Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 481


Chương 481

 

“Nếu như chỗ này của cô Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chúng tôi sẽ chờ cô Hàn xử lý xong mọi chuyện sau đó mổ cho Thiên Nam. Nhưng hi vọng cô Hàn đừng để chúng tôi chờ quá lâu”

 

Tân Hoài An nói xong đưa mắt nhìn Trương Nhược Phi.

 

Trương Nhược Phi phụ họa: “Không sai, chúng ta vẫn là nên đi về trước thì hơn.”

 

Nói xong, hai người chuẩn bị rời đi.

 

Hàn quang trong mắt Hàn Lệ Thu chợt lóe lên, nhẹ nhàng khoát tay, bốn tên vệ sĩ sau lưng cô ta lập tức tiến lên, ngăn cản trước mặt Tân Hoài An và Trương Nhược Phi, nhìn dáng vẻ này chắc chắn không cho cô đi qua.

 

Tiếng cười trầm thấp của Hàn Lệ Thu vang lên: “Tôi đã nói để tôi bảo quản giúp các người, các người còn phải khách sáo như thế với tôi sao? Cậu Trương cái hộp này nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được trong hai giờ đồng hồ thôi nhỉ? Nếu chúng ta cứ trễ nải như vậy, máu này chỉ sợ sẽ không dùng được nữa đâu.”

 

Tân Hoài An nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua bốn tên vệ sĩ trước mặt, sau đó dừng lại ở trên khuôn mặt đang nở nụ cười dối trá của Hàn Lệ Thu.

 

Đây rõ ràng là cô ta đang uy hiếp cô, để cô giao máu cứu mạng Thiên Nam cho cô ta.

 

“Nếu như máu này không thể dùng được nữa con trai của tôi cũng không sống được, đối với cô mà như vậy thì có lợi ích gì?” Tân Hoài An tức giận cắn răng nói.

 

Hàn Lệ Thu nhếch môi: “Đây chẳng phải là phải xem ý của cô Tân đây sao? Tôi nói rồi sẽ giúp cô bảo quản những bịch máu RH quý giá này”

 

Nghe được lời này, Trương Nhược Phi đứng ở bên cạnh Tân Hoài An nắm chặt nắm đấm, vang lên âm thanh rắc rắc giống như đang muốn đánh người.

 

“Hàn Lệ Thu, muốn cướp thì cứ nói rõ ra, tôi đây không quen nhìn dáng vẻ quanh co lòng vòng này của cô!” Anh ta khinh thường hừ một tiếng, giơ nắm đấm lên nói: “Muốn lấy đồ trên tay của tôi thì hãy hỏi nắm đấm của tôi có đồng ý hay không đãt”

 

Tân Hoài An trầm mặc, kéo tay của Trương Nhược Phi đang ngo ngoe muốn đánh người, cô lắc đầu với anh ta.

 

Đừng nói bốn tên vệ sĩ ở chỗ này, Trương Nhược Phi lấy một đánh bốn căn bản là không đánh lại.

 

Hơn nữa toàn bộ bệnh viện này đều của Hàn thị, nếu như Hàn Lệ Thu cố ý kéo dài thời gian để máu trong hộp hỏng mất thật thì đúng là dễ như trở bàn tay.

 

Nghĩ đến đây vẻ mặt Tân Hoài An ngưng lại, cầm lấy cái hộp trong tay Trương Nhược Phi giao cho vị bác sĩ mà Hàn Lệ Thu sai đến lấy máu.

 

Hàn Lệ Thu thỏa mãn cong cong khóe môi, ra hiệu cho vệ sĩ rút lui.

 

€ô ta cũng không ở lại lâu, dù sao cô ta còn phải nhanh chóng đi tìm đứa nhóc không nghe lời kia về!

 

Trương Nhược Phi trợn mắt nhìn người của Hàn Lệ Thu mang cái hộp đi, vừa kinh ngạc lại không cam lòng.

 

“Rõ ràng Thiên Nam không ở trong tay Hàn Lệ Thu nữa, cô ta cố ý lấy những bịch máu kia đi chính là muốn tiếp tục áp chế cô, thế mà cô lại đưa cho cô ta thật!” Anh buồn bực nói.

 

“Tình huống vừa rồi, nhất định phải đánh đi Tân Hoài An tỉnh táo nói, trong mắt một tia chắc chắn hiện lên: “Tạm thời cứ để ở chỗ cô ta, tôi nhất định sẽ lấy lại!”

 

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nhược Phi, nhanh chóng phân tích: “Thiên Nam tự mình chạy trốn, thăng bé không thể rời khỏi bệnh viện nhanh như thế được, chúng ta nhanh đi tìm xem nhất định phải tìm được nó trước Hàn Lệ Thu!”

 

Ngoài cổng lớn bệnh viện, chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại.

 

“Cậu Chử, chúng tôi đến rồi”

 

Vệ Nam nói xong liền xuống xe trước, mở cửa xe cho Chử Chấn Phong đang ngồi ở ghế sau rồi cẩn thận đỡ anh xuống xe.

 

“Cậu Chử, anh thật sự muốn vào trong sao?”

 

Đến tận bây giờ, Vệ Nam vẫn thật sự không hiểu tại sao cậu Chử vừa nghe đến Tân Hoài An và Trương Nhược Phi tới đây thì lại nhất định phải đến đây? Anh rốt cuộc đang nghỉ ngờ điều gì?

 

Cơ thể của Chử Chấn Phong vẫn còn chưa hồi phục sau khi lấy máu, cũng lười phải nói nhiều, chỉ liếc nhìn cậu ta thay cho câu trả lời.
 
Chương 482


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 482

 

Anh bước những bước dài không chút do dự đi về phía cổng lớn bệnh viện.

 

Vệ Nam vội vàng đỡ lấy, nhanh chóng đi bên cạnh anh.

 

Hai người đi được vài bước, một bóng người nhỏ bé đột nhiên từ bên cạnh chạy ra.

 

“Cậu Chử cẩn thận!” Vệ Nam khế kêu lên.

 

Vừa dứt lời, người đó đã đâm sầm vào rồi.

 

Chử Chấn Phong khó chịu hừ một tiếng, cúi mắt nhìn, một cái đâu nhỏ bé tròn tròn đâm sầm vào phần bụng anh.

 

Một cậu nhóc chạy vội vàng cũng chẳng ngờ sẽ đâm trúng người khác.

 

Cậu nhóc hốt hoảng ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc khắc tỉnh xảo đập vào mắt Chử Chấn Phong.

 

Chử Chấn Phong giật mình thảng thốt, cả người gần như bất động.

 

Vệ Nam đang định nói nhưng khi ánh mắt nhìn thấy cậu nhóc đó, cũng không khỏi giật mình: “Đây…”

 

Cậu nhóc này hoàn toàn giống như một phiên bản thu nhỏ của cậu Chử.

 

Hai người bốn mắt nhìn chằm chằm vào người cậu nhóc, ánh mắt tràn đầy sự dò hỏi.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Vệ Nam lúc này khó khăn lắm mới có thể lấy lại bình tĩnh, nghe.

 

được lời nói của Thiên Nam, trong lòng đột nhiên dấy lên một tia cảnh giác, nói nhỏ với Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, cậu nhóc này không biết là con nhà ai, chúng ta tốt hơn hêt là vẫn không nên nhúng tay vào thì hơn: Mặc dù anh đã cho cấp dưới đi điều tra nhưng vẫn chưa nhìn thấy ảnh của Thiên Nam nên đương nhiên sẽ chẳng thể nào nhận ra đây là con của Tân Hoài An.

 

Chử Chấn Phong mím đôi môi mỏng không nói gì.

 

Chẳng biết vì sao, khi anh bắt gặp ánh mắt này của cậu nhóc, trong lòng anh lại có một cảm giác kì lạ.

 

Anh nhìn lướt qua bộ quần áo phẫu thuật cậu nhóc đang mặc trên người, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, anh ngập ngừng từ chối: “Chú còn có việc”

 

Cậu nhóc nghe thấy vậy, bàn tay nhỏ bé đang gấp gáp nắm lấy góc áo anh thêm siết chặt hơn.

 

“Chú ơi, cháu cầu xin chú đó! Chú đưa cháu đến Cục cảnh sát, cháu bị kẻ xấu bắt cóc, cháu phải đi báo án, đi tìm mẹ của cháu” cậu nhóc vội nói.

 

Chử Chấn Phong nhướng mày ngạc nhiên.

 

Vệ Nam đứng ở bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, không ngờ đứa nhỏ này lại ăn nói mạch lạc, rõ ràng đến như vậy, lại còn biết đi đến Cục cảnh sát, thật là một đứa trẻ khá thông minh lanh trí.

 

Vệ Nam quay đầu nhìn Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, thế thì..”

 

“Đưa cậu bé lên xe trước.”

 

Nói xong Chử Chấn Phong vô thức ngồi xổm xuống, bế cậu bé.

 

Vệ Nam ngạc nhiên.

 

Chử Chấn Phong yếu như vậy, làm sao có thể…

 

Vào lúc cậu ta còn đang ngạc nhiên thì đã thấy Chử Chấn Phong bế cậu nhóc lên rồi, mặc dù bước chân có chậm chạp nhưng vẫn vững vàng bế cậu nhóc ngồi vào trong xe.

 

Vệ Nam: “…”
 
Chương 483


Chương 483

 

“Đi thôi” Chử Chấn Phong ra lệnh.

 

Vệ Nam khởi động xe, ngờ vực hỏi: “Anh không đi tìm cô Tân Hoài An và cậu Trương nữa hay sao?”

 

hông v‹ Vệ Nam không nói gì nữa, lái xe rời đi.

 

Thiên Nam lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, trái tim nhỏ bé đập thình thịch.

 

Tân Hoài An chẳng phải là tên của mẹ cậu hay sao? Còn cậu Trương… lẽ nào là cha nuôi?

 

Tại sao hai người này lại muốn tìm mẹ và cha nuôi của cậu?

 

Thiên Nam đưa đôi mắt tròn xoe của mình cẩn thận quan sát hai người họ, đặc biệt là Chử Chấn Phong đang ngồi bên cạnh mình.

 

Người này càng nhìn càng thấy quen, giống như là đã từng nhìn thấy qua vậy.

 

Thiên Nam nhìn chằm chằm Chử Chấn Phong đến mức ngẩn người ra, không hay răng người bên cạnh vừa hay cũng quay đầu lại nhìn mình.

 

Hai đôi mắt một lớn một nhỏ nhìn nhau, cả hai đều sững người ra.

 

Chử Chấn Phong giật mình bật cười.

 

Thật kỳ lạ, anh chỉ cần nhìn thấy cậu nhóc thì chẳng thể rời mắt đi chỗ khác được.

 

Do vậy anh không kiềm được lên tiếng hỏi: “Cháu tên là gì?”

 

“Thiên Nam” cậu nhóc chớp mắt, thận trọng trả lời tên của mình nhưng tuyệt nhiên chẳng nói rõ cho anh biết cả họ tên.

 

Sau đó cậu nhóc nhanh chóng hỏi lại anh: “Chú ơi, chú tên là gì ạ?”

 

Như thể sợ bị nhìn thấu, cậu nhóc lên tiếng giải thích thêm: “Đợi khi cháu tìm được mẹ, nhất định sẽ biết ơn chú rất nhiều!”

 

“Chú họ Chử, tên Chấn Phong” Chử Chấn Phong thuận miệng nói.

 

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn một đứa trẻ cảm ơn mình, anh giúp đỡ cậu nhóc chẳng qua chỉ là vì cậu nhóc này ngay từ phút đầu chạm mặt với anh đã có chút thân thuộc.

 

Cậu nhóc lớn lên ở nước ngoài, đã học song ngữ từ khi còn nhỏ, cậu không nhận dạng được nhiều kí tự trong tiếng Trung như tiếng nước ngoài.

 

Cậu nhóc nhất thời nghe không hiểu liền lặp lại: “Chu? Chu Chấn Phong?”

 

Vệ Nam đang lái xe đột nhiên ho khan một tiếng, suýt chút nữa là sặc nước miếng.

 

Cậu ta vô thức định quay đầu lại sửa sai cho cậu nhóc nhưng lại nhìn thấy cậu chủ vốn luôn lạnh lùng, thờ ơ của mình đang nhếch môi giải thích một cách nhẹ nhàng với Thiên Nam.

 

“Là Chử chứ không phải Chu. Từ này có chút phức tạp. Bên cạnh bộ y có một chữ giả, có thể cháu không biết chữ này”

 

“Chú nói như vậy cháu đã hiểu rồi” cậu nhóc cười nói.

