Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 1006


Vì Thẩm Lệ than thở với Nguyễn Tri Hạ chỗ cô liên tục mấy ngày trời mưa, nên mấy ngày sau đó, Nguyễn Tri Hạ đều chú ý đến dự báo thời tiết khu vực thành phố chỗ Thẩm Lệ đang quay phim.

Nhưng không như ý người, mấy ngày tiếp theo, chỗ Thẩm Lệ quay phim vẫn liên tục mưa, hơn nữa còn là mưa liên tục không ngưng.

Nguyễn Tri Hạ gọi điện cho Thẩm Lệ, cô lại nói không thể quay được, chỉ có thể quay những phân cảnh trời mưa thôi.

Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Nếu như không quay được, tổ kịch không cho mọi người nghỉ vài ngày sao?”
“Đạo diễn lão nghệ thuật gia, rất nghiêm khắc, muốn cho mấy nhân vật chính tụi tớ có nhiều tiếp xúc với nhau, cho nên không dự tính cho tụi tớ nghỉ.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút bất lực.


Nguyễn Tri Hạ nói: “Để tớ đến thăm cậu, cậu muốn tớ mang theo gì không? Tớ mang cho cậu.”
Không ngờ Thẩm Lệ lại từ chối: “Tiết trời này cậu đến làm chi á, không cần đến đâu…”
“Cậu không nói thì tớ thích gì thì tớ mua đó nha, cậu đợi tớ đến là được rồi.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã quyết định sẽ đi thăm Thẩm Lệ.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ quyết định đi thăm, cô bắt đầu mua vé xe và tra đường.

Bên chỗ Thẩm Lệ mưa suốt, Nguyễn Tri Hạ lại mua một cái vali chống nước mới, rồi mua rất nhiều đồ mà Thẩm Lệ thích ăn, còn mua cho cô ấy một số vật dụng hằng ngày.

Nhớ kỹ lại thì, hình như trước giờ toàn là Thẩm Lệ lo lắng cho cô, chứ cô chưa làm gì được cho cô ấy.

Nghĩ như vậy, lại thấy hơi áy náy.

Nguyễn Tri Hạ đặt vé xe cho ngày kia.

Sau khi chọn thời gian, Nguyễn Tri Hạ quyết định nói cho Tư Mộ Hàn là cô sắp đi xa.


Tối đó, lúc Tư Mộ Hàn tới ăn cơm, cô nói chuyện này cho anh.

Tư Mộ Hàn nghe xong, im lặng giây lát: “Đi nơi nào?”
Nơi Thẩm Lệ quay phim là một thôn nhỏ trong núi ở vùng này, Nguyễn Tri Hạ nói địa chỉ chi tiếp, Tư Mộ Hàn lục lọi trong đầu vị trí của nơi đó, không hề biết nó ở đâu cả.

“Là một thôn nhỏ, hơi xa Hà Dương, chắc phải mất chút thời gian, em không chắc chắn được bao giờ mới về.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói, vừa múc canh cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn nhíu mày: “vậy Tri Hạ đâu? Không cần nó nữa à?”
“Không phải là có anh rồi sao? Anh vẫn chăm sóc nó rất tốt mà.” Nguyễn Tri Hạ thật lòng thấy vậy, cho dù là Tư Mộ Hàn của lúc trước hay bây giờ, anh đều chăm sóc Tư Hạ rất tốt.

Cũng có thể là vì, yêu cầu của cô dành cho anh quá thấp.

Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nguyễn Tri Hạ, em không lo lắng à?”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩn ra: “Lo lắng cái gì?”
“Anh bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn trí nhớ, Tri Hạ ở nhà anh, mà em lại bỏ anh và nó đi chỗ khác, anh cảm thấy không cần lo anh có người phụ nữ khác, hay là hoàn toàn có thể tranh được quyền nuôi dưỡng Tri Hạ từ tay anh?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nói, cảm xúc khó đoán.


Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại.

Cô suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được Tư Mộ Hàn có ý gì.

Cô nâng mắt, nhìn thẳng anh: “Anh có thể nói rõ hơn không.”
“Anh đã nói rất rõ rồi.”
Tư Mộ Hàn có hơi tức giận nói, nhưng sắc mặt vẫn không đổi, cũng không vứt đũa bỏ đi, mà vẫn điềm tĩnh, rồi tiếp tục ăn cơm.

Anh cúi đầu ăn cơm, nhìn từ góc độ của Nguyễn Tri Hạ, chỉ thấy trán và đôi mày hơi nhăn lại của anh.

Nguyễn Tri Hạ thử hỏi: “Anh không muốn em đi à?”
Tư Mộ Hàn không thèm để ý cô..


 
Chương 1007


Nguyễn Tri Hạ chau mày: “Anh không nói gì, thì sao em biết anh muốn gì đây?”
Tư Mộ Hàn dứt khoát đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ vội vã đứng dậy, kéo tay anh: “Có phải anh cảm thấy, em không nên phí thời gian vì người khác không?”
Lông mày Tư Mộ Hàn hơi động, không nói.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình nói trúng tim đen anh rồi.

“Tư Mộ Hàn, em có thể nói cho anh biết, em rất quan tâm anh, cũng rất quan tâm Tri Hạ, trong tim em hai người quan trọng hơn bất cứ điều gì, nhưng Tiểu Lệ cũng quan trọng với em, ngoài chồng và con em ra, em còn bạn bè và sự nghiệp, em không thể chỉ mãi xoay quanh mình anh.”

Từ trước đến nay, cô luôn coi Tư Mộ Hàn là tất cả của mình.

Điều này, có lẽ liên quan đến quá trình trưởng thành của cô.

Tư Mộ Hàn nghe lời cô nói, rồi nhìn cô, chỉ lẳng lặng nói hai chữ: “Tùy em.”
Sau đó, Tư Mộ Hàn hất tay cô rời đi.

Ầm!
Cửa nhà sập lại.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn một mình Nguyễn Tri Hạ.

Cô ngồi lại bàn ăn, cầm đũa ăn cơm, nhưng không cảm nhận được vị gì, lại đặt đũa xuống, rơi vào trầm lặng.

Tư Mộ Hàn ra khỏi cửa nhà Tri Hạ, thì sầm mặt đi vào thang máy.

Người phụ nữ đó thật là…
Mới bắt đầu còn nhiệt tình như thế, gần đây hình như mất hứng rồi.


Bây giờ lại càng quá đáng, bỏ lại anh và Tri Hạ, đi nơi khác.

Lúc thang máy mở ra, Tư Mộ Hàn bỗng nhớ lại lời vừa rồi Nguyễn Tri Hạ nói với anh.

…Em không thể chỉ xoay quanh mỗi mình anh.

Có bao nhiêu người phụ nữ muốn có cơ hội xoay quanh anh chứ, Nguyễn Tri Hạ thì hay rồi, nói dứt khoát như thế cơ mà, anh cũng chẳng quan trọng gì với cô.

Tư Mộ Hàn càng nghĩ càng tứng, thế là lại quay lại trước cửa nhà Nguyễn Tri Hạ, giơ tay gõ cửa.

Nguyễn Tri Hạ nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, liền vọi vã đi ra ngoài.

Không phải là Tư Mộ Hàn quay lại đấy chứ?
Cô từ lỗ quan sát ở cửa nhìn ra bên ngoài, nhận ra là Tư Mộ Hàn quay lại.

Cô rất hiểu tính khí Tư Mộ Hàn, anh không phải là người dễ cúi đầu, huống hồ lại là Tư Mộ Hàn bây giờ.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ vậy, nhưng vẫn mở cửa.


Cô đứng ở bên cửa, chẳng nói gì, đợi Tư Mộ Hàn chủ động mở miệng.

Hai người đứng nhìn nhau như vậy một lúc, Tư Mộ Hàn mới lạnh mặt hỏi: “Đi bao lâu? Anh cần thời gian rõ ràng.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một chút, nói: “Mười ngày.”
Thẩm Lệ quay phim ở một nơi hẻo lánh, cô đi máy bay qua đó, còn phải chuyển một lần tàu hỏa và một lần xe hơi, đi đi về về đã mất thời gian, mất bốn năm ngày rồi.

Cô đi thăm bạn, đương nhiên không thể đi một tối rồi về.

Tư Mộ Hàn chẳng nghĩ ngợi gì, nói thẳng: “Lâu quá.”
Nguyễn Tri Hạ ngây ra, giải thích: “Đi đường đã mất bốn năm ngày rồi, 10 ngày không tính là lâu.”
Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm nhìn cô: “Nhiều nhất 5 ngày.”
Nguyễn Tri Hạ: “…” 5 ngày chỉ đủ đề cô gặp Thẩm Lệ một lát.

Thẩm Lệ vào ngành lâu như vậy, cô chưa từng đi thăm cô ấy..


 
Chương 1008


Tư Mộ Hàn hoàn toàn không cho cô cơ hội phản bác, sắc mặt âm hiểm uy hiếp cô: “Quyết như vậy đi, nếu quá năm ngày, thì tự gánh hậu quả.”
“Tư Mộ Hàn!”
Nguyễn Tri Hạ chỉ kịp kêu tên anh một tiếng, anh không cho cô cơ hội nói, đã xoay người rời đi.

Lần này, Tư Mộ Hàn đi thật.

Quá năm ngày, tự chịu hậu quả.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn đang gây sự vô cớ.


Giống như một bạo quân chuyên quyền vậy, đã nói với anh là đi đường phải mất 5 ngày rồi, anh lại chỉ cho cô 5 ngày để về.

Nguyễn Tri Hạ giải thích, anh không nghe.

Anh không nghe lời cô, cô phải quan tâm đến lời uy hiếp của anh à?
Nguyễn Tri Hạ đã quyết, lần này nhất định không thể để Tư Mộ Hàn ảnh hưởng mình.

*
Một ngày trước khi đi, Nguyễn Tri Hạ đến nhà Tư Mộ Hàn thăm Tri Hạ.

Hôm đó là thứ bảy.

Nguyễn Tri Hạ vào cửa, hỏi người giúp việc, người giúp việc nói Tư Mộ Hàn đang ở thư phòng.

Nguyễn Tri Hạ ở nhà Tư Mộ Hàn cả một buổi chiều, cũng không thấy anh ra khỏi thư phòng, có cần cái gì cũng chỉ gọi cho người giúp việc mang lên.

Nguyễn Tri Hạ biết, anh đang giận cô, không thèm nhìn cô.

Trước khi đi, cô còn lên gõ cửa thư phòng anh.


“Tư Mộ Hàn, sáng mai 7 giờ em lên máy bay.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì, không nhịn được mà áp tai lên cửa nghe.

Bên trong yên lặng, không có chút âm thanh nào.

Cách âm phòng rất tốt, nhưng nếu áp tai vào cửa, người bên trong đi lại thì vẫn sẽ nghe thấy tiếng, và một chút động tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ bất lực thở dài, xem ra Tư Mộ Hàn không muốn để ý đến cô.

Người đàn ông này thật là…còn khó dỗ hơn cả Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ gõ cửa, nói: “Anh không ra là em đi đấy nhé?”
Trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh.

Tư Mộ Hàn lạnh lùng hô: “Muốn đi thì đi nhanh đi!”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, đi thì đi!
Lúc cô quay người rời đi thật, thì cửa thư phòng bị người bên trong mở ra.

Tư Mộ Hàn đứng trước cửa, nhìn hành lang không bóng người, sắc mặt càng khó coi.


Muốn đi thì đi, lại còn phải báo anh biết.

Nhỡ đâu anh nhịn không được ép buộc cô ở lại, thì đó là do cô.

*
Ngày hôm sau.

Tư Mộ Hàn tỉnh dậy, lúc đứng trước gương chỉnh cà vạt, nhịn không được mà nhìn giờ.

10 phút nữa là đến 7 giờ.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ chắc chắn đã lên máy bay rồi.

Nghĩ đến đây, Tư Mộ Hàn lại trầm mặt..


 
Chương 1009


Động tác chỉnh cà vạt của anh trở nên cứng nhắc.

Ăn bữa sáng xong, Thời Dũng lái xe đến đón anh.

Thời gian này, sau khi Tư Mộ Hàn dần dần thích ứng với cuộc sống, Thời Dũng không ở nhà anh nữa, mà ngày nào cũng lái xe đón anh tới công ty.

Thời Dũng lễ phép mở cửa xe: “Cậu chủ.”

Tư Mộ Hàn đi trước, định lên xe, liếc mắt thấy cà vạt của Thời Dũng, nhíu mày: “Màu cà vạt của cậu không hợp với bộ quần áo này.”
Thời Dũng: “???” Cậu chủ sao bỗng dưng lại quan tâm tới màu sắc của cà vạt?
Tư Mộ Hàn nói xong thì cũng chẳng lên xe, đứng ở cửa xe nhìn anh.

Thời Dũng suy nghĩ giây lát, hơi cúi đầu, nói: “Ngày mai tôi đổi cái mới.”
Tư Mộ Hàn vẫn đứng yên.

Thời Dũng câm nín, sau đó đánh giá Tư Mộ Hàn một lát, rồi giơ tay tháo cà vạt xuống.

Lúc này, Tư Mộ Hàn mới cúi người vào xe.

Thời Dũng lầm bầm trong lòng, cậu chủ tuy có hơi kén chọn, nhưng chưa đến mức này.

Vào lúc anh không để ý, đã xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, khiến Thời Dũng không ngờ là, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.


Anh đi một vòng đến ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi, tiếng Tư Mộ Hàn ở đằng sau vang lên: “Trong xe đặt máy phun sương gì vậy, mùi khó ngửi thế.”
Thời Dũng nói: “Trước đây vẫn luôn để mùi này, anh còn khen nó thơm.”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt nói hai chữ: “Thế à?”
Thời Dũng bị tính khí của Tư Mộ Hàn xoay mòng mòng, lúc này không dám nói gì nữa, liền đậy cái máy phun sương lại luôn, rồi vứt vào thùng rác.

Đợi đến lúc xe bắt đầu đi, Tư Mộ Hàn lại nói: “Lái xe bao nhiêu năm như vậy, mà lái xiên xiên vẹo vẹo thế à, cũng giỏi đấy nhỉ.”
Đầu tiên thì chê cà vạt của anh, rồi lại chê máy phun sương trong xe, bây giờ lại chê anh lái xe không vững…
Thời Dũng bây giờ mới hiểu ra, Tư Mộ Hàn không phải quan tâm màu cà vạt, cũng không phải là chê anh lái xe không vững, mà Tư Mộ Hàn bây giờ nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.

Tại sao lại vậy?
Là vì tâm trạng không tốt!
Tại sao tâm trạng không tốt? Chắc chắn có liên quan đến mợ chủ!
Nếu là vì Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ khác thường, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Nghĩ ra được cái này, tâm trạng Thời Dũng đỡ hơn nhiều, Tư Mộ Hàn có xoi mói thế nào, anh cũng ung dung mà ứng phó được.


Đến công ty, Tư Mộ Hàn không chỉ nhìn anh thấy chướng mắt, mà nhìn quản lí cấp cao cũng không vừa mắt tí nào.

Cả một ngày trời, mọi người đều trải qua không dễ dàng tí nào.

Thời Dũng âm thầm đoán, lần này lại là sao đây, chuyện gì khiến anh ấy tâm trạng không tốt?
Lúc tan làm, Thời Dũng nhiều lời hỏi một câu: “Cậu chủ hôm nay đến chỗ cô chủ ăn cơm không?”
“Ăn cơm cái gì, tôi nói là tan làm à?” Tư Mộ Hàn ngồi trước bàn làm việc, ngẩng đầu vô tình nói: “Hôm nay tăng ca.”
Thời Dũng hơi cúi đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Thời Dũng bất lực thở dài một hơi.

Công việc hôm nay coi như xong, cũng không cần tăng ca, nhưng Tư Mộ Hàn là cấp trên, anh ấy nói tăng là tăng, anh còn có thể nói gì?.


 
Chương 1010


Lần trước chỉ vì chuyện Thẩm Sơ Hoàng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chiến tranh lạnh một thời gian.

Lần này lại vì gì?
Thời Dũng vừa đi về phòng làm việc mình, vừa mở điện thoại đọc tin tức.

Trên mạng không có tin tức gì của cô chủ và người đàn ông khác.

Lòng cậu chủ thật là khó đoán mà.


Thời Dũng vừa mới trở về phòng, đã nhận được thông báo của Tư Mộ Hàn.

“Đến đây một lát.” Anh lạnh lùng dặn, rồi cúp điện thoại.

Thời Dũng tưởng có việc gì gấp, liện vội vã chạy tới: “Cậu chủ tìm tôi có việc gì?”
“Gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô ấy đang ở đâu.” Tư Mộ Hàn nghiêm túc như đang bàn luận công việc với Thời Dũng vậy, ngữ khí không đổi.

Thời Dũng giật giật khóe môi, không biết nói gì mới được.

Dưới sự giám sát của Tư Mộ Hàn, anh lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Tri Hạ.

Hồi lâu sau, mới có người nghe.

Thời Dũng tự giác mở loa, để Tư Mộ Hàn nghe được giọng của cô.

“Trợ lý Thời.” giọng Nguyễn Tri Hạ từ bên kia vang lên, nghe có chút dịu dàng.

Thời Dũng hỏi luôn câu hỏi Tư Mộ Hàn vừa bảo anh: “mợ chủ, cô bây giờ đang ở đâu?”

Nguyễn Tri Hạ nói địa chỉ cho anh, rồi hỏi: “Sao thế? Tư Mộ Hàn có chuyện gì à?”
Thời Dũng nghe xong, không kìm được mà nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn anh, ý bảo tùy mà phát huy.

“Không phải, chỉ là vừa nãy tôi định gọi điện cho khách hàng, nhưng lỡ tay gọi cho cô, nên hỏi cô luôn.”
Lý do này rất khó tin, nhưng do bình thường Thời Dũng là một người rất lễ phép, nên Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều, tin lời anh luôn.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lát, lại nói: “Hôm nay tôi lên máy bay rời Hà Dương, chắc phải mười ngày nữa mới về, phiền anh nhắc Tư Mộ Hàn ăn cơm đầy đủ.”
Thời Dũng đáp luôn: “Chắc chắn rồi, mợ chủ đừng lo lắng quá.”
Hai người không nói nữa.

“Cậu chủ…”
Cúp máy rồi, Thời Dũng ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, định nói thì phát hiện sắc mặt anh còn khó coi hơn trước.

Tư Mộ Hàn không biết từ lúc nào không nghe thấy Thời Dũng gọi mình nữa, nhíu mắt không biết đang nghĩ gì.

Giây lát sau, anh mới chầm chậm mở lời: “Cô ấy không thèm quan tâm đến lời nói của tôi.”

Ngày đó, khi ở nhà Nguyễn Tri Hạ, anh đã từng nói với cô, nhiều nhất không được quá năm ngày.

Vừa nãy trong điện thoại cô đã nói thế nào nhỉ?
Phải hơn mười ngày mới có thể trở về.

Chà, hoàn toàn không có để anh vào mắt.

Thời Dũng cũng không biết cụ thể, chỉ nghe Tư Mộ Hàn nói một câu không đầu không đuôi, không rõ là tình hình như thế nào, tất nhiên không dám tuỳ tiện mở miệng nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Tư Mộ Hàn mới hít sâu một hơi, nói: “Phát ra tin tức đêm nay sẽ tổ chức tiệc tối ở Kim Hải.”
Thời Dũng lên tiếng: “Vâng.”
Tư Mộ Hàn gần như chưa từng chủ động tổ chức tiệc tối, với thân phận của anh, nếu như tổ chức tiệc tối, chắc chắn nhân vật nổi tiếng các giới đều sẽ tới tham gia.

Thời Dũng đã có thể tưởng tượng ra được tiệc tối sẽ náo nhiệt cỡ nào..


 
Chương 1011


Nhưng vừa nãy cậu chủ nói là đêm nay tổ chức tiệc tối sao.

Thời Dũng lặng lẽ lật cổ tay nhìn đồng hồ.

Bây giờ đã sáu giờ rồi, lúc này chính là lúc Kim Hải đông người ăn cơm và nghỉ lại nhất, Kim Hải luôn dành riêng cho Tư Mộ Hàn một phòng riêng.

Nhưng về sảnh tổ chức tiệc tối thì không dễ sắp xếp như vậy.

Dù sao Tư Mộ Hàn vẫn luôn không tham gia hoạt động, càng đừng đề cập đến tự mình tổ chức tiệc tối, nên phía Kim Hải cũng sẽ không để dành sảnh tổ chức tiệc dự phòng cho Tư Mộ Hàn.


Dù Kim Hải cũng là một tay Tư Mộ Hàn sáng lập, nhưng luôn do Cố Tri Dân quản lý kinh doanh, nên những việc này cũng đều do Cố Tri Dân sắp xếp.

Do đó, đêm nay muốn tổ chức tiệc, hình như không dễ dàng lắm.

Thời Dũng định xem làm sao mở miệng, thì đã nghe thấy Tư Mộ Hàn nói: “Hay là đêm mai đi.”
Thời Dũng thở phào một hơi: “Vâng, tôi sẽ cho người đi sắp xếp.”
Tư Mộ Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, có chút xuất thần.

Cả ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới Nguyễn Tri Hạ không có ở thành phố Hà Dương, không trong phạm vi thế lực của mình, mà ở một chỗ bên ngoài cách xa anh hàng nghìn dặm, thì anh lại anh cảm thấy cả người khó chịu, nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Bình thường khi Nguyễn Tri Hạ ở ngay dưới mí mắt, nên anh cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Là vì quá quen thuộc sao?
Tư Mộ Hàn đưa tay ấn ấn đường.

Đã nói không được quá năm ngày, vậy mà cô lại hoàn toàn xem lời anh như gió thoảng bên tai.


*
Buổi tối, khi trở về, sau khi biết Nguyễn Tri Hạ không ở nhà, Thời Dũng đã trực tiếp lái xe đến nhà Tư Mộ Hàn.

Dù Nguyễn Tri Hạ cũng thuê phòng trên con đường này, nhưng nếu như muốn đi đến chỗ cô thì giữa đường phải rẽ vào một con phố nhỏ.

Gần đây, Tư Mộ Hàn đều đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ ăn cơm tối, nên đã hết sức quen thuộc với đường đi đến chỗ cô ở.

Khi ô tô đi qua ngã tư, âm thanh của Tư Mộ Hàn từ phía sau vang lên: “Từ ngã tư đi vào.”
Thời Dũng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn trong gương chiếu hậu thấy Tư Mộ Hàn hơi khẽ cau mày.

Thời Dũng lên tiếng hỏi: “mợ chủ không ở nhà, cậu chủ vẫn muốn đi chỗ cô ấy sao?”
Từ gương chiếu hậu Tư Mộ Hàn lạnh lùng liếc anh ta: “Ai nói tôi muốn đi chỗ cô ấy chứ?”
Thời Dũng nghẹn họng, cảm thấy không còn lời nào để nói nữa.

Sau đó, anh ta theo chỉ thị của Tư Mộ Hàn, lái ô tô đến chỗ ở của Nguyễn Tri Hạ trong khu tập thể, dừng dưới tầng một lúc, đến tận khi Tư Mộ Hàn nói có thể đi, anh ta mới quay đầu, lái xe ra ngoài.

Đêm đó, thành phố Hà Dương mưa to.


Mưa to liên tục đến sáng sớm ngày thứ hai.

Khi Thời Dũng lái xe đi đón Tư Mộ Hàn đã thuận miệng nói một câu: “Đã là cuối thu rồi mà còn mưa lớn như vậy, rất hiếm thấy.”
Tư Mộ Hàn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngoài mưa bụi dày đặc ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày.

Hôm nay Tư Mộ Hàn không giống như hôm qua nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mà có chút không tập trung tinh thần.

Thời Dũng mang cà phê vào cho anh, vừa đặt vào tay Tư Mộ Hàn, đã bị anh trở tay làm đổ.

Cốc cà phê rơi xuống đất, vỡ nát, phát ra âm thanh chói tai.

Tay Tư Mộ Hàn cũng bị dính cà phê, nước cà phê đọng trên tay anh nhỏ xuống dưới, chỗ bị cà phê làm bỏng lập tức đỏ lên.

Thời Dũng mới quay người đi chưa được hai bước, nhanh chóng đi vào trong phòng nghỉ cầm khăn lông ướt ra đặt vào tay anh, hỏi: “Cậu chủ, cậu không sao chứ?”.


 
Chương 1012


Tư Mộ Hàn lướt nhìn cốc cà phê rơi vỡ nát trên mặt đất, vẻ mặt rất khó coi.

“Tôi sẽ dọn sạch ngay.” Nói xong, Thời Dũng di ngay ra ngoài cầm công cụ vào dọn sạch mảnh vỡ.

Lúc này, điện thoại di động của Tư Mộ Hàn vang lên.

Trong lòng Tư Mộ Hàn chợt dâng lên nỗi sợ mơ hồ.


Anh cầm di động, phát hiện là điện thoại do Cố Tri Dân gọi tới, anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt nhận điện thoại: “Chuyện gì thế?”
“Tôi đã sắp xếp xong xuôi bữa tiệc đêm mai rồi, cậu tự đi thôi, tôi thì không đi được, tôi có việc phải đi nơi khác.” Giọng nói của Cố Tri Dân không thoải mái như bình thường mà lại có chút nghiêm túc và lo lắng.

Sao gần đây mấy người này đều phải có việc đi nơi khác.

Nguyễn Tri Hạ như thế, bây giờ Cố Tri Dân cũng như thế.

Tư Mộ Hàn hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Vốn dĩ, chuyện này cũng không liên quan tới cậu lắm, là công ty mới nhận một bộ phim, đã đi vùng núi phía Tây quay phim, nhưng mấy ngày gần đây trời luôn mưa to, có tin tức báo là bên đó xảy ra lở đất, lại không liên lạc được với người của đoàn làm phim, nên tôi phải đích thân đi tới đó một chuyến.”
Về cơ bản mấy năm nay Thịnh Hải đều do Cố Tri Dân quản lý, bên ngoài anh ta là tổng giám đốc, trên thực tế cũng quản lý không ít việc.

Bây giờ Tư Mộ Hàn phải quản lý Tư thị, cũng không có thời gian quan tâm đến việc của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, nếu như không phải việc liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân cũng sẽ không tìm Tư Mộ Hàn.


Ba năm trước, Tư Mộ Hàn hoàn toàn không quan tâm đến việc của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, Cố Tri Dân nhận chức trách lớn, cũng đã dày dặn kinh nghiệm rồi.

Tư Mộ Hàn rất bình tĩnh nói: “Phái người đi là được rồi, cậu có thể không cần đi.”
Âm thanh của Cố Tri Dân hơi căng cứng: “Không được, Thẩm Lệ cũng trong đoàn làm phim, tôi nhất định phải đi, cả ngày nay tôi đã không liên lạc được với cô ấy, tôi nhất định phải đi, trông thấy cô ấy bình an tôi mới có thể yên tâm.”
Sau khi anh ta nói xong, chờ mấy giây mà không nghe thấy âm thanh của Tư Mộ Hàn, tưởng Tư Mộ Hàn không muốn nói thêm, nên lên tiếng nói: “Tôi không nói với cậu nữa, máy bay buổi tối bay, ngay trong đêm tôi phải chạy tới …”
Anh ta còn chưa nói xong, đã bị Tư Mộ Hàn ngắt lời.

“Cậu nói là Thẩm Lệ ở đoàn làm phim đó, ở thôn nhỏ vùng núi phía Tây, đi từ thành phố Hà Dương thì phải mất một hai ngày phải không?”
Cố Tri Dân hơi kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Tư Mộ Hàn chưa từng quan tâm đến chuyện của công ty, thần thông quảng đại nữa cũng không có khả năng dự đoán được chuyện này chứ.

“Nguyễn Tri Hạ cũng đi, nói muốn đi thăm đoàn làm phim, cô ấy đã xuất phát từ sáng sớm hôm qua, giờ chắc là cũng đã đến đoàn làm phim rồi.” Âm thanh Tư Mộ Hàn từ trong điện thoại di động truyền tới, bình tĩnh đến kỳ lạ.

Nghe vậy, Cố Tri Dân sửng sốt mấy giây, văng tục, sau đó mới hỏi anh: “Cậu liên lạc được với Tri Hạ chưa? Đêm nay có cùng đi không?”
Sau khi hỏi, Cố Tri Dân còn chưa nhận được câu trả lời của Tư Mộ Hàn, thì Tư Mộ Hàn đã cúp luôn điện thoại rồi.


Cố Tri Dân giơ điện thoại di động tới trước mặt nhìn thoáng qua, hít một hơi: “Tính khí này!”
Sau khi cúp điện thoại, Tư Mộ Hàn lập tức gọi cho Tri Hạ.

Đầu tiên điện thoại kết nối, vang lên một tiếng, sau đó liền nhắc nhở là ngoài vùng phủ sóng.

Tư Mộ Hàn gọi liên tiếp mấy lần, đều giống như vậy.

Anh bấm điện thoại nội bộ gọi Thời Dũng đến.

Thời Dũng nhanh chóng đi vào: “Cậu chủ, có chuyện gì không?”
“Đặt trước vé máy bay.” Nói xong, Tư Mộ Hàn lại lập tức đưa tay bác bỏ: “Không, chuẩn bị máy bay riêng.”
Dứt lời, anh liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi ra bên ngoài..


 
Chương 1013


Thời Dũng thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cũng đoán được có thể việc rất nghiêm trọng đã xảy ra, cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính nói: “Bây giờ tôi đi sắp xếp ngay.”
Tư Mộ Hàn ra khỏi công ty, trực tiếp lái xe trở về nhà.

Anh thu thập hành lý đơn giản, từ trong phòng ra, đã nhìn thấy Tư Hạ canh ở cửa, mong đợi hỏi: “Ba muốn đi đâu?”
Đã vài ngày Tư Hạ không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, nó biết mang theo vali hành lý là muốn đi xa nhà.

Tư Mộ Hàn hãm tay kéo vali hành lý lại, hơi rủ mắt nhìn Tư Hạ: “Đi tìm mẹ con.”
Trong giọng nói của anh mang theo sự bình tĩnh và hờ hững chỉ người trưởng thành mới có.


Tư Hạ đưa tay kéo góc áo của anh, khẽ nói: “Con cũng muốn đi.”
“Con không thể đi, quá xa.” Tư Mộ Hàn cũng không gỡ tay nó ra, chỉ hờ hững lên tiếng giải thích.

“Nhưng con nhớ mẹ, ba nhớ mẹ thì đi tìm mẹ, con cũng muốn đi tìm mẹ.” Rất hiếm khi Tư Hạ biểu đạt suy nghĩ của mình rõ ràng như thế.

Tư Mộ Hàn sững sờ, nhưng vẻ mặt cũng không có thay đổi rõ ràng: “Ba không nói ba nhớ mẹ.”
“Hừ!” Tư Hạ giận dỗi đi lên, khoanh tay, xoay người đưa lưng về phía anh.

Bây giờ nó đâu quan tâm có phải Tư Mộ Hàn nhớ Nguyễn Tri Hạ hay không, nó chỉ biết là Tư Mộ Hàn không đưa nó đi tìm mẹ.

Tư Mộ Hàn đưa tay kéo nó đến trước mặt, dặn dò: “Con ở nhà chờ chúng ta trở về.”
Âm thanh của anh bình tĩnh và bình thường như khi họp ở công ty, nhưng nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện ấn đường của anh hơi giãn ra, chứng tỏ anh cũng hơi không kiên nhẫn với Tư Hạ rồi.

Dù Tư Hạ không bằng lòng, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”
*
Tư Mộ Hàn mang người lái máy bay riêng đi tìm Nguyễn Tri Hạ.


Dù mục đích chủ yếu của Cố Tri Dân là đi tìm Thẩm Lệ, nhưng anh ta đồng thời cũng là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, nếu như anh ta không đến, tự nhiên sẽ có cấp dưới đi đến đó xử lý mọi việc.

Người đoàn làm phim đều là người của tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, mà bây giờ anh ta muốn đến, dĩ nhiên chính là lấy thân phận tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thịnh Hải mà đến, chỉ có thể dẫn cấp dưới cùng đi máy bay.

Anh và Tư Mộ Hàn người trước người sau đi tới tới thôn nhỏ.

Máy bay hạ cánh, Tư Mộ Hàn lập tức lái xe trong đêm đi đến thôn nhỏ kia.

Khi anh đến thôn, là buổi chiều ngày thứ hai.

Tình hình trong thôn cũng không đến mức nghiêm trọng như báo cáo, nhưng cũng không lạc quan lắm.

Vì nhà ở trong thôn đều xây dựa lưng vào núi, nên có không ít phòng ở dựa vào núi.

Lúc đất đá lở, ngọn núi đất lở, đã bị bùn và đá chôn vùi, lũ còn xông thẳng vào mấy hộ gia đình trong núi, nhà cửa bị hư hỏng nghiêm trọng, còn có nhân viên bị thương vong.


Mà nhà cách xa núi một chút, dù cũng bị tác động đến, nhưng ảnh hưởng không lớn, cơ bản có thể xem nhẹ.

Mà đoàn làm phim của Thẩm Lệ, ở chỗ khá xa núi, nên đoàn làm phim cơ bản không có việc gì.

Nhưng vì tháp tín hiệu xây ở trên đỉnh núi, ngọn núi bị lở hủy hoại tháp tín hiệu, khiến điện thoại bị mất sóng, người khác không liên lạc được với cô, cô cũng không thể liên hệ với người khác.

Khi trông thấy Tư Mộ Hàn, Thẩm Lệ không dám tin trừng lớn hai mắt: “Ông chủ!”
Tại sao Tư Mộ Hàn cũng tới?
Lúc này Tư Mộ Hàn căn bản hoàn toàn không để ý đến việc khác, vẻ mặt căng thẳng đi đến trước mặt Thẩm Lệ, hỏi: “Nguyễn Tri Hạ có liên lạc với cô không?”
Thẩm Lệ gật đầu: “Có liên lạc.”
Nghe vậy, trong mắt Tư Mộ Hàn chợt lóe ánh sáng, anh nắm lấy hai vai Thẩm Lệ, giọng điệu có chút vội vàng: “Lúc nào?”
“Hai… Hai ngày trước…” Thẩm Lệ bị phản ứng của Tư Mộ Hàn dọa sợ, nói hơi lắp..


 
Chương 1014


Tư Mộ Hàn tới thôn này phải mất thời gian một ngày, mà Nguyễn Tri Hạ hai ngày trước xuất phát, nếu như đến thì phải sớm đến rồi.

Mặt anh hơi biến sắc, xoay người định đi.

Thẩm Lệ thấy sự việc không thích hợp, vội đuổi theo anh hỏi: “Ông chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô liên tưởng đến trước đó, Nguyễn Tri Hạ nói muốn tới thăm đoàn làm phim, sắc mặt đại biến hỏi: “Tri Hạ… cô ấy tới tìm tôi sao?”
Tư Mộ Hàn quay đầu liếc nhìn cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Đã xuất phát từ hai ngày trước rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ tái đi: “Anh đi tìm cô ấy sao? Tôi cũng đi.”
“Cô ở đây chờ Cố Tri Dân tới.” Tư Mộ Hàn lạnh lùng, dứt khoát quyết định thay cô, không có cho Thẩm Lệ có bất kỳ cơ hội phản bác nào, nói xong cũng rời đi.


