Cập nhật mới

Dịch Full Va Vào Ánh Mắt Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Con Dâu


Lâm Thư dẫn Ngữ Nhi tới chỗ bày tiệc.

Đúng là Bạch phủ, tiệc cũng đậm chất truyền thống, hầu hết là các món dân dã.

Ngữ Nhi thì bị quầy bánh ngọt thu hút.

Nhà có tiệm bánh nhưng chủ yếu là bánh kem các loại, còn ở đây là các loại bánh từ bột gạo, bày biện trên những chiếc lá , xung quanh xếp hoa cầu kỳ, làm người ta nghĩ tới những món ăn vặt trong phim hoàng cung.
Cô lấy một chiếc bánh cốm xanh đẹp mắt ăn thử, mùi vị rất ngon và thơm.

Cô bèn lấy một cái nữa, vì từ khi có thai, cô hiếm khi ăn gì hợp khẩu vị.

Thế nhưng lần này cô lại suýt nôn, bèn bụm miệng cố nuốt xuống.

Lâm Thư ở bên rối rít đưa cho cô một cốc nước, còn tưởng bánh dẻo quá làm Ngữ Nhi bị nghẹn.
Ngữ Nhi còn đang tức ngực sau cú buồn nôn vừa rồi thì lại bất ngờ thấy Lục Kỳ cũng ở đây.

Cô đang định quay đi giả vờ như không thấy thì đã bị Lục Kỳ bắt gặp:
- Ngữ Nhi phải không?
Lâm Thư có chút biết về Lục Kỳ, bèn hích vai bạn mình cái:
- Nè, kia là chị của Lục Ngôn phải không?

Ngữ Nhi mệt không buồn nói, chỉ gật đầu một cái, rồi nhìn Lục Kỳ:
- Chào chị Kỳ, lần trước gặp em chưa có cơ hội chào chị tử tế.

Chị về nước có lâu không?
Lục Kỳ cười, cô chưa bao giờ ác cảm với Ngữ Nhi, thậm chí còn muốn hàn gắn giúp em trai mình:
- Chị sắp đi rồi, chị cũng chưa có cơ hội nói chuyện với em.

Lục Ngôn nó đang....cố..gắng.....
Bên này Lục phu nhân đang đi tìm con gái, các phu nhân khác cũng tới đông đủ, hiếm khi Lục Kỳ về nước nên muốn gọi cô qua chào hỏi chút.
- Kỳ Kỳ !
Lục Kỳ chưa nói hết câu, quay lại thì bà cũng thấy Ngữ Nhi.
- Ồ, oan gia ngõ hẹp, lại gặp cô rồi.

Thằng bé Phong Thần vẫn chưa chán cô à mà lại đưa cô tới đây!
Lâm Thư định lên tiếng nhưng bị Ngữ Nhi kéo tay nhắc nhở.

Cô gượng cười chào:
- Chào Lục phu nhân! Lâu nay bác vẫn khoẻ chứ.
Vốn Ngữ Nhi chỉ định chào xã giao cho qua chuyện nhưng lại bị bắt bẻ:
- Đang khoẻ thì gặp cô!

Ngữ Nhi đỏ bừng mặt, Lục Kỳ chán nản nhắc mẹ mình:
- Mẹ à, sao mẹ cứ cạnh khoé cô ấy vậy, mẹ không thể bình thường được à.
- Con đó, toàn bênh người ngoài!
Hạ Phong Thần tuy đứng cùng Ôn Kiệt nhưng luôn nhìn về phía Ngữ Nhi.

Từ lúc vừa tới anh đã nhìn qua thấy Lục Ngôn ở xa nên nghĩ cô sẽ bị khó dễ.

Y như rằng, có Lục phu nhân là phiền phức.
Lúc này ngoài cửa liền có tiếng ai quen thuộc vang lên:
- Ôi chao Tường San, bà già rồi sao còn cứ gây sự với đám trẻ làm gì! Ai chứ đừng nặng lời với con dâu nhà ta.
Nhã Kỳ từ ngoài cửa đã loáng thoáng nghe thấy Tường San nói lời khó nghe.

Là người khác thì bà chẳng quan tâm, nhưng Ngữ Nhi thì bà không thể cho qua được.

Phu nhân Lục thị vốn có tiếng ghê gớm, nhưng là mối làm ăn qua lại, Hạ phu nhân luôn không để tâm, vẫn hoà nhã với bà ấy.

Nay bất bình phải lên tiếng.
Lúc này Hạ Phong Thần thấy tình hình không ổn, bèn lại chỗ mọi người.

Cả Ôn Kiệt và Lục Ngôn cũng đi tới.

Cả một nhóm rất gây sự chú ý trong đám đông.
Lục phu nhân thấy Hạ phu nhân tới phải vài phần kiêng nể, chỉ hỏi lại:
- Từ khi nào mà Phương Ngữ Nhi lại là con dâu bà thế, Nhã Kỳ!
- Vợ tôi bảo sao thì là vậy! Lục phu nhân chỉ cần biết như vậy là được.
Theo sau Hạ phu nhân có người lên tiếng khiến ai ai cũng sững sờ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Hết Cơ Hội


Mọi người rất nhạc nhiên khi thấy Hạ lão gia cũng tới.

Bình thường trước kia ông rất ít tham gia những sự kiện thế này, hầu hết ủy quyền cho con trai hoặc vợ thay mặt.

Nay cao hứng, Bạch lão gia còn gọi điện riêng mời thêm một lần, Hạ lão gia bèn đi, dù sao giờ ông sắp nghỉ hưu để cho con trai lên thay mình, cũng rảnh rỗi hơn trước.
Hạ Thanh Phong đi tới ai ai cũng kính cẩn chào hỏi, có thể thấy thế lực Hạ gia lớn mạnh ra sao.
Tống Ninh là chủ tiệc, đám đông này làm sao bà không tới cho được.

Thấy không khí có vẻ không thích hợp, dù không rõ chuyện gì nhưng vẫn lên tiếng hoà hoãn:
- Ôi, thật là đông vui quá.

Mọi người lớn nhỏ đông đủ như này thật vinh dự.
Rồi Bạch phu nhân nói với Lục Kỳ:
- Lâu lâu mới gặp Kỳ Kỳ, các phu nhân nhớ cháu lắm đó.

Lại kia với họ đi.
Nghe vậy Lục Kỳ bèn kéo mẹ đi ra.

Tống Ninh nhìn sang Hạ Thanh Phong và bạn mình:
- Nay còn có Hạ lão, đúng là không gì bằng! Nào, vào trong đi.
Ngữ Nhi còn đang há hốc với màn nhận con dâu vừa rồi thì đã được "mẹ chồng" cầm tay ân cần hỏi han:
- Bà ta có bắt nạt con không?
Mất mấy giây định thần lại, Ngữ Nhi mới bẽn lẽn:
- Cháu không sao ạ!
Ngữ Nhi kéo luôn cả Lâm Thư đi cùng, để lại ba người đàn ông.


Ôn Kiệt khoái chí cười:
- Vậy là sắp cưới chưa? Nay cả bố mẹ cậu đều nhận dâu rồi kìa, Ngữ Nhi làm thế nào mà lấy được lòng Hạ lão gia nhà cậu vậy?
Lục Ngôn đang không thể tin vào tai mình.

Sao có thể nhanh như vậy, người khắt khe như Hạ lão gia cũng đã lên tiếng khẳng định nơi sự kiện này, thì không thể đùa được.

Anh nhìn chăm chăm vào Hạ Phong Thần:
- Lần này là thật sao?
Hạ Phong Thần đang rất cao hứng vui vẻ, mọi sự vượt ngoài mong đợi của anh:
- Ngay từ đầu đã là thật rồi!
Anh liền đi theo "con dâu" của bố mẹ mình.

Ôn Kiệt cũng chỉ biết vỗ vỗ vai Lục Ngôn:
- Cậu hết cơ hội thật rồi!
***
Nay Ôn Như Diệu bám càng anh trai tới Bạch phủ.

Không chỉ được lòng Hạ phu nhân mà Bạch phu nhân cũng rất thích cô bé có tính cách nhí nhảnh đáng yêu này.

Vì thế cô tới góp vui.

Tuy nhiên kiểu sự kiện này không hợp với cô lắm.
Ôn Như Diệu chào hỏi xong thì cũng chả biết chơi cùng ai.

Mọi khi còn có Ôn Kiệt và Hạ Phong Thần để cô lẽo đẽo theo sau.

Nhưng giờ hai ông anh đang chìm đắm trong tình yêu quên luôn đứa em nhỏ này.


Còn mỗi Hạ Thanh Tùng thì nay lại không đến.

Ôn Như Diệu chỉ đành ra hoa viên ngồi hóng gió, đeo tai nghe nghe nhạc giết thời gian.
Đang ngả lưng ra sau ghế đá thì cô ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cô không thích mùi này, nên cau có nhìn xem ai.

Lại gần, cô nhận ra Lục Ngôn.
- Anh Lục Ngôn!
Lục Ngôn nghe thấy có người gọi mình, bèn nhìn qua, thấy một cô nhóc mặc sườn xám màu hồng, dáng người nhỏ nhắn.
- Ừ, Như Diệu nhỉ?
- Đúng rồi, em gái anh Ôn Kiệt ạ.
Lục Ngôn sau khi nghe tin sét đánh ngang tai chả còn tâm trí mà tiệc tùng, anh muốn yên tĩnh để bình ổn lại tâm trí mình.

Lại bất ngờ gặp Ôn Như Diệu ở đây.

Ngoài này rất vắng, anh nghĩ không có ai ngoài mình nên đã hút thuốc.
Thấy Lục Ngôn có vẻ trầm ngâm, Ôn Như Diệu lại hỏi:
- Sao anh không vào bữa tiệc?
Anh trả lời qua loa:
- Ngoài này không khí trong lành dễ chịu hơn!
Ôn Như Diệu vỗ vỗ tay vào chỗ cạnh mình:
- Anh ngồi đây nè, ngồi đây ngắm được hòn non bộ kia, vừa hay thấy trăng l3n đỉnh đá.

Đẹp lắm, em vừa phát hiện ra đó!
Rồi cô chỉ chỉ tay cho Lục Ngôn nhìn theo.

Dù sao cũng không muốn vào trong, Lục Ngôn lặng lẽ dập thuốc và ngồi bên cạnh.

Hai người yên tĩnh không nói với nhau câu nào.

Bỗng dưng Ôn Như Diệu nhét tai nghe vào một bên tai anh, anh còn đang giật mình thì cô nhìn anh cười:
- Mấy bài này hay lắm, anh nghe thử đi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Lí Do Đặc Biệt


Lục Ngôn không từ chối, anh nhìn xa xăm.

Các bài hát cũng về tình yêu nhưng ca từ, giai điệu sôi nổi, phóng khoáng.

Lúc này Lục Ngôn nhìn sang cô gái bên cạnh , thầm nghĩ khoảng cách thế hệ là đây.

Lúc đầu Ôn Như Diệu chào anh là chú cũng có lí do cả.
Ôn Như Diệu đang loay hoay lục túi xách tìm kẹo ăn.

Ở bữa tiệc cô ăn có chút nên hơi đói, chợt nhớ túi xách mình hay có mấy viên kẹo socola.

Thấy Lục Ngôn nhìn mình, cô bèn chìa cho anh một cái:
- Cho anh nè!
Lục Ngôn nhìn viên kẹo lại nhớ Ngữ Nhi.

Anh vốn không thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc còn yêu đương với Ngữ Nhi, cô rất hay mang bánh của tiệm nhà cho anh.

Có lúc cô còn tự làm riêng cho anh nữa.

Nên từ đó, anh chỉ quen ăn bánh của cô.


Thậm chí chia tay rồi đi du học, có lúc anh vẫn nhớ.
Lục Ngôn còn đang suy nghĩ thì Ôn Như Diệu đã nhanh tay bóc kẹo rồi đưa lên trước mặt anh:
- Anh ăn đi, kẹo này bên trong có mứt cherry ăn lạ cực.
Lục Ngôn giờ mà từ chối thì quá đáng quá, nên cũng cúi đầu ăn viên kẹo trong lòng bàn tay của Ôn Như Diệu.
Sau đó, anh cảm thấy hình như không đúng lắm, hành động của anh có vẻ hơi vô tư.

Còn Ôn Như Diệu thì xấu hổ, cô tưởng anh sẽ lấy tay cầm viên kẹo rồi mới ăn chứ!
May mà lúc này Ôn Kiệt gọi điện, cô có cớ chào Lục Ngôn rồi rời đi.
***
Trong bữa tiệc, Hạ Phong Thần dính Ngữ Nhi như sam.

Sau khi thấy bố mẹ mình công nhận cô, anh chỉ mong tới lúc hết bữa tiệc để hỏi bố mẹ cho rõ.
Mãi mới tàn tiệc, ra xe, Hạ Thanh Phong biết con trai còn điều muốn hỏi, bèn nói:
- Cứ đưa Ngữ Nhi về, hôm khác con đưa con bé qua nhà một chuyến.
Ngữ Nhi tuy hơi hoang mang, nãy ông ấy còn lên tiếng bênh vực, giờ lại hơi hờ hững.

Nhưng cô vẫn chào hai người rồi mới cùng Hạ Phong Thần ra xe của anh.
Lúc này cô mới ngờ ngợ nói với Hạ Phong Thần:
- Hình như em gặp bố anh ở đâu rồi thì phải, em thấy quen quen nhưng không nhớ được.
Hạ Phong Thần không để ý nhiều, đưa ra một giả thuyết:
- Có thể em lên công ty tình cờ gặp bố anh.


Ông ấy chưa nghỉ hưu nên vẫn thi thoảng tới công ty mà.
Từ hồi mang bầu, Phương Ngữ Nhi cũng cảm thấy lúc nhớ lúc quên, nên cũng gật gù cho là như vậy.
Lúc này trên chiếc xe khác, Hạ phu nhân hỏi chồng:
- Khi nãy ông làm tôi ngạc nhiên quá, nhưng nơi đó không tiện hỏi.

Lời ông nói không đùa chứ? Trước giờ ông hờ hững lắm mà!
- Chuyện con dâu Hạ gia đâu thể đem ra đùa được!
Lúc này Nhã Kỳ hí hửng nhìn người đàn ông đã bên mình nửa đời người, vô cùng tò mò hỏi:
- Hẳn phải có lí do đặc biệt nào đó?
- Về nhà tôi sẽ cho bà biết.
- Ông còn bày đặt, sao không nói luôn đi!
- Bà phải tự nhìn thì mới được.
Về tới nhà, Hạ Thanh Phong dẫn vợ lên thư phòng, rồi mở máy tính.

Hạ phu nhân háo hức còn chả buồn thay đồ, ngay lập tức đi theo chồng để xem có gì mà ông cứ ra vẻ thần bí.
Nhìn đi nhìn lại, tay di chuột máy tính còn run run, Hạ phu nhân xúc động nhìn chồng:
- Sao ông không nói cho tôi biết.

Tôi phải gọi ngay cho Thần Thần mới được.
- Tôi mới biết thôi, cũng định sắp tới bàn chuyện với thằng bé.

Bà không phải vội, giờ con nó chưa về nhà, khéo vẫn lái xe ngoài đường.

Sợ tin vui đường đột nó sẽ mất tập trung.

Chúng ta đi nghỉ đã, mai rồi tính tiếp.
Sao mà Hạ phu nhân ngủ được, cứ nghĩ sắp có cháu làm bà vui cả đêm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Biết Tin


Niềm vui là vậy, thì ra hôm bữa Ngữ Nhi không ăn được là do có bầu.

Hạ phu nhân tự trách sao mình không nghĩ ra.

Nhưng bà thắc mắc sao Ngữ Nhi không nói cho ai biết mà lại phải giấu.
Chỉ đợi trời sáng, Hạ phu nhân liền gọi con trai về nhà.

Chuyện này không thể chỉ nói qua điện thoại là xong.
Sáng sớm mẹ gọi bảo về nhà, Hạ Phong Thần biết chắc chắn là do chuyện tối qua.

Nhân tiện anh cũng định qua nhà vì chuyện này.

Lúc anh về, thấy mẹ đã đứng ngay ngoài cửa đợi sẵn:
- Mẹ, sao không vào nhà, sáng sớm trời còn hơi lạnh.
- Vào đi, mẹ có chuyện quan trọng!
Hạ Phong Thần đi vào vừa hay gặp bố anh đang đi cầu thang xuống.
- Bố mẹ gọi con có việc gì thế?
- Ra kia ngồi rồi chúng ta nói chuyện.
Hạ phu nhân không đợi được nữa, ngồi ngay bàn ăn trong nhà bếp, gắt gao hỏi:
- Ngữ Nhi có thai, con vẫn chưa biết à?

- Dạ?
- Đúng là con chả biết gì mà.

Con bé quả nhiên là giấu thật!
Hạ Phong Thần còn chưa hiểu lắm:
- Sao có thể chứ, con luôn dùng biện pháp....!Mà khoan đã, mẹ nói thật à?
Hình như cái lần say rượu đó anh không có dùng.
Hạ lão gia đã in tập tài liệu kia, đẩy về phía Hạ Phong Thần:
- Con xem đi!
Hạ Phong Thần hồi hộp mở ra xem, anh nhìn thật kỹ cái tên Phương Ngữ Nhi trên bệnh án, lúc nhìn thấy ảnh siêu âm, dù được mẹ chỉ cho cái chấm bé xíu nhưng trái tim anh đang đập rất nhanh.
- Sao bố mẹ biết trước cả con?
Hạ Phong Thần bồi hồi nhìn bố mẹ mình.
- Ta có tìm hiểu chút thì tình cờ biết!
Hạ Thanh Phong nhìn anh, ông không muốn nói là mình sai người điều tra bạn gái của con trai mình.

Nhưng vợ ông thì hiểu rõ.
- Vậy nên hôm qua bố mẹ....
- Dù gì cũng là cháu mình!
Hạ Thanh Phong chắc chắn đó là cháu mình, vì theo người được ông cử đi báo cáo, Phương Ngữ Nhi lâu nay ngoài con trai ông thì không có mối quan hệ nào khác.
- Nhưng đây là chuyện vui, sao Ngữ Nhi lại giấu?
Hạ phu nhân nhìn con trai, rõ ràng phải có lí do khó nói.

- Cô ấy chưa sẵn sàng ạ?
- Hả? Sao lại chưa sẵn sàng?
- Cô ấy nghĩ gia đình không môn đăng hộ đối.
Hạ phu nhân nhìn chồng, rồi lại nhìn con:
- Chuyện đó không vấn đề gì, ngay từ đầu mẹ đã không để ý gia cảnh rồi.
Hạ Phong Thần ái ngại nhìn bố, ông từng có ý phản đối anh.
Hạ Thanh Phong ngầm hiểu, chỉ nói:
- Miễn là con giữ lời hứa.
Tuy vậy, Hạ Phong Thần vẫn còn vướng mắc trong lòng.

Khi Hạ phu nhân hào hứng nghĩ về tương lai vừa có con dâu lại được thêm cả cháu, bà đã tính tới việc hai gia đình gặp nhau bàn cưới như nào.
Lúc ăn sáng xong, khi chỉ còn mẹ mình ở dưới nhà, Hạ Phong Thần mới dám thổ lộ:
- Mẹ à, mẹ Ngữ Nhi không đồng ý?
Đang vui vẻ gọt hoa quả thì Nhã Kỳ liền dừng lại, khẩn trương:
- Chằng phải hai đứa yêu nhau sao, chẳng lẽ bà ấy biết chuyện lần đó con làm?
- Không ạ, Lục Ngôn từng là bạn trai cũ của Ngữ Nhi.

Nhưng bị Lục phu nhân làm loạn, nên bà ấy cho rằng gia cảnh không tương xứng, Ngữ Nhi sẽ rất thiệt thòi.
- Bảo sao hôm qua Tường San lại gay gắt với con bé.
- Vâng, con không muốn nói chuyện này cho bố!
- Ừ, ta lo được!
- Mẹ tính sao ạ?
- Cứ tin ở ta, về đi, ta sẽ báo tin cho con.
Hạ phu nhân giờ đã vỡ lẽ.

Chồng bà vốn tự tôn cao, ông ấy không phản đối là tốt rồi, nếu mà biết Hạ gia bị nhà Ngữ Nhi từ chối thì sau này thông gia gặp nhau sẽ có phần khó xử.
Không được, bà phải nhanh chóng giải quyết chuyện này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Hai Bà Mẹ


Hạ phu nhân tìm hiểu được bố mẹ Ngữ Nhi thường ở tiệm bánh.

Vừa hay bà đã ghé qua đây một lần.
Không thể tới đó mà tay không được, Hạ phu nhân nghĩ nên mang quà gì để lấy lòng thông gia tương lai.

Bà lấy hết quà cáp có trong nhà, nào sâm, nào rượu quý, nào là thuốc bổ ...!Nhìn một lượt, bà lại chọn vài hộp trà ngon.