 

Vệ Nam trong lòng không khỏi cảm thán: Cảnh tượng này nhìn trông như cảm giác quen thuộc giữa hai bố con với nhau.

 

Không trách Vệ Nam suy nghĩ nhiều, cậu nhóc này thực sự là quá giống Chử Chấn Phong.

 

Chẳng lẽ lại là kết quả của cậu Chử trong một đêm không cẩn thận để lại?

 

Nhưng lịch trình của cậu Chử, cậu ta đều nắm rõ, người phụ nữ bên cạnh anh ngoài cô Thanh Hà ra thì chẳng có người nào khác. Chuyện này đúng là thật vô lý.

 

Vệ Nam bị những lưồng suy nghĩ không đâu của mình làm cho giật mình, cậu ta khẽ lắc người cho tỉnh táo lại, rồi nhanh chóng ngồi thẳng lưng, chuyên tâm lái xe.

 

“Chử, Chấn, Phong” Cậu nhóc đọc từng chữ một, thầm ghi nhớ trong lòng.

 

Đợi đến khi cậu bé gặp lại mẹ, cậu sẽ hỏi người chú tên Chử Chấn Phong có quan hệ gì với mẹ.

 

Nhỡ như có là kẻ thù của mẹ thì cũng có thể bảo mẹ đề phòng, tránh xa một chút.

 

Cậu nhóc còn đang mải suy nghĩ, giọng nói của Chử Chấn Phong bên cạnh vang lên hỏi: “Thiên Nam, cháu có biết người muốn bắt cháu là ai không? Tại sao lại đưa cháu đến bệnh viện?”

 

“Cháu không biết bọn họ” Thiên Nam lắc lắc đầu.
 
Chương 484


Chương 484

 

Bọn họ?

 

Hai mắt Chử Chấn Phong tối sầm lại, xem ra chẳng phải chỉ có một người.

 

Bọn buôn người này cũng thật sự là quá điên cuồng ngang ngược, bắt cóc trẻ con lại còn có thể dám đưa đi bệnh viện!

 

Khi đến cục cảnh sát, Vệ Nam nhớ ra cơ thể của Chử Chấn Phong vẫn chưa hồi phục nên đã đề nghị: “Cậu Chử, hay là anh cứ ngồi ở trong xe ngồi đợi một lát, tôi sẽ dẫn cậu bé vào trong?”

 

Không đợi Chử Chấn Phong kịp nói, Thiên Nam đã lên tiếng: “Không cần đâu, cháu có thể tự đi một mình được, cảm ơn hai chú đã đưa cháu tới đây!”

 

Nói xong cậu bé đẩy cửa ra định bước xuống xe nhưng bàn tay bé nhỏ đã bị kéo lại.

 

Chử Chấn Phong nói: “Để chú đưa cháu vào”

 

Cậu bé còn nhỏ cần có người lớn đưa vào mới yên tâm.

 

Dắt tay cậu bé đưa vào đồn cảnh sát, Thiên Nam có chút buồn bực.

 

Chú này cũng đang tìm mẹ, chú ấy không muốn cậu bé đi theo.

 

Dù cậu bé không muốn, nhưng Chử Chấn Phong vẫn dắt cậu bé đi vào đồn cảnh sát.

 

Không ai ở Hải Lam không biết Chử Chấn Phong.

 

Cho nên, anh vừa đi vào, tất cả mọi ánh mắt trong văn phòng đã đổ đồn về phía anh, tỏ vẻ kinh ngạc.

 

Người phụ trách nhiệt tình tiếp đón: “Anh Chử, anh đến đây là “Cậu bé này bị người ta bắt bóc đem bán, các anh giúp cậu bé tìm bố mẹ”

 

Hả?!

 

Anh Chử lại đến làm người tốt việc tốt!

 

“Bắt cóc đem bán à…..” Nữ cảnh sát nói một câu, rồi ghi chép lại thật nhanh vào sổ, sau đó đưa mắt sang nhìn Thiên Nam.

 

Vừa lướt nhìn qua, hơi ngơ ngác một chút, rồi lại nhanh chóng nhìn sang Chử Chấn Phong.

 

Sau đó xác nhận lại mấy lần: “Anh tìm bố mẹ…… cho cậu bé?”

 

Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy anh Chử giống bố của cậu bé nhỉ?

 

Vệ Nam đứng bên cạnh nhìn biểu cảm của đối phương cũng biết người ta đang nghĩ gì.

 

Dù sao, hai mươi phút trước, cậu ta cũng có suy nghĩ tương tự.

 

Cậu ta ho khan một tiếng, nói: “Đúng vậy, anh Chử tình cờ bắt gặp cậu bé bị bắt cóc này, đồng ý giúp cậu bé báo cảnh sát, để tìm người thân, nên mới đưa cậu bé đến đây để báo cáo”

 

“Ồ ồ, mời anh ngồi” Nữ cảnh sát hơi lúng túng, mời ba người họ ngồi sang một bên.

 

Chử Chấn Phong và Thiên Nam ngồi, còn Vệ Nam đứng bên cạnh.

 

Nữ cảnh sát ngồi phía đối diện, liếc nhìn Chử Chấn Phong, dưới ánh nhìn của đối phương, cô ta quay sang nhìn Thiên Nam.

 

“Cậu bạn nhỏ, bây giờ chị sẽ hỏi em một vài vấn đề, để hiểu thêm về tình hình cơ bản của em, không phải lo lắng, trả lời thật cho chị là được”

 

Nữ cảnh sát lấy giấy bút ra, giọng nói nhỏ nhẹ.

 

Ánh mắt Thiên Nam liếc sang phía bên cạnh, hơi chần chừ rồi gật đầu: “Dạ được”

 

“Được rồi, vậy em cho chị biết tên, tuổi, địa chỉ nhà của em”

 

“Em tên là Thiên Nam, em được ba tuổi rưỡi rồi, trước kia em sống ở nước ngoài.”

 

Vừa nói, cậu bé vừa liếc nhìn Chử Chấn Phong, lắc đầu nói: chỗ ở hiện tại em cũng không biết là gì”

 

Chử Chấn Phong nghĩ thầm: Chẳng trách, nghe giọng cậu bé rất lạ, thì ra mới từ bên nước ngoài trở về.

 

Địa chỉ Nói như vậy, không quen môi trường xung quanh cũng là chuyện bình thường.

 

Nữ cảnh sát ghi lại lời Thiên Nam, không nói gì rồi hỏi tiếp: “Vậy còn thông tin của bố mẹ em…..”

 

“Em chỉ có mẹ” Thiên Nam nói, bổ sung thêm một câu: “À, bố em đã mất tích lúc em sinh ra”

 

Ba người đều ngẩn người, ánh mắt nhìn cậu bé bất giác có thêm chút trìu mến.
 
Chương 485


Chương 485

 

Quả nhiên ba từ “đã mất tích” dưới cái nhìn của ba người họ có một tầng nghĩa kháccậu bé đáng thương này từ nhỏ đã không có được tình thương của bố.

 

Nụ cười trên gương mặt nữ cảnh sát càng thêm hiền hòa: “Vậy em cho chị biết thông tin của mẹ, mẹ em tên gì, làm nghề gì?”

 

Thiên Nam “dạ” một tiếng, rồi lại càng thêm chần chừ.

 

Nghĩ đến chuyện hai chú bên cạnh cũng đang tìm mẹ, cậu bé không muốn họ biết thông tin của mẹ.

 

Cậu bé ngẩng đầu lên nói: “Nhưng, em không biết tên mẹ”

 

Nữ cảnh sát hơi ngạc nhiên: Cậu bé này nhìn có vẻ rất thông minh, tại sao đến tên mẹ mình cũng không biết?

 

Nhưng nghĩ lại, cậu bé mới hơn ba tuổi, chắc hẳn thường ngày quen gọi mẹ, cũng không ai đặc biệt nói cho cậu bé biết tên mẹ là gì, nên cậu bé mới không biết.

 

Tuy nhiên, đến những thông tin cơ bản nhất cũng không có, thì làm sao giúp cậu bé tìm bố mẹ được.

 

Nữ cảnh sát nhìn về phía Chử Chấn Phong một cách khó xử.

 

Chử Chấn Phong mấp máy đôi môi mỏng, nói với Thiên Nam: “Cháu không biết tên mẹ thật sao? Vậy cháu nghĩ lại xem, mẹ cháu có đặc điểm nhận dạng như thế nào, cháu miêu tả lại cho chị này cũng được”

 

“Cái này……” Đôi mắt to tròn của Thiên Nam chuyển động, nói: “Vậy.

 

em có thể vẽ lại chân dung của mẹ không?”

 

“Em biết vẽ sao? Vậy thì tốt quá!” Nữ cảnh sát vui vẻ nói, sau đó lập tức đi lấy giấy vẽ và bút chì: Cậu bé cũng rất tự nhiên, nhận lấy giấy bút, bắt đầu miệt mài vẽ.

 

Tư thế cầm bút rất chuyên nghiệp, gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ nghiêm túc.

 

Chưa đến ba mươi phút sau, đã hoàn thành một bức tranh.

 

t bức tranh lên bàn.

 

“Đây chính là mẹ em” Cậu bé nói Ánh mắt ba người đồng thời hướng về bức tranh, sau đó sắc mặt có chút kỳ quái.

 

Không phải vẽ không đẹp.

 

Nói thật, một cậu bé ba tuổi có thể kí họa ra được một bức tranh như vậy, có thể nói là “thiên tài” rồi.

 

Điều quan trọng là người phụ nữ trong bức tranhcó mái tóc xoăn mì tôm, hai hàng lông mày rậm, mắt bên to bên nhỏ, chiếc mũi cao trọc trời, đôi môi dày lại còn hai cằm, cơ thể lại cường tráng như núi Thái Sơn.

 

Lại đem so sánh với cậu bé ngoan ngoãn, dễ thương trước mặt.

 

Đây thực sự là hai mẹ con sao?

 

€ó lẽ…… cậu bé thừa hưởng vẻ ngoài điển trai di truyền từ bố.

 

Nữ cảnh sát nghĩ trong lòng, liếc nhìn qua Chử Chấn Phong.

 

Vệ Nam buộc mình phải rời mắt khỏi bức tranh.

 

Chỉ cần nghĩ tới gương mặt kính nể của mẹ cậu bé, cậu ta đột nhiên từ bỏ ý nghĩ trước đây.

 

Cậu bé chắc chắn không phải con ngoài giá thú của anh Chử, bởi vì, anh Chử chắc chắn không thể có tình cảm với người phụ nữ trong tranh!

 

So với hai người kia, Chử Chấn Phong trông điềm tĩnh hơn nhiều.

 

Sau khi nghiêm túc nhìn ngắm bức tranh của cậu bé, anh nói: “Bức tranh rất sống động, nếu dựa vào bức tranh đặc biệt này để tìm người, chắc chắn sẽ rất hiệu quả”

 

Nữ cảnh sát gật đầu đồng ý.

 

Vệ Nam liền nói: “Anh Chử, bây giờ đã có cảnh sát giúp cậu bé tìm mẹ, anh cũng có thể yên tâm rồi, vậy chúng ta về trước đi?”

 

Chử Chấn Phong khế “ừm” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cậu bé, hơi trầm ngâm.

 

Vệ Nam thấy anh đang suy nghĩ, liền vội nhắc nhở: “Anh Chử, nếu anh đột nhiên đem một đứa bé không rõ lai lịch về nhà, tôi sợ rằng sẽ bị chỉ trích đó.”
 
Chương 486


Chương 486

 

Chử Chấn Phong khẽ nhíu mày, có vẻ không vui.

 

Anh không quan tâm đến lời nói của Vệ Nam, dường như đã có quyết định, nói với nữ cảnh sát: “Tôi sẽ đưa cậu bé về nhà trước, bên cô nếu có tiến triển gì, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào”

 

Thái độ không thể nghi ngờ, đầy độc đoán.

 

Vệ Nam thấy vậy, không dám nói thêm gì.

 

Chử Chấn Phong bảo Vệ Nam để lại thông tin liên lạc, sau đó dẫn cậu bé rời khỏi cục cảnh sát.

 

“Chú, chú đưa cháu về nhà sao?” Thiên Nam hỏi.

 

“Ừm, để cháu ở đây, chú không yên tâm.” Chử Chấn Phong nói.

 

Nói xong, trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ.

 

Thật kỳ lạ, cậu bé này dường như khiến anh đặc biệt quan tâm, từ lúc nào anh lại thích trẻ con như vậy?

 

Thiên Nam nghe lời anh, trái tim bé bỏng bỗng chốc hơi nóng lên.

 

Phải làm sao đây? Cậu bé không muốn về nhà cùng ông chú này.

 

Cậu bé lo lắng trong lòng, hai mắt đảo quanh.

 

Lúc chuẩn bị lên xe, cả người cậu bé đột nhiên run lên, cả người ngã nhào xuống đất.

 

Cũng may Chử Chấn Phong nhanh tay đỡ được cậu bé.

 

Chỉ thấy mặt mày nhóc con kia nhăn nhó, sắc mặt đau đớn, thân thể gầy yếu nhỏ bé run rẩy không ngừng, có vẻ như cậu bé đang phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.

 

Vẻ mặt Chử Chấn Phong căng thẳng, chỗ nào đó trong lòng anh như bị động vào mà co rút đau đớn.

 

“Có chuyện gì xảy ra?” Anh trầm giọng nói.

 

Vệ Nam cẩn thận quan sát tình trạng của Thiên Nam, suy đoán nói: “Anh Chử, đứa bé này bị bệnh gì à? Nó đang mặc đồ bệnh viện”

 

Chử Chấn Phong mím chặt môi, lạnh giọng nói bệnh viện trước.”

 

Tại bệnh viện Phú Khang, dưới sự phân phó của Chử Chấn Phong, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thiên Nam.

 

‘Ðưa thằng bé đi Kết quả kiểm tra vừa có đã làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

 

“Đứa bé mới nhỏ như vậy mà lại bị suy thận!”

 

Bác sĩ đưa kết quả xét nghiệm toàn là ngôn ngữ chuyên môn bằng hai tay tới trước mặt Chử Chấn Phong, rồi giải thích với anh: “Từ kết quả kiểm tra cho thấy trước đó cháu bé này đã mắc bệnh rất nặng, tương tự như nhiễm vi rút, vì vậy thận mới bị xâm nhiễm nên gây ra bệnh”

 

Bác sĩ lắc đầu thở dài: “Hiện tại, phương pháp trị liệu duy nhất là là thay máu.”

 

Chử Chấn Phong hơi nheo mắt, giọng nói của anh lạnh lùng kiên định: “Vậy thì thay máu!”

 

“Nhưng là…”

 

Vị bác sĩ mấp máy môi, khi bắt gặp con ngươi lạnh lẽo của người đàn ông thì khổ sở nói: “Nhóm máu của cháu bé đó là nhóm máu Rh âm tính rất hiếm, nên tìm được nhóm máu phù hợp trong thời gian ngắn là một điều rất khó… Đối với tình trạng của cháu bé này thì sợ là cháu không kiên trì được bao lâu.”

 

“Nó cũng là nhóm máu Rh âm tính?” Vệ Nam kinh ngạc hô khế một tiếng, vô thức nhìn cậu chủ nhà mình.

 

Chử Chấn Phong cũng có hơi ngoài ý muốn, lông mày anh hơi nhướng lên, anh nhìn cậu bé nằm trên giường bệnh.

 

Đứa bé này lại có cùng nhóm máu với anh. Thực sự là trùng hợp.

 

“Máu của tôi tương thích với đứa bé” Chử Chấn Phong như có điều suy nghĩ nói.

 

“Anh Chử, không được!”

 

Vệ Nam không để ý tới thân phận, vội la lên: “Anh mới rút nhiều máu cho anh Trương như vậy, thân thể anh vẫn chưa khôi phục lại, không thể lấy thêm máu cho đứa bé này nữa!”

 

Chử Chấn Phong liếc mắt nhìn Vệ Nam, anh đang định nói chuyện thì nhóc con trên giường bệnh tỉnh lại. Anh lập tức nháy mắt với Vệ Nam, ý bảo Vệ Nam câm miệng.
 
Chương 487


Chương 487

 

Thiên Nam lo lắng tỉnh lại, khi thấy Chử Chấn Phong và Vệ Nam thì tỉnh tỉnh mê mê nói: “Chú ơi, vừa rồi cháu lại phát bệnh đúng không ạ?”

 

Nếu nhóc con kia đã biết rồi thì Chử Chấn Phong cũng không giấu giếm nữa, anh gật đầu.

 

Thiên Nam lập tức buồn bã, tâm tinh cậu bé mất mát mà nắm lấy ngón tay của mình, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Một bàn tay to nhẹ nhàng mà xoa đầu Thiên Nam, có ý xoa dịu cậu bé: “Yên tâm đi, bệnh viện này là của chú nên nhất định có thể chữa khỏi cho cháu.”

 

Thiên Nam bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to trơn của cậu bé tràn đầy vẻ thán phục: “Chú ơi, chú… siêu quá”

 

Nếu chú đó giỏi thế mà thật sự là kẻ địch của mẹ thì không ổn rồi!

 

Nhóc con kia lặng yên suy nghĩ.

 

Sau khi Chử Chấn Phong hỏi bác sĩ về tình hình cụ thể của Thiên Nam xong, anh quyết định để cậu bé tạm thời ở lại bệnh viện.

 

Anh cố ý sắp xếp phòng bệnh cao cấp VIP cho Thiên Nam ở, còn để hai y tá và hai bác sĩ chuyên nghiệp lại phụ trách chăm sóc cậu bé.

 

Lúc Chử Chấn Phong rời đi, anh dặn dò nhóc con kia: “Cháu cứ yên tâm ở chỗ này, chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu, khi nào có tin tức về mẹ, chú sẽ nói cho cháu biết”

 

Thiên Nam ngoan ngoãn gật đầu, chờ bọn họ vừa đi, cậu bé lập tức nhảy xuống từ trên giường bệnh.

 

Thiên Nam phải mau đi tìm mẹ mới được.

 

Còn chưa đi ra khỏi cửa phòng bệnh, một vài y tá tò mò đã ngó đầu vào nhìn đứa bé.

 

“Bé ngoan của tôi đáng yêu quá đi mất!”

 

“Không biết cậu Chử mang về từ đâu một đứa bé đáng yêu như vậy, lại còn chăm sóc nó như vậy, không lẽ là….của anh ấy “

 

“Chuyện này không thể nó bừa được, có điều đứa bé này trông thật giống cậu Chử….

 

Thiên Nam đang chuẩn bị rời đi:”…”

 

Nhiều người nhìn chằm chăm như vậy, có vẻ không đi được rồi.

 

Đôi chân ngắn của cậu bé lùi về phía sau từng bước một, nụ cười dễ thương hiện lên trên khuôn mặt, một giọng nói trẻ con nhẹ nhàng cất lên: “Em chào các chị”.

 

Một vài nữ y tá nghe thấy điều này, tất cả đều nhìn nhau.

 

Ôi mẹ ơi, thật là dễ thương!

 

Cậu bé tạm thời bị giữ ở lại bệnh viện, bất kỳ lúc nào cũng có người “chăm sóc”, không thể trốn thoát được.

 

Bên kia, Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đang tìm kiếm xung quanh, nhưng đều không tìm thấy dấu vết của Thiên Nam.

 

Cả hai không còn cách nào khác đành phải rời khỏi bệnh viện.

 

Trên đường đi, Tân Hoài An trong lòng cảm thấy đầy phiền toái mặt mày ủ rũ.

 

Trương Nhược Phi an ủi cô: “Anh nuôi con thông minh như vậy, chắc chắn có thể nghĩ ra cách trốn khỏi bàn tay của Hàn Lệ Thu, nhất định sẽ có cách bảo vệ chính mình. Nó sẽ tìm được đường về nhà thôi.”

 

Mặc dù trong lòng anh ấy cũng lo lắng về tình hình của Thiên Nam, nhưng anh ấy cố gắng suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.

 

“Vậy anh lái xe nhanh hơn một chút , chúng ta quay lại xem thế nào”

 

Tân Hoài An nói.

 

Tuy nhiên, trong lòng cô biết rất rõ việc trông đợi Thiên Nam tự tìm về nhà là một điều khó có thể xảy ra.
 
Chương 488-489


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 488

 

Cậu bé vừa trở về nước, ngoại trừ điều trị tại bệnh xá của Trương Nhược Phi thì nó chưa từng đến những nơi khác, căn bản là không thông thuộc đường xá.

 

Về phần điện thoại, Thiên Nam nhớ số của cô ấy lúc ở nước ngoài, lần này quay về cô ấy đã đổi số mới, chỉ nói qua với cậu bé một lần, nhất định không nhớ ra, mặc dù Thiên Nam rất muốn liên lạc với cô ấy nhưng cũng không có cách nào.

 

Khi đến biệt thự của nhà họ Trương, cả hai không vội vàng đi vào mà đi một vòng quanh khu dân cư cố ý thăm dò nhân viên bảo vệ ở cửa, sau khi xác nhận Thiên Nam vẫn chưa trở về, cả hai hoàn toàn thất vọng và trở về nhà với một vẻ mặt buồn rầu.

 

“Đồ ngốc! Đến bây giờ còn chưa tìm được người, anh trở về làm gì?!

 

Còn không mau đi tìm!”

 

Giọng nói hung bạo của Hàn Lệ Thu vọng qua tấm cửa.

 

Sau đó, hai người cấp dưới rút lui với vẻ hoảng sợ và vội vã tiếp tục tìm người.

 

Hàn Âu Dương đứng ở ngoài cửa, do dự một chút rồi mới bước vào.

 

“Đứa trẻ mất tích rồi?” Anh nói.

 

Hàn Lệ Thu hiểu rõ ánh mắt của anh ta , khuôn mặt hiện rõ vẻ không hài lòng :”Anh đến đây có việc gì ?”

 

Hàn Âu Dương không chút để ý vẻ mặt lạnh lùng của cô, thất vọng nói: “Buổi sáng tôi đã thương lượng về việc hợp tác với tập đoàn Chử Thị nhưng không thành.”

 

Nghe vậy, Hàn Lệ Thu cười nhẹ một tiếng : “Tôi biết anh không có.

 

khả năng này mà”

 

Sắc mặt cô đột nhiên trở nên ảm đạm, không hề liếc mắt nhìn Hàn Âu Dương một cái, mà tự nói với chính mình: “Lẽ ra tôi đã năm được lợi thế trong tay , vậy mà lại dễ dàng để vụt mất như vậy,thật là đáng chết!

 

Hàn Âu Dương mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói nữa.

 

Lúc này, một cấp dưới khác cũng vội vàng đi tới, anh ta không ngờ Hàn Âu Dương lại có mặt ở đó, nên do dự liếc nhìn anh .

 

Hàn Lệ Thu lúc này cũng không nghĩ được nhiều như nhận ra người này chính là người phụ trách ở bệnh viện, sốt sắng nói: “Nói đi,anh tìm được manh mối gì rồi?”

 

“Khi đứa bé mất tích, Chử Chấn Phong và trợ lý của anh ta tình cờ tìm đến bệnh viện, nhưng không biết tại sao, họ chỉ lang thang ở cửa một lúc rồi rời đi” Cấp dưới báo cáo tình hình anh ta điều tra được.

 

Hàn Lệ Thu cau mày, “Chử Chấn Phong?”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Khi vui vẻ trên giường với những người phụ nữ khác, không hề thấy anh ta nhắc đến người tình cũ này.

 

Hàn Âu Dương không thể phớt lờ ánh mắt của Hàn Lệ Thu, trên mặt anh ta hiện lên một vẻ mất tự nhiên, anh ta thấp giọng nói: “Không phải, là mẹ của tôi. Bà ấy muốn gặp Khôn Trung Lâm và muốn đón nó về đây sống một thời gian”

 

“Không được!”

 

Vừa dứt lời, anh đã bị Hàn Lệ Thu dứt khoát từ chối.

 

Bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Âu Dương, ánh mắt lạnh tựa như rắn, sắc bén không hề giống như một cô gái nhỏ bé yếu ớt.

 

“Hàn Âu Dương, anh còn nhớ thỏa thuận trước đây của chúng ta không?”

 

Hàn Lệ Thu cười, nụ cười hiện ra vẻ đáng sợ, chậm rãi nói: “Từ lúc ngồi lên vị trí đứng đầu tập đoàn Hàn Thị thì người phụ nữ của anh và con của anh đều thuộc về tôi ,nên sắp xếp cho bọn họ như thế nào là do tôi quyết định, chứ không phải anh tùy tiện nói là có thể quay về được. ” Cho dù muốn đưa mẹ của anh ra ngoài cũng không được. “

Chương 489

Hàn Âu Dương vẻ mặt sững sờ, trong lòng có chút khó chịu, “Mẹ tôi chỉ là muốn cùng cháu của mình sống gần nhau một chút? Bà phải đề phòng cái gì chứ?”

