Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Vĩnh Lạc Công Chúa

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Vĩnh Lạc Công Chúa
Chương 40


“Biết rồi ạ!”

Ta dùng cả tay cả chân bò lên tảng đá lớn. Phương Tương Ngân nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

“Ngươi làm sao vậy? Thấy ta nên cảm động quá sao?” Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Có lẽ vậy.” Phương Tương Ngân thu hồi ánh mắt, nhìn xuống mặt nước, giọng nói có chút yếu ớt.

“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi nên ở cùng Nhị ca sao?”

“Thuộc hạ đâu phải bán mình cho Tấn vương.” Phương Tương Ngân đứng dậy kéo cần câu lên, chỉ thấy một đống rong rêu. Hắn lại ngồi xuống, hiếm khi quan tâm ta một câu: “Công chúa, người đây là?”

“À, nói ra thì dài dòng lắm...”

Phương Tương Ngân nhanh chóng ngắt lời ta: “Vậy thì đừng nói nữa.”

“Tiểu Phương đồng học, ta thấy ngươi thay đổi rồi.” Ta nhìn hắn, hắn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng: “Trước kia ngươi nói chuyện không có làm người ta nghẹn lời như vậy.”

Phương Tương Ngân đáp: “Hiện tại đang là kỳ nghỉ của thuộc hạ.”

Hắn lại hỏi: “Cần thuộc hạ thông báo cho Tấn vương không?”

Ta nghĩ, Phó Cẩm Vân chắc đã nhắn rồi.

“Không cần đâu.”

Phương Tương Ngân nhìn ta với vẻ nghi hoặc. Dây câu khẽ động, hắn lại đứng dậy kéo cần câu lên, nhưng chỉ thấy một cành cây.

“Tiểu Đồng, về nhà thôi.” Giọng Dương bà bà vọng lại từ đằng xa.

“Tiểu Phương đồng học, ta đi đây.” Ta chào tạm biệt Phương Tương Ngân, nhưng hắn gọi ta lại.

“Chờ một chút, Tiểu Đồng? Phương Tương Đồng là ngươi?” Hắn trợn to mắt.

Ta gật đầu.

“Vậy còn Phương Tương Kim?”

“Là Phó Cẩm Vân, sao vậy?”

“Không có gì.” Phương Tương Ngân lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Dương Chiếu ngày mai sẽ đến cầu hôn ngươi.”

Ta cảm thấy hắn đang cười, nhưng trên mặt hắn lại chẳng có biểu cảm gì.

23

Giỏ nhỏ của ta đựng một ít cành cây nhỏ, Dương bà bà đã về đến cửa nhà rồi, ta vẫn còn đang đuổi theo chó ở ngoài đồng. Con chó đen nhỏ đó là của nhà Ngô Phong Phong, gần đây nó cứ thích chạy sang bên nhà ta.

Nó thật đúng là “chó” mà, ta cho nó ăn thì nó mới để ta sờ một cái, thấy ta tay không đến gần thì không chỉ nguẩy đ.í.t chạy nhanh, lại còn sủa ta! 

Ta, Cao Nhược Hoa, làm sao có thể chịu được cái uất ức này!

Thế là, ta đuổi theo nó từ ruộng bên này sang ruộng bên kia, rồi lại từ ruộng bên kia sang ruộng bên này...

Đúng lúc ta đang đuổi đến hăng say, Phó Cẩm Vân xách một túi đồ trở về. Chàng cứ thế kéo ta ra khỏi ruộng.

“Phó Cẩm Vân, ngươi buông ta ra! Hôm nay ta nhất định phải cho nó biết sự lợi hại của ta!” Ta thật sự tức giận đến mức gọi cả tên thật của Phó Cẩm Vân ra.

“Được rồi, nó đã biết sự lợi hại của ngươi rồi.” Chàng lấy chiếc giỏ nhỏ trên lưng ta xuống, những cành cây vốn ít ỏi bên trong đã sớm rơi vãi ra hết.

“Gâu gâu gâu gâu ——!” Như thể đang thị uy, con ch.ó đen nhỏ chạy đến trước mặt ta bắt đầu sủa, thấy ta có vẻ muốn vùng ra khỏi Phó Cẩm Vân, nó lại rất láu cá chạy mất!

Ta chỉ vào con chó, trừng mắt nhìn chàng: “Ngươi xem! Nó không biết!”

“Chó chết, ngươi đợi đấy! Ngươi xong rồi, ta nói cho ngươi biết, hôm nay gặp ta là ngươi... cả đời chó của ngươi xui xẻo!”

Phó Cẩm Vân nửa ôm nửa kéo ta về, ta cố sức vùng ra, cuối cùng chàng không còn cách nào khác, chỉ đành bế ta lên, vẫn là tư thế bế trẻ con. Thực ra trong lòng ta đã héo rũ hơn phân nửa, nhưng vì sĩ diện, vẫn phải tiếp tục giả vờ vùng vẫy.
 
Chương 41


Lúc đang chuẩn bị bữa tối, Phó Cẩm Vân nói với ta rằng ngày mai sẽ có người đến đón ta. Lúc đó ta đang nhóm lửa, củi là do Phó Cẩm Vân xếp, lửa cũng là chàng nhóm, ta chỉ phụ trách không để nó tắt. Không hiểu sao đột nhiên tim ta đập nhanh, cảm xúc không nỡ dâng lên, suýt làm ta cay mắt.

Ta đột ngột ngẩng đầu nhìn chàng, giữa làn khói mờ ảo, dung mạo chàng đặc biệt dịu dàng.

Ta nghĩ, nếu ta còn không biết mình thích chàng, vậy thật là đồ ngốc rồi.

Ta cười gượng một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt.”

Phó Cẩm Vân đang cắt rau bên cạnh, ta hỏi: “Tiểu Kim, tiêu chuẩn chọn bạn đời của ngươi là gì?”

Phó Cẩm Vân hơi quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ không hiểu, tay vẫn tiếp tục động tác cắt rau.

Ta giải thích: “Ý ta là, ngươi hy vọng người vợ tương lai của mình sẽ như thế nào.”

Phó Cẩm Vân nhìn ta một cái, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hiểu biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người.”

Nói rồi, chàng đi tới mở nắp nồi.

Ta thầm nghĩ, mấy lời này hoàn toàn chẳng liên quan gì đến ta. Nếu chúng ta không thân thiết, ta còn có thể cố gắng tạo dựng hình tượng hiểu biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người, vấn đề là chúng ta đã gần gũi đến mức chỉ cần chàng nói đồng ý, chúng ta có thể lập tức yêu đương. Tất nhiên, nếu không thân thiết ta cũng sẽ không hỏi chàng câu này. Vì vậy ta nói: “Không được, ngươi yêu cầu quá cao rồi.”

Qua làn khói bếp, chàng ngạc nhiên nhìn ta một cái.

Ta lại nói: “Ngươi có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút không, ví dụ như thay "hiểu biết lễ nghĩa" thành "hoạt bát đáng yêu", "thấu hiểu lòng người" thành "tốt bụng xinh đẹp"?” Nói xong chính ta cũng cảm thấy ngại ngùng.

Phó Cẩm Vân có chút không hiểu: “Tiểu Đồng hôm nay làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi những câu này?”

Ta không dám nhìn vào mắt chàng, nói: “Ta có một người bạn... ý ta là ta có một người bạn, nàng ấy hoạt bát đáng yêu, tốt bụng xinh đẹp, rất thích hợp làm vợ ngươi.”

Phó Cẩm Vân: “...”

Ta không buông tha: “Thật sự rất thích hợp mà.”

“Ta hiện tại chưa có dự định thành thân.” Chàng mở nắp nồi, đang múc thức ăn ra đĩa, nghe vậy cười nói, “Tiểu Đồng có công tử nào mình thích rồi sao?”

Ta vội vàng phủ nhận: “Không có! Tuyệt đối không có!” Phủ nhận xong trong lòng ta lạnh toát, xong rồi, bây giờ thật sự không có nữa rồi. Ta ủ rũ dùng que gỗ gõ vào đáy nồi, ậm ừ một tiếng.

Không có dự định thành thân, là vì Lâm Tố sao?

Thấy ta nửa ngày không nói gì, chàng tranh thủ lúc xào rau nhìn ta một cái, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Ta lắc đầu, thấy chàng vẫn nhìn ta, bèn vùi mặt vào tay áo, phát ra tiếng cười gượng gạo: “Chỉ là cảm thấy hơi lạnh.” Trong khoảnh khắc, nỗi chua xót trong lòng ta bỗng lan tỏa ra khắp cơ thể.

Một lúc sau, ta kể chuyện Dương Chiếu cho chàng nghe, chàng chỉ cười cười, bảo ta không cần lo lắng. 

Ta đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
 
Chương 42


Ta sợ chàng nhận ra sự khác thường của ta, giả vờ bận rộn, cố gắng thêm củi vào lửa.

Trong lúc đó chàng nhìn ta vài lần như muốn nói lại thôi, ta càng bận rộn hơn. Đột nhiên ngửi thấy mùi khét, ta hỏi chàng: “Mùi gì vậy?”

Chàng nói: “Thức ăn cháy rồi.”

Ta: “...”

Ăn cơm tối xong, ta ngồi trên ghế đá trong sân để tiêu cơm, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao bao la, ánh sáng và bóng tối đan xen, những ngôi sao trải dài khắp bầu trời đêm bao la rộng lớn.

Những tháng ngày bên nhau, hóa ra chỉ có một mình ta động lòng, chàng chỉ là... tận tâm tận trách mà thôi.

Càng nghĩ càng thấy bi thương, càng bi thương càng muốn...

Ta sờ lên gò má đã bị gió thổi đến lạnh buốt, cảm giác nước mắt sắp trào ra, đúng lúc đó Dương bà bà gọi ta một tiếng từ trong nhà.

“Tiểu Đồng, anh con mua bánh hoa quế, mau vào ăn đi.”

Ta không tin: “Là chàng mua sao? Nếu là Ngô Phong Phong tặng thì ta không ăn!”

“Con bé này.” Dương bà bà cười nói với Phó Cẩm Vân: “Là anh con mua đấy.”

