Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 161


Chương 161

Chử Châu thờ ơ nói: “Tại sao? Chấn Phong là cháu trai của tôi và là người phụ trách chính danh của Tập đoàn Chu Thị. Tất cả những gì mà em làm trước đây đều là phát triển Tập đoàn y tế Chử Thị lớn mạnh hơn rồi đưa nó cho thằng bé. Bây giờ nó có ý định như này, em cũng rất vui về”

 

Lời nói không có một chút sơ hở, Liễu Giai Tâm không thể phân biệt được ông ấy là chân thành hay giả tạo nữa.

 

Bà ấy không còn cách nào khác, nhàn nhạt nói: “Chú hai có lòng rồi.”

 

Chử Châu không nói gì, ở trong tiểu khu một hồi nói: “Vì Chấn Phong cũng đã không sao rồi, nên tôi cũng phải đi chào bà cụ chử một tiếng, kẻo làm bà phải lo lắng”

 

Nhìn thấy bóng dáng ông ấy biến mất ở cửa tiểu khu, sắc mặt Liễu Giai Tâm chợt trầm xuống.

 

Chử Châu này lúc nào trông cũng không nóng không lạnh, không thể hiện quá nhiều thứ, cho dù ở nhà họ Chu nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn chưa hình dung được tính khí của ông ấy.

 

Những người thích che giấu nhiều chuyện sẽ luôn khiến người ta cảm thấy muốn đề phòng.

 

Chử Châu mang tin tức rằng ca phẫu thuật của Chử Chấn Phong diễn ra tốt đẹp cho bà cụ Chử và Tân Hoài An biết, cả hai đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

 

“Anh ấy không sao là tốt rồi” Tân Hoài An nói, cả người căng thẳng đột nhiên thả lỏng.

 

Chử Châu nhìn thấy tia nhẹ nhõm trong mắt cô, ẩn ý nói: “Không ngờ cô Tân lại quan tâm đến Chấn Phong nhiều như vậ Tân Hoài An khế giật mình, nhàn nhạt lắc đầu nói: “Chú hai đừng hiểu lầm, chẳng qua là vì anh ấy đã cứu tôi…

 

Cô còn chưa kịp nói hết lời, Tống Cẩn Dung ở bên đã nhanh chóng nói với Chử Châu: “Đúng, đúng vậy, con bé này lo lắng sắp không chịu nổi nữa rồi. Từ sáng sớm đến giờ con bé đã đứng cạnh ta bắt đầu chờ đợi rồi. Ta chợp mắt một lát lúc dậy rồi vân thấy nó ngồi ở đó. “

 

“Bà à” Tân Hoài An bất lực.

 

“Việc Chấn Phong dám từ bỏ mạng sống của mình để cứu con cho thấy thằng bé cũng rất quan tâm tới con đấy” Tống Cẩn Dung nói một cách kiên quyết.

 

Trước đây anh rất thờ ơ với Tân Hoài An, Chấn Phong một mực cho rằng người mà anh thích là Vương Thanh Hà, vì vậy bà cũng không nói thêm gì nhiều.

 

Kết quả là bây giờ lại có cái này, để bảo vệ Tân Hoài An, Chấn Phong thậm chí đã không tiếc cả tính mạng mình.

 

Chà, hai người này … có trò để chơi rồi!

 

Ánh mắt trầm tư của Chử Châu lưu lại trên mặt Tân Hoài An, trong mắt hiện lên một chút ý tứ sâu xa.

 

Hai người ra khỏi sân nhà bà cụ Chử.

 

Sau đó Chử Châu nói, “Tôi nghe nói rằng cô đã phát hiện ra vấn đề với đồ uống trong bữa tiệc. Trong lòng cô có nghi ngờ gì về kẻ đứng đằng sau chuyện này không? Người đã lên kế hoạch sai người đến ám sát cô và Chấn Phong trên đường liệu là ai2 Có phải là cùng một người không?

 

Tân Hoài An nhàn nhạt nở nụ cười, “Chú hai Chử có lẽ đã hỏi nhầm người rồi. Vừa rồi tôi lấy nước trái cây thì phát hiện nước có vấn đề, Vệ Nam mới nhanh chóng phản ứng. Chỉ là trùng hợp thôi. Nếu bảo là chuyện này là do ai làm, ai có thù lớn với nhà họ Chử mà dám đắc tội trằng trợn như vậy, Chú hai Chử, hẳn là chú hiểu rõ hơn tôi chứ? “

 

“Tôi đã ở nước ngoài nhiều năm rồi, đối với tình hình trong nước cũng không rõ ràng lắm. Xem ra chuyện này chỉ có anh trai tôi và Chấn Phong mới có thể xác minh được.”

 

Chuyển đề tài, Chử Châu nó “Tôi đang nói cho cô biết một tin tức.

 

Ngày hôm qua giáo sư Smith đã trở về Trung Quốc, trong dự án viện nghiên cứu của ông ấy có một dự án đang xảy ra một chút vấn đề”

 

Tân Hoài An: “Cái đó…”

 

“Ông ấy nói, đợi đến khi nào cô khi xử lý xong việc, lúc nào muốn tới đó cũng đều có thể”

 

Tân Hoài An giật mình, bình tĩnh nói: “Nhờ chú cảm ơn giáo sư Smith giúp tôi.”
 
Chương 162


Chương 162

 

Ngày hôm sau, Chử Hoài Sơn chuyển Chử Chấn Phong trở lại nhà họ Chử, và đặc biệt tạo ra một “phòng điều dưỡng” cho anh không khác gì một căn phòng điều dưỡng chuẩn xác nhất từ một bệnh viện lớn.

 

Chử Chấn Phong vẫn đang hôn mê, Tân Hoài An nhìn tình huống của anh so với cô nghĩ nghiêm trọng hơn một chút.

 

Tống Cẩn Dung đau khổ đứng sang một bên, cầm khăn tay lau nước mắt, “Cháu trai yêu quý của ta, sao lại xảy ra chuyện này …

 

Tân Hoài An có chút khó hiểu, tình huống này lẽ ra phải để Chử Chấn Phong ở bệnh viện quan sát thêm vài ngày chứ, nhưng đây là quyết định của vợ chồng Chử Hoài Sơn, cô không thể nói gì.

 

Liễu Giai Tâm nói: “Cô Tân, để không cho nhiều người biết về tình hình của Chấn Phong, những người đang ở nhà họ Chử bây giờ là những người đáng tin cậy. Chúng tôi hy vọng rằng thằng bé có thể chăm sóc vết thương ở nhà, nhưng chúng tôi cần một người biết chăm sóc y tế.

 

Để chăm sóc thằng bé… “

 

“Bà Chử, tôi hiểu ý của bà, và tôi sẽ chăm sóc anh ấy” Tân Hoài An bình tĩnh nói.

 

Liễu Giai Tâm vui mừng cười, “Cảm ơn cô”

 

“Anh Chử cứu tôi, đây là việc mà tôi nên làm”

 

Liễu Giai Tâm gật đầu trước lời nói của Tân Hoài An, và chỉ vào một người giúp việc trẻ tuổi bên cạnh, “Đây là Lê Vy, chỉ cần nói cho cô ấy biết những gì cô cần là được”

 

Tân Hoài An liếc nhìn căn phòng, cái gì cũng có, rồi cô nói: “Được.”

 

“Ừ” Liễu Giai Tâm lại liếc nhìn Tân Hoài An rồi kéo bà cụ Chử đi, kẻo bà tiếp tục ở lại đây sẽ khiến bà ấy cảm thấy buồn.

 

Trong phòng chỉ có Chử Chấn Phong nằm ở trên giường, Tân Hoài An cùng người điều dưỡng Lê Vy đứng ở một bên.

 

Lê Vy hỏi: “Cô Tân, tôi cần phải làm g†?”

 

Tân Hoài An lắc đầu, “Anh ấy một lát nữa vẫn chưa tỉnh lại đâu, nếu có việc gì khác thì cô cứ làm trước đi, không cần ở chỗ này chờ”

 

Nói xong, cô dừng dậy, và đi đến bên cạnh bàn.

 

Trên bàn là thuốc do bệnh viện kê cho Chử Chấn Phong, Tân Hoài An lấy ra hai hộp đưa cho Lê Vy, “Hai hộp này cần bảo quản lạnh. Cô tìm tủ lạnh rồi để nó vào giúp tôi được không?” “

 

“Không thành vấn đề, cô Tân” Lê Vy cầm thuốc bước ra ngoài.

 

Tân Hoài An liếc nhìn tốc độ của ống truyền dịch, điều chỉnh một chút, sau đó yên lặng ngồi vào ghế bên giường, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang say giấc nồng, suy nghĩ của cô lại quay về thời điểm xảy ra sự việc.

 

Vẻ mặt kiên định không chút lay chuyển của anh như khắc sâu trong lòng Tân Hoài An, cho dù cô có nhớ lại bao nhiêu lần cũng khiến trái tim cô chấn động, tim đập không ngừng.

 

Tân Hoài An không khỏi cảm thấy bất lực, ngẩng đầu liền phát hiện Chử Chấn Phong nhíu mày, đôi môi tái nhợt khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói gì đó.

 

Vì tò mò, cô không thể không đứng dậy và nghiêng người.

 

“Thanh Hà…”

 

Anh thực sự đang gọi tên Vương Thanh Hà.

 

Tân Hoài An cảm thấy sững sờ.
 
Chương 163


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 163

 

Anh gọi tên cô ấy ngay cả khi anh đang hôn mê cũng đủ để thấy tình cảm của anh với cô ta sâu sắc nhường nào.

 

Một cảm giác không thể giải thích được dâng lên trong lòng cô, cô mím môi và ngồi vào ghế một lần nữa.

 

Vì vậy, cô không thể nghe thấy ba từ mà sau đó Chử Chấn Phong đã nói: Anh xin lỗi ….

 

Sau khi truyền dịch, Chử Chấn Phong đột nhiên phát sốt cao.

 

Tân Hoài An ngay lập tức gọi cho Lê Vy để giúp cùng giúp anh hạ sốt một chút..

 

“Cô đi chuẩn bị rượu, khăn tắm và đá viên mang đến đây”

 

Lê Vy gật đầu, vừa định quay người, chỉ thấy Tân Hoài An đang cởi quần áo của Chử Chấn Phong.

 

Cô mở to mắt, “Cô Tân, cô…”

 

“Đừng lo lắng, tôi hiểu rõ tình hình của anh ấy” Tân Hoài An bình tĩnh nói.

 

Lê Vy định mở miệng nói gì đó nhưng sau đó lại im lặng không nói gì nữa, đi chuẩn bị những gì cô cần.

 

Tân Hoài An trước tiên kiểm tra vết thương khâu trên ngực Chử Chấn Phong, chỉ thở dài một tiếng, xem ra không có chuyện gì rồi.

 

Nhưng khi Tân Hoài An đã tận mắt nhìn thấy vết dao đâm vào sâu như: thế nào, nếu chỉ cần sâu thêm chút nữa là có thể đã giết chết Chử Chấn Phong rồi!

 

Cô ổn định tâm trí và tiếp tục xem xét những vết thương khác, đôi mắt cô vô tình quét qua lớp vỏ bọc duy nhất của anh, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng: Anh có muốn tôi giúp anh khôi phục lại chức năng đó không?

 

Tuy nhiên, cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.

 

Chử Chấn Phong đã cứu cô, nhưng trước kia chính anh là người đã cướp đi sự trong trắng của cô, chuyện này không thể dễ dàng cho qua được.

 

Vẫn là để anh tự mình đi đến bệnh viện chữa trị đi.

 

Nghĩ đến đây, Tân Hoài An trong đầu không có chút nào phân tán tư tưởng, bắt đầu giúp làm lạnh thân thể Chử Chấn Phong.

 

Chử Chấn Phong phát sốt, mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi.

 

Lê Vy không biết phải làm sao, lo lắng đứng ở bên cạnh nói: “Cô Tân, cô có làm được không? Hay là để tôi đi bảo với bà chủ và những người khác một tiếng…”

 

Mặc dù đã hỏi ý kiến của Tân Hoài An, nhưng cô ấy không thể không bước ra ngoài.

 

Tân Hoài An không có thời gian để ý tới cô ấy, cứ như vậy vùi đầu lạnh lùng nghiêm túc giúp Chử Chấn Phong.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
 
Chương 164


Chương 164

Chử Gia Mỹ giẫm lên giày cao gót, tức giận đi vào, mở miệng chửi bới: “Cô bị bệnh à, anh của tôi đã bị thương thế này rồi, mà cô còn làm loạn trên người anh tôi, cô muốn dụ dỗ anh ấy sao? Thật là đê tiện!

 

Đúng là không biết xấu hổ! Cô còn không biết xấu hổ mà đứng ở đấy sao, không mau đứng nhanh lên cho tôi?! “

 

Vương Thanh Hà đang đi theo cô ta cũng rất tức giận khi nhìn thấy cảnh này, “Tân Hoài An, cô…”

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm nghe thấy Lê Vy nói rằng Chử Chấn Phong đang bị sốt cao, họ vội vã chạy đến để kiểm tra tình hình thì nghe thấy tiếng chửi rủa của Chử Gia Mỹ.

 

Khi hai người họ bước vào phòng, Tân Hoài An mới đứng dậy.

 

“Có chuyện gì vậy?” Liễu Giai Tâm hỏi.

 

“Mẹ, Tân Hoài An muốn quyến rũ anh trai con. Thanh Hà và con đã tận mắt nhìn thấy cô ta bò lên trên người anh trai con! Anh trai con đã bị thương nặng đến bất tỉnh rồi, mà cô ta còn không biết xấu hổ làm thế.

 

Con chính mắt nhìn thấy cô ta đang bò lên trên giường của anh trai, để anh trai con không cần phải ly hôn với cô ta nữa!”

 

Nghe những suy đoán ác ý của Chử Gia Mỹ, Tân Hoài An chỉ cảm thấy rất buồn cười.

 

Nhìn vào đôi mắt của Liễu Giai Tâm, cô nói: “Vừa rồi anh Chử mới sốt cao.Tôi đang làm mát cơ thể cho anh ấy, đúng là tôi có vô tình suýt ngã vào người anh ấy nhưng tôi không hề chạm chút nào nào người anh ấy cả.”

 

Nói xong, cô liếc ánh mắt sang nhìn Chử Gia Mỹ, “Tôi thật sự không nghĩ tới, chỉ bằng cảnh này, mà cô Chử có thể liên tưởng ra nhiều chuyện như vậy.”

 

Liễu Giai Tâm cũng nhìn Chử Gia Mỹ, hơi nhíu mày, bà ấy cũng biết Chử Gia Mỹ nói năng vốn không bao giờ suy nghĩ kĩ, từ trước đến nay luôn có ác cảm với Tân Hoài An.

 

Hơn nữa, bà ấy cũng biết con trai mình quả thực đang sốt cao cần hạ nhiệt, nên đúng là những lời màTân Hoài An không phải nói dối.

 

Liễu Giai Tâm nháy mắt với Chử Gia Mỹ, ra hiệu cho cô ta im lặng.

 

Tống Cẩn Dung cũng nói, “Xem ra chỉ là hiểu nhầm, Gia Mỹ đừng nói nữa Chử Gia Mỹ thực sự không ngờ rằng cả bà và mẹ của cô ta đều chọn tin tưởng Tân Hoài An.

 

Nhưng Tần Hoài An chỉ là một người ngoài mà!

 

Cô ta không cam chịu nhìn chằm chằm Tân Hoài An, tức giận nói: “Gô còn ngụy biện à, nếu mà đối với anh trai tôi không có ý nghĩ gì, cô cần gì nhất định phải kéo tay anh ấy không buông chứ?”

 

Ngay khi những lời này nói ra, mấy người đứng trong phòng theo tiềm thức đều quay sang nhìn Tân Hoài An.

 

Bởi vì ở góc độ nào đó, có vẻ như đúng là Tân Hoài An đang nắm tay Chử Chấn Phong.

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy nghi ngờ.

 

Vương Thanh Hà nghiến răng, tiến một bước lên, “Cô–”

 

Cô ta đang định dung thân phận “mợ Chử chân chính”, để dạy dỗ Tân Hoài một chút, không ngờ răng, ngay sau đó Tân Hoài An đã giơ tay lên.

 

Lời nói của cô ta đột ngột bị kẹt trong cổ họng, kinh ngạc nhìn chăm chằm bàn tay của Tân Hoài An, hay nói chính xác là bàn tay bị Chử Chấn Phong nắm giữ.

 

Đúng vậy, là Chử Chấn Phong nắm chặt lấy tay Tân Hoài An, chứ không phải cô nắm tay anh.

 

Sắc mặt củaVương Thanh Hà ngay lập tức trở nên vô cùng xấu.

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm ngạc nhiên vô cùng, điều này…

 

Và người thực sự xấu hổ nhất, đương nhiên chính là Chử Gia Mỹ.
 
Chương 165


Chương 165

Dáng vẻ bất lực trên mặt Tân Hoài An như một cái tát lớn, làm cho vẻ mặt Chử Gia Mỹ vô cùng đau đớn, nên nhất thời không nói được một từ nào.

 

Cô ta phản ứng lại, tức giận lao về phía trước, “Cho dù anh trai tôi đang nắm tay cô, cô cũng có thể buông ra mà! Tay cô đặt ở đó không phải là để lợi dụng thì để làm ?”

 

Vừa nói cô ta vừa vươn tay muốn kéo Tân Hoài An ra, nhưng sắc mặt cô ta bỗng chốc đơ cứng lại.

 

Vương Thanh Hà bước tới, nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì vậy Gia Mỹ?”

 

Chử Gia Mỹ vẻ mặt kỳ quái, ‘Gỡ, Gỡ không ra…”

 

“Hừ”

 

Tân Hoài An diễu cợt một tiếng.

 

Nếu không phải do tay của Chử Chấn Phong năm quá chặt, cô không thể thoát ra, vậy thì liệu có đến lượt Chử Gia Mỹ có thể ở đây nói ra mấy lời hàm hồ như thế này không?

 

Tuy răng người đàn ông này đang hôn mê, nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh mẽ, như cái kẹp sắt nắm chặt lấy bàn tay của cô, Tân Hoài An cũng mong Chử Gia Mỹ có thể giúp cô rút tay của anh ra.

 

Nhưng rõ ràng, cô ta cũng không thể.

 

“Thật kỳ lạ, Chấn Phong nắm tay con nhóc Tân Hoài An không chịu buông là có ý gì?” Tống Cẩn Dung ngạc nhiên nói.

 

Liễu Giai Tâm mím môi, bà ấy không có câu trả lời, cũng không thể trả lời được.

 

Sắc mặt của Vương Thanh Hà trở nên rất khó coi.

 

Cô ta không thể để cho Chử Chấn Phong nắm chặt tay Tân Hoài An như này được, chuyện này không phải có thể khiến cho người khác hiểu lầm sao?

 

Vương Thanh Hà dựa vào bên giường, kêu lên: “Chấn Phong, em là Thanh Hà đây, anh nghe thấy không? Tỉnh lại đi!”

 

“Đừng kêu nữa, anh ấy đang hôn mê Tân Hoài An lạnh lùng nói, xem qua tình hình của Chử Chấn Phong, “Nhìn dáng vẻ anh ấy như thế này, ít nhất phải mấy giờ nữa mới có thể tỉnh I Cô cầm cổ tay người đang nắm chặt tay cô kéo ra, nhưng không thể kéo ra được.

 

Buồn rầu.

 

Sau đó, Liễu Giai Tâm mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra, nói: “Mẹ, chúng ta trước tiên phải xem tình trạng phát sốt của Chấn Phong như thế nào đã”

 

“Ừ! Mau đo xem bao nhiêu độ.”

 

Tống Cẩn Dung lúc này mới nhớ ra rằng cháu trai quý giá của bà vẫn đang sốt cao.

 

Nhiệt độ cơ thể lúc này là 37,3 độ, đã giảm sốt rất nhiều rồi.

 

Sự lo lắng trong lòng Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm cũng giảm đi phần nào.

 

“Vậy thì ở đây giao cho bọn trẻ đi, con đưa mẹ về nghỉ ngơi trước”

 

Liễu Giai Tâm liếc nhìn bàn tay Tân Hoài An đang bị Chử Chấn Phong nắm chặt, ánh mắt không rõ ý tứ.

 

“Mẹ, vậy thì Thanh Hà và con sẽ ở lại đây để chăm sóc anh trai của con” Chử Gia Mỹ nói.

 

“Vậy thì con phải chăm sóc tốt cho anh trai mình, đừng gây thêm phiền phức nữa”

 

Liễu Giai Tâm nhắc nhở cô ta xong thì cùng Tống Cẩn Dung rời đi.

 

Chử Gia Mỹ lập tức ra lệnh: “Lê Vy, cô đi pha một bình trà cho chúng tôi đi”

 

Đợi người làm đi ra ngoài hết rồi, cô ta mới thu hồi lại ánh mắt, khinh thường liếc nhìn Tân Hoài An, sau đó nói với Vương Thanh Hà: “Chị dâu, từ nay về sau, phiền chị sẽ chăm sóc cho anh trai của em.

 

Nhưng chị cũng nhớ phải canh chừng đấy, biết đâu lại có người xấu cố tình muốn làm khó chị thì sao”

 

Người ở đây chính là ám chỉ Tân Hoài An.
 
Chương 166


Chương 166

Tân Hoài An không muốn để ý tới cô ta, vì vậy nhếch khóe môi không biểu hiện gì, chuẩn bị ngồi trở lại ghế, kiên nhãn đợi Chử Chấn Phong tỉnh lại để thả cổ tay cô ra.

 

Chử Gia Mỹ thực sự đưa tay ra và kéo ghế lại như thể muốn chống lại cô.

 

Một bên cổ tay của Tân Hoài An đã bị Chử Chấn Phong năm chặt, cho nên tự nhiên không thể đi qua lấy lại ghế lại.

 

Chử Gia Mỹ cũng nhìn ra chuyện này, vẻ mặt tự mãn, cô ta đẩy ghế đến bên cạnh Vương Thanh Hà, nói: “Cô chỉ là một kẻ giả mạo, cô có tư cách gì mà ngồi cạnh anh tôi, cái ghế này không đến lượt cô ngồi!”

 

Nói xong ra hiệu cho Vương Thanh Hà ngồi xuống.

 

Vương Thanh Hà cũng không khách sáo, cô ta ngồi xuống ghế vắt chân liếc nhìn Tân Hoài An với ánh mắt trêu đùa.

 

Ánh mắt của Tân Hoài An tối sầm lại, hai người bọn họ cậy mình đang ở nhà họ Chử, nên cố ý tìm cách làm khó cô à.

 

Cô sắp sửa không nhịn được nữa thì phát hiện bàn tay trên tay mình khế nhúc nhích.

 

Khế đảo mắt, Tân Hoài An quay lại nhìn Chử Gia Mỹ, thất vọng thở dài.

 

“Cô Chử, trước đây lúc cô nói lời xin lỗi với tôi, thì chúng ta vốn nước song không chạm nước giếng rồi. Nhưng bây giờ cô lại cố tình làm khó tôi Xem ra cái gọi là xin lỗi của cô, cũng chỉ là để tôi đồng ý quay video đó thôi, nó vốn không phải lời xin lỗi chân thành”

 

“Vớ vẩn, cô nghĩ bản thân mình là cái thứ gì, mà có tư cách bắt tôi phải gửi lời xin lỗi đến cô? Chỉ bằng chút thân phận hèn mọn của cô, cô nghĩ mình xứng sao?!”

 

Chử Gia Mỹ vốn rất khó chịu vì chuyện lần đó, nếu không phải bạn cô ta thuyết phục, anh trai cô ta mạnh mẽ như vậy, thì cô ta nhất định sẽ không bao giờ chịu cúi đầu trước Tân Hoài An!

 

Vì vậy, khi Tân Hoài An nhắc lại chuyện này, Chử Gia Mỹ cảm thấy vô cùng tức giận.

 

“Nếu không có anh trai tôi bảo vệ cô, thì không biết cô đã chết bao nhiêu lần ở trong tay Tôi nói cho cô biết, lúc mà cô bước chân ra khỏi nhà họ Chử, tôi nhất định sẽ khiến cho cô không sống yên, sống không bằng chết.

 

Cô ta dung ánh mắt tàn nhẫn đe dọa Tân Hoài An.

 

“Cũng tốt” Tân Hoài An nhẹ nói, khóe môi nhếch lên một tia giễu cợt.

 

Chử Gia Mỹ muốn nói thêm vài câu, nhưng một tiếng ho nhẹ đã cắt ngang lời nói của cô ta.

 

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén từ giường bệnh, cô ta vô thức quay sang nhìn nó, sau đó sắc mặt tái nhợt: “Anh … anh, anh tỉnh lại từ lúc nào vậy?”

 

Người đàn ông đang bất tỉnh nằm ở trên giường đột nhiên tỉnh lại từ mà không ai để ý hết.

 

Bởi vì vừa rồi Chử Gia Mỹ cũng đang mải tranh cãi với Tân Hoài An, nên hoàn toàn cũng không để ý.

 

Nghĩ đến việc anh trai cô ta đã nghe hết những lời độc ác mà cô ta vừa nói, Chử Gia Mỹ đột nhiên cảm thấy chột dạ, cúi đầu tránh đi ánh mắt khó chịu kia.

 

Chử Chấn Phong đã thực sự thức tỉnh lại rồi.

 

Nghe rõ những lời vừa rồi, đối với Chử Gia Mỹ anh thật sự rất thất vọng.

 

“Ra ngoài” Anh đờ đẫn mở miệng nói.

 

Ánh mắt của Chử Gia Mỹ ảm đạm, nhưng không có cách nào, cho dù anh trai cô ta đang nằm đó vì bị thương nặng, nhưng vẫn toát ra một thứ khí thế mạnh mẽ, khiến người ta phải phục tùng.

 

Cô ta chán nản bỏ ra ngoài.
 
Chương 167


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 167

Thấy vậy, Tân Hoài An cũng nhẹ nói: “Anh Chử, Vương Thanh Hà cô ấy sẽ thay tôi ở đây chăm sóc anh, tôi đi ra trước đây”

 

Chử Chấn Phong thâm trầm nhìn vào ánh mắt của cô. Khoảnh khắc thoáng qua vừa rồi, anh rõ rang nhìn thấy vẻ ranh mãnh thoáng hiện lên trên gương mặt của cô.

 

Những lời Gia Mỹ nói quả thực quá đáng, nhưng người phụ nữ này, cũng cố tình gây ra hiểu nhầm.

 

Chử Chấn Phong ậm ừ trong mũi, tỏ ý rằng cô có thể đi rồi.

 

“Vậy thì anh buông tay ra” Tân Hoài An đưa cổ tay lên.

 

Chử Chấn Phong sững sờ.

 

Buông bàn tay ra, Tân Hoài An rốt cuộc cũng được giải thoát rồi, cô xoa xoa cổ tay có phần tê dại, xoay người bước ra ngoài.

 

Tiếng nói chuyện củaVương Thanh Hà và Chử Chấn Phong vang lên từ phía sau lưng cô.

 

Vương Thanh Hà nhẹ giọng nói: “Chấn Phong, tai nạn lần này của anh khiến em thực sự rất lo lăng. Lần sau anh đừng liều mạng của mình vì người khác nữa được không?”

 

“Được, sẽ không có lần nữa” Chử Chấn Phong trầm giọng nói, anh sẽ không cho người khác cơ hội tính kế mình nữa.

 

Vương Thanh Hà ngập ngừng hỏi: “Tại sao anh lại… liều mạng muốn cứu Tân Hoài An?”

 

Tân Hoài An cũng muốn biết về vấn đề này, vì vậy bước chân ra cửa của cô chậm lại trong tiềm thức.

 

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của Chử Chấn Phong: “Bởi vì anh đã hứa cô ấy sẽ không sao cả, giống như anh đã hứa sẽ kết hôn với em, anh sẽ làm những điều mà anh đã nói…

 

Tân Hoài An hơi mình, đột nhiên nghĩ đến những lời mà Chử Chấn Phong đã nói khi cứu cô.

 

Hóa ra…. là vì đó là điều anh đã hứa nên anh mới làm thế.

 

Thực sự anh là một người đàn ông rất biết giữ lời hứa.

 

Nhưng không biết làm sao trong lòng cô lại có chút kỳ quái.

 

Tống Cẩn Dung nghe nói rằng Chử Chấn Phong đã bảo Vương Thanh Hà ở lại, thì cũng bảo Tân Hoài An rời đi, cho dù cô muốn ở lại cũng không để làm gì cả.

 

Bà bảo Vệ Nam đích thân tiễn Tân Hoài An về biệt thự.

 

Trước khi xe chạy tới cửa biệt thự, từ xa đã nhìn thấy một đám phóng viên đang tập trung ở đó.

 

Tân Hoài An nhíu mày nói: “Không phải những phóng viên này đều là tới vì Chử Chấn Phong chứ”

 

Vệ Nam: “Chắc là vậy”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
 
Chương 168


Chương 168

Nhìn dáng người mảnh mai của cô đi về phía các phóng viên, dáng vẻ thờ ơ giải thích qua với bọn họ, sau đó các phóng viên thất vọng rời đi.

 

Có một cảm giác xúc động xuất hiện trên khuôn mặt của Vệ Nam.

 

Mãi cho đến khi Tân Hoài An thuận lợi bước vào biệt thự, cậu ta mới quay đầu xe rời đi Một ngày mới.

 

Như thường lệ, Tân Hoài An đến bệnh viện thăm bà nội với món canh gà mà cô đã nấu.

 

Có rất nhiều tin đồn về việc Chử Chấn Phong bị ám sát, Tập đoàn Chử Thị bác bỏ tin đồn là anh ta đã ra nước ngoài để ký các dự án quan trọng. Để tạo bất ngờ cho mọi người, thông tin về dự án sẽ không được.

 

tiết lộ trong thời điểm hiện tại.

 

Nhiều người đổ dồn ánh mắt vào Tân Hoài An, người phụ nữ thân cận nhất bên cạnh Chử Chấn Phong.

 

Ở tầng dưới của bệnh viện, một số lượng lớn các phóng viên khác đang đứng bên dưới. Vừa trông thấy dáng vẻ của Tân Hoài An, bọn họ ngay lập tức vây quanh cô.

 

“Mợ Chử, tình huống của anh Chử bây giờ như thế nào rồi? Ngày đầu tiên thừa kế Tập đoàn Chử Thị đã bị ám sát. Vậy người đứng sau là ai”

 

Trước những câu hỏi như vậy của phóng viên, Tân Hoài An tỏ ra không mấy hài lòng nhưng cô vẫn có chút bối rối trả lời, ‘Anh đang nói cái gì vậy? Chồng tôi đang đi công tác nước ngoài thôi, sao các người lại nói anh ấy như th: Giống như các phóng viên mà cô đã xử lý ngày hôm qua, câu trả lời của Tân Hoài An không thay đổi một chữ, cô cũng không có ý định tiết lộ thêm một chút tin tức nào nữa.

 

Đặc biệt, vẻ mặt hờ hững của cô khiến người ta bất giác tin vào lời cô nói, rốt cuộc cũng không có người phụ nữ nào mà chồng mình bị tai nạn mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

 

Sau khi tiễn phóng viên đi, Tân Hoài An thuận thế tiến vào bệnh viện.

 

Trong thang máy không có người, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Nói rằng cô không lo lắng, cô không sợ khi bị chú ý như vậy là không đúng.

 

Lý do cô đồng ý hợp tác với nhà họ Chử trong hoàn cảnh này cũng không có gì khác, chỉ khi Chử Chấn Phong có thể dưỡng thương xong, cô và anh mới có thể làm thủ tục ly hôn.

 

Một tiếng động vang lên, cửa thang máy mở ra.

 

Tân Hoài An ngẩng đầu, tâm tình rối bời đi ra khỏi thang máy, đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, đẩy cửa đi vào.

 

Cửa vừa mở ra, cô sững sờ nhìn người đàn ông đáng nhẽ không nên ở đây mới phải chứ, nhìn thấy sự xuất hiện của anh ta, giống như tiếng chuông đánh thật vang khiến long cô không khỏi run lên Tân Hoài An nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, bước chân vào phòng đặt hộp giữ nhiệt lên đầu giường, sau đó quay sang người đàn ông ở bên cạnh nở nụ cười nói: “Giám đốc Hàn, sao anh lại ở đây?”

 

“Nghe nói đây là bà của mợ Chử, mợ Chử đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi nghĩ hôm nay tôi cũng đến bệnh viện nên tiện thể đến thăm bà cụ luôn, mợ Chử cũng không thấy phiền đâu nhỉ? “

 

Hàn Âu Dương trông có vẻ lịch sự, nhưng sự phản chiếu đưới ánh mắt của anh ta khiến người ta khó thấy nổi tia chân thành.

 

Không ngại đâu.”

 

“Thực sự, còn một điều nữa … “Hàn Âu Dương dừng lại, tiến lại gần Tân Hoài An hai bước,’ Mợ Chử cô có nhớ mình đã quên cái gì không?

 

Chuyện cô đã từng hứa với tôi đó “

 

Tân Hoài An giật mình, đã sớm nghĩ tới điều mà anh ta đang nói liệu là cái gì.
 
Chương 169


Chương 169

Cô cảm thấy có lỗi nói: “Xem trí nhớ của tôi kìa. Đáng lẽ hôm qua tôi phải đến giúp giám đốc Hàn chữa trị bệnh, thế nhưng thực sự tôi có phát sinh một số chuyện, bận đến nỗi quên không báo một tiếng với giám đốc Hàn”

 

“Ồ? Lẽ nào là chuyện của anh Chử sao?” Hàn Âu Dương híp mắt, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm ngâm.

 

Tân Hoài An ánh mắt chợt lóe lên, nghiêng đầu ngẩn người nhìn anh ta, “Chuyện gì vậy?”

 

Vẻ mặt của Hàn Âu Dương ngơ ngẩn trong giây lát, nhìn Tân Hoài An thật lâu rồi nói: “Đánh thái cực thật không có nghĩa lý gì nữa rồi, mợ Chử, tôi thực sự rất tò mò về những lời đồn đại từ bên ngoài, nên muốn nhờ cô xác nhận. . “

 

“Ồ, có vẻ như giám đốc Hàn rất quan tâm đến chồng tôi. Lần trước anh đã nhờ tôi kiểm chứng năng lực của anh ấy, còn lần này lại nhờ tôi xác minh xem anh ấy có khỏe không à-”

 

Tân Hoài An giả vờ chống căm nói, sau đó ngẩng đầu hỏi nửa đùa nửa thật: “Lẽ nào giám đốc Hàn phải lòng người đàn ông của tôi sao?”

 

Mặc dù Hàn Âu Dương đã hiểu được gì đó từ cái nhếch môi của Tân Hoài An Ngôn, nhưng anh ta vẫn không ngờ cô lại như vậy… kinh ngạc nói.

 

Ngay tại lúc này, thực sự anh ta cũng không biết phải trả lời như thế nào.

 

Đành phải giả vờ ngốc nghếch cười tươi phủ nhận, “Làm sao có chuyện này được!”

 

Sau đó lại chuyển câu chuyện về chủ đề khám bệnh, “Thật ra, tôi hy vọng mợ Chử có thể theo thỏa thuận của chúng ta, đúng giờ điều trị cho tôi.

 

“Không đợi Giám đốc Hàn nói đâu, hôm nay tôi dự định đến đây để tiếp tục chữa bệnh cho anh, dụng cụ đều đã mang đến đây cả rồi: Tân Hoài An cười, nhấc mũi kim tiêm trong tay lên.

 

Hàn Âu Dương lại lần nữa ngẩn người ra.

 

Tân Hoài An nói: “Giám đốc Hàn trước tiên mời anh vào phòng điều trị chờ một lát. Tôi đợi bà tôi ăn xong bát canh thì sẽ qua đó sau.

 

Hàn Âu Dương gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

 

Nhìn thấy anh ta rời đi, Tân Hoài An thu lại nụ cười trên mặt mình, sắc mặt trầm xuống.

 

Cô vừa quay đầu, đã thấy bà nội đang cau mày, lo lắng nhìn mình.

 

“Hoài An, anh Hàn này…”

 

Tân Hoài An lắc đầu nhẹ nhõm nói: “Bà nội, bất kể anh ta hỏi bà cái gì, bà chỉ cần bảo mình không biết là được”

 

“Được rồi, bà nội không hiểu mấy chuyện này, đều nghe theo lời con, bà sẽ tự chăm sóc mình cho tốt, không gây phiền phức cho con”

 

Tân Thanh Giang ở trên giường năm năm, nhưng đầu óc của bà vẫn luôn sáng suốt, Tân Hoài An và Chử Chấn Phong chưa từng nói cho bà ấy biết chuyện bọn họ kết hôn giả, nhưng bà cũng để ý ra có gì kì lạ trong chuyện này.

 

Về phần Hàn Âu Dương kia, ngay từ cái nhìn đầu tiên bà ấy đã biết anh ta không phải là một người tốt, vì vậy vừa rồi bà ấy cũng không để ý đến anh ta.

 

“Bà nội, bà cứ nghỉ ngơi thật tốt, chờ con đón bà xuất viện: Tân Hoài An năm tay Tân Thanh Giang nhẹ nhõm thở dài một hơi Cô cho bà ấy ăn súp gà xong xuôi, thu dọn đồ đạc, rồi mới chầm chậm căng thẳng bước đi về phía phòng điều trị.

 

Khi kết thúc điều trị đã là buổi trưa rồi.
 
Chương 170


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 170

Hàn Âu Dương nói: “Mợ Chử, khả năng châm cứu của cô thật là lợi hại. Tôi rõ ràng cảm thấy cơ thể mình đang dần hồi phục. Để bày tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời cô đi ăn một bữa cơm. Không biết mợ Chử có tiệm.

 

“Thật là ngại quá, tôi có hẹn rồi.”

 

Tân Hoài An lắc lắc điện thoại, cười cười từ chối rồi đi về phía thang máy, vừa nói chuyện điện thoại: “Nhã Ly, chị đã nói chuyện với Trương Nhược Phi về việc em sẽ vào Mạc Phong rồi, một lát nữa chúng ta gặp nhau nhé”

 

Hàn Âu Dương sắc mặt chậm rãi tối sầm lại, nhìn Tân Hoài An đi vào thang máy, cửa thang máy chậm rãi chắn tầm mắt của anh ta.

 

Tân Hoài An cúp điện thoại của Ôn Nhã Ly, đi đến nhà hàng như đã hẹn.

 

Trương Nhược Phi đến sớm, ngồi trên ghế chờ, thậm chí Ôn Nhã Ly còn đến trước cả Tân Hoài An.

 

Vì vậy, khi vừa bước vào nhà hàng, cô đã nhìn thấy Trương Nhược Phi và Ôn Nhã Ly đang nói chuyện tại địa điểm đã đặt trước.

 

Nhìn từ xa, hai người giống như một đôi tình nhân nhỏ.

 

Tân Hoài An bị suy nghĩ này của mình làm cho buồn cười, bình tĩnh đi tới, có chút mất tập trung.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Nhược Phi cùng Ôn Nhã Ly đồng thời quay đầu nhìn cô.

 

Ôn Nhã Ly chủ động ngồi vào ghế bên trong, “Chị Hoài An, ngồi đi”

 

Sau khi Tân Hoài An ngồi vào chỗ, phát hiện ánh mắt của Trương Nhược Phi cùng Ôn Nhã Ly có chút gì đó không đúng.

 

“Hai người có chuyện gì thì cứ nói đi, sao vậy?” Cô nhìn không hiểu ánh nhìn của hai người họ.

 

Trương Nhược Phi ho khan một tiếng, hỏi ra chuyện gì hay không?”

 

Cậu Chử có phải đã xảy Khóe môi Tân Hoài An khẽ mím lại.

 

Ôn Nhã Ly thận trọng nói: “Chị Hoài An, anh Trương chỉ là quan tâm đến chị thôi, chúng em đều sợ chị bị ảnh hưởng…”

 

“Chị hiểu rồi” Tân Hoài An cười nhìn Ôn Nhã Ly một cái, sau đó quay sang Trương Nhược Phi trêu đùa nói: “Anh nghe được tin đồn này ở đâu vậy? Nếu thật sự anh ấy xảy ra chuyện, anh nghĩ tôi còn có tâm trạng rủ các người đi ăn được sao?

 

Trương Nhược Phi cười ngây ngô nói, “Không sao là tốt rồi”

 

“Ừ” Tân Hoài An gật gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn Trương Nhược Phi, trên mặt cũng không có gì khác lạ.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
 
Chương 171


Chương 171

 

Tân Hoài An cũng cầm lấy túi, chuẩn bị đi ra về.

 

Khi cô bước qua sảnh của cửa hàng, cô cảm thấy có một ánh mắt đang hướng về phía mình.

 

Cô quay đầu lại nhìn, và thấy một người phụ nữ ngồi gần cửa sổ, mặc một chiếc váy đen thanh lịch và duyên dáng, với mái tóc dài màu đỏ rực phía sau che khuất khuôn mặt.

 

Người bên kia nhàn nhã thưởng thức cà phê mà không thèm nhìn cô.

 

Là ảo ảnh cô tưởng tượng thôi sao?

 

Tân Hoài An thu lại ánh mắt có chút bối rối, bước ra khỏi cửa hàng.

 

Người phụ nữ tóc đỏ đó không vội vàng đặt tách cà phê xuống, đôi môi đỏ rực gợi lên một vòng cung không rõ ý nghĩa là gì.

 

Ra khỏi cửa hàng lúc đang trên đường trở về biệt thự, Tân Hoài An lại nhận được một cuộc gọi khác từ giáo sư Thường.

 

“Tôi gọi điện cho em về chuyện số tiền thưởng của cuộc thi đấu y học Thanh Tú, em xem xem mình đã nhận được số tiền đó hay chưa hay cần trường hạch toán sau.

 

“Được rồi, cám ơn giáo sư Thường”

 

Tân Hoài An rút điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn nhắn thông báo, sửng sốt khi nhìn thấy số tiền trên tài khoản chuyển đến.

 

“Giáo sư Thường, sao lại có tận 600 triệu? Nhóm của chúng ta có bảy người, cộng thêm chỉ phí thí nghiệm ban đầu, cho dù tiền thưởng có nhiều đi nữa cũng không quá 3 tỷ, hẳn là…

 

Tiếng cười yếu ớt của giáo sư Thường vọng ra từ đầu dây bên kia, “Ai làm việc chăm chỉ hơn sẽ nhận được nhiều hơn. Chúng tôi đều thấy công sức mà em đã bỏ ra. Đây là kết quả của cuộc thảo luận của thầy với bọn họ. Em có thể yên tâm cầm lấy nó”

 

Tân Hoài An mím môi, “Cảm ơn tất cả mọi người.”

 

Giáo sư Thường hừm một tiếng, sau đó hỏi: “Vốn dĩ tôi muốn mời em làm cùng một dự án với tôi, nhưng tôi đoán gần đây em chắc cũng không có thời gian … tình hình của anh Chử có ổn không? Nếu em cần tìm một giáo viên giúp đỡ thì em cứ bảo tôi. “

 

Nghe được lời nói quan tâm của Giáo sư Thường, Tân Hoài An nhất thời cảm thấy sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Giáo sư, cám ơn sự quan tâm của thầy,nhưng mọi chuyện không có nghiêm trọng như vậy đâu ạ, là do trên mạng họ đồn đại bậy bạ thôi ạ.

 

“Hả, phải vậy không? Thế thì tốt quá” Giáo sư Thường thở phào nhẹ nhõm nói.

 

Sau khi Tân Hoài An kết thúc cuộc gọi này, cô liền chìm vào trong suy nghĩ.

 

Mới có một ngày, những người cô mà cô thường tiếp xúc đều đã hỏi thăm tin tức của Chử Chấn Phong, không biết đâu mới là lời hỏi thăm chân thành nữa.

 

Công ty trang phục và phụ kiện Mạc Phong Trương Nhược Phi đưa Ôn Liên đến phòng quản lý nhân sự.

 

“Chị Hải, đây là Ôn Nhã Ly, chị giúp cô ấy làm quen với công việc nhé.”

 

“Được ạ, ông chủ.”

 

Chị Hải liếc nhìn Ôn Nhã Ly cười lịch sự nói, “Cô Ôn, điền thông tin vào đây”

 

“Vâng” Ôn Nhã Ly nhẹ nhàng gật đầu.
 
Chương 172


Chương 172

Sau khi hoàn thành các thủ tục, Ôn Nhã Ly nói với Trương Nhược Phi: “Không ngờ lại có thể sớm làm việc ở đây, cám ơn anh Trương.”

 

Trương Nhược Phi nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mặt, gãi gãi sau đầu, nói: “Đừng gọi tôi là anh Trương nữa, cô là bạn của Tân Hoài An cũng là bạn của tôi. Cứ gọi tên đi! Chỉ gọi tôi là Nhược Phi!”

 

Ôn Nhã Ly giật mình, hai bên tai đỏ bừng, trong miệng không nói ra được hai chữ đó.

 

Nhìn da mặt cô ấy mỏng như thế, Trương Nhược Phi vỗ vỗ vai cô ấy, “Không sao! Lần sau gọi điện thoại cho thì lưu lại, tôi đi trước đây, cô cố lên nhé!”

 

“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ nỗ lực làm việc, cám ơn anh!” Ôn Nhã Ly cười nói.

 

Nhìn Trương Nhược Phi rời đi, Ôn Nhã Ly nhìn bảng tên của mình trong lòng bàn tay: Trợ lý Thiết kế 2, Ôn Nhã Ly .

 

Không giấu nổi sự phấn khích, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi đi tìm công việc của mình.

 

“Cô gái này với ông chủ có quan hệ gì vậy?”

 

“Không biết, đích thân ông chủ đưa tới đây. Có thể là bạn gái … Tuy rằng chỉ là trợ lý nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận. Có lẽ sau này sẽ trở thành bà chủ của công ty chúng ta’ “

 

“Thật hay giả thế?”

 

Nghe mơ hồ có mấy giọng nói về mình, Ôn Nhã Ly giật mình, mặt đỏ bừng xấu hổ.

 

Một số người thực sự nghĩ rằng cô ấy chính là bạn gái của anh Trương, điều này thật không thể tin được!

 

“Nhã Ly, chủ tịch muốn gặp em” Nhà thiết kế Hồ Trân An nói.

 

“Chủ tịch?” Ôn Nhã Ly sửng sốt, “Đó là… Không phải mẹ của anh Trương sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Mẹ Trương thiếu gia là một bậc thầy TM, bà ấy chính là thần tượng mà cô ấy luôn muốn được nhìn thấy một lần!

 

Ôn Nhã Ly đột nhiên trở nên hưng phấn xen chút căng thẳng.

 

Hồ Trân An nhìn phản ứng của cô ấy, chớp chớp mắt, giống như nói chuyện phiếm: “Quan hệ của cô và cậu Trương… thật sự là bạn trai bạn gái sao?”

 

“Không, không phải! Anh ấy là bạn của bạn tôi … Tôi không quen anh ấy” Ôn Nhã Ly vội vàng giải thích.

 

Hồ Trân An có chút nghi hoặc, “Thật sao? Tôi thấy cô có vẻ rất kích động, tôi còn tưởng cô đi gặp mẹ chồng tương lai cơ đấy”

 

‘Vẻ mặt Ôn Nhã Ly cứng đờ, đột nhiên cô ấy cảm thấy một chậu nước lạnh tạt xuống đầu mình.

 

Tại sao ai cũng nghĩ cô ấy có liên quan gì đó đến Trương Nhược Phi vậy…

 

Cẩn thận bước vào văn phòng chủ tịch.

 

Nhìn người phụ nữ trung niên vô cùng có năng lực tao nhã đang ngồi trên ghế văn phòng, Ôn Nhã Ly ngẩn người.

 

Đây là thần tượng của cô ấy! Bà chủ của TM thần tượng của cô ấy!

 

Đường Mạc cũng đang nhìn cô, thấp giọng cười một tiếng.

 

Nghe thấy tiếng cười, Ôn Nhã Ly định thần lại, cúi đầu vội vàng nói: “Chủ tịch, bà đang tìm tôi ạ?”

 

“Tôi nghe Nhược Phi nói cô rất thích thiết kế của tôi” Đường Mạc nhẹ giọng nói.

 

“Thích ạ!” Nhắc tới điều này, Ôn Nhã Ly hưng phấn ngẩng đầu, “Bà là nhà thiết kế mà tôi ngưỡng mộ nhất. Vì thích từng tác phẩm của bà nên tôi đã nghiên cứu chúng vô cùng kỹ lưỡng. Điều đáng tiếc duy nhất là bà không thường xuyên cho ra nhiều sản phẩm mới. …… , Đường Mạc không khỏi nở nụ cười, “Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, trong đó có mục phân bình sản phẩm của cô.”

 

“Cái này …” Ôn Nhã Ly khó xử cắn môi khi nghĩ đến việc bài phân bình sản phẩm đó của mình về thần tượng lại bị thân tượng nhìn thấy.

 

Đường Mạc khen: “Cô phân bình nó rất hay. Có muốn nghe tôi góp ý không?”

 

Ôn Nhã Ly chớp mắt.

 

Chuyên tâm lắng Đường Mạc nói: “Tôi muốn nhận một người học việc, cô có hứng thú không?”

 

Bà ấy cong đuôi mắt cười nhìn cô gái trước mặt.

 

Con trai bà ấy quả là người có tâm nhìn tốt, nên mới tìm được một cô bạn gái giản dị và đáng yêu thế này.
 
Chương 173


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 173

 

Ôn Nhã Ly ngẩn người, “Tôi, tôi…

 

“Có đồng ý hay không?” Đường Mạc hỏi lại.

 

“Rất sẵn long ạ!”

 

Ôn Nhã Ly dùng sức thốt ra mấy chữ này, trong lòng kích động đến mức trái tim sắp bay ra khỏi lồng ngực mất rồi.

 

Cô ấy thực sự đã trở thành học trò của bậc thầy TM sao, thật không thể tin được!

 

Đường Mạc cũng cười tươi hơn nói: “Ưm, lúc bình thường tôi không thể dạy cho cô cách giải quyết công việc của công ty được. Nên tôi chỉ có thể dùng chút thời gian rảnh rỗi của mình thôi, nghe nói cô vẫn chưa tìm nhà để thuê đúng không, vậy thì đừng tìm nữa, đến ở cùng chỗ với tôi đi”

 

“Chủ tịch … chuyện này, chuyện này có vẻ không tốt lắm”

 

“Sao vậy? Đây là đãi ngộ duy nhất mà cô được hưởng với tư cách là người học việc duy nhất của tôi!” Đường Mạc hài lòng nhìn cô ấy, “Sau này đừng gọi tôi là chủ tịch gì gì đó nữa, cứ gọi tôi là cô giáo đi”

 

“Vâng, cô, cô giáo…”

 

“Ngoan”“

 

Nhà họ Chử.

 

Vệ Nam đang báo cáo kết quả của việc điều tra Chử Chấn Phong.

 

“Hiện tại mới phát hiện ra rõ rang một chuyện đó chính là Hàn Âu Dương đã sắp xếp cho người bỏ thuốc vào trong đồ uống. “

 

Chử Chấn Phong đang dựa vào đầu giường, ánh mắt tựa như đêm sâu khiến người ta khó nắm bắt.

 

“Còn gì nữa không?”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


hiểm như vậy. Tôi nghĩ đến đó là một người nào đó…”

 

“Ý anh không phải đang nói về “Cậu đã kiểm tra cô ta chưa?” Đôi mắt Chử Chấn Phong sắc bén và sâu không thấy đáy cô cả nhà họ Hàn chứ?”

 

“Cái này … vẫn chưa”

 

Chử Chấn Phong phun ra một chữ: “Điều tra”

 

“Vâng Vệ Nam nhận lệnh, sau đó xin chỉ thị: “Anh Chử, nếu không có.

 

chuyện gì thì tôi rời đi nhé.”

 

“Còn một chuyện khác nữa”

 

Chử Chấn Phong đột nhiên gọi anh ta dừng lại.

 

“Anh Chử?”

 

Chử Chấn Phong khế hỏi: “Tình huống bên Tân Hoài An thế nào rồi?”

 

“Chà, gần như đã dự đoán trước. Ngoài các phóng viên, có rất nhiều người đang hỏi cô ấy về tình hình của anh”

 

Vệ Nam nói xong, nhìn thấy cậu chủ hơi nhíu mày, giọng điệu cũng thay đổi, “Nhưng anh không cần phải lo lắng, cô Tân đã xử lý rất tốt, không hề lộ ra điều gì.”

 

Chử Chấn Phong trầm thấp cười, “Quả nhiên không thể xem thường người phụ nữ này”

 

Vệ Nam nghe giọng điệu có chút bất ngờ khi nghe lời khen của anh dành cho Tân Hoài An, “Anh Chử, anh … đang khen cô Tân à?”

 

Chử Chấn Phong đang định nói, giương mắt nhìn thấy bóng người đi vào, liền thay đổi lời nói: “Được rồi, cậu về trước đi, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì cũng đừng đến đây nhiều.”

 

“Em hiểu rồi” Vệ Nam gật đầu, quay lại nhìn thấy Vương Thanh Hà cầm cái gì đó đi vào, liền kêu “Cô Thanh Hà”, rồi sải bước rời đi.

 

Vương Thanh Hà liếc nhìn bóng lưng vừa rời đi.
 
Chương 174


Chương 174

Vừa rồi cô ta có nghe thấy Chử Chấn Phong và Vệ Nam đang nói chuyện về Tân Hoài An, đánh giá của Chử Chấn Phong đối với cô khá tốt sao?

 

Cô ta nghiến chặt răng có chút ghen tị, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Chử Chấn Phong, trên mặt cô ta đã nở một nụ cười dịu dàng.

 

“Chấn Phong, em có hầm canh cho anh này, món này rất tốt cho việc chữa lành vết thương”

 

Thấy cô ta đi vào, Chử Chấn Phong nói: “Mấy chuyện kiểu như này cứ giao cho người giúp việc, em cần gì phải tự mình”

 

“Em đã hứa với mẹ anh sẽ chăm sóc cho anh. Tất nhiên là em muốn làm nhiều thứ hơn cho anh Đến thử món canh em mới làm xong đi, em đã nấu nó trong mấy giờ liền, nên nó sẽ rất ngon”

 

Sau đó,Vương Thanh Hà múc đầy một bát canh rồi đưa nó cho anh: “Để em đút cho anh”

 

“Anh tự mình làm cũng được.” Chử Chấn Phong không quen, cầm lấy bát và thìa từ tay cô ta.

 

“Mùi vị thế nào?” Vương Thanh Hà nhìn anh đầy mong đợi.

 

Chử Chấn Phong nói thật, “Không tồi”

 

Vương Thanh Hà vô cùng ngạc nhiên, với vị giác kén chọn và khắt khe của anh Chử, việc nhận được đánh giá như vậy từ anh được coi là rất cao rồi.

 

Cô ta vui mừng nói: “Sau này ngày nào em cũng sẽ nấu nó cho anh ăn”.

 

Chử Chấn Phong đáp lại một cách thản nhiên, nhưng trong tiềm thức lại nhớ tới canh gà của Tân Hoài An, thực sự rất thơm và đặc biệt.

 

“Chấn Phong” Vương Thanh Hà nhẹ nhàng gọi anh.

 

Chử Chấn Phong sững sờ, lập tức hoàn hồn, vứt bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được trong đầu mình ra ngoài.

 

Vương Thanh Hà hơi do dự hỏi: “Lúc trước anh nói là anh sẽ ly hôn với Tân Hoài An sau khi làm lễ nhậm chức. Bây giờ lễ cũng diễn ra xong rồi, anh định giải quyết như thế nào?”

 

“Ly hôn”

 

Chử Chấn Phong ánh mắt sâu thẳm đầy kiên định nói ra chữ đó, Vương Thanh Hà không khỏi vui mừng khôn xiết nhanh chóng đáp lại, “Cái đó–”

 

“Chờ anh dưỡng thương xong” Chử Chấn Phong bình tĩnh nói thêm.

 

Nụ cười không giấu nổi trên mặt Vương Thanh Hà, nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ứng lại. Anh Chử hiện đang bị thương nặng nên không thể làm thủ tục ly hôn được.

 

Cô ta thu lại nụ cười nói: “Được, vậy em sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, cho ạm mau chóng bình phục lại”

 

Từ phòng của Chử Chấn Phong đi ra,Vương Thanh Hà bước nhanh ra ngoài sân.

 

Chử Gia Mỹ xỏ giày cao gót đi về phía côta, cười nói: “Thanh Hà, bà nội em có mời chị qua nhà ăn tối.”

 

Vương Thanh Hà vui mừng khôn xiết, nhưng lại do dự: “Nhưng chuyện trước đây…”

 

“Mấy ngày nay chị đã chăm sóc cho anh trai em rất tốt, những người có mắt đều thấy rõ điều đấy. Cho dù trước kia có hiểu lầm và thành kiến với chị thì bây giờ bọn họ cũng đã thay đổi thành kiến đó rồi.

 

Nếu không, sao bà lại đặc biệt yêu cầu em mời chị đến ăn tối chứ?”

 

Khi nghe Chử Gia Mỹ nói thế, khoé môi Vương Thanh Hà khẽ cong lên.

 

Xem ra những vất vả cô ta bỏ ra mấy ngày nay đều xứng đáng, cô ta đã chăm sóc Chử Chấn Phong chu đáo như vây không phải chỉ để lấy được thiện cảm của nhà họ Chử sao?

 

Cô ta đã thành công rồi.

 

Vương Thanh Hà gật đầu, cùng Chử Gia Mỹ đi tới sảnh trước.

 

Trên đường đi, Chử Gia Mỹ tò mò hỏi: “Làm sao rồi? Anh trai em nói chuyện của anh ấy với thứ hàng giả kia bao giờ thì kết thúc?”

 

“Sắp rồi” Vương Thanh Hà tươi cười trả lời.

 

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của cô ta, Chử Gia Mỹ cũng có cảm giác tự tin, nở nụ cười tươi, “Xem ra việc em nói với mẹ để chị đến chăm sóc cho anh trai em là vô cùng đúng đản. Nếu có cơ hội này rơi vào tay Tân Hoài An thì không biết cô ta sẽ dung thủ đoạn gì để ở bên cạnh anh trai em nữa. “

 

Vương Thanh Hà mím môi không nói gì.

 

Đương nhiên cô ta sẽ không bao giờ cho Tân Hoài An bất kỳ cơ hội nào nữa!
 
Chương 175


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 175

Trong lúc ăn cơm, người điều dưỡng Lê Vy đột nhiên hốt hoảng chạy tới nói: “Không ổn. Vừa rồi anh Chử sơ ý bị ngã, vết thương bị hở ra rồi?

 

Tống Cẩn Dung nhanh chóng đứng lên, “Nó ở trên giường thì ngã như thế nào được?”

 

“Anh thiệu, anh ấy đang đi vệ sinh ..” Lê Vy thì thào.

 

“Mẹ, vốn nên để bác sĩ chăm sóc cho nó. Đúng là …không nên bắt Tân Hoài An phải rời đi mới phải?” Liễu Giai Tâm nói nhanh.

 

Nghe đến đây,Vương Thanh Hà lập tức xung phong, “Để con làm!

 

Con sẽ khâu lại vết thương cho anh ấy”

 

Cô ta tình nguyện khâu lại vết thương, bởi vì cô ta không muốn thấy Tân Hoài An xuất hiện trước mặt mình một lân nữa.

 

Liễu Giai Tâm nhìn cô ta không dám tin, “Thanh Hà, cô … thực sự có.

 

thể chứ?”

 

Vương Thanh Hà gật đầu chắc chắn.

 

“Mẹ, để chị Thanh Hà thử đi” Chử Gia Mỹ thuyết phục.

 

Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm ngập ngừng gật đầu.

 

Các vết khâu trên ngực của Chử Chấn Phong đều đã bị rách toạc ra.

 

Vương Thanh Hà hít một hơi thật sâu, trước đây cô đã bị Tân Hoài An làm cho mất mặt nhiều lần như vậy, cho nên lần này nhất định cô ta phải biểu hiện thật tốt!

 

Nghĩ đến đó, cô ta cầm kim chỉ khâu lên.

 

“Chấn Phong, em bắt đầu đây” Vương Thanh Hà lo lắng nói, bắt đầu làm.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Chỉ có Chử Chấn Phong nhìn xuống vết thương mà Vương Thanh Hà đã khâu cho mình, trầm tư.

 

“Anh à, Thanh Hà đã giúp ngươi khâu lại vết thương, nhưng tại sao anh lại không nói lời nào vậy” Chử Gia Mỹ bất mãn nói.

 

Chử Chấn Phong thấp giọng nói: “Các người đều đi ra ngoài đi, con có chuyện muốn nói với cô ấy”

 

“Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa” Chử Gia Mỹ nói đùa, những người trong phòng chào hỏi một tiếng rồi lần lượt rời đi.

 

Vương Thanh Hà bí mật mím môi, có phải anh Chử đang muốn cảm ơn một mình cô ta không? Anh muốn cảm ơn cô ta bằng một cách khác phải không?

 

Nghĩ đến đây, mặt cô ta bỗng nóng bừng.

 

“Thanh Hà”

 

Chử Chấn Phong gọi tên cô.

 

Vương Thanh Hà vội vàng ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh có chút thay đổi sau đó hỏi cô ta: “Phương pháp khâu em hình như không giống như trước kia?”

 

“Cái gì?” Vương Thanh Hà sửng sốt, không biết tại sao anh lại hỏi thế.

 

“Đó là lần đầu tiên em cứu anh”

 

Chử Chấn Phong bình tĩnh nói: “Anh nhớ có một y tá từng nói rằng mỗi người hành nghề y đều có phương pháp khâu kín theo phong cách của riêng mình”

 

Vương Thanh Hà đột nhiên sửng sốt, cô ta bắt gặp ánh mắt sâu sắc của anh, cô ta lập tức cụp mắt xuống.

 

Đảo mắt một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng tìm được cái cớ để giải quyết xong xuôi chuyện này, “Đó là bởi vì … em có thể chữa trị những vết thương khác nhau bằng những cách khác nhau”

 

“Ô?” Chử Chấn Phong có chút hứng thú nói, “Hóa ra còn có cả kiểu kĩ xảo như này à”

 

“Đúng vậy”

 

Thấy anh có vẻ đã tin lời cô ta, Vương Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô ta mới nhận ra sau lưng mình đã sớm toát mồ hôi lạnh.
 
Chương 176


Chương 176

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

 

Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe của Tân Thanh Giang, Tân Hoài An đã đến bệnh viện từ sớm, cùng bà nội hoàn thành một loạt kiểm tra y tế.

 

“Bác sĩ, tình trạng thế nào rồi?”

 

“Cô gái à, bà của cô đang hồi phục tốt. Thực sự là rất ngạc nhiên.

 

Không nghĩ đến tuổi tác của bà ấy đã cao thế này mà còn có thể hồi phục nhanh như vậy”

 

Tân Hoài An thở phào nhẹ nhõm khi nghe được điều này.

 

Tân Thanh Giang cười nói: “Đó là bởi vì Hoài An luôn chăm chỉ hầm canh cho tôi sau khi tôi phẫu thuật nên tôi mới khoẻ lại nhanh chóng như vậy.

 

“Đúng vậy, chúc mừng bà Tân, mấy ngày nữa là có thể xuất viện được rồi” Bác sĩ cười nói.

 

“Cảm ơn bác sĩ”

 

Tân Hoài An nhìn bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, lập tức cầm tay Tân Thanh Giang hưng phấn nói: “Bà nội, quá tốt rồi!

 

Tân Thanh Giang gật gật đầu, nhưng là nghĩ tới cái gì, liền thở dài.

 

“Bà làm sao vậy?”

 

“Không có gì cả. Bà nội chỉ đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.

 

Bệnh của bà đã kéo dài năm năm rồi. Nếu bà khỏi bệnh sớm hơn, đã có thể chứng kiến ngày trọng đại nhất Hoài An nhà mình rồi.”

 

Tân Hoài An chớp mắt, “Bà nội nói cái gì vậy?”

 

“Con nhóc ngớ ngẩn này, là đám cưới của con với cậu Chử đó.”

 

“Cái này … chúng con không có tổ chức hôn lễ”

 

Vẻ mặt của Tân Thanh Giang thay đổi, “Không có hôn lễ? Nhà họ.

 

Chử lớn như vậy, tại sao ngay cả một đám cưới cũng không tổ chức được? Đây không phải là cố tình làm khó cháu gái của tôi sao?”

 

“Bà nội, không phải là như thế ..” Tân Hoài An vội vàng nói.

 

Cô chưa bao giờ nói với bà nội về mối quan hệ thực sự của mình với Chử Chấn Phong, chỉ vì cô sợ rằng bà ấy sẽ không thể chấp nhận được.

 

Nhìn thấy dáng vẻ có phần tức giận của bà nội, cô cũng không dám nói gì thêm.

 

Tân Hoài An dự định đợi bà nội ổn định hơn, khi xuất viện sẽ tìm cơ hội giải thích để cho bà ấy hiểu chuyện này.

 

Vì vậy, cô nhếch môi nói: “Bà ơi, hiện tại chúng con mới chỉ đăng ký kết hôn thôi. Thời gian con và Chử Chấn Phong sẽ ở bên nhau còn rất dài, cho nên hôn lễ cũng không cần phải quá gấp gáp”“

 

“Vậy sao?” Tân Thanh Giang khó hiểu, chỉ tội nghiệp cho bà già này, không thể hiểu nổi tư duy thời thượng của giới trẻ bây giờ.

 

“Vâng ạ” Tân Hoài An cười nói.

 

Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô suy nghĩ một lúc rồi bấm số gọi điện cho Chử Chấn Phong.

 

Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc với anh trong khoảng thời gian này, Chử Chấn Phong cũng chỉ biết được những chuyện xảy ra với cô qua lời báo cáo của Vệ Nam mà thôi.

 

Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi này của Tân Hoài An, anh có chút kinh ngạc.

 

Không biết cô chủ động tìm anh để làm gì.

 

Tân Hoài An hỏi: “Anh Chử, thân thể của anh khôi phục như thế nào rồi?”

 

Chử Chấn Phong liếc nhìn điện thoại, người phụ nữ này thật sự gọi điện thoại vì quan tâm anh sao?

 

Anh hít sâu một hơi mím chặt môi, nói hai chữ: “Vẫn ổn”

 

Nghe được hơi thở sâu của người đàn ông này, Tân Hoài An lộ ra một chút kinh ngạc, xem ra anh đang hồi phục rất tốt.
 
Chương 177


Chương 177

Cô cười nhạt, nói: “Vậy chúng ta có thể nói chuyện về việc ly hôn được không?”

 

Chử Chấn Phong “…”

 

Tân Hoài An tự mình nói ra: “Lúc trước chúng ta đã nói qua sau khi lễ nhậm nhậm chức của anh kết thúc thì chúng ta sẽ ly hôn. Sau đấy cũng bởi vì anh bị thương, nên chuyện này mới dời thêm mấy ngày thế này. Bây giờ đã gió êm biển lặng rồi, rất thích hợp để ly hôn”

 

“Anh cảm thấy như nào?”

 

Chử Chấn Phong mím môi, trầm giọng nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy”

 

Nói xong liền cúp điện thoại.

 

Tân Hoài An vô cùng khó hiểu, cô còn chưa xác nhận thời gian cụ thể với anh, sao anh lại tắt máy như vậy chứ?

 

Trạng thái của Chử Chấn Phong trên điện thoại có vẻ không tốt lắm.

 

Lẽ ra chuyện ly hôn này nên là anh đưa ra trước, nhưng Tân Hoài An lại chủ động đưa ra rồi. Người phụ nữ đó, rất muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh sao?

 

Không biết làm sao, trong lòng có thứ cảm giác cáu kỉnh khiến anh có chút không thể giải thích được.

 

Có vẻ như sự phát triển của sự việc đã đi chệch hướng mà anh đã định sẵn từ ban đầu, khiến anh mất kiểm soát.

 

Anh rất không thích thứ cảm giác này.

 

Lúc này, Vệ Nam gõ cửa đi vào, báo tin đến: “Anh Chử, điều tra ra rồi, gần đây có người nhìn thấy cô cả của nhà họ Hàn xuất hiện ở Hải Lam. Xem ra, vụ ám sát trên đường có vẻ không hề liên quan đến cô ta”

 

Chử Chấn Phong bất chợt thở nhẹ một tiếng.

 

“Cô cả đó luôn hành động rất ma quái và quái gở, quả thật chỉ có mình cô ta mới dám làm như vậy thôi.” Vệ Nam thở dài, định hỏi Chử Chấn Phong sẽ làm gì tiếp theo.

 

Nhưng lại nghe thấy anh dùng thanh âm trầm thấp n‹ ậu đi chuẩn bị thoả thuận ly hôn đi”

 

Vệ Nam: “Hả?”

 

Cậu ta rất sững sờ, “Anh Chử, anh muốn…

 

“Ly hôn” Chử Chấn Phong hờ hững phun ra hai chữ.

 

Ngoài cửa, Chử Gia Mỹ vừa nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ liền lộ vẻ vui mừng, nóng lòng gọi điện thoại cho Vương Thanh Hà.

 

“Thanh Hà, xem ra em có thể sớm gọi chị là chị dâu của em rồi”

 

Chử Gia Mỹ vừa đi qua sân vừa nói chuyện điện thoại.

 

Vương Thanh Hà ở đầu dây bên kia tự nhiên còn vui mừng gấp trăm lần khi nghe được tin tức này.

 

Kể cả trong mơ, cô ta cũng muốn Tân Hoài An biến mất để cô ta có thể trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Chử Chấn Phong!

 

Ngày này cuối cùng cũng đến rồi!

 

Vương Thanh Hà đè nén kích động trong lòng mình, giả vờ ẩn ý nói: “Cho dù Chấn Phong và Tân Hoài An có ly hôn, bọn chị cũng chưa chắc đã kết hôn ngay đâu? Mọi người bên ngoài nhất định sẽ phải bàn tán một thời gian…”

 

‘Đều là chuyện vặt vãnh cả thôi, quan trọng nhất là đồ giả tạo đó cuối cùng cũng có thể biến mất rồi! Sau này không có sự bảo vệ của anh trai em nữa, hãy đợi xem em sẽ dạy dỗ như thế nào đi” Chử Gia Mỹ lạnh lùng cong môi nói.

 

Sự uất ức mà trước đây cô ta đã từng phải nhận từ Tân Hoài An , cô ta nhất định sẽ trả lại gấp hai lần.
 
Chương 178


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 178

Chử Gia Mỹ đang nói chuyện điện thoại, nên cũng không để ý thấy bóng của một người đang tiến về chỗ mình..

 

Cô ta lập tức vứt bỏ thái độ thù địch vừa rồi của mình, kính cẩn chào hỏi người đàn ông trước mặt: “Chú hai”

 

Chử Châu gật đầu, lúc sắp đi ngang qua cô ta, ông ấy hơi dừng lại hỏi: “Con nói ai sẽ rời đi?”

 

Chử Gia Mỹ lúc này vẫn đang vui vẻ, không chút do dự nói: “Tân Hoài An, anh con mới bảo răng anh ấy sẽ ly hôn với cô ta”

 

Cô ta như thể muốn tin tức này cho cả thế giới biết vậy..

 

Nghe được lời nói của cô ta, đầu tiên Chử Châu lộ ra vài tia kinh ngạc, sau đó lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường thấy, xoay người bước ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại di động ra.

 

“Smith, công việc của tôi bên này cũng sắp kết thúc rồi, tôi sẽ đưa cô Tân qua đó càng sớm càng tốt.”

 

Nhà họ Vương.

 

Trương Mỹ Văn nhìn Vương Thanh Hà từ khi kết thúc cuộc điện thoại xong, luôn cười không ngừng, bà ta không khỏi thắc mắc gặng hỏi: “Con gái, sao hôm nay con lại vui như vậy? Phim mới của con sắp khởi chiếu rồi à?”

 

“Ha ha, quay phim mệt chết đi được, con mới không thể vui không nổi ấy!”Vương Thanh Hà nói.

 

“Vậy thì con có chuyện gì?”

 

Vương Thanh Hà hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Anh Chử sắp ly hôn với Tân Hoài An rồi!”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Không sail”

 

“Đúng rồi, con gái” Trương Mỹ Văn nghĩ tới điều gì đó liền lo lắng nói với Vương Thanh Hà: “Con phải nhắc nhở cậu Chử đó một chút, trong giấy thỏa thuận ly hôn phải viết rõ ràng, Tân Hoài An khi ra khỏi nhà không được phép cho cô ta mang theo cái gì, những tài sản nhà đất của nhà họ Chử đó sau này đều sẽ là của con cả”

 

“Nhà họ Chử biết rõ Tân Hoài An đang giả mạo con, cho nên họ sẽ không để cô ta được dễ dàng đâu. Mẹ cứ yên tâm đi!” Vương Thanh Hà cười nói, “Con hy vọng bọn họ sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà rồi cho ta một bài học. Người như cô ta đáng nhẽ phải bị tống vào trong! “

 

Trương Mỹ Văn gật đầu đồng ý.

 

Cả hai người đều bắt đầu mơ tưởng viễn cảnh mà Tân Hoài An bị đuổi khỏi nhà Chu.

 

Một lúc Sau, vẻ mặt của Trương Mỹ Văn đột nhiên thay đổi, bà ta võ đùi kêu lên: “Ô, suýt nữa thì mẹ quên mất.”

 

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

 

Trương Mỹ Văn nắm lấy tay Vương Thanh Hà nói: “Biệt thự chúng ta đang ở không phải vẫn do Tân Hoài An đứng tên sao? Mau mau bảo cô ta chuyển nhượng lại cho con, không thì đợi tới lúc cô ta ly hôn với cậu Chử rồi lại muốn lấy mất nó, thì lúc đó nghĩ xem có cách nào giải quyết không?

 

Vương Thanh Hà giật mình gật đầu.

 

Đúng vậy, biệt thự tốt như vậy thuộc về nhà bọn họ, không thể đưa nó cho Tân Hoài An được.

 

Vương Thanh Hà gọi điện cho Tân Hoài An nhờ cô chuyển nhượng sở hữu căn biệt thự này.

 

Tân Hoài An cũng không đắn đo mà đồng ý, căn biệt thự này ngay từ đầu không phải thuộc về cô, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ chiếm lấy nó thành của riêng mình.

 

Hẹn với Vương Thanh Hà gặp nhau ở trước cửa Cục quản lý nhà ở, Tân Hoài An cầm theo những giấy tờ cần thiết ngồi lên taxi đi đến địa điểm đã hẹn trước.
 
Chương 179


Chương 179

Cô đeo khẩu trang cẩn thận, ăn mặt kín kẽ, bởi vì không muốn bị nhận ra.

 

Không lâu sau, Vương Thanh Hà đến.

 

Cô ta hiện tại đã là một ngôi sao mới ra mắt rồi, nên cô ta mang kính râm trên mắt cùng với mũ nón cẩn thận đến đây.

 

‘”Đi thôi”

 

Vương Thanh Hà hừm một tiếng, rồi đi trước bước vào bên trong.

 

Tân Hoài An liếc cô ta một c: Ở trong một chiếc xe đỗ bên đường, người đàn ông ngồi ở ghế phụ đang phì phèo điếu thuốc trong tay, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người phụ nữ, chán nản nói: “Cái này, mặt đầu không nhìn thấy, đâu mới là mục tiêu của chúng ta?”

 

“Mặc kệ là ai, đều không tha cho bọn họ, không nói nhiều bắt cả hai người họ lgười đàn ông ngồi trên ghế lái vẻ mặt hung dữ nói.

 

Tân Hoài An vàVương Thanh Hà không hề biết rằng bọn họ đã trở thành mục tiêu bị nhằm tới Làm xong thủ tục chuyển nhượng biệt thự, cả hai lần lượt bước ra ngoài.

 

Vương Thanh Hà kiêu ngạo bước đi trong gió, trong khi Tân Hoài An trông có vẻ điềm tĩnh hơn.

 

Cả hai bọn họ không ai ngờ đến tự một vài người đàn ông lạ mặt bất ngờ lao xuống xe, chưa kịp kêu cứu thì họ đã bị bịt miệng, bịt mũi, rồi bị bắt ép lôi lên xe.

 

Tên lái xe đạp mạnh xuống chân ga, chiếc xe như bay vọt ra bên ngoài.

 

“Cứu mạng với! Các người làm gì vậy? Các người biết tôi là ai không dám bắt cóc tôi?!” Vương Thanh Hà hoảng sợ hét lên.

 

Người đàn ông ngồi ở ghế phụ dập điếu thuốc, “Ồn ào quá, lấy cái gì chặn miệng cô ta đi!”

 

Người đàn ông ngồi ở ghế sau tìm thấy một chiếc giẻ trong xe và rồi thản nhiên nhét nó vào miệng Vương Thanh Hà.

 

Mùi vị đó khiến cô ta thiếu chút nữa là chịu không nổi nữa, trợn mắt mà ngất đi mất.

 

Cô ta chỉ có thể phát ra mấy âm thanh “ư ư’ thôi.

 

Sau khi đã chặn miệng Vương Thanh Hà, người đàn ông ngồi ở ghế phụ quay lại nhìn Tân Hoài An nói: “Này, cô cũng yên lặng đi!”

 

Tân Hoài An giật giật khóe môi, không nói lời nào, kì thực cô vẫn luôn chú ý tới phong cảnh ngoài cửa sổ.

 

Muốn báo cảnh sát cũng không được, bọn họ đã giật lấy túi xách của cô và Vương Thanh Hà ngay khi vừa bước lên xe rồi.

 

Cô chỉ có nhìn con đường và ghi nhớ lại cả quãng đường vào trong đầu!

 

Xe đi một vòng rồi lái vào trong một khu thương mại phồn hoa, cuối cùng đậu ở bãi đậu xe dưới lòng đất.

 

Mấy người đàn ông đưa Tân Hoài An và Vương Thanh Hà trực tiếp.

 

từ thang máy lên tầng 9 mà không gặp phải bất kỳ một người ngoài nào cả.

 

Có lẽ đây là thang máy chuyên dụng.

 

Ngay khi cửa thang máy mở ra, đây là một hành lang dài không một bóng người.

 

Tân Hoài An và Vương Thanh Hà bị đẩy tiến lên, “Nhanh lên, đi về phía trước.”

 

Cả hai ngoan ngoãn đi về phía trước, lần này Vương Thanh Hà biết la hét cũng là vô ích nên ngoan ngoãn bình tĩnh lại.
 
Chương 180


Chương 180

Ở cuối hành lang là một cánh cửa.

 

Người đàn ông dẫn đầu mở cửa và bước vào với hai người họ, trong khi những người đàn ông khác ở lại canh ngoài cửa.

 

Đây là một căn phòng cực kỳ sang trọng, với tấm thảm Ba Tư màu đỏ sậm, rèm tua rua màu vàng theo phong cách hoàng gia và chiếc giường tròn bắt mắt nhất ở trung tâm căn phòng.

 

Tấm rèm giường màu xanh đậm chắn ngang cảnh trên giường, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ mịt trong đó.

 

Tân Hoài An và Vương Thanh Hà đều nhìn thấy chuyện gì đang xảy.

 

ra, sắc mặt có chút không được tự nhiên lắm.

 

Người đàn ông dẫn trước dường như đã quen với những cảnh tượng như vậy, mặt không thay đổi nói: “Cô cả, người đã đưa tới rồi”

 

“Ừ ~” Một tiếng thở dài não nề vang lên, dường như đang đáp lại.

 

Một lúc sau, mới nhìn thấy một cánh tay vươn ra vén rèm giường ra.

 

Bàn tay này mảnh khảnh, trắng nõn được sơn móng tay màu đỏ thãm, nhẹ nhàng vén một góc rèm lên.

 

Chỉ lộ con mắt đánh đỏ thẫm liếc nhìn bên ngoài qua rèm giường, lười biếng nói: “Tôi bảo các người mời một mình mợ Chử, tại sao các người lại dẫn những người không liên quan trở về thế này?”

 

“Chuyện này … hai người họ ở cùng nhau, trước khi lên xe đều đeo kính râm và khẩu trang. Chúng tôi không biết người nào mới là mợ Chử”

 

Người đàn ông nói một cách thận trọng.

 

“Ngu ngốc!” Người phụ nữ mắng, đột nhiên hét lên “a” một tiếng, bàn tay duỗi thẳng nắm chặt tấm rèm, thật lâu mới nới lỏng ra.

 

Tân Hoài An nhìn chằm chằm vào giường, mơ hồ thấy từ khe hở trên màn giường có một sắc đỏ.

 

Cô mở miệng nói: “Ta nhớ cô rồi, trước kia cô đã theo dõi tôi.”

 

“Không hổ là mợ Chử”

 

Màn giường từ từ được kéo ra, lộ ra một người phụ nữ quyến rũ.

 

Quần áo đỏ rực, mắt phượng xếch, đôi môi đỏ rực.

 

Cô ta đang ngồi trên giường, bên cạnh có một người đàn ông vùi đầu dưới người cô ta.

 

Cảnh tượng này khiến người ta có chút không muốn nhìn thấy trực tiếp, Tân Hoài An lựa chọn quay mặt đi nơi khác hỏi: “Cô muốn dẫn chúng tôi tới đây để làm gì?”

 

Khóe môi người phụ nữ khẽ giật, cũng không vội trả lời câu hỏi của Tân Hoài An mà trầm giọng nói: “Để người mặc bộ quần áo màu trắng lại, đưa người mặc bộ váy màu vàng đi giải quyết đi”

 

Vương Thanh Hà nhìn xuống và phát hiện ra rằng cô ta đang mặc một chiếc váy màu vàng!

 

Giải quyết đi?

 

Không phải muốn giết cô ta chứ?

 

Những người này thoạt nhìn cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhất là người phụ nữ đang ở trên giường kia, cứ không ngại mà làm chuyện như vậy trước mặt người ngoài, đây không phải chuyện người thường có thể làm được!

 

Có lẽ bọn họ thực sự dám, giết người…

 

Người dẫn đầu nhận được lệnh, giơ tay gọi hai người vào kéo Vương Thanh Hà đi.

 

Trong lòng hoảng hốt, tâm tình của Vương Thanh Hà trở nên rất bồn chồn, ánh mắt cô ta đảo qua rồi nhanh chóng hét lên: “Chờ đã, tôi mới là mợ Chử thật! Cô ta là giả. Nếu các người muốn tìm mợ Chử để nói chuyện thì nên tìm tôi”

 

“Người phụ nữ này bị điên rồi” Người đàn ông kinh ngạc, chỉ mặc kệ Vương Thanh Hà đang phát điên ở đó, không nói hai lời lẳng lặng đứng dậy chuẩn bị đưa cô ta ra ngoài.

 

Vương Thanh Hà tái mặt vì sợ hãi, toàn thân cô ta đều đang run rẩy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top