Bà không muốn mấy món quà xa xỉ sẽ làm tăng khoảng cách giữa họ.

Phải là quà mà bố mẹ Ngữ Nhi có thể dùng một cách thoải mái thiết thực mới được.
Vẫn thấy hơi thiếu, bà bảo người làm chuẩn bị thêm một giỏ trái cây thật tươi ngon và đẹp mắt nữa.

Bà cố gắng ăn mặc giản dị, trang điểm nhẹ nhàng.

Giờ nhà bà cần con dâu và cháu, chứ nhà người ta chưa chắc đã cần con rể.

Không ngờ con trai bà lại có ngày bị từ chối phũ phàng như vậy.

Nếu anh không làm ra chuyện kia, bà cũng không phải lo nghĩ như giờ.
Xe tới gần tiệm bánh, bà đi bộ một đoạn, tay xách nách mang.

Không thể cho trợ lý đi theo xách đồ được, như thế rất phô trương.


Bà phải bày tỏ thành ý nhất có thể.
Bước vào, quả nhiên có mẹ Ngữ Nhi đang ở đây.

Nhìn người phụ nữ trung tuổi có vẻ giản dị, gương mặt hài hoà khá đẹp.

Ngữ Nhi được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ.
***
Trần Thu đang xếp bánh vừa làm xong vào trong tủ.

Nhìn lên thấy có một vị khách trạc tuổi mình, nhìn ăn mặc đơn giản nhưng lại toát lên thần thái khác người.
- Xin chào, cô muốn mua bánh gì sao?
Hạ phu nhân rất điềm tĩnh bước lại, nhìn những món bánh ở đây cười nói:
- Tôi thích bánh ở đây lắm, có lần còn gọi ship về nhà nữa.

Lần trước là con gái cô bán cho tôi, cô bé niềm nở nên tôi rất thích!
- Ồ, cảm ơn cô.

Nay con tôi đi làm rồi.

Cô muốn bánh gì để tôi lấy!
Nhã Kỳ nhìn vào mắt bà ấy, tự tin trả lời:
- Tôi là mẹ Phong Thần, muốn gặp mẹ Ngữ Nhi để nói về chuyện hai đứa nhỏ!
Trần Thu rất ngạc nhiên, nhưng bà vẫn cố tỏ ra điềm nhiên.


Bà phải tỏ ra không dễ bị chèn ép mới được.
- Mời cô ra phía kia, chúng ta nói chuyện.
Trần Thu lịch sự mang theo hai ly nước, rồi ngồi đối diện:
- Hạ phu nhân đã cất công tới đây là có chuyện gì.

Chẳng phải tôi đã bày tỏ quan điểm với Hạ Phong Thần rồi sao.
Nhã Kỳ nhìn Trần Thu, từ tốn:
- Mẹ Ngữ Nhi cứ gọi tôi là Nhã Kỳ.

Chúng ta có vẻ trạc tuổi, không cần khách sáo đâu.
Chuyện là, tụi nhỏ cũng đến tuổi thích hợp dựng vợ gả chồng rồi.

Huống hồ cũng đã yêu nhau một thời gian, tình cảm ngày càng khăng khít.

Là bố mẹ ai cũng muốn con mình hạnh phúc.

Tôi tới đây là mong mẹ Ngữ Nhi chấp thuận cho hai đứa nó.
Trần Thu đã nghe con gái kể về mẹ Hạ Phong Thần, đúng là bà ấy nói chuyện dễ nghe, không ầm ĩ như mẹ Lục Ngôn.
- Hạ phu nhân, cùng là phụ nữ nên chắc bà cũng hiểu phần nào, phụ nữ lấy chồng mà gia cảnh không đồng đều, sẽ phải nhẫn nhịn mà sống.

Con gái tôi đã chịu đau khổ một lần, tôi không muốn nó đi vào vết xe đổ.

Tôi dĩ nhiên muốn con mình hạnh phúc, nhưng hạnh phúc phải về lâu về dài.

Với tụi nhỏ, trước mắt chỉ cần tình yêu, ngây thơ nghĩ chỉ cần yêu nhau là vượt qua tất cả.

Nhưng cuộc sống không dễ dàng đến thế, rồi những gia đình hào môn như Hạ gia, còn nhiều vấn đề phức tạp khác, người như con bé Ngữ Nhi nhà tôi không phù hợp.
Hạ phu nhân có bao giờ nghĩ đến chưa?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Đồng Ý Rồi


Nhã Kỳ chăm chú lắng nghe Trần Thu nói xong, rồi nhẹ nhàng cầm tay đối phương, vỗ vỗ nhẹ lên tay mà nói:
- Mẹ Ngữ Nhi à, tôi chưa bao giờ có ý phản đối.

Chồng tôi cũng đồng ý, con tôi thì yêu Ngữ Nhi chừng nào.

Mấy nay nó hốc hác hẳn đi, cũng là lo lắng cho mối quan hệ của hai đứa.

Cô xem, làm gì có ai không buồn khi bị ngăn cấm yêu đương.

Cô nghĩ thoáng ra, Hạ gia tôi không như Lục gia kia.

Thằng bé Thần Thần không hề từ bỏ.

Lục gia cần thế lực để nâng đỡ nên mới có chuyện chèn ép Ngữ Nhi.

Nhà tôi thì không thế, chỉ cần trong nhà con cái hạnh phúc lấy vợ, cháu chắt mạnh khoẻ sum vầy.

Đời tôi chả thiếu gì, chỉ thiếu một cô con dâu và có đứa cháu.

Tôi quý còn không hết!
Huống hồ, Ngữ Nhi đã mang thai rồi.
Nghe tới đây, Trần Thu giật mình:
- Bà biết sao?
Ngữ Nhi từng nói không ai biết ngoài mẹ mình.

- Sao giấu mãi được, tôi tình cờ mà biết.

Cô xem, sắp tới nó sinh con xong, đứa bé phải có bố mẹ kề bên chứ.

Đâu thể có mỗi Ngữ Nhi trong khi Thần Thần vẫn lù lù ở đó.

Chúng ta đều là mẹ, chỉ mong con mình được sống đủ đầy, có một tuổi thơ hồn nhiên đúng nghĩa.
Vẫn là những người mẹ, suy đi tính lại cũng chỉ vì con vì cháu.

Thấy Trần Thu còn lưỡng lự, Nhã Kỳ bày tỏ quan điểm:
- Xin cô hãy tin tôi.

Nhã Kỳ tôi nói được làm được.

Con gái cô gả vào Hạ gia, tôi đảm bảo không ai có thể bắt nạt nó.

Nếu cô sợ nó bị người ngoài chèn ép, tôi sẽ cho con bé cổ phần Hạ thị, cho nó thêm tài sản.
Trần Thu nghe vậy thì vội vã đáp:
- Ý tôi không phải vậy, nhà tôi không phải vì tiề...nn c...ủa..
Nhã Kỳ ngay lập tức ngắt lời:
- Cô đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải khoa trương.

Tôi chỉ mong con bé có thêm tự tin mà toàn tâm toàn ý bên Phong Thần, không phải lo nghĩ gì cả.
Trần Thu lúc này cảm động.


Có phải Hạ phu nhân này hơi hào phóng quá không.

Trước kia mẹ Lục Ngôn còn đay nghiến nói Ngữ Nhi đừng hòng yêu con trai bà ta, đừng mơ lấy được một xu của Lục gia, không tiếc lời chê bai nhà bà.
Trần Thu trầm ngâm một lúc:
- Hạ phu nhân, gia đình tôi chỉ đơn giản như những gia đình bình thường khác.

Tôi chỉ mong Ngữ Nhi gả cho Hạ Phong Thần sống một đời an nhiên.

Giờ nó có cốt nhục Hạ gia, nếu sau này làm dâu nhà họ Hạ, không tránh được thiếu xót.

Thì cô cũng hãy bảo ban nó, đừng làm tổn thương nó.

Gia đình tôi đúng là không thể bằng Hạ gia to lớn, nhưng không phải không lo được cho con gái và cháu ngoại.
Nhã Kỳ vẫn nắm chặt tay Trần Thu, nghe vậy thì mừng rỡ xúc động:
- Vậy là cô đồng ý rồi chứ?
- Đúng vậy, cháu ngoại tôi dù sao có bố vẫn hơn.
Hai người mẹ ngồi nói chuyện thêm một lát.

Sợ ảnh hưởng tới việc buôn bán của tiệm, Nhã Kỳ chào ra về, không quên chỗ quà mình cất công chuẩn bị.
- Hôm nào đó, hai gia đình chúng ta sẽ gặp nhau.

Cũng phải để hai ông thông gia nói chuyện với nhau.

Tôi có chút quà tặng bố mẹ Ngữ Nhi, đây là thành ý của tôi, cô đừng từ chối.
Trần Thu ngại ngùng nhận quà, xong lại bảo:
- Nhã Kỳ, cô đợi tôi chút.
Nói rồi bà vào tủ bánh lấy chiếc bánh đẹp và mới nhất đóng vào hộp đưa cho đối phương.
- Đây cũng là thành ý của tôi, chẳng phải cô nói thích bánh ở đây sao!
Nhã Kỳ vui vẻ nhận lấy:
- Cảm ơn bà thông gia!
Rồi Hạ phu nhân xách bánh đi về, lòng như nở hoa, xem ra Trần Thu cũng không khách sáo mà gọi tên bà rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Có Vợ Có Con Rồi


Hạ Phong Thần sau khi biết mình có con, ngay lập tức lái xe tới showroom.
Ngữ Nhi đang làm việc thấy anh lù lù xuất hiện làm cô hết hồn, vội vàng:
- Giám đốc tới có chuyện gì sao?
Hạ Phong Thần nhíu mày nhìn cô, trong lòng đang có chút giận vì cô giấu anh chuyện quan trọng.

Đến khi thấy gương mặt có vẻ mệt mỏi của người là mẹ con mình, anh lại không đành lòng:
- Em có giấu anh chuyện gì không?
Ngữ Nhi chột dạ:
- Hả?
- Ở đây không tiện, anh sẽ xuống hầm đậu xe đợi em!
Ngữ Nhi lấm lét ngó ngang ngó dọc mới dám vào xe anh:
- Anh đường đột tới đây nhỡ ...
Còn chưa kịp nói, Hạ Phong Thần đã nhoài người sang hôn cô một cái.

Anh rất nhớ cảm giác âu yếm này.
Rất nhanh anh buông ra trong khi Ngữ Nhi chưa hiểu gì.

