Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vĩnh Lạc Công Chúa

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 60


Gặp lại chàng đã là tháng bảy, trên hành lang dài hun hút, ta vén váy chạy về phía chàng, như cái đêm nhiều năm về trước.

Chàng sải bước về phía ta, rồi dừng lại trước mặt ta, nói: “Nhược Hoa, ta đã trở về.”

Áo trắng vẫn thế, người xưa vẫn thế.

“Cuối cùng chàng cũng trở về.” Ta nhào vào lòng chàng, nước mắt không kìm được nữa.

Lâm Tố vượt ngàn dặm tìm chồng, hai người cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng. Nghe Phó Cẩm Vân kể, họ đã bái thiên địa dưới bầu trời đầy sao ở biên ải, giờ đây Lâm Tố đã mang thai.

Lúc này ta bỗng muốn phản bác Triệu Ứng, đàn ông trong chuyện này vẫn là càng nhanh càng tốt.

Ngày mùng bốn tháng năm năm sau, ta như ý nguyện, gả cho chàng.

Đêm tân hôn, chàng vén khăn voan của ta, chúng ta cùng uống rượu hợp cẩn. Ánh nến hồng soi rọi áo cưới đỏ, mắt chàng như có muôn ngàn ánh sao lấp lánh.

Một đời một kiếp, mãi không chia lìa.

41

Năm năm sau

Ta đang gắp mấy sợi củ cải ra khỏi bát thì một đôi đũa bất ngờ chặn đũa của ta lại. Ta ngẩng đầu lên, một cô bé cau mày, nhìn ta với vẻ không tán thành, nói: “Mẫu thân, không được kén ăn.”

“Đi chỗ khác chơi đi! Tiểu Bao Tử!” Ta mặc kệ con bé, tiếp tục gắp.

Ai ngờ Tiểu Bao Tử lại gắp hết những thứ ta đã gắp ra khỏi bát trở lại vào trong.

“Mẫu thân, không được lãng phí thức ăn.”

Ta chỉ vào Tiểu Bao Tử nói với Phó Cẩm Vân: “Đây có thật là con ta đẻ ra không vậy? Hay là chàng nhặt đâu về đấy? Giống ai thế này? Ta hồi bé đâu có thế này, chàng hồi nhỏ có vậy không?”

Phó Cẩm Vân bất lực liếc nhìn ta một cái, bế Tiểu Bao Tử lên: “Nguyệt Nguyệt ăn phần của con được không?”

Tiểu Bao Tử vẻ mặt tủi thân: “Nhưng nương không chịu ăn cơm đàng hoàng.”

Phó Cẩm Vân thở dài một hơi, hỏi ta: “Tại sao nàng không chịu ăn cơm cho tử tế?”

“Tại sao ta phải ăn cơm tử tế?” Ta buông đũa xuống, rung đùi hỏi ngược lại chàng, giọng điệu rất khiêu khích.

Phó Cẩm Vân nhìn ta nửa cười nửa không, gắp hết củ cải sợi trong bát ta sang bát chàng, cuối cùng ta vẫn đành phải ăn cơm cho đàng hoàng.

Ta chính là bị phu quân quản nghiêm khắc, hu hu ——.

Thi thoảng, Triệu Ứng lại đến giúp chúng ta trông nom bọn trẻ, để ta và Cẩm Vân được tận hưởng những khoảnh khắc riêng tư.

Hôm nay cũng vậy, hắn lại đưa Tiểu Bao Tử ra ngoài dạo chơi. Ta nhìn hắn, khẽ hỏi: “Sao sắc mặt ngươi nhợt nhạt quá vậy?”

Hắn đưa tay lên xoa nhẹ gương mặt, thản nhiên đáp: “Ta vẫn luôn trắng thế này mà.”

“Chào Triệu thúc thúc ạ.” Tiểu Bao Tử lễ phép chào hỏi.

Triệu Ứng bế Tiểu Bao Tử lên, cười một cách nham nhở: “Gọi Triệu thúc thúc gì chứ, xa lạ quá, nào! Gọi cha đi.”

Tình cờ Phó Cẩm Vân đi ngang qua nghe thấy, từ đó về sau Triệu Ứng không còn được phép đưa Tiểu Bao Tử ra ngoài chơi một mình nữa.
 
Chương 61


Ngoại truyện - Triệu Ứng

Thường xuân leo dọc theo bức tường tre, vươn lên đến tận cửa sổ tầng hai. Bên ngoài, hoa cỏ được Triệu Ứng chăm chút tỉ mỉ, ngăn nắp đâu ra đấy.

Triệu Ứng ngồi dựa vào chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, phơi mình dưới ánh nắng thu dịu dàng. Dù mới chớm thu, hắn đã khoác lên mình chiếc áo choàng đen. Gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc. Vì mới thức giấc nên mái tóc vẫn còn buông xõa, những sợi tóc mềm mại rủ xuống trước ngực.

Trần Triệt trở về, tay xách chiếc giỏ đầy hoa quế. Hắn leo lên bằng chiếc thang gỗ bên ngoài. Cành lá um tùm vươn ra, hắn tiện tay bẻ một cành, mang đến trước mặt Triệu Ứng.

“Ngươi muốn uống rượu hoa quế hay trà hoa quế?” Trần Triệt hỏi Triệu Ứng.

Triệu Ứng chống đầu lên bệ cửa sổ, cười rạng rỡ: “Dù là trà hay rượu, ta nghĩ, cũng đều không còn cơ hội nữa.”

Tay Trần Triệt đang mân mê hoa quế chợt khựng lại. Hắn cầm lấy ấm trà trên bàn, rót nước sôi vào chén. Nước còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút. Hắn vốc một nắm hoa quế, rắc thẳng vào chén trà.

“Đây.” Hắn đưa chén trà cho Triệu Ứng, như thể không tin vào vận xui mà Triệu Ứng vừa nói: “Đây chẳng phải là uống được rồi sao?”

Triệu Ứng chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên y gặp sư phụ. Khi ấy, y mới năm tuổi, lần đầu tiên bước chân vào cung cấm. Y không màng đến ai, cũng chẳng cho phép ai đi theo, chỉ duy nhất Hoàng thượng mới có thể ôm ấp y, và y chỉ nghe lời Hoàng thượng mà thôi. Chiều đến, y thường thích một mình ngồi lặng lẽ trên chiếc xích đu. Rồi vào một buổi chiều nọ, một nam tử áo trắng đột ngột xuất hiện từ trên không trung. Triệu Ứng giật mình, dù còn nhỏ tuổi nhưng đã toát lên vẻ oai nghiêm, cau mày hỏi: “Ngươi là ai?”

Trần Triệt nhướng mày, gương mặt không chút cảm xúc: “Cha ngươi.”

Triệu Ứng bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, đưa tay lên che miệng, bật cười thành tiếng: “Sư phụ, người đừng trêu đệ tử nữa.”

Trần Triệt thu tay về, không đùa cợt thêm nữa, ngồi xuống bên bàn, tỉ mỉ nhặt những cánh hoa quế. 

Căn phòng tĩnh lặng, hương hoa thoang thoảng.

“Sư phụ, còn bao nhiêu ngày nữa?”

“Không quá mười ngày.”

Triệu Ứng cười nhạt, đứng dậy ngồi vào trước thư án, bắt đầu viết thư. Hắn mới viết được hai chữ đã bắt đầu ho, nghiêng mặt dùng khăn tay lau khóe miệng, gương mặt vốn dĩ đã trắng bệch như tờ giấy nay càng thêm...

Sắc mặt hắn dần hồng hào trở lại, đôi môi cũng điểm chút sắc hồng.

Trần Triệt vừa tỉ mỉ nhặt hoa quế, vừa hỏi: “Ngươi không phải đã viết đầy một hộp rồi sao? Sao còn viết nữa?”

Triệu Ứng khẽ vuốt ve chiếc hộp gỗ đàn hương tím đặt bên cạnh. Hoa hải đường được chạm khắc tinh xảo trên nắp hộp như đang hé nở, đó là do chính tay hắn tỉ mỉ khắc nên.

Ánh mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng: “Đây là lần cuối cùng ta viết thư cho nàng. Ta luôn nghĩ còn điều gì chưa nói với nàng, sau này nàng...” Nói đến đây, hắn chợt ngừng lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như không thể nghe thấy: “...sẽ không còn sau này nữa.”

“Sư phụ, sau này mỗi năm hãy gửi cho nàng một bức thư, gửi trong năm mươi năm...”

Trần Triệt ngắt lời hắn: “Năm mươi năm ư? E là chưa đến hai mươi năm ta đã phải xuống dưới tìm ngươi rồi.”

“Vậy thì giao cho Phó Cẩm Vân, hắn thông minh như vậy, ắt sẽ biết phải làm thế nào.”

“Vì sao ngươi không nói cho nàng biết?”

“Sinh ly tử biệt, dù sao cũng phải đợi nàng lớn thêm chút nữa.”

Trần Triệt có chút tò mò, hỏi: “Lớn đến mức nào?”

Triệu Ứng sững người, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói với vẻ không chắc chắn: “Năm mươi năm? Sáu mươi năm?”
 
Chương 62


Trần Triệt cười lạnh một tiếng: “Ngươi cứ chờ nàng c.h.ế.t đi, rồi lúc các ngươi đoàn tụ dưới suối vàng hãy nói cho nàng biết.” Nói rồi, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm. Khi hắn đi đến cửa, phía sau truyền đến giọng nói có chút phấn khích của Triệu Ứng.

“Ý kiến này hình như không tồi nhỉ!”

Hắn thật sự đang cân nhắc về điều đó.

Trần Triệt nghĩ, ai cũng nói Triệu Ứng giống cha hắn, nhưng kỳ thực hắn giống mẹ hắn nhất. Trần Triệt vịn lan can, chậm rãi bước xuống, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hắn và mẹ của Triệu Ứng đã gặp nhau tại nơi này, bà ấy đã ban cho hắn một cuộc sống mới, vậy mà giờ đây, hắn lại sắp phải tiễn đưa con trai của bà ấy cũng tại nơi này. Không biết bà ấy có trách hắn không, hắn thầm nghĩ.

Triệu Ứng thổi khô vết mực trên thư, rồi lại ngồi trở về bên cửa sổ. 

Trên thư án, chiếc khăn lụa trắng tinh khôi điểm xuyết những đóa hồng mai nở rộ.

Tinh thần hắn vẫn luôn không được tốt, vừa rồi viết thư cũng chỉ là cố gắng gượng dậy. Giờ đây, khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn khép hờ đôi mắt, mơ màng chìm vào một giấc mộng, một giấc mộng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn mơ thấy Cao Nhược Hoa, nhưng nàng trong mơ khác xa với Cao Nhược Hoa mà hắn quen biết. Nói là Cao Nhược Hoa, chi bằng nói là hai người có dung mạo giống nhau như đúc, là nàng nhưng cũng chẳng phải nàng.

Cao Nhược Hoa trong mơ ấy gả cho hắn, nhưng hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Hắn biết nàng yêu Phó Cẩm Thư, biết nàng từ nhỏ đã xem thường hắn, cũng biết nàng thường xuyên lén bỏ độc vào thuốc của hắn. Thế nhưng hắn không hề để tâm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm khác thường.

Bởi lẽ, cái c.h.ế.t đối với hắn chẳng qua chỉ là một sự giải thoát.

Cả cuộc đời hắn, những việc có thể tự mình quyết định thật sự quá ít ỏi. Cuộc sống, hôn nhân, thậm chí cả mạng sống của chính mình, đều không nằm trong tay hắn.

Triệu Ứng cảm thấy bản thân trong mơ thật đáng thương.

Cũng may, Hoa Hoa đã không gả cho hắn.

Hoa Hoa mà hắn biết sẽ không lén bỏ độc vào thuốc của hắn, mà sẽ thẳng thừng đánh hắn, hắn nghĩ vậy. Hắn muốn cười, nhưng không còn chút sức lực nào, cũng chẳng biết mình có đang cười hay không.

Mặt trời lặn về tây, màn đêm dần buông xuống, chim chóc bay về tổ ấm.

Đôi tay Triệu Ứng đặt chồng lên nhau trên đùi từ từ trượt xuống, buông thõng bên hông.

Ánh tà dương đỏ như m.á.u xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên khuôn mặt và vạt áo hắn. Khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Gió nhẹ thoảng qua, mái tóc vị công tử ấy khẽ lay động.

Bên ngoài, làn khói bếp lượn lờ, trên bầu trời, những đám mây vảy cá trải dài. Ngày mai, ắt hẳn lại là một ngày nắng đẹp.
 
Chương 63


Ngoại truyện Mạnh Thanh Hòa

Mạnh Thanh Hòa lần đầu tiên nghe thấy cái tên “Vân Nhi” là vào năm nàng mười hai tuổi. Khi ấy, cô cô của nàng hiếm hoi có những lúc tỉnh táo, và trong một lần như thế, cô đã kể cho nàng nghe về đứa con của mình, tên là Vân Nhi. Cô nói đứa bé rất hiểu chuyện và đáng yêu, ngoan ngoãn vô cùng. Điều kỳ diệu là, trên cánh tay Vân Nhi có một vết bớt nhỏ hình trăng non. Cô cô nàng nói, đó là bảo bối mà ông trời ban tặng cho nàng.

Thế nhưng vừa kể xong chuyện của Vân Nhi, nàng lập tức lại trở nên ngây dại, khiến Mạnh Thanh Hòa không biết “Vân Nhi” này rốt cuộc là thật sự tồn tại, hay chỉ là ảo tưởng của nàng.

Nói ra thật kỳ quái, hoàng tộc Mạnh thị đời này như thể bị trúng lời nguyền, con cháu thưa thớt, lại một người điên hơn một người. Trưởng công chúa vượt ngàn dặm xa xôi đi làm thiếp cho người ta, hậu cung của hoàng đế hơn phân nửa là nam nhân, Hoàng hậu lại yêu nữ nhân. Dưới cảnh quần thần ngày ngày kêu trời than đất, hoàng đế cuối cùng cũng đến chỗ phi tần, không ngờ lại trúng ngay một phát, sinh hạ hoàng tử. Hơn nữa trong quá trình trưởng thành, hoàng tử cũng không có khuynh hướng thích nam nhân, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mạnh Thanh Hòa có chút ác độc nghĩ, không ngờ măng xấu cũng có thể mọc ra tre tốt. Nhưng cảnh đẹp chẳng được bao lâu, nàng phát hiện ra một chuyện còn kinh khủng hơn cả việc tiểu thái tử thích nam nhân.

Mạnh Thanh Hòa nhớ lại buổi sáng hôm ấy, Mạnh Phàm khi đó mới mười bốn tuổi chạy đến tìm nàng. Hắn nói: “Tỷ tỷ, đợi đến khi ta làm hoàng đế, nhất định sẽ phong tỷ làm Hoàng hậu!”

Giọng nói của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, khàn khàn khó nghe nhưng vẫn còn phảng phất nét trẻ con, cảnh tượng này trông thật buồn cười, nhưng Mạnh Thanh Hòa lại không thể bật cười. Nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên nhà họ Mạnh không có một ai bình thường, tất cả đều là lũ điên!

Có thể nói, Mạnh Phàm là do một tay nàng nuôi lớn. Ngay từ khi sinh ra, hắn đã được lập làm thái tử và được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu không thích trẻ con, nên từ nhỏ Mạnh Thanh Hòa đã là người chăm sóc hắn.

Đây là lần đầu tiên trong lòng Mạnh Thanh Hòa nảy sinh ý nghĩ muốn chạy trốn khỏi hoàng cung.
 
Chương 64


Và cũng vào năm đó, cô cô của nàng đã lâm trọng bệnh, trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, không ngừng gọi cái tên “Vân Nhi”, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Không một ai biết vị Trưởng công chúa năm xưa, người từng kiêu ngạo ngút trời nhờ sự sủng ái của tiên đế, đã đi đâu và phải chịu đựng những tổn thương gì. Người ta chỉ có thể từ những lời nói rời rạc của nàng mà suy đoán rằng, trong những năm mất tích, nàng đã trở thành thiếp của một người nào đó.

Vị tân đế vốn không ưa nàng, đương nhiên sẽ không quan tâm đến nàng nhiều, chỉ sắp xếp cho nàng sống tốt trong cung điện mà nàng từng ở.

Mạnh Thanh Hòa thường xuyên đến bầu bạn với Trưởng công chúa, nhưng nàng cũng chỉ biết rằng Trưởng công chúa có một đứa con ở Trần quốc.

Cuộc gặp gỡ giữa nàng và Phó Cẩm Vân thật sự là một sự tình cờ. Cuộc sống bên ngoài hoàng cung không dễ dàng như nàng tưởng tượng. Dù võ công không tệ, nàng vẫn trúng kế người ta. May mắn thay, nàng được Phó Cẩm Vân cứu giúp, nhưng hắn cũng vì thế mà bị thương ở cánh tay.

Năm ấy, nàng và Phó Cẩm Vân đều mười bảy tuổi, chỉ là Phó Cẩm Vân lớn hơn nàng hai tháng. Trên cánh tay Phó Cẩm Vân có một vết bớt nhỏ hình trăng non.

Thật đúng là duyên phận, nàng chẳng tốn chút công sức nào đã tìm được đứa trẻ mà cô cô luôn nhắc đến suốt chín năm trời.

Đáng tiếc, Phó Cẩm Vân dường như không tin những gì nàng nói.

Mạnh Thanh Hòa đành phải đưa cho Phó Cẩm Vân một miếng ngọc bội hết sức bình thường mà lúc sinh thời cô cô nàng luôn nâng niu như bảo vật. Phó Cẩm Vân nhận lấy miếng ngọc bội, rồi ngồi ngây người suốt cả buổi chiều hôm đó.

Mạnh Thanh Hòa không hay biết ý nghĩa của miếng ngọc bội, nhưng Phó Cẩm Vân lại hiểu rõ. Đây là món quà năm mới mà năm hắn lên tám, dùng tiền dành dụm được mua tặng mẹ. Thì ra, bà không hề bỏ rơi hắn, chỉ là vì bệnh tật mà không thể đến tìm con.

Khi Mạnh Thanh Hòa gặp lại chàng, nàng nhận ra chàng đã đổi khác nhiều, không còn lạnh lùng như xưa. Dù trước đây chàng luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn lại lạnh lẽo vô cùng. Cứ như lần đầu họ gặp gỡ, nếu không có người bên cạnh, chàng chắc hẳn đã chẳng ra tay giúp đỡ.

Trở về lần này, Mạnh Thanh Hòa có một phát hiện trọng đại: Phó Cẩm Vân đôi khi lại lặng người nhìn một vòng hoa đã héo úa và một chiếc mặt nạ xấu xí. Nàng đi hỏi Phó Cẩm Vân, nhưng chỉ biết được đó là quà của một tiểu cô nương. Nàng không bận tâm, mười lăm mười sáu tuổi cũng là tiểu cô nương, bảy tám tuổi cũng vậy. Nhìn hai món đồ này, hẳn không phải là thứ mà một thiếu nữ mười mấy tuổi sẽ tặng. 

Chẳng bao lâu sau, nàng đã gặp tiểu cô nương này. Tiểu cô nương trông có vẻ hung dữ, nhưng lại rất lễ phép, thật là thú vị.

Trong đêm tiệc trừ tịch của Trần quốc, nàng trà trộn vào đám sát thủ, chính nàng đã b.ắ.n mũi tên về phía Lâm Tố. Chỉ một ánh mắt nàng trao cho Phó Cẩm Vân, chàng đã hiểu ý nàng. Khổ nhục kế, cách dễ nhất để lấy được lòng tin, kéo gần khoảng cách.
 
Chương 65


Phó Cẩm Vân từng hỏi nàng, vì sao lại giúp chàng.

Thật ra nàng chỉ muốn tìm việc để làm, giúp chàng hay giúp người khác cũng chẳng khác gì nhau, miễn là chủ nhân tương lai của Khánh Khương quốc không phải Mạnh Phàm.

Đáng tiếc, tiểu cô nương kia bỗng chạy ra, Phó Cẩm Vân đang định kéo nàng ấy lại thì vị ca ca của nàng đã nhanh tay hơn một bước. Mạnh Thanh Hòa nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, lặng lẽ lùi vào bóng tối, thay đổi y phục.

Từ đó về sau, nàng nhận ra Phó Cẩm Vân không còn tha thiết muốn trở về Khánh Khương quốc nữa, chàng bắt đầu do dự.

Vì chàng đã không còn muốn quay về như vậy, nàng cũng không cần phải phí tâm phí sức nữa, nàng quyết định sẽ đi khắp nơi, rồi sau đó sẽ chọn một người khác.

Ba năm trôi qua, nàng cuối cùng cũng trở về Khánh Khương quốc. Cách đây không lâu nàng nhận được tin, chuyện tư tình giữa Mẫu phi của Mạnh Phàm và Tứ hoàng thúc đã bị bại lộ, mà Mạnh Phàm chính là con của họ. Hoàng đế nổi trận lôi đình, tuy rằng thích nam nhân, nhưng không có nghĩa là ông thích bị cắm sừng. Vị Thái tử được nuôi nấng mười chín năm hóa ra lại là con của người khác, làm sao ông có thể dễ dàng tha thứ cho họ.

Trên bậc thềm dài ở núi Vụ Hoa, Mạnh Thanh Hoà và Mạnh Phạm tình cờ gặp lại nhau, hắn quần áo tả tơi, hiển nhiên vừa mới thoát khỏi vòng vây truy sát. Mạnh Phàm mười chín tuổi, không còn nét ngây thơ của thiếu niên, cũng mất đi sức sống vốn có, trông như một vũng nước đọng.

Hai người cách nhau ba bậc đá, một người đứng cao, một người đứng thấp.

Mạnh Phàm nhìn nàng thật sâu, từng chữ từng chữ nói: “Chúng ta không phải là chị em ruột, chúng ta có thể ở bên nhau.”

Mạnh Thanh Hòa thản nhiên nói: “Ta thích nữ tử.”

Mạnh Phàm bước lên hai bước, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng bị Mạnh Thanh Hòa tránh né. Tay hắn chới với trong không trung, rồi giữ nguyên tư thế đó, ngã xuống. Lúc này Mạnh Thanh Hòa mới nhìn thấy, sau lưng hắn còn cắm một mũi tên lông vũ, trên đó in dấu ấn đặc trưng của hoàng tộc.

Mạnh Phàm nắm chặt lấy tà váy nàng, dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Ta biết, nhưng có hề gì đâu, a tỷ.”

Hoa tử đằng hai bên bậc đá xào xạc trong gió, Mạnh Phàm đã tắt thở.

Một lúc lâu sau, Mạnh Thanh Hòa thở dài, chậm rãi ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu hắn. Dù sao hắn cũng là đứa em trai nàng nuôi lớn từ nhỏ, nàng vẫn không nỡ để hắn phơi thây nơi hoang dã.
 
Chương 66


Phó Triều Nguyệt

Suốt cuộc đời của Phó Triều Nguyệt, nàng chỉ hai lần nhìn thấy nước mắt của Phó Cẩm Vân, một lần là vào đêm an táng mẫu thân nàng, một lần là vài ngày trước khi Phó Cẩm Vân qua đời.

Nàng vẫn còn nhớ ngày mẫu thân qua đời, là một buổi trưa mùa đông. Tuyết rơi dày đặc, từ đêm qua đến giờ, vẫn chưa ngừng.

Hoàng thượng tổ phụ, quý phi tổ mẫu, tam di, tứ di, thái tử cữu cữu, thái tử phi cữu mẫu, nhị cữu cữu, nhị cữu mẫu, tam cữu cữu, tam cữu mẫu,... tất cả đều đến, nàng tìm kiếm trong đám đông, duy chỉ thiếu một người, Triệu thúc thúc.

Cuối cùng, Phó Triều Nguyệt bị cha sai ra ngoài chơi với các anh chị em. Họ đều nghĩ nàng còn nhỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Thực ra nàng biết tất cả, nàng biết từ hôm nay nàng sẽ không còn mẹ nữa.

Nàng ngồi một mình bên ngoài phòng, nàng rất sợ, sợ cha cũng sẽ ở lại trong phòng mà không ra nữa.

Nàng chờ đợi, chờ đợi, mãi cho đến khi tuyết ngừng rơi, cánh cửa mở ra, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Lúc đó nàng mới mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, trên đó là những giọt nước mắt đã khô. Nàng ngẩng đầu hỏi Phó Cẩm Vân: “Cha ơi, mẹ có phải không cần con nữa không?”

Phó Cẩm Vân thoáng sững sờ, đưa tay xoa đầu nhỏ của nàng, ôn nhu cười nói: “Đừng nói lung tung, nương của con chỉ đang ngủ thôi.”

Rồi hắn dắt tay nàng, giao cho Thái tử đang đứng đợi bên ngoài.

Khi Phó Cẩm Vân xoay người, Phó Triều Nguyệt hất tay Thái tử ra, chạy về phía hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. Nàng không khóc, chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Phụ thân, người sẽ đến đón con phải không?”

Phó Cẩm Vân khựng lại, lời Cao Nhược Hoa chợt hiện về trong tâm trí hắn. Hắn vốn định đi cùng nàng, nhưng giờ phút này, hắn bỗng hiểu ra, Triều Nguyệt còn quá nhỏ, vẫn cần có hắn bên cạnh. Hắn không thể cứ thế mà rời đi, bỏ mặc nàng một mình.

Hắn ngồi xuống, ôm lấy đứa con gái bé bỏng, cũng nghiêm túc đáp: “Sẽ.”

Triều Nguyệt ngẫm nghĩ, đưa ngón út ra: “Móc ngoéo nhé.”

Hai người móc ngoéo xong, Triều Nguyệt cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, rồi theo Thái tử vào cung.

Ngày Cao Nhược Hoa được an táng, nàng được Phó Cẩm Vân đón về. Tối hôm đó, nàng tìm kiếm thật lâu, cuối cùng nhìn thấy Phó Cẩm Vân bên một cái ao. Hắn say mèm, nửa người ngâm mình dưới nước. Dù nước mùa đông lạnh buốt thấu xương, nhưng hắn dường như không hề hay biết.
 
Chương 67


Triều Nguyệt dùng hết sức lực mới kéo được Phó Cẩm Vân lên bờ. Dưới ánh đèn leo lét, nàng nhìn thấy những giọt nước mắt còn vương trên gương mặt cha. Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Phó Cẩm Vân khóc, một cách lặng lẽ đến đau lòng.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, hắn lại trở về với vẻ ngoài thường ngày, điềm tĩnh và tự chủ. Chỉ khi ở một mình, hắn mới dám buông thả nỗi đau giấu kín.

Phó Triều Nguyệt chưa bao giờ dám hỏi về mẹ, nàng sợ khơi dậy nỗi buồn trong lòng cha. Cho đến một ngày, nàng đang dùng bữa tại một tửu lâu, nhìn thấy dưới lầu, một đứa trẻ nằm lăn ra đất khóc lóc đòi mẹ mua đồ chơi. Người mẹ đau lòng ôm đứa con vào lòng vỗ về.

Nàng khẽ hừ một tiếng, nói: “Nếu là nương của con, người ấy chắc chỉ bê một cái ghế đẩu ra ngồi xem con khóc, thấy con khóc hăng say còn vỗ tay khen hay, sau đó mỗi dịp lễ tết lại mang ra kể cho tổ phụ tổ mẫu, cữu cữu a di nghe.” Dường như hình dung ra cảnh tượng đó, nàng không nhịn được bật cười. Cười rồi chợt nhớ ra Phó Cẩm Vân đang ngồi đối diện, nàng vội vã thu lại nụ cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Phó Cẩm Vân mỉm cười: “Đúng là chuyện nương con sẽ làm.” Dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn nói tiếp: “Nhìn ta làm gì, đó là mẹ của con, con muốn nhắc đến nàng lúc nào cũng được.”

Phó Triều Nguyệt cúi đầu, khẽ nói: “Con sợ người đau lòng.”

“Không nhắc đến thì sẽ không đau lòng sao?” Phó Cẩm Vân đặt chiếc cốc sứ trắng xuống, nhìn về phía ráng mây đỏ nơi chân trời, khẽ cười: “Con có thể quang minh chính đại mà nhớ về nàng, nàng không nên chỉ sống trong ký ức của con, mà nên ở bên cạnh chúng ta.”

Mười năm thoắt cái trôi qua, Phó Triều Nguyệt cũng đã có con. Nàng vẫn còn nhớ trước khi Phó Cẩm Vân qua đời, cha nàng thường xuyên đến giúp trông cháu. Đứa trẻ hơn hai tuổi, nghịch ngợm hiếu động, mỗi lần đều khiến ông mệt đến đau lưng nhức mỏi.

Thỉnh thoảng, ông lại thở dài: “Ta già rồi, giờ còn hơn nàng ấy những mười bốn tuổi, không biết nàng ấy có chê ta không.”

Phó Triều Nguyệt nhìn cha, dung mạo ông vẫn tuấn tú như xưa, chỉ có mái tóc đã điểm bạc. Nàng cố gượng cười: “Phụ thân thế này đã là già rồi sao? Vậy đại bá biết phải làm sao, ông ấy có bao giờ chịu thừa nhận mình lớn tuổi đâu.”

Phó Cẩm Vân bế đứa bé ngồi xuống. Đứa trẻ chơi mệt đã ngủ thiếp đi, ông nhẹ nhàng vỗ về lưng nó, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: “Nhưng ta sắp không còn nhớ được giọng nói của nàng ấy nữa rồi.”

Ông đưa tay che mắt, ngẩng đầu lên: “Ta rất sợ, cuối cùng ta sẽ chẳng còn nhớ gì về nàng ấy, ngoài cái tên...”
 
Chương 68


Lần cuối cùng nàng gặp Phó Cẩm Vân là vào một buổi tối. Sáng hôm đó tỉnh dậy, nàng bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả, giống như cái cảm giác hoảng hốt khi mẫu thân nàng qua đời năm xưa.

Phó Cẩm Vân không ngờ nàng lại đột ngột đến tìm mình. Ông dặn dò tâm phúc vài việc rồi mới ra gặp nàng.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai cha con ngồi trên ghế đá trong sân, uống chút rượu dưới ánh trăng. Phó Triều Nguyệt hỏi: “Phụ thân đã chuẩn bị xong chưa?”

Phó Cẩm Vân nhìn chiếc cốc trong tay, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Vậy con không nói gì thêm nữa.” Phó Triều Nguyệt cười tươi với ông: “Khi gặp nương, người nhất định phải nói với người ấy rằng con rất nhớ người ấy, con vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.”

“Được.” Phó Cẩm Vân mỉm cười đáp lại.

“Con đã trưởng thành, có thể tự mình giải quyết nhiều việc.” Phó Cẩm Vân ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nhưng ta vẫn mong con được sống vui vẻ. Nếu có ngày hắn làm con buồn lòng, hãy tìm đến đại bá, cậu, dì của con, đừng tự mình chịu đựng ấm ức. Con sinh ra đã là quận chúa, thân phận cao quý, từ nhỏ chưa từng chịu khổ. Ta không muốn mọi đau khổ của con đều do một người ngoài mang đến.”

Nghe đến đây, Phó Triều Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng bênh vực cho chồng mình: “Hắn không phải người ngoài, hắn là phu quân của con.” Nàng đưa mắt nhìn vào trong, thấy có người đang lén lút nhìn về phía họ. Khi nàng nhìn lại, người đó liền cười toe toét. “Với lại, cha đừng nói lớn tiếng như vậy, hắn đang ở bên trong đợi con đấy.”

Phó Cẩm Vân có chút ghen tị, liếc nhìn nàng nói: “Lúc đối xử tốt với con thì là phu quân, lúc đối xử không tốt thì lại thành người ngoài?”

Phó Triều Nguyệt im lặng.

Cuối cùng Phó Triều Nguyệt uống quá chén, những chuyện nàng chôn sâu trong lòng bỗng ùa về, nàng không kìm được nước mắt.

“Có phải vì con mà nương mới mất không? Dù mọi người đều không trách con, nhưng con biết.” Nàng ôm mặt nhìn lên trời: “Con đều biết, nương sinh con ra đã bị băng huyết, sau đó sức khỏe mới ngày càng yếu đi.” Nàng đưa tay lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ thế tuôn rơi càng nhiều.

“Giá như không có con thì tốt rồi, nương sẽ không chết, phụ thân cũng sẽ không... sống không bằng c.h.ế.t như vậy.”

“Đó không phải lỗi của con, là duyên phận của ta và nàng quá ngắn ngủi.” Phó Cẩm Vân khẽ nói, đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng an ủi: “Nương của con vẫn thường nói, con mang theo lời chúc phúc của chúng ta mới đến thế giới này, là minh chứng tình yêu của ta và nàng, là món quà mà ông trời ban tặng. Con không thể nghĩ như vậy, biết không?”

“Nhưng mà...” Nàng nghẹn ngào, còn muốn nói điều gì đó nhưng bị Phó Cẩm Vân cắt ngang.

“Không có nhưng nhị gì cả. Mỗi người đến thế giới này đều có lý do của họ, rời đi cũng vậy. Con chỉ cần biết rằng chúng ta đều rất yêu con là đủ rồi.”

Phó Triều Nguyệt cuối cùng không kìm được nữa, òa khóc nức nở.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top