“Tôi đang đề phòng cái gì chẳng lẽ anh không biết sao?” Hàn Lệ Thu hỏi.

“Anh vẫn còn việc gì sao?”

Hàn Âu Dương không biết anh ấy đang nghĩ cái gì, cứng họng không nói được nữa.

Cuối cùng, anh ta đành phải ngập ngừng ra về.

Hàn Lệ Thu nhìn chằm chằm về hướng anh ta rời đi, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một ý định giết người, sau đó lặng lẽ biến mất trở lại bình thường.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Chị ơi, chị đợi em một chút, em sẽ không để chị chết oan uổng đâu!

Những người mà Hàn Lệ Thu cử đi điều tra đã sớm có kết quả.

“Chắc chắn là anh ta đã mang đứa bé đi?”

“Màn hình giám sát không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy anh ta mang theo một đứa bé khi rời đi.”



Hàn Lệ Thu trong lòng kích động hỏi: “Đứa bé bây giờ đang ở đâu?”

“Bệnh viện Tư nhân Phú Khang của tập đoàn Chử Thị” Cấp dưới đáp lại, hỏi ý kiến bà ta: “Cô Hai, bà có muốn chúng tôi lẻn vào viện mang đứa bé về không?

“Được … chờ đã.”

Hàn Lệ Thu vừa đồng ý, đột nhiên đã thay đổi quyết định.

Bà ta có một kế hoạch mới.

Hàn Lệ Thu nheo mắt lại một cái, cong môi nói: “Anh không cần mang đứa bé đó trở về, tôi còn có việc khác cần anh phải làm”

Chỉ qua một đêm, chủ đề “Cậu Chử có con riêng” bất ngờ lan truyền trên mạng.

Đứa con ngoài giá thú này tất nhiên là ám chỉ Thiên Nam được chính Chử Chấn Phong đưa đến bệnh viện.

Người tung tin đã cố tình tung ảnh của Thiên Nam.

Những bức ảnh được chụp có chủ ý, dưới góc nhìn của những bức hình được chụp có thể thấy chúng là những bức ảnh đời thường trong cuộc sống.

Khuôn mặt của Thiên Nam và của Chử Chấn Phong được ghép lại với nhau, càng làm cho người khác tin tưởng.

Trong chốc lát, toàn bộ mạng xã hội đều chấn động, hàng loạt các suy đoán dồn dập kéo tới.



Vệ Nam vuốt những thông tin được đăng tải trên máy tính bảng, chuyện này khá rắc rối khó mà có thể giải quyết nhanh chóng được.

Anh ta biết cậu Chử mang đứa bé đi nhất định là có điều phiền phức.

Không ngờ được hiện giờ mọi chuyện lại ồn ào đến vậy, không biết kẻ nào ở phía sau biên đạo nên những rắc rối này!

“Cậu Chử, tôi đã phái người đi điều tra chuyện này rồi, tin tưởng sẽ rất nhanh sẽ có kết quả thôi, mong cậu đừng lo lắng”

Vệ Nam nhìn cậu chủ đang nhíu mày ngồi trong văn phòng, cung kính nói.

Chử Chấn Phong không ngước mắt, vẫn chống cắm như cũ, cau mày suy nghĩ.

Một chốc sau anh mới di chuyển người, lại không phản ứng với những gì Vệ Nam vừa nói.

Chỉ nghe Chử Chấn Phong nói: “Nếu như đi tìm Trương Nhược Phi để lấy máu về thì anh ta nhất định sẽ không nhả ra”

Vệ Nam: “Cậu Chử, anh…”

Chử Chấn Phong đột nhiên nhướng mắt, ánh mắt kiên định như là đã có quyết định.

Anh đột ngột đứng dậy, nói: “Vệ Nam, đi với tôi đến nơi này”
 
Chương 490-491


Chương 490: Thiếu

Nguồn lỗi chương, mong độc giả thông cảm!

Chương 491

Nói xong, anh ta hỏi lại một cách thản nhiên: “Không biết là cậu Chử đây muốn lấy lại máu là để..”

“Cứu người.”

Trương Nhược Phi vừa nghe vậy liền thốt lên: “Không lẽ là..”

Anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền vội vàng dừng lại, dùng giọng điệu chậm rãi hỏi: “Là cậu bé mà trên mạng đang lan truyền ư?”

“Đúng vậy” Chử Chấn Phong nhìn thấy hết phản ứng của anh ta, hiển nhiên biết rằng anh ta đang hiểu lầm điều gì liền cố ý giải thích thêm: “Thế nhưng quan hệ của cậu bé và tôi không phải giống như trên mạng đưa tin”

“Thì ra là như vậy” Trương Nhược Phi đảo mắt như vô tình liếc nhìn tủ sách ở bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.

Lúc này, Tân Hoài An đang núp sau tủ sách, cô nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của hai người.

Trên mặt cô lên vẻ nghi ngờ, nghe ý của Chử Chấn Phong thì anh vốn hoàn toàn không biết Thiên Nam là con trai của mình.

Thế thì tốt.

Cô khẽ thở dài rồi tiếp tục im lặng trốn sau tủ sách.

Ở bên ngoài, Chử Chấn Phong hỏi xác nhận lại một lần nữa với Trương Nhược Phi: “Đã dùng hết toàn bộ số máu rồi ư?”

Trương Nhược Phi gật đầu.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đối phương, trái tim Chử Chấn Phong chùng xuống, khuôn mặt anh nghiêm nghị căng thẳng, chìm đắm trong suy tư.

Một lúc sau, anh đột nhiên thay đổi đề tài câu chuyện, nói: “Lần trước tôi đã nói đợi anh chữa bệnh tốt cho bệnh nhân có nhóm máu phù hợp với nhóm máu của tôi thì nhất định tôi sẽ trực tiếp đến thăm.



Cậu Trương nói đã dùng hết số máu đó, vậy thì người bệnh đó hẳn đã kết thúc việc điều trị rồi, hôm nay tôi có thời gian rảnh, vừa hay có thể đi xem xem”

Ánh mắt Chử Chấn Phong thâm thúy nhìn Trương Nhược Phi, nói: “Làm phiền cậu Trương dẫn đường cho tôi?”

Trương Nhược Phi đối mặt với đôi con mắt sâu thẳm và mạnh mẽ như chim ưng kia liền cảm thấy tim như thắt lại, biểu cảm trên mặt gần như không giãn ra được.

Rốt cuộc là Chử Chấn Phong muốn đi thăm bệnh hay là không tin tưởng lời nói của anh ta mà cố ý thăm dò? Thế nhưng bệnh nhân kia là do Trương Nhược Phí bịa ra, hoàn toàn không tồn tại, đương nhiên không thể đưa anh đi xem.

Trên mặt Trương Nhược Phi nở một nụ cười: “Tôi e rằng hôm nay không được rồi, ca mổ của bệnh nhân chỉ mới kết thúc, bây giờ bệnh nhân vẫn ở trong phòng bệnh cách ly, không tiện cho việc thăm khám”

“Vậy à?” Dường như Chử Chấn Phong có chút thất vọng.

Trương Nhược Phi cố gắng lảng tránh chủ đề này nên đã “nhiệt tình” đề nghị: “Nếu cậu Chử tin tưởng tôi thì sao không mang cậu bé đó tới đây, để tôi nhìn xem có cách chữa trị hay không?”

Anh ta dự tính nếu như Chử Chấn Phong có thể đưa Thiên Nam trở lại thì không còn gì tốt hơn.

Chử Chấn Phong lắc đầu: “Không cần đâu”

“Hiện giờ sự chú ý của các trang mạng đối với cậu bé rất cao, tôi không muốn cậu bé gặp thêm phiền phức không đáng có. Tôi đã sắp xếp để bác sĩ giỏi nhất của tập đoàn Chử Thị để chữa trị cho cậu bé, chỉ thiếu mỗi nhóm máu RH âm tính” Giọng anh trầm thấp chầm chậm nói.

Nghe vậy, Trương Nhược Phi ý tứ hàm súc không rõ: “Cậu Chử ngược lại rất quan tâm cậu bé đó”

Mí mắt Chử Chấn Phong hơi rũ xuống, vẻ lạnh lùng trên mặt vẫn không hề thay đổi, anh lãnh đạm nói: “Chỉ là một đứa bé đáng thương, tôi muốn giúp cậu bé tìm mẹ. Nếu bên cậu Trương đã không có số máu mà tôi cần thì tôi sẽ không làm phiền nữa vậy”

“Cậu Chử đi từ từ”
 
Chương 492-493


Chương 492

Chương 492

 

Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông biến mất ở sau cửa, Trương Nhược Phi lập tức đứng dậy, đi ra sau tủ sách.

 

“Tân Hoài An, cô có nghe thấy không? Chử Chấn Phong không biết mối quan hệ huyết thống của Thiên Nam với anh ta. Anh ta thậm chí còn muốn giúp Thiên Nam chữa bệnh và tìm mẹ. Xem ra anh ta không hề biết cô là mẹ của Thiên Nam”

 

Trương Nhược Phi vội vàng nói.

 

Tân Hoài An khế nói: “Tôi đã nghe được hết”

 

Cũng bởi vì điều này mà hiện giờ cô mới vô cùng bình tĩnh.

 

“Vừa nãy tôi nghe được thái độ của Chử Chấn Phong đối với Thiên Nam, cộng với việc anh ấy không hề biết thân phận của Thiên Nam nên hiện giờ tôi mới không quá lo lắng về tình hình của Thiên Nam. Ở bên cạnh anh ấy an toàn hơn nhiều so với ở trong tay Hàn Lệ Thu”

 

Trương Nhược Phi gật đầu, nói: “Dù là nói như vậy nhưng cũng không thể cứ mãi để Thiên Nam ở bên cạnh anh ta được”

 

“Tất nhiên là không thể”

 

Tân Hoài An nhìn anh ta một cái, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Chỉ là hiện tại chúng ta không cần lo lắng đưa Thiên Nam trở về, trước tiên phải tìm ra vị trí cụ thể nơi anh ấy sắp xếp cho Thiên Nam ở đã”

 

Cô ngừng lại một chút rồi nói: “So với việc này thì việc lấy lại máu RH từ tay Hàn Lệ Thu quan trọng hơn!”

 

Chỉ có lấy được số máu này trước thì mới có thể cứu Thiên Nam.

 

Tân Hoài An biết rất rõ điều này.

 

Trương Nhược Phi cau mày suy nghĩ một lát rồi đề xuất: “Không thì như thế này, chúng ta chia nhau ra hành động đi!”

 

Anh ta nói: “Cô biết rõ nhà họ Chử và Chử Chấn Phong, cô đi tìm hiểu nơi anh ta bố trí cho Thiên Nam ở, còn tôi đi tìm Hàn Lệ Thu mang máu về. Đợi đến khi xác định được vị trí của Thiên Nam thì chúng ta lại cùng nhau hành động”

 

Tân Hoài An suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được thôi”

 

Cô không thể không nhắc nhở anh ta: “Con người Hàn Lệ Thu này vô cùng nguy hiểm và xảo quyệt, anh hãy cẩn thận”

 

“Không vấn đề gì”

 

Ở một bên khác.

 

Chử Chấn Phong rời khỏi Phòng khám Nhược Phi.

 

Ở trên xe, Vệ Nam vừa đúng lúc điều tra ra được vài manh mối về tin đồn “đứa con riêng của cậu Chử”.

 

Sau khi cậu chủ lên xe, anh ta lập tức báo cáo: “Cậu Chử, điều tra ra rồi, là tập đoàn Hàn Thị cố ý cho người tung tin đồn thất thiệt về anh và cậu bé. Bên tôi vừa cho người ẩn bớt sức nóng của tin đồn, bên kia liền nhanh chóng đẩy lên, xem tình hình này là muốn đối đầu với chúng ta”

 

Ánh mắt Chử Chấn Phong lạnh lẽo, sự sắc bén lóe xẹt qua: “Tập đoàn Hàn Thị – Vệ Nam khịt mũi nói: “Trong khoảng thời gian này tập đoàn Hàn Thị vẫn luôn ngấp nghé thèm muốn mấy chỉ nhánh công ty của tập đoàn Chử thị chúng ta, dã tâm bừng bừng, đúng là thủ đoạn nào cũng có thể làm được, anh nói xem cậu nhóc này liệu có phải do họ cố ý sắp xếp hay không?”

