mới thôi, đã gần hết.

Họ ký xong một đám chữ, Phó Đình Tây rời đi.

Trước khi Phó Đình Tây đi, Nguyễn Tri Hạ mời anh ta ở lại cùng ăn bữa cơm.

“Cảm ơn ý tốt, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, để lần sau đi, nếu bà Tư tự xuống bếp……”
Lời anh ta còn chưa nói hết, Tư Mộ Hàn đã cầm quyển sách bên tay ném Phó Đình Tây: “Cậu có thể mơ đẹp.”
Phó Đình Tây né tránh hung hiểm, dùng cách nói đặc biệt chính trực mách lẻo Nguyễn Tri Hạ: “Cô xem, cậu ta đối xử với tôi thế đấy, tôi đâu dám ăn cơm với cậu ta.”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top