Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 861


Chương 861

”Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ đúng là sâu lười” Âm thanh của Hạ Ly non nớt, nhưng lại giống như một chiếc đao sắc bén, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim Trần Hi Tuấn Trần Hi Tuấn ho nhẹ một tiếng, đi ra khỏi cửa, không muốn nghe tiếp, đầu cậu ta rối như tơ vò, rốt cuộc buổi tối Lê Nhược Vũ ở lại nhà Lâm Minh, Lâm Minh còn cầm điện thoại của Lê Nhược Vũ là thế nào?

Trước kia Trần Hi Lam gọi điện thoại… Trần Hi Tuấn nhớ lại, chẳng lẽ là lúc đó?

Cậu ta không muốn hỏi, cũng không dám hỏi, cậu ta sợ thứ mà bản thân khó khăn lắm mới có được, bây giờ lại chẳng qua chỉ là một giấc mộng ảo mà thôi Hạ Ly ngắt điện thoại chạy ra ngoài, nhìn tháy Trần Hi Tuấn đang đứng ngây người ra, biểu cảm nghiêm túc, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng thấy hơi kì lạ, nhẹ nhàng kéo ống quần Trần Hi Tuấn Nhẹ nhàng hỏi han: “Cha ơi? Cha không vui đúng không?

Trần Hi Tuấn lúc này mới sực tỉnh, nhìn Hạ Ly, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Không có, Hạ Ly đang lo cho cha sao?”

“Ừm, lúc cha cười lên trông đẹp trai hơn nhiều đó”

Trần Hi Tuấn nhìn ngắm nu cười của Ha Lý, trong lòng có vẻ ổn hơn một chút, nhưng nếu như Lê Nhược Vũ quả thực về lại bên Lâm Minh, vậy.

Hạ Ly chắc chẳn sẽ bị đón vì u ta không chỉ mất đi Lê Nhược Vũ, mà còn cả Hạ Ly…

“Hạ Ly có nhớ dì Lam không? Chúng ta gọi điện thoại cho dì ấy nhé” Trần Hi Tuấn hạ quyết tâm, mở miệng nói, Lê Nhược Vũ rốt cuộc vẫn không trở về, bây giờ cũng chỉ có Trần Hi Lam biết, đột nhiên cậu ta thấy hối hận, ban đầu tại sao không kiên trì về nước cùng với Lê Nhược Vũ.

Vậy thì nói không chừng, họ sẽ không trở thành như bây giờ.

“Anh…” Giọng Trần Hi Lam có hơi chột dạ, dường như cô đã do dự rất lâu mới tiếp điện thoại của Trần Hi Tuấn, nghĩ nghĩ rồi mới nghiến răng nghe máy.

“Ừm” Trần Hi Tuấn đột nhiên không biết mở miệng thế nào, dường như cảm thấy nói gì cũng không dúng.

Nhưng Hạ Ly lại rất vui vẻ, không ngừng gọi dì Lam Cuối cùng Trần Hi Tuấn vẫn tuỳ tiện nói hai câu rồi ngắt điện thoại, không hề nhắc chữ nào tới Lê Nhược Vũ Nhưng Trần Hi Lam lại hiểu, Trần Hi Tuấn biết, họ là anh em, cô quá hiểu Trần Hi Tuấn rồi, nếu như không vì Lê Nhược Vũ, cậu ta sẽ không đột nhiên gọi điện cho cô, trong giọng nói còn có chút thất vọng bưồn bã.

Càng huống hồ, Trần Hi Tuấn không hề nhắc tới Lê Nhược Vũ, càng khiến cô kiên định với suy nghĩ của bản thân.

Trần Hi Tuấn là anh trai cô, nếu như cậu ta không muốn hỏi Lê Nhược Vũ, cô lựa chọn quyết định làm người đó.

Càng huống chỉ mấy chuyện như tình cảm, có những lúc không nói rõ được, đối với ai cũng là tốn thương, người bên ngoài thì rõ ràng, hoặc là mới đầu cô rõ ràng, trong lòng Lê Nhược Vũ vốn dĩ chỉ có Lâm Minh Chỉ là cô thấy bất bình thay cho Trần Hi Tuấn mà thôi.

Lê Nhược Vũ bị tiếng chuông ở điện thoại đánh thức, trong nhà vệ sinh có tiếng nước, chắc là Lâm Minh ở trong đó, Lê Nhược Vũ tháy trên màn hình hiện lên hai chữ Trần Hi Lam thì nhấc máy.

“Cảnh trí, buổi chiều cô rảnh không?”

“Có?” Lê Nhược Vũ gật đầu, trong lòng vô cùng kiên định, những chuyện này, cô nên đối diện.

“Chiều nay chúng ta gặp mặt đi”

“Ừm, được thôi, cô chọn thời gian địa điểm đi rồi nhắn cho tôi” Lê Nhược Vũ đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 862


Chương 862

Đôi lông mày dài của Lâm Minh hơi nhướng lên, đôi môi mỏng thường lạnh lùng đối mặt với mọi người trong công ty cũng nhếch lên một chút.

Ngay cả thư ký tới giao tài liệu cho anh ta cũng sửng sốt, thấy Lâm Minh đang nghịch điện thoại di động, nở nụ cười “quái dị”, chẳng lẽ công †y đã thương lượng xong một dự án lớn mấy trăm triệu tệ rồi sao? Nhưng Lâm Minh cũng không đến nỗi cười thế chứ.

Nhưng điều mà cô thư ký không biết là, lúc sáng Lâm Minh đã lén lút chụp ảnh lúc ngủ của Lê Nhược Vũ rồi đổi thành hình nền điện thoại di động của anh, xem một hồi lâu mà vẫn cảm thấy không chán chút nào.

Mà Lê Nhược Vũ lúc này đã ngồi trong quán cà phê, đường nét trên khuôn mặt trang nhã xinh đẹp, cô nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê trước mặt, kiên nhắn chờ đợi Trần Hi Lam.

Cô đã muốn nói với Trần Hi Lam từ rất lâu rồi, ai ngờ lại kéo dài đến tận bây giờ.

Trần Hi Lam đến muộn, ngồi xuống, tùy ý vẫy một tách cappuccino, vẻ mặt có vẻ khá ki lạ Một lúc lâu, Lê Nhược Vũ lên tiếng trước: “Tôi biết hôm nay tại sao cô lại hẹn tôi tới đây”

Lê Nhược Vũ mím môi, có vẻ hơi khó nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô biết mình muốn gì, rõ ràng trong lòng cô không có Trần Hi Tuấn, cho nên ở bên cũng là không công bằng với anh. Cô không muốn miễn cưỡng bản thân, cũng không muốn làm lỡ dở Trần Hi Tuấn.

Trần Hi Tuấn còn trẻ, lại đẹp trai, gia cảnh lại tốt, gần như không chê vào đâu được, chỉ cần chăm chỉ thì mọi thứ trên đời này đều có thể đạt được, nhưng chỉ có tình yêu là không có cách nào để cưỡng cầu. Trần Hi Tuấn còn rất nhiều thời gian, văn có thể gặp được người thích hợp: “Vẽ chuyện của Trần Hi Tuẩn, tôi thực sự xin lỗi”

“Xin lỗi?” Giọng nói của Trần Hi Lam trở nên sắc bén, thậm chí có chút không thể tin được, saoLê Nhược Vũ có thế dễ dàng nói ra những lời như vậy?

“Anh trai tôi vì cô mới bắt đầu tham gia vào việc kinh doanh. Trước đây anh ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi theo con đường này”

“Tôi biết” Cô biết Trần Hi Tuấn vì cô mà từ bỏ bao nhiêu, thậm chí biết dù cuối cùng có thế không có kết quả gì, anh vẫn luôn kiên trì.

“Nhưng mà Trần Hi Lam, tôi nên có cuộc đời của riêng mình, và cả Trần Hi Tuấn nữa, tôi không muốn làm lỡ dở anh ấy nữa”

“Làm sao cô biết rằng như thế là lỡ dở anh ấy?

Anh ấy đã đợi cô rất nhiều năm như thế, chính anh ấy là người giúp cô trưởng thành ở nước M, khiến cô trở nên mạnh mẽ và tự tin. Vậy mà cô nói từ bỏ là từ bỏ anh ấy luôn?”

“Tôi biết, nhưng tôi không chỉ là chính mình, tôi còn có Hoà Phong và hv. Tôi là một người mẹ, chúng nên có một gia đình trọn vẹn”

“Đều là giảo biện, cô không yêu anh ấy, tùy ý lãng phí sự chân thành của anh ấy. Đây là sự thật”

Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi nhìn Trần Hi Lam, nhíu mày: “Trần Hi Lam! Ý của tôi không phải như vậy”

Trần Hi Lam chế nhạo: “Cô không biết Trần Hi Tuấn đã làmbao nhiêu chuyện cho cô.

“Tôi biết” Không phải cô không có trái tim, cô nhìn rõ tất cả những gì Trần Hi Tuấn đã làm cho cô, chính vì điều này mà cô cảm thấy có lỗi.

“Cô không biết” Trần Hi Lam cắt ngang lời cô: “Anh ấy vì cô mà làm kinh doanh, làm mọi cách để thành lập ZO mà không cần gia đình giúp đỡ, thâm chí còn hứa với cha rằng nếu ZO thất bại, anh ấy vứt hết những tác phẩm nhiếp ảnh của mình đi. Đó là những báu vật quý giá nhất của anh ấy, nhưng anh ấy đã đồng ý không chút do dự.”

“Còn cô, Lê Nhược Vũ, anh trai tôi đã âm thầm đưa cô đến vị trí này, không biết đã dành bao nhiêu công sức cho việc đó. Cô học lên cao ở học viện, nhưng có những lúc anh ấy bận đến mức không ăn được cơm, chỉ để giúp cô thôi, mở đường cho ZO, nếu không cô thực sự cho rằng mình là có thiên phú trời cho sao? Trong vòng một năm, từ khó khăn trùng trùng đi lên, cô nghĩ mình tự nhiênbay lên như diều gặp gió, nhưng là anh ấy giúp cô! Anh ấy giúp cô! Sao cô có thế từ bỏ anh ấy! “
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 863


Chương 863

Trần Hi Lam giống như hét lên, khiến cho mọi người trong quán cafe đều nhìn cô, Trần Hi Lam cảm thấy những gì Trần Hi Tuấn làm vì Lê Nhược Vũ là không đáng, Lê Nhược Vũ cắt chặt môi nhưng không phản bác lại Trần Hi Lam được câu nào, mỗi câu Trần Hi Lam nói đều là sự thật, mỗi câu nói đều chạm đến tim đen của cô, khiến cô vô cùng áy náy, làm cô ngơ người ra, có phải cô đã ích kỉ quá rồi…

Trần Hi Lam nhìn chằm chăm có, cô ta không muốn nói ra tất cả những điều này nhưng nếu cô.

†a không nói thì có lẽ Trần Hi Tuấn sẽ không còn cơ hội nào cả.

“Tôi rất cảm kích cậu ta.” Vẻ mặt Lê Nhược Vũ trảng bệch, nắm chặt tay, cô đã lựa chọn làm tổn thương Trần Hi Tuấn cho nên không còn đường lui nữa rồi. Cô không thích dây dưa giữa hai người họ, cô sẽ cảm thấy bản thân mình rất kinh tởm vì hành động đó.

Còn về Trần Hi Tuấn, cô sẽ dùng trăm ngàn cách khác bù đắp cho cậu ấy, cái duy nhất không được chính là tình cảm nam nữ.

Hai tay Trần Hi Lam cầm chặt cốc café, ngón tay giữ chắc, cả người run rẩy, người ngoài không biết còn tưởng hai người họ là tình địch đang tức giận khi gặp nhau Cô hít một hơi sâu, đứng dậy, cố gắng kìm hãm sự kích động muốn tạt cốc cafe vào mặt Lê Nhược Vũ lại, lạnh lùng nói: “Lê Nhược Vũ, cô được lắm!”

“Đây là chuyện của cô và anh tôi, tôi vốn không định xen vào, tôi sẽ đưa anh ấy đến thành phố Hà Nội, hai người tự giải quyết chuyện của mình đi”

Trần Hi Lam nói xong, cầm túi xách lên đi ra khỏi tiệm cafe, để lại Lê Nhược Vũ một mình cần chặt môi, trong miệng cô vẫn đọng lại vị đẳng, có lẽ hôm nay cô đã quên bỏ đường vào cafe…

Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ của Trần Hi Tuấn khi lần đầu họ gặp nhau ở nước ngoài. Lúc đó, cậu ấy mới chỉ là một cậu bé mới lớn cầm máy ảnh chụp trộm cô, cậu ấy cười rất sáng lạn, là một kiểu không khí rất mới mẻ sạch sẽ.

Lê Nhược Vũ cố lắc đầu, đuổi hình bóng Trần Hi Tuấn ra khỏi đầu cô, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Minh: “Anh đang làm gì thế?”

“Anh đang ở công ty, có phải em nhớ anh rồi không?” Lâm Minh mim cười, dáng vẻ rất vui, trong tay vẫn còn cầm một tập tài liệu.

“Đúng vậy, em nhớ anh rồi” Lê Nhược Vũ hiếm hoi làm nũng khiến cho Lâm Minh cảm thấy có gì đó không đúng.

“Em ở đâu? Anh qua đón em”

“Không cần đâu, anh có tiện không? Giờ em qua tìm anh” Lâm Minh ở công ty, công việc của mấy ngày trước chất đống, chắc chắn bây giờ rất bận rộn, cô không muốn anh quá vất vả.

“Được thôi” Lâm Minh đồng ý: “Anh đợi em ở công ty”

Nhà họ Hà vàHà Duy Hùng hiếm lắm mới ra ngoài, chỉ để lại Lê Minh Nguyệtmột mình ở nhà, ung dung ôm tỉ vi xem, không có ai lấm bấm làm ảnh hưởng đến cô ấy.

Có điều không có Hà Duy Hùng ở nhà, cô ấy cũng có chút không quen lắm, ngay cả xem bộ phim mà trước đây cô ấy rất thích cũng cảm thấy nhàm chán, điều này khiến bản thân Lê Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ.

Chuông điện thoại reo lên.

“Alo”

“Minh Nguy “Mẹ? Sao thế?” Nhà cô ấy dường như lâu rồi không gọi điện thoại đến, Lê Minh Nguyệt bỗng có chút lo lắng “Cha con bị bệnh rồi, mẹ muốn đưa ông ấy đi viện khám, nhưng thành phố Hà Nội chỉ có con ở đó, mẹ chỉ có thể gọi cho con thôi”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864


Chương 864

Người phụ nữ bên kia đầu dây điện thoại khóc khiến cho Lê Minh Nguyệt cảm thấy khó hiểu.

“Cha bị bệnh gì thế? Nghiêm trọng không mẹ?

Anh con đâu?”

Nhà Lê Minh Nguyệt ở một thôn nhỏ trên núi, mỗi gia đình đều có khoảng bốn, năm đứa con, nhà họ được tính là ít con, chỉ có hai đứa con “Anh con đang đi làm, lâu rồi chưa về, điện thoại cũng không gọi được, cha con không biết bị bệnh gì, trong nhà không có tiền cho nên mẹ mới gấp gáp gọi điện thoại cho con”

Lê Minh Nguyệt lo lắng đến đỏ hết mắt, vội nói với đầu dây bên kia: “Mẹ đưa cha đến thành phố Hà Nội đi, đến bệnh viện trước, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách sau.”

Lê Minh Nguyệt cúp máy, cô ấy không còn ‘†âm trạng xem tỉ vi nữa, vội kiểm tra tài khoản của mình, cũng may những năm gần đây Hà Duy Hùng trả lương khác cao cho cô ấy, còn bao ăn ở, gần như không cần dùng đến tiền, với những gia đình như họ thì số tiền trong thẻ của cô ấy được tính là khoản tiền lớn rồi.

Nhưng Lê Minh Nguyệt đến thành phố Hà Nội lâu như vậy rồi, biết phí của bệnh viện rất đắt, nếu bệnh tình nghiêm trọng cần nhập viện thì chắc sẽ rất tốn kém.

Tiếng trong tỉ vi cũng trở nên ồn ào, Lê Minh Nguyệt bực dọc tắt ti vi đi, nằm trên sô pha, người thu tròn lại, bỗng cô ấy cảm giác không biết nên làm như thế nào.

Lúc Hà Duy Hùng về đến nhà, Lê Minh Nguyệt đã ngủ say trên sô pha rồi, người cô ấy cuộn tròn lại, mặc quần áo ngủ, lông mi dài động đậy giống như cô ấy đang mơ ác mộng, mày chau lại.

Hà Duy Hùng muốn lấy tay vuốt phẳng trán cô ấy nhưng lại làm Minh Nguyệt tỉnh giấc.

Lúc này anh ta mới phát hiện mắt Minh Nguyệt đỏ, giống như vừa khóc.

“Em sao thế?” Hà Duy Hùng lo lẳng hỏi, Minh Nguyệt vô lo vô nghĩ, chuyện mà có thế khiến cô ấy khóc chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Nhưng Minh Nguyệt lắc đầu, cô ấy không muốn nói chuyện này cho Hà Duy Hùng biết, lươngcô lĩnh ở chỗ anh ta cũng đã đủ cao rồi, cô ấy không muốn nợ ân tình gì của anh ta thêm nữa, cô ấy luôn muốn bình đẳng đối diện với anh 1a, nhưng điều kiện gia đình cô không cho phép.

“Phim cảm động quá” Mũi Lê Minh Nguyệt nghẹn nghẹn trả lời Hà Duy Hùng, làm cho Hà Duy Hùng không biết làm thế nào, cô ấy xem phim mà khóc được ư?

Hà Duy Hùng chạm vào mũi cô ấy, trong giọng nói không hề có chút yếu đuối nào: “Sau này đừng xem mấy loại phim vớ vấn vậy nữa, phụ nữ bọn em chỉ thích mấy thứ kì lạ.”

Lê Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, nghe xong những lời Hà Duy Hùng nói cô ấy càng muốn khóc hơn, mũi cay cay, cố ấy từ sô pha đứng lên, đi được hai bước, cô ấy quay lưng nói với Hà Duy Hùng: “Em muốn đi ngủ trước”

Hôm nay Lê Minh Nguyệt bị sao vậy? Có gì đó không đúng? Cơm tối cũng không ăn?

Hà Duy Hùng nhìn bóng lưng của cô ấy, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, nhẹ lắc đầu, anh ta đặt túi xuống, tháo cà vạt ra, nhẹ nhàng vào phòng của Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt lấy gối bịt đầu lại nên không biết cửa phòng bị mở, tiếng khóc nhỏ mà đầy sự nhẫn nhịn chịu đựng đánh thẳng vào tâm can của Hà Duy Hùng, tim anh ta thắt lại, nỗi đau không từ gì diễn tả được.

Anh ta nhẹ nhàng đi qua, sờ đầu Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt đơ người, cô ấy đâu ngờ Hà Duy Hùng lại vào phòng cô.

Nhưng bị anh ta phát hiện cô ấy càng không muốn ngẩng đầu lên, vẫn chui trong gối, không để cho anh ta nhìn thấy bộ dạng thảm hại của bản thân, “Minh Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì vậy em?”

Những lời vừa nấy cô ấy nói rõ ràng là để che đậy bản thân, anh ta lại tin là thật, cũng may anh ta vẫn còn chút tâm tư, nhưng chuyện có thể khiến cho Lê Minh Nguyệt khóc thành như thế này, chẳng nhẽ Lê Nhược Vũ xảy ra chuyện gì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865-866


Chương 865

Hà Duy Hùng suy diễn lung tung, anh ta bị tiếng khóc của Lê Minh Nguyệt làm cho mất hết tinh thần, Lê Minh Nguyệt vẫn không muốn nói chuyện với anh ta, Hà Duy Hùng còn sợ cô ấy sẽ chết ngạt trong gối.

“Em có chuyện gì thì nói với anh đi, chúng ta cùng nhau giải quyết” Hà Duy Hùng trở nên sốt ruột, Lê Minh Nguyệt lại không muốn nói gì cả, hay thật sự Lê Nhược Vũ xảy ra chuyện gì rồi?

“Không cần anh lo, đây là chuyện của em, không liên quan gì đến Nhược Vũ cả” Lê Minh Nguyệt dường như nhìn ra Hà Duy Hùng nghĩ đến chuyện gì cho nên cô ấy nói Nhưng trong lòng Hà Duy Hùng cảm thấy rất nặng nề, anh ta lôi Minh Nguyệt dậy, để mặt cô ấy đối diện mặt mình, lúc này anh ta mới phát hiện gối đã ướt sũng rồi, mắt của Minh Nguyệt sưng đỏ lên.

Hà Duy Hùng vừa tức vừa buồn cười nhìn cô ấy: “Em cảm thấy chuyện của em không liên quan gì đến anh sao?”

Lê Minh Nguyệt buồn rầu gật đầu, cô ấy chưa từng nghĩ Hà Duy Hùng sẽ tốt bụng đến thế.

“Không cần anh lo!”

“Rốt cuộc em có nhìn rõ thân phận của mình không?” Ánh mắt Hà Duy Hùng lóe lên chút ngờ vực kèm theo chút tức giận.

“Thân phận của em đều là giả! Hà Duy Hùng anh còn muốn em làm bia đỡ đạn bao lâu nữa?”

Tâm trạng của Lê Minh Nguyệt vốn đã không tốt, bị Hà Duy Hùng nói thế càng phiền lòng.

“Em cảm thấy anh coi em là bia đỡ đạn sao?”

Hà Duy Hùng cần chặt môi nhìn Lê Minh Nguyệt, nếu tâm tư bây giờ của anh ta vẫn giống trước đây thì sẽ lo lắng cho cô ấy như vậy sao?

Anh ta cũng không phải rảnh quá không có việc gì làm “Lẽ nào không phải sao? Em kết hôn với anh vốn là vì Lâm Minh và Lê Nhược Vũ”

Sắc mặt của Hà Duy Hùng trầm xuống, tâm tư lúc đầu của anh ta đúng là như vậy, EQ của Lê Minh Nguyệt đúng là thấp, bây giờ mà cô ấy vẫn nghĩ vậy: “Lê Minh Nguyệt, hôm nay em bị sao vậy?”

Lê Minh Nguyệt cắn chặt môi, dáng vẻ rưng rưng nước mắt, đôi mắt to dường như lúc nào cũng có thể rơi ra vài viên trân châu.

Hà Duy Hùng nhìn mà đau lòng, Hà Duy Hùng hít một hơi sâu, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều, lấy tay vuốt nhẹ gương mặt vẫn còn đọng lại ít nước mắt của Lê Minh Nguyệt, trán anh ta tì vào trán cô ấy: “Lê Minh Nguyệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh biết, anh có thể giúp em, chúng ta cùng nhau giải quyết có được không?”

Lê Minh Nguyệt vốn đã tủi thân, bị anh ta hỏi như vậy, cô ấy khóc to ‘hu hư’, cô ấy trước nay ăn mềm không ăn cứng, cô ấy không chịu nổi người khác dịu dàng với mình, đặc biệt người này còn là người độc miệng Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng ôm Lê Minh Nguyệt vào lòng, đau lòng vuốt tóc cô ấy, nghe giọng cô ấy phát ra từng chút từng chút.

“Em…Hà Duy Hùng, em, bố em bệnh rồi…Hình như bệnh tình rất nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào em, nhưng em nên làm thế nào đây…”

Trong thôn bọn họ, đàn ông là trụ cột gia đình, anh trai cô không liên lạc được, gánh nặng cả gia đình đồn lên người cô, hơn nữa, cha mẹ cô luôn cảm thấy cô rất có tiềm năng, cô có thể đến thành phố làm việc, lương chắc chẩn rất cao, “Em lo lảng tiền chữa trị sao?” Hà Duy Hùng lập tức đoán ra suy nghĩ của Lê Minh Nguyệt.

“Dạ..” Giọng của Lê Minh Nguyệt bưồn rầu: “Còn bệnh của cha nữa”

Chương 866

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 867


Chương 867

Người đàn ông từ từ mở mắt, mắt nổ đom đóm, hẳn ta nhìn thấy Lâm Minh còn tưởng mình hóa mắt, dụi dụi mắt, vội giải thích: “Lâm, Lâm tổng…Sao anh lại ở đây, tôi, vừa nấy không phải tôi nói anh đâu!”

Hắn ta thấy Lâm Minh vẫn chảm chắm nhìn mình, tay anh nắm lấy Lê Nhược Vũ, người đàn ông chợt hiểu ra, kích động nói: “Vừa nãy cô Trần đi đường không may tôi phanh kịp!”

“Là tôi phải cảm ơn anh?” Lâm Minh nheo mắt, cười nhạt nhìn người đàn ông đó, chẳng qua chỉ là một tên cậu ấm cô chiêuhọc chả hay, cày chả biết, có chút tiền mà tiêu xài hoang phí, đến bây giờ còn dám tính toán cả Lâm Thị Hắn ta đã suýt đụng phải Lê Nhược Vũ rồi mà vẫn còn mặt mũi ở đây nói qua nói lại với anh, hắn †a vẫn còn muốn được chút lợi gì đó từ Lâm Thị.

“Không cần, không cần, Lâm tổng không cần khách sáo như vậy” Người đàn ông vuốt mặt bò dậy, nhìn Lâm Minh cười: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc tới, đây là chuyện tôi nên làm”

Lâm Minh cười như không cười, nhìn người đàn ông đó, nói: “Vừa nãy anh nói may anh phanh kịp, nghĩa là anh suýt nữa đụng trúng cô ấy rồi?”

Người đàn ông mắt sáng lên, xoa tay nói: “Đúng đúngđúng, chính là như vậy, Lâm tổng không cần cảm ơn tôi đâu, có điều chuyện hợp đồng hi vọng Lâm tổng có thể suy nghĩ thêm”

Những người trong cuộc đều biết rằng Lâm Minh rất coi trọng Lê Nhược Vũ, bởi vậy chuyện này sẽ không có gì ngạc nhiên nếu Lâm Minh cho cô ấy một cơ hội.

Ai ngờ răng Lâm Minh lại thực sự vả mặt của mình lần nữa. Người đàn ông đau đớn cười nhếch mép, bắt đầu nổi giận, cũng may hẳn bị lý trí kìm nén: “Chủ tịch Lâm Minh, ý của anh là gì?”

“Có ý gì à?”

Lâm Minh nhướng mày, xoa nắm đấm, thản nhiên nói, nhưng từng chữ đều đặc biệt làm trong lòng người khác kinh động “Anh suýt nữa đụng phải cô ấy, đây mới là chút giáo huấn thôi, nếu anh thực sự đụng phải cô ấy, e rằng cái chân này phải ở lại đây rồi”

Những người bên đường mở to mất xem chuyện náo nhiệt, chẳng ngờ Lâm Minh lại nói ra những lời uy hiếp hắn ta như vậy, nhưng không có ai cảm thấy sự ngạo mạn trong lời của Lâm Minh.

Anh ta thật sự có khả năng làm việc này!

Ánh sáng trong mắt người đàn ông kia hoàn toàn bị dập tắt, nhìn Lâm Minh đưa Lê Nhược Vũ rời đi, chật vật đứng lên. Hai quả đấm của Lâm Minh không chút thương xót, trên mặt hắnhiện lên hai “quầng thâm” nặng rrề vô cùng buồn cười Người qua đường hướng sự chú ý tớihẳn ta, nhịn không đượcbèn cười ra tiếng. Người đàn ông hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, mắng: “Cười cái gì mấy người này!”

Nhưng cơn đau từ hai cái hốc mắt ngăn hẳn †a không còn sức mà uy hiếp người khác. Hắn phủi bụi trên quần áo, rồi lên xe bỏ chạy khỏi hiện trường. Bất cứ nơi nào hẳn ta dám gây rắc rối cho Lê Nhược Vũ, hẳn ta chỉ có thể âm thầm nguyền rủa: “Hôm nay thật xui xẻo!”

Đi ăn trộm gà mà còn bị mất nằm gạo, hắn không thể ngờ Lâm Minh này lại luôn kè kè bên cạnh bảo vệ vợ, là một ác ma chính hiệu. Không những không cảm ơn hắn ta đã phanh lại kịp thời, mà còn trách anh ta suýt đụng phải Lê Nhược Vũ?

Lâm Minh kéo Lê Nhược Vũ vào công ty, dọc theo lối vào đều có nhân viên hai bên ân cần hỏi thăm: “Chào ngày mới tốt lành chủ tịch Lâm Minh. Chào phu nhân chủ tịch”

Lê Nhược Vũ bây giờ ở công ty, thanh danh ngày càng lớn, không có ai dám đắc tội với cô.

Khuôn mặt của Lâm Minh không chút biểu cảm, đôi mắt đen tựa như vực sâu không thấy đáy, dẫn Lê Nhược Vũ vào thang máy. Cửa thang máy vừa đóng, anh ép Nhược Vũ vào góc tường; “Sao lại thế này? Đến nỗi sang đường còn mất tập trung. Hôm nay em mà xảy ra chuyện gì thì anh và con biết làm sao?”

Cô suýt chút nữa lại để xảy ra tai nạn giao thông, 2 lần trước đã làm anh sợ đến mức hồn phi phách tán- hồn vía lên mây còn chưa đủ hay sao?

Cô có thể cẩn thận hơn chút được không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868


Chương 868

Lê Nhược Vũ cúi đầu không giải thích. Lâm Minh vì để ý đến cô, rất lo lắng cho cô. Cô cố gắng giải thích “Em lần sau sẽ cẩn thận hơn..”

Lâm Minh yên lặng nhìn cô. Cô không thể cưỡng lại ánh nhìn của anh, mím môi và nói.

Lâm Minh buông tay cô, yên tâm gật gật đãi thôi bỏ đi, hôm nay may mà không xảy ra chuyện gì. Xem ra sau này anh vẫn là muốn chăm sóc cô thật tốt Thang máy di chuyển lên trên, Lê Nhược Vũ mới phát hiện Lâm Minh đã bấm số tầng 27, nghỉ ngờ hỏi Lâm Minh: “Anh mới đổi văn phòng à”

“Ừ!” Lâm Minh thản nhiên đáp.

Đột nhiên thang máy rung lên, đèn trong thang máy nhấp nháy, Lê Nhược Vũ ôm chặt lấy Lâm Minh trong vô thức.

Lâm Minh ôm chặt và ép Lê Nhược Vũ vào góc thang máy, che toàn bộ cơ thể lên người cô. Thang máy lao xuống rất nhanh.

Cả hai người đều chấn động, cảm giác không trọng lượng làm đầu óc choáng váng, Lê Nhược Vũ suýt chút nữa hét lên kinh hãi.

Thang máy đột nhiên dừng lại giữa không trung, đèn bên trong đều tắt ngúm.

Lê Nhược Vũ lạnh run hết cả người, lý trí trong đầu dường như mất hết, muốn lao đến cửa thang máy, chạy ngay ra ngoài, cảm giác này rất kinh khủng, giống như bị đẩy xuống vách núi đen ngòm.

Cô cố gắng duy trì sự tỉnh táo bằng chút lý trí còn sót lại. Cô bị dọa sợ chết khiếp, không dám cử động, cô sợ vừa cử động thì thang máy sẽ rơi xuống.

Tin tức trên TV thường đưa tin về những người rơi thang máy sẽ bị lực ép xuống mà gãy cột sống, hoặc sẽ tử vong, chưa bao giờ Lê Nhược Vũ nghĩ mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Lâm Minh cũng trấn tĩnh lại, trên trán toát mồ hôi lạnh, anh rất ghét loại cảm giác này. Anh không thể kiểm soát sự sống và cái chết. Thực tế, anh ấy không thể thay đổi rất nhiều chuyện Thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của Nhược Vũ.

“Không việc gì chứ?”

Lê Nhược Vũ cố gắng mở miệng hỏi thăm Lâm Minh. Anh chỉ ôm cô không chút do dự và che chắn cô bằng cả thân hình. Cho dù bị thứ gì đó đâm trúng, nhất định phải là anh chịu.

Lâm Minh lắc đầu “Không sao”

Anh ta cũng đang hoảng sợ, tay hơi đau vì vừa rồi ôm chặt lấy Lê Nhược Vũ.

“Đừng sợ”

Lâm Minh nghe tiếng của cô đang run rẩy. Lê Nhược Vũ không khống chế được mà toàn thân run lên, bủn rủn đứng dậy. Lâm Minh dùng lực bế Nhược Vũ lên: “Có anh ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng”

Tâm trạng Lê Nhược Vũ thả lỏng hơn đôi chút Cô không phải là trẻ con, cũng biết rõ Lâm Minh không phải vạn năng, càng biết trong hoàn cảnh như thế này anh cũng không làm được gì, thậm chí đến bản thân anh còn lo không nổi.

Chính là không biết tại sao anh lại nói như vậy, nhưng nghe thấy anh nói như vậy cô cảm thấy an tâm phần nào.

“Lâm Minh”

“Không có việc gì đâu, đã dừng rồi”

Anh nghĩ cô vẫn còn lo lắng và chạm vào tóc cô. Trên thực tế, anh không chắc liệu thang máy có tiếp tục rơi nữa hay không.

Anh lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho thứ ký Lưu Ly. Màn hình đã sáng, nhưng không có tín hiệu “Em không lo lắng.”

Lê Nhược Vũ bình tĩnh lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869


Chương 869

Cô không biết chuyện này với Lâm Minh có coi là cùng nhau vào ra sinh tử không, nhưng vừa rồi cô thật sự rất sợ hãi “Làm sao thế Lâm Minh nhìn lên và tiến thêm 2 bước. Anh bấm chuông khẩn cấp trong thang máy, nhưng nó vắn không hoạt động. Lê Nhược Vũ cũng lấy điện thoại di động ra. Quả nhiên vẫn không có tín hiệu gì, thang máy rung lên bần bật. Lâm Minh nhanh chóng ôm Lê Nhược Vũ, nhíu mày.

Lê Nhược Vũ thoải mái nở nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm Minh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào râu trên căm của Lâm Minh. Lâm Minh trước đây rất đẹp trai, nhưng bây giờ, anh có một phong vị của một người đàn ông trưởng thành.

Thời gian không làm cho anh thay đổi ngược lại còn làm anh có thêm vài phần mị lực.

Lê Nhược Vũ trên môi mang theo ý cười: “Anh nói xem chúng mình bây giờ, có tính là đồng sinh cộng tử?”

Phụ nữ đều là sinh vật cảm tính và cô ấy đương nhiên không phải ngoại lệ. Họ rất có thể sẽ chết ở đây hôm nay.

“Đừng nói lung tung”

Lâm Minh liếc mắt nhìn cô một cái, môi mím chặt cũng không vướng víu mà nắm lấy bàn tay của Lê Nhược Vũ, giống như đang nâng niu một bảo bối.

“Ừm”

Nhược Vũ cũng gật đầu, vì để anh ta đi, Trần Hi Lam đã từng không chút để ý mà nói ra, “nhân sinh đắc ý tu tận hoan”

*Nhân sinh đắc ý tu tận hoan: là câu thơ trích trong bài thơ “Tương Tiến Tửu” của nhà thơ Lý Bạch. Nghĩa là “Ở đời, khi nào gặp chuyện tâm đắc, thì hãy nên tận hưởng niềm vui đớ”

Đúng vậy, lo lắng thì có ích gì, trên đời này chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra, không biết đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết chuyện ngày mai ra sao.

Không bằng sống với hiện tại, làm theo trái tìm mình. Cả ngày nghĩ về những điều không đạt được thì có tác dụng gì, còn không phải tự thêm phiền não cho mình “Nếu bây giờ ra ngoài, điều anh muốn làm sẽ làg”

Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng ngồi xuống, chống cảm nhìn Lâm Minh và hỏi Lâm Minh ngồi xuống bên cạnh Nhược Vũ nhưng anh không ngờ Nhược Vũ lại đột nhiên bình Tĩnh “Đừng nhìn em, nghiêm túc trả lời đi”

Lê Nhược Vũ đẩy mặt Lâm Minh ra và hỏi.

Lâm Minh suy nghĩ một chút, mím môi, tựa hồ nghĩ tới cái gì, khóe miệng cũng nở nụ cười: “Anh có thể nói điều tham lam được không?”

“Đồng ý”

“Anh muốn tổ chức cho em một đám cưới mới, để bé Hạ Ly tung hoa, còn Lâm Cảnh giúp em cầm hoa. Chúng ta trở thành người một nhà thật tốt đẹp biết bao. Em mỗi ngày nấu cơm, cũng có thể làm việc thiết kế em thích. Nói chung được ở bên cạnhnhau là tốt nhất. Chờ bọn nhỏ trưởng thành có thể tiếp quản tập đoàn Lâm thị là chúng †a có thể đi du lịch khắp nơi…”

Lâm Minh nói rất nhiều.

Trong đầu Lê Nhược Vũ cũng hiện lên khung cảnh mà anh đang miêu tả, cô cũng dường như muốn vậy.

“Em thì sao?”

Lâm Minh phát giác rằng mình nói hơi nhiều, cầm tay của Nhược Vũ tùy ý vẽ thành vòng tròn trong lòng bàn tay cô.

“Em cũng giống anh”

Lê Nhược Vũ cúi đầu, dụi đầuvào ngực anh.

“Lâm Minh, anh có thể hứa với em một chuyện được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870


Chương 870

“Chuyện gì?”

“Việc của Trần Hi Tuấn hãy để em lo.”

“Tại sao?”

“Em đối với cậu ta thực có chút áy náy, mà anh làm việc lại cực đoan. Em không muốn vì em mà hai người lại bị thương”

“Nhưng m Ngóntay Nhược Vũ dán lên môi anh: “Đừng lo lắng, giữa em và cậu ấy đã không xây ra chuyện gì. Em chỉ coi cậu ấy là người thân Dù sao em cũng là vợ anh, là bà Lâm, em biết mà”

Môi của Lâm Minh mấp máy, nhưng Nhược Vũ dường như đã hạ quyết tâm. Anh không biết có nên đồng ý với cô hay không, “Hãy tin em, Lâm Minh”

Nhược Vũ cầm tay anh, bàn tay mềm mại, ấm áp, đan vào ngón tay của anh.

“Cho anh chút thời gian, anh suy nghĩ được không?”

Lâm Minh không trả lời, không phải anh không tin Lê Nhược Vũ, nhưng anh là đàn ông, không thể để người phụ nữ của mình một mình đi đối mặt với người đàn ông khác, còn là người đàn ông có ý đồ không đứng đản với cô ấy.

“Không tin”

Lê Nhược Vũ Tinh hiếm thấy trở nên mạnh mẽ: “Nếu hôm nay chúng ta chết ở chỗ nàylàm gì có thời gian để suy xét nữ: “Nói bậy bạ gì đó”

Lâm Minh cau mày, Lâm Cảnh vẫn đang đợi anh ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì với bọn họ, bọn trẻ chẳng phải sẽ trở thành mồ côi..

“Anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì”

Lâm Minh thấp giọng đảm bảo, cho dù có mất mạng cũng sẽ nỗ lực hết sức để cho Lê Nhược Vũ còn sống.

“Vậy là anh đã đồng ý?”

Lê Nhược Vũ học hành vi trước đó của Lâm Minh, cố ý hiểu sai ý của anh.

“Anh đồng ý khi nào?”

“Vừa rồi” Lê Nhược Vũ cười gật đầu, nhẹ nhàng mà chủ động hôn môi Lâm Minh một cái.

“chủ tịch Lâm! chủ tịch Lâm!”

Bên ngoài cửa thang máy đột nhiên có giọng nói, đập cửa thang máy.

Lâm Minh cũng lời để ý, tiếp tục nếm thử hương vị của Lê Nhược Vũ, có lẽ anh đã trúng ‘độc’ của cô rồi..

Lê Nhược Vũ cũng hiếm khi đáp lại anh, đặt tay lên bắp tay rộng rãi của anh.

Chỉ có hai người họ trong không gian nhỏ bé và nguy hiểm này, nó chỉ thuộc về họ Đây giống như nụ hôn cuối cùng trước ngày tận thế, lâu dài lại thâm tình..

Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng đẩy Lâm Minh ra, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Nên đi ra ngoài rồi.”

Cô rất có chừng mực, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lâm Minh con thú này có thể làm chuyện kỳ quái trong thang máy không chừng.

Lâm Minh biết tình hình hiện tại nên không làm xắng bậy tiếp được, sửa sang lại quần áo cho Lê Nhược Vũ , lưu luyến năm tay cô.

Hai người được lính cứu hỏa giải cứu, nhưng không có chút hứng thú lấy lại mạng sống, ngược lại làm những người lính cứu hỏa này cảm thấy kỳ quái “Chủ tịch Lâm, bà Lâm? Chẳng lẽ hai người không sợ sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871


Chương 871

Lâm Minh nảm chặt tay Lê Nhược Vũ, hai người mỉm cười với nhau. Có lẽ họ chỉ ở trong thang máy hơn 20 phút, nhưng nó giống như một nửa cuộc đời.

“Đúng vậy! Đúng vậy! Lần trước tôi về nhà, thang máy nhấp nháy đèn làm tôi sợ chết khiếp.”

Nhân viên của tập đoàn Lâm thị đáp lời Dù sao thì hai người này đều quá bình tĩnh, ông chủ dù mạnh, nhưng cũng không thể không lắng sống chết đúng không?

Lăng Dịch dường như cũng có chút vui vẻ, không tức giân, hôn lên trán Lê Nhược Vũ trước mặt mọi người, khoác vai cô.

Ngay khi mọi người còn tưởng rằng Lâm Minh sẽ nói gì đó, Lê Nhược Vũ đột nhiên bắt chuyện, không thể che giấu thâm tình nhìn anh: “Có anh ấy ở bên, tôi không sợ gì cả.”

“Mẹ ôil!” Những người có mặt đều được cho ăn một nắm cẩu lương, nhìn hai người thoát chết một cách ghen tị, tình cảm này không còn gì đế nói, dường như những lời đồn đại bên ngoài đều là giả. Ai nói rằng cuộc hôn nhân giữa chủ tịch bọn họ với vợ không hòa hợp?

Lâm Minh nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm, không ngờ Lê Nhược Vũ lại nói những lời này ở trước mặt nhiều người như vậy, đây có được xem là thổ lộ hay không?

Bàn tay phất lên một cái, nhìn Lê Nhược Vũ thật sâu “Hôm nay toàn bộ nhân viên của tập đoàn Lâm thị được nghỉ một ngày, vẫn được phát tiền lương!”

“Hoan hô! Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn phu nhân!” Mọi người đều vui mừng, bát cẩu lương này họ ình nguyện ăn.

“Đi thôi, sao lại thất thần như thế? Về nhà nào!”

“Vâng!” Lê Nhược Vũ đáp lời. Trái tìm của hai người, dường như qua xích mích lần này lại tiến gần nhau hơn một chút.

Cô Hạ, cô Hạ, chủ tịch Hạ đang họp, cô không thế vào được!”

“Tránh ra!” Hạ Tư Duệ xua tay cô thư ký Thư ký không màng đến đau đớn, trước đây đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị vốn đẹp dịu dàng, không biết đã xảy ra chuyện gì mà hiện giờ toàn thân cô ấy đều tản ra khí thế u ám.

“Cô Hạ, cô thật sự không thể vào trong được!”

Hạ Tư Duệ nghiêm mặt quay đầu nhìn, trong mắt toàn là vẻ hung ác: “Đây là công ty của tập đoàn Hạ thị, cô thì tính là cái gì”

Thư ký bị ảnh mắt tàn nhẫn của Hạ Tư Duệ làm cho giật mình, đứng sững một chỗ, quên mất phải ngăn trở cô ta.

Hạ Tư Duệ hung hăng xông vào, cửa phòng họp mở “phanh” một tiếng. Bên trong đang có khoảng bốn, năm người, có một thiếu nữ mặt váy hàng hiệu, mím môi ngồi cạnh Hạ Đông Quân, dáng vẻ hiền hòa, nghiêm chỉnh. Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến đang ở cửa.

Hạ Đông Quân trầm mặt, chỉ ra ngoài cửa: “Tư Duệ, đi ra ngoài Hạ Tư Duệ tức giận đến mức dậm chân, Hạ Đông Quân từ khi nào thì đối với cô hung ác như vậy, lại còn là vì một người ngoài, nghiêm trọng hơn là, anh ấy còn không nói câu nào với cô ta.

“Anh muốn kết hôn, vì sao không nói cho em biết?”

Hạ Đông Quân cau mày, xoa xoa thái dương: “Tư Duệ, đây là chuyện của anh.”

“Nhưng tập đoàn Hạ thị không phải của một mình anh, việc như thế cũng không phải một mình anh có thể làm chủ!”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù cho là hôn nhân thì bọn họ cũng không thể đem con gái mình gả cho một kẻ mà cuộc sống cá nhân không biết kiềm chế, ở bên ngoài làm loạn được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872-873


Chương 872

Thanh danh ở ngoài của Hạ Đông Quân vấn luôn tốt, tưởng rằng anh ấy không phải loại đàn ông như thế, nhưng ai ngờ vừa mới thương lượng thì đã xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp tới gây sự.

Ngón tay của người đàn ông chỉ vào Hạ Tư Duệ đứng bên cửa, bất mãn hỏi: “Chủ tịch Hạ, người phụ nữ này có chuyện gì đây?”

“Thật ngại quá, chủ tịch Lý, đây là em gái của tôi, Hạ Tư Duệ:”

Hạ Đông Quân biết người đàn ông kia đã hiểu lầm, bằng vài ba câu đã đem quan hệ của anh và Hạ Tư Duệ nói rõ đến sạch sẽ, may mắn là gia tộc họ Lý không phải người ở thành phố Hà Nội, không biết rằng anh ấy và Hạ Tư Duệ từng có một trò khôi hài trong quá khứ.

Người đàn ông nghỉ ngờ liếc Hạ Tư Duệ một cái, thấy cô ta không phản bác, cũng gật gật đầu, một lần nữa ngồi xuống “Chuyện chủ tịch Hạ muốn kết hôn chẳng lẽ không có nói cho người trong nhà biết sao?”

“Tôi đương nhiên muốn nói chuyện hôn nhân đại sự cho cha mẹ, nhưng cha đã qua đời, mẹ và em gái đều cần tôi chăm sóc, tự nhiên sẽ làm chủ việc này”

Hạ Đông Quân ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, đối phó với một người lọc lõi cũng không quá khó.

Người đàn ông kia nghe thấy vậy, sảc mặt dịu đi rất nhiều, nhưng ông ta vẫn phải làm cho đủ thể diện: “Một khi đã như vậy, chủ tịch Hạ hãy lo liệu việc nhà cho tốt trước đã, ngày khác chúng ta lại nói chuyện”

“Không cần” Hạ Đông Quân nở nụ cười quyến rũ: “Người hiện đại đều là tự do yêu đương, nếu chủ tịch Lý và cô Lý không chê, thì buối tôi để tôi làm chủ, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”

“Hạ Đông Quân!” Hạ Tư Duệ bất mấn gọi, dựa vào cái gì? Anh liền đem cô ta trở thành loại gì? Người vô hình sao?

“Tư Duệ!” Hạ Đông Quân nghiêm mặt nhì cô: “Là em đã quyết định, hối hận cũng muộn rồi.

Mặt của Hạ Tư Duệ biến sắc, Hạ Đông Quân nói việc kết hôn trước đây đã bị chính cô từ chối, nhưng vì sao cô chợt cảm thấy, nghe được tin đám dạm hỏi của anh, mình lại không cam lòng như vậy.

Có lẽ cho đến tận bây giờ cô cũng không buông anh ra được, chẳng qua là Lê Nhược Vũ mấy năm nay không ở đây, khiến cô vừa vặn quên đi phần chấp niệm với Hạ Đông Quân kia trước đây.

“Nhưng mà * Không có nhưng..” Ánh mắt Hạ Đông Quân nghiêm nghị, giọng điệu cũng lạnh như băng hù người, không hế có một lỗ hổng:” Hoặc là ngồi xuống xin lỗi, hoặc là đi ra ngoài”

Hạ Tư Duệ tức đến mức chảy nước mắt, cô sao có thể xin lỗi một người ngoài được? Lau nước mắt chạy ra ngoài.

” Lý tổng thứ lỗi cho, em gái tôi được bố mẹ nuông chiều, tôi cũng không can thiệp lầm, cô ấy tính cách có chút hoạnh họe nhưng thật ra cũng không phải người xấu.’ Hạ Đông Quân mim cười giải thích, cười đến ôn nhu lại thêm vài phần thân sĩ, rất có khí độ.

Người gọi là Lý tổng vừa lòng gật đầu, nhìn Hạ Đông Quân, thấu hiểu nói:” Giang tổng nói đùa rồi, con gái thôi mà, nuông chiều một chút cũng là điều bình thường”

Ông thật sự càng ngày càng thích người con rể tương lai này, không nói việc còn trẻ đã thành công, lời nói hành động cũng vô cùng ổn trọng nội liễm, tướng mạo nói năng không giống người thường, biết tiến thối đúng độ, ngược lại cũng không tệ ” Lý tổng là trưởng bối, về sau cứ gọi Đông Quân là được, không cần phải quá xa lạ”

” Được được được” Người đàn ông trung niên liên tục đáp, càng híp mắt cười rộ lên, ông đã từng có mối hợp tác làm ăn với Hạ Đông Quân, biết anh là người đúng mực, bây giờ anh đã nói như vậy, xem ra coi như là đã ưng thuận mối dạm hỏi đến cửa này:” Tôi lớn tuổi hơn cậu, cũng phải chiếm chút lợi lộc của cậu chứ, bây giờ có thể trở thành người một nhà, cậu cũng phải chịu thiệt gọi một tiếng chú Vân Phong chứ nhỉ”

Chương 873

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874-875


Chương 874

Lê Minh Nguyệt sao có thế đế bố mẹ biết cô đang ở chung với Hà Duy Hùng được, mặc dù đã kết hôn Hà Duy Hùng cũng không phải do cô gọi đến, chính là Hà Duy Hùng mặt dày mày dạn đuổi theo tới, chuyện này cũng phải dựa vào Hà Duy Hùng, cô cũng không có biện pháo, cuối cùng đành phải để Hà Duy Hùng theo cùng.

Bỏ đi, thế nào trong gia đình cũng đã thúc dục cô kết hơn, dáng dấp Hà Duy Hùng cũng không tồi, tính thế nào thì cô cũng không thua thiệt.

Cửa của phòng ăn là cửa xoay trong suốt, một cặp vợ chồng ăn mặc quê mùa đàng bị bảo an ngăn lại, một người cao lớn có khuôn mặt gian xảo đang đứng trước mặt bọn họ cãi nhau với bảo an, Lê Minh Nguyệt đột nhiên liếc mắt một cái, sững sờ cả người, anh trai cô không phải nói đang làm việc ở chỗ khác sao?

Hà Duy Hùng liếc khóe mắt đã phát hiện ra động tác của Lê Minh Nguyệt, nhíu mày, đầu tiên đứng dậy đi tới.

Lê Minh Nguyệt mới phản ứng kịp, cũng vội vã đi theo.

Bảo an đã đẩy người đàn ông kia ra:” Đi đi đi, nhìn cái đã biết đám người mấy người không phải loại người có thể đến đây ăn cơm rồi” phúc hậu khác, bị lời nói của bảo an nói đến mức mặt đỏ lên, lại đột nhiên nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, nhanh chóng đưa tay chỉ về vào Lê Minh Nguyệt, bộ dáng lắp bắp lại có mấy phần kiêu hãnh:” Thấy chưa, đó chính là con gái tôi”

Bảo an nhìn về phía kia một cái, nhanh chóng lui lại hại bước, rất cung kính cúi đầu, mà người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ của người bảo an như vậy, vô cùng kinh ngạc xong cũng có sức mạnh, kiêu hãnh đứng thẳng sống lưng.

Trong lòng mỹ mãn vô cùng, không nghĩ được.

Lê Minh Nguyệt lại có thể sống được rất tốt ở thành phố A như vậy.

Còn nhân viên an ninh kia căn bản lại không dám nhìn Lê Minh Nguyệt, ngược lại lại cúi chào Hà Duy Hùng một cái:” Hà tổng”

Hà Duy Hùng gật đầu: Có chuyện gì xảy ra?”

* Tôi nhìn bộ dáng của họ, không dám để bọn họ đi vào, sợ quấy rầy người khác ăn cơm”“

” Ừ, là người tôi quen biết, để bọn họ đi vào đi” Hà Duy Hùng cũng không có ý làm khó dễ người bảo an này, đây là chức vụ của anh, anh cũng không phải người không biết phân biệt tốt xấu.

Trái lại Lê Dương anh trai Lê Minh Nguyệt bất mãn:” Thế nào có thể bỏ qua như vậy! Anh ta đây đang khinh thường người nhà quê như chúng tôi.”

Hà Duy Hùng hài hước nhìn Lê Dương, cái tính cách này của anh ta rất giống Lê Minh Nguyệt, không chịu nổi bản thân có chút ủy khuất, rất có cốt khí * Vậy anh định làm như thế nào?”

* Nói như thế nào thì nói cũng phải bồi thường cho chúng tôi ít tiền, các anh nói lời thì được ích gì? Cái gì tỉnh thần nhỉ? Đúng rồi! Tiền bồi thường tổn thất tỉnh thần!” Lê Dương đập vào lòng bàn tay, một bộ dáng bừng tĩnh đại ngộ.

Hà Duy Hùng không nén được giận, còn tưởng anh ta và Lê Minh Nguyệt giống nhau, có cốt khí, Lê Minh Nguyệt nhiều lắm do bất mãn và ủy khuất, tranh luận với người khác, thế nhưng người trước mắt e rằng đang tính rút tiền trong khe chứ!?

Lê Minh Nguyệt cũng nhanh tay kéo Lê Dương sang một bên, trừng mắt liếc anh ta một cái: Anhl”

Lê Dương miên cưỡng ngậm miệng lại, Lê Minh Nguyệt chỉ có thể mím môi xin lỗi Hà Duy Hùng” Xin lỗi, mang thêm phiền toái cho anh.”

“Nói gì thế?” Hà Duy Hùng thân mật xoa xoa đầu Lê Minh Nguyệt, vốn là động tác theo thói quen, trong mắt mẹ của Lê Minh Nguyệt lại thay đổi mùi vị, ánh mắt sáng lên. Dương Dương nói quả nhiên không sai, Lê Minh Nguyệt bây giờ đã chòi lên cành cao rồi nha?

Chương 875

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876


Chương 876

Nhưng Lê Minh Nguyệt không nghe, cô không ngừng học tập chăm chỉ để một ngày nào đó có thể đi ra ngoài, nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn, cũng may là cha Lê đã âm thầm ủng hộ cô, nếu không cô đã sớm không thể cầm lòng trước những lời đàm tiếu của mọi người xung quanh.

Đó là lý do tại sao cô vào đại học ở thành phố Hà Nội, với sự kiên cường và lạc quan đó, cô đến  thành phố A để thực tập, mặc dù không bi mình đã phải chịu đựng bao nhiêu cựa khổ phải nhìn bao nhiêu ánh mắt lạnh lùng, nhưng sau khi quen biết Lê Nhược Vũ, cô cảm thấy đột nhiên ở thành phố Hà Nội này cô đã có một nơi để nương tựa, sau đó cô gặp được Hà Duy Hùng, kỳ thật chính là Hà Duy Hùng đã cho cô sự tin tưởng, nếu không thì trong tiềm thức của cô sẽ luôn tự ti.

‘Sau đó trong nhà xảy ra chuyện, mẹ Lê và Lê Dương đột nhiên xuất hiện, sợi dây giả vờ mạnh mẽ và tự tin của cô đột nhiên bị chặt đứt rồi..

Cuộc đời của cô chính là hoàn toàn khác với Hà Duy Hùng, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, anh là hoàng tử vừa sinh ra đã ngậm chiếc chìa khóa vàng, nhưng có thậm chí ngay cả là Lo Lem cũng không phải.

Hà Duy Hùng nhướng mày, gửi trả lại cho cô một dòng chữ: ‘Không phiền phức, tối nay đem thân bồi đáp cho anh là tố Lê Minh Nguyệt mặt đỏ lên ngay lập tức, cái lúc này rồi mà trong đầu Hà Duy Hùng vấn đang nghĩ về điều này sao!

Mẹ Lê càng nhìn càng thấy con rể vừa mắt, chưa kể có tiền có thế mà còn lớn lên rất đẹp trai “Trước tiên để con tự giới thiệu một chút, xin chào cô chú, con tên là Hà Duy Hùng, bạn trai của Lê Minh Nguyệt” Hà Duy Hùng cười nhẹ nói với cha mẹ Lê.

Cha mẹ Lê chưa kịp nói chuyện thì Lê Dương đã đứng dậy, niềm nở không thể tưởn anh ta vội vàng đưa tay ra, nói bằng tí thông ngượng nghịu: “Tổng giám đốc Hà, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là anh trai của Lê Minh Nguyệt, gọi là Lê Dương. “

Hà Duy Hùng gật đầu, nhưng không đưa tay ra, ấn tượng đầu tiên của anh về anh trai Lê Minh Nguyệt thực sự không tốt lầm, chỉ là nhìn vào mặt.

Lê Minh Nguyệt, không muốn cô đến Đài Loan quá nhiều, vì sợ rằng điều đó sẽ làm tổn thương Lê Minh Nguyệt, anh thản nhiên cầm thực đơn đưa cho Lê Dương.

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta cứ tùy tiện gọi món đi, mọi người chọn món mà mọi người thích ăn đi”

Lê Dương hai tay ở giữa không trung có chút ngượng ngùng, vẫn là cầm lấy thực đơn để xuống, hậm hực cười một tiếng.

Cha Lê là một người thật thà, ông không nhìn ra được ý tứ của Hà Duy Hùng, nhưng mẹ Lê thì hiểu, anh đây là có chút ghét bỏ bọn họ a?

Sau khi Lê Dương gọi đồ ăn, anh ta đã không khách khí liên tục gọi một loạt những món đắt tiền, mặc dù Hà Duy Hùng không cảm thấy tiếc tiền, nhưng ấn tượng của anh đối với Lê Dương lại chán ghét thêm một chút nữa rồi.

Mẹ Lê ho khan vài tiếng, đợi sau khi người phục vụ rời đi, bà ta liền dáng một vị trưởng bối nhìn Hà Duy Hùng: “Tôi nói, Nguyệt Nguyệt đã ở cùng cậu mấy năm rồi, chuyện hôn sự của hai đứa, vẫn là chưa muốn kết hôn sao!”

Hôn lễ ba năm trước của Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt lúc đó mỗi người mỗi ý nên đã làm qua loa cho xong chuyện, đương nhiên Lê Minh Nguyệt không thông báo cho gia đình, người nhà không biết là chuyện bình thường, hơn nữa cô cũng không muốn cho họ biết.

Hà Duy Hùng cũng hợp tác gật đầu một cái, mẹ Lê tuy sắc sảo nhưng dù sao cũng chả đi học được bao nhiêu năm, thông minh sắc sảo ở trong làng thì còn được, còn trước mặt Hà Duy Hùng thì kém xa, nhưng bà ta luôn không biết điều đó: “

Đúng vậy thưa di, nhưng con nghe nói chú bị bệnh, con nghĩ trước mắt bác gái không nên nghĩ đến chuyện kết hôn, bệnh của chú mới quan trọng. “

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877


Chương 877

“Ôi!” Mẹ Lê nặng nề thở dài, “Ở chỗ chúng ta, người đến tuổi này còn chưa lấy chồng sẽ bị người khác chê cười! Cha nó cũng vì chuyện này mà tức giận đến bị bệnh, nếu không một người đang sống tốt như vậy, như thế nào có thể bị bệnh chứt “

Những lời nói này làm cho Lê Minh Nguyệt không thể giải thích được, chuyện bị bệnh này vẫn là đổ hết lên đầu cô sao?

Hà Duy Hùng làm sao không biết bà ta đang thúc giục họ kết hôn trước cơ chứ, anh nhướng mày: “Nếu đã như vậy, chú nên đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu không Lê Minh Nguyệt sẽ bị buộc tội bất hiết “Được rồi được rồi!”

Cha Lê cau mày, ông vốn dĩ không muốn đến thành phố Hà Nội, nhưng mẹ Lê và Lê Dương muốn ông giả bệnh để lừa Lê Minh Nguyệt, nếu không Lê Dương sẽ chết trước mặt ông, lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, Lê Dương lại là con trai, kế thừa gia nghiệp cũng chỉ có thế dựa vào anh ta!

Cuối cùng cha Lê cũng không thể vặn được bọn họ, cuối cùng vần phải thỏa hiệp, nhưng đối mặt với việc mẹ Lê làm như vậy, trong lòng ông càng thêm bất an, ông từ khi xuống tàu lửa tới giờ đã luôn rất khó chịu rồi, người ở công ty trong thành phố hình như đều là khó chịu, tụ lại trong ngực ông thế nào cũng không thể thoát ra.

“Ăn cơm trước đi, những chuyện khác thì chúng ta lại để ngày khác hãn nói” Hà Duy Hùng cũng đã mở miệng giải vây, nếu không hôm nay sẽ trở thành bữa thúc giục kết hôn?

Nhưng anh và Lê Minh Nguyệt đã kết hôn ba năm trược rồi, như thế nào lại muốn kết hôn lần nữa?

Nhưng mẹ Lê lại bất mãn, mở miệng cứ như con sư tử há miệng lớn: “Đừng nói cái gì nữa! Cậu và Nguyệt Nguyệt ở bên nhau lâu như vậy, đã lãng phí tuổi thanh xuân của Nguyệt Nguyệt nhiều năm như vậy, tiền sính lễ này, tốt xấu gì cfing phải đưa cho chúng tôi vài chục vạn chứ?

Vốn dĩ ban đầu họ muốn vài vạn, nhưng mà trải qua ngày hôm nay, bọn họ không còn hài lòng với vài vạn nữa, cũng cảm thấy vài chục vạn dường như là quá ít đối với người đàn ông này.

Hà Duy Hùng mặt đen lại, mấy chục vạn này cũng chẳng là gì đối với anh, nhưng anh không ngờ bà ta lại nói những câu như thế này, cô có phải là con gái của bà ta không? Rõ ràng là bà ta đưa ra giá cả rõ ràng để bán con gái của mình mà?

Lê Minh Nguyệt cũng nhận thấy sắc mặt của Hà Duy Hùng đang chìm xuống, trong lòng trở nên bất an, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hà Duy Hùng, cô cũng không ngờ mẹ mình lại nói ra lời như vậy.

Hà Duy Hùng siết chặt lòng bàn tay cô ra hiệu cô đừng lo lẳng, nhìn mẹ Lê, anh bày ra một biểu tình ngoài cười nhưng trong tâm không cười: “Dì à, nếu như dì mang chú tới đây để khám bệnh, vậy thì con vàLê Minh Nguyệt sẽ tận tâm tận sức, còn nếu như là vì chuyện khác, vậy thì tha thứ cho con không thể phụng bội rồi. “

Mẹ Lê không vui, đứng dậy chỉ vào mũi Hà Duy Hùng: “Ý của cậu là gì! Là định đuổichúng tôi đi xe”

“Mẹ!” Lê Minh Nguyệt nhanh chóng nắm tay mẹ Lê ra, mím môi: “Mẹ có thể đừng có không nói đạo lý như vậy được không”

Với tính khí của Hà Duy Hùng nếu ai đó chỉ vào anh thế này, thì không biết người đó đã trở thành cái dạng gì, chưa kể anh từ trước tới giờ chưa bao giờ bị ai chỉa vào mũi mình.

Hà Duy Hùng hít một hơi thật sâu, may mà anh không so đo tính toán với phụ nữ, chưa kể người phụ nữ đanh đá này lại là mẹ của Lê Minh Nguyệt “Con giúp cậu ta?!” Mẹ Lê trợn to mắt, nói xong thì vỗ đùi một cái, ngồi trên ghế đầu khóc, “Ây da! Tục ngữ có câu con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, cái này vẫn còn chưa có gả đi! Mạng của tôi sao mà khổ thế này, thật không dễ dàng mà nuôi dưỡng một đứa con gái, thế mà lại là một: con sói mắt trắng! “

“Đủ rồi!” Hà Duy Hùng rốt cuộc chịu không nổi, lạnh lùng mang theo Lê Minh Nguyệt bước ra ngoài, nếu biết bộ dạng bọn họ ghê tởm như thế.

này, ban đầu anh sẽ không để Lê Minh Nguyệt tới gặp bọn họ, tìm trợ lí đưa họ đi khám bệnh cho họ một số tiền rồi đuổi đi, để không làm cho bản thân thấy khó chịu.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878


Chương 878

Lê Dươngcòn tính là có mắt nhìn, anh ta nhanh chóng dừng lại trước mặt Hà Duy Hùng cười xin lỗi: “Mẹ không được học hành nhiều, có chút ngang ngược, tôi hứa sẽ không để mẹ nói những điều này nữa, bệnh của cha vẫn cần được chữa trị, Lê Minh Nguyệt không thể bỏ mặc không quan tâm… chỉ là để cho tống giám đốc Hà chê cười rồi. “

Hà Duy Hùng không hề có một tia dao động, chỉ làLê Minh Nguyệt dùng ánh mắt cầu xin mà nhìn anh như vậy, anh vẫn là không chịu nổi, ngồi trở lại, nhưng ấn tượng của anh về nhà họ Lê cực.

kỳ tệ May mắn thay Lê Minh Nguyệt không giống bọn họ, cũng không biết làm thế nào mà một gia đình như vậy lại có thể sinh ra một cô gái dễ thương như Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng hơi bưồn, vốn dĩ lúc đầu cô không muốn Hà Duy Hùng biết tình hình thực sự của gia đình mình.

Mặc dù cha của Lê yêu thương cô, nhưng mà ông lại là hiền lành trung thực không có quan điểm riêng, còn mẹ Lê lại độc đoán xảo quyệt và thích lợi dụng người khác,còn Lê Dươngthì từ nhỏ luôn thích bắt nạt cô.

Nếu không phải lần này nghe cha cô bị bệnh, cô chắc chắn sẽ không lo lắng như vậy.

Hà Duy Hùng ngẩn người nhìn Lê Minh Nguyệt, chỉ muốn giải quyết sự việc càng sớm càng tốt rồi đưa Lê Minh Nguyệt đi.

Rốt cục là chú bị bệnh gì? Nếu nghiêm trọng thì cứ trực tiếp đến bệnh viện “Tôi.. Cha Lê chỉ muốn giải thích rằng ông ấy không bị bệnh, ông ấy chỉ muốn nhìn thấy Lê Minh Nguyệt, nhưng lại bị ánh mắt của mẹ Lê ngăn lại.

Lê Dươngnhìn thấy vậy thì thở dài một hơi: “Bệnh của cha có lẽ cũng hơi nghiêm trọng, chuyện tiền bạc cũng là một con số lớn, nếu không chúng tôi cũng không đến thành phố Hà Nội tìm Lê Minh Nguyệt, thôn núi nhỏ không chữa được bệnh này. “

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ nhờ người đưa các người đến bệnh viện kiểm tra, còn có chuyện gì muốn nói nữa không?” Hà Duy Hùng là một câu thương lượng, nhưng giọng điệu lại thắng thừng không cho phép bất kỳ ai chất vấn.

Mẹ Lê và Lê Dương nhìn nhau, nhưng mà giọng điệu của Hà Duy Hùng không có chỗ nào thay đổi, đành phải gật đầu đồng ý, bất kể là ba bảy mốt gì, chỉ cần có thể ở lại đây, thời gianlâu như vậy chẳng lẽ lại phải lo lắng chuyện khác?

Người phục vụ lần lượt đặt các món ăn lên bàn, mẹ Lê vội vàng làm một vòng bàn ăn, thành thật cười nói: “Ăn cơm trước đi”

Lê Minh Nguyệt gật đầu và đáp lại một tiếng: “Vâng ạ” nhưng cô không có chút khẩu vị nào, Hà Duy Hùng cũng vậy, cảm thấy ăn không vào, thậm chí còn không thèm nhấc đũa lên, ngược lại thì mẹ Lê và Lê Dương lại đang ăn một cách ngon lành.

Hà Duy Hùng nhận điện thoại, mang theo Lê Minh Nguyệt thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng, còn gọi trợ lý mang xe tới đón bọn họ đi đến bệnh viện “Đói quá đi, anh đưa em đi ăn mì nhé?”

Hà Duy Hùng biết trong lòng Lê Minh Nguyệt không thoải mái, liền làm nũng với cô ấy Lê Minh Nguyệt mím môi, nghỉ ngờ nhìn Hà Duy Hùng, chỉ chỉ điện thoại trong tay anh ta: “Không phải công ty anh có việc hả?”

Bởi vì anh nhận được điên thoại nên mới đưa cô rời đi, nói là công ty có việc, cần phải quay về ngay lập tức, Hà Duy Hùng nhướng nhướng mày: “Bây giờ không có việc nữa rooig.”

Lê Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, hóa ra chỉ là cái cớ mà Hã Duy Hùng nghĩ ra… Nhưng người nhà của cô như vậy, tuy rằng cô rất bất mãn, nhưng một người không thể nào lựa chọn được xuất thân của mình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô chỉ có thể nhãn nhịn “Hà Duy Hùng.”

Lê Minh Nguyệt cau mày, anh và cô không giống nhau, đây không phải là việc anh nên chịu đựng, Lê Minh Nguyệt dè dặt hỏi: “Có phải anh.. bắt đầu chán ghét em rồi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879


Chương 879

“Làm sao có thể chứ?” Hà Duy Hùng lập tức hiểu ý của Lê Minh Nguyệt, cô đang sợ anh bởi vì chuyện của gia đình cô mà có ác cảm với cô.

Hà Duy Hùng võ võ đầu Lê Minh Nguyệt, thật không thể biết được trong cái đầu nhỏ của cô cả ngày đều nghĩ đến cái gì: Em là em, bọn họ là bọn họ, anh vẫn phân biệt rất rõ ràng”

Lê Minh Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hà Duy Hùng, biết rằng anh không lừa cô, bĩu môi gật gật đầu, may là Hà Duy Hùng khppng vì chuyện này mà ghét cô.

Có điều từ lúc nào mà cô lại để ý đến vị trí của bản thân trong lòng Hà Duy Hùng đến như vậy?

Hà Duy Hùng thấy Lê Minh Nguyệt lại bắt đầu thất thần, búng búng trán cô, Lê Minh Nguyệt tức giận ngẩng đầu lên, quả nhiên Hà Duy Hùng không tốt đến như vậy!

Bầu trời của thành phố Hà Nội trong xanh không một gợn mây, ánh nắng rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, một chiếc máy bay đến từ nước Mỹ từ trên không trung từ từ hạ cánh…

Sân bay thành phố Hà Nội.

“Daddy daddy!” Hạ Ly nhướng cổ về phía Trần Hi Tuấn, một cục nho nhỏ nhào vào làm tổ trong vòng tay của Trần Hi Tuấn, dáng vẻ hết sức phấn khích, tuy rằng chỉ đến sân bay hai lần, nhưng cô bé vừa nhìn liền nhận ra đây là thành phố Hà Nội, là nơi Lê Nhược Vũ đang sinh sống “Có phải chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp.

Momny rồi không?” Trên khuôn mặt phúng phính của Hạ Ly bé nhỏ hiện lên ý cười, dáng vẻ vô lo vô nghĩ khiến cho Trần Hi Tuấn đột nhiên có phần ngưỡng mộ, nhưng cậu ta lại cười không nổi.

Cậu †a sắp được gặp Lê Nhược Vũ rồi, nhưng cô đã không còn thuộc về cậu nữa rồi, Trần Hi Lam đều đã nói hết với cậu qua điện thoại rồi.

Cậu từ trước đến nay luôn tưởng rằng mình sẽ mãi mãi tôn trọng sự lựa chọn của cô, cũng sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô, nhưng cậu vẫn không muốn sẽ buông tay Lê Nhược Vũ như vậy, cậu muốn thử một chút, tranh thủ một lần.

Thật ra cậu nên đoán ra từ sớm rồi, tuy răng cậu chưa từng yêu đương, nhưng cậu có thể nhìn ra ánh mắt Lê Nhược Vũ nhìn mình, có cảm kích có áy náy càng có dáng vẻ của người thân, nhưng chỉ duy nhất tình yêu là không có.

Dáng vẻ cô gái nhỏ đó cậu chỉ nhận ra khi Lê Nhược Vũ nhìn Lâm Minh, người trong lòng cô thực ra từ trước đến nay luôn là Lâm Minh, cậu hiểu rõ.

Trần Hi Tuấn thở dài một hơi, sờ sờ gương mặt nhỏ nhãn của Hạ Ly, cố gắng nặn ra một nụ úng vậy, chúng ta sắp được gặp Mommy.

“Tốt quá!” Hạ Ly vui vẻ đến mức vung vẩy đôi tay nhỏ, cô bé rất nhớ Lê Nhược Vũ.

Trần Hi Tuấn cố tình làm ra vẻ mặt bất mãn: “Hạ Ly chỉ cần Mommy không cần Daddy nữa rồi!”

Hạ Ly chọc chọc mặt của Trần Hi Tuấn, dang đôi tay nhỏ ra ôm cổ Trần Hi Tuấn một lần nữa, cọ cọ trong lòng cậu, giọng nói mềm mại: “Hạ Ly thích cả Daddy và Mommy!”

“Thế này còn tạm được” Cuối cùng trên mặt Trần Hi Tuấn cũng lộ ra một chút ý cười, cậu ôm bé Hạ Ly nhanh chóng đi ra khỏi sân bay.

Trần Hi Lam đeo kính râm, lười biếng tựa vào bên xe, cô mặc một chiếc váy ôm body màu đỏ, vô cùng xinh đẹp, thấy thấy Trần Hi Tuấn và bé Hạ Ly cũng chỉ giơ tay lên ra hiệu, dang vẻ vô cùng hờ hững. Nhưng dáng vẻ này của cô vẫn thu hút không ít những cái ngoái đầu nhìn lại, đây chính là sức hấp dẫn của người đẹp, hơn nữa Trần Hi Lam còn là một cô gái lai xinh đẹp, cảnh tượng bổ mắt như vậy không xem cũng uống.

Trần Hi Lam đưa Trần Hi Tuấn và Hạ Ly về khách sạn, Hạ Ly vừa nhìn thấy Lê Nhược Vũ không có ở đây liền tìm kiếm khắp nơi, quay đầu nhìn về phía Trần Hi Tuấn: “Mommy đâu ạ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 880


Chương 880

“Ngay cả cô Hi Lam con cũng không nhớ, cả ngày chỉ nhớ mỗi Momnmy thôi” Trần Hi Lam bóp bóp khuôn mặt của Hạ Ly, lầm bầm bất mấn.

“Đâu có!” Hạ Ly chu chu môi phản bác.

Trần Hi Tuấn để hành lý xuống: “Em đưa Hạ Ly đi tìm Lê Nhược Vũ trước đi”

“Vậy anh thì sao?” Trần Hi Lam cau mày.

“Anh sao? Anh phải ngủ bù một giấc điều chỉnh lại lệch múi giờ” Trần Hi Tuấn ôm đầu năm xuống giường, nhắm mắt dưỡng thần Trần Hi Lam hiểu rõ, anh lại không dám đi gặp.

Lê Nhược Vũ rồi, nhưng đây là chuyện riêng của hai người bọn họ, người ngoài cuộc như cô cũng hết cách.

Cô thở dài một hơi, sau đó đưa Hạ Ly ra ngoài “Đi thôi, chúng ta đi tìm Mommy”“

Hạ Ly cảm thấy kỳ quái nhìn Trần Hi Tuấn một cái, nhưng không hỏi nhiều, một lòng chỉ nhớ đến Mommy của mình, lại cảm thấy mấy người lớn này thật là kỳ quái!

Rõ ràng là Daddy ở nước Mỹ mỗi ngày đều nhắc tới Mommy với cô bé mài “Trần Hi Lam, vào đây ăn bữa cơm đi”

Lê Nhược Vũ đón Hạ Ly từ trong tay Trần Hi Lam, nghĩ nghĩ rồi vẫn nói với Trần Hi Lam, cô cũng không mong muốn bởi vì chuyện lần trước mà lạnh nhạt với Trần Hi Lam, dù sao Trần Hi Lam từ ước đến nay đã giúp đỡ cô không ít, càng huống hồ Hạ Ly cũng rất thích cô ấy.

Trần Hi Lam lại lắc lắc đầu, nhìn Lê Nhược Vũ bắng ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt màu xanh da trời vừa sâu xa lại mang theo sự tìm tòi: “Anh trai tôi văn còn ở khách sạn, làm một người em gái vào những lúc như thế này cho dù thế nào cũng phải bên cạnh anh ấy, lỡ như đột nhiên anh ấy nghĩ không thông thì sao?”

Lê Nhược Vũ nhìn Trần Hi Lam, lại đột nhiên bật cười, Trần Hi Lam thực ra vẫn chỉ là một đứa trẻ bướng binh mà thôi, Lê Nhạt Linh lắc lắc nói: “Trần Hi Lam, cô biết mà, cậu ấy sẽ không đâu?

“Sao chị lại chắc chản như vậy?”

“Tôi hiểu rõ Trần Hi Tuấn”

“Hai người đang nói đến Daddy ạ?” Bé Hạ Ly chớp đôi mắt to tròn đen láy, nhìn Lê Nhược Vũ nghỉ hoặc hỏi.

Lê Nhược Vũ gật gật đầu, dịu dàng nói: “Hạ Ly, tạm biệt cô Hi Lam đi con!”

“Tạm biệt cô Hi Lam!” Hạ Ly giơ bàn tay bé nhỏ lên vẫy vãy, dễ thương chết mất, Trần Hi Lam vấn không nhịn được hôn lên mặt cô bé một cái, phất phất tay với Hạ Ly và Lê Nhược Vũ, lái xe rời khỏi Phong Linh Đàm.

Hạ Ly và Lê Nhược Vũ nhìn theo cho đến khi xe của Trần Hi Lam biến mất khỏi tâm mắt mới quay người, lại phát hiện ra người đàn ông cao gầy mặc trang phục ở nhà nhàn nhã tựa người vào cửa, đôi môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt.

Anh nhìn chăm chú khuôn mặt của hai mẹ con, ánh tà dương của hoàng hôn chiếu xuống làm nổi bật lên khuôn mặt anh, làn da màu lúa mạch của anh dường như tỏa ra sáng trong ánh nắng chiều.

“Chat”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lâm Minh bước nhanh về phía bọn họ: “Hạ Ly trở về rồi! Đi thôi, vào nhà ăn cơm.”

‘Vú Trương đã quay lại, đang bận rộn trong.

phòng bếp, Hòa Phong và Tiểu Cảnh vừa nhìn thấy Hạ Ly liền bỏ đồ chơi trong tay xuống cùng chạy đến: “Anh ba; Hạ Ly cười ngọt ngào kêu lên, làm cho Tiểu Tĩnh vui vẻ cười híp mắt, Hạ Ly vừa quay lại thì cậu chính là anh hai rồi, không còn là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nữa rồi.

Vú Trương bưng đồ ăn ra, đặt trên bàn ăn, cười hiền hậu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 881-882


Chương 881

Nhìn thấy dấu son trên mặt Hạ Ly bà lại ‘ây da” một tiếng, liền lấy khăn giấy lau sạch cho Hạ Ly: “Da trẻ con rất mềm, những thứ này không thể dính lên trên mặt, bị dị ứng thì không tốt”

Hạ Ly gật gật đầu: “Cảm ơn vú Trương!” Nói xong lại sờ sờ bụng, chớp mắt nhìn những món ăn được bày trên bàn: “Hạ Ly đói bụng rồi” Cả nhà bị chọc cười vang, “Mèo nhỏ ham ăn!” Lê Nhược Vũ cưng chiều chấm chấm vào đầu mũi cô bé.

“Hạ Ly không phải là mèo nhỏ ham ăn đâu!”

“Em gái là mèo lớn ham ăn!” Hòa Phong cười lên.

“Anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”

“Đúng vậy, anh hai mới là mèo lớn ham ăn!”

Tiểu Tĩnh nói giúp cho Hạ Ly.

Màn đấu khẩu của mấy anh em ngọt đến tận tim, nhìn vào làm cho người ta đều cảm thấy ấm ấp.

“Cô chủ đợi một chút, sắp ăn cơm được rồi”

Vú Trương nhanh chóng bước vào phòng bếp.

Lâm Minh nhìn cảnh tượng này trong lòng ngọt như mật, sự nỗ lực của anh cuối cùng cũng không uổng phí, Lê Nhược Vũ và Hạ Ly đều quay về rồi, một nhà bọn họ bây giờ mới được tính là thật sự đoàn tụ…

“Ting tong… Ting tong” Chuông cửa kêu lên, cả nhà vần đang ăn cơm, Lê Nhược Vũ nghiêng đầu nhìn qua, chẳng lẽ là Trần Hi Lam lại quay lại?

“Vú Trương, đi mở cửa đi” Lâm Minh dặn dò.

“Cô Ôn Hòa?”

“Cô đến đây làm gì?” Ngữ khí Lâm Minh cứng nhắc, nhìn Ôn Hòa đang ở trước mắt, anh tự cho rằng mình đã nói đủ rõ ràng rồi, bây giờ khó khăn lắm cả nhà mới đoàn tụ với nhau, nếu như vẫn còn người ngoài đến làm phiền, anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.

Người ở đó đều nghe ra được sự mất kiên nhân của Lâm Minh, Lê Nhược Vũ cũng mím môi nghiêng mặt nhìn qua, nước mắt của Ôn Hòa sắp rơi ra rồi: “Anh Minh, bác gái bị bệnh rồi, muốn bảo anh về thăm”

“Không đi” Lâm Minh không nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, ba năm nay Hoàng Ánh đã tìm mọi lý do để bảo anh về nhà, lúc ban đầu anh còn thử tin tưởng, nhưng sau này lại phát hiện ra cũng chỉ là để lừa anh về nhà, thời gian càng lâu, anh lại càng không tin tưởng Hoàng Ánh nữa rồi.

Lúc này Lâm Minh mới hiểu rõ, cũng giống như câu chuyện ‘Chó sói đến rồi vậy, Lê Nhược Vũ ban đầu cũng là như vậy, bị anh lừa dối hết lần này tới lần khác cho dù là vì muốn tốt cho cô, cho nên cô mới thất vọng mà rời đi.

Ôn Hòa mắt đỏ hoe, vô cùng đáng thương nhìn Lâm Minh: “Bác gái thật sự bị bệnh rồi, lại không chịu đi bệnh viện, bà nói nếu như anh không đi thì cho dù bà ấy bệnh chết ở nhà cũng không đi, bác trai vô cùng sốt ruột”

Lâm Minh vẫn không lay động như cũ, anh hiểu rõ Hoàng Ánh, bà sẽ không vì anh mà không màng đến sinh mạng cửa mình: “Không đi, bà ấy không chịu đi bệnh viện chẳng lẽ các người không mời bác sĩ gia đình cho bà ấy được Ôn Hòa thấy không thể lay động được Lâm Minh liền chuyển ánh nhìn qua.

Lê Nhược Vũ, sợ hãi mở miệng, giống như Lê Nhược Vũ chính là một con yêu quái có thể ăn thịt người vậy: “Chị Nhược Vũ, chị khuyên nhủ Anh Minh đi”

Hoàng Ánh? Lê Nhược Vũ nhếch môi nở một nụ cười trào phúng, nếu như không phải bởi vì Hoàng Ánh, vậy thì cô cũng không phải rời khỏi thành phố Hà Nội, Hòa Phong suýt chút nữa đã chết trong tay bà ta, chính bà ta đã khiến cho cô phải rời xa Hòa Phong bao nhiêu năm như vậy.

Chương 882

Nguồn thiếu chương.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 883


Chương 883

“Em gái thật xinh đẹp!” Hòa Phong và Tiểu Tĩnh vỗ tay khen ngợi, Lâm Minh dắt tay hai đứa bé lại, Hạ Ly đòi Lê Nhược Vũ bế, cả nhà liền đi ra cửa, không hề nhìn đến Ôn Hòa một cái Ôn Hòa tức giận đùng đùng giẫm chân, đuổi theo ra ngoài, lại phát hiện bọn họ đã lên xe, cả nhà vừa hay đã ngồi kín chỗ.

Ôn Hòa vô cùng uất ức: “Anh Minh, em thì sao?”

“Cô? Liên quan gì đến tôi?” Giọng điệu của Lâm Minh vô cùng hờ hững, tuy rằng Ôn Hòa có quan hệ với gia đình anh, cho nên trước đây anh mới cho Ôn Hòa một chút mặt mũi, nhưng bây giờ anh đã nói với cô ta rất rõ ràng rồi, là do cô ta tự mình đa tình đưa đến tận cửa.

Có Lê Nhược Vũ ở bên cạnh anh, bất kỳ người phụ nữ vớ vẫn nào đều là dư thừa.

“Nhưng em không có lái xe đến!” Ôn Hòa khuôn mặt khó xử nhìn Lâm Minh, Phong Linh Đàm là khu biệt thự ở ngoại thành, căn bản không đón được taxi, rõ ràng là cô ta ôm tâm tư tiếp cận Lâm Minh mà đến nên mới không lái xe, ai biết được giữa đường lại nhảy ra một Lê Nhược Vũ!

Có điều Lê Nhược Vũ rõ ràng vừa mới quay lại Mỹ, sao lại đột nhiên quay về rồi? Không phải cô đã chết tâm với Lâm Minh rồi hay sao?

Lúc đầu không phải là tự cô rời khỏi Hà Nội hay sao, tâm tư của người phụ nữ này thật là thâm trầm! Chiêu lạt mềm buộc chặt này quả thực là cao tay.

Bây giờ xem ra hôm nay Lâm Minh chắc chắn sẽ không cho cô ta lên xe, cô ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách, uất ức nhìn về phía Lâm Minh, cố gắng kiềm chế ánh mắt tràn đầy hận thù đối với Lê Nhược Vũ Lâm Minh vẫn nghĩ nghĩ, nhìn Lê Nhược Vũ một cái, nghiêng đầu dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của cô.

Lê Nhược Vũ buông lỏng tay biểu thị rằng mình cũng không biết, ý bảo anh tự quyết định, bây giờ cô đã hiểu rõ tâm ý của Lâm Minh, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà ghen tuông.

Lâm Minh tiện tay ném cho Ôn Hòa một chiếc chìa khóa xe: “Cô lái đi, không cần mang đến trả lại tôi đâu Không cần mang đến trả lại anh? Ôn Hòa nhìn logo của chiếc chìa khóa xe, chiếc xe có giá trị lớn như vậy mà Lâm Minh cũng không cần nữa, anh đã ghét bỏ cô ta tới mức này rồi ư?

‘Vành mắt Ôn Hòa lại đỏ lên một lần nữa, không hề có chút vui vẻ nào khi vừa nhận được một chiếc xe, nước mắt đã rơm rớm trong vành mắt.

Lâm Minh không thèm nhìn cô ta một cái, bây giờ anh không hi vọng rằng Lê Nhược Vũ sẽ hiểu lầm anh bởi vì bất kỳ một người phụ nữ nào nữa, người có giới tính nữ ở bên cạnh anh chỉ được phép có hai người.

Một người trong số đó không phải nghỉ ngờ gì đương nhiên chính là bà xã của anh Lê Nhược Vũ, người còn lại đương nhiên chính là công chúa nhỏ đáng yêu Hạ Ly của hai người rồi Ồ, có thể còn có vú Trương..

Lâm Minh ung dung mang theo bà xã và các con rời đi, Ôn Hòa hung hãng lau đi nước mắt trên mặt, Lê Nhược Vũ! Cả đời này cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Lê Nhược Vũ đã cướp đi mọi thứ của cô ta.

Người ngồi bên cạnh Lâm Minh đáng lý ra phải là cô ta, cô ta vừa trẻ trung xin đẹp, bối cảnh gia đình lại tốt, càng không có những tin đồn và video kỳ quái bị truyền ra ngoài, Lê Nhược Vũ nói cho cùng cũng chỉ là đôi giày rách, cô dựa vào cái gì chứ?!

Nhưng điều mà Lâm Minh không ngờ đến chính là Hoàng Ánh thật sự bị bệnh, bà đang năm trên giường bệnh sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy Lâm Minh và Lê Nhược Vũ, bà vội vàng ngồi dậy.

Khóe miệng nở một nụ cười: “Nhược Vũ trở về rồi à”

Lê Nhược Vũ gật đầu, nhìn Hoàng Ánh, bà dường như gầy đi không ít, trên đầu còn có thêm rất nhiều tóc bạc.

Nhưng Lê Nhược Vũ không nói gì với Hoàng Ánh cả, cô không phải thánh mẫu, cô không làm được việc bị bà đối xử như thế mà vẫn có thể cười với bà được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 884


Chương 884

Giống như Hạ Tư Duệ vậy, cô không muốn ghỉ hận nhưng cũng không muốn tha thứ, đây chính là tính cách và giới hạn của cô.

Chỉ có Lâm Minh là khiến cô nhịn không được mà tha thứ hết lần này đến lần khác. Có lẽ tất cả phụ nữ khi ở trong tình yêu đều mù quáng như vậy, Lê Nhược Vũ cũng không ngoại lệ.

Lâm Minh mím môi, đi đến trước mặt Hoàng Ánh, Hạ Ly nghiêng đầu nhìn người trên giường bệnh, còn chưa đợi Lâm Minh nói gì đã thông minh gọi một tiếng: “Bà nội”

“Đây là Hạ Ly đúng không?” Ánh mắt Hoàng Ánh sáng lên, đây là lần đầu tiên bà gặp cô cháu gái này của mình. Thật ra không nói đến Hạ Ly, cho dù là Hòa Phong thì mấy năm nay bà cũng mới gặp được mấy lần.

‘Sau khi Lê Nhược Vũ rời đi, Lâm Minh luôn hận bà, bà cũng đã nhận ra mình ghét Lê Nhược Vũ đều là do sự xúi giục của Phan Kiều Như, nhưng bây giờ bà cũng đã nghĩ thông rồi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận có tác dụng gì cơ chứ?

Thật ra chỉ có thể nhìn thấy Lâm Minh và cháu nội của bà, bà đã vô cùng mãn nguyện rồi.

Bà thật sự không muốn nhìn thấy đứa trẻ Lâm Niệm Sơ kia, nhưng nó cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt bà, đây chắc là báo ứng của ông trời đối với bà.

Suýt chút nữa vì một đứa con hoang mà bà đã hại chết cháu ruột của bà Cả ngày cứ sống trong hối hận và ảo não như thế, thời gian càng lâu, người cũng già đi từ lúc nào mà không biết.

“Vâng” Hạ Ly đáp lại một tiếng, nhưng lại không quá thân thiết với Hoàng Ánh, dù sao thì cô bé chưa gặp bà bao giờ cả.

“Đã lớn như thế này rồi” Hoàng Ánh có chứt xúc động, muốn sờ đầu Hạ Ly, nhưng không còn sức lực.

Cuối cùng Lâm Minh không thể chịu được, cứng nhắc mang theo mấy phần quan tâm: “Đừng phí sức nữa, đợi mẹ khỏi bệnh rồi nói tiếp đi”

Ánh mắt Hoàng Ánh lại lờ đi, Lâm Niệm Sơ ôm quả bóng mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy vào trong, vô tình không kịp dừng lại đâm vào lưng Lê Nhược Vũ.

Lâm Minh đang định mở miệng mắng vài câu nhưng lại phát hiện thân thể của Lê Nhược Vũ đột nhiên cứng lại, biểu tình trên gương mặt cô âm u không rõ ràng, nhìn chăm chằm gương mặt Lâm Niệm Sơ.

Cô nhớ đứa trẻ này, cho dù nó đã lớn lên nhiều rồi. Vẻ u ám trên gương mặt cô giảm đi rất nhiều, năm đó bởi vì có bệnh mà gương mặt gầy gò xanh xao cũng tròn hơn nhiều, nhưng cô vẫn nhớ cậu bé.

Khi cô mới đến Mỹ, đêm nào cũng nắm mơ thấy tay của Lâm Niệm Sơ bóp cổ Hòa Phong, Hòa Phong giấy dụa khóc lóc, cuối cùng dần dân tắt thở.

Cơ thể Lê Nhược Vũ đột nhiên cứng lại, vô thức ôm lấy Hòa Phong ở phía sau Mà Hạ Ly đang ở bên cạnh Lâm Minh tò mò nhìn người “anh trai” vừa mới xuất hiện này.

Lâm Niệm Sơ cảm thấy Lê Nhược Vũ có chút quen nhưng lại không thể nhớ ra là ai, Lâm Minh nhíu mày đi đến trước mặt Lâm Niệm Sơ, nghiêm giọng nói: “Ra ngoài”

“Ồ!” Lâm Niệm Sơ cúi thấp đầu đi ra ngoài, còn tiện thế đóng cửa lại. Dáng vẻ ngoan ngoãn khiến Cha Lâm cảm thấy có chút đau lòng, nhưng ông lại nghĩ lại, Lâm Niệm Sơ chào đời là một sai lầm, suýt chút nữa đã khiến nhà họ Lâm tan nát.

Mặc dù Lâm Niệm Sơ ở lại nhà họ Lâm nhưng càng ngày cậu bé càng cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu. Cậu bé cũng đã lớn hơn một chút rồi, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, đặc biệt là ánh mắt của người khác, trong ánh mắt của mọi người, cậu bé chỉ là một sai lâm, là một đứa con hoang đáng xấu hố.

Cậu bé thở phì phò chạy ra vườn hoa phía sau, tức giận vỗ quả bóng trong tay, chỉ muốn.

khóc to một trận. Bây giờ Lâm Niệm Sơ chỉ mới bảy tám tuổi, cậu bé không hiểu sao mình lại khiến người khác ghét như vậy, đặc biệt là Hoàng Ánh, trước kia rõ ràng là bà đối xử với cậu rất tốt mà.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom