Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây
Chương 984


Mặc dù phần đầu được sử dụng làm cơ sở, nhưng việc viết phần thứ hai thực sự không khác gì viết một câu chuyện hoàn toàn mới.

Xâu chuỗi các manh mối cũ lại với nhau thành một câu chuyện mạch lạc.

Nguyễn Tri Hạ dùng máy tính bảng phát hình ảnh phim “Mất thành”, rồi đánh chữ trên máy tính xách tay của mình.

Lúc mệt mỏi, cô liền lấy điện thoại di động ra xem tin tức giải trí.

Tin tức trước đây của cô và Thẩm Sơ Hoàng đã được gỡ xuống, gần như không có phương tiện truyền thông chính thức nào còn giữ tin tức này.

Đối với các công ty truyền thông nhỏ khác không có thẩm quyền, sẽ không có ai quan tâm.


Nguyễn Tri Hạ nhìn từ đầu tới cuối, ngoại trừ một số vụ bê bối của ngôi sao và quảng bá các bộ phim truyền hình mới ra thì không có tin tức thú vị nào.

Sau khi xem một trang tin tức, cô quay lại đầu trang, theo thói quen làm mới, liền nhìn thấy một tiêu đề mới.

“Kinh sợ: Tổng Giám đốc Tư thị đêm khuya tới đồn cảnh sát đón một người phụ nữ.

Nghi ngờ có tình yêu mới …”
Nguyễn Tri Hạ ấn vào xem, hình ảnh bên trong được phóng to rõ ràng từ ống kính.

Ảnh chụp trông cực kỳ mờ.

Bối cảnh là bên ngoài đồn cảnh sát, Tư Mộ Hàn cao lớn, bên cạnh là một người phụ nữ tóc tai bù xù.

Khuôn mặt của Tư Mộ Hàn không rõ lắm, nhưng mấy năm nay anh xuất hiện ở bên ngoài rất nhiều.

Dù có bị dấu mặt nhưng với khí chất của anh vẫn dễ dàng bị nhận ra.

Mà người phụ nữ tóc tai bù xù bên cạnh anh….

Nguyễn Tri Hạ phóng to hình ảnh lên, nhìn nhiều lần cũng không dám tin đó là cô.


Không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn thấy tư thế đang bám lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn.

Tóc cô giống như một đống rơm, trông cảm thấy có chút cay mắt.

Bình luận ở phía dưới cũng không khác suy nghĩ của cô.

“Người phụ nữ này chính là người yêu mới của Tư Mộ Hàn á? Ánh mắt của Tư Mộ Hàn xấu như vậy sao?”.

Truyện Trọng Sinh
“Ha ha ha, người phụ nữ này trông có vẻ đầu óc không bình thường.”
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, đầu óc anh mới không bình thường.

Tiếp tục trượt xuống dưới.

“Mặt không nhìn thấy rõ, có thể là anh em họ của cậu Tư hay gì đó.”
“Cái đó không có khả năng xảy ra.

Theo tin đồn, cậu Tư là một người có tính cách vô cùng lạnh lùng.

Anh ấy sẽ không thân với anh em họ của mình như vậy.”
“Không phải cậu Tư có một vị hôn thê sao? Cũng không nghe nói anh ấy và vị hôn thê kia đã chấm dứt.”
“Vợ chồng còn có thể ly hôn, huống chi chỉ là một vị hôn thê.”

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới nhớ tới mối quan hệ trước đây của Tư Mộ Hàn với Tô Miên là “Cặp vợ chồng chưa kết hôn”.

Nghĩ đến vấn đề này Nguyễn Tri Hạ có chút lo lắng.

Tin tức vừa mới đăng lên, không biết Tư Mộ Hàn có biết không?
Nói không chừng Tư Mộ Hàn còn nghĩ rằng nhất định do cô đã rò rỉ tin tức với phía truyền thông.

Nguyễn Tri Hạ tìm điện thoại di động của mình gọi điện cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn ở đầu bên kia điện thoại chỉ lạnh lùng nói một chữ: “Nói.”
Thật lạnh lùng.

“Tối hôm qua, lúc anh tới đồn cảnh sát đón em đã bị truyền thông chụp ảnh.

Tin tức mới được đăng lên.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó giọng nói của Tư Mộ Hàn mới lại vang lên: “Anh biết rồi.”
Cô cảm giác được Tư Mộ Hàn nói xong sẽ tắt máy ngay liền vội vàng gọi một tiếng: “Tư Mộ Hàn.”.


 
Chương 985


Rõ ràng trong giọng nói của Tư Mộ Hàn có chút thiếu kiên nhẫn: “Còn có việc gì?”
“Tối nay anh sẽ tới ăn tối chứ?” Nguyễn Tri Hạ nói thêm: “Anh muốn ăn gì có thể nói cho em biết.”
Tư Mộ Hàn thản nhiên trả lời: “Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ Tư Mộ Hàn sẽ trực tiếp đồng ý.

Sau khi Tư Mộ Hàn tắt điện thoại liền gửi cho Nguyễn Tri Hạ một tin nhắn.

Trong tin nhắn là tên một loạt các món ăn.

Vừa nãy cô hỏi Tư Mộ Hàn có muốn tới ăn tối hay không, nhưng thật ra là cô gián tiếp muốn một đáp án từ anh.


Nếu Tư Mộ Hàn vẫn còn so đo về chuyện lúc trước của cô và Thẩm Sơ Hoàng, chắc chắn anh sẽ không tới đây ăn tối.

Nhưng anh đã đồng ý đến ăn tối, chứng tỏ Tư Mộ Hàn đã bỏ qua chuyện kia.

Vốn dĩ chuyện đó cũng không phải sự thật.

Vì buổi tối Tư Mộ Hàn muốn tới ăn cơm nên buổi chiều Nguyễn Tri Hạ lái xe ra ngoài mua thức ăn.

Cô đến một cửa hàng tương đối lớn ở giữa chợ.

Ra khỏi bãi đậu xe, cô liền cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.

Cho đến khi cô vào siêu thị, cảm giác này càng rõ hơn.

Cô cảnh giác liếc phía sau, lách người vào giữa một dãy kệ, rồi nhanh chóng trốn vào góc khuất.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở trong góc khuất không bao lâu, thì có một người phụ nữ đi tới, giống như đang tìm ai đó.

Sau khi người phụ nữ kia đến gần Nguyễn Tri Hạ mới nhìn rõ mặt bà ta.

Hóa ra là Tiêu Giai Kỳ.

Tiêu Giai Kỳ không nhìn thấy cô, cô quay lại định lặng lẽ đi.


Nhưng đã không kịp.

“Tri Hạ!”
Tiêu Giai Kỳ gọi cô một tiếng, vội vàng đi tới trước mặt cô ngăn cản đường đi của cô.

Bà ta cẩn thận đánh giá Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lóe lên sự vui mừng: “Thật sự là con!”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ, không cảm xúc gọi một tiếng: “Bà Nguyễn.”
Tiêu Giai Kỳ nghe vậy, vẻ mặt liền thay đổi: “Tri Hạ, lâu rồi không gặp, trong lòng con vẫn ghét mẹ sao?”
Nguyễn Tri Hạ lập tức trả lời chắc chắn: “Không.”
Tiêu Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên vài phần trống rỗng.

“Vốn dĩ đã không có quan hệ gì, chưa nói đến hận.

Nếu tôi thực sự hận bà, tôi sợ bà đã không thể đứng đây nói chuyện với tôi.”
Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh giống như giọng điệu của cô.

Cô đối với Tiêu Giai Kỳ hoàn toàn không còn cảm giác.

Nếu bà ta không xuất hiện, thậm chí Nguyễn Tri Hạ sẽ quên mất bà ta còn tồn tại.

Tiêu Giai Kỳ nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ, ngượng ngùng nói: “Thật tốt khi con không hận.


Mấy năm qua… con đã ở đâu? Có khỏe không?”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cô không có gì để nói với bà ta, nhưng Tiêu Giai Kỳ rõ ràng không nghĩ như vậy, bà ta muốn nói chuyện với cô.

Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này mới cẩn thận đánh giá bà ta.

Tuy từ nhỏ Tiêu Giai Kỳ không thương cô, nhưng cô lại ngoài ý muốn thừa hưởng ngoại hình của Tiêu Giai Kỳ.

Tiêu Giai Kỳ là một người đẹp.

Ít nhất ba năm trước, bà là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng tốt.

Tuy nhiên, Tiêu Giai Kỳ trước mặt so với Tiêu Giai Kỳ của ba năm trước thì già hơn nhiều.

Nếp nhăn ở khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện, lưng hơi cong và cơ thể cũng không còn béo như lúc trước.

Nguyễn Tri Hạ đứng bất động đánh giá Tiêu Giai Kỳ, thanh âm lãnh đạm nói: “Tôi khỏe.

Còn bà thì sao?”.


 
Chương 986


Sau khi nghe câu này, Tiêu Giai Kỳ nghĩ Nguyễn Tri Hạ vẫn quan tâm đến bà ta.

Bà ta hết sức vui mừng, trên mặt nở một nụ cười, rồi lại lập tức lắc đầu: “Con sống tốt là được.

Mẹ sống coi như cũng được.”
Coi như cũng được?
Ý nói chính là sống không tốt.

Nhìn cách ăn mặc và trạng thái tinh thần của Tiêu Giai Kỳ, thực ra cũng có thể đoán được cuộc sống hiện tại của bà ta.

Trong ba năm qua, chắc chắn bà ta sống không được thoải mái.


Nguyễn Tri Hạ đã hiểu rõ suy nghĩ của Tiêu Giai Kỳ.

Mỗi khi Tiêu Giai Kỳ sống không như ý, hoặc lúc sống không tốt, sẽ nghĩ đến việc tìm Nguyễn Tri Hạ.

“Tôi muốn mua mấy thứ đồ, không có thời gian ôn chuyện với bà Nguyễn.” Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng không cho Tiêu Giai Kỳ cơ hội nói chuyện, liền xoay người đi chọn đồ.

Tuy nhiên, Tiêu Giai Kỳ cũng không rời đi mà nhất định giữ khoảng cách đi theo sau cô.

Lúc Nguyễn Tri Hạ ngẫu nhiên quay lại, Tiêu Giai Kỳ liền nở một nụ cười rụt rè với cô.

Điều này không giống với Tiêu Giai Kỳ vài năm trước.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút xúc động.

Nhưng chẳng mấy chốc, xúc động trong lòng cô lại yên tĩnh như cũ.

Bởi vì cô nghĩ về Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Hương Thảo hận cô như vậy, Tiêu Giai Kỳ lại một mực thương yêu Nguyễn Hương Thảo.

Cô đã cho Tiêu Giai Kỳ rất nhiều cơ hội, nhưng mỗi lần Tiêu Giai Kỳ đều lựa chọn vứt bỏ cô.


Cô nghi ngờ Tiêu Giai Kỳ bị Nguyễn Hương Thảo xui khiến mới cố tình tiếp cận cô.

Loại chuyện giúp Nguyễn Hương Thảo hại cô, lúc trước Tiểu làm rất nhiều, cô cũng không lạ lẫm gì.

Càng nghĩ, trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng lạnh hơn.

Cô nhanh chóng chọn những gì mình cần, thanh toán hóa đơn rồi ra khỏi siêu thị.

Khi Nguyễn Tri Hạ đến bãi đậu xe dưới lòng đất, lại nhìn thấy Tiêu Giai Kỳ.

“Tri Hạ.” Tiêu Giai Kỳ đứng cạnh xe cô, gọi tên cô.

Nguyễn Tri Hạ không cảm xúc nhìn bà ta: “Là Nguyễn Hương Thảo bảo bà tới phải không?”
Tiêu Giai Kỳ sửng sốt một lúc rồi vội vàng phủ nhận: “Không phải, Nguyễn Hương thảo không liên quan gì đến mẹ.

Là mẹ đã nhìn thấy tin tức của con nên mới biết con đã quay lại thành phố Hà Dương.

Hôm nay mẹ cũng đến để mua đồ, không ngờ lại gặp con ở đây.”
Nguyễn Tri Hạ đã thất vọng với Tiêu Giai Kỳ quá nhiều lần, vì vậy cô không tin lời bà ta nói.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay ra vịn cửa xe rồi nói: “Dù có phải Nguyễn Hương Thảo bảo bà đến đây hay không, bà chỉ cần biết rõ chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.


Tôi cũng không có quan hệ gì với nhà họ Nguyễn.”
Nói xong, cô mở cửa, ngồi vào trong xe.

Ngay sau đó, Tiêu Giai Kỳ bất ngờ ngăn cô lại, không dám tin nói: “Tri Hạ, sao con có thể nhẫn tâm như vậy? Nếu mẹ nói cho con biết, ba năm qua Nguyễn Hương Thảo đều hành hạ mẹ, con không cảm thấy tự trách chút nào sao? ”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Nguyễn Hương Thảo sẽ đem lòng thù hận cô mà hành hạ Tiêu Giai Kỳ.

Dù sao quan hệ giữa cô và Tiêu Giai Kỳ cũng không tốt, chuyện này Nguyễn Hương Thảo cũng biết.

Quan hệ của cô với Tiêu Giai Kỳ không tốt, dù Nguyễn Hương Thảo có hành hạ Tiêu Giai Kỳ, điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Hương Thảo có lẽ cũng hiểu rõ chuyện này.

Điều duy nhất có thể giải thích được chính là Nguyễn Hương Thảo bị chuyện của Trần Tuấn Tú kích thích.

Chỉ cần người có quan hệ với Nguyễn Tri Hạ, cô ta đều muốn trả thù..


 
Chương 987


“Tự trách sao?” Nguyễn Tri Hạ cười nhạo một tiếng: “Đó chính là con gái từ nhỏ do bà thương yêu, cô ta đối xử với bà như vậy, bà không thấy hối hận sao?”
Cô cố tình nhấn mạnh hai từ “con gái”.

Sắc mặt của Tiêu Giai Kỳ khẽ thay đổi: “Tri Hạ, trước đây con không như thế.

Từ nhỏ con đã hiểu rõ tại sao mẹ lại tốt với Hương Thảo, con không phải không biết, huống hồ…”
“Được rồi.” Nguyễn Tri Hạ ngắt lời bà ta.

Lúc này, Tiêu Giai Kỳ vẫn còn mở miệng gọi một tiếng “Hương Thảo”, chứng tỏ bà ta vẫn còn tình cảm với Nguyễn Hương Thảo.


Cô đã quen nghe Tiêu Giai Kỳ lặp đi lặp lại những lý do đó.

“Vừa mở miệng ra đã hỏi tôi có tự trách hay không, vậy trong ba năm qua bà có bao giờ đi tìm tôi không? Bà chưa bao giờ coi tôi là con gái, dựa vào cái gì mà bà nghĩ tôi sẽ tự trách mình? Bây giờ tôi thấy vui còn không kịp đâu! Bà Nguyễn, bà đúng là không hiểu gì về tôi.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, vung tay Tiêu Giai Kỳ ra, lên xe, nhanh chóng lái ô tô rời khỏi.

Tiêu Giai Kỳ đứng tại chỗ nhìn Nguyễn Tri Hạ biến mất, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.

………..

Lúc Nguyễn Tri Hạ ra ngoài đi mua đồ, tâm trạng không phải rất tốt, nhưng nó không đến mức tồi tệ.

Sau khi gặp Tiêu Giai Kỳ, tâm trạng của cô đã hoàn toàn sa sút.

Cô cảm thấy không thoải mái.

Chắc chắn do Tiêu Giai Kỳ vẫn còn ảnh hưởng đối với cô.

Lúc Tư Mộ Hàn đến ăn tối liền để ý thấy sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không được tốt.

Anh tiện tay móc âu phục lên giá treo quần áo ở trên cửa và đi về phía bàn ăn.


Nguyễn Tri Hạ thấy anh đến, ánh mắt nhìn ra phía sau anh, chắc chắn anh chỉ tới một mình, Nguyễn Tri Hạ thắc mắc hỏi anh: “Tư Hạ đâu?”
Tư Mộ Hàn ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt liếc quanh bàn ăn, nhẹ nhàng nói: “Ở nhà.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến chuyện hôm nay gặp Tiêu Giai Kỳ, cũng liền không nói thêm gì nữa.

Tư Hạ sống với Tư Mộ Hàn sẽ tốt hơn nhiều so với sống với cô.

Cô không muốn hỏi nhiều, quay vào bếp bưng canh ra.

Lúc cô bưng canh ra, thấy Tư Mộ Hàn đã đứng dậy đi về phía bếp.

Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Làm gì vậy?”
Tư Mộ Hàn chỉ trả lời hai từ: “Lấy bát.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc khẽ nhếch miệng.

Cô không nghe nhầm chứ? Tư Mộ Hàn nói muốn vào trong lấy bát?
Lần trước ở đây, Tư Mộ Hàn vì phối hợp với Tư Hạ mới tự mình đi lấy bát.

Lần này bị sao vậy?
Nguyễn Tri Hạ sững sờ bưng canh đặt lên bàn ăn, lúc này Tư Mộ Hàn cũng đã cầm hai bộ bát đũa đi ra.

Nhanh như chớp đặt một bộ bát đũa ở trước mặt mình, bộ bát đũa còn lại đặt trước mặt Nguyễn Tri Hạ.


Anh đặt bát xong, nhướng mày nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Không nói một tiếng cảm ơn sao?”
Nguyễn Tri Hạ nói một cách máy móc: “Cảm ơn.”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn thản nhiên trả lời rồi ngồi xuống chỗ bắt đầu ăn.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Một lúc sau, cô mới kịp phản ứng.

Một loạt hành động vừa rồi của Tư Mộ Hàn giống như lúc dỗ dành Tư Hạ.

Hà Tri Hạ vừa ăn cơm vừa nhìn Tư Mộ Hàn.

Tuy Tư Mộ Hàn không nhìn cô, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cô.

Anh bỗng nhiên lên tiếng nói: “Có gì muốn nói thì nói đi.”.


 
Chương 988


“Anh đã quen việc Tư Hạ sống cùng với anh chưa?” Hà Tri Hạ đặt đũa xuống hỏi.

Tư Mộ Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề của cô mà hỏi ngược lại: “Nếu anh nói không quen, em sẽ đón con bé về sao?”
Hà Tri Hạ do dự hỏi: “Anh thật sự không quen à?”
Lần này Tư Mộ Hàn ngược lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “So với việc ở chúng với em, đứa nhỏ kia dễ ở hơn nhiều.”
Anh nói chuyện luôn khiến người khác có cảm giác nửa úp nửa mở.

May mà Nguyễn Tri Hạ từ lâu đã quen với cách nói chuyện của anh.


Hình như ý anh là…dễ sống chung với Tư Hạ hơn?
Hà Tri Hạ hỏi anh: “Ở chung với em rất khó khăn sao?”
Trước đây, cô cũng từng nghĩ sau khi có con, Tư Mộ Hàn sẽ làm một người ba như thế nào.

Cô nghĩ rằng một người có tính cách lạnh lùng như Tư Mộ Hàn, chắc chắn sẽ không muốn ở chung với trẻ con.

Sự thật đã chứng minh, anh thực sự không thích ở chung với trẻ con, nhưng cũng không ngại việc Tư Hạ yêu thích anh, gần gũi với anh.

“Lúc thì em muốn tái hôn với anh, lúc lại có mối quan hệ không rõ ràng với mối tình đầu.

Thật phiền phức.”
Khi Tư Mộ Hàn nói những lời này, anh không ngẩng đầu lên, cứ tự nhiên nói ra như vậy, giống như anh đã ủ trong lòng mình lâu rồi.

Nguyễn Tri Hạ nhận ra anh vẫn chưa nói xong, lặng lẽ chờ anh nói tiếp.

“Bánh bao nhỏ không giống như em.

Nếu cho nó ăn kẹo rồi mở phim hoạt hình, nó sẽ vô cùng nghe lời.” Tư Mộ Hàn nói xong ngước lên nhìn cô.


Anh khẽ cau mày, ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu nhìn cô.

Nguyễn Tri Hạ giật giật môi, kiên nhẫn giải thích với anh: “Em và Thẩm Sơ Hoàng quen biết từ rất lâu rồi.

Em đã từng thích anh ấy, nhưng…”
Cô chưa nói hết đã nghe thấy tiếng cười khẩy của Tư Mộ Hàn: “Ồ, thừa nhận rồi đúng không?”
“Anh có thể nghe hết lời em nói được không?” Khi nào cái tật xấu thích ngắt lời người khác của anh mới có thể sửa?
Tư Mộ Hàn khẽ nhếch môi, sắc mặt lạnh lùng nói: “Để em nói hết thì bữa ăn này không thể ăn hết được.”
Nguyễn Tri Hạ nghi hoặc: “Ý anh là gì?”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm túc: “Hóa ra không phải em bảo anh đến ăn cơm, mà là em muốn nói chuyện mối tình đầu của em với anh.

Em đang cố ý chọc giận anh.”
Hà Tri Hạ ngạc nhiên: “Em cố ý chọc giận anh khi nào?”
“Anh không muốn nghe ba từ Thẩm Sơ Hoàng từ miệng em.

Từ giờ trở đi, em câm miệng cho anh.” Anh nói câu cuối với giọng điệu vô cùng mạnh mẽ.

Nguyễn Tri Hạ sợ đến nỗi ngậm miệng.


Tư Mộ Hàn nói xong liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Khẩu vị của anh rất tốt, vẫn giống như trước đây, mỗi lần ăn đều xen lẫn một miếng rau, cứ theo thứ tự, sau đó lại lặp lại.

Ngay cả ăn cơm cũng nghiêm túc giống như khi giải quyết công việc.

Hà Tri Hạ nhìn anh chằm chằm, vẫn đang nghĩ về câu nói vừa nãy của anh.

Không muốn nghe ba chữ Thẩm Sơ Hoàng từ miệng cô.

A, anh đang ghen sao?
Trong lòng Hà Tri Hạ nghĩ vậy, nhưng cũng không dám chắc chắn.

Cô lại không dám hỏi Tư Mộ Hàn để xác định xem có phải anh đang ghen hay không?.


 
Chương 989


Dù bị mất trí nhớ, nhưng anh vẫn có ý thù địch với Thẩm Sơ Hoàng.

Xem ra trước đây anh khá ghét Thẩm Sơ Hoàng.

Khi Tư Mộ Hàn ăn gần hết, anh ngước mắt lên, thấy Hà Tri Hạ vẫn đang nhìn chằm chằm anh.

Bát cơm trước mặt cô vẫn không vơi đi nhiều.

Tư Mộ Hàn trừng mắt, giọng điệu lơ đãng hỏi cô: “Nhìn anh, em có thể no không?”
Hà Tri Hạ vẫn ung dung nhìn anh hỏi: “Anh tức giận khi em nhắc đến tên anh ấy.


Nếu em không giải thích với anh, chẳng phải anh càng tức giận hơn sao?”
Tư Mộ Hàn khẽ “suỵt” một tiếng, giọng anh vô cùng khinh bỉ: “Anh đã biết rõ mọi chuyện, còn cần em giải thích sao?”
Hà Tri Hạ mím môi, gật đầu.

Đúng vậy.

Tư Mộ Hàn muốn biết cái gì, anh ấy tùy tiện kiểm tra một chút không phải là ra rồi sao.

Hơn nữa, bên cạnh anh còn có một người làm việc vô cùng hiệu quả như Thời Dũng.

Chỉ cần anh nói một câu, Thời Dũng sẽ xử lý tốt mọi việc, tìm thứ anh muốn biết ở khắp nơi rồi đưa cho anh.

Tuy anh đã biết mối quan hệ giữa Hà Tri Hạ và Thẩm Sơ Hoàng, nhưng anh vẫn có ý thù địch lớn như vậy với Thẩm Sơ Hoàng, điều đó chứng tỏ, trong tiềm thức anh vẫn luôn quan tâm đến cô.

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ ra một ý định xấu xa.

Nếu…
Nếu Tư Mộ Hàn không thể khôi phục trí nhớ, vậy chỉ có một cách.

Cách đó chính là: để cho Tư Mộ Hàn yêu cô một lần nữa.

Cách này có thể sẽ mất một quá trình, nhưng một ngày nào đó anh sẽ lại yêu cô, không phải sao?
Trong thời gian này, Tư Mộ Hàn không có một chút dấu hiệu khôi phục trí nhớ nào, chuyên gia thôi miên họ Lý kia cũng không có tin tức gì.


Trong lòng Hà Tri Hạ không ổn định lắm, cô luôn lo lắng về chuyện này.

Thấy Hà Tri Hạ không nói gì, Tư Mộ Hàn nghĩ rằng cô đang tức giận vì lời nói vừa rồi của anh.

Anh liếc nhìn cô, hỏi sang chuyện khác: “Tại sao em lại đưa Tư Hạ tới chỗ anh?”
Hà Tri Hạ hỏi: “Anh không thích con bé sao?”
“Anh thực sự nghi ngờ Thời Dũng đã nói dối anh.

Trước kia anh thực sự thích một người phụ nữ đầy thắc mắc trong đầu như vậy sao?” Trong mắt Tư Mộ Hàn hiện lên sự tức giận.

Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ không vui: “Phụ nữ có thắc mắc đầy đầu là gì? Nếu anh muốn khen em thông minh thì anh có thể trực tiếp nói ra.”
Tư Mộ Hàn không muốn tiếp tục chủ đề này với cô, nếu không chắc chắn anh sẽ bị cô làm cho tức chết.

Anh đi thẳng vào chủ đề: “Tháng trước, em và Lưu Chiến Hằng bị tai nạn xe hơi, tai nạn xe hơi này là do có người phá hỏng phanh xe.”
Lúc anh nói chuyện, anh nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Tri Hạ, không để cho cô có cơ hội trốn tránh, nói dối.

Hà Tri Hạ sau một lúc kinh ngạc liền gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy xảy ra.”
Cô không nói chuyện này với Tư Mộ Hàn, nhưng có lẽ chính Tư Mộ Hàn đã tự mình đi điều tra.

Tư Mộ Hàn là một người thông minh và thận trọng.

Hà Tri Hạ chủ động đưa Tư Hạ tới chỗ anh, hơn nữa còn đồng ý sẽ không đón con bé về.


Trông rất khả nghi, vì vậy dĩ nhiên anh sẽ đi điều tra qua.

Phạm vi sinh hoạt của Hà Tri Hạ không lớn, trên người cô cũng không có chuyện gì lạ lẫm xảy ra, không phải rất dễ dàng tra được sao.

Tư Mộ Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, không vội mà nói: “Do một người phụ nữ tên là Hà Hương Thảo làm.

Cô ta là chị gái cùng ba khác mẹ của em, luôn bất hòa với em.

Hơn nữa là cô ta mới vốn là vị hôn thê của anh, người cô ta yêu là Trần Tuấn Tú.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ.

Anh đã nói đến chuyện này, Nguyễn Tri Hạ tự nhiên cũng không có gì để che giấu.

“Ừ.” Cô gật đầu rồi nói: “Cô ta rất yêu Trần Tuấn Tú.

Cô ta nghĩ rằng cái chết của Trần Tuấn Tú là do em và anh gây ra.

Cho nên cô ta luôn tìm cơ hội để trả thù thay Trần Tuấn Tú.”.


 
Chương 990


Tư Mộ Hàn lạnh lùng cười một tiếng, trong giọng nói của anh rõ ràng là khinh thường: “Làm sao để trả thù? Giết chúng ta?”
Ngược lại, anh còn nói thêm: “Lưu Chiến Hằng cũng không có bản lĩnh gì, đã có bằng chứng tố cáo Nguyễn Hương Thảo, còn để cho người khác bảo lãnh cô ta ra ngoài.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy giọng điệu của Tư Mộ Hàn giống như đang cố ý nhằm vào Lưu Chiến Hằng.

Cô không vui nói: “Anh có bản lĩnh nhất được chưa?”
Chỉ có điều, anh đã đoán đúng suy nghĩ của Nguyễn Hương Thảo.

Quả thật Nguyễn Hương Thảo muốn giết bọn họ để báo thù cho Trần Tuấn Tú.


Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Em cảm thấy tôi nói không đúng sao?”
“Lưu Chiến Hằng có liên quan gì đến anh sao? Đến nỗi anh nhằm vào anh ấy như thế?” Tư Mộ Hàn luôn biểu hiện rất rõ vẻ yêu thích khi đứng trước mặt cô.

Tư Mộ Hàn cười lạnh, giọng điệu không hề có ý tốt: “Em đang nói giúp cho anh ta sao? Làm vợ chưa cưới của anh ta, còn nảy sinh tình cảm với anh ta?”
Giọng điệu này của anh nghe có vẻ hơi nguy hiểm, Nguyễn Tri Hạ không dám nhổ râu trên miệng cọp, nhưng cô không thể không nói những lời nên nói.

Cô dịu giọng hơn một chút: “Dù sao thì anh ấy cũng đã cứu em.”
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn nặng nề khóa chặt cô, ánh nhìn này đã làm cho cả người Nguyễn Tri Hạ rất khó chịu.

Một lát sau, anh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Em hiểu rõ Lưu Chiến Hằng được bao nhiêu?”
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
Nói thật ra, cô cũng không hiểu rõ Lưu Chiến Hằng cho lắm.

“Làm thế nào mà em có thể quen biết anh ta, ngoại trừ anh ta chính là chuyên gia tâm lý học từ nước ngoài trở về, em còn biết điều gì khác nữa?” Sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm túc nhìn cô: “Đọc trên tài liệu, ngoại trừ lúc em mang thai thì em vẫn luôn sinh sống trong thành phố Hà Dương.”
Lúc Tư Mộ Hàn nói đến hai chữ “mang thai”, ánh mắt anh hơi lóe lên.


Trong khoảng thời gian này, anh đã đọc xong những tài liệu đưa cho anh trong suốt đêm, cũng hiểu khá rõ chuyện lúc trước giữa anh và Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ cũng coi như đã hiểu rõ, ngày hôm nay, Tư Mộ Hàn không phải tới ăn cơm, mà là tới gặng hỏi cô.

Nếu Tư Mộ Hàn đã hỏi rồi, cô cũng không có gì phải che giấu: “Từ giọng điệu của anh xem ra, có lẽ anh đã sớm nhận ra em rồi, em biết anh ấy từ ba năm trước, vào buổi tối trước khi chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ.”
Tư Mộ Hàn khẽ cau mày: “Hết rồi?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tư Mộ Hàn suy nghĩ trong chốc lát rồi lạnh lùng nói: “Cách xa người không rõ lai lịch này một chút.”
Không rõ lai lịch, đây không phải là nói Lưu Chiến Hằng sao.

“Mặc dù lai lịch của anh ấy rất đáng nghi, nhưng dù sao anh ấy cũng đã cứu em, em không thể không qua lại với anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ nói rất nghiêm túc.

Tư Mộ Hàn cười lạnh, cũng không nói chuyện với cô nữa, mà cúi đầu ăn cơm.

Sau khi Tư Mộ Hàn ăn cơm xong rồi thì rời đi.


.

truyện tiên hiệp hay
Trước khi anh rời đi, Nguyễn Tri Hạ đã gói một ít món tráng miệng đưa cho Tư Mộ Hàn, bảo anh mang về cho Tư Hạ.

Đây là mấy món mà lúc nãy cô đã cố ý làm cho Tư Hạ.

Cô gật đầu, lúc đưa túi đã được đóng gói kỹ càng cho Tư Mộ Hàn, anh nhíu chặt đôi mày: “Không phải nhà tôi không có người giúp việc.”
“Người giúp việc là người giúp việc, em là mẹ của Tri Hạ, điều này hoàn toàn khác nhau.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại giơ tay đưa túi đựng hộp thức ăn cho anh.

Mặc dù sắc mặt của Tư Mộ Hàn không được tốt cho lắm, thế nhưng anh vẫn giơ tay nhận lấy.

Nguyễn Tri Hạ tiễn anh đi ra ngoài, anh quay đầu liếc nhìn cô một lát, hình như muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ hừ lạnh rồi xoay người rời đi..


 
Chương 991


Nguyễn Tri Hạ nhìn bóng lưng của anh, khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ, cô đã chọc giận anh khi nào chứ?
Sau khi đóng cửa lại, Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến những lời Tư Mộ Hàn đã nói, vừa đi vào trong suy nghĩ.

Tư Mộ Hàn nhắc nhở cô, lần trước khi cô gặp Lưu Chiến Hằng, cô đã muốn hỏi anh làm thế nào để quen biết cô, nhưng bởi vì lúc đó Lưu Chiến Hằng không muốn nói, cho nên cô cũng không hỏi nữa.

Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải hỏi.

Nguyễn Tri Hạ ghi nhớ chuyện này vào trong lòng, cô suy nghĩ phải nhanh chóng tìm một khoảng thời gian, để hỏi Lưu Chiến Hằng về chuyện này một chút.


*
Ngày hôm sau, Tần Thủy San lại hẹn Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Lần này hình như một bộ phim mới nào đó của bạn cô tổ chức buổi họp báo tuyên truyền.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đi mới biết, hóa ra người bạn của cô chính là Hứa Mộ Hàn.

Có thể bởi vì vai diễn cho nên Hứa Mộ Hàn có để một chút râu, trông có vẻ hơi tang thương, càng tăng thêm khí phách của người đàn ông.

Ấn tượng của Nguyễn Tri Hạ đối với Hứa Mộ Hàn cũng chỉ dừng lại ở ba năm trước.

Cẩn thận bắt đầu so sánh, Hứa Mộ Hàn cũng giống như ba năm trước, không có gì khác biệt.

Hiện trường buổi họp báo phần lớn đều là phóng viên và truyền thông, Tần Thủy San dẫn Nguyễn Tri Hạ đã cải trang lẫn vào trong đám phóng viên, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.


Nguyễn Tri Hạ kéo Tần Thủy San đang đeo khẩu trang che nửa mặt, thấp giọng hỏi: “Tại sao phải lén lén lút lút như vậy? Ba năm trước, không phải cậu đã theo đuổi Hứa Mộ Hàn được rồi sao?”
Cách lớp khẩu trang, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy sắc mặt của Tần Thủy San, thế nhưng cô cũng có thể nhìn thấy tia hoảng loạn lóe lên trong mắt Tần Thủy San.

Tần Thủy San vội vàng thề thốt phủ nhận: “Gì chứ, ai theo đuổi anh ta chứ! Tớ mới không có, cậu đừng có nói mò.”
“Ồ, cậu không theo đuổi anh ta, chỉ lén lút tới tham gia buổi họp báo tuyên truyền phim của anh ta mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, cũng không quản Tần Thủy San đang trừng mắt nhìn cô, lại cau mày nói: “Chỉ có điều cậu muốn tới tham gia buổi họp báo tuyên truyền phim của Hứa Mộ Hàn, vậy kéo tớ theo để làm gì?”
“Ngược lại cậu cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đi cùng tớ tới đây không được sao?” Tần Thủy San quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Nguyễn Tri Hạ cũng đã quen thuộc với giọng điệu này của Tần Thủy San, cô thở dài nói: “Cô Tần, không phải cậu vẫn muốn quay sao? Chẳng lẽ cậu không sốt ruột để cho tớ viết kịch bản sao?”
“Chuyện này cũng không vội trong một hai ngày.” Tần Thủy San nói xong, nở nụ cười lấy lòng cô: “Thật ra tớ vẫn luôn tò mò, lúc trước rốt cuộc cậu đã làm như thế nào, để cho Tư Mộ Hàn vẫn luôn quyết một lòng với cậu vậy?”
Nguyễn Tri Hạ cau mày hỏi cô: “Lúc trước?”
“Bây giờ Tư Mộ Hàn đã có vợ chưa cưới khác rồi, mặc dù không biết ba năm trước hai người đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại chia tay, thế nhưng anh ấy vẫn luôn một lòng với cậu.”
Tần Thủy San vừa nói, vừa chú ý tới sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ, giống như chỉ cần sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ không đúng lắm, cô có thể dừng vấn đề này ngay lập tức.

Thế nhưng sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ cũng không có gì không thích hợp, cô mới yên tâm nói xong vấn đề này.

Nguyễn Tri Hạ hơi thất thần.


Tần Thủy San nói cũng không sai, bây giờ quả thật Tư Mộ Hàn đã “thay lòng” rồi.

Cô ấy không nhắc tới, Nguyễn Tri Hạ cũng sắp quên mất, bây giờ Tư Mộ Hàn vẫn còn một cô vợ chưa cưới tên là Tô Miên.

Ba năm trước, quả thật cô đã gặp Tô Miên một lần.

Tô Miên là bạn của Tư Cẩm Vân, trên người mang theo cảm giác ưu việt và vênh váo hung hăng giống như Tư Cẩm Vân.

“Không phải cậu cũng nói Tư Mộ Hàn đã thay lòng rồi sao? Thay lòng rồi chính là không còn khăng khăng một lòng nữa.” Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ rất lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc gì.

Tần Thủy San cũng không hỏi nhiều nữa..


 
Chương 992


Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến ba năm trước, lúc Tần Thủy San giả trang thành người giúp việc ở chỗ Tư Mộ Hàn, tranh cãi với Tư Ân Nhã cũng nhắc đến Hứa Mộ Hàn.

Cô quay đầu nhìn Tần Thủy San hỏi: “Cậu thì sao? Ba năm trước căn bản là cậu không có ý với Tư Mộ Hàn, rõ ràng người cậu thích chính là Hứa Mộ Hàn, tại sao vẫn phải cải trang thành người giúp việc đến ở trong nhà Tư Mộ Hàn chứ?”
“Tớ nói tớ thích Hứa Mộ Hàn từ khi nào chứ?” Tần Thủy San giống như con mèo giẫm phải đuôi, nhất thời kích động, âm lượng cũng tăng cao không ít.

Đương nhiên đã thu hút sự chú ý của những phóng viên khác.

Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ thầm kêu không ổn rồi.


Cô kéo Tần Thủy San muốn chạy, thế nhưng ánh mắt sắc bén của phóng viên đã nhận ra cô ngay lập tức.

“Là Nguyễn Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy phóng viên gọi tên mình, da đầu căng thẳng, kéo Tần Thủy San nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thế nhưng vẫn có một số phóng viên đuổi theo cô.

“Có chắc là Nguyễn Tri Hạ không?”
“Có lẽ là vậy!”
“Tại sao cô ấy lại tới đây? Người bên cạnh cô ấy là ai?”
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý phóng viên và nhà báo nói đều gì, kéo Tần Thủy San chạy ra bên ngoài.

Thế nhưng, trong hội trường đều là ghế dựa, hai cô muốn chạy ra ngoài cũng không dễ dàng.

Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể khó khăn chạy qua khoảng trống giữa các hàng ghế.


Phóng viên và cánh nhà báo chia nhau ngăn cô lại, cô và Tần Thủy San chỉ có thể chạy xoay quanh trong hội trường.

Trong hội trường rơi vào hỗn loạn trong một phạm vi nhỏ.

Nguyễn Tri Hạ nhân cơ hội nhỏ giọng nói với Tần Thủy San: “Chia nhau ra chạy đi.”
Những lúc như thế này, nếu cô và Tần Thủy San chạy cùng nhau sẽ không thuận tiện.

Tần Thủy San lập tức gật đầu: “Ừ.”
Hai người chia nhau ra, một mình Nguyễn Tri Hạ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Rất nhanh cô đã chạy tới cửa hội trường, đang muốn chạy ra ngoài, bỗng nhìn thấy phía trước có một nhóm người đang đi tới.

Người đi đầu không phải là Tư Mộ Hàn sao!
Tư Mộ Hàn được người khác vây quanh, đang đi về phía cô.

Sao anh lại tới đây?
Mặc dù Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, thế nhưng anh vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của công ty, cũng không tham gia những hoạt động này.


Coi như anh có tham dự các hoạt động, cũng chỉ là tham gia một số hoạt động thương nghiệp có liên quan đến Tư thị.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Nguyễn Tri Hạ vô thức dừng trước cửa hội trường, rất nhanh cánh nhà báo và phóng viên đã đuổi tới bao vây cô.

Nguyễn Tri Hạ đeo khẩu trang, đưa tay chặn ánh đèn flash chói mắt ở phía trước.

“Cô là Nguyễn Tri Hạ sao? Cô có thể lấy khẩu trang xuống được không?”
“Mời cô tiếp nhận bài phỏng vấn của tôi một lát…”
“…”
Phóng viên tranh nhau chen lấn, đưa micro tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ bị dồn ép đến mức lùi về sau, dựa vào vách tường để tránh né..


 
Chương 993


Những phóng viên này chỉ chú ý tới Nguyễn Tri Hạ, trong nháy mắt cũng không để ý tới Tư Mộ Hàn cũng có mặt ở đây.

Đợi đến khi Tư Mộ Hàn dẫn một nhóm người đi tới gần, bọn họ mới phát hiện anh cũng có mặt ở đây.

Tất cả phóng viên đều sôi sục lên.

Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ gần như chưa từng đứng chung một khung hình ở nơi công cộng.

Huống hồ sau khi bọn họ ly hôn.


Chỉ cần chụp một tấm ảnh có mặt hai người bọn họ, khi cầm về có thể viết một bài báo dài, chỉ cần tấm hình này cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác, tăng lên không ít lượt xem.

Những phóng viên kia cũng không vây quanh Nguyễn Tri Hạ nữa, tất cả đều cầm camera chụp một bức ảnh Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đứng chung với nhau.

Nguyễn Tri Hạ đứng dựa vào vách tường cạnh cửa, còn những phóng viên kia thì lùi về sau một chút, tìm một góc độ thích hợp không ngừng chụp ảnh.

Trong lúc nhất thời, ánh đèn flash và tiếng chụp ảnh nối tiếp nhau.

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Mộ Hàn, đúng lúc đối diện với ánh mắt lơ đãng đang quét qua bên này của anh.

Ánh mắt của anh không dừng trên người Nguyễn Tri Hạ, giống như không nhận ra Nguyễn Tri Hạ.

Ánh mắt của anh trực tiếp lướt qua mặt cô, sau đó nhỏ giọng nói điều gì đó với người bên cạnh, rồi nhấc chân đi vào trong hội trường.

Rất nhanh những phóng viên đang chụp ảnh kia bị bảo vệ đuổi đi.

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn bên trong hội trường, phát hiện Tư Mộ Hàn vẫn đang ngồi ở vị trí cuối cùng, giống như thật sự tới tham gia buổi họp báo tuyên truyền phim.


Cô đứng ở cửa nhìn một lúc, sau đó xoay người đi ra ngoài, bây giờ cô không tiện xuất hiện bên cạnh Tư Mộ Hàn.

Cô đi ra bên ngoài, tìm một khu nghỉ ngơi để ngồi xuống, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho Tư Mộ Hàn: “Sao anh lại tới đây?”
Tư Mộ Hàn cũng không nhắn lại cô.

Cũng may Nguyễn Tri Hạ đã sớm quen một Tư Mộ Hàn lạnh nhạt như vậy.

Cô đành phải gọi điện thoại cho Tần Thủy San.

Cô đi cùng Tần Thủy San tới đây, đương nhiên phải cùng cô ấy rời đi, lúc nãy hai người đã tách ra, không biết Tần Thủy San đã chạy đi đâu rồi.

Nguyễn Tri Hạ gọi cho Tần Thủy San hai cuộc, Tần Thủy San mới nghe điện thoại.

“Tri Hạ, cậu đang ở đâu vậy?” Nghe giọng nói của Tần Thủy San giống như đang thở hổn hển.

Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh: “Tớ đang ở khu nghỉ ngơi, cậu đang ở đâu vậy? Có muốn tớ đi qua đó không?”
“Sao cậu lại đi tới khu nghỉ ngơi rồi? Xa như vậy, tớ không đi qua đó được.”
“Được rồi, vậy đợi lát nữa tớ sẽ tự mình trở về.”
Tần Thủy San không tới đây, Nguyễn Tri Hạ lập tức muốn đi về.


Cô ngồi nghịch điện thoại, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại.

Tư Mộ Hàn vẫn chưa trả lời lại tin nhắn của cô.

Nguyễn Tri Hạ thở dài, đang muốn đứng đậy rời đi, bỗng dưng một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai cô.

“Thật sự đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy cô.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo đứng đậy từ trên ghế sô pha cách đó không xa, đang đi về phía cô.

Ngày hôm nay, chắc Nguyễn Hương Thảo cũng tới tham gia hoạt động gì đó, trang điểm tinh xảo, bộ lễ phục cũng rất trang trọng, vừa nhìn là biết lựa chọn trang phục rất tỉ mỉ.

Gặp Nguyễn Hương Thảo ở đây cũng không có gì lạ.

Chỉ có thể nói là oan gia ngõ hẹp..


 
Chương 994


Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, chỉ nhíu mày nói: “Cũng như nhau thôi.”
Nguyễn Hương Thảo cười giễu cợt, ngồi xuống bên cạnh cô, giọng điệu mềm mại đến có chút quỷ dị: “Tôi nghe nói, Tư Mộ Hàn cũng tới đây?”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn cô ta: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi có thể làm gì chứ?”
Dường như Nguyễn Hương Thảo rất hưởng thụ dáng vẻ căng thẳng của Nguyễn Tri Hạ, cô ta gác hai chân lên, vẻ mặt u ám: “Đương nhiên tôi biết rất rõ, Tư Mộ Hàn là người như thế nào, chắc chắn tôi không thể làm gì anh ta được, chỉ là muốn hỏi một chút mà thôi, quan tâm đến bây giờ mối quan hệ giữa hai người như thế nào.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày, bây giờ mỗi một câu nói của Nguyễn Tri Hạ đều làm cho người khác cảm thấy rất chán ghét.

Nguyễn Tri Hạ hơi ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Quan hệ giữa tôi và Tư Mộ Hàn thì có liên quan gì đến cô.”

“Tôi chỉ muốn biết bây giờ hai người có sống hạnh phúc hay không thôi, nếu như hai người sống không Nguyễnnh phúc, tôi sẽ rất vui, còn nếu hai người sống hạnh phúc, vậy thì tôi sẽ rất khó chịu.”
Nguyễn Hương Thảo hờ hững nói, giơ móng tay vừa mới mài duỗi của mình: “Chỉ có điều, lần trước nhìn thấy cô đi cùng người họ Lưu kia, vậy thì nói rõ, Tư Mộ Hàn đã không cần cô nữa rồi, cô đã trở thành người phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ, quả thật làm cho người khác phải đồng tình mà.”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn nói chuyện, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vã đang tới gần.

Ngay sau đó, có người gọi tên cô.

“Nguyễn Tri Hạ.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc.

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang sải bước đi về phía cô.

Nhóm người lúc trước đi theo anh không biết đã đi đâu rồi, chỉ có một mình anh đi tới đây, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt người Nguyễn Tri Hạ.

Trong đôi mắt đen như mực của anh còn ẩn chứa một cảm xúc khác.

Chỉ có điều, ánh mắt đó quá sâu, rất khó để phân biệt được.


Chân của anh rất dài, rất nhanh đã đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.

Đầu tiên anh quan sát Nguyễn Tri Hạ một lát, sau đó lập tức di chuyển ánh mắt nhìn Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Tri Hạ cũng theo tầm mắt của anh, nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo.

Cô nhìn thấy rất rõ, lúc Nguyễn Hương Thảo đối diện với ánh mắt của Tư Mộ Hàn đã rùng mình lên.

Nguyễn Tri Hạ híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới nhớ lại, ba năm trước, Nguyễn Hương Thảo muốn lái xe tông chết cô.

Nguyễn Hương Thảo muốn lái xe tông chết cô nhưng không thành công, Tư Mộ Hàn rất tức giận, sai người dẫn Nguyễn Hương Thảo đi, dùng cách thức rất tàn nhẫn để tra tấn Nguyễn Hương Thảo.

Anh không trực tiếp lấy mạng Nguyễn Hương Thảo, mà hành hạ cô ta sống không bằng chết.

Bây giờ Nguyễn Tri Hạ nhớ lại cảnh tượng lúc đó vẫn còn có chút buồn nôn, huống hồ Nguyễn Hương Thảo lại là người trong cuộc.


Nhìn phản ứng lúc này của Nguyễn Hương Thảo, có thể nhìn ra cô đang rất sợ Tư Mộ Hàn.

Nói chính xác hơn một chút chính là hoảng hốt.

Nguyễn Hương Thảo nắm chặt ví cầm tay của mình, ngón tay hơi trắng bệch.

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hoảng hốt xen lẫn một chút sợ hãi.

Vì vậy, khi cô ta nhìn Tư Mộ Hàn mấy giây thì vội vàng quay sang chỗ khác, chân cô ta hơi nhúc nhích, giống như muốn đứng dậy rời đi, thế nhưng không biết tại sao cô ta lại không cử động.

Nguyễn Tri Hạ thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi về phía Tư Mộ Hàn, hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”
Tư Mộ Hàn chỉ nói hai chữ với ý tứ sâu xa: “Tiện đường.”.


 
Chương 995


Tư Mộ Hàn vẫn luôn không quan tâm đến chuyện của truyền thông Thịnh Hải, những hoạt động trong ngành giải trí như thế này, anh vẫn luôn không tham gia.

Con đường này, đúng là thuận tiện đến mức hơi đặc biệt đó.

Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không nói ra những suy nghĩ của mình.

“Vậy…”
Cô ngẫm nghĩ một chút, đang muốn nói điều gì đó thì Tư Mộ Hàn trực tiếp cắt ngang lời cô: “Có chút việc muốn tìm em.”
Anh nói xong, cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.


Cho dù anh thật sự có việc muốn tìm cô, lúc nãy cô đã gửi tin nhắn cho anh, không phải anh nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi cô sao?
Kết quả còn cố ý chạy tới đây một chuyến, nói không tới mười chữ thì rời đi ngay.

Không hiểu tại sao.

Khi Tư Mộ Hàn vừa rời đi, Nguyễn Hương Thảo lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên.

Cô ta nhìn hướng Tư Mộ Hàn rời đi, rồi quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.

Giọng điệu của cô ta hơi thâm trầm: “Cô vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn?”
“Liên quan gì đến cô.” Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, đang muốn nhấc chân rời đi.

Cô vừa mới bước lên một bước đã bị Nguyễn Hương Thảo kéo lại.

Ngón tay của Nguyễn Hương Thảo gầy đến mức trơ xương, Nguyễn Tri Hạ bị cô ta nắm đến mức hơi đau.

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, nhíu mày nói: “Lúc nãy Tư Mộ Hàn đã nói, anh ta tìm tôi có việc, nếu như tôi không đi qua đó…”

Cô nói tới đây thì cố ý ngừng lại.

Quả nhiên, vừa nhắc tới Tư Mộ Hàn, khí thế của Nguyễn Hương Thảo lập tức suy yếu.

Xem ra Tư Mộ Hàn đã để lại một bóng ma rất lớn trong lòng cô ta.

Nguyễn Hương Thảo trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt dữ tợn, vất mạnh tay cô ra, căm hận nói: “Cô cứ đợi đấy cho tôi!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không nói nhiều, trực tiếp rời đi.

Nguyễn Hương Thảo nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, siết chặt nắm đấm.

Cô ta và Trần Tuấn Tú đã mãi mãi cách xa như trời với đất, còn Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn thì ở bên nhau?
Điều này không công bằng!
Dựa vào điều gì mà Nguyễn Tri Hạ đại nạn không chết, còn có thể muốn thứ gì có thứ đó!
Nếu như Nguyễn Tri Hạ thật sự vẫn còn ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, vậy thì cô ta muốn báo thù cũng sẽ rất khó khăn.

Chỉ cần đối phó với Nguyễn Tri Hạ, cô ta sẽ luôn tìm ra được cơ hội.


Thế nhưng nếu hai người bọn họ ở bên nhau, chắc chắn Tư Mộ Hàn sẽ bảo vệ Nguyễn Tri Hạ, cơ hội để cô ta ra tay cũng giảm đi rất nhiều.

Bây giờ xem ra, cô ta cần phải tính toán cho thật kỹ càng.

*
Nguyễn Tri Hạ đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, nhìn xung quanh một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã đứng dựa vào vách tường.

Anh đút tay vào túi quần tây, vẻ mặt lãnh đạm, trông giống như đang cố ý đứng đây để đợi cô.

Cũng không có bao nhiêu người có thể được Tư Mộ Hàn chờ đợi.

Huống hồ càng là Tư Mộ Hàn của hiện tại.

Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đã trở nên tốt hơn rất nhiều..


 
Chương 996


“Tư Mộ Hàn.”
Cô đi tới trước mặt, gọi tên anh.

Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống nhìn cô một chút, sau đó xoay người đi về hướng khác, bước chân vừa lớn lại vừa nhanh, Nguyễn Tri Hạ có chút không đuổi kịp anh.

Nguyễn Tri Hạ tăng nhanh bước chân mới có thể đuổi kịp anh: “Không phải anh nói tìm em có việc gì sao? Có chuyện gì vậy?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Không có gì.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.


Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới cửa thang máy.

Tư Mộ Hàn vươn tay ấn nút mở thang máy, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ở đây, hơi nhíu mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng đi theo tôi.”
Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn theo bản năng, muốn đi xuống thang máy cùng anh.

Nhưng bây giờ bị Tư Mộ Hàn nói như vậy, giống như anh rất chán ghét cô, còn cô thì cứ muốn đi theo anh.

Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Em không đi theo anh, em cũng muốn đi thang máy.”
Lúc này, thang máy vừa đi lên.

Cửa thang máy tự động mở ra, bên trong không có ai.

Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn anh, đang chuẩn bị bước vào thang máy, kết quả cô vừa mới bước vào một chân đã bị Tư Mộ Hàn kéo ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Anh làm gì vậy?”
“Em đợi đi chuyến sau đi.” Tư Mộ Hàn nói xong, lập tức vòng qua người cô bước vào trong thang máy.

Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Tại sao em phải chờ chuyến sau chứ?”

Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, nhấc cằm ra hiệu cô xoay đầu lại.

Nguyễn Tri Hạ xoay đầu lại, nhìn thấy mấy phóng viên đang đi về phía này, chỉ có điều bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên những phóng viên kia không chú ý tới Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn sợ truyền thông chụp được hai người bọn họ đi cùng nhau sao?
Nhận thức này không làm cho Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vui vẻ.

Tư Mộ Hàn không muốn truyền thông chụp được, hay là anh không muốn để cho truyền thông chụp được bọn họ đang đi cùng nhau, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt nhau.

Nguyễn Tri Hạ xoay đầu, cửa thang máy đã đóng lại, Tư Mộ Hàn đã đi thang máy xuống dưới rồi.

Cô chỉ có thể đợi chuyến sau.

*
Mặc dù Tư Mộ Hàn không đi chung thang máy với Nguyễn Tri Hạ, thế nhưng rất nhanh bức ảnh chụp hai người đang đứng trước cửa hội trường lúc trước, vẫn được phóng viên phát tán trên mạng.

Đồng thời tên của hai người nhanh chóng lên hot search.

#Nguyễn Tri Hạ Tư Mộ Hàn#

Một mình Tư Mộ Hàn nắm giữ một tiêu đề, mấy ngày trước Nguyễn Tri Hạ mới được đưa lên tiêu đề, tên của hai người được đặt cùng nhau, số lần click và lượng người xem đều tăng lên rất nhanh.

Nguyễn Tri Hạ ngồi trong xe, nhấp vào hot search để xem.

Hình ảnh trên trang đầu fb chính là mấy tấm ảnh chụp chung cô và Tư Mộ Hàn.

Trong hình cô đứng hơi gần anh.

Tư Mộ Hàn dẫn một nhóm người, mắt nhìn thẳng đi vào trong hội trường, còn Nguyễn Tri Hạ thì bị phóng viên bao vây, cực kỳ trùng hợp chính là cô đang giương mắt nhìn Tư Mộ Hàn.

Tấm hình này được giải thích “chuyên sâu” bởi các blogger đứng đầu làng giải trí.

Bài viết của blogger hơi dài, nhưng đại khái ý nghĩ trung tâm chính là câu nói “Ba năm trôi qua, Nguyễn Tri Hạ vẫn tình cũ chưa dứt với cậu chủ Tư.”
“Mấy ngày trước không phải nói người phụ nữ này đã nhen nhóm quay lại với người yêu cũ – mối tình đầu của cô ấy sao? Tại sao bây giờ lại nói cô ấy chưa dứt tình cũ với chồng trước của mình?”.


 
Chương 997


“Rốt cuộc cô ấy chưa dứt tình với mấy người yêu cũ vậy?”
Hai bình luận bên dưới bài viết có lượt like nhiều nhất, đều là nhổ nước bọt xem náo nhiệt.

Sau đó còn có một số cư dân mạng khá là tích cực, đang đặt câu hỏi cho blogger.

“Ngoại trừ mấy tấm ảnh, cũng không có chứng cứ gì hết.”
“Bây giờ, các nhà báo viết về giới giải trí có thể chuyên nghiệp hơn một chút được không, mỗi lần đều lấy mấy tấm ảnh để lừa gạt người khác…”
“Tôi là nhìn thấy tiêu đề trên hot search nên nhấp vào đây, làm sao vậy? Hai người này đã tái hôn rồi sao?”

“Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Tư Mộ Hàn thật sự rất đẹp trai nha.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bình luận này, lại quay về đầu trang, nhìn bức ảnh kia một chút.

Rõ ràng bức ảnh không có độ sắc nét cao, thế nhưng Tư Mộ Hàn mặc một bộ đồ vest thẳng tắp, được chụp với các đường nét rõ ràng, khí chất hơn người.

Ngược lại bản thân cô lại mặc một bộ quần áo ngày thường, nếu so sánh với Tư Mộ Hàn càng hiện rõ vẻ tầm thường hơn.

Nguyễn Tri Hạ chụp màn hình bài viết của blogger này, định gửi nó cho Tư Mộ Hàn.

Ngẫm nghĩ một chút, cô lại chụp màn hình mấy bình luận khen Tư Mộ Hàn đẹp trai, rồi gửi cho anh.

Sau khi gửi mấy bức ảnh cô đã chụp màn hình, cô lại hơi hối hận.

Vì để che giấu tâm tư nhỏ của mình, Nguyễn Tri Hạ lại gửi cho anh một tin nhắn: “Chúng ta cùng nhau lên hot search rồi, anh xem có muốn xử lý một chút không?”
Có chút mùi vị giấu đầu lòi đuôi.


*
Tập đoàn Tư thị.

“Cậu Tư.”
Thời Dũng cầm một chiếc máy tính bảng đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ và mợ chủ lên hot search rồi.”
Tư Mộ Hàn ngừng công việc ở trên tay, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Hot search gì vậy?”
Thời Dũng ngừng một lát rồi nói: “Trên đây nói là, mợ chủ tình cũ không dứt với cậu chủ, muốn tái hôn với cậu chủ.”
Anh nói xong, lập tức giương mắt nhìn Tư Mộ Hàn, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn trầm tư trong chốc lát, rồi nói với giọng điệu rất nghiêm túc: “Bây giờ người làm trong ngành giải trí đều phải thiết thực như vậy sao?”
Thời Dũng sững sờ trong chốc lát, lúc này mới phản ứng được ý tứ trong lời nói của Tư Mộ Hàn.

“Vậy ý của cậu chủ chính là…” Có muốn quản cái hot search này không vậy?
Tư Mộ Hàn nhíu mày: “Nếu như những gì nói ở trên đây đều là sự thật, vậy tôi quản anh ta để làm gì?”
Người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ kia, không phải vẫn luôn muốn tái hôn với anh sao?
Thời Dũng: “…”

Bây giờ anh không dám tưởng tượng, một ngày nào đó sau khi Tư Mộ Hàn khôi phục trí nhớ, cậu ấy sẽ có phản ứng như thế nào về những hành động trong khoảng thời gian này.

Thời Dũng lau mồ hôi lạnh trên trán: “Vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Tư Mộ Hàn giơ tay, ra hiệu cho anh ta đi ra ngoài.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên hai lần.

Lúc anh vươn tay lấy điện thoại, điện thoại lại rung lên lần nữa.

Là tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại cá nhân của anh.

Không cần đọc anh cũng biết là Nguyễn Tri Hạ gửi tin nhắn cho anh..


 
Chương 998


Tư Mộ Hàn cầm điện thoại lên xem, đúng là Nguyễn Tri Hạ gửi ảnh chụp màn hình cho anh xem.

Lúc nãy anh cũng chưa đọc nội dung trên fb, bây giờ đọc kỹ nội dung trong ảnh chụp mà Nguyễn Tri Hạ đã gửi cho anh.

Còn có một ảnh chụp về bình luận.

Tư Mộ Hàn nhìn thấy nội dung trên phần bình luận, nhếch miệng, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.


*
Sau khi Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, lên fb nhìn xem, phát hiện hot search vẫn còn nằm trên đó, đồng thời nhiệt độ còn không ngừng tăng lên.

Vào những lúc như thế này, không phải Tư Mộ Hàn nên đẩy hot search này xuống sao? Sao lại cứ để như vậy?
Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mộ Hàn.

Điện thoại không kết nối được, cô lại nhanh chóng tắt máy, chuyển qua gọi cho Thời Dũng.

Ngược lại, Thời Dũng lại nghe điện thoại rất nhanh.

“Mợ chủ.”
Thời Dũng đã khôi phục xưng hô với cô như lúc trước.

Nguyễn Tri Hạ ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Trợ lý Thời, anh đã nhìn thấy hot search ở trên mạng chưa?”
“Tôi nhìn thấy rồi.”
Thời Dũng nói xong thì thở dài: “Tôi đã hỏi cậu chủ rồi, cậu ấy bảo không cần để ý đến.”
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ không nói rõ, thế nhưng anh cũng biết Nguyễn Tri Hạ muốn hỏi điều gì, vì vậy dứt khoát nói thẳng ra.


“Không cần để ý đến? Tại sao lại không cần để ý đến?”
Lúc trước, Tư Mộ Hàn vì không muốn để cho truyền thông chụp được bức ảnh hai người đứng cùng nhau, đã không cho cô đi cùng một thang máy với anh, bây giờ hai người cùng nhau lên hot search, trái lại anh lại mặc kệ.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, bây giờ cô ngày càng không thể đoán được tâm tư của Tư Mộ Hàn rồi.

Căn bản không thể dùng thói quen hành động lúc trước của Tư Mộ Hàn để suy đoán anh lúc này.

Thời Dũng hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra nguyên văn câu nói của Tư Mộ Hàn, nhưng chỉ nói mơ hồ: “Cậu chủ chính là nói không cần quản…”
Nguyễn Tri Hạ sao có thể không nghe ra sự mơ hồ trong câu nói của Thời Dũng.

Nếu như là chuyện của người khác, cô cũng sẽ biết điều mà không truy xét đến cùng.

Nhưng chuyện này có liên quan đến Tư Mộ Hàn, mà cô cũng rất tò mò, vì vậy truy hỏi anh ta: “Tại sao Tư Mộ Hàn lại nói không quản?”
Thời Dũng lại thở dài: “Cậu chủ nói, những gì nói trên fb đều là sự thật, vì vậy không cần quản.”
Nguyễn Tri Hạ: “… Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế sô pha, cả người hơi mơ màng.


Cô mở fb trong hot search ra nhìn một lượt.

Ánh mắt cô nhìn Tư Mộ Hàn, có thể nhìn ra là tình cũ chưa dứt sao?
Cái gì mà tình cũ chứ! Cô và Tư Mộ Hàn căn bản là vẫn chưa chia tay.

Nguyễn Tri Hạ lướt mấy tài khoản fb, lúc này mới nhớ tới qua fb của mình nhìn một lát.

Fb của cô đã trở nên quá tải rồi.

Có một fan hâm mộ không biết chân tướng sự thật đã hỏi dưới bài viết của cô: “Đại Đại, cô thật sự muốn tái hôn với cậu chủ Tư sao?”
Còn có người châm biếm cô: “Mất tích ba năm, vừa trở về đã không ngừng tạo scandal, có phải cô muốn debut ở vị trí C đúng không?”
Cô không có hứng thú với việc debut ở vị trí C, nhưng quả thật là cô muốn tái hôn..


 
Chương 1001


Tư Mộ Hàn thấy nhóc con chạy thoát rồi, bèn thu tay về, xoay qua nhìn mẹ của nhóc con đang đứng một bên quan sát từ nãy giờ.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn nhìn cô, liền cười cười nói: “Tý nữa là ăn được rồi.”
Tư Mộ Hàn nhếch miệng cười ẩn chứa hàm ý gì đó cô không rõ.

Từ lúc vào nhà đến giờ, trong mắt Nguyễn Tri Hạ chỉ có Tư Hạ, nên cũng không để ý đến anh.

Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò với nụ cười vừa rồi của anh.


Vốn dĩ cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng vì hôm nay có Tư Hạ ở đây, nên cô tập trung chuẩn bị cơm trước đã.

Đến giờ ăn cơm, Tư Hạ tự vào bếp lấy chén của mình.

Hành động đó của Tư Hạ khiến cho Nguyễn Tri Hạ giật mình, Tư Hạ vào lấy chén của mình trước, rồi sau đó Tư Mộ Hàn cũng đi theo phía sau vào lấy chén.

Cậu chủ Tư ở chỗ cô không những phải tự mình rót nước, mà còn tự đi lấy chén…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút chột dạ.

Cô đã hoàn toàn không còn nhớ đến Tư Mộ Hàn của trước đây giúp cô rửa chén mỗi khi ăn xong.

Trong lúc ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có mỗi Tư Hạ ríu ra ríu rít nói không ngừng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu.

Chỉ là sau khi cơm nước xong, đột nhiên trời mưa lớn.

Cơn mưa đột xuất và hơi lớn, tạt vào ô kính vang lên tiếng khá lớn.


Tư Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn hạt mưa ở phía bên kia lớp kính, cô bé xoay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Trời mưa rồi.”
Tư Mộ Hàn không phản ứng.

Tư Hạ không cam lòng bèn lặp lại với giọng cao hơn: “Tư Ớt Xanh, trời mưa rồi!”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn có bớt đi chút lạnh nhạt, nhưng thay vào đó là có chút bất lực: “Nghe thấy rồi.”
Vì sao trẻ nhỏ luôn ríu ra ríu rít cái miệng nói không ngưng?
Tư Hạ nghe được đáp lại của Tư Mộ Hàn, cô bé cảm thấy mãn nguyện rồi chạy vào bếp.

Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng vừa đi vừa nhảy của cô bé, chân mày anh khẽ nhíu lại…
Tâm tư của trẻ nhỏ đúng là kỳ lạ, chỉ chuyện cỏn con vậy mà có thể vui mừng đến như vậy.

Nguyễn Tri Hạ cũng vừa thu dọn xong bếp bước ra, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đứng bên cửa sổ nhìn mưa.

Cô thấy bên ngoài cửa sổ mưa lớn quá, theo bản năng cô lên tiếng nói: “Mưa cũng lớn đó, mà giờ cũng trễ rồi, hay tối nay ngủ lại đây đi.”
Giọng điệu của cô không phải là thương lượng, mà là giọng điệu quan tâm thân thiết và cực kỳ tự nhiên.


Tư Mộ Hàn quay sang nhìn cô, Nguyễn Tri Hạ cũng phát hiện hình như lời nói của mình có vẻ như dễ khiến người khác hiểu lầm, cô cắn môi ngại ngùng lên tiếng giải thích: “Ở chỗ em có nhiều phòng, không thì em có thể ngủ chung với Tư Hạ, phòng lớn để anh ngủ.”
Tư Mộ Hàn thu hồi tầm nhìn, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”
Phản ứng từ chối của Tư Mộ Hàn rất rõ ràng và quả quyết, Nguyễn Tri Hạ cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Mộ Hàn và Tư Hạ đi xuống lầu đón xe, ra khỏi tòa nhà, vừa đặt chân xuống mặt đất mới phát hiện ra nước đã ngập đến mắt cá chân.

Nguyễn Tri Hạ mang dép lê ra cửa, nên vừa bước xuống nước ngập lên, cả bàn chân cô bị ngập hẳn trong nước.

Cô liền rút chân về, xoay qua nhìn Tư Mộ Hàn: “Mưa lớn quá, về lúc này không an toàn.”
Tư Hạ đứng ở bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc: “Quá! Mưa lớn quá trời!”
Tư Mộ Hàn nhìn ra bên ngoài, mưa có vẻ như rất lớn, anh khẽ nhíu mày không nói gì.

Anh không lên tiếng, Nguyễn Tri Hạ coi như anh đã đồng ý..


 
Chương 1002


“Mưa lớn quá, vậy thì tối nay ở lại đây thôi.” Nói xong Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ nhẹ đầu của Tư Hạ: “Tri Hạ, chúng ta lên nhà thôi.”
Nói xong, cô đẩy nhẹ Tư Hạ về hướng Tư Mộ Hàn.

Tư Hạ kéo tay của Tư Mộ Hàn: “Ba ba, đi lên nhà.”
Tư Mộ Hàn cúi mắt nhìn Tư Hạ, rồi lại liếc qua nhìn Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng vẫn nhấc chân hướng về thang máy, quyết định đêm nay ở lại.

Trở về nhà, Nguyễn Tri Hạ đi lấy ga giường để trải giường.


Nhà cô thuê đủ lớn, cô và Tư Hạ mỗi người một phòng, vẫn còn dư một phòng khách.

Nhưng vì cô dọn đến chưa bao lâu, cũng không có người qua đêm ở nhà cô, cho nên giường ở phòng khách không có trải ga giường.

Nguyễn Tri Hạ biết tính tình của Tư Mộ Hàn, nên cũng không dám xuề xòa, cô lấy khăn lớn để lót lên, rồi lấy chăn trải lên.

Cô chưa trải xong thì Tư Mộ Hàn đã bước vào: “Tri Hạ muốn em tắm cho nó.”
Nguyễn Tri Hạ đang trải chăn lên giường, nên cô trả lời mà không ngẩng đầu lên: “Để con bé đợi em chút, em sắp xong rồi.”
Giường dài một mét tám, chăn có hơi lớn, Nguyễn Tri Hạ giữ lấy một góc áo ga, lúc cô chuẩn bị nhét chăn vào thì bất cẩn bị trượt tay, mọi thứ lại trở nên lộn xộn.

Cô sờ soạng tìm một hồi lâu mới sờ tìm được góc chăn.

Đột nhiên, Tư Mộ Hàn bước hai bước tiếng đến chỗ cô, đưa tay cầm góc còn lại của chăn đưa lên.

Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ nhìn theo anh: “Anh…”
Tư Mộ Hàn khẽ mím môi, giọng điệu hơi khinh khỉnh: “Em buông tay đi.”
Theo bản năng Nguyễn Tri Hạ buông tay, sau đó cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhanh chóng trải đều chăn, chăn và áo ga đã khớp với nhau như một thể.


Cô trước đây chưa bao giờ nhìn thấy Tư Mộ Hàn trải chăn.

Đây là lần đầu tiên.

Nguyễn Tri Hạ vô cùng bất ngờ lên tiếng hỏi: “Anh biết trải chăn?”
Theo như cô biết thì với môi trường và hoàn cảnh sống của Tư Mộ Hàn, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy được, cho nên cô không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tư Mộ Hàn đứng thẳng người, dáng vẻ bình thản: “Giữa người với người vốn dĩ trời sinh đã có sự khác biệt.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình đang bị coi thường.

Nhưng cô cũng đã quen với điệu bộ trên cao của Tư Mộ Hàn, nên cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng đúng thật, Giữa người với người, ngoại trừ ra đời, và một số đồ cá nhân thì những cái khác đều không giống nhau.

Nguyễn Tri Hạ sắc mặt vẫn như thường lệ nói với anh: “Để em lấy một bộ vệ sinh cá nhân cho anh.”
Nói xong cô bèn ra ngoài lấy đồ.


Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng của cô, khẽ nhíu mày.

Không hiểu sao anh lại có cảm giác tính khí của Nguyễn Tri Hạ hình như đột nhiên dễ chịu hơn?
*
Nguyễn Tri Hạ lấy bộ vệ sinh cá nhân cho Tư Mộ Hàn xong, rồi đi giúp Tư Hạ tắm rửa.

Cô lấy nước, rồi lấy sữa tắm chuyên dùng của riêng Tư Hạ ra, tạo bọt xà bông cho cô bé.

Tư Hạ đang chơi bọt xà phồng, rồi đột nhiên cô bé lên tiếng nói: “Mẹ, cùng nhau.”
“Con tắm trước nha, chút nữa mẹ tắm sau.”
Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, đã thấy Tư Hạ dùng sức lắc mạnh đầu.

Lúc này cô mới hiều được ý của Tư Hạ không phải muốn cô tắm chung, bèn nhẫn nại hỏi cô bé: “Hả? Con muốn nói gì?”.


 
Chương 1003


Tư Hạ nghiêng đầu, đưa bàn tay nhỏ ra bắt đầu đếm ngón tay: “Cùng với con, với ba ba, chúng ta cùng nhau.”
Cô bé nhắc đến một người thì đếm theo một ngón tay, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài, cô lên tiếng nói: “Hiện tại công việc của mẹ rất bận, nên phải ở một mình, con tạm thời ở với ba trước, đợi sau này mẹ hết bận rồi, mẹ sẽ về ở với hai cha con.”
Tư Hạ còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện cô bé không thể hiểu hết được, cái tuổi này của cô bé chỉ có thể dùng lời ngọt để nói với cô.

.


Được copy tại * ТRU МTRUYEN.mE *
“Dạ.” Tư Hạ nữa hiểu nữa không gật đầu, rồi lại nghiêm túc hỏi tiếp: “Khi nào mẹ hết bận?”
“Không biết.” Cô làm sao biết được khi nào mới khiến cho Tư Mộ Hàn lại yêu cô, hoặc là khi nào anh mới hồi phục trí nhớ đây?
Tư Hạ cười híp mắt: “Hì hì, con cũng không biết.”
Nguyễn Tri Hạ tắm rửa cho Tư Hạ xong, rồi ôm cô bé về phòng ngủ, rất nhanh, cô bé đã chìm vào giấc ngủ.

Trời mưa nên nhiệt độ cũng giảm xuống, Nguyễn Tri Hạ kéo chăn đắp cẩn thận cho cô bé, rồi sau đó lại đắp thêm một cái thảm nhỏ.

Từ phòng Tư Hạ bước ra, Nguyễn Tri Hạ bất giác nhìn sang phòng của Tư Mộ Hàn.

Phòng của Tư Mộ Hàn đóng chặt, cô bần thần vài giây tại chỗ, vừa lúc chuẩn bị lấy quần áo chuẩn bị đi tắm, cửa phòng anh đột nhiên mở ra.

Tư Mộ Hàn không biểu lộ cảm xúc đứng ở cửa phòng, đầu tóc vẫn còn chút ướt, thần sắc có vẻ như hơi bực mình: “Không có dầu gội.”
Trên người anh còn đang mặc chiếc áo sơ mi, trên áo có một vệt nước lớn, cả người anh toát lên cảm giác trẻ trung như thanh thiếu niên.

Rõ ràng anh đã là gả đàn ông già tuổi ba mươi rồi!
“Để em đi lấy cho anh.”
Lúc Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói, cô bất giác cảm thấy có chút buồn cười.


Trong phút chốc, mặt của Tư Mộ Hàn trở nên khó chịu hơn.

Nguyễn Tri Hạ trở về phòng tắm trong phòng mình lấy dầu gội cho anh, đến khi cô đưa qua cho Tư Mộ Hàn, cô mới bắt đầu có chút do dự.

Chai dầu gội này cô đã sử dụng qua, Tư Mộ Hàn có không thích không?
Nhưng nghĩ lại, cho dù là anh không thích thì cũng phải dùng thôi.

Lúc cô đưa chai dầu gội cho Tư Mộ Hàn, giọng nói của cô cực kỳ nhỏ nhẹ: “Dầu gội đây.”
Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày, cầm lấy dầu gội rồi xoay người đi vào trong, ‘bùm’ một tiếng đóng cửa phòng lại, giống như sợ Nguyễn Tri Hạ sẽ nhìn trộm.

Trước đây, Nguyễn Tri Hạ luôn muốn Tư Mộ Hàn mau chóng khôi phục trí nhớ, mỗi lần Tư Mộ Hàn có hành động cử chỉ xa cách cô, cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng sau khi nghĩ thông suốt hơn, cô phát hiện Tư Mộ Hàn của bây giờ khác với Tư Mộ Hàn của trước đây nhiều, đồng thời cũng có chút thú vị.

Cô mạnh tay gõ cửa phòng Tư Mộ Hàn ‘bùm bùm’, nói vọng vào: “Gội xong nhớ trả lại cho em!”
Vừa dứt lời, đến cả bản thân cô cũng không nhịn được cười thành tiếng.


Thực trẻ con.

*
Hôm sau.

Vì nhớ Tư Mộ Hàn còn phải đi làm, nên Nguyễn Tri Hạ dậy sớm hơn ngày thường.

Ngoài trời mưa đã tạnh.

Cô mở cửa sổ ra, có một luồng khí mát thổi vào, đất ở khu đất trong vườn hoa nhỏ bị trận mưa đem qua làm cho thành một cái rảnh nhỏ.

Điều đó đủ để chứng minh trận mưa hôm qua lớn đến mức độ nào.

Nguyễn Tri Hạ mở hết cửa sổ ở phòng khách, rồi vào bếp nấu đồ ăn sáng..


 
Chương 1004


Hiếm khi có được cơ hội chỉ có cả nhà ba người họ bên nhau, nên tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy tốt hơn, bữa sáng có thêm hai món khác nữa.

Trong lúc đợi sữa nóng, Nguyễn Tri Hạ lấy điện thoại ra rồi lên fk.

Cô không phải loại ghiền lên mạng, nhưng vì chuyện hôm qua cô và Tư Mộ Hàn cùng nhau bị lên hot search, nên hôm nay theo bản năng cô mở lên xem tình hình.

Cô vừa mới mở face book, liền bị tiếng rung báo tin mới của điện thoại rung đến tay cô xém chút đã bị tê.

Điện thoại rung một lúc rồi mới im lặng trởlại.


Nhưng không im lặng được bao lâu, cứ chút chút lại rung lên một cái.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ rằng chuyện cô và Tư Mộ Hàn bị đưa lên hot search hôm qua, hôm nay sẽ không có tin hot gì nữa, nhưng không ngờ hôm nay vẫn nhận được nhiều tin nhắn cá nhân và @ đến như vậy.

Nguyễn Tri Hạ mở trang cá nhân ra, chưa kịp mở đến trang tin nhắn, thì đã thấy có người đang chửi cô.

“Đồ không biết xấu hổ …”
“Vợ bé!”
Sáng sớm đã bị chửi, cho dù Nguyễn Tri Hạ hiền đến mức nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi có chút bực mình.

Cô trở về trang thông báo tin nhắn, nhấn vào tin trên cùng, phát hiện lại là đề tài mới trên hot search.

Đề tài lần này trên hot search, có chút quen thuộc.

#Vợ bé Nguyễn Tri Hạ#
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, nhưng vẫn nhớ bản thân mình đang hâm nóng sữa, cô đổ sữa ra trước, rồi mới ngồi vào bàn từ từ xem tin trên fk.

Truyền thông moi tin đồn hôn ước trước đây của Tư Mộ Hàn và Tô Miên ra, cũng không xác minh xem đó có phải là sự thật không, liền gắn cái mác ‘vợ bé giật chồng’ cho Nguyễn Tri Hạ.


Từ không thành có, rồi mượn đề tài để phát huy.

Một số phóng viên hoặc cộng tác viên truyền thông, vì muốn thu hút sự chú ý theo dõi của đọc giả, nên cực lực phát huy hết mọi khả năng.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào phần bình luận bên dưới của fk, có người hung hồ, cũng có người chỉ theo dõi.

Cũng may, đại đa số người trên fk vẫn rất lý trí.

Nguyễn Tri Hạ tùy tiện lướt sơ qua, rồi để điện thoại qua một bên.

Cả nhà ba người họ hiếm lắm mới có cơ hội ngồi ăn sáng với nhau, Nguyễn Tri Hạ quyết định không nhắc đến chuyện này trước, đợi đến khi ăn xong mới nói.

Nguyễn Tri Hạ đứng lên, vừa tính đi gọi Tư Mộ Hàn và Tư Hạ thức dậy.

Cô đi đến trước cửa phòng của Tư Mộ Hàn, vừa đưa tay định gõ cửa, người ở trong phòng đã mở cửa ra.

Tay của Nguyễn Tri Hạ bị cứng đơ trên không trung vài giây, rồi sau đó cô liền lập tức phẩy phẩy tay: “Chào buổi sáng.”
Tư Mộ Hàn vẫn bộ dạng mặt không biểu cảm lên tiếng: “Chào.”

Sau đó nghiêng người lách qua Nguyễn Tri Hạ, đi vào phòng vệ sinh.

Nguyễn Tri Hạ xoay người đi gọi Tư Hạ thức dậy.

Tư Hạ chỉ thay quần áo, rửa mặt đánh răng là xong.

Cô và Tư Hạ ngồi vào bàn ăn đợi một lúc, Tư Mộ Hàn mới đi ra.

Sắc mặt của anh rất khó coi, anh từ trong phòng vệ sinh bước ra nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ: “Anh đi trước, trễ chút sẽ có người đến đón Tri Hạ.”
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác rồi rời đi.

Nguyễn Tri Hạ thấy vậy, liền vội vàng đứng lên gọi anh lại: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn không xoay lại nhìn cô, hướng thẳng đi ra cửa.

Nguyễn Tri Hạ đành phải chạy đến giữ tay anh lại: “Ăn sáng xong rồi đi.”.


 
Chương 1005


Lúc này đứng gần anh, cô mới phát hiện ra sắc mặt của anh khó coi hơn lúc nãy rất nhiều.

Anh vẫn không nhúc nhích đứng ở cửa, bình tĩnh lên tiếng: “Có chút việc phải xử lý.”
“Dù là chuyện quan trọng thế nào đi nữa thì cũng phải ăn sáng chứ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, kéo anh trở về lại bàn ăn.

Lúc đầu Tư Mộ Hàn không hề nhúc nhích, nhưng vô tình anh xoay qua nhìn, sau khi thấy điện thoại của Nguyễn Tri Hạ nằm úp trên bàn ăn, anh mới đi theo cô về bàn ăn.

Không biết có phải là cảm nhận sai không, suốt cả buổi ăn, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy dường như Tư Mộ Hàn đang để ý đến …điện thoại của cô.


Cũng may cô vốn không có thói quen vừa ăn vừa xài điện thoại.

Sau khi ăn xong, Nguyễn Tri Hạ mới hỏi anh: “Sao anh cứ nhìn điện thoại của em?”
“Không có gì, anh đi đây.”
Lần này Tư Mộ Hàn thật sự rời đi.

Sau khi anh đi khỏi, Nguyễn Tri Hạ mới sực nhớ tới cô chưa nói chuyện trên hot search cho anh biết.

Chỉ là khi cô lên fk lần nữa, thì cô phát hiện toàn bộ các tin liên quan đến ‘vợ bé Nguyễn Tri Hạ’ đã không còn nữa.

Ngay cả đến tin trên hot search của hai người ngày hôm qua cũng không thấy.

Chẳng lẽ vừa rồi, Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô là vì anh biết chuyện trên hot search và fk, sợ cô cầm đến điện thoại sẽ phát hiện?
Xử lý với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn chỉ có thể từ tay Tư Mộ Hàn mà ra.


Vừa rồi anh vội đi gấp như vậy, nói có chuyện cần xử lý, là xử lý chuyện này sao?
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ, bất chợt mặt cô hé ra nụ cười.

Tư Hạ nằm dài trên bàn ăn, nghiên đầu hỏi cô: “Mẹ, mẹ đang cười cái gì?”
Nguyễn Tri Hạ sờ sờ đầu của cô bé nói: “Vì có chuyện vui, nên mẹ mới cười.”
“Ào.” Tư Hạ gật gật đầu, trượt từ trên ghế xuống, rồi chạy qua một góc tự chơi.

Tư Mộ Hàn nói sẽ cho người tới đón Tư Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ đợi mãi không thấy, mà cô lại có việc phải ra ngoài, bèn tự lái xe đưa Tư Hạ quay về chỗ của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ thay xong quần áo bước ra, Tư Hạ vẻ mặt hưng phấn nhìn cô: “Đi chơi?”
Nguyễn Tri Hạ chải lại phần tóc trước trán cô bé, rồi nắm tay cô bé đi ra ngoài: “Mẹ đưa con về chỗ ba con.”
“Hừ! Không chịu!” Tư Hạ đột nhiên hất tay cô ra, tự ôm lấy tay mình, không cho Nguyễn Tri Hạ nắm tay mình.

Tư Hạ rất ít khi nổi giận, Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng hỏi Tư Hạ: “Sao vậy?”
Tư Hạ bĩu môi, không vui lên tiếng nói: “Ở đó không có mẹ!”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khẽ rung, giọng nói của cô có chút bất lực: “Không phải mỗi ngày mẹ đều đến thăm con sao?”
Cô khuyên Tư Hạ một hồi lâu sau, Tư Hạ mới đồng ý theo cô về chỗ Tư Mộ Hàn.


Sau khi đưa Tư Hạ về đến nhà Tư Mộ Hàn, trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ đang đóng phim ở bên ngoài, thông thường đều rất bận, cơ bản là ban ngày sẽ không có thời gian để gọi cho cô.

Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Không đóng phim sao?”
“Trời mưa, nên không quay được.” Giọng điệu của Thẩm Lệ có chút buồn.

“Thành phố Hà Dương hôm qua cũng mưa, mưa lớn lắm, nhưng hôm nay thì trời nắng rồi.” Nguyễn Tri Hạ nghiên đầu nhìn lướt mặt trời đang chiếu trên cao.

“Chỗ tụi tớ mấy hôm nay mưa liên tục, quần áo giặt cũng không khô được, mặc vào rồi lại bị mưa làm ướt, cho nên sắp không có quần áo để mặc rồi…”
Thẩm Lệ than thở với cô một lúc, nhưng cuối cùng cũng nói: “Có thể qua vài ngày nữa trời sẽ nắng.”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top