Phó Cẩm Vân đi tới, ngồi xổm trước mặt ta. Vừa rồi ta còn vì chàng mà đau lòng thương cảm, nói thật, ta có chút không muốn để ý đến chàng, bèn quay mặt đi không nhìn chàng, lại sợ chàng không biết ta đang làm gì, bèn hừ lạnh một tiếng.

Chàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ta không để ý đến chàng. Ta cũng biết mình quá ủy mị, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải chuyện như vậy, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Tam tỷ có kinh nghiệm tình trường lại không ở bên cạnh, ta chỉ có thể hành động theo bản năng.

Ta cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình cho chàng thấy, nói với chàng rằng ta không chỉ là một cô gái nhỏ bướng bỉnh, mà cũng có thể là một cô nương dịu dàng hiền thục. 

Đáng tiếc, tình hình không cho phép.

Đuổi gà bắt chó như thế, làm sao có thể là một cô nương dịu dàng hiền thục được chứ?

Ta lúc này rất muốn quay về quá khứ, đánh c.h.ế.t chính mình lúc trước.

“Được rồi.” Phó Cẩm Vân đưa tay xoa đầu ta, cả hai chúng ta đều sững sờ. Chàng im lặng một lúc, buông tay khỏi đầu ta, bắt đầu giải thích: “Thật sự không phải Ngô cô nương tặng...”

Ta căn bản không nghe rõ chàng đang nói gì, ta nghĩ mặt ta đã đỏ bừng hết cả rồi, may mà bây giờ là ban đêm, chàng cũng không nhìn thấy rõ.

“Ừm.” Ta gật đầu loạn xạ.

Nửa đêm, Dương Chiếu bị cơn buồn tiểu đánh thức, mơ màng mở mắt ra. Theo thói quen, hắn gọi ra ngoài cửa một tiếng “Thắp đèn”, nhưng không có ai đáp lại. Hắn lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng đành phải tự mình xuống giường. 
 
Chương 43


Đèn vừa sáng, hắn mới phát hiện có một người ngồi bên bàn. Hắn dụi dụi mắt, cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhận ra đó là Phó Cẩm Vân. Dương Chiếu trong lòng rất kỳ lạ, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi: “Đại cữu tử, muộn thế này tìm ta có việc gì không?”

Phó Cẩm Vân vẫn luôn lau lau thứ gì đó, nghe vậy nhìn hắn một cái không nói gì.

Dương Chiếu chỉ cảm thấy ánh mắt kia thật đáng sợ, nuốt nước miếng toan định nói thì phát hiện dưới chân cửa có nằm một người, là tên tiểu tư canh đêm cho hắn, dưới thân tên tiểu tư kia đang chảy thứ gì đó đỏ sẫm.

Hắn lúc này mới phát hiện, Phó Cẩm Vân lúc này hoàn toàn khác với hình tượng ôn hòa bình thường, hắn sợ hãi ngồi bệt xuống đất, hỏi: “Ngươi... ngươi muốn... làm gì?”

“Ta nghe đồn, ngươi toan cưới muội muội của ta ư...” Phó Cẩm Vân hơi khựng lại, tay ngừng động tác, người xoay nhẹ sang một bên, thứ được cầm trong tay lộ ra dưới ánh đèn: “Tiểu Đồng.”

Dương Chiếu rốt cuộc cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng đáp: “Không... không có! Tiểu Đồng cô nương tựa tiên nữ giáng trần, tiểu nhân nào dám mạo phạm, thưa anh... à không, thưa đại ca!” Hắn cuống quýt đến sắp khóc.

“Vậy thì tốt, bằng không...” Phó Cẩm Vân dùng chủy thủ vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Đêm nay cả nhà ngươi e rằng sẽ không chỉ đơn giản là bất tỉnh nhân sự.”

“Vâng vâng vâng! Đại ca.”

Phó Cẩm Vân không ngờ hắn lại nhát gan đến vậy, nhận thua nhanh như chớp, bỗng thấy chán ngán, đứng dậy toan rời đi. Đến cửa thì chợt dừng lại.

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dương Chiếu thấy cảnh này bỗng chốc lại nơm nớp lo sợ: "Đại... đại ca... còn... còn chuyện gì nữa chăng?"

“Chuyện đêm nay?” Phó Cẩm Vân khẽ nghiêng đầu.

Dương Chiếu chưa bao giờ thấy đầu óc mình minh mẫn đến thế: “Xin đại ca yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ không để Tiểu Đồng cô... à không, Tiểu Đồng tổ tông biết chuyện này!”

24

Ngày hôm sau quả nhiên ta chẳng thấy Dương Chiếu đến cầu hôn, trong lòng vừa mừng vừa tủi. Tủi vì không thể để Phó Cẩm Vân biết ta được bao người ao ước.

Ta không hề cho chàng hay chuyện gặp gỡ Phương Tướng Ngân, nên Phó Cẩm Vân lại vào trấn tìm cách báo tin.

Dùng bữa trưa xong, thừa lúc Dương bà bà say giấc, ta lén bưng một chậu nhỏ ra bờ sông giặt giũ. Tìm mãi mới thấy một bộ y phục cũ chàng chưa giặt. Ta ra chiều thạo việc giặt sạch sẽ, nghĩ chàng về ắt sẽ khen ta ngoan ngoãn, bèn vừa ngân nga khúc hát vừa về nhà.

Đêm qua mưa rả rích, đường đất trơn trượt, ta lỡ chân ngã nhào xuống nước. May thay chỗ ấy nước nông, ta vội vã bò dậy, nào ngờ y phục đã bị nước cuốn trôi. 

Ta nhìn cái chậu úp sấp dưới đất, lại nhìn vết thương do đá cứa trên tay, lòng thầm nghĩ, tiêu rồi.

Ta mặt mày ủ dột quay về, chỉ mong Phó Cẩm Vân đừng về sớm quá.

Quả đúng là “càng mong cầu, càng chẳng được, càng chẳng mong, lại càng tới”.
 
Chương 44


“Ta thấy không phải vậy.” Bà trêu ta: “Lúc ăn cơm, cái miệng nhỏ của con dẩu lên cao lắm, có thể treo cả bình dầu lên được đấy.”

“Làm gì có!” Ta trợn tròn mắt.

“Lúc Ngô cô nương hỏi ca ca con về chuyện của con ấy.”

“... Con... con đó là...”

“Thôi được rồi, đừng giận ca ca con nữa. Huynh ấy cũng chỉ là quá lo lắng thôi, chẳng trách ai được, chỉ có thể tự trách mình.

“...”

“Đây là chú sóc nhỏ ca ca con bắt được trên đường về, nghĩ con sẽ thích nên mang về cho con đấy.”

“Sao huynh ấy không tự mình đưa cho con?”

“Con tối nay có cho huynh ấy cơ hội nói chuyện đâu.”

“...”

Sau khi Dương bà bà rời đi, ta suy đi nghĩ lại vẫn quyết định đi tìm Phó Cẩm Vân để chính thức tạ lỗi.

Ta đẩy cửa sổ phòng chàng, khẽ gõ. Nhờ ánh trăng mờ ảo, ta thấy chàng khoác áo ngồi dậy. Ta vội vàng lên tiếng: “Không cần mở cửa đâu, muội chỉ muốn nói một câu thôi.”

Chàng tiến đến bên cửa sổ, đưa cho ta một chiếc áo dày.

“Cái đó...” Ta nhận lấy áo mặc vào, thấy ấm áp hơn nhiều: “Hôm nay là muội sai, không nên nhân lúc huynh đi vắng mà ra bờ sông, lại càng không nên nói dối huynh. Nhưng muội đảm bảo lần sau...” Thực lòng ta cũng chẳng dám chắc có lần sau hay không, nên đành nói: “Sẽ không gạt huynh nữa, huynh tha lỗi cho muội nhé?”

“Ta thấy muội căn bản không biết mình sai ở đâu,” Phó Cẩm Vân khoanh tay, tựa người vào cửa sổ: “Với lại, muội đã nói quá một câu rồi đấy.”

Ta: “...”

Ta không khỏi có chút giận dỗi: “Không biết lỗi thì không được nhận lỗi sao? Ai đặt ra quy định đó?”

Chàng bật cười, đặt tay lên vai ta, xoay người ta lại, nói: “Canh khuya sương lạnh, chẳng phải lúc để nghĩ ngợi, đi ngủ đi thôi.”

Ta: “...”

Ta có đủ căn cứ để nghi ngờ rằng chàng đang ám chỉ ta đầu óc không được minh mẫn.

25

Trở về hoàng cung đã hơn một tháng mà ta vẫn chưa một lần gặp lại Phó Cẩm Vân.

Vẫn còn nhớ khi Nhị ca đến đón, chàng và ta, một người trong xe ngựa, một người trên lưng ngựa, chỉ biết nhìn nhau qua tấm rèm xe. Khoảng cách giữa đôi ta bỗng chốc trở về như thuở ban đầu, những gì ta và chàng đã cùng trải qua cũng tựa như khói sương, tan biến vào hư không.

Nhị ca để ta tựa đầu vào vai huynh ấy, ôn tồn bảo: “Vĩnh Lạc, ngủ một lát đi, tỉnh dậy là về đến nhà rồi.”

Khi ta tỉnh lại lần nữa đã thấy mình đang ở Trường Minh cung, trước mắt là lan can ngọc bích, đèn đuốc sáng rực, ai cũng áo gấm lượt là, người ngồi kẻ đứng. Chuyện nơi thôn dã dường như chỉ là một giấc mộng thoảng qua.

“Vĩnh Lạc, muội đang nghĩ gì vậy?” Giọng Tứ tỷ kéo ta về thực tại, ta nhìn sang, Tam tỷ đang nằm trên sập, vừa ăn nho vừa trò chuyện.

Ta bỗng nảy ra một ý.

“Nếu như tỷ có một người trong lòng, nhưng không rõ người ấy có để ý đến mình hay không, thì phải làm sao?” Thấy Tam tỷ, Tứ tỷ đều nhìn mình, ta vội vàng nói thêm: “Muội chỉ nói ví dụ thôi.”

Tam tỷ vỗ tay ngồi dậy, “Chậc” một tiếng rồi nói: “Có tật giật mình.”

Tứ tỷ hỏi thẳng: “Muội nói Phó Cẩm Vân à?”

Ta yếu ớt gật đầu.

Sau khi có được câu trả lời, Tứ tỷ ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, giọng yếu ớt: “Trời ơi, không lẽ lại thêm một Phó lang nữa sao?”

“Dễ thôi!” Tam tỷ không để ý đến Tứ tỷ đang than thở, lục lọi trên người một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, nàng nhìn chúng ta một cái, vẫy tay gọi chúng ta lại gần. Ta và Tứ tỷ nhìn nhau, đều ngồi xổm xuống.
 
Chương 45


“Các muội xem này.” Tam tỷ trải tờ giấy ra, nét chữ trên đó rồng bay phượng múa, phóng khoáng vô cùng: “Thấy gì không?”

Tứ tỷ ngắm nghía hồi lâu, nói: “Chữ đẹp thật.”

Ta gật gù: “Chỉ hơi cẩu thả một chút.”

“Xem chữ gì chứ!” Tam tỷ cốc đầu từng đứa chúng ta: “Xem nội dung!”

“Từ biệt đến nay vẫn mạnh giỏi chứ? Đã lâu không gặp, ta nhớ nàng lắm, nàng có nhớ ta không? Kể từ lần chia tay trước đã là ba năm trôi qua, nàng thấy thư này ắt sẽ cho rằng ta đang khoa trương, nhưng không phải vậy. Thơ rằng: "Một ngày không gặp tựa ba thu cách biệt." Một ngày không gặp, nhớ đến phát cuồng...” Tứ tỷ không đọc nổi nữa: “Tam tỷ, tỷ thật là sến sẩm.”

Tam tỷ liếc xéo chúng ta, thản nhiên nói: “Các muội biết gì, đây gọi là tình thú.”

Ta lắc đầu nguầy nguậy: “Muội không chép đâu, sỗ sàng quá.”

Tứ tỷ cũng góp lời: “Đúng vậy, Phó Cẩm Vân mà thấy chắc hồn xiêu phách lạc.”

“Ai bảo ngươi chép cái này!” Tam tỷ nhìn chúng ta ngán ngẩm, “Ý ta là, muội có thể viết một bức thư tỏ tình để thăm dò chàng.” Nói rồi, tỷ ấy gấp tờ giấy lại, cất vào tay áo, rồi thong thả nói với vẻ hân hoan: “Viết thư thế này phải có tình cảm chân thành, kẻo người nhận lại nghĩ mình lỗ mãng, không đứng đắn.”

“Thế còn tỷ?” Tứ tỷ vẻ mặt ngờ vực.

Ta chợt hiểu ra: “Tam tỷ, tỷ và Hứa lang làm lành rồi à?”

Tam tỷ khẽ “ừ” một tiếng, đưa tay chỉnh lại trâm cài trên tóc, vẻ mặt thảnh thơi.

“Người mà bổn cung để mắt đến, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta?”

Ta hiểu rồi, Tam tỷ không phải đang giúp ta giải quyết vấn đề, mà là đang khoe mẽ. Ta cảm thấy Tam tỷ cũng chẳng đáng tin cậy.

Tứ tỷ: “Hứa lang kia thật đáng thương, không lẽ lại bị bỏ rơi lần thứ hai?”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”

“Thực ra có hơi táo bạo một chút cũng không sao.” Tam tỷ bắt đầu công khai chuyển chủ đề: “Chỉ cần gan lớn, chuyện gì mà chẳng làm được? Dẫu có bị mắng cũng chẳng hề gì, chỉ cần không đề tên, muội còn có thể nói là viết cho ta.”

Tứ tỷ vẻ mặt thán phục, chắp tay vái Tam tỷ: “Tam tỷ, tỷ thật cao tay!”

Tam tỷ khiêm tốn xua tay: “Chỉ là quen tay hay việc thôi.”

“Mà này, Tam tỷ, tỷ và Hứa lang làm lành từ khi nào vậy, sao muội không biết?” Ta tiến lại gần hỏi.

Tứ tỷ cũng hùa theo: “Đúng vậy, muội cũng không biết.”

“Các muội biết nhiều như vậy để làm gì?” Tam tỷ đẩy đầu mỗi người một cái: “Các muội chỉ cần biết kết quả là được, quá trình không quan trọng. Bởi vì đối với các muội, nó rất không phù hợp.”

Tuy Tam tỷ chẳng đáng tin cậy, nhưng cuối cùng ta vẫn quyết định viết thư cho Phó Cẩm Vân, chỉ là sẽ viết kín đáo một chút.

Dù vậy,, mấy ngày nay ta gần như đã lục tung cả thư phòng, mà vẫn chưa viết nổi một chữ nào. Thật sự là xấu hổ quá đi...

Tam tỷ, Tứ tỷ đều tỏ ra thất vọng về ta.
 
Chương 46


Nhưng cơ hội luôn đến với người biết chuẩn bị, dù ta chẳng chuẩn bị gì, cơ hội cũng đã đến.

Tiệc mừng thọ Thái hậu, tất cả quý tộc và hoàng thân đều phải tham dự. Tứ tỷ nhìn lướt qua danh sách khách mời, thấy có cả Phó Cẩm Vân. Phó Cẩm Vân đã được điều chuyển từ cấm vệ quân sang doanh trại khác, đó là lý do vì sao lâu nay ta không gặp chàng.

Còn bức thư tình Tam tỷ viết thay ta đã nằm trước mặt ta.

Cơ hội luôn dành cho người biết chuẩn bị, còn kẻ chẳng chuẩn bị gì như ta thì sẽ bị bỏ lại phía sau.Cuối cùng ta đã không thể đến dự tiệc mừng thọ Thái hậu. 

Đêm hôm trước, ta quá căng thẳng, đến nỗi không tài nào chợp mắt, bèn ra trước cửa sổ hứng gió cho khuây khỏa, nào ngờ chẳng những không nguôi ngoai mà còn nhiễm lạnh, hôm sau lên cơn sốt. Buổi tối ta cố gượng dậy đi dự tiệc, nhưng vừa xuống giường thì chân tay đã bủn rủn, lại còn bị trẹo chân. Giờ ta chỉ còn biết nằm trên giường chờ tin tức.

Bức thư Tam tỷ viết thay ta, ta nào dám gửi. Dài dằng dặc toàn là thơ tình, từ “ Xúc xắc lung linh khảm hồng đậu, tương tư khắc cốt người biết chăng” đến “Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh”, chẳng hề kín đáo chút nào, đây nào phải thăm dò, rõ ràng là tỏ tình. Ta đành phải tự viết một bức khác, nhưng lại sợ Tam tỷ nhân cơ hội đánh tráo, nên đã giao cho Tứ tỷ, nhờ tỷ ấy tìm cơ hội đưa cho Phó Cẩm Vân.

Hôm sau, ăn sáng xong, Tam tỷ, Tứ tỷ liền đến. Tứ tỷ nhìn ta muốn nói lại thôi, Tam tỷ cũng lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào ta. Tim ta thắt lại, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Bị người ta phát hiện rồi sao?”

Tứ tỷ lắc đầu: “Không phải, chỉ là...” Nói rồi nhìn về phía Tam tỷ.

Tam tỷ khẽ ho một tiếng, ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà: “Để ta nói cho muội một tin tốt và một tin xấu, muội muốn nghe tin nào trước?”

“Tin tốt!” Ta vội nói.

“Tin tốt à, tin tốt chính là...” Tam tỷ vừa nói vừa nhấp một ngụm trà, “Thư ta đã đưa tận tay chàng ấy rồi.”

“Sao lại là tỷ đưa?”

Tứ tỷ ngồi xuống bên giường ta, vẻ mặt áy náy: “Lần đầu tiên đưa thư tình cho người khác, tỷ hồi hộp quá.” Nói rồi nắm lấy tay ta, trịnh trọng nói: “Nhưng có lần một ắt có lần hai, lần sau, lần sau tỷ nhất định sẽ đưa đến tận tay cho muội!”

“Thế còn tin xấu?” Ta nằm bẹp trên giường, trong lòng còn le lói một tia hy vọng: “Chẳng lẽ là đưa nhầm bức thư tình của Tam tỷ?”

“Không phải đâu!” Tam tỷ bưng một chén trà đến, Tứ tỷ đỡ ta ngồi dậy: “Nào, uống chén trà cho đỡ kinh hãi.”

Ta càng thêm hoang mang lo sợ.

“Các tỷ đừng hù dọa muội!”

“Chuyện là thế này.” Tam tỷ ngồi xuống bên chân ta, bắt đầu kể lại chuyện tối qua: “An Ninh quá căng thẳng, cứ ngồi đó mà uống nước mãi. Uống rồi lại muốn đi giải, sợ làm mất thư nên tạm thời đưa ta giữ hộ. Vừa hay ta cũng có một bức thư muốn đưa cho Hứa lang, bèn cất vào tay áo bên trái. Lúc này, Phó Cẩm Vân vừa hay đi ra ngoài, mà An Ninh vẫn chưa về. Ta sợ bỏ lỡ cơ hội, bèn đi theo ra ngoài. Trên đường đi, ta luôn tự nhắc mình tay áo bên trái là thư cho Phó Cẩm Vân, nhưng đời người tính không bằng trời tính. Ta vừa định lấy thư ra thì Hứa lang ở đằng xa đã trông thấy ta.” 
 
Chương 47


Tam tỷ vỗ ngực, vẫn còn vẻ sợ hãi: “Ánh mắt chàng ấy như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, dọa ta giữa tiết trời tháng tư mà toát cả mồ hôi lạnh, đến nỗi quên cả chuyện vừa cãi nhau với chàng, vội vàng đưa thư cho Phó Cẩm Vân rồi chạy đi tìm bảo bối của ta, vừa hôn vừa dỗ dành mãi mới làm chàng nguôi giận.”

Tứ tỷ nghe không xuôi tai, thúc giục nàng: “Tỷ nói vào trọng tâm đi.”

“Trọng tâm là... khi ta về cung tắm gội, thư từ trong áo rơi ra, ta nhặt lên xem.” Nàng như đang biểu diễn ảo thuật, tay lướt qua trước mặt ta, bức thư đã nằm gọn giữa những ngón tay nàng: “Hóa ra ta đưa nhầm rồi, hahaha.”

“Nhưng đừng sợ!” Tam tỷ vỗ vai ta trấn an, “Không phải thư tình đâu! Ta đã nói rồi, trước đó ta đang cãi nhau với bảo bối của ta mà.”

“Đó là gì?”

“Ít hơn một chữ so với thư của muội, nhưng ý nghĩa cũng tương tự, hahaha.” Lại một nụ cười gượng gạo nữa.

Của ta là: Lòng như nước Tây Giang.

Ta không tin Tam tỷ khi cãi nhau với Hứa lang còn có thể viết thư gì bình thường được. Bị ta nhìn chằm chằm, Tam tỷ có chút chột dạ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta chỉ có thể nói là, dựa trên tình nghĩa nhiều năm, ta có đặc biệt hỏi thăm một câu về mẫu thân của chàng ấy.”

Tứ tỷ đang nhìn ta với ánh mắt động viên.

Đêm ấy, Phó Cẩm Vân về đến nhà, lấy bức thư cất kỹ trong n.g.ự.c ra, mở ra dưới ánh nến. Bốn chữ lớn trên giấy hiện ra rõ ràng, nét chữ rồng bay phượng múa, phóng khoáng tự tại.

Trên đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Cút mẹ mày đi”.

Ánh đèn lay động, Phó Cẩm Vân chìm vào im lặng.

Còn một nơi khác, phủ đệ họ Hứa.

Hứa Chi Ngung mở ngăn bí mật sau bức tranh sơn thủy treo trong thư phòng, nhìn lướt qua hai chồng thư bên trong, cao thấp gần bằng nhau. Một bên là những lời ngọt ngào nhớ nhung, yêu thương, một bên là những lời lẽ thô tục chửi rủa. Hứa Chi Ngung cười khẩy một tiếng, rồi tùy ý rút ra một bức thư từ chồng thư tình mở ra xem.

Một lúc sau, chàng ta lẩm bẩm một mình: “Thôi vậy, lần này ta tha thứ cho nàng.” Giọng điệu tuy bình thản, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà nhếch lên.

27

Ta quyết định xuất cung, đích thân đi tìm Phó Cẩm Vân.

Vốn định lấy cớ đến thăm Nhị ca, nhưng nghĩ đến huynh ấy luôn quản ta rất nghiêm, người được phái đi theo cũng luôn giám sát ta từng giây từng phút, ta liền thấy đau đầu. May mà người đi theo ít, nếu là Tam ca thì số người đi cùng đủ để đánh vài ván mạt chược rồi.

Tam tỷ cảm thấy rất áy náy về chuyện trước đó, quyết định giúp ta một tay.

Tam tỷ dẫn ta và Tứ tỷ đến phủ Trưởng công chúa, lấy cớ dự tiệc mừng thôi nôi con trai trưởng tỷ, nhưng nào ai biết còn bao lâu nữa mới tới ngày đó.

Mấy hôm trước, chúng ta thay phiên nhau giúp trưởng tỷ trông cháu nhỏ Hoằng Hoằng. Đứa bé bụ bẫm, trắng trẻo, thấy chúng ta là cười toe toét, không sợ sệt chút nào, thật là đáng yêu quá đỗi. Cứ thế này, ta e rằng chúng ta quên mất mục đích chính của chuyến xuất cung lần này.
 
Chương 48


Hôm nay, trưởng tỷ bận rộn với việc quản lý trong phủ, ba chị em chúng ta lại cùng nhau trông cháu.

Ngoài cửa sổ là cả một vườn hoa đang độ khoe sắc, những cánh bướm dập dờn bay lượn. Tia nắng êm dịu xuyên qua kẽ lá, rọi xuống chân ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi: “Đáng ghét! Hoằng Hoằng đúng là tảng đá cản đường ta tìm kiếm chân ái!” Hoằng Hoằng là tên gọi thân mật của cháu trai nhỏ.

Tam tỷ vừa đung đưa chiếc nôi, vừa nhìn ta lắc đầu, vừa thấp giọng nói: “Nhỏ tiếng thôi, Hoằng Hoằng vừa mới ngủ.”

Tứ tỷ đi đi lại lại trước mặt chúng ta, miệng lẩm bẩm gì đó. Ta nghe hồi lâu cũng không rõ nàng đang nói cái gì.

“Tứ tỷ, tỷ làm sao vậy? Trông trẻ mà trông đến phát điên rồi sao?” Ta nhỏ giọng hỏi Tứ tỷ.

“Không phải.” Tứ tỷ dừng lại, thở dài một hơi: “Ta đang hồi hộp đấy chứ.”

Tam tỷ ngạc nhiên nói: “Tối nay là Vĩnh Lạc đi gặp Phó Cẩm Vân, muội hồi hộp cái gì?”

Tứ tỷ nghẹn lời, vẻ mặt có chút mơ màng, “Đúng nhỉ, ta hồi hộp cái gì?” Đột nhiên nàng trợn to mắt, như bừng tỉnh ngộ nhìn chúng ta: “Ta quên mất, ta cứ tưởng ta lại phải đi đưa thư.”

Tứ tỷ ngồi xuống, ta bắt đầu đi tới đi lui trong phòng, bây giờ đến lượt ta hồi hộp.

“Nhanh quá vậy? Ta còn chưa chuẩn bị gì cả.”

“Muội hẹn người ta lúc nào vậy? Sao ta không biết?”

“Ta có thể không đi không? Nghe nói ban đêm rất lạnh, ôi chao, trời lạnh thế này chắc chàng sẽ không ra ngoài đâu, hahaha.”

Tam tỷ liếc nhìn ta một cái, cuối cùng đáp lại: “Tùy muội, tối nay có hội hoa đăng, nghe nói Phó Cẩm Vân sẽ đi dạo hội hoa đăng với một cô nương.”

“Cô nương?” Giọng ta đột nhiên cao vút, nghe thấy tiếng lầm bầm của Hoằng Hoằng đang ngủ say, ta vội vàng hạ giọng vui mừng nói: “Nghe nói hội hoa đăng rất náo nhiệt, chúng ta khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, sao có thể bỏ lỡ chứ?”

Tứ tỷ hỏi: “Muội phải đi bắt gian sao?”

Tam tỷ không nhịn được bật cười, lập tức liếc nhìn Hoằng Hoằng, thấy cậu bé không tỉnh mới lên tiếng: “Chỉ khi hai người có hôn ước hoặc lời hứa riêng tư hoặc đã thành vợ chồng mới có thể gọi là bắt gian, lục muội nhiều nhất chỉ là...” Tam tỷ trầm ngâm một chút: “Ừm, bắt tình địch.”

“Hê hê hê! Cô nương trông thật xinh đẹp, đây là đang đi đâu vậy? Hay là cùng bọn ta vui đùa một chút?” Tên đầu lĩnh nhìn ta với ánh mắt dâm đãng, vừa dứt lời, đám đàn em phía sau hắn bắt đầu cười cợt bỉ ổi. Tiếng cười khả ố vang lên không ngớt.

Triệu Ứng thấy đối phương đông người, nhỏ giọng nói với ta: “Hay là nàng thuận theo bọn chúng đi?”

Ta trừng mắt nhìn hắn, cũng nhỏ giọng đáp lại: “Muốn thuận theo đến vậy hay là chàng đi làm cái áp trại phu nhân này đi.”

Triệu Ứng suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy được, ta sẽ mạnh mẽ một chút.”

“Ngươi có biết chúng ta là ai mà dám ngăn cản?” Triệu Ứng bước ra, giọng điệu khinh miệt, thể hiện khí chất quý tộc cao cao tại thượng: “Một lũ phế vật!
 
Chương 49


Khí khái mười phần mạnh mẽ, ta cảm thấy sắp tiêu đời rồi. Trong lòng, ta lặng lẽ thắp cho hắn một nén nhang.

“Là ai vậy?” Tên đầu lĩnh cười lớn, vô cùng ngạo mạn: “Ha ha ha, chẳng lẽ còn là hoàng thân quốc thích hay sao? Hôm nay dù là công chúa đến, lão tử ta cũng cứ ngăn cản!”

Ta đẩy Triệu Ứng về phía trước, nắm c.h.ặ.t t.a.y cổ vũ hắn: “Đến lúc chứng minh bản thân rồi! Đi đi, Pikachu Ứng!” Ta nấp sau lưng hắn không quên kéo thù hận cho hắn: “Ta nói cho các ngươi biết, ca ca ta chính là kiếm khách số một nước Trần, đánh các ngươi giống như đánh nước vậy! Hoàn toàn không sợ hãi!”

Triệu Ứng nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt thay đổi, khí thế toàn khai, tóc bay phất phới. Bọn thổ phỉ chặn đường rõ ràng bị dọa, lập tức thu lại vẻ khinh thường vừa rồi, không khí bắt đầu căng thẳng. 

Một tên đàn em mặt mày gian xảo bên cạnh tên đại ca thổ phỉ tiến đến gần hắn nói: “Chẳng lẽ thật sự là kiếm khách gì đó?”

Tên đại ca ánh mắt nghiêm lại, nhìn chằm chằm Triệu Ứng: “Đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy!”

Triệu Ứng tùy ý đặt kiếm lên vai, khóe miệng nhếch lên, nói: “Thời gian gấp, cùng lên đi.” Ngực đầy tự tin, lại mang theo vài phần lơ đễnh, dường như không để bọn chúng vào mắt.

“A ——!” Đám người kia quả nhiên không có chút đạo nghĩa giang hồ nào, trực tiếp ào ào xông lên.

“Tốt lắm.” Triệu Ứng bất động như núi.

Ta lặng lẽ lùi xa hắn thêm chút nữa, rồi lại thêm chút nữa.

Ngay khi bọn chúng cách Triệu Ứng một mét, Triệu Ứng giơ tay trái lên, bọn chúng lập tức bị nhấn chìm trong một đám bột trắng. Triệu Ứng chạy đến trước mặt ta với tốc độ chạy nước rút trăm mét, đưa tay về phía ta: “A ——!”

Ta phối hợp vỗ một cái, sau đó xoay người bỏ chạy: “A ——!”

Phía sau truyền đến tiếng gầm thét phẫn nộ của bọn chúng.

“Dám lừa ta!”

“Tên nhãi ranh! Ta mà bắt được nhất định lột da ngươi ăn sống!”

“Đuổi theo cho ta!”

Chúng ta hoảng loạn không chọn đường, cứ thế chạy loạn, chạy đến hết hơi cũng không thể cắt đuôi được bọn chúng. Đúng lúc ta nghĩ còn phải tiếp tục chạy nữa, thì ở phía trước chỗ rẽ có hai người bước ra, do đứng trong bóng râm nên không nhìn rõ lắm.

“Chạy mau huynh đệ!” Khi chúng ta chạy đến bên cạnh họ, Triệu Ứng không quên nhắc nhở, vì ta ở vị trí bên trong nên khi đến gần đã nhìn rõ mặt bọn họ.

“... Hửm?” Triệu Ứng chạy một hồi lâu phát hiện không nhúc nhích được, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, lúc này mới chịu quay đầu lại nhìn ta, “Nhìn gì vậy? Chạy mau!”

“Chạy cái gì! Cứu binh đến rồi.” Ta kéo cổ áo hắn, Triệu Ứng giống như con ngựa hoang mất cương, rất khó khống chế, ta phải dùng hết chín trâu hai hổ mới kéo hắn lại được.

Ta buông Triệu Ứng ra, Triệu Ứng loạng choạng một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt. Ta chạy đến bên cạnh bọn họ, có chút phấn khích lại có chút không yên tâm hỏi: “Các huynh một người có thể hạ được mấy tên? Mười tên có được không?”
 
Chương 50


Phó Cẩm Thư và Phó Cẩm Vân nhìn thấy phía sau có một đám người đen nghịt, cả hai đều chìm vào im lặng.

Ta hiểu sự im lặng này là sự khinh thường của cao thủ, bèn lại lên tiếng khiêu khích: “Một lũ phế vật, cứu tinh của bản cô nương đến rồi! Mở to mắt chó của các ngươi ra mà xem, hai vị ca ca của ta, một người là sát thủ số một nước Trần, một người là đao khách số một nước Trần. Đánh các ngươi giống như đánh chó rơi xuống nước vậy! Ha ha, sợ chưa?”

Tên đàn em mặt mày gian xảo khinh bỉ nói: “Con nhỏ này chỉ giỏi lừa người, vừa rồi còn nói ca ca nàng là kiếm khách số một nước Trần, kết quả chạy còn nhanh hơn chó!”

Bên kia lập tức vang lên một tràng cười chế giễu.

Tên đại ca trực tiếp lên tiếng: “Đừng nghe bọn chúng nói nhảm, đánh luôn!”

Thế là chúng ta lại rơi vào hỗn chiến.

Còn ta, mới thật sự là kẻ vô dụng 

Lúc đầu, Phó Cẩm Thư ở gần ta, vừa phải tránh né đòn tấn công của bọn chúng, vừa phải bảo vệ an toàn cho ta, lại không có vũ khí trong tay, cả người rất bị động. Phó Cẩm Thư lúc thì ném ta ra, lúc lại kéo ta về, ta đành tự an ủi mình rằng, điệu Tango của ta cũng không tệ lắm.

Cuối cùng, hắn chê ta vướng víu, gọi một tiếng Triệu Ứng rồi ném thẳng ta cho hắn. Không ngờ Triệu Ứng mải mê đánh nhau quá, không nghe thấy, thế là ta bị ném thẳng ra ngoài. Khi bay qua trước mặt Triệu Ứng, chúng ta nhìn nhau một cái, hắn nhìn ta với vẻ mặt hoang mang, rõ ràng không hiểu tại sao ta đột nhiên lại tự học được khinh công. Trong cái liếc mắt ngắn ngủi đó, ta đã kịp mắng hắn và Phó Cẩm Thư cả ngàn lần trong lòng.

Nếu mảnh đất này bằng phẳng, ta cùng lắm cũng chỉ bị thương nhẹ thôi. Tiếc là mảnh đất này lại dốc, ta không bất ngờ chút nào khi lăn xuống. Nhưng may mắn là, ta đã được đỡ lấy, không may là, do lực va chạm quá lớn, ta đã đè người đỡ ta ngã xuống theo.

“A ——!”

Sau một hồi trời đất quay cuồng, cuối cùng cũng dừng lại.

Ta bò dậy khỏi người Phó Cẩm Vân, mắt hắn nhắm nghiền, rõ ràng là bị ngã không nhẹ, không, phải là bị ta vừa đè vừa nện cho không nhẹ mới đúng, không bị ta đè cho ngất đấy chứ? 

Ta có chút áy náy, lại có chút bất an, có phải ta quá nặng không? Gần đây trời nóng, ta ăn không nhiều, lẽ ra không nặng lắm chứ nhỉ?

Trong lúc ta đang suy nghĩ lung tung, cuối cùng chàng cũng mở mắt.

“Nàng không sao chứ?”

“Huynh không sao chứ?”

Chúng ta đồng thanh, lại cùng lắc đầu, rồi lại một lần nữa không hẹn mà cùng mỉm cười.

Chàng đứng dậy, nói: “Đi thôi.”

Kết quả vừa bước một bước đã nghe thấy chàng kêu khẽ một tiếng. Ta vội vàng hỏi: “Huynh sao vậy?” 

Chẳng lẽ bị ta đè đến nội thương rồi?
 
Chương 51


Chàng cúi đầu nhìn xuống chân mình, vẻ mặt khá là phiền muộn, chậm rãi nói: “Hình như là bị trẹo chân rồi.”

“Chân nào vậy?” Ta hỏi, rồi bước đến bên chàng: “Để ta dìu huynh đi.”

Chàng nói: “Chân phải.”

Ta đỡ lấy tay phải của chàng, chàng thuận thế dựa vào người ta, ta đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng trĩu, để giữ thăng bằng, chỉ đành đặt cánh tay phải của chàng lên vai ta, rồi dùng tay trái nửa ôm lấy chàng. Đi được hai bước, thấy càng lúc càng nặng, ta chỉ đành cắn răng đi thêm hai bước nữa, cuối cùng phát hiện ra thật sự quá nặng, không đi nổi nữa. Vô tình cúi đầu xuống, ta phát hiện chàng đang dùng chân phải chống đỡ cơ thể, trách sao nặng thế.

Ta có chút nghi hoặc: “Không phải huynh bị thương ở chân phải sao?”

Chàng nhìn ta một cái, rồi nhìn theo ánh mắt ta xuống dưới, dường như sực tỉnh: “Có lẽ là vì đầu quá đau, nên nhớ nhầm rồi.”

Đau đầu? Ta giật mình, không lẽ là lúc vừa ngã xuống, chàng bảo vệ ta nên đã đụng phải đá đó chứ?

“Huynh còn đau chỗ nào nữa không?”

“Không còn.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và quần áo bị rách của chàng, ta có chút đau lòng nghĩ, người này luôn vì cứu ta mà khiến bản thân mình bị thương đầy mình, còn ta lại vì chàng không thích ta mà giận dỗi với chàng, thật là trẻ con và nực cười.

Ta dìu chàng ngồi xuống dựa vào gốc cây: “Không đi nữa, chúng ta vẫn nên đợi họ đến tìm chúng ta vậy.”

Chàng gật đầu, nhắm mắt dựa vào cây, trông có vẻ rất mệt mỏi.

“Đầu huynh còn đau không?”

“Đau.” Chàng phát ra một tiếng yếu ớt, mang theo âm mũi.

Ta có chút buồn bã, nếu người bên cạnh chàng là Lâm Tố thì tốt biết mấy, Lâm Tố có võ công, như vậy Phó Cẩm Vân sẽ không bị liên lụy, dù chàng có bị thương, Lâm Tố lợi hại như vậy, có thể tự mình chạy thoát ra ngoài gọi người đến cứu chàng, hoặc trực tiếp cõng chàng về. Đâu như ta, ngoài việc làm vướng chân chàng thì dường như chẳng có ích lợi gì.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá trên đầu, chiếu xuống tà áo của chàng, bóng cây tối màu phản chiếu trên đó khẽ lay động, tựa như ánh mặt trời đang thêu dệt trên người chàng. Phó Cẩm Vân mở mắt, mang theo chút ý cười: “Thật ra cũng không đau lắm.”

Gió thu dần nổi lên, bóng cây đung đưa qua lại trên tà áo và n.g.ự.c chàng, những sợi tóc hơi rối tung bay trong không trung, thỉnh thoảng lướt qua mặt ta, mang theo hương thơm nhàn nhạt đặc trưng của chàng.

Thấy ta cúi đầu, chàng bàn bạc với ta: “Hay là, chúng ta đi thôi?”

Ta lắc đầu, nói: “Vẫn nên đợi họ đến tìm chúng ta thì hơn, huynh nằm lên đùi ta, ta xoa bóp cho huynh.” Lời này thật là táo bạo, chính ta cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Chàng sững người, nhìn như muốn từ chối. Ta phát hiện Phó Cẩm Vân là người quá câu nệ, bèn ép chàng nằm xuống đùi ta. Ban đầu ta còn tưởng chàng nhất định sẽ không nghe, không ngờ ta vừa kéo một cái, chàng đã ngã xuống. Có lẽ đa số nam nhân trên đời đều như vậy, không dễ dàng để lộ ra một mặt yếu đuối trước một cô nương. Nếu ta không chủ động, chắc chắn chàng sẽ tiếp tục giả vờ mạnh mẽ, giữ sĩ diện mà chịu khổ.
 
Chương 52


Ta nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho chàng, từ ban đầu còn gượng gạo, chàng dần dần thả lỏng, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Ta mới bắt đầu quan sát xung quanh, phong cảnh nơi đây rất tuyệt vời, khắp núi đồi là những bông hoa cúc dại, ánh nắng chiếu xuống những khóm hoa, tỏa ra vầng sáng ấm áp. Ta ngắt một bông hoa, cầm trên tay ngắm nghía, nhớ lại lời Triệu Ứng đã từng nói, ở nước Trần, nữ tử tặng nam tử hoa tươi, đại diện cho việc yêu thích nam tử đó. Chẳng trách mùa thu năm ngoái, khi ta đan một vòng hoa tặng chàng, biểu cảm của chàng rất kỳ lạ. Chỉ là lúc đó, ta còn chưa thích chàng, cứ nghĩ chàng cảm thấy ngại ngùng vì chúng ta không thân thiết.

Không tự chủ được, ta lại ngắt thêm nhiều bông hoa nữa, đan thành một vòng hoa, rồi lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như đã ngủ thiếp đi. Ta tiến lại gần hơn một chút, nhẹ nhàng gọi chàng vài tiếng, nhưng chàng vẫn không có phản ứng.

Ta lại ho một tiếng, lần này lớn hơn một chút: “Khụ! Phó Cẩm Vân? Cẩm Vân? Phó công tử?”

“Cẩm Vân ca ca? Phó ca ca? Ca ca?”

Phát hiện ra chàng thật sự đã ngủ say, ta cũng bạo gan hơn một chút.

“Có người đến kìa! Có một con hổ lớn đang ở trước mặt huynh!”

“Trời ơi! Là người ngoài hành tinh kìa!”

Chàng vẫn không có phản ứng gì. Ta nhanh chóng nhìn xung quanh một cái, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xuyên qua các kẽ lá.

Chàng thật đẹp trai.

Ta đặt vòng hoa lên đầu chàng, rồi từ từ đưa tay lên mặt chàng, làn da chàng bị gió thổi có chút lạnh. Đang định làm gì đó, lông mi chàng khẽ động đậy, khiến ta giật mình vội rụt tay lại, tim bắt đầu đập thình thịch không ngừng. Ta vội vàng nhắm mắt lại giả vờ như cũng đã ngủ.

Đợi một lúc lâu, không có động tĩnh gì, ta mới mở hé mắt ra, thấy hơi thở của chàng đều đều, không hề tỉnh giấc. Ta thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, suýt nữa thì bị doạ c.h.ế.t khiếp.

Ta lại thử gọi chàng vài tiếng, thấy chàng vẫn không phản ứng, ta càng thêm bạo gan.

Sắc mặt chàng đã khá hơn nhiều, môi cũng trở lại màu sắc bình thường. Môi chàng mỏng, khi nhắm mắt, cả khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng, nhưng vòng hoa trên đầu lại phá vỡ cảm giác xa cách vốn có, khiến người ta không nhịn được... ừm... muốn hôn chàng.

Trong đầu ta lập tức xuất hiện hai tiểu nhân.

Một tiểu nhân nói: “Hôn đi! Sợ gì? Có lợi mà không chiếm thì thật là ngu ngốc!”

Tiểu nhân kia nói: “Thừa cơ lúc người ta gặp nạn không phải là hành vi của quân tử, Phó Cẩm Vân coi ngươi là bạn, ngươi lại thèm muốn thân thể hắn, ngươi thật không biết xấu hổ!”

Ta không chút do dự chọn tiểu nhân thứ nhất.

Được rồi, ta không cần mặt mũi nữa.

Ta cúi người, nhanh chóng chạm nhẹ lên môi chàng một cái. Ta có thể cảm nhận được tiếng “thình thịch” của trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, và tiếng ù tai ngắn ngủi do quá căng thẳng. Nhưng ta lại không nhớ được cảm giác khi môi chạm môi là như thế nào.

Quá hồi hộp rồi.
 
Chương 53


Không được, lần này phải chậm lại một chút.

Ta lại cúi người, chậm rãi tiến gần đến môi chàng, đang định cảm nhận thật kỹ thì chàng đột nhiên mở mắt. Ta bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Ta vội vàng đứng thẳng dậy, giả vờ như không biết gì cả: “Cái kia, thời tiết đẹp quá nhỉ, ha ha ha.”

Chàng ngồi dậy, ánh mắt tỉnh táo, thần sắc lạnh nhạt, không giống người vừa mới ngủ dậy chút nào.

Ta nghĩ, chắc hẳn chàng ấy đã biết hết rồi. Nhưng đã hôn rồi, lại cũng không thể nào cắt môi ta đi, coi như chưa từng hôn được. Ta đặt tay phải lên ngực, quyết định đánh liều một phen: “Này, Phó Cẩm Vân. Ta...”

Chàng im lặng nhìn ta, không nói gì. Bị chàng ấy nhìn như vậy, ta lại bắt đầu rụt rè, bèn đổi giọng: “Có một người bạn, cô ấy nói cô ấy rất thích huynh, cô ấy thích huynh lắm...” Giọng ta càng lúc càng nhỏ.

Chàng ấy vẫn không nói gì.

Ta buông xuôi nói: “Thôi được rồi, người bạn đó chính là ta.” Ta nhìn chàng một cách nghiêm túc, nói: “Phó Cẩm Vân, ta thật sự thật sự rất thích huynh, còn huynh, huynh có thích ta không?”

Nói xong, ta căng thẳng đến mức không dám nhìn chàng, lại sợ chàng từ chối ta, nói những lời như “Xin lỗi Cao Nhược Hoa, người ta thích là Lâm Tố, những gì cô vừa làm với ta, ta có thể coi như chưa từng xảy ra, cô là người tốt, nhưng chúng ta vẫn nên làm bạn thôi.”

Ta nhắm mắt lại, vội vàng nói trước khi chàng mở miệng: “Những gì huynh sắp nói có phải là điều ta muốn nghe không? Nếu không thì đừng nói nữa.” Nghĩ đến việc chàng không trả lời, vậy chẳng phải những nỗ lực vừa rồi của ta đều uổng phí sao, ta lại không cam lòng thêm một câu: “Hay là huynh nói nhẹ nhàng một chút.”

Ta lại nghĩ, dù có nhẹ nhàng hay không thì cũng đều là từ chối: “Thôi vậy, huynh vẫn đừng nói gì nữa.”

Ta bịt tai lại, nhưng vẫn nghe thấy câu nói nhẹ như lông hồng của Phó Cẩm Vân: “Vậy cũng được.”

“Vậy cũng được?”

Chỉ ba chữ đó thôi sao?

Sao có thể được chứ?

Trong bóng tối, ta cảm thấy mình thật tủi thân, một cô gái lấy hết can đảm để thổ lộ, lại chỉ nhận được ba chữ vô nghĩa, mà không hề nghĩ đến, rõ ràng là chính mình không cho chàng nói.

“Được cái gì mà được? Chẳng có chút...” Ta mở mắt ra, thấy chàng đang nhìn ta với vẻ mặt buồn cười, trái tim ta lập tức chìm xuống đáy vực, nụ cười này có ý gì? Chế giễu ta ngay tại chỗ? Hoàn toàn không quan tâm? Coi đó chỉ là một trò đùa nhỏ?

Đúng lúc ta càng nghĩ càng thấy tệ, chàng đột nhiên tựa đầu vào vai ta, khẽ cười thành tiếng.

“Nàng thật là...”

Ta ngẩn người một lúc lâu mới hiểu ra, chàng ngẩng đầu nhìn ta, ta nhìn thấy chính mình với vẻ mặt ngơ ngác trong đôi mắt đầy ý cười của chàng, không nhịn được đ.ấ.m vào n.g.ự.c chàng một cái: “Huynh làm ta sợ c.h.ế.t khiếp.” Giọng nói vô thức mang theo chút nghẹn ngào.
 
Chương 54


Chàng nói: “Được rồi, lỗi của ta.”

“Vậy còn huynh?” Ta có chút không cam lòng hỏi chàng.

“Sự yêu thích của ta có thể hơi khác một chút so với nàng.” Chàng ôm chặt ta, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Nếu có một ngày nàng không còn thích ta nữa... nàng cũng không được bỏ rơi ta.”

“Ta sẽ không bao giờ hết thích huynh đâu, ta muốn ở bên huynh cả đời.”

“Đã nói rồi nhé.”

Ta sợ chàng không tin, “Hay là ta thề đi?”

Chàng bật cười, có vẻ như đang cố tình trêu chọc ta: “Vậy được, nàng hãy thề đi.”

Ta: “...”

Cuối cùng, chàng cõng ta trên lưng, tìm thấy Triệu Ứng và những người khác.

Đột nhiên ta cảm thấy có một số chuyện rõ ràng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Phó Cẩm Vân tìm một chiếc xe ngựa, ban đầu chỉ có mình ta ngồi, sau đó Triệu Ứng cưỡi ngựa lâu quá nói m.ô.n.g đau, nhất định phải chen vào ngồi cùng ta. Hắn mới cưỡi có nửa ngày, Phó Cẩm Vân đã cưỡi cả ngày rồi, từ đó có thể thấy Triệu Ứng là người không chịu được khổ.

Thực ra ta rất muốn cùng cưỡi một con ngựa với Phó Cẩm Vân, nhưng có quá nhiều người đi theo, không tiện lắm. Ta chỉ đành tiếc nuối chui vào trong xe ngựa, cùng Triệu Ứng chơi trò đấu địa chủ một cách buồn chán.

Triệu Ứng lại không chịu chơi đàng hoàng, thường xuyên ăn gian, lén nhìn bài của ta, lấy lại những quân bài đã đánh ra, chơi với hắn chẳng có chút thú vị nào, luôn kết thúc bằng việc ta đè hắn ra đánh một trận, nhưng hắn lại rất thích thú với điều đó.

Thật phiền phức!

“Hoa Hoa, nàng nhìn xem phía sau nàng là gì?” Triệu Ứng lại giả vờ nói chuyện với ta để lén nhìn bài của ta.

Ta úp bài xuống bàn, tay kia giữ chặt những quân bài còn lại không dùng đến, mắt nhìn chằm chằm hắn, đề phòng tay hắn thò ra từ trong ngực.

“Bớt nói nhảm, mau ra bài đi!” Thật sự, ta ước gì mình có thêm một tay để tát hắn một cái.

“Đừng vội, để ta nghĩ xem nên ra gì.”

“Lần này lại muốn nghĩ bao lâu nữa? Không thể nhanh chóng thua để bắt đầu ván mới sao?”

“Ta cũng muốn lắm chứ.” Triệu Ứng nghiến răng nói: “Vấn đề là ta hết tiền rồi, thua nữa thì chỉ còn nước bán thân thôi!”

Bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng “cộc cộc”, sau đó giọng nói của Phó Cẩm Vân vang lên: “Nhược Hoa.”

Mắt ta sáng lên, ném bài đi, reo lên một tiếng, vén rèm xe lao vào vòng tay chàng.
 
Chương 55


“Triệu Ứng, huynh tự chơi đi nhé.”

Do lao đến quá nhanh, Phó Cẩm Vân suýt nữa không đứng vững được, ôm ta lùi lại một bước, sau đó mới cẩn thận đặt ta xuống.

“Có chuyện gì vậy?” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng không buông, trong lòng tràn đầy vui sướng.

“Đưa nàng đến một nơi.” Chàng dắt ta, rồi bế ta lên ngựa, thúc ngựa đi về phía trước.

Trên xe ngựa ló ra một cái đầu, Triệu Ứng bất bình nói: “Cao Nhược Hoa, ngươi trọng sắc khinh bạn!”

Ta dựa vào lòng Phó Cẩm Vân, khóe miệng không kìm được nụ cười, tai tự động bỏ qua lời nói của hắn.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

“Ta nghe nói ở đây có một rừng đào, muốn... đưa nàng đi xem.”

Ta quay đầu lại, thấy chàng nhìn thẳng về phía trước, tai hơi đỏ lên.

Ta vui mừng: “Chúng ta đi trộm đào sao?”

Ta có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c chàng rung lên, bên tai là tiếng gió rít xen lẫn tiếng cười của chàng.

“Không phải.”

“Vậy làm gì? Mua đào sao?” Ta không nghĩ ra ở một rừng đào chín mọng, ngoài ăn đào ra còn có thể làm gì khác.

“Muốn ở bên nàng.”

“Ồ... ồ, ta cũng muốn.”

Phó Cẩm Vân buộc ngựa vào một gốc cây, ta đứng bên cạnh chờ chàng. Trước mặt là một hồ nước xanh biếc, mặt hồ phản chiếu những ngọn núi xanh trùng điệp. Bên phải là một rừng đào, không có quả đào nào, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.

Chúng ta thong thả đi dọc theo bờ hồ.

Thật ra, ta chưa từng yêu đương, không biết rõ hẹn hò thì nên làm gì, lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như cũng không biết lắm. 

Ta thầm nghĩ, nắm tay sao? Đã nắm rồi. Hôn môi sao? Hình như còn sớm hơn cả nắm tay. Bước tiếp theo nên làm gì nhỉ? Hình như là thành thân rồi.

Cái này...

Năm nay ta mới mười sáu tuổi, nếu ở thời đại của chúng ta, đây đúng là yêu sớm, bị bắt được là phải mời phụ huynh đến đấy. Tuy rằng bây giờ mười lăm tuổi đã có thể thành thân, nhưng ta vẫn còn là một đứa trẻ mà, thành thân bây giờ có phải hơi sớm quá không?

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Giọng nói của Phó Cẩm Vân vang lên bên tai, ta không suy nghĩ mà đáp lại chàng: “Thành thân.”

Thấy vẻ mặt phức tạp của chàng, ta không nhịn được giải thích cho chàng: “Chàng xem, những việc mà các cặp tình lữ làm với nhau, nắm tay, hôn môi chúng ta đều đã làm cả rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu mỗi việc thành thân thôi.” 

Nghĩ đến việc ta mới mười sáu, còn chàng hai mươi tuổi, ta có vẻ còn quá trẻ con trước mặt chàng, ta lại bắt đầu lo lắng: “Chúng ta có phải quá nhanh không? Hay là chàng đợi ta hai năm, đợi ta đến mười tám tuổi, bây giờ ta còn chưa chín chắn, chẳng phải chàng thích cô nương chín chắn sao? Đợi ta mười tám tuổi là ta đủ chín chắn rồi.”

“Ai nói với nàng rằng ta thích những cô nương chín chắn?” Chàng nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.

“Chính chàng nói mà, chàng nói chàng thích những cô gái biết chữ, hiểu lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Hừ!”

Chàng chủ động nắm lấy tay ta, nụ cười càng đậm: “Thật sao? Ta có nói vậy ư?”
 
Chương 56


“Chàng có!” Nhắc đến chuyện này ta lại thấy bực: “Chàng có nhớ không, lúc đó chúng ta ở nhà Dương bà bà, ta hỏi chàng thích cô nương như thế nào, chàng nói chàng thích những cô nương biết lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Ta đã buồn mất một thời gian dài đấy.”

Phó Cẩm Vân “à” một tiếng, nói: “Chẳng trách mấy ngày đó nàng cứ hờ hững với ta.”

Ta thầm nghĩ, huynh còn biết là ta không muốn để ý đến huynh à. Ta đang định tiếp tục tố cáo chàng, để chàng biết chàng đã quá đáng như thế nào, thì chàng chợt ôm lấy ta.

“Hóa ra lúc đó nàng đã thích ta rồi.”

Ta ôm lại chàng, lầm bầm: “Ừm.”

Lại ngẩng đầu hỏi chàng: “Vậy còn chàng, chàng thích ta từ khi nào?”

“Không biết.” Chàng cúi đầu, trán chạm vào trán ta: “Khi ta nhận ra, thì thấy đã rất lâu rồi.”

Chúng ta nhìn nhau, gần đến mức ta có thể thấy hàng mi dài của chàng càng lúc càng gần. Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Chàng và Lâm Tố là chuyện gì vậy?” Đây chính là lúc ta tính sổ.

Phó Cẩm Vân khựng lại một chút, lùi về sau, giọng nói mang theo sự bất lực sâu sắc: “Còn tưởng nàng sẽ không hỏi ta.”

“Ta chỉ hỏi vu vơ thôi.” Ta cố tình nói một cách nhẹ nhàng, nhưng thực ra trong lòng ta rất chua xót, cứ nghĩ đến việc chàng thật sự có một đoạn tình cảm với nàng ấy, ta lại cảm thấy khó chịu, thà rằng không biết còn hơn: “Có phải là điều ta muốn nghe không? Nếu không thì đừng nói nữa.”

Chàng nhìn ta với vẻ buồn cười, đưa tay xoa đầu ta: “Không đâu, chỉ là ta muốn có được một thứ từ nàng ấy.”

“Có được rồi sao?”

“Sao không hỏi ta đó là thứ gì?”

Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chỉ cần không phải muốn có được nàng ấy thì tốt rồi. Bèn đáp: “Ta quan tâm đến kết quả hơn.”

“Có được rồi sao?” Ta truy hỏi chàng.

Chàng không trả lời trực tiếp, nhìn mặt hồ nói: “Sau đó ta phát hiện ra có thứ quan trọng hơn.”

“Vậy huynh có được nó chưa?” Ta vẫn rất tò mò.

Chàng: “Đã không còn quan trọng nữa, thì không cần phải có được nữa.”

“Vậy nghĩa là, không có được?”

Phó Cẩm Vân im lặng một lát, rồi nói: “Nàng quả thật rất coi trọng kết quả.”

39

Trở về cung, ta phát hiện ánh mắt của Phụ hoàng và Mẫu phi nhìn ta đều không đúng.

“Sao... sao vậy ạ?”

Ta bưng bát cơm mà ăn không nổi, hai ánh mắt trước mặt cứ như tia X quét khắp người ta.

Mẫu phi thu hồi ánh mắt, thản nhiên gắp cho ta một miếng thức ăn, nói: “Trường Du nhi, con giờ cũng không còn nhỏ nữa, ta muốn định trước chuyện hôn sự cho con.”

Ta cúi đầu ăn cơm, im lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của bà.

“Con thấy, Phó Cẩm Thư thế nào?”

“Phụt!” Ta không nhịn được phun cơm vào mặt Mẫu phi, Phụ hoàng nhanh tay lẹ mắt lấy quạt che mặt, tâm trạng Mẫu phi ngay lập tức chuyển từ nắng sang mưa.
 
Chương 57


Ta và Phụ hoàng liếc nhìn nhau, ông thừa lúc Mẫu phi không để ý lặng lẽ vứt chiếc quạt đi. Khi Mẫu phi sắp nổi trận lôi đình, ta vội vàng lấy khăn tay ra, Phụ hoàng nhận lấy nhẹ nhàng lau mặt cho bà, an ủi: “Ái phi đừng giận, để trẫm xem nào, không ngờ ái phi tức giận cũng xinh đẹp như vậy.”

“Thật sao?” Tâm trạng Mẫu phi lại chuyển từ mưa sang nắng: “Chàng chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành ta thôi.”

Có thể thấy, thay đổi sắc mặt là truyền thống của hoàng tộc chúng ta.

“Đó không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là sự thật.”

“Hôm nay Hoàng thượng ăn mật ong à?”

“Mật ong nào có ngọt bằng nàng?”

Thấy tình hình sắp phát triển theo hướng không phù hợp với trẻ em, ta vội ho một tiếng để thể hiện sự hiện diện của mình. Hai người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi ngay ngắn lại.

“Mẫu phi, con còn nhỏ mà.”

“Chỉ là định trước thôi, đâu phải là gả ngay cho hắn.”

“Tại sao lại là Phó Cẩm Thư?”

“Ta thấy ngày thường con cứ dán mắt vào hắn, có một thời gian còn ngày nào cũng chạy đến chỗ hắn.”

Ta kinh ngạc nhìn Phụ hoàng, Phụ hoàng gật đầu với ta.

“Hơn nữa, lần này con bỏ đi, với tính cách của con, nếu không muốn quay về thì dù Phụ hoàng có phái bao nhiêu người cũng không thể đưa con trở lại.” Mẫu phi tỏ vẻ không thể bị lừa, “Lần này lại quay về nhanh chóng như vậy, nếu không phải vì Phó Cẩm Thư thì vì cái gì?”

Phụ hoàng ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ tán thành sâu sắc.

Ta vội vàng nói: “Rõ ràng là Phó Cẩm Vân!”

Nói xong, ta thấy Mẫu phi vẫn không có biểu cảm gì, Phụ hoàng thì vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.

“Không phải chứ... hai người không nên ngạc nhiên một chút sao?”

“Ồ?”

Phụ hoàng rất phối hợp với ta, biểu cảm ngạc nhiên vừa đủ, trông rất giả tạo.

“Theo lẽ thường, hai người không phải nên phản đối, rồi nói chàng ấy không xứng với con, sau đó chỉ định cho con một cuộc hôn nhân khác, con không đồng ý, rồi bắt đầu tuyệt thực, nhảy giếng, treo cổ, được cứu xuống, lại tiếp tục tuyệt thực, nhảy giếng, treo cổ, lại được cứu xuống, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng hai người không còn cách nào khác, sau một lần con và chàng ấy bỏ trốn bị bắt mới mệt mỏi đồng ý hay sao?”

Mẫu phi nhìn ta với ánh mắt trìu mến: “Trường Du nhi, con nên đi khám thái y đi.” Bà sờ đầu ta, “Ta nghi ngờ lúc ta sinh con ra, con ra bằng chân trước.”

Cứ như vậy, ta và Phó Cẩm Vân coi như đã thành đôi.

Chỉ là khi ta rời đi, có nghe thấy Phụ hoàng nói với Mẫu phi: “Ta thắng rồi, tối nay...”
 
Chương 58


Mẫu phi e thẹn đáp: “Đều nghe theo chàng.”

Thật là chốn đày ải nơi trần gian. Ta bước nhanh hơn, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.

Từ xa, ta nghe thấy Phụ hoàng nói một câu, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không nghe rõ lắm.

“Đáng tiếc cho Ứng...”

Tình cờ gặp Tam ca một lần, ta mới phát hiện huynh ấy gầy đi rất nhiều, trông như mất hết hồn vía. Từ Tam tỷ và Tứ tỷ, ta mới biết, hóa ra là kế muội của Lâm Tố lại gây chuyện, nhưng chuyện lần này lại còn lớn hơn những lần trước gộp lại, nàng ta đã bò lên giường của Lục hoàng thúc, bị Lục hoàng thẩm bắt tại trận, rồi bị đánh một trận và ném ra khỏi vương phủ. Giờ đây, nàng ta đã trở thành trò cười cho cả thành Yến. Danh tiếng của các cô nương nhà họ Lâm đã bị hủy hoại, muốn gả vào gia đình tốt đã khó, huống chi là Tam ca - một vị vương gia, trước hết Đức phi nương nương sẽ không cho phép, Tam ca chính thức rút lui khỏi vũ đài tình ái.

Tam tỷ bưng một tách trà, “chậc” một tiếng: “Lâm nhị tiểu thư kia cũng không nhìn xem Lục hoàng thúc bao nhiêu tuổi, có thể làm ông nội nàng ta rồi.”

Tứ tỷ thở dài một hơi, có chút không nỡ nhìn thẳng: “Một cây lê hoa đè hải đường.”

Đoạn tình tiết này ta nhớ rõ, muội kế của Lâm Tố vốn định gài bẫy Lâm Tố và Lục hoàng thúc, nhưng bị Lâm Tố nhìn thấu rồi tương kế tựu kế. Vì danh tiếng đã bị hủy hoại, Lâm Tố không có ý định lấy chồng, ai ngờ trong một buổi tiệc cung đình, nàng bị người ta làm khó, Phó Cẩm Thư đứng ra, một câu “Nữ nhân của ta” thật ngầu đã giúp chàng giành lại người đẹp.

“Thật tội nghiệp Tam ca, vừa mới chọc cho người đẹp cười, kết quả phát hiện giữa mình và người đẹp cách nhau cả một dải ngân hà.” Tứ tỷ lại thở dài.

Ta e rằng chẳng mấy chốc nữa, huynh ấy không chỉ bị ngăn cách bởi dải ngân hà xa xôi, mà còn phải đau lòng nhìn người mình yêu thương thuộc về kẻ khác.

“Ta đã bày cho huynh ấy một kế, bảo họ nên cùng nhau cao chạy xa bay.” Tam tỷ khẽ ghé sát lại gần: “Các ngươi thử đoán xem sau đó thế nào?”

Tứ tỷ mắt tròn xoe kinh ngạc, “Tam tỷ, tỷ đúng là muội muội ruột của Tam ca mà!”

Ta cũng giơ ngón cái tán thưởng Tam tỷ.

Ta trầm ngâm suy nghĩ, nhớ lại bộ dạng tiều tụy của Tam ca lúc này: “Chẳng lẽ huynh ấy đã bị bắt lại?”

“Chắc Tam ca luyến tiếc cuộc sống giàu sang phú quý cùng tình thân trong cung, nên đã bỏ cuộc rồi chăng? Giờ có hối cũng đã muộn màng.” Tứ tỷ quả là người nhìn xa trông rộng.

“Đều sai cả.” Tam tỷ lắc lắc ngón tay, vẻ mặt bí hiểm nói: “Ta đã nói cho Lâm Tố biết, sau đó nàng ấy đánh huynh ấy bất tỉnh rồi đưa về.”

Ta: “Vương phi kiêu ngạo và vương gia của nàng ấy.”

Tứ tỷ: “Ồ ——”

“Nếu Lâm Tố không xinh đẹp đến thế, ta vẫn rất muốn kết bạn với nàng ấy.” Tam tỷ cảm thán: “Bản cung rất ngưỡng mộ nàng.”

Tứ tỷ không chút do dự vạch trần nàng: “Tỷ là đang rất muốn Tam ca nếm trải đắng cay của tình yêu phải không?”
 
Chương 59


“Hừ!” Tam tỷ hừ lạnh một tiếng: “Ai bảo huynh ấy năm xưa phá hỏng chuyện tốt của ta chứ! Khiến ta phải hao tâm tổn sức, bằng không thì giờ các ngươi đã có cháu rồi.”

Tứ tỷ cảm thán: “Thật là đáng sợ.”

Ta gật đầu đồng ý: “Thù dai thật đấy.”

Ta không lo lắng lắm cho Tam ca, trong nguyên tác huynh ấy có một vị thê tử trời định, hình như là xuất hiện vào lúc huynh ấy đau khổ vì tình, tuy chỉ có vài đoạn miêu tả ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể thấy nàng là một cô nương hoạt bát, phóng khoáng, hai người sẽ yêu thương nhau đến trọn đời.

Ta còn lo cho Tam tỷ hơn, trong nguyên tác chỉ nhắc đến nàng ấy qua loa khi giới thiệu về Tam ca.

Ta do dự mãi rồi cũng hỏi: “Tam tỷ, tỷ và Hứa lang...”

“A, phải rồi!” Tam tỷ đặt chén trà xuống: “Quên mất chưa nói với muội, lúc trước muội đi chơi với Triệu Ứng nên không biết, ta và Hứa lang đã đính ước rồi, đợi Nhị tỷ sang xuân lấy chồng thì sẽ đến lượt ta.” Nàng ta cười rạng rỡ, lấy từ trong n.g.ự.c ra một nắm kẹo: “Nào, mời các muội ăn kẹo mừng. Muội và An Ninh cũng mau lên nhé, tỷ tỷ ta đây phải đi trước một bước hưởng hạnh phúc rồi.”

Tứ tỷ gục đầu xuống bàn thở dài than ngắn thở dài: “Đời người sao mà luôn bạc bẽo thế này, may mà còn có Vĩnh Lạc bên cạnh ta.”

Ta ngại ngùng nói: “Tứ tỷ, muội và Phó Cẩm Vân cũng đã nên duyên, chẳng mấy chốc Phụ hoàng sẽ ban hôn cho chúng muội.”

Tứ tỷ lập tức im bặt.

“Haha ——” Tam tỷ cười phá lên.

40

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Tam tỷ năm ngoái đã gả cho Hứa lang, Tam ca cũng đã gặp được Dương cô nương của huynh ấy.

Còn Phó Cẩm Vân của ta, đã đến biên ải được hai năm rồi.

Hai năm trước, Trần quốc và Mông Việt quốc bất ngờ xảy ra xung đột. Mặc dù hai nước vốn đã có nhiều mâu thuẫn và chiến tranh là điều sớm muộn, nhưng nó vẫn đến quá nhanh. Đối phương tấn công dữ dội, dẫu vậy Phó Cẩm Thư vẫn nắm chắc phần thắng. Tuy nhiên, hắn lại bị chính người thân cận nhất phản bội và tập kích, một nhát kiếm xuyên qua ngực, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Thiếu đi chủ tướng, quân ta liên tục thất bại. Phó Cẩm Vân xin ra trận, lên đường đến biên ải. Một đi, đã là hai năm.

Ta vẫn còn nhớ rõ ngày huynh ấy lên đường. Trời trong xanh, ta đã từ biệt huynh ấy trong hoàng thành, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, lặng lẽ đuổi theo một đoạn đường dài, cuối cùng cũng gặp được huynh ấy ở cổng thành.

Lúc lên đường lần nữa, huynh ấy ngồi trên lưng ngựa cúi người xuống, nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ấy, đến giờ mỗi khi nhớ lại lòng ta vẫn còn thấy rung động. Đó là lần đầu tiên huynh ấy hôn ta, tuy rằng nhanh như lúc ta lén hôn huynh ấy, chẳng cảm nhận được gì, nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng coi như đã trao nhau nụ hôn rồi.

Triệu Ứng khi ấy cũng có mặt, đã đưa ra nhận xét về việc này, hắn nói: “Đàn ông không thể quá nhanh.”

Mùng sáu tháng sáu, tin chiến thắng từ biên ải loan về. Cuối cùng, huynh ấy sắp trở về rồi. Phụ hoàng đã sớm soạn chiếu chỉ, chỉ chờ chàng vừa về sẽ phong quan tiến tước và ban hôn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top