Cập nhật mới

Dịch Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2046


“Alo! Lam nhị thiếu, có chuyện gì không? Bùi tổng đã tan làm từ sớm rồi!”

 

Hứa Mẫn nói.

 

“Nguyệt Hoàng gặp tai nạn giao thông, cô lập tức thông báo cho người nhà của cô ấy tới bệnh viện đi.”

 

Nói xong, Lam Thiên Thần nhìn tên bệnh viện trên xe cứu thương rồi nói.

 

Hứa Mẫn bị dọa sợ, vội hỏi tình hình Bùi Nguyệt Hoàng thế nào rồi. Lam Thiên Thần an ủi cô, nói không nghiêm trọng, bảo cô đừng lo.

 

Nhưng lúc này chứng khiến tình trạng của Bùi Nguyệt Hoàng, anh rất muốn đổi lại, tình nguyện chấp nhận người gặp tai nạn giao thông là anh chứ không phải là cô.

 

Đến bệnh viện, Bùi Nguyệt Hoàng lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Lam Thiên Thần chờ trước cửa. Trong phòng cấp cứu bên cạnh, thương thế của Lưu Trung nặng hơn Bùi Nguyệt Hoàng. Anh ta vốn đã không muốn sống, vì vậy trước khi gây tai nạn anh ta không thắt dây an toàn, xe của anh ta cũng không chịu nổi cú va chạm mạnh. Một mảnh sắt bắn trúng bụng dưới của anh ta, máu chảy rất nhiêu.

 

Lam Thiên Thần nhìn Lưu Trung được người ta đẩy cáng ngang qua trước mặt, anh siết chặt nắm đấm, hận không thể khiến tên khốn này đền mạng ngay lập tức.

 

Hứa Mẫn báo tin cho người nhà họ Bùi. Vừa nghe tin Bùi Nguyệt Hoàng gặp tai nạn giao thông bọn họ liền hoảng cả lên. Ông Bùi đang nằm viện dưỡng bệnh cũng lập tức tới đây.

 

Hai mươi phút sau, vợ. chồng nhà họ Bùi đỡ ông Bùi bước tới. Vừa nhìn thấy Lam Thiên Thần đang chờ trước phòng bệnh, bọn họ liền sốt ruột.

 

“Nguyệt Hoàng sao rồi? Con bé sao rồi? Có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

 

Mẹ Bùi sốt ruột bật khóc.

 

Lam Thiên Thần lập tức an ủi: “Bác trai, bác gái yên tâm, Nguyệt Hoàng chỉ bị thương ở vùng đầu, vết thương ngoài không nghiêm trọng, sẽ không sao đâu.”

 

“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại gặp tai nạn giao thông chứ? Bình thường Nguyệt Hoàng lái xe rất cẩn thận cơ mà.”

 

Ông Bùi cũng sót ruột đến mức viên mắt đỏ lên. Ông rất thương cô cháu gái này.

 

“Lam Thiếu gia, cảm ơn cậu, cậu không sao chứ?”

 

Bố của Bùi Nguyệt Hoàng hỏi thăm, tưởng rằng Lam Thiên Thần và con gái mình đi chung xe.

 

“Không sao, cháu cũng đang trên đường về nhà thì bắt gặp nên đi theo xe cứu thương tới đây.”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu nhìn chiếc cửa màu xanh nhạt, trong lòng không ngừng tự trách.

 

Vụ tai nạn giao thông mà Bùi Nguyệt Hoàng gặp phải đều do anh mà ra. Nếu anh không khiến Lưu Trung ghi thù thì cho dù anh ta lười nhác trong công việc, Bùi Nguyệt Hoàng vẫn sẽ giữ anh ta lại tiếp tục làm việc. Nhưng vì anh mà Bùi Nguyệt Hoàng lại đuổi việc Lưu Trung khiến anh ta thù hận, dùng cách độc ác này hại cô để trả thù.

 

Trong lòng Lam Thiên Thần quyết định, cho dù lần này Bùi Nguyệt Hoàng bị thương ra sao thì cả đời này anh vẫn sẽ chăm sóc cô, làm bạn đời của cô.

 

Dùng cả đời này của anh đề bồi thường cho cô.

 

“Nguyệt Hoàng, liệu nó có thể bình an vô sự không đây?”

 

Ông Bùi nhìn cửa phòng cấp cứu, trái tim sắp không chịu nồi nữa, thỉnh thoảng lại đắm ngực.

 

“Ba, ba đừng lo, nhất định Nguyệt Hoàng sẽ không sao đâu.”

 

Ba Bùi an ủi.

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại va chạm chứ?”

 

Ba Bùi hỏi Lam Thiên Thần, muốn tìm hiểu rõ mọi chuyện.

 

“Là lỗi của cháu, tai nạn giao thông lần này không phải vô ý mà là có người cố ý trả thù.”

 

“Ai trả thù con gái tôi chứ?”

 

Mẹ của Bùi Nguyệt Hoàng đỏ cả mắt, vội hỏi.

 

“Là một nhân viên ở bộ phận pháp lý của tập đoàn Bùi thị, tên là Lưu Trung. Trước đây giữa cháu và anh ta có mâu thuẫn, Nguyệt Hoàng đã sa thải anh ta. Anh ta ghi hận trong lòng, độc ác gây ra vụ tai nạn giao thông đẻ trả thù.

 

Anh ta đang ở trong phòng cấp cứu bên cạnh.”

 

Lam Thiên Thần không muốn nhắc tới loại cặn bã này một lần nào nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2047


Ba Bùi lập tức nhớ tới tên Lưu Trung đó, ông tức giận nắm tay lại: “Tôi biết người này, cậu ta làm loạn ở bộ phận pháp lý, cũng là nhân viên kỳ cựu mấy năm nay. Không ngờ cậu ta lại độc ác như vậy.”

 

“Là lỗi của cháu, vì cháu nên mới xảy ra vụ tai nạn giao thông này. Nếu được, cháu tình nguyện thay Nguyệt Hoàng chịu đựng mọi đau đớn.”

 

Ánh mắt Lam Thiên Thần đau khổ hướng về phía phòng cấp cứu.

 

Cuối cùng, một tiếng sau, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

 

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?” Mẹ Bùi là người đầu tiên hỏi thăm. Bác sĩ tháo khẩu trang ra, sắc mặt có chút nghiêm trọng: “Vết thương bên ngoài của cô ấy không nghiêm trọng cho lắm. Nghiêm trọng nhất là vét thương ở đầu. Hiện giò cô ấy vẫn đang bắt tỉnh, chúng tôi không thể kiểm tra kỹ vấn đề này được, chỉ có thể đợi cô ấy tỉnh lại rồi mới tiền hành.”

 

“Tình huống nghiêm trọng nhát là gì?” Ba Bùi lo lắng hỏi.

 

“Còn may, kiểm tra CT cho thấy không có tình trạng não xuất huyết. Cũng có thẻ là do chỉ bị chấn động não. Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục chờ cô ấy tỉnh lại rồi mới có thể tiếp tục kiểm trai”

 

Người nhà họ Bùi thở phào nhẹ nhõm, Lam Thiên Thần nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi: “Chúng tôi có thể vào thăm cô ấy không?”

 

“Tôi sẽ chuyển cô ấy tới phòng bệnh thường, mọi người có thể chăm sóc cô ấy.”

 

Đúng lúc đó, cửa phòng cấp cứu bên cạnh mở ra. Vị bác Sĩ này vội hỏi: “Thế nào rồi?”

 

Bác sĩ kia lắc đầu: “Mắt máu quá nhiều, ý chí sinh tồn lại không có. Hiện giờ bệnh nhân đang bắt tỉnh, phải tiếp tục quan sát mới được.”

 

Người nhà họ Bùi nghe tình trạng của Lưu Trung đều muốn nói đáng đời. Nhưng bọn họ đều là người có văn hóa nên không nói gì cả.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài. Máu dính trên mặt cô đã được rửa sạch, trên trán quấn băng. Trông cô chỉ giống như đang ngủ mà thôi.

 

“Nguyệt Hoàng, Nguyệt Hoàng của mẹ.” Mẹ Bùi che miệng, nước mắt chảy ra. Người làm ba mẹ, có ai chứng kiến con cái mình đau đớn mà chịu nỗi chứ.

 

Lam Thiên Thần đã bớt lo lắng một chút, nhưng trong lòng vẫn rất tự trách.

 

Bùi Nguyệt Hoàng được đưa vào phòng bệnh. Mẹ Bùi dùng nước ấm giúp cô lau mặt, lau tay.

 

€ó người nhà của Bùi Nguyệt Hoàng ở đây, Lam Thiên Thần chờ bên ngoài phòng bệnh. Anh đứng trước cửa sổ bằng thủy tinh nhìn Bùi Nguyệt Hoàng, khuôn mặt cô trắng bệch khiến anh càng thêm tự trách.

 

Anh quyết định cả đời này nếu cô dâu không phải Bùi Nguyệt Hoàng anh sẽ không cưới. Cho dù sau này cô đối xử với anh ra sao, anh cũng sẽ ở bên cô, bảo vệ cô cả đời này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng tới buổi tối vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói có lẽ phải chờ thêm.

 

Lam Thiên Thần và người nhà họ Bùi cùng nhau ở bên cạnh cô, một khắc cũng không muốn rời.

 

Tới khá muộn, có y tá tới nói về tình trạng của Lưu Trung.

 

Cuối cùng anh ta cũng ra đi.

 

Nghe xong, Lam Thiên Thần không có phản ứng gì. Đây đã là kết cục tốt nhất cho anh ta rồi.

 

Có những khi, người bệnh chết vì tuổi già. Nhân sinh vô thường, quan trọng là phải biết quý trọng hiện thực, sống thật vui vẻ.

 

Trong nhà Hình Nhất Phàm, hai con mèo nhỏ đuổi bắt vui vẻ, bóng người yêu kiều, khiến cả căn nhà cũng trở nên ấm áp.

 

Bạch Hạ làm việc xong, vốn định đi ngủ nhưng lại nán lại chơi cùng hai con mèo.

 

Cô không gõ cửa mà trực tiếp dùng vân tay mở khóa.

 

Trước khi mở cửa, Bạch Hạ còn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong phòng trước. Tốt nhất là cô đừng vào trong đúng lúc Hình Nhất Phàm đang tắm, thời điểm đó anh trở nên rất nguy hiểm.

 

Nhìn thấy Đóa Đóa và Mao Mao trên sofa, cô lập tức tới chỗ hai con mèo, ôm Đóa Đóa lên.

 

“Chơi với mèo của anh phải trả tiền đấy.” Đột nhiên một giọng nam trằm thấp từ phía sau truyền tới.

 

Bạch Hạ nghe vậy lập tức quay đầu lại nhìn. Thấy Hình Nhất Phàm đã mặc đồ ngủ, cô mới yên tâm lại: “Trả tiền gì chứ, Đóa Đóa là của em.”

 

“Em đúng là một tên trộm.” Hình Nhất Phàm vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

 

Bạch Hạ không muốn bị anh gọi như vậy, liền trừng mát: “Em trộm cái gì của anh chứ? Khi tìm thấy Đóa Đóa em cũng không biết nó đã có chủ rồi. Em tưởng rằng nó chỉ là một con mèo rừng nhỏ yếu đuối đáng thương.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2048


Hình Nhất Phàm hừ nhẹ một tiếng: “Vừa trộm mèo lại trộm cả trái tim anh, em nói xem em không phải tên trộm thì là gì nào?”

 

Hình Nhất Phàm xoa đầu cô.

 

Bạch Hạ nghe xong, trong lòng có chút ngọt ngào. Cô ngượng ngùng nói: “Em trộm trái tim của anh bao giờ?”

 

Hình Nhất Phàm ôm cả người cả mèo vào lòng. Đóa Đóa thấy chủ nhân của mình sến súa như vậy, liền thức thời nhảy ra khỏi vòng tay của Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ lập tức bị hôn một cái lên má: “Từ rất lâu rồi.”

 

Bạch Hạ trề môi, mỉm cười đầy đắc ý: “Chứng tỏ em rất giỏi.”

 

Hình Nhất Phàm thấy cô cong môi lên, liền bất ngờ hôn một cái. Bạch Hạ đột nhiên bị hôn trộm, vừa muốn đáy ra lại vừa không nỡ.

 

Hình Nhất Phàm vừa hôn cô vừa ôm chặt cô vào lòng.

 

Bạch Hạ uể oải đánh vào ngực anh: “Đáng ghét, không cho anh hôn.”

 

“Đây là cái giá phải trả cho việc trộm trái tim của anh.”

 

Hình Nhất Phàm liền định tội.

 

Bạch Hạ im lặng nhìn anh, trong lòng đang rất ngọt ngào.

 

Cô dụi vào ngực Hình Nhất Phàm: “Ba mẹ anh sắp về thật rồi sao?”

 

“Ừm, hai ngày nữa em tìm hộ khẩu của em đi, sau ngày gặp mặt chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Hình Nhất Phàm ra lệnh.

 

Bạch Hạ suy nghĩ một chút. Hộ khẩu của cô còn đang ở chỗ ba cô, liền gật đầu: “Được, vậy em hỏi mượn ba em.”

 

Hình Nhất Phàm nhớ tới chuyện thân thế của hai đứa trẻ Diệp Giai Mị sinh ra, liền hỏi Bạch Hạ: “Hai đứa con khác của ba em, tại sao trông không giống ông ấy chút nào vậy?”

 

Bạch Hạ cũng rất đau đầu về chuyện này: “Em cũng không rõ lắm, có lẽ là gen của Diệp Giai Mị quá mạnh nên hai đứa không giống ba em.”

 

Bạch Hạ không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Người do Hình Nhất Phàm phái đi thăm dò vẫn chưa gửi tin tức về, anh nghĩ sắp có đáp án rồi.

 

Tới lúc đó, anh sẽ tự mình nói với cô chuyện này để cô có thể quay về nhà họ Bạch, đuổi Diệp Giai Mị ra khỏi nhà, để cô lại trở thành đứa con duy nhất của nhà họ Bạch.

 

Đúng lúc đó đột nhiên có tiếng mèo kêu. Thì ra Mao Mao đang đuỏi theo Đóa Đóa, sau đó đè Đóa Đóa xuống đắt rồi li3m lông của Đóa Đóa. Nó đang nịnh Đóa Đóa đây mà!

 

“Bọn chúng đang làm gì vậy?” Bạch Hạ hỏi Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên mỉm cười đầy ám muội: “Đang gạ gẫm nhau đấy!”

 

Bạch Hạ đỏ bừng mặt. Cảm nhận được ánh mắt mờ ám của Hình Nhất Phàm đang nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu lại. Ánh mắt Hình Nhất Phàm càng mãnh liệt hơn: “Anh… anh nhìn em làm gì thế?”

 

“Để gạ gẫm em đấy.” Hình Nhất Phàm khàn khàn nói.

 

Bạch Hạ không chịu nỗi, liền đứng dậy khỏi vòng tay Hình Nhất Phàm: “Em về phòng ngủ đây.”

 

Hình Nhất Phàm lập tức ôm cô vào lòng: “Hôm nay em ngủ ở nhà của anh đi.”

 

“Em ngủ ở chỗ của anh, anh có chắc là mình sẽ ngủ được không?” Bạch Hạ dùng ánh mắt đầy ẳn ý nhìn anh.

 

Hình Nhất Phàm nuốt một ngụm nước bọt: “Mặc dù lúc nào anh cũng muốn ăn em, nhưng dù sao anh cũng nhịn lâu như thề rồi, nhịn thêm vài ngày nữa cũng không sao.”

 

Bạch Hạ bị ôm trong lòng anh không khỏi ngượng ngùng.

 

Cô đang nghĩ, sau khi đăng ký kết hôn, cô sẽ hoàn toàn giao mình vào tay anh.

 

Hình Nhất Phàm vẫn không chịu để cô về phòng ngủ mà vẫn ôm trong lòng anh. Sau này anh không muốn để cô ngủ riêng nữa.

 

Trong bệnh viện, tình hình lại hoàn toàn khác biệt.

 

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lam Thiên Thần ngồi trước giường chăm chú nhìn Bùi Nguyệt Hoàng sắc mặt tái nhợt. Anh nắm chặt tay cô, hôn lên môi cô.

 

Người nhà họ Bùi muốn ở lại chăm sóc con gái nhưng bọn họ đã lớn tui, ông Bùi lại không chịu nổi vất vả nên cho.

 

dù lo lắng đến không ngủ được, bọn họ vẫn đành tới khách sạn gần đó qua đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2049


Bọn họ cũng cảm nhận được tình yêu mà Lam Thiên Thần dành cho Bùi Nguyệt Hoàng. Thấy con gái vui vẻ bên Lam Thiên Thần, bọn họ cũng yên tâm để anh bảo vệ cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng vẫn đang chìm trong cảm giác lạnh lẽo và tối tăm. Ý thức của cô đã mắt, cô giãy giụa muốn tỉnh lại nhưng lại không thể nào làm được.

 

Cô đành phải tiếp tục chạy trong bóng tối, chạy tới vô tận.

 

Sáng hôm sau, Lam Thiên Thần cả đêm không ngủ. Mặc dù anh thức đến đỏ cả một đôi mắt nhưng anh không hề chợp mắt lầy một chút. Anh muốn chờ cô tỉnh lại.

 

Hàng lông mi dài của Bùi Nguyệt Hoàng khẽ chớp một cái, Lam Thiên Thần lập tức mừng rỡ chăm chú nhìn cô, chờ đợi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng gắng gượng muốn mở mắt. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy một cánh cửa ánh sáng lớn giữa thế giới tăm tối kia.

 

Mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy người mà cô muốn được gặp nhất.

 

“Thiên Thần…” Giọng Bùi Nguyệt Hoàng khàn khàn. Tỉnh lại sau vụ tai nạn, ánh mắt cô rất kích động, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

 

“Là anh! Anh ở đây, Nguyệt Hoàng, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.” Lam Thiên Thần nắm chặt tay cô, hôn lên bàn tay để cô cảm nhận được anh.

 

Mặc dù hiện giờ Bùi Nguyệt Hoàng rất đau đầu, nhưng cô lại không nỡ nhắm mắt lại. Cô muốn chắc chắn rằng đây không phải mơ, là Lam Thiên Thần thật sự.

 

“Tôi không sao, chỉ bị thương nhẹ ở trán.” Bùi Nguyệt Hoàng an ủi.

 

“Cậu canh cho tôi cả đêm sao?” Bùi Nguyệt Hoàng nhìn viền mắt đỏ lên của anh, không khỏi đau lòng: “Không sao!

 

Đỏ mắt thì đã sao, anh chỉ mong em sẽ không sao.” Lam Thiên Thần khẽ cụp mắt xuống. Tháy cô tỉnh lại, cuối cùng anh cũng có thể nhẹ nhõm.

 

Bùi Nguyệt Hoàng sống sót sau vụ tai nạn, người lớn nhà họ Bùi một phen bị dọa sợ. Hiện giờ, bọn họ chẳng có mong muốn gì hơn sức khỏe của Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng biết người khiến cô gặp tai nạn là Lưu Trung, nhưng anh ta đã phải trả giá bằng mạng sống khiến tâm trạng của cô rất phức tạp.

 

Nếu không phải xe của cô có chức năng bảo vệ an toàn cao thì qua mấy vòng lật xe, cô chỉ bị thương nhẹ đã coi như ông trời phù hộ rồi.

 

Qua chuyện đột ngột này, Bùi Nguyệt Hoàng cũng nhận ra một chuyện. Sau này cô phải cố gắng sống sót, nhất định không thể để người nhà và người cô yêu thương phải lo lắng hoảng sợ nữa. Bùi Nguyệt Hoàng bị chắn thương não khá nghiêm trọng, thỉnh thoảng cô lại bị đau đầu. Sáng hôm sau, Hứa Mẫn và Khúc Hạo tới bệnh viện. Bùi Nguyệt Hoàng nhờ bọn họ giữ bí mật chuyện này. Người khác có biết chuyện cô gặp tai nạn thì cũng chỉ nói là bị thương nhẹ mà thôi.

 

Cô là người làm trong giới kinh doanh, có rất nhiều người dòm ngó thừa nước đục thả câu. Hơn nữa chuyện này cũng sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ tập đoàn Bùi thị.

 

Trên trán Bùi Nguyệt Hoàng quấn băng gạc, mái tóc dài xõa xuống, ngồi dựa lưng vào giường, tỏa ra khí chất dù bị bệnh nhưng vẫn là một mỹ nhân.

 

Bình thường ở công ty, cô luôn giữ phong thái nữ chut tịch lạnh lùng kiêu ngạo, khác hẳn bây giờ.

 

Lam Thiên Thần nghỉ ngơi một chút rồi lại tới chăm sóc cô.

 

Hai vợ chồng nhà họ Bùi cũng vui vẻ nhường thời gian cho hai người bọn họ ở bên nhau để về nhà. Dù sao ở bệnh viện có Lam Thiên Thần rồi thì bọn họ cũng không cần phải làm gì cả.

 

Hứa Mẫn nấu một bát cháo mà Bùi Nguyệt Hoàng thích ăn nhất đem tới rồi lại về. Lam Thiên Thần múc cháo, Bùi Nguyệt Hoàng liền ngồi thẳng dậy chuẩn bị ăn.

 

“Anh múc cho em.” Lam Thiên Thần nhướn mày: “Cẩn thận là được.”

 

Gương mặt Bùi Nguyệt Hoàng có chút tái nhợt, nghe Lam Thiên Thần nói vậy liền hơi ửng đỏ. Cô ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, để tôi tự ăn.”

 

Cô đã quen với việc sinh hoạt độc lập, dường như bắt cứ chuyện gì xảy ra cô cũng có thể tự mình gánh vác, không cần người khác giúp đỡ.

 

Lam Thiên Thần lại kiên nhẫn nói: “Ở đây không có người ngoài, em sợ gì chứ?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghe vậy, cố gắng kiềm chế sự xấu hồ.

 

Ánh mắt cô nhìn gương mặt anh tuấn của Lam Thiên Thần, thoáng có chút dịu dàng và thương yêu.

 

“Được!” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu. Nhưng khi Lam Thiên Thần chuẩn bị đút cháo cho cô, cô vẫn không dám nhìn vào mắt anh. Cảm giác xấu hổ của thiếu nữ mới biết yêu đột ngột ập tới.

 

Ăn hết bát cháo này, dạ dày Bùi Nguyệt Hoàng ám áp, trong lòng cũng rất dễ chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2050


“Thiên Thần, cảm ơn cậu!” Bùi Nguyệt Hoàng nằm xuống, có chút yếu đuối. Dường như có Lam Thiên Thần ở đây, cô cảm thấy rất an toàn.

 

Lam Thiên Thần đột nhiên đứng dậy, đặt hai tay lên vai cô rồi thản nhiên hôn lên trán cô một cái: “Anh đã nói rồi, vì em, làm chuyện gì cũng đáng.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng khẽ chớp mắt, đột nhiên cô muốn vứt bỏ hết mọi trách nhiệm và sự kiêu ngạo của mình để liều lĩnh yêu anh. Nếu ông nội không đề nghị, cô sẽ từ bỏ quyền thừa kế gia sản, để ông nội tìm người khác quản lý.

 

Còn cô, cô sẽ theo đuổi hạnh phúc của mình!

 

Lam Thiên Thần hôn cô xong, vừa xoay người đi thì đột nhiên một cánh tay nhỏ nhắn giữ tay anh lại.

 

Bùi Nguyệt Hoàng yêu cầu: “Đừng đi.”

 

Lam Thiên Thần mỉm cười: “Anh chỉ đi rửa hoa quả cho em thôi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng có chút xấu hổ, cô còn tưởng anh phải đi đâu đó! Cô buông tay anh ra, nhìn theo bóng người cao gầy của anh đem hoa quả vào phòng rửa tay.

 

Vụ tai nạn giao thông lần này vẫn khiến Bùi Nguyệt Hoàng có chút ám ảnh. Mỗi khi nhắm mắt lại cô vẫn cảm nhận được sự hoảng loạn khi thân xe lăn mấy vòng, như thể cả thế giới đều vỡ vụn vậy.

 

Lam Thiên Thần rửa hoa quả xong liền quay về. Đầu của Bùi Nguyệt Hoàng bị thương, cô lại phải uống thuốc nên rât thèm ngủ. Nhưng Bùi Nguyệt Hoàng không muôn đi ngủ, cô sợ gặp ác mộng.

 

“Có mệt không? Mệt thì ngủ đi!” Lam Thiên Thần đem hoa quả tới ngồi cạnh cô.

 

Nhìn ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng có thể nhận ra cô đang rất buồn ngủ nhưng lại cố kiềm chế. Bùi Nguyệt Hoàng thở dài một hơi: “Tôi không muốn ngủ, tôi sợ gặp ác mộng.”

 

Lam Thiên Thần khẽ nắm tay cô, an ủi: “Chuyện đã qua rồi! Đừng sợ.”

 

“Cậu có thể ôm tôi một cái không?” Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng có chút mong chờ.

 

Lam Thiên Thần mỉm cười: “Tất nhiên là được.”

 

Phòng bệnh của Bùi Nguyệt Hoàng là phòng dành cho khách quý, vì vậy giường bệnh cũng lớn hơn giường bệnh bình thường. Lam Thiên Thần ngồi trên giường, Bùi Nguyệt Hoàng dụi vào lòng anh, để anh ôm cô vào lòng như một đứa trẻ.

 

Chỉ một lát sau, Bùi Nguyệt Hoàng buồn ngủ. Ánh mắt dịu dàng của Lam Thiên Thần chăm chú nhìn cô. Chỉ cần lông mày của cô khẽ nhướn lên, anh sẽ nhẹ nhàng vỗ về hoặc nắm chặt tay cô, dùng sức mạnh của mình để đem lại cảm giác an toàn cho người con gái đã ngủ say.

 

Quả nhiên Bùi Nguyệt Hoàng không gặp ác mộng nữa, bởi vì có người đang bảo vệ cô.

 

Ông Bùi và vợ chồng nhà họ Bùi đang muốn tới thăm Bùi Nguyệt Hoàng. Tới bên ngoài cửa sổ, mẹ Bùi đột nhiên gọi hai người lại: “Chúng ta đừng vào trong quấy rầy! Nguyệt Hoàng đang nghỉ ngơi.”

 

Ông Bùi và ba Bùi nhìn thấy cũng hiểu, ba người tới căn phòng bên cạnh chờ.

 

“Xem ra Lam thiếu gia này đối xử với Nguyệt Hoàng không tệ! Hiếm khi thấy Nguyệt Hoàng thích ai như vậy, nếu hai đứa nó có thể ở bên nhau thì thật tốt.” Mẹ Bùi mong chờ.

 

Ông Bùi cũng đang suy nghĩ gì đó, thỏ dài: “Thân phận của Lam nhị thiếu này không phù hợp để ở rẻ!”

 

“Ba, ba cứ bắt buộc chồng của Nguyệt Hoàng phải ở rẻ mới được sao? Chỉ cần cậu ấy thật sự yêu Nguyệt Hoàng là được rồi.” Mẹ Bùi cảm thấy yêu cầu này của ông Bùi quá nghiêm khắc.

 

Ông Bùi vẫn kiên quyết: “Tất nhiên là ba mong rằng người tốt như cậu ấy có thể ở rể nhà họ Bùi, ba đồng ý để cậu ấy cùng Nguyệt Hoàng thừa kế toàn bộ tài sản của ông ty.”

 

“Nhưng, gia thế của Lam nhị thiếu tốt như thế, cho dù cậu ấy đồng ý thì con thấy phía nhà họ Lam cũng không đồng ý đâu. Như vậy chẳng phải hai đứa nhỏ sẽ phải chia cắt sao?” Mẹ Bùi lên tiếng.

 

Ba Bùi cũng nói: “Trước đây con đồng ý với quan điểm của ba. Nhưng lần này sau khi Nguyệt Hoàng gặp phải tai nạn nghiêm trọng, con cảm thấy không có gì quan trọng hơn mạng sống của Nguyệt Hoàng cả. Nguyệt Hoàng cũng đã lớn tuổi, nếu không hạ yêu cầu xuống thì chỉ sợ sau này con bé sẽ phải cô đơn.”

 

Chẳng lẽ ông Bùi lại không lo lắng về những chuyện này sao? Ông là người đã bước nửa chân vào quan tài, điều ông muốn được thấy nhất chính là con cháu của mình bình an và khỏe mạnh.

 

Ông Bùi trầm ngâm một hồi cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi! Vậy thì để Nguyệt Hoàng tự mình đưa ra lựa chọn đi! Không ở rể cũng được, nhưng nhát định phải là người toàn tâm toàn ý với Nguyệt Hoàng.”

 

“Con thấy Lam nhị thiếu này là người phù hợp với con bé nhất. Cậu ấy biết nấu ăn, biết chăm sóc con bé, hơn nữa nghe nói cậu ấy vừa gia nhập bộ phận pháp lý của công ty mà đã giải quyết được rất nhiều vấn đề xảy ra từ trước, còn cứu vãn được một dự án lớn. Quả thực là người đàn ông tốt vừa giỏi văn vừa giỏi võ.”

 

Mẹ Bùi đánh giá rất cao Lam Thiên Thần.

 

Trong phòng bệnh, bầu không khí yên tĩnh, Lam Thiên Thần ngắm nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng mình. Anh khẽ cúi xuống hôn trộm cô một cái.

 

Tập đoàn Hình thị.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2051


Chương 2051:

 

Mấy hôm nay Hình Nhất Phàm đã giải quyết xong rất nhiều công việc, cũng chuẩn bị xong công tác bàn giao.

 

Anh hai sắp quay về rồi, anh sắp được nghỉ ngơi rồi.

 

Khoảng ba giờ chiều, có tiếng gõ cửa phòng làm việc của Hình Nhất Phàm. Trợ lý Trần Bằng mà anh phái đi điều tra Diệp Giai Mị đã về.

 

Máy hôm nay Trần Bằng không liên lạc với anh là vì anh ta đang chuyên tâm thu thập tin tức liên quan tới Diệp Giai Mị và con của bà ta.

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm thoáng xuất hiện vẻ mong chờ: “Mọi chuyện có thuận lợi không?”

 

“Nhị thiếu gia, theo lệnh của cậu tôi đã thăm dò rồi. Quả nhiên suy đoán rất chính xác. Diệp Giai Mị và Hồ Thắng vụng trộm với nhau rất bí mật, thậm chí bọn họ không cần thuê khách sạn. Khách sạn đó do một người bạn của Hồ Thắng mở, người bạn đó dùng chứng minh dân của người khác để thuê phòng cho bọn họ.”

 

“Cho nên, mặc dù Bạch Thế Trạch đã thuê người đi theo dõi Diệp Giai Mị nhưng lại không điều tra ra. Hiện giờ vì hai đứa bé mà Bạch Thế Trạch đã về nhà rồi.” Trần Bằng báo cáo kết quả điều tra.

 

“Anh đã thu thập được toàn bộ chứng cứ rồi chứ?” Hình Nhất Phàm hỏi.

 

“Tôi đã thu thập được cả rồi. Tôi kiểm tra điện thoại của Diệp Giai Mi, bà ta dùng một chiếc điện thoại để liên lạc với Hồ Thắng từ mười mấy năm trước tới giờ, hầu như ngày nào cũng gọi máy cuộc điện thoại.”

 

“Tình hình hai đứa bé kia thì sao?”

 

“Tôi đã xét nghiệm ADN, quả thực không có quan hệ ruột thịt với Bạch Thế Trạch. Nhìn gương mặt thì có lẽ là con của Hồ Thắng. Mấy năm nay Bạch Thế Trạch chỉ là kẻ thay tình nhân của Diệp Giai Mị nuôi con.”

 

Hình Nhất Phàm cầm báo cáo kết quả xét nghiệm ADN mà Trần Bằng đưa, kết quả rõ ràng không phải ba con.

 

Ánh mắt anh lạnh đi, Diệp Giai Mị đem hai đứa bé đến chiếm nhà họ Bạch, còn đuổi Bạch Hạ ra nước ngoài. Bọn họ coi Bạch Hạ là người ngoài, trong khi người ngoài thật sự lại là bà ta và hai đứa con riêng của bà ta.

 

“Hình nhị thiếu gia, tất cả đã điều tra xong. Cậu thấy còn chỗ nào chưa rõ, tôi sẽ tiếp tục điều tra.”

 

“Không cần, đã rất rõ ràng rồi.” Hình Nhất Phàm lắc đầu.

 

Anh không thể đưa những bằng chứng này cho Bạch Thế Trạch được. Nếu Bạch Thế Trạch biết anh điều tra ra chuyện đáng xấu hỗ này của ông, sau này gặp mặt sẽ rất gượng gạo, dù sao ông cũng là ba vợ tương lai của anh!

 

Chẳng ai muốn cuộc sống của mình bị người khác dòm ngó.

 

Cho nên vẫn phải tìm cơ hội để Bạch Thế Trạch tự phát hiện ra thân thế của hai đứa bé này.

 

Thật ra tốt nhất là phải có một người ở trung gian. Có thể là Bạch Hạ, để cô ấy làm người tố cáo chuyện này rát phù hợp. Nhưng Hình Nhát Phàm không muốn làm bắn tay cô.

 

Hình Nhất Phàm nhớ lại gương mặt của Hồ Thắng, đến anh còn có thể nhận ra, chẳng lẽ Bạch Thế Trạch lại không nhận ra sao? Có lẽ ông thật sự chưa từng nghĩ rằng con trai của ông là con của Hồ Thắng!

 

Dù sao ông cũng đã nuôi hai đứa bé đó từ nhỏ tới lớn, có tình cảm nên mới khiến ông không suy đoán. Hình Nhất Phàm híp mắt lại, nghĩ kỹ thì vẫn nên dùng cách trực tiếp nhất vậy. Anh nói với Trần Bằng: “Anh sẽ gọi cho Bạch Thế Trạch một cuộc điện thoại, giả làm người quen của ông ấy nói cho ông ấy biết đứa con trai ông ấy nuôi không phải con của ông ấy. Nếu ông ấy không tin thì cứ để ông ấy tự đi kiểm tra ADN.”

 

Đây là sở trường của Trần Bằng, anh ta gật đầu nói: “Được! Tôi lập tức nói cho ông ấy biết.”

 

“Ừm. Nếu ông ấy hỏi anh là ai thì anh cứ thẳng tay cúp máy, để ông ấy tò mò mà suy nghĩ.”

 

Trần Bằng nhận lệnh xong thì ra khỏi phòng làm việc của Hình Nhất Phàm, quay về phòng làm việc của mình rồi dùng một chiếc điện thoại không thường dùng để gọi cho Bạch Thế Trạch. Gần đây Bạch Thế Trạch khá bận rộn, ông đang trên đường tới nơi bàn bạc công việc, chuẩn bị lên cao tốc.

 

Thấy có số lạ gọi tới, ông liền bắt máy: “Alo! Ai vậy.”

 

“Bạch tiên sinh phải không? Tôi là một người bạn của ông!

 

Có chuyện này tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một chút.”

 

Bạch Thế Trạch nghe thấy giọng nam xa lạ này liền có chút căng thẳng: “Anh là ai, anh muốn gì hả?”

 

“Yên tâm đi! Tôi chẳng muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn giúp ông một chút để ông nhìn cho rõ mà thôi. Đứa con mà ông đang cố gắng kiếm tiền nuôi dưỡng, không phải con của ông mà là con riêng của vợ ông vụng trộm với người đàn ông khác.”

 

“Anh nói vớ vẫn cái gì vậy?” Bạch Thế Trạch tức giận.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2052


“Tôi có nói vớ vẫn hay không thì ông tự mình đi xét nghiệm ADN sẽ biết thôi. Có phải mặt mũi của đứa con không hề giống ông chút nào không?”

 

“Rốt cuộc anh là ai hả? Mục đích của anh là gì?”

 

Trần Bằng lập tức đáp: “Hồ Thắng từng đắc tội với tôi, tôi đã điều tra anh ta, vô tình phát hiện ra bí mật lớn giữa anh ta và vợ anh. Tôi không cần anh phải mang ơn tôi, tôi chỉ nghĩ rằng anh nên biết chuyện này. Tạm biệt.”

 

Nói xong Trần Bằng lập tức cúp máy.

 

Bạch Thế Trạch vô cùng sửng sốt, ông ta lập tức nói với tài xế đang chuẩn bị rẽ vào cao tốc: “Quay lại đi, lập tức.

 

quay lại cho tôi.”

 

“Ông chủ, không phải chúng ta đi đàm phán sao?”

 

“Đưa tôi về nhà.” Trong đầu Bạch Thế Trạch bắt đầu nhớ tới gương mặt của hai đứa bé. Vừa rồi người lạ kia nhắc.

 

tới Hồ Thắng khiến ông cũng liên tưởng tới gương mặt của Hồ Thắng.

 

Ông lấy điện thoại di động ra, mở tắm hình chụp Hồ Thắng mà lần trước ông lưu lại ra. Tắm hình đó chụp chân dung, nhìn rất rõ ngũ quan trên gương mặt.

 

Bạch Thế Trạch nhìn kỹ bức ảnh của Hồ Thắng, tim đập rất nhanh. Nhớ lại đường nét ngũ quan, đôi lông mày tam giác, gò má cao và gương mặt chữ điền của cậu con trai Bạch Vinh, quả nhiên giống Hồ Thắng tới bảy phần.

 

Ông lại lấy hình của con gái mình ra xem, trong đầu trống rỗng.

 

Tại sao lại giống Hồ Thắng đến vậy chứ? Tại sao hai đứa con của ôngta lại trông giống tên khốn Hồ Thắng đến vậy?

 

Trong đầu ông nảy ra một suy đoán như sét đánh, trong lòng vô cùng đau đón.

 

Con trai sao? Con trai mà ông nuôi lại không phải con ruột của ông? Ông đang nuôi con cho nhân tình của Diệp Giai Mị sao? Lại còn nuôi những hai đứa? Bạch Thế Trạch phát điên lên, Diệp Giai Mi dám lừa ông như vậy sao. Năm đó chính vì bà ta đưa một đứa bé trai đến nên ông mới đưa bà ta về nhà chu cấp mọi thứ. Bạch Thế Trạch còn nhớ, khi ông bế con trai trên tay, ông đã tự hào như thế nào.

 

Ông a còn nghĩ rằng nhà họ Bạch có người nói dõi rồi.

 

Nhưng bây giờ, đời sau của nhà họ Bạch chỉ có đứa con gái của ông với vợ trước – Bạch Hạ mà thôi.

 

“AI Không thể nào? Không thể nào? Tại sao lại như vậy.

 

chứ?” Bạch Thế Trạch đau khổ gào lên.

 

“Ông chủ, ông không sao chứ?”

 

“Đưa tôi về nhà ngay, ngay lập tức.” Bạch Thế Trạch gào lên như thể phát điên.

 

Ở ngân hàng, Diệp Giai Mị đang ngồi trước quầy giao dịch. Khi nghe bà ta muốn chuyển khoản 3 triệu tới tài khoản khác, Diệp Giai Mị lập tức được nhân viên phục vụ tận tình.

 

Diệp Giai Mị thích nhất là cảm giác được người khác xem như phu nhân giàu có, như thế mới phù hợp với bà ta nhất.

 

“Bạch phu nhân, xin hỏi bà có cần chuyên viên quản lý tài sản không? Chúng tôi có chuyên gia chuyên nghiệp có thể tìm hiểu về vấn đề này với bà.”

 

“Để lần sau đi! Khi nào tôi có thời gian sẽ tính tới chuyện này sau. hiện giờ tôi khá bận rộn.” Diệp Giai Mị nhận lại chứng minh dân dân và thẻ ngân hàng rồi bước ra khỏi ngân hàng. Bà ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Hồ Thắng, gương mặt lộ rõ vẻ âm hiểm: “Em đã chuyền tiền cho anh rồi, tốt nhất là anh xử lý Bạch Hạ cho nhanh. Em không cần biết anh dùng thủ đoạn gì, nhưng nhất định phải diệt trừ nó cho em. Nếu không, con của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

 

“Có số tiền đó, anh sẽ làm xong chuyện này nhanh thôi.

 

Hồ Thắng đáp.

 

“Em đã giao toàn bộ những gì tôi có cho anh rồi, anh đừng để tôi phải thất vọng đáy.” Diệp Giai Mị nói xong thì cúp điện thoại. Bà ta suy nghĩ một chút, mặc dù trong thẻ của bà ta không còn nhiều tiền nhưng bà ta vẫn muốn tới cửa hàng thời trang dạo một vòng.

 

Bạch Thế Trạch về tới nhà thì chẳng tháy Diệp Giai Mị đâu cả. Đột nhiên ông nghĩ tới một chuyện, để kiểm tra xem hai đứa bé có phải con của ông hay không thì tốt nhất nên xét nghiệm ADN.

 

Bạch Thế Trạch ra khỏi nhà, nói với tài xế: “Tới trường trung học gần đây.”

 

Ông muốn đứa con gái Bạch Oánh đi thử máu. Bạch Thế Trạch cứ thế xông vào phòng học, gọi Bạch Oánh đang ngồi trong lớp ra ngoài.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2053


“Ba, ba muốn đưa con đi đâu thế?” Bạch Oánh thắc mắc.

 

“Tới một nơi.” Bạch Thế Trạch nói xong liền kéo cô ta đi, nói với tài xế: “Đưa con trai của tôi tới đó, nói là lệnh của tôi.”

 

Tài xế đi đón Bạch Vinh.

 

Bây giờ đã là 5 giờ chiều, đúng lúc Bạch Vinh tan làm.

 

Thấy tài xế tới đón mình, cậu ta liền lên xe. Nhưng tài xế lại đi về phía bệnh viện.

 

Bạch Thế Trạch quay lưng về phía con gái, ông không dám nhìn, cũng không đành lòng nhìn. Bởi vì ông cũng có tình cảm với hai đứa con, ông chỉ hận Diệp Giai Mị mà thôi. Trẻ em vô tội.

 

Dù sao hai đứa nó cũng không có cơ hội chọn nơi sinh ra.

 

Bạch Vinh nhanh chóng tới bệnh viện, sắc mặt không vui hỏi: “Ba gọi chúng con tới bệnh viện làm gì vậy?”

 

Bạch Thế Trạch nhìn hai đứa con: “Hai đứa đi lấy máu đi!”

 

“Chúng con không bị bệnh, lầy máu làm gì chứ?”

 

“Đừng hỏi nhiều, nghe theo là được rồi.” Bạch Thế Trạch cố nén sự đau khổ trong lòng. Ông vẫn không đành lòng lạnh lùng và tàn nhẫn với hai đứa nhỏ.

 

Hai anh em Bạch Vinh đi lấy máu, sau đó Bạch Thế Trạch lập tức cho tài xé đưa bọn họ về nhà, ông ở lại bệnh viện.

 

Bạch Thế Trạch đau đớn ngồi ôm đầu ở ghế chờ, chờ kết quả xét nghiệm.

 

Chỉ 15 phút sau, ông ta liền nghe thấy bác sĩ gọi: “Bạch Thế Trạch, kết quả xét nghiệm của ông xong rồi, tới đây lấy đi.”

 

Trái tim Bạch Thế Trạch thắt lại, ông không dám xem kết quả. Ông biết kết quả sẽ là gì.

 

Nhưng ông vẫn phải xem. Ông nhận báo cáo xét nghiệm, chỉ tập trung nhìn vào câu kết luận cuối cùng: “Giám định hai mẫu máu cho thấy không có quan hệ ba – con trai ruột.”

 

Tờ còn lại đương nhiên cũng là không có quan hệ ba – con gái ruột.

 

Bạch Thế Trạch ôm đầu, trái tim vỡ nát.

 

Bạch Thế Trạch ngồi ở ghé chờ trong bệnh viện, nhìn hai tờ báo cáo kết quả xét nghiệm, đầu óc trồng rỗng suốt một lúc lâu. Dường như cuộc đời của ông đột nhiên gặp phải một biến cố rất lớn, tất cả những nỗ lực từ trước tới giờ của ông đều biến thành công cóc!

 

Vậy mà ông còn dự định truyền lại mọi thứ cho Bạch Vinh, để nó thừa kế nhà học Bạch. Nhưng hiện giờ thì thật buồn cười, ông không chỉ không có con trai nói dõi, mà còn giúp nhân tình của vợ mình nuôi hai đứa con đến tận bây giờ.

 

Mười chín năm, ông đã dày công nuôi nắng con trai của người ngoài, ông dùng hết tâm tư, thương yêu chiều chuộng cậu ta từ nhỏ đến lớn. Đến khi cậu ta học đại học, ông còn bỏ ra mười mấy vạn dùng mối quan hệ của mình liên hệ cho cậu ta. Con gái thì được học tại trường trung học quý tộc tốt nhất, chu cấp cho Diệp Giai Mị khoản tiền lớn. Còn con gái ruột của Bạch Thế Trạch, Bạch Hạ, thì lại bị đưa ra nước ngoài.

 

Năm đó Diệp Giai Mị dùng đủ mọi lời lẽ để thuyết phục ông, lo rằng có Bạch Hạ ở đây sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của hai đứa con của bà ta. Thêm vào đó, Bạch Hạ vốn cũng muốn rời khỏi cái nhà này, ông liền chẳng suy nghĩ gì nhiều mà cứ thể để Bạch Hạ ra đi, đi liền một mạch ba năm không quay về. Nghĩ tới sự tổn thương và thiệt thòi của Bạch Hạ, đột nhiên Bạch Thế Trạch tự tát mình hai cái. Năm đó khi qua đời vợ trước của ông để lại một lá di thư, cái chết của vợ trước cũng do một tay ông gây ra, khiến Bạch Hạ mới mười máy tuổi đã mắt đi sự yêu thương của mẹ, sống trong một ngôi nhà không có tình thân ấm áp, bị Diệp Giai Mị hắt hủi. Viền mắt Bạch Thế Trạch đỏ lên, lúc này ông chỉ hận không thể gi ết chết đôi cầu nam nữ Diệp Giai Mị và Hồ Thắng.

 

Bạch Thế Trạch suy sụp ngồi thẫn thờ đến tối. Các bác sĩ và y tá đi ngang qua đều nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, có vài người còn hỏi thăm. Bạch Thế Trạch ôm đầu, trong lòng đau đớn vô hạn.

 

Diệp Giai Mị về tới nhà, thấy hai đứa con của mình đã về trước thì có chút ngạc nhiên. Thường thì con trai bà ta sẽ đi đá bóng cơ mà.

 

“Sao hai đứa về sớm vậy.” Diệp Giai Mị vừa nói vừa lấy quần áo mới ra ướm lên người con gái: “Qua đây nào Oánh Oánh, mẹ mua cho con hai bộ quần áo mới, con xem có thích không?”

 

Bạch Oánh vừa nhìn thấy quần áo mới ánh mắt liền sáng lên. Mỗi lần Diệp Giai Mị mua đồ cho cô ta đều chọn mua hàng hiệu, vì vậy kiểu dáng đều rất đẹp. Bạch Oánh liền ôm bộ đồ mới vào lòng: “Mẹ, con thích lắm. Nhưng mà con còn thiều hai cái váy nữa, mẹ xem khi nào thì mua cho con nhé! Giày của con cũng cũ cả rồi.”

 

“Được rồi, mẹ sẽ mua hết. Khi nào có thời gian, mẹ đưa con ra ngoài chọn.”

 

Nói xong, Diệp Giai Mị lại lấy một bộ đồ đá bóng màu lam đưa cho con trai: “Vinh Vinh, con xem có thích không.”

 

“Mẹ, hôm nay ba đưa con và em gái tới bệnh viện lấy máu, mẹ có biết tại sao ba lại làm như vậy không?” Bạch Vinh thắc mắc hỏi Diệp Giai Mị. Cậu ta cảm thấy ba không bình thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2054


Diệp Giai Mị đang xem quần áo, nghe Bạch Vinh nói vậy thì sững sờ, vội quay đầu lại nhìn con trai: “Cái gì? Ba đưa hai con đi lấy máu sao? Lấy máu gì chứ? Tại sao lại lấy máu?”

 

“Con bị lấy cả một ống lớn! Đau chết mát.” Bạch Oánh tỏ vẻ đáng thương.

 

Bạch Vinh cau mày nói: “Mẹ cũng không biết tại sao ba lại đưa chúng con đi lấy máu sao?”

 

Diệp Giai Mị bát an, chẳng phải chồng bà ta nói đi công tác sao? Tại sao lại đưa hai đứa con của bà ta đi lấy máu chứ? Hơn nữa đang yên đang lành tại sao lại đi lầy máu?

 

“Ông ấy có nói lấy máu để làm gì không?” Diệp Giai Mị cố gắng bình tĩnh hỏi hai đứa con.

 

“Không biết nữa! Lấy máu xong ba bảo tài xế đưa chúng con về, nhưng ba thì vẫn chưa về!” Bạch Oánh vừa hài lòng ngắm quần áo mới vừa nói.

 

Diệp Giai Mị đông cứng, bà ta dỗ dành hai đứa con: “Không sao đâu, chắc là chỉ kiểm tra sức khỏe bình thường mà thôi, hai đứa đi học bài đi! Mẹ gọi điện thoại hỏi ba xem sao.”

 

Nói xong Diệp Giai Mị lập tức lấy điện thoại di động ra, nhưng bàn tay bà ta đã không kiềm chế được mà bắt đầu run lẫy bẩy rồi. Bà ta cầm điện thoại tới vườn hoa nhỏ ngoài cửa, nhưng không gọi cho Bạch Thế Trạch mà gọi cho Hồ Thắng.

 

“Alo! Mị Mị, sao thế?” Hồ Thắng dịu dàng nói.

 

“Lão Hồ, không ổn rồi, vừa rồi Vinh Vinh và Oánh Oánh nói Bạch Thế Trạch đột nhiên dẫn bọn chúng tới bệnh viện để lấy máu. Anh nói xem, đang yên đang lành tại sao lại phải đưa bọn chúng đi lấy máu chứ? Anh ta cũng không nói với em tiếng nào, đến bây giờ còn chưa về nhài”

 

“Rốt cuộc Bạch Thế Trạch muốn làm gì vậy?” Hồ Thắng cũng giật mình.

 

“Em cũng không đoán ra! Lẽ ra anh ta phải đi công tác ở thành phố khác rồi chứ, vậy mà giờ này anh ta còn đang ở’ bệnh viện! Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra chuyện gì rồi? Anh ta biết chuyện của bọn nhỏ rồi sao?” Diệp Giai Mị sốt ruột đến mức sắc mặt trắng bệch cả ra.

 

Đúng lúc đó, Diệp Giai Mị nhìn thấy cổng lớn mở ra, một chiếc xe quen thuộc chạy vào nhà. Bà ta sợ đến mức nắm chặt chiếc điện thoại ấn lung tung để cúp máy, căng thẳng đến mức bệnh tim sắp tái phát rồi.

 

Nhưng Diệp Giai Mị vẫn tỏ ra bình tĩnh, bà ta nghĩ nhất định không giống như bà ta nghĩ đâu, Bạch Thế Trạch chỉ quan tâm tới sức khỏe của bọn nhỏ mà thôi!

 

Bạch Thế Trạch nhìn người phụ nữ đang đứng trước sảnh, trong lòng vô cùng kích động chỉ muốn đạp mạnh chân ga đâm chết người phụ nữ độc ác này.

 

Nhưng ông vẫn bình tĩnh lại, lái xe vào gara. Bạch Thế Trạch mạnh tay mở cửa xe ra rồi bước xuống.

 

Diệp Giai Mị đang rất sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình thường, hờn dỗi đi tới: “Chồng à, sao anh lại quay về thế! Không phải anh đi công tác sao? Lịch trình thay đổi rồi sao?”

 

Sắc mặt Bạch Thé Trạch sa sầm, ông lạnh lùng nhìn Diệp Giai Mị, ánh mắt đầy vẻ tức giận như thể có thể giết người bất cứ lúc nào vậy.

 

Đối mặt với ánh mắt của Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị sợ hãi lùi lại phía sau, giọng nói run run: “Chồng… chồng à, anh làm sao thế? Sao anh lại nhìn em như vậy?”

 

Bạch Thế Trạch bước tới chỗ bà ta, không để bà ta kịp phản ứng đã tát bà ta một cái thật đau. Diệp Giai Mị bị đánh ngã xuống đất, sự đau đón trên khuôn mặt không áp chế nổi nỗi sợ hãi trong lòng.

 

Bà ta biết, Bạch Thế Trạch đã biết được thân thế của hai đứa con rồi.

 

“Thế Trạch… tại sao anh lại đánh em?” Diệp Giai Mị bật khóc, muốn giả vờ đáng thương.

 

Bạch Thế Trạch lại đá bà ta một cái. Là đàn ông, ông chưa từng đánh phụ nữ nhưng hôm nay ông thật sự không chịu nổi nữa. Ông phải giải tỏa cơn tức giận này, nếu không ông sẽ tức điên lên mắt.

 

“Đừng đánh em… Thế Trạch đừng đánh em mà… đau quá.” Diệp Giai Mị xin tha, bà ta không chịu nổi đòn đánh đập của Bạch Thế Trạch.

 

Bạch Vinh và Bạch Oánh đang ngồi trong nhà nghe thấy liền lao ra, trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này, ba đang đánh mẹ, còn tập trung đá và chỗ hiểm có thể chết người. Bạch Vinh là con trai, cậu ta không khỏi tức giận.

 

Cậu ta vốn đã không ưa chuyện trước đây Bạch Thế Trạch ăn chơi ở bên ngoài, giờ đã cao một mét bảy mươi lăm, cậu ta liền xông tới đá Bạch Thế Trạch một cái.

 

Bạch Thế Trạch đã lớn tuổi, ông lùi lại phía sau vài bước, thở hồn hễn.

 

Bạch Vinh che chắn trước mặt Diệp Giai Mị, tức giận nói: “Tại sao ông lại đánh mẹ tôi.”

 

Diệp Giai Mị chẳng buồn nghĩ tới cơn đau nữa, bà ta bò dậy kéo Bạch Vinh ra sau lưng: “Không được nói chuyện với ba như thế, mau xin lỗi ba đi.”

 

“Con không xin lỗi, ông ta không xứng làm ba con. Ngoài tiêu tiền ra thì ông ta có từng thương con không? Ông ta không đáng mặt làm ba.” Bạch Vinh cũng nỗi giận cãi lại.

 

Bạch Oánh hoảng sợ bật khóc. Hai đứa nhỏ nhà họ Bạch được Diệp Giai Mị cưng chiều từ nhỏ nên chẳng nghe lời ai bao giờ, Bạch Vinh càng không ưa Bạch Thế Trạch từ nhỏ. Đột nhiên Bạch Thế Trạch bật cười, nhìn đứa con mà ông từng coi là hy vọng của nhà họ Bạch, giễu cọt: “Đúng là tôi không xứng làm ba cậu, bởi vì cậu không phải con ruột của tôi, tôi cũng chẳng phải ba ruột của cậu! Mẹ cậu lừa dối tôi, sinh con riêng với người khác.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2055


Diệp Giai Mị nghe xong suýt thì ngất xỉu tại chỗ. Quả nhiên Bạch Thế Trạch đã biết mọi chuyện, sao có thể như vậy được chứ? Chẳng phải ông đã nói sẽ không truy cứu chuyện của bà ta và Hồ Thắng sao?

 

Tại sao đột nhiên lại phát hiện ra bí mật này?

 

Bạch Vinh ngắn người nhìn Bạch Thế Trạch rồi lại nhìn mẹ: “Mẹ, con không phải con trai ông ta sao?”

 

“Không chỉ có cậu, cả em gái cậu cũng không phải con của tôi, các người đề không phải con của tôi, ba của các người tên là Hồ Thắng! Đó là người đàn ông mà mẹ của các người vụng trộm sau lưng tôi suốt máy năm nay. Tôi tự hỏi, mấy năm nay tôi từng bạc đãi mẹ con các người qua chưa.” Bạch Thế Bạch đột nhiên mệt mỏi chẳng còn hơi sức mà nói nữa.

 

“Không, ba là ba của con, ba là ba của con, không phải người khác đâu.” Bạch Oánh lớn tiếng hét lên. Cô ta không chấp nhận nồi chuyện ba mình là người khác, bình thường Bạch Thế Trạch rất thương yêu cô ta.

 

Viền mắt Bạch Thế Trạch đỏ lên. Cho dù Diệp Giai Mị đáng hận nhưng hai đứa nhỏ này do một tay ông nuôi lớn từ nhỏ, ông có tình cảm với chúng.

 

Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nam từ ngoài cổng vọng vào: “Bạch Thế Trạch, không được đánh người.”

 

Ngoài cổng, Hồ Thắng chạy tới. Vừa rồi đang nghe điện thoại của Diệp Giai Mị thì đột nhiên bà ta cúp máy khiến ông ta không khỏi lo lắng bà ta gặp chuyện ở nhà họ Bạch.

 

Hồ Thắng lo rằng trong lúc tức giận Bạch Thế Trạch sẽ động tay động chân với Diệp Giai Mị và hai đứa con, vì vậy ông ta với liều mình chạy tới đây.

 

Đúng lúc nhìn thấy mấy người trong vườn hoa, ông ta liền hét lên.

 

Diệp Giai Mị thấy Hồ Thắng đột nhiên chạy tới, hai mắt liền trừng lớn. Cảm giác xấu hổ dâng lên. Trước mặt hai đứa nhỏ, bà ta luôn tỏ vẻ hiền thê lương mẫu.

 

Nhưng hiện giờ, chứng cứ bà ta vụng trộm với người đàn ông khác bị phơi bày, Hồ Thắng còn chạy tới tận đây.

 

“Mị Mị, cho anh vào trong.” Hồ Thắng đứng ngoài cổng sắt mà hét.

 

Diệp Giai Mị suy sụp. Bạch Vinh nhìn người đàn ông đứng trước cổng, lập tức đi tới. Diệp Giai Mị liền ngăn cản: “Đừng mở cửa cho ông ta.”

 

Diệp Giai Mị đột nhiên cảm thấy hận Hồ Thắng, một tên đàn ông vô dụng. Bình thường, ngoài việc giúp bà ta vui vẻ thì ông ta vốn chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ để ông ta làm ba của hai đứa con, bà ta cảm thấy rất mắt mặt.

 

“Mi Mị, là anh đây!” Hồ Thắng nghe Diệp Giai Mị vô tình nói vậy liền khẩn cầu: “Mau mở cửa cho anh.”

 

Bạch Thế Trạch nói với Bạch Vinh: “Cho ông ta vào đi, ông ta mới là ba ruột của các người!”

 

Bạch Vinh đi tới cổng, nhìn thấy Hồ Thắng, đôi mắt liền mở lớn. Gương mặt của hai người giống nhau đến bảy phần, khiến Bạch Vinh không thể không hoài nghỉ mọi chuyện.

 

“Vinh Vinh, mở cửa cho ba đi, mau mở cửa cho ba.” Hồ Thắng gọi. Mặc dù ông ta chưa từng đích thân gặp con trai nhưng trong lòng thì đã coi Bạch Vinh và Bạch Oánh là con mình từ lâu, đến xưng hô cũng ngang nhiên như vậy!

 

Bạch Vinh nhìn người đàn ông tầm thường này, không thể tin nổi ba ruột của mình lại là người như vậy. Thậm chí sau lưng Hồ Thắng còn đỗ một chiếc xe tồi tàn chỉ đáng giá mấy vạn.

 

Cảm nhận đầu tiên của Bạch Vinh là coi thường, đừng nói là nhận ba, cậu ta cảm tháy rất xáu hỏ.

 

Diệp Giai Mị suy sụp. Bạch Vinh nhìn người đàn ông đứng trước cổng, lập tức đi tới. Diệp Giai Mị liền ngăn cản: “Đừng mở cửa cho ông ta.”

 

Diệp Giai Mị đột nhiên cảm thấy hận Hồ Thắng, một tên đàn ông vô dụng. Bình thường, ngoài việc giúp bà ta vui vẻ thì ông ta vốn chẳng có tác dụng gì cả, bây giờ để ông ta làm ba của hai đứa con, bà ta cảm thấy rất mắt mặt.

 

“Mi Mị, là anh đây!” Hồ Thắng nghe Diệp Giai Mị vô tình nói vậy liền khẩn cầu: “Mau mở cửa cho anh.”

 

Bạch Thế Trạch nói với Bạch Vinh: “Cho ông ta vào đi, ông ta mới là ba ruột của các người!”

 

Bạch Vinh đi tới cổng, nhìn thấy Hồ Thắng, đôi mắt liền mở lớn. Gương mặt của hai người giống nhau đến bảy phần, khiến Bạch Vinh không thể không hoài nghỉ mọi chuyện.

 

“Vinh Vinh, mở cửa cho ba đi, mau mở cửa cho ba.” Hồ Thắng gọi. Mặc dù ông ta chưa từng đích thân gặp con trai nhưng trong lòng thì đã coi Bạch Vinh và Bạch Oánh là con mình từ lâu, đến xưng hô cũng ngang nhiên như vậy!

 

Bạch Vinh nhìn người đàn ông tầm thường này, không thể tin nổi ba ruột của mình lại là người như vậy. Thậm chí sau lưng Hồ Thắng còn đỗ một chiếc xe tồi tàn chỉ đáng giá mấy vạn.

 

Cảm nhận đầu tiên của Bạch Vinh là coi thường, đừng nói là nhận ba, cậu ta cảm tháy rất xáu hỏ.

 

“Bạch Thế Trạch, anh dám đánh cô ấy.” Hồ Thắng chỉ vào Bạch Thế Trạch mà gào lên. Trong mắt ông ta, Bạch Thế Trạch là kẻ thù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2056


Bạch Thế Trạch nhìn hai kẻ nực cười kia, chẳng buồn tranh cãi, chỉ cười gằn: “Ông có thể dẫn người phụ nữ của ông và con của ông ra khỏi nhà tôi. Hai đứa nhỏ này từ khi sinh ra đã gọi tôi là ba, cho nên tôi không hồi hận vì đã nuôi dưỡng bọn chúng. Nhưng loại phụ nữ độc ác như Diệp Giai Mị, ông cũng hiểu rồi đấy. Tôi sẽ tính toán rõ ràng với ông. Hồ Thắng, tốt nhất là ông có năng lực thay.

 

cô ta trả lại số tiền mấy năm nay cô ta phung phí, nếu không, các người sẽ phải theo tôi ra tòa đáy.”

 

Câu này quả nhiên còn tàn nhẫn với Diệp Giai Mị hơn là g iết chết bà ta. Diệp Giai Mị hoảng sợ ngắng đầu lên, thái độ ngông cuồng ra vẻ đàn ông của Hồ thắng cũng bị đánh bay. Ông ta kinh ngạc nhìn Bạch Thế Trạch.

 

“Tôi tiêu tiền của anh không được chắc? Tôi là vợ của anh cơ mà.” Diệp Giai Mị không muốn bị đối xử như vậy.

 

“Năm đó cô lừa dối tôi, dùng đứa con trong bụng ép tôi phải cưới cô nếu không sẽ đi phá thai. Nhưng đứa con mà cô sinh ra lại chẳng phải con của Bạch Thế Trạch này. Cô còn đem chuyện này hãm hại vợ trước của tôi khiến cô ấy uất ức mà tự sát. Diệp Giai Mị, cô đúng là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi biết đấy.” Bạch Thé Trạch lại dấy lên lửa giận.

 

Bạch Oánh hoảng sợ bật khóc thành tiếng, Bạch Vinh cũng sa sầm mặt mày. Tương lai của cậu ta hoàn toàn mơ hồ. Cậu ta từng nghĩ, sau này mình sẽ kế thừa gia sản nhà họ Bạch, sống cuộc sống mà cậu ta muốn.

 

Hiện giờ, mọi thứ đều tan biến.

 

“Hồ Thắng, đột nhiên tôi cảm thấy đồng cảm với ông.

 

Đáng thương cho ông, đến con của mình cũng phải để tôi nuôi. Ông thì là loại đàn ông gì chứ, thật đáng coi thường.

 

Đưa bọn họ đi cả đi.” Bạch Thế Trạch lạnh lùng nói. Hồ Thắng muốn phản bác nhưng trước mặt người có tiền như.

 

Bạch Thế Trạch, ông ta không phản bác nồi. Hồ Thắng đỡ lấy Diệp Giai Mị muốn đưa bà ta đi nhưng Diệp Giai Mị lại đầy ông ta ra, ghét bỏ nói: “Nhìn tên vô dụng không có tiền đồ như anh mà xem.”

 

Bạch Vinh và Bạch Oánh nhìn mẹ mình mà choáng váng.

 

Bạch Thế Trạch lạnh lùng nhìn Diệp Giai Mị: “Cô cũng đi đi, cút khỏi nhà của tôi. Còn chuyện tính toán, ngày mai tôi sẽ bắt đầu tính số với cô.”

 

“Bạch Thế Trạch, đồ độc ác. Sao tôi lại làm vợ anh nhiều năm như vậy chứ. Lúc anh ăn chơi ở bên ngoài, chẳng lẽ tôi không thể tìm một người an ủi một chút sao?” Diệp Giai Mị còn muốn nói đạo lý với Bạch Thế Trạch “Sau khi vợ trước của tôi qua đời, tôi chỉ rượu chè khi bàn chuyện làm ăn, cô có thấy có người phụ nữ nào khác ở bên cạnh tôi không? Vì cô và hai đứa con mà tôi đi sớm về khuya, cố gắng kiếm tiền. Nhưng đến khi nhìn lại, cô lại lừa dối tôi như vậy.”

 

Bạch Thế Trạch lạnh lùng hừ một tiếng: “Sau này tất cả mọi thứ của Bạch Thế Trạch này chỉ để lại cho một mình con gái tôi – Bạch Hạ mà thôi.”

 

Ánh mát Diệp Giai Mị lộ rõ vẻ bát lực, Hồ Thắng kéo bà ta: “Giai Mị, chúng ta đi thôi!”

 

Diệp Giai Mị còn muốn nói gì đó, đột nhiên Bạch Vinh nhìn bà ta: “Mẹ, chúng ta đi thôi. Thật xấu hổ, thật mắt mặt.”

 

Nói rồi, Bạch Vinh nhìn Bạch Thế Trạch, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ. Vừa rồi cậu ta còn nói Bạch Thế Trạch không xứng làm ba, nhưng cho dù không phải ba ruột thì ông nuôi cậu ta và em gái suốt nhiều năm như vậy, đã đáng để cảm kích lắm rồi.

 

“Không, Vinh Vinh, mọi thứ ở nhà họ Bạch đều thuộc về con. Con gọi ông ta là ba nhiều năm như vậy, con không thể từ chối được.” Diệp Giai Mị còn đang nằm mơ, nói những lời điên khùng, cả người trong trạng thái điên loạn.

 

Bạch Vinh đột nhiên hét lên với bà ta: “Mẹ không biết xấu hổ, nhưng con biết.”

 

Nói xong, cậu ta chạy ra khỏi cổng. Hồ Thắng rồi cả lên, muốn kéo Bạch Oánh đi nhưng cô ta lại ghét bỏ nói: “Đừng chạm vào người tôi! Cút ngay, tôi không muốn ông làm ba tôi.”

 

Hồ Thắng ngây người. Ông ta phát hiện ra mình không nuôi bọn nhỏ nên phải nhận lấy ánh mắt xa lạ và ghét bỏ này. Đừng nói là ôm, đến tới gần cũng chẳng tới gần được. Diệp Giai Mị cũng rất đau khổ. Bà ta nhìn con gái mình đang đứng bên cạnh Bạch Thế Trạch, biết rằng Bạch Thế Trạch sẽ không chu cấp cuộc sống giàu sang cho con cái mình nữa, bà ta và hai đứa con phải sống cuộc sống khốn khổ với tên đàn ông vô dụng như Hồ Thắng.

 

“Oánh Oánh, dù sao ông ta cũng ba của cô, tôi không phải ba của cô, cô đi đi thôi!” Bạch Thế Trạch ôn hòa khuyên nhủ.

 

Nhưng Bạch Oánh lại khóc lóc trừng mắt nhìn Hồ Thắng: “Con không cần người ba như thế, ông ta không xứng làm ba của con, con thà trở thành cô nhi còn hơn làm con gái ông ta.”

 

Nói xong, Bạch Oánh kích động chạy ra ngoài theo Bạch Vinh. Hồ Thắng và Diệp Giai Mị vội đuổi theo. Bạch Thế Trạch nhìn cảnh tượng này chỉ lắc đầu, cảm thấy thật mệt mỏi.

 

Họ Bạch Buổi tối, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đang ăn cơm. Anh dùng đũa chọc vào bát cơm nhưng lại không ăn, ánh mắt CÓ vẻ suy tư.

 

Bạch Hạ thấy anh lơ đãng từ lúc về nhà tới giờ, không khỏi tò mò mà hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”

 

Hình Nhất Phàm có chút chột dạ, anh bắt đầu ăn cơm: “Không có gì, chỉ là… anh đang suy nghĩ chuyện công việc thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2057


Bạch Hạ là cô gái có khả năng quan sát không tệ, cô híp mắt nhìn anh, nghỉ hoặc nói: “Em không tin, anh nói đi, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?”

 

Vẻ chột dạ của Hình Nhất Phàm lập tức biến mắt, anh lập tức ngồi thẳng lưng dậy: “Sao có thể như vậy được? Anh đã nói rồi, ngoài em ra, anh không thèm nhìn bất cứ người phụ nữ nào cả.”

 

Bạch Hạ nghe vậy rất ám áp, cô gắp đồ ăn cho Hình Nhất Phàm tỏ ý khen ngợi: “Được, cho anh.”

 

Đúng là Hình Nhất Phàm đang suy nghĩ một chuyện. Anh nghĩ chắc chắn hôm nay Bạch Thế Trạch sẽ rất khổ sở, có thể bây giờ ông đang loạn cả lên với Diệp Giai Mị đây. Dù sao ông cũng là ba của Bạch Hạ, anh khiến ông khổ sở như thế, cũng không dám nói cho Bạch Hạ biết, chuyện này khiến anh có chút áy náy.

 

“Bạch Hạ, hình như gần đây em chưa tới thăm ba phải không. Ngày mai anh mua chút đồ chúng ta tới thăm ông ấy một chút nhé! Chẳng phải em cần lấy sổ hộ khẩu sao?”

 

Hình Nhất Phàm tỏ vẻ tự nhiên.

 

Bạch Hạ gật gù: “Phải rồi, gần đây em chưa về thăm ông ấy. Được rồi! Lát nữa em gọi điện thoại báo cho ông ấy một tiếng, không biết ngày mai ông ấy có công việc không.”

 

“Ăn cơm xong em gọi hỏi đi.” Trong lòng Hình Nhất Phàm nghĩ, bây giờ Bạch Hạ quan tâm tới Bạch Thế Trạch, nhất định ông ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Bạch Hạ không suy nghĩ gì nhiều. Cô cằm điện thoại di động lên nhắn số của ba, chờ cuộc gọi kết nói.

 

Một lát sau, giọng nói mệt mỏi mà mừng rỡ của Bạch Thế Trạch vang lên: “Alo, Hạ Hạ.”

 

“Ba, ngày mai ba có thời gian không? Con và Nhất Phàm tới thăm ba một chút.” Bạch Hạ mỉm cười hỏi.

 

“Được! Con và Nhất Phàm cùng tới sao?”

 

“Ừm, cùng tới. Chúng ta không ăn ở nhà, hẹn ở nhà hàng đi!” Bạch Hạ không muốn chung đụng với Diệp Giai MỊị, vì vậy cô chỉ định ghé qua nhà một chuyên rồi ra ngoài ăn.

 

Bạch Thế Trạch hiểu cô đang muốn tránh mặt Diệp Giai Mị, liền an ủi: “Hạ Hạ, từ giờ trở đi, con không cần phải đụng mặt Diệp Giai Mị nữa, bà ta sẽ không bắt nạt được con nữa đâu.”

 

Bạch Hạ nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”

 

“Bời vì ba đã buổi bà ta ra khỏi nhà rồi, sau đó nhanh chóng ly hôn với bà ta, sau này không liên quan gì tới bà ta nữa.” Bạch Thế Trạch giải thích rõ ràng với Bạch Hạ.

 

Lúc này, nghe được giọng của Bạch Hạ, ông cảm tháy rất an ủi.

 

Bởi vì sự áy náy của ông đối với Bạch Hạ quá lớn.

 

Bạch Hạ lập tức đặt đũa xuống, hỏi thăm: “Ba, có chuyện gì sao?”

 

Hình Nhất Phàm ở đối diện cũng đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Bạch Hạ.

 

“Bà ta không xứng làm vợ ba. Tóm lại là, Hạ Hạ, ba có lỗi với con và mẹ con, ba sai rồi, cả đời này ba có lỗi với con và mẹ.” Giọng nói của Bạch Thế Trạch nghẹn ngào.

 

Bạch Hạ chưa từng thấy ba cô thương tâm như vậy bao giờ, có lẽ đã có chuyện lớn xảy ra mới có thể khiến người đàn ông đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như ông ấy khóc thành tiếng.

 

“Ba, bây giờ con sẽ qua đó ngay.” Bạch Hạ không yên tâm, trong lòng có chút sốt ruột. Chẳng lẽ Diệp Giai Mị làm ra chuyện gì quá đáng sao?

 

“Hạ Hạ, con đừng tới đây, ba không sao đâu.”

 

“Không được, con sẽ tới đó, con đi ngay đây.” Nói xong, Bạch Hạ cúp máy.

 

“Anh đi với em.” Hình Nhất Phàm lập tức đứng dậy nói.

 

Bạch Hạ nuốt không trôi nữa, liền gật đầu: “Được! Vậy anh đưa em về nhà một chuyền, hình như ba em gặp.

 

chuyện gì đó.”

 

Hình Nhất Phàm biết rõ Bạch Thé Trạch xảy ra chuyện gì, nhưng lại không nói được.

 

Anh lái xe đưa Bạch Hạ tới nhà Bạch Thế Trạch. Trên đường đi, Bạch Hạ lo lắng ra mặt, cô thở dài: “Ba em nói ông đã đuổi Diệp Giai Mị ra ngoài, chắc chắn là vì chuyện quá đáng của bà ta.”

 

Hình Nhất Phàm âm thầm đáp trong lòng, không chỉ vì chuyện đó đâu.

 

“Chúng ta về đó là sẽ biết thôi, em đừng lo lắng.” Hình Nhất Phàm an ủi.

 

Bạch Hạ cũng chỉ có thể kiềm chế sự thắc mắc. Cô cũng không biết nên nói gì về cuộc đời của ba cô nữa. Nhưng ít ra, cô sẽ không đi vào vét xe đổ của ba mẹ. Ánh mắt Bạch Hạ thoáng sáng lên, cô quay sang nhìn người đàn ông đang lái xe, ánh đèn của chiếc xe thể thao màu lam sẫm chiếu thẳng vào gương mặt góc cạnh của anh, quả thực là một người đàn ông ưu tú.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2058


Liệu anh có thể mãi mãi không thay đổi không? Liệu anh có trở thành người giống ba cô năm đó không?

 

Ánh mắt của Bạch Hạ bị Hình Nhất Phàm bắt gặp. Anh quay sang nhìn ánh mắt có chút hoang mang và suy tư của cô, như thể vừa nhìn đã hiểu Bạch Hạ đang nghĩ gì.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi giật mình, không phải Bạch Hạ vẫn còn lo lắng về chuyện của ba cô , mà là đang lo lắng về tương lai của hai người!

 

Thấy trên đường không có xe cộ, Hình Nhất Phàm tấp vào lề đường. Bạch Hạ đang chìm trong suy tư thì đột nhiên thấy anh dừng xe.

 

“Sao anh lại dừng xe?” Bạch Hạ thắc mắc.

 

Hình Nhất Phàm chống một tay lên bánh lái, nghiêng người về phía Bạch Hạ rồi chăm chú nhìn cô: “Vừa rồi em nhìn anh, nghĩ gì thế?”

 

Bạch Hạ ngây người chớp mắt, sau đó, cô né tránh ánh mắt của anh rồi mỉm cười: “Không có gì! Em chỉ nghĩ về chuyện của ba thôi!”

 

“Em lo rằng anh sẽ giống ba em sao?” Hình Nhất Phàm trầm giọng hỏi.

 

Bạch Hạ bị nói trúng tim đen, vừa rồi đúng là cô lo lắng về chuyện đó thật. Dù sao năm đó khi mẹ gả cho ba, mẹ cũng yêu ba vô điều kiện như vậy cơ mà?

 

Năm đó ba mẹ là một đôi trai tài gái sắc, rất tình cảm. Từ hình cưới của hai người có thể nhận ra bọn họ yêu nhau đến mức nào. Nhưng chuyện sau này lại khiến ai náy cũng phải thở dài.

 

“Bạch Hạ, nhìn anh này!” Hình Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng.

 

Bạch Hạ còn đang trốn tránh thì bị anh dịu dàng dùng tay quay mặt lại, sức mạnh của anh khiến cô không thẻ không nhìn anh. Dưới ánh đèn đường ấm áp, ánh mắt Hình Nhất Phàm cũng rất mê hoặc.

 

Ánh mắt anh sâu sắc, nhưng không che giấu bất cứ tâm tư khó dò nào, như thể trái tim của anh đang mở rộng ra qua ánh mắt này vậy.

 

Một trái tim yêu thương cô không điều kiện, hiện rõ qua ánh mắt anh.

 

Hơi thở của Bạch Hạ ngưng trọng. Vì chuyện của ba mẹ mà cô có chút lo sợ, ai cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ngay lúc này, nhìn ánh mắt của anh, đột nhiên cô có chút áy náy. Cô không nên lo sợ chuyện đó sẽ xảy ra, bởi vì tình yêu anh dành cho cô chân thành không điều kiện, cho dù tương lai chưa rõ sẽ thế nào thì cô cũng phải tin tưởng anh vô điều kiện, toàn tâm toàn ý tin tưởng anh mới phải.

 

“Xin lỗi, em…” Bạch Hạ chân thành nói.

 

Hình Nhất Phàm mim môi mỉm cười, hôn lên môi cô: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng em yên tâm, nhát định chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”

 

Bạch Hạ tin tưởng ôm Hình Nhất Phàm, hôn lên má anh: “Ừm, em không nghĩ lung tung nữa, tới thăm ba em đi!”

 

Hình Nhất Phàm lại lái xe thẳng tới nhà họ Bạch. Bạch Thế Trạch đang ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã có mấy bình rượu rỗng. Ông muốn mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống lại càng tỉnh. Cồn không thể tẩy sạch nỗi đau bị Diệp Giai Mị lừa dối. Máy năm nay, vì hai đứa nhỏ, vì cái nhà này mà ông lăn lộn trên bàn rượu, dùng tính mạng của mình để tiếp khách, uống nhiều đến mức đau dạ dày, nôn mủa liên tục.

 

Bây giờ, cái nhà này, ngoài ông ra thì chỉ còn con gái Bạch Hạ.

 

Bạch Thế Trạch lại ôm đầu, rơi vào đau khổ.

 

Diệp Giai Mị và Hồ Thắng đuỏi kịp Bạch Oánh, nhưng còn Bạch Vinh không biết đã chạy đi đâu. Lúc này, Diệp Giai Mị đưa con gái tới một khách sạn, không cho cô ta chạy lung tung. Bà ta gọi điện thoại cho Bạch Vinh nhưng điện thoại lại tắt máy. Hồ Thắng thì không biết phải làm sao, trước mặt hai đứa nhỏ, ông ta nhận ra mình vô dụng đến mức nào. Mấy năm nay mặc dù rất thương yêu bọn chúng, ông ta từng ngày ngày lén lút tới trường học ngắm hai đứa con, nhưng cho dù tình yêu của ông ta có lớn hơn nữa thì hai đứa nhỏ này cũng chưa từng cảm nhận được.

 

Lúc này, ông ta đột nhiên xuất hiện, thừa nhận mình là ba của bọn họ, lại khiến cho hai đứa trẻ cảm thấy chán ghét và kinh tởm.

 

Trong khách sạn, Diệp Giai Mị nhìn ánh đèn qua khung cửa sổ, bà ta đúng là vừa hoang mang vừa yếu đuối, tất cả tài sản của Bạch Thế Trạch, hoàn toàn vô duyên với bọn họ.

 

“Oánh Oánh, đến, để ba ngắm con kỹ hơn nào.” Hồ Thắng ngồi ở trên ghế sofa, nhìn con gái ruột của mình, ông ta vô cùng muốn ôm con bé.

 

Thế nhưng dáng vẻ lúc này của Hồ Thắng, đối với Bạch Oánh mà nói, lại là vô cùng đáng sợ, giống như một người đàn ông bì ổi vậy, khiến cô bé cảm thấy sợ đến mức chạy đến sau bên cạnh Diệp Giai Mi: “Mẹ, rốt cục thì ông ta là ai2 Đừng để ông ta lại gần con, con sợ.”

 

Diệp Giai Mị nhìn con gái bài xích như thế, bà ta nhìn về hướng Hồ Thắng đang ngồi trên ghế sofa, trong lòng cũng cảm thấy chán ghét, trước kia ông ta nói một đống những đường mật, nhưng trước hiện thực, thì không đáng 1 đồng, bà ta vốn cũng là một người phụ nữ ham vật chất, sao lại có thể chịu đựng được người đàn ông không có năng lực chứ?

 

Trước đó bà ta vừa hưởng thụ tiền của Bạch Thế Trạch vừa hưởng thụ sự ôn nhu của ông ta, bởi vì đó là thứ mà Bạch Thế Trạch không thể cho bà ta, bây giờ, khi không có tiền, Hồ Thắng là cái thá gì cũng không bằng.

 

“Mi Mị, con gái của chúng ta, thật xinh đẹp mà!” Hồ Thắng cố gắng muốn có được một chút hảo cảm từ con gái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2059


Diệp Giai Mị nói với ông ta: “Anh đi đi! Nhất thời bọn nhỏ chưa chấp nhận được sự tồn tại của anh.”

 

Nội tâm của Hồ Thắng bị đả kích, nhưng lời của Diệp Giai Mị làm cho ông ta vẫn phải đứng lên nói: “Vậy anh về trước đây, vị đó ở nhà anh đã gọi máy cuộc điện thoại cho anh rồi.”

 

Trong lòng Diệp Giai Mị nghẹn lại một chút, bây giờ: tiền tài bà ta không có, còn mang theo hai đứa con, mà Hồ Thắng lại là người có gia đình, bà ta lại quên mắt chuyện này.

 

“Nhanh đi về đi! Bọn trẻ không cần anh quản.” Diệp Giai Mị hung hãn nói.

 

Hồ Thắng đương nhiên là muốn nhận lại đôi trai gái này, bởi vì vợ của ông ta không có con cái, vậy nên, ông ta cũng chỉ có hai đứa con này.

 

Hồ Thắng vừa đi, Bạch Oánh liền ôm Diệp Giai Mị khóc: “Mẹ, con muốn ba, con muốn trở về bên cạnh ba, con không muốn người đàn ông này làm ba con.” Trong lòng Diệp Giai Mị đau giống như là bị kim châm vậy, cỡ nào bà ta hy vọng đứa trẻ là con của Bạch Thế Trạch! Như vậy cho dù bà ta ngoại tình bị phát hiện, thì bọn trẻ cũng có một chỗ dựa vững chắc, bây giờ, bà ta bị đuổi ra ngoài, bọn nhỏ cũng không còn bắt kỳ quan hệ gì với Bạch Thế Trạch nữa rồi.

 

“Tại sao con lại không phải là con gái ruột của ba chứ, tại sao con với anh không phải là con ruột của ba, tại sao mẹ lại cùng với người khác sinh ra bọn con, con hận người đàn ông đấy!” Bạch Oánh vô cùng chán ghét hét lên.

 

Trong đầu óc của Diệp Giai Mị trống rỗng, cuối cùng cũng biết được những năm này, bà ta đã phạm phải sai lầm to lớn như nào.

 

Xe thể thao của Hình Nhất Phàm dừng ở cửa chính của Bạch gia, Bạch Hạ tìm chìa khóa mà lần trước Bạch Thế Trạch đưa cho cô ở trongg túi, cô mở cửa nhỏ, mang Hình Nhất Phàm vào.

 

Vừa mới vào trong đại sảnh, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong không khí, chỉ thấy Bạch Thế Trạch ngồi ở trên ghế sofa, vừa là mùi khói thuốc vừa là mùi rượu, giống như ông không cần mạng nữa vậy.

 

“Ba, ba sao vậy? Sao ba lại uống nhiều rượu như vậy hả!

 

Khụ…” Bạch Hạ đi đến, nhưng lại bị một trận khói nồng nặc lao đến.

 

Hình Nhất Phàm lập tức mở rèm cửa và cửa sổ ở bên cạnh mở ra, cho gió lao vào làm tan bớt mùi khói thuốc lá.

 

Bạch Thế Trạch ngước đôi mắt đỏ au đầy tơ máu lên nhìn Bạch Hạ, trong lòng của ông vừa vui mừng vừa chua sót.

 

“Hạ Hạ, ba có lỗi với con, là ba vô dụng, để con ở nước ngoài chịu nhiều ghẻ lạnh và buồn bực như vậy, là do ba không tốt…” Bạch Thế Trạch ở trước mặt Bạch Hạ, vậy mà lại khóc rồng lên như một đứa trẻ.

 

Bạch Hạ ở bên cạnh giật mình, cô nhanh chóng an ủi: “Con không sao, những năm này con sống rất tốt, ba, sao lại chỉ có một mình ba ở nhà vậy?”

 

Hình Nhật Phàm ở bên cạnh ngôi xuống, nói với Bạch Thê Trạch: “Bác trai, có chuyện gì thì cứ nói với chúng cháu đi!”

 

Bạch Thế Trạch nâng lên đôi mắt đã khóc đến đỏ hồng lên nhìn Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nói: “Nhất Phàm, may mà có cháu giúp bác chăm sóc Hạ Hạ, nếu không đời này bác thật đúng là không còn mặt mũi nào gặp người nữa rôi.”

 

“Ba, em trai em gái đâu?” Bạch Hạ hỏi ông, lúc này, bọn họ phải ở trong nhà mới đúng chứ?

 

Trong lòng Bạch Hạ, mặc dù không thân với hai đứa em này, nhưng cũng không coi bọn họ làm kẻ thù. Đột nhiên Bạch Thế Trạch nắm chặt tay Bạch Hạ, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô: “Hạ Hạ, ba muốn nói cho con biết một chuyện, từ đầu đến cuối ba chỉ có một đứa con là con…

 

con biết không? Hai đứa bé mà Diệp Giai Mị sinh cho ba, đều không phải là con ruột của ba… bọn nó là con riêng của Diệp Giai Mị với người khác…”

 

Bạch Hạ nghe xong, đột nhiên nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nghe tin này, điều này đối với Bạch Hạ mà nói, đúng là tới vô cùng đột nhiên.

 

“Cái gì? Hai đứa nhỏ kia không phải là con ruột của ba?

 

Bọn họ không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì với con sao?”

 

Bạch Hạ hơi choáng váng.

 

Hình Nhất Phàm ở một bên bình tĩnh nói: “Ý của bác trai là, hai đứa trẻ đó là con riêng của mẹ kế em với người khác.”

 

“Làm sao có thể chứ? Làm sao Diệp Giai Mị có thể như vậy?” Bạch Hạ hít một hơi, những năm này, ba đều đang nuôi con giúp người khác hay sao? Khó trách ba lại đau đớn đến như vậy.

 

“Hạ Hạ, con yên tâm, ba sẽ bồi thường lại cho con, tất cả mọi thứ của ba đều là của con, chắc chắn sẽ không đưa cho người ngoài.” Bạch Thế Trạch thực sự có chút say: “Ba có lỗi với con và mẹ con…”

 

“Ba, ba say rồi, ba đi nghỉ ngơi đi!” Nói xong, Bạch Hạ đưa tay dìu ông lên, Hình Nhất Phàm ở bên cạnh lập tức đến giúp, nâng Bạch Thế Trạch đi đến phòng ngủ ở trên tầng, Bạch Hạ đuổi sát ở phía sau.

 

Dìu Bạch Thế Trạch lên trên giường, Bạch Thế Trạch ngủ thiếp đi trong men say, đau khổ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2060


Bạch Hạ nhìn ba, có chút đáng thương, lại không biết nên làm cái gì!

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nhìn, cũng chỉ có thể ở trong lòng mong Bạch Thé Trạch có thể trọng chắn tinh thần, chí ít Bạch Hạ vẫn rất cần người ba này.

 

Trải qua chuyện như vậy, làm một người đàn ông, đúng là sẽ cảm thầy tuyệt vọng với cuộc sống vô vọng này.

 

Vắt vả nuôi nắng một đôi trai gái, nhưng đến cuối cùng đều không có bắt kỳ quan hệ gì với ông, còn là con trai của tình nhân.

 

Bạch Hạ giúp Bạch Thế Trạch đắp kín chăn, cô đi đến bên cạnh Hình Nhất Phàm, dựa trên lồ ng ngực của anh nhìn ba một lúc, hai người mới bước ra.

 

“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Lúc xuống tầng Bạch Hạ phát ra câu cảm thán này.

 

“Chẳng lẽ trước đó em không phát hiện, hai đứa bé này không giống ba em một chút nào hay sao?” Hình Nhất Phàm hỏi.

 

Bạch Hạ đương nhiên là phát hiện, lần trước lần đầu tiên về nhà ăn cơm, cô đã cảm thấy như vậy rồi, nhưng mà, nhưng cô lại không nghĩ sang hướng khác.

 

“Chắc chắn là ba em sẽ đau lòng đến chết mát thôi.” Bạch Hạ đang dọn dẹp lại bình rượu và tàn thuốc ở trên bàn.

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh liền nói với cô: “Để anh, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

 

“Không, để em làm là được rồi.”

 

Hình Nhất Phàm cũng không nhàn rỗi, cùng cô dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, hai người đều ngồi xuống, Bạch Hạ chống cằm, nhìn căn biệt thự này, đây là sản nghiệp mà ba cô mới sắp xếp lại, cô cũng chưa đến được máy lần.

 

Trên một góc tường, treo đầy đều là những bức hình từ khi còn bé đến khi trưởng thành của hai đứa trẻ, còn có rất nhiều ảnh Bạch Thế Trạch cùng Diệp Giai Mị cùng hai đứa bé trưởng thành, xem ra Diệp Giai Mị vì xây dựng ngôi nhà này, cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

 

Bạch Hạ không khỏi đứng dậy, đi đến trước góc tường treo đầy ảnh chụp nói: *Đem những bức ảnh này đều lấy xuống cát đi! Tránh cho ba em nhìn thấy, lại càng đau lòng hơn.”

 

Hình Nhất Phàm tìm được một cái túi, hai người liền lấy những hình ảnh kia từng tắm từng tắm bỏ vào trong túi, Bạch Hạ cất kỹ những hình ảnh của Diệp Giai Mị với hai đứa bé kia đi, lại lấy riêng ảnh của ba mình ra, sau này, Diệp Giai Mị muốn trở về lấy, thì lấy ảnh của bọn họ đi là được.

 

Bạch Hạ ngồi ở trên ghế sofa, chống cằm, có chút ngơ ngác ngồi, trong đầu của cô đang nghĩ rất nhiều chuyện.

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nhìn cô, có chút đau lòng, từ nhỏ anh đã trưởng thành ở trong một gia đình ám áp và đầy đủ, vậy nên, anh đang cố gắng cảm nhận quá trình trưởng thành lúc này của Bạch Hạ.

 

“Sau này ba em chỉ còn một người con là em thôi.” Bạch Hạ cảm khái, Diệp Giai Mị cũng là đáng đời.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay qua ôm cô: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc bác trai cùng với em.”

 

Bạch Hạ cảm kích nhìn anh, rúc vào trong ngực anh: “Ừm!

 

Tối nay em ở lại đây chăm sóc ba.”

 

“Anh ở cùng với em.” Hình Nhất Phàm đương nhiên phải ở lại.

 

Tối nay Bạch Hạ vẫn thường xuyên im lặng, cô đau lòng cho ba. Mà trong khách sạn, Diệp Giai Mị dỗ Bạch Oánh ngủ xong, bà ta lại không ngừng gọi điện thoại cho Bạch Vinh, Bạch Vinh vẫn liên tục tắt máy, bà ta lo lắng không thôi, lúc này bà ta thật sự rất muốn gọi điện cho Bạch Thế Trạch, cầu xin ông tìm Bạch Vinh giúp mình, thế nhưng, bà ta mới phát hiện mình không có tư cách cầu xin ông. Cái gì là yếu đuối không có được sự trợ giúp, lúc này chính là như vậy, Diệp Giai Mị sụp đổ ngồi trên ghế sofa, bà ta chỉ hy vọng con trai không sảy ra chuyện gì, bởi vì nửa đời sau của bà ta đều đặt hy vọng vào đứa con trai này.

 

Trong bệnh viện, những vết thương bên ngoài của Bùi Nguyệt Hoàng đang trong quá trình hồi phục, nhưng trấn động não của cô vẫn còn, thậm chí còn có chút nghiêm trọng, thường xuyên đau đầu, điều này, bác sĩ cũng chỉ có thể giúp cô kê một ít thuốc bổ giúp cô bồi bổ cơ thể.

 

Thậm chí Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn ở trong bệnh viện, bởi vì không khí ở trong bệnh viện làm cho cô có một loại cảm giác đè nén.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quyết định xuất viện về nhà, thậm chí, cô muốn về nhà Lam Thiên Thần dưỡng thương. Người lớn trong nhà cô đương nhiên sẽ không ngăn cản, cô có thể ở cùng với Lam Thiên Thần, là điều mà bọn họ vẫn luôn mong muốn.

 

Tám giờ sáng, Bùi Nguyệt Hoàng ngồi ở trong xe của Lam Thiên Thần rời khỏi bệnh viện, hai ngày nay cô ở trong bệnh viện, không xử lý được công việc, vậy nên công việc cũng đã chất đống được khá nhiều, Hứa Mẫn và Khúc Hạo đang ôm lấy tài liệu công việc của cô, từ công ty đi về phía biệt thự của Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần cũng rất đau lòng cho cô, mới hai ngày mà thôi, hình như cô đã gầy đi một chút rồi. Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng trải qua tai nạn xe, bây giờ cô ngồi ở trong xe, trong lòng cũng có chút cảm giác sợ hãi, hầu hết thời gian trên đường cô đều nhắm mắt, Lam Thiên Thân vừa nói chuyện với cô, vừa bật nhạc nhẹ, làm nhẹ đi chứng sợ hãi của cô. Cuối cùng, đến biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng vừa xuống xe, liền cảm thấy có chút chóng mặt, Lam Thiên Thần ở ngay bên cạnh cô, phát hiện cô nâng trán lung la lung lay, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, đôi mắt Bùi Nguyệt Hoàng mê ly nhìn anh, cánh tay mảnh khảnh giống như rắn vậy ôm lấy cổ của hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2061


“Đầu có chút choáng.” Bùi Nguyệt Hoàng bắt đắc dĩ nở nụ cười.

 

Lam Thiên Thần lập tức cúi người xuống, cánh tay rắn chắc luồn qua gối, ôm lấy cô, nhẹ nhàng ôm ngang cô vào trong lòng.

 

“Anh bề em vào.” Lam Thiên Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô, đúng là cảm thấy cô gầy đi một chút rồi.

 

Ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng đều là sự ôn nhu hiền hòa của một cô gái nhỏ bé, cô nhẹ nhàng dựa mặt mình vào vai của hắn, cảm nhận sức mạnh của hắn.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngồi trên ghế sofa của anh, anh cầm thêm một cái gối ôm cho cô dựa lưng, ngồi xổm xuống ôn nhu nói: “Bây giờ lúc nào em cũng sẽ có triệu chứng đau đầu chóng mặt, đừng có đi lung tung, có chuyện gì thì gọi anh, anh đi sắp xép phòng cho em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong cười: “ml! Tôi sẽ ngoan ngoãn.”

 

Lam Thiên Thần đứng người lên mang cho cô một cốc nước ấm, liền bắt đầu sắp xếp dọn dẹp nhà cửa, là một người đàn ông, làm việc nhà nhanh chóng dứt khoát, khiến Bùi Nguyệt Hoàng có hơi giật mình kinh ngạc, rõ ràng anh cũng được sinh ra trong gia đình giàu có, năng lực tự chăm lo cho cuộc sống vậy mà còn mạnh hơn cả một người con gái như cô.

 

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng xe và tiếng chuông cửa, Lam Thiên Thần thấy bóng dáng của Hứa Mẫn với Khúc Hạo ở bên ngoài, anh mở cửa phụ cho hai người họ đi vào.

 

Rất nhanh, trong tay Hứa Mẫn và Khúc Hạo đều mang theo một túi tài liệu đi vào.

 

“Bùi tổng, bây giờ chị đã đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?” Hứa Mẫn lo lắng hỏi.

 

“Chị không sao! Chỉ là thi thoảng có chút đau đầu chóng mặt.” Bùi Nguyệt Hoàng lắc đầu, trong ánh mắt thiếu đi khí thế lăng lệ của ngày xưa, cô mặt một bộ quần áo ngủ màu trắng nhạt, tản ra phong tình của một cô gái.

 

Tóc dài tùy ý buộc ở sau ót, khuôn mặt trắng nõn còn mang theo một tia mỹ cảm của người bệnh, Hứa Mẫn cùng Khúc Hạo đều phát hiện, trước mặt Lam Thiên Thần, nữ chủ tịch của bọn họ biến thành chim nhỏ nép ngưòi(*) mắt rồi.

 

(‘) yếu đuối dựa dẫm vào người khác, thường chỉ tình nhân với nhau).

 

Quả nhiên sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, vậy mà có thể khiến cho một nữ cường nhân bỗng trở thành một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối.

 

“Bùi tổng, vậy cô phải giữ gìn sức khỏe, chúng tôi không làm phiền hai người nữa.” Khúc Hạo tháy thế, ra hiệu cho Hứa Mẫn là cần phải đi.

 

Hứa Mẫn cũng thức thời đứng dậy, chỉ vào túi tài liệu nói: “Bùi tổng, chúng em đã phân loại xong rồi, có một bộ phận là tài liệu gấp, có một bộ phận là chị có thể xem từ từ, buổi chiều chúng em sẽ đến lấy 1 phần đi.”

 

“Được! Chị sẽ xem.” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu. Hai người trợ lý rời đi, Lam Thiên Thần cầm thức ăn sáng nay anh mua từ trong xe ra đi vào, nhìn thấy cô gái trên sofa, không ngoan ngoãn dưỡng bệnh, rất nhanh cầm tài liệu lên xem, anh nhăn nhăn mày nói: “ Bây giờ em đừng xem nữa, nghỉ ngơi một chút rồi xem.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong môi cười: “Không sao, tôi vẫn có thể kiên trì được.”

 

Lam Thiên Thần buông đồ ăn xuống, đi đến bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc của anh bá đạo ôm cô vào lòng, mà anh lại đưa tay ra cầm lấy tài liệu của cô xem.

 

Bùi Nguyệt Hoàng thoải mái dựa vào trong ngực anh, cô ngắn đầu lên nói: “Tôi tạm thời đưa công việc của tôi cho cậu, cậu xử lý giúp tôi đi!”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu nói: “Anh chỉ phụ trách xem giúp em thôi, tắt cả những quyết sách vẫn phải do em làm chủ!”

 

ðI Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được cong môi cười muốn cậu cũng ra quyết sách với em, tôi tin cậu.”

 

Ánh mắt của Lam Thiên Thần dời khỏi tư liệu, nhìn vào gương mặt của cô: “Anh có thể coi câu nói này của em, thành anh sẽ trỏ thành chồng tương lai của em không?”

 

Khuôn mặt không có chút khí sắc nào của Bùi Nguyệt Hoàng lại bởi vì câu nói này của anh mà xuất hiện một việt hồng nhưng cô cũng không phải là kiểu con giái xấu hổ nữa rồi, sau khi trải qua chuyện này, cảm ngộ của Bùi Nguyệt Hoàng về sinh mạng lại nhiều thêm một tầng, cô nhất định không được để cho bản thân mình phải lưu lại một chút nối tiếc nào, cô muốn có cái gì thì phải ngay lập tức đi giành lấy.

 

Mà bây giờ cô muốn nhất, chính là Lam Thiên Thần.

 

“Được rồi! Vậy anh cưới em đi!” Bùi Nguyệt Hoàng tự nhiên cười trả lời.

 

Lam Thiên Thần híp mắt, niềm vui nơi đáy mắt nhanh chóng tụ lại, cuối cùng anh vắt tài liệu sang một bên, nắm cái cằm tinh xảo của Bùi Nguyệt Hoàng, hôn lên môi cô.

 

Vốn trong đầu Bùi Nguyệt Hoàng có chút chóng mặt, bị anh hôn đột nhiên như vậy, khiến cho đầu cô càng choáng váng hơn, nhưng, cô thích anh chủ động, vừa nhiệt liệt vừa k1ch tình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2062


Một nụ hôn, khiến cho đầu của Bùi Nguyệt Hoàng càng choáng, không thể xem tài liệu được, cô có chút thở hỗn hếển dựa vào trong lòng anh nói: “Công việc hôm nay, anh xử lý giúp em đi!”

 

Lam Thiên Thần tự nhiên không có ván đề: “Được, chỗ nào không hiểu anh sẽ hỏi em.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng rúc vào trong ngực của anh, Lam Thiên Thần cầm từng tập tài liệu một, sau khi xem xong, nói với cô, Bùi Nguyệt Hoàng thoải mái dựa vào ngực của anh, nghe giọng nói sạch sẽ lại mê người của hắn, cũng là một loại hưởng thụ.

 

“Ký tên đi!” Lam Thiên Thần cầm bút với giấy đưa đến trước mặt cô.

 

“Ừm! Anh ký.” Bùi Nguyệt Hoàng nói với hắn.

 

Lam Thiên Thần có chút bát đắc dĩ, anh cầm bút, dứt khoát lưu loát ký tên Lam Thiên Thần của anh lên trên tài liệu.

 

Sau khi ký xong, Lam Thiên Thần híp mắt hỏi cô gái đang nằm trong ngực mình: “Lỡ chữ ký của anh, người của các bộ phận không nhận thì sao?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bá khí đáp lại: “Em sẽ để cho tất cả mọi người biết được, anh là người đàn ông của em.”

 

Lam Thiên Thần cười lên, trong lòng vô cùng hài lòng, nều đã có đã ngộ như vậy rồi, anh làm việc giúp cô cũng vô cực kỳ gắng sức.

 

“Được! Vậy anh ký đây.”

 

Cả buổi chiều Lam Thiên Thần đều thay cô xử lý công việc, mà Bùi Nguyệt Hoàng từ khi tiếp nhận công ty cho đến bây giờ, lần đầu tiên thoải mái yên tâm như vậy, giống như trái tìm cô đã thực sự tìm được một bến đỗ nghỉ ngơi.

 

Lúc anh vẫn đang xem tài liệu, cô lại ngủ ở trong ngực của anh, mái tóc dài rải ở trên ghế sofa, giống như gắm đen bao quanh khuôn mặt trắng ngần tinh tế như giốm sứ của cô, có một vẻ đẹp kinh tâm động phách.

 

Lam Thiên Thần không cầm được cúi đầu xuống, hôn lên trán của cô, hôn lên chiếc mũi thắng, cuối cùng, rơi vào trên đôi môi hồng nhuận của cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đang trong giác ngủ, môi đỏ hơi cong, cô dơ tay ôm lấy cổ anh, dụi dụi ngực anh, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

 

Lam Thiên Thần cũng không xem tài liệu nữa, đưa tay ôm ngang cô vào lòng, ôm cô lên giường ở trên tầng để nghỉ ngơi.

 

Nhà họ Bạch.

 

Tối hôm qua Bạch Thế Trạch say một trận như vậy, hôm nay liền ngủ một giác đến tận chiều, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm đi ra ngoài mua thức ăn trở về, chuẩn bị nấu một chút những món ăn thường ngày đơn giản để chăm Sóc ông.

 

Hình Nhất Phàm ở trong bếp nấu cháo, xào máy món để ăn kèm với cơm.

 

Bạch Hạ thì đi vào trong phòng ngủ của Bạch Thế Trạch, vừa hay nhìn thấy Bạch Thế Trạch đang ngồi ở trên giường, ôm đầu, giống như đau đầu sau khi say rượu.

 

“Ba, ba không sao chứ? Có chỗ nào không được thoải mái không?” Bạch Hạ lập tức đi đến, ân cần hỏi.

 

Bạch Thế Trạch lắc đầu: “Ba không sao! Tối qua hai đứa ngủ ở đâu?”

 

“Bọn con ngủ ở đâu cũng được, Nhất Phàm đang nấu cơm trưa, ba tắm rửa một chút, rồi xuống tầng ăn cơm đi!”

 

Bạch Hạ nói với ông.

 

Bạch Thế Trạch sau khi tỉnh ngủ, vốn là cảm tháy cuộc đời đã tuyệt vọng rồi, nhưng có Bạch Hạ làm bạn, giảm bót nỗi đau khổ của ông, chí ít ông còn có 1 đứa con ruột ở bên cạnh.

 

“Được, con xuống trước đi, chốc nữa ba xuống.” Bạch Thế Trạch trả lời.

 

Bạch Hạ xuống phòng bếp, bưng đồ ăn mà Hình Nhất Phàm đã xào xong đi ra, qua một lúc Bạch Thế Trạch liền đi xuống.

 

Hình Nhất Phàm dáng vẻ tiều tụy của ông, cũng biết rõ lúc ông còn trẻ đã làm rất nhiều chuyện sai, nhưng bây giờ ông cũng đã nhận được báo ứng rồi, vậy nên, đối với Bạch Thế Trạch anh chỉ có đáng thương và đồng tình, anh tin, một người nếu như đường đường chính chính, thì ông trời chắc chắn sẽ đối tốt với ngưởi đó.

 

Giống như người nhà của anh vậy, chưa từng có một ai làm đường lạc bước, cả gia tộc đều tràn ngập năng lượng tốt, tình yêu tràn đây.

 

“Nhất Phàm, cảm ơn cháu ở lại chăm sóc bác.” Bạch Thế Trạch thực sự tôn trọng Hình Nhất Phàm, bởi vì Hình Nhất Phàm là người trẻ tuổi vô cùng giỏi giang.

 

“Bác trai, đây là chuyện nên làm.” Hình Nhất Phàm cười nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2063


Bạch Hạ múc cho ba một bát cháo, từ tối qua đến bây giờ, Bạch Thế Trạch cũng chưa ăn cái gì, cho dù ông không có chút khẩu vị gì hết, nhưng cơ thể cũng không thể chịu được, uống quá nhiều rượu, nếu như không có gì lót dạ, thì dạ dày cũng đã co rút từng cơn.

 

Uống máy ngụm cháo, ông liền cảm giác toàn thân ám áp. Đọc tại truyenone.vn khích lệ nhóm nhé cả nhà! Chúc cả nhà vui khỏe!

 

Tối hôm qua Bạch Thế Trạch qua cũng đã nghĩ rõ ràng rồi, ông thành toàn cho Diệp Giai Mị cùng Hồ Thắng, bởi vì từ lâu ông đã không có tình cảm gì với Diệp Giai Mị buông tay cho bà ta cũng coi như là giải thoát cho bản thân, sống lại một lần nữa.

 

“Hạ Hạ, ba muốn bán căn biệt thự này đi, rồi mua một căn ở nơi khác, ở đây có quá nhiều chuyện mà ba không muốn nhớ lại.” Bạch Thế Trạch thở dài.

 

“Ba, ba nên làm như vậy.” Bạch Hạ tán thành.

 

“Ba sẽ chọn một căn chung cư gần khu chung cư mini của bọn con, sau này có chuyện gì, ba ở gần, cũng có thể giúp đỡ hai đứa.” Lúc này Bạch Thế Trạch, trong lòng chỉ tràn đầy áy náy với Bạch Hạ, hai đứa bé kia, ông cho rằng những năm này ông chưa từng bạc đãi bọn họ. Vậy nên cuộc sống sau này của bọn họ, ông cũng không muốn quan tâm nữa.

 

“Ba, ba cũng đừng nghĩ nhiều nữa, nếu như tim của Diệp Giai Mị không còn ở đây, thì có giữ cũng không có tác dụng gì đâu, ba để cho bà ta đi đi!” Bạch Hạ khuyên.

 

Đột nhiên, Bạch Thế Trạch ngẳng đầu nhìn về phía Hình Nhất Phàm, ông tò mò hỏi: “Nhất Phàm, cháu có biết Hình Liệt Hàn chủ tịch tập đoàn Hình thị không?”

 

Hình Nhất Phàm nở nụ cười: “Anh ấy là anh trai của cháu.”

 

Trong ánh mắt của Bạch Thế Trạch vẫn hiện lên vẻ vừa vui mừng vừa sợ hãi: “Thì ra cháu là nhị thiếu gia của tập đoàn Hình thị! Hạ Hạ thật có phúc!”

 

Vừa rồi Bạch Thế Trạch đột nhiên nghĩ đến Hình Nhát Phàm cũng họ Hình, chỉ là tùy ý hỏi một câu, không ngờ, câu trả lời lại khiến trong lòng ông có chút vui mừng.

 

Gương mặt xinh đẹp Bạch Hạ hơi đỏ: “Ba, sổ hộ khẩu đang ở chỗ ba à?”

 

Bạch Thế Trạch liền hiểu, cuối cùng trên gương mặt ảm đạm của ông cũng hiện lên nét cười: “Hai đứa muốn kết hôn à?”

 

“Bọn cháu dự định đi đăng ký trước, sau đó mới chuẩn bị làm lễ cưới, chuyện hôn lễ không thể nóng vội được, cháu muốn cho cô ấy một hôn lễ khó quên.” Ánh mắt thâm tình của Hình Nhất Phàm nhìn về phía cô.

 

Bạch Hạ hơi xấu hổ nhìn anh, cũng gật đầu đồng ý: “ml Chuyện hôn lễ không vội.”

 

Bạch Thế Trạch cũng rất vui vẻ, Hình Nhất Phàm làm như vậy, cũng là một hành động chịu trách nghiệm với con gái ông, đăng ký kết hôn rồi, hai đứa chính thức là vợ chồng.

 

“Được rồi, để ba tìm xem, những thứ này vẫn luôn do Diệp Giai Mị cất giữ, chắc là ở trong nhà.” Bạch Thế Trạch nói.

 

Trong một khách sạn gần đó, sau khi Diệp Giai Mị nghĩ đi nghĩ lại, bà ta vẫn không tìm thấy Bạch Vinh, bà ta kêu Hồ Thắng đi tìm, thế nhưng, Hồ Thắng không hiểu Bạch Vinh, nên không biết tìm như thế nào.

 

Diệp Giai Mị vẫn mặt dạn mày dạn đến tìm Bạch Thế Trạch.

 

Bạch Thế Trạch đã ăn xong cơm trưa, Diệp Giai Mị còn giữ chìa khoá, bà ta liền trực tiếp mở cửa mang Bạch Oánh vào.

 

Bạch Hạ đang mang túi rác đi ra, nhìn thấy mẹ con Diệp Giai Mị đi vào liền sững người.

 

Bạch Hạ trừng mắt nhìn người phụ nữ đã làm tổn thương ba cô, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Bà vẫn còn mặt mũi quay về nhà tôi ư?”

 

Trước đây Diệp Giai Mi là người đã quen thói ngang ngược, lúc này, nhìn thấy Bạch Hạ, mặt bà ta lúc xanh lúc đỏ, quẫn bách nói: “Tôi đến tìm ba cô.”

 

“Bà vẫn còn mặt mũi tìm ba tôi? Nửa đời của ba tôi đều bị bà hủy rồi, bà còn muốn như thế nào nữa? Bây giờ ba tôi không muốn gặp bà.” Ánh mắt Bạch Hạ lạnh lùng nhìn bà ta.

 

Diệp Giai Mị có chút nói không ra lời, nhìn Bạch Hạ, bà ta làm chủ cái nhà này nửa đời người rồi, trước kia Bạch Hạ chỉ có thể chịu sự khi nhục từ bà ta, nhưng bây giờ thì ngược lại.

 

“Bạch Hạ, Bạch Vinh con trai tôi mắt tích rồi, cô có thể cầu xin ba cô tìm nó giúp tôi được không, nó là con trai tôi, tôi không thể để nó xảy ra chuyện được.” Diệp Giai Mị đành phải giả vờ đáng thương, mong có được sự đồng tình từ cô.

 

Bạch Hạ cũng không phải là người dễ bị máy lời nói làm lung lay như vậy, tất cả những gì Diệp Giai Mị đang phải gánh chịu, là bà ta xứng đáng.

 

“Tìm người bà có thể báo cảnh sát, bà đến tìm ba tôi làm gì?”

 

“Bạch Hạ cô… sao cô có thể vô tình như vậy, tốt xấu gì thì tôi vẫn là vợ của ba cô, chúng tôi chưa ly hôn, cô không được phép đối xử với tôi như vậy.” Diệp Giai Mị lộ ra bộ mặt giả dối của mình, bà ta vẫn còn muốn chiếm một vị trí trong cái nhà này. Bạch Hạ cười lạnh: “Quên nói cho bà biết, Nhất Phàm là luật sư, tôi nghĩ anh ấy có thể xem xét một chút về những số tiền mà bà đã lấy của ba tôi trong những năm này, để cho bà ra đi không một xu dính túi, thậm chí còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ba tôi, à phải rồi còn thêm cả tội ngoại tình nữa.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2064


Sắc mặt Diệp Giai Mị bị dọa trắng bệch, những lời của Bạch Hạ đúng là đã dọa đến bà ta.

 

“Nể mặt con gái bà, tôi sẽ không quá đáng đến mức ấy, nhưng, bà đừng đến tìm ba tôi nữa, chuyện ly hôn này, Nhất Phàm sẽ ra mặt giải quyết.” Bạch Hạ lạnh nhạt nói.

 

Vừa nãy lúc ăn cơm, Bạch Thế Trạch cũng có ý muốn như vậy, với lại ông cũng không muốn nhìn thấy mặt Diệp Giai Mị nữa, cho dù chỉ là liếc qua thôi ông cũng không muốn.

 

Diệp Giai Mị nhìn Bạch Hạ, cuối cùng bà ta cũng hiểu nói gì thì cũng vô ích thôi, Bạch Oánh ở bên cạnh vốn cũng không thích Bạch Hạ, nhưng giờ phút này, cô ta nhìn Bạch Hạ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cô ta cũng muốn trở thành con gái của Bạch Thế Trạch.

 

Diệp Giai Mị còn muốn tìm sự giúp đỡ của Bạch Thế Trạch, không nghĩ tới Bạch Hạ lại đuổi bà ta ra khỏi nhà.

 

“Tôi… tôi còn một chút đồ để ở trong nhà, tôi muốn vào lấy.” Lần này Diệp Giai Mị quay lại, là có mục đích riêng, bà ta còn có những món đồ đắt tiền muốn lấy đi.

 

Bạch Hạ đã thấu suy nghĩ của bà ta, cô giơ tay ngăn lại: “Ba tôi nói, tất cả mọi thứ của bà, đều không được phép động vào.”

 

“Cô… đó là do tôi mua.”

 

“Nhưng đó cũng là tiền của ba tôi.”

 

Dưới sự ngăn cản của Bạch Hạ, Diệp Giai Mị cũng không còn dũng khí để đi vào, bà ta đã từng nghĩ rằng trong cái nhà này Bạch Hạ chỉ là người ngoài, nhưng bây giờ lại trở thành người thừa kế tất cả tài sản của Bạch Thé Trạch.

 

“Mẹ, chúng ta đi thôi! Đừng ở đây mắt mặt nữa.” Bạch Oánh vẫn còn chút liêm sỉ, kéo lấy tay bà ta.

 

Diệp Giai Mị nghĩ đến con trai, đành phải đi tìm cảnh sát.

 

Sau khi vứt xong rác Bạch Hạ vào nhà, Bạch Thế Trạch đã tìm được sổ hộ khẩu, quyển sổ hộ khẩu còn rất mới, ông tự tay đưa cho Bạch Hạ: “Cầm đi con! Con giữ lấy đi.”

 

“Cám ơn ba, chờ làm xong giấy đăng ký kết hôn, con sẽ trả lại ba.”

 

Bạch Thế Trạch nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, đăng ký kết hôn với Hạ Hạ trước đi! Chuyện ly hôn của bác để sau tính cũng được.”

 

“Bác trai, cũng không ảnh hưởng gì đâu ạ, cháu sẽ sắp xếp ôn thỏa chuyện này, chia tài sản theo những gì bác dặn, sớm ngày lập án, thay bác nộp lên tòa.”

 

Bạch Thế Trạch gật đầu: “Được, mấy ngày này bác muốn đi ra ngoài giải khuây 1 chút, Hạ Hạ đành nhờ cháu.”

 

“Bác yên tâm đi! Cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Câu trả lời của Hình Nhất Phàm khiến ông yên tâm.

 

Có thể nhìn ra được Bạch Thế Trạch cũng đang rất mệt mỏi, mà ông vẫn còn công việc cần giải quyết, bây giờ, ông quyết định làm xong dự án này, thì sẽ bắt đầu kế hoạch nghỉ ngơi.

 

Tài sản tài ông hiện có sẽ để Bạch Hạ kế thừa.

 

Chập tối, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm cùng rời đi, Bạch Thế Trạch và tài xế cũng phải đi đến thành phố bên cạnh ký hợp đồng.

 

Diệp Giai Mị thì nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát, tìm được Bạch Vinh, cậu trốn trong một quán rượu, uống đến say mèn, lúc tìm được thì vẫn đang say không biết trời đất đâu, Hồ Thắng đi đến đưa cậu về khách sạn.

 

Diệp Giai Mị nói với Hồ Thắng: “Lần trước em chuyển cho anh 3 triệu, anh trả lại cho em!”

 

Hồ Thắng đương nhiên là ngoan ngoãn chuyển trả lại cho bà ta, Diệp Giai Mị nghĩ, tiền giữ ở trên người vẫn là an toàn nhất.

 

Nhưng, Bạch Thế Trạch sẽ không cho bà ta tiền, lần này Diệp Giai Mị tay trắng rời đi, tất cả thẻ tín dụng đều là thẻ con của Bạch Thế Trạch, thẻ của Diệp Giai Mị đều đã bị đóng băng.

 

Chỉ có thẻ cá nhân của bà ta, trong thẻ chỉ có khoản tiền mà Hồ Thắng vừa chuyển lại kia, bà ta nghĩ chắc chắn không được để cho Bạch Thé Trạch phát hiện.

 

Lần ly hôn này, là do Hình Nhất Phàm đi kiện, Bạch Thế Trạch vẫn còn chút tình cảm với hai đứa bé, ông sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Bạch Oánh đến mười tám tuổi, mà Diệp Giai Mị thì lại là tay trắng ra đi.

 

Bạch Hạ trên xe Hình Nhất Phàm về nhà, mà tối nay, còn có một chuyện vô cùng quan trọng, là chào mừng tất cả người của Hình gia về nước.

 

Người nhà của Hình Nhất Phàm sắp về rồi, Bạch Hạ còn có chút khẩn trương.

 

“Tối nay em nhất định phải đi sao? Em chưa chuẩn bị gì hết.” Bạch Hạ cảm thấy đột nhiên xuất hiện trước mặt người nhà anh như vậy, có qua loa quá hay không?

 

Hình Nhất Phàm cười nhìn cô chăm chú: “Còn cần chuẩn bị cái gì?”

 

“Quà gặp mặt chứ sao?” Bạch Hạ trừng mắt. Hình Nhất Phàm cười nói: “Đối với ba mẹ anh, thì em là món quà tuyệt vời nhất rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2065


Máy bay của Hình gia hạ cánh khoảng 9 giờ tối, Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm ăn xong bữa tối, liền lái xe đến sân bay chờ.

 

Thời gian ngồi đợi này, là quãng thời gian nhàn dỗi nhất, đi vào một quán cafe, tìm một chỗ rộng rãi thoải mái nhát, gọi một cốc cafe, nói những lời tình tứ mà các cặp đôi ngọt ngào thường nói, đây có lẽ là dáng vẻ đẹp đẽ nhất của tình yêu.

 

Ánh mắt của Hình Nhát Phàm nhìn về phía cô gái đối diện đang nhàn chán chống cằm nhìn chằm chằm anh, đôi mắt trong sáng sạch sẽ, khi cười lên sẽ lộ ra một hàng răng trắng đều, có cảm gác vừa trẻ con vừa đáng yêu như 1 đứa trẻ.

 

Làm cho tim anh như bị câu đi mắt, thật sự là đến bây giờ anh vẫn không dám tin, trong cuộc đời của anh lại xuất hiện một người con gái giống như tinh linh, nhớ lại lần đầu gặp cô, tính cách như một bé mèo hoang.

 

Bây giờ, cô vẫn như trước không thèm để anh vào trong mắt, ngày nào cũng gọi thẳng cả họ và tên của anh – Hình Nhất Phàm.

 

Thế mà anh lại cảm thấy quen thuộc dễ nghe, mà anh cũng thích dáng vẻ hô hào thì thầm của cô khi ở trong thế giới của anh, làm cho thế giới yên tĩnh của anh trở nên vô cùng nhộn nhịp vui vẻ.

 

Bởi vì cô, khiến cho thế giới của anh trở nên tươi sáng, mỗi một phút giây ở cạnh cô, đều trở nên có ý nghĩa.

 

“Hình Nhất Phàm, anh nhắm mát lại để em xem lông mi của anh đi.” Bạch Hạ lại đột nhiên nổi hứng, chỉ cảm thấy.

 

lông mi của anh rất đẹp, giống như là được vẽ thêm kẻ mắt vậy thu hút khiến người khác phải ngắm nhìn.

 

Hình Nhất Phàm nháy mắt 1 cái, anh từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lông mi dày như hai chiếc quạt nhỏ, khiến cho Bạch Hạ ngòi trước mặt anh có xúc động muốn hôn, trái tim của cô đột nhiên đập nhanh.

 

Hình Nhất Phàm mở mắt ra, hai con ngươi sâu thẳm đại dương, giống như đang phản chiếu cả bầu trời sao vậy, tỏa sáng mê người.

 

Trái tim Bạch Hạ không tự chủ được đập nhanh hơn, quả nhiên kiểu người đàn ông mà cô thích, chính là anh.

 

Hình Nhất Phàm phối hợp với hành động có chút ngây thơ của cô, anh híp mắt cười: “Hài lòng không?”

 

“Em nghĩ buổi tối nào đó, lén cắt ngắn chúng nó đi.” Bạch Hạ có chút ác ý nghĩ.

 

Hình Nhất Phàm cười: “Cho em cắt thoải mái! Dù sao thì anh cũng sẽ đòi lại từ chỗ em thôi.”

 

“Anh đòi lại kiểu gì? Em không có tiền đâu.”

 

“Ai nói anh muốn tiền của em hửm? Anh muốn người.”

 

Ánh mắt Hình Nhất Phàm, có điều gì đó đang chuyển động.

 

Bạch Hạ lập tức xấu hổ ôm mặt, ngại ngùng nhìn anh, Hình Nhất Phàm đắc ý cười.

 

Trong khoảng thời gian này, còn 1 tiếng nữa là máy bay hạ cánh.

 

Trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng ngủ dậy vẻ mặt có vẻ thoải mái dễ chịu hơn, nhưng cô vẫn thích cuộn mình trên ghế sofa, đối với cô mà nói thì ghế sofa lót bông màu xanh đậm của Lam Thiên Thần, đúng là vô cùng thoải mái.

 

Lam Thiên Thần chuẩn bị xong cháo tôm mà cô thích ăn, cùng với chút thức ăn kèm, Bùi Nguyệt Hoàng hài lòng uống cháo.

 

Lam Thiên Thần ngồi đối diện cô, vẫn còn có tài liệu phải xem, Bùi Nguyệt Hoàng có chút đồng tình với anh: “Thiên Thần, nếu như sau khi anh cưới em, ngày nào anh cũng phải xem nhiều tài liệu như vậy, anh có hối hận không?”

 

Lam Thiên Thần ngắng đầu, nhìn người con gái ngồi diện, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Cả đời cũng không hồi hận.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng đã nhận được tin của mẹ, ông nội cũng đã không còn có chấp như vậy nữa, cô có thể dựa vào tình cảm tìm một nửa của mình, điều này khiến trong lòng cô cảm thấy được tự do.

 

“Nếu như anh hồi hận, thì nói với em một câu, con người của em rất là rộng rãi.” Bùi Nguyệt Hoàng đùa anh nói.

 

Lam Thiên Thần đặt tài liệu trên tay xuống, có chút đau đầu ngồi cạnh cô: “Anh không hối hận, cũng không cho phép em hối hận.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng bưng cháo, có chút buồn cười nhìn anh: “Anh không hồi hận, thì em cũng không hồi hận.”

 

Lam Thiên Thần nhìn cô bưng cháo nhưng không nghiêm túc ăn, liền đưa tay đến cầm lấy bát cháo, lấy thìa đút cho.

 

cô.

 

“Để em tự ăn là được rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng rất ít khi được nuông chiều như này, nên còn chưa quen.

 

Chắc cũng do làm nữ hán tử quen rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom