Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tổng Tài Ngược Kiều Thê - Thác Sủng Thiên Giá Danh Viên
Chương 60: Thê lương.


An Ngôn cảm thấy vai trái ươn ướt, sờ vào mùi tanh của máu xộc lên mũi, đúng lúc này nghe một tiếng "âm" bất giác nhìn về sau thấy một người đàn ông bị cứa đứt động mạch cổ, máu chảy lên láng, theo phản xạ cô quét ánh nhìn sửng sốt bịt miệng, ngón trỏ người đó vẫn giữ cò súng dù bị đạn xiêng qua mu bàn tay, chứng tỏ hắn đã không né kịp viên đạn lẫn tiểu đao lao song song đến mình.

Nam Môn Thần nổi tiếng phản xạ nhanh, bắn súng đỉnh chóp, phi đao trúng hồng tâm.

Tình hình vừa rồi cả Thiệu Phong cũng không hay kẻ ám sát phía sau, thậm chí anh còn tưởng Nam Môn Thần bí quá thà chính tay giết An Ngôn, còn hơn để nàng bị người khác đoạt mạng. Không trách Thiệu Phong nghĩ thế, bởi anh hiểu Nam Môn Thần không những đặt hình bóng An Ngôn trong tim, mà còn xem nàng là nữ hoàng mà toàn tâm nguyệt ý phục tùng, nếu lúc này hắn chết thì không ai cứu được An Ngôn.

"Đi ngay!" Nam Môn Thần xông đến vác An Ngôn trên vai hướng ra cửa chính, nhưng đã quá muộn.

Cửa chính mở ra, Nam Môn Thiên cùng đám thuộc hạ trang bị vũ khí, toả ra bao vây Nam Môn Thần, Thiệu Phong nhanh chóng bị khống chế mang ra ngoài.

"Đừng làm hại cậu ta!" Nam Môn Thần vẻ mặt có chút nhượng bộ em trai khác mẹ, dù gì Thiệu Phong cũng vô tội.

Nam Môn Thiên nhếch mép tà ác, bước chậm rãi đến gần Nam Môn Thần, khuôn mặt nam nhân với cặp kính tri thức, lại tăng thêm phần nguy hiểm cho người nhìn.

An Ngôn được thả xuống núp sau lưng Nam Môn Thần, cô không tin nỗi trước

mặt mình là một Nam Môn Thiên với ánh nhìn hung ác.

Người em trai tưởng chừng vô hại, lại dẫn người muốn hại anh trai ư?

Nam Môn Thiên cười khổ: "Anh trai, trước giờ em làm cái gì anh cũng không để tâm!" Mũi giày âu chạm giầy âu của đối phương, nở nụ cười bí hiểm: "Thậm chỉ là anh ghét tôi chỉ vì tôi là con của tiểu tam!"

Nam Môn Thần lạnh lùng áp súng trên trán Nam Môn Thiên, thuận thế ép đối phương vào tường, hắn nghiến răng tức giận, nhưng vẫn ý thức được máu mủ, hắn hướng nhìn về An Ngôn thấp giọng:

"Để cô ấy đi! Tao cho mày cái mạng này!"

"Ha...!" Nam Môn Thiên cười khinh rẻ: "Giờ cái mạng của anh trong tay tôi, còn muốn ra điều kiện ư!"

Nam Môn Thiên vừa dứt lời, hai thuộc hạ đã mang An Ngôn đến bên cạnh, một tay hắn giữ chặt cổ nàng.

"Tại sao? người đến sau thì không được quyền tranh giành hả?" Nam Môn Thiên cưỡng ép xé hàng cúc áo An Ngôn lộ ra vòng một căng tròn, bờ vai mảnh khảnh, làn da trắng tuyết.

"Khốn kiếp! Không được đụng vào vợ tao!" Nam Môn Thần xông đến chỉ súng vào thái dương Nam Môn Thiên.



Nam Môn Thiên nhếch mép rất nhanh áp lưỡi dao bén ngót lên cổ An Ngôn, tạo ra một đường máu.

Nam Môn Thần hốt hoảng buông bỏ vũ khí, âm thanh khẩu súng chạm sàn.

Nam Môn Thiên liền xoay dao đâm một nhát chí mạng vào hạ thân đối phương, máu đỏ tươi ôm trọn lưỡi dao, Nam Môn Thần theo tự nhiên khụy hai gối chạm sàn.

"Không!!!" An Ngôn chứng kiến cảnh máu me, cô hét lên đau đớn, vùng chạy đến ôm Nam Môn Thần, máu không ngừng chảy, nam nhân thoi thóp, bàn tay trong vũng máu gắng gượng nâng lên chạm mi mắt đẫm lệ của nàng, giọng khàng đặc hơi thở yếu dần.

An Ngôn hoảng đôi tay nhỏ cố ngăn máu tươi đang rỉ ra.

Cảnh tượng vô cũng thê lương, gió ngoài cửa thổi vào mang theo hơi lạnh, sấm chớp vang trời, giống như chân mạng thiên tử gặp nạn hoá rồng bay lên trời cao.

Nam Môn Thiên và Mặc Tử Long là người phía sau thúc đẩy An Ngữ hãm hại Nam Môn Thần, hỗ trợ Từ Hoa Kiều dàn dựng cho Nam Môn Thần hiểu lầm tình cảm của An Ngôn, nhầm sang đoạt tài sản Nam gia. Mọi chuyện đã được Nam Môn Thần phát hiện, biết bản thân đang gặp nguy hiểm, nên hắn đã sắp xếp cho An Ngôn cùng Mặc Tử Hiên rời khỏi đây, không ngờ phút cuối An Ngôn lại nhận được cuộc gọi của Nam Môn Thiên báo Nam Môn Thần gặp nạn ở nhà hoang và quay lại.

"Mặc Tử Hiên?!" Nam Môn Thần mơ hồ thấy Mặc Tử Hiên bước vào, tiếng bước đi nhẹ nhàng, hắn mỉm môi: "Cuối cùng anh cùng đến kịp!"

Mặc Tử Hiên vội đỡ Nam Môn Thần tựa vào lòng mình, An Ngôn dùng đôi bàn tay nhỏ siết lấy bàn tay thon dài của Nam Môn Thần, nước mắt nàng tuông rơi theo cảm xúc là hối hận khi quay lại, hay tự trách chính là điểm yếu của Nam Môn Thần, nếu không vì cô thì hắn đã không buông vũ khí.

Nam Môn Thần cố gắng nói thành câu: "Em hãy sống thật hạnh... phúc..." hắn đặt tay An Ngôn vào lòng bàn tay Mặc Tử Hiên và siết thật chặt giao phó tình yêu.

"Môn Thần!!" An Ngôn gào khóc ôm lấy hắn, thâm tâm cô không muốn nghe lời hắn, không muốn vì hiểu lầm mà mất đi người đàn ông này.

Mặc Tử Hiên chỉ biết vỗ về an ủi cô gái nhỏ, dù trái tim anh nát, nhận ra Nam Môn Thần vì quá An Ngôn mà bỏ đi lòng tự tôn bản thân, mà tát thành cho anh với An Ngôn.

"Tôi đưa anh đến bệnh viện!" Mặc Tử Hiên bế Nam Môn Thần trên tay, máu không ngừng chảy nhưng Nam Môn Thần vẫn siết chặt bàn tay An Ngôn.

"Nam Môn Thần!" An Ngôn nấc nghẹt: "Em Yêu Anh!" "Em yêu anh!"


Nàng cố đặt bàn tay hắn lên gò má mình, nàng muốn được nam nhân này chở che cả đời, muốn rất nhiều niềm vui lẫn ngược đãi từ hắn.

"Anh phải sống để bắt em chứng kiến anh vì bảo vệ Hoa Kiều, mà đánh em! Anh phải sống để nhìn em hạnh phúc với người tốt hơn anh!!"

Nam Môn Thần mỉm cười bất lực, đến giờ phút cuối cùng mà cô vợ này vẫn muốn chọc tức hắn.



"Ngốc quá! Anh không có can đảm nhìn em bên người đàn ông khác đâu!" Bàn tay máu nhẹ nhàng bấu gò má nàng một cái: "Đừng nhớ đến cái tên Nam Môn Thần thêm một lần nào nữa nghe chưa?"

Nam Môn Thần vừa dứt lời thì An Ngôn bị ai đó phía sau đánh vào gáy...

An Ngôn giật mình tỉnh giấc nằm bên cạnh nàng là một cậu bé 4 tuổi, khuôn mặt khôi ngô, hàng mi dài cong vuốt, sống mũi cao, môi đỏ son, nhìn bức ảnh cưới trên tủ đầu giường là An Ngôn trong váy cưới tinh khôi, tựa vai chú rể, khuôn mặt chú rể được che đi bằng vòng hoa hồng giấy màu trắng.

Bình minh ở Anh Quốc rất đẹp, ánh nắng như hào quang chiếu rọi ngôi biệt thự theo phong cách hoàng gia.

- "Cạnh."

Cánh cửa phòng đẩy vào.

Một nam nhân trong âu phục màu xám trắng bước vào, nhìn từ phía sau dáng người cao lớn, những sợi tóc dài màu bạc kim bay nhẹ trong gió.

An Ngôn khẽ gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: "Em cảm ơn những gì anh đã làm cho mẹ con em!"

Người đàn ông đặt lên tủ đầu giường 2 tấm vé máy bay, bàn tay ôn nhu xoa đầu nàng, khóe miệng cong lên một độ nhất định, từ xa chúng ta có thể nhìn thấy đó là sự nuông chiều hết mực...

Chuyến bay hạ cánh ở sân bay Trung Quốc. An Ngôn trong phong thái cao quý dắt tay cậu bé lên xe taxi hướng di chuyển về ngôi biệt thự riêng của Nam Môn Thần...

An Ngôn bước vào khuôn viên biệt thự trồng đầy hoa hồng trắng.

"Em về rồi sao?"

Cậu bé ngẩn lên nhìn An Ngôn rồi nhìn sang người đàn ông điển trai hơn cả người cha hiện tại của mình.

"Hạo Nhiên, gọi cha đi con!"

Người đàn ông mỉm cười hạnh phúc, nhấc đứa bé đặt lên vai mình, một tay giữ cậu bé đang nghịch tóc mình, vòng tay ôm lấy An Ngôn vào lòng.

Mang sương trắng tan biến....

An Ngôn mỉm cười nhìn di ảnh Nam Môn Thần trên bia mộ.
 
Chương 61: Biệt thự hoa hồng trắng.


An Ngôn nhìn hoa hồng trắng được trồng rất nhiều trong sân, hoa đã nở rộ, màu trắng làm nền nổi trội ngôi biệt thự uy nga.

Nàng men theo lối cầu thang bên từng bậc trang trí từng chậu hoa hồng trắng, đến trước cửa phòng ban công đang được mở, vẫn còn hai chậu hoa hồng đỏ, sờ vào thân cây đã khá to, khóm hoa cũng dày đặt hơn xưa, nàng mỉm cười vì nhận ra đó là hai chậu hoa mà khi xưa nàng chăm sóc, chợt nhớ khi đó Nam Môn Thần thường xuyên vắng nhà, cô đã nhét từng mảnh giấy tâm sự vào lo thủy tinh nhỏ, chôn dưới đất chậu hồng, liền dùng xẻng trồng cây bởi lên nhưng cả hai chậu điều không thấy chiếc lọ đó đâu, bỗng nghe tiếng xột xoạt dưới tán hoa hồng trắng leo trên cổng, khóe miệng nàng cong nhẹ, rồi quay qua lấp đất chậu cây trở về nguyên trạng ban đầu.

"Này chú là ai thế?"

Cậu bé An Hạo Nhiên đứng chắn trước mặt người đàn ông ngồi xe lăng, lớn tiếng hỏi.

Người đàn ông chắn ngón tay trên đôi môi son của cậu bé: "Suỵt!" Rồi ngoảnh lại nhìn lên ban công không thấy bóng dáng An Ngôn đâu, liền móc trong túi ra hai cây kẹo mút vị dâu đặt vào đôi bàn tay bé nhỏ:

"Ngoan... Chú không phải người xấu!"

Hạo Nhiên nhìn ngang ngó dọc khuôn mặt người đàn ông.

An Ngôn trên lầu chỉ nhìn được phía sau nam nhân đó.

"Chú rất đẹp trai!"

An Hạo Nhiên sau một hồi quan sát dung mạo người đàn ông, nó bấu cằm buông lời nhận xét.

Khoé miệng người đàn ông cong nhẹ: "Cậu bé, cháu rất ngoan!" Nhìn dung mạo cậu bé được một lúc thì người đàn ông mỉm cười, đồng thời dang rộng đôi vòng tay, cậu bé thế mà không do dự xà vào lòng người đàn ông lạ.

An Ngôn bước xuống lâu thì không thấy con trai đâu, người đàn ông cũng biến mất, nàng hốt hoảng gọi điện cho người được lưu là chồng trong danh bạ.

"Tôi nghe!" Giọng trầm ấm của một nam nhân vang lên.

An Ngôn rung rẫy, hàng mi vô thức ướt lệ, có vẻ đầu giây bên kia không kiên nhẫn đời hồi âm nên đã cup máy ngang.

An Ngôn cũng không có ý gọi lại, bỗng giây sau cuộc gọi lưu Tử Hiên gọi đến, nàng bắt máy, giọng nam nhân u nhã

"Hạo Nhiên đang ở cùng anh!"

[.....]

Bên này Mặc Tử Hiên đang bên ngoài phòng họp, thực chất anh chỉ nói thế để An Ngôn bớt lo lắng thôi, kết thúc cuộc gọi, anh nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 9 giờ, anh mỉm môi nghĩ thầm. "Mong là Hạo Nhiên sẽ cuộc đoàn tụ tốt đẹp!"

[...]

Cùng lúc này Hạo Nhiên rất vui vẻ ngồi trong lòng người đàn ông trên xe lăng, trong sân một ngôi biệt thự xa hoa.

Một người đàn ông trong biệt thự bước ra, An Hạo Nhiên nhìn dung mạo người đàn ông này tương đồng người đang bế mình, chắc cậu bé cảm giác người này có luồng khí hung bạo, nó nếp sát vào ngực người đàn ông đưa mình đến đây.



- "Ầm!"

Trong căn phòng trên tầng thượng, người đàn ông ngồi xe lăng bị người đàn ông chủ nhân ngôi nhà ép xuống sàn, xe lăng cũng ngã ngang, khung cảnh lộn xộn.

"Tôi cấm anh gặp người lạ!" Người đàn ông nghiến răng bóp cổ người đàn ông tật nguyền, thấy đối phương mím chặt môi, không hồi đáp, anh ta tác động vật lý lên mặt đối phương.

- "Chát."

Người đàn ông vội đáp lời: "Cậu đừng có làm ồn, bé con đang ngủ!"

Nghe những lời này, người đàn ông rút dây thắt lưng vung mấy phát trừng trị đối phương.

Mới trãi qua ca đại phẫu nên đôi chân người đàn ông vẫn còn rất yếu, không tài nào phản khán.

"Lâm Hạc, tôi biết mình nợ cậu sinh mạng, nhưng đừng biến tôi thành sủng vật!"

- "Xẹt."

"Á!"

Người đàn ông nghiến răng phẫn nộ xét toạc áo đối phương, cắn mạnh vào cổ đối phương, da thịt in rõ dấu răng máu.

"Lâm Hạc!" Giọng một người đàn ông trung niên vắng vào phòng.

*** [Lâm Hạc có dung mạo y đúc Niệm Từ, Niệm Từ là người trước đây thế thân cho Nam Môn Thần giao dịch hắc đạo]

Hai người trong phòng liền chỉnh trang lại trang phục, nam nhân hung hãng bỗng chốt hóa ôn nhu, bế đối phương đặt lên giường, xe lăng cũng gấp gọn để vào một góc.

Đợi quá lâu, người đàn ông trung niên đẩy cửa vào, cảm nhận bầu không khí trong phòng khá căn thẳng, liền hỏi:

"Con lại ăn hiếp Lăng Vọng đúng không?"

Lâm Hạc e dè người đàn ông trung niên, bởi ông ta chính là cha của anh ta.

Lâm Thành là chủ tịch của Tập Đoàn Lâm Thị, vị thế chỉ đứng sau Tập Đoàn Nam Thị, tức là sau một tập đoàn đã ngưng hoạt động.

*** [Lâm Thị là công ty của Nam Môn Thần]

Lăng Vọng là được Lâm Hạc đưa về giới thiệu làm người anh ta sẽ gắng bó cả đời. Lâm Thành dù có định kiến giới tính, nhưng vì đứa con trai độc nhất sau hàng chục năm bỏ nhà đi đã chịu quay về kế nghiệp Lâm Gia, nên nó nói gì ông nghe đó.

Lúc này chuông cửa lại reo, Lâm Hạc vén rèm ban công xem, thì thoáng giật thóp, nam nhân phía dưới chính là Mặc Tử Hiên.

Tại sao lại đến lúc này chứ! Lâm Hạc nghĩ thầm kẻ kia đến không đúng lúc, e rằng sẽ xảy ra rối ren, anh ta liền nhìn cha mình.



Lâm Thành hiểu ý nên xuống phòng riêng tránh mặt.

Mặc Tử Hiên không đủ kiên nhẫn thấy cửa cổng không cài then nên đã đi thẳng vào phòng khách, đúng lúc Lâm Hạc bước chạm nấc thang cuối cùng.

"Anh quá tự tiện rồi!"

Mặc Tử Hiên không để ý lời chửi xéo của đối phương, anh tiến bước xẹt ngang Lâm Hạc thì bị cánh tay nam nhân đó chặn lại.

"Người đâu!" Mặc Tử Hiên trừng mắt hình viên đạn cắm vào ánh nhìn gian mạnh của Lâm Hạc.

Lâm Hạc nhếch mép, kề tai Mặc Tử Hiên khẽ nói ma mị: "Anh tìm người tình của tôi hay thằng bé con hoang!"

- "Ầm!"

"Con mẹ nó!" Mặc Tử Hiên không tiết chế được cảm xúc, liến ép Lâm Hạc va vào thành cầu thanh, đồng thời chửi hỗn.

Lâm Hạc lại sờ mó người Mặc Tử Hiên, khiến đối phương phản xạ buông tay.

Lúc này nhìn Lâm Hạc đúng là vừa điểu vừa gian manh cộng thêm vô sỉ, Mặc Tử Hiên nhân ra sai lầm của bản thân, chính anh đã giao trứng cho ác, giờ muốn cứu người cũng không biết tìm cách nào cho hợp lý khi kẹt giữ tình yêu và tình bạn.

"Giao ước trước đây! Anh không được động vào người cậu ấy! Cho đến khi cậu ấy phục hồi lại ký...

Mặc Tử Hiên chưa nói hết câu, thì thấy cậu bé An Hạo Nhiên ngáp ngắn ngáp dài bước xuống, anh vội chạy lên ôm chầm lấy đứa bé, đồng thời kiểm tra thân thể đứa bé.

"Yên tâm, tôi chả hứng thú với trẻ con!" Lâm Hạc tựa ghế sofa nhâm nhi tách trà, trào phúng nói.

"Cha ơi! Chú đẹp trai đâu rồi? Sao Cha biết con ở đây?"

An Hạo Nhiên vô tư hỏi cha mình, Mặc Tử Hiên thoáng nghĩ chắc đứa bé này rất thích Lăng Vọng, có lẽ lần sao anh nên chú ý không cho nó gặp Lăng Vọng nữa, vì anh nhận ra Lâm Hạc không mấy thích trẻ con.

Trên tầng 3, qua khe cửa phòng bị khóa xích bên ngoài, Lăng Vọng nhìn thấy Mặc Tử Hiên một thân âu phục đạo mạo, hắn lại cảm thấy quen thuộc, dường như đã gặp người đàn ông đó trước đây, trong đầu thoắt ẩn thoắc hiện hình ảnh hắn cũng mặc âu phụ tổng tài, ngồi ghế tổng chỉ đạo một cuộc họp lớn, cũng từng uống trà xả giao, thậm chí đè người đàn ông đó dưới thân mà đánh tới tấp, hắn ôm đầu đau tựa vào cửa thở dốc.

Tiếng động bên trên khiến Mặc Tử Hiên chú ý, anh bế An Hạo Nhiên trên tay, chân bước lên bật thang thì đột nhiên bị Lâm Hạc vọt lên ngăn cản. Nhận thấy lúc này có trẻ con, nên Mặc Tử Hiên nhượng bộ ra về mà không ngoảnh lại...

[...]

Lăng Vọng đau đầu quằng quại dưới sàn, thì cùng lúc bên này An Ngôn bị gai hoa hồng trắng đâm trúng máu tươi nhỏ vào nước trong lọ thủy tinh. An Ngôn đang cắt tỉa hoa hồng trắng cắm vào lọ, vì cô nghĩ người trồng hoa sẽ trở về, cô biết ngôi nhà vẫn có người sinh sống, hoa trồng rất kỳ công, thì chắc chắn phải có người coi sóc.

Hoa hồng thường là biểu tượng cho sự gắn bó lâu dài giữa hai tâm hồn, vượt qua mọi cám dỗ và khó khăn, người trồng nó ắc hẳn là muốn truyền tải điều muốn nói đến nửa kia, và An Ngôn vui trong lòng, dù mong manh nhưng cô vẫn hy vọng người đó xuất hiện.

*** Chú ý vì là tiểu thuyết, tác giả ghi chú dung mạo các nhân vật mới giống nhân vật cũ bên cạnh Nam Môn Thần, để độc giả dễ mượn tượng.
 
Chương 62: Lộ diện.


Một chiều tàn nắng phai, An Ngôn đi dọc theo bờ hồ công viên cách biệt thự hoa hồng trắng chỉ 1 km.

"Không lẽ cô ấy muốn tự sát!" Lăng Vọng trên xe lănở phía xa vén tán cây nhìn trộm, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.

Khóe môi An Ngôn cong nhẹ, ánh mắt giảo hoạt.

Lăng Vọng cứ thế di chuyển xe lăng đến càng gần An Ngôn, quả nhiên như hắn nghĩ nữ nhân đã nhảy xuống hồ nước, vùng vẫy chìm dần xuống mặt nước.

Lăng Vọng phản xạ tự nhiên hay là xem trọng nữ nhân này, hắn không chút do dự nhảy xuống hồ.

Cảnh tượng chiếc xe lăn bị bật ngã, bánh xe xoay vòng, 1 nhánh hoa hồng trắng mà hắn mang theo bị thân xe đè lên.

Lăng Vọng lặng hụt liên tục cuối cùng cũng tìm thấy An Ngôn dưới đáy hồ, vừa trội lên mặt nước, hắn cảm giác cổ tay trái bị siết chặt, chưa kịp phản ứng thì đã bị nữ nhân ép sát vào thành hồ.

"Em coi anh có trốn được không?" An Ngôn nở nụ cười đắt ý.

Sở dĩ nàng nói thế, vì hơn hai tuần nay sinh hoạt trong ngôi biệt thự hoa hồng trắng, sáng tỉnh dậy đã thấy trên tủ đầu giường hiện diện điểm tâm sáng, sau khi đi làm về là xề tà, bước vào sân thấy hoa lá còn đọng nước mướt rượt, vào phòng khách được dọn dẹp tươm tất, cơm nước cũng được dọn sẵn.

"Xin lỗi! Cô nói gì tôi chả hiểu!" Lăng Vọng lạnh nhạt trả lời, đồng thời tự leo lên bờ.

An Ngôn vẫn đứng im dưới hồ, hắn không đành lòng nên chìa tay ngỏ ý muốn giúp đỡ.

Quá trình này đã lọt vào tầm mắt của Lâm Hạc ở cách đó vài bước chân, răng hắn nghiếng chặt, bàn tay bóp chặt nhánh cây chắn trước mắt.

"Khốn kiếp!" hắn lẩm bẩm thành tiếng.

An Ngôn thoáng nhìn dáng lưng phía sau của Lâm Hạc, liền tò mò đến gần, lúc này Lăng Vọng lại vọt lên chặn nàng lại.

Vạn phần hắn không thể để nữ nhân này lọt vô tầm ngắm của Lâm Hạc, một tên cuồng bạo đến tàn nhẫn.

Lâm Hạc dừng bước vài giây, khóe miệng cong lên độ thâm sâu, và rồi bước thẳng lên chiếc xe BM đổ bên đường, cửa xe vẫn mở để chờ đợi Lăng Vọng.

"Nam Môn Thần!"

An Ngôn gọi vói theo, Lăng Vọng chùng bước, nàng liền chạy đến ôm chằm hắn từ phía sau, thộ lộ hết lòng mình.

"Em mạnh mẽ rồi, em tự bảo vệ bản thân được. Anh không cần đẩy em ra xa nữa đâu! Em biết anh là người trồng hoa hồng trắng.

Lăng Vọng gỡ tay nữ nhân ra khỏi người mình, đồng thời hướng nhìn Lâm Hạc đang quan sát, rồi hắn lạnh lùng đáp:



"Có phải cô nhắc đến chủ nhân biệt thự đó không?"

An Ngôn kinh ngạc trước câu hỏi, nhưng vẫn mừng rỡ gật đầu, lúc này Lăng Vọng mỉn cười, cúi người nhặt cành hoa hồng trắng bị xe lăn đè phủi sạch đặt vào tay nàng, khẽ nói:

"Trước khi tôi đến biệt thự đó sống, thì hoa hồng trắng được trồng rồi"

"Không thể nào?" An Ngôn không tin linh cảm của mình sai, nàng nhìn áo sơ

mi nam nhân ướt đẫm, lớp vải mỏng đến nổi lộ rõ những vế sẹo trên cơ ngực rắn rỏi, rõ ràng chúng y chang trên thân thể Nam Môn Thần.

Lăng Vọng hướng ra xe, lúc mở cửa ghế phụ, An Ngôn tranh thủ chen vào, nàng muốn xem rõ diện mạo người đàn ông bên ghế lái là ai? nhưng khi bốn mắt chạm nhau, nàng cực ký sốc tâm lý, những hồi ức năm xưa hiện về, diện mạo người này chính là Niệm Từ, nam nhân thần bí bên cạnh Nam Môn Thần, người từng tát vào mặt nàng, từng bắt nàng ly hôn Nam Môn Thần.

"Tôi nói rồi, tôi không phải là người cô tìm!" Lăng Vọng đẩy An Ngôn ra ngoài, đóng mạnh cửa xe.

An Ngôn ngồi phịch dưới đường nhìn chiếc xe vụt qua tầm mắt...

Lăng Vọng trên xe nhìn qua gương chiếu hậu thu nhỏ dần hình bóng nữ nhân kia, trái tim bỗng nhói đau, thực chất hắn không hề nói dối chuyện mình không phải người trồng hoa hồng trắng, tình huống của 3 năm trước, hắn trong bộ đồ pizama bệnh nhân tỉnh lại trong sân ngôi biệt thự vào đêm muộn, vì tò mò hẳn đi lên lầu vào căn phòng ở tầng 3, trên tủ đầu giường thấy một mảnh giấy ghi. "Thay tôi chăm sóc hoa hồng trắng. Nam Môn Thần mãi yêu An Ngôn. Sau đó Lâm Hạc xuất hiện vò nát mảnh giấy đó ném vào sọt rác, và gọi hắn với cái tên Lăng Vọng.

Lâm Hạc kể rằng chính mình đã cứu hắn trong một vụ tai nạn xe, nói rằng hắn tên Lăng Vọng mồ coi cha mẹ, và cả hai đang yêu nhau.

Lăng Vọng sau khi gặp An Ngôn, tiềm thức như đã từng gắng bó với nàng từ lâu, và nghĩ đến lời nhắn nhủ trên giấy của chủ nhân ngôi biệt thự hoa hồng trắng, thế là ngày ngày lén lúc chăm hoa đồng thời coi sóc miếng ăn giấc ngủ cho nàng luôn, hắn không lý giải được trong tâm thức tại sao lại muốn bảo vệ nữ nhân trong biệt thự đó và cả đứa bé trai kia.

Thực tế Lăng Vọng không quyền không thế, nói thẳng ra là hắn như thú cưng bị Lâm Hạc giam cầm. Lâm Hạc gần như cho người giám sát hắn 24/24.

An Ngôn sau khi về biệt thự, trong đầu vẫn tin chắc có uẩn khúc phía sau, dù là hơi vô lý nhưng nàng tin rằng không gì là không thể xảy ra, nàng lục tìm trong ngăn tủ bức ảnh thời nam sinh của Nam Môn Thần, quả nhiên khuôn mặt Lăng Vọng tương đồng đến 90%.

Những ngày sau đó Lăng Vọng gần như biến mất, An Ngôn thức dậy không thấy điểm tâm sáng, vườn hoa hồng cũng không ướt mướt vào xế chiều.

"Ngoan, Hạo Nhiên con sang nhà Cha ở vài hôm nha!" An Ngôn bế đứa con trai yêu quý giao cho tài xế riêng mà Mặc Tử Hiên cử tới. Cậu bé rất hiểu chuyện, nó không khóc đòi mẹ, mà nhẹ nhàng thơm lên trán mẹ, điều này gợi nhớ đến Nam Môn Thần, hắn cũng từng hôn nàng như thế, một nụ hôn trán mang ý che chở.

An Ngôn đón taxi đến tòa nhà cao tầng Tập Đoàn Nam Thị, nhưng bước xuống xe nhìn kĩ địa chỉ thì đúng nhưng tên công ty đã đổ thành Tập Đoàn Lâm Thị.


Một chiếc xe BM chậm rãi dừng trước cửa lớn tòa nhà tập đoàn Lâm Thị, bốn, năm người trong xe bước xuống đứng trước cửa cung kính đợi nhân vật chính bên trong xe.

An Ngôn núp vào một gốc cây to, tròn mắt quan sát.

Một thân âu phục đen lộ diện thì cửa xe được mở ra, An Ngôn bịt miệng nén sự kinh ngạc, người đó chính xác là Niệm Từ, người mà đã đưa Lăng Vọng đi, à không người mà An Ngôn cho là Nam Môn Thần.

"Lâm tổng, xin mời!" Một nhân viên cung kính chào hỏi.



Người đàn ông chỉnh trang lại âu phục, mang theo thuộc hạ tiền vào trong tập đoàn Lâm Thị.

An Ngôn rón rén đến gần, nhưng không phải để vào trong, mà là muốn trông rõ biển số xe.

Sau khi khi nhớ biển số xe, An Ngôn liên hệ với công ty thám tử.

Quả nhiên tối hôm đó thám tử gọi trả cho cô một phong bì điều tra. An Ngôn nằm up trên giường ngủ, hào hứng mở ra xem.

Toàn bộ hình chụp ngôi biệt thự xa hoa, cũng những hoạt động của Lăng Vọng...

Bình minh vừa ló dạng An Ngôn đã chăm chút nhan sắc rực rỡ, khoát lên mình

bộ sườn sám màu đỏ mận, chất lụa latin mềm mại ôm lấy đường cong hoàn hoản của nàng, đôi bàn chân nhỏ bé xỏ vào đôi giày mũi nhọn màu be ánh nhũ, khoát thêm chiếc áo lông vũ trắng, nàng bước lên một chiếc xe Bugatti màu đen huyền bí...

Lâm Hạc mang bữa sáng lên căn phòng tầng 3 được khóa xích phía ngoài, cửa được hắn mở ra.

Nam nhân trên giường vẫn còn ngủ, một chân bị xích vào gốc giường, những vết xước quanh cổ chân rướm máu.

"Anh ăn chút đi!" Lâm Hạc vỗ vai nam nhân đang quay mặt vào một góc.

- "Xoảng"

Lăng Vọng bật dậy hất đổ bát cháo trên tay Lâm Hạc, đồng thời giữ chặt hai tay đối phương ép dưới thân mình, giận dữ ra lệnh.

"Mở nó ra!!" Lăng Vọng hướng mắt về chân phải bị xích sắt giam giữ.

Lâm Hạc nhếch mép: "Trừ phi tôi bẻ gãy đôi chân anh!"

"Khốn kiếp!" Lăng Vọng chộp lấy đèn ngủ vươn lên cao đập xuống đầu Lâm Hạc nhưng hắn ta né được, đồng thời rút kim tiêm đâm bắp tay Lăng Vọng bơm thuốc.

Lăng Vọng cảm thấy hoa mắt rồi ngất lịm đè trên người Lâm Hạc.

"Tiến hành đi!"

Lâm Hạc lệnh cho hai bác sỹ thực hiện ca đại phẫu với đôi chân của Lăng Vọng, hắn muốn cả đời nam nhân này thuộc về mỗi mình hắn.

"Niệm Từ!" Giọng nữ nhân từ ngoài cửa vọng vào.

Niệm Từ là cái tên giả mà trước đây hắn dùng để sống bên cạnh Nam Môn Thần, gần như không ai rõ ngoại trừ Nam Môn Thiên năm đó đã bị hắn bắn chết để cứu Nam Môn Thần, người năm đó đánh ngất An Ngôn chính là Niệm Từ.
 
Chương 63: Đoàn Tụ_ Sự Thật chôn giấu.


An Ngôn bước vào đứng trước mặt Lâm Hạc.

"Ai cho phép cô vào đây!!" Lâm Hạc túm cổ nữ nhân ép vào cánh cửa, đầu va chạm bất tỉnh.

"Là cô từ tìm đường chết, đừng trách tôi!" Lâm Hạc nhìn nữ nhân dưới đất, đôi mắt hắn đầy oán khí...

An Ngôn tỉnh lại trong dang phòng, tay chân đều bị xích cố định, nàng hoang mang nhìn quanh là xông sắt, nơi đây chính xác là phòng thẩm vấn thời trung cổ.

Tiếng bước chân đầy uy lực đến trước mặt An Ngôn, nàng ngẩn lên nhìn chỉ thấy Lâm Hạc đang gõ gõ tiểu đao trong tay, nàng hốt hoảng vùng vẫy tay chân trong vô vọng...

[.....]

"Bốp."

Lâm Hạc đang ngồi ở ghế tổng, vừa xoay lại đã ăn ngay cú tát trời giáng của Mặc Tử Hiên, máu miệng lem khóe miệng, hắn tức giận xách áo đối phương vung mạnh.

Lưng Mặc Tử Hiên va mạnh vào cạnh bàn, cơn đau truyền lên não, Lâm Hạc đá phăng ghế tổng, xốc Mặc Tử Hiên ném lên bàn làm việc, kiềm chặt đối phương trong tư thế ám muội.

"Anh nghĩ mình có thể chống lại tôi à!" Lâm Hạc luôn tay vào cơ thể ấm nóng của đối phương, đồng thời nhìn lên camera trên trần: "Hay là chúng ta vui vẻ!"

- "Bốp!"

Hắn vừa dứt lời, Mặc Tử Hiên đã điên tiết đấm vào mặt đối phương, lật ngược tình thế, đồng thời rút súng chỉa vào trán hắn.

"Nói mau! An Ngôn đang ở đâu?"

Lâm Hạc phụt ra một ngụm máu, khóe miệng cong lên một độ thâm sâu, Mặc Tử Hiên nhìn vào màng hình máy tính thấy đoạn camera đang phát trực tiếp, An Ngôn bị trói mỏng manh trên ban công sân thượng biệt thự hoa hồng trắng.

Mặc Tử Hiên không ngờ Lâm Hạc ác độc đến thế, năm xưa anh đã đưa trứng cho ác, nhờ hắn chăm sóc Nam Môn Thần, và ích kỉ giữ An Ngôn cho chính mình.

Mặc Tử Hiên vùng dậy rời khỏi phòng, lái xe đến chỗ ở của Nam Môn Thần hiện tại, xông thẳng vào biệt thự, nhưng bị sốc căn phòng trống không.

"Nam Môn Thần!" Mặc Tử Hiên vừa gọi tên đối phương, vừa tìm hết ngõ ngách trong biệt thự, lúc này ngoài trời đổ mưa, anh bất giác thấy bụi cây trong sân rung rinh, anh chậm rãi đến gần, nhân ra Nam Môn Thần ôm đầu quằng quại, trên người chi chít dấu đỏ hoan ái.

Mặc Tử Hiên rơi nước mắt hòa vào mưa, anh không thể tưởng tượng được những gì mà 4 năm dài Nam Môn Thần phải chịu đựng, anh ôm cậu bạn thân vào lòng.

"Nam Môn Thần...Tôi thật sự xin lỗi, chính tôi đã cướp đi vị trí của cậu để ở bên cô ấy!"

Mặc Tử Hiên ôm chặt Nam Môn Thần trong cơn mưa to, chẳng biết họ đã dầm mưa bao lâu.

Mặc Tử Hiên tỉnh lại trên chiếc giường êm ái, mặc trên người là áo choàng ngủ, chăn được phủ che nửa mặt.

"Chuyện gì đã xảy ra?!"



Mặc Tử Hiên nhìn lên thấy mắt camera chỉa về hướng mình, anh nghĩ có lẽ nào chính Nam Môn Thần ném anh ở đây làm thế thân, lẽ nào Nam Môn Thần đã phục hồi ký ức...

[.....]

Trên sân thượng biệt thự hoa hồng trắng, Lâm Hạc đưa lưỡi dao chạm dây trói An Ngôn.

"Dừng tay!" Nam Môn Thần xuất hiện uy quyền trong âu phục đen, hai tay đặt trong túi quần âu.

Lâm Hạc thất kinh, đầu hắn nhảy số, có lẽ Lăng Vọng đã hồi phục trí nhớ, hắn lập tức ép lưỡi dao vào động mạch cổ của An Ngôn.

- "Rǎc."

Nam Môn Thần lên đạn, nòng súng chạm trán Lâm Hạc.

Giây phút này Lâm Hạc nước mắt tràn khóe mi, hắn hy sinh thân phận giàu có để trở thành cận thần của Nam Môn Thần, chỉ vì thời niên thiếu trong một lần bị tai nạn xe nghiêm trọng, Nam Môn Thần đã bế hắn lên xe riêng đưa đến bệnh viện, nhưng khuôn mặt hắn bị hủy nghiêm trọng, và hắn quyết định chỉnh dung thành dung mạo của Nam Môn Thần, nhưng không ngờ vài tháng sau hay nhà họ Nam gặp nạn, Nam Môn Thần bị hủy dung, khoảng thời gian đó Nam Môn Thần bị suy sụp, giam mình trong phòng tối, hắn đã nhân thời cơ tiếp cận bảo vệ.

Nam Môn Thần hiện tại phục hồi dung mạo, cũng do Lâm Hạc yêu cầu bác sỹ, vì lý do đó mà khuôn mặt hai người có nét tương đồng.

Kể lại diễn biến 4 năm trước Nam Môn Thần biết mình bị dị dạng mạch máu não, nhưng lúc bị thương nặng cứu An Ngôn mà quyết định giả chết. Hắn xắp xếp cho Mặc Tử Hiên mang An Ngôn rời khỏi Trung Quốc, ngay sau đó ở chậu hoa hồng đỏ ở biệt thự riêng, thấy một lọ thủy tinh chứa những mảnh giấy nhỏ tâm tư của An Ngôn, nên hắn quyết định trồng hoa hồng trắng, với ý nguyện, tình yêu của họ sẽ vượt qua được sống gió, trước khi tiến hành ca phẫu thuật tỉ lệ rủi ro 50% mất mạng, nếu thành công có thể bị mất đi ký ức, hắn đã viết vài chữ vào mảnh giấy đặt ở tầng thượng biệt thự với nội dung:

""Thay tôi chăm sóc hoa hồng trắng. Nam Môn Thần mãi yêu An Ngôn."

Nam Môn Thần khi đó không hoàn toàn tin tưởng Niệm Từ, vì hắn cũng đã đoán ra thân thế giàu có của Niệm Từ, nên lá thư viết ngắn gọn ẩn ý, nếu hắn mất trí nhờ, sẽ nhờ nội dung này gợi ý, chỉ không ngờ Niệm Từ đã vẻ lên thân phân khác cho hắn, biến hắn thành kẻ mồ coi, nương nhờ người ân.

Nam Môn Thần đêm mưa hôm qua, ngã vào lòng Mặc Tử Hiên, hắn đã hồi phục trí nhớ hoàn toàn, nên đã bế Mặc Tử Hiên vào phòng riêng, ngụy trang thành hắn trước camera giám sát.

Lâm Hạc đã mắc bẫy, cứ nghĩ Nam Môn Thần còn ngủ trên giường, nên muốn ra tay dựng nên vụ án An Ngôn tự tử...

"Đừng đi quá giới hạn của mình!"

Nam Môn Thần kề tại Lâm Hạc, giọng trầm lạnh, hắn có thể tha thứ cho Lâm Hạc trong 3 năm qua lấy đi tôn nghiêm của hắn, chiếm hết gia sản lẫn uy quyền của hắn, thậm chí muốn phế đôi chân của hắn, duy đụng vào người con gái hắn yêu hơn sinh mệnh của chính mình thì không được.

"Anh muốn giết chết ân nhân cứu mạng mình ư?!" Lâm Hạc giọng khẽ khàng, hai hàng mi đẫm lệ.


Nam Môn Thần nhanh chóng đặt khẩu súng vào tay Lâm Hạc, đồng thời tỳ mũi súng vào ngực mình.

"Đừng mà!!" An Ngôn thản thốt ngăn cản Lâm Hạc, cô không muốn chứng kiến người mình yêu một lần nữa biến mất.

"Thả An Ngôn ra, mạng của tôi trả cho cậu!"

Có lẽ Nam Môn Thần lạnh lùng bắn chết hắn, thì hắn không phải đau lòng thế



này, trải qua bao sóng gió những tưởng có được nam nhân trọn vẹn, nhưng chính sự xuất hiện của nữ nhân này phá tan hết.

"Pång."

Một phát súng trúng gối Nam Môn Thần, máu phúng ra, hắn khụy xuống, An Ngôn khóc cầu xin Lâm Hạc.

"Anh hãy tha cho anh ấy! tôi sẽ chết thay anh ấy!"

An Ngôn tiến một bước lên thềm lang can, Lâm Hạc nhếch mép hài lòng.

Nam Môn Thần tiến lên đưa tay, khóe mắt lệ cay: "Đừng ngốc thế!"

Lâm Hạc xua tay, đám quân của Nam Môn Thần mang đến điều chỉ súng về hướng Nam Môn Thần với An Ngôn. 3 năm không dài cũng chả ngắn, Lâm Hạc đã tàn ác diệt trừ hết thuộc hạ trung thành của đế vương nhầm răng đe đám lính còn lại.

Nam Môn Thần đã đặt hy vọng cảm hóa Lâm Hạc bằng tình cảm, nhưng hắn đã sai lầm.

"Anh cứu cô ta thì...!" Lâm Hạc cười điểu, mới đoạn video trong điện thoại, một phòng giam mẹ của An Ngôn bị xiền xích, hóa ra Lâm Hạc vì muốn chôn giấu bị mất ký ức của Nam Môn Thần mà hắn nhẫn tâm giam cầm mẹ của An Ngôn, người phụ nữ biết rõ nhất về thân phận Nam Môn Thần.

"An Ngôn... Anh xin lỗi... Bà ấy là mẹ ruột của em!"

Đến nước này Nam Môn Thần đã nói ra sự thật, An Ngôn quá sốc trước chân ngã ra khỏi ban công, Nam Môn Thần nắm kịp tay nàng đẩy vào, nhưng quán tính hắn bị hắt ra rơi xuống.

"Nam Môn Thần!!!"

An Ngôn gào khóc bám vào ban công, chính cô một lần nữa là gánh nặng hại chết người mình yêu.

Lâm Hạc chết trân vài giây rồi khụy xuống ôm ngực vừa khóc vừa cười.

"Tại sao? Anh ác vậy? Nam Môn Thân luôn đặt anh ở vị trí quan trọng!"

"Quan trọng ư?!" Trước lời nói của An Ngôn, hắn vô thức hỏi lại.

An Ngôn cười khổ, rung giọng vừa nói vừa nhặt súng chỉ thẳng vào Lâm Hạc:

"Anh ấy rất giỏi bắn súng, 1 phát đạn sẽ kết liễu mạng của anh, nhưng anh ấy đã cho anh một cơ hội!"

"Anh ấy trọng tình thân, cha mẹ đã không còn, anh ấy luôn xem anh như ruột thịt mà bảo vệ, tôi cảm nhận được điều đó, và tôi yêu anh ấy vì điều đó!"

- "Pằng."

An Ngôn cước có, viên đạn cấm thẳng vào vai trái Lâm Hạc, như muốn nhắc cho hắn tất cả những hồi ức về cách Nam Môn Thần đối xử với chính hắn.

Lâm Hạc hối hận muộn màng, hắn đã quá cố chấp, cuối cùng mất tất cả.
 
Chương 64: Không gì là không thể.


Lâm Hạc hối hận muộn màng, hắn đã quá cố chấp, cuối cùng mất tất cả.

Phía bên dưới Nam Môn Thần rơi trên đệm hơi cứu hộ, do Mặc Tử Hiên biết trước sự việc nên đã gọi 120.

Nam Môn Thần bất tỉnh do chấn động, Mặc Tử Hiên rất nhanh đã cõng đối phương vào phòng khách lau mát cơ thể, giúp nam nhân tỉnh lại.

Sau khi khóc cạn nước mắt, An Ngôn gắng bình tĩnh xuống lầu, sốc tâm lý khi thấy xe cứu thương kéo cửa, cô chạy theo kích động đập cửa, dù Nam Môn Thần chết, cô cũng muốn ôm hắn lần cuối thỏa lòng giải bày nhung nhớ, cô đã chờ ngày đoàn tụ này rất lâu rồi, dù là âm dương cách biệt.

Xe cứu thương dừng đột ngột, An Ngôn té nhàu, y bác sỹ xuống đỡ nàng dậy, họ mở miệng chưa kịp nói rõ, thì phía trong biệt thự, Nam Môn Thần nhấc từng bước đau đớn đến chỗ An Ngôn.

An Ngôn xà vào lòng hắn, vòng tay quấn thật chặt hông Nam Môn Thần, bởi hắn cao 1m90, An Ngôn dù có chiều cao 1m68 vẫn chênh lệch vô cùng.

"Anh xin lỗi em!" Nam Môn Thần vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của nàng, hắn mỉm cười hạnh phúc.

"Cha ơi! sao chú ấy ôm mẹ vậy?"

Hạo Nhiên níu tay Mặc Tử Hiên thắc mắc hỏi.

Khiến cả ba người lớn đứng hình vài giây, bầu không khí trở nên gượng gạo.

Nam Môn Thần nhận ra An Ngôn đã có một gia đình hạnh phúc, họ còn có một bé con kháo khỉnh, hắn và nàng quả thật không còn cơ hội quay lại sao?

"Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy!" Nam Môn Thần cầm tay nàng giao phó cho Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên biết Nam Môn Thần có hiểu lầm về đứa bé An Hạo Nhiên, mở miệng tính giải thích thì An Ngôn đã bế đứa bé đặt vào vòng tay Nam Môn Thần.

"Anh phải chịu trách nhiệm!"

Trước câu nói của An Ngôn, hắn không hiểu, rõ ràng sau tại nạn sảy thai năm xưa, hắn đâu có đụng vô nàng lần nào nữa, nhưng đứa bé này có nét rất giống hăn.

"Em yêu anh!" An Ngôn nhìn vào đôi mắt đẹp của Nam Môn Thần, cô tỏ bài lòng mình, sau bao nhiêu trắc trở cô càng nhận ra rõ tình yêu thầm lặng mà nam nhân này dành cho mình.

"Anh đi cùng em đến một nơi, em có quà cho anh!"

An Ngôn đưa Nam Môn Thần đến An Gia, ngôi biệt thự đã khôi phục diện mạo hoàng kim bằng chính số tiền mà Nam Môn Thần nhượng cho cô sau ly hôn.

Mộc Bình trong nhà bước ra mở cổng, nhìn thấy Nam Môn Thần, bà đã rơi nước mắt nhưng không dám bước đến ôm lấy hắn.

Nam Môn Thần rưng rưng nước mắt bước đến ôm chầm lấy bà, nấc nghẹt thốt nên một chữ "Mẹ!"

Rồi hắn khụy xuống ôm lấy đôi chân gầy guột của bà để nhận lỗi, hắn cố chấp không nhận Mộc Bình là Mẹ ruột, vì hắn hận bà bỏ rơi hắn, đó là lý do dù bà là người hầu, nhưng hắn không cho phép ai đụng tới, thậm chí khi hắn lỡ lời nạt nộ bà thì liền dịu giọng xuống.



Nam Môn Thần tính cách hướng nội, rất ít bộc lộ tình cảm ra bên ngoài, nhưng ẩn sâu bên trong là trái tim yêu thương, quý trọng người thân, nhưng biến cố cha bị thế lực ngầm hại chết đã buộc một thư sinh hóa thành một đế vương lãnh khốc, không được phép khóc, chẳng thể bộc lộ cảm xúc trong tim, chính sự im lặng đó đã dần kéo An Ngôn rời xa hắn.

Sau khi người mẹ tên Thẩm Bình chết, hắn điều tra biết được lý do bà ấy chết là vì Từ Hoa Kiều giết người diệt khẩu, bà biết quá nhiều vụ tai nạn hại chết anh trai của Mặc Tử Hiên giá họa cho An Ngôn, và biết được thật chất do Thẩm Bình cướp thân phận của mẹ ruột hắn, nhưng hắn lại không can đảm đối mặt với Mộc Bình, và cũng không muốn bà gặp nguy hiểm khi thân phận hắn là ông trùm kẻ thù không ít.

Nếu không phải do hắn mắc bệnh nan y, hắn sẽ không mượn đám cưới với Từ Hoa Kiều để làm tổn thương An Ngôn.

Mộc Bình sau ngần ấy năm cũng nghe được tiếng gọi "Mẹ" từ chính đứa con trai mà mình quý hơn sinh mệnh.

An Ngôn mình cười nhìn Nam Môn Thần sống đúng với tính cách của mình, cô ôm hắn từ phía sau.

"Hạo Nhiên! gọi cha đi con!"

"Cha!" Đứa bé nhón người ôm lấy đôi chân dài của Nam Môn Thần, nó gọi cha một cách tự nhiên, thật ra dây liên kết huyết thống rất kỳ diệu, cậu bé này rất nhạy bén, nó nhìn Mặc Tử Hiên nét mặc u buồn liền chạy đến đòi bế.

Mặc Tử Hiên ẩm cậu bé trong tay, mỉm môi rồi thơm trán nó một cái:

"Hạo Nhiên... ngoan lắm!"

An Ngôn dìu Nam Môn Thần lên lầu, vài phút sau bác sỹ đã có mặt, người đàn ông bước vào chính là Thiệu Phong.

"Cậu không sao chứ?" Nam Môn Thần bật dậy ôm chầm lấy Thiệu Phong hỏi hang.

Thiệu Phong tằng hắng vài tiếng, vành tai cũng ửng đỏ, thực chất cảm xúc của một người khi gặp bạch nguyệt quang rất khó lý giải.

An Ngôn ngồi ở xa, quan sát hai nam nhân ôm nhau, cứ có cảm giác họ đang dang dang díu díu mập mờ, trước đây chưa yêu Nam Môn Thần trái tim hủ nữ hóng chuyện, chứ bây giờ yêu rồi, nàng cảm thấy Nam Môn Thần không giữ khoảng cách với nam nhân, thì không ổn tý nào, chẳng lẽ 3 năm qua sống thật mật với Niệm Từ, hắn thay đổi tâm tư rồi.

An Ngôn buồn bã rời khỏi phòng, đi dạo trong khuôn viên biệt thự được một lúc thì trở lên phòng, đẩy cửa vào hốt hoảng không thấy Nam Môn Thần đâu, nhìn Thiệu Phong bất tỉnh dưới sàn.

-"Reng Reng."

Bỗng tiêng chuông điện thoại vang lên, An Ngôn giật thóp phản xạ nhìn quanh tìm nơi phát ra âm thanh, thấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đang rung và tiếng chuông.

"Nam Môn Thần!"


An Ngôn nhận ra điện thoại của Nam Môn Thần đang nhận cuộc gọi, lên gạt thanh bắt máy, đầu giây bên kia là âm thanh ma sát của kim loại.

"Đã lâu không gặp!!"

An Ngôn thất kinh, giọng nữ trầm bên kia chính là của Từ Hoa Kiều.

"Nam Môn Thần sẽ không trở về bên mày!"



Kết thúc câu nói là giọng cười quỷ dị của Từ Hoa Kiều, tiếp đến là âm thanh va chạm tạo ra chấn động.

An Ngôn gào lên trong bất lực: "Đừng hại Môn Thần!!" cũng là lúc tính hiệu kết nối bị ngắt.

[...]

20 phút sau... An Ngôn thắng xe BM dừng trước một tòa biệt thự đang cháy, nơi đây chính là biệt thự mà Nam Môn Thần sang tên cho nàng sau ly hôn, Từ Hoa Kiều từng đến đây, nên An Ngôn đoán Nam Môn Thần bị ả mang đến nơi này.

An Ngôn vừa bước xuống xe, thì trong đám lửa nam nhân đầy thương tích, cố gắng nương nhờ vách tường thoát thân.

An Ngôn dùng chìa khóa mình vẫn còn giữ, mở khóa cổng chạy dìu Nam Môn Thần ra ngoài, một tiếng nổ lớn hất văng cả hai.

Nam Môn Thần bất tỉnh, máu ở đầu chảy ra, An Ngôn lay người hắn trong bất lực, nước mắt không rơi nỗi một giọt.

Chợt một bức ảnh rơi ra từ trong người Nam Môn Thần, là ảnh cưới để bàn cô dâu chú rể chính là An Ngôn với Nam Môn Thần.

Thật ra khi bị đám người áo đen đánh thuốc mê mang đến đây, Nam Môn Thần tỉnh lại đã nhìn thấy ảnh cưới trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng gỡ bông hoa hồng trắng che mặt chú rể, hắn đã mỉm cười trong nước mắt hạnh phúc, biết rằng bấy lâu An Ngôn vẫn lưu giữ hồi ức về người chồng này, thật trùng hợp cả hai đều dùng hoa hồng trắng để nuôi dưỡng tình yêu.

Từ Hoa Kiều yêu Nam Môn Thần, bấy lâu ả ngỡ hắn đã chết, nhưng khi hay hắn còn sống và đoàn tụ với An Ngôn, ả quyết định ôm người đàn ông mình yêu sang thế giới bên kia, ả kích nổ bom nổ. Nam Môn Thần chộp lấy ảnh cưới nhảy khỏi ban công tầng hai, đu thang dây thoát khỏi biệt thự đang phát hỏa.

"Anh yêu em!" Nam Môn Thần đưa bàn tay chạm gò má An Ngôn, thốt ra lời tận đáy lòng.

An Ngôn ôm siết lấy hắn, lần này cả hai không để lạc mất nhau nữa.

Sau một tuần nằm viện Nam Môn Thần trở về vị trí tổng tài, khôi phục lại Nam Thị, hắn cũng đến hắc lao thăm Lâm Hạc, họ trao nhau một cái ôm hóa giải duyên phận kiếp này, tình cảm của họ dừng lại ở mức tri kỉ.

An Ngôn cũng giải thích rõ An Hạo Nhiên là kết quả của thụ tinnh trong ống nghiệm. Nam Môn Thần khi biết mình mắc bệnh hiếm, nên đã lưu trữ tinh trùng nếu hắn gặp bất trắc sẽ nhờ người mang thai hộ, nối dõi dòng họ Nam.

An Ngôn khi hay điều đó từ Mộc Bình, cổ đã khóc xin bà cho cô thực hiện mang thai hộ.

Mặc Tử Hiên là người đàn ông thâm tình, anh đã góp lời xin Mộc Bình chập thuận, 4 năm dài anh tận tâm chăm sóc mẹ con An Ngôn và xem An Nhiên như máu mủ của mình.

Sau bao sóng gió Nam Môn Thần đã nhận ra tình yêu của An Ngôn dành cho mình, một lễ cưới trang trọng diễn ra tại biệt thự của Nam Môn Thần, cô dâu đã rất hạnh phúc trao nhẫn cho cú rể.

Mặc Tử Hiên lặng lẽ rời khỏi lễ cưới... Trong cuộc tình tay ba, anh là người ra đi.

- "Ầm!"

Hai chiếc xế hợp đụng nhau... Hai người trên hai xe bước xuống. Mặc Tử Hiên giật mình, cô gái đối diện dung mạo khá giống An Ngôn...

End.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top