Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài
Chương 461


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 461

 

Đôi mắt xinh đẹp của cô ta lập tức rơm rớm nước mắt, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Chấn Phong, em và bà nội cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi, nếu như thật sự không ổn…chi bằng hãy nghe lời em, chúng ta đi khám bác sĩ có được không? Chắc chăn anh sẽ ổn hơn”

 

Chử Chấn Phong mấp máy môi, cuối cùng thì cũng không nói thêm lời nào nữa, im lặng.

 

Làm sao anh chưa từng tới bác sĩ cơ chứ?

 

Chỉ là bí mật gặp bác sĩ, ai cũng nói là không ổn nên anh cũng đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

 

Vương Thanh Hà nhìn phản ứng của Chử Chấn Phong, ánh mắt không khỏi trở nên tối sầm lại.

 

Mãi cho đến khi cô ta đưa mắt nhìn anh ngồi lên xe và rời đi.

 

Cuối cùng vẻ mặt của cô ta cũng trở nên lạnh lùng hẳn đi, âm thầm cắn chặt môi của mình.

 

Ba năm, đã ba năm rồi……

 

Nếu như không phải do cô ta đột nhiên sảy thai vào ba năm trước thì lúc này đã gả cho Chử Chấn Phong và làm mợ Chử từ lâu rồi!

 

Tuy răng cô ta không muốn giữ đứa con mà định sau khi kết hôn xong liền vứt bỏ đứa trẻ này đi, thế nhưng không ngờ rằng lại xảy ra loại chuyện này trước ngày cưới!

 

Vì để không cho người khác cảm thấy nghi ngờ nên cô ta chỉ có thể giả vờ ra vẻ đau khổ vì mất đi đứa con yêu quý của mình và tạm thời hoãn lễ cưới lại.

 

Không ngờ rằng, sau này Chử Chấn Phong phát hiện phương diện kia có vấn đề khi kiểm tra sức khỏe nên lễ cưới này cứ mãi bị kéo dài và ba năm cũng đã trôi qua trong nháy mắt.

 

Nếu như tình trạng của Chử Chấn Phong không trở nên khá hơn thì cũng không biết anh muốn kéo dài đến khi nào.

 

Điều mà Vương Thanh Hà quan tâm nhất chính là nếu như anh không thể trị khỏi thì bản thân cô ta có còn muốn gả đi nữa không?

 

Tuy răng Chử Chấn Phong có thân phận cao quý, khuôn mặt tuấn tú, nhưng mà nếu như anh vẫn không ổn về phương diện kia thì chẳng phải nhìn được mà không dùng được sao?

 

Bây giờ sự nghiệp của Vương Thanh Hà lại đang phất lên rất nhanh, cô ta đã trở thành nữ thần trong lòng của tất cả mọi người và là diễn viên nổi tiếng nhất, cho dù cô ta không gả cho Chử Chấn Phong thì cô ta cũng có thể tìm được đối tượng tốt để kết hô.

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


lại, anh nói với giọng điệu trầm thấp: “Xảy ra chuyện gì?”

 

“Ông chủ Từ của Năm Châu đã bỏ ra một số tiền lớn để tổ chức một cuộc hẹn gặp mặt và còn gọi hai người mẫu nổi tiếng đi cùng, nghe.

 

nói cả hai người đã ký hợp đồng với nhau ngay tại chỗ rồi”

 

Chử Chấn Phong càng nhíu chặt mày lại và híp đôi mắt lạnh lùng, anh nói với giọng điệu vô cùng nghi ngờ: “Hàn Âu Dương à?”

 

Vệ Nam hiểu rõ ý của cậu chủ nhà mình nên đã ngay lập tức tiết lộ những thông tin mà mình đã tìm hiểu trước: “Nghe nói gần đây anh ta đang điều trị ở phòng khám Nhược Phi, tình hình…… cũng trở nên khá hơn”

 

“Phòng khám Nhược Phi…” Chử Chấn Phong khẽ thì thầm cái tên này và cảm thấy hơi quen tai.

 

“Là phòng khám trung y do cậu chủ nhà họ Trương mở, anh ta xuất thân từ ngành y học, trước đây anh ta đã cùng thực hiện dự án với Tân Hoài An và còn từng thực tập ở Hàn Thị, quan hệ giữa hai người rất tốt” Vệ Nam giải thích nói.
 
Chương 462


Chương 462

 

Chử Chấn Phong lạnh nhạt mà “ừm” một tiếng.

 

Anh cảm thấy hơi bừng tỉnh vì đã rất lâu không nghe thấy cái tên Tân Hoài An này, dĩ nhiên trong đầu của anh cũng hiện liên một gương mặt lạnh lùng và thuần khiết kia.

 

Không biết người phụ nữ đã mất tích ba năm kia đã chạy đến nơi nào rồi.

 

Khi nhận ra suy nghĩ của mình đang lạc sang hướng khác thì Chử Chấn Phong ngừng lại ngay lập tức.

 

Anh nói một cách hờ hững: “Tên Trương Nhược Phi kia cũng có một chút bản lĩnh”

 

Vệ Nam gật đầu và khẽ đảo mắt, cậu ta khuyên bảo nói: “Anh Chử, hay là anh cũng đến phòng khám trung y kia thử xem sao? Không chừng sẽ có hiệu quả thì sao…..”

 

Chử Chấn Phong nâng mí mắt mà liếc nhìn cậu ta một cái với vẻ mặt bất ngờ.

 

Ngày hôm sau.

 

Một chiếc Maybach màu đen dừng ở trước cửa phòng khám Nhược Phi.

 

“Anh Chử, tôi đi vào hỏi thăm tình hình trước nhé?” Vệ Nam quay đầu lại và hỏi người đàn ông ngồi ở ghế sau.

 

Chử Chấn Phong đưa tay đỡ lấy kính râm ở trên sống mũi và khẽ gật đầu.

 

Vệ Nam sau khi được bày mưu chỉ kế đang chuẩn bị xuống xe, lại nghe thấy lời căn dặn của người đàn ông ngồi trong xe nói: “Đừng để bà nội và Thanh Hà biết chuyện tôi tới đây”

 

“Vâng”

 

Vệ Nam biết cậu chủ của mình sợ bọn họ sẽ thất vọng, dù sao thì những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần rồi.

 

Bây giờ bà chủ lại càng không theo những quy tắc cũ nữa mà lại dùng những “liệu pháp” lạ lùng. Ví như nhất định phải nghe lời của phương sĩ bắt cậu chủ mua một cục gỗ trầm hương về.

 

Vệ Nam đi vào phòng khám trung y còn Chử Chấn Phong thì đang đợi ở trên xe.

 

Ánh mắt của anh thông qua cặp kính đen đang nhìn ngắm quang cảnh đường phố ở đằng xa một cách hờ hững.

 

Lúc này, một cặp mẹ con vô tình lọt vào tầm mắt của anh.

 

Bóng dáng một lớn một nhỏ từ trong phòng khám trung y bước ra và đi về phía xa.

 

Người phụ nữ có vóc dáng mảnh khảnh nhưng tỷ lệ lại rất cân đối, bước chân ung dung, mái tóc ngắn ngang vai được xõa tùy ý phía sau đầu, trên người chỉ mang một chiếc túi màu trắng đơn giản, không hề chải chuốt dư thừa.

 

Còn cậu bé mà cô đang dắt trong tay, mang ba lô đen trên lưng, mặc quần đùi màu trắng, áo đỏ, tay chân nhỏ nhăn, lững thững bước đi trên đường, nhưng rất nhanh nhẹn, thể hiện rõ sự ngây thơ, trong sáng của một đứa trẻ.

 

Giữa những cành lá cây ngô đồng rậm rạp đung đưa hắt những ánh năng loang lỗ lên người hai mẹ con, bức tranh vô cùng đẹp đẽ và ấm áp.

 

Ánh mắt của Chử Chấn Phong không khỏi nhìn theo hai mẹ con đó, nhìn bọn họ đi xa rồi dần dần biến mất trong tâm mắt …

 

Mãi cho đến khi giọng nói của Vệ Nam vang lên ngoài cửa xe, Chử Chấn Phong mới định thần lại, kinh ngạc phát hiện bản thân mình vậy mà lại nhìn hai mẹ con đó đến ngẩn người.

 

Anh không khỏi bật cười, xem ra có vẻ như anh lại đang nghĩ đến đứa con mà Thanh Hà đã bị mất lúc trước rồi.

 

“Anh Chử đã hỏi rõ ràng rồi ạ, Hàn Âu Dương được đích thân cậu chủ Trương chữa trị.”

 

Vệ Nam báo cáo lại kết quả mà ban nấy khi đi vào đã nghe ngóng được, dừng lại một chút, rồi lại nói: “Tôi đi tìm cậu chủ Trương thì anh ta nói là anh ta cần phải suy nghĩ một chút về chuyện chữa trị cho anh”

 

Hơi thở Chử Chấn Phong có phần lạnh lẽo: “Theo ý của câu nói này là anh ta không muốn chữa trị cho tôi sao?”

 

“Cái này…”

 

Vệ Nam có chút bối lên tiếng giải thích: “Dù sao thì nhà họ Trương và nhà họ Chử cũng có tình bạn bè, cậu chủ Trương cũng sẽ không đến nỗi từ chối chữa trị cho anh đâu, anh ta nói như vậy có lẽ là do thân phận của anh khá đặc biệt, nếu như anh ta không chắc chắn cũng sẽ không dám tùy tiện chữa trị cho anh” Lời giải thích này miễn cưỡng nghe lọt lỗ tai.
 
Chương 463


Chương 463

 

“Hôm nay xem ra không có kết quả rồi, chúng ta về trước thôi” Chử Chấn Phong tháo kính đen xuống và nói.

 

Vệ Nam đáp lại rồi lên xe rời đi.

 

Khi xe đang chạy xuôi theo con đường, Chử Chấn Phong vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn nhìn thấy bóng dáng của hai mẹ con đó đâu nữa.

 

Tân Hoài An đưa Thiên Nam đến phòng khám trung y để hoàn thành việc điều trị, vốn dĩ định trực tiếp đưa cậu bé về nhà, trên đường thì đi ngang qua chịu đi nữa rồi t công viên nhỏ năm ở ven đường, cậu nhóc lại không Cô đành phải đưa cậu bé đến công viên chơi.

 

Cũng có thể hiểu được tâm trạng muốn đi hóng gió của cậu nhóc.

 

Kể từ khi trở về nước, cô vì để không bị lộ tung tích mỗi ngày ngoại trừ việc đưa cậu bé đi phòng khám trung y để chữa trị, thì sẽ bắt cậu bé ở nhà họ Trương và chưa từng đưa cậu nhóc này ra ngoài chơi bao giờ cả.

 

Ngày nào đến phòng khám cũng đi ngang qua công viên này, không thể nói là có gì đặc biệt và mới lạ, nhưng rất náo nhiệt và có rất nhiều người già và trẻ em.

 

Cậu nhóc chắc là đã ngột ngạt lắm rồi, nên mới phải bảo Tân Hoài An dẫn đến công viên nhỏ chơi.

 

Khả năng gặp phải người quen ở nơi này gần như là không có, Tân Hoài An sau khi suy nghĩ xong liền quyết định dẫn cậu bé đi dạo một vòng thỏa thích.

 

Cậu nhóc rất thích thú với hoa lá, cây cỏ, côn trùng và cá trong công viên, hai mẹ con đang nhàn nhã đi dạo, cậu bé ngó đông ngó tây và so sánh những loại thực vật này với chúng ở nước ngoài.

 

Tân Hoài An nhìn thấy con trai mình như thế này tâm trạng không khỏi thư thái hơn rất nhiều.

 

Đang dắt cậu nhóc đi dạo thì Trương Nhược Phi gọi điện thoại đến.

 

“Tân Hoài An, cô có biết vừa rồi ai đã đến phòng khám không?”

 

Giọng điệu của Trương Nhược Phi mang theo vẻ kích động và căng thẳng, rồi anh ta đè thấp giọng, tự mình nói ra đáp án: “Chử Chấn Phong, là Chử Chấn Phong đấy!”