Thẩm Lệ cũng biết ở chỗ này tìm người, Tư Mộ Hàn thành thạo hơn cô nhiều.

Dù cô đi, có lẽ cũng chỉ gây thêm phiền phức, cũng chỉ có thể ở lại trong thôn chờ Cố Tri Dân tới.

Nhưng dù Tư Mộ Hàn tự mình được tìm người, cũng không khiến Thẩm Lệ an tâm lắm.

Trước đó Nguyễn Tri Hạ nói đến thăm đoàn làm phim, dù cô thấy hơi mong đợi, nhưng cũng không cho là Nguyễn Tri Hạ thực sự đến, dù sao cô đã từ chối rõ ràng rồi.

Không ngờ Nguyễn Tri Hạ tới thật, còn xảy ra chuyện này…
Trước đó mưa liên tiếp mấy ngày, hôm nay lại đột nhiên ngừng lại.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||
Mưa ngừng, nhưng đường xá lạ hư hỏng nghiêm trọng.

Tư Mộ Hàn lái xe ra ngoài không bao xa, đã bị kẹt trong bùn.

Cấp dưới xuống xe nhìn tình huống đường, Tư Mộ Hàn cũng xuống theo.


Đường cái đều vòng quanh núi, hai người vừa xuống xe, Tư Mộ Hàn chỉ nghe thấy âm thanh “Ào ào”.

Anh ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy trên núi lại có đất đá đánh gãy cây cối trượt xuống.

Tư Mộ Hàn một tay kéo cấp dưới bên cạnh về phía sau, rồi lùi lại mấy bước.

Hai người vừa lui về sau, đám bùn đất và tảng đá đã trượt xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng bao phủ xe của Tư Mộ Hàn.

Trên núi còn có bùn đất và đá tảng cuốn theo cây cối lăn xuống.

Đường cái bị đứt mất một đoạn.

Tư Mộ Hàn nhìn đường cái bị phá hủy, vẻ mặt hết sức khó coi, cả người toát ra hơi thở u ám.

Nếu như, hôm qua, lúc Nguyễn Tri Hạ đi xe vào thôn, trên đường cũng gặp núi lở…
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lại rơi xuống chỗ bị bùn đất và tảng đá phủ lên, chỉ lộ ra đèn chỗ đuôi xe.

Vẻ mặt anh không đổi, quay đầu nhìn cấp dưới bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Còn có đường khác sao?”
Cấp dưới vội vàng nói: “Còn có một con đường nữa, nhưng con đường đó sớm đã bị đứt rồi, trước đó khi vào thôn, cũng là bởi vì con đường đó đã đứt nên chúng ta mới đi con đường này.”

Tư Mộ Hàn đứng nguyên tại chỗ ngẩn ngơ một lát rồi lát sau anh nhấc chân đi về hướng vừa đi tới.

Cấp dưới của hiểu rõ Tư Mộ Hàn muốn đi một con đường khác sớm đã bị đất đá cuốn trôi mất.

Anh ta đi trước dẫn đường, nhưng anh ta lại nhịn không được mở miệng nhắc nhở Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, bây giờ con đường kia đã không an toàn nữa rồi, hư hại rất nghiêm trọng, lúc chúng ta vào thôn đã bị phong tỏa cấm đi lại rồi.”
Nếu như đó là con đường đã bị hủy hoại sớm nhất kia thì lúc Nguyễn Tri Hạ tiến vào, vô cùng có khả năng là cô đã đi con đường đó.

Bắt đầu từ hôm qua cô đã mất tin tức, hoặc là cô bị nhốt trong con đường chết tiệt kia hoặc là…
Nghĩ tới đây sắc mặt Tư Mộ Hàn lại khó coi mấy phần, bước chân cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Cấp dưới cũng cấp tốc bước nhanh hơn đi sát theo phía sau anh, bọn họ miễn cưỡng lắm mới có thể theo kịp anh.

Lúc Tư Mộ Hàn đi tới một lối vào núi khác, thấy mặt đường bị phá hủy loang lổ nhìn không ra hình thù gì, anh cắn chặt răng vẻ mặt sa sầm.

Con đường kia căn bản không có người đi qua..


 
Chương 1015


Tư Mộ Hàn còn chưa đi qua đã nghe một tiếng: “Ầm!”, một giây sau một tảng đá khổng lồ nện xuống chỗ cách đó không xa, khiến một đoạn đường bị đập nát.

Tư Mộ Hàn không nói hai lời liền đi về phía đó.

Cấp dưới lập tức kéo anh lại: “Cậu chủ, cậu không thể đi!”
Vốn dĩ Thời Dũng cũng là muốn đi cùng với anh, nhưng Tư Mộ Hàn không cho anh ta đi theo.

Chuyện lần này xảy ra quá mức vội vàng, trong công ty có rất nhiều chuyện chưa xử lý, anh đã bảo Thời Dũng ở lại Tư thị trông coi.


Lúc tới đây, trợ lý đặc biệt Thời Dũng đã cố ý dặn dò bọn họ gặp phải tình huống khẩn cấp nhất định phải kéo Tư Mộ Hàn lại.

Thế nhưng, Tư Mộ Hàn là người để cho người khác tùy tiện lôi kéo hay sao?
“Buông tay ra.”
Tư Mộ Hàn chỉ quay đầu lại, lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng nói lạnh lẽo không chút độ ấm.

Cấp dưới bị ánh mắt của anh dọa sợ, muốn nói lại không dám nói, muốn ngăn cản lại không dám ngăn cản, cũng chỉ đành buông tay ra trơ mắt nhìn Tư Mộ Hàn đi tới.

Lối vào của con đường này cách con đường lúc bọn họ lái xe tới không xa.

Phía trước Tư Mộ Hàn vừa đi, phía sau đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Cấp dưới quay đầu lại thì thấy Cố Tri Dân dẫn theo một đám người đi tới.

Chỉ có điều quần áo trên người bọn họ mặc đều là bùn đất, đã không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu nữa rồi.

Xe của Tư Mộ Hàn chính là bị ngập ở trên con đường đó.

Cố Tri Dân bọn họ là từ một đầu khác của con đường đó đi tới, nếu lái xe chắc chắn không thể đi vào, chắc hẳn bọn họ đã vứt xe đi bộ vào, vì vậy mới phải chật vật như vậy.


Cố Tri Dân nhìn thấy cấp dưới của Tư Đình Kiê, anh ta vội vàng đi tới hỏi: “Tư Mộ Hàn đâu?”
“Cậu chủ, cậu ấy nhất định phải đi…” Cấp dưới chỉ về phía Tư Mộ Hàn biến mất.

Cố Tri Dân giương mắt nhìn sang, đập vào mắt anh ta chính là con đường đổ nát thê lương, đâu còn bóng dáng của Tư Mộ Hàn nữa.

Cố Tri Dân đi tới giơ chân thử bước vào, nhưng anh ta cứ ở chỗ vào vòng tới vòng lui, phát hiện căn bản không có chỗ đặt chân.

Anh ta tức giận đá một cước vào tảng đá trước mặt thấp giọng chửi rủa: “Cái kẻ điên này! Không muốn sống nữa à?”
Tuy rất lo lắng cho Tư Mộ Hàn nhưng anh ta tin rằng Tư Mộ Hàn sẽ không lỗ mãng như thế.

Tư Mộ Hàn sẽ đi từ chỗ này, nhất định anh là hoàn toàn nắm chắc.

Cố Tri Dân cũng không nghĩ được nhiều như thế, anh ta quyết định trước tiên đi vào trong thôn xác định Thẩm Lệ có an toàn hay không?
*
Đường lộ bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, có một số đoạn đường cơ bản đã bị nước cuốn mất.

Còn có một số con đường sau khi Tư Mộ Hàn phía trước vừa đi qua, thì phía sau sình bùn và đá sẽ rớt xuống.


Bước đi của anh rất khó khăn nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng xe ô tô đâu.

Chắc cũng sẽ không thật sự bị cuốn xuống dưới vách núi rồi chứ?
Một bên đường dựa vào vách núi, một bên khác vẫn là vách núi, nếu không phải cao chót vót thì lại là rừng rậm không người, nếu như ô tô rớt xuống dưới, người ở trong xe sẽ là sống chết khó dò.

Tư Mộ Hàn nhìn đáy vách núi, liền nghĩ tới chuyện trước khi Nguyễn Tri Hạ đi cô đã gõ cửa phòng anh…
Bỗng nhiên anh hơi hối hận.

Lúc đó nếu như anh mở cửa ra không cho Nguyễn Tri Hạ đi thì bây giờ có phải cô sẽ không mất tích rồi không?
Tư Mộ Hàn cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, anh vừa đi vừa chú ý xem có nhìn thấy chiếc xe nào không, lại vừa gọi tên của Nguyễn Tri Hạ.

Trước mắt là con đường lầy lội không thể tả, hoàn toàn không có bóng người.

Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, hướng về phía núi gọi một tiếng:”Nguyễn Tri Hạ!”.


 
Chương 1016


Đi xa như vậy, anh cũng không biết mình đã gọi bao nhiêu lần tên của Nguyễn Tri Hạ nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Anh cũng cho rằng lần này sẽ giống như lần trước, không cách nào nhận được sự đáp lại của Nguyễn Tri Hạ.

Ngay lúc anh xoay người muốn rời đi, phía sau bỗng vang lên giọng nói yếu ớt
“Em ở đây…”
Đột nhiên Tư Mộ Hàn dừng bước, quay đầu nhìn về chỗ mình vừa đi tới.

“Nguyễn Tri Hạ? Là cô sao?”

“… Là em.”
Cô đáp lại.

Giọng nói giống như từ ven đường truyền tới.

Tư Mộ Hàn theo tiếng tìm tới, anh khom lưng nhìn sang phía bên kia của con đường dựa vào vách núi thì thấy Nguyễn Tri Hạ đã bị bùn đất dính đầy đến nỗi ngay cả hình dạng ban đầu của bộ quần áo cô mặc cũng không thể nào nhìn ra được.

Một tay cô cầm lấy một cành bách to, bên cạnh cây bách là một tảng đá bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống dưới, gót chân của cô lại đạp lên một hòn đá cũng đang lắc la lắc lư.

Thoạt nhìn cả người cô đều cứng ngắc, cũng không biết cô có thể duy trì được bao lâu nữa.

“Tư Mộ Hàn!”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn, lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được cái gì gọi là nước mắt lưng tròng.

Cô kêu tên của anh một lần, sau đó cắn chặt môi không nói nữa.

Muôn vàn lời nói cũng không biết bắt đầu từ đâu.


Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh tảng đá, khom lưng xuống đưa tay cho cô, trầm giọng nói: “em đưa tay cho tôi.”
Gần như ngay lập tức Nguyễn Tri Hạ để tay mình vào tay anh.

Sức mạnh của cánh tay Tư Mộ Hàn kinh người, anh mạnh mẽ dùng sức kéo cô lên.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ được kéo lên cả người liền xụi lơ nằm trên mặt đất.

Cô nhắm mắt lại chậm rãi hít thở một, sau đó mới lên tiếng kể ra những gì cô đã trải qua: “Ngày hôm qua em thuê một chiếc xe ở trong huyện lái qua đây, trên đường gặp phải lở đất, không lái xe qua được, thế nên em xuống xe đi bộ…”
Kết quả càng đi về trước cô phát hiện đường đi càng lúc càng xấu, mà lúc cô muốn quay trở lại thì con đường phía sau đã bị phá hủy.

Cuối cùng bản thân cô thiếu chút nữa đã rơi xuống vách núi.

Cô duy trì tư thế đứng kia suốt một đêm.

