Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 662


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 662

 

Tân Bảo Nga chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một mảnh giấy trên đầu giường.

 

Cô ta cảm thấy nét chữ đó rất quen thuộc, khi cầm lên đọc, lại xem tình trạng của Liễu Giai Tâm, cô ta đột nhiên hiểu ra.

 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

 

Tân Bảo Nga như bị ma xui quỷ khiến giấu mảnh giấy này trong túi mình.

 

Vệ Nam và một vài bác sĩ bước vào trong phòng bệnh.

 

*Cô Tư?” Vệ Nam bắt giác thốt lên.

 

Tân Bảo Nga quay lại, vẻ mặt bình tĩnh: “Bố gọi điện cho tôi nói với tôi về tình trạng của dì Chử, để tôi tới thăm.

 

“Vắt vả cho cô rồi.” Vệ Nam gật đầu rồi nghỉ hoặc nhìn quanh phòng bệnh: “Cô Tư, cô có nhìn thấy cậu chủ nhà tôi và cô Tân không?”

 

Tân Bảo Nga lắc đầu: “Lúc tôi vào đây thì trong này không có ai.”

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ đó.

 

Không chỉ vậy, ngay cả đứa nhỏ cũng không thấy.

 

“Chắc là cô Tần đưa cậu chủ đi vệ sinh.” Vệ Nam thầy anh căng thẳng như vậy liền nói, sau đó lập tức đi ra ngoài cửa hỏi vệ sĩ ở ngoài hành lang.

 

“Các cậu có biết cô Tần và cậu chủ đã đi đâu không?”

 

Vệ sĩ ngờ vực lắc đầu: “Tôi luôn túc trực ở đây, còn chưa thấy cô Tần và cậu chủ đi ra.”

 

“Hỏng rồi!” Vệ Nam thầm nói một câu không ổn, nhanh chóng đi vào phòng bệnh, rồi rít thông báo tình hình cho Chử Chấn Phong.

 

*Đi tìm! Lập tức đi tìm tìm người cho tôi ngay! Phong tỏa tất cả các lối ra của bệnh viện, nhất định phải tìm người cho tôi.”

 

Chử Chấn Phong lạnh lùng phân phó, hơi thở lạnh lẽo khiến áp suất không khí trong phòng bệnh giảm xuống, khuôn mặt của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.

 

Ngay cả Tân Bảo Nga cũng bị phản ứng của Chử Chấn Phong làm cho kinh ngạc, mặc dù vẻ mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng ngón tay vẫn không kìm được bóp chặt tờ giấy trong túi.

 

Xem ra Tần Hoài An đã rời đi sau khi để lại đơn thuốc này.

 

Nhưng cô ta không muốn thăm dò nguyên nhân Tần Hoài An rời đi, chỉ nghiêng mắt nhìn người trên giường bệnh, ngập ngừng nói: “Anh Chấn Phong, dì Chử, tình hình của dì có vẻ rất tệ…”

 

Chử Chấn Phong lo lắng mẹ con Tần Hoài An bị nhà họ Hàn bắt đi, lòng như lửa đốt.

 

Nghe lời Tân Bảo Nga, anh quay mắt về phía giường bệnh và thấy Liễu Giai Tâm lại ho và nôn ra một ngụm máu lớn.
 
Chương 663


Chương 663

 

Vẻ mặt anh căng thẳng, lập tức tiến lên: “Mẹ!”

 

Vệ Nam đứng bên cạnh nhíu mày.

 

Không nói tới anh Chử, bây giờ đến cả cậu ta cũng cảm thấy nhức đầu.

 

Bà Chử bệnh nặng, tính mạng nguy kịch, mẹ con Tần Hoài An lại mắt tích, phải làm sao mới được đây?

 

Cậu ta hướng ánh mắt về phía người đàn ông thân hình thẳng tắp ở bên giường bệnh, chờ đợi anh phân phó.

 

Chỉ thấy Chử Chấn Phong hít sâu một hơi, dường như hơi thở lạnh lẽo ở khắp người chậm rãi hội tụ lại.

 

Anh bình tĩnh lại, trong sự vững vàng lộ ra sự thâm trầm khiến người khác không có cách nào suy đoán.

 

“Phẫu thuật ngay!” Lời nói ngắn gọn và mạnh mẽ phát ra từ đôi môi mỏng của anh.

 

Lời nói vừa dứt, Vệ Nam đã lấy lại tinh thần, ngay lập tức để các bác sĩ đưa bà Chử vào phòng mỗ.

 

Không sai, tính mạng của bà Chử le lói, tất nhiên cứu bà là điều quan trọng nhất!

 

Tân Bảo Nga đi theo vào phòng phẫu thuật, Vệ Nam cũng đang cùng nhau chuẩn bị ra ngoài, nhưng nhìn thấy Chử Chấn Phong vẫn đứng trong phòng, không có dấu hiệu động đậy.

 

Vệ Nam không khỏi hoài nghi, sau khi dặn đi dặn lại bác sĩ nhanh chóng thực hiện ca phẫu thuật cho bà Chử càng sớm càng tốt, anh nhanh chóng quay trở lại phòng: “Chử Chấn Phong, anh đây là..”

 

“Họ vẫn chưa ra khỏi phòng này, sao có thể rời đi?” Chử Chân Phong trầm giọng nói những lời này, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia sáng.

 

Đôi chân dài của anh sải bước tới bệ cửa sổ.

 

Anh đứng đón gió lạnh ngoài cửa sổ không đến một phút đồng hồ, sau khi nhìn thấy tình hình xung quanh, anh đột nhiên nắm chặt tay, trên trán nổi đầy gân xanh.

 

Anh nghiến răng, lạnh giọng nói: “Cô ấy tự mình rời đi!”

 

Vệ Nam không khỏi kinh ngạc: “Tại sao cô Tần…”

 

Thấy ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của Chử Chấn Phong, Vệ Nam theo bản năng ngậm miệng lại.

 

Lúc này vẻ mặt Chử Chấn Phong lạnh lùng đi ra phía ngoài phòng bệnh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến: “Vệ Nam, bắt mẹ con bọn họ trở về!”

 

Giọng điệu kiên quyết không gì lay chuyển được khiến Vệ Nam run rấy.

 

“Rõ”

 

Vệ Nam lớn tiếng trả lời, bóng dáng Chử Chấn Phong ở cửa nhanh chóng biến mắt.

 

Cậu ta cũng lập tức đi ra ngoài, không dám chậm trễ. Một bên gọi điện thoại sắp xếp cho người đi tìm tung tích của mẹ con Tần Hoài An.

 

Tần Hoài An tìm một cánh cửa nhỏ trong bãi đỗ xe của bệnh viện, dắt theo Thiên Nam rời đi.

 

“Mami, chúng ta cứ thế mà đi, chú Chử có phải sẽ rất buồn không?” Thiên Nam nằm trong lồng ngực của Tần Hoài An, hỏi.

 

“Không đâu.”

 

Tần Hoài An trả lời câu hỏi của cậu nhóc, lại nói thêm một câu: “Chú ấy sẽ chỉ rất tức giận thôi.”

 

Thiên Nam le lưỡi: “Được rồi, dáng vẻ giận dữ của chú ấy đáng sợ như vậy, chúng ta không thể để bị phát hiện được.”

 

“Ừm, nói rất đúng!” Tần Hoài An cong khóe môi lên cười, ngồi trong xe taxi tiện tay đưa tay chắn lại.

 

“Đi đâu?” Tài xế cũng không quay đầu lại hỏi.

 

Tân Hoài An nói ra địa chỉ: “Bến tàu!”
 
Chương 664


Chương 664

 

Cô mở di động ra, xác nhận vé tàu đã đặt trước đó.

 

Sợ bị phát hiện cô còn không dám dùng thân phận của mình để đặt vé, là nhờ Ôn Nhã Ly giúp đặt trước.

 

Xe nỗ máy chạy, Tần Hoài An ôm Thiên Nam ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy mình dần dần cách xa bệnh viện Khang, cuối cùng cũng khẽ thở phào.

 

Kế hoạch trốn chạy thuận lợi hơn so với dự tính ban đầu của cô.

 

Vốn dĩ là cô định bỏ thuốc vào trong canh của Chử Chấn Phong để anh bị đau bụng, giả vờ bị phát bệnh rồi sau đó đưa tới bệnh viện.

 

Cô cũng sẽ dắt Thiên Nam theo cùng, sau đó nhân cơ hội mà trốn thoát.

 

Chỉ là không ngờ bà Chử lại xảy ra chuyện trước.

 

Hiện tại tập đoàn Chử Thị bị bủa vây bởi nguy cơ, Chử Chấn Phong lại phải lo cho an nguy của mẹ mình, trong một khoảng thời gian ngắn nhất định không còn dư sức lực mà bắt cô và Thiên Nam.

 

Trong những ngày qua, người đàn ông đó và Thiên Nam đã từ từ thân mật, hết lần này tới lần khác giật dây bảo Thiên Nam gọi anh là bố, đây còn không phải là muốn cướp Thiên Nam đi hay sao?

 

Cô chính là sẽ không để cho anh toại nguyện.

 

Cũng may, hiện tại cô đã dắt Thiên Nam theo, trốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Chử Chấn Phong rồi.

 

Tần Hoài An khẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cũng dáy lên phiền não.

 

Kế hoạch của cô là rời khỏi Hải Lam, trở lại nước ngoài.

 

Thế nhưng nếu cứ như vậy, cô cũng không còn cách nào nói lời tạm biệt với đám người Trương Nhược Phi, lần sau gặp lại không biết là lúc nào nữa…

 

Tần Hoài An nghĩ ngợi, mãi cho tới lúc bị âm thanh của Thiên Nam kéo trở về thực tại.

 

Thiên Nam nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghi ngờ nghiêng đầu hỏi lại mẹ: “Mami, chúng ta là tới bến tàu à?”

 

“Đúng vậy.” Tần Hoài An trả lời theo bản năng, men theo ánh mắt của cậu bé mà nhìn ra phía ngoài, lại thoáng cau mày.

 

Đường này… Có hơi sai.

 

“Anh tài xế, có phải anh chạy sai đường rồi không?” Tần Hoài An hỏi tới người tài xế.

 

“Cô hai, tôi là tài xế taxi ở Hải Lam đã bảy tám năm rồi, không thể chạy lộn đường đâu. Hôm nay đường lớn bị kẹt dữ lắm, tôi chở hai người tới con đường khác, yên tâm, giá cả vẫn như vậy, nhất định không làm tiền thêm đâu.”

 

“Anh ở Hải Lam bảy tám năm thật sao? Sao tôi lại nghe giọng địa phương của anh không giống gì hết vậy.”

 

Giọng của Tần Hoài An hơi lạnh, một bàn tay lặng lẽ đút vào trong túi xách.

 

“Dừng xe lại, cho chúng tôi xuống ở ven đường.” Cô nói.

 

Tài xế không lên tiếng, tiếp tục chạy xe về phía trước.

 

Tần Hoài An cuối cùng cũng đổi sắc mặt, vồ thẳng tới phía của anh ta.

 

“Tôi bảo anh dừng xe, có nghe hay không?” Cô lạnh giọng nói, mũi nhọn của cây kim bạc giữa ngón tay thoáng hiện ra.

 

Tài xế đột nhiên sợ xanh mặt: “Mẹ kiếp, cô làm cái gì vậy? Nhanh chóng ngùi trở lại cho ông đây.”

 

“Dừng xe!” Tần Hoài An cảnh cáo lần nữa, kim bạc đã kề sát cổ anh ta.
 
Chương 665


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 665

 

Trong mắt người tài xế đột nhiên lóe lên nét hung bạo, bỗng đạp thắng lại bổ ngược về phía Tần Hoài An, dốc sức cướp lấy kim bạc trong tay của cô.

 

Tần Hoài An sao có thể để cho anh ta toại nguyện được, một bên gắt gao bảo vệ kim bạc trong tay, một bên chất vấn: “Là ai sai anh tới? Có phải là nhà họ Hàn hay không?”

 

Tài xế trừng cô một cái, ánh mắt trầm đục cực kì khiến cho người nhìn có một loại cảm giác tê rần cả da đầu.

 

Ngay lúc Tần Hoài An thoáng ngây người ra đó, chỉ thấy tài xế tranh thủ lúc tốc độ xe đang chậm mà bỗng mở cửa xe nhảy xuống.

 

Tần Hoài An run lên, không kịp tới khống chế xe.

 

Rầm!

 

Thân xe đột ngột rung lên, đụng thẳng vào chiếc xe đang chạy tới ở đối diện.

 

Phản ứng đầu tiên của Tần Hoài An là bảo vệ Tần Thiên Nam, đem cậu bé giữ chặt trong lòng.

 

Cũng may vụ va chạm không nghiêm trọng lắm, Tần Hoài An chỉ vừa đụng trúng nóc xe, đầu óc có hơi choáng váng nhưng rất nhanh đã lấy lại được thăng bằng.

 

Chiếc xe kia bởi vì va chạm nên buộc phải dừng lại.

 

Cô lập tức đem Tần Thiên Nam xuống xe, quay đầu lại xem xét.

 

Thấy mẹ con Tần Hoài An không có chuyện gì, người lái xe kia vội vàng bỏ đi.

 

Tần Hoài An nhớ lại người đó trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn mẹ con cô.

 

Rất rõ ràng anh ta sẽ không từ bỏ ý định làm hại.

 

Cô đang suy nghĩ gì đó rất thận trọng nên bát giác nắm chặt tay đứa con trai của mình.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


thì chiếc xe kia vô duyên vô cớ gây sự, tôi điên cuồng vật nhau với anh ta không thành nên mới đụng phải xe của anh, tôi thật sự xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi, những tổn thất của xe anh tôi chấp nhận bởi thường.”

 

Tần Hoài An nói xong trong lòng thì thử định giá chiếc xe này phải bồi thường bao nhiêu.

 

Cửa kính xe đối diện từ từ hạ xuống.

 

“Tần Hoài An?” Tiếng nói trầm tháp ổn định kêu lên tên của cô.

 

Tần Hoài An bất ngờ nhìn lên, chỉ thấy trong xe là khuôn mặt của một người đàn ông, tuy nhiên ông ta trông rất uy nghiêm, đôi chân mày sắc bén, ánh mắt thì không chỉ sáng sủa mà còn trông rất kiên định.

 

“Chú là… chú Tân?”

 

Tần Hoài An giật mình, nhận ra thân phận của ông ta.

 

Tân Thịnh thản nhiên ừ một tiếng.

 

Vốn dĩ bởi vì Liễu Thanh Phong từ bỏ chuyện tình cảm với Tần Hoài An nên hiện tại ông đối mặt với cô có chút không vừa lòng. Nhưng vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ chủ động đứng ra gánh vác trách nhiệm của cô như thế, làm cho ông ta phải nhìn cô bằng con mắt khác.

 

Hơn nữa ông ta cảm thấy Tần Hoài An với Nhược Tình thực sự có vài chỗ giống nhau, khiến ông ta bắt giác không thể rời mắt mà vô cùng tò mò đối với cô.
 
Chương 666


Chương 666

 

“Cô vừa rồi nói, cô gặp kẻ muốn hãm hại cô?” Tân Thịnh hỏi.

 

Tần Hoài An gật đầu.

 

Tân Thịnh thầy vậy đầu óc có chút đăm chiêu, nói: “Lên xe đi, chuyện này cô từ từ kể cho tôi nghe xem.”

 

Không hiểu vì sao trên người ông ta có một loại khí chất uy nghiêm rõ rệt.

 

Rõ ràng khi nói chuyện ông ta cư xử rất bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta không thể từ chối.

 

Trong lúc chờ Tần Hoài An suy nghĩ, ông ta đã dắt Tần Thiên Nam ngồi kế bên mình.

 

Càng đến gần càng cảm giác được sự uy nghiêm không thể đùa giỡn của người đàn ông trung niên này, làm cho người ta không khỏi lo lắng.

 

Tần Thiên Nam không nhận ra điều đó, nhưng nhìn Tân Thịnh vô cùng tò mò.

 

Cậu bé như đột nhiên phái hiện ra cái gì hay ho, vươn đôi tay bé nhỏ của mình nắm lấy tay áo của Tân Thịnh.

 

“Tần Thiên Nam!” Tần Hoài An thầy thế trong lòng bắt ngờ căng thẳng, chỉ muốn lập tức đem đứa trẻ quậy phá này về.

 

“Không sao.” Tân Thịnh thản nhiên nói, hứng thú nhìn Tần Thiên Nam, hỏi: “Đây là con trai của Chử Chấn Phong?”

 

Tần Hoài An nhéo nhéo lòng bàn tay, “ừm” một tiếng.

 

Tân Thịnh hiểu ra, tùy ý cho Tần Thiên Nam đùa giõn tay áo, sau đó cậu bé vô cùng tự nhiên mở cúc tay áo của ông.

 

“Ông ơi, hoa văn trên này là gì vậy?”

 

Tài xế vừa trở lại chỗ của mình, trong gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền thay đổi, theo phản xạ thì mở miệng.

 

Thấy Tần Thịnh trên mặt không chút tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích sự hiếu kì cho đứa bé: “Đây là hoa văn chỉ có quân nhân mới có thể dùng, cái của ông chính là cánh của một con đại bàng đang bay.

 

Tần Hoài An cũng theo bản năng nhìn thoáng qua, đối với ông Tân này có thể đoán ra được chút ít.

 

Tân Thịnh nhìn thấy đứa bé kia có hứng thú với huy chương trên ống tay áo mình nên mặc cho nó cầm trên tay chơi.

 

Ông ta nhìn về phía Tần Hoài An hỏi: “Vừa rồi cô nói bọn cô gặp người xấu, cô có biết là ai không?”

 

“Chắc là người nhà họ Hàn.”

 

“Tại sao bọn họ lại nhắm vào mẹ con cô?”

 

Tần Hoài An nhìn và lắc đầu: “Tôi không biết, có lẽ… là để đối phó với Chử Chấn Phong?”

 

Đang nói thì liếc nhìn hướng về Thiên Nam một cái.

 

Tân Thịnh cũng nhìn theo ánh mắt của cô và liếc nhìn đứa trẻ, trên khuôn mặt hiện lên một chút ớn lạnh.

 

Chỉ nghe ông ta chậm rãi nói: “Nhà họ Hàn này thật là hung hăng kiêu ngạo.”

 

Nói xong thì hỏi: “Mọi người đi bệnh viện Phúc Khang à? Đúng lúc tôi đi thăm bà Chử, tôi có thể đưa mọi người đến đó.”

 

Tần Hoài An nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng xua tay nói: “Chú Tân, không cần không cần, chúng tôi mới từ bệnh viện ra.”

 

Phản ứng của cô khiến cho Tân Thịnh có chút kỳ quái.

 

Ánh mắt sắc bén của ông ta lướt qua gương mặt lo lắng của cô, nói: “Có chuyện gì vậy, cứ nói đừng ngại.”
 
Chương 667-668


Chương 667

 

Tần Hoài An ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta, do dự, sau đó miễn cưỡng nói: “Thật ra, chúng tôi chuẩn bị đi tới bến tàu.”

 

Tân Thịnh nghe vậy, rất nhanh đã hiểu ra, lộ ra một chút ngạc nhiên và khó hiểu: “Cô đây là muốn rời đi à?”

 

“Đúng vậy.” Tần Hoài An gật đầu.

 

Tân Thịnh nói: “Với tình hình hiện tại của nhà họ Chử và nhà họ Hán, cô là góa phụ lại mang theo đứa trẻ mồ côi bố. Việc rời đi lúc này không phải là một bước đi khôn ngoan. Giống như tình huống vừa rồi, cô có thể gặp phải chúng bát cứ lúc nào.”

 

“Tôi biết.”

 

Tần Hoài An mím môi, ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn ông ta: “Nhưng nếu như chúng tôi không rời đi mà tiếp tục dây dưa với Chử Chấn Phong thì nhà họ Hàn cũng không bỏ qua cho hai mẹ con chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại là mục tiêu? Không phải là vì chúng tôi không rõ ràng về sự liên quan với nhà họ Chử sao?”

 

Tân Thịnh sững sờ chốc lát, sau một lúc ông ta cũng không nói nên lời.

 

Cứ tưởng rằng ngoài Nhược Tình ra thì không còn người thứ hai trên thế giới này có thể khiến ông ta không có lời nào để nói.

 

Không ngờ rằng bây giờ lại tình cờ gặp Tần Hoài An.

 

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tân Thịnh có một nụ cười nhẹ, ông ta cất giọng nói với tài xế: “Lão Dương, rẽ phải ở ngã tư phía trước và đưa cô Tần và những người khác đến biệt thự của tôi.”

 

“Tân Thịnh… chúng ta không đến bệnh viện để thăm bà Chu nữa sao?”

 

Tân Thịnh xua tay: “Không phải có Bảo Nga ở đó rồi sao? Chúng ta không phải bác sĩ đi rồi cũng không thể giúp được gì. Muộn chút rồi thăm cũng không ảnh hưởng gì.”

 

Lão Dương không nói cái gì nữa, tại ngã tư quay đầu.

 

Tần Hoài An lại tỏ vẻ không hiểu, nghỉ ngờ nhìn Tân Thịnh, lặp lại: “Chú Tân, nơi chúng tôi muốn đi là bến tàu, chú…”

 

“Cô Tần, đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp như vậy là để cho mẹ con cô an toàn. Tin tưởng tôi đi, nếu nhà họ Hàn thực sự muốn làm gì đó với cô, cho dù đến bến tàu rồi thì cô cũng không chắc chắn có thể an toàn rời đỉ.”

 

Tân Thịnh dù rất bận nhưng vẫn ung dung cắt ngang lời Tần Hoài An, nhìn cô nói ra lời đề nghị: “Không bằng nên tạm thời ở lại làm khách ở biệt thự của tôi vài ngày, đừng nói không, tôi có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị vấn đề gì dù chỉ là một cọng lông, tôi cũng có thể đảm bảo rằng nhà họ Chử sẽ không tìm thấy cô.”

 

Trong lời nói, vô cùng tự tin.

 

Cực kỳ giống như một vị tướng đang chiến đấu trên chiến trường và bắt bại trong một thời gian dài.

 

Tần Hoài Thư hiểu được ý đồ sắp xếp của bên kia, không khỏi lộ vẻ xúc động, vội vàng nói: “Cảm ơn chú! Chú Tân, tôi và chú chưa từng quen biết nhau, không ngờ chú lại giúp đỡ tôi như vậy. Tôi thật sự vô cùng biết ơn.”

 

Tân Thịnh khẽ cười thầm, trong mắt ông ta chọt hiện lên một thâm ý: “Nếu cô thực sự muốn cảm on, tôi có chút tò mò về chuyện giữa cô và Liễu Thanh Phong, hay là cô kể cho tôi nghe đi?”

 

Tần Hoài An sững sờ nói: “Thật ra, anh ấy và tôi cũng không có gì…”

 

Nhưng mà Tân Thịnh đã hỏi rồi thì Tần Hoài An cũng không có gì phải giấu giếm.

 

Trên đường đến biệt thự, cô kể cho ông ta nghe quá trình quen biết Liễu Thanh Phong ở nước ngoài.

 

Tân Thịnh nghe được chuyện Tần Hoài An chữa bệnh cho Lưu Thanh Phong, không khỏi bất ngờ liếc nhìn cô: “Cô thực sự đã chữa khỏi virus tử thần trên người Thanh Phong?”

 

“Viruss tử thần?” Tần Hoài An lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, sau đó mới phản ứng lại: “Ông đang nói về virus conx01?”

 

Tân Thịnh gật đầu, khoanh tay trên đầu gồi, vẻ mặt trở nên sâu lắng: “Loại virus bí ẩn bùng phát ở phương tây vào tháng 8 năm ngoái, một khi bị nhiễm, trong vòng bảy ngày mắc bệnh sẽ chết. Loại virus này đầu tiên lây lan từ một trang trại, sau đó không biết bằng cách nào đó vượt qua biên giới, khiến một số lượng lớn binh lính ở tuyến phòng thủ phía tây bị nhiễm bệnh, gây thương vong nghiêm trọng…”

 

Nói đến đây, Tân Thịnh dường như chợt nhận ra điều gì đó, dừng chủ đề.

 

Sắc mặt của ông ta thả lỏng một chút ra hiệu với Tần Hoài Thư: “Ò, cô nói tiếp đi.”

Chương 668

Tần Hoài An nhìn xuống để che giấu sự kinh ngạc trong ánh mắt, tiếp tục nói. Cô đem chuyện của mình cùng Liễu Thanh Phong kể xong rồi vờ như tùy ý nói: “Căn bệnh do vi rút gây ra này hiện nay đã có biện pháp phòng chống, các nghiên cứu về loại thuốc điều trị cũng có những đột phá mới, vắc xin cũng sẽ nhanh chóng được sản xuất ra nên tình huống sau này chắc sẽ chuyền biến tốt đẹp hơn thôi.”

Tân Thịnh nhíu mày, hơi lắc đầu: “Căn bệnh này ngày một biến đổi, cho đến tận bây giờ thì tình hình dịch bệnh ở phương Tây vẫn cực kỳ nghiêm trọng như trước.”

Tần Hoài An đang muốn nói thêm thì xe chợt dừng lại.

Chú Dương nói: “Ông Tân, chúng ta đền biệt thự rồi.”

Tân Thịnh trước tiên đẩy mở cửa xe ra rồi đạp từng bước chân vững vàng kiên định bước xuống xe.

Sau đó ông ta ra hiệu cho Tần Hoài An: “Xuống xe đi.”

Tần Hoài An đáp lại một tiếng nhưng nhìn qua Thiên Nam đang ngồi giữa ghế tựa nhắm mắt ngủ thì cô lại có chút khó xử.

Cậu bé ngủ thật sự rất say, ngay cả chỗ xuống xe cũng bị chặn lại hết.

Tân Thịnh thấy thế đột nhiên cười lớn, sau đó lại khom người chui vào trong xe đem Thiên Nam bề lên.

Ông ta ngày ngày đều rèn luyện đôi cánh tay của mình rắn chắc khỏe khoắn nên ôm cậu bé rất vững vàng, một chút cũng không làm cậu bé thức giấc.

Tần Hoài An kinh ngạc nhìn ông ta.

Còn Tân Thịnh thì chỉ nhìn cô một cái rồi bế cậu bé ra khỏi xe.

Tần Hoài An lúc này mới lập tức xuống xe, có chút cẩn thận nhẹ giọng nói: “Chú Tân, hay là để tôi bế thằng bé cho.”

“Không sao đâu.” Tân Thịnh tùy ý nói, bước từng bước lớn về phía trước.



Tần Hoài An nghe vậy chỉ đành cầm túi lên bước theo.

Lúc nãy trên đường đi, Tần Hoài An và Tân Thịnh luôn nói chuyện với nhau nên cô cũng không chú ý đường đi hai phía bên ngoài như thế nào. Vì vậy mà cũng không rõ lắm hiện tại bản thân đang ở chỗ nào của Hải Lam.

Nhưng nhìn trước mặt hiện tại là một cánh cổng kiểu cổ vô cùng đồ sộ mang đậm hơi thở uy nghiêm và một cái sân vườn cực kỳ to lớn, rộng rãi. Hai bên vách tường trồng đầy những cây trúc xanh cao ngất và thẳng tắp, xanh thẳm một màu xanh lá mạ.

Trên cánh cổng màu đen là một chiếc khóa bằng đồng theo phong cách cổ xưa.

Ngồi ở hai bên cánh cổng không phải là là hai chú sư tử đá như bình thường mà lại là hai chú chim ưng với đôi cánh giương cao như đang chuyển động. Tư thế ngẩng cao hướng thẳng về phía chân trời cực kỳ đặc biệt.

Lúc Tần Hoài An còn đang đánh giá khung cảnh trước mắt thì Tân Thịnh ôm cậu bé đi ở phía trước đã bước vào tới sân trong rồi.

Tần Hoài An nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại rồi chạy nhanh theo.

Đi qua khỏi sân trước rồi một đường đi thẳng ra sân sau.

Ven đường đi cô không thấy nhiều người giúp việc lắm nhưng lại có không ít vệ sĩ mang theo súng trường đứng bảo vệ nơi này vô cùng chặt chẽ.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoài An nhìn thấy một nơi ở mà được vệ sĩ trông coi như thế này nên theo bản năng bước nhanh hơn một chút.

Căn biệt thự này thật sự rất lớn, người đi tầm bảy tám phút mới tới nơi.

Tân Thịnh cuối cùng cũng dừng lại bước chân nói: “Mẹ con hai người tạm thời cứ ở đây đi, căn nhà này lâu rồi không có người ở, đợi một lát lão Dương tìm người quét dọn đến dọn qua là được.”

Tần Hoài An gật đầu: “Vâng, cảm ơn chú Tân.”
 
Chương 669-670


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 669

Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn về tắm biển bằng gỗ đang treo phía trên của căn nhà trước mặt, trên đó viết ba chữ “Vườn Tình Tâm.”

Vừa nãy trên đường đi đến đây mọi người có đi qua mấy căn nhà nhưng căn nhà ở trước mặt cô lại là căn to nhất trong số đó.

Tân Thịnh theo tầm mắt của cô nhìn lên tắm biển gỗ đó rồi lại hơi kéo lên khóe miệng cười khổ một tiếng: “Căn nhà này thật ra là chuẩn bị cho Nhược Tình nhưng bà ấy không muốn ở mà trở về quê.”

Tân Thịnh nói xong khế thở dài một tiếng. . đam mỹ hài

Nhược Tình?

Tần Hoài An trong nghĩ ngợi hỏi: “Người mà chú nói là bà Tân sao?”

Tân Thịnh cũng không giấu giếm gật đầu.

Sau đó ông ta giao Thiên Nam cho Tần Hoài An nói: “Hai người cứ yên tâm ở đây đi, chỗ này bình thường không có ai ở đâu, tôi thỉnh thoảng đến Hải Lam cũng chỉ ở một vài ngày thôi. Còn mấy đứa trẻ nhà tôi… bọn nó đến vội đi vội chắc cũng sẽ không tới đây nên không ai biết cô đang ở chỗ này đâu.”

Tần Hoài An đáp lại: “Vâng.”

Sau đó Tân Thịnh nói lão Dương sắp xếp cho Tần Hoài An một người giúp việc.



Lúc chuẩn bị rời đi, không biết là ông ta nghĩ đến cái gì đùa nói: “Thật ra tôi tưởng lúc trước cô không đồng ý ở cùng Chử Chấn Phong là do cô với Thanh Phong đang yêu nhau sâu đậm. Nhưng khi vừa nghe cô kể về chuyện của hai người xong tôi lập tức hiểu, thì ra là do Thanh Phong nó tự mình đa tình rồi.”

Nói xong, ông ta cũng không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tần Hoài An nhanh chóng quay đầu rời đi.

Tận đến khi bóng dáng đó đi xa rồi thì Tần Hoài An mới hoàn hồn lại.

“Cô Tần, phòng ở đã được dọn dẹp sạch sẽ, mời cô vào trong.” Người giúp việc nói.

Tần Hoài An thu ánh mắt lại, ôm Tần Thiên Nam đi vào trong sân.

Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cô không nén nồi thở dài.

Có ai ngờ tới ông Tần trông uy nghiêm lạnh lùng như vậy, hóa ra lại là một người nhiệt tình đến thế.

Mà cô lại có thể mặt dày đồng ý đề nghị của bên kia, đến ở trong nhà của người khác.

Nhưng những gì ông Tần nói cũng có lý.

Cô và Thiên Nam đang trong tình cảnh nguy hiểm, tạm tránh một thời gian là đúng, đợi khi tình hình hai nhà Hàn và Chử ổn định, cô sẽ cùng Thiên Nam rời đi.

Chỉ là không biết lúc đấy nhà họ Chử… còn ở đó không.



Tần Hoài An ngây người một lúc, bỗng nhiên lắc đầu.

Thật ra cô rất lo lắng cho Chử Chấn Phong, nếu nhà họ Chử không còn nữa, không phải vừa hay sao?

Như vậy cô không sợ Chử Chấn Phong tới cướp mắt con trai cô.

Tuy rằng cô tự an ủi mình như vậy, nhưng Tần Hoài An luôn cảm thấy trong lòng như mang gánh nặng, giống như đang lo lắng một cái gì đó.

Bệnh viện Phúc Khang.

Trải qua ca phẫu thuật khẩn cáp, nhịp thở của Liễu Giai Tâm đã tạm thời giảm bớt, nhưng tình trạng ho ra máu và những tình trạng thể chất khác của bà ấy vẫn còn.

Chỉ là cân nhắc đến sức chịu đựng thân thể của bà ấy, không thể làm phẫu thuật lần nữa, nên phải chuyển đến phòng bệnh nguy cấp để quan sát tình hình.

“Anh Chử, không tìm thấy tung tích của Tần Hoài An và cậu chủ Thiên Nam!”

Tin tức mà Vệ Nam đưa về khiến lòng Chử Chấn Phong nặng trĩu, chỉ cảm thấy càng thêm kiềm nén.

“Họ thật sự bị người nhà họ Hàn bắt đi?”

Chương 670

 

Nếu không thì chỉ với mánh khóe của Tần Hoài An, có thể trốn ở đâu được chứ?

 

Chử Chấn Phong không ngừng suy nghĩ.

 

Lúc này, một y tá đi tới với vẻ mặt căng thẳng, hai tay cầm tờ giấy đưa đến trước mặt Chử Chấn Phong.

 

“Anh Chử, cái này được phát hiện dưới cỗ tay của bà Chử.”

 

Chử Chấn Phong không hài lòng vì suy nghĩ của mình bị gián đoạn, chỉ là ánh mắt rơi vào tờ giấy trên tay cô y tá, sợ run lên, không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh nhận lấy.

 

Mà khi nhìn thấy tờ giấy này, Tần Bảo Nga từ trong phòng bệnh đi ra với vẻ mặt căng thẳng, bước chân dừng lại.

 

“Anh, đây là cái gì?” Chử Gia Mỹ tò mò lại gần.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Nếu cô ấy đã chọn để lại tờ giấy này, đủ để chứng tỏ cô ấy đã tự mình rời khỏi phòng bệnh.

 

Chỉ là, tại sao… cô ấy rõ ràng thấy mẹ anh trúng độc, vì sao không nghĩ cách giải độc mà còn muốn rời đi.

 

Tại sao thấy chết mà không cứu?

 

Chử Chấn Phong biết rằng không nên cưỡng ép Tần Hoài An phải chữa bệnh cho mẹ mình.

 

Chỉ là…cô rời đi không nói một lời, suy cho cùng khiến trong lòng anh cảm thấy rét lạnh.

 

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này, anh đối xử tốt với mẹ con họ như vậy, cô ấy đều xem như không thấy?

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Gương mặt Chử Chấn Phong lạnh lùng trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu sau mới hạ giọng nói: “Trước tiên thì hãy tìm cách cứu mẹ trước đi.”

 

Chử Gia Mỹ gật gật đầu, nhưng cũng có chút do dự nói: “Nhưng mà, bác sĩ cũng đã nói là…”

 

Những lời sau câu nói đó, cô ta không nói tiếp nữa, nhưng những người có mặt lúc đó đều hiểu cả rồi.

 

Tình hình của Liễu Giai Tâm lúc này quả thực rất xấu, bác sĩ cũng nói là không cứu được nữa, chỉ có thể kéo dài thế thôi. Nhưng nhìn tình hình bây giờ, thì máy ngày nữa cũng kéo dài không nỗi.

 

Trong nháy mắt, bầu không khí bỗng trở nên nặng trịch, như thể trên đầu ai cũng có máy đám mây đen bay vòng vòng, sắc mặt người nào cũng u ám cả.

 

Tân Bảo Nga đứng trước cửa phòng bệnh, quan sát vẻ mặt của từng người.

 

Cô ta đảo mắt sang chỗ khác thì thấy một bóng người đang bước vội tới.
 
Chương 671


Chương 671

 

Nảy ra chút suy nghĩ, cô ta từ từ nở một nụ cười nhàn nhạt, làm lộ rõ nốt ruồi chu sa xinh đẹp nằm giữa hai hàng lông mày.

 

Cô ta cất tiếng nói rõ ràng: “Tôi có cách cứu dì Liễu rồi.”

 

Cô ta vừa dứt lời, Liễu Thanh Phong vừa đến đã không đợi được nữa, bước lên phía trước nắm lấy tay.

 

cô ta, kích động hỏi: “Bảo Nga, em thực sự có cách cứu dì hay sao?”

 

“Ừm”

 

Tân Bảo Nga ngẩng đầu nhìn anh ta, dì Liễu chính là người thân quan trọng nhát trên cuộc đời này của anh Thanh Phong, nếu như cô ta có thể cứu được mạng của dì Liễu, vậy thì anh Thanh Phong sẽ có cái nhìn khác về cô ta thôi…

 

Lúc trước, không phải bởi do Tần Hoài An có ơn cứu mạng với anh Thanh Phong, mới khiến anh ta hết lòng cảm mến đó hay sao.

 

Tân Bảo Nga dùng đầu ngón tay vò nhẹ tờ giấy trong túi áo, vô cùng quả quyết nói: “Em đã quan sát kĩ tình trạng bệnh của dì Liễu rồi, quả thật là do bị trúng độc, vừa hay lúc trước em có đọc qua một quyển sách trung y có liên quan đến việc giải độc, bên trong có đề cập đến cách chữa trị chứng bệnh tương TỪ Đột nhiên, cô ta quay sang nhìn về phía Chử Chấn Phong nói: “Tôi có nghĩ ra một cách, có thể thử xem.”

 

Vệ Nam kinh ngạc vui mừng nói: “Thật sự là quá tốt rồi!”

 

Nhưng Chử Chấn Phong lại điềm tĩnh nhìn về phía cô ta: “Cô chắc chắn bao nhiêu phần trăm?”

 

Tân Bảo Nga có chút suy nghĩ nói: “Có lẽ là… sáu bảy chục phần trăm ấy?”

 

Cô ta cũng không chắc rằng, liệu toa thuốc trong tờ giấy mà Tần Hoài An để lại có thực sự có tác dụng hay không, bởi vậy không dám nói chắc chắn quá.

 

Sáu bảy chục phần trăm…

 

Trong lòng của Chử Chấn Phong cứ đắn đo.

 

Liễu Thanh Phong đã không đợi được nữa mà nói: “Chỉ cần sáu bảy chục phần trăm thì cũng thử được rồi!”

 

Anh ta giơ cánh tay của mình lên: “Cánh tay này của em, lúc trước bạn của Bảo Nga nói phẫu thuật chỉ có bốn mươi phần trăm thành công, nhưng cuối cùng cũng thành công rồi. Tình trạng của cô bây giờ nghiêm trọng như vậy rồi, không thể kéo dài thêm được nữa!”

 

Nghe vậy, Chử Chấn Phong liếc nhìn về phía cánh tay của Liễu Thanh Phong, trong mắt lóe lên chút tia sáng.

 

Anh biết cánh tay của Liễu Thanh Phong là do Tần Hoài An chữa trị, vào ngày biệt thự bị tắn công hôm đó, Tần Hoài An đã đến bệnh viện Phúc Khang để làm phẫu thuật cho cánh tay của Liễu Thanh Phong.

 

Chuyện này, là do các vệ sĩ chuyên ngành nói cho anh biết.

 

Nếu như là toa thuốc do Tần Hoài An kê ra, thì Chử Chấn Phong sẽ cho mẹ của anh dùng mà không có chút do dự nào.

 

Bởi vì anh từng thấy qua trình độ của Tần Hoài An, có thể tin tưởng cô vô điều kiện.

 

Còn về Tân Bảo Nga… bản thân thật sự không hiểu rõ về cô ta lắm.

 

Chử Chấn Phong cứ do dự, nắm chặt nắm đấm.

 

Rất lâu sau, anh cuối cùng cũng gật đầu, cất lời nói: “Vậy được, cô tư à, tôi giao tính mạng của mẹ tôi cho cô, hy vọng cô có thể chữa khỏi cho bà ấy!”

 

Bây giờ , cũng không còn cách nào hay hơn nữa rồi.
 
Chương 672


Chương 672

 

Tân Bảo Nga nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Chử Chấn Phong cũng biết được anh đặt niềm tin vào cô ta nhiều như nào.

 

Cô ta bình tĩnh gật đầu, dõng dạc nói: “Được, cứ xem như nễể mặt anh Thanh Phong vậy, tôi nhất định sẽ cứu được dì Liễu.”

 

Nói xong, Tân Bảo Nga dẫn theo bác sĩ đi kê đơn thuốc.

 

Liễu Thanh Phong đứng im tại chỗ nhìn theo một hồi, cau mày lại, đi đến trước mặt của Chử Chấn Phong cất giọng hỏi: “Tình hình như thế này, sao anh lại không dẫn Tần Hoài An theo, có lẽ cô ấy sẽ có cách chữa trị cho cô đó.”

 

Chử Chấn Phong bình tĩnh nhìn về anh ta, rất không vui vẻ nói một câu: “Tần Hoài An dẫn con của tôi chạy mắt rồi.”

 

Liễu Thanh Phong giật mình, phút chốc đã hiểu ra ý nghĩa trong lời nói của anh.

 

“Cô ấy đã đi rồi sao?”

 

Anh ta nói câu này theo bản năng, lại nhìn thấy cả gương mặt u ám của Chử Chấn Phong, trong lòng của Liễu Thanh Phong có chút đắc ý nói: “Xem ra, anh thực sự không giữ nổi cô ấy rồi.”

 

Nghe thấy câu nói này, Chử Chấn Phong khó chịu bất giác cau mày, hậm hực hừ một tiếng nói: “Cậu tốt nhất nên cầu nguyện nhà họ Hàn sẽ bảo toàn tính mạng của hai mẹ con cô ấy đi!”

 

Dứt lời, anh dặn dò Vệ Nam ở lại để xử lý chuyện ở phía bệnh viện bên này, sau đó sải bước rời đi.

 

Liễu Thanh Phong nghe câu nói đó của anh, trong lòng không cách nào yên ổn được.

 

Lời nói của Chử Chấn Phong đã cảnh tỉnh anh ta, Tần Hoài An dẫn Thiên Nam đi như thế, thực sự quá nguy hiểm rồi!

 

Liễu Thanh phong không thể yên tâm ở lại trong bệnh viện nữa.

 

Tân Bảo Nga đã kê xong đơn thuốc, đưa cho bác sĩ đi bốc thuốc, lúc quay lại thì vừa hay chạm mặt với anh ta.

 

“Anh Thanh Phong, anh đi đâu mà gấp gáp vậy? Có phải tình trạng của dì Liễu lại trở nên xấu hơn rồi không?” Tân Bảo Nga thắc mắc hỏi.

 

Liễu Thanh Phong lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không, Tần Hoài An và Thiên Nam không biết đã đi đâu rồi, anh muốn đi tìm bọn họ.”

 

“Nhưng mà tay của anh vẫn chưa lành hẳn mà!”

 

Tân Bảo Nga giật mình nhìn anh ta, trong phút chốc khó mà chấp nhận được.

 

“Bảo Nga, bác anh giao cho em đó. Anh phải đi tìm Tần Hoài An, anh không thể nhìn thầy cô ấy xảy ra thêm chuyện không hay gì nữa…”

 

Lúc trước khi Tần Hoài An xảy ra chuyện, anh ta như điên như dại mà đi tìm cô.

 

Anh ta không muốn trải qua tâm trạng như thế lần nào nữa!

 

Tân Bảo Nga nghe thấy lời anh ta nói, trong lòng như bị kim đâm vào.

 

Lúc Liễu Thanh Phong quay người rời đi không ngoảnh đầu lại, theo bản năng, cô ta giơ tay nắm lấy cổ tay không bị thương của anh ta, ngăn cản anh ta lại.

 

“Anh Thanh Phong, anh không được đi!”

 

Vẻ mặt của Tân Bảo Nga rất nghiêm túc nói: “Thực ra em cũng không nắm chắc bệnh tình của dì Liễu lắm đâu, nếu như toa thuốc kia không có tác dụng thì sao? Với tình hình của dì Liễu hiện giờ mà nói, e rằng sẽ không qua khỏi đêm nay! Như vậy… mà anh còn định đi tìm Tần Hoài An sao?”

 

Liễu Thanh Phong ngạc nhiên quay sang nhìn cô ta: “Không phải em nói là…”

 

Tân Bảo Nga lắc đầu, có chút bắt lực nói: “Em cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi, dì Liễu là người thân duy nhất trên đời này của anh, em không muốn để dì ấy xảy ra chuyện, khiến anh đau buồn. Anh cứ ở lại trong bệnh viện với dì ấy, có lẽ, sau này cũng không còn cơ hội như này nữa rồi.”

 

Vẻ mặt của Liễu Thanh Phong vô cùng khó xử.
 
Chương 673


Chương 673

 

Một người là người con gái mà anh ta yêu thương, một người là người thân duy nhất của anh ta.

 

Cuối cùng thì Liễu Thanh Phong cũng bị Tân Bảo Nga thuyết phục rồi.

 

Nếu như bác không thể qua khỏi đêm nay, bây giờ mà rời đi, thì quả thực là quá bát hiều rồi.

 

Tân Bảo Nga khẽ mím môi, cũng nới lỏng cổ tay của anh ta: “Vậy chúng ta trở về trước đã, anh cứ đi nói chuyện với dì Liễu chút đi.”

 

Liễu Thanh Phong chỉ đành đi theo sau lưng cô ta, cùng nhau trở về bệnh viện.

 

Sau khi Chử Chấn Phong rời khỏi công ty, lạnh lùng lên xe ngồi, lạnh nhạt nói cho tài xế biết địa chỉ: “Đến tập đoàn Hàn thị.”

 

Tài xế giật mình nhìn anh một cái, nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lạnh lùng của anh, cũng không dám hỏi gì thêm.

 

Chỉ làm theo lời anh dặn dò, lái xe rời đi.

 

Chử Chấn Phong nghiêng đầu, gương mặt không có cảm xúc gì, nhìn phong cảnh đang lướt qua vùn vụt phía bên ngoài cửa sổ xe hơi, đáy mắt u ám, không ai có thể nhìn thấu tâm trạng của anh lúc này.

 

Về phía mẹ bên đó, đã có Tân Bảo Nga. Nếu anh đã đồng ý để cô ta chữa trị cho mẹ, thì chính là lựa chọn tin tưởng cô ta rồi, cho dù là kết quả tốt hay xấu, thì cũng chỉ đành chấp nhận mà thôi.

 

Còn lúc này, thứ duy nhất khiến anh bận lòng vướng víu, chính là người đàn bà máu lạnh vô tình dẫn con đi kia.

 

Tần Hoài An!

 

Vừa nghĩ đến cái tên này, trong lòng của Chử Chấn Phong như miếng bột bị người ta lầy gậy thọc vào liên tục, một gậy rồi một gậy, vừa buồn vừa đau, vô cùng lộn xộn nhày nhụa, cứ như thế mãi, khó chịu!

 

Anh thực sự không biết bản thân đã trúng phải bùa ngải gì của người phụ nữ này, đã đến lúc này rồi, vẫn còn nhớ đến an nguy của cô, bất chấp tất cả đi xem tình hình của cô.

 

Nếu như dẫn cô quay lại, nhất định phải dạy dỗ cô một trận ra trò mới được!

 

Chử Chấn Phong nắm chặt lòng bàn tay, đột nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.

 

Anh không hề có ý gì, nhưng lại dọa tài xế phía trước giật mình.

 

Nửa tiếng đồng hồ sau.

 

Xe dừng ở dưới tòa nhà của tập đoàn Hàn Thị.

 

Một mình Chử Chấn Phong bước vào trong cửa miệng của con quái vật Hàn Thị khổng l.

 

Trên dưới tập đoàn Hàn Thị không một ai là không bất ngờ bởi sự xuất hiện của Chử Chấn Phong.

 

Bây giờ là tình hình gì đây?

 

Cuộc chiến giữa tập đoàn Hàn Thị và tập đoàn Chử Thị bây giờ đã vô cùng kịch liệt rồi, với lại cũng sắp đi đến hồi kết rồi.

 

Cái người làm rung chuyển đắt trời này, đường đường là người nắm quyền của tập đoàn Chử Thị, đứng trên ngàn người mà lại từ mình đi đến trụ sở chính của tập đoàn Hàn thị!

 

Vả lại còn là đến một mình nữa!

 

Đừng nói là người của tập đoàn Hàn Thị, đến mấy người bên phía Vệ Nam ở bệnh viện, lúc đầu khi nhận được tin tức này, cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc.

 

“Cậu Chử là có ý gì đây? Rốt cuộc là cậu ấy muốn làm gì, có phải bị điên rồi không?”

 

Vệ Nam lo lắng đến nhảy dựng lên, nhưng những dặn dò trước đó của cậu Chử, bảo cậu ta ở lại bệnh viện canh chừng bà Chử, không được hành động lung tung.
 
Chương 674


Chương 674

 

Nhưng mà cho dù như thế, vì suy nghĩ cho sự an toàn của cậu Chử nhà mình, Vệ Nam lập tức liên lạc với cấp dưới, phái người đi đến tập đoàn Hàn Thị trước, chuẩn bị giúp đỡ cho Chử Chấn Phong bất kỳ lúc nào.

 

Lúc này.

 

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thị.

 

Hàn Lệ Thu hứng khởi nhìn về phía người đàn ông đang đứng đối diện mình, nở một nụ cười tươi hơn bao giờ hết.

 

“Tần Hoài An đang ở đâu?” Chử Chấn Phong trực tiếp hỏi thẳng vào vần đề.

 

“Tần Hoài An à…”

 

Hàn Lệ Thu lăn bánh xe, từ từ đến trước mặt của anh, nhưng lại cố ý làm ngơ câu hỏi của anh, thay vào đó nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai tuần tú như tạc tượng của anh, thở dài bùi ngùi: “Không hỗ danh là người đàn ông mà chị gái tôi nhìn trúng, xem ra còn có sức hút hơn hình trong tạp chí nữa.”

 

Nói xong, giơ một cánh tay lên, sờ vào eo của anh.

 

Chử Chấn Phong cau mày kinh tởm, đột nhiên giơ tay ra, nắm chặt tay của cô ta, đồng thời cũng ngăn cản hành động của cô ta.

 

Chử Chấn Phong lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo: “Chỉ cần tôi dùng sức, là có thể bóp gãy xương cốt yếu đuối này của cô. Nói cho tôi biết, Tần Hoài An ở đâu?”

 

Hàn Lệ Thu vẫn nở nụ cười như lúc ban đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng điên rồ bắt cần, tùy tiện nhếch môi cười một cái: “Vậy thì anh cứ bóp thử đi, tôi muốn xem xem lời anh nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”

 

Trong đáy mắt của cô ta có chút hận thù.

 

Nếu như Chử Chấn Phong dám bóp gãy tay của cô ta, thì hôm nay cô ta nhất định sẽ không để người đàn ông này bước ra khỏi tập đoàn Hàn Thị!

 

Tất nhiên Chử Chấn Phong nhìn ra được ý khiêu khích trong mắt Hàn Lệ Thu.

 

Đáy mắt anh một chút địch ý khẽ chớp, tay vừa đang định dùng sức.

 

Trợ lý của Hàn Lệ Thu lại đúng lúc này gõ cửa.

 

“Cô hai, bố con nhà họ Vương tới gặp cô.”

 

Đầu mày Hàn Lệ Thu khẽ cau lại, không đợi cô ta lên tiếng, Chử Chấn Phong đã hắt văng tay cô ra ngay, nhanh chóng đi qua, dứt khoát mở cửa ra.

 

Ngoài cửa, hai bố con Vương Thanh Hà và Vương Bách Điền không ngờ cửa lại mở ra đột ngột như vậy, càng không ngờ tới người ra mở cửa lại là Chử Chấn Phong.

 

Hai người không kịp chuẩn bị, vẻ mặt ngơ ngác vẫn chưa kịp thu lại, đần ra nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Ánh mắt u tối của Chử Chấn Phong quét qua khuôn mặt hai người, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương Bách Điền.

 

Mặc dù anh không nghĩ tới hai người họ sẽ xuất hiện ở đây, nhưng cũng đã nghe qua Vệ Nam báo cáo qua tình hình rồi nên anh cũng không bất ngờ mấy.

 

Chỉ là, trong lòng vẫn không thể nhịn được có chút khó chịu.

 

Ánh mắt anh u ấm nhìn Vương Thanh Hà, nói: “Chuyện trước đây của mẹ con Tần Hoài An tôi đã điều tra rõ rồi, là cô tiết lộ hành tung của bọn họ cho Hàn Lệ Thu có phải không?”

 

Sự hoang mang nhanh chóng xeẹt qua trong ánh mắt của Vương Thanh Hà, nhưng đối mặt với ánh mắt sáng quắc hỏi ép của người đàn ông này, có giấu bao nhiêu cũng không có tác dụng.

 

Chỉ đành thẳng thắn trả lời, nói: “Phải…”

 

“Quả nhiên…” Chử Chấn Phong có chút thất vọng trong lòng.
 
Chương 675


Chương 675

 

Có điều anh không có ý định tiếp tục áp bức hỏi chuyện này thêm nữa, hôm nay anh tới đây đề biết về tung tích của mẹ con Tần Hoài An.

 

Hàn Lệ Thu mưu tính, đa đoan, chưa chắc đã nói thật.

 

Nhưng nếu như là lời của Vương Thanh Hà…có thể sẽ hỏi ra được thông tin hữu ích nào đó.

 

Biểu cảm Chử Chấn Phong nghiêm lại, nói: “Nếu cô đã có ý đồ hợp tác với Hàn Lệ Thư từ trước, vậy cô nói cho tôi biết, hiện giờ mẹ con Tần Hoài An đang ở đâu? Nếu cô chịu nói thật, những chuyện trước đây xem như không nhắc lại nữa.”

 

Vương Thanh Hà ngạc nhiên mà ngước đầu lên nhìn anh.

 

“Anh tới đây chính là vì Tần Hoài An và con trai cô ta sao?”

 

Trong lòng Vương Thanh Hà ẩn hiện chút không thoải mái.

 

Người đàn ông này, lại có thể vì Tần Hoài An mà làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, tới một nơi thế này.

 

Lẽ nào anh không biết đây là địa bàn của Hàn thị sao?

 

Không, anh biết.

 

Chỉ có điều, trong lòng anh, những điều anh không sánh bằng mẹ con Tần Hoài An mà thôi!

 

Hiểu được điểm này, trong lòng Vương Thanh Hà càng trầm lặng hơn.

 

“Nói cho tôi biết, bọn họ đang ở đâu?” Chử Chấn Phong không quan tâm tới ánh mắt của Vương Thanh Hà, sốt ruột hỏi lại lần nữa.

 

Vương Thanh Hà thành thật lắc đầu: “Em không biết, cũng có thể…”

 

Cô ta dừng lại một chút, cố tình dùng giọng nói thể hiện tâm trạng phức tạp: “Cũng có thể đã chết rồi.”

 

Nghe thấy vậy, đồng tử của Chử Chấn Phong co rút lại, nhìn chằm chằm cô ta, phát ra một loại cảm giác lạnh lẽo: “Cô nói gì?”

 

“Anh đã tới nơi này để tìm người đồng nghĩa với việc sát thủ của Hàn thị đã thành công tiêu diệt được mẹ con Tần Hoài An rồi, lẽ nào không, khụ khu…”

 

Vương Thanh Hà còn chưa kịp nói xong, cổ đã bị bóp chặt lại.

 

Sát khí trên người Chử Chấn Phong bùng nỗ, giận dữ nhìn cô ta, xác nhận với cô ta: “Mẹ con Tần Hoài An thực sự đã chết rồi?”

 

“Em, ưm…” Vương Thanh Hà cứ ưm ưm ứ ứ, nói không ra lời, chỉ có thể ngạc nhiên nhìn anh.

 

Vương Bách Điền đứng bên cạnh cũng chỉ có thể thay đổi sắc mặt ngay trong chốc lát, nhưng lại sợ hãi không khí lạnh lẽo nguy hiểm phát ra xung quanh người Chử Chấn Phong.

 

Ông ta chỉ có thể sốt sắng, vội vã nói: “Cậu Chử, cậu mau buông tay đi, ý của Thanh Hà không phải như vậy đâu, nó chỉ là đùa linh tinh thôi ấy mà, mẹ con Tần Hoài An không sao cả…lúc chúng tôi đi lên lầu vừa mới nghe được giám đốc Hàn nói mà, sát thủ phái đi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, để mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi…”

 

Lời nói vừa thốt ra, giờ đến lượt sắc mặt của Hàn Lệ Thu đang xem kịch hay ở trong phòng trầm xuống, mắt kiểm soát tức giận: “Cái thứ đần độn Hàn Âu Dương này, lại thất bại nữa!”

 

Lúc này Chử Chấn Phong mới chằm chậm buông Vương Thanh Hà ra, ý giết người trên người cũng từ từ bớt đi một chút.

 

Mẹ con Tần Hoài An trốn thoát rồi sao, vậy thì tốt quá…

 

Có điều sắc mặt của anh rất nhanh lại lạnh đi, quay người nhìn về phía Hàn Lệ Thu, híp mắt sắc bén nhìn cô ta một cách nguy hiểm.

 

“Hàn Lệ Thu, đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở cô, nếu cô còn dám ra tay với mẹ con Tần Hoài An nữa tôi nhát định sẽ để cô chết không được yên thân đâu!”

 

Hàn Lệ Thu đang tức giận chuyện Hàn Âu Dương làm không được việc, lại cộng thêm bị Chử Chân Phong cảnh cáo, cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, bật cười một cách điên cuồng.
 
Chương 676


Chương 676

 

“Chử Chấn Phong, anh càng lo lắng cho mẹ con cô ta như vậy, tôi lại càng muốn xem… nếu như mẹ con cô ta chết ngay trước mặt anh, anh sẽ có phản ứng thế nào đây.”

 

“Cô dám!” Trong ánh mắt Chử Chấn Phong toé ra một luồng khí lạnh lẽo, giống y như có băng thật.

 

Nhưng Hàn Lệ Thu không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt anh: “Chử Chấn Phong, anh tưởng rằng bây giờ nhà họ Chử vẫn còn hùng mạnh như lúc trước sao, một nhà họ Hàn hô mưa mưa tới gọi gió gió thổi sao? Anh nhìn xem kết cục ngày hôm nay đi, ngoại trừ tên trợ lý kia, bên cạnh anh không còn ai có thể dùng được nữa rồi.”

 

“Thậm chí nói đến gia sản của nhà họ Chử, cũng đã mắt đi hơn một nửa rồi, so về thực lực và tài lực, anh có gì để đầu lại tôi đây?”

 

Hàn Lệ Thu nhiệt tình cười nhạo, nhìn bố con nhà họ Vương đứng ở bên cạnh một cái, cười nói: “Nói một câu hơi thô nhưng thật, anh Chử bây giờ đến nhà họ Vương cũng theo không nỗi nữa rồi. Không bằng anh bán hết gia sản còn lại của nhà họ Chử cho tôi đi, rồi đi ở rễ nhà họ Vương, xét về mặt tình cảm giữa anh và Vương Thanh Hà, cô ấy nhất định sẽ yêu thương anh cả đời này!”

 

Nói xong, cô ta ha ha cười lớn.

 

Vương Thanh Hà nghe thấy lời này, trong lòng khế rung động, nhịn không được đi qua đó.

 

Nhìn khuôn mặt tuần tú sáng ngời của Chử Chấn Phong, đẹp hoàn hảo như được ông trời điêu khắc ra vậy, nói: “Chấn Phong, cô Hàn nói không sai, nếu anh đồng ý trở thành người đàn ông của em, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh cả đời này.”

 

Vốn Chử Chấn Phong không có cảm xúc gì quá lớn với vài lời của Hàn Lệ Thu, thậm chí là thờ ơ như không.

 

Cho đến khi nghe thấy câu nói của Vương Thanh Hà…

 

Trong ánh mắt anh tràn ngập sự ngạc nhiên hoà cùng giận dữ.

 

‘Vương Thanh Hà lại dám nói ra những lời này?

 

Đây thực sự là người phụ nữ anh từng một lòng muốn cưới sao?

 

Lúc này nhìn thấy khuôn mặt viết chỉ chít chữ kiêu ngạo của cô ta, anh chỉ cảm thấy cảm giác chán ghét Và xung đột trước đây chưa từng có.

 

“Trừ Tần Hoài An ra, ai cũng không xứng trở thành người phụ nữ của tôi!” Anh không thèm nhìn khuôn mặt cô ta thêm giây nào nữa, thu ánh mắt lại, lạnh lùng nói.

 

Vương Thanh Hà cau mày, không cam tâm hỏi: “Em chỉ không muốn nhìn anh đấu với Hàn thị tới mức ngươi sống ta chết, chỉ muốn giúp anh thôi mà! Rốt cuộc em có gì không bằng Tần Hoài An? Tại sao trong lòng anh chỉ có cô ta chứ?”

 

“Muốn biết câu trả lời, tự đi soi gương đi!”

 

Nếu đã xác nhận được mẹ con Tần Hoài An không rơi vào tay nhà họ Hàn, vậy thì anh cũng không cần phí thời gian ở đây nữa.

 

Anh đảo mắt lạnh lùng liếc Hàn Lệ Thu, ánh mắt u tối để lại cho cô ta một câu: “Hàn Lệ Thu, hi vọng đến cuối cùng cô vẫn có thể cười được.”

 

Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

 

Hàn Lệ Thu híp mắt, bắt giác muốn đưa tay ra ngăn anh lại, nhưng lại nghĩ một chút, vẫn là buông bỏ thôi.

 

Dù sao bây giờ với cô ta mà nói Chử thị đã là cá chết rồi, chỉ cần quăng lưới một cái, Chử thị sẽ nằm gọn trong tay!

 

Hàn Lệ Thu không cho người ngăn Chử Chấn Phong rời đi.

 

Mà Vương Thanh Hà lại nhịn không được mà đuổi theo.
 
Chương 677


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 677

 

Nhìn bóng lưng cao thẳng của người đàn ông đang rời đi, cô ta không cam lòng, lớn tiếng hét: “Chử Chấn Phong, rồi sẽ có một ngày khi Chử thị ngã xuống, em sẽ bắt anh phải quỳ xuống trước mặt em để xách giày cho em.”

 

Bước chân của Chử Chấn Phong chọt dừng lại, nắm đắm cạnh người khẽ siết lại.

 

Cuối cùng anh lười quay đầu lại để ý tới Vương Thanh Hà, dứt khoát đi vào thang máy.

 

Vương Thanh Hà của bây giờ thay đổi đến mức xa lạ, đã sớm không còn giống với người con gái cứu mạng anh ở trong ký ức của anh nữa, người con gái tuyệt đẹp hi sinh cuộc đời mình cho anh nữa rồi.

 

Chử Chấn Phong vừa ra khỏi toà nhà Hàn thị, vệ sĩ Vệ Nam cử đến lập tức chạy tới vây xung quanh anh, hộ tống anh.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


sợ là dì đã về với đất mẹ rồi, đi đoàn tụ với bố mẹ của Thanh Phong rồi.”

 

Bà ấy kéo lấy tay của Tân Bảo Nga, cảm động nói, cùng lúc không quên nhìn người ngồi ở ghế bên cạnh, đưa tay nắm lấy một tay của Liễu Thanh Phong.

 

Liễu Thanh Phong nghe thấy lời này, đầu mày khẽ cau lại: “Bác à, bác phúc lớn mạng lớn, nói mấy lời thế này làm gì.”

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


trong tim rồi, sau này em có chuyện gì cứ tìm anh, chuyện gì anh cũng sẽ giúp eml”

 

Tân Bảo Nga thầm thất vọng trong lòng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn thờ ơ, nói: “Không cần.”

 

Liễu Thanh Phong không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, từ trên ghế dựa đứng lên.

 

Anh ta đi tới trước giường bệnh của Liễu Giai Tâm, ngập ngừng một chút, nói: “Bác ơi, con thấy tình hình bây giờ của bác khá ổn rồi, có Bảo Nga chăm sóc bác con cũng yên tâm rồi. Hiện tại tung tích của mẹ con Tần Hoài An không rõ, con muốn…”

 

Liễu Giai Tâm lộ ra biểu cảm khẽ thay đổi, cắt ngang lời anh ta ngay, không đồng ý nói: “Anh họ con vẫn luôn phải người đi tìm tung tích của bọn họ rồi, tay con còn chưa khỏi hẳn, đi theo tìm làm gì?”

 

Nói xong, bà ấy nhanh chóng nhìn về phía Tân Bảo Nga một cái, nhỏ giọng nhắc nhở Liễu Thanh Phong: “Con nói chuyện này trước mặt Bảo Nga làm gì? Có phải cố ý chọc tức người ta thêm không?”

 

“Cô ấy không để tâm đâu.” Liễu Thanh Phong không quan tâm nói luôn, thậm chí còn quay qua hỏi: “Phải không?”

 

Tân Bảo Nga siết chặt nắm đắm: “… Đúng vậy.”

 

Liễu Giai Tâm nghỉ ngờ nhăn mày, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Nói tóm lại, chuyện con vì Tần Hoài An mà từ hôn bác tuyệt đối không đồng ý!”
 
Chương 678


Chương 678

 

Nói xong, nhịn không được bắt đầu ho, lòng bàn tay lốm đốm vết máu.

 

Bà đưa đôi mắt tức giận lên nhìn Liễu Thanh Phong: “Bây giờ con vẫn muốn đi tìm Tần Hoài An phải không?

 

Liễu Thanh Phong: “…”

 

Nhìn Liễu Thanh Phong rời khỏi phòng bệnh, Tân Bảo Nga thu lại ánh mắt khổ sở, nhẹ nhàng thở dài, thờ ơ nói: “Dì Liễu à, thực ra dì không cần ép anh Thanh Phong đâu.”

 

*Dì không ép nó chặt đến vậy, thì nó sớm từ hôn đi tìm mẹ con Tần Hoài An rồi.” Liễu Giai Tâm nghiêm giọng nói.

 

Lời này khiến Tân Bảo Nga không thể phản bác được.

 

Liễu Giai Tâm nhìn cô ta, nói một cách thành khẩn: “Con cái đứa bé này, cái tính đúng là thờ ơ quá đi, không muốn đi tranh giành cái gì hết. Thực ra dì nhìn ra được, con rất thích Thanh Phong, dì sẽ ủng hộ con.

 

Một mặt, bà ấy đúng thật có chút cảm tình với Tân Bảo Nga.

 

Mặt khác, thực ra trong lòng Liễu Giai Tâm cũng có lo lắng riêng của bà…

 

Nếu như Tần Hoài An và Thanh Phong đến với nhau, Chấn Phong nhất định sẽ không chịu buông tay, đến lúc đó giữa ba người phải giải quyết làm sao đây.

 

Bà ấy tuyệt đối sẽ không đứng nhìn để tình trạng đó diễn ra.

 

Tân Bảo Nga hạ mắt xuống, nhẹ giọng “dạ” một tiếng.

 

Một lát sau, Tân Thịnh cũng tới thăm Liễu Giai Tâm.

 

“Bà Chử, nhìn thấy tình trạng của bà tốt lên nhiều rồi, đúng là khiến cho người khác cảm thấy yên tâm.”

 

*Đều là công sức của Bảo Nga.” Liễu Giai Tâm nói.

 

Nghe vậy, Tân Thịnh cũng nhìn Tân Bảo Nga với ánh mắt khen ngợi, nói: “Làm tốt lắm.”

 

Tân Bảo Nga nghe thấy lời này, nở một nụ cười hiếm thấy.

 

“Cảm ơn bố.”

 

Từ trước đến nay bố là một người nghiêm khắc, có thể lấy được lời khen từ miệng ông ấy thật không dễ.

 

Có thể thầy rằng lần này thể hiện của bản thân mình đúng là không tôi.

 

Chỉ có điều tờ giấy kia… cũng phải tiêu huỷ nó đi sớm nhất có thể mới được.

 

Tân Bảo Nga thầm suy nghĩ trong lòng, chỉ nghe giọng nói trầm thấp thâm sâu của Tân Thịnh tiếp tục vang lên: “Bố định qua chỗ mẹ con xem một chút, sau đó phải về lại quân đội ngay. Con tạm thời cứ ở lại đây tiếp tục chăm sóc cho bà Chử tới khi nào bà ấy khỏi hẳn xuất viện đi.”

 

Tân Bảo Nga vội vàng nhận lệnh, nói: “Vâng, đợi bà Chử khỏi hoàn toàn con sẽ tới thăm mẹ.”

 

“Ừm.”

 

Tân Thịnh không nói gì nữa, lại nói với Liễu Giai Tâm thêm máy câu nữa, rồi nhanh chóng nhẹ nhàng rời đi.

 

Bên ngoài phòng bệnh, Chử Gia Mỹ nhìn Tân Thịnh đi xa, rồi lại âm thầm nhìn vào trong phòng bệnh.

 

Cô ta cắn môi nhưng không đi vào mà im lặng rời đi.

 

Trong phòng làm việc của chủ tịch Chử thị.

 

Vệ Nam bỏ tài liệu tới trước mặt Chử Chấn Phong, thấp giọng nói: “Anh Chử, đã sắp xếp xong dựa theo những gì anh dặn rồi. Hiện giờ tất cả cổ phiếu của các công ty con của chúng ta đều rớt giá xuống mức thấp kỉ lục rồi.”
 
Chương 679


Chương 679

 

Vừa nói, anh chằm chằm nhìn người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, tiếp tục nói: “Số cổ phiếu dùng để bồi thường cho nhà họ Vương, lúc tin tức Chử thị đánh không lại Hàn thị, Vương thị bèn vội vàng bán đi số cổ phiếu đó đều được chúng ta thu lại hết rồi, bây giờ trong tay Vương thị chỉ còn lại một cái khu giải trí Tỉnh Du thôi.”

 

Biểu cảm Chử Chấn Phong không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén sâu hút không thấy đáy.

 

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi phun ra một câu: “Xem ra sắp tới lúc rồi.”

 

Vệ Nam nghe thấy vậy, bèn lập tức đứng thẳng người lên, ánh mắt ẩn chứa sự kích động.

 

Mẹ ơi, chịu nhục lâu thế rồi, cuối cùng cũng có thể làm ăn rồi!

 

Chử Chấn Phong dặn dò: “Cậu đi nói với chú Lâm một tiếng, bảo ông ấy chuẩn bị trước đi.”

 

“Dạ”

 

Chú Lâm trong miệng của anh Chử chính là Lâm Kỳ Phong cùng với ông Chử lăn lộn trong giang hồ những ngày đầu, lần này Chử thị gặp phải khó khăn nguy hiểm, ông ta đã giúp sức không ít.

 

Vệ Nam xoay người đi ngay.

 

Nhưng Chử Chấn Phong lại cậu ta lại, yếu đuối hỏi: “Có tin tức của mẹ con Tần Hoài An chưa?”

 

Vệ Nam khẽ nhăn mày, lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có.”

 

“Chưa có?”

 

Nghe tháy câu trả lời này, người Chử Chấn Phong như nhẹ hẳn đi.

 

Nói cho cùng chưa có tin tức gì cũng xem như một tin tốt, nó thể hiện rằng mẹ con họ vẫn chưa rơi vào tay Hàn thị.

 

Nếu không, con đàn bà Hàn Lệ Thu kia sớm đã nhịn không được cho người tới báo cho anh rồi.

 

Chử Chấn Phong mím môi mỏng, nói: “Tiếp tục tìm kiếm.”

 

Vệ Nam gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

 

Tập đoàn Hàn Thị lúc này từ trên xuống dưới đều chìm trong niềm vui chiến thắng.

 

Tập đoàn Hàn Thị bị tập đoàn Chử Thị chèn ép hơn hai mươi năm, cuối cùng để có thể rửa sạch mối hận thù năm nào, hoàn toàn có thể giẫm đạp lên Tập đoàn Hàn Thị.

 

Mỗi nhân viên của tập đoàn Hàn Thị đều vô cùng tự hào.

 

Trong văn phòng chủ tịch.

 

Hàn Lệ Thu theo dõi mọi động thái của nhà họ Chử, nhìn cổ phiếu của tập đoàn Chử Thị đang rớt giá hàng loạt, tâm trạng lại càng tốt hơn.

 

“Chuyện bố và chị gái cả đời đều không làm được, nhưng mình đã làm được, hahaha…”

 

Hàn Lệ Thu xoa đôi bàn tay gầy guộc đang đặt trên đầu gối của mình, bỗng một tia phần khích hiện lên trong đôi mắt đỏ như máu của cô ta.

 

Đã mắy đêm rồi, cô ta chưa có một giấc ngủ ngon.

 

Cho dù đánh bại Tập đoàn Chử Thị là việc vô cùng phần chắn, thế nhưng, không thể làm Chử Chấn Phong tận mắt chứng kiến người phụ nữ và con trai của mình yêu thương chết thảm trước mặt mình, nên luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

 

Còn có, mồi thù của chị em nhà Hàn Lệ Hoan, vẫn chưa được trả…

 

Nụ cười trên mặt Hàn Lệ Thu dần dần biến mắt.

 

Cô ta đập mạnh xuống bàn, quát lớn: “Hàn Âu Dương ở đâu? Bảo anh ta lăn tới chỗ tôi!”

 

Chỉ một lát sau, Hàn Âu Dương đã xuất hiện trong văn phòng.

 

Cô ta nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng.

 

“Hàn Âu Dương, Tần Hoài An đang ở đâu? Con cô ta đang ở đâu?”
 
Chương 680


Chương 680

 

“Tôi đã cho người tìm kiếm rồi.” Hàn Âu Dương nói, đôi mắt ẩn bên trong thấu kính của anh ta có một tia kì lạ.

 

Hàn Lệ Thu dường như không nhìn thấy, bàn tay vừa đặt trên đầu gối thì chậm rãi xoa.

 

“Không tìm được, vậy bỏ đi.”

 

Cô ta đột nhiên nói.

 

Hàn Âu Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta: “Ý cô là, bỏ qua cho hai mẹ con cô ta?”

 

“Dù sao tập đoàn Chử Thị rất nhanh sẽ là của tôi, đến lúc đó, tôi có hàng trăm cách làm cho Chử Chấn Phong sống không bằng chết!”

 

Hàn Lệ Thu nhếch miệng cười, hỏi anh ta: “Trên đời này có rất nhiều cách để tra tấn người, anh thấy sao?”

 

Hàn Âu Dương nhìn nụ cười của cô ta, sau lưng bắt giác ớn lạnh.

 

Hàn Lệ Thu…có lẽ là người phụ nữ đáng sợ nhất mà anh từng gặp trên thế giới này.

 

Anh ta che giấu đi sự lo lắng trong lòng, gật đầu: “Cô nói đúng.”

 

*Tôi có nhiệm vụ khác giao cho anh.” Hàn Lệ Thu dần khôi phục vẻ mặt, nói “Chuyện gì?”

 

Hàn Lệ Thu lấy quyền số tay từ trong ngăn kéo ra, sau đó xé một tờ giấy rồi ném tới trước mặt Hàn Âu Dương.

 

“Đưa Chử Chấn Phong tới nơi này.”

 

Trên trang giấy ngoài bức ảnh của Chử Chấn Phong, còn có một dòng chữ, ghi địa chỉ.

 

Hàn Âu Dương rất nhanh liếc qua, lập tức sửng sốt: “Đây là…”

 

“Là nơi mà chị gái tôi chết. Tôi muốn ở đó, giải quyết tất cả mọi thứ với Chử Chấn Phong.”

 

Hàn Lệ Thu cười lạnh, gắp lại quyển số trong tay trong tích tắc.

 

Quyển số đã bị xé nhiều trang, nhưng tất cả những mục tiêu cô muốn thực hiện, đều được ghi trên đó.

 

Hàn Âu Dương không nói gì, gấp lại tờ giấy rồi bỏ vào túi áo, sau đó rời đi mà không dừng bước.

 

Kể từ khi văn phòng này thuộc quyền sở hữu của Hàn Lệ Thu, luôn có một bầu không khí u ám, khiến mọi người cho dù tinh thần hay thể chất đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Ngay cả Hàn Âu Dương, cũng không ngoại lệ.

 

Nhìn bóng dáng của Hàn Âu Dương đứng thất thần ngoài cửa, Hàn Lệ Thu mới mở quyển sỗ trên tay ra.

 

Ở trang cuối cùng, có một bức ảnh của Hàn Âu Dương.

 

Sự giết chóc trong mắt cô ta dần dần trở nên đậm hon, lập tức xé nát trang giấy thành từng mảnh.

 

Sau đó, cô ta lại đặt quyển số vào trong ngăn kéo, trên mặt hiện lên ý cười.

 

Cô ta cầm chiếc điện thoại trên tay, bấm một dãy số.

 

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nói, cô ta cười nói: “Anh bên đó tiến trình thế nào rồi? Tôi nghe nói Liễu Giai Tâm đã được cứu, như vậy không được. Một lần không thành, anh lại cho bà ta một liều thuốc độc khác. Nếu như bà ta không chết, mối thù của mẹ anh làm sao có thể báo được đây?”

 

Nói xong, đến khi nhận được câu trả lời của đối phương, cô ta mới hài lòng gật đầu: “Ừ, đi đi, cứ việc mạnh tay làm, tôi sẽ giúp anh.”

 

Cúp điện thoại xong, cô ta nhếch mép phun ra hai chữ: “Đồ ngu!”

 

Đặt điện thoại sang một bên, cô ta cuối cùng cũng có thể cười hả hê.

 

Nhà họ Chử, lần này tôi xem các người có thể tự cứu chính mình như thế nào!
 
Chương 681


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 681

 

Đáng tiếc cô ta chưa vui được bao lâu thì một cuộc điện thoại khẩn cấp gọi tới, cũng phá tan giấc mơ của cô ta trong phút chốc.

 

“Cái gì? Người trong công ty thật sự…”

 

Vẫn chưa đợi được tin tập đoàn Chử Thị phá sản thì nội bộ tập đoàn Hàn Thị dưới sự lãnh đạo của cô ta hết sức hỗn loạn.

 

Cuộc điện thoại này chỉ là bắt đầu, các cuộc gọi khác nối tiếp nhau gọi tới.

 

Đều là những báo cáo không tốt.

 

Hàn Lệ Thu cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không ổn.

 

Hình như đột nhiên có một bàn tay lớn vô hình xuất hiện làm xáo trộn bàn cờ của Tập đoàn Hàn thị, sau đó quét sạch toàn bộ những quân cờ do Tập đoàn Hàn thị bày ra.

 

Theo tình hình hiện tại, nhà họ Chử bên đó còn chưa phá sản, tập đoàn Hàn Thị trước mắt cũng không cầm cự được nữa.

 

Hàn Lệ Thu hét vào điện thoại: “Điều tra cho tôi, ngay lập tức phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là điều gì đang xảy ra?”

 

Ở một bên khác.

 

Trong bệnh viện Phúc Khang.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Tân Bảo Nga nói, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

 

Cô ta lập tức nhìn Liễu Thanh Phong, nói: “Anh Thanh Phong, anh ở đây chăm sóc dì Liễu, bây giờ em phải về nhà một chuyến.”

 

“Em trở về một mình sao?” Liễu Thanh Phong hỏi.

 

Tân Bảo Nga gật đầu: “Em rất nhanh thì quay lại.”

 

Nói xong, cô rời khỏi phòng bệnh cùng dì Bình.

 

Trên đường đi, dì Bình hỏi: “Cô Tư, cô có chắc chắn về tình trạng của bà Chử không? Tôi nhìn có vẻ rất nguy hiểm, máu của bà ấy nôn ra có màu đen…”

 

Tân Bảo Nga cau mày rồi lườm bà ta, nói: “Bởi vì tôi không chắc, nên mới muốn quay về! Tôi nhớ có một cuốn sách y học về chất độc trong vườn của bố tôi. Tôi nghĩ tình trạng của dì Liễu giống như bị ngộ độc, tôi phải nhanh chóng quay trở về kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.”

 

Đây là cô quan sát bệnh tình của Liễu Giai Tâm trong nhiều ngày, mới có thể xác định được một chút.

 

Liễu Giai Tâm, là bị trúng độc.

 

Rất nhanh, Tân Bảo Nga đã đến được khu vườn.

 

Hai con đại bàng oai phong đứng ở cửa, cánh cửa sơn đen nhìn nặng nề mà uy nghiêm.

 

Trên cửa treo một tắm bảng, bút khắc sắc sảo hai chữ: “Vườn nhà họ Tân.”

 

Tân Bảo Nga không thèm ngẩng đầu, liền lập tức bước qua cửa rồi đi thẳng vào trong.

 

Cô ta nhớ rằng cuốn sách đó là bố cô ta mua để mẹ cô chữa bệnh có thể dùng, vì thế có lẽ cuốn sách ấy đang ở trong sân của mẹ.
 
Chương 682


Chương 682

 

Tân Bảo Nga chạy nhanh về phía sân Tình Tâm.

 

Thị vệ dọc đường đứng thẳng người, không hề phát ra tiếng động khi thấy cô đến mà chỉ im lặng kính chào.

 

Di Bình đi cùng Tân Bảo Nga vào trong sân Tình Tâm, tình quanh một lượt, theo phản xạ nói: “Sân này hình như đã được quét dọn sạch sẽ.”

 

Tân Bảo Nga không quan tâm, đi thẳng về phía thư phòng.

 

Cô ta đẩy cánh cửa gỗ của thư phòng ra, vừa bước vào đã thấy bên trong có ánh đèn vàng ấm áp, phản chiếu hai mẹ con đang ngồi đọc sách ở bàn học.

 

Bị hành động đột nhiên của cô ta làm cho giật mình, hai mẹ con theo phản xạ mà quay đầu lại.

 

Tân Bảo Nga không khỏi sững sờ: “Tần, Tần Hoài An…sao lại là các người?”

 

Tần Hoài An cũng không nghĩ tới Tân Bảo Nga lại đột ngột đi vào.

 

Nhanh chóng suy nghĩ lại xong, cô liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Tôi dự định mang theo Thiên Nam rời khỏi Hải Lam, chú Tân nói gần đây không được yên ổn, nên liền tạm thời sắp xếp cho hai mẹ con tôi sống ở đây.”

 

Tân Bảo Nga hơi xua đi vẻ kinh ngạc trên mặt, nhếch khóe môi mắt tự nhiên: “Hoá ra, là do bố tôi sắp đặt.”

 

“Cô Tân, cô vội vội vàng vàng, là xảy ra chuyện gì thế?” Tần Hoài An thuận miệng hỏi.

 

Cho dù biết bản thân không nên đi hỏi chuyện của người khác, nhưng dẫu sao cô cũng đang sống ở nhà người ta, nếu có việc gì có thể giúp được, cô sẽ cố gắng hết sức.

 

Tân Bảo Nga lúc này mới chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, trầm ngâm nhìn hai mẹ con Tần Hoài An.

 

Cô ta dường như đã hạ quyết tâm, nên mới chủ động đi đến trước mặt Tần Hoài An, nói: “Cô Tần, tôi muốn nhờ cô một việc.”

 

“Cô Tân cứ nói.”

 

Tân Bảo Nga liếc nhìn dì Bình, dì Bình hiểu ý thì lập tức lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng sách.

 

Cô ta lúc này mới xoay sang Tần Hoài An, nói: “Thật ra là bác của Liễu Thanh Phong, bệnh tình của dì Liễu. Dì Liễu bị trúng độc, trước đây dì ấy uống thuốc theo đơn của cô, đã hồi phục rất nhiều. Nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm nay bệnh tình đột nhiên trở nên nghiêm trọng, còn ho ra máu đen…

 

Nghe xong, Tần Hoài An nhíu mày, vô cùng khẳng định: “Không thể nào. Đơn thuốc tôi kê theo độc tố trong người của dì ấy, làm sao có thể tái phát được? Hơn nữa, ý của cô là bệnh tình còn nghiêm trọng hơn sao?

 

“Không sai.” Tân Bảo Nga nói, trong lòng thầm nghĩa: “Theo ý trong lời của Tần Hoài An nói, xem ra cô đoán không sai, dì Liễu quả nhiên là bị trúng độc.”

 

Tần Hoài An lúc này trong lòng đã tính toán kỹ, cô nói với Tân Bảo Nga: “Cô hãy kể lại chỉ tiết tình hình cho tôi biết.”

 

Tân Bảo Nga mô tả tình hình của Liễu Giai Tâm một cách chỉ tiết.

 

Tần Hoài An sau khi nghe xong, trầm mặc không nói lời nào.

 

Tân Bảo Nga đứng ở một bên, cũng không nhàn rỗi, xoay người đi đến giá sách bên cạnh.

 

“Tôi nhớ trước đây bồ tôi đã mua một cuốn sách y học về giải độc, không biết là ở trong đó có ghi gì không?”

 

Tân Bảo Nga đang vùi đầu tìm sách thì Tần Hoài An gọi cô ta.
 
Chương 683-684


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 683

 

“Cô Tân, cùng một loại độc được dùng trên mỗi cơ thể khác nhau, bởi vì cấu tạo của mỗi người không giống nhau nên tác dụng phụ cũng không giống nhau. Lúc này, tìm sách đều vô dụng.”

 

Tân Bảo Nga nghe thấy lời này, trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn quay đầu lại hỏi: “Cô có cách rồi sao?”

 

Tần Hoài An khẽ nói một tiếng, gật đầu: “Đúng, tôi gần như đã xác định được bà Chử đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ bà ấy đã trúng độc lần thứ hai. Đối với tình hình hiện tại, nhân lúc độc tố chưa phát tán khắp cơ thể, cách tốt nhát là dùng kim bạc để hút chất độc ra ngoài.”

 

“Kim bạc?” Vẻ mặt Tân Bảo Nga hơi cứng lại, theo phản xạ tự nhiên hỏi: “Uống thuốc không được sao?

 

Không có đơn thuốc giải độc sao?”

 

“Uống thuốc tác dụng quá chậm, bà Chử e là sẽ không trụ được đến lúc đó.”

 

Lúc trước khi Tần Hoài An chẩn đoán cho Liễu Giai Tâm, nhìn thấy trong cơ thể của bà ấy tích tụ độc tố, thuộc loại độc mãn tính. Chỉ là đột nhiên tiếp xúc với độc chủ, độc tính liền bộc phát. Trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra chỉ cần vài ngày là không thành vần đề.

 

Chỉ có điều lần này…

 

Không biết ai mà lại có ý định giết bà Chử nghiêm trọng như vậy.

 

Hơn nữa… dưới sự bảo vệ của vệ sĩ Nhà họ Chử, lại vẫn có thể hạ độc thành công, thân phận người này…

 

Tần Hoài An kịp thời cắt đứt dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tân Bảo Nga, nói: “Tôi xuất hiện không tiện, nhưng tôi có thể nói cho cô phương pháp sử dụng kim bạc.”

 

Nghe xong, Tân Bảo Nga vui mừng khôn xiết, gần như không kiểm soát được biểu cảm trên mặt của mình.

 

May mà cô ta bình tĩnh lại kịp thời, cười nhạt nói: “Vậy thì tốt quá rồi, chỉ là, tôi không hay dùng kim, chỉ sợ châm nhằm vị trí thì…”

 

“Sẽ không, tôi sẽ vẽ cho cô một bản vẽ.”

 

Nói xong, Tần Hoài Thư cúi đầu bắt đầu vẽ.

 

Nhìn dáng vẻ tập trung vẽ của cô, trong lòng Tân Bảo Nga không khỏi có chút áy náy.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


đừng để Chử Chấn Phong nhìn thấy.”

 

Tân Bảo Nga không hiểu, nhưng thấy Tần Hoài An không giải thích nhiều, nên cô ta cũng không dám hỏi nhiều.

 

Cô ta nhận lấy bản vẽ, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Tần Hoài An nhìn thấy bóng dáng chớp mắt rời đi của cô ta, không khỏi cau mày lo lắng.

 

Có điều rất nhanh cô cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Với sự nhạy bén của Chử Chấn Phong, bà Chử bị trúng độc hai lần liên tiếp, anh nhất định sẽ nghĩ luôn ra điều gì đó.

 

Thiên Nam ở bên cạnh nhìn thấy Tần Hoài An cau mày, hiểu lầm ý của cô, cũng không khỏi nhíu đôi lông mày nhỏ của mình, không yên tâm nói: “Mami, đó là cây kim bạc quý giá nhất của Mami, Mami nói là bà đưa cho, lỡ như …cô ấy không quay lại, thì phải làm sao đây?”

Chương 684

Nghe vậy, Tần Hoài An không khỏi cười khổ, nói: “Cô Tân làm sao có thể là loại người này? Vừa nãy mami dạy con câu trong sách nói thế nào?”

Thiên Nam nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, rồi đáp: “Lấy bụng tiểu nhân, đo lòng quân tử.”

Cậu bé nói xong, đột nhiên cảm thấy điều gì đó không đúng, bĩu môn vặn lại: “Mami, con mới không phải tiểu nhân!”

Tần Hoài An xoa đầu cậu bé: “Vậy sao? Con là tiểu tử, không phải là tiểu nhân sao?”

“Không phải là loại tiểu nhân kia! Mami bắt nạt người ta!” Thiên Nam bắt mãn nói.

“Được rồi, là mami sai.” Tần Hoài An kịp thời nhận lỗi, không tiếp tục trêu chọc cậu bé.

Thiên Nam lúc này mới gỡ bỏ được sự bắt mãn trên khuôn mặt.

“Nếu bệnh tình của bà ấy không tốt, vậy chú Chử khẳng định sẽ buồn lắm.”

Cậu bé đột nhiên nói như vậy, sau đó nhìn Tần Hoài An đầy ngưỡng mộ: “Vẫn là Mami lợi hại nhất.”

“Ừm, nếu biết mami lợi hại thì sau này có muốn học y với mami không?

Cậu bé rối rắm suy nghĩ, sau đó mới lắc đầu: “Con chưa nghĩ đến.”



Tần Hoài An nhướng mày: “Vậy con vừa nãy…”

“Con là muốn nói, chú Chử biết chuyện này, nhất định muốn cảm ơn mami. Mami cũng không cần lo lắng chú ấy sẽ bắt nạt chúng ta nữa, như vậy, chúng ta cũng không cần đi nữa phải không?”

Tần Hoài An hơi nhếch môi. Cô ngược lại không sợ Chử Chấn Phong ức hiếp, anh bây giờ còn khó giữ được an toàn cho bản thân.

Tập đoàn Chử Thị sợ là sắp phá sản.

Bởi vì vẫn chưa xem tin tức hôm nay, nên Tần Hoài An không hề biết tình thế đã bắt đầu đảo ngược.

Chỉ nghe thấy âm thanh của Thiên Nam, có chút buồn bã nói: “Thật ra, con còn muốn nghe chú Chử giảng về chuyện công việc của chú ấy nữa.” .

||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||

Tần Hoài An im lặng, nói: “Nếu con không thích học y mà thích học kiến thức kinh doanh, mami sẽ mua cho con vài quyền sách về kinh tế thị trường, còn có, các khóa học trên mạng bây giờ đều rất thuận tiện…”

Thiên Nam ngẩng đầu, chớp chớp mắt: “Thế nhưng con vẫn muốn chú Chử cho con đi đào vỏ ốc.”

Trong chớp mắt, Tần Hoài An không biết làm sao để tiếp thu lời của con trai, đành phải im lặng.

Trong bệnh viện.



Liễu Thanh Phong liên tục canh giữ bên cạnh Liễu Giai Tâm, nhìn tình hình của bà ấy đang dần xấu đi, không khỏi cau mày.

Thời gian từng phút từng giây cứ thế qua đo.

Cuối cùng, Tân Bảo Nga đã trở lại.

Liễu Thanh Phong lập tức chào hỏi, vẻ mặt trầm lặng: “Em đã nghĩ ra cách chưa?”

Tân Bảo Nga gật đầu với anh ta, nói: “Em sẽ châm cứu cho dì Liễu!”

“Châm cứu?”

Liễu Thanh Phong sửng sốt một chút, hỏi: “Em chắc chắn?”

“Sẽ không có vấn đề gì.” Phương pháp của Tần Hoài An đưa ra, hầu hết sẽ khả thi.

Bằng cách nào đó, Tân Bảo Nga cảm thấy như vậy.

Nghe thấy câu trả lời của cô ta, Liễu Thanh Phong cũng không nói thêm gì nữa, bước sang một bên, tỏ ý: “Vậy đều giao cho em.”

*Ừ.” Tân Bảo Nga rất nhanh đã gật đầu rồi đi về phía giường bệnh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top