 

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tân Hoài An chợt thay đổi, cũng không thể bình tĩnh được nữa: “Anh ấy tới đó để làm gì?”

 

Trương Nhược Phi nghe thấy Tân Hoài An có thể đã hiểu lầm rồi liên lập tức đáp I n tìm tôi chữa bệt Tân Hoài An vừa nghe thấy vậy, trái tim vừa mới thấp thỏm lại nhẹ nhõm đi.

 

Còn tưởng là nhằm vào cô mà tới chứ, suýt chút nữa là đã nghĩ rằng hành tung của mình đã bị lộ rồi.

 

Tân Hoài An hỏi: “Nhìn anh ấy có chỗ nào giống như bị bệnh đâu chứ?”

 

“Bệnh tình của anh ta giống với Hàn Âu Dương, chắc là đã nghe nói về hiệu quả chữa trị của Hàn Âu Dương ở chỗ tôi, cho nên mới đặc biệt tìm tới tận cửa. Nhưng tôi không đồng ý, tôi nghĩ nên hỏi ý của cô trước…”

 

“Chữa đi!” Tân Hoài An không cần phải nghĩ ngợi gì mà nói ngay: “Tại sao anh lại không đồng ý?”

 

Trương Nhược Phi có chút xoắn xuýt, khó xử nói: “Không phải là tôi nghĩ tới ân oán chưa được giải quyết giữa cô với Chử Chấn Phong hay sao, hơn nữa… thành thật mà nói tôi chỉ mới học được một chút từ cô, đối với căn bệnh này vẫn chưa nắm chắc được”

 

Tân Hoài An yên lặng chìm vào trong suy nghĩ.

 

Một lúc lâu sau Trương Nhược Phi vẫn không hề nghe thấy tiếng của cô, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tân Hoài An, cô nói xem tôi có nên chữa bệnh cho anh ta không?”

 

“Chữa”

 

Tân Hoài An trả lời ngắn gọn và rõ ràng, lúc này cô đã bình tĩnh trở lại và cũng đã nghĩ ra được cách.

 

“Nhược Phi, anh cứ đồng ý điều trị cho anh ấy trước, rồi tìm thời gian để hẹn Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y của anh, tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với anh ấy, bệnh của anh ấy tôi sẽ chữa trị”

 

Tân Hoài An nói như vậy.

 

Trương Nhược Phi hơi kinh ngạc: “Cô muốn chữa trị cho anh ta à?”

 

“Đúng vậy! Tôi sẽ chữa trị cho anh ấy” Giọng điệu của Tân Hoài An rất kiên quyết.
 
Chương 464


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 464

 

“Xem như là điều kiện trao đổi, như vậy tôi có thể danh chính ngôn thuận yêu cầu anh ấy hiến máu để cứu Thiên Nam”

 

Nói xong câu này, cô vô thức cúi đầu nhìn cậu con trai mà cô đang nắm tay một cái.

 

Cậu nhóc nhỏ bé đang chăm chú quan sát một con bọ rùa bảy sao.

 

trên lá cây, không hề để ý đến lời nói của cô.

 

Trương Nhược Phi nghe xong câu này, liền nghiêm túc suy nghĩ: “Đây cũng là một cách, nhưng mà … tôi có ý kiến khác hay hơn”

 

“Cách gì?”

 

Trương Nhược Phi nói cho Tân Hoài An biết kế hoạch của mình.

 

Tân Hoài An sau khi nghe xong lập tức nhíu mày: “Cách này không được, nhà họ Chử có mối giao tình rõ ràng với nhà anh, tôi sẽ không để cho anh vì giúp tôi mà đắc tội với nhà họ Chử đâu”

 

“Chẳng qua chỉ là mẹ tôi và bà Chử có chút tình cảm, tôi với Chử Chấn Phong lại không hề qua lại với nhau, có giao tình gì chứ?” Trương Nhược Phi khẽ cười một tiếng phản bác lại.

 

Vì để thuyết phục Tân Hoài An, anh ta hạ giọng xuống và nghiêm túc nói: “Tôi làm vậy là đang suy nghĩ đến sự an toàn của cô và Thiên Nam, đây là cách làm ổn thỏa nhất rồi đấy”

 

Tân Hoài An cắn môi, chìm vào sự im lặng.

 

“Anh để tôi nghĩ một chút” Cô nói rồi cúp máy.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Ngay ngày hôm đó Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y.

 

Dưới sự sắp xếp của Trương Nhược Phi, đã tiến hành trước một loạt các cuộc kiểm tra thông thường.

 

“Máu Rh âm tính, thật sự là quá trùng hợp.”

 

Trương Nhược Phi cầm bản báo cáo kiểm tra của Chử Chấn Phong lướt nhìn qua một lần, cuối cùng rút tờ hóa nghiệm máu của anh ra, chỉ vào kết quả nhóm máu trên đó rồi nói: “Anh Chử, tôi sẵn sàng chữa trị miễn phí cho anh, anh có thể đồng ý một yêu cầu của tôi được không?”

 

Chử Chấn Phong hơi nhướng mày, mím đôi môi mỏng, ra hiệu anh ta nói tiếp.

 

Trương Nhược Phi cũng không hề khách sáo mà dứt khoát nói thẳng: “Mọi người đều biết, máu Rh âm tính là vô cùng hiếm, đã có lúc.

 

tôi phải những trường hợp cần nó và phải truyền máu, nhưng khổ nỗi là tôi lại không tìm được người cho máu phù hợp. Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể hiến cho ngân hàng máu của chúng tôi một ít máu Rh âm tính của anh”

 

Nói xong, anh ta nhân lúc rảnh rỗi liếc nhìn Chử Chấn Phong, chờ anh bày tỏ thái độ.

 

Vệ Nam cất tiếng hỏi trước: “Cậu chủ Trương, anh muốn anh Chử hiến máu để trao đổi với việc chữa bệnh đúng không?”

 

Trong giọng điệu tràn đầy sự bất mãn.

 

Anh Chử là nhân vật có thân phận như thế nào cơ chứ? Dùng từ thân thể ngàn vàng để miêu tả cũng không ngoa một chút nào đâu, cậu chủ nhà họ Trương này vậy mà lại mở miệng ra yêu cầu anh Chử hiến máu sao?

 

Chử Chấn Phong tuy rằng không hề lên tiếng nói, nhưng từ hai hàng lông mày nghiêm nghị của anh cũng có thể loáng thoáng nhìn thấy được một sự khó chịu.

 

Anh có thể hiến máu cho Trương Nhược Phi để chữa bệnh cứu người, cũng có thể chỉ trả gấp đôi chỉ phí điều trị.
 
Chương 465


Chương 465

 

Tuy nhiên, lấy việc hiến máu ra như một điều kiện trao đổi để điều trị thì dường như có chút cảm giác “lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp” rồi.

 

Chử Chấn Phong nheo mắt lại, rồi nói: “Anh cần máu hiếm, tôi có thể giúp anh tìm cho đủ người cung cất Trương Nhược Phi lập tức hỏi: “Thật vậy sao? Nhanh nhất là khi nào sẽ tìm được?”

 

“Cần một chút thời gian” Xét cho cùng thì máu hiếm cũng không dễ kiếm như vậy.

 

Trương Nhược Phi đột nhiên lắc đầu: “Như vậy thì không được”

 

Nhìn vẻ mặt chợt không vui của Chử Chấn Phong, anh ta cũng không muốn thương lượng hỏng chuyện này nên giọng điệu đã ôn hòa hơn chút ít, vẻ mặt tràn đầy sự khó xử nói: “Thật ra tôi cũng là vì cần gấp lượng máu này nên mới đánh bạo muốn hỏi anh Chử hiến máu, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn quả thực không thể tìm ra người hiến máu có nhóm máu hiếm này được.”

 

Anh ta cầm tài liệu ở bên cạnh đưa cho Chử Chấn Phong: “Nếu anh Chử băng lòng giúp đỡ, xin hãy ký tên vào sổ điều trị này, thỏa thuận giữa chúng ta sẽ có hiệu lực.”

 

Mí mắt Chử Chấn Phong khế rũ xuống, hàng lông mi che đi đôi mắt u ám của anh.

 

Một lúc sau, anh cầm lấy tập tài liệu.

 

“Anh Chử..” Vệ Nam có chút kinh ngạc thì thầm một tiếng.

 

“Chỉ là một chút máu thôi mà, không có chuyện gì đâu” Chử Chấn Phong nói rồi cầm bút lên thản nhiên ký tên.

 

Trên mặt Trương Nhược Phi lộ ra nụ cười, hài lòng cất tập tài liệu đi: “Hôm nay anh Chử hãy trở về nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sẽ bắt đầu chữa trị, tôi đây cũng cần phải chuẩn bị một chút”

 

Chử Chấn Phong nhàn nhạt gật đầu, trầm giọng nói: “Ừm, đây là thỏa thuận giữa chúng ta, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật chuyện này”

 

“Hiểu rồi”

 

Trương Nhược Phi đưa mắt nhìn hai người Chử Chấn Phong rời đi.

 

Ngay khi bọn họ vừa đi khỏi, anh ta liền gọi điện thoại cho Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An biết được rằng Trương Nhược Phi đã thỏa thuận với Chử Chấn Phong xong xuôi hết cả rồi, sự việc đã chắc chắn, cho dù chủ ý ban đầu của cô là không muốn Trương Nhược Phi ra mặt làm chuyện này cũng thành nói nhiều vô ích rồi Cô mím môi nói với vẻ cảm kích: Nhược Phi, cảm ơn anh đã vì tôi mà làm một chuyện mạo hiểm như vậy”

 

“Vì bạn bè mà, không thể thoái thác được.” Trương Nhược Phi mỉm cười sảng khoái.

 

Nói xong câu này, anh ta lại lúng túng nói: “Tuy nhiên, mặc dù tôi đã đồng ý là sẽ giúp Chử Chấn Phong chữa bệnh, nhưng e rằng vẫn phải để cô ra tay thôi. Tình trạng của anh ta không giống với với Hàn Âu Dương, hình như là sau này đã chịu sự áp bức tạo thành, cụ thể phải dùng phương pháp điều trị gì thì tôi không có một chút đầu mối nào cả”

 

“Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi là được rồi.” Tân Hoài An thản nhiên nói.

 

Chử Chấn Phong là do một tay cô làm cho tàn phế, đương nhiên là cô biết phải dùng cách gì để chữa khỏi cho anh.

 

Tuy nhiên, nếu không phải là vì muốn lấy máu của anh để cứu Thiên Nam, cô lại hy vọng rằng anh sẽ bị tàn phế cả đời này!

 

Ngày hôm sau, Chử Chấn Phong đến phòng khám trung y của Nhược Phi như đã hẹn.

 

Cũng trải qua quá trình giống như Hàn Âu Dương trước đó, sau khi vào phòng phẫu thuật, Trương Nhược Phi cho anh ta sử dụng lượng thuốc mê vừa đủ và hương gây ngủ trước.

 

Sau khi anh mất ý thức, Tân Hoài An trong chiếc áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang và đầu đội mũ vô trùng cầm theo cây kim bạc của cô xuất hiện.

 

Trương Nhược Phi gật đầu ra hiệu với Tân Hoài An, sau đó liền tự giác từ bỏ vị trí của mình.

 

“Anh ta sẽ không thức dậy trong khoảng một tiếng nữa, cô có đủ thời gian, nếu như cô cần giúp đỡ điều gì nữa, thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”

 

Bởi vì lần này Tân Hoài An không để cho anh ta ở lại quan sát, Trương Nhược Phi nói xong thì liền quay người đi ra ngoài.
 
Chương 466


Chương 466

 

Trong phòng phẫu trống trải chỉ có Tân Hoài An và người đàn ông đang ngủ mê man trên bàn phẫu thuật.

 

Cô lặng lẽ quan sát người đàn ông, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, không vội bắt đầu.

 

Ba năm rồi nhưng vẻ đẹp trai trên gương mặt của người đàn ông này không hề giảm đi, ngược lại còn tăng thêm nét đẹp quyến rũ trưởng thành, đường nét khuôn mặt càng lộ ra vẻ chín chắn.

 

Đây là một gương mặt đẹp trai đến mức sẽ khiến người ta phải thốt lên lời khen ở bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.

 

Đối với riêng Tân Hoài An mà nói, nhìn thấy khuôn mặt này chỉ khiến cô nhớ đến việc ba năm trước bị ám sát, một loại cảm giác đau đớn và hận thù lúc cận kề cái chết Nếu như không phải là giết người phạm tội, cần nhờ anh cứu Thiên Nam, không thể liên lụy đến Trương Nhược Phi.

 

Lúc này, cô thật sự muốn giết chết anh!

 

Tân Hoài An hít một hơi thật sâu rồi mới kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống.

 

Đôi mắt lạnh lùng của cô đã lấy lại bình tĩnh trong lúc hít vào, khi nhìn lại Chử Chấn Phong, cô chỉ coi anh như một người bệnh của mình.

 

Nếu cô đã tự tay hại anh, vậy thì chắc chắn sẽ có cách để chữa khỏi cho anh, chỉ là phương pháp này có hơi rắc rối và cần phải châm cứu ba lần.

 

Sau khi Tân Hoài An rút kim bạc ra, Chử Chấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.

 

Trương Nhược Phi thấy cũng đã qua một lúc lâu, liền trở lại phòng phẫu thuật.

 

Tân Hoài An dặn dò anh ta vài câu, rồi lặng lẽ rời đi như lúc cô đến.

 

Qua hơn mười phút, Chử Chấn Phong mới từ từ tỉnh lại.

 

Trương Nhược Phi đứng ở vị trí ban nãy của Tân Hoài An, sắp xếp đồ dùng.

 

“Anh Chử, anh đã tỉnh rồi à, anh cảm thấy như thế nào?” Anh ta thuận mồm hỏi.

 

Trong đôi mắt đen của người đàn ông vừa mới bình phục ý thức lóe lên một sự ngỡ ngàng, anh chậm rãi ngồi dậy, cảm nhận trạng thái của cơ thể: “Dường như không có cảm giác gì đặc biệt”

 

“Lần đầu tiên châm cứu sẽ cảm thấy như vậy, hiệu quả sẽ thấy rõ hơn sau lần thứ hai” Trương Nhược Phi giải thích, sau đó lặp lại lời Tân Hoài An dặn dò trước khi rời đi, không sai một chữ nào.

 

Trong lúc lắng nghe, Chử Chấn Phong dường như suy nghĩ điều gì đó, đợi anh ta nói xong thì anh liền hỏi: “Vừa rồi…tất cả quá trình chỉ có một mình anh chữa trị cho tôi à?”

 

Vẻ mặt Trương Nhược Phi không thay đổi chút nào, gật đầu: “Đúng vậy, tôi dùng một phương pháp châm cứu đặc biệt mà tôi học được từ một bậc thầy châm cứu”

 

“Thật sao..” Chử Chấn Phong lẩm bẩm, lông mày khẽ cau lại, vẻ mặt phảng phất sự nghỉ ngờ.

 

Vừa rồi trong lúc ý thức mơ hồ, hình như anh nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, có vẻ cũng hơi quen thuộc.

 

Tuy nhiên, anh đã ngủ mê man trong suốt quá trình chữa bệnh và cũng không chắc liệu mình có thật sự nghe thấy giọng nói đó hay không.

 

Cũng không thấy có gì khác lạ trên vẻ mặt của Trương Nhược Phi, cho nên Chử Chấn Phong đành phải tạm thời xua tan nghỉ ngờ trong lòng.

 

Kế hoạch chữa bệnh mà Tân Hoài An sắp xếp cho Chử Chấn Phong là châm cứu ba lần trong vòng một tuần.

 

Hai lần trước đều dùng cùng một cách, đợi sau khi Chử Chấn Phong rơi vào trạng thái ngủ say, cô sẽ thay Trương Nhược Phi vào châm cứu.

 

Trong lần điều trị thứ ba, Trương Nhược Phi vẫn làm như trước, chuẩn bị một số thứ trước khi phẫu thuật.

 

Thuốc mê, nhang có lợi cho giấc ngủ.

 

Ánh mắt Chử Chấn Phong chậm rãi nhìn qua hai thứ này.

 

Trong lần điều trị trước, anh không nhịn được mà dấy lên nghi ngờ trong lòng, Trương Nhược Phi thì lại giải thích như thế này: quá trình điều trị khá là đau đớn, làm như thế này sẽ giúp cho việc điều trị suôn sẻ hơn.

 

Dù chấp nhận câu nói này nhưng trong lòng anh vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ.
 
Chương 467


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 467

 

Lần điều trị thứ ba này, không biết có phải là do tình cờ hay không, đêm qua vì thức khuya để giải quyết hồ sơ dự án nên anh không cẩn thận bị cảm và nghẹt mũi.

 

Nhang lợi ngủ chủ yếu hoạt động bằng cách hít vào cơ thể, khiến con người mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Nhưng lần này, Chử Chấn Phong không ngủ, mà vẫn còn chút tỉnh táo.

 

Tuy nhiên, vì tác dụng thuốc mê nên anh cử động khó khăn, nhưng lại không nói với Trương Nhược Phi.

 

Trương Nhược Phi thực hiện theo liều lượng của hai liều trước đó nên đương nhiên sẽ không nghỉ ngờ việc tồn tại vấn đề sai sót.

 

Quá trình điều trị bắt đầu và mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.

 

Đúng lúc Chử Chấn Phong năm bất động trên bàn phẫu thuật thì nghe thấy có tiếng bước chân đang đi vào.

 

Âm thanh rất nhẹ nhàng, có lẽ là một người phụ nữ.

 

Trong lòng anh có chút nghỉ ngờ.

 

Không phải chỉ có mình Trương Nhược Phi là bác sĩ điều trị duy nhất hay sao?

 

Đột nhiên nhớ lại giọng nữ mơ hồ ngày trước đã nghe được, anh liền bình tĩnh và nằm yên để lắng nghe.

 

Nhưng người phụ nữ không nói gì cả.

 

Còn Trương Nhược Phi nói một câu: “Chỗ này giao cho cô.”

 

Sau đó là tiếng bước chân rời đi kèm theo sự khó chịu.

 

Chử Chấn Phong cảm thấy có chút lạnh lẽo ở trong lòng.

 

Tiếp theo anh cảm nhận được việc điều trị đã bắt đầu.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


 

Trong lòng Tân Hoài An có chút mong đợi.

 

Đúng lúc này Trương Nhược Phi lại đột ngột bước vào một cách vội vã.

 

“Không hay rồi! Thiên Nam xảy ra chuyện rồi!”

 

Trương Nhược Phi hét lên một câu với Tân Hoài An.

 

Chử Chấn Phong khẽ mở mắt, trong khoảng trống nhỏ đó anh chỉ nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đang dần biến mất khỏi cửa.

 

Tóc ngắn ngang vai gọn gàng, mặc áo khoác trắng, đôi chân thẳng và mảnh mai.

 

Dường như có chút quen thuộc.

 

Tân Hoài An được Trương Nhược Phi đưa ra khỏi phòng phẫu thuật liền nhìn thấy Ôn Nhã Ly đang đi đi lại lại trên hành lang với sắc mặt vừa lo lắng vừa tự trách mình, nhưng không thấy Thiên Nam đâu.

 

Sắc mặt của Tân Hoài An liền thay đổi, cô bước nhanh đến và hỏi: “Nhã Ly, xảy ra chuyện gì vậy? Thiên Nam đâu?”

 

“Vừa rồi chị bảo em đưa Thiên Nam về nhà, trên đường về nhà bọn em đã nhặt tờ rơi của một khu vui chơi, Thiên Nam vừa nhìn thấy đã muốn đến đó chơi. Em nghĩ chỗ đó cách cũng không xa nên đã mềm lòng mà đồng ý sau đó đưa thằng bé đến khu vui chơi nhưng ai biết được…
 
Chương 468


Chương 468

 

Hai mắt của Ôn Nhã Ly đỏ hoe sau đó rơi nước mắt và nói: “Thiên Nam đã bị bắt cóc”

 

“Bị bắt cóc sao?” Cả người của Tân Hoài An run lên, cô vội vàng nắm chặt lấy tay của Ôn Nhã Ly và hỏi: “Có chắc là bị bắt cóc không hay là do thằng bé chạy đi chỗ khác chơi sau đó quên mất thời gian?”

 

“Đây là video giám sát em sao chép từ công viên giải trí. Đúng là đã bị bắt cóc” Ôn Nhã Ly lấy điện thoại và mở ra cho Tân Hoài An xem.

 

Tân Hoài An nhanh chóng cầm lấy điện thoại và bấm vào video.

 

Trong video có thể nhìn thấy Ôn Nhã Ly đang đứng đợi ở dưới gốc cây cạnh nhà vệ sinh.

 

Có một người bán hàng lưu động trong trang phục chú hề đến bán đồ chơi cho Ôn Nhã Ly nhưng cô ấy đã xua tay từ chối.

 

Người bán hàng tiếp tục nói gì đó với Ôn Nhã Ly, dường như không muốn từ bỏ.

 

Lúc này trong nhà vệ sinh phía sau có hai người xuất hiện trong đó có một người phụ nữ trung niên đang bế một đứa trẻ trên tay.

 

Tân Hoài An lập tức nhấn tạm dừng và nhìn chằm chằm đứa trẻ bị bế.

 

Đầu của đứa trẻ bị vùi vào vai người phụ nữ nên không nhìn thấy được khuôn mặt nhưng bộ quần áo màu xanh đen đó chính là bộ mà Tân Hoài An mặc cho Thiên Nam lúc sáng!

 

Ôn Nhã Ly bật khóc, sau đó tức giận chỉ vào màn hình đang được dừng lại và nói: “Người phụ nữ này nhất định đã dùng cách gì đó khiến Thiên Nam hôn mê nếu không làm sao thằng bé có thể ngoan ngoãn nằm trên tay một người lạ mà rời khỏi được chứ!”

 

Nói xong cô ấy vừa khóc lóc vừa tự trách bản thân mình: “Đều tại em, nếu lúc đó em quay đầu lại nhìn thì Thiên Nam đã không bị người ta bắt cóc!”

 

“Khóc không thể giải quyết được vấn đề mà phải tìm ra cách làm sao có thể cứu được Thiên Nam!” Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An một cái sau đó quay đầu nhìn Ôn Nhã Ly: “Đã tìm hết trong khu vui chơi đó chưa? Chỗ đó lớn như vậy nên trong một thời gian ngắn không thể đưa người ra được đâu.”

 

“Tìm hết rồi” Ôn Nhã Ly đưa tay lên lau nước mắt và nói: “Sau khi phát hiện ra Thiên Nam mất tích em chưa thông báo cho mọi người mà lập tức liên hệ với nhân viên ở khu vui chơi, tất cả mọi người đều đi tìm nhưng căn bản là không ai có thể tìm thấy!”

 

“Còn cả người bán hàng đã chào hàng với em nữa, phía bên khu vui chơi cũng đã xác nhận rằng người đó chính là người bán hàng giả và cũng ở trong nhóm với kẻ buôn người!”

 

Nói đến đây Ôn Nhã Ly tràn đầy oán cô ấy tự giận bản thân vì khi đó đã quá bất cẩn. Đáng lẽ cô nên cảnh giác từ khi người bán hàng đến tiếp thị rồi.

 

Trương Nhược Phi tức giận trừng mắt lên, hai tay nắm chặt lại: “Tên buôn người chết tiệt này rốt cuộc đã đưa Thiên Nam đi đâu?”

 

Hai người mỗi người nói một câu.

 

Còn Tân Hoài An vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn video giám sát ghi lại lúc Thiên Nam bị bắt cóc và mím chặt môi không nói gì.

 

Lý trí nói với cô rằng trong tình huống như thế này nhất định không được hoảng loạn, không được hoảng loạn!

 

€ô phải giữ bình tĩnh và suy nghĩ thấu đáo về chuyện này.

 

Việc Thiên Nam bị bắt cóc rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có người cố tình làm vậy? Tại sao không xảy ra sớm hơn hay muộn hơn mà nhất định phải là hôm nay?