Có thể đã từng trải qua chuyện vụ nổ trên đảo, cho dù cô đứng ở đó một đêm không ai đến cứu viện cô, trong lòng cô cũng không hề sợ hãi.

Có điều đây đều là ý nghĩ trước kia.


Khi cô nghe thấy Tư Mộ Hàn gọi tên cô, bỗng nhiên cô mới hiểu ra, cô là đang đợi Tư Mộ Hàn.

Cô biết… Cho nên cô không hề sợ hãi điều gì.

Tư Mộ Hàn nhíu chặt mày, kéo cô đứng dậy hỏi:”em còn đi được không?”
Cả người Nguyễn Tri Hạ đã cứng ngắc, căn bản đứng không vững, bị anh kéo đứng dậy cô lảo đảo sắp ngã xuống, Tư Mộ Hàn nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng.

Cánh tay của anh siết chặt eo cô, để cho cô mượn lực đứng vững.

Nguyễn Tri Hạ tựa vào lòng Tư Mộ Hàn, một cánh tay không còn sức lực rũ xuống một bên, cánh tay còn lại miễn cưỡng kéo góc áo của anh.

Tuy trên người Tư Mộ Hàn đều là bùn, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nhịn không được cọ tới cọ lui trong lòng anh.

Trong lòng cô cứ yên tâm với anh như vậy?.


 
Chương 1019


Trong tay ống chú cầm một cái khăn ướt, một tay còn lại cầm một bình rượu trắng.

Lúc này Tư Mộ Hàn mới phát hiện chân ống chú hơi tập tễnh.

Anh bước xuống lầu, đi tới trước mặt ống chú nhận mấy thứ trong tay ông nói: “Cảm ơn.”
Tốc độ nói chuyện của ống chú chậm rì rì: “Cầm lấy cái này để hạ nhiệt cho vợ của cậu, thời tiết này cũng không có chỗ để khám bác sĩ.”
Lần này, Tư Mộ Hàn mơ hồ hơi nghe hiểu tiếng địa phương.

Anh nhàn nhạt đáp một tiếng: “được.”

Ống chú gật đầu, sau đó lại xuống lầu.

Con mèo kia đi theo phía sau.

Tư Mộ Hàn cầm lấy rượu trắng và khăn mặt của ống chú trở lại phòng.

Lúc anh tiến vào phòng, không biết Nguyễn Tri Hạ đã bò dậy từ lúc nào, cô mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường.

Bởi vì bị sốt nên sắc mặt của cô hơi đỏ lên, chân mày nhăn lại, trong ánh mắt đều là hơi nước mông lung.

Lúc Tư Mộ Hàn đi vào, cô nhíu mày mới có thể hơi híp mắt nhận ra là anh.

Chờ anh đến gần, Nguyễn Tri Hạ mới nói: “Anh đi đâu vậy?”
Giọng nói của cô hơi kéo dài, nghe có vẻ rất tội nghiệp.

Tư Mộ Hàn ngồi xuống mép giường, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, anh rũ mí mắt xuống thì có thể nhìn thấy bắp đùi trơn bóng trắng như tuyết của cô.

Đúng là sốt đến hồ đồ rồi.


Tư Mộ Hàn kéo chăn qua che cô lại, lạnh lùng nói: “Nằm xuống.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, từ chối nói: “Không.”
Lúc này cô đã sốt đến độ tinh thần mơ hồ, nào quan tâm đến Tư Mộ Hàn đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu của anh rất hung dữ, thế nên cô nhất định sẽ không làm theo.

Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô vài giây, giống như nhìn ra được ý nghĩ của cô, anh hơi hơi nhíu mày, giọng điệu hơi trở nên dịu dàng lại: “Cô nằm xuống đi.”
“Ồ.” Lần này Nguyễn Tri Hạ đúng là hết sức phối hợp.

Nhưng lúc này cô đã không còn trọng lượng, nghe xong lời của Tư Mộ Hàn nói, cô trực tiếp đổ sụp xuống.

May là Tư Mộ Hàn nhanh tay lẹ mắt chụp được cô.

Cô sốt đến cả người không còn sức lực, Tư Mộ Hàn đỡ vai cô dễ như trở bàn tay, sau đó anh đặt cô lên giường.

Anh đưa tay sờ trán của cô, nóng rực.

Tư Mộ Hàn vặn nắp rót một chút rượu ra, sau đó vặn lại.

Rượu trắng có thể giảm sốt vật lý, nhưng mỗi lần chỉ có thể dùng một ít mới tốt.


Tư Mộ Hàn đắp khăn lông ướt lên trán Nguyễn Tri Hạ, thay cô dịch lại góc chăn, sau đó xoay người xuống lầu.

Ống chú ôm con mèo ngồi trước cửa, trong tay cầm một tẩu thuốc rất dài, đúng lúc ông đang cho thuốc lá vào trong.

Ống chú hút loại thuốc lá trong nhà tự trồng, chưa qua gia công, mùi vị thuốc nồng đậm gay mũi.

Lông mày Tư Mộ Hàn không dấu vết hơi nhăn lại, anh bước tới ngồi xuống đối diện với ống chú.

Ống chú đưa tẩu thuốc cho anh hỏi:”Cậu hút một ngụm không?”
Tư Mộ Hàn hờ hững nói: “Cháu không hút.”
“Vợ của cậu sao rồi?” Dường như ống chú chỉ là thuận miệng nên sau khi rít một hơi thuốc lá, vô cùng hưởng thụ mở miệng hỏi.

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không hề thay đổi: “Cô ấy không sao.”.


 
Chương 1020


“Ồ, các người là người thành phố tới nơi này làm gì?” Ống chú gõ tàn thuốc, giương mắt nhìn anh.

Tư Mộ Hàn trả lời vô cùng giản tiện: “Chúng cháu có việc.”
Đại khái ống chú cũng nhìn ra Tư Mộ Hàn là người không thích nói chuyện, nên ông cũng không hỏi nhiều, mà là bắt đầu quan sát Tư Mộ Hàn.

Người đàn ông trước mắt vóc dáng rất cao, mặt mày sâu sắc, khí khái hừng hực, bộ quần áo thô ráp mặc ở trên người cậu ta cũng che không được khí chất quý phái trên người cậu ta, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.

*
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, đập vào mắt cô chính là một mảnh tối tăm.


Cô trợn tròn mắt thích ứng một lúc, sau đó mới mơ hồ nhìn rõ ràng trang trí trong phòng.

Trên đỉnh đầu không phải là trần nhà mỗi khi cô thức dậy sẽ nhìn thấy mà là xà nhà bằng gỗ và ngói xanh.

Trong phòng cũng không có những vật trang trí khác, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài, cũng chỉ nhìn thấy một ngăn tủ giống như vậy, trong phòng còn tỏa ra mùi gỗ ẩm ướt.

Thức dậy và nằm trên giường một lát cô mới cảm nhận được trên trán của mình có khăn che kín.

Khăn mặt đã bị nhiệt độ trên người cô làm khô đến phân nửa.

Cô nhớ hình như là Tư Mộ Hàn đến tìm cô!
Đột nhiên Nguyễn Tri Hạ vươn mình ngồi dậy, đầu cô hơi choáng váng, cô chậm lại vài giây sau đó mới xuống giường đi ra cửa.

Khi cô vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy cầu thang, dưới lầu truyền đến tiếng ống chú nói chuyện đứt quãng, trong đó còn chen lẫn giọng nói của một người đàn ông trẻ.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa nghe xong một lúc, phát hiện ống chú nói rất dài, người đàn ông mới trả lời một câu ngắn gọn.

Tuy chỉ trả lời rất ngắn gọn, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng nghe được đây là giọng nói của Tư Mộ Hàn.

.


Ra chương nhanh nhất tại || t rùmtruуện.m E ||
Trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, sau đó đi xuống lầu.

Cô đi về phía trước hai bước mới ý thức được lúc này mình chỉ có mặc một cái áo sơ mi, thế là cô vội vàng trở về phòng, ở bên cửa tìm được công tắc mở điện trong phòng.

Cô bật công tác, nhưng trong phòng vẫn không có ánh đèn sáng lên.

Bị cúp điện.

Mấy ngày nay mưa lớn như thế, đất đá trôi nghiêm trọng, bị cúp điện cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Đồ trong phòng vốn không nhiều, cô tìm tòi một hồi căn bản cũng không tìm thấy quần áo gì.

Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là trở lại trên giường, chờ Tư Mộ Hàn đi lên lầu.

Cũng may Tư Mộ Hàn cũng không khiến cô đợi quá lâu.

Cô trở về giường ngồi không lâu thì nghe thấy có tiếng chân người bước lên lầu.


Bước chân vững vàng chính là của Tư Mộ Hàn.

Đúng như dự đoán, một lúc sau, Tư Mộ Hàn đã đẩy cửa đi vào, trong tay anh cầm theo một ngón nến, tay khác cầm theo quần áo của Nguyễn Tri Hạ.

Ánh nến vàng cam chiếu sáng căn phòng tối tăm, Nguyễn Tri Hạ vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn.

Giọng điệu của cô vô cùng kinh ngạc mừng rỡ kêu lên một tiếng:”Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng, cầm ngọn nến đi tới cạnh giường, để quần áo cầm trong tay đặt lên giường, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô.

Sau khi xác định trán của cô không nóng giống như trước nữa lúc này anh mới đứng dậy.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới chú ý tới quần áo mặc trên người Tư Mộ Hàn.

Trên người anh mặc bộ đồ màu xanh quân đội, có phần giống quần áo của những người thập niên chín mươi, thoạt nhìn có cảm giác thời đại.

Nhưng Tư Mộ Hàn chính là Tư Mộ Hàn, cho dù có khoác một khối vải rách nhưng cả người anh vẫn tỏa ra khí chất quý phái..


 
Chương 1021


Tư Mộ Hàn rũ mắt, thấy Nguyễn Tri Hạ nhìn mình đăm đăm, anh khẽ cau mày nói: “Mặc vào.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay lấy quần áo, cô ngửi thấy mùi khói thuốc lá, liền đoán được chắc chắn quần áo này là do Tư Mộ Hàn hong khô giúp cô.

Dù sao nơi những như thế này, cũng sẽ không có máy sấy quần áo.

Nguyễn Tri Hạ nhìn quần áo của mình, sau đó lại nhìn Tư Mộ Hàn nói:”Anh xoay qua chỗ khác đi.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn cô: “Trước đó khi cô xin tôi giúp cô tắm rửa, cái gì tôi cũng nhìn thấy hết rồi.”
“…”

Lúc này, Tư Mộ Hàn lại bổ sung một câu: “Cũng không có gì đẹp đẽ.”
Nguyễn Tri Hạ mím mím môi, lườm anh một cái, vén chăn lên liền bắt đầu thay quần áo.

Mà Tư Mộ Hàn lại cứ nhìn chằm chằm cô thay quần áo, ngay cả ánh mắt cũng không tránh né.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nhiệt độ của mình mới vừa hạ xuống đã lại tăng lên rồi.

Bị Tư Mộ Hàn nhìn kỹ cho đến khi cô thay quần áo xong, mặt cô đã nóng đến độ giống như bị lửa đốt.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mặc kệ trí nhớ của một người xảy ra thay đổi gì, lúc không biết xấu hổ vẫn là không biết xấu hổ.

Cô vươn mình xuống giường, khiêu khích nhìn anh: “Anh nhìn là phải chịu trách nhiệm.”
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng tiếng: “Bởi vì cô nên bây giờ tôi mới bị nhốt ở nơi như thế này.

Có phải cô cũng nên chịu trách nhiệm với tôi không? Cô biết tôi bị nhốt ở đây thêm một ngày, Tư thị sẽ có bao nhiêu công việc chất đống hay không?”
Sự cảm động trong lòng Nguyễn Tri Hạ trong nháy mắt đã bị lời nói của anh giội mất.

Cô cắn răng, giọng điệu cũng không tốt lắm:”Vậy anh đừng tới? Tại sao anh lại muốn tới?”

Rất rõ ràng Tư Mộ Hàn bị giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ làm cho tức giận, mặc dù ánh nến hơi tối nhưng hai người cách nhau gần như thế, Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt của Tư Mộ Hàn đột nhiên thay đổi.

Hai người cứ nhìn đối diện như vậy một hồi.

Tư Mộ Hàn lui về sau một bước, dẫn đầu mở miệng trước:”Bởi vì Tư Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ giận quá mà cười: “Tư Hạ tuổi còn nhỏ, anh cũng có thể tìm cho con bé một người mẹ kế hiền lành, dịu dàng.

Dù sao anh cũng không thích em, cứ để em tự sinh tự diệt là được, tránh cho em trở về lại còn giành quyền nuôi dưỡng Tư Hạ với anh.”
Tư Mộ Hàn cũng không lập tức nói chuyện, trong phòng lại rơi vào im lặng.

Lúc nãy Nguyễn Tri Hạ nói thoải mái bao nhiêu thì lúc này cô lại thấp thỏm bấy nhiêu.

Đột nhiên Tư Mộ Hàn thổi tắt nến, trong bóng tối cô không nhìn thấy mặt Tư Mộ Hàn nhưng lại có thể cảm nhận được trên người anh tản ra áp suất thấp.

Một giây sau, tiếng nói của anh vang lên từ trong bóng tối:”Nguyễn Tri Hạ, tôi cho cô cơ hội sắp xếp lại lời nói một lần nữa.”
Tri Hạ nắm chặt nắm đấm, mím môi nói:”… Em đói.”
Cô không trả lời thẳng vấn đề của Tư Mộ Hàn, cũng xem như là yếu thế biến tướng.


Tư Mộ Hàn không nói gì thêm, xoay người liền đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ vội vã đi theo.

Cũng không biết có phải con mắt của Tư Mộ Hàn có công năng nhìn thấy ban đêm hay không? Trong bóng tối anh bước như bay ở phía trước, Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể chậm chạp bước từng bước đi theo.

Lúc xuống lầu suýt chút nữa còn bước hụt chân.

“A —— ”
Tiếng kinh hô của cô mới vừa ra khỏi miệng, cô đã cảm thấy có một bàn tay vươn về phía cô, ôm lấy eo cô.

Nguyễn Tri Hạ liền vội vàng nắm lấy tay của Tư Mộ Hàn, gắt gao lôi kéo không buông ra.

Tư Mộ Hàn cũng không gạt tay cô ra, cứ như thế dẫn cô xuống lầu..


 
Chương 1022


Trong phòng dưới lầu có một cái bàn gỗ cũ kỹ, trên bàn thắp một ngọn nến, bày biện vài bát đồ ăn.

Một con mèo ngồi xổm ở góc bàn, ống chú đang gắp một miếng thịt để trước mặt con mèo, mỉm cười ôn hòa nhìn con mèo ăn thịt.

Ống chú nhìn thấy Tư Mộ Hàn dẫn theo Nguyễn Tri Hạ đi xuống, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp hơn: “Các cháu mau tới đây ăn cơm nào.”
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi xuống, vẻ mặt ống chú ân cần hỏi thăm cô: “Cháu đã hạ sốt chưa?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Bây giờ cháu đã đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn ông đã giúp đỡ.”
“Vậy thì tốt.” Ống chú cũng mỉm cười theo, giơ tay gắp một miếng thịt cho Nguyễn Tri Hạ: “Cháu ăn đi.”
Xào ba món ăn, trong đó một món gần như chỉ toàn là rau xanh, một món khác là thịt xào khoai tây, còn một món nữa là dưa chua.


Món ăn gia đình rất đơn giản.

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu và cơm, phát hiện là thịt hun khói.

Ống chú thấy cô ăn một ngụm lớn như vậy, giọng điệu dịu dàng nói:”Con gái, con ăn có quen không? Ở thôn quê chúng ta cũng không có gì khác, chỉ có một ít rau xanh và thịt hun khói này, con ăn đỡ vậy.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Đồ ăn rất ngon ạ.”
Ông chú này đồng ý thu nhận bọn họ đã là thiện ý lớn nhất rồi, còn mời bọn họ ăn cơm, đương nhiên bọn họ cảm kích không hết nữa chứ đừng nói chi đến xoi mói.

Nguyễn Tri Hạ tự mình có thể hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh, sau đó cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn bình tĩnh ăn cơm, không khác gì lúc anh ăn cơm ở nhà cả.

Từ đáy lòng cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cậu chủ Tư bình thường là một người rất kén chọn không nghĩ tới cũng có thể thích ứng được.

Lúc ăn cơm ống chú rất thích nói chuyện phiếm.

Thỉnh thoảng Nguyễn Tri Hạ cũng tán gẫu cùng ông vài câu, nên cũng biết tình hình cơ bản của ông.


Người bạn già của ông đã qua đời mười mấy năm trước.

Con cái trong nhà đều đi làm ở thành phố, một mình ông cứ ở mãi trong thôn núi này.

Ăn cơm xong Nguyễn Tri Hạ muốn đi rửa bát nhưng ống chú nhất quyết cũng không cho cô rửa.

Nguyễn Tri Hạ không cách nào khác, cô đẩy Tư Mộ Hàn bên cạnh một cái nói: “Anh đi rửa đi.”
Trước đó cô còn làm ầm ĩ với Tư Mộ Hàn, tưởng rằng Tư Mộ Hàn sẽ không để ý đến cô, nhưng không ngờ anh đúng là đi đến nhà bếp rửa bát.

Ống chú thấy Tư Mộ Hàn đi rửa bát, ngược lại cũng không ngăn cản nữa.

Chờ Tư Mộ Hàn đi tới nhà bếp, ống chú mới mang theo vẻ mặt tươi cười nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tình cảm của các cháu thật tốt, giống hệt với ông và bà bạn già của ông năm đó.”
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt nói: “… Thật ạ?”
Cũng không biết ông chú này làm sao có thể thấy được tình cảm của cô và Tư Mộ Hàn rất tốt.

Ống chú nói xong cũng chỉ là cười híp mắt nhìn cô không nói thêm nữa, sau đó lại bắt đầu trêu chọc con mèo.

Nguyễn Tri Hạ đứng lên đi tới nhà bếp.


Nhà bếp ở nông thôn cũng rất đơn sơ, bởi vì nấu cơm bằng củi nên trên mặt đất trong nhà bếp có tro bụi, xà nhà cũng có tích một lớp bụi.

Chính Nguyễn Tri Hạ nhìn cũng thấy hơi kinh ngạc, không ngờ Tư Mộ Hàn còn có thể ung dung không vội đứng trước kệ bếp rửa bát, chuyện này khiến cho Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa hoài nghi đây là người khác chứ không phải Tư Mộ Hàn.

Dù sao từ nhỏ anh cũng là cậu chủ lớn lên từ cơm ngon áo đẹp.

Trước đây lúc cô mời anh ăn cơm, đi nhà hàng bình thường một chút cô cũng cảm thấy tủi thân cho anh rồi.

Nguyễn Tri Hạ đi tới bên cạnh anh nói: “Để em rửa cho.”
“Cô đứng tránh xa một chút.” Tư Mộ Hàn nói chuyện, nhưng cũng không dừng động tác trên tay lại.

Anh cầm khăn lau, vô cùng kiên trì lau khô từng cái bát, trên mặt không nhìn thấy vẻ miễn cưỡng hay chán ghét gì, hoàn toàn không khác dáng vẻ bình thường khi anh xử lý công việc.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên cạnh nhìn Tư Mộ Hàn kiên trì rửa sạch bát, sau đó lại lau khô úp lên kệ..


 
Chương 1023


Sau khi anh úp cái bát cuối cùng lên kệ liền đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ đưa tay sờ trán của cô, sau đó lại sờ trán mình, anh lập tức khẽ cau mày.

Vẫn còn hơi nóng.

Thử nhiệt độ trán thật ra là một hành động rất thân mật.

Có một giây phút nào đó, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Mộ Hàn trước đây đã trở về.

Tư Mộ Hàn thử nhiệt độ trán cô xong, vội vàng hứng nửa thau nước lạnh để bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Chờ một lúc cô tự mình bưng nước lên phòng, buổi tối đổi sang đắp khăn lạnh.”
Trong giọng nói nghe không ra bất cứ tình cảm gì nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rất đủ.


Cô gật đầu: “Ừm.”
*
Sau khi rửa mặt qua loa, Nguyễn Tri Hạ bưng chậu nước lạnh kia lên phòng, dùng khăn mặt đã đắp trán trước đó, nhúng nước lạnh sau đó đắp lên trán.

Cô nhắm mắt suy nghĩ một số chuyện.

Trong nhà ông chú này cũng không có bao nhiêu phòng, đêm nay Tư Mộ Hàn hoặc là ngủ cùng cô hoặc là ngủ cùng ông chú kia.

Cô cảm thấy có thể Tư Mộ Hàn muốn ngủ cùng cô hơn.

Nghĩ như vậy cô liền vội mơ mơ màng màng thiếp đi.

Không biết qua bao lâu Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có người lấy cái khăn trên trán mình, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh giường, anh lấy cái khăn trên trán cô, xoay người nhúng vào chậu nước lạnh, vắt khô rồi gấp lại sau đó đắp lên trên trán cô.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện trong phòng rất sáng, theo nguồn sáng nhìn sang phát hiện Tư Mộ Hàn đang mở đèn pin trong điện thoại di động.

Điện thoại di động tuy không thể gọi điện thoại, nhưng còn có thể chiếu sáng.

Cô nghiêng đầu nên Tư Mộ Hàn không dễ đắp khăn, anh thấp giọng quát lớn một tiếng: “Đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Tri Hạ vội vã nằm ngay lại để Tư Mộ Hàn đắp khăn cho cô dễ hơn.

Tư Mộ Hàn đắp khăn xong liền lấy điện thoại di động.


Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Mấy giờ rồi? Anh vừa đi đâu vậy?”
“Mười giờ, có nên ra ngoài dạo một lát.”
Tư Mộ Hàn trả lời cứng nhắc, không nói thêm gì cả.

Nguyễn Tri Hạ thấy vậy lại hỏi: “Đi ra ngoài làm gì?”
Tư Mộ Hàn chăm chú bấm điện thoại, giống như đang thử tín hiệu sóng điện thoại.

Một lúc sau, anh ta đặt điện thoại sang một bên rồi nhìn Tri Hạ, lạnh lùng đáp: “Nằm ở trong này đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghe theo lời Tư Mộ Hàn dịch vào phía trong, nằm sát cạnh tường.

Chiếc giường không quá lớn, cảm giác như không đến 1 mét năm.

Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ngủ chung với nhau, cô phải nằm sát vào góc tường.

Tư Mộ Hàn tắt đèn pin ở điện thoai rồi nằm xuống cạnh Tri Hạ.

Anh ấy vừa ngả lưng xuống, chiếc giường càng trở nên chật chội.

Nguyễn Tri Hạ nằm sát vào mép tường, nằm sát cạnh Tư Mộ Hàn nên cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.

Nguyễn Tri Hạ có phần hơi căng thẳng nên bám chặt lấy góc tường không dám cựa quậy.


Buổi đêm ở trên núi rất tĩnh lặng nên có thể nghe rõ tiếng thở của Tư Mộ Hàn nằm bên cạnh.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có sự căng thẳng không tên.

Đột nhiên Tư Mộ Hàn lên tiếng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ.”
“Uhm?” Nguyễn Tri Hạ đáp lại, lúc này cô mới phát hiện mình bị khàn tiếng.

Sau đó, Tư Mộ Hàn hạ thấp giọng nói: “Chăn”.

Khi đó Nguyễn Tri Hạ mới nhận thức được cô đã ôm hết chăn về phía mình, thế nên cô vội vàng đẩy chăn về phía Tư Mộ Hàn.

Hai người cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, không có gối để dựa đầu, xung quang là mùi gỗ ẩm ướt.

Do trước đó Nguyễn Tri Hạ đã ngủ khá nhiều nên bây giờ cô không tài nào chợp mắt được.

Cô mở to mắt, nghe nhịp thở của Tư Mộ Hàn có phần ổn định trở lại nên nghĩ anh ấy đã ngủ say, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhẹ nhàng xoay người kéo chăn cho Tư Mộ Hàn.

“Tri Hạ, dù bây giờ tôi không có hứng thú với cô, nhưng tôi là đàn ông, nếu cô còn cựa quậy nữa thì tôi không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.”.


 
Chương 1024


Tư Mộ Hàn nói rất rõ ràng.

Nguyễn Tri Hạ đờ người ra một lúc, rồi cô ổn định lại tinh thần, nói bằng giọng châm biếm: “ Tư thiếu gia không nói tôi cũng xém quên mất cậu là một người đàn ông bình thường.”
Nguyễn Tri Hạ cười nhạt rồi quay lưng về phía Tư Mộ Hàn.

Không được tức giận, không được tức giận.

Mặc Mộ Hàn hiện giờ là bệnh nhân, không nên so đo tính toán với người bị bệnh.

Nguyễn Tri Hạ thầm nhủ với bản thân, rồi cô nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm cô bị tỉnh giấc do nóng.

Khăn ở trên trán cũng đã khá khô.


Phát hiện bản thân đã cuốn hết chăn nên Tri Hạ một lần nữa lại quay sang kéo chăn cho Tư Mộ Hàn.

Lần này, anh ấy không lên tiếng, có vẻ như là đã ngủ say.

Tư Mộ Hàn quay người về phía Nguyễn Tri Hạ, đúng lúc tiện cho Tri Hạ đắp chăn cho anh.

Buổi đêm trên núi rất lạnh, nếu Tư Mộ Hàn không đắp kín chăn, ngày mai có lẽ sẽ đến lượt anh ấy sốt.

Nguyễn Tri Hạ cũng nằm xuay người về phía Tư Mộ Hàn.

Trong bóng đêm hai người nằm đối mặt với nhau, mặc dù không nhìn rõ mặt nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ấy.

Giường nhỏ, chăn cũng không đủ lớn, đã rất lâu Nguyễn Tri Hạ cũng không gần Tư Mộ Hàn như lúc này, cô cũng dần dần không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Khi Tri Hạ chuẩn bị xoay người qua thì Tư Mộ Hàn bỗng đưa tay ra ôm lấy lưng cô, kéo cô vào gần mình.

Người Nguyễn Tri Hạ bỗng trở nên cứng ngắc.

Tư Mộ Hàn ôm cô vào trong lòng làm cô không dám động đậy.

Vài phút trôi qua, Nguyễn Tri Hạ mới dám lên tiếng: “Tư Mộ Hàn?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng hơi thở của anh.

Dù sao thì cũng là anh ấy chủ động ôm mình, không thể trách mình được… Nằm trọn trong vòng tay ấm áp mà quen thuộc, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng an tâm, dần dần cô lại thiếp đi.

*
Ngày hôm sau.

Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.

Thế nhưng bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích, thời tiết không có sự chuyển biến nào.


Tư Mộ Hàn vẫn ôm cô ngủ, Tri Hạ cảm thấy anh ấy ôm chặt đến mức khiến cô thở cũng có chút khó khăn.

Cô nhẹ nhàng đưa tay ra phía sau lưng vốn định nhấc tay của Tư Mộ Hàn ra.

Thế nhưng khi tay Tri Hạ vừa chạm vào tay anh ấy thì Tư Mộ Hàn liền từ từ mở mắt.

Nguyễn Tri Hạ vốn sợ sẽ đánh thức anh ta nên rất chú ý quan sát Mộ Hàn.

Nhìn thấy anh ấy đột nhiên mở mắt, Nguyễn Tri Hạ liền lập tức rút tay ra, không động đậy nhìn thẳng anh ấy.

Tư Mộ Hàn khẽ động đậy rồi bỗng phát hiện tay mình quàng ra phía sau lưng của Nguyễn Tri Hạ liền chau mày hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm qua anh…” Trong lúc Tư Mộ Hàn đang tỏ ra đầy hoài nghi, Nguyễn Tri Hạ mặt lạnh lùng nói: “Dù sao cũng là do anh chủ động trước.”
Tư Mộ Hàn rút tay lại, hạ giọng nói: “Đêm qua tôi ngủ say, cô muốn nói như thế nào cũng được.”
Ngữ điệu này cho thấy anh ấy không hề thừa nhận tối qua là do mình chủ động trước.

Được thôi, hôm qua lúc anh ấy đưa tay sang, quả thực là đã ngủ say, không nhớ chuyện gì xảy ra cũng là chuyện thường.

Nguyễn Tri Hạ không so đo tính toán với anh ấy, cô ngồi dậy định luồn qua chỗ Tư Mộ Hàn đi xuống giường.

Nhưng khi cô vừa mới đưa chân ra thì lại bị mất thăng bằng ngã xuống dưới.

Tư Mộ Hàn liền với tay ra ôm lấy eo cô, để người Tri Hạ ngã đè lên người anh.

Nguyễn Tri Hạ: “…”
Rõ ràng là cô không có làm gì, thế nhưng lại có cảm giác kì lạ như bị đánh vào mặt.

Cô nằm đè lên người Tư Mộ Hàn, rồi cất tiếng hỏi: “Nếu như em nói…là do em không cẩn thận, anh có tin không?”
Tư Mộ Hàn cùng với gương mặt điển trai lạnh lùng đáp: “Cô nghĩ tôi sẽ tin sao?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu.


Tư Mộ Hàn nhìn chăm chú cô hai giây rồi đột nhiên bật cười.

Nguyễn Tri Hạ nhỏ nhẹ hỏi: “Cười gì chứ…?”
Tư Mộ Hàn đẩy Tri Hạ sang một bên, ngồi dậy, phủi quần áo rồi mới quay đầu lại nói với Tri Hạ: “Đừng có dùng cái chiêu cũ rích này nữa, nhỡ như lúc này tôi không với được cô…”
Những lời sau đó anh ấy không cần nói, Nguyễn Tri Hạ cũng biết là anh ấy muốn nói gì.

Mặc dù trong lòng Nguyễn Tri Hạ biết rõ, lúc nãy chỉ là do bản thân không đứng vững nhưng lại không có cách nào để phản bác lại.

Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, nhẹ nhàng kéo chăn qua đầu che mặt lại.

Khi cảm giác người đàn ông bên cạnh bước xuống giường, cô mới kéo chăn ra nói: “Cho dù có làm lại một lần nữa, anh vẫn sẽ đỡ em, chiêu này tuy cũ nhưng chỉ cần có tác dụng là được.”
Tư Mộ Hàn đang đeo giày, nghe thấy lời nói của Nguyễn Tri Hạ liền quay đầu nhìn cô với ánh mắt sắc bén.

Nguyễn Tri Hạ tỏ ra không hề yếu đuối đối diện với anh ấy.

Tư Mộ Hàn chớp mắt, đôt nhiên tiến sát lại gần phía Tri Hạ.

Lẽ nào là do cô nói hơi quá nên anh ấy định “xử lí” cô? Nguyễn Tri Hạ giật mình, nhắm nghiền mắt lại.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn vọng lại: “Chỉ có như vậy mà cũng muốn làm ầm ĩ lên sao?”
Nguyễn Tri Hạ mở tròn mắt, nhìn thẳng vào mắt Tư Mộ Hàn.

Cô mím môi, chớp mắt rồi đột nhiên ngồi bật dậy.

“Bịch!”.


 
Chương 1025


Tư Mộ Hàn vốn định ghé người qua chỗ Tri Hạ, đúng lúc ấy Nguyễn Tri Hạ lại ngồi phắt dậy nên va vào trán anh ấy.

Nguyễn Tri Hạ lấy tay xoa nhẹ trán của mình, mắt rưng rưng nhìn Tư Mộ Hàn.

Rồi cô từ từ trượt xuống giường, thản nhiên nói: “xin lỗi, không cẩn thận va phải anh.”
Mặc dù cô cảm thấy đau, nhưng có vẻ như Tư Mộ Hàn bị đau nhiều hơn.

Không cẩn thận sao? Tư Mộ Hàn tin những gì cô nói mới lạ.

Do điều kiện không tốt nên khi đi ngủ hai người đều không cởi quần áo ngoài, Nguyễn Tri Hạ chỉ khoác áo khoác bên ngoài rồi đi xuống tầng.

Ông chú mà cho hai người ở nhờ đã dậy từ lâu, đang ở dưới bếp nhóm lửa.


Nguyễn Tri Hạ liền cất giọng: “Chú, chào buổi sáng.”
Nghe thấy giọng Tri Hạ, ông chú liền ngò đầu ra từ trong làn khói bếp: “Sớm như vậy mà đã dậy rồi sao, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa?”
“Con ngủ nhưng bị tỉnh giấc nên dậy luôn, chẳng phải chú cũng dậy sớm giống con sao?” Nguyễn Tri Hạ xắn tay áo lên: “Có phải là chú đang nấu bữa sáng không? Để con phụ chú, chú định làm những món gì?”
Ông liền lắc đầu: “Không cần phụ, không cần phụ.”
Nhìn tiểu thư mềm yếu như Nguyễn Tri Hạ làm sao có thể làm được mấy công việc nặng nhọc này.

“Vậy thì chú nhóm lửa, con giúp chú nấu cơm.” Nguyễn Tri Hạ vén tóc sang bên tai cười đáp.

Ông thấy Nguyễn Tri Hạ tận tình nên cũng không nỡ từ chối, ông liền nhóm lửa rồi nói với cô những món cần làm.

Ở quê có gì thì ăn nấy, mùa nào có rau nào thì ăn rau nấy, có mì thì ăn mì, có cơm thì ăn cơm.

Ông kêu Tri Hạ rán ba quả trứng rồi sau đó đun nước nấu mì.

Nước đun vẫn chưa sôi, ông chú liền đứng dậy khoác áo mưa đi ra ngoài.

Thấy vậy, Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “chú đi làm gì vậy?”
“Ở phía trước có rau xanh, ta đi hái một ít về ăn với mì.” Ông đáp.

Nguyễn Tri Hạ nhìn bên ngoài thấy trời vẫn mưa rất to, ở bên ngoài đều là bùn, nếu đi không cẩn thận thì rất dễ ngã.

Nguyễn Tri Hạ liền mìm cười, giữ ông chú lại: “Để con đi cho.”
“Con không đi được, để ta đi!” Ông chú kiên quyết.


Đúng lúc Tư Mộ Hàn bước từ trên tầng xuống.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy liền vội vàng chỉ về phía anh: “Để anh ấy đi thay chú.”
Tư Mộ Hàn thấy vậy, khẽ nhíu mày bước xuống: “Đi làm gì cơ?”
“Chú nói phải đi ra khu đất đằng trước hái một ít rau về nấu mì, nước trong nồi sắp sôi rồi.

anh mau đi đi.” Nguyễn Tri Hạ đẩy Tư Mộ Hàn ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ tỏ ra rất tự nhiên.

Tư Mộ Hàn lẳng lặng nhìn cô rồi cầm lấy áo mưa ở chỗ ông chú, khoác lên người rồi đi ra ngoài.

Tri Hạ thấy bộ dạng của Tư Mộ Hàn đi dưới mưa liền khẽ mỉm cười.

Cô nhận ra rằng anh ấy chỉ là ăn nói có hơi khó nghe, nhưng lúc nào cũng làm việc rất rõ ràng.

Mặc dù bây giờ anh ấy có phần khác so với trước kia, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn là Tư Mộ Hàn.

“Ha ha…” Ông chú bên cạnh liền khẽ cười, lắc đầu rồi tiếp tục ngồi xuống nhóm lửa.

Nguyễn Tri Hạ liền hỏi: “Chú cười gì vậy?”
Nhưng ông chú chỉ cười chứ không nói gì.

Tư Mộ Hàn rất nhanh đã hái được rau đem về.


Nguyễn Tri Hạ liền mang rau ra vại nước ở hiên đằng sau của rửa sạch rồi đem đặt vào trong nồi.

Bữa sáng là món mì trứng.

Ăn xong bữa sáng, ông chú liền ngồi ghế tựa ở trước cửa nhà vuốt ve mèo.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đứng dưới hiên nhà nhìn ra ngoài.

“Nhìn trời mưa như thế này, có lẽ còn lâu mới tạnh.” Nguyễn Tri Hạ đầy lo lắng.

Sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng trở nên căng thẳng: “Ở gần đây cũng không có nhiều người, đường xá thì đã bị phá hủy, chỉ còn cách đợi người đến cíu viện chứ cũng không còn cách nào khác.”
“Sao anh biết ở gần đây không có người nào khác nữa?” Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi.

Tư Mộ Hàn: “Tối qua đi ra ngoài quan sát nhưng không nhìn thấy một ngọn đèn nào hết.”
Thì ra tối qua anh ấy đi ra ngoài là để xác định xem gần đây còn có người dân nào khác nữa không.

Nguyễn Tri Hạ lại hỏi: “Thực sự chỉ còn cách đợi bọn họ đến cứu chúng ta sao? Không còn cách nào nữa ư?”
Tư Mộ Hàn liền quay đầu sang nhìn cô: “Tôi đã nói trước rồi, cô tốt nhất không nên tới.”.


 
Chương 1028


Dựa trên tính toán này, ngày mà Lưu Chiến Hằng bắt đầu xuất phát chính là ngày Tư Mộ Hàn đến đây.

Có thể xác nhận rằng cô đã ở đây trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, mà còn tìm đến đây được, điều đó cho thấy có thể Lưu Chiến Hằng đã để mắt đến từng nhất cử nhất động của cô.

Cô cùng chung sống với Lưu Chiến Hằng một thời gian.

Sau đó hai người cùng gặp tai nạn xe hơi.

Mặc dù nói là một mối quan hệ duyên phận, nhưng Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được rằng, Lưu Chiến Hằng đối với mình không có mối quan hệ nam và nữ.


Một người đàn ông luôn chú ý đến mọi động thái của một người phụ nữ.

Nếu không phải là tình cảm nam nữ, thì phải có những mục đích khác.

Còn về mục đích của Lưu Chiến Hằng là gì, Nguyễn Tri Hạ càng muốn suy nghĩ nó theo chiều hướng tốt.

Dù sao, Lưu Chiến Hằng từ trước đến nay luôn giúp đỡ cô.

Mặc dù ba năm trước anh bất ngờ xuất hiện, nhưng lại cứu được cô.

Không có anh, cô sớm đã chết rồi.

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Con đường bên ngoài bị hư hỏng nặng.

Làm thế nào mà anh vào được đây?”
“Máy bay trực thăng.” Lưu Chiến Hằng nói xong, nhìn cô với ánh mắt soi xét: “Em ổn là được rồi.”
Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị nói, lúc này mới nhận ra rằng bầu không khí có chút không đúng.

Cô quay đầu lại, liền thấy Mặc Mộ Hàn với vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn cô chằm chằm.

Nguyễn Tri Hạ rung cả mình, Cô lại chọc tức anh ở đâu rồi?
Cô mím môi, ngồi cạnh Tư Mộ Hàn, khi cô quay đầu nhìn lại lần nữa, cô thấy rằng sắc mặt của Mặc Mộ Hàn dường như đã được cải thiện lên một chút, lúc này cô mới hỏi Lưu Chiến Hằng: “Anh đã ăn sáng chưa?”

Đôi mắt của Lưu Chiến Hằng liếc qua thăm dò cô và Tư Mộ Hàn rồi nói: “Anh ăn rồi.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, cũng không biết phải nói gì, đành lòng phải buột miệng nói: “Chúng em vẫn chưa ăn gì …”
Lúc này, Tư Mộ Hàn nãy giờ chưa nói một tiếng nào đột nhiên nói: “Phòng khám của ông Lực đóng cửa rồi à?”
Sắc mặt Lực Chiến Hằng cứng lại vài giây, mới nói: “Không, không biết tại sao ông Tư lại hỏi như vậy?”
Tư Mộ Hàn cười khẩy, giọng trầm trầm hơn một chút so với bình thường: “Ông Lưu nhàn rỗi đi quan tâm đến vợ của người khác.

Tôi còn tưởng rằng phòng khám đã đóng cửa rồi, nhàn quá không có việc gì làm.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy từ “vợ”, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

Lưu Chiến Hạ bị những lời nói của Tư Mộ Hàn mà không nói nên lời.

Đầu tiên anh ta mím môi, rồi nở một nụ cười miễn cưỡng: “Nhờ sự quan tâm của ông Tư, phòng khám tư vấn tâm lý của tôi đang rất tốt.

Có nhiều khách hàng cũ, nhưng ai cũng muốn làm lớn hơn.

Nếu ông Tư có ý, cũng có thể giúp tôi giới thiệu một vài vị khách, hoặc ông Tư đây, cũng có thể đến chăm sóc phòng khám của tôi một chút.


Lưu Chiến Hằng càng nói, giọng anh ngày càng tự nhiên, như thể anh đang ăn bữa tối để kết giao đối tác kinh doanh vậy.

Chỉ là …

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy câu cuối cùng, dường như có ẩn ý thâm sâu.

Nụ cười trên khuôn mặt của Tư Mộ Hàn càng sâu, hơi thở trên cơ thể anh thậm chí lạnh đến thấu xương: “Tôi dám đến, anh có dám tiếp đón không?”
“Ông Tư có thể đến tìm tôi, đó là sự tín nhiệm với tôi, cũng vinh dự của tôi.

Cho dù tôi không dám nhận, tôi cũng phải nhận thôi.” Giọng nói của Lưu Chiến Hằng có vẻ hơi phấn khích.

Tư Mộ Hàn liếc anh ta rồi không nói gì nữa.

Cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông đầy mùi khói thuốc.

Lưu Chiến Hằng thấy Tư Mộ Hàn không còn quan tâm đến mình nữa, liền chuyển mục tiêu sang Nguyễn Tri Hạ.

“Hạ Hạ, em sẽ ăn sáng trước khi rời đi đúng không?”
Lời của anh ta vừa thốt ra khỏi miệng, ánh mắt của Tư Mộ Hàn cũng nhìn về phía cô.

Biểu cảm của Tư Mộ Hàn rất hờ hững, anh chỉ nhìn thoáng qua cô, rồi quay mặt đi chỗ khác..


 
Chương 1029


Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy dường như anh nói tất cả mọi thứ rồi.

Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn không ưa nhau.

Mỗi lần hai người nói chuyện đều đối đầu nhau.

Mặc dù Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có lỗi, nhưng cô đã tìm được một cái cớ để từ chối một cách uyển chuyển: “Sợ rằng em không thể đi cùng anh rồi.

Chúng em còn bạn tìm đến đây.


Chúng em phải chờ bọn họ cùng nhau đến.”
Lưu Chiến Hằng nhận thấy rằng Nguyễn Tri Hạ đang nói về “chúng em”, chứ không phải “Em và Tư Mộ Hàn.”
Ánh mắt anh lóe lên, rồi khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, anh ở đây với em chờ bạn của em đến.”
Nói xong, anh quay lại nhìn Tư Mộ Hàn, tự hỏi tự trả lời: “Những người bạn của Hạ Hạ cũng là bạn của ông Tư, có phải không? Tôi tin rằng bạn của ông Tư tốc độ không nên chậm chạp như vậy.”
Những lời khiêu khích trong lời nói của Lưu Chiến Hằng, thậm chí đến cả Nguyễn Tri Hạ, chứ đừng nói gì đến Tư Mộ Hàn.

Cô không hiểu tại sao Lưu Chiến Hằng lại cố tình nói những điều như vậy để khiêu khích Tư Mộ Hàn, nhưng giờ không phải là lúc để hỏi những điều này.

Cô quay lại nhìn biểu cảm của Tư Mộ Hàn, phát hiện ra rằng không có bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt anh, nên cô cũng yên tâm hơn.

Chỉ sợ rằng thiếu gia Tư Mộ Hàn sẽ tức giận, đánh nhau với Lưu Chiến Hằng.

Nếu hai người thực sự đánh nhau, ở đây quả thực không ai có thể ngăn họ lại cả.

Vả lại, sẽ khiến cô rơi vào tình huống khó xử.

“Ăn sáng thôi.”
Giọng nói của chú từ phòng bên cạnh vang lên, Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nhìn thấy chú ấy đã đi đến cửa đại sảnh, trên tay chú ấy đang cầm một bát rau xào và một bát dưa muối.

Chú cầm hai bát rau đi thẳng đến chỗ Lưu Chiến Hằng, đặt hai bát rau lên bàn, nhíu mày liếc nhìn Lưu Chiến Hằng, quay người với lấy một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống bên cạnh.


Bình thường chú chỉ sống một mình, trong nhà có đúng ba chiếc ghế, vài ngày vừa rồi khi họ ăn cơm, chỉ vừa vặn mỗi người một chiếc ghế ngồi quanh bàn để ăn.

Vẻ mặt vừa rồi của chú dường như đổ lỗi cho Lưu Chiến Hằng vì đã chiếm chỗ của chú ấy.

Chú là một người cố chấp, có thể đã rất không hài lòng khi Lưu Chiến Hằng vào nhà của chú mà không chào hỏi một tiếng.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đứng dậy đặt chiếc ghế của mình trước bàn ăn: “Cháu đi vào bếp bưng đồ ăn.”
“Ừm.” Chú gật đầu, rồi quay sang liếc nhìn Lưu Chiến Hằng.

Ngay cả khi Lưu Chiến Hằng có không nhạy bén, cũng hiểu ra ánh mắt vừa rồi của chú ấy là có ý gì.

Nguyễn Tri Hạ vào bếp bưng hai bát cháo, vừa quay người lại thì thấy Tư Mộ Hàn bước vào.

Cửa bếp hơi nhỏ.

Khi Tư Mộ Hàn bước vào cửa phải khẽ cúi người, đỡ lấy hai bát cháo từ tay của Nguyễn Tri Hạ rồi quay đi.

Nguyễn Tri Hạ quay người lại rồi lấy một cái bát khác, đi theo sau Tư Mộ Hàn.

Lúc đó, Lưu Chiến Hằng đã nhìn thấy cảnh đó.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn cùng ngồi trước một chiếc bàn gỗ quá cũ để nhìn thấy màu sắc ban đầu của nó, cùng với một ông già ở dưới nông thôn, họ đang ăn dưa muối và một bát cháo rau không nhìn rõ màu sắc.


Đừng nói đến Lưu Chiến Hằng nữa, ngay cả những người cùng đến đây cứu người, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kinh ngạc.

Thân phận của Tư Mộ Hàn là gì chứ?
Đó là người ngậm thìa vàng trưởng thành, là cậu chủ lớn lên trong các gia đình giàu có hàng đầu.

Lại có thể về nông thôn nhập gia tùy tục như vậy, ngồi ở nơi này để ăn cơm.

Nguyễn Tri Hạ mấy ngày qua đã thấy nhiều lần rồi, vì vậy cũng không ngạc nhiên nữa.

Tư Mộ Hàn gắp một miếng dưa muối, vô tình gắp được một miếng đầu hành nhỏ.

Anh ta cau mày muốn gắp hành ra.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đẩy chiếc bát ra: “Đừng vứt đi, đưa cho em.”
Tư Mộ Hàn cau mày, đưa đầu hành vào bát cô..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top