 

Anh ta vừa hạ giọng, người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên toát ra hơi thở lạnh lùng, anh lạnh giọng nói: “Đi điều tra rõ ràng chuyện này”

 

“Vâng” Vệ Nam nhìn thấy cậu chủ tỏ ra không vui liền không tiếp tục nói linh tinh nữa, anh ta thận trọng hỏi: “Vậy tôi tiếp tục cho người trấn áp những tin đồn ở trên mạng kia?”

 

Chử Chấn Phong dường như có hơi bực bội, anh thấp giọng “ừm” một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt thâm thúy khó lường.

Chương 493

 

Nhìn thấy điều này, Vệ Nam cũng không dám nói thêm gì nữa.

 

Nếu nói về cái tin đồn “Thiên Nam là đứa con riêng của Chử Chấn Phong” có tác động lớn nhất tới ai thì hiển nhiên là chính là Vương Thanh Hà.

 

Ngay từ cái lúc nhìn thấy bức ảnh của Thiên Nam, cô ta đã gần như khẳng định được đây chính là con trai của Chử Chấn Phong.

 

Hơn nữa, cô ta cũng chắc chắn đứa trẻ này cũng phải có quan hệ với Tân Hoài An.

 

Cái thứ nằm trong bụng của Tân Hoài An năm đó sợ rằng chính là cậu bé này!

 

Hiện giờ cậu nhóc này đã trở lại, vậy thì chắc chắn Tân Hoài An cũng đã trở lại!

 

Cô ta không khỏi băn khoăn liệu có phải Tân Hoài An có âm mưu nào đó mà mang đứa trẻ này quay về hay không.

 

Còn về âm mưu chuyện gì, dĩ nhiên là cái vị trí mợ chủ nhà họ Chử!

 

Gái vị trí đó bản thân mình tốn bao nhiêu tâm trí, vất vả chờ đợi ba năm cũng không đợi được, làm sao có thể trơ mắt nhìn Tân Hoài An mang đứa con rơi kia đoạt đi cơ chứ!

 

Sau khi điều tra, Vương Thanh Hà biết được Chử Chấn Phong đã sắp xếp Thiên Nam ở trong Bệnh viện Tư nhân Phú Khang.

 

Cô ta nóng lòng cùng với trợ lý đi tới bệnh viện.

 

“Chị Thanh Hà, cậu Chử đã ra lệnh không cho bất kì ai gặp đứa trẻ này, chị tới đây mà không nói với cậu Chử một tiếng, có khi nào sẽ làm cho cậu Chử không vui hay không?” Ngọc Điềm hơi lo lắng nói.

 

Vương Thanh Hà lạnh lùng lườm cô ta một cái, nói: “Cô đi lo li việc tôi đến đây ngày hôm nay không được để cho bất cứ ai biết Ngọc Điềm không hiểu chuyện gì, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo.

 

của cô ta, sau lưng liền bất giác run lên, cô ta liền vội vàng gật đầu: “Vâng ạ”

 

Vương Thanh Hà xoay người đẩy cửa phòng, trong nháy mắt cô ta liền nhìn thấy cậu nhóc ở trên giường bệnh.

 

“Mẹ ơi…”

 

Đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh, vô thức nói mớ.

 

Vương Thanh Hà tiến lại gần nhìn kỹ gương mặt nhỏ đó, càng nhìn càng kinh ngạc.

 

Chưa nói tới đứa bé này rất giống Chử Chấn Phong, chỉ nhìn thế này thôi mà cũng đã có bảy tám phần giống. Nếu nói giữa hai người không có quan hệ ruột thịt thì cô ta tuyệt đối không tin.

 

Vương Thanh Hà chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vẻ u ám tàn nhẫn.

 

Đúng vào lúc này, Thiên Nam từ từ tỉnh dậy.

 

Cậu bé giơ cái tay nhỏ lên dụi mắt, mang theo giọng điệu làm nũng theo bản năng mà lầu bầu một tiếng: “Mẹ ơi..”

 

Nhưng khi cậu bé nhìn kỹ, người đứng trước mặt hoàn toàn không phải người mẹ dịu dàng nền nã, mà là một cô lạ lãm trang điểm đậm chưa từng gặp qua.

 

Hơn nữa, dáng vẻ dữ tợn của cô này rất đáng sợ!

 

Tim gan Thiên Nam run rẩy, không khỏi rùng mình, cả người cuộn thành một quả bóng dưới lớp chăn, cảnh giác nhìn cô ta.

 

Vương Thanh Hà không hề để ý mình đã làm đứa nhỏ này sợ.

 

Thấy cậu bé tỉnh, cô ta lại gần, khẽ hỏi: “Cậu bé, nói cho cô biết, cháu có quan hệ gì với Tân Hoài An? Cô ta cố ý đưa cháu tới đây đúng không?

 

Thiên Nam hoài nghi chớp mắt vài cái. Cậu bé không trả lời mà thấp giọng nói: “Cô ơi, cô là ai ạ?”

 

“Cô?” Vương Thanh Hà cười lạnh nói: “Cô là người vợ tương lai của người đưa cháu về! Cháu muốn dùng thân phận con riêng vào nhà họ Chử thì trước tiên phải hỏi cô có đồng ý hay không đã!”

 

Nói xong, giọng điệu cô ta đột nhiên trở nên nghiêm khắc, ánh mắt còn lạnh hơn vài phần so với trước đó: “Trả lời câu hỏi vừa rồi của cô, Tân Hoài An có phải mẹ của cháu? Cô ta bảo cháu tiếp cận Chử Chấn Phong đúng không?”
 
Chương 494


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 494

 

Một đứa bé nhỏ như vậy, Vương Thanh Hà tin tưởng chỉ cần mình lấy ra đủ khí thế thì hoàn toàn có thể giải quyết cậu bé.

 

Thiên Nam quả thực đã bị cô ta làm hoảng sợ.

 

Nhưng điều này càng kích thích thêm ý muốn bảo vệ đối với mẹ của cậu bé.

 

Cô này vừa nhìn đã thấy không phải người tốt, cậu bé sẽ không nói cho cô này biết bất cứ chuyện gì liên quan tới mẹ đâu!

 

“Tân Hoài An? Cháu không biết..” Đứa bé nói với vẻ mặt ngơ ngác.

 

Nghe được câu trả lời này, Vương Thanh Hà nhíu mày.

 

“Không biết? Sao có thể!” Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt đó của Thiên Nam. Ngoại trừ Tân Hoài An, còn ai có cơ hội sinh con cho Chử Chấn Phong?

 

Phải chăng đứa bé này muốn phủ nhận mối quan hệ của cậu bé với Chử Chấn Phong?

 

Nhưng gương mặt này lại chính là chứng cứ tốt nhất!

 

Vương Thanh Hà híp con mắt, đột nhiên giơ tay véo khuôn mặt đầy thịt của đứa bé.

 

Thiên Nam nhất thời nhíu mày vẻ mặt kháng cự.

 

Vương Thanh Hà coi như không nhìn thấy, cứ thế nói: “Tốt nhất là cháu không có quan hệ với Tân Hoài An, nếu không hai mẹ con các người đừng trách! Còn về phần cháu, cho tới khi cô tra rõ sẽ từ từ xử lý cháu!”

 

Nếu cô ta tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ sau cùng tra ra đứa trẻ này không có quan hệ với anh Chử thì sẽ là làm việc thừa thãi, sẽ khiến cho người khác đàm tiếu.

 

Chi bằng sau khi xác nhận mới ra tay.

 

Vương Thanh Hà thả tay, tiện thể đẩy luôn Thiên Nam ngã xuống giường bệnh.

 

Nhìn đứa bé ngã xuống giường, cô ta cười khẩy một cái rồi quay người đi ra ngoài.

 

Thiên Nam bò dậy, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng của cô ta.

 

Cậu bé đã nổi cơn tức giận.

 

Cô này lại ức hiếp mình, quả nhiên là một người xấu!

 

Cô ta với cái người chú tên Chử Chấn Phong là cùng một bọn. Mẹ từng nói cậu bé có một từ gọi là “Cùng một giuộc”, bọn họ chắc chắn đều là người xấu!

 

Hừ, cậu bé chắc chắn sẽ không để bọn họ biết quan hệ của mình với mẹ đâu!

 

Thiên Nam siết chặt nắm đấm, ánh mắt non nớt lộ ra một tia kiên định.

 

Chỉ trong chốc lát, cậu lại gục đầu xuống, nhăn mặt khổ sở.

 

Ở đây toàn là những kẻ xấu, dường như cậu ấy muốn trở về với mẹ.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Một số bệnh nhân nội trú là phòng bệnh bình thường và phòng bệnh đặc biệt. Theo tin tức trên mạng, Chử Chấn Phong đã chăm sóc Thiên Nam rất chu đáo.

 

Xem xét tình trạng thể chất của Thiên Nam, Tân Hoài An trực tiếp nhắm mục tiêu đến tìm kiếm ở một khu phòng bệnh đặc biệt.

 

Tranh thủ lúc không ai để ý, cô nhanh chóng kiểm tra sổ đăng ký phòng bệnh.
 
Chương 495


Chương 495

 

Ở trang thứ mười, tôi thấy hồ sơ nhập viện của “Thiên Nam”.

 

Phòng bệnh VIP 106.

 

Tân Hoài An viết lại số phòng, giả vờ kiểm tra phòng, phụ giúp việc đẩy xe đi thang máy lên tầng mười.

 

Phòng số 6 nằm cuối hành lang.

 

Tân Hoài An không giấu nổi sự phấn khích khi nghĩ đến việc sớm được gặp con trai, cô nhanh chóng đẩy xe ra khỏi thang máy.

 

Cùng lúc đó, bên cạnh trong thang máy xuất hiện một bóng người cao lớn.

 

Tân Hoài An đi thẳng về phía phòng số 6.

 

Vừa tới cửa phòng bệnh, cô chưa kịp mở cửa thì sau lưng đã vang lên một giọng nói trong trẻo quen thuộc, hỏi cô: “Đứa nhỏ mà cậu Chử mang đến là phòng bệnh này sao?”

 

Tân Hoài An kinh ngạc quay đầu lại, nhìn về phía đối phương, sau đó nhanh chóng cúi đầu, mơ hồ “ừm” một tiếng, chuẩn bị rời đi.

 

Tuy nhiên, người đàn ông có đôi mắt sắc bén như chim ưng đã nhìn rõ mặt cô.

 

“Tân Hoài An, là cô sao?”

 

Anh ta vô thức nắm lấy tay cô, tò mò hỏi: “Tại sao cô lại ở đây? Cô tới đây để tìm Thiên Nam sao?”

 

Thấy không thể tránh khỏi, Tân Hoài An lại phải ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ: “Là 183 à, tôi thế này, không ngờ anh lại nhận ra tôi”

 

Người đàn ông trước mặt cô ấy là 183, đúng là khi về nước là mỗi người một ngả.

 

183 liếc nhìn Tân Hoài An từ trên xuống dưới, chống cằm, trầm ngâm nói: “Kiểu ngụy trang này quá dễ dàng phát hiện, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra. Nhưng mà, cô tới đây tìm Thiên Nam thì tại sao phải ăn mặc như thế này?”

 

“Cô là mẹ của cậu bé, không phải sẽ được thoải mái tới đón người đi sao? Không phải Chử Chấn Phong đang giúp Thiên Nam tìm mẹ hay sao, không phải chính là cô sao?” 183 tỏ vẻ có chút khó hiểu.

 

Tân Hoài An nghe được lời nói của anh ta, da đầu đột nhiên căng thẳng, theo bản năng mà bất động không nói câu gì.

 

Cô cảnh giác nhìn xung quanh và xác định không có người ngoài, lúc này mới nhanh chóng kéo tay của anh ta và cùng nhau vào phòng.

 

Sau khi bước vào, dò xét xung quanh, nhưng không thấy dấu vết của cậu con trai bảo bối của mình.

 

Tân Hoài An không khỏi cảm thấy mất mát, lông mày dần dần nhíu lại.

 

“Chắc là thằng bé được được đưa đi kiểm tra, ở đây có quần áo trẻ em này” 183 nói.

 

Quan sát chỉ tiết, anh ta bước sang một bên và nhặt chiếc quần đùi của một đứa trẻ trên ghế sofa.

 

Tân Hoài An thở phào nhẹ nhõm nói với anh ta: “183, tại sao anh lại ở chỗ này?”

 

“Nghe nói Thiên Nam bị người khác bắt cóc đem đi bán, sau đó được Chử Chấn Phong đưa tới đây, cho nên đến để xem chuyện gì đang xảy ra”

 

183 thản nhiên nói, cũng không nghĩ sâu xa và liếc nhìn Tân Hoài An một cái: “Còn cô? Sao lại làm ra vẻ thần bí như vậy?”

 

Sắc mặt của Tân Hoài An trầm xuống, nghiêm túc nhìn anh ta nói: “183, tôi có thể tin tưởng được anh sao?”

 

183 hờ hững nâng cảm lêt mặc cho cô sai khiến tôi”

 

“Tôi nợ cô một ơn cứu mạng, bây giờ Tân Hoài An suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng lựa chọn tin tưởng anh ta.

 

“Tốt lắm, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật, không được tiết lộ cho bất kỳ ai về mối quan hệ của tôi với Thiên Nam. Khi Thiên Nam quay lại, tôi sẽ âm thầm đưa thằng bé ra khỏi đây. Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể che giấu chuyện này”.

 

183 không hiểu chuyện gì cho nên quay sang nhìn cô, thực sự rất tò mò về những gì cô ấy muốn làm.
 
Chương 496


Chương 496

 

Nhưng như anh ta đã nói, Tân Hoài An đã cứu mạng anh ta và anh ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để báo đáp ân huệ của cô.

 

Vì hắn ta cũng không hỏi nhiều, thuận tiện gật đầu nói: “Không thành vất vả” Ánh mắt của Tân Hoài An sáng lên: “Cảm ơn”

 

Hai người vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

 

Tân Hoài An trong lòng cảm động, Thiên Nam đã trở lại!

 

Ánh mắt của cô và 183 nhanh chóng khẳng định chắc chắc, người phía sau ngầm đồng ý, một y tá nhỏ cẩn thận đứng đẳng sau anh ta.

 

Bác sĩ đưa Thiên Nam từ bên ngoài vào, đi cùng với một trợ lý.

 

“Sau này cô có thể hỏi ý kiến của cậu Chử, tình trạng của đứa trẻ này càng ngày càng nặng, thật thực sự không thể trì hoãn”

 

Trong lời nói của bác sĩ có chút bất lực, vừa quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang chờ trong phòng bệnh, kinh ngạc nói: “Cậu Liễu?”

 

Tân Hoài An khẽ nhúc nhích lông mi.

 

Cậu Liễu sao? 183 họ là Liêu sao.

 

Cô tiếp tục cúi đầu, đóng vai một cô y tá một cách điềm tĩnh.

 

“Chú 183!” Thiên Nam được bác sĩ dìu dắt, liếc mắt nhìn thấy người đàn ông cao ngất thì kích động hô lên “Thiên Nam” 183 đáp lại rồi nhìn từ trên xuống dưới cậu bé một lần nữa, và nói, “Cháu không sao là tốt rồi”

 

Những lời này là nói với Tân Hoài An đang ở phía sau.

 

Lúc này cô đang kìm nén sự xúc động khi được đoàn tụ với đứa con trai bảo bối của mình, cúi đầu và đứng sau lưng 183 mà không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào.

 

Cơ thể cường tráng và thẳng tắp của người đàn ông chặn lại thân hình mảnh mai của cô, để bác sĩ và Thiên Nam ở phía đối diện không để ý đến cô.

 

Cô cảm thấy thanh thản hơn khi nghe tin con trai mình không sao.

 

“Cậu Liễu, anh biết đứa trẻ này sao?” Bác sĩ nói bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Nam nói chuyện với 183.

 

“Ừ” 183 không phủ nhận mà gật gật đầu.

 

Bác sĩ lập tức hỏi: “Vậy thì anh phải biết m Cậu Chử đang tìm mẹ của đứa trẻ, thế thì thật tốt Người bên kia chưa kịp nói xong, 183 đã lắc đầu: “Tôi không biết tung tích mẹ của cậu bé, chúng tôi chỉ vô tình gặp gỡ vài lần mà thôi.

 

Mẹ của đứa trẻ là ai chứ?

 

Tân Hoài An đứng sau khẽ cong môi.

 

Không thể tưởng tượng được, người đàn ông 183 này lại có dáng vẻ chính trực, diễn kịch cũng không cần phải viết kịch cho anh ta.

 

Khi bác sĩ nghe được những lời anh ta nói mà đột nhiên thất vọng.

 

183 tiếp tục nói: “Tôi đến đây để tìm đứa trẻ này, và tôi muốn nói vài lời riêng với nó một chút. Nếu bạn có bất cứ điều gì khác, xin vui lòng làm điều đó trước”

 

Bác sĩ do dự, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, khó có thể nói được gì.

 

Vì vậy anh ta gật đầu: “Vậy đứa trẻ này phiền cậu Liễu chăm sóc một lát”

 

Nói xong rời đi cùng với một trợ lý.

 

Thiên Nam nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói với 183: “Chú 183, chú thật tuyệt vời. Hai người đó đã canh giữ cháu, đuổi thế nào cũng không đi. Chú vừa nói gì đó mà họ đã nghe lời đi ra ngoài”

 

183 cười nhẹ và vẫy tay với cậu bé: “Anh bạn nhỏ, lại đây xem ai ở đây”

 

Nói xong, anh ta tránh sang một bên, phóng tầm mắt ra ngoài.

 

Tân Hoài An xuất hiện sau lưng anh ta.
 
Chương 497


Chương 497

 

Đầu tiên Thiên Nam nghỉ ngờ nhìn Tân Hoài An, lại tò mò nhìn Tân Hoài An một lúc lâu, đột nhiên như phát hiện ra cái gì, hai mắt sáng lên liền vội vàng chạy tới.

 

“Mẹ ơi! Mẹ là…”

 

Tân Hoài An cũng không nhịn được mà bước tới, ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ vào trong lòng, đồng thời “hư” nhẹ một tiếng.

 

Cô thấp giọng nói: “Bé con, mẹ đã âm thầm tới đây, không thể để cho người ngoài phát hiện.”

 

Thiên Nam nhanh chóng đưa tay lên che miệng, như con gà con gật đầu như mổ thóc, khẽ nói: “Bảo bối biết rồi, ở đây toàn là kẻ xấu, không thể để bị phát hiện được”

 

Tân Hoài An vui mừng cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: “Là mẹ không tốt, để con bị kẻ xấu bắt cóc. Mẹ sẽ đưa con trở về, được không?”

 

Cậu bé ấm ức nói: “Được ạ, mấy ngày nay bảo bối luôn nghĩ về mẹ, con rất muốn về với mẹ”

 

Tân Hoài An khế thở dài, ôm đứa nhỏ vào lòng, sau đó ngẩng đầu kiên định nói với 183, “Tôi sẽ đưa Thiên Nam ra khỏi đây ngay bây giờ”

 

183 gật đầu: “Tôi sẽ che giấu cho cô”

 

Cả hai không trì hoãn thời gian và hành động ngay lập tức.

 

Tân Hoài An đẩy chiếc xe tới phía trước, mở rèm bên dưới ra hiệu với Thiên Nam: “Bảo bối, con trốn ở đây, nhớ lời mẹ dặn, con không được làm ồn ào, nếu không sẽ bị người khác phát hiện là rất phiền phức”

 

Đứa bé ngoan ngoãn đáp lại, cong người chui vào, hai tay chống đầu gối, thân hình nhỏ bé co lại thành một quả bóng nhỏ.

 

“Mẹ, con đang trốn rất kỹ” Giọng nói non nớt của cậu có chút kích động.

 

Tân Hoài An sờ sờ đầu của cậu rồi đóng màn.

 

Cô đứng thẳng dậy, chống tay lên xe đẩy, nhìn 183. Trong đôi mắt lặng lẽ hiện lên một tia ngạc nhiên, như muốn khẳng định lại lần cuối, cô hỏi: “183, tôi có thể tin anh không?”

 

Cũng không phải là cô ấy đang nghỉ ngờ.

 

Chỉ là thái độ của bác sĩ đối với 183 rõ ràng là không giống bình.

 

Chẳng lẽ, anh ta có liên quan gì đến bệnh viện này và thậm chí cả nhà họ Chử?

 

Sắc mặt của 183 không thay đổi trả lời cô một cách chắc chắn: “Đương nhiên rồi!” “Được rồi”

 

Tân Hoài An không nói nhiều nữa, 183 đi trước đầu chiếc xe đẩy, cô đẩy xe đi theo phía sau và rời khỏi phòng bệnh.

 

Cùng lúc đó.

 

Trên mạng xã hội, sự náo nhiệt với tin tức “đứa con riêng” của cậu Chử vẫn không hề suy giảm.

 

Vệ Nam cử người đến để trấn áp tin tức, và ngay lập tức một trang báo mạng khác lại bắt đầu khuấy động chủ đề này.

 

Cuối cùng, sau khi vất vả dẹp tan những dư luận này, thì một bom tấn mới lại phát nổ.

 

Khi thấy tin tức mà cấp dưới gửi đến, Vệ Nam giật mình bật dậy khỏi ghế, sửng sốt vài giây rồi mới phản ứng kịp, lao thẳng tới chỗ của Chử Chấn Phong với tốc độ một trăm mét trên giây.

 

Từ trước đến nay cậu ta là người không khéo và giỏi giang, chuyện này là lần đầu tiên khiến cậu ta vừa run vừa nói: “Cậu, cậu Chử, bản báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống cha con của anh và đứa trẻ đó đã được tung lên mạng, chứng tỏ anh và cậu ấy đúng là… bố và con trai!”

 

Nói xong hai chữ “cha con”, Vệ Nam không dám thở mạnh, nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

 

Chử Chấn Phong đang gõ bàn phím để trả lời email, ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại, đã ấn nhầm một email rồi.

 

Anh nhấn phím xóa lùi, ngước mắt lên, cau mày nói: “Vừa rồi anh nói cái gì?

 

“Giám định ……”

 

Vệ Nam sững sờ, nói lại lời nói với giọng điệu bình tĩnh hơn trước một chút.
 
Chương 498


Chương 498

 

Nói xong, vẻ mặt nghiêm chỉnh của cậu ta chờ đợi cậu Chử hết giận để nhận lệnh.

 

Đương nhiên, vẻ mặt của Chử Chấn Phong không thay đổi nhiều, đôi mắt sâu thảm lóe lên một chút suy tư, hơi thở nghiêm nghị khiến người ta khó đoán ra cảm xúc của anh.

 

Vệ Nam không khỏi thắc mắc.

 

Vẻ mặt trống rỗng này là giả dối, tin tức không thể tưởng tượng được này chính bản thân mình còn không thể tin được nữa là.

 

Thế nhưng nhìn bộ dạng của cậu Chử… chẳng lẽ là tin hay sao?

 

“Cậu Chử, trước kia Hàn Thị bịa đặt chuyện đứa bé tên Thiên Nam là con ngoài giá thú của anh. Theo tôi thấy, chuyện lần này cũng không phải là không liên quan đến bọn họ rồi”

 

Lý trí của Vệ Nam nhắc nhở: “Đây là âm mưu của nhà họ Hàn. Anh xem, đây là bản báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con bọn họ đưa lên mạng. Không có dấu vết của chỉnh sửa, có thể nói đây là kết quả đã được đánh tráo..”

 

Nói xong, Vệ Nam cố ý đưa bản báo cáo nhận dạng cực kỳ rõ ràng lên mạng trước mặt Chử Chấn Phong một cách kính trọng.

 

“Được đánh tráo sao?” Chử Chấn Phong thấp giọng than nhẹ một câu, ánh mắt u ám nhìn vào bản báo cáo thẩm định được phóng đại trên máy tính bảng, sau đó bất ngờ nhướng mày, lông mày càng nhíu chặt hơn.

 

Điều anh chú ý đến không phải là cột kết quả thẩm định, mà là ngày tháng.

 

Ngày của ba năm trước…

 

Chử Chấn Phong hơi nheo mắt, ngón trỏ chậm rãi gõ lên mép bàn.

 

Vệ Nam nói tỉ “Tôi có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ … đứa nhỏ cũng là do bọn họ sắp đặt? Bọn họ cố ý tìm một đứa trẻ có ngoại hình giống cậu ấy để tiếp cận anh”

 

Chử Chấn Phong thực hiện động tác gõ nặng nề, sắc bén liếc nhìn cậu ta.

 

Trái tim của Vệ Nam đột nhiên run lên, biết cậu Chử quan tâm khác thường với đứa trẻ đó, không phải cậu ta nói lời này đã khiến cho cậu Chử khó chịu sao.

 

Cậu ta vội nói thêm: “Ý của tôi là, đứa bé đó đã bị người khác lợi dụng, có thể ai đó đã lợi dụng nó như một chiêu bài và có âm mưu khác”

 

Lúc này Chử Chấn Phong mới kìm nén sự tức giận mà anh vô thể hiện ra, và không nói bất cứ điều gì với cậu ta.

 

Trong mắt anh hiện lên một chút suy nghĩ, anh chậm rãi ra lệnh: “Cậu tự mình đi một chuyến, lấy mẫu ADN của tôi rồi đưa đến đến bệnh viện, đối chiếu với ADN của đứa trẻ đó”

 

Vệ Nam ngạc nhiên: “Cậu Chử, anh định làm xét nghiệm quan hệ cha con với đứa trẻ đó sao?”

 

Chử Chấn Phong nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

 

Bây giờ, Vệ Nam không thể bình tĩnh lại.

 

“Anh thực sự không nghĩ rằng đứa trẻ đó có liên quan gì với anh đúng sao?” Cậu ta không nhịn được mà nói.

 

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt của cậu ta trở nên có chút kỳ quái, cậu ta do dự: “Cậu Chử, anh đã xem chân dung của mẹ đứa trẻ đó rồi, nếu không, anh nghĩ kỹ lại xem, anh có liên quan gì với người phụ nữ đó từ khi nào… Khụ khụ.”

 

Nghĩ đến diện mạo của mẹ đứa trẻ, Vệ Nam ý thức được nên không nói hết phần còn lại của câu chuyện.

 

Chử Chấn Phong đương nhiên hiểu ý cậu ta, lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, cau mày, lạnh giọng nói: “Tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ đó, nhưng mà đứa trẻ tên Thiên Nam đó thật ra là có một duyên phận kỳ diệu với anh.

 

Chử Chấn Phong đè nén cảm giác kỳ quái trong lòng: “Có phải hay không thì kiểm tra là Khi Vệ Nam nghe được lời này, cậu ta đột nhiên hiểu ra.

 

Cậu Chử thật thông minh!

 

Chỉ cần có được báo cáo kết quả xét nghiệm quan hệ cha con thật để chứng minh đứa trẻ không liên quan gì đến Chử Chấn Phong, thì bản báo cáo xét nghiệm giả mạo trên mạng đương nhiên sẽ rõ ràng.

 

Người đứng sau điều khiển chuyện này, kế hoạch của Hàn Thị cũng chỉ có thể chấp nhận thất bại.

 

Vệ Nam không xoắn xuýt nữa, vội vàng nói: “Tôi đi làm ngay!”

 

Nói xong xoay người rời đi mất.
 
Chương 499


Chương 499

 

Sau khi Vệ Nam rời đi, Chử Chấn Phong đang ngồi trên ghế trong phòng làm việc không hề thả lỏng.

 

Ngón tay anh tiếp tục gõ lên bàn theo nhịp, khuôn mặt lạnh lùng làm cho người ta không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì.

 

Anh có cảm giác có thể chuyện này không đơn giản như vậy.

 

Bệnh viện Tư nhân Phú Khang.

 

Tân Hoài An đang được 183 bảo vệ, thuận lợi mà mượn được một chiếc xe lăn nhỏ để đưa Thiên Nam ra ngoài.

 

Họ vừa bước chân trước ra bệnh viện, Vệ Nam đã chân sau đi vào trong phòng bệnh của Thiên Nam, còn có hai người bác sĩ chịu trách nhiệm làm xét nghiệm ADN đi theo lấy mẫu của Thiên Nam.

 

Vừa đi vào phòng bệnh, bên trong đã sớm trống không rồi.

 

Gọi những nhân viên y tế chịu trách nhiệm trông coi Thiên Nam đến hỏi, kết quả mọi người đều không biết là Thiên Nam đã đi đâu.

 

Vệ Nam vô cùng kinh ngạc, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: Có khi nào bên Hàn Thị đã nhận được tin tức, biết cậu Chủ đã muốn làm xét nghiệm ADN, cảm thấy chột dạ nên lén lút đưa người đi rồi?

 

Nhưng mà cậu ta cũng biết rõ, chỉ là một đứa trẻ mà có thể trốn đi dưới sự trông coi của bốn người nhân viên y tế là chuyện không hề đơn giản.

 

Vệ Nam lập tức truy hỏi bốn người nhân viên y tế chịu trách nhiệm trông coi, ba người đã lắc đầu bảo không biết.

 

Chỉ có một người bác sĩ suy nghĩ hồi lâu, cẩn thận mà nói: “Trước đó, cậu Liễu đã đến phòng bệnh nói muốn một mình nói chuyện với đứa bé kia nên đã đuổi tôi đi”

 

“Cậu Liễu?” Vệ Nam có chút ngạc nhiên.

 

Bác sĩ không dám nói linh tinh, chỉ có thể thành thật mà nói: “Ừm, nhưng mà tôi không biết có phải là cậu Liễu đưa người đi không”

 

Vệ Nam trầm ngâm một lát, sau đó lập tức hành động, đi xem băng giám sát.

 

Rất nhanh, bộ phận bảo vệ của bệnh viện đã đưa cho cậu ta băng giám sát.

 

Vệ Nam xem xong băng giám sát, không hề nhìn thấy được cảnh tượng đứa bé đi ra khỏi phòng bệnh, ngược lại là có một nữ y tá đi theo sau cậu Liễu, sau đó đi ra khỏi khu vực của camera giám sát.

 

Cậu ta nghỉ ngờ mà nhìn chằm chằm người y tá đó một lúc lâu, càng nhìn càng thấy khả nghi.

 

“Cô y tá này vào lúc nào vậy, cô ta làm gì vây?”

 

Cậu ta chỉ vào bóng người trên băng giám sát mà hỏi bác sĩ đứng bên cạnh.

 

Bác sĩ nhìn một chút rồi buồn rầu mà lắc đầu: “Không biết được, sau lại có cô y tá ở trong phòng bệnh chứ? Trước đó lúc cậu Liễu ở đây, hình như tôi không nhìn thấy người này..” Đọc tại truyen.one để ủng hộ chúng mình nhé!

 

Vệ Nam trợn mắt mà nghỉ ngờ hỏi: “Sau lại không nhìn thấy một người sống sờ sờ thế này ở trong phòng bệnh cơ chứ?”

 

“Trợ lý Vệ, tôi thực sự là không chú ý đến..”

 

Vệ Nam không nói gì, thấy đối phương thực sự là không biết được gì nhiều nên cũng không hỏi nữa.

 

Cậu ta vẫn là lấy đoạn băng này lại trước rồi để cho cậu Chử xem đi.

 

Vệ Nam gửi đoạn băng qua đó.

 

Chử Chấn Phong nhận được đoạn băng thì tiện tay mở ra, rất nhanh đã xem xong.

 

Anh có chút bất ngờ khi thấy người đó có thể đi vào trong được.

 

Nhưng mà sau khi xem lại một lần nữa thì ánh mắt của anh lại dừng lại ở trên người cô y tá đó.
 
Chương 500


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 500

 

Cô y tá kia mặc đồng phục y tá màu trắng của Bệnh viện Tư nhân Phú Khang, để tóc mái dày, kính gọng đen, tạo hình có chút quê mùa, thân hình lại rất nhỏ nhắn, uyển chuyển.

 

Chử Chấn Phong nhìn chăm chằm vào dáng vẻ đó, thầm khẳng định trong lòng: Chắc chắn là anh đã từng gặp người phụ nữ này!

 

“Đã điều tra ra người y tá đó chưa?”

 

Chử Chấn Phong cầm lấy điện thoại, thấp giọng mà hỏi.

 

“Chưa” Vệ Nam trả lời.

 

Sợ mình không nói rõ nên cố lý giải thích thêm một câu: “Đã tìm hết bệnh viện rồi, không có tin tức gì của người y tá đó, cô ta căn bản không phải là người trong bệnh viện chúng ta”

 

Chử Chấn Phong thở hắt, nhíu mày nói một câu: “Biết rồi”

 

Vệ Nam không hiểu ý của cậu Chử, cẩn thận mà phỏng đoán: “Cậu Chử, có khi nào… chuyện này là do Hàn Thị làm không?”

 

Chử Chấn Phong khẽ hừ một tiếng, không hề phủ nhận phỏng đoán của cậu ta.

 

Đôi mắt anh lộ ra vẻ nghiêm nghị, lạnh giọng mà phân phó: “Phái toàn bộ người đi tìm, nhất định phải tìm được đứa bé! Mặt khác…”

 

Anh dừng lại một chút rồi mới trầm giọng bổ sung một câu: “Phái người quan sát kỹ bên Hàn Thị”

 

“Vâng” Vệ Nam đáp lại một tiếng rồi lại hỏi: “Vậy thì cậu Liễu..”

 

“Chuyện này tôi sẽ tự đi hỏi anh ta”

 

Nghe thấy vậy, Vệ Nam không nói thêm gì nữa.

 

Chử Chấn Phong cúp điện thoại, lại gọi đến một số khác.

 

Giọng nói trong trẻo của 183 truyền từ bên kia đến: “Anh, nay sao vậy, lại có thời gian rảnh mà gọi cho tôi thế?”

 

Sắc mặt của Chử Chấn Phong liền trở nên lạnh lẽo, giọng nói có chút cao lên, vô cùng nghiêm túc mà nói thẳng tên của đối phương: “Liễu Thanh Phong, hôm nay cậu đi đến bệnh viện thì không thấy đứa bé tên Thiên Nam kia đâu nữa, chuyện này cậu định giải thích như thế nào?”

 

“Chuyện này à…”

 

Liễu Thanh Phong cũng chính là 183, nghe thấy lời chất vấn của Chử Chấn Phong, lại không hề chút phủ nhận nào mà thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, là tôi đưa người đến đưa đi đấy” Chử Chấn Phong nghe thấy vật, đôi mắt lạnh lùng khẽ nhíu lại, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng mình xuống.

 

Anh biết rõ đứa em họ này không phải là kiểu ngươi làm càn, vì vậy không tra rõ thì anh sẽ không tùy tiện tức giận.

 

Anh trầm giọng nói: “Cho tôi một lý do”

 

Liễu Thanh Phong đáp lại bốn chữ ngắn gọn: “Được người nhờ vả”

 

“Ai?” Chử Chấn Phong truy hỏi.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

“Tôi thực sự là không biết chuyện này” Lúc Tân Hoài An rời đi, không hề nói với anh ta là hai mẹ con họ đi đâu.

 

Nhưng mà, nếu anh ta đã đồng ý với Tân Hoài An rồi thì cho dù có biết cũng không nói ra.

 

Cho dù Chử Chấn Phong có là anh họ của anh ta.

 

Mãi cho đến khi cúp mái, Chử Chấn Phong cũng không moi được chút tin tức nào từ miệng của Liễu Thanh Phong.

 

Sắc mặt Chử Chấn Phong trở nên u ám, trong mắt tràm đầy sự âm u.

 

Anh nhất định sẽ tìm được đứa bé đó.
 
Chương 501


Chương 501

 

Mà bên kia.

 

Sau khi đối phó với cuộc điện thoại của Chử Chấn Phong, Liễu Thanh Phong vì cảm thấy lo lắng cho mẹ con Tân Hoài An, theo bản năng mà lên mạng tìm kiếm những tin tức kia.

 

Kết quả anh nhìn thấy bản báo cáo xét nghiệm ADN được đăng lên kia.

 

Nếu như người khác thì phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ cho rằng cái này là giả.

 

Nhưng vì tính chất công việc nên Liễu Thanh Phong vô cùng tỉnh táo.

 

Anh ta nhanh chóng liên tưởng đến biểu hiện lúc Tân Hoài An ở bệnh viện: Cô vẫn luôn nhấn mạnh rằng anh ta không được tiết lộ thân phận của hai mẹ con họ.

 

Đột nhiên… một sự thật lướt qua đầu anh ta, dần dần hiện ra rõ ràng hơn.

 

Khuôn mặt đầy bình tĩnh của Liễu Thanh Phong lộ ra vẻ ngạc nhiên.

 

Cùng lúc đó.

 

Sau khi Tân Hoài An đưa Thiên Nam ra khỏi bệnh viện, còn chưa kịp đưa cậu bé về nhà họ Trương thì đã nhìn thấy tin tức trên mạng cùng với bản báo cáo xét nghiệm ADN kia.

 

Cô rất quen thuộc với bản báo cáo xét nghiệm này, nó là bản ở trong tay Hàn Lệ Thu.

 

Từ lời đồn đến bản báo cáo xét nghiệm ADN, Hàn Lệ Thu thực sự muốn làm cho mọi người biết răng Thiên Nam chính là con trai của Chử Chấn Phong!

 

Cũng may mà giờ anh còn chưa biết, mình đã kịp đưa Chử Chấn Phong về.

 

Tân Hoài An nhíu mày rồi rơi vào suy tư.

 

Cuối cùng cô cùng không đưa Thiên Nam về nhà họ Trương, mà là tìm một khách sạn ở hướng ngược lại để ở.

 

“Mẹ à, chúng ta không bề nhà tìm bố nuôi mẹ nuôi sao?” Thiên Nam tò mò mà hỏi.

 

Tân Hoài An khóa trái cửa xong, lại kéo kín rèm lại, lúc này mới quay lại rồi ngồi xổm trước mặt con trai, dịu dàng mà nói: “Thiên Nam à, người xấu mà bắt con đi trước đây biết chúng ta đang ở nhà của bố nuôi mẹ nuôi, vẫn luôn theo dõi chúng ta nên giờ nếu như chúng ta về thì sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa cũng sẽ làm phiền nhà bố nuôi.”

 

Thiên Nam ngoan ngoãn mà gật đầu: “Con biết rồi, vậy thì chúng ta ở đây trước đã”

 

“Ừm” Tân Hoài An xoa đầu cậu bé.

 

Đợi sau khi Thiên Nam yên tâm mà nằm trong chăn ngủ, lúc này Tân Hoài An mới đi đến ban công, chuẩn bị gọi điện thoại cho Trương Nhược Phi để nói rõ tình hình bên này.

 

“Cô đã đưa Thiên Nam ra rồi sao? Nhanh vậy!” Trương Nhược Phi rất kinh ngạc.

 

Anh ta biểu hiện rất thông cảm và ủng hộ với quyết định của Tân Hoài An khi không đưa Thiên Nam về bên đó.

 

Dù sao hiện tại trên mạng đang rất quan tâm đến Thiên Nam, hình như ai cũng đang đoán xem cậu bé có phải là con ruột của Chử Chấn Phong hay không.

 

Tình hình như thế này thì nên tránh né một chút sẽ tốt hơn.

 

“Bên này tôi sẽ cố gắng lấy được số máu kia, để nhanh chóng làm phẫu thuật cho Thiên Nam” Trương Nhược Phi nói.

 

Tân Hoài An cảm kích mà nhẹ giọng nói: “Được, anh cẩn thận chút”

 

Muốn lấy được đồ trên tay của Hàn Lệ Thu là một chuyện rất khó, không phải ngày một ngày hai có thể lấy được.

 

Tân Hoài An chỉ đành kiên nhãn mà chờ đợi tin tức của Trương Nhược Phi, đồng thời che giấu toàn bộ hành tung của mình và Thiên Nam, để tránh bị người khác phát hiện.
 
Chương 502


Chương 502

 

Cô hiểu rõ Hải Lam nhìn có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực ra người của Chử Chấn Phong và Hàn Lệ Thu vẫn luôn lục tung mọi ngóc ngách để tìm được chỗ của hai mẹ con cô!

 

Mà cô cũng rất cẩn thận, mỗi lần đưa Thiên Nam đi chữa bệnh đều cải trang cho cả mình và cậu bé, làm cho người khác không nhận ra được.

 

Về phần bên phía Chử Chấn Phong, thì không biết là ai đã tiết lộ mô tả của mẹ ruột Thiên Nam ra ngoài.

 

Hai ngày nay, không hề tìm được Thiên Nam đang ở đâu, không ít người phụ nữ tự đến nhận mình chính là mẹ ruột của Thiên Nam, bịa ra đủ loại câu chuyện “Tình yêu một đêm”.

 

Nhưng mà mặt mày của mấy người phụ nữ này lại làm cho người khác không dám khen.

 

Trong nhất thời, nhà họ Chử đã trở thành một trò cười trong giới nhà giàu.

 

Sắc mặt Chử Chấn Phong vô cùng u ám mà ngồi trên ghế, cả căn phòng làm việc đều bao phủ một bầu không khí làm cho người ta cảm thấy bức bách.

 

“Hai ngày hai đêm, cho dù là lật tung cả cái Hải Lam này nên thì cũng nên tìm thấy người rồi” Chử Chấn Phong thầm nói.

 

Vệ Hạ khẩn trương tiến vào đứng trước mặt anh, cẩn thận mà nói: “Cậu Chử, Hàn Lệ Thu đến rồi”

 

“Cho bà ta vào đi”

 

Chử Chấn Phong nâng mắt lên, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

 

Cửa phòng mở ra, một vệ sĩ mặc đồ đen đẩy một chiếc xe lăn vào trong.

 

Hàn Lệ Thu ngồi trên xe lăn lại không đến trước mặt Chử Chấn Phong mà cười khanh khách rồi chào hỏi trước: “Cậu Chử, mấy ngày không gặp, không biết sức khỏe cậu như thế nào ri “Rất rốt, không cần bà Hàn quan tâm” Chử Chấn Phong lạnh lùng nói.

 

Khuôn mặt Hàn Lệ Thu tràn đầy ý cười, còn khuôn mặt anh lại vô cùng khó coi.

 

Khuôn mặt lạnh lùng vẫn còn sót lại chút xanh xao sau khi mất quá nhiều máu.

 

Hàn Lệ Thu nhìn một cái rồi cười tươi hơn.

 

Bà ta giơ tay ra hiệu cho vệ sĩ dừng xe lăn lại, ngồi đối diện với Chử Chấn Phong qua một chiếc bàn.

 

“Chắc chắn là cậu Chử rất tò mò về nguyên nhân tôi đến tìm cậu nhỉ?”

 

“Nếu không thì sao nữa?” Chử Chấn Phong khó chịu mà liếc bà ta một cái, cũng lười nói vòng vo với bà ta: “Có chuyện cứ nói thẳng”

 

Hàn Lệ Thu có chút kinh ngạc, trước giờ Chử Chấn Phong này vẫn luôn bình tĩnh ít nói, rất ít khi để lộ ra tâm trạng, sao hôm nay tính tình lại cáu gắt như vậy?

 

Không biết là nghĩ đến cái gì, bà ta nở một nụ cười: “Chắc cậu Chửu đang lo lắng cho đứa trẻ tên Thiên Nam đó hả? Có thứ gọi là bố con liền tâm, nhìn thấy đứa bé phải sống trong sự hành hạ của bệnh tật, chắc cậu cảm thấy khó chịu lắm..”

 

Chử Chấn Phong nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, cảnh cáo: “Ai nói cho bà đó là con trai của tôi?”

 

Hàn Lệ Thu rất thản nhiên, cũng không vòng vo nữa mà nói ra ý định mình đến đây: “Hôm nay tôi đến là muốn đưa hai thứ cho cậu Chử”

 

Nói xong, bà ta cầm chiếc hộp trên đầu gối lên, đưa đến trước mặt Chử Chấn Phong.

 

Ngón tay gầy đét sơn móng màu hồng nhạt khẽ đặt lên nắp hộp, không có ý mở ra lập tức.

 

Bà ta mỉm cười mà nhìn Chử Chấn Phong, đầy ẩn ý mà nói: “Hy vọng sau khi cậu Chử xem xong hai thứ này có thể nhanh chóng quyết định, dù sao… chúng ta có thể chờ, nhưng đưuá trẻ kia thì không”

 

Nói xong, bà ta mới chậm rãi rút tay lại, ra hiệu cho vệ sĩ đứng phía sau: “Đi đi”

 

Vệ Nam nhìn thấy thái độ kiêu ngạo, hống hách của Hàn Lệ Thu mà cảm thấy bực tức.

 

Người phụ nữ này xem Chử Thị là nơi nào cơ chứ, muốn đến thì đến muốn, đi thì đi thế à?

 

Hơn nữa những lời mà bà ta nói với cậu Chủ cũng tràn đầy uy hiếp, nhất định là không có lòng tốt gì.

 

Vệ Nam vô thức mà muốn đi ngăn hai người đó lại.
 
Chương 503


Chương 503

 

Chử Chấn Phong ngồi sau bàn làm việc lại lạnh lùng nói ra một câu: “Để cho bà ta đi”

 

Vệ Nam chỉ đành lui về, nhìn chăm chằm Hàn Lệ Thu rời đi, sau đó mới nhanh chân đi đến bên cạnh Chử Chấn Phong: “Cậu Chử, Hàn Lệ Thu này..”

 

Chử Chấn Phong mở chiếc hộp mà Hàn Lệ Thu đưa đến, Vệ Nam nhìn vào trong hộp, lập tức không nói tiếp.

 

Chỉ thấy trong hộp thực sự là có hai đồ vật.

 

Một tập tài liệu và một ống xét nghiệm chứa máu, bên trên ống có dán: RH âm tính.

 

Vệ Nam kinh ngạc mà nhìn tập tài liệu kia, vô thức mà nói: “Đây không phải là báo cáo xét nghiệm ADN mà nhà họ Hàn đăng lên mạng sao? Hàn Lệ Thu đưa đến đây mà không sợ chúng ta đi kiểm tra sao?”

 

Rất nhanh ánh mắt sắc bén của Chử Chấn Phong đã đọc xong tin tức trên tài liệu, sắc mặt trở nên u ám, có chút suy tư mà nói: “Nếu như bà ta đã dám tự đưa đồ đến đây, chứng tỏ là không sợ chúng ta kiểm tra thật giả”

 

Vệ Nam sửng sốt một chút, nhếch miệng cười mà nói: “Xem ra nhà họ Hàn rất có lòng tin với kỹ thuật làm giả của nhà mình”

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Chử Chấn Phong khẽ sáng lên, chỉ sợ là không đơn giản như vậy.

 

Lúc này đang có một đám mây mù bao vây lấy tim anh.

 

Rốt cuộc nguyên nhân mà Hàn Lệ Thu tự tin như vậy là do tin tưởng kỹ thuật làm giả của nhà họ Hàn, hay là… bản báo cáo xét nghiệm này hoàn toàn là sự thật?

 

“Chẳng lẽ, đứa bé đó lại có quan hệ gì với tôi…”

 

Chử Chấn Phong vuốt nhẹ gáy của tờ báo cáo, trong lòng thẩm có chút lung lay.

 

Vệ Nam kinh ngạc mà nhìn anh, không phải chứ? Chẳng lẽ đứa bé tên Thiên Nam đó là con trai của cậu Chử thật?

 

Trời ạ, đây thực sự là sét đánh giữa trời quang mà.

 

Nhưng mà suy nghĩ kỹ thì nếu bên nhà họ Hàn không nắm chắc, thế thì làm sao có thể rảnh rỗi đi điều tra một đứa trẻ ba tuổi được?

 

Sắc mặt Vệ Nam sa sầm xuống: “Cậu Chử, vậy giờ chúng ta chỉ có thể đợi đến khi tìm được đứa bé kia và làm xét nghiệm quan hệ cha con một lần nữa thôi.”

 

“Ừ”’ Chử Chấn Phong bình tĩnh gật đầu.

 

Chỉ có tìm được đứa bé kia thì những nghỉ ngờ trong lòng mới có thể hóa giải được. .

 

Anh thấp giọng dặn dò: “Nghe ý Hàn Lệ Thu nói thì cô ta cũng không biết đứa bé kia đã không còn trong tay tôi nữa, cậu phải nhanh chóng tìm được người.”

 

“Vâng!” Sắc mặt Vệ Nam nghiêm túc gật đầu.

 

Trước khi cậu ta chuẩn bị đi, Chử Chấn Phong lấy mẫu máu trong hộp ra, đưa cho cậu ta: “Cầm mẫu máu này đi xét nghiệm xem”

 

Nhóm máu Rh âm tính (Rh(-)) là nhân tố quyết định để điều trị cho đứa bé đó.

 

Hàn Lệ Thu gửi hai thứ này đến, là cố ý cung cấp cho anh ta hai thông tin.

 

Đứa trẻ tên Thiên Nam đó là con ruột của anh.

 

Và máu cứu mạng của đứa bé đó nằm trong tay Hàn Lệ Thu.

 

Ồ, tính toán giỏi thật đấy.

 

Xua tay bảo Vệ Nam đi, chuông điện thoại di động anh vang lên.

 

Nhìn thấy tên người gọi đến, gương mặt đẹp trai ảm đạm và lạnh lùng của Chử Chấn Phong lộ ra vẻ bất đắc dĩ, do dự một lát, anh vẫn quyết định cầm lên bắt máy.

 

Giọng nói lo lắng của Tống Cẩn Dung truyền đến qua điện thoại: “Chấn Phong, cháu điều tra thế nào rồi? Đứa trẻ đó rốt cuộc có phải là của cháu không?”

 

“Vẫn còn đang xác nhận ạ”” Sắc mặt Chử Chấn Phong phức tạp nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top