Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Truyền Nhân Thiên Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Truyền Nhân Thiên Y
Chương 621


Chương 621

Cô vừa dứt lời, tài xế liền mất tập trung, xém chút nữa tông vào cột điện may mắn anh ta bẻ lái tránh né.

“A…aaa…aaa……”

“Dọa, làm tôi sợ muốn chết.”

“Đôi bạn trẻ các người có thể đừng thể hiện tình cảm trước mặt một người đàn ông đã độc thân ba mươi năm như tôi được không? Muốn tán tỉnh hay chửi bới nhau thì về nhà mà làm đi! Đánh nhau cũng chả ai thèm quan tâm đâu!”

Lương Siêu, Hạ Tử Yên: “…”

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Hạ Tử Yên ăn bữa sáng do Lương Siêu cẩn thận làm cho, rồi nói: “Này, mặc dù hầu hết vết thương trên cơ thể tôi đều là vết thương ngoài da, nhưng anh vẫn phải chữa trị cho tôi một cách thật cẩn thận.”

“Nếu không sau này có để lại sẹo, người xui xẻo không ai khác chính là anh đó.”

Lương Siêu nghe vậy liền trợn tròn con mắt, nhưng ngẫm lại thật đúng là có đạo lý!

Cho nên hắn cũng không thèm để ý tới bữa ăn nữa, mặc quần áo vào vội vàng ra ngoài, đi đến phố Trung Y lớn nhất Đế Kinh mua một ít dược liệu về trị liệu cho Hạ Tử Yên.

Đồng thời, một cuộc thi đấu Trung Y cũng đang diễn ra sôi nổi trên con phố Trung Y này.

Cuộc thi đấu Trung Y lần này chỉ giới hạn trong khu vực Đế Kinh, những người có tư cách tham gia cuộc thi đấu đều là những lão Trung Y nổi tiếng lâu đời ở Đế Kinh.

Mỗi người trong số họ đều cũng có nhiều danh hiệu khác nhau như thầy thuốc, thần y tái thế, v.v thanh danh đều rất tốt đẹp

Vì tạo thế chủ động trong cuộc thi đấu Trung Y này nên từ vài ngày trước, mà vừa Bình Minh đường phố đã đông nghẹt bệnh nhân!

Và trong số những bệnh nhân này phần lớn là bệnh nan y, không có tiền đến những bệnh viện Tây Y lớn để chữa trị, họ muốn đến đây để thử vận may xem có được các Trung Y này khám bệnh miễn phí hay không?

Quy tắc thi đấu cũng rất đơn giản, mỗi trung y đều chọn ra một bệnh nhân ngay tại chỗ cho riêng mình, ai chọn bệnh nhân có tình trạng phức tạp và nghiêm trọng hơn và có thể bị người tài giỏi hơn giễu cợt. Và để tăng thêm phần màu sắc cho cuộc thi đấu này, ngoài các loại dược liệu quý hiếm do các y quán nổi tiếng cung cấp ra, một danh hiệu y thánh được giới Trung Y ở Đế Kinh công nhận cũng được đưa ra, làm phần thưởng người chiến thắng cuối cùng.

Kết quả là, sau khi đến Lương Siêu cũng không thể chen vào!

Một lúc sau, liền biến mất trong dòng người mênh mông, Tả Đồ đi bên phải, liều mạng chen chúc hơn một giờ mới đến y quán tương đối lớn ở gần nhất.

Đang định mua thuốc, nhưng đã thấy tất cả những tiểu nhị trong y quán đều đang đeo khẩu trang, vẻ mặt ghê tởm mà xua đuổi những bệnh nhân ở đây, thậm chí còn có người cầm gậy như thể là đuổi chó hoang, đánh đập những bệnh nhân đó…

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Dừng tay!” Lương Siêu lập tức quát lạnh một tiếng, dẫn tới tất cả nhân viên phục vụ và chưởng quầy trong tiệm đều nhìn lại.

“Các người mở y quán lại đuổi người bệnh ra ngoài như heo chó? Ai có thể đứng ra giải thích cho tôi đây là đạo lý gì?”

“Hừ, thằng ranh hỉ mũi chưa sạch như mày thì biết cái gì? Bớt đứng đây ăn nói linh tinh!”

Chưởng quầy lạnh mặt đứng dậy, vừa chỉ những người bệnh ăn mặc mộc mạc, thậm chí còn có vài người không khác gì ăn mày và nói: “Thằng nhãi, mày biết bọn họ là những người ai không?”
 
Chương 622


Chương 622

“Nói cho mày biết, trước đây không lâu, những danh y thánh thủ tham gia cuộc thi Trung y đều từng chẩn trị cho bọn họ, nhưng đều bó tay toàn tập với bệnh của họ, xem như đã tuyên án tử hình!”

“Một đám người sắp chết như thế chặn trước y quán của tao, mặc kệ là đến bốc thuốc hay đến chữa bệnh đều không may mắn, ai thấy cũng chạy đến nhà khác, vậy tụi tao còn kiếm tiền thế nào nữa!”

Nghe xong, Lương Siêu càng khinh thường.

“Giờ tôi cũng không rõ rốt cuộc các người là thầy thuốc hay là thương nhân? Treo bảng hiệu y quán lớn như vậy, không suy xét đi cứu người bệnh thế nào mà trong đầu lại đầy chuyện kiếm tiền? Thầy thuốc cũng kiêm cứu tế thiên hạ, câu nói này thầy của ông không dạy qua à?”

Lương Siêu nói xong thì những người bệnh kia lập tức phụ họa, chỉ vào chưởng quầy y quán kia mà chửi mắng.

“Im ngay! Đều im miệng cho tao!”

Chưởng quầy kia đỏ mặt hét lớn hai câu, phẫn uất âm trầm nhìn chằm chằm Lương Siêu.

“Thằng nhãi, rốt cục mày tới đây làm gì! Dám châm ngòi thổi gió trên địa bàn của tao? Còn dám dạy dỗ trước mặt mọi người? Mày cho rằng mình là ai!”

“Tôi không là ai cả, là đồng hành của ông thôi, cũng là một thầy thuốc Trung y.” Vừa nói xong Lương Siêu liền ý thức được có chút không đúng, lập tức vỗ trán và nói: “A không đúng, với đức hạnh của ông thì không xứng tự nhận là thầy thuốc Trung y, càng không xứng làm đồng hành của tôi.”

“Mày!”

Chưởng quầy bị nói đến giận dữ, mà những người bệnh trước đó lập tức bao vây lấy Lương Siêu như ong vỡ tổ. Bọn họ thấy người trẻ tuổi này thiện lương chính nghĩa như thế, hơn nữa còn là một bác sĩ Trung y, nghiễm nhiên đã coi hắn là cây rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

“Bác sĩ, mau cứu tôi, cầu xin anh mau cứu tôi! Ta mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa muốn chết!”

“Cả tôi nữa, tuy bà già này đã hơn bảy mươi, sống đủ, nhưng còn muốn tích lũy tiền hưu cho cháu trai mua nhà cưới vợ, tôi cũng không thể chết…”

“Xin tiểu thần y mau cứu mẹ tôi đi! Trước đó tiền của cả nhà chúng tôi đều tiêu sạch trong bệnh viện rồi! Một vạn này là số tiền còn sót lại sau khi bán nhà của chúng tôi…”

“Đều cho anh! Chỉ xin anh có thể cứu mạng mẹ tôi! Cho dù, cho dù chỉ kéo dài được ba năm năm cũng được!”

“…”

Nhìn từng ánh mắt tràn ngập chờ mong bắn về hướng mình, Lương Siêu thở nhẹ một hơi, hắn không tìm ra bất cứ lý do nào để từ chối. Thế là hắn đặt mông ngồi xuống ghế bác sĩ chuyên môn trên sảnh, chưởng quầy thấy thế thì lại giận dữ.

“Thằng nhãi, mày muốn làm gì! Chỗ của tao không phải nơi mày có thể làm ẩu, xéo đi nhanh lên!”

“Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, tao chỉ cho mày ba giây, mày vẫn không cút thì đừng trách tao bảo bọn nhân viên đập mày một trận rồi quăng ra ngoài!”

Chát!

Lương Siêu lười nói nhảm với ông ta, lập tức móc thẻ ngân hàng ra đập lên trên bàn.

“Hiện tại ông có thể rút ra từ thẻ này 10 vạn, tạm thời coi như tôi bồi thường tổn thất hôm nay của ông, nhưng phải cho tôi mượn dùng nơi quý hoá này một chút. Ông không muốn chẩn trị cho những người bị bệnh này thì để tôi làm.”
 
Chương 623


Chương 623

Chưởng quầy bị chuyện này làm sững sờ, không thể không thừa nhận, 10 vạn rất có sức hấp dẫn đối với ông ta, ông ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ kia một lúc lâu.

“Chưởng quầy, không được!” Lúc này, một tên nhân viên đỏ mặt tía tai mà thấp giọng khuyên nhủ: “Không nói đến chuyện y thuật của thằng nhãi này cao thấp thế nào, có thể trị chết người hay không. Chỉ bàn về chuyện những người bệnh này vốn đều là người sắp chết, lỡ như một hồi ai đó chịu không nổi chết trong quán chúng ta thì mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Không phải chúng ta trị chết cũng thành phải!”

“Đến lúc đó, sợ là bảng hiệu của chúng ta không giữa được nữa, chỉ có thể đóng cửa xả xui! Tổn thất kia không phải chỉ 10 vạn là có thể bù lại!”

Hả?

Chưởng quầy nghe xong thì cảm thấy rất có lý, lúc này cũng không nói nhảm mà trực tiếp phất phất tay về hướng bảy tám nhân viên kia.

“Được! Đuổi thằng nhãi kia đi ra cho tôi!”

Thấy thế, sắc mặt Lương Siêu “Bạch!” một tiếng biến thành lạnh lẽo, thầm mắng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cả người hắn trực tiếp vọt tới trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Hắn lập tức tung một chân hung ác đạp lên mặt đất, tạo ra một dòng khí trong nháy mắt đã vọt tới bọn nhân viên kia rồi hất bay chúng ra khỏi y quán!

“Cái này…” Chưởng quầy kia lại sững sờ, thầm nghĩ thanh niên này nhìn rất gầy, không nghĩ tới lại là người luyện võ!

Sau một khắc Lương Siêu lại nhìn về phía ông ta và hỏi: “Hiện tại, ông lựa chọn đi quét thẻ vớt không 10 vạn, hay là muốn bị tôi đánh bay ra ngoài giống như bọn này?”

Khóe miệng Chưởng quầy hơi run run, rất thức thời mà lập tức cầm tấm thẻ quét đi 10 vạn, tạm thời cho là an ủi về mặt tâm lý.

“Nếu cậu nhất định làm ẩu tả thì tôi không thể ngăn cản, nhưng chuyện quan trọng phải nói trước, một hồi nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hoàn toàn là trách nhiệm của một mình cậu, không có liên quan gì đến y quán cả!”

Lương Siêu mặc kệ ông ta, đã bắt đầu để những người bệnh xếp hàng, lấy ra một bộ kim châm mang theo trong người, bắt đầu lần lượt trị liệu cho bọn họ.

Người đầu tiên nhận khám là một bà lão đã hơn buốn mươi, là ung thư vú thời kỳ cuối, hơn nữa tế bào ung thư đã khuếch tán đến rất nhiều bộ phận khác như phổi, trực tràng.

Bà ta được con trai cõng, động một cái cũng không làm được, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ.

Khi con của bà cầu xin Lương Siêu cố hết sức chữa trị thì bà lại run rẩy mở miệng, chỉ xin được chết nhanh…

“Cụ à, cụ cố chịu một chút, bệnh này của cụ không phải không thể trị, chỉ là hơi phiền mà thôi, đợi cháu châm cứu cho cụ xong thì đảm bảo cụ sẽ càng ngày càng khoẻ.” Lương Siêu vừa nhẹ giọng trấn an, khai thông tâm lý của bà cụ, vừa thực hiện châm cứu.

Bởi vì người bệnh xếp hàng thực sự quá nhiều, hắn chỉ có thể dùng hết sức tăng tốc tốc độ châm cứu, toàn bộ Huyền khí trong người luôn vận chuyển quá sức..

Cứ như vậy, chỉ khoảng hai giờ mà hắn đã chẩn trị xongn cho hơn hai mươi người bệnh.

“Người kế tiếp.” Vừa nói xong thì sắc mặt Lương Siêu đột nhiên tái đi, cả người ngã ập lên bàn, trán ứa ra mồ hôi lạnh.

Nhìn dáng vẻ vì tiêu hao thể lực nghiêm trọng mà kiệt sức của hắn, chưởng quầy luôn canh giữ một bên khinh thường cười lạnh ra tiếng.
 
Chương 624


Chương 624

“Thằng nhãi, mày thật là thánh mẫu điển hình! Cả những danh y thánh thủ toàn Đế Kinh đều bó tay với những người bệnh này, sao màycó thể trị hết được? Làm bản thân mệt mỏi thành như vậy để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chôn cùng với đám bệnh ho4n cùng khổ đó? Tao thấy đầu óc mày không khác gì bã đậu cả, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ!”

Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, sắc mặt của một người trung niên vừa chạy tới lập tức chuyển từ vui thành giận, tiện tay cầm lấy một cây chốt cửa mà hung ác đánh mạnh lên đầu ông ta!

Đùng!

“Tên lang băm ý chí sắt đá này! Còn dám nói xấu Lương Tiểu thần y nửa câu thì ông đây có liều mạng bị ngồi tù mục xương cũng gi3t ch3t mày!”

Trưởng quầy lấy tay đỡ gáy, nổ đom đóm mắt mà quay đầu nhìn về phía người trung niên đầy sự căm phẫn kia, trong lòng cảm thấy khó chịu, khi không lại đụng phải đám phá rối!

“Nó cùng lắm chỉ là một thằng nhóc tóc ba chỏm mới học thầy xong thôi, biết có tí châm cứu mang ra lòe người thì coi là thần y nỗi gì chứ?”

“Ông còn không về chuẩn bị tang lễ cho mẹ mình đi mà đến đây đánh tôi làm gì? Đầu ông bị điên à?”

“Phi!”

“Đầu ông mới bị điên ấy! Bệnh của mẹ tôi đã được chữa khỏi rồi, cần đếch gì phải chuẩn bị hậu sự!”

Cái quần què gì vậy chứ?

Trưởng quầy bất chợt trợn to hai mắt, ông ta cũng biết đôi chút về bệnh tình mẹ của người đàn ông trung niên này, chuyện cũng qua hai ngày nay rồi, muốn kéo dài mạng sống là điều không thể!

Chữa khỏi rồi?

Làm trò khỉ gì đây?

Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi lại thì bà lão còn không đi nổi kia đã chậm rãi đi tới, phù tấy trên chân đã biến mất, vẻ mặt đau khổ cũng giảm đi rất nhiều.

Tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tốt hơn nhiều so với trước!

“Bà, bà. . . ”

Trên mặt trưởng quầy lộ ra vẻ như nhìn thấy ma, theo bản năng cho rằng đây nhất định là hồi quang phản chiếu thôi!

Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm.

Cho dù là khi hồi quang phản chiếu, nó sẽ khiến cho sắc mặt bệnh nhân trở nên hồng hào hơn, nhưng phù nề ở chân thì mãi mãi không thể biến mất được, và bệnh nhân cũng không thể đi lại được mới phải?

Trưởng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, ông ta ngay lập tức đi tới bên cạnh bà lão để bắt mạch.

Mà mạch không bắt thì thôi, vừa chẩn mạch cái liền hết hồn!

Theo mạch đập, tình trạng của bệnh nhân thực sự đã được cải thiện rất nhiều! Các chức năng khác nhau trên cơ thể cũng đã bắt đầu hồi phục. Nếu cứ tiếp tục trong tình trạng tốt như vầy không phải là hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nếu có thể kiểm soát các tế bào ung thư của chính mình, thì việc có thể sống mười hoặc tám năm là không thành vấn đề!

Chưa kịp đợi trưởng quầy tỉnh lại thần hồn sau cơn sốc tận não, những bệnh nhân khác từng được Lương Siêu điều trị cũng lần lượt chạy tới.

Không ngoại lệ, tất cả đều đến để cảm ơn!

Ai nấy đều cung kính cầm cờ hiệu trong cả hai tay, cầu xin Lương Siêu chấp nhận nó!
 
Chương 625


Chương 625

Mọi người khiến cho nơi y quán trước giờ không nóng không lạnh, chả có gì đặc biệt này cũng phải sôi nổi hừng hực theo.

Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong con phố trung y, đại hội tỉ thí cũng đã đến những chàng pháo tay cuối cùng.

Đến hiện tại chỉ còn lại hai bác sĩ trung y già cạnh tranh cho vị trí thánh y trên đài.

Một trong số họ là bậc thầy nổi tiếng gần xa của con phố trung y, đó là ông chủ của Đức Nhân Đường, Trương Ngọc Đường trưởng lão. Người ngoài đặt biệt danh cho ông là Quỷ Thủ thần y, người một tay nắm mười ba cây kim và đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu.

Người còn lại là một bác sĩ nổi tiếng thời thượng cổ, tên Hoa Văn Xương.

Mặc dù ông ta không giỏi châm cứu bằng Trương Ngọc Đường, nhưng lại có cái bóng của tổ tiên giúp đỡ, và có trong tay rất nhiều bài thuốc cổ quý hiếm. Bắt mạch bốc thuốc cứ gọi là tuyệt đỉnh.

Nhưng vào giây phút hai người này đang tiến hành trận đấu cuối cùng thì đột nhiên phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.

Những kẻ trước đó có mài đầu xuống đường cũng muốn hưởng lợi lộc là khám miễn phí, dòng biển người muốn khám chữa bệnh bây giờ là chỉ còn thưa thớt hai chục, ba chục người…

Hơn nữa hai mươi ba mươi người này chỉ mắc bệnh bình thường thôi, những bệnh này đừng nói tới Hoa Văn Xương hay Trương Ngọc Đường, ngay cả những bác sĩ già trung y bất kỳ nào có mặt ở đây đều có thể chữa khỏi được như trở bàn tay.

Vầy còn thi thố gì nữa?

“Ông ơi”

Trong lúc cả đám bác sĩ trung y đang phiền não bưởi chuyện này thì một chàng thanh niên vội vội vàng vàng chạy tới, đó chính là cháu trai của Hoa Văn Xương, Hoa Tử Húc.

“Ông ơi, có người đến quậy sân rồi!”

“Cháu nghe ngóng được có một người thanh niên ở trong một y quán trước mặt cách đây không ra mở cửa để hành nghề, và hầu hết bệnh nhân mắc bệnh nan y đều đến chỗ anh ta để xếp hàng cả rồi!”

“Tên đó còn không biết xấu hổ mà tự xưng mình là tiểu thần y ạ, những bệnh nhân ngu ngốc đó cũng hô hào xướng theo, bây giờ danh tiếng của Lương tiểu thần y đã vang khắp cả con phố trung y này rồi ạ!”

“Cái gì?!” Đôi mắt Hoa Văn Xương đột nhiên chìm xuống, vẻ mặt không vui.

Ngay sau đó ông ta liền liếc mắt nhìn Trương Ngọc Đường một cái rồi nói: “Lão già Trương, nếu như đã có người tới phá rối, vậy ắt hẳn chúng ta cũng cần phải đi xem xét tình hình và gặp tên đó một lúc, phải không nào?”

Trương Ngọc Đường vuốt râu cười, sau khi thốt lên một câu thú vị đấy thì liền đi theo đám bác sĩ trung y già của Hoa Văn Xương khí thế hùng hồn mà đi về phía y quán mà Lương Siêu đang hành y.

Trên đường đi.

Hoa Tử Hức đến gần Hoa Văn Xương và thì thầm: “Ông ơi, vừa nãy khó khăn lắm con mới mời được Khuynh Thành tới đây, lát nữa ông cố gắng áp đảo ông già họ Trương kia, sáng ngời rạng rỡ, đoạt được danh hiệu thánh y để cho cháu nở mày nở mặt!”

“Ha ha…” Hoa Văn Xương cười ha hả lắc lắc đầu: “Tên nhóc này, cháu vẫn còn lưu luyến với con bé Diệp Khuynh Thành đó sao? Thật đúng là một nhóc nặng tình.”

“Yên tâm đi, sau hôm nay ông của cháu sẽ trở thành thánh y, mà cháu thân là truyền nhân của Hoa Thị, là cháu của thánh y, thì cho dù ghép đôi với Diệp Khuynh Thành kia cũng không hề kém hơn.”
 
Chương 626


Chương 626

“Hơn nữa, con bé đó bây giờ có lẽ sắp không chịu được nữa rồi, phương thuốc mới kia vẫn còn cần lão đây phải giúp cô ta nữa đó.”

Nửa giờ sau Trương Ngọc Đường dẫn một đoàn người chen lấn vào phòng khám, khi nhìn thấy cái người đang ngồi đó, Hoa Văn Xương bất ngay lập tức nheo lại đôi mắt già nua.

“Lương Siêu?”

“Hóa ra là cậu!”

“Ai cơ?”

“Lương Siêu á?!”

Sau khi nghe thấy cái tên này, đôi mắt của Hoa Tử Húc lập tức bùng lên sự ghen ghét, toàn thân hắn ta nổ tung! Cách hắn ta nghiến răng như muốn xé xác Lương Siêu ngay tại chỗ.

“Ông à, tên đó chính là bạn trai tin đồn đang lan truyền trên Internet của Khuynh Thành đúng không?”

“Đúng, là hắn!”

Nhìn thấy ông mình gật đầu xác nhận, Hoa Tử Húc bị chọc giận triệt để, hắn ta ngay lập tức tiến về phía trước chỉ thằng vào Lương Siêu rồi bày ra cái tư thế làm liều.

“Họ Lương kia”

“Vì Thanh Thành, tao muốn cùng mày làm một trận quyết đấu thật sự giữa hai thằng đàn ông với nhau!”

“Trận đấu sinh tử!”

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nghe xong lời này, Lương Siêu lúc đầu chỉ thở dài một hơi, uống ngụm trà xong mới ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn ta một cái, cảm nhận được khí tức của người đàn ông này, lập tức phun ra một ngụm trà.

Trong nháy mắt hắn phá lên cười.

Cười là vì anh bạn này khắp người từ trên xuống dưới chẳng có tí dao động huyền khí nào cả, không khác gì người thường, không, thậm chí so với người bình thường còn yếu hơn, vậy mà muốn cùng mình quyết đấu ư?

Lại còn là cuộc chiến sinh tử?

Có điều khi nhìn thấy gương mặt tràn đầy phẫn nộ, bộ dang mang khí thế vô cùng hùng hổ dọa người, Lương Siêu nghĩ một lúc rồi quyết định bắt nạt hắn ta một chút.

À không.

Phải là thành toàn cho hắn ta một lần.

“Được thôi, nếu anh đã muốn chiến đấu kiểu một sống hai chết, thì hãy ấn dấu tay của bạn trước khi đấu đi, hãy để mọi người có mặt chứng kiến, đến chết mới thôi, và đối phương không cần chịu trách nhiệm.”

Nói xong, Lương Siêu lập tức đứng dậy và đập lòng bàn tay vào bức tường bê tông bên cạnh, và tạo ra một dấu tay sâu mười cm!

Hoa Tử Húc nhìn thấy vậy thì ngu luôn, trong chốc lát khí thế hoàn toàn ỉu xuống.

Một chưởng này nếu như vỗ trên thân người thì còn có mạng được sao?

Mà giây phút hắn ta nhìn thấy Lương Siêu sắp động thủ, Hoa Tử Húc đã hoàn toàn bị làm cho khiếp vía, hắn ta vội vàng giơ tay ra hiệu dừng.

“Dừng tay!”

“Tao, tao đang nói là thi đấu sống chết luận về y thuật cơ!”
 
Chương 627


Chương 627

“Tao muốn thi đấu y thuật với mày, ai thua thì tự tử ở nơi này, hai nữa là người kia không cần chịu trách nhiệm gì!”

“Thế nào, có dám hay không!”

Lương Siêu nghe vậy lại một trận buồn cười, nhìn sắc mặt đang thay đổi biểu cảm phành phạch của Hoa Văn Xương, hắn lại trêu đùa hỏi: “Hoa lão này, ông chắc chắn là không muốn ngăn cản cháu trai bảo bối này của ông chứ?”

Hoa vô lại…

Nghe thấy tên gọi này khiến cho sắc mặt của Hoa Văn Xương đen như đít nồi, ý muốn ngăn cản Hoa Tử Húc vừa nảy sinh trong lòng đã biến mất.

“Cháu trai của tôi học y từ nhỏ cho nên chắc chắn là người đứng đầu trong thế hệ này. Vì thế chỉ cần một chút kỹ thuật nhỏ thôi cũng đã đủ để phó với thằng nhãi như cậu rồi!”

“Tử Húc, cháu hãy giáo huấn thằng nhãi này giúp ông đi. Cuối cùng khiến cho nó tự sát thì càng tốt, đỡ sau này đi ra ngoài làm mất mặt những người trong giới Trung y như chúng ta!”

“Vâng, ông cứ yên tâm.”

Thế nhưng ngay sau khi Hoa Tử Húc vừa mới gật đầu với lời thề son sắt thì bệnh nhân và người nhà bệnh nhân vừa được Lương Siêu chữa trị đã nhổ thẳng nước bọt về phía hai ông cháu.

“Chỉ bằng hai người mà cũng xứng đấu với Lương thần y sao? Đúng là tự tìm đường chết!”

“Các người mới chính là người làm mất mặt giới Trung y! Lão già họ Hoa kia, ông có biết vợ của tôi suýt chút nữa đã tự sát vì lời nói của ông không!”

“Nếu như không nhờ có Lương thần y xoay chuyển tình thế thì gia đình tôi đã bị ông hủy hoại rồi!”

“…”

Nhìn thấy những người bệnh nhân quen thuộc mà mình đã từng khám chữa mà không có cách trị, Hoa Văn Xương, Trương Ngọc Đường cùng với những bác sĩ Trung y lâu năm trong giới Trung y ngơ ngác.

Đây là tình huống gì vậy?

Trước kia mạng sống mong manh, hơi thở yếu ớt, tại sao bây giờ sắc mặt của cả đám ai cũng tốt như vậy?

Thấy vậy, chủ y quán bội ra mặt. Lúc này, ông ta vô cùng bội phục với tài y thuật của Lương Siêu nên lập tức chắp tay với mọi người.

“Các vị tiền bối cùng với các lão thần y, tình trạng của những người bệnh ở đây đều chuyển biến tốt hơn nhiều dưới sự chữa trị của Lương thần y. Hiện giờ, bọn họ không còn mắc bệnh nan y nữa.”

“Chính tôi đã nhìn thấy tận mắt nên tôi có thể làm chứng.”

Xì xào!

Mọi người đứng trong sân bàn tán xôn xao còn các lão Trung y đều không nói nên lời.

“Haizzz…”

“Xem ra giới Trung y của chúng ta cũng ứng với câu nói sóng sau xô sóng trước. Thật hổ thẹn.”

Không biết là vị bác sĩ Trung y nào nói câu đó. Ngay sau đó, Trương Ngọc Đường bật cười ha ha.

“Như vậy có gì mà hổ thẹn?”

“Nhân tài đời nào cũng có, chỉ có như vậy thì giới Trung y của chúng ta mới có thể truyền từ đời này sang đời khác, ngày càng hưng thịnh. Đây chính là niềm vui lớn đối với chúng ta cũng như những người dân.”
 
Chương 628


Chương 628

Nghe vậy, Lương Siêu không khỏi đánh giá cao Trương Ngọc Đường.

Một bác sĩ Trung Y có tính cách tự do, thoải mái và không bị danh lợi ràng buộc và chuyên tâm giúp đỡ người dân như vậy mới chính là những người thầy thuốc thực thụ.

Sau đó, Trương Ngọc Đường mỉm cười liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Hoa Văn Xương.

“Hoa vô lại, ôi không, tôi lỡ miệng học theo cậu bạn này rồi.”

“Lão Hoa, theo như lời của ông thì trận cuối này chúng ta không cần đánh nữa phải không?”

“Danh hiệu Thánh y này thuộc về Lương thần y.”

“Ừm, tôi đồng ý.”

“Tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Vị Lương thần y này đã hoàn thành tốt nhiệm vụ chữa những căn bệnh mà chúng ta không chữa được nên danh hiệu Thánh y này vô cùng xứng đáng.”

“…”

Trông thấy càng ngày càng có nhiều bác sĩ Trung y ủng hộ Lương Siêu, Hoa Văn Xương vừa vội vừa tức, khuôn mặt già nua tím lại vì bị đè nén.

Thế nhưng cháu trai của ông lại không lựa chọn nhẫn nhịn, hắn ta lập tức nói ngay.

“Tôi không đồng ý!”

“Anh ta, chắc chắn anh ta đã sử dụng thủ đoạn gì đó để lừa gạt chúng ta! Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Cho dù anh ta có bắt đầu học y từ trong bụng mẹ thì tuyệt đối cũng không thể đạt được thành tựu như thế!”

“A…”

“Tôi mới học y được 5 năm thôi, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua cái gọi là thiên phú hay sao?”

“Anh!”

“Anh đừng có cãi với tôi, muốn cướp danh hiệu Thánh y dễ vậy sao? Không có chuyện đó đâu! Hoa gia chúng ta chính là hậu duệ của Hoa Đà chính gốc!”

“Vì thế danh hiệu Thánh y phải là của Hoa gia mới đúng!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn ta với vẻ khinh thường.

Ánh mắt như thể: “Cậu là cái thá gì?”

“Tên họ Lương kia!”

Hoa Tử Húc tiếp tục quát to: “Nếu như anh dám nhúng chàm Khuynh Thành thì tôi sẽ giết anh! Tôi nói một câu ngắn gọn thôi, anh có dám đấu một trận sống còn với tôi không!”

Còn Lương Siêu cũng không nói thêm nữa mà chỉ vẫy tay.

“Tới đây.”

Ngay khi hai người chuẩn bị tư thế, Lương Siêu lại nói: “Nghe nói Hoa gia các người giỏi bắt mạch lắm phải không? Vậy quy tắc cũng đơn giản thôi.”

“Cậu có thể tùy chọn bất cứ bệnh nhân nào, sau đó kê đơn thuốc còn tôi sẽ bổ sung sau. Nếu như tôi bổ sung sai hoặc thừa thì tôi sẽ thua còn không thì cậu thua, được chứ?”

Muốn thi đấu về lĩnh vực mà hắn ta am hiểu nhất ư?

“Được thôi!”

Hoa Tử Húc lập tức gật đầu, cuối cùng hắn ta chọn ra một bệnh nhân dưới ánh mắt của Hoa Văn Xương.
 
Chương 629


Chương 629

Sau khi bắt mạch, bệnh nhân bị bệnh sốt thông thường.

Đối với chứng bệnh này, phương thuốc bí truyền của Hoa gia cũng có thuốc chữa. Vì thế, hắn ta lập tức viết đơn thuốc ra.

Một đám bác sĩ Trung y đứng vây quanh xem không khỏi gật đầu.

Phương thuốc này đã trải qua hơn trăm năm nên có thể nói nó vô cùng hoàn mỹ, gần như không có chỗ chê.

Nhất thời, đám bác sĩ Trung y nhìn về phía Lương Siêu.

Cục diện hiện tại với hắn chẳng khác nào tử cục.

Nhân tài mới xuất hiện này sẽ phá chiêu như thế nào đây?

Sau khi bắt mạch xong, Lương Siêu vô cùng bình tĩnh. Tiếp đó, hắn nhìn vào đơn thuốc của Hoa Tử Húc. Hắn khẽ cau mày rồi suy nghĩ một lúc, sau đó cầm bút viết thêm hai nét vào đơn thuốc rồi đặt bút xuống.

Mọi người đi lên nhìn.

“Thêm 2 đồng cam thảo.”

Nhìn thấy vị thuốc được Lương Siêu thêm vào, mới đầu mọi người vẫn chưa hiểu lắm nhưng sau khi suy nghĩ thêm, mỗi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ thở dài và giơ ngón tay cái lên.

Cam thảo này tưởng chừng như thừa này lại thực sự giúp cho đơn thuốc được hoàn thiện hơn!

Có thêm vị thuốc này mới thực sự khiến cho đơn thuốc thật sự hoàn hảo không hơn không kém!

Từng người ở đây đều vô cùng khen ngợi Lương Siêu nhưng khi mọi người ngẩng đầu lên lại phát hiện ra Lương Siêu đã không còn ở đây nữa…

“Hả? Còn anh bạn họ Lương kia thì sao?”

“Đúng vậy, vẫn chưa nhận phần thưởng mà, tại sao lại không thấy người đâu rồi?”

“Ha ha… Nói không chừng người ta không hiếm lạ gì mấy thứ này đâu, ‘Sự phất y đi, ẩn sâu công cùng danh’*, tuổi còn trẻ lại có được phần tâm tính này quả thực khó có được.” (làm việc tốt, việc lớn, nhưng lại che dấu công lao, không cần danh lợi)

“……”

Trương Ngọc Đường nói xong, những người khác đều đồng ý gật gật đầu, sau khi thảo luận cuối cùng quyết định, mặc kệ Lương Siêu có coi trọng phần danh lợi này hay không, sau này y thánh được công nhận trong giới đông y Đế Kinh, chính là hắn!

“Y Thánh!”

“Lương Y Thánh!”

“Lương Y Thánh!”

Rất nhanh, hơn trăm bệnh nhân trong và ngoài y quán đều bắt đầu nhất trí hô to, còn điên cuồng tìm hiểu Lương Siêu làm việc ở bệnh viện nào, hoặc là mở y quán ở đâu.

Bệnh nhân còn chưa được xem bệnh trong sân vẫn còn rất nhiều!

“Tất cả im lặng hết đi!”

“Mấy người các ngươi kêu la bậy bạ cái gì đó!”

Hoa Tử Húc nhất thời nghe không nổi nữa, lúc này đưa tay xé rách phương thuốc kia, phẫn nộ rống lên: “Hắn là chỉ là tên nhãi hai mươi tuổi, sao có thể gánh nổi cái danh y thánh! So với ông của tôi, hắn…”

“Hắn là cái quái gì chứ!”
 
Chương 630


Chương 630

“Làm sao có thể lấy Lương thần y ra so sánh như vậy chứ? Một tên lang băm có tiếng mà không có miếng so sánh với một y thánh? Ông ta không xứng đâu!”

“Hai ông cháu các người mau cút đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa, dám nhận là hậu nhân Hoa Đà gì chứ, tôi thấy rõ ràng là các người bịa đặt ra để lừa gạt chúng tôi!”

“……”

Rất nhanh, hai ông cháu Hoa Văn Xương và Hoa Tử Húc đã bị mắng ngập đầu.

Hoa Văn Xương hoàn toàn không còn mặt mũi ở lại, vung mạnh ống tay áo phẫn nộ rời đi.

Mà khi Hoa Tử Húc cũng muốn rời đi, thì đột nhiên loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở trong đám người.

“Khuynh Thành?!”

Hoa Tử Húc kinh hô một tiếng vội vàng tiến tới, nhưng nghĩ đến hiện tại mình có thể có chút chật vật, nên vội vàng giải thích: “Vừa rồi là do tôi sơ suất một chút cho nên mới có thể để tên họ Lương kia chui vào chỗ trống.”

“Nếu để tôi ra tay thật, tôi…”

“Ha…”

Diệp Khuynh Thành cười lạnh một tiếng cắt đứt hắn ta, nói: “Giao ước trước của anh và Lương Siêu đặt ra là sinh tử đấu, nếu như lúc nãy thật sự nghiêm túc, động tay động chân thật, hiện tại anh đã là một cỗ thi thể.”

“Cho nên đúng ra anh nên cảm thấy biết ơn Lương Siêu, cảm ơn hắn không so đo với anh, tha cho anh một mạng.”

“Hắn tha cho tôi?”

Vẻ mặt Hoa Tử Húc không cam lòng, Diệp Khuynh Thành cũng lười để ý tới hắn ta xoay người rời đi, không thèm quay đầu lại nói: “Nhớ kỹ, sau này không cần dây dưa với tôi như vậy nữa.”

“Nhân phẩm của anh quá kém, ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường của tôi cũng không có.”

Này!

Nghe xong, sắc mặt Hoa Tử Húc hoàn toàn âm trầm xuống.

“Đứng lại!”

Nhìn đối phương đã hoàn toàn chướng mắt mình, Hoa Tử Húc vẫn luôn biểu hiện rất nho nhã, bắt đầu trực tiếp trở mặt.

“Diệp Khuynh Thành, nếu không có ông nội tôi ủng hộ, cô sẽ bị vây trong vũng bùn của mấy phương thuốc mới kia mãi, không thể tự thoát ra đâu!”

“Không bao lâu nữa, cho dù là tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh to lớn như vậy cũng phải bị kéo xuống thôi! Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc làm người phụ nữ của tôi đâu!”

Diệp Khuynh Thành dừng bước: “Uy hiếp tôi? Lòi đuôi rồi sao?”

“Chị Ngọc, chị nói cho anh ta nghe đi.”

Một cô gái tóc ngắn đi theo bên cạnh Diệp Khuynh Thành gật gật đầu, nói: “Về chuyện mấy loại thuốc mới kia, sau này sẽ không cần ông cháu các người quan tâm nữa.”
 
Chương 631


Chương 631

“Những phương thuốc rác rưỡi lúc trước các người đưa tới, đã bị chúng tôi ném vào thùng rác hết rồi, toàn bộ đổi sang hiệu thuốc mới Lương Siêu cung cấp, dự tính hiệu quả sẽ cao gấp mấy lần cái bánh lớn lúc trước các người vẽ ra.”

“Cái gì?!”

“Tên họ Lương kia, không, chuyện này không có khả năng!”

“Không có gì là không thể.”

Tôn Ngọc cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Mặt khác, rất nhanh ông nội cậu sẽ nhận được một lá thư của luật sư, lúc trước ông ta lừa gạt tiền của chúng tôi, hiện tại chúng tôi không chỉ muốn ông ta phải nôn ra nguyên vẹn số tiền đó, mà còn phải giao ra thêm tiền vi phạm hợp đồng cùng các loại tiền bồi thường khác.”

“Chỉ mong đến lúc đó số tiền cuối cùng tòa án đưa ra, sẽ không làm ông nội cậu sợ tới mức đau tim trực tiếp tắt thở ở đó.”

Tôn Ngọc nói xong liền cùng Diệp Khuynh Thành rời đi.

Lộp bộp!

Hoa Tử Húc nghe xong sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, trực tiếp ngồi trên mặt đất, không ít người lui tới nhìn thấy đều tỏ vẻ mặt chán ghét lắc đầu.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, từ đây trở đi chỉ sợ y quán nhà họ Hoa ở trên con đường Đông y này sẽ bị tẩy chay.

Chiều cùng ngày.

Đại hội Đông y vừa kết thúc, tên của Lương Siêu liền ở trong giới Đông y, à không, phải nói là toàn bộ giới y học Đế Kinh tạo nên một trận chấn động không nhỏ!

Các bệnh viện lớn, phòng khám tư nhân nổi tiếng, và các y quán trung y nổi tiếng đang điên cuồng tìm kiếm Lương Siêu!

Có thể mời một vị y thánh được công nhận về tọa trấn, chắc chắn sẽ mang về một món lợi không nhỏ!

Mà Lương Siêu sau khi về đến nhà thì không ra ngoài nữa, vẫn luôn chế tác dược liệu, nấu thuốc chữa thương cho Hạ Tử Yên.

Buổi tối.

Lương Siêu tự mình xuống bếp làm một bàn tiệc lớn phong phú, mấy cô gái hiếm khi tụ tập lại cùng với Lương Nghiên bắt đầu ăn một bữa lớn, ăn uống vô cùng vui vẻ.

Vừa ăn vừa nói chuyện gia đình, được một lúc thì Mộ Khuynh Tuyết nhìn về phía hai chị em Liễu Băng Khanh, cười nói: “Nghe nói Lương Siêu tài trợ cho các người mấy chục tỷ?”

“Vốn liếng sung túc như vậy, không muốn mở rộng nghiệp vụ ra ngoài một chút sao?”

“Hình như hiện tại trong nhà chỉ có một mình tôi là nhàn rỗi, nếu cần thiết tôi có thể giúp cô nha, không cần quá quan trọng việc tiền nong đâu.”

Nói đến chuyện này, Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan lập tức bày ra vẻ mặt hạnh phúc, người trước cười nói: “Được, hiện tại chúng tôi cũng đang thiếu nhân lực, cầu còn không được.”

“Sau hai dự án khu dân cư cao cấp đó, chúng tôi còn chuẩn bị tham gia đấu giá một địa điểm do chính quyền thành phố Hậu Thiên tổ chức.”

“Đúng vậy, vị trí của mảnh đất này rất tốt, nằm ở bên cạnh vành đai 3 Đế Kinh, lưng tựa vào núi Tử Hoa, gần công viên lớn Hằng Hà, cho nên không khí cũng rất trong lành.”

Liễu Băng Loan nói xong, Lương Siêu vừa nâng đũa lên liền dừng ở giữa không trung.
 
Chương 632


Chương 632

Lương Nghiên chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi bĩu môi nói: “Chị Băng Loan, chỗ chị miêu tả nghe rất giống với nhà em nha?”

“A?”

“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?”

Liễu Băng Loan nhất thời kinh ngạc, ngay sau đó Lương Siêu lại hỏi: “Mảnh đất mà cô nói đó, lúc trước có phải gọi là Thiên Hồ trang viên hay không?”

“Đúng.”

Liễu Băng Khanh gật gật đầu, đang muốn cẩn thận giới thiệu, nhưng lại nhìn Lương Nghiên một cái, lời đến bên miệng liền nuốt xuống, sửa miệng nói: “Mảnh đất này hiện tại đã quy vào đất thành phố, nghe nói có không ít thương nhân bất động sản nhìn trúng mảnh đất này, nhiều lần biểu thị ý định mua, đến giờ thị phủ mới chuẩn bị lấy ra bán đấu giá.”

“À.”

Lương Siêu gật đầu, buông bát đũa xuống.

“Băng Khanh, tôi sẽ đi cùng các cô đến buổi đấu giá ngày mốt, ngày mai cô bắt đầu chuẩn bị đi.”

“Mảnh đất này, tôi đã nhìn trúng rồi.”

Thấy bộ dáng lạnh lùng của Lương Siêu, Liễu Băng Khanh cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này, trịnh trọng gật đầu.

“Được.”

“Yên tâm đi, Thiên Đạt chúng tôi nhất định toàn lực ứng phó, cho dù tạm thời gác lại hai hạng mục nhà ở cao cấp kia, cũng nhất định tranh giành mảnh đất này.”

Đêm dần dần sâu thêm.

Lương Siêu ngồi một mình trong phòng khách, một lát sau Mộ Khuynh Tuyết khoác lên người một bộ áo ngủ màu tím lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy mười tàn thuốc trong cái gạt tàn bên cạnh hắn, cô không khỏi cau mày lại.

“Trước đó rất ít khi thấy anh hút thuốc, là vì mảnh đất trống kia sao?”

“Ừm.” Lương Siêu gật gật đầu, nói: “Trước đó anh từng đi xem qua, trang viên Thiên Hồ ngày xưa phồn thịnh bây giờ đã không còn một gia đình, ngôi biệt thự của Lương gia nay vẫn một mảnh đất hoang vu. Dù thế nào thì anh nhất định phải giành được mảnh đất kia, coi như một câu trả lời cho cha và mười mấy người trong Lương gia đã xương chôn dưới mảnh đất đó.”

“Ừm, giành thì nhất định phải giành rồi chỉ có điều…” Mộ Khuynh Tuyết hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Theo như lời anh nói, trang viên Thiên Hồ từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, mười mấy người cả nhà anh đều mất mạng trong đó.”

“Xảy ra vụ án oan như thế, dù là nhà đầu tư địa sản hay hộ gia đình thì mảnh đất trống này tuyệt đối là nơi đại hung. Nhưng trước đó Băng Khanh nói có người nhìn trúng mảnh đất này, còn biểu thị ý đồ mua nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

Hả?

Lương Siêu suy nghĩ một chút cũng hơi nhíu mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.

“Ý của em là có lẽ người muốn mua mảnh đất này có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó của Lương gia?”

“Chỉ có khả năng này mà thôi.” Mộ Khuynh Tuyết lại nhún vai, nói: “Nhưng mặc kệ là nguyên nhân thế nào, em cảm thấy người giành mảnh đất này cũng không phải kẻ tốt lành gì, cho nên ngày mai anh có thể quan sát thêm phản ứng của những người đấu giá kia.”
 
Chương 633


Chương 633

“Ừm.” Lương Siêu gật gật đầu, cảm thấy cần phải làm vậy.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết lại ngáp một cái, đứng lên duỗi người một cái rồi liếc mắt đưa tình về hướng Lương Siêu: “Đêm dài đằng đẵng thế này một mình anh sẽ rất gian nan, cần người ta phục vụ anh một chút không? Người ta giỏi nhiều thứ lắm đấy, có vài thứ không chừng anh nghe còn chưa nghe nói qua đâu.”

Cô vừa nói, vừa chậm rãi đi đến sau lưng Lương Siêu, dựa lên bả vai hắn, thân thể còn chậm rãi trườn lên vị trí cổ, hơi thở như hoa lan…

Trời!

Lương Siêu đột nhiên run rẩy, vội vàng bắt lấy hai tay muốn dò xét xuất hiện bên dưới của Mộ Khuynh Tuyết, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: “Khuynh Tuyết, hiện tại anh thật sự chỉ muốn im lặng một mình, anh chỉ yên lặng suy nghĩ, đừng làm rộn được không?”

“Hứ.” Lúc này Mộ Khuynh Tuyết rút tay ra, nói một tiếng không thú vị rồi quay người lên lầu.

“Khuynh Tuyết.” Lương Siêu đột nhiên kêu một tiếng, nói: “Chuyện liên quan tới em, anh vẫn luôn để bụng, chẳng qua còn muốn nhờ em kiên nhẫn chờ thêm một chút. Món nợ mà Mộ gia thiếu em và cha mẹ em đều sẽ được tính cả gốc lẫn lãi.”

Mộ Khuynh Tuyết dừng chân, khóe miệng hơi nhoẻn lên cười.

“Ừm, vậy về sau nô gia thật sự phải nương nhờ tiểu tướng công chàng rồi đấy.”

Sau khi Mộ Khuynh Tuyết trở về phòng, Lương Siêu lại mở hai bình rượu muốn uống thêm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng tiêu.

Tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu lưỡi gió, nghe lâu sẽ cảm giác giống như một thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào đầu óc của mình!

Người thổi tiêu này không đơn giản!

Lương Siêu biến sắc, lập tức phá cửa sổ lao ra, liền nhìn thấy cách bên ngoài biệt thự không xa có một người đàn ông trung niên mặc trường sam chừng năm mươi dựa vào một cây đại thụ đang thổi một cây tiêu bằng ngọc.

Ông ta có dáng dấp cao lớn, trên người có một thanh trọng kiếm không lưỡi dài chừng hai mét, thân kiếm nhìn có vẻ được tạo thành từ hắc thiết, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, nặng nề cực đoan.

Thấy Lương Siêu ra tới, người đàn ông trung niên không thổi nữa mà cất tiêu ngọc vào, cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy.

Trực giác mãnh liệt nói cho Lương Siêu, đối phương là kẻ không hiền lành gì.

“Các hạ đến thăm đêm khuya, không biết…”

“Đánh thằng nhỏ rồi thì tên già đương nhiên phải đứng ra. Đạo lý này từ xưa đã bất biến, còn phải hỏi?”

Lương Siêu: “…”

Đánh thằng nhỏ?

Tôi đánh ai chứ?

Cuối cùng hắn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới nói: “Ông… Là cha của Thẩm Động tổng bộ Võ Minh kia? Nhưng hai người dù là tướng mạo hay hình thể đều không quá giống?”

Người đàn ông trung niên xưa nay nghiêm túc nghe xong lời này thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật.

“Ta tên là Mặc Vân, lấy kiếm xưng tôn, danh hiệu Kiếm Tôn Giả, chính là một trong hai vị trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh. Thẩm Động là đệ tử của ta.”
 
Chương 634


Chương 634

Lương Siêu giật mình, cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại lạnh đi mấy phần, rất giống muốn đánh nhau với mình, tròng mắt hắn xoay chuyển, vội vàng khách sáo chắp tay lại.

Trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh, nghe thôi đã có vẻ rất trâu bò!

Với tu vi kia thì cho dù không có cấp bậc Nguyên Anh thời kỳ đỉnh cao của Lăng Lão thì chắc chắn cũng sớm đã ngưng tụ ra Kim Đan.

Mấu chốt nhất là mình vừa đánh đồ đệ, lỡ như cũng đánh sư phụ luôn thì quá không cho đối phương mặt mũi, không phù hợp tác phong làm việc xưa nay của mình!

Cho nên trận đấu này có thể không đánh vẫn là tốt nhất.

Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu vội vàng cười nói: “Cái kia, tôi nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đó tôi và Thẩm huynh thuần túy chỉ là luận bàn hữu nghị, hơn nữa còn cùng chung chí hướng, chỉ có điều hẳn ngài cũng biết tính tình của Thẩm huynh, cho nên cuối cùng mới…”

Ông!

Không đợi Lương Siêu nói xong, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Mặc Vân đã rút ra chuôi trọng kiếm không lưỡi kia rồi hung ác đập mạnh xuống đất, khiến vài trăm mét mặt đất rung động lên.

“Nói nhảm, ta không muốn nghe. Động Nhi bị mi đánh trọng thương, nhưng thấy đêm qua mi kịp thời thu tay lại, cho nên ta không thu tiền lời. Đánh cho mi bị trọng thương ngang bằng với Động Nhi thôi cũng được rồi.”

Nói xong, ông ta không nói hai lời đã nhấc chuôi trọng kiếm kia lên chém mạnh về hướng Lương Siêu!

Vù! Vù!

Một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy đối phương trong nháy mắt ngưng tụ thành đạo Kiếm Khí Thất Luyện, phóng thẳng về phía Lương Siêu!

Cái quần què gì kia!?

Lương Siêu bất tri bất giác văng tục, hắn cảm nhận được bản thân bị khóa chặt dưới luồng Kiếm Khí Thất Luyện ấy, không gian xung quanh dường như bị đóng băng, đừng nói chi là né tránh, bản thân bị áp chế muốn động thôi cũng khó mà động đậy!

Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên chua xót, da đầu có chút tê dại!

Xét về uy lực của một kiếm này, đối phương có lẽ là một cường giả tu vi Kim Đan đỉnh cấp! Nhưng chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Chuông Bất Động Minh Vương!”

Hắn cố gắng cưỡng ép chống lại chung quanh không gian áp bách, hắn giơ tay lên, cơ hồ là trong nháy mắt, ngưng tụ ra một luồng quang ảnh của chuông cổ màu vàng kim chói lóa để bảo vệ cơ thể.

Cang!

Giây phút Kiếm Khí Thất Luyện va chạm vào chiếc chuông cổ, chiếc chuông cổ đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi bắt đầu điên cuồng xoay tròn! Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, chỉ trong vài giây chống cự, trên mặt chuông cổ bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặc dù linh lực trong cơ thể Lương Siêu điên cuồng rót vào, nhưng vết nứt càng lúc càng lớn.

Ánh sáng vàng rực trên mặt chuông cũng bắt đầu biến thành xám xịt u ám.

Dáng vẻ như thể nó chỉ chống đỡ thêm ba đến năm giây trước khi bị năng lượng kiếm kia áp đảo!

“Đừng vùng vẫy nữa!”

Mặc Vân một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Tôi xuống tay có mức độ thôi, nếu như cậu không giãy giụa, tôi cam đoan sẽ cho cậu bị thương ngang với đồ đệ của tôi thôi.”
 
Chương 635


Chương 635

“Nhưng nếu liều mạng chống cự nói, thì kết quả cuối cùng không chắc được vậy đâu.”

“Có lẽ sẽ là chết.”

Sắc mặt Lương Siêu tái nhợt, trong lòng thầm mắng. Không giãy giụa? Khoanh tay chờ chết đâu phải là tính cách của ông đây chứ?

Còn về kết quả như thế nào thì cứ đợi rồi biết đi!

Cứ làm xong rồi tính!

“Yaaaa!”

Lương Siêu khẽ kêu một tiếng, toàn bộ huyền khí trong cơ thể bị huy động, dọc theo tứ chi xương cốt tuôn ra!

Sau khi quanh thân hắn hơi hơi ngưng tụ ra chuông cổ, hắn bắt đầu một tay như kết ấn như tia chớp.

Ù ù ù… Không gian sau lưng có nhộn nhạo lên một trận, sau đó một thanh kiếm ánh sáng huyền khí được khắc vô số văn tự nhanh chóng hiện ra, và chỉ với một cái vung kiếm chỉ của mình, hắn đã phản công lại Mặc Vân!

Đồng thời lượn lờ xung quanh thân kiếm có một mảng Tam Muội Chân Hỏa, nó khiến nhiệt độ xung quanh tăng mạnh.

Nhưng đối với một sự tấn công như vậy, khuôn mặt của Mặc Vân thậm chí còn không thèm thay đổi.

“Đúng là cố vẽ hươu vẽ vượn.”

Nói xong, cổ tay mạnh mẽ run lên, một kiếm quét ngang giáng xuống trực tiếp khiến cho lửa của thanh kiếm ánh sáng kia bị chém thành từng mảnh.

Ngay sau đó, lại có một nhát chém mạnh mẽ theo phương thẳng đứng, một luồng Kiếm Khí Thất Luyện còn mạnh hơn trước lại đánh vào quang ảnh của chuông cổ.

Rắc rắc rắc

Bùm!

Lần này, quang ảnh của chiếc chuông cổ lập tức nổ tung

Lương Siêu, người lại tiếp tục không còn khả năng phòng thủ, đã hoàn toàn tiếp xúc với năng lượng tấn công của Kiếm Khí Thất Luyện

Dưới tình thế cấp bách, Lương Siêu phải giơ hai cánh tay lên cao, gập chúng lại và sử dụng cơ thể vật lý của mình cố gắng chặn được thanh kiếm đang lao tới.

Bịch!

Trong khoảnh khắc đó, hắn quỳ một gối xuống đất/

“Hả?”

Mặc Vân nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi, theo ông nghĩ thì kiếm thứ hai này của mình đừng nói là cái cảnh giới cấp trung Thiên Tượng này của Lương Siêu đỡ được, mà ngay cả cấp cuối của cảnh giới Thiên Tượng cũng bị đánh bại trong nháy mắt.

Nhưng tiểu tử này, một mình hắn có thể chống cự bằng cơ thể máu thịt mình sao?

“Xem ra Động Nhi bị thua dưới tay tên này cũng không lạ.”

Sau khi âm thầm suy nghĩ, Mạc Vân nói: “Quỳ xuống đi, miễn cậu quỳ xuống khuất phục tôi, tôi sẽ dừng tay, món nợ cậu đả thương đệ tử của tôi trước đó coi như xóa bỏ.”

“Quỳ?”
 
Chương 636


Chương 636

“Ông là cái thá gì chứ?”

Nhìn thấy Lương Siêu khinh thường mình, thần sắc Mặc Vân vẫn như cũ, âm thầm tăng thêm lực lượng.

Xí!

Cơ thể Lương Siêu hơi nhún xuống, bả vai đã bị cắt ra một đạo vết máu dài.

“Bây giờ, chịu quỳ xuống không?”

Đệt!

Cái thằng già thối tha không biết nhục này!

Lương Siêu lại chửi thầm trong lòng, sau đó âm thầm vận công pháp khiến toàn thân phát ra ánh sáng vàng, từ từ tăng cường sức mạnh của cơ thể vật lý đến mức đỉnh cấp!

Mang theo kiếm của Mạc Vân, chân đang quỳ dần dần bắt đầu run rẩy đứng lên, Mộ Vân không khỏi khẽ nhíu mày.

“Cái tình cách này của cậu chàng này thật hiếm thấy.”

Trong lòng đánh giá đôi chút, ông ta cũng không định làm khó tên nhóc này nữa, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ông ta vẫn thầm tăng thêm hai phần lực nữa, muốn xem giới hạn của người thanh niên này đến đâu.

Nhưng theo việc ông ta tăng thêm hai phần lực này…

“A!” Lương Siêu gầm nhẹ một tiếng, và chân trái vốn đang từ từ duỗi thẳng của hắn lại quỳ xuống một tiếng.

“Bịch!”

Một tiếng bịch quỳ xuống, quần áo trên người hắn cũng bị áp lực khổng lồ đè lên, trong nháy mắt liền nổ tung!

“Bây giờ, quỳ được chưa?”

“Tôi…”

“Quỳ, cái con mẹ nó chứ…”

Vù!

Mặc Vân lại tăng thêm một phần lực, nhưng lúc Lương Siêu sắp không chịu nổi nữa thì lúc này, một chiếc xe jeep chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, lão Lăng nhảy ra ngoài, thấy vậy nhướng mày trắng bệch, không vui nói: “Mặc Vân, đồ đệ của ông không bằng người khác, bị người ta đánh thảm hại đó là do bản lĩnh của Lương Siêu tốt hơn, nhưng ông lại đi bắt nạt lại tiểu bối là nó thì đáng mặt gì chứ?”

Mặc Vân quay đầu lại liếc mắt một cái:

“Chuyện tôi làm ông quản được sao?”

“Dạt sang một bên đi.Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Lương Siêu: “…”

Cái ông già thôi không biết xấu hổ này cứng cựa như vậy sao?”

“Yoah?”

“Kiêu ngạo với tôi à?”

Linh Vũ sau khi cười vài tiếng, cũng không nói gì, liền phang một chưởng!

Cảm giác được một bên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thủ ấn to lớn, sắc mặt Mặc Vân nhất thời đại biến, ông ta cũng không thèm để ý Lương Siêu nữa mà mau chóng thu chiêu lại, đồng thời lại một kiếm quét ra!
 
Chương 637


Chương 637

Bùm! Hai chiêu đối chọi nhau, Mặc Vân trong nháy mắt bị giật mình lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn về phía miệng hổ của mình, đã bị đánh nát, máu tươi tuôn ra, lông mày không tự chủ được nhíu lại.

“Tu vi của ông khôi phục rồi?”

“Hứ!”

“Chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với trước tốt hơn nhiều, đều là nhờ có tiểu tử này.”

“Ồ.”

Mạc Vân gật đầu, lại nhìn Lương Siêu, ông ta khẽ gật đầu.

“Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ đấy.”

“Sau này có cơ hội tôi sẽ dạy bảo lại cậu sau.”

Nói xong, ông thu hồi kiếm, nhìn Lương Siêu, người đang ngồi bệt trên mặt đất đang sửng sốt.

Đây là đang khen mình sao?

Dạy bảo ư?

Từ đó nghe thật kỳ lạ, và người này cũng kỳ quái như vậy…

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu mắng sau lưng Mặc Vân: “Phi!”

“Ông là một lão già không biết xấu hồ, chắc cơ hội lần sau, ông đây mới là người dạy bảo cho ông một trận mới đúng đó!”

“Tên nhóc này, được rồi, đừng kêu nữa.”

Lăng Vũ cười ha ha nói: “Với tính cách của tên kia như vừa rồi, nếu như hắn thật sự có ác ý thì hiện tại cậu đã vô cùng thê thảm rồi.”

“Xì.”

Lương Siêu xì một tiếng, ho khù khụ hai tiếng rồi lau đi vết máu trên miệng.

“Ông Lăng, tôi biết người vừa rồi không có ý xấu nhưng hành vi của hắn thật sự khiến người khác tức giận.”

Lăng Vũ ngẩn người, sau đó ông ta vuốt râu cười ha ha như thể đồng ý với lời nói của Lương Siêu.

Sau khi khoanh chân ngồi tại chỗ điều chỉnh hơi thở, Lương Siêu vẫn chưa rời mắt khỏi Lăng Vũ: “Tôi từng nghe Khương Nhu nói rằng ông từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải không?”

“Ừm.”

Lăng Vũ gật gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt đi đôi chút.

“Gần đây, nhóm ninja của Anh Hoa quốc bắt đầu không yên phận.”

“Trước đó, ta đã từng bí mật thông báo đã có rất nhiều cao thủ lén lẻn vào Viêm Hạ. Thậm chí còn có một nhóm tinh nhuệ đã lẻn vào đế kinh, không biết bọn họ đang giở trò gì.”

“Ồ?”

“Vậy kết quả ra sao?”

“Kết quả là những ninja lẻn vào đế kinh đều bị ta giết và đuổi đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mục đích của bọn họ.”

Nói xong, Lăng Vũ còn duỗi eo, nhếch miệng cười nói: “Chuyện này cũng có một phần công lao của cậu. Nếu như không nhờ cậu chữa thương cho ta thì e rằng ta cũng không đủ sức đấu với đám ninja đó.”
 
Chương 638


Chương 638

“Chuyện nên làm ạ.”

Lương Siêu mỉm cười và yêu cầu Lăng Vũ quay lại sau 2 ngày để tiếp tục điều trị vết thương.

“Vẫn muốn ông già này tới tìm sao? Sao cậu không tới thẳng tổng bộ Vũ Minh tìm ta.”

“Như vậy cũng được mà.”

Lương Siêu vội khoát tay, nói: “Tôi không thân quen gì với người của tổng bộ Vũ Minh. Đêm nay gặp phải vị kiếm giả kia đã đành, trước đây còn có…”

“À, người đó tên là Chung Kình. Lỡ như anh ta lại đến bắt lỗi, còn tôi lại khiến cho anh ta bị thương rồi lại lôi kéo sư phụ tới trả thù thì chắc ngay cả chỗ khóc cũng không còn mất.”

Nói đến người này, Lương Siêu còn giả bộ bản thân mình đáng thương lắm.

Đồ đệ người ta bị bắt nạt, sự phụ liền ra mặt ngay.

Còn sư phụ của mình ở đâu chứ?

E rằng đã sớm quên đệ tử của mình từ lâu rồi. Giờ phút này ở trên núi, không chừng còn đang nhìn lén quả phụ nào trong thôn đang tắm rửa ấy chứ!

“Chung Kình?’

“Ha ha ha!”

Lăng Vũ bật cười, trong lòng cảm thấy thú vị.

Một người được công nhận là thành viên bi3n thái nhất của tổng bộ Vũ Minh.

Còn một người có tài năng tuyệt vời có xuất thân từ dòng dõi Thiên y!

Nếu như hai người này thật sự gặp nhau thì trận chiến này sẽ k1ch thích lắm đấy!

Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lăng Vũ uống không ít rượu rồi mới rời đi.

Chỉ trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.

Vết thương của Lương Siêu đã gần khỏi. Hắn tham dự buổi đấu giá đất của trang viên Thiên Hồ cùng với hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan do chính quyền thành phố tổ chức.

Khi Lương Siêu vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

“Tên này không phải là bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành hay sao?”

“Đúng vậy, chính là hắn. Hiện tại có không biết bao nhiêu thiếu gia danh gia vọng tộc đang tìm hắn, thế mà hắn không biết điều rút lui mà còn dám xuất hiện ở đây?”

“Hừ, cứ chờ xem, tin tức hắn xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài thôi. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”

“Đúng vậy, e rằng lần này, thằng nhãi này không thể thoát thân được rồi.”

“…”

Nghe thanh âm của mọi người bàn tán xôn xao xung quanh, Liễu Băng Loan nhíu mày, định mở miệng nói.

Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Lương Siêu đã ngăn cản.

“Anh rể!”

“Sao anh lại ngăn cản em? Chẳng lẽ anh không thấy những chuyện vớ vẩn này phiền phức sao?”
 
Chương 639


Chương 639

Liễu Băng Khanh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu không nói được gì của Lương Siêu, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần chấp nhặt với bọn họ, mục đích tới đây của chúng ta là tới giành đất, tốt nhất là đừng rước thêm chuyện.”

“Vâng.”

Liễu Băng Loan chỉ đành nhẫn nhịn.

20 phút trôi qua.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Khi người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra mức giá khởi điểm là 300 triệu nhân dân tệ, đám đông lập tức bắt đầu tranh giành, giá đất tăng lên theo một đường thẳng!

Một lát sau, giá đã bị đẩy lên gần 2 tỷ!

Mới đầu, Lương Siêu và Liễu Băng Khanh vẫn chưa ra giá. Một lúc sau khi giá đã lên tới 3 tỷ, gần nửa mọi người bắt đầu dừng lại thì Liễu Băng Khanh mới bắt đầu ra giá.

Cô nâng thẳng lên 4 tỷ cho thấy quyết tâm giành được miếng đất!

Toàn bộ hội trường yên tĩnh, mọi người nhìn ba người Lương Siêu với vẻ kỳ quái.

Hiện tại đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió mà vẫn kiêu ngạo như thế?

Thế nhưng cũng chỉ yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu có người tiếp tục trả giá.

4,05 tỷ.

4,08 tỷ!

“4,1 tỷ!”

“Tôi ra giá 4,2 tỷ!”

“…”

“5 tỷ.”

Liễu Băng Khanh lại giơ tấm bảng lên khiến cho mấy người đang ra giá cau mày. Sau khi suy nghĩ một lúc liền từ bỏ việc ra giá.

Đối với bọn họ, mặc dù trang viên Thiên Hồ có tiềm năng phát triển rất lớn và có thể xây dựng lại thành một khu biệt thự cao cấp nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một nơi không được may mắn.

Vẫn còn nhiều yếu tố chưa xác định được nên ra giá 4 tỷ là đã quá lắm rồi.

5 tỷ?

Đó là lỗ chứ lãi gì!

Hoàn toàn không hiểu bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành mắc bệnh thần kinh gì, có lẽ chỉ đang quậy phá mà thôi!

Người điều khiển cuộc đấu giá nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đếm ngược.

“5 tỷ lần 1.”

“5 tỷ lần 2!”

“5 tỷ lần…”

Ngay khi còn chưa nói hết câu, một tiếng cười truyền tới.

“6 tỷ.”

“Bất cứ ai cũng không được tranh giành miếng đất này với bổn thiếu gia.”

Người điều khiển cuộc đấu giá đang định đập chùy xuống thì nghe thấy tiếng cười và nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc sang trọng, tay cầm quạt xếp đi vào.
 
Chương 640


Chương 640

Nhìn thấy người này, hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan không nể mặt mà chỉ thẳng mũi mắng chửi.

“Cái tên vô liêm sỉ này! Mau cút đi chỗ khác!”

Người tới không ai khác chính là người ‘bạn cũ’ của Lương Siêu đã dùng thủ đoạn hiến thân bẩn thỉu để ép buộc hai chị em đầu hàng.

Tả Khiêm.

“Ha ha ha!”

“Băng Loan, tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy, nhưng mà phối hợp với tính tình lạnh như băng của chị cô lại vừa vặn, có thể nói là băng hỏa dung hòa!”

“Cảm giác kia, chậc chậc, chỉ cần nghĩ một chút thôi sẽ làm cho người ta…”

“Tôi khuyên anh, nhanh chóng ngậm cái miệng thối này của mình lại đi.”

“Sau đó…”

Lương Siêu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hờ hững nhìn Tả Khiêm.

Ngay khi tên này xuất hiện và đấu giá cao, hơn nữa tính tình của hắn ta có chết cũng không thay đổi, giữ nguyên ý nghĩ xấu xa đối với chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan, một tia tình nghĩa còn lại trong lòng Lương Siêu đối với người này cũng đã tan thành mây khói.

Tả Khiêm nghe vậy nhìn về phía Lương Siêu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại, hừ cười một tiếng.

Vừa vung quạt gấp, vừa nói: “Thật không nghĩ tới, trận hỏa hoạn ngày xưa lại không thiêu chết cậu, mà chỉ biến cậu trở thành kẻ không có gia tộc.”

“Nhưng, tôi nghĩ, loại cảm giác này đối với cậu mà nói, hẳn là so với cái chết càng thống khổ hơn, càng khó chịu hơn đúng không?”

Này!

Hai mắt Lương Siêu đột nhiên híp lại, sắc mặt cũng lạnh hơn trước không ít.

“Hừ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu còn tưởng rằng đây là năm năm trước sao? Còn tưởng rằng Tả Khiêm tôi là tiểu đệ cả ngày xoay vòng sau mông cậu sao?”

“A!”

“Tôi bây giờ chính là đại thiếu gia của một gia tộc hàng đầu ở đế kinh! Tập đoàn Tả Thị cũng trở thành doanh nghiệp niêm yết cấp lão làng trong giới bất động sản Đế Cảnh! Định giá hơn 50 tỷ!”

“Cậu còn dám mở miệng nói chuyện như vậy với bổn thiếu gia đây? Ai cho cậu mặt mũi làm vậy đấy?!”

Theo Tả Khiêm giả vờ tức giận, một trung niên huyền võ giả đi theo phía sau hắn ta thấy vậy liền nói: “Nhóc con, nghe nói lúc trước mày làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà tao?”

“Mau quỳ xuống bồi tội!”

“Ông!”

Liễu Băng Loan tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, Lương Siêu cười ha hả, nhẹ nhàng khởi động khớp cổ.

“Tiểu Khiêm Tử, rất tốt.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top