 

Đôi mắt nhìn chăm chằm vào điện thoại của Tân Hoài An đang dần đỏ lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

 

Nhận ra tình trạng của Tân Hoài An, Trương Nhược Phi liền đưa tay lên vai xoa dịu cơ thể đang run rẩy của cô: “Tân Hoài An, cô vẫn ổn chứ.

 

Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ tìm được Thiên Nam, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát để cảnh sát tìm giúp chúng ta!”

 

“Đúng rồi, báo cảnh sát đi!” Ôn Nhã Ly dường như bây giờ mới nhớ ra chuyện này, cô ấy cố ý quay lại để nói báo cảnh sát tìm giúp.
 
Chương 469


Chương 469

 

€ô ấy nhìn thoáng qua điện thoại di động trong tay Tân Hoài An, cau mày nói: “Chị Hoài An, chúng ta báo cảnh sát đi, để cảnh sát khám xét toàn thành phố. Cho dù bọn buôn người có thể đưa người ra khỏi khu vui chơi nhưng chúng không có giấy tờ tùy thân của Thiên Nam thì sẽ không đưa cậu bé ra khỏi Hải Lam được!”

 

Nhưng nếu làm như vậy thông tin về hai mẹ con cô sẽ bị lộ.

 

Bây giờ việc quan trọng vẫn là tìm được Thiên Nam nên không thể quan tâm nhiều đến như vậy được.

 

Ôn Nhã Ly nói xong liền lấy lại điện thoại từ tay cô về.

 

Tân Hoài An nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu.

 

Khi mở mắt ra cuối cùng cô cũng kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể và bình tĩnh trở lại.

 

Cô lắc đầu nói: “Không cần báo cảnh sát”

 

Ôn Nhã Ly sững sờ: “Nhưng..”

 

Tân Hoài An đổi điện thoại, giọng điệu đầy chắc chắn: “Đây là hành động đã được tính toán trước. Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đó chính là nhằm vào Thiên Nam”

 

Cô thậm chí còn có thể chắc chản rằng người đó nhất định đã biết mối quan hệ giữa cô và Thiên Nam hay nói cách khác là đã biết đến thân phận của Thiên Nam.

 

Nhưng người này là ai chứ?

 

Ôn Nhã Ly há hốc mồm kinh ngạc khi nghe được lời này, cô ấy liền nghĩ tới điều gì đó sau đó mới hiểu ra: “Đúng vậy, bọn buôn người bình thường làm sao có thể tới khu vui chơi để bắt cóc trẻ em? Hơn nữa còn cải trang làm người bán hàng, như vậy cũng quá mạo hiểm rồi”

 

Suy cho cùng thì các khu vui chơi đều phải mua vé mới vào được, hoạt động khép kín và được giám sát ở mọi nơi. Nếu như không phải là cố ý thì sẽ không chọn một nơi như vậy.

 

Nghĩ như vậy khiến Ôn Nhã Ly càng cảm thấy có lỗi hơn vì chính cô ấy là người đã đưa Thiên Nam vào cái bẫy này.

 

“Đều tại em, nếu không phải em đưa Thiên Nam đến khu vui chơi thì sẽ không xảy ra chuyện này!” Cô ấy lại vừa nói vừa khóc.

 

Lúc này Tân Hoài An mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô nói: “Không Ợ ệ ậy rất khó mà đề phòng, có lẽ chúng đã muốn ra tay với Thiên Nam từ lâu rồi chỉ là vẫn luôn chờ thời cơ mà thôi”

 

Nghe vậy Ôn Nhã Ly sững sờ liếc nhìn đối phương một cái.

 

“Vậy… bây giờ phải làm sao?” Trương Nhược Phi nhìn Tân Hoài An hỏi.

 

Đôi mắt của Tân Hoài An đầy lạnh lẽ šu như những người đó đã tốn công phí sức để bắt cóc con trai tôi thì nhất định sẽ có động thái tiếp theo, vì vậy việc duy nhất mà tôi có thể làm lúc này đó chính là đợi”

 

Nếu như đối phương dám làm tổn hại đến một sợi tóc của Thiên Nam thì cô nhất định sẽ liều cái mạng này chiến đấu với bọn chúng!

 

“Dám động vào con trai của tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho.

 

chúng!” Trương Nhược Phi nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Ôn Nhã Ly cũng dùng sức lau đi những giọt nước mắt sau đó nói: “Đúng vậy! Phải bắt người này lại sau đó nghiêm khắc trừng trị.”

 

Trương Nhược Phi có chút buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ của cô ấy.

 

Nhưng tình huống này không thực sự thích hợp để trêu chọc.

 

Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó và nói: “Phía bên phòng phẫu thuật…”

 

Tân Hoài An khẽ nhíu mày sau đó cởi áo khoác trắng đưa cho Trương Nhược Phi.

 

“Tôi phải đi làm một chuyện vì vậy việc còn lại giao cho anh, hết thời gian thì chỉ việc rút cây kim ra là được, còn về máu của anh ấy…”

 

Trương Nhược Phi nhận lấy một cách tự nhiên: “Tôi sẽ bảo quản máu thật tốt, đợi Thiên Nam quay lại dùng”

 

Tân Hoài An gật đầu: “Kim bạc anh cứ giữ cho tôi, khi nào quay về tôi sẽ lấy”

 

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

 

Ôn Nhã Ly liền theo sau: “Chị Hoài An, chị đi đâu vậy? Có cần em đi cùng chị không?”

 

“Không cần, em đi về trước đợi chị”
 
Chương 470


Chương 470

 

Sau khi Tân Hoài An rời khỏi phòng khám lập tức lấy điện thoại di động ra và nhập một đoạn nội dung.

 

Cô nhanh chóng lọc ra những thông tin không cần thiết và cuối cùng dừng lại ở một bộ ảnh.

 

Ở chính giữa bức ảnh, Vương Thanh Hà đang tận hưởng sự cuồng nhiệt của người hâm mộ và chụp ảnh cùng họ. Bên cạnh là băng rôn với những chữ lớn “Chúc mừng Thanh Hà giành được vương miện”

 

Đây là bức ảnh được chụp khi người hâm hộ của Vương Thanh Hà đến đón cô ta vào ngày cô ta trở về nước.

 

Tân Hoài An ấn từng bức ảnh một, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một bức ảnh trong số chúng.

 

Nhân vật chính của bức ảnh này không phải là Vương Thanh Hà mà là người hâm mộ đến đón, nhưng ở chính giữa hai phần ba bức hình lại là hình ảnh của một cặp mẹ con.

 

Người phụ nữ bị mái tóc ngắn che khuất khuôn mặt nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh.

 

Nhưng bảo bối đáng yêu dễ thương mà cô đang bế trên tay lại rất rõ ràng. Không biết đó có phải là tính năng tự động lấy nét chân dung được nhiếp ảnh gia sử dụng hay không mà tiêu điểm của bức ảnh được đặt tự nhiên trên khuôn mặt của cậu bé.

 

Hình ảnh cặp mẹ con trong bức ảnh đó chính là cô và Thiên Nam.

 

Nhìn thấy bức ảnh này Tân Hoài An liền hít vào một hơi thật sâu.

 

Bây giờ nghĩ lại ngày hôm đó khi cô đi ngang qua Vương Thanh Hà ở sân bay chắc chắn Vương Thanh Hà đã nhận ra cô.

 

Hôm nay Thiên Nam bị bắt cóc, người đầu tiên cô nghi ngờ chính là Vương Thanh Hà.

 

Vương Thanh Hà có mối quan hệ đặc biệt với Chử Chấn Phong và luôn mâu thuẫn với cô.

 

Việc cô ta ra tay với Thiên Nam là rất có khả năng.

 

Nếu như là Vương Thanh Hà thì cô ta sẽ làm gì với Thiên Nam…

 

Tân Hoài An nheo mắt, cô không thể cứ ngồi yên mà đem sự an toàn của đứa trẻ ra đánh cược được.

 

Nhất định phải làm gì đó, phải đánh đòn phủ đầu trước!

 

Tân Hoài An đã nhanh chóng biết được thông tin chính thức do.

 

studio của Vương Thanh Hà tiết lộ rằng cô ta sẽ tham dự sự kiện tại cửa hàng của thương hiệu trang sức quốc tế ở quảng trường trung tâm vào ngày hôm nay.

 

Vừa định cất điện thoại thì có một tin nhắn ẩn danh hiện lên.

 

“Muốn gặp con trai không? Trong vòng một tiếng hãy đến quán cà phê Lam Minh ở tầng ba quảng trường trung tâm, tôi sẽ đợi cô ở đó.”

 

Quảng trường trung tâm sao!

 

Tân Hoài An lạnh lùng nhìn đoạn tin nhắn sau đó cô liền bắt taxi đến nơi vừa được chỉ định.

 

Hoạt động còn chưa bắt đầu mà quảng trường thì đã đông nghẹt người, vô cùng huyên náo.

 

Tân Hoài An kéo vành mũ xuống, đeo khẩu trang lên, cố gắng chen ra khỏi nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt đang giơ đây những tấm poster của Vương Thanh Hà một cách khó nhọc.

 

Trên lầu ba, tìm thấy tìm quán cà phê Lam Minh mà trong đoạn tin nhắn có nhắc đến.

 

Có hai người phụ nữ đang nói chuyện, từ trong quán đi ra, xung quanh hai người họ còn có bốn vệ sĩ bảo vệ.

 

“Chị Thanh Hà, cũng sắp đến giờ bắt đầu hoạt động rồi, bây giờ chúng ta nên đi xuống dưới đó là vừa, để cho người hâm mộ đợi quá lâu cũng không hay” Trợ lý Ngọc Điềm vừa lật xem sổ ghi chép lịch trình hoạt động vừa nói.

 

Vương Thanh Hà thì vẫn đang đi về phía trước một cách thong thả, trên người diện một chiếc váy cúp ngực óng ánh, vô cùng sang trọng, trên người đều là những trang sức quý báu đắt tiền, tất cả những thứ này đều đang làm nền cho vẻ xinh đẹp diễm lệ của cô ta.

 

Trên mặt của Tân Hoài An đang được che chắn rất kín mít, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt mà thôi, cô đang nhìn chăm chằm về hướng của Vương Thanh Hà.

 

Chính là cô ta đã bắt Thiên Nam đi, lại còn hẹn mình đến nơi này.
 
Chương 471


Chương 471

 

Ánh mắt của cô dần dần trở nên sắc lạnh, cô nắm chặt lấy điện thoại, hít một hơi thật sâu, sau đó thì liền đi thẳng về phía của đối phương.

 

Tân Hoài An đi thẳng đến chỗ của Vương Thanh Hà thì đương nhiên là sẽ thu hút sự chú ý rồi.

 

Cô lại còn đang đội nón và đeo khẩu trang, bộ dạng vô cùng bí ẩn, vì thế, những người vệ sĩ lập tức coi cô là đối tượng khả nghi.

 

Ngọc Điềm cũng bắt đầu nhìn chằm chằm từng nhất cử nhất động của Tân Hoài An một cách căng thẳng.

 

Ánh mắt của Vương Thanh Hà cũng đang dừng lại trên người của Tân Hoài An, lông mày của cô ta càng ngày càng nhíu lại.

 

Ngay vào lúc Tân Hoài An sắp đi đến trước mặt của Vương Thanh Hà thì điện thoại của cô liền ting lên một tiếng.

 

Cô bất giác cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, vừa nhìn xong thì trong khóe mắt liền lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Tân Hoài An vốn dĩ là đang đi thẳng về phía trước thì bỗng nhiên lại rẽ hướng, không nhìn thẳng vào ánh mắt của Vương Thanh Hà mà lại đi vòng qua người cô ta, sau đó đi vào trong sảnh của quán cà phê sau lưng cô ta.

 

“Người phụ nữ này bị làm sao thế?”

 

Ngọc Điềm nhìn vào bóng lưng của Tân Hoài An, nói thầm một cách ngờ vực.

 

Vương Thanh Hà thì chỉ mím chặt môi, một lời cũng không nói, chỉ chăm chăm nhìn về hướng Tân Hoài An đang đi, đợi đến khi cô đi khuất hẳn thì mới không nhìn theo nữa, nhưng sự hoài nghỉ thì vẫn chưa biến mất.

 

Người này trông rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi thì phải.

 

Trong trí não của cô ta đang thoắt hiện ra một gương mặt, nhưng lại lập tức biến mất.

 

Không thể nào là cô!

 

Đã mất tích ba năm rồi mà, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

 

Vương Thanh Hà lắc lắc đầu rồi nói: “Chúng ta đi xuống dưới thôi.”

 

Ở bên này, sau khi Tân Hoài An đã đi vào sảnh của quán cà phê, thì đã xem lại đoạn tin nhắn vừa mới nhận được lúc nãy: “Bàn số hai mươi tám”

 

Tin nhắn này chính là do số điện thoại nặc danh trước đó gửi đến.

 

Nhưng mà lúc nãy Vương Thanh Hà vừa mới ở trước mặt của cô thì lại không hề có hành động cho thấy là đang gửi tin nhắn.

 

Lẽ nào cô đã đoán nhầm rồi sao?

 

Nhưng mà cũng đã đến nơi đây rồi thì dù có đoán già đoán non thêm cũng vô ích mà thôi.

 

Tân Hoài An nhíu mắt, đóng tin nhắn lại, sau khi đã hỏi người phục vụ thì liền đi về phía bàn số hai mươi tám.

 

Nhưng mà bàn số hai mươi tám hiện không có người ngồi.

 

Tân Hoài An ngồi xuống ghế trong một tâm thế nghỉ ngờ, sau đó gọi đại một ly cà phê.

 

Vị trí của bàn này ở gần cửa sổ, có thể nhìn thấy trung tâm quảng trường một cách rõ ràng, lúc này hoạt động vừa hay cũng đã bắt đầu, Vương Thanh Hà xinh đẹp đang bước lên sân khấu trong tiếng reo hò vang vọng khắp nơi.

 

Nếu người gửi đoạn tin nhắn đó không phải là Vương Thanh Hà, vậy thì sẽ là ai chứ?

 

Tân Hoài An nhìn về phía của Vương Thanh Hà, sau đó không nén nổi mà liền nghĩ ngợi.

 

Vào lúc này, bỗng có tiếng bánh xe lăn đang di chuyển vang vọng lại, càng lúc càng gần.

 

Cô liền bừng tỉnh khỏi những dòng suy tư, sau đó ngoảnh đầu nhìn lại, trên gương mặt của đối phương đang nở một nụ cười dịu dàng quen thuộc.

 

Thì ra là cô ta.

 

“Cô Tân, đã lâu rồi không gặp.” Hàn Lệ Thu mở lời lên tiếng trước, phía sau là trợ lý đang đẩy xe lăn cho cô ta, đẩy tới trước mặt của Tân Hoài An thì liền dừng lại.

 

Tân Hoài An nhìn cô ta, mãi hồi lâu mới cất giọng nói lên hai tiếng: “Là cô”

 

Hàn Lệ Thu gật đầu, cười một cách châm chọc: “Xem ra cô Tân đây không ngờ tới việc sẽ là tôi rồi.”
 
Chương 472


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 472

 

Còn Tân Hoài An thì lại đang không thể cười nổi.

 

Thì ra, là cô đã đổ lỗi sai người rồi.

 

Nhưng mà, cho dù là Hàn Lệ Thu hay là Vương Thanh Hà, thì hôm nay cô đến đây cũng chỉ có một mục đích mà thôi.

 

Tân Hoài An không định nói chuyện vòng vo cùng với Hàn Lệ Thu, cô liền kéo khẩu trang xuống, để lộ ra một gương mặt lạnh lùng vô cảm và đi thẳng vào vấn đề: “Con tôi đâu?”

 

Hàn Lệ Thu thích thú liếc nhìn Tân Hoài An một cái, rồi nhếch miệng mỉm cười: “Cậu bé rất khỏe.”

 

Dưới sự giúp đỡ của trợ lý, cô ta đã ngồi sang ghế sopha, sau đó mới ung dung đưa ra điều kiện: “Nếu như cô đồng ý làm theo lời tôi nói”

 

“Cô nói cho tôi biết trước, con tôi đang ở đâu”

 

Tân Hoài An không thỏa hiệp một cách tùy tiện, mặc dù cô thật lòng rất nhớ mong cục cưng Thiên Nam, nhưng mà Hàn Lệ Thu đã chủ động tìm đến cô thì điều đó chứng tỏ rằng con của cô tạm thời vẫn đang an toàn.

 

Cô phải giành lấy sự chủ động, không thể để cho đối phương hoàn toàn dắt mũi mình được.

 

“Bây giờ ngay cả việc con tôi đang ở đâu tôi còn không biết thì không thể chắc chắn rằng con tôi có bình an vô sự hay không, như vậy cô bảo tôi làm sao mà hợp tác với cô đây?” Tân Hoài An nhìn chằm chăm vào Hàn Lệ Thu và nói.

 

“Điều này thì đơn giản” Hàn Lệ Thu nở ra một nụ cười mang ý không phản đối, sau đó nhìn người trợ lý ở kế bên rồi hất hàm ra hiệu.

 

Trợ lý hiểu ý, liền lấy điện thoại ra, rồi ấn một cái, sau đó gọi một cuộc video call.

 

Sau khi bên kia bắt máy xong thì liền đưa đến trước mặt của Tân Hoài An.

 

Tân Hoài An nhìn vào trong màn hình điện thoại, đứa con trai cưng của cô đang ngồi trên ngồi một cái ghế và ói ngược hai tay về sau, trên mắt đang bị bịt một miếng vải đen. Cậu bé không la hét cũng không ồn ào, mà tỏ ra vô cùng điềm tĩnh, khác xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi.

 

Cho dù chỉ có như thế, nhưng chỉ cần nhìn thấy bấy nhiêu đây thôi cũng đã đủ để khiến cho cơn phẫn nộ của Tân Hoài An bùng lên.

 

€ô trừng mắt nhìn Hàn Lệ Thu với dáng vẻ vô cùng tức giận.

 

“Các người sao có thể đối xử như thế với con của tôi? Thằng bé chỉ mới ba tuổi mà thôii Hàn Lệ Thu đến lúc này như mới sực tỉnh, ừ lên một tiếng: “Nói cũng đúng, là cấp dưới của tôi đã cư xử quá lỗ mãng rồi. Mau thả cậu bé ra, rồi chăm sóc chu đáo.”

 

Câu sau là cô ta nhìn vào màn hình và ra lệnh cho người đang canh giữ cậu bé ở phía bên kia.

 

Tân Hoài An đang tự mình nhìn vào màn hình, một người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen đang cởi trói cho Thiên Nam, miếng vải đen bịt trên mắt cũng được tháo xuống.

 

Thiên Nam liền phục hồi thị giác, sau đó lập tức lớn tiếng gọi: “Mẹ!

 

Là mẹ phải không?”

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


ngoan ngoãn mà nghe theo lời của cô ta.

 

Quả nhiên, sau khi Tân Hoài An đã thể hiện ra những cảm xúc rối bời, thì cô đã lạnh lùng lên tiếng: “Cô muốn tôi làm cái gì?”

 

Hàn Lệ Thu không vội vàng trả lời, cô ta ung dung chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
 
Chương 473


Chương 473

 

Ở quảng trường bên dưới lầu, hoạt động đang tiến hành rất náo nhiệt, Vương Thanh Hà ở trên sân khấu đang được bao vây bởi rất nhiều người hâm mộ và các phương tiện truyền thông xung quanh, tất cả đều đang chăm chú nhìn Vương Thanh Hà.

 

Hàn Lệ Thu dùng một ánh mắt mỉa mai, nói: “Người phụ nữ này, không biết Chử Chấn Phong rốt cuộc đã nhìn thấy điểm nào ở cô ta”

 

Sau đó cô ta lại thở dài, rồi một lần nữa lại chuyển ánh nhìn lên người của Tân Hoài An, sau đó kêu trợ lý đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt của Tân Hoài An, rồi hất cằm ra hiệu.

 

Tân Hoài An liền mở tập hồ sơ ra, sau đó ánh mắt liền từ từ thay đổi.

 

Đây là hai bản báo cáo giám định bố con.

 

Hai bản này đều có liên quan đến Chử Chấn Phong, trong đó một bản là của Thiên Nam, bản còn lại thì không rõ.

 

Ánh mắt của cô dừng lại ở góc ký tên và ngày tháng năm của bản báo cáo giám định, hai hàng chân mày của cô liền nhíu lại.

 

Đây là của ba năm trước rồi sao?

 

Chẳng lẽ vào lúc đó Hàn Lệ Thu đã biết rõ thân phận của Thiên Nam rồi sao… Thảo nào mà cô luôn bị người khác theo dõi.

 

Tân Hoài An bỗng dưng nhớ lại một vài chuyện, sắc mặt của cô không hề thay đổi nhưng trong lòng thì lại không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh đối với con người thâm độc Hàn Lệ Thu này.

 

Còn về phần bản báo cáo còn lại.

 

Ánh mắt của cô tỏ ra vẻ khó hiểu, chất chứa đầy vẻ nghĩ ngợi.

 

Hàn Lệ Thu “thông minh hiền lành hiểu ý người” nên đã chủ động lên tiếng giải thích: “Bản báo cáo này là về đứa con trong bụng của Vương Thanh Hà, đáng tiếc, không biết đứa con hoang này là từ đâu mà ra”

 

Lúc nói câu này, trong ánh mắt của cô ta ẩn chứa đầy sự mỉa mai.

 

Tân Hoài An nghe xong thì liền rất ngạc nhiên.

 

Cái thai của Vương Thanh Hà không phải là con của Chử Chấn Phong sao?!

 

Tân Hoài An nghi ngờ nhìn về phía Hàn Lệ Thu, cô nhếch môi không nói gì.

 

Cô biết Hàn Lệ Thu còn chưa nói xong.

 

Đúng là như thế, đối phương cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu không phải tôi ra tay ngăn cản thì Vương Thanh Hà đã đưa đứa con hoang này vào nhà họ Chử rồi, nói đến chuyện này chắc Chử Chấn Phong phải cảm ơn tôi.”

 

Nghe vậy, đột nhiên Tân Hoài An nghĩ đến chuyện gì đó, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

 

Hàn Lệ Thu nhìn thấy nét mặt của cô, ý cười càng sâu, không hề che giấu mà nói: “Cô đoán không sai, chuyện Vương Thanh Hà sảy thai trước khi kết hôn không phải chuyện ngoài ý muốn, là tôi cho người làm đó”

 

Cô ta hơi dừng lại, ánh mắt sâu thảm, giọng điệu có hơi không rõ: “Mà tôi làm vậy… Là vì bây giờ hợp tác với cô, để huyết mạch thật sự của nhà họ Chử trở về nhà họ Chửi Đột nhiên sắc mặt của Tân Hoài An căng thẳng, nhìn chăm chằm Hàn Lệ Thu mà nói: “Cô muốn tôi đưa Thiên Nam về nhà họ Chử?”

 

“Đúng thế!”

 

So với Tân Hoài An đang sốt ruột thì Hàn Lệ Thu càng bình tĩnh hơn.

 

Dù sao chuyện này cô ta tính toán đã lâu, trong lòng đã luyện qua vô số lần.

 

“Chử Chấn Phong bất lực không thể tiếp tục có con được nữa. Con của cô sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Chử” Cô ta mỉm cười nói.

 

Tân Hoài An nghe nói như thế, sắc mặt âm trầm: “Không thể nào”

 

€ô hít sâu một hơi đè lại cảm xúc dâng lên trong lòng, nhìn về phía Hàn Lệ Thu, giọng điệu chắc chắn: “Tôi sẽ không đưa Thiên Nam cho nhà họ Chử. Ba năm trước, Chử Chấn Phong phái người truy giết để mẹ con chúng tôi suýt chết đuối ở sông. Từ đó có thể thấy được anh ta không cần mẹ con chúng tôi.”

 

Hàn Lệ Thu híp mắt, chuyện ba năm trước kia… Thật ra do cô ta ra tay, đạo diễn một màn kịch này.

 

Nhưng mà cô ta sẽ không nói cho Tân Hoài An biết.

 

Dù chột dạ nhưng cô ta vẫn ung dung mà nói: “Lúc đó, chắc là anh ta không biết trong bụng cô mang thai con anh ta đúng không?”

 

“Thì thế nào? Tôi sẽ không để cho Thiên Nam trở thành quân cờ để cô tranh đoạt quyền thế. Cô muốn để thẳng bé đến nhà họ Chử là vì muốn khống chế mẹ con chúng tôi, giúp cô mưu lợi ở nhà họ Chử”

 

Thái độ từ chối của Tân Hoài An vô cùng mạnh mẽ.
 
Chương 474


Chương 474

Qua một lúc, nụ cười trên mặt Hàn Lệ Thu dần tắt đi, cô ta nhìn Tân Hoài An, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. “Thật sao, nếu như cô không muốn thì đương nhiên tôi sẽ có cách khác để đạt được mục đích. Đừng quên con của cô ở trong tay tôi.”

 

Tân Hoài An năm chặt nắm đấm khiến cho mình tỉnh táo lại.

 

Không thể hoảng sợ.

 

Bây giờ cô càng bối rối thì càng dễ bị Hàn Lệ Thu nắm trong tay.

 

Hàn Lệ Thu này là người có tâm tư khó lường nhất trong những người cô từng tiếp xúc.

 

Tân Hoài An dần bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng, xem thường nói: “Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi, trễ nhất là ngày mai, nếu Thiên Nam không thể trở về cạnh tôi thì cô sẽ mất đi con cờ quan trọng nhất trong tay này.

 

“Có ý gì?” Đương nhiên là vì cô mà trên mặt Hàn Lệ Thu có vẻ bất ngờ.

 

Giờ phút này Tân Hoài An cũng không cần giấu diếm, nói thẳng ra: “Thiên Nam bị bệnh nặng, cần phải thay máu điều trị. Nếu ngày mai thằng bé không được chữa trị kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

 

Mà vì thằng bé có nhóm máu hiếm nên chỉ có tôi mới có thể cứu nó.”

 

Khi nói ra lời này lòng của cô như bị kim đâm chảy máu.

 

Đây là tình hình thực tế, vừa nghĩ đến tình hình của Thiên Nam thì trong lòng cô nóng như lửa đốt, chỉ có thể kiềm chết cố gắng để cho mình tỉnh táo.

 

Hàn Lệ Thu giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìm chằm chằm lên người Tân Hoài An, giống như muốn đoán chừng lời cô nói có thật không.

 

Hợp tác với Tân Hoài An là một trong hai phương án trong kế hoạch của cô ta, chỉ cần có con của Chử Chấn Phong trong tay, dù cho Tân Hoài An không đồng ý thì cô ta cũng có thể tìm người khác làm chuyện này.

 

Cho nên đứa bé kia là người quan trọng nhất.

 

Tân Hoài An đã khiến cho kế hoạch của cô ta gặp rủi ro.

 

Hàn Lệ Thu là người vô cùng thông minh lại am hiểu giả vờ.

 

Trong lòng có suy nghĩ nhiều hơn nữa, cô ta cũng sẽ không thể hiện ra mặt.

 

Vì thế, sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, cô ta lại nở nụ cười, nói: “Con trai cô lại bị bệnh nặng? Thế thì cô lại càng phải nhanh chóng hợp tác với tôi, như thế mới có thể sớm gặp lại con cô”

 

Xảo quyệt!

 

Trong lòng Tân Hoài An thầm mắng một câu, trên mặt cũng lạnh lùng cười, không nhượng bộ chút nào: “Trước tiên cho tôi chữa khỏi bệnh cho Thiên Nam đã, những cái khác chúng ta bàn sau”

 

Khuôn mặt lạnh lùng của cô mang theo sự kiên cường không dễ lung lay.

 

Thiên Nam là con trai cưng nhất của cô, cô biết rất rõ chỉ cần mình lộ ra một chút yếu đuối thôi, sau này hai mẹ con bọn họ sẽ luôn phải phụ thuộc vào người khác, an nguy của Thiên Nam càng không được bảo vệ!

 

Ánh mắt cô sáng rực nhìn Hàn Lệ Thu.

 

Hai người nhìn nhau, dường như đang tiến hành một cuộc đàm phán im lặng trong không trung.

 

Một lúc sau, Hàn Lệ Thu thu lại ánh mắt trước, trên mặt không dấu vết gì mà hơi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

 

Cho đến khi Hàn Lệ Thu đứng dậy rời đi, tấm lưng vẫn luôn căng cứng của Tân Hoài An đột nhiên thả lỏng ra.

 

Cô cầm lấy tách cà phê bên tay, đưa đến bên miệng uống một ngụm lớn, sau đó hít thở nặng nề một lúc, khuôn mặt mới từ từ nở nụ cười yếu ớt, thở hổn hển.

 

€ô dùng sự kiên trì của mình để giành lấy cơ hội chữa trị cho Thiên Nam.

 

Tân Hoài An không ở quán cà phê lâu, sau khi khôi phục sắc mặt bình thường thì cô cầm lấy ví, rời khỏi nơi này không chút do dự.

 

Dưới lầu, hoạt động ở trung tâm quảng trường còn chưa kết thúc, Vương Thanh Hà đã hoàn thành quá trình của mình, quay lại quán cà phê.

 

“Chị Thanh Hà, chị mà muốn uống cà phê của tiệm này có thể trực tiếp gọi em đến mua, sao phải tự mình chạy đến đây thế” Ngọc Điềm đi theo sau Vương Thanh Hà, ân cần nói.

 

Vương Thanh Hà không để ý đến cô ta mà bước vào quán cà phê, nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau đó nhíu mày lại.

 

Không ở đây nữa?

 

Ngọc Điềm cũng nhìn ra Vương Thanh Hà không đến vì cà phê, nghi ngờ hỏi: “Chị Thanh Hà, chị muốn tìm người nào sao?”

 

“Vừa rồi, người phụ nữ đó..” Vương Thanh Hà lẩm bẩm, vẻ mặt hơi trầm xuống.

 

€ô ta luôn cảm thấy người phụ nữ đó rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra.
 
Chương 475


Chương 475

 

Lúc tham gia hoạt động ở lầu dưới, trong đầu cô ta chợt lóe lên, nghĩ đến người nào đó và người phụ nữ đó thực sự giống nhau đến bảy phần.

 

Nhưng người đó đã không có tin gì ba năm rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện?

 

Thế nên cô ta mới không kịp chờ mà đến xác nhận.

 

Bây giờ người đã đi rồi, Vương Thanh Hà chỉ có thể thất vọng rời đi.

 

Phòng khám Nhược Phi.

 

Chử Chấn Phong kết thúc chữa trị, Trương Nhược Phi lấy kim châm trên người anh ra.

 

Chử Chấn Phong dần tỉnh lại vừa mặc đồ trong vừa hỏi như tùy ý: “Lúc tôi chữa trị, còn có người khác đi vào sao?”

 

Trương Nhược Phi nhanh chóng nhìn anh một cái, cụp mắt xuống nói: “Không, tôi vẫn luôn chữa trị cho anh, tôi đã dặn dò không cho bất kỳ ai ra vào phòng phẫu thuật”

 

Chử Chấn Phong híp mắt hơi tối: “Thế sao, dường như tôi nghe thấy tiếng nói chuyện, hơn nữa còn là phụ nữ?”

 

Ầy, có thể cậu chủ Chử năm mơ rồi? Hình như hương an thần này có hiệu quả về mặt đó”

 

Chử Chấn Phong không nói gì, ánh mắt nhìn Trương Nhược Phi đang sắp xếp kim châm.

 

Ánh mắt sắc bén của anh lóe lên, khi Trương Nhược Phi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cầm lấy một cây kim châm.

 

Khi nhìn thấy đầu kim châm có khắc một chữ “Tân”.

 

Lúc trước Chử Chấn Phong đã từng nhìn thấy kim châm của Tân Hoài An, phần đuôi có một chữ “Tân” cực kỳ nhỏ.

 

“Anh Chử, anh?” Trương Nhược Phi cảm thấy rất kỳ lạ với hành động đột ngột của anh.

 

Đôi mắt đen của Chử Chấn Phong hơi híp lại, cũng không vạch trần tại chỗ, mà thản nhiên trả cây kim châm lại cho anh ta, bình tĩnh nói: “Tiện thể nhìn một cái”

 

Trương Nhược Phi không nói gì, nhanh chóng cất gọn kim châm.

 

Đợi đến khi Chử Chấn Phong sửa soạn đồ xong, hai người bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

 

Trương Nhược Phi châm chước, từ từ nói: “Cậu chủ Chử, tôi đã hoàn thành chữa trị cho anh như đã giao hẹn. Tiếp theo, anh nên…”

 

Còn chưa đợi anh ta nói xong, Chử Chấn Phong khẽ ừ một tiếng bằng giọng mũi coi như đáp lại.

 

Vẻ mặt anh lạnh lùng không chút dao động, môi mỏng mấp máy hai chữ: “Dẫn đường”

 

Trương Nhược Phi mấp máy môi, vẫn nuốt lời định nói xuống, bước lên trước một bước, đi phía đằng trước.

 

Vệ Nam vẫn luôn đợi bên ngoài phòng phẫu thuật đi theo sau hai người.

 

Phòng lấy máu ở trong phòng làm việc của Trương Nhược Phi.

 

Một trợ lý y tá đã chuẩn bị tất cả dụng cụ cần thiết.

 

Chử Chấn Phong có thân phận đặc biệt, đương nhiên chuyện lấy máu này Trương Nhược Phi không thể để cho người khác làm, phải để anh ta tự mình làm.

 

“Cậu chủ Chử, mời”

 

Dưới sự ra hiệu của anh ta, Chử Chấn Phong ngồi xuống, sau đó không cần nói nhiều, thản nhiên lật tay áo lên.

 

Vô cùng phối hợp.

 

Trương Nhược Phi bĩu môi, nâng túi đựng máu lên, căm kim lấy máu nối với ống dẫn của túi đựng máu vào mạch máu trên cánh tay anh.

 

Máu màu đỏ thẫm chảy qua ống dẫn máu, chảy vào trong túi đựng máu.

 

Vệ Nam nhìn chằm chăm cả quá trình này, lông mày nhíu chặt lại.

 

Chuyện để cậu chủ Chử thân phận cao quý hiến máu này, đến bây giờ cậu ta vẫn khó mà chấp nhận được.
 
Chương 476


Chương 476

 

Mà Chử Chấn Phong chỉ nhìn chăm chằm vào kim lấy máu được cắm trên cánh tay, hơi cụp mí mắt, sắc mặt tối sầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

 

Túi đựng máu xẹp lép dần tràn đây màu đỏ thẫm của máu.

 

Một túi máu đầy vừa đủ bốn trăm cc.

 

Trương Nhược Phi lấy túi máu này ra rồi đổi một túi mới.

 

Vệ Nam thay đổi nét mặt: “Còn lấy nữa?”

 

Trương Nhược Phi ngấng đầu liếc mắt nhìn cậu ta, gật đầu: “Ừm, bốn trăm cc chưa đủ, phải lấy một nghìn cc mới được”

 

Một nghìn cc?!

 

Vệ Nam ngạc nhiên mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.

 

Cơ thể một con người có bao nhiêu máu? Lại còn muốn lấy một nghìn cc, thế chẳng phải là mất máu quá nhiều à?

 

Chuyện liên quan đến sự khỏe mạnh của cậu chủ nhà mình, Vệ Nam lập tức nghiêm mặt chất vấn: “Cậu Trương, một nghìn cc cũng quá nhiều rồi. Một người bình thường cũng không hiến được nhiều máu như: thế, cậu chủ Chử vừa mới chữa trị xong, lấy nhiều máu như thế sợ là sẽ có hại với thân thể anh ấy..”

 

“Sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng thân thể cậu chủ Chử khỏe mạnh, sau khi về cẩn thận nghỉ dưỡng sau một thời gian là có thể hồi phục lại”

 

Thực ra người bình thường rút hết một nghìn cc máu khá nguy hiểm, nhưng Trương Nhược Phi nghĩ đến chỗ máu này là để cứu con nuôi thì cũng bằng lòng mặt dày một chút.

 

Cũng may mà lúc trước anh ta đã chuẩn bị từ lâu, viết rõ điều này trên thỏa thuận.

 

Dù anh ta bận nhưng vẫn ung dung nói với Chử Chấn Phong: “Trên thỏa thuận của tôi và cậu chủ Chử đã viết rất rõ, tôi chữa trị cho cậu chủ Chử, cậu chủ Chử sẽ hiến một nghìn cc, bây giờ tôi đã thực hiện hứa hẹn, chắc hẳn cậu chủ Chử sẽ không nuốt lời chứ?”

 

Vệ Nam trợn tròn mắt.

 

Trên thỏa thuận có điều này thật sao? Đáng chết, hình như cậu ta không chú ý đến.

 

Lúc cậu chủ Chử ký tên chỉ nói là phải hiến máu chứ không nói là hiến nhiều như thết Vệ Nam vì mình xử lý công việc không thuận lợi mà ảo não, lo lắng nhìn về phía cậu chủ nhà mình, không nhịn được thấp giọng nói: “Cậu chủ Chử..”

 

Chử Chấn Phong chỉ hơi nhíu mày lại rồi nhanh chóng giấn ra, dáng vẻ hờ hững không lay chuyển, nói một câu ngắn gọn: “Anh chỉ lo việc lấy máu là được.”

 

“Cảm ơn anh Chử”

 

Trương Nhược Phi nở nụ cười. Không chú ý ánh mắt lạnh lẽo của Vệ Nam, cậu ta cầm giữ túi máu lại lần nữa được máu tươi bổ sung vào đầy ắp. Đôi mắt của Vệ Nam đỏ rực, cậu ta lấy một túi máu tươi mới dung tích hai trăm cc thay vào đó.

 

Đồng thời vô thức liếc Chử Chấn Phong một cái. Lúc này, người đàn ông ấy vẫn giữ dáng vẻ ngồi ngay ngắn như trước, người ngồi thẳng tắp, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Khuôn mặt đẹp trai trâm tư trở nên trắng bệch, không hề có chút sức sống.

 

Nếu là Trương Nhược Phi thì trong lòng cũng điêu đứng không yên, không nhịn được nữa mà hỏi: “Anh Chử, anh chịu đựng được nữa không?”

 

Chử Chấn Phong mím chặt môi không nói gì, sắc mặt lạnh ngắt cố gắng gật đầu. Trương Nhược Phi lúc này mới thôi không nói nữa, lặng lẽ lấy túi thử máu treo lên.

 

Cuối cùng, việc lấy hai trăm cc máu diễn ra vô cùng chậm chạp, như thể muốn hút cạn sức lực người đàn ông mạnh mẽ này. Cuối cùng cũng lấy xong một nghìn cc máu rồi. Trương Nhược Phi giúp anh rút ống lấy máu ra, cẩn thận cất túi máu vừa lấy vào trong tủ lạnh chuyên dụng.

 

Sắc mặt Chử Chấn Phong lúc này trắng bệch, lặng ngắt, im lặng quan sát hành động của Trương Nhược Phi, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Người bệnh nhân mà cần máu của tôi để cứu sống ấy, hôm khác có cơ hội tôi sẽ tự mình đến thăm”

 

Trương Nhược Phi dừng lại, quay người nhìn anh, cố nở một nụ cười.

 

“Mong anh Chử vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe lại trước đã. Nếu như bệnh nhân của tôi chữa khỏi thành công, tôi sẽ nói tên vui này cho anh Chử mà”
 
Chương 477


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 477

 

Nói xong, anh ta đi đến bên cạnh, xách theo một hộp quà.

 

“Ở đây có một chút thuốc bổ máu dưỡng thân, cảm ơn lòng tốt hiến máu của anh Chử'” Nói xong, đưa quà cho Vệ Nam.

 

Vệ Nam miễn cưỡng nhận lấy, trong lòng thầm thở dài một tiếng: vân may anh Chử không sao.

 

Chử Chấn Phong không nói thêm gì nữa, bỏ tay áo xuống đứng lên.

 

Thân hình cao lớn của anh đột nhiên chao đảo ngã xuống. May mà Vệ Nam mau tay nhanh mắt đỡ được anh.

 

“Anh Chử!” Vẻ mặt Vệ Nam căng thẳng, cố giữ chặt lấy cánh tay của Chử Chấn Phong.

 

“Không…sao.”

 

Chử Chấn Phong gần như cố gắng lắm mới nói được hai chữ này.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài


Giống như nghĩ ra cái gì đó, anh ta kích động nói: “Cô tìm thấy Thiên Nam rồi à?”

 

“Ừ”’ Tân Hoài An lưỡng lự một lúc: “Gần như là vậy”

 

Trương Nhược Phi nghe giọng nói của cô hơi khác thường, không còn nở nụ cười nữa, nói: “Sao thế?”

 

Tân Hoài An không hề giấu diếm gì mà kể cho anh ta nghe. Cô trầm giọng nói: “Hàn Lệ Thu chỉ đồng ý tôi để con tiến hành phẫu thuật ở bệnh viện của tập đoàn Hàn Thị. Bây giờ tôi không có tâm trạng suy nghĩ mấy chuyện khác, chỉ có thể chữa khỏi bệnh cho Thiên Nam rồi nói tiếp”

 

Trương Nhược Phi im lặng không nói gì, sắc mặt cũng tối hẳn. Tự nhiên lại dính dáng vào tập đoàn Hàn Thị, giờ thì phiền phức rồi. Nhưng mà anh ta cũng tán thành với suy nghĩ của cô: “Bệnh của Thiên Nam phải chữa. Còn đối phó với Hàn Lệ Thu như thế nào thì chúng ta nghĩ cách khác”

 

Sau khi Chử Chấn Phong từ phòng khám đi ra, nhờ có Vệ Nam đỡ mà ngồi vào trong xe.

 

“Anh Chử, anh không sao thật chứ?” Vệ Nam vô cùng lo lắng mà nói.

 

Sau khi Chử Chấn Phong ngồi xuống, cả người không có chút sức lực ngồi tựa vào ghế, sắc mặt tái xanh, yếu ớt giống như có thể nhắm mắt lại bất cứ lúc nào. Cho dù như vậy, anh thản nhiên lắc đầu, đôi môi trắng bệch khế mấp máy, chậm rãi nói từng chữ một: “Sai người canh chừng Trương Nhược Phi và xem Tân Hoài An rốt cuộc muốn làm cái gì”

 

“Tân Hoài An?”

 

Lâu lắm không nghe thấy cái tên này rồi, Vệ Nam sửng sốt. Có điều sức khoẻ cậu chủ nhà họ Chử không thể chèo chống tiếp được nữa, nói thêm một chữ nữa cũng thấy khó khăn, cậu ta cũng không dám hỏi nhiều, nghiêm nghị vâng lời: “Vâng!”

 

Lúc này Chử Chấn Phong mới nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút. Vệ Nam nói với tài xế: Xe chạy nhanh đến bên ngoài biệt thự, còn chưa dừng lại, Vệ Nam đã tia nhanh thấy một bóng người đứng chờ ở ngoài cửa lớn biệt thự.

 

Sắc mặt cậu ta thay đổi: “Anh Chử, là cô Thanh Hà”

 

Chử Chấn Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi từ từ mở mắt ra, hơi nhíu mày. Anh không hề muốn để Vương Thanh Hà chứng kiến bộ dạng tiều tụy này của mình. Thế nhưng Vương Thanh Hà ý đặc biệt ở đây chờ anh thì sao có thể để lỡ cơ hội được? Xe vừa dừng lại, cô ta liền chủ động đi ra đón. Vệ Nam được Chử Chấn Phong ra hiệu mở cửa xe, cẩn thận dìu đỡ anh xuống.

 

“Chấn Phong, mấy ngày hôm trước bà nội gọi anh đến nơi ở của nhà họ Chử, anh cứ từ chối mãi, sắp đến tiệc mừng thọ của bà nội rồi, em đặc biệt đến đây…”

 

Vương Thanh Hà vừa nói vừa nhìn gương mắt xanh xao yếu ớt của người đàn ông ấy, đột nhiên dừng lại, rồi sau đó sắc mặt bỗng thay đổi, hoảng sợ nói: “Anh, anh bị sao thế?”
 
Chương 478


Chương 478

 

Chử Chấn Phong căn chặt răng, cố mãi mới nói được: “Lấy chút máu thôi, không sao đâu.”

 

“Lấy máu?” Vương Thanh Hà cảm thấy khó tin, lấy máu thôi cũng thành ra như này được sao? Vậy thì phải lấy bao nhiêu máu chứ?

 

Vệ Nam nói: “Cô Thanh Hà, tôi đỡ anh Chử đi vào nghỉ ngơi trước đã: Lúc này Vương Thanh Hà mới dừng cái ý định dò hỏi lại.

 

Vệ Nam đỡ Chử Chấn Phong đi thẳng vào trong phòng, cô ta cũng đi theo cả đoạn đường. Hai người chung sức đặt Chử Chấn Phong lên giường. Thấy cả người anh lạnh toát, Vương Thanh Hà lo lắng nói: “Có cần gọi bác sĩ qua đây không?”

 

“Không cần” Chử Chấn Phong mệt mỏi nói, rõ ràng không đủ hơi sức nữa rồi.

 

Sau đó, anh không nói gì nữa, nhắm chặt mắt, chẳng mấy chốc mà ngủ thiếp đi.

 

Vương Thanh Hà thấy thế, chau mày, kéo Vệ Nam sang bên cạnh, thấp giọng hỏi: ‘”Rốt cuộc chuyện này là sao? Chấn Phong sao lại đến nông nỗi này chứ?” Vệ Nam đắn đo rồi nói: “Cô Thanh Hà, anh Chử là do mất máu quá nhiều dẫn đến cơ thể yếu ớt, cần phải nghỉ ngơi nhiều.”

 

“Mất máu quá nhiều?”

 

Ánh mắt Vương Thanh Hà lộ ra vẻ hoài nghỉ. Cô ta vẫn chưa thấy vết thương rõ ràng nào trên người Chử Chấn Phong, làm gì có chuyện mất máu quá nhiều chứ?

 

Vệ Nam gượng gạo nói: “Anh Chử bởi vì hiến máu cứu người mới bị mất máu quá nhiều.”

 

“Hiến máu?” Vương Thanh Hà nghe xong cả mặt khó hiểu: “Đang yên đang lành tự nhiên anh ấy hiến máu làm gì?”

 

Bộ dạng Vương Thanh Hà muốn hỏi rõ ngọn ngành, không hỏi cho ra nhẽ thì không yên. Trong lòng Vệ Nam rất bất đắc dĩ. Cậu ta còn phải đi tìm việc mà anh Chử đã dặn dò nữa.

 

“À… Cô Thanh Hà, chuyện này nói ra dài dòng, hay cứ đợi sau khi cơ thể anh Chử bình phục cô lại hỏi tiếp nhé!”

 

Vệ Nam dứt khoát đá quả cầu cho Chử Chấn Phong, dù bận rộn nhưng vẫn cố nói thêm: “Nếu ở đây đã có cô chăm sóc thì tôi xin phép đi trước, công việc mà anh Chử dặn dò tôi vẫn chưa làm xong nữa”

 

Vương Thanh Hà chau lông mày lại rồi giãn ra, vẻ mặt tẻ nhạt nói: “Anh đi đi”

 

Sau khi Vệ Nam rời đi, Vương Thanh Hà tìm một cái ghế ngồi xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn chăm chằm người đàn ông đang nằm trên giường bởi vì suy yếu mà mê man, nhìn dáng vẻ hình như: cô ta dự định canh chừng chỗ này chờ Chử Chấn Phong tỉnh lại.

 

Chỉ là trời đã tối nhưng Chử Chấn Phong vẫn chưa tỉnh lại.

 

Vương Thanh Hà nghĩ tới ngày mai mình còn có lịch làm việc, cho.

 

nên cô ta cũng không dây dưa thêm nữa đành rời đi trước.

 

Chử Chấn Phong tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Nam cũng đã có mặt.

 

Vệ Nam báo cáo tin tức mà mình đã điều tra được, Chử Chấn Phong ngồi ở một bên, vừa nghe vừa ăn bữa sáng dinh dưỡng do người làm chuẩn bị cho anh.

 

“Anh Chử tôi đã điều tra được, Tân Hoài An về nước từ đầu tuần, còn một chuyện rất trùng hợp chính là cô ấy bay cùng chuyến với cậu Liễu! Sau khi về nước cô ấy vẫn luôn ở nhà họ Trương, rất ít khi xuất hiện”

 

“Nhưng ngược lại mỗi ngày cô ấy đều sẽ đến phòng khám của Trương Nhược Phi một lần, đúng rồi, theo như người tôi phái điều tra tin tức báo cáo hình như cô ấy còn dẫn theo một đứa bé.”

 

Chử Chấn Phong vẫn luôn yên lặng nghe, đột nhiên mở mắt ra đáy mắt hơi lóe lên: “Đứa bé?”

 

“Đúng vậy, hình như là một đứa bé trai hai ba tuổi gì đó” Vệ Nam gật đầu, lại nhịn không được thắc mắc: “Nhưng mà Tân Hoài An rất kín tiếng, anh Chử sao anh lại biết cô ấy ở Hải Lam?”

 

Chử Chấn Phong nhếch môi mỏng không trả lờ đầu nghĩ đến đứa bé kia.

 

Là đứa bé trong bụng Tân Hoài An năm đó không biết bố là ai sao?

 

Cô vẫn sinh đứa bé ra.

 

vấn đề này, trong Trong lòng Chử Chấn Phong không hiểu vì sao lại nghẹn lại một chút, càng nhiều hơn chính là hoang mang.

 

Anh vẫn không biết Tân Hoài An và Trương Nhược Phi rốt cuộc muốn làm gì.
 
Chương 479


Chương 479

 

Vì sao Tân Hoài An lại thay Trương Nhược Phi chữa bệnh cho anh?

 

Vì sao Trương Nhược Phi muốn lấy máu của anh?

 

Chử Chấn Phong không có khẩu vị ăn cơm, anh buông thìa xuống trâm ngâm suy nghĩ.

 

Một lát sau anh chậm rãi hỏi: “Tôi bảo cậu quan sát Trương Nhược Phi bên kia, có phát hiện được cái gì không?”

 

“Phát hiện đặc biệt thì không có.” Vệ Nam nghĩ rồi nghĩ, có chút hoang mang nhìn về phía Chử Chấn Phong: “Nhưng sáng nay anh ta và Tân Hoài An cùng nhau tới bệnh viện Hàn thị: Cậu ta vừa mới nói xong, Chử Chấn Phong lập tức nhắm mắt lại.

 

“Hàn thị? Chẳng lẽ lại có quan hệ gì đó với bọn họ sao”

 

Trong giọng nói của anh xen lẫn một hơi khí lạnh.

 

“Xem ra, tôi phải tự mình đi một chuyến mới được”

 

Bàn tay Chử Chấn Phong chống đỡ mép bàn đứng lên, thân hình cao lớn vạm vỡ, lạnh lùng mà cao ngạo khiến người ta phải kính nể.

 

Biểu cảm của Vệ Nam xiết chặt lại lo lắng nhìn anh: “Thế nhưng anh Chử hiện tại tình trạng cơ thể của anh, chỉ sợ……

 

Chử Chấn Phong liếc cậu ta một chút, hờ hững mà lạnh lùng: “Chỉ là thân thể có chút mệt mỏi hơi nặng nề mà thôi, vẫn chưa suy yếu đến mức không thể ra khỏi cửa”

 

Vệ Nam im lặng, đành phải đi lái xe.

 

Trong bệnh viện Hàn thị.

 

Trương Nhược Phi cố ý cùng Tân Hoài An tới đây.

 

“Ai biết cái cô Hàn Lệ Thu này có giở trò gì đó hay không, một mình cô tôi thật sự không yên tâm”

 

Trương Nhược Phi nói, sau đó mở cửa xe đi xuống, trên tay cầm theo một cái hộp, bên trong chứa máu RH mà anh lấy từ trên người Chử Chấn Phong vô cùng quý giá.

 

Tân Hoài An đi theo bên cạnh anh ta, nói: “Cô ta đã đồng ý sẽ trị cho Thiên Nam với tôi, thật ra tôi không lo lắng cô ta sẽ làm cái gì. Chỉ là cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp khống chế Thiên Nam trong tay, tôi không thể tùy ý cô ta sắp xếp được”

 

Trương Nhược Phi đưa cho cô một cái ánh mắt yên tâm và cổ vũ, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau tìm cơ hội cứu Thiên Nam đi”

 

Tân Hoài An gật đầu.

 

Vừa nói chuyện, hai người một trước một sau đi vào cửa bệnh viện.

 

Mặc dù Hàn Lệ Thu rất bận nhưng vẫn ung dung ngồi ở trên xe lăn, lúc nhìn thấy hai người trên mặt lộ ra một nụ cười: “Các người đến rất đúng giờ.”

 

Vẻ mặt của Tân Hoài An và Trương Nhược Phi khi nhìn thấy cô ta lại không tốt chút nào.

 

“Đứa bé ở đâu?” Tân Hoài An trực tiếp mở miệng nói.

 

Khóe môi Hàn Lệ Thu khẽ nhếch, vẫy vẫy tay, lập tức có một nam y tá tiến lên.

 

“Dẫn cô Tân và cậu Trương đến phòng giải phẫu.” Cô ta nói Tân Hoài An và Trương Nhược Phi liếc nhau, im lặng đi theo sau lưng y tá nam, đi về phía phòng phẫu thuật.

 

Giờ phút này, trong phòng phẫu thuật.

 

Hai bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật, làm theo mệnh lệnh của Hàn Lệ Thu, đang làm các thao tác chuẩn bị phẫu thuật cho Thiên Nam đồng thời trông coi đứa bé tránh cậu nhóc này chạy loạn.

 

Dù sao hôm qua cậu nhóc này cũng đã phải chịu không ít giày vò.

 

Nhưng hôm nay Thiên Nam lại biểu hiện vô cùng nghe lời ngoan ngoãn, mặc kệ hai người giúp cậu mặc quần áo phẫu thuật, không hề biểu hiện ra một chút kháng cự nào.

 

So với hôm qua đúng là hai người hoàn toàn khác Thiên Nam ngoan ngoãn leo lên giường giải phẫu, ngồi ở bên cạnh mép giường, quơ hai cái chân nhỏ: “Chú ơi, mẹ cháu sẽ không đến thật sao?”

 

Bởi vì cậu bé rất nghe lời hơn nữa còn hết sức phối hợp với bọn họ, bác sĩ đang kiểm tra dụng cụ không giống như trước đó tràn ngập phòng bị nữa, anh ta quay đầu lại ôn tồn nói với cậu: “Đúng vậy, chờ một lúc nữa mẹ của cậu sẽ đến.”

 

Cậu nhóc rất vui nói: “Quá tốt rồi”
 
Chương 480


Chương 480

 

Hai bác sĩ liếc nhau, hiểu ý cười một tiếng.

 

Rốt cuộc thì vẫn là một đứa trẻ con.

 

“Vương, cậu đi lấy thêm hai viên thuốc này tới đây”

 

Bác sĩ nói chuyện với Thiên Nam sau khi xử lý xong thuốc bèn nói với đồng nghiệp bên cạnh.

 

Thiên Nam nhìn người kia đi ra ngoài, trên mặt cũng không biểu hiện ra cái gì cũng không hề ngừng tính toán.

 

Hừ, những người xấu này muốn dùng mình uy hiếp mẹ, nhất định không thể để cho bọn họ đạt được mục đích!

 

Cậu xoay tròn con ngươi đen bóng, đã có chủ ý của riêng mình.

 

Lúc y tá nam dẫn Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đi tới phòng giải phẫu, bên trong không có một ai.

 

“Có phải anh nhầm đường rồi hay không, chỗ này không có người?”

 

Trương Nhược Phi không khách khí hỏi y tá nam.

 

Đối phương cũng có chút choáng váng: “Không sai, đây chính là phòng phẫu thuật mà, sao lại không thấy người đâu…..”

 

Nghe vậy, Tân Hoài An nhíu chặt lông mày, trâm mặt chất vấn: “Anh chắc chắc không?”

 

Nếu là do Hàn Lệ Thu cố ý dàn dựng thì sao?

 

Y tá Nam gật đầu, vô cùng chắc chắn: “Đương nhiên, hai người nhìn đi tất cả dụng cụ dùng để phẫu thuật đều đã chuẩn bị xong rồi”

 

Tân Hoài An nhìn lướt qua, đúng là như thế.

 

Thế nhưng, người đâu?

 

Cô và Trương Nhược Phi ăn ý liếc nhìn nhau, hai người quyết định phải nhanh chóng… Đi tìm Hàn Lệ Thu.

 

Có người đã tìm tới Hàn Lệ Thu sớm hơn hai người họ một bước.

 

Chính là hai bác sĩ trong phòng phẫu thuật phụ trách trông coi Thiên Nam.

 

Thời điểm Tân Hoài An và Trương Nhược Phi quay trở lại, vừa vặn nghe được một câu nói trong phòng truyền ra: “Trước đó thăng nhóc con kia tỏ ra rất nghe lời, khiến chúng tôi buông lỏng cảnh giác, nhân lúc Vương đi lấy thuốc, không nghĩ tới nó đột nhiên nói đau bụng sau đó bảo tôi đi ra ngoài còn nó thì nhân lúc đó chạy trốn”

 

“Tôi cũng là vì lo lắng đứa nhỏ này xảy ra chuyện, nhất thời sốt ruột mới bị lừa, cô Hàn xin cô đừng trách tội tôi…… Càng nói âm thanh của đối phương càng nhỏ xuống, càng không dám ngẩng đầu lên.

 

“Nói nhiều như vậy có tác dụng gì? Còn không nhanh chóng đi tìm cho tôi! Nếu như để đứa nhỏ kia chạy thoát thật, người đầu tiên tôi xử lý chính là anh!”

 

Hàn Lệ Thu nghiêm nghị quát, hai con ngươi bắn ra lửa giận.

 

Cô ta khó có thể kiềm chế được cảm xúc của mình lúc này, rống xong một trận, ánh mắt thoáng nhìn Tân Hoài An và Trương Nhược Phi.

 

Chỉ trong chớp mắt cô ta liền thu sự dữ tợn trên khuôn mặt lại, lộ ra nụ cười dối trá.

 

“Cô Tân, cậu Trương, chỗ này của tôi xảy ra một chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, phẫu thuật có thể phải trì hoãn một lúc, mời hai vị đi nghỉ trong phòng chờ trước.”

 

Cô ta mỉm cười che đậy sự hiểm ác, ánh mắt đảo qua cái hộp trong tay của Trương Nhược Phi, bỗng nhiên nói: “Những bịch máu quý giá này cứ cầm như vậy sẽ không bảo quản được lâu, không bằng để trong kho lạnh chuyên dùng bảo quản máu của bệnh viện chúng tôi trước.”

 

Nói xong, không cho hai người Tân Hoài An và Trương Nhược Phi cơ hội tỏ thái độ, đã hếch cằm với bác sĩ bên cạnh ra hiệu anh ta đi lấy.

 

Bác sĩ này đi đến trước mặt Trương Nhược Phi: “Cậu Trương, giao cái hộp kia cho tôi đi.”

 

Vừa rồi Tân Hoài An và Trương Nhược Phi đã nghe được lời nói của bác sĩ kia, đương nhiên bọn họ cũng biết Thiên Nam mất tích rồi.

 

Nếu đã như vậy, những bịch máu RH có thể cứu Thiên Nam này, làm sao có thể giao cho Hàn Lệ Thu được?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top