Rồi anh đưa tay sờ bụng cô làm cô giật mình.
- Ở đây, con của anh! Mà anh lại biết sau cùng.
Ngữ Nhi đang vừa sốc vừa lo:
- Sao...anh ...
- Bố mẹ anh đều biết, em còn định giấu tới bao giờ.

Sao em không bảo anh, anh sẽ chăm sóc em, những ngày qua em vất vả rồi!
- Em, em chưa biết phải làm sao, sao mọi người có thể biết được...
Bỗng điện thoại của Hạ Phong Thần đổ chuông, thấy mẹ gọi anh gấp gáp nhấn nghe.
- Xong rồi, ổn cả rồi.


Con sắp có vợ có con rồi.
Hạ Phong Thần rối rít:
- Cảm ơn mẹ rất nhiều, con đang ở cùng Ngữ Nhi, con sẽ gọi lại sau!
- Ừ, đừng có làm gì khiến con bé kích động.

Tối nay đưa con bé về ra mắt chính thức đi.
Hạ Phong Thần cúp máy, xúc động ôm lấy Ngữ Nhi.
Nghe tin Hạ phu nhân chỉ nửa buổi sáng đã khiến mẹ mình thay đổi thái độ, Ngữ Nhi rất kinh ngạc.

Cô thầm ngưỡng mộ bà, bởi cô biết mẹ mình từng kiên quyết như nào.

Cô cũng nghiêng người ôm người sắp làm chồng mình khóc nức nở.
Cả buổi hôm ấy Ngữ Nhi tâm trạng lâng lâng khó tả.

Còn Hạ Phong Thần tới công ty thì cứ ngồi cười tủm tỉm khiến trợ lý Doãn khó hiểu:
- Nay giám đốc có gì vui sao?
- Độc thân như cậu làm sao hiểu được chứ, tôi sắp có vợ con rồi đó!
Trợ lý Doãn ở bên rất kinh ngạc, lên tiếng chúc mừng.

Sếp mình cũng thật là, báo tin vui mà còn phải cà khịa người ta nữa.
Hạ Phong Thần muốn lan toả niềm vui này, bèn gọi cho Ôn Kiệt khoe khoang.
- Ôn Kiệt, tôi làm bố rồi đó!
Ôn Kiệt há hốc:
- Really????
- Ừ, Ngữ Nhi đang mang thai rồi!
- Haha, đỉnh quá, cứ ngỡ cậu lấy vợ sau tôi chứ.

Một mũi tên trúng hai đích luôn!

Cho tôi làm bố đỡ đầu nhé!
- Được!
- Hahaaha, chúc mừng chúc mừng!
***
Hạ phu nhân đang ở nhà tất bật nấu bữa tối, bà muốn tự tay nấu vài món ngon cho Ngữ Nhi.

Cứ nghĩ những ngày qua không chăm sóc được gì cho cô lại làm bà áy náy.
Tối nay Ngữ Nhi tới Hạ gia.

Tuy không phải lần đầu nhưng lần này với vai trò khác.

Dịp đặc biệt nên Hạ Thanh Tùng cũng ở nhà.

Thấy anh trai dẫn chị dâu về, nhanh nhẹn chào hỏi:
- Chào chị Ngữ Nhi, đã nghe về chị nay mới được gặp mặt.
Ngữ Nhi có chút ngại ngùng.

Hạ phu nhân trong bếp nghe tiếng bèn lật đật chạy ra:
- Tới rồi à, mau vào đi.

Vừa hay mẹ nấu ăn xong.
Bước vào căn bếp mình từng ngồi đợi, Ngữ Nhi có chút bối rối.

Hạ lão gia cũng đã đi tới, ngồi chính giữa, cô và Hạ Phong Thần một bên, Hạ phu nhân và con trai thứ một bên.
Bữa cơm diễn ra khá hài hoà, Hạ phu nhân thì liên tục gắp đồ ăn cho Ngữ Nhi, Hạ Phong Thần và em trai thì hào hứng nói về em bé, còn định sẽ mua đồ chơi như thế nào.
Nay Hạ phu nhân làm gà hầm hạt sen cho Ngữ Nhi, nhưng cô ăn không được, cứ nôn nao bụm miệng.

Hạ lão gia có vẻ hơi lạnh lùng từ đầu bữa cơm, lúc này mới lên tiếng:
- Mai hai đứa tới chỗ bác sỹ Trương khám đi.

Ông ấy rất có chuyên môn.

Ngữ Nhi có vẻ hơi tiều tụy, sau này đứa bé lớn hơn thì sao chống đỡ được.
Bác sỹ Trương là bác sỹ riêng của gia đình.

Hạ Phong Thần và Ngữ Nhi thấy ông quan tâm nên rất cảm kích..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Đăng Kí Kết Hôn


Chả mấy chốc mà hai bên gia đình đã gặp nhau.

Cứ ngỡ sẽ hơi ngượng ngùng nhưng không, Ngữ Nhi bất ngờ khi mọi người rất niềm nở.
Hai bà mẹ thì thủ thỉ với nhau, hai ông bố thì nói về chơi cờ, hai cậu em trai bằng tuổi thì nói về máy tính, game các thứ.

Lâm Thư nghe chuyện cũng vui mừng cho bạn mình.
Ngữ Nhi vẫn đi làm, nhưng cô chỉ ở showrom chứ không làm sự kiện để đảm bảo sức khỏe.

Nhà họ Hạ thì muốn cô nghỉ việc để dưỡng thai, nhưng cũng không muốn ép vì sợ cô tủi thân.

Dù sao phụ nữ có công việc vẫn tự tin tự lập, kể cả là lương thưởng không cần cao đi nữa.

Mãi tới lúc gần cưới, lúc này bụng đã hơi nhô, Hạ Phong Thần thuyết phục mãi cô mới chịu nghỉ làm.
Ngày cuối làm việc, quản lý An và Tiểu Xuân vốn thân thiết nhất tiếc nuối tạm biệt người đồng nghiệp đã gắn bó một thời gian.

Do Ngữ Nhi mặc đồng phục khá rộng rãi nên không ai biết cô có bầu.
Trước lúc ra về, cô còn đưa thiệp cưới mời hai người họ.

Ai cũng bất ngờ, đến khi mở ra xem tên chú rể thì còn sốc hơn.


An Khánh cười không ngừng, trêu chọc:
- Thế từ nay gọi em như nào mới phải, giờ đã là Hạ thiếu phu nhân rồi, vợ của sếp xem ra chị phải lấy lòng em mới được!
Ngữ Nhi ngại ngùng:
- Chị đừng trêu em nữa, em vẫn là em thôi.

Chị cứ gọi em bình thường là được!
Lúc Ngữ Nhi ra về, cô còn đứng lại nhìn showroom một lần, lòng lưu luyến, đây là nơi đã giúp cô bén duyên với chồng mình.
Còn An Khánh nhìn bóng lưng cô nhân viên bé nhỏ của mình, thầm chúc hạnh phúc.
***
Tin hỉ của Hạ thị nhanh chóng được thông báo.

Ai ai cũng nhớ về tin đồn hẹn hò trước kia, thầm đoán già đoán non về cô gái may mắn được gả vào gia tộc quyền lực top đầu thành phố.
Trước hôm cưới vài ngày, Hạ phu nhân có tìm hai người, cho họ một món quà:
- Mẹ đã bàn với bố các con, chuyển cho Ngữ Nhi một số cổ phần.

Một số tài sản khác mẹ cũng sẽ sang tên cho hai đứa.

Coi như quà chúc mừng.
Ngữ Nhi nhìn Hạ Phong Thần, anh thì im lặng để cô lên tiếng trước.
- Bác gái à, cháu không muốn bác phải nghĩ ngợi về tiền bạc, tài sản đâu ạ.


Quà này e là...
Nhã Kỳ biết kiểu gì cô cũng chối, nên trấn an:
- Giờ gọi mẹ là được rồi.

Sau này Thanh Tùng lấy vợ, ta cũng sẽ có quà công bằng.

Nên con cứ cầm lấy.

Giờ đã là một gia đình, hơn nữa ta cũng muốn cháu mình sinh ra được thoải mái nhất có thể.

Con cứ coi như đó là động lực nhé!
Hạ Phong Thần thấy mẹ thấu đáo liền cảm ơn, Ngữ Nhi cũng bẽn lẽn nhận lấy.

Hôm sau, trên thông báo nội bộ Hạ thị, đã có thêm tên một cổ đông mới.
Hạ phu nhân đã chọn được ngày đẹp, hôm nay con trai bà cũng đi đăng kí kết hôn luôn.

Hạ Phong Thần tới đón Ngữ Nhi ở nhà, lần này cũng ngồi trong phòng khách, nhưng anh đã được bố mẹ vợ tiếp đón vui vẻ.

Lúc vào phòng lấy sổ hộ khẩu đưa cho con gái, Trần Thu còn xúc động dặn dò:
- Giờ là người có gia đình rồi, sau còn con cái.

Hai đứa cố gắng sống hoà thuận, để cho bố mẹ yên lòng.

Mẹ chả mong gì hơn là thấy các con sống mạnh khoẻ, đùm bọc lẫn nhau.
Ngữ Nhi cẩn thận cầm lấy sổ hộ khẩu, rồi ôm mẹ:
- Con cảm ơn mẹ nhiều lắm!
Thế là một buổi chiều, trước cục dân chính có đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau hạnh phúc, trên tay mỗi người là cuốn sổ nhỏ màu đỏ tươi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Lễ Cưới


Ngày cưới diễn ra, Ngữ Nhi mặc chiếc váy trắng cúp ngực, xoè từ eo xuống bồng bềnh.

Trên váy đính nhiều viên pha lê lấp lánh, không gian xung quanh cũng toàn hoa tươi và bóng bay đồng màu.

Nhìn cô cứ như một nàng thơ vậy.
Cô run run cầm tay bố mình tiến lên lễ đài, Phương Nghị thấy thế bèn ân cần nhắc:
- Không sao, con cứ đi chậm thôi, bố sẽ luôn giữ tay con.
Hạ Phong Thần nhìn vợ mình đang lại gần vô cùng xúc động.

Gian nan lắm hai người mới có quả ngọt như hôm nay.

Giây phút nắm tay Ngữ Nhi, cảm xúc trong anh vỡ oà, hôn cô một cái trong tiếng vỗ tay chúc mừng của quan khách bên dưới.

Hai bà thông gia thì rưng rưng nước mắt nhìn các con mình.
Bên dưới, Lục Ngôn nhìn Ngữ Nhi mà lòng đầy tiếc nuối.

Lâm Thư nói đúng, là anh nhu nhược không bảo vệ được cô.

Nếu đối phương là Hạ Phong Thần, anh chẳng còn gì để mà oán trách nữa, anh ấy hơn anh, về mọi mặt.
Ôn Kiệt thì tít mắt ôm eo Lâm Thư, cũng đòi hôn một cái, liền bị cô che tay chắn:
- Này Ôn Kiệt, anh không nghiêm túc được à!
- Lâm Thư, không cô gái nào dám gọi thẳng tên anh như em đâu.
Lâm Thư lườm anh một cái:
- Thế mời anh tìm người khác mà yêu.


Em không thảo mai thảo mận như mấy em gái mưa của Ôn thiếu được.
Ôn Kiệt thấy cô giận yêu, khoái chí:
Hay mình cũng cưới đi.

Anh nghiêm túc đấy!
- Ò, em thích nhẫn kim cương to như của Ngữ Nhi cơ.
Lâm Thư nói đùa, ai dè Ôn Kiệt cầm ra một hộp nhung đen sang trọng, mở ra đeo thẳng vào ngón áp út của cô:
- Đây, anh mua khi đi theo Hạ Phong Thần chọn nhẫn cầu hôn đó.

Em gả cho anh nhé Thư Thư!
Lâm Thư cười không khép được miệng, niềm vui nhân đôi, nhưng vẫn không quên dằn mặt:
- Anh mà léng phéng bên ngoài là chết dưới tay Lâm Thư em đó!
Trên sân khấu là đôi vợ chồng hân hoan hạnh phúc, dưới là đôi nam nữ đang ôm nhau cười rạng ngời.
***
Lục Kỳ và Lục phu nhân cũng tham gia hôn lễ.

Cô dự định sau đó sẽ ra nước ngoài hoàn tất thủ tục ly hôn.

Cô không muốn sống như một con búp bê vô hồn nữa.

Lục phu nhân biết mình đã quá đáng quá nhiều, chỉ biết ngậm ngùi hối hận.

Nếu lúc đầu bà nghĩ thoáng ra, Lục Kỳ không đến nỗi đổ vỡ.

Nhìn Ngữ Nhi được Nhã Kỳ chăm sóc từng tí một, bà có chút tiếc nuối.


Năm đó bà không kịch liệt phản đối, thì Ngữ Nhi có lẽ đã là con dâu mình, không chừng còn có cháu mấy tuổi rồi cũng nên.

Giờ đổi lại thứ bà có chỉ toàn sự oán giận của hai đứa con.
***
Chiếc váy Ôn Như Diệu mặc làm cô thấy có chút vướng víu.

Đi tới hành lang cô không cẩn thận ngã nhào ra sàn, lại thêm đi giày cao gót làm cô đau ch ảy nước mắt.
Lục Ngôn đang đứng sau cột hút thuốc bèn bị tiếng rầm làm giật mình.

Nhìn ra thấy một cô gái đang ngồi sõng soài trên sàn.

Anh lại gần hỏi:
- Cô có sao không?
Ôn Như Diệu ngước lên, thấy người quen bèn mếu máo:
- Anh Lục Ngôn!
- Như Diệu!
Lần nào buồn buồn hút thuốc anh đều gặp cô rất tình cờ.
- Em có đứng được không?
- E là không, em rất đau.
Rồi Lục Ngôn cúi xuống nhấc bổng cô vào lòng, theo phản xạ Ôn Như Diệu vòng tay qua cổ anh.

Nhìn từ góc này, anh rất đẹp trai nhưng lại thoáng nét buồn.

Cô luôn cảm thấy anh cô đơn khó tả.

Sau lần gặp ở Bạch phủ, cô hay nghĩ về anh.

Có chút tò mò, có chút thích thú.
- Anh Lục Ngôn có bạn gái chưa?
Vừa đi, Lục Ngôn vừa nhàn nhạt trả lời:
- Không có! Trước thích một người nhưng cô ấy đang hạnh phúc bên khác rồi.
- Anh Lục Ngôn hẹn hò với em đi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Em Bé


Sau hôn lễ, Ngữ Nhi về sống ở Hạ gia.

Biết tụi trẻ không thích sống chung với bố mẹ chồng nên Hạ phu nhân thoải mái cho Ngữ Nhi lựa chọn.

Nếu cô ở căn hộ riêng thì bà sẽ đi lại chăm sóc, để vợ chồng son có không gian riêng tư.
Ngữ Nhi thì sợ mẹ chồng đi lại vất vả.

Giờ cô cũng nghỉ việc rồi, ở nhà nhiều cũng chán.

Ở Hạ gia còn có người ra người vào.

Và cô cũng biết, mẹ chồng mong mỏi nhà lớn có thêm người cho bớt trống trải.
Hạ Phong Thần thì vui mừng ủng hộ vợ.

Miễn là Ngữ Nhi muốn, anh đều chiều ý cô.

Anh cũng bớt thời gian làm việc lại, thường đưa vợ đi khám thai.

Có lần Hạ phu nhân cũng đi cùng.

Anh không bỏ sót một buổi khám nào, cũng hay tìm tòi cách chăm vợ con.

Ngữ Nhi sống hạnh phúc nhìn rạng rỡ hồng hào hẳn ra.
Vợ chồng Phương Nghị cũng thi thoảng tới thăm con gái, mỗi lần đều mang một loại bánh ngon tới tặng thông gia.

Gần tới ngày sinh, cả nhà đang vui vẻ ăn bánh cùng nhau thì bỗng Ngữ Nhi hốt hoảng:
- Hình như con sắp sinh rồi.
Cô đứng lên, nước ối vỡ ra chảy ướt hai chân.

Dù đã chuẩn bị rồi nhưng cô vẫn sợ.

Hai mẹ thì luống cuống đỡ hai bên, còn Hạ Phong Thần vội vã lên phòng lấy đồ đi sinh đã để sẵn.

Hai ông bố cuống quýt theo sau, cả một nhà đưa Phương Ngữ Nhi vào viện.
Do sinh khó nên Ngữ Nhi được chỉ định sinh mổ.

Giây phút kí tên lên giấy xác nhận, Hạ Phong Thần bồn chồn, giờ anh là người quyết định sinh mệnh của vợ mình.
Trải qua hơn tiếng đồng hồ, mọi người thấp thỏm bên ngoài chờ đợi, thì nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe.

Nhã Kỳ rối rít cầm tay Trần Thu:
- Sinh rồi, sinh rồi.
Ngay sau đó, y tá đi ra, cầm tờ giấy hỏi:
- Người nhà Phương Ngữ Nhi đâu?
Hạ Phong Thần ngay lập tức đi tới:
- Vợ tôi sao rồi?
- Ổn cả, là một bé gái, nặng 3,5kg.

Giờ chỉ một người được vào.
Hạ Phong Thần đi theo sau mà lòng hồi hộp.


Vậy là con anh ra đời rồi.

Nhìn thấy Ngữ Nhi đang lim dim mệt mỏi, trán đẫm mồ hôi, anh xót xa tới hôn lên trán vợ, thì thầm:
- Cảm ơn em đã sinh con cho anh, Nhi Nhi, em vất vả rồi.
***
Bên ngoài, hai cặp cha mẹ nghe thấy ổn cả thì đã yên tâm.

Hạ phu nhân và Hạ lão gia rất vui mừng khi biết cháu mình là bé gái.

Bởi nhà bà sinh hai thằng con trai, từ lâu đã mong ngóng có đứa cháu gái trong nhà cho cân bằng.
Vợ chồng Phương Nghị thấy vậy cũng mừng thầm.

Lúc đầu họ còn lo nhà họ Hạ sẽ trọng nam hơn nữ.

Cũng may là không phải vậy.
Một lúc lâu sau Ngữ Nhi được chuyển ra phòng riêng.

Hạ Phong Thần đã chọn phòng dịch vụ tốt nhất cho cô.

Bố mẹ đã đi về để chuẩn bị vài thứ, với cả ở đây có hộ lý rồi, Hạ Phong Thần cũng muốn họ về nghỉ ngơi.

Hạ Phong Thần đang ngả lưng ra ghế, cởi tr@n để da kề da với con trong khi đợi vợ hồi sức.
Ngữ Nhi giờ mới tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy một lớn một nhỏ, lòng trào lên hạnh phúc.

Dù thuốc tê đã hết, vết mổ rất đau, nhưng cô hoàn toàn mãn nguyện.
Con gái bé xíu xiu, còn hơi đỏ hỏn, đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên ngực bố.
Hạ Phong Thần chăm chú nhìn đứa nhỏ không phát hiện Ngữ Nhi đang nhìn mình, anh cẩn thận đắp chăn mỏng lên cho con.

Nhìn con bé giống hệt anh, như một bản sao thu nhỏ, lại có màu tóc hơi nâu nâu giống vợ, lòng anh tràn đầy tự hào, khẽ nói:
- Tiểu Nhi của bố!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90:


***
Chả mấy chốc Hạ Nhi Linh đã 2 tuổi.

Hạ Phong Thần ưu ái lấy tên vợ để đặt tên đệm cho con gái.

Ở nhà mọi người sẽ gọi cô bé là Tiểu Nhi.
Cô bé kháu khỉnh và cực kỳ nghịch ngợm, chạy lon ton và còn nói líu lo luôn mồm.

Hạ lão gia đã trao quyền thừa kế công ty cho Hạ Phong Thần, ngày ngày hai ông bà già xoay quanh cháu gái cưng.

Thi thoảng con bé còn nói ngọng vô cùng đáng yêu khiến cả nhà bật cười.
Hạ Thanh Tùng giờ ra ở riêng, cậu rủ Vũ Nam cùng đam mê khởi nghiệp lĩnh vực game giải trí.

Đây là thị trường rất tiềm năng nhưng cũng cạnh tranh khốc liệt.

May mắn hai người làm việc khá ăn ý, bước đầu cũng có chút thành tựu.

Ngữ Nhi sau hai năm ở nhà, thấy bố mẹ cũng lớn tuổi, cô muốn quay lại tiếp quản tiệm bánh.

Cô dự định cho Tiểu Nhi đi học mẫu giáo.

Lúc đầu Hạ Phong Thần còn lo lắng không muốn, sợ con nhỏ quá.

Nhưng Ngữ Nhi đã thuyết phục anh, tìm cả tài liệu cho anh xem, thì anh mới đồng ý.

Bố mẹ chồng cũng xót cháu nội còn bé xíu, nhưng ông bà đã thống nhất không cam thiệp vào việc nuôi dậy con cái của hai người.
Ngày đầu tiên Tiểu Nhi đi học, cả nhà bịn rịn không thôi.

Hạ Phong Thần còn mua cho con bé một cái balo màu hồng có con thỏ rất dễ thương để đựng bỉm sữa.

Hạ phu nhân vắng cháu thì hơi buồn, chỉ mong đến chiều để được đi đón cháu tan học.
Ngữ Nhi sau khi bày tỏ nguyện vọng được chồng ủng hộ.

Anh không những bảo cô đi học thêm nâng cao tay nghề mà còn tìm cho cô một địa điểm rất phù hợp.

Cô muốn mở rộng quy mô tiệm bánh, sẽ thêm nhiều loại bánh, đồ uống.

Là mẹ bỉm sữa nên cô cũng biết đi trà bánh có nhiều bất tiện, nên đã làm hẳn một khu vui chơi cho trẻ trong tiệm của mình.

Nhờ năng lực và sự giúp sức không nhỏ của chồng, tiệm bánh của cô ăn nên làm ra rất phát đạt.
Công việc bận rộn khiến cô có ít thời gian cho gia đình, mỗi lần về thấy bố mẹ chồng và Hạ Phong Thần chăm con ăn ngủ làm cô có chút áy náy.

Lúc con đã ngủ, cô vào phòng làm việc của anh, từ sau ôm cổ, gục đầu vào vai thủ thỉ:
- Em cảm thấy mình hơi tham lam, vừa muốn anh, vừa muốn con, vừa muốn công việc..
Hạ Phong Thần ôn nhu cầm tay cô, đặt cô ngồi vào lòng mình:
- Không sao, anh thích em là người phụ nữ năng động.


Hay là anh tìm cho em một người quản lý để em đỡ vất vả nhé.
Ngữ Nhi thấy có lí bèn gật đầu, thơm chồng một cái để cảm ơn.

Hạ Phong Thần dĩ nhiên thấy chưa đủ, vì con còn ngủ cùng nên anh chỉ có thể vật lộn cùng vợ trong phòng ngủ phụ cạnh đó.
***
Nay cuối tuần, Hạ phu nhân hiếm hoi lắm mới dành được ngày Tiểu Nhi được nghỉ học.

Bà dẫn cháu gái đi mua đồ chơi rồi gặp gỡ mấy người bạn.

Giờ bà không còn phải ghen tị với họ nữa, mà họ lại ghen tị khi bà có cô cháu gái xinh như búp bê, lại còn tíu tít hát " Bà ưi bà, cháu yêu bà nhắm...".

Đúng là đáng yêu không để đâu cho hết!
Có người quản lí nên Ngữ Nhi đã rảnh rang hơn.

Thi thoảng cô và chồng ghé qua căn hộ riêng, lúc thì dọn dẹp chút, lúc lại cùng nhau nấu ăn như hồi hẹn hò.
Ăn xong một lát, hai người ngồi xem phim, từ ngày có con, ít khi hai người được riêng tư như vậy.

Hạ Phong Thần không an phận, ôm vợ nhưng tay vuốt vuốt sau gáy làm Ngữ Nhi giật mình.

Cô nhìn anh nghi ngờ:

- Đừng dụ dỗ em!
Hạ Phong Thần cười tủm, bế thốc cô vào trong phòng ngủ, như con hổ đói lâu ngày vậy.

Anh hôn khắp cơ thể cô, rồi hôn lên vết mổ dài trên bụng, âu yếm nói:
- Cảm ơn em rất nhiều.

Anh rất biết ơn mỗi ngày có em bên cạnh!
Rồi hai người đắm chìm hoà vào một.

Ngữ Nhi nằm trong lòng anh, hỏi nhỏ:
- Em vẫn tò mò, sao anh lại yêu em.

Nếu hồi đó không phát sinh quan hệ, liệu anh có để ý tới em không nữa?
Hạ Phong Thần ôm cô rất chặt, âu yếm nhìn vào mắt người phụ nữ của mình:
- Ngay lần đầu va vào ánh mắt em, anh đã thấy em đặc biệt rồi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: 91: Ngoại Truyện 1 Chuyện Tình Lâm Thư - Ôn Kiệt


Sau lần ở sân golf, Ôn Kiệt rất hay rủ rê Lâm Thư nhưng bị cô từ chối.

Nay Lâm Thư lại tới The Letheatre, cô không biết Ôn Kiệt làm chủ nơi này.

Khi cô lảo đảo say thì bắt gặp anh tại đây.

Ôn Kiệt cũng uống rượu, nhìn Lâm Thư thì vẫn nhận ra, không quên phàn nàn:
- Thư Thư, sao cô hay say xỉn vậy.
Lâm Thư giờ còn không nói địa chỉ nhà, Ôn Kiệt thì cứ ôm cô, đành bảo một đàn em lái xe đưa hai người về căn hộ riêng của anh gần đó.

Anh cũng như Hạ Phong Thần, có một nơi để về sau những lần đi đêm về khuya.

Có men say, vốn cũng đang cưa cẩm Lâm Thư nên Ôn Kiệt mạnh dạn hôn cô.

Lâm Thư thì khỏi nói, táo bạo không sợ gì, hai người có hẳn một đêm cuồng nhiệt!
Sáng hôm sau, Lâm Thư tỉnh dậy, hét ầm ĩ:
- Aaaaaa, Ôn Kiệt, anh dám lợi dụng tôi!
Nói rồi cô đạp Ôn Kiệt rơi khỏi giường.

Ôn Kiệt thốn tận óc, nhớ lại đêm qua:
- Lâm Thư, cô cũng lao vào tôi mà, sao cô dám đá tôi xuống.
Lâm Thư không phải dạng vừa, cầm gối đánh Ôn Kiệt túi bụi.

Và một màn này bị mẹ Ôn Kiệt nhìn thấy, bà thi thoảng ghé qua nhà riêng xem con trai mình như nào, lại bất ngờ gặp cảnh này.

Dĩ nhiên bà không lạ thằng con mình thay người yêu như thay áo.

Nhưng lần đầu bà thấy có người dám đánh chửi Ôn Kiệt.

***
Ôn Kiệt sau đó thì bám dính lấy Lâm Thư mặc cho Lâm Thư đuổi như đuổi tà.

Anh còn chai mặt mò tới showroom mỗi ngày, chỉ cần đợi Lâm Thư từ phòng kế toán đi xuống là lại lẽo đẽo theo sau.

Có lần Lâm Thư tình cờ gặp bọn Hạo Thiên, bọn họ cậy đông bắt nạt cô.

Ôn Kiệt biết chuyện bèn đấm cho Hạo Thiên không trượt phát nào, đấm còn chảy cả máu tay, cảnh cáo hắn mà còn xuất hiện trước mặt người phụ nữ của anh thì anh sẽ cho hắn bay màu khỏi thành phố này.

Ôn Kiệt không phải tự nhiên mà có cái gan ấy.

Ôn Thị kinh doanh quán bar, rượu ngoại cũng là một gia tộc băng đảng có máu mặt.

Bố anh thậm chí là trùm khu phố lớn này.

Lâm Thư nể sự đổ máu và chai mặt của Ôn Kiệt, bèn chấp nhận hẹn hò với anh.


Có lần Lâm Thư tới thấy Ôn Kiệt đang ngồi uống rượu với đám em gái trà xanh, cô điên tiết hất nguyên xô đá lạnh vào anh, rồi bỏ về trước sự sợ hãi của những người ở đó.

Chưa bao giờ họ thấy Ôn thiếu đuổi theo một người phụ nữ như vậy.

Thế là đám em gái kia cũng không dám le ve nữa.
Ôn phu nhân thấy con trai tu chí hẳn ra, không còn thấy đám phụ nữ vây quanh nữa.

Hôm nọ bà vào phòng làm việc của chồng, tình cờ nghe Ôn Kiệt báo cáo kinh doanh quán bar cho chồng, thì thấy cậu khoe có cô bạn gái lợi hại.

Cô ấy làm kế toán có chuyên môn nên đã phát hiện sai sót giúp anh tránh tổn thất.
Ôn phu nhân nghe đến đây là ưng liền rồi.

Chỉ cần trị được con trai bà, thì bà không cần gì hết.

Tới hôm dự tiệc ở Bạch phủ, bà nhận ra Lâm Thư.

Vẫn là cô gái lần trước, xem ra yêu đương cũng được lâu đấy, ít ra là lâu nhất trong số những người từng hẹn hò con trai bà.
***
Tuy Ôn Kiệt tính cà chớn lại đào hoa, nhưng Lâm Thư có sức hút khiến anh không dám bỏ.

Không thể để người phụ nữ của mình vào tay thằng khác được, nên Ôn Kiệt luôn lấy lòng cô, muốn tiến tới quan hệ nghiêm túc.

Lâm Thư vốn lúc đầu cũng chỉ định hẹn hò một thời gian, nhưng thấy Ôn Kiệt cũng thay đổi tích cực.

Trong không gian đám cưới bạn thân, tâm trạng vui mừng, cô đã đồng ý lời cầu hôn của Ôn Kiệt.

Và tới giờ, cô chưa từng hối hận bởi quyết định đó.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: 92: Truyện 2 Chuyện Tình Chú Cháu


Lục Ngôn nghe Ôn Như Diệu bảo mình hẹn hò với cô ấy, bèn buồn cười.

Anh vừa chính thức thất tình tuyệt vọng thì có cô bé đáng tuổi cháu thổ lộ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc ghế gần đó, không trả lời, chỉ dặn cô:
- Em ngồi yên đây!
Rồi anh xoay người đi, Ôn Như Diệu tưởng anh bỏ mặc mình, oà lên khóc.

Tiểu thư Ôn thị đang tuổi mười tám, đôi mươi, xuân xanh rực rỡ mà bị một ông chú từ chối.

Cô tức mình đứng dậy khập khiễng định rời đi, thì đã bị tóm lấy:
- Anh dặn em ngồi yên mà!
Ôn Như Diệu nước mắt nước mũi tèm lem cãi cố:
- Anh có nói là anh quay lại đâu.

Nhỡ em ngồi mọc rễ ở đó anh không quay lại thì sao.
- Đã giúp thì giúp cho trót.
Hoá ra anh vào tìm nhân viên để lấy chút đá chườm và miếng dán giảm đau cho cô.

Anh nhẹ nhàng cầm chân cô lên, cô lại xấu hổ rụt chân lại.

Bất ngờ Ôn Như Diệu bị anh đánh nhẹ vào chân chỗ không đau:
- Em ngồi im xem nào, ai không biết lại tưởng anh làm em ngã đó!
Xong xuôi, Ôn Như Diệu nhìn anh đầy mong chờ:
- Anh Lục Ngôn, chuyện hèn hò đó?
Lục Ngôn nhìn cô, cười:

- Em có nhớ lúc đầu em chào anh là chú không? Anh hơn em 10 tuổi đó, cô bé này, sẽ có người phù hợp với em thôi!
***
Ôn Như Diệu sau khi bị từ chối thì ủ rũ suốt.

Cô sắp đi du học rồi, nên bố mẹ muốn cô đính hôn với con trai một gia tộc tiếng tăm bên thành phố S ,rồi học xong sẽ kết hôn sau.

Dù chưa bao giờ gặp đối phương, cô không muốn nhưng để giữ thể diện cho bố mẹ, cô định đi gặp mặt rồi từ chối sau.
Đối phương hẹn cô tại nhà hàng trong khuôn khổ khách sạn lớn nhất nhì thành phố.

Như Diệu đã tới vài lần, nên chủ động lên thẳng phòng ăn mà đối phương đã đặt.

Vào trong thấy anh ta đã ngồi đó sẵn, đồ ăn cũng đã bày biện kha khá.
Anh ta hơn cô 6 tuổi, nhìn khá hào nhoáng vì ăn mặc toàn đồ hiệu, đồng hồ cũng là phiên bản giới hạn, cũng khá ưa nhìn.

Nói chung ấn tượng ban đầu không đến nỗi.

Hai người cũng chả nói chuyện gì nhiều, hỏi han vài câu thì anh ta ra ngoài đi vệ sinh.
Tình cờ nay Lục Ngôn cũng tiếp khách tại đây.

Anh vào nhà vệ sinh rửa tay thì thấy một thanh niên đang đứng nói chuyện điện thoại:
- Con bé đó khá xinh, để chắc ăn thì nay phải cho nó lên giường mới được.

Ai mà biết nó đi du học xong về còn nguyên vẹn không cơ chứ.

Lúc đó tôi không muốn ăn lại của người khác đâu!

Lục Ngôn vốn không để ý lắm, nhưng lời nói của anh ta hết sức thô thiển, khác hẳn bộ dạng chỉnh chu trau chuốt bên ngoài.

Anh ta đi ra thì Lục Ngôn cũng đi ngay sau.

Phòng của anh đi qua phòng anh ta nên lúc anh ta mở cửa, Lục Ngôn bất giác nhìn vào tự nhủ không biết cô gái nào sẽ bất hạnh đêm nay.

Nhìn thấy gương mặt người quen mà Lục Ngôn đứng ngây người.

Ôn Như Diệu sao có thể quen người như thế được.

Biết rõ là cái bẫy mà không cứu, Lục Ngôn sợ bản thân sẽ áy náy suốt đời mất.

Anh bèn đẩy cửa đi vào:
- Như Diệu!
- Ủa anh Lục Ngôn, sao anh lại ở đây?
Ôn Như Diệu tròn mắt nhìn.

Lục Ngôn nhìn tên vô lại kia, nhàn nhạt đáp:
- Anh có khách cũng ở đây.
Đối phương thấy tự nhiên có người vào quấy rầy, bèn hỏi:
- Anh là ai?
- Tôi phải hỏi anh là ai mới đúng!
- Tôi là vị hôn phu của Như Diệu, chúng tôi sắp đính hôn rồi.
Ôn Như Diệu kinh ngạc nhìn hắn, phản đối:
- Không phải, tôi đâu có đồng ý đâu, tôi còn đang muốn từ chối hôn sự này.
Thấy cứ đứng mà nói nhau sẽ chả giải quyết được gì, anh bèn nắm tay Ôn Như Diệu kéo đi, giọng còn tức giận:
- Em ra đây cho anh!
Ngay lập tức người người đàn ông kia giữ cô lại:
- Anh là cái thá gì mà đòi đưa người của tôi đi!
Lục Ngôn nghe hắn hống hách vậy, gằn từng chữ nói:
- Tôi Là Bạn Trai Của Ôn Như Diệu.
Rồi hất tay hắn ra, ôm cô gái nhỏ vào lòng bước đi, bỏ lại hắn đang tức tối trong phòng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: 93: Ngoại Truyện 2 Chuyện Tình Chú Cháu


Ôn Như Diệu thấy Lục Ngôn nhận là bạn trai mình, dù chưa hiểu gì nhưng mừng thầm trong lòng.

Đi một đoạn, Lục Ngôn mới buông cô ra.
- Em không sao chứ? có thấy người không khoẻ không?
Ôn Như Diệu ngây thơ lắc đầu, Lục Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.

Ở tuổi anh, không còn lạ những thủ đoạn của những tên vô lại như vừa rồi.

Anh sợ hắn sẽ bỏ thuốc cô, hòng làm điều bất chính.

Bản thân anh là đàn ông, nhưng cũng luôn cẩn thận mỗi lần đi xã giao, tiếp khách.
- Ừ, vậy là tốt rồi, anh sẽ gọi người đưa em về.
- Anh Lục Ngôn, có chuyện gì sao?
Ôn Như Diệu gặp anh lúc nào cũng một câu anh Lục Ngôn, hai câu anh Lục Ngôn.

Cô rất thích được gọi tên anh như thế.
- Em đừng qua lại với hắn nữa.

Anh vô tình nghe được hắn có ý đồ xấu với em.
Lục Ngôn đang định mở điện thoại gọi cho trợ lý Vương đưa cô về, anh không yên tâm khi tên vô lại kia chưa rời khỏi đây.

Bất ngờ, Ôn Như Diệu ôm anh một cái.


Giữa hành lang khách sạn, tự nhiên có người ôm mình làm Lục Ngôn bối rối.
Ôn Như Diệu vòng tay ôm chặt eo anh, thỏ thẻ:
- Cảm ơn anh Lục Ngôn!
Lục Ngôn muốn gỡ tay cô ra sợ người khác hiểu lầm nhưng cô tuy bé nhỏ lại ôm anh rất chặt.

Anh chỉ bèn nói:
- Không có gì, em là chỗ thân quen, việc nên làm thôi.
Ôn Như Diệu nhỏ nhắn thấp hơn anh cả cái đầu, Lục Ngôn nhìn xuống cô bé non nớt, mong manh có chút chạnh lòng.

Nếu hôm nay anh không ở đây, không biết sẽ ra sao nữa.

Anh thật sự không muốn nghĩ đến.

Lòng trắc ẩn dâng lên, anh đưa tay vỗ về cô.

- Em sắp đi du học sao?
Lúc này cô gái mới buông anh ra, buồn bã gật đầu.

Anh thấy cô ủ rũ, lại vừa bị ôm nên giờ anh cũng có chút ngại, chỉ bèn động viên:
- Cố lên, trước anh cũng đi du học.

Anh tin em sẽ học tốt thôi.
Ôn Như Diệu không đáp lại.


Một lúc sau trợ lý Vương đã lái xe lên sảnh đón Ôn Như Diệu để đưa cô về.

Sau lớp cửa kính xe, cô nhìn anh mãi không thôi, còn anh thì đợi xe lăn bánh mới quay lại phòng mình.
Trên xe, Ôn Như Diệu ủ rũ thấy rõ, anh ấy còn chả quan tâm cô du học ở đâu, đi có lâu không nữa.
***
Lục Kỳ sau khi ly hôn xong thì về nước hẳn, cô muốn phát triển bản thân để thoát khỏi cái bóng của chồng cũ.

Lục Ngôn ngỏ ý muốn cô về Lục thị cùng anh tiếp quản công ty.
Anh rất thương chị mình.

Lục Kỳ vốn là cô gái đa tài không kém cạnh ai, chỉ vì hi sinh cho lợi ích gia tộc mà lấy chồng dưới sự sắp đặt của người khác, nhẫn nhịn bao năm dù không hạnh phúc gì.
Nên anh chưa từng có ý sẽ tranh giành tài sản Lục gia.

Thậm chí nếu cô muốn, anh sẽ nhường hết chị mình.

Bởi ngay từ đầu, anh cũng bị mẹ tạo áp lực buộc phải thừa kế mà thôi.
Sau khi chấm dứt với Ngữ Nhi, anh thấy cuộc sống của mình thật nhạt nhẽo khi chỉ là chuỗi ngày tới công ty rồi về nhà, không thì tiệc rượu đối tác.
Nay Lục Kỳ cũng đi cùng em trai.

Vắng mặt nhiều năm khi ở nước ngoài, giờ cô cũng phải tạo dựng lại thương hiệu bản thân để có thể nâng đỡ, giúp sức Lục Ngôn điều hành công ty.

Thấy em trai đi lâu chưa trở lại, cô đi tìm thì gặp cảnh vừa rồi.

Từ ngày chia tay Ngữ Nhi thì đây là lần đầu cô thấy Lục Ngôn bên cạnh một cô gái khác.

Do khoảng cách nên Lục Kỳ không nhìn rõ là ai.

Nhưng trong lòng đã vô cùng tò mò.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: 94: Ngoại Truyện 2 Chuyện Tình Chú Cháu


Sắp tới ngày du học, Ôn Như Diệu có một buổi tiệc chia tay với bạn bè tại The Letheatre.

Nói là tiệc nhưng cô không vui cho lắm.

Lục Ngôn luôn từ chối làm tâm tư cô gái nhỏ có chút muộn phiền.
Cô có lấy được số của Lục Ngôn từ máy Ôn Kiệt.

Cô không dám hỏi thẳng anh trai sợ bị Ôn Kiệt nghi ngờ, chỉ đành giả vờ mượn máy chơi game rồi lén lút mở danh bạ.

Tuy vậy chưa một lần cô liên lạc với anh.

Tình cảm này cô sẽ giữ cho riêng mình.
Nay cô có uống rượu.

Đã đủ tuổi, hơn nữa là tiệc chia tay nên Ôn Kiệt không quản cô nữa.

Anh cũng còn bận việc khác nên chỉ ghé qua xem em gái và đám bạn của cô một chút rồi thôi.
Ôn Như Diệu muốn mượn rượu tỏ tình nốt lần cuối.

Cô bị từ chối nhưng không cam tâm, cũng chả sợ mất giá.

Nếu nay lại bị từ chối nữa, cô hi vọng cơn say sẽ xoá đi tất cả.

Cô mạnh dạn nhấn vào danh bạ mục yêu thích.

Ở đó có duy nhất một số điện thoại của người cô nhung nhớ bấy lâu.
Lục Ngôn đang trong phòng làm việc, bỗng có số lạ gọi đến.

Anh nghĩ muộn thế này còn ai có thể gọi, nghĩ là có việc quan trọng nên đã nghe máy.
Đầu dây bên kia im lặng, dù anh có hỏi mấy lần.


Khi anh chuẩn bị cúp máy, một giọng nữ mới cất lên:
- Anh Lục Ngôn.
Đương nhiên nhận ra là ai, anh trả lời:
- Ừ, anh đây.

Em gọi anh có chuyện gì thế?
- Emmm.

..

Sắp đi du học rồi.
- Ừ, anh biết.
Thấy anh hờ hững, Ôn Như Diệu khóc rưng rưng, giọng lạc hẳn đi.
- Em muốn chào anh trước khi đi...!Cảm.

ơn anh...!
Lục Ngôn rõ ràng nghe thấy cô khóc, lo lắng hỏi:
- Em đang ở đâu?
- The..

Leathetre..
Do khóc nên Như Diệu không nói liền mạch được.

Cô không kìm nén được, cảm xúc vỡ oà.
- Ôn Kiệt có ở đó không?
- Không...!Anh ấy..

vừa đi..

rồi.
Cảm thấy bất an, Lục Ngôn vội vàng lái xe tới đó.

Cô bé này, sao cứ khiến anh lo lắng vậy.
Tới nơi anh ráo riết nhìn quanh, mãi mới phát hiện Như Diệu đang đứng một góc ho sặc sụa.

Anh bước tới cuống cuồng hỏi:
- Như Diệu, em sao vậy?
- Hức..

hức..

Bạn em bảo ..

thuốc lá điện tử này ...!không độc hại như thuốc lá ..

thường..

Nên ..em đã thử.
Lục Ngôn bất lực đỡ cô ra ngoài cho thoáng đãng.

Thấy cô có vẻ mệt mỏi, anh hỏi:
- Anh đưa em về nhé!
- Không, đừng tốt với em nữa, anh có thích em đâu.

Ôn Như Diệu bất ngờ tỉnh táo mạch lạc từ chối.

Lục Ngôn thở dài xoa xoa tóc cô:
- Ngốc ạ, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu.

Em còn trẻ, tương lai phía trước còn dài.
Rồi anh nhất quyết đưa cô gái nhỏ về nhà.

Trên xe, Ôn Như Diệu mệt nên ngủ gật.

Lục Ngôn nhìn cô đau lòng, ngả ghế ra cho cô thoải mái.
Xe đã tới cổng Ôn gia từ lâu, nhưng anh không nỡ gọi cô gái đang ngon giấc dậy.

Sợ cô mặc váy ngắn bị lạnh, anh còn cẩn thận lấy áo khoác của mình đắp cho cô.

Giờ anh mới nhìn cô kỹ hơn, quả là một cô bé đáng yêu đúng độ tuổi.

Cô không nên vì một ông chú như anh mà buồn mới phải.
Lúc sau, Ôn Như Diệu tỉnh dậy, thấy Lục Ngôn đang nhìn mình, cô còn nghĩ mình mơ rồi.

Cô cứ lặng lẽ nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau cảm xúc khó tả.
Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt của anh, mơ màng nói:
- Anh Lục Ngôn, em thực sự thích anh lắm.
Khi Lục Ngôn còn đang sững sờ thì cô đã ngồi dậy, môi chạm môi anh một cái thoáng qua, rồi nhanh chóng xuống xe, ấn vân tay mở cổng vào nhà.

Trước khi cánh cổng hoàn toàn khép lại, nước mắt đã rơi, cô nói nhẹ:
- Tạm biệt!
Rồi lấy tay lau sạch nước mắt mới bước vào nhà.
Lục Ngôn mất một lúc mới định thần lại.

Trên cả quãng đường về, tay anh thi thoảng lại bất giác sờ lên môi mình.
Mấy ngày sau đó, anh không thể không nghĩ về cô bé Ôn Như Diệu đó.
***
Hôm nay là ngày Ôn Như Diệu đi du học.

Có Ôn Kiệt tới tiễn cô.

Anh còn chụp một cái ảnh checkin đăng lên mạng xã hội.

Lục Ngôn đang ở công ty, thấy điện thoại thông báo: Ôn Kiệt vừa đăng một ảnh mới với Diệu Diệu.
Thấy cái tên Diệu Diệu, Lục Ngôn đã đoán là cô.

Tò mò, anh bấm vào xem ảnh.

Thì ra nay cô sẽ đi.
Trong lòng anh bức bối khó tả.

Mấy ngày nay, anh luôn nghĩ về cô và nụ hôn ấy.

Rõ ràng chỉ là thoáng qua nhưng anh thật sự rung động.

Cứ ngỡ chia tay Ngữ Nhi xong anh sẽ chẳng thể rung động với ai được nữa.
Không thể để tình yêu lỡ dở lần nữa, Lục Ngôn phải tới sân bay cho kip.
***
Bên này, Như Diệu bịn rịn tạm biệt anh trai để vào trong khu soát vé.

Bố mẹ bận việc nên chỉ có Ôn Kiệt tiễn cô.

Vẫn là anh trai thương cô nhất.

Ôn Kiệt tiễn em gái xong thì cũng ra về.
Cô gái đã vào trong, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt tìm kiếm rất lâu rồi thất vọng.

Cô tự nhủ sẽ sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới, khép lại tình cảm đơn phương kia.
Bỗng có người gọi:
- Như Diệu!
Ở sân bay khá ồn nên cô còn nghĩ mình nghe nhầm, đến khi người đó gọi lần nữa, cô mới xúc động nhìn ra.
- Ôn Như Diệu, anh đồng ý! Chúng ta hẹn hò đi!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: 95: Chúc Phúc Mỗi Người Đều Sẽ Có Hạnh Phúc Của Riêng Mình


2 năm sau, Ôn Như Diệu học xong về nước.

Vừa về đã thông báo kết hôn, chú rể là Lục Ngôn ai cũng bất ngờ kinh ngac, không ai biết họ yêu nhau từ bao giờ.
Hai người họ yêu xa, nhưng ngày nào cũng video call, nói chuyện với nhau rất nhiều.

Lục Ngôn dù bận vẫn giành thời gian cho cô gái của mình.

Anh muốn bù đắp vì đã từ chối cô nhiều lần, cô lại còn nhỏ, anh luôn sợ cô yêu một ông chú như anh sẽ thiệt thòi.
Lẽ ra là 3 năm học mới xong, nhưng để nhanh chóng kết thúc, Như Diệu đã chăm chỉ học hành, thậm chí không về nước mà ở lại ôn luyện.

Vì vậy mới 2 năm cô đã học vượt, lấy được bằng đại học.
Lục Ngôn rất quan tâm cô, có kinh nghiệm từng du học nên anh giúp đỡ cô rất nhiều.

Thậm chí không quản xa xôi mà tháng nào cũng một, hai lần bay qua thăm cô.

Tình cảm giữa hai người ngày càng khăng khít.
Khi hai người đang ngồi trong căn hộ nhỏ của Ôn Như Diệu ngắm nhìn tuyết rơi, cô bất ngờ cầm tay anh.

Lát nữa anh lại phải về rồi, cô không nỡ xa người mình yêu.
Dựa đầu vào vai anh, cô nói nhỏ:
- Mình cưới nhau đi!

Lục Ngôn nghe vậy thì nhìn cô trìu mến, anh biết cô luôn là người chủ động:
- Được, anh luôn đợi em sẵn sàng.
Cô biết tâm tư của anh.

Lần trước tới thăm cô, hai người quấn quýt không rời.

Anh lúc ấy suýt không kiềm chế được mà lao vào cô gái nhỏ, nhưng anh sợ cô còn nhỏ chưa sẵn sàng.

Anh quyết tâm giữ gìn cho cô.
Ôn Như Diệu nhìn anh, cô ngồi trong lòng anh rồi hôn anh một cái thật sâu.

Lục Ngôn lúc này bùng nổ, không nhịn được nữa:
- Anh muốn...
Ôn Như Diệu hiểu ý, thẹn thùng gật đầu.
Giây phút cô gái bấy lâu nay đã là người phụ nữ của mình, Lục Ngôn ôn nhu nói:
- Như Diệu, cả đời sau này, anh sẽ chỉ yêu mình em!
***
Lâm Thư biết Lục Ngôn sẽ thành em rể mình mà sượng trân.

Hồi trước vì Ngữ Nhi mà cô từng cà khịa anh suốt.


Ôn Kiệt thấy vợ nhăn nhó thì cười:
- Thư Thư, chuyện đã lâu rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa.

Giờ em là chị dâu, thì cậu ấy còn phải kiêng nể em nữa là.

Em xem, tụi nhỏ lớn thế kia rồi, chuyện cũ mình bỏ qua.
Ngữ Nhi sinh Hạ Nhi Linh xong thì một thời gian sau Lâm Thư cũng sinh một cô con gái.

Hai ông bố còn hớn hở khi cùng có một cô công chúa của mình.

Hễ mua đồ chơi cho đứa nhỏ này thì cũng mua cho đứa còn lại vì tuổi san sát nhau.
Ngữ Nhi cũng buông bỏ quá khứ, cô thầm chúc phúc cho Lục Ngôn.
Ngày cưới Lục Ngôn và Ôn Như Diệu, Hạ Nhi Linh và Ôn Thư Mộc- con gái Ôn Kiệt còn hớn hở đi sau váy cô dâu, tay mỗi đứa là một giỏ cánh hoa.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cánh hoa đỏ, tung lên bay trong gió.
Ngữ Nhi đang bầu đứa thứ hai vẫn cùng Hạ Phong Thần tới hôn lễ.

Ôn Kiệt vẫn như cũ, ôm eo Lâm Thư, trong không khí vui mừng của tiệc hỉ lại gạ gẫm:
- Làm đứa nữa không em, anh không thể thua Hạ Phong Thần được.

Em xem, Mộc Mộc cũng tới lúc cần có em để chơi cùng rồi, mỗi lần con đòi chơi anh lại phải bế nó sang nhà Tiểu Nhi thật là mệt chết.
Lâm Thư lườm anh một cái:
- Mới một đứa anh đã kêu mệt, hai đứa thì anh còn kêu ca nữa!
Ôn Kiệt cười gian, thì thầm vào tai vợ:
- Nhưng anh thích mệt cùng em trên giường nữa.
Lâm Thư mỉm cười vẫn không quên đánh cho người chồng cợt nhả của mình một cái.
Dưới bầu trời xanh nắng đẹp, ai ai cũng đã có hạnh phúc của riêng mình.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom